Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 480: Chương 480



Vài ngày sau, Tô Trà phát hiện mẹ hình như lại ghét bỏ cha tiếp rồi.

Lần này, Tô Thắng Dân vẫn tìm con gái.

"Con gái à, cha đã làm đúng những gì con nói rồi đó. Phụ nữ nói không cần thì chính là cần đúng không? Thế sao hôm qua cha bảo sẽ mang đậu hũ thối về, mẹ con nói không cần. Cha nhớ tới mấy lời con dặn, vẫn gói mang về."

Tô Trà: …

"Vẻ mặt sau đó của mẹ con ghét bỏ cha ghê lắm."

Tô Thắng Dân nói xong vẫn chưa biết mình sai chỗ nào, trưng ra vẻ mặt tò mò và ham học hỏi nhìn con gái.

Đối diện với ánh mắt ngây thơ của cha, Tô Trà im lặng suy nghĩ một lát.

"Cha, cũng có lúc, phụ nữ nói không cần, đúng là họ không cần thật đâu."

"Vậy tóm lại là muốn hay không muốn, cần hay không cần đây? Làm sao mà phân biệt được chứ?"

Đồng chí Tô không biết thì hỏi đã nhanh chóng đăng nhập.

Tô Trà nghẹn họng: Chuyện này con làm sao giải thích cho rõ ràng được.

Rất xin lỗi nhưng ca này hết cứu thật rồi!

Tô Trà bày tỏ: Đồng chí Tô Thắng Dân ơi, đồng chí đã là người lớn rồi. Đồng chí phải tự mình phân biệt khi nào cần, khi nào không cần đi chứ.

"Cha, cái này cha phải tự mình tìm hiểu rồi." Tô Trà nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Nhìn vẻ mặt của con gái, Tô Thắng Dân hoang mang.

Vậy rốt cuộc là muốn hay không muốn? Rồi khi nào không muốn thật, khi nào là không muốn giả?

Tô Thắng Dân: Ôi, sao lại phức tạp thế này.

Cái này là do ông ngốc quá mới không phân biệt được...

“Ai da, hỏng rồi hỏng rồi!”

Ngồi trên xe lửa, bà cụ Vương còn chưa về đến nhà đã nhận ra. Nghĩ lại chuyến đi tới thành phố Bắc Kinh lần này bà ta bị Vương Tú Mi dắt mũi rồi.

Vương Phát Tài ở bên cạnh vẫn chưa hiểu tại sao mẹ ông ta nói "Hỏng rồi hỏng rồi", vẻ mặt đầy nghi hoặc ngẩng lên nhìn bà ta, hỏi: “Mẹ, mẹ bảo cái gì hỏng rồi cơ?”

“Là em gái con, con ngẫm lại xem có phải chúng ta bị lừa rồi không? Ngay từ đầu mẹ đã nhận ra rồi. Sau khi lên tàu, mẹ càng nghĩ càng thấy sai sai.”

“Sao lại sai?” Vương Phát Tài vẫn chưa hiểu gì.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của con trai, bà ta rất tức giận.

Tình cảm của người trong nhà đều dành hết cho đứa con gái rượu Vương Tú Mi, còn người con trai này dù nhìn thế nào cũng thấy không có tí thông minh gì.

“Sao lại sai hả? Con nghe kỹ cho mẹ. Trước đây chưa tới Bắc Kinh, trong nhà em gái con có phải đều do Tú Mi làm chủ không. Mẹ còn nghe nói tiền của đội vận chuyển của Tô Thắng Dân cũng là Tú Mi quản lý, tại sao vừa tới Bắc Kinh đã khác rồi? Điều này không hợp lý."

“Hơn nữa, em rể con to gan thật, với tình tình của Tú Mi nó có thể sẽ kề d.a.o vào cổ Tô Thắng Dân đó. Từ nhỏ Tú Mi đã có thói hay bắt nạt rồi mà?”

Nghe mẹ nói xong, Vương Phát Tài mới hiểu ra, vỗ đùi một cái rồi lại thấy hối hận không thôi.

“Ôi, con thấy Tú Mi làm vậy không đúng. Dám chơi đùa tình cảm người khác, mất uy tín quá. Đều là người một nhà vẫn lừa gạt nhau thế này. Dù sao mẹ cũng là mẹ của em ấy, con cũng là anh trai nó. Nó lại không nghĩ cho anh em mẹ đẻ một chút nào cả, thật vô lương tâm mà.” Vương Phát Tài càng nghĩ càng thấy giận.

Trong lòng bà ta cũng tức giận, bị con gái yêu dấu Vương Tú Mi lừa như vậy, bà ta hối hận vì không nhận ra sớm hơn.

Sau khi hai người nhận ra, ngày hôm sau bà cụ Vương và Vương Phát Tài ở trên xe lửa đều xám mặt lại, sắc mặt rất khó coi.

Khi xe lửa đến ga, bà ta nhanh chóng chạy đi mượn điện thoại gọi đến Bắc Kinh.

Tiếng chuông reo một lát, điện thoại được kết nối.

“Alo, ai đó?”

Nghe thấy giọng của Vương Tú Mi trong điện thoại, bà ta giận sôi máu, tức giận nói: “Còn ai nữa, còn có thể là ai nữa, mẹ của con đây.”

“Ôi mẹ, mẹ đến rồi à, hôm qua con còn lo mẹ không quen xe lửa cơ. Sao thế, mẹ đến nhà chưa? Ôi chao, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mẹ đến nơi an toàn là con yên tâm rồi.” Lời của Vương Tú Mi thật dễ nghe.

Nhưng bà ta không có tâm trạng để nghe những lời ngon ngọt rẻ tiền đó của Vương Tú Mi. Tình cảm mà bà ta nói là chuyện đã qua tai, ăn không ngon, ngủ không yên. Vương Tú Mi nỡ lòng nào nói những lời dễ nghe này.

Nói tới đây, bà ta càng tức giận.

“Vương Tú Mi, con giỏi lắm, con lừa mẹ đúng không. Mẹ cho ăn cho mặc nuôi dưỡng con nên người vậy mà con lừa gạt mẹ? Con không nỡ cho mẹ thứ gì, còn đề phòng mẹ như phòng trộm, con có cần thiết phải vậy không?”

Ồ, vừa nghe bà cụ nói xong, Vương Tú Mi hiểu ngay.

Hoá ra, bà ta biết hết rồi sao?

Nhưng, muộn rồi.

Vương Tú Mi không tiếc cho bà ta cái ăn cái mặc, còn về lời nói kia, những gì thuộc về bổn phận, bà sẵn sàng cho nhưng chìa tay ra đòi hỏi thì Vương Tú Mi không chịu.

Bà không chỉ mua đồ cho bà ta ăn, còn mua cả quần áo. So với ở quê, con cháu nhà người ta chưa làm được bằng bà.

“Mẹ, mẹ nói thế nào chứ mẹ là mẹ của con, không phải con không mua đồ cho mẹ. Dù sao con cũng mua đồ ăn quần áo cho mẹ rồi nhưng anh cả không mua gì cho, mẹ xem lại anh đi, anh đã mua gì cho mẹ chưa, việc nhà đều là mẹ làm, mẹ còn chăm sóc các cháu. Mẹ không tin đợi khi mẹ già rồi, muốn uống hớp nước, anh cả cũng chưa chắc tình nguyện chăm sóc mẹ.”

Vương Tú Mi mở miệng là nói một tràng dài, đằng nào cũng đã nói hết với mẹ rồi, mẹ chỉ cần suy nghĩ cho rõ ràng là được.

Bà cụ Vương nghe Vương Tú Mi nói một hồi cũng suy nghĩ lại rồi lén nhìn đứa con trai Vương Phát Tài ở bên cạnh, trong lòng bà ta khó chịu.

Bà ta thắc mắc, tại sao người có tương lai lại là con gái mình chứ không phải con trai mình vậy?

Đối mặt với vẻ mặt phẫn uất của mẹ, Vương Phát Tài không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn lại bà ta với vẻ mặt ngơ ngác. Thấy mẹ vẫn đang nghe điện thoại, ông ta chỉ vào điện thoại, mấp máy khẩu hình nói: "Nói gì thế?"

Nhưng Vương Phát Tài chỉ nhận được cái nhìn bằng nửa con mắt từ mẹ. Sau đó, trước khi Vương Tú Mi nói gì đó qua điện thoại, bà ta đã cúp điện thoại một tiếng "bộp".

Thấy mẹ làm vậy, Vương Phát Tài càng khó hiểu, hỏi: "Mẹ, sao thế? Tú Mi nói gì làm mẹ tức giận à?"

“Không gì cả, đi về!” Bà ta tức giận đáp một câu.

“Chuyện này cứ giải quyết như vậy sao?” Vương Phát Tài tròn mắt.

“Bằng không thì sao, không lẽ lại tới Bắc Kinh một chuyến à. Mua vé xe lửa không mất tiền sao. Hơn nữa, cho dù có đi, con lấy được tiền từ tay Tú Mi thì mẹ phục con luôn.”

Bà ta nói thẳng rồi sải bước bỏ đi.

Vương Phát Tài vội vàng đuổi theo, nhìn vẻ mặt không tốt lắm của mẹ mình. Vương Phát Tài không dám nói lời nào.

Về việc lấy tiền từ Vương Tú Mi, Vương Phát Tài nghĩ cũng không dám nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng lợi dụng Vương Tú Mi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 481: Chương 481



Vương Tú Mi tính toán nhiều thì không nói, trong cạnh tranh, bà rất tàn nhẫn, Vương Phát Tài sẽ chịu thiệt nếu đối đầu với Vương Tú Mi.

Sau đó, Vương Phát Tài và bà cụ Vương về nhà. Vừa về tới thôn, họ nghe nói đã xảy ra một chuyện.

Tô Vận đã được thả ra. Hôm qua Tô Vận vừa được thả, buổi chiều hôm đó, cả nhà Vương Quyên về thôn.

Bà cụ Vương vốn thích xem náo nhiệt, trên đường về nhà, bà ta còn cố ý ghé sang nhà mẹ đẻ của Vương Quyên xem thử.

Đáng tiếc là không gặp được ai.

Nhưng không gặp được cũng không sao, thôn này cũng không lớn. Chưa đến nửa tiếng, bà ta đã biết được chuyện của nhà Vương Quyên từ người trong thôn.

Theo những gì người trong thôn kể lại, hôm qua Tô Vận vừa được thả, về tới nhà thấy Vương Quyên đã làm ầm lên, còn động tay động chân.

Theo lý mà nói, mấy người trong nhà mẹ đẻ Vương Quyên cũng đánh thắng được một cô gái như Tô Vận. Nhưng người xưa đã từng nói, kẻ ngang ngược sợ kẻ không muốn sống, nhà họ Vương là kẻ ngang ngược, còn Tô Vận là kẻ không muốn sống.

Giỏi thật, Tô Vận châm lửa đốt nhà, suýt nữa thiêu rụi cả căn nhà rồi. Sau một hồi náo loạn, nhà họ Vương cũng sợ Tô Vận nên tuyệt vọng thu dọn đồ đạc trở về thôn.

Nhưng trước khi Tô Vận đến, nhà họ Vương đã dọn đồ đạc đi rồi, bây giờ ngoài căn nhà ra chẳng còn thứ gì cả.

Hôm nay Vương Phát Tài mang rất nhiều đặc sản Bắc Kinh trở về. Ông ta đi một vòng quanh thôn, khoe khoang một lượt. Ông ta còn nói em gái đối xử với bọn họ rất tốt, đi Bắc Kinh có mấy ngày được ăn sung mặc sướng.

Nghe lời Vương Phát Tài nói, người trong thôn nửa tin nửa nghi. Nhưng khi thấy tấm ảnh Vương Phát Tài chụp, bọn họ nói không ghen tị là nói dối, dù sao cũng là Bắc Kinh mà, ai không muốn đi chứ.

Tô Trà ở Bắc Kinh vẫn chưa biết chuyện Tô Vận được thả ra.

Gần đây Tô Trà không quá bận, thủ tục ở trường cũng đã hoàn tất cho nên bây giờ Tô Trà không cần phải đến trường lên lớp, cô càng có nhiều thời gian ở phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu khoa học hơn.

Khoảng thời gian bận Tô Trà phải thức khuya, khi không bận cô rất nhàn nhã. Về nhà sớm, ăn cơm tối với người nhà, sau đó về phòng mình giúp đỡ gỡ hệ thống bản lậu.

Không biết hệ thống bản lậu này có từ bao giờ, Tô Trà nghiên cứu nó khá lâu rồi, cô nghĩ trong này có thứ rất đáng để nghiên cứu.

Sau một thời gian tháo gỡ lâu như vậy, Tô Trà đã tháo đến con chip của hệ thống bản lậu.

Ngoài cửa sổ, trời đã tối om.

Trong phòng, ánh đèn mờ ảo lúc này không sáng bằng ánh sáng trong mắt Tô Trà.

Một đôi mắt long lanh như ngấn nước. Thậm chí, cô hào hứng đến nỗi tay run lên.

Ôi chao, tháo gỡ lâu như vậy, cuối cùng cũng đến chỗ quan trọng.

Khi Tô Trà bắt tay vào làm, động tác rõ ràng đã thận trọng hơn. Vẻ mặt lo lắng như sợ sẽ làm hỏng khiến cho hệ thống trong đầu cô cũng nín thở theo.

Tô Trà làm việc này trong hai tiếng đồng hồ liền, cuối cùng cô đã tháo rời con chip của hệ thống ra thành công.

Con chip của hệ thống bản lậu xen lẫn màu đen và màu kim loại, mặt bên trên trông rất phức tạp.

Con chip rất nhỏ, chỉ nhỏ bằng móng tay cái, mặt trên có các đường vân bất quy tắc làm cho nó trông xịn xò, cao cấp hơn.

Tô Trà giơ con chip lên nhìn kỹ, cô định chờ nghiên cứu máy tính xong sẽ thử xem con chip còn có công dụng nào khác không.

Theo lý mà nói, con chip này hỗ trợ toàn bộ công năng vận hành hệ thống bản lậu, nếu mô phỏng nguyên lý tương tự sẽ có thể lắp đặt trên máy tính.

Hệ thống, nói một cách dễ hiểu là một loại trí tuệ. Nhưng nói trắng ra, nó cũng giống người máy trí tuệ nhân tạo, trang bị hệ thống, đưa ra mệnh lệnh và vận hành.

Tô Trà đã từng xem một bộ phim khoa học viễn tưởng b.o.m tấn, trong đó có câu nói rằng ở thế giới tương lai, người máy thông minh sẽ có mạch não riêng.

Cô luôn nghĩ rằng lời nói này chưa chắc có lý, giống loại hệ thống này, hẳn là robot thông minh có mạch não riêng trong truyền thuyết nhỉ?

Nghiên cứu khoa học nằm ở sự đổi mới táo bạo và sự kiên trì. Tô Trà nhìn con chip chỉ nhỏ bằng móng tay cái trong tay mình, cô chỉ muốn nhanh chóng phát triển một chiếc máy tính rồi thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình.

Nhưng dự án máy vi tính đã được nghiên cứu phát minh trong hai năm rồi. Với sự nỗ lực của mọi người trong nhóm, bây giờ dự án đã gần hoàn thành.

Theo tiến độ hiện tại, dự án máy vi tính chậm nhất sẽ hoàn thành vào năm sau.

Sau khi con chip của hệ thống bản lậu được tách ra, Tô Trà hào hứng nghiên cứu cả đêm, đến 6 giờ sáng cô mới trèo lên giường ngủ.

Vì thế, lúc 8 giờ người trong nhà đều ăn bữa sáng xong và chuẩn bị ra ngoài, Tô Trà vẫn đang ngủ nướng ở trong phòng.

Trước khi ra ngoài, Vương Tú Mi có hơi không yên tâm nên đến phòng của Tô Trà kiểm tra, đến khi thấy Tô Trà đang ngủ trên giường với vẻ mặt ngoan ngoãn, bà mới yên tâm rời đi.

Ở viện nghiên cứu khoa học, cả buổi sáng giáo sư Vương Vinh Bình không thấy Tô Trà đâu, ông ấy cảm thấy kỳ lạ.

“Này, hôm nay Tô Trà không đến à? Thật không giống tác phong của em ấy, có ai biết chuyện gì xảy ra không?" Thật kỳ lạ khi chuyên gia thức khuya ở viện nghiên cứu khoa học hôm nay lại không đến.

Những người khác trong phòng thí nghiệm nghe được câu nói đùa của giáo sư Vương Vinh Bình đều không nhịn được bật cười.

“Giáo sư Vương, xem thầy nói kìa. Bộ Tô Trà không được nghỉ phép sao?”

“Ha ha ha ha, đúng vậy, khoảng thời gian này rất mệt mỏi.”

“Cái gì chứ, dạo này chúng ta cũng không thức đêm, so với khối lượng công việc trước đây của Tô Trà, chúng ta còn nhàn hơn nhiều. Hơn nữa, Tô Trà không bảo xin nghỉ.” Nhắc tới đây, Vương Vinh Bình không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước Tô Trà suýt bị bắt cóc.

Ai da, tốt nhất đừng xảy ra chuyện chuyện gì nhé.

Nghĩ vậy, Vương Vinh Bình đều không tiếp tục nghiên cứu nữa, bỏ đi đến phòng làm việc của Cốc Ích.

Khi đến văn phòng của Cốc Ích, Vương Vinh Bình gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào. Ông ấy vừa đi vừa vội hỏi: "Cốc Ích, Tô Trà nghỉ phép hả?"

“Gì, nghỉ phép, chưa nghe nói gì.” Cốc Ích ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên trả lời.

“Vậy có chuyện gì chứ, hôm nay Tô Trà không đến phòng thí nghiệm, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Vương Vinh Bình nói.

Nghe Vương Vinh Bình nói, tim Cốc Ích đập thình thịch.

“Không thể nào, để tôi gọi điện thoại hỏi xem.” Nếu thật sự có chuyện vậy cũng không nên đến một chút tin tức cũng không có chứ.

Cốc Ích nghĩ vậy, nhanh chóng nhấc điện thoại lên bấm phương thức liên lạc của Trương Huy.

Một lát sau, điện thoại được kết nối, giọng nói của Trương Huy vang lên từ đầu dây bên kia.

“A lô, Trương Huy, tôi là Cốc Ích đây, phía anh không sao chứ, Tô Trà đâu?”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 482: Chương 482



“Tôi không sao, Tô Trà chưa ngủ dậy. Nếu viện trưởng có việc tìm thì để tôi đánh thức Tô Trà.” Trương Huy ngơ ngác đáp.

“Hầy, không cần, không cần, tôi không có chuyện gì, anh cứ để Tô Trà ngủ tiếp đi.” Cốc Ích nghe tin Tô Trà không sao, cười ha hả trả lời.

Làm ông ta sợ c.h.ế.t khiếp, còn tưởng rằng thật sự đã xảy ra chuyện, hoá ra là người trẻ tuổi ngủ trễ.

Sau khi cúp điện thoại, Cốc Ích ngẩng đầu, quay sang nói với Vương Vinh Bình đang lo lắng bên cạnh: “Không có chuyện gì cả, em ấy đang ngủ ở nhà vẫn chưa dậy, lão Vương ông đó, doạ tôi suýt nữa có bệnh tim luôn rồi.”

“Tim ông yếu vậy sao?” Biết được Tô Trà không sao, Vương Vinh Bình mới có tâm trạng nói giỡn.

“Ai da, già rồi, không chịu được kích động.” Cốc Ích vỗ ngực, cười nói.

“Hứ, cậy già lên mặt, ông kém tôi mấy tuổi mà nói lời này trước mặt tôi?” Vương Vinh Bình liếc ông ta bằng ánh mắt khinh thường.

“Nghe ông nói kìa, tôi quả thật đã già rồi ông còn không cho tôi than khổ sao?”

“Được chứ, được chứ, tùy ông.” Vương Vinh Bình xua tay, nói một câu cho có lệ rồi nói tiếp: “Bên phòng thí nghiệm tôi còn có việc, ông làm tiếp đi, tôi không làm phiền ông nữa.”

Nói xong, Vương Vinh Bình nhanh chóng mở cửa rời đi mà không quay đầu lại…

Nhìn lão Vương tính tình nóng nảy kia, Cốc Ích cũng tức đến bật cười.

Cốc Ích có thể nhìn ra, Vương Vinh Bình rất quan tâm đến Tô Trà, bình thường lão Vương không để ý đến học trò này nhiều như vậy. Thậm chí, Cốc Ích cảm thấy nếu Tô Trà không phải là học sinh của lão Bành, lão Vương nhất định sẽ đến đào góc tường.

Nhưng mà, điều ông ta không biết chính là, Tô Trà là học sinh của lão Bành Vương Vinh Bình vẫn không từ bỏ việc đào góc tường, chẳng qua là không thành công thôi.

Bên kia, Tô Trà vẫn đang ngủ say trên giường, hoàn toàn không biết chính mình suýt nữa làm người khác nghĩ bản thân bị bắt cóc.

Ngủ một giấc đến lúc tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ đã là 11 giờ.

“…” Tô Trà nhìn đồng hồ, cô cũng biết lúc này mình chắc chắn không đến viện nghiên cứu khoa học kịp.

Cô giơ tay che miệng, ngáp một cái.

Sau đó cô mới rời giường, gấp lại đống chăn lộn xộn trên giường.

Rồi cô đi rửa mặt, nghĩ đã lâu không gặp Thẩm Nghiên. Sau khi rửa mặt xong, Tô Trà liên lạc với Thẩm Nghiên.

Vừa lúc Thẩm Nghiên rảnh, hai người hẹn nhau chờ ở cổng trường của Thẩm Nghiên rồi sau đó cùng nhau đi tìm Cận Tùng.

Tô Trà tùy tiện thay một bộ quần áo, một chiếc áo tay lỡ màu xanh lam kết hợp với quần dài đen.

Cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh thanh tú của cô. Xương quai xanh tinh tế, quyến rũ, chính xác là kiểu xương quai xanh có thể nuôi cá trong truyền thuyết.

Thiết kế áo tay lỡ để lộ một phần cánh tay trắng trẻo và thon thả của Tô Trà, làn da mịn màng như gelatin, tuy chỉ lộ ra một phần nhưng lại rất hút mắt.

Nửa tiếng sau, Tô Trà đứng ở cổng trường Thẩm Nghiên, qua ánh mắt nhìn trộm của rất nhiều người có thể biết được lực sát thương thị giác của Tô Trà đối với người khác cao thế nào.

“Chủ nhân, chủ nhân, rất nhiều người đang nhìn cô.” Hệ thống thầm mách lẻo.

Vẻ mặt Tô Trà bình tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng đáp lại hệ thống một câu: “Điều này không phải rất bình thường sao? Tôi xinh đẹp như vậy mà.”

Ài, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm lại còn tài giỏi như vậy, thật tức người mà!

Hệ thống: Oẹ…

Nó chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy, nếu tự luyến là một loại bệnh, vậy hệ thống cảm thấy Tô Trà đã mắc bệnh nan y, không thể chữa khỏi.

“Hệ thống, có phải cậu đang chê tôi không?” Tô Trà mím môi, đôi mắt híp lại.

“Hả, tôi không chê, tuyệt đối không có.” Hệ thống phủ nhận theo phản xạ.

Âm thầm quan sát biểu cảm của Tô Trà, hệ thống tò mò, làm sao Tô Trà biết nó đang chê cô?

Tô Trà cảm thấy hệ thống của cô có hơi ngây thơ, không cần dùng não cũng có thể đoán được nó đang nghĩ gì.

Nhưng ngây thơ cũng tốt, nếu nó quá thông minh, Tô Trà sẽ cảm thấy bất an.

Nhìn thấu nhưng không nói ra, Tô Trà cũng không vạch trần hệ thống.

Đợi khoảng mười phút, bóng dáng Thẩm Nghiên xuất hiện trước tầm mắt Tô Trà.

Cũng không biết Thẩm Nghiên đi từ chỗ nào tới mà vẫn mặc trên người chiếc áo blouse trắng chưa thay.

Chưa kể, nhìn Thẩm Nghiên đi từ xa tới gần, Tô Trà chợt cảm thấy Thẩm Nghiên có phong thái của một bác sĩ dịu dàng trong hoạt hình.

Nhận ra ánh mắt Tô Trà đang nhìn mình, Thẩm Nghiên bước nhanh tới, một lúc sau mới dừng lại trước mặt Tô Trà.

“Xin lỗi, tôi vừa có chút việc nên đến hơi trễ, cậu chờ lâu rồi nhỉ?” Thẩm Nghiên vừa nói vừa giơ tay đẩy gọng kính trên mũi.

Nhìn thấy những động tác nho nhỏ quen thuộc của Thẩm Nghiên, Tô Trà mỉm cười đáp: "Có đợi lâu đâu, sao cậu không thay quần áo đi? Tôi có thể đợi cậu thêm một lát nữa."

“Không cần, chúng ta đi thôi.” Thẩm Nghiên đáp lại ngay, vừa nói vừa cởi cúc áo blouse trắng. Chỉ một lúc sau, anh ấy đã cởi áo blouse trắng trên người, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong.

Nhìn thấy hành động của Thẩm Nghiên, Tô Trà không nói gì.

Ngay sau đó hai người lên xe, đi về phía trường học của Cận Tùng.

Khi đến cổng trường của Cận Tùng, xe vừa dừng lại, Tô Trà và Thẩm Nghiên chưa kịp xuống xe, Cận Tùng đã thuần thục đi tới mở cửa xe. Nhìn thấy Tô Trà và Thẩm Nghiên ngồi trong xe, cậu ta nhảy lên, chen vào chỗ ngồi cạnh Thẩm Nghiên.

Ngồi trên xe, Cận Tùng thô lỗ không nhịn được nói.

“Ai da, hiếm khi hai cậu có thời gian rảnh đến gặp tôi. Hai cậu bận rộn tôi muốn gặp được các cậu chẳng dễ gì, thế nào, chúng ta đi đâu ăn trưa đây? Tôi mời, hai cậu đừng khách sáo.”

Cận Tùng là người nói nhiều nhất trong ba người, thấy Cận Tùng nói nhiều như vậy Tô Trà và Thẩm Nghiên coi như không có gì, dù sao hai năm học cấp ba cũng quen rồi.

Phải nói rằng thói quen thật sự là một điều khủng khiếp.

Thậm chí, Tô Trà và Thẩm Nghiên cảm thấy đã lâu rồi họ không nghe thấy những lời lải nhải của Cận Tùng. Hôm nay vừa nghe, họ thấy rất thân thuộc.

A, ngẫm lại cái thói quen đáng sợ này.

Má ơi, nổi cả da gà lên.

“Hay là ăn ở gần đây đi, Cận Tùng quen nơi này, cậu có đề xuất nào ổn không?” Tô Trà nhìn Cận Tùng hỏi.

“Chỗ ngon thì nhiều lắm, tôi nhớ cách một con phố có một nhà hàng Hồ Nam rất ngon. Hay là chúng ta qua đó ăn đi?” Cận Tùng không cần suy nghĩ nhiều đã giới thiệu nhà hàng Hồ Nam cậu ta từng tới hai lần.

Ba người bọn họ đều học mấy năm cấp ba ở thành phố C, đã ăn quen món ăn Hồ Nam, vừa lúc tụ tập với nhau, ăn hương vị cũ cũng tốt.

Ăn món ăn Hồ Nam, Tô Trà không có ý kiến gì, Thẩm Nghiên cũng vậy.

Được rồi, thống nhất ý kiến, đi thôi.

Trương Huy ngồi ở ghế trước lái xe, nghe ba người họ bàn với nhau xong đang định lái xe đi.

Lúc Trương Huy nổ máy, anh ấy đột nhiên nhìn thấy một bóng người vội vã chạy tới và vẫy tay về phía họ.

“Cận Tùng, không ổn rồi, bạn gái cậu và người ta đánh nhau rồi!”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 483: Chương 483



Bạn gái!

Nghe thấy hai từ "Bạn gái” quan trọng này.

Gõ bảng đen, đánh dấu trọng điểm… Bạn gái!

Tên Cận Tùng này có bạn gái rồi?

Chuyện từ khi nào, chưa nghe cậu ta nói qua.

Tên này hay lắm, còn nói là bạn tốt, vậy mà giấu không hé răng nửa lời.

Tô Trà và Thẩm Nghiên nhìn chằm chằm vào Cận Tùng, ánh mắt tỏ vẻ: Hay thật, dám giấu tụi này!

Nếu hôm nay bọn họ không gặp nhau, có phải tên này sẽ không định nói chuyện này luôn không?

Trong xe, Tô Trà và Thẩm Nghiên đều nhìn về phía Cận Tùng

Trương Huy nghe thấy vậy, nhanh chóng phanh lại.

Xe dừng lại, Cận Tùng có hơi xấu hổ khi bị hai người bạn thân nhìn mình chằm chằm như vậy, định mở miệng giải thích.

Bạn cùng lớp vừa vẫy tay kia lại nói: “Cận Tùng, cậu nhanh lên, cậu không nhanh lên, bạn gái cậu đánh người ta đến nỗi nhập viện mất!”

Tô Trà: “…?”

Thẩm Nghiên: “…?”

Lời này nghe có vẻ hơi sai.

Nếu không nhanh lên, bạn gái cậu đánh người ta đến nỗi nhập viện mất!

Những lời này, bạn ngẫm đi, ngẫm kỹ đi.

Nhưng Cận Tùng không kịp giải thích đã nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài.

Tô Trà và Thẩm Nghiên ngồi trong xe nhìn nhau, sau đó ăn ý cùng mở cửa xe ra.

Bọn họ xuống xe, đi theo Cận Tùng đi về hướng kia.

Trương Huy cũng đi sau đám người Tô Trà.

Một nhóm người, Cận Tùng và bạn học báo tin chạy ở phía trước, Tô Trà và Thẩm Nghiên theo sau, Trương Huy đi sau cùng.

Tô Trà và Thẩm Nghiên đều tò mò về chuyện hẹn hò của Cận Tùng.

Không ngờ cái tên Cận Tùng thô lỗ lại là đứa thoát ế sớm nhất trong ba người.

Hai người cũng rất tò mò về bạn gái của Cận Tùng, dù sao một lát nữa cô gái đó có thể đánh người ta nhập viện chắc chắn không phải là một cô gái bình thường.

Nghĩ vậy, trong đầu Tô Trà chợt lóe lên một ý nghĩ.

Nhưng Tô Trà không chắc chắn lắm.

Đối với suy đoán nào đó, Tô Trà không nhịn được âm thầm chửi một câu: Chắc là... không trùng hợp vậy chứ?

Chỉ một lúc sau, nhóm người đã đến nơi.

Thấy người phía trước đang đánh nhau với người khác, Cận Tùng nhanh chóng chạy lên trước, lại gần một lúc mới tìm được cơ hội giữ người yêu của mình lại.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều, em bình tĩnh chút, có gì từ từ nói, đừng đánh người ta.” Cận Tùng vừa nói vừa dùng thân hình cao lớn của mình chắn trước mặt Phó Kiều Kiều.

Bên cạnh còn có một người đàn ông bị Phó Kiều Kiều đánh đến mức không còn sức đánh trả, ăn mặc trông cũng khá ổn, có thể thấy điều kiện gia đình khá tốt, chỉ là trên mặt có có hai vết bầm rất nổi bật.

Mà lúc này, cô gái vẫn trốn ở cách đó không xa tiến lên trước, đến trước mặt Phó Kiều Kiều, giúp Cận Tùng khuyên Phó Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cậu đừng tức giận, tôi không đáng để cậu làm vậy đâu. Nếu cậu có chuyện gì, tôi cũng áy náy lắm.”

Phó Kiều Kiều nhìn cô gái trước mặt, cô ấy mỉm cười vỗ n.g.ự.c mở miệng nói: “Không sao, tôi ra tay có chừng mực, tên này cứ đến quấy rầy cậu, không đánh cho gã một trận thì gã không biết mùi.”

“Kiều Kiều, vẫn là cậu tốt với tôi, có thể làm bạn với cậu tôi rất vui.” Cô gái nói, trên gương mặt lộ ra nụ cười tươi tắn, nụ cười đó rất có sức hút khiến Phó Kiều Kiều cũng phải nhìn thêm mấy lần.

Ở cách đó không xa, dù cách một khoảng nhưng Tô Trà vừa nhìn đã nhận ra Phó Kiều Kiều. Một khoảng thời gian không gặp Phó Kiều Kiều vẫn vậy, nhưng sao cô ấy lại ở bên Cận Tùng?

Đặc biệt là cô gái bên cạnh Phó Kiều Kiều kia, cảm giác đầu tiên khi cô nhìn thấy cô ta, Tô Trà như cảm thấy như gặp được đồng loại.

Hứ, nghe cái lời nói sặc mùi trà này đi, trời ơi, là một cao thủ đấy.

“Cô gái này có hơi kỳ lạ.”

Tô Trà còn chưa kịp mở miệng, Trầm Nghiễm đã nói trước.

Nghe thấy lời này của Trầm Nghiễm, Tô Trà hơi nhướng mày, nhìn bạn tốt bên cạnh.

“Sao lại lạ? Nói nghe xem?” Tô Trà hứng thú, cô cười hỏi.

“Lúc nãy tôi phát hiện ra khi nói chuyện với Phó Kiều Kiều cô gái này cứ nhìn trộm Cận Tùng, đây là điểm đầu tiên. Sau đó là lời nói của cô gái này, dù nói là áy náy, nhưng sao trước khi Cận Tùng đến lại không ngăn Phó Kiều Kiều? Khi nói còn cố ý nắn giọng nữa? Tôi nghe mà da gà da vịt nổi hết cả lên.” Trầm Nghiễm vừa nói vừa xoa cánh tay như thể thật sự nổi da gà.

“Phụt ha ha ha!” Những lời của Trầm Nghiễm đã thành công chọc cười Tô Trà, không thể không nói, Trầm Nghiễm phân tích rất chính xác.

Trước giờ Tô Trà không biết Trầm Nghiễm lại là chàng trai tỉnh táo như vậy.

Trong lúc Tô Trà và Trầm Nghiễm nói chuyện, bên Cận Tùng đã xử lý xong mọi chuyện, ba người họ đang đi về phía này.

Phó Kiều Kiều vừa thấy Tô Trà, cô ấy không thèm nghĩ ngợi gì đá bay Cận Tùng bên cạnh ra, vui vẻ chạy đến trước mặt Tô Trà, duỗi tay ôm bả vai cô, tuỳ ý nói chuyện với Tô Trà.

“Trà Trà, lâu lắm mới gặp nhau, tôi nhớ cô quá đi. Hôm nay cô rảnh à? Rảnh sao không tìm tôi mà lại tìm Cận Tùng? Tôi đau lòng quá đi, tôi có phải bạn tốt của cô nữa không?”

Thấy Phó Kiều Kiều như vậy, Tô Trà mỉm cười. Sau đó mắt đối mắt với Phó Kiều Kiều, nhìn kỹ một chốc.

Đột nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét của bạn thân, Phó Kiều Kiều có hơi không được tự nhiên, mở miệng nói: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Không có gì, tôi chỉ tò mò tại sao cô lại ở bên Cận Tùng thôi? Mới được bao lâu mà các cậu đã ở bên nhau rồi, tốc độ này cũng nhanh quá đấy.” Tô Trà trêu chọc nói.

Chỉ trong nháy mắt Phó Kiều Kiều trở nên ngượng ngùng, cái này, trong lúc bạn mình bận rộn lại cướp bạn của bạn mình chạy mất, đúng là có hơi xấu hổ.

Nhìn dáng vẻ hiếm thấy này của Phó Kiều Kiều, Tô Trà mỉm cười.

Đối với chuyện Cận Tùng và Phó Kiều Kiều ở bên nhau, Tô Trà không suy nghĩ nhiều, hai người ở bên nhau Tô Trà có thể có ý kiến gì?

Đều là bạn tốt, Tô Trà chỉ có thể... chúc phúc cho họ.

Lúc Tô Trà và Phó Kiều Kiều nói chuyện, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói yêu kiều mềm mại.

“Kiều Kiều, đây là bạn cậu sao? Xinh thật đấy.”

Nghe thấy giọng nói này, Tô Trà và Phó Kiều Kiều đều nhìn về phía cô gái.

“Đúng vậy, đây là bạn thân của tôi, Tô Trà. Tô Trà, đây là bạn mới của tớ, Lâm Thư Nhiên.” Phó Kiều Kiều giới thiệu đơn giản hai người với nhau.

“Xin chào, tôi là Lâm Thư Nhiên.” Khi Lâm Thư Nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Trà, gò má hơi ửng lên.

Đối diện với một em gái hay đỏ mặt, Tô Trà cười nhàn nhạt mở miệng trả lời: “Xin chào, tôi là Tô Trà.”

Hai người cũng coi như là làm quen một cách đơn giản. Tô Trà và mấy người Cận Tùng vốn định đi ăn cơm, trên đường lại thêm hai người nữa, một người là Phó Kiều Kiều, người còn lại là Lâm Thư Nhiên.

Vì quá nhiều người, xe không đủ chỗ nên nhóm người định ăn ở nhà hàng gần đó.

Đi bộ vài phút, nhóm người đã đến một nhà hàng.

Tìm được vị trí rồi ngồi xuống.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 484: Chương 484



Không biết có phải trùng hợp không mà lúc Lâm Thư Nhiên ngồi xuống vừa lúc ngồi ở bên phải Tô Trà, mà bên trái Tô Trà là Phó Kiều Kiều vẫn luôn dính lấy cô.

Lúc Lâm Thư Nhiên ngồi xuống bên cạnh, Tô Trà lơ đãng liếc qua một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Nói thật, cô cũng hơi ngạc nhiên, cô có thể nhìn ra Lâm Thư Nhiên có cảm tình với Cận Tùng.

Vấn đề ở đây là, Lâm Thư Nhiên có cảm tình với Cận Tùng, bây giờ Phó Kiều Kiều đang dính lấy Tô Trà, cơ hội tốt như vậy Lâm Thư Nhiên lại không ngồi cạnh Cận Tùng. Điều này khá thú vị.

Trên bàn ăn, Tô Trà thấy mình giống như mấy cô gái thích chiếm vị trí trung tâm.

Bên cạnh là Phó Kiều Kiều và Lâm Thư Nhiên, hai cô gái một người nhu mì, một người mạnh mẽ, lại thêm hai anh chàng đẹp trai là Cận Tùng và Trầm Nghiễm.

Bàn này của bọn họ chắc chắn là bàn có giá trị nhan sắc cao nhất trong nhà hàng.

Bên cạnh có không ít người nhìn về phía bàn bọn họ.

Cô gái Lâm Thư Nhiên này người giống như tên khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Thư Nhiên, thoải mái tự nhiên.

Đôi mắt long lanh như biết nói, làn da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan dễ thương, là hình mẫu được nhiều người thích. Vừa nhìn đã thấy đẹp, càng xem càng thấy đẹp, chính là kiểu con gái càng nhìn càng mê mẩn mà mọi người thường nói.

Nhưng ngồi bên cạnh Tô Trà, hào quang của Lâm Thư Nhiên lại hơi bị lu mờ.

Tô Trà thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng ngũ quan tinh xảo diễm lệ, hơn nữa lại có khí chất bí ẩn khó nắm bắt.

Tô Trà như vậy đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.

Mới ngồi chưa bao lâu, Cận Tùng đã đi đến quầy gọi món, Lâm Thư Nhiên cũng đi vệ sinh.

Trên bàn chỉ còn lại ba người, Phó Kiều Kiều kéo Tô Trà lại nói chuyện.

Cô ấy nói khá nhiều về Lâm Thư Nhiên, có thể thấy Phó Kiều Kiều rất có thiện cảm với cô ta.

Có điều, nói tới Lâm Thư Nhiên không thể không nhắc đến hoàn cảnh đáng thương của cô ta. Gia cảnh cô ta khó khăn, nhờ sự nỗ lực mới có thể đến Bắc Kinh học tập. Có điều do gia cảnh khó khăn nên người nhà đã tìm cho cô ta một mối hôn sự.

Khi còn ở quê Lâm Thư Nhiên vẫn luôn nghe theo lời người nhà, chuyện đính hôn cũng do người nhà sắp đặt, sau khi đến Bắc Kinh cô ta mới biết, cô ta bị ép duyên.

Hơn nữa Lâm Thư Nhiên đã gặp được người mình thích nên phản cảm với mối hôn sự do gia đình sắp đặt.

Sau đó Lâm Thư Nhiên đề cập đến chuyện từ hôn, bên nhà trai không đồng ý. Người đàn ông vừa bị đánh là người được hứa hôn với Lâm Thư Nhiên, gã cố tình đến tìm cô ta để về kết hôn.

Chuyện liên quan đến Lâm Thư Nhiên Phó Kiều Kiều đều nhân lúc cô ta không chú ý tiết lộ cho Tô Trà, hơn nữa từ giọng điệu của Phó Kiều Kiều có thể nghe ra cô ấy rất đồng cảm Lâm Thư Nhiên.

Nghe xong chuyện của Lâm Thư Nhiên, Tô Trà không nói gì, với một người lạ lần đầu gặp mặt, cô có thể nói gì chứ?

Đúng vậy, với Tô Trà, Lâm Thư Nhiên chỉ là một người lạ.

Phó Kiều Kiều nhìn ra Tô Trà không quá hứng thú với chuyện của Lâm Thư Nhiên nên cũng không nói tiếp nữa.

Nhưng lúc này Tô Trà lại đột nhiên lên tiếng.

“Kiều Kiều, cô quen Lâm Thư Nhiên như thế nào?” Tô Trà thật sự khá tò mò chuyện này.

“À, tình cờ quen biết thôi. Nhân duyên ở trường học của Thư Nhiên rất tốt, còn là bạn cùng khoa với Cận Tùng nữa. Không phải tôi đang yêu đương với Cận Tùng sao? Gặp nhiều thì quen thôi.”

“Ồ, ra là vậy.” Tô Trà cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Sau đó hai người đổi chủ đề, Phó Kiều Kiều hỏi chuyện lần trước anh trai cô ấy trở về.

Mặc dù gần đây Phó Kiều Kiều không gặp Tô Trà nhưng chuyện Phó Hành Khanh trở về cô ấy biết. Vì sao anh cô ấy sao trở về, còn không phải vì Tô Trà sao.

“Trà Trà, cô và anh tôi tiến triển tới đâu rồi?” Phó Kiều Kiều nhìn cô với vẻ mặt hóng hớt.

Vừa nhắc đến chủ đề này, Trầm Nghiễm vẫn luôn ngồi cạnh không lên tiếng cũng nhìn sang.

Nói thật thì Phó Hành Khanh nhìn trúng Tô Trà là chuyện Trầm Nghiễm không ngờ tời.

Về hai người, nếu xét riêng từng mặt cũng khá tốt nhưng Trầm Nghiễm vẫn luôn nghĩ rằng hình mẫu của Tô Trà phải là người thông minh, làm nghiên cứu khoa học giống cô.

Không ngờ, Tô Trà lại thích Phó Hành Khanh.

Tô Trà cảm nhận được ánh mắt của Trầm Nghiễm, cô hơi ngước mắt lên nhìn qua.

“Trông cậu có vẻ rất tò mò ha?” Tô Trà mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, cô hỏi.

“Ha ha, khá tò mò.” Trầm Nghiễm không phủ nhận trả lời lại một câu.

“Thì vậy đó, thuận theo tự nhiên, tiến triển khá tốt.” Tô Trà cũng không ngại ngùng, mở miệng trả lời một cách tự nhiên.

“Mọi người đang nói gì mà vui thế.”

Lâm Thư Nhiên từ nhà vệ sinh trở về, vẻ mặt tự nhiên chen lời, cô ta mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tô Trà.

Phó Kiều Kiều đang định mở miệng, còn chưa kịp nói gì Tô Trà đã nói.

“Không có gì, nói linh tinh thôi.” Tô Trà cười trả lời.

“Vậy à, thấy mọi người nói chuyện vui vẻ như vậy, tôi cũng tò mò.” Vẻ mặt Lâm Thư Nhiên không nhìn ra chút không vui nào, ngược lại rất tự nhiên.

Tô Trà hơi híp mặt nhìn Lâm Thư Nhiên, đối mặt với ánh mặt của Tô Trà, Lâm Thư Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười.

Nhìn dáng vẻ tự nhiên của đối phương, trong lòng Tô Trà “wow” một tiếng.

Ồ, khá thú vị đấy.

Một bữa ăn kéo dài khoảng nửa tiếng, ăn xong Cận Tùng chạy đi thanh toán.

Thanh toán xong, cả nhóm ra khỏi nhà hàng. Tô Trà nhìn đồng hồ rồi mở miệng nói cô có việc phải đi trước.

Cận Tùng, Trầm Nghiễm và Phó Kiều Kiều biết công việc của Tô Trà rất bận rộn, lần lượt vẫy tay tỏ vẻ cậu bận thì về trước đi.

Trầm Nghiễm cũng phải về nên Tô Trà thuận đường đưa cậu ta về luôn.

Lúc thấy Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng lên một chiếc xe, khuôn mặt vẫn luôn tự nhiên của Lâm Thư Nhiên thay đổi trong giây lát.

Lâm Thư Nhiên tự nhận mình là người có mắt nhìn, cô ta có thể nhìn ra lúc lên xe Tô Trà vô cùng quen thuộc và tự nhiên, chiếc xe đó có lẽ là của Tô Trà.

Tầm mắt cô ta lơ đãng liếc qua chiếc xe, mãi cho đến khi Tô Trà và Trầm Nghiễm vẫy tay, xe đi xa rồi Lâm Thư Nhiên mới thu hồi tầm mắt.

“Thư Nhiên, tôi cũng phải về trường đây, cô và Cận Tùng cũng vào đi. Đúng rồi, lần sau tên đó còn tới tìm cô nhớ nhờ Cận Tùng giúp, biết chưa?” Phó Kiều Kiều không tim không phổi mở miệng nói, nói xong còn sợ Lâm Thư Nhiên ngại ngùng nên cô ấy nói thẳng với Cận Tùng bảo cậu ta quan tâm Lâm Thư Nhiên.

Cận Tùng cũng không suy nghĩ nhiều, nghe Phó Kiều Kiều nói vậy cũng đồng ý.

Lúc hai người nói chuyện không để ý rằng trong ánh mắt của Lâm Thư Nhiên đã lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Phó Kiều Kiều phải về, tất nhiên Cận Tùng phải đưa cô ta về. Dù Phó Kiều Kiều nói không cần nhưng Cận Tùng vẫn tiễn.

Cận Tùng nói cô người yêu này cậu ta phải dùng mười bữa cơm và dạy phụ đạo mới lừa về được nên phải trân trọng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 485: Chương 485



Ha ha ha, đúng vậy, Tô Trà vẫn luôn không hiểu vì sao Phó Kiều Kiều và Cận Tùng ở bên nhau. Thật ra hai người có thể thành đôi Tô Trà cũng xem như bà mai.

Trước kia rất nhiều vấn đề chuyên ngành Phó Kiều Kiều đều làm phiền Tô Trà, sau này không phải Tô Trà khá bận sao? Thế nên để cho Cận Tùng người cùng khoa với Phó Kiều Kiều giúp đỡ.

Đừng thấy ngày thường Cận Tùng tuỳ tiện. Đối với cô gái mình thích, Cận Tùng rất thông minh, mỗi lần đều nhân lúc phụ đạo mời Phó Kiều Kiều ăn cơm, mà lần nào cũng mời ăn món ngon, dần dần, người ăn trực Phó Kiều Kiều đã bị Cận Tùng thu phục.

Ha, đây chẳng phải là cô người yêu lừa bằng mười bữa cơm sao?

“Cận Tùng, chút nữa em muốn ăn khoai lang nướng.”

“Vậy chúng ta đi về phía cửa Nam đi, bên đó có bán khoai lang nướng.”

“Được đó, anh có muốn ăn không?”

“Anh không cần, anh no rồi.”

Hai người vừa nói vừa đi về phía trước.

Đến khi hai bóng người mờ dần, Lâm Thư Nhiên vẫn luôn đứng ở cổng trường mới nhấc chân đi vào.

Lâm Thư Nhiên về thẳng kí túc, vừa vào cửa bạn cùng phòng đã nhìn thấy cô ta.

“Thư Nhiên, lúc nãy cậu lại ăn cơm với mấy người Cận Tùng à? Ôi ôi ôi, vừa nãy mình đã nhìn thấy bạn của Cận Tùng, tất cả đẹp thật đấy. Anh chàng đeo kính ấy đẹp trai thật, còn có cô gái mặc đồ xanh nữa, đẹp tuyệt vời. Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất tớ từng gặp đó. Khí chất đó so với chúng ta đều khác nhau.”

Hôm nay không ít người nhìn thấy hai người bạn của Cận Tùng ở cổng trường, mọi người đều âm thầm bàn tán rất nhiều.

Vốn họ cho rằng Cận Tùng đã đẹp trai, tính cách hào phóng, nhân duyên tốt là đủ rồi.

Hôm nay họ mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.

Quả nhiên bạn của người ưu tú cũng là người ưu tú.

Hai người bạn của Cận Tùng vừa nhìn đã biết là người tài giỏi.

Phòng kí túc không ngừng vang lên tiếng khen của bạn cùng phòng, Lâm Thư Nhiên mỉm cười, thỉnh thoảng cô ta còn phụ hoạ vài câu.

Mãi đến khi bạn cùng phòng nói đủ rồi, Lâm Thư Nhiên mới cầm cuốn sách lên.

Bạn cùng phòng thoáng liếc qua Lâm Thư Nhiên ngồi bên cửa sổ, không nhịn được âm thầm ghen tị.

Ôi, Lâm Thư Nhiên cũng rất đẹp, có khí chất, giống như hoa lan vậy, không tranh không đoạt, bình tĩnh tự nhiên.

Trong mắt của bạn cùng phòng, khung cảnh Lâm Thư Nhiên đang đọc sách rất đẹp. Nhưng trên thực tế sự chú ý của Lâm Thư Nhiên không hề đặt trên sách.

Lúc này, Lâm Thư Nhiên đang nghĩ đến chuyện khác.

Phía bên kia Tô Trà đã đến viện nghiên cứu.

Vừa đến viện nghiên cứu Tô Trà đã vào thẳng phòng thí nghiệm.

Thấy Tô Trà vào phòng thí nghiệm, mọi người đều đã quen rồi.

Chưa kể sáng nay Tô Trà không tới bọn họ còn hơi không quen.

Tô Trà ở trong phòng mãi đến sáu giờ mới ra ngoài, sau đó cô đi đến nhà ăn.

Giữa đường cô gặp giáo sư Vương Vinh Bình.

Vừa gặp Tô Trà, Vương Vinh Bình đã quan sát kĩ phía dưới mắt Tô Trà.

Ừ, không có quầng thâm, rất tốt.

“Giáo sư Vương, thầy nhìn gì thế? Hôm nay trên mặt em có hoa ạ?” Tô Trà cười nói, sẵn tiện đưa tay lên sờ mặt mình.

Thấy động tác của Tô Trà, Vương Vinh Bình bị chọc cười, mở miệng đáp: “Trên mặt em không có hoa, tôi chỉ hơi tò mò, hoá ra em cũng ngủ nướng à?”

Đều quen biết nhau cả rồi, Tô Trà nghe vậy thì trợn trắng mắt, sau đó mở miệng nói: “Giáo sư Vương, xem thầy nói kìa, sao việc em ngủ nướng lại thành chuyện lạ rồi. Em cũng chỉ là người bình thường, ngủ nướng đã sao, không phải em vẫn đi nhà ăn ăn cơm sao, chuyện này có hiếm lạ không thầy?”

“Ha ha ha, ăn cơm không hiếm lạ, em là người thường á? Hừ, em không phải người thường, nếu em mà là người thường tôi lại vui quá, nằm mơ cũng muốn mọi người đều được “bình thường” như em.”

Một người mới hai mươi tuổi đã có mấy đề tài nghiên cứu khoa học, nếu cả nước đều “bình thường” như Tô Trà, mấy lão già như ông ấy sẽ không phải nhọc lòng nữa.

Vậy nên Tô Trà tuyệt đối không phải người bình thường, người trẻ tuổi được như vậy thật sự không nhiều.

Nghe giáo sư Vương khen như vậy, Tô Trà cũng cười hùa theo: “Thầy đừng khen em, thầy còn khen nữa là mũi em nổ mất.”

“Được được được. Đúng rồi, Tiêu Nhiên mới đến làm rất tốt, tôi đang tính đợi kết thúc hạng mục sẽ giữ lại cậu ấy, em thấy chuyện này thế nào?”

Tiêu Nhiên là người mà bạn học cũ của Vương Vinh Bình giới thiệu, vốn là đối tác chuyên nghiệp nhưng Vương Vinh Bình đang định quan sát thêm chút nữa, việc có giữ lại hay không cũng đều phải thận trọng.

Gần đây biểu hiện của Tiêu Nhiên làm Vương Vinh Bình rất hài lòng nên ông ấy định giữ lại.

“Giáo sư Vương, thầy đã nhìn trúng thì giữ lại đi ạ.” Tô Trà mở miệng trả lời, trên cương vị một người đồng nghiệp, cô thấy năng lực làm việc của Tiêu Nhiên không có vấn đề gì.

Vương Vinh Bình muốn giữ lại cũng là chuyện thường tình, là vàng đặt ở đâu cũng sáng, người có năng lực luôn được trọng dụng.

“Em cũng thấy Tiêu Nhiên tốt à?”

“Tốt ạ, làm việc chăm chỉ nghiêm túc, hơn nữa cũng rất xuất sắc. Người tài như vậy giáo sư Vương không nhìn trúng mới lạ.” Tô Trà trả lời.

“Đúng vậy, thầy định giữ Tiêu Nhiên bên cạnh để dạy dỗ thật tốt.”

“Chúc mừng thầy tìm được đồ đệ.” Tô Trà trêu chọc.

“Đi đi đi.” Vương Vinh Bình xua tay: “Vốn định giữ em bên cạnh nhưng hết cách rồi, để thầy Bành nhanh chân giành trước. Tô Trà à hay là em cân nhắc thêm đi, em thật sự khá phù hợp với ngành này của chúng tôi. Em xem em đi theo tôi một thời gian ngắn mà học được nhiều như vậy, có thể thấy em là một nhân tài rất có tiềm năng, em đi theo tôi, tôi đảm bảo sau này em sẽ đạt được nhiều thành tựu hơn cả tôi.”

“Giáo sư Vương, đừng đừng đừng, em như vậy khá ổn rồi. Hơn nữa thầy cũng dạy em không ít, em rất cảm ơn thầy.”

“Hầy, tiếc thật. Em không muốn cân nhắc thêm sao?” Giáo sư Vương vẫn chưa hết hy vọng.

Không dễ để gặp được một hạt giống tốt như vậy.

“Giáo sư Vương, chúng ta đi nhà ăn ăn cơm thôi. Em nghe nói hôm nay có món trứng xào cà chua mà thầy thích ăn, đi trễ là hết mất đấy.”

“Em đừng có đánh trống lảng.”

“Không có, không có, giáo sư Vương hiểu lầm rồi.”

“Còn nói không có, em nghĩ tôi tin em à?” Vương Vinh Bình oán trách một câu nhưng vừa nghe thấy trứng xào cà chua, bước chân của giáo sư Vương rõ ràng đã nhanh hơn.

Phụt, miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật là câu nói để nói miêu tả giáo sư Vương lúc này đây.

Mười phút sau, giáo sư Vương đã ăn được trứng xào cà chua mà ông ấy thích. Lúc ăn cơm cũng không từ bỏ việc khuyên Tô Trà theo ông ấy học.

Kết quả, dù giáo sư Vương có nói gì Tô Trà cũng không đồng ý, không phải tránh nặng tìm nhẹ thì cũng là đánh trống lảng.

Ăn xong cơm, giáo sư Vương cũng coi như tạm thời hết hy vọng.

Hết cách rồi, nói gì Tô Trà cũng không đồng ý.

Ôi, tiếc đứt ruột.

Mà người được giáo sư tiếc đứt ruột - Tô Trà vẫn tiếp tục trở về phòng thí nghiệm làm việc.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 486: Chương 486



Mười giờ tối Tô Trà rời phòng thí nghiệm chuẩn bị về nhà thì đúng lúc gặp được Cốc Ích.

Cốc Ích thấy Tô Trà đi ra từ phòng thí nghiệm vào giờ này cũng không cảm thấy kỳ lạ. Hôm nào Tô Trà không đi ra từ phòng thí nghiệm mới lạ ấy.

“Chuẩn bị về à?” Cốc Ích chủ động cười chào hỏi.

“Vâng, viện trưởng Cố cũng vậy ạ?” Tô Trà cười hỏi lại.

“Không, tôi về kí túc lấy đồ.” Cốc Ích nói xong lại mở miệng: “Gần đây hạng mục tiến triển thế nào rồi, thấy em gần đây khá tự giác không thức đêm nữa, đúng là hiếm có đấy.”

“Cũng khá tốt ạ, sinh mệnh là tiền vốn của cách mạng mà, phải giữ gìn sức khoẻ trước.” Tô Trà thân thuộc nói.

Nói đến giữ gìn sức khoẻ, Tô Trà thấy đã đến giờ ngâm nước cẩu kỷ rồi.

“Ái chà, giác ngộ cao đấy, cứ tiếp tục phát huy, đừng có được mấy ngày lại lén thức đêm.”

Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi tòa nhà chính, sau đó mỗi người đi về một hướng.

Ở bên này, Tô Trà bước trong bóng đêm trở về

Bên khác, trong quân đội.

Phó Hành Khanh bấm đầu ngón tay đếm ngày.

Hôm nay lại là một ngày Tô Trà không nhớ đến anh…

Không biết những ngày anh không ở đó, Tô Trà có ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ không.

Trong màn đêm, Phó Hành Khanh ngồi trên sân tập, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Rõ ràng mới gặp cách đây không lâu nhưng anh lại nhớ cô rồi.

Hoặc là nói từ giây phút rời xa, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi.

Nghĩ đến việc không có anh ở đó, Tô Trà có thể vì công việc bận rộn mà không ăn cơm đúng bữa, thức khuya, anh lại không nhịn được đau lòng.

Trước khi quen Tô Trà, từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người đến vậy.

Từng giây phút cách xa anh đều nhớ cô.

À, đợi anh trở về phải làm thật nhiều món ngon để bồi bổ cho Tô Trà mới được.

Xem trên phim đó là cảm giác muốn bù đắp.

Kế hoạch của Phó Hành Khanh là… Làm cho Tô Trà được ăn ngon ngủ yên.

Ở bên khác, tại Bắc Kinh

Tô Trà đã về đến nhà, cô hoàn toàn không biết người nào đó đã có lòng lập “kế hoạch nuôi heo” vì cô.

“Trà Trà à, gần đây cô có bận gì không. Nếu không bận thì chúng ta hẹn nhau đi ăn một bữa cơm nhé, đã lâu rồi chúng ta không đi chơi với nhau. Vậy đi, ngày mai cô có rảnh không? Chúng ta đi dạo phố, thời tiết gần đây nóng hơn rồi, chúng ta cùng nhau đi xem quần áo ha.”

Tô Trà nghe thấy giọng nói của Phó Kiều Kiều trong điện thoại, cô mỉm cười rồi cẩn thận suy nghĩ một chút. Trong khoảng thời gian gần đây cô thật sự không bận lắm, hoàn toàn có thể về nhà ngủ, những ngày thức khuya ngủ lại viện nghiên cứu khoa học ngày càng ít đi rồi.

Không đợi Tô Trà kịp nói gì, Phó Kiều Kiều lại bắt đầu nói một tràng.

“Trà Trà, gần đây cô có liên lạc với anh tôi không, đã lâu rồi tôi không nghe tin tức gì từ anh ấy. Lần trước tôi trở về cũng không thấy ai khác, mấy ngày hôm trước mẹ tôi còn nhắc mãi chuyện này đây. Còn nữa, mẹ tôi nói muốn mời cô ăn cơm nhưng bị tôi từ chối thẳng rồi. Ha ha ha, Trà Trà à tôi giỏi lắm phải không, về chuyện lần trước bà nội và cha tôi đã dạy qua cho mẹ tôi một khóa chính trị rồi.”

Nhắc tới chuyện lần trước Phó Kiều Kiều có hơi xấu hổ, suy cho cùng chuyện mà Tôn Thục Phân làm quả thật có hơi không thỏa đáng, vẫn may là tính tình Trà Trà tốt mới không để bụng.

Phó Kiều Kiều lải nhải rất nhiều, Tô Trà vẫn luôn cầm điện thoại kiên nhẫn lắng nghe. Mãi cho đến khi Phó Kiều Kiều nói đủ rồi Tô Trà mới bắt đầu nói chuyện.

“Kiều Kiều, chuyện của dì đã qua, hơn nữa anh cô cũng đã sớm giải thích rõ rồi, về sau chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa. Chỉ có điều cô muốn đi dạo phố thì sáng ngày mai tôi không đi được, tôi có việc. Nhưng buổi chiều lại rảnh, không biết chiều mai cô có tiết học không.”

“Có, buổi chiều tôi rảnh, gần đây tôi ở trường học cũng không bận gì. Nếu không làm sao tôi có thời gian đến trường Cận Tùng tìm cô.” Phó Kiều Kiều tự trêu chọc một câu.

Lâu rồi cô ấy không chuyện phiếm với Tô Trà, trong điện thoại cô ấy vừa mở miệng là đã nói không ngừng nghỉ.

Phó Kiều Kiều kể cho Tô Trà nghe những chuyện thú vị trong cuộc sống gần đây của cô ấy, trong khi nói chuyện Phó Kiều Kiều có nhắc tới Lâm Thư Nhiên.

“Trà Trà, cô không biết đâu, Thư Nhiên ở trường học rất được hoan nghênh, nhân viên cũng rất tốt, nam nữ đều thích cô ấy. Tôi rất hâm mộ kiểu cô gái có duyên như vậy. Hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy mang lại cho tôi một cảm giác quen thuộc, bây giờ nghĩ kỹ lại, Trà Trà, tôi thấy cũng có chút giống cô đó.”

“Thư Nhiên giống cô, đều khiến cho người khác yêu thích nhưng hai người cũng có chỗ khác nhau.”

Phó Kiều Kiều quen biết Lâm Thư Nhiên được một khoảng thời gian cũng không ngắn, Lâm Thư Nhiên mang lại cho Phó Kiều Kiều cảm giác rất phức tạp. Có đôi khi cô ấy cảm thấy Lâm Thư Nhiên có điểm giống Tô Trà, có đôi khi lại cảm thấy Lâm Thư Nhiên một chút cũng không giống Tô Trà.

Lấy việc Lâm Thư Nhiên đính hôn làm ví dụ, Phó Kiều Kiều cảm thấy với tính tình của Tô Trà cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe lời gia đình để đính hôn với nhà trai nào đó. Theo tính cách của Tô Trà, chuyện riêng của cô thậm chí đến cả người trong nhà hẳn là không có quyền lên tiếng.

Mặc dù bình thường Tô Trà trông ngoan ngoãn nghe lời nhưng Phó Kiều Kiều đã tiếp xúc với cô một thời gian dài cũng có thể nhìn ra được.

Vẻ ngoan ngoãn nghe lời kia đều là vỏ bọc tự vệ của Tô Trà. Trên thực tế khi ở phương diện xử lý công việc Tô Trà không hề dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời một chút nào.

Không thể không nói, Phó Kiều Kiều vẫn biết rất rõ về Tô Trà.

Cô ấy nói không ít chuyện về Lâm Thư Nhiên, sau đó Phó Kiều Kiều phải mất một lúc mới nhận ra Tô Trà nãy giờ không mở miệng.

Từ trước đến nay Phó Kiều Kiều có thần kinh thô như nào lúc này cũng cảm giác có gì đó không thích hợp, vì vậy cô ấy ngập ngừng hỏi: “Trà Trà, có phải cô không thích Lâm Thư Nhiên không?”

“Ừm, không phải là không thích.” Tô Trà hơi nhướng mày trả lời.

Đối với Lâm Thư Nhiên, Tô Trà cảm giác quá lớn, cảm quan cũng không tỏ ra ý kiến gì.

Nhưng đứng ở góc độ một người bạn tốt, Tô Trà vẫn phải nhắc nhở Phó Kiều Kiều một câu.

“Kiều Kiều, khi tiếp xúc với Lâm Thư Nhiên cô đừng quá ngây ngốc.”

“Cô có ý gì Trà Trà?”

“Ý trên mặt chữ, chuyện này tôi cũng không dám nói nhiều, cô để ý ghi nhớ kỹ là được. Đừng có cái gì cũng dại dột nói ra.”

Lời cô nói cũng chỉ có thể đề cập đến điểm này, nếu nhiều lời lại có cảm giác giống như kẻ bỉ ổi đang nói sau lưng vậy.

Khi Tô Trà nói điều này với Phó Kiều Kiều nghĩa là cô đã thật tình xem Phó Kiều Kiều làm bạn mình, không loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 487: Chương 487



Phó Kiều Kiều ở bên kia còn chưa suy nghĩ rõ ràng.

Ở bên này Tô Trà đã tính kết thúc cuộc gọi nói chuyện tối nay.

“Kiều Kiều, cũng muộn rồi, chúng ta dừng lại ở đây trước. Ngày mai gặp mặt rồi tán gẫu tiếp sau.”

Lúc Tô Trà nói cúp điện thoại, cô đợi Phó Kiều Kiều trả lời xong mới dứt khoát lưu loát tắt máy.

Lúc này mọi người trong nhà đều đã ngủ, cúp điện thoại xong cô cũng đi rửa mặt rồi trở về phòng định hôm nay đi ngủ sớm một chút.

Buổi chiều hôm sau.

Tô Trà và Phó Kiều Kiều hẹn nhau đi xem quần áo ở cửa hàng bách hóa. Hai người đi dạo hơn một tiếng đồng hồ, mua quần áo cũng thuộc loại chớp nhoáng, thích cái nào mua luôn cái đó, hoàn toàn không cần đắn đo suy nghĩ gì nhiều.

Tô Trà tỏ vẻ, cô có tiền lương mà, mua chút đồ dùng đương nhiên sẽ không cần suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc.

Đúng là sức mạnh lợi hại của đồng tiền.

Sau khi hai người bọn họ mua quần áo xong thời gian cũng không còn sớm, khoảng bảy giờ Tô Trà phải quay về viện nghiên cứu tham gia một cuộc họp.

Vừa đúng lúc Phó Kiều Kiều định đi tìm Cận Tùng nên Tô Trà nhờ Trương Huy tiện đường đưa Phó Kiều Kiều đến đó.

Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng ở trước cổng đại học Thanh Hoa.

“Trà Trà, tôi đi đây, lần sau có thời gian chúng ta cùng ăn cơm nhé.” Cô ấy vừa nói chuyện vừa mở cửa xe bước xuống.

Phó Kiều Kiều đứng ở ven đường vẫy tay với Tô Trà đang ngồi trong xe.

“Được rồi, tôi đi đây.” Tô Trà cũng mỉm cười vẫy tay.

Chỉ chốc lát sau, chiếc xe từ từ rời khỏi cổng trường đại học Thanh Hoa.

Đợi xe đi xa, Phó Kiều Kiều mới xoay người đi về phía cổng lớn của trường đại học Thanh Hoa.

Đại học Thanh Hóa nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng Phó Kiều Kiều đi vào không bao lâu đã gặp phải Lâm Thư Nhiên.

Hôm qua Tô Trà vừa mới bảo cô ấy phải chú ý cẩn thận, Phó Kiều Kiều nghĩ tới chuyện này rồi nhìn thấy Lâm Thư Nhiên đứng cách đó không xa đang vẫy tay nhiệt tình chào hỏi mình, trong lòng cô ấy cảm giác có hơi kỳ lạ.

Cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, trước đây cô ấy cũng không có cảm giác gì. Bây giờ nhìn thấy Lâm Thư Nhiên mỉm cười chạy tới, Phó Kiều Kiều lại cảm thấy có hơi mất tự nhiên.

“Kiều Kiều, cô lại tới tìm Cận Tùng à, tôi vừa nghe bạn học nói Cận Tùng đang ở nhà ăn trường, để tôi đưa cô đến đó tìm anh ấy.” Lâm Thư Nhiên tự nhiên nói, nụ cười tươi trên mặt cũng dễ dàng khiến người khác thả lỏng cảnh giác.

“Ồ, được thôi.” Phó Kiều Kiều mỉm cười.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn trường. Đi bộ được một đoạn, trong hai người cũng không một ai lên tiếng, bầu không khí có hơi khó xử.

Lâm Thư Nhiên là người trong cuộc nhận ra Phó Kiều Kiều có chỗ không đúng đầu tiên, ánh mắt cô ta vô tình liếc nhìn những túi đồ Phó Kiều Kiều đang xách trên tay, giả vờ tùy ý tìm chủ đề nói.

“Kiều Kiều, cô đi mua sắm một mình à, có mua được cái gì tốt không? Kiều Kiều, tôi rất hâm mộ cô đấy, cô xinh đẹp như vậy lại còn có một đối tượng ưu tú như Cận Tùng.”

Lời khen của Lâm Thư Nhiên dành cho Phó Kiều Kiều… Nghe có hơi kỳ quái.

Nhưng đối với câu hỏi của Lâm Thư Nhiên, Phó Kiều Kiều là người thành thật có gì nói đấy.

“Vừa rồi tôi đi dạo phố với Trà Trà có mua một bộ quần áo, còn không phải do thay đổi thời tiết à?”

“Ồ, trời nóng rồi, mua quần áo cũng khá tốt.” Ánh mắt Lâm Thư Nhiên hiện lên một tia u ám, sau đó cô ta nói tiếp: “Sao Tô Trà không đi cùng cô đến đây thế?”

“Cô ấy có việc, bận rồi.” Từ trước tới giờ đối với tình huống của Tô Trà Phó Kiều Kiều không thích nhiều lời. Bởi vì Phó Kiều Kiều cũng biết rằng tính chất công việc của Tô Trà yêu cầu tính bảo mật cao, nói nhiều sai nhiều, tốt hơn là không nói sẽ không sai.

“Lần trước lúc các cậu nói chuyện có nói Tô Trà tốt nghiệp sớm, cô ấy thật lợi hại.”

“Cũng được, lợi hại hơn chúng ta một chút.” Phó Kiều Kiều hùa theo một câu.

Trong cuộc trò chuyện tiếp theo Lâm Thư Nhiên vẫn luôn tìm kiếm chủ đề, Phó Kiều Kiều thỉnh thoảng sẽ trả lời lại một câu.

Với lại mỗi lần chủ đề câu chuyện liên quan tới Tô Trà, Phó Kiều Kiều đều trở nên cảnh giác ngay lập tức. Đối với chuyện của Tô Trà cô ấy ngậm miệng không hé răng nửa lời.

Dáng vẻ này của Phó Kiều Kiều làm cho Lâm Thư Nhiên càng thêm tò mò về Tô Trà hơn.

Hai người nhanh chóng đi đến nhà ăn, hơn nữa còn thuận lợi tìm thấy Cận Tùng.

Người ta nói chuyện yêu đương, Lâm Thư Nhiên tiếp tục trêu chọc cô ấy cũng không thích hợp nên tìm lý do rời đi dành không gian riêng cho hai người họ.

Lúc rời đi, Lâm Thư Nhiên liếc nhìn Cận Tùng thêm vài lần, thừa dịp Phó Kiều Kiều không để ý nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó bước nhanh rời đi.

Tại viện nghiên cứu khoa học.

Tô Trà đang ở trong phòng thí nghiệm dự án khóa thông minh của giáo sư Vương Vinh Bình.

Tô Trà và Tiêu Nhiên, hai người một trái một phải đứng bên cạnh giáo sư Vương Vinh Bình.

Dự án khóa thông minh mới triển khai trong khoảng thời gian không lâu nhưng với thông tin mà Tô Trà đã cung cấp trước đó thì dự án tiến triển cũng rất nhanh. Huống chi còn có giáo sư Vương Vinh Bình cầm trịch ở đây, tiến độ sẽ càng nhanh hơn.

Đúng như tên gọi, khóa thông minh khác với khóa bình thường. Khóa bình thường có thể mở bằng chìa khóa nhưng khóa thông minh lại dùng mật mã để mở.

Trước mắt khóa mật khẩu đã có ở nước ngoài nên cần phải nâng cấp hơn nữa.

Dấu vân tay là một bộ phận bí ẩn trên cơ thể con người, mỗi người đều có dấu vân tay khác nhau nên nghiên cứu phát minh khóa vân tay cũng giống như tùy chỉnh một chiếc khóa cho riêng mình. Khóa này ngoại trừ chính bản thân mình ra không ai có thể dễ dàng mở được, trừ khi bị phá khóa cửa.

Chẳng hạn như này, bây giờ phòng thí nghiệm yêu cầu lắp đặt khóa thông minh, điều này không chỉ có thể đảm bảo an toàn cho phòng thí nghiệm mà còn đảm bảo tính bảo mật của mọi thông tin tư liệu có trong phòng thí nghiệm.

Hãy thử nghĩ mà xem, có người nào đó muốn đến trộm đồ, nếu phòng thí nghiệm đã trang bị khóa thông minh thì khả năng người kia muốn trộm đồ sẽ giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa giáo sư Vương Vinh Bình cũng đề xuất việc nghiên cứu phát triển khóa thông minh đồng thời xem xét việc lắp đặt thiết bị báo động trong các dự án khóa thông minh.

Khi nghe thấy giáo sư Vương đưa ra quan điểm này, Tô Trà không thể không bội phục bộ não thông minh của nhân viên nghiên cứu khoa học thời đại này.

Thiết bị báo động đã trở nên bình thường không còn xa lạ gì với thế hệ sau, nhưng ở thời đại này, nó đã được suy xét rất toàn diện.

Tuy nhiên, bản thân dự án khóa thông minh cũng gặp phải khó khăn. Mặc dù bây giờ tiến triển rất thuận lợi nhưng nếu muốn cân nhắc đến việc lắp đặt thiết bị báo động thì càng phải suy xét trên nhiều yếu tố và nhiều khía cạnh hơn nữa.

Chúng đòi hỏi nhiều thời gian hơn và cần xem xét toàn diện mọi khía cạnh của tình huống.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 488: Chương 488



Áp lực khá lớn chính là tiến độ của các dự án khóa thông minh ở nước ngoài cũng không hề nhỏ.

Cho nên trước mắt bọn họ không chỉ phải làm nghiên cứu mà còn phải cạnh tranh với nước ngoài.

Áp lực vẫn khá lớn, hai ngày nay giáo sư Vương Vinh Bình đều thức thâu đêm.

Gần đây Cốc Ích cũng hỏi thăm tiến độ của dự án, ông ta nói lãnh đạo cấp trên rất quan tâm đến dự án này.

Tuy rằng bọn họ cũng muốn giành giật từng giây phút một nhưng Vương Vinh Bình vẫn phải cân nhắc đến sức khỏe của mọi người, để ông ấy tăng ca thức đêm làm là được rồi. Ông ấy cũng sẽ không để mọi người phải làm đến mức quá muộn.

Một ngày làm việc lại kết thúc, mọi người đang thu dọn đồ đạc để trở về ký túc xá.

Tô Trà cũng vậy, cô thu dọn đồ đạc xong rồi đi sau mọi người rời khỏi phòng thí nghiệm.

Cô đi ở vị trí phía sau tương đối xa, sau đó cô phát hiện giáo sư Vương Vinh Bình vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm, dường như ông ấy cũng không có ý định quay về nghỉ ngơi.

Bước chân cô tạm dừng, Tô Trà quay người trở về phòng thí nghiệm.

Trong phòng thí nghiệm, Vương Vinh Bình đang cúi đầu thì nghe thấy tiếng bước chân, ông ấy không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến.

“Sao em quay lại rồi?” Vương Vinh Bình không ngẩng đầu lên nói, lúc nói chuyện cũng không dừng công việc trên tay lại.

“Giáo sư Vương, em còn muốn hỏi giáo sư đây, đêm nay giáo sư lại định thức đêm ạ?” Tô Trà hỏi lại một câu.

“Không, chỉ là còn có chút việc dở tay chưa làm xong. Dự án máy tính gần đây của em như nào rồi, hai ngày này tôi bận việc bên này nên cũng không lo lắng cho em được.”

“Khá tốt, mọi thứ đều rất thuận lợi.” Tô Trà trả lời rồi đặt chiếc cặp công văn trên tay xuống.

Nghe thấy tiếng động, Vương Vinh Bình ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Trà đang mặc quần áo làm việc, hơi nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Em làm gì đó, sao không về đi?”

“Em đột nhiên nhớ ra còn có chút việc chưa làm xong, sẵn tiện tăng ca cùng giáo sư luôn.” Tô Trà mỉm cười đáp lại, giơ tay cài nút quần áo làm việc.

Quay lại công việc lần nữa, hai người đều làm việc riêng của mình, thỉnh thoảng trao đổi một số ý kiến với nhau.

Trở lại chủ đề ban đầu, nếu cân nhắc việc lắp đặt thiết bị báo động trên khóa thông minh, như vậy yêu cầu phải thực hiện nhiều công việc hơn và khối lượng công việc tăng lên là điều bình thường.

Cái gọi là thiết bị báo động cũng được chia thành nhiều loại khác nhau, chẳng hạn như báo động thị giác, báo động thính giác và còn có cả báo động xúc giác.

Báo động bằng thị giác là loại phổ biến thường gặp hơn, giống như đèn báo trên xe cảnh sát. Báo động bằng thính giác cũng dễ hiểu, đó là chuông báo động. Báo động xúc giác sẽ không nói rõ, thậm chí đi sâu hơn nữa còn có một loại báo động khứu giác.

Ở các thế hệ sau, báo động phổ biến nhất trong cuộc sống hẳn là chuông báo động. Ví dụ như ở tiệm vàng, các cửa hàng xe đều được trang bị loại chuông báo động tương đối phổ biến này.

Song nếu dự án khóa thông minh cần phải cân nhắc đến thiết bị báo động thì không thể chỉ cân nhắc đến phương diện báo động thính giác này được.

Nói đến điều này, Tô Trà cảm thấy dự án máy vi tính càng phải đẩy nhanh tiến độ.

Bởi vì dự án này có những thứ đều yêu cầu nhiều thiết kế khác nhau trên phương diện máy vi tính.

Trình tự thật sự rất quan trọng.

Thử tưởng tượng một chút, nếu ghép một con chip vào ổ khóa vân tay và xem xét trình tự thiết bị báo động, điều này chắc chắn khả thi.

Nhưng quay lại điểm ban đầu, vẫn là vấn đề của dự án máy vi tính bắt buộc phải nắm vững.

Thời gian từ từ trôi qua, nửa đêm Tô Trà không chịu nổi còn nằm bò ra ngủ một giấc. Khi cô tỉnh lại giáo sư Vương Vinh Bình vẫn đang làm việc ở đó.

Trong lúc Tô Trà khuyên giáo sư Vương Vinh Bình đi nghỉ ngơi, Vương Vinh Bình vẫn không dừng tay, ông ấy giống như một cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ.

Bảy giờ sáng, lúc này Vương Vinh Bình mới dừng lại.

Tô Trà thấy ông ấy đã dừng lại, còn cô vẫn đang làm việc.

Dù sao tối qua Tô Trà cũng ngủ được trong chốc lát, mặc dù lúc này có hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được.

“Tô Trà, nghỉ một chút đi. Chúng ta đến nhà ăn ăn sáng thôi.”

Nghe giáo sư Vương nói, một lúc sau Tô Trà mới dừng lại.

Hai người tự dọn dẹp chỗ làm việc của mình, vài phút sau, họ cùng nhau bước ra khỏi phòng thí nghiệm.

Trên đường đi, Tô Trà nhận ra sắc mặt giáo sư Vương Vinh Bình có hơi không ổn lắm.

“Giáo sư Vương, em thấy sắc mặt giáo sư không tốt lắm, lát nữa giáo sư đừng đến phòng thí nghiệm nữa, giáo sư về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Trà vừa mới nói xong đã nhận được ánh mắt xem thường của giáo sư Vương.

“Nói hươu nói vượn, tinh thần tôi rất tốt, Tô Trà em không biết đâu. Khi còn trẻ tôi có thể thức khuya tới nửa tháng, mỗi ngày chỉ ngủ một hai tiếng, ngày hôm qua tôi cả đêm không ngủ cũng không tính là gì.”

“Giáo sư, thầy nên trở về soi gương đi, em thấy sắc mặt giáo sư không ổn lắm.” Tô Trà trở nên nghiêm túc hẳn, ngay sau đó lại tiếp tục nói: “Giáo sư Vương, nghe em đi, thân thể suy sụp sẽ không thể tiếp tục công việc được nữa.”

“...” Vương Vinh Bình trầm mặc trong chốc lát, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trà, một lúc sau mới cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi, ăn sáng xong tôi sẽ quay về ký túc xá nghỉ ngơi.”

Vừa rồi Vương Vinh Bình nói vậy thôi nhưng chính ông ấy cũng biết, mình của hiện tại đã không thể nào so được với tuổi trẻ khi đó.

Có đôi lúc cũng không thể chống lại được tuổi già, hơn nữa lúc này ông ấy quả thật có hơi váng đầu hoa mắt.

Hai người tiếp tục đi đến nhà ăn, vài phút sau họ đã đến cửa nhà ăn.

Bước vào nhà ăn, lúc này trong nhà ăn cũng không có nhiều người lắm. Sau khi hai người họ tìm được một cái bàn ở chỗ cửa sổ thì ngồi xuống ăn sáng.

Ăn được một nửa, Tô Trà chú ý tới sắc mặt giáo sư Vương càng ngày càng tệ.

“Chủ nhân, giáo sư Vương sắp ngất, hay là cô mau chóng đi gọi bác sĩ đi.”

Đột nhiên trong đầu cô vang lên giọng nói của hệ thống.

Hệ thống vừa mới leo lên nhìn thấy sắc mặt của Vương Vinh Bình nó đã biết có gì đó không ổn.

Tô Trà không rảnh để suy nghĩ xem hệ thống nói đúng hay sai, phản ứng đầu tiên của cô là lập tức đứng dậy. Sau đó nhanh chóng tìm đồng nghiệp bên cạnh, nhờ người chạy nhanh đi tìm bác sĩ đến đây.

Vương Vinh Bình bị hành động bất thình lình của Tô Trà làm cho giật mình, ông ấy muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói gì cơ thể đã không tự giác được ngã xuống một bên.

Khoảnh khắc Vương Vinh Bình ngã xuống như thể đang quay chậm.

Tô Trà và đồng nghiệp cô vừa mới đi tới đây đã thấy một màn như vậy, hai người lập tức chạy qua.

Ngay khi giáo sư Vương sắp ngã xuống đất, một đồng nghiệp đã đưa tay ra đỡ được giáo sư Vương.

Nhà ăn vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào, những người khác cũng chạy tới giúp đỡ...
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 489: Chương 489



Chuyện của giáo sư Vương vừa xảy ra, toàn bộ viện nghiên cứu khoa học đều đã biết.

Giáo sư Vương ngất xỉu ở nhà ăn, khi ông ấy được đồng nghiệp đưa đến phòng khám của viện nghiên cứu khoa học thì giữa đường gặp được bác sĩ đang chạy tới.

Sau khi bác sĩ kiểm tra nói tình hình không mấy khả quan, giáo sư Vương được đưa đến bệnh viện.

Khi Vương Vinh Bình được đưa đến bệnh viện, Tô Trà cũng đi theo, Cốc Ích nghe được tin tức cũng lập tức đến bệnh viện.

Trên hành lang bệnh viện...

Lúc Cốc Ích vội vã chạy tới thấy Tô Trà và hai đồng nghiệp khác đang nóng lòng chờ đợi tin tức ở hành lang.

“Thế nào, thế nào rồi?” Cốc Ích chưa kịp thở đã nóng lòng muốn hỏi thăm tình hình của Vương Vinh Bình.

Tô Trà nhìn thấy Cốc Ích đến đây, cô mím môi, trong lòng có hơi khổ sở mở miệng nói: “Viện trưởng Cốc, em chưa biết tình hình như nào, bác sĩ vẫn chưa ra.”

“Đúng vậy, Viện trưởng Cốc, bác sĩ đã vào được một lúc rồi. Chờ một lát nữa hẳn là sẽ biết được tình hình như thế nào.”

“Viện trưởng Cốc, giáo sư Vương ông ấy...”

Sắc mặt các đồng nghiệp đều không được tốt lắm, nghĩ đến tình huống của giáo sư Vương, trong lòng họ đều buồn không nói nên lời.

Giáo sư Vương làm việc ở viện nghiên cứu lâu như vậy, bình thường nhìn thấy ai cũng đều mỉm cười, đột nhiên ngã xuống như thế này khiến cho mọi người không kịp đề phòng.

Cốc Ích nhìn vẻ mặt của mấy người kia, nói: “Nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Cốc Ích thầm lo lắng trong lòng. Sóng to gió lớn nào mà lão Vương chưa thấy qua, nhất định sẽ không sao!

Đúng lúc mấy người bọn họ đang lo lắng không thôi thì bác sĩ cuối cùng cũng bước ra.

“Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ liếc nhìn những người ở hành lang rồi hỏi.

“Người nhà bệnh nhân đã được thông báo nhưng họ chưa đến kịp, tôi là cấp trên của ông ấy, có chuyện gì có thể nói cho tôi biết được không?” Cốc Ích bước lên trước, nhanh chóng nói.

Cốc Ích đã thông báo cho người nhà của Vương Vinh Bình, lúc này bọn họ cũng đang trên đường tới đây.

Ánh mắt của bác sĩ rơi vào Cốc Ích, suy nghĩ một lúc mới nói: “Được, vậy ông đi cùng tôi tới văn phòng, tôi sẽ nói cho ông biết tình trạng của bệnh nhân.”

“Được.” Cốc Ích đáp lại, ông ta nhìn bác sĩ nhấc chân đi về phía trước, vội vàng nhìn Tô Trà dặn dò một câu: “Tô Trà, phiền em ở đây chờ một chút, có thể lát nữa người nhà giáo sư Vương mới tới đây được.”

“Vâng viện trưởng, thầy yên tâm.” Tô Trà gật đầu trả lời một câu.

Thông qua lời nói vừa rồi của bác sĩ, Tô Trà có thể đoán ra được, sức khỏe của giáo sư Vương sợ là đã xảy ra vấn đề, cụ thể như thế nào Tô Trà cũng không phải bác sĩ, không thể kết luận.

Đợi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Tô Trà gặp được người nhà của giáo sư Vương.

Giáo sư Vương có một người con trai và một người con gái, họ đều chạy tới bệnh viện. Theo lời các con của giáo sư Vương nói, vợ giáo sư Vương tạm thời vẫn chưa biết tin giáo sư Vương nhập viện, bọn họ nói rằng sợ bà ấy sẽ không chịu nổi k*ch th*ch.

Sau khi các con của giáo sư Vương đến thì một người ở lại đây còn một người khác vội vàng chạy đi tìm văn phòng của bác sĩ.

Đợi Cốc Ích từ văn phòng của bác sĩ trở về, Vương Vinh Bình đã tỉnh lại.

Vương Vinh Bình được đưa đến phòng bệnh, họ nhanh chóng xử lý thủ tục nằm viện.

Chuyện ở bệnh viện đã có các con của giáo sư Vương chăm lo, Tô Trà và hai người đồng nghiệp khác cùng Cốc Ích rời khỏi bệnh viện.

Mấy người bọn họ rời khỏi bệnh viện, Tô Trà nhìn vẻ mặt của Cốc Ích, muốn nói rồi lại thôi.

Mà hai người đồng nghiệp còn lại cũng nhìn Cốc Ích, hiển nhiên mọi người đều rất lo lắng cho sức khỏe của giáo sư Vương.

Cốc Ích cảm nhận được ánh mắt của mọi người, ông ta ngước mắt lên nhìn lướt qua khuôn mặt lo lắng của bọn họ.

Cốc Ích cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Đi về trước đi.” Cốc Ích chỉ nói một câu như thế, ông ta cũng không nhắc tới tình trạng sức khỏe của Vương Vinh Bình.

Chính bởi vì Cốc Ích nói như vậy, tâm trạng của những người khác đều trùng xuống.

Mấy người bọn họ bước lên xe, không khí trong xe vô cùng áp lực.

Trương Huy ngồi ở ghế lái phía trước cũng có thể cảm giác được bầu không khí trong xe không bình thường.

Tô Trà im lặng ngồi ở ghế phụ, nhìn phong cảnh lướt qua một cách nhanh chóng bên ngoài cửa sổ.

Cảm giác như có một tảng đá đè lên tim cô, thở gấp cũng thấy khó chịu.

Tô Trà không rõ lắm tình hình sức khỏe của giáo sư Vương rốt cuộc ra sao, cô giơ tay lên ôm chặt lấy cánh tay, khóe mắt có hơi chua xót.

Đêm qua bọn họ còn thức đêm cùng nhau, bây giờ cô đang ngồi trên xe trở về viện nghiên cứu, mà giáo sư Vương thì đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Cô nghĩ lại cảnh tượng sáng nay Vương Vinh Bình ngã xuống ở nhà ăn, khóe mắt càng thêm chua xót.

Đôi khi con người cũng chỉ yếu ớt như vậy.

Vừa sơ ý một cái đã có thể...

Trở lại viện nghiên cứu khoa học, hai đồng nghiệp kia rất nhanh đã trở lại làm công việc của mình. Thật ra Tô Trà cũng muốn quay lại phòng thí nghiệm nhưng vừa bước đi cô bị Cốc Ích gọi lại.

“Tô Trà, em đừng về vội, đi tới văn phòng với tôi.”

Nói xong, Cốc Ích không đợi Tô Trà, ông ta đi về văn phòng của mình với vẻ mặt mệt mỏi. Tô Trà thấy vậy cũng đi theo ông ta.

Vài phút sau, Tô Trà đi theo Cốc Ích tới văn phòng của ông ta.

Vừa vào cửa, Cốc Ích đã nói: “Tô Trà, em hãy kể cho tôi nghe về tình hình của giáo sư Vương đi.”

Vừa nghe thấy Cốc Ích nói, Tô Trà đã hiểu ý, cô nói: “Có thể là do dự án mới vừa bắt đầu nên khoảng thời gian này giáo sư Vương rất bận. Sau khi những người khác tan làm, giáo sư Vương vẫn ở lại thức đêm tăng ca một mình. Tối hôm qua em ở lại sau cùng thấy giáo sư Vương tăng ca nên em cũng ở lại cùng giáo sư. Lúc tăng ca em đã chợp mắt một lúc, còn giáo sư Vương vẫn thức cả đêm không nghỉ ngơi.”

Nói tới đây, Tô Trà dừng một lát, sau đó mới nói tiếp đến chuyện sáng nay: “Khoảng 7 giờ sáng nay em và giáo sư mới rời phòng thí nghiệm rồi cùng đến nhà ăn. Trên đường tới nhà ăn, em thấy sắc mặt giáo sư Vương không tốt lắm, em cũng đề nghị giáo sư đến bệnh viện khám xem hoặc về ký túc xá nghỉ ngơi nhưng giáo sư Vương từ chối.”

“Sau đó thấy sắc mặt giáo sư Vương không ổn, em dứt khoát định đi tìm người giúp đỡ, lúc em đang gọi người thì giáo sư Vương đã ngất.”

Tô Trà không cần phải nói chuyện xảy ra tiếp theo, các đồng nghiệp đã đưa giáo sư Vương đến phòng y tế, sau đó vị bác sĩ ở đó đã đi cùng họ đến bệnh viện.

Được biết tối hôm qua Vương Vinh Bình lại thức khuya, Cốc Ích không biết nên nói gì.

Cốc Ích đã nhấn mạnh nhiều lần đến vấn đề thức khuya ở viện nghiên cứu khoa học nhưng không ai để tâm. Thỉnh thoảng họ phải nhập viện mấy ngày vì mệt mỏi, chóng mặt. Sau đó mới quay lại làm việc, trong số những người đó có Vương Vinh Bình.
 
Back
Top Bottom