Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1230: Chương 1230



Tâm trạng các học viên bỗng nặng nề, nước Mỹ có khoa học công nghệ như thế này, tựa như hổ mọc thêm cánh, càng hùng mạnh và bá đạo hơn.

“Tiến sĩ Lạc, còn quốc gia của chúng ta thì sao?”

Lạc Di im lặng, đây chính là đáp án.

Mọi người đều trầm mặc.

Trong khoảng không im lặng, đã đến lúc tan học, Lạc Di khẽ cúi đầu và xoay người đi ra ngoài, để lại căn phòng đầy những người với biểu cảm khác nhau.

Lạc Di và Tiêu Thanh Bình gặp nhau ở căn tin, hai người cùng nhau dùng bữa, buổi chiều lại thảo luận nhóm.

Tiêu Thanh Bình gọi món mà Lạc Di yêu thích, nhưng Lạc Di lại chẳng ăn được mấy đũa, anh hơi lo lắng: "Sao vậy? Gặp phải phiền toái gì à?"

“Không có, em chỉ là…” Lạc Di khẽ thở dài một hơi: “Có chút bất lực.”

Cô một mực chấp niệm với hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu, nhưng trong nước không có điều kiện, và cô vẫn chưa có dự định khởi động hạng mục này.

Bởi vì điều kiện chưa chín muồi, phóng vệ tinh là công nghệ hàng không vũ trụ, chỉ có thể thực hiện từng bước một.

Kế hoạch này yêu cầu phóng ít nhất hai mươi bốn vệ tinh, đây là một quá trình lâu dài.

Tiêu Thanh Bình nhìn cô thật sâu, sau đó dùng gắp cho cô một đũa thịt cá: “Cơm phải ăn từng miếng, đừng nóng vội.”

“Em biết rồi.” Lạc Di vốn hiểu rõ, nhưng cô vẫn có chút nôn nóng.

Cảm giác bị đối thủ bỏ lại phía sau thật khủng khiếp.

Tiêu Thanh Bình đương nhiên biết chấp niệm của vợ, nên nhẹ giọng khuyên nhủ: “Muốn thực hiện được điều trong lòng em, không chỉ cần vật chất, tài chính mà còn cần cả nhân tài.”

Lạc Di cong môi, chỉ vào Tiêu Thanh Bình, sau đó lại chỉ vào bản thân: “Chúng ta, nhân tài. Còn tiền, sẽ có thôi.”

Có chút xúc động, cục cưng hơi không vui.

Tiêu Thanh Bình bị chọc cười, nàng chính là quá nhàn rỗi: "Ăn nhiều một chút, trước tiên làm tốt việc trong tay đã, chuyện khác nghe phía trên sắp xếp. Tiểu Di à, bằng không chúng ta nhân cơ hội này sinh một bé con nhé?"

Lời nói của anh chuyển nhanh đến mức khiến Lạc Di ngây người: “Sinh bé con?”

"Ừm, hiện tại rảnh mà." Trong mắt Tiêu Thanh Bình tràn đầy mong đợi, một đứa bé giống anh và cô thật đáng yêu làm sao.

Dù có kế thừa chỉ số thông minh của ai đi chăng nữa, thì vẫn là một đứa trẻ thông minh.

Lạc Di nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, gần đây cô quả thực khá rảnh, buổi sáng lên lớp, xế chiều đến sở nghiên cứu đi dạo, chạng vạng tối tan ca đúng giờ.

Thừa dịp sinh con khi còn trẻ để cơ thể dễ dàng hồi phục.

"Được rồi, em chỉ sinh một đứa thôi."

Tiêu Thanh Bình thích đến điên lên, không ngừng gắp đồ ăn cho Lạc Di, cả người tràn ngập không khí vui mừng.

Đã quyết định xong, hai vợ chồng bắt đầu chuẩn bị mang thai, chăm sóc cơ thể.

Thời gian trôi qua, Lạc Di nhìn lịch để bàn, những ngày đặc biệt sẽ được khoanh tròn bằng bút đỏ.

Cô thông qua một cú điện thoại: "Vứt hết đi."

Đã đến lúc rồi, thị trường chứng khoán của nước R lao dốc từ đỉnh cao, hiện đã giảm xuống gần một nửa.

Dương Nam Ba ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng cũng đến thời điểm thanh lọc.

"Bây giờ sao? Không cần chờ nữa à? Chắc vẫn chưa đến đáy cốc đâu."

“Đừng bao giờ mong đợi bán ở giá trị cao nhất, mua vào ở giá trị thấp nhất.” Lạc Di thờ ơ nói: “Rút lui.”

"Được."

Lạc Di chỉ đạo thế nào, Dương Nam Ba liền làm như thế đó, anh ta có một ưu điểm, chính là nghiêm túc tuân thủ mệnh lệnh, không tự mình quyết định.

Lạc Di tiếp tục nhìn chằm chằm, cho đến khi nước R an toàn rút lui, tài chính chảy vào công ty đầu tư ở nước Mỹ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, nhiệm vụ của ngài Damon và ngài Bach là thu dọn dấu vết, phụ trách giải quyết hậu quả và chuyển tiền.

Số tiền phân cho mấy công ty được chia ngay tại chỗ, số còn lại được chuyển đến tay nhiều người và đưa vào ngân hàng do Lạc Di chỉ định.

Cho dù các bên liên quan có điều tra, cũng chỉ tra được bên phía nước Mỹ.

Tất cả đã quen với việc đó, mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Cứ mỗi phân tiền, điện thoại lại vang lên không ngừng.

Fath là người đầu tiên gọi đến:"Ôi, Lạc Di, tôi phát tài rồi."

Âm thanh rung chuyển bầu trời, anh ta hét lên đầy phấn khích.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1231: Chương 1231



Lạc Di không khỏi dời tai nghe ra xa một chút: “Chúc mừng.”

Fath hét nửa ngày, cuối cùng mới nói một câu tiếng người: “Tôi kiểm tra lại lần nữa, khoản tiền lớn vừa mới tới là cô chuyển sao?”

Lạc Di thản nhiên nói: “Nếu như là mười con số, thì đúng vậy.”

“Lạc Di, tôi yêu cô…” Fath hô “Tôi yêu cô” vô số lần, nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn nên nhanh chóng đổi lời: “Không, ý tôi là, cô muốn món quà gì, tôi sẽ tặng cho cô."

Lạc Di trợn mắt: "Không cần đâu, cúp máy đi, có rất nhiều người đang chờ."

Fath nghe được giọng điệu qua loa của cô, có chút lo lắng: "Cứ thế mà kết thúc sao? Cô không tiếp tục chơi nữa à? Cô không thể bỏ rơi tôi, tôi là người của cô..."

Lạc Di không muốn nói chuyện với tên điên này nữa: "Biến đi."

Ngài Bach là người thứ hai gọi đến, anh ta khá kiềm chế, dù sao cũng là người đã từng trải.

Anh ta bày tỏ niềm vui trong lòng và cảm ơn một cách nhiệt tình.

"Lạc Di, lần sau nhất định phải gọi cho tôi nhé."

Đây mới là điều quan trọng nhất, lần này lợi nhuận từ thị trường chứng khoán và đánh lén Tập đoàn Ishii lớn đến mức khiến mắt anh ta sáng lên.

Lạc Di quả thực không làm anh ta thất vọng.

“Không chơi nữa, tôi mệt rồi.” Lạc Di muốn dừng lại, lông của hai quốc gia Mỹ và Nhật bị cô lột một phen, bỏ mặc các quốc gia khác.

Cô vẫn có điểm mấu chốt, nếu không có chuyện gì xảy ra sẽ không gây rắc rối.

Ngài Bach trở nên gấp gáp, vội vàng nói: “Đừng nha, tôi sẽ đưa cô trọn bộ thiết bị trong phòng thí nghiệm, tất cả đều là loại tiên tiến nhất, có những thiết bị mới mà cô chưa từng thấy qua.”

Anh ta không hiểu được, thí nghiệm có gì vui? Cô là nhà đầu tư trời sinh, là cao thủ về chơi tài chính, hẳn sẽ tỏa sáng trong thế giới đầu tư.

Anh ta thực sự muốn tẩy não cô, đáng tiếc, cô có thế mạnh hơn, nội tâm lại càng mạnh mẽ.

Rõ ràng được chứng kiến sự phồn hoa ngợp trong vàng son, nhưng vẫn có thể giữ vững ước mơ của mình.

Loại người này... đúng là quái vật.

"Thị trường chứng khoán có rủi ro, vì vậy cần phải thận trọng khi gia nhập thị trường." Thông qua hai lần hợp tác này, Lạc Di đã hoàn thành việc tích lũy ban đầu, không chỉ về tiền bạc, mà còn thêm nhiều mối quan hệ.

Dù cô không chơi cổ phiếu, cũng đã sớm cùng họ lập một tập đoàn lợi ích, vậy nên cô có thể dừng việc đó khi thấy phù hợp.

“Tuy nhiên, con đường kiếm tiền còn nhiều, trước tiên chúng ta làm cho công ty người máy lớn mạnh hơn đã.”

Trước đây cô đã thiết kế một loạt bản vẽ, Tiêu Thanh Bình cũng nghĩ ra không ít ý tưởng, trước mắt đã được đưa vào sản xuất.

Ngài Bach không còn cách nào, thiên tài chính là kỳ lạ như vậy, cứ thuận theo thôi, nói không chừng cô tùy hứng lại muốn chơi, không ai có thể nói chắc chắn: "Mặc kệ đường c.h.ế.t nào, tôi sẽ là người đăng ký đầu tiên."

Ngài Damon là giao phó các hạng mục công việc, trao đổi một số tin tức, ông ta tiết lộ các quan chức của nước R đang truy tìm tung tích của khoản tiền này.

Tuy nhiên, khi tra được cha đẻ của nước M, bọn họ liền sợ, không dám điều tra sâu hơn.

Bọn họ cho rằng việc này là do chính phủ nước M xúi giục.

Khoé môi Lạc Di hơi cong lên, đây chính là kết quả mà cô mong muốn.

Ngài Robert thậm chí còn hào phóng tặng cô một chiếc máy bay tư nhân, khác với chiếc trực thăng cỡ nhỏ lần trước, chiếc máy bay tư nhân này có sức chứa lớn hơn và có thể chở được 18 người.

Lạc Di vô cùng cạn lời, cô thực sự không cần, cô cũng đâu có đi xa nhà.

Cô gọi một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sau, Nhiếp Khôn Minh liền chạy tới: "Lạc Di, có chuyện gì vậy?"

Một khi cô mở miệng, khẳng định có chuyện lớn.

Lạc Di đưa thẻ ngân hàng và mật khẩu ra: “Tài khoản ẩn danh, cầm đi đi.”

Nhiếp Khôn Minh lập tức phản ứng kịp: “Thị trường chứng khoán có lãi à?”

Lần này quá lâu, ông ấy vẫn luôn lo lắng đề phòng thay cô, cuối cùng cũng dừng lại, chỉ cần không thua lỗ là được, nếu có thể kiếm lời thì càng tốt.

Ông ấy chỉ hy vọng sẽ không có lần sau, đây không phải là một số tiền nhỏ.

"Phải."

Nhiếp Khôn Minh nhìn thấy mật khẩu bên cạnh có một con số, kỳ quái hỏi: "Con số này có ý nghĩa gì?"

"Lợi nhuận."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1232: Chương 1232



Con ngươi của Nhiếp Khôn Minh trợn to, để ông ấy đếm xem có bao nhiêu con số không, 1, 2, 3...10?

Chắc ông ấy đếm nhầm rồi, đếm lại lần nữa.

Kiếm còn nhiều hơn so với lần trước? Bình thường không nhiều đến thế đâu!!!

Ông ấy hít một hơi lạnh: “Cháu làm bằng cách nào thế?”

Cô nói ăn cướp từ thị trường chứng khoán, ra tay rất tàn khốc, nhưng cũng rất vui vẻ vì đã cướp được từ bọn giặc.

Lạc Di mở to đôi mắt vô tội, nói: "May mắn ạ."

Nhiếp Khôn Minh: “...” Tin cô mới lạ.

Lạc Di cười ha ha: "Giúp cháu hỏi một chút, số tiền kia có thể dùng để xây dựng hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu không? Hẳn có thể phóng vài cái vệ tinh."

Nhiếp Khôn Minh sửng sốt.

Đây là bài giảng cuối cùng, Lạc Di cẩn thận tỉ mỉ giảng xong tất cả nội dung, đặt phấn viết xuống bàn.

Cuối cùng cô nói một câu: "Thế là tôi đã dạy xong hết giáo trình rồi, tất cả còn lại đều phải dựa vào sự nỗ lực của chính các bạn, cuối cùng xin chúc tất cả mọi người đều có thể thực hiện được giấc mơ của mình."

Cô không nói nhiều, những người này còn học nhiều lớp học tư tưởng và đạo đức hơn so với cô, tính giác ngộ cũng cao hơn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy lưu luyến, lớp trưởng tiến lên phía trước nói: "Tiến sĩ Lạc, đây là quà của tất cả chúng em dành tặng cô ạ, mong cô nhận cho."

Lần này từ biệt, không biết ngày sau liệu có còn gặp lại không?

Mọi người đều phân chia vào những đơn vị bộ môn khác nhau, tiến sĩ Lạc lại còn là người thuộc ban ngành bí ẩn, tìm cô càng khó.

Ở chung được một tháng, tất cả mọi người đều nảy sinh đôi chút tình cảm.

Lạc Di ngây ngẩn cả người, là một chiếc laptop mới tinh: "Mọi người nghĩ gì khi tặng tôi thứ này vậy?"

Lớp trưởng thật sự rất yêu thích vị giáo sư trẻ tuổi xinh đẹp này, cô có học thức uyên bác lại còn biết truyền cảm hứng nữa.

"Có cái này, cô có thể soạn bài dễ dàng hơn, cũng tiện cho công việc hơn, cô là một giáo sư rất ưu tú ạ."

Lạc Di yên lặng, cô có thể nói với bọn họ rằng, đây cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của cô sao?

Cô không thiếu món này, nhưng lại không tiện từ chối một tấm lòng như thế.

"Vậy tôi xin nhận, tôi cũng sẽ chuẩn bị một phần quà đáp lễ cho mọi người, mọi người thích gì?"

Mọi người mồm năm miệng mười nói không cần, cũng có người nói mời cô ăn chung bữa cơm.

Hôm nay không có lãnh đạo ở đây, tất cả mọi người khá cởi mở.

Lạc Di suy nghĩ rồi đồng ý.

Lớp trưởng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: "Tiến sĩ Lạc, bây giờ ta đã không còn là cô trò nữa rồi, em có thể theo đuổi chị không?"

Toàn trường nổi lên đầy tiếng mắng mỏ khinh bỉ, con mẹ nó, thế mà lại bị cậu ta giành trước một bước.

Lớp trưởng dương dương đắc ý hất đầu lên, dám đánh dám liều là truyền thống của bọn họ, nhìn trúng là sẽ quyết đoán theo đuổi.

Khóe miệng Lạc Di giật nhẹ một cái, rốt cuộc bọn họ nghĩ cái gì vậy? "Một ngày làm cô, cả đời làm cha làm mẹ, à, mấy đứa có "thầy" đó."

Cô giơ tay lên, khoe chiếc nhẫn trên ngón không tên với mọi người: "Thấy rõ chứ ha ha, đây là nhẫn cưới."

Mọi người nhìn nhau, nước ngoài có phong tục trao đổi nhẫn cưới, nhưng trong nước lại không có nha, có nhiều nơi còn chẳng thể ăn no, mua nhẫn gì. Có nhiều chỗ giờ ấm no rồi, nhưng chẳng thà mua thêm vài món quần áo xinh đẹp.

Vậy nên, căn bản không có khái niệm nhẫn cưới.

Thôi được rồi, phá hoại hôn nhân của người khác là vô đạo đức.

Lớp trưởng thất vọng cùng cực nói: "Cô còn trẻ như vậy sao đã vội vã bước vào phần mộ hôn nhân chứ?"

Một giọng nói vang lên: "Cô ấy lưu luyến sắc đẹp của tôi chứ sao."

Một anh chàng đẹp trai anh tuấn xuất hiện đứng ở cửa, thân thể như ngọc, mặt như ngọc, khiến cho tất cả mọi người đều hai mắt lấp lánh.

Lạc Di chủ động chạy tới nắm tay anh: "Ha ha ha, đúng đó, chồng tôi chính là hình mẫu lý tưởng của tôi."

Hai người đứng cùng một chỗ liền trở thành một bức họa tuyệt mỹ, khí chất tương tự nhau, đều mang diện mạo đẹp ngút trời, chỉ có thể dùng một chữ, xứng.

Phía dưới bạo loạn: "Đây là thầy sao? Thầy đẹp trai thật đó, khí chất cũng đỉnh ghê, đổi thành em em cũng sẽ gả."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1233: Chương 1233



Các nữ sinh viên líu ríu, vô cùng nhiệt tình, ai mà không thích nam hào nhoáng chứ? "Cuối cùng tớ cũng biết quân tử như ngọc là gì rồi, có thế chứ."

Tiêu Thanh Bình không ngờ đã kết hôn rồi mà vẫn có thể bị đào góc tường, anh đảo mắt qua gương mặt đám sinh viên, ai nấy đều hăng hái tràn trề tinh thần, vai rộng eo hẹp, tràn đầy sức sống.

Anh không khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ, hình như Tiểu Di rất thích phong cách như vậy.

Lạc Di thu dọn đồ đạc của mình, Tiêu Thanh Bình liếc mắt nhìn: "Ấy, sao anh không nhớ lúc sáng ra cửa em có mang laptop theo?"

Khi bọn họ cùng ra ngoài, đồ đều do anh soạn.

Lớp trưởng cố ý mở miệng: "Bọn em tặng đấy, tiến sĩ Lạc cần thứ này mà, sao thầy lại không nghĩ đến việc mua cho tiến sĩ Lạc một cái?"

Đúng là thứ này rất quý giá, mỗi người bọn họ đều phải bỏ ra hai tháng tiền lương mới mua được.

Cậu ta cũng không có ý gì khác, chỉ là thử thăm dò lòng dạ của người đàn ông này thôi.

Ai mà ngờ, chút tâm tư này của cậu ta đã sớm bị Tiêu Thanh Bình nhìn thấu, anh áp chế lại.

"Có phải mấy đứa nhỏ này hơi thiếu thông minh không vậy? Em còn thiếu thứ này sao? Trong nhà một cái, ở công ty hai cái, có thêm cái nữa cũng vô dụng." Mặt Tiêu Thanh Bình đầy vẻ ghét bỏ: "Được rồi, nhận cũng đã nhận, cho em trai dùng đi."

Anh rất giỏi phá hoại bầu không khí.

Mọi người nhìn nhau, đều có chút lúng túng, tiến sĩ Lạc đã có rồi sao? Sao bọn họ lại không nghĩ đến chứ?

Tiêu Thanh Bình giúp Lạc Di thu dọn đồ đạc, còn thuận miệng nói: "Nếu vợ thầy đã nhận quà rồi, vợ chồng thầy cũng không phải người không rõ lễ nghĩa, chờ chút nữa mong các em hãy nhận lấy quà đáp lễ của vợ chồng thầy nhé."

Lạc Di buồn cười: "Thật ngại quá, chồng tôi chỉ số IQ cao nên EQ có hơi thấp."

Nhưng rất dễ thương nhaaaa, bộ dạng ghen tuông của anh thật thú vị.

Lớp trưởng có chút không chịu đựng nổi: "Em có thể hỏi thử chỉ số thông minh của thầy là bao nhiêu không ạ? Thành tích thi tốt nghiệp trung học của thầy thế nào? Thầy tốt nghiệp đại học gì? Chẳng lẽ cũng là tiến sĩ đại học Thanh Hoa Bắc Đại sao?"

Thật ra cậu ta không có ý xấu, người ta cũng đã kết hôn rồi, cậu ta còn làm gì được?

Nhưng chúc phúc ấy à? Cũng phải xem nhà trai người ta có đáng không, có xứng với tiến sĩ Lạc không, phải chứ?

"Không phải." Mặt Tiêu Thanh Bình đầy hờ hững, lớp trưởng cười thầm, ra là không phải sinh viên tài cao nha, bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói: "Tôi là tiến sĩ của MIT và Harvard, ừm, hai bằng tiến sĩ."

Lớp trưởng: "…"

Mọi người: "Thầy thắng."

Lúc mọi người cùng nhau liên hoan, nhận được phần quà đáp lễ của Tiêu Thanh Bình, mỗi người hai chiếc USB.

Đây là thứ quỷ gì vậy?

Tiêu Thanh Bình tùy ý giới thiệu: "Đây là nội dung giảng dạy của tiến sĩ Lạc mấy ngày qua, đã được sửa sang lại, mỗi người một phần, nhớ chú ý bảo mật. Đây là chương trình học của chuyên ngành máy tính trường đại học Harvard, đại diện cho chương trình dạy học chuẩn đứng đầu thế giới, nội dung bài giảng chỉ dành cho sinh viên nội bộ."

Ôi đệt, mắt ai nấy đều bắt đầu phát sáng cả lên, tri thức là tài sản vô hình, học được chính là của mình, ai cũng không thể cướp đi được.

Mà chương trình chuyên ngành của trường đại học hàng đầu, lại là thứ bảo bối có tiền cũng không mua được.

Đây đúng là món bảo vật vô giá.

Mọi người sướng đến phát rồ rồi: "Cảm ơn tiến sĩ Lạc, cảm ơn thầy."

Thông qua quá trình học tập những ngày trước, bọn họ đã biết trong tương lai sức mạnh của khoa học kỹ thuật sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào.

Muốn tỏa ánh hào quang rực rỡ trong cuộc sống tương lai, muốn có đột phá trong sự nghiệp, vậy họ phải nâng cao bản thân.

Máy tính lại càng là chìa khóa mở ra thời đại thông tin trong tương lai, có thế nào cũng phải nắm chắc trong tay chính mình.

Tiêu Thanh Bình bồi thêm một câu: "Học tập cho giỏi, làm việc cho giỏi, đừng có suốt ngày nghĩ chuyện yêu đương."

Phụt, hai câu trước thầy vẫn nghiêm chỉnh vậy mà, không thêm câu sau cùng thì ta còn làm bạn bè được.

Mọi người đồng tình nhìn Lạc Di, EQ này cũng tuyệt thật, sống chung với thầy chắc cô cực nhọc lắm.

Lạc Di nhịn cười đến đỏ mặt.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1234: Chương 1234



Tiêu Thanh Bình nhìn cô một cái, đẩy chén trà sang: "Không nóng, uống một ngụm đi, muốn cười thì cứ cười, không được nhịn."

Anh bưng trà rót nước, chăm sóc vợ chu toàn, khiến mọi người đều phải tròn mắt.

Được rồi, xem như bọn họ đã nhìn ra rồi, tiến sĩ Tiêu chỉ là mang EQ thấp khi đối diện với người ngoài mà thôi. Đối diện với vợ, thầy vẫn quan tâm đầy đủ, hai mắt đều dán chặt lên người cô, thời thời khắc khắc chăm sóc lo cho nhu cầu của cô.

Vậy nên, thật sự là trời sinh EQ thấp à? Hay là cố ý hở? Đánh một dấu hỏi chấm thật to.

Sau khi nhóm học sinh này rời đi, các kế hoạch Internet of Things và Skynet được đẩy mạnh từng bước một.

Dự án đã chính thức được thành lập, các bên cùng nhau hợp tác thúc đẩy nó, mà Lạc Di thân được đặc biệt mời làm cố vấn, khi gặp phải vấn đề họ đều sẽ nhờ cô chỉ bảo.

Những nơi công cộng sầm uất nhất thủ đô Bắc Kinh như bệnh viện, trường học, phố thương mại, nhà ga và bến xe buýt đều được lắp đặt trang bị, nhờ đó rất nhiều vấn đề an ninh đã được giải quyết dễ dàng.

Tuy nhiên năm trước từng xảy ra một vụ án g.i.ế.c người, chỉ trong 24 giờ đã bắt được hung thủ, hung thủ kia còn giả dạng làm người tốt ẩn trong đám người, khi bị bắt nhóm hàng xóm quanh gã đều cảm thấy họ đã bắt lầm người rồi.

Hung thủ lại càng dốc sức liều mạng kêu oan, bạn bè thân thích cùng nhóm hàng xóm của gã cùng nhau bôn ba vì gã, viết hàng chục nghìn đơn xin giải oan vì gã, làm rúng động hết sức, gây nên ảnh hưởng rất lớn đến dư luận.

Kết quả, bản tin thẳng thắn công khai video gây án, qua đó có thể thấy rõ toàn bộ quá trình, khuôn mặt của kẻ sát nhân bị vạch trần ngay trước mắt công chúng.

Bằng chứng như núi, không thể phản bác.

Cả thế giới xôn xao, nhóm bạn bè thân thích hàng xóm của gã đều trợn tròn mắt, người hiền lành trong mắt bọn họ thế mà lại là ác quỷ b**n th** g.i.ế.c người? Còn là hung thủ của án g.i.ế.c người liên hoàn trước kia?

Gã cũng ngụy trang hoàn hảo quá rồi? Nói không chừng người tiếp theo bị g.i.ế.c sẽ là mình.

Vừa nghĩ tới đó, mọi người đều rùng mình.

ZF thuận thế thông báo với mọi người rằng đã có camera giám sát, ai muốn làm chuyện xấu nhớ chú ý cẩn thận, ra tay sẽ lập tức bị bắt, đừng có ôm tâm lý may mắn.

Nhất thời chấn nhiếp vô số người, độ an ninh lập tức được nâng cao, cả những vụ trộm cắp cũng giảm bớt.

Mỗi tết đến đều là lúc lực lượng cảnh sát bận rộn nhất, có khi cảnh sát vũ trang còn phải ra mặt, nhưng rõ ràng năm nay họ đã được thả lỏng hơn rất nhiều.

Đầu những con phố náo nhiệt nhất đều có camera giám sát 24 giờ, một khi dòng người quá đông thì các biện pháp phòng ngừa thích hợp sẽ lập tức được kích hoạt.

Nơi nào có chuyện xảy ra sẽ lập tức có người chạy tới, tính trốn à? Thật ngại quá, bạn đã bị khóa chặt rồi.

Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.

Phía trên thấy được hiệu quả, tất nhiên muốn mở rộng phạm vi áp dụng nó ra toàn quốc.

Tết Nguyên đán năm nay, Ngô Tiểu Thanh đã đi bồi dưỡng ở nước ngoài, không có nữ chủ nhân trong nhà cũng không có chút náo nhiệt nào. Lạc Di dứt khoát tổ chức một bữa tiệc giao thừa ở công ty, mời cha cô và ông cụ Tiêu đến cùng ăn bữa cơm tất niên, còn để từng người lên sân khấu biểu diễn tiết mục, thỉnh thoảng chen vào vòng quay may mắn trúng thưởng, biểu diễn hay còn có thể nhận được giải thưởng.

Lạc Di đã chuẩn bị đầy đủ những phần thưởng phong phú, giải đặc biệt là laptop, giải nhì là điện thoại di động, giải ba là gói quà máy ghi âm MP3, ngoài ra còn có giải dương quang phổ chiếu cho tất cả mọi người, là phong bì đỏ 600 tệ.

Mọi người chơi vô cùng hăng say, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt hào hứng.

Ban đầu Lạc Quốc Vinh chán nản được sắp xếp làm người phát thưởng, ông còn vui hơn cả người trúng thưởng.

Ông vui còn hát vang một ca khúc, hát có hơi lạc điệu, nhưng vẫn thắng về vô số tiếng vỗ tay.

Lạc Quốc Vinh hai chân lơ mơ đi xuống, mặt đầy ý cười: "Tiểu Di, sang năm cũng tổ chức như này đi, cha sẽ tiếp tục tham gia, thú vị thật đấy."

Lần đầu tổ chức thì thấy mới mẻ thế, nhưng chơi nhiều lần còn thấy thú vị được sao?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1235: Chương 1235



Lạc Di cười híp mắt rút một bao lì xì ra: "Cha, cha biểu diễn hay quá, đây là phần thưởng cho cha nè."

Tám trăm tám, cô tự ra tiền, quả nhiên Lạc Quốc Vinh được dỗ mặt mày hớn hở, vẫn là Tiểu Di thân với ông nhất.

Tiểu Nhiên ấy à, hoàn toàn chẳng biết mấy thứ này, chỉ biết có cắm đầu ăn chơi.

Người khác gây rối bảo: "Sếp, sếp cũng lên sân khấu biểu diễn một tiết mục đi."

"Đúng nha, sở trưởng, ngài biểu diễn chút đi."

Lạc Di thoáng chần chừ, về tình về lý hẳn cô cũng nên lên sân khấu: "Vậy cũng được."

Tiêu Thanh Bình ngồi bên cạnh lúc nào cũng chú ý đến cô lập tức khẩn trương nói: "Hay là thôi đi."

Lạc Di vươn tay ra với anh, cười tủm tỉm: "Chúng ta cùng nhau hát một bài, tới nào."

Tiêu Thanh Bình không thể làm gì cô, thận trong đỡ cô lên sân khấu, mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.

Ông cụ Tiêu nhìn bóng người của bọn họ, híp mắt lại: "Quốc Vinh, cậu có cảm thấy có chỗ nào sai sai không?"

Lạc Quốc Vinh gắp một đũa giò kho: "Sai chỗ nào ạ? Bình thường cả mà."

Tuy ông cụ Tiêu đã lớn tuổi nhưng vẫn rất nhạy bén: "Không phải Thanh Bình có hơi lo lắng thái quá sao?"

"Không phải nó vẫn luôn như vậy à?" Lạc Quốc Vinh không cho là đúng, có khi chính ông cũng cảm thấy con rể quá mức lề mề.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ gì cũng phải đi hỏi, dĩ nhiên, chỉ giới hạn ở chuyện của Lạc Di.

Lạc Di bày tỏ lời chúc năm mới tới mọi người, cũng chúc cho năm tới sẽ suôn sẻ tốt đẹp hơn.

Cô và Tiêu Thanh Bình đã hát một ca khúc ngọt ngào "Ánh trăng nói hộ lòng tôi." trên sân khấu, đây cũng tính đã là bảo lưu tiết mục.

Lạc Di hát bài này hay và có cảm xúc nhất, hai vợ chồng nắm tay nhau, nhìn nhau với tình cảm vô bờ bến.

Lúc xuống sân khấu, Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, dáng vẻ cẩn thận của anh khiến người ta phải ghen tị.

Bị dồn cơm chó đầy miệng.

Ông cụ Tiêu nhìn qua và nói: "Tiểu Di, có phải cháu cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

"Dạ?" Lạc Di ngơ ngác lắc đầu: "Cháu không sao, ông nội, ông cũng lên biểu diễn đi."

Tiêu Thanh Bình mỉm cười đồng ý: "Đúng vậy, ông nội, ông đánh đàn rất hay, ông lên biểu diễn cho mọi người xem đi."

Ông cụ Tiêu liếc nhìn bọn họ, ông ấy cũng không hề mất bình tĩnh, ông ấy lên sân khấu đàn một bản “Gavotte", điệu nhảy cung đình nhẹ nhàng và sống động, mang đến cảm giác hưởng thụ không giống nhau khi nghe và nhìn.

Khán giả vỗ tay không ngớt, ông cụ cũng thật tài hoa, quá giỏi.

Trên đường trở về, Lạc Quốc Vinh vẫn rất hưng phấn: "Tiểu Di, cái này thú vị hơn cả đêm hội mùa xuân, sao con nghĩ ra được thế?"

Tham gia trực tiếp và xem qua TV là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Lạc Di dựa vào Tiêu Thanh Bình, cảm thấy có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái: "Đây không phải là một buổi liên hoan bình thường thôi sao ạ? Chỉ là thay thành tự mình biểu diễn trên sân khấu, có thể đồng cảm hơn."

Cô đã xin qua ý kiến

cấp dưới của mình, dù sao đêm giao thừa cũng là ngày truyền thống đoàn tụ gia đình, có lẽ họ sẽ không bằng lòng đón giao thừa ở bên ngoài.

Kết quả là mọi người đều nhất trí tán thành, tham gia nhiệt tình.

Dù sao cũng có thể dẫn theo người nhà, đón tết ấy mà, ở đâu mà chả là đón?

Được uống miễn phí lại còn có phần thưởng, là một chuyện tốt biết bao, người nhà bọn họ ai cũng bày tỏ ủng hộ.

Lạc Quốc Vinh nhìn con gái đang buồn ngủ, nuốt lại những lời muốn nói.

Tiểu Di nhất định là rất mệt mỏi, đứa nhỏ này một khi làm việc sẽ không quan t@m đến gì cả, nhân dịp năm mới bồi bổ lại cho cô.

Xe chạy về nhà, Tiêu Thanh Bình xuống xe ôm cô vợ đang ngủ say trong tay, chăm sóc cô rất chu đáo.

Ông cụ Tiêu thấy vậy thì mắt sáng lên, chẳng lẽ là...

Tiêu Thanh Bình thay cho vợ một bộ đồ ngủ thoải mái rồi đắp chăn cho cô, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ, nhịn không được mà sờ lên bụng cô.

“Cộc cộc.” Có tiếng gõ cửa.

Tiêu Thanh Bình sợ đánh thức Lạc Di nên vội vàng đứng dậy, anh mở cửa ra thì thấy là ông nội.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đỡ ông nội vào phòng khách: "Ông nội, sao ông vẫn chưa nghỉ ngơi? Có phải ông mệt rồi không? Để cháu xoa bóp vai cho ông nhé."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1236: Chương 1236



Ông cụ Tiêu nhìn cháu trai chăm chú, đây là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời ông ấy: “Cháu không có gì muốn nói với ông sao?”

Tiêu Thanh Bình không kịp phản ứng: “Sao ạ?”

Ông cụ Tiêu nghi hoặc trong lòng, không đợi thêm được một khắc nào nữa: "Tối nay cháu vô cùng lo lắng cho Tiểu Di, đi đâu cũng nắm tay nó."

Tiêu Thanh Bình không khỏi bật cười, ông nội anh không phải người thông minh bình thường.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Cô ấy mang thai rồi ạ, nhưng vẫn chưa tròn ba tháng, cho nên..."

Đôi mắt của ông cụ Tiêu đột nhiên sáng lên, vô cùng vui mừng: "Tốt, thật tốt quá, ông sắp có một đứa chắt rồi."

Ở tuổi này của ông ấy thì chỉ muốn nhìn thấy trong nhà có thêm một bé trai, trước khi nhắm mắt được nhìn thấy một đứa trẻ dễ thương.

Tiêu Thanh Bình nhắc nhở: “Cũng có khả năng sẽ là chắt gái, ông không được trọng nam khinh nữ.”

Những người ở độ tuổi của ông cụ Tiêu đều có chút trọng nam khinh nữ nhưng ông ấy vẫn được coi là cởi mở: "Đều được hết, con gái thông minh lanh lợi như Tiểu Di, ông rất thích."

Nói thế nào nhỉ, Lạc Di là một nhân vật tiêu chuẩn, chính là con nhà người ta.

Sự xuất sắc của cô đã vượt qua cả giới tính, tài năng của cô, thành tích của cô, hào quang của cô tỏa sáng khắp thế gian.

Cô đã là một nhà khoa học xuất sắc, việc thêm giới tính vào là một sự xúc phạm đối với cô.

Tại sao trước đây các nhà khoa học lại phải thêm một chữ ‘nữ’ vào? Nhà khoa học không phân biệt giới tính hay tuổi tác mà chỉ nhìn vào những đóng góp và thành tựu của họ.

Có một hậu duệ như Lạc Di quả thực làm rạng rỡ tổ tông.

Tiêu Thanh Bình rất hài lòng, đứa nhỏ này còn chưa ra đời đã là bảo bối của anh: "Dù là trai hay gái thì chúng cháu cũng chỉ sinh một đứa."

Cả anh và Tiểu Di đều bận rộn, một đứa con cũng đủ làm họ bận bịu, không dành ra được sức để sinh thêm một đứa con nữa.

Ông cụ Tiêu không những không tức giận mà còn gật đầu liên tục: "Được, được, được, ông không có ý kiến, nuôi dạy chúng cho thật tốt, chú trọng chất lượng hơn số lượng."

Tiêu Thanh Bình có chút không ngờ tới, ông nội từng nói thích gia đình náo nhiệt, phải sinh thêm mấy đứa con.

Đây là đã nghĩ thông suốt rồi?

"Ông nội, cảm ơn ông." Cảm ơn ông đã ủng hộ và bao dung như vậy.

Ông cụ Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cháu trai, ánh mắt phức tạp: "Thanh Bình à, cháu không biết ông biết ơn Tiểu Di đến mức nào đâu, cảm ơn nó đã bước vào cuộc đời của chúng ta, cảm ơn nó đã cùng cháu lớn lên, cảm ơn nó đã nguyện ý gả cho cháu, cảm ơn nó đã đồng ý sinh con cho cháu, cho cháu một gia đình trọn vẹn."

Hai mắt Tiêu Thanh Bình hơi đỏ lên, vô cùng cảm động, anh giống một đứa trẻ dựa trong long ông ấy: "Ông nội."

Ông cụ Tiêu nhẹ nhàng vuốt tóc cháu trai, cảm xúc lẫn lộn: “Ông ấy à, đã từng mơ một giấc mơ, trong mơ không có Tiểu Di, không có nhà họ Lạc, chỉ có hai ông cháu chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, những ngày tháng vô cùng quạnh quẽ."

Điều ông ấy không dám nói là, trong giấc mơ đó, anh ấy đã c.h.ế.t trong màn đêm lạnh giá đó, chỉ còn lại Thanh Bình lẻ loi sống sót.

Khi đó, Thanh Bình vẫn còn là một đứa trẻ, bơ vơ không nơi nương tựa, sống một cuộc sống khó khăn hơn bất kỳ người nào, tính tình cũng đã thay đổi...

Tiêu Thanh Bình lau khóe mắt, có chút xấu hổ, sao càng nói càng quay về rồi: "Đó là mơ thôi, ông nội, đã muộn rồi, ông nên lên giường nghỉ ngơi thôi, để cháu đưa ông xuống."

"Chăm sóc Tiểu Di thật tốt, ba bữa một ngày, phải đảm bảo đủ dinh dưỡng..." Ông cụ học sâu hiểu rộng cái gì cũng biết, chỉ ngoại trừ cách chăm sóc bà bầu: "Ôi trời ạ, Tiểu Thanh cũng không ở trong nước, chúng cháu cái gì cũng không biết.”

Hai đứa trẻ này dù thông minh đến đâu cũng chưa từng trải qua chuyện này, ông ấy và Lạc Quốc Vinh cũng không biết mấy cái này.

Tiêu Thanh Bình đỡ ông nội chậm rãi đi xuống cầu thang: “Cháu hiểu mà, cháu đã mua rất nhiều sách.”

"Đó chỉ là kiến

thức trong sách vở, cũng không biết có đáng tin không.” Tâm tư của ông cụ Tiêu đều đặt lên đứa chắt chưa chào đời của mình: "Nghe nói HongKong có một bảo mẫu rất chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú, chúng ta cũng đi tìm một người đi, à không, tìm hai người."

Đứa trẻ nhà người khác có thì nhà chúng ta cũng phải có.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1237: Chương 1237



Tiêu Thanh Bình dở khóc dở cười, thế này cũng khoa trương quá rồi.

"Cháu sẽ bàn bạc với Tiểu Di, ông nghỉ ngơi thật tốt đi nhé."

Bảo mẫu của nhà bọn họ đều do tổ chức sắp xếp, rất đáng tin cậy, việc chăm sóc bọn trẻ chắc sẽ không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, vẫn cần phải sắp xếp một số chuyện.

Ông cụ Tiểu hưng phấn cả đêm, chỉ ngủ một lúc rồi liền đứng dậy lục lọi trong tủ, tìm thấy một chiếc hộp nhỏ.

"Tiểu Di, cái này cho cháu."

Bên trong hộp là một miếng ngọc bích, có họa tiết tinh tế và sáng bóng.

"Đây là ngọc gia truyền của nhà chúng ta, Thanh Bình chưa từng nhìn thấy, cháu hãy giữ gìn thật tốt, sau này truyền lại cho con cháu."

Lạc Di là một người thông minh, cô liếc nhìn Tiêu Thanh Bình, Tiêu Thanh Bình khẽ gật đầu.

Cô mỉm cười nhận lấy: “Cháu biết rồi, ông nội.”

Mùng 2 Tết, Nhiếp Khôn Minh mang quà đến tận cửa, cả gia đình đều rất bất ngờ nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, chiêu đãi khách đến chơi.

Nhiếp Khôn Minh chuyển hộp đồ ăn nhẹ qua cho Lạc Di: “Cho cháu hết.”

Lạc Di nhìn hộp đồ ăn vặt quen thuộc, cô nhướng mày, bánh hạt dẻ và bánh trứng chảy, nem rán và bánh bí ngô, vẫn là bốn loại điểm tâm này.

Cô cầm chiếc bánh hạt dẻ lên cắn một miếng, mùi vị vẫn như cũ.

"Vẫn chưa đổi đầu bếp, bác cũng ăn đi, đừng khách khí với cháu."

Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô khiến, Nhiếp Khôn Minh bất đắc dĩ nói: "Bác còn tưởng cháu sẽ rất thất vọng

Lạc Di kỳ quái hỏi: "Tại sao ạ?"

Nhiếp Khôn Minh im lặng, con nhóc tồi này, làm người ta vừa thương vừa giận.

"Mọi việc rất cấp bách, kế hoạch Skynet sẽ được mở rộng trong phạm vi toàn quốc, phải cần rất nhiều tiền, mấy dự án nghiên cứu khoa học bí mật lớn kia còn cần nhiều tiền hơn nữa."

Lạc Di kiếm được rất nhiều tiền, nhưng chỗ hổng trong nước quá lớn, chỗ nào cũng cần tiền.

Dự án bí mật lớn? Là nói dự án hai bom, một vệ tinh kia sao? Lạc Di không hỏi thêm: "Vâng, cháu hiểu."

Nhiếp Khôn Minh cẩn thận nhìn sắc mặt Lạc Di: “Cháu thật sự không tức giận sao?”

Lạc Di lại lấy một cái bánh trứng chảy khác ăn, từ khi mang thai, cô trở nên ăn nhiều hơn, ăn rất ngon miệng.

"Cháu cũng không phải người rảnh rỗi không có việc gì làm, cả ngày giận chuyện này giận chuyện kia, bận lắm đó."

Cô chỉ chịu trách nhiệm kiếm tiền, còn về việc tiền tiêu vào đâu thì cô không quan tâm.

Mặc dù có chút cố chấp nhưng cô không phải là người thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, còn rất nhiều hạng mục nghiên cứu khoa học đang đợi cô.

Nhiếp Khôn Minh thầm thở phào nhẹ nhõm: "Cứ đợi thêm xem, cấp trên cũng đang chú ý tới hạng mục này, cháu đã lập công lớn rồi, cháu có muốn cái gì không?"

Lạc Di cũng đã kiếm được rất nhiều tiền từ thị trường chứng khoán nước R, thứ cô không thiếu nhất bây giờ là tiền.

“Sắp xếp cho cháu hai v.ú em có kinh nghiệm, phải đáng tin cậy.”

"Được..." Nhiếp Khôn Minh vừa mới gật đầu liền đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn vào bụng cô: "Cái gì? Bà vú? Cháu có thai rồi?"

"Vâng ạ, dự sinh là vào cuối tháng 9." Lạc Di bình tĩnh nói: "Trong khoảng thời gian này cháu phải dưỡng thai, đi làm như bình thường, không có việc gì thì đừng tìm cháu.”

Khóe miệng Nhiếp Khôn Minh giật giật, đây là phản ứng của người bình thường sao?

“Bác sẽ sắp xếp mọi việc, cháu cứ yên tâm dưỡng thai đi, phấn đấu sinh một đứa thông minh như hai vợ chồng cháu.”

Ông ấy khá mong chờ, hy vọng sẽ là một thiên tài nhỏ.

"Đúng rồi, đừng quên lời kêu gọi hôm nay đấy, bác nghe nói bên đó phản hồi không tệ, có ấn tượng rất tốt vớt cháu."

Vẻ mặt của Lạc Di cứng đờ: "Kêu gọi gì ạ? Lời chúc mừng năm mới sao?."

Nhiếp Khôn Minh cười lớn: "Cháu quả thật là thiên tài, sao có thể nghĩ ra chiêu này cơ chứ?"

Cô dùng chiêu này để duy trì sức ảnh hưởng của mình ở HongKong, rõ ràng là cô chỉ ở đó vài ngày nhưng đã có vô số người hâm mộ.

Mà đại lục thì lại cần một đại diện có hình ảnh tích cực như vậy.

Lạc Di tỏ vẻ ngây thơ: “Cái này gọi là có lòng trồng hoa hoa không nở , vô tình cắm liễu liễu lên xanh.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1238: Chương 1238



Nhiếp Khôn Minh không thèm tin mấy lời linh tinh cô, e rằng cô đã cân nhắc mọi mặt khi rời HongKong, đi một bước nhìn mười bước cũng quá tuyệt rồi.

Mười giờ tối ngày mùng một Tết, Lạc Di thoải mái ngồi trong phòng làm việc, cô gọi một cuộc điện thoại, là gọi đến đài phát thanh HongKong để gửi lời chúc mừng năm mới hàng năm của cô.

Đây là lời cô đã hứa khi đó, mặc dù không biết sẽ có bao nhiêu người nghe nhưng cô vẫn đúng giờ như cũ gọi điện đến.

Cấp trên cũng hy vọng cô có thể giữ việc này.

Giọng điệu của cô rất lưu loát thoải mái: "Các bạn thân mến, các bạn có khỏe không? Tôi là Lạc Di, đây là lời chào đến từ thủ đô."

"Năm ngoái tôi đã làm một chuyện rất thú vị, đó là thành lập một quỹ giáo dục, hỗ trợ cho 705 em học sinh có hoàn cảnh khó khăn, tôi đã mang đến cho các em tia sáng, soi đường cho các em tiến về phía trước, liệu tương lai có bầu trời đầy sao hay không? Tôi rất mong chờ."

Cô nói giống như đang nói chuyện nhà, rất thân thiện, lạc quan và vui vẻ.

"Còn các bạn thì sao? Một năm trôi qua đã gặp được người mình yêu chưa? Đã làm được chuyện gì có ý nghĩa chưa? Các bạn của tôi, con người có thể bình thường nhưng không được tầm thường, đời người chỉ có một lần, các bạn muốn để cuộc đời mình trôi qua một cách lãng phí hay là sống một cuộc sống nhiều màu sắc? Tôi hy vọng mọi người đều chọn vế sau.”

"Ngày đầu tiên của năm mới, tôi xin chúc các bạn có một năm mới vui vẻ, khỏe mạnh, vạn sự như ý, các bạn thân yêu của tôi, hẹn gặp lại vào năm sau nhé".

Vào lúc này, ở hòn đảo HongKong xa xôi, vô số người dân HongKong đang im lặng nghe đài, không hẹn mà cùng nhau gửi lời chúc phúc, tiến sĩ Lạc Di, chúc mừng năm mới.

Ngày 17 tháng 1 năm 1991, Chiến tranh Vùng Vịnh nổ ra làm cho cả thế giới xôn xao, ngày 28 tháng 2, chiến tranh kết thúc, mọi thứ diễn rất quá nhanh, chuẩn xác và tàn khốc, quả là một cuộc chiến tranh chớp nhoáng.

Trước khi chiến tranh bắt đầu, mọi người đều nghĩ rằng cuộc chiến này sẽ kéo dài rất lâu, giống như cuộc Việt chiến trước đây.

Kết quả là cuộc chiến chỉ kết thúc sau hơn một tháng, các thủ đoạn và kế sách tác chiến công nghệ cao được bày ra trong thời gian đó đã gây chấn động thế giới.

Khác với các cuộc chiến tranh truyền thống trước đây, đây là loại hình chiến tranh công nghệ cao mới, có tác động rất lớn đến thế hệ tương lai.

Có rất nhiều quốc gia lần đầu tiên phát hiện ra rằng còn có thể đánh nhau bằng cách này, đồng thời cũng là lần đầu tiên họ nhận thức được sự cách biệt vô cùng lớn.

Nó cũng cho vô số người thấy được sức tàn phá của công nghệ vũ khí hiện đại và tầm quan trọng của việc thông tin hóa trong chiến tranh hiện đại.

Lạc Di nhìn thấy tin tức, cô trầm mặc hồi lâu, đây là cái nút quan trọng lịch sử.

Đêm đó cô nhận được điện thoại của Nhiếp Khôn Minh, giọng điệu của ông ấy rất nghiêm túc: "Lạc Di, cháu đã đúng rồi, chiến tranh trong tương lai quả thật là sử dụng công nghệ cao, là chiến tranh thông tin."

Thay vì dựa vào chiến thuật biển người và ý chí ngoan cường của lục quân như trước thì cuộc chiến này lại dựa vào lực lượng nghiền áp không trung và công nghệ cao.

Lần đầu tiên thấy rõ được khoảng cách giữa mình và trình độ quân sự tiên tiến trên thế giới là rất lớn, thật quá khủng khiếp.

Tất cả quan niệm bị lật đổ hoàn toàn, điều này giống lên một hồi chuông cảnh báo cho mọi người.

Lạc Di chỉ thở dài một hơi

“Cuộc chiến này không chỉ về công nghệ mà còn về sức mạnh tổng hợp của quốc gia”.

Nhiếp Khôn Minh không thể không thừa nhận rằng Lạc Di có tầm nhìn xa vượt thời đại, rất lâu về trước cô đã nhắc đến chiến tranh thông tin, lúc đó có mấy người còn cho rằng đó là chuyện hoang tưởng, viển vông.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã được xác nhận.

Mà bọn họ thì lại đang tụt hậu về mặt này, tụt hậu rất nhiều.

Vào ngày Quốc khánh năm nay, Lạc Di sinh một bé gái tên là Tiêu Hân, xuất phát từ ‘thiện giả hân dân chi thiện, bế dân chi ác’*.

*Thiện giả hân dân chi thiện, bế dân chi ác: Chỉ người có đức hạnh truyền tâm hướng thiện cho dân, ngăn cản những hành vi bất lương của dân.

Hai gia đình Tiêu Lạc vui đến mức ôm đứa bé vào lòng không chịu buông, Tiêu Thanh Bình muốn ôm một chút cũng không thể giành được với bọn họ, anh phàn nàn với vợ.

“Cục cưng anh sinh ra nhưng lại không đến lượt anh bế! Có còn thiên lý không?”

Bé con sinh ra đã có làn da trắng như tuyết, phấn nộn trông rất dễ thương.

Trong thời gian mang thai, Lạc Di được chăm sóc chu đáo, đứa trẻ được người lớn dưỡng rất tốt, sau khi sinh xong thì có y tá chuyện nghiệp, có người chuẩn bị tận tâm ba bữa ăn một ngày nên cô bình phục rất nhanh.

Nằm viện mấy ngày, cô được đón về nhà ở cữ, ở đó có hai v.ú em, cả lớn lẫn bé đều được chăm sóc rất chu đáo.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1239: Chương 1239



Lạc Di tăng cân, khuôn mặt cũng trở nên tròn trịa hơn nhưng nhìn vẫn xinh đẹp: “Vậy có anh dám giành với bọn họ không?”

Tiêu Thanh Bình im lặng, cảm thấy vô cùng tủi thân nói: “Anh không dám.”

Một người là ông nội ruột của anh, người còn lại là bố vợ và mẹ vợ, cả hai bên đều không chọc vào được.

“Ha ha ha.” Lạc Di cười lớn.

Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng ôm lấy vợ, trong mắt tràn ngập yêu thương, vợ anh thật xinh đẹp, càng ngày càng xinh đẹp.

Mẹ của con anh, vợ của anh, gia đình ba người bọn họ sẽ không bao giờ xa cách.

Lạc Di sờ sờ mặt anh, anh vốn là một người luôn không có cảm giác an toàn, nhưng bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, sau khi có con thì anh đã tiếp đất, không còn lơ lửng trên không nữa.

"Đi làm cho nghiêm túc, đừng lúc nào cũng muốn lẻn về nhà."

Con người tham công tiếc việc của trước đây đã thay đổi, chỉ cần nghĩ đến vợ và con gái là lại muốn về nhà.: "Anh chỉ là muốn nhìn bé con nhiều hơn thôi, tại sao đàn ông lại không được nghỉ thai sản chứ? Sinh con và nuôi con là việc của hai người, nên để cả nam và nữ cùng tham gia".

Quan niệm của anh cũng mới lạ đó, đối với thế hệ sau thì bình thường, nhưng bây giờ ấy mà, sẽ bị mọi người cười nhạo.

"Đừng nháo, đại sư huynh của em đã gọi điện cho em rồi."

Tiêu Thanh Bình tức giận mắng: "Anh ấy thật không có lương tâm!"

"Phụt ha ha."

Có sự theo dõi của gia đình, Lạc Di ngồi ở nhà ở cữ suốt một tháng, cô chăm sóc em bé và đọc sách để lấy năng lượng, cuộc sống vừa thoải mái vừa hạnh phúc.

Có con rồi quả thực sẽ khác đi, không khí gia đình cũng trở nên ấm áp hơn, cả gia đình chỉ xoay quanh em bé.

Thậm chí chỉ đứng nhìn em bé thổi bong bóng cũng có thể nhìn thích thú một lúc lâu.

Rõ ràng, một nhóm người ở bên ngoài đều là những nhân vật có m.á.u mặt, hô mưa gọi gió.

Lạc Nhiên vô cùng yêu thích cháu gái ngoại của mình, cậu mua rất nhiều đồ cho cô bé, chỉ cần có thời gian rảnh liền chạy đến chỗ cô bé để chứng tỏ cảm giác tồn tại của mình, cậu là cậu của cháu, người cậu duy nhất.

Cô bé còn nhỏ, ăn ngủ xong liền ngủ ngon lành, Lạc Nhiên muốn đánh thức cô bé dậy để chơi cùng, Lạc Quốc Vinh chán ghét đập tay cậu ra, nói: “Chị gái con đã có con rồi, còn con thì sao? Lúc nào mới tìm bạn gái, thành gia lập nghiệp? Cha sẽ sắp xếp cho con một buổi xem mắt."

Đừng giành bé con với ông.

“Con không vội.” Lạc Nhiên u oán nhìn cha mình, trong mắt ông chỉ có cháu gái thôi sao?

"Vẫn còn sớm mà."

Người ta vẫn hay nói là khoảng cách thế hệ, cuối cùng cậu cũng đã lĩnh giáo được.

Lạc Quốc Vinh khó chịu trợn mắt nhìn cậu, “Con cũng sắp 30 tuổi, gần trung niên rồi.”

Gần trung niên rồi? Lạc Nhiên như bị d.a.o đ.â.m vào tim, sắc mặt tái xanh: "Cha, con vẫn còn trẻ, đơn vị bọn con lập gia đình cũng khá muộn đó, hơn nữa còn phải xem duyên số nữa."

Không phải chứ, trước đây thì không cho phép cậu yêu đương, bảo phải học hành chăm chỉ, sau khi vào đơn vị thì bảo cậu làm việc chăm chỉ, bớt phù phiếm.

Sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn rồi?

Không phải cha cậu đang trải qua thời kỳ mãn kinh đấy chứ?

Lạc Quốc Vinh có cháu gái liền nhìn con trai không vừa mắt, lớn đầu rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có.

"Nhìn chị con xem, từ nhỏ đã không để cha mẹ lo lắng gì, dù là việc học hay việc lập gia đình, nó đều tự mình lo liệu mọi việc, con không thông minh như chị gái con, miệng cũng không ngọt, cha lo con không tìm được bạn gái.”

Ông nhìn về phía con gái mình: "Tiểu Di, trong đơn vị của con có nhiều cô gái, hay là giới thiệu cho nó một người đi?"

Lạc Di bất đắc dĩ, cha cô có chút thất thường a.

Thế nhưng, các bậc cha mẹ ở Trung Quốc đều giống nhau, lúc còn đi học thì không được phép yêu, vừa tốt nghiệp xong thì lập tức muốn con cái kết hôn.

"Đơn vị của Lạc Nhiên cũng có rất nhiều cô gái, cứ để nó tự mình tiếp xúc đi, bây giờ đang rất thịnh hành kiểu yêu tự do."

Làm cùng một ngành, có tiếng nói chung, cùng nhau tiến bộ, cũng không tệ đấy chứ.

Lạc Quốc Vinh trực tiếp từ chối: “Không được, mấy cô gái trong đơn vị nó không được.”

"Tại sao ạ?" Hai chị em đồng thanh hỏi.

Mấy cô gái ở Bộ Ngoại giao đều rất xinh đẹp, khí chất không hề tầm thường, thông minh lanh lợi, là một lựa chọn tốt biết bao.

“Em trai con quá ngốc.” Lạc Quốc Vinh nói bằng giọng điệu chán ghét, đúng vậy, đây chính là cha ruột.

Về Lạc Di thì ông không lo lắng chút nào, không có người đàn ông nào là đối thủ của cô, đều chơi không lại cô.

Nhưng con trai ông thì lại ngốc nghếch, mấy cô đó tốt thì tốt đó nhưng lanh lợi quá.

Lạc Nhiên không nén được giận nói: "Tùy cha."

Đến làm tổn thương nhau đi.
 
Back
Top Bottom