Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 105: Tôi hứa với em



Lâm Hoài còn chưa dứt lời, lông mày của Ân Dĩ Mặc lập tức tràn ra khí chất lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy tê dại cả da đầu.

Sắc mặt anh trầm xuống, nhanh chóng đi lên tầng bảy, đá văng cánh cửa căn phòng trước mặt.

Đập vào mắt anh là hình ảnh Tô Thời Sơ đang ngồi trên giường.

Hốc mắt cô phiếm hồng, bộ lễ phục trên người cũng bị xé toạc ra, trên người cô được khoác một bộ âu phục màu đen, bộ dáng kinh hãi, bả vai không ngừng run lên.

Đoàn Ngọc Trì bị khống chế ở một bên, nhưng hắn vẫn thờ ơ, huýt sáo nói ra mấy lời nói nông cạn với Tô Thời Sơ.

“Người đẹp, hôm nay tôi không có thời gian, hay là hẹn một hôm nào khác, chúng ta…”

Không đợi hắn nói sau, Ân Dĩ Mặc lập tức tung nắm đ.ấ.m lên mặt của Đoàn Ngọc Trì.

Một tiếng “rầm” vang lên, đó là âm thanh của nắm đ.ấ.m đập vào da thịt, tiếng động rất lớn, xem ra là dùng lực tác động không nhỏ.

Đoàn Ngọc Trì lập tức gào thét lên, vẫn chưa nhìn thấy người đến là ai: “Khốn khiếp! Ai dám đánh tôi!”

Đôi mắt Ân Dĩ Mặc lập tức tối lại, nhấc cổ áo hắn lên, nghiến răng gằn từng chữ một: “Đoàn Ngọc Trì, có phải mày cảm thấy sống ở nhà họ Đoàn quá an nhàn hay không?”

Nói xong, anh lại tung ra một quyền nữa, đánh thẳng vào bụng hắn. Đoàn Ngọc Trì lập tức phun ra một ngụm m.á.u tươi, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Động tác tay của Ân Dĩ Mặc không ngừng lại, trong đầu không ngừng xuất hiện bộ dáng vừa rồi của Tô Thời Sơ, trong lòng giống như bị ai hung hăng đánh vào, động tác dưới tay cũng trở nên tàn nhẫn hơn.

Đồng tử của anh tăm tối lạnh lùng, vừa nghĩ đến thảm kịch năm đó có thể xảy ra một lần nữa, m.á.u tươi toàn thân anh giống như sôi sùng sục, lực đánh càng lúc càng nặng hơn, tàn nhẫn hơn!

Ngay từ đầu, Đoàn Ngọc Trì còn có thể phát ra tiếng k** r*n thảm thiết, nhưng sau đó, ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt, không nói được lời nào.

“Ân tổng, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ gây ra án mạng.” Lâm Hoài ở một bên lên tiếng can ngăn, tuy rằng cậu rất tức giận nhưng nhìn thấy Đoàn Ngọc Trì sắp bị đánh chết, cậu vẫn phải lên tiếng nhắc nhở anh:

“Chúng tôi đến rất kịp thời, hắn vẫn chưa đụng được vào phu nhân.”

Ân Dĩ Mặc chán ghét buông tay, cơ thể người đàn ông bị đánh đến mềm nhũn nằm bò trên mặt đất, hơi thở yếu ớt đến mức không thể nghe thấy.

“Hắn c.h.ế.t cũng là đáng đời.” Giọng nói của Ân Dĩ Mặc lạnh lùng trầm thấp, xoay người đi đến cạnh giường, trong mắt vẫn mang theo sự hung dữ chưa kịp phai đi, nhịn không được mà mắng cô:

“Cô là kẻ ngốc sao? Đã cho cô học một lớp chuyên môn phòng thân rồi, không nhớ được cái gì sao?”

Tô Thời Sơ run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói mềm mại như một vũng nước: “Tôi chưa từng đánh hắn…”

Ân Dĩ Mặc ghét nhất chính là bộ dáng giả tạo này của phụ nữ, mỗi lần Tống Thanh Thanh bày ra vẻ mặt này với anh, anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và phiền não.

Thế nhưng, bộ dáng này của Tô Thời Sơ không chỉ không khiến anh phản cảm mà ngược lại còn có chút thương tiếc.

Ngoại trừ cảm giác đau lòng thì chính là áy náy, một câu độc ác cũng không thể nói.

Sự tức giận vừa rồi trong nháy mắt đã tan ra.

Anh bất đắc dĩ thở dài, ngang ngược ôm Tô Thời Sơ vào trong ngực, còn quấn chặt lấy quần áo của cô.

Đi đến cửa, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua người Đoàn Ngọc Trì nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, vô cùng chật vật, giọng nói trầm thấp ra lệnh:

“Mang đi.”

Dám đụng vào Tô Thời Sơ? Nhà họ Đoàn chắc chắn là chê khoảng thời gian này sống quá an ổn!

Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Thời Sơ hiếm khi nhu thuận, không nói một câu.

Hôm nay, cô thật sự sợ hãi.

Lúc ấy, cô rời đi sau khi đùa giỡn với anh, nhưng lại lo lắng bản thân không quen thuộc với mọi thứ xung quanh, vốn định quay lại tìm Ân Dĩ Mặc, kết quả nhìn thấy bên cạnh anh có người, dường như đang nói chuyện công việc, cô cũng không đến quấy rầy anh, tùy tiện đi dạo trong hội trường.

Sau đó Đoàn Ngọc Trì xuất hiện, nhất quyết muốn kéo nàng đi trò chuyện một chút, Tô Thời Sơ cự tuyệt không được, bị đối phương hung hăng kéo đến phòng khác.

Tô Thời Sơ điên cuồng giãy dụa, nhưng không làm được gì, cô cố gắng sử dụng mọi kỹ năng tự vệ của mình, nhưng trước mặt một người đàn ông từng trải qua nhiều cuộc chiến như Đoàn Ngọc Trì, mấy kỹ năng của cô căn bản chỉ là công phu mèo ba chân.

Trong khoảnh khắc đó, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, vô cùng sợ hãi và hoảng loạn chiếm lấy toàn bộ linh hồn của cô, bên tai chỉ còn quanh quẩn lời nói thô bỉ của Đoàn Ngọc Trì.

“Chỉ bằng cô mà thật sự muốn ngồi vững vào vị trí Thiếu phu nhân của nhà họ Ân sao?”

“Hôm nay ông đây đụng vào người cô, Ân Dĩ Mặc cũng không dám động vào ông nửa phần, cô có tin hay không?”

“Một nha đầu c.h.ế.t tiệt lớn lên ở vùng quê nghèo mà cho rằng Ân Dĩ Mặc sẽ thật sự nhìn đến cô một cái?”

“Cô chính là một quân cờ, là một hòn đá lót chân!”

Từng câu từng chữ còn sắc bén hơn cả kiếm, đ.â.m thẳng vào trái tim của cô.



Bởi vì chuyện khôi hài này, hai người bọn họ đành phải ngừng buổi tiệc tối này lại, lập tức quay về nhà.

Trên đường trở về, Tô Thời Sơ cuộn mình trong xe, không nói một lời.

Ngay cả việc Ân Dĩ Mặc đưa cô trở về nhà anh mà cô cũng không lên tiếng cự tuyệt, nhu thuận giống như biến thành một người khác.

Vào nhà, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm, kì cọ hơn một giờ mới đi ra.

Cơ thể cô để lộ ra một mảng da thịt đỏ chói mắt, có thể nhìn thấy vừa rồi cô đã dùng rất nhiều sức lực để chà xát cơ thể mình, muốn rửa sạch những nơi đã bị Đoàn Ngọc Trì chạm vào.

Nhìn thấy những thứ này, ánh mắt Ân Dĩ Mặc trở nên đau đớn, theo bản năng rụt người lại.

Anh xém chút nữa đã quên, cho dù Tô Thời Sơ có chịu đại nạn cũng vẫn là một cô gái trong trắng sạch sẽ, đêm nay bị tổn thương như vậy, đối với cô mà nói là một đả kích không nhỏ.

Buổi tối, anh cố ý tìm đầu bếp cao cấp làm bữa tối, nhưng ngay cả đôi đũa Tô Thời Sơ cũng không chạm vào, không có bất kỳ khẩu vị nào.

“Muốn nói cái gì cứ nói.” Giọng nói Ân Dĩ Mặc dịu dàng hiếm có, ánh mắt sáng nhìn Tô Thời Sơ trước mặt.

Nghe thấy anh mở miệng, Tô Thời Sơ ngẩng đầu, trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh:

“Ân tổng tính toán xử lý Đoàn Ngọc Trì như thế nào?”

Lúc nói những lời này, trong mắt Tô Thời Sơ hiện lên sự thù hận, hốc mắt nổi lên những vệt tơ máu, hai tay theo bản năng nắm chặt lại thành quyền.

Đối mặt với sự chuyện nhục nhã này, cô sẽ không tha thứ, càng không thể xử lý qua loa.

“Nhốt ở tầng hầm, giam giữ hắn một thời gian.” Nhắc đến Đoàn Ngọc Trì, sắc mặt của Ân Dĩ Mặc cũng trở nên khó coi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

Tô Thời Sơ hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tâm tình của mình được bình tĩnh: “Tôi không có yêu cầu gì khác, nhưng mà, có thể khiến hắn vào tù được không?”

Giọng nói của cô không hề d.a.o động, ngược lại rất bình thản và kiên định.

Cô biết thủ đoạn của Ân Dĩ Mặc có thể độc ác hơn, nhưng mà cô chỉ muốn tống Đoàn Ngọc Trì vào tù.

Một gia tộc lớn như nhà họ Đoàn chắc chắn sẽ không để ý đến tiền bạc, thứ bọn họ quan tâm nhất chính là thể diện của mình. Nếu như từng vào tù thì sau này sẽ không có cơ hội nào xoay chuyển được nữa.

Ân Dĩ Mặc đoán được Tô Thời Sơ chắc chắn sẽ rất hận Đoàn Ngọc Trì, nhưng không nghĩ đến cô lại đưa ra yêu cầu như vậy, cảm thấy có chút ngạc nhiên, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhàn nhạt dừng lại trên người cô:

“Cô chắc chưa?”

“Tôi chắc chắn, tôi chỉ cần tống hắn vào tù.” Giọng điệu của Tô Thời Sơ vô cùng nghiêm túc, trong lời nói không hề có sự kiêng dè đối với sự việc lần này.

Ánh mắt Ân Dĩ Mặc bình tĩnh nhìn cô rất lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Được. Tôi đồng ý với cô.”

Đây giống như một lời hứa.
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 106: Không ngoan sẽ bị phạt



Nghe được một câu hứa hẹn như vậy, tâm trạng hỗn loạn của Tô Thời Sơ mới bình tĩnh trở lại.

Tô Thời Sơ vừa mới tắm xong, mái tóc dài đen nhánh đã được sấy khô vẫn còn dính hơi nước ẩm ướt nhàn nhạt, mùi dầu gội đầu xen lẫn mùi của sữa tắm đặc biệt thơm mát mê người.

Ân Dĩ Mặc ngửi được hơi thở quen thuộc, ánh mắt trầm xuống.

“Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Thời Sơ gật gật đầu, không nghĩ nhiều, xoay người chuẩn bị đi về phía phòng khách.

Chưa đi được mấy bước cô đã bị lồng n.g.ự.c của người đàn ông chặn đường đi.

“Cô muốn đi đâu?” Giọng nói nhạt nhẽo của Ân Dĩ Mặc truyền đến từ phía trên, ngữ điệu bình tĩnh không chút gợn sóng.

Tô Thời Sơ ngẩng đầu, chớp chớp mắt, giọng điệu thản nhiên: “Trở về phòng khách ngủ.”

“Đến phòng ngủ chính.”

Ân Dĩ Mặc mở miệng, giọng điệu không cho phép cô từ chối: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô còn dám rời khỏi tầm mắt của tôi, lang thang ở những chỗ khác?”

Nghe vậy, Tô Thời Sơ rụt cổ lại, sắc mặt hơi phiếm hồng.

Cô thừa nhận, đêm nay cô là người giận dỗi chạy đi trước: “Đây là nhà của tổng giám đốc Ân, đề phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không có người ngoài trà trộn vào đây.”

“Dựa theo đạo lý của cô, đêm nay cũng là khu vực của Thương lão, cũng không nên có người ngoài trà trộn vào.” Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, âm thanh nhạt nhẽo bình tĩnh, toát lên khí chất cao quý lạnh lùng.

Tô Thời Sơ không có cách nào phản bác những lời này của anh.

Huống chi, Ân Dĩ Mặc thay cô suy nghĩ như vậy, nếu như cô lại cố ý từ chối anh, ngược lại dường như có chút không thức thời.

Cô cúi đầu, mím môi, miễn cưỡng đi từng bước về phía phòng ngủ chính.

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Ân Dĩ Mặc mới hài lòng cong môi, xoay người đi vào thư phòng.

Tô Thời Sơ đi vào phòng ngủ chính, việc đầu tiên là lật chăn lên, nhanh chóng vùi đầu vào trong chăn, muốn nhanh chóng đi ngủ để tránh sự xấu hổ khi đối diện với Ân Dĩ Mặc.

Có lẽ là buổi tối cô đã quá khẩn trương, từng dây thần kinh đều căng thẳng cho nên chỉ qua một lúc đã thật sự ngủ thiếp đi.

Nửa đêm.

Trong lúc mơ mơ màng màng, bởi vì Tô Thời Sơ vùi đầu vào chăn quá lâu nên bị cái nóng làm cho tỉnh dậy.

Cô xoay người lại phát hiện bên cạnh trống rỗng, mơ hồ còn có thể nghe được từ thư phòng kế bên truyền đến âm thanh của Ân Dĩ Mặc.

Đã trễ thế này mà Ân Dĩ Mặc còn đang nói chuyện với ai vậy?

Tô Thời Sơ cảm thấy buồn bực trong lòng, không mang dép mà đi chân trần cẩn thận đẩy cửa phòng ra, đi đến trước cửa thư phòng, giống như một kẻ trộm áp tai lên cửa, nghe lén động tĩnh bên trong.

Trong phòng.

“Ngày mai, tôi muốn nhìn thấy Đoàn Ngọc Trì vào tù.” Đôi mắt của Ân Dĩ Mặc nhắm hờ, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Đụng vào người không nên đụng, sự trừng phạt lần này cũng quá nhẹ rồi.”

Không biết đối phương ở đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ thấy đôi mắt của Ân Dĩ Mặc đột nhiên trầm xuống, đen sâu không thấy đáy: “Đây không phải là vấn đề anh phải suy nghĩ, là Đoàn gia tự tìm đến đường chết.”

Anh vừa dứt lời đã cúp điện thoại.

Thân thể Ân Dĩ Mặc nặng nề tựa vào ghế, tay trái mệt mỏi đặt ở giữa lông mày, nhéo nhéo mấy cái, thoạt nhìn vô cùng phiền não.

Ngón tay phải của anh kẹp một điếu thuốc, châm lửa, khói trắng lượn lờ bay lên thành một đám mây không thể tan biến ở trong phòng.

Tuy rằng Tô Thời Sơ không biết bối cảnh của nhà họ Đoàn nhưng cô cũng nghe ra được việc xử lý Đoàn Ngọc Trì là chuyện rất khó giải quyết.

Cô cắn c*n m** d***, trong lòng có chút hối hận.

Những rắc rối vô lý gần đây luôn ập đến khiến cho Ân Dĩ Mặc ngay cả nửa đêm cũng phải tự mình giải quyết.

Thế nhưng, trong đầu cô lại hiện ra lời nói của Đoàn Ngọc Trì một lần nữa.

Cô không phải là một quân cờ, càng không phải là một bước đệm!

Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ nắm chặt tay, nội tâm d.a.o động vừa rồi nhất thời trở nên kiên định hơn nhiều.

Thiếu nợ Ân Dĩ Mặc, cô có thể từ từ trả lại cho anh. Nhưng Đoàn Ngọc Trì phải bị trừng phạt!

“Nghe cũng đủ rồi, vào trong đi.”

Đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông ở trong phòng vang lên, Tô Thời Sơ giật mình một cái, biết bản thân đã bị anh phát hiện, đành phải đẩy cửa đi vào.

“Nghe lén cũng không phải là một thói quen tốt đâu.” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, dập tắt điếu thuốc trong tay, ngoắc tay với cô: “Lại đây.”

Vành tai trắng như tuyết của Tô Thời Sơ nhanh chóng đỏ ửng lên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh.

“Xin lỗi tổng giám đốc Ân, tôi không có cố ý nghe lén.”

“Không phải cố ý, chính là vô ý sao?” Giọng nói của Ân Dĩ Mặc từ từ nâng lên, đôi mắt hẹp dài nhìn lướt qua toàn thân cô, tầm mắt chậm rãi dừng lại trên đôi chân trần của cô.

“Vì nghe lén mà dép cũng không mang?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thời Sơ càng đỏ lên như một quả anh đào chín mọng, ánh mắt có chút không tự nhiên mà dời sang nơi khác.

Nhìn cô thẹn thùng như vậy, Ân Dĩ Mặc híp mắt lại, tâm tình vui sướng không ít. Anh đột nhiên đứng dậy, thân thể cao lớn dừng lại trước mặt Tô Thời Sơ, không chờ cô kịp phản ứng đã ôm cô lên.

Tô Thời Sơ sợ hãi kêu lên một tiếng, lo sợ bản thân sẽ ngã xuống liền đưa tay ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng.

Không nghĩ đến cô sẽ đột nhiên chủ động như vậy, ánh mắt Ân Dĩ Mặc tối sầm lại, hô hấp nhất thời trì trệ, nụ cười tuấn mỹ bỗng nhiên có một chút nham hiểm:

“Ân phu nhân, lần đầu cô chủ động như vậy là để cảm ơn một màn anh hùng giải cứu mỹ nhân đêm nay của tôi sao?”

“Không… Tôi…”

Tô Thời Sơ khẩn trương, bởi vì khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phóng đại trước mặt làm cho cô càng lo lắng hơn, một chữ cũng không thể nói nên lời, cổ họng giống như bị bịt kín.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô phiếm hồng như quả anh đào, yết hầu của Ân Dĩ Mặc liên tục di chuyển, trong đôi mắt hẹp dài thâm sâu càng nổi lên nhiều cảm xúc phức tạp khó phân biệt:

“Cô không ngoan.”

Vẻ mặt Tô Thời Sơ mờ mịt.

“Không ngoan ngoãn ngủ sẽ bị trừng phạt.”

Giọng nói của Ân Dĩ Mặc khàn khàn, trong mắt nhiễm vài phần đ*ng t*nh, cất bước nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.

Tô Thời Sơ lập tức hiểu được ý tứ của anh, càng thẹn thùng không thể chịu nổi, lập tức vùi đầu vào trong n.g.ự.c anh, vành tai cũng theo đó mà nóng lên.

Biết cô bị sợ hãi, Ân Dĩ Mặc vô cùng ôn nhu, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, bàn tay to lớn ch*m r** v**t v* từng tấc da thịt của cô, làm cho nội tâm của cô cảm thấy an ổn, cũng làm cho cô chậm rãi chìm đắm trong vui vẻ.

Một đêm kiều diễm nóng bỏng.

Sáng hôm sau.

Tô Thời Sơ mở mắt dậy, cảm giác được bên hông có một bàn tay to lớn, lập tức tỉnh táo lại, cô nhớ đến sự điên cuồng của đêm hôm qua, vành tai không khỏi nóng lên một lần nữa.

“Đã bao nhiêu lần rồi vẫn chưa thích ứng được sao?”

Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông kề sát vào bên tai cô, cơ thể của cô thiếu chút nữa đã mềm nhũn thành một vũng nước, quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái:

“Đói bụng, tôi muốn ăn sáng!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, tâm tình sáng sớm của Ân Dĩ Mặc đã sung sướng đến cực điểm.

Anh rất thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, giống như chỉ thuộc về anh, vĩnh viễn vì anh mà ngại ngùng, vì anh mà đỏ mặt.

Ân Dĩ Mặc đưa tay lên, cưng chiều nhéo nhéo mặt của cô, đôi môi mỏng khẽ mở: “Có thể tự mình đứng lên không, có muốn tôi ôm cô đi đến nhà ăn không?”

Bị anh đùa giỡn như vậy, Tô Thời Sơ tức giận đẩy bàn tay anh ra, xốc chăn muốn đi xuống dưới lầu.

Nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của Tô Thời Sơ biến mất ở góc cửa, khóe môi Ân Dĩ Mặc không khỏi nhếch lên, để lộ ra ý cười lơ đãng.
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 107: Ông Đoàn



Người làm đã chuẩn bị bữa sáng từ trước, vừa nhìn thấy hai vị chủ nhân xuống lầu liền lập tức bưng bữa sáng nóng hổi ra ngoài.

Không nói những thứ khác, nhưng Tô Thời Sơ luôn cảm thấy hài lòng với những bữa ăn ở nhà của Ân Dĩ Mặc. Anh ta giàu có như vậy, thuê liền lúc hai đầu bếp làm việc trong nhà, một người nấu đồ ăn theo phong cách phương Đông, người còn lại theo kiểu phương Tây.

Trong lòng Tô Thời Sơ thầm oán thán, tên Ân Cẩu kia rõ ràng chỉ ăn đồ Tây, nhưng trên bàn ăn của anh ta vẫn có vô số món ăn phương Đông, rõ ràng là lãng phí tiền bạc mà.

Nhưng điều mà cô không biết chính là, trước khi cô đến, trong nhà Ân Dĩ Mặc chưa từng mời đầu bếp.

Mệt mỏi cả đêm, hơn nữa ở trong lễ mừng thọ của Thương lão cũng không ăn gì, bây giờ Tô Thời Sơ đã đói đến không chịu nổi, nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị trước mặt, cô không do dự mà gắp từng món lên thưởng thức.

Khuôn miệng nhỏ nhắn của Tô Thời Sơ hoạt động không ngừng nghỉ, đồ ăn trên bàn từng miếng từng miếng chui vào bát cô, đôi mắt linh động lại càng tỏa ra hào quang, theo phương hướng đũa mà không ngừng dời tầm mắt, biểu cảm gương mặt sinh động linh hoạt, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu động lòng người.

Ân Dĩ Mặc nhíu mày, bên ngoài không thay đổi thái độ, thực chất sâu thẳm trong tim đã trào lên từng đợt sóng. Đột nhiên, như nhớ lại điều gì đó, anh thấp giọng ra lệnh gọi người làm. Chẳng bao lâu, một đĩa trái cây tươi theo mùa được đưa lên bàn.

Nhìn thấy hoa quả, Tô Thời Sơ vốn đã ăn no nhưng hai mắt vẫn bừng sáng, cô lấy khăn lau khóe miệng, không kiêng dè mà đặt câu hỏi:

“Những thứ này... Là cho tôi ăn đúng không?”

Nghĩ đến trong mắt Tô Thời Sơ đều lóa lên vì đồ ăn nhưng vẫn lễ phép hỏi mình, Ân Dĩ Mặc suýt chút nữa cười ra tiếng, anh cố kìm nén, ho nhẹ hai tiếng: “Đương nhiên, đều là dành cho cô.”

“Vậy tôi không khách khí đâu.”

Tô Thời Sơ được cho phép, thoải mái lấy ra một quả nho từ trong đĩa trái cây bỏ vào miệng.

Nhưng trái với vị ngọt ngào trong tưởng tượng của cô, từ đầu lưỡi bùng lên vị chua chát làm cho mặt Tô Thời Sơ lập tức nhăn lại, trong mắt còn có nước chảy ra, giống như đang chịu đựng nỗi thống khổ cực lớn:

“Chua quá!”

Sau đó, cô không dám ăn nho trên đĩa nữa.

Bề ngoài Ân Dĩ Mặc dửng dưng nhưng nội tâm tinh ý, lập tức nắm bắt được điểm này, cảm xúc cũng trở nên phức tạp khó phân biệt.

Rõ ràng Tô Thời Sơ không ăn được chua.

Cô không ăn chua, sau lưng còn có vết bỏng...

Ánh mắt Ân Dĩ Mặc tối lại, trầm mặc không nói.

Bỗng nhiên chuông cửa bên ngoài reo lên.

“Vẫn còn sớm, là ai tới vậy, Lâm Hoài à?" Tô Thời Sơ dừng động tác lấy hoa quả trong tay, quay đầu nhìn cửa. Trái lại, Ân Dĩ Mặc giống như đã chuẩn bị tinh thần, ánh mắt nguy hiểm nheo lại:

“Mời người vào.”

Xem ra không phải Lâm Hoài, trong lòng Tô Thời Sơ càng thêm tò mò về danh tính người mới tới.



"Truyện này đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!"

...

Quản gia mở cửa đón khách, kết quả là một người đàn ông gần tám mươi tuổi với quần áo chỉnh tề, thần thái đạo mạo. Người đó vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên u ám.

"Ân tổng, chào buổi sáng."

Người đàn ông lớn tuổi trước mặt cầm nạng trong tay, bộ dáng run rẩy, tóc và râu đều nhuốm bạc, vẻ mặt tang thương và mệt mỏi.

Một người với bối cảnh không tầm thường như thế, tại sao sáng sớm lại tới tìm Ân Cẩu?

Tô Thời Sơ nghi hoặc, quay đầu nhìn thoáng qua Ân Dĩ Mặc, cảm giác được bầu không khí xung quanh bức bách, liền im lặng.

Ân Dĩ Mặc nhàn nhã mở miệng: “Ông Đoàn, chào buổi sáng.”

Thanh âm của anh không nhanh không chậm, tuy rằng ngoài miệng lời lẽ thân thiết, trong mắt lại không có một tia thân thiện, ngược lại mang theo vài phần kiêu ngạo, làm cho người ta không rét mà run.

Họ Đoàn? Cha của Đoàn Ngọc Trì?

Tô Thời Sơ trong nháy mắt đã biết được thân phận của người kia, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn nhu hòa lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt cũng đầy sắc bén.

“Ngài lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải tự mình đến đây, thật là vất vả.”

Ân Dĩ Mặc xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu vô tình lạnh lẽo: “Xem ra là vì đứa con trai yêu dấu của ngài, quả đúng là không dễ dàng gì nha.”

Người ngu cũng phải nghe ra sự châm chọc giễu cợt trong câu nói kia.

Ông Đoàn cũng không phải kẻ ngốc. Trên mặt ông ta đầy u ám, nhưng chỉ có thể giả điếc mà cố nặn ra một nụ cười:

“Vâng, tuổi già này ngoại trừ chuyện con cái thì làm gì còn nỗi lo nào khác.”

“Nếu Ân tổng cũng biết ý đồ của tôi, vậy thì ra giá đi." Ông Đoàn dù sao cũng là bậc lớn tuổi đức cao trọng vọng, nhìn Ân Dĩ Mặc không nể nang gì mình, trong lòng ông ta chắc chắn không vui vẻ, nhưng nếu như cả hai bên đều đã hiểu được mục đích của nhau, chi bằng trực tiếp trao đổi một cái giá:

“Nói đi, tôi phải làm gì để cậu thả con trai tôi ra?”

“Thả con trai ông?” Ân Dĩ Mặc cười lạnh một tiếng, giống như là nghe được một chuyện nực cười:

“Đoàn thiếu gia trêu ghẹo đùa cợt Ân phu nhân của tôi. Xin hỏi ngài có thấy đây là chuyện nhỏ không?”

Nghe ra ý lạnh trong lời nói của Ân Dĩ Mặc, gương mặt ông Đoàn không còn chút huyết sắc.

Thế nhưng, gừng càng già càng cay, họ Đoàn kia rất nhanh đã ổn định tinh thần, ông ta hắng giọng già nua:

"Ân tổng, con trai tôi còn trẻ người non dạ, đúng là nó được nuông chiều từ nhỏ. Cậu cũng nên cho tôi một cơ hội, để tôi dạy lại nó cho thật tốt."

Ân Dĩ Mặc xua tay, từ trên cao nhìn người đàn ông trước mặt: "Không cần đâu, hơn hai mươi năm qua ông vẫn không thể dạy hắn nên người, xem ra, vẫn nên giao Đoàn thiếu gia cho người cao tay hơn."

“Hôm nay Lâm Hoài sẽ đưa Đoàn thiếu đến cục cảnh sát chịu phạt, dựa theo pháp luật..." Ân Dĩ Mặc còn chưa nói xong, sắc mặt ông Đoàn đã trở nên cực kỳ khó coi.

“Cậu định đưa nó vào tù?” Người đàn ông kia gần như hét lên, giọng điệu không thể tin được cùng với sự bất mãn tột cùng:

“Ân Dĩ Mặc! Có cần quá đáng như vậy không???”

Môi Ân Dĩ Mặc mím thành một đường thẳng, ánh mắt trong veo lạnh lùng: “Trước khi thằng con yêu quý của ông hành động thì có nghĩ tới kết quả ngày hôm nay không?”

Sắc mặt người đàn ông Đoàn kia trở nên xanh mét.

Đêm qua, ông ta đã phái người tới thương lượng, nhưng Ân Dĩ Mặc không nể mặt người mà trực tiếp đuổi người. Ông ta bất đắc dĩ, sáng sớm đành mặt dày đến đây. Không nghĩ tới, Ân Dĩ Mặc không cần tiền của Đoàn gia, hắn muốn phá hủy thanh danh của Đoàn Ngọc Trì!

Ông Đoàn mặt mày tối sầm, kìm không được liền lớn tiếng: "Ân Dĩ Mặc, cậu không thể làm như vậy! Trì nhi tuổi còn nhỏ, về sau còn phải quản lý Đoàn gia, cậu làm như vậy sẽ khiến mặt mũi của nó mất sạch..."

“Ngài cũng không cần lo lắng, nếu Đoàn gia cần hỗ trợ quản lý, ta có thể hỗ trợ.” Thanh âm Ân Dĩ Mặc nhàn nhạt, trong lời nói lại mang theo uy h**p.

Một Đoàn gia thì đã sao? Nếu tâm tình Ân Dĩ Mặc không vui vẻ, thì đến mười cái Đoàn gia cũng không thể giữ lại!

Lần này, ông Đoàn hoàn toàn im bặt.

Ánh mắt u oán ngoan độc, ông ta liếc mắt nhìn Ân Dĩ Mặc một cái, yên lặng dời tầm mắt lên Tô Thời Sơ. Cảm nhận được ánh mắt oán hận của người đàn ông kia, Tô Thời Sơ run rẩy, lập tức rũ mí mắt xuống.

"Vị này, chính là Ân phu nhân ngày đó đã bị Đoàn Trì trêu ghẹo ư?" Thanh âm của ông Đoàn vững vàng hơn một chút so với ban nãy, có thể nghe ra sự lo lắng ở bên trong.

Không đợi ông Đoàn âm thầm đánh giá Tô Thời Sơ, sắc mặt Ân Dĩ Mặc lạnh lẽo, lập tức tiến lên kéo cô ra sau lưng.
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 108: Tôi thích sạch sẽ



Không biết có phải là ảo giác của Tô Thời Sơ hay không, cô luôn cảm thấy ánh mắt của ông Đoàn khi nhìn cô rất khó chịu.

Ánh mắt kia thoạt nhìn như thân thiện, kì thực giống như rắn rết độc địa, làm cho người ta sợ hãi mà run rẩy. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô dứt khoát lui về phía sau Ân Dĩ Mặc, không nhìn đối phương.

“Ông Đoàn, xin mời về cho. Thời gian không còn sớm, đến lúc làm việc rồi, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp ngài được nữa.” Ân Dĩ Mặc không kiêng nể trực tiếp đuổi người.

Nhìn ông Đoàn kia còn chưa có ý rời đi, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, thanh âm trầm xuống: “Lâm Hoài.”

Lâm Hoài ở một bên lập tức đứng thẳng, hướng Đoàn lão làm ra tư thế "Mời".

Sắc mặt ông Đoàn đen kịt lại, chuyến này vất vả chật vật đến đây, quả thật là vô ích rồi.

“Không cần tiễn, ta tự có chân!” Ông ta chống nạng, cổ họng phát ra vài tiếng ho khan, xem ra là bị tức giận không nhẹ.

Đối với phản ứng của ông ta, Ân Dĩ Mặc không hề bận tâm. Chờ người đó đi rồi, Tô Thời Sơ do dự một hồi vẫn cẩn thận mở miệng:

“Ân tổng, chúng ta không tôn trọng Đoàn gia như vậy, hình như không được hay lắm.”

“Là ông ta không biết điều.”

Ân Dĩ Mặc xoa xoa mi tâm, lạnh lùng liếc Tô Thời Sơ một cái: “Cô thương xót Đoàn gia? Vậy không bằng tôi thả Đoàn Ngọc Trì đi.”

Tô Thời Sơ nhanh chóng lắc đầu, trong lòng cô đã sớm đưa ra quyết định, ánh mắt trở nên hững hờ lạnh nhạt.

Thấy cô vẫn còn biết phân biệt đúng sai, Ân Dĩ Mặc nhíu mày nhìn lướt qua đồng hồ trên tường.

“Đi rồi, sắp trễ rồi.”



Bận rộn cả ngày, Tô Thời Sơ sớm đã quên đi chuyện của Đoàn gia.

Buổi tối, Tô Thời Sơ lại bị Ân Dĩ Mặc chặn lại, lại một lần nữa bị bắt cóc đến nhà anh ta. Cũng may bên này có đầu bếp nấu bữa tối, Tô Thời Sơ cũng không cảm thấy mình bị thiệt thòi, thản nhiên ngồi lên xe đến nhà Ân Dĩ Mặc ăn ké cơm tối.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Tô Thời Sơ trong xe, đôi môi mỏng của Ân Dĩ Mặc cong lên vui vẻ.

Thời điểm chạng vạng tối, ánh đèn trong xe mờ ảo, nụ cười trên gương mặt tuấn tú của anh nhìn cũng không rõ ràng.

Hai người vừa mới vào nhà, Tô Thời Sơ cúi đầu đổi giày, kết quả lại không tìm được đôi mình đi lúc trước. Trong khi tìm kiếm, cô nhìn thấy một đôi giày ngọc trai của phụ nữ.

"A Mặc, anh trở về rồi!" Không đợi Tô Thời Sơ ngẩng đầu, thanh âm dịu dàng mềm mại mềm mại của phụ nữ từ xa xa truyền tới, ngọt ngào yêu kiều làm cho Tô Thời Sơ cứng đờ tại chỗ.

Giờ này khắc này, Tống Thanh Thanh đang mang đôi dép màu vàng sữa đáng yêu của Tô Thời Sơ, trên người đeo tạp dề màu hồng đáng yêu.

Mái tóc dài màu sáng buông xuống phía sau, trong tay cầm một cái muôi nhỏ, cực kỳ giống một người vợ nhỏ thân mật chờ chồng tan tầm trở về.

“A Mặc, em nấu cơm cho anh...” Tống Thanh Thanh còn chưa nói xong, nhìn thấy hai người ở cửa cũng ngây ngẩn cả người, nói chuyện lắp bắp:

“Tô... Tô Thời Sơ?”

Tô Thời Sơ bất đắc dĩ, đối diện với tầm mắt của cô ta, cố gắng lộ ra một nụ cười thanh nhã, lại phát hiện môi thế nào cũng không mở lên được, chỉ có thể cứng ngắc sững sờ tại chỗ.

Ân Dĩ Mặc ban nãy vẫn còn tươi cười vui vẻ, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Tống Thanh Thanh mà chậm rãi thu hồi. Anh hơi ngước mắt lên nhìn Tống Thanh Thanh trước mặt, trong mắt lơ đãng hiện lên sự u ám.

“Thanh Thanh, sao em lại ở đây?” Thanh âm Ân Dĩ Mặc thâm trầm vài phần, không biểu lộ cảm xúc.

Sự khó xử của Tống Thanh Thanh chỉ kéo dài một giây, sau đó rất nhanh trở lại vẻ ngọt ngào vốn có, tựa như không có chuyện gì xảy ra, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng:

“Ngày hôm qua bác sĩ đã nói thân thể em khôi phục rất tốt, có thể ra ngoài đi lại, em liền nghĩ ngay tới đây thăm anh.”

Ngụ ý chính là cô ta nhớ Ân Dĩ Mặc. Cùng là phụ nữ, Tô Thời Sơ đương nhiên hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của cô ta. Cô cắn c*n m** d***, giờ phút này, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

"Ân tổng, tôi nhớ tới công ty còn có chút việc chưa làm xong, tôi về xử lý trước một chút."

Tô Thời Sơ cúi đầu, chỉ cảm thấy bầu không khí như vậy làm cô hít thở không thông. Cô tình nguyện rời đi, cũng không muốn trơ mắt nhìn hai người bọn họ ân ân ái ái, đây đúng là sự dày vò khốn cùng.

“Đã tan tầm rồi, cô còn có việc gì?” Ân Dĩ Mặc nhìn ra Tô Thời Sơ muốn chạy trốn, thanh âm trầm thấp lộ ra vài phần không kiên nhẫn, bàn tay to trực tiếp túm lấy cổ tay cô:

“Vào nhà ăn cơm.”

Vào nhà ăn cơm? Anh ta có bệnh không? Ăn cơm Tống Thanh Thanh nấu?

Tô Thời Sơ giật giật môi, chỉ cảm thấy nực cười trào phúng.

“Mệnh trời khó cãi”, nếu không thể cự tuyệt, vậy đừng trách cô không khách khí.

Thế nhưng, giày cởi ra một nửa, dép lê ở nhà của cô lại bị người phụ nữ kia chiếm mất, Tô Thời Sơ đi cái gì đây?

Thấy cô chậm chạp không có động tĩnh, Ân Dĩ Mặc nhìn cô một cái, sau đó lại liếc nhìn Tống Thanh Thanh.

“Thanh Thanh, đổi dép trả cho cô ấy.”

Nhìn Ân Dĩ Mặc ra lệnh cho mình, Tống Thanh Thanh có chút mất hứng, bĩu môi, giọng điệu mang theo vài phần làm nũng:

“Nhưng mà, em cảm thấy đôi này rất đáng yêu, em rất thích.”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tô Thời Sơ. Là do chị đây chọn mà, đương nhiên phải đáng yêu rồi.

Tô Thời Sơ bất thình lình ngẩng đầu, ngữ khí sắc sảo gằn từng chữ: “Nếu Tống tiểu thư thích, hoàn toàn có thể đi mua một đôi giống nhau, còn đôi dép này là tôi mua. Theo tôi thấy, cướp đồ của người khác dường như không phải là một hành động đẹp.”

Đây không phải là một vấn đề về giày dép, mà là sự uy nghiêm của Tô Thời Sơ.

Hiện tại, cô là vợ chính thức của Ân Dĩ Mặc, là Ân phu nhân! Nơi này, không đến lượt người phụ nữ khác định đoạt!

Vốn tưởng rằng Tô Thời Sơ ở trước mặt Ân Dĩ Mặc là bộ dạng “thỏ con ngoan ngoãn”, kết quả lại vì một đôi dép lê mà trực tiếp đối kháng với mình, Tống Thanh Thanh có chút bất ngờ, sắc mặt biến đổi, hướng ánh mắt khẩn cầu về phía Ân Dĩ Mặc.

“A Mặc, em...”

“Trả lại cho cô ấy.” Ân Dĩ Mặc trầm giọng, trên mặt phủ một tầng băng sương mỏng:

“Trước khi em tới mà không hỏi ý kiến tôi, trong nhà này không có dép của em.”

Ân Dĩ Mặc vừa dứt lời, mặt Tống Thanh Thanh nhất thời ủy khuất không thôi, khuôn miệng xinh đẹp bĩu lên, tỏ vẻ không cam tâm: “Không đi thì không đi.”

Tống Thanh Thanh xinh đẹp động lòng người, lại thêm tính cách thích nũng nịu với đàn ông, làm sao có thể khiến người ta ghét bỏ được.

Ánh mắt Tô Thời Sơ nheo lại, nhìn chằm chằm dép lê đã bị cô ta vứt sang một góc một lúc lâu, bỗng nhiên nhếch môi cười:

“Quên đi, Tống tiểu thư thích thì dùng đi. Tôi có tính sạch sẽ, đồ của mình đã bị người khác dùng qua, chẳng may nhiễm bẩn rồi, thì quả thật không thể dùng nữa.”

Nói xong, Tô Thời Sơ mở tủ giày ra, cầm ra một đôi dép mới.

Hành vi như vậy, chẳng phải là Tô Thời Sơ đang gián tiếp chê Tống Thanh Thanh cô bẩn thỉu hay sao!

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi Tống Thanh Thanh còn tươi cười xán lạn không nhịn được, lập tức suy sụp, hốc mắt cũng đẫm nước, trong lòng rõ ràng là tủi thân:

“Chị Thời Sơ ơi, bình thường tôi cũng là người sạch sẽ, tại sao chị nỡ lòng nói như vậy..."
 
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 109: Chị không biết sao



Rõ ràng hai người tuổi tác bằng nhau, Tống Thanh Thanh một câu hai câu “Chị Thời Sơ”, khiến Tô Thời Sơ thật sự ngứa mắt, nhưng nể mặt Ân Dĩ Mặc còn ở đây, cô cũng mặc kệ cô ta diễn trò mèo.

Tô Thời Sơ trong lòng cũng biết, dựa vào đàn ông không bằng dựa vào chính mình, nếu Ân Dĩ Mặc ép cô ở chung với Tống Thanh Thanh kia, vậy đừng trách Thời Sơ cô đường cùng làm bậy!

Mắt thấy nước mắt Tống Thanh Thanh sắp rơi xuống, đồng tử Tô Thời Sơ co rút lại vài phần, động tác cực kỳ nhanh chóng, lập tức nhét một đoạn giấy vệ sinh vào trong tay cô ta. Tống Thanh Thanh sửng sốt, bản thân cũng không hiểu Tô Thời Sơ là có ý gì.

"Thanh Thanh, em khóc nhầm chỗ rồi. Chúng tôi ở đây đều là những người khỏe mạnh cường tráng, bây giờ em bắt taxi đến nghĩa trang, nơi đó mới thích hợp để khóc." Tô Thời Sơ học ngữ khí Tống Thanh Thanh, mặt không chút thay đổi cảm xúc, nói xong quay đầu đi vào phòng khách.

Lời này lại là đang trào phúng cô ta khóc lóc ầm ĩ, giống như là đang khóc tang vậy.

Nếu là chuyện thường ngày, có thể Ân Dĩ Mặc sẽ cảm thấy tức giận vì cô vũ nhục Tống Thanh Thanh. Thế nhưng, nhìn thấy Tô Thời Sơ mồm miệng nhanh nhảu như vậy, anh liền cảm thấy rất thú vị, môi mỏng cong lên một đường nhỏ.

Thì ra, miệng lưỡi chua ngoa của cô cũng có chút thú vị đấy chứ.

Trên mặt Tống Thanh Thanh đỏ trắng lẫn lộn, tủi thân cắn chặt môi dưới, không tiếp tục cãi nhau với Tô Thời Sơ mà hướng ánh mắt cầu cứu về phía Ân Dĩ Mặc:

"A Mặc, em không có ý gì khác, em chỉ là muốn tới đây..."

"Dì Phạm cho em vào?" Ân Dĩ Mặc thu hồi tầm mắt, kiềm chế sự buồn cười nơi đáy lòng, thanh âm nghiêm túc vang lên:

"Tôi nhớ mình đã nói rằng để em ở yên trong Vận Uyển điều trị thân thể."

Tuy rằng ngữ khí Ân Dĩ Mặc bình thản, nhưng rõ ràng là đang trách cứ cô ta.

Tống Thanh Thanh cắn c*n m** d***: "Em..."

Mặt ngoài cô ta nén giận, nhưng bên trong chắc chắn là bực bội khó tả.

Có lẽ hôm nay Tống Thanh Thanh hao tâm tổn sức đến đây đều uổng phí rồi. Ngay từ đầu dì Phạm không mở cửa cho cô, cuối cùng mình nói dối là được Tô Thời Sơ mời tới, mới được dì Phạm đồng ý cho vào.

Dì Phạm là người làm lâu đời của Ân gia, thế nhưng nhanh như vậy đã bị Tô Thời Sơ mua chuộc, điều này cũng đã đủ khiến cô ta ghen tị.

Huống chi, vừa rồi mình bị Tô Thời Sơ giễu cợt đến mức này, Ân Dĩ Mặc thế mà một câu cũng không bênh vực, sau đó còn trách móc cô?

Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau lưng cô?

"Quên đi, đi ăn cơm." Trong giọng nói của Ân Dĩ Mặc đã không còn ôn nhu và dịu dàng, thay vào đó là sự lạnh nhạt hững hờ.

Nhìn ra sắc mặt không tốt của anh, Tống Thanh Thanh cũng không dám nũng nịu nữa, mặt mày xám xịt lủi thủi đi vào bếp, còn không quên nói với theo:

"A Mặc, chờ em, cơm sắp xong rồi."

Tống Thanh Thanh không tin, sau khi ăn cơm cô nấu, Ân Dĩ Mặc còn có thể ghẻ lạnh với cô ta.

Bình thường trên bàn ăn, Tô Thời Sơ đều rất hăng hái vui vẻ, hôm nay rõ ràng là khí tức đều không còn, đũa trong tay cũng chọc tới đ.â.m lui trên đĩa một cách nhàm chán, cuối cùng dừng hẳn lại:

"Ân tổng, tôi không đói."

Ép cô ăn cơm Tống Thanh Thanh nấu, thà rằng bảo cô uống thuốc chuột tự tử.

"Ngồi xuống." Ân Dĩ Mặc không cho cô cự tuyệt.

Tô Thời Sơ cắn răng, từng từ từng chữ đều gằn lên: "Ân tổng, một mình anh có hai người phụ nữ thì thôi đi. Còn phải ép vợ mình ăn đồ do tình nhân tự tay nấu, anh có thấy vui không?"

"Cô kén ăn từ bao giờ vậy? Thỉnh thoảng nếm thử các món ăn do người khác nấu cũng không phải là chuyện xấu. Huống chi, cô cũng chưa nấu ăn cho tôi." Ân Dĩ Mặc vòng hai tay qua ngực, đôi mắt hẹp dài nhìn cô gái trước mặt tức giận, càng cảm thấy thú vị.

“Anh có tin tôi lát tôi sẽ cho cô ta đẹ mặt không?”

“Tùy ý em.”

Ân Dĩ Mặc biết rõ tính cách Tô Thời Sơ, sẽ không thật sự làm thương tổn Tống Thanh Thanh.

Hiện tại anh còn chưa ý thức được, cái cân trong lòng, đã bắt đầu chậm rãi nghiêng về phía Tô Thời Sơ.

Nhìn thấy gương mặt cô tức giận, Ân Dĩ Mặc nhịn không được nhếch môi, giơ đũa muốn chọc chọc vào má cô, lại bị đối phương nhanh chóng né tránh.

Đúng lúc này, Tống Thanh Thanh trong phòng bếp đi ra.



"Truyện này đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc tiếp thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!"

...

Nhìn thấy hai người trêu đùa, ánh mắt của cô hiện lên một tia căm ghét, nhưng lại rất nhanh khôi phục bình thường: "A Mặc, chị Thời Sơ, em nấu xong rồi, hai người nếm thử đi."

Tô Thời Sơ mí mắt cũng không nâng lên, rõ ràng là không có hứng thú. Tuy rằng cô còn chưa biết là món ăn gì, nhưng chắc chắn đây là bữa ăn tệ nhất từ khi cô sinh ra.

Tống Thanh Thanh bưng lên hai chén mì hoành thánh nóng hổi. Trong nháy mắt nhìn thấy hoành thánh, Ân Dĩ Mặc vừa rồi trong mắt tràn đầy ý cười, thế nhưng chậm rãi tiêu tán, ánh mắt trở nên trầm ngâm.

"Thanh Thanh..."

Đối với Ân Dĩ Mặc mà nói, đây không phải là một chén mì hoành thánh bình thường. Năm đó, anh cầm sợi dây chuyền Tống Thanh Thanh đưa cho mình, vào một nhà hàng kiểu châu Á.

Lúc ấy, anh đã gọi một bát mì hoành thánh.

Là hoành thánh cứu mạng, là hoành thánh cho anh hy vọng sống.

Nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong con ngươi thâm thúy của Ân Dĩ Mặc, Tống Thanh Thanh mím môi, biết mình đánh cuộc đúng, trong mắt tràn đắc ý và vui sướng.

"A Mặc, nhân lúc còn nóng hổi, anh hãy mau ăn đi." Giọng nói của cô ta mềm nhũn, giống như một đôi bàn tay nhỏ bé nhẵn nhụi, nhẹ nhàng dịu dàng v**t v* trái tim Ân Dĩ Mặc.

Gương mặt vừa rồi còn lạnh lùng, giờ khắc này giống như sông băng hòa tan, do dự một lát, anh cũng động đũa: "Được, em cũng mau ăn đi."

Tống Thanh Thanh cười tủm tỉm, trực tiếp ngồi bên cạnh Ân Dĩ Mặc giống như bà chủ của ngôi nhà, dùng đũa gắp lên một ít mì.

Tô Thời Sơ ngồi đối diện bàn ăn, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, ho hai tiếng: "Cái kia..."

Không đợi Tô Thời Sơ nói chuyện, Tống Thanh Thanh vỗ ót một cái, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tia ảo não:

“Ôi trời, chị Thời Sơ, em quên mất, một cái nồi chỉ nấu được hai bát mỳ thôi. Hay là như này đi, chị ăn bát của em, em sẽ đi nấu một bát khác.”

Nhìn kìa, lời nói này thật tử tế! Người không biết, còn tưởng rằng Tô Thời Sơ mới là khách, còn cô ta là chủ nhà.

"Tôi không có ý này." Tô Thời Sơ lạnh lùng: "Ân tổng không thích ăn đồ ăn châu Á, em đã nhầm sở thích của anh ấy rồi."

Cô và Ân Dĩ Mặc cùng nhau ăn cơm nhiều lần, chưa từng thấy anh ăn một bữa sáng kiểu châu Á, làm sao có thể động đũa với chén mì hoành thánh này? Kết quả một giây sau, Ân Dĩ Mặc không hề nể mặt cô, gắp một đũa lên, ưu nhã nếm thử, sau đó lau khóe miệng, thanh âm nhàn nhạt:

"Tay nghề không tệ."

Tô Thời Sơ híp mắt lại, mười đầu ngón tay siết chặt. Cô sớm nên đoán được, Ân Cẩu này chắc chắn sẽ không tự nhiên mà cùng chí tuyến với cô.

"Em đương nhiên biết A Mặc không ăn đồ ăn châu Á, nhưng mà, A Mặc rất thích ăn mì hoàng thánh, chị không biết điều này sao?" Tống Thanh Thanh hỏi ngược lại, trong ánh mắt lóe lên sự ngây thơ lạ thường.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back