Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 250



Dưới sự giúp đỡ giới thiệu và sắp xếp của "Người có tâm", bà ta đi đến vùng nông thôn ở Giang thành, tìm được Mặc Hồng Vũ là người có thành tích rất tốt, nhưng học đến lớp mười một lại bỏ học đi lên huyện thành học nghề thi hộ.Nghiêm Bạch Huệ cho bà nội của Mặc Hồng Vũ năm trăm đồng, chuyển hồ sơ học của con gái tới Giang thành, đến kỳ thi tuyển sinh đại học thì để Mặc Hồng Vũ đi thi hộ, ghi tên con gái của bà ta vào bài thi.

Lúc dự thi đại học, Nghiêm Bạch Huệ không dám để con gái mình đăng ký trường học ở Bắc Kinh, mà đăng ký trường đại học ở Giang thành.

Mặc Hồng Vũ vốn không đồng ý, nhưng mẹ cô ấy bị bệnh nặng, bà nội nói chỉ cần cô ấy chịu đi thi hộ, sẽ đồng ý để cha mẹ cô ấy ly dị.

Nghiêm Bạch Huệ cũng cam kết, chỉ cần Mặc Hồng Vũ giúp con gái bà ta thi đỗ đại học, bà ta sẽ đón cô ấy và mẹ cô ấy tới Bắc Kinh chữa bệnh, còn sắp xếp cho cô ấy đến nhà làm người giúp việc kiếm tiền. Sau đó, chờ tháng bảy năm nay cô ấy có thể đi thi lại lần nữa.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Chắc Nghiêm Bạch Huệ không ngờ, mẹ em mới là con gái ruột nhà họ Nghiêm, chị và anh họ em đều đang suy đoán, có lễ tổ chức tình báo đó chuẩn bị từ bỏ Nghiêm Bạch Huệ, để móc nối với em." Vậy nên mới sắp xếp một vòng lớn, làm lửa giận của Mặc Hồng Vũ bùng nổ, nghĩ làm vậy là cô ấy sẽ thỏa hiệp để lấy lại tất cả.

Mặc Hồng Vũ phẫn hận nói: "Còn lâu em mới làm giặc b*n n**c, em sẽ không thỏa hiệp đâu. Em muốn cử báo Nghiêm Bạch Huệ, em bằng lòng gánh vác hậu quả của chuyện thi hộ, dù sau này không thể thi nữa, em vẫn muốn cử báo thực danh!"

Tạ Tiểu Ngọc vẫn mong Mặc Hồng Vũ có thể thi đại học, cô bàn bạc với Nghiêm Dặc: "Chúng ta có thể nói với bác Tống, để em họ phối hợp bắt giữ mấy nhân viên tình báo cuối cùng trong danh sách, lấy công chuộc tội?"

Thí sinh tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học xong còn phải thẩm tra chính trị, nếu em họ bị phát hiện ra từng đi thi hộ, cô ấy chắc chắn sẽ không thể thông qua vòng thẩm tra chính trị.

Nhưng nếu lập được công lớn, không chừng cô ấy vẫn có khả năng.

Em họ muốn cứu mẹ ra khỏi hoàn cảnh tồi tệ đó, nên mới dùng cách duy nhất mình có thể nghĩ tới, chứ cô ấy không nghĩ mình sẽ mất đi cơ hội tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nghiêm Dặc đi tới đơn vị tìm Tống Liêm, Tạ Tiểu Ngọc ngồi chờ với Mặc Hồng Vũ ở cửa cục công an. Không bao lâu sau, Nghiêm Dặc đi ra gọi Mặc Hồng Vũ vào, nói cục trưởng Tống muốn nói chuyện với cô ấy. Nghiêm Dặc bảo Tạ Tiểu Ngọc đi vê trước, không cần chờ bọn họ.

"Đã xong rồi, chắc chắn có thể thu lưới vào trước cuối tháng."

Tạ Tiểu Ngọc là lứa sinh viên đầu tiên đỗ đại học sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức lại, đến tháng ba năm nay bắt đầu nhập học. Không đợi đến khi có thông tin nhập học, vụ án kéo dài hơn nửa năm này đã bắt đầu thu lưới.

Nghiêm Bạch Huệ lại bị bắt lần nữa, con gái của Nghiêm Bạch Huệ cũng bị đại học Giang thành hủy bỏ tư cách nhập học.

Lần bị bắt này của Nghiêm Bạch Huệ có tính chất khác hoàn toàn lần trước, không có ai trong nhà họ Liễu ra mặt.

Lần trước Nghiêm Bạch Huệ bị mang đi ở trong hôn lễ, con rể còn ra mặt cầu xin.

Lần này, Nghiêm Chính Sinh không thèm quan tâm, Hà Tú Phân không tìm được Nghiêm Chính Sinh, mấy người con trai cũng trốn tránh bà ta.

Bà ta đến tìm con dâu, lần này con dâu lại âm dương quái khí chống đối mẹ chồng là bà ta.

"Mẹ ơi, mấy năm nay chúng con đã phải nhẫn nhịn cô em chồng giả kia rồi. Trong khi em chồng thật của chúng con phải chịu khổ ở bên ngoài, thì cô em chồng giả kia lại thoải mái hưởng thụ sự nhẫn nhịn của cả nhà. Bây giờ cô ta bại lộ bị bắt, đúng là hả hê lòng người." Hà Tú Phân vung tay tát con dâu ba, mắng: "Đồ di đ**m rẻ tiền kia, mẹ còn chưa chết đâu, dám tung tin đồn thất thiệt ve em chồng con hả."

Lúc này, sao vợ lão tam còn chịu nhẫn nhịn bà già kia, bà ấy khóc lóc mách với Nghiêm lão tam: "Ông có còn là đàn ông nữa không, em gái ruột của ông vừa bước chân vào quỷ môn quan mới cứu được về, mẹ ông còn thiên vị ke giả mạo đó đánh tôi, ông là người chết rồi à?"

Nghiêm lão tam cũng rất tức giận, che chở cho vợ mình. Ông ấy và vợ đều đã ở tuổi sắp làm cha chồng mẹ chồng, vậy mà mẹ còn đánh vợ, sao ông ấy có thể nuốt được cục tức này.

Ông ấy nói: "Mẹ ơi, Nghiêm Bạch Huệ được đánh tráo đến nhà chúng ta, nó không phải là em gái ruột của con, nó đã biết chuyện đó từ trước khi kết hôn, nhưng không những không nói ra, mấy năm nay còn thu thập thông tin tình báo giúp tổ chức tình báo. Đây là tội phản quốc, nếu mẹ còn tiếp tục gây sự, vậy con đành phải đoạn tuyệt quan hệ với mẹ thôi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 251



Hà Tú Phân không tin, bà ta chạy đến cục công an, Tống Liêm không cho bà ta gặp Nghiêm Bạch Huệ.

Không tìm được Nghiêm Chính Sinh, bà ta lại đi tới nhà họ Liễu tìm con rể.

Bà thông gia lại lao vào cào rách mặt bà ta.

"Bà là lão khốn nạn nuôi ra đứa con khốn nạn, làm hại con trai tôi bị bắt đi điều tra, nếu con trai tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà đâu."

Lúc trước nhà họ Liễu nhìn trúng nhà họ Nghiêm thương con gái không thương con trai, cưới cô con gái Hà Tú Phân yêu thương nhất về. Mấy chục năm qua, quả là nhà họ Liễu đã nhận được rất nhiều lợi ích nhờ cưới Nghiêm Bạch Huệ về.

Chưa kể đến những chuyện khác, con đường chính trị của con trai bà ta xuôi gió xuôi nước, con trai lên chức như diều gặp gió, tuy Nghiêm Bạch Huệ chỉ sinh được một đứa con gái, nhưng tất cả tiền nuôi đứa trẻ đều do nhà họ Nghiêm bỏ ra.

Nhưng so với những lợi ích này, chuyện xấu thu về cũng đáng sợ, Nghiêm Bạch Huệ vụng trộm thu thập thông tin báo, bà ta b*n n**c!

Chết tiệt, mấy người con trai, con dâu khác nhà bà ta đều bị ảnh hưởng! "Chờ con trai tôi được thả ra, nó sẽ lập tức vạch rõ giới hạn với Nghiêm Bạch Huệ, tôi khuyên bàn cũng nên đoạn tuyệt quan hệ với thứ hàng giả đó đi"

Giả, không phải là con ruột?

Hà Tú Phần không tin, sao con gái bà ta yêu thương từ bé đến lớn lại bị người đánh tráo được, đây không phải là sự thật.

Hà Tú Phân cảm thấy tất cả những chuyện này đều có liên quan đến cháu trai Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc, bà ta còn chưa kịp gây chuyện ầm ï, Nghiêm Chính Sinh đã trở lại.

Chẳng những Nghiêm Chính Sinh, bốn đứa con trai của bà ta, Nghiêm Dặc, Tạ Tiểu Ngọc, còn cả người giúp việc từng chỉ tới nhà bà ta làm một bữa cơm cũng tới.

Hà Tú Phân bảo bọn họ mau đi cứu Nghiêm Bạch Huệ: "Mấy người không đi cứu Bạch Huệ đi, chạy về nhà làm gì?"

Nghiêm Chính Sinh vốn còn ôm một tia ảo tưởng, ông ấy không nghĩ Hà Tú Phân sẽ còn bảo vệ Nghiêm Bạch Huệ, sau khi biết đó không phải là con ruột của mình.

"Lần này đã điều tra xong rồi, Tú Phân, con gái ruột của chúng ta đã bị tráo đổi vào ngày xảy ra hỏa hoạn hôm đó, bây giờ chúng ta đã tìm được con gái trở về, Hồng Vũ mới là cháu ngoại của bà."

"Không phải vậy, không phải vậy, các ông lừa tôi."

Hà Tú Phân không chịu thể nào chịu nổi, bà ta nghĩ tất cả mọi người đều đang lừa mình.

Bà ta tức giận chỉ vào Mặc Hồng Vũ, mắng: "Nói đi, ai ra lệnh cho cô giả mạo làm cháu ngoại của tôi, tôi nói cho cô biết, cái loại người giúp việc nhà quê như cô đừng hòng lừa gạt tôi."

Trước khi tới đây, Mặc Hồng Vũ đã từng nghe Tạ Tiểu Ngọc cảnh cáo, đừng hy vọng vào Hà Tú Phân chấp nhận mình.

Bà ta ngăn cách mình với bốn người con trai chỉ vì Nghiêm Bạch Huệ suốt mấy chục năm nay, giờ bảo bà ta thương nhầm người, có khi còn nghiêm trọng hơn cả lấy mạng bà ta.

Nghiêm Chính Sinh đưa bản sao tờ kết quả giám định cho bà ta, nói: "Không ai lừa bà cả, hơn nữa Bạch Huệ là người tâm thuật bất chính, nó đã biết được chân tướng từ trước khi kết hôn, nhưng nó không nói ra, sau đó vì ghen tị mà hại chết chị dâu mình. Bản tính của nó là người độc ác, đã hết cứu chữa, cũng không thể cứu được nữa."

"Không đâu, tôi không tin."

Hà Tú Phân không thể nào tưởng tượng nổi, đứa con gái bà ta ôm vào lòng yêu thương bao nhiêu năm nay không phải là con ruột của mình.

Bà ta nghĩ cách hòa giải, nói: "Được rồi được rồi, nếu các ông đều nói người giúp việc này là cháu ngoại của tôi, vậy tôi sẽ nhận, sau này cô ta và mẹ cô ta coi như là người nhà họ Nghiêm, bây giờ các ông có thể đi cứu Bạch Huệ được không?"

Nghiêm Chính Sinh:.. Hà Tú Phân điên rồi à?

Nghiêm lão đại và hai người em trai:.. may mà bọn họ được cha nuôi lớn, hồi nhỏ cứ nghĩ cha nuôi con trai quá nghiêm khắc, nhưng đến giờ chỉ cảm thấy vui mừng, nếu bị mẹ bọn họ nuôi lớn... bọn họ không dám nghĩ đến kết quả nữa.

Nghiêm Bình Châu đã sớm đoán được kết quả này, Nghiêm Bạch Huệ bị Hà Tú Phân cưng chiều thành cái tính cách ích kỷ không nói lý, nên mới tạo thành kết quả như ngày hôm nay.

Đến bây giờ Hà Tú Phân vẫn chưa từng nói một câu nào hỏi về tình hình của con gái ruột, đã khiến ai cũng phải ớn lạnh.

Mặc Hồng Vũ tỏ rõ thái độ của mình: "Cháu không muốn nhận bà, cháu cũng sẽ giống anh họ, dù có trở về nhà họ Nghiêm, cháu cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà."

Hà Tú Phân chạy ra khỏi đại viện, Nghiêm Chính Sinh đã quá mệt mỏi với vợ, ông ấy bảo mọi người đừng quan tâm, càng quản bà ta lại càng gây chuyện ầm T, cứ để bà ta tự tỉnh táo lại đi.

Lần này, Nghiêm Chính Sinh gọi mấy người con trai trở về, là để bàn bạc chuyện phân chia tài sản.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 252



Nhà bọn họ đã tìm được con gái ruột trở về, nhưng thái độ của Hà Tú Phân rõ ràng là không muốn nhận. Vì vậy, ý của Mặc Hồng Vũ là, mẹ cô ấy vẫn đang trong giai đoạn hồi phục sau ca phẫu thuật, còn đang vui mừng vì thoát khỏi nhà chồng cực phẩm, xúc động khi tới Bắc Kinh gặp được người tốt bụng, nói chung là đang sống rất vui vẻ.

"Chờ mẹ cháu xuất viện, bình phục rồi hãy nói cho bà ấy biết đi."

Tuy Nghiêm Chính Sinh rất muốn nhận nhau với con gái, nhưng cháu ngoại nói cũng có lý, chuyện này nhất thời không vội, trước hết cứ để cho bà ấy ổn định cảm xúc an tâm dưỡng bệnh đã.

Ông ấy nỗ lực muốn bù đắp cho những nỗi đau mẹ con bọn họ phải chịu trong bao nhiêu năm nay, bàn bạc với các con trai: "Gia đình chúng ta có hai căn nhà, cha muốn để lại một căn nhà cho em gái và cháu ngoại các con, căn còn lại bốn anh em các con chia nhau, các con thấy thế nào?"

Đương nhiên là Nghiêm Bình Châu và ba anh trai của ông ấy đều không có ý kiến gì. Không chỉ mình cha, bản thân bọn họ cũng muốn bù đắp cho em gái ruột, đây mới là tình cảm đến từ những người thân bình thường.

Mặc Hồng Vũ lại không chịu: "Ông không cần phải đối xử đặc biệt với chúng cháu đâu, các cậu đều thương cháu, cháu cũng càng trân trọng tình cảm này hơn. Anh họ đã làm rất nhiều cho mẹ và cháu rồi, nếu giờ ông lại làm vậy, sau này cháu phải sống chung với các anh họ thế nào, tương lai còn có nhiều chị dâu vào cửa nữa. Bây giờ mọi người không ý kiến, không có nghĩa là cả đời này đều không cảm thấy ngăn cách, ông muốn chia, thì cứ chia đều đi."

Nghiêm Chính Sinh rất hài lòng với thái độ này của Mặc Hồng Vũ, em gái ông ấy từng phải chịu rất nhiều đau khổ, nhưng vẫn giáo dục cháu ngoại thành người chính trực.

Ông ấy nói: "Cháu chuẩn bị ở lại Bắc Kinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức vào tháng bảy này, mẹ con cháu không thể không có chỗ ở được, cứ quyết định như vậy đi. Nhà họ Nghiêm chúng ta thương cháu gái nhiều hơn, lại nói cháu có bảy tám người anh họ, cho dù có chia đều, chút sản nghiệp tổ tiên để lại cũng không đủ để bọn họ cưới vợ. Cứ để cha mẹ bọn họ lo cho bọn họ đi, ông ngoại chỉ quan tâm đến mẹ cháu thôi."

Tất cả mọi người đều bật cười khi nghe được câu nói này.

Không có Hà Tú Phân thiên vị và Nghiêm Bạch Huệ ích kỷ, bầu không khí của nhà họ Nghiêm vẫn rất tốt.

Cuối cùng Mặc Hồng Vũ vẫn thỏa hiệp, nhưng cô ấy cũng nói ra ý tưởng của mình: "Vậy thế này đi, cháu sẽ viết giấy nợ cho bốn người cậu, tính theo giá nhà của căn nhà chia bốn phần kia, chờ sau này cháu kiếm được tiền, cháu sẽ trả lại cho bốn cậu, cũng coi như là mua lại bốn năm phần tài sản kia."

Mọi người thấy cô ấy kiên trì như vậy, trong đầu thầm nghĩ cứ làm theo yêu cầu của cô ấy trước đã, để cháu ngoại yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, chứ sao bọn họ có thể nhận tiền của cô ấy.

Nghiêm Chính Sinh lại đưa cho cô ấy một túi giấy, bên trong có bốn nghìn đồng.

Mặc Hồng Vũ không hiểu gì cả, kiên trì không chịu nhận tiếp.

Tạ Tiểu Ngọc giải thích cho cô ấy biết số tiền này đến từ đâu, lúc trước ông nội từng cho Tinh Tinh tiền sinh hoạt đến năm mười tám tuổi.

"Tinh Tinh có, đứa cháu ngoại giả đó cũng có, em đừng từ chối nữa, nếu không ông nội sẽ buồn đấy."

Kỳ thực tiền tiết kiệm trong ngân hàng của Nghiêm Chính Sinh chỉ có hơn một nghìn, nhưng bốn con trai ông ấy không nói hai lời, mỗi người bỏ ra 800 đồng, Nghiêm Chính Sinh bỏ ra tám trăm đồng, góp lại vừa đủ bốn nghìn.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 253: Hoàn chính văn



Nếu năm nay Mặc Hồng Vũ có thể thuận lợi thi đỗ đại học, khoản tiền này đủ cho hai mẹ con các cô ấy dùng đến khi cô ấy tốt nghiệp đại học.

Nghe đến đây, Mặc Hồng Vũ mới nhận, ông ngoại và mấy người cậu nhà họ Nghiêm, anh họ, đều khiến cô ấy cảm nhận được tình thân mình vẫn luôn khát vọng bao lâu nay.

Cô ấy nức nở nói: "Cám ơn ông ngoại, cám ơn các cậu."

Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười trêu ghẹo: "Em không cám ơn chị dâu họ này à?”

Mặc Hồng Vũ bật cười nói: "Chị dâu họ, sao chị tốt thế."

Hai người đều bật cười, Nghiêm Chính Sinh cũng rất vui. Chỉ cần không nghĩ tới Hà Tú Phân nữa, ông ấy lại cảm thấy không khí cũng thơm.

Nhà họ Nghiêm phân chia tài sản xong, Mặc Hồng Vũ nói sẽ làm một bàn đồ ăn mời mọi người. Cô ấy còn chưa kịp xuống bếp, Nghiêm Chính Sinh chợt nhận được điện thoại, người ở đầu bên kia nói Hà Tú Phân gây chuyện ở cục công an thành phố, chưa đi đến cửa, đã tức giận bị chảy máu não.

Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bà ta bị đột quỵ nằm liệt trên giường.

Lần này, mấy người con trai cùng bàn nhau mời hộ lý chăm sóc, hai người chăm sóc cho Hà Tú Phân hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.

Chỉ có Nghiêm Chính Sinh thỉnh thoảng tới thăm bà ta.

Người thân bệnh nhân cùng phòng thường buôn chuyện với nhau, nói bà cụ có hai hộ lý chăm sóc kia là đáng đời, mình nằm liệt ở trên giường bệnh, nhưng con trai ruột chỉ bỏ tiền chứ chẳng thèm tới liếc nhìn.

Một bên khác, Mặc Hồng Vũ đón Đoạn Huệ Quyên xuất viện, nói với bà ấy nhà này là nhà đi thuê, chờ đến khi sức khỏe của bà ấy ổn định hơn, cô ấy mới kể cho bà ấy nghe về tiền nhân hậu quả chuyện này.

Đoạn Huệ Quyên nhận nhau với Nghiêm Chính Sinh và mấy người anh trai, lúc hai bên gặp nhau, bà ấy không kiềm được nước mắt.

Mấy người chị dâu đều đối xử rất tốt với cô em chồng số khổ này, làm Đoạn Huệ Quyên cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Đây là những cảm xúc bà ấy chưa từng được cảm thụ ở nhà chồng cũ, vì thế bà ấy càng tôn kính mấy chị dâu hơn.

Mặc Hồng Vũ sửa lại họ, sửa sang họ Nghiêm của ông ngoại, cũng chuyển hộ khẩu đến Bắc Kinh.

Đến tháng ba, Tạ Tiểu Ngọc đi nhập học, Cá Lớn Cá Nhỏ vào trung học cơ sở, Tinh Tinh lên lớp hai, nửa năm sau cô bé cũng lên lớp ba.

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức vào tháng bảy, Nghiêm Hồng Vũ đạt được thành tích rất tốt, đăng ký vào đại học Bắc Kinh, chọn khoa báo chí giống Tạ Tiểu Ngọc, trở thành đàn em của Tạ Tiểu Ngọc.

Nghiêm Dặc và Trần Niên đã trở thành cảnh sát chính thức, bữa tiệc mừng Nghiêm Hồng Vũ thi đỗ đại học, cũng là bữa tiệc nhà họ Nghiêm nhận người thân. Bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười chân thành.

Đây mới là bầu không khí gia đình Nghiêm Dặc luôn khát vọng.

Nghiêm Dặc nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Đúng là kỳ lạ, không có Hà Tú Phân và Nghiêm Bạch Huệ, nhà họ Nghiêm vẫn có thể hài hòa thế này."

Không ai ghen ghét, không ai oán hận, chị dâu em chồng hòa thuận, anh em họ khiêm nhường đối xử tốt với nhau. Vì vậy, Nghiêm Dặc cảm thấy nhà họ Nghiêm có kết quả thế này cũng không tồi.

"Cám ơn em Tiểu Ngọc."

Nghiêm Dặc cúi đầu nhìn người vợ đang ngà ngà say của mình, trong lúc mơ mơ hồ hồ chợt nhớ đến cảnh tượng ở thôn Thanh Sơn năm đó, anh ôm em gái đang bệnh nặng chạy đi tìm cha, vô tình gặp được Tạ Tiểu Ngọc trong veo như nước ở cổng thôn.

Cô dẫn đường cho anh, mang anh đến chỗ chuồng bò tìm cha, giúp đỡ bọn họ chăm sóc cho em gái, bế em gái trở về nhà, bế em gái đang phát sốt đến trạm y tế, còn lén lút mang đồ ăn cho anh.

Cô luôn cười rất ngọt ngào, làn nào cũng nói: "Anh Nghiêm Dặc, em nướng bánh cho anh nè, để ở trong túi anh ấy, lúc đập đá anh nhớ lười biếng nghỉ ngơi, cũng nhớ phải ăn bánh nhé."

Nghiêm Dặc không nhịn được cúi đầu hôn cô, lại bị Tiểu Ngọc xấu hổ đẩy ra: "Già rồi còn không đứng đắn, cháu trai cháu gái đều đang ở đây đấy."

Nghiêm Dặc nhìn thấy có sợi tóc trắng trên tóc mai của Tiểu Ngọc, lại nhìn ánh mắt của cô vẫn chứa đầy tình cảm, và cái bóng chiếu ngược của mình trong đôi mắt cô, anh chợt nhận ra mình cũng có tóc bạc.

Lúc này anh mới nhớ, hóa ra mình và Tiểu Ngọc đã qua cả đời.

Nhìn lại lần nữa, anh như thấy được thấy được núi xanh nước biếc trải dài khắp thôn Thanh Sơn, Tiểu Ngọc trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở bên bờ ruộng vẫy vẫy tay với anh: "Anh Nghiêm Dặc, tới ăn bánh đi"

Lúc đó, tất cả thanh niên trong thôn đều hâm mộ ghen tị với anh.

Nghiêm Dặc rơm rớm nước mắt, cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng, cong khóe môi cười nói: "Tới đây."

Cám ơn em đã luôn chờ anh.

Hoàn chính văn
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)



“Cháu có thể đi, nhưng không thể mang Tinh Tinh đi."

"Không mang đi, để bà tiếp tục ngược đãi con bé à?”

Nghiêm Dặc đã quyết định sẽ đến thôn Thanh Sơn tìm cha, cũng muốn dẫn em gái theo.

Một tuần trước, anh đang học ở trên trường đột nhiên bị hàng xóm gọi về nhà, em gái anh bị nôn tiêu chảy, Hà Tú Phân chỉ mua thuốc rồi bảo người giúp việc đút cho em gái uống, còn nói là không cần đi bệnh viện.

Anh tức giận gọi điện thoại cho ông nội, sau đó mượn tiền của nhà hàng xóm, đưa em gái đi bệnh viện.

Bây giờ em gái đã xuất viện, Nghiêm Dặc cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nhà này nữa.

Nghiêm Chính Sinh đi đến khu căn cứ cách mạng cũ tham dự lễ truy điệu bày tỏ lòng kính trọng đối với những người đồng đội đã khuất, nhận được điện thoại cũng lập tức chạy về.

Ông ấy cũng không đồng ý để cháu trai đưa cháu gái đi: "Tinh Tinh còn nhỏ, cha cháu bị hạ phóng xuống nông thôn, bản thân nó chăm sóc mình còn khó khăn, sao còn chăm sóc được cho hai anh em cháu nữa." "Vậy cũng còn hơn là ở lại đâu, mẹ cháu mất được nửa năm, Tinh Tinh đã bị bệnh bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ ông bà không tự đếm được!"

Hà Tú Phân hừ lạnh nói: "Là do nó yếu sẵn rồi, sao có thể trách bà chăm không tốt."

"Hà Tú Phân, lúc bà chăm sóc cho con gái bà, cháu ngoại bà, tại sao bà không nói những lời này?"

"Bà là bà nội cháu đấy, cháu dám gọi thẳng tên bà?"”

Nghiêm Dặc gay gắt nói: "Bà không phải là bà nội của cháu, Nghiêm Bạch Huệ cũng không phải là cô cháu, các bà cứ chờ đấy, chờ một ngày nào đó cháu trở lại, cũng là lúc cháu báo thù thay cho mẹ cháu!"

Nghiêm Dặc thu dọn quần áo của mình và em gái, trong nhà còn nửa lon sữa bột, một túi bánh quy, anh đi theo thanh niên trí thức xuống nông thôn, bế em gái đi đến thôn Thanh Sơn tìm cha.

Nghiêm Dặc không biết cách chăm sóc cho đứa trẻ hai tuổi, trên đường đi anh pha sữa bột hai lần nhưng đều không thành công, một lần quá quá lạnh, một lần quá nóng, đến lần thứ ba mới căn chuẩn được nhiệt độ.

Em gái ăn bánh uống hết sữa bột, ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh.

Các thanh niên trí thức đồng hành với nhau đều ôm theo hoài bão đi xây dựng tổ quốc, trên đường đi bọn họ hào hứng trò chuyện với nhau, chỉ có cậu thiếu niên tên là Nghiêm Dặc này be em gái, hỏi một câu mới đáp một câu.

Sau một ngày đồng hành, bọn họ mới biết anh bế em gái đi đến thôn Thanh Sơn tìm cha.

Về phần lý do là gì, anh lại không muốn nói.

Đến thôn Thanh Sơn, trưởng thôn sắp xếp cho đội trưởng mỗi đội sản xuất tiếp nhận thanh niên trí thức mới đến, chỉ có Nghiêm Dặc là không có nơi để äi.

Lúc anh đi ông nội từng nói, nếu không thể sống được ở đây, anh cứ gọi điện thoại về nhà, người nhà sẽ gửi tiền đi đường về thành phố cho anh, sắp xếp cho anh công việc.

Nhưng với điều kiện tiên quyết là anh phải xin lỗi Hà Tú Phân và Nghiêm Bạch Huệ, cam kết sau này sẽ không đề cập tới chuyện báo thù nữa.

Các thanh niên trí thức đều được đội trưởng đội sản xuất đón đi, chỉ còn lại mình anh bế em gái, em gái vẫn luôn gào khóc đòi mẹ, khóc lóc vì lạ lẫm với hoàn cảnh nơi này, la hét đòi ăn bánh bích quy.

Nghiêm Dặc thầm cảm thấy đắng chát trong lòng, anh còn không biết cha đang ở đâu.

Còn cả em gái, anh phải nuôi em gái thế nào ở thôn Thanh Sơn này.

Chẳng lẽ phải quay về Bắc Kinh?

Vậy mẹ chết oan uổng sao?

"Anh là anh Nghiêm Dặc à?” Chợt có giọng nữ trong veo như tiếng chim hoàng oanh trên cành cao vang lên, Nghiêm Dặc kinh ngạc quay sang nhìn, tại sao lại có người ở thôn Thanh Sơn biết anh?

Anh quay sang nhìn, đối phương là cô bé xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh, mỉm cười chờ câu trả lời của anh.

Anh gật đầu.

Cô bé nở nụ cười càng ngọt ngào hơn: "Em tên là Tạ Tiểu Ngọc, để em dẫn anh đi tìm bác Nghiêm."

Trước khi tới đây, Nghiêm Dặc từng gửi điện thư cho cha, anh đoán chắc cô gái này được cha nhờ tới đón anh.

Cô gái nhỏ này còn cho anh nửa chiếc bánh làm từ bột mỳ trắng, trong bánh còn có cả trứng gà, cắn một miếng hương thơm tràn khắp khoang miệng, cái bụng đói cả ngày trời của anh cũng mới dễ chịu hơn.

Tinh Tinh cầm nửa chiếc bánh còn lại, gặm còn nhanh hơn cả anh.

Tạ Tiểu Ngọc dẫn đường, vừa đi vừa giải thích: "Bức điện thư anh gửi tới được em nhận của người trong làng rồi mang về cho bác Nghiêm, đây là em gái Tinh Tinh đi, cô bé đáng yêu quá."

Nghiêm Dặc cảm thấy cô cũng rất đáng yêu, hầu hết người dân nơi này đều dễ thương tốt bụng.

Anh gặp được cha ở chuồng bò, mới nửa năm không gặp, bên tóc mai của cha đã điểm mấy sợi bạc.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)



Anh kể chuyện xảy ra ở Bắc Kinh trong nửa năm này cho cha nghe, anh đi học nên không thể ở nhà vào ban ngày, Hà Tú Phân thuê người giúp việc trông nom em gái mới hai tuổi, nhưng người giúp việc nhìn sắc mặt của chủ nhà làm việc, thấy chủ nhà không quan tâm, người giúp việc cũng làm việc qua loa lấy lệ.

Lúc em gái bị bệnh, bọn họ không đưa em gái đến bệnh viện kịp thời, còn mua thuốc cho em gái uống một cách chiếu lệ. Nếu không nhờ có hàng xóm đi đến trường gọi anh, anh về nhà đưa em gái đi bệnh viện, chứ lỡ bệnh bị trì hoãn thêm thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Sau khi em gái xuất viện, Hà Tú Phân không có vẻ gì là áy náy, còn mắng em gái bé tý đã là con ma bệnh, anh tức giận mới mang em gái đi.

Cha không trách cứ anh, chỉ khuyên anh bế em gái trở vê.

Cha nói: "Con làm việc ở đây kiếm điểm công việc cũng chỉ đủ nuôi mình con, không nuôi nổi em gái con đâu."

Nghiêm Dặc im lặng không nói gì, anh thực sự không muốn trở về.

Sự kiện thật sự đánh anh sụp đổ là nửa đêm em gái lại lên cơn sốt cao, anh luống cuống tay chân, cha bảo cô gái dẫn anh tới đây hôm nay là cháu gái lão trưởng thôn yêu thương nhất, bảo anh đi tìm Tạ Tiểu Ngọc.

"Cô bé đó là nhân viên y tế của trạm y tế thị trấn, con phải tỏ thái độ khách khí vào."

Nghiêm Dặc gõ cửa nhà trưởng thôn, nghe thấy tiếng con dâu cả của trưởng thôn mắng: "Cái đứa chết tiệt nào lại gõ cửa nhà người ta lúc nửa đêm đấy, bị bệnh thì tự đi bệnh viện huyện đi, suốt ngày gõ cửa nhà tôi là sao?"

Nghiêm Dặc vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng, nhìn tình hình này, có vẻ người trong thôn đến làm phiền cháu gái nhỏ nhà trưởng thôn rất nhiều lần.

Đã muộn thế này rồi, chắc cô sẽ không đi ra ngoài đâu nhỉ?

Nghiêm Dặc đang định quay về, định tự bế em gái đi lên mình bệnh viện huyện, lại thấy cổng nhà trưởng thôn mở ra, cô bé kia mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài cổng, nhìn thấy người đứng ngoài cổng là anh, cô nhếch miệng nói: "Là anh Nghiêm Dặc à."

Nghiêm Dặc rũ thấp mi mắt xuống, nửa năm trước, anh vẫn là thiếu niên hăm hở có gia cảnh rất tốt, chờ tốt nghiệp trung học phổ thông sẽ nhập ngũ.

Nhưng biến cố kia ập đến quá bất ngờ, khiến anh ngã thẳng từ trên mây xuống nơi phủ đầy bụi bặm, mẹ chết, ba bị hạ phóng. Nhưng dù có đi tới chỗ cha, anh cũng vẫn không có cách nào tự chăm sóc em gái.

Nghiêm Dặc tự ti nói: "Em gái anh, Tinh Tinh lên cơn sốt, cha bảo anh đến tìm em..."

Nghiêm Dặc cũng không hiểu tại sao cha lại bảo anh đến tìm Tạ Tiểu Ngọc, bèo nước gặp nhau, người ta đêm hôm khuya khoắt còn phải đi ngủ, hơi đâu đi ra ngoài giúp người dưng?

Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là ông Tạ cũng đi ra hỏi han tình hình, cầm đèn pin bảo cô đi xem thử thế nào.

Ông ấy còn dặn dò cháu gái: "Hoàn cảnh ở chuồng bò rất kém, cháu bế đứa bé về nhà chăm sóc đi."

Nghiêm Dặc cực kỳ kinh ngạc, người dân thôn Thanh Sơn quá chất phác, hôm nay anh mới đến đây ngày đầu tiên, còn chưa quen biết gì bọn họ.

Tạ Tiểu Ngọc kiểm tra cho em gái xong, nói phải đi tới trạm y tế tiêm thuốc hạ sốt, cha bảo anh đi cùng cô.

Anh sốt ruột lo cho em gái, rảo bước rất nhanh, cô gái nhỏ đi phía sau cố gắng đuổi theo cũng không theo kịp, cô oán giận nói: "Anh Nghiêm Dặc, anh đi nhanh quá, em không theo kịp."

Hôm nay ăn bánh của cô, giờ lại làm phiền cô đi đến trạm y tế lấy thuốc, Nghiêm Dặc rất cảm kích cô. Anh ngồi xổm người xuống, nghiêng đầu nói: "Vậy để anh cõng em đi."

Cô gái nhỏ kia cũng không thèm khách khí, anh cứ vậy cõng cô đi qua đi lại giữa nhà và trạm y tế.

Cô gái nhỏ nói rất nhiều, trên đường di cô lải nhải không ngừng. chờ đến chuồng bò anh cũng biết được, trước kia cô gái nhỏ từng được nuông chiều ở trong thành phố, sau đó cha mẹ ly dị, cô bị cha đưa tới thôn Thanh Sơn, lúc tới đây cô mới tám tuổi.

Cô còn nói cả nhà bác cả, bác dâu cả là hai cục kẹo kéo, nhưng cô không sợ bọn họ, còn cả ông nội cô đối xử rất tốt với cô.

Cô gái nhỏ thành thạo tiêm thuốc hạ sốt cho Tinh Tinh, sau đó bế Tinh Tinh về nhà.

Nghiêm Dặc vô cùng lo lắng, hỏi tại sao cha lại đồng ý để Tạ Tiểu Ngọc bế em gái trở về.

Nhưng cha anh lại nói, trong nửa năm ở thôn Thanh Sơn này, ông ấy may mắn được trưởng thôn chăm sóc, còn nói Tạ Tiểu Ngọc là đứa bé ngoan, muốn tương lai anh nhớ phải trả phần ân tình này lại cho cô.

Lúc đó Nghiêm Dặc thầm suy nghĩ, anh đã sa sút đến mức phải nhờ người khác nuôi em gái giúp rồi, sau này lấy cái gì để trả lại đây?
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)



Xuống nông thôn là phải làm việc, mới đầu anh đi theo thanh niên trí thức cùng ra đồng làm việc, nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra, một ngày thanh niên trí thức ra đồng làm việc chỉ có thể kiếm tám điểm công việc, đây còn là lúc việc nhà nông bận rộn nhất. Chờ tới lúc nông nhàn, bọn họ chỉ kiếm được sáu điểm công việc.

Nhưng làm việc ở mỏ đá lại khác, mặc kệ là làm việc vào mùa nào, chỉ cần đi làm là đều kiếm được mười điểm công việc.

Điểm công việc sẽ đổi ra khẩu phần lương thực, anh phải nuôi em gái, phải kiếm nhiều điểm công việc.

Nghiêm Dặc tìm đến lão trưởng thôn, nói muốn tới làm việc ở mỏ đá.

Lão trưởng thôn phì phèo tẩu thuốc, nói với anh là làm việc ở mỏ đá rất vất vả, người đàn ông chỉ hơi tỉnh ranh là đều thà kiếm ít đi hai điểm công việc, còn hơn là làm việc vất vả ở mỏ đá.

Nghiêm Dặc nói anh làm được, anh có thể kiên trì, lão trưởng thôn bảo anh làm thử một tuần.

Ngày đầu tiên, trên tay Nghiêm Dặc đã nổi vết phồng rộp, bả vai cũng hẳn vết rác da.

Buổi tối Tiểu Ngọc xử lý vết thương cho anh, hỏi anh có đau không, anh có thể kiên trì được nữa không?

Đau là rất đau, nhưng chỉ cần có thể cắm rễ ở đây, nghĩ đến không cần phải trở về Bắc Kinh thỏa hiệp với Hà Tú Phân, thì có đau hơn nữa anh cũng có thể nhịn.

Ngày hôm sau, Tiểu Ngọc bế Tinh Tinh, xách giỏ nhỏ đi tới mỏ đá, còn nói là Tỉnh Tinh nhớ anh.

Chỉ mới qua một tuần lễ, cô bé Tinh Tinh đã bám dính lấy Tiểu Ngọc, rất sợ Tiểu Ngọc muốn trả mình lại. Cô bé lắc đầu nói: "Giờ không muốn anh nữa."

Trong chiếc giỏ nhỏ có một đôi găng tay dùng để làm việc, còn cả một bát đồ ăn.

Tạ Tiểu Ngọc chờ anh ăn xong rồi mới đi, dặn anh đeo găng tay vào rồi hãy làm việc, còn nói với anh: "Chiếc găng tay này không đắt đâu, anh đừng tiếc của không nỡ dùng."

Tinh Tinh cắn miếng sơn tra, nước sơn tra chua chua chảy ra, Nghiêm Dặc lau miệng cho cô bé, Tinh Tinh nói: "Chị Tiểu Ngọc, muốn ăn thịt kho."

Anh nghe Tiểu Ngọc nói: "Tinh Tinh ngoan, chờ tháng này người cha không có lương tâm kia gửi tiền tới, chúng ta sẽ đi mua thịt về ăn."

Tiểu Ngọc và Tinh Tỉnh muốn ăn thịt?

Buổi tối, Nghiêm Dặc đi lên núi.

Trước khi biến cố ập đến, hàng năm cứ vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông anh lại bị cha tống vào doanh trại quân đội để huấn luyện, kỹ năng sinh tôn nơi dã ngoại tốt hơn so với người nông thôn. Người nông thôn không dám vào núi, nhưng anh dám.

Một đêm nay, anh thu hoạch được một con gà rừng, một con thỏ béo mập.

Anh bện một cái lồng, nhốt gà rừng và thỏ vào đó, nửa đêm đưa đến cổng nhà Tiểu Ngọc.

Anh gõ cửa, sau đó trốn phía sau cây đại thụ, nghe thấy tiếng mắng chửi của bác dâu cả nhà Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc đi ra không thấy ai, cúi đầu nhìn thấy thỏ và gà rừng bị nhốt trong lồng.

Bác dâu cả cũng đi ra nhìn, thấy gà rừng và thỏ, bà ta lập tức ngậm miệng không mắng chửi người nữa, cười híp mắt bảo ngày mai sẽ có canh gà rừng và thịt thỏ kho ăn.

Còn nói bình thường Tiểu Ngọc hay giúp dân làng, cũng không biết là ai mang thỏ và gà rừng tới nhà cảm ơn.

Nghiêm Dặc xoay người rời đi, anh nghĩ, liệu Tiểu Ngọc có biết thỏ và gà rừng là do anh đưa tới không?

Ngày hôm sau, lúc anh gặm bánh bột ngô ở mỏ đá, Tiểu Ngọc lại tới đưa cơm cho anh.

Một bát canh gà rừng hầm nấm, một bát thịt thỏ kho, còn cả một bát cơm trắng dẻo thơm.

Tiểu Ngọc còn nói: "Anh Nghiêm Dặc, lần sau lúc anh đưa đồ tới, anh có thể xử lý nguyên liệu nấu ăn giúp em được không, trên thớt của em chưa từng xuất hiện nguyên liệu nấu ăn sống bao giỜ."

Nghiêm Dặc đỏ mặt, hóa ra là Tiểu Ngọc biết anh đưa tới. Thực ra, cô có thể nhờ ông Tạ xử lý giúp, nhưng cô cố tình nói vậy, là để anh biết kỳ thực cô biết thỏ và gà rừng kia là anh đưa qua.

Canh gà rừng hầm nấm rất ngon, thịt thỏ kho cũng rất đưa cơm, Nghiêm Dặc không chịu ăn, muốn mang về cho cha.

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Anh ăn đi, em đã đưa một phần qua chỗ bác Nghiêm rồi."

Thoáng cái anh đã làm việc ở mỏ đá được ba năm, biến cố xảy ra quá đột ngột, lão trưởng thôn đổ bệnh, kéo dài nửa tháng rồi cũng đến lúc hấp hối, cha ruột Tiểu Ngọc vẫn không trở về.

Trong khoảng thời gian đó, cha bầu bạn bên người lão trưởng thôn, cũng không biết hai người nói gì.

Lão trưởng thôn dặn dò chuyện hậu sự, sau đó nói muốn trò chuyện riêng với anh.

Nghiêm Dặc quỳ xuống trước giường bệnh của lão trưởng thôn, ba năm nay may nhờ có lão trưởng thôn chăm sóc, anh và cha mới có thể sống an ổn ở trong thôn, Tỉnh Tinh cũng bình an vô sự lên năm tuổi.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)



Anh thầm thề, mặc kệ lão trưởng thôn muốn anh làm gì, anh đều sẽ đáp ứng.

Nghiêm Dặc không ngờ lão trưởng thôn hỏi anh có thích cháu gái ông ấy không.

Anh vô thức hỏi là cháu gái nào?

Lão trưởng thôn có hai cô cháu gái, Tiểu Ngọc còn có một chị họ.

Lão trưởng thôn đang hấp hối cũng bị anh làm cho giận quá hóa cười, còn nói có thể là ai, là Tiểu Ngọc.

Nghiêm Dặc cúi thấp đầu, Tiểu Ngọc là cô gái xinh đẹp nhất vùng này, vừa đẹp người lại đẹp nết, tất cả trẻ con cảm lạnh lên cơn sốt ở trong thôn, đều từng được Tiểu Ngọc chăm sóc.

Các chàng trai chưa lập gia đình ở trong thôn này, có ai không thích Tiểu Ngọc chứ?

Nhưng hoàn cảnh hiện tại của Nghiêm Dặc còn kém hơn cả những hộ nghèo trong thôn, anh có tư cách gì nói thích cô chứ.

Nghiêm Dặc nói với lão trưởng thôn: "Thích."

Lão trưởng thôn nói: "Ông đã sống cả đời rồi, có chuyện gì cũng nhìn thấu được, rồi sẽ có ngày cha cháu được giải oan trở về thành phố, nếu có thể chờ đến ngày được giải oan, các cháu có thể dẫn cả Tiểu Ngọc trở ve thành phố được không? Con bé ã chăm sóc các cháu mấy năm, các cháu cũng trả lại con bé mấy năm. Ông chết rồi, không trông mong gì vào cha ruột con bé, cũng không trông mong gì vào bác cả, bác dâu cả của nó, chỉ đám nhờ cậy nhà các cháu thôi."

Nghiêm Dặc nghẹn ngào gật đầu đồng ý, còn nói sẽ bảo vệ cô cả đời.

Sau khi tiễn đưa lão trưởng thôn đi, Nghiêm Dặc hỏi cha, lão trưởng thôn nói gì với ông ấy.

Cha nói: "Lão trưởng thôn muốn gửi gắm Tiểu Ngọc cho nhà chúng ta, ông ấy nói không cần báo Ân, nếu các con cùng thích nhau, thì để Tiểu Ngọc làm vợ con, còn nếu không thích, cha sẽ nhận Tiểu Ngọc làm con gái."

Nghiêm Dặc đỏ bừng mặt lên.

Chưa đầy một năm sau khi lão trưởng thôn qua đời, dưới sự giúp đỡ của bác Tống, cha anh được giải oan trở về thành phố. Ngày nhận được tin tức này, Nghiêm Dặc cảm giác như bước chân nâng nâng, bị đội trưởng đội sản xuất kéo ra khỏi mỏ đá.

Đội trưởng đội sản xuất nói, người bên quân đội cử xe tới đón bọn họ.

Trên đường đi, Nghiêm Dặc chỉ suy nghĩ một chuyện, hôm nay ca sẽ hỏi Tiểu Ngọc, hỏi Tiểu Ngọc muối cái gì?

Cô có bằng lòng làm vợ anh không?

Nghiêm Dặc dần đỏ bừng mặt lên. Anh chỉ dám đứng ở bên ngoài đám đông, lại nghe được giọng nói lanh lảnh của Tiểu Ngọc, vẫn dễ nghe êm tai giống nhau bốn năm trước.

Anh nghe thấy Tiểu Ngọc nói: "Cháu muốn làm em gái của Nghiêm Dặc."

Trước mắt Nghiêm Dặc tối sầm lại, suýt nữa đứng không vững ngã xuống.

Nghiêm Dặc cũng không biết mình lên xe thế nào.

Đã nói là vợ cơ mà, sao lại thành em gái.

Hơn nữa cha và Tinh Tinh đều đặc biệt ghét bỏ anh, đặc biệt là Tinh Tinh, cô bé tức giận muốn khóc: "Chị Tiểu Ngọc không thể làm chị dâu, thì làm chị gái em."

Nghiêm Dặc cảm thấy trái tim mình vỡ vụn, tâm trạng vui mừng vì cha được giải oan trở về thành phố cũng hoàn toàn tan biến.

Không ai để ý đến anh, anh tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại ngủ, đường trong thôn không dễ đi, chiếc xe xóc nảy không ngủ được, tâm tình của Nghiêm Dặc còn nặng nề hơn cả hồi bế em gái đi tới thôn Thanh Sơn.

Sau đó, cũng không hiểu tại sao anh không thể nào mở mắt ra nổi, anh biết rõ là mình đang nằm mo, nhưng không thể tỉnh lại.

Trong mộng, anh thấy Tiểu Ngọc bị một nhóm buôn người nhắm đến ở ga tàu An Dương, Tiểu Ngọc suýt nữa bị ke buôn người biết diễn xuất trong nhóm đó trói đi, cũng may là cô cơ trí, tìm cách thoát thân rồi chạy đi tìm cảnh sát ở ga tàu.

Nhưng Tiểu Ngọc nói muốn về Bình thành cơ mà, cô đi ga tàu An Dương chuyển tàu là muốn đi đâu?

"Đến ga rồi."

Nghiêm Dặc bị tiếng của cha đánh thức, anh nói với cha: "Cha ơi, cha dẫn em gái đi về trước đi, con muốn đi tìm Tiểu Ngọc."

Cha anh đưa cho anh một cuộn tiền và vé, bảo cảnh vệ cầm giấy tờ của anh đi vào ga tàu đăng ký giấy xuất hành tạm thời.

Sau đó, cha đuổi anh đi: "Còn ngây người cái gì, mau đi đi."

Nghiêm Dặc vừa đến ga tàu An Dương, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Ngọc và kẻ buôn người kia tranh chấp với nhau, anh chạy mấy bước đi tới, bảo Tiểu Ngọc đi đến trạm gác gọi người, mình quật ngã kẻ người con buôn kia.

Sau khi trò chuyện mới biết, Tiểu Ngọc muốn đi Lương Châu đón em trai.

Nghiêm Dặc giúp cô mua vé tàu đi Lương Châu: "Anh chưa từng nghe thấy em còn có hai người em trai"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em nằm mơ thấy."

Nghiêm Dặc: ".. Em hồ đồ quá rồi đấy, đi Lương Châu chỉ vì một giấc mơ, lỡ chẳng may ở Lương Châu không có em trai em thì sao?" Tiểu Ngọc nói không có sẽ trở lại, còn hỏi ngược lại anh là sao anh lại biết cô ở ga tàu An Dương. Nghiêm Dặc đành phải nói là mình cũng nằm mơ thấy. Tạ Tiểu Ngọc cười: "Được, em tin tưởng anh." Nghiêm Dặc không ngờ là Tiểu Ngọc lại tin vào giấc mộng của anh, trong khi anh không tin tưởng Tiểu Ngọc ngay, Nghiêm Dặc cảm thấy rất xấu hổ.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)



Tàu hỏa sắp rời ga, bốn năm qua anh và Tiểu Ngọc chưa từng rời xa nhau ngày nào, ngày nào cũng gặp nhau ở thôn Thanh Sơn.

Anh quyến luyến không nỡ rời xa cô, chạy đuổi theo tàu hỏa, Tiểu Ngọc đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa kiếng tàu, anh vội vàng tăng thêm tốc độ đuổi theo.

Anh nghe thấy Tiểu Ngọc hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, tại sao anh không thích em?”

Nghiêm Dặc thầm khổ sở trong lòng, sao có thể không thích cho được, chỉ là lúc trước anh không dám nói ra. Lúc trước anh còn phải nhờ ông Tạ chăm sóc, nào có tư cách nói thích cô.

Đến lúc anh sắp nói ra tâm sự của mình, Tiểu Ngọc lại nói là muốn làm em gái anh, anh có thể làm gì?

Đêm hôm đó, anh ngồi ở ga tàu An Dương suốt một đêm, đến ngày hôm sau gọi điện thoại cho Hứa Xương, nghe được Tiểu Ngọc đã đến ga tàu an toàn mới yên tâm.

Hứa Xương nói, Tiểu Ngọc thật sự có hai người em trai, hai cậu bé này còn là anh em sinh đôi nhìn rất đáng yêu. Tiểu Ngọc muốn dẫn em trai trở về Bình thành, thế chỗ công việc của mẹ cô ấy để lại.

Nghiêm Dặc gọi điện thoại cho cha mình, bàn bạc với ông ấy xem liệu mình không về Bắc Kinh có được không?

Nghiêm Bình Châu vốn muốn đưa con trai vào quân đội, nghe thấy con trai nói muốn vào đại học công an, ông ấy chỉ hỏi: "Dù sao con cũng phải cho cha cái lý do chứ?”

Nghiêm Dặc biết cha anh không phải là người dễ lừa, đành phải nói thật lòng mình ra.

"Con muốn đi tìm Tiểu Ngọc, con muốn bầu bạn với cô ấy, không muốn cách xa cô ấy dù chỉ một ngày. Cha ơi, con như vậy có phải là không có tiền đồ không, đến đại học công an thì sau này sẽ làm công an, đây là kế hoạch tốt nhất con có thể nghĩ đến để giữ sự cân bằng giữa sự nghiệp của mình và Tiểu Ngọc."

Cho dù chỉ có thể làm anh của cô, anh cũng phải trông chừng không để cô bị bắt nạt, điều này không đơn giản là vì lời hứa với ông Tạ.

Nghiêm Bình Châu đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của chính mình khi còn trẻ ở trên người con trai, hồi đó ông ấy theo đuổi mẹ của Nghiêm Dặc, đứng ở dưới tầng dưới nhà bà ay cả một buổi tối, đêm hôm đó trời mưa như thác đổ. Ngày hôm sau, ông ấy không nói năng gì đi theo bộ đội ra tiền tuyến.

Ông ấy là người lính liều mạng nhất trong liên đội, luôn xông pha nơi tuyến đầu. Lúc đó ông ấy chỉ nghĩ, Minh Quân không cần ông ấy, vậy ông ấy dâng hiến cái mạng này cho tổ quốc là được. Sau đó, ông ấy bị thương được đưa vào bệnh viện dã chiến, lúc tỉnh lại phát hiện ra y tá chăm sóc mình là Minh Quân, Minh Quân cũng cùng đến bệnh viện dã chiến, hai mắt của ông ấy dần đỏ lên.

Ông ấy hỏi Minh Quân tại sao lại tới đây, Minh Quân hỏi ngược lại ông ấy là tại sao không muốn sống nữa.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Về sau nữa, hai người trở về từ tiền tuyến rồi kết hôn.

Nghiêm Bình Châu kéo suy nghĩ của mình trở về, nói mình đồng ý để Nghiêm Dặc ở lại Bình thành.

Nghiêm Dặc cứ như vậy ở lại Bình thành, lúc Tiểu Ngọc trở lại Bình thành nhìn thấy anh, cô thật sự rất bất ngờ lại kinh hỷ.

Anh thầm vui mừng, thái độ Tiểu Ngọc dành cho anh vẫn không thay đổi, vẫn giống như mấy năm ở thôn Thanh Sơn.

Anh vẫn luôn tìm cơ hội thú nhận với Tiểu Ngọc, thú nhận mình thích cô, anh muốn hỏi Tiểu Ngọc có bằng lòng làm đối tượng của anh không.

Nhưng anh vẫn luôn do dự không dám nói ra, sợ bị Tiểu Ngọc từ chối.

Nếu bị từ chối, anh sẽ không còn cơ hội được ở bên cạnh cô một cách tự nhiên giống như bây giờ nữa. Phải đến ngày Trân Niên nói muốn đi coi mắt, phần do dự này mới hoàn toàn bị phá vỡ.

Tiểu Ngọc cũng phải đi hội nghị hữu ái?

Nghiêm Dặc có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đau đớn bỏng rát như bị nước sôi dội vào, anh không muốn đợi thêm nữa, anh muốn bày tỏ với Tiểu Ngọc trước khi cô đi coi mắt.

Anh viết một bức thư tỏ tình mang theo bên người, chờ gặp được Tiểu Ngọc sẽ đưa cho cô. Nếu Tiểu Ngọc không muốn nhận, sau này anh sẽ không bao giờ quấy rầy cô nữa.

Nghiêm Dặc mang theo suy nghĩ này đi tới hội nghị hữu ái.

Lúc anh đến nơi, Tiểu Ngọc đang bị một bà già quấn lấy, bà già kia còn nói Tiểu Ngọc mang theo hai đứa em trai tha du bình, có thể tìm được người có điều kiện như con trai bà ta đã là do được tổ tiên phù hộ.

Lửa ghen trong lòng Nghiêm Dặc bùng lên, từng có một người đàn ông liều lĩnh gọi anh là anh vợ, đã bị anh đánh gãy chân, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện đấy.

Lúc Tiểu Ngọc giới thiệu anh là anh trai, Nghiêm Dặc không muốn chờ thêm nữa.

Anh cũng không hiểu mình sao nữa, bật thốt lên nói mình là đối tượng của Tiểu Ngọc, còn cố tình nói: "Đối tượng của tôi cãi nhau với tôi nên mới chạy tới nơi này coi mắt, chê cười rồi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)



Anh muốn để bà già kia biết, Tiểu Ngọc có sự lựa chọn tốt hơn, thằng con trai hơn ba mươi tuổi lại tái hôn của bà ta mau về nhà đi, đừng ở đây chịu mất mặt nữa.

Sau chuyện này, anh và Tiểu Ngọc đều không ai lên tiếng nói cả, Tiểu Ngọc muốn mua sơn tra, anh lặng lẽ nhét phong thư tỏ tình kia vào trong túi sơn tra.

Anh nói với Tiểu Ngọc là muốn ăn bánh sơn tra, Tiểu Ngọc nói sẽ làm rồi mang cho anh.

Ngày hôm nay anh chờ đợi trong đau khổ, nếu Tiểu Ngọc không đến, vậy anh phải làm thế nào?

Các bạn cùng phòng ký túc xá đều nhìn ra anh sa sút tinh thần, hỏi anh sao vậy, nhưng anh không cách nào nói ra.

Thậm chí, giáo viên hướng dẫn cũng không thể nào nhìn nổi dáng vẻ như người chết này của anh, phạt anh chạy hai mươi vòng ở trong sân huấn luyện.

Trong lúc đang chạy, bác bảo vệ tới gọi anh, nói đối tượng của anh tìm tới, còn nhân mạnh nói là tới đưa bánh sơn tra.

Trái tim của Nghiêm Dặc đập thình thịch, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngoài ra, anh vừa chạy hai mươi vòng quanh sân tập, giờ phải dựa vào trên tường rào để trấn tĩnh lại.

Bầu không khí vừa căng thẳng lại vi diệu, Nghiêm Dặc nhất thời không biết nên nói gì, bật thốt lên:

"Tới à.."

Nói xong, bản thân anh cũng muốn cho mình một cái tát.

Cũng may là Tiểu Ngọc hiểu rõ anh, không tức giận với anh.

Cứ như vậy, anh trở thành đối tượng của Tiểu Ngọc!

Từ đó về sau, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất ngọt. Sau đó, anh luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, anh kết hôn với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc thi đỗ đại học, anh còn tìm được cô ruột, báo thù thay cho mẹ.

Sau đó bác Tống về hưu, lý lịch của anh rất đẹp, thuận lợi lên chức cục trưởng cục công an thành phố, trở thành cục trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử ngành.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngọc tốt nghiệp đại học, vào làm ở đài truyền hình. Cô và Hứa Xương, chị họ cùng góp vốn làm ăn.

Nghiêm Dặc chưa từng hỏi trong nhà có bao nhiêu tiền, chỉ kinh ngạc khi Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh tốt nghiệp đại học, thấy Tiểu Ngọc chuẩn bị cho ba người bọn họ mỗi người một căn tứ hợp viện.

Sau này, Cá Lớn không làm nhà khoa học, cậu ấy theo học ngành liên quan đến công nghệ, thành lập công ty công nghệ. Cá Nhỏ tham gia điều hành quản lý, hai anh em quản lý ở hai mảng khác nhau, cũng cưng chiều em gái Tỉnh Tinh lên đến tận trời.

Về phần Hạ Diệp Hoài, cậu ấy trở về nước học trung học phổ thông, kiên trì theo đuổi Tinh Tinh lúc cô ấy lên đại học, suýt nữa làm Cá Lớn Cá Nhỏ tức chết.

Cá Nhỏ còn thiếu mỗi nước chưa đánh cho em rể tương lai một trận.

Hạ Diệp Hoài phải vượt qua tầng tầng lớp lớp khảo sát của Cá Lớn Cá Nhỏ, mới nhận được cái gật đầu của hai anh em.

Vào lúc Hạ Diệp Hoài đang vui vẻ, cậu ấy chợt phát hiện ra hậu viện nhà mình đã bị cháy, em gái Hạ Khinh Khinh của cậu ấy theo đuổi Cá Lớn.

Hạ Khinh Khinh chính là cô bé cháu ngoại của Hoa kiều được Nghiêm Dặc cứu lúc trước.

Về phần Cá Nhỏ, có rất nhiều cô gái thích cậu ấy, nhưng cậu ấy không đồng ý với anh. Cậu ấy nói tạm thời muốn tập trung gây dựng sự nghiệp, chưa cân nhắc đến vấn đề tình cảm, ai, anh và Tiểu Ngọc đều không quản được cậu ấy.

Cha anh phát hiện ra bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối vào năm Tiểu Ngọc mang thai.

Nghiêm Dặc rất buồn, cha khuyên anh đừng buồn, nói:

"Thấy các con đều sống hạnh phúc mỹ mãn, cha cũng coi như là đã hoàn thành lời hứa với mẹ con. Cha đã để mẹ con chờ quá lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể đi gặp bà ấy, các con phải mừng thay cho cha chứ."

Lúc cha hồi quang phản chiếu, ông ấy ngơ ngẩn đưa tay lên không trung, trên môi nở nụ cười dịu dàng, nói:

"A Quân, em tới đón anh đấy à..."

Lúc chết, trên môi cha vẫn tràn đầy ý cười.

Tối hôm đó, lúc túc trực ở bên linh sàng, Nghiêm Dặc nằm mơ thấy cha có dáng vẻ thuở còn trẻ, và cả mẹ thuở còn trẻ, cả hai nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay từ biệt anh.

Anh và Tiểu Ngọc bế con gái, hợp táng tro cốt của cha và mẹ với nhau.

Bây giờ, cuối cùng cha và mẹ cũng được ở bên nhau.

Lúc con gái tròn một tuổi, Nghiêm Dặc hỏi ra câu hỏi mình vẫn luôn muốn hỏi:

"Tiểu Ngọc, tại sao ở thôn Thanh Sơn năm đó, em lại nói là muốn làm em gái anh, mà không phải là muốn làm vợ anh, rõ ràng là em bằng lòng làm vợ anh cơ mà?"

Tiểu Ngọc nở nụ cười thần bí, chỉ là không nói cho anh biết.

Ai dà, cũng không sao cả, dù sao Tiểu Ngọc cũng đã là vợ của anh rồi.

Tiểu Ngọc cũng hỏi anh một vấn đề:

"Năm ấy trước khi lâm chung, ông nội em đã nói gì với anh?"

Đến bây giờ Nghiêm Dặc vẫn sẽ đỏ mặt, anh nói:

"Ông nội hỏi anh có thích em không."

"Anh trả lời thế nào?"

Tiểu Ngọc hỏi anh.

Nghiêm Dặc thành thật trả lời:

"Anh nói thích, còn nói là vì thích, nên muốn bảo vệ em."

Tiểu Ngọc cố chấp hỏi:

"Vậy anh định bảo vệ em bao lâu?"

Nghiêm Dặc nói:

"Cả đời cũng không đủ. Đời này, đời sau, cả đời sau nữa, anh đều muốn ở bên em, mãi mãi bên cạnh em, che chở cho em."
 
Back
Top