Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 90



Lúc này, các bạn học bên cạnh nhanh chóng can ngăn: "Giai Diễm, bỏ đi!"

Họ may mắn được phân đến nông trường của bộ đội. Lỡ mà gây chuyện, bên phía nông trường bộ đội vì lý do kỷ luật không đồng ý tiếp nhận bọn họ, đẩy họ đến những trang trại xa xôi hẻo lánh thì mất nhiều hơn được, nghe nói nơi đó còn có rất nhiều thú dữ, đáng sợ lắm. Lúc trên tàu hỏa, rất nhiều thanh niên trí thức khác biết được họ được phân đến nông trường của bộ đội đều ngưỡng mộ lắm rồi, tuyệt đối không thể rớt dây xích ở thời điểm này.

Trương Giai Diễm vốn không muốn bỏ qua, nhưng ngay sau đó, hai quân nhân mặc quân phục đi tới, lớn tiếng răn dạy họ vì không có kỷ luật. Trông họ nghiêm khắc vô cùng. Toàn là những học sinh mười tám, mười chín tuổi mới tốt nghiệp, chưa từng gặp cảnh này bao giờ. Lập tức bị dọa sợ, từng người một ngoan ngoãn xếp hàng theo yêu cầu.

Nhưng chờ hai quân nhân rời đi, Trương Giai Diễm vẫn không cam lòng. Cô ta lập tức quay đầu về phía sau, nhỏ giọng oán giận: "Giang Quang Vĩ, sao vừa rồi anh không giúp em?" Giang Quang Vĩ chính là bạn học nam mà cô ta thích.

Giang Quang Vĩ đeo một chiếc kính đen, khí chất điềm tĩnh, dung mạo không quá nổi bật, khuôn mặt toát lên vài phần chất phác. Nhưng vì ít nói, lại thường xuyên thích ôm sách đọc, nên lại tăng thêm vài phần phong thái tri thức. "Giai Diễm, đều là bạn học, cần gì phải vậy, anh tin Vương Á Lệ cũng không cố ý."

"Nhưng mà..." Trương Giai Diễm đã quen với việc mọi người đều ủng hộ cô ta. Nhưng từ khi lên tàu hỏa đến đây, từng người từng người bên cạnh cô ta đều trở nên xa lạ, ngay cả Giang Quang Vĩ cũng vậy. Chỉ là, hiện tại cô ta lẻ loi một mình, không biết phải làm gì.

Giang Quang Vĩ vốn dĩ chẳng hề muốn xuống nông thôn. Nhà anh ta con cái đông, đến tuổi mà vẫn chưa có việc làm thì đến công việc của cha mẹ cũng chẳng giữ nổi. Anh ta vốn chỉ định lợi dụng Trương Giai Diễm để tìm đường ở lại, ai ngờ cô ta lại tưởng giữa họ có tình cảm sâu nặng gì đó, còn nói muốn cùng anh ta “đồng cam cộng khổ”, một lòng đòi theo xuống nông thôn.
Cửa ở lại coi như khép lại luôn từ đó.

Vốn dĩ anh ta đã không muốn để ý đến cô ta nữa. Đi theo anh ta xuống nông thôn thì có ích lợi gì? Anh ta căn bản không muốn đến cái nơi chim không thèm ỉa này. Nhưng vừa lên xe mới phát hiện cuộc sống còn khó khăn hơn anh ta tưởng. Nghe người thân trở về từ nông thôn kể về cuộc sống ở đây, anh ta quyết định vẫn không nên từ bỏ Trương Giai Diễm. Rốt cuộc, điều kiện nhà cô ta tốt, ít nhất tiền giấy mỗi tháng cũng không khiến cô ta phải chịu thiệt. Ngược lại, bản thân anh ta hiện tại không có gì cả, cũng chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của cô ta. Bằng không, cuộc sống này còn không biết sẽ trôi qua thế nào.

Nghe Giang Quang Vĩ dịu dàng trấn an, Trương Giai Diễm lập tức không còn buồn bã nữa.

Đang định nói thêm mấy câu với Giang Quang Vĩ thì cô ta nghe thấy một tràng kinh hô: "Oa, cô gái kia là ai vậy? Cũng là thanh niên trí thức giống chúng ta sao? Trông trắng trẻo quá, thật xinh đẹp, nhìn tuổi tác có vẻ còn nhỏ hơn chúng ta nữa, nhỏ như vậy mà đã xuống nông thôn rồi sao?"

Lập tức, đám đông xôn xao. Các bạn học nam xếp hàng phía sau cũng thi nhau rướn cổ nhìn về phía trước.

Phương Tri Ý đi theo Bùi Từ đến bãi đỗ xe, vừa lúc gặp được cô Đào cùng các cô khác cũng đang đến để lên xe. "Cô Đào, các cô mua đồ xong rồi ạ?"

Đào Quế Vân nhìn thấy Phương Tri Ý liền nhanh nhảu nói: "Dạng Dạng, con đến đúng lúc quá, cô tưởng con mua đồ bị muộn thời gian, còn đang định giữ chỗ cho con đấy."

Phương Tri Ý nghe cô Đào nói giữ chỗ cho mình, lập tức ngượng ngùng nói: "Cô Đào, con không đi xe này về đâu ạ." Cô chỉ tay về phía Bùi Từ, "Con đi xe kia ạ."

Đào Quế Vân liếc nhìn, thấy Bùi Từ ở phía kia thì biết hai người trẻ tuổi sẽ lái xe riêng về, liền cười nói: "Không sao, vậy cô lên xe trước nhé."

Phương Tri Ý nghĩ bỏ đồ lên xe hết rồi vẫn còn một chỗ trống, nên hỏi: "Cô Đào, hay cô đi cùng chúng con một đoạn?" Cô Đào đối xử với cô khá tốt, sáng sớm còn giúp cô giữ chỗ, trên xe cũng luôn che chở cô, về còn định giữ chỗ nữa. Vừa nãy Bùi Từ cũng nói dù sao cũng còn thừa một chỗ, nếu nhìn thấy người quen có thể mời đi cùng.

Đào Quế Vân nghe Phương Tri Ý mời mình, biết cô bé là người biết ơn, nhớ ơn. Chỉ là, bà không thích ngồi xe con vì sẽ say xe, ngược lại loại xe lớn chen chúc người này bà lại không hề chóng mặt. Bà vội nói: "Không cần đâu con, cô thích ngồi xe này hơn, với lại cô đi cùng thím Lưu và các cô khác nữa."

Phương Tri Ý thấy bà thực sự không muốn đi cùng thì cũng không gượng ép. Nhưng cuối cùng, cô vẫn giúp cô Đào mang hết đồ đạc lên xe, để cô Đào ngồi xe không cần lo giữ đồ, sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 91



Những thanh niên trí thức kia đều không quen biết Phương Tri Ý. Ban đầu, họ cứ nghĩ cô cũng là thanh niên trí thức như họ. Nào ngờ, cô lại trực tiếp bước lên chiếc Jeep quân dụng cạnh chiếc xe vận tải lớn. Lập tức, có chút bất mãn len lỏi. Đặc biệt là Trương Giai Diễm, cô ta lập tức la lớn: "Sao cô ta lại được ngồi xe con? Mọi người đều là thanh niên trí thức, cô ta dựa vào cái gì mà chơi đặc quyền?"

Những người đã lên xe và đang ngồi ở phía trước đều là người nhà của cán bộ trong đơn vị. Nghe Trương Giai Diễm nói, họ đồng loạt hướng ánh mắt về phía cô ta. Đào Quế Vân có chút không vui nói: "Đồng chí thanh niên trí thức này, cô nói ai chơi đặc quyền vậy? Cô có biết cô gái kia là ai không? Anh trai cô ấy là quân nhân của căn cứ chúng tôi, là anh hùng chiến đấu, đã đạt được huân chương hạng nhất. Đừng nói là cô ấy chỉ đi cùng anh trai, ngay cả khi cô ấy đi một mình, vị trí ghế phụ trên chiếc xe này cô ấy cũng xứng đáng ngồi!"

Anh trai người ta đã đổi cả tính mạng để có được quân công hiển hách, người ta chỉ là ngồi một chiếc xe riêng lại làm sao vậy ? Đào Quế Vân cũng là người xuất thân từ gia đình có truyền thống cách mạng, hơn nữa còn là mẹ của quân nhân. Chồng và con bà đã canh giữ ở đây mười mấy năm, mỗi ngày đều dùng sinh mệnh để cống hiến và bảo vệ mảnh đất này. Sao một gia đình quân nhân ngồi một chiếc xe riêng lại bị coi là đặc quyền? Đây chẳng phải là vu khống trắng trợn sao?

Lời của bà vừa thốt ra, mấy người ban đầu bất mãn đều im bặt. Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy ghen tị khi mình chỉ có thể chen chúc trên chiếc xe lớn, còn người khác lại được ngồi xe Jeep. Nhưng nghĩ lại, họ cũng coi như may mắn rồi. Nghe nói có những nơi còn phải đi xe bò, hoặc đi bộ một quãng đường rất xa. Nghĩ vậy, họ lập tức cảm thấy khá hơn nhiều. Dù sao, anh trai người ta là anh hùng chiến đấu, điều này bọn họ có thể so sao, rõ rànglà đã thua ngay từ điểm xuất phát

Biết được thân phận của Phương Tri Ý, càng nhiều người bày tỏ sự ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Giang Quang Vĩ đang đứng phía sau lại lộ ra ánh mắt khác thường. Anh ta chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp, trắng trẻo trên chiếc Jeep, trông cô thuần khiết vô tội, một bộ dáng chưa từng trải sự đời. Quân nhân ư? Còn lợi hại hơn phó xưởng trưởng nhiều.

Bùi Từ vừa xếp đồ của cô Đào vào xe cùng với đống đồ hai người họ đã mua, rồi ngồi ghế lái. Ngay lập tức, anh cảm giác được một ánh mắt khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh nhân lúc chuyển xe, liếc nhìn qua. Chỉ một cái liếc mắt, anh đã tìm ra được nguồn gốc của ánh mắt đó. Một gương mặt thành thật, nhưng ánh mắt lại không hề thành thật chút nào. Anh không kìm được khẽ hừ lạnh trong lòng: "Thứ gì? Thật đúng là dám đặt chủ ý linh tinh?"

Phương Tri Ý tự nhiên cũng chú ý đến ánh mắt kia. Ánh mắt ấy khiến cô nhớ đến biểu cảm của zombie khi nhìn thấy cô. Cô không cảm thấy sợ hãi khi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng. Cô nhìn thoáng qua phía bên đó, định bụng sẽ ghi nhớ chủ nhân của ánh mắt ấy, rồi chờ về căn cứ sẽ tính sổ sau.

Giang Quang Vĩ cho rằng vừa tìm thấy được một con cừu, vừa béo bở lại vừa non nớt. Nhưng anh ta lại không thể ngờ rằng mình đã trực tiếp đá phải một miếng ván sắt cứng đến mức không thể xoay người được!

Vốn dĩ hôm nay nông trường đã chuẩn bị máy kéo chuyên dụng để đón những đồng chí thanh niên trí thức này, nhưng lại đúng vào dịp thu hoạch vụ thu. Sau một năm vất vả, vụ thu hoạch đặc biệt quan trọng.

Hai ngày trước, khu vực A Lặc đã bắt đầu có tuyết rơi. Dựa theo quy luật mọi năm, nơi này khi bắt đầu tuyết là sẽ rơi liên tục, không ngớt trong nhiều ngày, đồng thời lan ra các khu vực lân cận rất nhanh.
Mấy ngày gần đây, trạm khí tượng của căn cứ cũng đã quan trắc thấy dấu hiệu thời tiết chuyển biến rõ rệt. Vì vậy, ba nông trường trực thuộc đều tranh thủ thu hoạch gấp.

Tuy nhiên, nội thành cách nông trường hơn trăm cây số, việc để thanh niên trí thức đi bộ đến là điều không tưởng. Vừa hay hôm nay, người nhà trong căn cứ muốn ra thành phố mua sắm, nên nông trường mới quyết định để thanh niên trí thức tiện đường đi cùng xe vận tải lớn từ thành phố về đây.

Người nhà trong căn cứ vốn dĩ đã không ít, nay lại thêm hơn ba mươi thanh niên trí thức. Các chiến sĩ nông trường đã giải thích lý do trước với các gia đình, và mọi người đều rất thông cảm. Những người nhà đã đến đây ít nhất cũng 4-5 năm rồi, đều là những người trải qua thời kỳ khó khăn, mọi thứ đều lấy lương thực làm trọng. Thế nên, khi nghe các chiến sĩ nói, ai nấy đều bày tỏ không sao cả, chỉ cần mọi người chen chúc một chút là về được thôi.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 92



Đào Quế Vân vốn là cán bộ phụ nữ của căn cứ, lời nói cũng có chút trọng lượng. Mặc dù đôi khi bà nói chuyện không được dễ nghe cho lắm, nhưng cách đối nhân xử thế thì không chê vào đâu được. Bà là người đầu tiên đứng ra nói: "Chúng ta có chỗ ngồi liền ngồi xích vào gần nhau hơn một chút, cho các nữ thanh niên trí thức cũng có chỗ ngồi. Đường về toàn là đường núi, các cô ấy vừa trải qua một chặng hành trình dài, cũng đuối sức lắm rồi, mọi người thông cảm một chút."

Đa số các gia đình đều đã lập gia đình và có con cái. Giờ có người đứng ra mở lời, mọi người không còn gì để nói, nhanh chóng xích lại gần nhau, nhường ra một chút chỗ trống.

Vương Á Lệ vốn dĩ ở trường học đã rất giỏi nhìn sắc mặt. Nhìn hành động của nhóm quân tẩu, cô ta cũng nhận ra những người ở đây kỳ thực đều rất dễ ở chúng. Cô ta nhanh chóng cười nói cảm ơn: "Cảm ơn các cô, cảm ơn các chị." Rồi nhanh chóng ngồi xuống. Ngồi xuống xong, cô lấy một ít kẹo từ Hải Thành mang đến trong túi ra mời mọi người nếm thử.

Nhóm quân tẩu đều không phải là người tham lam, cũng không tham chút kẹo ấy, nhưng hành động này của Vương Á Lệ làm bọn họ cảm thấy rất có thiện cảm. Đương nhiên, cuối cùng mọi người nhìn thấy số kẹo không nhiều thì đều cười xua tay không thật sự nếm, chỉ có hai gia đình có trẻ con thì cho trẻ con nếm thử. Vương Á Lệ rất biết ăn nói, tính cách lại hướng ngoại. Chẳng mấy chốc đã trò chuyện sôi nổi với mọi người. Các bạn học còn lại thấy thế cũng thi nhau tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Cô ơi, chiếc áo khoác cô đang mặc đẹp thật đấy ạ, là da dê sao?" Vương Á Lệ vẫn luôn sống ở Hải Thành, không hiểu biết nhiều về Tây Bắc. Cô chỉ nghe người khác nói nơi đây là hoang mạc mênh mông, dân cư thưa thớt, điều kiện gian khổ. Trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi xuống xe mới phát hiện không đến nỗi tệ như vậy. Bách hóa đại lâu trong thành phố cũng giống Hải Thành, là một tòa nhà gạch đỏ năm tầng. Trên đường người đi lại tấp nập, còn có rất nhiều người mặc trang phục dân tộc thiểu số, ngũ quan của họ đều tương đối thâm thuý và đặc biệt đẹp.

Trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, đối đãi hiền lành, Vương Á Lệ lập tức thích nơi này. Gia đình cô ta có nhiều anh chị em, cha mẹ cô ta chỉ là công nhân viên chức bình thường trong xưởng, cả nhà bảy tám miệng ăn chen chúc trong căn nhà ngang khoảng 50 mét vuông. Mà bên này địa thế rộng lớn, vừa nãy nghe một cô nói nông trường còn chuyên môn xây một dãy nhà mới cho thanh niên trí thức. Trong lòng Vương Á Lệ càng thêm vui vẻ, đối với những người cho mình thiện ý như Đào Quế Vân lại càng thích.

“Là da dê đấy,” Đào Quế Vân giải thích, “cái này là tôi đổi với người ở trại chăn nuôi. Chỗ này mùa đông lạnh lắm, nên mọi người đều đem da dê làm áo khoác để giữ ấm. Nói về kiểu dáng thì cũng chẳng đẹp bằng quần áo ở thành phố của các cô các cậu đâu, chỉ là chống rét tốt thôi.” Đào Quế Vân nói rồi liếc nhìn mấy cô thanh niên trí thức này, quả thật ai nấy đều ăn mặc đẹp, không hổ là từ Hải Thành đến. Kiểu dáng và chất liệu vải của quần áo đều là mốt nhất.

Ai cũng thích lời nói dễ nghe. Mấy cô gái nghe được quần áo của mình được nhóm quân tẩu khen, trên mặt đều hiện lên vài phần tự hào, nhưng vẫn thể hiện sự khiêm tốn, sau đó lại khen qua khen lại vài câu, bầu không khí giữa những người xa lạ cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Chỉ có Trương Giai Diễm một mình ngồi trong một góc, chẳng thèm phản ứng ai. Thường xuyên hừ lạnh một cái, cô ta mới không muốn để ý đến cái đám người nhà quê nghèo hèn này. Nhìn xem họ mặc cái gì kìa? Còn quê mùa hơn cả công nhân trong xưởng của cha cô ta, vậy mà còn không biết xấu hổ nhận một chữ "đẹp".

"Chúng tôi đây đều là tự mình làm, cứ mặc cho thoải mái thôi, đẹp hay không thì tôi cũng không biết. Nhưng trong đơn vị của chúng tôi thì có người đẹp thật đấy." Nhóm quân tẩu tuổi trẻ một chút khi nói đến quần áo đẹp cũng rất có hứng thú, bắt đầu nói lên. Mặc dù bản thân có thể không sánh bằng đám thanh niên trí thức này, nhưng "núi cao còn có núi cao hơn" cơ mà, trong đơn vị còn có rất nhiều người đẹp là thật sự đẹp.

"Có phải là cô gái xinh đẹp mà chúng ta nhìn thấy vừa nãy không ạ?" Vương Á Lệ hỏi.

"Chính là cô ấy."

Vương Á Lệ thật ra đã sớm bị cô gái xinh đẹp kia thu hút, nhưng lại không tìm thấy cơ hội để hỏi. Chủ yếu là cô gái kia không chỉ xinh đẹp mà trang phục trên người nhìn qua còn rất đắt tiền. Mặc dù cô ta rất không thích Trương Giai Diễm, nhưng vẫn phải thừa nhận trước đây ở trường học, Trương Giai Diễm cũng được coi là nhân vật nổi bật, xinh đẹp, gia thế tốt, ăn mặc lại là số một số hai. Nhiều kiểu dáng họ còn chưa từng thấy, Trương Giai Diễm đã mặc trước, rồi mấy ngày sau, cả trường học và ngoài đường phố mới bắt đầu thịnh hành.

Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Phương Tri Ý, cô mới nhận ra dung mạo và quần áo của Trương Giai Diễm cũng chỉ là thường thôi. Đứng trước cô gái kia, đừng nói đến những người như họ, ngay cả Trương Giai Diễm cũng giống như một cô bé quê mùa vậy. Cô ta thì không sao cả, dù sao cô ta cũng biết mình là ai, bản thân không thể so bì được. Nhưng nhìn thấy Trương Giai Diễm cũng bị lu mờ, tâm trạng cô ta lập tức thoải mái hẳn.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 93



"Cô gái kia thật sự rất xinh đẹp, quần áo cũng đẹp nữa." Vương Á Lệ tò mò hỏi, "Kiểu dáng đó cháu chưa từng thấy bao giờ, có phải mua ở bách hóa đại lâu ở đây không ạ?"

Nghe Vương Á Lệ hỏi vậy, mấy cô gái khác cũng nhìn Đào Quế Vân, trong mắt đều tràn đầy tò mò. Đều là những cô gái trẻ, lại mới ra trường, nghe nói đến quần áo đẹp là có chút mê mẩn.

"Không phải mua, bách hóa đại lâu cũng không có quần áo đẹp như vậy đâu, là một bác thợ may già ở căn cứ làm đấy."

Mọi người vừa nghe là thợ may già làm, mắt đều bắt đầu sáng rực. Nhưng vừa định hỏi ở đâu thì lại nghe Đào Quế Vân: "Nhưng kiểu dáng lại do Dạng Dạng tự thiết kế, sau đó mang bản vẽ đến để làm." Đào Quế Vân nhắc đến Phương Tri Ý, trên mặt đều mang theo chút tự hào, cô bé đó giỏi thật đấy, cứ như cái gì cũng biết vậy.

Vương Á Lệ nghe được tên Phương Tri Ý thì nhẩm lại trong lòng một lần. Hóa ra cô gái kia tên là Dạng Dạng à, không chỉ người lớn lên xinh đẹp, ngay cả cái tên cũng dễ nghe nữa.

"Cô ấy thật giỏi, giỏi như vậy mà lại rất lễ phép, đâu giống người nào đó, bản thân thì chẳng có gì đáng nói, mà lúc nào cũng cao cao tự đại." Lời nói này của Vương Á Lệ có ý hướng rõ ràng.

Trương Giai Diễm vốn đã không vui, vừa nghe lời này của Vương Á Lệ lại muốn nổ tung: "Vương Á Lệ, cô nói ai đấy?"

"Ai phản ứng thì nói người đó."

"Cô..."

Giang Quang Vĩ thừa lúc Trương Giai Diễm muốn nổi điên thì nhanh chóng ngăn lại: "Giai Diễm, đây là trên xe, em đừng ảnh hưởng đến mọi người trên xe."

Trương Giai Diễm nghe lời này thì rất tủi thân. Nhưng hiện tại cô ta cô độc, nếu tiếp tục giận dỗi thì chẳng có ai giúp đỡ nói chuyện. Cô ta chỉ có thể trừng mắt nhìn mấy người kia: "Toàn là một đám nhà quê, ai thèm để ý đến các người chứ!"

Những người nhà trên xe ban đầu không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi giữa những người bạn học này. Dù sao cũng là người xa lạ gặp gỡ, có thể nhường chỗ đã là tốt rồi, có thể trò chuyện cũng là vì thấy mấy cô bé này còn khá lễ phép. Ai ngờ bản thân trao ra lòng tốt, còn bị người không biết điều mắng, có hai người lập tức không kìm được tính tình.

Lúc này, Giang Quang Vĩ nhanh chóng thể hiện thái độ của một thanh niên có ăn có học đàng hoàng, đứng ra thay Trương Giai Diễm nói lời xin lỗi: "Các cô các thím các chị, thật sự xin lỗi, bạn học này của cháu tính tình không được tốt lắm, cô ấy chỉ là nói năng không suy nghĩ thôi chứ người cũng không có ác ý, mong mọi người đừng chấp cô ấy."

Nói thật, Đào Quế Vân cũng có chút tức giận, vô cớ bị mắng là đồ nhà quê thì ai mà vui vẻ được? Nhưng bạn học nam này lại đứng ra xin lỗi rồi, nhìn bộ dạng thì quan hệ hai người cũng không tệ. Đám người bọn họ, nhỏ tuổi nhất cũng lớn hơn đám học sinh này mấy tuổi, nếu cứ tính toán với họ thì lại hóa ra mình nhỏ nhen.

Đào Quế Vân miễn cưỡng kéo khóe miệng, cười gượng nói một câu: “Không có việc gì.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi sổ — sau khi về căn cứ, tốt nhất là nên bớt qua lại với cái nhóm người này thì hơn, tránh thị phi.

Giang Quang Vĩ nhân lời của Vương Á Lệ tiếp tục hỏi: "Cô ơi, cháu thấy cô gái kia tuổi không lớn, còn đi học sao ạ?"

Đào Quế Vân nghe Giang Quang Vĩ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, không khỏi nhíu mày không nói gì, chỉ nhìn anh ta.

Giang Quang Vĩ nhanh chóng nói tiếp: “Cháu tên là Giang Quang Vĩ, tốt nghiệp Trường Trung học số 1 Hải Thành. Thành tích học tập cũng không đến nỗi, hồi học cấp ba vẫn luôn làm lớp trưởng. Nếu mọi người có con em cần học phụ đạo thì cứ nói, cháu có thể tranh thủ thời gian kèm thêm.”

Anh ta sớm đã nghe nói vùng biên thùy này điều kiện giáo dục còn nhiều thiếu thốn. Nếu muốn tranh thủ thiện cảm từ người nhà quân nhân, thứ duy nhất anh ta có thể lợi dụng là điểm mạnh của mình: thành tích học tập mà hắn từng lấy làm tự hào.

Tuy giờ thi đại học vẫn chưa được khôi phục, nhưng thi lên cấp ba thì vẫn phải tổ chức như thường. Người nhà quân nhân có thể không rành sách vở, nhưng anh ta không tin họ lại không quan tâm đến chuyện học hành của con cái.

Lúc anh ta nói vậy, quả thật có hai người có chút động lòng. Đó là trường cấp ba Hải Thành đấy ! Thằng nhóc nhà mình năm sau là thi cấp ba rồi, nhưng thành tích thì rối tinh rối mù, nếu mà không thi đậu cấp ba thì không biết phải làm sao. Tuy nói căn cứ cũng có đợt chiêu sinh vào quân đội, nhưng yêu cầu khắt khe, cũng không thể trông cậy hoàn toàn.

Nhưng thấy Đào Quế Vân không nói gì, nên họ cũng không tùy tiện nói tiếp, chủ yếu cũng sợ bị mang tiếng là vì bản thân thiếu hiểu biết mà làm chậm trễ công việc của thanh niên trí thức, dù sao mục đích họ đến đây là để xây dựng biên cương.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 94



Đào Quế Vân nghe vậy chỉ cười nhạt: "Cảm ơn thanh niên trí thức Giang." Cũng không nói đồng ý hay không đồng ý.

Không khí trên xe cũng vì cuộc đối thoại này mà chùng xuống, lại thêm bắt đầu đi vào đường núi, rất nhiều người đều cảm thấy không thoải mái, không muốn nói chuyện.

Giang Quang Vĩ cũng không dám quá vồ vập, sợ lộ liễu sẽ khiến người khác sinh nghi.

Nhưng cho dù như thế, Đào Quế Vân vẫn chẳng yên lòng nổi với anh ta. Dù sao bà cũng là cán bộ phụ nữ trong căn cứ, mấy năm nay làm công tác quần chúng, tiếp xúc không ít người, loại người gì bà chưa từng gặp qua. Bà có tự tin, chỉ cần liếc mắt một cái, bà cũng đoán được tám, chín phần bản chất người đối diện. Ấy thế mà với Giang Quang Vĩ, bà lại nhìn không rõ lắm.

Nhớ lại chuyện người này vừa cố ý nhắc đến Dạng Dạng, trong lòng bà cũng lờ mờ đoán ra vài phần. Tuy người xưa có câu “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, nhưng bà thấy tên Giang Quang Vĩ này chẳng giống quân tử chút nào.

Nhìn anh ta với cô nữ thanh niên trí thức họ Trương kiarõ ràng là có quan hệ không hề đơn giản. Vậy mà quay đầu lại đã bắt đầu dòm ngó đến Dạng Dạng?

“Phi!”

Loại đàn ông bụng dạ khó lường như vậy, Đào Quế Vân nói thêm một câu đều cảm thấy khinh thường. Vì thế bà không hé môi thêm lời nào nữa, càng không hé lộ chút tin tức nào liên quan tới Dạng Dạng, tránh cô gái nhỏ nhà họ Phương bị yêu ma quỷ quái quấn lấy.

Bùi Từ lái xe nhanh hơn xe vận tải lớn của căn cứ một chút. Khi về đến căn cứ, buổi huấn luyện của Phương Tri Lễ cùng vừa lúc kết thúc, nhìn thấy em gái và Bùi Từ trở về, anh nhanh chóng tiến lên giúp đỡ dọn đồ xuống: "Dạng Dạng, hôm nay đi chơi vui không?"

Phương Tri Ý nhìn thấy anh hai, cũng không kìm được mà chia sẻ với anh: "Vui lắm ạ, anh hai, em mua nhiều đồ lắm, em còn mua len sợi, đến lúc đó sẽ đan khăn quàng cổ cho anh và anh cả nữa." Nói rồi cô giơ cuộn len mới mua cho anh hai xem.

"Hại mắt lắm !" Phương Tri Lễ vừa lo lắng em gái mệt mỏi, vừa vui mừng khôn xiết. Khăn quàng cổ ư? Ngoài chiếc khăn do mẹ đan cho từ lúc nhỏ, anh lớn đến từng này còn chưa được ai đan khăn cho đâu. Năm rồi, có người trong đội được em gái gửi cho một đôi găng tay mà đã khoe khoang ầm ĩ. Đợi em gái đan xong khăn cho anh xong, anh nhất định sẽ đeo mãi không bỏ ra.

"Anh hai, không hại mắt đâu." Phương Tri Ý cười nói.

"Không có hại anh hai cũng đau lòng. Liền ... đan một cái khăn quàng cổ là được, đừng làm thêm cái khác nữa. Mùa đông trong căn cứ được phát quân phục, không mặc thêm đồ ngoài được đâu.”

"Biết rồi, biết rồi! Anh hai, anh lải nhải nhiều quá đi mất!"

Phương Tri Ý phát hiện anh hai càng lúc càng giống bà quản gia, quản đông quản tây. Phương Tri Lễ nghe em gái hờn dỗi, bèn duỗi tay tay xoa xoa đỉnh đầu cô: "Không có lương tâm! Anh hai nói nhiều là vì ai ? Đến lúc đó mắt mờ đi thành cô gái xấu xí thì có phải là muốn biến thành xấu xí không?"

Trước đây, lúc còn ở đại học Nam Thành, có vợ một thầy giáo vì thức đêm đan áo len, may quần áo cho chồng con, cuối cùng hỏng cả mắt. Đôi mắt từng sáng long lanh, sau lại như bị phủ một tầng sương trắng, nhìn ai cũng lờ mờ méo mó, không còn rõ hình dáng.

Phương Tri Ý nhanh chóng lắc đầu: "Không cần."

"Vậy còn nói anh hai lải nhải sao?"

"Không nói nữa, anh hai tốt nhất!" Phương Tri Ý nhanh chóng nắm lấy cánh tay Phương Tri Lễ, lắc lư làm nũng nói.

Bùi Từ đưa toàn bộ đồ đã mua cho Phương Tri Lễ đưa về nhà. Anh đoán xe vận tải lớn của căn cứ chắc cũng sắp về đến rồi, nên thúc giục Phương tri Lễ: "Mặt trời lớn thế này, mau đưa Dạng Dạng về nhà trước đi."

Phương Tri Lễ thấy người này ngày thường đều dính chặt lấy mình, mặt dày mày nhạn cùng về Phương gia, hôm nay lại hoàn toàn không có ý định đi theo về, lập tức có chút tò mò: "Cậu không đi cùng sao? Đi đâu vậy?"

"Không thấy đồ của cô Đào vẫn còn trên xe sao? Tôi phải mang đồ đến cho cô ấy."

Phương Tri Lễ "Ồ" một tiếng, hóa ra là đã trách oan thằng nhóc này. Cứ tưởng cậu ta định dở trò gì sau lưng mình chứ.

Gần đây trong đơn vị chuẩn bị tổ chức đợt thi ném xa có kiểm tra thể lực, năm ngoái, Phương Tri Lễ đã thua Bùi Từ, tới giờ vẫn thấy mất mặt. Năm nay nhất định không thể tiếp tục làm kẻ bại trận.

Nghe nói lần này trung tâm kỹ thuật quân giới vừa chuyển đến một lô đạn đạo huấn luyện mới, là đạn mô phỏng đường bay cho huấn luyện phòng không—nói cách khác, ai đạt điểm cao trong lần thi này sẽ có cơ hội tham gia thử nghiệm vũ khí mới, thậm chí được điều vào đội hình huấn luyện đường không.

Đây là cơ hội không dễ có.Phương Tri Lễ trong lòng rất kích động, muốn tự mình giành được thành tích mở màn tốt, cho nên càng sợ Bùi Từ lén tập luyện thêm giờ ngoài quy định để vượt mình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back