Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 920: Chương 920



Ông cụ cả đời tự cho rằng mình đã đối xử rất tốt với con cháu trong nhà. Ông chăm sóc, bồi dưỡng từng đứa một cách tận tâm, chưa từng cưỡng ép ai điều gì. Ai thích làm gì thì làm, tuy ông xem trọng trách nhiệm gia tộc, nhưng chưa bao giờ bắt buộc ai phải kế thừa tương lai Lục gia.

Lục Hạo Đình là cháu đích tôn, vừa có năng lực lại vừa có chí hướng, chính vì vậy ông mới chọn anh làm người kế nghiệp.

Trong bốn người con trai của ông, trừ người con thứ ba, thì con thứ hai và thứ tư làm nghề nghiệp gần như chẳng liên quan gì đến ngành nghề truyền thống của gia tộc.

Ông cụ nghĩ, bản thân mình đã buông bỏ danh lợi, hết lòng yêu thương con cháu.

Nhưng giờ xem ra, bọn họ căn bản chẳng biết đủ là gì.

Ông cụ Lục tức đến bật cười: “Được lắm! Cô còn biết ấm ức nữa cơ à? Thẩm Hương Lan, mấy năm nay là tôi nhân nhượng cô quá, nên cô mới to gan như vậy phải không? Cô nghĩ tôi không biết mấy chuyện cô làm sao?”

“Còn dám hỏi tôi là cô sai chỗ nào? Mấy trò bẩn thỉu của Thẩm gia, cô định giả vờ như chưa từng xảy ra chắc?”

Thẩm Hương Lan khựng người lại!

Ông cụ Lục giận dữ nói: “Lần trước tôi đã ra lệnh đóng cửa xưởng dược của Thẩm gia, hai đứa em trai cô cũng bị nhốt hai tháng mới được thả ra, thế mà vẫn không biết hối cải, vừa ra là lại gây chuyện. Thẩm Hương Lan! Cô là dâu Lục gia, đến cả con dâu nhà tôi có gia thế mạnh nhất, xuất thân tốt nhất là vợ thằng ba còn chưa dám coi lời tôi như gió thoảng bên tai. Ai cho cô cái gan dám không coi lời tôi ra gì? Trả lời đi!”



Ánh mắt Thẩm Hương Lan trở nên đờ đẫn, không biết nói gì.

“Bao nhiêu năm nay dựa vào danh tiếng Lục gia mà hống hách ngoài xã hội, phát triển bao năm vẫn chẳng nên trò trống gì, là một đống bùn thối không vớt nổi! Thế mà cô còn mặt mũi ngồi trong nhà than trời trách đất rằng Lục gia không cho cô đủ tiền xài? Cô nghĩ cô là ai hả?”

“Vợ tôi cả đời hy sinh cho Lục gia, cũng chưa bao giờ sống xa hoa như cô, cô lấy tư cách gì đòi hỏi?!”

Từ trước đến nay, ông cụ Lục thường chỉ dạy con trai, đây là lần đầu tiên ông dạy dỗ con dâu.

Năm xưa cũng chỉ có cô tiểu thư họ Hàn – vợ cũ của thằng ba, bị ông dạy một trận vì quá ngu xuẩn, nhưng giờ đây đến cả con dâu trưởng cũng chẳng ra gì!

Cơn giận của ông cụ không thể dừng lại. Lần này mọi chuyện quá lớn, ông không định bỏ qua cho cái cặp vợ chồng gây họa này.

“Ra ngoài làm ăn kiếm tiền bẩn, rồi còn dám về nhà tính kế với chính con trai mình? Cố Vân Tịch là cháu dâu do tôi đích thân chọn, ai cho các người cái gan dám vu khống hãm hại nó? Bao nhiêu năm sống trong Lục gia, các người coi đó là đặc quyền chắc? Giờ thì to gan đến mức dám coi thường cả tôi rồi hả?”

Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan không dám hé răng.

Roi được mang tới, ông cụ Lục vung tay, quất mạnh một roi vào người Lục Thanh Bác.

“Á…!!”

Đây là roi ngựa ông cụ từng dùng thời trai trẻ, sau đó được cất trong nhà, bao năm không đụng đến, lần này lấy ra, là thật sự không định bỏ qua.

Hành vi của Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan đã chạm đến giới hạn cuối cùng của ông.

“Ba… đừng đánh nữa mà…”

Thẩm Hương Lan thấy chồng bị đánh, vừa định mở miệng cầu xin, lập tức bị ông cụ quất thẳng một roi.

Ông không nói thêm một lời nào, vung roi liên tiếp quất vào hai người, không chừa ai.

Tiếng roi “chát chát”, tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp biệt thự Lục gia. Cảnh tượng thế này, thật sự hiếm thấy. Lần gần nhất là khi Lục Thanh Bác kiên quyết đòi ly hôn với vợ cũ.

Ông cụ xuất thân quân đội, sức khỏe cường tráng, ra tay lại không hề nương nhẹ. Chỉ trong chốc lát, cả hai đã gục xuống đất, r*n r* thảm thiết, quần áo rách toạc.

Nhất là Thẩm Hương Lan, mặc đồ bệnh nhân mỏng manh, bị roi quất trúng, vải rách toạc ra từng mảnh.

Đánh thêm một lúc nữa, cả hai người đều da tróc thịt bong.

Ông cụ không hề nể nang, roi quất đâu là trúng đó, ngay cả mặt cũng không tránh, Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan bị đánh đến mức mặt mày sưng tấy, thảm hại không tưởng.

Tiếng thét chói tai vang khắp Lục gia. Trong nhà không phải không có người, nhưng ngay từ đầu ông cụ đã ra lệnh, ai nấy ở yên trong phòng, không ai được ra can.

Các con trai khác thì đang đi làm, không ai hay biết chuyện gì xảy ra.

...

Trên tầng hai, Lục Hạo Vũ ngồi trong phòng, nước mắt lặng lẽ rơi, nghe rõ tiếng ba mẹ mình la hét đau đớn dưới lầu.

Lúc nãy, khi ông nội nổi giận, chỉ định đánh ba cậu. Còn mẹ, thậm chí ông nội không nhắc đến một lời. Nhưng đó mới là điều đáng sợ nhất.

Ba cậu dù có phạm lỗi lớn đến đâu, ông nội cũng không thể nào đuổi đi thật. Cùng lắm là đánh một trận, chịu chút đau.

Nhưng mẹ thì khác.

Mẹ không phải người Lục gia, không phải con ông bà nội sinh ra. Đã thế còn ngoan cố, hồ đồ, gây bao chuyện dại dột. Thẩm gia đã nhiều lần đụng chạm giới hạn của ông nội, lần này còn cùng ba âm mưu hại Cố Vân Tịch, để đối phó anh cả.

Cậu sợ, nếu mẹ không về chịu phạt, ông nội sẽ đuổi mẹ ra khỏi nhà.

Thà bị đánh, bị phạt, còn hơn bị đuổi. Ít nhất, sau khi ông nội hả giận, có thể sẽ không đuổi mẹ đi nữa.

Về chịu phạt, ít nhất mẹ vẫn còn có ba ở bên, còn nếu bị đuổi khỏi Lục gia… thì mẹ sống không nổi.

Mẹ cậu quá kiêu ngạo, quá xem trọng danh phận. Bây giờ Thẩm gia đã sụp đổ không còn gì, nếu bị Lục gia ruồng bỏ nữa, dù cậu có đưa tiền nuôi mẹ cả đời… bà cũng không sống nổi.

Chính vì vậy… cậu mới gọi điện bảo mẹ quay về nhận phạt.

—--------

Maya: Thương tiểu Vũ quá trời…
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 921: Chương 921



Dưới lầu, tiếng la hét vẫn chưa dứt.

Trên lầu, bà cụ nội của Lục gia cũng nghe thấy, bà bước vào phòng Lục Hạo Vũ, vừa mở cửa đã thấy mắt cậu bé đỏ hoe, còn đọng hơi nước.

Bà thở dài, đi đến ôm đứa cháu trai nhỏ nhất vào lòng.

“Bà nội đến khóc cùng cháu đây. Dưới lầu là ba mẹ cháu, cũng là con trai mà bà sinh ra. Họ làm sai, cho dù bà có xót xa đến đâu, cũng không thể xuống đó can ngăn.”

“Bởi vì nếu Lục gia không trừng phạt họ, sau này bị người ngoài trừng phạt, thì sẽ không chỉ là bị đánh vài roi nữa đâu. Bà khóc cùng cháu.”

Bà thực sự rất đau lòng.

Dù sao đó cũng là con trai bà, lại là con cả.

Ngày xưa họ từng đặt nhiều kỳ vọng vào đứa con đầu lòng này, đó là đứa con đầu tiên mà, sao có thể không thương?

Chỉ là càng về sau, nó càng khiến họ thất vọng. Năng lực bình thường thì thôi, dù sao gia thế Lục gia cũng đủ để bảo vệ nó suốt đời. Nhưng đáng tiếc, nó lại tâm địa bất chính!

...

Bà cụ Lục biết, lần này cuộc đời của con cả coi như tiêu tan hoàn toàn.

Lục Hạo Vũ nghe bà nội nói vậy thì ngẩn người.

Cậu không ngờ bà nội lại nói những lời như thế, nghĩ một chút thì cảm thấy ấm lòng.

Bà chắc sợ cậu sẽ oán hận, suy nghĩ lệch lạc nên mới nói rõ: tất cả là do ba mẹ phạm sai, chứ không phải do anh cả xử lý họ.

Đó là ba mẹ nuôi nấng cậu, cũng là con trai ruột của bà. Bà và cậu là người thân máu mủ ruột rà, bà cũng đau lòng lắm chứ!

Nhưng nguyên tắc thì không thể thay đổi.

Lục Hạo Vũ dựa vào lòng bà nội, hai bà cháu cứ thế yên lặng lắng nghe tiếng la hét dưới lầu.

Dần dần, âm thanh nhỏ lại, roi của ông nội cũng dừng.



Dưới lầu, Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan nằm trên mặt đất, người đầy máu, không còn ra hình người.

Ông cụ Lục nói với người hầu bên cạnh: “Đưa chúng vào phòng giam ở hậu viện, gọi bác sĩ đến chữa trị. Trông kỹ chúng nó, khi chưa có lệnh của tôi, không được phép bước ra khỏi đó nửa bước.”

Đám người hầu không dám trái lệnh, lập tức đưa hai người đi.

Hậu viện Lục gia có một phòng giam riêng. Nói là “phòng giam”, nhưng cũng không đến mức tối tăm tứ bề, trên tường phía sau còn có một cửa sổ nhỏ bằng sắt.

Cửa là cửa sắt, nửa dưới là thép kín, nửa trên là song sắt, giống như phòng giam thật.

Phòng này vốn để trừng phạt những người trong nhà không nghe lời, nhưng bao năm nay chỉ dùng một lần, cũng là khi Lục Thanh Bác nhất quyết ly hôn với vợ cũ. Giờ lại vào đó thêm lần nữa.

Sau khi đưa hai người đi, ông cụ Lục lên lầu đến phòng của Lục Hạo Vũ, mới thấy bà cụ cũng đang ở đó.

Lúc này bà cụ đang nằm trong lòng Lục Hạo Vũ… đã ngủ!

Thấy ông nội đến, Lục Hạo Vũ ngẩng đầu, lại cúi xuống nhìn bà nội trong lòng: “Bà khóc lâu quá nên ngủ thiếp đi rồi!”

Ông cụ Lục đến gần nhìn vợ, lông mi còn ướt, trên mặt có dấu lệ rõ ràng, hiển nhiên là đã khóc.

Đi theo ông bao nhiêu năm, bà quá hiểu tính ông. Lần này con cả phạm vào ranh giới không thể tha thứ, từ nay về sau chắc chắn không còn cơ hội ra ngoài làm việc nữa.

Lại còn bị đánh thành ra thế này, một đứa con trưởng đang yên đang lành cứ thế tiêu tan, sao bà không đau lòng cho được?

Dù gì cũng đã lớn tuổi, buồn bã một lúc là mệt và ngủ luôn.

Thấy bà cụ ngủ trong lòng cháu trai, ông cụ thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Ông bế vợ lên, vỗ nhẹ vai cháu trai: “Tiểu Vũ à, ông nội thương yêu tất cả con cháu như nhau. Anh cả cháu, ông có hơi thiên vị một chút, là vì từ nhỏ nó không có cha mẹ thương yêu. Mẹ nó ghét bỏ nó, ước gì chưa từng sinh ra nó. Ba nó cũng vậy, chán ghét và không ngó ngàng gì.”

“Ông bà thấy thế nên mới quan tâm hơn. Nhưng những đứa khác, ông bà cũng đều thương.”

“Hôm nay là vì ba mẹ cháu phạm tội không thể tha thứ, ông mới phải trừng phạt. Cháu phải tin, nếu là chú hai, chú ba, chú tư hay kể cả đại ca cháu mà làm chuyện đó, ông cũng sẽ trừng phạt như vậy.”

Lục Hạo Vũ cúi đầu: “Ông nội, cháu hiểu!”

Ông cụ Lục thở dài: hai vợ chồng con cả, cả đời không nên thân, từ vợ cũ đến vợ mới, chẳng ai khá hơn ai.

Nhưng sinh ra hai đứa con, thì lại là những đứa trẻ cực kỳ tốt!

Ai…

Ông cụ định bế bà cụ về phòng nghỉ, nhưng Lục Hạo Vũ không cho, bảo để bà ở lại ngủ trong phòng cậu.

...

Khi Cố Vân Tịch biết chuyện, cô rất bất ngờ!

“Ông nội… sẽ xử lý thế nào đây?”

Cô thật sự không ngờ Lục Thanh Bác lại to gan làm ra chuyện như vậy.

Lục gia quản lý cực kỳ nghiêm ngặt. Với những gia tộc hào môn đứng đầu như thế này, muốn kiếm tiền thực ra rất dễ. Nhiều lúc thậm chí không cần vi phạm pháp luật, chỉ cần luồn lách một chút là được.

Không cần tài kinh doanh, chỉ dựa vào thân phận và quan hệ là đủ.

Giống như đầu tư bất động sản, chỉ cần mang thân phận con cháu Lục gia, là có thể nhờ quan hệ lấy được đất với giá rẻ, rồi quay đầu bán lại cho nhà đầu tư khác với giá cao.

Chỉ một vòng luân chuyển như vậy, có khi kiếm được hàng chục triệu.

Con cháu các gia tộc lớn, chắc chắn có người làm như vậy.

Nhưng Lục gia thì không! Ông cụ giáo dục cực kỳ nghiêm, kể cả chi bên cũng bị quản chặt. Nếu không có năng lực kinh doanh thì không được phép tiếp cận mảng đó. Thi thoảng có người kiếm chút tiền nhỏ thì còn được, nhưng những phi vụ lớn như vậy, người của Lục gia không ai dám làm.

Vì nếu bị ông cụ phát hiện, nhất định sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, thậm chí bị đuổi ra khỏi Lục gia.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 922: Chương 922



Loại người như Lục Thanh Bác, trong Lục gia không có chỗ dựa, bản thân cũng chẳng có bản lĩnh gì, vậy mà lại dám làm ra chuyện quá đáng đến thế, hơn nữa số tiền còn lớn như vậy, đúng là đã xem thường ông ta rồi.

Chả trách ông cụ nổi giận đến thế!

Lục Hạo Đình nói: "Đã bị đánh một trận thê thảm, giờ đang dưỡng thương trong phòng biệt giam ở sân sau. Thẩm gia lần này coi như xong rồi, hai anh trai của bà ta sẽ không bao giờ ra khỏi tù nữa, hai chị dâu cũng phạm tội, đáng bị tuyên án thì sẽ bị tuyên án. Còn Thẩm Thanh Mai, tội của cô ta cũng không nhỏ, không bị giam ít nhất mười năm tám năm thì đừng mong được thả."

Còn chuyện cô ta có sống nổi qua mười năm đó không, hay những người từng hợp tác với cô ta có để yên hay không, thì đó không còn là điều anh cần bận tâm nữa.

Những chuyện này, Lục Hạo Đình không nói với Cố Vân Tịch, đều là những kẻ không đáng để tâm, không cần thiết phải nhắc tới.

Thẩm Hương Lan và Lục Thanh Bác đều chỉ bị thương ngoài da, được đưa vào phòng biệt giam, bác sĩ đến xử lý vết thương, buổi tối đã tỉnh lại.

Tuy thân thể đau đớn dữ dội, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Thẩm Hương Lan sống trong Lục gia bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên chịu khổ như vậy, đau đến mức cứ kêu gào không ngừng.

Còn bên Lục Thanh Bác thì lại chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ông ta nghĩ rằng hình phạt hiện tại chính là toàn bộ hình phạt, chịu xong thì sẽ được thả ra.

Dù sao ông ta cũng là con trai ruột của ông bà cụ, dù thế nào đi nữa, hai người già cũng sẽ không làm gì quá đáng với họ.

...

Nhưng, đúng là lúc đó ông cụ không làm gì thêm, chỉ chờ thêm một ngày, đến tối hôm sau, ông cụ lại gọi bác sĩ đến khám lại cho hai người họ một lượt.

"Thế nào rồi?"

Ông cụ đứng ngoài cánh cửa sắt, nhìn vào đứa con trai và con dâu bên trong.

Bác sĩ bên cạnh cung kính đáp: "Ông chủ, họ không sao cả, tuy nhìn có vẻ bị thương nặng, nhưng đều là vết thương ngoài da, đã được bôi thuốc và băng bó, sẽ nhanh chóng lành thôi."

Ông cụ gật đầu: "Được rồi, cậu có thể đi."

Ông cụ ra hiệu cho người hầu bên cạnh, người hầu lập tức đưa bác sĩ rời đi.

Lúc này trời đã tối, ánh sáng ở đây rất yếu. Ông cụ đứng đó, ánh mắt vẫn dán chặt vào Lục Thanh Bác trong phòng, không rõ ông ta có nhận ra hay không.

Biết ba mình đang ở bên ngoài, Lục Thanh Bác càng làm ra vẻ đáng thương, r*n r* vài tiếng, rồi lê lết đến trước cánh cửa sắt, nhìn ông cụ:

“Ba, Ba đánh cũng đánh rồi, phạt cũng phạt rồi, ba đừng tức giận nữa được không? Con vẫn còn đau đây này! Thả con ra đi!”

Ông cụ đứng ngoài, nhìn đứa con trai này, giọng điệu ấy, hoàn toàn không biết hối lỗi!

Ông cụ mở miệng: “Chuyện lần này của con đã vượt qua ranh giới cuối cùng của Lục gia. Lão đại, công việc của con, từ nay không cần làm nữa, ta đã sắp xếp tương lai cho hai người các con rồi.”

“Phía Bắc Sơn, nhà ta có một căn biệt thự, môi trường nơi đó rất tốt, thích hợp để tĩnh tâm dưỡng tính. Sau này, hai vợ chồng các con sẽ ở đó. Ta sẽ cho người canh chừng, đến khi nào tâm tính ổn định lại, mới được phép ra ngoài.”

“Người đâu, chuẩn bị xe, đưa họ đến biệt thự Bắc Sơn.”

Nói xong, ông cụ quay người rời đi.

Lục Thanh Bác hoàn toàn đờ người!

Biệt thự Bắc Sơn?

Lục gia tuy không có công ty, cũng không kinh doanh thương mại, nhưng bất động sản thì có không ít.

Dù sao cũng truyền qua nhiều đời, tài sản của Lục gia không hề ít, phần lớn là bất động sản.

Bắc Sơn là một ngọn núi nhỏ ở phía bắc Đế Đô, cảnh sắc tuyệt đẹp, gần núi gần nước, đúng là một nơi nghỉ dưỡng lý tưởng.

Lục gia có một căn biệt thự ở đó, lại rất rộng, đầy đủ tiện nghi. Nếu là để nghỉ dưỡng thật, thì đúng là tuyệt vời.

Nhưng rõ ràng, lúc này ông cụ không phải cho họ đi nghỉ dưỡng.

Thẩm Hương Lan cũng không kêu nữa, vội bò tới bên cạnh Lục Thanh Bác: “Biệt thự Bắc Sơn? Ba cho chúng ta đến đó làm gì?”

Lục Thanh Bác không trả lời, ông ta căn bản không dám tin, chắc chắn không phải như ông ta nghĩ.

“Ba... ba... ba, ba có ý gì vậy? Ba…”

Lục Thanh Bác phát điên, điên cuồng lắc cánh cửa sắt, hét lớn về phía bóng lưng đã rời đi của ông cụ.

Ông cụ dừng bước, không quay đầu lại, nhưng giọng nói lại truyền tới: “Chính là điều con nghĩ đó. Công việc của con đến đây là hết, từ nay cùng vợ con ở biệt thự Bắc Sơn. Không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi biệt thự nửa bước!”

Ông cụ không quay lại nữa, rời đi thẳng.

Đình chức, quản thúc tại gia,đã đóng dấu sắt rồi!

“Không… ba… ba… ba không thể như vậy… ba không thể tuyệt tình như thế… con sai rồi… con biết sai rồi… xin ba tha cho con… con không dám nữa đâu… ba… ba…”

Bên cạnh, tiếng kêu tuyệt vọng và hoảng loạn của Lục Thanh Bác mới khiến Thẩm Hương Lan hoàn hồn lại.

“Không thể nào… không thể nào…”

Bà cụ Lục và Lục Hạo Vũ đứng phía sau nhìn bộ dạng của hai người, bà cụ cũng đau lòng vô cùng: Con trai ruột đến tuổi trung niên rồi mà lại rơi vào kết cục thế này, sao bà có thể không xót?

Nhưng xót thì xót, hình phạt này, nó phải chịu!

Bà cụ Lục che mặt, khóc rời đi.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 923: Chương 923



Trong sân giờ chỉ còn lại một mình Lục Hạo Vũ. Cậu thiếu niên 15 tuổi, người gầy yếu, cứ đứng đó nhìn qua cánh cổng sắt, nhìn ba mẹ mình đang phát điên bên trong.

Thẩm Hương Lan nhìn con trai, kích động hẳn lên: "Con trai! Con trai à, ông nội con có ý gì vậy? Ông bắt ba mẹ phải đến biệt thự Bắc Sơn làm gì? Nơi đó xa nhà như vậy, chúng ta còn đang bị thương, lẽ ra phải ở nhà tĩnh dưỡng chứ."

"Ông nội con đang nghĩ gì thế hả? Nói đi!"

Lục Hạo Vũ từ từ bước đến trước cổng sắt, nói: “Mẹ, thực ra trong lòng mẹ cũng đã biết rồi đúng không? Ông nội nói rất rõ ràng rồi, công việc của ba bị đình chỉ, từ nay về sau hai người sẽ sống ở biệt thự Bắc Sơn, nếu không có sự cho phép của ông, thì không được rời khỏi đó."

"Nói đơn giản, là đình chức và quản thúc tại gia!"

"Đình chức và quản thúc? Không… không thể nào… không thể nào…" Kết quả này, Thẩm Hương Lan dẫu thế nào cũng không thể chấp nhận nổi.

Lục Hạo Vũ thở dài: “Mẹ, lần này ba đã chạm đến giới hạn của ông nội rồi nên ông mới tức giận như vậy. Mẹ vẫn còn bị thương, đến biệt thự Bắc Sơn tĩnh dưỡng cho tốt, sau khi ông nguôi giận thì có lẽ sẽ cho mẹ quay lại. Lúc này ông đang rất giận…"

"Không được! Mẹ không đi biệt thự Bắc Sơn đâu! Nơi đó hẻo lánh, chẳng có gì cả, mẹ phải ở lại đế đô, mẹ sẽ ở nhà, mẹ không đi đâu hết!"

Thẩm Hương Lan lắc đầu điên cuồng. Bà ta không muốn rời đi, vì biết rằng nếu rời khỏi, tức là rời khỏi giới xa hoa quyền quý mà bà ta khao khát nhất.

...

Một khi rời đi, có thể cả đời này cũng không trở lại được nữa.

"Mẹ…"

"Mẹ không đi!" Thẩm Hương Lan hét lên, túm lấy Lục Hạo Vũ, ánh mắt dữ tợn như phát điên.

"Tiểu Vũ, con là cháu nội ông, là con cháu Lục gia, ông nội vẫn còn thương con mà, con đi xin ông nội đi, bảo ông để mẹ ở lại, còn cả ba con nữa, ông không thể để ba con mất việc, không có công việc thì chẳng còn gì cả."

"Chẳng qua chỉ là phạm chút sai lầm thôi mà, ai mà không mắc lỗi? Sửa là được rồi, con đi nói với ông nội, xin ông tha cho chúng ta đi!"

"Cửa Lục gia cao quý thế này, ba con có làm gì thì cũng chẳng ai dám đến gây chuyện đâu, sao ông phải làm nghiêm vậy? Nếu hôm nay ông không tìm đến chúng ta, thì chẳng phải chẳng có chuyện gì xảy ra sao?"

Lục Hạo Vũ không thể tin vào tai mình.

"Mẹ… mẹ… mẹ nói gì vậy?"

"Nói gì? Mau đi đi! Tất cả là âm mưu của anh con, đều là do nó làm cả, nếu không phải nó đưa tin cho ông nội, thì nhà mình chẳng sao cả, ông nội đâu biết gì!"

Lục Hạo Vũ lắc đầu: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến anh ấy. Ông nội đâu có ngốc, những việc ba làm, sớm muộn gì ông cũng biết. Ba trắng tay mà kiếm được hơn ba trăm triệu, nhiều tiền như thế đó! Mẹ, những chuyện như vậy ông nội biết thì chắc chắn sẽ phạt ba thôi…"

"Con nói bậy!" Thẩm Hương Lan như phát cuồng: "Chỉ ba trăm triệu thôi mà? Có là gì? Anh con kiếm cả chục tỷ một năm, sao ba con lại không được phép kiếm ba trăm triệu? Anh con là con trai, vậy tiền kiếm được sao không đưa cho ba con một đồng nào? Mười mấy tỷ một năm đấy! Sao nó được giữ hết?"

"Đó là tài sản vợ trước của ba con để lại, vốn dĩ là của ba con!"

Lục Hạo Vũ: "…"

"Mẹ… mẹ bị làm sao vậy? Mẹ tỉnh táo chút đi…"

"Mẹ không sao! Mau đi tìm ông nội con! Nhanh!"

"Ông nội sẽ không đồng ý đâu. Bây giờ ông đang rất giận, mẹ nên đến Bắc Sơn nghỉ ngơi trước đã, đợi ông nguôi rồi, con nhất định sẽ…"

"Mẹ không chờ được! Mẹ phải ra ngoài ngay, con mau đi đi…"

"Con không thể đi, chọc giận ông nữa thì mẹ và ba sẽ càng…"

"Cút đi, thằng vô dụng! Mày sợ anh mày đến thế sao? Hả?"

Thẩm Hương Lan vốn đang nắm tay con trai, nhưng thấy Lục Hạo Vũ không chịu nghe lời, bà ta giận dữ đẩy mạnh một cái.

Trước mặt cậu là người mẹ luôn yêu thương, cưng chiều cậu như bảo bối. Lục Hạo Vũ không ngờ bà lại ra tay mạnh như vậy. Cậu không kịp phòng bị, ngã ngồi xuống đất.

Nền đất lát đá cứng rắn khiến toàn thân đau nhức, Lục Hạo Vũ sững người nhìn mẹ mình - người đàn bà đang phát điên bên trong cánh cửa sắt, liên tục trách móc cậu vô dụng, trách cậu sợ anh cả, trách anh cả âm mưu hại họ…

"Dựa vào cái gì mà nó được thừa kế Lục gia? Ba mày là con cả, Lục gia phải là của ba mày! Đó là tài sản của vợ trước ba mày để lại, sao ông bà lại cho hết cháu trai cả? Dựa vào cái gì?"

"Nó luôn âm mưu tính toán chúng ta, mày nhìn xem Thẩm gia đã bị hại thành cái dạng gì rồi? Hạo Vũ, nó là kẻ thù của mày! Tương lai sớm muộn gì mày cũng phải đối phó nó! Nhanh lên, đi tìm ông nội mày đi, bảo ông đuổi nó ra khỏi Lục gia! Loại người âm hiểm như nó mà ở lại, Lục gia sớm muộn gì cũng rơi hết vào tay nó thôi, nhanh lên!"

Lúc này, gia nhân Lục gia đã đến. Họ là người do ông cụ phái tới để đưa Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan đi. Hai người thấy vậy lập tức gào khóc, không chịu nhận sai, ngược lại còn luôn miệng kêu oan, nói bị Lục Hạo Đình tính kế hại.

Lục Hạo Vũ rơi nước mắt, lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ quay đi, không quan tâm đến họ nữa.

Cho đến lúc này, cậu mới hoàn toàn hiểu ra: trước đây, cậu đã nhìn nhầm mẹ mình rồi.

Từng nghĩ bà ấy chỉ là người phụ nữ xuất thân thấp kém, tầm nhìn hạn hẹp, sĩ diện và có phần ngu ngốc mà thôi.

Nhưng giờ nhìn lại: bà ấy không chỉ ngu, mà còn độc ác, ích kỷ. Chỉ là trước kia không thể hiện ra vì anh cả quá mạnh, bà ấy không đấu lại được.

Nếu ba là người có năng lực thật sự, có thể chống lưng cho bà ấy, thì bà mẹ kế này nhất định sẽ tìm mọi cách để hành hạ anh cả…
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 924: Chương 924



Dù Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan có giãy giụa thế nào, cuối cùng vẫn bị áp giải rời đi.

Tiếng gào khóc của họ vang khắp khu nhà, các nhà xung quanh đều nghe thấy. Ai cũng biết, đại phòng Lục gia đã sụp đổ.

Mà không phải do các phòng khác tranh đấu hạ bệ, mà là chính Lục Hạo Đình, người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, tự mình ra tay xử lý ba mẹ ruột của mình.

Họ còn một cậu con trai nhỏ là Lục Hạo Vũ, năm nay mới 15 tuổi, xem ra không đấu lại được với Lục Hạo Đình rồi.

Lục Hạo Vũ trở về phòng, đứng trước cửa kính sát đất, nhìn lên bầu trời đen thẫm bên ngoài. Cậu biết rõ lúc này có lẽ rất nhiều người đang dòm ngó Lục gia. Không chừng cậu, đứa cháu trai bị cô lập nhất, cũng nằm trong sự toan tính của bọn họ.

Lục Hạo Vũ cười lạnh một tiếng, khuôn mặt non nớt bỗng hiện lên vẻ tàn nhẫn và lạnh lẽo đáng sợ!

...

Chuyện của Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan, Cố Vân Tịch cũng chỉ nghe qua một chút rồi bỏ ngoài tai, chẳng bận tâm gì thêm.

Bây giờ, cô rất mong chờ chuyện của Đường Dục.

...

Cô ôm máy tính chạy đến trước mặt Lục Hạo Đình, tươi cười hỏi: “Chuyện của Đường Dục, anh nói với ông Đường rồi phải không? Khi nào gặp mặt vậy?"

Lục Hạo Đình quay đầu nhìn cô, cười đáp: "Đúng là đã nói rồi. Ông cụ rất vui. Hiện tại quyết định vẫn là gặp ở Tĩnh Thủy Loan. Ông bảo nếu em đồng ý, thì vẫn tổ chức tiệc nhận người thân, ông thật lòng muốn nhận em làm cháu gái nuôi."

"Giờ lại biết thêm mẹ Tiểu Phong và em là chị em họ, ông càng vui hơn, dự định sẽ công bố thân phận của Đường Dục luôn trong buổi tiệc đó."

Cố Vân Tịch kinh ngạc: "Dễ vậy sao? Công bố luôn? Vậy không có vấn đề gì ạ? Năm đó Đường Dục là... đã rời đi rất lâu, lần này quay về lấy lý do gì?"

Một người từng được thông báo là đã hy sinh, bỗng dưng sống trở lại sau 8 năm không một tin tức, chuyện này chẳng lẽ không cần giải thích gì sao?

Lục Hạo Đình cười: "Chuyện đó thì phải cảm ơn đại ca rồi. Anh ấy đồng ý ra mặt xác nhận thân phận giúp cậu ta, còn gì đáng nghi nữa?"

Cố Vân Tịch trợn tròn mắt: “Đa... Đại ca? Thân phận của đại ca..."

Lục Hạo Đình mỉm cười: "Anh từng nói với em rồi còn gì, đất nước mà đại ca em đang ở, thực ra tầng lớp tối cao của quốc gia này đều biết. Trên thế giới, người biết bí mật đó không ít đâu, chỉ là dân thường không biết thôi."

"Bây giờ anh ấy đích thân đến báo với lãnh đạo cấp cao, thì còn ai dám không tin?"

Cố Vân Tịch: "……"

Đại ca đúng là… siêu cấp đỉnh luôn ấy!

Lục Hạo Đình thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, bật cười: "Sao vậy? Bất ngờ lắm à? Những người biết bí mật đó đều rõ nơi đại ca em sống có công nghệ phát triển, rất thần bí và mạnh mẽ. Giờ đại ca tự mình chứng thực cho Đường Dục, còn ai dám nghi ngờ nữa?"

Cố Vân Tịch: "……"

Tầng lớp cao đã chấp nhận, vậy thì phía dưới khỏi cần giải thích. Dù có thắc mắc, cũng chẳng ai dám hỏi, những người có mắt nhìn thì biết rõ nên hỏi gì, không nên hỏi gì. Còn mấy kẻ không biết điều… thì vốn dĩ chẳng lên được đến vị trí này.

Cố Vân Tịch bật cười!

Thế này thì... đúng là rất mạnh mẽ, rất “đại ca”!

Cô lập tức nhào tới, chỉ vào mũi mình, nói: "Thế còn em thì sao? Còn em thì sao? Đại ca có nói gì về thân phận của em không? Giờ em có phải cũng siêu đỉnh rồi không?"

Lục Hạo Đình: "……"

Anh đưa tay xoa đầu cô, khiến mái tóc uốn sóng của cô rối tung cả lên: “Với cái tính bảo vệ người nhà như đại ca em, ngay cả Đường Dục còn bảo vệ được, thì chẳng lẽ lại quên em à?"

"Yeahhhh!" Cố Vân Tịch hét lên đầy phấn khích.

"Vậy sau này em có thể ngang nhiên mà đi rồi đúng không?!"

Lục Hạo Đình: "……"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back