Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 915: Chương 915



Chắc chắn là Gia Cát Nguyệt Hoa hiểu rõ rồi!

Tiểu Bát nói anh ấy là "vị vua toàn năng", điều đó không sai chút nào.

Phải biết rằng, anh ấy là người đã sống lại ba lần, trí tuệ và khả năng học hỏi của anh ấy cực kỳ mạnh mẽ. Kiếp trước, anh ấy nổi tiếng nhờ trí tuệ và chiến lược, thông minh thì khỏi phải bàn.

Bây giờ, với tư cách là đại hoàng tử của hoàng tộc Gia Cát, từ nhỏ đã được đào tạo bài bản, ba anh lại luôn bận rộn với chuyện vợ, vì vậy anh ấy bắt đầu tiếp quản công việc quốc gia từ khi còn rất nhỏ.

Với một người tài giỏi như vậy, làm sao anh ấy có thể thiếu kiến thức gì được?

Là người thừa kế của hoàng tộc, anh được rèn giũa kỹ lưỡng. Thứ gì tân tiến nhất trong nước, hầu như anh ấy đều biết cả. Chưa kể mẹ anh còn là cao thủ y học, vậy sao anh ấy lại không biết chút gì về y thuật chứ?

Điều khiến Cố Vân Tịch ngạc nhiên chính là, Gia Cát Nguyệt Hoa biết rất rõ về thế giới này. Cô tưởng anh ấy không hiểu gì về cách sử dụng máy tính, nhưng thực tế anh ấy lại rất thành thạo!

Dù sao, hai thế giới này vẫn có sự khác biệt khá lớn.

Cố Vân Tịch biết rõ kỹ thuật của Cố Vân Hàn, vì cô tìm đến anh ấy giúp.



Thật ra, Gia Cát Nguyệt Hoa lúc này rất vui. Anh đã biết cách làm những việc này từ kiếp trước, so với thế giới hiện tại, sự khác biệt không quá lớn. Dù công nghệ đã tiến bộ nhiều, nhưng những gì anh học từ trước có thể áp dụng được.

Sau khi tới đây, anh từng thấy Cố Vân Hàn thao tác vài lần, nên đã học hỏi và làm quen rất nhanh.

Ngồi trước máy tính, anh gõ phím lách cách: "Cung cấp tài khoản cho anh, anh sẽ giúp em kiểm tra, như vậy sẽ dễ dàng hơn."

g Giá Lâm: "Tại sao?"

Gia Cát Đại Vương Tử: "Bởi vì Cố Băng Nhan chắc chắn sử dụng công nghệ từ thế giới của chúng ta, bà ta không rành về mảng này đâu, chỉ biết áp dụng thôi. Em tra thì khó, anh thì không.”

Cố Vân Tịch thấy vậy, mắt sáng lên - ồ, đúng rồi!

Có mấy anh trai như vậy đối phó với Cố Băng Nhan có lẽ không khó lắm?

Kiếp trước, cô thấy Cố Băng Nhan rất lợi hại, đó hoàn toàn là vì bà ta có trong tay rất nhiều công nghệ tiên tiến, không chỉ có vũ khí mà còn là các kỹ thuật, tư tưởng khác nữa.

Nhưng hiện tại thì khác. Mấy người anh của cô đều có mặt, lợi thế công nghệ của bà ta gần như chẳng còn đất dụng võ.

Cố Vân Tịch liền cung cấp tài khoản mà kiếp trước cô đã biết cho Gia Cát Nguyệt Hoa. Anh ngồi xuống máy, bắt đầu truy vết tài khoản này một cách toàn diện.

Anh là kiểu người giỏi mà ít khi khoe mẽ. Giống như y thuật hay độc thuật, anh biết rất nhiều, nhưng ngay cả những người anh em thân thiết đôi khi cũng quên mất là anh có những khả năng đó.

Bây giờ ngồi trước máy cũng vậy. Cố Vân Hàn nhìn những ngón tay thon dài của anh gõ trên bàn phím với tốc độ nhanh đến mức, có thể nói, còn nhanh hơn cả mình.

Trên màn hình máy tính, dữ liệu bắt đầu được sàng lọc nhanh chóng, màn hình nhấp nháy như một cơn lốc khiến mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.

"Tránh ra một chút nào, đừng làm phiền anh. Lần đầu giúp em gái làm việc, mà làm dở thì mất mặt anh cả lắm!"

Mọi người: “…”

Nửa tiếng sau, Gia Cát Nguyệt Hoa đưa cho Cố Vân Tịch một bảng danh sách.

Gia Cát Đại Vương Tử: “Đây là các tài khoản từng giao dịch nhiều và thường xuyên với tài khoản đó trong hai năm gần đây. Phía sau là lịch sử giao dịch của năm vừa rồi.”

"Anh phân tích được năm tài khoản đầu tiên chắc chắn là của Cố Băng Nhan, những dòng tiền này, nhìn kỹ sẽ thấy. Em thấy tài khoản nào không vừa mắt? Muốn xử lý tài khoản nào?"

Cố Vân Tịch: "..."

Cô mở mắt thật to nhìn bảng chi tiết trên màn hình...

Trời má! Không thể tin được!

Cô và anh Hạo Đình cộng lại cũng không bằng đại ca!

Chỉ trong nửa tiếng!

Mới có nửa tiếng thôi mà tra ra được đầy đủ thế này á?

Để người khác sống sao nổi?

Ngay cả Cố Vân Hàn cũng choáng váng!

“Vãi thật! Đại ca, anh là con người thiệt hả?!”

Gia Cát Nguyệt Hoa: "Cũng bình thường thôi. Cố Băng Nhan không phải là chuyên gia, không khó lắm."

Mọi người: "..."

Nữ Vương Giá Lâm: "Trời ơi! Anh thật là quá đáng, Anh làm thế này thì em tự ti luôn quá!”

Gia Cát Đại Vương Tử: “Sao lại thế được? Em thông minh mà! Anh làm nhanh là vì hiểu rõ cách nghĩ của Cố Băng Nhan. Bà ta không có năng khiếu gì hết, toàn dùng thành quả từ bên chúng ta thôi.”

“Em thử nghĩ xem, bà ta lớn lên trong Cố gia, mà anh thì quá hiểu bọn họ. Xử lý bà ta, với anh đơn giản lắm. Vậy nên em mới là người thông minh nhất ở đây.”

Mọi người: "..."

Quá thiên vị rồi!

Nữ Vương Giá Lâm: “Nhưng anh họ em cũng là người của Cố gia đấy! Mà cái gì cũng không biết, còn chẳng bằng em!"

Cố Vân Hàn: "..."

Lòng tự trọng của anh bị tổn thương rồi!

Gia Cát Đại Vương Tử: “Cậu ta ngốc lắm, sao sánh được với em!”

Cố Vân Hàn: "..."

Hình tượng anh họ tan nát…

Đường Dục cũng đang ôm con đứng phía sau nhìn, Đường Phong thấy Gia Cát Nguyệt Hoa tài giỏi như vậy, mắt sáng lên: "Quá tuyệt vời!"

Đường Dục ngạc nhiên: "Con hiểu hả?"

Đường Phong ngẩng đầu, mặt đầy tự hào: "Đương nhiên rồi! Con đã học một ít, cô còn dạy con nữa mà!"

Gia Cát Nguyệt Hoa nhướn mày, chìa tay về phía Đường Phong: "Lại đây, chú dạy cho con!"

Đường Phong lập tức chìa tay về phía Gia Cát Nguyệt Hoa, anh bế cậu bé vào lòng.

Nhìn thấy con trai bị người khác cướp mất, Đường Dục có chút buồn bực, anh còn chưa ôm đủ mà!

Gia Cát Đại Vương Tử: “Quyết định chưa? Em muốn xử lý tài khoản nào?”

Nữ Vương Giá Lâm: “Tất cả! Xử hết cho em!”

Gia Cát Nguyệt Hoa: "..."

Mọi người: "..."

Em gái... quả nhiên là em gái ruột!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 916: Chương 916



Chuyện chỉnh Cố Băng Nhan, mấy người anh trai nhà Gia Cát đúng là khoái trò này nhất. Dù gì cũng đã quá rõ ràng rồi, bi kịch mà cả bọn từng trải qua, hầu hết đều có dính líu đến bà ta. Không trả thù bà ta thì còn trả thù ai?

Với kiến thức của Gia Cát Nguyệt Hoa về về hệ thống đào tạo Cố gia, cộng thêm mạng lưới tin tức mà Cố Vân Hàn đã xây dựng suốt nhiều năm ở Phong Thành, anh hoàn toàn đủ khả năng ra tay. Huống chi, Cố Vân Tịch còn đưa cho anh hướng đi cụ thể.

Ngồi trước máy tính hai tiếng đồng hồ, anh đã khống chế toàn bộ tài khoản và dòng tiền của Cố Băng Nhan.

“Được rồi, đưa hết tài khoản của mấy người đây, anh chia tiền cho!”

Mọi người: “…”

“Đặc biệt là cậu đó, Đường Dục. Bao năm qua không sống ở bên này, phải nói là không có xu nào dính túi. Anh cho cậu nhiều hơn một chút, kẻo mai mốt đỡ phải chật vật.”

Đường Dục: “…”

Thật ra ngoài Cố Vân Hàn ra, mấy người kia đều là “dân ngoại tỉnh”, bên này không có tài sản, không có gốc gác, đúng là trắng tay thật. Những tài khoản tạm dùng hiện giờ đều do Cố Vân Hàn chuẩn bị, Đường Dục cũng không ngoại lệ.

Gia Cát Đại Vương Tử: “Em đưa cho anh một tài khoản đi.”

Cố Vân Tịch ngẩn ra: “Để làm gì thế?”

Gia Cát Đại Vương Tử: “Tài sản trong tay Cố Băng Nhan hiện tại khoảng 20 tỷ (nhân dân tệ). Em và Hy Nhiễm mỗi người nhận 7 tỷ (nhân dân tệ). Chị họ em chưa về, phần của em ấy để tạm chỗ Đường Dục giữ hộ. Số còn lại anh chia cho mấy anh em, coi như tiền tiêu vặt.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô sững người nhìn màn hình, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Trời đất quỷ thần ơi!

Cố Vân Tịch vội vàng gửi cho anh hai tài khoản bí mật mà mình thường dùng. Chưa đầy một phút sau, tiền đã chuyển vào.

Nhìn dãy số dài ngoằng hiện trên tài khoản, cô ngây người không nói nổi câu nào.

Kiếp trước, cô cũng từng làm chuyện tương tự, khi đó là vì muốn trả thù, cô cố tình lựa lúc tài chính của Cố Băng Nhan tập trung “gom tiền” để ra tay, khiến bà ta mất đi gần một nửa tài sản. Còn bây giờ chỉ là 20 tỷ (nhân dân tệ), chưa nhằm nhò gì.

Cố Băng Nhan nắm trong tay Đông Lâm Quốc tế, bản thân lại giỏi độc thuật. Bà ta chắc chắn có các phòng thí nghiệm bí mật, các sản phẩm liên quan đến thuốc, mà đã là thuốc thì luôn hái ra tiền. Vậy nên số tiền trong tay bà ta, chắc chắn không ít.

Nhưng dù thế, Cố Vân Tịch vẫn cảm thấy lần này… mọi chuyện dường như trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Cảm giác đó, thật sự rất tuyệt!

Cô mỉm cười rạng rỡ.

“Anh ơi, em phát tài rồi, hu hu hu!”

Gia Cát Nguyệt Hoa cười dịu dàng: “Mới bấy nhiêu thôi đã gì đâu. So với những gì em đáng ra phải có, thì còn kém xa lắm. Dù mấy năm qua em không ở nhà, nhưng những gì thuộc về em, bọn anh đều đã chuẩn bị sẵn. Sau này, anh sẽ đưa em về thăm nhà, để em tận mắt nhìn thấy mọi thứ đáng ra đã là của em từ lâu.”

Cố Vân Tịch nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, hồi lâu không nói thành lời.

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, các anh cô nhắc đến chuyện "có muốn trở về nhà không".

Gia Cát gia là hoàng tộc, cô là công chúa duy nhất. So với nơi phồn hoa và phát triển kia, nơi này thực sự chẳng là gì. Mặc dù anh Hạo Đình ở đây có địa vị cao, nhưng nếu về lại hoàng tộc Gia Cát, có lẽ chẳng ai xem trọng anh ấy.

Cô không muốn như vậy.

Người thân ở Gia Cát… cô có nhớ không? Có.

Nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ sống ở đó mãi mãi. Với cô, Đế Đô mới là nhà, nơi có sự nghiệp, bạn bè và cả… Hạo Đình của cô.

Gia Cát có thể là chốn thăm thú, nghỉ ngơi. Nhưng sống lâu dài? Chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của cô.

Cô cứ ngỡ các anh sẽ bắt cô về…

Nhưng hôm nay, khi nghe đại ca nói thế…

“Anh… thật sự đồng ý để em ở lại đây sao?”

Nhìn thấy dòng chữ ấy, cả đám anh trai nhà Gia Cát bỗng im lặng.

Ai cũng không nỡ xa em gái…

Nhưng nhớ tới những lời mà đại ca từng nói, họ còn biết làm sao?

Làm khó cô ư?

Không nỡ...

Gia Cát Đại Vương Tử: “Em là em gái mà bọn anh nâng niu nhất, em muốn sống thế nào… thì cứ sống như thế.”

Khoé mắt Cố Vân Tịch bỗng đỏ hoe.

“Cảm ơn anh!”

Mấy ông anh nghe vậy thì lòng như dao cắt, em gái yêu quý của họ… thế là chính thức bị người khác cướp mất rồi!

Thấy không khí tụt mood, ai cũng buồn rười rượi, Đường Dục tốt bụng lên tiếng an ủi: “Đừng buồn nữa, còn có tôi ở đây mà! Mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vân Tịch!”

Nói xong, cả phòng đột nhiên im bặt.

Đường Dục ngơ ngác: “Ơ… Tôi nói sai à?”

Tiểu Bát nghiến răng, nắm chặt tay lại: “Chúng tôi chỉ có đúng hai đứa em gái, cậu chiếm cả hai rồi mà còn dám mở miệng nói mấy câu đó?!”

Đường Dục: “…”

Cả đám anh trai nhà Gia Cát lập tức quay sang lườm Đường Dục bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, ghen tỵ đến mức mắt đỏ rực.

Hai đứa em gái, một làm vợ cậu, một gọi cậu là anh rể.

Cảm giác này… thật sự không chịu nổi!!!

“Đánh nó!”

Vài người cùng lúc giơ nắm đấm lao tới, Đường Dục giật mình bỏ chạy: “Ê ê ê, bình tĩnh! Không liên quan tới tôi mà! Con ơi cứu ba với…”

Đường Phong đang được Gia Cát Nguyệt Hoa bế trên tay, bình thản nhìn cảnh tượng trước mặt: “Chú ơi, dạo này ngày nào ba con cũng bị đánh như vậy hả?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 917: Chương 917



Gia Cát Nguyệt Hoa bật cười: “Dù sao thì chú nhỏ của cháu và các chú khác chắc chắn đang ghen tỵ với ba cháu rồi. Một người là vợ ba cháu, một người là em gái, cháu nghĩ xem, sao họ không ghen cho được?”

Đường Phong nghiêng đầu hỏi: “Ba cháu chắc là giỏi đánh nhau lắm chứ? Không đánh lại mấy chú của cháu sao?”

Nhìn gương mặt ngây thơ, vô tội của thằng bé, Gia Cát Nguyệt Hoa cười cười: “Cho dù có đánh lại được… thì cũng không dám đánh đâu!”

Đường Phong suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Thế còn mẹ cháu… mẹ chắc cũng lợi hại lắm nhỉ? Sau này mà biết ba bị bắt nạt, liệu có đánh các chú của cháu không?”

Gia Cát Nguyệt Hoa: “...”

Nhìn đám người đang đánh nhau loạn xạ phía xa, lại nhìn gương mặt "ngây thơ vô số tội" của thằng bé trước mặt, lần này Gia Cát Nguyệt Hoa hoàn toàn không thấy nó ngây thơ nữa rồi.

Cái thằng nhóc này, bụng dạ cũng đen tối không kém!

“Được rồi! Dừng tay hết lại, mau quay lại đây!” Gia Cát Nguyệt Hoa lên tiếng ra lệnh.

Nghe tiếng đại ca, đám người kia đành tức tối dừng tay, ai nấy đều lườm nguýt nhưng cũng thu tay lại.

...

Đường Phong lập tức chạy tới, cười híp mắt, để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu: “Chú cả là tốt nhất! Tiểu Phong thích chú nhất trên đời luôn á! Chụt!” Xong thằng bé hôn “chụt” một cái rõ to lên mặt Gia Cát Nguyệt Hoa.

Gia Cát Nguyệt Hoa đơ mặt: “…”

Cái thằng nhỏ này đúng là cáo non đội lốt cừu!

Thấy Đường Phong thân thiết với Gia Cát Nguyệt Hoa như vậy, mấy người kia lập tức bỏ rơi Đường Dục, đổ xô sang nịnh nọt thằng nhóc.

“Nào nào, qua đây hôn chú một cái!”

“Còn có chú nữa! Hôn một cái là được tặng quà liền nha!”

Tiểu Đường Phong ngoan ngoãn, đối với ai cũng tỏ vẻ đáng yêu, khiến mọi người đều cười rộ lên, ánh mắt nhìn nó như nhìn con ruột mình vậy.

Gia Cát Nguyệt Hoa đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, đứa nhỏ này đúng là hiếm có khó tìm!



Trong khi Cố Vân Tịch chơi đùa vui vẻ bên các anh trai, thì ở một nơi khác, người khác lại không may mắn như vậy.

Cố Băng Nhan vẫn chưa biết chuyện tiền trong tài khoản bị chuyển đi, nên chưa có phản ứng gì. Nhưng bên phía Thẩm Hương Lan thì đã bắt đầu loạn.

Bà ta vừa nhận được cuộc gọi từ cháu gái Thẩm Thanh Mai:

“Cô ơi! Thẩm gia tiêu rồi! Ba cháu và chú đều bị bắt, xưởng cũng bị phong tỏa, các cửa hàng bị đóng cửa hết! Cả mẹ và cô út cũng bị bắt nữa! Tài khoản ngân hàng bị đóng băng rồi… Cô ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại thành ra thế này?”

Giọng Thẩm Thanh Mai vang lên đầy hoảng loạn, vừa khóc vừa run, khiến Thẩm Hương Lan sững sờ.

Trước kia Thẩm gia có một xưởng dược, nhưng vì đụng chạm đến Cố Vân Tịch, nên bị Lục Hạo Đình "dạy dỗ", nhà máy bị đóng cửa, hai anh em trai thì bị bắt.

Nhờ có ông cụ Lục can thiệp, họ mới được thả ra sau hơn hai tháng.

Dù vậy, Thẩm gia vẫn còn tài sản, nhà cửa, tiền bạc cũng chưa mất. Dù không giàu có bằng tầng lớp thượng lưu, nhưng cũng dư dả hơn người thường, đủ sức làm ăn buôn bán, đầu tư nhỏ.

Gia đình vẫn còn một xưởng nhỏ, ba mặt bằng kinh doanh ở vị trí đắc địa.

Vậy mà bây giờ… tất cả đều gặp chuyện?

“Cô ơi? Cô vẫn nghe máy chứ? Mau nghĩ cách đi! Sao tự nhiên lại ra nông nỗi này?... Mấy người các anh là ai?! Các người làm gì vậy?!”

Ban đầu vẫn còn đang khóc lóc, nhưng giọng nói trong điện thoại bỗng trở nên kinh hoàng, hoảng loạn.

“A lô? Thanh Mai? Cháu sao vậy?” Thẩm Hương Lan siết chặt điện thoại, cả người lạnh toát.

“Thả tôi ra! Không liên quan đến tôi! Tôi không biết gì cả! Cô ơi cứu cháu… cứu cháu với aaaaa…!”

Một tiếng hét thất thanh vang lên từ đầu dây bên kia, khiến Thẩm Hương Lan sợ đến chết lặng.

“Các người là ai?! Mau thả cháu tôi ra! Tôi là đại thiếu phu nhân của Lục gia! Các người mà dám động đến người nhà tôi thì liệu hồn!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 918: Chương 918



Không ngờ, bên kia thật sự gọi lại cho bà ta.

Trong điện thoại vang lên một giọng đàn ông lạnh lùng, hoàn toàn vô cảm: “Phu nhân Lục gia, cháu gái bà khi còn học đại học từng nhiều lần đe dọa và bắt nạt bạn học, dẫn đến việc nạn nhân nhảy lầu tự tử. Những chuyện này không chỉ xảy ra một lần. Chúng tôi… cần đưa cô ta về điều tra kỹ lưỡng.”

Bà Thẩm Hương Lan chết sững. Người đàn ông nói xong liền cúp máy, không để bà có cơ hội hỏi gì thêm.

“Alo? Alo…” Bà ta gọi lại, nhưng bên kia đã tắt máy.



Còn bên này, Thẩm Thanh Mai cũng đứng đơ người tại chỗ sau khi nghe thấy những lời kia, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nói chuyện.

Bắt nạt khiến người ta tự tử… lại còn không chỉ một lần?

Đột nhiên, cô ta nhớ đến mấy vụ ở đại học năm xưa, những nữ sinh bị cô bắt nạt đến mức tự tử nhảy lầu. Nhưng… đã mấy năm rồi mà? Với lại đâu phải cô ta đẩy họ nhảy, là họ tự chọn con đường đó, liên quan gì đến cô ta chứ?



Lúc này, bên phía Thẩm Hương Lan không còn nghe thấy gì nữa. Bà ta hoảng loạn bấm gọi lại, nhưng điện thoại bên kia đã tắt nguồn. Bà ta lập tức gọi cho chồng là Lục Thanh Bác, nhưng điện thoại của ông ta lại luôn trong tình trạng “đang nghe máy”.

Bà ta gọi đi gọi lại mấy lần, vẫn như thế.

Chờ vài phút, gọi tiếp, vẫn đang nghe máy.

Thêm mười phút, vẫn y như vậy…

Sau hơn hai mươi phút vẫn không có kết quả, Thẩm Hương Lan càng lúc càng rối trí. Bà ta biết mình không thể đợi nữa, lập tức rời bệnh viện, chạy về phía Thẩm gia.

Dù bị đập đầu và chảy máu là thật, nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm. Lúc này, chuyện lớn xảy ra, bà ta chẳng còn tâm trí đâu mà nghỉ ngơi.

Vì không có xe, cũng chẳng thấy chồng đâu, bà ta phải bắt taxi đến thẳng nhà máy của Thẩm gia, vừa tới nơi thì thấy bảng niêm phong to đùng treo trước cổng.

Tiếp tục đến mấy cửa hàng, cũng bị niêm phong hết.

Bà ta vội vàng về nhà cũ, ngay cả nhà cũng bị niêm phong.

Rồi nhớ lại những gì Thanh Mai nói, đến cả thẻ ngân hàng cũng bị phong tỏa…

Bà ta run rẩy lấy điện thoại gọi cho các anh chị em trong nhà, nhưng tất cả đều tắt máy.

Lúc này, Thẩm Hương Lan hiểu rồi, xảy ra chuyện lớn thật rồi!

“Sao… sao lại thế này? Sao lại thành ra như vậy…” Bà vừa lẩm bẩm tay vừa run.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên, là Lục Hạo Vũ gọi.

Bà vội vàng bắt máy: “Alo? Con trai!”

“Con nghĩ mẹ nên về nhà một chuyến.”

“Con à, Thẩm gia xảy ra chuyện rồi! Giờ không liên lạc được ai cả, họ…”

“Mẹ, về nhà đi. Ba có chuyện rồi.”

Thẩm Hương Lan sững người: “Con… con nói gì cơ?”

“Ba làm sai, ông nội đang đánh ông ấy.”

Ầm một tiếng như sét đánh giữa trời quang, bà suýt ngã quỵ, hoảng hốt vội vã quay về Lục gia.



Tại biệt thự Lục gia, Lục Thanh Bác đang quỳ trong phòng khách, bị ông cụ Lục gia cầm gậy đánh tới tấp, mỗi nhát đều nặng nề, không chút nương tay.

“Mày giỏi rồi nhỉ? Tao còn sống sờ sờ đây mà mày đã dám đi làm những chuyện không bằng cầm thú! Gia quy Lục gia mày vứt hết rồi hả?!”

“Đói khát đến mức phải đi làm mấy chuyện bẩn thỉu vậy à? Hôm nay tao không đánh chết mày thì tao không mang họ Lục nữa!”

Ông cụ vừa quát vừa vung gậy đánh tiếp.

Lần này, ông thật sự nổi giận. Việc Lục Thanh Bác làm đã vượt quá giới hạn, ông hoàn toàn không nể nang gì nữa.

Lục Thanh Bác kinh doanh các lĩnh vực như quán bar, hộp đêm, còn có cả hai công ty bất động sản.

Những ngành này vốn kiếm tiền rất nhanh, nhưng cũng đầy rủi ro và “góc tối”. Dù bản thân ông ta chẳng giỏi giang gì, nhưng thân phận trưởng nam Lục gia vẫn đủ khiến người khác phải kiêng dè.

Lục gia từ trước đến nay vốn không cho phép ai làm ăn phi pháp. Các thành viên không có năng lực thì không được phép kinh doanh khoa trương, càng không được lợi dụng danh tiếng gia tộc để làm chuyện xấu.

Nhưng Lục Thanh Bác lại dính đến giao dịch đen, thậm chí còn có cả án mạng, một cô gái đã tự tử sau khi bị tổn thương nặng nề từ những trò b*nh h**n trong hộp đêm của ông ta.

Còn công ty bất động sản thì lừa đảo trắng trợn. Nhiều dự án dang dở, thậm chí có cái còn chưa xây gì đã rao bán lấy tiền.

Chủ đầu tư “cao chạy xa bay”, nhưng phần lớn tiền thực tế đều rơi vào tay Lục Thanh Bác. Ông ta lại tiếp tục rửa tiền, quay lại làm dự án khác mà kiếm lời bạc tỉ.

Nếu không phải bằng chứng quá rõ ràng, ông cụ cũng không thể tin nổi: đứa con trai trưởng của mình lại có thể làm ra những chuyện bẩn thỉu đến thế.

Ông biết con trai mình không có năng lực, nhưng lại tham vọng lớn, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thích làm màu, ông biết hết.

Nhưng ông từng nghĩ, với sự nghiêm khắc của mình, nó không dám đi quá giới hạn.

Không ngờ, ông nhìn lầm rồi.

Chưa kể đến chuyện gần đây nhằm vào Cố Vân Tịch, ông cụ giả vờ không biết, nhưng thực ra thấy rõ mọi thứ.

Lần này, ông đã hoàn toàn thất vọng với vợ chồng đứa con cả.

Ngay cả con trai ruột cũng ra tay tính kế được, loại người này không dạy dỗ thì còn dạy ai?

“Ba… con… mấy chuyện đó con không biết gì hết, không liên quan đến con đâu…” Lục Thanh Bác r*n r*, đã gần gục xuống.

Nhưng vẫn chối tội đến cùng, khiến ông cụ càng giận dữ, đánh thêm mạnh tay.

Ngay lúc đó, Thẩm Hương Lan vừa về đến nhà, liền nhìn thấy cảnh chồng mình đang quỳ giữa phòng khách, bị đánh thê thảm, tiếng hét vang vọng cả nhà.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 919: Chương 919



Cảnh tượng trước mắt khiến bà ta hoàn toàn sững sờ!

Từ trước đến nay, Lục gia chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Gia tộc luôn sống hòa thuận, bầu không khí trong nhà rất tốt. Dù đôi lúc bà ta có thấy mấy chi phái khác hơi mạnh tay, nhưng dù thế nào, chi trưởng Lục gia cũng chưa bao giờ rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy.

Chồng bà ta, người đàn ông đã ngoài mấy chục tuổi, thế mà giờ đây lại phải quỳ giữa phòng khách, bị ba ruột của mình đánh tới tấp.

“Ba… đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa mà…”

Thấy ông cụ vẫn không dừng tay, Lục Thanh Bác bị đánh đến mức lưng cũng không còn thẳng nổi,bà Thẩm Hương Lan hoảng hốt lao tới xin tha. Ngay lúc đó, cây gậy trong tay ông cụ “rắc” một tiếng, gãy làm đôi!

Gậy gãy chứng tỏ lực đánh mạnh đến mức nào.

Lục Thanh Bác đau đến toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy, không còn đủ sức quỳ vững. Ông cụ nhìn thấy thế, lạnh lùng đá thêm một cú: “Quỳ cho tử tế vào!”

Thẩm Hương Lan lao đến đỡ chồng dậy, ông ta bị đá ngã dúi dụi, mặt trắng bệch vì đau đớn, chẳng nói nổi một lời. Nước mắt bà ta lập tức tuôn như mưa.



“Ba! Có chuyện gì mà ba phải đánh đến mức này? Dù gì anh ấy cũng là con trai ruột của ba! Bao năm nay đi làm vất vả, có lỗi gì thì ba cứ nói, sao phải đánh đến nỗi này?”

Ông cụ Lục nghe xong lập tức nổi giận!

Hóa ra, mấy năm nay ông quá nhân nhượng rồi. Lục gia sống quá yên ấm, khiến mấy người này chẳng còn chút kính sợ nào với trưởng bối.

Người khác mà bị trưởng gia tộc nghiêm phạt, việc đầu tiên là nhận sai, cầu xin, sợ đến chết khiếp.

Còn Lục gia thì sao? Rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn, vậy mà Thẩm Hương Lan vừa về đã không nhận sai, không cầu xin, lại còn trách mắng ông cụ?

Ông cụ giận đến tím mặt, giơ chân đá thẳng vào vai bà ta một cú: “Cút sang một bên! Chốc nữa tao sẽ xử mày sau!”

“Cái roi đâu? Đem cái roi của tao lại đây! Mau lên!”

Ông cụ gầm lên với đám người hầu bên cạnh.

Người hầu giật mình, nhìn ông cụ nổi giận như vậy thì sợ đến không dám mở miệng, vội vàng đi tìm roi gia pháp.

Gia pháp, ở nhiều gia tộc vẫn còn tồn tại, nhưng ở Lục gia thì gần như chưa từng thấy.

Lần duy nhất trước đây, là khi Lục Thanh Bác nhất quyết đòi ly hôn. Lúc đó đã gây ầm ĩ không ít, ông cụ Lục ra tay đánh thẳng vào người con trai mình, thậm chí còn đánh luôn cả mẹ ruột của Lục Hạo Đình -— vị tiểu thư được nuông chiều lớn lên trong nhung lụa của Hàn gia.

Lần đó, ông cụ không đánh quá nặng, vì dù sao cũng là phụ nữ, lại là con gái bạn thân. Nhưng cuối cùng ông vẫn quất cô ta hai roi, rồi đuổi thẳng ra khỏi nhà, không bao giờ thèm đoái hoài nữa. Lúc đó, người bị đánh nặng nhất vẫn là Lục Thanh Bác.

Hôm nay, cái roi đó lại một lần nữa được lấy ra, đối tượng vẫn là ông ta!

Thấy ông cụ định tiếp tục đánh, Thẩm Hương Lan không chịu nổi nữa, gào lên:

“Vì sao?! Ba, trong mắt bố rốt cuộc có còn đứa con trai này không? Chúng con là con trai, con dâu của ba, ba không thấy được điều đó sao? Sao lại đối xử với chúng con như vậy?!”

“Chúng con làm sai điều gì chứ?! Là Lục Hạo Đình đúng không?! Là nó vu oan hãm hại phải không? Nó làm bao chuyện quá đáng ba không phạt, mà cứ nhằm vào chúng con! Dựa vào cái gì?!”

Thẩm gia giờ đã sụp đổ, đến tài sản cũng bị phong tỏa, người bị bắt đi điều tra. Rõ ràng, cú sập này khiến cả nhà tan nát.

Trước đây, Thẩm Hương Lan cố gắng hết sức bôi nhọ Cố Vân Tịch trên mạng, hòng hủy hoại danh tiếng cô. Nhưng chưa kịp mừng thì Lục Hạo Đình đích thân lên tiếng đính chính, còn tuyên bố sẽ cưới cô, khiến bao công sức bà ta tạo dư luận đều sụp đổ trong phút chốc.

Giờ thì Thẩm gia xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của bà ta là do Lục Hạo Đình ra tay.

Lúc còn ở bệnh viện, bà ta đã thấy chồng mình gọi điện cho Lục Hạo Đình. Bà ta nghe rõ.

Giờ nghĩ lại, tất cả những điều này, đều là Lục Hạo Đình âm thầm hạ độc thủ!

Thế mà cuối cùng, ông cụ lại chỉ đánh chồng bà ta, không đụng đến đứa “cháu ngoan” kia. Tất cả mọi uất ức bà ta dồn nén bấy lâu như vỡ òa!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back