Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh
Chương 35: Chương 35



Bên phía Hoàng Hinh nhanh chóng giải quyết mọi chuyện. Tần Nam cũng xuất hiện để xin lỗi và giải thích rằng anh chỉ vì rất thích màn trình diễn của Đào Uyển trong [Giọng Hát Mới] nên mới đến chào hỏi, không có ý định gì khác. Anh ta cũng xin lỗi Đào Uyển.

Một số fan tinh mắt phát hiện có một bức ảnh Tần Nam không nhìn Đào Uyển, mà lại nhìn vào ống kính, khiến mọi người nhận ra rằng anh đang cố tình làm vậy để quảng bá cho bộ phim.

Đào Uyển lại được nhiều người thương xót hơn.

Khi thấy chuyện đã được xử lý, Cảnh Kỳ mới gọi điện cho Đào Uyển. Lúc này, Đào Uyển đang rửa mặt.

“Cảnh Kỳ gọi điện.”

Đào Uyển thò đầu ra khỏi phòng tắm: “Anh nghe giúp em nhé.”

Phó Thuấn ấn nghe máy.

“Chuyện của Tần Nam đã được giải quyết rồi. Cô nói với sếp Phó là đừng chấp nhặt, đừng giận tôi.”

Thấy bên kia không lên tiếng, Cảnh Kỳ hỏi: “Alo Đào Uyển, nghe thấy không?”

“Tôi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa.” Phó Thuấn lạnh lùng nói.

“Không đâu, chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.” Một lúc sau, Cảnh Kỳ hỏi: “Sếp Phó, sao lại là cậu?”

“Hiện tại cô ấy không tiện.”

Cảnh Kỳ cười nói: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa. Gần đây có hai hoạt động, nhưng tôi đã từ chối rồi. Tạm thời cho cô ấy nghỉ hai ngày, nhưng đừng quên luyện tập nhé.”

“Ừ.”

Một lát sau, Đào Uyển ra khỏi nhà vệ sinh, tiện tay lấy hai tờ giấy để lau mặt.

“Anh Cảnh Kỳ nói gì vậy?”

“Chuyện đã được giải quyết xong rồi, cho em nghỉ hai ngày.”

“Có phải anh lại dọa anh ấy không?” Đào Uyển nghi ngờ nhìn Phó Thuấn.

“Anh giống người như vậy ư?”

“Anh không giống.”

Phó Thuấn vừa hài lòng cong môi, lập tức nghe thấy Đào Uyển nói: “Anh không giống, anh chính là như vậy.”

Phó Thuấn kéo cô vào lòng như để trừng phạt, anh cắn tai cô rồi dọa dẫm: “Nói lại lần nữa.”

Đào Uyển nhịn cười: “Không nói nữa, em biết sai rồi.”

Phó Thuấn buông cô ra rồi nhẹ nhàng bảo: “Được rồi, đi xuống ăn chút gì đó đi.”

“Vâng.”

Trong hai ngày gần đây, Đào Uyển không có lịch luyện tập nào, nên hiếm khi được ở nhà thư giãn.

Nhân dịp rảnh rỗi, cô quyết định học làm món tráng miệng cùng mẹ Vương. Nhìn mẹ làm có vẻ đơn giản và dễ dàng, nhưng khi tự mình bắt tay vào thực hiện...

Khi nhìn những món ăn mình làm không được như ý và không giữ được hình dạng, Đào Uyển ngay lập tức cảm thấy thiếu tự tin.

Mẹ Vương đứng bên cạnh, cổ vũ: “Đây là lần đầu tiên mà, cô chủ làm được như vậy đã là khá tốt rồi. Đừng nản chí nhé!”

“Thật à?” Đào Uyển hơi nghi ngờ.

Mẹ Vương cười: “Thật đấy.”

Vào lúc chạng vạng, Đào Uyển lại làm sủi cảo với mẹ Vương. Đầu tiên, cô cho một ít nhân vào vỏ bánh, sau đó từ từ gói lại.

Các bước làm không sai, nhưng hình dáng lại xấu đến nỗi không thể diễn tả thành lời.

Nửa tiếng sau, Phó Thuấn về nhà. Đào Uyển rửa tay, cởi khăn quàng cổ ra rồi đi tìm anh.

“Mặt em bị làm sao thế?”

Đào Uyển soi gương rồi đáp: “Vừa rồi làm sủi cảo với mẹ Vương, vô tình dính vào. Em đi rửa mặt, anh chờ em một lát nhé.”

Nói xong, Đào Uyển chạy thẳng lên tầng.

Khi ăn cơm, Đào Uyển thấy Phó Thuấn nhìn mình lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ăn sủi cảo cũng phải chọn à?”

Phó Thuấn nhẹ nhàng đáp: “Ừ, anh đang tìm, những miếng nào là em gói vậy?”

“...”

Chắc chắn đó là những miếng xấu.

Hình như Phó Thuấn cũng biết, vì trong đĩa chỉ còn lại những miếng rất hoàn hảo.

Đào Uyển nhìn anh, tâm trạng hơi phức tạp.

Không biết nên cảm động hay xấu hổ.

Ăn xong, Phó Thuấn dẫn cô ra ngoài đi dạo. Đột nhiên Đào Uyển nói: “Hai ngày nữa Lương Gia Bình và Đào Hân Nhiên kết hôn, bà nội muốn em tham gia.”

Sắc mặt của Phó Thuấn hơi sửng sốt: “Chẳng phải trước đây lễ cưới đã bị hủy sao?”

Đào Uyển gật đầu: “Ừ, nhưng hình như Đào Hân Nhiên có thai, sau khi ông Lương biết, ông ấy không đồng ý. Nhưng lễ cưới sẽ làm đơn giản, chỉ có hai gia đình ăn một bữa cơm với nhau thôi.”

Bây giờ nói về chuyện của hai người, trong lòng Đào Uyển rất bình tĩnh, như thể đang nói về chuyện không liên quan đến mình.

Cô không hiểu tại sao trước đây lại chạy đến quán bar uống rượu vì hai người đó.

Đào Uyển vốn không muốn đi, nhưng bà nội muốn mượn cơ hội này để cô làm hòa với nhà họ Đào, nên đã thuyết phục cô một thời gian.

Cô không muốn khiến bà nội lo lắng, vì vậy không từ chối.

Phó Thuấn nghe xong bình tĩnh nói: “Anh đi cùng em.”

Đào Uyển gật đầu đồng ý.

Hôm sau. Đào Uyển, Chúc Kỳ và Trì Nguyệt hẹn nhau đi ăn cơm. Các cô đều hơi ngạc nhiên khi nghe tin Đào Hân Nhiên và Lương Gia Bình chuẩn bị kết hôn.

Trì Nguyệt không thể nhịn được cười: “Chắc Lương Gia Bình tức muốn chết rồi, nhỉ?”

Chúc Kỳ ngơ ngác: “Tại sao anh ta lại tức? Chẳng lẽ đứa bé của Đào Hân Nhiên không phải là con của anh ta?”

Trì Nguyệt lắc đầu: “Cậu ngốc quá! Với tính cách của Lương Gia Bình, chuyện Đào Hân Nhiên dính phốt rồi giờ lại cưới vì có con, chắc chắn sẽ khiến mọi người nghĩ rằng anh ta bị “đội nón xanh” đó!”

Chúc Kỳ bất ngờ, rồi cười hả hê: “Ha ha ha... Đáng đời anh ta, tự làm tự chịu!”

Trì Nguyệt nhìn Đào Uyển: “Nhưng cậu thật sự định tham gia lễ cưới à? Mình nghĩ Đào Hân Nhiên không muốn thấy cậu đâu.”

“Ừ, mình đã hứa với bà nội rồi, Phó Thuấn sẽ đi cùng mình.”

Chúc Kỳ bỗng dưng tủi thân: “Đang yên đang lành lại thấy cảnh hạnh phúc của người khác, giờ muốn yêu đương cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.”

“Cứ yêu đi, mình thấy Tống Nghiệp đã rất rõ ràng rồi.”

“Cậu đừng có nói bậy!” Để đánh lạc hướng, Chúc Kỳ chuyển sang Trì Nguyệt: “Còn cậu, nghĩ sao về tên Từ Hành kia?”

Đào Uyển bỗng nhiên lên tiếng: “Từ Hành làm sao vậy?”

Chúc Kỳ giải thích: “Gần đây cậu bận quá nên không biết. Trước đây công ty của Từ Hành tổ chức sự kiện ở khách sạn của Nguyệt Nguyệt, sau đó hai người họ hợp tác và đi ăn cùng nhau. Có vẻ như Từ Hành thích Nguyệt Nguyệt nên đang theo đuổi cậu ấy.”

Trì Nguyệt nghiêm túc đáp: “Vì anh ta có một người em gái như thế, mình không muốn dính dáng.” Cô không quên nhắc đến những rắc rối mà Từ Song gây ra cho Đào Uyển.

Chúc Kỳ phân tích: “Từ Hành khá tốt, nhưng em gái của anh ta hơi rắc rối. Nếu cậu thích anh ta, ở bên nhau cũng được. Dù sao người sống với cậu sau này cũng không phải là em gái anh ta.”

Đào Uyển nhìn Trì Nguyệt: “Cậu cứ làm theo ý mình, bọn mình ủng hộ cậu.”

“Đúng đó đúng đó.”

Trì Nguyệt hơi bối rối trước sự ủng hộ đột ngột của hai người, cô lúng túng đề nghị: “Đi ăn nào, khó khăn lắm mới gặp mặt, nói về bọn họ làm gì?”

Chúc Kỳ đề xuất: “Vậy sau khi ăn xong, chúng ta đi làm móng tay nhé.”

“Được!”

Bình thường Đào Uyển rất ít làm móng, chỉ làm những màu đơn giản khi đi cùng các cô. Nhưng hôm nay, dưới sự nhiệt tình của Chúc Kỳ và Trì Nguyệt, cô đã chọn một màu đỏ rượu sáng.

Trên đường về, Chúc Kỳ không ngừng đùa: “Tin bọn mình đi, đẹp lắm! Đảm bảo khi về nhà, Phó Thuấn sẽ nhận ra ngay.”

Đào Uyển nửa tin nửa ngờ.

Khi về đến nhà, vừa thấy cô, mẹ Vương đã hỏi ngay: “Cô chủ, cô làm móng tay à? Đẹp lắm!”

Đào Uyển xấu hổ đáp: “Làm chơi thôi.”

Mẹ Vương cười nói: “Cô chủ trẻ trung xinh đẹp, làm gì cũng đẹp cả.”

Lời khen từ mẹ Vương khiến Đào Uyển càng thêm ngượng ngùng.

Buổi chiều, Đào Uyển ngồi trong phòng khách xem phim. Hôm nay Phó Thuấn tan làm sớm, vừa về nhà đã lập tức đến bên cạnh cô.

“Sao em mặc ít thế?” Anh nhìn Đào Uyển với vẻ lo lắng. “Thời tiết ngày càng lạnh, em chỉ mặc mỗi bộ này à? Lần sau không được như vậy nữa.”

Đào Uyển giải thích: “Trong nhà không lạnh, vừa rồi em có mặc áo khoác.”

Phó Thuấn nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy mẹ Vương vẫn chưa nấu ăn xong, anh ngồi xuống ôm cô: “Anh xem cùng em.”

Đào Uyển cuộn tròn người trên sofa, khi thấy Phó Thuấn đến, cô lập tức thả chân xuống và cọ vào người anh như bé mèo làm nũng.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn rọi lên khuôn mặt điển trai của Phó Thuấn, tôn lên những đường nét góc cạnh của anh. Tim cô thổn thức, ngón tay như muốn chạm vào anh.

Khi ở bên cô, Phó Thuấn không còn lạnh lùng như trước, mà lúc nào cũng dịu dàng và cưng chiều.

Nhận ra ánh mắt của cô, khóe môi anh khẽ cong lên cúi đầu, khẽ cười: “Sao lại nhìn anh như thế? Có phải lén thèm muốn gì của anh không?”

Cô chu môi, mặc dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Thèm muốn gì của anh?”

“Thèm muốn sắc đẹp của chồng em.”

Đào Uyển: “...”

Phó Thuấn khẽ cười, lông mày rậm hơi nhếch lên, ánh mắt anh tràn đầy sự tinh nghịch. Anh cúi người hôn nhẹ lên má cô rồi lại tiếp tục xem phim như không có gì xảy ra.

Đào Uyển nhẹ nhàng đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Xem phim thì xem đi, đừng có động tay động chân.”

Phó Thuấn giả vờ hờn dỗi: “Em quyến rũ anh trước.”

Đào Uyển phủ nhận: “Em không hề.” Sau khi hừ nhẹ một tiếng, cô chặn anh lại trước khi anh nói tiếp: “Xem phim đi.”

Phó Thuấn mỉm cười, vừa dung túng vừa cưng chiều: “Được.”

Ăn tối xong, họ cùng nhau thư giãn rồi mới về phòng.

Đào Uyển ngước lên nhìn anh, hỏi một cách bâng quơ: “Hôm nay em có gì khác không?”

Phó Thuấn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy ý cười rồi cố tình trêu chọc: “Hôm nay có trang điểm hả?”

“Ừ” Đào Uyển đáp, thấy anh không nói gì thêm, cô thờ ơ bảo: “Em đi tắm đây.”

Cô lấy đại một bộ đồ ngủ từ tủ rồi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Đào Uyển nhắn tin vào nhóm:

[Anh ấy không nhận ra mình làm móng.]

Cô nhìn màn hình, thấy không ai chú ý đến mình. Có vẻ như có chuyện gì đó xảy ra, nên cô đặt điện thoại xuống, cầm sách đọc một lát.

Hai mươi phút sau, điện thoại rung lên.

Điện thoại của cô rung lên, Chúc Kỳ gửi tin nhắn thoại đến. Vội vàng mở tin nhắn, cô không để ý đã bật loa ngoài, giọng nói của Chúc Kỳ vang lên:

[Không phải chứ, mắt của Phó Thuấn không tốt à? Màu nổi bật như thế mà anh ấy không thấy á?]

Đào Uyển vội vàng tắt âm thanh, quay lại nhìn thì thấy Phó Thuấn vẫn đang đứng ở cửa phòng tắm, lau tóc...

Cảm giác chột dạ khiến Đào Uyển không dám nhìn thẳng, cô vội cụp mắt xuống.
 
Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh
Chương 36: Chương 36



Đào Uyển lần đầu tiên trải qua tình huống khó xử khi bị đối phương bắt gặp lúc đang phàn nàn về người khác, mà người khác đó chính là chồng cô.

Trong lúc nói chuyện Chúc Kỳ đã không kìm được mà nhấn mạnh hai chữ kia, khiến Đào Uyển cảm thấy mọi đường lui giải thích của mình bỗng chốc tiêu tan. Cô lắp bắp nhìn Phó Thuấn, người đang tiến lại gần với vẻ mặt bình tĩnh.

“Đang tố cáo anh à?” Phó Thuấn hỏi.

“Không.” Đào Uyển mím môi đáp.

“Vậy tại sao anh lại nghe thấy có người nói ánh mắt của anh không tốt?” Anh nhìn thẳng vào cô, rồi nói tiếp: “Bà Phó, nói cho anh biết, ánh mắt của anh không tốt ở chỗ nào?”

Phó Thuấn bỗng nhiên nghiêng người lại gần, khoảng cách giữa họ trở nên thật gần gũi. Đào Uyển nín thở, không biết nên phản ứng thế nào. Nụ cười trên khuôn mặt anh rực rỡ hơn thường ngày, tràn đầy sức sống, hoàn toàn trái ngược với vẻ chín chắn, ổn định mà cô thường thấy ở anh.

“Đang trách anh không phát hiện ra cái này à?” Anh cúi xuống, bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, giọng điệu tươi cười.

Miệng Đào Uyển mở ra rồi khép lại, ngạc nhiên đến mức không thể thốt nên lời.

Phó Thuấn tiếp tục nói: “Anh vừa về đã nhìn thấy rồi, lúc ăn cơm cũng thấy rất rõ. Lát nữa em phải giải thích cho anh, nếu không bạn của em sẽ cho rằng em lấy một người chồng không tinh mắt đấy.”

Cô lộ rõ vẻ khó hiểu: “Vậy anh về lâu như thế rồi, sao không hỏi?”

Phó Thuấn nghiêng người tựa vào cô, môi cong lên đầy thích thú: “Trêu em đấy, muốn xem em có chủ động nói với anh hay không.”

Đào Uyển không chịu thừa nhận, cô cầm điện thoại trả lời tin nhắn trong nhóm rồi kéo chăn, quay lưng lại với anh.

Phó Thuấn muốn dỗ dành nhưng tóc còn ướt, sợ dính lên người Đào Uyển, anh chỉ đành vào phòng tắm sấy khô tóc trước. Sau khi sấy xong, anh vén chăn và nằm bên cạnh cô.

Anh ôm cô từ phía sau, cằm nhẹ nhàng cọ lên vai cô, giọng nói ngọt ngào: “Vợ ơi, anh sai rồi, không nên trêu em.”

Đào Uyển hừ một tiếng, không thèm để ý đến anh. Trong lòng Phó Thuấn thầm nghĩ, nếu anh giả vờ không thấy, có lẽ Đào Uyển sẽ chủ động đến làm nũng, hỏi anh về bộ móng tay mới làm có đẹp hay không. Nhưng không ngờ, anh lại tự bê đá đập chân mình.

Phó Thuấn dỗ dành từ câu này đến câu khác bên tai Đào Uyển, không biết sao mà hôm nay anh lại có thể nói ra nhiều lời như thế. Cuối cùng, Đào Uyển mềm lòng, quay người lại hỏi: “Đẹp không?”

“Đẹp.”

Phó Thuấn ôm chặt cô vào lòng rồi hôn nhẹ lên má: “Còn giận nữa không? Nếu vẫn còn giận, anh sẽ dỗ tiếp.”

“Ai muốn giận anh chứ? Mệt rồi, ngủ đây.”

“Được.” Phó Thuấn mỉm cười.

Hai ngày sau, chính là ngày cưới của Lương Gia Bình và Đào Hân Nhiên.

Đào Uyển chuẩn bị xong xuôi, trang điểm nhẹ nhàng trước khi ra ngoài. Phó Thuấn nhìn cô hồi lâu, vẻ say mê.

“Sao thế?” Đào Uyển hỏi.

“Đẹp.” Phó Thuấn cười nói.

Đào Uyển tức tối lườm anh, nhưng không thể phủ nhận rằng từ đêm đó, cái miệng của Phó Thuấn cứ như được bôi mật ong.

Ra khỏi nhà, Phó Thuấn lịch sự mở cửa ghế phụ cho cô. Đào Uyển bước vào, nói: “Đến thẳng nhà họ Lương là được.”

“Ừ.”

Trước đây, Phó Thuấn từng đến nhà họ Lương một lần khi ông Lương ốm, lần đó Đào Uyển đi thăm ông và anh không yên lòng nên đã đến đón cô. Đây là lần thứ hai anh đến.

Phó Thuấn mặc vest đo may vừa vặn, cực kỳ tuấn tú. Đào Uyển lén nhìn anh một lúc rồi nhỏ giọng khen: “Hôm nay anh cũng rất đẹp trai.”

Nụ cười đắc ý hiện lên trên khuôn mặt Phó Thuấn.

Cả hai cười đùa suốt quãng đường. Dù không phải người thích nói chuyện trước mặt người ngoài, nhưng bên nhau, họ luôn có điều để chia sẻ.

Khi đến nhà họ Lương, Phó Thuấn xuống xe, Đào Uyển chủ động khoác tay anh, người giúp việc dẫn họ vào.

Vừa bước vào, Đào Uyển đã nhìn thấy Đào Hân Nhiên ngồi cạnh Lương Gia Bình, vẻ mặt Lương Gia Bình vừa mất kiên nhẫn vừa bất lực.

Ông Lương trông thấy họ, lập tức gọi: “Uyển Uyển, hai đứa tới rồi, mau đến đây ngồi.”

Đào Uyển mở miệng chào: “Ông Lương.”

Phó Thuấn cũng gật đầu chào.

Cô tiến đến bên bà Đào, ngoan ngoãn gọi: “Bà nội.”

Bà cụ liếc qua, ra hiệu cho Đào Uyển gọi Đào Hiển Đình.

Đào Uyển im lặng vài giây, nhìn ánh mắt thiết tha của bà cụ rồi kéo Phó Thuấn đi về phía Đào Hiển Đình.

“Bố.” Cô gọi.

Phó Thuấn cũng gọi theo.

Trước đây, Đào Hiển Đình từng điều tra về Phó Thuấn nhưng không tìm ra thông tin gì, đến giờ vẫn không biết anh làm nghề gì.

Trong lòng hơi không hài lòng, nhưng vì bà cụ đã lên tiếng, ông ta biết rõ tính cách của cô con gái này; nếu không bước xuống bậc thang này, có lẽ sau này sẽ không còn bậc thang nào khác nữa. Cuối cùng, ông ta chỉ miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.

Sau khi chào hỏi xong, Đào Uyển lướt qua Thi Tĩnh Phương, không thèm để ý đến bà ta. Cô tiến lại gần Đào Hân Nhiên và Lương Gia Bình, đưa một bao lì xì.

“Tân hôn vui vẻ.”

Nói xong, không đợi Lương Gia Bình mở miệng, cô nhanh chóng quay lại bên cạnh Phó Thuấn. Lương Gia Bình nhìn cô, ánh mắt hiện vẻ không cam lòng.

Lúc này, bữa cơm chưa bắt đầu, mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả. Ông Lương nhìn Đào Uyển với ánh mắt đầy quan tâm: “Uyển Uyển, mấy hôm trước ông xem TV, thấy cháu xuất hiện trên đó. Thật sự là ngày càng giỏi hơn.”

“Cảm ơn lời khen của ông ạ, chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi.” Đào Uyển khiêm tốn đáp.

Lương Gia Bình ngồi bên cạnh, liền hùa theo: “Ông nội, không phải là cuộc thi nhỏ đâu. Giám khảo toàn là những người xuất sắc trong giới âm nhạc nước nhà. Đào Uyển đạt giải quán quân, thật sự rất xuất sắc.”

Ông Lương cười, những nếp nhăn trên mặt nhăn lại như thể biểu thị niềm tự hào: “Hóa ra Uyển Uyển nhà chúng ta tài giỏi đến vậy, sau này nhất định sẽ càng tiến bộ hơn nữa.”

Tuy nhiên, Thi Tĩnh Phương, mẹ của Đào Hân Nhiên, đang chứng kiến cảnh Đào Uyển được mọi người chú ý, trong lòng lại không khỏi dấy lên sự khó chịu. Bà ta không thể ngồi yên, bèn xen vào: “Hân Nhiên của chúng tôi cũng rất giỏi, hồi nhỏ đã tham gia thi violon và đoạt giải. Mấy năm qua cũng đạt được không ít thành tích lớn nhỏ.”

Lương Gia Bình, không chịu nhường nhịn, lập tức phản bác: “Con nhớ rõ Hân Nhiên và Đào Uyển từng thi đấu cùng nhau, hình như bị loại ở vòng ba hay bốn gì đó. Không có tài năng thì đừng phô trương.”

Lời nói của anh ta như một cú tát vào mặt Thi Tĩnh Phương, khiến sắc mặt bà ta trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười: “Không thể nói như vậy được, đó chỉ là ngoài ý muốn.”

“Thua là thua, không thể có nhiều ngoài ý muốn đến vậy.” Lương Gia Bình đáp, giọng điệu không mảy may nể nang.

Ngày đầu tiên của lễ cưới, Lương Gia Bình đã gây rối trước mặt mọi người, khiến Thi Tĩnh Phương hoàn toàn nghẹn lời.

Kể từ khi Đào Hân Nhiên bị vạch trần những vụ bê bối, Đường Lương Phân, mẹ của Lương Gia Bình, càng thêm bất mãn với cô ta. Tuy nhiên, trước sự có mặt của người ngoài, bà không muốn để Đào Uyển có cơ hội châm chọc, nên lập tức mắng Lương Gia Bình: “Dù gì Hân Nhiên cũng là vợ con, con nói năng kiểu gì vậy?”

Bị mắng, Lương Gia Bình chỉ biết cúi đầu, không dám nói thêm.

Đào Hân Nhiên, khi thấy sự bảo vệ từ Đường Lương Phân, cảm kích nhìn bà ta, nhưng ánh mắt của Đường Lương Phân lại lạnh lùng như dao, khiến cô ta chợt nhận ra, bà không phải đang bảo vệ cô mà chỉ muốn giữ thể diện cho nhà họ Lương.

Đám cưới mà cô ta mong đợi bấy lâu nay, cuối cùng chỉ còn lại nỗi thất vọng, không có váy cưới, không có tiệc tùng, không gì cả, chỉ còn lại những lời mắng chửi ngay trong ngày kết hôn.

Nhìn hành động thân mật giữa Phó Thuấn và Đào Uyển, lòng Đào Hân Nhiên tràn ngập ghen tị. Từ nhỏ đến lớn, rõ ràng cô ta luôn hơn Đào Uyển về mọi mặt, vậy mà cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này. Đào Uyển sống càng tốt, trong lòng Đào Hân Nhiên càng thêm không cam lòng.

Bất ngờ, ông Lương gọi Đào Uyển: “Uyển Uyển, sao không giới thiệu bạn trai của cháu cho mọi người biết?”

Đào Uyển liếc nhìn Phó Thuấn. Anh, với sự tự tin, chủ động giới thiệu: “Chào ông Lương, cháu là Phó Thuấn.”

“Phó...” Ông cụ tạm dừng, suy nghĩ một hồi, nhưng không thể nhớ ra gia tộc nào họ Phó ở thành phố Thân. Thế nhưng, nhìn khí chất của Phó Thuấn, ông biết chắc không phải kẻ tầm thường.

Ông Lương nhíu mày, hỏi: “Nhà cháu ở đâu?”

Phó Thuấn bình tĩnh đáp: “Người nhà đều ở nước ngoài.”

Ông cụ đang định hỏi thêm thì người giúp việc đi tới: “Ông ơi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”

Ông Lương đành phải tạm dừng cuộc trò chuyện: “Được rồi, mọi người đi ăn cơm thôi.”

Bữa cơm diễn ra trong không khí không mấy vui vẻ. Người của hai nhà đều không thật sự hào hứng, chỉ có ông Lương và bà nội Đào Uyển, nhưng họ gặp lại nhau sau thời gian dài, nên tạm gác lại chuyện cũ để ôn lại kỷ niệm.

Về phần những vấn đề khác, đặc biệt là chuyện của Lương Gia Bình và Đào Hân Nhiên, mọi người cố tình tránh né. Thỉnh thoảng, Thi Tĩnh Phương không biết điều lại chúc phúc họ vài câu, nhưng Lương Gia Bình đáp lại một cách cực kỳ hời hợt.

Đột nhiên, Đào Hân Nhiên đứng dậy: “Gia Bình, em muốn về phòng lấy chút đồ, anh đi cùng em nhé.”

Kể từ khi mang thai, Đào Hân Nhiên đã chuyển đến sống cùng Lương Gia Bình.

Dù Lương Gia Bình không muốn, nhưng dưới sự yêu cầu của ông cụ, anh cũng chỉ đành đứng dậy, lạnh lùng nói: “Biết rồi. Đi thôi.”

Hai người cùng lên phòng, Lương Gia Bình đứng ở cửa, không có ý định bước vào.

Thực ra, Đào Hân Nhiên cũng không muốn lấy đồ, chỉ là muốn thể hiện thái độ của mình với Lương Gia Bình.

“Gia Bình, em biết chuyện trước đây là lỗi của em, nhưng giờ chúng ta đã kết hôn, cũng đã có con, sao anh lại đi khen Đào Uyển trước mặt em?” Cô ta nói, giọng điệu ngập tràn ấm ức.

“Những gì tôi nói đều là sự thật. Đào Uyển rất xuất sắc.” Lương Gia Bình đã không còn kiên nhẫn để nghe cô ta lải nhải.

Đào Hân Nhiên cười khẩy: “Nếu chị ta giỏi đến vậy, tại sao trước đây anh lại chọn tôi thay vì chị ta?”

“Cô…” Lương Gia Bình tức giận giơ tay lên.

Đào Hân Nhiên giận dữ nhìn anh, kiềm chế cảm xúc nhưng giờ đây không thể nhịn được nữa: “Anh đánh em đi, bây giờ anh đi nói với Đào Uyển là anh hối hận xem chị ta có muốn ở bên anh không. Lương Gia Bình, đừng có nằm mơ nữa, chị ta đã kết hôn rồi.”

Lương Gia Bình chỉ biết tức giận quay người đi, không thèm nhìn cô ta nữa.
 
Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh
Chương 37: Chương 37



Sau khi giằng co một lúc với Đào Hân Nhiên, sự kiên nhẫn của anh ta đã hoàn toàn cạn kiệt. Anh ta hỏi với tâm trạng rất tồi tệ: "Xong chưa? Sao lấy đồ mà lâu vậy?"

Thực ra Đào Hiên Nhiên không phải về để lấy đồ, mà chỉ muốn làm nũng, phàn nàn với Lương Gia Bình một chút. Nhưng ai ngờ, càng làm mối quan hệ càng căng thẳng.

Cô ta cắn môi, nhẹ nhàng đáp: "Em xong rồi."

Lương Gia Bình cất bước định rời đi, nhưng Đào Hân Nhiên vội vàng khoác tay anh ta, khiến anh ta phải vùng vẫy một chút.

Cô ta thuyết phục: "Gia Bình, bố mẹ em đều ở đây, anh cứ phải làm em khó xử trước mặt Đào Uyển như vậy sao?"

"Người làm cô khó xử không phải tôi, mà chính là cô." Lương Gia Bình lạnh lùng mỉa mai, nhưng không hất tay cô ta ra nữa. Khi họ đi xuống, trên mặt Đào Hân Nhiên đã hiện lên nụ cười dịu dàng đáng yêu.

Thi Tĩnh Phương vội vàng dọn chỗ ngồi cho cô ta và nói với giọng điệu cưng chiều: "Mau ngồi xuống, lần sau đừng có lơ đễnh như vậy nữa, sắp làm mẹ rồi mà."

Đào Hân Nhiên ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi thưa mẹ."

Đào Uyển lặng lẽ ăn cơm, Phó Thuấn đột nhiên gắp con tôm đã lột vỏ bỏ vào bát cô. Đào Uyển ngẩng đầu nhìn anh và cười: "Cảm ơn." Nụ cười hạnh phúc của cô khiến lòng anh ấm áp.

Đào Hân Nhiên vốn định làm nũng nhờ Lương Gia Bình bóc vỏ tôm cho mình, nhưng khi quay lại, cô ta lại thấy ánh mắt của Lương Gia Bình dừng lại trên Đào Uyển. Ánh mắt đó, trước đây Lương Gia Bình cũng nhìn cô như vậy, nhưng bây giờ thì…

Đào Hiên Nhiên siết chặt đũa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau bữa cơm, Đào Uyển đi đến bên bà nội Đào, dịu dàng nói: "Bà nội, bà có muốn sang ở với cháu mấy hôm không?"

Bà cụ cười đáp: "Lần này không đi nữa đâu, ngày mai bà phải về, vài ngày nữa là sinh nhật 70 của bà Tôn hàng xóm. Đợi khi cháu và Tiểu Thuấn không bận, có thể đến thăm bà."

Đào Uyển nắm tay bà cụ, khuôn mặt lộ vẻ không nỡ.

Phó Thuấn đứng bên cạnh nói với giọng cưng chiều: "Lúc nhớ bà thì cứ nói với anh, anh sẽ đưa em qua."

Bà nội Đào nhìn Phó Thuấn càng lúc càng thấy hài lòng, sự yêu thích thể hiện rõ trên mặt.

Đào Uyển ngồi nói chuyện với bà một lúc, sau đó mới nói: "Bà nội, vậy bọn cháu về trước, có thời gian sẽ qua thăm bà."

"Được, về đi, về đi, lái xe cẩn thận nhé."

Đào Uyển vốn đã nắm tay Phó Thuấn định rời đi, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, lại bước đến bên cạnh Đào Hiển Đình: "Bố, chúng con về trước đây."

Đào Hiển Đình thấy cô quay lại, có chút ngạc nhiên trên mặt, liền đáp: "Được, cẩn thận nhé."

Tầm mắt của Đào Uyển lướt qua Thi Tĩnh Phương, rồi quay lại bên cạnh Phó Thuấn và khẽ nói: "Về nhà thôi."

Phó Thuấn dịu dàng "Ừ" một tiếng, khoác vai Đào Uyển. Nhìn cách hai người họ đối xử với nhau, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái.

Ông Lương trước đây còn nghĩ Đào Uyển chỉ tìm một người đàn ông để đối phó, nhưng giờ thì ông thấy mình đã sai rồi.

Trên đường về, Phó Thuấn đột nhiên mở lời: "Uyển Uyển."

"Hửm?" Đào Uyển đang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nghe thấy anh nói chuyện liền quay lại.

Phó Thuấn chuẩn bị kỹ càng rồi mới mở miệng: "Anh còn nợ em một lễ cưới, chúng ta tìm thời gian để tổ chức nhé."

Đào Uyển khựng lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh rồi dịu dàng cười: "Lễ cưới rắc rối lắm, em không muốn. Nhưng chụp ảnh cưới thì được, chúng ta vẫn chưa có bức ảnh chung nào."

"Thật sự không muốn sao?" Phó Thuấn hỏi lại.

Đào Uyển gật đầu thật mạnh: "Lễ cưới đối với em không quan trọng lắm. Quan trọng là người kết hôn với em."

Phó Thuấn thấy cô bình tĩnh, không giống như đang nói dối. Anh không nhắc đến lễ cưới nữa mà chỉ nói: "Ảnh cưới thì để anh sắp xếp."

"Được."

Đào Uyển thật sự không muốn tổ chức lễ cưới. Giống như lúc nãy, hôm nay là ngày cưới, nhưng vẻ mặt của Đào Hân Nhiên và Lương Gia Bình đều không vui vẻ gì. Thậm chí, không bằng khi Phó Thuấn đưa cô đi đăng ký kết hôn, sau đó cả hai cùng Chúc Kỳ và Trì Nguyệt đến nhà hàng Triều Túy ăn mừng. Cả bốn người đều rất vui vẻ và thoải mái.

Khi về đến nhà, Phó Thuấn ôm cô vào lòng, mỉm cười hỏi: "Vừa nãy trong xe em cứ lén nhìn anh, phải chăng đang muốn làm điều gì xấu với anh?"

Đào Uyển thẳng thắn đáp: "Ừm, em muốn làm rất nhiều điều xấu với anh."

Cô kiễng chân hôn anh một cái rồi mạnh tay đẩy Phó Thuấn xuống giường, sau đó chạy vào phòng tắm. Phó Thuấn nhìn cô, cảm thấy bất lực nhưng cũng đầy cưng chiều.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Cảnh Kỳ lại sắp xếp cho Đào Uyển một số khóa đào tạo. Mỗi ngày cô đều đến phòng luyện tập vài giờ, sau đó còn dành thời gian để sáng tác. Dạo này Phó Thuấn đi công tác, không ở nhà. Đột nhiên sống một mình, Đào Uyển cảm thấy có chút lạ lẫm.

Buổi tối, sau khi tắm xong, Đào Uyển gọi cho Phó Thuấn. Anh bắt máy ngay lập tức.

"Anh hôm nay xong việc chưa?" Đào Uyển hỏi.

"Ừ, xong rồi." Phó Thuấn gõ vài chữ [Giải lao một lát] lên màn hình máy tính, tạm dừng cuộc họp và đi đến bên cửa sổ.

"Khi nào anh về?" Đào Uyển hỏi một cách tự nhiên khi nằm trên giường.

"Ngày kia."

"Còn hai ngày nữa cơ à."

Phó Thuấn cười khẽ: "Sao, em nhớ anh à?"

"Chút chút." Đào Uyển nhẹ nhàng vuốt qua chăn, đôi môi hồng chúm chím.

"Anh xong việc ở đây là về ngay."

"Vâng."

Một lúc sau, Đào Uyển ngập ngừng hỏi: "Em có hơi dính anh quá không?"

Trước đây cô luôn nghĩ mình rất độc lập. Hồi mới tốt nghiệp, cô sống một mình cả năm trời mà không cảm thấy bất tiện gì. Nhưng giờ đây, chỉ vài ngày Phó Thuấn đi công tác, cô đã bắt đầu thấy không quen.

Phó Thuấn cười vài giây rồi trả lời: "Không dính chút nào."

"Vậy mà không dính sao?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Ừm." Giọng Phó Thuấn tràn đầy vui vẻ, trong lòng anh còn mong Đào Uyển dính lấy anh nhiều hơn.

Đào Uyển dặn dò anh vài câu: "Dạo này có dịch cúm, anh ở ngoài nhớ tự chăm sóc bản thân, đừng để bị cảm nhé."

"Em cũng nhớ chăm sóc bản thân, anh về sẽ kiểm tra."

"Kiểm tra cái gì?"

"Về rồi anh nói."

Đào Uyển băn khoăn một lúc, rồi khi thấy đã muộn, cô lên tiếng: "Anh nghỉ sớm đi, em cúp máy trước nhé. Chúc anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon, vợ yêu, anh yêu em." Sau khi cúp máy, Đào Uyển vẫn còn đắm chìm trong giọng nói trầm ấm của Phó Thuấn.

Người đàn ông này thật quá đáng, cô đã nói muốn đi ngủ, vậy mà anh còn dùng giọng quyến rũ như thế để nói với cô ba chữ kia. Cô vốn đã buồn ngủ, nhưng bị anh trêu đùa như vậy khiến cơn buồn ngủ giảm đi đôi chút.

Ngày Phó Thuấn trở về, Đào Uyển đặc biệt xin nghỉ một ngày, rồi nhờ chú Triệu lái xe ra sân bay đón anh.

Sau khi tham gia cuộc thi Giọng Hát Mới, Đào Uyển còn góp mặt trong vài chương trình giải trí khác, giúp cô trở nên nổi tiếng hơn nhiều. Khi ra ngoài, cô thường gặp fans, nên đã che kín mặt bằng khẩu trang và đội mũ để tránh bị nhận ra.

Cô lo rằng Phó Thuấn có thể không nhận ra mình giữa đám đông, nhưng khi vừa đến cổng, trước khi cô kịp tìm anh, Phó Thuấn đã đến bên cạnh. Không hề ngại ngùng, anh ôm cô trước mặt mọi người, nói bằng giọng dịu dàng có chút làm nũng: "Em không ở bên anh, ngày nào anh cũng rất nhớ em."

Đào Uyển mỉm cười, vòng tay ôm anh: "Em cũng nhớ anh."

Sau đó, Phó Thuấn lùi người ra, nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Về đến nhà, Phó Thuấn đi tắm rửa trước. Đào Uyển đợi trong phòng, thầm nghĩ rằng anh sẽ lập tức ôm hôn cô, nhưng bất ngờ là anh lại bảo mình quá bẩn, muốn tắm trước. Điều này làm Đào Uyển càng thấy anh đáng yêu.

Khi Phó Thuấn tắm xong, cô trêu: "Bây giờ sạch sẽ chưa?"

Anh kéo cô vào lòng, một tay ôm eo, tay kia véo nhẹ cằm cô, giọng trầm khẽ uy h**p: "Em vừa chê anh à?"

"Không dám." Đào Uyển vội vã phủ nhận.

"Phải không? Bà Phó còn có chuyện gì không dám làm sao?" Phó Thuấn cười đầy ẩn ý, rồi bế cô lên giường, nhẹ nhàng nói: "Sao anh thấy gần đây em gầy hơn nhỉ? Để anh kiểm tra."

Đào Uyển thản nhiên đáp: "Không gầy đâu, hôm qua em cân thử ở phòng huấn luyện, còn tăng nửa kg."

Phó Thuấn mỉm cười: "Anh không tin, để anh tự kiểm tra."

Phó Thuấn vừa cười vừa nghiêng người đến gần, bờ môi ấm áp chạm vào môi Đào Uyển. Anh kéo cô lại gần, hai tay họ đan chặt vào nhau, không rời.

Vì đã vài ngày không gặp, Đào Uyển cảm nhận rõ ràng rằng nụ hôn của Phó Thuấn hôm nay khác lạ. Thường ngày, anh rất dịu dàng, ân cần, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng và trân trọng. Nhưng đêm nay, đằng sau sự dịu dàng quen thuộc, ẩn chứa một khát khao mãnh liệt, bùng cháy.

Cái hôn sâu, nồng cháy, như một cơn bão, cuốn phăng mọi bình yên. Tim cô đập thình thịch, hơi thở gấp gáp hòa quyện với anh. Họ siết chặt lấy nhau, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này…

Rõ ràng khi về nhà trời vẫn còn sáng, nhưng khi mọi thứ kết thúc, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo len lỏi qua bóng tối.

Đến mức, Đào Uyển không thể nhìn rõ vẻ mặt của Phó Thuấn.

Phó Thuấn nhẹ nhàng rời khỏi cô, tay chạm vào công tắc đèn. Ánh sáng dịu nhẹ tràn ngập căn phòng, chiếu lên gương mặt người vừa được thỏa mãn, nụ cười phảng phất sự hài lòng và tự mãn.

Anh cúi xuống, bế cô ra khỏi giường, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.

Đào Uyển nhắc nhở: "Lát nữa mẹ Vương gọi ăn cơm, trong phòng tắm không được làm bậy nữa đâu."

Phó Thuấn nhướn mày: "Em không tin tưởng anh vậy sao?"

Cô chỉ mỉm cười, gật đầu.

Trong mọi chuyện, Đào Uyển đều có thể ngay lập tức tin tưởng Phó Thuấn mà không chút do dự. Nhưng riêng chuyện này, cô rõ ràng không tin.

Nhìn ánh mắt "uy h**p" nhưng lại chẳng có chút sức nặng nào của cô, Phó Thuấn không nhịn được bật cười, dịu dàng đáp: "Được rồi, anh hứa sẽ không nghịch ngợm nữa."

Buổi tối khi đang ăn cơm, Phó Thuấn bất ngờ nhắc đến Trì Nguyệt. "Ngày mai là cuối tuần, Trì Nguyệt có rảnh không? Từ Hành nhờ anh hỏi. Cậu ấy nói gần đây Trì Nguyệt luôn trốn tránh cậu ấy, nên muốn nhờ em hẹn cô ấy ra để gặp mặt. Cậu ta nói sẽ mời chúng ta ăn cơm."

"Ngày mai à?"

"Ừ, nếu không tiện thì cũng không sao." Phó Thuấn đáp, giọng có phần nhẹ nhõm nhưng cũng mang chút đắn đo. Thực ra anh không muốn dính dáng vào chuyện này, nhưng Từ Hành đã tìm đến anh rất nhiều lần, mà họ lại là anh em thân thiết từ bé, anh không nỡ từ chối.

"Để em hỏi thử xem sao." Đào Uyển nói, rồi cầm điện thoại lên gọi cho Trì Nguyệt.

Sau một hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy.

"Ngày mai mình rảnh, đúng lúc gần đây có mấy bộ phim mới chiếu, bọn mình có thể gọi Kỳ Kỳ đi xem cùng." Trì Nguyệt hứng khởi đề nghị.

Đào Uyển chần chừ một chút, rồi nói: "Có lẽ ngày mai không đi xem phim được."

"Vậy à? Thế sao cậu lại hỏi mình ngày mai có rảnh không? Có chuyện gì sao?" Trì Nguyệt hỏi, giọng hơi lo lắng.

"Không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, chỉ là Từ Hành muốn mời chúng ta ăn cơm, cậu đi không?"

Trì Nguyệt im lặng mất hai giây, rồi cô đáp: "Đi, mai cậu gửi địa chỉ cho mình nhé."

"Được." Đào Uyển mỉm cười. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi cúp máy, cô quay lại phòng khách, ngồi xuống cạnh Phó Thuấn. Cả người cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, đầu nghiêng nghiêng, cô nói: "Nguyệt Nguyệt bảo là sẽ đi ngày mai."

Phó Thuấn mỉm cười xoa đầu cô: "Vất vả cho vợ anh quá."

Hôm sau, khi đến khách sạn, Từ Hành đã chuẩn bị sẵn và hỏi han sở thích của Trì Nguyệt để chọn món ăn phù hợp. Khi Đào Uyển và Phó Thuấn đến, anh ta ra chào hỏi, trong khi Phó Thuấn vẫn giữ thái độ lạnh lùng như thường.

Từ Hành bực bội trách móc: "Cậu đã kết hôn rồi mà sao lúc nào cũng giữ cái vẻ lạnh như băng thế?"

Phó Thuấn đáp lại đầy trêu chọc: "Tôi kết hôn với vợ tôi, không phải cậu. Tôi chỉ dịu dàng với cô ấy thôi." Rồi anh quay sang hỏi Đào Uyển: "Đúng không, vợ?"

Từ Hành chỉ biết cười trừ.

Hóa ra, người thường trông nghiêm túc và chín chắn cũng có thể dễ dàng từ bỏ vẻ ngoài đứng đắn của mình khi đứng trước người mình thích. Từ Hành có lẽ là người đã thấu hiểu điều này nhất.

Anh ngước nhìn Đào Uyển rồi niềm nở gọi: "Chào chị dâu, chị dâu ngồi xuống đi."

Nghe thấy hai tiếng "chị dâu" từ Từ Hành, tâm trạng của Phó Thuấn lập tức tốt hơn rất nhiều. Anh kéo ghế cho Đào Uyển ngồi xuống, nhưng ngay sau đó hoàn toàn phớt lờ Từ Hành, chỉ lo trò chuyện với vợ mình, để mặc Từ Hành ngồi căng thẳng không yên.

Từ Hành không còn cách nào khác, đành phải tranh thủ cơ hội lên tiếng: "Chị dâu, khi Nguyệt Nguyệt đến, chị có thể giúp thuyết phục cô ấy được không? Tôi biết trước đây Từ Song đã làm vài chuyện không phải, nhưng nếu chỉ vì thế mà không cho tôi cơ hội thì tôi thật sự quá thảm rồi."

Phó Thuấn lạnh lùng đáp: "Đã hẹn người đến giúp cậu rồi, những chuyện khác thì cậu tự mà giải quyết, đừng làm phiền vợ tôi."

Nghe thấy Phó Thuấn liên tục nhắc đến hai từ "vợ tôi" một cách tự nhiên như vậy, Đào Uyển có chút nghi ngờ rằng anh cố tình muốn chọc tức Từ Hành. Trong lòng cô bỗng thấy buồn cười, chẳng trách hai người này lại có thể làm bạn thân bao nhiêu năm, vì họ có những tính cách tương đồng đến kỳ lạ.

Từ Hành bực bội nhìn Phó Thuấn rồi quay sang Đào Uyển với vẻ cầu cứu: "Chị dâu à, chị đẹp người đẹp nết, đừng nghe cậu ta nói xằng."

Đào Uyển đang định đáp lời thì bỗng nghe tiếng gõ cửa. Trì Nguyệt đã đến.

"Em đến rồi." Từ Hành vội vàng đứng dậy đi ra đón cô, không quên kéo ghế cho cô ngồi với dáng vẻ hết sức ga lăng.

"Cảm ơn." Trì Nguyệt nhẹ nhàng đáp.

Tối nay, Từ Hành hết sức chu đáo, không chỉ kể chuyện cười mà còn chủ động tìm mọi chủ đề để duy trì không khí vui vẻ với Trì Nguyệt. Điều này khiến Đào Uyển vừa thương, vừa cảm thấy lo lắng cho anh.

Cô khẽ thở dài trong lòng, cảm thấy mình có thể sẽ cần ra tay giúp đỡ anh một chút rồi.

"Nguyệt Nguyệt, em ăn món này đi." Từ Hành cầm đôi đũa chung, đứng dậy gắp thức ăn cho Trì Nguyệt.

Đào Uyển im lặng quan sát vẻ mặt của Trì Nguyệt. Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy Trì Nguyệt giữ vẻ đứng đắn đến mức này, hiển nhiên là đang giả vờ.

Trì Nguyệt nhìn cô: "Tôi đi vệ sinh, Uyển Uyển, đi cùng mình nhé."

Đào Uyển gật đầu: "Ừ."

Hai cô gái rời đi, Phó Thuấn nhìn Từ Hành đang thở phào nhẹ nhõm: "Trước đây không hề phát hiện cậu có kỹ năng theo đuổi con gái."

Từ Hành không chịu thua, đáp lại ngay: "Trước đây tôi cũng không ngờ rằng hóa ra cậu lại là người đội vợ lên đầu."

Hai người nhìn nhau, ánh mắt không ai chịu nhường ai, cuối cùng Từ Hành vẫn là người nhượng bộ trước.

Khi Trì Nguyệt kéo Đào Uyển đến nhà vệ sinh, cô không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.

Đào Uyển mỉm cười: "Hôm nay trông cậu nghiêm túc quá."

Trì Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Giả vờ đấy. Trước đây mình luôn trốn tránh Từ Hành, vẫn chưa biết nên cư xử với anh ấy như thế nào."

"Vậy cậu có cảm giác gì với anh ấy không?"

"Nếu không có cảm giác, mình đã chẳng tránh né anh ấy, cũng sẽ không đến đây hôm nay." Trì Nguyệt đáp với chút đắn đo.

Trì Nguyệt vốn là người thẳng thắn nhất trong ba người, cô ấy luôn biết rõ mình thích ai hay không. Sau khi xác định tình cảm, cô thường cân nhắc kỹ xem liệu hai người có thể ở bên nhau không. Nếu không thấy tương lai, cô ấy sẽ sớm dứt khoát.

"Là vì Từ Song à?" Đào Uyển hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trì Nguyệt do dự: "Không chỉ vì Từ Song. Gia đình Từ Hành có điều kiện tốt, trong khi nhà mình bình thường. Bây giờ mình còn chưa trả hết khoản nợ 15 vạn tệ cho Phó Thuấn. Nếu gia đình anh ấy không chấp nhận mình thì sao? Mình không muốn vừa cãi nhau với em gái anh ấy, vừa căng thẳng với bố mẹ anh ấy, như thế mệt mỏi lắm."

Nghĩ đến đây, Trì Nguyệt cảm thấy ngần ngại.

Đào Uyển nhẹ nhàng ôm cô ấy: "Đừng trốn tránh, hãy hỏi rõ ràng trước. Mình cũng đâu có gì đặc biệt, nhưng vẫn sống hạnh phúc với Phó Thuấn. Từ Hành không phải kiểu người vô trách nhiệm, nếu thực sự thích, đừng vì do dự mà bỏ lỡ."

Trì Nguyệt thở dài, ôm lại Đào Uyển rồi nói: "Ừm, hôm nay mình đến đây cũng là để hỏi rõ. Cậu biết không, hôm nay anh ấy thật ngốc."

Đào Uyển cười phá lên: "Trước khi cậu đến, họ còn hài hước hơn nữa."

"Sao vậy? Họ làm gì?" Trì Nguyệt tò mò hỏi.

Đào Uyển nhớ lại cảnh Phó Thuấn và Từ Hành tranh luận, không thể nhịn cười.

Sau khi hai cô dặm lại lớp trang điểm, họ quay lại phòng ăn.

Khi vừa vào, hai người đàn ông trông như sắp đánh nhau đến nơi. Thấy hai cô trở về, họ lập tức tỏ vẻ chán ghét và lờ đi đối phương.

Sau bữa ăn, Từ Hành lịch sự nói: "Chị dâu, hai người cứ về trước, để tôi đưa Nguyệt Nguyệt về an toàn."

Đào Uyển cười: "Được, làm phiền anh."

Cô vẫy tay tạm biệt Trì Nguyệt rồi rời đi cùng Phó Thuấn.

Trên đường về, khóe môi của Đào Uyển luôn nở nụ cười, dường như đang nghĩ đến điều gì vui vẻ.

Xe chạy được một lúc, cuối cùng Phó Thuấn không chịu được nên hỏi: "Em cười gì vậy?"

Đào Uyển quay đầu nhìn anh: "Cười vì không ngờ anh cũng trẻ con như thế."

"Hửm? Trẻ con?" Phó Thuấn nhướn mày kiêu ngạo: "Bà Phó giải thích xem trẻ con thế nào?"

"Anh và Từ Hành đều trẻ con." Đào Uyển ngày càng không sợ anh.

Phó Thuấn không hài lòng, nói với giọng đầy kiêu ngạo: "Đừng so sánh anh với cậu ta. Anh đã có vợ, còn cậu ta thì đến giờ vẫn chưa theo đuổi được bạn gái."

Đào Uyển nghiêng người nhìn anh, rồi nghiêm túc hỏi: "Có phải anh chưa từng thực sự theo đuổi em không?"

Phó Thuấn thoáng giật mình, ánh mắt lập tức thoáng qua chút bối rối, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Nếu vậy, ngày mai anh sẽ bắt đầu theo đuổi bà Phó một lần nữa nhé?"

Câu trả lời bất ngờ khiến Đào Uyển ngẩn người, cô lúng túng nói: "Không... Không cần, em chỉ đùa thôi."

Hiện tại, Phó Thuấn đã rất cưng chiều và quan tâm cô, nếu anh còn cố tình theo đuổi thì không biết mọi thứ sẽ đi đến đâu. Đào Uyển có chút không dám tưởng tượng.

Phó Thuấn nghiêm túc đáp: "Người khác có, thì bà Phó cũng phải có. Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ theo đuổi em thật lòng."

"..." Đào Uyển chỉ biết liếc anh một cái, trong khi Phó Thuấn nhìn cô mỉm cười đầy ẩn ý.

Lúc này, Đào Uyển cảm thấy trò đùa của mình đã hoàn toàn phản tác dụng. Cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút, nhưng cuối cùng, người bị trêu lại chính là cô.

Cô đột nhiên cảm thấy không vui chút nào...
 
Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh
Chương 38: Chương 38



Sáng hôm sau, khi Đào Uyển còn chưa tỉnh hẳn, đã thấy Phó Thuấn trong bộ vest chỉnh tề ngồi bên cạnh cô, dịu dàng nói: "Bà Phó, tối nay anh đến phòng huấn luyện đón em."

Đào Uyển mơ màng, vô thức xoay người "Ừ" một tiếng, hoàn toàn không đề phòng. Phó Thuấn nhân cơ hội hôn nhẹ lên má cô trước khi rời đi.

Phó Thuấn đến công ty, bắt đầu cuộc họp sáng.

Đến trưa, anh nhắn tin cho Đào Uyển:

[Dậy chưa?]

Một lúc sau, cô mới trả lời: [Em đang ở phòng huấn luyện rồi.]

[Bà Phó nhớ chờ anh, tối nay anh đến đón em nhé.]

[Ừm.]

Đào Uyển không nhận ra giọng điệu của Phó Thuấn có gì khác lạ, vì bình thường anh vẫn thường đến đón cô khi rảnh. Sau khi trao đổi vài câu, cô tiếp tục buổi luyện tập.

Phó Thuấn nhìn tin nhắn, môi khẽ cong lên một nụ cười hài lòng.

Lúc này, trợ lý Tiếu gõ cửa phòng làm việc.

"Mời vào."

Trợ lý bước vào, báo cáo: "Thưa sếp, Lương Gia Bình từ tập đoàn Lương đã đến từ sáng và muốn gặp anh, nói là có dự án muốn hợp tác."

Phó Thuấn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: "Lương Gia Bình? Nói với anh ta là tôi không gặp, nếu anh ta muốn chờ thì cứ để anh ta chờ."

"Vâng, thưa sếp."

Trợ lý Tiếu ra khỏi văn phòng, đi thẳng xuống sảnh tầng một.

"Sếp Lương, hiện tại sếp của chúng tôi không tiện gặp. Anh nên về trước đi." trợ lý Tiếu lịch sự từ chối.

Lương Gia Bình có vẻ không hài lòng, nài nỉ: "Trợ lý Tiếu, tôi thực sự có việc quan trọng. Xin anh hãy nói giúp tôi một câu với sếp của các anh."

Trợ lý Tiếu lắc đầu, giữ thái độ nghiêm túc: "Sếp Lương, chủ tịch hiện không rảnh, xin anh tự trọng."

Nói xong, anh hất tay Lương Gia Bình ra, thẳng thừng đi vào thang máy.

Trở lại văn phòng, trợ lý Tiếu đưa báo cáo cho Phó Thuấn. Sau đó, Phó Thuấn không quên dặn thêm: "Điều tra tình hình gần đây của tập đoàn nhà họ Lương."

"Vâng, thưa sếp."

Nửa tiếng sau, trợ lý Tiếu quay lại với báo cáo: "Thưa sếp, gần đây tập đoàn Lương gặp khó khăn lớn, cổ phiếu giảm mạnh, nhiều dự án lớn thất thoát nghiêm trọng. Sếp Lương muốn hợp tác với chúng ta, sẵn sàng nhường nhiều lợi nhuận, chắc muốn dựa vào công ty chúng ta để cứu vãn."

Nghe vậy, Phó Thuấn khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, suy tư một lúc rồi dặn: "Theo dõi kỹ. Nếu có bất kỳ tin tức nào về việc hợp tác với tập đoàn Lương, lập tức bác bỏ, đừng để họ lợi dụng tên tuổi của chúng ta."

"Rõ, thưa sếp. Tôi sẽ thông báo ngay với bộ phận quan hệ công chúng."

"Được rồi, ra ngoài đi."

Suốt buổi trưa, Phó Thuấn tập trung xem xét các báo cáo. Đến giờ tan làm, trợ lý lại mang tài liệu vào nhưng chưa kịp nói gì thì Phó Thuấn đã cắt ngang: "Có chuyện gì thì để ngày mai."

Nói xong, anh lập tức rời công ty.

Trợ lý Tiếu đứng nhìn bóng dáng sếp, cảm thấy hôm nay sếp có vẻ khác thường.

Rời khỏi công ty, Phó Thuấn lái xe đến một cửa hàng hoa.

Bà chủ cửa hàng vui vẻ đón tiếp: "Chào anh, hôm nay anh muốn mua hoa gì? Hoa vừa mới về, rất tươi."

Ánh mắt Phó Thuấn dừng lại ở những đóa hồng đỏ rực trước cửa.

Hiểu ý, bà chủ nhanh nhẹn giới thiệu: "Hoa hồng này vừa được đưa tới, rất thích hợp để tặng bạn gái."

Phó Thuấn khẽ nhíu mày, bình thản đáp: "Không phải bạn gái."

Bà chủ ngạc nhiên, chưa kịp xin lỗi thì anh đã nói tiếp, giọng bình tĩnh: "Là vợ."

Bà chủ câm lặng: "…"

Phó Thuấn chỉ vào bó hoa hồng, nói: "Gói lại cho tôi bó này."

"Vâng, thưa anh."

Sau khi anh rời đi, một nhân viên của cửa hàng liền bước tới.

"Chị Hoa, em vừa thấy một người đàn ông đẹp trai ôm bó hoa hồng, đẹp mê ly luôn!"

Bà chủ thở dài: "Đừng mơ tưởng nữa, người ta có bạn gái rồi."

Nhân viên chép miệng tiếc nuối: "Trời ơi, trai đẹp đúng là của nhà người khác."

Bà chủ lắc đầu, sửa lại: "Không đúng, không phải bạn gái."

Cô nhân viên lập tức sáng mắt lên, chưa kịp vui thì bà chủ cười tinh quái, học theo giọng điệu của Phó Thuấn: "Là vợ."

Nhân viên ngã gục, tô cơm chó này thật sự đến quá bất ngờ.

Khi Phó Thuấn đến phòng huấn luyện, anh cầm bó hoa bước xuống xe.

Phòng huấn luyện mà Cảnh Kỳ sắp xếp rất kín đáo, người ngoài gần như không thể vào. Anh ấy đã đưa thẻ thông hành cho Phó Thuấn từ lâu.

Đến cửa phòng, anh thấy bên trong chỉ có một mình Đào Uyển, cô đang ngồi dưới sàn, lặng lẽ nghe nhạc. Có lẽ do mệt mỏi sau buổi luyện tập, cô tựa lưng vào tường, vẻ thư thái.

Phó Thuấn gõ nhẹ vào cửa, Đào Uyển ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên đứng dậy.

"Chờ lâu chưa?" Phó Thuấn hỏi.

"Không lâu lắm." Đào Uyển mỉm cười "Chỉ một tiếng thôi."

"Sao em không gọi anh trước khi tập xong?" Anh hỏi.

"Anh còn chưa tan làm, em không muốn làm phiền công việc của anh. Hơn nữa, em cũng muốn ngồi nghỉ một chút sau khi tập, không muốn động đậy lắm." Cô đáp.

Ánh mắt của Đào Uyển dừng lại trên bó hoa hồng rực rỡ. Cánh hoa đỏ thẫm như lửa, điểm xuyết vài giọt nước lấp lánh, khiến bó hoa càng thêm nổi bật.

"Đây là tặng cho em à?" Đào Uyển hỏi thử.

Phó Thuấn mỉm cười, khẽ gật đầu: "Tối qua anh đã nói rồi, từ nay anh sẽ nghiêm túc theo đuổi em." Anh nói, giọng trầm ấm.

Đào Uyển kéo nhẹ tay anh, nũng nịu: "Em chỉ đùa thôi mà, anh không cần cố chấp quá đâu. Nếu còn thế này, em sẽ không để ý đến anh nữa!"

Phó Thuấn ôm cô vào lòng, nụ cười vẫn không rời môi: "Được rồi, giờ đi ăn nhé."

"Vâng, đúng lúc em đói bụng rồi." Cô cười đáp.

Khi Cảnh Kỳ tới, anh nhìn thấy cảnh Phó Thuấn ôm Đào Uyển đầy tình cảm. Cảnh Kỳ lập tức chớp mắt, cảm giác như sắp bị "chói" mù cả mắt.

"Hai người có thể quan tâm đến những người độc thân không? Cứ phải khoe tình cảm như thế à?" Anh thở dài.

Phó Thuấn nhìn anh, bình thản đáp: "Độc thân thì phải có tinh thần chấp nhận số phận."

Cảnh Kỳ tròn mắt, ngạc nhiên: "???"

Nhìn Phó Thuấn ôm eo Đào Uyển rời đi, Cảnh Kỳ chỉ đứng như tượng, không thể tin vào mắt mình. Trời ơi, Phó Thuấn trước kia đâu có như vậy! Từ khi kết hôn, anh ta bỗng nhiên trở thành "chồng mẫu mực" siêu cấp ngọt ngào!

Khi nhận ra tình cảnh của mình, Cảnh Kỳ chỉ biết thở dài đầy chua xót: "Độc thân mà bị ngược đãi đến mức này thì chắc sống sót nổi không ta?"

Đây là gì vậy? Một bi kịch của nhân loại sao? Người đại diện như mình đúng là khó sống quá mà! Khổ nhất không phải là lo cho nghệ sĩ, mà là ngày ngày phải chứng kiến cảnh "phát cẩu lương" không ngừng!

Đúng là không ai có thể nói trước được. Lo cho sự nghiệp của người ta, cuối cùng lại phải lo luôn cho trái tim mình…

Đào Uyển thấy xe không lái về hướng nhà, ngơ ngác hỏi: "Không về nhà sao?"

"Ừ, hôm nay anh dẫn em ra ngoài ăn."

"Nói với mẹ Vương chưa?"

"Anh nói rồi."

Nhìn khuôn mặt luôn nở nụ cười nhẹ nhàng của Phó Thuấn, Đào Uyển không hiểu anh đang vui vì điều gì. Cô lén lút đánh giá anh, cảm thấy có gì đó khác lạ.

Khi đến nhà hàng, Phó Thuấn nhìn cô với nụ cười tinh nghịch: "Bà Phó, đến rồi."

Hai người bước xuống xe.

Trong nhà hàng, ngoài nhân viên, chỉ có hai người họ. Đào Uyển nhận ra Phó Thuấn đã đặt bao trọn không gian này.

"Sao chỉ ăn một bữa cơm mà anh lại bao cả nhà hàng?"

Phó Thuấn nhướng mày, cười nói: "Không muốn bị người khác quấy rầy."

Trong suốt bữa ăn, Phó Thuấn còn cố tình mời một nghệ sĩ đàn violon đến biểu diễn, nhưng khi thấy Đào Uyển nhìn người ta hơi nhiều, anh lập tức đuổi người đi. Cảnh tượng ghen tuông đột ngột của anh khiến Đào Uyển cảm thấy như đang nhìn một đứa trẻ con.

Sau khi ăn xong, Phó Thuấn dẫn cô đi dạo qua phố Hi Nhương. Khi thấy mấy cô gái khác đang nũng nịu đòi bạn trai mua băng đô phát sáng, anh bỗng xoay người hỏi Đào Uyển: "Em có muốn không?"

Trước giờ, Đào Uyển chưa từng mua mấy thứ này. Vốn định từ chối, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của anh, cô lại sửa lời.

Phó Thuấn mua một cái băng đô hình con thỏ cho cô và tự đeo cho cô.

Sau khi đeo vào, Đào Uyển như một vật phát sáng đang đi dạo. Cô cảm thấy hơi trẻ con, nhưng bất ngờ là Phó Thuấn vẫn luôn khen cô dễ thương. Trong lòng cô mềm nhũn, không tự chủ nắm chặt tay anh hơn.

Trên đường về, Phó Thuấn hỏi: "Thích buổi hẹn hò ngày hôm nay không?"

Đào Uyển ngẩn ra, thầm lặp lại câu hỏi. Thì ra, hôm nay Phó Thuấn khác thường như vậy, đều là vì hẹn hò với cô?

Thấy cô không nói gì, Phó Thuấn lo lắng hỏi: "Sao vậy? Không thích à?"

Đào Uyển lắc đầu: "Không phải, rất thích, nhưng vẫn thiếu một chút."

"Hửm? Thiếu cái gì?"

Cô mỉm cười: "Lát nữa sẽ nói cho anh biết."

Khi về đến nhà, Phó Thuấn vừa dừng xe, Đào Uyển đã hơi rướn người dậy, nghiêng người về phía anh, hai tay nâng mặt Phó Thuấn lên, rồi hôn nhẹ lên môi anh.

Phó Thuấn lo lắng cô đứng không vững sẽ ngã xuống, nên ôm chặt eo cô. Cuối cùng, anh kéo cô vào lòng mình.

Nửa người Đào Uyển nằm trên người anh, Phó Thuấn cúi đầu, bá đạo trao một nụ hôn sâu hơn. Cô bị động đón nhận, khẽ r*n r* trong sự ngỡ ngàng.

Phó Thuấn nhẹ nhàng lau vệt nước ở khóe môi cô, rồi ghé sát tai, giọng nói trầm ấm, như muốn giữ khoảnh khắc này mãi mãi: "Anh nghĩ rằng chúng ta có thể thường xuyên hẹn hò như thế này."

Nhìn người trong lòng xấu hổ mà lại rất đáng yêu, Phó Thuấn cảm thấy rằng việc có Đào Uyển đồng hành bên mình chính là niềm hạnh phúc lớn nhất mà cuộc đời ban tặng.

"Ừm, món tráng miệng của nhà hàng hôm nay thật sự rất ngon." Đào Uyển nhỏ giọng đáp, đôi mắt sáng lên như ánh sao.

Sắc mặt của Phó Thuấn lập tức thay đổi, ngại ngùng nói: "Sau này chỉ ăn cơm thôi, không gọi người đến biểu diễn nữa."

Đào Uyển hiểu ý anh, nằm trong lòng anh mà nở nụ cười rạng rỡ. Phó Thuấn không nhịn được, nhẹ nhàng cắn cô như một hình phạt đáng yêu, làm trái tim cô rung rinh.

Sau đó, anh chậm rãi đỡ cô đứng dậy, hai người nắm tay nhau bước vào nhà, trong lòng tràn ngập yêu thương và ấm áp, như thể thế giới xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại hai người họ.

Hai ngày sau, Đào Uyển đang ở nhà nghỉ ngơi, chăm sóc vườn rau trong sân sau cùng mẹ Vương. Khi cô đang bận rộn phân loại rau, chiếc điện thoại để trên bàn trà bỗng vang lên.

"Cô chủ, cô đi nghe điện thoại đi, không cần vội." Mẹ Vương mỉm cười nói.

"Cảm ơn mẹ, tôi sẽ đi ngay đây." Đào Uyển đáp rồi đứng dậy. Cô đi đến bồn rửa tay để rửa sạch đôi tay trước khi nghe điện thoại.

Nhìn màn hình, cô thấy tên Cảnh Kỳ xuất hiện, nhưng cuộc gọi đã bị nhỡ. Đào Uyển định gọi lại thì ngay lập tức, điện thoại lại reo lên, lại là Cảnh Kỳ gọi đến.

Vừa bắt máy, giọng Cảnh Kỳ đầy hứng khởi vang lên: "Album hot rồi!"
 
Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh
Chương 39: Chương 39



Cảnh Kỳ cũng không thể ngờ rằng album kỹ thuật số mà anh định dùng để thử nghiệm lại nhanh chóng chiếm lĩnh ba bảng xếp hạng: bảng xếp hạng bài hát mới, bảng xếp hạng bài hát hot, và bảng xếp hạng bài hát gốc của nền tảng âm nhạc ngay khi vừa ra mắt.

Hơn nữa, từ sáng sớm, Đào Uyển đã nằm trong danh sách hot search.

Nghe Cảnh Kỳ thông báo, Đào Uyển mở app lên, và khi nhìn thấy tên mình, cô không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.

“Cô thật sự quá xuất sắc, làm một cú lội ngược dòng ngoạn mục! Để xem sau này ai còn dám nói cô giành giải quán quân nhờ ô dù nữa.”

“Được rồi, tôi chỉ muốn thông báo cho cô biết, hôm nay có rất nhiều người liên hệ với tôi để phỏng vấn cô. Tôi sẽ xử lý trước đây.”

Sau khi cúp máy, Đào Uyển vẫn chưa hoàn hồn khỏi cuộc trò chuyện vừa rồi.

Mẹ Vương thấy cô như vậy, lo lắng hỏi: “Cô chủ, không sao chứ?”

Đào Uyển quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Không sao đâu.”

Trong nhóm WeChat, Chúc Kỳ và Trì Nguyệt đã gửi rất nhiều tin nhắn:

[Uyển Uyển, cậu lên hot search rồi! Mau xem đi! Bài “Như Thủy Triều” mà cậu hát hay quá! Sao trước giờ mình chưa từng nghe cậu hát bài này?]

Trì Nguyệt: [!!! Buổi tối mình mời, chúng ta ra ngoài ăn mừng đi.]

Chúc Kỳ: [Được thôi, được thôi.]

Đào Uyển cười và nhắn lại: [Được.]

Trì Nguyệt: [Vậy tới quán bar nhé! Lần trước khi mình tới chơi, giám đốc còn phàn nàn với mình rằng lâu rồi không gặp cậu, đúng lúc hôm nay có thể tới xem.]

Đào Uyển: [Ừm.]

Chúc Kỳ: [Chốt như thế nhé, 8 giờ chúng ta gặp ở quán bar.]

Sau khi cúp máy, Đào Uyển quay về giúp mẹ Vương, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về bài hát [Như Thủy Triều].

Bài hát này được sáng tác trong khoảng thời gian cô và Phó Thuấn sống cùng nhau trên đảo. Thời gian đó thật sự rất vui vẻ, nên phong cách bài hát cũng khác hẳn so với những bài trước đây của cô.

Cô chưa bao giờ công khai hát bài này, và lần đầu tiên cô thể hiện nó là khi ghi âm cùng Cảnh Kỳ.

Đào Uyển không ngờ bài hát lại được yêu thích đến vậy, trong lòng cô bỗng tràn ngập sự mừng vui lẫn lo lắng.

Sau khi làm việc xong, Đào Uyển về phòng để kiểm tra điện thoại.

Hot search cực kỳ sôi nổi, rất nhiều người đang bàn tán:

[Cuối cùng chị gái quý báu mà tôi thích bấy lâu nay cũng được yêu thích, để lại người mẹ già rơi nước mắt.]

[Chỉ là một người qua đường, trước đây lúc Giọng Hát Mới hot không chú ý, nhưng sau khi nghe bài hát này, tôi sẽ luôn ủng hộ Uyển Uyển.]

[Các người từng nói chị Uyển có ô dù nên mới giành giải quán quân hãy ra xin lỗi đi!!! Rõ ràng chị ấy đã dựa vào tài năng của mình để đi đến hôm nay!]

[Mọi người hãy cùng chú ý tới tác phẩm của chị gái xinh đẹp nào, lọt hố không lỗ đâu.]

[...]

Đào Uyển nhìn những bình luận đáng yêu đó, lòng cô ấm áp tràn đầy.

Buổi chiều, Phó Thuấn gửi tin nhắn đến:

[Tối nay phải tăng ca, sẽ về muộn. Em nhớ ăn uống đầy đủ nhé.]

Đào Uyển đáp: [Buổi tối có hẹn với Chúc Kỳ và Trì Nguyệt.]

[Được, em bảo chú Triệu đưa em tới đó đi. Khi sắp tụ họp xong thì nói trước với anh một tiếng, anh sẽ tới đón em.]

[Vâng.]

8 giờ tối.

Đào Uyển đến quán bar đúng giờ, vừa nhìn thấy cô, Chúc Kỳ đã chạy như bay tới, cả người treo trên người cô.

Chúc Kỳ thì thầm: “Uyển Uyển, cậu giỏi quá đi! Sao cậu lại có thể xuất sắc đến vậy? Hu hu, mình cảm thấy tự hào về cậu.”

Trì Nguyệt đứng bên cạnh nói: “Thôi được rồi, cậu mau xuống đi, có rất nhiều người đang nhìn đấy.”

Lúc này Chúc Kỳ mới buông cô ra.

Ba người quay lại chỗ ngồi.

Giám đốc biết ba người đến đây nên cố ý ra chào đón: “Lâu rồi không gặp! Hôm nay tôi mời, các cô uống gì cũng được.”

Trì Nguyệt trêu: “Giám đốc, hôm nay tôi đã nói là mình mời rồi. Anh không thể tranh với tôi đâu, để lần sau đi.”

Giám đốc bật cười: “OK, lần sau cũng được! Các cô tới đây lúc nào cũng hoan nghênh.”

Chúc Kỳ vui vẻ bắt đầu gọi món. Sau khi xem hết menu, cô đưa cho Trì Nguyệt: “Cậu xem có cần thêm gì không?”

“Cậu chọn là được.”

Chúc Kỳ do dự một lát: “Vậy mình lại gọi thêm một ít.”

Cô nàng xem menu thêm hai lần, chọn thêm hai món, rồi gọi nhân viên tới.

Trì Nguyệt nói: “Sau này cậu càng ngày càng nổi tiếng, thời gian tụ họp mua sắm của chúng ta sẽ ngày càng ít.”

Chúc Kỳ quay đầu “A” một tiếng, mặt lộ vẻ tủi thân: “Vậy có phải sau này không thể gặp Uyển Uyển thường xuyên không?”

“Cậu vẫn có thể.”

Mắt Chúc Kỳ lập tức sáng lên.

Trì Nguyệt cười nói: “Có thể thường xuyên thấy cậu ấy trên TV.”

Chúc Kỳ lập tức gục xuống: “Như vậy đâu có giống!”

Đào Uyển nhìn hai người đấu khẩu liên tục, mỉm cười: “Không đâu, rảnh thì chúng ta có thể gặp mặt.”

Chúc Kỳ đặt ống hút vào trong cốc thủy tinh, uống hai ngụm lạnh ngắt, miệng còn lẩm bẩm: “Biết sớm thì đã không thêm đá.”

Trì Nguyệt: “Đổi cốc khác là được mà.”

Chúc Kỳ: “Như vậy không được, mình đang tiếc tiền của cậu mà.”

Trì Nguyệt: “Bình thường không thấy cậu chu đáo như thế này.”

Chúc Kỳ: “Nói bậy, mình vẫn luôn là bé cưng chu đáo, cậu đừng vu khống mình.”

Đào Uyển nhìn về phía Trì Nguyệt, cô hỏi: “Cậu và Từ Hành thế nào rồi?”

Chúc Kỳ ngẩng đầu lên, cướp lời của Trì Nguyệt: “Hai người họ đã gặp bố mẹ rồi.”

Đào Uyển: “!?”

Trì Nguyệt đánh Chúc Kỳ một cái: “Đừng nghe cậu ấy nói bậy. Thực ra chỉ là lần trước Từ Hành đến tìm mình, bị mẹ mình thấy, rồi mẹ mời anh ấy về nhà ăn cơm thôi.”

Lúc đó, mẹ Trì Nguyệt hết sức vui vẻ vì được Từ Hành dỗ dành, suýt nữa Trì Nguyệt đã muốn đá anh ấy, nhưng không che giấu sự hài lòng.

Chúc Kỳ hớn hở nói: “Dù sao thì giờ hai người cũng coi như đang ở bên nhau rồi! Từ Hành thường xuyên tới đón cậu tan làm, có gì mà phải giấu.”

Gương mặt Trì Nguyệt bỗng chốc đỏ bừng: “Cậu nói nhiều quá đấy.”

Chúc Kỳ chỉ cười khúc khích: “Cậu xấu hổ thì có, nhưng mà mình chỉ nói sự thật thôi mà.”

Trì Nguyệt nghiêm túc đáp: “Mình vẫn đang định chờ Từ Hành nói rõ ràng với gia đình của anh ấy trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.”

Đào Uyển nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu cần bất cứ sự giúp đỡ nào, cứ nói cho bọn mình biết nhé, đừng giữ riêng cho mình.”

Trì Nguyệt gật đầu: “Được, yên tâm đi, mình sẽ không giấu các cậu đâu. Khi có tin tức, mình sẽ nhắn vào nhóm cho mọi người biết trước.”

Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một chàng trai tiến lại gần. Sau khi nhìn kỹ Đào Uyển, cậu ấy vui mừng thốt lên: “Tôi không nhìn lầm đâu, cô chính là Đào Uyển!”

Chúc Kỳ và Trì Nguyệt cùng nhìn về phía cậu ta.

Chàng trai đó, với vẻ mặt phấn khích, nói: “Đào Uyển, tôi là fan của cô! Cô có thể... ký tên cho tôi được không? Ký lên quần áo cũng được.”

Khi Đào Uyển định lấy bút thì Trì Nguyệt lập tức ra hiệu cho cô: “Uyển Uyển, đừng ký.”

Chúc Kỳ ngơ ngác nhìn Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt giải thích: “Xin lỗi, ở đây đông người quá. Nếu ký cho cậu, có lẽ những người khác cũng sẽ yêu cầu, chúng tôi chỉ muốn tụ họp vui vẻ thôi, hy vọng cậu hiểu.”

Nghe vậy, chàng trai ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

Chúc Kỳ cười nói: “Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Một số người quen biết Đào Uyển đứng ở phía sau hô hào: “Uyển Uyển, lâu lắm rồi không nghe cô hát! Hôm nay cô đã tới đây, có thể hát một bài để thỏa mãn mong muốn của chúng tôi không?”

Lần này, Trì Nguyệt không ngăn cản nữa, bởi vì Đào Uyển đã ở quán bar một thời gian khá lâu và rất nhiều khách hàng cũ đều thích cô.

Đào Uyển nhìn về phía hai người đối diện: “Mình đi nhé.”

Chúc Kỳ gật đầu: “Đi đi.”

Đào Uyển đứng dậy, đi qua sảnh quán bar và vào hậu trường. Giám đốc đã bảo người đưa cho cô một cây đàn guitar, sau đó cô ngay lập tức lên sân khấu.

Khi cô vừa xuất hiện, một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên từ phía khán giả.

Đào Uyển chưa nghĩ ra bài hát nào để hát, nhưng dưới sân khấu, có người đề nghị: “Hát [Như Thủy Triều] đi, bài đó hay quá!”

Sau vài giây chuẩn bị, cô nhẹ nhàng cất tiếng hát. Giọng hát trong trẻo, trầm bổng của cô vang lên trong quán bar, khiến không gian trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như chỉ có tiếng hát của Đào Uyển.

Khi kết thúc bài hát, Đào Uyển nói “Cảm ơn” rồi trở lại chỗ ngồi.

Lúc này, mọi người trong quán bar đều rất biết điều, không ai tới làm phiền cô nữa.

Chúc Kỳ hào hứng nói: “Vừa rồi mình cảm thấy như đang tham gia một buổi concert thực thụ, thật tuyệt! Khi nào cậu tổ chức concert, nhất định phải cho bọn mình vé trước, mình muốn ngồi ở hàng ghế đầu!”

Đào Uyển chỉ cười đáp: “Được.”

Khi gần hoàn tất bữa ăn, Trì Nguyệt nói: “Cậu gửi tin nhắn cho sếp Phó đi.”

Chúc Kỳ ngạc nhiên: “Gửi làm gì?”

Trì Nguyệt giải thích: “Cậu ngốc quá, chắc chắn là gửi tin nhắn bảo sếp Phó tới đón Uyển Uyển rồi. Cậu nghĩ xem, với tính cách của sếp Phó, làm sao có thể để Uyển Uyển tự về được?”

Chúc Kỳ hiểu ra ngay, cô nàng vờ như mình chưa hỏi gì và nói với Đào Uyển: “Mau gửi đi, bọn mình cũng nên về nghỉ ngơi rồi.”

Đào Uyển nhanh chóng gửi tin nhắn cho Phó Thuấn.

Hai mươi phút sau, Phó Thuấn xuất hiện tại quán bar.

Chúc Kỳ và Trì Nguyệt cùng chào anh.

Chúc Kỳ nói nhỏ: “Hai người đã bên nhau lâu như thế, sao vẫn cứ ngọt ngào như thế này?”

Phó Thuấn chỉ mỉm cười.

Chúc Kỳ cảm thấy như bị sự ngọt ngào của họ làm cho nổi da gà, cô nàng quay đầu hỏi Trì Nguyệt: “Sau này cậu và Từ Hành, lẽ nào cũng biến thành như vậy? Nếu thật sự thế thì sau này mình phải làm sao?”

Nghĩ đến cảnh phải ăn cơm một mình trong khi hai người kia ngọt ngào bên nhau, Chúc Kỳ tủi thân đến nỗi suýt khóc.

Trì Nguyệt đáp: “Cậu cũng tìm một người cho mình đi chứ.”

Chúc Kỳ bĩu môi: “Nếu dễ tìm thì mình đã tìm được từ lâu rồi, đâu phải chờ đến tận bây giờ!”

Sau khi trò chuyện thêm một chút, cả ba mới rời khỏi quán bar.

Trên đường về, Đào Uyển hỏi: “Anh đã nghe bài hát mới của em chưa?”

“Nghe rồi.”

“Vậy anh cảm thấy thế nào?” Đào Uyển quay đầu, nhìn anh với ánh mắt chờ đợi.

Phó Thuấn cố tình tìm chỗ dừng xe lại, anh tiến gần về phía Đào Uyển, mặt nghiêm túc: “Cảm giác của anh là, đây là bài hát mà bà Phó viết cho anh. Không biết cảm giác của anh có đúng không?” Miệng anh còn nở một nụ cười tinh nghịch.

Đào Uyển ngỡ ngàng: “...”

Rõ ràng anh đã nhận ra, mà còn cố tình hỏi cô như vậy.

Thật quá đáng!

“Bà Phó.” Phó Thuấn lại hạ giọng, gọi cô với một cách rất mập mờ.

“Không đúng!” Đào Uyển chột dạ nói dối.

Nụ cười của Phó Thuấn càng trở nên rõ ràng hơn: “Nói dối không phải là thói quen tốt.”

Đào Uyển đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã hỏi anh điều đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back