Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 240



Hà Tú Phân muốn chia hai căn nhà đó, ý của bà ta là để một căn nhà cho con gái, một căn nhà khác thì bốn con trai tự chia với nhau.

Bà ta yêu thương con gái từ khi còn nhỏ, bà ta nói: "Tôi sinh Bạch Huệ rất khó khăn, đầu tiên là khó sinh, sau đó là phòng sinh bị cháy, nếu không nhờ có tiếng khóc của Bạch Huệ, tôi chưa chắc đã sống được đến bây giờ. "

"Mấy đứa con trai đều là loại cưới vợ quên mẹ, chỉ có Bạch Huệ là hiếu thuận nhất, thường xuyên trở về bầu bạn với tôi. Lần trước bà Tiên bắt nạt tôi, mấy cha con các ông đều làm con rùa đen rúc đầu, chỉ có Bạch Huệ là xông lên bảo vệ mẹ nó!"

"Ông nói xem, tôi có thể không thương Bạch Huệ được sao, dù sao tôi cũng mặc kệ, hai căn tứ hợp viện kia phải để lại một căn cho Bạch Huệ, căn còn lại mấy anh em nó muốn chia thế nào thì tùy, bán hay cho thuê là tùy bọn họ.”

"Nếu ông không chia xong trong trước hôn lễ của tiểu Dặc, ông đừng nghĩ tới việc tham gia hôn lễ của nó!"

Nghiêm Chính Sinh thấy bạn già nhượng bộ, chỉ vì muốn phân chia tài sản trước thời hạn.

Dựa theo ý định ban đầu của ông ấy, gia sản trong nhà phải được chia đều cho năm đứa con trong nhà, nhưng Hà Tú Phân thiên vị, khăng khăng muốn chia cho con gái một căn nhà riêng.

Nghiêm Chính Sinh không còn cách nào khác, đành gọi điện thoại cho bốn con trai, lão Nhị ở bên ngoài, năm xưa vợ mâu thuẫn đến mức cạch mặt với mẹ ông ấy, nên đã nhiều năm không trở lại.

Ý của lão nhị là, bọn họ muốn chia nhà thế nào cũng được, ông ấy không có ý kiến gì cả, nhưng có một điều cần phải nói trước, sau này ông ấy chỉ bỏ tiền cho cha mẹ dưỡng già chứ sẽ không chăm sóc.

Lão Nhị còn nói: "Nếu mẹ đã thương em gái như vậy, vậy tương lai em gái và em rể chăm sóc cho mẹ khi về già đi."

Cả gia đình lão Đại và lão Tam đều tới, hai con dâu tự nhiên là có câu oán giận, nhưng Hà Tú Phân quen thiên vị con gái từ nhỏ, con trai còn chưa mở miệng, bà ta đã lôi đạo đức ra để dạy dỗ con trai.

"Con là do mẹ nuôi lớn, nhà cũng do tổ tiên truyền lại, chứ không phải do các con kiếm, mẹ muốn cho ai thì cho, các con làm con trai mà không có ý cảm kích, lại còn dám nói mẹ?"

Nghiêm lão đại, Nghiêm lão tam đều là người chính trực có tiếng ở đơn vị, tự nhiên không chịu đeo danh bất hiếu trên lưng.

Còn về nhà, bọn họ đều đã sớm được đơn vị phân nhà, tuy vợ mình bất mãn, nhưng đúng như lời Hà Tú Phân nói, đó là đồ của cha mẹ, phận làm con không thể vươn tay ra đòi, bọn họ muốn cho ai thì cho. Nghiêm lão đại, Nghiêm lão tam đều tỏ thái độ: "Chúng con nghe theo lời sắp xếp của cha mẹ."

Đến lúc này, Hà Tú Phân mới hài lòng, về phần lão Tứ, a... Ai thèm quan tâm ý kiến của lão Tứ, cho nó một phần đã là may lắm rồi, nó không cần thì thôi. Hơn nữa, hôm nay lão Tứ không trở lại.

Nghiêm Chính Sinh nói: "Nếu các con đều không ý kiến, vậy sẽ chia nhà theo ý kiến của mẹ con..."

"Con có ý kiến." Nghiêm Bình Châu bước nhanh đi từ cửa vào.

Ông ấy nhận được điện thoại của Nghiêm Chính Sinh, nói Hà Tú Phân vội vàng muốn chia nhà cho con gái. Nghiêm Bình Châu cũng thầm kết luận, em gái nuôi từ nhỏ đến lớn trong nhà không phải là em gái ruột nhà bọn họ.

A, thứ hàng giả này, còn muốn nhà của nhà họ Nghiêm?

Ông ấy lập tức xin chỉ thị của cấp trên, nói vụ án này cho Nghiêm Chính Sinh, hiện tại bên phía Tống Liêm mới xác định được ba gia đình, cũng đã thông báo đến ba gia đình có con bị đánh tráo kia.

Bên phía nhà họ Nghiêm còn chưa có chứng cứ xác nhận Nghiêm Bạch Huệ là đứa trẻ được cố tình ôm sai, nhưng có hiềm nghỉ rất lớn.

Cộng thêm Nghiêm Chính Sinh xuất thân từ người lính, lãnh đạo thượng cấp cân nhắc đến lòng trung thành của Nghiêm Chính Sinh, nghĩ ông ấy có thể bảo vệ bí mật, nên đồng ý để Nghiêm Bình Châu nói vụ án này cho Nghiêm Chính Sinh.

Thấy con trai trở lại, Nghiêm Chính Sinh nói: "Lão Tứ, con nghe cha nói..."

Nếu không phân chia tài sản theo yêu cầu của Hà Tú Phân, cái nhà này sẽ không thể bình yên nổi.

Quả nhiên, thấy Nghiêm Bình Châu phản đối, Hà Tú Phân nổi giận quát: "Con có tư cách gì phản đối, nhà không phải do con thay cha mẹ kiếm được, mẹ muốn chia nhà cho ai thì chia. Mẹ quyết định, chia hai căn nhà cho em gái con, sau này mẹ cũng không cần bốn đứa bất hiếu các con chăm sóc tuổi già nữa, cút hết cho mẹ!"

Nghiêm Bình Châu lạnh lùng nói: "Xin lỗi, nhà này là sản nghiệp tổ tiên của họ Nghiêm, mẹ không có tư cách cho con gái mẹ, chỉ có cha mới có tư cách."

Ông ấy lại quay sang nói với Nghiêm Chính Sinh: "Cha đừng vội chia nhà, con có lời muốn nói với cha."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 241



Nghiêm Chính Sinh và con trai đi vào thư phòng trên tang hai, những người khác ngồi chờ ở phòng khách tầng một.

Hà Tú Phân không tin, lão Tứ có thể dùng cách gì để thuyết phục ông già không chia nhà, không chia nhà thì sẽ ly dị, xem ông già có bỏ được mặt mũi không.

Nghiêm lão đại không lên tiếng, lão Tam bị vợ lẳng lặng kéo sau lưng, ông ấy cũng muốn hỏi: "Mẹ ơi, nếu bàn về hiếu thuận thì chúng con không thể kém hơn em gái được, tại sao mẹ chỉ thiên vị em gái?"

Hà Tú Phân cười lạnh nói: "Em gái con đặt mẹ ở trước chồng nó, còn các con thì sao, trong lòng các con chỉ có vợ, còn có người mẹ ruột này không?"

Hai con dâu liếc nhìn nhau, con lớn tự nhiên sẽ phải rời khỏi cha mẹ, nhà bọn họ toàn là con trai, chẳng lễ con trai cưới vợ xong là bọn họ phải làm trời làm đất, cảm thấy con dâu cướp con trai à?

Vậy thì không cho con trai cưới vợ nữa là xong.

Bọn họ đều mong đợi, đều hy vọng hy vọng lão Tứ có thể thuyết phục ông cụ Nghiêm, ngay cả khi bọn họ không muốn căn nhà đó lắm, bọn họ cũng không phục, chia cho ai cũng được, chỉ cần đừng chia cho Nghiêm Bạch Huệ.

Trong thư phòng, Nghiêm Chính Sinh nói: "Lão TỨ, tính cách của mẹ con càng ngày càng nóng nảy, uy h**p cha nếu không chia phòng theo ý của bà ấy thì sẽ ly dị. Cha mẹ đã từng này tuổi rồi, còn ly dị nữa thì bốn anh em các con biết giấu mặt vào đâu?"

"Cho dù các con không quan tâm, bên dưới còn có cháu trai cháu gái chưa lập gia đình, nếu cha mẹ thật sự ly dị, con nói xem bọn trẻ sẽ nghĩ thế nào. Cha đã nghĩ rất nhiều rồi, làm vậy cũng không phải là thiên vị."

Nghiêm Bình Châu ngồi xuống, mở rộng cánh cửa lòng với cha mình, nói: "Cha ơi, nếu cha thật sự chia nhà cho Nghiêm Bạch Huệ, mấy anh em chúng con mới không còn mặt mũi làm người nữa."

"Con nói vậy là có ý gì?"

Nghiêm Chính Sinh rất hiểu mấy đứa con trai của mình, bọn họ đều không thừa kế tính cách vô lý của Hà Tú Phân, lão Tứ sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.

Ông ấy cảm thấy nặng nề hỏi: "Có phải Bạch Huệ đã làm chuyện gì mất mặt ở bên ngoài không?"

Nghiêm Bình Châu cười khẩy nói: "Còn nghiêm trọng hơn nhiều, nếu làm không tốt, bốn anh em bọn con có thể sẽ bị nó hại chết. Nghiêm Bạch Huệ có khả năng đã phản quốc, giúp tổ chức tình báo ngầm thu thập thông tin tình báo."

Nghiêm Bình Châu tuyệt đối sẽ không bịa ra hành vi phạm tội nghiêm trọng như vậy để ngăn cản việc phân chia tài sản.

Ông ấy nói Nghiêm Bạch Huệ có khả năng đã phản quốc, vậy là đã có tám chín phần chứng cứ.

Con gái nhà ông ấy được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, bà ta ăn thịt các anh chỉ có thể uống nước canh, đến khi tốt nghiệp đã có gia đình sắp xếp công việc, mỗi tháng còn cho bà ta thêm tiền sinh hoạt, một tháng thì có đến nửa tháng là về nhà mẹ ăn Ở.

Sinh con ra đã có bảo mẫu trông, tiền còn là do ông ấy bỏ ra. Có thể nói, nhìn khắp cái Bắc Kinh này, cũng không có nhiều người sống tốt hơn Nghiêm Bạch Huệ.

Nghiêm Chính Sinh cảm thấy tim mình đau quặn thắt lại, ông ấy ôm ngực không thể nào hiểu nổi nói: "Tại sao.. tại sao Bạch Huệ phải phản quốc, gia đình đối xử tốt với nó như vậy, nó không biết làm như vậy là sẽ hại chết cả nhà à?"

Nghiêm Bình Châu vội đi lấy thuốc trợ tim cho Nghiêm Chính Sinh uống, giúp ông ấy hòa hoãn lại, rồi mới nói ra nguyên nhân.

"Nghiêm Bạch Huệ không phải là con gái ruột của nhà họ Nghiêm, nó bị tổ chức tình báo đánh tráo vào nhà chúng ta, sau khi được tổ chức tình báo tìm tới, nó lại lựa chọn đầu phục bọn họ."

Sau đó, ông ấy kể lại cặn kẽ quá trình cho Nghiêm Chính Sinh nghe.

Nghiêm Chính Sinh không ngờ, câu chuyện ly kỳ lại phức tạp này thật sự xảy ra ở nhà họ Nghiêm.

Dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường, bà ta nên thú nhận với nhà họ Nghiêm.

"Tại sao nó lại lựa chọn con đường không có đường quay về đó, ngay cả khi nhà họ Nghiêm tìm được con gái ruột về, cha và mẹ con cũng sẽ không mặc kệ nó, nó là do chúng ta tự tay nuôi lớn, sao có thể mặc kệ nó được. Nó gọi chúng ta là cha mẹ suốt mấy chục năm, chẳng lẽ không biết nhà họ Nghiêm chúng ta là gia đình thế nào?"

Nghiêm Bình Châu giễu cợt nói: "Bởi vì nó ích kỷ, nó không muốn em gái ruột của chúng con trở về chia sẻ sự cưng chiều của cả nhà dành cho nó. Tống Liêm vẫn đang điều tra chuyện này, con chỉ có thể nói cho một mình cha thôi."

"Con còn muốn nhắc nhở cha một câu, cha đừng hy vọng mẹ biết chân tướng xong sẽ không làm khó cha nữa, đột nhiên nghe tin đứa con gái mình cưng chiều thiên vị suốt mấy chục năm không phải là con gái ruột của mình, mẹ chắc chắn sẽ không tin, có khi còn phát điên ghê hơn.”
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 242



Nghiêm Chính Sinh run rẩy hỏi: "Vậy em gái ruột của con... đã tìm được nó ở đâu chưa?"

"Còn chưa ạ, nhưng căn cứ theo manh mối, em gái con vẫn còn sống."

Nghe thấy vậy, trái tim đã vỡ tan tành của Nghiêm Chính Sinh mới hơi liền lại một chút, còn sống là tốt. Chỉ là, bản thân ông ấy và Nghiêm Bình Châu hiểu rõ, con gái ruột của nhà họ Nghiêm bị tổ chức tình báo coi là" Phương án thay thế", tự nhiên mấy năm nay sẽ không được sống tốt.

Nếu con gái ruột ông ấy sống hạnh phúc, người ta chắc chắn sẽ không cần trở về.

Chỉ khi sống quá thảm, lúc biết được chân tướng mới càng căm hận, mới muốn trở về trả thù Nghiêm Bạch Huệ đã cướp đi tất cả mọi thứ của bà ấy.

Nghiêm Chính Sinh trở lại phòng khách, Nghiêm lão đại và Nghiêm lão tam đều bị dọa cho giật mình: "Cha, sao sắc mặt của cha nhìn kém thế?"

Nghiêm Chính Sinh xua tay nói: "Không có gì, vừa rồi đột nhiên bị phát tác bệnh tim, cha đã uống thuốc rồi, chờ lát nữa là đỡ thôi."

Ông ấy liếc nhìn Hà Tú Phân, nghe thấy ông ấy bị phát tác bệnh tim, bà ta cũng không có vẻ gì là quan tâm. Xem ra ngoài Nghiêm Bạch Huệ ra, trong lòng bà ta đã không còn ai khác. Ông ay tuyên bố: "Sức khỏe của tôi không tốt, cộng thêm lão Nhị không trở lại, chờ bao giờ có đông đủ người trong nhà rồi hãy chia nhà."

Nghiêm lão đại và Nghiêm lão tam tự nhiên không có ý kiến gì, nhưng Hà Tú Phân không muốn: "Nghiêm Chính Sinh, ông mới nghe lão Tứ nói mấy câu đã không chia nhà nữa à. Tôi đã nói rồi, hôm nay mà không chia nhà thì ly dị!”

Nghiêm Chính Sinh bảo Nghiêm lão đại đi lấy giấy chứng nhận kết hôn tới đây: "Được, bà muốn ly dị thì ly dị đi, tôi sẽ nói rõ tình hình với tổ chức."

Nghiêm lão đại vội vàng hòa giải: "Cha ơi, sao chuyện đã đến mức ly dị rồi, không đến mức vậy chứ."

Nghiêm Bình Châu hừ nhẹ nói: "Đại ca, cha làm vậy là vì không chịu nổi mẹ nữa. Với lại, mẹ là người chủ động đòi ly dị trước, nếu anh không để cha ly dị, vậy hay là anh và chị dâu cả cùng chuyển tới đây, chăm sóc rồi khuyên nhủ mẹ, để cha đến ở chỗ em, coi như là cha mẹ tách nhau ra một thời gian để bình tĩnh lại, anh thấy thế nào?"

Chị dâu cả lẳng lặng nhéo chồng mình, đã gần năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn ngốc đến vậy.

Cha đồng ý ly dị chỉ là chiếu ngược một quân lại thôi.

Mẹ đã làm căng với bốn con trai và con dâu, nếu giờ bà ta ly dị, bà ta sẽ không thể ở lại đại viện này nữa, chỉ có thể đi đến nhà con gái. A, nếu không có mối quan hệ của nhà ho Nghiêm, xem cô con gái tốt của bà ta có thể đối xử tốt với người mẹ ruột này không?

Sợ rằng cô em chồng ích kỷ đó sẽ chê mẹ chồng là bà già vô dụng.

Vì vậy, mẹ chồng tuyệt đối sẽ không ly dị.

Hà Tú Phân tức giận muốn chết đi được, bà ta hiểu Nghiêm Chính Sinh rất rõ, lúc trước ông ấy vẫn luôn nói không ly dị, nhưng một khi đã nói ly dị, người đàn ông này sẽ thật sự ly dị, chứ tuyệt đối không phải là nói ra để dọa bà ta.

Thực ra, Hà Tú Phân cũng không thật sự muốn ly dị, bà ta đã từng này tuổi rồi, năm đó về hưu non từ sớm, giờ cuộc sống tốt đẹp và sự tôn trọng bà ta nhận được, đều đến từ tiền lương hưu và danh vọng của Nghiêm Chính Sinh.

Bốn con trai của bà ta đều có tiền đồ, còn cả ngày lễ ngày tết cũng có nhiều con cháu tới biếu quà với tiền.

Nếu ly hôn, bà ta sẽ không còn gì cả, Nghiêm Bạch Huệ cũng không còn nhà mẹ để dựa vào.

Thấy không giải quyết được chuyện chia nhà, Hà Tú Phân quay sang nói với Nghiêm Bình Châu: "Lão Tứ, con đúng là ác độc, dù sao Bạch Huệ cũng là em gái ruột của con, con không đối xử tốt với em gái con được à?”

Nghiêm Bình Châu nói: "Nó không phải là em gái con, nó là hung thủ hại chết vợ con, nhờ mẹ chuyển lời đến Nghiêm Bạch Huệ giúp con, con nhất định sẽ báo thù cho vợ con, tiểu Dặc cũng nhất định sẽ trả thù cho mẹ nó!"...

Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đến Bắc Kinh vào buổi tối mùng ba, bọn họ cầm theo chìa khóa và địa chỉ nhà anh chị họ đưa cho. Lúc tìm được nhà mới, bọn họ đều sợ hết hồn.

Tứ hợp viện ở Bắc Kinh có căn rẻ tiền, cũng có căn đắt tiền, tùy thuộc vào vị trí và diện tích của ngôi nhà. Nhìn căn nhà anh chị họ đưa cho bọn họ, đoán chắc không dưới bốn mươi nghìn.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Xong rồi, đoán chắc anh họ em đã lấy hết tiền cưới vợ ra rồi."

Không chỉ anh họ, đoán chắc ông ngoại cũng đã lấy tiền tiết kiệm cả đời mình ra.

Nghiêm Dặc: "Không sao, của hồi môn của chị họ anh rất nhiều, sau này em định kinh doanh đúng không, để chị họ góp cổ phần vào là được."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh quên rồi à, sau này chị họ sẽ là doanh nhân nổi tiếng."

Nghiêm Dặc cười nói: "Suýt nữa anh quên mất."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 243



Cá Lớn Cá Nhỏ muốn ngủ riêng, Tinh Tinh cũng ngủ một mình, ba người bọn họ mỗi người một phòng, đồ nội thất và đồ dùng trong nhà đều là mới hết.

Trong bếp có đầy đủ nồi bát gáo chậu, thậm chí ngay cả dầu muối tương giấm cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.

Trong tủ quần áo có chăn nệm dùng cho bốn mùa, đép và khăn cũng được chuẩn bị mới.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn mọi thứ xung quanh nhà, thấy không cần phải sắm sửa thêm gì cả, cô nói: "Có mẹ ruột cũng chỉ như thế này thôi."

Cô và Nghiêm Dặc đều đã mất mẹ, nhưng anh họ chị họ đối xử tốt với bọn họ như mẹ tốt với con.

Mùng bốn đôi vợ chồng son dẫn bọn trẻ đi thăm Nghiêm Bình Châu, biết được Hà Tú Phân bị bệnh vì đòi chia nhà cho con gái như không thành công. Cố tình lần này mấy người con trai con dâu đều không chăm sóc cho bà ta, mà thuê hộ lý vê chăm.

Đến mùng năm, Hứa Xương và Dư Thư Phương đưa a Sài tới, hai người bọn họ đã biết lúc trước Nghiêm Dặc làm nhiệm vụ nằm vùng.

Hứa Xương không trách anh em tốt giấu mình, mà thấy mừng thay cho anh, anh ấy biết ngay Nghiêm Dặc không phải là loại người hồ đồ đến mức làm ra loại chuyện vi phạm pháp luật. Trong nha van con phong trong, Ta Tieu Ngoc thu dọn một căn phòng ngủ dành cho khách, bảo hai người bọn họ ngủ ở nhà, dù sao ngày mười hai này bọn họ cũng sẽ kết hôn, ngủ cùng một phòng chắc sẽ không sao đâu?

Dư Thư Phương hơi xấu hổ, lúc lấy chăn cô ấy nói: "Tôi và Hứa Xương ngủ cùng một phòng không ổn lắm đâu?"

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Tùy cô nha, tôi cũng có thể ngủ cùng với cô, để Nghiêm Dặc ngủ cùng phòng với Hứa Xương.

Dư Thư Phương: "Như vậy sao được, ngày mai cô và Nghiêm Dặc sẽ tổ chức hôn lễ rồi, sao có thể để các cô chia phòng ngủ được."

Hứa Xương cũng đỏ mặt, nói mình sẽ ra nhà khách thuê phòng.

Đúng lúc Chu Cảnh Họa và Trần Niên cũng tới, Dư Thư Phương vừa lúc ngủ cùng một phòng với Chu Cảnh Họa.

Chu Cảnh Họa:... cô ấy đã có chỗ ngủ ở Bắc Kinh này rồi, ông nội và bác cả cô ấy đều ở Bắc Kinh, nhưng hiếm khi có cơ hội ngủ cùng bạn tốt, cô ấy gọi điện thoại về nhà cho bác cả, nói buổi tối sẽ ngủ ở nhà Tạ Tiểu Ngọc.

Trần Niên nắm ấy bả vai của Nghiêm Dặc, vui mừng nói: "Đúng là bị cậu hù chết."

Anh ấy biết ngay là Nghiêm Dặc có bí mật không thể nói ra, lần này ngay khi nhận được quyết định đi theo Tống Liêm tới Bắc Kinh thực tập, anh ay đã thổ lộ với Chu Cảnh Họa, không ngờ Cảnh Họa lại đồng ý, người nhà cô ấy cũng không phản đối.

Vậy nên bây giờ, anh ta cũng là người có đối tượng.

Buổi tối, Trần Niên và Hứa Xương thuê phòng ngủ ở nhà khách, Chu Cảnh Họa và Dư Thư Phương ngủ ở nhà Tạ Tiểu Ngọc. Đến buổi tiệc cưới ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc mới nhìn thấy người thân bạn bè của nhà họ Nghiêm, từ nhân viên đến lãnh đạo các đơn vị đều có. Nhìn mạng lưới quan hệ thế này, chẳng trách Nghiêm Bạch Huệ không nỡ từ bỏ.

Bà ta quá tham lam.

Bác hai và bác dâu hai của Nghiêm Dặc cũng tới, mừng cho bọn họ bao lì xì rất dày.

Nghe Nghiêm Dặc nói, lúc trước bác hai Nghiêm Dặc muốn tự do yêu đương, không chịu quen đối tượng do Hà Tú Phân sắp xếp. Sau khi ông ấy kết hôn, Hà Tú Phân luôn nhằm vào con dâu hai, bác hai Nghiêm Dặc tức giận viết đơn xin chuyển công tác, dẫn vợ và con trai mới sinh sang tỉnh khác.

Bác dâu hai nhiệt tình quá mức với Tạ Tiểu Ngọc, nhiều năm qua, cuối cùng cũng có một cháu dâu có thể khiến mẹ chồng ăn mệt, làm bà ấy cảm thấy rất sảng khoái.

Bên phía nhà họ Nghiêm, chỉ có Hà Tú Phân và cả gia đình Nghiêm Bạch Huệ là không tới, mọi người đều thầm hiểu rõ. Nghiêm Bạch Huệ từng cử báo mẹ của Nghiêm Dặc, Hà Tú Phân lôi chuyện ly dị ra để uy h**p nhằm vào cháu trai, bây giờ Nghiêm Bình Châu tổ chức hôn lễ cho con trai con dâu, tự nhiên sẽ không mời hai người bọn họ.

Nhưng Nghiêm Bạch Huệ không mời mà tới, làm ầm ở trong hôn lễ: "Anh tư, con trai anh phạm tội đầu cơ trục lợi văn vật, sao anh dám tổ chức đám cưới hoành tráng cho nó ở Bắc Kinh, anh không biết xấu hổ, nhưng anh cả, anh hai, anh ba và em đều cần mặt mũi đấy!"

Nghiêm Bạch Huệ là loại người kiêu ngạo lại ngang ngược, ai làm bà ta khó chịu, bà ta nhất định sẽ khiến người ta khó chịu hơn.

Anh tư khiến bà ta mất đi một căn tứ hợp viện, bà ta sẽ vạch trần chuyện con trai anh tư bán di vật văn hóa ở trong hôn lễ của nó.

Nghĩ mình lén lén lút lút làm ở Bình thành là không có ai biết à?

Con trai anh tư đã bị nhà trường đuổi học rồi!

Thực ra, trong số các khách mời đến dự hôn lễ hôm nay, ngoài một số ít người như cục trưởng Tống Liêm, Nghiêm Chính Sinh, Nghiêm Bình Châu, Hứa Xương Trần Niên là biết ra, thậm chí ba người bác của Nghiêm Dặc đều không biết.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 244



Lão đại nhà họ Nghiêm cũng cảm thấy em gái mình thật sự rất quá đáng, ông ấy đẩy Nghiêm Bạch Huệ ra ngoài: "Hôm nay là ngày vui, em làm ầm ï cái gì, Bình Châu không mời em đâu, em mau đi đi."

"Làm sao, con trai anh ấy làm chuyện phạm pháp, còn không cho em nói ra à?"

Tất nhiên là Nghiêm Bạch Huệ không thể nói mình ghen tị vì không được chia nhà.

Bà ta tức giận vì đã mất đi tình yêu thương của bốn người anh trai, không đơn thuần chỉ có anh tư, đại ca, anh hai, anh ba đều đã bắt đầu ghét bà ta, bà ta có thể cảm giác được.

Tạ Tiểu Ngọc đang mời rượu các khách mời, thấy bà ta gây chuyện, cô tìm nhân viên phục vụ mượn cái bát to, đổ đầy rượu trắng vào bát, đi tới chỗ của Nghiêm Bạch Huệ, tạt hết rượu lên mặt bà ta.

Sau đó, vung tay tát thật mạnh vào trên mặt Nghiêm Bạch Huệ.

"Bốp", Nghiêm Bạch Huệ bị tát lệch đầu qua một bên, bị rượu văng vào mắt không thể mở mắt nổi, bà ta không thể nào tin nổi giơ tay lên che mặt: "Cô dám đánh tôi?"

"Bốp."

Tạ Tiểu Ngọc lại trở tay tát thêm một cái nữa: "Bà bêu xấu chồng tôi, tôi đánh bà thì làm sao, tôi còn muốn kiện bà nữa. Anh ấy là công an, dù hiện tại mới đang thực tập, cũng không phải là người bà có thể bôi nhọ, chờ ngày mai anh ấy đến cục công an làm việc, người không biết chuyện còn tưởng nhà họ Nghiêm nhờ cậy quan hệ. Chúng tôi không thể nhận chậu nước bẩn này được!"

"Nó bị nhà trường đuổi học rồi cơ mà, sao có thể tới cục công an Bắc Kinh thực tập được?"

Nghiêm Bạch Huệ nghiêng đầu sang nhìn Nghiêm Chính Sinh: "Cha, cha nhờ quan hệ giúp nó à, cha thanh liêm cả đời cơ mà, sao có thể phá lệ vì cháu trai của mình được?"

Các khách mời đang ngồi xì xào bàn tán vơi nhau, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Tống Liêm đứng ra làm sáng tỏ: "Nghiêm Bạch Huệ ăn nói lung tung bôi nhọ người tốt, Nghiêm Dặc không bị nhà trường đuổi học. Tôi nhìn trúng năng lực của thằng nhóc này, nhận hướng dẫn thực tập cho cậu ấy và một sinh viên khác. Nghiêm Bạch Huệ tung tin đồn quá ác ý, cũng không biết bà ta có mục đích gì, bây giờ tôi phải dẫn bà ta về đồn tra hỏi."

Có Tống Liêm đứng ra làm chứng, lại dẫn Nghiêm Bạch Huệ đi, hơn nữa Nghiêm Chính Sinh cũng không lên tiếng ngăn cản, mọi người đều không nghi ngờ gì nữa.

Bởi vì mọi người đều biết, nhà họ Nghiêm thương yêu cô con gái này nhất, nếu bà ta không bị gán tội tung tin đồn ác ý, Nghiêm Chính Sinh chính trực cả đời sẽ không thể để người ta đưa bà ta đi.

Khoảng khắc còng số tám lạnh lẽo chạm vào cổ tay, Nghiêm Bạch Huệ cực kỳ kinh ngạc, thấy mấy người anh của bà ta đều im lặng như con rùa đen rúc đầu, trong mắt mấy người chị dâu đều đều lộ ra vẻ hả hê.

Bà ta đột nhiên phát hiện ra, núi dựa duy nhất của mình chỉ có Nghiêm Chính Sinh.

Nghiêm Bạch Huệ khóc lóc cầu xin Nghiêm Chính Sinh: "Cha ơi, chẳng lẽ cha thật sự để bọn họ mang con đi tra khảo à?"

Lúc trước Nghiêm Chính Sinh thương đứa con gái này bao nhiêu, giờ lại hận bà ta bấy nhiêu.

Ông ấy nói: "Cuối cùng con cũng biết sợ rồi à, vậy cha hỏi con, con nghe được những thôn tin còn vừa chất vấn tiểu Dặc ở đâu, có phải là con định bôi nhọ, cố tình chạy đến phá đám cưới của nó không?"

Nghiêm Bạch Huệ khóc lóc nhận sai: "Con chỉ nghe người ta nói tôi, con biết lỗi rồi, cha mau cứu con đi."

"Vậy con nghe ai nói?"

Nghiêm Chính Sinh sống ở Bắc Kinh không biết øì về chuyện ở Bình thành, sao Nghiêm Bạch Huệ biết được?

Bà ta được người kết nối bà ta với tổ chức tình báo nói cho biết sao? A.. Nghiêm Chính Sinh hat tay bà ta ra, nói: "Không vội, con đến cục công an với cục trưởng Tống rồi từ từ nói đi."

Nghiêm Bạch Huệ bị Tống Liêm đưa ra khỏi hôn lễ, nhưng lúc này hôn lễ đã gần kết thúc.

Nghiêm Bình Châu và mấy người bác của Nghiêm Dặc tiễn khách mời ra về, bảo Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc dẫn mấy đứa bé về nhà.

Nghiêm Dặc áy náy nói: "Tiểu Ngọc, anh xin lỗi vì hôn lễ của chúng ta bị phá."

Nghiêm Dặc đoán được là hôm nay Nghiêm Bạch Huệ sẽ tới phá hôn lễ, anh hiểu rất rõ tính cách trừng mắt phải trả của cô mình, cô anh nhất định sẽ phá đám hôn lễ.

Mấy người đang lo không có lý do dẫn độ Nghiêm Bạch Huệ về cục thẩm vấn. Giờ có cơ hội, Tống Liêm và Nghiêm Dặc, Tạ Tiểu Ngọc, Nghiêm Bình Châu bàn bạc với nhau, sẽ giấu chuyện Nghiêm Dặc từng làm nhiệm vụ nằm vùng ở Bình thành, bày thiên la địa võng ở hôn lễ, rồi bắt bà ta lại vì tội phỉ báng, giam giữ thẩm vấn.

Tạ Tiểu Ngọc đồng ý

Cô dặn Nghiêm Dặc đừng để ở trong lòng: "Ở trong lòng em, hôn lễ tổ chức ở chỗ ông ngoại mới là hôn lễ, anh nghĩ nếu mình không bố trí thì Nghiêm Bạch Huệ sẽ không tới phá đám à, bà ta bà ta muốn phá đám thì nhất định sẽ tìm cớ để phá đám, nói chung là em rất vui vì có thể thấy bà ta bị bắt đi trong hôn lễ của chúng ta."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 245



Buổi tối hôm đó, Tạ Tiểu Ngọc đã rất lâu không nằm mơ lại nằm mơ.

Cô còn tưởng hai thế giới sẽ không đồng thời xuất hiện nữa, nhưng cô không ngờ mình được nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Cô nhìn thấy Nghiêm Dặc ở thế giới kia tìm được nhà cô ruột, đáng tiếc là cô ruột của anh đã bị bệnh qua đời, cô ruột anh có một đứa con gái. Lúc Nghiêm Dặc tìm được, em họ đang bị người nhà trói nhét vào trong xe, muốn dùng cô ấy đổi lấy mấy trăm đồng sính lễ.

Cũng may là được Nghiêm Dặc ở bên kia tới cứu kịp thời.

Hiện tại, cô ruột của anh ở thế giới này còn chưa chết, bà ấy chỉ đang bị bệnh, cần tiền chữa bệnh.

Thấy Tạ Tiểu Ngọc ngủ không yên ổn, Nghiêm Dặc lập tức tỉnh dậy, anh bật đèn đánh thức người trong vòng tay: "Tiểu Ngọc, em mơ thấy ác mộng xạ"

Tạ Tiểu Ngọc đã hoàn toàn tỉnh giấc: "Không phải là ác mộng, em nằm mơ thấy cô, cô ruột của anh."

Tạ Tiểu Ngọc từng nói mười lăm tháng giêng, cô ruột và em họ của Nghiêm Dặc sẽ đến Bắc Kinh, bây giờ bọn họ không cần phải đi vùng khác tìm, chờ các cô ấy tới Bắc Kinh, lại xem nhân phẩm của cô ruột và em họ thế nào.

Chờ xem rồi quyết định có nhận thân hay không.

Ở thế giới song song kia, cô chỉ nhìn thấy em họ được cứu, chứ không biết nhân phẩm cô ấy thế nào.

Sợ lại là một người giống như Nghiêm Bạch Huệ, có quen hay không sẽ giao cho ông nội Nghiêm Dặc và mấy người bác quyết định.

"Em nằm mơ thấy em họ anh chính là người giúp việc được Nghiêm Bạch Huệ tìm tới chăm sóc cho ông bà nội anh trong tháng giêng, anh Nghiêm Dặc, anh mau thông báo cho bác Tống Liêm đi, tìm cớ thả Nghiêm Bạch Huệ ra."

Cô nằm mơ thấy được chuyện đã xảy ra ở thế giới song song, hôm nay là mùng bảy tháng giêng, Nghiêm Bạch Huệ sẽ dẫn người giúp việc đến cửa vào mười bốn tháng giêng.

Người giúp việc này, chính là con gái Mặc Hồng Vũ của cô ruột Nghiêm Dặc.

"Người giúp việc Nghiêm Bạch Huệ tìm tới, trùng hợp là em họ của anh?"

Nghiêm Dặc cảm thấy chuyện này rất khó tin, chuyện này là do tổ chức tình báo cố tình sắp xếp sao?

Sắp xếp cho em họ làm người giúp việc cho ông bà nội của mình, hầu hạ người cô giả và em họ giả, chờ một ngày nào đó nói cho cô ấy biết chân tướng, đến lúc đó cô ấy sẽ kích động? Thật là độc ác!

Nghiêm Dặc không cả kịp ăn sáng, anh vội đi tới cục công an thành phố, báo cáo tin tức này cho Tống Liêm.

Buổi tối hôm đó, dưới sự chống đối quyết liệt của Hà Tú Phân, bà ta thậm chí còn lôi cái chết ra để hăm dọa, Nghiêm Chính Sinh "Mới bất đắc dĩ" chạy tới cục công an, bảo lãnh cho Nghiêm Bạch Huệ đi ra.

Hứa Xương và Dư Thư Phương kết hôn vào ngày mười hai tháng giêng, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc trở về trước tham dự hôn lễ.

Hôn lễ được tổ chức rất linh đình, Thư Phương được nhà trai đến đón từ lúc sáng sớm, nhận được nhà cha mẹ vợ chuẩn bị cho đôi vợ chồng son, nhà họ Hứa không có vẻ gì là không vui, trong lòng chỉ có cảm kích.

Tạ Tiểu Ngọc biết, tương lai Hứa Xương sẽ ra ngoài làm ăn, sẽ kiếm mấy căn nhà về cho Dư Thư Phương.

Sau khi tham dự hôn lễ của Dư Thư Phương, ngày mười ba tháng giêng bọn họ trở lại Bắc Kinh. Ngày mười bốn, Tạ Tiểu Ngọc xách theo thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, cùng Nghiêm Dặc đi tới đại viện thăm Nghiêm Chính Sinh.

Từ lần trước phát tác bệnh tim vì chuyện phân chia nhà cửa, sức khỏe của Nghiêm Chính Sinh vẫn không tốt. Cộng thêm Hà Tú Phân làm ầm ï nhà cửa hòng ép buộc Nghiêm Chính Sinh bảo lãnh Nghiêm Bạch Huệ ra, Nghiêm Chính Sinh vẫn luôn phải uống thuốc huyết áp.

Để hòa hoãn quan hệ, Nghiêm Bạch Huệ tìm một người giúp việc cho Nghiêm Chính Sinh và Hà Tú Phân.

Người giúp việc này tên là Mặc Hồng Vũ, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, Nghiêm Bạch Huệ sai Mặc Hồng Vũ đi làm một bàn đồ ăn, để Nghiêm Chính Sinh và Hà Tú Phân nếm thử tay nghề của người giúp việc.

"Cha mẹ, cha mẹ nếm thử tay nghề của tiểu Vũ đi, cô ta rất căm chỉ, cha mẹ lớn tuổi rồi, con bỏ tiền con bỏ ra để thuê người giúp việc, coi như là con biếu cha mẹ."

Hà Tú Phân cực kỳ vui vẻ, xem đi, vẫn là con gái biết thương cha mẹ, bốn đứa con trai kia không được đứa nào tri kỷ như vậy.

Thực ra, lúc trước mấy người bác của Nghiêm Dặc đều từng thuê người giúp việc toàn thời gian, người giúp việc theo giờ về. Nhưng Hà Tú Phân thử mấy người đều không hài lòng, không chê nấu cơm không hợp khẩu vị, thì cũng chê người ta lười biếng, tóm lại là không hài lòng.

Cuối cùng, mấy con trai đưa tiền thuê người giúp việc theo tháng cho bà ta.

Nhưng người giúp việc được con gái thuê về lại khác, Hà Tú Phân vui vẻ trong lòng, nhìn người giúp việc cũng thuận mắt hơn.

Bà ta nói với Nghiêm Chính Sinh: "Ông đừng xụ mặt nữa, con gái cũng đã nhận sai rồi, cha con sao thể giận nhau mãi được, tới ăn cơm đi, tôi nhìn thấy người giúp việc này làm việc rất nhanh nhẹn, giữ lại đây đi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 246



Hiện tại chỉ cần nhìn thấy Nghiêm Bạch Huệ, là Nghiêm Chính Sinh lại vừa tức giận lại vừa đau lòng, con gái ruột của ông ấy hiện không biết đang chịu khổ ở đâu, vậy mà thứ hàng giả hại nhà ông ấy vẫn còn làm bộ làm tịch.

Thật là đáng sợ, bọn họ suýt nữa đã bị lừa đến khi chết.

Mấy ngày trước Tống Liêm thông báo cho ông ấy, nói bọn họ nhận được một nguồn tin đáng tin cậy là, Nghiêm Bạch Huệ sẽ tìm một người giúp việc cho ông ấy và Hà Tú Phân, người giúp việc kia là manh mối quan trọng, phải giữ người đó lại.

Vậy nên, Nghiêm Chính Sinh bị Hà Tú Phân dùng cái chết để uy h**p, mới biết thời biết thế bảo lãnh Nghiêm Bạch Huệ ra.

Ngay lúc ông ấy sắp không chịu đựng được, chợt thấy cháu trai và cháu dâu dẫn ba đứa bé đến cửa.

Nghiêm Chính Sinh vừa nhìn thấy Tinh Tinh, đã nghĩ đến con gái ruột, cháu ngoại mình vẫn đang lưu lạc bên ngoài chịu khổ, trong lòng cũng càng thương yêu Tinh Tỉnh hơn.

"Tinh Tinh, đến chỗ ông nội nào."

Tinh Tinh ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh ông nội, cô bé không thèm nhìn Hà Tú Phân lấy một lần.

Tinh Tinh nói: "Ông nội ơi, dạo này ông gầy quá, cháu mua đồ ăn ngon cho ông, ông phải nhớ ăn nhé."

Lúc Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc tới cửa, cũng vừa lúc gia đình chuẩn bị ăn trưa.

Hà Tú Phân không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào: "Tiểu Dặc, chẳng phải cháu đã nói là không nhận bà nội hay sao, các cháu tới nhà bà làm gì?"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Bọn cháu đến đây không phải là để thăm bà nha, đây là nhà của ông nội, chúng cháu tới thăm ông nội, bà không muốn nhìn thấy chúng cháu, thì bà ta có thể đi."

Hà Tú Phân:...

Nghiêm Chính Sinh dắt tay Tinh Tỉnh: "Đi ăn cơm thôi."

Cả gia đình ngồi ở trước bàn ăn, chỉ có Tạ Tiểu Ngọc là chạy vào trong bếp, giúp Mặc Hồng Vũ bưng canh gà ác hầm táo đỏ đẳng sâm ra.

Cô thản nhiên quan sát Mặc Hồng Vũ, ngoại hình không giống người nhà họ Nghiêm cho lắm, nhìn giống bên nội nhiều hơn. Đây chính là em họ ruột của Nghiêm Dặc.

Chờ đồ ăn được bày hết lên bàn, Tạ Tiểu Ngọc kéo cô ấy cùng ngồi, nói: "Ăn chung đi."

Mặc Hồng Vũ vội vàng xua tay nói: "Không, tôi ăn ở trong bếp."

Nghiêm Bạch Huệ đã sớm nói các quy tắc với cô ấy, không được ngồi cùng bàn ăn với chủ nhà, cô ấy là người từ nông thôn lên, trong thành phố còn rất nhiều người không tìm được việc làm, cô ấy có thể tìm được công việc đã là may mắn lắm rồi.

Một tháng ba mươi đồng, cô ấy cần công việc này để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.

Trong lúc mọi người trong nhà đang dùng cơm, Tạ Tiểu Ngọc thấy Mặc Hồng Vũ xới một bát cơm, bê nửa đĩa cà muối còn dư lại buổi sáng, ngồi ở trên ghế con trong phòng bếp ăn.

Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy nghẹn lòng, cũng ăn không vô đồ ăn trong bát nữa.

Đây là em họ ruột của Nghiêm Dặc.

Cô ấy đến nhà ông ngoại ruột của mình làm người giúp việc, chỉ có thể ăn thức ăn thừa cơm thừa ở trong bếp, có còn công bằng nữa không.

Nghiêm Bạch Huệ còn khen ngợi với Hà Tú Phân: "Mẹ ơi, nhà có người giúp việc cũng không tôi đúng không, sau này đồ thừa trong nhà có người ăn rồi."

"Ừ, nấu cơm cũng được." Ý của Hà Tú Phân là, bà ta bằng lòng giữ người giúp việc này lại.

Nghiêm Bạch Huệ cười nói: "Con tìm cho mẹ, đương nhiên phải là người giúp việc tốt nhất rồi."

Nghiêm Chính Sinh nhìn không nổi, ông ấy từng phải chịu khổ, hồi còn trẻ đi đánh giặc bị thương dưỡng thương ở nhà người dân nông thôn, người nông thôn còn giết hai con gà mái quý giá nhà mình bồi bổ cho ông ấy và các đồng đội. Đã bao nhiêu năm rồi, ông ay có thể mặc cho con cháu người nông thôn ngồi ăn cơm thừa canh cặn trong bếp nhà mình sao?

Nghiêm Chính Sinh nói với Mặc Hồng Vũ: "Cháu à, nhà chúng ta không chú trọng như vậy đâu, cháu trai cháu gái nhà ta đều rất tốt, cháu ngồi lên bàn cùng ăn với chúng ta đi."

Mặc Hồng Vũ rất cảm kích, cô ấy cảm nhận được, tuy nhìn ông cụ này rất nghiêm túc, nhưng con người của ông ấy rất tốt, cháu trai cháu gái của ông ấy đều không có thái độ kỳ thị và địch ý, ba đứa bé kia lại hoạt bát đáng yêu.

Nhưng cô ấy cũng nhận ra sự khinh bỉ của Hà Tú Phân, và ý cảnh cáo của Nghiêm Bạch Huệ.

Cô ấy vội vàng lắc đầu nói không cần.

Nghiêm Bạch Huệ hờn dỗi, làm nũng với Nghiêm Chính Sinh: "Cha ơi, sao cha phải khách sáo với người giúp việc tới từ nông thôn, chúng ta cho cô ta công việc, cô ta đã phải mang ơn chúng ta rồi. Lúc trước cô ta ăn cũng không đủ no, giờ tới nhà chúng ta làm người giúp việc, còn có thể được ăn cơm gạo tẻ, đã là không tồi."

Trước kia Nghiêm Chính Sinh có thể chịu được cái tính ngạo mạn lại tùy hứng của Nghiêm Bạch Huệ, nhưng giờ biết bà ta không phải là con gái mình, nghe những lời này vào tai, lại cảm thấy cực kỳ chói tai.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 247



Nghiêm Chính Sinh tức giận nói: "Bắt một đứa trẻ tâm tuổi cháu ngoại của cha ăn cơm thừa canh cặn ở trong nhà bếp, con bảo cha phải nuốt trôi thế nào."

Hà Tú Phân tức giận tranh cãi: "Lão Nghiêm, ông cố tình gây sự đúng không, vì một người giúp việc mà muốn làm con gái khó chịu, tại sao vậy? Không ăn thì cút đi, con gái tôi biếu tôi, tôi ăn!"

Mặc Hồng Vũ đã bị dọa sợ, cô ấy thật sự rất cần công việc này.

Cô ấy vội vàng khuyên nhủ: "Ông Nghiêm, bà Hà à, đều tại cháu không tốt, ông bà đừng cãi nhau vì cháu, cháu có thể ăn ở trong bếp."

Nghiêm Bạch Huệ nổi giận đùng đùng nói: "Deu do cái con tiểu tiện nhân này không chịu thành thật an phận, mới ngày đầu tiên đã khiến cha mẹ tôi cãi nhau, cô không đủ tiêu chuẩn, cút đi cho tôi."

Mặc Hồng Vũ trắng bệch mặt nói: "Dì Nghiêm, dì đã hứa..."

"Im miệng, tôi đã thực hiện những gì đã hứa với cô, bây giờ là cô không có bản lĩnh làm cha mẹ tôi hài lòng, không liên quan gì đến tôi."

Bà ta chỉ vào Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "Muốn trách thì trách hai người bọn họ, nếu bọn họ không đến, hôm nay cũng sẽ không có chuyện gì" Nghiêm Dặc đã siết chặt tay thành quả đấm, Nghiêm Bạch Huệ biết rõ mình là hàng giả, sao bà ta vẫn có thể vênh mặt hất hàm ở nhà họ Nghiêm, nếu bà ta là người khiêm tốn, chắc sẽ không đến mức bại lộ nhanh đến vậy.

Anh rất muốn lật bàn lên.

Nghiêm Dặc vỗ mạnh tay lên bàn: "Cô nghĩ là người ta sẵn lòng để cô trút giận à, người ta chỉ nể đồng tiền của cô thôi, nếu không hướng về phía tiền, ai thèm nhìn bộ mặt đáng ghét của cô!"

Nghiêm Chính Sinh được chào hỏi qua, nói người giúp việc này có liên quan đến vụ án. Thấy cháu trai có thái độ này, ông ấy đập đũa thuận thế nói: "Không ăn nữa, Tinh Tinh và Cá Lớn Cá Nhỏ di với ông nội, ông nội dẫn các cháu ra tiệm cơm nhà nước ăn vịt quay."

Dẫn bọn trẻ đi, để cháu trai giải quyết chuyện này.

Tạ Tiểu Ngọc nhẹ nhàng dẫn Mặc Hồng Vũ đi ra ngoài, cô gái hiền lành chất phác này đã sắp khóc rồi.

"Em biết các chị có lòng tốt, nhưng lòng tốt lại thành chuyện xấu rồi, mẹ em bị bệnh, hiện tại Nghiêm Bạch Huệ đang giúp chúng em thuê nhà, nếu không thể làm được công việc giúp việc này, mẹ em sẽ không có tiền khám bệnh, hai mẹ con chúng em còn bị đuổi ra khỏi phòng trọ."

Cô ấy lau nước mắt nói: "Các chị sống trong gia đình có điều kiện tốt, sao biết nỗi khổ của em, khó khăn lắm mới giúp mẹ em ly dị, giờ thế này là muốn g**t ch*t chúng em rồi, các chị bảo em phải làm sao bây giờ?"

Tạ Tiểu Ngọc nói với Nghiêm Dặc: "Phải làm thế nào bây giờ anh Nghiêm Dặc, em không nhịn được nói ra. Em nghĩ cũng không cần phải giấu giếm đâu, cứ nói rõ mọi chuyện rõ ràng ra đi, tránh cho hiểu lầm càng sâu hơn, em ghét nhất là hiểu lầm."

Nghiêm Dặc gật đầu nói: "Vậy về nhà nói đi."

Mặc Hồng Vũ nghe không hiểu hai người bọn họ nói gì, cái gì gọi là giấu giếm?

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ bọn họ biết giao dịch giữa mình và Nghiêm Bạch Huệ, cổ vũ mình đi cử báo Nghiêm Bạch Huệ?

Không được không được, khó khăn lắm cô ấy mới thoát khỏi gia đình ban đầu của mình, để mẹ rời khỏi gia đình của người đàn ông nhu nhược kia, cô ấy cảm thấy tất cả trả giá đều là xứng đáng.

Nếu nghe lời bọn họ đi cử báo Nghiêm Bạch Huệ, tương lai nhất định sẽ bị nhà họ Liễu điên cuồng trả thù.

Nghĩ như thế, Mặc Hồng Vũ vội vàng nói: "Cám ơn các chị có lòng tốt giúp đỡ, nhưng chuyện của em thật sự không cần các chị quản đâu, để em trở về xin lỗi bà Nghiêm, mong các cô đừng quan tâm."

Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy bất lực.

Tạ Tiểu Ngọc kéo cô ấy lại, nói: "Chồng chị là cảnh sát thực tập ở cục thành phố, còn chị là sinh viên đại học mới đỗ năm nay, hai bọn chị đều có tiền đồ tươi sáng, không thể làm ra những chuyện phạm pháp hại em được, em cứ nghe bọn chị nói đi, nghe một chút cũng không thiếu một miếng thịt nào, có đúng không?”

"Chẳng lẽ em không muốn biết, bọn chị muốn nói chuyện gì với em à?"

Mặc dù không biết Mặc Hồng Vũ đang sợ hãi điều gì, nhưng cô ấy cố ky như vậy, chắc chắn là có lý do.

Nghiêm Dặc nói: "Chuyện bọn anh muốn nói, không phải là chuyện em lo lắng đâu, nếu em không yên tâm, chúng ta đi tới gần cục công an trò chuyện đi, như thế nào?"

Mặc Hồng Vũ do dự trong chốc lát, trong lời nói của bọn họ đều là ý tốt, hiện tại cô ấy chẳng có gì cả, hơn nữa cô ấy cũng không ngu ngốc, sẽ không dễ dàng bị lừa đâu.

Thôi, cứ nghe xem hai người bọn họ muốn nói øì, kẻo lại hối hận về sau.

"Vậy cứ đến nhà các chị đi."...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 248



Về đến nhà, Tạ Tiểu Ngọc rót ly trà cho Mặc Hồng Vũ, hai vợ chồng cô mới kết hôn không lâu, trên cửa sổ còn dán chữ hỷ đỏ thẫm.

Tạ Tiểu Ngọc thấy ánh mắt của Mặc Hồng Vũ chứa đầy hâm mộ nhưng không ghen ty, cười nói: "Nhà này là được anh họ tôi, chị họ của chồng tôi mua tặng cho chúng tôi."

"Họ hàng nhà các chị tốt thật đấy." Mặc Hồng Vũ thật lòng nói.

"Vậy họ hàng người thân nhà em không tốt à?" Tạ Tiểu Ngọc hỏi.

Mặc Hồng Vũ lắc đầu nói: "Em không muốn nói tới bọn họ."

Tạ Tiểu Ngọc thầm hiểu ra, đó là đáng ghét tới mức độ nhất định.

Nếu muốn chiếm được niềm tin của cô ấy, vậy đầu tiên là bày tỏ chính mình.

Tạ Tiểu Ngọc kể cho cô ấy nghe chuyện của mình: "Kỳ thực trong nhà chị cũng có một số người thân rất đáng ghét, cha ruột tính toán chị, tính toán mẹ chị. Mẹ kế của chị lại khỏi cần phải nói, cuối cùng đẩy cả mạng mình vào."

"Lúc trước mẹ chị bị người giúp việc trong nhà ông ngoại trộm đi, sau này anh họ tìm được chị, họ hàng bên nhà ông ngoại chị đặc biệt tốt." Mặc Hồng Vũ nghe đến ngây người, hóa ra cô gái này cũng có tuổi thơ cơ cực, nhưng cô vẫn sống rất lạc quan tích cực.

Mặc Hồng Vũ vội vàng nói: "Em cũng không hơn gì đâu, hoàn cảnh của nhà em sống cùng bà nội cũng rất gian nan, cuối cùng em giúp được mẹ em ly dị với người cha nhu nhược kia. Các chị không biết đâu, lúc em bảo cha em thoát khỏi quan hệ với bà nội, cha em lại đánh cho em một trận, từ đó trở đi, em xem thường ông ta, coi như không có người cha này."

"Em thật là dũng cảm!" Tạ Tiểu Ngọc thật lòng bội phục cô ấy, thời đại này không có quá nhiều người dám thuyết phục cha mẹ ly dị.

Nhưng Mặc Hồng Vũ làm được, quá trình này hẳn là cực kỳ khó khăn, Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm nhận được, nhà bọn họ có thể nhận cô em họ này!

Mặc Hồng Vũ ngượng ngùng cười cười: "Chị là người đầu tiên khen em đấy, người ở thôn em đều nói em khuyên cha mẹ ly dị là chuyện đại nghịch bất đạo, có thể là do mẹ em chỉ sinh được một mình em, cha em cảm thấy nhà không có con trai thì không thể ngóc đầu lên được, mẹ em ở nhà chồng trở thành người ai cũng có thể bắt nạt được, hồi trước em còn có nhỏ không có cách nào giúp mẹ, nhưng giờ cuối cùng em đã làm được rồi."

Tạ Tiểu Ngọc bảo Mặc Hồng Vũ chờ trong chốc lát, mình ra bên ngoài bàn bạc với Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, em cảm thấy em họ là người có thể giữ bí mật, em sợ đêm dài lắm mộng, anh xem có nên nói thẳng với cô ấy không?"

Nghiêm Dặc nói: "Em chờ một lát, để anh đi gọi điện thoại cho bác Tống."

"Được"

Nghiêm Dặc quay sang liếc nhìn em họ của mình, cô bé này là người cứng cỏi, nhưng cô gái có cứng cỏi hơn nữa, cũng có khả năng chịu thất bại, cũng sẽ sụp đổ, chẳng hạn như người mẹ cô ấy yêu nhất qua đời vì không được điều trị kịp thời.

Đây chính là cô ruột của anh, Nghiêm Dặc thầm đưa ra quyết định, anh phải thuyết phục cục trưởng Tống Liêm.

Mặc Hồng Vũ tò mò, đi ra hỏi: "Chị và chồng chị thần thần bí bí gì đấy?"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em cũng biết nghề nghiệp của anh ấy rồi đấy, có một số việc bản thân anh ấy không thể làm chủ được, anh ấy đi gọi điện thoại, sẽ sớm trở về thôi."

Mặc Hồng Vũ lại thầm lo lắng, đừng nói là liên quan đến giao dịch giữa cô ấy và Nghiêm Bạch Huệ đấy nhé?

Khoảng hai mươi phút sau, Nghiêm Dặc trở lại, ánh mắt tràn đầy kích động, gật đầu với Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cũng vui vẻ, bên phía cục trưởng Tống đã đồng ý, đồng nghĩa với việc kéo em họ vào trong đội. Cô bắt đầu kể cho em họ nghe về chuyện xảy ra từ mấy chục năm trước.

Hơn ba mươi năm trước, có một tổ chức tình báo đã lập ra kế hoạch chọn một gia đình lớn ở Bắc Kinh, gia đình này đã sinh bốn người con trai, cái thai thứ năm là con gái. Buổi tối hôm đó phòng sinh bất ngờ bị cháy, may nhờ có tiếng khóc của trẻ con đánh thức người lớn, mới cứu được người cả phòng đấy.

"Lửa bùng lên là do có người cố tình châm lửa, đêm hôm đó bé gái cũng bị đánh tráo, gia đình bì đánh tráo con đó, chính là nhà chồng chị."

"Vì vậy Nghiêm Bạch Huệ mà em nhìn thấy hôm nay, kỳ thực không phải là cô ruột của chồng chị, ông nội đã biết chuyện này, hiện tại em cũng được biết."

Mặc Hồng Vũ thầm cảm khái, chuyện xảy ra với nhà họ Nghiêm thật sự rất bi thảm. Hơn nữa, vừa rồi cô còn nghe nói, người cô giả này từng cử báo mẹ chồng của Tạ Tiểu Ngọc, thật là đáng hận.

Nếu... nếu cô ấy nói thật ra, bọn họ bảo cô ấy đi cử báo, cô ấy cũng không biết nên làm thế nào mới phải.

Cô ấy nói: "Nhưng các chị kể cho tôi nghe những chuyện này để làm gi em cảm thấy mình không giúp được gì cho các chị cả. "
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 249



Tốt hơn hết là đừng nói nữa, như vậy cô ấy cũng sẽ không thấy áy náy vì không giúp được gì.

Tạ Tiểu Ngọc đỡ bả vai cô ấy, lo lắng nói: "Chị nói ra nhưng em đừng kích động, mẹ em chính là đứa bé bị đánh tráo kia, mẹ em mới thật sự là con gái ruột của nhà họ Nghiêm, em là em họ ruột của chồng chị."

Mặc Hồng Vũ:...

Điều này sao có khả năng?

Chuyện này quá ly kỳ, quá tàn khốc, bọn họ không biết Nghiêm Bạch Huệ đã làm cái gì với cô ấy, nếu nếu đây là sự thật thì quả là quá tàn nhẫn.

"Em không có cách nào tin tưởng cả." Mặc Hồng Vũ nói: "Em thật sự không có cách nào tin tưởng."

Nghiêm Dặc nói: "Ở nước ngoài có loại công nghệ nhận dạng, có thể kiểm tra DNA, anh quen biết một vị Hoa kiều ở nước ngoài, nếu em bằng lòng, chúng ta sẽ đi làm giám định, đến lúc đó sẽ biết được là thật hay giả. "

Tạ Tiểu Ngọc trấn an Mặc Hồng Vũ: "Chị biết em rất khó tiếp nhận được chuyện này, chị còn đoán em có nỗi niềm khó nói, vậy nên càng phải làm cho rõ chuyện này. Chỉ cần em bằng lòng làm giám định, bọn chị sẽ lập túc sắp xếp. Chẳng lẽ em hy vọng thứ hàng giả đó chiếm thân phận của mẹ em, tiếp tục hại người khác à. Bà ta làm việc cho tổ chức tình báo, chị không muốn bà ta tiếp tục hại thêm nhiều người nữa."

Hồng Vũ đồng ý, cô ấy trở về nhà trọ, lấy tóc của mẹ giao cho Tạ Tiểu Ngọc.

Trong khoảng thời gian chờ kết quả, Mặc Hồng Vũ lấy lý do mâu thuẫn với Nghiêm Bạch Huệ, không tiếp tục đi tới nhà họ Nghiêm làm người giúp việc nữa.

Mặc Hồng Vũ không có một xu nào trên người, cô ấy tới Bắc Kinh làm người giúp việc, thỏa thuận là lương tháng ba mươi đồng, nhà do Nghiêm Bạch Huệ thuê.

Lúc Tạ Tiểu Ngọc nói sẽ thuê phòng cho hai mẹ con Mặc Hồng Vũ ở nhà khách, Mặc Hồng Vũ nói không cần, còn nói hiện tại Nghiêm Bạch Huệ không dám đuổi mẹ con bọn họ ngủ ngoài đường.

Tạ Tiểu Ngọc đoán chắc Nghiêm Bạch Huệ đã bị Mặc Hồng Vũ nắm được nhược điểm gì.

Cô nói: "Không thể để bệnh tình của mẹ em kéo dài hơn nữa, phải đưa mẹ em đến bệnh viện luôn đi, chị sẽ cho em mượn tiền."

Không thể trì hoãn việc điều trị bệnh lại nữa, chẳng may bỏ lỡ giai đoạn điều trị thì sẽ bỏ lỡ một cái mạng. Mặc Hồng Vũ cắn chặt răng, nhận hai trăm đồng từ tay Tạ Tiểu Ngọc, nói: "Những nếu lỡ em không phải là em họ của các chị thì sao?"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Chẳng lẽ chị lại sợ em không trả, em đừng nghĩ lung tung nữa, Nghiêm Dặc đã tìm xong bệnh viện rồi, đặt phòng bệnh đơn trong bệnh viện, hôm nay có thể nhập viện khám luôn."

Mặc Hồng Vũ thầm cảm động trong lòng, còn chưa có kết quả giám định quan hệ huyết thống, không ai biết được mẹ cô có phải là cô ruột của Nghiêm đại ca hay không, nhưng bọn họ vẫn thật lòng giúp đỡ mẹ con cô ấy.

Mẹ Mặc Hồng Vũ nhập viện, Hà Tú Phân lại có cớ gây chuyện ầm T1, bà ta ở nhà mắng Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "Bọn nó làm gì vậy, bà nội ruột bị bệnh mà không thèm ngó ngàng tới, trong khi lại giúp mẹ ruột của một người giúp việc nhập."

Nghiêm Chính Sinh mặc kệ bà ta, ông ấy chuyển đến ở nhà con trai, trong khoảng thời gian này cũng có tới bệnh viện hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ Mặc Hồng Vũ.

Lúc gặp lại Nghiêm Chính Sinh, Mặc Hồng Vũ thầm cảm thấy ngũ vị tạp trần, ông ấy thương con gái, thương cháu ngoại gái của mình, nhưng lúc biết đứa con gái mình yêu thương không phải là con gái ruột, mà bị người ác ý đánh tráo, ông ấy vẫn có thể tỉnh ngộ kịp thời.

Vì vậy, nếu mẹ thật sự là con gái của ông ấy, những chuyện xảy ra với mẹ và với cô ấy, đều không thể tính lên đầu ông cụ này được.

Vì vậy, cuộc trò chuyện giữa cô ấy và Nghiêm Chính Sinh diễn ra khá êm đềm. Mẹ của Mặc Hồng Vũ nằm viện từ ngày mười lăm tháng giêng, đến khi bà ấy phẫu thuật xong ra viện, Tạ Tiểu Ngọc cũng lấy được kết quả giám định.

Mẹ của Mặc Hồng Vũ, Đoạn Huệ Quyên thật sự là con gái ruột của Nghiêm Chính Sinh, Mặc Hồng Vũ là em họ của Nghiêm Dặc....

Mặc Hồng Vũ cầm kết quả giám định, phải tiêu hóa một lúc lâu, mới nói cho Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc biết một bí mật còn sốc hơn.

"Anh họ, chị dâu họ, anh chị có biết em dùng cách gì để giúp mẹ em ly dị không?"

Đương nhiên là Tạ Tiểu Ngọc biết, cô từng thấy ở thế giới song song.

Hơn nữa trong một tháng này, Nghiêm Dặc cũng đã đi xác minh, sau khi có thông tin nhà nước khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học được đưa ra, Nghiêm Bạch Huệ cũng muốn để con gái mình đi thi đại học, nhưng thành tích của con gái bà ta quá kém, đến học trung học cơ sở còn khó khăn lắm mới tốt nghiệp được, thì chuyện thi đại học là vô vọng.
 
Back
Top