Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 360: Chương 360



Tống Thu Sinh gật gù tán thưởng em rể, không ngờ giáo sư Quý hàng ngày kiệm lời kín tiếng như hũ nút mà có thể xổ một tràng lời khen nhiệt thành như vậy.

“Mẹ, mẹ đừng lấy tư tưởng và lối nghĩ ở quê chúng ta để suy đoán nhà người ta.

Mẹ cứ yên tâm, con còn đang làm buôn bán ở đó, nếu em con chịu thiệt thòi gì, chắc chắn con sẽ ra mặt.

Con cũng đã gặp gia đình em rể rồi, người ta lịch sự chu đáo lắm, lần trước hai bác bên đó mời khách ăn cơm còn gọi con qua cùng.

Quà cáp ban nãy em con mang vào toàn là do mẹ chồng con bé chuẩn bị cả đấy, nói là quà biếu ba mẹ.”

Ông Tống không hiểu, sao thông gia phải tặng nhiều đồ thế?

Tống Thời Hạ chủ động giải thích:

“Ba mẹ chồng con còn chưa về hưu, tết nhất còn phải tiếp đãi khách khứa, năm nay lại có nhiều khách quan trọng nên không thể tới nhà ta chúc tết.”

Ông Tống hơi ngạc nhiên, nhưng bà Tống vẫn giữ bình tĩnh:

“Nếu Tiểu Quý đã nói vậy thì ba mẹ cũng nói thẳng thế này, ba với mẹ người nông thôn, nói năng tương đối bộc trực, có gì con đừng để trong lòng nhé.”

“Con gái mẹ gả vào nhà con coi như trèo cao, điều kiện nhà con, ba mẹ cũng đoán được phần nào, chắc chắn là gia đình sung túc.

Ba mẹ đây không phải loại người mặt dày vô liêm sỉ, không có ý định thông qua con gái bòn rút gì từ phía thông gia chỉ vì bên đó có điều kiện hơn bên mình, cho nên mới không muốn để con gái mẹ trợ cấp gì cho nhà mình, con đừng quá để ý.”

Giáo sư Quý chầm chậm lên tiếng:

“Hạ Hạ chưa từng lấy tiền lương của con để hỗ trợ trọng nhà, áo bông mùa đông là con tự tiện nhờ mẹ con gửi, không cho Hạ Hạ biết.

Ba, mẹ, ba mẹ phải tin cô ấy, Hạ Hạ thực sự có năng lực tự kiếm tiền, cũng kiếm được không thua gì con cả.”

Bà Tống mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói sao.

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ lên tiếng:

“Mẹ à, con thực sự có thể tự kiếm tiền, không cần lấy tiền lương của A Thanh mua đồ cho ba mẹ.

DTV

Tiền con mua heo con, mua gà vịt con là tiền bán linh chi, Con hiểu rõ mà, mẹ cứ yên tâm.”

Quý Duy Thanh rốt cuộc cũng hiểu vì sao trong vấn đề tài sản, Tống Thời Hạ lại kiên quyết phân chia rõ ràng với anh đến thế.

“Ba, mẹ, ba mẹ hẳn nên tin tưởng Hạ Hạ, cô ấy không như ba mẹ nghĩ đâu.”

Tống Thời Hạ hơi chột dạ.

Nếu nguyên thân mà còn ở đây, chắc chắn cô nàng sẽ lấy tiền của giáo sư Quý để mang về nhà mình, đây mới là tính cách của cô nàng.

Bà Tống lau mắt, lúc trước bà cực lực phản đối ý định đi làm mẹ kế của con gái mình.

Nhưng khuyên nó thế nào cũng không chịu nghe, thậm chí con gái bà còn đe dọa cắt đứt quan hệ với gia đình.

Khi ấy, bà đã âm thầm khóc bao đêm, chỉ vì sợ con gái lấy chồng xa, bị người ta ngược đãi.

Nhưng hiện giờ con gái dường như đã thay đổi rất nhiều sau khi kết hôn, cứ như biến thành một người khác, xem ra hôn nhân thật sự có thể thay đổi vận mệnh của phụ nữ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 361: Chương 361



“Ừ, mẹ không khách sáo với các con nữa, mẹ với ba sẽ bàn lại xem, có lẽ ba mẹ đã đắn đo quá nhiều, vô tình đẩy các con ra xa.”

Tống Thu Sinh nhanh nhẹn quyết định hộ mẹ:

“Cần gì nghĩ nữa mẹ, cứ làm thịt rồi đem bán đi, cũng sắp tết rồi, người thôn ta đi chợ chủ yếu là để mua thịt ăn tết, chúng ta bán luôn cho họ, tiện cả đôi đường.”

Cuộc trò chuyện thẳng thắn trên bàn cơm đã tháo gỡ những khúc mắc của cha mẹ.

Tống Thời Hạ thầm nhủ, từ nay gửi đồ về nhà không cần viện lí do nữa.

Dưới bàn, cô lặng lẽ nắm tay chồng: “Cảm ơn anh đã nói giúp em.”

Giáo sư Quý hơi nhíu mày, như thể đang nhịn đau.

Tống Thời Hạ ngạc nhiên cúi đầu nhìn, mu bàn tay anh có một vết đỏ.

“Anh sao thế?”

Ông Tống nghe thấy mới ngẩng lên nhìn:

“Ban nãy Tiểu Quý giúp ba trong bếp, bị hơi nước phả vào, ba bảo nó đi sang trạm xá lấy thuốc mà nó cứ nói xả nước lạnh là đỡ.”

Khi Tống Thời Hạ và mẹ cùng anh trai trò chuyện về vấn đề bên chị cả, Quý Duy Thanh với ông Tống đang ở dưới bếp nói chuyện phiếm.

Quý Duy Thanh nhấc nắp nồi, không cẩn thận bị hơi nước nóng từ nồi phả vào tay, bỏng nhẹ một vết.

Tống Thời Hạ trừng anh một cái: “Ăn cơm xong đi mua thuốc với em.”

Quý Duy Thanh nhẹ nhàng bảo: “Không cần đâu, lát là hết thôi.”

“Nhà này mọi chuyện nghe ai?”

Giáo sư Quý nhanh nhẹn đáp: “Nghe em.”

Tống Thời Hạ hừ một tiếng: “Vậy đi lấy thuốc.”

Ăn cơm xong, Tống Thời Hạ dẫn Quý Duy Thanh đến trạm xá mua thuốc trị bỏng.

Hai nhóc con hôm nay lại không đòi đi theo, nói muốn ở nhà xem truyện tranh liên hoàn với cậu út.

Để em trai trông đám nhỏ, Tống Thời Hạ rất yên tâm.

Tuy Tống Đông Đông khá kiêu kì và tính tình không được tự nhiên nhưng cũng biết chừng mực, mặc dù hơi ghen tị nhưng lại biết đây là cháu mình, cần phải quan tâm.

Bên trạm xá không có thuốc mỡ trị bỏng, chỉ kê cho một lọ nước thuốc tiêu độc, Tống Thời Hạ không ngờ trạm xá thôn vẫn nghèo nàn đến thế.

Nhưng hiện giờ không tiện đi xa hơn để mua thuốc, cô đành kéo giáo sư Quý về, dẫn anh ra giếng nước.

“Xả nước thêm một lát đi.”

Nước giếng mùa đông âm ấm, không có cái buốt giá đến tận xương như nước máy hay nước mưa trữ trong bể.

Tống Thời Hạ kéo được một xô, múc từng gáo nhỏ dội lên tay anh.

Vết bỏng có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng mai hoặc hôm sau nữa rất có thể sẽ nặng thêm, cho nên cần phải xử lí cẩn thận khi mới bị bỏng để tránh nhiễm trùng.

Quý Duy Thanh lẳng lặng nhìn cô rửa vết thương cho mình.

Tống Thời Hạ chỉ biết cầu nguyện nước linh tuyền có thể có chút tác dụng với vết thương kiểu này, đôi bàn tay đẹp như vậy, không nên có bất kì vết sẹo xấu xí nào.

Chợt cô lại nhớ tới chuyện trên bàn cơm ban nãy: “Vụ áo bông là thế nào, sao anh không nói cho em?”

Giáo sư Quý thật thà khai báo: “Sợ em thấy anh lãng phí tiền, anh nhờ mẹ mua hộ, thật sự không lãng phí.”

Tống Thời Hạ mím môi cười khẽ:

“Anh chỉ nhớ được mỗi ‘lãng phí’ thôi có đúng không, anh mà chịu bàn với em thì chắc chắn em sẽ không từ chối, em chỉ cảm thấy có một số thứ không cần thiết thôi.

Anh xem, anh trai em mua tủ lạnh với máy giặt đã bị ba mẹ em quở trách một trận đó, đấy mới là những thứ không cần thiết vào lúc này.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 362: Chương 362



Quý Duy Thanh ‘ừm’ một tiếng: “Xin lỗi, anh suy xét không được chu toàn.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, ôn hòa giải thích với anh:

“Anh không cần xin lỗi em, anh đối xử tốt với ba mẹ em, lẽ ra em nên nói lời cảm ơn anh mới phải.

Nếu có chuyện gì mà em không đồng ý thì nhất định sẽ có lí do riêng, anh muốn tặng đồ cho ba mẹ em thì cứ nói với em, biết đâu em còn có thể đưa ra gợi ý xác đáng.”

Hai vợ chồng bộc bạch tâm sự, cùng thống nhất với nhau như thế.

Tống Đông Đông ban sáng thì còn cố gắng ra vẻ người lớn trước mặt các cháu, đến chiều đã bại lộ bản tính, dẫn hai cháu mới chạy đi chơi khắp thôn.

Tống Thời Hạ nhét cho cậu 5 đồng tiền, bảo cậu thấy cái gì thích thì cứ mua.

Trẻ con nơi này đến tết mới có mấy đồng lẻ tiêu vặt, tiền mừng tuổi cũng chỉ có vài hào hay một đồng.

5 đồng với ba đứa trẻ cũng đã là một số tiền cực lớn rồi, không sợ chúng không đủ tiền tiêu.

Người lớn nói chuyện trong giờ cơm, Tống Đông Đông cũng ở đó.

Tuy cậu chỉ im lặng cắm đầu ăn cơm nhưng tai vẫn dựng lên nghe ngóng.

Cuối cùng cho ra kết luận là, chị gái mình rất giỏi kiếm tiền, không tiêu tiền của anh rể để mua quà cho nhà mình, năm nay chị ấy còn phải thi đại học.

Tống Đông Đông hơi chột dạ, không biết liệu mình có thi đỗ vào cấp ba hay chăng.

Tống Thu Sinh thì sang nhà đại đội trưởng một chuyến, khi về nói với ba mẹ ngày mai mổ heo.

Bà Tống đang cho gà ăn ở sân sau, lo lắng hỏi: “Sao sớm thế?”

“Sớm gì nữa mẹ, sắp tết rồi, nhà nào cũng đang cần mua thịt, đại đội ta không có nhiều nhà nuôi heo, các nơi khác họ cũng xẻ thịt heo hết rồi đó.

Nhà ta thịt heo bán, đại đội mình không cần đi mua nơi khác.”



Sáng sớm, trời lạnh, Tống Thời Hạ không muốn dậy, nghe thấy người bên cạnh đã rời giường, sột soạt thay đồ.

Mặc dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn bị đánh thức.

Mơ màng quay sang phía đó, cô hỏi: “Còn sớm mà, anh không ngủ thêm à?”

“Hôm nay nhà mổ heo, anh qua xem có cần hỗ trợ gì không?”

Tống Thời Hạ chống đầu lên, tóc rũ bên sườn mặt, mỉm cười nhìn anh.

“Mổ heo ồn ào mà tanh bẩn lắm, anh thật sự muốn đi giúp hả?”

Quý Duy Thanh hơi khựng lại một chút.

“Anh qua hỗ trợ đưa đồ.”

Tống Thời Hạ kéo anh nằm trở lại giường.

“Ngoài đó không cần đến anh đâu, người trong đại đội đều sẽ tới giúp, anh cứ nằm đây với em đi, ra đó người ta hỏi chuyện, anh lại không biết tiếp lời thế nào, người ta sẽ ngại đấy.”

Tống Thời Hạ không hề hù dọa anh, người trong đại đội thực sự rất tò mò về giáo sư Quý nhà cô.

Đặc biệt là khi biết anh còn là giáo sư đại học, anh mà ra đó, chỉ sợ không quen được với sự nhiệt tình của các cô các bác.

Giáo sư Quý vô cùng băn khoăn lưỡng lự, chưa quyết được thế nào thì Tống Thời Hạ đã vùi đầu vào n.g.ự.c anh, cọ qua cọ lại.

“Nằm đây với em thêm chút nữa đi.”

Sợ mình động đậy quá mạnh, gió lạnh lùa vào trong chăn, Quý Duy Thanh đành phải nằm xuống ôm cô, nghe tiếng bước chân mọi người qua lại trong sân.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 363: Chương 363



“Em con còn chưa dậy à?”

Tống Thu Sinh ngáp dài một cái:

“Trời lạnh thế này, bảo nó dậy làm gì ạ? Chẳng lẽ mẹ còn chờ con bé phụ mọi người mổ heo?”

Bà Tống cười mắng:

“Nói linh tinh. Hôm nay có nhiều người tới lắm, con bé ngủ dậy muộn, sợ người ta lại nói.”

“Mẹ, cứ để nó ngủ đi, trời lạnh thế, nó dậy chỉ tổ tốn củi lửa.”

Trong nhà không có bếp lò sưởi ấm nhưng có làm riêng một gian phòng sưởi, chính giữa phòng có đào hố lửa, mùa đông bỏ củi vào đốt lên sưởi phòng.

Tống Đông Đông dẫn hai cháu đi mua pháo nổ đôi, còn gọi cả Nhị Cẩu nhà bên qua chơi pháo.

Nhị Cẩu hít nước mũi hỏi: “Tống Đông Đông, hai đứa này là con nhà ai đấy?”

Tống Đông Đông nhăn mặt, quay đầu đi:

“Cậu lau nước mũi đi, thấy gớm. Đây là cháu tớ, cậu cứ gọi Đại Bảo với Tiểu Bảo là được.”

Đại Bảo Tiểu Bảo là cách mẹ cậu gọi hai cháu, Tống Đông Đông cảm thấy gọi như thế nghe tiện hơn gọi tên.

Nhị Cẩu quệt nước mũi: “Ấy chà, cháu cậu còn đi giày thể thao kìa.”

Tống Đông Đông ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Tớ cũng có giày thể thao, cậu cũng thấy tớ đi rồi còn gì.”

Nhị Cẩu thèm thuồng bảo: “Giá mà tớ cũng có chị lấy người thành phố nhỉ, tớ cũng muốn có giày thể thao.”

Tống Đông Đông trợn mắt:

“Ai làm chị cậu đúng là xui xẻo, vì cậu muốn có giày thể thao mà phải gả chồng à. Có pháo chơi chưa? Cho một hộp nè, lấy không?”

“Chơi, cho tớ một hộp.”

Tống Đông Đông không chỉ mua mấy hộp pháo nổ đôi mà còn mua hai hộp pháo hoa, cậu đưa cho Nhị Cẩu một hộp pháo hoa.

“Pháo nổ đôi chỉ cho một cái thôi, đắt lắm đó, tận một xu rưỡi cơ.”

Nói xong, Tống Đông Đông quay sang phía cháu mình, “Hai đứa không dám chơi pháo thì đứng xa một chút, xem người lớn chơi nè.”

Quý Dương kéo em sang một bên xem cậu út chơi pháo.

Nhị Cẩu tính trêu hai đứa nhỏ, mới ném pháo ngay dưới chân hai đứa, lại bị Tống Đông Đông ngăn lại.

“Này này, đừng có hù dọa cháu tớ, tiền mua pháo là chị tớ cho đấy, cậu định lấy pháo mua bằng tiền của chị ấy đi dọa con chị ấy à, có còn lương tâm không hả.”

Nhị Cẩu nói nhỏ: “Tớ chỉ định ra oai thay cậu thôi mà, cậu đừng có giận, tớ không dọa bọn nó nữa.”

“Thôi đừng giúp đi, làm chúng nó sợ khóc ra đấy thì tớ biết ăn nói sao với chị tớ? Tớ lớn chừng này rồi còn thèm dọa trẻ con à, mất măt c.h.ế.t đi được.”

Nhị Cẩu rụt cổ, cậu chàng còn tưởng Tống Đông Đông không thích hai đứa nhỏ kia chứ, đó cũng đâu phải cháu ruột, làm gì mà bao che ghê thế.

“Rồi rồi, biết rồi, nhưng mà hai ta dẫn trẻ con đi ra ngoài chơi không vui đâu, tớ còn muốn ra sân phơi thóc để khoe pháo nữa.”

Tống Đông Đông cũng rất rối rắm, cậu muốn mang pháo nổ đôi đi khoe, nhưng cũng sợ chơi hăng quá quên mất cháu.

DTV

“Để tớ hỏi coi bọn nó có đi không.”

Quý Dương đã để ý thấy anh lớn lạ mặt kia định ném pháo về phía hai anh em cậu bé, nhưng cậu út đã chặn lại.

Cậu bé vội che chở em trai, nói: “Cậu ơi, chúng cháu muốn về nhà.”

Tống Đông Đông vội bảo: “Vậy cậu đưa hai đứa về, lát nhà mình mổ heo, khi nào thợ đến cậu sẽ về nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 364: Chương 364



Lượt xem: 40

Bà Tống thấy hai cháu ngoại về bèn thò tay vào túi lấy ra một vốc kẹo.

“Đại Bảo, Tiểu Bảo, qua ăn kẹo này.”

Sáng sớm hôm nay bà đã qua tiệm tạp hóa của thôn bên để mua kẹo cho cháu.

Quý Dương và Quý Nguyên ngoan ngoãn nhận kẹo.

Mặc dù cả hai đều không quá thích ăn kẹo trái cây nhưng mẹ đã dặn rồi, không thể từ chối ý tốt của người lớn.

Tống Thời Hạ giữ giáo sư Quý ngủ nướng tới 9 giờ mới chịu dậy, mở mắt đã thấy trong phòng có thêm hai nhóc con đang hí hoáy vẽ gì đó trên bàn.

“Các con dậy lúc nào thế?”

Quý Dương lấy ra một vốc kẹo: “7 giờ ạ, cậu út dẫn bọn con đi chơi, bà ngoại cho bọn con kẹo nè.”

Quý Nguyên không nhịn được đã ăn mất hai viên, khi giao nộp lại kẹo, mặt trông như thể đang chột dạ.

“Bà cho thì các con tự giữ đi, có thể chia cho các bạn trong thôn cũng được.”

Tống Thời Hạ không để ý quản lý số kẹo này, vì hai đứa nhỏ nhà cô đều rất kén ăn, chỉ thích chocolate với kẹo sữa, không ăn kẹo trái cây bình thường.

Quý Dương lại bổ sung: “Đây là kẹo bà ngoại cho chúng con.”

Tống Thời Hạ mặc áo len vào: “Không sao, bà ngoại sẽ không trách các con đâu, có khi còn khen các con tính thảo.”

Áo xống của giáo sư Quý đã xộc xệch cả đi, cổ áo còn có một vệt nước rất khả nghi, nếu kéo cổ áo xuống sẽ thấy trên cổ chồng chất những dấu vết lớn bé.

Tống Thời Hạ chưa kịp mặc áo cao cổ vào, đám trẻ tinh mắt đã trông thấy vệt đỏ trên cổ cô.

Quý Nguyên chỉ vào cổ mẹ, kêu lên: “Mẹ bị muỗi cắn kìa.”

Tống Thời Hạ không hiểu ra ngay: “Mùa đông lấy đâu ra muỗi?”

Quý Nguyên chép miệng vẻ thương cảm: “Mẹ bị muỗi cắn bao nhiêu vết luôn, đáng thương thế.”

Bấy giờ người mẹ ‘đáng thương’ mới hiểu.

“Ừm, phòng mẹ có lẽ đang có một con muỗi rất to.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa vui, nhưng hai đứa nhỏ quan tâm mẹ nên đã nói lại cho cậu lớn.

Tống Thu Sinh trầm ngâm một lúc rồi giải thích với các cháu mình: “Mẹ các cháu da dẻ mịn màng, bọn muỗi nó thích.”

Anh ấy cũng rất muốn nhắc em mình phải chú ý hình tượng một chút.

Nhưng khi thấy em rể cũng mặc áo cao cổ lại thấy ngượng miệng, hai đứa nhỏ kia hẳn đã xông vào phòng ngủ của cha mẹ nên mới thấy.

Tống Thu Sinh hắng giọng, bảo: “Mùa đông nhà ta không có muỗi, đừng có dạy hư trẻ con chứ.”

Giáo sư Quý vẫn rất bình thản, chỉ có điều, vành tai đỏ rực đã bán đứng anh.

Tống Thời Hạ chỉ thản nhiên cười cười, coi lời nhắc nhở của anh trai như gió thoảng ngoài tai.

Bà Tống hết sức yêu chiều hai đứa cháu ngoại, luôn miệng Đại Bảo Tiểu Bảo.

Ông Tống cũng không hề thua kém, thường xuyên đứng ngắm trộm cháu mình.

Tống Thu Sinh trêu chọc: “Ba, sao hôm nay lại đột nhiên cạo râu thế?”

Ông Tống xụ mặt vẻ nghiêm nghị: “Chuyện người lớn, anh bớt xen mồm cho tôi nhờ.”

Tống Thu Sinh bĩu môi, cạo râu là vì muốn ôm cháu chứ gì, chậc, mắt đã dính vào cả người đám nhỏ rồi, ai mà không biết.

Anh ấy vẫy Quý Dương ra.

“Ông ngoại muốn nói chuyện với các cháu đó.”

Nói xong, Tống Thu Sinh nhanh chân chuồn mất, để lại hai ông cháu giương mắt nhìn nhau.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back