Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 450: Chương 450



"Giáo sư Tiêu, hình như chỗ này có gì đó không ổn..." Tô Trà chỉ vào một chỗ nào đó khi cô cất lời.

"Ồ, chỗ nào không ổn thế, nói tôi nghe thử xem." Tiêu Quang Minh hỏi, nhưng ông ấy thật sự không biết chỗ nào có vấn đề thật sao?

Không, ông ấy biết.

Vậy tại sao Tiêu Quang Minh vẫn hỏi Tô Trà. Lý do là vì ông ấy đang tò mò liệu một người học trò mà Lão Bành nhìn trúng có năng lực đến mức nào.

Ngay sau đó, Tô Trà đã chứng mình tài năng của mình.

Lúc đầu, mọi người đều lén lút lắng nghe khi Tô Trà bắt đầu nói, nhưng khi nghe xong, mọi người đều không thể kiềm được mà đi đến nhìn.

Khi Tô Trà nói lại một lần nữa, ai cũng nhận ra rằng thực sự có vấn đề, giống như cô đã đề cập, chỗ đó thật sự không ổn.

Sau khi Tô Trà nói xong, các đồng nghiệp của cô không khỏi tò mò hỏi.

"Tô trà, cô biết nhiều đến vậy sao?"

"Ừ, cô thật tuyệt vời. Kiến thức của cô trong lĩnh vực này thật ấn tượng."

"Kinh nghiệm của cô cũng rất dày dặn. Tô Trà, cô có muốn xem xét việc ở lại nhóm dự án của chúng tôi không?"

Nghe từ lời khen này đến lời khen khác của đồng nghiệp, Tô Trà mỉm cười hả hê.

Sau đó cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Tiêu Quang Minh, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu của ông ấy khiến cô cảm thấy bối rối.

Biểu hiện "Tôi đã nhìn thấu em" đó có nghĩa là gì?

Chẳng lẽ là là cô sai rồi sao?

Không nên như vậy, bây giờ Tô Trà đang rất thấp thỏm.

Tiêu Quang Minh cười, vẫy vẫy tay rồi nói: "Được rồi được rồi, mọi người quay trở về làm việc đi, đừng tụ tập ở chỗ này."

Sau khi nghe những lời của Tiêu Quang Minh, những người khác cũng cố nói thêm vài câu trước khi trở về vị trí của họ.

Mọi người giải tán xong, Tiêu Quang Minh đột nhiên nói với Tô Trà: "Tô Trà, em có muốn ở lại không?"

Tiêu Quang Minh đã có ý này ngay từ đầu, nhưng sau khi biết về danh tính của Tô Trà, ông ấy không chắc liệu cô có ở lại hay không.

Tuy nhiên, không chắc không có nghĩa là ông ấy sẽ không mở lời. Lỡ như Tô Trà đồng ý thì sao?

Như đã nói, nếu một người có thể sử dụng tốt cái cuốc, thì có thể đào bất kỳ góc tường nào(*)!

(*) Câu này mang nghĩa: Miễn là bạn có chiến lược đúng đắn và nhiều phương pháp khác nhau, thì có thể cướp người từ tay người khác.

Tiêu Quang Minh đã nhắm mục tiêu vào góc tường của Lão Bành, bây giờ chỉ cần canh chuẩn và cuốc xuống là được.

Tuy nhiên, câu trả lời của Tô Trà lại khiến ông ấy thất vọng.

"Xin lỗi, giáo sư Tiêu." Tuy Tô Trà không dứt khoát từ chối, nhưng ý của cô cũng rất rõ ràng.

Cô không thể ở lại. Thứ nhất là vì có tin từ thành phố Bắc Kinh rằng đã nhận được tài liệu cho dự án máy tính điện tử, thứ hai là giáo sư Vương Vinh Bình cũng đã tham dự một cuộc họp cho dự án khóa thông minh. Có khả năng là nó sẽ được phê duyệt sớm.

Là người phụ trách dự án máy tính điện tử và là một trong những người chịu trách nhiệm cho dự án khóa thông minh, Tô Trà không thể ở lại thành phố S quá lâu.

Vì vậy, Tô Trà chỉ có thể lịch sự từ chối lời đề nghị của Tiêu Quang Minh.

Bị từ chối khiến Tiêu Quang Minh không khỏi thất vọng.

Ở phía bên kia của phòng thí nghiệm, Tiêu Nhiên theo dõi sự tương tác giữa cha mình và Tô Trà, anh ta cảm thấy rằng hình như ông ấy biết điều gì đó về cô.

Nhưng khi nghe Tô Trà từ chối lời mời của cha mình, Tiêu Nhiên lại càng tò mò hơn về danh tính của cô.

Lại thêm một ngày làm việc nữa kết thúc, mọi người chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ra về.

Tô Trà vẫn là người nhanh nhất, sau khi thu dọn đồ đạc, cô chào tạm biệt những người khác và rời đi với Trương Huy.

Vừa đi trên đường, Tô Trà vừa suy nghĩ một chút. Cô đã ở đây được vài ngày rồi, các dự án thí nghiệm đều đang diễn ra suôn sẻ. Về cơ bản, cô có thể rời đi ngay bây giờ, đặc biệt là khi công việc của cô không phải là công việc chủ chốt.

Ngay khi Tô Trà đang cân nhắc ở lại thêm vài ngày trước khi trở về thành phố Bắc Kinh với Trương Huy thì cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói gọi "Trương Huy."

Anh ấy cũng dừng lại khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, và nhìn lên.

Cách đó không xa, một người phụ nữ với vẻ mặt vui mừng khi nhìn Trương Huy, sau khi nhìn một hồi lâu thì bà ta mới vội vàng đi tới, dừng ở trước mặt anh ấy.

"Ôi, Trương Huy, đúng là con rồi, vừa rồi dì còn tưởng nhìn nhầm thành người khác, con về từ khi nào thế? Sao không về nhà? Một năm qua mẹ con đều gọi nhưng vẫn không thấy con trở về! "

"Anh Trương, đây là ai?" Tô Trà chuyển ánh mắt sang Trương Huy và hỏi.

"Tô Trà, đây là một dì trong xóm của tôi." Anh ấy giải thích ngắn gọn, sau đó quay sang dì và nói: "Dì, con còn có việc phải làm ở đây, chúng ta nói chuyện sau được không?"

Trương Huy không thể đề cập đến tình huống của Tô Trà, dù sao chuyện này cũng rất khó nói.

Sau khi nghe được giọng nói của cô, người dì kia cũng tò mò mà nhìn sang.

Sau khi đánh giá Tô Trà một lúc, bà ta cũng không nhìn nữa. Mặc dù rất tò mò về cô gái này nhưng bà ta cũng không dám hỏi nhiều. Cô gái này có vẻ như không đến từ một gia đình bình thường.

Một lúc sau, người dì ra về.

Trương Huy và Tô Trà tiếp tục đi về phía khách sạn.

Đi được vài bước, Tô Trà hỏi: "Anh Trương, sao em không nghe nói về việc người nhà của anh ở thành phố S, sao lại không nói? Hơn nữa anh cũng đã trở về, sao lại không về nhà?"

"Anh cũng không nghĩ đến chuyện đó." Trương Huy cũng không đề cập đến việc về nhà.

Nhiệm vụ của anh ấy là bảo vệ Tô Trà, cho nên dù có trở về đi chăng nữa thì việc rời khỏi cô để đi về nhà cũng không tiện.

Lỡ như lại có chuyện gì không hay xảy ra...

Trương Huy không nói, nhưng Tô Trà cũng có thể đoán được suy nghĩ của chỉ qua nét mặt của anh ấy.

Cô liếc nhìn Trương Huy và nói: "Anh Trương, sao anh không về nhà vào ngày mai? Em có thể bảo anh Vu đến đây. Hơn nữa, em cũng không đi đâu cả. Hầu hết thời gian em đều ở trong phòng thí nghiệm rồi mà."

Hơn nữa, chuyện Tô Trà ở lại thành phố S cũng không mấy ai biết nên chắc là sẽ không xảy ra chuyện như lần trước.

Khi nghe những lời của Tô Trà, Trương Huy cũng hơi suy tư.

"Anh Trương, không có việc gì, nếu như anh lo lắng, em có thể gọi điện thoại cho cấp trên để giúp anh xin nghỉ một ngày." Tô Trà cười cười nói.

Có thể nói rằng rằng Trương Huy đã ở bên cô gần như hai mươi bốn giờ mỗi ngày trong suốt ba năm, ngay cả trong tết âm lịch, anh ấy cũng không về nhà. Lần này về nhà một ngày cũng không sao.

Sau khi thuyết phục một hồi lâu, Trương Huy cuối cùng cũng đã quyết định sẽ về nhà vào ngày hôm sau.

Anh ấy đã bàn giao tất cả công việc của mình cho Vu Kế Vĩ, người sẽ thay anh ấy làm việc trong một ngày. Trương Huy đã giải thích mọi thứ rõ ràng trước khi rời đi và dặn Vu Kế Vĩ nhiều lần là đừng quên nhắc Tô Trà ăn trưa tại căng tin.

Tô Trà sẽ quá tập trung vào công việc của mình và quên ăn khi cô quá bận rộn. Đây là điều mà Tô Trà không thể thay đổi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 451: Chương 451



Nghe Trương Huy cằn nhằn như mẹ già khiến Vu Kế Vĩ không khỏi cảm thấy bất lực.

Dù sao thì anh ta cũng đã ở bên cạnh Tô Trà hơn nửa tháng trong thời gian Trương Huy nằm viện. Trương Huy có thực sự cần phải nhắc nhở anh ta mấy chuyện như vậy không?

Vu Kế Vĩ cảm thấy rằng Trương Huy đã đặt mình vào kiểu thân phận kỳ lạ một cách khó hiểu. Cứ như thể Tô Trà đã trở thành cô con gái nhỏ của anh ấy vậy.

Khoảng tám giờ, Trương Huy về nhà, trong lúc đó, Tô Trà và Vu Kế Vĩ vẫn theo thói quen thường ngày mà đi trên đường đến trường.

Vẫn như mọi khi, Tô Trà bước vào phòng thí nghiệm và làm việc, làm việc và làm việc.

Bên khác, tại thành phố Bắc Kinh.

Vương Vinh Bình cũng nhận được tin vui rằng dự án khóa thông minh đã chính thức được phê duyệt.

Vì Tô Trà không ở thành phố Bắc Kinh nên Vương Vinh Bình muốn gọi điện nói chuyện với cô, nhưng cô lại luôn ở trong phòng thí nghiệm nên không tiện nghe điện thoại.

Tô Trà vắng mặt ở thành phố Bắc Kinh khiến Vương Vinh Bình lo lắng cho các thành viên trong nhóm của dự án.

Ông ấy có một số bản sao về dự án khóa thông minh mà Tô Trà đã đưa từ trước, trong đó có ý tưởng và thiết kế của cô. Vương Vinh Bình có thể thấy rằng tài liệu của Tô Trà hơi lộn xộn, nhưng ý tưởng của cô thực sự rất sáng tạo.

Trong số đó còn có những ý tưởng mới của cô, chúng có vẻ khả thi đối với Vương Vinh Bình. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ấy rất tin tưởng vào dự án khóa thông minh này.

Khi dự án được phê duyệt, Cốc Ích vô cùng vui mừng. Đến giờ ăn trưa, ông ta còn dẫn Vương Vinh Bình đến căng tin để vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Ở bên kia, Tô Trà đã hoàn thành công việc trong ngày. Ngay khi cô chuẩn bị về nhà, Tiêu Nhiên chợt ngăn cô lại.

Tô Trà dừng lại, nhìn Tiêu Nhiên, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Có chuyện muốn hỏi em." Vẻ mặt của Tiêu Nhiên rất tự nhiên.

Sau đó anh ta tiếp tục hỏi vài câu liên quan đến công việc.

"Cái này rất dễ hiểu. Nhìn xem, nếu chúng ta xem xét vấn đề từ một góc độ khác, nếu lại phát hiện ra chỗ sai trong câu nói thì chúng ta lại tiếp tục đổi một góc nhìn khác..." Tô Trà luôn nghiêm túc với công việc.

Hai người họ đứng trong hành lang, nói chuyện được khoảng nửa giờ.

Sau khi Tô Trà nói xong, Tiêu Nhiên cũng đã hiểu ra điều gì đó.

Sau khi vấn đề được giải quyết, hai người đi hai đường khác nhau để trở về nhà.

Tô Trà trở lại khách sạn, mười phút sau thì Trương Huy cũng đi theo cô.

Sau khi thấy Trương Huy trở về, Tô Trà hỏi một vài câu về chuyến thăm nhà của anh ấy, Trương Huy trả lời rất ngắn gọn.

Họ chỉ xoay quanh chủ đề này, trao đổi thêm vài câu trước khi Tô Trà chuẩn bị ra ngoài mua mấy thứ.

Sổ tay của cô gần hết, nên cô cần mua một cuốn sổ mới.

Vừa vặn hôm nay Tô Trà rời phòng thí nghiệm lúc bốn giờ chiều nay nên cô vừa có thể dành thời gian để mua sổ vừa có thể ăn gì đó ở bên ngoài.

Không có trung tâm mua sắm nào gần khách sạn, vì vậy Tô Trà và Trương Huy phải đi bộ đến một cửa hàng bách hóa cách đó khoảng nửa giờ.

Một giờ sau, Tô Trà cầm một cuốn sổ từ cửa hàng bách hóa đi ra.

Ở lối vào của cửa hàng, một bóng người vội vã lao vào phía trong.

Khi người kia hấp tấp chạy tới, cũng đúng lúc Tô Trà vừa đi ra ngoài, họ lướt qua nhau. Đột nhiên, Tô Trà nghe thấy một giọng nói.

"Tinh tinh, đã phát hiện mục tiêu. Hãy nhanh chóng kết bạn. Nhiệm vụ: trở thành bạn tốt của mục tiêu."

Nghe thấy âm thanh này, Tô Trà ngước mắt lên, vô tình nhìn sang phía bên kia.

Cùng lúc đó, bóng người vừa nãy cũng dừng lại, quay đầu nhìn Tô Trà.

Tô Trà nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện, đó là một cô gái xinh đẹp, làn da trắng bóc, có thể gọi là rất mịn màng, đôi lông mày thanh tú cùng đôi mắt hình quả hạnh.

"Xin hãy hành động càng sớm càng tốt. Phần thưởng cho nhiệm vụ này là [Đôi môi quyến rũ]."

Khi nghe thấy âm thanh, đặc biệt là phần thưởng kia, khóe miệng của Tô Trà giật giật.

Tô Trà - người thường đắm chìm trong học tập và nghiên cứu - rất tò mò [Đôi môi quyến rũ] kia là cái quỷ gì?

Ngay khi vừa nghe thấy giọng nói đó, Tô Trà đã xác nhận đây chính là đồng loại của hệ thống mà trước đây nó đã đề cập đến.

Mà hệ thống trong tâm trí của Tô Trà vốn đang ngủ yên, cũng bắt đầu nhảy dựng lên khi nghe thấy giọng nói này.

Nếu như lúc đầu nó còn lo lắng Tô Trà sẽ trở nên bất thường, sau đó lôi cái hệ thống kia ra để thí nghiệm, thì bây giờ nó lại muốn túm cái hệ thống đó rồi dập cho tơi tả.

Trò gì đây? Dám xem ký chủ của nó là đối tượng để làm nhiệm vụ sao?

Không lẽ cái hệ thống đó nghĩ rằng nó đã c.h.ế.t rồi sao?

Nó khinh đấy, cũng chỉ là hệ thống giả mà còn có thói xấu như vậy, dám kiêu ngạo đến mức này.

Đúng vậy, hệ thống có thể nhận ra hệ thống kia chỉ là hàng giả.

Tín hiệu của bọn nó hoàn toàn khác nhau.

Lúc này, hệ thống rất muốn giúp Tô Trà tách cái hệ thống giả mạo đó ra.

Đúng vậy, hủy nó đi, hệ thống còn muốn giúp một tay cơ.

"Xin chào, xin lỗi vì đã làm phiền, cho tôi hỏi làm thế nào để đến đường Bách Hối vậy?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Chiêu đầu tiên để có thể bắt chuyện, đó chính là hỏi đường.

Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, Tô Trà vẫn bình tĩnh, nở một nụ cười.

Khi nhìn thấy nụ cười của Tô Trà, cô gái kia lập tức sững sờ.

Cô ta cảm thấy cô gái trước mặt mình quá đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả bản thân cô ta sau khi thẩm mỹ.

Nhưng cô ta đã lập tức gạt bỏ những suy nghĩ khó hiểu này, tin rằng với hệ thống của mình, cô ta sẽ trở nên xinh đẹp hơn người trước mặt.

Khi người đó nhìn vào mặt mình, Tô Trà chú ý đến ánh mắt của đối phương, cô hắng giọng nói: "Xin lỗi, tôi cũng không biết."

Hơn nữa, người bản địa mà lại đi hỏi đường từ một người ở ngoài thành phố, cô ta có nghiêm túc không vậy?

Tô Trà cảm thấy cách bắt chuyện của người kia không có lòng chút nào, nói thẳng ra là không chuyên nghiệp.

Lần đầu tiên được coi là “Mục tiêu chinh phục”, cảm giác này… khá sảng khoái.

"Thời gian cho nhiệm vụ, ba giờ. Hy vọng ký chủ có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ." Hệ thống kia lại một lần nữa xuất hiện.

Không ai chú ý đến ánh mắt lấp lánh của Tô Trà khi cô nghe thấy giọng nói này.

Nói thật thì cô đang rất muốn tách nó ra, không biết cảm giác sẽ thế nào.

Nghĩ đến lúc đó, ngón tay xinh đẹp của Tô Trà đang đặt cạnh người bỗng giật nhẹ, rõ ràng là rất muốn thử một lần.

Người duy nhất tỉnh táo vào thời điểm này là hệ thống trong tâm trí của Tô Trà. Nó nhìn thấy đôi mắt phát sáng của cô, âm thầm thắp nến cho hệ thống lậu ở bên kia.

Đồng thời, nó ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình, run lên vì sợ hãi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 452: Chương 452



Tô Trà nghiên cứu khoa học như thể một con "quái vật", cô thực sự rất đáng sợ.

Thôi thì sống c.h.ế.t mặc bay. Hệ thống chỉ biết im lặng mà thôi.

Hãy để hệ thống giả mạo đó thu hút sự chú ý của Tô Trà.

Đối với hệ thống giả mạo ở phía bên kia, hệ thống đang vắt chân lên cổ mà chạy trong tâm trí của Tô Trà chỉ thầm nghĩ một câu…

Hàng giả, sẵn sàng đối mặt với bão táp đi!

Mày nghĩ rằng bản thân chỉ đang chinh phục một vật cưng nhỏ và ngoan ngoãn?

A, sai lầm lớn rồi, mày sắp phải đối mặt với một kẻ cuồng nghiên cứu.

Và Tô Trà - Người sắp bị chinh phục đang bày ra dáng vẻ: Nào, hãy đến với tôi!

Tô Trà đang chờ đợi bóng dáng màu đỏ kia tấn công nhưng sự tự tin của cô gái vừa rồi đã bị những lời nói thẳng thắng đó của Tô Trà đả kích.

Vì vừa rồi không bắt chuyện được nên cô gái có hơi ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cô ta xấu hổ như vậy.

Trước kia đối với mục tiêu công lược, chưa có cô gái nào từ chối cô ta trực tiếp như vậy. Cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp nên mọi người ít nhiều vẫn cho cô ta vài phần mặt mũi.

Lần đầu tiên cô gái bị từ chối như vậy.

Tô Trà đợi một lúc phát hiện cô gái không nói nữa, tò mò nhướng mày nhìn, trong lòng còn đang tự hỏi: Tại sao cô không tấn công tôi?

Có thể là ánh mắt nghi ngờ của Tô Trà quá rõ ràng, cô gái cảm thấy phải chăng người con gái quá mức xinh đẹp trước mặt này biết điều gì đó. Nếu không tại sao đối phương lại lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn mình như vậy, giống như đang đợi cô ta làm gì đó.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô gái lập tức cảm thấy bất an, hoảng loạn hỏi hệ thống của mình: "Hệ thống hệ thống, có phải cô gái này biết cái gì rồi không, tôi cảm giác có hơi không đúng."

"Không thể nào, tôi không có cảm giác gì hết, cô ấy chỉ là một người bình thường nên không có khả năng nhận ra cái gì đó. Cô nhanh đi làm nhiệm vụ đi, đừng quên, nhiệm vụ lần này thất bại thì hình phạt là khấu trừ “Đôi mắt sáng như nước mùa thu”.”

Tô Trà lại nghe thấy một thứ mới mẻ, vừa rồi là "Đôi môi gợi cảm" bây giờ lại là "Đôi mắt sáng như nước mùa thu", nghe có vẻ như tất cả đều về phương diện làm đẹp.

Chẳng lẽ... khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trước mặt này...

Nghĩ tới gì đó, ánh mắt tò mò của Tô Trà lơ đãng rơi vào trên mặt đối phương.

Không nhìn thì không biết, nhưng khi nhìn kỹ, Tô Trà phát hiện gương mặt của cô gái này có chút kỳ quái.

Cô gái này khá xinh đẹp, nói chung các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, làn da mịn màng như mỡ. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, khi những đường nét thanh tú trên khuôn mặt này kết hợp với nhau lại tạo ra một cảm giác kỳ lạ không giải thích được mà có cảm giác… không hài hòa.

Chúng giống như được ghép lại với nhau, nhìn riêng thì rất đẹp, ghép lại với nhau cũng ổn, nhưng nếu nhìn thật tỉ mỉ sẽ phát hiện ra điểm không hài hòa nho nhỏ này mà hầu như mọi người đều có thể không chú ý đến.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Trà, cô gái càng thêm bối rối, cô ấy cảm thấy ánh mắt của đối phương khiến mình hoảng sợ.

Đối mặt với ánh mắt sợ hãi ấy của người đối diện, Tô Trà cố gắng kiềm chế không đưa tay chạm vào khuôn mặt thịnh thế mỹ nhan của cô ta.

Đột nhiên cảm thấy cô đáng sợ lắm sao?

Tại sao nhiều người nhìn cô lại sợ hãi như vậy nhỉ? Chẳng phải tiểu tiên nữ như cô rất có nhân duyên à?

Chỉ có thể nói là nhận thức của Tô Trà về bản thân mình hoàn toàn chưa đủ.

Trong cảm nhận của người khác, Tô Trà đâu chỉ được hình dung bằng hai chữ “Đáng sợ” nữa, phải nói là “Ác ma” mới đúng.

Bình thường kẻ xấu có xu hướng khiến mọi người sợ hãi vì tính xấu của gã ta, một người có ngoại hình xấu đáng sợ vì vẻ ngoài của gã. Nhưng kiểu người như Tô Trà khác với những người khác, cô xấu xa vì cô quá thông minh.

Với đầu óc thông minh đến mức b**n th** như vậy, nếu đối mặt với kẻ xấu, vẫn là những người như Tô Trà càng đáng sợ hơn, dường như cô có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của bạn, kiểm soát cảm xúc của bạn và đoán được những gì bạn định làm tiếp theo từ nhất cử nhất động của bạn.

Nếu Tô Trà là một người xấu, chắc chắn cô sẽ là một tên tội phạm có chỉ số thông minh cao, lại còn là loại cấp bậc làm việc xấu nhưng không thể tìm ra sai lầm.

May mắn thay tam quan của Tô Trà rất chính trực, lớn lên dưới lá cờ đỏ ấm áp sẽ không khiến tam quan của cô trở nên lệch lạc.

Đừng nói tới việc cô gái đối diện sợ hãi Tô Trà, ngay cả Trương Huy cũng cảm thấy Tô Trà nguy hiểm hơn.

Đương nhiên, suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, làm việc vẫn cần phải nghiêm túc, đối mặt với người đột nhiên dừng lại để đến bắt chuyện cùng dáng với vẻ đáng nghi đó, Trương Huy lập tức cảm giác được đối phương có gì đó không ổn.

Vì vậy Trương Huy đã âm thầm bước lên hai bước đứng bên cạnh Tô Trà và quan sát cô gái khả nghi kia từ một phạm vi có thể bảo vệ sự an toàn của Tô Trà bất cứ lúc nào.

Bên kia, cô gái vẫn đang huyên thuyên với hệ thống của mình, sau khi Tô Trà nghe một hồi có hơi mất kiên nhẫn.

Đã được một lúc lâu rồi, chuyện này thật lãng phí thời gian của cô.

Đối với cô gái trước mặt và hệ thống của cô ấy, Tô Trà không hề hứng thú, cô dự định quay lại khách sạn làm việc, so với việc quanh quẩn ở đây cô bằng lòng quay lại khách sạn suy nghĩ về dự án còn hơn.

Muốn làm là làm, Tô Trà trực tiếp nhấc chân bước đi, đi được mấy bước vẫn còn có thể nghe được âm thanh của cô gái cùng với hệ thống huyên thuyên phía sau.

Đi được một đoạn, hệ thống ẩn giấu trong đầu Tô Trà không chịu được cô đơn mà bắt đầu nhảy nhót ra ngoài.

"Ký chủ, cô cứ rời đi như vậy sao?"

"Nếu không thì sao, nhìn tôi nhàn rỗi như vậy à? Còn có thể nghe bọn họ tán gẫu ở đây sao? Nhàm chán, còn không bằng trở về suy nghĩ một chút về dự án." Tô Trà nhàn nhạt đáp.

"Cô không có hứng thú với cái hệ thống kia sao? Cô cứ như vậy mà buông tha nó à?" Hệ thống cũng không cho rằng Tô Trà là người dễ dàng từ bỏ như vậy.

Sự thật đã chứng minh rằng Tô Trà đúng là không phải, cô chưa bao giờ cảm thấy chính mình là người tốt cả.

Sở dĩ rời đi không phải không có hứng thú mà là Tô Trà biết, cho dù cô rời đi đối phương cũng sẽ chủ động tìm đến cô.

Lại nói Tô Trà rất nhạy bén, vừa rồi cô cảm giác được hệ thống của đối phương dường như rất có hứng thú với cô, Tô Trà có thể dễ dàng suy đoán rằng nếu hiện tại mục tiêu công lược của cô gái và hệ thống kia là cô vậy thì lần đầu không thành công chắc chắn đối phương sẽ hành động lần thứ hai.

Sau khi nghe Tô Trà giải thích, trong lòng hệ thống một lần nữa lại châm biếm: Đáng sợ!

Nó ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ của mình lần nữa, hệ thống bày tỏ đối mặt với ký chủ thông minh như vậy nó cũng rất áp lực đó.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 453: Chương 453



Tô Trà không thể biết hệ thống đang suy nghĩ gì nhưng cô vẫn rất lạc quan vui vẻ, trở về khách sạn nên làm việc vẫn cứ làm việc, hơn nữa dường như cô cũng không để bụng chuyện trước đó.

Đương nhiên, nếu như hệ thống không nhìn thấy Tô Trà dùng quyển sổ mới mua viết xuống mấy chữ "kế hoạch tách hệ thống", nó thật sự sẽ cho rằng cô đã quên chuyện trước đó.

Hừ, người phụ nữ này, quá đáng sợ.

Trong khi Tô Trà đang làm việc, một người đến trước cửa khách sạn.

Người này không ai khác chính là cô gái có hệ thống trước đó.

Gần như đúng lúc cô gái vừa xuất hiện hệ thống lập tức nhắc nhở Tô Trà, Tô Trà đang làm việc nghe được âm thanh của hệ thống nhưng cũng không nhúc nhích, vẫn tiếp tục làm công việc của cô.

Cô gái vừa mới xuất hiện ở tầng dưới Trương Huy cũng đã phát hiện ra, anh ấy càng cảm thấy sự xuất hiện của cô gái này có gì đó không bình thường.

Cảm nhận được điều bất thường, Trương Huy ngay lập tức đưa ra giải pháp.

Ít phút sau, cô gái đã bị đồng chí công an đưa đi.

Tới cũng đã tới rồi, nhưng họ còn chưa thấy được mục tiêu công lược thì đã bị đưa đến đồn công an, vẻ mặt cô gái cũng vô cùng mờ mịt.

Cho đến khi ngồi trong phòng thẩm vấn, cô gái vẫn chưa rõ ràng lắm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô ta lại bị đưa đến đây?

“Họ tên, giới tính, địa chỉ nhà.” Đồng chí công an nghiêm mặt hỏi.

"Tôi tên là Cao Hân Hân, giới tính nữ, nhà tôi ở gần Tiêu Gia Loan. Chuyện là đồng chí công an, có phải có hiểu lầm gì không, tôi không có làm gì cả."

Đây là lần đầu tiên Cao Hân Hân gặp phải chuyện như vậy, nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của công an, cô ta vẫn thành thật trả lời câu hỏi sau đó mới hỏi liệu chuyện này có hiểu lầm gì hay không.

Đồng chí công an ngước mắt, liếc đối phương một cái, lại nói: "Không phải hiểu lầm, tại sao cô lại xuất hiện ở cửa khách sạn, có phải cô đang theo dõi ai đó không? Chúng tôi nghi ngờ cô có động cơ xấu đối với một nhân vật quan trọng, tốt nhất cô nên khai báo một cách trung thực đi."

Một nhân vật quan trọng?

Nghe thấy lời này, Cao Hân Hân hoàn toàn không thể bình tĩnh.

Cô ta chỉ nghe theo hệ thống để làm một nhiệm vụ, cô ta có thể có động cơ xấu nào chứ?

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đồng chí công an, hiển nhiên “nhân vật quan trọng” mà đối phương nói không hề có thân phận bình thường.

Nghĩ đến mục tiêu nhiệm vụ là một cô gái trạc tuổi mình, bất kể Cao Hân Hân nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rằng đối phương không thể là nhân vật quan trọng trong lời nói của đồng chí công an, cô ta chỉ cho rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cuộc thẩm vấn vẫn tiếp tục, Cao Hân Hân hết sức phối hợp làm việc, hỏi cái gì thì trả lời cái đấy, đồng chí công an có thể nhìn ra Cao Hân Hân không nói dối.

Sau khi thẩm vấn Cao Hân Hân vẫn ở đồn công an, Trương Huy phía bên kia cũng nhận được điện thoại.

Nghe thấy Cao Hân Hân không có vấn đề gì, Trương Huy nói ngày mai hãy thả cho cô ta đi.

Vì ngày mai mới được ra ngoài nên tối nay Cao Hân Hân sẽ ở lại bên trong đây.

Sau khi Tô Trà hoàn thành công việc, khép sổ tay lại rồi giơ tay lên xoa xoa cái cổ đau nhức, lúc này Tô Trà mới nhớ đến cô gái muốn công lược mình.

"Hệ thống, vì sao người ta lại không đi lên vậy?" Tô Trà hỏi.

Hệ thống trợn tròn mắt, đối mặt với ký chủ cuồng công việc như này, hệ thống hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Không lẽ cảm kích cô vì bây giờ mới nhớ ra chuyện này sao?

Ba tiếng trước người ta đã bị một cuộc điện thoại của Trương Huy đưa đến đồn công an rồi được chưa?

“Người ở đồn công an.” Sợ Tô Trà nghe không hiểu, hệ thống còn tốt bụng giải thích: “Chuyện là, vừa rồi lúc cô bận rộn với công việc thì Trương Huy phát hiện người ở dưới lầu, sau đó người ta nhanh chóng bị đồn công an dẫn đi.”

Nghe được lời giải thích của hệ thống, Tô Trà cũng sửng sốt một chút, dù thế nào cô cũng không ngờ tới mọi chuyện lại có thể phát triển thành như vậy.

Tô Trà đột nhiên cảm thấy có hơi đồng cảm với đối phương, con đường công lược quá khó khăn.

Đối với chuyện này, Tô Trà cuối cùng mím môi, khích lệ nói: "Còn chưa công chiếm thành công, tiếp tục cố gắng nha."

Tuyệt đối đừng bỏ cuộc, cô vẫn đang chờ đối phương tới công lược mình đó.

Nghe được lời khích lệ của Tô Trà, khóe miệng hệ thống giật giật.

Về phần công việc của Trương Huy, Tô Trà sẽ không can thiệp. Nếu cô gái kia không có vấn đề gì, cô ấy sẽ sớm được thả ra thôi.

Vì vậy Tô Trà... tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, sau khi Tô Trà thức dậy rồi ăn sáng xong là đến trường đại học ngay lập tức, cô tiến vào phòng thí nghiệm và lại bận rộn cả ngày.

Đến trưa, Cao Hân Hân được thả ra ngoài, trải qua cả ngày hôm qua ở đồn cảnh sát, dù nói gì đi chăng nữa Cao Hân Hân cũng không dám tiếp cận Tô Trà.

Bất kể hệ thống nói gì, Cao Hân Hân cũng không muốn làm nữa, con mắt sáng như nước mùa thu không có thì không có thôi, so với điều này Cao Hân Hân vẫn coi trọng mạng sống của cô ta hơn.

Tuy nhiên, điều khiến Cao Hân Hân đau đầu là cô ta không biết hệ thống đã uống nhầm thuốc gì mà nhiệm vụ không được giải phóng, tư thế của nó cứ như thể muốn quyết đấu đến c.h.ế.t với Tô Trà vậy.

Sau đó, Cao Hân Hân cũng quyết chiến đến c.h.ế.t với hệ thống của cô ta.

Cao Hân Hân tự hỏi tại sao hệ thống cứ phải liều c.h.ế.t với cô gái xinh đẹp đó như vậy, cũng không phải là không làm được nhiệm vụ với những người khác, vậy làm gì có lý do gì mà nó nhất định phải liều mạng với cô gái xinh đẹp đó đâu.

Trong lúc đó, hệ thống bản lậu cũng rất lo lắng.

Sở dĩ nó liều mạng với Tô Trà là bởi vì nó có cảm nhận được trên người Tô Trà có thứ mà nó muốn, mặc dù nó không biết đó là thứ gì nhưng nó lại điên cuồng muốn thứ đó, chỉ cần Cao Hân Hân thực hiện nhiệm vụ với Tô Trà, nó có thể cướp đi chỉ số thông minh của Tô Trà từ tay cô.

Đầu óc của Tô Trà rất thông minh, đó cũng là thứ mà hệ thống bản lậu cảm thấy hứng thú.

Là một hệ thống bản lậu, thật ra mọi thứ nó có thể cho Cao Hân Hân đều là cướp đoạt từ người khác, mỗi khi thực hiện một nhiệm vụ, nó có thể cướp đi một thứ gì đó từ mục tiêu nhiệm vụ, sau đó đưa cho Cao Hân Hân.

Thực chất, nói thẳng ra thì nó là một hệ thống kém cỏi, không có trung tâm mua sắm hệ thống nên nó chỉ có thể cướp đồ của người khác, sau đó ban thưởng cho ký chủ.

h*m m**n của con người là không giới hạn, Cao Hân Hân đã nếm trải vị ngon ngọt nên cô ta từ bị động chuyển sang chủ động hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác cùng với những thay đổi một cách vô tri vô giác như vậy, trong tương lai hệ thống có thể khống chế Cao Hân Hân và sử dụng cho nó.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 454: Chương 454



Nhưng bây giờ Cao Hân Hân không nghe lời, hệ thống bản lậu nghĩ rằng cô ta cần phải được dạy cho một bài học nhỏ.

Dưới sự ép buộc của hệ thống bản lậu, Cao Hân Hân đành phải thỏa hiệp.

Hai ngày sau, Tô Trà gặp lại Cao Hân Hân.

Khi Tô Trà nhìn thấy Cao Hân Hân, cô rất kinh ngạc, lần này Cao Hân Hân rõ ràng khác với lần trước, điều rõ rệt nhất chính là khuôn mặt đó.

Cao Hân Hân vốn dĩ rất xinh đẹp nhưng Cao Hân Hân bây giờ đứng trước mặt Tô Trà so ra có chút ảm đạm không có ánh sáng, giống như một quả anh đào tươi mất đi độ ẩm và trở nên hơi khô héo.

"Mời ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ: cùng mục tiêu công lược trở thành bạn tốt."

"Nhiệm vụ thành công, giá trị sắc đẹp tăng trở lại tám mươi phần trăm, nhiệm vụ thất bại, trừ mười phần trăm giá trị sắc đẹp."

Cao Hân Hân nghe thấy âm thanh của hệ thống, khẽ cắn môi nhìn Tô Trà cách đó không xa, định bất chấp tất cả.

Cao Hân Hân không thể quay trở lại dáng vẻ ban đầu của mình được, cô ta đã quen với việc xinh đẹp nên hoàn toàn không muốn trở lại vẻ ngoài bình thường của mình.

Nhưng làm thế nào để tiếp cận mục tiêu công lược, Cao Hân Hân có hơi không biết phải làm gì.

Có thể xuất hiện ở đây là dũng khí lớn nhất của Cao Hân Hân rồi.

Tô Trà nhìn vẻ mặt do dự của đối phương, chủ động bước lên trước rồi dừng lại trước mặt Cao Hân Hân, khi Cao Hân Hân nghi ngờ nhìn sang thì Tô Trà nở một nụ cười dịu dàng với cô ta.

"Xin chào, cô là cô gái hỏi đường lần trước phải không, thật trùng hợp, còn có thể gặp lại cô ở đây."

Sự chủ động của Tô Trà chắc chắn đã mang lại cho Cao Hân Hân rất nhiều sự dũng cảm, cô ta nhanh chóng mỉm cười, nói: “Đúng vậy, xin chào, thật ra lần trước tôi nhìn thấy cô đã cảm thấy cô trông rất quen thuộc, bây giờ nhìn kỹ lại tôi mới phát hiện hóa ra cô rất giống chị gái tôi."

“Chị gái cô?” Tô Trà thuận theo lời đối phương hỏi một câu.

"Đúng vậy, chị gái tôi gặp tai nạn ngoài ý muốn khi tôi mười tuổi..." Cao Hân Hân giống như muốn nói lại thôi mà liếc nhìn Tô Trà.

"Ký chủ, cô ấy lừa cô đó, cô gái này hoàn toàn không có chị gái qua đời ngoài ý muốn."

Hệ thống vẫn luôn ẩn nấp trong đầu Tô Trà không kiềm chế được mà ồn ào một câu, sợ Tô Trà sẽ bị dáng vẻ kia của đối phương lừa gạt.

Nghe thấy âm thanh của hệ thống ở trong đầu, Tô Trà không vui chút nào.

Một khi cô không vui người khác cũng đừng mong được vui.

Nếu cốt truyện phát triển đến mức này, người bình thường khi nghe Cao Hân Hân nói vậy chắc chắn sẽ an ủi, nhưng khi nghe những lời này của Cao Hân Hân, Tô Trà hoàn toàn không có tâm tư muốn an ủi cô ấy gì cả.

Dựa theo kịch bản, nếu một người nhắc đến người thân qua đời ngoài ý muốn của mình sẽ luôn dễ khiến người ta thương cảm.

Thật đáng tiếc, Tô Trà không phải là người mềm lòng.

Nếu so ra kim cương còn không cứng bằng trái tim của Tô Trà.

Nói cô trông quen mắt cô cũng không có ý kiến gì, nhưng nếu nói rằng Tô Trà trông giống một người đã c.h.ế.t thì cô không thể chấp nhận được.

Thử hỏi có người bình thường nào lại muốn trông giống như một người đã c.h.ế.t không? Hơn nữa đây còn là một người đã c.h.ế.t được bịa đặt ra mà không có thật, điều này có hơi xúc phạm cô đó.

Tô Trà đã từng nhìn thấy loại tình tiết này trong tiểu thuyết, lúc đó còn nhịn không được mà thầm mắng chửi trong lòng, không ngờ cô lại có thể gặp phải tình tiết trong tiểu thuyết như này ngoài đời thật, thật muốn chửi bậy.

Nhưng mà một nàng tiên nhỏ như cô sẽ không tùy tiện chửi bậy, phải giữ hình ảnh của mình trong mắt mọi người chứ, cho nên, Tô Trà đáp: "Thật ra tôi cũng thấy cô rất quen."

"Ồ? Trùng hợp như vậy sao?" Cao Hân Hân mỉm cười ngẩng đầu, nghe được câu trả lời của đối phương làm cô ấy cảm thấy có chút vui vẻ.

Đối phương sẵn lòng tiếp lời, phải chăng những gì cô ấy nói vẫn còn hữu ích.

Nhìn xem, chuyện này không phải sẽ khiến cho người ta đồng cảm sao.

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Tô Trà đã khiến nụ cười trên khuôn mặt của Cao Hân Hân biến mất ngay lập tức.

Bởi vì Cao Hân Hân đã nghe thấy...

"Cô trông giống như bà cố nội trong trí nhớ của tôi." Tô Trà nói với vẻ mặt đau buồn.

Bà, bà cố nội?

Cao Hân Hân mở to mắt, cả người đều sững sờ.

Cái gì, cái quái gì vậy?

Cô ấy giống như bà cố nội trong trí nhớ của cô? Coi như “bà nội” thì cũng không sao nhưng lại còn thêm chữ "cố"!

Cao Hân Hân nghi ngờ đối phương cố ý, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Tô Trà, suy nghĩ ban đầu của Cao Hân Hân lại có hơi không chắc chắn.

Tô Trà vẫn giữ vẻ mặt vô tội nhìn Cao Hân Hân bằng một đôi mắt to xinh đẹp.

Lại đây, hãy làm tổn thương nhau đi!

Xét về độ độc ác không ai qua được Tô Trà đâu.

Tô Trà nhìn nụ cười của đối phương biến mất trong nháy mắt, còn rất giống trà xanh mà nhẹ nhàng nói: "Ôi, ngại quá ngại quá, có phải cô đang không vui không, tôi chỉ cảm thấy cô thật sự rất giống bà cố nội của tôi thôi, nếu lời nói của tôi khiến cô cảm thấy khó chịu vậy tôi thành thật xin lỗi."

Khi nói đến ba chữ “bà cố nội”, Tô Trà còn cố ý nhấn mạnh vào từ “cố”.

Ôi chao, tôi chỉ là vô ý thôi, cô ngàn vạn lần đừng để tâm nha.

Để tâm thì chính là do cô lòng dạ hẹp hòi đó!

Cô nói tôi giống người chị đã c.h.ế.t của cô mà tôi cũng không giận, nhưng tại sao khi tôi nói cô giống bà cố nội trong trí nhớ của tôi cô lại tức giận chứ?

"Không, tôi không để tâm đâu, cô xinh đẹp như vậy bà cố nội của cô chắc hẳn cũng rất xinh đẹp phải không? Bà ấy nhất định là tiểu thư khuê các." Cao Hân Hân chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Giống bà cố nội của cô ấy cũng không sao hết, bà lão nhất định không xấu.

Mọi người luôn thích lừa mình dối người, còn Tô Trà lại thích chọc thủng ảo tưởng của người khác vô cùng và đặt niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác.

Vì vậy, Tô Trà lại lên tiếng.

"Không, bà cố nội trong trí nhớ của tôi không phải là tiểu thư khuê các mà chỉ là một bà lão nông dân bình thường với đôi mắt nhỏ, cái miệng rộng và làn da ngăm đen, bà ấy rất tốt bụng nên đối xử với mọi người rất tốt."

Cao Hân Hân: Xin hỏi là giống chỗ nào vậy?

Mô tả của Tô Trà lập tức khiến Cao Hân Hân suýt chút nữa ngạt thở.

Nhìn sắc mặt biến đổi đặc sắc kia của Cao Hân Hân, trong lòng Tô Trà đã bị chọc cười, nhưng bên ngoài cô vẫn bày ra dáng vẻ vô cùng quan tâm, sau đó nói: "Ôi chao, cô lại tức giận à? Cô đừng tức giận, nếu cô không vui tôi sẽ không nói nữa, tôi cũng không cố ý vì vậy cô nhất định sẽ tha thứ cho tôi phải không?”

Nhìn vẻ mặt đáng thương của đối phương, Cao Hân Hân cũng bị độ mặt dày vô sỉ của đối phương làm cho kinh sợ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 455: Chương 455



Cao Hân Hân rất tò mò, làm thế nào Tô Trà có thể nói những lời vô liêm sỉ với giọng điệu buồn nôn như vậy chứ, lại còn "nhất định sẽ tha thứ cho tôi", nghe thật buồn nôn.

Thành công khiến Cao Hân Hân buồn nôn, Tô Trà rất vui mừng, thậm chí cô còn muốn thể hiện sự kích động này của mình, cô lộ ra vẻ mặt nước mắt lã chã sắp khóc, hốc mắt hơi đỏ.

Vẻ mặt Tô Trà: Tôi bị bắt nạt

Hai người đang ở ven đường nên bên cạnh đã sớm có người chú ý tới hai người, nhìn thấy dáng vẻ trông như bị bắt nạt của Tô Trà, có người không nhịn được lên tiếng.

"Có chuyện gì thì nói chuyện nhẹ nhàng với nhau, đừng bắt nạt người ta chứ, cô nhìn người ta sắp khóc rồi kìa, cô gái nhỏ này cũng thật là, chuyện này có gì to tát đâu, nói mấy câu thôi mà, không có gì to tát hết."

"Đúng vậy đúng vậy, cô bé cũng xin lỗi cô rồi, cô tha thứ cho cô bé đi, nhìn cô có vẻ lớn hơn cô bé này, cô nhắc nhở cô bé một chút không phải được rồi sao."

"Đúng vậy, con gái cãi nhau là chuyện bình thường, cô rộng lượng tha thứ một chút là được."

Nghe người bên cạnh nói hộ mình, Tô Trà hai mắt đỏ hoe, đáng thương nhìn Cao Hân Hân, dáng vẻ giống như "Cô không tha thứ tôi khóc ngay bbây giờ".

Nhìn thấy Tô Trà như vậy, Cao Hân Hân gần như không thể không chế được mà chửi thề, trước khi Cao Hân Hân thật sự bùng nổ, hệ thống bản lậu đã nhắc nhở cô ta rằng "nhiệm vụ là quan trọng nhất".

"Không có không có, làm sao tôi có thể tức giận được, tôi không tức giận một chút nào hết, tôi yêu mến cô còn không kịp, chúng ta có thể làm bạn bè không, tôi tên là Cao Hân Hân." Cao Hân Hân kìm nén những lời mắng chửi th* t*c trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười

Ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng Cao Hân Hân đã mắng Tô Trà té tát.

"Hả? Cô muốn làm bạn với tôi sao?" Vẻ mặt Tô Trà kinh ngạc, một lúc sau mới nói: "Nhưng mà mẹ tôi nói tôi không được kết bạn với người lạ, ngộ nhỡ cô là người xấu thì làm sao bây giờ?"

Ọe...

Hệ thống trong đầu Tô Trà cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nó đã thành công bị dáng vẻ cô bé ngây thơ không biết xấu hổ của Tô Trà làm cho buồn nôn.

Nếu vừa rồi nó còn sợ Tô Trà bị lừa thì bây giờ nó chẳng có chút lo lắng nào.

Đối với người như Tô Trà, không có chuyện người khác lừa dối được cô mà chỉ có cô mới có thể đùa giỡn người khác đến mức không còn mảnh giáp thôi.

Cao Hân Hân, người cũng bị hành động của Tô Trà làm cho buồn nôn, nhìn Tô Trà với ánh mắt kinh ngạc, cô ta cũng sắp ứng phó không được nữa rồi, nhưng cô ta phải chịu đựng vì nhiệm vụ.

"Tôi không phải là người xấu."

“Vậy cô có thể chứng minh không?” Tô Trà hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi lại.

Ọe!

:) Lần này, Tô Trà cũng bị bản thân mình làm cho buồn nôn.

Với giọng điệu ngây thơ hồn nhiên này cô cũng phải bội phục kỹ năng diễn xuất của mình.

Cao Hân Hân: “...”

Cô ta phải chứng minh như thế nào, hiện tại ai có thể nói cho cô ta biết, làm thế nào để chứng minh rằng cô ta là người tốt được không?

"Tại sao cô không nói gì vậy, cô thật sự là người xấu sao?" Tô Trà cả kinh, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi rồi lui về phía sau hai bước, trốn phía sau Trương Huy.

Bị buộc phải đối mặt với Cao Hân Hân, Trương Huy cũng bất ngờ không kịp trở tay.

Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tô Trà, khóe miệng Trương Huy giật giật, suy nghĩ một lát, cuối cùng mới nói: "Đừng, đừng sợ."

Trương Huy: Cô sợ hãi một tôi sợ hãi mười đó!

Bên kia Tô Trà còn chưa chơi đủ, trên mặt còn lộ ra vẻ sợ hãi, lại dùng bộ dáng "cô gái nhỏ tội nghiệp" bị bắt nạt nói: "Cô đúng thật là người xấu rồi, cô ghen tị với vẻ đẹp của tôi hay tài năng của tôi?"

Cao Hân Hân: “...”

Làm nhiệm vụ cái ông nội nữa ấy, vẫy tay bye bye!

Gặp phải một đối tượng công lược như vậy, đầu óc cô ta có bệnh mới ở lại mà chịu hành hạ.

"Ký chủ từ chối nhiệm vụ, giá trị sắc đẹp sẽ giảm mười phần trăm."

Gần như ngay khi tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, đôi mắt của Tô Trà dừng lại trên người Cao Hân Hân, đáy mắt cô lóe lên một tia sáng khác thường.

Cô thật sự đang rất muốn tháo nó ra để thử cảm giác xem sao.

Không hiểu sao hệ thống trên người Cao Hân Hân chợt lạnh sống lưng, nó cảm thấy sự nguy hiểm đang nhắm đến nó.

Nhìn chằm chằm vào Cao Hân Hân, Tô Trà phát hiện làn da vốn đã vô cùng mịn màng của đối phương đột nhiên ảm đạm hơn một chút.

Điều này giống như việc đột ngột tắt máy ảnh làm đẹp, cảm giác sẽ trở nên khác biệt ngay lập tức.

Nhìn thấy Cao Hân Hân như vậy, trong lòng Tô Trà âm thầm tấm tắc hai lần.

Đột nhiên Tô Trà cảm thấy hệ thống cá muối trong cơ thể mình vẫn rất tốt, mặc dù nó vô dụng, nhưng quan trọng nhất là rất ngoan ngoãn nghe lời nha.

Nghe Tô Trà khen bản thân nó, hệ thống có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Đối mặt với Tô Trà, hệ thống từ trước đến nay đều là: Hèn mọn…

Thấy Tô Trà đều đã chơi hết một lượt dáng vẻ từ lạnh lùng, trà xanh, ngây thơ, hệ thống thở dài: Thay đổi sắc mặt trong Kinh kịch còn không làm lại cô.

Nếu nói kỹ thuật lật mặt này ai mạnh nhất thì Tô Trà số hai không ai số một!

Khi Cao Hân Hân nghe được âm thanh thông báo rằng giá trị nhan sắc của cô giảm đi mười phần trăm của hệ thống, phản ứng đầu tiên của cô ta là giơ tay chạm vào làn da trên má bản thân.

Khi cô ta chạm vào làn da mình, trái tim Cao Hân Hân như sụp đổ, cảm giác trong tay thoáng thô ráp, hoàn toàn không hề bóng loáng như mấy ngày trước.

Cô ta rất vất vả tích góp từng tí một trong thời gian dài như vậy mới trở nên xinh đẹp, làm sao có thể cho phép bản thân trở lại như trước kia được!

Người bên cạnh chỉ cảm thấy tâm trạng của Cao Hân Hân không đúng lắm, làm gì có người giây trước mới nói không tức giận, muốn làm bạn với người ta, giây sau lại chỉ ngây ngốc ngồi sờ mặt mình chứ.

Chẳng qua những thay đổi rất nhỏ trên cơ thể Cao Hân Hân ngoài Tô Trà ra không còn người nào khác có thể phát hiện, nếu không Cao Hân Hân sẽ bị coi là yêu quái mất.

Người xung quanh bắt đầu cảm thấy hình như đầu óc cô gái này có hơi không bình thường, sao toàn nói chuyện ở đâu đâu, không hiểu gì hết vậy?

Cao Hân Hân cũng không biết người xung quanh đã bắt đầu đối xử với cô ta như người bệnh tâm thần, cô ta còn đang đắm chìm trong cú sốc từ sự biến dạng xấu xí của mình.

Thấy Cao Hân Hân như vậy, Tô Trà có hơi tò mò, cô hỏi hệ thống của mình trong đầu một câu: “Cô ấy làm sao vậy?”

“Chắc là bị đả kích rồi, không tiếp nhận được biến dạng xấu xí của bản thân đó.” Hệ thống vừa nói vừa quan sát thái độ của Cao Hân Hân, càng cảm thấy hệ thống trên người Cao Hân Hân có vấn đề.

Sao lại có thể đả kích đến mức này?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 456: Chương 456



Tô Trà cảm thấy Cao Hân Hân vẫn chưa nhận đòn hiểm nào từ xã hội, nói trắng ra là bị thất vọng quá ít.

Đây là chuyện gì vậy chứ? Giá trị nhan sắc chỉ giảm bớt 10%, chẳng phải là còn 90% hay sao?

Hơn nữa, Cao Hân Hân của bây giờ cũng không xấu, biến hóa 10% rất nhỏ, vẫn đẹp như trước mà.

Nhưng đương nhiên là không bằng cô rồi.

Nghe thấy Tô Trà nói móc, hệ thống cũng muốn nói móc theo.

Không phải nội tâm của ai cũng có thể mạnh mẽ đến b**n th** giống như Tô Trà.

Cao Hân Hân chỉ là một cô gái bình thường, có thể là cô ta đã quá mức ỷ lại vào hệ thống dẫn đến việc lừa mình dối người, giống như một cô gái photoshop quá nhiều rồi lại nghĩ mình là thịnh thế mỹ nhan.

Trên thực tế, nếu không có chức năng làm đẹp của máy ảnh, dáng vẻ của cô ta cũng sẽ như cũ mà thôi.

Mà hệ thống bản lậu kia chính là chức năng làm đẹp của Cao Hân Hân.

Sự thật đúng như những gì hệ thống nói, Cao Hân Hân không thể chấp nhận mình xấu xí, cô ta không muốn về lại hình dạng ban đầu, nó quá bình thường. Cô ta chỉ muốn trở nên xinh đẹp, để ánh mắt của mọi người đều luôn hướng về cô ta.

Nghĩ đến đây, Cao Hân Hân không khỏi ghen tị với Tô Trà, cô gái này sao có thể xinh đẹp như vậy, cùng là con người, tại sao ông trời lại thiên vị như vậy.

Rõ ràng chỉ là một đại tiểu thư ngốc nghếch, dựa vào cái gì lại có thể có khuôn mặt như vậy?

Bị mắng là đồ ngốc, Tô Trà không biết nhưng cô cũng không mù, cô thấy được ánh mắt ghen tị rõ ràng kia của Cao Hân Hân.

“Ây da, đồng chí, cô đừng nhìn tôi như vậy, hù c.h.ế.t tôi rồi, tôi sợ lắm đó.” Tô Trà làm bộ làm tịch nói chuyện, cô còn giả vờ làm ra dáng vẻ sợ hãi.

Vốn đã ghen tị, nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn này của Tô Trà, Cao Hân Hân càng thêm ghen tị.

Tất cả những thứ này phải là của cô ta!

Dường như vừa nghĩ thông suốt được điều gì, Cao Hân Hân hít một hơi thật sâu, đột nhiên mỉm cười với Tô Trà, dịu dàng nói: “Cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, tôi thật sự không phải là người xấu, tôi chỉ thấy cô rất quen thuộc cho nên mới muốn làm bạn với cô, nếu cô sợ tôi là người xấu, vậy thì thôi vậy…”

Thấy Cao Hân Hân đột nhiên thay đổi thái độ, Tô Trà ngấm ngầm nhíu mày. Cô nhìn chằm chằm Cao Hân Hân trong chốc lát, trên mặt lộ ra biểu cảm khó xử, suy nghĩ một lát mới nói.

“Cái đó, cô không phải người xấu thật ư?”

Cao Hân Hân thấy vẻ mặt khờ dại của đối phương, trong lòng chán ghét không thôi nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười, nói: “Tôi không phải người xấu thật mà, cô hiểu lầm tôi rồi.”

“Ồ.” Tô Trà bày ra vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, mím đôi môi đỏ mọng, sau đó nói: “Vậy được rồi, tôi kết bạn với cô.”

Tô Trà vừa nói xong lời này, người lên tiếng đầu tiên không phải Cao Hân Hân mà là hệ thống.

“Chủ nhân, cô thật sự muốn làm bạn với cô ấy sao, Cao Hân Hân là một kẻ lừa đảo, cô đừng để bản thân bị lừa.”

Nghe âm thanh ồn ào của hệ thống ở trong đầu, Tô Trà khẽ cười một tiếng, đáp lại hệ thống trong đầu một câu: “Tôi trông dễ lừa như vậy sao?”

“Chủ nhân, ý của cô là?”

“Tôi chỉ là tò mò về nhiệm vụ của Cao Hân Hân, cậu yên tâm, chỉ là làm một cái khảo nghiệm nhỏ mà thôi.” Tô Trà bình tĩnh đáp.

Cùng lúc đó, âm thanh thông báo của hệ thống bản lậu vang lên.

“Chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, đạt được phần thường.”

Theo sự nhắc nhở của hệ thống lậu, khuôn mặt Cao Hân Hân đã trở về dáng vẻ mịn màng ban đầu.

Tô Trà vẫn đang lén lút quan sát, nhìn thấy sự thay đổi này trên mặt Cao Hân Hân, hai mắt cô tỏa sáng, khóe miệng trộm cong lên, hứng thú cùng với ác ý ập đến.

“Cái đó, tôi nghĩ lại rồi, tôi không muốn làm bạn với cô.”

Ây da, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?

“Nhiệm vụ thất bại!” Âm thanh của hệ thống bản lậu vang lên, Cao Hân Hân trở về dáng vẻ ban đầu.

Cao Hân Hân còn chưa kịp vui mừng, nhiệm vụ vừa mới thành công đã chuyển sang thất bại, m.á.u dồn lên não.

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp với vẻ mặt vô tội trước mặt, Cao Hân Hân hoài nghi bản thân đang bị đùa giỡn.

“Tôi nghĩ lại rồi, tôi muốn làm bạn với cô.” Tô Trà lại mở miệng.

“Nhiệm vụ thành công.”

“Nhưng tôi vẫn còn hơi sợ lỡ như cô là người xấu, thôi vậy thôi vậy, tôi vẫn sẽ không làm bạn với cô.”

“Nhiệm vụ thất bại!”

Bây giờ không chỉ mỗi Cao Hân Hân, ngay cả hệ thống bản lậu cũng đang hoài nghi Tô Trà đang đùa giỡn với nó.

Chỉ có một chuyện như vậy, có cần thiết phải thay đổi thất thường đến thế không?

Nhìn vẻ mặt của Cao Hân Hân, trong lòng Tô Trà đã sớm không nhịn được cười, thế nhưng cô vẫn phải giả vờ làm ra bộ mặt vô tội.

Ây dà, làm sao bây giờ, người ta thật sự đang suy nghĩ kĩ đó.

Một cô gái xinh đẹp và nhu nhược như tôi có thể có ý xấu gì chứ?

Hệ thống: Ọe…

Tô Trà: À!

Cậu mà nôn lần nữa có tin tôi bắt cậu nuốt lại hết những gì cậu nhả ra không?

Tô Trà uy h.i.ế.p trong lòng một câu, hệ thống lập tức không dám hé răng.

Mặt ngoài hệ thống không hé răng, nhưng trong lòng lại xỉa xói không thôi.

Vẫn biết là tính cách chủ nhân nhà mình không tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến mức như vậy, cô cho rằng Cao Hân Hân và hệ thống bản lậu là chó mèo hay gì mà đùa kiểu vậy?

Cao Hân Hân cũng rất mệt, sau khoảng thời gian ngắn ngủi bị giày vò, cảm thấy không muốn khó chịu thêm. Cô ta yên lặng liếc mắt nhìn Tô Trà một cái, sau đó xoay người rời đi không nói lời nào.

Mới vậy đã đi rồi à?

Vẻ mặt Tô Trà buồn bực, cô đùa hơi quá rồi sao?

Chậc chậc chậc, sức chiến đấu của Cao Hân Hân quá thấp, chỉ mới như thế đã bỏ đi.

Một bên khác, Cao Hân Hân gần như tự kỷ luôn rồi, sống đến bây giờ đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người cực phẩm như vậy, thế mà là mục tiêu công lược của cô ta.

“Hệ thống, tôi có thể đổi mục tiêu công lược được không?

“Không thể, chủ nhân phải tiến hành công lược mục tiêu, nếu không sẽ không có nhiệm vụ khác.”

“Nhưng đầu óc của con đó có vấn đề, cậu không thấy sao, ban đầu trông có vẻ lạnh lùng sắc sảo nhưng dáng vẻ vừa rồi lại kệch cỡm c.h.ế.t mất, còn không nghe hiểu lời người khác, mục tiêu như vậy có gì đáng để công lược chứ?” Cao Hân Hân đưa ra nghi ngờ.

“Mục tiêu công lược là ngẫu nhiên, hy vọng chủ nhân nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ kế tiếp, ăn cơm cùng với mục tiêu.”

“Ăn cơm? Người ta còn không muốn làm bạn với tôi, làm sao có thể đồng ý ăn cơm với tôi?” Đừng nói đầu óc của hệ thống này cũng có vấn đề rồi đó chứ.

Cao Hân Hân vẫn chưa nói câu sau nhưng hệ thống này vẫn có thể nghe thấy, nó lập tức cảm thấy không vui.

“Mong chủ nhân nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thời gian thực hiện nhiệm vụ giới hạn trong ba ngày.”

Nghe được thông báo máy móc của hệ thống, Cao Hân Hân càng thêm đau đầu.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 457: Chương 457



Một bên khác, Tô Trà cũng không biết tình hình của Cao Hân Hân bên kia, cô đã hoàn toàn nhập tâm vào những việc cô thấy hứng thú.

Trong phòng, hệ thống thấy Tô Trà cầm bút viết viết vẽ vẽ trên sổ, ghi chép lại kế hoạch tách rời hệ thống.

Nhưng năng lực của Tô Trà cũng có hạn, suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra được làm sao có thể tách rời hệ thống trên người Cao Hân Hân ra. Hệ thống này ngay cả hiện tại cũng không có chứ đừng nói là đời sau, thứ đồ này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thì lại chạm vào điểm mù tri thức của Tô Trà.

Suy nghĩ suốt đêm, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, Tô Trà mới gãi gãi mái tóc rối bù, sau đó thu dọn một lát rồi ra ngoài, đến phòng thí nghiệm.

Thấy Tô Trà thức suốt đêm, hệ thống im lặng không nói gì.

Hôm nay cứ làm việc như bình thường.

Sáu giờ chiều xong việc, Tô Trà hiếm khi tan làm sớm đang đi bộ cùng Trương Huy về khách sạn.

“Hệ thống, cậu có cách gì không?”

Đột nhiên nghe Tô Trà hỏi vậy, hệ thống sửng sốt, mất một lúc mới ngập ngừng trả lời: “Chủ nhân, nếu tôi có cách thì sao, mà không có cách thì sao?”

“Thì không sao cả, nếu có cách tôi chỉ muốn cậu giúp tôi một chút, nếu không có cách tôi sẽ tự mình từ từ kiếm cách. Một năm không làm được thì mười năm cũng có thể làm được, nếu mười năm không làm được vậy thì hai mươi năm, dù sao hệ thống trên người Cao Hân Hân này, chờ mười năm hai mươi năm cũng không thành vấn đề.” Tô Trà thản nhiên đáp lời.

Ý tưởng của cô chính là như vậy, làm nghiên cứu khoa học sao có thể không tốn nhiều thời gian.

Đương nhiên nếu hệ thống có cách đi đường tắt, cô sẽ rất vui lòng để hệ thống giúp đỡ.

Không phải là cô ngốc, người nào được giúp đỡ mà không nhận mới là ngốc!

“Hệ thống, tôi đang nghĩ hệ thống của Cao Hân Hân kia có lẽ đủ để tôi nghiên cứu đến mấy chục năm, cho nên tạm thời không có hứng thú tháo ra chia nhỏ nó, cho nên cậu không thấy cậu phải giúp chủ nhân đáng thương của cậu sao?” Tô Trà lấy trò cũ vô cùng đáng thương ra nói.

Dùng tình cảm để lấy sự cảm thông của người khác, chiêu bài này tuyệt đối là trăm thắng không thua.

Quả nhiên, hệ thống thật sự bị kéo theo.

“Vậy tôi giúp cô, cái hệ thống bản lậu kia thật sự có tồn tại, chỉ là nó bị ẩn đi thôi, tôi nói cái này cho cô biết nhé…”

Tin rằng chỉ cần mình sống là được, còn mấy hệ thống khác có sống hay không không quan trọng, hệ thống không chút do dự bán đứng hệ thống bản lậu kia cho Tô Trà.

Tô Trà càng nghe càng hưng phấn, ánh mắt sáng ngời lần nữa.

Về phần làm sao để tách hệ thống bản lậu ra khỏi Cao Hân Hân, đây là việc của hệ thống, năng lực của Tô Trà có hạn cho nên chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chờ hệ thống làm việc là được rồi.

Hệ thống hành động rất nhanh, nhanh đến mức nào?

Nhanh chóng đến mức…vào ban đêm, Tô Trà nhìn thấy một quả cầu ánh sáng được tạo thành từ một đống linh kiện xuất hiện trước mặt cô.

Hệ thống bản lậu bị tách ra trên người Cao Hân Hân đã bị lỗi chương trình, không thể nói hay làm bất cứ điều gì, chỉ có một đống linh kiện phát sáng.

Nhìn thấy hệ thống mang về một vật kì lạ như vậy, Tô Trà sờ sờ cằm, hỏi hệ thống: “Cậu bắt nó kiểu gì vậy?”

“Tôi chưa làm gì cả, chỉ là lúc tách ra năng lượng của nó đã tiêu hao hết nên biến thành ra như này.” Hệ thống vội vàng phủi hết quan hệ, nó là một hệ thống tốt, nó sẽ không làm mấy chuyện như g.i.ế.c hệ thống khác đâu.

Nghe hệ thống giải thích, Tô Trà không tập trung trả lời một câu. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào quả cầu sáng trước mặt, tự hỏi không biết có thể tháo rời nó ra bằng cờ lê thông thường hay không, nếu không chắc hẳn phải tốn thêm nhiều thời gian công sức cho nó.

Để chứng minh suy đoán của mình, Tô Trà nhờ Trương Huy mượn một bộ dụng cụ đến.

Lúc Trương Huy nghe Tô Trà muốn bộ dụng cụ sửa chữa, anh ấy cũng hơi sửng sốt, đã hơn nửa đêm rồi, cô muốn làm gì vậy chứ?

Nhưng Tô Trà muốn, chưa đầy hai phút sau Trương Huy đã đưa đến.

Sau đó, lúc Trương Huy đang ở phòng bên ngoài, lại mơ màng nghe thấy tiếng loảng xoảng leng keng vang lên.

Đã hơn nửa đêm rồi mà còn làm gì thế nhỉ!

Bên trong hoàn toàn là một loại phong cảnh khác.

Chỉ thấy một cô gái nhỏ xinh mảnh khảnh, một tay cầm cờ lê vặn vít đang bận rộn không thôi.

Cô thí nghiệm một hồi, phát hiện dùng công cụ này không có vấn đề gì nhưng khi Tô Trà thảo gỡ nó ra thì lại gặp vấn đề, kết cấu của thứ này rất tinh xảo, Tô Trà tháo nửa ngày cũng không dỡ xuống được cái linh kiện thứ hai.

Nhưng mà, khó khăn càng lớn, Tô Trà lại càng hưng phấn, như đứa trẻ có được món đồ chơi mới.

Thấy Tô Trà chuyên chú làm việc, hệ thống yên lặng nhìn, giờ phút này hoàn toàn lộ ra dáng vẻ như ông bố đang nhìn con gái.

Chỉ cần coi chủ nhân như con gái, còn hệ thống bản lậu là đồ chơi mới mình vừa tìm thấy cho con gái.

Hệ thống cưng chiều nói: Phá đi, phá đi.

Hệ thống bản lậu này đủ để Tô Trà chơi cả đời.

Cho nên nó cuối cùng cũng được an toàn rồi.

Nước mắt cá sấu

Tô Trà bên này đã lấy được hệ thống bản lậu, Cao Hân Hân bên kia sắp điên đến nơi rồi, Khi cô ấy vừa tỉnh lại, hệ thống đã biến đi đâu mất, cô ta gọi thế nào cũng không có phản ứng.

Cao Hân Hân điên cuồng suy nghĩ hồi lâu, xác nhận thật sự không còn hệ thống nữa, trong lòng có hơi không chịu nổi.

Sau đó, Tô Trà gặp lại Cao Hân Hân.

Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Cao Hân Hân trước mắt, vẻ mặt Tô Trà bình tĩnh.

Cô không hề nghĩ rằng mình gỡ hệ thống ra khỏi người Cao Hân Hân là việc sai lầm gì, Tô Trà luôn cảm thấy cái hệ thống trên người Cao Hân Hân này không phải thứ tốt lành gì cả.

Chỉ có điều, suy nghĩ của Tô Trà và Cao Hân Hân không giống nhau, cô ta chỉ muốn đẹp, còn tất cả những chuyện khác đều không quan tâm.

Thậm chí Cao Hân Hân còn nghi ngờ, lẽ nào hệ thống của cô ta đã bị Tô Trà cướp đi mất rồi, cô ta vẫn luôn cảm thấy thái độ hệ thống này đối với cô gái xinh đẹp kia hơi kỳ lạ, cho nên có phải hệ thống này đã bị ràng buộc với Tô Trà rồi không.

Cẩn thận quan sát khuôn mặt của Tô Trà, Cao Hân Hân phát hiện ngũ quan trên mặt Tô Trà không có gì thay đổi, vẫn giống như trước, đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.

“Còn có chuyện gì sao?” Tô Trà đi thẳng vào vấn đề.

Hiện giờ cô đã bắt được hệ thống của Cao Hân Hân, Tô Trà đã không còn hứng thú với người tên Cao Hân Hân này nữa rồi.

Ây dà, Tô Trà tỏ vẻ, cô chính là người thực tế như vậy đó.

Đồ vật đã tới tay rồi cô cũng sẽ không muốn giả vờ “làm bạn bè” gì đó ngồi tiếp chuyện với Cao Hân Hân đâu.

“Tô Trà, cô…” Cao Hân Hân nói được một nửa rồi đột nhiên dừng lại.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 458: Chương 458



Bởi vì, Cao Hân Hân phát hiện, cô ta không thể nhắc đến chuyện hệ thống một cách đột ngột được, lỡ như Tô Trà không biết vậy chẳng phải cô ta đã nói ra bí mật của mình cho Tô Trà biết ư?

Nghĩ đến đây, Cao Hân Hân chỉ đành nói: “Không có chuyện gì đâu.”

“Không có chuyện gì vậy thì tôi đi trước đây.” Tô Trà ném lại một câu rồi lướt qua đi vào khách sạn.

Trở về khách sạn, Tô Trà bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Dự án của Tiêu Quang Minh ở đây rất thuận lợi, Tô Trà tiếp tục ở lại cũng không giúp ích gì nhiều, người khác cũng có thể tiếp nhận công việc mà cô phụ trách, huống chi giáo sư Vương Vinh Bình ở Bắc Kinh đã gọi điện thúc giục cô trở về.

Tính kỹ lại, cô đã đến thành phố S khoảng một tuần rồi, cũng đến lúc trở về.

Hôm sau, Tô Trà lại đến phòng thí nghiệm dự án của Tiêu Quang Minh.

Tiêu Quang Minh bỗng nghe Tô Trà nói phải trở về Bắc Kinh, tuy biết sớm muộn gì cô cũng phải về nhưng đến khi nghe chính miệng Tô Trà nói ra tin tức này, Tiêu Quang Minh vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng.

Ông ấy vẫn luôn muốn Tô Trà ở lại, nhưng thật sự là không giữ được.

Những người khác trong phòng thí nghiệm nghe Tô Trà nói vậy, nhất thời cũng có hơi luyến tiếc.

Rõ ràng là làm việc chung không lâu nhưng mọi người đã xem Tô Trà như một phần của đội, đột nhiên cô phải về, thật sự là quá đột ngột.

“Khi nào em đi?” Tiêu Quang Minh hỏi.

“Sáng mai ạ.” Tô Trà đáp.

“Nhanh vậy sao?” Tiêu Quang Minh kinh ngạc, thế nhưng vừa nói xong, ông ấy nhớ đến thân phận của Tô Trà, lại cảm thấy chuyện này cũng bình thường.

Không sai, người trẻ tuổi như Tô Trà này hẳn là bộn bề công việc, nếu không cũng sẽ không vội về như vậy.

“Vậy tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm, xem như mọi người giúp em thực tập.” Tiêu Quang Minh cười nói.

Những người khác trong phòng thí nghiệm nghe thấy lời này của Tiêu Quang Minh đều cười ha hả, mọi người cũng nói theo.

“Đúng đó đúng đó, tối ăn ăn cơm với chúng tôi nhé.”

“Tô Trà, em tới đây lâu như vậy rồi, toàn tùy tiện ăn cơm ở căn tin trường, tối nay chúng ta ra quán ăn, cho em nếm thử đặc sản địa phương nhé.”

“Ha ha, đúng vậy, đúng lúc đã lâu rồi chúng ta chưa tụ tập.”

Nghe đồng nghiệp trong nhóm kẻ xướng người họa, Tô Trà cũng cười, đáp: “Được, em mời mọi người.”

“Đừng, đừng nói vậy, sao có thể để em mời, chúng tôi ai cũng lớn tuổi hơn em cả, sao có thể để một sinh viên mời chúng tôi ăn cơm chứ?”

“Đúng vậy, chúng tôi đều có lương cả, em là sinh viên chưa đi làm sao lại vội đãi khách làm gì, có phải khinh thường chúng tôi hay không?”

Nghe mọi người trong nhóm nói vậy, Tô Trà cười cười không đáp.

Được thôi, mọi người đã nhiệt tình như vậy, từ chối là bất kính.

Hôm nay mọi người hẹn ra ngoài đi ăn tối nên khoảng bảy giờ đã kết thúc công việc.

Sau khi thu dọn đồ đạc, mọi người cùng nhau rời phòng thí nghiệm rảo bước đến cổng trường.

Cả nhóm ồn ào tới tiệm cơm, tất cả mọi người đều vui vẻ, mãi đến khi tiệc liên hoan kết thúc, Tô Trà mới biết một tin.

Gần đây Tiêu Nhiên cũng muốn đổi công tác đến nơi khác trên Bắc Kinh, nhưng cụ thể là đơn vị nào Tiêu Nhiên chưa nói.

Nhưng Tiêu Nhiên muốn đến Bắc Kinh, dù sao Tô Trà cũng ở đấy, hai người còn hẹn nhau đến lúc đó cùng nhau đi ăn tối.

Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ Tô Trà đã dậy, sau đó trực tiếp đến nhà ga xe lửa.

Khi đi Tô Trà giữ bí mật giờ đi, lúc về Bắc Kinh đương nhiên cũng giữ bí mật.

Bình an vô sự đến Bắc Kinh, việc đầu tiên Tô Trà làm khi đến Bắc Kinh là về nhà.

Một tiếng sau, Vương Tú Mi bất ngờ thấy con gái về nhà, lập tức hớn hở đứng lên.

“Con về rồi à, ăn gì chưa? Mẹ làm đồ ăn cho con nhé, xem mặt con trông cũng không tệ, gần đây hết thức khuya rồi à?” Vương Tú Mi tươi cười hỏi, đánh giá con gái vài lần, thấy con gái không mang đôi mắt đen thui như gấu trúc về, bà cũng yên tâm trong lòng.

“Con còn chưa ăn, mẹ làm cho con một bát mì đi, con muốn hai quả trứng.” Tô Trà giơ hai ngón tay lên, làm nũng nói, sau đó lại nói tiếp: “Lần này con đi công tác khá thoải mái, mỗi ngày đều không thức quá mười hai giờ.”

Thật đúng là rất thoải mái, huống chi ở thành phố S cô chỉ làm việc tương đối am hiểu là xử lý dữ liệu nên càng dễ hơn. Mặc dù sau này vẫn có một số công việc khác nhưng so với khối lượng công việc ở Bắc Kinh thì thật không đáng là bao.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con phải chú ý thân thể nhé, con còn hay bị tụt huyết áp đấy, lỡ như hôm nào xảy ra chuyện gì, mẹ và cha con sợ c.h.ế.t mất.” Vương Tú Mi cằn nhằn nói.

“Con biết rồi, mẹ ơi con đói rồi.” Tô Trà lảng nhanh sang chuyện khác.

“Được được, mẹ làm cho con, con đi rửa mặt đi, xong ngay thôi,” Vương Tú Mi giận dỗi liếc con gái một cái.

Là một người mẹ, bà không thể biết con gái mình đang nghĩ gì, cũng không thể quản công việc của con gái cho nên thật đúng là chịu thua con gái mình.

Tô Trà ăn xong một bát mì, vừa buông bát xuống, Viện Nghiên cứu khoa học đã gọi tới.

Thấy Tô Trà lại muốn đi ra ngoài, Vương Tú Mi không khỏi lải nhải thêm mấy câu: “Vừa về đã đi nữa rồi?”

“Mẹ, con sẽ về nhanh thôi.” Tô Trà làm nũng nói một câu, vừa nói vừa cọ cọ vào bả vai mẹ.

Bị làm nũng như vậy, Vương Tú Mi bèn không nói gì nữa, chỉ dặn dò: “Lại dỗ mẹ, con ra ngoài mẹ cũng không biết khi nào con mới về được.”

Mỗi lần con gái bà ra ngoài đều nói con sẽ về sớm, nhưng ít thì mấy tiếng, nhiều thì cả đêm không về.

Nhưng cũng không có cách nào, con gái bà rất kiên quyết.

Hơn nữa, con gái đã lớn rồi, người là mẹ như bà cũng không thể chuyện gì cũng quản được.

Tô Trà dỗ dành mẹ mấy câu sau đó mới ra ngoài.

Bốn giờ chiều, xe của Tô Trà đến Viện Nghiên cứu khoa học.

Tô Trà vừa đến nơi, giáo sư Vương Vinh Bình đã tìm tới Tô Trà ngay.

“Ây dà, cuối cùng em cũng về rồi, dự án khóa thông minh gần như sẵn sàng rồi. Còn có, tôi đã tìm được vật liệu về máy vi tính. Chúng ta đi qua xem thử nhé, vừa đi vừa nói chuyện.”

Vương Vinh Bình không nói thêm nữa đã lôi kéo Tô Trà đến phòng thí nghiệm.

Vài phút sau, khi đến phòng thí nghiệm, Tô Trà lập tức bắt đầu công việc.

Mấy ngày kế tiếp, Tô Trà gần như ở luôn trong phòng thí nghiệm, đúng như giáo sư Vương Vinh Bình đã nói, vật liệu không có vấn đề gì, dự án máy vi tính cũng tiến triển cực kì thuận lợi.

Dự án ở đây tiến triển thuận lợi, dự án khóa thông minh cũng bắt đầu rồi, cho nên Tô Trà càng thêm bận rộn.

Bận rộn, bận rộn, thời gian cũng cứ thế thấm thoát trôi qua.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 459: Chương 459



Trong quân khu phía bên kia.

Phó Hành Khanh đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, từ lần trước khi anh rời Bắc Kinh, anh cũng chưa từng nhận được điện thoại của Tô Trà.

Hỏi Phó Kiều Kiều mới biết được, gần đây Tô Trà rất bận.

Phó Hành Khanh còn biết làm gì nữa bây giờ?

Núi không đến thăm anh, vậy anh chỉ còn cách đến thăm núi thôi.

Trong văn phòng, lãnh đạo nhìn đơn xin nghỉ phép của Phó Hành Khanh, ánh mắt trêu chọc.

“Xin nghỉ gấp như vậy, muốn về thăm ai vậy nhỉ?”

Đối mặt với sự trêu chọc của lãnh đạo, biểu cảm trên mặt của Phó Hành Khanh không thay đổi, ánh mắt anh nhìn xuống tờ đơn xin nghỉ của mình, nói: “Lãnh đạo, ngài ký tên đi.”

Nếu anh không về, con người không tim không phổi kia chắc sẽ quên luôn còn có một người như anh tồn tại mất.

Nhắc đến chuyện này Phó Hành Khanh cũng đau lòng, cô gái anh thích chỉ thích làm việc mà thôi, anh phải làm sao bây giờ?

Nhìn thấy Phó Hành Khanh như vậy, lãnh đạo cũng không trêu chọc nữa, thoải mái ký vào tờ đơn.

Nửa tiếng sau, Phó Hành Khanh dọn dẹp một chút rồi từ quân bộ đi đến nhà ga xe lửa.

Tại Bắc Kinh, Tô Trà vẫn ở trong phòng thí nghiệm, gần đây nhóm dự án bận rộn đến mức gần như cô đều sống trong phòng thí nghiệm, rất ít khi về nhà.

Công sức và thành quả tỷ lệ thuận với nhau, Tô Trà rất bận rộn, dự án máy vi tính cũng tiến triển rất nhanh, lại cố thêm một khoảng thời gian nữa thì gần như là hoàn thành rồi.

Cô cảm thấy gần đây mình rất bận rộn, chân không chạm đất, trong đầu ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc.

Còn về đàn ông, Tô Trà tạm thời không nhớ tới người đàn ông nào…

Phó Hành Khanh về đến nhà, lúc mở cửa đã nhìn thấy bà của mình đang ở trong phòng khách.

"Ôi, sao cháu lại về rồi, lát nữa lại đi ra ngoài sao?"

Nhìn thấy cháu trai mình đột nhiên về nhà, phản ứng của bà cụ chính là như thế.

Hầy, anh là người không được ở lại rồi.

Anh không thích cô gái nào nên một hai năm không về nhà là chuyện bình thường.

Bây giờ anh đã có người mình thích nên thỉnh thoảng sẽ lại quay về, bà cụ cũng không thấy lạ nữa.

Phản ứng của bà nội vô cùng bình tĩnh, thậm chí bà cụ còn không thèm chào anh mà chỉ ngồi trong phòng khách loay hoay với chậu hoa lan của mình.

Trên bàn trà có một cây phong lan bà anh mới đem về, dạo này cây lan trông không được đẹp lắm nên bà cụ đang định thay chậu.

"Bà nội, lát nữa cháu không đi ra ngoài." Phó Hành Khanh vừa mở miệng nói vừa đặt hành lý mang về của mình lên chiếc ghế sô pha gần đó.

"Gì cơ, không đi ra ngoài? Vậy cháu ở nhà làm gì?" Vừa nghe thấy anh bảo sẽ không đi ra ngoài, bà cụ không còn bình tĩnh nữa.

Bạn nói xem giới trẻ nói gì, họ nói nên ra ngoài đi hẹn hò. Họ nên xem phim, ăn uống, nếu không thì đi dạo, đi mua sắm cùng nhau mới đúng.

Còn Phó Hành Khanh hay thật, đã trở về trong kỳ nghỉ phép nhưng không đi hẹn hò mà lại ở nhà? Định ở nhà trồng cây chăm cỏ sao?

Đột nhiên bà nội nghĩ ra cái gì đó.

Bà cụ nghi ngờ nhìn Phó Hành Khanh, thăm dò hỏi: "Có phải Tô Trà từ chối cháu rồi không? Hay là lần trước mẹ cháu làm chuyện gì khiến cháu nó không thoải mái? Cháu nên giải thích với Tô Trà đi. Mẹ cháu có đôi lúc không đàng hoàng nhưng ba cháu đã nói chuyện với mẹ cháu rồi, bà cũng đã mắng mẹ cháu mấy câu rồi."

"Nếu cháu thật sự để ý chuyện này, bà có nên tới tận cửa giải thích với Tô Trà không?" Trí tưởng tượng của bà anh trở nên thái quá, lo sợ rằng Phó Hành Khanh đã bị Tô Trà ghét bỏ

Không dễ gì cháu trai của bà mới thích một cô gái nào đó, hơn nữa mọi khía cạnh của Tô Trà đều rất tốt.

Trước đó, bà cụ còn lo lắng rằng Tô Trà có thể coi thường Phó Hành Khanh vì anh không lãng mạn.

Vậy nên khi nghe tin Phó Hành Khanh trở về nhà mà không ra ngoài, bà cụ lại bắt đầu suy nghĩ nhiều.

Nghe bà nội lẩm bẩm như vậy, Phó Hành Khanh hơi nhíu mày, vội vàng giải thích: "Bà nội, không phải như bà nghĩ đâu. Cháu vừa mới trở về, Tô Trà chắc còn đang bận công việc nên cháu chưa liên lạc với cô ấy, nếu qua đó không chắc có thể tìm được người."

"Ồ, cũng đúng." Bà cụ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi bà cụ nhớ lại thời gian lâu như vậy anh vẫn chưa theo đuổi được cô, ánh mắt bà cụ nhìn Phó Hành Khanh mang theo vẻ ghét bỏ.

"Cháu nói cháu xem, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa theo đuổi được con gái nhà người ta. Cháu phải cố gắng hơn nữa, mau chóng có được cái danh phận càng tốt." Bà cụ càu nhàu hai câu, sau đó nhớ lại chuyện vừa rồi nên nói thêm: "Đúng rồi, chuyện lần trước của mẹ cháu, cháu giải thích hai ba câu với mẹ mình đi. Chuyện này mẹ cháu cũng có hơi quá đáng đấy."

Nghĩ đến chuyện Tôn Thục Phân đã làm, bà nội cũng cảm thấy có hơi quá đáng, còn chưa bước vào mối quan hệ chính thức đã chạy đi xem con gái người ta rồi, lỡ như khiến cô sợ hãi biết phải làm sao đây.

Cũng may tính tình Tô Trà tốt nên không để ý đến chuyện này.

Nhưng chuyện này sai thì chính là sai, vẫn nên nói cũng phải nói, bà cụ đã khiển trách Tôn Thục Phân vài câu.

Tục ngữ có một câu nói rất đúng, thế hệ của lớp người đi trước sẽ nhìn thấu mọi thứ tốt hơn thế hệ trẻ.

Trong lòng bản thân họ hiểu rõ cái gì nên làm và cái gì không nên làm.

"Bà nội yên tâm, cháu đã giải thích rồi." Phó Hành Khanh trả lời một câu.

Đối với chuyện này không phải Phó Hành Khanh muốn chiều mẹ mình nhưng anh là con trai, anh cũng không thể mắng bà ấy.

Huống chi cả bà của anh và Phó Hòa Bình đã nói chuyện với bà ấy về chuyện này, gần đây Tôn Thục Phân cũng yên phận hơn nhiều.

Nhưng cũng vì Phó Hành Khanh không biết rằng đồng chí Tôn Thục Phân đã lén tìm Tô Trà ở sau lưng để phàn nàn về chuyện này.

Nếu không, anh sẽ không nói rằng đồng chí Tôn Thục Phân đã biết yên phận đâu.

Sau khi trò chuyện với bà nội một lúc, Phó Hành Khanh đi lên lầu.

Vài phút sau, bà cụ vẫn đang chơi với cây phong lan của mình thì thấy Phó Hành Khanh lại đi xuống lầu.

Ánh mắt của bà cụ dõi theo Phó Hành Khanh khi anh đi về phía điện thoại rồi nhấc nó lên và quay số.

Tất nhiên Phó Hành Khanh sẽ không gọi cho Tô Trà mà là gọi cho Trương Huy.

Chỉ chốc lát sau, cuộc gọi được kết nối.

"Xin chào."

Bà cụ ở bên cạnh vẫn luôn dựng lỗ tai lên nghe lén, tới khi nghe thấy giọng nam từ đầu dây bên kia vang lên thì mất sạch hứng thú ngay lập tức.

Bà cụ đứng dậy, mang theo cây lan đã thay chậu bước ra ngoài.

Cầm điện thoại trong tay, khóe mắt Phó Hành Khanh thoáng nhìn thấy bà nội rời đi, khóe miệng hơi cong lên, lúc này mới mở miệng nói: "Xin chào, tôi là Phó Hành Khanh."

Ở đầu bên kia, Trương Huy đang đứng thủ ở cửa phòng thí nghiệm nghe thấy cái tên "Phó Hành Khanh", anh ấy dùng chân cũng biết anh tìm Tô Trà.

Vì vậy Trương Huy nói: "Tô Trà đang ở trong phòng thí nghiệm, tạm thời không tiện để nhận cuộc gọi. Nếu không khoảng giữa trưa anh gọi lại, tầm 12 giờ Tô Trà sẽ ra."
 
Back
Top Bottom