Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 490: Chương 490



Vương Vinh Bình không còn trẻ nữa, ở độ tuổi này không chú ý sức khỏe của mình, vẫn còn ngỡ như lúc mới vào viện nghiên cứu khoa học, ông ấy vẫn nghĩ mình mới hơn ba mươi tuổi sao.

Thật vớ vẩn!

Nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Vương Vinh Bình, Cốc Ích có hơi không vui.

Tô Trà rất giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy vẻ mặt của viện trưởng Cốc, Tô Trà cũng biết tình hình sức khỏe của giáo sư Vương không tốt lắm.

“Viện trưởng Cốc, sức khỏe của giáo sư Vương thế nào rồi ạ?” Cuối cùng Tô Trà vẫn hỏi.

Cốc Ích im lặng một lát, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt Tô Trà. Ông ta suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Tình hình không tốt lắm, phỏng chừng cần phải phẫu thuật, bác sĩ nói sẽ có những rủi ro nhất định.”

Cốc Ích vừa nói vừa không kìm được nỗi phiền muộn trong lòng, đưa tay mở ngăn kéo, lấy ra một bao thuốc lá.

Thấy Cốc Ích làm vậy, Tô Trà cũng im lặng theo. Chỉ chốc lát sau, mùi t.h.u.ố.c lá tỏa ra khắp văn phòng.

Đây là lần đầu tiên Tô Trà nhìn thấy viện trưởng Cốc hút thuốc. Ngày thường viện trưởng Cốc là người có tấm lòng rộng lượng, chỉ thích pha trà nhưng bây giờ vì chuyện của giáo sư Vương ông ta không nhịn được rồi hút thuốc, có thể thấy tình hình khá nghiêm trọng.

Hút thuốc một lúc Cốc Ích mới nhận ra Tô Trà còn ở trong văn phòng. Vừa rôi ông ta nhất thời quên mất, lúc này nhìn thấy Tô Trà, ông ta vội vàng dập thuốc, ho hai tiếng rồi nói: “Xin lỗi, vậy em ra ngoài trước đi. Hôm qua em cũng thức khuya nên tạm thời đừng đến phòng thí nghiệm. Về nhà hoặc về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

“Dạ vâng viện trưởng Cốc, em ra ngoài đây, thầy hút ít thuốc thôi.” Tô Trà nói xong xoay người đi ra ngoài.

Đêm qua thức suốt đêm, dù đã chợp mắt một lúc Tô Trà vẫn thấy có hơi mệt mỏi nên cô không ép mình đến phòng thí nghiệm nữa mà bảo Trương Huy lái xe chở cô về nhà.

Sau khi chuyện của giáo sư Vương xảy ra, bầu không khí ở viện nghiên cứu khoa học hôm nay không được tốt cho lắm.

Buổi sáng náo loạn như vậy, mọi người thấy giáo sư Vương được đưa đến bệnh viện bây giờ vẫn chưa trở về, họ cũng nghe phong thanh rằng sức khỏe giáo sư Vương không được tốt.

Tô Trà về nhà nghỉ ngơi cả buổi sáng, đến trưa cô lại đến bệnh viện.

Đi vào phòng bệnh của Vương Vinh Bình, Tô Trà lập tức nhìn thấy giáo sư Vương nằm trên giường bệnh đang viết gì đó vào sổ.

Con gái của giáo sư Vương ở bên cạnh vẫn không ngừng lải nhải.

“Cha, bác sĩ dặn cha phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Sao cha không nghe lời bác sĩ? Con đã nói với cha rồi mà cha cũng không nghe, con còn chưa nói với mẹ về tình trạng sức khỏe của cha đâu. Cha không sợ mẹ biết chuyện này à, bà ấy sẽ nhanh chóng tới bệnh viện chăm sóc cha đấy.”

“Nói hươu nói vượn, con không được nói cho mẹ con biết. Hơn nữa, cha đang rảnh rỗi đến phát chán rồi, cứ bắt cha nằm đây không cho xuất viện, cha không được kiếm gì đó làm sao?” Vương Vinh Bình phản bác lại.

“Vâng vâng vâng, con nói hươu nói vượn, cha nói đúng hết.”

“Vốn dĩ là vậy, cha cũng không có gì để làm…” Vương Vinh Bình đang nói thì thấy Tô Trà đứng ở cửa phòng bệnh, vội vẫy tay nói: “Nào nào, Tô Trà em lại đây xem. Tôi vừa nghĩ đến mạch suy nghĩ tối qua, vừa đúng lúc em đến, chúng ta cùng nhau thảo luận nhé.”

Thấy giáo sư Vương như vậy, Tô Trà mỉm cười bước tới.

Tô Trà đi đến bên giường bệnh của giáo sư Vương, ông ấy cầm cuốn sổ lên, ngay lúc định nói, cuốn sổ trên tay ông ấy đã không còn.

Ông ấy ngẩng đầu lên, cuốn sổ đang ở trong tay Tô Trà.

Tô Trà không để ý tới vẻ mặt bối rối của giáo sư Vương, bỏ cuốn sổ sang một bên, sau đó nhẹ nhàng nói: “Làm phiền giáo sư rồi, cất cuốn sổ của giáo sư Vương đi đã.”

“Hả?” Vương Diệu Đan nhất thời sửng sốt khi nhìn thấy hành động của cô gái trước mặt, sau khi định thần lại lập tức cất cuốn sổ đi, sợ chậm một chút sẽ bị cha giật lại.

“Ấy không phải, Tô Trà, em có ý gì?” Giáo sư Vương không hề tức giận mà trái lại có hơi dở khóc dở cười.

“Giáo sư Vương, em chỉ muốn giáo sư nghỉ ngơi cho tốt, đợi giáo sư khoẻ lại rồi làm việc. Ở đây là bệnh viên, không phải phòng thí nghiệm, giáo sư ở đây phải nghỉ ngơi cho khỏe.” Tô Trà nghiêm túc nói.

Thấy vẻ mặt của Tô Trà, Vương Vinh Bình có hơi lúng túng sờ mũi. Sau đó không hiểu sao lại không có ý định đòi lại cuốn sổ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Diệu Đan càng thêm tò mò về cô gái trước mặt.

Thành thật mà nói, là con gái, Vương Diệu Đan lần đầu thấy cha mình an phận như vậy.

Người cha ngày thường luôn bận công việc, mặc dù nhà ở Bắc Kinh nhưng số lần ông ấy về nhà rất ít, dù có về nhà cũng không ở lại quá lâu.

Trong trí nhớ của Vương Diệu Đan, từ khi cô ấy còn nhỏ, cha luôn rất bận, mấy tháng mới về nhà một lần, thậm chí có lúc Vương Diệu Đan khó có thể nhớ được cha mình trông như thế nào.

Mọi người trong nhà cô ấy đều biết công việc của cha bận, số lần gặp cha không nhiều nhưng hàng tháng cha cô ấy luôn gửi tiền lương về. Trong ký ức tuổi thơ của Vương Diệu Đan, người luôn ở bên cạnh họ chỉ có mẹ cô ấy.

Sau này thời gian trôi qua, Vương Diệu Đan trưởng thành rồi kết hôn, cơ hội gặp cha ngày càng ít đi.

Vương Diệu Đan nhớ rõ lần cuối gặp cha là một năm trước. Năm nay nghe mẹ nói cha đã bớt thời gian làm việc lại để về nhà, ở lại khoảng nửa ngày.

Tuy rằng không có nhiều cơ hội gặp cha mình nhưng Vương Diệu Đan thật sự không ngờ ngày hôm qua lại nhận được một cuộc gọi đột ngột như vậy.

Cũng chính ngày hôm qua, Vương Diệu Đan mới nhận ra cha mình đã già và có vấn đề về sức khỏe.

Cha cô ấy lớn lên trong một gia đình tri thức, làm việc gì cũng có quan điểm riêng, nói một cách dễ nghe là có chính kiến, còn nói khó nghe là không muốn người khác can thiệp vào chuyện của mình, tính tình có hơi kiêu ngạo.

Lúc bận công việc, đôi khi ngay cả bà nội ở nhà cũng không lay chuyển được ông ấy.

Cho nên lúc này thấy Tô Trà dám ngắt quãng công việc của ông ấy, Vương Diệu Đan rất ngạc nhiên.

“Tôi có nghỉ ngơi mà Tô Trà, vậy tôi không viết nữa, chúng ta bàn một chút thôi nhé?” Tô Sát còn chưa kịp nói chuyện Vương Vinh Bình đã bất chấp bắt đầu nói chuyện công việc.

Nghe giáo sư Vương nói, Tô Trà giơ tay ngắt lời: “Giáo sư Vương, ở bên ngoài không được nói chuyện công việc, giáo sư quên điều luật bảo mật rồi sao?”

“…” Vương Vinh Bình thật sự quên mất, ông ấy thật không ngờ rằng Tô Trà dùng cái này để bịt miệng ông ấy.

Đột nhiên cảm thấy mình như đang co rúm lại trước mặt Tô Trà, Vương Vinh Bình kéo chăn đắp lên người, sau đó nằm xuống.

“Vậy tôi nghỉ ngơi đây, em về đi.” Vương Vinh Bình nói.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 491: Chương 491



Nhìn hành động an phận của giáo sư Vương, Tô Trà nhướng mày rồi mỉm cười.

“Giáo sư Vương, giáo sư đừng nghĩ đến việc tiếp tục làm việc khi em rời đi. Viện trưởng Cốc nói rằng lát nữa thầy ấy sẽ đến tịch thu hết sổ và bút của giáo sư đấy.” Chuyện này không phải Tô Trà nói nhảm, Cốc Ích thật sự có ý định như vậy.

Nghe Tô Trà nói, Vương Vinh Bình lo lắng: “Đừng mà, tôi không có gì để làm hết.”

“Nói với em cũng vô dụng, khoảng một tiếng nữa viện trưởng Cốc sẽ đến đây, lúc đó giáo sư hãy nói với thầy ấy đi.” Tô Trà cười đáp.

“Dự án của tôi phải làm sao bây giờ đây?” Vương Vinh Bình hỏi về công việc, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Bên dự án đó có em, có Tiêu Nhiên, còn có các đồng nghiệp khác trong tổ dự án nữa. Giáo sư cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì, em sẽ đến tìm giáo sư.” Tô Trà nói câu cuối cùng để làm giáo sư Vương bớt lo lắng.

“Hai dự án lận, em có làm được không đó?”

“Được ạ, tổ dự án cũng không phải chỉ có mình em, giáo sư đừng bận tâm quá, em đang giám sát dự án này, dù sao dự án này cũng có tên em.” Tô Trà nói đùa một câu.

Nghe Tô Trà nói vậy, Vương Vinh Bình vô cùng yên tâm, nếu là Tô Trà tiếp nhận tám chín phần mười không thành vấn đề.

Vẫn là câu nói đó, Tô Trà là mầm non tốt mà ông ấy xem trọng nhất, đầu óc thông minh, người trẻ tuổi học hỏi mọi thứ rất nhanh.

Tô Trà đi theo ông ấy đã hơn một năm, Vương Vinh Bình tận tâm tận lực dạy dỗ cô thời gian dài như vậy, tuy rằng bây giờ Tô Trà không bằng ông ấy nhưng so với những người trẻ tuổi khác vẫn tốt hơn rất nhiều.

Lần này ông ấy hoàn toàn yên tâm.

“Được rồi, dự án kia có em theo dõi tôi cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Vương Vinh Bình cười nói.

Vương Vinh Bình biết tình trạng sức khỏe của mình, hôm qua Cốc Ích đã nói cho ông ấy biết.

Nói rằng trong cơ thể ông ấy có thứ gì đó, cần phải làm phẫu thuật. Sau khi hồi phục có thể quay lại làm việc.

Đối với chuyện này, thái độ của Vương Vinh Bình khá tốt. Ông ấy cũng đã cân nhắc nếu sau khi phẫu thuật không được làm việc quá lâu, vậy ông ấy sẽ giảm thời gian làm việc lại.

Nhưng điều mà Vương Vinh Bình lo lắng là cho dù sau này ca phẫu thuật có thành công hay không thì thuốc vẫn có thể ảnh hưởng đến não bộ và cần một thời gian hồi phục sau khi phẫu thuật thành công. Sau ca phẫu thuật, ông ấy sẽ không thể làm việc đến mức quá mệt mỏi.

Vả lại Cốc Ích vẫn chưa nói những điều này cho Vương VInh Bình biết là vì ông ta muốn đợi sau khi phẫu thuật mới nói để không ảnh hưởng đến tâm lý của Vương Vinh Bình.

Tô Trà ở trong phòng bệnh của giáo sư Vương khoảng nửa tiếng đồng hồ mới rời đi. Hai người chỉ nói chuyện ngoài lề vì Tô Trà nói điều luật bảo mật nên Vương Vinh Bình thật sự không đề cập đến chuyện công việc.

Lúc rời khỏi bệnh viện, thời gian đã khá muộn, lúc Tô Trà tới viện nghiên cứu khoa học đã gần 5 giờ.

Vào phòng thí nghiệm lúc 5 giờ 10 phút và rời khỏi phòng thí nghiệm lúc 10 giờ rưỡi.

Sau khi thay quần áo làm việc, Tô Trà cau mày bước ra khỏi phòng thí nghiệm.

Trên xe về nhà, Tô Trà có vẻ hơi mệt mỏi.

Đi được một tiếng, Tô Trà về đến nhà đã gần 12 giờ.

Tô Trà cố ý nhẹ nhàng di chuyển khi mở cửa bước vào phòng nhưng Vương Tú Mi ở trong phòng vẫn nghe thấy.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.

“Về rồi sao, muộn thế này rồi, con đã ăn gì chưa?” Rõ ràng Vương Tú Mi đã tỉnh ngủ, ánh mắt có hơi mơ màng. Bà vừa nói vừa mặc áo khoác vào chuẩn bị vào bếp làm món gì đó cho con gái của bà.

Nhìn thấy hành động của mẹ, Tô Trà tiến lên, giơ tay kéo bà lại, cười nói: "Mẹ, con ăn cơm rồi, mẹ về ngủ tiếp đi."

“Ăn rồi hả, vậy được rồi, con cũng đi ngủ sớm đi.” Vương Tú Mi giơ tay vỗ nhẹ đầu Tô Trà, sau đó bà về phòng.

Nhìn phòng khách khôi phục vẻ yên tĩnh lại lần nữa, Tô Trà giơ tay lên xoa cánh tay đau nhức của mình rồi đi về phòng.

Đêm nay Tô Trà không có ý định thức khuya. Thấy vết xe đổ của giáo sư Vương, Tô Trà định chỉ thức đêm vừa phải, không để bản thân mình kiệt sức.

Vì Tô Trà tạm thời phụ trách dự án khóa thông minh nên khối lượng công việc của cô tăng lên rất nhiều.

Khối lượng công việc tăng lên, Tô Trà vẫn rất chú trọng đến sức khỏe của mình. Tuyệt đối hạn chế thức khuya, ba ngày chỉ thức khuya một ngày, nếu cơ thể không chịu nổi cô sẽ nghỉ nửa ngày.

Thậm chí Tô Trà còn bắt đầu cân nhắc đến việc có nên tập thể dục buổi sáng hay không, chạy bộ nửa tiếng cũng là một lựa chọn không tồi.

Thời gian từng ngày qua đi, ca phẫu thuật của giáo sư Vương Vinh Bình đã tới.

Hôm nay Tô Trà cố ý tranh thủ thời gian đến bệnh viện.

Sau khi đưa người vào phòng phẫu thuật, Tô Trà phải đợi ở bên ngoài.

Sau mấy tiếng đồng hồ chờ đợi, rất may không có nguy hiểm gì và ca phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ.

Hôm nay chỉ có con gái của giáo sư đến bệnh viện, còn có Tô Trà và Cốc Ích ở đây.

Vương Vinh Bình không cho người nhà nói với vợ về việc ông ấy nhập viện bởi vì vợ ông ấy sẽ không chịu đựng nổi và lo ông ấy xảy ra chuyện gì đó.

Vương Vinh Bình thường xuyên bận việc không thể về nhà, vợ ông ấy cũng sẽ không lo lắng cho nên chuyện này mới có thể giấu giếm.

Ca phẫu thuật thành công, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi giáo sư Vương Vinh Bình tỉnh lại, Tô Trà mới hoàn toàn yên tâm rời khỏi bệnh viện, Cốc Ích cũng đi cùng Tô Trà ra cổng bệnh viện.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Tô Trà, gần đây công việc của em thế nào? Đừng ép mình quá. Tôi thấy em có vẻ mệt mỏi với hai dự án kia.” Cốc Ích nhìn quầng thâm mắt trên mặt Tô Trà, nghiêm túc nói.

Cảm nhận được ánh mắt Cốc Ích, Tô Trà mỉm cười, giơ tay chạm lên mí mắt mình, cô trả lời: “Tối hôm qua em thức hơi trễ, bây giờ em cũng không quay về viện nghiên cứu khoa học, em định về nhà nghỉ ngơi.”

“Vậy thì tốt, về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Cốc Ích nói.

Cốc Ích cũng biết rõ khối lượng công việc gần đây của Tô Trà rất nhiều nhưng không còn cách nào khác, lão Vương sợ người khác không làm được dự án này. Lúc trước nộp đơn xin dự án lãnh đạo cấp trên đã cân nhắc, nếu bây giờ tạm dừng dự án vậy thì sau này khả năng khởi động lại dự án rất thấp.

Bây giờ Vương Vinh Bình mới phẫu thuật xong, đây cũng có thể là dự án cuối cùng Vương Vinh Bình phụ trách.

Hơn nữa, Cốc Ích có hơi bối rối, ông ta không biết nói với Vương Vinh Bình về việc điều chuyển sau này như nào.

Mặc dù ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp nhưng bác sĩ cũng cho biết sau ca phẫu thuật không nên làm việc quá sức, đặc biệt là vết mổ trên đầu nên cần phải cẩn thận hơn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 492: Chương 492



Sau khi Vương Vinh Bình hồi phục có thể quay về tiếp tục dự án khoá thông minh nhưng sau dự án này, ông ấy không thích hợp ở lại viện nghiên cứu khoa học nữa, điều này là suy nghĩ cho tình trạng sức khỏe của Vương Vinh Bình.

Nghĩ đến việc điều chuyển, Cốc Ích đi trên đường có hơi thất thần.

Đến cổng bệnh viện, Cốc Ích và Tô Trà đều tách ra mỗi người đi một hướng.

Cốc Ích phải quay lại viện nghiên cứu, còn Tô Trà thì định về nhà.

Đến nơi đậu xe, cô mở cửa xe ngồi vào. Tô Trà nói với Trương Huy ngồi ở ghế lái phía trước: “Anh Trương, phiền anh đưa em về nhà.”

”Được.” Trương Huy đáp lại, ngay sau đó lái xe lên đường.

Xe chạy ở trên đường, Tô Trà nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Khi xe đi đến một đoạn đường nào đó, Tô Trà chợt nhìn thấy một người đàn ông đang liều mạng đuổi theo một người phụ nữ.

“Anh Trương, dừng xe.” Tô Trà lập tức nói.

Nghe Tô Trà nói, Trương Huy lập tức phanh gấp, chỉ trong nháy mắt xe dừng lại ngay.

Trương Huy cũng nhìn thấy người phụ nữ bị truy đuổi kia, thấy Tô Trà xuống xe, anh ấy lập tức đi theo cô.

Cách đó vài mét, một bóng dáng mảnh khảnh hoảng loạn đang bị đuổi theo. Những người xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người chạy tới giúp đỡ nhưng lại bị thương.

Người đàn ông đuổi theo phía sau cầm một con d.a.o trên tay, con d.a.o dính đầy chất lỏng màu đỏ.

“Cứu tôi với, cứu tôi!” Cô gái có vẻ sợ hãi, nhìn thấy người đàn ông phía sau đã bị chặn lại, cô ta ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh hãi.

Khoảnh khắc người phụ nữ ngẩng mặt lên, Tô Trà nheo mắt lại, ánh mắt dừng trên người phụ nữ.

“Anh Trương, anh đi hỗ trợ họ đi.” Tô Trà nói một câu rồi nhìn mấy người cách đó không xa đang đánh nhau, khẽ cau mày.

Người phụ nữ bị truy đuổi lúc này cũng chú ý tới Tô Trà, ánh mắt hướng về phía cô.

Vừa nhìn thấy Tô Trà, trên mặt Lâm Thư Nhiên lộ ra vẻ bối rối.

Tô Trà nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Thư Nhiên nhưng cô vẫn bình tĩnh.

Đối với Tô Trà, Lâm Thư Nhiên chỉ là một người lạ mà cô đã gặp hai lần. Cho dù Lâm Thư Nhiên quen biết Phó Kiều Kiều và Cận Tùng, Tô Trà cũng không cho rằng cô và Lâm Thư Nhiên mới gặp qua hai lần đã là bạn bè.

Bạn bè của bạn mình cũng là bạn mình nhưng điều này không đúng với Tô Trà.

Cô nhìn người để kết bạn chứ không quan tâm đến mối quan hệ.

Qua hai phút ngắn ngủi, ở bên Trương Huy đã kết thúc trận ẩu đả.

Trương Huy là một quân nhân chuyên nghiệp nên đối phó với một người đàn ông bình thường cầm d.a.o không phải là chuyện gì khó khăn.

Lúc này, người đàn ông bị đẩy xuống đất nhưng vẫn văng lời th* t*c.

“Lâm Thư Nhiên, con khốn này, mày lấy tiền nhà tao rồi đá tao, còn gọi người đánh tao, mày là một con khốn không biết xấu hổ!”

Nghe người đàn ông mắng, sắc mặt Lâm Thư Nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

Lâm Thư Nhiên cúi đầu, trong mắt cô ta hiện lên một tia u ám.

Rất nhanh công an đã tới còng tay người đàn ông rồi đưa đi.

Lâm Thư Nhiên cũng phải đến đồn công an phối hợp làm việc. Tô Trà thấy Lâm Thư Nhiên nói gì đó với công an rồi chạy về phía cô.

Đứng trước mặt Tô Trà, Lâm Thư Nhiên cũng biết, cô ta bây giờ rất thảm hại.

Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Tô Trà xinh đẹp gọn gàng thế này, Lâm Thư Nhiên ghen tị từ tận đáy lòng.

Lâm Thư Nhiên biết rất rõ Tô Trà khác với cô ta. Tô Trà xinh đẹp và có học thức cao, mặc dù không biết rõ hoàn cảnh của Tô Trà nhưng Lâm Thư Nhiên biết rằng người có thể đi lại bằng xe ô tô như Tô Trà không phải là một cô gái bình thường.

Hơn nữa Lâm Thư Nhiên không ngờ hôm nay lại gặp được Tô Trà ở đây.

Đứng ở nơi này, Lâm Thư Nhiên cảm giác như cô ta và Tô Trà ở hai thế giới khác nhau.

Khi đối mặt với Tô Trà, cô ta sẽ vô thức cảm thấy nhục nhã.

Điều này khiến Lâm Thư Nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng Tô Trà vừa mới giúp cô ta, người đàn ông bên cạnh Tô Trà đã ra tay giúp đỡ nên về tình về lý cô ta cũng muốn nói lời cảm ơn.

Lâm Thư Nhiên vò góc áo rồi ngẩng đầu lên nói: “Tô Trà, chuyện vừa rồi cảm ơn cô nhé.”

“Không có gì.” Tô Trà thản nhiên nói: “Huống chi người giúp cô cũng không phải tôi.” Là Trương Huy.

Tô Trà tự nhận cô không bản lĩnh như Trương Huy, cô cũng không đối phó nổi một người đàn ông đang điên cuồng cầm dao.

Thấy dáng vẻ thản nhiên của Tô Trà, Lâm Thư Nhiên có hơi xấu hổ, sau khi cẩn thận nhìn Tô Trà một lúc, cô ta không nhịn được nói.

“Tô Trà, cô ghét tôi sao?”

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Lâm Thư Nhiên đã muốn hỏi câu này, cô ta có thể cảm giác được Tô Trà không thích mình.

Lâm Thư Nhiên cảm thấy ở đây có chút hiểu lầm.

Tô Trà nghe thấy Lâm Thư Nhiên hỏi như vậy, cô cũng không có cảm xúc gì.

Tô Trà ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Thư Nhiên.

Bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tô Trà, Lâm Thư Nhiên lập tức có cảm giác như mình bị nhìn thấu.

Giống như bị lột đồ ở chốn đông người, điều này khiến Lâm Thư Nhiên vô cùng khó chịu, giống như thứ mà cô ta cố gắng giấu kín đã bị lộ ra trước mắt Tô Trà, không còn gì để che giấu.

Tô Trà không nhìn Lâm Thư Nhiên quá lâu.

Cô nhìn qua chỗ khác bình tĩnh nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, không phải vậy đâu.”

Vẫn là câu nói kia, chưa nói tới thích hay không thích.

Song Tô Trà thừa nhận cô không thích Lâm Thư Nhiên, mà cũng không đến nỗi ghét cô ta.

Lẽ ra Lâm Thư Nhiên phải thở phào nhẹ nhõm khi nghe Tô Trà nói vậy nhưng không biết tại sao, khi nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Tô Trà nhìn cô ta, Lâm Thư Nhiên không những không thở phào nhẹ nhõm, trái lại còn có cảm giác như bị bóp cổ, nghẹt thở.

Một lúc sau, thấy Lâm Thư Nhiên không nói gì nữa, Tô Trà xoay người đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa.

Trương Huy thấy Tô Trà rời đi cũng nhanh chóng đi theo cô.

Nhìn bóng lưng của Tô Trà, cảm xúc trong lòng Lâm Thư Nhiên lẫn lộn.

Rõ ràng đều là con gái, tại sao cô lại chói mắt thế.

Đúng vậy, là chói mắt, trên người Tô Trà giống như có hào quang.

Tô Trà ở thế giới ánh sáng, còn Lâm Thư Nhiên…

Tô Trà đi đến trước cửa phòng bệnh, cô vẫn chưa vào cửa Vương Diệu Đan đã thấy được bóng dáng của cô.

Nhìn thấy ánh mắt của Vương Diệu Đan, Tô Trà cong khóe môi lộ ra nụ cười nhạt, cô lên tiếng hỏi thăm đầy dịu dàng: "Giáo sư Vương gần đây thế nào rồi, bác sĩ có nói tình trạng khôi phục ra sao không?"

Trong khoảng thời gian gần đây Tô Trà còn bận hơn lúc trước, dự án máy vi tính bắt đầu bước gần đến giai đoạn kết thúc, bước vào công việc kết thúc cuối cùng nên có rất nhiều chuyện bận rộn. Về phía dự án khóa thông minh, bây giờ Vương Vinh Bình đang nằm ở bệnh viện, việc bận cũng không ít. Cho dù có một Tiêu Nhiên theo dõi nhưng Tô Trà vẫn vô cùng bận rộn.

Do gần đây quá bận rộn, nay đã được một tuần kể từ khi Tô Trà tới bệnh viện thăm giáo sư Vương.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 493: Chương 493



"Tôi khoẻ rồi, chỗ nào cũng khoẻ, bên chỗ tôi không cần em nhọc lòng, chút chuyện nhỏ này còn khiến em cố ý dành thời gian đến chỗ tôi. Tô Trà, tôi nói cho em nghe, thêm một thời gian nữa tôi có thể trở về làm việc rồi, xương cốt già cả này của tôi còn có thể nghỉ ngơi thêm chút thời gian." Lúc này người nói chuyện là Vương Vinh Bình.

Trong khoảng thời gian ông ấy nằm viện, nếu Tô Trà rảnh sẽ tới bệnh viện thăm. Đối với chuyện này Vương Vinh Bình vẫn có lời muốn nói, người trẻ tuổi bận nhiều việc ở viện nghiên cứu khoa học và phòng thí nghiệm vẫn chưa đủ mệt hả? Còn có thời gian chạy đến bệnh viện luôn?

Đương nhiên là Vương Vinh Bình cũng biết Tô Trà đang quan tâm ông ấy nhưng trong lòng ông ấy hiểu rõ cơ thể của chính mình. Vả lại so với sức khỏe Vương Vinh Bình càng quan tâm đến dự án khóa thông minh hơn.

Bây giờ ông ấy nằm trên giường bệnh, bên phòng thí nghiệm cũng cấm ông ấy chen tay vào. Vì bảo mật công việc nên không thể nói chuyện về công việc ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này Vương Vinh Bình gần như không thể chịu đựng được nữa.

Nằm viện thì nằm viện, mấy trò giải trí cũng không có thì thôi đi, ngay cả công việc cũng không giao làm cho ông ấy chán tới mức mọc lông luôn rồi.

"Nhìn giáo sư kìa, cả một tuần em không đến thăm giáo sư, em có thời gian cũng không được đến đây thăm giáo sư khôi phục thế nào à. Em vẫn còn chờ giáo sư trở về chia sẻ bộ phận công việc nữa đấy." Tô Trà mỉm cười trêu chọc.

"Được được được, sau khi bác sĩ kiểm tra, nói là tình trạng khôi phục rất tốt. Dựa theo tình trạng khôi phục này, thêm một khoảng thời gian nữa là có thể xuất viện về nhà." Vương Vinh Bình vừa nói vừa lấy một quả quýt từ ngăn tủ ra đưa cho Tô Trà, ông ấy khách sáo nói: "Qua đây ăn quýt này, viện trưởng Cốc mới mua hôm qua đấy."

"Em cảm ơn." Tô Trà duỗi tay nhận lấy, kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, lột quả quýt ra, cầm một miếng bỏ vào miệng.

Quả thật là rất ngọt, cũng rất nhiều nước.

Thấy Tô Trà không nói chuyện, ánh mắt Vương Vinh Bình nhìn về phía con gái Vương Diệu Đan, ông ấy nói: "Đan Đan, con ra ngoài rót cho cha một ly nước ấm, hình như nước ấm trong bình không còn nữa."

"Vâng, con đi ngay." Vương Diệu Đan đáp lại. Nhắc tới nước ấm trong bình, Vương Diệu Đan nhận ra một điều, trọng lượng nước ấm trong bình không đúng lắm, chắc chắn vẫn còn đầy.

Cô ấy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cha mình, động tác của Vương Diệu Đan dừng lại, ngay sau đó nhắc tới chuyện bình nước ấm rồi bước ra ngoài.

Được, xem như Vương Diệu Đan đã nhìn ra, này là đang cố ý đuổi cô ấy đây mà.

Không cần nghĩ cũng biết, ông ấy đây là muốn nói chuyện công việc với Tô Trà.

Vương Diệu Đan có thể nghĩ ra chuyện này đương nhiên Tô Trà cũng có thể nghĩ ra. Sau khi Vương Diệu Đan ra ngoài, Vương Vinh Bình đã vội vàng nói chuyện.

"Tô Trà, qua đây qua đây, chỗ này không có người ngoài, Trương Huy còn đang canh gác ở bên ngoài, công việc tuyệt đối được bảo mật, chúng ta nói chuyện của dự án đi, cụ thể tiến triển như thế nào rồi, em nói cho tôi nghe một chút."

"Đừng nóng vội đừng nóng vội, em sẽ nói cho giáo sư nghe ngay đây." Tô Trà dùng khăn giấy lau khô nước quýt trên tay mình một cách không nhanh không chậm, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía giáo sư Vương.

"Dự án khóa thông minh tiến triển rất tốt, dựa theo tưởng tượng lúc trước của chúng ta, tạm thời không có vấn đề nào nhưng phương diện vân tay em không rõ lắm. Tiến triển của phương diện này giáo sư phải hỏi những thành viên khác trong tổ dự án." Tô Trà nói rồi ngừng trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục nói: "Còn nữa, bên dự án máy vi tính cũng sắp kết thúc, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra thì sẽ có thành quả trong hai tháng nữa."

Nghe được lời Tô Trà nói, trên mặt Vương Vinh Bình lộ ra biểu cảm vui mừng ngay lập tức.

"Nhanh vậy à, được được được, dựa theo kế hoạch lúc đầu, có phải cần tiến hành bước tiếp theo không?"

"Đúng vậy, giáo sư là chuyên gia của phương diện công việc trong bước tiếp theo, thế nên giáo sư phải nhanh khỏe lên mới được, nếu không thành viên tổ dự án của chúng ta sẽ mệt đến c.h.ế.t đó."

Bây giờ dự án máy vi tính đã đến giai đoạn kết thúc, nếu vậy phương diện các dấu hiệu chương chắc chắn phải được sắp xếp lại, bởi vì lúc suy xét phương diện dấu hiệu chương trình thiết lập trong máy tính còn được Tô Trà cố ý mở rộng ra.

Dù sao cũng là sản phẩm đời thứ nhất, cuối cùng như thế nào cũng phải chờ đến khi thí nghiệm mới biết được.

Bởi vì điều kiện có hạn, máy tính thế hệ thứ nhất sẽ không có khuyết điểm giống đời sau, nào là lên mạng, nói chuyện phiếm, tra thông tin, mua sắm.

Muốn thực hiện điều này, đầu tiên là phương diện tín hiệu cần tiếp tục làm công việc, nếu muốn thực hiện điều này cần phải thiết kế trình tự, sau đó trang bị, sau khi trang bị thì bắt đầu thí nghiệm online.

Cho dù là luận điểm nào đưa ra cũng không phải lượng công việc nhỏ.

Đừng nói chi là đồ điện tử bây giờ cũng không được coi trọng, người tài thuộc phương diện này cần phải bồi dưỡng.

Bây giờ vật chất chuyên ngành điện tử ở đại học vẫn còn khá đơn giản, thậm chí hôm qua Cốc Ích còn thảo luận đề tài này với Tô Trà.

Theo sự nghiên cứu và phát minh máy vi tính, chuyên ngành điện tử bắt đầu được coi trọng. Đầu tiên là một bộ phận của chuyên ngành điện tử ở đại học phải mở rộng, cũng vì để chuẩn bị bồi dưỡng người tài trong tương lai.

Vương Vinh Bình nghe Tô Trà nói tiếp, ông ấy cũng rất tán thành ý tưởng của Tô Trà.

Cho dù là dự án máy vi tính hay là dự án khóa thông minh cũng thuộc về chuyên ngành điện tử mà trước mắt chuyện bồi dưỡng người tài cần phải đưa vào danh sách đặc biệt.

Bên này Tô Trà và Vương Vinh Bình thảo luận về vấn đề này, phía bên kia Cốc Ích cũng báo cáo cho cấp trên.

Nhận được báo cáo của Cốc Ích, nhóm cấp trên cũng vô cùng vui mừng.

Phần báo cáo này chứng minh điều gì? Chứng minh dự án máy vi tính sắp có kết quả mà chuyện bồi dưỡng chuyên ngành điện tử cũng được nhóm cấp trên coi trọng vô cùng.

Bây giờ là thời hoà bình, không giống như khi khói lửa giăng kín khắp nơi, không màng nguy hiểm cầm s.ú.n.g vọt về trước nữa.

Bây giờ chiến tranh là khoa học, khoa học kỹ thuật, kinh tế quốc gia phát triển và phát triển về các phương diện khác.

Khoa học kỹ thuật rất được coi trọng, phải biết rằng rất khó để bồi dưỡng ra một nhà khoa học. Lúc trước quốc gia còn bỏ tiền ra để rất nhiều sinh viên ra nước ngoài du học, học tập tri thức của người khác, có thể thấy khoa học quan trọng tới cỡ nào.

Khoa học không có biên giới nhưng nhà khoa học có giới hạn, nếu không tại sao những quốc gia đó đề phòng bọn họ như đang đề phòng bọn cướp?

Hiện nay một quốc gia nghiên cứu ra một thành quả khoa học không dễ dàng gì, mỗi một dự án đều được cấp trên vô cùng coi trọng.

Bây giờ bọn họ từng bước một đuổi theo bước chân của những quốc gia khác, đây chắc chắn là một tin tức khiến người ta phấn chấn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 494: Chương 494



Hội nghị được mở rất nhanh, tham gia hội nghị gồm có cấp trên, cơ cấu giáo dục và bộ môn liên quan.

Vốn dĩ dựa theo ý tưởng của Cốc Ích, ngày hội nghị đó nhóm cấp trên có ý muốn mời Tô Trà có rảnh thì ghé qua họp cùng nhưng trùng hợp là ngày đó phòng thí nghiệm của Tô Trà tương đối bận nên không có thời gian tham gia hội nghị, thành ra Cốc Ích thay Tô Trà mở họp.

Trong buổi hội nghị, Cốc Ích là cấp trên của Tô Trà nên đương nhiên sức chú ý cũng khác.

Thời gian tiến hành hội nghị rất lâu, cuối cùng thông qua đề nghị của bên Cốc Ích.

Hội nghị kết thúc không được bao lâu, các trường đại học chuyên ngành điện tử đã bắt đầu bố trí công tác.

Trường học bắt đầu bố trí công tác, vừa đúng lúc cũng là năm khai giảng đầu tiên.

Các bạn trẻ mới bước vào đại học rất tò mò đối với chính sách chuyên ngành điện tử mới này, các bạn trẻ ấy lựa chọn chuyên ngành này với tâm lý muốn thử sức.

Động tĩnh của các trường đại học này không nhỏ, thế lực khắp nơi cũng cảm nhận được hơi thở khác biệt.

Thế lực khắp nơi luôn cảm thấy động tĩnh này không tốt với bọn họ.

Một lần khiến cho bọn họ cảm thấy không tốt lắm là chuyện về "chip". Bây giờ bọn họ có một loại dự cảm vô cùng không tốt.

Thử nghĩ một chút xem, chip vừa ra đời, mọi người đã có TV lớn và tủ lạnh cho mình, cơ cấu giáo dục cũng thường xuyên bị liên lụy, động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn là lợi hại hơn lần trước rất nhiều.

Các trường đại học đều bố trí công tác. Đợi khoảng nửa tháng, thế lực khắp nơi không còn nghe thấy tin tức nào nhưng bọn họ lại không có chút cảm giác thả lỏng, trái lại càng thêm căng thẳng hơn.

Cảm giác này là trời yên biển lặng trước bão táp.

Hiện tại gió càng lặng, sóng gió mãnh liệt ở góc tối mới khiến lòng người run sợ.

Thế lực khắp nơi sống trong nỗi thấp thỏm bất an nhưng cây d.a.o treo trên đầu bọn họ vẫn rơi xuống.

Ngày một tháng mười, thành phố Bắc Kinh đăng tin tức thứ nhất: [Chúc mừng máy vi tính thế hệ thứ nhất hoàn thành].

Hơn nữa bọn họ không chỉ đăng báo chí trong nước mà cũng đăng báo chí ra nước ngoài.

Thậm chí trước khi đăng báo chí đã có vài thế lực nhận được tin tức.

Máy vi tính là cái gì?

Dân chúng xem không hiểu máy vi tính là gì, bọn họ chỉ biết thứ được báo chí đăng chắc chắn là một thứ rất lợi hại.

Mà báo chí cũng chỉ giới thiệu đơn giản máy vi tính là gì.

Nhìn nội dung trên báo chí, dân chúng đều cảm thấy ngạc nhiên.

Thôi, mặc kệ là gì, dù sao kỹ thuật này ngoài nước của bọn họ ra không có bất cứ quốc gia nào có nữa, vậy chắc chắn đó là một thứ vô cùng lợi hại.

Còn là do quốc gia bọn họ nghiên cứu và phát minh, quá giỏi, không biết là ai giỏi tới mức có thể nghiên cứu ra một dự án như vậy.

Nội dung trên báo chí được mọi người bàn luận say sưa mà đương sự được mọi người suy đoán còn đang ngủ ở nhà, mơ mơ màng màng nằm trên giường, ngủ tới mức vẻ mặt đầy cảm giác sung sướng.

Dự án máy vi tính thành công, cuối cùng Tô Trà cũng có thời gian để ngủ nướng, chuyện mở họp gì đó cô để viện trưởng Cốc giúp cô làm, nếu không Tô Trà cũng không có thời gian để ngủ nướng ở nhà.

Ánh mặt trời màu vàng chiếu vào từ cửa sổ, vừa ấm áp vừa rực rỡ.

Tại phòng khách, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đang thảo luận nội dung trên báo chí hôm nay.

"Vợ à, em nhìn bài báo này xem, bây giờ quốc gia của chúng ta càng ngày càng phát triển." Tô Thắng Dân là một người đàn ông, mỗi ngày ông đều coi thời sự tin tức, ngày thường kho đội vận chuyển bận rộn ông cũng dành bớt thời giờ để đọc báo chí.

Đừng thấy lúc trước Tô Thắng Dân một chữ to cũng không biết đọc, bây giờ ông không giống như trước nữa, tốt xấu gì thời gian học tập cũng rất dài, bây giờ những chữ cái trên báo chí ông cũng có thể đọc được gần hết.

Ít nhiều cũng có một cô con gái học vô cùng giỏi, sau khi không muốn kéo chân của con gái, hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi hợp lại cũng đủ rồi, dốc hết sức b.ú sữa mẹ để học tập.

Gần đây hai người nghe nói có lớp học ban đêm, hai vợ chồng nghĩ nếu không có việc thì nên đi học rồi lấy cái bằng về.

Việc học không có giới hạn, ngày thường cho dù là đội vận chuyển hay trại nuôi heo cũng không cần quá nhiều sức lực. Làm ở đội vận chuyển bạn cần phải biết đọc, bạn phải đi ra ngoài tìm khách hàng. Hơn nữa nếu bạn không biết tính toán ít nhất bạn cũng phải biết đọc chúng.

Nuôi heo cũng không phải đút heo ăn cả ngày, việc nuôi heo cũng nằm trong một môn đại học, heo bị bệnh nào cũng phải đọc sách để tìm xem có cách không.

Hai vợ chồng đều là người kỹ tính, không biết thì học, hai đứa nhỏ trong nhà thông minh như vậy, sao hai vợ chồng bọn họ có thể ngu được?

Trên bàn đặt tờ báo chí hôm nay, Vương Tú Mi chỉ liếc mắt một cái trên mặt bà đã lộ ra nụ cười.

"Chậc, vậy cũng không đúng, tháng ngày bây giờ càng ngày càng tốt. Ngẫm lại khi còn nhỏ chúng ta ăn cơm không đủ no, bây giờ chỉ cần có tay có chân ra ngoài làm công thì không lo đói nữa." Vương Tú Mi tiếp lời.

Khi còn nhỏ bọn họ rất khác bây giờ, ấn định hạn ngạch sản lượng trang trại cho từng hộ gia đình, chăn nuôi có kỹ thuật, việc trồng trọt khoa học bắt đầu đi lên Không nói tới việc khác, chỉ cần nói đến việc gieo trồng và nuôi dưỡng ở quê thôi cũng đã khiến mọi người vui tươi hớn hở rồi.

"Ôi, quả thật là quốc gia của chúng ta rất tài giỏi, người tài cũng nhiều, đọc tờ báo này xem, máy tính gì đó cũng có thể nghiên cứu và phát minh ra, đúng là quá giỏi." Vẻ mặt Tô Thắng Dân tràn đầy sự vui mừng.

"Vậy không phải à, trong văn hoá mấy ngàn năm của quốc gia chúng ta, người tài rất nhiều. Anh nhìn xem trong lịch sử có nhiều người tài như vậy, sau khi cải cách càng có nhiều người tài hơn, người tài nhiều vô cùng."

"Hahaha, quốc gia chúng ta quá giỏi."

Trong phòng khách, tiếng hai vợ chồng nói chuyện đánh thức Tô Trà trong phòng ngủ.

Một tiếng "Cạch" nhỏ vang lên.

Tô Trà mở cửa bước ra, vừa đi vừa dụi mắt nói: "Cha, mẹ, hai người nói chuyện gì mà vui thế?"

"Ôi chào, chúng ta đánh thức con rồi à?" Vương Tú Mi nhìn con gái gật gù như vậy, bà mở miệng hỏi.

"Không hẳn ạ, chút nữa con còn phải ra ngoài, con và Kiều Kiều có hẹn cùng nhau ăn trưa." Tô Trà đáp lại, ngay sau đó hỏi một câu: "Cha mẹ vừa nói chuyện gì vậy, cách tường cũng có thể nghe thấy tiếng cười của hai người."

"Chậc, cha mẹ đang nói về báo chí hôm nay. Con gái à, trên báo chí đăng quốc gia chúng ta thành công nghiên cứu phát minh ra máy vi tính gì đó, cha cũng không biết rõ lắm nhưng xem phần giới thiệu đó thì chắc chắn là thứ rất lợi hại." Người nói chuyện là Tô Thắng Dân.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 495: Chương 495



Nghe thấy lời này của cha, tầm mắt Tô Trà dừng trên tờ báo trên bàn.

Tin tức nhanh ghê, mới đây mà đã đăng tin tức rồi.

"Con gái, chút nữa cha sẽ mua một tờ báo chí cho con. Cha nói cho con nghe, báo chí hôm nay vừa ra được vài phút đã không thể tranh được, cha còn nhìn thấy có người nước ngoài tranh giành tờ báo chí nữa đấy. Lát nữa sẽ mua cho con và đồng nghiệp của con một tờ để xem, mọi người cùng nhau vui vẻ."

Nói tới chuyện này, Tô Thắng Dân không nói bừa chút nào, nay báo chí vừa đăng đã diễn ra cuộc tranh giành điên cuồng.

Tô Trà nghe thấy cha mình nói lời này, cô vội vàng xua tay nói: "Không cần không cần."

Bởi vì tin tức này, các đồng nghiệp cùng đơn vị đã biết sớm rồi…

“À đúng nhỉ, cha quên mất, trong đơn vị của con chắc sẽ có người đưa báo thôi, xem cha lú lẫn chưa này.” Tô Thắng Dân nghe con gái từ chối cũng không để trong lòng, trái lại còn nghĩ ra một lý do hoàn hảo cho con gái.

Tô Trà khẽ mím môi, cười cười với cha mẹ, cũng nói theo: “Dạ, đúng vậy, mỗi ngày đều có người chuyển báo đến đơn vị chúng con.”

Dù sao viện Nghiên cứu Khoa học cũng là cơ quan quốc gia, hàng ngày đều quan tâm tới tin tức thời sự cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa đúng thật là mỗi ngày đều nhận được báo, có chuyên gia phụ trách đưa đến Viện Nghiên cứu Khoa học.

“Trà Trà, hôm nay con được nghỉ, trưa đã không ăn ở nhà rồi, tối con có về ăn không? Nếu con về ăn thì nói cha con mua ít đồ ăn, con muốn ăn gì?”

“Thịt kho tàu ạ.” Tô Trà đáp ngay không cần suy nghĩ.

Thịt kho tàu vừa được nấu xong thơm nức mũi, Tô Trà kích động đến mức nước mắt suýt chảy xuống khóe miệng.

Lâu lắm rồi cô mới được ăn một bữa ngon, bây giờ có thời gian rảnh rỗi tự nhiên sẽ muốn tự đãi bản thân món gì đó, nếu không cũng sẽ rủ Kiều Kiều ra ngoài ăn trưa. Tất nhiên vì cô và cô ấy là những người đồng đạo, cùng là những người mê ăn cơm, cùng có tâm hồn ăn cơm.

“Được thôi, tối nay mẹ sẽ làm thịt kho tàu cho con, con ăn nhiều một chút, mẹ thấy gần đây con lại sụt cân rồi.” Vương Tú Mi vừa nói vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, bà có thể cảm nhận rõ ràng cằm của con đã nhọn lên, trông thần sắc cũng tệ hơn trước.

Tô Trà đưa tay sờ dưới cằm, vẻ mặt mờ mịt.

Cô gầy đi sao?

Hình như cũng hơi gầy đi nhưng không đến mức ốm quá nhiều, dù sao mỗi ngày cô đều ăn đủ ba bữa đúng giờ.

Nhắc đến chuyện ngày ăn ba bữa đúng giờ, cô phải khen ngợi đồng chí Trương Huy. Mỗi lần bận quá không có thời gian, Trương Huy sẽ xuống nhà ăn mua đồ ăn về cho cô, sau đó Tô Trà sẽ giải quyết ngay hành lang phòng thí nghiệm.

Ba người nói chuyện một lúc thì Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân phải ra ngoài.

Sau khi tiễn cha mẹ ra khỏi nhà, Tô Trà vuốt mái tóc hơi rối của bản thân lên, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã gần chín giờ.

Lúc này Tô Trà không muốn ngủ tiếp nữa, cô chạy đi tắm rửa, thay quần áo rồi ra ngoài.

Cô ra ngoài lúc chín rưỡi sáng, đến nơi đã hẹn vừa đúng mười giờ.

Xe dừng tại ven đường lớn, Phó Kiều Kiều đang đợi ở đó liếc mắt một cái đã nhận ra xe của tô Trà nên bước nhanh tới đón. Tô Trà chưa kịp làm gì thì Phó Kiều Kiều mở cửa xe từ bên ngoài.

“Nào, nào, nhanh lên, chúng ta đi mua sắm trước đi. Giờ còn sớm lắm, cửa hàng bách hóa vừa nhập về một ít quần áo mới đó. Nghe nói kiểu dáng khá đẹp, chúng ta đi xem thử.”

Tô Trà còn chưa xuống xe đã nghe thấy giọng nói của Phó Kiều Kiều, cô cười cười, vừa xuống xe vừa nói: “Được, thời tiết dạo này càng lúc càng nóng.”

“Ừm tôi cũng thấy vậy. Hôm nay trời nóng quá, khó chịu thật đấy. Hahaha, lạnh cũng không được mà nóng cũng không được, nóng thì muốn lạnh mà lạnh lại muốn nóng, ây dà, khổ quá.” Sau khi cằn nhằn mấy câu, Phó Kiều Kiều giơ tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời thiêu đốt trên bầu trời.

Sau khi xe dừng lại, Trương Huy cũng xuống xe phía sau Tô Trà.

Tô Trà và Phó Kiều Kiều đi phía trước, Trương Huy im lặng đi phía sau.

Con gái luôn có vô số chuyện để nói khi gặp nhau. Tô Trà vốn không phải người nói nhiều nhưng bây giờ cô và Phó Kiều Kiều lại có rất nhiều thứ để nói.

Hai người trò chuyện về tình hình gần đây rồi lại quay sang Cận Tùng. Nhắc tới Cận Tùng, Phó Kiều Kiều lại không hề tỏ ra xấu hổ.

Theo ý của Phó Kiều Kiều, hẹn hò với ai đó không cần phải xấu hổ làm gì, tính tình của cô ấy không phải kiểu hay ngại ngùng mà ngược lại cô ấy luôn phóng khoáng, tự do. Cận Tùng cũng hiểu tính cô ấy từ trước khi hai người hẹn hò.

Nhắc đến Cận Tùng, Phó Kiều Kiều không khỏi nhắc đến Lâm Thư Nhiên.

Suy cho cùng, Lâm Thư Nhiên và Cận Tùng là bạn cùng lớp đại học, huống chi mỗi lần Phó Kiều Kiều đến cũng phải gặp mặt trò chuyện với cô ta.

Phó Kiều Kiều rất lo lắng, cô ấy vẫn luôn thích bảo vệ những cô gái xinh đẹp mạnh mẽ như vậy. Đặc biệt là khi gặp Lâm Thư Nhiên, cô ta rất biết cách để người khác thông cảm cho mình.

Trước kia Phó Kiều Kiều không thích mấy cô gái nũng nịu yếu đuối nhưng Lâm Thư Nhiên không giống vậy, cô ta không yếu ớt, hơn nữa tính tình cũng khiến người ta thoải mái khi tiếp xúc.

“Trà Trà, tôi nghe Thư Nhiên nói lần trước cô ấy gặp cô, còn nhờ tôi cảm ơn cô giúp cô ấy, tên đàn ông kia đã bị Cục Công an bắt giữ rồi. Tên này đúng là điên luôn rồi, trên đường cái mà dám dùng d.a.o đ.â.m người.” Nhắc tới chuyện này, Phó Kiều Kiều lại xúc động.

“Lần trước cô ấy đã cảm ơn rồi.” Tô Trà nhàn nhạt trả lời.

Tô Trà thật sự không có ý định tiếp xúc với Lâm Thư Nhiên.

Tô Trà đánh giá cô gái Lâm Thư Nhiên này cũng xem như có chút thông mình, che giấu nội tâm rất tốt. Ví dụ như tâm tư đối với Cận Tùng, nhân vật chính là Cận Tùng và bạn gái Phó Kiều Kiều cũng không phát hiện ra.

Có lẽ là do giọng điệu của Tô Trà quá rõ ràng, Phó Kiều Kiều mơ hồ đoán được gì đó, im lặng dời ánh mắt sang nhìn Tô Trà. Thấy vẻ mặt bình thản của cô, Phó Kiều Kiều mím môi, ngập ngừng hỏi thử:

“Trà Trà, hình như cậu với Thư Nhiên…”

Nghe được lời nói của Phó Kiều Kiều, Tô Trà quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Phó Kiều Kiều, cô im lặng một lát rồi mở miệng “ừm” một tiếng, xem như là bày tỏ quan điểm của mình.

Tô Trà trả lời thẳng thắn thoải mái như vậy nhưng thật ra Phó Kiều Kiều lại không có suy nghĩ gì. Ví dụ như nghĩ Tô Trà lòng dạ hẹp hòi,... Cô ấy đã quen biết Tô Trà hai năm, còn lâu hơn so với Lâm Thư Nhiên nên tất nhiên trong lòng Phó Kiều Kiều, địa vị của Tô Trà tự nhiên sẽ quan trọng hơn.

Biết đâu Tô Trà có thể trở thành chị dâu của cô ấy trong tương lai, chỉ cần mỗi việc này thôi, hai người đã không giống nhau rồi.

Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của cô ấy về Tô Trà, cô cũng không phải loại người nhỏ mọn như vậy.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 496: Chương 496



Vậy nên, Phó Kiều Kiều khó hiểu hỏi: “Trà Trà, Thư Nhiên có gì không ổn sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Phó Kiều Kiều, Tô Trà nghĩ thầm đứa nhỏ này quá ngây thơ rồi.

Cô nâng tay xoa đầu Phó Kiều Kiều một cách trìu mến, sau đó mới nói: “Cũng không có gì không ổn cả. Nói thế này nhé, có phải Lâm Thư Nhiên thường xuyên đi chơi với cô và Cận Tùng không?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Nhìn cô bạn nhỏ ngốc nghếch của mình, Tô Trà cũng bất lực.

Chị em à, như vậy mà còn không có vấn đề nữa hả?

Vấn đề này lớn lắm đấy, người ta đang săm soi thịt trong nồi của cô, vậy mà người chị em này còn không biết gì.

“Nói như này đi, nếu như tôi và anh trai cô cùng nhau đi chơi, cô có muốn đi theo chúng tôi không?” Tô Trà đổi một ví dụ khác.

“Làm sao có thể như vậy được, anh tôi và cô đi chơi tại sao tôi phải đi theo làm bóng đèn chứ?” Đây chắc chắn là lời nói thật lòng của Phó Kiều Kiều, nhưng còn một câu Phó Kiều Kiều chưa nói đó là… Nếu cô ấy đòi đi theo, làm sao Phó Hành Khanh có thể đồng ý được chứ?

Trả lời theo phản xạ xong, Tô Trà không nói gì nữa, chỉ cười như chế nhạo nhìn Phó Kiều Kiều.

Bấy giờ Phó Kiều Kiều mới muộn màng nhận ra…

Bóng đèn…

Cô ấy và Cận Tùng đang có quan hệ tình cảm, thế nhưng đi chơi ba lần hết hai lần đã có mặt Lâm Thư Nhiên. Trước đây cô ấy cũng không nghĩ đó là chuyện gì to tát nhưng hiện tại Tô Trà chỉ cần gật đầu một cái đã nhìn thấu, nghĩ lại chuyện này kiểu gì cũng thấy có vấn đề.

Chỗ nào cũng sai cả!

“Trà Trà, ý cô là Thư Nhiên thích Cận Tùng?” Phó Kiều Kiều trợn tròn mắt, hiển nhiên chuyện này khiến cô ấy quá sốc.

“Uầy, không ngờ chuyện lại như thế này.” Phó Kiều Kiều vẫn chưa hồi phục tinh thần được.

Tô Trà thấy Phó Kiều Kiều như vậy, đang tự hỏi người chị em này có buồn không khi bạn thân thích bạn trai mình thì bỗng Phó Kiều Kiều nâng tay lên vỗ trán mình.

“A, tôi nhớ ra rồi, hình như quả thật có manh mối đó. Trước đây tôi không phát hiện ra.” Bây giờ Phó Kiều Kiều mới nhớ ra, đôi khi ánh mắt của Lâm Thư Nhiên nhìn Cận Tùng hơi sai sai.

Còn về buồn bã gì đó, Phó Kiều Kiều cũng không yếu đuối như vậy. Hơn nữa bây giờ Cận Tùng cũng không có ý kia, còn nếu Cận Tùng thật sự bị câu đi thì Phó Kiều Kiều còn phải cảm ơn cô ta đã thu nhận.

“Trà Trà, cậu nghĩ Cận Tùng có biết chuyện này hay không?” Phó Kiều Kiều lại hỏi.

“Tên ngốc đó không biết đâu. Dù sao tôi và Cận Tùng cũng là bạn tốt, chúng tôi quen nhau đã lâu, tôi cũng phần nào hiểu được cậu ta. Mặc dù người này học hành thông minh nhưng mấy vấn đề cá nhân lại không thông minh chút nào, cho nên khi cậu ta thành bạn trai cậu, tôi mới thấy rất bất ngờ.”

Tô Trà thật sự không nói giúp cho Cận Tùng, cô thật sự cảm thấy việc tên ngốc Cận Tùng kia có thể trở thành người thoát ế đầu tiên trong ba người quả là một bí ẩn thế giới.

Tất nhiên cả ba người đều là bạn tốt của nhau, bất kì ai trong số họ cũng được nhiều người theo đuổi nhưng so với cô và Trầm Nghiễm, người theo đuổi Cận Tùng chắc chắn ít nhất trong ba người.

Bây giờ nghĩ lại, mối quan hệ hiện tại của ba người họ… ừm, nếu sau này cô kết hôn với Phó Hành Khanh, vậy ba người họ sẽ là họ hàng thân thích rồi.

Cận Tùng và Phó Kiều Kiều đang yêu nhau, Phó Kiều Kiều và Phó Hành Khanh là anh em ruột, cô và Phó Hành Khanh rất có thể sẽ trở thành một đôi trong tương lai, còn Trầm Nghiễm là anh trai đỡ đầu của cô.

Ầy, đúng là dây mơ rễ má mà, quan hệ kiểu này hơi bị phức tạp đó.

“Trà Trà, chiều nay tôi phải tìm Cận Tùng nói chuyện này.”

“Ồ, vậy mà tôi tưởng cô sẽ không để ý chuyện này chứ.” Tô Trà cười cười trêu chọc một câu.

“Thôi, phải đi chứ, người ta đang cố đào góc tường nhà tôi, làm sao tôi có thể không để ý được, tôi cũng không phải đồ ngốc.”

Đi tiếp một hồi, hai người đã tới cửa hàng bách hóa.

Sau khi dạo một vòng, Tô Trà và Phó Kiều Kiều mỗi người mua một bộ quần áo mới, Tô Trà còn mua thêm một lọ mực nước, cô nhớ ra mực ở nhà đã sắp hết nên tiện đường mua thêm.

Ra khỏi cửa hàng bách hóa, hai người bắt xe đến nhà hàng của Tần Mạt.

Uầy, thật là trùng hợp.

Hôm nay Tần Mạt cũng tình cờ đến nhà hàng, thấy Tô Trà và Phó Kiều Kiều đi vào vội vàng chào hỏi ngay lập tức.

“Ôi, sao hai vị lại có thời gian rảnh rỗi đến đây? Muốn ăn cái gì, hôm nay anh mời khách.” Tần Mạt cười cười nói.

“Không cần, em muốn đãi Trà Trà bữa tối.” Phó Kiều Kiều xua tay từ chối.

Việc nào ra việc nấy, chỉ một bữa ăn mà thôi, dù là người quen cũng không nên chiếm lợi làm gì, không phải không có tiền mà là làm người phải biết điều.

Tô Trà cũng có ý này, không thể lần nào đến cũng để Tần Mạt mời khách, cô cũng không thiếu chút tiền đó.

Tần Mạt là ai chứ, những chuyện này anh ta vẫn hiểu rõ, thấy Tô Trà và Phó Kiều Kiều đều như vậy, anh ta cũng thôi không nhắc đến chuyện mời khách nữa.

“Tầng một hay tầng hai, anh sắp xếp cho hai em.” Tần Mạt lại nói.

“Tầng hai đi.” Phó Kiều Kiều đáp.

Sở dĩ chọn tầng hai là vì Phó Kiều Kiều lo lắng đến thân phận nhạy cảm của Tô Trà, ngồi tầng hai sẽ giữ bí mật tốt hơn, tránh được không ít phiền phức.

Tần Mạt lập tức dẫn Tô Trà và Phó Kiều Kiều lên tầng hai, nhìn bóng lưng của hai người họ, Tần Mạt nâng tay sờ sờ cằm, sau đó trộm cười.

Anh ta nhấc điện thoại cố định của nhà hàng lên, bấm một dãy số.

“Bíp…bíp…bíp…”

Sau ba hồi chuông, bên kia điện thoại đã có người bắt máy.

“Xin chào, tôi tìm Phó Hành Khanh.” Tần Mạt nói.

Bên kia, tại quân khu.

Trong buồng trực, anh lính nhỏ nghe đầu dây bên kia nói, ngẩng đầu lên thấy Phó Hành Khanh vừa đúng lúc quay về, anh ta dời điện thoại ra xa, cao giọng nói với bóng người kia.

“Đồng chí Phó, có người điện thoại tìm anh này.”

Phó Hành Khanh vừa trở về sau chuyến việt dã cách đây năm cây số, cả người đầy mồ hôi và bùn đất, đang định quay về kí túc xá tắm rửa đột nhiên nghe thấy tiếng đồng đội trực ca hét lên, anh lập tức dừng chân.

Vốn dĩ anh đang đi về hướng ký túc xá thì quay lại, bước mấy bước đến quầy trực.

“Đồng chí Phó, đây.” Anh lính nhỏ vừa nói vừa đưa điện thoại cho anh.

“Cảm ơn.” Phó Hành Khanh đưa tay nhận lấy, mím đôi môi mỏng, đưa điện thoại lại gần tai, trầm giọng khàn khàn nói: “Xin chào, tôi là Phó Hành Khanh.”

“Ồ, trùng hợp nhỉ. Tôi còn tưởng khả năng cao là cậu không nhận điện thoại được chứ.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Mạt, trong lòng Phó Hành Khanh xẹt qua một tia mất mát ngay lập tức.

Anh còn tưởng rằng…

Kể từ lần trước anh rời Bắc Kinh, phải hơn nửa năm anh không nhận được điện thoại của Tô Trà, sau đó mới nhận được hai cuộc gọi, bây giờ đã hơn hai tháng kể từ lần cuối anh được gọi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 497: Chương 497



“Sao cậu lại gọi? Cậu không bận à?” Phó Hành Khanh bình tĩnh nói.

Bạn thuở nhỏ ơi là bạn thuở nhỏ, chúng ta mặc chung quần xà lỏn mà lớn đấy.

Sự thay đổi thái độ của Phó Hành Khanh rõ ràng đến mức Tần Mạt không khỏi chửi thầm một câu “trọng sắc khi bạn” trong lòng.

Có cần phải đối xử khác biệt đến thế không chứ?

“Bận lắm chứ, tôi đang ở nhà hàng đây, Kiều Kiều và Tô Trà vừa mới vào, giờ đang ăn cơm ở tầng hai. Không phải tôi đang nghĩ tới anh em của mình à, báo cáo tình huống cho cậu đó!” Tần Mạt cà lơ phất phơ nói, trong giọng nói tràn ngập sự trêu ghẹo.

Phó Hành Khanh nghe đến cái tên “Tô Trà”, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần, hỏi: “Đã gọi món chưa?”

“Chưa, vừa mới vào.”

“Vậy đem lên một sườn heo kho tàu, một cá dưa chua. Còn có một miến hầm thịt heo, một canh xương ngô. Đem trước mấy món đó lên đi, sau đó hỏi họ còn muốn ăn gì nữa không rồi ghi nợ cho tôi, khi nào về tôi trả cho cậu.”

Tần Mạt buồn cười, ây dà, còn có thể gọi đồ ăn từ xa nữa hả, giỏi quá nhỉ.

Phó Hành Khanh, càng ngày cậu càng giống người đàn ông của gia đình rồi đây.

Trêu chọc thì trêu chọc, chửi thầm thì chửi thầm nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.

“Kiều Kiều nói hôm nay em ấy đãi.” Tần Mạt nói.

“Ghi nợ cho tôi, cậu nói với Kiều Kiều một tiếng là được.” Phó Hành Khanh nói xong lại lập tức thúc giục: “Mau lên, mau mang đồ ăn lên cho hai em ấy đi.”

“Được, được, biết rồi ạ, đi ngay đây, đúng là thứ trọng sắc khinh bạn.” Tần Mạt phàn nàn một câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Mạt lập tức chạy lên tầng hai.

Một bên khác, trong quân khu, vẻ mặt anh lính nhỏ ngơ ra như đang nằm mơ vậy.

Vậy mà anh ta có thể thấy cảnh Phó Hành Khanh gọi món cho bên kia điện thoại.

Anh lính nhỏ: Vò đầu

Đây là tình huống gì vậy, sao nghe không hiểu gì hết trơn?

Chẳng lẽ Phó Hành Khanh có ý kiến gì với thức ăn trong quân khu sao?

Phó Hành Khanh ngẩng đầu lên, đối mặt với vẻ mặt mơ màng của chiến hữu khiến anh có hơi mất tự nhiên. Anh hắng giọng, nói cảm ơn rồi vội chuồn mất.

Thấy bóng dáng của Phó Hành Khanh xa dần, anh lính nhỏ luôn cảm thấy Phó Hành Khanh hơi kỳ lạ.

Chẳng lẽ Phó Hành Khanh đang yêu đương giống như trong lời đồn hả?

Vậy người đó là cô y tá xinh xắn trong bệnh viện quân y hay là thiên nga trắng kiêu hãnh trong đoàn nghệ thuật?

Ôi, vận đào hoa của Phó Hành Khanh nhiều không kể xiếc!

Tiếc là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!

Phó Hành Khanh này không hiểu thế nào là phong tình, tiếc cho khuôn mặt đẹp thế kia mà lại bị mù.

Phó Hành Khanh đã đi xa, không biết anh lính nhỏ kia đã suy diễn lung tung đến mức nào, giờ phút này anh vẫn còn đang băn khoăn không biết tối nay Tô Trà có thể gọi điện cho anh để anh có thể được nghe giọng cô một lát hay không.

Khung cảnh quay lại phía nhà hàng.

Tần Mạt lên lầu hai, đi tới phòng riêng của Tô Trà, vừa bước vào đã thấy họ đang gọi đồ ăn.

“Trà Trà, cô muốn ăn gì, đừng khách sáo.” Phó Kiều Kiều nhìn sang Tô Trà, nói chuyện rất hào phóng.

“Cô gọi món trước đi, cô gọi xong tôi sẽ xem thử sau.” Tô Trà cười cười đáp.

“Khụ, khụ, cái đó…” Tần Mạt hắng giọng, nhận được ánh mắt của Tô Trà và Phó Kiều Kiều, trên mặt anh ta hiện lên nụ cười xán lạn, tiếp lời: “Vừa rồi đã có người giúp hai em gọi món rồi, bây giờ anh nói lại để các em nghe thử nhé?”

Phó Kiều Kiều: Chuyện gì vậy?

Tô Trà cũng không hiểu gì.

Hai cô còn chưa gọi món nữa, vậy “có người” này là ai?

“Ừm hừm, sườn heo kho tàu, cá dưa chua, canh xương ngô, còn có một miến hầm thịt heo.” Tần Mạt báo xong bốn món lại lập tức nói tiếp: “Các em còn muốn ăn gì nữa không? Muốn ăn gì cứ gọi đi, người nào đó sẽ trả tiền.”

“Ai vậy?” Phó Kiều Kiều theo phản xạ hỏi một câu.

Chẳng phải người trả tiền nên là cô ấy sao? Nếu không sao gọi là đãi Trà Trà một bữa được?

Trong ba người, Tô Trà có lẽ là người tỉnh táo nhất, ngay khi Tần Mạt đọc tên các món ăn, Tô Trà đã mơ hồ đoán được người gọi món là ai.

Món nào cũng là món cô yêu thích, lại còn có thể liên hệ với Tần Mạt.

Không cần nói cũng biết, người này…chính là Phó Hành Khanh.

Mà sau khi Tần Mạt mở miệng nói đáp án ra giống hệt như Tô Trà nghĩ.

“Là anh trai em đấy, vừa rồi Phó Hành Khanh gọi món cho các em qua điện thoại, bữa cơm này cậu ấy tính tiền.” Tần Mạt nhướng mày, nhìn Phó Kiều Kiều một cái.

À, à, à, đã hiểu.

Phó Kiều Kiều hiểu ra ngay, trên mặt lộ ra nụ cười trêu chọc, cô ấy nhìn về phía Tô Trà ghẹo: “Trà Trà, cô còn muốn gọi thêm gì không?”

“Không, mấy món vừa nói là đủ rồi.” Tô Trà bình tĩnh đáp.

Muốn thấy cô ấy ngại ngùng e thẹn, sợ là phải để mọi người thất vọng rồi.

Tần Mạt và Phó Kiều Kiều thấy Tô Trà bình tĩnh như vậy cũng có hơi thất vọng.

Chậc chậc, quả là cô gái được Phó Hành Khanh nhìn trúng, không giống với những cô gái bình thường khác.

Nói đi cũng phải nói lại, kiểu con gái có IQ cao như Tô Trà cũng chỉ có mình Phó Hành Khanh dám theo đuổi, gu thẩm mỹ đúng là đặc biệt thật đấy.

So với Phó Hành Khanh, Tần Mạt vẫn thích con gái ngoan ngoãn nghe lời, không quá thông minh hơn.

Tần Mạt ngước mắt lên, lén lút nhìn Tô Trà.

Cảm nhận được ánh mắt của Tần Mạt, Tô Trà lập tức ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đang nhìn trộm của Tần Mạt.

Cái nhìn kia, thật quá sắc bén!

Nhìn lén bị bắt mất tiêu!

Tần Mạt: Hic!

Anh ta kinh ngạc hít sâu một hơi.

Tần Mạt vội vàng nhìn sang chỗ khác, nói: “Ừm cái đó, hai em ngồi đi, anh còn có việc không thể tiếp các em được.”

Tần Mạt ném lại câu này rồi nhanh chóng đi ra ngoài, không đợi Tô Trà và Phó Kiều Kiều kịp phản ứng.

Mãi đến khi tới chỗ ghế lô, Tần Mạt nhớ lại ánh nhìn sắc bén vừa rồi của Tô Trà, không nhịn được cảm thán trong lòng.

Ôi, quả nhiên con gái thông minh đáng sợ thật đó, liếc mắt nhìn lén một cái mà có thể phát hiện ngay.

Bộ não này phát triển kiểu gì vậy?

Không hiểu sao bản thân dâng lên cảm giác IQ của mình bị đè bẹp.

Trong phòng riêng, Tô Trà và Phó Kiều Kiều đang nói chuyện.

Trải qua màn gọi đồ ăn vừa rồi, chủ đề tự nhiên chuyển sang Phó Hành Khanh.

“Trà Trà, cô cảm thấy anh tôi thế nào?” Phó Kiều Kiều vô cùng tò mò không biết Tô Trà có cái nhìn thế nào về Phó Hành Khanh.

Theo lý thuyết, đối với cô bạn Tô Trà này, vừa có nhan sắc vừa có tiền, vậy muốn kiểu đàn ông nào mà chẳng được?

Nghe cô bạn mình hỏi vậy, Tô Trà ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tò mò của bạn mình thì hơi mím đôi môi đỏ mọng, cười nhẹ rồi nói: “Anh trai cậu, rất tốt đó.”

Đúng là rất tốt, tốt ở mọi phương diện.

Những gì Tô Trà nói hoàn toàn là thật lòng, người đàn ông Phó Hành Khanh này cao gần một mét chín mươi, dáng người cũng không có gì để chê.

Anh có bờ vai rộng, vòng eo hẹp và săn chắc hoàn hảo, anh còn được huấn luyện trong quân ngũ, dù chưa thấy cơ bụng nhưng cũng biết chắc được chúng sẽ rất cứng cáp.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 498: Chương 498



Khuôn mặt của Phó Hành Khanh cũng không chê vào đâu được, đường nét tinh xảo, thanh tú nhưng không nữ tính. Có lẽ là vì nghề nghiệp mà trên người anh tỏa ra cảm giác nam tính và khí phách.

Người ta nói cắt tóc húi cua chính là cách hiệu quả nhất để kiểm tra giá trị nhan sắc của một người đàn ông, Phó Hành Khanh thật sự rất hợp với kiểu tóc này. Đầu húi cua khiến anh trông sạch sẽ và gọn gàng, khí chất kiêu ngạo nhưng lại mang theo một tầng tinh anh sắc bén.

Từ góc nhìn của một cô gái mà nói, không có gì để bắt bẻ.

Thế nhưng Phó Kiều Kiều lại không hiểu rõ ý trong câu trả lời của Tô Trà nên vẫn hỏi lại: “Trà Trà, vậy tại sao cô vẫn…chưa xác định mối quan hệ với anh tôi?”

“Cái này…” Tô Trà nhướng mày, dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Thuận theo tự nhiên thì hơn.”

“Ầy, cũng đúng, cô còn trẻ, không vội làm gì.” Phó Kiều Kiều phụ họa một câu, sau đó lại bắt đầu nghĩ đến vấn đề khác.

“Trà Trà, vậy cô thích điều gì ở anh tôi?”

“Hừm, cậu đoán xem?” Tô Trà cười hỏi.

“Tôi đoán?” Phó Kiều Kiều cũng nghiêm túc suy nghĩ một lát, lúc lâu sau mới ngập ngừng dò hỏi: “Nhan sắc?”

“Phụt, khụ khụ khụ…” Phó Kiều Kiều đã thành công làm cho Tô Trà bị sặc khi nghe phải mấy lời hổ báo kia của cô ấy.

Cái quái gì vậy, còn nghĩ đến cả nhan sắc!

Tô Trà: Cô là người phụ nữ nông cạn đến vậy sao?

Khụ khụ khụ, vả lại cho dù là vì phương diện này đi nữa thì cũng không nên nói oang oang ra thế chứ.

Cứ nói bừa đi, sao lại nói thật làm gì!

Cô cũng cần mặt mũi chứ!

“Không, không, không, chủ nhân, cô không hề nông cạn chút nào.” Hệ thống đáp lời trong đầu Tô Trà, tiếp tục nói: “Điều mà cô thích chính là sự tốt đẹp bên trong của Phó Hành Khanh chứ.”

Về phần bên trong nào, cái này cũng chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể nói ra.

Ví dụ như…anh là chuyên gia chăn nuôi heo?

Phẩm chất bên trong này hoàn toàn không hề đụng hàng với người khác!

Kỹ thuật tiên tiến nhất của chuyên gia chăn nuôi heo là gì?

Đó là: Dù không ở bên bạn, người ta cũng có thể gọi đồ ăn cho bạn từ xa…

Tô Trà nghe thấy hệ thống nịnh nọt, trong lòng cô không nhịn được trộm vui vẻ, không cẩn thận lộ ra bản chất.

Ây dà, không phải thế hay sao? Cô cũng không phải là người nông cạn, nếu thích ai thì phải xem xét phẩm chất bên trong của người đó chứ.

Đúng đúng, thứ cô coi trọng là phẩm chất bên trong của Phó Hành Khanh, vừa điềm tĩnh vừa nghiêm túc, lại không lả lơi ong bướm.

Nhưng nhắc tới từ “nhan sắc”, Tô Trà cần phải nêu một số ý kiến là đời trước, trên mạng có rất nhiều người trêu đùa rằng khi một đôi nam nữ tìm hiểu nhau, nếu người kia nói không thích hợp nghĩa là đang chê bạn nghèo, người kia nói không có cảm giác nghĩa là đang chê bạn xấu, nếu vừa thấy đã yêu là do bạn đẹp, nếu nói là đã suy nghĩ cẩn thận là do bạn giàu.

Thật ra hiện thực xã hội đúng là như vậy, không phải vì tam quan của Tô Trà có vấn đề, hơn nữa vấn đề này không chỉ đúng với mỗi phái nữ mà còn đúng với cả phái nam.

Đàn ông há mồm ngậm miệng đều nói phụ nữ coi trọng vật chất, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận hơn vậy chẳng lẽ đàn ông không coi trọng vật chất hay sao? Trên đời này cũng không hề thiếu những tên đàn ông tham ăn biếng làm.

Đương nhiên, con người coi trọng vật chất là bình thường nhưng cũng phải tùy từng trường hợp. Nếu một người dựa vào cố gắng của chính mình, dùng tiền do bản thân kiếm ra thì không sao nhưng nếu sống dựa vào tiền tài của người khác thì chuyện đó lại không hay ho gì.

Tô Trà không tin rằng trên thế giới có tình yêu sét đánh nào mà không dựa vào ngoại hình cả, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cái đầu tiên ấy là mặt.

Lần đầu tiên gặp, chẳng ai có thời gian thưởng thức được những thứ như vẻ đẹp tâm hồn.

Cho nên nói thực tế hơn một chút, nếu nói Tô Trà vừa ý vẻ đẹp trai của Phó Hành Khanh, vậy điều đó cũng có vài phần chính xác.

Thử nghĩ xem, nếu Phó Hành Khanh vừa xấu vừa lùn, vậy Tô Trà… khụ khụ, cái đó, không cần nói thì ai cũng hiểu rồi đấy.

Hệ thống nhìn chủ nhân đang lâng lâng của mình, nó không nói gì, chỉ mắng vài câu trong lòng mà thôi.

Phó Kiều Kiều ở bên cạnh nhìn mặt mày Tô Trà tươi rói, hơi tò mò cô đang cười chuyện gì.

“Trà Trà ơi, trở lại bình thường thôi, đang nghĩ đến chuyện gì mà vui thế? Ha ha ha, không phải đang nghĩ đến anh trai của tôi đấy chứ?” Lúc nói đến đây, vẻ mặt Phó Kiều Kiều như muốn nói thôi tôi xin, chắc không phải đâu chứ.

Một câu này của Phó Kiều Kiều đã kéo hồn Tô Trà về lại xác. Cô ngước mắt lên nhìn Phó Kiều Kiều, sau đó ngồi thẳng lưng nhưng nụ cười tươi trên mặt vẫn chưa hề tắt, nói: “Tôi nghĩ được cái gì cơ chứ? Khụ khụ, chẳng là… tôi nghĩ về chuyện công việc ấy mà.”

“Ấy chà, sao đến lúc ăn cơm cô còn nghĩ đến công việc làm gì. Lúc trước cô bận rộn một thời gian rồi, bây giờ mới có lúc rảnh rang sao còn nhớ đến chuyện đó chứ?” Phó Kiều Kiều nói xong lại nghĩ đến tin tức trên báo hôm nay nên hỏi tiếp: “Trà Trà này, hôm nay cô có đọc báo không?”

“Hả? Có chuyện gì hay sao?” Tô Trà hỏi lại một câu.

“Còn chuyện gì nữa, là chuyện máy vi tính đó. Tôi nói cô nghe, gần đây ở trường đại học có nhiều chuyện xảy ra lắm đó, mọi người đều bắt đầu chú ý đến ngành điện tử, cô giỏi thật nha.”

“Cũng tàm tạm, không đến nỗi khoa trương như vậy đâu.” Khóe môi Tô Trà lộ ra một nụ cười, trả lời.

“Không khoa trương, không hề khoa trương chút nào đâu. Tôi nói nha Trà Trà, nếu hiện tại không phải vừa lúc khai giảng, ngành điện tử của trường sẽ còn tuyên truyền mạnh hơn nhiều. Vả lại sinh viên mới của ngành này cũng không hề ít, ngành điện tử nổi tiếng rồi, sớm biết như thế trước kia tôi cũng đăng ký ngành điện tử.” Phó Kiều Kiều lải nhải kể đến những biến động trong trường học, giọng điệu toát ra sự hâm mộ và ghen tị.

Hầy, lúc cô ấy tuyển chuyên ngành vẫn còn quá non và xanh, bây giờ nhìn chuyên ngành điện tử của Trà Trà xem, có tương lai hơn nhiều.

Tô Trà nghe bạn thân kể lể, vẻ mặt thong dong, bình tĩnh bưng tách trà trên bàn lên rồi uống một ngụm.

Chưa kể những gì được đăng trên báo ngày hôm nay mà chỉ cần nhìn vào quá trình phát triển chuyên môn bắt đầu mở rộng cách đây không lâu, bây giờ cô đã có được câu trả lời rồi.

Lúc trước tổ chức ở khắp nơi còn đang buồn bực vì sao lại có sự thay đổi lớn như vậy, hay lắm, chuẩn bị lâu như thế hóa ra là đang chờ thời cơ này.

Không biết là ai làm ra dự án máy vi tính đó, lúc trước là con chip, hiện giờ lại đến máy tính.

Bọn họ lập tức suy đoán rằng hai dự án này có phải do một người phụ trách hay không. Nếu không phải thì sao lại trùng hợp như vậy? Lúc trước không hề có thay đổi gì còn mấy năm nay lại làm bọn họ khiếp sợ vài lần.

Nếu so sánh với hoàn cảnh môi trường quốc tế, bên nước ngoài kỹ thuật phát triển tân tiến hơn rất nhiều so với trong nước. Bây giờ con chip và máy vi tính vừa xuất hiện đã khiến cục diện xoay chiều.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 499: Chương 499



Chưa kể đến máy vi tính, trước kia con chip cũng chiếm một phần thị trường không nhỏ, vốn dĩ kỹ thuật chip cũng rất được chào đón rồi. Lúc trước người mua đều phải nhập khẩu con chip từ quốc gia khác, hiện tại thị trường có thêm lựa chọn, người buôn bán coi trọng lợi nhuận, tất nhiên sẽ lựa chọn phương án tối ưu nhất.

Nhiều nơi khác muốn nghiên cứu ra con chip kiểu mới cũng phải đầu tư một khoản rất lớn.

Thậm chí bộ ngoại giao cũng nhận được không ít cuộc gọi, một đống người gọi tới đều nói là muốn giao lưu nhưng trong lời nói của ai ít nhiều cũng đều có ẩn ý hứng thú với chuyện về máy vi tính.

Hôm nay bộ ngoại giao gần như bận đến vỡ trận, chỉ mỗi chuyện nghe điện thoại thôi cũng đã khiến họ khô miệng rồi.

Chẳng qua mặc dù mọi người mệt nhưng trong lòng rất vui vẻ, có câu nói quốc gia yếu thì không có ngoại giao mà.

Hiện giờ địa vị của nước họ đã thay đổi, trước kia bọn họ là người phải gọi điện cho người ta, bây giờ ai cũng chủ động gọi đến đây, giọng điệu người nào người nấy cũng rất khách sáo.

Ngay cả Cốc Ích ở viện Nghiên cứu Khoa học cũng nhận được không ít cuộc điện thoại.

Hiện tại Tô Trà đang ăn cơm cùng với bạn thân, viện trưởng Cốc còn ở văn phòng tiếp điện thoại kia kìa.

“Smith, ngại quá, dự án này tạm thời không tiện công bố quá nhiều tin tức ra ngoài.”

“Không không không, tôi biết chúng ta là bạn bè, hiện tại chúng ta vẫn là bạn bè mà.”

Bạn là bạn, nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ vẫn phải phân biệt rõ ràng.

Cốc Ích không phải đồ ngốc, chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói, trong lòng đều rõ rành rành.

Đầu bên kia điện thoại, không biết Smith nói gì đó khiến nụ cười trên mặt Cốc Ích càng xán lạn hơn.

“Cái gì? Ông muốn tới chỗ chúng tôi hả? Không không không, hoan nghênh, hoan nghênh chứ.” Cốc Ích cười ha hả nói tiếp: “Gặp mặt á? Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

“Hả? Có khả năng cô ấy không có thời gian đâu, ông cũng biết có chuyện gì đều do tôi xử lý mà, đúng đúng đúng, không tiện gặp mặt lắm.”

Cốc Ích không chút do dự từ chối lời ngỏ ý muốn gặp mặt Tô Trà của đối phương một lần nữa.

Đùa à, với tầm quan trọng của Tô Trà cũng không thể tùy tiện gặp người khác được. Huống chi thân phận của cô vẫn đang được bảo mật, đây đều xuất phát từ sự an toàn của cô.

Ông Smith trong điện thoại cũng là một người có tên tuổi trong giới nghiên cứu khoa học. Trùng hợp là lúc trước, Cốc Ích nhắc tới chuyện nước ngoài đang định làm dự án nghiên cứu điện tử, dự án đó là của ông ta.

Hiện tại Smith gọi điện thoại tới, rõ ràng là có dụng ý khác, có thể hiểu được công sức mấy năm nghiên cứu lại bị Tô Trà giành trước một bước, trong lòng nhất định không thoải mái rồi.

Nhưng giới khoa học cũng không quan trọng thứ tự trước hay sau, chỉ cần dùng thành quả để chứng minh là được.

Sau vài phút, Cốc Ích cúp điện thoại.

“Hầy…” Cốc Ích cảm thấy mỹ mãn thở dài một tiếng, bưng cốc trà đã lạnh trên mặt bàn, vui vẻ uống một ngụm.

Chậc chậc chậc, hôm nay cốc trà lạnh mà ngon quá, uống vào cả người đều cảm thấy dễ chịu.

Cốc Ích thảnh thơi ngồi ở bàn làm việc thưởng thức trà lạnh. Đúng lúc này, cửa văn phòng bỗng dưng bị gõ vang lên vài tiếng.

“Vào đi.” Cốc Ích hô một câu.

Ông ta vừa nói xong thì cửa văn phòng bị đẩy ra.

Vương Vinh Bình cười ha hả đi vào, thấy Cốc Ích đang nhàn nhã thì trêu ghẹo một câu: “Hưởng thụ quá nhỉ, gần đây chơi trội quá ha, chắc trong lòng đang đắc ý lắm chứ gì?”

“Hừ, ông nói gì đấy, không phải tôi đang làm việc đây à? Tô Trà không thích những việc xã giao này, tôi cũng chỉ đang làm hộ thôi, làm hộ thôi mà, ha ha ha ha.” Cốc Ích khiêm tốn nói.

Nhắc đến chuyện gần đây, Cốc Ích xem như được khoe mẽ một phen, không chỉ được gặp mặt lãnh đạo, người tìm đến để ca ngợi cũng rất nhiều.

Mỗi ngày Cốc Ích bị người ta chạy theo đuôi nịnh nọt, cảm giác này thật sự không tồi.

Hai người đã là bạn già vài chục năm, tính tình Cốc Ích như thế nào, chả lẽ Vương Vinh Bình có thể không biết hay sao?

Vương Vinh Bình nghe ông bạn giả vờ khiêm tốn, ông ấy không khách sáo phàn nàn ngay lập tức: “Khóe miệng ông đều kéo tới mang tai rồi, hừ, còn diễn cái gì nữa, ông còn muốn vờ vịt với tôi nữa à?”

“Ha ha ha ha, tôi không được giả bộ à? Tôi mà khoe khoang quá sợ bị người ta đánh mất.” Cốc Ích cười ha hả trả lời, sau đó đứng dậy rót một cốc trà cho Vương Vinh Bình rồi mới nói tiếp: “Lại đây, nếm thử loại trà mới này của tôi xem, mùi vị không tệ đâu, giúp tỉnh táo tinh thần khá tốt.”

“Được rồi, đừng khoe lá trà của ông nữa, hôm nay tôi tới tìm ông để nói chuyện quan trọng.”

Cốc Ích nghe thấy Vương Vinh Bình nói phải bàn “chuyện quan trọng” thì vẻ mặt khoe khoang mới thu lại vài phần, trong đầu suy đoán mục đích của ông ấy, ông ta không khỏi ngồi thẳng người lên.

Vương Vinh Bình đã phẫu thuật xong được một thời gian, sau khi xuất viện ông ấy ở nhà nghỉ ngơi hơn hai tháng.

Cho nên Cốc Ích cũng đoán được Vương Vinh Bình tới đây nhất định là vì chuyện công việc.

Nhắc tới chuyện này, Cốc Ích có hơi khó xử, muốn nói lại thôi nhìn Vương Vinh Bình vài lần, sau đó cân nhắc tìm từ rồi mới nói: “Lão Vương à, ông muốn quay về làm việc hả?”

“Đúng vậy, tôi ở nhà nhiều, nhàn đến nỗi sắp mọc lông đây này…”

Vương Vinh Bình tự quở trách làm Cốc Ích cảm thấy chuyện này không thể tiếp tục thêm được nữa.

Mà Vương Vinh Bình cũng đã nhận ra thái độ khác thường của Cốc Ích, ngẩng đầu nhìn ông ta.

Ông ấy liếc mắt một cái đã nhận ra quả nhiên Cốc Ích đang giấu giếm mình chuyện gì đó.

Thật ra sau một quãng thời gian dài, Vương Vinh Bình cũng không phải không nhận ra được gì.

Sức khỏe của mình, bản thân là người rõ ràng nhất. Từ sau khi giải phẫu xong, Vương Vinh Bình cũng biết sức khỏe của ông ấy không còn tốt như trước, có đôi khi hơi mệt một chút đã không thoải mái rồi.

Dù sao ông ấy đã có tuổi nên cũng nghĩ thoáng hơn nhiều. Ông ấy cũng đoán được vì sao Cốc Ích lại bày ra dáng vẻ này.

“Lão Cốc à, ông nói thật xem nào, tôi còn có thể tham dự dự án khóa thông minh hay không?” Ông ấy không hy vọng những chuyện xa vời khác, chỉ muốn hoàn thành dự án khóa thông minh này.

Chỉ một câu này thôi, Cốc Ích cũng nhận ra Vương Vinh Bình đã đoán được cái gì, lập tức nói: “Dự án này khẳng định không có vấn đề gì nhưng ông phải chú ý sức khỏe, không thể thức đêm nữa đâu đấy.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi còn sợ tôi phải thu đồ cuốn gói về nhà ngay cơ chứ. Vẫn còn may, nếu làm xong dự án này là tôi đã mãn nguyện rồi.” Vương Vinh Bình vỗ ngực, cười rồi nói tiếp: “Thật ra cũng không có gì, tôi cũng có tuổi rồi, đã đến lúc về hưu, nên giao lại gánh nặng cho lứa thanh niên làm thôi.”

Mặc dù ông ấy nói vậy nhưng hai hốc mắt lại không kiềm chế được mà đỏ lên.
 
Back
Top Bottom