Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 80



Bùi Từ vốn có tật giật mình, bị ánh mắt trong veo như nước kia nhìn chằm chằm, bỗng dưng càng thấy chột dạ. Anh khẽ ho một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Sao vậy?”

“Bùi đại gia?” Phương Tri Ý lại gọi thêm một tiếng.

Quả nhiên—đồng tử của Bùi Từ co lại, sắc mặt cũng đổi khác.

Ồ?

Không ngờ người này lại có bóng ma tâm lý về tuổi tác cơ đấy?

Hóa ra đàn ông cũng sợ bị gọi là già?

Ánh mắt Phương Tri Ý sáng rỡ lên như vừa vớ được bảo bối, nhìn chằm chằm vào Bùi Từ chẳng khác nào một con mèo con phát hiện món đồ chơi thú vị. Tuy còn chưa chìa vuốt ra, nhưng ý định trêu chọc đã viết rõ lên mặt rồi.

Bùi Từ lập tức cảm thấy không ổn.

Sao lại quên mất—cô gái nhỏ này nhìn qua thì đơn thuần vô hại, nhưng trong đầu lại không thiếu chiêu trò, hơn nữa còn cái nào ra cái nấy, không trùng lặp, không biết mệt.

Quả nhiên, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh như chuông bạc vang lên sau lưng:

“Bùi đại gia~ Em muốn đi dạo bách hóa đại lâu nha~ Bùi đại gia~ Bùi đại gia~~~”

Giọng cô mềm dẻo như đường, kéo dài như kẹo kéo, nghe xong khiến da đầu tê rần.

Cô càng thấy anh khó chịu với cách xưng hô ấy thì lại càng hô to, giọng điệu dính lấy không tha. Bùi Từ nghiến răng, sải bước dài đi thật nhanh phía trước, cố tình không để ý đến tiếng gọi phía sau.

Nhưng tiểu cô nương như con sâu bám đuôi, nhích từng bước, từng bước, dính sát sau lưng. Tiếng “Bùi đại gia” kia cứ như ma âm quẩn quanh bên tai, lảnh lót, dai dẳng, bám không buông.

Cuối cùng nhịn không nổi nữa, Bùi Từ quay phắt lại, ánh mắt hung hăng, nghiến răng quát:

“Còn gọi nữa là anh đánh em đấy!”

Phương Tri Ý lập tức ngẩng đầu, cười ranh mãnh, đáp liền:

“Anh dám?”

Lời là chất vấn, nhưng giọng lại mang theo đắc ý, rõ ràng là khẳng định.

Cô biết rõ, anh không dám làm gì cô cả.

Phải nói rằng, ở một phương diện nào đó, Phương Tri Ý thật sự rất "xấu"—cô chuyên đi thăm dò và bóc tách điểm yếu của người khác, mà cái “xấu” ấy lại thể hiện một cách hoàn hảo nhất khi áp dụng lên người Bùi Từ.

“Anh không dám đánh em.” – Bùi Từ nói, rồi thản nhiên giật lấy xiên hồ lô trong tay cô. “Nhưng anh dám cướp đường em đang ăn.”

Phương Tri Ý: ?? Anh có thể đừng có ấu trĩ như vậy được không?

Đáng tiếc, Bùi Từ chính là kiểu người ấu trĩ như thế đấy. Mà anh cũng chẳng dừng lại ở việc giật kẹo. Sau khi cướp được, còn giơ cao xiên hồ lô lên tận trời, làm như thể mình là đứa trẻ tám tuổi khoe chiến lợi phẩm.

Hôm nay đúng dịp chợ phiên, người đi lại không ít. Trong đám đông nhộn nhịp, hai người họ chẳng khác gì một cặp đôi “tấu hài” giữa ban ngày ban mặt.

Phương Tri Ý thực sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Cô không hiểu sao một người đàn ông cao lớn nghiêm chỉnh như Bùi Từ lại có thể vô liêm sỉ đến mức này. Anh không thấy ánh mắt của người xung quanh à? Họ đang nhìn hai người như thể đang đóng kịch giữa đường ấy!

Cuối cùng, người vẫn còn biết xấu hổ là cô, đành nhỏ giọng nhận thua:
“...Bùi Từ ca, em sai rồi.”

“Hử? Nói gì cơ, anh không nghe rõ.” Bùi Từ cố tình nhướng mày, vờ như tai mình có vấn đề.

“Bùi Từ ca…”

“Tiếp tục.” Anh cười, giọng điệu như đang đòi người ta hát ru vậy.

“Bùi Từ, anh đừng có được voi đòi tiên!”

“Hả?”

“...Bùi Từ ca!!”

Lúc này anh mới chịu dừng, thản nhiên đưa xiên hồ lô trả lại cho cô, nhưng hành động của anh quả thực đã chọc tức cô gái nhỏ, khiến cô ... chỉ mấy miếng đã ăn hết hồ lô đường, tuyệt đối không để lại "công cụ" cho Bùi Từ đắn đo mình.

Bùi Từ nhìn người đang ăn kẹo hồ lô một cách ngon lành, khóe miệng nhếch lên cao, trong ánh mắt toàn là ý cười.

Phương Tri Ý không phải kiểu người cam chịu thiệt thòi. Đã bị ép gọi mấy tiếng "Bùi Từ ca" đầy uất ức, cô đương nhiên cũng phải đòi lại chút công bằng. Ban đầu còn định nhân cơ hội ra ngoài mà tranh thủ tiêu tiền của anh cho bõ ghét, ít nhất cũng khiến anh đau ví một chút cho hả.

Ai dè—cô còn chưa kịp ra tay, Bùi Từ đã đi trước một bước.

Chỉ cần cô nhìn một món đồ nhiều hơn một chút, anh đã đưa phiếu, đưa tiền, còn dặn người bán gói lại cẩn thận. Từ đôi giày da mới bóng, hộp kem chống nẻ, đến đôi ủng da, cả chiếc áo lông dê dày cộp mà dân chăn thả ở miền Bắc vẫn mặc vào mùa đông… món nào cũng mua, không cần mặc cả, không tiếc phiếu.

Mới đầu cô còn ngạc nhiên. Sau đó bắt đầu thấy chột dạ. Cuối cùng thì... hoảng thật sự.

Cô biết nhà anh có điều kiện, nhưng không ngờ là có thể mua sắm như thể sợ ngày mai hết sạch vật tư, như thể tiền trong túi không phải tiền của anh mà là giấy thông hành xuống hoàng tuyền, không tiêu hết liền xui xẻo vậy !

Cô cảm thấy đây là thủ đoạn "chỉnh" mình mà Bùi Từ mới nghĩ ra.

Cô vội túm tay áo anh, sắc mặt không còn dám kiêu ngạo nữa:

“Được rồi… được rồi. Đủ rồi, anh đừng mua nữa.”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 81



“Làm sao vậy? Không thích à? Sợi len này đẹp lắm đấy, dệt thành áo mặc lên người chắc chắn sẽ rất xinh.”

Phương Tri Ý trắng trẻo, gương mặt thanh tú, dáng người mềm mại như cánh hoa đầu thu. Màu đỏ kia khoác lên người cô, lại càng khiến cả thân hình tựa như một bông thược dược vừa chớm nở giữa tiết trời se lạnh, rực rỡ đến chói mắt, khiến người ta không cách nào rời đi nổi.

Giờ đang là tháng Chín, biên giới đã sang cuối thu, sớm tối dần lạnh, đúng lúc có thể mặc.

Phương Tri Ý không ngờ một người đàn ông như Bùi Từ lại có mắt thẩm mỹ tốt như vậy, nhưng cô cũng biết rõ, sợi len trong tay là loại đắt nhất trong quầy. Cô vừa nhìn liền muốn đặt xuống. Hiện giờ cô vẫn chưa kiếm được tiền, không cần thiết phải tiêu pha xa xỉ, hơn nữa, quần áo cô cũng đâu thiếu.

Kết quả là chị bán hàng ở quầy không hổ là người "duyệt nhân vô số", cực có con mắt tinh tường, nhìn một cái liền biết ai là người trả tiền, thấy Phương Tri Ý định quay người đi chỗ khác, chị ta vội kéo Bùi Từ lại nói:

“Đồng chí giải phóng quân đây là dẫn...”—ánh mắt lướt nhanh sang cô gái nhỏ đứng cạnh.

“Em gái.”

“À, dẫn em gái đi mua đồ hả?”

Ánh mắt chị ta đảo một vòng, thấy Bùi Từ trong tay xách đầy túi lớn túi nhỏ—vải vóc, giày da, mấy món hàng hóa lặt vặt như dầu gội, xà phòng, kem dưỡng, thậm chí cả hộp đựng xà phòng—rõ ràng đã mua không ít từ mấy quầy bên cạnh.

Sau khi xác định mối quan hệ của hai người, chị ta lại liếc nhìn Phương Tri Ý thêm lần nữa. Cô gái nhỏ này thật đúng là ưa nhìn—tuổi còn nhỏ, nhưng nhan sắc thế kia, chắc chắn chẳng thiếu người theo đuổi. Mà đã là con gái được nhà nào nhắm trúng, thì dăm ba tuổi chênh lệch cũng không phải chuyện hiếm. Bây giờ kiểu “trước đính hôn, sau đợi tuổi” cũng đầy ra đấy. Hôm nay chắc là anh trai đưa em gái đi sắm đồ đính hôn, không thì ai lại mua tỉ mỉ đến vậy?

Ngay lập tức trong lòng có một cái cân: "Em gái, anh trai nhà em đúng là có con mắt tinh tường đấy! Em nhìn xem, sợi len này chính là hàng tinh phẩm của xưởng Phù Dung Hồ, đâu phải thứ len bình thường ngoài chợ! Mau lại đây nhìn kỹ một chút, giữa sợi còn xen cả từng sợi chỉ bạc lấp lánh—dù là đan áo len hay khăn quàng cổ khoác lên đều đẹp mê người!”

Vừa nói, chị ta vừa giơ cuộn len lên dưới ánh đèn dây tóc, lắc lư vài vòng.

Quả nhiên, sợi len liền ánh lên lớp sáng lấp lánh, tựa như mặt nước đón ánh nắng, óng ánh mà không lòe loẹt, vừa vặn khiến người động lòng.

Mặc dù chưa từng tận mắt thấy loại len này ở kiếp trước, nhưng chỉ thoáng nhìn, Phương Tri Ý đã lập tức nhận ra bản chất của cái gọi là “chỉ bạc” — chẳng qua chỉ là sợi polyester thông thường, pha thêm vài sợi kim tuyến lấp lánh để đánh vào thị hiếu thẩm mỹ của thời đại thiếu thốn.

Ở mạt thế, loại vật liệu này bị xếp chung với túi nylon và ống hút nhựa: rẻ tiền, kém bền, thải ra môi trường không phân hủy nổi. Mặc mùa hè thì bí bức đổ mồ hôi, mùa đông thì lạnh thấu xương — đúng nghĩa "có cũng như không". Ở mạt thế, người ta nhìn thấy còn chán ghét né xa, chứ chả bao giờ có chuyện tranh nhau mua.

Thế nhưng, đây không phải tương lai văn minh với công nghệ vật liệu phát triển, càng không phải thời kỳ tàn diệt nơi sinh tồn còn khó hơn hít thở. Đây là thập niên 70 — thời đại mà ngay cả một đoạn thun, một cái nút áo cũng có thể trở thành “vật phẩm hiếm”, nơi cái gì sáng loáng một chút cũng có thể trở thành biểu tượng cho cái gọi là “mới mẻ”, “đẹp đẽ”, và “quý giá”.

Vật tư khan hiếm, hàng hóa phân phối theo tem phiếu, xếp hàng từ sáng tới trưa chưa chắc đã tới lượt. Trong hoàn cảnh ấy, một cuộn len sợi pha ánh vàng ánh bạc như thế này không nghi ngờ gì chính là thứ có thể khiến các bà các cô mắt sáng rỡ, các cô gái trẻ chen chúc nhau giành lấy — dù có phải đổi bằng cả phiếu vải, phiếu mua hàng tháng này.

Với cô, những thứ hào nhoáng lấp lánh kiểu này chẳng khác nào lớp sơn bóng loáng trên một lon đồ hộp đã hết hạn — nhìn thì bắt mắt, nhưng mở ra chỉ toàn mùi kim loại và mục ruỗng. Dưới con mắt của một kẻ từng bước qua máu thịt, qua đống hoang tàn của mạt thế, thì bất kỳ thứ gì không trực tiếp phục vụ cho việc sinh tồn... đều là dư thừa.

Phương Tri Ý biết cái gọi là len pha chỉ bạc này, chắc chắn không mềm mại bằng sợi bông thuần. Thậm chí có thể còn cứng, thô, mặc vào chọc ngứa đến phát điên. Cô không cần thử cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác mặc nó trong một đêm đông ẩm lạnh, ma sát từng mảng da non, ngứa ngáy đến mất ngủ.

Thế nhưng… vừa rồi, cô vẫn cứ nhìn nó thật lâu.

Bởi vì đây không phải là mạt thế nữa.

Không có xác sống rình rập trong hẻm tối, không có đồng đội ngã xuống chỉ vì thiếu một viên kháng sinh, không có những ngày mở mắt ra đã phải lo xem hôm nay ăn gì, trốn ở đâu, giết ai để sống sót.

Ở đây, cô có thể nhìn một thứ chỉ vì nó ... đẹp.

Không cần cân nhắc tỷ lệ calo trên đơn vị khối lượng. Không cần suy tính nó có thể đốt cháy được bao nhiêu phút trong một buổi đêm không có củi. Không cần biến mọi thứ thành công cụ.

Chỉ là đẹp thôi.

Và như thế, cũng đủ để đáng giá.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 82



Bùi Từ tuy không hiểu rõ mấy thứ này, cũng chẳng có cơ sở để đánh giá đẹp xấu ra sao, nhưng dù là ai đi nữa, nhìn thấy cuộn len phản quang dưới ánh đèn dây tóc cũng khó lòng không bị thu hút. Ánh sáng chiết xạ tạo thành từng tầng màu sắc lấp lánh; sợi bạc dệt vào không nhiều, nhưng đủ để nổi bật—không phô trương, mà vừa vặn tinh tế, ánh lên cảm giác sang trọng và cuốn hút.

Anh quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ cũng đang chăm chú nhìn sợi len với vẻ mặt rất thích thú, iền không nghĩ nhiều mà nói: "Làm phiền chị giúp chúng tôi gói lại đi."

Chị bán hàng nghe vậy thì như mở cờ trong bụng. Từ sớm đã đoán được đồng chí giải phóng quân này rất biết chiều chuộng em gái, nay lại là ngày quan trọng cả một đời nên sao có thể tiếc thứ tốt.

“Ai dà, được thôi được thôi!”—chị ta cười tít cả mắt, tay đã nhanh nhẹn ôm trọn mớ len pha chỉ bạc trưng ở kệ thuỷ tinh trước mặt.

Nói là “toàn bộ”, nhưng thật ra cũng chẳng nhiều. Len vốn đã là vật quý, huống chi đây lại là loại pha sợi bạc—giá cả cao gần gấp đôi loại thường, không phải ai cũng đủ khả năng mua. Thành ra quầy hàng cũng chỉ bày ra vài cuộn lấy màu, lấy tiếng, chứ số lượng không đáng là bao.

"Em gái, em xem, muốn đan một chiếc áo len kèm một chiếc khăn quàng cổ sao?" Chị bán hàng vừa cười vừa hỏi, thấy Bùi Từ gật đầu thì quay sang nhìn Phương Tri Ý.

Loại len này dùng để đan áo len thì còn được, mặc lên người vừa sáng vừa đẹp. Chứ khăn quàng cổ á?

Quấn kiểu đó chẳng khác nào tự siết cổ mình.

Muốn đẹp thì cũng phải còn thở mới được !

"Chỉ đan một chiếc áo len."

Bùi Từ nghe Phương Tri Ý nói thì nghiêng đầu nhìn cô, biết cô gái nhỏ rất tiết kiệm, lại nhỏ giọng hỏi:"Chỉ cần một chiếc áo len thôi sao? Thực ra xứng thêm một chiếc khăn quàng cổ cũng đẹp."

Chị bán hàng nghe xong vội khuyên:"Đúng vậy, em gái, anh trai em nói đúng, đan thành khăn quàng cổ chắc chắn đẹp lắm, em xem em đẹp như vậy, da lại trắng..."

Phương Tri Ý không để tâm đến lời khen của chị chủ quầy, liên tục lắc đầu:
"Không cần đâu, em chỉ đan một cái áo len thôi."

Cô thực sự sợ Bùi Từ lại bị khí thế nhiệt tình của chị bán hàng làm cho "gục ngã", rồi vung tay mua hết cả đống len về, cho nên vừa nói vừa nhìn chằm chằm anh, tránh cho "phá gia chi tử" này lại vung tay quá trán.

Bùi Từ thấy cô kiên quyết, sợ thật sự chọc cô tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, được được được, em nói cái gì liền là cái gì.

Chị bán hàng thấy Phương Tri Ý dứt khoát không nhượng bộ, chỉ có thể cười trừ, gật đầu phụ họa:
"Được, chị cân len cho em ngay."

Nói xong trong lòng còn lẩm bẩm, hai anh em này thú vị thật, nhìn qua thì tưởng anh trai nắm thế chủ động, ai ngờ cuối cùng người quyết lại là cô em gái nhỏ.

Lúc ấy, len sợi đều bán theo cân, chưa có hàng may sẵn như sau này. Một cô gái trưởng thành, cao tầm mét sáu, nếu muốn đan một chiếc áo len dày dặn để mặc ấm qua mùa đông, thì ít nhất cũng phải tốn đến một cân tám lạng len.

Mà giá len thời này đâu có rẻ—loại thường cũng đã mười lăm, mười bảy đồng một cân, riêng loại pha chỉ bạc như cuộn len kia thì niêm yết hẳn hoi: mười tám đồng rưỡi một cân, không trả giá, không mặc cả.

Tính sơ sơ, chỉ riêng tiền mua len thôi, nếu đan hết một cân tám thì cũng phải tốn hơn ba mươi ba đồng bạc—một số tiền… không nhỏ chút nào. Ở các thành phố lớn, lương của một công nhân kỹ thuật, thợ cả, hay thậm chí cán bộ hành chính cũng chỉ tầm ba mươi sáu đồng mỗi tháng.

Thế nên, một chiếc áo len vừa ấm vừa đẹp, lại mềm tay và bền dáng—với nhiều gia đình mà nói, chính là tài sản quý giá. Có nhà, người lớn mặc xong, áo sờn vai hay dão gấu thì tháo ra, chọn lại đoạn sợi còn tốt để đan lại áo nhỏ cho con cái. Cũng chẳng hiếm chuyện người ta mua áo len rồi cất tủ kỹ càng, chỉ mang ra diện vào dịp Tết hay cưới xin cho “nở mặt nở mày”.

Phương Tri Ý vốn chưa từng thật sự phải lo nghĩ chuyện tiền bạc. Nhưng lúc này, đứng trước con số ấy, cô vẫn không khỏi thấy… thật đắt.

Chị bán hàng nhanh nhẹn cân xong len, dùng túi da bò gói kỹ lại cho cô, còn không quên tặng thêm một cặp que đan áo len, vừa đưa vừa cười nói:
“Cho em que đan luôn nhé, coi như quà tặng kèm!”

“Cảm ơn chị.” Phương Tri Ý lễ phép đáp, rồi cẩn thận bỏ túi len vào chiếc túi lưới đang xách trên tay.

Trong lúc cúi đầu sắp xếp, ánh mắt cô vô tình lướt qua tủ kính bên cạnh. Bên trong có bày mấy cuộn len bông sợi mịn, loại mỏng hơn và nhỏ hơn sợi cô vừa mua—màu nâu cháy và xám đậm, sắc trầm mà đẹp, nhìn qua đã thấy ấm áp.

Cô ngừng tay, nhìn thêm mấy giây.

Nếu dùng loại này đan thành khăn quàng cổ, chắc chắn sẽ rất hợp—cả màu sắc lẫn chất len đều khiến người ta muốn đưa tay chạm thử.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 83



Phương Tri Ý bất giác nghĩ đến những ngày ở đây. Từ lúc mới đến biên giới, cô vẫn luôn được anh cả và anh hai chăm sóc chu đáo. Bùi Từ tuy ngoài miệng hay nói lời châm chọc, mỗi lần xuất hiện giống như là không chọc giận cô liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, nhưng đối xử với cô rất tốt, chẳng bao giờ thực sự để cô thiệt thòi điều gì.

Cô mím môi, trong lòng như có một sợi chỉ lặng lẽ kéo căng:
Hình như... mình vẫn chưa làm gì cho họ cả.

Nghe chị Văn Quân kể, mùa đông ở biên cương khắc nghiệt vô cùng.

Không phải cái lạnh chỉ khiến người ta run rẩy một lúc rồi thôi—mà là rét buốt từ xương sống lan ra từng đầu ngón tay, ngón chân, gió thì cứ như kim châm xuyên qua vải áo, thổi rát mặt, có khi làm rớm máu nơi khóe môi. Những ngày ấy, đất đóng băng, nước giếng thì cạn, tuyết phủ trắng triền núi, cả tháng trời mặt trời không ló nổi một lần.

Thế nhưng, gia quyến trong doanh trại còn có thể ngồi trong nhà sưởi ấm, trùm chăn, nấu canh nóng, đóng cửa gió—chứ bộ đội thì không.

Những người lính dẫu áo mặc chẳng đủ dày, găng tay chưa chắc đủ phát, vẫn phải dậy từ lúc trời chưa sáng để huấn luyện, gác đêm, hành quân, đi tuần dọc đường biên. Có khi còn phải đi hỗ trợ các thôn xóm và khu chăn thả xung quanh khi tuyết rơi, gia súc mất tích, hay dân làng thiếu củi, thiếu gạo.

Nói cách khác, mùa đông bộ đội là những người khó khăn vất vả nhất.

Phương Tri Ý cúi đầu nhìn sợi len trong tay, lại liếc sang những cuộn len bông sợi nhỏ màu nâu cháy và xám đậm trong tủ kính—mắt sáng lên một chút.
Cô vẫn chưa đan áo len thành thạo, nhưng đan một chiếc khăn quàng cổ thì… chắc là được.

Một chiếc khăn đơn giản thôi, nhưng nếu có thể giúp họ bớt đi chút giá lạnh nơi cổ áo mỗi khi gió bấc lùa qua.

Nghĩ vậy, cô chỉ vào sợi len màu nâu cháy trong tủ kính nói: "Chị ơi, chị cân thêm cho em một ít sợi len này nữa."

Chị bán hàng liếc nhìn mấy cuộn len trong tủ kính, rồi hỏi:

“Em gái, đan áo len hay khăn quàng cổ đấy?”

Màu len cô chọn là nâu cháy, phối sắc trầm, nhìn qua là biết dùng cho nam. Chị chủ quầy liền tò mò thêm một câu:

“Đan cho anh trai em hả?”

Phương Tri Ý gật đầu: “Vâng.”

Nghe vậy, chị ta lập tức ngẩng đầu nhìn sang Bùi Từ, ánh mắt như soi thấu ba đời nhà người ta, rồi chuyển sang giọng điệu của một người từng trải, đầy thiện chí góp ý:

“Em gái à, nghe chị nói này, anh trai em tuổi cũng lớn rồi, màu này hợp với người trẻ như em hơn. Anh trai em hợp với màu xám này nè, đứng đắn, chững chạc.”

Bùi Từ vừa nghe cô muốn mua len đan khăn quàng cổ trong lòng vui như nở hoa, cảm thấy không uổng công mình cưng chiều cô, còn biết nghĩ đến mình, chỉ là nụ cười còn chưa kịp nở trên khóe miệng đã bị một câu của chị bán hàng đập về nguyên hình.

Gì cơ? Lớn tuổi? Anh mà lớn tuổi á?

Anh mới có hai mươi ba, thanh xuân chính độ, trai tráng khỏe mạnh, đang trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời quân nhân, thế mà bảo là… lớn tuổi?

Mặc dù đúng là anh lớn hơn cô gái nhỏ mấy tuổi thật, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ? Chị bán hàng này ánh mắt kiểu gì vậy? Hay bị đống len màu xám kia ám vào mắt rồi?

Bùi Từ đứng im không nói, gương mặt nghiêm túc cố giữ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng cũng có chút hoang mang :
Không lẽ thật sự trông mình già đến thế sao?

Bằng không ... tối về soi gương một chút ?

Phương Tri Ý vốn cũng không định dùng màu nâu cháy kia để đan cho Bùi Từ. Tuy lời chị chủ quầy nghe có hơi phũ, nhưng nói thật thì cũng không sai. Bùi Từ đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng không phải cái kiểu trắng trẻo thư sinh, "mặt búng ra sữa" như mấy thanh niên văn phòng thành phố. Mặt mũi anh quá sắc nét, lông mày như dao khắc, ánh mắt thâm trầm, đi đứng luôn mang theo dáng vẻ của người đã qua gió tuyết, là kiểu nam nhân lăn lộn qua mấy năm lính biên giới, không phải loại dễ mềm yếu.

Rõ ràng Bùi Từ cùng tuổi với anh hai, nhưng anh hai lại vô tâm vô phổi, trông như một thiếu niên anh tuấn soái khí, cho người ta cảm giác tuổi tác cũng gần bằng tuổi cô, chứ không già dặn như Bùi Từ.

Tính cách thường quyết định ấn tượng đầu tiên người khác cảm nhận được – mà ở anh, chính là sự trầm ổn. Có lẽ vì vậy nên những gam màu rực rỡ vốn dĩ không hợp với anh, thậm chí còn khiến người ta thấy không ăn nhập, như thể đang cố phủ lên một tấm áo sắc màu cho một khối đá trầm lặng.

Nhưng mà, vẫn phải nhấn mạnh một điều: sự thật thường rất phũ !

Phương Tri Ý nghĩ đến đây thì phì cười, thấy Bùi Từ sắp không nhịn được nữa, vội nghiêm túc nói:
“Không phải đâu ạ, nhà em còn có một anh trai nữa.”

Chị bán hàng còn định nói thêm gì đó, cô đã vội giục:
“Chị ơi, cân cả hai loại giúp em, em lấy hết ạ.”

Trả tiền xong, cô kéo tay áo Bùi Từ lôi đi, đi được vài bước còn không quên quay lại cúi đầu cảm ơn. Chị bán hàng ha hả nhìn dáng vẻ vội vàng của cô gái nhỏ.

Đừng nói, Phương Tri Ý là thực sợ.

Cô thật sự sợ nếu chị bán hàng nói thêm vài câu nữa, thì người nào đó sẽ trở mặt, tìm chị ấy nói lý lẽ. Dù sao, người nào đó cũng rất để ý đến vấn đề tuổi tác.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 84



Ra khỏi tiệm len, Bùi Từ vẫn còn tức tối, vừa đi vừa hừ hừ, tay không ngừng xoa mặt, giọng đầy ấm ức hỏi:
“Dạng Dạng, em nói thật đi, anh già lắm sao?”

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng quan tâm đến chuyện tuổi tác, nhưng hôm nay lại cứ canh cánh mãi trong lòng. Một câu “anh trai em tuổi lớn rồi” của chị bán hàng như cái gai cứ đâm vào tâm can anh suốt từ lúc đó đến giờ.

Phương Tri Ý không ngờ người nào đó lại để tâm đến chuyện này đến vậy. Nhìn dáng vẻ Bùi Từ như thể trong lòng sắp tức chết, nhưng mặt ngoài vẫn cố làm ra vẻ điềm nhiên, cô nhịn không được buồn cười.

Nghe anh hỏi, cô nghiêng đầu, nhìn anh một cách vô cùng "nghiêm túc".

Ánh mắt cô gái nhỏ trong veo, như chứa đầy những ngôi sao vụn, toả sáng lấp lánh. Lúm đồng tiền bên má thoáng hiện, như đang cười mà chưa bật thành tiếng – rõ ràng là đang cố nhịn.

Nhìn nụ cười giấu không nổi ấy, Bùi Từ bỗng nhiên tỉnh táo lại – cô nhóc này chắc chắn đang đắc ý lắm, có khi đang ngầm cười trên đầu anh đây này! Lúc này, có đánh chết cũng không mong cô nói lời dễ nghe.

Thế nhưng, ngoài dự đoán của anh, cô mở miệng, giọng nhẹ nhàng như tiếng suối đầu nguồn:

“Không có, Bùi Từ ca không già.”

Trái tim đang “vỡ vụn thành trăm mảnh” của Bùi Từ vừa được lời này chữa lành, chưa kịp vui sướng thì lại bị một câu sau đó dội một gáo nước lạnh:

“Chỉ là... tuổi hơi lớn một chút thôi, chứ chưa tính là già!”

Bùi Từ: “…”

-------------

Hôm nay là ngày Bùi Từ đưa Phương Tri Ý lên thành phố mua sắm. Thành phố này không lớn như Nam Thành, lại là thành trấn vùng biên cương Tây Bắc, tuy không phồn hoa nhưng lại mang một nét mộc mạc và nhịp sống riêng biệt.

Ngoài thương trường Hồng Sơn mà hai người vừa dạo qua, còn có khu chợ ở đường Hồng Kỳ, bên trong bày bán nhiều loại đặc sản địa phương. Những sản phẩm từ thịt bò, thịt dê của xưởng chế biến trong vùng cũng được đem ra bày bán. Người dân bản xứ còn chở cả phân chuồng, sữa bò, sữa dê ra chợ trao đổi buôn bán.

Cách khu chợ không xa là một quán cơm quốc doanh có tiếng. Món ăn nơi đây không nhiều nhưng đều mang đậm hương vị đặc trưng của vùng Tây Bắc. Ngoài mấy món quen thuộc như sủi cảo, mì sợi ăn kèm thịt bò, thịt dê, quán còn có bánh nướng lò thơm lừng, và đặc biệt là món “cơm tay trảo” – một món ăn dân dã nhưng hiếm gặp ở nơi khác. Nói là cơm, nhưng thực ra là cơm trộn nóng hổi, được xới bằng tay, ăn kèm với rau dưa muối và thịt băm. Một bát cơm đơn giản mà ấm bụng, đậm đà, cực kỳ hợp khẩu vị người bản địa.

Phương Tri Ý từ khi tới đây còn chưa từng nếm thử món đặc sản kiểu này. Hai người vừa bước đến cửa tiệm, cô đã bị mùi thịt trong gió đông quyện lại quyến rũ đến mức phải dừng chân.

Bùi Từ thấy cô có vẻ như sắp lao thẳng tới nồi thịt hầm của người ta, sợ cô bị hiểu lầm là "chưa từng ăn cơm nóng thịt chín", vội vàng kéo về, nhỏ giọng dặn dò:

“Muốn ăn gì thì nói anh, anh đi mua cho. Đừng có chen vào nhìn người ta nấu như thế.”

Phương Tri Ý hừ nhẹ một tiếng, mặt không nhận, nhưng hai vành tai đã đỏ ửng.

Cô đâu có tham ăn – chẳng qua là muốn nhìn xem người ta nấu nướng thế nào thôi. Cô tuy nấu ăn cũng khá, nhưng mấy món đặc sản Tây Bắc kiểu này đúng là chưa từng thấy bao giờ, lại càng chưa từng thử làm.

Điều làm cô ngạc nhiên hơn cả là tiệm cơm quốc doanh ở đây lại rất khác với mấy quán ăn ở Nam Thành. Ở Nam Thành, nhà bếp nằm kín sau quầy, khách chỉ đứng ngoài nhìn thực đơn, gọi món, không thấy được bên trong. Nhưng ở đây, gian bếp được xây mở, sáng sủa rộng rãi, còn quầy thu tiền lại nhỏ và đơn giản. Mùi thịt nướng, mùi dầu sôi, mùi bánh bột mì nóng thơm lừng cứ thế tỏa ra từ khu bếp, chẳng cần rao mời cũng khiến người đi ngang khó lòng mà bước tiếp.

Phương Tri Ý nhìn thấy ngay bên cạnh quầy bếp là cái hố lò chuyên để nướng bánh—bánh bao, bánh bột ngô đều được đặt lên nướng vàng ruộm. Bên kia là một cái bếp than lớn, phía trên đặt một chiếc chảo sâu lòng. Vừa lúc, đầu bếp vừa đổ cả một nồi cơm tay trảo còn nóng hổi vào đó, mùi thơm bốc lên nghi ngút, đang chuẩn bị làm thêm một mẻ mới.

"Em muốn ăn tay trảo cơm." Cô giơ tay chỉ về phía nồi cơm vừa bắc xuống, ánh mắt sáng rỡ đầy mong chờ.

"Được. Còn thịt dê nướng thì sao?" Bùi Từ đứng cạnh cô, hơi cúi người xuống hỏi ý một cách cẩn thận.

Không thể không nói, lúc nghiêm túc lên, Bùi Từ rất ra dáng một người anh, chăm lo chu đáo từng chút, chỉ sợ cô phải chịu một chút xíu uỷ khuất.

“Thôi bỏ đi.” Mấy món kia cô đã thấy nhiều rồi, trong không gian của cô cũng có sẵn nguyên liệu, muốn ăn có thể về nhà tự mình động thủ.

“Được.” Qua mấy ngày chung sống, Bùi Từ cũng xem như hiểu được tính cách của Phương Tri Ý, cô không phải người quá chú trọng ăn uống, nên khi nghe cô nói không cần thì cũng không gượng ép, chỉ lẳng lặng đi đến bên cạnh, múc cho cô một bát canh xương bò hầm.

Loại xương bò này vốn là hàng tồn từ xưởng chế biến thịt, không bán được thì thường được chuyển kèm theo thịt tới các tiệm cơm quốc doanh.

Bên phía tiệm cơm lại không để phí phạm, đem xương bò hầm thành canh, thêm vào cà rốt các loại cho có màu sắc bắt mắt, dinh dưỡng cũng đầy đủ.

Một phần canh sẽ được đặt trong tiệm cơm để phục vụ miễn phí cho khách ăn, phần còn lại được đưa ra ngoài cửa tiệm, dành cho người dân chăn nuôi hoặc công nhân qua lại. Trời lạnh, chỉ cần một chén canh nóng kèm theo chiếc bánh nướng lò là đã đủ no bụng, còn có thể làm ấm cả người.

Năm đó, nơi này là do mười vạn quân sĩ giải ngũ chung tay dựng lên, cho nên đến giờ vẫn còn đậm nét tinh thần “Quân với dân như cá với nước”—phục vụ vô tư, chân thành, gần gũi. Không khí ở đây, đi đến đâu cũng có thể cảm nhận được sự gắn bó ấm áp, quân và dân như người một nhà.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 85



Phương Tri Ý uống một ngụm canh xương bò nóng hổi, lập tức cảm thấy cả người ấm lên.

Lúc này đã gần cuối tháng Chín, thời tiết ở vùng biên cương đã trở lạnh thấy rõ. Khí hậu ở đây hoàn toàn khác biệt với Nam Thành. Bên kia, trời vẫn còn oi bức như trong lồng hấp, trẻ con ở Nam Thành mỗi tối vẫn thường len lén chạy ra hồ sen trong trường học để hái trộm lá. Còn ở nơi này, gió thu hiu hắt đã thổi đến từng góc phố, cả rừng hồ dương cũng đã chuyển sang một màu vàng óng ả rực rỡ.

Nghĩ đến Nam Thành, Phương Tri Ý không khỏi nhớ đến cha mẹ đang ở tận Đông Bắc. Tuy rằng tình cảnh của họ hiện giờ cũng không đến mức quá khổ cực như tưởng tượng, ít nhất không phải giống như những người bị cải tạo lao động, sống lay lắt, ăn không đủ no — nhưng cũng chỉ có thể xem là tạm ổn hơn đôi chút.

Ngày thường, ngoài việc phải tham gia các lớp học chính trị, cha mẹ cô chủ yếu là hỗ trợ giảng dạy cho lũ trẻ tiểu học ở một ngôi làng nhỏ, nơi mà trường đại học cử người xuống hạ phóng

Nghe nói ngôi làng đó nằm sâu trong vùng núi lớn. Cũng may, ở nơi đó cha mẹ cô có phần tự do hơn. Bí thư chi bộ của làng là người tử tế, con trai ông ấy cũng là quân nhân, hiện đang phục vụ trong một đơn vị ở Đông Bắc. Mà vị thủ trưởng của anh ta, lại từng là thuộc hạ cũ của Thái lão thủ trưởng, điều này khiến Phương Tri Ý yên tâm phần nào.

Lão bí thư chi bộ là người rất tử tế. Khi biết cha mẹ cô là giảng viên đại học bị điều đi lao động, ông liền chủ động nhường lại căn nhà tốt nhất trong trường tiểu học ở thôn cho họ ở, ngày thường cũng hay quan tâm, giúp đỡ.

Mỗi lần cô gửi đồ tiếp tế cho cha mẹ, đều là gửi đến chỗ con trai của lão bí thư đang phục vụ trong quân đội, sau đó anh ta sẽ sắp xếp người mang vào tận thôn. Dù thời buổi này không thiếu kẻ mưu mô, chuyên lợi dụng để kiếm chác, thậm chí nhắm vào những người bị hạ phóng như cha mẹ cô, nhưng một khi đồ tiếp tế có dính dáng đến quân đội, bọn họ cũng không dám liều lĩnh ra tay.

Chỉ là, mùa đông sắp tới rồi. Bên ấy còn lạnh hơn cả vùng biên cương, vào đợt rét đậm có khi xuống tới âm bốn, năm chục độ cũng là chuyện thường. Trong nhà vẫn có thể đốt giường đất để sưởi ấm, nhưng muốn có củi thì phải tự lên núi chặt. Cha cô dù là giảng viên, nhưng sức vóc có hạn, liệu có thể chặt đủ củi cho cả một mùa đông không?

Hơn nữa, củi trên núi vốn là tài sản tập thể. Lão bí thư tuy tốt, nhưng trong một cái thôn lớn như vậy, không phải ai cũng vui vẻ nhìn người khác được chia phần dễ dàng. Không ai muốn mất phần lợi mình đang có, dù chỉ là một bó củi sưởi qua ngày.

Phương Tri Ý uống một ngụm canh xương bò nóng hổi, lập tức cảm thấy cả người ấm lên.

Lúc này đã gần cuối tháng Chín, thời tiết ở vùng biên cương đã trở lạnh thấy rõ. Khí hậu ở đây hoàn toàn khác biệt với Nam Thành. Bên kia, trời vẫn còn oi bức như trong lồng hấp, trẻ con ở Nam Thành mỗi tối vẫn thường len lén chạy ra hồ sen trong trường học để hái trộm lá. Còn ở nơi này, gió thu hiu hắt đã thổi đến từng góc phố, cả rừng hồ dương cũng đã chuyển sang một màu vàng óng ả rực rỡ.

Nghĩ đến Nam Thành, Phương Tri Ý không khỏi nhớ đến cha mẹ đang ở tận Đông Bắc. Tuy rằng tình cảnh của họ hiện giờ cũng không đến mức quá khổ cực như tưởng tượng, ít nhất không phải giống như những người bị cải tạo lao động, sống lay lắt, ăn không đủ no — nhưng cũng chỉ có thể xem là tạm ổn hơn đôi chút.

Ngày thường, ngoài việc phải tham gia các lớp học chính trị, cha mẹ cô chủ yếu là hỗ trợ giảng dạy cho lũ trẻ tiểu học ở một ngôi làng nhỏ, nơi mà trường đại học cử người xuống hạ phóng

Nghe nói ngôi làng đó nằm sâu trong vùng núi lớn. Cũng may, ở nơi đó cha mẹ cô có phần tự do hơn. Bí thư chi bộ của làng là người tử tế, con trai ông ấy cũng là quân nhân, hiện đang phục vụ trong một đơn vị ở Đông Bắc. Mà vị thủ trưởng của anh ta, lại từng là thuộc hạ cũ của Thái lão thủ trưởng, điều này khiến Phương Tri Ý yên tâm phần nào.

Lão bí thư chi bộ là người rất tử tế. Khi biết cha mẹ cô là giảng viên đại học bị điều đi lao động, ông liền chủ động nhường lại căn nhà tốt nhất trong trường tiểu học ở thôn cho họ ở, ngày thường cũng hay quan tâm, giúp đỡ.

Mỗi lần cô gửi đồ tiếp tế cho cha mẹ, đều là gửi đến chỗ con trai của lão bí thư đang phục vụ trong quân đội, sau đó anh ta sẽ sắp xếp người mang vào tận thôn. Dù thời buổi này không thiếu kẻ mưu mô, chuyên lợi dụng để kiếm chác, thậm chí nhắm vào những người bị hạ phóng như cha mẹ cô, nhưng một khi đồ tiếp tế có dính dáng đến quân đội, bọn họ cũng không dám liều lĩnh ra tay.

Chỉ là, mùa đông sắp tới rồi. Bên ấy còn lạnh hơn cả vùng biên cương, vào đợt rét đậm có khi xuống tới âm bốn, năm chục độ cũng là chuyện thường. Trong nhà vẫn có thể đốt giường đất để sưởi ấm, nhưng muốn có củi thì phải tự lên núi chặt. Cha cô dù là giảng viên, nhưng sức vóc có hạn, liệu có thể chặt đủ củi cho cả một mùa đông không?

Hơn nữa, củi trên núi vốn là tài sản tập thể. Lão bí thư tuy tốt, nhưng trong một cái thôn lớn như vậy, không phải ai cũng vui vẻ nhìn người khác được chia phần dễ dàng. Không ai muốn mất phần lợi mình đang có, dù chỉ là một bó củi sưởi qua ngày.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 86



Phương Tri Ý từng nghĩ đến việc để cha mẹ đem tiền ra hoặc mang những món đồ cô gửi về đổi lấy vật tư, củi lửa hay chăn bông. Nhưng vừa lóe lên suy nghĩ ấy, cô đã vội vàng dập tắt.

Thời buổi này, tài sản không khác gì con dao hai lưỡi. Ở một nơi nhạy cảm như thôn cải tạo, tiền tài có thể cứu người—mà cũng có thể hại người. Lỡ để lộ ra, không những cha mẹ bị nghi ngờ, mà người chuyển giúp cũng bị kéo theo. Mà trong một thôn núi, tin đồn lan nhanh hơn cả gió đông.

Mỗi lần cô gửi đồ đều phải nhờ tay con trai của lão bí thư chi bộ. Sau đó mới được ông ấy tự mình lặng lẽ mang đến tận tay cha mẹ. Chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế, dù không ai nói ra, nhưng trong lòng người nào cũng ngầm đoán.

Bởi vậy, cô càng thêm lo. Mùa đông sắp tới, cái rét ở vùng Đông Bắc không chỉ là lạnh, mà là thứ lạnh có thể đông cứng cả tâm can người ta. Lạnh đến mức gió rít xuyên tường, thở ra khói trắng. Cha mẹ cô—hai người từng là giảng viên đại học quen sống trong thư phòng, giờ lại phải đối mặt với rét buốt, thiếu thốn, không biết xoay xở thế nào.

Cô nghĩ mãi, lòng như có tảng đá đè nặng.

Khi Bùi Từ bưng cơm quay về, liền thấy cô gái nhỏ đang ngồi thẫn thờ, ánh mắt rỗng tuếch nhìn ra xa như không có tiêu cự. Cô gầy quá, ngồi dưới ánh nắng hanh hao cuối thu, cả người như tan vào nền trời tro bạc.

Anh đặt bát cơm trước mặt cô, chờ vài giây vẫn không thấy động tĩnh gì, liền khẽ quơ tay trước mặt cô một cái. Vẫn không phản ứng.

Bùi Từ hơi nhíu mày, cuối cùng nhẹ nhàng... búng một cái lên trán cô.

“Đang nghĩ gì mà như mất hồn vậy?”

Cô gái nhỏ giật mình hoàn hồn, hai mắt hạnh mở to, ngước lên nhìn anh, trừng mắt chất vấn:
“Anh làm gì thế?”

Phương Tri Ý sống cùng Bùi Từ đã lâu, lại được anh cưng chiều không hề thua kém các anh trai ruột thịt. Thế nên trong vô thức, từ lúc nào không hay, cô đã có thói quen dựa dẫm vào anh, ỷ lại vào anh, đến cả giọng nói cũng vô thức mang theo chút làm nũng.

Có lẽ chính cô cũng chưa từng nhận ra—mỗi lần nói chuyện với Bùi Từ, cô đều vô thức nhỏ giọng, mềm mỏng, lại mang theo vẻ nhõng nhẽo.

Bùi Từ nhìn ra tâm trạng cô gái nhỏ không tốt, không hiểu sao anh chỉ đi lấy cơm quay trở về mà lại như vậy. Nhưng con gái mà, nhất là con gái tuổi mới lớn—tâm trạng thay đổi thất thường như thời tiết cuối thu ở vùng biên giới, vừa nắng đó đã mưa ngay. Hôm qua còn ríu rít cười đùa, hôm nay đã im lặng chẳng buồn để ý.

Trước kia anh còn mơ hồ, không hiểu ra sao. Nhưng sau một thời gian sống chung, Bùi Từ đã dần quen quan sát từng ánh mắt, cử chỉ nhỏ của cô. Cũng vì vậy mà lần này, anh chẳng bận lòng vì thái độ hờ hững hay giọng nói gắt gỏng của cô, chỉ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi bằng giọng điệu trầm thấp, kiên nhẫn:

“Làm sao vậy? Không vui à? Hay là canh không hợp khẩu vị?”

Chỉ một câu đơn giản, nhưng ngữ khí dịu dàng ấy lại như kéo Phương Tri Ý ra khỏi đám mây u ám trong đầu. Cô khựng lại, chớp mắt vài cái rồi dần tỉnh táo.

Lúc này cô mới nhận ra—mình đang giận lây sang anh. Trong khi rõ ràng, Bùi Từ không hề làm gì sai. Anh không nợ cô, cũng không khiến cô bực tức. Ngược lại, anh luôn đối xử tốt với cô, dù phần nhiều là vì thân tình với các anh trai cô.

Nhưng như thế không có nghĩa là cô được quyền giận cá chém thớt. Bùi Từ không đáng bị đối xử như vậy.

Nghĩ tới đây, Phương Tri Ý khẽ mím môi, thấy trong lòng áy náy vô cùng. Cô hít sâu một hơi, rồi nghiêng đầu, ngoan ngoãn nhỏ giọng nói:

“Bùi Từ ca… em xin lỗi.”

Phương Tri Ý bỗng dưng cảm thấy một nỗi vô lực dâng lên trong lòng. Rõ ràng ở mạt thế trước kia, cô từng sống như cá gặp nước, đao to búa lớn, gió tanh mưa máu, chuyện gì cũng dám làm, cũng làm được. Vậy mà hiện tại, ở cái thế giới yên bình này, đến cả việc cha mẹ phải lo lắng qua mùa đông giá rét ra sao, cô cũng bó tay không nghĩ ra nổi cách gì để giúp.

Nực cười thật.

Cô—người từng dám xông vào trại tang thi để cứu đồng đội, từng một tay nấu thuốc chữa bệnh giữa hoang mạc, lại không biết nên chuẩn bị củi gạo thế nào cho đủ một mùa đông dài?

Càng nghĩ càng thấy buồn cười, mà cũng chua xót.

Nhưng rồi rất nhanh, lý trí trong cô lên tiếng: "Không giống, thế giới này không giống mạt thế."

Mạt thế là nơi không có luật lệ, không có điểm tựa, không có đúng sai rạch ròi — chỉ có mạnh được yếu thua. Còn ở đây, dù thiếu thốn, đói khổ, con người vẫn cố gắng sống trong khuôn phép, giữ lấy một chút trật tự, một chút đạo lý làm người.

Cô không thể đem cách sinh tồn của thế giới cũ áp lên hiện tại.

Càng không thể ép bản thân phải luôn cứng rắn, luôn gồng mình như trước nữa. Cô đang học cách trở lại làm một con người bình thường — sống giữa những người bình thường — và chấp nhận những cảm xúc rất đỗi bình thường mà kiếp trước cô từng cho là xa xỉ: hoang mang, bối rối, mệt mỏi, hay cả cảm giác bất lực mà chẳng biết cầu cứu ai.

Nghĩ vậy, cô khẽ thở ra một hơi dài, để mặc cho nỗi chán nản âm ỉ trong lòng trôi đi.

Đúng vậy, cô không còn ở mạt thế, cô đang ở đây, cô không cần phải gánh mọi thứ lên vai, không cần phải giỏi giang trong mọi việc mới được công nhận là “đủ tốt”. Chỉ cần sống – từng ngày một – học lại cách làm người tử tế, biết yêu thương, biết quan tâm, và cũng biết mở lòng để được yêu thương lại.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 87



Bùi Từ nghe cô chủ động xin lỗi thì vừa đau lòng vừa thương xót. Nháy mắt đã hiểu vì sao cô không vui—ngoài kia, người qua lại đã bắt đầu khoác áo bông dày cộp, gió bấc hun hút lùa về, lạnh buốt đến tận lòng người.

Cô đang lo cho cha mẹ ở phương Bắc.

“Muốn nói cho anh nghe một chút, vì sao lại không vui không?” Bùi Từ vừa nói, vừa nhét chiếc muỗng cơm vào tay cô.

Phương Tri Ý múc một thìa cơm đưa lên miệng, bất giác cảm thấy—thức ăn quả thật là thứ có thể an ủi lòng người.

Cơm nấu từ gạo tuyết trắng, tẩm mỡ dê đặc trưng vùng Tây Bắc, vừa thơm vừa bóng, mềm mịn nơi đầu lưỡi.

Cà rốt xào tuy hơi ngọt, là món không phải ai cũng quen ăn, nhưng cô lại thấy ngon đến lạ thường.

Ăn được vài miếng, sắc mặt cô đã dần tươi lên, khôi phục lại dáng vẻ tích cực thường ngày. Cô ngẩng đầu, nhìn Bùi Từ hỏi:

“Bùi Từ ca, nhà anh ở Bắc Kinh, anh còn từng đi qua mấy vùng phương Bắc nữa phải không? Giờ bên đó chắc lạnh lắm nhỉ? Nếu mặc áo lông và giày da như chúng ta bây giờ, liệu có bị lạnh đến phát run không?”

Cô lại hỏi tiếp, ánh mắt sáng trong:

“Còn ở trong phòng ấy, nếu không có giường đất đốt nóng, đóng cửa lại mà ngồi viết chữ, có bị cóng tay không?”

Cha cô, dù đi tới đâu, cũng không bỏ được thói quen đọc sách, nghiên cứu—dẫu điều kiện kham khổ tới mấy, ông cũng nhất định kiên trì. Phương Tri Ý hiểu điều đó.

Người ta thường hay tưởng tượng theo cách của mình về những điều chưa từng trải. Dù là ở mạt thế hay ở thời đại này, Phương Tri Ý đều chưa từng thật sự trải qua một mùa đông cực hàn của phương Bắc. Cô chỉ nghe mấy thím mấy cô trong khu nhà quân nhân kể qua vài câu, nhưng trong đầu đã tự khắc ra đủ kiểu hình ảnh—liệu cái rét đó có giống như rơi thẳng xuống hầm băng không?

Nhưng cô biết, Bùi Từ chắc chắn biết.

Cô muốn nghe anh nói.

So với các cô các thím, cô càng tin tưởng anh.

Cô gái nhỏ rõ ràng lo lắng, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn cố gắng nghĩ theo hướng tích cực. Giọng nói dịu dàng, ánh mắt trong trẻo, nhưng sâu trong đó lại ánh lên sự kiên định hiếm thấy.

Cô gái nhỏ này, tuy thỉnh thoảng còn trẻ con một chút, nhưng lại khiến người ta không thể giận nổi. Ngược lại, chính sự lạc quan đến cố chấp ấy khiến người ta không thể xem thường. Nhìn thì yếu ớt, mỏng manh, nhưng bên trong lại như cất giấu một nguồn sức mạnh âm thầm không bao giờ cạn.

Vừa rồi còn buồn rầu ủ rũ, chớp mắt đã chủ động nghĩ cách giải quyết. Cô giống như mầm cây giữa mùa đông giá rét, nhỏ bé mà cứng cỏi.

Chỉ là lần này, cô nghĩ hơi nhiều rồi.

Bùi Từ khẽ thở dài, dịu giọng an ủi:

“Chuyện em lo, bọn anh đã có cách xử lý. Cái đầu nhỏ thế kia, sao lại suốt ngày ôm hết việc vào người? Không phải em còn có anh cả, anh hai và cả anh đây sao? Yên tâm, không ai trong bọn anh là kẻ vô dụng đâu.”

Nói rồi, anh không kìm được mà đưa tay nhéo nhẹ má cô một cái, giọng dỗ dành như trẻ con:

“Mau ăn cơm đi, để nguội lại sinh bệnh đấy.”

Phương Tri Ý không hề để tâm đến việc Bùi Từ xem cô như trẻ con mà véo má. Trái lại, cô còn thuận theo, lấy lòng hỏi nhỏ:

“Là giải quyết xong rồi à? Là đại ca em lo à? Không đúng… có phải là anh không?”

Thật ra, trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ. Nếu nói việc này do anh cả giải quyết, cô vẫn thấy hơi… khó tin.

Dù anh cả còn trẻ nhưng đã được giữ chức tham mưu trong căn cứ, rõ ràng là người có thực lực. Thế nhưng tuổi đời vẫn còn ít, nền tảng trong quân đội chưa đủ sâu, muốn chen chân vào mấy chuyện phức tạp thế này thì e là không dễ. Nếu thật sự thuận lợi như vậy, trước kia anh đã chẳng phải vất vả xoay sở đến thế.

Còn anh hai thì càng khỏi bàn, rõ ràng có tâm, có sức, nhưng chưa có bản lĩnh đó.

Bùi Từ nhìn bộ dáng cô bé tò mò muốn biết cho bằng được, không nhịn được bật cười khẽ.

Thế nhưng Phương Tri Ý lại tưởng anh cố tình không chịu nói, lập tức giở tuyệt chiêu dỗi yêu:

“Bùi Từ ca ~ Bùi Từ ca ~…”

Bùi Từ nghe giọng cô kéo dài mềm nhũn, chỉ cảm thấy trái tim cũng bị kéo theo, mềm ra từng mảnh. Lúc này, cô có mở miệng đòi sao trên trời, chỉ e anh cũng không chút do dự mà gật đầu đồng ý.

Anh khẽ nói:
“Là cha anh.”

“Bùi lão thủ trưởng?” Phương Tri Ý kinh ngạc hỏi lại, “Chuyện này… cũng kinh động đến bác ấy sao?”

Chuyện này tất nhiên chưa đến mức phải kinh động tới ông ấy. Chỉ là lúc đó Phương gia vừa mới gặp nạn, chú Thái liền chủ động liên hệ với cha anh.

Mấy năm gần đây, những chuyện như thế này không phải hiếm. Ở trong hệ thống, nhất là ở trung tâm chính trị như thủ đô, ai cũng biết rõ bên trong phức tạp cỡ nào. Lúc gió đổi chiều, có người thăng, ắt có kẻ bị đạp xuống—nhiều khi chẳng cần đến lý do chính đáng, chỉ cần một câu khẩu hiệu là đủ.

Chú Thái là lão chiến hữu của cha anh, phải khó khăn lắm mới nhờ cậy đến ông, ông tất nhiên là không thể nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng giúp thì cũng chỉ giúp được một phần. Mấy năm nay ông cũng từng âm thầm bảo vệ không ít người quen cũ bị “lôi” ra đấu tố, nhưng đa số chỉ có thể giúp họ không bị gán thêm tội nặng, hoặc tìm cách để họ được hạ phóng đến vùng điều kiện sống không quá khắc nghiệt. So với cảnh bị đưa ra đồng hoang nước độc, sống không bằng chết, thì ít ra còn có thể giữ được mạng.

Chuyện của Phương gia lần này, ông chỉ có thể lo để con cái họ không bị liên lụy quá nặng, giúp cha mẹ Pương Tri Ý xuống vùng nông thôn đỡ cực hơn đôi chút. Dù sao sự việc lần này quá ồn ào, lại xảy ra ngay trong trường đại học – nơi bị theo dõi sát sao nhất – khiến ngay cả ông cũng không thể can thiệp sâu.

Vì thế nên khi Bùi Từ tìm đến cha mình, ông không do dự mà đồng ý ngay. Tuy hiện giờ vợ chồng Phương gia vẫn buộc phải tiếp tục lưu lại nơi hạ phóng thêm một thời gian, nhưng ít nhất ông có thể đảm bảo họ được bố trí ở khu vực có điều kiện sinh hoạt tốt nhất trong khả năng của mình.

Nói thì nhẹ, nhưng thực ra đã là vô cùng quý giá. Thời này, người ta rớt xuống chỉ vì một tờ truyền đơn, một câu nói sai giờ, một bài giảng không hợp khẩu vị. Cái gọi là ‘giảng viên đại học’, chỉ cần bị dán nhãn sai lập trường, thì cũng chẳng khác gì ‘phần tử phản động’.

Cha anh đã nhìn thấy quá nhiều cảnh người tài bị vùi dập, lòng ông vừa tiếc vừa bất lực. Ông biết mình cũng chỉ là một mắt xích nhỏ trong guồng máy lớn, giữa lúc gió mưa mịt mù thế này, có thể giữ được người nào, hay người nấy.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 88



“Cho nên… Bùi thủ trưởng phái chính cảnh vệ viên của mình đến thăm cha mẹ em sao?”
Phương Tri Ý tròn xoe mắt nhìn anh, giọng run run, không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng.

Bùi Từ khẽ gật đầu.

“Không chỉ là thăm,” anh nói chậm rãi, giọng trầm ấm, “anh còn nhờ đồng chí Trần chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết để hai bác chống chọi qua mùa đông. Nơi đó lạnh buốt, hai bác mới đến, chắc còn chưa quen. Lỡ có thiếu thốn thì khó xoay xở lắm.”

Từ khi trời bắt đầu trở gió, Phương Tri Ý đã lo gửi quần áo giữ ấm cho cha mẹ. Biết được điều đó, Bùi Từ liền âm thầm liên hệ đồng chí Trần chuẩn bị thêm từ gạo, mì, thịt, dầu mỡ, thậm chí đến cả vài món đồ khô dễ cất trữ đóng gói cẩn thận, giao cho một chiến hữu đáng tin mang đi cùng.

Người ở đó không ai biết cụ thể thân phận người đưa đồ. Nhưng chỉ cần thấy quân trang gọn ghẽ, thái độ nghiêm chỉnh, lời lẽ rành rọt—cũng đủ khiến những kẻ nhiều chuyện quanh đó nín lặng, không dám tọc mạch.

Tất cả những điều ấy, Bùi Từ chưa từng nhắc đến với cô.
Không phải vì muốn giấu, mà là không muốn cô thấy nặng lòng.

Anh biết cô là người có ân tất báo.

Nhưng có đôi khi, sự cảm kích quá mức lại trở thành áp lực không cần thiết.

Dù sao anh làm là vì thấy cần làm, không phải để đợi một câu cảm ơn từ ba anh em họ Phương.

Phương Tri Ý vốn không giỏi che giấu cảm xúc. Ở mạt thế, hoàn cảnh ép cô phải thu mình lại, sống từng ngày như bước trên lưỡi dao—chỉ một ánh mắt lệch cũng có thể mang tai họa. Mặt không được lộ cảm xúc, lời không thể quá thật lòng, trái tim phải giấu kín sau tầng tầng lớp lớp phòng bị.

Nhưng bây giờ thì khác.

Thế giới này vẫn có khổ cực, vẫn có bất công, nhưng ít nhất còn có lý, có tình. Bên cạnh cô là những người thật sự tốt với cô, không vì lợi ích, cũng chẳng vì bắt buộc. Họ âm thầm nghĩ cho cô, lo trước từng bước, che gió chắn mưa, không ép cô phải gồng mình mạnh mẽ.

Ở đây, cô được phép yếu đuối. Được thở phào. Được dựa vào người khác.

Vậy thì… còn gì phải giấu nữa?

Tiếng cười trong veo của cô vang lên như nắng sớm tan băng. Bùi Từ nghe mà cũng bật cười theo, quay sang nhìn cô:
“Vậy là vui đến thế rồi à?”

Cô gật đầu, môi cong cong, lúm đồng tiền hiện rõ nơi khóe má như giọt rượu ấm, toả ra hương ngọt lành giữa mùa đông lạnh.

“Bùi Từ ca,” cô nghiêng đầu, giọng reo như gió, “anh đúng là lợi hại thật đấy!”

Nói rồi lại có chút đắc ý, kiểu như anh giỏi là cô cũng được nở mày nở mặt theo.
Bùi Từ nhìn ánh mắt sáng rỡ và sùng bái ấy của cô, lòng mềm hẳn đi.

Ánh mắt ấy, niềm tin ấy… là vì anh mà có. Là vì anh đã đứng ra che chở cô.

Cảm giác ấy, thực sự khiến người ta chỉ muốn nâng niu cô thêm nữa.

Anh bật cười khẽ, giọng cố làm nghiêm nhưng lại mang theo ý cưng chiều:
“Giờ mới là bắt đầu thôi. Mấy chuyện lo nghĩ này, từ giờ giao cho ba anh—hai ông anh ruột của em, và một ông anh không ruột mà ruột hơn cả ruột đây. Em chỉ cần an tâm sống tốt là được.”

Phương Tri Ý vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Tuy thường ngày cô quen tự mình xoay sở, nhưng lần này quả thật là nhờ Bùi Từ giúp mà chuyện nan giải đã có lối ra. Không nịnh vài câu, chẳng phải quá vô tâm rồi sao?

Biết cha mẹ ở vùng hạ phóng đã được đơn vị chiếu cố ổn thỏa, trong lòng cô như trút được tảng đá lớn. Còn chưa bước khỏi cửa sau nhà ăn quốc doanh, cô đã bắt đầu tính toán: dạo này thời tiết khô ráo, phải tranh thủ gửi thêm ít đồ tiếp tế cho cha mẹ.

Bùi Từ liếc thấy ánh mắt sáng rỡ của cô gái nhỏ, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ—tâm trạng thay đổi còn nhanh hơn trời tháng Ba, mới nãy còn ủ ê như mèo mắc mưa, giờ đã cười tươi như hoa hướng dương.

Ra khỏi cửa sau, Phương Tri Ý còn không quên tỏ lòng trung thành, nghiêm túc thề thốt:

“Bùi Từ ca, sau này anh có việc gì cần, em nhất định muôn lần chết cũng không từ!”

Giọng điệu lại mềm như kẹo kéo, đôi mắt long lanh như sương sớm, cứ như thể chỉ thiếu nước mọc thêm hai tai thỏ là thành thú bông.

Muôn lần chết không từ?

Bùi Từ nhướng mày, ánh mắt thoáng nét nghi ngờ. Câu này nghe quen tai thật. Trước đây không phải anh cũng từng bị anh hai của cô gái nhỏ này nói câu y xì vậy à? Kết quả thì sao—người ta còn chưa giúp được gì đã “tiện tay” hố anh một trận.

Cô có thể khác anh hai của cô ?

Anh cười khẽ, giọng có phần trêu chọc:

“Muôn lần chết thì thôi miễn. Sau này em chỉ cần bớt cãi nhau với anh, đừng làm anh tức đến nỗi phải thăng thiên là anh thấy cũng đủ biết ơn rồi.”

Phương Tri Ý bật cười thành tiếng, đôi mắt cong cong như trăng non đầu tháng, môi hồng khẽ nhếch:

“Được nha, được nha, Bùi Từ ca, anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ rất ngoan!”

Bùi Từ liếc cô một cái.

Yên tâm?

Anh khẽ cười khổ—không hiểu sao, mấy lời hứa của cô gái nhỏ này, càng nghe lại càng không thấy đáng tin chút nào...
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 89



Dưới cái nắng ban mai rực rỡ của ngày "Tổng vệ sinh toàn đơn vị", hay còn gọi thân mật theo khẩu ngữ quân khu là “đuổi đại tập nhật tử” đã bắt đầu rồi. Những ngày thế này, mọi phương tiện trong căn cứ đều được huy động tối đa, từ xe tải lớn chuyên chở vật tư, nhu yếu phẩm, quân trang đến cả quân nhân.

Sáng sớm tinh mơ, một chiếc xe vận tải cỡ lớn đã nhận lệnh điều động ra cổng phía nam.

Trong thời buổi vật tư khan hiếm, cơ giới hóa còn chưa phổ cập, kiếm được một chuyến xe trống quả là của hiếm. Nắm bắt được thời cơ xe tải lớn được điều đi giao quân dụng, Bùi Từ đã “chặn đầu” xe, tiện đường đưa Phương Tri Ý từ căn cứ ra thành phố.

Vốn dĩ, căn cứ có một chiếc xe Jeep quân dụng đang rảnh rỗi. Sáng sớm, chiến sĩ lái xe đã chở một đoàn trưởng cùng vợ anh ta ra ga tàu hỏa, xong xuôi liền có thể về căn cứ. Nào ngờ, vừa trả người xong thì nhận được chỉ thị khẩn cấp, chiến sĩ lái xe ấy phải lập tức khởi hành đi Ninh Thành thực hiện nhiệm vụ. Thế là, chiếc Jeep đành tạm để lại ở trạm phân phối vật tư thành phố.

Bùi Từ đứng trước mớ túi to túi nhỏ chất thành đống của Phương Tri Ý mà thấy đau đầu.

Nghe nói hôm nay xe vận tải lớn của căn cứ còn có nhiệm vụ tiếp đón một đám thanh niên trí thức. Anh thì không sao, nhưng cô gái nhỏ thì ... Bùi Từ căn bản là không có ý định chen chúc với đám đông ấy.

Thế nên anh liền gọi điện thẳng xuống đội xe của căn cứ, lấy danh nghĩa nhu cầu công vụ mà xin phép sử dụng một chiếc xe nhàn rỗi đang dừng tại trạm phân phối vật tư thành phố.

Nghe nói không cần chen lấn trên chiếc xe vận tải lớn, Phương Tri Ý vui vẻ ra mặt. Thật ra, ngồi chiếc xe kia cũng không đến nỗi mệt, ở thời điểm này còn có xe, xe còn có ghế dựa vào thành thùng xe khá thoải mái, sáng nay cô chính là như vậy đi đến đây. Nhưng xe lớn sao sánh bằng xe con tiện nghi?

"Đi thôi, chúng ta đi lái xe," Bùi Từ nói, rồi kéo Phương Tri Ý đi về phía bãi đỗ xe.

Hai người còn chưa đến được bãi đỗ xe thì đã thấy phía bên kia một hàng dài người đứng ngay ngắn, trên người ai nấy đều cài những bông hoa hồng to rực rỡ. "Bên kia đang làm gì vậy?" Phương Tri Ý tò mò hỏi.

"Hôm nay có một nhóm thanh niên trí thức đến, người của nông trường đang ra đón họ," Bùi Từ đáp.

À phải rồi, thời đại này cả nước đều tuyên truyền phong trào thanh niên trí thức lên núi xuống làng xây dựng Tổ quốc, đặc biệt là ở những vùng biên cương, nơi cần rất nhiều thanh niên trí thức cống hiến. Bởi vậy, mấy năm nay cả nước đều rầm rộ phong trào xuống nông thôn. Trong số đó, có rất nhiều người thực sự mang một tấm lòng nhiệt huyết xây dựng Tổ quốc, nhưng cũng có những người bất đắc dĩ hoặc vì những lý do khác mà phải đi.

Chẳng hạn như cô gái trẻ với bông hoa hồng to cài trên ngực, hai b.í.m tóc tết chặt còn quấn ruy băng đỏ. Cô ấy là Trương Giai Diễm, người Hải Thành. Cha cô ta vốn là phó xưởng trưởng xưởng quốc doanh, mẹ là nhân viên bán hàng ở Bách hóa đại lâu, anh trai là chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng của xưởng. Em trai cô ta mới mười tuổi. Theo lý mà nói, cô ta không cần phải xuống nông thôn. Nhưng vì người bạn học nam mà cô ta thích muốn xuống nông thôn, cô ta sợ anh ta bị người khác cướp mất nên liền lập tức đăng ký đi theo.

Trương Giai Diễm chỉ nghe nói cuộc sống xuống nông thôn rất khổ, nhưng không ngờ ngay từ lúc bắt đầu đã khổ đến mức này. Mấy ngày mấy đêm trên tàu hỏa đã đành, vừa xuống xe đã là một nơi hoang vu, lạnh lẽo và khô cằn, gió thổi đến rát mặt, mái tóc tết tỉ mỉ của cô ta cũng sắp bện lại. Đã vậy, có người còn vô ý dẫm một chân lên đôi giày da mới tinh của cô ta. Trương Giai Diễm lập tức nổi đóa: "Vương Á Lệ, mắt cô mù hay sao mà không nhìn thấy người?"

Vương Á Lệ cũng chỉ là bị người phía sau xô đẩy nên mới dẫm phải Trương Giai Diễm. Vốn định nói lời xin lỗi, ai dè chưa kịp mở miệng đã nghe đối phương trách mắng.

Vốn dĩ lúc ở trường học, cô ta và Trương Giai Diễm đã nhìn nhau không vừa mắt, có điều, do hoàn cảnh gia đình Trương Giai Diễm không phải là loại dễ chọc, nên Vương Á Lệ dù có ghét đến đâu cũng không dám trực tiếp đối đầu. Nhưng giờ đã đến một nơi xa xôi thế này, "núi cao hoàng đế xa" cô ta còn sợ cái gì ?

"Ồ dẫm trúng cô sao. Xin lỗi nha, tôi thật sự không nhìn thấy có người."

Trương Giai Diễm sửng sốt. Không ngờ Vương Á Lệ cái hũ nút này lại dám đương trường đối đầu với cô ta. Cô ta tức giận trừng mắt: "Ý gì ? Cô bảo tôi không phải người?"

"Đó là cô tự nói đấy chứ."

"Vương Á Lệ, cô ..." Trương Giai Diễm trước đây ỷ vào anh trai và cha ở Hải Thành, không coi ai ra gì, ai làm cô ta không vui, nhẹ thì châm chọc mỉa mai, nặng thì trực tiếp động thủ, dù sao cũng có người ở phía sau giải quyết hậu quả, nên theo thói quen lại giơ tay lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back