Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 230



Nghiêm Dặc ngồi xuống, gắp một miếng thịt kho ăn, vẫn là Tiểu Ngọc nấu ăn ngon. Anh nhớ năm nay nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, nhắc nhở cô tranh thủ thời gian học tập.

Bọn họ nhìn thấy nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học ở thế giới song song, Tiểu Ngọc mới mười chín tuổi, tự nhiên phải đi học đại học.

"Năm nay nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học đấy, em cũng nghĩ cách nhắc nhở mấy người bạn tốt của em đi, để bọn họ sớm ôn tập."

Nghiêm Dặc học đại học công an, chờ nhiệm vụ này kết thúc, anh sẽ đến cục công an thực tập.

Tạ Tiểu Ngọc nói đã biết, chờ Nghiêm Dặc ăn xong, cô thu hộp cơm lại, mở cửa sổ ra, để mùi thịt kho trong phòng tản đi, đề phòng nghỉ phạm anh gầy tới.

Cô hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, anh cũng đã thực hiện nhiệm vụ này được hai tháng rồi, sao vẫn chưa thấy ông chủ đứng phía sau anh gầy?"

"Người đó rất cảnh giác, đã treo anh hai tháng rồi."

Có thể là đối phương đang quan sát anh, nếu người đó là nhân viên tình báo đang ẩn núp, có cẩn thận cũng là chuyện bình thường. Xét cho cùng, lúc trước anh cũng học đại học công an, cha lại đang làm trong quân đội, với thân phận và bối cảnh thế này, đối phương không cẩn thận mới là kỳ lạ.

Bác Tống gọi đây là tự đưa thân vào hang ổ địch, đối phương là người tinh ranh, nhất định phải nghĩ ngợi. Nếu bên phía công an sắp xếp người nằm vùng, chắc chắn sẽ không tìm người có thân phận đặc thù như Nghiêm Dặc.

Đây gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đoán Nghiêm Dặc chắc người đó sắp xuất hiện rồi.

Tạ Tiểu Ngọc không tiện ở lại đây quá lâu, cô giả vờ cãi nhau với Nghiêm Dặc mấy câu, rồi chuẩn bị trở về.

Ngay lúc cô và Nghiêm Dặc cãi nhau, anh gầy đã dẫn Tào Bằng Vũ đi tới nhà khách, nghe thấy tiếng cãi nhau vang lên trong phòng Nghiêm Dặc, anh ta cười nói: "Anh Tào, em đã quan sát thằng nhóc kia hai tháng rồi, không phát hiện ra vấn đề gì cả. Anh xem, tuần nào đối tượng của cậu ta cũng tới thúc giục cậu ta đi làm kiếm tiền, gặp phải đối tượng dai như đỉa đói đó, cậu ta đúng là xui xẻo."

Tào Bằng Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao lại có loại đối tượng chẳng phân biệt được gì thế này?"

Anh gầy bật cười ha ha, bởi vì người ta quá đẹp, đẹp đến mức không đành lòng chia tay: "Anh Tào, nếu anh từng gặp đối tượng của cậu ta, anh sẽ không nói những lời này nữa."

Nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng không đành lòng chia tay, anh gây thâm nghĩ như vậy.

Đúng lúc cửa phòng mở ra, khoảng khắc Tào Bằng Vũ nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, hai mắt ông ta sáng lên, quả là rất đẹp. Lúc này, ông ta cũng yên tâm hơn, thanh niên muốn mua nhà vì đối tượng, bị buộc phải đầu cơ trục lợi văn vật nhà mình, là lý do rất hợp lý.

Tạ Tiểu Ngọc cũng cả kinh, Tào Bằng Vũ này giống y như người Nghiêm Dặc phác họa, là hung thủ cố tình hại chết mẹ anh.

Cô thầm cảm thấy lo lắng, không biết liệu lát nữa Nghiêm Dặc có thể khống chế được không, hay là sẽ xúc động g**t ch*t nghi phạm?

Tạ Tiểu Ngọc trợn mắt nhìn hai người, sau đó quay sang cãi nhau với Nghiêm Dặc: "Anh không đi tìm công việc, cũng không muốn nghĩ cách kiếm tiền, suốt ngày ăn không ngồi rồi ở đây, thế anh có còn muốn kết hôn nữa không? Em chỉ cho anh thêm một tháng nữa thôi!"

Quả là Nghiêm Dặc không khống chế được, đây là hung thủ hại chết mẹ anh, anh siết chặt tay thành quả đấm, vừa rồi anh suýt nữa xông lên, muốn liều mạng trả thù thay cho mẹ.

May nhờ có Tiểu Ngọc kéo lý trí của anh trở vê.

Nghiêm Dặc nói: "Anh biết rồi, anh sẽ sớm lấy được tiền." Lời này, là nói cho nghi phạm nghe.

Tạ Tiểu Ngọc đưa lưng về phía hai người kia, lo lắng nhìn anh nói: "Anh đừng có gạt em nữa đấy nhé."

Nghiêm Dặc trịnh trọng gật đầu, bảo cô yên tâm.

Lúc Tạ Tiểu Ngọc xoay người lại, thấy hai người kia đã vào phòng, sau đó cửa phòng đóng lại ở sau lưng cô.

Cô không thể giúp được gì cho chuyện tiếp theo, nghĩ đến hôm nay Dư Thư Phương trở về, chắc lúc này đã ra khỏi ga tàu, Hứa Xương đi đón cô ấy về nhà, Tạ Tiểu Ngọc cũng đi tới nhà Triệu Hương.

Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh đều đang chơi ở nhà Triệu Hương, Tạ Tiểu Ngọc mua một con cá trắm đen nặng khoảng mười cân đến.

Cô gọi điện thoại hỏi Dư Thư Phương muốn ăn øì trong tiệc đón gió tẩy trần, Thư Phương nói muốn ăn cá, kinh hỷ nói ở trong điện thoại là mình đã giảm được cân rồi, giờ không dám ăn nhiều thịt kho, chỉ dám ăn ít cá cho đỡ thèm.

Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ nghĩ, không biết Hứa Xương đi ra nhà ga đón vị hôn thê đã hai tháng không gặp có bị dọa cho giật mình hay không.

Thím Triệu Hương nhận lấy con cá, đi gọi bạn già nhà mình mổ cá: "Sao con mua con cá lớn vậy?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 231



"Con cá này chỉ hai đồng thôi, không đáng bao nhiêu tiền cả, trong nhà có dưa chua không ạ?" Tạ Tiểu Ngọc hỏi.

"Có, mẹ tự muối đấy."

Triệu Hương nhìn về phía cửa, vẫn chưa thấy con trai và con dâu tương lai đâu. Từ lúc con trai định ngày cưới, Thư Phương đi Bắc Kinh học tập, Hứa Xương rảnh rỗi là lại tới nhà cha mẹ vợ giúp đỡ việc nhà, đưa ít rau nhà mình trồng qua.

Cha mẹ vợ rất thích người con rể này, cứ ngày nghỉ ngày lễ đơn vị phát kẹo lạc, kẹo hạt dưa gì đấy, là lại gọi Hứa Xương đến lấy mang về một nửa.

Triệu Hương mong con trai kết hôn càng sớm càng tốt, nhưng cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Nhìn một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng hai người đâu, Triệu Hương sốt ruột nói: "Sao đến giờ vẫn chưa trở lại?"

"Có thể là tàu hỏa bị chậm giờ?" Cha Hứa Xương nói.

Cha Hứa Xương đánh sạch vảy con cá trắm đen to, mổ ruột rửa sạch sẽ rồi mang vào bếp, ông ấy nói với Triệu Hương: "Con dâu của bà không chạy mất được đâu, mau đi nấu cơm đi."

Tạ Tiểu Ngọc chặt đầu con cá trắm đen này thành hai nửa, đầu cá kho với ớt, đuôi cá để kho, phần thân cá lạng lấy phần thịt băm nhuyễn làm cá viên.

Cô còn chiên khoai tây, lại pha chế nước sốt chua ngọt, gọi Cá Lớn Cá Nhỏ và Tỉnh Tỉnh tới ăn.

Dạo này Cá Nhỏ không được vui vẻ cho lắm, quà vặt cũng không thể khơi gợi nổi hứng thú trong lòng cậu bé, cậu bé thở phì phò nói: "Chị ơi, hôm nay anh rể cũng tới ăn cơm, chị đừng mắng anh ấy nữa nhé?"

Tạ Tiểu Ngọc cũng có muốn đâu, chỉ là nhiệm vụ cần, cô nói: "Xem tình hình thế nào đã."

Hôm nay Nghiêm Dặc đã gặp được hung thủ hại chết mẹ anh, nhưng Tào Bằng Vũ ẩn núp rất sâu, hiện tại bọn họ không có chứng cớ bắt kẻ đó, hy vọng có thể dùng án văn vật bắt ông ta lại, sau đó từ từ kéo ra mạng lưới tình báo sau lưng ông ta.

Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm, hương thơm bay khắp sân nhà, hàng xóm xung quanh ngửi thấy mùi cũng tới hỏi, hôm nay nhà bọn họ có khách tới chơi à?

Triệu Hương vui vẻ ra mặt nói: "Con dâu tôi đi học ở Bắc Kinh trở về, học tập rất vất vả, nên tôi muốn làm mấy món ngon bồi bổ cho con bé."

Hàng xóm láng giềng trong đại viện đều hâm mộ nhà Triệu Hương mới đính hôn với cô con dâu có gia thế tốt, nhà ít con cái.

Nhà vợ thấy nhà bọn họ chặt chội, lại cho đôi vợ chồng son một căn nhà, nói là cho bọn họ mượn ở nhờ mấy năm, nhưng kỳ thực là của hồi môn cho con gái. Hàng xóm láng gieng xung quanh đều chúc mừng nhà Triệu Hương, nói hai vợ chồng già bọn họ trước khổ sau ngọt, chỉ có Tề Nhạc Bình là ghen tị cay nghiệt.

Lúc trước, Tề Nhạc Bình giúp con gái lấy được công việc của Triệu Hương, còn muốn Hứa Xương làm con rể nhà mình, từng đến nhà Triệu Hương uy h**p cử báo, sau đó Tạ Tiểu Ngọc chạy tới giải quyết kịp thời, bà ta lại bị nhà họ Hứa kiện ngược lại, bị đưa đi cải tạo lao động, mấy ngày trước mới được thả ra.

Con trai con gái bà ta cảm thấy xấu hổ dọn đi, nhưng Tề Nhạc Bình vẫn mặt dày ở lại, lúc này bà ta âm dương quái khí châm chọc: "A lúc trước không coi trọng con gái tôi, bây giờ đúng là tự đánh vào mặt mình, tìm một đứa con gái xấu xí hơn về nhà, chỉ vì cô ta là con gái của xưởng trưởng nhà máy cơ khí mà nịnh nọt cung phụng cô ta như tổ tông, nhà bà đúng là dối trá!"

Ngày hôm nay đang vui vẻ, tự dưng lại bị người ta chọc ngoáy gây sự, làm Triệu Hương muốn cãi nhau với Tề Nhạc Bình.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ tay về phía cổng, cười nói: "Mẹ nuôi ơi, mẹ xem ai ở cổng kìa?"

Hứa Xương đã trở về, đi bên cạnh anh ấy là cô gái có vóc dáng cao gầy, đường nét khuôn mặt nhu mỹ, nhìn như tỏa ánh hào quang.

Cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, còn để kiểu tóc quăn đang thịnh hành hiện nay. Nhưng tại sao cô gái này nhìn giống Thư Phương vậy, Triệu Hương cẩn thận quan sát, nhận ra cô gái đó chính là Dư Thư Phương, chỉ là cô ấy đã gầy hơn.

Triệu Hương suýt nữa không nhận ra con dâu tương lai, bà ấy mừng rỡ đi tới nhìn, đau lòng nói: "Cháu đi ra ngoài hai tháng phải chịu khổ đến mức nào, mới để mình đói thành thế này?"

Người lớn tuổi ấy mà, đều không bao giờ cảm thấy con cháu mà mình mập, nhưng chỉ thấy con cháu hơi gầy đi là đã đau lòng muốn chết đi được.

Triệu Hương tiếc nuối nói: "Cháu thế này là phải ăn nhiều thịt vào để bồi bổ, bù thịt vào, sớm biết vậy trưa nay dì đã không nấu cá, nấu thịt cho cháu ăn."

Dư Thư Phương ngượng ngùng cười, cô ấy có thể cảm giác được, mẹ Hứa Xương thật lòng thương mình, vậy nên trước đó bà ấy chưa từng ghét bỏ cô ấy.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc ở ga tàu, cô ấy phải đi tới chỗ Hứa Xương, Hứa Xương mới dám nhận, còn ngây ngốc hỏi cô: "Sao em lại gây thành thế này, bên kia ăn uống không ngon à, để mẹ anh nấu món ngon cho em ăn.”
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 232



Đúng là khờ, thật đấy, Dư Thư Phương cảm thấy Hứa Xương tốt hơn Tống Hạnh Hoa rất nhiều.

Cô ấy không cảm thấy hối tiếc vì phải chịu những lời châm chọc trong suốt hai năm qua, nếu không nhờ có vậy, cô ấy sẽ không tìm được đối tượng thật tâm thật ý với mình như Hứa Xương.

Hàng xóm láng giềng xung quanh đều cực kỳ kinh ngạc, ôi trời ơi, hóa ra con dâu của Triệu Hương xinh đẹp đến vậy, kỳ thực lúc trước con dâu của bà ấy nhìn cũng đẹp, chỉ là bây giờ gầy đi, lại thay đổi kiểu tóc trang điểm nhẹ nhàng, nhìn như đổi một cô con dâu mới.

Tề Nhạc Bình không dám tin hỏi hàng xóm cũ: "Cô gái nhìn gây đến mức gió có thể thổi đi này là con dâu của Triệu Hương?"

Ôi trời ơi, cô gái xinh đẹp thế này, gia thế tốt, của hồi môn có hẳn một căn nhà, tại sao cô gái có điều kiện tốt thế này lại tìm nhà chồng nghèo rớt mùng tơi như nhà Triệu Hương.

Bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nói với Dư Thư Phương: "Cô gái à, cháu đừng để nhà họ Hứa lừa, Hứa Xương từng làm đầu cơ trục lợi, cẩn thận không cậu ta liên lụy cả cháu vào đấy."

Dư Thư Phương tức giận nói: "Thím nói gì vậy, nghe nói thím vừa đi cải tạo về, mới về đã lại tung tin đồn lung tung, có phải thím muốn đi cải tạo tiếp không?”

Te Nhạc Bình lập tức ngậm miệng lại, bà ta lẩm bẩm nói: "Đắc ý cái gì, gầy thế này lại càng khó nuôi, nếu cô không thể sinh, xem nhà họ Hứa có cần cô nữa không."

Tạ Tiểu Ngọc tạt chậu nước rửa cá vừa nãy ra ngoài, cố tình tạt thẳng vào mặt Tề Nhạc Bình.

"Ai nha muốn chết à, bà dội nước không nhìn xem có ai bên ngoài không à?”

Tạ Tiểu Ngọc cười khẩy nói: "A, hóa ra thím là con người, cháu cứ tưởng là con súc sinh nào."

"Cô..."

"Cháu làm sao, cháu thấy thím đi cải tạo thế này là thất bại rồi đấy, có cần cháu viết một bài báo giúp thím tỉnh táo lại không?"

Tề Nhạc Bình chán nản rời đi, con dâu và con gái nuôi nhà Triệu Hương đều làm việc ở tòa soạn báo, bà ta thật sự không dám gây chuyện.

Lúc ăn cơm, Nghiêm Dặc cũng tới, Tạ Tiểu Ngọc không biết anh đã lấy được lòng tin của Tào Bằng Vũ hay chưa.

Nhiệm vụ của Nghiêm Dặc là dành được lòng tin của Tào Bằng Vũ, tìm hiểu đường dây phía sau ông ta trước khi ông ta lên kế hoạch bỏ trốn, và lấy được bằng chứng xác thực về chứng cứ phạm tội của ông ta.

Triệu Hương một lòng muốn giúp Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc giảng hòa, vội kéo Nghiêm Dặc ngôi vào bên cạnh Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc nhéo Nghiêm Dặc ở dưới gầm bàn, ý là hỏi anh chuyện hồi sáng thế nào rồi?

Nghiêm Dặc nói nhỏ ở bên tai Tạ Tiểu Ngọc: "Hôm nay anh có thể trở về nhà ngủ."

Anh và Tào Bằng Vũ đã bàn bạc với nhau xong, ngày mai bọn họ sẽ đi đến nhà chị họ ở Tô Châu kiểm tra đồ cổ, lại thảo luận mức giá cụ thể, nếu đã tìm được "Khách hàng", anh đương nhiên có thể về nhà Ở.

Tạ Tiểu Ngọc thầm vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng không cần phải giả vờ cãi nhau nữa.

Cô vui vẻ tuyên bố với Cá Nhỏ đang đần thối mặt: "Được rồi, anh chị không cãi nhau nữa, tối nay anh rể em sẽ về nhà ở."

Cá Nhỏ còn vui vẻ hơn cả Tạ Tiểu Ngọc: "Vậy sau này anh chị cũng không được cãi nhau nữa!”

"Được"

Cá Lớn đột nhiên thút tha thút thít, còn lẩm bẩm nói: "Lần này anh chị cãi nhau lâu quá."

Chỉ có Tinh Tinh bình tĩnh ăn cá viên, cô bé biết ngay là anh và chị giả vờ cãi nhau, nhưng bây giờ không cần phải giả vờ nữa, chỉ cần nhìn cái cách chị Tiểu Ngọc gắp thức ăn cho anh trai là biết. Hồi còn ở thôn Thanh Sơn, mỗi lần không phải giả vờ nữa, chị Tiểu Ngọc đều sẽ làm rất nhiều món ngon cho bọn họ ăn. Uhml Lại có lộc ăn rồi.

Mọi người đều mừng thay cho hai người bọn họ, chỉ có Hứa Xương là vẫn còn lo lắng. Tiểu Ngọc không tức giận, còn để Nghiêm Dặc về nhà ở, vậy chứng tỏ là anh đã giải quyết xong vụ làm ăn đồ cổ kia rồi.

Anh ấy vẫn rất lo lắng, chờ cơm nước xong anh ấy tìm cơ hội nói chuyện riêng với Nghiêm Dặc, dặn anh phải chú ý, đừng để bị đi tù.

Nghiêm Dặc vỗ vỗ vào trên bả vai của anh ấy, nói: "Anh sẽ cẩn thận."

Lúc Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc dẫn ba đứa trẻ về nhà, anh gầy và Tào Bằng Vũ đứng phía xa xa nhìn.

Anh gầy nói: "Anh Tào, anh cũng cẩn thận quá rồi đấy, anh xem, thằng nhóc kia làm vậy thật sự là vì muốn dành dụm tiền cưới vợ, cô vợ nhỏ của cậu ta là kẻ tham tiền, vừa nghe thấy có mấy mươi nghìn đồng vào sổ là làm hòa với người ta liền, giờ anh đã tin chưa?”

Tào Bằng Vũ yên tâm.

Anh gầy nói: "Anh Tào, anh nói một món đồ cổ sẽ đưa cho cậu ta tám nghìn đồng, cậu ta nói mình có năm món, chúng ta đi đâu lấy bốn mươi nghìn đưa cho cậu ta bây giờ?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 233



Tuy mang năm món đồ cổ này ra nước ngoài sẽ bán được mấy trăm nghìn, nhưng hiện tại bọn họ không có vốn nhập hàng.

Tào Bằng Vũ từng dính máu trên tay, ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện đưa bốn mươi nghìn cho thẳng nhóc còn chưa bước chân ra ngoài xã hội này.

Ông ta định lừa anh mang đồ cổ ra trước, sau đó bảo anh mang đồ ra bến tàu giao dịch, rồi nhân cơ hội ném anh xuống biển, như vậy thần không biết quỷ không hay, không cần vốn mua bán. Nói chung, thằng nhóc này là con cá lớn ông ta để mắt đến.

Nhưng Tào Bằng Vũ không biết, bản thân ông ta mới chính là con cá sắp mắc lưới...

Ngày hôm sau, Nghiêm Dặc đi Tô Châu tìm chị họ mình từ lúc sáng sớm, dẫn Tào Bằng Vũ đi kiểm tra đồ cổ.

Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đến đơn vị, dẫn tới sự oanh động không nhỏ, mọi người đều nói Thư Phương xinh đẹp hơn so với hai năm trước.

Tống Hạnh Hoa liếc nhìn bóng dáng xinh đẹp của Dư Thư Phương, trở về phòng làm việc của mình.

Anh ta còn nhớ, cách đây hai ba năm mình vẫn rất thích vị hôn thê Dư Thư Phương này, sau đó cô bắt đầu uống lung tung các loại thuốc bắc vì chữa mụn, dần dần người phì ra, anh ta cũng bắt đầu chán ghét cô ấy.

Sau đó, mẹ làm ầm lên muốn hủy hôn ước với nhà họ Dư, anh ta cũng không phản đối, kỳ thực làm thầm tán đồng trong lòng.

Hai tháng trước, Tiền Hiểu Ngải bày tỏ với anh ta, anh ta đồng ý tìm hiểu trước đã, chỉ là không hiểu tại sao, mới chỉ hai tháng mà Tiền Hiểu Ngải đã mập lên rất nhiều.

Hiện tại nhìn vẫn ổn, chỉ là hơi có vẻ phúc hậu, nhưng nói chung không phải là loại hình anh ta thích, anh ta thích người có thân hình mảnh mai yểu điệu, khiến anh ta có ý muốn bảo vệ.

Tuy nhiên, anh ta không thể chia tay với Tiền Hiểu Ngải, không thể để mọi người nghi ngờ nhân phẩm của mình, nghĩ anh ta là loại người nông cạn chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong. Nếu vậy, sau này anh ta sẽ không thể làm người nữa, chẳng những nhân phẩm bị phá hủy, tiền đồ cũng bị hủy theo.

Ngay lúc mọi người chúc mừng Dư Thư Phương, Tiên Hiểu Ngải đi vào phòng làm việc của Tống Hạnh Hoa.

Cô ta nói: "Hạnh Hoa à, em cảm thấy thân thể mình có vấn đề rồi, hai tháng nay em tự dưng bị mập lên hai mươi cân, em biết anh thích mẫu người mảnh mai, hay là chúng ta chia tay đi."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Tống Hạnh Hoa lắc lắc đầu, bảo Tiền Hiểu Ngải đừng nên suy nghĩ bậy bạ, anh ta nói: "Mặc kệ em biến thành hình dáng gì, anh đều thích em, anh thích con người của em, là con người bên trong em, tính cách ngây thơ hồn nhiên của em, chứ không liên quan gì đến vóc người của em cả."

"Sau khi anh và Thư Phương hủy bỏ hôn ước, bên ngoài truyền ra rất nhiều tin đồn khó nghe, nói anh là loại đàn ông chỉ nhìn bề ngoài, yêu đương với em cũng chỉ vì nhìn trúng gia thế của em."

"Nhưng Hiểu Ngải à, em đã lầm rồi, anh và Thư Phương hủy bỏ hôn ước, là vì tính cách của bọn anh không hợp nhau, hủy bỏ trong hòa bình. Nhưng anh thật lòng với em, anh sẽ không chia tay với em đâu, nếu em đồng ý, chúng ta đính hôn di

Tiên Hiểu Ngải cực kỳ cảm động, cô ta biết ngay là mình không nhìn lầm Tống Hạnh Hoa mà.

Thực ra, trong hai tháng qua cô ta có liên lạc qua điện thoại với Dư Thư Phương, Dư Thư Phương chia sẻ rất nhiều chuyện vui với cô ta, nói học tập vất vả thế nào, nhưng cô ấy đã gầy đi, còn giảm được rất nhiều cân.

Tiên Hiểu Ngải phàn nàn với Dư Thư Phương, nói không hiểu tại sao mà kể từ khi yêu đương, cô ta đột nhiên tăng cân rất nhiều. Mai Tử Cầm nói là bởi vì do yêu vào nên tâm trạng vui hơn, tâm trạng vui thì khẩu vị cũng tốt lên, nói chung là không có gì đáng ngại.

Dư Thư Phương ấp úng nói cho cô ta biết một bí mật động trời.

Dư Thư Phương nói sở dĩ lúc trước mình bị tăng cân, là vì có người bỏ bột thảo dược bổ khí bổ huyết vào trà của mình, nhưng cô ấy không biết là ai, thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải là Tiên Hiểu Ngải hay không.

Bây giờ bản thân Tiền Hiểu Ngải cũng tăng cân nhanh chóng, vậy khẳng định không thể là cô ta được, vì vậy Dư Thư Phương dặn cô ta chú ý.

Phản ứng đầu tiên của Tiền Hiểu Ngải là nghĩ ngay đến Tạ Tiểu Ngọc, bởi vì cô ta và Tạ Tiểu Ngọc không ưa nhau, người đáng nghi đầu tiên nhất định là người mình nhìn chướng mắt.

Nhưng ngẫm lại thấy không đúng, Tạ Tiểu Ngọc mới đến tòa soạn báo được mấy tháng, lúc đó cô còn không quen biết Thư Phương.

Cũng không thể là Tống Hạnh Hoa được, bởi vì anh ta không có lý do gì để biến đối tượng của mình trở thành dáng vẻ mình không thích.

Cô ta đột nhiên nghĩ, liệu có phải là Mai Tử Cầm hay không?

Mai Tử Cầm, người cô ta vẫn luôn coi là bạn tốt!
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 234



Sau khi cẩn thận chú ý, Tiền Hiểu Ngải thật sự phát hiện ra được manh mối, Mai Tử Cầm thường nhân lúc cô ta không có ở vị trí ngồi, động vào ly nước của cô ta, cô ta núp ở góc khuất nhìn thấy được. Hơn nữa, chính Mai Tử Cầm là người giới thiệu cô ta uống trà dưỡng nhan vào hai tháng trước!

Sau khi phát hiện ra điều bí mật này, Tiền Hiểu Ngải không vạch trần ngay lập tức, mà đi nói chuyện với cha mình.

Cha cô ta vẫn luôn phản đối chuyện cô ta và Tống Hạnh Hoa quen nhau, cô ta hỏi cha mình, nếu Tống Hạnh Hoa không chê cô ta đột nhiên mập lên, sẵn lòng đính hôn với cô ta, liệu cha cô ta có còn phản đối nữa không?

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ta mới đi tìm Tống Hạnh Hoa, thử nói ra lời chia tay để thăm dò, nhưng Tống Hạnh Hoa đã đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.

Tiền Hiểu Ngải bật cười vui vẻ, nói chân tướng cho Tống Hạnh Hoa biết "Là Mai Tử Cầm bỏ đồ vào trong trà của em, làm hại em mập lên hai mươi cân trong vòng hai tháng. Thư Phương có thể giảm cân được, em chắc chắn cũng sẽ giảm cân được."

Tống Hạnh Hoa vội vàng an ủi cô ta: "Ôi trời ơi, không ngờ Mai Tử Cầm lại có tâm cơ nặng đến vậy, sau này em kết bạn nhớ phải cẩn thận, đừng bị người có be ngoài đáng thương lừa dối một cách dễ dàng."

Tiền Hiểu Ngải ngắt lời của anh ta: "Chẳng phải anh cũng ngốc như vậy hay sao, thông cảm cho những gì Mai Tử Cầm từng gặp phải, còn luôn quan tâm đến cô ta, sau này anh không được làm vậy nữa, không chỉ cô ta, cô gái khác cũng không được."

Tống Hạnh Hoa bảo đảm nói: "Sau thiệt thòi lần này, về sau anh sẽ chỉ tốt với một mình em thôi. Nhưng em không có chứng cứ cô ta bỏ đồ vào trong nước trà của em, nên em đừng dùng lý do này để làm ầm lên, nếu không người khác sẽ nói em y vào thân phận con gái của tổng biên tập để bắt nạt người ta, anh sẽ tìm một lý do đuổi cô ta."

Tiên Hiểu Ngải cảm thấy Tống Hạnh Hoa suy tính rất chu đáo, cô ta phẫn hận nói: "Em có thể không nói, nhưng em nhất định phải xả được cục tức này ra, anh đừng có xía vào, em tự có cách."...

Sau khi thú nhận nỗi lòng của mình ra với Tống Hạnh Hoa, Tiền Hiểu Ngải cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn rất nhiều. Lúc cô ta đi ra ngoài, Mai Tử Cầm nói với cô ta: "Hiểu Ngải, cô nhìn Thư Phương kìa, giờ cô ta gầy đi nhìn còn xinh đẹp hơn so với hai năm trước, cô mau hỏi cô ta có bí quyết gì đi"

Dư Thư Phương thầm cười khẩy trong lòng, viết một tờ giấy nhỏ ném cho Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc mở tờ giấy ra nhìn, Thư Phương nói lát nữa se có kịch hay để xem, cô ấy đã bắt đầu quạt gió thổi lửa, xúc tiến vở kịch này từ hồi còn đang học tập ở Bắc Kinh.

Thư Phương cũng từng tâm sự với Tạ Tiểu Ngọc và Hứa Xương, cô ấy nhất định phải trả cái thù này, chứ Dư Thư Phương cô ấy không thể nào làm được loại chuyện lấy đức báo oán.

Tạ Tiểu Ngọc vo viên tờ giấy rồi nhét vào trong túi, cùng Dư Thư Phương lui về phía sau mấy bước, sợ lát nữa bên kia đánh nhau sẽ làm ngộ thương hai người bọn họ.

Tiên Hiểu Ngải lạnh mặt đặt mạnh ly trà lên mặt bàn trước mặt Mai Tử Cầm, chất vấn cô ta: "Tử Cầm, tôi vẫn luôn coi cô là người bạn thân nhất, tại sao cô lại lén cho đồ vào trong ly trà của tôi, cô muối hại tôi à?"

Mai Tử Cầm ấm ức nói: "Hiểu Ngải, tại sao cô lại bôi nhọ danh dự của tôi, chúng ta là bạn tốt cơ mà, tôi không có lý do gì để làm vậy cả, chắc chắn là cô nghĩ sai rồi."

"Chính mắt tôi nhìn thấy cô bỏ đồ vào, nếu không phải là chính mắt nhìn thấy, tôi còn không đám tin là người bạn thân nhất của tôi sẽ làm hại tôi."

Mai Tử Cầm cố gắng biện giải cho mình, hai người lời qua tiếng lại với nhau, gây ồn ào thu hút sự chú ý của những đồng nghiệp khác trong tòa soạn báo.

Tiên Hiểu Ngải căm hận nói: "Được, nếu cô khăng khăng nói mình không bỏ đồ vào, vậy cô chứng minh cho mọi người xem đi, cô uống một ngụm trà này đi, uống đi."

Mai Tử Cầm rất tức giận, để chứng minh cho sự trong sạch của mình, cô ta đành phải cầm ly lên uống một ngụm.

Vừa uống vào miệng cô ta đã nhận ra không ổn, trong nước trà này có vị lạc, cô ta bị dị ứng lạc, Tiền Hiểu Ngải cũng bị dị ứng lạc, đây cũng là một trong những lý do khiến hai bọn họ là tri kỷ của nhau.

Cô ta lập tức muốn phun ra, Tiền Hiểu Ngải không cho cô ta cơ hội, che lấy miệng cô ta, nói: "Cô nhổ cái gì mà nhổ, nếu trong lòng không có quỷ thì cô uống đi, cô không uống là muốn thừa nhận cô hại tôi à, tại sao!”

Tiên Hiểu Ngải kích động đổ nửa ly nước trà pha bột lạc vào trong miệng của Mai Tử Cầm, trong lòng mới thấy sảng khoái.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 235



Trưởng phòng bên cạnh là nam, không tiện đi ra can ngăn hai cô gái trẻ tuổi, vội vàng bảo Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đứng ra can ngăn.

"Hai cô, mau tách hai người này ra."

Tạ Tiểu Ngọc lui về phía sau một bước: "Xin lỗi trưởng phòng, tay tôi bị thương, sợ đứng ra khuyên can sẽ làm vết thương nặng hơn."

Dư Thư Phương cũng bắt chước theo: "Trưởng phòng à, chân tôi bị thương, anh cũng thấy hai người bọn họ đánh nhau xong rồi đấy, còn phải can ngăn gì nữa?”

Quả là bọn họ đã đánh nhau xong rồi, bị Tiền Hiểu Ngải đổ nửa ly nước vào bụng, không bao lâu sau Mai Tử Cầm bị dị ứng, nổi đầy mẩn đỏ trên mặt.

Tiền Hiểu Ngải tiếp tục đánh cô ta: "Mai Tử Cầm, cô biết rõ tôi bị dị ứng lạc, còn đổ bột lạc vào trong nước của tôi, cô nói đi, tại sao cô lại muốn hại tôi?"

"Tôi không làm, là cô muốn hại tôi!"

Nhưng tất cả mọi người trong toàn tòa soạn báo đều biết, Tiên Hiểu Ngải thân với Mai Tử Cầm nhất, thường hay bảo vệ cô ta nhất, đang êm đang đẹp, tại sao thiên kim tiểu thư nhà tổng biên tập tòa soạn báo lại muốn hại Mai Tử Cầm?

Về phần Mai Tử Cầm, tại sao cô ta muốn hại Tiên Hiểu Ngải, có thể là vì ghen tị đi.

Mai Tử Cầm bị đưa đến bệnh viện.

Đến giờ tan tầm, Tạ Tiểu Ngọc nghe nói trong ly trà đó còn có cả thuốc tiêu chảy, trên đường đưa tới bệnh viện, Mai Tử Cầm bị đau bụng, nói chung là tình cảnh của cô ta cực kỳ chật vật.

Không bao lâu sau, tòa soạn báo đuổi Mai Tử Cầm.

Dư Thư Phương buôn chuyện với Tạ Tiểu Ngọc, cười lạnh nói: "Không ngờ thủ đoạn trả thù của Tiền Hiểu Ngải lại đáng sợ đến vậy, a, có cô vợ nhỏ lợi hại thế này... tương lai Tống Hạnh Hoa lãnh đủ rồi."

Quả là sau khi nhìn thấy thủ đoạn Tiền Hiểu Ngải trả thù Mai Tử Cầm, Tống Hạnh Hoa cảm thấy lạnh cả sống lưng.....

Bước vào tháng tám, Tạ Tiểu Ngọc mơ hồ nhắc nhở Dư Thư Phương và Chu Cảnh Họa đọc sách, dù sao hai cô gái cũng tin tưởng Tạ Tiểu Ngọc, thấy Tạ Tiểu Ngọc tìm tài liệu học tập, các cô ấy cũng cùng học tập theo.

Đến tháng mười, thông tin về kỳ thi tuyển sinh đại học được đưa ra, các tòa soạn báo lớn trên cả nước đều đưa tin về nhà nước khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cả nước vui mừng.

Các hiệu sách ở Bình thành tấp nập người ra vào, không cần biết là sách hay tài liệu ôn tập gì, tất cả đều bị cướp mua hết. Kỳ thi tuyển sinh đại học ở Bình thành dự kiến diễn ra vào hai ngày mười một và mười hai của tháng mười hai, cả nước có tổng cộng hơn năm triệu thí sinh. Vì là năm đầu tiên được tổ chức lại, nhà nước mở rộng các điều kiện, thí sinh dự thi từ mười mấy tuổi, cho đến ba mươi bốn mươi tuổi đều có.

Nghiêm Dặc không thể đưa Tạ Tiểu Ngọc đi đến địa điểm thi, bởi vì Tào Bằng Vũ hẹn anh đi giao dịch.

Tào Bằng Vũ chuẩn bị rút lui, ông ta vẫn luôn kéo dài cho tới trước khi rời đi mới bảo Nghiêm Dặc mang đồ cổ tới cho mình, bọn họ sẽ giao dịch ở ngoài bến cảng một thành phố khác, một tay giao tiền một tay giao đồ cổ.

Còn nói có hai người cùng chung vụ làm ăn này với mình, bọn họ muốn kiểm tra hàng trực tiếp.

Từ những thông tin trên, Tống Liêm suy đoán đồng bọn của Tào Bằng Vũ phân tán ở mấy thành phố khác nhau chứ không tập trung cùng một chỗ, lần này bọn họ muốn cùng nhau chạy trốn. Vậy bọn họ sẽ mượn vụ giao dịch ở ngoài bến tàu này, bắt cả người lẫn tang vật.

Nghe thấy Nghiêm Dặc phải đi đến thành phố vùng duyên hải cách đây mấy trăm cây số, Tạ Tiểu Ngọc hỏi: "Bọn họ thật là biết chọn thời gian, chọn vào đúng lúc kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức lại."

Nghiêm Dặc nói: "Đây là sự kiện vui của tất cả mọi người, nên mọi người đặt sự chú ý vào trên kỳ thi tuyển sinh đại học. bọn họ nghĩ sẽ không ai chú ý đến bọn họ, đúng là ngây thơ."

Cứ như vậy, Tạ Tiểu Ngọc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Nghiêm Dặc mang theo đồ cổ được chị họ cung cấp đi đến bến tàu của thành phố được Tào Bằng Vũ chỉ định.

Trên con thuyền cũ nát, Tào Bằng Vũ cứ nghĩ ba người đàn ông cao to nhất định sẽ dễ dàng giải quyết một thanh niên trông có vẻ gầy gò chán chường này. Nhưng ông ta không ngờ, công an đã sớm bày thiên la địa võng từ trước. Khoảng khắc bị bắt đó, ông ta biết ngay là mình xong rồi.

Trong phòng thẩm vấn, sau khi bị thẩm vấn liên tục suốt một tuần lễ, Tào Bằng Vũ không thể nào chịu nổi nữa, khai báo hết những gì mình biết về mạng lưới tình báo.

Nhìn người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở đối diện mình, ông ta biết hóa ra mình mới là con cá lớn bị giăng lưới bắt.

Không ngờ công an lại dùng một thanh niên có bối cảnh gia đình quân nhân làm gián điệp, dẫn bọn họ cắn câu.

Tào Bằng Vũ nói: "Thua ở trong tay cậu... tôi phục, tôi sẽ khai hết."

Nghiêm Dặc nắm chặt hòn đá Tào Bằng Vũ đã ném hại chết mẹ anh lúc trước.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 236



Anh nói: "Ông còn chưa khai tội cố tình giết người, năm năm trước, ông từng cố tình cầm đá ném chết một người phụ nữ vô tội ở Bắc Kinh, nói đến đây là ông nhớ ra rồi chứ?"

Tào Bằng Vũ giật nảy mình, chuyện này là bí mật, lúc đó ông ta trà trộn ở trong đám đông, làm xong chuyện cũng lặng lẽ rời đi, sao lại bị người biết được?

“Tôi không..."

Nghiêm Dặc ném thẳng hòn đá kia vào trên mặt ông ta, Tào Bằng Vũ lập tức bị rách trán chảy máu.

Khoảng khắc nhìn thấy hòn đá từng được mình mài sắc, ông ta không dám tin hỏi: "Cậu... tại sao cậu lại có hòn đá này?"

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh mẹ nằm ở trong vũng máu, hung thủ lại đang ở trước mặt mình, là Nghiêm Dặc không thể nào bình tĩnh được.

"Người phụ nữ ông cố tình hại chết kia, bà ấy là mẹ tôi, tôi tận mắt nhìn thấy ông ném. Tôi chỉ muốn biết, tại sao ông muốn mạng của bà ấy?"

Mới đầu Tào Bằng Vũ không chịu nói, nhưng sau mấy vòng tra hỏi, ông ta khai ra: "Tôi không biết người phụ nữ đó là ai, lần đó tôi nhận được nhiệm vụ là tìm cơ hội g**t ch*t người phụ nữ đó, thậm chí tôi cũng không biết tên người phụ nữ đó là gì."

Nghiêm Dặc hoàn toàn sụp đổ, hiện tại anh rất muốn g**t ch*t Tào Bằng Vũ.

"Đến tên bà ấy ông cũng không biết, mà ông có thể hại chết mẹ tôi..."

Tống Liêm vội vàng kéo Nghiêm Dặc sang bên cạnh, bảo anh bình tĩnh lại, vẫn còn thông tin chưa moi hết.

Nếu Nghiêm Dặc không nhìn thấy Tào Bằng Vũ g**t ch*t mẹ mình vào năm năm trước, Tào Bằng Vũ tuyệt đối sẽ không khai ra vụ án giết người này.

Lãnh đạo đầu tiên của bọn họ nảy ra một sáng kiến, đó là nhằm vào những gia đình có địa vị cao trong xã hội, chờ lúc con cháu bọn họ ra đời, sẽ tráo con cháu của bọn họ từ trong bệnh viện.

Trong mấy chục năm qua, bọn họ đã đánh tráo thành công con cháu của sáu gia đình, nhưng Tào Bằng Vũ không biết gì về sáu người được chọn này.

"Năm năm trước, tôi nhận được nhiệm vụ đến Bắc Kinh giết một người phụ nữ đã bị cử báo, lúc đó tôi suy đoán, chắc người phụ nữ đáng thương đó phát hiện ra manh mối về gia đình lúc trước có con cháu bị tráo đổi, nên bị giết diệt khẩu, cũng có thể là người đó không phát hiện ra manh mối gì, nhưng chúng tôi thà giết nhầm người còn hơn để lại những mối nguy hiểm tiềm ẩn này."

Nghe đến đây, tất cả mọi mệt nhọc trong mấy ngày qua của Tống Liêm đều tan biến.

Quá hiểm ác!

Tào Bằng Vũ chỉ biết là có sáu đứa trẻ được đánh tráo ở sáu gia đình rải rác trên khắp cả nước, như vậy cô của Nghiêm Dặc... có khả năng không phải là cô ruột.

Kết hợp với lúc Hà Tú Phân sinh con gái, phòng sinh của bà ta bị cháy, tiếng trẻ con khóc đã cứu nguy cho bệnh nhân trong phòng bệnh, vậy liệu lửa này có phải là do bị người cố tình tạo ra, nhằm gây ra hỗn loạn tạo cơ hội đánh tráo đứa trẻ?

Tống Liêm tiếp tục thẩm vấn: "Vậy những đứa trẻ bị các ông đánh tráo thì sao, các ông.." vứt bỏ hay tìm gia đình nhận nuôi?

Tống Liêm không dám nghĩ thêm nữa, đúng là tạo nghiệt mà, có bắn chết loại người này cũng là hời cho bọn họ.

Tào Bằng Vũ nói, những đứa trẻ đó đều được bọn họ tìm gia đình nhận nuôi.

"Đây là thủ đoạn chúng tôi dùng để khống chế những đứa trẻ được đánh tráo kia, chờ bọn họ trưởng thành, chúng tôi sẽ đi tìm bọn họ, nói cho bọn họ biết thân phận thật của mình, để bọn họ thu thập tình báo cho chúng tôi."

"Nếu bọn họ nghe lời, chúng tôi sẽ tiếp tục giữ bí mật giúp bọn họ, còn nếu không nghe lời, chúng tôi sẽ tìm người thật trở vê. "

Với những người được hưởng thụ cuộc sống thượng lưu từ khi còn nhỏ, chợt biết mình không phải là con ruột của gia đình, cũng có thể mất đi tất cả, bọn họ đều gần như không cần phải suy nghĩ mà sẽ lập tức thỏa hiệp luôn, sau này về lâu ve dài, bọn họ càng không có cách nào quay đầu lại.

"Nhưng tôi không biết địa chỉ và tên của sáu gia đình đó, quyền hạn của tôi không đủ tư cách biết những thông tin đó, về gia đình của người phụ nữ bị giết kia, cũng chỉ là suy đoán của tôi."

Đến tháng giêng, thời tiết ở Bình thành đã rất lạnh, Nghiêm Dặc được Tống Liêm đưa trở về cổng nhà, anh chỉ cảm thấy máu trong người mình đều đã đóng băng.

Bác Tống Liêm nói, bọn họ cần xác minh thêm về thông tin này, nhưng Nghiêm Dặc dám khẳng định, Nghiêm Bạch Huệ không phải là con ruột của nhà họ Nghiêm, cũng không biết cô ruột của anh đang phải chịu khổ ở xó xin nào.

Đúng là ác độc, sao bà ta có thể mất nhân tính đến vậy.

Nhà họ Nghiêm nuôi nấng bà ta suốt mấy chục năm, cho bà ta những gì tốt nhất.

Nếu Nghiêm Bạch Huệ chọn cách thú nhận với người nhà và nhờ người nhà giúp đỡ ngay từ lần đầu tiên bị tổ chức tình báo tìm tới, Nghiêm Dặc tin tưởng người nhà họ Nghiêm là sẽ không trách đứa con gái nuôi không biết chuyện như bà ta.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 237



Nhưng bà ta không làm vậy, bà ta lựa chọn con đường bán đứng tổ quốc và nhân dân.

Về bản chất, Nghiêm Bạch Huệ là một người chỉ sống vì lợi ích cá nhân, Hà Tú Phân đã nuôi dạy bà ta thành loại người đó.

Còn nữa, có lễ mẹ anh không phát hiện ra manh mối gì cả, chỉ là Nghiêm Bạch Huệ ghen tị với mẹ anh, sau đó mượn tay của tổ chức tình báo để hại chết mẹ anh.

Mặc kệ là vì lý do gì, Nghiêm Dặc đều quyết định, anh muốn Nghiêm Bạch Huệ phải nếm thử mùi vị của mất hết tất cả, chứ g**t ch*t bà ta ngay lập tức, là quá hời cho bà ta.

Nghe thấy tiếng còi xe ở ngoài cổng, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đi ra mở cổng, quả nhiên là Nghiêm Dặc.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc được hơn nửa tháng, nhưng Nghiêm Dặc vẫn chưa trở về, cô cũng không nghe được tin tức gì của anh, làm cô lo lắng muốn chết đi được.

Cô vẫy tay chào Tống Liêm đang ngồi ở trong xe, Tống Liêm nhìn Tạ Tiểu Ngọc đưa Nghiêm Dặc về nhà, thở dài, rôi đạp cần ga rời đi.

Sau khi đóng cổng lại, Tạ Tiểu Ngọc sờ tay và trán của Nghiêm Dặc, thấy cả tay và trán của anh đều rất lạnh. Bây giờ cô cũng không vội hỏi thăm tình hình, cô đi vào bếp đun nước: "Anh Nghiêm Dặc, em đun nước cho anh tắm nhé."

Nghiêm Dặc đứng yên không nhúc nhích, rồi đột nhiên ôm lấy cô nói: "Tiểu Ngọc, chúng ta kết hôn đi"

Tạ Tiểu Ngọc không hỏi gì cả, cô đoán bọn họ đã moi ra được thông tin khủng khiếp gì sau khi thẩm vấn Tào Bằng Vũ, hơn nữa thông tin này phải vô cùng tàn khốc, tàn khốc đến mức Nghiêm Dặc không thể nào chịu đựng được.

Tạ Tiểu Ngọc cũng ôm đáp lại anh, nói: "Được, chúng ta vốn cũng sắp kết hôn rồi."

Tạ Tiểu Ngọc đã từng nghi ngờ cô của Nghiêm Dặc bị ôm sai, dù sao lúc ấy trong phòng sinh cũng xảy ra hỏa hoạn, có khả năng sai sót trong khoảng thời gian hỗn loạn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trí tưởng tượng của cô vẫn không thể theo kịp được bọn tội phạm này.

Bọn họ đã bắt đầu thực hiện kế hoạch từ mấy chục năm trước, lần lượt đánh tráo đứa trẻ của sáu gia đình, sau đó dùng thân phận thật để uy h**p bọn họ thu thập tình báo cho tổ chức.

Vậy lần này người cô giả của Nghiêm Dặc chết chắc rồi.

Sau khi Tống Liêm báo cáo lên trên, cấp trên quyết định phải tìm cho ra sáu mối nguy hiểm tiềm ẩn này, lại thống nhất cùng hành động. "Bác Tống sắp được điều đến Cục Công an thành phố Bắc Kinh, muốn dẫn cả anh qua, để anh thực tập ở Bắc Kinh."

Nghiêm Dặc nhìn Tạ Tiểu Ngọc, không biết cô có bằng lòng đi Bắc Kinh với mình không: "Nếu em không muốn đi, anh sẽ ở lại."

"Đi chứ, em đang định đăng ký đại học Bắc Kinh"

Nếu cô đi Bắc Kinh, Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh cũng sẽ phải đi cùng.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy có thể nhờ bác Tống hỗ trợ tìm trường học cho Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh ở bên đó không?"

Hộ khẩu của Tinh Tinh không có vấn đề gì, Cá Lớn Cá Nhỏ không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, nhưng cô và Nghiêm Dặc xem như là đang thực hiện nhiệm vụ, chắc xin với tổ chức sẽ không có vấn đề gì?

Nghiêm Dặc cười nói: "Hộ khẩu của anh ở Bắc Kinh, chờ chúng ta kết hôn, em và Cá Lớn Cá Nhỏ có thể chuyển hộ khẩu vào đấy."

Tạ Tiểu Ngọc mặt bừng đỏ lên, đúng rồi, cô sắp kết hôn.

Đợt tết năm ngoái đã bàn bạc xong, hai mươi sáu tháng chạp tổ chức hôn lễ ở nhà ông ngoại, mùng sáu tháng giêng âm lịch lên Bắc Kinh tổ chức ở đó.

Bởi vì tháng ba năm sau sẽ lên trường nhập học, Tạ Tiểu Ngọc viết đơn xin từ chức gửi tòa soạn báo, Dư Thư Phương nghỉ làm giữ nguyên chức vụ, do Hứa Xương không thi đỗ, người nhà bạn bè của Dư Thư Phương đều ở Bình thành này, vì vậy cô ấy lựa chọn học đại học ở Bình thành.

Chu Cảnh Họa thi đỗ học viện Điện ảnh Bắc Kinh, đăng ký vào khoa diễn xuất.

Lần đầu tiên Trần Niên mặt dày lên tiếng nhờ bà cô, nói muốn đi Bắc Kinh thực tập, bà Trần cũng là lần đầu tiên nhờ cậy người khác. Bà ấy không tìm bạn già của mình, mà đích thân đến nhà Tống Liêm, hỏi ông ấy có thể dẫn theo cả thằng nhóc Trần Niên kia không.

Tống Liêm nói không có vấn đề gì, chờ ông ấy báo cáo lên cấp trên, nếu cấp trên đồng ý để ông ấy dẫn theo hai cảnh sát hình sự thực tập, Trần Niên có thể đi cùng.

Tạ Tiểu Ngọc từ chức, a Sài tạm thời gửi ở nhà Hứa Xương, chờ bọn họ đi Bắc Kinh sẽ cùng dẫn theo.

Hứa Xương nói: "Để a Sài lại cho nhà anh nuôi đi"

Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh đồng thanh lên tiếng từ chối: "Không được, a Sài là một phần của nhà chúng em, không thể bỏ lại a Sài được."

Chờ nhà trường cho nghỉ đông, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc dẫn ba đứa bé đi đến nhà ông ngoại. Ông ngoại, anh họ Cảnh Niên và chị họ Nghiêm Dặc cùng đi ra bến tàu đón bọn họ.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 238



Minh Chi Tuệ hơi xấu hổ, chuyến này cô ấy đến đây để dự đám cưới của em trai mình, sau đó cô ấy không rời đi mà ở lại theo quân.

Nhưng cô ấy phải giải thích thế nào với em trai và Tiểu Ngọc, là mình và Mạnh Cảnh Niên không ly dị chứ?

Mạnh Cảnh Niên vén tóc mai ra sau vành tai cho cô ấy, dịu dàng nói: "Nói thật đi, em sợ bọn họ phản đối à?"

Phản đối thì không đến mức, Mạnh Cảnh Niên đã sớm nhìn ra, Nghiêm Dặc và Tiểu Ngọc đều chỉ mong anh ấy và Minh Chi Tuệ giả thành thật.

Buổi tối, Mạnh Cảnh Niên và Minh Chi Tuệ gọi Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc tới thư phòng, lấy ra một quyển sổ nhà đất ở Bắc Kinh đưa cho hai người bọn họ.

Mạnh Cảnh Niên nói: "Xem xét đến tương lai các em sẽ định cư ở Bắc Kinh, dẫn theo ba đứa bé đi thuê nhà sẽ không được an toàn cho lắm, nên ông ngoại định mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh làm của hồi môn cho Tiểu Ngọc."

Anh ấy dừng lại trong chốc lát, ánh mắt nhìn Minh Chi Tuệ đầy ánh sáng dịu dàng, nói tiếp: "Chị họ các em không đồng ý, nói thế nào cũng phải để nhà trai chuẩn bị nhà, cô ấy sẽ mua nhà. Nhưng ông ngoại lại không đồng ý, nói không thể để chị họ các em bỏ tiền ra được."

Anh ay cười nói: "Cuối cùng bọn anh đi đến kết quả cuối cùng, anh và chị họ các em bỏ ra mỗi người một nửa, mua một căn nhà ở Bắc Kinh tặng các em làm quà cưới."

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng từ chối: "Anh ơi, sau này chúng em sẽ tự mua nhà." Qua mấy năm nữa thị trường mở cửa, cô có thể kinh doanh, cũng nhất định sẽ tự mua được nhà.

Nghiêm Dặc cũng nói: "Chị họ ơi, em không thể nhận đồ của chị được."

Mạnh Cảnh Niên và Minh Chi Tuệ liếc nhìn nhau, cũng cười mắng: "Hai em im miệng đi."

Nếu bọn họ không nhận, ông ngoại sẽ rất buồn, Minh Chỉ Tuệ lại cảm thấy bất an, cô ấy vẫn muốn bồi thường cho em họ.

Tuy lần này không biết em họ thực hiện nhiệm vụ gì, nhưng em họ đã trở về trường trước kỳ nghỉ.

Thông báo bên ngoài là anh bị đuổi học xong sau đó quay trở về trường học, nhà trường cũng đưa ra lời giải thích là đã điều tra lại trường hợp của anh, Nghiêm Dặc bị người ta hiểu lầm, anh gọi điện thoại ra nước ngoài là để giúp đỡ một đứa trẻ bị nhận nuôi mang đi, nhà trường đã liên hệ xác minh với bên đại sứ quán và người ở nước ngoài.

Hơn nữa, công an đã trả lại năm món đồ cổ được Minh Chi Tuệ cho mượn kia, Minh Chi Tuệ hỏi về sau có cần nữa không? Vị cục trưởng tên là Tổng Liêm đó nói vụ án đồ cổ tạm thời chấm dứt ở đây, Minh Chi Tuệ quyết định quyên tặng năm món đồ cổ cấp quốc bảo này cho viện bảo tàng.

Nhưng trong hòm vẫn còn có vàng thỏi, cô ấy chia làm ba phần, giữ lại một phần cho mình, chia hai phần còn lại cho Nghiêm Dặc và Tinh Tỉnh.

Cô ấy cười nói: "Cứ chia như vậy đi. Với lại, tiền tiết kiệm cưới vợ của anh họ em nhiều lắm, bản thân chị họ cũng có hai căn nhà ở Tô Châu, bọn chị không thiếu tiền tiêu."

Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "A..."

Minh Chi Tuệ đỏ bừng mặt lên, nhìn hai người có vẻ bình tĩnh, cô ấy nói: "Cái đó... chị và anh họ các em... bọn chị quyết định không ly dị nữa."

Tạ Tiểu Ngọc: "Tuyệt vời."

Nghiêm Dặc: "Ừ."

Mạnh Cảnh Niên bảo Minh Chi Tuệ đi xuống tầng dưới trước, anh ấy nghiêm túc hỏi Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc: "Hai em thành thật khai báo cho anh biết, ở thế giới song song gì đó kia, có phải chị cưới chị họ các em không?"

Anh ấy không phải là kẻ ngốc, hai người này quá bình tĩnh, giống như đã sớm biết trước kết quả, biết anh ấy và Minh Chi Tuệ sẽ giả mà thành thật, sẽ không ly dị.

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Đúng vậy, nhưng nếu bọn em nói trước, anh họ sẽ thích chị họ một cách tự nhiên không, với tính cách của anh họ, chắc chuyện này sẽ rất khó khăn?"

Mạnh Cảnh Niên hỏi kỹ về một anh khác và Minh Chi Tuệ ở thế giới song song kia, anh ấy có cùng một quan điểm với Nghiêm Dặc, anh ấy và một mình khác ở thế giới song song kia có trải nghiệm khác hẳn nhau, trải nghiệm của Minh Chi Tuệ cũng khác biệt, bọn họ đều là những cá thể độc lập.

Anh ấy hỏi: "Dạo này hai em có thường xuyên mơ thấy cuộc sống bên kia không?"

Nghiêm Dặc lắc đầu, kể từ khi gặp được hung thủ hại chết mẹ anh, anh không còn nhận được gợi ý từ bên kia nữa."

Tạ Tiểu Ngọc cũng nói cô nhìn thấy Nghiêm Dặc ở bên kia đi tìm hung thủ hại chết mẹ mình, sau đó cũng không nằm mơ nữa.

Có lẽ, hai thế giới sẽ không đồng thời xuất hiện nữa.

Ngày hai mươi sáu tháng chạp, bọn họ tổ chức hôn lễ ở nhà ông ngoại, hôn lễ được tổ chức ở trong nhà và trong sân, còn dựng rạp che nắng ở bên ngoài. Bọn họ bày tổng cộng mười hai bàn, buổi tối ông ngoại đưa hết phong bì nhận được từ người thân bạn bè cho Tạ Tiểu Ngọc.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 239



Tạ Tiểu Ngọc đếm tiền, chỉ nguyên ông ngoại, anh họ, và chị họ cho đã được hơn một nghìn đồng, cộng thêm của người thân bạn bè khác, là được hai nghìn đồng.

Đây đều là khách của ông ngoại.

Phòng cưới ở ngay tầng hai, chị họ và anh họ dẫn ba đứa trẻ ở tầng dưới, tối nay chỉ có hai người bọn họ ở tầng hai.

Tạ Tiểu Ngọc ngồi xếp bằng ở trên tấm đệm đỏ thẫm mới tỉnh đếm tiền.

Tuy hiện tại không thể nhìn thấy thế giới song song nữa, nhưng cô biết còn hai ba năm nữa nhà nước sẽ cải cách mở cửa, cô muốn đi học, cũng muốn kiếm tiền, phải cất số tiền này đi làm vốn.

Nghiêm Dặc hơi đỏ mặt, xấu hổ leo lên giường, hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, anh thật sự rất căng thẳng.

Đệm đỏ lún xuống, Tạ Tiểu Ngọc ngượng ngùng cúi đầu, mặt hơi nóng lên, chuyện gì nên tới rồi sẽ phải tới, Nghiêm Dặc căng thẳng, cô cũng căng thẳng nha.

Cô tắt đèn, chui vào trong chăn: "Ngủ."

Ngủ hả?

Nghiêm Dặc nằm ở trong bóng tối sờ sờ mặt, nhích người đến gần, hai người nghiên cứu đến nửa đêm, xem phải ngủ giấc ngủ này thế nào....

Tinh Tinh vốn rất vui vẻ khi anh và chị kết hôn, nhưng là đến lúc đi ngủ, cô bé lại không thể lên phòng ngủ cùng chị.

Tinh Tinh hơi ấm ức hỏi chị họ: "Vậy sau này em không thể ngủ với chị Tiểu Ngọc nữa à?"

Minh Chi Tuệ không nhịn được cười: "Sang năm là Tinh Tinh lên tám tuổi rồi, em phải học ngủ một mình đi nha."

Tinh Tinh bĩu môi nói: "Nhưng còn mấy ngày mới là tết, em không thể ngủ với chị Tiểu Ngọc ngủ mấy ngày mà?"

Minh Chi Tuệ bật cười nói không được, Tinh Tinh vẫn ghen tị, nhưng cô bé được Tiểu Ngọc tự tay nuôi lớn từ nhỏ, có tình cảm sâu đậm với cô cũng không có gì lạ.

Cô ấy nói: "Vậy mấy ngày nay em ngủ với chị họ được không?”

Tinh Tinh cố mà làm: "Cũng được ạ."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Minh Chi Tuệ dẫn Tinh Tinh đi ngủ, nói với Mạnh Cảnh Niên: "Anh dẫn Cá Lớn Cá Nhỏ đi ngủ đi"

Mạnh Cảnh Niên:.. cũng may, còn mấy ngày nữa là sang năm mới.

Tết năm nay, nhà họ Mạnh đón tết rất náo nhiệt, năm ngoái Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc tới đính hôn, năm nay kết hôn. Chẳng những cháu ngoại kết hôn, tâm nguyện năm ngoái của ông ngoại cũng đã được thực hiện, cháu trai ông ấy kết hôn rồi.

Ông ấy thật sự không còn muốn gì hơn.

Qua năm mới, mùng sáu tết phải tổ chức hôn lễ ở Bắc Kinh, vì vậy Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đi từ ngày mùng hai.

Minh Chi Tuệ theo quân nên ở lại trên đảo, cô ấy dặn bọn họ là căn nhà ở Bắc Kinh đã được sắm sửa đầy đủ đồ đạc, bọn họ có thể vào ở luôn.

Về danh sách khách mời và địa điểm tổ chức hôn lễ, Nghiêm Bình Châu đã sắp xếp thỏa đáng.

Ngày mùng hai tháng giêng, lúc Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc lên đường tới Bắc Kinh, Nghiêm Bình Châu cũng bắt đầu gửi thiệp mời đám cưới, thông báo con trai mình sắp kết hôn. Nhà họ Nghiêm có rất nhiều người thân và bạn bè đồng nghiệp ở Bắc Kinh, bày mười sáu bàn tiệc ở khách sạn Bắc Kinh.

Ba người anh của Nghiêm Bình Châu đều nhận được thiệp mời, Nghiêm Chính Sinh cũng nhận được, nhưng trong thiệp mời của Nghiêm Chính Sinh chỉ ghi một mình tên ông ấy, không có tên của Hà Tú Phân, chứ khỏi phải nói tới Nghiêm Bạch Huệ.

Hà Tú Phân bất mãn chất vấn bạn già nhà mình: "Bình Châu có ý gì, cháu trai kết hôn mà chỉ mời mỗi ông nội, không mời bà nội, nó muốn để mẹ nó bị người thân bạn bè chê cười à?" Nghiêm Chính Sinh nói: "Chuyện này cũng không thể trách tiểu Dặc được, lần trước thằng bé trở về nhờ tìm giúp công việc, nhưng bà lôi chuyện li dị ra để đe dọa, làm tiểu Dặc cắt đứt quan hệ với bà, giờ nó kết hôn mời bà làm gì?"

Hà Tú Phân tức giận, cả thiên hạ đều là của cha mẹ.

Vậy mà con trai cháu trai bà ta thù dai nhớ đến tận bây giờ, tiếp tục làm bà ta khó chịu bằng cách không mời bà ta tới dự hôn lễ.

Ngay cả khi bà ta không đồng ý tìm việc cho Nghiêm Dặc ở Bắc Kinh, nhưng đấy cũng là do Nghiêm Dặc tự chuốc lấy, nó bị nhà trường đuổi học vì bán đồ cổ gì đó, giờ còn không biết xấu hổ trở về tổ chức hôn lễ.

Việc Nghiêm Dặc trở lại trường học, kể cả việc tới Bắc Kinh thực tập đều được thực hiện một cách bí mật, chỉ có rất ít người biết. Ở Bắc Kinh này, ngoài Nghiêm Bình Châu ra, những người khác cũng không biết.

Kể từ sau lần cãi nhau với vợ lúc trước, Nghiêm Chính Sinh đã trở nên chán nản.

Bạn già vẫn luôn ầm ï về chuyện phân chia tài sản, nhà họ Nghiêm không có nhiều gia sản do tổ tiên để lại, cả gia đình chỉ có tổng cộng hai căn nhà, cộng thêm tiền lương hưu của hai vợ chồng, lần trước cho Tinh Tỉnh mấy nghìn tiền sinh hoạt, bây giờ trong sổ tiết kiệm chỉ còn lại hơn một nghìn.
 
Back
Top