Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Tác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính Càn
Tình trạng: Đang cập nhật




Chân Nguyệt, một cô gái từ thời hiện đại bị cuốn vào một thế giới cổ đại sau khi tận thế kết thúc. Điều đáng chú ý là cô không chỉ xuyên không mà còn có năng lực đặc biệt, trong trường hợp này là dị năng hệ Mộc (có thể là khả năng điều khiển cây cối, thiên nhiên).

Ngay khi cô vừa nghĩ rằng mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới sau tận thế, cô lại rơi vào một tình huống hết sức khó xử. Không chỉ bị đưa đến một thôn xóm nhỏ, mà cô còn trở thành một "nông phụ cực phẩm", nổi tiếng trong vùng vì những tài năng đặc biệt, và còn đang mang thai sáu tháng mà không biết vì sao mình lại có thai. Điều này gây ra sự bối rối và tức giận cho Chân Nguyệt, vì cô không hề có mối quan hệ nào với người đàn ông nào trong quá khứ.
 
Chương 1: 1: Xuyên Qua


---

Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận.

Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường.

Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi.

Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu.

Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo.


Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện.

Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?!

Đây là khởi đầu địa ngục gì vậy? Chân Nguyệt nhìn lên mái nhà rách nát, trong lòng tràn đầy tức giận, ngọn lửa ấy đã âm ỉ suốt hai ngày nhưng chưa có cơ hội bộc phát.

Bên ngoài, một tiểu nữa hài nhỏ nhắn rụt rè gõ cửa: "Đại bá mẫu, đã đến giờ làm cơm trưa." Bé tên là Tiểu Hoa, năm tuổi, là đứa con của tiểu cô tên Kiều Ngư.

Ngoài Tiểu Hoa, còn có bé Tiểu Thảo ba tuổi, cũng là nữa nhi của Kiều Ngư.

Kiều Ngư khi sinh hài tử thứ ba đã gặp khó khăn và cả mẫu thân lẫn hài tử đều không qua khỏi.

Bên nhà trượng phu của Kiều Ngư cảm thấy xui xẻo, cho rằng Kiều Ngư rất đen đủi vì liên tiếp sinh ba đứa con đều là nữ nhi, đứa thứ ba lại chết khi sinh.

Họ còn đồn đại rằng hai đứa nữ nhi trước là "khắc tinh," đã khắc chết mẫu thân và muội của mình, cuối cùng Triệu gia đã trả hai đứa bé lại cho Kiều gia.

---

Kiều gia vốn đã không khá giả, thêm một người thì thêm một miệng ăn, nên ngay từ đầu khối thân thể này đã không đồng ý, nói muốn đưa hai đứa cháu ngoại trả về cho nhà Triệu.

Nguyên chủ tuyệt đối không muốn nuôi con cho người khác, thời buổi này lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?

Nhưng bà Kiều lại nghĩ nếu trả về, có khả năng hai đứa bé sẽ bị ngược đãi hoặc thậm chí bị bán đi, nên cuối cùng bà khóc lóc đòi giữ chúng lại.


Kiều Đại Sơn và phu quân của khối thân thể này là Kiều Đại cũng không đành lòng nên cuối cùng đồng ý.

Tuy nhiên, nguyên chủ vẫn luôn bắt hai đứa bé gái làm việc từ khi còn nhỏ, nếu không thì sẽ không có cơm ăn.

Chân Nguyệt ôm bụng đứng dậy mở cửa, nhìn bé gái với gương mặt không cảm xúc: "Đã biết, chờ một chút." Bé gái thấy dáng vẻ của nàng liền co rúm lại, tưởng rằng sẽ bị mắng, nhưng không ngờ đại bá mẫu chẳng nói gì, chỉ quay người đi đến chỗ tủ.

Chân Nguyệt bước tới tủ, lấy ra lương thực cho hôm nay, đong đầy hai bát lớn gạo lứt rồi đưa cho bé gái: "Mang đi."

Bé gái nhìn hai bát gạo, sợ đến sững sờ: "Đại...!Đại bá mẫu, có phải là nhiều quá không ạ?" Trước đây chỉ được ăn một bát nhỏ thôi.

Chân Nguyệt nhướn mày: "Nhiều gì mà nhiều, mau đi nấu cơm!"

"Dạ!" Bé gái cầm gạo lứt nhanh chóng chạy đến phòng bếp ở một góc sân.

Trong đó còn có hai bé gái khác, một người là Tiểu Thảo, một đứa bé khác gọi là Kiều Tiểu Niên, nữ nhi của Kiều Nhị, đệ đệ của trượng phu nguyên chủ.


Nói về gia đình này, Kiều gia cũng là một đại gia đình.

Hiện tại trong nhà có tổng cộng mười người.

Ông Kiều Đại Sơn và bà Kiều Trần thị có bốn người con, ngoài nữ nhi Kiều Ngư đã qua đời, Kiều Đại là đại ca và cũng là chồng của nguyên chủ, Kiều Nhị là nhi thẩm đã lấy Tiền Lai Đệ, nữ nhi của Tiền gia ở thôn bên cạnh, sinh ra một tiểu nữa hài là Kiều Tiểu Niên.

Trong gia đình còn có một tiểu thúc Kiều Tam vẫn chưa lập gia đình, mới 13 tuổi nên vẫn đang học ở trong thôn, thỉnh thoảng giúp gia đình làm việc đồng áng.

Cuối cùng là hai nữ hài Kiều Tiểu Hoa và Kiều Tiểu Thảo do Kiều Ngư để lại.


 
Chương 2: 2: Bất Ngờ


---

Kiều Tiểu Hoa cầm gạo bước vào bếp, Kiều Tiểu Thảo và Kiều Tiểu Niên liền đứng dậy: "Tỷ." Kiều Tiểu Thảo không mặc quần, để trần đôi chân nhỏ, chiếc áo dài che khuất phần mông và kéo xuống đến đầu gối.

Bộ y phục mà Tiểu Thảo mặc là của chị gái Tiểu Hoa.

"Em không nghe thấy tiếng đại bá mẫu."

Kiều Tiểu Hoa hít hít mũi: "Đại bá mẫu không mắng tỷ.

Các muội ra ngoài lấy củi vào đây cho tỷ nấu cơm."

"Được." Kiều Tiểu Thảo và Kiều Tiểu Niên nhanh chóng chạy ra ngoài.


Những người khác vẫn đang làm việc ngoài đồng, còn Kiều Đại đã đi lên huyện thành nửa tháng chưa về, đi cùng trưởng của trưởng thôn tên Kiều Tùng, để giúp người ta dọn hàng.

Tính toán thời gian thì có lẽ sắp trở về.

Ba tiểu nữ hài đang trong bếp lo nấu cơm, Chân Nguyệt lại từ tủ lấy ra hai quả trứng gà.

Đúng vậy, trong nhà này, từ khi nguyên chủ nắm quyền kiểm soát việc ăn uống, vì nàng đang mang thai, nên nàng chỉ ở nhà làm việc nội trợ, còn những người khác phải ra ngoài làm việc.

Ba hài tử vì còn nhỏ nên cũng ở nhà để giúp đỡ, Chân Nguyệt không nghĩ rằng các bé còn nhỏ thì không thể làm việc.

Kiếp trước, nàng đã biết kiếm ăn từ khi mới ba tuổi, ở thời tận thế như vậy, người vô dụng thì không sống nổi.

Hiện tại, tuy không phải tận thế, nhưng ở thời cổ đại nghèo khó này, cơm cũng không đủ no, thì có khác gì với thời tận thế chứ? Trong trí nhớ của nguyên chủ không có nhiều thông tin về triều đại này, chỉ biết thế đạo không tốt, chuyện bán con bán cái cũng có.

Cầm hai quả trứng, Chân Nguyệt bước vào bếp: "Tiểu Niên, Tiểu Thảo, ra ruộng nhổ hai củ cải, rồi hái thêm ít rau xanh về."

"Dạ, đại bá mẫu."

Hai đứa bé nhanh nhẹn chạy ra khỏi bếp, đến mảnh vườn ở phía sau, rút ra hai củ cải, rồi hái một ít rau xanh, sau đó lại tung tăng chạy về.

Chân Nguyệt ngồi xuống một bên, bụng nàng đã rất to, tay không tự chủ được mà chống vào lưng, một tay chỉ huy: "Đổ nước vào chậu, rửa sạch củ cải và rau."

Bên kia, Tiểu Hoa đang trông lửa cũng đến giúp rửa rau, thỉnh thoảng lại chạy về xem lửa, bận rộn không ngừng.


Sau đó, Chân Nguyệt chỉ huy bọn nhỏ lấy dưa muối từ hũ ra, rửa sạch sẽ.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, nàng mới ngồi xuống trước cái thớt gỗ bắt đầu thái rau, còn Tiểu Hoa lại lò đốt để nấu nồi bên này.

Thái rau, xào rau, không thêm chút gia vị còn không có, nhưng nhờ rau tươi ngon nên hương vị vẫn thơm ngon.

Khi đồ ăn vừa xong, những người làm đồng cũng đã về nhà.

Tiền thị bước vào bếp trước: "Đói chết đi được."

Tiểu Niên liền chạy ra: "Nương, sắp ăn cơm rồi."

Tiền thị: "Biết rồi, mau đi gọi phụ thân của con lại đây."

"Dạ."


Chẳng bao lâu sau, Kiều Đại Sơn, Kiều Trần thị, Kiều Nhị và Kiều Tam cũng đến bếp.

Khi nhìn thấy trên bàn có ba món mặn và một món canh, ai nấy đều kinh ngạc, vì trước đây chỉ có hai món ăn thôi.

Chân Nguyệt bưng một bát canh trứng rồi ngồi xuống, bát canh này là của riêng nàng, trong nhà chỉ mình nàng được ăn, vì hiện tại nàng đang mang thai.

Theo lời nguyên chủ, đứa con trong bụng nàng là cháu đích tôn duy nhất của nhà Kiều, nên mọi người sợ nàng làm loạn, nên không ai dám có ý kiến.
Tiền thị thì ngấm ngầm khó chịu, khi nàng ta mang thai thì chẳng có gì ngon để ăn, tại sao Chân Nguyệt lại được mỗi ngày một quả trứng chứ? Nhưng nàng ta không dám nói trước mặt nguyên chủ, vì nàng ta chỉ sinh con gái, mà trong mắt nàng ta, nữ nhi chỉ là "đứa con mất tiền," nên trước nàng ta ở trước mặt Chân Nguyệt luôn có cảm giác mình thấp kém hơn.
Khi Kiều Trần thị chuẩn bị chia phần ăn cho cả nhà, bà nhìn thấy nồi cháo đặc hơn thường ngày thì có chút ngạc nhiên: "Chân thị, hôm nay cháo..."
Tiền thị nhìn thấy cũng sửng sốt: "Đại tẩu, hôm nay sao lại hào phóng thế?" Trước đây nấu cháo loãng đến mức không thấy nổi vài hạt gạo, thậm chí còn bỏ thêm rau dại vào, chưa kể mỗi ngày mắng cả nhà chỉ biết ăn mà không làm, làm ít việc như vậy mà cứ kêu chết kêu mệt.
Đôi khi Tiền thị thật muốn dỗi, không muốn làm việc đồng áng nữa, nhưng nghĩ đến sức chiến đấu của Chân Nguyệt, cuối cùng nàng ta vẫn không dám nói gì.
Còn Kiều Trần thị thì tính tình hiền lành, trừ việc chăm lo cho Tiểu Hoa và Tiểu Thảo, bà rất ít khi phản đối ý kiến của nguyên chủ.

 
Chương 3: 3: Mềm Yếu


Chân Nguyệt đặt mạnh đôi đũa xuống bàn: "Muốn ăn thì ăn! Hỏi nhiều như vậy làm gì!"
Thấy thái độ của nàng, mọi người cũng không dám nói thêm gì nữa.

Kiều Trần thị liền chia phần ăn, đầu tiên là phần của Đại Sơn, Kiều Nhị và Kiều Tam, mỗi người đều được chia nhiều hơn.

Sau đó là phần của Kiều Trần thị, Chân Nguyệt, Tiền thị, cuối cùng mới là phần của ba đứa nhỏ.
Cả nhà ai nấy đều húp cháo xì xụp, mỗi người đều cầm bát liếm sạch không còn một hạt.
Nói về việc tại sao không ai dám phản đối Chân Nguyệt, chủ yếu là do tính cách của gia đình này, nói dễ nghe là những người thành thật hiền lành còn nói khó nghe chính là tính tình mềm yếu, thiếu chủ kiến, cả nhà đều không khác nhau mấy.

Có lẽ vì gia cảnh quá nghèo khó, nên họ tự ti, chỉ cần ai mạnh mẽ một chút thì họ liền nhượng bộ.
Trong cả nhà, ngoài Chân Nguyệt ra, có lẽ Tiền thị là người cứng rắn hơn một chút, nhưng nàng ta không kiêu ngạo và cứng đầu như Chân Nguyệt.

Nhà mẹ đẻ của Tiền thị có nhiều nữ nhi và chỉ có một nam hài tử, nàng ta lại không được cưng chiều, giờ lại sinh nữ nên càng cảm thấy yếu thế, không dám nói gì.
Nguyên chủ thì khác, nhà mẹ đẻ của nàng chỉ có một mình nàng là nữ nhi, còn lại là bốn nhi tử, nên được đối xử khác biệt.

Tuy nhà mẹ đẻ cũng nghèo, nhưng "bốn tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử," trong đó có hai người đã lấy vợ, hai người còn lại chưa có tin tức gì.
Nguyên chủ ở nhà mẹ đẻ tuy không phải được cưng chiều nhất, nhưng trong xã hội trọng nam khinh nữ, thì nàng vẫn được coi trọng hơn Tiền thị nhiều.
Nguyên chủ vóc dáng không to cao nhưng tính cách cứng rắn hơn nhiều, hơn nữa nếu nàng không cứng rắn thì cả gia đình này sẽ bị người khác bắt nạt đến chết đói mất.

Chẳng hạn như việc ruộng đất bị người ta lấn chiếm sang một tấc mà cả nhà cũng không ai dám đòi lại, cuối cùng chính nguyên chủ phải cầm cuốc ra cãi nhau khóc lóc mãi mới lấy lại được.
Ngay cả trượng phu của nguyên chủ cũng là người tính tình mềm mỏng, nhưng được cái có vẻ ngoài ưa nhìn, nếu không nguyên chủ đã không lấy một gia đình nghèo như vậy.
Chính vì nàng gả về đây mà nương của nàng còn không vui, sợ nàng sẽ thường xuyên về nhà mình lấy đồ về trợ cấp nhà chồng.

Mỗi lần nguyên chủ về đều bị nương trào phúng một phen, vì nhà chồng nghèo nên cả đại tẩu và nhị tẩu của nàng cũng không có thái độ tốt, luôn đề phòng sợ nàng lấy đồ về.

Sau đó, nguyên chủ dần dần không thích về nhà mẹ đẻ nữa.
Nhưng mà mặt nhìn mãi cũng chán, nhà này nghèo mà chẳng thấy có tương lai.

Từ khi nàng về đây, làm việc không thiếu, nhưng ăn uống vẫn chỉ là rau dại với cháo loãng, thịt chỉ có khi Tết mới được ăn, còn bình thường ngay cả chút nước luộc thịt cũng không có.
Theo lẽ thường, gia đình này đông người làm việc thế, đáng ra không nên nghèo như vậy.

Chủ yếu là vì hiện tại sưu cao thuế nặng một cách nghiêm trọng, cây trồng thu hoạch được từ ruộng đất phần lớn phải nộp lên trên, phần còn lại mới để ăn, thì làm sao mà đủ ăn cho nhiều người như thế?
Hơn nữa, tiểu thúc của trượng phu nàng còn muốn học ở thôn, mỗi tháng còn phải nộp một ít lương thực cho lão sư, nên phần còn lại dư lại càng thiếu.
May mà gần nhà có núi, đôi khi họ có thể đi kiếm rau dại, nấm linh tinh.
Mà tiểu thúc học xong năm nay cũng không học nữa, vì thôn này và các thôn lân cận đều không có người học giỏi đến mức có thể thi đỗ khoa cử, giỏi nhất là biết chữ để lên trấn làm người thu chi, quản lí linh tinh.


Sau khi học xong năm nay, tiểu thúc cũng sẽ đi lên trấn xem có công việc gì không.
Nhưng mà việc đó đâu dễ dàng, họ không có quan hệ, cũng không có tiền để hối lộ, hơn nữa thôn học ở Đại Nam cũng chỉ dạy mấy chữ đơn giản.

Kiều gia nghèo, trong nhà chỉ có mấy quyển sách do tổ tiên để lại, tiền mua giấy bút đều phải dè sẻn mới có.
Bình thường, Kiều Tam chỉ viết chữ trên mặt đất thôi.

Lúc ấy nguyên chủ khi gả về đây cũng đã có ý kiến, nhà nghèo thế này mà còn nuôi người học hành, nhưng sau đó thấy có người trong thôn vì biết chữ mà lên trấn tìm được công việc tốt, nên nàng mới không nói thêm gì nữa.

 
Chương 4: 4: Đánh


---

Về việc tại sao nguyên chủ lại bị thay thế bởi , Chân Nguyệt chỉ biết rằng lúc đó nguyên chủ vừa mới cãi nhau với Mã thị, nhà gần nhất với bọn họ, chỉ vì một ít chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.

Hình như lần này nguyên chủ không thắng người ta, nên sau khi trở về nhà thì cảm thấy không khỏe, nằm xuống nghỉ và chẳng bao lâu sau đã bị thay thế bởi nàng.

Chân Nguyệt nghĩ rằng có lẽ nguyên chủ đã bị tức đến chết rồi.

Nguyên chủ tính tình rất nóng nảy, nhưng nếu là nàng, có lẽ tính tình còn lớn hơn.

Tuy nhiên, nàng luôn tuân thủ nguyên tắc "có thể động tay thì không cần nói nhiều," chỉ là bây giờ nàng đã mang thai sáu tháng, còn có thể động tay được sao?

Chưa kể đến việc sinh non có thể khiến đứa bé không còn, nếu vì sinh non mà cơ thể nàng gặp vấn đề thì sao? Nàng không muốn chết thêm một lần nữa đâu.

Sau khi ăn xong bữa trưa, bên ngoài trời nắng gắt, nên mọi người đều ở trong nhà làm một ít việc nhẹ.


Tiền thị rửa chén và dọn dẹp bếp, sau đó đi cho gà ăn.

trong nhà có hai con gà, đều là gà đẻ trứng.

Kiều Trần thị về phòng khâu vá, ba tiểu nữ hài thì chơi trong sân, còn ba người đàn ông thì ở phía sau nhà làm cỏ, cuốc đất và gánh nước.

Chân Nguyệt nghỉ ngơi trong phòng, chỉ làm một chút việc vào buổi trưa mà nàng đã cảm thấy mệt mỏi.

Có lẽ do mang thai, nên nàng ngủ một giấc đến tận chiều, khi mặt trời đã không còn gay gắt.

Lúc này, ngoài ba tiểu nữ hài thì những người khác đều đã ra đồng làm việc.

---

Chân Nguyệt ra khỏi phòng, định đi dạo một chút.

Nghe nói trước khi sinh con cần vận động nhẹ nhàng, nên nàng quyết định đi vài vòng trong sân.

Nhưng bất ngờ bên ngoài vang lên tiếng khóc lớn, nàng vừa bước ra ngoài đã thấy Tiểu Thảo đang bị một nam hài tử bắt nạt.

Đứa trẻ kia thậm chí còn định vén áo của Tiểu Thảo lên, Tiểu Hoa và Tiểu Niên cố gắng ngăn cản nhưng cả hai quá gầy nên không đủ sức.

Tiểu Hoa và Tiểu Niên bị đẩy ngã sang một bên khiến tay Tiểu Hoa bị trầy xước một mảng.

Tiểu nam hài kia hơi mập, nhìn qua đã biết là con cưng trong nhà, vì ở thời này, béo phì thường là dấu hiệu của gia đình khá giả hoặc chính là được nuông chiều.

Rõ ràng, ở thôn Kiều không có gia đình phú hào, nên nam hài kia chắc hẳn là đứa trẻ được cưng chiều nhất.

Tiểu Thảo nắm chặt vạt áo, khóc to: “Không được, bà ngoại nói không được để người khác nhìn!”


“Nhìn một chút cũng không sao mà!”

Chân Nguyệt liền cầm lấy một cây gậy gỗ, tiến tới đánh vào nam hài mập: "A!" Cậu bé hét lên thảm thiết.

Chân Nguyệt đánh thêm vài cái, nhưng nàng đã khống chế sức lực để không làm tiểu tử kia bị thương nặng.

"Đánh chết tiểu lưu manh! Ai cho ngươi bắt nạt tiểu nữ nhi, còn dám vén áo người ta lên!"

Cậu bé mập hoảng sợ, nhanh chóng chạy thoát khỏi cây gậy của Chân Nguyệt.

Do cái bụng to quá, nên nàng cũng không tiện chạy đuổi theo, nàng quyết định để sau này sinh con xong sẽ tính sổ.

Nhưng hài tử mập vừa nhìn thấy tình cảnh này lại hét lên: “Mụ dám đánh ta, xem ta không đâm chết mụ!” Nói xong, nam hài kia lao thẳng vào bụng của Chân Nguyệt.

“Đại bá mẫu!” Tiểu Hoa thét lên.

Chân Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, dùng gậy làm trụ để giữ thăng bằng, rồi nhanh chóng đá văng tiểu tử mập ra xa.

Nam hài ngã nhào xuống đất, miệng ra phun máu, rồi khóc ré lên.


Chân Nguyệt cảm thấy thân thể mình hơi chao đảo, nhưng may mắn vẫn giữ được thăng bằng.

Nghe thấy tiếng động, Mã thị chạy ra ngoài, thấy nhi tử bảo bối của mình vậy mà lại bị Chân thị một chân đá văng ra ngoài, miệng đầy máu tươi.

Mã thị hét lên: “A! Chân thị! Ta phải liều mạng với ngươi, ngươi dám đánh nhi tử của ta!” Mã thị lao đến, tay nắm chặt lại định đánh Chân Nguyệt, bất chấp việc nàng đang mang thai, cơn giận đã lấn át lý trí.

Chân Nguyệt vừa mới nghỉ một chút, thì lại thấy một người phụ nữ điên cuồng lao tới, nàng liền nhấc gậy gỗ, dùng lực chọc thẳng vào bụng Mã thị, khiến bụng mụ ta lõm xuống.

Sau đó, nàng lại dùng gõ mạnh một cái vào lưng Mã thị.

Mã thị hét lên môt tiếng đầy đau đớn, nhưng vẫn cố giãy giụa lao tới.

Chân Nguyệt lùi lại vài bước, định đánh tiếp thì Mã thị đã chộp được cây gậy, chuẩn bị xông vào đấm nàng.


 
Chương 5: 5: Tố Cáo


---

Bên người Chân Nguyệt bỗng nhiên chớp nhoáng xuất hiện một bóng người, ngay sau đó, Mã thị hét lên "A!" rồi bay ngược ra ngoài, ngã lăn xuống đất, giống như tiểu tử mập trước đó.


Mã thị lập tức đập đầu xuống đất, kêu gào: "Giết người rồi! Chân thị đánh chết người rồi!"

Chân Nguyệt quay đầu lại để xem ai đã giúp mình, vừa nhìn thấy liền ngạc nhiên, phát hiện ra người đó chính là người trượng phu “hờ” của mình.

Chẳng phải hắn đang đi làm ở huyện thành sao? Sao lại về đây?

Đang ngạc nhiên, Chân Nguyệt bỗng nghe thấy tiếng kêu của Mã thị, liền giả vờ kêu lên, nắm chặt lấy người phu quân tiện nghi của mình: "A! Bụng tôi! Bụng tôi đau quá! Cứu với! Mã thị định giết hài tử của ta! Cứu với! Cứu mạng! Ôi ôi ôi!"

Kiều Triều vừa mới về nhà: … Kỹ năng diễn xuất này thật là tệ, đây là thê tử "cực phẩm" của nguyên chủ sao?

Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng nhanh chóng chạy tới, vây quanh Chân Nguyệt khóc to: "Oa oa oa, đệ đệ!"


"Oa oa oa! Đệ đệ mà có chuyện gì thì?"

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mọi người chạy ra xem.

Vừa nhìn thấy con trai của Mã thị đang khóc to với miệng đầy máu, còn Mã thị thì trán bầm tím, bên cạnh đó Chân thị ôm bụng kêu đau không ngừng, Kiều Đại đứng cúi đầu ngơ ngác như đang sợ hãi.


Chưa kể đến ba tiểu nữ hài đang khóc lóc thảm thiết!

“Mau lên! Gọi trưởng thôn đến đây, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Gọi cả thầy thuốc nữa! Kiều gia và Lâm gia cũng nhanh mà gọi về đi! Đã xảy ra chuyện rồi!” Lâm gia là nhà phu quân của Mã thị.


"Kiều Đại, ngươi còn đứng đó làm gì! Mau ôm vợ ngươi vào nhà đi!"

Lúc này Kiều Triều mới hoàn hồn lại, vội vàng bế Chân Nguyệt lên, đưa nàng vào nhà, đặt nàng lên giường, bọn Tiểu Hoa cũng chạy vào theo.


Chẳng bao lâu sau, các thành viên khác của Kiều gia cũng trở về, trưởng thôn cũng đến.

Trong phòng, Kiều Trần thị và Tiền thị nhanh chóng vào kiểm tra Chân Nguyệt: “Có chuyện gì không? Hài tử làm sao rồi?”

Chân Nguyệt tự nắm chặt lấy bụng mình, không đau? Cô nhéo thêm lần nữa, vẫn không đau?

Bên cạnh, Kiều Triều nói nhỏ: "Nàng đang nhéo ta đấy.

"


Chân Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục ôm bụng kêu đau: “Bụng ta đau quá! Mã thị muốn làm ta sinh non, đại tôn tử duy nhất của Kiều gia sẽ bị nàng ta làm mất! Ôi trời ơi, đau quá!”

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Trưởng thôn cùng một đám người đến Kiều gia xem xét, Mã thị liền kéo theo con trai tới kêu oan.


Mã thị khóc lóc kêu trời: “Chân thị là đồ độc ác! Nàng ta đánh nhi tử của ta rồi còn muốn đánh cả ta!”

Bà đỡ Trương đứng xem náo nhiệt cảm thấy không đúng: “Không phải Chân thị đang mang thai sáu tháng sao? Sao nàng ta lại có thể đánh ngươi và nhi tử của ngươi được?” Mã thị trông cao lớn hơn Chân thị nhiều, làm sao có thể bị một người mang thai sáu tháng đánh đến thế này?

Mã thị: "Là Kiều Đại đánh ta!"

Bà đỡ Trương nói thầm: "Ban đầu ngươi nói Chân thị đánh cơ mà.

"

Mã thị: "Ban đầu là Chân thị đánh ta, sau đó Kiều Đại đánh tiếp! Phu thê bọn họ cùng bắt nạt ta!" Khi người nhà Lâm gia vừa tới, Mã thị liền nhào tới kêu khóc: "Lâm Thạch! Ta bị người của Kiều gia đánh, chàng phải giúp ta trả thù! Nhìn xem nhi tử của chúng ta bị bọn họ bắt nạt thế nào kìa.

"

Tiểu Hoa đứng nấp sau cửa thò đầu ra: "Là Đại Hổ định vén áo muội muội của ta, hắn còn định đâm vào đại bá mẫu!"


Mã thị trừng mắt nhìn Tiểu Hoa: "Tiểu hài tử thì biết gì mà nói! Đại Hổ của nhà chúng ta ngoan ngoãn như thế, ai cho các ngươi xuất hiện trước mặt nó? Vén áo thì đã làm sao? Chỉ là vén áo thôi mà?"

Tiểu Hoa co rúm người lại, rụt đầu về.


Thôn trưởng: "Cãi nhau cái gì! Thầy thuốc đâu rồi?"

“Tới rồi đây!” Một người đàn ông kéo thầy thuốc đến.


Trưởng thôn nhìn qua Mã thị và nhi tử của nàng ta, thấy cả hai không bị gì nghiêm trọng, Lâm Tiểu Hổ chỉ bị gãy răng thôi.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải kiểm tra xem Chân thị có bị làm sao không, vì dù sao nàng cũng đang mang thai.



 
Chương 6: 6: Đáp Trả


“Mau vào kiểm tra Chân thị trước, những chuyện khác để sau.” Trưởng thôn liếc nhìn Mã thị đầy tức giận.

Mã thị không chịu: “Tại sao không kiểm tra nhi tử của ta trước? Nhi tử của ta là người sống sờ sờ, trong của nàng còn chưa biết có sinh ra thành hình người đâu!”

Trưởng thôn quay sang Lâm Thạch: “Từ bao giờ mà lời nói của nam nhân mà phụ nữ có thể cắt ngang vậy?”

Mã thị định nói thêm gì đó nhưng bị Lâm Thạch trừng mắt làm im bặt, nhưng mụ vẫn hậm hực không thôi.

Thầy thuốc vào trong phòng, Chân Nguyệt vẫn tiếp tục giả vờ: “Ôi trời ơi, bụng ta đau quá, nếu con ta có mệnh hệ gì, ta sẽ bắt nhi tử của Mã thị chôn cùng!”

Bên ngoài, Mã thị nghe thấy liền hét lên: “Nàng ta nói cái gì vậy? Sao lại liên quan đến nhi tử của ta?”

Bà Trương đứng xem nói: “Chân thị mong nhi tử này lâu rồi, nếu thật sự có chuyện gì, chậc chậc chậc, Mã thị à, thị nên cẩn thận mà canh chừng con trai thị đi.

Chân thị có thể làm bất cứ điều gì đấy.”

Bà Trương này cũng không thích Chân thị, nhưng bà ta cũng chẳng ưa gì Mã thị, bà ta cũng chỉ ăn ngay nói thật và chủ yếu là muốn xem náo nhiệt.


---

Nghe thấy vậy, Mã thị cũng có chút sợ hãi, vì mụ cảm thấy Chân thị thực sự có thể làm ra những chuyện đó.

Bên trong, thầy thuốc đang bắt mạch cho Chân Nguyệt.

Nàng nghiêng mặt, ôm bụng và vẫn tiếp tục kêu: “Đáng ghét Lâm Đại Hổ, còn nhỏ mà đã giở trò lưu manh, dám vén áo người nhà ta, lại còn định đâm vào bụng của ta.

Nếu hài tử của ta có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho nó.

Đại phu, ông phải bảo vệ hài tử của ta cho tốt.”

Lâm Đại Hổ chính là nhi tử của Mã thị.

Kiều Trần thị đứng bên cạnh luôn theo dõi đại phu, sợ rằng ông sẽ nói ra điều gì đó không tốt như hài tử không giữ được.

Còn Tiền thị thì lòng đầy mâu thuẫn.


Một mặt lo lắng cho hài tử của Chân thị, nhưng cũng nghĩ rằng nếu hài tử không còn, thì Chân thị có thể sẽ bớt kiêu ngạo.

Tuy nhiên, nàng ta cũng sợ rằng nếu chuyện đó xảy ra, Chân thị sẽ càng trở nên điên cuồng, nên cảm thấy rất bối rối.

Đại phu bắt mạch một lúc rồi cuối cùng đứng dậy, lắc đầu.

Nhìn thấy vậy, Kiều Trần thị lo lắng hài tử có thể không giữ được, chân tay lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Tiền thị vội vàng đỡ lấy bà.

Đại phu nói: “Không có gì nghiêm trọng, thai phụ nóng tính, lại bị hoảng sợ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Cơn giận lớn có thể hại đến thân thể, nên nếu tức giận thì cứ bộc lộ ra, đừng giữ trong lòng.

Ta sẽ kê cho các ngươi một đơn thuốc, uống vài ngày là ổn.”

Kiều Trần thị thở phào nhẹ nhõm, “Làm ta sợ chết khiếp, còn tưởng rằng...!Phi phi phi, cảm ơn đại phu, ta sẽ đi lấy tiền ngay.”

Kiều Trần thị nhanh chóng vào phòng lấy tiền, vừa ra ngoài, mọi người liền xúm lại hỏi: “Chân thị sao rồi? Không sao chứ?”

Kiều Trần thị đáp: “Chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.” Rồi bà đi lấy tiền, để những người khác tiếp tục ở lại.

Chỉ cần nghỉ ngơi tốt, điều đó có nghĩa là đứa bé không sao, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 
Chương 7: 7: Uất Ức


---

Nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu tính sổ thôi!

Lúc đó không có ai chứng kiến, hiện trường chỉ có ba nữ nhi nhà Kiều và Chân thị, còn bên phía Lâm gia thì có Lâm Đại Hổ và Mã thị.

Theo lời mô tả từ cả hai phía, Lâm Đại Hổ giở trò lưu manh nên bị Chân thị đánh, sau đó hài tử đó định đâm Chân thị nhưng lại bị đánh tiếp.

Mã thị thấy vậy liền định đánh Chân thị, nhưng lại bị Kiều Đại quay về đánh trả.

Chân thị bên này thì bị sợ đến mức đau bụng, còn bên Lâm gia thì Lâm Đại Hổ rụng răng, Mã thị cũng bị sưng trán.

Nói về mức độ thương tích, thì bên Lâm gia nhìn có vẻ nặng hơn, nhưng trong bụng Chân thị lại có đứa bé.

Nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể dẫn đến hai mạng người, hơn nữa sự việc bắt đầu cũng là do Lâm Đại Hổ bắt nạt Kiều Tiểu Thảo.


Thôn trưởng nói: “Hai bên đều có lỗi, ai bị thương thì tự chịu trách nhiệm.

Mã thị, sau này coi chừng nhi tử nhà mình cho cẩn thận, sao lại để nó đi đâm một thai phụ như vậy?”

Mã thị không chịu: “Không được! Nhi tử của ta bị rụng răng, mặt ta cũng bị sưng, bọn họ phải bồi thường tiền cho chúng ta!”

Thôn trưởng vung tay áo: “Cãi cọ làm gì! Ngươi là thôn trưởng hay ta là thôn trưởng? Ai bảo con ngươi đi bắt nạt con người ta trước.

Nếu ngươi muốn tiền, vậy việc con trai ngươi giở trò lưu manh có nên bị nhốt vào chuồng heo không? Lâm Thạch, quản lý thê tử của ngươi cho tốt!”

Lâm Thạch vội vàng kéo Mã thị lại: “Thôi thôi, thôn trưởng, chúng ta không có ý kiến.”

Mã thị lẩm bẩm nhỏ giọng: “Thôn trưởng cũng họ Kiều, tất nhiên sẽ bênh vực người nhà Kiều gia.

Hơn nữa, ai thấy nhi tử của ta giở trò lưu manh?” Lâm Thạch lập tức trừng mắt, liếc nhìn mụ ta một cái.

---

Thôn trưởng đúng là họ Kiều, nhưng thực ra đã cách Kiều gia đến năm đời, nên dù nói là họ hàng cũng đã rất xa rồi.

Cả thôn Đại Nam này đều là những gia đình từ nơi khác di cư đến trong thời chiến loạn trước đây, nên trong thôn có rất nhiều họ khác nhau.

Lâm Thạch đã lên tiếng, nên Mã thị không dám nói thêm gì nữa.

Khi đại phu bước ra khỏi phòng, bà liền kéo ông ta lại để kiểm tra cho nhi tử nhà mình: “Đại phu, làm ơn xem giúp nhi tử nhà ta với.”

Đại phu kiểm tra thương tích của Lâm Đại Hổ, rồi nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là rụng răng thôi.


Hài tử đang thay răng, nên răng sữa sớm muộn gì cũng phải rụng.

Răng mới đã bắt đầu mọc lên rồi, rụng sớm thậm chí còn tốt hơn, sẽ không ảnh hưởng đến răng mới.

Thực ra rụng là tốt.”

Mã thị thắc mắc: “Sao lại tốt? Miệng nhi tử của ta đầy máu thế này mà?”

Đại phu đáp: “Người nào rụng răng mà chẳng chảy máu, chỉ cần về nhà súc miệng là được, không cần uống thuốc.”

Mã thị cảm thấy khó chịu, “Vậy đại phu nhìn xem đầu của ta, có phải bị va chạm mạnh không?”

Đại phu lại kiểm tra đầu bà, rồi bắt mạch: “Chỉ cần mua chút rượu thuốc về xoa bóp là ổn, không có gì đáng lo, vài ngày là khỏi.”

Mã thị bực bội: “Sao cái gì cũng không sao vậy, đầu ta đau thế này mà!”

Đại phu bực mình: “Hắc! Bà này, không có gì còn không tốt à? Tiền khám sáu văn.”

Mã thị phàn nàn: “Sao đắt thế? Không phải ba văn sao?”


Đại phu nghiêm mặt: “Hai người thì phải trả gấp đôi chứ! Bà trả tiền không?”

Lâm Thạch vội vàng lấy ra sáu văn tiền đưa cho thầy thuốc: “Đây đại phu, thê tử nhà ta không hiểu chuyện, cảm ơn đại phu.”

Mã thị bực tức nghĩ: Sao lại cứ như mọi chuyện đều là lỗi của mình thế này? Tiền này đáng lẽ phải do Kiều gia trả chứ! Nhưng vì hiện tại mọi người vẫn còn đó, nên mụ ta không dám nói thêm gì.

Khi thấy mọi chuyện đã ổn, thôn trưởng yêu cầu mọi người giải tán.

Trước khi rời đi, ông hỏi Kiều Đại: “Nhi tử ta cũng về cùng với ngươi phải không?”

Kiều Triều đáp: “Vâng, đã về rồi.”

Thôn trưởng nói: “Tốt rồi, mọi người giải tán đi, không ra đồng làm việc à? Đi nhanh!”


 
Chương 8: 8: Đánh Giá


Mọi người lần lượt rời khỏi nhà Kiều gia.

Chân Nguyệt nằm nghỉ trên giường, Kiều Nhị và Tiền thị đi theo đại phu để lấy thuốc về, còn những người khác đứng trong phòng nhìn Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt bị cả nhà vây quanh, cảm thấy mình như con khỉ bị nhốt, nên bèn nói: “Ta không sao, mọi người ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Kiều Trần thị dặn dò: “Được rồi, con nghỉ ngơi đi.

Nhi tử, con phải chăm sóc thể tử cho tốt.” Bà nói với Kiều Triều.

Kiều Triều đáp: “Nhi tử biết rồi.”

“À, đúng rồi.” Chân Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, “May cho đứa bé cái quần đi! Kẻo ngày nào đó lại bị ai đó vén áo nữa, ta không sợ dùng ác ý phỏng đoán người khác, nếu gặp phải mấy kẻ lưu manh thật sự thì sẽ rất đáng sợ.


Ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm cũng vô cùng đáng sợ.”

Nghe vậy, mọi người ngạc nhiên: Chân thị từ khi nào mà lại hào phóng thế?

Trước đây nàng luôn coi ba nữ hài trong nhà là "đồ mất tiền," giờ lại đòi may quần cho chúng? Điều đó vốn không thể nào, vì trước đây nàng còn giữ vải để dành cho nhi tử trong bụng cơ mà.

Thấy mọi người nhìn mình kỳ lạ, Chân thị nói: “Làm gì đấy? Mau ra ngoài đi!” Ánh mắt gì thế? Đại phu đã nói ta muốn làm gì thì cứ làm, không cần nhẫn nhịn nữa, nên ta cũng chẳng cần kiềm chế, muốn làm gì thì làm thôi.

Ta không muốn chết thêm một lần nào nữa.

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại Kiều Triều và Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt nhìn kỹ người trượng phu trong thân xác này, nhận ra hắn trông khá ưa nhìn, với bộ quần áo đơn giản.

Có lẽ do làm nhiều việc nặng nên thân hình hắn rất khỏe mạnh, vòng eo săn chắc.

Người này không phải là kiểu thật thà, nhút nhát sao? Sao lại đứng thẳng lưng như vậy? Không phải đáng lẽ người này phải có vẻ gì đó khép nép, rụt rè hơn sao?

---

Sau khi đánh giá xong Kiều Triều, Chân Nguyệt cũng nhận ra rằng Kiều Triều đang lặng lẽ đánh giá lại mình.

Trong trí nhớ của thân thể này, thê tử của hắn là một nông phụ thô lỗ và vô lễ, không biết một chữ, lại thường xuyên cãi nhau với Mã thị nhà bên cạnh.

Ngoài Mã thị, còn có nhiều phụ nữ khác trong thôn cũng từng đối đầu với Chân thị.


Trong nhà, Chân thị là người nói một không hai, thường xuyên mắng chửi người khác.

Không chỉ Kiều Triều, mà tất cả các thành viên khác trong gia đình đều từng bị nàng mắng mỏ.

Nàng thường chê bai mọi người chỉ biết ăn mà không biết làm, không có tài cán gì.

Ba nữ hài trong nhà ngày nào cũng bị nàng mắng là “đồ vô dụng”.

Tuy nhiên, sau chuyện vừa rồi, Kiều Triều cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình có chút khác biệt so với trong trí nhớ.

Hắn không hiểu vì sao mình lại trọng sinh vào thân thể này, hơn nữa triều đại Đại Chu này trong ký ức của hắn cũng chưa từng tồn tại.

Thân thể này thì không biết chữ, cũng chẳng hiểu gì về tình hình thế sự.

Cuộc sống hàng ngày chỉ quanh quẩn với việc làm ruộng, ăn cơm, hoặc đi huyện thành làm việc vặt.

Hắn muốn tìm hiểu thêm thông tin hữu ích nhưng chẳng có gì.

Nguyên chủ của thân thể này vốn đang khiêng đồ, nhưng lại không may dẫm phải một hòn đá và ngã đập đầu, sau đó hắn tỉnh lại trong thân thể này, và người đầu tiên hắn nhìn thấy là Kiều Tùng cùng thôn.


Sau đó, hắn tiếp tục hoàn thành công việc của mình, trong nửa tháng kiếm được 150 văn tiền, sau khi trừ chi phí ăn uống, chỉ còn lại 100 văn.

Hắn cùng Kiều Tùng trở về nhà, vừa đến cửa thì nhìn thấy Chân thị đang bị đánh.

Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức xông lên cứu nàng.

May mắn là hắn đã xông lên, vì giờ đây hắn đã chiếm thân thể này, vợ và con của nguyên chủ, hắn vẫn muốn bảo vệ tốt họ, chỉ là bảo vệ mà thôi, còn những việc khác thì không cần để tâm.

Sau khi đánh giá đối phương, cả hai không nói gì thêm.

Sau những chuyện vừa rồi, Chân Nguyệt cũng mệt mỏi, chẳng bao lâu liền thiếp đi.


 
Chương 9: 9: Có Thịt


Kiều Triều nhìn nàng một lúc, cuối cùng kéo chăn đắp lên bụng nàng, sau đó mới đi ra ngoài.

Kiều Trần thị thấy hắn ra liền tiến tới hỏi: “Chân thị có ổn không?”

Kiều Triều liếc nhìn bà một cái, đáp: “Vẫn ổn.” Đây là mẹ ruột của nguyên chủ, người có quyền lực lớn nhất trong nhà ngoài Kiều Đại Sơn.

Tuy nhiên, bà có tính tình mềm mỏng, giống như cha của nguyên chủ, nên cả nhà mới bị Chân thị lấn át.

Nghĩ lại tính cách của gia đình này, hắn cảm thấy may mắn vì có Chân thị đanh đá, nếu không không biết họ sẽ bị người khác bắt nạt đến mức nào.

Kiều Trần thị hỏi tiếp: “Lần này đi huyện thành thế nào? Tức phụ của con lần này bị sợ hãi, ta nghĩ nên giết gà trong nhà để bồi bổ cho nàng.”

Lúc này, Tiền thị và Kiều Nhị vừa về tới nơi, nghe Kiều Trần thị định giết gà chỉ vì Chân thị, Tiền thị lập tức phản đối: “Giết gà thì không còn trứng nữa, mà gà này là để đẻ trứng.

Chưa kể, nàng mỗi ngày đã ăn một quả trứng, vẫn chưa đủ sao?”


Kiều Trần thị đáp: “Các ngươi cũng có thể ăn.”

Tiền thị cười nhạt: “Cuối cùng thì phần lớn vẫn vào bụng đại tẩu.”

Lúc này, Kiều Triều lấy ra 50 văn tiền đưa cho Kiều Trần thị: “Không cần giết gà, đi mua chút thịt về đi.” Trong ký ức của hắn, gia đình này thường chỉ ăn canh loãng, không có thịt thì hắn không thể ăn nổi.

Nhìn thấy tiền, mọi người đều vui mừng.

Kiều Trần thị cầm lấy tiền, nói: “Lão đại, lần này kiếm được nhiều tiền vậy? Ta sẽ đi mua thịt ngay cho tức phụ của con ăn.”

Tiền thị không nói gì, dù Kiều Trần thị nói là mua cho đại tẩu ăn, nhưng không thể nào người khác lại không được ăn cùng.

“Nương, để con đi cùng với người.”

Kiều Trần thị đáp: “Không cần, con đi sắc thuốc cho Chân thị, ta sẽ qua nhà Lý mua thêm ít đậu hũ.

Tối nay chúng ta sẽ ăn đậu hũ.”

Thịt thì không biết đã bao lâu rồi không được ăn, ai nấy đều thèm thuồng, ngay cả Kiều Đại Sơn cũng nở nụ cười: “Lão đại, lần này đi ra ngoài vất vả rồi.”

Kiều Nhị nói: “Đại ca, lần sau để đệ đi cùng huynh.”

Kiều Tam cũng bước tới: “Đại ca, đệ cũng muốn đi cùng.”

---

Kiều Đại nói: “Không cần đâu, trong nhà còn cần người làm việc.

Khiêng đồ nặng mệt lắm, đợi khi nào có việc nhẹ nhàng hơn thì ta sẽ gọi các đệ đi cùng.”


Nhìn thân thể của Kiều Nhị và Kiều Tam, vừa thấy đã biết là yếu ớt, bảo khiêng hàng hóa? Sợ rằng còn không khiêng nổi.

Nguyên thân của hắn tại sao lại dẫm phải đá mà trượt chân, chẳng phải vì quá mệt mỏi sao?

Nghĩ lại, trong ký ức của nguyên thân, ăn uống cũng chẳng khá khẩm gì, rất ít khi được ăn no.

Tuy nhiên, đầu óc vẫn thông minh, có lẽ do thường xuyên làm việc nhà nông mà thân hình hơi gầy nhưng rắn chắc.

Có thể lớn lên được như vậy, có lẽ cũng là nhờ trời ban cho sức khỏe.

Nếu Chân Nguyệt biết hắn nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ nói rằng đó là do yếu tố di truyền.

Khi Chân Nguyệt tỉnh dậy, nàng đã ngửi thấy mùi thơm của thịt.

Thịt? Có thịt ăn sao? Chân Nguyệt ngồi dậy, xuống giường rồi đi ra ngoài, liền thấy Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên đang chơi trong sân, còn Tiểu Thảo cũng đã có quần.

Tuy nhiên, chiếc quần có vẻ hơi xấu, nhìn qua cũng biết là quần của người lớn được cắt sửa lại.

Ba đứa bé nhìn thấy Chân Nguyệt ra liền đồng thanh chào: “Đại bá mẫu.”


Chân Nguyệt chỉ “Ừ” một tiếng rồi đi thẳng vào bếp.

Trong bếp, Kiều Trần thị và Tiền thị đang chuẩn bị bữa tối, trong nồi đang xào thịt, bên cạnh còn có đậu hũ.

Chân Nguyệt ngạc nhiên: “Thật sự có thịt sao?”

Hai người trong bếp liền quay đầu nhìn nàng: “Chân thị / Đại tẩu, ngươi tỉnh rồi?”

Tiền thị nói: “Là đại ca đưa tiền cho nương để mua thịt về.

Huyện thành đúng là tốt thật, lần sau khi đại ca đi làm, bảo Kiều Nhị nhà ta đi theo nữa, đại tẩu thấy thế nào?”

Chân Nguyệt nhìn chằm chằm vào nồi thịt: “Để đến lúc đó rồi tính.” Hiện tại nàng đã bắt đầu chảy nước miếng, cảm giác như đã rất lâu rồi không được ăn thịt.


 
Chương 10: 10: Đáp Trả


---

Khi đồ ăn đã gần xong, các nam nhân trong nhà cũng trở về.

Trước đó, vì Chân Nguyệt xảy ra chuyện nên họ đều sốt ruột quay về, công việc ngoài ruộng còn chưa làm xong, công cụ thì vẫn để ngoài đồng.

Sau đó, họ trở lại ruộng để hoàn thành công việc còn dang dở và mang công cụ về nhà.

Tuy nhiên, trong lúc đó đã xảy ra một sự việc.

Kiều Triều cùng Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị, và Kiều Tam ra ruộng làm việc, chẳng bao lâu thì gặp lại người của Lâm gia.

Lâm Thạch tiến đến chỗ Kiều Triều, nắm lấy cổ áo hắn và kéo sang một bên: “Nhà ta phải trả sáu văn tiền cho thầy thuốc.”


Kiều Triều đẩy tay hắn ra: “Chuyện đó liên quan gì đến ta?”

Lâm Thạch trợn mắt: “Ngươi phải trả cho ta sáu văn tiền đó! Là ngươi đã đánh vợ ta.”

Kiều Triều nói: “Vậy nhà ta cũng phải trả mười mấy văn tiền cho thuốc men của vợ ta, ngươi định trả mười mấy văn đó cho ta à? Hơn nữa, thôn trưởng đã ra phán quyết, ngươi giờ tìm ta đòi tiền là có ý gì?”

Lâm Thạch nắm chặt tay: “Ngươi có trả không?”

Kiều Triều lạnh lùng nhìn hắn: “Không trả.” Tên điêu dân này! Còn dám uy hiếp ta sao?

Lâm Thạch đe dọa: “Kiều Đại, nếu ngươi không trả, thì đất nhà ngươi sẽ phải nhường lại cho nhà ta!”

Ánh mắt Kiều Triều trở nên lạnh lẽo, hắn liền túm lấy Lâm Thạch và nhấc bổng lên: “Ngươi dám thử xem?”

Lâm Thạch vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra: “Kiều Đại, ngươi dám đánh ta sao?”

Kiều Triều đáp: “Có gì mà không dám?” Hắn ném Lâm Thạch xuống đất, rồi khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dùng chân giẫm lên đầu Lâm Thạch.

Lâm Thạch kêu thảm thiết: “Kiều Đại! Ngươi thật sự dám sao? Ngươi không sợ à?”

Kiều Triều bình thản nói: “Sợ gì chứ? Sợ ngươi, cái kẻ nhát gan này sao?”

Lúc này, cha của Lâm Thạch là Lâm Thủy đi tới, hét lên: “Kiều Đại! Ngươi làm gì vậy? Sao ngươi dám đánh nhi tử của ta!”


Lâm Thủy quay sang Kiều Đại Sơn: “Kiều Đại Sơn, ngươi nhìn xem nhi tử của ông kìa!”

Kiều Triều liếc nhìn Lâm Thủy: “Nếu ông dám tiến tới, ta sẽ đánh cả ông luôn!”

Lâm Thủy dọa dẫm: “Ta sẽ đi báo với trưởng thôn!”

Kiều Triều nói: “Vậy ông đi đi! Để thôn trưởng thấy có kẻ không hài lòng với phán quyết của ông ấy, còn định chiếm đất nhà ta.” Kiều Triều lại dẫm lên tay Lâm Thạch, khiến hắn la lên lần nữa.

Sau đó, Kiều Triều mới buông tha cho hắn: “Về sau đừng hòng tìm người nhà ta gây phiền toái, nếu không, mỗi lần gặp ngươi ta sẽ đánh ngươi một trận!”

Kiều Triều nhớ lại, nguyên thân của hắn thường xuyên bị kẻ này uy hiếp.

Nguyên thân quả thật nhút nhát, dù rõ ràng cao lớn hơn Lâm Thạch nhiều, nhưng lại chẳng dám phản kháng.

Kiều Triều trở về chỗ Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị, nói: “Đi thôi, tiếp tục làm việc.”
Kiều Đại Sơn có chút lo lắng, “Lão đại, còn chuyện Lâm gia...”
Kiều Triều nói: “Nếu sau này bọn họ dám bắt nạt các ngươi, thì cứ đánh trả lại.


Chúng ta không làm gì sai, sao lại phải để họ ức hiếp?” Kiều Triều nhìn sang Kiều Nhị và Kiều Tam, nói: “Các đệ cũng vậy, đừng tỏ ra yếu đuối như con tôm, Kiều gia chúng ta không nợ nần gì họ.”
Kiều Nhị lúc nãy thật sự cũng rất sợ, khi thấy Kiều Triều bị Lâm Thạch lôi đi, hắn không dám lên tiếng.

Nhưng khi thấy đại ca đánh Lâm Thạch đến kêu la thảm thiết, hắn lại cảm thấy rất hả hê.
Kiều Tam cũng nhìn Kiều Triều với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Đại ca, huynh thật lợi hại.” Rõ ràng trước đây đại ca rất sợ Lâm Thạch.
Kiều Triều nói: “Làm việc đi.” Tính cách của gia đình này đã cố định rồi, nếu muốn thay đổi cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Bên kia, Lâm Thạch được Lâm Thủy đỡ lên, Lâm Thạch ngạc nhiên: “Kiều Đại từ khi nào lại lợi hại như vậy?”
Lâm Thủy nói: “Không biết, con gây sự với hắn làm gì?”
Lâm Thạch đáp: “Tiểu Hổ và Mã thị phải trả sáu văn tiền cho thầy thuốc, con muốn hắn bồi thường.”
Lâm Thủy thở dài: “Được rồi, trưởng thôn đã nói vậy, nếu họ báo cáo với trưởng thôn thì sao? Dù gì trưởng thôn cũng họ Kiều!”


 
Chương 11: 11: Ăn Cơm


Lâm Thạch phẫn nộ: “Cái gì mà trưởng thôn!”
Lâm Thủy lập tức nhìn quanh, thấy không có ai, liền quát nhỏ: “Nói nhỏ thôi! Nếu bị nghe thấy, mà để trưởng thôn biết được, thì rắc rối lớn đấy.”
Lâm Thạch bực bội: “Vậy con phải chịu thiệt thòi sao?”
Lâm Thủy nói: “Đợi sau này rồi tính.”
“Vâng.”
Vì trong nhà có thịt nấu, lại có đậu hũ, rau xanh, và dưa muối, nên ai cũng thèm thuồng khi nhìn vào mâm cơm.
Chân Nguyệt vẫn được một bát canh trứng, Kiều Triều liếc nhìn thấy chỉ có Chân thị mới có canh trứng.

Gia đình này đến cả mỗi người một quả trứng cũng không có, xem ra sau này cần phải cải thiện bữa ăn cho mọi người trong nhà.
Mọi người ngồi xuống, Kiều Trần thị bắt đầu chia thức ăn.

Đầu tiên là Kiều Đại Sơn, sau đó đến Kiều Triều, vì Kiều Triều là người mang tiền về, nên được chia nhiều thịt hơn.

Đến lượt Chân Nguyệt, nàng cũng được chia nhiều thịt hơn, rồi đến Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, và Tiểu Niên, mỗi đứa đều được hai miếng thịt.
Ai nấy đều cười tươi khi nhìn vào mâm cơm.
Trong bát Chân Nguyệt có cả thịt nạc và thịt mỡ.


Nếu là người khác chắc sẽ thích thịt mỡ vì béo ngậy, nhưng Chân Nguyệt chỉ thích ăn thịt nạc.

Thời đại này thịt heo khá hôi, thường chỉ dành cho người nghèo mới ăn.
Chân Nguyệt ăn vài miếng thịt nạc rồi không muốn ăn nữa.

Ban đầu nàng rất thèm thịt, nhưng khi ăn xong lại thấy vị chẳng ra gì...!Nàng nhìn quanh bàn cơm, định chia phần thịt của mình đi.

Ở bên kia, Kiều Triều cũng thấy thịt heo khó ăn, hơn nữa phần lớn thịt trong bát hắn là thịt mỡ, thứ mà hắn không thích.
Lúc này, một đôi đũa gắp thịt vào bát Kiều Triều.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy Chân Nguyệt đang gắp thịt, phần lớn là thịt mỡ, sang bát hắn.
Kiều Triều: …
Những người khác cũng nhìn thấy hành động của Chân Nguyệt.

Kiều Trần thị hỏi dò: “Chân thị, con không ăn thịt sao?”
Chân Nguyệt bình thản trả lời: “Cháu đích tôn của ngài không thích ăn.”
Kiều Trần thị nhìn vào bụng nàng, nghĩ rằng đúng là khẩu vị của thai phụ có thể thay đổi.


Trước kia Chân thị ăn thịt rất nhanh, giờ lại không thích ăn, chắc là do ảnh hưởng của đứa bé.
Tiền thị nói: “Đại tẩu, nếu lần sau tỷ không ăn thì để ta ăn, ta thích ăn thịt lắm!” Thật không ngờ lại có người không thích ăn thịt.

Lúc nàng mang thai, thèm ăn thịt đến phát điên.
Chân Nguyệt liếc nhìn nàng một cái nhưng không nói gì.
Kiều Triều nhìn bát thịt, do dự một lúc, cuối cùng chia phần thịt cho Kiều Đại Sơn, Kiều Trần thị, rồi chia cho ba đứa nhỏ.
Mọi người lại nhìn hắn, Kiều Triều bình thản nói: “Ta đã ăn ở huyện thành rồi, các ngươi ăn đi.”

Kiều Trần thị định gắp lại miếng thịt trong bát để đưa về cho Kiều Triều, nói: “Con làm việc vất vả, ăn nhiều một chút cũng không sao.”
Kiều Triều nghiêng bát tránh, đáp: “Không cần đâu.” Sau đó, hắn ăn hết thức ăn trong bát, đặt bát xuống và nói: “Ta no rồi.”
Chân Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, sau đó ăn nốt canh trứng, rồi ăn rau xanh và đậu hũ cùng với cơm.

Khi ăn xong, nàng cũng đặt bát xuống và đứng dậy rời đi.
Ba nữ hài vui vẻ khi được ăn thịt, cả ba vừa ăn vừa cảm thấy hôm nay thật tuyệt vời.
Tiểu Niên nói: “Nếu ngày nào cũng được ăn thịt thì tốt quá.”
Tiểu Thảo đáp: “Đúng vậy.”
Tiền thị cười nói: “Mỗi ngày ăn thịt thì không có đâu, các con ăn nhanh lên, lát nữa ta còn phải dọn dẹp chén bát.”
“Vâng.”
Trong phòng, Chân Nguyệt ngồi ở mép giường, còn Kiều Triều ngồi bên cạnh bàn.

Cả hai đều im lặng, lúc này trời cũng đã chạng vạng, Chân Nguyệt nhìn ra ngoài, rồi nói: “Thắp đèn lên, lát nữa đi lấy nước ấm cho ta.”


 
Chương 12: 12: Tìm Đồ Ăn


Kiều Triều ban đầu chưa phản ứng, đến khi Chân Nguyệt gọi lần nữa: “Kiều Đại! Huynh đang làm gì đó?”
Lúc này Kiều Triều mới tỉnh lại: “Có chuyện gì sao?”
Chân Nguyệt nói: “Thắp đèn, rồi đi lấy nước ấm.”
Kiều Triều hít một hơi sâu, đứng dậy đi ra ngoài: “Được rồi.” Hắn cầm gậy đánh lửa quay lại thắp đèn, sau đó đi vào bếp lấy một chậu nước ấm.
Chân Nguyệt nhìn chậu nước ấm mà nhíu mày: “Huynh có sờ thử nước hay chưa?”
Kiều Triều ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Chân Nguyệt bực bội: “Huynh định làm ta bỏng chết à?”
Kiều Triều im lặng nhìn chậu nước...!Rồi hắn lại đi lấy thêm nước lạnh để pha vào...
Sau đó, hắn bị sai đi lấy lược, đợi nước sôi, và nhiều việc vặt khác.
Khi Chân Nguyệt nằm xuống giường, Kiều Triều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới có thể rửa mặt, nhưng không tắm được, chỉ lấy ít nước lau qua rồi lên giường.
Giường không lớn, Chân Nguyệt nằm sát vào bên trong, còn Kiều Triều nằm sát mép ngoài.


Tuy nhiên, Chân Nguyệt mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Kiều Triều trằn trọc mãi không ngủ được.
Hắn, một vị hoàng đế, sao lại lưu lạc đến mức này?
Đúng vậy, trước khi trọng sinh vào thân thể này, hắn là một vị hoàng đế.

Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một hoàng đế, ăn mặc đều là thứ tốt nhất.

Dù sau này có xuất chinh cùng binh sĩ, thì cuộc sống của hắn vẫn tốt hơn hiện tại nhiều.
Hắn đã chết như thế nào? Hắn mệt đến chết.

Loạn trong giặc ngoài, quốc gia thì nghèo đói, hắn muốn trở thành một vị hoàng đế được ghi danh thiên cổ, nhưng chưa đầy 30 tuổi đã kiệt sức mà chết.
Vì đất nước, hắn thậm chí không có lấy một người thê tử, càng không nói đến con cái.

Không ngờ sau khi chết, hắn lại xuyên đến thân thể này, có vợ có con, dù đứa con vẫn còn trong bụng mẹ nó.
Hắn tự hỏi, sau khi mình chết, đất nước đã ra sao? Trước khi chết, hắn đã chuẩn bị người thừa kế, nhưng không biết tình hình bây giờ thế nào, ai đang làm hoàng đế.

Có lẽ sau này, hắn nên tìm hiểu xem sao.
Kiều Triều nhìn thoáng qua bụng của Chân Nguyệt trong bóng tối, trong lòng suy nghĩ muôn vàn chuyện, nhưng cuối cùng lại nghĩ đến việc làm sao để có thể được ăn thịt nhiều hơn trong tương lai.


Sáng hôm sau, Kiều Triều thức dậy từ sớm, lúc này Chân Nguyệt vẫn chưa tỉnh.

Kiều Triều cẩn thận rời giường, ra ngoài rửa mặt.
Lúc này, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị cũng đã dậy, Tiền thị cũng tỉnh và chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng.
Kiều Trần thị nói: “Lão đại, sao con không nghỉ ngơi thêm? Lát nữa chúng ta ra đồng làm việc là được, con cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tiện thể trông nom Chân thị.” Dù sao lão đại nhà bà cũng đã vất vả làm việc ngoài suốt nửa tháng, lại còn mang về được nhiều tiền như vậy, nên nghỉ ngơi một chút cũng phải.
Kiều Triều không từ chối, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ đến việc lát nữa sẽ vào núi xem xét.

Quanh thôn Đại Nam có vài ngọn núi lớn, đôi khi còn có lợn rừng xuống phá hoại đồng ruộng, vì thế trưởng thôn thỉnh thoảng sẽ tổ chức dân làng chống lại lợn rừng.
Kiều Triều muốn vào núi xem có gì ăn được không.

Hôm qua hắn đã nhìn quanh nhà, ngoài việc nuôi hai con gà đẻ trứng và mấy mẫu đất cằn cỗi, sau nhà trồng ít rau xanh, thì cả gia đình mười người chỉ trông chờ vào những thứ đó.
Ngôi nhà của họ là nhà đất, mái lợp bằng cỏ tranh, nếu gặp gió lớn hay mưa to thì dễ dàng bị tốc mái.

Trong ký ức của hắn, mỗi lần trời mưa lớn, nhà cửa đều bị dột nước.

Nước sinh hoạt phải đi gánh từ sông về.

Khi Kiều Triều không có ở nhà, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị thường thay phiên nhau đi gánh nước.
Nhìn vào lu nước chỉ còn một nửa, Kiều Triều liền xách thùng gỗ đi: “Ta đi gánh nước về.”
Kiều Trần thị còn chưa kịp nói gì thì hắn đã đi mất dạng.
Trên đường gánh nước về, Kiều Triều tình cờ gặp Lâm Thạch.

Hắn liền nhe răng cười và giơ nắm đấm lên, khiến Lâm Thạch hoảng sợ, bỏ chạy ngay lập tức.
Kiều Triều hừ một tiếng rồi tiếp tục gánh nước về.


 
Chương 13: 13: Ai Cũng Phải Làm


Lâm Thạch nhìn theo bóng dáng hắn, tức giận nhổ một bãi nước bọt: “Ta xem ngươi đắc ý được bao lâu!”
Khi Kiều Triều gánh nước về đến nhà, bữa sáng cũng đã gần xong.

Lúc này, Chân Nguyệt cũng vừa mới thức dậy, vừa bước ra cửa đã thấy Kiều Triều gánh nước về, lập tức ra lệnh: “Mang cho ta chậu nước ấm.”
Kiều Triều: … Cuối cùng hắn vẫn phải mang nước ấm vào, rồi giúp đổ nước cho nàng.
Cả gia đình ngồi quanh bàn ăn, bữa sáng chỉ có cháo loãng với vài hạt gạo và một đĩa dưa muối.

Đúng vậy, bữa sáng chỉ có bấy nhiêu.
Dưa muối rất mặn, ăn một chút là có thể uống một ngụm cháo loãng, cuối cùng Kiều Triều chỉ cảm thấy một bụng no đầy nước.
Chân Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, nhưng nàng vẫn còn một quả trứng để ăn.
Sau bữa sáng, người lớn lại ra đồng làm việc.

Kiều Triều định vào núi xem xét, nhưng chưa kịp đi thì đã bị Chân Nguyệt gọi lại: “Ngươi định đi đâu? Quần áo còn chưa giặt.”
Kiều Triều nhìn nàng, chẳng phải giặt quần áo là việc của phụ nữ sao? Gánh nước đã đành, sao giặt quần áo cũng đến lượt hắn?

Chân Nguyệt nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ muốn để một thai phụ như ta giặt quần áo? Ta đang mang thai con của ngươi đấy!”
Bên kia, Tiểu Hoa nghe thấy liền chạy ra: “Mợ cả, để con giúp giặt quần áo, con sẽ gánh nước cho mợ.”

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng đến để xin được giúp đỡ.

....

Chân Nguyệt trợn mắt: “Một đứa trẻ còn biết chuyện hơn ngươi.”

Kiều Triều đáp: “...!Ta sẽ giặt.” Rõ ràng trong trí nhớ của hắn, dù Chân thị đang mang bụng bầu, nhưng khi mọi người làm việc thì Chân thị vẫn là người giặt quần áo.

Tuy nhiên, nhìn cái bụng của nàng, Kiều Triều nghĩ tốt nhất là tự mình giặt.

Giặt quần áo, chỉ cần bỏ vào chậu nước, ngâm rồi lấy ra phơi là xong, đúng không?

Chân Nguyệt ngồi dưới mái hiên, chỉ huy: “Tiểu Hoa, nước do cậu lớn của con múc, con chỉ cần giặt quần áo của mình là được.

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng vậy.” Ở chỗ nàng, trẻ con cũng không được lười biếng, việc của mình thì phải tự làm.

Kiều Triều nhìn ba đứa trẻ, nói: “Để ta giặt cho.”

Chân Nguyệt liền đáp: “Ai cũng phải làm việc, không làm thì không có cơm ăn.”

Tiểu Hoa vội vàng nói: “Cậu ơi, chúng ta làm được, con muốn ăn cơm.”

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng gật đầu: “Vâng, chúng con làm được.”


Kiều Triều: “…”

Khi Kiều Triều múc nước xong, hắn ngâm quần áo vào nước rồi chuẩn bị lấy ra phơi.

Chân Nguyệt nhìn thấy, liền hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Kiều Triều ngạc nhiên: “Quần áo giặt xong rồi.”

Chân Nguyệt nhìn hắn với vẻ không tin nổi: “Ngươi nhìn xem cháu gái của ngươi giặt thế nào kìa! Sao ngươi ngay cả giặt quần áo cũng không biết, còn không bằng cả hài nhi!” Trời đất ơi, người đàn ông này thật vô dụng! Ngay cả giặt quần áo cũng không biết, chẳng lẽ trước đây quần áo đều do phụ nữ trong nhà giặt sao?

Trước đây, quần áo trong nhà đúng là do nguyên chủ hoặc Tiền thị giặt, trước khi họ về làm dâu thì Kiều Trần thị và con gái giặt.

Kiều Đại trước đây cũng từng giúp đỡ, nhưng rất ít, tuy nhiên hắn cũng biết giặt quần áo.

Nhưng từ khi linh hồn thay đổi, người bên trong chưa từng giặt quần áo bao giờ, nên tất nhiên là không biết.

Kiều Triều nhìn sang Tiểu Hoa, thấy nàng đang cẩn thận chà xát quần áo của mình, đặc biệt là cổ tay áo và cổ áo.


Kiều Triều:...!Thì ra còn phải chà xát nữa sao?

Tiểu Hoa ngẩng đầu nói: “Cậu ơi, có thể dùng gậy để đập!” Nàng chạy tới cầm gậy đập lên quần áo.

Chân Nguyệt đứng bên cạnh cười khẩy.

Kiều Triều:...

Không chỉ phải chà xát, còn phải thay nước, vắt khô, rồi phơi quần áo cũng cần chú ý.

Kiều Triều làm xong thì mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng giặt sạch hết quần áo cho cả nhà.

Sau khi giặt xong, hắn nhìn lên trời vẫn còn sớm: “Ta vào núi một chuyến, các ngươi ở nhà.”


 
Chương 14: 14: Vào Núi


Chân Nguyệt liền nói: “Chờ đã, ta cũng muốn đi.”

Kiều Triều ngạc nhiên: “Nhưng ngươi đang mang bầu.”

Chân Nguyệt đáp: “Thai phụ cần đi lại nhiều, lúc sinh sẽ dễ dàng hơn.”

Kiều Triều do dự: “Thật sao?”

Chân Nguyệt khẳng định: “Đúng vậy!”

Tiểu Hoa nói: “Mợ cả, chúng con cũng muốn đi, con có thể đi đào rau dại!”

“Con cũng muốn đi!” Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng nhấc tay.

Chân Nguyệt nghĩ để bọn trẻ ở nhà không an toàn, đặc biệt là sợ Lâm Đại Hổ lại gây chuyện gì, nên quyết định dẫn chúng theo thì tốt hơn.

Sau đó, Tiểu Hoa đeo gùi, tay nắm Tiểu Thảo và Tiểu Niên, cùng đi theo sau Kiều Triều và Chân Nguyệt.

Khi họ vừa rời khỏi nhà không bao lâu, Lâm Đại Hổ từ nhà bên kia liền xuất hiện.


Hắn nhìn thấy cửa lớn nhà Kiều gia đóng kín, liền lén chạy tới, nhìn qua khe cửa thấy không có ai, liền dùng đá ném lên tường rồi trèo vào trong.

Vì phải dẫn theo một thai phụ và ba đứa trẻ, nên Kiều Triều đi khá chậm, giữa đường còn gặp phải một số người khác.

---

“Kiều Đại, ngươi và vợ muốn đi đâu vậy? Sao không để nàng ở nhà nghỉ ngơi? Hôm qua mới xảy ra chuyện, hôm nay đã ra ngoài rồi?” Một bà thím hỏi.

Kiều Triều nhìn Chân Nguyệt một cái, Chân Nguyệt đáp: “Ta đi dạo một chút, sau này mới dễ sinh con.

Hôm qua nghỉ ngơi, sáng nay đã thấy khá hơn rồi.”

Bà thím ấy nhìn bụng của Chân Nguyệt, gật đầu nói: “Đi dạo một chút đúng là tốt cho đứa bé, vậy cẩn thận một chút nhé.”

“Vâng,” Chân Nguyệt đáp, trong lòng có chút ngạc nhiên, sao tự dưng lại có người quan tâm đến nàng?

Chỉ thấy bà thím ấy đi vài bước rồi quay lại, móc ra một quả trái cây đưa cho Chân Nguyệt: “Kiều Đại, nhi tử của ta nói ở huyện thành nhờ ngươi giúp đỡ nhiều, quả này để thê tử của ngươi và đứa bé nếm thử, ta vừa hái đấy.”

Nghe xong, Chân Nguyệt mới nhận ra đây là ai.

Hóa ra là Kim đại nương, vợ của trưởng thôn, nhi tử của bà chính là người đã đi cùng Kiều Đại ra huyện thành.

Thật là một người tốt bụng, nàng liền nói: “Cảm ơn Kim đại nương.”

Vợ của trưởng thôn họ Kim, tên là Kim Kiều, mọi người thường gọi bà là Kim đại nương.

“Ừ, cẩn thận nhé, ta có việc nên đi trước đây.” Khi đi được một đoạn, Kim đại nương chợt nhớ lại và thấy lạ, hôm nay Chân thị lại lễ phép như vậy, thậm chí còn cảm ơn mình.

Còn Chân Nguyệt thì cất quả vào túi, định khi trở về sẽ ăn.

Đi thêm một lúc lâu, cuối cùng họ cũng đến chân núi.

Tiểu Hoa vừa nhìn đã thấy dưới gốc cây có rau dại, liền nói: “Mợ cả, bên kia có rau dại, con sẽ đi hái trước.”

Chân Nguyệt nhìn theo và nói: “Được, nhưng đừng chạy lung tung.”


“Vâng.” Tiểu Hoa dẫn theo Tiểu Thảo và Tiểu Niên đi hái rau dại.

Kiều Triều liền quay sang Chân Nguyệt, nói: “Trong núi không an toàn, ngươi nghỉ ngơi ở đây, để ta vào núi xem.”

Chân Nguyệt biết hiện tại sức khỏe của mình không tốt, nếu không phải đang mang thai, nàng nhất định sẽ đi vào.

“Ngươi đi đi, ta sẽ ở đây.”

Kiều Triều gật đầu, cầm rìu đi vào trong núi, còn Chân Nguyệt thì chậm rãi đi dạo quanh đó, không rời Tiểu Hoa và mấy đứa nhỏ quá xa.

Chẳng bao lâu sau, Chân Nguyệt phát hiện ra nấm, trông rất đẹp, nhưng theo kinh nghiệm, nấm càng đẹp thì càng có độc.

Tuy nhiên, cũng có một số loại là ngoại lệ, chẳng hạn như nấm đỏ, nấm trắng.

Chân Nguyệt nhận ra đây là loại nấm ăn được.

“Tiểu Hoa, lại đây!” Chân Nguyệt gọi Tiểu Hoa đang hái rau dại.

Tiểu Hoa bỏ rau dại vào rổ, nghe thấy tiếng gọi liền chạy tới: “Mợ cả?”

Chân Nguyệt chỉ vào chỗ nấm: “Hái những cái đó cho ta.”

Tiểu Hoa nhìn thấy nấm, lập tức có chút sợ hãi mà xua tay: “Mợ cả, bà ngoại nói nấm có màu sắc sặc sỡ thường có độc.”


Chân Nguyệt đáp: “Loại này ăn được, không độc, hái đi.”

Tiểu Hoa vẫn do dự, đứng đó không dám động tay, Chân Nguyệt cầm cây gậy trong tay, gõ nhẹ xuống đất và nói với vẻ giận dữ: “Nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian!”

“Vâng, mợ cả!” Tiểu Hoa bị dọa liền chạy đến hái nấm.

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng nhanh chóng chạy tới giúp.

Chân Nguyệt nghĩ thầm: Mình đã muốn nói chuyện tử tế mà vẫn không được.

Khi Tiểu Hoa hái xong nấm, Chân Nguyệt dẫn ba đứa trẻ đi tiếp.

Chẳng bao lâu sau, họ phát hiện một cây quả dại.

Chân Nguyệt nhìn quả trên cây mà thở dài, bây giờ bụng lớn, nàng không thể leo cây được, nhón chân cũng không với tới.

Nàng liền nhìn sang Tiểu Hoa: “Con biết leo cây không?”

Tiểu Hoa gật đầu, “Biết ạ.”

 
Chương 15


Chân Nguyệt nói: “Leo lên cây hái vài quả rồi ném xuống, Tiểu Thảo và Tiểu Niên các con ở dưới hứng.”

“Vâng.”

Chân Nguyệt giúp Tiểu Hoa leo lên cây. Cái cây này thật ra không cao lắm, chỉ là thân hình Chân Nguyệt hơi nặng nề. Nếu không mang thai, thì nàng chỉ cần nhảy lên là có thể hái được quả, nhưng hiện tại, ngay cả nhảy lên cũng khó khăn.

Tiểu Hoa leo lên cây rất nhanh, chỉ một lát đã làm cành cây trĩu xuống một chút. Chân Nguyệt nói: “Ép cành cây xuống thêm chút nữa.”

Tiểu Hoa liền dùng sức, Chân Nguyệt chỉ cần nhón chân là đã nắm được cành cây và nhanh chóng hái mấy quả.

Tiểu Hoa tiếp tục hái thêm vài quả nữa, một lát sau Chân Nguyệt bảo nàng xuống. Khi Tiểu Hoa xuống đến nơi, Chân Nguyệt duỗi tay đỡ nàng.

Sau đó, Tiểu Hoa và hai đứa trẻ nữa tiếp tục đào thêm rau dại, trong khi Chân Nguyệt cảm thấy hơi mệt liền dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.

Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng động trong bụi cỏ. Một con gà rừng từ đó bay ra.

Chân Nguyệt nhanh chóng di chuyển, tay cầm gậy quăng mạnh, đánh trúng đầu con gà rừng!

“Bịch” một tiếng, con gà rừng ngã xuống đất.

Chân Nguyệt nhìn tay mình, không ngờ mình lại ném chính xác như vậy. Bên kia, Tiểu Hoa và hai đứa trẻ đều sững sờ, rồi reo lên: “Mợ cả / Đại bá mẫu thật là lợi hại!”

Chân Nguyệt hất cằm, “Khụ khụ, đi trói chân con gà rừng lại và bỏ vào rổ.”

“Vâng!” Tiểu Hoa nhanh chóng lấy cỏ dại để trói chân con gà rừng lại và bỏ vào rổ.

Không bắt thêm được con gà rừng nào nữa, nhưng Kiều Triều cũng vừa từ trong núi đi ra, tay cầm một con thỏ và một con heo con.

“Heo con? Làm sao mà có?” Chân Nguyệt nhìn quanh, nếu có heo con thì chắc chắn heo mẹ cũng ở gần đây, mà heo mẹ trong cơn giận dữ thì thật đáng sợ.

Chân Nguyệt có cảm giác muốn bỏ chạy.

Kiều Triều nói: “Chắc nó bị lạc, nhưng để đề phòng bất trắc, chúng ta nên về trước.” Ban đầu hắn định tiếp tục đi sâu vào rừng, nhưng khi bắt được con heo con này, hắn quyết định quay lại trước.

Chân Nguyệt nói: “Vậy chúng ta về thôi. Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, Tiểu Niên, chúng ta đi nào.”

“Vâng!”

Kiều Triều bước tới nhận lấy rổ, bỗng phát hiện trong rổ còn có một con gà rừng? Hắn liếc nhìn Chân Nguyệt, nhưng nghĩ rằng đây không phải lúc để hỏi, nên không nói gì và tiếp tục xuống núi.

Khi họ gần đến đường lớn, Chân Nguyệt bảo Kiều Triều đặt cỏ dại lên trên rổ, che phủ đồ ở trong rổ. Kiều Triều hiểu ý liền làm theo.

Trên đường trở về, Tiểu Hoa và hai đứa trẻ rất vui vẻ vì hôm nay mợ cả và đại cữu cữu bắt được nhiều thứ tốt.

Trên đường lớn, họ gặp một vài người vừa làm đồng về. Có người chỉ chào hỏi qua loa rồi đi tiếp, nhưng cũng có người nhìn thấy con heo con trong tay Kiều Triều thì rất ngạc nhiên, dừng lại muốn xem rổ của họ chứa gì.

“Ai da! Con heo con này trông thật khỏe mạnh, làm sao mà bắt được vậy?” Bà Chu vốn đang mang nước về cho người nhà, không ngờ trên đường lại thấy Kiều Triều cầm con heo con. Nhà bà cũng đang muốn mua một con heo con để nuôi, nhưng chưa tích đủ tiền.

Bà ta tiến tới, định ôm lấy con heo con trong tay Kiều Triều, nhưng hắn lập tức xoay người, nói: “Bà làm gì vậy?”

Chân Nguyệt đứng chắn trước mặt Kiều Triều, nói: “Bà muốn gì, bà Chu? Muốn cướp heo con nhà ta sao?” Trong trí nhớ của Chân Nguyệt, bà Chu này là người rất thích chiếm đồ của người khác, đã lấy đồ của ai thì khó lòng mà trả lại.

Mặt bà Chu lập tức xụ xuống, “Chân thị, sao ngươi lại keo kiệt như vậy? Ta chỉ muốn sờ thử con heo con thôi, có gì mà ngại?”
 
Chương 16


Chân Nguyệt chống tay lên eo, nói: “Đây là đồ nhà ta, ta không cho bà sờ thì bà không được sờ!”

Bà Chu cãi lại: “Vậy để ta xem trong rổ của các ngươi có gì nào? Ta thấy các ngươi mới từ trong núi về, có phải là mang theo thứ gì tốt không?”

Vừa nói, bà ta vừa định thò tay lay rổ, nhưng Chân Nguyệt đã chắn lại, nói: “Bà định làm gì? Ôi chao! Kiều Đại, ta đau bụng quá! Bà Chu đυ.ng phải ta, bà ấy muốn hại con ta!”

Bà Chu hoảng hốt lùi lại vài bước, kêu lên: “Ta không có chạm vào ngươi! Sao ngươi có thể vu oan cho ta như vậy!”

Chân Nguyệt kêu lớn: “Ôi da, ôi da, ta đau bụng quá!”

Thấy tình hình như vậy, bà Chu liền vội vàng rút lui, miệng vẫn không ngừng nói: “Ta không có chạm vào nàng, đừng có đổ oan cho ta!” Chỉ một lúc sau, bà đã chạy biến không thấy bóng dáng.

Chân Nguyệt liền đứng thẳng dậy, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Đi thôi, về nhà nào.”

Ba đứa bé nhìn thấy biểu cảm của nàng thay đổi nhanh như chớp, đều sợ đến ngây người. Còn Kiều Triều thì như đã quen, đi theo sau Chân Nguyệt. Nói gì thì nói, cũng có điểm lợi khi có một người thê tử như vậy, ít nhất không ai dám quấy rầy.

Hắn bỗng cảm thấy rằng người vợ "đặc biệt" này cũng có những điểm tốt đáng kể.

- --

Vừa mới về đến nhà, cửa vừa mở ra, Chân Nguyệt bước vào trước, nhưng tình hình trong nhà khiến nàng dừng lại.

Hai con gà mái đẻ trứng nằm chết ngay một bên, chuồng gà bị phá hỏng. Trong sân, quần áo phơi bị xé rách, còn bị ai đó dẫm bẩn, trên mặt vải vẫn còn dấu chân. Một số chỗ khác cũng bị xáo trộn, nhưng cửa phòng thì vẫn nguyên vẹn, may mà trước khi đi họ đã khóa cửa lại.

Kiều Triều vừa vào cửa cũng ngây người, Tiểu Hoa cùng hai đứa trẻ không nói lời nào, chạy ngay đến chỗ hai con gà mái và bắt đầu khóc lớn, “Mợ cả, gà đã chết rồi! Oa oa oa!” Phần lớn thời gian Tiểu Hoa là người chăm sóc hai con gà này.

Kiều Triều đặt con heo con vào cái l*иg sắt, rồi bắt đầu kiểm tra tình hình. Hắn nhìn thấy dấu chân từ trên tường xuống đất, liền chạy ra ngoài xem xét, cuối cùng phát hiện dấu chân dẫn thẳng đến nhà Lâm gia.

Chân Nguyệt mở cửa phòng, kiểm tra ổ khóa. Mặc dù khóa đã bị người ta cố gắng phá nhưng không thành, trên đó vẫn để lại dấu vết.

Chân Nguyệt kéo ghế đặt dưới mái hiên, ngồi xuống và nhìn ba đứa trẻ đang khóc: “Đừng khóc nữa! Đi lấy nước cho ta uống.”

Tiểu Hoa nghe vậy liền đứng dậy, lau nước mắt rồi nhanh chóng chạy về phía phòng bếp. Chân Nguyệt nói: “Chìa khóa phòng bếp ở chỗ ta. Lại đây mà lấy.”

Tiểu Hoa nhanh chóng quay lại lấy chìa khóa, rồi đi ngay, chẳng mấy chốc đã mang một chén nước tới cho Chân Nguyệt. Sau khi Chân Nguyệt uống nước xong, nàng đưa lại chén cho Tiểu Hoa, nói: “Đừng khóc nữa, nếu khát thì uống nước, sau đó thu dọn sân.”

Tiểu Hoa hít mũi, đáp: “Vâng, mợ cả.”

Ba đứa trẻ uống nước xong, nhanh chóng nhặt những đồ bị xáo trộn lên, dựng lại những thứ bị lật đổ, và gom quần áo lại bỏ vào thùng.

Khi Kiều Triều trở về, Chân Nguyệt mới hỏi: “Có tìm ra ai làm không?”

Kiều Triều đáp: “Là người nhà Lâm gia, nhìn dấu chân thì là của Lâm Tiểu Hổ.”

Chân Nguyệt nhìn hắn một cái, bỗng dưng cảm thấy người trượng phu này dường như có chút khác biệt so với trong trí nhớ. Hôm nay, không chỉ bắt được lợn rừng và thỏ hoang, mà còn có thể nhận ra những chi tiết này sao?

Khi Chân Nguyệt đánh giá, trong lòng Kiều Triều có chút bối rối, nhưng nàng nhanh chóng dời mắt, nói: “Trước hết dọn dẹp sân đã, chuyện trả thù tính sau.”

Dù rất tức giận, nhưng Chân Nguyệt hiện tại vẫn kiểm soát được cảm xúc. Nàng nhìn quanh sân và tường nhà, nghĩ bụng: “Tường này vẫn còn thấp quá, một đứa trẻ cũng có thể trèo vào được.”
 
Chương 17


“Ngươi đi xem đất trồng rau ở hậu viện có bị phá hủy không.”

Kiều Triều tưởng rằng nàng sẽ lập tức nổi giận đùng đùng mà đi đến Lâm gia đòi nợ, nhưng không ngờ nàng lại nhịn được. Kiều Triều nhìn nàng vài lần, cảm thấy người thê tử này dường như có chút khác biệt so với trong trí nhớ.

Kiều Triều đi đến hậu viện, phát hiện đất trồng rau đã bị giẫm nát một phần, liền quay về báo cho Chân Nguyệt. Nàng liếc mắt một cái rồi nói: “Vậy thì mau đi dọn dẹp, nói với ta làm gì? Cái gì cũng để ta quyết định, ngươi là heo sao?”

Kiều Triều:… Hắn, đường đường là một hoàng đế, lần đầu tiên bị người ta mắng là heo!

Dù hắn muốn phản bác nhưng không biết phản bác thế nào, cuối cùng Kiều Triều vẫn ngoan ngoãn đi dọn dẹp đất trồng rau.

Quần áo cũng được giặt lại, lần này hắn không hỏi mà trực tiếp làm, để khỏi bị mắng là heo nữa.

Khi những người khác trong Kiều gia trở về, biết được chuyện xảy ra, ai nấy đều tức giận đến mức chỉ biết thở dài! Kiều Đại Sơn nói muốn đi tìm trưởng thôn.

Tiền thị thì thẳng thắn hơn, bà nằm lăn ra đất khóc to: “Rốt cuộc là tên trời đánh nào dám làm chuyện này với nhà chúng ta, để xem ta có lột da hắn không!”

Chân Nguyệt đứng một bên lạnh nhạt nói: “Lâm Tiểu Hổ làm đấy, ngươi cứ cầm dao mà chém hắn đi!”

Tiền thị lập tức ngừng khóc, “Chém… Gϊếŧ hắn? Điều này… Điều này quá đáng rồi?”

Tiền thị bỗng đứng dậy nói: “Ta đi đòi tiền bồi thường!”

Chân Nguyệt: “Ngươi có chứng cứ không?”

Tiền thị lại dừng bước, Chân Nguyệt tiếp tục nói: “Cho dù có chứng cứ, ngươi nghĩ họ sẽ thừa nhận sao?”

Tiền thị tức giận đến mức ngực phập phồng, giọng run run: “Đại tẩu, vậy ngươi bảo chúng ta phải làm sao bây giờ?” Bỗng nhiên nàng dừng lại, suy nghĩ: Tại sao hôm nay đại tẩu lại ở đây mà không đi gây náo loạn? Sao lạ vậy? Trước đây chỉ cần một chuyện nhỏ, thì đại tẩu của nàng ta nhất định sẽ xông vào đầu tiên.

Mọi người đều nhìn về phía Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt nói: “Trước hết dọn dẹp đi, hai con gà đã chết thì cứ làm thịt luôn. À, ta còn mang về một con gà rừng, chắc nó chưa chết, nuôi trước đã. Còn con thỏ thì gϊếŧ rồi để mai ăn.”

Con thỏ thì chắc không ăn hết ngay, nhưng gà thì có thể ăn được.

Mọi người trong nhà lúc này mới nhận ra có cả heo con trong nhà.

Kiều Trần thị hỏi Kiều Triều: “Lão đại, chuyện này là thế nào?”

Kiều Triều đáp: “Hôm nay ta vào núi bắt được.”

Kiều Nhị khen: “Đại ca thật lợi hại.”

Kiều Tam cũng nhìn đại ca của mình với ánh mắt sùng bái.

Kiều Triều nói: “Con gà rừng là do Chân thị bắt được.”

Mọi người lại nhìn về phía Chân Nguyệt. Tiểu Hoa đứng bên cạnh, hăng hái kể lại: “Con gà rừng đột nhiên chạy ra, mợ cả cầm gậy trong tay ném một cái, con gà liền ngã xuống ngay. Mợ cả thật sự rất giỏi.”

Kiều Trần thị lo lắng hỏi: “Chân thị, bụng bầu của con như vậy sao còn vào núi?”

Chân Nguyệt trả lời: “Con không vào sâu trong núi, chỉ đi dạo dưới chân núi một chút thôi. Mọi người mau đi dọn dẹp đi.”

“Được, được.”

Cuối cùng, hai con gà được làm sạch, không ăn hết thì một con được muối, con còn lại nấu ngay. Gà mái già thì hầm với nấm, thêm một ít rau dại xào và dưa muối. Canh gà được nấu với nhiều nước, cả nhà ăn đến nỗi miệng đầy hương vị gà, ngay cả nước canh cũng được uống sạch.

Mặc dù lúc gà chết ai cũng đau lòng, nhưng khi ăn thì lại rất vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Chân Nguyệt xuyên không đến đây mà nàng được ăn ngon như vậy. Kiều Triều cũng không khác, canh gà đậm đà, nấm thơm phức, tất cả hòa quyện lại thành món ăn ngon tuyệt.
 
Chương 18


Sau khi Lâm Tiểu Hổ gây rối xong, lòng hắn liền có chút lo lắng, tuy lúc làm thì rất hả hê, nhưng sau đó lại sợ bị phát hiện. Hắn cứ ở trong nhà, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Kiều gia xem có động tĩnh gì không.

Nhưng Kiều gia vẫn không có ai chạy ra, cũng không có ai đến tìm hắn. Lâm Tiểu Hổ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc họ không tìm ra người gây chuyện. Hừ! Đáng đời!

Lâm Tiểu Hổ yên tâm, tối đó ngủ rất ngon.

Bên Kiều gia, sau khi ăn uống no đủ, Chân Nguyệt đi bộ một lát trong sân rồi bảo Kiều Triều múc nước cho nàng rửa mặt.

Không lâu sau, cả nhà Kiều gia đều nghỉ ngơi. Khi nằm trên giường, Chân Nguyệt vỗ nhẹ vào tay Kiều Triều, nói: “Đêm khuya, huynh hãy đi gϊếŧ sạch mấy con vật mà nhà họ nuôi…”

Vừa nói xong, nàng chợt dừng lại, nhớ ra rằng người này có lẽ không làm nổi. Nếu không phải đang mang thai, thì chắc chắn nàng sẽ đi ngay đêm nay, nhưng giờ thì không thể. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nên nàng liền thay đổi lời nói: “Thôi, huynh chắc cũng làm không được.”

Rồi Chân Nguyệt khó nhọc xoay người, kéo chăn đắp ngang lưng rồi bắt đầu ngủ.

Kiều Triều nằm bên cạnh suy nghĩ:… Làm sao mà nàng biết ta không làm được?

Nghĩ đến việc hôm nay bị nàng mắng là heo, Kiều Triều cảm thấy không thể chấp nhận được, hắn nhất định phải chứng minh rằng mình không phải là heo!

Buổi tối, khi Chân Nguyệt đã ngủ say, Kiều Triều lặng lẽ rời giường, lấy một mảnh vải che mặt rồi lẻn ra ngoài.

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt còn chưa rời giường thì bị một tiếng kêu lớn đánh thức.

"Rốt cuộc kẻ nào thất đức như vậy! Đáng chết, đáng chết! Ta muốn chém hắn! Ôi trời ơi! Sao lại có thể như thế này! A a a!"

Đó là tiếng của Mã thị, dù nhà Lâm gia cách khá xa Kiều gia, Chân Nguyệt vẫn nghe rõ tiếng kêu ấy, đủ hiểu Mã thị đã la hét to thế nào.

Chân Nguyệt mở mắt ngồi dậy, thắc mắc không biết Lâm gia lại xảy ra chuyện gì. Nàng còn chưa kịp báo thù, mà Lâm gia đã gặp chuyện rồi sao?

Mã thị la hét ầm ĩ, khiến những người ở gần đó đều kéo đến xem. Chân Nguyệt đứng dậy bước ra ngoài, thấy mọi người trong Kiều gia đã dậy từ lâu. Kiều Trần thị và Tiền thị đang làm bữa sáng, còn Kiều Triều ngồi bên, tay cầm con dao đang gọt một cây gậy nhọn đầu.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị đang sửa lại chuồng gà bị phá hỏng hôm qua, tiện thể cũng dọn dẹp chuồng heo. Kiều Tam thì đi gánh nước, còn ba đứa trẻ thì ngồi góc sân chơi đá.

Nghe thấy tiếng Mã thị, Kiều Trần thị và Tiền thị cũng bước ra khỏi bếp. Tiền thị nhanh chân chạy ra ngoài, "Để ta xem chuyện gì đã xảy ra."

Tiền thị nhanh chóng tới nhà Lâm gia, thấy sân nhà đó đã đầy người đứng xem. Tiền thị chen vào, thấy Mã thị đang ngồi dưới đất khóc lóc, còn sân nhà thì lộn xộn.

Đàn gà của nhà Lâm gia đều bị chém cổ, máu tươi loang lổ khắp sân, đã khô và kết thành từng vệt.

"Nghe nói quần áo bị ném hết xuống hố phân. Mã thị lười quá, để quần áo ngoài trời không chịu thu vào."

"Ai làm vậy?"

"Ai mà biết được? Nghe nói là đêm qua có người làm, nhưng không ai biết rõ là ai. Làm sao mà có thể lẻn vào mà không ai hay biết chứ? Gà cũng chẳng kêu lên, chắc là quỷ báo thù vì làm nhiều chuyện xấu."

Trong thôn cũng có nhiều người không ưa gì Mã thị.

Tiền thị nghe vậy thì che miệng cười, "Đáng đời!" Nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà mình tối qua, Tiền thị đoán không chừng là người nhà mình làm. Nhưng rồi lại phủ nhận, nhà mình có ai làm được chuyện đó chứ?

Chỉ có đại tẩu nàng là có thể làm ra chuyện này, nhưng người ta đang mang thai, làm sao mà trèo tường được?

Bên kia, Mã thị nghe thấy Tiền thị nói "Đáng đời!" liền tức giận chỉ tay vào Tiền thị: "Có phải ngươi không? Chắc chắn là đại tẩu của ngươi làm! Ta sẽ báo với trưởng thôn, Kiều gia các ngươi không phải là người, gϊếŧ hết gà nhà ta!"

Ngón tay Mã thị suýt chọc vào mắt Tiền thị, Tiền thị liền gạt tay nàng ra, "Lại vu khống nữa! Ta nghĩ là nhà ngươi làm chuyện xấu nên bị báo ứng! Đại tẩu ta đang mang thai, sao có thể đến đây được? Chẳng lẽ nàng biết phép thuật? Nếu có phép, thì ta đã bảo nàng ném ngươi xuống hố phân trước!"

Những người đứng xem cũng thấy Mã thị nói thật vô lý, "Chân thị đang mang thai, sao có thể đến đây? Bụng bầu to thế làm sao mà trèo tường được?"
 
Chương 19


"Ha ha ha ha, nếu bây giờ Chân thị có thể trèo tường, thì con lợn nhà ta nuôi cũng có thể leo cây rồi. Ha ha ha ha."

"Ha ha ha ha."

Mã thị bị mọi người nói mỉa đến đỏ mặt, nhưng bà ta không chịu thua, "Không phải là đại tẩu có lòng dạ xấu xa nhà ngươi thì cũng là ngươi, nếu không thì là Kiều Đại! Kiều Đại vừa đánh Tiểu Hổ nhà ta, chắc chắn là hắn làm!"

Tiền thị bực tức, "Ngươi đừng có mà ăn nói bừa bãi! Đợi đấy, ta sẽ về gọi đại tẩu ta đến giằng co với ngươi! Dám bôi nhọ đại ca ta sao?" Nói xong, Tiền thị xoay người nhanh chóng chạy về nhà, biết mình không có khả năng đối đầu trực tiếp, nên muốn tìm người trợ giúp.

Mã thị nghe thấy có chút chột dạ, nhớ lại lần trước Chân thị vì tức giận mà động thai, hơn nữa Chân thị lại nổi tiếng là người không sợ trời không sợ đất. Nếu nàng làm gì khiến hài tử trong bụng bị tổn thương, thì bà phải làm sao? Tuy nhiên, bà ta vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Tới đi! Ta đợi đây!" Dù sao thì bà ta cũng không thể để mình mất mặt.

Tiền thị chạy nhanh về nhà, hớn hở gọi, "Đại tẩu, đại tẩu! Tin vui đây!" Tiền thị rõ ràng rất phấn khích.

Chân Nguyệt đang đứng chống tay sau eo, "Có chuyện gì thế? Bên Mã thị lại xảy ra chuyện gì?"

Tiền thị cười lớn, "Ha ha ha ha, gà trong sân nhà Mã thị bị ai đó cứa hết cổ, chưa hết đâu, quần áo nhà họ phơi trong sân không thu vào, bị ném hết vào hố phân!"

"Ha ha ha ha, đúng là báo ứng!" Tiền thị cười đến mức miệng không khép lại được, cảm thấy Mã thị đáng đời.

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng đồng thanh reo lên, "Báo ứng!"

Chân Nguyệt khẽ cười, nhưng rồi ánh mắt nàng bất chợt dừng lại ở Kiều Triều. Kiều Triều vừa thấy nàng nhìn sang, liền nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.

Chân Nguyệt nhanh chóng dời ánh mắt, hỏi, "Có biết ai làm không?"

Tiền thị lắc đầu, "Không rõ, đúng rồi! Mã thị ban đầu cứ nghĩ đại tẩu làm, nhưng ta đã giằng co với bà ta, nói đại tẩu đang mang thai thì làm sao mà trèo tường được. Sau đó, bà ta thẹn quá hóa giận, quay sang bôi nhọ là đại ca làm. Phi! Toàn là nói năng bậy bạ! Đại ca mà làm được chuyện như thế, nhà ta đã chẳng bị nhà bà ta bắt nạt."

Tiền thị cũng hiểu rõ tính cách của Kiều gia, ai cũng nhu nhược như nhau.

Nghe Tiền thị nói Mã thị nghi là mình, Kiều Triều trong lòng có chút lộp bộp, nhưng rồi nghĩ rằng chắc chỉ là nói bừa, dù sao cũng không có chứng cứ. Đêm qua, hắn đã xóa sạch dấu vết, nhất định sẽ không thừa nhận.

"Đại tẩu! Mã thị dám vu khống đại ca, chúng ta phải đến đối chất ngay!"

Chân Nguyệt vẫn đang suy nghĩ ai là người đã ra tay. Tối qua nàng chỉ nói với Kiều Đại rằng hãy cắt hết gia cầm của Lâm gia, không ngờ sáng hôm sau lại có người thật sự làm việc này.

Nhưng đêm qua Kiều Đại ở cùng với nàng trong phòng, hơn nữa nàng đã chắc chắn hắn không ra ngoài. Ngay cả khi hắn làm thì cũng không thể không để lại dấu vết nào. Kiều Đại liệu có gan và thông minh đến mức này sao?

Dù gì thì hai ngày nay, dù thấy Kiều Đại có chút khác lạ so với trong trí nhớ, nhưng cũng không đến mức tài giỏi như thế này.

Hay là Lâm gia còn gây thù chuốc oán với ai khác?

Chân Nguyệt đáp, "Đi thôi, ta muốn xem thử."

Tiền thị hăng hái, "Đại tẩu, ta sẽ đi cùng tỷ."

Kiều Triều nhìn Chân Nguyệt một chút, cuối cùng cũng đi theo. Dù sao thì nàng đang mang thai, lỡ có chuyện gì thì biết làm sao?

Thấy Kiều Triều đi, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng nối gót theo sau. Lúc này, Kiều Tam còn đang ở bờ sông gánh nước, Kiều Trần thị thì ở nhà trông chừng bọn trẻ và nấu bữa sáng.

Khi đến Lâm gia, Chân Nguyệt bước vào đầy hùng hổ, "Là tên thối nào sinh ra dòi dám bôi nhọ ta?"

Mã thị nghe thấy liền nổi giận, "Ngươi nói ai sinh ra dòi?"

Chân Nguyệt đáp, "Ai nhận thì là kẻ đó! Ai cũng biết Mã thị nhà ngươi lời nói ra chẳng khác nào phân, ngoài dòi ra còn có gì khác?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top