Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 85: Chương 85



Bùi Cận Bạch nắm tay Cố Thư Di, cũng nhìn lướt qua đám nhân viên tổ intuit.

Mọi người bình tĩnh nhìn Cố Thư Di trước mặt đã làm ở bộ phận của bọn họ một năm. Còn nhìn cả người đang thân mật nắm tay cô, người đàn ông mà bọn họ nghe danh đã lâu nhưng chưa từng thấy mặt, người trước giờ chưa từng tham gia team building nên bị nghi ngờ không xấu thì cũng già khú. Tối nay cuối cùng anh cũng lộ diện trước mặt mọi người.

Chồng chưa cưới đã đăng ký kết hôn của Cố Thư Di.

Cuối cùng cũng gặp được.

Người thật không những không xấu không già mà còn trẻ trung khí phách, vô cùng đẹp trai.

Không thể không nói, nếu như bỏ đi mọi thứ bên ngoài, chỉ có khung cảnh trước mắt này, hai người đứng cùng một chỗ thật sự rất môn đăng hộ đối.

Có lẽ phim thần tượng cũng chỉ như vậy.

Nhưng không thể bỏ đi những cái khác được.

Ví dụ như người đàn ông trẻ tuổi này, mọi người đều biết anh là người lãnh đạo, là tổng giám đốc đương nhiệm của Hòa Quang.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, giờ phút này dường như chỉ có giọng nói của đồng nghiệp nam say rượu kia mới đặc biệt rõ ràng:

“… Cầm thú… Hức… Cưới Thư Di của tôi… Cầm thú nhanh chân đến trước…”

“…!”

Đồng nghiệp ở bên cạnh ý thức được gì đó vội vàng che miệng anh ta lại, cuối cùng vẫn không ngăn được ánh mắt của Bùi Cận Bạch nghe theo âm thanh nhìn qua đó.

Mọi người trong nháy mắt bừng tỉnh, mồ hôi thấm đẫm sau lưng, chỉ sợ tên này sau khi tỉnh rượu sẽ không nhớ tại sao mình lại ‘ngỏm’. Vốn dĩ chỉ có tội danh là mơ tưởng đến đồng nghiệp mới đến trong tổ, bây giờ lại thành hẳn tội danh mơ tưởng đến vợ của tổng giám đốc.

Ngày đầu tiên đi làm của năm sau có khi sẽ vì bước chân trái vào công ty mà phải cuốn gói.

Vẫn là tổ trưởng phản ứng nhanh, vội vàng ra hiệu cho nhân viên uống say ra đằng sau, tươi cười không ngớt với Bùi Cận Bạch: “Tổng giám đốc Bùi ạ.”

“Chào tổng giám đốc Bùi, chào tổng giám đốc Bùi.”

Một nhóm người bị tên kia làm cho tỉnh rượu, bấy giờ mới vội vàng chào hỏi theo, đồng thời dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thẳng về phía Cố Thư Di.

Bùi Cận Bạch gật đầu với mọi người: “Ừm.”

Cố Thư Di nắm lấy tay Bùi Cận Bạch, cảm giác được những ánh mắt kia, biết người ấy của mình đúng là có chút ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng mà nếu cô không làm sáng tỏ thì không biết Bùi Cận Bạch bị miêu tả thành cái gì đây.

Cô hít một hơi, cố gắng thản nhiên cười với đồng nghiệp: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”

“Bye bye.”



Hai người quay lại xe.

Thật ra trong lòng Cố Thư Di cũng không biết tối nay mình chủ động công khai có ổn hay không, chỉ biết chắc đồng nghiệp trong tổ cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Bùi Cận Bạch nhìn gương mặt bối rối của Cố Thư Di, lại nghĩ lời nói của nhân viên say rượu lúc nãy trong sảnh chính.

Quả nhiên, không công khai quan hệ cũng không lộ mặt sẽ sinh ra tai hại này.

Tối nay Bùi Cận Bạch tự lái xe qua đây, Cố Thư Di bối rối một lúc lại nhận ra xe không hề nhúc nhích.

Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, hỏi anh: “Sao anh không đi vậy.”

Bùi Cận Bạch nhìn về phía trước, tay nắm vô lăng gõ gõ: “Anh đang nghĩ, hiếm khi nào bản thân lại nhận được đánh giá như vậy.”

Cố Thư Di không hiểu: “Đánh giá gì cơ?”

Bùi Cận Bạch lại nhìn về phía gương mặt xinh đẹp bên cạnh, cong môi, nhả từng câu từng chữ: “Cầm thú nhanh chân đến trước.”

“…”

Cố Thư Di im lặng quay đầu, rụt người vào lưng ghế.

Thật ra cô thấy rằng trên phương diện nào đó thì đánh giá này cũng có lý.



Lại một năm tết đến xuân về.

Cơm tất niên vẫn ăn ở biệt thự Thanh Sơn.

Cuối cùng thì Bùi Linh Thư cũng về nước. Sang năm cô ấy bắt đầu đi thực tập, chỉ là thực tập ở Mỹ nên sau khi ăn tết xong lại quay lại đó, còn một kỳ cuối cùng là sẽ tốt nghiệp.

Trên bàn ăn, mọi người vô cùng náo nhiệt, còn mở mấy chai rượu ngon, rượu trắng hay rượu vang đều có cả.

Vì sắp kết hôn nên Bùi Cận Bạch là đối tượng mời rượu chủ yếu của đàn ông nhà họ Bùi. Mấy năm nay Bùi Cận Bạch lại nắm quyền Hòa Quang, cho dù bình thường trên dưới nhà họ Bùi khách khí với nhau, chỉ có ăn tết mới vui vẻ đến cùng, cộng thêm Bùi Cận Bạch xưa nay cũng kính trọng người lớn, đương nhiên anh sẽ bị lôi kéo uống nhiều rượu.

Cố Thư Di và Bùi Linh Thư ra ngoài đốt pháo hoa quay lại mà vẫn thấy mọi người đang uống.

Rõ ràng chú đã uống say, thật lòng bày tỏ với Bùi Cận Bạch đang chuẩn bị kết hôn là làm chồng không dễ, nói đến chỗ xúc động còn tháo kính ra, len lén lau nước mặt.

Chú ở rể nhà họ Bùi, ba mươi năm trước là sinh viên top đầu ở chỗ bọn họ. Hồi học đại học lọt vào mắt xanh của cô rồi sau đó được cô kiên trì theo đuổi, chàng trai nông thôn không chịu nổi bị cô gái thành phố tấn công mạnh mẽ, ngại ngùng mãi mới đồng ý, đỏ mặt lần đầu tiên có người yêu.

Mặc dù quê của chú giáo dục chưa phát triển nhiều nhưng cũng không nghèo, ba mẹ trong nhà vốn đã mua xong nhà tân hôn cho con trai ở thành phố B, kết quả đến lúc bàn chuyện cưới hỏi mới biết cô là người nhà họ Bùi, là lá ngọc cành vàng.

Vì vậy sau khi kết hôn ông ấy ở rể nhà họ Bùi, sinh viên trường đại học danh tiếng được người trong thôn đem hết kỳ vọng còn chưa làm được trò trống gì thì nhiệm vụ chủ yếu đã trở thành ở nhà vợ giúp vợ dạy con, cứ như vậy trôi qua nửa đời người.

Mặc dù trải qua cũng hạnh phúc, nhưng vừa nhớ đến năm đó bản thân là chàng trai nông thôn được cô gái thành phố theo đuổi đến cùng thì không khỏi xúc động.

Cố Thư Di nhìn chú lau nước mắt, có cảm giác chắc chắn nếu bản thân quay lại mấy chục năm trước có khi cũng không thể đi làm, phải ở nhà giúp chồng dạy con.

Vẫn may, vẫn may.

Thời đại thay đổi, bây giờ đã không giống trước đây nữa.

Cơm tất niên đến khuya mới kết thúc, tửu lượng của Bùi Cận Bạch dù có tốt đến đâu thì uống cả tối cũng thấy lâng lâng.

Cố Thư Di về dinh thự Cảnh Nam với Bùi Cận Bạch.

Trước lúc chia tay, Bùi Linh Thư lại hớn hở kéo Cố Thư Di thì thầm nói chuyện một hồi.

Bùi Cận Bạch thấy Bùi Linh Thư tinh quái thì nhíu mày: “Em lại nói chuyện gì với chị dâu nữa?”

Bùi Linh Thư đắc ý nâng cằm: “Anh muốn biết à?”

“Hứ, không nói cho anh.”

Dù sao thì kì thi cuối kì kì trước cô ấy đều qua môn, thậm chí còn có môn đạt điểm A, bây giờ có thể hiên ngang ở nhà rồi.

Bùi Cận Bạch hừ một tiếng, anh còn lâu mới chơi trò trẻ con nhé.

Quay lại dinh thự Cảnh Nam.

Để tránh sáng mai anh khó chịu khi tỉnh dậy, Cố Thư Di nấu một bát canh giải rượu cho Bùi Cận Bạch.

Tivi đang chiếu đêm hội mùa xuân.

Cố Thư Di bưng canh giải rượu ra sô pha cho Bùi Cận Bạch, để cho anh uống trước, bản thân thì như nóng lòng chờ đợi gì đó, lặng lẽ quay lại phòng ngủ.

Cố Thư Di quay lại phòng ngủ, có chút lo lắng dựa lưng vào vách tường, lấy điện thoại ra, nhìn thấy video Bùi Linh Thư vừa gửi trong WeChat.

Cố Thư Di vừa lười đi lấy vừa không chờ được tai nghe, điều chỉnh âm lượng đến mức bé nhất.

Chất lượng video vừa nhìn đã biết đến từ thế kỉ trước, được ghi lại bằng DV gia dụng.

Nhưng thời điểm đó nhà nào có DV đều không phải nhà bình thường.

Âm thanh đầu tiên truyền vào tai chính là tiếng hát trong trẻo non nớt của trẻ con. Cố Thư Di nhìn video, cậu bé xinh đẹp khoảng hai, ba tuổi đang cầm mic hát karaoke theo nhạc thiếu nhi trong tivi.

Cậu bé vừa hát vừa múa, ngón tay chỉ vào mặt, lắc lắc mông. Người lớn xung quanh đều híp mắt cười, vỗ tay cỗ vũ cậu bé.

Cố Thư Di suýt chút nữa thì phấn khích bật cười to vì cảnh tượng này.

Vậy mà hồi nhỏ Bùi Cận Bạch lại đáng yêu như thế!!!

Hu hu hu hu.

Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch vừa hát vừa lộn mèo mà xoay người đập bùm bụp vào tường. Không uổng công cô chuẩn bị tài liệu ôn tập cho Bùi Linh Thư trước lễ Giáng Sinh mấy đêm, nếu không phải Bùi Linh Thư thì chắc chắn cả đời này Bùi Cận Bạch cũng không cho cô xem video như thế này.

Cố Thư Di xem xong thì cắn ngón trỏ, mặt đỏ bừng, gửi biểu cảm giơ tay cảm ơn cho Bùi Linh Thư, sau đó cô lưu video, quyết định sau này thỉnh thoảng lấy ra làm thú vui tiêu khiển.

Xong xuôi cô bỏ điện thoại xuống, bình ổn tâm trạng của mình một lần nữa, cố gắng để bản thân không cười dị hợm. Lúc quay người, chuẩn bị ra ngoài xem Bùi Cận Bạch đã uống xong canh giải rượu hay chưa thì thấy người đàn ông đứng ở cửa, liếc nhìn cô.

“…”

Vừa rồi cô còn mở loa ngoài, mặc dù cho âm thanh bé nhất nhưng cũng không biết người đàn ông có nghe được hay không.

Cố Thư Di chỉ đành lạc quan nghĩ Bùi Cận Bạch chưa nghe thấy gì hết, ngẩng đầu ưỡn ngực chỉnh quần áo: “Anh uống xong canh giải rượu rồi à?”

Bùi Cận Bạch dựa nửa người vào cửa: “Em vừa xem cái gì vậy, có hay không?”

“Cho anh xem với?”

Cố Thư Di: “…”

Cô chắc chắn Bùi Cận Bạch đã nghe thấy cô vừa xem cái gì.

Vì vậy Cố Thư Di híp mắt cười rồi đi qua đó, cười hì hì choàng tay qua cổ người đàn ông: “Đang xem Tiểu Tiểu Bạch đáng yêu của chúng ta~”

Bùi Cận Bạch nghe vậy cũng vui.

Anh không biết Bùi Linh Thư tìm ra video cũ kia như thế nào, còn gửi nó cho Cố Thư Di nữa.

Trẻ con hai, ba tuổi múa hát theo nhạc là chuyện bình thường, có gì mà lạ đâu.

Bùi Cận Bạch nom Cố Thư Di thích thú video kia như vậy, lại nhướn mi: “Vậy còn bây giờ thì sao, không yêu nữa à?”

“Yêu, yêu nhiều nhiều luôn.” Cố Thư Di đẩy Bùi Cận Bạch, bảo anh đi thay quần áo tắm rửa, cô vốn tưởng đưa người say rượu vào rồi ra ngay nhưng vừa chạm vào nắm đấm cửa thì đã bị người đàn ông giữ chặt: “Cùng nhau đi.”

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa năm mới.

Năm nay thành phố B dỡ bỏ lệnh cấm pháo hoa, cho phép người dân đốt pháo hoa loại nhỏ tại nơi quy định chúc mừng năm mới, vì vậy thành phố lại càng có không khí tết hơn.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, nhiệt độ đang rất cao, hình ảnh phản chiếu trong gương trở nên nhạt nhòa.

Có một chiếc khăn tắm lớn đang được đặt trên bồn rửa mặt, Cố Thư Di ngồi trên đó r*n r*, híp mắt lại, hoàn toàn không dám nhìn xuống.

Cảm giác đê mê không khác gì người say rượu.

Bùi Cận Bạch hôn tai Cố Thư Di, khi d*c v*ng lên cao thì giọng nói khàn khàn, không kìm lòng được mà hỏi cô: “Thế Tiểu Tiểu Bạch này thì sao, em có thích không?”
 
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 86: Chương 86



Đến lúc này rồi, Cố Thư Di làm gì có dám nói không thích.

Chỉ là vừa nghĩ đến đã khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng, thế nên cô chỉ đành gật đầu cam chịu, sau đó nghe được tiếng cười khe khẽ hài lòng vọng bên tai.

Hình ảnh mơ hồ phản chiếu trong gương càng lúc càng loạn, quang cảnh trước mắt bay lên bùng nổ tựa như pháo hoa.



Kì nghỉ năm mới vẫn đi thăm hỏi bạn bè, đi dạo hội chùa như mọi năm.

Bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi không thích nhưng Cố Thư Di lại vô cùng vui vẻ hưởng thụ bầu không khí này, nó đã đền bù phần nào tuổi thơ chỉ có thể đứng từ xa trông người người nhà nhà trên khắp mọi nẻo quây quần bên nhau của cô.

Mùng sáu đầu năm vẫn chưa hết tết nhưng có rất nhiều cửa hàng ở thành phố B đã mở cửa trở lại, Bùi Cận Bạch bị Bùi Viễn Phong gọi đi chúc tết nhà của một người bạn, Bùi Linh Thư đi thử váy cưới với Cố Thư Di.

Váy cưới của Cố Thư Di được đặt may, thiết kế đuôi cá thêu ren thủ công, lần này tới thử cũng chỉ là lần cuối sửa lại chi tiết.

Rèm chậm rãi mở ra, Bùi Linh Thư đã thay xong lễ phục phù dâu, nhìn Cố Thư Di đang mặc váy cưới trên bục thay đồ, lộng lẫy rực rỡ như là mơ, hai mắt cô ấy sáng lên bật thốt “wow” một tiếng.

Cố Thư Di ngược lại bị Bùi Linh Thư hú hét đến mức ngượng ngùng.

“Dáng người cô Cố rất đẹp, kiểu dáng này mặc vào khó nhất phần eo mông, nếu như số đo khách hàng kém một chút thì chúng tôi sẽ không khuyến khích thử.” Nhân viên cửa hàng tủm tỉm nói.

Cố Thư Di nhìn vào gương, lại nghiêng đầu với Bùi Linh Thư: “Em thấy thế nào? Còn chỗ nào cần sửa không?”

Ánh mắt Bùi Linh Thư chắc chắn: “Em thấy quá hoàn hảo.”

“Đúng rồi mình chụp một kiểu ảnh thôi.” Bùi Linh Thư vội vàng chạy ra đứng cạnh Cố Thư Di, hai người một người mặc váy cô dâu, một người mặc váy phù dâu đứng trước gương chụp ảnh. Sau khi chụp xong thì gửi vào trong nhóm WeChat “Các bà vợ của XXX”.

Đường Điền cũng là phù dâu, chỉ là hôm nay cô ấy vẫn đang ở quê ăn tết, không thể qua đây thử váy.

Bùi Linh Thư vừa gửi ảnh là Đường Điền đã trả lời lại ngay, đầu tiên là ba dấu chấm than:

[!!!]

[Con mẹ nó, đang ở nhà cắn hạt dưa như tớ cũng nóng lòng đến mức dậm chân rồi đây nè.]

[Cô dâu đẹp như thế này có phạm quy không đấy!]

[Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, váy phù dâu trước đây tớ báo số đo cũ, ăn tết xong tớ béo lên hai cân rưỡi rồi T-T]

Bùi Linh Thư cúi đầu trả lời:

[Không sao, vẫn còn thời gian mà, kịp được.]

[Số đo váy phù dâu rất chuẩn, phải giảm cân đi.]

Đường Điền: [Tự sát tại chỗ.jpg]

Cố Thư Di soi gương, nhân viên cửa hàng thu gọn phần xương cá sau váy cưới cho cô.

Bùi Linh Thư nói chuyện xong với Đường Điền thì ngẩng đầu lên, lại lần nữa đến bên cạnh Cố Thư Di, nhìn cô dâu xinh đẹp trong gương, giống như thở dài.

Cố Thư Di nghe thấy Bùi Linh Thư thở dài: “Có chỗ nào không hợp à?”

“Không phải.” Bùi Linh Thư vội vàng đáp, sau đó cảm thán lần thứ n: “Em chỉ đang nghĩ, chị Thư Di, chị thật sự quyết định cưới anh em à?”

“Chị không sợ sau này anh ấy cắt giảm sinh hoạt phí của chị giống như làm với em sao.”

Trong mắt Bùi Linh Thư, điểm tốt đáng nhắc đến nhất của Bùi Cận Bạch có lẽ là có tiền.

Cố Thư Di: “…”

“Chắc là… Không đến mức.” Cô nhìn bản thân trong gương.

“Đúng rồi, anh em đã từng thấy bộ váy cưới này hay chưa chị?” Bùi Linh Thư giống như nghĩ đến chuyện gì đó.

Cố Thư Di gật đầu: “Anh ấy thấy rồi.”

Năm ngoái hai người bọn họ đã qua đây thử, Bùi Cận Bạch chọn kiểu dáng, đáng nhẽ hôm nay đến thử lần cuối, kết quả là Bùi Cận Bạch có việc nên cô tới đây cùng Bùi Linh Thư.

Dù sao thì đồ vest của đàn ông lật ngang lật dọc vẫn thế, thử hay không thử cũng không sao hết.

Bùi Linh Thư lại lắc đầu: “Em nằm mơ cũng không ngờ đời này anh em còn có thể cưới vợ.”

Cố Thư Di: “…”

Hai anh em này đúng là không vừa mắt lẫn nhau, yêu nhau lắm cắn nhau đau.

Hai người thử xong váy cưới thì ra ngoài đi dạo một lúc, tối nay Cố Thư Di vốn không có kế hoạch gì nhưng Bùi Linh Thư đã nhận được lời mời đến buổi tụ tập bạn bè từ trước.

Bùi Linh Thư xúi Cố Thư Di cùng đi chơi. Đây chỉ là buổi tụ tập quy mô nhỏ, đều là bạn tốt hoặc bạn học của cô ấy, tất cả đều là nữ, dù sao tết nhất cũng không có việc gì.

Cố Thư Di nhìn tin nhắn Bùi Cận Bạch gửi cho cô, nói rằng tối nay anh có lẽ sẽ về nhà muộn.

Vậy nên cô cũng không từ chối Bùi Linh Thư, đi cùng với cô ấy.

Địa điểm hẹn nhau là một quán bar có chi phí không thấp.

Bùi Linh Thư và Cố Thư Di đến muộn nhất, lúc đến thì mấy người bạn đã ngồi ở ghế dài vẫy tay gọi bọn họ.

Tối nay tổng cộng có bảy người.

Bùi Linh Thư đã nói với mấy người bạn tối nay cô ấy sẽ mang thêm một người bạn khác qua, là bạn tốt cũng là chị dâu của cô ấy.

Chị dâu của Bùi Linh Thư đương nhiên cũng chính là vợ sắp cưới của Bùi Cận Bạch.

Cố Thư Di ngồi xuống chào hỏi mấy cô gái với Bùi Linh Thư, nhận ra có hai người cô thấy quen mắt, chỉ là không nhớ nổi tên.

Chắc trước đây bọn họ từng tham gia lễ đính hôn.

Bạn của Bùi Linh Thư cũng là các cô chiêu nhà giàu, từ nhỏ đã học ở trường quốc tế.

Tuổi tác giữa bọn họ không cách biệt lắm, cộng thêm có người bạn khuấy động không khí muốn chơi trò chơi. Mấy trò có thể chơi trong quán bar quanh đi quẩn lại vẫn chỉ vậy, một nhóm người bắt đầu chơi chơi xúc xắc, người thua sẽ phải nói thật hoặc thực hiện thử thách, nếu không sẽ phải uống rượu.

Cố Thư Di chơi thử hai lần mới quen quy tắc, cô thua một ván.

Cô chọn nói thật.

Người bạn cấp ba nhuộm tóc hồng của Bùi Linh Thư mở lời, chớp mắt tò mò, học theo Bùi Linh Thư gọi: “Chị Thư Di.”

“Nghe nói chính chị nói ngày nào năm giờ sáng cũng phải dậy làm bữa sáng, sáu giờ phải qua chào hỏi ba mẹ chồng, chuyện này có thật không?”

“Phụt…” Bùi Linh Thư bên cạnh sặc trước.

Sau đó lông mày Cố Thư Di giật giật.

Cuối cùng mới biết hối hận.

Nếu biết chuyện sẽ bị truyền xa như vậy, trước đây dù có bị đánh chết cô cũng sẽ không nói dối lung tung.

Vì vậy Cố Thư Di nhìn qua một vòng, chỉ đành mở miệng trước ánh mắt chờ mong của mọi người: “… Là giả.”

“Lúc đấy tôi hứng lên nói đại thôi.”

“Làm phiền các cô nếu sau này gặp người có cùng thắc mắc thì giải thích giúp tôi.” Cố Thư Di căng da đầu.

“Ồ thì ra là như vậy.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

“Tôi nói mà, sao mà như vậy được, nếu mà như vậy thì đáng sợ quá rồi.”

Mấy người đang ngồi rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngừng ật gù, lại bắt đầu ván tiếp theo.

Cố Thư Di không uống rượu, mỗi lần thua không phải nói thật thì sẽ chọn thử thách. Mới đầu có lẽ do chưa thân quen nên mọi người vẫn còn dè dặt, sau khi chơi quen rồi lại xác nhận Cố Thư Di chịu chơi, lá gan bắt đầu lớn hơn.

Chỉ có điều vận may của Cố Thư Di vẫn khá tốt, mấy ván liền không thua, sau đó chuyển vài vòng, cuối cùng mới cược sai số.

Sau khi xác nhận ván này Cố Thư Di chấp nhận trừng phạt thì không khí ở ghế dài cao lên trong nháy mắt. Cố Thư Di cảm nhận được những ánh mắt đặt trên người mình, trong lòng lo lắng, cảm thấy chào đón cô chắc chắn không phải câu hỏi hay trừng phạt gì tốt cả.

Cô gái thắng ván này tên Bối Bối, dường như cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, xoa tay hướng về phía Cố Thư Di: “Nói thật hay là thử thách?”

Cố Thư Di lười làm thử thách, dù sao thử thách cũng không phải chuyện tốt đẹp gì: “Nói thật đi.”

“Được!” Bối Bối lập tức vỗ đùi, sau đó hắng giọng nói: “Khụ khụ, vậy tôi hỏi nhé.”

Cố Thư Di hít một ngụm khí lạnh: “Hỏi đi.”

Bối Bối nuốt nước bọt, sau đó dùng ánh mắt ham học hỏi, nhìn thẳng Cố Thư Di: “Câu hỏi của tôi là…”

Mọi người xung quanh đều hết sức chăm chú, mắt cũng không dám chớp, một giây cũng không muốn bỏ lỡ.

Dưới con mắt của mọi người, cuối cùng Bối Bối mới hỏi: “Lần trước làm là khi nào? Mấy lần?”

Cố Thư Di bị hỏi về vấn đề này thì ngớ người.

Sau đó cô đón nhận ánh mắt kích động, chờ mong của sáu cô gái, hiểu được ý muốn đằng sau những ánh mắt đó.

“…”

Quả nhiên đang chờ ở đây.

Cố Thư Di không khỏi siết chặt ly nước trong tay, không thể không mở miệng: “… Tối hôm qua.”

Cô vừa nói xong thì xung quanh vang lên những tiếng hô nhỏ.

Vế sau, Cố Thư Di cố gắng vớt vát cho bản thân một chút: “Tôi chỉ trả lời một vấn đề.”

“Được rồi, được rồi.” Bối Bối đỏ mặt cười, câu trả lời vừa rồi đã đủ k*ch th*ch, cô ấy nói tiếp: “Mau tiếp tục, tiếp tục.”

Mấy ván sau Cố Thư Di chơi thật sự là kinh hồn bạt vía, trực giác nói cho cô biết không có gì tốt đang chờ cô.

Hỏi lúc nào, mấy lần, nói không chừng lần sau sẽ bắt đầu hỏi bao nhiêu cm.

Cũng may vận may tối nay của cô thật sự không tồi, mấy người còn lại hoặc bị thách đi khen khách nam ở ghế bên “anh đẹp trai quá à, yêu quá đi mất”, hoặc phải đọc mấy trích dẫn quê muốn đội quần trong các tiểu thuyết trên mạng trước mặt mọi người, mãi vẫn chưa đến lượt cô.

Thế là Cố Thư Di đứng ngoài cười vỡ bụng mấy chuyện không liên quan đến mình.

Kết quả sự thật chứng minh, một khi vui vẻ là sẽ lơ là cảnh giác, vòng kế tiếp Cố Thư Di thua.

Sau khi xác nhận Cố Thư Di thua thì cả bàn mới lộ ra nụ cười khoái chí “cuối cùng cũng đến lượt cô”.

“Mau mau mau! Nói thật hay thử thách!”

Cánh tay của Cố Thư Di nhất thời bị người bên cạnh bóp đến đau.

Biểu cảm cô trở nên nghiêm túc.

Chọn nói thật là không thể nói được nữa.

Còn về thử thách, Cố Thư Di nhớ tới vừa nãy cô gái kia bị thách gọi điện cho bạn trai nói mấy câu đáng sợ như “thật ra chúng mình ở bên nhau lâu vậy rồi mà vẫn chưa đến ‘bước cuối’”, lại đối diện với những ánh mắt thích thú xung quanh.

“…”

Tối nay hình như Bùi Cận Bạch vẫn đang xã giao.

Vì thế Cố Thư Di hít thật sâu một hơi.

Nhìn về phía bia trên bàn.

Cố Thư Di bèn cầm lấy một cốc bia, ngửa đầu uống một hơi uống cạn.

“Không phải cô không uống rượu à!”

Mấy người lập tức kinh ngạc, nói thật hay thử thách đều thất bại, vốn tưởng rằng có thể đào ra được tin gì sốt dẻo nữa chớ, không ngờ Cố Thư Di lại thà uống rượu chứ không muốn bị phạt.

Cố Thư Di đặt cốc không lên bàn, dùng tay lau rượu còn vương trên khóe miệng: “Được rồi, uống xong rồi.”

Ý định thà chết chứ không chịu khuất phục.



Hôm nay Bùi Cận Bạch cùng Bùi Viễn Phong đi đến một câu lạc bộ golf ở ngoại thành, thời gian kết thúc đã khá muộn.

Anh biết tối nay Cố Thư Di đi chơi với Bùi Linh Thư và bạn bè, tài xế cũng báo cáo đã đưa hai người về nhà an toàn.

Tại dinh thự Cảnh Nam, Bùi Cận Bạch vừa mới mở cửa ra liền cau mày.

Khứu giác của đàn ông cực kì nhạy cảm, ngay lập tức ngửi được mùi rượu thoang thoảng trong không khí.

Đèn phòng khách không mở.

Bùi Cận Bạch cởi áo khoác và thay giày, đi đến phòng ngủ, quả nhiên là đây là nơi có mùi rượu nồng nhất.

Cố Thư Di cả người đầy mùi rượu mặc quần áo nằm ngất ngây trên giường ngủ, giày còn chưa cởi, chăn cũng không đắp.

Rõ ràng anh đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần không uống được rượu thì chớ đgụn vào, cũng không biết cô ra ngoài chơi cái gì. Bùi Cận Bạch nhìn người đang say ngất nằm trên giường, nói không tức giận là giả.

“Cố Thư Di.” Anh giơ tay ra lay tỉnh người trên giường.

Cố Thư Di chỉ thấy bản thân ngủ cũng không yên, bị bắt trở mình, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm.

Bùi Cận Bạch cau mày, giọng điều không chút dịu dàng: “Em lại uống rượu ở bên ngoài à?”

“Anh đã nói em bao nhiêu lần sao em vẫn không chịu nghe lời hả?”

Cố Thư Di chỉ thấy bản thân vừa mới tỉnh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị dạy dỗ một trận.

Cô chớp mắt, nhìn thẳng vào sắc mặt u ám của người đàn ông.

Bùi Cận Bạch quyết định nhẫn tâm mới có thể dạy dỗ dài lâu.

Anh kéo Cố Thư Di ngồi dậy: “Ngủ cái gì mà ngủ, đi tắm rửa mau.”

“Khó ngửi chết được.”

Cố Thư Di bị kéo dậy ngồi trên giường.

Cô ngẩn người nhìn sàn nhà, sau khi tỉnh táo, bên tai đều là giọng nói của Bùi Cận Bạch.

Vô cùng hung dữ, còn nói cô thúi hoắc.

Nhất thời đơ ra

Thế nên lúc sau Bùi Cận Bạch đối với Cố Thư Di đang ngơ ngác sau khi uống rượu, bắt đầu thấy phải chăng mình có nặng lời quá rồi không. Dù sao anh cũng chưa biết vì sao cô uống rượu, vậy mà đã vội trách mắng cô. Cố Thư Di không phải người xốc nổi, lỡ như có tình huống gì đặc biệt thì sao?

Hoặc giống như trước đây, rượu sâm banh giống nước lọc nên uống nhầm?

Bùi Cận Bạch lập tức hối hận, cúi người nhìn Cố Thư Di, quyết định làm rõ mọi chuyện. Nhưng khi hai người chạm mắt nhau, anh thấy nước mắt Cố Thư Di rơi lã chã như những hạt ngọc.

Bùi Cận Bạch bị nước mắt của cô dọa sợ, ngay sau đó, Cố Thư Di loạng choạng đứng dậy, đẩy người đàn ông trước mặt, đi ra ngoài.

“Em đi.” Cô càng nghĩ càng thấy uất ức, như chưa từng phải chịu uất ức đến vậy, nước mắt mặn chát trên môi: “Em không kết hôn nữa hu hu hu hu…”
 
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 87: Chương 87



Cố Thư Di vừa khóc vừa bỏ ra ngoài. Giờ phút này, thái độ lạnh lùng, hung dữ mà Bùi Cận Bạch dành cho cô tối nay cứ quanh quẩn trong tâm trí cô mãi.

Cô ấm ức quá, muốn ly hôn ngay tại chỗ luôn cho rồi!

Cố Thư Di nhớ rất kỹ mình không thể uống rượu được, chẳng qua do thua trò chơi thật hay thách, không muốn tiết lộ vấn đề riêng tư ở phương diện đó của hai người, vả lại cô cũng biết tối nay Bùi Cận Bạch có tiệc xã giao, không muốn mạo hiểm quấy rầy tới anh nên cô mới cố gắng uống hết thôi.

Kết quả, sự hy sinh luôn suy nghĩ cho anh, luôn làm mọi thứ vì anh của cô lại bị đổi lấy bằng việc đang ngủ ngon lành ở nhà thì bị dựng đầu dậy một cách dữ dằn, thô bạo, cùng với lời chê cô thối um vì uống rượu!

May mà còn chưa làm lễ kết hôn.

Đi xin giấy chứng nhận ly hôn nữa là xong.

Cố Thư Di khóc nức nở chạy ra ngoài như thể đã hạ quyết tâm. Cảnh tượng bất thình lình ấy làm Bùi Cận Bạch hốt hoảng ôm lấy Cố Thư Di đang lảo đảo từ đằng sau. Nghe cô nói không muốn kết hôn nữa, anh ôm cô chặt hơn, nhíu mày: "Em nói gì vậy hả?"

"Thả em ra!" Sau khi thấm men say, Cố Thư Di hệt con sâu mềm oặt vùng vẫy qua lại.

Chuông điện thoại vẫn còn reo.

Bùi Cận Bạch vốn không muốn nghe máy, nhưng thấy tên người gọi được hiển thị trên màn hình điện thoại là Bùi Linh Thư thì đành ôm cái người đang giãy giụa bằng một tay, tay còn lại bắt máy.

Bùi Linh Thư gọi điện để hỏi Cố Thư Di về đến nhà chưa, sau đó, từng lời từng chữ do cô ấy thốt ra đều toát lên sự chột dạ do đã lỡ chơi quá đà. Bùi Linh Thư nói trong lúc họ chơi game, do mấy người bạn kia cứ chơi trò nói thật hay mạo hiểm, hóng hớt chuyện liên quan tới anh, chị dâu không muốn quấy rầy anh nên chọn uống rượu.

Ai mà ngờ được tửu lượng của cô lại thấp đến mức mới uống một ly thôi mà đã gục rồi.

Nghe loáng thoáng giọng Cố Thư Di, Bùi Linh Thư ở đầu dây bên kia chắc chắn lúc này cái người say khướt kia đã về với Bùi Cận Bạch an toàn, biết chắc mình mà tiếp tục thì sẽ bị ăn mắng nên không chờ Bùi Cận Bạch nói gì, cúp máy ngay khi vừa giải thích xong.

Bùi Cận Bạch cầm điện thoại, nghe Bùi Linh Thư giải thích xong thì ngẩn người, ý thức được tối nay mình trách oan Cố Thư Di thật rồi.

Giờ đây, cô nàng say khướt, bị trách oan vẫn còn đang rơi nước mắt lã chã, tính chuyện bỏ trốn trong khuỷu tay bên kia của anh.

Trái tim Bùi Cận Bạch thoáng chốc như bị ai bóp chặt. Anh vội vàng vứt điện thoại sang một bên, quay mặt người trong lòng lại với mình, lau nước mắt cho cô, luống cuống xin lỗi: "Xin lỗi, anh sai rồi, anh sai rồi, được chưa nè?"

Không biết do có men say hay ấm ức quá mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thư Di càng đỏ bừng hơn nữa: "Rồi sao! Em muốn ly hôn, không kết hôn với anh nữa!"

"Em không muốn kết hôn với một người chồng tàn bạo, nhẫn tâm, khắt khe, không có tình cảm đâu!"

Bùi Cận Bạch: "..."

Nói xong câu ấy, cô giận dỗi đẩy lồng ngực của anh ra: "Em hôi lắm mà, đừng lại gần em, đừng chạm vào em!"

Bùi Cận Bạch vô cùng hối hận vì lúc nãy về nhà thăm Cố Thư Di, thấy cô say bí tỉ, chưa làm rõ tình hình mà đã hơi nặng lời với cô. Người cô ngoài mùi rượu ra thì không hề có mùi gì khác cả, dù có đi chăng nữa thì sao anh có thể chê được?

"Hôi đâu mà hôi!" Anh cố gắng giữ cô nàng đang nổi đóa này lại: "Không hề có mùi gì luôn!"

Nhưng hiển nhiên Cố Thư Di đã quá cố chấp, dù ai có nói gì thì cô cũng không chịu nghe. Cuối cùng Bùi Cận Bạch cũng ý thức được cho dù mình giải thích cỡ nào đi chăng nữa thì người mà mình đang đối mặt lúc này cũng chỉ là một con sâu rượu đầu óc mụ mị mà thôi. Thế là anh dứt khoát kéo cô qua, hôn lên môi cô.

"Ưm ưm!"

Bao nhiêu lời cằn nhằn của cô đều bị anh chặn lại.

Ban đầu Cố Thư Di còn nức nở muốn giãy giụa, khổ nỗi sức mạnh của hai người cách nhau quá xa, sự ma sát nơi môi hơi nhoi nhói. Người đàn ông tìm được cơ hội, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, dò vào. Hành động ấy làm gì chứa đựng bất kỳ sự chê bai nào, có chăng cũng chỉ là vơ vét và chiếm đoạt không ngừng mà thôi.

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Nhưng đến lúc kết thúc, Bùi Cận Bạch cảm nhận được rõ mồn một người trong ngực đã nhũn ra.

Răng môi hai người tách khỏi nhau, nhưng không cách quá xa.

Bùi Cận Bạch nâng gáy Cố Thư Di bằng một tay, v**t v* mái tóc dài nơi lòng bàn tay mình. Thấy Cố Thư Di ngẩn người, đôi môi cô trở nên diễm lệ, căng mọng hơn nữa vì sưng đỏ, anh cất lời, từ ánh mắt cho đến giọng điệu đều đầy trìu mến: "Do anh sai hết, bé cưng à."

"Em đánh anh hay mắng anh cũng được, nhưng không được nói không kết hôn, không được nói ly hôn nghe chưa?"

Không biết Cố Thư Di có hiểu anh đang nói gì hay không, cô cứ ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt mãi.

"Người chồng tàn bạo, nhẫn tâm, khắt khe, không có tình cảm này xin lỗi em." Bùi Cận Bạch lại ôm cô vào lòng, tự dưng anh phát hiện vốn từ của cô cũng phong phú phết. Anh sực nghĩ đến một chuyện: "Đã thả chim bồ câu* anh một lần, sau này không được thả lần hai đâu đấy."

*Nghĩa bóng của cụm này chỉ việc không giữ lời hứa.

Có lẽ Cố Thư Di hiểu câu "thả chim bồ câu" này. Cô đột nhiên phì cười trong lòng anh.

...

Mãi đến hôm sau thì cô mới tỉnh rượu.

Buổi sáng thức dậy, Cố Thư Di không còn đau đầu nữa. Tối hôm qua Bùi Cận Bạch nấu canh giải rượu cho cô, bảo cô uống rồi mới cho đi ngủ.

Và rồi Cố Thư Di bỗng nhớ đến cảnh mình khóc lóc om sòm, đòi bỏ nhà ra đi, không muốn kết hôn nữa chỉ vì mấy câu nói của Bùi Cận Bạch vào đêm hôm qua.

Cố Thư Di khi say rượu không thể nào hiểu nổi hành động của Bùi Cận Bạch, chỉ thấy tủi ơi là tủi. Nhưng còn Cố Thư Di khi tỉnh táo thì lại luống cuống vì chính mình.

Cô thừa biết rằng việc mình đã không uống rượu được rồi mà còn về nhà, lao lên giường trong tình trạng say khướt, Bùi Cận Bạch không biết nguyên nhân sự việc, trách móc cô mấy câu khi thấy bộ dạng kia của cô là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng bản thân Cố Thư Di không hề biết khi say mình lại phá phách như vậy.

Rõ ràng từ đó đến giờ, cô luôn giữ hình tượng chín chắn, hào phóng cơ mà!

May mắn thay, lợi ích duy nhất của việc uống rượu đêm qua là cô có thể vờ như mất trí nhớ để không phải đối diện với một số chuyện.

Vờ như chưa có gì xảy ra thì rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.

Mùa xuân đã đến, cuối cùng hôn lễ cũng diễn ra.

Sang năm mới, Cố Thư Di đã chuyển đến tổ cloud. Bởi vì phải xin nghỉ mấy ngày để kết hôn nên cô mang kẹo mừng đến cho các đồng nghiệp trong tổ mới sớm. Lúc phát kẹo mừng, cô còn nghe mọi người chúc mừng trong tiếng cười vui vẻ.

Cho dù nhà họ Bùi không chủ trương phô trương, lãng phí, xa hoa nhưng dù gì thì họ cũng là gia đình danh giá, đám cưới được tổ chức hết sức long trọng và hoành tráng. Tính riêng hoa thôi là đã lên đến mấy chục ngàn đóa, tất cả đều là hoa tươi được hái cùng ngày và vận chuyển tới đây theo đường hàng không.

Mãi đến khi kết hôn, Cố Thư Di mới biết thì ra hôn lễ cũng cần tổng duyệt sớm.

Nghi thức trọng đại và long trọng thế này cần duyệt trước quy trình của hôn lễ, bao gồm cách di chuyển, cách trao lời thề nguyện.

Thường thì lúc đi vào, ba của cô dâu sẽ là người dắt tay cô dâu về phía chú rể. Ban đầu Bùi Viễn Phong bảo mình sẽ hoàn thành khâu này thay cho ba của Cố Thư Di, nhưng khi nghe được kế hoạch, cô nghĩ ngợi, hỏi mình có thể tự đi một mình được không.

Cô không cần ai dắt tay, cũng không cần ai trao tay cô cho ai. Cô có thể một mình bước từng bước về phía Bùi Cận Bạch.

Cô đến với anh bằng chính đôi chân của mình.

Tất cả những gì đã qua cũng hóa thành hoa tươi trên đường đi.

Lúc hỏi câu này, trong lòng Cố Thư Di vô cùng thấp thỏm.

Bởi vì cô biết rằng, việc Bùi Viễn Phong bằng lòng thay thế vị trí của ba ruột sẽ là lời khẳng định và tôn trọng cao cả nhường nào với mình trước mặt các khách mời tham dự.

Nghe thấy lời đề nghị này của Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch dừng mấy giây rồi đồng ý, báo lại với MC rằng họ muốn thay đổi quy trình.

"Chú." Bởi vì chưa kính trà cho Bùi Viễn Phong nên Cố Thư Di chưa sửa xưng hô: "Chú có buồn không ạ?"

Bùi Cận Bạch mỉm cười, xoa lưng cô: "Cái này thì có gì đâu mà buồn."

"Một quy trình thôi mà."

Cố Thư Di biết Bùi Cận Bạch hiểu Bùi Viễn Phong nên lúc này tâm trạng mới không còn thấp thỏm nữa, xem quy trình hôn lễ cùng anh.

Cho đến đêm trước khi hôn lễ diễn ra.

Theo kế hoạch, Cố Thư Di sẽ xuất giá từ khách sạn nên đêm trước đó phải ở tại khách sạn.

Rõ ràng hai người đã sống cùng nhau một khoảng thời gian rất dài, cũng đã đính hôn từ lâu, đã đến thời điểm cần kết hôn rồi. Nhưng không biết tại sao khi đám cưới sắp sửa chính thức diễn ra, Cố Thư Di lại phát hiện mình vẫn bồn chồn không yên.

Một sự hồi hộp cô chưa từng có trong đời.

Trong khi rõ ràng họ đã đi lấy giấy kết hôn luôn rồi.

Lúc đi phỏng vấn ở Hòa Quang, cô còn không căng thẳng như vậy.

Sau khi hoàn thành nốt khâu chuẩn bị và tổng duyệt cuối cùng của hôn lễ thì sắc trời đã muộn, Bùi Cận Bạch đưa Cố Thư Di đến khách sạn.

Cố Thư Di nhìn điện thoại. Trong nhóm chat, Đường Điền và Bùi Linh Thư đang hỏi khi nào cô về, họ đang chờ trong phòng.

Cô nhắn lại rằng mình sẽ về ngay.

Dạo gần đây, Bùi Linh Thư và Đường Điền rất chăm chỉ lên kế hoạch cho việc gây trở ngại trên đường chú rể đến đón cô dâu trong ngày kết hôn. Đường Điền vẫn còn hơi e dè trước quyền thế, sợ mình cản chú rể xong thì đường đến Hòa Quang cũng tịt luôn. Còn Bùi Linh Thư thì cứ như lần đầu tiên trong bao nhiêu năm cuộc đời có cơ hội cản trở Bùi Cận Bạch công khai, cảm thấy nở mày nở mặt như "cuối cùng cũng có ngày anh rơi vào tay em", phấn khích một cách quá đà như uống máu gà, ước gì có thể xuyên đến ngày tổ chức hôn lễ ngay lập tức.

Bùi Cận Bạch đưa Cố Thư Di đến tận khi ra khỏi thang máy.

Đó là căn phòng ở tầng cao nhất. Giờ phút này, cửa đang đóng.

Đã đến lúc hai người phải tách ra. Nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín, Cố Thư Di quay đầu nhìn Bùi Cận Bạch - người có vẻ đang chờ cô đi vào.

Cô chưa vào ngay.

Phát hiện sự bất thường của Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

Cố Thư Di mấp máy môi, cuối cùng cũng chịu thổ lộ nỗi lòng của mình: "Tiểu Bạch à."

"Em hồi hộp quá!"

"Em chưa kết hôn với ai bao giờ." Cô chậm rãi giải thích.

Bùi Cận Bạch vốn đang định an ủi Cố Thư Di đừng sợ, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa khi cô nói cô hồi hộp, nhưng vừa nghe vế cuối của cô thì anh bật cười.

Đôi mắt vốn đã đong đầy nét cười của anh giờ lại càng cười tươi hơn nữa. Anh bất đắc dĩ hỏi cô: "Thì có ai kết hôn rồi đâu?"

Cố Thư Di sực nhớ ra cả mình và Bùi Cận Bạch đều là lần đầu tiên kết hôn.

Cái gì cũng là lần đầu tiên cả.

"Thế anh không hồi hộp sao?" Cố Thư Di hỏi Bùi Cận Bạch - chàng trai với đôi mắt biết cười.

Bùi Cận Bạch nhoẻn môi cười, nắm tay Cố Thư Di, nói thật với cô: "Cũng không đến nỗi."

Anh thấy thấp thỏm, có ý thức trách nhiệm hơn khi chuẩn bị bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời hơn là hồi hộp.

Hồi đón Tết, anh bị ba dượng kéo qua dặn dò đạo làm chồng suốt một buổi tối, lúc ấy anh cứ ngỡ mình đã biết cách làm chồng vì đã sống chung với Cố Thư Di rồi. Nhưng giờ phút này, nhìn Cố Thư Di sắp kết hôn với mình, tự dưng anh thấy khác hẳn.

Dù đã sống chung với nhau thì đính hôn âu vẫn khác kết hôn.

Bùi Cận Bạch nắm tay Cố Thư Di.

Hai người không nói gì thêm, bởi vì cả hai đã bên nhau đủ lâu nên chỉ cần im lặng nắm tay nhau là đủ, không cần phải nói gì thêm nữa.

Cuối cùng, Bùi Cận Bạch cúi đầu hôn Cố Thư Di.

Đó là một nụ hôn đầy lưu luyến. Hai người tỉ mẩn mô tả hình dáng lưỡi của nhau, khi hôn hàng mi dài, nhọn nhẹ nhàng phớt qua gò má, mang lại cảm giác nhồn nhột.

Lúc tách ra, Cố Thư Di phát hiện mình đang căng thẳng vì không biết nên hôn thế nào khi được người dẫn chương trình bảo cô dâu và chú rể hôn nhau vào nghi lễ thành hôn ngày mai.

Cô ép bản thân đừng suy nghĩ linh tinh nữa, toàn bộ đã được sắp xếp hết rồi, cô chỉ việc làm theo thôi. Cảm nhận được điện thoại lại rung lên, đoán chừng là hai cô phù dâu lại thúc giục, cô nhìn Bùi Cận Bạch: "Vậy em vào nhé."

Bùi Cận Bạch: "Ừm."

Anh đứng ở cửa, dõi theo đến khi Cố Thư Di vào phòng.

Khi cô vặn nắm cửa, hai người đối mặt với nhau, người con gái khắc sâu trong tim anh ngay từ cái nhìn đầu tiên biến mất sau cánh cửa.

Bùi Cận Bạch khẽ mỉm cười.

Anh biết rằng, ngày mai khi cô đi ra từ cánh cửa đó, cô sẽ là cô dâu của mình.
 
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 88: Chương 88



Hôm sau, cuối cùng hôn lễ cũng chính thức bắt đầu.

Cố Thư Di thức dậy từ rất sớm để trang điểm.

Hôm qua cô trằn trọc cả đêm vì bồn chồn, cuối cùng cũng được mặc váy cưới, ngồi trước bàn trang điểm rồi.

Cô gửi cho Bùi Cận Bạch ảnh mình ngồi chuẩn bị trước bàn trang điểm: [Bắt đầu rồi.]

Bùi Cận Bạch trả lời: [Chờ anh nhé.]

Sau khi trang điểm, chuẩn bị tất cả ổn thỏa, không lâu sau, bên ngoài bỗng dưng náo nhiệt hơn hẳn, Cố Thư Di biết Bùi Cận Bạch đã đến.

Cô ngồi chờ trong phòng với cô, không thấy được chuyện gì đang xảy ra ở ngoài. Nhưng dựa trên âm thanh và đống đạo cụ chơi trò chơi mà Bùi Linh Thư chuẩn bị vào tối hôm qua, họ đoán có lẽ sẽ thú vị lắm.

Tiếng hét đầy kích động của Bùi Linh Thư to hơn hẳn tiếng người tưng bừng ngoài kia, đã vậy còn không chỉ một lần. Lúc thì "Cái này không tính" một cách không phục, lúc thì thở hồng hộc mắng "Bùi Cận Bạch, anh là đồ gian xảo", điều đó làm cho Cố Thư Di - người cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ở ngoài - vô cùng tò mò. May mà toàn bộ quá trình hôn lễ diễn ra đều được quay phim, sau khi kết thúc cô có thể về mở ra xem lại.

Cuối cùng, trò chơi náo nhiệt ở ngoài kết thúc trong tiếng cười huyên náo "Chú rể phải bảo vệ hông!".

Cửa mở, Cố Thư Di đã nhìn thấy Bùi Cận Bạch.

Anh khoác trên mình bộ com-lê đen tuyền, thẳng thớm đầy trang trọng, toát lên sự khôi ngô và chỉn chu không gì có thể lu mờ. Bên cạnh đó, anh còn thắt một mảnh ruy băng lụa màu nhỏ trên tóc, phối hợp với tư thế hai tay chống nạnh, miệng cười toe toét của Bùi Linh Thư ở bên cạnh, rõ ràng là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", những trò đùa được cất công chuẩn bị từ lâu không có cái nào thành công cả.

Bùi Cận Bạch mỉm cười đi vào, ôm lấy cô dâu của mình và nói: "Đi thôi."

...

Quy trình của một ngày hôn lễ vô cùng rườm rà.

May mà họ đã tổng duyệt trước nên bây giờ các bước chỉ cần tuân theo là khỏi lo lóng ngóng.

Tại lễ đường chính thức, khi thấy Cố Thư Di khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, ôm hoa tươi, bước từng bước trên thảm đỏ rải đầy cánh hoa, đi một mình về phía người đàn ông dịu dàng đang chờ cô ở cuối con đường trong tiếng nhạc êm ái, phù dâu Bùi Linh Thư và Đường Điền đều ở dưới sân khấu khóc tu tu.

Trước đó, cả hai người đều không nghĩ rằng hôm nay mình sẽ không, chỉ là chị em kết hôn thôi mà, có gì đâu mà khóc, đáng ra phải vui mừng mới đúng. Kết quả, khi lời ca "Darling don't be afraid, I will love you for a thousand years" ở đoạn cao trào cất lên, Bùi Linh Thư và Đường Điền đều không cầm được nước mắt, vừa ngắm nhìn hình ảnh như ở chốn bồng lai mơ mộng của hai con người trao nhau tình yêu đẹp tuyệt vời kia, vừa ôm nhau khóc nức nở.

"Hợp quá, đẹp đôi quá!" Đường Điền che miệng suốt lúc khóc. Cô ấy biết con đường Cố Thư Di đi chưa bao giờ là dễ dàng, cuối cùng cô cũng gặp được Bùi Cận Bạch, người đàn ông cũng vững bước tiến tới với cô rồi: "Thư Di đẹp quá, Thư Di của chúng ta nhất định phải thật hạnh phúc hu hu hu hu."

Bùi Linh Thư không còn tâm trạng nào để quan tâm lớp trang điểm có trôi hay không: "Em cũng lần đầu tiên thấy anh em đẹp trai hết hồn hu hu hu hu."

"Em đồng ý cuộc hôn nhân này! Chị Thư Di không mù khi chọn anh ấy!"

Trên bục, trái tim Cố Thư Di đập bình bịch như trống bỏi. Chẳng dễ gì mới đi đến bên cạnh Bùi Cận Bạch, anh nắm tay cô, hai người tình nồng ý đượm đối mặt với nhau, cùng nhau nghe MC đọc lời dẫn.

Cố Thư Di cảm nhận được hơi ấm nơi lòng bàn tay người đàn ông. Cảm giác bị bao ánh mắt dõi theo giữa buổi lễ long trọng này khiến cô bỗng dưng không nghe rõ người dẫn chương trình đang nói gì. Để giảm bớt sự căng thẳng, cô liếc xuống bàn khách, kết quả thấy Bùi Linh Thư và Đường Điền đang ôm nhau khóc thảm thiết, mascara chảy ra thành con gấu trúc ở dưới kia.

Thế là Bùi Cận Bạch thấy cô dâu trước mắt mình không kìm được mà phì cười trong lời dẫn cảm động lòng người của người dẫn chương trình.

Cười xong, Cố Thư Di mới hoảng hốt ý thức được sao mình có thể cười trong tình cảnh trang trọng thế này! Cô vội vàng không nhìn hai cô nàng gấu trúc kia nữa, quay về phía mặt của Bùi Cận Bạch.

Hiển nhiên khách mời dưới sân khấu đều đang chăm chú lắng nghe lời nói của người dẫn chương trình, động tác nhỏ bật cười của cô dâu không bị nhiều người chú ý.

Trừ Bùi Cận Bạch.

Ánh mắt của Cố Thư Di đầy ngượng ngùng.

Bùi Cận Bạch không biết điều gì đã chọc cười Cố Thư Di, có điều sau lần cười ấy, trái tim vốn đập nhanh vì hồi hộp của cô cuối cùng cũng bình thường trở lại khi đối diện với ánh nhìn đầy dịu dàng của người đàn ông.

Như một kỳ tích, Cố Thư Di phát hiện bản thân không còn căng thẳng nữa.

Cô có thể nhìn thấy tất cả tình ý trong đôi mắt anh, bao gồm tất cả lời thề sắp tuyên thệ.

Sau đó, cô trả lời: "Em đồng ý."

...

Bắt đầu từ sáng sớm tinh mơ, hôn lễ được cử hành liên tục và xuyên suốt ban ngày. Trong lúc đó, chỉ tính riêng việc mời rượu thôi là đủ để làm người ta choáng váng rồi. Buổi tối còn có tiệc vui cùng bạn bè sau đám cưới, lần đầu tiên trong đời Cố Thư Di uống Sprite nhiều đến mức buồn ói.

Vốn dĩ Bùi Linh Thư còn ồn ào đòi nghịch phòng tân hôn, nhưng cô ấy đã bị người nhà lôi đi.

Cuộc vui qua đi, chỉ còn sự tĩnh lặng bao trùm lên nơi đây.

Dinh thự Cảnh Nam đã được thiết kế lại theo lối trang trí nhẹ nhàng, tuy không đến nỗi rực rỡ hơn hẳn nhưng rất nhiều đồ nội thất, cách trang trí đặc trưng của nam giới trước đó đều đã được thay thế. Hiện giờ, dinh thự Cảnh Nam trông ấm cúng hệt một mái nhà thật sự.

Sau khi biết tất cả quy trình của ngày hôm nay đều đã kết thúc, Cố Thư Di đột nhiên nằm vật ra giường, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.

Phòng ngủ chính cũng được trang trí lại, cô là người quyết định phong cách, đèn lông vũ trên trần nhà là cô chọn.

Điện thoại trong tay bỗng rung lên.

Cố Thư Di thấy Đường Điền và Bùi Linh Thư đã gửi trong nhóm rất nhiều ảnh hôn lễ hôm nay mà hai người họ chụp bằng điện thoại.

Mặc dù suốt quá trình đều có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nhưng ảnh hôn lễ do bạn bè chụp cũng rất giàu ý nghĩa.

Cảnh hai cô nàng khóc sao mà ra hai con mắt y như con gấu trúc dưới sân khấu lúc tuyên thệ hôm nay tấu hài đến mức khiến cô suýt thì không nhịn cười nổi. Cố Thư Di chỉ mới nhớ đến thôi mà lại buồn cười nữa rồi, cô cầm điện thoại trả lời:

[Cảm ơn!]

Cô tìm ra ảnh Đường Điền và Bùi Linh Thư ôm nhau khóc nức nở do người khác chụp:

[Sau này hai người kết hôn, tớ cũng sẽ khóc như vậy!]

Đường Điền: [...]

Bùi Linh Thư: [...]

Cố Thư Di cười tít mắt xem những bức ảnh mà hai người chụp cho cô và đã gửi trong nhóm. Thấy tối nay Cố Thư Di vẫn còn thời gian nhắn tin, Đường Điền phát hiện có gì đó sai sai: [Tổng giám đốc Bùi đâu?]

[Hai người... Chưa gì mà đã kết thúc rồi hả?]

[Tổng giám đốc Bùi, sao mà, ặc, nhanh như chớp thế?]

[Nhìn chẳng giống chút nào.]

[Căng quá căng.jpg]

Bùi Linh Thư: [Hóng drama.jpg]

Cố Thư Di: "..."

Gì mà kết với chả thúc? Bùi Cận Bạch đi tiễn khách chưa về!

Cô nhìn ba chữ "Nhanh như chớp" của Đường Điền, mí mắt giật giật, chụp ảnh mình đang nằm trên giường.

[Tớ đang ở một mình.]

[Anh ấy đi tiễn khách rồi.]

[Mặt lạnh.jpg]

Đường Điền: [Ấu ấu ấu, hóa ra là vậy! Đêm nay là đêm rất quan trọng, xin phép không quấy rầy nữa, hai người chơi đi, hai người chơi đi!]

[Nụ cười dần trở nên bỉ ổi.jpg]

Cố Thư Di đặt điện thoại xuống với gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào. Nghĩ đến đêm nay quả thật là đêm tân hôn "xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng", cô cắn môi.

Có lẽ Bùi Cận Bạch sẽ chưa về, cô đứng dậy đi tẩy trang rồi tắm rửa.

Mới hơn bốn giờ sáng đã dậy trang điểm rồi loay hoay suốt cả ngày, toàn thân cô rã rời.

Tắm xong, Cố Thư Di leo lên giường nằm lại.

Lúc ôm chăn trong lòng, vốn dĩ tâm trạng cô rất thấp thỏm. Kết quả vừa đặt lưng xuống giường, do ban ngày mệt quá, giường nằm thoải mái quá, mí trên mí dưới "va" vào nhau nên cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Thế là khi Bùi Cận Bạch tiễn khách xong, trở về thì thấy Cố Thư Di đã đắp chăn ngủ rồi.

Cô nằm nghiêng, ngủ rất ngon, mái tóc dài đen bóng xõa khắp gối.

Thấy vậy, Bùi Cận Bạch không khỏi nhẹ tay nhẹ chân, rón rén vào phòng tắm rửa mặt, sau đó vén chăn lên, cũng nằm vào.

Mặc dù nói là đêm tân hôn nhưng hôm nay họ đã mệt nhọc cả ngày, không làm gì cũng không sao.

Bùi Cận Bạch ôm Cố Thư Di dưới chăn vào lòng theo thói quen rồi mới với tay lên tắt đèn đầu giường. Tuy nhiên, vừa ôm cô, anh lập tức phát hiện xúc cảm nơi lòng bàn tay có gì đó kỳ lạ.

Không phải vải đồ ngủ cô thường mặc, cũng không phải làn da mịn màng, ấm áp.

Bùi Cận Bạch nhanh chóng dừng động tác tắt đèn.

Anh chậm rãi vén chăn lên. Dưới ánh đèn màu vàng dễ chịu, một màu trắng đập vào mắt anh.

Cố Thư Di vẫn còn đang ngủ, gương mặt cô khi ngủ đầy bình yên và thuần khiết, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ không nảy lên một chút ý đồ xấu xa nào. Song, từ gối trở xuống, Bùi Cận Bạch thấy cô đang mặc váy hai dây, màu trắng mờ, làm bằng vải voan mỏng có ren giống như váy cưới.

Những nơi không cần che thì lộ ra kiểu mờ mờ ảo ảo, những nơi cần che thì ren dày hơn một chút, nhưng bởi vì cô nhúc nhích trở mình khi nằm ngủ nên bị lệch, để lộ màu hồng hết sức quyến rũ và gợi cảm.

Bùi Cận Bạch chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối trước cảnh tượng này.

Giờ phút này, Cố Thư Di nghe thấy tiếng động gì đó, hơi chau mày mê sảng mấy tiếng rồi ngủ tiếp.

Cổ họng Bùi Cận Bạch bỗng dưng nghẹn lại, món quà cực kỳ bất ngờ này làm ánh mắt anh càng lúc càng sâu thẳm hơn.

Cô đã cố tình mặc thế này vào đêm tân hôn, không quấy rầy mới là không bình thường.

...

Cố Thư Di bị hành động của người phía trên đánh thức.

Cô đang ngủ ngon lành, bị làm phiền nên cáu kỉnh là chuyện đương nhiên. Có điều, cô chưa kịp lên tiếng trách cứ thì một cảm giác khác phong phú hơn thình lình chiếm lấy cô. Thế là Cố Thư Di vừa mở miệng đã nhạy cảm r*n r*.

Cô mở mắt, chạm phải ánh mắt hiện rõ dòng chữ "Cuối cùng em cũng dậy rồi".

Cố Thư Di ngẩn người mấy giây. Đến khi người đàn ông thấy cô đã dậy, chậm rãi đi xuống dưới thì cô mới sực nhớ ra mình đang mặc gì.

Thật ra Cố Thư Di rất phân vân không biết có nên mặc cái này không. Sau khi tắm xong, cô đắn đo cả buổi rồi quyết định mặc vào, cùng lắm thì chút nữa thay bộ khác thôi.

Kết quả, cô chưa chờ được ý kiến của anh thì đã ngủ quên.

Giờ đây, trong tình huống không lường trước, cảm xúc đầu tiên hiện lên trong Cố Thư Di là sự thẹn thùng chưa từng có.

Cô luống cuống muốn kéo chăn lên đắp, nhưng Bùi Cận Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Thư Di, đặt bên môi hôn một cái rồi khàn giọng bảo: "Đẹp lắm."

Không lấy được chăn, Cố Thư Di đành che mắt mình lại như bịt tay trộm chuông, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô nghe Bùi Cận Bạch hỏi tiếp: "Em mua khi nào thế?"

Cố Thư Di c*n m** d***, quay đầu sang chỗ khác, mắc cỡ không dám trả lời.

Nhưng nhìn phản ứng của anh thì cô không lỗ khi mua chiếc váy này, có lẽ người được hưởng rất thích.

Bùi Cận Bạch: "Em mua để dành tối nay mặc à?"

Lần này, cuối cùng Cố Thư Di cũng lí nhí trả lời: "Ừm."

Sau đó, cô tự nhủ rằng đằng nào cũng đã mặc rồi, thôi thì hào phóng lên nào

Cố Thư Di cố gắng vượt qua sự ngượng ngùng, vươn cánh tay nhỏ nhắn, thon dài ra, ôm lấy cổ người đàn ông: "Đêm tân hôn mà."

"Quà cho anh đó."

Dù sao cũng nên tạo ra điều đặc biệt chứ?

Đêm nay, dinh thự Cảnh Nam cứ sáng đèn mãi, dù có muộn đến đâu thì cũng chưa thấy tắt đèn.

Người đàn ông dùng hành động thực tế để chứng minh mình thích chiếc váy này của cô nhường nào, và kết thúc bằng việc ném chiếc váy đã bị xé thành vải rách của Cố Thư Di vào thùng rác. Thậm chí, chúng còn bị anh dùng để lau chất lỏng nào đó trước khi vứt bỏ hẳn.

Cố Thư Di mệt đến mức không nhúc nhích ngón tay nổi. Có điều cô tiếc chiếc váy mình mua mới mặc có một lần mà đã bị hỏng, thậm chí trước khi hỏng còn bị đem đi lau cái thứ đáng xấu hổ đó nữa. Cố Thư Di vốn định cằn nhằn, nhưng khi mở miệng thì lại thấy mệt rũ rượi, thôi thì kệ xác nó luôn.

Chuyện nên làm vào đêm tân hôn cũng đã làm, cuối cùng cũng được ngủ rồi.

Ngày mai lại là một ngày mới.

Cố Thư Di được Bùi Cận Bạch ôm vào lòng, cô nhẹ nhàng gảy cúc áo ngủ trước ngực anh.

Giờ đây chỉ còn lại sự yên ả.

Năm tháng còn dài, nhưng cô biết rằng chỉ cần ôm nhau như thế này thôi là họ đã có thể vượt qua cả đời người rồi.
 
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 89: Chương 89



Sau cơn mưa giữa hè, không khí ban đêm đã trở nên trong lành và mát mẻ hơn.

Tối nay có một bữa tiệc rất quan trọng được tổ chức ở khách sạn Bảo Lệ.

Từng chiếc xe hơi màu đen nối đuôi nhau dừng lại trước thảm đỏ ở lối vào khách sạn. Nhân viên bảo vệ ân cần mở cửa xe, những vị khách mời đến tham dự đều ăn mặc rất chỉnh tề, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết gia thế của bọn họ không hề tầm thường.

Bùi Cận Bạch cũng được mời tham dự bữa tiệc từ thiện tối nay.

Nhân viên bảo vệ đã mở cửa xe giúp Bùi Cận Bạch, anh cúp máy, chiếc quần tây ôm trọn đôi chân thon dài và tao nhã của người đàn ông. Khi anh xuất hiện, mỗi cử chỉ và hành động đều toát lên vẻ cao quý.

Trần Lê đứng cạnh chủ tịch của mình.

Chủ tịch ngân hàng đầu tư JP, người tổ chức bữa tiệc từ thiện tối nay, đích thân đi đến chào đón, mỉm cười bắt tay người đàn ông: “Chủ tịch Bùi, đã lâu không gặp. Cảm ơn cậu vì tối nay đã đến đây, quả thực là rồng đến nhà tôm mà.”

Bùi Cận Bạch cười khẽ, gật đầu với ông cụ Cao lớn hơn anh gần ba mươi tuổi: “Đã lâu không gặp.”

. . .

Việc trang trí bữa tiệc tối nay đã được các nghệ nhân nổi tiếng đảm nhận.

Ánh đèn trong sảnh giống như thác nước, từng đóa hoa tươi đều mới được đưa đến vào sáng sớm hôm nay. Ban nhạc diễn tấu những khúc nhạc nhẹ nhàng, nhân viên phục vụ cầm khay rượu champagne đi lại xung quanh, y hương tấn ảnh*, cười nói xinh đẹp.

*Y hương tấn ảnh: Y = y phục, Hương = hương thơm, Tấn = mái tóc, Ảnh = bóng hình. Một thành ngữ thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ, có thể hiểu đại khái là ‘quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu’.

Thay vì nói chủ đề của bữa tiệc là từ thiện, thì không bằng nói rằng lấy danh nghĩa từ thiện để ăn uống linh đình và trao đổi lợi ích với nhau.

Cố Thư Di đang ngồi trên chiếc ghế được viết tên mình. Cô mặc một chiếc váy đen không tay, đây là lựa chọn phổ biến và ít khi mắc sai lầm nhất trong những dịp như thế này, nhìn tổng thể trông cực kỳ đơn giản. Nhưng chiếc vòng cổ làm từ ngọc trai đã phá tan đi sự nặng nề của chiếc váy đen, khiến vẻ ngoài của cô trở nên nổi bật ngay lập tức.

Người ngồi cạnh cô tối nay là Trịnh Ngọc San, phó giám đốc GNP khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, đồng thời cũng chính là người đề bạt Cố Thư Di.

Trong vòng chưa đầy tám năm sau khi tốt nghiệp, cô đã có thể đảm nhận vị trí giám đốc tiếp thị của chi nhánh GNP, không thể không kể đến sự tán thưởng của Trịnh Ngọc San, quả thực Cố Thư Di đã không làm bà ấy thất vọng.

Gần như mọi người đều đã đến đông đủ.

Cố Thư Di nhìn về phía bàn chủ tọa, một vài người mặc đồ đen trông giống như vệ sĩ che chắn ở phía trước, sau khi đám đông xôn xao một trận, cô nghe thấy có người thì thầm ở bên cạnh: “Đến rồi.”

Cố Thư Di biết người đang đi đến là ai.

Ông cụ Cao, chủ tịch ngân hàng đầu tư JP, người tổ chức bữa tiệc từ thiện tối nay, đã tuyên bố một cách trịnh trọng rằng Bùi Cận Bạch cũng sẽ tham dự bữa tiệc từ thiện này.

Những người đã từng làm việc ở thành phố B không ai là không biết đến Bùi Cận Bạch.

Là vị chủ tịch đương nhiệm trẻ tuổi nhất của Hòa Quang, anh đã tiếp quản Hòa Quang từ ba mình là ông Bùi Viễn Phong khi mới ngoài hai mươi tuổi. Trong những năm qua, dù là vốn hóa thị trường hay quy mô toàn cầu của Hòa Quang đều phát triển vượt bậc dưới sự lãnh đạo của anh. Bùi Viễn Phong chính thức từ chức khỏi ban quản trị vào năm ngoái, Bùi Cận Bạch được mọi người nhất trí bầu làm chủ tịch đương nhiệm của Hòa Quang.

Có sự góp mặt của một người như vậy, chẳng trách bữa tiệc từ thiện tối nay lại thu hút đông đảo khách mời tham dự đến thế.

Cuối cùng Cố Thư Di cũng nhìn thấy người đàn ông đang được các vệ sĩ vây quanh.

Người đàn ông này rất cao lớn, mặc bộ vest đen được cắt may khéo léo, tỉ lệ ngũ quan trên khuôn mặt rất đẹp. Nếu ai không biết thì nhìn lướt qua còn tưởng anh là nghệ sĩ trong giới giải trí. Nhưng chỉ cần nhìn vào khí chất trên người là đã thấy khác biệt, vì hầu hết nghệ sĩ trong giới trí không ít thì nhiều đều sẽ mang đến cảm giác cần phải lấy lòng người khác, còn người đàn ông này, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ xa cách và lạnh lùng.

Xa xa đằng kia, người đàn ông đang ngồi bên cạnh ông cụ Cao.

Cố Thư Di có thể nhìn thấy khuôn mặt ở góc chính diện của anh.

Đúng thật là, khuôn mặt ở góc chính diện còn đẹp hơn góc nghiêng nữa.

Tuy nhiên cô nhanh chóng rời mắt khỏi khuôn mặt của người đàn ông, nhớ đến lý do bản thân cố gắng học hành như vậy, là vì muốn được làm việc ở Hòa Quang

Nhưng vào năm cô tốt nghiệp, thị trường việc làm không mấy khả quan, Hòa Quang không tuyển dụng người bên ngoài. Nên ngay cả cơ hội nộp sơ yếu lý lịch cô cũng không có, đành phải lựa chọn vào GNP làm việc.

Tuy nhiên bây giờ nhìn lại, cảm thấy giống như được cái này mất cái kia, lựa chọn đó cũng không tồi chút nào.

Đến ngày hôm nay, cô đã có thể xuất hiện ở cùng một nơi với vị chủ tịch mà từng ngưỡng mộ hồi còn là sinh viên.

Những nhân vật quan trọng đều đã đến, bữa tiệc từ thiện tối nay chính thức bắt đầu.

Với tư cách là người tổ chức và người phát ngôn chính, ông cụ Cao phát biểu trước, sau đó kêu gọi mọi người vỗ tay và mời chủ tịch của Hòa Quang là Bùi Cận Bạch lên đọc diễn văn.

Người đàn ông đứng dậy giữa tiếng vỗ tay rền vang, Cố Thư Di nghe thấy giọng nói vui tai vui mắt hệt như vẻ ngoài của người đàn ông.

Trịnh Ngọc San nhìn người đàn ông đã thu hút mọi sự chú ý ngay khi vừa xuất hiện trên sân khấu, cười khẽ: “Nhà họ Bùi sản sinh ra nhân tài.”

Cố Thư Di: “Dạ?”

Cô quay đầu lại sau khi nghe thấy giọng nói của Trịnh Ngọc San.

Cố Thư Di biết Trịnh Ngọc San muốn nói gì với mình, vì vậy cười nói: “Phó giám đốc Ngọc.”

Trịnh Ngọc San nhìn người đàn ông đang phát biểu trên sân khấu và nói: “Năm đó, Bùi Viễn Phong, ba của Bùi Cận Bạch, cũng là một người đàn ông rất nổi tiếng trong giới vì vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, sau đó thì kết hôn với con gái của nhà họ Tần - một dòng dõi thư hương, xem ra là do gen tốt nên đứa con trai của họ cũng không kém cạnh chút nào.”

“Không chỉ là về diện mạo, mấy năm nay, dưới sự lãnh đạo của cậu ấy, Hòa Quang đã phát triển vô cùng vượt bậc.”

“Nhưng nhà họ rất khiêm tốn, chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng, cô cũng mới chỉ có dịp gặp qua một lần ở hội sở mà thôi.”

“À, nghe nói vẫn còn độc thân đấy.”

Cố Thư Di gật đầu sau khi nghe lời giới thiệu của Trịnh Ngọc San.

Cố Thư Di vẫn luôn gọi “Trịnh Ngọc San” là “Phó giám đốc Ngọc”, cô đã làm việc dưới quyền của Trịnh Ngọc San kể từ khi gia nhập vào GNP, có thể đạt được vị trí như hiện tại thì ít nhiều cũng nhờ có sự đề bạt của bà ấy.

Năm nay Trịnh Ngọc San 45 tuổi, đã ly hôn với chồng cũ là người Pháp vào năm kia. Năm ngoái, bà ấy tìm được người yêu đồng tính nhỏ hơn mình hai mươi tuổi. Cuộc sống vô cùng tự do, trong nhiều năm qua, Cố Thư Di và bà ấy vừa là thầy vừa là bạn. Thư mời của bữa tiệc từ thiện tối nay cũng là do Trịnh Ngọc San đưa cho cô.

Sau tiệc tối là đến afterparty, dù sao trên danh nghĩa vẫn là tiệc từ thiện nên còn tổ chức một buổi đấu giá nho nhỏ.

Sau buổi đấu giá, Cố Thư Di cầm ly rượu champagne và đi chào hỏi những vị khách có mặt vào tối nay cùng với Trịnh Ngọc San.

Trịnh Ngọc San hôn má chào hỏi người nước ngoài tóc vàng mắt xanh quản lý quỹ ủy thác của gia đình, Cố Thư Di cũng cụng ly với cấp dưới của người quản lý đó, sau đó uống cạn ly.

Ban đầu cô không biết uống rượu, khi mới tốt nghiệp, nhận ra bản thân chỉ cần uống một ly đã say. Tuy nhiên, ở một môi trường làm việc như GNP, nơi rất chú trọng đến những mối quan hệ, thì xã giao là điều không thể thiếu nếu muốn thăng tiến.

Nếu không biết uống rượu, đồng nghĩa với việc tự cắt đứt mọi cơ hội mở rộng quan hệ của mình.

Vì vậy Cố Thư Di bắt đầu tập uống rượu, biết tửu lượng là thứ có thể tập luyện được nên cuối tuần cô sẽ mua rượu về nhà uống rồi ôm bồn cầu nôn đến mức nước mắt chảy dài. Cô lau nước mắt đi và tiếp tục cầm chai rượu lên uống, cuối cùng cũng đã tự mình luyện được.

Bây giờ, những chuyện uống rượu xã giao như thế này không còn làm khó cô nữa.

Trịnh Ngọc San tiếp tục đưa Cố Thư Di đi giao lưu với các vị khách khác.

Sau khi trò chuyện và trao đổi danh thiếp cũng như thông tin liên lạc với đối tác của công ty cổ phần tư nhân nào đó, Cố Thư Di kề mặt tạm biệt vị đối tác. Khi đang mỉm cười, thì chợt nhìn thấy một người nào đó đang đi về phía mình.

Ý cười trên mặt Cố Thư Di tắt ngúm.

Trịnh Ngọc San đang bận nói chuyện với người quen nên không rảnh bận tâm đến bên này, Chu Hiên tìm được cơ hội, cầm ly champagne đi tới trước mặt Cố Thư Di: “Đã lâu không gặp, giám đốc Cố.”

Cố Thư Di lại mỉm cười: “Đã lâu không gặp, anh Chu.”

Gần như hai người họ đã gia nhập vào GNP cùng một lúc, năm ngoái Cố Thư Di giành được vị trí giám đốc chi nhánh mà Chu Hiên cho rằng mình đã nắm chắc trong lòng bàn tay, nên anh ta tức giận bỏ đi ăn máng khác.

Đó chỉ là một cuộc cạnh tranh bình thường ở nơi làm việc nhưng trước khi từ chức, Chu Hiên lại đâm sau lưng cô một nhát.

Anh ta tung tin đồn vô căn cứ về cô lên trang mạng nội bộ của công ty.

Nói rằng cô ngủ với người khác để được thăng tiến, từ khi mới vào công ty đảm nhận chức vụ quản lý đã bắt đầu ngủ, ngủ với đồng nghiệp, ngủ với cấp trên, không phân biệt nam nữ. Thậm chí còn có mối quan hệ không rõ ràng với Trịnh Ngọc San, người vẫn luôn rất tán thưởng cô, nếu không thì tại sao Trịnh Ngọc San lại coi trọng và đề bạt cô như vậy.

Tin đồn được lan truyền một cách ẩn danh, nhưng Cố Thư Di biết, ngoài Chu Hiên thì không ai có thể làm ra trò này, bởi vì anh ta còn có bức ảnh chụp lúc cô uống say đến mức đỏ bừng cả mặt khi mới vào làm ở công ty.

Chu Hiên nhìn thấy Trịnh Ngọc San đang đứng ở một góc để trò chuyện với bạn bè thì khẽ cảm thán, nhưng lại có chút gì đó mỉa mai: “Tôi thấy phó giám đốc Trịnh vẫn đối xử tốt với cô như vậy.”

Cố Thư Di gật đầu: “Đúng thế.”

“Từ trước đến nay, phó giám đốc Trịnh vẫn luôn coi thường những kẻ ti tiện bỉ ổi có hành vi xấu xa, cũng vì thế nên mới đối xử tốt với tôi đấy.”

Nụ cười của Chu Hiên cứng đờ.

Chỉ cần nhớ đến việc hai người gia nhập công ty vào cùng một thời điểm, thậm chí anh ta còn vào sớm hơn Cố Thư Di một chút, nhưng Trịnh Ngọc San chỉ coi trọng Cố Thư Di và vẫn luôn đề bạt cô, làm sao anh ta có thể không ghen ghét được cơ chứ.

Cố Thư Di nhìn thấy Trịnh Ngọc San sắp trò chuyện xong với bạn bè, lại liếc nhìn Chu Hiên một cái, thu lại ý cười, lạnh lùng nói: “Không ngờ tối nay lại có thể gặp anh ở đây.”

“Hẹn gặp lại, anh Chu.”



Cố Thư Di đi về phía Trịnh Ngọc San.

Trịnh Ngọc San đã nói chuyện với bạn bè xong, nhìn thấy cuối cùng cũng có một khoảng trống bên cạnh người đàn ông được hết người này đến người khác bắt chuyện vào tối nay.

Vì vậy, bà ấy nói với Cố Thư Di: “Đi thôi.”

Cố Thư Di biết rằng họ sẽ đến gặp Bùi Cận Bạch.

Hiếm khi mới có dịp gặp anh nên đương nhiên sẽ không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội làm quen nào. Đi đến chào hỏi với người đàn ông đang được rất nhiều người vây quanh.

Bùi Cận Bạch vừa gật đầu tạm biệt vài người bạn thân được ông cụ Cao giới thiệu thì nhìn thấy hai vị khách nữ đang đi về phía mình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back