Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 110: Thả Đoàn Ngọc Trì ra trước



Giọng nói của Tống Thanh Thanh trong trẻo không dính một chút tạp chất nhưng giọng điệu lại tràn đầy sự trách móc:

“Chị Thời Sơ không phải là vợ của A Mặc sao? Theo lý mà nói, hẳn là phải biết…”

Nói được một nửa thì Tống Thanh Thanh ra vẻ sửng sốt, khẽ liếc nhìn Ân Dĩ Mặc một cái, che miệng lại, ngạc nhiên nói: “A Mặc không nói với chị chuyện năm đó sao?”

Tô Thời Sơ mím môi, ánh mắt không nhìn về phía Ân Dĩ Mặc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Cô và Ân Dĩ Mặc có quan hệ gì? Bất quá chỉ là hợp tác mà thôi, anh cũng không cần kể tất cả những chuyện năm đó cho một người ngoài cuộc như cô nghe để làm gì.

Tô Thời Sơ tự chế giễu chính mình.

Bầu không khí trên bàn ăn trầm xuống, không gian bỗng chốc yên tĩnh.

Tống Thanh Thanh tỏ vẻ như bản thân đã nói sai, vội vàng xua tay, áy náy nói: “Thật ngại quá, em cho rằng A Mặc đều đã nói với chị cả rồi, chuyện giữa em và A Mặc…”

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng quả thực không thể khiến cho người ta nhìn ra một chút sai lầm nào.

“Mọi người nói chuyện đi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.” Tô Thời Sơ không đợi cô ta nói xong đã đẩy ghế dựa ra, đứng lên đi về phòng.

Cô không ăn một miếng cơm nào nhưng dạ dày có cảm giác như đã bị lấp đầy, thậm chí còn có một chút buồn nôn.

“Chị Thời Sơ…”

Nhìn thấy Tô Thời Sơ không nể mặt Tống Thanh Thanh, Ân Dĩ Mặc khẽ cau mày, cảm thấy có hơi không vui.

Nhìn Tô Thời Sơ cuối cùng cũng rời đi, Tống Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy sự đắc ý và kiêu ngạo.

Một Tô Thời Sơ xuất hiện ở giữa chừng mà thôi, lấy tư cách gì để tranh giành với cô ta?

Chỉ cần nhìn thái độ vừa rồi của Ân Dĩ Mặc đối với bát mì hoành thánh kia, cô ta tin tưởng rằng bản thân mình vẫn có vị trí tuyệt đối ở trong lòng Ân Dĩ Mặc!

“Thanh Thanh, hôm nay em đến đây làm gì?” Ân Dĩ Mặc mím môi, đôi mắt đen dài hẹp hiện lên sự tức giận và phiền não.

Nhớ đến Tô Thời Sơ vừa rồi còn giả vờ bình tĩnh, anh lập tức cảm thấy phiền não và cáu kỉnh vô cùng.

Tô Thời Sơ là một người phụ nữ ngu ngốc, không phải cô muốn biết những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ sao? Lát nữa sau khi đuổi Tống Thanh Thanh đi, anh tìm một cơ hội nói rõ với cô không phải được rồi sao, cứ nhất định phải giận dỗi trước mặt Tống Thanh Thanh?

Tuy rằng trong lòng nghĩ đến điều này, bất quá trên mặt anh vẫn duy trì sự bình tĩnh lãnh đạm, không nhìn ra được những cảm xúc d.a.o động bị người phụ nữ kia dẫn dắt.

Tống Thanh Thanh cũng không biết Ân Dĩ Mặc đang suy nghĩ điều gì, cô ta cảm thấy bầu không khí vẫn không có gì khác biệt lắm, mỉm cười ngọt ngào, buông đũa trong tay xuống, hai tay chống cằm, đôi mắt cong lên:

“A Mặc vẫn luôn rất hiểu em.”

Nhìn thấy sắc mặt đối phương dịu đi, Tống Thanh Thanh mím môi, mở miệng nói mục đích hôm nay của mình.



Nghe xong thỉnh cầu của cô ta, mí mắt Ân Dĩ Mặc hơi rũ xuống, giọng nói trầm thấp, nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự tính của cô ta:

“Thanh Thanh, chuyện này tôi không thể quyết định được.”

Ân Dĩ Mặc lại không đồng ý ngay lập tức, Tống Thanh Thanh ngẩn người ta, ánh mắt chớp chớp, cảm thấy có chút bất ngờ:

“Tại sao?”

“Bởi vì nạn nhân của chuyện này là Tô Thời Sơ.” Ân Dĩ Mặc xoa xoa huyệt thái dương, vừa nghĩ đến nhà họ Đoàn tìm đến Tống Thanh Thanh cầu xin sự giúp đỡ, anh đã nheo hai mắt lại, lạnh lùng nói:

“Đoàn Ngọc Trì làm hại cô ấy, đây không phải là chuyện nhỏ.”

Suýt chút nữa anh đã quên, nhà họ Đoàn và nhà họ Tống trước kia từng có quan hệ không tồi.

Ông Đoàn thế mà lại tìm đến Tống Thanh Thanh cầu xin sự giúp đỡ, bảo cô ta đến đây thỉnh cầu anh, để cho Đoàn Ngọc Trì có một con đường sống? Thật là biết tính toán!

Những ngón tay nhìn thấy rõ từng khớp xương của anh co lại, huyệt thái dương giật giật vài cái.

“Nhưng mà, anh Đoàn cũng không có chạm vào cô ấy.” Tống Thanh Thanh ưỡn cổ lên nói, trên mặt thể hiện rõ sự lo lắng sốt ruột cùng với một chút căng thẳng:

“Anh Đoàn dù sao cũng là con trai duy nhất của nhà họ Đoàn.”
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 111: Thả Đoàn Ngọc Trì ra trước



“Thanh Thanh cảm thấy đả thương người khác không thành thì không tính là phạm tội sao?”

Mí mắt của Ân Dĩ Mặc nhướng lên, đôi môi mỏng mím thành một đường cong lạnh lùng, đôi mắt hẹp như mắt chim ưng nhìn thẳng vào cô ta.

Nếu như không phải là Tống Thanh Thanh mà là một kẻ nào khác dám ở trước mặt anh cầu xin thay cho Đoàn Ngọc Trì, chắc chắn đã sớm bị anh đuổi ra ngoài.

Nhìn thấy sự mất kiên nhẫn của anh, Tống Thanh Thanh ý thức được lời nói của mình không đúng, nên không lên tiếng nữa, đại não suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói với anh lúc này.

Thấy cô ta không lên tiếng nữa, Ân Dĩ Mặc ho nhẹ vài cái, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ lên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng:

“Thanh Thanh, em về đi. Tôi nói Lâm Hoài tiễn em.”

Không nhân nhượng nói thêm gì nữa.

Nhìn thấy Ân Dĩ Mặc muốn đuổi mình đi, Tống Thanh Thanh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, đến khi mở mắt ra một lần nữa thì khóe miệng đã rũ xuống:

“A Mặc, em biết chị Thời Sơ cảm thấy ủy khuất, nhưng lúc đó nhà họ Đoàn đã cứu nhà họ Tống một mạng.”

Năm đó, kinh tế nhà họ Tống gặp khủng hoảng, là nhà họ Đoàn ra tay giúp đỡ.

“Nếu như năm đó không có nhà họ Đoàn giúp đỡ, có lẽ bây giờ bố mẹ em đã ngồi trong tù, hơn nữa còn nợ mấy chục tỷ.” Tống Thanh Thanh rũ mắt, giọng nói mềm mại đáng thương:

“Đây là ân tình nhà họ Tống đã nợ bọn họ, em nhất định phải trả lại.”

Nghe vậy, trong lòng Ân Dĩ Mặc cũng có chút d.a.o động.

Người trước mặt anh cũng là người đã từng cứu anh một mạng.

Anh đương nhiên hiểu rõ, một người mang ơn muốn báo đáp ân tình đến nhường nào.

Ân Dĩ Mặc nhắm đôi mắt anh tuấn lại một chút, không nói gì nữa.

Nhìn thấy hai hàng lông mày tuấn tú của anh nhíu lại, cúi đầu không nói gì, Tống Thanh Thanh thừa thắng xông lên:

“Em biết là anh Đoàn đã làm sai khiến cho chị Thời Sơ phải chịu tổn thương. Cho nên có thể mỗi người đều lùi một bước được không, không buộc anh Đoàn phải ngồi tù nữa, anh ấy cũng sẽ bồi thường cho chị Thời Sơ xứng đáng?”

Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, môi mỏng mím chặt, toàn thân toát ra sự cao quý lạnh lùng, không nói thêm một chữ nào.

Tống Thanh Thanh cũng không sốt ruột, kiên nhẫn chờ đợi anh suy nghĩ, đôi mắt ôn nhu nhìn anh, không nói nữa.

“Thanh Thanh, đây là suy nghĩ của em, hay là ông Đoàn kêu em đến nói với tôi những chuyện này?”

“Đương nhiên chỉ là em muốn báo ân, nếu không, em cũng không muốn để cho chị Thời Sơ phải chịu ủy khuất.”

Tống Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt mang theo vài phần đau lòng:

“Dù sao chị Thời Sơ cũng là người mà A Mặc chọn, em tin tưởng nhân phẩm của chị ấy rất tốt. Hơn nữa em cũng từng trải qua chuyện như vậy, em chắc chắn không muốn chị ấy phải giống như mình.”

Lúc nói những lời này, giọng điệu của cô vô cùng sâu lắng và trìu mến, giống như là thật sự đồng cảm với Tô Thời Sơ.

Trên thực tế, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy chế nhạo và khinh thường.

Nghe xong, Ân Dĩ Mặc thu hồi tầm mắt, hai tay đặt vào túi quần, giọng nói không còn sự lạnh lùng như vừa rồi:

“Tôi sẽ nói chuyện này với Tô Thời Sơ.”

“Còn phải nói chuyện này với chị Thời Sơ sao? Chuyện này, A Mặc không thể làm chủ sao?” Tống Thanh Thanh không hài lòng với đáp án này, giọng điệu có chút nghiêm túc và khẩn cầu:

“Trước tiên thả anh Đoàn ra ngoài không được sao?”

Ngay từ đầu, khi ông Đoàn tìm được cô ta, cô ta cảm thấy đây sẽ là một vụ kinh doanh có nhiều phiền phức, đối với cô mà nói cũng không có ích gì.

Thế nhưng, lão Đoàn lại nói với cô rằng: ‘Tống tiểu thư chẳng lẽ không muốn mượn cơ hội này xác định một chút để xem ở trong lòng tổng giám đốc Ân, rốt cuộc là cô hay Tô Thời Sơ quan trọng hơn sao?’

Đây mới là mục đích của cô ta.

Nếu trong chuyện này, Ân Dĩ Mặc lựa chọn giúp cô ta, đó chính là một cái tát mạnh mẽ vào mặt của Tô Thời Sơ, nhân tiện để cho Tô Thời Sơ hoàn toàn hết hy vọng với Ân Dĩ Mặc!
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 112: Ân tổng xin tự trọng



Trái tim của Ân Dĩ Mặc từ đầu đến cuối đều hướng về Tống Thanh Thanh cô ta, Tô Thời Sơ là cái thá gì?

Nghĩ đến những điều này, Tống Thanh Thanh không khỏi mỉm cười, khóe môi càng lúc càng nhếch lên:

“Chị Thời Sơ thấu tình đạt lý như vậy, sau khi em giải thích với chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ hiểu.”

Thấu tình đạt lý? Ân Dĩ Mặc nhịn không được mà cười nhạo, khóe môi vẽ ra một đường cong.

Người phụ nữ ngu ngốc kia không phải là kiểu người thấu tình đạt lý gì cả.

“Em trở về trước đi, về chuyện của Đoàn Ngọc Trì tôi sẽ giải quyết sau, hôm nay không còn sớm nữa.”

Nhìn Ân Dĩ Mặc không đưa ra câu trả lời chuẩn xác, trong mắt Tống Thanh Thanh hiện lên sự thất vọng, nhưng cô ta cũng cảm giác được, nếu tiếp tục nói với anh về chuyện này, chắc chắn không có ích lợi gì với cô ta.

“A Mặc có thể tiễn em về được không? Em muốn nói chuyện với A Mặc.” Giọng nói của Tống Thanh Thanh rầu rĩ, tràn đầy sự ủy khuất, chớp chớp mắt, vẫn luôn nhẹ nhàng nũng nịu như trước:

“Chúng ta đã lâu không có nói chuyện với nhau, hai ngày trước em còn mơ thấy A Mặc.”

Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, vẫn nói lời cự tuyệt: “Đêm nay tôi hơi mệt, không thích hợp để lái xe. Hai ngày nữa anh sẽ đến Vận Uyển thăm em, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện.”

“Em cũng đừng chạy lung tung nữa, kẻo bị cảm lạnh.”

Đã nói đến nước này, Tống Thanh Thanh cũng không miễn cưỡng nữa, đi theo Lâm Hoài rời khỏi nhà của Ân Dĩ Mặc.



Phòng của Tô Thời Sơ.

Khuôn mặt của dì Phạm tràn đầy sự áy náy, đứng bên giường của Tô Thời Sơ không ngừng xin lỗi: “Phu nhân, là tôi không tốt, không nên để người không được phép đi vào như vậy.”

Tô Thời Sơ lắc đầu, cô ngồi ở bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ôn nhu:

“Dì Phạm, dì đừng để trong lòng. Đó là ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc Ân, cô ấy có thể vào nhà hay không, không phải là chuyện mà dì và tôi có thể quyết định được.”

Cô hiểu rõ, cho dù dì Phạm không cho Tống Thanh Thanh vào cửa, Tống Thanh Thanh vẫn sẽ gọi điện cho Ân Dĩ Mặc.

Có một số người muốn vào cũng không cần chào hỏi cô, trong lòng cô biết rõ.

Tuy rằng Tô Thời Sơ nói như vậy nhưng trong lòng dì Phạm vẫn cảm thấy có lỗi:

“Tôi thấy buổi tối phu nhân cũng không ăn được cái gì, để tôi đi nấu cho cô một bát mì.”

Tô Thời Sơ vừa muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến dì Phạm vẫn còn cảm thấy áy náy trong lòng, đành phải thở dài, nhàn nhạt tươi cười, gật gật đầu:

“Vậy làm phiền dì Phạm rồi.”

Cô luôn luôn là như vậy, lúc nào cũng sẽ duy trì thiện chí và sự dịu dàng tối đa đối với tất cả mọi người.

Hai người vừa trò chuyện xong, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Thân hình cao lớn của Ân Dĩ Mặc lười biếng dựa vào cạnh cửa, quần áo ở nhà cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự cao quý và ưu nhã của anh, đôi mắt hẹp ngước lên nhìn hai người trong phòng.

Thấy Ân Dĩ Mặc đến, dì Phạm lui ra: “Phu nhân, tôi đi nấu mì cho cô, cô và tổng giám đốc Ân cứ nói chuyện đi.”

Trong lòng Tô Thời Sơ có dự cảm không tốt, muốn gọi dì Phạm quay trở lại, không nghĩ đến đối phương lại đi rất nhanh, nhanh như chớp đã biến mất ở phía sau cửa.

Sau khi dì Phạm rời đi, Ân Dĩ Mặc nhướng mày, đi vào phòng, đóng cửa lại.

“Vừa rồi không ăn cơm cho no, bây giờ lại để cho dì Phạm xuống bếp nấu mì cho cô?” Ân Dĩ Mặc thuận miệng nói, tầm mắt dừng lại trên người cô.

“Tôi không đói, là dì Phạm nhất quyết muốn nấu mì cho tôi.” Tô Thời Sơ giận dỗi nằm trên giường, quay lưng về phía Ân Dĩ Mặc.

Chỉ trong mấy giây, dường như đã thảo luận xong, trong chăn phát ra một loạt âm thanh ùng ục.

Tô Thời Sơ nhất thời xấu hổ, Ân Dĩ Mặc lại khịt mũi, khẽ quát một tiếng.

“Còn nói không đói?”

Tô Thời Sơ bĩu môi: “Ân nhân cứu mạng anh nấu cơm cho anh, tôi cũng không dám ăn.”
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 113: Ân tổng xin tự trọng



Ân Dĩ Mặc không lên tiếng ngồi ở bên giường, nhìn thấy cô cố ý quay lưng về phía mình, cũng không tức giận, gương mặt anh tuấn hiện lên một chút ý cười.

Chỉ khi ở chung với Tô Thời Sơ, anh mới cảm thấy bầu không khí thoải mái, tâm tình cũng trở nên thoải mái.

Thừa dịp cô không chú ý, anh dùng sức ôm lấy vòng eo của cô, hung hăng kéo cô ra khỏi chăn, để cô ngã vào trong n.g.ự.c mình, ngồi trên đùi anh.

Anh lười biếng tựa vào đầu giường, hai tay ôm lấy thắt lưng cô, không để cho cô trốn thoát.

Không ngờ đến hành động đột ngột này của Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn đẩy anh ra:

“Làm gì vậy, tổng giám đốc Ân xin hãy tự trọng!”

“Cô là vợ của tôi, còn muốn tôi tự trọng cái gì?” Khóe môi người đàn ông nhếch lên, đôi môi mỏng cong lại: “Tôi ‘yêu thương’ vợ của mình là chuyện đương nhiên.”

“Không biết xấu hổ!” Tô Thời Sơ nhỏ giọng nói.

Nhớ đến vừa rồi anh và Tống Thanh Thanh tán tỉnh nhau ở bàn ăn, trong n.g.ự.c cô vẫn cảm thấy rầu rĩ.

Cô cắn răng, dùng hết sức thoát ra khỏi vòng tay của anh, chẳng qua vẫn cô vẫn còn ngồi trên đùi Ân Dĩ Mặc.

“Tổng giám đốc Ân, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng với nhau.”

“Được, nói chuyện.”

Yết hầu của Ân Dĩ Mặc lăn qua lăn lại, nhìn thấy người phụ nữ đáng yêu trong bộ đồ ngủ bằng vải cotton ở trên người mình. Mái tóc dài đen nhánh như lụa xõa ở phía sau, tóc vụn bên tai cũng được vén ra sau, rải rác trên vai, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, sự u ám giữa hai hàng lông mày cũng được tiêu tán đi một chút.

Thấy anh có ý nói chuyện đàng hoàng, trong lòng Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Anh có cảm thấy món nợ anh yêu cầu tôi trả có hơi nhiều không?”

Ân Dĩ Mặc ậm ừ, từ chối cho ý kiến.

Vớ vẩn, nếu để cho cô dễ dàng trả hết, vậy thì anh làm sao có thể giữ cô ở bên mình được chứ?

“Nếu tôi còn không nói, có phải tổng giám đốc Ân còn muốn theo chế độ đa thê?” Tô Thời Sơ đỏ mặt nói:

“Tôi nhìn ta được, Tống tiểu thư cũng có tình cảm đối với anh, anh cũng nghĩ đến ‘lấy thân báo đáp’ để trả ân tình này cho cô ấy, đây là một chuyện lãng mạn đến mức nào!”

Nghe thấy lời nói nịnh nọt của cô, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Không phải tôi đã nói…”

“Muốn một đứa con phải không?” Tô Thời Sơ thể hiện sự nghiêm túc trên mặt, gật gật đầu:

“Bây giờ y tế rất phát triển, với thực lực kinh tế của tổng giám đốc Ân, có thể cân nhắc lựa chọn thụ tinh ống nghiệm xem sao.”

Trong khoảnh khắc Tô Thời Sơ nói ra những lời này, cảm thấy bội phục chỉ số thông minh của mình, mặt mày vô cùng hớn hở.

Đây là thời đại gì, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà tiền không thể làm được sao?

Nghe được mấy từ này, đồng tử của Ân Dĩ Mặc co rút lại một chút, sâu không thấy đáy: “Tô Thời Sơ, em có ý gì?”

“Ý tứ rõ ràng trong lời nói.” Tô Thời Sơ nhún nhún vai: “Tổng giám đốc Ân sẽ không phải là không có khả năng chi ra số tiền này chứ? Hơn nữa tôi nghe nói, khi lớn lên, em bé được thụ tinh trong ống nghiệm sẽ thông minh hơn một chút.”

Nhưng mà thụ tinh ống nghiệm cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt, dù sao dựa trên chuẩn mực đạo đức thông thường, một đứa trẻ như vậy rất có thể sẽ bị hầu hết mọi người cười nhạo.

“Cô định để cho con của tôi cả đời này bị người ta cười nhạo hay sao?” Giọng nói của Ân Dĩ Mặc lạnh lùng, sắc mặt cũng trầm xuống:

“Con của tôi, không ai được phép xem thường.”

Nhìn thấy anh để ý chuyện này như vậy, Tô Thời Sơ thè lưỡi: “Không nghĩ đến tổng giám đốc Ân còn trẻ mà suy nghĩ lại cổ hủ như vậy.”

Trên thực tế, Ân Dĩ Mặc không phải để ý đến chuyện thụ tinh ống nghiệm, mà là để ý đến thái độ của Tô Thời Sơ.

Cô quả nhiên là người phụ nữ ngu xuẩn, vậy mà lại an tâm thoải mái để anh sinh con cùng với người phụ nữ khác!

Trong đôi mắt của Ân Dĩ Mặc có vài phần cay đắng, không muốn tiếp tục nói về đề tài này với cô: “Dẫn cô đến một nơi.”
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 114: Chỉ muốn công lý



Thấy lời nói của mình bị cắt ngang, Tô Thời Sơ giật mình, định từ chối, nhưng người đàn ông không để cho cô giải thích một chút nào, trực tiếp ôm cô từ trên giường xuống, khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác, rồi ném cô lên xe.

Ân Dĩ Mặc tự mình lái xe, lông mày lạnh lùng nhíu chặt lại, xem ra tâm tình anh không được tốt cho lắm.

Tô Thời Sơ rụt cổ, cuộn tròn trong áo khoác, cô không rõ buổi tối Ân Dĩ Mặc muốn dẫn cô đi đâu.

Chiếc xe rẽ vài vòng rồi cuối cùng mới dừng lại trước một ngôi nhà đổ nát.

Tô Thời Sơ xuyên qua cửa sổ xe, nhìn căn nhà rách nát đến không chịu nổi kia, cô chỉ cảm thấy rất âm u, hoang vắng khó tả.

“Đây là đâu?” Cô tự lẩm bẩm, cô cảm thấy nơi này không được sạch sẽ cho lắm.

Ân Dĩ Mặc không nói gì, trầm mặt xuống xe, mở cửa xe ôm cô ra, Tô Thời Sơ xấu hổ đến đỏ mặt, cô tự mình thoát khỏi vòng tay anh, đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng nói:

“Tôi có thể tự đi được.”

Thấy cô từ chối, Ân Dĩ Mặc cũng không thèm để ý, liếc nhìn cô vài cái, rồi anh cất bước đi về phía trước, đi đến cửa, anh ngang ngược đá mạnh vào cửa nhà đang lung lay sắp đổ.

Tô Thời Sơ oán thầm: ‘Thật là bạo lực.’

Căn nhà này tuy rằng đã đổ nát, nhưng lại có rất nhiều người canh giữ, nhìn thấy Ân Dĩ Mặc đi tới, ai nấy đều cung kính, cúi đầu nói:

“Chào Ân tổng.”

Tô Thời Sơ nhìn những người đàn ông xung quanh toàn thân đen kịt, nội tâm cô lại có một dự cảm không tốt.

Cô suy đoán, nơi này chắc hẳn có người quan trọng nào đó đang bị nhốt ở đây.

Ân Dĩ Mặc nắm lấy cổ tay Tô Thời Sơ, kéo cô đi vào trong nhà, rẽ qua mấy cái hành lang, dừng lại trước một cánh cửa phòng.

“Vào trong xem xem.” Ân Dĩ Mặc lạnh giọng, không có chút ấm áp.

Đứng ở cửa, Tô Thời Sơ có chút căng thẳng, cô l.i.ế.m l.i.ế.m đôi môi khô ráo, đẩy cửa ra.

Khoảnh khắc khi mở cửa ra, trong mũi Tô Thời Sơ ngửi thấy mùi thối rữa cùng mùi m.á.u tươi nồng nặc, khiến cô nhịn không được mà nhíu mày.

Đến khi thấy rõ người đàn ông đang hấp hối trên mặt đất trong phòng, cô lại càng kinh ngạc hơn, há hốc mồm.

Người trong phòng, chính là Đoàn Ngọc Trì.

Đoàn Ngọc Trì nằm trên mặt đất, trên người có vết máu, vết thương còn chưa khỏi hẳn không ngừng chảy ra m.á.u tươi. Vết thương khô lại cũng bởi vì không được chữa trị mà bắt đầu thối rữa, vết thương trên mặt lại càng chồng chất, căn bản là nhìn không ra bộ dạng tà khí vô lại của anh ta ngày đó.

“Anh ta…” Tô Thời Sơ ngẩn người, cô thiếu chút nữa là đứng không vững, lui về phía sau vài bước, mới lấy lại được bình tĩnh.

Đối mặt với cảnh tượng kinh hãi như vậy, Ân Dĩ Mặc nhắm mắt làm ngơ, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.

Anh ta dám chạm vào người phụ nữ của anh, có kết cục như vậy, đã đủ may mắn lắm rồi.

Nếu như không phải Tô Thời Sơ muốn anh ta vào tù, thì Đoàn Ngọc Trì bây giờ đã là phế vật chân tàn tay gãy rồi.

Đoàn Ngọc Trì bị thương nặng, đầu óc anh ta hỗn loạn, chậm chạp cảm giác được có người đi vào phòng, anh ta cố gắng mở đôi mắt sưng tấy do vừa bị đánh kia, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

Trong nháy mắt khi anh ta nhìn thấy Tô Thời Sơ, trong cổ họng anh ta nở một nụ cười châm chọc, khiến cho người khác cảm thấy kinh tởm:

“Người đẹp, đến thăm tôi sao? Như thế nào, nhớ tôi sao?”

Anh ta vừa dứt lời, Ân Dĩ Mặc đã không thể nhịn được nữa, khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên âm trầm lạnh lùng.

Đoàn Ngọc Trì thật sự không sợ chết, dám khiêu khích người phụ nữ của anh ở trước mặt của anh!

Anh lập tức đá hắn ta lên, đá một cách khThương lão tiếc, thân thể hắn nặng nề đập mạnh vào vách tường, người đàn ông đột nhiên r*n r*, đến sức lực kêu đau cũng không còn.

Thân thể Tô Thời Sơ run lên, nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẫm m.á.u như vậy.
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 115: Chỉ muốn công lý



Mặc dù cô rất hận hành vi dã man của Đoàn Ngọc Trì, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để anh ta chết.

Hình phạt tử hình như vậy, quá nặng nề.

“Không được chết, giữ lại cho hắn một hơi đi.” Ân Dĩ Mặc nhìn thấu nội tâm của Tô Thời Sơ, giọng nói bình tĩnh.

Nghe vậy, Tô Thời Sơ mới lơ đãng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy cô vẫn lương thiện như vậy, ánh mắt Ân Dĩ Mặc trở nên thâm trầm phức tạp.

“Khi nào thì đưa hắn vào tù?” Tô Thời Sơ xoay người, cô không muốn nhìn thấy sự chật vật của Đoàn Ngọc Trì nữa, cô bình tĩnh nói:

“Tiếp tục tra tấn anh ta ở đây cũng không có ý nghĩa, không bằng tiễn anh ta đi sớm một chút.”

Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Ân Dĩ Mặc cũng không mở miệng trả lời cô.

Ánh sáng trong phòng rất mờ mịt, đến mức không thấy rõ sự hoảng loạn trong mắt Ân Dĩ Mặc: “Tô Thời Sơ, chúng ta cắt một bên tay của anh ta để trừng phạt, không đưa anh ta vào tù, có được không?”

Đây là giọng điệu thương lượng.

Tô Thời Sơ vẫn bịt mũi, cô không muốn ngửi thấy mùi hăng nồng trong không khí, nghe thấy câu này, cô bất ngờ ngẩng đầu.

Hai tròng mắt cô trong suốt, bên trong không có chút tạp chất, giọng nói không nhiễm bụi trần, chỉ có hai chữ: “Vì sao?”

Không có tức giận, cũng không có uỷ khuất, chỉ có hai chữ bình thản nhàn nhạt, nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc bén, tra tấn nội tâm Ân Dĩ Mặc.

Anh nặng nề thu đôi mắt anh tuấn lại một chút, buộc giọng nói của mình phải bình tĩnh lại:

“Đoàn gia cũng là một gia tộc lớn, sau này còn có thể hợp tác cùng với Quốc Tế Huy Hoàng. Nếu như để lại vết nhơ, hai bên cũng sẽ không dễ dàng.”

Lúc nói ra khỏi miệng những lời này, Ân Dĩ Mặc thậm chí còn không thuyết phục được bản thân.

Một tổ chức bí ẩn lớn như Lâm Khâm cũng đều phải khúm núm quỳ gối trước mặt Ân Dĩ Mặc. Một gia tộc nhỏ như Đoàn gia, anh lại thật sự quan tâm đến mối quan hệ của bản thân với bọn họ!

“Thật sự là như vậy sao?”

Giọng Tô Thời Sơ vẫn nhẹ nhàng, nghe không ra sự thất vọng, cũng nghe không ra sự khổ sở, giống như chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

“Sau này, tôi sẽ không để cho Đoàn gia được dễ chịu.” Ân Dĩ Mặc nắm chặt nắm đấm, trong lòng anh lại càng thêm chua xót, nhưng lại không nghĩ ra câu nào để an ủi cô.

Anh thậm chí còn hy vọng Tô Thời Sơ có thể đập vào n.g.ự.c anh, chất vấn anh tại sao anh lại không giữ lời, hỏi anh tại sao anh lại đổi ý giữa chừng.

Nhưng, cô không làm thế.

Ân Dĩ Mặc cúi đầu, anh muốn thăm dò biểu cảm của cô, nhưng trong bóng tối, anh nhìn không rõ.

“Không sao, tôi nghe cô.”

Cổ họng Tô Thời Sơ lăn vài cái, cô có cảm giác như bị nhét một cục bông vào người.

Từ đầu đến cuối, tất cả những gì cô muốn đó chính là công lý.

Cô biết rất rõ, một gia tộc lớn như thế này, vì mục đích sẽ không từ thủ đoạn, để cho Đoàn Ngọc Trì vào tù, sẽ không quá thuận lợi.

Nhưng cô tưởng rằng, Ân Dĩ Mặc ít nhất sẽ đồng ý cô chuyện này, thay cô đòi lại công đạo, thế nhưng, thế nhưng cô vẫn thất vọng.

“Trở về đi, tôi đói rồi.” Giọng Tô Thời Sơ rầu rĩ, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe được âm thanh nức nở rất nhỏ.

Môi Ân Dĩ Mặc mím chặt lại, tảng đá trong lòng anh cũng không bởi vì sự thỏa hiệp của Tô Thời Sơ mà thoải mái hơn chút nào, ngược lại nó lại càng thêm nặng nề hơn.

Hai người xoay người lại, chuẩn bị rời khỏi phòng, thì người nằm trên mặt đất không biết lấy sức lực từ đâu ra, phát ra tiếng cười kịch liệt:

“Tôi biết ngay mà, chỉ cần Tống Thanh Thanh ra tay, Ân Dĩ Mặc anh cho dù có bản lĩnh thông thiên gì, cũng sẽ không làm gì được tôi!”

Nghe vậy, bước chân Tô Thời Sơ cứng đờ, trái tim cô trong nháy mắt co rút lại.

Sắc mặt Ân Dĩ Mặc trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lùng, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Thời Sơ, kéo cô ra khỏi phòng:

“Chúng ta đi, đừng nghe người điên nói bậy.”
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 116: Cô không biết à? - 1



Tô Thời Sơ không biết lấy đâu ra sức lực để thoát khỏi bàn tay to lớn của Ân Dĩ Mặc, ngoan cố đứng tại chỗ, hai chân cắm rễ xuống đất như đóng đinh.

“Tô Thời Sơ…” Ân Dĩ Mặc nhìn Tô Thời Sơ quay lưng về phía anh, trái tim anh đột nhiên cảm thấy như có ai đó bóp mạnh, khiến nó đau nhức không thôi.

Bóng lưng cô gầy gò, nhưng cô lại có một quyết tâm đặc biệt.

Chỉ thấy Tô Thời Sơ từng bước đi về phía Đoàn Ngọc Trì, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay phải, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm hắn, cẩn thận tránh vết thương:

“Anh vừa mới nói cái gì?”

Cô ấy muốn xác nhận những gì anh ta nói.

Đoàn Ngọc Trì nằm trên mặt đất cũng sửng sốt, sau đó hắn nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt loé lên một tia mỉa mai:

“Cô không phải là vợ cùa Ân Dĩ Mặc sao? Chuyện này mà cũng không biết à?”

Vẻ mặt Tô Thời Sơ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại trầm xuống từng chút từng chút một.

“Nói rõ ràng.” Giọng cô không chút độ ấm.

“Tôi nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Tô Thời Sơ, đừng nói lần này tôi không thành công, cho dù tôi thật sự xâm phạm cô, hắn cũng sẽ không trút giận thay cô đâu.”

Đoàn Ngọc Trì nói xong, l.i.ế.m l**m đôi môi khô máu, nở một cười tà ác, hắn hạ giọng, nói với âm lượng chỉ có Tô Thời Sơ mới có thể nghe được:

“Có muốn thật sự thử xem không? Phương diện đó của tôi vẫn rất mạnh…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Tô Thời Sơ lạnh lùng, cô giơ tay lên, tiếng bạt tai giòn tan vang vọng trong căn phòng trống rỗng.

Tiếp theo là tiếng hét thảm thiết của Đoàn Ngọc Trì.

Tô Thời Sơ đứng lên, vỗ vỗ tay, bình tĩnh lấy khăn tay từ trong túi ra, sau đó lau vết m.á.u trên tay, đi tới bên cạnh Ân Dĩ Mặc.

“Ân tổng, đã phiền anh phải dẫn tôi đến đây, chúng ta đi thôi.”

Giọng điệu của cô bình tĩnh lạ thường, nhưng Ân Dĩ Mặc vẫn nghe ra sự xa cách và lạnh lùng trong đó.

Cô không hề trách anh đến một câu, nhưng câu nói lại tràn đầy chua xót.

Ân Dĩ Mặc nhìn bóng dáng cô kề vai trước với anh, vẻ mặt của cô đầy bí ẩn, cảm xúc cũng không thể nào nhìn rõ.

Anh vừa muốn mở miệng, nhưng vẫn cứng rắn ngậm lại.

Trên đường về.

Xe cứ thế phóng nhanh trên đường, hai người không nói gì với nhau.

Chính xác hơn mà nói, Tô Thời Sơ không còn nói một câu nào nữa, bầu không khí trong xe im lặng và buồn bã.

Ân Dĩ Mặc chỉ cảm thấy khó thở nên sốt ruột cởi hai cúc áo sơ mi, lúc này mới cảm thấy mình có thể thở thoải mái.

“Chuyện của Đoàn Ngọc Trì, Ân tổng có thể cho tôi thời gian suy nghĩ một chút không?”

Giọng nói của Tô Thời Sơ bất thình lình vang lên từ hàng ghế sau, vẫn lịch sự và xa cách khó tả.

Mối quan hệ giữa hai người đột nhiên rơi vào tình trạng đóng băng.

Ân Dĩ Mặc không lên tiếng, anh nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của cô, giữa hai hàng lông mày của anh liền trở nên u ám.

Anh cầm vô lăng lái xe vô cùng vững vàng, nhưng lại không mở miệng, xem như là chấp nhận.

Tối nay, hai người bọn họ im lặng bất thường.

Về đến nhà, dì Phạm cũng vừa chuẩn bị xong bữa tối, dọn lên bàn ăn.

Vì không để cho Dì Phạm uổng phí công sức, Tô Thời Sơ qua loa ăn hai miếng, nói cảm ơn dì Phạm, sau đó lập tức trở về phòng, không nói một câu nào.

Trơ mắt nhìn Tô Thời Sơ đi vào phòng, Ân Dĩ Mặc thu hồi ánh mắt thật sâu.

Dì Phạm đứng ở trước bàn ăn, bất an nắm lấy tạp dề trên người, do dự nhiều lần, vẫn nhịn không được mở miệng: “Thiếu gia, có phải cậu cãi nhau với phu nhân không?”

Ân Dĩ Mặc không nói gì.

“Nội tâm phu nhân vẫn là một đứa trẻ con, tuy rằng nhất thời giận dỗi, nhưng trong lòng người nhất định là có thiếu gia, tôi tin cậu chỉ cần nói mấy câu là có thể dỗ dành cô ấy.”

Mặc dù dì Phạm không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ, nhưng dù sao dì ta cũng đoán được, tám chín phần là có liên quan đến cô Tống kia.

Nhưng mà, dì ấy vẫn hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc bên nhau.
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 117: Cô không biết à? - 2



Thấy Ân Dĩ Mặc không nói, dì Phạm lo lắng nếu nói quá nhiều sẽ mắc sai lầm nên im lặng rồi lui xuống nhà.

Thời gian trôi qua từng phút, màn đêm dần dần ôm trọn mọi ngóc ngách.

Trong thư phòng.

Ân Dĩ Mặc đứng sừng sững trước cửa sổ sát đất, trên người anh mặc áo sơ mi đen do nhà thiết kế tự tay may, toát lên vẻ anh tuấn và chững chạc.

Anh đối mặt với màn đêm đen huyền, một tay đút túi quần, ngón tay thon dài của bàn tay còn lại thì gắp một điếu thuốc.

Căn phòng đã tràn ngập khói thuốc dày đặc, giống như tâm trạng của anh, dày đặc đến nỗi không thể nào xua tan đi được.

Khói mù mịt từ từ làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ mơ hồ nhìn thấy được đường quai hàm sắc sảo và đôi mày nhíu lại của anh.

Tô Thời Sơ nói cô cần thời gian suy nghĩ, nhưng thật ra anh cũng biết rất rõ, cô đang chuẩn bị đưa ra điều kiện.

Cô ấy sẽ đưa ra điều kiện gì? Muốn tiền ư? Muốn một chiếc xe hơi? Hay muốn một ngôi nhà?

Những thứ này anh đều có thể thoả mãn cô tất, chỉ cần cô muốn.

Chỉ có điều…

Mốt ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến trái tim anh run rẩy, suýt chút nữa thì ngay cả điếu thuốc cũng không thể cầm chắc.



"Truyện đã full, đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc full thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!"



Đúng lúc này, cửa thư phòng bỗng có hai tiếng gõ nhẹ nhàng, rất nhỏ, nhưng anh lại có thể nghe được rất rõ ràng.

Ân Dĩ Mặc giật mình, lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, thuận tay mở cửa sổ để cho toàn bộ khói thuốc trong phòng tản đi, sau đó anh mới hắng giọng, giọng nói trầm thấp:

“Vào đi.”

Mặc dù phần lớn khói thuốc đã tan đi, nhưng Tô Thời Sơ vẫn ngửi thấy mùi khói nồng nặc trong phòng, lông mày cô khẽ cau lại.

“Anh vẫn chưa ngủ à?”

“Xin lỗi Ân tổng, đêm muộn thế này lại còn đến đây làm phiền anh.”

Tô Thời Sơ mang dép lê kẻ sọc màu lam sạch sẽ, bộ đồ ngủ màu xanh nhạt rộng rãi, khiến cô trông giống một đứa trẻ nhỏ, ngoan ngoãn đứng ở cửa.

Ân Dĩ Mặc xoay người, nâng mí mắt lên, đôi mắt hẹp sâu thẳm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mím thành một đường thẳng.

“Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng, để cho Đoàn Ngọc Trì vào tù quả thật không thực tế.” Tô Thời Sơ bước về phía trước vài bước, giọng nói rõ ràng:

“Vừa rồi tôi có điều tra một chút, có một số dự án hợp tác bất động sản giữa Huy Hoàng Quốc Tế và Đoàn gia, trước mắt mấy dây chuyền sản xuất cũng do Đoàn gia nắm giữ, lúc này trở mặt thì chẳng có lợi ích gì.”

Cô ở trong phòng lâu như vậy, chính là đang thay anh cân nhắc ưu nhược điểm?

Đôi mắt hẹp của Ân Dĩ Mặc trâm trầm hơn, đôi môi mỏng cong lên: “Suy nghĩ thật chu toàn, không hổ danh tổng thư ký tài giỏi của tôi, xứng đáng làm Ân phu nhân của tôi.”

Nghe vậy, cả người Tô Thời Sơ lắc lư.

Thật là rất mỉa mai.

“Cho nên, cô không có ý định đưa ra điều kiện gì?” Mặt Ân Dĩ Mặc bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đột nhiên căng thẳng.

Tô Thời Sơ lắc đầu, nâng khóe môi tái nhợt: “Không cần thiết, Ân tổng anh vừa nói rất đúng. Với năng lực và thân phận của tôi, tôi nên đặt Quốc Tế Huy Hoàng và Ân tổng anh lên hàng đầu.”

Có một số lời hứa, một khi đã thất hứa, mọi sự mặc cả về sau chính là tự rước lấy nhục nhã, thà rằng thứ gì cũng không cần, mới có thể tự do tự tại.

Ân Dĩ Mặc hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, anh lại đối mặt với ánh mắt của cô, nhịp thở có chút căng thẳng.

Hốc mắt cô đỏ bừng, như phủ một lớp sương mỏng, nhưng không hề có một giọt nước mắt nào rơi ra.
 
Back
Top Bottom