Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 380: Chương 380



Tống Đông Đông đã sớm đoán được tính toán của mẹ mình, năm nào tiền mừng tuổi của cậu cũng bị ‘giữ hộ’ như vậy đó.

Cậu bèn nhìn về phía chị mình hòng cầu cứu.

Tống Thời Hạ nói đỡ cho em:

“Mẹ à, mẹ cứ tin em nó một lần đi, cứ để nó tự giữ tiền xem, có khi không giữ được, năm sau lại tự nguyện nộp lên chưa biết chừng.”

Bà Tống không tán đồng:

“Nó còn trẻ con, giữ nhiều tiền như thế làm gì? Trước mắt nó phải tập trung học hành đàng hoàng, còn thi vào cấp ba, thi không đỗ còn phải học lại cơ đấy.”

Tống Thu Sinh cũng nói giúp:

“Mẹ, con bằng tuổi Đông Đông là đã có thể khiêng cuốc ra đồng với ba rồi, mẹ cứ để nó cầm đi.”

Bà Tống nhìn về phía chồng, ông Tống đặt tẩu thuốc xuống, gật đầu:

“Nếu nó tiếu hết tiền trong mấy ngày tới thì từ nay về sau các con đừng cho nó, đưa luôn cho mẹ con.”

Tống Đông Đông vui mừng nhảy cẫng lên, rồi vội vàng mở bao lì xì.

Cha mẹ cho cậu một đồng, anh Thu Sinh cho một tờ đỏ, chị với anh rể cho hai tờ, vậy là có hẳn 31 đồng vốn riêng.

Bà Tống vừa trông thấy liền hối hận.

“Sao cho nó nhiều thế?”

Quý Dương và Quý Nguyên cũng tò mò mở bao lì xì, ông bà ngoại mỗi người cho mười đồng.

Tống Thời Hạ cười cười nhìn mẹ:

“Mẹ còn nói con, Dương Dương với Nguyên Nguyên tính ra cũng đã là 20 đồng rồi.”

Bà Tống vội xua tay: “Đại Bảo với Tiểu Bảo lần đầu tới nhà ta, đương nhiên phải cho nhiều chút.”

Hai hôm trước mới bán thịt heo, trong túi cũng dư dả tiền, cho nên ông bà mới có thể mừng tuổi hai đứa cháu ngoại một phong bao dày như thế.

Không những vậy, ông bà còn chuẩn bị một phần cho cả con rể.

Tống Thu Sinh cũng mừng tuổi hai nhóc 10 đồng.

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh không đưa phong bao lì xì cho đám nhỏ vào lúc này mà nói rằng cô để dành cho mỗi đứa 10 đồng, khi nào cần có thể tới lấy.

Tống Thời Hạ nói với lũ nhỏ:

“Mẹ không định tiêu tiền mừng tuổi của các con, nhưng các con còn nhỏ quá, cho nên mẹ sẽ giữ hộ.

Nếu muốn mua cái gì thì cứ tới chỗ mẹ lấy tiền, nhưng cần phải nói cho mẹ biết dùng tiền vào việc gì, chỉ cần hợp lý, mẹ sẽ không phản đối.”

Quý Dương ngoan ngoãn nộp tiền mừng tuổi lên, khuôn mặt bụ bẫm nghiêm nghị trông rất buồn cười.

Cậu bé nói: “Con không cần tiền mừng tuổi, con cho mẹ tiêu hết đó.”

Quý Nguyên thì lại mân mê bao lì xì mãi không chịu buông tay, Tống Thời Hạ không thúc giục.

Một lúc sau, bé mới hỏi:

“Mẹ, con không cần tiền tiền, con chỉ muốn cái bao lì xì này thôi.”

DTV

Tống Thời Hạ bèn nhận lấy tiền: “Được chứ, con cầm chơi đi.”

Tống Đông Đông nhìn mà hâm mộ lắm, cháu mình có đến 50 đồng lận, thế mà lại không có ý định giữ tiền riêng, đúng là trẻ con.

Nhưng cậu cũng có tới 31 đồng rồi, rất lợi hại.

Năm trước cậu chỉ có 12 đồng, trong đó 10 đồng là của anh Thu Sinh mừng tuổi, 1 đồng là của chị cả, mà còn chưa được cầm ấm tay đã bị mẹ thu mất.

Tống Thời Hạ không ngờ mình cũng được mừng tuổi.

Cô cười khẽ, trêu chọc: “Cho con thật ạ?”

Ông Tống cũng tủm tỉm cười, gật đầu: “Cầm đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 381: Chương 381



Tống Thời Hạ mở ngay ra, cha cô bỏ phong bao lì xì cho cô tận 5 tờ tiền lớn.

Tống Thu Sinh làm bộ không vui: “Sao em con có mà con không có?”

Bà Tống thẳng thừng nói: “Con sắp 30 đến nơi, còn muốn có tiền mừng tuổi? Sang năm dẫn vợ con về đây thì mới có.”

Tống Thu Sinh liền cam đoan: “Sang năm nhất định sẽ mang về, đầu xuân dẫn luôn về cho ba mẹ xem.”

Bà Tống nghi ngờ:

DTV

“Tết nhất, đừng có mà thông đồng với em con để nói dối ba mẹ chỉ để ba mẹ vui đấy, có cô nào tốt như thế mà lại để mắt đến con?

Thôi, dù không kiếm được vợ thì ba mẹ cũng đành chấp nhận số phận, không trách con.”

Tống Thu Sinh ôm n.g.ự.c ra vẻ thương tâm:

“Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con tệ như thế chứ? Con trai mẹ đâu có kém gì ai đâu? Làm gì đến nỗi không kiếm được bạn gái?”

Ông Tống gõ tẩu thuốc vào cạnh bàn, nói:

“Con tưởng con có sức hút lắm hay sao? Con có cái gì à? Con trai nhà người ta đến tuổi, bà mối các nơi tới nườm nượp muốn nhẵn ngõ.

Nhà ta chắc chỉ được một, hai người tới muốn làm mai cho con, mà cũng toàn giới thiệu mấy quả phụ không kiếm được người khác mới tới lượt con đấy.”

Tống Thu Sinh ra vẻ khổ sở: “Gì đến nỗi chứ? Con đây còn là trai tân nhà đàng hoàng mà.”

Bà Tống trêu con:

“Đến nỗi đấy, một đống tuổi rồi chứ sao, con gái nhà người ta trẻ trung ai muốn gả cho con, gả cho con được cái gì?

Người ta không tìm được đứa nào trẻ tuổi chịu thương chịu khó thành thật làm ruộng cho an tâm hay sao?”

Tống Thời Hạ cố nén cười.

Nếu tính tuổi thì trong đám đàn ông nhà này, trừ ba cô ra, giáo sư Quý nhà cô mới là người nhiều tuổi nhất.

Nhưng với người ngoài, Quý Duy Thanh đã là cha của hai đứa nhỏ, cho nên anh cô mới đúng là anh chàng ế chính hiệu.

Ở nông thôn, đàn ông 30 tuổi còn chưa kết hôn thì chắc chắn có vấn đề.

Hoặc là gia đình có vấn đề, hoặc chính anh chàng đó có gì không ổn.

Bất kể là nguyên nhân nào thì cha mẹ cô ở nhà hẳn cũng từng bị người ta nói ra nói vào rất nhiều vì anh cô chưa có vợ.

Lần này anh ấy vẻ vang về nhà, coi như dẹp bớt được những lời ra tiếng vào không hay.

Một xe đồ tết mang về đó cũng đủ để người trong thôn bàn tới sang năm rồi.

Nhưng Tống Thời Hạ thật không ngờ, trọng tâm bàn tán khen ngợi vốn thuộc về anh cô lại bị một câu vô tình của Trần Kiều mà chuyển sang người cô.

Đêm nay đón giao thừa, phải thức đêm, mà từ khi tới thế giới này, Tống Thời Hạ lại có thói quen đi ngủ từ 10 giờ.

Đến giờ, cô rất buồn ngủ nhưng cảm thấy không khí chờ mong thời khắc giao thừa cùng gia đình cũng rất trọng đại, cho nên cũng vui vẻ thức cùng mọi người.

Nhà không có bộ tú lơ khơ, cô bèn mở tivi lên xem.

Không ngờ năm này cũng đã có tiết mục Xuân Vãn.

Tống Thời Hạ không chú ý thời điểm xuất hiện Xuân Vãn, thì ra từ những năm 80 đã có rồi.

Cô mở trúng thời điểm đang chiếu tiết mục kinh điển ‘Đêm khó quên’.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 382: Chương 382



Chương trình Xuân Vãn thời này không so được với thời sau về mức độ đồ sộ lộng lẫy của sân khấu, nhưng sân khấu đơn sơ lại mang tới bầu không khí tết rất thú vị.

Màn ảnh lướt qua mỗi gương mặt khán giả dưới dãy ghế ngồi, mỗi gương mặt đều ngập tràn niềm vui sướng, mọi người thực lòng thấy vui khi tết đến xuân về.

Quý Dương đột nhiên kéo áo Tống Thời Hạ, Quý Nguyên kích động vỗ tay: “Ông nội, bà nội.”

Bọn trẻ vốn tinh mắt, chỉ liếc qua một cái đã trông thấy ông bà nội cũng đang ngồi trong thính phòng, vừa được camera quét qua.

Ông bà Tống giật mình sững sờ, lát sau, bà Tống lấy lại bình tĩnh trước, hỏi: “Đại Bảo, bà nội con ngồi ở đâu?”

DTV

Màn ảnh đã chuyển đi nơi khác, Quý Dương lắc đầu.

“Cảnh vừa rồi, góc bên phải mẹ ạ.”

Bà Tống nhìn về phía con gái, lòng có rất nhiều điều muốn hỏi mà không biết phải hỏi từ đâu.

“Mẹ, cứ xem đi đã, lát nếu lại chiếu tới thì con chỉ cho mẹ.”

Tống Thời Hạ không quá chú ý tới những khán giả trong trường quay, cô cũng rất ngạc nhiên, còn tưởng đám trẻ nhìn nhầm.

Tống Đông Đông nghe được, mắt đã trừng to.

Ôi chao, ông bà nội của các cháu mình được lên tivi lận, chuyện này mà nói ra ngoài thì oai biết bao.

Hai nhóc con chăm chú nhìn tivi, chỉ cần màn ảnh lia xuống khán đài, Quý Nguyên sẽ túm tay bà ngoại, hô lên: “Kia là ông nội, kia là bà nội.”

Quý Dương cũng kích động lắm.

Nhưng chỉ thể hiện qua nét mặt, cậu bé nắm chặt tay, cũng muốn đứng lên hô như em trai, nhưng lại cố nén lòng, ngồi thật ngay ngắn.

Tống Thời Hạ bế cậu bé lên, đặt cậu đứng chung với em trai cùng xem ông bà nội lên tivi.

“Con cũng là một bạn nhỏ, có thể thoải mái hô như em trai cũng được.”

Quý Dương làm anh, luôn là ngoan ngoãn để ý như thế.

Cậu bé đã quen với thói giả làm người lớn, nghiêm túc trong mọi chuyện, chính điều đó lại khiến người lớn dễ quên mất sự hiện diện của bé.

“Vâng!”

Quý Dương gật đầu thật mạnh, sau đó, khi thấy ông bà nội xuất hiện trên màn ảnh, bé cũng sẽ hô lên cho ông bà ngoại nhìn.

Thấy hai nhóc con nhà chị gái nhảy nhót trước tivi, Tống Đông Đông cũng tò mò bước tới săm soi từng màn ảnh, tìm kiếm ông bà nội của đám nhóc, mỗi khi thấy được cũng sẽ la to theo hai cháu.

Chương trình Xuân Vãn kết thúc, màn hình tivi xuất hiện những vầng pháo hoa sặc sỡ sắc màu, mọi người tản về phòng nghỉ ngơi.

Rõ ràng khi xem cùng nhau, trừ ba đứa nhóc, người lớn đều không nói gì, nhưng khi về phòng rồi lại trông như chưa đã thèm, còn muốn xem thêm.

Tống Thu Sinh dẫn Tống Đông Đông và hai cháu ra sân đốt pháo hoa, Nhị Cẩu nhà bên bắc thang trèo lên bờ tường xem ké.

Tống Đông Đông vẫy tay hô to: “Nhị Cẩu, chúc mừng năm mới.”

Tống Thời Hạ và mẹ thu dọn vỏ hạt dưa và vỏ lạc trên bàn, cất những đĩa bánh kẹo chưa ăn hết đi.

“Bánh kẹo ngày mai đãi khách cứ để trên bàn đi, nếu có trẻ con tới nhà chúc tết thì bốc cho chúng nó một ít.”

Bà Tống tiếc của: “Đồ ngon như thế mà cứ chia cho người ngoài, phí lắm.”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Mẹ, con có ngốc đâu. Mấy thứ đó đều là bánh kẹo rẻ thôi, những thứ đắt tiền thì con đã lấy ra cho mọi người thử rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 383: Chương 383



Bấy giờ bà Tống mới thoải mái hơn:

“Mẹ chỉ sợ con chi tiêu phung phí quen tay, trong thành phố muốn ăn gì mua gì đều tiện, nhưng ở nông thôn ta thì không được như thế.”

“Mẹ yên tâm đi, con hiểu mà. Bánh này không đáng tiền, chủ yếu là đẹp mắt và hương vị khác lạ nên thấy ngon miệng.

Nhà ta bỏ ra nhiều bánh kẹo ngon như thế để chiêu đãi khách, người ta sẽ thấy nể ba mẹ mà.”

Các cụ có câu, của cho là của nợ, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm.

Ăn bánh kẹo ngon nhà cô, chí ít ra ngoài sẽ băn khoăn khi định đàm tiếu chuyện nhà cô.

Tống Thời Hạ và giáo sư Quý mới trải đệm xong thì hai nhóc con đã ôm gối đi vào phòng.

“Sao thế con?”

Quý Dương cúi đầu, vành tai ửng đỏ: “Chúng con muốn ngủ cùng với ba mẹ.”

Quý Nguyên gật đầu theo: “Tết thì cả nhà phải ở bên nhau mới gọi là đoàn viên.”

Tiếng pháo đì đùng từ đâu đó vọng lại, kéo theo những tràng chó sủa gà gáy ầm ĩ.

Tống Thời Hạ trêu hai nhóc: “Các con phải hỏi ý ba con nha.”

Hai nhóc con nhìn sang phía cha mình, ánh mắt tràn đầy khát khao, Quý Duy Thanh bất đắc dĩ nói: “Ngủ không được đạp chăn.”

Quý Nguyên ôm chầm lấy anh trai, nhảy cẫng lên: “Được ạ.”

Bà Tống gõ cửa hỏi vọng vào: “Sao còn chưa ngủ?”

Tống Thời Hạ kéo chăn ra, hô to: “Chúng con ngủ đây, đám nhỏ muốn ngủ cùng bọn con nên đang trải thêm chăn.”

Bà Tống mỉm cười: “Đại Bảo với Tiểu Bảo báo mẹ quá nhỉ, để bà mang thêm cho chiếc chăn nữa nhé.”

Người ta hay nói làm mẹ kế rất khó, nhưng thấy con gái mình với đám nhỏ chung sống hòa thuận như thế, đám trẻ lại ngoan ngoãn đáng yêu, bà rốt cuộc yên tâm.

Hai nhóc con nhanh nhẹn chui vào trong chăn, Tống Thời Hạ thì ngồi tựa đầu giường, lấy sổ ghi lại số tiền mừng tuổi của đám nhỏ.

Cô nói giữ giùm thật không phải là lời dỗ ngọt đám nhỏ, đợi mấy năm nữa có thể mở cho mỗi đứa một sổ tiết kiệm được rồi.

Tống Thời Hạ lại mở bao lì xì của mình.

Cha mẹ cho cô 50 đồng, anh trai cho 30 đồng, giáo sư Quý nhà cô mừng tuổi nhiều nhất, tận 100 đồng.

Tống Thời Hạ trêu anh: “Tiền lương của anh đều đưa hết cho em, thế anh lấy tiền đâu ra mà mừng tuổi em?”

Giáo sư Quý nghẹn lời, hẳn không ngờ được cô sẽ hỏi đến điều này.

“Đây là tiền thưởng năm trước cùng với tiền trợ cấp khi đi công tác.”

Quý Duy Thanh có vẻ căng thẳng, có lẽ do lần đầu giấu tiền riêng đã bị bắt quả tang nên chẳng biết phải làm sao.

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nhìn anh:

“Trêu anh thôi, cảm ơn giáo sư Quý đã mừng tuổi em, nhưng mà em lại không chuẩn bị phong bao lì xì cho anh, làm sao bây giờ?”

Quý Duy Thanh ngoảnh đầu đi: “Không cần mừng tuổi anh, em nhỏ tuổi hơn anh mà.”

Tống Thời Hạ không trêu anh nữa, Quý Duy Thanh tắt đèn đi ngủ, ngoài sân đã vẳng tiếng gà trống gáy sáng.

Tối qua cả nhà đón giao thừa tới tận gần 4 giờ sáng, cho nên sáng nay dậy muộn, 10 giờ sáng mới nghe thấy tiếng người ra vào ngoài cổng.

Tống Thời Hạ mở mắt, trên giường chỉ còn lại mình cô.

Bên gối có bộ quần áo mới được đặt sẵn, trong đó có cả chiếc áo lông vũ đỏ rực mà chị Diêu Tuyết tặng.

Mùng 1 đầu năm, tiễn cũ nghênh mới.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 384: Chương 384



Tống Thời Hạ ra phòng khách, thấy mọi người đều đã mặc đồ mới.

Cha mẹ mặc áo mới do mẹ chồng cô gửi tặng, áo trông dày dặn hơn cả áo bông cô mua cho họ.

Đám nhóc con cũng đội chiếc mũ đầu hổ lông xù mới tinh.

Tống Đông Đông mặc chiếc áo khoác da mà anh rể mua cho, chân đi đôi giày thể thao mới, áo khoác da là dạng áo thu đông nên chỉ có một lớp.

Tống Đông Đông mặc thêm hai chiếc áo len giữ ấm bên trong.

Thừa dịp tết, người lớn không thể mắng chửi trẻ con nên Tống Đông Đông mới dám mặc chiếc áo khoác mỏng như thế trước mặt mẹ mình.

Nếu là ngày thường, nhất định sẽ bị mẹ mắng cho một trận.

Tống Thời Hạ nhìn đứa em trai mặc tròn xoe cả người, bật cười bảo:

“Em thay áo khoác bông vào, có phải chưa mua áo bông cho em đâu, làm gì mặc cái áo khoác mỏng này?”

Tống Đông Đông khoe:

“Em chưa mặc cái này ra khoe bao giờ, muốn mặc cái này cơ. Ở trong mặc hai áo len rồi, không lạnh đâu, chị đừng nói nữa không thì mai mẹ lại mắng em.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nói:

“Biết sẽ bị mắng còn dám mặc ít như thế, cái áo này chờ đến đầu xuân mặc cũng được cơ mà.”

“Ban đầu em cũng nghĩ thế, nhưng mà sang xuân chẳng có lễ hội gì, mẹ không cho em mặc đâu.”

Tống Thời Hạ thương cảm lắc đầu: “Chậc, thật đáng thương.”

Tống Thu Sinh đi từ ngoài vào, cũng mặc chiếc áo khoác da, quần jean, đi đôi giày da trâu màu nâu.

Tống Đông Đông trợn to mắt: “Oa, anh, anh sành điệu thế.”

Áo khoác da với quần jean, siêu oách.

Phía sau Tống Thu Sinh là Quý Duy Thanh.

“À, dậy hết rồi à, còn tưởng mấy đứa tới trưa mới dậy cơ đấy.”

Mặc dù anh trai đã dùng ‘mấy đứa’ nhưng cả nhà có mình Tống Thời Hạ dậy muộn nhất, cô có cảm tưởng anh mình đang mỉa mai mình.

“Tối qua 4 giờ mới đi ngủ, dậy muộn cũng bình thường mà.”

Nói xong, cô mới đưa mắt nhìn sang phía giáo sư Quý.

Hôm nay anh vận chiếc áo lông vũ màu đen, áo lông vũ dày như thế như khoác trên người anh trông lại không quá phình người mà lại trông vững chãi an toàn.

Tống Đông Đông chạy tới trước mặt anh trai: “Anh, sao anh mặc ít thế, không lạnh à?”

Tống Thu Sinh thấy em trai mặc áo khoác da mỏng bèn bật cười: “Thằng ngốc này, mùa đông dám mặc áo khoác mỏng thế à, đi thay nhanh lên.”

Tống Đông Đông phụng phịu không muốn, Tống Thu Sinh mới kéo khóa áo ra khoe:

“Áo trong của anh có lót lớp nhung bên trong, thế mới ấm, em không đi thay ngay đi, đợi mẹ trông thấy lại mắng cho.”

Tống Đông Đông cảm thấy thật không công bằng: “Vì sao chỉ có áo anh mới có lót nhung?”

Tống Thu Sinh thấy cậu em nhỏ sắp khóc rồi, đành thở dài:

DTV

“Trong ngăn tủ anh có một chiếc nữa đấy, cho em mượn nhưng không được làm rách áo anh.”

Tống Đông Đông tức khắc mỉm cười, chạy ngay về phòng lấy áo.

Tống Thời Hạ kề tai giáo sư Quý, hỏi nhỏ: “Ban nãy hai anh đi đâu thế?”

“Sáng thấy mẹ con em chưa dậy nên đi dạo quanh thôn một lát.”

Tống Thu Sinh dẫn Quý Duy Thanh đi quanh đó cho biết đường, biết nhà người quen.

Nhưng giờ đó hầu như mọi nhà đều còn đang ngủ, không có mấy ai ra đường, anh chàng không có cơ hội khoe áo mới cùng với cậu em rể.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back