Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 355: Chương 355



Ông Tống đang làm cỏ ngoài ruộng.

Thực ra ruộng nhà ông cũng chẳng có mấy cọng cỏ đâu, nhưng cả ngày không có việc gì làm, nhàn đến phát chán, ông không quen, vậy nên mỗi ngày đều khiêng cuốc ra ruộng.

Hàng xóm ra ruộng gọi chồng về ăn cơm, tiện thể còn nhắc ông Tống:

“Ông Tống, sao còn ở đây, con trai con gái ông về kia, đánh hai chiếc ô tô luôn đó.”

Ông Tống kinh ngạc: “Bà có nhìn nhầm rồi không?”

Con ông làm gì có điều kiện mà lái hẳn hai chiếc ô tô về nhà?

“Tôi nói dối làm gì? Ô tô đỗ cả trong sân nhà ông mà, ông không mau về mà xem, con trai ông mua cả một xe đồ cho vợ chồng ông đấy.”

Ông Tống nửa tin nửa ngờ vác cuốc về nhà.

Vừa đến cổng đã nghe thấy tiếng vợ mình ồn ào, ông bỏ cuốc xuống đứng ngoài nghe thử.

“Sao mà con phá của thế hả, trong túi có mấy đồng bạc lẻ cũng không tích góp được à? Con nhìn xem con mua cái gì, máy giặt, tủ lạnh, nhà mình dùng đến hay sao?”

Tống Thu Sinh bất đắc dĩ giải thích:

“Mẹ, con kiếm được mà, con lăn lê kiếm tiền chẳng phải cũng vì muốn ba mẹ sống dễ chịu hơn sao.”

“Mẹ với ba con ở nhà, trừ mấy ngày mùa có bận một tí, ngày thường có việc gì để làm đâu.

Trong nhà có cái tivi cho ba mẹ g.i.ế.c thời gian là đủ rồi, con mua máy giặt với tủ lạnh thì dùng vào chỗ nào, trả đi, trả ngay đi.”

Tống Thời Hạ đứng bên che miệng cười, bị Tống Thu Sinh bắt được.

Anh ấy lập tức dời lửa giận của mẹ sang em gái: “Em con nó cũng mua nồi cơm điện đấy, sao không thấy mẹ nói gì?”

“Nồi cơm thì trong nhà dùng được, dùng hàng ngày không thấy tiếc tiền, chứ nhà ta mỗi ngày thay mấy bộ quần áo đâu mà phải máy giặt.”

Tống Thu Sinh ấm ức:

“Mẹ, mẹ trọng nữ khinh nam, con mua cái gì thì kén cá chọn canh, chê chỗ này chỗ nọ, em con mua thì thích ngay được.”

DTV

Bà Tống lườm con, lúc này chỉ muốn quật cho nó một trận, Tống Thời Hạ vội vàng đứng ra hòa giải:

“Mẹ, đây cũng là lòng hiếu thảo của anh con mà, chắc chắn anh ấy cũng phải xem xét khả năng tài chính của bản thân rồi mới mua, không sợ anh ấy sạch túi đâu, mẹ cứ nhận đi.”

Bà Tống quay sang con gái, nét mặt dịu đi: “Nhưng mà bao nhiêu đồ điện như thế, dùng thì tốn điện cỡ nào.”

Tống Thời Hạ kéo tay mẹ:

“Tủ lạnh có thể không cắm điện nếu không cần đến, mẹ cứ dùng nó làm tủ đựng đồ cũng được.

Mùa hè nóng nực, nếu trong nhà có đồ ăn dùng chưa hết thì hẵng cắm điện mà trữ đồ ăn.”

Bà Tống đành phải chấp nhận, nhưng vẫn chỉ trích thằng con không biết tính toán:

“Con nói xem, mua bao nhiều đồ lớn như thế mà không biết bàn với ba mẹ một câu, không biết tiết kiệm tiền gì cả.

Mẹ không chê đồ con mua, nhưng con còn chưa cưới vợ, cứ tiêu xài thế này rồi lấy gì mà cưới?”

Tống Thời Hạ mím môi cười trộm, Tống Thu Sinh thì ngoác miệng cười ngây ngô.

“Mẹ, về chuyện cưới vợ ấy mà, con có tin tốt cho mẹ đây, bảo đảm mẹ với ba nghe xong sẽ hài lòng.”

Nghe vậy, bà Tống vui mừng lắm.

Ngoài cổng, ông Tống đang cởi giày tính đánh con, nghe được, tay lại đổi thảnh phủi đất cát dính trên giày.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 356: Chương 356



Chuyển đồ vào nhà xong, Tống Thời Hạ ra sân sau, trông thấy hai nhóc con nhà mình đang nghịch cỏ cùng mấy đứa cháu.

“Mẹ, đây là Dương Dương và Nguyên Nguyên, Dương Dương là anh, Nguyên Nguyên là em.”

Hai nhóc con đồng thanh chào: “Cháu chào bà ngoại.”

Giọng trẻ con non nớt đáng yêu khiến trái tim bà Tống mềm nhũn.

DTV

“Bé ngoan, ở nhà bà ngoại không có kẹo rồi, đợi chút cho hai đứa ăn đùi gà nhé.”

“Khụ khụ.”

Ông Tống khiêng cuốc đi vào, cố tình hắng giọng thật to.

Tống Thời Hạ lại giới thiệu: “Còn đây là ông ngoại.”

Hai cậu nhóc lại ngoan ngoãn chào.

“Cháu chào ông ngoại.”

“Ờ, ngoan quá, bọn nhỏ trong thành phố trông thật là trắng trẻo.”

Tống Thời Hạ đã từng nói qua về thân thế hai nhóc với cha mẹ mình.

Ông bà Tống đều rất thích hai đứa nhỏ, muốn ôm nhưng lại sợ tay chân mình thô kệch, làm đau đám nhỏ mềm mụp non nớt này.

Tống Đông Đông bĩu môi, hai tên nhóc này chưa chào mình đâu.

Tống Thời Hạ lại nói: “Anh lớn đang ngồi xổm góc tường bên kia là cậu các con.”

Hai đứa nhóc đều nghiêng đầu, nghi hoặc chỉ vào Tống Thu Sinh: “Cậu đây cơ mà.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:

“Đấy là anh của mẹ, còn đằng kia là em mẹ, cả hai đều là cậu các con, các con gọi là cậu lớn với cậu út cho dễ phân biệt.”

“Cháu chào cậu út.”

Tống Đông Đông đỏ mặt ngượng ngùng, ngón chân di di xuống đất.

“Chào hai cháu.”

Bà Tống nghe nói con cháu về nên đã nhanh tay bắt gà làm thịt, đôn một nồi gà hầm khoai tây.

Gà vịt nhà bà nuôi không hiểu vì sao mà lớn rất nhanh, hình thể cũng to hơn nhà khác nhiều, trong khi cũng chỉ cho ăn cỏ và lá cải thôi.

“Đi rửa tay nào, cơm xong rồi, gà hầm chắc còn khoảng mấy phút nữa là ăn được, mẹ bảo ba con chất thêm ít củi vào bếp cho nhanh.”

Tống Thời Hạ và mẹ vào nhà: “Mẹ, không cần vội, bọn con ăn sáng ở nhà chị cả rồi mới về mà.”

Bà Tống vội hỏi: “Chị con dạo này thế nào rồi?”

Tống Thời Hạ nhớ tới vụ rắc rối trong công việc của chị gái.

“Công việc của chị con ra chuyện gì vậy mẹ?”

“Ài, cái đó mẹ cũng không rõ lắm, chị con đang yên đang lành thì bị người ta đổ oan, sau cũng đã làm rõ, vốn cũng có thể tiếp tục đi làm nhưng chị con không muốn làm nữa.”

Nghe mẹ chồng chị ấy nói thì vị lãnh đạo kia muốn con dâu mình thế chân chị gái cô, cho nên chắc hẳn vụ đó là bị người ta cố tình vẽ ra hòng làm khó dễ cho chị ấy.

“Vậy việc làm ăn của chị con thế nào? Lúc ở đó con không dám hỏi cụ thể.”

Bà Tống kéo tay con gái ngồi xuống:

“Vợ chồng nó buôn bán cũng khá khẩm thật, chị con nói, một tháng kiếm được còn nhiều hơn cả tiền lương hai vợ chồng cộng lại cơ đấy, sau mẹ cũng không hỏi kĩ.”

“Buôn bán ổn là được rồi, không biết ga tàu hỏa ở thị trấn ta chừng nào mới xây dựng, hiện mới chỉ có hai chuyến tàu từ phương Nam về.

Sau này nhiều chuyến hơn, anh chị có thể bày quán ở trạm ga, như thế chắc chắn thu nhập sẽ còn cao gấp đôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 357: Chương 357



Bà Tống vui mừng: “Thật hả? Nếu lại cao gấp đôi nữa, gia đình chị con cũng được dễ thở hơn.”

Tống Thời Hạ nghe ra ẩn ý trong đó: “Nhà chị ấy lại gặp vấn đề gì khó sao?”

Tống Thu Sinh vào nhà, ngồi xuống: “Mẹ với em đang nói chuyện gì đấy.”

“Chuyện công việc của chị cả.”

Tống Thu Sinh bèn bảo:

“Con cũng thấy chuyện chị ấy mất việc rất khó hiểu, bình thường chị ấy luôn đạt danh hiệu nhân viên mẫu mực cơ mà, sao lại phải nghỉ ngang như vậy?”

Tống Thời Hạ giải thích:

“Chị cả chủ động nghỉ việc, chắc là chị ấy cũng nhận ra lãnh đạo cố tình làm khó mình nên không muốn tiếp tục ở lại chịu đựng.”

Nếu không có nghề phụ hiện nay, có lẽ chị ấy vẫn sẽ phải tiếp tục cắn răng chịu đưng những bắt bẻ gây khó dễ từ phía lãnh đạo.

May thay, có nguồn thu nhập phụ này đã giúp chị ấy đủ dũng khí nghỉ việc.

Bà Tống ủ ê nói:

“Căn nhà mà gia đình chị con đang ở trước kia thuộc về hai anh em nhà ba chồng chị con.

Ông anh trai ba chồng chị con, tức là ông bác anh rể con đó, cảm thấy nhà nghèo quá, mới ăn trộm vại mỡ heo và hai đồng tiền trong nhà rồi bỏ đi.

Mấy hôm trước thấy trở về làm ầm ĩ, đòi chia nhà chia đất, ổng là bác của anh rể con, mà ba nó lại qua đời sớm.

Người ta là bậc chú bác, cũng khó xử. Ông đó yêu cầu, hoặc đưa tiền, hoặc là chia đôi căn nhà ra.”

Đêm qua Tống Thời Hạ ở lại nhà chị cả, có ấn tượng về tổng thể căn nhà, nếu chia đôi thì rất phiền.

Chia ra một nửa, khu bếp và nhà vệ sinh sẽ thành của công để dùng chung.

Mà căn nhà chỉ có ba phòng ngủ liền nhau, người thì đông, chia nhà còn phải chia cả gia cụ, kiểu gì cũng sẽ bị người ta chiếm lợi.

Cho nên biện pháp tốt nhất là đưa tiền.

“Ổng muốn bao nhiêu?”

“200 đồng, cái nhà chị con đang ở, bán cả đi may ra cũng chỉ mới từng ấy tiền, hẳn ông ta biết chị con làm buôn bán nên mới cố ý tăng giá làm khó nó.”

Tống Thu Sinh tức giận không thôi:

“Lúc trước ông ta trộm tiền trộm đồ trong nhà bỏ trốn, suýt thì khiến cả nhà c.h.ế.t đói, sao nay còn dám mặt dày về đòi đất?”

Bà Tống thở dài:

“Chuyện này khó xử thế đó, những người năm đó đều đã qua đời rồi, khi ấy mẹ chồng chị con còn chưa về nhà đó.

Cho nên tính ra, mấy mẹ con đều không phải người chịu thiệt thòi từ ổng, thành ra cũng không có lập trường mà nói ổng.”

Tống Thu Sinh cau mày: “Ông ta hiện làm gì, ở đâu?”

“Không có việc làm, nghe nói năm đó bỏ trốn, tới tận đẩu đâu, làm rể nhà người ta, hiện giờ nhà bên đó nghèo quá không có gì ăn mới chạy về vòi tiền.”

Chẳng trách nhà chị ấy thấy có vẻ nặng nề, thì ra là gặp chuyện khó xử.

DTV

200 cũng chẳng là gì với Tống Thời Hạ, quan trọng là đối phương quá đáng, hành vi đáng ghê tởm, không muốn mất tiền cho ông ta.

Tống Thời Hạ và anh trai đều có thể dễ dàng bỏ ra 200, nhưng cả hai đều không muốn đưa tiền cho loại người này.

Bà Tống thấy bầu không khí nặng nề bèn nói sang chuyện khác: “Thôi, mẹ đi xem gà chín chưa, mau mau sắp cơm cho đám nhỏ đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 358: Chương 358



Tống Đông Đông dắt hai đứa cháu mới ra lò về phòng mình chơi.

Cậu chàng ưỡn n.g.ự.c ra vẻ người lớn: “Ngồi đi, năm nay các cháu mấy tuổi rồi?”

Quý Dương nhìn cậu út: “Cháu bốn tuổi rưỡi, qua sinh nhật năm nay là năm tuổi đấy.”

Tống Đông Đông ngại ngùng né đi, cháu trai nhìn mình như nhìn người lớn, ngại quá.

Cậu chàng nhanh chóng hưng phấn nói sang chuyện khác:

“Hai đứa biết chữ không? Cậu có truyện tranh liên hoàn đấy, muốn xem không?”

Quý Nguyên hào hứng giơ tay: “Chúng cháu cũng có truyện tranh liên hoàn.”

Tống Đông Đông nhớ ra, truyện tranh liên hoàn của mình do chị gái mua cho, chắc chị ấy cũng sẽ mua cho con chị ấy nữa.

Tự dưng lòng thấy ấm ức khó chịu, mình không còn là em trai đáng yêu nhất của chị ấy nữa rồi.

Quý Nguyên túm ống quần cậu út, lắc lắc:

“Cậu út có biết kể truyện tranh liên hoàn không? Cháu với anh cháu có nhiều chữ hông có nhận ra.”

Chút mất mát trong lòng Tống Đông Đông vừa dâng lên đã tan biến, cậu vỗ ngực: “Đương nhiên biết chứ, ra đây cậu đọc cho nghe.”

Khi Tống Thời Hạ vào gọi bọn nhỏ ra ăn cơm thì thấy ba tên nhóc đang chụm đầu chơi cùng nhau.

“Ăn cơm thôi, mấy đứa đang làm gì đó?”

Tống Đông Đông quay ra trước tiên: “Em đang kể chuyện cho các cháu.”

Tống Thời Hạ bèn khen em trai: “Giỏi quá, thế mới ra dáng cậu chứ, thôi nghỉ đi, ra ăn cơm nào.”

Tống Thời Hạ vẫy tay, hai nhóc con hớn hở chạy đến trước mặt mẹ.

Tống Đông Đông phụng phịu phùng miệng, mình cũng được chị ấy chăm từ nhỏ tới lớn, không thèm ghen tị đâu.

Tống Thời Hạ quay đầu nhìn em trai: “Đông Đông, sao còn đứng đó, không đói à?”

Tống Đông Đông vui vẻ chạy theo.

“Đói, em đói sắp c.h.ế.t rồi.”

Bữa cơm ban đầu chỉ có mấy món bình thường, nhưng thấy các con về, bà Tống đã làm thêm nhiều món.

Có gà hầm khoai tây, cải trắng xào trộn giấm, canh rau trứng gà.

Trên bàn cơm, bà Tống mới biết Tiểu Lý là tài xế riêng của con rể, lòng hết sức nghi hoặc, gia đình con rể có địa vị cỡ nào mà lại có cả tài xế riêng?

Nhưng khi nhìn sang con gái, thấy nó đang cắm đầu ăn cơm, bà chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Bà Tống múc thịt vào bát cho Tiểu Lý: “Cháu chịu khó ăn nhiều thịt vào, ở đây ăn cơm không cần phải khách sáo đâu.”

Tiểu Lý nhiệt tình tán dương: “Dì nấu món nào cũng ngon quá ạ, cải thảo xào cháu cũng thấy rất ngon.”

“Ăn nhiều thịt vào, lát cháu còn phải lái xe đường xa, ăn thịt vào mới có sức.”

Tiểu Lý ngượng ngùng cười cười, cậu ta cảm thấy chắc hẳn mọi người thấy mình ăn thiếu lịch sự lắm.

Nhưng đồ ăn nhà vợ giáo sư Quý quả thật rất ngon, đến món cải thảo xào thôi cũng thấy vô cùng ngon miệng.

Bà Tống bưng bát cười bảo:

“Cải thảo nhà bác nhiều lắm, ăn không hết, rau trong vườn không biết vì sao mà lên rất tốt, nếu cháu thích thì lát lấy một ít mang về, không đáng gì đâu, đừng ngại.”

Mùa đông phương Bắc nhà nào cũng có cả hầm cải thảo, trên bàn cơm trừ món cải thảo thì cũng chỉ còn khoai tây, nhà nào có điều kiện hơn thì làm món cải thảo hầm thịt heo.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 359: Chương 359



Ông Tống cũng mỉm cười:

“Không chỉ có rau tươi tốt mà đám gà vịt nhà nuôi cũng vậy, toàn ăn lá cải với cỏ thôi mà vẫn mập ú lên được.”

Tống Thu Sinh nhớ tới đàn heo trong nhà còn chưa bán:

“Mẹ này, đã sắp tết rồi sao nhà mình chưa bán heo? Đông Đông bảo ba mẹ định giữ lại cho bọn con à? Con với em nó làm sao mà ăn nguyên một con heo được?”

Tống Thời Hạ đang chan canh vào bát cho đám nhỏ, nghe vậy cũng ngẩng lên nhìn.

“Sao lại kéo em vào, em làm sao mà ăn được cả con heo?”

Ông bà Tống nhìn nhau, sau đó giải thích cho các con:

“Mẹ với ba con định thế này, hai con heo đó, mỗi đứa một con, các con muốn bán hay muốn thịt ăn thì tùy.”

Tống Thời Hạ vỗ đầu đám nhỏ, bảo chúng tự xúc ăn.

“Vì sao ạ? Heo là do ba mẹ nuôi lớn mà.”

Tống Thu Sinh cũng không hiểu: “Đúng đấy, ba mẹ nuôi nửa năm trời, cho con làm gì?”

“Tiền mua con giống đều do hai đứa chi ra, tiền gà vịt thì ba mẹ không đưa, coi như lấy công nuôi heo giùm hai đứa.”

Tống Thời Hạ nhăn mặt:

“Mẹ, đều là người một nhà nói cái gì mà trả với không trả? Tiền là con bỏ ra thật, gà vịt con cũng do anh con mua về thật.

Nhưng bọn con mua mấy thứ đó chủ yếu là để ba mẹ nuôi bán, kiếm mấy đồng tiêu vặt mà, ở nhà không có việc làm thêm, chỉ dựa vào mấy sào ruộng thì lấy đâu ra tiền?”

Bà Tống liếc nhìn con rể:

“Nhưng con cũng có gia đình riêng rồi, cũng phải biết vun vén cho nhà mình, đừng có cả ngày lo cho nhà ba mẹ, bên chỗ ba mẹ có anh con với Đông Đông lo rồi.”

Tống Thời Hạ đặt đũa xuống, nghiêm túc nói:

“Mẹ, mẹ nói thế con không đồng ý đâu. Con đã lấy chồng nhưng con vẫn là con ba mẹ, vẫn là một thành viên của cái nhà này.

Con đảm bảo sau khi kết hôn, cuộc sống của gia đình con rất tốt, mẹ cứ không tin con với anh con có thể hỗ trợ nhà mình sống dễ chịu hơn mà không ảnh hưởng đến gia đình riêng của tụi con sao?”

Bà Tống không có ý đó, bà chỉ nghĩ, điều kiện gia đình nhà con rể có vẻ rất tốt, nếu con gái bà cứ mãi lo vun vén cho nhà mẹ đẻ, chỉ sợ bên đó người ta nghĩ nhiều.

Dưới bàn ăn, giáo sư Quý kéo tay vợ một cái, ra hiệu cho cô bình tĩnh.

DTV

“Mẹ, đây là tấm lòng của Hạ Hạ, cô ấy hi vọng mẹ và ba có thể sống thoải mái hơn, như vậy cô ấy và con ở xa mới có thể yên tâm.

Gia đình chúng con được cô ấy vun vén tốt lắm, mẹ không cần lo cô ấy không biết cách vun đắp gia đình đâu.

Cô ấy đảm đang và hiểu biết hơn mẹ nghĩ, lại còn rất được lòng người, mẹ con thương cô ấy như con gái, chị con với em gái con cũng rất thích cô ấy.

Hạ Hạ đã quay lại trường học, đang ôn tập để sang năm thi vào đại học, cô ấy thực sự rất giỏi.”

Bà Tống nghe con rể nói mà ngây người, con rể khen con gái mình nhiều như vậy?

Lại còn thi đại học?

Chẳng phải đã nói chỉ thi hết cấp ba thôi sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back