Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 255: Chương 255



Sắc mặt của giáo sư Từ và giáo sư Vương lập tức khó coi, Tiêu Hiểu vốn đang theo học Vật lý, sao bây giờ lại phải chọn lại, giáo sư Vương nhìn giáo sư Từ đầy oán trách: Ông tìm đến người nào vậy, mới gặp một lần mà đã muốn kéo học sinh của tôi đi.

Giáo sư Từ cũng buồn rầu, nếu không phải giáo sư Vương nhờ ông ấy tìm giảng viên khoa máy tính cho Tiêu Hiểu, bây giờ đâu có nhiều chuyện xảy ra như vậy chứ?

Vừa rồi mấy vị giáo sư này người này một câu người kia một câu, Tiêu Hiểu căn bản không chen vào được. Nhìn bọn họ vì tranh giành mình mà mặt mày đỏ bừng lên, Tiêu Hiểu cảm thấy có chút chột dạ.

Vào lúc này thấy ba vị giáo sư đều tha thiết nhìn mình, khóe môi Tiêu Hiểu giật giật: “Đều học hết được không ạ? Em có hứng thú với cả hai môn.” Nếu như cô nói không học Vật lý nữa thì giáo sư Từ và giáo sư Vương chắc chắn sẽ không tiếp nhận nổi.

Mà giáo sư Trần là người tham gia nghiên cứu và phát triển máy tính của nước Hoa. Đi theo anh ấy, sau này cô lúc cô muốn nghiên cứu máy tính chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Hai mắt giáo sư Trần sáng lên, anh ấy biết rằng muốn bảo Tiêu Hiểu không học Vật lý nữa, chuyển trường đến đây học máy tính là chuyện không thể nào. Bây giờ Tiêu Hiểu học cả hai môn đã là kết quả tốt nhất rồi.

Giáo sư Từ và giáo sư Vương thì có chút thất vọng mất mát. Có điều nghĩ đến năng lực học tập của Tiêu Hiểu, lại hạ thấp lo lắng xuống một chút.

“Nếu em muốn học cả hai môn thì phải đảm bảo không được lơ là môn Vật lý. Thầy và giáo sư Vương cũng sẽ giám sát em, sau này sẽ rất cực khổ.” Giáo sư Từ nghiêm túc nói.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Vậy sau này làm phiền thầy rồi.”

Giáo sư Từ cười đáp: “Chỉ cần bản thân em không cảm thấy mệt là tốt rồi.” Ông ấy cũng muốn xem xem tiềm lực của Tiêu Hiểu rốt cuộc là đến đâu.

Giáo sư Vương có chút buồn bực, rõ ràng là học sinh của một mình ông ấy, sao bây giờ bỗng nhiên lại có thêm hai giảng viên nữa rồi?

Có được cam kết Tiêu Hiểu sẽ theo học máy tính, giáo sư Trần cuối cùng cũng để cho giáo sư Từ và giáo sư Vương đưa cô đi. Đi được một đoạn, giáo sư Vương bỗng nhiên phản ứng lại: “Không đúng, lão Từ, giảng viên Vật lý của Tiêu Hiểu rõ ràng chỉ có một mình tôi, tại sao ông lại nói muốn cùng tôi dạy em ấy? Được lắm, ông có âm mưu từ trước rồi đúng không? Ông có tâm tư xấu xa muốn giành học sinh với tôi.”

Giáo sư Từ ho khan một tiếng: “Ông nghĩ đi đâu vậy, tôi đang đào tạo nhân tài vì quốc gia.”

Giáo sư Vương hừ một tiếng, đáp: “Tôi tin ông mới là lạ đấy.”

“Ông nhìn ông xem, lấy lòng tiểu nhân đo bụng dạ quân tử...” Giáo sư Từ chỉ vào giáo sư Vương.

Giáo sư Vương liếc nhìn ông ấy: “Ông mới là kẻ tiểu nhân thấy sơ hở thì chen chân vào.” Cũng trách bản thân ông ấy, tại sao lúc đó không phản ứng kịp, không nhìn thấu lòng lang dạ sói của lão Từ. Tiêu Hiểu đã nói sau này phải làm phiền lão già này rồi, ông ấy cũng chỉ đành chấp nhận.

Hai người cãi nhau suốt dọc đường đến phòng thí nghiệm mới dừng lại. Lúc này Tiêu Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ ngày hôm nay trở đi, người phụ trách tìm tư liệu cho Tiêu Hiểu không chỉ có giáo sư Vương mà giáo sư Từ và giáo sư Trần cũng gia nhập đội ngũ này. Nhưng ba người họ nhanh chóng phát hiện ra cho dù bố trí cho Tiêu Hiểu bao nhiêu bài tập, cho cô bao nhiêu sách, cô cũng có thể đọc xong vào ngay ngày hôm đó, hơn nữa còn kèm theo nhận xét của mình, thậm chí còn có thể chỉ ra một vài điểm phiến diện trong tài liệu.

Ba người bọn họ lấy phản hồi của Tiêu Hiểu về ghi chép. Mỗi lần xem xong đều sẽ có được rất nhiều thứ mới lạ. Cứ như vậy, nếu nói rằng bọn họ đang dạy Tiêu Hiểu thì chẳng thà nói rằng bốn người đang cùng nhau học tập. Hơn nữa phần lớn bọn họ còn đảm nhiệm nhân vật học sinh.

Tiêu Hiểu tựa như một viên bọt biển không có giới hạn, cho dù bao nhiêu kiến thức cũng có thể hoàn toàn ngấm vào, hoàn toàn không có điểm cuối. Nếu là như vậy, chỉ có thể nói năng lực học tập của cô rất mạnh. Nhưng cô lại còn có thể tiến thêm một bước đề ra quan điểm của mình, thiên tài có một không hai cũng không đủ để hình dung được nữa.

Điều này khiến cho ba vị giáo sư càng thêm cực kỳ coi trọng Tiêu Hiểu, những ghi chép của cô sau khi đọc sách cũng được bọn họ yêu quý như trân bảo, nghiêm túc mà học tập.

Giáo sư Từ đóng tài liệu ghi chép của Tiêu Hiểu lại, cảm khái với giáo sư Vương: “Lão Vương, tôi cảm thấy không qua bao lâu nữa thì chúng ta sẽ không còn gì để dạy cho Tiêu Hiểu.” Mà là Tiêu Hiểu dạy cho bọn họ.

TBC

Giáo sư Vương vừa đắc ý lại vừa chua xót: “Bây giờ chúng ta không dạy nổi em ấy nữa rồi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 256: Chương 256



Nói xong hai người liền im lặng, trong lòng vừa phiền muộn vừa tự hào. Phiền muộn là vì không còn gì có thể dạy cho Tiêu Hiểu, tự hào là có thể được dạy cho một học sinh như Tiêu Hiểu.

“Đợi sau khi thầy giáo làm xong hạng mục này, tôi chuẩn bị cho Tiêu Hiểu đi theo thầy ấy học tập.” Giáo sư Vương im lặng một lúc rồi lên tiếng.

“Ông đang nói đến thầy Trương sao?” Giáo sư Từ chần chờ: “Nhưng thầy Trương đang phụ trách thí nghiệm bí mật, sợ rằng không dành ra thời gian được, bây giờ Tiêu Hiểu cũng không gặp được thầy ấy.” Đừng nói là Tiêu Hiểu, ngay cả bọn họ cũng không gặp được. Trước đây thầy Trương còn ở thủ đô, bây giờ không biết đã đi đâu rồi.

“Hạng mục này rồi sẽ có lúc làm xong, thầy ấy rất yêu mến nhân tài, chỉ cần gặp được Tiêu Hiểu nhất định sẽ bồi dưỡng cho thật tốt. Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của thầy.” Thầy giáo của ông ấy đã lớn tuổi, thí nghiệm đang tiến hành cũng không quá an toàn. Ông ấy chỉ mong thầy giáo có thể nhanh chóng hoàn thành thí nghiệm này, như vậy nước Hoa có thể thoát khỏi cục diện bị người khác bóp cổ, cũng hi vọng lúc thầy trở lại cơ thể vẫn còn khỏe mạnh.

Giáo sư Từ vỗ vỗ lên vai ông ấy: “Quốc gia đang lâm vào khốn cảnh, cũng không còn cách nào. Đi thôi, tiếp tục làm thí nghiệm. Chúng ta cố gắng hết sức nhanh chóng hoàn thành hạng mục mới có thể giúp thầy Trương nhiều hơn một chút.”

Giáo sư Vương ừ một tiếng: “Vừa rồi có một phần ghi chép của Tiêu Hiểu khiến tôi có một ý tưởng mới.”

“Trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Trong ghi chép, Tiêu Hiểu khi thì vô tình lúc thì cố ý dẫn dắt cho hai vị giáo sư, bản thân cô cũng muốn nhanh chóng hoàn thành hạng mục này để tiện cùng giáo sư Trần nghiên cứu máy tính thế hệ mới. Vì vậy mới thể hiện trong thí nghiệm nhiều hơn một chút, khiến cho hạng mục của nhà thí nghiệm Thanh Đại tiến triển thần tốc.

Nếu không phải số liệu tính toán và dụng cụ thí nghiệm kéo chân, nói không chừng hạng mục này đã hoàn thành rồi.

Như vậy chỉ khổ cho Chu Công cùng những người phụ trách tính toán.

Chu Công dẫn dắt tổ tính toán, mỗi ngày chỉ ngủ có năm giờ, nhưng như vậy vẫn không theo kịp tiến độ của phòng thí nghiệm.

TBC

Ngón tay và cổ tay của rất nhiều người trong tổ tính toán đều đã sưng vù lên.

Nhân lúc ăn cơm trưa, Chu Công tìm đến giáo sư Từ: “Giáo sư Từ, trước đây các ông tiến triển chậm như vậy, sao bỗng nhiên lại trở nên nhanh hơn nhiều rồi?”

Giáo sư Từ nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hiểu ở cách đó không xa: “Nguyên nhân là gì, ông không biết sao?”

Chu Công chỉ là người phụ trách tính toán, ông ấy không phải là người của phòng thí nghiệm, thật sự không biết rằng rốt cuộc Tiêu Hiểu có bao nhiêu tác dụng trong phòng thí nghiệm. Thấy giáo sư Từ như vậy, không dám tin hỏi: “Ý của ông là?”

Giáo sư Từ gật đầu: “Có lẽ trong tương lai không xa, nước Hoa của chúng ta cũng sẽ xuất hiện một nhà Vật lý học vĩ đại nhất thế kỷ.”

Chu Công hít vào một ngụm khí lạnh, đánh giá như vậy cũng cao quá rồi.

Người như thế nào mới được xưng là nhà khoa học thế kỷ? Người như thầy Trương không được tính, nước Hoa cũng chưa có một ai.

Từ khi loài người bước vào thế kỷ hiện đại tới này, những người lấy được danh hiệu này cũng chỉ có ba người mà thôi. Mà ba người này, không ai không phải là người khai sáng ra kỷ nguyên mới của khoa học hiện đại.

Tiêu Hiểu thông minh, Chu Công dĩ nhiên là biết. Nhưng ông ấy không tin đánh giá của giáo sư Từ đối với Tiêu Hiểu. Ông ấy lắc đầu: “Đánh giá của ông quá cao rồi, coi chừng dục tốc bất đạt.” Đánh giá quá cao là do ông ấy đã giải thích một cách mỹ miều, rõ ràng là thuận miệng nói bừa, không ngờ rằng giáo sư Từ cũng sẽ khoác lác đến như vậy.

Giáo sư Từ cười một tiếng: dục tốc bất đạt? Rõ ràng là bọn họ không theo kịp tiến độ của Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu không biết đánh giá của giáo sư Từ dành cho mình, chỉ muốn cố gắng nhanh chóng hoàn thành thí nghiệm để thuận lợi cùng giáo sư Trần nghiên cứu ra máy tính thế hệ mới.

Hôm nay cô mang sách đến trả cho giáo sư Trần: “Giáo sư Trần, không phải thầy muốn nghiên cứu máy tính đời thứ ba sao? Vừa hay em có một vài ý tưởng, phòng thí nghiệm cũng đã đi đến phần cuối rồi, bây giờ thầy có thể xin làm hạng mục này được không ạ?” Có người giúp đỡ và tài nguyên sử dụng được là tốt nhất. Nếu không chỉ có một mình cô, không có nơi làm việc không có người giúp đỡ, quá tốn công sức.

Giáo sư Trần vội vàng gật đầu: “Mấy ngày nay thảo luận nghiên cứu với em, thầy cũng đã có ý tưởng mới về mạch điện tổ hợp. Thầy sẽ mau chóng đi xin phép.”

“Mạch điện tổ hợp?” Tiêu Hiểu lắc đầu: “Không đâu ạ, chúng ta không nghiên cứu cái này.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 257: Chương 257



Giáo sư Trần ngẩn ra: “Không nghiên cứu cái này, vậy thì nghiên cứu cái gì?” Logic chính của máy tính đời thứ ba ở nước M chính là mạch điện tổ hợp quy mô trung bình nhỏ, đây đã là tân tiến nhất. Nếu như nước Hoa bọn họ muốn đuổi theo, đương nhiên phải theo được tiến độ.

Tiêu Hiểu bình tĩnh nói ra mấy chữ: “Lượng tử máy tính.” Đây là hình thức phát triển máy tính loài người tương lai mà cô căn cứ theo những tài liệu trong mấy ngày qua đã đọc được để suy luận ra.

Máy tính tân tiến nhất hiện giờ được tạo ra bằng mạch điện tổ hợp quy mô vừa và nhỏ, phiên bản mới tiếp theo có thể là máy tính mạch điện tổ hợp quy mô lớn, quy mô cực kỳ lớn. Những thứ này trong mắt của Tiêu Hiểu căn bản không phải là đột phá gì, chỉ là thêm gạch thêm ngói lên nền móng cơ bản mà thôi.

Cô vốn định nghiên cứu máy tính vi sinh vật, giờ đã có mô hình ban đầu của quang não. Nhưng mà nghĩ lại, đối với trình độ phát triển khoa học hiện giờ của lam tinh mà nói, không khỏi là một bước tiến quá xa, vượt qua quá nhiều sản phẩm và trình độ của cả thế giới, có lúc chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Vì vậy Tiêu Hiểu chuẩn bị chỉ bước nhiều hơn một bước, đó chính là vượt qua hình thức mạch điện tổ hợp, trực tiếp làm ra máy tính lượng tử. Dù sao trong mắt cô, mạch điện tổ hợp quy mô lớn và quy mô nhỏ cũng không khác nhau là bao.

Giáo sư Trần mờ mịt: “Lượng tử học thì thầy biết, nhưng lượng tử máy tính là cái gì?” Lượng tử học ở thế giới này là do một nhóm các nhà Vật lý học cùng nhau sáng lập. Anh ấy không phải nhà Vật lý, không hiểu rõ lắm, không thể nào nghĩ ra lý luận này có thể có liên quan gì đến máy tính.

Tiêu Hiểu suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, thầy Trần, em sẽ sắp xếp lại cơ sở nguyên lý, sau khi thầy hiểu rồi thì mới tiến ra quyết định có tiến hành nghiên cứu máy tính lượng tử hay không.”

“...Được.” Giáo sư Trần ngơ ngẩn đáp. Anh ấy cảm thấy mình bây giờ căn bản là đang ở trong mơ. Học sinh mới đi theo anh ấy hơn nửa tháng, nửa đường bỗng nhiên tham gia học tập máy tính này sao có thể đưa ra một khái niệm mà anh ấy chưa từng nghe nói qua chứ?

“Tiêu Hiểu.”

Giáo sư Trần vừa dứt lời thì Vương Vệ đã đến.

Tiêu Hiểu vẫy vẫy tay với giáo sư Trần: “Giáo sư Trần, hai ngày nữa em sẽ đưa báo cáo cho thầy, ngày mai em sẽ không đến tìm thầy nữa. Chồng em đến đón em rồi, em đi trước đây.”

“À, được.” Giáo sư Trần hai mắt trống rỗng nhìn theo Vương Vệ ôm lấy Tiêu Hiểu cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người họ nữa, lúc này anh ấy mới chợt bừng tỉnh lại.

Lượng tử máy tính?

Anh ấy vừa nghe thấy lượng tử máy tính đúng không?

TBC

Anh ấy rất muốn hỏi có phải Tiêu Hiểu đưa ra khái niệm một cách qua loa không. Nhưng nửa tháng nay cùng nhau học tập, anh ấy biết rằng Tiêu Hiểu không phải là kiểu người ăn nói lung tung.

Cô có thể nói ra thì có nghĩa là thật sự đã có ý tưởng nhất định.

Nhưng mà anh ấy không hiểu. Thân là một thầy giáo, ngay cả những gì học sinh nói mà còn không hiểu được thì còn mặt mũi nào tự xưng là thầy giáo của học sinh?

Dựa theo thường ngày, lúc này anh ấy nên mang những quyển sách mà Tiêu Hiểu đã đọc qua về để nghiêm túc phân tích học tập, nhưng hôm nay bước chân của anh ấy lại chuyển sang hướng khác, đi thẳng đến phòng thí nghiệm.

Giáo sư Trần không phải là người tham gia thí nghiệm, anh ấy không thể vào nhà thí nghiệm được.

Đợi sau khi có người vào thông báo được một lúc thì giáo sư Vương và giáo sư Từ mới đi ra.

Đối với người đã cướp đi học sinh của mình, giáo sư Vương không hề có vẻ mặt tốt: “Là Tiểu Trần à? Cậu tìm chúng tôi có việc gì vậy? Tôi và lão Từ đang bận đây.” Thật ra thì bây giờ không có gì phải bận rộn cả, nhờ phúc của Tiêu Hiểu mà thí nghiệm đã dần đi đến phần cuối. Bây giờ chỉ còn có tổ số liệu cuối cùng chờ được nghiệm chứng. Nếu như thành công thì hạng mục mà bọn họ phụ trách này sẽ thành công hoàn toàn. Cấp trên vốn là cho thời gian bốn tháng nhưng bây giờ mới chỉ qua một tháng.

Bây giờ giáo sư Trần không hề có tâm trạng so đo việc giáo sư Vương gọi mình là Tiểu Trần, bày ra tư thái vô cùng thấp: “Hai vị đều là tiền bối của cháu, lần này là cháu đây có chuyện cần xin hai vị giúp đỡ.”

Giáo sư Từ và giáo sư Vương nghe thấy giáo sư Trần tư xưng là cháu trước mặt mình, phản ứng đầu tiên chính là có điều mờ ám.

Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, giáo sư Từ ho khan một tiếng rồi đáp: “Giáo sư Trần, cậu làm gì vậy?”

Giáo sư Trần cố nặn ra một nụ cười, tưởng rằng anh ấy tình nguyện sao? Dù gì anh ấy cũng đã chiếm được danh xưng thầy của Tiêu Hiểu. Nếu như không bao lâu sau Tiêu Hiểu đưa báo cáo cho anh ấy, anh ấy chỉ đọc thôi cũng không hiểu thì đó mới là mất thể diện cực kỳ lớn.

Hỏi hai vị giáo sư dù sao cũng có thể diện hơn là hỏi Tiêu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 258: Chương 258



Dưới sự thỉnh cầu của giáo sư Trần, ba người tìm đến một phòng học yên tĩnh.

Sau khi giáo sư Trần kể hết mọi chuyện, giáo sư Từ và giáo sư Vương cũng kinh ngạc: “Lượng tử máy tính? Sao Tiêu Hiểu lại nghĩ đến cái này?”

“Cháu không hiểu về lượng tử học cho lắm, nên lúc này mới đến thỉnh giáo hai thầy.” Giáo sư Trần cười khổ.

Giáo sư Vương lẩm bẩm: “Lượng tử học là lý luận mô tả vật chất vi mô, khác với lực học kinh điển, qua nhiều nhà Vật lý học đã đạt được từng bước hoàn thiện. Nhưng tôi không nghĩ ra cái này có liên quan gì đến máy tính. Lão Từ, ông thì sao?”

Giáo sư Từ cũng lắc đầu: “Khó trách mấy ngày nay Tiêu Hiểu đọc sách về lượng tử học nhiều hơn.” Những ghi chép của Tiêu Hiểu liên quan đến lượng tử học bọn họ cũng không hiểu được.

Có điều hai người họ mờ mịt thì mờ mịt, nhưng nhìn giáo sư Trần khổ sở, hai người họ vẫn rất vui mừng.

Giáo sư Vương hừ một tiếng: “Tiểu Trần à, tôi đã nói không có mũi khoan kim cương thì đừng có làm đồ sứ, cậu tưởng rằng làm thầy của Tiêu Hiểu là việc rất dễ dàng sao?”

Giáo sư Từ ở bên cạnh ừ một tiếng, bày tỏ đồng ý.

Giáo sư Trần cười khổ, lần này cuối cùng cũng bị hai người họ nắm được thóp rồi: “Hai thầy à, nếu như cháu nhớ không nhầm thì lúc đó các thầy đã nói thiên phú của Tiêu Hiểu trong ngành Vật lý còn tốt hơn so với máy tính, hôm nay các thầy ở đây cười nhạo cháu, biết đâu không bao lâu nữa sẽ rơi vào tình cảnh giống như cháu đó.”

Vẻ mặt giáo sư Từ và giáo sư Vương cứng đờ, sau đó là thổn thức vô tận. Không cần đến sau này, bây giờ đã như vậy rồi. Bây giờ có rất nhiều ghi chép của Tiêu Hiểu bọn họ cần phải tốn công xem xét thì mới hiểu được.

Nghĩ như vậy, cảm thấy nhìn giáo sư Trần bị cười nhạo cũng không có ý nghĩa gì.

“Lượng tử học vốn là một nhánh quan trọng của Vật lý, cậu nhất thời nước đến chân mới nhảy, có thể hiểu được bao nhiêu?” Giáo sư Từ uống một ngụm nước rồi nói thẳng.

Giáo sư Trần im lặng một lúc rồi yếu ớt nói: “Dù sao cũng tốt hơn là đến lúc đó xem xong lại không hiểu gì cả.”

“Ha ha ha ha...” Giáo sư Vương và giáo sư Từ đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được mà đồng loạt cười thành tiếng.

TBC

Tiêu Hiểu vẫn chưa biết rằng khái niệm máy tính lượng tử mà bản thân nhắc đến đã ép giảng viên máy tính của mình đến mức không ngại đi thỉnh giáo hai vị giảng viên Vật lý của mình.

Muốn nghiên cứu lượng tử máy tính, với trình độ phát triển lượng tử học của lam tinh hiện giờ thì hoàn toàn là không đủ, cô không thể không đem lý luận cơ học vào tiến hành bổ sung và phát triển.

Vương Vệ thấy sau khi ăn cơm xong Tiêu Hiểu liền ngồi xuống bàn viết viết tính tính, không nhịn được mà mím môi.

Ban ngày Tiêu Hiểu phải đến phòng thí nghiệm, anh thì đi học hoặc là đi bán rau. Hai người căn bản không có bao nhiêu thời gian ở bên nhau, khó khăn lắm mới quay về, Tiêu Hiểu lại còn muốn xem sách.

Vương Vệ đã bất mãn từ lâu rồi.

Nhưng anh lại không thể nói với Tiêu Hiểu: em đừng xem sách nữa, mau nhìn anh này.

Những lời ngọt ngấy như vậy không hợp với tính cách của anh.

Vì vậy lúc đi lại anh cố tình gây ra động tĩnh rất lớn.

Nhưng Tiêu Hiểu một khi đã đã đắm chìm vào rồi thì sẽ rất chuyên chú, Vương Vệ ở trong phòng khách cố ý đi đi lại lại một cách to tiếng hơn, cô cũng không hề nhận ra.

“Hừ.” Vương Vệ hừ một tiếng với bóng lưng của Tiêu Hiểu rồi tự mình đi ngủ.

Đợi sau khi Tiêu Hiểu viết xong mới phát hiện ra trong phòng khách chỉ còn lại một mình cô, đương nhiên không bao gồm hai người cảnh vệ đang canh gác ở bên ngoài.

Tiêu Hiểu đi vào phòng ngủ nhìn qua mới phát hiện Vương Vệ đã cuộn tròn lại ngủ rồi.

Tiêu Hiểu đi đến gần Vương Vệ, cúi đầu xuống từ từ ghé sát lại bên mặt anh.

Lông mi của Vương Vệ run lên một chút.

Tiêu Hiểu cười trộm, còn giả vờ ngủ!

“Anh ơi, anh đã ngủ chưa?” Tiêu Hiểu chọt chọt vào gò má của Vương Vệ.

Vương Vệ còn không thèm hừ một tiếng, không để ý đến Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu thở dài: “Xem ra người ta nói không sai, làm vợ chồng lâu rồi thì tinh cảm sẽ trở nên phai nhạt, anh không thích em nữa rồi, hu hu hu...” Cô ôm mặt nằm lên giường khóc nức nở.

Vương Vệ lập tức ngồi dậy, nâng cằm Tiêu Hiểu lên, ánh mắt âm trầm: “Em cũng biết ra vẻ lắm, rốt cuộc là ai lạnh nhạt với ai? Hử?”

Tiếng ‘hử’ đó vừa trầm thấp lại vừa quyến rũ, khiến trong lòng Tiêu Hiểu run lên.

Cô xoa xoa mắt, ồ một tiếng: “Hóa ra anh trách em lạnh nhạt với anh.” Cô khoác lên cánh tay Vương Vệ, hai mắt chớp chớp, vì mới vừa giả vờ khóc nên lúc này hai mắt còn đỏ ửng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 259: Chương 259



Sắc mặt Vương Vệ cứng đờ: “Ai nói vậy chứ? Anh chỉ không muốn ban ngày em làm thí nghiệm mà buổi tối quay về còn làm những thứ này.”

Tiêu Hiểu cười hì hì: “Được rồi, em biết rồi, biết rằng anh không ghen tị, sau này em sẽ không như vậy nữa.” Cô bò lên giường, chui vào trong lòng Vương Vệ.

Vương Vệ theo bản năng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô một cái rồi mới bỗng nhiên phản ứng lại: “Có phải em chưa rửa chân không?”

Tiêu Hiểu chớp chớp mắt, vô tội nhìn anh: “Ừ, anh đâu có rửa cho em.”

“Em...” Vương Vệ bế Tiêu Hiểu lên, tức giận mắng: “Ông đây đúng là chiều em quá rồi.”

Hai cảnh vệ canh gác ở dưới hai cửa sổ bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, hai người ở trong bóng tối trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời quay sang chỗ khác. Bảo vệ cho nhiều người như vậy rồi, đây là lần đầu tiên gặp một nhà khoa học giống như cô giáo Tiêu.

Ngày hôm sau Tiêu Hiểu chuyển qua phòng thí nghiệm, giáo sư Từ và giáo sư Vương lại tìm đến cô. Hiện giờ thí nghiệm đã đi đến giai đoạn cuối, không cần bọn họ phải theo dõi từng giờ từng phút nữa. Hai người đưa Tiêu Hiểu đi đến một phòng họp yên tĩnh trong nhà thí nghiệm, trực tiếp hỏi cô chuyện lượng tử máy tính.

TBC

“Ồ, chuyện này ạ? Không phải các thầy không muốn em lãng phí Vật lý sao? Em nghĩ rằng lượng tử máy tính cần kết hợp cơ học và lượng tử để tạo ra máy tính, bên nào cũng không bị trễ nải, rất tốt mà.” Tiêu Hiểu cười híp mắt nói.

Giáo sư Từ và giáo sư Vương nghe xong, vẻ mặt đều là một lời khó nói hết. Em tưởng rằng chuyện này chỉ đơn giản như một cộng một bằng hai thôi à?

Mặc dù thiên phú của Tiêu Hiểu thực sự rất cao, nhưng cô mới tiếp xúc với những môn học cao cấp này chưa được bao lâu, tích lũy còn chưa đủ, càng chưa nói đến những ý tưởng như trong chuyện cổ tích này. Ngày hôm qua bọn họ và giáo sư Trần thảo luận đến rất muộn mà vẫn không cảm thấy việc đem lượng tử học và máy tính kết hợp lại với nhau là có khả năng thực hiện được. Hai người đều sợ tấm lòng nhiệt tình của Tiêu Hiểu cuối cùng bị thất bại làm đả kích đến lòng tự tin của cô.

Giáo sư Vương uyển chuyển khuyên nhủ: “Tiêu Hiểu à, có ý tưởng là tốt, thầy cũng hiểu được tấm lòng nhiệt huyết muốn đền đáp nước nhà của em. Nhưng cơm thì phải ăn từng miếng từng miếng một, chúng ta cứ từ từ mà đi, không sao cả.”

Giáo sư Từ cũng phụ họa: “Đúng vậy, làm nghiên cứu vốn là không thể quá gấp gáp.”

Tiêu Hiểu cười cười, đem tài liệu lượng tử học và cơ học hôm qua cô đã sắp xếp lại ra đẩy đến trước mặt hai vị giáo sư: “Các thầy xem qua cái này trước đi ạ. Đây chỉ là một chút kiến thức nông cạn của em. Nếu như còn có chỗ nào chưa đủ, hi vọng hai thầy có thể chỉ bảo cho em.”

Giáo sư Từ tò mò mở tài liệu do Tiêu Hiểu sắp xếp ra, từ từ đọc qua.

Vì biết được trình độ của Tiêu Hiểu vậy nên từ đầu ông ấy đã mang thái độ cực kỳ nghiêm túc để đọc. Theo tầm mắt của ông ấy dần dần xuống dưới, vẻ mặt cũng càng lúc càng thay đổi, trở nên kích động.

“Có giấy và bút không?” Giáo sư Từ nhìn ra khắp nơi, sốt ruột hỏi giáo sư Vương.

Giáo sư Vương lấy bút và sổ ghi chép của mình trong chiếc túi trước mặt ra : “Rốt cuộc ông bị sao vậy?”

Giáo sư Từ không để ý đến ông ấy, vẻ mặt đã có chút điên cuồng gần như là dữ tợn, ông ấy rút nắp bút ra rồi bắt đầu điên cuồng tính toán.

Giáo sư Vương thấy ông ấy như vậy, cũng đến gần đọc tài liệu của Tiêu Hiểu.

Nhìn được một lúc liền hít vào một ngụm không khí. Những thứ ở phần sau đã không phải là thứ nhìn qua là có thể hiểu được. Lúc này lão Từ vẫn còn đang tính toán như điên cuồng.

Giáo sư Vương đứng dậy, vậy mà lại cúi người với Tiêu Hiểu. Tiêu Hiểu vội vàng tránh ra.

“Thầy, thầy làm gì vậy, mau đứng dậy đi ạ.” Tiêu Hiểu vừa tránh ra vừa đỡ giáo sư Vương dậy.

“Tiêu Hiểu, ngày đó thầy và lão Từ đã nói, sau này có lẽ em cũng sẽ giống như Horst, John Kerr, là nhà Vật lý học vĩ đại khai sáng kỷ nguyên của thế kỷ này, không ngờ rằng có lẽ sẽ không cần đến sau này nữa.” Tiêu Hiểu vậy mà lại đang có được lý luận lật đổ nền tảng lượng tử học, mặc dù ông ấy vẫn chưa có cách nào nghiệm chứng được là đúng hay sai, cũng chưa thể hoàn toàn hiểu được hết. Nhưng vừa rồi nhìn qua một chút đã khiến ông ấy tin chắc rằng cho dù lý luận không hoàn toàn chính xác thì chắc chắn cũng sẽ trở thành đột phá quan trọng trong ngành Vật lý.

Tiêu Hiểu không ngờ rằng giáo sư Vương sẽ nói như vậy: “Thầy, thầy quá khen rồi.”

“Đúng như vậy, hóa ra là như vậy, không đúng, tôi tính không ra...” Giáo sư Vương vừa nói như vậy xong, giáo sư Từ ở bên kia bỗng nhiên kêu to lên, ông ấy cũng nằm nửa người ra bàn, vẻ mặt dường như đã phát điên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back