Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 470: Chương 470



Những người khác thấy hành động hắt nước cam vừa rồi của Tô Trà rất thú vị, họ không nói ngủ trong rạp chiếu phim có tốt hay không nhưng so với việc ngủ, việc lớn tiếng ồn áo mới là cách cư xử không có ý thức, huống chi mọi người đều đang im lặng xem phim mà hai người kia cứ ở đó cãi nhau, làm sao họ cứ để mặc thế được?

Ở hàng ghế phía trước, cô gái bị bạn trai kéo xuống ngồi lại vị trí nên hiển nhiên có chút không vui, lẩm bẩm mắng người đàn ông bên cạnh.

Nghe đến đây, Tô Trà lại nói: "Có thể im lặng một chút được không, quá ồn ào là biểu hiện của thiếu ý thức đó."

Cô gái nghe được lời nói của Tô Trà ở hàng ghế sau thì lập tức tức giận rồi quay đầu lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tô Trà, cô gái nháy mắt không còn dũng khí.

Cô gái tức giận nhưng không dám nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn Tô Trà, sau đó ngồi xuống không hé răng nửa lời.

Phòng chiếu cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, những người khác có thể yên tâm xem phim.

Từ vị trí của mình, Phó Hành Khanh quay đầu nhìn về phía Tô Trà.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Hành Khanh, Tô Trà mới muộn màng phản ứng lại... Cô, vừa rồi có phải hơi hung dữ không?

"Chủ nhân à, cô đâu chỉ có hơi hung dữ mà phải nói là tàn nhẫn mới đúng, người ta là con gái phải thanh tú dễ thương, cô như vậy..." Sẽ độc thân cả đời đấy.

Nghe được những lời trêu chọc của hệ thống trong đầu, Tô Trà hơi nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong lòng thầm trả lời: "Vớ vẩn, dù là mẫu người con gái nào cũng đáng được yêu thích."

Ai nói con gái cứ phải dịu dàng mới khiến người khác thích, theo quan điểm của Tô Trà, con gái không chỉ có thể dịu dàng, nhu mì mà còn có thể anh tuấn, oai hùng hiên ngang, cũng có thể thông minh tri thức và thậm chí còn có thể lạnh lùng kiêu ngạo.

Chỉ cần không phải những “cực phẩm” hiếm gặp, mỗi người con gái đều sở hữu vẻ đẹp khác nhau, vẻ đẹp nào cũng dễ thương.

Hơn nữa, nếu trong tất cả các cô gái mà cô gái nào cũng nhu mì hệt nhau thì đây cũng không khác gì là dây chuyền sản xuất. Giống như những ngôi sao hay minh tinh bây giờ đều như đúc từ một khuôn ra: đôi mắt to, chiếc mũi cao và khuôn mặt thon gọn, đúng là một lời khó nói hết.

Hệ thống nghe Tô Trà huyên thuyên giảng cho nó rất nhiều kiến thức khoa học, sau khi suy nghĩ một chút lại cảm thấy Tô Trà nói rất có đạo lý.

"Vậy chủ nhân, cô là loại con gái nào?" Hệ thống tò mò hỏi.

"Tôi? Tôi có thể dịu dàng ngoan ngoãn, cũng có thể thông minh oai phong, đặc biệt là mấy chuyện làm bộ làm tịch từ dáng vẻ kiêu ngạo đến điềm tĩnh đều không thành vấn đề... Ôi chao, có nhiều ưu điểm đến nỗi không kể hết được." Tô - Ngôn ngữ - Trà bắt đầu online, cô càng nói càng cảm thấy mình thật tuyệt vời.

Ôi, một nàng tiên nhỏ như cô thật tốt.

Mắc ói...

Hệ thống chứng kiến

chủ nhân nhà mình rơi vào vòng luẩn quẩn “Quá tự tin” thì im lặng trong giây lát.

Còn có, bọn họ có quên điều gì không nhỉ?

Suy nghĩ một lúc hệ thống mới nhận ra, ôi chao, Tô Trà vẫn đang hẹn hò với Phó Hành Khanh đó.

Hệ thống: Xin lỗi đã làm phiền ngài, tạm biệt!

Phó Hành Khanh ngồi ở trên ghế cao, nhìn tưởng như anh đang xem phim trên màn hình lớn trước mặt nhưng thật ra anh đều trộm liếc nhìn Tô Trà.

Chỉ có thể nói rằng bộ lọc của Phó Hành Khanh thật sự quá dày, đối với hành vi hung hãn vừa rồi của Tô Trà anh cũng không cho rằng Tô Trà đã làm sai điều gì, ngược lại hành động của Tô Trà khiến anh càng yên tâm hơn.

Trước đây Tô Trà quá ngoan ngoãn, nhìn giống như người dễ bị bắt nạt, nhưng bây giờ khác rồi, Tô Trà đã chứng minh cho Phó Hành Khanh thấy mèo con cũng có móng vuốt nên cào cũng sẽ đau.

Trong mắt Phó Hành Khanh, Tô Trà giống như một con mèo nhỏ, lúc thì đáng yêu dễ thương, lúc thì lạnh lùng kiêu ngạo, có lúc lại thò chân ra cào bạn khi tính tình trở nên tồi tệ.

Nhưng dù ở mặt nào đi chăng nữa, Phó Hành Khanh cũng thích Tô Trà.

Công việc của anh đồng nghĩa với việc anh sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, nhiều người cũng nói làm vợ quân nhân cần phải mạnh mẽ, mà Tô Trà của bây giờ khiến Phó Hành Khanh cảm thấy thật thoải mái.

Cô có sự nghiệp riêng, không phải người dễ bị người khác ức h**p, cô như vậy càng khiến anh thích hơn.

Tô Trà không biết Phó Hành Khanh đang suy nghĩ gì, bởi vì... cô lại ngủ mất rồi.

Có thể ngủ trong vài giây hẳn là một kỹ năng đặc biệt của Tô Trà.

Hệ thống nhìn chủ nhân đang ngủ say, sau đó lại nhìn vẻ mặt cưng chiều của Phó Hành Khanh.

Nếu nói kỹ thuật nuôi heo của ai đứng thứ nhất, không ai khác chính là Phó Hành Khanh.

Dẫn người cơm nước no nê xong rồi lại dẫn đến rạp chiếu phim để ngủ bù.

Hệ thống chỉ muốn nói với Phó Hành Khanh một câu: Anh là người giỏi nhất!

Ngay cả những người chăn nuôi ở trang trại lợn của Vương Tú Mi cũng không bằng anh đâu, người ta đối xử và chăm sóc những con lợn như chăm sóc con người mà anh lại trực tiếp biến người sống như Tô Trà thành heo để nuôi luôn, anh chính là người giỏi nhất!

Sau khi xem phim xong, Tô Trà cũng ngủ đủ giấc nên đi theo Phó Hành Khanh ra ngoài.

Hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim, Tô Trà nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn sớm bèn nói: "Không còn sớm nữa, tôi đưa anh về cổng đại viện nha? Sáng mai mấy giờ xe lửa xuất phát? Nếu có thời gian tôi sẽ đưa anh ra nhà ga."

"Ừ, mười giờ ngày mai tôi lên xe lửa rồi nên không cần tiễn đâu, em không cần đến phòng thí nghiệm sao?" Phó Hành Khanh đáp.

Nếu là mười giờ vậy đúng thật là cô không có thời gian.

"Vậy tôi không tiễn anh được vì sáng mai tám giờ ba mươi phút tôi phải đến phòng thí nghiệm rồi."

"Không sao, làm việc thì làm việc nhưng vẫn cần chú ý nghỉ ngơi, thức khuya nhiều sẽ có hại cho cơ thể."

"Tôi hiểu rồi."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bãi đậu xe, chỉ một lúc sau đã đến bên cạnh xe. Phó Hành Khanh nhanh chóng mở cửa rồi lui người sang một bên, sau đó đợi Tô Trà lên xe xong rồi mới lên theo.

“Cạch” một tiếng, tiện tay đóng cửa xe.

"Anh Trương, đưa Phó Hanh Khanh trở lại đại viện trước đã." Tô Trà nói với Trương Huy đang ngồi ở ghế lái phía trước.

"Được." Trương Huy đáp rồi lái xe lên đường.

Ở cửa rạp chiếu phim, một nam một nữ nhìn theo chiếc xe rời đi cách đó không xa, hai người này chính là đôi nam nữ vừa cãi nhau trong rạp chiếu phim.

Nhìn chiếc xe đã đi xa, trong lòng cô gái mới nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực.

Chẳng trách người ta nói rằng tùy tiện gặp một người nào đó ở cái đất Bắc Kinh này đều có khả năng là người không thể trêu vào.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi bản thân cô ta cãi nhau với người ta nhưng chỉ bị hắt một chút nước cam, cô gái lập tức cảm thấy may mắn, may mắn là đối phương không tính toán với cô ta. Nếu không chỉ cần nhìn khí thế kia của Tô Trà, cô ta chẳng là cái gì cả.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 471: Chương 471



Vốn dĩ cô ta còn tự cho rằng mình hơn hẳn người khác vì có hộ khẩu ở thủ đô Bắc Kinh này. nhưng bây giờ nhìn thấy khí thế kia của Tô Trà, cô gái cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Cho nên, từ nay trở đi, tốt nhất cô ta nên kiềm chế bản thân lại một chút, nếu không một ngày nào đó đắc tội với nhân vật lớn thì đúng là xong đời.

Chuyện dạy người khác đối nhân xử thế Tô Trà hoàn toàn không biết và cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện ở rạp chiếu phim.

Bình thường cô rất bận rộn với công việc nên không có thời gian để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, việc thí nghiệm khoa học đã chiếm gần như toàn bộ thời gian trong sinh hoạt hằng ngày của cô. Thay vì lãng phí thời gian để giận dữ với người lạ, cô thà dành thời gian của mình cho nghiên cứu khoa học còn hơn.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa đại viện.

Sau khi xe ổn định, Phó Hành Khanh mở cửa xuống xe, dáng người thẳng tắp đứng bên cạnh xe rồi vẫy tay chào Tô Trà trong xe, trầm giọng nói: “Đi đường cẩn thận.”

"Được rồi, anh cũng mau vào nhà đi, ngày mai còn phải về quân đội nên nhanh chóng thu xếp đồ đạc chút." Tô Trà mỉm cười đáp lại.

“Được.” Phó Hành Khanh lại vẫy tay chào tạm biệt.

Một lúc sau, xe từ từ rời khỏi cửa đại viện.

Đợi đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Phó Hành Khanh mới quay người bước vào trong.

Đi vào trong đại viện, Phó Hành Khanh phát hiện, mấy người quen anh gặp trên đường đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.

Ừm, hình như cảm giác có chút ghét bỏ anh?

Hầy, cũng không phải ghét bỏ.

Hầu như tất cả thế hệ lớn tuổi trong đại viện đều biết đứa nhỏ Tô Trà này, đặc biệt là các lão phu nhân trong đại viện đều rất thích cô bé Tô Trà này.

Cô bé miệng lưỡi ngọt ngào có thể dỗ người khác vui vẻ lại còn xinh đẹp, lão phu nhân ở đây sao có thể không thích.

Phải biết rằng vào lần đầu tiên Tô Trà đến đại viện, bà nội của Thẩm Trang đã dẫn cô bé đi khoe với tất cả mọi người trong đại viện, đây chính là con gái nuôi của lão Nhị nhà họ Thẩm cũng là cháu gái nuôi của vợ chồng ông bà.

Hôm nay có người nhìn thấy Tô Trà đến đón Phó Hành Khanh ở cổng viện nên hầu như tất cả mọi người trong đại viện đều biết chuyện này.

Vốn dĩ tên nhóc Phó Hành Khanh này cũng khá tốt, mặt đẹp, thân hình cũng đẹp, cũng không có tai tiếng đào hoa hay những điều tương tự.

Nhưng một thanh niên xuất sắc như vậy tại sao nói đến chuyện yêu đương lại không tinh ý như thế chứ?

Có người đàn ông nào mà lần đầu tiên được bạn gái đưa về, đến hôm nay là lần thứ hai rồi vẫn được bạn gái đưa về không.

Ai da, năng lực của người bạn trai này, không được nha!

Chỉ thế, chỉ thế sao?

Như vậy có thể không ghét bỏ sao?

Bề ngoài Phó Hành Khanh trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra anh đang rất bối rối, cuối cùng khi về đến nhà nghe bà cụ nhắc đến chuyện này Phó Hành Khanh mới hiểu tại sao những người anh gặp trên đường lại nhìn anh với ánh mắt chán ghét như vậy.

Nhắc tới chuyện này, Phó Hành Khanh cũng không để ý lắm, thời nay nam nữ bình đẳng, ra ngoài ai là người lái xe có quan trọng không? Chuyện này chắc không quan trọng lắm nhỉ?

"Hành Khanh, có một số việc không phải bà nội muốn nói gì cháu mà cháu thật sự cần phải học tập nhiều. Đối tượng yêu đương ở đây không phải công việc nhưng cũng cần phải có kiến

thức, biết đưa đón một cô gái bằng ô tô, theo như ngôn ngữ của thế hệ trẻ các con, gọi là cái gì mà, cư xử lịch thiệp là cơ hội để thể hiện bản thân.”

“Cháu nghĩ mà xem, con lái xe, con ngồi ở ghế lái, Tô Trà ngồi ở ghế phụ, sau đó con giúp cô bé thắt dây an toàn, hơn nữa… loại chuyện đó phải không?”

Nghe bà mình nói một hồi, Phó Hành Khanh cảm thấy có gì đó đúng đúng, nhưng chủ yếu vì anh cảm thấy Tô Trà không phải loại người sẽ đợi anh giúp thắt dây an toàn.

Còn có một vấn đề, bên cạnh Tô Trà còn có Trương Huy đi theo, làm chuyện như vậy trước mặt Trương Huy ít nhiều cũng có phần khi dễ anh ấy.

Trương Huy vẫn còn độc thân nên k*ch th*ch anh ấy như vậy cũng không tốt lắm.

Bà cụ lải nhải cằn nhằn cả nửa này, sau đó vừa quay đầu lại nhìn thấy Phó Hành Khanh căn bản không nhập tâm nghe bà cụ nói gì cả.

“Bà nói nhiều như vậy, cháu có nghe được câu nào không đấy?” Bà cụ đánh vào vai Phó Hành Khanh, tức giận nói.

"Bà nội, cháu có nghe, thật sự có nghe mà." Phó Hành Khanh đáp.

Nhưng mà đối với mấy lời nói của bà cụ, nghe thì nghe như vậy, có làm hay không còn phải xem tình huống.

Về chuyện giữa anh và Tô Trà, cứ để nó thuận theo tự nhiên đi, nếu Tô Trà thích, thật ra anh cũng có thể làm một vài hành động.

Điều này được biểu hiện bằng cách thực hiện một số thủ thuật nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, khoảng sáu giờ, trong khi nhà họ Tô còn đang ngủ Phó Hành Khanh đã lái xe đến trước cửa nhà họ Tô.

Đợi tầm nửa tiếng, Phó Hành Khanh mới xuống xe rồi đi mua bữa sáng ở gần đó.

Khi Tô Thắng Dân ngủ dậy, Vương Tú Mi bảo ông ra ngoài mua bữa sáng.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, ông đã nhìn thấy Phó Hành Khanh đang cầm bữa sáng trong tay đứng trước cửa nhà mình.

Nhìn thấy Phó Hành Khanh, việc làm đầu tiên của Tô Thắng Dân là liếc nhìn bữa sáng anh đang cầm trên tay, trong lòng thầm châm biếm một câu... Đúng là một con ch.ó mưu mô!

Cậu ta lại còn biết tặng bữa sáng và thậm chí còn mang đến tận nhà cơ!

Khá thật, cậu ta muốn tiến dần từng bước vào nhà này sao?

Nhìn tên nhóc này là biết sói đội lốt cừu, đúng là tâm tư không trong sáng.

Đưa bữa sáng à?

Hừ, chắc là đang thầm thương trộm nhớ con gái nhà ông chứ gì?

Trong lòng ông liên tục châm biếm nhưng trên mặt lại là nụ cười vô cùng phúc hậu, khách sáo nói: "Sao sớm như vậy cháu đã đến đây rồi? Cháu đến đưa bữa sáng à? Sao lại mua nhiều vậy?"

"Cháu chào chú, lát nữa cháu phải bắt tàu sớm nên tiện đường ghé qua đây một chút." Phó Hành Khanh mỉm cười đáp.

Tô Thắng Dân: Ha!

Tiện đường à, lúc này mới là sáu giờ ba mươi phút sáng mà đã đến đây rồi, này thật sự không phải là tiện đường bình thường đâu.

Trái đất tròn thật đấy, đi đến bất cứ đâu cũng chỉ là tiện đường.

Dù thế nào người đến là khách nên Tô Thắng Dân lập tức cười nói: "Vào nhà nói chuyện đi, Trà Trà vẫn chưa dậy đâu, cháu ăn sáng cùng chúng ta nhé?"

Lời nói của Tô Thắng Dân rất hoa mỹ, một câu có hai tầng ý nghĩa, thứ nhất là "Tô Trà vẫn chưa dậy” nên nếu không thì lần sau quay lại đi, thứ hai là "Cháu ăn sáng cùng chúng ta nhé?" Giọng điệu chỉ đơn giản là dò hỏi, khách sáo một chút thôi.

Phó Hành Khanh không nghe hiểu được sao?

Không, tất nhiên anh hiểu.

Nhưng dù là đàn ông đôi khi cũng phải giả ngu một chút.

Sau đó Phó Hành Khanh nhếch miệng cười, nói: "Được ạ, cảm ơn chú."

Hai người đối đầu ở cửa, ở hiệp đầu tiên, Phó Hành Khanh đã giành chiến thắng bằng sự vô liêm sỉ của mình.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 472: Chương 472



Khi Vương Tú Mi nhìn thấy Phó Hành Khanh đi theo Tô Thắng Dân mang bữa sáng vào nhà thì hơi hơi nhướng mày.

Đồng chí Vương Tú Mi rất thông minh, chỉ cần nhìn thoáng qua có thể biết được chuyện gì đang xảy ra.

"Cô ạ, cháu tiện đường đi qua đây nên sẵn tiện mua bữa sáng cho mọi người, cũng không biết mọi người thích ăn gì nên mỗi loại cháu có mua một chút." Phó Hành Khanh chủ động cười nói với Vương Tú Mi.

Phó Hành Khanh cũng không ngốc, anh có thể nhìn ra cả mẹ Tô Trà và người trong nhà Tô Trà hiển nhiên đều có ấn tượng tốt với anh.

"Ôi, đến thì đến thôi còn cần mua bữa sáng làm gì chứ, không cần khách khí như vậy đâu, cháu tìm một chỗ ngồi xuống đi, cô vào trong phòng xem Tô Trà đã dậy chưa."

Vương Tú Mi mời Phó Hành Khanh ngồi xuống sau đó đi về phía phòng Tô Trà.

"Cộc cộc cộc" Vương Tú Mi đứng trước cửa phòng gõ cửa, đợi một lúc thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Vương Tú Mi mới mở cửa đi vào.

Đi vào phòng Tô Trà, Vương Tú Mi liếc mắt một cái đã thấy được một đống trên giường kia, trong mắt bà hiện lên sự cưng chiều, sau đó nhanh chóng đi về phía chiếc giường.

"Trà Trà, dậy đi, Phó Hành Khanh tới rồi, con ra ngoài nói chuyện với người ta đi."

Tô Trà nghe thấy tiếng mẹ cũng không để ý nhiều mà cuộn chăn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ, con ngủ thêm năm phút nữa.”

"Trà Trà, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, dậy đi, Phó Hành Khanh đang ngồi ở phòng khách kìa, không phải con còn phải ra ngoài sao, bây giờ đã gần bảy giờ rồi đấy." Vương Tú Mi lại nhẹ giọng nói.

Cái gì, đã bảy giờ rồi sao?

Hoàn toàn bỏ qua những thông tin khác, Tô Trà lập tức lộn nhào nhảy xuống giường, sau đó thay quần áo, rửa mặt, tất cả chỉ trong vài phút.

Sau khi theo mẹ ra khỏi phòng, Tô Trà vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phó Hành Khanh đang ở trong phòng khách.

“Chào buổi sáng.” Phó Hành Khanh nhìn Tô Trà vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, mỉm cười chào hỏi.

Tô Trà: Vẻ mặt mờ mịt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vương Tú Mi nhìn vẻ mặt của con gái bên cạnh mới biết những lời vừa rồi bà nói có lẽ cô không nghe rõ nên nói lại một lần nữa: “Cậu ấy tiện đường ghé vào nhà mình, lại còn mua bữa sáng nữa đấy, con ăn một chút đi rồi ra ngoài sau.”

“Ồ ồ, vâng ạ.” Tô Trà mất một lúc mới phản ứng lại được.

Đây là bữa sáng kỳ lạ của cả nhà, Tô Bảo ăn đến mức không tim không phổi, Tô Trà ăn đến mức phân tâm, trong đầu cô lúc này chỉ có công việc của dự án. Tô Thắng Dân thì vừa ăn vừa nhìn Phó Hành Khanh, còn Phó Hành Khanh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tư thế giống như bức tượng sừng sững vậy. Vương Tú Mi là người bình thường nhất, thỉnh thoảng sẽ bảo Phó Hoành Thanh ăn nhiều một chút.

Sau khi bữa sáng kỳ lạ này kết thúc, mọi người đều đi ra ngoài, Tô Thắng Dân đi đến đội vận chuyển, Vương Tú Mi đến trang trại lợn, Tô Bảo đi học, Tô Trà tới viện nghiên cứu khoa học.

Hôm nay Phó Hành Khanh lái xe đến đây, hơn nữa còn định đưa cô đi làm, Tô Trà bèn bảo Trương Huy chở Vương Tú Mi đến trang trại lợn trước rồi sau đó lái xe đến viện nghiên cứu khoa học sau.

Bên cạnh cô còn có mấy người Vu Kế Vĩ cộng thêm cả Phó Hành Khanh, hơn nữa hiện tại đang ở Bắc Kinh nên không cần quá lo lắng về vấn đề an toàn này.

Sau khi vào trong xe, theo thói quen Tô Trà nhanh chóng thắt dây an toàn ngay khi vừa lên xe.

Phó Hành Khanh ngồi ở ghế lái nhìn hành động này của Tô Trà, trong lòng có một loại cảm giác “Quả đúng là như vậy.”

Cho nên, những việc như thắt dây an toàn này không cần anh phải ra tay.

Trái lại Tô Trà ở bên cạnh cảm nhận được ánh mắt của Phó Hành Khanh đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì."

“Ồ, anh lái xe đưa tôi đi làm lỡ như lát nữa nhỡ chuyến xe lửa thì phải làm sao?” Tô Trà hỏi.

"Không sao, mười giờ mới có một chuyến xe lửa nên có thể đến kịp."

Phó Hành Khanh trả lời rồi bắt đầu lái xe đi.

Ngồi trên xe, Tô Trà không nói gì, luật giao thông quy định không được nói chuyện với tài xế, cô là một công dân tốt và tuân thủ pháp luật.

Tô Trà Trà lấy cuốn sổ và cây bút máy mang theo bên mình ra bắt đầu viết.

Phó Hành Khanh không để ý lắm đến những gì Tô Trà viết nên chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, cái anh chú ý đến chính là cây bút máy Tô Trà đang cầm.

Cây bút máy Tô Trà cầm trên tay là quà sinh nhật anh đã tặng cô, không thể không nói rằng nhìn thấy cô mang theo chiếc bút anh tặng bên người khiến lòng anh thầm vui vẻ.

Mang theo bên người chứng tỏ cô cũng thích nó nhỉ.

Nghĩ tới đây, Phó Hoành Khanh không khỏi âm thầm cong khóe miệng lên, trong mắt toàn là ý cười.

Tám giờ hai mươi phút, sau khi đưa Tô Trà đến viện nghiên cứu khoa học, Phó Hành Khanh lập tức lái xe rời đi.

Sau khi thấy xe của Phó Hành Khanh rời đi, Tô Trà bước vào viện nghiên cứu khoa học và chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

Trên đường đi đến phòng thí nghiệm, Tô Trà gặp được giáo sư Vương Vinh Bình.

Biết lý do vì sao hôm qua Tô Trà lại xin nghỉ nghỉ nửa ngày, Vương Vinh Bình nhìn Tô Trà rồi cười ha hả trêu chọc: “Người có chuyện vui tinh thần cũng sảng khoái nha, xem ra ngày hôm qua cũng không tệ đâu nhỉ?”

"Giáo sư Vương, đừng chọc em." Tô Trà mỉm cười đáp lại, sau đó bắt đầu nói về công việc.

Nói đến chuyện công việc, Vương Vinh Bình cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Hai người vừa đi về phía phòng thí nghiệm vừa nói chuyện.

Khi đi đến cửa phòng thí nghiệm, Vương Vinh Bình đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Đúng rồi, Tô Trà, lát nữa chúng ta sẽ có một người mới đến đây, một thành viên của dự án khóa thông minh, lát nữa em đi cùng tôi làm quen với người ta một chút."

"Xem tình huống thế nào đã ạ." Tô Trà cười trả lời.

Tô Trà cũng biết, lúc cô bận nhất định sẽ không có thời gian.

Khi đến phòng thí nghiệm, mọi người đều nhanh chóng bắt đầu công việc.

Mười giờ ba mươi phút, Vương Vinh Bình dừng việc đang làm, nhìn đồng hồ rồi đi tới chỗ Tô Trà, nói: "Em có thời gian không, người mới hẳn là đang trên đường tới đây nên tôi phải đi đón cậu ta, nếu không thì em đi cùng tôi đi?”

“Dạ?” Vì Tô Trà quá chú tâm vào công việc trước mắt nên một lúc sau mới trả lời: “Giáo sư Vương, không ấy giáo sư đi đi, công việc của em vẫn chưa xong nữa.”

Vương Vinh Bình nhìn tiến độ làm việc của Tô Trà, e là trong chốc lát cũng không thể xong ngay được, ông ấy đành nói: "Được rồi, tôi đi trước đây, em cứ tiếp tục làm đi."

"Vâng ạ, buổi trưa thế nào cũng cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, đến lúc đó làm quen cũng không quá muộn đâu ạ." Tô Trà vừa làm việc vừa dành chút thời gian để trả lời.

"Được rồi, tôi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì em cứ kêu người đến tìm tôi."

“Vâng ạ.”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 473: Chương 473



Thấy Tô Trà thật sự bận rộn, Vương Vinh Bình cũng nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm, sau khi đón tiếp người mới xong ông ấy còn phải đi thẳng đến phòng thí nghiệm của dự án khóa thông minh.

Mười giờ, Phó Hành Khanh ngồi trên xe lửa.

Lúc này Tô Trà vẫn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm nên không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.

Tô Trà bận rộn cả một buổi sáng, mãi đến mười hai giờ rưỡi trưa mới dừng lại.

Sau khi dừng lại, Tô Trà thu dọn gọn gàng rồi vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm vừa xoa xoa cổ tay.

Tô Trà vừa rời khỏi phòng thí nghiệm Vương Vinh Bình cũng đi tới.

Cuộc gặp gỡ ở hành lang.

Khi Tô Trà nhìn thấy chàng trai trẻ bên cạnh giáo sư Vương Vinh Bình thì lập tức nhướng mày.

Cô bất đắc dĩ cảm khái một câu, thế giới này thật nhỏ!

Không ngờ lại có thể gặp Tiêu Nhiên ở đây.

"Tô Trà, tôi đoán khá đúng thời gian nghỉ ngơi của em đấy chứ, đến đây đến đây, để tôi giới thiệu một chút. Đây là thành viên mới của tổ dự án, Tiêu Nhiên."

"Tiêu Nhiên, đây là Tô Trà, một thành viên ở viện nghiên cứu khoa học của chúng ta."

Vương Vinh Bình không giới thiệu chi tiết thân phận của Tô Trà, dù sao thân phận của Tô Trà cũng cần phải giữ bí mật với những thành viên mới đến.

Thấy Tô Trà ở đây, Tiêu Nhiên cảm thấy rất khiếp sợ.

Hơn nữa nhìn thái độ của giáo sư Vương, Tô Trà hẳn không phải là một nhà nghiên cứu khoa học bình thường, có thể khiến cho giáo sư Vương có lòng giới thiệu như vậy thì nhất định phải là một người quan trọng.

Cho nên, một tháng trước, dự án của anh ta đã được một người quan trọng như Tô Trà giúp đỡ ư?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Nhiên, Tô Trà cũng cảm thấy buồn cười.

Nghĩ đến sự ngưỡng mộ của Tiêu Nhiên đối với nhà phát triển "chip", Tô Trà nghĩ, bản thân có cần nêu trình tự hay không nhỉ, cô có hơi sợ hãi. Liệu cô có ngã ngựa trước mặt Tiêu Nhiên không ta?

Hay là cô cần phải cẩn thận để che giấu thân phận thật sự của bản thân?

Ôi, chỉ cần cô không nói gì thì sẽ không có gì bị lộ hết.

Cô thật là thông minh!

"Giáo sư Vương, thật ra không cần giới thiệu, chúng em đều quen biết nhau." Thấy vẻ mặt giáo sư Vương hoài nghi, Tiêu Nhiên cười giải thích.

"Biết nhau rồi?" Vương Vinh Bình nhìn về phía Tô Trà, đương nhiên là Vương Vinh Binh không nghi ngờ Tiêu Nhiên nói dối, dù sao người trong cuộc ở đây sao có thể nói dối trước mặt người ta được. Vương Vinh Bình cũng tò mò Tô Trà và Tiêu Nhiên quen biết nhau như thế nào.

Theo ông ấy biết, hình như Tiêu Nhiên mới tới thành phố S không bao lâu nhỉ. Cả ngày Tô Trà không ở viện Nghiên cứu Khoa học thì là ở nhà, không đi ra ngoài chơi sao lại biết Tiêu Nhiên.

Nhận ra ánh mắt của giáo sư Vương Vinh Bình luôn nhìn mình, Tô Trà nói: "Chẳng phải trước đó có một khoảng thời gian em đến thành phố S một chuyến sao? Em và Tiêu Nhiên làm chung một dự án nên quen biết nhau."

Không có đào hoa, cũng không có phốt, Tô Trà không thích chuyện mập mờ, có sao nói vậy.

Có lẽ có cô gái cho rằng đào hoa nhiều sẽ mang lại cảm giác ưu tú trong lòng nhưng Tô Tà không có loại cảm giác này. Riêng cá nhân cô có quan điểm là thích một đôi một, không cần quá nhiều người. Tô Trà không có hứng thú cạnh tranh gì đó, cạnh tranh phái nữ lại càng không hứng thú.

Tô Trà không thích đặt cuộc sống của mình chủ yếu lên đàn ông, cũng không thích quá nhiều đàn ông làm cuộc sống của cô phức tạp hơn.

Từ trước đến nay, Tô Trà luôn cho rằng phụ nữ nên có sự nghiệp của riêng mình, có thể dựa vào đàn ông nhưng quan điểm của Tô Trà là tuyệt đối không đồng ý một người phụ nữ đặt tất cả cuộc sống của mình vào đàn ông.

Có lẽ sẽ có cô gái nói cô không đồng ý là vì cô không tìm được người con trai yêu thương mình, chỉ cần tìm được người tự nguyện nuôi cô thì cô sẽ không nói như vậy.

Thế nhưng, sự thật là phụ nữ của gia đình có hạnh phúc không nhiều, phụ nữ của gia đình phải ở nhà làm việc nhà mỗi ngày, mang thai, hầu hạ nhà chồng, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy người ở nhà thật có phước.

Ngay cả xem như đàn ông chịu nuôi cô đi chăng nữa, suốt ngày cô ngoài dạo phố ra rồi tiêu tiền, cuộc sống như vậy không hề thú vị tí nào. Sống một cuộc sống không có sự thay đổi lâu ai cũng thấy không thú vị.

Cho nên, Tô Trà nhất định không phù hợp với loại phụ nữ mẹ hiền vợ đảm được.

Tranh giành giữa các phái nữ gì đó rất không cần thiết.

Mặc kệ là đời trước hay đời này, Tô Trà cũng không vì đàn ông mà thay đổi nguyên tắc xử sự của mình.

Tình hình cá nhân hiện tại của Tô Trà là: Làm việc và đàn ông đều có thể chiếm được.

Cô đã lựa chọn Phó Hành Khanh nên đối với Tiêu Nhiên, bọn họ chỉ có thể là đồng nghiệp, không có thêm gì khác.

Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Trà, anh ta không biết rốt cuộc cô không biết thật hay chỉ giả vờ không biết một ít tình cảm của anh ta đối với cô.

Vốn không có ý nghĩ gì nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Tô Trà, Tiêu Nhiên càng buông tay hơn.

Đàn ông mà, tuổi trẻ ai chưa từng thầm mến con gái chứ.

Chỉ là cũng may anh ta chưa nói ý kia của mình ra, nếu không lúc này gặp mặt hẳn rất xấu hổ.

Tô Trà nói như vậy, Vương Vinh Bình nhớ lại chuyện lúc trước cô được giáo sư trong trường đề cử đến thành phố S thì không khỏi cảm thán, thế giới rộng lớn như vậy mà hết lần này tới lần khác đều trùng hợp, từ quen biết giờ trở thành đồng nghiệp, đúng là duyên phận.

"Được rồi, quen biết trước thì tôi không cần giới thiệu nữa, đúng lúc cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm đi. Ăn cơm xong buổi chiều Tô Trà đến phòng thí nghiệm của tôi, tôi có chuyện muốn nói với em." Vương Vinh Bình cười chào hỏi hai người rồi cùng nhau xuống nhà ăn ăn cơm.

Ba người cùng đến nhà ăn ăn cơm, chưa tới hai mươi phút đã trở về phòng thí nghiệm của Vương Vinh Bình.

Vào phòng thí nghiệm, Tô Trà và Vương Vinh Bình vẫn luôn thảo luận với nhau, đôi khi còn cầm bút ghi chép một số tài liệu quan trọng.

Tiêu Nhiên đứng bên cạnh không lên tiếng, đây không phải lần đầu tiên anh ta thấy dáng vẻ Tô Trà làm việc tại phòng thí nghiệm nhưng so với khi ở thành phố S lúc trước, bây giờ Tô Trà làm việc càng nghiêm túc hơn.

Tiêu Nhiên nghe Vương Vinh Bình và Tô Trà nói chuyện, đối với một số tài liệu liên quan anh ta rất hiểu nhưng khi nghe Tô Trà lại có thể nói chuyện tự tin thế này Tiêu Nhiên mới đột nhiên nhận ra, anh ta vẫn là xem thường Tô Trà quá rồi.

Thế mới nói, lúc trước có thể đại diện quốc gia đi thi đua sao có thể là người bình thường được, câu nói "Cao nhân ẩn mình trong thành thị" càng phù hợp với Tô Trà hơn.

Bên ngoài là một cô gái trông rất ngoan ngoãn, ai có thể ngờ tới cô gái tuổi còn trẻ này lại là thành viên trong viện Nghiên cứu Khoa học chứ?

Vương Vinh Bình nói với Tô Trà hồi lâu mới chợt nhận ra không để ý tới Tiêu Nhiên, ông ấy chủ động kéo Tiêu Nhiên vào trong cuộc thảo luận.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 474: Chương 474



Nói thế nào Tiêu Nhiên cũng là nhân tài chuyên nghiệp do bạn học cũ có lòng đề cử đến, một số ý kiến chắc chắn không giống với bọn họ, nhiều người cùng nhau thảo luận có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng hơn.

Một ngày làm việc kết thúc, khoảng chừng tám giờ, Tô Trà rời khỏi phòng thí nghiệm.

Thấy thời gian còn sớm, Tô Trà định về nhà, huống hồ sáng mai còn phải đến trường học một chuyến, cô muốn tốt nghiệp sớm thì cần phải làm một vài thủ tục.

Về tới nhà, Tô Trà còn chưa vào đã nghe thấy giọng mẹ mình lớn tiếng trong nhà.

"Gì cơ, mẹ muốn đến đây?"

"Không phải không phải, mẹ chờ một chút, mẹ để con từ từ đã chứ?"

"Mẹ đến đây làm gì? Tới chơi à? Được, mẹ để anh con mua vé tàu hỏa cho mẹ đi, con về đón mẹ hả? Không phải không được nhưng bên đây con không đi được."

Tô Trà mở cửa vào thấy mẹ mình đang gọi điện thoại trong phòng khách.

Thấy con gái trở về, ánh mắt Vương Tú Mi nhìn về phía con gái, cũng không lo nói chuyện với bà cụ Vương nữa mà hỏi Tô Trà: "Về rồi à, chưa có đồ ăn đâu, để mẹ nấu cho con chút gì nha."

"Này, mẹ, là thế này, mẹ bảo anh cả đưa cho mẹ tiền rồi mua vé tàu hỏa, trước khi đến đây thì gọi cho con, con đến trạm tàu hỏa đón mẹ." Vương Tú Mi lải nhải sắp xếp mọi chuyện, còn nói tiếp: "Mẹ, con không nói nữa, Trà Trà về rồi, con đi làm cơm tối nha, cứ vậy đi, con tắt đây."

Dứt lời, không đợi mẹ mình phản ứng ở đầu bên kia điện thoại, Vương Tú Mi đã tắt máy "Tút" một cái.

Thấy động tác lưu loát của mẹ, Tô Trà tùy ý hỏi: "Là bà ngoại ạ?"

"Đúng vậy, là bà ngoại con, nghĩ cái gì là muốn cái đó. Bà ngoại nói rằng muốn đến thành phố Bắc Kinh chơi, đến thì cứ đến đi, để bà ngoại ở chơi mấy ngày là được." Vương Tú Mi còn lải nhải tiếp: "Chắc chắn là ý của cậu cả con, lâu rồi không gặp nên muốn lên trời, suốt ngày nói vào tai bà ngoại hỏi chuyện của mẹ là nghe nói chú nhỏ con tới Bắc Kinh, sau đó cũng muốn đến nhưng bị mẹ từ chối, cậu cả con chắc không cam lòng nên nói bà ngoại tới đây giày vò mẹ."

Cái tính cách tính toán nhỏ nhen của Vương Phát Tài, Vương Tú Mi đoán một phát đã trúng ngay.

Thật ra Vương Tú Mi đoán đúng hoàn toàn.

Lúc trước, cả nhà Tô Thắng Lợi tới thành phố Bắc Kinh, khi về nhà có túi lớn túi nhỏ, còn có chụp vài tấm ảnh, nghe nói lúc đó Vương Phát Tài thèm muốn chết.

Nhớ tới Vương Tú Mi ở thành phố Bắc Kinh, lòng Vương Phát Tài lung lay, nghĩ thế nào cũng không thể để nhà ông Tô chiếm của hời được. Vương Tú Mi vẫn là người nhà họ Vương nên thân là anh trai, ông ta phải được đi thành phố Bắc Kinh chơi.

Kết quả là Vương Phát Tài gọi nói chuyện này đã bị Vương Tú Mi từ chối rồi.

Vương Phát Tài không vui trong lòng, nghĩ để cho bà cụ Vương đi thì ông ta cũng đi theo, nói là đưa bà ta tới.

Vì Vương Tú Mi không biết Vương Phát Tài còn toan tính cái này, nếu không chắc phun nước bọt cho ông ta chết.

Lúc này, Vương Tú Mi làm đồ ăn cho con gái trong phòng bếp, hai mẹ con còn trò chuyện.

"Cứ để bà ngoại con tới đi, dù sao cậu cả con bỏ tiền ra mua vé tàu hỏa, dẫn bà ngoại con đi dạo vài vòng cũng không phải không được. Ít nhiều gì cũng là bà ngoại con, mẹ của mẹ." Động tác thái thịt trên tay Vương Tú Mi không dừng lại, tiếp tục nói: "Dẫn đi chơi hai ba ngày rồi đưa về."

"Vậy bà ngoại con có chịu không ạ?" Tô Trà cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Bà ta nghe lời như vậy, tên Tô Trà sẽ viết ngược lại.

Đừng nghĩ nhà họ Vương mấy năm nay yên bình, tính tình người này vẫn vậy, không kiếm chuyện thì tốt chứ xuất hiện chắc chắn là có chuyện.

Nghe Tô Trà nói vậy, Vương Tú Mi nhíu mày, cười cười nói: "Không về thì sao, chẳng lẽ còn muốn mẹ dưỡng lão hay gì. Ôi chao, vậy tốt rồi, muốn để mẹ dưỡng lão cũng không phải không được nhưng nhà kia của bà ngoại phải để lại cho mẹ, không thể để nhà cho cậu cả con được, thế cứ để mẹ dưỡng lão à?"

Chúng ta phải nói lý, không thể bắt nạt người thật thà như Vương Tú Mi được!

Vương - người thật thà - Tú Mi bày tỏ: Tuy mình thật thà nhưng không ngốc.

Mẹ có thể nhận ra được điều như vậy, Tô Trà cũng hơi ngạc nhiên, dù sao thời đại này trọng nam khinh nữ, nhà cửa tiền bạc gì đấy đều để cho con trai.

Nhưng để lại cho con trai rồi vậy chúng nó có cho người nhà dưỡng lão không?

Thật ra đa số người già ở nông thôn còn cử động được đều tự nuôi bản thân, còn không cử động được phải trông cậy con cái chăm sóc. Đừng mong mỗi ngày được ăn sung mặc sướng, có cơm ăn là không tệ rồi, không thì ăn phân uống nước tiểu.

Người già nằm trên giường không thể động đậy nên chỉ có thể trông chờ vào con cái, mùi trên người khỏi phải nói tới.

Lúc này, cha mẹ già mới nhớ tới con gái, nếu con gái có lương tâm thì chăm sóc, còn không thì phải xem số trời rồi.

Thời đại này, con gái muốn tài sản gì đấy chắc chắn sẽ bị người ta nhổ nước bọt chết.

Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, muốn nhà cửa của nhà mẹ đẻ cũng là đại nghịch bất đạo.

Nhưng ở thế hệ sau này không còn khái niệm kia nữa, một số gia đình họp mặt phân chia tài sản, pháp luật cũng đã nói con gái có quyền thừa kế.

Ở thành phố C, bà cụ Vương vẫn cảm thấy chuyện này có hơi không đáng tin cậy, con gái là do bà ta sinh ra, trong lòng sao có thể không hiểu rõ tính tình nó cơ chứ?

Nếu đứa con gái Vương Tú Mi này dễ dàng nắm thóp thì bây giờ nhà họ Vương không phải như vậy rồi.

"Phát Tài, chuyện này có nên suy nghĩ lại không? Con nói xem chúng ta muốn đi nhưng em gái của con không quan tâm, giờ chúng ta phải làm sao đây?

"Nó dám, mẹ, con nói mẹ nghe, nếu nó không cho chúng ta đi thì tìm người nói cho ra lẽ. Tô Trà có công việc, Vương Tú Mi quan tâm con gái mình nhất nên nếu nó không dám, chúng ta đến đơn vị làm loạn một trận!" Tuy nói vậy nhưng Vương Phát Tài không có lá gan kia, ngay cả lời nói cũng tự dọa bản thân.

"Mẹ, Vương Tú Mi cũng là người nhà họ Vương, người nhà họ Tô có thể đến thành phố Bắc Kinh vậy tại sao chúng ta không được? Mẹ, mẹ cứ nghe con, sau khi chúng ta đến cứ để Vương Tú Mi dẫn đi dạo, chụp hình, còn mua nhiều đồ nữa."

Ít nhất cũng phải để em rể mua cho ông ta một bộ âu phục như Tô Thắng Lợi!

Nghe con trai nói vậy, lòng bà ta rất cảm động. Sống cả đời này còn chưa tới thành phố Bắc Kinh bao giờ, vất vả lắm mới có cơ hội, nói không động lòng chắc chắn là lời nói dối.

Nói là làm ngay, hôm sau Vương Phát Tài mua vé tàu hỏa, chiều hôm đó đã lên tàu.

Trước khi lên đường, Vương Phát Tài còn cố ý gọi điện thoại cho Vương Tú Mi.

Ban đầu, con dâu và con trai của Vương Phát Tài cũng muốn đi cùng nhưng ông ta dỗ dành lại, bảo lần sau có cơ hội sẽ cho đi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 475: Chương 475



Nói hết lời mới khuyên người trong nhà được, đến khi ngồi trên tàu hỏa Vương Phát Tài mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói giỡn à, ông ta phải gạt Vương Tú Mi lén lút đưa bà cụ đi, đưa thêm con dâu và con trai chẳng phải đến nơi Vương Tú Mi sẽ trở mặt sao?

Tiếng động tàu hỏa chạy kình kịch kình kịch, vài ngày sau đã đến thành phố Bắc Kinh.

Thành phố Bắc Kinh.

Tại nhà họ Tô.

Sáng sớm, Vương Tú Mi đã thức giấc, mười giờ rưỡi bà cụ Vương sẽ đến đây nên bà phải đi đón người sớm mới được.

Tô Thắng Dân phải xin nghỉ phép để chuẩn bị đến trạm tàu hỏa với Vương Tú Mi, mẹ vợ tới làm gì cũng phải qua đón người chứ.

Giống như lần trước, Tô Thắng Dân lái xe đến nhà ga đón người, giờ Tô Trà đang nghỉ trưa nên Tô Thắng Dân ra ngoài đi đón người.

Xe đến nhà ga, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân đón bà cụ rất suôn sẻ.

Thế nhưng, ánh mắt Vương Tú Mi nhìn thấy bên cạnh bà ta còn có Vương Phát Tài thì khó chịu hẳn.

Hay lắm, thế mà vẫn đi được.

Vương Phát Tài đối diện với ánh mắt Vương Tú Mi có hơi chột dạ, ánh mắt nhìn xuống đất, ông ta không nói tiếng nào.

Đến chỗ đỗ xe, Vương Phát Tài nhìn thấy xe miệng không khống chế nổi, cứ hỏi liên tục.

Ông ta biết lần trước Tô Thắng Lợi tới, Tô Thắng Dân cũng lái xe đón.

Vương Phát Tài nhìn chiếc xe kia, trong lòng cảm thán: Ôi trời, chiếc xe này ngầu quá.

Khi biết chiếc xe này là bên đơn vị tặng cho Tô Trà, Vương Phát Tài khen lấy khen để cô, thổi phồng đến mức Vương Tú Mi đang không vui cũng bớt giận đôi chút.

Về đến nhà, Tô Thắng Dân mở cửa, còn chưa nói gì.

Vương Phát Tài bên cạnh đã lớn tiếng gọi.

"Trà Trà, Trà Trà, cậu tới thăm cháu đây, cháu gái lớn của cậu đang trốn ở đâu đấy?" Cùng với tiếng cười "Ha ha ha" của Vương Phát Tài, cả đoàn người vào nhà.

Tô Trà đang nghiên cứu hệ thống bản lậu trong nhà thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô dừng lại công việc trước mắt rồi đứng dậy ra ngoài.

Trong phòng khách, Vương Phát Tài nhìn thấy Tô Trà đi ra, gọi ô hay một cách nhiệt tình.

"Cháu gái lớn, mau tới đây, cho cậu nhìn kỹ tí nào. Ôi chao, đẹp quá, cháu có nhớ cậu không, cậu luôn nhớ cháu gái lớn đấy." Vương Phát Tài cười ha hả khen một tràng.

Vẻ mặt Tô Trà được khen mà không hiểu gì, ánh mắt dò hỏi nhìn cha mẹ mình.

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nhìn ánh mắt con gái, bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái.

Đôi vợ chồng tỏ vẻ: Ai biết uống lộn thuốc gì rồi?

"Ôi, Trà Trà lớn lên đẹp thật. Mau tới đây, cho bà ngoại nhìn kỹ một chút. Ôi chao, xinh gái và tươi trẻ quá." Bà ta cũng cười ha hả đánh giá Tô Trà, gọi một tiếng thân thiện dễ gần.

Tô Trà ngoan ngoãn cười.

"Cậu cả, bà ngoại, đi tàu hỏa mấy ngày chắc là rất mệt rồi, tranh thủ thời gian ngồi xuống nói chuyện đi ạ." Tô Trà mỉm cười nói.

"Không mệt chút nào, bà ngoại thấy Trà Trà một cái là hết mệt rồi." Bà ta tiếp tục cười nói.

Đôi vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi bốn mắt nhìn nhau.

Được, người kia còn chưa xong lại tới người này!

Không biết hai người này ăn phải cái gì trên xe lửa rồi giờ thành ra thế này.

Lúc trước, cả hai toàn nói con nhóc này không đáng tiền, vậy mà bây giờ lại nhiệt tình một cách hiếm thấy, không phù hợp chút nào cả.

Bên kia, Vương Phát Tài và bà cụ Vương kéo Tô Trà ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt hai người giả vờ lơ đãng quan sát bốn phía.

A hiểu rồi, khá lắm, con gái (em gái) có một ngôi nhà hoành tráng quá.

Nhìn cái quạt, ghế sô pha, tivi, còn có các thiết bị lắp đặt này, xem ra không hề rẻ chút nào.

Nhớ tới nhà này là của Tô Trà, Vương Phát Tài và bà cụ Vương nở nụ cười rực rỡ hơn đối với Tô Trà.

Cậu và bà ngoại đột nhiên yêu thương quá mức, Tô Trà tỏ vẻ: Thụ sủng nhược kinh!

Ngay cả lúc ăn cơm, cả hai đều gắp thức ăn cho Tô Trà không ngừng, nói gì mà Tô Trà quá gầy, phải ăn nhiều hơn.

Thấy bà ta và Vương Phát Tài như vậy, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng bình tĩnh lại.

Không có chuyện gì, bình tĩnh, đoán chừng qua đợt này sẽ khôi phục lại như trước thôi.

Tình huống này cứ kéo dài cho tới chiều, Vương Tú Mi đưa hai người ra ngoài dạo chơi thì cả hai đã trở lại bình thường.

Lần dạo chơi này cũng không bình thường lắm, khi chụp hình còn biết tạo dáng, còn kéo Vương Tú Mi đến cửa hàng bách hóa mua đồ các thứ.

Buổi tối, hai người xách túi lớn túi nhỏ về nhà, hay lắm, thấy Tô Trà là lại uống lộn thuốc.

"Tô Trà, đến thử cái bánh ngọt này xem, lúc nãy cậu mua cho cháu ở cửa hàng bách hóa đó." Vương Phát Tài cười ha hả nói.

"Tô Trà, lại đây lại đây, cái này là bánh quy, bà thấy món mới nên mua về cho cháu, cháu nếm thử đi." Bà cụ Vương cũng không chịu lạc hậu.

Thấy anh vợ và mẹ vợ như vậy, Tô Thắng Dân muốn nhắc nhở đối phương là mấy thứ này đều dùng tiền của ông mua đó!

Cho nên, hai người có thể đừng mượn hoa cúng Phật, dùng đồ ông mua để dỗ con gái của ông được không?

Chơi rất cao tay ha. Bắt ông mua cả đống đồ về dỗ dành con gái ông, hay cho cái chiêu tay không tròng cổ sói trắng.

Vương Tú Mi nhíu mày, không nói gì hết, bọn họ tình nguyện dỗ dành Tô Trà, Vương Tú Mi thân làm mẹ sao có thể không vui được?

Chỉ có bạn nhỏ Tô Bảo hoài nghi nhân sinh nhất.

Trong trí nhớ cậu bé, bà ngoại không phải như thế này.

Tô Bảo chỉ muốn cảm thán một câu: Suy nghĩ người lớn rắc rối quá đi!

Đoán không ra được gì hết!

Tô Trà tươi cười khi bị sự nhiệt tình vây quanh, đối với chuyện cậu cả và bà ngoại tự nhiên yêu thương mình, cô có thể làm gì nữa?

Đương nhiên là nhận rồi.

Bởi vì người ta nói, phồn vinh hư ảo vẫn là phồn vinh, tình yêu giả dối vẫn là "yêu" mà!

Sau khi ăn cơm tối xong xuôi, nhân lúc người khác không để ý, hai người bà cụ Vương và Vương Phát Tài lén lút nói chuyện trong phòng.

"Mẹ, chúng ta đã nịnh nọt Tô Trà rồi. Mẹ xem chẳng phải giờ em rể và em gái mua cho chúng ta rất nhiều đồ sao, mà đứa nhỏ Tô Trà có triển vọng, hôm khác nói không chừng có thể nhờ Tô Trà giúp con tìm một công việc nào đó đấy."

Đơn vị có thể cho Tô Trà nhà ở và xe thì giúp đỡ tìm việc chỉ là chuyện nhỏ, Vương Phát Tài đã bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp ngồi trong văn phòng uống trà đọc báo chí rồi.

"Những gì con nói, mẹ đều biết, nịnh con bé cho tốt vào, để ngày mai Tô Trà đưa cho chúng ta một chiếc tivi lớn, tiền lương của con nhóc này chắc chắn không ít." Bà ta cũng bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đẹp mình ngồi xem tivi.

Hai mẹ con liếc nhau.

Đúng vậy, xác nhận bằng ánh mắt, người cùng một thuyền!

Nếu không nói không phải người cùng một nhà không thể qua chung một cửa, ở bên kia phòng bếp, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân cũng đang thì thầm to nhỏ.

"Vợ, anh cả anh với mẹ mình làm sao vậy, thay đổi cũng quá lớn rồi." Tô Thắng Dân cảm thấy thái độ của anh vợ và mẹ vợ rất khác thường, có cảm giác như chồn cáo chúc tết gà.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 476: Chương 476



"Ha ha." Vương Tú Mi cười, lườm Tô Thắng Dân một cái, bà nói: "Mặc kệ là chuyện gì, mẹ và anh em kiểu này dùng m.ô.n.g cũng biết là có đòi hỏi rồi!"

"Đòi hỏi cái gì?" Tô Thắng Dân nghĩ không ra.

"Ai biết được chứ?" Vương Tú Mi lườm, sau đó nghĩ tới tính tình con gái thì không nhịn được cười: "Ha ha, mặc kệ muốn cái gì, với tính cách con gái nhà mình chỉ sợ anh và mẹ của em lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng thôi."

Tô Trà có tính cách như thế nào, người thông minh nhất trong nhà chính là con gái đó.

Ngày đầu tiên mẹ ruột tới chơi nhà Vương Tú Mi, bình yên sóng lặng.

Một đêm trôi qua.

Hôm sau.

Tô Trà ăn bữa sáng do bà ngoại và cậu chuẩn bị lúc tám giờ, tám giờ ba mươi Tô Trà rời khỏi nhà.

Sau khi Tô Trà rời đi, nụ cười trên mặt Vương Phát Tài và bà cụ Vương nhạt đi mấy phần chỉ trong nháy mắt.

Thấy hai người trở mặt, Tô Thắng Dân bái phục luôn rồi.

À hiểu rồi, khá lắm, hai người còn có bộ mặt này.

Lúc Tô Trà ở thì hai người vui vẻ thân thiện, quan tâm hết mực, Tô Trà vừa rời đi đã trở lại bình thường ngay!

Bà cụ Vương vuốt gương mặt hơi căng cứng do cười, quay đầu nhìn Tô Thắng Dân bằng ánh mắt hiếm có.

"Sao vậy?" Bà ta hỏi.

"Không, con chỉ nghĩ lát hồi con phải đi tới đội vận tải, để Vương Tú Mi đi với mọi người ra ngoài chơi một chút." Tô Thắng Dân đáp lời.

"Không sao, con cứ làm việc của con đi, chúng ta đi dạo với Vương Tú Mi là được rồi." Bà ta khoát tay, không để ý chuyện Tô Thắng Dân không đi cùng với bà ta.

Trái lại bà ta cảm thấy Tô Thắng Dân không đi với họ càng tốt, lúc họ dụ dỗ Vương Tú Mi mua đồ Tô Thắng Dân không biết.

Không thể nào có chuyện không biết được...

Khoảng bảy giờ tối, khi Tô Trà về nhà đã nghe thấy tiếng cãi nhau truyền từ bên trong ra.

"Vương Tú Mi, anh nói cho em biết, anh nhịn em lâu lắm rồi. Mỗi ngày anh đi làm cực khổ như vậy em còn cãi nhau với anh, anh cùng lắm chỉ hỏi nhiều hai câu thôi mà em phát cáu với anh!"

Đây là giọng của Tô Thắng Dân.

"Tô Thắng Dân, em tức giận hay anh tức giận, anh nói cho rõ ràng đi. Anh nhịn em rất lâu thì em cũng nhịn anh lâu rồi đấy!"

Đây là giọng của Vương Tú Mi.

Sau đó là giọng của bà cụ Vương.

"Thắng Dân, Tú Mi, hai con đừng cãi nhau nữa, có gì từ từ nói."

"Được, Vương Tú Mi, chúng ta nói chuyện đi, hôm nay anh với em phải nói chuyện cho rõ ràng."

Vừa nói xong thì Tô Trà mở cửa vào, ngẩng đầu đã thấy Tô Thắng Dân dắt Vương Tú Mi trở về phòng, khi đóng cửa còn phát ra một tiếng "Rầm".

Nghe thấy âm thanh đóng sầm cửa, tim của Tô Trà đập "thình thịch" một tiếng, chẳng lẽ đôi vợ chồng cãi nhau?

Tại sao chứ?

Lúc sáng trước khi ra ngoài vẫn còn tốt mà.

Bầu không khí trong phòng khách yên tĩnh lạ thường, Vương Phát Tài đứng bên cạnh không lên tiếng nhưng sắc mặt rất xấu hổ.

Cuối cùng, người phá vỡ bầu không khí yên lặng này là bà cụ Vương.

"Tô Trà, chuyện này, cháu đi khuyên cha mẹ cháu đi. Bà với cậu cháu không muốn tivi thật, chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, cháu xem cha cháu nổi giận cãi nhau với mẹ cháu, cháu nói chuyện này..."

Vẻ mặt bà cụ xấu hổ, bà ta nhìn Tô Trà, muốn nói rồi lại thôi.

Tivi, chỉ vì chuyện này mà cãi nhau?

Sao Tô Trà cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm?

"Bà ngoại, để cháu đi xem cha mẹ một lát." Tô Trà nói, đi thẳng đến phòng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi ở, cô đưa tay gõ cửa.

Một tiếng "Cót két", cửa mở ra.

Sau đó, Tô Trà thấy vẻ mặt đau buồn của mẹ, ánh mắt Vương Tú Mi nhìn Tô Trà rồi nhìn về phía Vương Phát Tài và bà cụ Vương đang vểnh tai nghe ngóng ở phòng khách.

"Mẹ, mẹ với cha cãi..." Nhau ạ?

Tô Trà còn chưa nói xong thì bị Vương Tú Mi nắm lấy tay kéo vào trong phòng, sau đó cửa đóng cái "Rầm".

Động tác này của Vương Tú Mi bị bà cụ Vương và Vương Phát Tài coi như là thích sĩ diện.

Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bọn họ hiểu.

Trong phòng là một cảnh tượng khác.

Vương Tú Mi vừa đóng cửa đã nhịn không được cười "Phì" một tiếng.

Lúc nãy bà còn "Cục cưng tổn thương trong lòng" giờ đây lại là dáng vẻ chịu đựng không dám cười ra tiếng, tình huống gì đây?

Tô Trà: ...

Tô Thắng Dân thấy con gái vào thì vội vàng đứng lên giải thích: "Con gái, con đừng hiểu lầm, cha và mẹ con không có cãi nhau."

Không có cãi nhau, vậy là hai người đang chơi đùa à?

Tô Trà nhìn hai người, vừa buồn cười vừa tức giận.

"Haizz, chốc nữa giải thích cho con." Tô Thắng Dân đè thấp giọng nói rồi nâng tông giọng lên, gào từ trong cổ họng về phía cửa: "Vương Tú Mi, thời gian này, cùng lắm!"

Tô Thắng Dân vừa dứt lười, Vương Tú Mi còn cười ha hả bên cạnh cũng rống cuống họng lên đáp chỉ trong nháy mắt: "Cùng lắm thì cùng lắm, ly hôn!"

Tô Trà lại: ...

Sau đó, cô thấy mẹ mình mở cửa chạy ra ngoài như Mạnh Khương Nữ khóc ở Vạn Lý Trường Thành.

Tô Trà c.h.ế.t lặng!

Cô trơ mắt nhìn Vương Tú Mi chạy vào phòng khách rồi nhào vào lòng bà cụ khóc hu hu hu, phải nói là cực kỳ đau lòng, cực kỳ tủi thân.

"Mẹ ơi, mẹ thấy rồi thì con cũng không muốn giấu mẹ nữa. Từ khi đến thành phố Bắc Kinh Tô Thắng Dân đã hoàn toàn thay đổi, anh ấy như Trần Thế Mỹ ghét bỏ nhan sắc con không đẹp, muốn ly hôn tìm một người trẻ đẹp. Con coi như đã nhìn ra được lòng dạ của anh ấy nên mới mượn cái chuyện mua tivi để nói!"

"Mẹ, con đã quyết định mua tivi, cho dù có phải ly hôn đi nữa con cũng nhất định mua tivi cho anh cả, nhưng mà đây là tiền Tô Thắng Dân cho con vay, sau khi ly hôn con phải trả lại nửa số tiền mười mấy triệu, mẹ giúp con trả được không ạ?"

Bà cụ Vương trừng to mắt lập tức, đây là, đây là chơi đùa gì vậy!

"Hu hu hu, mẹ, con khổ quá mà." Vương Tú Mi lại khóc gào.

Thấy con gái khóc thút thít trong lòng mình, bà ta chỉ muốn lắc mạnh Vương Tú Mi để đổ hết nước trong đầu ra!

Bà cụ Vương: Con tỉnh táo lại đi!

Giúp con mười mấy triệu, e là con đang nghĩ tầm bậy gì đó!

Mặt Vương Tú Mi đầy nước mắt nhìn mẹ, ánh mắt kiên định như muốn nói: Mẹ, mẹ yên tâm, bây giờ dù có là ai cũng đừng hòng cản con mua tivi cho anh trai!

Đúng, đúng là vậy đấy.

Vương Phát Tài bên cạnh vừa nghe tới mười mấy triệu đã run lẩy bẩy.

Em gái à, tivi, anh không cần nữa.

Vì cái tivi mà phải trả mười mấy triệu, trông ông ta giống đồ ngu sao?

Vương Tú Mi dường như cảm nhận được nội tâm sợ hãi của Vương Phát Tài, ngẩng đầu nhìn về phía anh cả, bà lại cho anh cả một ánh mắt kiên định.

Vương Tú Mi: Anh, anh yên tâm đi, tivi lớn không thành vấn đề!

Bây giờ, bà chắc chắn là "Ác ma nâng đỡ anh trai".

Vương Phát Tài: Không, không được!

Em gái, em đừng có như vậy, anh thấy em thế này trong lòng anh rất sợ.

Xuyên qua cánh cửa phòng, Tô Trà nhìn mẹ khóc nước mắt đầy mặt, sau đó nhìn Vương Phát Tài và bà cụ Vương bị dọa sợ.

Tô Trà: Mẹ à, kỹ thuật diễn của mẹ không vào giới diễn viên đúng là lãng phí lắm đó.

Mẹ rõ ràng là diễn viên đi nhầm qua chăn nuôi heo mà!
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 477: Chương 477



"Tú Mi à, chuyện này con phải bình tĩnh lại. Vợ chồng ở với nhau bao nhiêu năm, có lúc răng đụng vào lưỡi, có chuyện gì cứ từ từ nói. Hai đứa là vợ chồng sống với nhau bao lâu nay rồi, cũng không dễ gì."

Bà ta đưa tay vỗ lưng Vương Tú Mi, ngoài mặt thì ra vẻ chân thành khuyên nhủ nhưng thật ra trong lòng lại muốn tát Vương Tú Mi một cái cho tỉnh.

Ly hôn cái gì mà ly hôn chứ.

Cái hồi còn ở quê thiếu thốn đủ thứ, ăn thịt hầm không ly hôn. Lúc gây dựng sự nghiệp cũng không ly hôn. Bây giờ cuộc sống tốt hơn lại nghĩ tới việc ly hôn, nghĩ cái gì đấy?

Lại phải nói, cái khoản nợ mấy trăm nghìn kia còn muốn nhà mẹ đẻ trả thay, chẳng hiểu đang nghĩ gì.

Cho dù đầu có bị cửa kẹp cũng không ai nghĩ ra được cái đấy đâu.

Vương Phát Tài đứng bên cạnh nghe mẹ thuyết phục em gái cũng vội vàng gật đầu ra vẻ đồng ý.

Ông ta chỉ sợ chậm chút nữa Vương Tú Mi sẽ ly hôn rồi về nhà mẹ đẻ mình, ăn của ông ta, uống của ông ta.

"Huhu, mẹ, anh trai, hai người làm sao biết được con khổ thế nào. Người ta thường nói, chớ phụ vợ hiền thuở hàn vi. Bây giờ Tô Thắng Dân có bản lĩnh hơn nên gan cũng to ra, muốn đá con đi để tìm người khác đấy.”

“Mọi người không biết chứ cả ngày anh ta chỉ biết bới lông tìm vết, kiếm cớ để ly hôn. Xem như tôi nhìn thấu rồi, đám đàn ông mấy người không đáng tin cậy chút nào!”

“Tôi chịu đựng đủ rồi, cũng không thiết sống nữa.” Vương Tú Mi vừa khóc vừa tủi thân nói, sau đó bà ngẩng đầu lên hét vào mặt ông: “Tô Thắng Dân, người nhà của tôi đến rồi, tôi không sợ anh nữa đâu.”

Nhìn kỹ năng điện ảnh đã đạt tới mức thượng thừa của vợ mình, Tô Thắng Dân giả vờ tỏ ra tức giận nhưng trong lòng lại thầm châm chọc: Vợ à, có bao giờ em sợ anh đâu, trái lại anh đây còn sợ em hơn đó.

Bà ta thấy con gái cứ nức nở mãi thì vội vàng nháy mắt với Vương Phát Tài. Vương Phát Tài thấy thế đã hiểu ngay. Ông ta hắng giọng một cái rồi quay sang nói với Tô Thắng Dân: “Khụ khụ. Cái đó… Em rể à, hai chúng ta ra ngoài kia tâm sự chút nhỉ?”

“Vâng.” Sắc mặt Tô Thắng Dân dịu đi một chút, nhanh chóng ra ngoài với Vương Phát Tài.

Hai người đàn ông đã đi ra, trong nhà chỉ còn Tô Trà, Vương Tú Mi và bà cụ Vương. Cũng may lúc đấy Tô Bảo đã sang nhà Giang Huấn chơi, nếu không có khi bây giờ đã ồn ào hơn rồi.

Không còn người ngoài nữa, lúc này bà ta mới vỗ lên đầu Vương Tú Mi một cái, giận dữ nói: “Vương Tú Mi, con nghĩ cái gì đấy? Ngày trước nghèo xác nghèo xơ thế kia chẳng nói gì, giờ cuộc sống đã khấm khá hơn lại muốn ly hôn. Đầu con có phải úng nước rồi không?”

“Mẹ, sao mẹ đánh con? Chẳng phải mẹ nói anh trai muốn tivi màn hình lớn mà Tôn Thắng Dân lại không đồng ý nên nghĩa là khinh thường mọi người sao. Anh ta khinh thường mọi người cũng chính là khinh thường con. Con làm vậy đều không phải vì anh trai sao?” Vẻ mặt Vượng Tú Mi tủi thân, cảm thấy bản thân không hề sai ở đâu cả.

“Vậy con thật sự muốn ly hôn à?” Bà ta trừng mắt nhìn con gái, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Nếu không thì sao? Mẹ nghĩ con đang đùa à?” Vương Tú Mi hỏi ngược lại bà ta.

Bị con gái hỏi như vậy, bà ta chút nữa thì thở không nổi.

Bình thường rất hiểu chuyện kia mà, sao hôm nay đột nhiên lại ngu dốt thế này?

“Trà Trà, cháu khuyên mẹ cháu đi.” Lần này bà ta hết cách thật rồi. Dù bà ta có nói gì đi chăng nữa, có lẽ cũng không thay đổi được ý kiến của Vương Tú Mi.

Tô Trà đột nhiên bị gọi tên, cô hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn bà ngoại rồi lại quay sang nhìn mẹ. Cô cắn môi do dự một hồi lâu mới nói: "Bà ngoại, đây là chuyện của cha mẹ cháu. Cháu… tôn trọng quyết định của hai người họ."

Đã diễn thì phải diễn cho trọn. Diễn xuất của Tô Trà phối hợp hoàn hảo với mẹ của cô.

Nhìn Tô Trà chớp chớp đôi mắt, bà cụ Vương lại càng đau đầu hơn. Bà ta ngó nghiêng ngó dọc một lúc, sau đó cắn răng nói: “Tú Mi, anh trai con không cần tivi màu nữa đâu.”

Ôi bà ta không nỡ. Nhìn miếng thịt béo bở đã dâng đến tận miệng nay đột nhiên lại chạy mất, sao mà không tiếc được chứ?

Buổi chiều vừa mới nhắc tới chuyện này Vương Tú Mi đã đồng ý ngay lập tức. Bà ta lúc đó còn đang rất vui vẻ, cứ tưởng lần này ván đã đóng thành thuyền rồi, nhưng Tô Thắng Dân vừa về mọi thứ đột nhiên thay đổi.

Muốn mua cái tivi màn hình lớn kia phải vay mười mấy nghìn, thế này còn ai dám mua nữa?

“Hả? Không muốn nữa ạ?” Vương Tú Mi bất ngờ, giả vờ không tin hỏi lại: “Anh trai con sẽ đồng ý sao?”

“Sao lại không? Từ nhỏ anh trai con đã thương con, sẽ không vì một chiếc tivi mà bắt con phải ly hôn đâu.” Điểm quan trọng mà bà ta chưa nói ra là cái khoản vay đó ai thích vay thì vay, dù sao nhà họ Vương này không muốn.

"Vậy… không ly hôn nữa ạ?" Vương Tú Mi lại hỏi.

"Không ly, ly hôn cái gì mà ly hôn." Bà ta tức giận đáp, trong lòng vẫn còn đang tiếc đứt ruột cái tivi màu nên chẳng muốn để ý tới con gái.

"Ồ, vậy tụi con sẽ không ly hôn nữa. Nghe mẹ vậy." Vương Tú Mi tin tưởng nhìn bà cụ Vương.

Tô Trà từ nãy giờ ngồi làm nền nhìn mẹ mình diễn kịch, nhân lúc bà ngoại không chú ý giơ ngón cái lên với đồng chí Vương Tú Mi.

Tặng ngón cái cho đồng chí. Đồng chí Vương Tú Mi, đồng chí là đỉnh nhất!

Vương Tú Mi nhìn thấy hành động của con gái, nhịn không được nở một nụ cười.

Bà thầm nghĩ, Vương Tú Mi này cái gì cũng được, nhưng chịu thua thiệt thì không bao giờ.

Với cả, vừa nãy mẹ còn nói Vương Phát Tài thương yêu bà? Vương Tú Mi mà tin lời này đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa.

Vương Tú Mi và Vương Phát Tài từ nhỏ đã không thân nhau, nếu có nói chuyện cũng chỉ thốt ra toàn những lời khó nghe. Nói thẳng ra là bà sợ nếu có ngày bà ôm bát đến trước cửa nhà anh trai xin cơm, có khi người anh trai này còn đá đổ bát cơm của bà ấy chứ.

Đừng có nói anh em thù nhau không quá một đêm hay là tình nghĩa người nhà các thứ.

Đối với Vương Tú Mi, đã cho mẹ chỗ ở, còn dẫn mẹ đi tham quan xung quanh là đã có hiếu nhất có thể. Nếu là người khác, có khi đã đuổi bà ta ra khỏi nhà lâu rồi.

Lại còn đòi cả tivi màu nữa chứ, chẳng khác gì mơ mộng hão huyền.

Lúc này, Tô Thắng Dân và Vương Phát Tài từ bên ngoài đi vào nhà. Sắc mặt Tô Thắng Dân cũng dịu lại, có thể thấy Vương Phát Tài đã thuyết phục được.

Vương Phát Tài lén đưa tay lên lau mồ hôi trên trán rồi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng khuyên được. Nguy hiểm quá, chút nữa đã phải gánh trên lưng khoản nợ mấy trăm nghìn rồi.

Sau đó, hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân cũng quay về phòng.

Nhìn bà ngoại và cậu cả thay nhau thở phào, trong lòng Tô Trà cười gần chết.

"Bà ngoại, cậu, cháu vào xem cha mẹ thế nào rồi." Nói xong, cô xoay người đi về phía phòng của cha mẹ mình.

Cô gõ cửa, bước vào.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa đóng lại.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 478: Chương 478



"Ha ha." Tô Trà không nhịn được cười, ngẩng đầu lên thấy dáng vẻ thản nhiên của cha mẹ mình. Cô nói: "Hai người chơi lớn thật đấy, dọa bà ngoại và cậu cả c.h.ế.t khiếp rồi."

"Khà khà. Là ý của mẹ con đó. Vợ à, anh phải nói là em thông minh thật đấy, quá thông minh luôn." Tô Thắng Dân nói chuyện còn không quên nịnh nọt vợ mình.

Nghe chồng nói thế, Vương Tú Mi trừng mắt nhìn ông đáp: "Em cũng không muốn phải làm thế này đâu, nhưng là mẹ ép em đấy thôi. Hôm nay mẹ nói muốn đi dạo phố, em cũng chẳng có ý kiến gì. Mẹ muốn mua quần áo, em mua. Mẹ muốn ăn gì em cũng không phản đối. Nhưng mẹ lại được voi đòi tiên. Đó có phải là mấy khối hay mấy chục khối đâu. Cả nghìn khối đấy chứ, như thế em làm sao mà chiều mẹ được?"

Nhắc tới chuyện này là Vương Tú Mi lại tức. Lần này bà ta đòi tivi màu, có khi lần sau đòi cả nhà riêng để ở luôn ấy chứ?

"Đúng đấy đúng đấy, vợ à, em làm thế là hợp lý rồi." Tô Thắng Dân cũng gật đầu đồng ý.

Thật ra hai vợ chồng họ không phải là người keo kiệt. Bình thường mua quần áo hay đồ ăn gì đấy thì được. Chứ vừa mở miệng ra là đã đòi tivi màu, đừng nói là Vương Phát Tài, nếu cả ông cụ Vương hay bà cụ Vương yêu cầu Tô Thắng Dân cũng không thể đồng ý với họ chuyện này được.

Tất nhiên Tô Thắng Dân biết đạo lý đấu gạo nuôi ân, thăng gạo dưỡng thù.* Ông sẽ giúp đỡ khi cần, nhưng với những yêu cầu quá đáng ông sẽ không chấp nhận.

*ý chỉ khi việc ‘cho đi’ trở thành một thói quen thì người ta sẽ coi đó thành một trách nhiệm không thể chối bỏ.

Còn nữa, tiền của ông và vợ cũng chẳng phải là gió thổi tới. Hai người họ phải kiếm từng đồng từng xu, còn phải dành dụm để mua nhà cho con gái mình nên phải tiết kiệm một chút.

Đối với chuyện mua nhà, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn chưa từ bỏ ý định này. Lần trước mua căn hộ nhỏ kia, hai người đã quyết định sẽ tiết kiệm thêm để mua cho Tô Trà ngôi nhà thật lớn.

"Nhưng mà vợ à, làm thế mẹ và anh có nghĩ anh tệ bạc không?" Tô Thắng Dân hỏi.

Giờ ông nghĩ lại mới thấy, kế hoạch thì hoàn hảo, không có bất cứ vấn đề gì. Vấn đề duy nhất ở đây chính là ông đã biến thành một tên cặn bã.

"Không sao đâu. Chẳng phải trước đây anh hay nói muốn làm chủ gia đình sao? Trước khi mẹ và anh trai của em đi về, anh sẽ làm chủ cái nhà này. Em sẽ là một người vợ ngoan ngoãn chỉ biết nghe lời chồng thôi. Đặc biệt là tiền, chỉ khi anh đồng ý em mới được dùng." Vương Tú Mi khoát tay, nói.

Để cho bà cụ Vương và người anh trai Vương Phát Tài của bà nhìn thấy, trong cái nhà này bà không hề nắm quyền quyết định. Muốn làm gì, chỉ khi Tô Thắng Dân đồng ý mới được làm.

"Sao anh cứ có cảm giác bị em lừa vậy nhỉ?" Tô Thắng Dân lẩm bẩm trong miệng.

Tô Trà đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lén lút cười.

Cũng chẳng phải bị lừa, chỉ có điều kế hoạch này đúng là có thể làm cho bà ngoại và Vương Phát Tài yên tĩnh hơn nhiều.

Nhưng Tô Trà vẫn còn quá ngây thơ. Hai người kia khó mà yên tĩnh được.

Ngày hôm sau, Tô Trà vừa mới về tới nhà đã bị bà cụ Vương kéo lại rồi cười cười nói chuyện. Vừa mới nói ra, cô đã hiểu được phần nào đó.

"Trà Trà à, cháu xem, cậu cả của cháu tuổi đã cao thế rồi còn phải xuống đồng làm việc. Mấy ngày trước nó vừa mới kêu cái eo không được ổn lắm. Đi khám người ta bảo rằng phải nghỉ ngơi thật tốt… " Bà ta vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt của Tô Trà.

"Vâng ạ, vậy cậu cứ nghỉ ngơi đi. Sức khỏe là vốn quý nhất mà. Đợi sức khỏe cậu tốt lên, đến lúc đó xuống đồng sau cũng chưa muộn đâu ạ." Cô đáp, vẻ mặt quan tâm.

Nghỉ ngơi cho tốt, thế cả nhà lấy gì mà ăn?

Vương Phát Tài không đi làm, mấy cái miệng trong nhà uống gió Tây Bắc cầm cự qua ngày à?

Bà cụ hoài nghi có phải Tô Trà đang giả ngốc hay không, nhưng nhìn dáng vẻ quan tâm thế kia vậy chắc là thật.

"Trà Trà, cháu cũng giỏi giang như này, thế cháu xem có thể thu xếp cho cậu được công việc nào khác không. Nó cũng yêu cầu không cao quá đâu. Việc gì mà nhàn hạ một chút, ít công một chút, rồi lương cũng cao cao một chút là được."

Nghe xong yêu cầu, Tô Trà suýt bật cười.

Hay lắm. Việc gì mà nhàn rỗi, ít công, nhưng lương cao.

Nếu có công việc này Tô Trà cũng rung động. Đây mà là yêu cầu không cao à?

Thế yêu cầu cao sẽ như thế nào nhỉ?

Tô Trà thầm mỉa mai trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Cô ngước mắt lên, nhìn ánh mắt mong đợi của bà ngoại, rồi nói: "Bà ngoại, thế thì hơi khó cho cháu rồi đấy ạ."

"Sao lại không được? Không thể nào, chẳng phải đơn vị đã cho cháu một văn phòng với một chiếc xe riêng sao? Chỉ là xin một vị trí trong đó thôi mà, chả lẽ như vậy cũng không được à?" Bà ta cảm thấy Tô Trà đang lừa mình.

"Sắp xếp công việc cũng không thành vấn đề, nhưng cậu cả lại không đáp ứng được điều kiện công việc. Bà ngoại xem, việc nhàn rồi cũng chỉ có thể ngồi văn phòng. Mà muốn làm văn phòng thì phải xem xét tới học vấn. Tốt nghiệp đại học đôi khi còn không kiếm được công việc tốt như thế này, huống chi cậu lại yêu cầu lương cao nữa."

Nói xong, Tô Trà thấy bà ngoại còn muốn nói gì đó. Không để bà ta mở miệng, cô đã nhanh chóng nói tiếp: "Bà ngoại nghĩ lại mà xem, nếu cháu thật sự có cách, vậy cháu đã sắp xếp cho cha mẹ rồi, bà ngoại nói xem có đúng không. Nếu có việc tốt như vậy sao cháu lại để cha mỗi ngày phải đi lại mệt nhọc như thế, còn phải nhìn mẹ ngày nào cũng ở trong trại nuôi heo đến eo mỏi lưng đau?"

Nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Nếu có chuyện tốt như vậy, sao Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi lại không làm?

Bà ta nghe Tô Trà nói xong cũng cảm thấy cô có lý.

"Nếu vậy thì hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút cũng được. Cháu xem xét rồi sắp xếp cho cậu một công việc, nó cũng không kén chọn đâu." Bà ta thương lượng.

Tô Trà thật sự rất muốn bật cười. Bà ngoại à, bà cho rằng đây là chợ bán đồ ăn sao? Lại còn cò kè mặc cả?

Mấy cái chuyện như sắp xếp công việc này, từ trước tới nay, Tô Trà vẫn luôn cho rằng ai có bản lĩnh, năng lực thì lên, còn không có chỉ có thể xuống ruộng. Dựa vào năng lực của chính mình để kiếm cơm cũng chẳng thấp hèn hơn ai cả. Có năng lực làm việc bao nhiêu kiếm được bấy nhiêu thôi.

Hơn nữa, trong đơn vị công tác này, mỗi người một vị trí, một vai trò, chức vụ riêng. Xếp thêm người vào cũng chẳng dễ gì. Nếu muốn đưa một người khác vào buộc phải đẩy một người ban đầu khác ra. Loại chuyện thất đức này, chắc chắn Tô Trà sẽ không bao giờ không làm.

Cô nói: “Bà ngoại ơi, cháu thật sự hết cách rồi. Hay là bà ngoại hỏi trực tiếp cha cháu đi?” Tô Trà nhanh chóng ném củ khoai lang nóng bỏng này sang cho đồng chí Tô Thắng Dân.

Vừa nghe cháu gái nói xong, sắc mặt bà ta thay đổi ngay lập tức.

“Sao có thể tìm cha cháu chứ? Lỡ như nó lại cãi nhau với vợ vì chuyện này, còn đòi ly hôn nữa thì phải làm sao? Bà thấy mấy ngày nay tâm trạng của cha cháu cũng không được tốt lắm.” Bà ta hạ giọng đáp.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 479: Chương 479



Nghe bà ngoại nói thế, Tô Trà hơi cau mày lại.

Chà, có vẻ hai ngày nay cha mẹ cũng chơi vui vẻ nhỉ, nhìn bà ngoại sợ thế này mà.

Bà ta thuyết phục mãi nhưng Tô Trà vẫn không đồng ý chuyện này, nói khô cả họng cô vẫn ngậm chặt miệng lại.

Cuối cùng không có cách nào khác, bà ta đành phải bỏ cuộc.

Vương Phát Tài sau khi biết được chuyện công việc không có hy vọng cũng vừa buồn vừa bực.

Nhưng thật sự là hết cách. Bảo ông ta đi tìm Tô Thắng Dân nói chuyện ông ta lại không dám. Xem ra Vương Phát Tài cũng đã nhìn thấu.

Người em rể này không còn giống trước kia, không dễ lừa nữa rồi.

Sau đó hai mẹ con bàn bạc với nhau, đều nhất trí rằng cả cái nhà này của em gái, thật ra chẳng có cái xương nào dễ gặm cả.

Cả một đám cố chấp.

Kinh khủng hơn là Vương Tú Mi cứ một hai muốn mua tivi màu cho bọn họ. Vương Phát Tài sợ tới mức cứ từ chối liên tục.

Vương Phát Tài và bà cụ Vương ở đây được bốn năm ngày thì muốn bàn bạc để về nhà.

Hai người thật sự cũng chẳng có cách nào khác. Không về nhà vậy phải làm gì, cứ ở đây mãi cũng không thoải mái, suốt ngày chỉ lo nếu Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân ly hôn bọn họ phải gánh khoản nợ hơn mười mấy nghìn.

Mẹ và anh trai phải đi, Vương Tú Mi phận làm con, làm em cũng không thể quá đáng. Thế là bà mua cho mẹ của mình ít đặc sản cùng với vài bộ quần áo.

Bà ta cầm chút đồ này của con gái mình còn sợ Tô Thắng Dân không vui rồi nghĩ rằng Vương Tú Mi đang quá quan tâm tới nhà mẹ đẻ.

Khi bà cụ Vương và Vương Phát Tài rời đi, Tô Trà còn bảo Tô Thắng Dân lái xe chở hai người họ ra nhà ga.

Ga xe lửa...

Kẻ đến người đi.

Tô Thắng Dân và Vương Phát Tài đứng một bên, bà cụ Vương kéo con gái ra xa một chút nói chuyện.

Nhìn Vương Tú Mi cứ vô lo vô nghĩ, bà ta đau hết cả đầu, nói: “Tú Mi, sau này đừng có tùy tiện nhắc tới chuyện ly hôn đấy, cứ sống yên ổn qua ngày như thế này là được rồi. Đã lớn thế này rồi còn làm mình làm mẩy gì nữa chứ. Nếu thật sự ly hôn, con có nhận được gì tốt không?”

“Đàn ông và phụ nữ chúng ta không hề giống nhau đâu. Đàn ông có tiền mà kết hôn lần hai là một miếng mồi béo bở đấy. Tô Thắng Dân có thể nói là không xấu, muốn gái hai mươi có khi cũng được.”

“Còn con thì khác. Đã từng này tuổi rồi, ly hôn xong có tìm được người khác không?”

“Nghe mẹ, sống cho tốt nghe chưa?” Tuyệt đối đừng ly hôn, mấy trăm nghìn kia mẹ gánh không nổi đâu.

Câu phía sau bà ta không nói ra nhưng trong lòng lại thầm gào thét.

Nếu Vương Tú Mi ly hôn thật, bà ta chỉ muốn nói một câu thôi… Đừng có về đây!

Vương Tú Mi đương nhiên biết bà cụ đang nghĩ gì.

“Mẹ à, chuyện đó ta nói sau nhé.” Vẻ mặt Vương Tú Mi tủi thân, bà đáp.

“Còn nói cái gì? Nhớ cho kỹ lời mẹ dặn đấy, đừng có nghĩ tới chuyện về nhà. Ta già rồi, không chịu nổi mấy cái đó đâu.” Bà ta trực tiếp vặn lại.

“Vâng ạ.” Vương Tú Mi tủi thân gật đầu.

Xe lửa chuyển bánh, bà cụ và Vương Phát Tài bắt đầu vội vã lên tàu, hành động nhanh gọn.

Hai người ngồi vào ghế của mình. Xe khởi động, bà ta dường như biết rằng Vương Tú Mi sẽ đuổi không kịp, thế là nhanh chóng quay trở lại trạng thái bình thường, còn nhoài người ra cửa sổ hét về phía Vương Tú Mi.

"Con gái, nhà mình vốn đã không khá giả lắm rồi nên con nhớ gửi thêm đồ về nhé!"

Vương Phát Tài thấy hành động của mẹ thì sợ c.h.ế.t khiếp, vội kéo bà ta về chỗ ngồi rồi hét thêm một câu.

"Em gái, sống cho tốt là được nhé!" Tuyệt đối đừng có quay về đây đấy.

Người trong nhà vẫn còn sống, đừng có nhớ thương.

Nhìn mẹ và anh trai dần đi xa, Vương Tú Mi vẫy tay chào. Đến khi con tàu đã khuất dạng, sắc mặt bà thay đổi ngay lập tức. Tủi thân đâu không thấy, chỉ thấy tràn trề sảng khoái và vui vẻ.

Mấy ngày nay sắm vai cô vợ nhỏ ngoan hiền khiến bà nghẹn sắp c.h.ế.t rồi.

"Tô Thắng Dân, lát nữa anh lái xe đưa em tới trại nuôi heo trước đã rồi lái xe về nhà sau. Chiều nay em không về đâu, cơm trưa anh tự giải quyết đi." Vương Tú Mi vừa hùng hổ nói vừa bước đi về phía cửa nhà ga.

Đã lâu rồi bà chưa ghé qua trại heo, đang đến lúc heo cần có người cho uống thuốc. Hôm nay trời thì nóng bức, để đề phòng cần phải dọn dẹp sạch sẽ. Việc phải làm không hề ít đâu.

"Được. Thế tối nay anh tới đón em nhé?" Tô Thắng Dân thuận miệng hỏi.

"Đón cái gì mà đón? Em tự về được." Vương Tú Mi lén lút nở một nụ cười.

Khụ khụ. Đã là đôi vợ chồng già với nhau bao năm nay rồi còn làm mấy cái trò này.

Nhưng nếu Tô Thắng Dân muốn đến đón bà cũng không phải không được.

Lúc này tâm trạng của Vương Tú Mi đang rất tốt, Tô Thắng Dân lại gãi đầu rồi đáp: "Ồ, vậy thì thôi."

Vậy thì thôi?

Vương Tú Mi ngay lập tức mím môi lại, nhìn thẳng vào Tô Thắng Dân.

Tô Thắng Dân: Có sát khí!

"Vợ à, em sao thế?" Tô Thắng Dân khó hiểu hỏi.

"Hả, em có sao đâu. Nào, nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu." Vương Tú Mi tức giận đáp.

Hứ, đúng là đàn ông.

Vẻ mặt Tô Thắng Dân bối rối. Ông bước đi nhanh hơn để theo kịp vợ rồi lén quan sát sắc mặt của bà.

Ông có cảm giác vợ đang giận mình.

Nhưng ông đã làm gì sai nhỉ?

Vấn đề này Tô Thắng Dân nghĩ mãi không ra. Lái xe đưa Vương Tú Mi tới trại heo rồi lại lái xe về nhà, nhìn thấy con gái rồi mà ông vẫn chưa nghĩ ra.

Tô Trà thấy cha đang có chuyện thì lên tiếng hỏi.

"Cha sao vậy, trông cha như đang có tâm sự ấy? Có chuyện gì có thể chia sẻ cho con, con sẽ nghĩ cách giúp cha."

"Con gái à, giúp cha chút. Vừa nãy chở cậu và bà ngoại ra ga xe lửa, mẹ con vẫn còn bình thường. Sau đó mẹ con bảo cha đưa tới trại heo rồi cũng chẳng nói gì thêm. Cha hỏi buổi tối có cần đón không mẹ con bảo không cần. Cha thấy thế thì cũng thôi."

"Thế là mẹ con tức giận. Cha cũng không hiểu nổi sao lại tức giận nữa."

Nghe tới đây, Tô Trà đưa tay lên đỡ trán, bất lực nhìn cha của cô.

Phụ nữ muốn gì và không muốn gì là cả một môn học đấy.

Cái này cô cũng không biết phải nói thế nào cho rõ ràng.

Vì vậy Tô Trà chỉ có thể vỗ vai đồng chí Tô Thắng Dân, nhắc nhẹ một câu: "Cha, đôi khi, phụ nữ nói không muốn, nhưng thật ra là muốn đấy."

“Là sao?”

"Ý con là, mẹ vẫn muốn cha tới đón đó. Vậy đi, tối nay cha tới đón mẹ, con đảm bảo mẹ sẽ không giận nữa đâu."

Tô Thắng Dân nhìn dáng vẻ chắc chắn trăm phần trăm của con gái, trong lòng cũng có hơi nghi ngờ. Nhưng ông nghĩ lại, con gái có lẽ sẽ không lừa mình đâu nhỉ. Thế là vẫn làm theo những gì Tô Trà nói.

Sau đó, Tô Thắng Dân cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu. Đón vợ về, đúng là Vương Tú Mi không còn giận ông nữa.
 
Back
Top Bottom