Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 70



Lúc này, Bùi Từ cúi người nhấc một giỏ nấm lên, giọng thản nhiên:
“Chúng ta về thôi, đừng làm phiền các dì nữa.”

“Đúng rồi.” Phương Tri Lễ gật đầu, tay cũng xách luôn giỏ còn lại.

Phương Tri Ý và Thái Văn Quân đi theo sau, vừa bước đi vừa chào tạm biệt mọi người xung quanh.

Đợi nhóm người họ khuất bóng, các chị dâu cũng cười nói rôm rả, đeo lại giỏ lên lưng, tiếp tục tản ra gia nhập đội nhặt nấm.

Dù sao đây cũng không phải công việc tính công điểm, chẳng ai thúc ép, nên ai nấy đều làm việc thoải mái, tụm năm tụm ba vừa làm ...vừa nhân tiện nói chuyện phiếm, à nhầm, giao lưu củng cố tình cảm tiện thể trao đổi thông tin rồi.

Một người cười nói:
“Nói chứ hai anh em nhà họ Phương đúng là chiều em gái ghê. Vừa rồi thấy đội trưởng Phương kia kìa, nhắc đến em gái là mặt tự hào thấy rõ luôn.”

Một chị dâu khác tiếp lời:
“Đúng đó! Các cô có biết Phương tham mưu không? Chồng tôi bảo, bình thường anh ta nghiêm lắm, mặt cứ như Diêm Vương. Vậy mà trước khi cô em gái tới đây, còn gọi riêng chồng tôi đến hỏi chuyện.”

“Ơ, hỏi gì thế?”

“Hỏi bọn trẻ con gái thường thích gì. Nhà tôi có hai đứa con gái mà, chắc nghĩ tôi rành. Nghe nói ga trải giường với vỏ chăn của cô em ấy là do Phương tham mưu đích thân đi thành phố mua. Các cô thấy chưa, cái vải hoa kia đâu có rẻ!”

Nói đến đây, trên mặt người phụ nữ lộ rõ vẻ hâm mộ. Thật lòng mà nói, hồi cô ấy còn là con gái, đến bố mẹ ruột còn chẳng đối đãi được như thế. Nhà có một anh trai với hai em trai, nhưng mẹ thì thiên vị, cái gì tốt cũng giấu cho con trai. Có lần, đợi cô ngủ rồi, mẹ mới dấm dúi lấy trái cây cho anh với hai đứa em ăn.

Anh cả ngoài miệng thì nói thương em gái, nhưng thực tế gặp chuyện gì vẫn cứ lo cho bản thân trước. Em gái lúc nào cũng là người bị bỏ lại sau cùng, chưa bao giờ được ai chăm chút như báu vật. Cho nên giờ nhìn anh em nhà họ Phương tận tâm tận lực vì cô em gái, cô thật sự vừa ngưỡng mộ vừa chạnh lòng.

Lại có người góp chuyện:
“Hôm bữa tôi cũng thấy, đội trưởng Phương còn xách về một đống vải lớn, nói là để may đồ cho em gái. Cái đống đó mà may quần áo chắc mặc mấy năm không hết.”

“Mặc sao hết được chứ!”

“Ừ, chắc chắn mặc không hết rồi. Nhưng mà… các cô có nghe Giang Hồng Mai nói không? Em gái đội trưởng Phương ấy, nghe nói sức khỏe không tốt. Không biết là không tốt tới mức nào?”

Thực ra, rất nhiều người trong khu nhà ở chỉ nghe nói đến Phương Tri Ý, hôm nay mới là lần đầu tiên thấy người thật. Vừa nhìn liền bị thu hút — trông như búp bê sứ, cười lên thì khiến người ta quên cả phiền não.

Cô bé ấy đúng là vừa yếu ớt vừa xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không dám chạm vào.

Thế nên khi Giang Hồng Mai nói cô bé sức khỏe không tốt, mọi người cũng tò mò, không biết là không khoẻ đến mức nào.

Nghe vậy, có người muốn nói lại thôi, há miệng hai lần mới nói: "Nghe nói thường xuyên phải uống thuốc."

Một người định nói rồi lại thôi, ngập ngừng vài lần mới khẽ lên tiếng:
“Nghe đâu… thường xuyên phải uống thuốc.”

“Trời đất, nghiêm trọng thế cơ à? Thế này thì sau này sống được bao nhiêu năm? Ôi trời, quần áo có đẹp đến đâu cũng chẳng bằng có một thân thể khỏe mạnh!” Mấy người vừa nghe xong liền xôn xao bàn tán, trong giọng nói đầy tiếc nuối. Cô gái nhỏ tốt như vậy, sao lại bệnh tật triền miên thế?

Lúc này, một giọng sảng sảng vang lên, cắt ngang không khí đầy suy đoán:
“Được rồi! Đừng nghe Giang Hồng Mai nói, cái miệng bà ta y như hố phân đầu làng, ai đi qua cũng dính mùi hôi!"

Đào Quế Vân từ phía sau đi tới, giọng nói dứt khoát, chắc nịch.
“Cô bé ấy đúng là nhìn qua thì hơi yếu một chút, nhưng dáng đi linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn, vừa rồi còn thấy nhảy nhót nữa cơ mà. Sức khỏe không đến nỗi đâu.”

Bà sinh ra và nuôi lớn bao nhiêu đứa con, chỉ trừ đứa đầu không giữ được, còn lại đứa nào cũng khỏe mạnh, bà tự tin mình nhìn người không sai.

Chồng và con trai Đào Quế Vân đều là quân nhân trong căn cứ, chức vị không thấp. Con dâu là bác sĩ, con gái lại gả vào nhà giám đốc xưởng quốc doanh trong thành phố. Gia đình bà có thể xem như có chút thể diện trong khu nhà ở, lời nói ra cũng có trọng lượng.

Bà vừa mở miệng, đám người đang bàn tán lập tức im bặt, không ai dám hó hé thêm nửa câu.

Sau đó, Đào Quế Vân lại dịu giọng, nhẹ nhàng nói:“Nhà ai mà con cái hồi nhỏ chẳng từng ốm đau bệnh tật? Nhưng bây giờ con bé đã lớn, đang tuổi cần thể diện, lại càng cần người lớn biết giữ thể thống cho nó. Chuyện sức khỏe của một cô gái, dù có thật sự yếu một chút, thì đó là lỗi của ai? Có phải lỗi của bản thân nó đâu mà mang ra nói trước mặt bàn dân thiên hạ? Chúng ta là người lớn, lẽ nào lại không hiểu đạo lý này?”

“Bản thân con bé vì chuyện này đã thấy khó chịu lắm rồi, chúng ta lại còn buông lời bàn ra tán vào, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Người xưa dạy rồi, miệng nên tích chút đức, coi như cũng là để dành phúc cho con cháu mình sau này. Phải không mọi người?”

Lời này nghe thì nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không phản bác nổi. Cô gái nhỏ đang ở tuổi tự trọng cao ngất, người ngoài nói một câu tưởng vô tâm, nhưng trong lòng người nghe lại như kim đ.â.m muối xát. Vốn đã yếu ớt, nếu vì vài lời bàn tán mà canh cánh trong lòng, tích lại thành bệnh thì chẳng phải người nói đã gây ra tội tày đình hay sao?
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 71



"Chị à, chúng tôi chỉ nói riêng với nhau thôi, tuyệt đối không nhắc trước mặt con bé." – Có người vội vàng nói.
Trước mặt người lùn không nói chuyện thấp, đạo lý này ai cũng hiểu.

"Nhưng nói riêng cũng chưa chắc không truyền đến tai người khác." – Đào Quế Vân bình thản đáp.

Khu nhà lớn thế này, ít nhất cũng cả trăm hộ dân. Ai dám chắc lời vừa nói ra sẽ không bị lan truyền? Gió lọt qua khe cửa, huống hồ là lời con người.

Lúc này có người không phục, hừ lạnh:
"Chị Đào, lời chị nói cũng thật buồn cười. Nói vậy thì chúng tôi ngay cả chuyện riêng cũng không được nói nữa sao?"

Nói xong còn hừ một câu không phục: "Nịnh nọt, chẳng phải thấy con gái thủ trưởng và cô gái nhà họ Phương thân thiết sao, nên vội vàng nịnh bợ sao?"

Nói rồi lại buông một câu mát mẻ:
"Chẳng phải vì con gái thủ trưởng thân với cô gái nhà họ Phương nên chị mới vội vàng nịnh bợ hay sao?"

Một người khác lên tiếng hòa giải:
"Thôi, Xuân Hoa, chị Đào nói cũng không sai. Chúng ta sống từng này tuổi rồi, lời ăn tiếng nói vẫn nên biết chừng mực. Chuyện phiếm thì nói được, nhưng chuyện thân thể của cô gái nhỏ, biết là được rồi, đừng lan ra khắp nơi, nghe không?"

Người nói biết rõ, đứa con đầu lòng của Đào Quế Vân năm xưa không giữ được, chỉ sống lay lắt chưa đầy nửa năm rồi mất. Chuyện ấy thành nỗi đau chôn sâu trong tim người làm mẹ, đến nay vẫn không muốn ai nhắc lại. Cũng chính vì từng nếm trải cái cảm giác ôm con mà không thể cứu, nên Đào Quế Vân càng kiêng kỵ chuyện bàn tán sức khoẻ trẻ nhỏ. Không phải mê tín, mà là từng đau đến thấu tim gan – nên mới hiểu, đôi khi một lời nói cũng có thể đ.â.m trúng chỗ mềm nhất của người ta.

Hoàn toàn không phải là nịnh nọt không nịnh nọt như Ngô Xuân Hoa nghĩ.

Ngô Xuân Hoa không nói gì thêm, chỉ khẽ hừ một tiếng. Bà vốn chẳng có ác ý, chỉ tò mò hỏi han vài câu cho biết. Vậy mà giờ lại bị nói bóng nói gió, chẳng khác nào bị gán cho cái tiếng độc mồm độc miệng.

Huống chi lúc trò chuyện với cô bé, bà chưa từng nhắc đến nửa chữ liên quan đến bệnh tật hay chuyện buồn gì. Giờ bị người ta chĩa mũi dùi như thế, trong lòng không khỏi có chút nghẹn.

Ở đời, mỗi người một tính. Sống chung đã khó, hiểu nhau lại càng khó hơn. Lắm lúc, cũng chẳng phải cố ý muốn gây chuyện, chỉ là miệng nhanh hơn lòng, nói xong mới thấy… những lời này, đáng lẽ không nên nói.

Đào Quế Vân cũng biết, mình vừa rồi có phần phản ứng thái quá. Nhưng cứ nghĩ đến cái giọng điệu gay gắt, chẳng chịu kiêng dè nửa lời của Giang Hồng Mai, trong lòng bà lại trào lên một cơn nghèn nghẹn — nghẹn vì tức, nhưng cũng nghẹn vì chạm đúng vào nỗi đau cũ.

Chẳng hiểu sao, ngay khoảnh khắc ấy, bà lại nghĩ đến đứa con đầu lòng của mình. Con bé ấy… chỉ sống được có nửa năm. Người ta chưa từng mất con thì làm sao hiểu được, có những vết thương cả đời không lành.

Bà cắn chặt răng, giọng trầm xuống, như buông một nhát cắt:
“Dù sao thì cái miệng không biết giữ, cái tính hay nói bậy của Giang Hồng Mai sớm muộn gì cũng gây chuyện. Mấy cô thấy không sao thì cứ vậy đi, đến lúc thật sự có chuyện thì đừng trách tôi không nhắc trước.”

Dứt lời, bà xách giỏ xoay người đi thẳng về phía sâu trong rừng thông. Những người quen thân cũng vội vàng đi theo sau. Còn lại vài người lặng lẽ cúi đầu tiếp tục nhặt nấm, rừng thông dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn tiếng gió rì rào qua tán lá.

————

Trong khi nơi đó còn âm ỉ sóng ngầm, thì nhà họ Phương lại một mảnh hòa thuận, ấm áp.

Vừa về tới nhà, Phương Tri Ý đã bắt tay phân công công việc. Cô định làm sạch nấm, đem phơi khô toàn bộ, sau này có thể gửi một ít đến chỗ cha mẹ.

Phương Tri Lễ vừa nghe em gái nhắc đến cha mẹ thì lập tức như được tiếp thêm động lực:
“Chuyện đó để anh lo! Em nghỉ chút đi.”

Nói rồi quay sang Bùi Từ, hắng giọng:
“Cậu còn đứng đó làm gì? Mau lại đây giúp đi!”

Bùi Từ nhướng mày, giả vờ bất mãn:
“Tôi có bao giờ trốn việc đâu?”

Phương Tri Lễ cười hì hì. Gần đây, Bùi Từ gần như đã thành công nhân dài hạn của nhà anh. Ngày nào cũng ăn cơm ở đây, làm việc thì không ít mà còn biết điều đưa tiền ăn, tính ra, Phương Tri Lễ cảm thấy mình thực sự kiếm được món hời.

Có anh hai và Bùi Từ phụ dọn nấm rừng, Phương Tri Ý yên tâm vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Buổi sáng trước khi rời đi, cô đã tranh thủ sơ chế sẵn đồ ăn, bỏ vào tủ bảo quản tạm, giờ về chỉ cần hâm lại là dùng được.

Thái Văn Quân cũng ở bên cạnh giúp đỡ. Tay nghề nấu nướng tuy không bằng Phương Tri Ý, nhưng kỹ thuật dùng d.a.o lại không chê vào đâu được, có lẽ vì là bác sĩ, nên động tác cắt thái rất gọn gàng, sạch sẽ.

Phương Tri Ý thấy vậy thì không tiếc lời khen vài câu, khen đến mức Thái Văn Quân hơi ngượng ngùng, bị cô gái nhỏ chọc đến mức tai cũng đỏ lên.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 72



Bùi Từ ngồi gần đó, nghe cô trêu chọc thì cười khẽ, nghiêng đầu ghé vào tai Phương Tri Lễ, nhỏ giọng trêu:
"Xem em gái cậu lợi hại chưa kìa." Hoàn toàn chẳng còn bóng dáng ngượng ngùng cúi đầu khi nhìn thấy anh lúc trước đâu nữa.

Phương Tri Lễ nghe xong cũng bật cười khúc khích bộ dáng muốn có bao nhiêu ngốc liền có bao nhiêu ngốc, cứ như là bản thân được khen ngợi vậy.

Một lúc sau, anh mới sực nhớ ra chuyện chính:
"À đúng rồi, em gái, hôm nay ra ngoài không có ai bắt nạt em đấy chứ?"

Bình thường khi ra ngoài, bên cạnh em gái lúc nào cũng có anh hoặc anh cả đi cùng, không nữa thì sẽ có Bùi Từ "tháp tùng", hôm nay lại lần đầu tự mình ra ngoài một chuyến, Phương Tri Lễ quả thật không yên tâm. Nhất là sau chuyện xảy ra với Tôn Thành Vĩ mấy ngày trước, trong lòng anh có chút lo lắng.

Người kia đúng là hơi vô liêm sỉ. Hôm đó ở sân huấn luyện không chiếm được tí lợi nào, mấy ngày nay lại bỗng dưng im hơi lặng tiếng. Nhưng càng như vậy mới càng khiến người ta dựng tóc gáy. Loại người không chịu thiệt mà lại im bặt thế này, phần lớn là đang âm thầm tính kế. Phương Tri Lễ tuy rằng ngày thường không thích động não, nhưng anh cũng biết, cái kiểu lặng lẽ này chẳng bao giờ báo hiệu điều tốt. Cứ như con rắn bị đập hụt, chưa c.h.ế.t đâu, mà đang tìm góc tối rình mồi lại thôi. Em gái anh thì mềm mại như vậy, anh sợ em gái bị lừa.

“Không có đâu ạ, các dì hôm nay đều rất tốt… À mà cũng không đúng lắm.”
Phương Tri Ý đang định dứt lời thì chợt nhớ ra người kia, vẻ mặt trầm xuống:
“Vẫn gặp phải một người đáng ghét.”

Phương Tri Lễ lập tức nhíu mày, giọng nghiêm lại:
“Sao? Ai dám bắt nạt em?”

“Cũng không hẳn là bắt nạt…” Phương Tri Ý nghĩ một chút rồi kể lại, “Nhưng người đó nói em là đứa bệnh tật, còn bảo em làm liên lụy anh với anh cả không lấy được vợ.”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên giọng lạnh như băng:
“Ai nói?”

Phương Tri Thư vừa vào đến cửa đã nghe được câu đó, sắc mặt lập tức sa sầm.

Phương Tri Ý không giấu giếm, thành thật trả lời:
“Em nghe cô Đào gọi người đó là Giang Hồng Mai.”

Giang Hồng Mai chính là loại người bụng dạ chẳng sạch sẽ nhưng lại sợ mang tiếng. Gan thì bé như hạt đậu, lại thích chơi trò nói bóng nói gió, ám chỉ, từng câu từng chữ thốt ra đều như gai nhọn giấu trong tay áo, c*m v** lòng người lúc nào chẳng hay.

Bà ta thấy Phương Tri Ý còn nhỏ tuổi, nghĩ là dù cô có hiểu chuyện đến đâu, nhưng chưa đủ sắc sảo, không dám cãi lời người lớn, càng không đủ sức vạch trần những lời đ.â.m chọc khéo léo ấy. Mà cũng chính vì vậy, Giang Hồng Mai mới càng được nước lấn tới.

Bà ta cố tình gieo vào đầu cô suy nghĩ sức khoẻ cô không tốt, sẽ liên luỵ đến tương lai và hạnh phúc của các anh. Lời như vậy, nghe qua tưởng là quan tâm, kỳ thực là độc địa. Nó không đủ nặng để bị trách là nói bậy, nhưng lại đủ sức ngấm dần vào lòng một cô gái nhỏ chưa trải sự đời như nước thấm đá, khiến người nghe vừa buồn, vừa tủi, lại không biết than với ai.

Loại lời lẽ ấy, một đứa trẻ còn non nớt làm sao phân biệt được thật giả? Nhưng cảm giác áy náy, thậm chí "tội lỗi" sẽ âm thầm bám lấy, ăn sâu vào tâm trí. Cô sẽ không phản kháng, không cãi lại, mà sẽ âm thầm tự trách mình, rồi sau đó, dần dần tự mình lùi bước, tự mình gồng gánh cảm giác tội lỗi vốn không thuộc về mình.

Mà một đứa trẻ, khi đã bị đè nặng bởi cảm giác tội lỗi, lại chẳng có chỗ trút ra, thì cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến những cách giải quyết tiêu cực.

Giang Hồng Mai chỉ nói một câu đã đủ khiến một cô gái nhỏ tự tổn thương chính mình.

Loại người như Giang Hồng Mai, lòng dạ chẳng khác gì một vũng nước tù âm u – nhìn thì tưởng phẳng lặng, nhưng dưới đáy lại tích đầy rác rưởi. Nếu không để tâm, chỉ một lần lỡ chân, có khi cả đời cũng không ngoi lên được nữa.

Đáng tiếc a đáng tiếc !

"Phương Tri Ý" có phải là cô gái nhỏ non nớt đâu, Phương Tri Ý là đại lão mạt thế.

Đại lão mạt thế biết không ?

Là dạng người nhìn thấy tang thi lao đến không chớp mắt, gặp xác sống đầy m.á.u me vẫn có thể bình tĩnh tháo s.ú.n.g tra đạn, gặp kẻ đóng kịch thì mặt không biến sắc, lập tức vạch trần.

Nói cho dễ hiểu hơn, là kiểu người không chỉ biết dùng vũ lực, mà còn biết dùng "não", mà "não" này không rảnh để chơi trò tâm lý mèo vờn chuột với mấy bà cô hàng xóm rảnh việc — ngoài mặt thì miệng nam mô, trong bụng lại giấu một bồ d.a.o găm.

Ván cờ này, Giang Hồng Mai tính toán từng nước, cứ nghĩ "Phương Tri Ý" dễ dọa, dễ ép, ai nói gì cũng nghe, ai xúi gì cũng tin, nhưng nào ngờ Phương Tri Ý lại không ấn lẽ thường ra bài.

Người bình thường trong hoàn cảnh đó có thể ba mặt một lời tranh luận, đôi co, phản bác hoặc im lặng ôm những lời ấy chui vào một xó xỉnh nào đó rồi một mình gặm nhấm.

Còn với đại lão ấy à?

Không cần đôi co, không cần vung tay múa miệng.

Dù sao người ta cũng bảo mình là đứa bệnh tật mà, mình cũng chẳng dùng được "vũ lực" thật, vậy thì mình quay đầu "nhẹ nhàng" lại "vô tình" "báo cáo" với anh nhà mình thôi.

Chỉ đơn giản vậy là đủ khiến "bàn cờ" của Giang Hồng Mai thành cát bụi.

Thắng không cần ra chiêu. Thua cũng không biết thua ở đâu.

Tính toán với đại lão mạt thế?

Còn là đại lão có chống lưng ?

Bà xác định ?

Ngày cô đấu trí đấu dũng với tang thi, không biết Giang Hồng Mai còn lăn lộn ở góc nào nghịch bùn đâu.

Hừ !
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 73



Phương Tri Lễ vừa nghe nói em gái bị người ta bóng gió mỉa mai đã không kìm được cơn giận, lập tức bật dậy, tay áo xắn cao, gân xanh nổi lên bên thái dương, dáng vẻ rõ ràng là định xông ra ngoài ăn thua đủ. Nhưng còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, đã bị Phương Tri Thư túm chặt lấy tay kéo lại, giọng anh cả thấp trầm mà dứt khoát:

“Em định làm gì? Vì một câu nói mà muốn đánh người à? Còn muốn làm phi công nữa không?”

Hiếm khi Phương Tri Lễ cãi lời anh cả, lần này lại không nhịn được, trừng mắt nhìn anh, cãi lại một cách gay gắt:

“Lẽ nào cứ để người ta ngang nhiên bắt nạt Dạng Dạng như thế à? Ai cho bà ta cái quyền đó? Người ta có bệnh thì cũng không đến lượt bà ta lên mặt! Hơn nữa, Dạng Dạng có phải thật sự bệnh tật gì đâu!”

Nói đến đây, giọng anh chùng xuống, pha lẫn xót xa và uất ức:

“Hồi còn bé đúng là em ấy yếu hơn người ta một chút, dễ cảm sốt hơn bình thường, nhưng trẻ con mà, đứa nào chẳng từng ốm đau? Cùng lắm là phải uống thuốc nhiều hơn vài lần thôi, thế mà họ cứ chụp lên đầu em ấy cái mác ‘bệnh tật’, gán cho em ấy cái danh ‘gánh nặng’. Họ có bao giờ thật sự nhìn vào con người em ấy chưa?”

Anh hít sâu một hơi, nắm tay siết lại thật chặt như muốn kìm nén cơn phẫn nộ đang dâng trào:

“Huống chi, em ấy đến đây bao lâu rồi, em ấy đã phải uống viên thuốc nào chưa? Tự tay nấu cơm, tự mình gánh vác công việc gia đình khi anh em ta vắng mặt, chưa từng kêu ca một câu. Sức khoẻ như thế mà cũng bị đem ra dè bỉu, thế thì thiên hạ này còn biết phân biệt đúng sai gì nữa không?”

Phương Tri Thư không đôi co thêm với em trai, chỉ lặng lẽ bước qua ngưỡng cửa, đôi giày dính bụi đỏ từ doanh trại in dấu đều trên nền xi măng đã ngả màu cũ kỹ. Anh đi thẳng tới trước mặt em gái, quỳ một gối xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống giờ đây ngang tầm với cô, nhẹ nhàng đến mức như sợ làm cô giật mình:

“Lúc đó, Dạng Dạng đã nói gì? Còn trong lòng em nghĩ thế nào?”

Phương Tri Ý chẳng chút ngại ngùng, nhún vai đáp, giọng thản nhiên nhưng không giấu được vẻ đắc ý nhỏ nhỏ:

“Em nói với bà ta: Bà nên dọn ra biển mà ở. Nơi rộng lớn như vậy mới đủ để bà ta quản cho hết.”

"Anh cả và anh hai đã nói với em, đây cũng là nhà của em. Em với anh cả, anh hai là ruột thịt, là người một nhà, đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau. Đổi lại là em có khả năng, em cũng sẽ làm như vậy. Sao có thể nói là em liên luỵ anh cả anh hai?"

Lời này hơi giống như tự khen bản thân một chút – rõ ràng được hai anh trai yêu chiều bao bọc từng li từng tí, nhưng Phương Tri Ý vẫn mạnh miệng không chút ngại ngùng.

Cô biết, các anh đều vui mừng thấy cô "mạnh miệng" như vậy.

Anh nhìn em gái, khoé mắt như có ánh cười, nhưng bên trong là một nỗi nhẹ nhõm sâu kín. Anh gật đầu ngay, giọng bình thản nhưng từng chữ đều đanh lại:

“Đúng. Ba anh em mình là một nhà, m.á.u mủ ruột rà. Người ngoài có nói gì cũng mặc, lời của họ không đủ để khiến em phải gục ngã, cũng không đủ khiến anh đổi dạ.”

Điều Phương Tri Thư thật sự muốn biết, chính là suy nghĩ sâu trong lòng em gái mình. Dù em đã đến đây được một tuần, ngày nào cũng cười nói vui vẻ, mỗi lần gặp mặt đều là bộ dáng nhẹ nhõm, hạnh phúc. Nhưng Phương Tri Thư biết, bên cạnh em lúc nào cũng có người đi theo, hành động bảo vệ, nhưng trên thực tế lại vô hình dựng nên một bức tường, cách ly em khỏi thế giới bên ngoài.

Anh không ít lần bắt gặp trong mắt em gái ánh lên một tia khao khát— khát khao được tự bước đi, được tự đối diện, thậm chí… được tự va vấp.

Nhưng lý trí lại kéo anh đứng vững ở một bên: không thể mạo hiểm.

Anh vẫn nhớ rõ, năm ấy, em gái vừa mới lên cấp hai, vì bệnh mà phải nghỉ học gần nửa tháng. Ngày thứ hai trở lại trường, chỉ vì vài lời đàm tiếu vô tâm của bạn học, em đã một mình bỏ đi, chạy thẳng ra bờ sông ngoại ô Nam Thành.

Nếu không phải bố mẹ và giáo viên phát hiện kịp thời… hôm đó, có lẽ người nằm dưới dòng sông lạnh buốt ấy… chính là Dạng Dạng, em gái của anh.

Ký ức đó như một chiếc gai cắm sâu trong tim, dù năm tháng đã qua, vẫn chẳng thể rút ra được.

Vậy nên, dù hiện giờ em gái có cười rạng rỡ, có hoạt bát đến mấy, thì chỉ cần một gợn sóng nhỏ lướt qua, anh cũng không dám lơ là.

Cũng bởi vì thế, khi nghe thấy câu nói ban nãy, tuy trong lòng dâng lên cơn giận dữ, nhưng anh vẫn cố nén lại, bình tĩnh lắng nghe. Bởi anh muốn hiểu thật sự—em gái mình, rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nếu cô vẫn như năm đó, bị hỏi thì cúi đầu trốn tránh, không nói nửa lời—vậy thì cho dù cô có cười tươi đến mấy, anh cũng chẳng thể yên lòng dù chỉ một giây.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 74



Nhưng câu trả lời của em gái lại khiến anh sững người. Rõ ràng trong ánh mắt em gái hiện lên một thứ cảm xúc rất rõ—bình thản và kiên định, như thể thật sự đã không còn bận tâm đến những lời ra tiếng vào ngoài kia nữa.

Khoảnh khắc ấy, bao nhiêu lo lắng trong lòng anh bỗng chốc dịu đi.

Trong khoảnh khắc ấy, những lo lắng trong lòng anh bỗng như được xoa dịu.

Anh chợt nhận ra—em gái mình đã khác xưa rồi.

Cô sẽ không còn vì một câu nói của người đời mà buồn bã day dứt, cũng không còn dễ dàng bị lay động bởi những ánh mắt đánh giá. Cô đã biết cách trân trọng chính mình, và hiểu ra ý nghĩa sâu xa của hai chữ “gia đình”.

Tự mình xác nhận điều đó, trong mắt Phương Tri Thư không giấu nổi niềm vui. Em gái cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, và tự mình bước ra khỏi bóng tối.

Thế nhưng, niềm vui chỉ thoáng qua. Ánh mắt anh nhanh chóng trầm xuống.

Dưới vẻ dịu dàng thường ngày là một tầng cảm xúc khác—lạnh lùng, kiên quyết, và sắc bén như lưỡi d.a.o giấu sau nụ cười của một người lính, một người dựa vào bản lĩnh và sự tàn nhẫn của bản thân mà từng bước một bước lên vị trí tham mưu tác chiến khi tuổi đời vẫn còn quá trẻ.

Anh sẽ không để mọi chuyện cứ thế trôi qua như chưa từng có gì xảy ra.

Em gái có thể đã chọn cách nhẫn nhịn, nhưng anh thì không.

Anh biết—biết rất rõ—những năm qua, cô đã khóc thầm bao nhiêu lần chỉ vì vài câu dèm pha nhơ nhớp. Khi đó anh ở xa nhà, quân vụ bận rộn, nhiều chuyện biết mà không thể can thiệp, nhiều lần muốn hỏi han lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng bây giờ, khi cô đã ở ngay bên cạnh anh, anh sẽ không để cô chịu thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Người nào dám bắt nạt cô—anh sẽ lần lượt tính sổ từng kẻ một.

Thái Văn Quân không ngờ chỉ rời đi một lúc mà đã xảy ra chuyện như vậy. Khi quay lại, đối diện với Phương Tri Ý, cô không giấu được sự tự trách:

“Dạng Dạng…”

Nhưng Phương Tri Thư không để cô nói tiếp. Anh giơ tay ra hiệu dừng lại, rồi nhẹ nhàng đưa cô ra ngoài, nhỏ giọng nói:

“Văn Quân, em không cần tự trách. Dạng Dạng… hiểu mà.”

Anh không phải người hay nói nhiều, nhưng từng hành động, từng ánh mắt đều cho thấy sự yêu thương sâu đậm anh dành cho cô em gái duy nhất.

Thế nhưng, tình yêu ấy chưa bao giờ chỉ là sự bảo bọc.

Nó còn là một niềm tin, một mong mỏi—rằng em gái anh nhất định phải hiểu:
Dù là người thân hay bạn bè, một khi đã ở bên cạnh cô thì sẽ mãi ở bên, mãi đứng về phía cô, bất kể xảy ra chuyện gì.

Giữa những người yêu thương nhau, không cần phải tự trách.

Bởi sự tự trách, nếu không đúng lúc, lại có thể vô tình biến thành gánh nặng—
khiến người được quan tâm cảm thấy mình là nguồn rắc rối, là người gây phiền toái.

Tình cảm, dù là m.á.u mủ hay bằng hữu, nên là điểm tựa, là sức mạnh, là dũng khí để cô bước tiếp giữa thế gian này—
chứ tuyệt đối không phải là sợi dây vô hình trói cô vào những điều cô không thể gánh nổi.

Thái Văn Quân nghe lời Phương Tri Thư, môi mím chặt rồi lại buông ra, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói.
Đối với người đàn ông dịu dàng này, cô càng thêm kính phục.

Ban đầu cô chỉ nghĩ anh là người có năng lực xuất chúng trong công việc, không ngờ khi đối mặt với gia đình, anh lại dịu dàng và tinh tế đến thế.
Ngay cả khi chăm sóc em gái, anh cũng đã nghĩ đến tương lai lâu dài cho cô ấy.

Trong khoảnh khắc ấy, Văn Quân bỗng có chút ghen tị với Dạng Dạng.
Có một người anh như vậy… thật sự là một điều vô cùng hạnh phúc.

Ước nguyện ban đầu của Phương Tri Ý lúc đến đây, đến lúc này, về cơ bản coi như đã đạt được.

Ban đầu, cô cứ nghĩ chỉ cần thể hiện ra dáng vẻ vui vẻ, anh trai sẽ yên tâm.
Thế nhưng, anh cả vẫn luôn cẩn trọng dò xét ý nghĩ thật của cô thông qua lời nói.

Giống như chỉ cần cô có một ngày buồn bã, anh sẽ lo cô nghĩ quẩn.

Cô nhìn ra được—anh trai vì cô, vì gia đình này, mà tự ép bản thân đến mức mệt mỏi.
Đó cũng là lý do khiến anh suy sụp trước sự ra đi của "Phương Tri Ý" trong nguyên tác.

Anh chỉ hơn cô vài tuổi, cũng là con của bố mẹ, cũng từng là một đứa trẻ.
Nhưng lại sớm phải trưởng thành, sớm phải gánh vác nhiều điều không tên.

Cô rất đau lòng vì điều đó.

Chính vì vậy, khi nghe những lời vừa rồi từ anh, cô thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô tin—lần này, anh trai đã thực sự yên lòng rồi!

Phải nói rằng, giữa hai anh em họ, vẫn luôn có một sự ăn ý đặc biệt.

Ngày trước, số phận "Phương Tri Ý" từng bị bóp nghẹt bởi những lời thị phi vô tình cũng có, hữu ý cũng có.
Còn bây giờ, nhờ lời thị phi như thế, cô lại có được một khởi đầu mới.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 75



Có lẽ đây là một chuyện rất vui, bữa cơm hôm nay đặc biệt thoải mái, Ngoài Phương Tri Thư và Thái Văn Quân, ngay cả Bùi Từ cũng nhận ra điều khác biệt. Nhưng anh không nói nhiều về chuyện này, nhìn cô gái nhỏ ngày càng tốt hơn trong lòng anh cũng rất vui mừng. Thế nhưng, anh vẫn không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần.
Tuổi còn nhỏ mà đã giấu trong lòng một trái tim tinh tế, rốt cuộc là sao lại lợi hại như vậy chứ?

Chỉ có Phương Tri Lễ là hoàn toàn không biết gì cả.
Trong đầu anh lúc này chỉ đang nghĩ cách trút giận thay em gái, thậm chí ngay cả lúc nhai thịt cũng cắn mạnh hơn thường lệ, như thể đang nghiến nát những lời đồn đại độc địa kia.

Phương Tri Ý nhìn thấy, vội vàng gắp một chiếc đùi gà to nhất bỏ vào bát anh, cười nói:
“Anh hai, cho anh, em cố ý để dành đùi gà lớn nhất cho anh đấy.”

Phương Tri Lễ vừa cúi đầu đã thấy cái đùi gà nằm gọn trong bát mình, bao nhiêu người như vậy, cũng chỉ có em gái gắp đồ ăn cho anh.

Anh bỗng thấy sống mũi cay cay.

Em gái anh, rõ ràng tốt như vậy, ngoan ngoãn như vậy—rốt cuộc là tên mù nào còn dám nói cô kéo chân gia đình?
Muốn ép em gái anh đến chỗ c.h.ế.t sao?

Thực ra Phương Tri Ý cũng gắp thức ăn cho anh cả và chị Văn Quân, nhưng hai người họ ăn uống đều rất chừng mực, từ tốn, giữ ý giữ tứ trên bàn ăn, không ăn ngấu ăn nghiến như Phương Tri Lễ, tất nhiên không thể gặm đùi gà được.

Văn Quân nhận lấy thức ăn cô gái nhỏ gắp cho mình mà có chút thụ sủng nhược kinh. Thật lòng mà nói, cô gái nhỏ này chẳng hề giấu giếm sự quý mến đối với cô, thứ tình cảm thuần khiết đến mức khiến cô hơi hoảng hốt, cảm giác như mình không xứng với sự yêu thích trong sáng đó.

Trước kia, những lúc như thế này, Bùi Từ cũng thường được quan tâm. k

Vậy mà hôm nay anh ngồi chờ mãi, nhìn vào bát vẫn trống trơn, đành lén ngẩng đầu nhìn sang cô gái nhỏ đối diện.

Vừa ngẩng đầu lên—quả nhiên, cô đang gắp thức ăn cho anh.
Anh còn chưa kịp mừng rỡ thì sắc mặt lập tức sầm lại: là ớt xanh.

Thứ anh ghét nhất trên đời chính là ớt xanh.

Cô gái nhỏ đang đắc ý nhướng mày nhìn anh, ánh mắt rõ ràng có chút tinh quái.
Anh còn chưa kịp nghĩ xem mình đắc tội gì thì đã nghe thấy tiếng cô vang lên, giọng điệu đầy khiêu khích:

“Bùi Từ, anh ăn hết ớt xanh, thì em sẽ tha thứ cho việc anh nói xấu em.”

Bùi Từ bị sự lanh lợi của cô gái nhỏ chọc cười, cố ý nhướng mày giả vờ tức giận:
“Giờ em không gọi anh là ‘anh trai’ nữa à? Với lại, anh nói xấu em khi nào chứ?”

Người có anh trai chống lưng rồi thì gan cũng lớn hơn hẳn đúng không ?

Phương Tri Ý bĩu môi:
“Lúc em ở trong bếp.”

Bùi Từ ngớ người.
Không ngờ cô lại nghe thấy. Rõ ràng chỉ lẩm bẩm có một câu, vậy mà cũng bị cô bắt thóp.
Mình chọc người ta trước, không thể giận, đành cắn răng ăn hết chỗ ớt xanh trong bát, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:

“Bây giờ được chưa?”

Phương Tri Ý gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng:
“Được rồi.”

Bùi Từ thấy cô nở nụ cười hả hê, lại không nhịn được trêu tiếp:
“Thế thì gọi lại đi.”

Phương Tri Thư ngồi bên cạnh, nghe em gái gọi thẳng tên "Bùi Từ", đầu mày khẽ nhíu lại.

Tuy không tiện nói ra ngay, nhưng trong lòng lại thấy có chút không thỏa đáng.
Dù sao, Bùi Từ cũng hơn Dạng Dạng mấy tuổi, lại là người từng giúp đỡ gia đình họ rất nhiều trong thời điểm khó khăn. Với vai vế như vậy, gọi thẳng tên là điều không nên.

Huống hồ, nếu cứ để cô gọi như thế, mà Bùi Từ lại vui vẻ chiều theo, không những dễ khiến người ngoài hiểu lầm, mà chính giữa hai người cũng dễ nảy sinh thứ thân thiết vượt quá mức cần có.

Suy cho cùng, Bùi Từ không phải người trong nhà. Giữ khoảng cách vừa phải, lễ phép đúng mực, vẫn là chuyện nên làm.
Một tiếng "Bùi Từ ca"—không quá khách sáo, cũng chẳng đến mức xa lạ, thân thiết, nhưng vẫn có chừng mực, có trên có dưới, khiến anh nhìn vào thấy yên tâm hơn.

Anh trầm giọng nhắc nhở:
“Dạng Dạng, ngoan, phải lễ phép.”

Phương Tri Ý không ngờ anh trai lại đứng về phía Bùi Từ, nhưng cô cũng không phải người chịu thiệt. Nghĩ một lát, khóe môi cô khẽ cong, ánh mắt cũng lóe lên một tia ranh mãnh. Cô nghiêng đầu, như vô tình liếc sang Bùi Từ, giọng thản nhiên nhưng lại như đang tố cáo: “Là anh trai của em thì phải đối xử tốt với em chứ.”

Bùi Từ bị câu này làm nghẹn trong giây lát, vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh đối xử với em chưa đủ tốt à?”

Cô gái nhỏ này đúng là "bạch nhãn lang", anh đối xử tốt với cô như vậy mà còn bị cô chê trách.

"Đây mà gọi là tốt sao?" Có người mặt dày nói.

Bùi Từ bị cô gái nhỏ nói quả thực không thể tức giận nổi, buông đũa xuống nghiêm túc hỏi:“Thế nào mới gọi là tốt?”

Phương Tri Ý chớp mắt mấy cái, đột nhiên nghiêng người về phía anh, giọng mềm oặt mà đầy ám chỉ:

“Bùi Từ ca, em hết cỏ cho thỏ rồi.”

Bùi Từ: “…”

Hóa ra là ở đây chờ anh?

Hôm đó anh lên núi, đúng là đã bắt cho cô hai con thỏ. Nhìn thì nhỏ xíu, ai ngờ lại là hai “tổ tông” ăn khỏe như trâu, mỗi ngày đều phải đi ra đồng cỏ bên ngoài cắt co.

“Chiều anh đi cắt cho.” Bùi Từ nghiến răng, gằn từng chữ.

“Cảm ơn Bùi Từ ca ~ Bùi Từ ca đúng là người tốt !”

Bùi Từ: “…”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 76



Chuyện của Giang Hồng Mai, thật ra Phương Tri Thư đã sớm có kế hoạch ra tay. Nhưng chưa kịp động thủ, Bùi Từ đã chủ động tìm đến, nói rằng anh có một cách giải quyết gọn ghẽ hơn, không chỉ nhổ cỏ tận gốc mà còn có thể "một mũi tên trúng nhiều đích".

Tôn Thành Vĩ giống mẹ mình, nhưng người có ăn có học có khác, đầu óc linh hoạt, lại giỏi che đậy, biết chừa lại đường lui. Làm chuyện gì cũng lựa lúc, lựa người, xong rồi lau sạch sẽ dấu vết, không để ai túm được cái đuôi.

Chỉ tiếc, hắn có một khuyết điểm chí mạng — thích khoe khoang.

Đặc biệt là sau khi uống rượu, cái miệng của y liền thành ống loa phát thanh, chuyện nhỏ có thể bị y thổi phồng đến mức như trời sập đất lở, còn chuyện bí mật mà nghe xong đáng ra phải ngậm miệng thì y lại coi như chiến tích, lải nhải từ sáng tới trưa.

Mấy ngày gần đây, hắn đang nhắm cho em gái mình một đối tượng là quân nhân — chuyện này nhiều người đều biết. Ban đầu hắn theo dõi Phương Tri Lễ, sau khi biết thân phận của Bùi Từ thì liền quay ngoắt sang, liên tục quấy rối, tìm cách tiếp cận anh.

Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhiều nhất cũng chỉ là khiến người trong cuộc cảm thấy phiền phức, bị người xung quanh chọc ghẹo vài câu. Dù sao Tôn Thành Vĩ cũng chỉ mới ở mức độ lân la bắt chuyện, nhân tiện đem em gái ra khoa trương vài lời mà thôi.

Nhưng... nếu hành vi ấy thực sự ảnh hưởng đến huấn luyện, vậy thì lại là chuyện khác.

Ban đầu mọi việc vẫn như bình thường, nhưng Bùi Từ lại liên tục mắc lỗi trong huấn luyện. Cuối cùng, anh buộc phải tạm dừng, viện lý do không thể tập trung được, rồi… trực tiếp bị đưa vào bệnh viện.

Chuyện này nhanh chóng kinh động đến cả Thái Thiệu Hoài.

Hiện tại trong căn cứ, Bùi Từ và Phương Tri Lễ là hai phi công trẻ tuổi được ông đặc biệt coi trọng.

Nhưng nếu so ra, Thái Thiệu Hoài còn đặt kỳ vọng vào Bùi Từ hơn một chút, không chỉ là vì Bùi Từ là con trai của một lão chiến hữu vào sinh ra tử với ông thời chiến, mà còn vì năng lực vững vàng, đầu óc cực kỳ linh hoạt.

Kết quả là trong quá trình huấn luyện thông thường như vậy mà lại có thể xảy ra sai sót nghiêm trọng như vậy, có thể tưởng tượng được cơn giận của Thái Thiệu Hoài là đến mức nào.

Nhưng khi nhìn thấy Bùi Từ nằm trên giường bệnh với sắc mặt ủ rũ, Thái Thiệu Hoài lập tức cảm thấy có điều không ổn. Không cần nhiều lời, ông nghiêm giọng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Ban đầu Bùi Từ còn do dự không nói, nhưng trước uy nghiêm và ánh mắt nghiêm khắc của Thái Thiệu Hoài, cuối cùng anh vẫn phải kể lại đầu đuôi sự việc.

Đại khái là thế này: Tôn Thành Vĩ nhất quyết muốn giới thiệu em gái cho Bùi Từ, nhưng Bùi Từ từ chối dứt khoát. Không ai rõ Tôn Thành Vĩ đã về nhà nói những gì với người nhà, chỉ biết rằng sau đó, Giang Hồng Mai – mẹ cô gái – lại tưởng nhầm Bùi Từ đã đồng ý, hớn hở tìm đến căn cứ gặp anh.

Bùi Từ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lúc bối rối, anh đã nghiêm túc từ chối. Nhưng Giang Hồng Mai không phải hạng dễ buông tay. Một chàng rể tốt như vậy – phi công quân khu, con nhà có quyền có thế, làm người lại đứng đắn – ai mà không muốn?

Bà ta dây dưa nhiều lần, bị từ chối thì quay ra trở mặt, lớn tiếng mắng mỏ, nói Bùi Từ đùa giỡn danh tiết con gái bà ta, còn dọa sẽ viết đơn tố cáo lên cấp trên, khiến anh không thể tiếp tục làm phi công.

Ai cũng biết, trong quân đội, phi công là “ngàn dặm chọn một”. Con đường huấn luyện dài đằng đẵng, gian khổ vượt mức tưởng tượng. Bao nhiêu năm nỗ lực, hy sinh sức khỏe, gia đình, thời gian, chỉ đổi lấy cơ hội cất cánh trên bầu trời. Ấy vậy mà chỉ một câu vu vạ vô căn cứ, cũng có thể khiến người ta mất trắng: mất chức, mất cơ hội thăng tiến, bị điều tra, bị kiểm điểm, thậm chí bị lưu vào hồ sơ lý lịch, ảnh hưởng tới cả đời sau.

Thử hỏi, Bùi Từ làm sao có thể không sợ hãi, không hoang mang?

Dù quân đội luôn chú trọng giáo dục lập trường tư tưởng vững vàng, tránh để cán bộ, chiến sĩ dao động trước khó khăn, hay bộc lộ quan điểm trái với đường lối tổ chức, nhưng hai chữ “cử báo” (tố cáo lên cấp trên) vẫn như thanh đao treo lơ lửng trên đầu, ai mà không sợ?

Huống chi là phi công trẻ tuổi tiền đồ đầy hứa hẹn như anh.

Cũng chính vì thế, tinh thần dao động, tâm lý bất ổn, cuối cùng dẫn đến sai sót trong huấn luyện.

Ban đầu, Thái Thiệu Hoài còn bán tín bán nghi. Dù gì thì Tôn Thành Vĩ cũng chỉ là cán bộ hậu cần, phục vụ mặt đất, còn Giang Hồng Mai – mẹ anh ta – cũng là một phụ nữ lớn tuổi, đến mức hồ đồ lấy tương lai của phi công ra làm trò đùa, thì có lý nào anh ta không ngăn cản?
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 77



Kết quả là chính ủy căn cứ sau khi tìm hiểu đã phát hiện ra: không chỉ Bùi Từ và Phương Tri Lễ, mà còn mấy sĩ quan trẻ khác cũng từng bị Tôn Thành Vĩ tìm đến với cái cớ “giới thiệu đối tượng”, lấy danh nghĩa em gái.

Thậm chí mẹ anh ta còn không chỉ xuất hiện một lần, nhưng những lần trước, khi người ta từ chối lịch sự, bà ta còn biết điều nói để "cân nhắc thêm", ca tụng con gái mình tốt thế nào, gia giáo ra sao.

Nhưng lần này thì khác—bà ta đích thân chặn đường Bùi Từ, lấy "tương lai quân vụ" để uy h**p, lại còn một mực khẳng định: “Tiểu Bùi đã đồng ý rồi, chính mồm nó nói với tôi!”

Chuyện hôn nhân của chiến sĩ trong căn cứ từ lâu đã là vấn đề khiến các thủ trưởng đau đầu. Thường thì tổ chức sẽ sắp xếp các buổi giao lưu, hoặc khuyến khích đồng chí giới thiệu cho nhau. Nhưng tất cả đều phải tuân theo nguyên tắc: tự nguyện, hai bên ưng thuận, không ép buộc.

Cái kiểu lấy quyền thế đè người, bẻ cong nguyên tắc để cưỡng ép hôn nhân, chẳng khác nào áp đặt bá quyền, là tư tưởng cực kỳ nguy hiểm.

Thái Thiệu Hoài vừa nghe xong liền tức đến nỗi trừng mắt, râu mép cũng run lên bần bật. Ông không thể ngờ được, ngay trong căn cứ mà mình luôn lấy làm kiêu hãnh lại có thể xảy ra loại chuyện nực cười như vậy.

Không do dự, ông lập tức hạ lệnh cho Tôn Thành Vĩ đưa cả em gái và mẹ mình rời khỏi căn cứ ngay trong ngày. Còn cái tên "Tôn Thành Vĩ" cũng chính thức bị liệt vào danh sách giải ngũ năm sau – không có ngoại lệ.

Vụ việc giải quyết xong, cả Phi hành đại đội như trút được một ngụm ác khí. Người vui nhất không ai khác ngoài Phương Tri Lễ. Trước kia, anh bị Tôn Thành Vĩ đè nén đủ thứ trong huấn luyện, trong lòng vẫn còn nghẹn khuất. Nhưng là Tôn Thành Vĩ người này quá gian xảo, dù kéo dài thời gian nhưng lại luôn là nằm trong phạm vi được cho phép, nên anh chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Tuy sau đó cấp trên cũng đưa ra xử lý và phê bình chính thức, nhưng anh vẫn cảm thấy không hài lòng.

Cho nên khi biết Bùi Từ phạm lỗi là vì bị người dây dưa đến hoảng loạn, anh lập tức vội vã chạy đến ký túc xá của Bùi Từ để thăm hỏi.

“Anh cả?”

Không ngờ khi tới nơi, Phương Tri Lễ lại thấy anh cả cũng đang có mặt trong phòng Bùi Từ. Anh ngạc nhiên hỏi:
“Anh cũng đến thăm Bùi Từ à?”

“Ừ.”

Phương Tri Thư gật đầu, rồi quay sang dặn dò Bùi Từ:
“Chuyện kia đã giải quyết xong rồi. Cậu nghỉ ngơi một ngày, ngày mai phải lập tức quay lại sân huấn luyện. Tuyệt đối không được ảnh hưởng đến thử nghiệm ném b.o.m cuối năm và đợt huấn luyện thực chiến năm sau.”

"Anh cả, em có chừng mực."

Mặc dù Phương Tri Lễ bình thường nói chuyện hành sự đều không đem theo "não", nhưng lại không phải thật sự ngu ngốc đến mức "não" cũng không biết dùng, sau khi nghe đoạn đối thoại ấy, trong lòng anh liền dâng lên một mối nghi ngờ. Chờ anh cả đi khỏi, anh mới hạ giọng hỏi Bùi Từ: "Có chuyện gì vậy? Giả bệnh?"

Bùi Từ cũng không giấu giếm:
“Bệnh là giả, nhưng chuyện thì là thật.”

Ngoài việc Tôn Thành Vĩ hôm ấy lại tìm cách làm thân với Bùi Từ, bản thân Bùi Từ hôm đó còn tỏ ra có phần ôn hoà, thân thiện hơn thường ngày. Chính sự mềm mỏng đó khiến Tôn Thành Vĩ tưởng rằng anh đã xiêu lòng, vội vàng về nhà khoe khoang với mẹ và em gái, cứ như chuyện thành thân đã nắm chắc trong tay.

Chuyện này lão thủ trưởng và chính ủy đều phải đích thân điều tra, dù Bùi Từ có to gan cỡ nào cũng không dám làm giả.

Nhưng sự tình giải quyết xong, Thái Thiệu Hoài ngẫm lại lại phát hiện ra sự bất thường, lúc đó tức giận công tâm nên không nghĩ ngợi nhiều, bình tĩnh lại một chút thì phát hiện không đúng rồi, thằng nhóc Bùi Từ nhà lão Bùi nhát gan yếu bóng vía như vậy từ bao giờ?

Đầu óc kia của Phương Tri Lễ mà còn biết trực tiếp báo cáo vượt cấp khi bị Tôn Thành Vĩ chèn ép trong huấn luyện. Chẳng lẽ Bùi Từ lại không biết làm vậy? Lại còn nói bị doạ đến mức mất tinh thần huấn luyện?

Đây là chuyện ma quỷ mới nhất năm nay sao ?

Kết quả là ông còn chưa tìm người tính sổ, thằng nhóc thối này đã biết vác xác đến tận cửa nhận lỗi.

Thái độ nhận lỗi của Bùi Từ lần này cũng rất đúng mực. Bùi Từ đứng thẳng người, giọng không cao nhưng từng chữ đều rõ ràng:

"Chú Thái, cháu biết rõ quy định của đơn vị, chuyện nam nữ không được phép ảnh hưởng đến huấn luyện. Nhưng Tôn Thành Vĩ thật sự cứ bám riết lấy cháu, cháu từ chối thế nào cũng không xong. Cháu đã nói rõ là chưa muốn tìm đối tượng, vậy mà anh ta với mẹ anh ta vẫn khăng khăng ép buộc, bảo rằng cháu đã lớn tuổi rồi, nên cân nhắc cho ổn thỏa. Cháu không đồng ý thì quay sang vu khống cháu. Như vậy chẳng khác nào đẩy cháu vào đường cùng, chú nói xem, có người nào làm như vậy không?"

Câu cuối cùng, nửa là oán thán, nửa là cầu cứu, khiến Thái Thiệu Hoài dù bụng còn lửa giận cũng khó mà nặng lời thêm.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 78



Ông không đáp ngay, nhưng trong lòng đã có tính toán.

Cho dù không xảy ra chuyện này thì Tôn Thành Vĩ giải ngũ cũng chỉ là việc thời gian sớm hay muộn mà thôi. Có điều, mượn cớ lần này để đưa mẹ và em gái cậu ta đi sớm một chút, cũng là chuyện tốt. Năm ngoái ở trạm vừa xảy ra chuyện, cấp trên còn chưa yên lòng, không thể để tình huống tương tự tái diễn thêm lần nữa.

Cách làm của Bùi Từ có chút "tiểu xảo", nhưng không vi phạm kỷ luật, càng không hãm hại ai. Nếu mẹ con nhà họ Tôn không có tâm địa bất chính trước, thì cũng chẳng đến mức bị dồn ép tới nước này.

Nghĩ như vậy, Thái Thiệu Hoài phất tay, nói ngắn gọn:

“Được rồi, chuyện này dừng ở đây. Về sau huấn luyện cho nghiêm túc. Nếu thành tích không ra hồn thì xem lão già này thu thập cậu ra sao.”

Bùi Từ lập tức nghiêm trang đáp:

"Báo cáo thủ trưởng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ."

Thái Thiệu Hoài liếc mắt, hừ một tiếng:

"Đi đi đi..." Lúc này Thái Thiệu Hoài nhìn Bùi Từ đều cảm thấy phiền, chỉ muốn nhanh chóng đuổi người.

Bùi Từ bước ra đến cửa lại quay đầu, nở nụ cười ranh mãnh:

"Chú Thái!"

"Lại chuyện gì?"

"Chú với dì Thư cũng đừng vội lo chuyện giới thiệu đối tượng cho cháu. Hiện tại, trong lòng cháu chỉ muốn tập trung rèn luyện thật tốt, sau này còn có thể dốc sức vì tổ quốc. Huống chi, cháu còn trẻ, lại vừa trải qua chuyện lần này... trong lòng ít nhiều vẫn có chút băn khoăn. Nếu sau này quen ai mà xử lý không khéo, chẳng may ảnh hưởng tới huấn luyện và nhiệm vụ thì không đáng chút nào."

Thằng nhóc thối này ! Ngay cả ông cũng dám "nhân tiện" uy h.i.ế.p ?

Nói xong, lại nghĩ đến Phương đại ca phòng mình như phòng sói, lại "nhân tiện" kéo xuống nước, Bùi Từ nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Có thể giới thiệu cho Phương đại ca, năm nay anh ấy cũng đã ba mươi rồi, vẫn còn là một lão quang côn."

Thái Thiệu Hoài:...

Ông đây là không giới thiệu sao?

Từ lúc tên kia hơn hai mươi tuổi ông đã bắt đầu giới thiệu, đến gần ba mươi tuổi rồi vẫn là như thế này.

Ông cũng cực kỳ bất lực, mệt thân mệt tâm với đám nhóc cứng đầu cứng cổ này có được không ?

Mãi đến tháng Chín, Phương Tri Ý mới biết chuyện Bùi Từ bị dọa đến mức ảnh hưởng cả quá trình huấn luyện. Chính vì chuyện này, gia quyến trong khu tập thể người nhà quân nhân đã bị triệu tập họp một lần, nội dung chủ yếu là nhấn mạnh: bất kể vì lý do gì, tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến quá trình huấn luyện bình thường trong căn cứ. Một khi bị phát hiện vi phạm, sẽ lập tức bị “mời” ra khỏi khu nhà, nghiêm trọng hơn còn có thể bị đưa đi cải tạo lao động.

Ban đầu, các chị dâu trong khu thấy chiến sĩ nào tính tình tốt thì đều muốn giới thiệu cho người thân trong nhà trước. Nhưng sau vụ Giang Hồng Mai, ai nấy đều dè chừng, không còn dám nhắc nhiều đến chuyện làm mối, chỉ sợ lỡ lời lại liên lụy đến huấn luyện của chiến sĩ. Bên phía phi đội bay thì oán thán khắp nơi — rõ ràng bộ đội vốn đã khó tìm đối tượng, bây giờ người giới thiệu cũng không dám mở miệng, muốn yêu đương một cách đường hoàng cũng chẳng có lối, giấc mơ về một 'gia đình nhỏ' của bọn họ lại càng lúc càng xa vời, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Ngược lại, Bùi Từ lại tỏ ra dửng dưng như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Từ Vệ Dân nhìn mà không nhịn được, cất tiếng hỏi:

“Trung đội trưởng Bùi, anh không thấy sốt ruột à?”

Bùi Từ ngước mắt, nghiêm mặt đáp:

“Tôi vội gì? Chúng ta được Tổ quốc bồi dưỡng, thì phải biết báo đáp Tổ quốc. Suốt ngày chỉ lo nghĩ mấy chuyện yêu đương vụn vặt, tình tình ái ái, tư tưởng như thế là không thuần khiết.”

Từ Vệ Dân: “???”

...Cho nên đây chính là lý do vì sao anh ta vẫn chỉ làm phó cho người ta đến giờ? Là vì tư tưởng… không đủ "thuần khiết"?

————

Bùi Từ bây giờ gần như đã xem Phương gia là nhà mình, ngoài giờ ngủ thì ở ký túc xá, còn lại thời gian rảnh rỗi đều đến Phương gia “điểm danh” như cơm bữa.

Phương gia cũng đã quen với cái sự “mặt dày mày dạn” của anh, hơn nữa anh đến cũng không phải ngồi không—tay chân lanh lẹ, việc lớn việc nhỏ đều phụ giúp nhiệt tình, cho nên ba anh em nhà họ Phương dần dần cũng lười để ý đến anh.

Phương Tri Ý thì lại càng xem anh như anh ruột, nói chuyện chẳng buồn khách sáo, càng lúc càng tự nhiên.

Thậm chí cô còn cảm thấy, ở chung với anh còn thoải mái hơn cả hai ông anh trai ruột thịt của mình.

Hôm nay là ngày gia quyến trong căn cứ được phép ra thành phố mua sắm—giống như mấy buổi chợ phiên ở quê. Phương Tri Ý ở căn cứ đã hơn một tháng mà vẫn chưa được đi đâu xa, nghe cô Đào nói chuẩn bị vào thành phố mua đồ, cô cũng nổi hứng muốn đi theo.

Vừa hay hôm nay Bùi Từ được nghỉ phép, liền chủ động đề nghị đi cùng cô.

Phương Tri Lễ vốn cũng muốn đi theo em gái, nhưng tuần trước điểm thao tác máy móc bị kém nên bị hủy phép, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta nghỉ mà ngứa ngáy trong lòng. Trước khi cô em ra cửa, còn không quên dặn Bùi Từ:

“Ở thành phố đông người, nhớ trông chừng con bé cho tử tế.”

Bùi Từ nghe vậy thì bực mình, liếc mắt:
“Lo tôi bán em gái cậu chắc?”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 79



"Anh dám!" Phương Tri Ý chống nạnh, hừ một tiếng, ra vẻ hăm dọa.

Cô gái nhỏ nhíu đôi lông mày cong cong như cánh liễu, ánh mắt hạnh đen lay láy trừng người ta như mèo con cụp tai, rõ là muốn làm bộ "hung dữ", nhưng nhìn mãi lại chẳng ai sợ nổi — trái lại, cứ như mèo con giương móng vuốt mềm, chỉ thiếu nước kêu "meo" một tiếng là người ta tự động muốn chìa tay ra xoa đầu dỗ dành.

Bùi Từ không cảm thấy cô như vậy có bao nhiêu thật sự " hung dữ", lại vẫn thích trêu cô, quay sang nói với Phương Tri Lễ: "Nhìn, hung như thế này, tôi có gan thì cũng chẳng dám đâu.”

Phương Tri Ý vừa nghe, lập tức bật lại, lườm Bùi Từ:

“Anh đương nhiên không dám rồi, anh là đồ nhát gan!”

Cái kiểu nói chuyện “ăn miếng trả miếng” này, đã thành một phần không thể thiếu trong sinh hoạt hằng ngày giữa hai người. Dáng vẻ của "Phương Tri Ý" lúc này đã sớm khác xa so với ấn tượng ban đầu của Bùi Từ khi mới gặp.

Nhưng Bùi Từ đối xử với Phương Tri Ý thật sự rất tốt.

Giống như vừa nãy thôi, khi đi ngang qua một quầy bán hồ lô đường, ánh mắt Phương Tri Ý chỉ vô thức dừng lại lâu hơn một chút, chưa kịp mở miệng nói gì, anh đã quay lại mua cho cô một xiên

“Này, vừa rồi em đi ngang qua quầy của người ta, nước miếng suýt nữa nhỏ xuống đất.”

“Không có đâu…” Cô nhẹ giọng phản bác, nhưng cũng chẳng có sức thuyết phục là bao.

Không phải cô không có thứ gì tốt. Ngược lại, trên người cô, thứ tốt nhiều đến mức có thể dùng cả đời cũng chưa chắc dùng hết. Nhưng chính vì có quá nhiều, nên dần dà lại phát sinh một vấn đề—ngoài những nhu cầu cơ bản, cô gần như không còn biết bản thân thật sự muốn gì.

Ví như món đường hồ lô trước mặt, một thứ nhỏ bé như thế, cô chưa từng nghĩ mình sẽ "thèm" ăn nó.

Thế mà vừa rồi, khi nhìn thấy xiên kẹo ấy, cô lại bị hấp dẫn. Những trái sơn tra đỏ au, phủ lên một lớp đường trong veo óng ánh, bên ngoài còn rắc thêm mè trắng — không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy chắc chắn là ngon lắm.

Miệng thì nói không, nhưng khi nhận lấy xiên đường hồ lô từ tay Bùi Từ, cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt lập tức lan ra đầu lưỡi. Phương Tri Ý khẽ nheo mắt lại, lặng lẽ thừa nhận trong lòng — đúng là ngon thật, cũng đáng giá để thử một lần.

Bùi Từ nhìn cô gái khẩu thị tâm phi, khẽ mỉm cười. Thấy cô ăn rất nghiêm túc, từng miếng nhỏ đều cẩn thận, ánh mắt chăm chú vào xiên hồ lô trong tay, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh, chẳng còn chút bóng dáng ngang ngược khi đấu khẩu lúc nãy. Anh không nhịn được khẽ gọi:

"Dạng Dạng."

"Hả?" Phương Tri Ý ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ ngơ ngác.

Khi cô nghiêm túc nhìn người khác, đôi mắt hạnh to tròn, sáng long lanh như nước, cứ khiến người ta có cảm giác ngây thơ đến đáng lo. Bùi Từ thoáng chột dạ, đột nhiên thấy hơi lo lắng:

"Về sau phải thông minh lên một chút, đừng để người ta dùng một xiên hồ lô là dụ đi luôn."

Phương Tri Ý sững lại: "… Em trông giống người dễ bị lừa lắm sao?"

"… Có chút."

"...Bùi Từ, anh chết chắc rồi!"

Bùi Từ thấy cô tức đến nỗi nhíu chặt mày, mắt mũi gần như dúm lại một chỗ, vẻ giận dữ rõ mồn một, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ giống một con mèo con bị trêu đến dựng hết lông — buồn cười thì có, đáng sợ thì không thấy đâu.

Cô càng như vậy, anh càng muốn trêu thêm:
"Không gọi 'Bùi Từ ca' một tiếng à? Về nhà mách anh cả em bây giờ."

Nghe đến hai chữ “anh cả”, Phương Tri Ý lập tức héo rũ. Dù biết anh cả rất thương mình, tính tình lại ôn hòa, dịu dàng, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần nghe người này nhắc đến chuyện “mách” anh cả, cô vẫn thấy vô thức e dè. Có lẽ, đây chính là sự áp chế huyết thống không thể chống lại — trời sinh đã sợ.

Phương Tri Ý phát hiện ra Bùi Từ đúng là kiểu người… đặc biệt không biết xấu hổ. Đã lớn đầu như vậy rồi mà vẫn thích mách lẻo với người lớn trong nhà. Cô hừ nhẹ một tiếng, không cam lòng nói:

“Em gọi anh là Bùi đại gia được chưa? Bùi đại gia, xin anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với em nữa.”

Một tiếng “Bùi đại gia” vừa thốt ra, sắc mặt Bùi Từ lập tức thay đổi, như thể bị dọa sợ. Anh vội vàng khoát tay:

“Anh cũng chỉ hơn em có mấy tuổi thôi, gọi một tiếng ‘Bùi Từ ca’ là được rồi. Gọi ‘đại gia’ gì chứ, anh sợ nghe xong giảm thọ mất!”

“Hừ, anh mà cũng biết sợ?” Phương Tri Ý nheo mắt, vẻ mặt không tin chút nào.

“Sao lại không?” Bùi Từ bất đắc dĩ thở dài. Anh vốn đã hơn cô vài tuổi, nếu thực sự để cô gọi một tiếng “đại gia”, chẳng phải ngay cả vai vế cũng bị kéo vọt lên à?

Phương Tri Ý nghe vậy, đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào anh.

Thật sự sợ à?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back