Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 460: Chương 460



"Không cần, chỉ cần phiền anh nói với Tô Trà tôi đã trở về là được." Phó Hành Khanh trả lời.

"Được." Trương Huy đồng ý.

Ngay sau đó hai người họ cúp điện thoại.

Với tin báo này, Phó Hành Khanh chỉ cần đợi Tô Trà có thời gian rảnh sẽ liên lạc với anh thôi.

Mặt khác, Tô Trà vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm tại Viện nghiên cứu. Vương Vinh Bình và các thành viên khác cùng tổ dự án cũng đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.

Lúc Tô Trà biết chuyện Phó Hành Khanh đã trở về cũng đã tầm một giờ trưa.

Khi nghe thấy Trương Huy nhắc đến chuyện này Tô Trà còn hơi sửng sốt, phải mất một lúc cô mới phản ứng được.

Trong khoảng thời gian gần đây này, trong đầu Tô Trà toàn là công việc.

Cho dù nghe Trương Huy nói đến việc Phó Hành Khanh đã trở về cô vẫn còn đang thảo luận công việc với Vương Vinh Bình.

Tô Trà còn chưa mở miệng Vương Vinh Bình ở bên cạnh đã bắt đầu trêu chọc cô:

"Tô Trà à, gần đây em bận rộn quá, có phải đã lâu không liên lạc với ai đó đúng không? Ha ha, người ấy gọi điện thoại tới luôn rồi, sao em không dành chút thời gian ra gặp người ta đi. Dù sao được về một chuyến trong kỳ nghỉ phép cũng không dễ dàng gì."

"Em đấy, tuổi còn trẻ mà làm việc còn liều mạng hơn cả chúng tôi. Người trẻ tuổi có bận công tác cũng phải quan tâm đến vấn đề cá nhân của mình. Nếu em cứ tiếp tục như vậy, e là sẽ không có ai muốn yêu đương với em đâu."

Với khối lượng công việc của Tô Trà, đúng thật là Vương Vinh Bình đã lâu không thấy cô ra ngoài hẹn hò với ai.

Ngày thường cô ở Viện nghiên cứu khoa học không phải đang làm việc thì cũng là làm việc, còn thường xuyên thức khuya.

Người trẻ tuổi có sự tỉ mỉ là điều tốt, còn nếu không thì lại phải lo cho đường chân tóc của mình đấy.

Nghe giáo sư Vương Vinh Bình trêu ghẹo, Tô Trà cười đáp: "Giáo sư Vương, đừng chọc em nữa, chúng ta đều như nhau, lúc em thức khuya giáo sư cũng không rảnh rỗi mà."

Không có khi nào là hai người họ không thức khuya cùng nhau.

Khi trò chuyện, ánh mắt Tô Trà liếc nhìn trán của giáo sư Vương Vinh Bình, cô có hơi lo lắng về đường chân tóc của giáo sư mình.

Tuổi già cũng không tốt lắm, tóc sẽ rụng nhiều khi thức khuya, không thấy đường chân tóc của giáo sư Vương đang càng ngày càng thụt lùi hơn à?

Về việc gọi lại cho Phó Hành Khanh, Tô Trà dự định lát nữa sẽ gọi sau. Công việc trước mắt vẫn quan trọng hơn.

Sau đó, cô tiếp tục thảo luận các vấn đề công việc với Vương Vình Bình. Chủ đề cuối cùng chuyển sang dự án khóa thông minh.

"Tô Trà, hai ngày tới sẽ có một người mới đưa thông tin về dự án khóa thông minh. Cậu ấy là do bạn học cũ của tôi giới thiệu, gần bằng tuổi với em nhưng khá tài giỏi. Đương nhiên không tài giỏi bằng em. Ha ha, nếu như tất cả thế hệ trẻ đều có bản lĩnh như em, những người già như chúng tôi có thể sẽ phải về hưu sớm để dưỡng lão rồi cơ."

Từ giọng điệu có thể nghe ra được Vương Vinh Bình rất hài lòng với người mới này.

Quả thật ông ấy rất hài lòng. Vương Vinh Bình cũng được nghe kể qua về người mới do bạn học cũ của ông ấy đã giới thiệu cho này.

Thế hệ trẻ vẫn tốt hơn, nếu không bạn học cũ của ông ấy cũng sẽ không đề xuất người đó và Vương Vinh Bình cũng không nhất thiết phải đồng ý.

Chỉ là vừa hay bên dự án của họ cũng đang thiếu người, lĩnh vực chuyên môn của người mới này cũng phù hợp với dự án khóa thông minh.

“Giáo sư Vương cảm thấy ổn là được, công tác chuẩn bị cho dự án cũng sắp hoàn thành, khi nào thì chúng ta bắt đầu tiến hành thí nghiệm?”

Đối với dự án khóa thông minh này, Tô Trà cũng không quá lo lắng.

Bởi vì người phụ trách chính là Vương Vinh Bình nên những giai đoạn đầu đều là do ông ấy chuẩn bị.

Nói cách khác, sau khi chính thức tiến vào thí nghiệm, Tô Trà có thể sẽ rất bận rộn.

Còn đối với người mới sắp tới, Tô Trà cũng không để ý quá nhiều.

"Khoảng hai ngày nữa mới bắt đầu, vừa lúc được hoãn hai ngày nên bên phía máy tính của em sẽ bớt bận được một chút. Đến lúc đó em phải lo lắng về chuyện của dự án khóa thông minh, hai dự án chạy cùng lúc như thế này em có thời gian ra ngoài ăn cơm cùng người kia không đấy?"

Chủ đề nói chuyện quay trở lại vấn đề cá nhân của Tô Trà .

"Cái này không phiền giáo sư lo lắng, giáo sư vẫn nên quan tâm bản thân ngài một chút đi. Đã bao lâu rồi giáo sư chưa về nhà nhỉ." Tô Trà mỉm cười trả lời.

Chờ Tô Trà hoàn thành công việc của mình, lúc cô có thời gian để liên lạc với Phó Hành Khanh thì đã là hai giờ.

Lấy điện thoại di động của Trương Huy, Tô Trà bấm số, sau một lúc điện thoại được kết nối.

"Xin chào, tôi là Phó Hành Khanh."

"Tôi là Tô Trà, vừa rồi tôi nghe Trương Huy nói anh đã trở lại. Xin lỗi, lúc nãy tôi bận nên bây giờ mới liên lạc với anh được." Tô Trà nói với giọng điệu áy náy.

"Không sao. Em ăn trưa chưa?" Phó Hành Khanh hỏi, anh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường. Kim giờ đã chỉ số hai.

"Tôi đã ăn rồi, vừa từ căng tin ra." Tô Trà mỉm cười trả lời.

"Vậy buổi tối em có rảnh không? Để tôi mời em ăn cơm."

"Ngại quá, chỉ sợ là không có thời gian. Thời gian nghỉ ngơi của tôi ở buổi chưa tới một tiếng đồng hồ, để lần sau đi, lần sau tôi mời anh ăn."

"Em chỉ có một giờ để nghỉ ngơi? Khoảng mấy giờ?"

"Hả?" Nghe thấy câu hỏi đột ngột của Phó Hành Khanh, Tô Trà ngạc nhiên một hồi mới mở miệng trả lời: "Có lẽ khoảng tầm năm đến sáu giờ. Sao vậy?"

"Không có gì. Em có muốn ăn món nào không?"

Lời nói rõ ràng như vậy, Tô Trà hiểu được ý định của Phó Hành Khanh ngay lập tức. Khóe môi cô cong lên lộ ra một tia nghi ngờ, trong mắt hiện lên ý cười, mở miệng hỏi: "Anh muốn qua đây hả?"

"Có bất tiện không?"

Cách màn hình điện thoại, Tô Trà dần thấy ngứa tai vì giọng nói có hơi khàn khàn nhưng đầy nam tính kia của anh.

"Không có, tôi ăn gì cũng được." Tô Trà cũng không thích vòng vo. Nếu cô quyết định thuận theo tự nhiên, vậy ngay lúc bản thân đang không có thời gian, Phó Hành Khanh muốn đến tìm cô, cô cũng sẽ không từ chối.

Huống chi Phó Hành Khanh có thể làm tới bước này, trong lòng Tô Trà không thể nói là không hề có cảm giác gì được.

Việc một người đàn ông có thích bạn hay không không phụ thuộc vào những lời ngọt ngào anh ta đã nói mà là xem những gì anh ta đã làm cho bạn.

Đột nhiên Tô Trà thấy câu nói này rất có lý.

Phó Hành Khanh có thể không ăn nói ngọt ngào như những người đàn ông biết dỗ dành đó nhưng anh không bao giờ keo kiệt trong hành động.

"Năm giờ tôi sẽ đến đó."

"Được, vậy tôi sẽ đợi anh ở lối vào." Tô Trà đáp.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 461: Chương 461



Sở dĩ Tô Trà nói vậy là vì Viện nghiên cứu khoa học không phải nơi tùy tiện là có thể đi vào.

Phó Hành Khanh cũng vậy, quân đội và viện nghiên cứu không cùng lĩnh vực nên nếu anh muốn đi vào phải cần cô ra đón.

Trong phòng khách, Phó Hành Khanh cúp điện thoại.

Anh vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của bà nội nhìn qua.

"Làm sao vậy? Lát nữa cháu phải đi ra ngoài sao?" Bà cụ đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi.

"Vâng, bà nội. Con ra ngoài mua ít đồ ăn về."

"Đi, đi, nhanh lên." Bà cụ vẫy tay, nói được một nửa nhưng đổi ý: "Không được, để bà đi cùng cháu, Tô Trà thích ăn cái gì? Cháu nói cho bà nghe một chút, bà giúp cháu nghĩ thực đơn."

Trong khi nói chuyện bà cụ còn đứng dậy như thể chuẩn bị ra ngoài với Phó Hành Khanh.

"Không cần đâu bà nội. Cháu tự đi được."

"Không cần cái gì chứ, cháu muốn mua món gì. Bà nói cho cháu biết, mua đồ ăn cũng là một kỹ năng đó. Ôi chao, có nói cháu cũng không hiểu đâu, đi thôi, đi ra ngoài đi, vừa lúc cháu nói cho bà biết Tô Trà thích ăn cái gì."

Nhìn thấy sự nhiệt tình của bà mình, cuối cùng Phó Hành Khanh cũng đã để bà cụ đi cùng.

Một già một trẻ vừa đi vừa nói chuyện.

"Tô Trà thích ăn thịt, cô ấy không kén ăn, món nào ngon đều thích."

"Ôi thích ăn thịt cũng tốt. Cô bé đó quá gầy, ăn nhiều thịt để tăng cân trông sẽ đẹp hơn. Ngoài ra cháu nó có ăn kiêng gì?"

"Không có, cô ấy đều ăn cả."

"Được, được, nếu không kén ăn vậy lát nữa cháu mua cá đi. Lúc trước bà nghe Kiều Kiều nói Trà Trà thích ăn cá kho, xíu nữa về cháu làm mang cho cô ấy đi."

"Vâng."

Bà cụ dẫn Phó Hành Khanh đến chợ bán thức ăn gần nhất. Họ mất một giờ mới mua được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trước khi về nhà.

Về đến nhà, Phó Hành Khanh đi thẳng vào bếp để chuẩn bị. Bà cụ muốn giúp đỡ nhưng bị Phó Hành Khanh từ chối.

Hơn một giờ sau, anh mang theo hộp cơm đi ra khỏi bếp.

Lúc này cũng đã gần đến giờ đi, Phó Hành Khanh ước tính rằng mình có thể đến đó trước năm giờ.

Phó Hành Khanh xách theo mấy hộp cơm trưa, trước khi rời đi còn nói với bà nội ở trong phòng khách: "Bà nội, cháu có để lại một ít thức ăn ở trong bếp, tối nay bà không cần nấu đâu."

"Bà biết, đi nhanh lên đi. Nếu như còn lằng nhằng nữa Tô Trà sẽ đói đấy." Bà cụ đuổi anh đi.

Vài phút sau, Phó Hành Khanh lái xe ra ngoài.

Mất bốn mươi phút để đi trên đường, năm giờ kém mười Phó Hành Khanh đã đến lối vào của viện nghiên cứu.

Ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn lướt qua cửa ra vào nhưng anh lại không nhìn thấy bóng dáng của Tô Trà nên anh ngồi trong xe đợi.

Năm giờ năm phút, Phó Hành Khanh nhìn thấy bóng dáng cô đang chạy về phía mình.

Hộc hộc hộc, Tô Trà thở hổn hển đứng ở cửa ra vào.

Khi ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn một cái đã thấy Phó Hành Khanh đang ngồi trong xe cách đó không xa.

Vừa ra khỏi phòng thí nghiệm là cô đã chạy ra ngoài ngay lập tức.

Sau đó, cô nhấc chân đi về phía anh.

Khi Tô Trà đi về phía Phó Hành Khanh, anh ngồi trong xe cũng nhìn thấy cô đang chạy về phía mình nên đã mở cửa xuống xe ngay lập tức.

Phó Hành Khanh nhìn chằm chằm vào Tô Trà đang chạy đến trước mặt mình.

Đã mấy tháng không gặp nhau nhưng cô vẫn không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy.

Trong thời gian họ không gặp nhau, anh thường nghĩ đến khuôn mặt và lúm đồng tiền nhỏ khi cười rộ lên của cô.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Hành Khanh, Tô Trà bối rối đưa tay lên chạm vào mặt mình.

Sau đó, cô hỏi thẳng: “Quầng thâm mắt của tôi có phải rất nghiêm trọng không?”

Gần đây Tô Trà thức khuya. Phó Hành Khanh cứ nhìn chằm chằm cô chắc là do quầng thâm dưới mắt cô quá nổi bật chăng?

Nghe Tô Trà nói như vậy, Phó Hành Khanh sửng sốt một chút, sau đó trầm giọng nói: "Có một chút, gần đây em thức khuya sao?"

“Gần đây tôi hơi bận, chúng ta đi vào thôi." Tô Trà mỉm cười nói, ánh mắt cô rơi vào hộp cơm Phó Hành Khanh đang mang theo.

Nghĩ đến kỹ năng nấu nướng của Phó Hành Khanh, cô chỉ muốn thưởng thức món ngon càng sớm càng tốt.

"Được." Phó Hành Khanh đáp.

Hai người đi cùng nhau nói vài câu rồi làm thủ tục đăng ký tại văn phòng an ninh, sau đó tiếp tục bước vào bên trong.

Trương Huy đi phía sau hai người họ, cho dù thế anh ấy cũng cảm thấy bản thân mình có hơi dư thừa.

Hầy, nhìn hai người trước mặt, trong lòng Trương Huy cũng bất đắc dĩ.

Hai người ở phía trước vẫn đang nói chuyện với nhau, hoàn toàn là Phó Hành Khanh hỏi Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.

Đi được một lúc, anh nhận thấy cô có vẻ hơi lơ đãng.

Anh khẽ quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Tô Trà.

Sau đó Phó Hành Khanh phát hiện ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm vào tay anh.

Rũ mắt xuống, anh liếc mắt nhìn thấy hộp đựng cơm mình đang cầm trên tay. Phó Hành Khanh bỗng dưng bật cười.

Cô đang nhìn vào hộp cơm trưa!

Điều đó có nghĩa là Tô Trà vẫn thích đồ ăn anh làm?

Tô Trà hoàn toàn không biết rằng nhân cách "chuyên gia ẩm thực" của mình đã bị lộ, cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào hộp cơm trưa trên tay Phó Hành Khanh.

Cá kho, ôi, mùi thơm quá.

Đừng hỏi tại sao Tô Trà biết bên trong có cá kho. Hương thơm ngào ngạt đã vẫy gọi sự háu ăn bên trong cô.

Nhìn tới nhìn lui, tầm mắt của Tô Trà dần dần di chuyển lên trên, tình cờ dừng ở tay người đàn ông.

Trước đây cô không phát hiện ra nhưng bây giờ nhìn thấy rồi, Tô Trà cảm thấy bàn tay của Phó Hành Khanh trông khá đẹp.

Ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, hơn nữa bàn tay anh cũng rất to. Nhìn bằng mắt thì lớn hơn so với tay cô rất nhiều.

Chỉ cần nhìn vào bàn tay cũng có thể nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.

Tay của đàn ông và phụ nữ khác nhau. Bàn tay của phụ nữ mềm mại và thanh tú, trong khi bàn tay của đàn ông rộng và thon dài hơn.

Nhưng trong mắt người sành ăn như Tô Trà, ngay cả những bàn tay hấp dẫn cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn.

Cho nên ánh mắt cô dừng lại trên tay Phó Hành Khanh thêm một lúc trước khi quay trở lại hộp cơm đầy thức ăn ngon.

Nhận thấy Tô Trà đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hộp cơm trưa. Phó Hành Khanh không nói câu nào, chỉ vẫn luôn nhìn trộm cô.

Cô đang nhìn hộp cơm, còn anh thì đang nhìn cô.

Khung cảnh này không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mà ngược lại, trông có vẻ rất hài hòa.

Vài phút sau, Tô Trà dẫn Phó Hành Khanh đến một nơi có thể xem như khu nghỉ ngơi.

Ở đây rất yên tĩnh, hầu hết mọi người trong viện nghiên cứu đều ở trong phòng thí nghiệm hoặc là nhà ăn, những người có thể tới đây gần như không có.

Mọi người trong viện nghiên cứu đều là một đám cuồng công việc. Ngoại trừ căng tin hoặc phòng thí nghiệm ra. Hầu như không có ai đến đây để đi dạo.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 462: Chương 462



Hơn nữa cũng không còn nơi nào khác, đành hết cách, Tô Trà không được sắp xếp văn phòng riêng trong viện nghiên cứu. Thật ra cô chỉ được sắp xếp một phòng ký túc xá, nhưng dẫn Phó Hành Khanh đến ký túc xá để ăn, nghĩ như thế nào đều không thích hợp.

Hơn nữa, nếu ăn trong ký túc xá sẽ khiến chăn bị ám mùi thức ăn, Tô Trà không thích việc này.

Cả hai ngồi trên ghế nghỉ, Tô Trà và Phó Hành Khanh đặt vài hộp cơm ở giữa họ. Vừa rồi anh đã mở chúng ra.

Quả nhiên, có món cá kho mà Tô Trà hằng mong đợi, còn có sườn non hấp và một phần canh ngô hầm xương.

Tô Trà chưa ăn nhưng chỉ ngửi mùi cô lại càng đói bụng.

Mùi thơm của thức ăn tràn ngập không gian, không đợi Tô Trà hành động, Phó Hành Khanh đã đưa cho cô một đôi đũa.

Đây chắc hẳn là một người đàn ông rất ân cần và chu đáo có phải không.

Tô Trà nhận lấy chiếc đũa rồi ngước lên mỉm cười với Phó Hành Khanh. Cô nói một câu: “Cảm ơn."

"Ăn đi. Nếu em thích lần sau tôi sẽ nấu cho em ăn tiếp." Đôi mắt của Phó Hành Khanh mang theo một chút ý cười.

Thấy Tô Trà vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy sung sướng. Mặc dù Tô Trà không nói thích anh nhưng Phó Hành Khanh nghĩ rằng Tô Trà có thể thích đồ ăn anh làm là đã rất tốt rồi.

Được nấu cho cô ăn khiến anh có cảm giác thành tựu không thể giải thích được.

Ở một nơi bí mật, hệ thống đang lặng lẽ quan sát cô cúi đầu ăn cái gì đó, sau đó nó chú ý đến vẻ mặt nuông chiều khi lén lút nhìn Tô Trà của Phó Hành Khanh.

Hình ảnh này, hệ thống cảm thấy như thế nào mà... Bị ép ăn quá nhiều cơm chó!

Kỹ năng nấu ăn của Phó Hành Khanh thật sự rất xuất sắc. Một khi bắt đầu ăn cô đã không thể ngừng được, vùi đầu vào ăn ăn ăn, thậm chí còn không thèm liếc nhìn người đàn ông cũng hấp dẫn không kém đang ngồi cạnh mình kia.

Giờ phút này, trong mắt người sành ăn như Tô Trà, chỉ có thức ăn ngon, không có người đàn ông nào cả.

Đồ ăn ngon cũng đã được cô ăn sạch.

Cuối cùng khi Tô Trà ngừng ăn, tất cả các hộp cơm đều trống rỗng.

Nhìn thấy cô có vẻ mặt rất thỏa mãn, nụ cười trên khuôn mặt của Phó Hành Khanh càng rạng rỡ hơn.

Để tránh Tô Trà bị no căng, Phó Hành Khanh chỉ mang đến những phần nhỏ, vừa đủ cho cô.

Dù sao anh cũng đã từng ăn cơm cùng cô vài lần nên có thể biết được lượng thức ăn của cô.

Sau khi thưởng thức bữa ăn một cách ngon lành, Tô Trà không nhịn được đưa tay xoa xoa bụng, nhìn những hộp cơm đã trống rỗng. Cô mới muộn màng nhận ra.

Ờm, cô có nên rụt rè không?

Bình thường cô nhìn thấy những cô gái khác khi ăn họ rất chú ý về hình tượng của họ. Vừa rồi có phải cô quá vô tư không?

Nhưng Tô Trà nhanh chóng gạt bỏ mọi ý nghĩ phải biết rụt rè đi.

Mấy cái rụt rè gì đấy hoàn toàn không có nghĩa lý gì khi đứng trước những món ăn ngon.

Trong khi Tô Trà đang mải mê suy nghĩ, Phó Hành Khanh đã nhanh chóng thu dọn các hộp cơm trưa.

Làm xong việc, anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn mặt cô.

Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Tô Trà, Phó Hành Khanh hơi cau mày, thấp giọng nói: "Em phải chú ý nghỉ ngơi."

"Ừ, tôi biết, gần đây tôi rất bận nhưng khoảng thời gian trước kia khá rảnh rỗi. Đúng rồi, lần này anh được nghỉ phép mấy ngày?" Tô Trà nhanh chóng nhớ ra, tinh nghịch chớp mắt vài lần, hỏi lại một câu.

"Ba ngày."

"Ồ, vậy trong ba ngày nghỉ phép của anh, tôi sẽ sắp xếp thời gian rảnh để dùng bữa với anh."

"Được, tối nay em có về nhà không?"

"Không về, có lẽ tôi sẽ bận đến khuya. Tôi sống trong ký túc xá ở đây."

Tô Trà nói xong câu này, cô bắt đầu thư giãn, tâm trí cô cũng dẫn rã rời.

Không xong, vì đã ăn uống no đủ và rất thỏa mãn nên... cô buồn ngủ.

Mấy ngày nay Tô Trà ngủ không ngon vì thức khuya. Bây giờ được ăn ngon nên cảm thấy thoải mái, cô lại buồn ngủ.

Không khống chế được, Tô Trà đưa tay lên che miệng ngáp một hơi dài.

Phó Hành Khanh ở bên cạnh nhìn thấy hành động của cô, ánh mắt liếc nhìn quầng thâm mắt trên mặt cô. Sau đó hỏi: “Buồn ngủ sao?”

“Ừ, buồn ngủ.” Tô Trà gật đầu.

Phó Hành Khanh nhìn đồng hồ trên tay, năm giờ hai mươi lăm.

“Hay em tựa vào ghế rồi ngủ một lúc đi, bây giờ là năm giờ hai mươi lăm, nửa tiếng nữa tôi sẽ đánh thức em dậy.” Phó Hành Khanh mở lời.

Nghe những lời của anh, Tô Trà cân nhắc trong ba giây rồi đồng ý.

"Anh đừng quên đánh thức tôi nha." Tô Trà buồn ngủ nên giọng nói cũng mềm mại, mang theo một hơi mỏng manh.

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, yết hầu của Phó Hành Khanh hơi động đậy, anh đáp lại bằng giọng khàn khàn: "Ừ, tôi sẽ nhớ."

Không lâu sau, Tô Trà dựa vào ghế và ngủ thiếp đi ...

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lay nhẹ một lọn tóc lòa xòa trên má Tô Trà. Dưới ánh nắng mặt trời, làn da của cô càng thêm trắng nõn, hàng mi dài dày hơi cong lại càng khiến cô trông xinh đẹp hơn.

Nhìn thấy người bên cạnh ngủ say, Phó Hành Khanh điều chỉnh vị trí của mình và nhích lại gần hơn một chút. Nghe tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của cô, môi anh cong lên, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Năm tháng êm đềm... Cảnh đẹp làm sao.

Hệ thống thấy hình ảnh tốt đẹp này, trong lòng nó chỉ có một suy nghĩ: Người đàn ông Phó Hành Khanh này là một chuyên gia nuôi lợn sao?

Mới vừa cho ăn đã khiến cô ngủ luôn. Làm tốt lắm!

Người chăm sóc chuyên nghiệp, tặng cho anh một ngón cái!

Còn người kia, cho ăn là ăn, kêu ngủ là ngủ, tâm tư thật là nhỏ...

Hai người, là một cặp đôi hoàn hảo!

...

Hành lang phòng thí nghiệm.

"Tiểu Lưu, em có nhìn thấy Tô Trà không?" Vương Vinh Bình vừa mới từ nhà ăn trở lại phòng thí nghiệm, nhưng ông ấy lại không thấy cô. Điều này khiến Vương Vinh Bình khá ngạc nhiên.

Trước đó, Tô Trà đã vội vã chạy ra ngoài vào khoảng năm giờ, Vương Vinh Bình còn nghĩ rằng Tô Trà đang vội vàng đến nhà ăn để ăn. Nhưng khi ông ấy đến nhà ăn hoàn toàn không nhìn thấy cô đâu.

Trong khi đó, Tiểu Lưu, người vô tình được hỏi đến cũng tỏ ra bối rối khi nghe câu hỏi của giáo sư Vương Vinh Bình. Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng Tiểu Lưu mới mở miệng nói: "Em cũng không biết, Tô Trà không đi cùng giáo sư ra nhà ăn sao?"

Mọi người trong viện nghiên cứu đều biết rằng cô và giáo sư là những người nghiện tăng ca. Lúc trước họ thức đêm tăng ca còn bị viện trưởng Cốc bắt gặp rất nhiều lần. Toàn bộ viện nghiên cứu khoa học đều biết về chuyện này.

Mặc dù mọi người đều rất hâm mộ họ nhưng bây giờ ai lại không muốn tham gia nhóm dự án của Tô Trà chứ. Ngặt nỗi tổ dự án của nhóm cô đã đủ người nên giờ bọn họ có muốn vào Tô Trà cũng từ chối.

Trước đó họ đăng ký dự án máy tính điện tử có nhiều người đã nghe tin và xung phong tiến cử bản thân. Nhưng chỉ có một vài người là có thể vào. Lúc đấy Tô Trà đã đứng ra để tự chọn người, nếu không được cô chọn sẽ không vào được.

Sau khi nghe những lời của Tiểu Lưu, Vương Vinh Bình trở nên khó chịu. Bình thường Tô Trà sẽ đi cùng ông ấy đến nhà ăn, nhưng hôm nay thì không.

"Thôi bỏ đi. Em cứ làm việc của mình đi. Tôi đoán rằng lát nữa em ấy sẽ quay lại làm việc thôi." Vương Vinh Bình mỉm cười nói với Tiểu Lưu.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 463: Chương 463



Dựa trên sự hiểu biết của ông ấy về Tô Trà, cô tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ tiến độ công việc của mình.

Vương Vinh Bình cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ bốn mươi, chắc vài phút nữa cô sẽ về.

Hóa ra, giáo sư đã đúng.

Ở phía bên kia, trên ghế nghỉ.

Phó Hành Khanh nhìn đồng hồ thấy đã gần đến năm giờ năm mươi. Anh nghiêng đầu nhìn về phía người còn đang ngủ say ở bên cạnh, sau khi do dự một hồi mới nhẹ nhàng lay cánh tay của cô.

"Tô Trà, dậy đi."

Tô Trà đang ngủ cảm nhận được cánh tay của mình bị đẩy thì mơ mơ màng màng mở mắt ra. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô vô tình bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và đẹp đẽ của Phó Hành Khanh.

Khoảng cách của hai người rất gần nhau, gần đến mức đủ để Tô Trà có thể đếm từng sợi lông mi của anh.

Vào lúc đó cô mới giật mình nhận ra lông mi của Phó Hành Khanh hấp dẫn như thế nào. Dài và cong. Lông mi đẹp như vậy lại thuộc về một người đàn ông, thật đúng là khiến người khác phải ghen tị.

"Em đang nhìn gì đó?"

Một giọng nói nam tính trầm khàn vang lên bên tai cô, nghe thật dễ chịu.

Nghe thấy câu hỏi của anh, Tô Trà bất giác thốt lên: "Tôi đang nhìn anh đó. Lông mi của anh dài quá."

Nghe câu trả lời của đối phương, Phó Hành Khanh bị trạng thái lơ mơ của cô chọc cho cười. Một tiếng cười khẽ thoát ra khỏi cổ họng anh, đôi mắt thâm thúy của anh như có một nụ cười đang nở rộ.

“Bây giờ là năm giờ năm mươi hai phút.” Phó Hành Khanh nhắc nhở một câu.

Ngay khi nghe thấy thời gian, Tô Trà tỉnh ngay trong nháy mắt. Cô không còn thời gian để đánh giá vẻ điển trai của anh nữa. Tô Trà vội vàng đứng dậy khỏi ghế nghỉ, giơ tay xoa mặt cho tỉnh táo. Sau đó, cô ném một câu cho Phó Hành Khanh vẫn đang ngồi bên cạnh: "Tôi đang muộn nên tôi không kịp để tiễn anh ra ngoài, lát nữa anh có thể tự đi, tôi đến phòng thí nghiệm trước. Cứ vậy nhé, có thời gian tôi mời anh một bữa."

Nói xong, Tô Trà vội vã đi về phía phòng thí nghiệm.

Phó Hành Khanh cũng đứng dậy, nhìn hành động gấp gáp của cô, trong lòng anh không khỏi thở dài. Haiz, quả nhiên trong lòng cô công việc vẫn là quan trọng nhất.

Lúc này Tô Trà đã rời đi, Phó Hành Khanh cũng cầm hộp cơm trưa lên chuẩn bị trở về.

Phó Hành Khanh đã trở lại, sự xuất hiện ở viện nghiên cứu của anh lớn như vậy nên sẽ có người chú ý đến. Dù sao lúc nãy anh đi vào cùng với Tô Trà lúc mọi người đang ở phòng thí nghiệm hoặc nhà ăn. Bây giờ mọi người đang đổ xô đến phòng thí nghiệm đều sẽ nhìn thấy Phó Hành Khanh cầm một hộp cơm trưa trên tay.

Trong viện nghiên cứu mọi người đều biết nhau nên sự xuất hiện đột ngột của một người lạ mắt như Phó Hành Khanh thì việc thu hút sự chú ý của người khác cũng là chuyện bình thường.

Trước ánh mắt của những người khác, vẻ mặt Phó Hành Khanh vẫn bình tĩnh tiếp tục sải bước ra ngoài.

Mà trong phòng thí nghiệm, Vương Vinh Bình nhìn thấy Tô Trà đang vội vã quay trở về cũng tò mò vừa rồi cô đi đâu. Tô Trà vừa tới cửa ông ấy đã cất tiếng hỏi: "Tô Trà, vừa nãy tôi không thấy em ở nhà ăn, em ở đâu đấy? Trước năm giờ em đã chạy đi, bây giờ mới trở lại, cả khoảng thời gian đó tôi cũng không thấy em đâu."

“Em có việc riêng, giáo sư Vương tìm em có việc gì ạ?" Tô Trà mỉm cười trả lời.

Cô tiến lên vài bước đứng bên cạnh giáo sư Vương Vinh Bình, ánh mắt liếc nhìn đống linh kiện trên tay ông ấy. Cô hỏi: “Giáo sư đã đến phòng thí nghiệm một lúc rồi sao?"

“Chứ còn gì nữa. Tôi vừa từ nhà ăn trở về là đã muốn gặp em nhưng lại tìm không thấy cho nên chỉ đi một mình. Đúng rồi, em còn chưa có nói cho tôi biết, vừa rồi em đi đâu, rốt cuộc em làm gì?" Vương Vinh Bình không để Tô Trà đánh trống lảng sang chuyện khác. Ông ấy liếc nhìn cô một cái, ý bảo đừng ỷ ông ấy già rồi cho rằng trí nhớ ông ấy kém.

Nhìn ánh mắt của giáo sư Vương, Tô Trà thoải mái cười nói: "Vừa rồi có một người bạn tìm em, cho nên em không đến nhà ăn."

Vương Vinh Bình nghe thấy những lời của Tô Trà, ông ấy biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra. Vương Vinh Bình nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua Tô Trà nhận được nên bắt đầu trêu chọc nhìn cô. Ông ấy hỏi: "Người yêu à?"

"Tạm thời vẫn chưa phải." Đối mặt với sự trêu chọc của Vương Vinh Bình, Tô Trà bình tĩnh trả lời câu hỏi mà không hề đỏ mặt hay chột dạ.

Từ “tạm thời” này có hơi tế nhị. Vương Vinh Bình đã già nhưng vẫn có chút sáng suốt, ông ấy hỏi: "Tạm thời thì không, nhưng tương lai có thể à? Tô Trà, nhìn không ra nha. Em bận rộn như vậy vẫn có thời gian để tìm đối tượng à. Người trẻ tuổi thật lợi hại."

"Hahaha, cũng thường thôi ạ." Tô Trà khiêm tốn trả lời.

Tô Trà và Vương Vinh Bình, một già một trẻ trò chuyện với nhau trong khi các thành viên khác của phòng thí nghiệm đều nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Mặc dù bọn họ đang làm công việc của riêng mình nhưng công việc cũng không ảnh hưởng đến đôi tai vẫn dỏng lên nghe của bọn họ.

Mọi người đều trở nên tò mò khi nghe tin về đối tượng của Tô Trà. Rốt cuộc kiểu đàn ông nào mới có thể khiến Tô Trà thích vậy?

Trước đây, giáo sư Ngô còn giới thiệu con trai mình với Tô Trà. Vài người trong số họ biết con trai của giáo sư Ngô, chàng trai đó trông tuấn tú và lịch sự, ôn tồn lễ độ, tính cách cũng tốt.

Nhưng Tô Trà đã từ chối anh ta trong khi chưa hề thấy mặt, cô nói rằng tạm thời không cân nhắc những vấn đề cá nhân. Song mới có bao lâu đâu mà cô đã có đối tượng “tạm thời” rồi.

Hơn nữa, gần đây Tô Trà bận rộn đến mức chân không chạm đất. Cô lấy đâu ra thời gian để tập trung vào đối tượng của mình?

Họ rất tò mò, nhưng họ tò mò thì Tô Trà đã bắt đầu mải mê với công việc của mình, không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện.

Mặt khác, Phó Hành Khanh lái xe cũng về tới đại viện.

Anh cầm hộp cơm mở cửa bước xuống xe.

Trùng hợp thay, anh đi được vài bước vừa hay gặp phải Tần Mạt đang chuẩn bị ra ngoài.

Tần Mạt cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Phó Hành Khanh. Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua Phó Hành Khanh rồi dừng lại ở hộp cơm anh mang theo, dường như đoán được điều gì đó. Khóe miệng Tần Mạt hiện lên một nụ cười trêu chọc.

"Ồ, cậu vừa trở về sau khi làm một người chồng tốt đấy à. Chậc chậc chậc, trở về cũng không liên lạc với anh em, trọng sắc khinh bạn đấy hả?" Dường như cảm thấy không đủ, Tần Mạt vẫn tiếp tục nói: "Tôi từng nghe người ta nói có người yêu sẽ làm người đó thay đổi. Lúc trước tôi cò không tin, bây giờ thì tin rồi."

"Biến đi, không phải cậu đang muốn ra ngoài sao? Nhanh nhanh cút đi." Phó Hành Khanh tức giận đáp trả một câu, sau đó tính không để ý đến Tần Mạt nữa. Đôi chân dài của anh đi nhanh về phía trước.

Nhưng mới đi được một bước, Tần Mạt cũng đã tung ta tung tăng đi theo anh. Anh ta giơ tay vỗ nhẹ bả vai Phó Hành Khanh, cà lơ phất phơ nói: "Chuyện nào có thể quan trọng hơn chuyện chung thân đại sự của anh em hả? Nào, nói tôi nghe xem, tiến triển tới bước nào rồi?”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 464: Chương 464



“Cút giùm, có gì để nói chứ, cậu mau mau đi lo việc của cậu đi.” Phó Hành Khanh tặng cho Tần Mạt một cái liếc mắt.

“Tôi còn chưa vội thì cậu vội thay tôi làm gì, định ra ngoài ăn cơm mà gặp phải cậu đấy chứ, đi chung không? Đúng rồi, cậu và Tô Trà đã xác nhận mối quan hệ của mình chưa? Nếu đã xác nhận thì dành thời gian mời khách ăn mừng luôn một thể, sẵn giới thiệu lại cho tôi biết một chút. Nói thế nào cũng là đối tượng của cậu, ít ra anh em của cậu cũng có thể đặc biệt chú ý đến cô ấy một chút khi cậu không có ở Bắc Kinh, cậu nói xem đúng không? ”

“Cô ấy không cần mấy cậu chú ý đến.”

"Được rồi, được rồi, cô ấy không cần bọn tôi chú ý, chỉ cần cậu chú ý thôi chứ gì, tôi hiểu, tôi hiểu." Tần Mạt trả lời một câu, sau đó anh ta lại tiếp tục nói: "Vậy lát nữa cậu có đến ăn cơm không? Trầm Trang cũng ở đấy. Đúng rồi, Diệp Tòng Dung cũng sắp kết hôn. Mẹ của cậu ấy không thích người cậu ấy đưa về nhà trước kia. Bà ấy còn nói não Diệp Tòng Dung bị úng nước mới tìm được một người như vậy."

Nhắc đến chuyện của Diệp Tòng Dung, Tần Mạt không nhịn được lải nhải mấy câu. Gần đây đại viện nhà họ Diệp rất náo nhiệt. Mẹ của Diệp Tòng Dung không thích người bạn đời của anh ấy, nói gì mà môn không đăng hộ không đối. Nhưng Diệp Tòng Dung lại rất yêu người này, anh ấy có c.h.ế.t cũng muốn kết hôn với cô ấy nên nhà họ Diệp đành hết cách.

Gần đây, nhà họ Diệp vì chuyện của Diệp Tòng Dung làm ầm ĩ cả lên nhưng mẹ anh ấy vẫn không thể thay đổi quyết định của con trai mình. Việc Diệp Tòng Dung sắp kết hôn là việc vô cùng gay gắt.

Đúng là trong những gia đình như của họ, nhiều người lớn tuổi thường sẽ xem xét chuyện môn đăng hộ đối. Thế hệ cũ có quan điểm riêng của họ, thế hệ trẻ cũng có quan điểm riêng của mình. Ngày nay đang khuyến khích hướng đến yêu đương tự do, giới trẻ đều thích việc này.

Về vấn đề như môn đăng hộ đối, thật ra ai cũng có lý do của mình. Đôi khi nó cần được xem xét nhưng đôi khi nó lại phụ thuộc vào hoàn cảnh. Lấy Tô Trà làm ví dụ, mặc dù gốc gác của cô là xuất thân từ một vùng thôn quê nhưng cô lại có bản lĩnh của riêng mình. Không đề cập đến công việc của Tô Trà, chỉ riêng số tiền cô kiếm được khi đi theo Trầm Trang cũng đủ để phù hợp với địa vị xã hội của Phó Hành Khanh.

Hơn nữa, nói về phong độ của Tô Trà ngay cả trong đại viện này cũng không ai sánh kịp.

Nói đến việc tìm bạn đời, vẫn là Phó Hành Khanh có con mắt tinh tường khi anh đã tìm được một người như Tô Trà.

Chủ đề này cứ kéo dài tới khi chuyển hướng sang Tô Trà. Nghe thấy Tần Mạt đề cập đến Tô Trà, Phó Hành Khanh không muốn nói về chủ đề này nên hỏi: "Chút nữa chúng ta sẽ tụ tập ở đâu?"

"Hả, tại nhà hàng của tôi." Tần Mạt trả lời.

Anh ta đang định tiếp tục chủ đề trước đó thì Phó Hành Khanh lại nói.

"Để tôi về nhà thu dọn đồ đạc trước, lát nữa chúng ta đi với nhau, nhà hàng của cậu gần đây làm ăn thế nào?" Phó Hành Khanh hỏi.

"Khá tốt, tôi đoán rằng tôi tự nuôi sống bản thân mình cũng không thành vấn đề." Tần Mạt cười hì hì đáp.

"Có thể nuôi sống chính mình là được, lúc trước tôi nghe nói cậu muốn làm ăn cùng với Trầm Trang nhỉ. Thế nào, định làm cái gì?" Phó Hành Khanh hỏi thêm một câu.

"Chỉ là đầu tư. Tôi có một số cổ phần nhỏ, nhưng phần chính vẫn là Trầm Trang và Tô Trà. Lúc trước họ đã kiếm được khá nhiều tiền với thứ đồ điện đó, tôi nghe nói họ đã đầu tư tất cả. Này, Phó Hành Khanh, cậu nói xem tuổi của cô gái Tô Trà này cũng không lớn, nhưng lá gan cô ấy rất lớn đó nha. Cô ấy nói đầu tư là sẽ đầu tư, không hề sợ lỗ vốn luôn."

Tần Mạt thật sự ngưỡng mộ Tô Trà trong vấn đề này. Cô không hề ngần ngại đem tất cả số tiền quăng đi chỉ trong nháy mắt, đúng là hào phóng.

Người ta nói thường thì phụ nữ sẽ rất dây dưa, không dứt khoát vì sợ sẽ gặp bất lợi. Nhưng Tô Trà làm chuyện này ngay cả mấy ông lớn đều không so được.

“Cậu thân với Tô Trà à?"

Nghe thấy Phó Hành Khanh đột nhiên hỏi câu này, Tần Mạt hơi sửng sốt. Anh ta ngẩng đầu lên bắt gặp vẻ mặt cau mày của Phó Hành Khanh, phải mất một lúc anh ta mới phản ứng lại.

Không phải đâu!

Anh em kiểu gì đây, mới nhắc đến hai câu đã không vui rồi hả?

"Phó Hành Khanh, nhà cậu là nhà xưởng sản xuất giấm à? Xì, bảo sao tôi ngửi thấy mùi chua, cậu ghen à?" Tần Mạt trêu chọc vài câu, sẵn tiện giơ tay vỗ bả vai anh em mình, tiếp tục nói: "Yên tâm, yên tâm. Tôi chắc chắn không có bất kỳ tình cảm nào với Tô Trà. Tôi chỉ ngưỡng mộ sự quyết đoán của cô gái Tô Trà này thôi. Ngay cả đàn ông cũng không thể so sánh được. Cậu nhìn cậu kìa, còn nhíu mày cơ đấy. Không nhìn ra Phó Hành Khanh cậu cũng thích ghen đấy."

Người anh em, cậu đã thay đổi rồi.

Trước đây tình anh em là quan trọng nhất, nhưng bây giờ cậu thích một cô gái anh em cậu phải sang một bên đứng .

Quá đáng ghê, không dẫn theo người trọng sắc khinh bạn này nữa.

Phó Hành Khanh bị bại lộ cũng không hề ngại ngùng, ngược lại còn tiến thêm một bước, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tần Mạt một cái rồi nói: "Cậu cũng quá tự cao rồi đấy."

Quá tự tin rồi, còn dám đem Tô Trà ra để so sánh.

Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Phó Hành Khanh, Tần Mạt bỗng dưng cảm thấy không vui.

"Khoan đã, cái ánh mắt vừa rồi của cậu là sao vậy Phó Hành Khanh? Tự giải thích rõ ràng đi. Trong mắt cậu, tôi không xứng so với Tô Trà có phải không? Trước đây cậu không phải như vậy. Trước đây tôi ở trong lòng cậu..." Tần Mạt vừa nói vừa bắt đầu diễn tả, than thở rồi lại khóc lóc ỉ ôi.

Nhưng ngay cả khi không có nước mắt cũng giống như sấm đánh bên tai.

Nhìn thấy Tần Mạt như vậy, vẻ mặt Phó Hành Khanh trông có vẻ ghét bỏ, anh bước sang một bên, cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người. Anh tung đòn phản công, nói: "Tránh xa tôi ra chút. Da gà tôi đều nổi hết lên. Cậu có phải đàn ông không? Buồn nôn."

"Cậu dám ghét bỏ tôi!"

"Cút đi, cách xa tôi ra chút coi!"

Trên đường về, hai người vừa tiếp tục nói chuyện vừa đi về phía nhà của Phó Hành Khanh.

Về đến nhà, lúc Phó Hành Khanh vào cửa bà của anh đã ở đó rồi. Thấy cháu trai về, bà cụ vội hỏi: “Sao cháu về sớm thế?”.

"Cô ấy còn có việc. Đúng rồi bà à, lát nữa cháu với Tần Mạt sẽ ra ngoài ăn cơm."

"Cứ đi đi, vất vả lắm mới được về một chuyến, Tô Trà cũng bận rộn, cháu với đám Tần Mạt gặp nhau cũng khá tốt." Bà cụ xua tay nói.

Bà cụ từ trước tới nay đều mặc kệ chuyện của người trẻ tuổi. Phó Hành Khanh thích đi đâu thì đi, bà cụ cũng không quản. Yêu cầu duy nhất của bà cụ là Phó Hành Khanh phải đưa Tô Trà về nhà là được.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 465: Chương 465



Nhưng khi bà cụ liếc nhìn cháu trai rời đi, ngay sau đó nghe thấy giọng nói của Tần Mạt và anh nói chuyện bên ngoài.

Bà cụ cảm thấy việc Phó Hành Khanh đưa Tô Trà về nhà sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên, bà cảm thấy mừng vì sau hơn hai mươi năm nuôi một con lợn ở trong nhà, cuối cùng nó cũng chịu đi ăn cải trắng trên ruộng của người khác.

So với Phó Kiều Kiều, ít nhất Phó Hành Khanh cũng đã chịu suy nghĩ thấu đáo.

Bà cụ nghĩ về Phó Kiều Kiều, trong lòng cũng nhớ bé gái. Tính thử cũng đã nửa tháng kể từ lần cuối cô ấy về nhà, bà cụ không biết gần đây cháu mình đang bận bịu cái gì.

---

Bảy giờ, xe dừng trước cửa nhà hàng.

Cửa xe mở ra, Tần Mạt và Phó Hành Khanh từ trong xe bước ra, đi về phía nhà hàng.

Vì Tần Mạt là chủ nhà hàng nên bọn họ vừa bước vào, một người phục vụ đã đi tới, dẫn bọn họ đến một gian phòng riêng trên lầu hai.

Họ đi lên cầu thang rồi đến phòng riêng, nơi những người khác đã tập trung đầy đủ.

Một nhóm đàn ông với hai cô gái ở giữa, một trong số họ là bạn gái của Diệp Tòng Dung, cô gái còn lại đi cùng người khác tới đây.

Khi những người trong phòng riêng nhìn thấy Phó Hành Khanh phía sau Tần Mạt, họ đều rất ngạc nhiên.

Ây da, họ không nghe nói Phó Hành Khanh đã trở lại.

"Ôi chao, ha ha ha, không ngờ tới luôn, lúc nãy khi tôi rời đi tình cờ đụng phải Phó Hành Khanh nên thuận đường dẫn cậu ấy đi theo luôn." Muốn khuấy động không khí cũng chỉ có Tần Mạt có thể làm được, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn cà lơ phất phơ nên cũng đã quen. Tần Mạt nhìn quanh một vòng, tiếp tục nói: "Tối nay mọi người đừng khách sáo với tôi, cứ thưởng thức đồ ăn và đồ uống. Dù sao Diệp Tòng Dung cũng là người mời khách nên đừng khách sáo."

"Thôi đi thôi đi, cậu nói mấy lời này ai không biết còn tưởng cậu là người đãi bọn tôi cơ đấy." Một trong những người bạn của họ đứng dậy nói đùa và cười lớn. Sau đó, người ấy quay sang Diệp Tòng Dungnói: "Diệp Tòng Dung, cậu nói gì đi."

"Chỉ cần mọi người vui vẻ là được, tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương, kinh phí có hạn, nếu không đủ Tần Mạt xem xem có nể tình..." Diệp Tòng Dung tiếp lời bạn mình, cũng nói đùa.

"Đừng nghĩ tới điều đó, kinh doanh nhỏ, không cho nợ đâu." Tần Mạt giả bộ keo kiệt.

Họ đều ở cùng một đại viện nên mọi người đều biết nhau. Tần Mạt chỉ nói những câu này cho vui thôi.

Hôm nay cuối cùng cũng kéo được Phó Hành Khanh tới đây, vậy đành dốc hết sức rót rượu. Cậu một ly tôi một ly, ngay cả Phó Hành Khanh cũng không thể uống nổi, mắt anh đang dần dần đỏ hoe.

Cả nhóm quây quần bên nhau đến mười giờ. Lúc bước ra ngoài, ai nấy đều đã ngà ngà say, bước đi loạng choạng, ngã tới ngã lui. Những người duy nhất còn có thể đứng vững đi ra ngoài là Phó Hành Khanh và hai cô bạn gái đi cùng trong nhóm.

Uống rượu không được lái xe, Phó Hành Khanh đi ra khỏi nhà hàng, kéo theo Tần Mạt định đi bộ về nhà.

Về phần xe của Tần Mạt, ngày mai quay lại lấy về là được.

Tần Mạt vì say rượu nên không tự chủ được bản thân, dọc đường vẫn luôn lẩm bẩm, không rõ mình đang nói cái gì.

Dưới ánh trăng, Phó Hành Khanh kéo anh ta, hai người thảnh thơi bước đi...

Mặt khác, trong khoảng thời gian này, Tô Trà vẫn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.

Cứ bận rộn như vậy cho đến lúc cô có thời gian rảnh vào hai ngày sau. Có chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, Tô Trà nhớ rằng hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối cùng của Phó Hành Khanh.

"Anh Trương, chúng ta lái xe về nhà trước đi."

Ngồi trong xe, Tô Trà nói chuyện với Trương Huy, người đang lái xe ở ghế trước.

Vì quá mệt mỏi nên khi cô vừa nói xong đã dựa vào ghế sau nhắm mắt lại định ngủ bù.

Bây giờ quầng thâm dưới mắt Tô Trà dường như đã đậm hơn một chút so với hai ngày trước. May mà cô có làn da đẹp, hơn nữa mỗi buổi tối cô đều yêu cầu hệ thống đưa cho một bộ chăm sóc. Nếu không quầng thâm của cô có thể sánh ngang với mắt của gấu trúc.

Một tiếng sau, xe dừng trước nhà. Tô Trà vừa vươn tay mở cửa xe vừa dùng tay kia che miệng ngáp một cái. Một làn nước mắt sinh lý mỏng xuất hiện trong mắt cô.

Cô bước vào nhà, rút

chìa khóa và mở cửa.

Trong nhà, hôm nay hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân khó lắm mới ở trong nhà nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng động ở cửa, hai vợ chồng quay đầu lại thì thấy con gái họ đã về.

"Con gái, cuối cùng con cũng đã về. Mau mau mau, cha mẹ đang định đi ra ngoài. Vừa đúng lúc con có thể đi cùng chúng ta." Tô Thắng Dân vui mừng nói khi nhìn thấy con gái mình, ông cười hớn hở nói ngay lập tức.

Nghe cha nói vậy, vẻ mặt Tô Trà ngẩng đầu lên hỏi: "Chúng ta đi đâu ạ?" Cô đã lên kế hoạch lát nữa gặp Phó Hành Khanh nên sợ là cô sẽ không đi cùng được.

Đồng chí Tô Thắng Dân không hiểu ý con gái, vui vẻ nói tiếp: "Trước đây, mẹ đã có nói với con về việc mua một căn nhà. Mẹ con và cha đã mua nó trong khoảng thời gian con đang bận rộn. Bây giờ chúng ta định qua bên đó, thuê người về dọn dẹp và cho thuê để kiếm thêm."

Khi nói đến việc mua nhà, Tô Thắng Dân rất vui mừng. Nếu vài năm trước có người nói với ông rằng ông có thể mua một căn nhà ở thủ đô, ông nhất định sẽ không chút do dự chế nhạo họ. Mấy năm trước cả nhà chưa tách ra, Tô Thắng Dân muốn ăn ngon còn phải dỗ đôi vợ chồng già, dựa vào trợ cấp do cha mẹ cho để mua.

Khi đó ông không ngờ rằng mình lại có ngày này.

Bây giờ ông là một người đàn ông có hai căn nhà, một ở Thành phố C cho con trai ông và một ở thủ đô cho con gái ông.

Hehehe, đừng trách Tô Thắng Dân thiên vị. Người lớn tuổi đều nói con gái nên được nuông chiều, con trai chỉ nên nuôi thả.

Đời này nhà ông chưa cho ông thứ gì, đây đều là tự ông gầy dựng sự nghiệp nên Tô Thắng Dân muốn con trai mình đi theo bước chân của mình giống như ông. Con trai ông cần phải giống ông, tương lai tự bản thân gầy dựng sự nghiệp mới gọi là có bản lĩnh.

"Cha, mẹ, lát nữa con phải ra ngoài một chuyến, ngày mai chúng ta hẳn đi xem nhà có được không?" Tô Trà đề nghị.

Khi nghe những lời của con gái, Tô Thắng Dân cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô vừa mới trở về mà bây giờ lại muốn đi ra ngoài?

"Trà Trà, tên Phó Hành Khanh kia đã về rồi đúng không?" Đồng chí Tô Thắng Dân dường như cảm nhận được điều gì đó nên đã hỏi.

Những lời của đồng chí Tô Thắng Dân khiến Tô Trà ngạc nhiên.

Làm sao cha có thể đoán được?

Tô Thắng Dân vẫn chưa xác nhận điều đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của con gái mình, ông đã chắc chắn.

"Đúng vậy, mấy ngày trước anh ấy mới về, chiều nay đã phải trở về quân doanh rồi." Tô Trà cũng không có ý muốn phủ nhận nên đã thành thật thừa nhận.

Tô Thắng Dân còn có thể nói gì. Củ cải trắng trong đất nhà mình bị con lợn của nhà người khác nhớ thương khiến ông đau lòng ghê.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 466: Chương 466



Sau đó, Tô Thắng Dân nhìn thấy con gái mình đi vào phòng, một lúc sau lại quay trở ra với một bộ đồ mới càng khiến ông đau lòng hơn nữa.

Ra khỏi cửa còn thay một bộ quần áo xinh đẹp, xem ra con ông thật lòng xem trọng thằng nhóc Phó Hành Khanh kia rồi.

Tô Trà nhìn chằm chằm vào ánh mắt oán giận của cha mình, vẻ mặt cô trở nên gượng gạo nên cô chỉ có thể chào cha mẹ một tiếng rồi vọt lẹ.

Nhìn thấy hành động của con gái, Vương Tú Mi giơ tay đánh cái “Bốp" vào lưng Tô Thắng Dân, tức giận nói: "Kiềm chế lại, chuyện của con gái anh trong lòng con tự biết cách giải quyết."

“Anh đã nói gì đâu.”

“Được rồi được rồi, có đi xem nhà mới hay không.”

“Đi đi, chúng ta đi xem thử.”

Hai người cằn nhằn nhau một hồi rồi cũng rời đi.

Bên phía Tô Trà, cô đang ngồi trong xe với chiếc điện thoại của Trương Huy ở trên tay, sau đó cô quay số của nhà họ Phó.

“Tút…tút…tút…”

Điện thoại vang lên ba tiếng mới kết nối thành công. Sau đó, Tô Trà nghe được một giọng nam trầm từ đầu dây bên kia của điện thoại.

“Xin chào.”

“Là tôi, lúc trước có nói sẽ mời anh đi ăn cơm, lát nữa anh có rảnh không?” Tô Trà hắng giọng nói.

“Có rảnh, em ở đâu để tôi sang đón.” Phó Hành Khanh trả lời.

“Không cần đâu, để tôi đến đón anh cũng được, nửa tiếng nữa tôi tới đại viện.”

“Được.”

Nói là nửa tiếng nhưng thật ra Trương Huy đã đổ xe ở trước cổng đại viện được nửa tiếng rồi.

Xe dừng lại, Tô Trà mở cửa bước xuống xe và đứng ở bên cạnh để chờ người.

Nhưng cô không phải đợi Phó Hành Khanh mà thay vào đó, cô đợi một thành viên khác của nhà họ Phó.

Liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, những người đàn ông trong nhà họ Phó có một số nét tương đồng, chắc chắn Tô Trà sẽ không nhìn nhầm người.

Tô Trà vẫn bình tĩnh rồi thu hồi ánh mắt chỉ sau một cái nhìn.

Cô cũng không định đến chào hỏi một cách hấp tấp.

Mối quan hệ giữa Tô Trà và Phó Hành Khanh vẫn chưa đi đến mức đó.

Vì vậy, cô quyết định thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Cách đó không xa, ông nội Phó vừa xuống xe đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở lối vào sân và một cô gái có làn da trắng nõn đứng bên cạnh. Ông cụ tò mò nhìn cô một lúc.

Tô Trà nhận thấy ánh mắt của ông Phó nên ngước lên nhìn.

Đối diện với ánh mắt vừa nhìn qua của ông cụ.

Cô điềm tĩnh gật đầu, hướng về phía ông cụ lễ phép mỉm cười...

Ông Phó nhìn cô gái trẻ đĩnh đạc. Mặc dù ông cụ không biết cô nhưng vì một số lý do, cô đã để lại ấn tượng tốt với ông cụ.

Trong lòng ông cụ khá yêu thích cô.

Người trẻ tuổi này có vẻ không tồi!

Tô Trà nhận ra ông cụ Phó, nhưng trước đây ông cụ Phó chưa bao giờ gặp Tô Trà. Lúc này ông cụ nhìn thấy một cô bé đứng ở trước cổng đại viện còn nghĩ rằng cô bé đang tìm ai đó nên ông cũng chỉ nhìn lại một lần rồi nhanh chóng đi vào đại viện.

Hôm nay chẳng qua ông cụ bất chợt trở về là do buổi tối lúc đi ra ngoài quên mang theo một phần văn kiện. Bởi vì đây là văn kiện rất quan trọng nên không tiện cho bất cứ ai hỗ trợ lấy chúng, vợ của ông cụ cũng đang ở trong nhà nhưng bà cụ tuổi tác đã cao, ông cụ cũng không muốn vợ mình phải đi đi lại lại nên quyết định tự trở về nhà.

Vài phút sau, ông cụ đi tới cửa nhà, vừa định cầm chìa khóa trong tay mở cửa thì đột nhiên cửa tự động mở ra từ bên trong.

Ông cụ ngẩng đầu lên theo bản năng, ngay sau đó nhìn thấy cháu trai mình - Phó Hành Khanh đang đứng ở cửa.

Nhìn kỹ hơn, hôm nay Phó Hành Khanh vẫn chưa mặc quân phục, hiếm khi anh thay đổi thành áo sơ mi trắng, trông như sắp ra ngoài.

Phó Hành Khanh đang định ra ngoài, thấy ông cụ trở về cũng sững sờ một chút.

Ông cụ vẫn là người nói trước, hai mắt quan sát cháu trai mình từ trên xuống dưới, nhân tiện hỏi một câu: "Cháu đi đâu vậy?"

“Hẹn với một người bạn.” Phó Hành Khanh mím môi mỏng rồi trả lời.

“Bạn kiểu gì?” Nhìn cách ăn mặc của cháu mình không khác gì nhân mô cẩu dạng* thế này, vừa nhìn là biết không phải bạn bè bình thường.

*Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó

Cảm nhận được ánh mắt của ông cụ, Phó Hành Khanh hơi không được tự nhiên mà giơ tay lên sửa lại ống tay áo, hắng giọng nói: "Chuyện này, ông nội, cháu phải ra ngoài."

"Đi đi, đi đi, ông cũng không bảo không cho cháu đi." Ông cụ nói thầm một câu, sau đó lập tức nhìn thấy Phó Hành Khanh vội vàng bước nhanh ra ngoài.

Sau khi Phó Hành Khanh đi xa, lúc này ông cụ mới bước vào nhà, vừa vào đã thấy vợ mình đang ngồi cắm hoa và cây cảnh trong phòng khách.

"Thằng nhóc thối Phó Hành Khanh kia đi ra ngoài làm gì vậy, trông có vẻ rất vội vàng, bình thường thằng bé có bao giờ như vậy đâu." Ông cụ lải nhải một câu với bà cụ.

"Ra ngoài hẹn hò sao có thể không vội vàng được chứ? Mà này, sao ông lại đột nhiên trở về vậy?" Bà cụ vừa mân mê bông hoa trong tay vừa hỏi.

"Trở về lấy văn kiện, nếu biết Hành Khanh ở nhà tôi đã bảo thằng bé đưa qua cho tôi, mất công tôi trở về nhà một chuyến, chậm trễ thời gian quá."

"Ông tưởng tượng hay nhỉ, cháu trai của ông làm gì có thời gian để đi đưa tài liệu cho ông, vừa rồi ông không nghe thấy tôi nói gì hả. Hành Khanh hẹn một cô gái ra ngoài, ông còn nghĩ đến chuyện bảo thằng bé đưa văn kiện cho ông sao. Tôi nghĩ ông mới chính là người chậm trễ ấy, chậm trễ chuyện chung thân đại sự của cháu trai ông đó."

Bà cụ vừa nói vừa trừng mắt nhìn ông cụ, bà cụ đang nghĩ rằng ông cụ càng ngày càng không xem trọng chuyện này, đưa tài liệu làm sao quan trọng bằng đi nói chuyện với người yêu chứ, điều gì quan trọng còn điều gì không quan trọng mà ông cũng không biết à?

Bị vợ nhìn chằm chằm như vậy ông cụ cũng không nói gì, dù sao lúc này cũng nên im lặng, kinh nghiệm nhiều năm nói cho ông cụ biết rằng không thể nói lý lẽ với phụ nữ vì làm sai cũng sẽ không biết mình làm sai ở đâu.

Bạn nói đúng, bạn có lý, nhưng bạn cũng sẽ khiến người ta tức giận.

Bạn nói không đúng mà còn không có lý thì lại càng rắc rối.

"Tôi cũng chưa nói gì mà, được rồi, tôi đi lấy văn kiện đây." Ông cụ vừa nói vừa đi tới thư phòng, đi được vài bước, trong đầu ông cụ đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Hí, cô gái nhỏ ở cổng đại viện vừa rồi, chẳng lẽ là cô gái mà Phó Hành Khanh quen sao.

Nghĩ đến đây, ông cụ quay người trở lại sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh bà cụ, chuẩn bị hỏi vài câu.

“Ôi, không phải ông đi lấy văn kiện à, sao lại ngồi xuống đây rồi?” Bà cụ ngẩng đầu lên, nghi ngờ liếc nhìn ông cụ.

"Lát nữa tôi sẽ lấy sau, vừa rồi tôi nhìn thấy một cô gái ở cổng đại viện của chúng ta, cô bé trông rất xinh đẹp, chẳng lẽ Phó Hành Khanh thích cô gái đó sao?"

“Ôi, có phải nhìn cháu nó trắng nõn lại sạch sẽ, còn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời hay không?” Bà cụ cũng lấy lại tinh thần, dừng lại tất cả động tác trên tay.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 467: Chương 467



"Đúng vậy, bên cạnh cô bé còn có một người đi theo, hai người đi xe ô tô đến đây, vừa rồi lúc tôi đi vào cô bé đang đợi ở cửa."

"Haiz, tôi còn tự hỏi sao thằng bé không lái xe ra ngoài, hóa ra là Tô Trà tới đây đón. Thằng nhóc thối này cũng không nói qua với tôi một tiếng nào, người ta cũng đã đến cổng đại viện rồi, dù thế nào cũng nên mời người ta vào nhà uống chén trà cho phải phép, thằng nhóc thối này chẳng tinh tế gì hết." Bà cụ cằn nhằn mấy câu với vẻ mặt chán ghét.

Nghe bà cụ nói như vậy, ông cụ cảm thấy cô gái ở cổng đại viện thật sự là cô gái nhỏ mà cháu trai mình thích, còn phải nói, ánh mắt không tồi, giống ông cụ.

Cổng đại viện.

Từ xa Phó Hành Khanh đã nhìn thấy Tô Trà đợi ở cổng nên lập tức bước nhanh hơn, chỉ một lát sau đã đến trước mặt Tô Trà.

Nhìn Phó Hành Khanh trước mặt, Tô Trà liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, sau đó nhịn không được có hơi buồn cười. Thật trùng hợp, hôm nay Tô Trà cũng mặc áo sơ mi trắng.

Thậm chí hai người bọn họ đều mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần dài đen. Chuyện này nếu để cho những người phía sau biết, trong mắt người khác đây sẽ là một bộ đồ đôi đúng nghĩa.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Trà, Phó Hành Khanh cũng nhanh chóng phát hiện sự trùng hợp giữa hai người, khẽ nhếch đôi môi mỏng mỉm cười.

“Buổi chiều em không cần trở lại phòng thí nghiệm sao?” Phó Hành Khanh chủ động hỏi, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tô Trà.

"Hôm nay không cần qua, sáng mai tôi mới phải đến đó. Còn anh thì sao, vé xe lửa của anh là xuất phát ngày mai hay chiều nay vậy. Trước đó tôi quên không hỏi anh, nếu anh đang vội lát nữa cơm nước xong xuôi chúng tôi sẽ đưa anh đến nhà ga xe lửa được không?" Tô Trà là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó.

Hai ngày nay cô thật sự rất bận, hôm nay mới rảnh được nửa ngày, nếu Phó Hành Khanh đang vội bắt xe lửa cô cũng không thể làm gì khác được.

Tính chất công việc của Tô Trà là như vậy, lúc cô đang bận rộn với công việc sẽ không tự tiện chạy ra ngoài.

"Sáng mai tôi mới phải bắt xe lửa, sau khi ăn xong chúng ta cùng đi xem phim được không?" Phó Hành Khanh nói xong lời này rồi nhìn Tô Trà với vẻ dò hỏi, như thể chỉ cần Tô Trà từ chối, việc đi xem phim này có thể hủy bỏ ngay lập tức.

Nghe thấy Phó Hành Khanh lại rủ cô đi xem phim, Tô Trà ngạc nhiên ngước mắt nhìn thì bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Hành Khanh, Tô Trà có thể nhận ra anh không phải đang khách sáo.

Nhưng mà lần trước xem phim cô còn ngủ gật, bây giờ anh vẫn có thể hẹn cô sao?

Trái tim này thật sự rất vĩ đại đó.

Nhưng mà thời buổi này hình như cũng không có hoạt động nào khác, kiểu như nếu không phải đi ăn cơm thì sẽ là đi xem phim, theo lẽ thường là như vậy.

“Được thôi, nhưng nếu tôi ngủ quên anh cũng đừng để ý nha.” Tô Trà phải đánh đòn phủ đầu trước.

Hai ngày qua cô đều thức khuya, lúc ăn cơm còn có thể chống đỡ vì trước đồ ăn ngon cô có thể nhịn được, nhưng nếu là rạp chiếu phim, đối với tình huống này Tô Trà rất chắc chắn... Mình sẽ ngủ gật.

Đối với Tô Trà mà nói rạp chiếu phim là thánh địa để ngủ, yên tĩnh lại không có ánh đèn chói mắt.

Nếu không ngủ được vậy rất lãng phí vé xem phim đó.

“Không đâu, chúng ta đi ăn cơm trước đi, vừa lúc ăn ở gần rạp chiếu phim, ăn xong có thể đi bộ đến đó ngay.” Phó Hành Khanh lại nói.

“Đi thôi, theo sự sắp xếp của anh là được rồi.” Đối với loại chuyện này Tô Trà không có ý kiến gì hết.

Sau đó cả hai vừa lên xe vừa nói chuyện.

Xe nổ máy, Trương Huy lái xe phía trước còn Tô Trà và Phó Hành Khanh ngồi nói chuyện phía sau.

Chủ đề mà họ nói chỉ giống như những cuộc trò chuyện thông thường của họ, chỉ là một số chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, dù sao tính chất công việc của họ rất đặc biệt. Phó Hành Khanh không thể nói chuyện quân đội với Tô Trà và Tô Trà cũng sẽ không nói chuyện về những việc ở viện nghiên cứu khoa học với Phó Hành Khanh, lĩnh vực công việc của hai người khác nhau, tính chất công việc cũng khác nhau nên cuộc nói chuyện về cơ bản đều không liên quan gì đến công việc.

Song cho dù hai người chỉ đang nói về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống nhưng bầu không khí lại rất hài hòa, không quá xấu hổ cũng không có mập mờ giống như sấm rung trời chuyển đất nào.

Ít nhất từ

góc độ của Tô Trà, ở bên nhau như vậy khiến cô cảm thấy thoải mái và tự nhiên.

Kiểu tình yêu mãnh liệt trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, Tô Trà cảm thấy nó không phù hợp với cô.

Quan điểm về tình yêu của Tô Trà rất bình thường, chỉ cần cô thích thì môn đăng hộ đối gì đó Tô Trà cũng không quan tâm nhiều lắm, mà tính cách của Phó Hành Khanh rất phù hợp với Tô Trà.

Phó Hành Khanh không nói nhiều, nhưng cũng không phải không nói lời nào, trong hoàn cảnh nào anh cũng rất tinh tế và cẩn thận.

Đối với Tô Trà, một người đàn ông sẵn sàng rửa tay rồi nấu ăn cho bạn chắc chắn sẽ được một điểm cộng.

Nửa tiếng sau, hai người tìm được một quán ăn gần rạp chiếu phim.

Sau khi ngồi xuống Phó Hành Khanh bắt đầu gọi món, mỗi một món đều là món Tô Trà yêu thích.

“Em có muốn gọi thêm món nào không?” Phó Hành Khanh nói xong rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Trà.

“Không cần đâu, vậy là được rồi.” Tô Trà cười đáp.

Lúc này trong quán không có nhiều người nên đồ ăn lên rất nhanh.

Sau khi các món ăn được dọn ra, Phó Hành Khanh theo thói quen cầm đũa giúp Tô Trà gắp thức ăn, khi nhìn thấy món ăn nào Tô Trà tỏ ý thích ăn anh sẽ gắp thêm vài lần.

"Anh không cần quan tâm tôi đâu, anh cũng ăn đi."

“Được.” Phó Hành Khanh cười nói.

Tuy nhiên, Phó Hành Khanh vẫn không ngừng việc chăm sóc cô lại, thỉnh thoảng anh cúi đầu cắn hai miếng, tỏ ý anh đã ăn rồi.

Gắp thức ăn chắc chắn là chuyện mà Phó Hành Khanh thích, anh rất vui khi được chăm sóc cô.

Hơn nữa, nếu có thể anh muốn chăm sóc cô cả đời.

Nghĩ đến chuyện "cả đời" này, Phó Hành Khanh cảm thấy tai có hơi nóng lên.

Nhân lúc gắp thức ăn, anh lén liếc nhìn Tô Trà, trong lòng thầm vui vẻ.

Một đời người có thể rất dài cũng có thể rất ngắn, nhưng dù dài hay ngắn, anh đều muốn ở bên cạnh quan tâm và chăm sóc cho cô.

Có lẽ bởi vì ánh mắt của Phó Hành Khanh quá nóng bỏng nên ngay cả Tô Trà đang cúi đầu ăn cũng có thể cảm nhận được.

Ngẩng đầu lên, Tô Trà bắt gặp ánh mắt của Phó Hành Khanh.

Thấy Tô Trà nhìn sang, Phó Hành Khanh cũng không rời mắt mà tiếp tục nhìn cô.

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô như vậy, Tô Trà cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn một chút "thình thịch thịch".

Lúc Tô Trà không để ý, trên má cô lặng lẽ xuất hiện một vệt ửng hồng.

Da cô vốn đã trắng nên lúc này vệt ửng hồng trên má càng lộ rõ.

Nhìn thấy hai má ửng hồng của cô gái, trong lòng Phó Hành Khanh không khỏi vui mừng.

Dù anh chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương nhưng chưa ăn qua thịt heo không có nghĩa là chưa từng gặp qua heo chạy đâu?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 468: Chương 468



Tô Trà đỏ mặt, điều đó có nghĩa là cô không phải không có cảm giác với anh.

Nhưng Phó Hành Khanh cũng không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần cô có một chút cảm tình với anh là anh đã thấy hài lòng rồi.

Một lúc sau, Tô Trà mới ngẫm ra rồi cúi đầu xuống, không nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.

Mẹ ơi, sắc tức thị không, không tức thị sắc*.

*Sắc tức thị không, không tức thị sắc là một câu trong Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm kinh nghĩa là Vật chất không khác cái Không , cái Không không khác Vật chất. Như vậy câu này có thể hiểu là Xác định tức là Bất định, Bất định tức là Xác định.

Có lẽ trong hai ngày qua vì thức cả đêm để làm thí nghiệm nên cô có chút hoa mắt rồi, nếu không tại sao lúc này nhìn Phó Hành Khanh đột nhiên cảm thấy rằng anh... ngắm thôi cũng đủ no rồi?

Không không không, do cô mệt quá thôi.

Cho nên, cắn một miếng sườn để lấy lại bình tĩnh nào.

Gắp miếng sườn kho trong bát, Tô Trà cắn một miếng lớn, vừa ăn miếng thịt sự chú ý của Tô Trà lập tức bị phân tán.

Chà, xương sườn này ăn ngon nha.

Quả nhiên đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ăn cơm của cô.

Ăn sườn kho ngon lành, chút ý nghĩ kiều diễm vừa rồi cũng bị Tô Trà vứt ra sau đầu.

Ăn cơm xong Tô Trà là người trả tiền, hai ngày trước cô đã nói bữa tối nay là cô mời nên khi Phó Hành Khanh định trả tiền đã bị Tô Trà ngăn lại.

Nhà hàng cách rạp chiếu phim không xa, đi bộ đến đó chỉ mất vài phút.

Vẫn là rạp chiếu phim lần trước, sau khi vào Phó Hành Khanh đã rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này thay vì mua hạt dưa và đậu phộng thì mua hai lon nước ngọt.

Sau khi mua vé xong, Tô Trà cầm nước ngọt trên tay đi theo Phó Hành Khanh vào phòng chiếu phim.

Tìm một chỗ ngồi xuống, Tô Trà uống mấy hớp nước ngọt, sau đó cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo, cô đang cố gắng hết sức để khiến bản thân không ngủ.

Tuy nhiên, chưa đầy năm phút sau khi bộ phim bắt đầu thì Tô Trà đã ngủ thiếp đi rồi.

Kiên trì trong năm phút đã là cực hạn của cô.

Rạp chiếu phim thật sự rất thích hợp để ngủ bù, cố gắng không ngủ quả thật quá khó khăn.

Phó Hành Khanh nhận ra Tô Trà đang ngồi bên cạnh anh đã ngủ, nghĩ tới dáng vẻ cô cố gắng chống đỡ để không ngủ gật vừa rồi, trong lòng không nhịn được có hơi buồn cười.

Thật ra lý do anh mời cô đến rạp chiếu phim là để cô ngủ một giấc thật ngon.

Bởi vì anh chú ý đến quầng thâm dưới đôi mắt của Tô Trà trông rất rõ ràng, e là đã lâu không nghỉ ngơi tốt.

Anh khẽ quay đầu lại nhìn thấy trong tay Tô Trà vẫn còn cầm lon nước ngọt, Phó Hành Khanh cúi người lại gần, đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lon nước ngọt trong tay cô, dùng một lực nhỏ để lấy lon nước ngọt ra.

Làm xong chuyện này, Phó Hành Khanh định ngồi thẳng dậy, nhưng khi anh vừa lui về đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Hình như là mùi thơm trên tóc của cô, mùi thơm tuy nhẹ nhưng lại khiến động tác của Phó Hành Khanh đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì giờ phút này anh phát hiện mình cách cô rất gần, hơi thở của anh gần như tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của cô.

Lúc này có lẽ Tô Trà đang ngủ say cảm thấy tư thế này ngủ không quá thoải mái nên cô nghiêng đầu, hành động trong lúc vô tình này khiến cô dựa đầu vào vai Phó Hành Khanh.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức Phó Hành Khanh không dám cử động, sợ chỉ một cử động nhỏ của anh cũng có thể đánh thức Tô Trà đang ngủ say.

Nhưng tư thế này của Phó Hành Khanh dù sao cũng khá khó khăn, vừa rồi anh chỉ muốn lấy lon nước ngọt đã uống dở trong tay Tô Trà, hiện tại việc giữ tư thế hơi hơi nghiêng người như vậy thật sự khiến anh khá khó xử.

Nhưng anh lại không dám cử động.

Hệ thống đang âm thầm nhìn lén mọi việc thấy Phó Hành Khanh vẫn duy trì tư thế như vậy, mặc dù rất đồng cảm với anh nhưng nó thật sự cảm thấy hình ảnh này quá lãng mạn.

Thử tưởng tượng xem, rạp chiếu phim, không gian tối đen, một cô gái nhỏ nhắn dựa vào bờ vai ấm áp của một người đàn ông, xuyên qua lớp vải mỏng, má cô gái tựa vào vai anh ta, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ta.

Ôi, đẹp làm sao, lãng mạn làm sao.

Ngay khi hệ thống đang âm thầm gào thét chói tai, xúc động cho rằng đây giống như điểm sáng của một bộ phim thì Tô Trà cử động.

“Bang” một tiếng, Tô Trà đã vỗ vào vai Phó Hành Khanh.

Hở? Xúc cảm không đúng!

Trong lúc mơ mơ màng màng Tô Trà cảm thấy xúc cảm trên tay cô không đúng nên lại sờ thêm hai lần.

Cô còn đang suy nghĩ: Sao hôm nay cái gối của cô cứng thế này?

Thấy móng heo của Tô Trà đang xoa xoa trên vai người đàn ông, hệ thống trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp, trước nay nó không bao giờ nghĩ rằng trong giấc mơ chủ nhân nó lại cuồng dã như vậy đâu!

Xông lên, chủ nhân, cố lên!

Đừng sợ, nghiên cứu khoa học còn không sợ nam nhân lại càng không sợ.

Hệ thống: Hàng phía trước, ngồi xổm xuống, ăn dưa!

Tuy nhiên, thực tế là...

"A, tôi khó chịu."

Giọng nói mềm mại của cô gái vang lên.

Ngay sau đó cô khó chịu ngả lưng về phía sau, thay đổi tư thế rồi dựa vào lưng ghế.

Hệ thống: "..."

Nó lập tức bình tĩnh lại!

Quả nhiên, đối với chủ nhân nó không nên có bất kỳ hy vọng vô lý nào, cuồng dã gì đó không thích hợp với chủ nhân.

Cô vẫn là một nữ chủ nhân thẳng như thép, trước sau như một không thay đổi.

Tung hoành khắp nơi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hệ thống nhìn thấy một chủ nhân có phong cách độc đáo như này.

Lãng mạn, đời này đều không thể lãng mạn.

Tô Trà tiếp tục nhắm mắt ngủ, hệ thống nhìn dáng vẻ của cô đúng là không hiểu phong tình chút nào.

Nhưng ở một góc độ khác, theo góc nhìn của Phó Hành Khanh, dáng vẻ khi ngủ của Tô Trà rất đáng yêu và ngoan ngoãn.

Ánh mắt anh không rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Người tình trong mắt hóa Tây Thi, câu đó rất đúng đối với Phó Hành Khanh.

Đột nhiên, một người đàn ông và một người phụ nữ ở hàng ghế trước bắt đầu cãi nhau.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu anh muốn hẹn hò với tôi thì nhất định phải nói chuyện rõ ràng với những người ở quê của anh, hộ khẩu tôi ở Bắc Kinh, đừng đến lúc đó người nhà của anh thỉnh thoảng lại lên đây tống tiền, tôi đây không bao giờ đồng ý đâu!" Hàng phía trước, âm thanh của cô gái có chút lớn.

Người đàn ông bên cạnh cô gái có vẻ hơi xấu hổ, anh ta ngượng ngùng xin lỗi những người nhìn qua.

Ngay sau đó cả hai lại bắt đầu thì thầm điều gì đó.

Tô Trà đang ngủ lơ mơ ở ghế sau dường như bị tiếng ồn làm phiền, khẽ cau mày lại, nhưng vì quá mệt mỏi nên cô vẫn tiếp tục ngủ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 469: Chương 469



Mới vừa yên tĩnh chưa được hai phút, giọng nói của cô gái ở hàng ghế đầu lại lớn hơn.

"Tôi đã nói là không được, nếu anh không nói với gia đình thì chúng ta chia tay đi, anh cũng không phải là lựa chọn duy nhất của tôi."

Lần này, giọng nói của cô gái đã đánh thức Tô Trà.

Tô Trà mở mắt ra nhìn về phía hàng ghế trước.

“Xin lỗi, cô có thể nhỏ giọng lại được không.” Một giọng nam trầm trầm vang lên.

Người nói là Phó Hành Khanh, anh thấy Tô Trà bị đánh thức nên mới nói như vậy.

Cô gái ngồi hàng ghế trước vốn đã rất tức giận, đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ hàng ghế sau thì quay đầu nhìn lại, rạp chiếu phim tối om nên cô gái không thể nhìn thấy rõ Tô Trà và Phó Hành Khanh đang ngồi ở hàng sau nhưng cô cũng đã nhìn thấy vừa rồi cô gái ở hàng sau kia đang ngủ.

Cô gái khó chịu, thế nào, các người có thể ngủ mà người khác không thể nói chuyện sao?

"Liên quan gì đến anh, anh muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đây là rạp chiếu phim, anh ngủ được còn không cho người khác nói chuyện sao?" Âm thanh của cô gái không nhỏ.

Người đàn ông bên cạnh nhận thấy xung quanh có nhiều người đang quay sang nhìn nên xấu hổ đưa tay kéo cánh tay cô gái lại, khuyên nhủ: "Vi Vi, em đừng như vậy."

"Tôi như thế nào, tôi nói cho anh biết, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu, tôi nói lại lần nữa cho anh hiểu, hoặc là anh về nhà nói chuyện rõ ràng với người nhà anh, hoặc là chúng ta chia tay đi!"

Nghe được âm thanh này, cuối cùng Tô Trà cũng hoàn toàn tỉnh táo, hơi nhướng mày nhìn về một nam một nữ phía trước.

Người đàn ông hiển nhiên càng xấu hổ hơn nhưng cô gái vẫn không chịu buông tha, nói: "Anh có nghe thấy tôi nói gì không, hộ khẩu của tôi ở thành phố Bắc Kinh, lại còn là con gái duy nhất của bố mẹ tôi. Nói dễ nghe thì là anh cưới tôi, còn nói khó nghe thì anh chính là ở rể, nếu anh dám không nghe lời tôi nói vậy hai chúng ta coi như kết thúc."

Ồ, hộ khẩu thành phố Bắc Kinh cơ đấy.

Đây gọi là gì nhỉ, cảm giác ưu việt khi là người gốc đế đô sao?

Thành phố Bắc Kinh lớn như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại cực phẩm này đó.

Người không biết còn tưởng nhà cô ta có ngai vàng của hoàng đế đang chờ được kế thừa không đấy.

Hôm nay Tô Trà coi như đã tiếp thu được không ít kiến

thức, nhìn thấy cô gái kia tự cho mình hơn hẳn người khác, Tô Trà không nhịn được mà cười thành tiếng.

Nghe thấy tiếng cười này, Phó Hành Khanh lập tức nhìn sang.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Hành Khanh, Tô Trà ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh, cô mỉm cười nói: "Tôi vừa nghe thấy một câu chuyện cười, buồn cười quá nên không kìm được.”

Cô gái ngồi hàng ghế trước nghe thấy Tô Trà nói vậy thì lập tức không vui, bỗng chốc từ ghế trước đứng lên.

"Cô có ý gì, nói chuyện của tôi buồn cười sao? Đừng tưởng tôi không nghe được, cô có ý gì thì nói cho rõ ràng đi."

"Đến rạp chiếu phim để ngủ, cô còn có ý thức không vậy, muốn ngủ sao không về nhà mà ngủ ấy? Đến rạp chiếu phim để ngủ như vậy xem ra cô cũng rất có tiền nhỉ?"

"Con người ngày nay nhân phẩm càng ngày càng kém, có mấy đồng tiền dơ bẩn mà làm như mình giỏi lắm ấy."

Cô gái vừa bắt đầu đã nói không ngừng, âm thanh không nhỏ nên tất cả mọi người trong phòng chiếu phim đều nhìn qua.

Nhìn thấy cô gái kia nói vậy với Tô Trà, Phó Hành Khanh muốn nói ngay lập tức, ngay khi anh chuẩn bị nói thì cảm thấy cổ tay của mình bị đè xuống.

Khi anh nghiêng đầu sang bên cạnh mới nhận ra Tô Trà đang duỗi tay ra để ấn cổ tay của anh xuống.

Đôi mắt long lanh của Tô Trà nhìn vào Phó Hành Khanh rồi chớp mắt hai cái.

Trong bóng tối, Phó Hành Khanh đã thấy rõ sự giảo hoạt trong đôi mắt của Tô Trà.

Tô Trà tỏ vẻ, loại chuyện cãi nhau này, cứ để cô lên!

Nói đến tài cãi nhau hay công phu mồm mép, Tô Trà sống hai đời rồi cũng chưa bao giờ ngán ai.

"Tôi thích ngủ chỗ này thì làm sao, ăn gạo nhà cô hay tiêu tiền nhà cô, ai da, quên mất nhà cô có hộ khẩu ở thành phố Bắc Kinh, thật lợi hại nha, không biết rốt cuộc nhà cô có bao nhiêu tài sản mới làm cho khẩu khí của cô lớn như vậy nhỉ, tôi thật sự, rất hâm mộ đó~"

Tinh, Trà Nhan Trà Ngữ Tô Trà Trà đăng nhập!

Âm thanh của Tô Trà không lớn, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ cô thốt ra đều không mất đi khí thế.

Nghệ thuật ngôn ngữ chính là mắng chửi người mà một từ th* t*c cũng không có.

"Cô đúng là không có tố chất, còn nhỏ thế này thì học cách cư xử với người khác đi, cũng không biết gia đình giáo dục cô thế nào, thượng bất chính hạ tắc loạn, ồ, tôi đoán cha mẹ cô cũng chẳng tốt lành gì... ".

Cô gái còn chưa nói xong đột nhiên cảm thấy mặt mình lạnh lẽo, trong không khí nhanh chóng tản ra mùi nước ngọt vị cam.

Phó Hành Khanh bên cạnh ngơ ngác nhìn bàn tay vốn dĩ đang cầm lon nước ngọt của anh trở nên trống rỗng.

Hiện tại lon nước ngọt đang ở trên tay Tô Trà, hơn nữa cái lon cũng đã không còn gì, toàn bộ nước ngọt trong lon đều đổ lên mặt cô gái đang la hét.

Mà Tô Trà từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh lúc này đã hoàn toàn thay đổi biểu cảm của mình, trên mặt cô không có một chút ý cười nào.

Mắng người không mắng cha mẹ!

Gia đình, đó chắc chắn là điểm mấu chốt tuyệt đối không thể chạm vào của Tô Trà!

Nếu vừa rồi cô ta mắng cô, cô vẫn còn có thể nhẫn nhịn, nhưng một khi đụng vào cha mẹ cô, Tô Trà không thể chấp nhận được.

"Rửa cái miệng hôi thối của cô đi, chỉ bằng cô mà cũng xứng mắng cha mẹ tôi sao, cô là cái thá gì?" Giọng nói của Tô Trà lúc này lạnh buốt như băng.

Với cái khí thế này, nếu Tô Trà muốn gây khó dễ cho ai quả là đáng sợ.

Trong phòng chiếu phim tối om, trong nháy mắt mọi thứ trở nên yên tĩnh…

Cô gái kia dường như bị khí thế của Tô Trà đè ép xuống, tư thế vốn kiêu ngạo lập tức tém tém lại vài phần, cô ta nhìn chằm chằm Tô Trà một lúc rồi mới đưa tay lau nước cam trên mặt.

"Ý của cô là gì, cô có biết quần áo của tôi giá bao nhiêu không, sao cô lại không nói đạo lý như thế chứ, hơn nữa việc tôi cãi nhau với bạn trai ảnh hưởng quái gì đến cô mà cứ thích lo chuyện bao đồng thế, cô tưởng cô là ai?" Giọng điệu của cô gái có chút thiếu tự tin, tình huống hiện tại khiến cô ta có hơi xấu hổ.

Đặc biệt là ánh nhìn của những người xung quanh khiến cô gái càng xấu hổ hơn.

Bạn trai của cô gái thấy tình huống có chút không đúng đã nhanh chóng kéo cô gái về chỗ ngồi rồi quay sang nói với những người khác: "Xin lỗi, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi người cứ tiếp tục xem phim đi.”

Khuôn mặt của người đàn ông thật thà phúc hậu, anh ta đã nói như vậy rồi mọi người xung quanh cũng hơi xấu hổ không nói thêm gì nhưng đối với hành vi của cô gái, trong mắt mọi người đều không đồng tình.
 
Back
Top Bottom