Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 740: Chương 740



Hôm nay Hồ Du và chồng là Chu Diệp xách quà tới cảm ơn.

“Tết nhất bận quá, mãi hôm nay mới có ngày nghỉ, anh chị tới chơi.”

Tống Thời Hạ vội nhận quà.

“Chị Du, chúng ta gặp nhau ở trường suốt mà, cần gì phải khách sáo với em thế.”

Hồ Du cười cười thật hiền hòa.

“Năm trước nhà em tặng quà tết qua, nhà chị lại về bên kia nên không gặp, nay tranh thủ ngày nghỉ nên qua tán gẫu chút ấy mà.”

Tống Thời Hạ chỉ mới gặp Chu Diệp hai lần.

Tuy diện mạo người này bình dị gần gũi nhưng cảm giác tiếp xúc với người quyền cao chức trọng sẽ luôn khiến mình thấp thỏm lo âu, không dám lơ là thoải mái.

“Đồng chí Tống tuổi trẻ tài cao, còn đang đi học đã thành lập công ty, kim ngạch thuế nộp về kho bạc năm trước khiến đám chúng tôi giật cả mình.”

Hai bên thay phiên khen ngợi tâng bốc nhau một hồi, cuối cùng mới nói đến chuyện chính.

“Lần này tôi tới hỏi thăm là vì nghe nói cô muốn đầu tư thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, tin này có đúng không?”

Tống Thời Hạ không hề ngạc nhiên, đáp ngay: “Vâng, đúng là đang có ý tưởng này ạ, nhưng chưa có phương hướng cụ thể.”

“Cô xem thử nếu chúng ta hợp tác thì thế nào? Đương nhiên không phải cá nhân tôi hợp tác với cô mà là kiểu chính phủ đứng ra hùn vốn với xí nghiệp, cô thấy sao?”

Tống Thời Hạ nói: “Tôi đồng ý, nhưng hợp tác như thế thì quy định phân chia cổ phần sẽ như thế nào ạ?”

Chu Diệp vui vẻ: “Không vội, hai nhà chúng ta ngay gần nhau, muốn gặp lúc nào cũng được mà, từ từ bàn.”

Tối đó Tống Thời Hạ nghe Quý Duy Thanh nói mới biết, thì ra chính phủ không chỉ đầu tư một xí nghiệp, bấy giờ, cảm giác bất bình trong lòng mới vơi đi phần nào.

“Em có thể mời anh đảm nhiệm vị trí cố vấn kỹ thuật công ty em không?”

Quý Duy Thanh biết ngay cô có ý định gì.

“Anh sẽ cố gắng thử xem, nhưng hợp tác được hay không thì chưa nói trước được.”

Tống Thời Hạ khẳng định:

“Hai ta là vợ chồng, thế nào bên trên chả tạo điều kiện, công ty với chính phủ hùn vốn cùng làm ăn thì không cần phải kiêng dè cái này.”

Không phụ sự mong đợi của hai bên, sau khi xác định mỗi bên nắm 50% cổ phần, Chu Diệp liền báo tin mừng cho Tống Thời Hạ.

“Lần này bên viện nghiên cứu đã quyết định chọn giáo sư Quý dẫn đầu đoàn nghiên cứu, nhưng đây chỉ là nhiệm vụ hợp tác lâm thời của giáo sư thôi, không nhường luôn cho cô đâu nhé.”

Tống Thời Hạ hiểu ý, mỉm cười bảo:

“Cảm ơn viện nghiên cứu đã tạo điều kiện, tôi rất vinh hạnh được làm việc cùng giáo sư Quý.”

Quý Duy Thanh đã đảm bảo gia nhập, Tống Thời Hạ không hề do dự giao ngay chiếc laptop trị giá trên chục nghìn cho anh tháo ra nghiên cứu.

Chỉ cần điều này có thể cung cấp giá trị tham khảo cho các hướng nghiên cứu về sau thì hoàn toàn đáng giá.

Cô tin rằng, với năng lực vượt trội của Quý Duy Thanh, anh chắc chắn sẽ sớm định ra được phương hướng hiệu quả nhất.



Tống Thời Hạ đang sửa luận văn tốt nghiệp ngành Dược học thì Lưu Chiêu Đệ tới tìm.

Nghe cô ấy nói xong, Tống Thời Hạ ngạc nhiên đến đánh rơi cây bút: “Cậu nói gì? Muốn tới công ty chúng tôi làm thư ký chính thức?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 741: Chương 741



Lưu Chiêu Đệ thấp thỏm nói: “Tôi đã thạo việc rồi mà, sau khi tốt nghiệp có thể tới đó làm ngay được.”

Tống Thời Hạ nhìn cô ấy, cất giọng trách cứ:

“Cậu có biết, sinh viên xuất sắc cỡ như cậu tốt nghiệp rồi nên làm việc ở đâu mới xứng với năng lực không? Cậu hẳn nên tới các đơn vị tư pháp, hoặc tiếp tục học lên cao.

Trong suốt mấy năm học, cậu luôn có thành tích dẫn đầu, còn được học bổng của chính phủ thì chắc chắn các đơn vị tư pháp sẽ tranh cướp cậu ấy chứ.

Nếu tới công ty tôi làm thư ký thì quá lãng phí nhân tài, tôi mới nghe đã cảm thấy không ổn.”

DTV

Thư ký của giám đốc chỉ cần có bằng trung cấp hay mấy trường cao đẳng là đủ.

Lưu Chiêu Đệ vất vả học hành bao năm hòng mong thoát khỏi gông cùm trọng nam khinh nữ của gia đình, trở thành sinh viên xuất sắc của đại học chính pháp, có một tương lai rộng mở.

Nếu bỏ qua hết thảy, đi làm một thư ký tầm thường thì có phải quá lãng phí rồi không?

Tống Thời Hạ cho rằng sau khi tốt nghiệp Lưu Chiêu Đệ nên vào hệ thống tư pháp làm việc, chưa biết chừng sau này có thể lên tới vị trí thẩm phán nữa.

Mặc dù trước mắt còn nhiều khó khăn, nhưng xã hội hiện nay đang trong thời kỳ tràn ngập cơ hội, sinh viên nào biết nắm lấy cơ hội của mình, tương lai đều sẽ trở thành những người có địa vị, vai vế khó lường.

Lưu Chiêu Đệ tỏ ý hổ thẹn:

“Xin lỗi, tôi đã phụ kì vọng của cậu. Tại vì tôi rất thích bầu không khí trong công ty cậu nên muốn là một thành viên ở đó, tôi còn tưởng cậu hài lòng với hiệu quả làm việc của tôi thì sẽ đồng ý cho tôi tới đó làm việc.”

Tống Thời Hạ chân thành khuyên cô ấy:

“Nếu chúng ta chỉ là chỗ bạn bè bình thường, chắc chắn tôi sẽ mong cậu tới làm cho tôi, có một thư ký có năng lực như thế, ai mà không mừng, khi đi đàm phán hợp tác cũng có mặt mũi lắm chứ.

Nhưng chúng ta là chỗ thân thiết, điều tôi mong mỏi nhất chính là cậu có một tương lai tốt nhất. Làm thư ký không có gì mất mặt, nhưng công việc này lãng phí năng lực của cậu quá.

Cậu là cô gái chịu khó nhất, nỗ lực nhất, và cũng giỏi nhất mà tôi từng gặp, cậu có hiểu không?”

Lưu Chiêu Đệ chưa từng nghĩ Tống Thời Hạ lại đánh giá mình cao đến thế.

Cô ấy luôn cảm thấy, bản thân trừ khả năng học hành ra thì chẳng có ưu điểm gì đáng để người ta ghé mắt.

“Xin lỗi, tôi…”

Tống Thời Hạ ngắt lời cô ấy:

“Không cần phải xin lỗi tôi, tôi hiểu cậu cảm kích vì tôi đã giúp đỡ cậu nên muốn tới đây làm để giúp lại tôi, nhưng bạn bè với nhau, không cần phải chi li như thế.

Cậu còn nhớ ước mơ của cậu là gì không? Hiện giờ cậu chỉ còn cách giấc mơ ấy một bước nữa thôi, nếu cậu thực hiện được ước mơ của mình, tôi sẽ thật lòng thấy mừng cho cậu đấy.”

Lưu Chiêu Đệ nhớ tới ngày mình quyết tâm đăng ký đại học chính pháp, khi đó, cô ấy muốn trở thành một luật sư.

Khuyên bảo Lưu Chiêu Đệ thay đổi ý định rồi, Tống Thời Hạ chợt có cảm giác giống như đang nuôi dạy một cô con gái.

Cô lắc lắc đầu, đẩy ý nghĩ kì quái đó đi, lòng lại cảm thán, mình quả là không nhìn lầm người, tuy cô nàng này hơi ngốc chút nhưng là người trọng tình trọng nghĩa, biết nhớ ơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 742: Chương 742



Tống Thời Hạ còn nói thêm:

“Tôi mới thành lập một công ty, sau này chắc phải cần hợp tác với luật sư đó, cậu hãy phấn đấu thành một luật sư giỏi, tương lai có thể qua làm cố vấn cho chúng tôi ngoài giờ cũng được đó.”

Lưu Chiêu Đệ bật cười:

“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức để trở thành một luật sư giỏi, sẽ không làm lỡ việc của công ty.”

Tống Thời Hạ cũng mỉm cười, có lẽ là do tuổi tâm lý của cô là cộng gộp cả hai cuộc đời, cô luôn cảm thấy mình lớn hơn đám ‘thanh niên’ này một lứa, cho nên thường đối xử với Lưu Chiêu Đệ như con gái của mình.

Nhìn cô ấy vượt qua trắc trở, dần bước lên con đường thành công, Tống Thời Hạ vô cùng vui sướng và tự hào.

Tối đó, Quý Duy Thanh về nhà nói rằng ngày mai sẽ có khách tới chơi, Tống Thời Hạ hỏi là ai, anh chỉ nói đó là một người họ hàng dưới lứa mình.

Tống Thời Hạ nhăn mày, đám nhỏ trong nhà cô đã gặp hết rồi mà, còn có đứa nào nữa sao?

“À đúng rồi, ký túc em có một cô sinh viên muốn đăng kí làm luận văn với anh, nhưng anh không hiểu biết lắm về lĩnh vực nghiên cứu của cô ấy nên đang định từ chối.”

Tống Thời Hạ hơi khựng người.

“Thật sự không có cơ hội ạ? Bốn năm đại học cậu ấy đã hết sức chăm chỉ khắc khổ, chỉ mong được anh hướng dẫn đấy.”

Quý Duy Thanh nhìn cô:

“Thành tích học tập của cô ấy, anh cũng đã xem rồi, đúng là khá tốt, nhưng lĩnh vực nghiên cứu không thuộc chuyên ngành của anh, anh khó có thể cung cấp hay trợ giúp điều gì có ích cho cô ấy.”

“Nếu em cảm thấy có khả năng ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai bọn em thì ngày mai hãy mời cô ấy tới nhà ta ăn cơm.

Ngày mai khách tới nhà ta chào hỏi em cũng là một người có chuyên ngành tương đồng với cô ấy, vừa từ nước ngoài về, có lẽ con bé có thể hướng dẫn cô ấy được.”

Tống Thời Hạ tò mò hỏi cụ thể hơn về người khác, Quý Duy Thanh lại không chịu nói thêm.

“Thôi được, chắc là cậu ấy sẽ thất vọng, nhưng không đến nỗi ảnh hưởng tới tình cảm bạn bè của chúng em, người ta sùng bái anh như một vị thần, cho nên anh tự nói với người ta thì tốt hơn.”

Tống Thời Hạ thầm nghĩ, tốt nhất là mình nên né xa những tình huống bất đắc dĩ thế này, lĩnh vực nghiên cứu bất đồng đúng là rất khó để hướng dẫn.

Tiếc rằng trước đó cô đã không hỏi Sài Thiện Tĩnh về nội dung luận văn của cô ấy sớm hơn.

Hôm sau, sáng sớm Tống Thời Hạ đã nghe thấy tiếng mẹ chồng dưới nhà, cùng với đó là tiếng cười nói trong trẻo của một cô gái trẻ.

Thấy con dâu đi xuống, Hàn Dung tươi cười bảo cô gái kia:

“Chị dâu cháu xuống rồi đây.”

Hàn Quyên đang ngồi ở sô pha, nghe nhắc bèn quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ không giống như trong tưởng tượng của mình.

Sao lại xinh đẹp đến thế chứ?

Anh họ đâu có giống một người chỉ biết xem mặt nhỉ?

Vậy chắc chị dâu cũng phải rất giỏi.

Hàn Quyên đứng lên, chào hỏi rất tự nhiên:

“Em chào chị dâu, em là Hàn Quyên ạ.”

Hàn Quyên nhỏ hơn Quý Yên Nhiên vài tháng, 16 tuổi đã được nhà nước cử đi du học, hơn 20 về nước đã là chuyên viên kỹ thuật cao cấp.

Biết thân phận của Hàn Quyên, Tống Thời Hạ âm thầm cảm thán.

Quả không hổ là họ hàng nhà giáo sư Quý, bộ gen nhà này mạnh như thế, chẳng trách một nhà có thể sinh ra hai vị giáo sư.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 743: Chương 743



Tống Thời Hạ không rõ ‘xích mích’ giữa Hàn Quyên và Quý Yên Nhiên, chỉ thấy cô bé này khá tốt tính, Sài Thiện Tĩnh mà được cô ấy hướng dẫn thì cũng rất tốt.

Hàn Quyên được Hàn Dung giới thiệu về Tống Thời Hạ mới biết chị dâu thật đúng không như mình tưởng tượng, nhưng cũng là một người rất có năng lực.

Chị ấy có nhan sắc, có tài hoa, chẳng trách anh họ không thích bạn mình mà lại thích chị ấy.

Công bằng mà nói, Lưu Nhuế có bằng cấp cao hơn chị ấy, còn là cán bộ ngoại giao trẻ tuổi nhất, nhưng lại không đẹp bằng chị dâu.

Nhìn chị dâu là biết, chỉ có tài hoa thì không ích gì, còn phải có diện mạo.

Sài Thiện Tĩnh không được giáo sư Quý nhận làm học trò, lòng thực mất mát.

Cô ấy đã chuẩn bị rất cẩn thận cho đề tài, cuối cùng lại biến khéo thành vụng.

Những phương hướng sáng tạo mà cô ấy cảm thấy rất ấn tượng lại là nguyên nhân khiến giáo sư thấy không thích hợp với hướng nghiên cứu của giáo sư, mặc dù giáo sư Quý cũng đánh giá rất cao những thành quả của cô ấy.

Giáo sư Quý từ chối hướng dẫn cô ấy, nhưng lại đề cử cô ấy cho một giảng viên mới tới, sau khi tìm hiểu, Sài Thiện Tĩnh đã nhận ý tốt này.

Tuy vị phó giáo sư Hàn này có cấp bậc phó giáo sư nhưng thực chất là một chuyên viên kỹ thuật cao cấp, Sài Thiện Tĩnh hơi thấp thỏm trong lòng, điểm chính là giảng viên Hàn và cô ấy xấp xỉ tuổi nhau, cảm thấy không yên tâm lắm.

Có điều, sau khi trao đổi sâu hơn, cô ấy đã phát hiện, mặc dù giảng viên Hàn còn trẻ nhưng học thức vô cùng uyên bác, đối với mọi vấn đề mà cô ấy đặt ra, giảng viên Hàn luôn có thể nêu bật được điểm quan trọng nhất để giải quyết.

Từ lo lắng bất an đến dần tiếp thu và khâm phục, Sài Thiện Tĩnh cũng âm thầm cảm ơn giáo sư Quý vì đã giới thiệu cho mình một người hướng dẫn tài giỏi như thế.

Hàn Quyên trở về ký túc xá, bước chân như dẫm trên mây, hôm nay mượn nhờ phòng thí nghiệm tư nhân của anh họ để làm vài thực nghiệm, cô ấy mới biết, phòng thí nghiệm hiện đại bậc nhất này lại do chính chị dâu bỏ tiền xây cho anh họ để ủng hộ sự nghiệp của anh ấy.

Trước đó cô ấy còn cảm thấy giữa chị dâu và anh họ mình có chênh lệch, hiện tại xem ra, quả thực giữa họ có chênh lệch rất lớn.

DTV

Anh họ mình có tài đức gì mà cưới được người như chị dâu chứ? Bạn đời vẹn toàn như chị dâu, phải làm thế nào mới tìm ra được nhỉ?

Quý Yên Nhiên biết Hàn Quyên đã tới trường chị dâu giảng dạy, bèn nôn nóng chạy tới nhà anh chị mình.

Quả nhiên, cô ấy đã bắt quả tang cô nàng gian xảo Hàn Quyên kia đang xun xoe với chị dâu.

Thù mới hận cũ đồng thời nảy lên trong lòng, Quý Yên Nhiên không kìm được giận dữ, chạy tới kéo Hàn Quyên ra: “Đây là chị dâu tôi, cô bám dính lấy chị ấy làm cái gì.”

Hàn Quyên trước kia thì hâm mộ Quý Yên Nhiên vì cô ấy được cưng chiều nhất nhà, hiện tại lại hâm mộ cô ấy có một người chị dâu tốt nhất.

Thấy Quý Yên Nhiên tức giận phùng má, Hàn Quyên nảy ý xấu, giả bộ khiếp đảm: “Chị dâu, em không được phép đứng cạnh chị sao?”

Quý Yên Nhiên phì phò giận dữ, lại là chiêu này.

Lần nào cũng thế, cứ trước mặt người lớn là cô nàng Hàn Quyên này lại thể hiện cái kiểu yếu đuối dễ bị bắt nạt, sau lưng thì nhe nanh múa vuốt kiêu căng phát ghét.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 744: Chương 744



Cô ấy đẩy Hàn Quyên ra:

“Tránh ra ngay, đây là chị dâu tôi. Có giỏi thì cứ giả vờ đi, sớm muộn gì cũng có ngày cô lòi mặt chuột.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, Hàn Quyên ngày thường luôn là người thông thái chững chạc, sao vừa thấy Yên Nhiên đã bắt đầu giả õng ẹo rồi.

Thấy Quý Yên Nhiên đã bắt đầu giận dỗi, Tống Thời Hạ vội vàng hòa giải hai bên.

Mất khá nhiều công sức mới khiến hai cô bé ấu trĩ không ầm ĩ, khổ một nỗi, tình thế biến thành cô bị hai cô nhóc tranh cướp sự chú ý không ngừng nghỉ.

Không chịu nổi sự phiền nhiễu này, Tống Thời Hạ đành nói: “Thôi thôi, còn chen nữa là hai đứa ôm phải nhau luôn đấy.”

‘Thân thiết’ thế thì cứ việc trực tiếp ôm nhau đi, kéo cô vào giữa làm gì chứ, cô còn bao việc cần làm.

Quý Yên Nhiên vội ghé qua lấy lòng: “Chị dâu, em mát xa vai cho chị nhé.”

Hàn Quyên cũng không cam tâm chịu thua: “Chị dâu, để em soát luận văn cho chị.”

Ván này Quý Yên Nhiên thua trắng, Hàn Quyên nhân cơ hội châm ngòi ly gián.

“Nay chị nhàn thế sao không đi hẹn hò với bạn trai đi.”

Quý Yên Nhiên quắc mắt nhìn cô em họ một cái: “Ai cần cô lo, tự đi mà lo thân ấy.”

Hàn Quyên bất đắc dĩ lắc đầu:

“Không thể hiểu sao đường đường là một sinh viên như chị lại đi thích một anh chàng cục mịch quê mùa, chẳng lẽ lớp chị không có nam sinh nào ra hồn à?”

Quý Yên Nhiên biết ngay Hàn Quyên sẽ lấy bằng cấp ra để nói mà, nhưng ai bảo người ta mới tầm tuổi mình đã lên phó giáo sư.

Quý Yên Nhiên vặc lại:

“Cô chỉ biết cắm đầu vào học bao năm như thế, bị quản thúc chặt lắm đúng không. Đáng thương ghê, cẩn thận về sau hớt mắt nhìn đời rồi không kiếm được bạn trai đâu.”

Hàn Quyên ngẫm lại, bên cạnh mình quả thực không có nhiều nam thanh niên cùng độ tuổi.

Cô ấy vừa tức vừa nóng ruột, nói như dỗi: “Tôi thà không có cũng không vơ bừa, dù không kiếm được bạn trai, tôi cũng chẳng thèm thứ quê kệch.”

Quý Yên Nhiên lại trừng mắt, vẻ hung hãn.

DTV

Tống Thời Hạ chỉ muốn bịt tai trốn khỏi chỗ này, hai cô nhóc ồn ào không kém gì một bầy vịt.

Quý Yên Nhiên kêu lên: “Chị dâu, chị đi mua quần áo với em đi, em chuẩn bị tới đơn vị rồi, không biết nên mặc gì.”

Hè năm thứ ba, Quý Yên Nhiên đã tới đài truyền hình thực tập, tốt nghiệp liền được nhận vào nơi mà cô ấy muốn tới nhất.

Mặc dù chỉ mới là trợ lý, tạm thời chưa có cơ hội xuất hiện chính thức như một phát thanh viên nhưng cô ấy đã rất vui.

Đài truyền hình là một đơn vị nhà nước cỡ lớn, được nhận vào đã rất giỏi rồi, với năng lực của Quý Yên Nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ được phụ trách một mảng.

“À đúng rồi, đúng là em cần mua thêm mấy bộ trang phục, quần áo của em hiện giờ đều không quá thích hợp với công việc, đài truyền hình là một nơi yêu cầu nghiêm túc và chỉn chu.”

Hàn Quyên cũng đòi đi cùng, thế nên hai cô gái trẻ tạm thời đình chiến.

Hàn Quyên làm giảng viên ở trường đại học, yêu cầu của trường không quá nghiêm khắc, còn Quý Yên Nhiên lại tới một cơ quan trung ương như đài truyền hình để làm việc nên phải rất thận trọng trong phục trang.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 745: Chương 745



Tống Thời Hạ chọn cho Quý Yên Nhiên mấy bộ vest nữ mặc kết hợp với chân váy bút chì hoặc quần dài cùng chất liệu vải.

Đây là phong cách đang được lưu hành rộng rãi bên vùng duyên hải, nghe nói là kiểu trang phục được yêu thích nhất của những người phụ nữ có sự nghiệp.

DTV

Quý Yên Nhiên sợ mặc như thế trông sẽ hơi già quá, Hàn Quyên thì đứng bên nhìn với ánh mắt đầy hâm mộ.

Chị dâu với Quý Yên Nhiên thân thiết như chị em ruột vậy, nếu mình cũng có một người chị như thế thì hay quá.

Vốn tưởng mặc vest trông sẽ già đi chục tuổi, nhưng khi Quý Yên Nhiên soi gương, cô ấy chợt nhận ra mình trông không hề già mà chỉ trở nên sắc sảo, chuyên nghiệp và trưởng thành hơn.

Như thể đã đi làm được nhiều năm mà trông vẫn trẻ trung năng động, vừa toát lên sức sống của tuổi trẻ lại vừa khiến người ta thấy yên tâm vì không thiếu sự chín chắn chững chạc.

Hàn Quyên chen vào: “Chị dâu, em cũng muốn mua một bộ như thế, em mua nữa.”

Quý Yên Nhiên tức phát điên: “Cái đồ bắt chước!”

Hàn Quyên không thèm quan tâm, cô ấy nằng nặc muốn chị dâu chọn cho mình một bộ.

Thấy hai cô gái lại sắp cãi vã, Tống Thời Hạ vội vàng bảo nhân viên cửa hàng lấy đồ.

Cô nhanh chóng trả tiền cho cả hai cô em, khiến Hàn Quyên ngượng ngùng xoắn xuýt mãi, nếu biết là chị dâu trả tiền, mình không nên đòi mới phải.

“Hai đứa đều mới đi làm, cái này coi như là quà chúc mừng của chị.”

Quý Yên Nhiên hớn hở ôm túi đồ, bắt đầu mường tượng cảnh mình đĩnh đạc đứng trước máy quay, cả nhà sẽ thấy mình trên tivi trong khi đang ngồi uống nước trò chuyện.

Hàn Quyên muốn lén giúi tiền trả cho Tống Thời Hạ, lại bị Tống Thời Hạ thấy được.

“Em khách sáo với chị làm gì, đều là người nhà cả, anh em nói em mới về, chắc còn có nhiều điều chưa quen, bảo chị dẫn em đi dạo phố nữa đấy.”

Đây đương nhiên không phải lời của giáo sư Quý, nhưng đi mua quần áo cho em gái nhà mình, chẳng lẽ lại bỏ qua em họ.

Chỉ mấy chục đồng mà thôi, không phải nhiều nhặn gì, mua tặng con bé cũng là chuyện nên làm.

Sau khi Hàn Quyên ra về rồi, Quý Yên Nhiên mới tố khổ với chị dâu:

“Chị, chị không yêu em nữa rồi, Hàn Quyên đáng ghét lắm, em nói chị nghe, con nhỏ đó đặc biệt có tâm cơ.”

Tống Thời Hạ không ngờ hai cô nhóc này lại như nước với lửa đến thế.

Cô bèn khuyên bảo Quý Yên Nhiên:

“Nếu xét quan hệ, hai ta đương nhiên thân hơn, trong lòng chị, địa vị của em chắc chắn cao hơn Hàn Quyên nhiều chứ.

Nhưng con bé cũng là em họ anh em, gọi chị là chị dâu, chị không thể lạnh nhạt với nó được, như thế rất bất lịch sự. Hôm nay mua đồ cho em, con bé cũng tỏ vẻ thích, chẳng lẽ chị lại lờ đi?”

“Nếu để con bé tự bỏ tiền, vài chục đồng không phải con số to tát gì, nhưng mẹ Hàn Quyên với mẹ mình là chị em ruột, em cảm thấy mình mặc kệ con bé có thỏa đáng không?”

Tống Thời Hạ nói một tràng dài, nhưng Quý Yên Nhiên chỉ nghe lọt mỗi câu đầu tiên, chị dâu nói mình quan trọng hơn!

Cô nàng níu tay chị dâu, cười ngây ngô:

“Em với chị mới là người một nhà, em có thể đường hoàng nhờ chị làm món gì em thích, hay đòi mua quần áo mới, nó chỉ là nhân tiện được nhờ thôi.”

Tống Thời Hạ xoa đầu cô nàng: “Ừ, em vui là được rồi.”

Quý Yên Nhiên nhớ ra, mình có rất nhiều bộ váy áo đẹp đẽ đều do chị dâu mua cho, phải kiếm cơ hội khoe ra trước mặt Hàn Quyên mới được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 746: Chương 746



Thời gian thấm thoắt trôi, mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo phát triển như mong muốn.

Sản phẩm của công ty Ngu Mỹ Nhân đã đi từ các loại dược mỹ phẩm đến những đồ bổ dưỡng dành cho nữ giới, đủ mọi loại sản phẩm mà chính khách hàng cũng không tưởng tượng ra nổi.

Ban đầu là canh thúc sữa, phát sinh ra tổ yến, cao da lừa, đường đỏ đặc biệt chế theo phương pháp cổ truyền, trà hoa dưỡng nhan, vv.vv.

Chỉ cần thị trường có nhu cầu, công ty sẽ tiếp tục sản sinh ra những sản phẩm bổ dưỡng khác nhau.

Còn mảng dược mỹ phẩm, khai thác từ sữa dưỡng ẩm cho da mặt đến son môi, dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, băng vệ sinh và các sản phẩm sử dụng hàng ngày khác.

Hiện giờ người dùng trong xã hội đã có xu hướng tặng quà bằng một bộ sản phẩm Ngu Mỹ Nhân, tùy năng lực tài chính mà lựa chọn bộ quà tặng.

Đồ bổ dưỡng dành cho nữ giới được nhóm phu nhân nhà giàu và các nữ minh tinh ưa chuộng, giá cả không bình dân, đi theo hướng cao cấp.

DTV

Lại thêm quy định giới hạn số lượng mua hàng, phải tới cửa hàng chính của công ty mới có thể mua được, danh tiếng rất cao.

Tống Thời Hạ đã bước vào giai đoạn chuẩn bị tốt nghiệp, cô không học lên tiến sĩ, muốn mau chóng hoàn thành việc học để bước vào cuộc sống nhàn nhã dưỡng lão.

Hiện giờ, cuộc sống của cô vô cùng dễ chịu, rảnh rỗi thì giở sách, làm vài nghiên cứu nho nhỏ.

Công ty không cần tự tay quản lý, bên công ty khoa học kỹ thuật thì đã có chuyên gia phụ trách, cô chỉ cần bỏ chút thời gian thẩm định hợp đồng và kiểm tra sổ sách.

Có giáo sư Quý hỗ trợ chuyên môn, bên trong có vấn đề gì, anh sẽ phản hồi lại với cô ngay.

Trước kia dồn tiền đầu tư vào bên công ty anh trai, hiện giờ bên đó lớn mạnh, tiền chia hoa hồng cũng đủ để cô sống cuộc sống vô lo vô nghĩ cả đời.

Lúc nào vui thì ngâm rượu thuốc, chế bánh trà, số lượng khan hiếm nên càng bị người ta giành giật ác liệt.

Thứ cô có nhiều nhất chính là tiền, tiền rảnh rỗi không làm gì lại muốn mang đi đầu tư, dù thua lỗ cũng không tiếc.

Dựa vào trực giác, cô đầu tư vào 5 công ty nữa.

Trong đó có 2 công ty chuẩn bị làm mảng internet, hai bên còn là công ty đối đầu nhau, nhưng đối với Tống Thời Hạ, cả hai đều có tiềm lực lớn, ai thắng cô cũng kiếm bộn.

Dưới ảnh hưởng của cô, anh trai và chị gái cũng tham gia đầu tư mảng phát triển internet, nắm giữ 2% cổ phần, họ không dám bỏ nhiều, sợ mất trắng.

Tống Thời Hạ luôn lựa chọn đầu tư tối thiểu 10%, thậm chí còn có công ty nhỏ bức thiết mong được cô xem trọng và đầu tư lớn.

Bởi vì cô rất hào phóng, lại không thích can thiệp vào chuyện của công ty, ai mà không thích những nhà đầu tư như thế?

Cuộc sống hiện tại tuy chưa đạt đến cấp độ nằm yên hưởng thụ nhưng cũng không kém là bao.

Có tiền, có tương lai nhàn nhã sung sướng phía trước vẫy gọi, chỉ cần tốt nghiệp đại học là xong, nên Tống Thời Hạ hết sức hài lòng.

Chiếc radio mini sử dụng pin Lithium là sáng chế mới của Hà Kiến Quân, doanh số bán ra khá tốt.

Radio này chỉ dày 5cm, có thể chạy băng từ mà cũng có thể kéo ăng ten thu sóng vô tuyến, rất tiện mang theo bên người.

Radio mini vừa xuất hiện liền trở thành trào lưu, giá cả không cao, kích thước nhỏ gọn, thanh niên khắp phố lớn ngõ nhỏ đều thích mua một chiếc đeo bên hông, đi đâu cũng mang theo, tiếng ca hát vang khắp phố.

Hà Kiến Quân có thói quen làm ra sản phẩm gì đều sẽ tặng Tống Thời Hạ một chiếc.

Tống Thời Hạ dùng chiếc radio này để nghe tin tức vào buổi trưa, có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ rất hiệu quả.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 747: Chương 747



Quý Dương và Quý Nguyên phóng xe đạp vào sân, hai chiếc xe này là quà sinh nhật của viện phó Lương tặng hai cậu nhóc.

Mãi về sau Tống Thời Hạ mới biết Lương Hảo đã tự tay thiết kế hai chiếc xe này, cô còn cảm thán, quả là người có trình độ thẩm mỹ cao chót vót.

Hai chiếc xe đạp này hoàn toàn không giống các kiểu xe đạp đang lưu hành trên thị trường, hơi giống kiểu xe đạp leo núi về sau.

Đám con trai sử dụng trông rất phong cách, tiếc là không có yên sau nên không thể đèo thêm ai.

“Mẹ ơi, bọn con về rồi.”

Hai nhóc này từ lúc biết đi xe đạp đều sẽ về nhà ăn trưa, cơm ở căn tin trường không so được với cơm mẹ nấu.

Tống Thời Hạ biếng nhác vẫy tay: “Cơm trong nồi, các con tự hâm thức ăn lên nhé.”

Quý Nguyên ghé lại, muốn ăn miếng quýt của Tống Thời Hạ, Tống Thời Hạ nhét cho cậu, lập tức mặt cậu đã nhăn nhúm lại.

“Chua thế mẹ?”

DTV

Tống Thời Hạ chép miệng: “Tại số con xui thôi, múi chua nhất bị con ăn trúng.”

Quý Dương cũng muốn ăn thử, được mẹ đút cho hai múi quýt cuối cùng, vừa cắn vào, cậu nhóc đã nhắm nghiền mắt.

Tống Thời Hạ ngạc nhiên: “Chua thế cơ à?”

“Chua lắm, ghê răng luôn.”

Tống Thời Hạ cảm thấy khó hiểu: “Có lẽ hôm nay các con xung khắc với quýt rồi, đừng ăn nữa, đi ăn cơm đi.”

Cô đứng lên, nắng giữa trưa không còn thích hợp để tắm nắng nữa, vào nhà thôi.

Hai cậu nhóc tự lấy cơm ăn, Tống Thời Hạ tựa cửa nói:

“Anh Học Dân và anh Học Nhân của các con cuối tuần này sẽ nhập ngũ, chúng ta ra ga tiễn các anh chứ?”

Quý Dương bưng bát cơm ngồi xuống ghế: “Anh họ học xong trung cấp rồi mà?”

Tống Thời Hạ không giấu bọn nhỏ, cô nói luôn: “Phải, có bằng cấp rồi vào quân đội thì dễ thăng cấp hơn.”

Trần Học Dân và Trần Học Nhân hồi nhỏ là hai siêu quậy, nhưng sau khi bị Tống Thời Hạ dạy bảo một lần, thuận tiện chứng kiến trẻ hư tống tiền người khác bị đi tù thì đã trở nên ngoan ngoãn hơn trước.

Tuy tính tình vẫn khá bướng bỉnh nhưng tốt xấu gì cũng đã trưởng thành trong an lành, còn lấy được bằng trung cấp.

Thời gian trôi nhanh quá, Trần Tuyết Yến cũng đã lên năm nhất đại học rồi.

Quý Nguyên lầm bầm: “Anh họ hư như thế, sao mà làm quân nhân được, cậu út mình mới là quân nhân lợi hại.”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích cho cậu nhóc:

“Nếu hai anh đã muốn tòng quân tức là đã có ý tưởng trở thành quân nhân bảo vệ đất nước, là chuyện tốt mà.”

Ám ảnh tâm lý thời thơ ấu quá sâu sắc, khiến hai nhóc này chỉ đến tết mới dám gặp hai anh họ, bình thường có gặp cũng muốn tránh mặt, Tống Thời Hạ chưa bao giờ can thiệp vào chuyện này.

Hai anh em ăn xong, tự dọn sạch sẽ bát đũa và mâm.

Cả nhà đều biết mẹ không thích rửa bát, ngày thường đều do ba và bảo mẫu rửa, hai cậu nhóc từ khi với tới vòi nước liền tự mình dọn rửa bát đũa của mình.

Từ nhà đến trường chỉ mấy vài phút đạp xe, hai nhóc nghỉ ngơi xong mới quay về trường.

Đám nhỏ vừa đi, thím Phùng đã hấp tấp chạy sang.

“Ông Tạ nhà thím câu được con cá to lắm, cháu có lộc ăn rồi đấy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 748: Chương 748



Tống Thời Hạ nhìn con cá trong thùng nhựa, không biết vì sao, cổ đột nhiên thấy gợn lên như muốn nôn.

Thím Phùng còn đang lải nhải nhớ thương món cá nướng lần trước.

“Hôm trước cháu nướng cá ngon quá, con này to, đủ cho nhà cháu ăn đấy nhỉ.”

Tống Thời Hạ vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, gập người nôn khan, thím Phùng giật mình, đặt thùng cá xuống, chạy tới.

“Cháu sao thế? Bị cảm à?”

Tống Thời Hạ súc miệng xong mới đi ra.

“Chắc cháu bị lạnh, dạo này người cứ uể oải suốt, chỉ muốn nằm dài ra, để cháu uống viên thuốc cảm.”

“Hay là cháu chịu khó tập thể dục thêm đi, giáo sư Quý nhà cháu sáng nào cũng chạy bộ đó, thím thấy cháu ngày nào cũng rúc trong nhà, trừ những lúc đi học thì chẳng thấy ra ngoài, thời tiết thay đổi là lại bị cảm, hệt đám nhỏ.”

Tống Thời Hạ chột dạ.

“Tại trong nhà nhiều việc quá mà, từ mai cháu sẽ tập thể dục.”

Phùng Liên tiếp tục khuyên bảo:

“Còn trẻ, đừng có nằm nhiều lười người ra, uống ít thuốc thôi, thuốc nào chẳng có tác dụng phụ.”

Tống Thời Hạ chỉ vào mình, cười nói:

“Thím quên cháu là bác sĩ bên Trung y à.”

Phùng Liên bật cười, mắng:

“Người ta bảo bác sĩ cũng chẳng tự chữa được cho mình, ốm đều phải đi bệnh viện hết.”

“Ai bảo thế ạ, cảm lạnh thôi mà, để cháu bắt mạch coi sao.” Tống Thời Hạ vừa nói vừa tự xem mạch cho mình.

Nhưng vài giây sau, sắc mặt cô dần trở nên kì quái.

Thấy thế, Phùng Liên lo lắng đến mức vô thức thở nhẹ đi.

Tâm tình trở nên phức tạp, Tống Thời Hạ thở hắt ra một hơi, đây là một chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.

Phát hiện mình đang mang thai, Tống Thời Hạ ngây người tại chỗ.

Rõ ràng bấy lâu nay luôn tránh thai cẩn thận lắm mà, kì sinh lý cũng luôn rất ổn định, sao lại đột nhiên mang thai rồi?

Cô bần thần nhẩm tính ngày, khả năng cao nhất có thể là lần trước tụ họp gia đình, cô có uống mấy chén, về nhà liền chòng ghẹo giáo sư Quý, kết quả không cần nghĩ cũng hiểu.

Nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn, đứa nhỏ này có nên giữ lại hay không mới là vấn đề lớn.

Cô không phản cảm việc có thai, chỉ hơi bất ngờ vì nó tới quá đột ngột.

DTV

Khi cả nhà ngồi quây quần ăn tối, Tống Thời Hạ thông báo: “Mẹ đang có thai, hẳn là được hai tháng rồi.”

Cô vừa dứt lời, ba đôi đũa trên bàn đồng thời dừng lại.

Quý Duy Thanh không tin nổi vào tai mình, ngơ ngác lặp lại một lần: “Có thai?”

Quý Dương nghiêng đầu hỏi lại: “Mẹ có em bé ạ?”

Quý Nguyên vui sướng reo lên: “Thế là em trai hay em gái ạ?”

Tống Thời Hạ quan sát phản ứng của hai đứa nhỏ rồi quay sang đáp lời Quý Duy Thanh:

“Ừm, dạo này tình trạng của em khá giống phản ứng của thai phụ giai đoạn đầu, em còn tưởng mình bị cảm lạnh, bắt mạch mới biết là có thai.”

Quý Duy Thanh đứng phắt lên: “Đến bệnh viện kiểm tra lại đã.”

Tống Thời Hạ cảm thấy không cần phải quan trọng hóa vấn đề lên như thế: “Không cần đâu, em chắc chắn mình có thai.”

Quý Duy Thanh biết cô hiểu lầm ý mình, mới giải thích: “Ý anh là em còn đang bị cảm, chúng ta cần đến bệnh viện khám xem sao.”

Tống Thời Hạ không thay đổi được ý anh, đành gật đầu.

Ăn tối xong, cô bị bọc kín mít đưa đi bệnh viện, đám nhóc nằng nặc đòi đi theo.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 749: Chương 749



Bác sĩ cầm tờ kết quả kiểm tra, nói: “Không bị cảm, đây chỉ là những dấu hiệu có thai giai đoạn đầu.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nhìn Quý Duy Thanh: “Đã nói không có gì to tát rồi mà.”

Quý Duy Thanh vẫn còn thất thần, bị Tống Thời Hạ đẩy một cái mới bừng tỉnh.

Anh cố gắng đè nén nỗi vui sướng trong lòng, quyết định tôn trọng ý kiến của vợ: “Vậy, em có muốn giữ nó không?”

Tống Thời Hạ cúi đầu lẩm bẩm: “Hiện giờ lòng em rối quá, không biết nên làm thế nào.”

Quý Duy Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:

“Nếu đứa nhỏ này đột nhiên tới với chúng ta, tức là hai ta với nó có duyên với nhau rồi.”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Người theo chủ nghĩa duy vật như anh sao lại bắt đầu tin vào duyên số rồi.”

“Anh mong đứa nhỏ được chào đời, dù là trai hay gái, anh đều sẽ yêu nó.”

Tống Thời Hạ chọc chọc ngón tay vào n.g.ự.c anh:

“Đám đàn ông các anh không phải sinh con, chỉ dùng cái miệng nói mấy lời hay đã muốn phụ nữ sinh con cho các anh, nhưng đâu có biết nỗi đau sinh nở đáng sợ thế nào, em chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình.”

Quý Duy Thanh luống cuống biện bạch:

“Không không, nếu em không muốn thì thôi, chúng ta đừng nói cho ba mẹ, để họ khỏi phải chờ mong.”

“Anh không chỉ nói suông, anh sẽ cố gắng hết sức để làm một người chồng tốt, sẽ không để em một mình gánh vác hết nỗi khổ mang thai sinh con.”

Tống Thời Hạ đặt tay lên bụng:

“Nếu em không định giữ nó lại thì đã không chọn bệnh viện quân khu, có lẽ giờ mẹ cũng đã biết rồi.”

Bệnh viện quân khu chỗ nào cũng có người quen, mặc dù là bác sĩ mà cô không nhận ra thì họ cũng sẽ biết cô và Quý Duy Thanh là ai, trừ những người mới tới thực tập.

Tống Thời Hạ vừa vào viện khám, chuyện đã truyền đi khắp nơi.

Quả nhiên, nửa giờ sau, Hàn Dung nôn nóng chạy tới bệnh viện.

Bà đang ở nhà ngâm chân thì đột nhiên nhận được điện thoại của đồng nghiệp nói chúc mừng bà lên chức bà nội lần nữa.

Khi ấy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Hàn Dung là, Yên Nhiên có thai trước khi cưới rồi sao?

Bởi có cuộc trò chuyện lần trước với con trai mình, trong tiềm thức của bà, chuyện con dâu mang thai còn khó tưởng tượng hơn cả con gái chưa chồng đã có thai vậy.

Con dâu bà mấy năm chưa từng có kế hoạch sinh nở, vì con bé coi hai đứa nhỏ Dương Dương và Nguyên Nguyên như con ruột.

Hàn Dung trước đó cũng từng chờ mong thật lâu, mong lại có thêm cháu nhỏ, nhưng con trai bà đã nói thẳng rằng Tiểu Tống không có ý định sinh nở, khiến bà khi ấy còn tiếc nuối vô cùng.

Cho nên, sau khi xác nhận lại tin tức, biết được con dâu mình thực sự đã có thai, hai vợ chồng đang ở bệnh viện làm xét nghiệm.

DTV

Hàn Dung vội lên phòng đánh thức chồng, cả hai cùng hối hả tới bệnh viện.

Bà vừa tới nơi, chưa kịp lên tiếng gọi thì đã nghe Quý Nguyên lanh lảnh nói:

“Em mình bé xíu xiu như thế, chẳng lẽ lúc sinh ra còn lùn hơn cả em à?”

Cậu và anh trai là cặp song sinh, nhưng từ khi sinh ra luôn thấp gầy hơn anh mình.

Quý Dương nghiêm túc nói:

“Chỉ cần cho ăn nhiều cơm sẽ cao lớn lên thôi, em mình sẽ từ em bé biến thành em béo.”

Quý Nguyên tò mò lắm:

“Mẹ sẽ sinh em ra như thế nào nhỉ? Phải rạch bụng ra à?”

Thấy hai cháu mình không bài xích chuyện có em, Hàn Dung âm thầm thở phào một hơi.
 
Back
Top Bottom