Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 110: Thả Đoàn Ngọc Trì ra trước



Giọng nói của Tống Thanh Thanh trong trẻo không dính một chút tạp chất nhưng giọng điệu lại tràn đầy sự trách móc:

“Chị Thời Sơ không phải là vợ của A Mặc sao? Theo lý mà nói, hẳn là phải biết…”

Nói được một nửa thì Tống Thanh Thanh ra vẻ sửng sốt, khẽ liếc nhìn Ân Dĩ Mặc một cái, che miệng lại, ngạc nhiên nói: “A Mặc không nói với chị chuyện năm đó sao?”

Tô Thời Sơ mím môi, ánh mắt không nhìn về phía Ân Dĩ Mặc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Cô và Ân Dĩ Mặc có quan hệ gì? Bất quá chỉ là hợp tác mà thôi, anh cũng không cần kể tất cả những chuyện năm đó cho một người ngoài cuộc như cô nghe để làm gì.

Tô Thời Sơ tự chế giễu chính mình.

Bầu không khí trên bàn ăn trầm xuống, không gian bỗng chốc yên tĩnh.

Tống Thanh Thanh tỏ vẻ như bản thân đã nói sai, vội vàng xua tay, áy náy nói: “Thật ngại quá, em cho rằng A Mặc đều đã nói với chị cả rồi, chuyện giữa em và A Mặc…”

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng quả thực không thể khiến cho người ta nhìn ra một chút sai lầm nào.

“Mọi người nói chuyện đi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.” Tô Thời Sơ không đợi cô ta nói xong đã đẩy ghế dựa ra, đứng lên đi về phòng.

Cô không ăn một miếng cơm nào nhưng dạ dày có cảm giác như đã bị lấp đầy, thậm chí còn có một chút buồn nôn.

“Chị Thời Sơ…”

Nhìn thấy Tô Thời Sơ không nể mặt Tống Thanh Thanh, Ân Dĩ Mặc khẽ cau mày, cảm thấy có hơi không vui.

Nhìn Tô Thời Sơ cuối cùng cũng rời đi, Tống Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy sự đắc ý và kiêu ngạo.

Một Tô Thời Sơ xuất hiện ở giữa chừng mà thôi, lấy tư cách gì để tranh giành với cô ta?

Chỉ cần nhìn thái độ vừa rồi của Ân Dĩ Mặc đối với bát mì hoành thánh kia, cô ta tin tưởng rằng bản thân mình vẫn có vị trí tuyệt đối ở trong lòng Ân Dĩ Mặc!

“Thanh Thanh, hôm nay em đến đây làm gì?” Ân Dĩ Mặc mím môi, đôi mắt đen dài hẹp hiện lên sự tức giận và phiền não.

Nhớ đến Tô Thời Sơ vừa rồi còn giả vờ bình tĩnh, anh lập tức cảm thấy phiền não và cáu kỉnh vô cùng.

Tô Thời Sơ là một người phụ nữ ngu ngốc, không phải cô muốn biết những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ sao? Lát nữa sau khi đuổi Tống Thanh Thanh đi, anh tìm một cơ hội nói rõ với cô không phải được rồi sao, cứ nhất định phải giận dỗi trước mặt Tống Thanh Thanh?

Tuy rằng trong lòng nghĩ đến điều này, bất quá trên mặt anh vẫn duy trì sự bình tĩnh lãnh đạm, không nhìn ra được những cảm xúc d.a.o động bị người phụ nữ kia dẫn dắt.

Tống Thanh Thanh cũng không biết Ân Dĩ Mặc đang suy nghĩ điều gì, cô ta cảm thấy bầu không khí vẫn không có gì khác biệt lắm, mỉm cười ngọt ngào, buông đũa trong tay xuống, hai tay chống cằm, đôi mắt cong lên:

“A Mặc vẫn luôn rất hiểu em.”

Nhìn thấy sắc mặt đối phương dịu đi, Tống Thanh Thanh mím môi, mở miệng nói mục đích hôm nay của mình.



Nghe xong thỉnh cầu của cô ta, mí mắt Ân Dĩ Mặc hơi rũ xuống, giọng nói trầm thấp, nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự tính của cô ta:

“Thanh Thanh, chuyện này tôi không thể quyết định được.”

Ân Dĩ Mặc lại không đồng ý ngay lập tức, Tống Thanh Thanh ngẩn người ta, ánh mắt chớp chớp, cảm thấy có chút bất ngờ:

“Tại sao?”

“Bởi vì nạn nhân của chuyện này là Tô Thời Sơ.” Ân Dĩ Mặc xoa xoa huyệt thái dương, vừa nghĩ đến nhà họ Đoàn tìm đến Tống Thanh Thanh cầu xin sự giúp đỡ, anh đã nheo hai mắt lại, lạnh lùng nói:

“Đoàn Ngọc Trì làm hại cô ấy, đây không phải là chuyện nhỏ.”

Suýt chút nữa anh đã quên, nhà họ Đoàn và nhà họ Tống trước kia từng có quan hệ không tồi.

Ông Đoàn thế mà lại tìm đến Tống Thanh Thanh cầu xin sự giúp đỡ, bảo cô ta đến đây thỉnh cầu anh, để cho Đoàn Ngọc Trì có một con đường sống? Thật là biết tính toán!

Những ngón tay nhìn thấy rõ từng khớp xương của anh co lại, huyệt thái dương giật giật vài cái.

“Nhưng mà, anh Đoàn cũng không có chạm vào cô ấy.” Tống Thanh Thanh ưỡn cổ lên nói, trên mặt thể hiện rõ sự lo lắng sốt ruột cùng với một chút căng thẳng:

“Anh Đoàn dù sao cũng là con trai duy nhất của nhà họ Đoàn.”
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 111: Thả Đoàn Ngọc Trì ra trước



“Thanh Thanh cảm thấy đả thương người khác không thành thì không tính là phạm tội sao?”

Mí mắt của Ân Dĩ Mặc nhướng lên, đôi môi mỏng mím thành một đường cong lạnh lùng, đôi mắt hẹp như mắt chim ưng nhìn thẳng vào cô ta.

Nếu như không phải là Tống Thanh Thanh mà là một kẻ nào khác dám ở trước mặt anh cầu xin thay cho Đoàn Ngọc Trì, chắc chắn đã sớm bị anh đuổi ra ngoài.

Nhìn thấy sự mất kiên nhẫn của anh, Tống Thanh Thanh ý thức được lời nói của mình không đúng, nên không lên tiếng nữa, đại não suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói với anh lúc này.

Thấy cô ta không lên tiếng nữa, Ân Dĩ Mặc ho nhẹ vài cái, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ lên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng:

“Thanh Thanh, em về đi. Tôi nói Lâm Hoài tiễn em.”

Không nhân nhượng nói thêm gì nữa.

Nhìn thấy Ân Dĩ Mặc muốn đuổi mình đi, Tống Thanh Thanh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, đến khi mở mắt ra một lần nữa thì khóe miệng đã rũ xuống:

“A Mặc, em biết chị Thời Sơ cảm thấy ủy khuất, nhưng lúc đó nhà họ Đoàn đã cứu nhà họ Tống một mạng.”

Năm đó, kinh tế nhà họ Tống gặp khủng hoảng, là nhà họ Đoàn ra tay giúp đỡ.

“Nếu như năm đó không có nhà họ Đoàn giúp đỡ, có lẽ bây giờ bố mẹ em đã ngồi trong tù, hơn nữa còn nợ mấy chục tỷ.” Tống Thanh Thanh rũ mắt, giọng nói mềm mại đáng thương:

“Đây là ân tình nhà họ Tống đã nợ bọn họ, em nhất định phải trả lại.”

Nghe vậy, trong lòng Ân Dĩ Mặc cũng có chút d.a.o động.

Người trước mặt anh cũng là người đã từng cứu anh một mạng.

Anh đương nhiên hiểu rõ, một người mang ơn muốn báo đáp ân tình đến nhường nào.

Ân Dĩ Mặc nhắm đôi mắt anh tuấn lại một chút, không nói gì nữa.

Nhìn thấy hai hàng lông mày tuấn tú của anh nhíu lại, cúi đầu không nói gì, Tống Thanh Thanh thừa thắng xông lên:

“Em biết là anh Đoàn đã làm sai khiến cho chị Thời Sơ phải chịu tổn thương. Cho nên có thể mỗi người đều lùi một bước được không, không buộc anh Đoàn phải ngồi tù nữa, anh ấy cũng sẽ bồi thường cho chị Thời Sơ xứng đáng?”

Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, môi mỏng mím chặt, toàn thân toát ra sự cao quý lạnh lùng, không nói thêm một chữ nào.

Tống Thanh Thanh cũng không sốt ruột, kiên nhẫn chờ đợi anh suy nghĩ, đôi mắt ôn nhu nhìn anh, không nói nữa.

“Thanh Thanh, đây là suy nghĩ của em, hay là ông Đoàn kêu em đến nói với tôi những chuyện này?”

“Đương nhiên chỉ là em muốn báo ân, nếu không, em cũng không muốn để cho chị Thời Sơ phải chịu ủy khuất.”

Tống Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt mang theo vài phần đau lòng:

“Dù sao chị Thời Sơ cũng là người mà A Mặc chọn, em tin tưởng nhân phẩm của chị ấy rất tốt. Hơn nữa em cũng từng trải qua chuyện như vậy, em chắc chắn không muốn chị ấy phải giống như mình.”

Lúc nói những lời này, giọng điệu của cô vô cùng sâu lắng và trìu mến, giống như là thật sự đồng cảm với Tô Thời Sơ.

Trên thực tế, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy chế nhạo và khinh thường.

Nghe xong, Ân Dĩ Mặc thu hồi tầm mắt, hai tay đặt vào túi quần, giọng nói không còn sự lạnh lùng như vừa rồi:

“Tôi sẽ nói chuyện này với Tô Thời Sơ.”

“Còn phải nói chuyện này với chị Thời Sơ sao? Chuyện này, A Mặc không thể làm chủ sao?” Tống Thanh Thanh không hài lòng với đáp án này, giọng điệu có chút nghiêm túc và khẩn cầu:

“Trước tiên thả anh Đoàn ra ngoài không được sao?”

Ngay từ đầu, khi ông Đoàn tìm được cô ta, cô ta cảm thấy đây sẽ là một vụ kinh doanh có nhiều phiền phức, đối với cô mà nói cũng không có ích gì.

Thế nhưng, lão Đoàn lại nói với cô rằng: ‘Tống tiểu thư chẳng lẽ không muốn mượn cơ hội này xác định một chút để xem ở trong lòng tổng giám đốc Ân, rốt cuộc là cô hay Tô Thời Sơ quan trọng hơn sao?’

Đây mới là mục đích của cô ta.

Nếu trong chuyện này, Ân Dĩ Mặc lựa chọn giúp cô ta, đó chính là một cái tát mạnh mẽ vào mặt của Tô Thời Sơ, nhân tiện để cho Tô Thời Sơ hoàn toàn hết hy vọng với Ân Dĩ Mặc!
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 112: Ân tổng xin tự trọng



Trái tim của Ân Dĩ Mặc từ đầu đến cuối đều hướng về Tống Thanh Thanh cô ta, Tô Thời Sơ là cái thá gì?

Nghĩ đến những điều này, Tống Thanh Thanh không khỏi mỉm cười, khóe môi càng lúc càng nhếch lên:

“Chị Thời Sơ thấu tình đạt lý như vậy, sau khi em giải thích với chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ hiểu.”

Thấu tình đạt lý? Ân Dĩ Mặc nhịn không được mà cười nhạo, khóe môi vẽ ra một đường cong.

Người phụ nữ ngu ngốc kia không phải là kiểu người thấu tình đạt lý gì cả.

“Em trở về trước đi, về chuyện của Đoàn Ngọc Trì tôi sẽ giải quyết sau, hôm nay không còn sớm nữa.”

Nhìn Ân Dĩ Mặc không đưa ra câu trả lời chuẩn xác, trong mắt Tống Thanh Thanh hiện lên sự thất vọng, nhưng cô ta cũng cảm giác được, nếu tiếp tục nói với anh về chuyện này, chắc chắn không có ích lợi gì với cô ta.

“A Mặc có thể tiễn em về được không? Em muốn nói chuyện với A Mặc.” Giọng nói của Tống Thanh Thanh rầu rĩ, tràn đầy sự ủy khuất, chớp chớp mắt, vẫn luôn nhẹ nhàng nũng nịu như trước:

“Chúng ta đã lâu không có nói chuyện với nhau, hai ngày trước em còn mơ thấy A Mặc.”

Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, vẫn nói lời cự tuyệt: “Đêm nay tôi hơi mệt, không thích hợp để lái xe. Hai ngày nữa anh sẽ đến Vận Uyển thăm em, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện.”

“Em cũng đừng chạy lung tung nữa, kẻo bị cảm lạnh.”

Đã nói đến nước này, Tống Thanh Thanh cũng không miễn cưỡng nữa, đi theo Lâm Hoài rời khỏi nhà của Ân Dĩ Mặc.



Phòng của Tô Thời Sơ.

Khuôn mặt của dì Phạm tràn đầy sự áy náy, đứng bên giường của Tô Thời Sơ không ngừng xin lỗi: “Phu nhân, là tôi không tốt, không nên để người không được phép đi vào như vậy.”

Tô Thời Sơ lắc đầu, cô ngồi ở bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ôn nhu:

“Dì Phạm, dì đừng để trong lòng. Đó là ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc Ân, cô ấy có thể vào nhà hay không, không phải là chuyện mà dì và tôi có thể quyết định được.”

Cô hiểu rõ, cho dù dì Phạm không cho Tống Thanh Thanh vào cửa, Tống Thanh Thanh vẫn sẽ gọi điện cho Ân Dĩ Mặc.

Có một số người muốn vào cũng không cần chào hỏi cô, trong lòng cô biết rõ.

Tuy rằng Tô Thời Sơ nói như vậy nhưng trong lòng dì Phạm vẫn cảm thấy có lỗi:

“Tôi thấy buổi tối phu nhân cũng không ăn được cái gì, để tôi đi nấu cho cô một bát mì.”

Tô Thời Sơ vừa muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến dì Phạm vẫn còn cảm thấy áy náy trong lòng, đành phải thở dài, nhàn nhạt tươi cười, gật gật đầu:

“Vậy làm phiền dì Phạm rồi.”

Cô luôn luôn là như vậy, lúc nào cũng sẽ duy trì thiện chí và sự dịu dàng tối đa đối với tất cả mọi người.

Hai người vừa trò chuyện xong, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Thân hình cao lớn của Ân Dĩ Mặc lười biếng dựa vào cạnh cửa, quần áo ở nhà cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự cao quý và ưu nhã của anh, đôi mắt hẹp ngước lên nhìn hai người trong phòng.

Thấy Ân Dĩ Mặc đến, dì Phạm lui ra: “Phu nhân, tôi đi nấu mì cho cô, cô và tổng giám đốc Ân cứ nói chuyện đi.”

Trong lòng Tô Thời Sơ có dự cảm không tốt, muốn gọi dì Phạm quay trở lại, không nghĩ đến đối phương lại đi rất nhanh, nhanh như chớp đã biến mất ở phía sau cửa.

Sau khi dì Phạm rời đi, Ân Dĩ Mặc nhướng mày, đi vào phòng, đóng cửa lại.

“Vừa rồi không ăn cơm cho no, bây giờ lại để cho dì Phạm xuống bếp nấu mì cho cô?” Ân Dĩ Mặc thuận miệng nói, tầm mắt dừng lại trên người cô.

“Tôi không đói, là dì Phạm nhất quyết muốn nấu mì cho tôi.” Tô Thời Sơ giận dỗi nằm trên giường, quay lưng về phía Ân Dĩ Mặc.

Chỉ trong mấy giây, dường như đã thảo luận xong, trong chăn phát ra một loạt âm thanh ùng ục.

Tô Thời Sơ nhất thời xấu hổ, Ân Dĩ Mặc lại khịt mũi, khẽ quát một tiếng.

“Còn nói không đói?”

Tô Thời Sơ bĩu môi: “Ân nhân cứu mạng anh nấu cơm cho anh, tôi cũng không dám ăn.”
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 113: Ân tổng xin tự trọng



Ân Dĩ Mặc không lên tiếng ngồi ở bên giường, nhìn thấy cô cố ý quay lưng về phía mình, cũng không tức giận, gương mặt anh tuấn hiện lên một chút ý cười.

Chỉ khi ở chung với Tô Thời Sơ, anh mới cảm thấy bầu không khí thoải mái, tâm tình cũng trở nên thoải mái.

Thừa dịp cô không chú ý, anh dùng sức ôm lấy vòng eo của cô, hung hăng kéo cô ra khỏi chăn, để cô ngã vào trong n.g.ự.c mình, ngồi trên đùi anh.

Anh lười biếng tựa vào đầu giường, hai tay ôm lấy thắt lưng cô, không để cho cô trốn thoát.

Không ngờ đến hành động đột ngột này của Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn đẩy anh ra:

“Làm gì vậy, tổng giám đốc Ân xin hãy tự trọng!”

“Cô là vợ của tôi, còn muốn tôi tự trọng cái gì?” Khóe môi người đàn ông nhếch lên, đôi môi mỏng cong lại: “Tôi ‘yêu thương’ vợ của mình là chuyện đương nhiên.”

“Không biết xấu hổ!” Tô Thời Sơ nhỏ giọng nói.

Nhớ đến vừa rồi anh và Tống Thanh Thanh tán tỉnh nhau ở bàn ăn, trong n.g.ự.c cô vẫn cảm thấy rầu rĩ.

Cô cắn răng, dùng hết sức thoát ra khỏi vòng tay của anh, chẳng qua vẫn cô vẫn còn ngồi trên đùi Ân Dĩ Mặc.

“Tổng giám đốc Ân, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng với nhau.”

“Được, nói chuyện.”

Yết hầu của Ân Dĩ Mặc lăn qua lăn lại, nhìn thấy người phụ nữ đáng yêu trong bộ đồ ngủ bằng vải cotton ở trên người mình. Mái tóc dài đen nhánh như lụa xõa ở phía sau, tóc vụn bên tai cũng được vén ra sau, rải rác trên vai, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, sự u ám giữa hai hàng lông mày cũng được tiêu tán đi một chút.

Thấy anh có ý nói chuyện đàng hoàng, trong lòng Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Anh có cảm thấy món nợ anh yêu cầu tôi trả có hơi nhiều không?”

Ân Dĩ Mặc ậm ừ, từ chối cho ý kiến.

Vớ vẩn, nếu để cho cô dễ dàng trả hết, vậy thì anh làm sao có thể giữ cô ở bên mình được chứ?

“Nếu tôi còn không nói, có phải tổng giám đốc Ân còn muốn theo chế độ đa thê?” Tô Thời Sơ đỏ mặt nói:

“Tôi nhìn ta được, Tống tiểu thư cũng có tình cảm đối với anh, anh cũng nghĩ đến ‘lấy thân báo đáp’ để trả ân tình này cho cô ấy, đây là một chuyện lãng mạn đến mức nào!”

Nghe thấy lời nói nịnh nọt của cô, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Không phải tôi đã nói…”

“Muốn một đứa con phải không?” Tô Thời Sơ thể hiện sự nghiêm túc trên mặt, gật gật đầu:

“Bây giờ y tế rất phát triển, với thực lực kinh tế của tổng giám đốc Ân, có thể cân nhắc lựa chọn thụ tinh ống nghiệm xem sao.”

Trong khoảnh khắc Tô Thời Sơ nói ra những lời này, cảm thấy bội phục chỉ số thông minh của mình, mặt mày vô cùng hớn hở.

Đây là thời đại gì, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà tiền không thể làm được sao?

Nghe được mấy từ này, đồng tử của Ân Dĩ Mặc co rút lại một chút, sâu không thấy đáy: “Tô Thời Sơ, em có ý gì?”

“Ý tứ rõ ràng trong lời nói.” Tô Thời Sơ nhún nhún vai: “Tổng giám đốc Ân sẽ không phải là không có khả năng chi ra số tiền này chứ? Hơn nữa tôi nghe nói, khi lớn lên, em bé được thụ tinh trong ống nghiệm sẽ thông minh hơn một chút.”

Nhưng mà thụ tinh ống nghiệm cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt, dù sao dựa trên chuẩn mực đạo đức thông thường, một đứa trẻ như vậy rất có thể sẽ bị hầu hết mọi người cười nhạo.

“Cô định để cho con của tôi cả đời này bị người ta cười nhạo hay sao?” Giọng nói của Ân Dĩ Mặc lạnh lùng, sắc mặt cũng trầm xuống:

“Con của tôi, không ai được phép xem thường.”

Nhìn thấy anh để ý chuyện này như vậy, Tô Thời Sơ thè lưỡi: “Không nghĩ đến tổng giám đốc Ân còn trẻ mà suy nghĩ lại cổ hủ như vậy.”

Trên thực tế, Ân Dĩ Mặc không phải để ý đến chuyện thụ tinh ống nghiệm, mà là để ý đến thái độ của Tô Thời Sơ.

Cô quả nhiên là người phụ nữ ngu xuẩn, vậy mà lại an tâm thoải mái để anh sinh con cùng với người phụ nữ khác!

Trong đôi mắt của Ân Dĩ Mặc có vài phần cay đắng, không muốn tiếp tục nói về đề tài này với cô: “Dẫn cô đến một nơi.”
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 114: Chỉ muốn công lý



Thấy lời nói của mình bị cắt ngang, Tô Thời Sơ giật mình, định từ chối, nhưng người đàn ông không để cho cô giải thích một chút nào, trực tiếp ôm cô từ trên giường xuống, khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác, rồi ném cô lên xe.

Ân Dĩ Mặc tự mình lái xe, lông mày lạnh lùng nhíu chặt lại, xem ra tâm tình anh không được tốt cho lắm.

Tô Thời Sơ rụt cổ, cuộn tròn trong áo khoác, cô không rõ buổi tối Ân Dĩ Mặc muốn dẫn cô đi đâu.

Chiếc xe rẽ vài vòng rồi cuối cùng mới dừng lại trước một ngôi nhà đổ nát.

Tô Thời Sơ xuyên qua cửa sổ xe, nhìn căn nhà rách nát đến không chịu nổi kia, cô chỉ cảm thấy rất âm u, hoang vắng khó tả.

“Đây là đâu?” Cô tự lẩm bẩm, cô cảm thấy nơi này không được sạch sẽ cho lắm.

Ân Dĩ Mặc không nói gì, trầm mặt xuống xe, mở cửa xe ôm cô ra, Tô Thời Sơ xấu hổ đến đỏ mặt, cô tự mình thoát khỏi vòng tay anh, đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng nói:

“Tôi có thể tự đi được.”

Thấy cô từ chối, Ân Dĩ Mặc cũng không thèm để ý, liếc nhìn cô vài cái, rồi anh cất bước đi về phía trước, đi đến cửa, anh ngang ngược đá mạnh vào cửa nhà đang lung lay sắp đổ.

Tô Thời Sơ oán thầm: ‘Thật là bạo lực.’

Căn nhà này tuy rằng đã đổ nát, nhưng lại có rất nhiều người canh giữ, nhìn thấy Ân Dĩ Mặc đi tới, ai nấy đều cung kính, cúi đầu nói:

“Chào Ân tổng.”

Tô Thời Sơ nhìn những người đàn ông xung quanh toàn thân đen kịt, nội tâm cô lại có một dự cảm không tốt.

Cô suy đoán, nơi này chắc hẳn có người quan trọng nào đó đang bị nhốt ở đây.

Ân Dĩ Mặc nắm lấy cổ tay Tô Thời Sơ, kéo cô đi vào trong nhà, rẽ qua mấy cái hành lang, dừng lại trước một cánh cửa phòng.

“Vào trong xem xem.” Ân Dĩ Mặc lạnh giọng, không có chút ấm áp.

Đứng ở cửa, Tô Thời Sơ có chút căng thẳng, cô l.i.ế.m l.i.ế.m đôi môi khô ráo, đẩy cửa ra.

Khoảnh khắc khi mở cửa ra, trong mũi Tô Thời Sơ ngửi thấy mùi thối rữa cùng mùi m.á.u tươi nồng nặc, khiến cô nhịn không được mà nhíu mày.

Đến khi thấy rõ người đàn ông đang hấp hối trên mặt đất trong phòng, cô lại càng kinh ngạc hơn, há hốc mồm.

Người trong phòng, chính là Đoàn Ngọc Trì.

Đoàn Ngọc Trì nằm trên mặt đất, trên người có vết máu, vết thương còn chưa khỏi hẳn không ngừng chảy ra m.á.u tươi. Vết thương khô lại cũng bởi vì không được chữa trị mà bắt đầu thối rữa, vết thương trên mặt lại càng chồng chất, căn bản là nhìn không ra bộ dạng tà khí vô lại của anh ta ngày đó.

“Anh ta…” Tô Thời Sơ ngẩn người, cô thiếu chút nữa là đứng không vững, lui về phía sau vài bước, mới lấy lại được bình tĩnh.

Đối mặt với cảnh tượng kinh hãi như vậy, Ân Dĩ Mặc nhắm mắt làm ngơ, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.

Anh ta dám chạm vào người phụ nữ của anh, có kết cục như vậy, đã đủ may mắn lắm rồi.

Nếu như không phải Tô Thời Sơ muốn anh ta vào tù, thì Đoàn Ngọc Trì bây giờ đã là phế vật chân tàn tay gãy rồi.

Đoàn Ngọc Trì bị thương nặng, đầu óc anh ta hỗn loạn, chậm chạp cảm giác được có người đi vào phòng, anh ta cố gắng mở đôi mắt sưng tấy do vừa bị đánh kia, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

Trong nháy mắt khi anh ta nhìn thấy Tô Thời Sơ, trong cổ họng anh ta nở một nụ cười châm chọc, khiến cho người khác cảm thấy kinh tởm:

“Người đẹp, đến thăm tôi sao? Như thế nào, nhớ tôi sao?”

Anh ta vừa dứt lời, Ân Dĩ Mặc đã không thể nhịn được nữa, khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên âm trầm lạnh lùng.

Đoàn Ngọc Trì thật sự không sợ chết, dám khiêu khích người phụ nữ của anh ở trước mặt của anh!

Anh lập tức đá hắn ta lên, đá một cách khThương lão tiếc, thân thể hắn nặng nề đập mạnh vào vách tường, người đàn ông đột nhiên r*n r*, đến sức lực kêu đau cũng không còn.

Thân thể Tô Thời Sơ run lên, nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẫm m.á.u như vậy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back