Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 220: Chương 220



Hộ khẩu luôn là chỗ đau của người nông thôn, hạn chế sự phát triển của một số người.

Muốn ra ngoài không có hộ khẩu, căn bản không ai tiếp nhận.

Hơn nữa sổ hộ khẩu luôn khá nghiêm ngặt, bình thường đều là người đề cử và xin đặc biệt mới có thể phê duyệt.

Thôn muốn vào huyện đã không dễ, huyện muốn vào tỉnh, chính là vượt qua mấy giai tầng, khó càng thêm khó.

Bây giờ đã bắt đầu mua nhà tặng hộ khẩu rồi?

Phó Chi sợ cô không hiểu tính quan trọng trong đó, nói chi tiết cho cô nghe: “Hai các con đều là người giỏi giang, như thế nào cũng được, nhưng cũng phải nghĩ một chút cho đứa trẻ!”

Ngừng một chút, bà ấy lại nói: “Môi trường giáo dục trong tỉnh vượt xa huyện, bây giờ đứa trẻ còn nhỏ, đã thông minh như vậy, các con phải cố gắng bồi dưỡng hơn nữa.”

“Đừng nghe những người kia nói cái gì mà học hành vô dụng, học chắc chắn hữu dụng, hơn nữa bây giờ khôi phục thi đại học bao nhiêu năm rồi!”

Mua nhà tặng hộ khẩu, thực ra cũng là một ngưỡng cửa, người bình thường không móc ra được nhiều tiền như thế.

Nhưng bây giờ Phó Cầm Huy đang kinh doanh xưởng, tiệm ma lạt thang của Lục Hương cũng hot, tiền này dùng để mua nhà tuyệt đối không thành vấn đề.

Lục Hương hỏi: “Đáng tin không ạ?”

Phó Chi nói: “Yên tâm, tin tức chuẩn xác.”

Lục Hương nói: “Được, quay về con thương lượng với Cầm Huy một chút, tiền thì không thành vấn đề, chủ yếu là anh ấy phát triển trong huyện không tồi. Nếu đi lúc này, há không phải lại phải liều mạng lại từ đầu!”

Phó Chi nói: “Người bình thường rất lanh trí, sao gặp chuyện này lại ngốc đi rồi! Tiệm của con cũng có thể mở ra ngoài, xưởng của Phó Cầm Huy cũng có thể chuyển, đó là một sân khấu lớn hơn, bao nhiêu người muốn đi còn không thể, con còn do dự!”

Lục Hương cũng cảm thấy bà ấy nói có lý.

Ở huyện thoải mái liền không muốn đi đâu nữa, phương diện này cô quả thật không bằng Phó Chi.

Bà ấy dám nghĩ dám liều, lúc nào cũng có sân khấu rộng lớn hơn.

Lục Hương cũng nhận được cổ vũ, sau đó nói với bà ấy một số chuyện khác, hai người đều có thu hoạch sau cuộc trò chuyện này.

Thu hoạch của Lục Hương là nhãn giới không thể hạn chế ở đây, Lục Hương vốn định nam tiến sau khi năm 87 cải cách mở cửa, Phó Chi thì bảo cô bắt đầu hành động ngay từ năm 84!

Như vậy cũng tốt, đợi đến năm 87. Tích lũy càng vững chắc hơn.

Không thể trầm mê chút thành tựu nhỏ mà mình có được.

Vấn đề mà Phó Chi khó xử cũng được Lục Hương giải.

Phó Chi chỉ có một lý niệm về siêu thị, nhưng do bạn từ nước ngoài viết thư, rất nhiều thứ mẫn cảm, không thể viết quá rõ ràng. Bà ấy cũng đồng cảm một số miêu tả và tưởng tượng để cấu tạo siêu thị.

Nói chuyện cùng Lục Hương, bà ấy mới phát hiện, siêu thị mà bà ấy nói vốn không là gì so với siêu thị sau này.

Lục Hương thấy nhiều siêu thị nhất, cô tiến hành bổ sung một số chi tiết, vấn đề khó trong tưởng tượng của Phó Chi được giải đáp.

Hai bên đều cảm thấy có thu hoạch lớn, nói chuyện suốt tới ba giờ sáng còn cảm thấy chưa tận hứng, chỉ là cơ thể mệt mỏi, hai người mới dần ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ, Lục Hương luôn cảm thấy hình như mình đã quên mất một chuyện, nhưng thực sự quá buồn ngủ, cũng không nhớ nổi.

Đợi ngày hôm sau mở mắt ra, phát hiện thế mà lại nằm trong lòng của Phó Cầm Huy, khiến cô đột ngột kinh ngạc, còn tưởng mình đột nhiên biết dịch chuyển tức thời.

Phó Cầm Huy ở bên cạnh nói: “Đã hứa là anh mở mắt ra là có thể tìm được em, kết quả em không về!” Ngữ khí của Phó Cầm Huy lành lạnh.

Lục Hương chớp mắt: “Vậy sao em về được?” Cô giống như đã hỏi câu ngu ngốc nhất.

Lời vừa dứt liền thấy Phó Cầm Huy đen mặt.

Anh nói: “Anh bế em về.”

Lục Hương lập tức ôm mặt trốn trong chăn, họ đã kết hôn rồi, nhưng cũng không thể làm chuyện xấu hổ được, nếu để người trong thôn nhìn thấy, còn tưởng cô không thể rời xa chồng.

Phó Cầm Huy nói: “Sáu giờ sáng anh bế em về, không ai nhìn thấy!”

Trời mùa đông muốn dậy sớm không dễ.

Cộng thêm lúc Phó Cầm Huy bế cô, những người khác còn đang ngủ, là cha vợ anh mở cửa.

Phó Cầm Huy canh cánh trong lòng chuyện Lục Hương thất hứa.

Lục Hương kinh ngạc, không phải anh say sao, sao trí nhớ tốt như vậy.

Lúc này cũng không màng xin lỗi, nói: “Anh yên đã, em nói chuyện chính với anh trước.”

Sau đó nói lại chuyện mẹ nuôi Phó Chi nói hôm qua, mua nhà tặng hộ khẩu.

Phó Cầm Huy nói tỉnh quả thực không tồi, anh thường xuyên đi họp.

Chủ nhiệm chiêu thương trong tỉnh cũng từng ám thị với anh, nếu có ý muốn vào tỉnh phát triển, cũng có thể liên lạc với ông ấy.

Khi đó anh không chọn, cũng là lo lắng Lục Hương không thể tiếp nhận, dù sao thì ở huyện, anh chị dâu, các chị của Lục Hương đều ở đây, chung quy tiện hơn nhiều.

Lục Hương nói: “Chủ yếu là vì con trai.” Nếu có thể vào tỉnh lấy được hộ khẩu, quả thực Tiểu Tích Niên có thể nhận được một nền tài nguyên giáo dục tốt hơn.

Theo cô biết, giáo viên ở huyện chỉ mới tốt nghiệp cấp ba.

Thời này, tốt nghiệp cấp ba đã được tính là học sinh ưu tú rồi.

Nhưng tỉnh thì khác, giáo dục ở tỉnh, hầu như đều là sinh viên tốt nghiệp phụ trách.

Thời này đại học là nền giáo dục tinh anh, có thể tốt nghiệp đại học đều là nhân tài/

Lục Hương nói như vậy, Phó Cầm Huy nói: “Vậy một thời gian nữa chúng ta mua nhà trước, bây giờ trong tay còn có bao nhiêu tiền?”

Lục Hương nói sau khi mua xe chỉ còn hai vạn.

Hai vạn này là số tiền dư lại sau khi trả hết tất cả khoản nợ trước tết, thế này đã coi như rất tốt rồi.

Phó Cầm Huy nói: “Đợi đến tháng hai, chỗ anh còn có thể kết toán lại bốn mươi vạn, trừ đi phần trăm và thuế, chắc có thể lấy được khoảng mười hai vạn.”

Trước đây xưởng nhỏ của Phó Cầm Huy vẫn luôn không có lợi nhuận gì, bây giờ kết toán một lúc ra, vẫn rất tráng kiện.

Lục Hương đang lo lắng tiền mua nhà, dù sao tỉnh thành tấc đất tấc vàng, chắc chắn đắt hơn trong huyện, nghe thấy anh nói như vậy liền yên tâm.

Phó Cầm Huy nói: “Sau khi mua nhà, em làm hộ khẩu trước, dù sao con trai còn nhỏ, còn lâu mới đi học, thời gian này cứ để nó chơi thêm đi!”

Lục Hương mới phát hiện, tuy Phó Cầm Huy khá nghiêm khắc với con trai nhưng lại cực kỳ sủng cậu.

Thằng bé chơi ở trong thôn vui nhất, sau đó tới huyện cũng đã quen được một số bạn mới.

Hai người quyết định đợi khi con vào tiểu học mới hoàn toàn chuyển cậu vào tỉnh. Bây giờ cứ để cậu hưởng thụ tuổi thơ vui vẻ này.

Đối với gia cảnh như Phó Cầm Huy và Lục Hương, họ không cần con trai ưu tú bao nhiêu để nâng cao đẳng cấp gia đình, chỉ cần Tiểu Tích Niên vui vẻ là được.

Phó Cầm Huy lại nhớ tới trò đùa trên bàn rượu hôm qua: “Họ đã bắt đầu giục sinh rồi, có cần anh nỗ lực thêm không?”

Lục Hương tức giận trừng anh: “Sao lại không đứng đắn như thế chứ?”

Phó Cầm Huy nói: “Nếu đứng đắn, con trai từ đâu ra?”

Lục Hương lại bắt đầu đánh anh một cái, không cho anh nói những chuyện này.

Sau đó cô đắp chăn lại vờ ngủ, ba giờ sáng cô mới ngủ, bây giờ thức dậy cũng mới sáu giờ.

Nằm trong vòng ôm, chỉ cảm thấy cực kỳ ấm áp, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi. Phó Cầm Huy ôm chặt Lục Hương, sau đó cúi đầu hôn một cái.

Đợi trời sáng hẳn, Lục Hương mới mở mắt, phát hiện người đàn ông mình đang ôm đột nhiên biến nhỏ.

Cúi đầu nhìn phát hiện là con trai mình.

Tiểu Tích Niên cũng ngủ say mê.

Lục Hương vừa cử động, con trai cũng tỉnh dậy: “Mẹ, sao con lại ngủ rồi, con vừa nãy muốn gọi mẹ cùng ra ngoài chơi!” Kết quả Lục Hương ngủ quá say.

Tiểu Tích Niên lặng lẽ nằm trên cánh tay mẹ, không ngờ buồn ngủ sẽ truyền nhiễm, chẳng mấy chốc cũng ngủ thiếp đi.

Lúc hai người dậy, phát hiện nho đã được rửa sạch để ở đó. Lục Hương với con trai ăn chút trái cây.

Phó Cầm Huy nói, trong nhà đã nấu rất nhiều đồ ăn ngon.

Hôm qua vừa từ nhà họ Lục ăn xong, hôm nay nhà họ Phó lại chiêng trống rùm beng bày biện ra, nói hầm cá to, cũng mời người nhà họ Lục tới, tiếp tục ăn, tiếp tục uống!

Ngoài ra, Tiêu Thái Liên cũng lấy những thứ không nỡ ăn như rau dại, thỏ rừng ra.

Lục Hương hơi ngại, hôm nay thực sự dậy muộn mất, cùng con trai ăn một cái dưa hấu rồi dắt nhau tới nhà họ Phó.

Sau khi tới, thấy Lục Hương mang dưa hấu, đều cảm thấy cô thành thần rồi.

Còn chưa đến lúc khai tiệc, bọn trẻ đã thèm thuồng.

Lục Hương bổ dưa ra, bên trong là ruột đỏ giòn, mỗi người cắt một miếng.

Mùa đông khô hanh, rất muốn ăn chút gì đó mát lạnh mọng nước, dưa hấu vừa ra, lập tức phong thần.

Cực kỳ giòn ngọt.

Bọn trẻ ăn dưa hấu của Lục Hương, đứa nào cũng dính lấy cô.

Chị ba Phó nói với chị hai: “Đám trẻ đần này, bình thường ai cũng không phục, bây giờ chỉ thích thím út!”

“Chứ gì nữa!”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 221: Chương 221



Cả mùa tết, bọn trẻ vui, người lớn cũng vui, mỗi ngày không phải tới nhà họ Lục ăn cơm thì là tới nhà họ Phó tụ tập ăn uống. Rượu thuốc trà bánh bình thường không nỡ ăn đều lấy ra hết.

Thịt và cơm ăn thoải mái.

Mấy quả dưa hấu đó của Lục Hương cũng cực kỳ mê người, mỗi lần ăn ngấy dầu, bổ một quả dưa ăn, giòn ngọt lại giải khát.

Đợi lúc ăn tết xong sắp đi, bất luận là người lớn hay trẻ con đều lưu luyến không nỡ.

Tiểu Tích Niên còn nói: “Nếu ăn tết mãi thì tốt rồi.”

Khiến Lục Hương bật cười nói con trai là mèo lười.



Ăn tết xong, tiền kết toán ra từ xưởng của Phó Cầm Huy trực tiếp chuyển vào trong tài khoản của Lục Hương.

Lục Hương cầm sổ tiết kiệm muốn cùng anh vào tỉnh xem nhà.

Vốn dĩ định ngồi tàu lửa, nhưng vừa mới qua tết, vé tàu lửa khá khó mua, cộng thêm trên tàu lửa thực sự quá nặng mùi, không khí không lưu thông, Phó Cầm Huy quyết định trực tiếp lái xe đi.

Tổng cộng lái hơn sáu tiếng.

Lục Hương cũng không ngờ sẽ lái lâu như thế, cô ngồi xe cũng đau lưng mỏi gối.

Phó Cầm Huy nói: “Qua một thời gian nữa, đợi cầu cạn mở, thời gian vào tỉnh có thể giảm đi một nửa.”

Bây giờ đang sửa đường.

Lục Hương nói: “Ừm, đợi lúc về, em lái cho!”

Phó Cầm Huy nhếch môi: “Thương anh à?”

Lục Hương khẩu thị tâm phi: “Không hề nhé, chuyên tâm lái xe đi.”

Hai người cùng nhau vào tỉnh, trước đây Phó Cầm Huy hỏi thăm bạn hợp tác, chưa từng nghe nói chuyện mua nhà tặng hộ khẩu.

Định tới xem thử, trên đường hỏi thăm địa chỉ bán nhà.

Ai biết bác gái nói: “Tôi khuyên cô cậu đừng mua, chúng tôi đều không mua, để nhà của họ không bán đi được, thứ gì không biết, bán đắt như thế!”

Bác gái bóc phốt rất lâu mới nói địa chỉ sở bán nhà cho họ.

Năm 84 không có khái niệm nhà thương phẩm gì, phần lớn đều là dựa vào đơn vị phân nhà, hoặc là một số nhà tự xây.

Có nhà có sẵn mua, mọi người vẫn rất khao khát. Dù sao đơn vị phân nhà còn phải xem tư lịch, không phải ai cũng có thể được phân.

Hầu như đều là cả nhà chen chúc trong một căn phòng nhỏ, đều rất khát vọng mua một căn nhà. Đến trung tâm bán nhà nhưng lại không ngờ lại bán đắt như thế, hứng thú sụt đi một nửa.

Lục Hương sớm biết giá nhà ở tỉnh đắt, đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Chỉ cần họ có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu đi học cho con, đập nồi bán sắt cũng mua.

Họ đều biết môi trường giáo dục ở tỉnh mạnh, hộ khẩu vô cùng quan trọng.

Họ tìm suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm được khu nhà mới, tổng cộng năm tầng, có hai tòa lầu.

Phó Cầm Huy hơi bất ngờ: “Đây là vị trí tốt nhất tỉnh!”

Họ đi thẳng vào sở bán nhà.

Chị gái bán nhà nói: “Hoan nghênh quý khách!” Còn đích thân mở cửa cho họ, thời này đã có loại ý thức phục vụ này thật sự rất hiếm thấy.

Lục Hương nói với họ: “Các người giới thiệu nhà cho tôi đi!”

Người tới xem nhà thật sự không ít.

Chị gái bán nhà nói: “Nơi này là vị trí tốt nhất, trung tâm thành phố, hơn nữa rất gần tòa lầu bách hóa, bệnh viện trung tâm, phòng thực nghiệm tỉnh, sắp sửa có hệ thống xe buýt rồi, tới lúc đó càng tiện.”

Tổng cộng có hai loại nhà, một loại là sáu mươi mét vuông hai phòng ngủ, còn có tám mươi mét vuông ba phòng ngủ!

Lục Hương nhờ chị gái bán nhà dẫn cô đi xem.

Diện tích tính bây giờ đều là diện tích thực tế của căn nhà, không tính khu dùng chung giống sau này, cho dù là hơn sáu mươi mét vuông trông cũng không nhỏ. Nhà rất quy tắc, vuông vức chỉnh tề.

Chị gái bán nhà còn mạnh dạn nói trong nhà này của họ có nhà vệ sinh. Hơn nữa chất lượng phòng ốc cực kỳ tốt, đều là dùng vật liệu và gạch ngói thượng hạng.

Thời này nhà có nhà vệ sinh trong phòng rất ít, giống như căn nhà lầu ba tầng ở kế bên bán cùng với chỗ họ, chỉ cần xây bên ngoài một cái nhà vệ sinh công cộng, trong nhà không có nhà vệ sinh.

Lục Hương càng xem càng hài lòng.

Ở đây căn nhà nào cũng rất lớn, thiết kế cũng hợp lý, bố cục vuông vức.

Sau đó tới chỗ Lục Hương quan tâm nhất: “Bao nhiêu tiền?”

Chị gái bán nhà nói: “Nhà chỗ chúng tôi bốn nghìn tám cho tám mươi mét vuông, bốn nghìn cho sáu mươi mét vuông.”

Lục Hương nghe xong, cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi người cảm thấy nhà đắt rồi.

Lương công nhân trong tỉnh cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ tám mươi tệ một tháng, phải mấy năm không ăn không uống mới có thể mua được căn nhà.

Trước đây họ đều được phân nhà, cho dù muốn mua cũng chỉ là muốn tiêu chút tiền.

Không ngờ họ mở miệng đã đòi bốn nghìn tám.

Lục Hương hỏi: “Ở đây là quyền sở hữu tài sản cá nhân nhỉ!” Có nhà thuộc quyền sở hữu tập thể, quy hoạch không rõ ràng, sau này bất luận muốn bán hay muốn cho thuê đều khá phiền phức.

Chị gái bán nhà lập tức nói: “Cô thật chuyên nghiệp, ngay cả cái này cũng biết, không sai, chỗ chúng tôi là quyền sở hữu cá nhân!”

Lục Hương nói: “Hỏi thăm cô một chuyện, mua nhà sẽ tặng hộ khẩu sao?”

Chị gái bán nhà ngẩn ngơ, sau đó nói: “Không có!” Nhưng nói lấp lửng.

Phó Cầm Huy nãy giờ vẫn luôn im lặng, thấy thái độ có hơi ngượng ngập, anh lập tức xã giao.

Dù sao Phó Cầm Huy cũng là người làm xưởng trưởng, bản lĩnh xã giao rất lợi hại.

Chị gái bán nhà này thấy không giấu được anh, chỉ đành nói: “Ông chủ chúng tôi lấy được mười hộ khẩu, muốn rút thăm trúng thưởng, nhưng bị người ta đồn nói mua nhà sẽ tặng, rất nhiều người tới hỏi, sau đó không làm nữa!”

Tổng cộng chỉ có mười suất, lấy đâu ra tặng.

Những người muốn mua cũng đều vì hộ khẩu mà tới, vừa nghe nói không tặng nữa, mọi người cũng không mua nữa.

Lục Hương nói: “Ở đây có tầng ba và tầng bốn không?” Tổng cộng năm tầng lầu, tầng ba và tầng bốn là tầng hoàng kim, vừa không có vấn đề tắc nghẽn cũng không tồn đọng các vấn đề như mưa dột…

Hơn nữa không có nhiều chiêu trò bán nhà như thế, sau này muốn mua một tầng tốt còn phải thêm tiền.

Bây giờ thì không, tới trước được trước.

Giá bán bốn nghìn tám này khiến người ta vọng nhìn mà dừng bước, nhà được bán ra lẻ tẻ bảy tám căn, phần lớn đều còn.

Chị gái bán nhà đưa cho Lục Hương một danh sách, bên trên không có đánh móc đều là còn.

Lục Hương biết rõ qua một thời gian nữa, đợi thị trường thức tỉnh, nhà ở đây sẽ hot, đừng nói bốn nghìn tám, cho dù là bốn nghìn tám vạn cũng không mua được.

Loại chuyện nhặt hời này sao cô lại nương tay, cô mang tổng cộng mười bốn vạn.

Nhà tốt, vị trí đẹp, giá cũng không tồi, chỉ là không tặng hộ khẩu.

Lục Hương thương lượng với chị gái bán nhà: “Mua thêm vài căn, có thể giải quyết hộ khẩu cho chúng tôi không?”

Chị gái bán nhà cũng có hơi dao động, dù sao bán nhà có phần trăm hoa hồng.

Nhưng hộ khẩu là ông chủ quyết, cô ta cũng không quyết định được.

Nhưng Lục Hương chịu mua thêm vẫn có hơi hấp dẫn cô ta: “Cô có thể mua mấy căn?”

Lục Hương cầm danh sách, đánh chọn hết vào tất cả nhà tám mươi mét vuông ở tầng ba và tầng bốn, tổng cộng mười bốn căn, cuối cùng lại tính thêm nhà ở tầng hai vào, tổng cộng hai mươi tám căn, mua hết cũng chưa tới mười bốn vạn.

Nói: “Nếu có thể giải quyết hộ khẩu của gia đình ba người chúng tôi, hai mươi tám căn này tôi mua hết! Hôm nay có thể thanh toán.”

Chị gái bán nhà đần ra, từng thấy người mua nhiều nhà như vậy, nhưng chưa từng thấy ai hào khí như vậy.

Hai mươi tám căn nhà.

Chị gái bán nhà nói: “Hộ khẩu để tôi lo!”

Nếu bán được, phần trăm hoa hồng của cô ta có thể được hơn một vạn, sự sai khiến của lợi nhuận này đừng nói có hộ khẩu, cho dù không có, cô ta cũng phải nhờ quan hệ giải quyết.

Sau đó giống như chiến sĩ gõ cửa phòng ông chủ, chưa tới năm phút, ông chủ theo ra: “Vinh hạnh vinh hạnh! Các người nói chỉ cần giải quyết hộ khẩu thì mua hai mươi tám căn nhà, có phải thật không?”

Lục Hương gật đầu.

Ông chủ nghe vậy thở phào: “Được.”

Ông chủ này có chút bối cảnh, cho nên mới có thể lấy được khu vực tốt như vậy, chỉ là bán nhà gần hai tháng, vẫn không khai trương được mấy.

Hôm nay gặp được khách hàng lớn, tuyệt đối không thể để họ chạy mất.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 222: Chương 222



Lục Hương dẫn kế toán của họ đến ngân hàng chuyển tiền. Sau khi làm xong thủ tục, bắt đầu ký hợp đồng mua nhà!

Lục Hương đã thương lượng với Phó Cầm Huy, trong số những căn nhà này, cho cha mẹ hai bên mỗi bên một căn, cho mẹ nuôi Lục Hương một căn! Còn lại mới là của họ.

Phó Cầm Huy đồng ý, còn bảo số nhà còn lại đều để dưới tên Lục Hương.

Lục Hương ký tên cũng sắp mệt chết, sau đó đi làm thủ tục chuyển hộ.

Ông chủ có bối cảnh, hôm đó đã cho họ lấy được hộ khẩu và sổ hồng.

Tuy nói đã tốn tiền, nhưng cảm giác này quá sảng khoái.

Đặc biệt là hộ khẩu, có cái này, con trai lên tiểu học là có thể tới tỉnh học rồi.

Lúc hai người đi về, trong tay hết tiền, nhưng lại có thêm một xấp sổ hồng dày cộm.

Lục Hương nói quay về mua một kẹp tài liệu, bỏ hết đống này vào.

Những thứ này là bảo bối, cho dù bắt đầu từ giờ không phấn đấu nữa, số nhà này cũng đủ cho cô không lo ăn mặc cả đời rồi.

Tất cả con đường trong tỉnh đều đang sửa chữa xây dựng, sau này sẽ tốt hơn, Lục Hương đoán đợi sửa đường xong, giá nhà chắc chắn sẽ tăng vọt.

Lục Hương nói: “Cảm thấy kỳ nghỉ sẽ còn tăng tiếp.”

Phó Cầm Huy nói: “Vậy mọi người có thể mua nổi sao?”

“Có thể vay vốn, vừa nãy khi anh nói chuyện với ông chủ nhà đất, em nghe chị gái bán nhà nói, chỉ cần mua, họ có thể giúp lo liệu vay vốn, trả trước năm trăm, sau này mỗi tháng trả ba mươi hai, trả hai mươi năm!”

Lục Hương có chút rung động, nhưng không có sự kiên nhẫn đó.

Bây giờ trả góp mỗi tháng đều phải đến quầy trả, quá phiền phức!

Nhưng mua một căn nhà ở khu trung tâm tỉnh này, cho dù để đó cũng được, đây là sản phẩm quản lý tài sản tốt nhất. Hơn nữa chỉ có một lần.

Tốc độ phát triển của thời đại này, cơ hội chỉ trong nháy mắt: “Em muốn dẫn anh chị cả mua nhà!”

Loại hời này không chiếm, cô khó chịu trong lòng.

Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ cả đời!

Phó Cầm Huy nói: “Chuyện này anh không quản, cứ nói với họ một chút đi!” Nghĩ ngợi, Phó Cầm Huy nói: “Nhưng họ không có tiền, chúng ta có thể giúp đỡ một chút.”

Lục Hương nói: “Dạy người câu cá còn hơn cho người con cá, có thể trả giúp mỗi người họ số đầu!” Tuy nhà cô có tiền nhưng cũng không muốn để người khác cho rằng họ giúp là lẽ đương nhiên, vẫn phải có chừng mực.

Phó Cầm Huy nói: “Em suy nghĩ chu đáo thật.”

Về đến huyện thì trời đã tối!

Lục Hương thực sự không còn sức nữa, ngày hôm sau mới đi tìm chị cả và chị hai nói chuyện này: “Đến tỉnh mua nhà, em trả số đầu cho các chị, hai mươi năm tiếp theo, mỗi tháng trả góp ba mươi hai tệ, các chị tự bỏ ra, đồng ý không?”

Hai chị gái bây giờ đều có tiền, bây giờ chị cả làm quản lý mỗi tháng kiếm được một trăm tệ, chị hai và anh rể mở tiệm một tháng cũng có bảy tám chục.

Thấy Lục Hương xúi giục họ mua nhà, đều có hơi rung động: “Nhưng, nếu em trả, liệu em rể có ý kiến không!”

Lục Hương nói: “Cũng mua cho ba anh trai anh ấy nữa, bình đẳng! Nhà đó chắc chắn sẽ tăng giá. Hơn nữa vị trí tốt, mua xong trang trí đơn giản là có thể cho thuê, tới lúc đó khoản cần chi sẽ ít hơn.”

Hai chị gái nghe xong, lập tức đồng ý, đây là chuyện tốt thắp đèn lồng cũng không tìm được.

Bây giờ mua nhà không bị hạn chế, muốn mua thì mua, chuyện vay vốn đối phương giải quyết giúp, tiện biết bao.

Giải quyết xong hai người họ, lại cùng Phó Cầm Huy về thôn nói, thuận tiện đưa sổ hồng cho mẹ chồng và cha mẹ Lục. Cũng gọi điện thoại cho mẹ nuôi Phó Chi, gửi sổ hồng sang. Đây là tâm ý của Lục Hương.

Sau khi ba anh trai nghe nói, không biết quyết sách thế nào mới tốt, nhưng Tiêu Thái Liên lại nhìn thấy rõ: “Mua đi, sau này vào thành phố cũng có chỗ ở! Cũng chỉ có em trai và em dâu các con tốt, gặp phải chuyện tốt đều nghĩ tới người nhà chúng ta.”

Có người trả số đầu, áp lực tiếp theo nhỏ đi nhiều, nghĩ một chút liền đồng ý. Tin tức này nhanh chóng truyền đi.

Lục Hương mua nhà ở tỉnh cho người nhà, người trong thôn vừa nghe nợ hai mươi năm, thôn dân đều nói: “Vậy ngủ cũng không yên giấc rồi!”

“Có gì mà không yên giấc, chị gái ngân hàng cho tiền chú, người ta còn ngủ ngon kìa!”

“Cũng lớn gan quá rồi, nếu trả hết tiền cũng đã bao nhiêu tuổi rồi!”

“Thứ như nhà ở cũng sẽ không hỏng, mình không ở được còn có con trai, con trai sau này còn sinh cháu, ây dô, khi nào tôi có thể có nhà ở tỉnh chứ!”

“Bà có trong mơ ấy!”

Người thông minh trong thôn cũng không ít, đều biết Lục Hương không phải người bình thường.

Lúc đầu Lục Hương không cho họ cho vay, họ không nghe cô, quả nhiên xảy ra chuyện rồi!

Xem những năm qua, Lục Hương chưa từng làm chuyện gì không đáng tin cả.

Lần này mua nhà cho chị gái, anh chị dâu, người trong thôn cũng không ngồi yên nữa!

Họ không biết đưa ra quyết định, nhưng có thể đi theo phía sau người ta, Lục Hương chắc chắn sẽ không gài người nhà.

Cộng thêm trong thôn làm chân vịt cay, rau củ trái vụ cũng có chút tiền, một nhà góp lại vẫn mua được căn nhà.

Vội vàng đi tìm Tiêu Thái Liên và mẹ Lục thương lượng, hỏi có thể nhờ họ tiện thể hỗ trợ không.

Tiêu Thái Liên không muốn ôm chuyện, sau này lãi thì thôi, nhưng nếu lỗ tiền lại quay lại oán bà.

Ai biết người trong thôn cũng thành khẩn, thấy Tiêu Thái Liên không muốn, vội vàng bày tỏ thái độ: “Thím, chỉ giúp chúng tôi mua là được, cho dù không lãi, chúng tôi có căn nhà ở tỉnh, nói ra cũng có mặt mũi hẳn, hơn nữa nhà vĩnh viễn là nhà!”

Tiêu Thái Liên thấy mọi người thành khẩn như vậy, nói với Lục Hương một tiếng, Lục Hương nói: “Mua nhà không phải chuyện nhỏ, mọi người có thể đến đó xem thử!” Sau đó còn cho một địa chỉ ở tỉnh, bảo họ tự mình tới xem.

Mua hay không họ tự quyết định.

Lục Hương đã cho địa chỉ, mấy người có lòng mua nhà trong thôn mua vé tàu lửa tới xem, tổng cộng có năm hộ.

Người trong thôn đều đợi họ về.

Đợi một ngày rưỡi, đám phụ nữ này mới về, người trong thôn vội đi lên hỏi: “Như thế nào? Tốt không?”

Các thím đó nghe hỏi, mắt đều phát sáng: “Tốt, nam bắc thông thoáng, trong nhà còn có nhà vệ sinh, dưới lầu chính là trạm xe, đi mấy bước là có chợ, đợi chúng tôi mua nhà xong dọn dẹp lại, vụ thu kết thúc, tôi phải đến ở mấy hôm.”

Người trong thôn nghe vậy càng rung động: “Bao nhiêu tiền?”

“Tôi với Tiểu Hạ giành hai căn tám mươi mét vuông cuối cùng ở lầu hai, bọn họ mua căn sáu mươi mét vuông, trả trước đều là năm trăm, trả góp tôi mỗi tháng ba mươi hai, bọn họ mỗi tháng hai mươi lăm!”

Họ mua xong, những người khác trong thôn cũng dao động, tối đó, hơn nửa thôn đều không ngủ, suy nghĩ chuyện vào tỉnh mua nhà!

Chuyện Lục Hương vào tỉnh mua nhà hoàn toàn hot lên trong thôn.

Thôn nghiên cứu tới nghiên cứu lui, cuối cùng ngoài năm người mua nhà đầu tiên, sau đó chỉ có ba người mua theo!

Đều biết nhà ở tỉnh tốt, nhưng suy nghĩ phổ biến của mọi người là mua nhà xong nhất định phải tới ở, họ cũng không vào tỉnh, tại sao phải mua?

Hơn nữa giá cả rất đắt, trả trước phải trả tận mấy trăm không nói, mỗi tháng còn phải trả tiền, điểm này đã khiến rất nhiều người lui bước.

Thực ra mọi người gom góp lại vẫn có, chỉ là tiếc, muốn giữ tiền trong tay.

Chuyện này truyền đi, Lục Hương cũng nghe nói, nhưng cô không quan tâm, nói: “Mua nhà là chuyện lớn, mọi người suy nghĩ cẩn thận cũng là bình thường!”

Đại khái là có bóng ma tâm lý cho vay lần trước, bây giờ mọi người không dám đầu tư.

Đặc biệt là bà cụ Hàn, sau khi bác gái Lục điên, tiền của bà cụ Hàn hoàn toàn mất trắng, chỉ cần nghĩ tới chuyện này là khóc, hai nghìn tệ lận.

Con cháu trong nhà đều oán bà ta, hết cách chỉ đành chia nhà ra, hoàn toàn đuổi bà ta xuống khỏi vị trí chủ gia đình.

Bây giờ bà cụ Hàn đều không ra khỏi cửa, cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo bà ta.

Lục Hương nhận được điện thoại của Phó Chi, Phó Chi nói siêu thị của bà ấy khai trương rồi, mời họ tới chơi.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 223: Chương 223



Lục Hương hơi do dự trong điện thoại, sau đó bị Phó Chi thuyết phục: “Nên chơi thì chơi, tiền vĩnh viễn không kiếm hết được, cũng gọi Cầm Huy tới cùng, đừng có mới thanh niên trẻ trung đã trầm mê công việc.”

Lục Hương nói: “Được, vậy con dẫn chị cả và chị hai Phó đi cùng!” Hai người này đều là cốt cán trong tiệm ma lạt thang của cô.

Phó Chi đồng ý: “Tới hết mẹ mới vui!” Từ mùng một tới mười lăm, bà ấy đều ở thôn ăn tết, náo náo nhiệt nhiệt rất có hương vị tết!

Phó Chi nói còn muốn gọi mẹ Lục và Tiêu Thái Liên tới, đến tỉnh tụ tập, nhưng bị Lục Hương từ chối, nói trong thôn đang bận cày cấy, chắc chắn họ sẽ không tới!

Phó Chi nói: “Vậy chỉ có thể đợi sau này! Lần sau mẹ cử người lái xe tới đón họ, tới lúc đó chơi thật vui vẻ.” Phó Chi vẫn còn lưu luyến thời gian tết.

Lục Hương đồng ý, bà ấy mới chịu thôi, dặn dò nhiều lần nhất định phải tới.

Lục Hương cũng rất muốn dạo siêu thị, bình thường đến cửa hàng, nhân viên bán hàng trong đó đều bất lịch sự.

Cô cũng từng đến cửa hàng ở những nơi khác, nhân viên phục vụ đều rất có cảm giác ưu việt. Cảm giác đi dạo không tốt, siêu thị nhà mẹ nuôi vừa ra, nhất định sẽ cho họ một làn sóng lớn.

Nếu có thể cải thiện phẩm chất phục vụ trong cửa hàng, vậy thì tốt!

Lục Hương sửa soạn một chút, mặc một chiếc váy nhỏ màu lục, đội mũ, trông rất tân thời, Lục Hương không ăn diện đã đẹp, càng đừng nói là sửa soạn kỹ càng.

Cô đến xưởng của Phó Cầm Huy, vừa tới cổng xưởng, Phó Cầm Huy còn đang chuyên tâm làm việc trong văn phòng liền nghe cấp dưới nói Lục Hương tới.

Phó Cầm Huy lập tức gác công việc đang dở lại, nhìn thấy Lục Hương, trong mắt lóe ra vẻ kinh diễm.

Bình thường Phó Cầm Huy nghiêm túc biết bao, lúc này lại không khắc chế được vui vẻ.

Lục Hương thấy bên cạnh còn có người ló đầu nhìn họ, cô hỏi anh: “Đẹp không?”

Phó Cầm Huy trịnh trọng nói: “Đẹp, sao lại mặc long trọng như vậy?”

Lục Hương nói: “Chúng ta cùng đi đón con trai tan học!” Lần trước mặc váy đón cậu tan học, Tiểu Tích Niên cực kỳ vui, nghĩ bình thường con trai có chút hư vinh, làm phụ huynh cũng phải thỏa mãn cậu bé một cách chừng mực.

Phó Cầm Huy nói: “Được, em đợi chút, anh xử lý nốt mấy văn kiện cuối cùng!”

Lục Hương nói: “Này, em còn muốn dẫn con vào tỉnh chơi một vòng, buổi tối không về đâu, anh muốn đi cùng không?”

Phó Cầm Huy nghe xong lập tức cau mày: “Em còn không muốn dẫn anh theo?”

Lục Hương nói: “Không…không có.”

Phó Cầm Huy híp mắt lại, gằn từng chữ: “Đương nhiên anh phải đi cùng rồi!”

Sau đó anh tức tốc quay lại văn phòng, Lục Hương ở chỗ râm mát đợi anh.

Xa xa có thể nhìn thấy có người đang lén lút nhìn cô, Lục Hương còn vẫy tay với họ.

Đối phương lập tức rụt đầu lại, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lại bắt đầu khoe khoang với các đồng nghiệp: “Tôi nhìn thấy vợ xưởng trưởng rồi!”

“Đẹp lắm, giống như minh tinh điện ảnh vậy.”

“Chứ sao nữa, xưởng trưởng chúng ta bình thường định lực mạnh, thì ra đã sớm cưới được cô gái xinh đẹp nhất về nhà rồi!”

“Nghe nói khi hai người họ kết hôn, xưởng trưởng còn chưa phải là xưởng trưởng, ây dô, ngưỡng mộ!”

Mọi người nói chuyện rôm rả.

Chẳng mấy chốc nhìn thấy Lưu Bàng về xưởng, lại vội vàng làm việc, sợ xưởng trưởng nghiệp vụ điểm tên của họ!

Lần này Lưu Bàng về là thay cương vị của Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy nói: “Vất vả rồi, tôi ra ngoài hai ngày.”

Lưu Bàng nói: “Được, tôi ở đây anh yên tâm.”

Phó Cầm Huy nói: “Quay về bảo Hương Hương gói bánh bao thịt cho cậu!” Thứ khác không đả động nổi anh ấy.

Lưu Bàng nghe xong suýt ch** n**c miếng: “Vậy phải gói nhiều một chút, ăn không hết tôi bỏ tủ lạnh!” Mấy năm nay, thứ anh ấy ăn thuận miệng nhất đều là đồ Lục Hương làm.

Bây giờ Lục Hương cũng không xuống bếp gì mấy, khỏi phải nói anh ấy hoài niệm biết bao, vì bánh bao thịt này, anh ấy phải tới.

Phó Cầm Huy bàn giao công việc rồi đi ra, lái xe từ trong hầm xe ra, gọi Lục Hương lên xe.

Hai người đến trường mầm non đón Tiểu Tích Niên tan học.

Tuấn nam mỹ nữ đã đủ nổi bật rồi, càng đừng nói còn có chiếc ô tô bên cạnh, liên tục khiến người khác chú ý tới, đợi đám trẻ đi ra, Tiểu Tích Niên lập tức nhìn thấy họ.

Cậu không nhịn được nói với giáo viên: “Đó là mẹ của em!” Ngữ khí rất kiêu ngạo.

Giáo viên xoa đầu Tiểu Tích Niên, rất nhanh chuông tan học vang lên, cậu nhóc chạy ùa ra, vừa chạy vừa gọi: “Cha mẹ!”

Lục Hương vừa vươn tay ra, thằng bé đã chui vào trong lòng cô.

Nói tới cũng kỳ quặc, rõ ràng Tích Niên đã là trẻ lớn rồi, nhưng mỗi lần chui vào trong lòng mẹ, đều coi mình là em bé nhỏ.

Lục Hương nói: “Hôm nay mẹ dẫn con vào tỉnh chơi, được không?”

“Được ạ!” Thằng bé đồng ý ngay.

Lục Hương nói: “Đợi lát nữa tiện đường đón chị dâu và chị cả.”

Mấy hôm nay, cũng nhờ chị cả Lục và chị hai Phó ở bên chống đỡ, Lục Hương mới có thời gian rảnh.

Bình thường trong tiệm thực sự quá bận, không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ rảnh rang, Lục Hương định đưa họ cùng ra ngoài chơi, thư giãn một chút.

Lục Hương đã nói trước với họ rồi, hai người đang ở nhà đợi.

Phó Cầm Huy lái xe về nhà, hai người mới lên xe.

Lục Hương còn nói: “May mà chủ nhật mỗi tuần đều nghỉ, nếu không thật sự sẽ bận chết mất!”

Chị hai nói: “Bận chút cũng tốt, chị bận quen rồi, bất thình lình không làm sẽ cảm thấy khó chịu!”

Lần đầu tiên ra ngoài, họ cũng rất vui.

Lục Bảo tới nhà dì hai, ở đó có anh trai chơi cùng với cô bé. Con trai nhà chị hai Phó còn ở trong thôn.

Lục Hương nói: “Anh hai để chị đi không, có cần gọi điện thoại nói một tiếng không.”

Chị dâu nói: “Không cần, chị nói rồi, lần này vừa hay đi mở mang tầm mắt.”

Chị ấy còn có một suy nghĩ, chính là muốn xem nhà Lục Hương mua cho họ như thế nào.

Người đều đến đủ, Lục Hương cho dì bảo mẫu nghỉ hai ngày, dẫn người nhà cùng xuất phát.

Phó Cầm Huy lái xe, Lục Hương ngồi ở ghế lái phụ, Tiểu Tích Niên và chị hai Phó, chị cả Lục ngồi ở dãy sau.

Họ rất ít khi ngồi xe ô tô, lúc này chỉ cảm thấy đâu đâu cũng mới mẻ, không hề say xe chút nào. Nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, rất vui mắt.

Lục Hương nói: “Sau này mỗi tuần chúng ta đều ra ngoài chơi đi, vừa hay có xe!”

Chị cả Lục nói: “Đâu thể ra ngoài mãi!”

Chị hai Phó cũng nói: “Lần trước chị chỉ mở cửa muộn nửa tiếng, khách hàng đã không vui rồi, nói đã đợi cả buổi sáng!” Chỉ vì ăn một bữa ma lạt thang.

Ma lạt thang của họ ngon thật sự, bình thường không có gì ăn, cũng sẽ tự nấu cho mình một bát, vừa có rau vừa có mì ăn mãi không chán.

Bây giờ ma lạt thang bán rất tốt, chỉ là vẫn chưa giải quyết được vấn đề vận chuyển, chỉ có thể bán được tới thành phố lân cận. Nơi xa hơn, Lục Hương không bán, sợ bị hỏng.

Nhưng ăn thế nào cũng không có mỹ vị bằng tới tiệm.

Mấy người cũng không buồn ngủ, nói chuyện mãi, thoắt cái đã tới tỉnh, tỉnh quả nhiên chỗ nào cũng khác huyện.

Vừa vào đã có không ít nhà cao tầng, ngay cả nhà ngang cũng khí phái hơn chỗ họ nhiều.

Bình thường ở trong huyện một chiếc xe cũng không nhìn thấy, trên đường cái ở đây xe màu nào cũng có, nhìn rất vĩ mô.

Lục Hương dẫn người tới siêu thị trước.

Phó Chi đã cho cô địa chỉ rồi.

Sau khi tới, bên trong có rất nhiều người! Vừa đi vào, vô cùng lớn, hàng hóa đầy ắp bày trên giá, vươn tay là có thể chạm tới.

Đi vào lấy một cái giỏ nhỏ trước, muốn gì thì ném đồ vào trong là được.

Kiểu tiếp xúc hàng hóa cự ly gần này, đối với người ở năm 84 mà nói rất hiếm lạ.

Trước đây ở cung tiêu xã và cửa hàng, hỏi đồ với nhân viên bán hàng, đối phương không chịu lấy cho họ xem, thế đấy, thích mua hay không thì tùy.

Lục Hương rất thích, cảm thấy siêu thị ở đây không khác mấy với siêu thị sau này!

Chị dâu và chị cả trực tiếp nhìn tới thẫn thờ.

Bị hàng hóa trên giá hàng hấp dẫn, muôn hình vạn trạng thứ chưa từng nhìn thấy trước đây, ở đây đều có.

Sản phẩm giá cao như tủ lạnh, ti vi, xe đạp cũng phóng khoáng bày ra, quá phú quý, xa hoa rồi.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 224: Chương 224



Lục Hương vừa vào, Phó Chi lập tức nhìn thấy họ, nói: “Sao bây giờ con mới tới?”

Lục Hương bảo con trai chào mẹ nuôi, Phó Chi xoa gương mặt nhỏ của Tích Niên nói: “Như thế nào, chỗ này của mẹ ổn chứ!” Trước khi mở cửa nơi này, bà ấy đã quảng cáo trên báo ba ngày.

Hôm mở cửa, người tới thiếu điều chen nát bậc cửa, bây giờ mỗi ngày người cũng rất đông. Siêu thị này được đại lão của rất nhiều thương nghiệp tới tham quan học hỏi.

Lục Hương nói: “Thật sự rất tốt.” Khu vực lớn như vậy, nhiều sản phẩm bày ra trước mắt thế này, một hai câu chấn động là chưa đủ nói rõ.

Phó Chi nói: “Các con vào dạo đi, có chỗ nào không hợp lý thì nói với mẹ!”

Phó Cầm Huy bồng con, ở đây đông người sợ con chạy lạc, Lục Hương đi cùng với chị cả chị dâu.

Trong siêu thị có rất nhiều loại rượu, nước ngọt, rất nhiều nhãn hiệu đều chưa từng nghe nói tới.

Gạo, bột, dầu, các loại đường, nên có đều có, Lục Hương hối hận, nên dẫn mẹ chồng và mẹ tới xem thử, chắc chắn họ sẽ thích nơi này.

Muốn mở một siêu thị lớn như vậy, áp lực cung cấp hàng giai đoạn đầu chắc chắn rất lớn.

Lục Hương tính nhẩm hàng bày ra, ít nhất phải mười vạn.

Thực lực của mẹ nuôi quả nhiên sâu không thể lường, nhưng rất tốt, đắp được một lỗ trống lớn trong thị trường. Hơn nữa nhìn nhiều người như vậy không ngừng bỏ đồ vào trong giỏ mua sắm của mình, ngạch doanh nghiệp cũng rất khả quan.

Chị cả Lục lần đầu tới nơi này, chỉ cảm thấy thứ nào cũng tốt, cái gì cũng muốn mua! Thế mà lại có hơi khó chọn.

Chị cả Lục bình thường thường rửa tay, tay có hơi nứt nẻ, lấy cho mình một chai dầu xoa tay.

Chị dâu hai thì nhìn thấy đồ dùng tránh thai, lén lút lấy một cái bỏ vào giỏ, chị ấy cũng là vào huyện mới nghe nói, dùng lúc làm chuyện đó đỡ phải mang thai chịu khổ.

Lục Hương thì quanh quẩn qua lại ở khu gia vị, mua rất nhiều tương và ớt ngâm, định trở về làm chút thịt bò ớt ngâm ăn.

Tiểu Tích Niên lấy một hộp sữa bò, sau đó nhìn trúng hàng đồ chơi.

Con trai dùng ánh mắt rất khát vọng nhìn Phó Cầm Huy: “Có thể lấy một cái không ạ?”

Phó Cầm Huy cũng không chịu nổi ánh mắt này của con trai, nói: “Được, cha mua cho con!”

Tiểu Tích Niên vội vàng nịnh hót: “Con thích cha nhất!”

Khóe miệng Phó Cầm Huy nhếch lên, có tài có đức gì mới có một cục bông đáng yêu này làm con trai anh.

Phó Cầm Huy không mua gì cả, chỉ đi dạo cùng họ.

Lục Hương bọn họ dạo hết đợt này tới đợt khác, đâu đâu cũng cảm thấy mới lạ, gặp phải thứ mình thích cũng bỏ vào trong giỏ nhỏ.

Sau đó xếp hàng đợi thanh toán, ai ngờ Phó Chi đã đợi họ từ sớm, không để họ tính tiền, trực tiếp miễn phí.

Thấy đồ họ mua không nhiều, Phó Chi nói: “Biết ngay mọi người khách sáo!” Nói xong lấy năm túi đồ tốt đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho họ, nói: “Mỗi người đều có!” Có đồ ăn, đồ chơi, trông không ít.

Lục Hương với chị cả Lục đều không nhận, nhưng Phó Chi lại không cho họ từ chối, nói: “Cho các con thì cầm lấy đi, phải rồi, cảm ơn nhà con cho!” Bà ấy đã tới xem qua, khu vực thật sự không tồi.

Đợi khi Phó Chi muốn mua, rất nhiều tầng đều bị mua hết rồi! Cuối cùng cũng đành thôi.

Phó Chi nói: “Vấn đề hộ khẩu của đứa trẻ giải quyết chưa?”

Lục Hương gật đầu.

Phó Chi nói: “Mẹ biết các con làm việc rất đáng tin!” Sau đó lại nói vài câu, thấy ở đây quá bận, Lục Hương cũng không nỡ quấy rầy, ra về trước.

Bỏ đồ Phó Chi cho vào trong cốp sau, Lục Hương nói: “Đi, chúng ta tới chỗ nhà mới dạo!”

Biết chị cả Lục và chị hai Phó đều mong mỏi.

Phó Cầm Huy lái xe, rất nhanh đã tới trung tâm thành phố, thấy xung quanh náo nhiệt, xa xa đã thấy tòa nhà năm tầng mới tinh, Lục Hương đã sớm đưa chìa khóa cho họ rồi.

Nhà đều có sẵn, họ vào là có thể xem được.

Chị hai Phó và chị cả Lục rất thích nơi này, nhà cửa sáng sủa. Phòng cũng nhiều, sau này nếu họ chuyển tới cũng có chỗ! Không hổ là nhà do tỉnh xây, tốt gấp mười lần nhà trong thôn của họ.

Trong nhà có điện, lại có nước máy, còn có nhà vệ sinh trong nhà, thật sự hận không thể lập tức chuyển tới ở, tốt hơn nhà họ đang sống rất nhiều.

Họ càng thêm cảm kích Lục Hương, thật tốt, có chuyện hời cũng không quên kéo theo họ.

Lục Hương nói: “Qua mấy hôm nữa, em tìm một đội công trình thống nhất trang trí những căn nhà này lại, sau đó cho thuê, em đã hỏi thăm rồi, cho thuê ra mỗi tháng có thể kiếm được mười lăm tệ tiền nhà.”

Chị cả Lục nghe vậy vui mừng khôn tả: “Vậy không phải trả góp hằng tháng từ ba mươi hai biến thành mười bảy rồi!” Như vậy áp lực càng nhỏ.

Nhìn thấy nhà ở đây, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng vừa mắt.

Thời gian bốn năm nhanh chóng trôi qua, năm 88 đã tới.

Quốc gia đã khai phóng đặc khu kinh tế, nhất thời nhân dân cả nước đều muốn nam tiến.

Phó Tích Niên đã tám tuổi, chớp mắt cũng sắp tới lúc vào tiểu học, tướng mạo của thằng bé hấp thu đầy đủ ưu điểm của cha mẹ.

Đã trở thành thiếu niên tuấn tú môi đỏ răng trắng, cắt một kiểu tóc học sih, trông càng ngoan ngoãn.

Lục Hương và Phó Cầm Huy tựa như không thay đổi gì, có đôi lú, khi họ với con trai Phó Tích Niên đi cùng nhau, đều sẽ bị nhận định là anh chị của Phó Tích Niên.

Nhưng thời gian khiến khí chất của Phó Cầm Huy càng thêm trầm ổn.

Cho dù anh không mặc tây trang, trông cũng vô cùng tôn quý, trước đây để trông già dặn hơn, anh đã đeo kính.

Có thể thấy kính mắt này không dễ đeo, thời gian dài vẫn có hơi cận thị, bây giờ không tháo mắt kính xuống được nữa, đeo mắt kính gọng vàng, Lục Hương nhìn cũng sẽ rung động.

Mắt kính trên mặt anh thực sự quá phù hợp, kiểu lạnh lùng đó đeo mắt kính lên cực kỳ nổi bật.

Khi hai người quan hệ, Lục Hương luôn sẽ hôn vào vết bị mắt kính hằn lên của anh.

Lục Hương nói với con trai: “Con nghĩ kỹ rồi chứ, đi học thật sự sẽ không sợ?”

Phó Tích Niên nói: “Con không sợ!” Trong nhà có bảo mẫu, c** nh* nhất nhà, trưởng bối trong nhà đều sủng cậu.

Thằng bé rất khát vọng có thể ra ngoài tự lập, cho nên đợi khi đăng ký trường, nhất quyết bảo Lục Hương đăng ký cho cậu trường tiểu học cho nội trú.

Trường tiểu học nội trú trong tỉnh vô cùng ít, cuối cùng cô cũng tìm được một trường, quản lý vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa trong phòng ký túc xá ở tám người, Lục Hương không muốn để con sống ở đây, sợ người nhiều quá, con bị bắt nạt.

Nhưng con ngày nào cũng rủ rỉ với cô, Lục Hương nói: “Tới lúc đó không thể khóc, mẹ với cha sẽ không chuyển trường cho con đâu.”

Phó Tích Niên ở bên ngoài vẫn là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, ở trước mặt mẹ, vẫn sẽ lộ ra nét trẻ con: “Không đâu!” Gương mặt nhỏ phúng phính khiến Lục Hương không nhịn được bóp một cái.

Ai biết thằng bé còn nói: “Con đã lớn rồi, mẹ không thể bóp mặt của con.”

Khiến Lục Hương bật cười: “Đi thôi, về nhà.” Hôm nay gia đình ba người họ đều về thôn.

Hôm qua Phó Cầm Huy đã gọi điện về thôn, nói sẽ về. Lúc này chắc chắn ngay cả cơm cũng nấu xong rồi.

Lục Hương bọn họ vừa định xuất phát, ai ngờ lại có khách tới nhà, chính là Lưu Bàng.

Phó Cầm Huy thấy Lưu Bàng, lập tức nói: “Vào phòng sách nói chuyện.”

Hôm qua họ đã bàn chuyện trong thời gian bốn năm bữa cơm rồi, rất nhiều chuyện trong xưởng cơ bản đều đã bàn xong.

Nhưng Lưu Bàng quá kinh ngạc với tin tức này, tiêu hóa một đêm, hôm nay lại tới.

Họ vào phòng sách.

Lưu Bàng nói: “Anh nghiêm túc chứ, vứt bỏ hết mọi thứ ở đây, vào phương nam?”

Phó Cầm Huy trên có già dưới có trẻ, ở đây cũng coi như có sự nghiệp thành tựu.

Tuy mua nhà ở tỉnh, nhưng đều cho thuê cả, vẫn chưa chuyển tới tỉnh, việc kinh doanh vẫn còn ở đây.

Cổ vịt là xưởng thực phẩm lâu đời, lượng tiêu thụ rất cao, cộng thêm từng quảng cáo trên ti vi, bây giờ mối đều không cần họ chủ động đi tìm, tự khắc có nhân viên nghiệp vụ tới cửa bàn chuyện làm ăn.

Làm ăn tốt như vậy nói bỏ là bỏ? Lưu Bàng không thể hiểu nổi.

Hơn nữa Phó Cầm Huy rất nghiêm túc.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 225: Chương 225



Nếu đi, để toàn bộ mọi thứ lại cho Lưu Bàng, năm đó hai người cùng nhau khởi nghiệp, anh nói không có Lưu Bàng thì không có cái xưởng này.

Sau đó xưởng có thể phát triển tốt như vậy, phần lớn đều là công lao của Phó Cầm Huy.

Chỉ vì đi theo đuổi thứ chưa có đó, Phó Cầm Huy đã bán hết những xưởng riêng của anh.

Dưới sự kinh doanh của anh, giá đã vượt xa giá khi anh mua vào năm đó, kiếm được một số tiền lớn.

Phó Cầm Huy là người lãnh đạo trời sinh, là thanh niên tài tuấn người người trong huyện đều biết.

Những năm qua, Phó Cầm Huy và Lưu Bàng vẫn luôn kinh doanh nghiệp vụ của xưởng cổ vịt.

Lưu Bàng đã trở thành niềm kiêu ngạo của cha anh ấy.

Đám bạn ngày xưa đó không ai có sống tốt hơn anh ấy.

Nhưng chỉ có Lưu Bàng biết anh ấy không phải phát triển tốt, mà chỉ là bắt được cơ ngộ tốt, Lục Hương và Phó Cầm Huy thật sự là quý nhân của anh ấy.

Nhưng bây giờ họ sắp đi rồi!

Nếu cổ phần của xưởng cổ vịt này bán ra chắc chắn ai cũng muốn mua.

Nhưng Phó Cầm Huy vẫn niệm tình cũ, nửa bán nửa tặng số cổ phần này cho Lưu Bàng.

Bây giờ phần lớn cổ phần của xưởng cổ vịt này là Lưu Bàng nắm giữ.

Tuy bề ngoài Lưu Bàng đã nhặt được hời to, nhưng người anh em ban đầu cùng nhau liều bây giờ lại sắp rút lui, một mình anh ấy phải độc lập đối diện với gió mưa, cảm giác này thật sự không chân thật.

Lưu Bàng do dự nói: “Hay là hai người ở lại đi, tôi không lấy thứ này nữa!”

Con người Lưu Bàng dã tâm không lớn, chiến đấu không được, nhưng thủ nghiệp thì được.

Dù sao cũng là con trai của xưởng trưởng trại heo, mưa dầm thấm đất, quản lý không thành vấn đề, chỉ là không nỡ để Phó Cầm Huy đi.

Phó Cầm Huy nói: “Tôi muốn ra ngoài xem thử.” Trước đây anh đã từng nghĩ mở một phân xưởng ở tỉnh, chẳng qua những người ở tỉnh đó quá ngạo mạn, thái độ lại vô cùng kém, Phó Cầm Huy không đi nữa.

Sau khi lãnh đạo tỉnh nghe nói, còn chửi chủ nhiệm chiêu thương đó một trận.

Phó Cầm Huy luôn có một dã tâm mạnh mẽ, cùng với tình hình cải cách khai phóng năm 88, dã tâm này đạt tới cao trào.

Càng huống hồ Lục Hương cật lực ủng hộ anh, nguyện ý bỏ lại mọi thứ ở đây. Vợ chồng đồng lòng, cảm giác này vô cùng hiếm có.

Mọi thứ đều đã nghĩ kỹ, đã không phải là quyết định nông nỗi ngày một ngày hai, không thể tùy tiện thu hồi suy nghĩ được.

Lưu Bàng thấy anh quá đỗi kiên trì, nói: “Vậy được, người anh em, anh ở bên ngoài cố gắng làm, tôi biết anh chắc chắn sẽ được, nếu thực sự không được, chỗ tôi vĩnh viễn có chỗ của anh.”

Lưu Bàng thật sự không nỡ, những năm nay chưa từng thấy anh ấy rơi lệ, lúc này cũng đỏ hoe vành mắt.

Phó Cầm Huy vươn tay vỗ vai Lưu Bàng: “Cảm ơn, người anh em.”

Lưu Bàng nói: “Chuyện chính xác nhất mà tôi làm năm đó chính là học cùng lớp với anh, sau đó lại liên lạc được.” Nghĩ kỹ ra đây cũng là ưu đãi mà ông trời dành riêng cho anh ấy.

Bây giờ người sắp đi rồi, Lưu Bàng nhất quyết muốn tiễn anh một đoạn. Phó Cầm Huy nói: “Tạm thời chưa đi, tôi còn phải xử lý một số chuyện, đợi khi tôi sắp đi sẽ uống rượu cùng cậu!”

Lưu Bàng nói: “Nói lời giữ lời, không được lừa tôi, cho dù là đổ mưa đá, tôi cũng tới uống với anh!”

Khi Lưu Bàng rời đi, vành mắt đã đỏ hoe.

Chung quy cũng là người làm xưởng trưởng, có hơi hình tượng, sau khi nhìn thấy Lục Hương và Phó Tích Niên, chào hỏi một tiếng rồi đi.

Chẳng mấy chốc, Phó Cầm Huy cũng từ phòng sách đi ra, Lục Hương nói với Phó Cầm Huy: “Như thế nào, đã nói xong chưa?”

Phó Cầm Huy gật đầu.

Lục Hương nói: “Sợ là bên phía nhà sẽ có một trận chiến phải đánh.” Muốn vứt bỏ mọi thứ ở đây nam tiến, người nhà là người đầu tiên không đồng ý.

Trong nhà vẫn còn tư tưởng cũ, chỉ hi vọng người một nhà đoàn viên là được.

Hơn nữa tiền Phó Cầm Huy kiếm đã đủ cho anh sống cả đời, lúc này lại dày vò cái gì chứ.

Lục Hương không cần đi cũng biết mọi người sẽ nói gì. Phó Cầm Huy nắm tay của Lục Hương.

Tay của cô vẫn cực kỳ mềm mại, cầm thế nào cũng không đã ghiền.

Nhưng ở trước mặt con trai, Lục Hương rút tay về nói: “Đừng đùa nữa, nói chính sự với anh!”

Phó Cầm Huy nói: “Không sao, có anh đây mà.”

Sau đó ba người cùng nhau về thôn.

Tuy họ ở trong huyện, nhưng có xe, trước đây đều là mỗi tuần về một lần, sau này con lớn, thứ bảy chủ nhật phải đi học vẽ, thời gian dài liền biến thành một tháng về một lần.

Mỗi lần về thôn, ở nhà đều sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ngon.

Nhưng lần này cực kỳ khác, trước khi Lục Hương bọn họ về, gọi anh cả anh hai Phó, chị cả Lục và chị hai Lục trong huyện về luôn, thanh thế rất lớn.

Bảo họ xin nghỉ, nói có chuyện muốn thương lượng.

Lục Hương bọn họ còn chưa tới, người khác đã về tới nhà rồi.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, trịnh trọng gọi người về như vậy.

Họ đều tới nhà của Lục Hương trong thôn, nơi đó rộng.

Bình thường hai nhà đều có chìa khóa, lúc rảnh rỗi sẽ tới quét dọn bụi bẩn giúp.

Tuy không có ai ở nhưng vẫn luôn giữ vô cùng sạch sẽ.

Thấy đã trưa, người còn chưa về.

Trong lòng Tiêu Thái Liên có dự cảm không tốt: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Chắc chắn có chuyện, nhưng lại không biết là chuyện gì, trong lòng rất lo lắng.

Mẹ Lục nói: “Hai đứa này đều là người có suy nghĩ, chị yên tâm đi, không có chuyện lớn gì đâu!” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng rất tò mò.

Sau khi chị cả chị hai Lục về, cũng hỏi thăm nhau, đều không biết là chuyện gì.

Bây giờ, gia đình hiển hách nhất thôn Đại Vũ chính là nhà họ Lục và nhà họ Phó, bây giờ người hai nhà đều tụm lại một chỗ, liền biết Lục Hương sắp về.

Xa xa đã có thôn dân tới gõ cửa nói: “Dô, đây là sao vậy?” Bây giờ người trong thôn đều lấy Lục Hương làm gương.

Bốn năm trước, Lục Hương gióng trống khua chiêng mua nhà trong tỉnh, người mua theo cô đều kiếm được tiền, bây giờ giá nhà tăng gấp ba, còn đang tiếp tục tăng. Người không mua được đều hối hận muốn chết.

Gia đình mua nhà ở tỉnh cười chỉ thấy răng không thấy mắt, nói: “Chỉ cần rụt tay là hết ngay, nhà tốt như vậy lúc đầu ôm nợ cũng mua một căn là được rồi!”

Vốn dĩ những người đó đã hối hận, nghe nói như vậy càng thêm hối hận, năm đó họ có thể mua nổi, kết quả lại không nỡ, bây giờ giá nhà tăng vọt càng không mua nổi!

Trơ mắt bỏ lỡ cơ hội phát tài, hận không thể có thêm lần nữa, cho nên mỗi lần Lục Hương về, đều muốn hỏi thử còn có căn nhà nào để mua không?

Những người nói mua nhà vô dụng lúc trước, bây giờ cũng không dám hó hé.

Nghe nói vẫn đang tăng, càng tăng giá, trong lòng họ càng khó chịu.

Sao khi đó lại hồ đồ như vậy chứ!

Theo Lục Hương chưa từng thất thủ bao giờ, sao lại tiếc tiền chứ!

Bây giờ thôn cũng giàu có, chủ yếu là gia đình cần mẫn, làm lều rau, lại chăm bẩm lương thực trong ruộng.

Bình thường bán chút chân vịt các loại, đàn ông ra ngoài làm thuê, bây giờ nhà trong thôn xây san sát, ai cũng là nhà đất đổi sang nhà ngói gạch sáng sủa.

Xây ít nhất là bốn phòng to, sân trước sân sau, rất đẹp, mọi người đều không quên đây là công lao của Lục Hương và Phó Cầm Huy.

Thôn gióng trống khua chiêng xây nhà như vậy, nhà họ Lục và nhà họ Phó ngược lại thấp điệu hơn nhiều.

Vẫn sống ở căn nhà đó, cũng không nói sẽ xây mới.

Nhà họ Phó nhiều con trai như vậy, ai cũng có tiền đồ, nghe nói mỗi tháng còn gửi tiền cho mẹ, điều này khiến đám người cao tuổi trong thôn nghe xong không khỏi ngưỡng mộ Tiêu Thái Liên.

Họ cũng muốn như vậy, đáng tiếc nhà con trai chỗ nào cũng cần dùng tiền, không tìm cha mẹ xin thêm đã coi như tốt rồi.

Còn nhà họ Lục trước đây không có con trai, ở trong thôn bị khi dễ, bây giờ ai dám khi dễ?

Nếu nói nhà ăn thịt tự do trong thôn, cũng chỉ có nhà họ.

Một năm chỉ riêng nhà họ ăn thịt heo đã phải mổ hai ba con.

Ngay cả trưởng thôn cũng không thể muốn ăn là ăn, nhà họ thì được.

Bây giờ hai nhà bọn họ rất có tiếng nói trong thôn, thôn không có ai không ngưỡng mộ hai nhà bọn họ.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 226: Chương 226



Người trong thôn tập trung lại một chỗ đều là nói chuyện về hai nhà này. Xa xa đã nói: “Có phải là Lục Hương về không, tôi nghe thấy tiếng động cơ rồi!”

Nhìn kỹ lại thật sự là họ, Phó Cầm Huy đang lái xe ô tô về.

Họ vừa vào thôn đã bị thôn dân nhiệt tình trong thôn vây lại.

Người quá đông, không lái xe được, sau đó họ tìm một chỗ trống trải đỗ xe, ba người xuống xe.

Mỗi lần về thôn họ đều xách túi lớn túi nhỏ, hôm nay có việc phải bàn bạc, không cầm theo gì cả!

Điều này đối với người trong thôn mà nói, rất hiếm thấy. Bọn họ lập tức nói: “Sao vậy, có phải lại sắp mua nhà rồi không?”

Họ nôn nóng muốn mua căn nhà như thế.

Nguồn tin của họ ít, ra ngoài sợ bị gạt nên muốn theo phía sau Lục Hương, để Lục Hương chỉ cho họ bí tịch phát tài.

Họ theo phía sau làm theo là được.

Lục Hương biết bây giờ mua nhà trong tỉnh đều kiếm được tiền. Nhưng kiểu mua vào bốn năm đã gấp ba giá như họ vẫn rất ít, dù sao vị trí địa lý bày ra đó.

Chỉ cần có thể liều, mua vào vẫn sẽ tăng giá.

Nhưng mọi người ôm tâm trạng này, Lục Hương cũng không dám giới thiệu cho họ. Bởi vì nhà ở tỉnh bây giờ cũng đắt, trước đây không mua, bây giờ muốn mua phải bỏ ra nhiều tiền hơn, hơn nữa chưa chắc có thể nhìn thấy hồi báo ngay được.

Lục Hương nói: “Không có!”

Mọi người có hơi thất vọng, quả nhiên cơ hội kiếm tiền không phải muốn có là có.

Hỏi Lục Hương lần này về làm gì.

Lục Hương nói con nhớ bà nội.

Mọi người nói thật hiếu thuận!

Bây giờ huyện và thôn có thể thông nhau, rất nhiều người vào huyện làm thuê, nhưng những người đã ra khỏi thôn đó không muốn về nữa.

Lục Hương bọn họ đã lăn lộn tới địa vị này, vẫn nghĩ tới gia đình, lâu lâu lại về.

Đối với người già mà nói, đây chính là niềm vui lớn nhất, vừa hiếu thảo vừa có bản lĩnh, đứa con như vậy đi đâu tìm?

Nghe nói Lục Hương về, ngay cả trưởng thôn cũng ra đón.

“Về thì tốt, ở thêm vài ngày!” Trưởng thôn nhìn thấy Lục Hương đều rất khách sáo.

Lục Hương cũng nói: “Vâng, trưởng thôn vẫn khỏe mạnh như thế.”

Trưởng thôn nói: “Bây giờ vẫn ổn!” Bây giờ cuộc sống cũng thoải mái hơn, thời gian trước, ông ấy đã mua tivi, ây dô, người nửa thôn đều tới nhà ông ấy xem tivi.

Với phần náo nhiệt và thể diện này, bây giờ ông ấy ngày nào cũng rất vui.

Bây giờ cũng muốn tìm một thời gian thích hợp, nhường vị trí trưởng thôn cho Đại Tráng, ông ấy cũng phải nghỉ ngơi rồi.

Sau này trưởng thôn cũng học theo dáng vẻ ông cụ trong huyện, cầm máy thu thanh đi dạo khắp nơi, nhàn nhã lại tự tại.

Trưởng thôn thích Lục Hương nhất, hàn huyên cùng cô vài câu.

Sau đó Lục Hương bọn họ mới về nhà.

Phóng mắt nhìn, trong cái sân nhỏ nhà cô, người nhà họ Lục và người nhà họ Phó đã tới đầy đủ.

Tiêu Thái Liên vội vàng hỏi: “Gọi chúng ta tới là có chuyện gì vậy?”

Người trong nhà đều hỏi Lục Hương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lục Hương nói: “Vào nhà nói.”

Cổng đang mở, có không ít thôn dân tò mò, nằm bò trên cửa nhìn vào trong.

Nghe vậy mọi người lại lo lắng, cũng không biết là chuyện gì, làm thần thần bí bí như thế.

Sau khi vào nhà, Phó Cầm Huy nói: “Con định để thằng bé học ở tỉnh, nội trú, sau này nó sống ở trường học luôn.”

Chuyện Phó Tích Niên đến tỉnh học, Tiêu Thái Liên đã biết từ lâu.

Giáo dục ở tỉnh khác với huyện, nhưng nghe nói đứa trẻ nhỏ như vậy phải sống ở trường, bà cũng lo lắng: “Nếu bị bắt nạt thì phải làm sao?”

Phó Tích Niên ở bên cạnh nói: “Con sẽ không bị bắt nạt, con cũng muốn tới đó học, hơn nữa con đã lớn rồi!”

Đứa trẻ mới tám tuổi, trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con.

Tiêu Thái Liên nói: ‘Ây dô, cháu trai ngoan của bà, nếu con lớn thêm chút nữa, bà cũng không ngăn, nhưng nhỏ như vậy, đến trường va chạm thì phải làm sao?”

Phó Tích Niên chưa từng chịu ấm ức, bình thường ở đâu cũng có người chiếu cố, nếu sống ở trường, ai lo cho cậu.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi!” Con trai anh anh biết, tuy nói tướng tá trắng trẻo trông sẽ khiến người ta có một số ảo giác, cảm thấy hình như người này rất dễ bắt nạt.Nhưng từ nhỏ cậu đã lớn lên trong thôn, sống cùng một bầy anh trai, đánh nhau cũng là kỹ năng có sẵn, nếu thật sự có người chọc cậu, ai ức h**p ai còn chưa biết.

Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ thấy các con về không phải để thương lượng với chúng ta, chỉ là tới thông báo, cho dù chúng ta không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Bây giờ Tiêu Thái Liên càng lớn tuổi, tính khí càng khó ở, bình thường không ai dám chọc bà.

Bà không đồng ý để cháu trai đi học nhưng con trai và con dâu đều đồng ý, ngay cả cháu trai út cũng không đồng lòng với bà, bà không vui.

Bà không ngăn cản được chuyện này, càng tức giận.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ!”

Chị ba Phó cũng ở bên cạnh khuyên: “Đúng đó mẹ, mẹ cũng phải để thằng bé đi rèn luyện, giống như diều hâu trên núi, nếu không đẩy nó một cái, sao có thể giang cánh bay chứ?”

Chị hai Phó cũng ở bên cạnh nói: “Bây giờ thời đại đã khác, bọn trẻ đều phải tự mình xông pha, không thể sống cả đời dưới đôi cánh của cha mẹ được!”

Bây giờ chị hai Phó làm quản lý trong thành phố, nhiều năm qua đi, kiến thức cũng cao hơn hẳn. Bây giờ các con của chị ấy cũng đều đón vào huyện đi học, trong nhà có ví dụ là Phó Cầm Huy, đi học thay đổi vận mệnh, chị ấy cũng ép các con học.

Chị ba Phó thấy sự thay đổi của chị hai, trong lòng có chút ngưỡng mộ. Ai có thể ngờ, Lúc đầu nhà chị ba được chia căn nhà ngói to này, ruộng trong nhà cũng cho chị ấy, đã chiếm hời từ việc chia nhà.

Nhưng không ngờ sau khi nhà chị hai ra ngoài lăn lộn cùng Lục Hương, nghe nói tháng nào cũng kiếm được không ít, đàn ông cũng không kiếm nhiều bằng chị ấy.

Bây giờ cũng chú trọng hơn.

So sánh như vậy, tuy chị ấy có căn nhà ngói to, cũng thua mất. Sớm biết đã đổi với chị hai, không giành ruộng đất trong nhà như thế nữa.

Nhặt hạt vừng ném dưa hấu!

Anh cả Phó nói: “Các em gọi bọn anh về rốt cuộc là vì sao?”

Anh cả hỏi vậy, lại kéo lực chú ý của tất cả mọi người về, đúng vậy, trước đó Phó Cầm Huy nói rất chính thức, bảo người có công việc đều xin nghỉ một ngày.

Chắc chắn không phải nói chuyện con trai anh học ở đâu.

Phó Cầm Huy nói: “Em với Lục Hương đã nghiên cứu qua, Lục Hương ở huyện có bốn tiệm, trong đó chị cả và chị dâu hai lần lượt quản lý mỗi tiệm, tặng tiệm đó lại cho các chị!

Chị hai, chị dâu cả và chị dâu ba, hai tiệm ma lạt thang còn lại là của hai chị.

Còn lại một người, em với Lục Hương sẽ giúp chị mở một tiệm, hoàn toàn thuộc về chị! Kiếm được tiền cũng quy về anh chị, nhân viên anh chị cũng tự mình thuê.”

Tiệm ma lạt thang kiếm tiền là điều ai cũng biết, những năm qua, bao nhiêu người làm theo, nhưng vẫn không được gì, thời gian làm dài, chị cả và chị dâu hai cũng biết, bí quyết điều vị nằm ở đâu.

Họ vẫn luôn cẩn trọng quản lý giúp Lục Hương, việc làm ăn kiếm tiền như vậy, đối với họ mà nói, chính là gà mái đẻ trứng vàng.

Nói cho người là cho như vậy, họ không dám tin. Nhưng lại có chút mong đợi, nếu là thật thì phát tài rồi.

Nhất thời, tất cả mọi người đều không dám thở.

Chị cả với mọi người đưa mắt nhìn nhau, nói: “Đang yên lành vì sao phải như vậy, là ai nói gì rồi sao?”

Lục Hương nói: “Không có ai nói gì, chẳng qua muốn chia đồ ở đây lại!”

Phó Cầm Huy nói: “Em với Lục Hương định xuống phía nam, việc làm ăn ở đây cũng không làm nữa, phân tốt không chảy ruộng ngoài, hi vọng mọi người đều có thể kiếm tiền.”

Mối làm ăn kiếm tiền như vậy nói cho là cho. Hai người đều không cảm thấy đáng tiếc, Lục Hương biết nhiều công thức nấu ăn như vậy, Phó Cầm Huy từ bàn tay trắng tới xây dựng xưởng, những thứ này đều là tài phú mà người khác không lấy đi được.

Huống hồ hai người kiểm kê tài sản trong tay, không tính nhà ở tỉnh, trong tay có hơn tám mươi vạn.

Hai vợ chồng Phó Cầm Huy sắp đi, đây là tin tức bùng nổ: “Muốn đi đâu?”

Lục Hương nói: “Có thể sẽ đến làng chài phía nam!”

Nơi đó họ thường nghe thấy trong máy thu thanh và trên mặt báo, dường như chỗ nào cũng có cơ ngộ kiếm tiền.

Nhưng người vứt bỏ hết tích lũy của mình như họ thật sự không nhiều.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 227: Chương 227



Lục Hương mau chóng phân chia tiệm, hai chị dâu còn lại đều khiêm nhường để chị hai chọn trước.

Dù sao đây cũng là mối buôn bán của Lục Hương, chị ruột chung quy vẫn thân cận hơn chị dâu.

Chị hai chọn một tiệm gần tiệm may nhà mình hơn.

Chân của chồng chị ấy không tiện, có chuyện gì hai nơi cũng có thể trông coi lẫn nhau. Một tiệm còn lại quy cho chị dâu ba, Lục Hương giúp chị dâu cả mở thêm một tiệm.

Mọi người đều nếm được vị ngọt, nhưng mỗi người cũng đều cảm nhận được quyết tâm muốn đi của họ.

Mẹ Lục nói: “Vậy các con còn quay về không?” Nơi đó quá xa, nếu ngồi tàu lửa, ít nhất hơn bốn mươi tiếng, họ định vào tỉnh đi máy bay.

Tiêu Thái Liên đột ngột bật khóc.

Bà khóc như vậy không ai dễ chịu cả. Ai cũng biết hai vợ chồng Phó Cầm Huy là niềm kiêu ngạo của Tiêu Thái Liên, nói đi là đi như vậy, trong lòng không chấp nhận được.

Phó Cầm Huy vội vàng an ủi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Đây là chuyện tốt!”

Lục Hương cũng nói: “Đúng vậy, có thể ra ngoài nhìn xem thế giới rộng lớn hơn.”

Cho dù không được, họ có nhiều nhà ở tỉnh như thế, sau này cũng kiếm được gấp mười gấp trăm. Lúc nào cũng đủ cho họ đông sơn tái khởi.

Tiêu Thái Liên nói: “Trước đây mẹ luôn cảm thấy các con giỏi giang, bây giờ mẹ lại mong sao các con kém cỏi, ngoan ngoãn ở nhà với cha mẹ, đời này bình bình an an, không phải rất tốt sao?”

Bởi vì quá giỏi giang, cho nên mới muốn đi xa như thế, trong nhà còn không thể ngăn cản sự phát triển của họ.

Ví dụ bây giờ, họ đã phân gia sản rồi, vốn dĩ đây đều là chuyện cha mẹ nên làm.

Hai người họ đều là con út trong nhà, nhưng lại chiếu cố các anh các chị tới như vậy, đứa con giỏi giang khiến người ta đau lòng.

Lục Hương nói: “Mỗi năm đến tết chúng con đều sẽ về!”

Tiêu Thái Liên thấy họ đều đã sắp xếp thỏa đáng chuyện này liền biết không còn đường xoay chuyển, cho dù trong lòng không nỡ, cũng chỉ có thể để họ đi.

Mẹ Lục ở bên cạnh nói: “Vậy còn đứa trẻ thì sao?”

Lục Hương nói: “Con sẽ đến tỉnh định kỳ!” Đi máy bay khá tiện, con được nghỉ hay gì đó, sẽ đón tới cùng sống với họ.

Mọi người thấy họ thật sự đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, nghĩ chu toàn mọi mặt. Lúc này cũng không ngăn cản được, tâm trạng náo nhiệt trước đó đã sa sút trầm trọng.

Phó Cầm Huy nói với anh cả và anh hai: “Sau này mẹ nhờ hết vào các anh chăm sóc!”

Anh sắp đi, trước đó tuy đã chuẩn bị rất tốt, nhưng thấy mẹ anh khóc, trong lòng cũng không an ổn.

Anh cả nói: “Em yên tâm đi, mẹ có anh, em muốn làm gì thì làm!”

Lục Hương cũng lần lượt dặn dò chị hai và chị cả chăm sóc cha mẹ.

Chị cả Lục bảo cha mẹ vào huyện để tiện chăm sóc, nhưng cha mẹ Lục nuôi heo tới nghiện, heo của họ ngon, mười dặm tám thôn đều tìm họ mua heo, bây giờ cũng có địa vị trong thôn.

Đây là cuộc đời mà trước đây họ khao khát. Mẹ Lục nói: “Các con yên tâm, không cần lo lắng trước đây mẹ còn sống được, bây giờ tốt hơn trước gấp trăm lần!”

Bà nói: “Hai con đi thử nghiệm, nếu không được thì về. Tuyệt đối đừng ở đó chịu đựng, nghe nói người ngoài kia xấu xa lắm!” Nói mãi nói mãi, vành mắt cũng hơi đỏ.

Thấy mọi người đều khóc, Lục Hương nói: “Không sao, mấy hôm nay chúng con còn sẽ chuẩn bị một chút, không tới mức sẽ đi liền đâu.”

Phó Cầm Huy nói: “Đúng vậy, mấy hôm nay chúng con sẽ ở thôn, việc bổ củi gánh nước trong nhà đều để con.”

Tiêu Thái Liên tức giận: “Không cần các con làm!” Họ chỉ ở nhà có mấy hôm, ai muốn để họ làm việc, Tiêu Thái Liên sẽ liều với người đó.

Nói hết tất cả mọi việc, Lục Hương vội vàng căn dặn bí phương của ma lạt thang, Phó Cầm Huy đi an ủi mẹ anh.

Lục Hương nói: “Chị dâu cả, chị yên tâm, mặt tiền em đã chọn xong rồi!” Sau đó nói một địa chỉ.

Mấy người thường ở huyện đều nói nơi đó tốt, có nhãn hiệu ma lạt thang này, chắc chắn có thể bật lên.

Chị dâu nói: “Cảm ơn em nhiều lắm!” Nhà chị ấy đông con, gánh nặng lớn, thấy em trai em dâu khác đều phát đạt lên, đang không biết kiếm tiền thế nào, không ngờ Lục Hương lại cho họ một mối làm ăn kiếm được tiền như vậy.

Lập tức khiến cho nhà họ cũng có hi vọng.

Lục Hương nói: “Người một nhà không nói lời khách sáo, các chị khá lên tốt hơn bất cứ thứ gì.”

Sau đó mọi người chỉ có thể giữ niềm cảm kích trong lòng, nói: “Khi nào các em đi, mang cho các em ít đồ ăn, các em ở đó không ăn được đâu.”

Lục Hương nói: “Không cần tiễn, đồ em đã chuẩn bị rồi, anh chị đi tiễn, chúng em cũng khó chịu!” Chia ly vốn là chuyện khó xử.

Tay nghề Lục Hương tốt, trên đường muốn ăn gì tự mình có thể làm.

Mọi người cũng đồng ý.

Tất cả mọi người đều ở đây, Tiêu Thái Liên nói: “Chuyện này tuyệt đối đừng nói với người trong thôn, bây giờ người trong thôn giống như ma ám vậy, thích quấn lấy Lục Hương và Phó Cầm Huy, để họ yên tĩnh mấy hôm đi!”

Người trong thôn muốn nhờ họ tìm con đường tắt phát tài.

Nếu nói họ nam tiến, chắc chắn cũng có người muốn đi! Tới lúc đó không khỏi có người muốn dựa dẫm vào Lục Hương bọn họ.

Trong nhà không thể hỗ trợ gì cho họ, cũng không thể gây thêm phiền phức cho họ.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ nghĩ chu đáo, con cũng muốn an ổn ở bên người nhà.”

Hai người nói như vậy, mọi người cũng vội vàng đồng ý.

Cuối cùng cả nhà ăn cơm, tuy đồ ăn ngon đầy bàn, nhưng không ai có tâm trạng nuốt trôi.

Tối đó, mẹ Lục tới ngủ cùng Tiêu Thái Liên, hai người lải nhải tới nửa đêm: “Bà chị già à, chúng muốn đi thì để chúng đi đi, chị nhiều con trai như vậy mà.

Nghĩ xem những gia đình khác chỉ có một đứa con, muốn đi xa ai có thể ngăn cản được, thế thì phải làm sao? Vẫn nên nghĩ thoáng chút, con có suy nghĩ của con!”

Mẹ Lục sinh con gái, thời khác này bà càng nghĩ thoáng hơn. Dù sao con gái đều phải gả cho người.

Phó Cầm Huy không phải người bình thường, ngay cả xưởng cũng có thể kinh doanh tốt, họ chịu ra ngoài dốc sức là chuyện tốt.

Tiêu Thái Liên nói: “Lời chị nói tôi đều hiểu.”

Con trai út, cháu trai út, m*nh c*n của bà cụ.

Đối với Tiêu Thái Liên mà nói, đây thật sự là đứa con trai út bà yêu thương từ tận đáy lòng.

Anh đi, trong lòng hụt hẫng. Tiêu Thái Liên nói: “Tôi biết chứ, chỉ là không chịu nổi, haiz, bỏ đi, chúng muốn ra ngoài phát triển cũng rất tốt, bây giờ cả nước đều tới đó, tôi tin chúng cũng có thể xông pha ra được một vùng trời!”

Mẹ Lục thấy Tiêu Thái Liên bắt đầu mềm mỏng, lập tức nói: “Đương nhiên rồi, sau này đi máy bay, chúng ta cũng đi, đến chỗ chúng xem thử.

Quay về kể với người trong thôn, chắc chắn bọn họ ngưỡng mộ chết!”

Tiêu Thái Liên nghe tới đề tài này liền không khó chịu nữa: “Vậy rất tốt.”

Trong thôn có rất nhiều người cả đời cũng chưa từng đi xa, nếu họ đi, nhìn thấy thứ gì, quay về kể lại, người trong thôn đều bội phục họ.

Mẹ Lục nói: “Hai đứa này đều hiếu thảo, thương chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể để chúng bận lòng!”

Tiêu Thái Liên cũng lấy lại tinh thần nói: “Đúng, không thể để chúng bận lòng.”

Ngày hôm sau, bà vội vàng điều chỉnh trạng thái, người ở tuổi này đã trải qua rất nhiều chuyện, tốc độ tiếp nhận nhanh hơn người trẻ nhiều. Rất nhanh lại đi thăm con trai và cháu trai như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Lục Hương mở tiệm ma lạt thang cho chị dâu cả, vị trí rất tốt, vừa treo bảng hiệu lên, người lân cận đã chạy tới hỏi thăm khi nào khai trương.

Hàng xóm xung quanh nói: “Ây da, tiệm ma lạt thang mở tới cổng nhà rồi, sau này muốn ăn khi nào cũng có thể ăn được!”

“Đúng vậy, trước đây muốn ăn còn phải đi bộ xa như thế!”

Chủ tiệm xung quanh cũng vui, một tiệm ma lạt thang có thể dẫn sống nhân khí cả con phố. Vội vàng thu dọn tiệm, không cho thuê được thì mình buôn bán nhỏ.

Chị dâu cả và chị dâu ba đến tiệm chị dâu hai thực tập, chị hai đến tiệm chị cả thực tập, đều làm quen trước, sau này phải dựa hết vào bản thân rồi.

Mới đầu mọi người bận tới tối mặt tối mày, sau đó cũng dần đi vào quỹ đạo.

Thời gian trôi qua thật nhanh, một tháng chỉ giống như trong chớp mắt.

Đợi ổn định xong tất cả mọi người, Lục Hương và Phó Cầm Huy đưa con tới trường.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 228: Chương 228



Phó Tích Niên rất thích trường mới. Nộp tiền nội trú nửa năm, mang theo tiền tiêu vặt, nạp đầy thẻ cơm. Thằng bé vẫy tay với cha mẹ, xoay người vào trường.

Lục Hương đột nhiên có hơi mất khống chế, nhào vào trong lòng Phó Cầm Huy, nước mắt thấm lên lồng ng.ực của anh.

Phó Cầm Huy ôm chặt bả vai Lục Hương: “Con sớm muộn sẽ lớn, nhưng anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”



Lục Hương và Phó Cầm Huy ngồi máy bay tới Thâm Quyến.

Nơi này còn là một làng chài nhỏ, xuống máy bay nhìn sang còn chưa to bằng tỉnh.

Người đặc biệt tới đây đãi vàng, nhìn một cái đều sẽ thất vọng. Từ sân bay đi ra, đi xe rất lâu, xung quanh vẫn đều là đất hoang.

Lục Hương tới thẳng thành phố, cuối cùng mới nhìn thấy chút bóng dáng của thành phố.

Họ ổn định trước, Lục Hương không màng nghỉ ngơi và ăn cơm, đến thẳng chỗ ở.

Nơi này không có môi giới bất động sản gì, muốn thuê nhà thì phải dựa vào hỏi thăm.

Lục Hương tìm được một tòa chung cư trong dãy nhà này, cô thấy có người ở bên dưới rửa đồ.

Liền tìm dì này hỏi: “Nhà ở đây có người muốn cho thuê không ạ?” Dì này thấy cô dùng khẩu âm vùng ngoài, nói: “Có.”

Sau đó dùng giọng địa phương gọi một tiếng, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi tới, nhìn Phó Cầm Huy mấy cái.

Kiểu nhan sắc, dáng người, khí chất này của Phó Cầm Huy, bất luận ở đâu cũng là hạc giữa bầy gà.

Người phụ nữ này cũng không quên chuyện chính, nói: “Chỗ tôi có ba căn nhà, dẫn hai người đi xem thử!”

Tòa nhà này đều là của cô ta, vừa nghe nói đã khai phóng đặc khu, đều tới thuê nhà. Chỗ cô ta là nhà mới xây, cho thuê cực kỳ nhanh.

Người phụ nữ này vừa dẫn Lục Hương đi xem nhà vừa khen: “Mắt nhìn của hai người rất tốt đó, mười dặm quanh đây không có nhà nào tốt hơn ở đây đâu!”

Chính vì nhà mới xây, cho nên giá cũng đắt hơn xung quanh một chút.

Nữ chủ nhà nói ở đây vốn có hơn bốn mươi căn, cơ bản đều đã cho thuê, bây giờ chỉ còn ba căn.

Một căn là ở tầng trên cùng, mùa hè cực kỳ chói nắng.

Còn có một căn ở lầu 1, mùi nhà vệ sinh sẽ khá nặng.

Lục Hương chọn tầng ở giữa, cũng là căn đắt nhất. Hai mươi ba tệ một tháng.

Ở đây thanh toán nửa năm một lần.

Trước khi tới, Lục Hương đã chuẩn bị sẵn một ít tiền mặt, lập tức chốt nhà, ký hợp đồng.

Nhà ở đây có hơi giống nhà trọ sau này, vừa vào cửa đã là giường, nhà bếp và nhà vệ sinh là hai khu vực chật hẹp đơn độc.

Đại khái là để tiện cho thuê, cũng không trang trí gì nhiều, vừa vào trông sáng sủa rộng rãi, nhưng trên thực tế chỉ có một cái tủ, một cái giường.

Như nữ chủ nhà nói, nơi này đã được coi là điều kiện tốt ở vùng này rồi.

Nhưng đối với Lục Hương và Phó Cầm Huy mà nói, vô cùng vô cùng đơn sơ, bất luận là ở thành phố hay ở thôn, nhà của họ đều rất thoải mái.

Căn trong thôn là biệt thự kiểu trung, căn trong huyện là nhà kiểu Tây có vườn hoa. Chen chúc trong căn chung cư vẫn là lần đầu tiên trong đời.

Ký hợp đồng xong, chủ nhà nói tiền điện nước họ phải tự trả, còn đi lấy biên lai tiền điện và tiền nước, có thể nộp vào trước một số tiền.

Đợi sau khi người đi, Lục Hương thả lỏng, mặc kệ nhà như thế nào, sau này chính là nơi họ sống.

Đột nhiên, Lục Hương thét một tiếng: “AA!” Sau đó trốn vào trong lòng Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy thuận thế ôm lấy cô, nhìn theo hướng cô thét, trên đất có một con sâu đen to cỡ ngón tay cái.

Phó Cầm Huy lập tức đi đập.

Lục Hương kinh hồn bạt vía, ở đây thế mà còn có sâu.

Phó Cầm Huy nói: “Thế này đi, anh đi mua thuốc diệt sâu, phun trong ngoài một lượt, đóng chặt cửa sổ, ủ mấy ngày, chúng ta ra ngoài ở nhà nghỉ trước, đợi tan thuốc rồi chúng ta hãy tới ở!”

Lục Hương nói: “Cũng chỉ như thế.” Chỉ cần nhìn thấy một con sâu, liền có vô số con sâu ẩn hiện trong góc. Lục Hương chỉ nghĩ thoáng qua đã tê rân da đầu.

Hai người ra ngoài tìm nhà nghỉ. Đi ngang qua tiệm nhỏ, hai người gọi miến xào, đại khái là đi máy bay đói, ăn rất ngon lành.

Cho đồng chí ở chỗ nhà nghỉ xem qua giấy kết hôn, hộ khẩu và chứng minh xong mới có thể vào ở.

Lục Hương lập tức mượn điện thoại ở nhà nghỉ, gọi về thôn.

Quả nhiên trong nhà vẫn luôn nhớ nhung, điện thoại ở thôn vừa vang lên, Tiêu Thái Liên đã nhận liền.

Tiêu Thái Liên nói: “Các con ở đó như thế nào?”

Lục Hương nói: “Đã thuê xong nhà rồi, rất tốt, sau này đón mọi người tới dạo chơi!”

Tiêu Thái Liên nói: “Chúng ta thì thôi, ra ngoài ăn đồ đều phải tốn tiền, còn không tốt bằng ở thôn!”

Phó Cầm Huy cũng cầm điện thoại nói vài câu.

Tiêu Thái Liên ở bên đó nghe thấy giọng của hai người, cuối cùng cũng yên tâm, nói: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tiền điện thoại cũng rất đắt!” Vội vã cúp máy.

Lục Hương nhìn, số hiển thị bên trên vừa hay dừng ở giây 59.

Phó Cầm Huy bảo Lục Hương ở đây nghỉ ngơi, anh mua thuốc diệt sâu về xử lý một chút.

Tuy Lục Hương mệt nhưng mới tới cũng rất tò mò, muốn đi dạo xung quanh một chút.

Nhìn thấy một trường tiểu học ở gần đây.

Lục Hương rung động, nếu có thể đón Phó Tích Niên tới thì càng tốt, gia đình ba người họ có thể đoàn viên ở đây.

Nhưng hỏi kỹ một chút, lực lượng giáo viên ở trường tiểu học này cũng rất kém, trước khi thành lập đặc khu kinh tế, nơi này chỉ là một làng chài nhỏ.

Như vậy thì thôi.

Hơn nữa, con đã học ở bên đó rồi! Chuyển trường sợ là không thích ứng.

Ngay lúc này, máy tin nhắn của Phó Cầm Huy vang lên, Lục Hương xem, là mẹ nuôi Phó Chi, bảo họ báo tin.

Lục Hương lập tức xuống dưới lầu gọi điện thoại.

Phó Chi hỏi: “Các con tới khi nào cũng không báo tin trước, nếu không phải mẹ gọi điện thoại về thôn, còn chưa biết các con tới.”

Lục Hương nói một địa chỉ.

Đại khái qua một tiếng, phó Chi chạy tới.

Phó Chi cũng tới khi nghe tin quy hoạch đặc khu kinh tế, bà mở siêu thị tới đây rồi.

Bất luận ở đâu, siêu thị đều có ảnh hưởng không nhỏ với bản địa. Tuy là doanh nghiệp ngoại lai, nhưng thích ứng rất tốt, bây giờ đang lúc bận rộn.

Nhưng Phó Chi vừa nghe nói Lục Hương tới, vội vàng tới thăm, thấy người mới nói: “Các con định tới đây làm gì?”

Lục Hương nói: “Cầm Huy vẫn muốn mở xưởng, bây giờ đang khảo sát, con giúp anh ấy, đợi sau khi anh ấy xong xuôi, con vẫn muốn mở một quán ăn.”

Phó Chi im lặng một lúc, bà ấy biết hai người có thể đưa ra quyết định như thế này không dễ.

Dù sao tích lũy ở huyện của Lục Hương không ít. Bây giờ bắt đầu lại từ đầu, hiếm có người có thể vững vàng bắt đầu từ con số 0.

Phó Chi nói: “Cái khác chỉ là thứ yếu, mẹ có một chuyện quan trọng muốn nói với con, dạo này đã xem xong một con cổ phiếu, các con cũng đến sở giao dịch mở tài khoản đi, thứ này mẹ thấy kiếm được tiền hơn bất cứ thứ gì!”

Sau đó Phó Chi viết số giao dịch cổ phiếu lên.

Lục Hương biết lúc này chính là lúc thị trường cổ phiếu hot lên, giống như nhặt tiền hời vậy, ai vào người đó kiếm tiền.

Lục Hương hỏi: “Con có tư cách mở tài khoản không?”

Phó Chi nói: “Con tới sở giao dịch hỏi thử, nếu không được, mẹ quen một người có thể mở giúp! Con cố gắng gửi nhiều một chút, ba vạn năm vạn, nếu không có, mẹ có thể cho các con mượn một ít.”

Phó Chi chỉ có một cô con gái nuôi là Lục Hương, thật sự đối tốt với cô.

Cổ phiếu vào một tháng trước của bà ấy, mua vào ba tệ năm, bây giờ đã tăng tới tám tệ. Trong vòng một tháng đã tăng nhiều như vậy, còn đang tăng tiếp.

Thấy giá cả tăng lên, vội vàng kéo Lục Hương bọn họ nhập cuộc.

Lục Hương nói: “Được.”

Phó Chi còn mang một ít đồ cho Lục Hương, đều là đồ dùng hằng ngày.

Phó Chi nói: ‘Dù sao mẹ ở đây, chúng ta chăm sóc lẫn nhau!”

Lục Hương nói: “Đợi con ổn định nhà cửa, mời mẹ tới nhà ăn cơm.”

Phó Chi cười nói: “Đã lâu không ăn cơm con nấu rồi, rất nhớ! Chỗ con cũng có rất nhiều chuyện phải làm nhỉ? Mẹ đi trước nhé, nhớ giúp mẹ hỏi thăm Phó Cầm Huy!”

Lục Hương nói: “Mẹ yên tâm!”

Lúc này Phó Chi mới rời đi.

Phó Cầm Huy ra ngoài hơn hai tiếng mới về.

Anh đã phun không ít thuốc diệt sâu, trên người có mùi, tắm thay đồ ở nhà nghỉ mới đi ra.

Lục Hương nói: “Mẹ nuôi mới tới!” Sau đó nói những chuyện thị trường cổ phiếu cho anh nghe.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 229: Chương 229



Lục Hương nói muốn lấy ra ba mươi vạn đầu tư, đầu tư mấy nhánh, kiếm chút tiền.

Phó Cầm Huy nói: “Được, chuyện này em quyết đi.” Dù sao kiếm tiền không phải để tiêu sao.

Lục Hương hỏi: “Như thế nào, phun hết trong nhà rồi?”

Phó Cầm Huy nói: “Ừm, anh hỏi thăm một chút rồi, đường ống ở đây theo chuỗi, sâu sẽ thuận theo đường ống bò tới. Vừa nãy anh đã gọi thợ, bịt hết lỗ trong nhà lại, sau đó lại phun thuốc, có thể sẽ còn một ít!”

Lục Hương nói: “Dọa chết em!”

Phó Cầm Huy nói: “Không cần sợ, nếu thực sự không được thì chúng ta đổi căn nhà khác!”

Lục Hương cười nói: “Anh khờ rồi à, nhà này đều là người bản địa xây xong liền cho thuê, dĩ nhiên là dùng tiêu chuẩn kém nhất để xây!” Thuê nhà khác cũng như vậy.

Phó Cầm Huy nói: “Không thì chúng ta cũng mua miếng đất, tự mình xây nhà đi.” Phó Cầm Huy rất xót Lục Hương.

Chỗ Lục Hương sống đều thoải mái rộng rãi, bây giờ hai người chen chúc ở đây, anh thì không sao, trước đây anh ở xưởng trải chiếu dưới đất cũng ngủ được.

Nhưng lại không nỡ để Lục Hương theo anh chịu khổ.

Cộng thêm lần này xuống phía nam là chủ trương của Phó Cầm Huy, càng muốn chăm sóc tốt vợ hơn.

Lục Hương nói: “Đất dễ mua như thế?”

Phó Cầm Huy nói: “Anh đã hỏi thăm xong rồi, ở đây vẫn đang bán đất!” Từ khi có suy nghĩ này, anh đã bắt đầu hỏi thăm.

Trước đây Phó Cầm Huy làm xưởng trưởng, biết ăn nói, người bình thường thật sự không làm lại.

Nơi này là đặc khu kinh tế, rất nhiều người tới đều nhắm vào kiến thiết.

Không chỉ thương nhân lớn cần đất, thương nhân nhỏ cũng đang khoanh vùng.

Người tới đãi vàng nhiều, nhà thuê đã không đủ nữa. Xây nhà thu tiền thuê không phải rất tốt, bây giờ cục đất đai đã phê không ít đất rồi.

Lục Hương dao động, xây nhà ở đây, nghe rất vĩ mô. Cô nói: “Chúng ta mua thì đừng chỉ xây cho mình. Hay là xây nhà lầu, tới lúc đó sống ở nhà lầu của mình, hoặc cho thuê hoặc bán đều được.”

Phó Cầm Huy nói: “Được, sau này anh nghiên cứu thêm!” Vừa hay bây giờ anh cũng không biết làm gì.

Muốn mở xưởng còn phải ra ngoài khảo sát nhiều lần, hiện giờ có một cơ hội như vậy, có thể thử.

Lục Hương nói: “Vậy em khoan bày sạp đã, đi cùng anh!”

Phó Cầm Huy tới vội vã, một thân một mình có nhiều chỗ không tiện, năng lực quản lý của Lục Hương mạnh, có thể phụ giúp nhau một chút.

Lục Hương càng chu đáo, Phó Cầm Huy càng ảo não: “Để em ấm ức rồi!”

Lục Hương nói: “Có gì mà ấm ức chứ, em cảm thấy nơi này rất tốt.”

Phó Cầm Huy vốn có hơi do dự, thấy Lục Hương nói như vậy, trong lòng an ổn hơn chút.

Nếu đã quyết định rồi, anh định đến cục đất đai hỏi thử.

Chính vì khai phóng đặc khu, đất lập tức đáng tiền, ngay cả những khu cỏ mọc um tùm kia cũng trở thành cái bánh thơm.

Hiện giờ, nơi hẩm hiu như cục đất đai đã sắp bị người tới mỗi ngày giẫm nát bậc cửa.

Lúc Lục Hương vào, thế mà thật sự hỏi thăm được ba miếng đất.

Nhìn vị trí đất, và khu vực trên bản đồ, còn đang ở khu khai phá, khu khai phá đã phá thổ khởi công khác đã sớm hết chỗ rồi. Nhưng nơi này cũng không xa!

Nghe nói năm sau sẽ hoàn toàn khai phá nơi này. Lục Hương nhìn lộ trình đạp xe đạp ba mươi phút, hơn nữa trong ba miếng đất có một miếng hai nghìn mét vuông, rất vuông vức.

Chính là miếng đất quy hoạch xây lầu.

Diện tích này rất ngượng ngùng, nhà đầu tư lớn không nhìn trúng, nhà đầu tư cá nhân lại không mua nổi.

Lục Hương hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên công tác nói giá niêm yết ba mươi vạn, một trăm rưỡi một mét vuông.

Lợi ích duy nhất chính là nơi này là đất hoang, không có người, nếu là nhà trệt dọn dẹp lại còn khá phiền phức.

Lục Hương với Phó Cầm Huy nhìn nhau, đều cảm thấy nơi này không tồi.

Bây giờ cục đất đai chỉ coi nơi này là xó xỉnh, giống như miếng thịt vụn, ném ra cũng không tiếc.

Nhưng nơi này là tuyến 1 trong tương lai, không có miếng đất nào không đáng giá.

Không ngừng nhìn về tương lai, nếu có miếng đất này, rất lợi hại, đây có thể xây được ba tòa nhà lầu năm tầng. Vị trí cũng vuông vức.

Lục Hương nói: “Hay là chúng ta mua đi!”

Phía sau họ cũng có người tới xem đất.

Đất to cần phải đấu giá, đất nhỏ đều có giá niêm yết.

Ngoài nơi này, những nơi khác vẫn chưa tới phiên hộ cá nhân ngoại lai như họ.

Phó Cầm Huy nói được.

Hai người liền ký hợp đồng mua miếng đất này.

Người ở cục đất đai không ngờ, họ thật sự có thể mua.

Chủ yếu là họ quá trẻ, vừa bỏ ra ba mươi vạn cũng không chớp mắt, quá có thực lực!

Lục Hương với anh đến khu đất thực tế xem thử đất ở đây, Lục Hương nói: “Đợi năm sau quy hoạch rồi cùng khởi công.”

Bọn họ là lần đầu tiên xây nhà, phải học hỏi kỹ càng chút.

Bây giờ trên sổ còn có hai mươi vạn, đủ cho họ dùng rồi.

Phó Cầm Huy nói: “Anh muốn đến công trường dạo!”

Lục Hương chỉ coi là anh muốn đi tham quan một chút.

Ai ngờ Phó Cầm Huy thế mà lại ứng tuyển làm công nhân công trường, làm một ngày về, vừa mệt vừa bẩn.

Lục Hương đau lòng nói: “Hay là đừng làm nữa, kéo một đội thi công có tư chất là được. Bây giờ khu khai phá loại bao thầu nào cũng có!” Hà tất phải chịu khổ như vậy.

Phó Cầm Huy lại không nghe, thể chất anh tốt, cộng thêm trẻ, làm chút việc không tính là gì.

Học vấn trong xây nhà rất quan trọng, nếu không biết, công nhân có thể gạt là gạt, anh đều không nhìn ra được.

Phó Cầm Huy nói: “Em yên tâm, anh có thể thu gặt được!”

Anh làm ở đây ba tháng, thuộc nằm lòng quy trình xây nhà, mới rời đi tìm đoàn đội.

Dọn dẹp khu đất hoang này trước, sau đó dùng máy móc lớn.

Tiếng máy móc uỳnh uỳnh uỳnh, sắp sửa xây lên một số căn nhà.

Phó Cầm Huy nói với cấp dưới, muốn xây nhà chất lượng cao.

Bất luận là ở nông thôn hay là huyện đều sống ở nhà tốt, họ đã quen rồi, nhà chất lượng kém cơ bản không thuận mắt.

Như vậy, chi phí liền tăng lên gấp đôi, nhưng Phó Cầm Huy không quan tâm.

Chung quy, Phó Cầm Huy lớn lên ở nông thôn, chỉ nhận một đạo lý ngốc, chỉ cần là đồ tốt, nhất định sẽ được chào đón.

Không phải có câu tục ngữ sao, không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Chất lượng nhà bày ra đây, tốt xấu nhìn một cái là biết.

Phó Cầm Huy xây nhà, phải tìm được bên hợp tác.

Ít nhất cần một người có tư chất xây nhà, cái này rất khó tìm.

Thời này là mùa xây nhà, một số người xây nhà hoặc là hợp tác với bản địa, hoặc là tự mình mua đất làm. Trong tay đều đầy việc.

Phó Cầm Huy đang lo tìm đoàn đội, có người tìm tới hỏi miếng đất ba mươi vạn đó của anh, bây giờ muốn thu mua sáu mươi vạn, hỏi anh có bán không.

Phó Cầm Huy không cần suy nghĩ đã từ chối, nếu đất vừa tới tay anh đã chuyển bán, quả thật là thuần lãi, nhưng bây giờ anh đã đến công trường chịu khổ, chịu mệt một lần, bây giờ bảo anh bán, anh không chịu.

Cũng có một số người xây nhà tìm tới cửa muốn hợp tác, cũng không biết những đàn anh đàn chị ở Thâm Quyến này có thần thông gì, ngay cả việc anh thiếu tư chất xây nhà cũng biết.

Thái độ cầu hợp tác vô cùng ngạo mạn, còn muốn dùng vật liệu dởm, thu lấy tiền xây nhà chất lượng cao của anh.

Bị Phó Cầm Huy từ chối.

Đám người này coi anh là thằng ngốc mà đùa bỡn sao?

Trước đây Phó Cầm Huy không hiểu biết, nhưng anh đặc biệt đi học và trải nghiệm một khoảng thời gian, chính là để đề phòng thủ đoạn này.

Tìm tới cửa cũng không thành thật, tìm hiểu càng nhiều Phó Cầm Huy càng thất vọng. Sau đó đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyện này vẫn phải tự mình đi tìm mới thỏa đáng.

Ra ngoài tìm kiếm một vòng, Phó Cầm Huy cũng có hơi mơ màng, những người này chuyên môn đều là xây nhà chất lượng kém, mục đích là sau này cho thuê.

Chi phí có thể ép rút rất thấp, các loại vật liệu xây dựng đều là chọn loại rẻ nhất mà mua.

Bây giờ mọi người đều muốn xây nhanh, thậm chí có thể xây xong trong vòng bốn tháng, vừa xây vừa bán, không hề chậm trễ thời gian chút nào.

Phó Cầm Huy đi tìm liên tục ba ngày cũng không có thu hoạch gì, anh cũng hơi sốt ruột rồi.

Dù sao họ đã bỏ hết mọi thứ ở nhà, không màng tất cả tới đây, mình chịu khổ thì không sao, còn liên lụy Lục Hương chịu khổ cùng mình.

Lục Hương khuyên Phó Cầm Huy nói không sao, lập nghiệp cứ từ từ mà làm.

Phó Cầm Huy gật đầu: “Nếu có một người hợp tác đáng tin thì tốt rồi!”
 
Back
Top Bottom