Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 90



Lúc này, các bạn học bên cạnh nhanh chóng can ngăn: "Giai Diễm, bỏ đi!"

Họ may mắn được phân đến nông trường của bộ đội. Lỡ mà gây chuyện, bên phía nông trường bộ đội vì lý do kỷ luật không đồng ý tiếp nhận bọn họ, đẩy họ đến những trang trại xa xôi hẻo lánh thì mất nhiều hơn được, nghe nói nơi đó còn có rất nhiều thú dữ, đáng sợ lắm. Lúc trên tàu hỏa, rất nhiều thanh niên trí thức khác biết được họ được phân đến nông trường của bộ đội đều ngưỡng mộ lắm rồi, tuyệt đối không thể rớt dây xích ở thời điểm này.

Trương Giai Diễm vốn không muốn bỏ qua, nhưng ngay sau đó, hai quân nhân mặc quân phục đi tới, lớn tiếng răn dạy họ vì không có kỷ luật. Trông họ nghiêm khắc vô cùng. Toàn là những học sinh mười tám, mười chín tuổi mới tốt nghiệp, chưa từng gặp cảnh này bao giờ. Lập tức bị dọa sợ, từng người một ngoan ngoãn xếp hàng theo yêu cầu.

Nhưng chờ hai quân nhân rời đi, Trương Giai Diễm vẫn không cam lòng. Cô ta lập tức quay đầu về phía sau, nhỏ giọng oán giận: "Giang Quang Vĩ, sao vừa rồi anh không giúp em?" Giang Quang Vĩ chính là bạn học nam mà cô ta thích.

Giang Quang Vĩ đeo một chiếc kính đen, khí chất điềm tĩnh, dung mạo không quá nổi bật, khuôn mặt toát lên vài phần chất phác. Nhưng vì ít nói, lại thường xuyên thích ôm sách đọc, nên lại tăng thêm vài phần phong thái tri thức. "Giai Diễm, đều là bạn học, cần gì phải vậy, anh tin Vương Á Lệ cũng không cố ý."

"Nhưng mà..." Trương Giai Diễm đã quen với việc mọi người đều ủng hộ cô ta. Nhưng từ khi lên tàu hỏa đến đây, từng người từng người bên cạnh cô ta đều trở nên xa lạ, ngay cả Giang Quang Vĩ cũng vậy. Chỉ là, hiện tại cô ta lẻ loi một mình, không biết phải làm gì.

Giang Quang Vĩ vốn dĩ chẳng hề muốn xuống nông thôn. Nhà anh ta con cái đông, đến tuổi mà vẫn chưa có việc làm thì đến công việc của cha mẹ cũng chẳng giữ nổi. Anh ta vốn chỉ định lợi dụng Trương Giai Diễm để tìm đường ở lại, ai ngờ cô ta lại tưởng giữa họ có tình cảm sâu nặng gì đó, còn nói muốn cùng anh ta “đồng cam cộng khổ”, một lòng đòi theo xuống nông thôn.
Cửa ở lại coi như khép lại luôn từ đó.

Vốn dĩ anh ta đã không muốn để ý đến cô ta nữa. Đi theo anh ta xuống nông thôn thì có ích lợi gì? Anh ta căn bản không muốn đến cái nơi chim không thèm ỉa này. Nhưng vừa lên xe mới phát hiện cuộc sống còn khó khăn hơn anh ta tưởng. Nghe người thân trở về từ nông thôn kể về cuộc sống ở đây, anh ta quyết định vẫn không nên từ bỏ Trương Giai Diễm. Rốt cuộc, điều kiện nhà cô ta tốt, ít nhất tiền giấy mỗi tháng cũng không khiến cô ta phải chịu thiệt. Ngược lại, bản thân anh ta hiện tại không có gì cả, cũng chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của cô ta. Bằng không, cuộc sống này còn không biết sẽ trôi qua thế nào.

Nghe Giang Quang Vĩ dịu dàng trấn an, Trương Giai Diễm lập tức không còn buồn bã nữa.

Đang định nói thêm mấy câu với Giang Quang Vĩ thì cô ta nghe thấy một tràng kinh hô: "Oa, cô gái kia là ai vậy? Cũng là thanh niên trí thức giống chúng ta sao? Trông trắng trẻo quá, thật xinh đẹp, nhìn tuổi tác có vẻ còn nhỏ hơn chúng ta nữa, nhỏ như vậy mà đã xuống nông thôn rồi sao?"

Lập tức, đám đông xôn xao. Các bạn học nam xếp hàng phía sau cũng thi nhau rướn cổ nhìn về phía trước.

Phương Tri Ý đi theo Bùi Từ đến bãi đỗ xe, vừa lúc gặp được cô Đào cùng các cô khác cũng đang đến để lên xe. "Cô Đào, các cô mua đồ xong rồi ạ?"

Đào Quế Vân nhìn thấy Phương Tri Ý liền nhanh nhảu nói: "Dạng Dạng, con đến đúng lúc quá, cô tưởng con mua đồ bị muộn thời gian, còn đang định giữ chỗ cho con đấy."

Phương Tri Ý nghe cô Đào nói giữ chỗ cho mình, lập tức ngượng ngùng nói: "Cô Đào, con không đi xe này về đâu ạ." Cô chỉ tay về phía Bùi Từ, "Con đi xe kia ạ."

Đào Quế Vân liếc nhìn, thấy Bùi Từ ở phía kia thì biết hai người trẻ tuổi sẽ lái xe riêng về, liền cười nói: "Không sao, vậy cô lên xe trước nhé."

Phương Tri Ý nghĩ bỏ đồ lên xe hết rồi vẫn còn một chỗ trống, nên hỏi: "Cô Đào, hay cô đi cùng chúng con một đoạn?" Cô Đào đối xử với cô khá tốt, sáng sớm còn giúp cô giữ chỗ, trên xe cũng luôn che chở cô, về còn định giữ chỗ nữa. Vừa nãy Bùi Từ cũng nói dù sao cũng còn thừa một chỗ, nếu nhìn thấy người quen có thể mời đi cùng.

Đào Quế Vân nghe Phương Tri Ý mời mình, biết cô bé là người biết ơn, nhớ ơn. Chỉ là, bà không thích ngồi xe con vì sẽ say xe, ngược lại loại xe lớn chen chúc người này bà lại không hề chóng mặt. Bà vội nói: "Không cần đâu con, cô thích ngồi xe này hơn, với lại cô đi cùng thím Lưu và các cô khác nữa."

Phương Tri Ý thấy bà thực sự không muốn đi cùng thì cũng không gượng ép. Nhưng cuối cùng, cô vẫn giúp cô Đào mang hết đồ đạc lên xe, để cô Đào ngồi xe không cần lo giữ đồ, sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 91



Những thanh niên trí thức kia đều không quen biết Phương Tri Ý. Ban đầu, họ cứ nghĩ cô cũng là thanh niên trí thức như họ. Nào ngờ, cô lại trực tiếp bước lên chiếc Jeep quân dụng cạnh chiếc xe vận tải lớn. Lập tức, có chút bất mãn len lỏi. Đặc biệt là Trương Giai Diễm, cô ta lập tức la lớn: "Sao cô ta lại được ngồi xe con? Mọi người đều là thanh niên trí thức, cô ta dựa vào cái gì mà chơi đặc quyền?"

Những người đã lên xe và đang ngồi ở phía trước đều là người nhà của cán bộ trong đơn vị. Nghe Trương Giai Diễm nói, họ đồng loạt hướng ánh mắt về phía cô ta. Đào Quế Vân có chút không vui nói: "Đồng chí thanh niên trí thức này, cô nói ai chơi đặc quyền vậy? Cô có biết cô gái kia là ai không? Anh trai cô ấy là quân nhân của căn cứ chúng tôi, là anh hùng chiến đấu, đã đạt được huân chương hạng nhất. Đừng nói là cô ấy chỉ đi cùng anh trai, ngay cả khi cô ấy đi một mình, vị trí ghế phụ trên chiếc xe này cô ấy cũng xứng đáng ngồi!"

Anh trai người ta đã đổi cả tính mạng để có được quân công hiển hách, người ta chỉ là ngồi một chiếc xe riêng lại làm sao vậy ? Đào Quế Vân cũng là người xuất thân từ gia đình có truyền thống cách mạng, hơn nữa còn là mẹ của quân nhân. Chồng và con bà đã canh giữ ở đây mười mấy năm, mỗi ngày đều dùng sinh mệnh để cống hiến và bảo vệ mảnh đất này. Sao một gia đình quân nhân ngồi một chiếc xe riêng lại bị coi là đặc quyền? Đây chẳng phải là vu khống trắng trợn sao?

Lời của bà vừa thốt ra, mấy người ban đầu bất mãn đều im bặt. Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy ghen tị khi mình chỉ có thể chen chúc trên chiếc xe lớn, còn người khác lại được ngồi xe Jeep. Nhưng nghĩ lại, họ cũng coi như may mắn rồi. Nghe nói có những nơi còn phải đi xe bò, hoặc đi bộ một quãng đường rất xa. Nghĩ vậy, họ lập tức cảm thấy khá hơn nhiều. Dù sao, anh trai người ta là anh hùng chiến đấu, điều này bọn họ có thể so sao, rõ rànglà đã thua ngay từ điểm xuất phát

Biết được thân phận của Phương Tri Ý, càng nhiều người bày tỏ sự ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Giang Quang Vĩ đang đứng phía sau lại lộ ra ánh mắt khác thường. Anh ta chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp, trắng trẻo trên chiếc Jeep, trông cô thuần khiết vô tội, một bộ dáng chưa từng trải sự đời. Quân nhân ư? Còn lợi hại hơn phó xưởng trưởng nhiều.

Bùi Từ vừa xếp đồ của cô Đào vào xe cùng với đống đồ hai người họ đã mua, rồi ngồi ghế lái. Ngay lập tức, anh cảm giác được một ánh mắt khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh nhân lúc chuyển xe, liếc nhìn qua. Chỉ một cái liếc mắt, anh đã tìm ra được nguồn gốc của ánh mắt đó. Một gương mặt thành thật, nhưng ánh mắt lại không hề thành thật chút nào. Anh không kìm được khẽ hừ lạnh trong lòng: "Thứ gì? Thật đúng là dám đặt chủ ý linh tinh?"

Phương Tri Ý tự nhiên cũng chú ý đến ánh mắt kia. Ánh mắt ấy khiến cô nhớ đến biểu cảm của zombie khi nhìn thấy cô. Cô không cảm thấy sợ hãi khi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng. Cô nhìn thoáng qua phía bên đó, định bụng sẽ ghi nhớ chủ nhân của ánh mắt ấy, rồi chờ về căn cứ sẽ tính sổ sau.

Giang Quang Vĩ cho rằng vừa tìm thấy được một con cừu, vừa béo bở lại vừa non nớt. Nhưng anh ta lại không thể ngờ rằng mình đã trực tiếp đá phải một miếng ván sắt cứng đến mức không thể xoay người được!

Vốn dĩ hôm nay nông trường đã chuẩn bị máy kéo chuyên dụng để đón những đồng chí thanh niên trí thức này, nhưng lại đúng vào dịp thu hoạch vụ thu. Sau một năm vất vả, vụ thu hoạch đặc biệt quan trọng.

Hai ngày trước, khu vực A Lặc đã bắt đầu có tuyết rơi. Dựa theo quy luật mọi năm, nơi này khi bắt đầu tuyết là sẽ rơi liên tục, không ngớt trong nhiều ngày, đồng thời lan ra các khu vực lân cận rất nhanh.
Mấy ngày gần đây, trạm khí tượng của căn cứ cũng đã quan trắc thấy dấu hiệu thời tiết chuyển biến rõ rệt. Vì vậy, ba nông trường trực thuộc đều tranh thủ thu hoạch gấp.

Tuy nhiên, nội thành cách nông trường hơn trăm cây số, việc để thanh niên trí thức đi bộ đến là điều không tưởng. Vừa hay hôm nay, người nhà trong căn cứ muốn ra thành phố mua sắm, nên nông trường mới quyết định để thanh niên trí thức tiện đường đi cùng xe vận tải lớn từ thành phố về đây.

Người nhà trong căn cứ vốn dĩ đã không ít, nay lại thêm hơn ba mươi thanh niên trí thức. Các chiến sĩ nông trường đã giải thích lý do trước với các gia đình, và mọi người đều rất thông cảm. Những người nhà đã đến đây ít nhất cũng 4-5 năm rồi, đều là những người trải qua thời kỳ khó khăn, mọi thứ đều lấy lương thực làm trọng. Thế nên, khi nghe các chiến sĩ nói, ai nấy đều bày tỏ không sao cả, chỉ cần mọi người chen chúc một chút là về được thôi.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 92



Đào Quế Vân vốn là cán bộ phụ nữ của căn cứ, lời nói cũng có chút trọng lượng. Mặc dù đôi khi bà nói chuyện không được dễ nghe cho lắm, nhưng cách đối nhân xử thế thì không chê vào đâu được. Bà là người đầu tiên đứng ra nói: "Chúng ta có chỗ ngồi liền ngồi xích vào gần nhau hơn một chút, cho các nữ thanh niên trí thức cũng có chỗ ngồi. Đường về toàn là đường núi, các cô ấy vừa trải qua một chặng hành trình dài, cũng đuối sức lắm rồi, mọi người thông cảm một chút."

Đa số các gia đình đều đã lập gia đình và có con cái. Giờ có người đứng ra mở lời, mọi người không còn gì để nói, nhanh chóng xích lại gần nhau, nhường ra một chút chỗ trống.

Vương Á Lệ vốn dĩ ở trường học đã rất giỏi nhìn sắc mặt. Nhìn hành động của nhóm quân tẩu, cô ta cũng nhận ra những người ở đây kỳ thực đều rất dễ ở chúng. Cô ta nhanh chóng cười nói cảm ơn: "Cảm ơn các cô, cảm ơn các chị." Rồi nhanh chóng ngồi xuống. Ngồi xuống xong, cô lấy một ít kẹo từ Hải Thành mang đến trong túi ra mời mọi người nếm thử.

Nhóm quân tẩu đều không phải là người tham lam, cũng không tham chút kẹo ấy, nhưng hành động này của Vương Á Lệ làm bọn họ cảm thấy rất có thiện cảm. Đương nhiên, cuối cùng mọi người nhìn thấy số kẹo không nhiều thì đều cười xua tay không thật sự nếm, chỉ có hai gia đình có trẻ con thì cho trẻ con nếm thử. Vương Á Lệ rất biết ăn nói, tính cách lại hướng ngoại. Chẳng mấy chốc đã trò chuyện sôi nổi với mọi người. Các bạn học còn lại thấy thế cũng thi nhau tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Cô ơi, chiếc áo khoác cô đang mặc đẹp thật đấy ạ, là da dê sao?" Vương Á Lệ vẫn luôn sống ở Hải Thành, không hiểu biết nhiều về Tây Bắc. Cô chỉ nghe người khác nói nơi đây là hoang mạc mênh mông, dân cư thưa thớt, điều kiện gian khổ. Trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi xuống xe mới phát hiện không đến nỗi tệ như vậy. Bách hóa đại lâu trong thành phố cũng giống Hải Thành, là một tòa nhà gạch đỏ năm tầng. Trên đường người đi lại tấp nập, còn có rất nhiều người mặc trang phục dân tộc thiểu số, ngũ quan của họ đều tương đối thâm thuý và đặc biệt đẹp.

Trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, đối đãi hiền lành, Vương Á Lệ lập tức thích nơi này. Gia đình cô ta có nhiều anh chị em, cha mẹ cô ta chỉ là công nhân viên chức bình thường trong xưởng, cả nhà bảy tám miệng ăn chen chúc trong căn nhà ngang khoảng 50 mét vuông. Mà bên này địa thế rộng lớn, vừa nãy nghe một cô nói nông trường còn chuyên môn xây một dãy nhà mới cho thanh niên trí thức. Trong lòng Vương Á Lệ càng thêm vui vẻ, đối với những người cho mình thiện ý như Đào Quế Vân lại càng thích.

“Là da dê đấy,” Đào Quế Vân giải thích, “cái này là tôi đổi với người ở trại chăn nuôi. Chỗ này mùa đông lạnh lắm, nên mọi người đều đem da dê làm áo khoác để giữ ấm. Nói về kiểu dáng thì cũng chẳng đẹp bằng quần áo ở thành phố của các cô các cậu đâu, chỉ là chống rét tốt thôi.” Đào Quế Vân nói rồi liếc nhìn mấy cô thanh niên trí thức này, quả thật ai nấy đều ăn mặc đẹp, không hổ là từ Hải Thành đến. Kiểu dáng và chất liệu vải của quần áo đều là mốt nhất.

Ai cũng thích lời nói dễ nghe. Mấy cô gái nghe được quần áo của mình được nhóm quân tẩu khen, trên mặt đều hiện lên vài phần tự hào, nhưng vẫn thể hiện sự khiêm tốn, sau đó lại khen qua khen lại vài câu, bầu không khí giữa những người xa lạ cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Chỉ có Trương Giai Diễm một mình ngồi trong một góc, chẳng thèm phản ứng ai. Thường xuyên hừ lạnh một cái, cô ta mới không muốn để ý đến cái đám người nhà quê nghèo hèn này. Nhìn xem họ mặc cái gì kìa? Còn quê mùa hơn cả công nhân trong xưởng của cha cô ta, vậy mà còn không biết xấu hổ nhận một chữ "đẹp".

"Chúng tôi đây đều là tự mình làm, cứ mặc cho thoải mái thôi, đẹp hay không thì tôi cũng không biết. Nhưng trong đơn vị của chúng tôi thì có người đẹp thật đấy." Nhóm quân tẩu tuổi trẻ một chút khi nói đến quần áo đẹp cũng rất có hứng thú, bắt đầu nói lên. Mặc dù bản thân có thể không sánh bằng đám thanh niên trí thức này, nhưng "núi cao còn có núi cao hơn" cơ mà, trong đơn vị còn có rất nhiều người đẹp là thật sự đẹp.

"Có phải là cô gái xinh đẹp mà chúng ta nhìn thấy vừa nãy không ạ?" Vương Á Lệ hỏi.

"Chính là cô ấy."

Vương Á Lệ thật ra đã sớm bị cô gái xinh đẹp kia thu hút, nhưng lại không tìm thấy cơ hội để hỏi. Chủ yếu là cô gái kia không chỉ xinh đẹp mà trang phục trên người nhìn qua còn rất đắt tiền. Mặc dù cô ta rất không thích Trương Giai Diễm, nhưng vẫn phải thừa nhận trước đây ở trường học, Trương Giai Diễm cũng được coi là nhân vật nổi bật, xinh đẹp, gia thế tốt, ăn mặc lại là số một số hai. Nhiều kiểu dáng họ còn chưa từng thấy, Trương Giai Diễm đã mặc trước, rồi mấy ngày sau, cả trường học và ngoài đường phố mới bắt đầu thịnh hành.

Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Phương Tri Ý, cô mới nhận ra dung mạo và quần áo của Trương Giai Diễm cũng chỉ là thường thôi. Đứng trước cô gái kia, đừng nói đến những người như họ, ngay cả Trương Giai Diễm cũng giống như một cô bé quê mùa vậy. Cô ta thì không sao cả, dù sao cô ta cũng biết mình là ai, bản thân không thể so bì được. Nhưng nhìn thấy Trương Giai Diễm cũng bị lu mờ, tâm trạng cô ta lập tức thoải mái hẳn.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 93



"Cô gái kia thật sự rất xinh đẹp, quần áo cũng đẹp nữa." Vương Á Lệ tò mò hỏi, "Kiểu dáng đó cháu chưa từng thấy bao giờ, có phải mua ở bách hóa đại lâu ở đây không ạ?"

Nghe Vương Á Lệ hỏi vậy, mấy cô gái khác cũng nhìn Đào Quế Vân, trong mắt đều tràn đầy tò mò. Đều là những cô gái trẻ, lại mới ra trường, nghe nói đến quần áo đẹp là có chút mê mẩn.

"Không phải mua, bách hóa đại lâu cũng không có quần áo đẹp như vậy đâu, là một bác thợ may già ở căn cứ làm đấy."

Mọi người vừa nghe là thợ may già làm, mắt đều bắt đầu sáng rực. Nhưng vừa định hỏi ở đâu thì lại nghe Đào Quế Vân: "Nhưng kiểu dáng lại do Dạng Dạng tự thiết kế, sau đó mang bản vẽ đến để làm." Đào Quế Vân nhắc đến Phương Tri Ý, trên mặt đều mang theo chút tự hào, cô bé đó giỏi thật đấy, cứ như cái gì cũng biết vậy.

Vương Á Lệ nghe được tên Phương Tri Ý thì nhẩm lại trong lòng một lần. Hóa ra cô gái kia tên là Dạng Dạng à, không chỉ người lớn lên xinh đẹp, ngay cả cái tên cũng dễ nghe nữa.

"Cô ấy thật giỏi, giỏi như vậy mà lại rất lễ phép, đâu giống người nào đó, bản thân thì chẳng có gì đáng nói, mà lúc nào cũng cao cao tự đại." Lời nói này của Vương Á Lệ có ý hướng rõ ràng.

Trương Giai Diễm vốn đã không vui, vừa nghe lời này của Vương Á Lệ lại muốn nổ tung: "Vương Á Lệ, cô nói ai đấy?"

"Ai phản ứng thì nói người đó."

"Cô..."

Giang Quang Vĩ thừa lúc Trương Giai Diễm muốn nổi điên thì nhanh chóng ngăn lại: "Giai Diễm, đây là trên xe, em đừng ảnh hưởng đến mọi người trên xe."

Trương Giai Diễm nghe lời này thì rất tủi thân. Nhưng hiện tại cô ta cô độc, nếu tiếp tục giận dỗi thì chẳng có ai giúp đỡ nói chuyện. Cô ta chỉ có thể trừng mắt nhìn mấy người kia: "Toàn là một đám nhà quê, ai thèm để ý đến các người chứ!"

Những người nhà trên xe ban đầu không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi giữa những người bạn học này. Dù sao cũng là người xa lạ gặp gỡ, có thể nhường chỗ đã là tốt rồi, có thể trò chuyện cũng là vì thấy mấy cô bé này còn khá lễ phép. Ai ngờ bản thân trao ra lòng tốt, còn bị người không biết điều mắng, có hai người lập tức không kìm được tính tình.

Lúc này, Giang Quang Vĩ nhanh chóng thể hiện thái độ của một thanh niên có ăn có học đàng hoàng, đứng ra thay Trương Giai Diễm nói lời xin lỗi: "Các cô các thím các chị, thật sự xin lỗi, bạn học này của cháu tính tình không được tốt lắm, cô ấy chỉ là nói năng không suy nghĩ thôi chứ người cũng không có ác ý, mong mọi người đừng chấp cô ấy."

Nói thật, Đào Quế Vân cũng có chút tức giận, vô cớ bị mắng là đồ nhà quê thì ai mà vui vẻ được? Nhưng bạn học nam này lại đứng ra xin lỗi rồi, nhìn bộ dạng thì quan hệ hai người cũng không tệ. Đám người bọn họ, nhỏ tuổi nhất cũng lớn hơn đám học sinh này mấy tuổi, nếu cứ tính toán với họ thì lại hóa ra mình nhỏ nhen.

Đào Quế Vân miễn cưỡng kéo khóe miệng, cười gượng nói một câu: “Không có việc gì.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi sổ — sau khi về căn cứ, tốt nhất là nên bớt qua lại với cái nhóm người này thì hơn, tránh thị phi.

Giang Quang Vĩ nhân lời của Vương Á Lệ tiếp tục hỏi: "Cô ơi, cháu thấy cô gái kia tuổi không lớn, còn đi học sao ạ?"

Đào Quế Vân nghe Giang Quang Vĩ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, không khỏi nhíu mày không nói gì, chỉ nhìn anh ta.

Giang Quang Vĩ nhanh chóng nói tiếp: “Cháu tên là Giang Quang Vĩ, tốt nghiệp Trường Trung học số 1 Hải Thành. Thành tích học tập cũng không đến nỗi, hồi học cấp ba vẫn luôn làm lớp trưởng. Nếu mọi người có con em cần học phụ đạo thì cứ nói, cháu có thể tranh thủ thời gian kèm thêm.”

Anh ta sớm đã nghe nói vùng biên thùy này điều kiện giáo dục còn nhiều thiếu thốn. Nếu muốn tranh thủ thiện cảm từ người nhà quân nhân, thứ duy nhất anh ta có thể lợi dụng là điểm mạnh của mình: thành tích học tập mà hắn từng lấy làm tự hào.

Tuy giờ thi đại học vẫn chưa được khôi phục, nhưng thi lên cấp ba thì vẫn phải tổ chức như thường. Người nhà quân nhân có thể không rành sách vở, nhưng anh ta không tin họ lại không quan tâm đến chuyện học hành của con cái.

Lúc anh ta nói vậy, quả thật có hai người có chút động lòng. Đó là trường cấp ba Hải Thành đấy ! Thằng nhóc nhà mình năm sau là thi cấp ba rồi, nhưng thành tích thì rối tinh rối mù, nếu mà không thi đậu cấp ba thì không biết phải làm sao. Tuy nói căn cứ cũng có đợt chiêu sinh vào quân đội, nhưng yêu cầu khắt khe, cũng không thể trông cậy hoàn toàn.

Nhưng thấy Đào Quế Vân không nói gì, nên họ cũng không tùy tiện nói tiếp, chủ yếu cũng sợ bị mang tiếng là vì bản thân thiếu hiểu biết mà làm chậm trễ công việc của thanh niên trí thức, dù sao mục đích họ đến đây là để xây dựng biên cương.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 94



Đào Quế Vân nghe vậy chỉ cười nhạt: "Cảm ơn thanh niên trí thức Giang." Cũng không nói đồng ý hay không đồng ý.

Không khí trên xe cũng vì cuộc đối thoại này mà chùng xuống, lại thêm bắt đầu đi vào đường núi, rất nhiều người đều cảm thấy không thoải mái, không muốn nói chuyện.

Giang Quang Vĩ cũng không dám quá vồ vập, sợ lộ liễu sẽ khiến người khác sinh nghi.

Nhưng cho dù như thế, Đào Quế Vân vẫn chẳng yên lòng nổi với anh ta. Dù sao bà cũng là cán bộ phụ nữ trong căn cứ, mấy năm nay làm công tác quần chúng, tiếp xúc không ít người, loại người gì bà chưa từng gặp qua. Bà có tự tin, chỉ cần liếc mắt một cái, bà cũng đoán được tám, chín phần bản chất người đối diện. Ấy thế mà với Giang Quang Vĩ, bà lại nhìn không rõ lắm.

Nhớ lại chuyện người này vừa cố ý nhắc đến Dạng Dạng, trong lòng bà cũng lờ mờ đoán ra vài phần. Tuy người xưa có câu “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, nhưng bà thấy tên Giang Quang Vĩ này chẳng giống quân tử chút nào.

Nhìn anh ta với cô nữ thanh niên trí thức họ Trương kiarõ ràng là có quan hệ không hề đơn giản. Vậy mà quay đầu lại đã bắt đầu dòm ngó đến Dạng Dạng?

“Phi!”

Loại đàn ông bụng dạ khó lường như vậy, Đào Quế Vân nói thêm một câu đều cảm thấy khinh thường. Vì thế bà không hé môi thêm lời nào nữa, càng không hé lộ chút tin tức nào liên quan tới Dạng Dạng, tránh cô gái nhỏ nhà họ Phương bị yêu ma quỷ quái quấn lấy.

Bùi Từ lái xe nhanh hơn xe vận tải lớn của căn cứ một chút. Khi về đến căn cứ, buổi huấn luyện của Phương Tri Lễ cùng vừa lúc kết thúc, nhìn thấy em gái và Bùi Từ trở về, anh nhanh chóng tiến lên giúp đỡ dọn đồ xuống: "Dạng Dạng, hôm nay đi chơi vui không?"

Phương Tri Ý nhìn thấy anh hai, cũng không kìm được mà chia sẻ với anh: "Vui lắm ạ, anh hai, em mua nhiều đồ lắm, em còn mua len sợi, đến lúc đó sẽ đan khăn quàng cổ cho anh và anh cả nữa." Nói rồi cô giơ cuộn len mới mua cho anh hai xem.

"Hại mắt lắm !" Phương Tri Lễ vừa lo lắng em gái mệt mỏi, vừa vui mừng khôn xiết. Khăn quàng cổ ư? Ngoài chiếc khăn do mẹ đan cho từ lúc nhỏ, anh lớn đến từng này còn chưa được ai đan khăn cho đâu. Năm rồi, có người trong đội được em gái gửi cho một đôi găng tay mà đã khoe khoang ầm ĩ. Đợi em gái đan xong khăn cho anh xong, anh nhất định sẽ đeo mãi không bỏ ra.

"Anh hai, không hại mắt đâu." Phương Tri Ý cười nói.

"Không có hại anh hai cũng đau lòng. Liền ... đan một cái khăn quàng cổ là được, đừng làm thêm cái khác nữa. Mùa đông trong căn cứ được phát quân phục, không mặc thêm đồ ngoài được đâu.”

"Biết rồi, biết rồi! Anh hai, anh lải nhải nhiều quá đi mất!"

Phương Tri Ý phát hiện anh hai càng lúc càng giống bà quản gia, quản đông quản tây. Phương Tri Lễ nghe em gái hờn dỗi, bèn duỗi tay tay xoa xoa đỉnh đầu cô: "Không có lương tâm! Anh hai nói nhiều là vì ai ? Đến lúc đó mắt mờ đi thành cô gái xấu xí thì có phải là muốn biến thành xấu xí không?"

Trước đây, lúc còn ở đại học Nam Thành, có vợ một thầy giáo vì thức đêm đan áo len, may quần áo cho chồng con, cuối cùng hỏng cả mắt. Đôi mắt từng sáng long lanh, sau lại như bị phủ một tầng sương trắng, nhìn ai cũng lờ mờ méo mó, không còn rõ hình dáng.

Phương Tri Ý nhanh chóng lắc đầu: "Không cần."

"Vậy còn nói anh hai lải nhải sao?"

"Không nói nữa, anh hai tốt nhất!" Phương Tri Ý nhanh chóng nắm lấy cánh tay Phương Tri Lễ, lắc lư làm nũng nói.

Bùi Từ đưa toàn bộ đồ đã mua cho Phương Tri Lễ đưa về nhà. Anh đoán xe vận tải lớn của căn cứ chắc cũng sắp về đến rồi, nên thúc giục Phương tri Lễ: "Mặt trời lớn thế này, mau đưa Dạng Dạng về nhà trước đi."

Phương Tri Lễ thấy người này ngày thường đều dính chặt lấy mình, mặt dày mày nhạn cùng về Phương gia, hôm nay lại hoàn toàn không có ý định đi theo về, lập tức có chút tò mò: "Cậu không đi cùng sao? Đi đâu vậy?"

"Không thấy đồ của cô Đào vẫn còn trên xe sao? Tôi phải mang đồ đến cho cô ấy."

Phương Tri Lễ "Ồ" một tiếng, hóa ra là đã trách oan thằng nhóc này. Cứ tưởng cậu ta định dở trò gì sau lưng mình chứ.

Gần đây trong đơn vị chuẩn bị tổ chức đợt thi ném xa có kiểm tra thể lực, năm ngoái, Phương Tri Lễ đã thua Bùi Từ, tới giờ vẫn thấy mất mặt. Năm nay nhất định không thể tiếp tục làm kẻ bại trận.

Nghe nói lần này trung tâm kỹ thuật quân giới vừa chuyển đến một lô đạn đạo huấn luyện mới, là đạn mô phỏng đường bay cho huấn luyện phòng không—nói cách khác, ai đạt điểm cao trong lần thi này sẽ có cơ hội tham gia thử nghiệm vũ khí mới, thậm chí được điều vào đội hình huấn luyện đường không.

Đây là cơ hội không dễ có.Phương Tri Lễ trong lòng rất kích động, muốn tự mình giành được thành tích mở màn tốt, cho nên càng sợ Bùi Từ lén tập luyện thêm giờ ngoài quy định để vượt mình.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 95



“Mau đưa Dạng Dạng về nhà.” Bùi Từ vừa dứt lời thì từ xa đã vang lên tiếng động cơ xe tải lớn. Anh không phải là sợ một kẻ nấp trong bóng tối như rệp, mà là chán ghét cảm giác người khác cứ nhìn chằm chằm vào “bảo vật” của mình như thể đó là món hàng ngoài chợ.

Cô gái nhỏ mà anh nâng niu không phải là người mà một kẻ như vậy có thể mơ ước, nhúng chàm.

"Biết rồi." Phương Tri Lễ cũng không muốn em gái phơi nắng lâu. Thấy em gái đội mũ lên, không cần Bùi Từ lại thúc giục đã dẫn em gái đi trước.

Quả nhiên, hai anh em họ vừa rời đi, xe tải lớn đã dừng ngay trước cổng căn cứ. Quân khu, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Hôm nay trên xe có thanh niên trí thức được phân phối đến địa phương, nên xe chỉ được phép dừng ngoài cổng, toàn bộ người trên xe đều phải xuống để chờ làm thủ tục.

Bùi Từ đứng trong sân căn cứ, mắt dõi theo từng thanh niên trí thức lần lượt nhảy khỏi thùng xe. Phần lớn đều mang theo vẻ tò mò, đảo mắt nhìn quanh doanh trại một lượt rồi nhanh chóng đứng sang một bên chờ sắp xếp. Chỉ có Giang Quang Vĩ, là khác biệt: ánh mắt anh ta đánh giá khắp nơi một cách kỹ càng. Người nào ra vào cổng căn cứ cũng bị anh ta lén lút dò xét.

Bùi Từ liếc qua nhưng tạm thời chưa để tâm đến anh ta. Anh định bụng đưa đồ cho cô Đào trước, chuyện này anh sẽ xử lý, nhưng chưa phải lúc này.

Đào Quế Vân từ trên xe bước xuống, trong lòng mang nặng tâm sự, vừa đặt chân xuống đất đã rảo bước thẳng về phía căn cứ. Vừa thấy Bùi Từ đang chờ mình, bà lập tức tăng tốc, ánh mắt mang theo chút áy náy:

"Bùi trung đội, thật ngại quá, làm cậu đợi lâu."

Bùi Từ biết cô Đào đối xử với Dạng Dạng rất tốt, cho nên thái độ của anh đối với bà tự nhiên cũng rất vui vẻ, cười nói: "Cô Đào đừng khách sáo, chúng cháu cũng vừa mới đến." Nói rồi anh mở cửa xe, định giúp mang đồ ra.

Đào Quế Vân đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi kéo Bùi Từ ra phía sau một chiếc xe, chọn đúng chỗ khuất, tránh tai mắt người khác.

Trên đường đi, bà đã nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Dạng Dạng tuy thông minh, học gì cũng nhanh, nhưng dẫu sao vẫn chỉ là một cô bé mới lớn, bên cạnh lại không có mẹ, không có chị gái, chỉ toàn mấy người anh trai. Mà đàn ông, dù có thương em gái đến đâu thì vẫn là thô vụng, chẳng đủ tinh ý để nhận ra tâm tư con gái ở cái tuổi mới lớn, cái tuổi dễ rung động, dễ mơ hồ mà dại khờ nhất.

Trên xe, bà đã quan sát Giang Quang Vĩ khá lâu. Người này… nếu không phải người từng trải, có kinh nghiệm sống, thật sự rất khó phân biệt người này là tốt hay là xấu, nhìn cô thanh niên trí thức họ Trương thì biết, mà ngay cả những thanh niên trí thức khác trong nhóm cũng đánh giá Giang Quang Vĩ không tệ.

Điều này không những không làm bà bớt hoài nghi, mà ngược lại, quá tốt ... càng làm Đào Quế Vân lo lắng.

Bà không thân với anh cả nhà họ Phương, Phương trung đội lại là người tính tình trẻ con, trước mắt cũng chỉ có Bùi trung đội là đáng tin hơn cả, huống hồ ngày thường nhìn cái cách cậu ấy đối xử với Dạng Dạng, không khác gì như đối với em gái ruột.

"Bùi trung đội, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Cô Đào, chuyện gì vậy ạ?"

"Hôm nay trên xe có một nam thanh niên trí thức tên là Giang Quang Vĩ..." Đào Quế Vân không hề giấu giếm, kể hết những gì mình thấy và những lời Giang Quang Vĩ đã nói, kèm theo đánh giá của bản thân với Bùi Từ.

Bùi Từ không ngờ con rệp này lại có ý đồ rõ ràng đến vậy. Nghe xong lời của cô Đào, lông mày anh nhíu lại sát vào nhau.

"Cô Đào, cháu biết rồi. Cảm ơn cô đã quan tâm Dạng Dạng như vậy. Chuyện này cháu sẽ xử lý. Còn nữa, chuyện này xin cô đừng nói với người khác, càng đừng nói với Dạng Dạng." Hiện tại, cô có mối quan hệ tốt với nhiều khu người nhà quân nhân, nhất là với cô Đào. Vừa hay, nhà cô Đào còn có một cô cháu gái mới mấy tuổi, ngày thường Dạng Dạng rất thích chạy sang nhà họ chơi. Bùi Từ không muốn những chuyện ghê tởm này làm bẩn tai cô.

"Bùi trung đội yên tâm, cô chắc chắn sẽ không nói đâu." Bà có thể lén tìm Bùi Từ trong lòng là có một cây cân, chuyện này mà nói lung tung chẳng phải làm hỏng danh tiếng của Dạng Dạng sao? Ban đầu bà định nhắc nhở Dạng Dạng một chút, để cô bé không bị lừa. Giờ nghe Bùi Từ nhắc nhở như vậy, đoán rằng Bùi Từ chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa, nên cũng không cần làm cô bé phải lo lắng thêm. Trong lòng bà, Phương Tri Ý là một cô bé đơn thuần vô cùng, tính tình lại mềm mại, sợ nghe những chuyện như vậy sẽ thực sự sợ hãi.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 96



"Cảm ơn cô."

"Khách sáo với cô làm gì." Đào Quế Vân cười nói, giọng điệu thân thiết mà đầy khí khái: “Chúng ta cùng sống trong căn cứ, chẳng phải đều nên đồng lòng như người một nhà sao? Huống chi cô thật lòng thích Dạng Dạng. Dạng Dạng tốt đẹp như vậy, cô sao có thể trơ mắt nhìn một kẻ phẩm hạnh không ra gì mưu đồ nhúng chàm con bé ? Dù là trong suy nghĩ cũng không được ! Dạng Dạng của chúng ta nếu có muốn tìm đối tượng thì cũng phải là người phẩm hạnh vững, tính nết đàng hoàng, bộ dạng ngay ngắn, chí hướng rõ ràng — ít nhất cũng phải được như Bùi trung đội."

Những người khác ?

Chỗ nào mát mẻ liền chỗ nào đứng đi !

Từ khi Phương Tri Ý thường xuyên đến nhà chơi, cháu gái nhỏ nhà bà trở nên thích học tập, cũng thích sạch sẽ, cả ngày nói muốn giống chị Dạng Dạng. Đào Quế Vân vui mừng khôn xiết. Tự nhiên bà càng coi Phương Tri Ý như con cháu ruột thịt của mình vậy.

Nói xong, bà thấy Bùi Từ không nói gì, vội nhớ ra mình có lẽ đã lỡ lời. Đội trưởng Bùi vừa nhìn đã thấy coi Dạng Dạng như em gái ruột, vội cười gượng một tiếng: "Ngại quá nha, Bùi trung đội, tôi đây là nhất thời lanh mồm lanh miệng."

Bùi Từ nói: "Không sao đâu, cháu biết cô Đào là thật tâm muốn tốt cho Dạng Dạng."

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu. Bùi Từ thấy người nông trường đến đón và đưa nhóm thanh niên trí thức đi về phía nông trường thì mới đưa đồ của cô Đào cho bà, sau đó trả xe và nhanh chóng đi về phía nông trường.

Căn cứ quản lý ba nông trường, đều trực thuộc Tiểu đoàn 173 của Đơn vị Phòng không.

Ngoài lực lượng chiến sĩ của binh đoàn, mỗi nông trường còn có dân địa phương sinh sống, thanh niên trí thức được đưa về từ khắp nơi, và một số người đang trong diện bị hạ phóng để cải tạo lao động.

Lần này, 32 thanh niên trí thức, trong đó có Vương Á Lệ, được phân về Nông trường thứ hai. Danh sách phân công đã được gửi đến nông trường từ khi họ lên tàu hỏa.

Năm đó, biên cương được khai khẩn nhờ vào mười vạn quân sĩ, cho nên từ sau những năm năm mươi, các nông trường của binh đoàn ở đây có chút khác biệt so với những nơi khác. Không có hệ thống trạm trại dân sự riêng biệt, mọi việc đều do đoàn trưởng binh đoàn trực tiếp quản lý.

Sinh hoạt và lao động hằng ngày cũng đều áp dụng chế độ quản lý theo kiểu quân sự hóa.

Cho nên, khi 32 thanh niên trí thức đến, doanh trưởng phụ trách sản xuất đã đích thân mang danh sách đến điểm danh, trước tiên yêu cầu mọi người xếp hàng ngay ngắn.
Xét đến việc ai nấy đều mới tới, thái độ của cán bộ tuy nhẹ nhàng hơn so với lúc huấn luyện tân binh, nhưng không khí vẫn nghiêm trang. Dù không có ai quát nạt, các thanh niên trí thức cũng tự giác đứng thẳng tắp, kỷ luật hơn cả lúc chờ xe ở thành phố.

Để tiện cho việc quản lý, nông trường hằng năm đều bố trí riêng một khu gọi là “Điểm thanh niên trí thức”, nơi ở riêng biệt, nam nữ phân chia rõ ràng. Sau khi điểm danh xong liền tiến hành phân phòng, chia chỗ ở xong sẽ có người dẫn họ về điểm thanh niên trí thức để nghỉ ngơi.

Thông thường, theo tiến độ công việc bận rộn hiện tại của nông trường, người mới vừa xuống là phải bắt tay ngay vào lao động. Nhưng lần này, doanh trưởng thấy có quá nửa người trong số họ dáng vẻ gầy yếu, vừa xuống đã lộ vẻ mệt mỏi, e rằng có vào làm việc thì cũng không làm được bao nhiêu. Vì vậy ông quyết định cho cả nhóm nghỉ ngơi một ngày rồi mới sắp xếp công việc sau.

Nghe được tin ấy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa chia phòng xong, mọi người lập tức mang hành lý chạy vội về khu của mình – nơi mà từ nay trở đi sẽ là “nhà” trong một khoảng thời gian rất dài.

Không khí trong khu điểm thanh niên trí thức thoáng cái trở nên nhộn nhịp, ai nấy đều hối hả chọn giường, bày biện đồ đạc, ai cũng nghiêm túc sắp xếp chỗ ở, bởi trong lòng đều hiểu rằng – từ hôm nay, cuộc sống mới thực sự bắt đầu.

Chỉ có Trương Giai Diễm trực tiếp đặt hành lý xuống đất, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc gương treo ở cửa sổ nơi có ánh sáng tốt nhất. Cô ta soi gương, tết lại tóc, rồi thay một bộ quần áo màu sáng mới toanh, vội vàng đi ra ngoài.

Điểm thanh niên trí thức là những căn nhà trệt liền kề, mỗi phòng ở hai người, tiện cho việc quản lý nhưng lại thiếu chút riêng tư. Trương Giai Diễm vừa ra khỏi cửa, mấy phòng bên cạnh đều nhìn thấy. Vương Á Lệ ở ngay cạnh phòng cô ta, nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, rồi hừ một tiếng: "Mau nhìn kìa, có người lại muốn đi cho không rồi."

"Á Lệ, cô đừng nói nữa, lát nữa Giai Diễm nghe thấy lại muốn nổi giận bây giờ." Người nói chuyện là một thanh niên trí thức khác tên Chu Mỹ Quyên.

Vương Á Lệ bây giờ chẳng sợ Trương Giai Diễm nữa. Cô ta phát hiện, người này bây giờ chỉ là hổ giấy, xa rời cha mẹ, ngoài trợn mắt trừng người thì cái gì cô ta cũng không làm được.

"Ai sợ cô ta chứ?" Vương Á Lệ nói rồi quay đầu nhìn Chu Mỹ Quyên: "Mỹ Quyên, tôi thấy lớp trưởng không thích Trương Giai Diễm, cô thấy sao?"

Chu Mỹ Quyên nghĩ đến Giang Quang Vĩ, nghĩ đến lời dặn dò của chị cả mình, chẳng nói gì, chỉ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Vương Á Lệ cười một tiếng: "Hừ, cô đúng là mọt sách." Sau đó quay đầu tiếp tục thu dọn hành lý: "Lớp trưởng chắc chắn không thích cô ta đâu, cô cứ xem đi, sau này cô ta sẽ có lúc phải khóc thét lên cho mà xem." Trong giọng nói của cô ta lộ ra vài phần đắc ý.

Chu Mỹ Quyên không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Cô không có ý định tham gia vào những cuộc tranh chấp giữa các bạn học. Giống như chị cả đã nói, ra ngoài thì ít nói mới là tốt, huống hồ ở một cái nơi xa lạ như thế này.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 97



Lần này thanh niên trí thức xuống nông thôn tổng cộng có người, bao gồm mười hai đồng chí nữ, hai mươi đồng chí nam.

Ký túc xá của nam và nữ thanh niên trí thức cách nhau mấy trăm mét, ở giữa còn ngăn cách bởi một con đường vận chuyển và vài khoảnh đất trống.

Chuyện Trương Giai Diễm thích Giang Quang Vĩ thì các bạn học đều biết. Vì vậy, khi thấy bóng dáng cô ta, nhóm thanh niên trí thức nam đã có người bắt đầu trêu chọc: "Lớp trưởng, "người yêu" của cậu lại đến kìa!"

Giang Quang Vĩ từ cửa sổ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Đối mặt với lời trêu chọc của mọi người, anh ta chỉ cười ôn hoà, nhưng khi cúi đầu xuống, ánh mắt ẩn sau cặp kính lại đầy vẻ khinh thường.

Rất nhanh sau, Trương Giai Diễm đã đi đến sân ký túc xá nam thanh niên trí thức, hướng vào trong gọi lớn: "Giang Quang Vĩ!"

Giang Quang Vĩ vẫn như mọi khi, khi Trương Giai Diễm gọi tên mình, anh ta liền bỏ đồ đang cầm trên tay xuống và đi ra ngoài ngay lập tức.

"Anh lại đây!"

Trương Giai Diễm xưa nay được cưng chiều thành thói, tính tình kiêu ngạo, làm gì cũng thích người khác phải xoay quanh mình. Dù là đối với người con trai mà cô ta thích, thái độ cũng chẳng khác là bao. Vừa nói dứt câu đã quay lưng bỏ đi, không thèm để ý xem phía sau có đang tụ lại một đám thanh niên nam nữ hóng chuyện hay không. Trong mắt cô ta, chỉ cần mình nói, thì người ta nhất định phải nghe.

Nhưng lần này, cô ta sai rồi.

Giang Quang Vĩ không đuổi theo cô ta, mà đứng tại chỗ: "Có chuyện gì?"

Trương Giai Diễm không nghe thấy âm thanh Giang Quang Vĩ ở ngay phía sau mình ân cần hỏi han như mọi khi, mà vẫn đứng im cách xa xa hỏi thì không thể tin nổi quay đầu lại: "Giang Quang Vĩ, anh không biết là chuyện gì à?"

Giang Quang Vĩ đương nhiên biết, anh ta hiểu Trương Giai Diễm còn hơn cả hiểu chính mình. Chỉ là lần này, anh ta lười phải đối phó với vị đại tiểu thư tính khí thất thường này.

Ban đầu, Trương Giai Diễm chất vấn như vậy còn nghĩ rằng người đàn ông sẽ như trước kia, nhỏ nhẹ hỏi cô ta vì sao tức giận. Nhưng lần này hoàn toàn khác trước. Cô ta không phải không nhận ra sự thay đổi của Giang Quang Vĩ, chỉ là cô ta không muốn tin, cô ta cho rằng anh ta chỉ vì xuống nông thôn nên không vui.

Phía sau còn có một đám nam sinh đang hóng chuyện. Trương Giai Diễm muốn quay đầu bỏ đi, nhưng lại sợ mình đi rồi mà Giang Quang Vĩ vẫn không đuổi theo thì chỉ có mình cô ta mất mặt. Cô ta nghĩ đến lời mẹ dặn: đôi khi chịu thua chẳng có gì, chờ chuyện này qua đi rồi tính sổ cũng chưa muộn. Hiện tại, cô ta ở nơi xa lạ này, thân cận nhất chính là Giang Quang Vĩ. Cô ta ban đầu căn bản không sợ Giang Quang Vĩ thay lòng đổi dạ, dù sao mình điều kiện tốt lại xinh đẹp. Nhưng hôm nay, khi cô ta nhìn thấy cô gái ở bãi đỗ xe kia, một cảm giác khủng hoảng không tên bỗng trỗi dậy. Cô ta luôn cảm thấy người khác đều muốn giành Giang Quang Vĩ với mình. Người khác thì cô ta có thể không để trong lòng, nhưng cô gái kia... Lần đầu tiên cô ta thua thảm hại bởi chính cái dung mạo mà cô ta luôn tự hào. Rõ ràng bóng dang người kia chỉ là thoáng qua, nhưng cô ta cảm thấy cô gái kia đã câu mất linh hồn nhỏ bé của Giang Quang Vĩ đi rồi.

Cô ta đi đến bên cạnh Giang Quang Vĩ, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay vì sao anh lại nói với nhóm người nhà quân nhân là có thể giúp con cái họ học thêm?" Có phải đấy chỉ là cái cớ, thực ra người anh muốn giúp đỡ là cô gái kia không? Tất nhiên, câu hỏi phía sau cô ta không dám hỏi ra miệng.

Giang Quang Vĩ không ngờ Trương Giai Diễm ngốc nghếch này cũng có ngày "thông minh sáng dạ" như vậy.

Thoáng chốc, trong lòng anh ta dâng lên một tia hối hận. Chẳng lẽ mình đã lộ liễu đến mức này rồi sao?

Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoảng qua trong một cái chớp mắt.
Hối hận ư? Hối hận cái gì? Anh ta theo đuổi người mình thích, là danh chính ngôn thuận. Đây là thời đại tự do yêu đương, chẳng ai có quyền ngăn cản.

Thậm chí để người khác biết thì càng tốt—càng nhiều người biết, anh ta càng có cớ tiếp cận cô gái kia một cách quang minh chính đại.

Một cô gái trẻ ngây thơ, chưa va chạm sự đời, da mặt lại mỏng, một khi bị mọi người xung quanh biết chuyện, cho dù cô có xấu hổ, ngại ngùng, thì dưới áp lực dư luận, sớm muộn cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Đến lúc đó, cái gọi là “anh trai quân nhân”, cái danh “người có nhất đẳng quân công”—chẳng phải cũng phải nghe lời anh ta thôi sao?

Dù sao... em gái đã nằm gọn trong tay anh ta rồi.

Lấy đoàn kết tương trợ làm vinh dự, đây chẳng phải là điều chúng ta đã học ở trường sao? Tôi có năng lực thì nên giúp đỡ người dân địa phương."
Lời nói nghe thì chẳng có gì sai, thậm chí còn có vẻ rất chính khí, rất lý tưởng. Nhưng rơi vào tai Trương Giai Diễm thì lại thấy chói tai đến mức khó chịu—bởi cô ta không biết, cái gọi là "giúp đỡ", rốt cuộc là thật sự giúp "ai".
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 98



Giang Quang Vĩ thấy Trương Giai Diễm không nói gì, giọng cũng hạ xuống mấy phần:

“Giai Diễm, mình đều là người mới từ thành phố xuống, lạ nước lạ cái, thân cô thế cô. Anh nghe nói, thanh niên trí thức tụi mình ở đây dễ bị chèn ép, bị xem thường lắm. Nếu có thể giúp một tay cho người nhà bộ đội, thì sau này người ta nhìn vào cũng nể mặt mình hơn, bớt làm khó dễ. Em nói xem, có phải không?”

Vốn dĩ, anh ta cũng chẳng định dây dưa thêm với Trương Giai Diễm làm gì.

Nhưng giờ thấy cô ta chịu cúi đầu, lại bất giác nhớ tới dáng vẻ ngạo nghễ, kiêu căng của cô ta—nghĩ tới quãng thời gian mình phải "ngậm đắng nuốt cay", làm việc cho cô ta chẳng khác nào một con chó nghe lệnh, trong lòng liền dâng lên một tia không cam tâm.

Dù sao, muốn làm thân với người trong khu nhà bộ đội cũng đâu phải chuyện một sớm một chiều. Mà Trương Giai Diễm… vẫn còn chút giá trị lợi dụng.

Ít nhất thì—cô ta chịu chi, tiêu tiền không tiếc tay.

Đã đến cái nơi nghèo rớt mồng tơi thế này, anh ta cũng không định để mình thực sự sống kiểu túng thiếu như đám dân quê xung quanh.

Trương Giai Diễm sắp khóc đến nơi, vừa nghe thấy Giang Quang Vĩ mở miệng, cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn anh ta. Trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Cô ta vẫn luôn tin anh ta không phải loại người vô tình lạnh lẽo—quả nhiên, anh ta không phải vì chê trách hay cắt đứt, mà chỉ muốn sau này cuộc sống của họ bớt nhọc nhằn. Một câu nói của anh ta khiến tâm trạng cô ta lập tức nhẹ hẳn, thậm chí còn thấy ấm áp hơn cả lúc nãy.

Không chút do dự, cô ta vội vàng lấy từ trong túi ra một xấp phiếu lưu thông toàn quốc và vài tờ tiền mặt đã chuẩn bị từ trước, nhét vào tay Giang Quang Vĩ:

“Lớp trưởng… em nghe nói thức ăn ở căn tin nông trường rất khó nuốt, ngày nào cũng bánh bao khô khốc với cháo loãng, chẳng có nổi miếng thịt. Chúng ta sao có thể tự làm khổ mình? Anh yên tâm, trước khi đi em đã bảo cha mẹ chuẩn bị đầy đủ phiếu cho em rồi. Từ giờ, đừng ăn ở căn tin nữa, em nấu cho anh ăn.”

Từ xa, Bùi Từ đã nhìn thấy hai người họ đứng sát cạnh nhau. Rõ ràng là đang trao đổi thứ gì đó. Mà ánh mắt anh còn kịp bắt được cảnh Trương Giai Diễm nhét mấy tờ phiếu vào tay tên rệp kia, còn hắn thì... chẳng những không từ chối mà còn nhận lấy tự nhiên như chuyện vốn nên thế.

Khóe mắt anh khẽ giật, đáy lòng trào lên một luồng chán ghét lạnh lẽo. Hắn không chỉ dây dưa với một cô gái, lại còn mơ tưởng động đến cô gái nhỏ của anh?

Lời của cô Đào cứ vang vẳng trong đầu—“một bên treo người ta, một bên lại mập mờ với con gái nhà lành”… Đúng là không biết xấu hổ.

Chỉ tiếc, bây giờ hắn chưa làm ra chuyện gì thật sự chạm giới hạn, nếu không thì anh đã chẳng ngần ngại mà nắm cổ áo lôi hắn đi thẳng lên đội kỷ luật. Nhưng mà... không đánh không có nghĩa là bỏ qua. Cải tạo không nhất thiết phải dùng tay chân—tổ chức cũng có cách của tổ chức.

Nghĩ vậy, anh không thèm liếc thêm nữa cảnh hai kẻ kia anh anh em em, sải chân đi thẳng đến văn phòng Ban quản lý nông trường.

“Triệu đoàn trưởng.”

Người được gọi là Triệu đoàn trưởng ấy, thực ra có mối quan hệ không hề đơn giản với nhà họ Bùi. Trước kia, anh từng là cấp dưới của cha Bùi Từ trong quân đội. Khi đó, Triệu Nghĩa Xương mới mười mấy tuổi, đã theo đơn vị tham gia cuộc phản kích lớn. Nghe nói năm ấy anh biểu hiện vô cùng dũng mãnh, được lão Bùi đặc biệt xem trọng, coi như hậu bối thân tín.

Không ai ngờ rằng sau này, anh lại quen biết rồi đem lòng yêu một cô gái hào sảng đến từ vùng Tây Bắc. Vì cô, anh tình nguyện theo về nơi biên cương xa xôi này, cùng nhau dựng xây một quê hương mới.

Bao năm qua, tuy chỉ giữ chức đoàn trưởng Ban quản lý nông trường, nhưng dưới sự lãnh đạo của anh, nông trường từng bước phát triển vững vàng. Thậm chí năm ngoái—một năm mất mùa nghiêm trọng lan rộng khắp cả nước—nông trường do anh phụ trách vẫn có thể cung cấp hơn một triệu kilôgam lương thực hàng hóa cho tổ quốc. Thành tích ấy khiến không ít người trong ngành cũng phải nể phục.

Triệu Nghĩa Xương không chỉ có năng lực thực sự, mà còn nổi danh là người cương trực, ghét cái ác như kẻ thù. Đám tiểu nhân con lũ rệp kia, vào tay anh, chắc chắn sẽ bị thu thập đến ngoan ngoãn dễ bảo mà chẳng cần phí chút sức lực nào.

Triệu Nghĩa Xương năm nay ba mươi tám tuổi, tướng mạo uy phong lẫm liệt, lưng hùm vai gấu, làn da bị nắng cháy đến đen bóng, phản quang như sơn dầu. Do thường xuyên lao động ngoài đồng, từ xa nhìn đã thấy dọa người, nhưng kỳ thực lại là người hào sảng, thẳng thắn, nói một là một, nói hai là hai—đúng kiểu đàn ông Tây Bắc chân chất mà kiên cường.

Lúc này anh đang sắp xếp công việc cho đám thanh niên trí thức mới đến, vừa nghe thấy giọng quen liền quay đầu nhìn ra cửa. Vừa trông thấy là con trai của thủ trưởng cũ, người còn chưa đứng dậy thì tiếng cười đã vang lên rôm rả:
“Tiểu tử thối, ngọn gió nào thổi cậu tới đây thế hả?”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 99



Triệu Nghĩa Xương lớn hơn Bùi Từ mười lăm tuổi. Ở trước mặt anh, Triệu Nghĩa Xương vừa giống một người anh trai quan tâm, lại vừa có khí chất chững chạc của bậc trưởng bối—nhưng tuyệt nhiên không khiến người khác cảm thấy bị áp đặt.

“Không phải thèm món cải trắng muối lần trước chị dâu làm đó sao? Định chạy tới kiếm anh Nghĩa Xương xem còn sót chút hàng tồn nào không.”

Triệu Nghĩa Xương bật cười, đưa tay đấm nhẹ lên vai Bùi Từ:
“Biết chị dâu về nhà mẹ đẻ rồi mà còn mò tới kiếm đồ ăn hả? Mò tận đến chỗ tôi mà còn giả bộ ngây ngô. Mau nói đi, có chuyện gì?”

Phi công bận rộn đến mấy thì anh cũng không thể không biết. Đường xa như vậy mà bảo là ghé chơi thì anh tuyệt đối không tin.

Bùi Từ đã cất công tới tận đây thì vốn chẳng định giấu diếm gì. Ban đầu chỉ đùa một câu làm mở đầu, không ngờ bị đấm một cái—Triệu Nghĩa Xương vẫn nghiêm túc như trước nay vẫn thế. Con người này là quân nhân, tính tình nghiêm khắc, sống có chừng mực, mà đã nghiêm với bản thân thì với người khác lại càng khắt khe. Đối diện với anh, những mưu tính lắt léo gì đó tốt nhất nên thu lại, bởi tuyệt đối không qua mắt được.

“Nghĩa Xương ca… thật sự có chuyện này muốn nhờ anh giúp.”

"Anh em chúng ta, có gì mà phải vòng vo? Có chuyện thì cứ nói thẳng ra."
Triệu Nghĩa Xương năm mười sáu tuổi được cha của Bùi Từ cứu khỏi tay thổ phỉ, từ đó theo Bùi lão thủ trưởng vào quân doanh. Mười tám tuổi, anh cùng ông tham gia chiến dịch phản công và nhờ một trận chiến ấy mà thành danh.
Có thể nói, nếu không có cha Bùi Từ, thì đã không có Triệu Nghĩa Xương của hôm nay—càng không có được một mái nhà ấm áp, một người vợ hiền và mấy đứa con nhỏ đang đợi anh trở về. Anh vốn là đứa trẻ mồ côi, không còn cha mẹ, cũng chẳng còn anh em ruột thịt. Nên với anh, Bùi Từ chính là ruột thịt, là anh em thực sự.

Bùi Từ không giấu giếm, kể lại chuyện gặp Giang Quang Vĩ hôm nay cho Triệu Nghĩa Xương nghe. Cả những suy đoán của cô Đào, và cả chuyện anh tận mắt thấy Giang Quang Vĩ mập mờ cùng một cô gái bên ngoài lúc nãy.

Triệu Nghĩa Xương nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống. Cả đời anh ghét nhất loại đàn ông này—không có bản lĩnh thì thôi, đến nhân cách cũng chẳng ra gì. Không ngờ người được phân về đơn vị mình lại là một tên như thế. Lông mày anh chau lại, ánh mắt tối sầm.

“Cậu yên tâm. Đã để anh biết chuyện, thì thằng cặn bã đó đừng mong sống yên.”
Chưa cần biết cô gái kia có phải người Bùi Từ để tâm hay không. Chỉ cần là một cô gái bình thường nào đó trong quân doanh mà bị loại người như Giang Quang Vĩ để mắt tới—anh cũng tuyệt đối không thể làm ngơ.

"Cảm ơn Nghĩa Xương ca."

"Anh em chúng ta không nói những lời đó."

Triệu Nghĩa Xương vỗ vai Bùi Từ: "Cậu cứ yên tâm huấn luyện, nếu người đã tới nông trường này, anh sẽ khiến cho hắn không còn hơi sức mà gây chuyện."

"À đúng rồi, cô gái kia là em gái của Tri Lễ à?"

"Là cô ấy."

"Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?" Triệu Nghĩa Xương hỏi.

"Mười sáu, qua năm là mười bảy."

"Cũng không nhỏ rồi ha." Anh nói câu này, cười như không cười nhìn chằm chằm Bùi Từ một cái.

Bùi Từ giả vờ nghe không hiểu, liếc mắt sang chỗ khác nói: "Vẫn chỉ là một cô gái nhỏ thôi."

Triệu Nghĩa Xương nghe vậy liền cười ha hả, thuận miệng trêu chọc:

“Chậc, không ngờ anh đây cũng sống được đến lúc cậu có đủ kiên nhẫn chiếu cố người bạn nhỏ đấy. Chuyện này mà đến tai lão thủ trưởng cùng dì Tống, khẳng định họ cũng không tin, đặc biệt là Tống dì, biết đâu còn đích thân lặn lội tới căn cứ một chuyến để có thể tận mắt nhìn thấy chuyện lạ năm nay."

"Nghĩa Xương ca!" Bùi Từ nhìn Triệu Nghĩa Xương gọi một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Triệu Nghĩa Xương, sợ là lát mình vừa chân trước rời khỏi đây, chân sau Triệu Nghĩa Xương liền thật sự gọi điện về Bắc Kinh "mách lẻo".

Triệu Nghĩa Xương hiếm khi thấy Bùi Từ có bộ dạng “chột dạ” như vậy.

Đúng, là “chột dạ” thật sự.

Hồi nhỏ, thằng nhóc thối này chính là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của lão thủ trưởng, khiến ông đau đầu không thôi. Thế mà rồi nó vẫn ngoan cố tiến vào hàng ngũ phi công, từng bước vượt qua đủ loại huấn luyện khắc nghiệt, thi tuyển lắt léo, leo lên từng bậc như đạp gai mà đi. Vào đại đội chưa đầy hai năm đã được đề bạt làm trung đội trưởng.

Về bản lĩnh thì khỏi phải nói. Nhưng tính cách? Thẳng thắn mà bảo—quái gở. Chính dì Tống, mẹ ruột của cậu ta, cũng từng thở dài nói vậy. Thế nhưng bây giờ nhìn lại... hình như cũng không “gở” lắm nữa rồi.

“Thật không nói với trong nhà à?” Triệu Nghĩa Xương hạ thấp giọng, ánh mắt sâu xa: “Cô gái nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi, nếu hai bên đồng ý, qua hai năm là có thể kết hôn rồi. Cũng đâu hiếm mấy chuyện đính hôn sớm từ trước. Huống hồ...” Anh ngừng lại một nhịp, rồi nói thẳng: "Nếu đính hôn, không chừng nhờ có quan hệ với nhà cậu còn có thể cởi được cái mũ kia ra đấy."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back