Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,310
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Tác giả: Bất An
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn đang đọc truyện Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần của tác giả Bất An. Năm đó bởi vì khi sinh nguyên chủ bị khó sinh, cho nên bà ta xem nguyên chủ như Tang Môn tinh, vẫn luôn khắt khe đánh chửi. Lúc nguyên chủ năm tuổi, trong thôn có một vị đạo trưởng đến, ở lưng chừng núi xây một tòa đạo quán, yêu cầu đứa bé từ năm tuổi đến mười hai tuổi làm đạo đồng.

Mỗi tháng trong nhà đều có thể đi đạo quán lĩnh một trăm văn tiền công. Nguyên chủ đã bị phụ mẫu ruột thịt đưa đi đạo quán, mãi cho đến hai tháng trước, tòa đạo quán kia đột nhiên nổ mạnh, đạo trưởng và ba gã đồng tử khác đều c.h.ế.t trong trận nổ mạnh đó.
 
Chương 1


Thôn Thượng Khê

Thời Khanh Lạc chậm rãi mở to hai mắt, đập vào mắt chính là một tiểu viện nhà nông.

Đầu vô cùng đau, trong đầu nàng lại có rất nhiều ký ức không thuộc về mình.

Lúc còn chưa bình tĩnh lại được, đột nhiên cánh tay bị người nắm chặt. "Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, ngươi còn giả c.h.ế.t với lão nương sao.”

“Ngươi, cái đồ Tang Môn tinh, hôm nay cho dù chết, lão nương cũng phải đưa t.h.i t.h.ể của ngươi đến huyện thành.”

Lúc phụ nhân chanh chua này nói xong, còn tức giận giơ tay lên muốn đánh lên mặt Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc theo bản năng giơ tay lên, bắt lấy tay phụ nhân muốn tát mình kia. Bởi vì đột nhiên xuất hiện ký ức xa lạ, trong nháy mắt nàng đã hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Nàng lạnh lùng nhìn về phía phụ nhân kia, nói: “Ta không đi, hôn sự kia là do bà định, muốn đi thì bà đi đi.”

Nói đến cũng thật đáng buồn, phụ nhân muốn bắt nàng đánh nàng đây, vừa khéo chính là Ngưu thị, mẫu thân ruột thịt của thân thể này.

Năm đó bởi vì khi sinh nguyên chủ bị khó sinh, cho nên bà ta xem nguyên chủ như Tang Môn tinh, vẫn luôn khắt khe đánh chửi. Lúc nguyên chủ năm tuổi, trong thôn có một vị đạo trưởng đến, ở lưng chừng núi xây một tòa đạo quán, yêu cầu đứa bé từ năm tuổi đến mười hai tuổi làm đạo đồng.

Mỗi tháng trong nhà đều có thể đi đạo quán lĩnh một trăm văn tiền công. Nguyên chủ đã bị phụ mẫu ruột thịt đưa đi đạo quán, mãi cho đến hai tháng trước, tòa đạo quán kia đột nhiên nổ mạnh, đạo trưởng và ba gã đồng tử khác đều c.h.ế.t trong trận nổ mạnh đó.



Lúc ấy nguyên chủ xuống núi đi gánh nước, bởi vậy tránh thoát một kiếp.

Sau khi xuống núi về nhà, phụ mẫu của nàng định cho nàng một mối hôn sự, cư nhiên là công tử Ngô gia nhà phú hộ ở huyện thành.

Tính tình của nguyên chủ thành thật thiện lương, thật đúng là tin tưởng lời Ngưu thị nói bởi vì có lỗi với nàng, cho nên mới phí hết công sức tinh thần tìm cho nàng mối hôn sự tốt đẹp này.


Ai biết vào đêm qua, nguyên chủ đi nhà xí trong lúc vô ý nghe được phụ mẫu nói chuyện.

Thì ra công tử Ngô gia giàu có kia, đột nhiên khoảng thời gian trước bị bệnh nặng, đã bệnh đến mức không rời giường được, chỉ còn sống được mấy ngày.

Ở nhà, Ngô công tử vô cùng được sủng ái, cho nên Ngô gia không đành lòng để gã còn chưa cưới vợ đã đi.

Vì thế muốn trước khi con trai qua đời, định một mối hôn sự cho con trai. Chờ sau khi con trai chết, lại để tức phụ của con trai chôn cùng, như vậy liền không cô đơn tịch mịch nữa.

Ngô gia cũng biết việc này không dễ làm, vì thế truyền ra tin tức, nguyện ý phí một trăm lượng bạc làm sính lễ kết thân.

Đi con đường kết thân chôn cùng, chỉ cần nhà mẹ đẻ nhà gái đồng ý, như vậy quan phủ cũng không có cách nào can thiệp được.

Nếu Ngô công tử còn khỏe mạnh, không biết sẽ có bao nhiêu nhà muốn vội vàng kết thân đâu.

Nhưng tân nương phải chôn cùng với Ngô công tử, cho nên chỉ cần không phải gia đình bị điên, đều không muốn đưa con mình đi kết thân. Mà vừa vặn, nguyên chủ gặp phải loại phụ mẫu điên này. Vì một trăm lượng bạc, trực tiếp đưa nữ nhi đi tìm chết, toàn bộ thôn cũng chỉ tìm được một hộ gia đình như vậy.

Mà hôm nay là ngày Ngô gia phái người tới Thời gia đón người vào huyện thành chuẩn bị, ngày mai trực tiếp thành thân.

 
Chương 2


Nguyên chủ đã biết chân tướng, tất nhiên sẽ không muốn đi. Sau đó mẫu thân ruột thịt này mạnh mẽ lôi kéo nguyên chủ đi, còn cho nguyên chủ mấy cái tát, đè trên mặt đất đánh một trận.

Trong lúc tránh né xô đẩy, đầu của nguyên chủ đập vào cục đá nhọn c.h.ế.t tại chỗ, sau đó linh hồn liền đổi thành nàng. Ngưu thị không nghĩ tới nữ nhi thành thật yếu đuối của mình, vậy mà dám bắt lấy tay mình hòng phản kháng.

Bà ta tức giận đến mức mặt đều đen “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, là do ngươi tự tìm lấy.” Bà ta duỗi một cái tay khác bắt lấy Thời Khanh Lạc, muốn đem nàng kéo ra đại môn.

Xe ngựa Ngô gia đang chờ ở cửa.

Thời Khanh Lạc né tránh tay của mụ, lại kéo cái tay đang kéo cổ tay của nàng ra.

Sau đó thừa dịp Ngưu thị chưa chuẩn bị, lùi lại một bước, vọt vào phòng chất củi.

Nàng nhanh chóng từ một góc phòng chất củi, tìm ra mấy cái quả cầu nhỏ màu đen rơi rụng trên mặt đất, lúc này mới lại đi trở về trong viện.

Trong viện không chỉ có Ngưu Thị, còn có gia gia nãi nãi, một nhà đại bá, một nhà nhị bá, một nhà tứ thúc của nguyên chủ. Nhưng những người này không chỉ thờ ơ lạnh nhạt đối với chuyện này, vị tứ thúc đã thi đỗ Đồng sinh của nguyên chủ còn là người khởi xướng chuyện này.

Nếu không phụ mẫu nguyên chủ sinh hoạt sống ở nông thôn, hoàn toàn không có khả năng biết chuyện của Ngô gia ở huyện thành.

Tối hôm qua nguyên chủ nghe hai vợ chồng Ngưu thị có nói, chờ sau khi lấy được một trăm lượng này, phải cho vị tứ thúc này năm mươi lượng, dùng cho việc đi thi tú tài của gã, lại giao ba mươi lượng làm tiền chung cho cả nhà.

Cho nên chuyện muốn bán nguyên chủ đi, toàn bộ Thời gia đều không ai trong sạch cả. Cũng vào lúc này Ngưu thị xông tới, trong tay còn cầm một sợi dây mây. “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, ngươi có thể gả vào cửa Ngô gia, đó là phúc khí của ngươi, một đứa Tang Môn tinh như ngươi, đừng có không biết mình đang ở trong phúc.”

Từ sau khi sinh ra đứa con gái này bị khó sinh, bà ta lại liên tiếp sinh ra ba con gái, dẫn tới hiện tại tam phòng bọn họ ngay cả một đứa con trai cũng không có, ở nhà cũng không dám ngẩng đầu.

Bà ta vẫn luôn cho rằng đứa con gái này chính là đến khắc mình, là Tang Môn tinh của tam phòng bọn họ.



Bà ta thật sự cảm thấy có thể đi đến huyện thành làm phu nhân chôn cùng với công tử Ngô gia nhà giàu kia, chính là phúc khí của cái đứa mệnh cứng Tang Môn này.

Thời Khanh Lạc trợn trắng mắt, “Nếu gả vào Ngô gia là phúc khí lớn như vậy, vậy không bằng bà gả qua đi, phúc khí như vậy ta nguyện nhường cho bà.”

Mẫu thân khốn kiếp này thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo.


Người ngồi ở trong viện cũng không nghĩ tới, Thời Khanh Lạc sẽ nói ra loại lời như vậy, quả thực rất bất hiếu. Ngưu thị một nghẹn họng, lời này của nha đầu c.h.ế.t tiệt kia quá độc đi, nếu truyền ra ngoài nó còn làm người như thế nào nữa?

Bà ta vô cùng tức giận, cầm lấy dây mây, muốn trói Thời Khanh Lạc, “Ngươi, cái đứa Tang Môn tinh này, vậy mà dám nói bậy, lão nương đánh c.h.ế.t ngươi.” Thời Khanh Lạc cũng không phải là nguyên chủ.

Nguyên chủ là cố kỵ hiếu đạo, còn khát vọng tình thân đã lâu, chịu thương chịu khó làm việc, bị đánh cũng sẽ không trốn. Nàng linh hoạt né tránh dây mây của Ngưu thị, hai người cứ ở trong sân một người đuổi, một người chạy.

Lúc này một lão ma ma được Ngô gia đặc biệt phái đến, nhíu nhíu mày. “Nếu cứ tiếp tục chậm chạp như vậy, khi trở về thành sẽ bị muộn.”

Thời lão thái nghe bà ta nói như vậy, đầu tiên là cười nịnh nọt xin lỗi.

Sau đó xoay người, nghiêm mặt quát lớn với Ngưu thị, “Xe ngựa Ngô gia còn chờ ở bên ngoài đó, đừng cọ tới cọ lui làm người ta chờ sốt ruột nữa.”

Lúc này Ngưu thị mới dừng lại, quay đầu trừng mắt trượng phu của mình, “Còn không qua đây giúp đỡ.”

Lúc đầu Thời lão tam còn đang ngồi, nghe vậy vẻ mặt trở nên hung dữ lên.

Ông ta không kiên nhẫn nhìn về phía Thời Khanh Lạc, “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, là chính ngươi lại đây, hay là lão tử đến đó bắt ngươi?”

Thời Khanh Lạc biết vì một trăm lượng cả gia đình cực phẩm này của nguyên chủ, không có khả năng buông tha cho nàng.

 
Chương 3


Mà ở cổ đại, hiếu đạo lớn hơn trời, phụ mẫu làm mối cho con cái là chuyện không thể phản đối được.

Dù cho phụ mẫu có bán con gái đi, nhiều nhất cũng chỉ bị người ta nói vài câu, nhưng ở trong mắt mọi người đều không phải là vấn đề, càng không phạm pháp.

Thật ra buổi sáng nguyên chủ đã trộm đi ra ngoài cầu xin thôn trưởng và tộc lão.

Nhưng đối phương lại nói cho nguyên chủ biết, đây là chuyện gia đình của các nàng, bọn họ không có cách nào nhúng tay vào được, còn chủ động đưa nàng về Thời gia.

Nàng bị khuyên bảo vài câu rồi bị Ngưu thị dắt trở về, hơn nữa bọn họ nhìn mặt mũi danh phận Đồng sinh của tứ thúc, rời đi không quản. Sau khi về đến nhà, dưới sự giận dữ, phụ mẫu cực phẩm của nguyên chủ, đánh nàng một trận rồi nhốt lại. Thẳng đến mới vừa rồi người Ngô gia tới, mới thả nguyên chủ ra.

Nguyên tắc làm người của Thời Khanh Lạc là cầu người không bằng cầu mình, chỉ có mình mới đáng tin cậy. Cho nên đã nghĩ kỹ kế hoạch tự cứu mình rồi.

Thời Khanh Lạc giơ một quả cầu nhỏ màu đen lên.

Cố ý lộ ra vẻ mặt điên cuồng, “Nếu các người muốn ta chết, vậy các người cũng c.h.ế.t cùng với ta đi.”

Thời lão tam cười nhạo, “Ngươi lấy quả cầu nhỏ màu đen kia ở đâu, còn muốn mọi người ở đây c.h.ế.t chung với mình, chắc không phải đầu óc của ngươi có vấn đề đi.”

Những người khác cũng rất là khinh thường, cảm thấy khi lâm vào tuyệt vọng nha đầu c.h.ế.t tiệt kia cái gì cũng có thể thử. T



hời Khanh Lạc cười lạnh, “Vậy ta sẽ cho các người nhìn thử.”

Từ trong lòng n.g.ự.c nàng móc ra hộp quẹt, đốt một đoạn dây nhỏ dẫn vào quả cầu nhỏ màu đen kia, sau đó ném quả cầu nhỏ màu đen đến mảnh đất trống không có ai trong sân.


Mỗi ngày nguyên chủ đều phải nhóm lửa nấu cơm, cho nên vẫn luôn mang hộp quẹt trên người.

Nhưng thật ra trong lòng nàng rất muốn ném vào đám cực phẩm kia, nhưng làm bị thương nổ c.h.ế.t người, nàng còn phải ngồi tù, thật sự không có lợi ích gì.

Một tiếng “Bồng!” vang lên, quả cầu nhỏ màu đen nổ mạnh.

Trực tiếp nổ gãy một đoạn thân cây trong mảnh đất trống đó, còn nổ ra một cái động trên mặt đất nữa.

Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Thấy được uy lực của quả cầu nhỏ màu đen kia, người của Thời gia nhịn không được nhớ tới lão đạo trưởng mọc cánh thành tiên mà mình đã nghe nói đến.

Hai tháng trước, giữa sườn núi đột nhiên xuất hiện vài tiếng vang lớn, sau đó ánh lửa chiếu tận trời, chủ điện của đạo quán và đạo trưởng đều không còn.

Mọi người đều nói đây là dị tượng mà lão đạo trưởng bay lên trời thành tiên tạo ra, lúc trước người Thời gia cũng tin.

 
Chương 4


Nhưng hiện tại lại có chút không xác định.

Thời Khanh Lạc thưởng thức mấy quả cầu nhỏ màu đen khác ở trong bàn tay của mình, nhướng mày nhìn người Thời gia. “Thế nào, các ngươi muốn nếm thử uy lực của hỏa cầu không?”

“Đây là sư phụ lưu lại, đồ vật đặc biệt để cho ta bảo vệ tính mạng, nếu các người không tin tà, có thể tự mình trải nghiệm một chút.”

Nàng hừ lạnh, “Nếu hôm nay ta gả cho Ngô gia rồi bị chôn cùng, vậy các người cũng c.h.ế.t chung đi, cùng chôn với công tử Ngô gia, chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn lúc đi sẽ rất náo nhiệt.”

Đây đúng là thuốc nổ đất do lão đạo trưởng kia luyện ra, lúc đầu lão đạo trưởng kia muốn luyện đan, ai biết lại làm ra thuốc nổ.

Sau đó liền một lòng nghiên cứu thuốc nổ, lại làm cho mình nổ chết. Sau khi lão đạo trưởng chết, nguyên chủ liền mang hai rương sách chưa bị đốt rụi trong thư phòng và mấy quả cầu màu đen nhỏ về nhà.

Thời Khanh Lạc đến từ hiện đại, vừa thấy cái này trong trí nhớ nguyên chủ này là biết món đồ chơi này là thuốc nổ đất, cho nên mới sẽ chạy tới phòng chứa củi lấy dùng.

Chỉ cần đám cực phẩm Thời gia này không muốn chết, sẽ không dám đưa cô đi chôn với người Ngô gia.

Người Thời gia: “...”

Không, bọn họ không muốn trải nghiệm một chút nào, càng không muốn nhiều người chôn cùng cho náo nhiệt.

Thời lão đầu vẫn luôn im lặng, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Thời Khanh Lạc nói: “Các ngươi chủ động lui hôn sự của ta với Ngô gia, về sau muốn gả cho ai, tự ta lựa chọn.”

“Bằng không ta không sống được, cả nhà cứ cùng c.h.ế.t đi.”

“Tứ thúc chính là tú tài tương lai tiền đồ vô lượng, thậm chí còn có thể là Cử nhân, chắc không muốn còn trẻ mà mất sớm đi?”

Thời lão tứ: “...”



Đúng là gã không muốn.

Nha đầu c.h.ế.t tiệt này đã bắt được điểm yếu của bọn họ.

Thật sự là do uy lực của quả cầu màu đen nhỏ quá lớn, không cẩn thận một là nổ c.h.ế.t người, nhìn bộ dạng điên cuồng của nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, bọn họ không dám đánh cược.


Đám người Ngưu thị tiếc cho một trăm lượng kia nhưng so sánh với cái mạng, vẫn là mạng quan trọng hơn.

Vì thế Thời lão đầu liếc nhìn Thời lão thái. Thời lão thái chỉ có thể lại cười làm lành với lão ma ma kia, “Ngài xem này? Chúng tôi cũng không có cách nào.”

Chỉ có thể từ hôn, bằng không nha đầu c.h.ế.t tiệt kia sẽ muốn mọi người chôn theo mình.

Thời Khanh Lạc lạnh lùng nhìn lão ma ma, lắc lắc quả cầu đen nhỏ trên tay, “Ngô gia muốn cưới ta cũng không sao, dù sao các ngươi đau lòng Ngô thiếu gia, thật ra cả nhà Ngô gia cũng có thể đi xuống làm bạn với tên đó.”

Nàng lại mỉm cười hỏi: “Tin tưởng các ngươi, cũng muốn xuống đất tiếp tục hầu hạ Ngô thiếu gia đi?”

Lão ma ma và mấy nha hoàn gã sai vặt phía sau: “…”

Không, các nàng không muốn như vậy một chút nào.

Lão ma ma đã nhìn ra được, chỉ cần trong tay nha đầu c.h.ế.t tiệt kia còn có đồ vật nguy hiểm đến tính mạng như vậy, các nàng hoàn toàn không thể mang đối phương đi được, rốt cuộc ai cũng không muốn chết.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, càng đừng nói là người.

Đều do do đám người Thời gia này, vậy mà để cho nha đầu c.h.ế.t tiệt kia biết được chuyện phải chôn cùng, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật.

Hiện tại lại muốn tìm tân nương khác, cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian. “Nếu Thời cô nương không muốn kết thân với Ngô gia nhà ta, hiện tại ta đây sẽ trở về bẩm báo lại với lão gia phu nhân.”

Sau khi bà ta nói xong, lại nói với Thời lão thái “Một người trong các ngươi, đi theo ta đến Ngô gia từ hôn.”

 
Chương 5


Nhưng hiện tại lại có chút không xác định.

Thời Khanh Lạc thưởng thức mấy quả cầu nhỏ màu đen khác ở trong bàn tay của mình, nhướng mày nhìn người Thời gia. “Thế nào, các ngươi muốn nếm thử uy lực của hỏa cầu không?”

“Đây là sư phụ lưu lại, đồ vật đặc biệt để cho ta bảo vệ tính mạng, nếu các người không tin tà, có thể tự mình trải nghiệm một chút.”

Nàng hừ lạnh, “Nếu hôm nay ta gả cho Ngô gia rồi bị chôn cùng, vậy các người cũng c.h.ế.t chung đi, cùng chôn với công tử Ngô gia, chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn lúc đi sẽ rất náo nhiệt.”

Đây đúng là thuốc nổ đất do lão đạo trưởng kia luyện ra, lúc đầu lão đạo trưởng kia muốn luyện đan, ai biết lại làm ra thuốc nổ.

Sau đó liền một lòng nghiên cứu thuốc nổ, lại làm cho mình nổ chết. Sau khi lão đạo trưởng chết, nguyên chủ liền mang hai rương sách chưa bị đốt rụi trong thư phòng và mấy quả cầu màu đen nhỏ về nhà.

Thời Khanh Lạc đến từ hiện đại, vừa thấy cái này trong trí nhớ nguyên chủ này là biết món đồ chơi này là thuốc nổ đất, cho nên mới sẽ chạy tới phòng chứa củi lấy dùng.

Chỉ cần đám cực phẩm Thời gia này không muốn chết, sẽ không dám đưa cô đi chôn với người Ngô gia.

Người Thời gia: “...”

Không, bọn họ không muốn trải nghiệm một chút nào, càng không muốn nhiều người chôn cùng cho náo nhiệt.

Thời lão đầu vẫn luôn im lặng, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Thời Khanh Lạc nói: “Các ngươi chủ động lui hôn sự của ta với Ngô gia, về sau muốn gả cho ai, tự ta lựa chọn.”

“Bằng không ta không sống được, cả nhà cứ cùng c.h.ế.t đi.”

“Tứ thúc chính là tú tài tương lai tiền đồ vô lượng, thậm chí còn có thể là Cử nhân, chắc không muốn còn trẻ mà mất sớm đi?”

Thời lão tứ: “...”

Đúng là gã không muốn.

Nha đầu c.h.ế.t tiệt này đã bắt được điểm yếu của bọn họ.

Thật sự là do uy lực của quả cầu màu đen nhỏ quá lớn, không cẩn thận một là nổ c.h.ế.t người, nhìn bộ dạng điên cuồng của nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, bọn họ không dám đánh cược.

Đám người Ngưu thị tiếc cho một trăm lượng kia nhưng so sánh với cái mạng, vẫn là mạng quan trọng hơn.

Vì thế Thời lão đầu liếc nhìn Thời lão thái. Thời lão thái chỉ có thể lại cười làm lành với lão ma ma kia, “Ngài xem này? Chúng tôi cũng không có cách nào.”

Chỉ có thể từ hôn, bằng không nha đầu c.h.ế.t tiệt kia sẽ muốn mọi người chôn theo mình.

Thời Khanh Lạc lạnh lùng nhìn lão ma ma, lắc lắc quả cầu đen nhỏ trên tay, “Ngô gia muốn cưới ta cũng không sao, dù sao các ngươi đau lòng Ngô thiếu gia, thật ra cả nhà Ngô gia cũng có thể đi xuống làm bạn với tên đó.”

Nàng lại mỉm cười hỏi: “Tin tưởng các ngươi, cũng muốn xuống đất tiếp tục hầu hạ Ngô thiếu gia đi?”

Lão ma ma và mấy nha hoàn gã sai vặt phía sau: “…”

Không, các nàng không muốn như vậy một chút nào.

Lão ma ma đã nhìn ra được, chỉ cần trong tay nha đầu c.h.ế.t tiệt kia còn có đồ vật nguy hiểm đến tính mạng như vậy, các nàng hoàn toàn không thể mang đối phương đi được, rốt cuộc ai cũng không muốn chết.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, càng đừng nói là người.

Đều do do đám người Thời gia này, vậy mà để cho nha đầu c.h.ế.t tiệt kia biết được chuyện phải chôn cùng, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật.

Hiện tại lại muốn tìm tân nương khác, cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian. “Nếu Thời cô nương không muốn kết thân với Ngô gia nhà ta, hiện tại ta đây sẽ trở về bẩm báo lại với lão gia phu nhân.”

Sau khi bà ta nói xong, lại nói với Thời lão thái “Một người trong các ngươi, đi theo ta đến Ngô gia từ hôn.”



Sắc mặt Thời lão thái khó coi, nói với con trai thứ ba cùng Ngưu thị: “Các ngươi đi đi."

Hai người kia chỉ có thể đau khổ đi theo lão ma ma.

Bạc gần đến tay lại bay đi, trong lòng bọn họ đều nghĩ đến chuyện ăn sống nha đầu c.h.ế.t tiệt này.

Chờ mấy người đi rồi, Thời Khanh Lạc dùng một sợi dây thừng, cột mấy quả thuốc nổ đất còn dư lại, cột quanh eo một vòng, còn hộp quẹt thì cầm trong tay.

Sau khi làm xong, nàng nhướng mày nhìn đám cục phẩm Thời gia: “Nếu ai muốn chết, trước tiên nói với ta một tiếng, ta tuyệt đối thành toàn cho người đó.”

Thời lão thái không nhịn được hùng hùng hổ hổ nói, “Ngươi! Con nha đầu c.h.ế.t tiệt tán tận lương tâm kia, dám đối đãi với trưởng bối như vậy, ngươi không sợ xuống địa ngục, ngươi……”

Thời Khanh Lạc cười lạnh: “Các người đều không sợ xuống địa ngục, thì ta sợ cái gì.”


“Nhìn bộ dạng này nãi nãi là muốn đi xuống trước thăm dò đường sao?” Nàng nói xong thì tháo một quả cầu đen nhỏ trong sợi dây xuống, làm ra bộ dạng châm lửa ném đến.

Vốn còn đang chửi bậy, Thời lão thái sợ tới mức như bị người ta bóp cổ, nháy mắt im lặng.

Những người khác cũng tức đến đau ngực, lại không dám mắng.

Thời Khanh Lạc ngáp một cái, “Ta đi ngủ một lát, đến giờ ăn cơm thì kêu ta.”

“Nếu không!”

Nàng làm bộ ném quả cầu nhỏ màu đen trên tay, âm hiểm cười với người ở trong viện: “Các người hiểu chứ.”

Người Thời gia: “…”

Sao trong nhà lại xuất hiện một nghiệp chướng như vậy.

Thời Khanh Lạc đẩy cửa vào phòng chất củi, nơi này là nơi nguyên chủ ở khi nàng trở về.

Nguyên chủ dùng hai miếng ván gỗ tạo thành giường, chăn lót ở dưới, đều mang từ đạo quán về.

Nàng nằm trên giường, suy nghĩ sau này phải làm sao bây giờ.

Từ trong trí nhớ nàng biết được, đây là một triều đại không có trong lịch sử, từ triều Đường quẹo một cái thành triều Đại Lương.

Triều Đại Lương mới được xây dựng đến đời hoàng đế thứ hai.

Có chút giống với triều Đường, tương đối cởi mở, cũng không khắc nghiệt với nữ tử như các triều đại khác.

Nhưng luật pháp quy định, dưới tình huống nữ tử không có nhà mẹ đẻ, hoặc là trượng phu chết, mới có thể tự lập môn hộ.

Cho nên nàng không có khả năng rời khỏi Thời gia sống một mình.

Còn về chuyện một mình chạy trốn rời khỏi nơi này, càng không thực tế. Bởi vì đi xa nhà yêu cầu cần có thư thân phận.

Không có món đồ này một khi đi ra ngoài bị bắt chính là người không có hộ khẩu, thân phận giống với nô lệ, sẽ bị phía quan phủ làm thành quan nô đưa đi bán đi hoặc là lưu đày.

Đặc biệt là khi triều đại mới được thành lập cho tới nay, có yêu cầu đối với nhân khẩu ở các phủ, sợ nhân khẩu bị xói mòn, các phủ cũng quản lý hộ khẩu vô cùng nghiêm ngặc.

Còn có một cái luật rất là hố người khác, quy định nếu nam tử mười tám, nữ tử mười bảy còn chưa kết hôn, quan phủ sẽ nhúng tay vào, giúp mai mối.

Nếu không đồng ý hoặc là phản kháng chính là trái với luật pháp, phải ngồi tù.

Hiện tại nàng gần mười sáu tuổi rồi, còn một năm nữa bị sẽ bị cưỡng ép làm mai.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thời Khanh Lạc phát hiện muốn giải quyết cục diện khó khăn trước mắt cũng chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là gả chồng. Nếu để Thời gia chọn, khẳng định là từ một cái hố lửa này nhảy đến một cái hố lửa khác.

Thời Khanh Lạc chưa bao giờ thích ủy khuất chính mình. Cùng với việc để cho người khác nhúng tay vào hôn sự của mình, không bằng chính nàng tự tìm một người thích hợp.

 
Chương 6


Hiện tại chuyện gả chồng này còn không vội.

Trong lòng Thời Khanh Lạc nghĩ gì đó, lẩm bẩm “Đi ra”.

Rất nhanh, một cái không gian nhỏ xuất hiện trong đầu nàng.

Đây là ở hiện đại sau khi nàng cứu người, đột nhiên lại có, con người không thể đi vào, nhưng lại có thể bỏ đồ vào, lấy đồ ra.

Diện tích không gian không lớn, chỉ có ba bốn mét vuông, bên trong có dòng suối tự nhiên.

Nàng đã thử qua nước suối, không thể chữa bệnh hoặc là làm người ta thoát thai hoán cốt được, nhưng thường xuyên uống có thể làm cơ thể khỏe mạnh, không dễ dàng sinh bệnh.

Hiệu quả lớn nhất chính là súc tiến sự sinh trưởng của thực vật, không có tăng tốc độ sinh trưởng, nhưng chỉ cần thực vật được tưới nước suối, thì khi gieo xuống hoàn toàn không chết, chất lượng mùi vị lại càng tốt hơn.

Ở hiện đại nàng là một chuyên gia nông nghiệp, cho nên linh tuyền này rất hữu dụng.

Lại nhìn thử, phát hiện các loại hạt giống và cây giống mà nàng đặt trong không gian lúc trước đều còn ở đây.

Còn ở một góc không gian, nàng thấy được một đống thuốc cảm, hạ sốt, tiêu viêm,... Mà nàng cố ý mua khi tăng ca ở phòng nghiên cứu mấy tháng không ra ngoài.

Trình độ chữa bệnh thời cổ đại lạc hậu, sốt một cái cũng có thế c.h.ế.t người, có những thuốc này rồi, cũng tương đương với việc bảo đảm cái mạng nhỏ này. Trừ hạt giống và thuốc men ra, trong không gian còn có một quyển 《 Bảo điển xuyên qua 》.

Có một khoảng thời gian ở hiện đại lưu hành các loại tiểu thuyết xuyên qua sống lại, em gái họ của nàng liền tự viết một cuốn 《 Bảo điển xuyên qua 》, còn photo một bản kiên quyết kín đáo đưa cho cô. Bảo cô phải đọc thật kỹ, nếu như có một ngày thật sự xuyên qua, là có thể dùng đến.

Trong bao điển này ghi chép các loại cách làm món ăn ngon.

Phương pháp chế tạo thực phẩm phụ, ví dụ như làm thế nào chế tạo nước tương, giấm, rượu,... Còn có các loại toa thuốc, ví dụ như mỹ phẩm dưỡng gia, đồ trang điểm, xà bông, xà bông thơm,...

Rồi còn có làm thế nào chế tạo ra xi măng, luyệt sắt, luyện thép,... Cái gì cũng có.

Dù sao đều là cách làm thế nào để trở nên giàu có thời cổ đại.

Lúc ấy nàng không có chuyện gì làm, tùy tiện lận xem một cái sau đó thuận tay bỏ vào không gian. Bây giờ cô cảm thấy thật vui mừng vì hành động tiện tay đó của mình.

Phát hiện không gian và đồ trong không gian cũng xuyên qua theo mình, Lạc Thời Khanh yên tâm rồi. Cô cầm ra thuốc bột cầm m.á.u tiêu viêm, vẩy lên chỗ bị đập trên đầu, lại dùng nước linh tuyền uống một viên thuốc hạ sốt, sau đó mệt mỏi ngủ đi.

Cô ngủ nhưng vẫn đề phòng, mặc kệ buồn ngủ thế nào đi nữa, chỉ cần trong phòng có động tĩnh thì cô sẽ thức dậy, cho nên không sợ đám cực phẩm chạy vào phòng chứa củi làm chuyện xấu.

Cũng vì vậy, không biết ngủ bao lâu, cửa phòng chứa củi bị nhẹ nhàng đẩy ra, một đứa bé trai choai choai nhẹ chân nhẹ tay len lén đi vào.

Cậu ta muốn đi lấy quả cầu màu đen nhỏ quấn quanh eo Lạc Thời Khanh, nhưng còn chưa đi đến mép giường, Lạc Thời Khanh đã mở mắt ra.

Nàng mở miệng hỏi: “Ngươi muốn tìm cái chết?”

Thiếu niên vô cùng hoảng sợ, sợ kẻ điên này muốn nổ c.h.ế.t mình, vội vàng xoay người chạy đi.

Tiếp theo Thời Khanh Lạc liền nghe được tiếng bàn bạc nhỏ nhỏ từ bên ngoài, nàng lười để ý, tiếp tục ngủ.

Sau khi nguyên thân trở về nhà, thức dậy còn sớm hơn gà, làm còn nhièu hơn bò, nhưng ăn lại không bao nhiêu, thân thể có chút kém.

Lại qua hơn một canh giờ, một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi đi đến.



Thiếu nữ này nhìn Thời Khanh Lạc gọi: “Tỷ tỷ, thức dậy ăn cơm.”

Đây là muội muội của nguyên thân, chẳng qua quan hệ của hai người của không tốt, thiếu nữ này còn được Ngưu thị yêu thương, nguyên thân lại bị Ngưu thị chán ghét.

Lúc này Thời Khanh Lạc mới mở to mắt ra, duỗi người thức dậy ra ngoài.

Thời Khanh Lạc vừa xuất hiện, người Thời gia đều mắt lạnh nhìn nàng.

Nàng cũng mặc kệ, tự mình ngồi xuống.

Ở Thời gia là do Thời lão thái chia cơm, trước kia mỗi lần chia cho nguyên thân đều là ít nhất, lần này cũng giống như vậy.Thời Khanh Lạc cũng không phải là nguyên thân biết nhường nhịn, nàng cầm quả cầu nhỏ màu đen, gõ gõ cái bàn.

“Một chút cơm như vậy làm sao ăn no?”

Ôm đầu làm bộ làm tịch tiếp tục nói: “Lúc trước bị Ngưu thị đánh bị thương, hiện tại đầu còn rất choáng, ta muốn ăn trứng gà bồi bổ, hiện tại các người đi chưng cho ta đi.”

Người Thời gia: “……”

Ngươi có thể đừng gõ quả cầu nhỏ kia được không? Bọn họ sợ rồi.

“Ăn trứng gà cái rắm, có cần lão nương cắt thịt cho người ăn không, ngươi là đứa……” Thời lão thái theo thói quen bắt đầu mắng.

Nhưng lại thấy Thời Khanh Lạc móc ra hộp diêm từ trong ngực, di chuyển đến chỗ quả cầu nhỏ, lập tức hoảng sợ.

Thời lão thái vừa tức giận vừa đau thịt nói: “Chưng, chưng cho ngươi.”

Ăn c.h.ế.t ngươi đi.

Sau đó để một đứa cháu gái đi chưng trứng gà.

Sau khi Thời Khanh Lạc ăn xong, lại trở về phòng.

Ngày hôm sau vẫn như cũ, khi ăn cơm trưa, nàng còn huyên náo cơm chiều muốn ăn thịt, nếu không có, liền nổ banh Thời gia, người Thời gia tức giận nhưng cũng không dám nói gì.

Chỉ có thể nghẹn khuất đi mua thịt làm cho nàng ăn.

Ngày thứ ba, mới vừa ăn xong cơm trưa.

Người Thời gia thấy hôm nay Thời Khanh Lạc vậy mà không cột quả cầu nhỏ bên người, chỉ đặt con d.a.o trong phòng bếp lên bàn.

Vì thế Thời lão tam liên hợp Thời lão đại và Thời lão nhị cùng nhau làm khó dễ, đánh tới Thời Khanh Lạc, muốn trói nàng lại.

Chẳng qua Thời Khanh Lạc đã sớm có phòng bị, hai ngày này ăn ngon ngủ ngon, thân thể của nàng đã khồng còn yếu ớt nữa, cũng có sức lực đánh nhau rồi.

Ở hiện đại nàng có học vật lộn, tán đả cùng Taekwondo.

Có một khoảng thời gian nàng rất phản nghịch, thường xuyên đánh nhau đua xe với người ta, vì thế bị ông nội ném vào trong quân đội đi theo bộ đội đặc chủng huấn luyện hơn nửa năm, cho nên một chọi mấy hoàn toàn không thành vấn đề.

Rất nhanh nàng đã tránh được Thời lão tam, đá trúng Thời lão nhị, cho Thời lão đại cú quăng ngã qua vai.

Nàng lại chủ động tiến lên, đánh cho bọn họ một trận.

 
Chương 7


Tình huống này làm cho mọi người Thời gia ngây người, sao nha đầu c.h.ế.t tiệt kia lại có thể đánh giỏi như vậy.

Thấy ba người đã nằm sấp dưới đất kêu rên, Thời Khanh Lạc mới vỗ vỗ tay, lạnh lùng nhìn người Thời gia.

Sau đó cầm con d.a.o trên bàn, chơi đùa quen tay, làm cho người ta hoa cả mắt.

Tiếp theo ở trong sân nhặt một tấm ván gỗ dày lên, cầm con d.a.o lên chuẩn bị diễn xiếc một màn.

Đây là khi nàng ở bộ đội đặc chủng, học được của đầu bếp bộ hậu cần, lúc ấy nhìn rất ngầu liền quấy lấy người nọ đòi học, hiện tại đúng lúc dọa đám cực phẩm này.

Rất nhanh người Thời gia đã kinh ngạc đến rớt cằm, chỉ thấy tấm ván gỗ dày kia lại nhanh chóng biến thành từng miếng gỗ mỏng như cánh ve, kỹ thuật xắt rau này cũng quá hoàn hảo, quá thuần thục đi……

“Đừng có mà có suy nghĩ không nên có, nếu không ta không ngại cho các người biến thành tấm gỗ này, thể nghiệm kỹ thuật hạ d.a.o của ta.”

Người Thời gia sợ tới mức nuốt nước miếng một cái: “……”

Không, bọn họ không muốn thể nghiệm chút nào.

Bọn họ muốn khóc, sao trong nhà lại sinh ra một đứa sát tinh nghiệp chướng như vậy, làm bậy rồi!

Lúc trước sợ nha đầu này động một chút sẽ cho nổ chết, hiện tại còn phải lo lắng nó sẽ cắt người thành rau, đánh cũng không đánh lại, cuộc sống này còn có thể trôi qua như thế nào đây ……

Sau khi lấy ác chế ác, lấy bạo chế bạo, người Thời gia cũng không dám đánh chủ ý ra oai nữa.

Mỗi ngày đều bị ép mở nhà bếp nhỏ nấu thêm cơm cho Thời Khanh Lạc, nếu một lời không hợp, ác nữ này liền dùng dây mây đánh người, đánh cho đám người Ngưu thị kêu oa oa.

Thật ra người Thời gia rất muốn tìm thôn trưởng và tộc lão hỗ trợ, nhưng lại bị Thời Khanh Lạc uy hiếp, chỉ cần dám nói ra những chuyện này, bọn họ liền chờ nửa đêm thăng thiên đi.

Người Thời gia tức đến mức c.h.ế.t khiếp, rồi lại không dám đi đánh cuộc, chỉ mong nha đầu c.h.ế.t tiệt kia có thể nhanh chóng rời khỏi Thời gia, hoặc bị bạo bệnh lập tức c.h.ế.t đi là tốt nhất.

Lại qua hai ngày, Thời Khanh Lạc muốn uống canh cá, liền đi đến một con sông nối liền hai thôn bắt cá.

Trên đường, còn nghe được mấy phụ nhân bát quái.

“Tiêu tú tài của thôn Hạ Khê thật thảm, thật vất vả thi đậu tú tài, lại ngã xuống núi hôn mê bất tỉnh, nghe nói trong nhà không có tiền bốc thuốc, cũng không biết có thể cứu được hay không.”

“Tiêu gia cũng mặc kệ?”

“Chuyện của Tiêu gia, ngươi còn chưa nghe nói sao?”

“Lúc trước ta đi lên trấn mới trở về đây, Tiêu gia có chuyện gì?”

“Lúc trước cha của Tiêu tú tài đi quân dịch, ai biết lại làm đại tướng quân, khoảng thời gian trước sau khi trở về, còn dẫn về một tiểu phu nhân.”

“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nương của Tiêu tú tài đẩy ngã người ta, làm cho tiểu phu nhân kia sinh non.”

“Dưới cơn giận dữ, Tiêu lão nhị muốn biếm thê làm thiếp, không biết cuối cùng nói như thế nào, biến thành hai người hòa li.”

“Mấy huynh muội Tiêu tú tài đi theo nương, sau đó phân gia với Tiêu gia ra ngoài sống một mình.”

“Tiêu tú tài cũng là đứa con hiếu thảo, nghe nói lúc đầu Tiêu tướng quân muốn dẫn cậu ta về kinh thành bồi dưỡng, nhưng cậu ta lại từ chối, lựa chọn một mình tách ra lập hộ, dẫn theo nương đệ muội sống với nhau.”

“Cũng bởi vậy chọc giận Tiêu tướng quân, nên ông ta đã viết thư cắt đứt quan hệ cha con với huynh muội Tiêu tú tài, mấy hôm trước đã trở về kinh thành, cho nên Tiêu gia hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.”



“Trước kia Tiêu lão nhị đi tham gia quân ngũ, nương của Tiêu tú tài sống không tốt ở Tiêu gia, thường xuyên bị mẹ chồng mắng, chị em dâu khi dễ, nếu không có Tiêu tú tài che chở, sợ sớm đã bị tra tấn đến c.h.ế.t rồi.”

“Thật là tạo nghiệt, Tiêu lão nhị kia đúng là nhẫn tâm.”

“Người của Tiêu gia đều nhẫn tâm, từ sau khi nương của Tiêu tú tài không còn nhà mẹ đẻ, càng đối xử khắc khe hơn với mấy mẹ con bọn họ.”

“Nếu không phải Tiêu tú tài dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu công danh, lần này cũng không có cách nào làm chủ cho nương của mình được.”

“Thi đậu tú tài, có một người cha tướng quân, lại có ích lợi gì? Còn không phải sắp c.h.ế.t rồi sao.”

“Trước kia trên trấn cậu ta chính là người đọc sách có tiếng nhất, thật là đáng tiếc, ai!”

Thời Khanh Lạc nghe xong bát quái, lúc này mới đi đến bờ sông.

Ai biết mới vừa đi đến gần đó, liền thấy trong sông có một đứa bé sắp c.h.ế.t đuối.

Vì thế nàng không chút do dự chạy tới, nhảy xuống sông cứu người lên.

Sau khi làm các biện pháp cấp cứu, đứa bé kia sặc ra mất ngụm nước rồi mở mắt ra

“Mình không c.h.ế.t sao?” Đứa mê mang hỏi.

Vốn là cậu muốn đi xuống sông bắt cá, ai biết đột nhiên chân bị chuột rút không bơi được, còn tưởng rằng cứ c.h.ế.t đi như vậy.

Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng mơ màng của cậu, cười vỗ vỗ đầu cậu một cái.

“Tất nhiên là có người cứu đệ lên rồi, đệ mới không chết.”

Tiêu Nhị Lang ngẩng đầu, liền thấy một vị tỷ tỷ toàn thân đều uót nhẹp, ôn hòa nhìn mình.

Cậu không ngốc, rất nhanh đã phản ứng lại, là tỷ tỷ này cứu cậu.

“Cảm ơn tỷ tỷ, ân cứu mạng của tỷ, sau này đệ nhất định sẽ báo đáp.”

Hiện tại trong nhà chỉ còn lại một nam đinh là cậu thôi.

Bây giờ ca ca hôn mê bất tỉnh, nếu cậu lại chết, không biết nương và tỷ tỷ sẽ thương tâm như thế nào.

Thời Khanh Lạc thấy cậu chỉ có bảy tám tuổi nhưng lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng có ấn tượng không tệ với cậu.

“Được nha, ta sẽ chờ sau này đệ đến báo đáp.”

Đối với một đứa bé, tạo một cái mục tiêu như vậy cũng rất tốt.

“Nhà đệ ở nơi nào? Ta đưa đệ trở về đi.”

Lúc đầu Tiêu Nhị Lang muốn từ chối, cảm thấy xấu hổ khi lại phải làm phiền vị tỷ tỷ này.

Ai biết mới đứng lên, chân lại bị đau, cậu chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Vậy làm phiền tỷ tỷ, nhà đệ ở thôn bên cạnh.”

Thời Khanh Lạc cõng đứa bé này lên, đi theo chỉ dẫn của cậu.

Nhà của đứa bé này ở thôn Hạ Khê, đối diện con sông, có một cây cầu gỗ có thể đi qua đi lại.

 
Chương 8


Thời Khanh Lạc vừa đi vừa nói chuyện phiếm với đứa bé này.

Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, đứa bé này chính là đệ đệ của Tiêu tú tài trong miệng của các phụ nhân nhiều chuyện kia.

Sau khi ca ca của cậu ngã xuống núi bị thương ở chân, thì đột nhiên sốt cao không lùi, uống thuốc rồi vẫn cứ sốt cao lặp đi lặp lại, mấy ngày gần đây càng nghiêm trọng hơn, bây giờ đã hôn mê rồi.

Đại bá mẫu và tam thẩm của cậu thừa dịp ca ca cậu hôn mê, cướp gần hết lương thực trong nhà.

Lúc phân gia cũng không được chia tiền, hiện tại trong nhà của cậu đã không có tiền mua thuốc nữa.

Mỗi ngày nương của cậu đều lên núi đào dược thảo nấu cho ca ca của cậu uống, tỷ tỷ thì đào rau củ dại để một nhà ăn đỡ đói .

Cậu thấy ca ca ngày càng gầy, nghe người ta nói ăn nhiều canh thịt có thể duy trì sự sống, trong nhà không mua nổi thịt, cậu liền nghĩ đến việc bắt cá nấu canh cá.

Ai biết lại thiếu chút nữa c.h.ế.t đuối.

Sau khi Thời Khanh Lạc biết được mọi chuyện, rất đồng tình với đứa bé này, nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm, thật đúng là thảm.

Sau khi phân gia, nhà của đứa bé này là căn nhà cũ của Tiêu gia, vị trí ở cuối thôn.

Thời Khanh Lạc cõng Tiêu Nhị Lang đi hơn nửa giờ mới đến.

Một tòa tiểu viện rách nát xuất hiện trước mắt, chung quanh cũng các gia đình khác, nhưng khoảng cách cũng không gần.

Đẩy cửa đi vào trong, liền nghe được có hai người đang khóc.

Nghe được tiếng đẩy cửa, một phụ nhân trung niên khóc đến hai mắt sưng đỏ chạy ra, phía sau bà còn có một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi cũng khóc sưng cả mắt chạy ra theo.

Đột nhiên Tiêu mẫu thấy con trai trở về, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, nhịn không được nói: “Nhị Lang, con đi đâu? Làm nương sợ muốn chết.”

Tiêu Nhị Lang áy náy nhìn mẫu thân, “Mẫu thân, mới vừa rồi con muốn đi bắt cá, ai biết lại xém chút c.h.ế.t đuối, là vị tỷ tỷ này cứu con.”

Tiêu mẫu nghe được lời này thiếu chút nữa đã bị hù chết, người cũng lung lay sắp đổ.

Cũng may con trai đã được cứu, nếu không bà phải làm sao bây giờ ? Chuyện này không phải muốn khoét tim của bà sao?



Bà nhìn về phía Thời Khanh Lạc, vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn cô nương, thật sự cảm ơn.”

Bà lau lau nước mắt, cố gắng kiên cường tiếp tục nói: “Đại ân đại đức của cô nương, sau này cả nhà ta nhất định sẽ báo đáp.”

Chuyện xảy ra mấy ngày nay, thiếu chút nữa làm cho bà sụp đổ.

Nếu không phải có mấy đứa con ở đây, có lẽ bà đã đi tìm cái c.h.ế.t rồi.

Thời Khanh Lạc nhìn Tiêu mẫu yếu đuối dễ bắt nạt trong trong truyền thuyết, phát hiện đúng là tính cách của bà rất mềm yếu. Nhưng lúc nào cũng giả bộ kiên cường bình tĩnh.

Nhưng từ chuyện này cũng nhìn ra được tới, bà đúng là yêu con của mình, nghe được con trai thiếu chút nữa c.h.ế.t đuối, cái loại vẻ mặt căng thẳng cũng với sống không còn luyến tiếc kia thật sự rất chân thật.

Nàng cười cười, “Ta vừa vặn gặp được nên thuận tay cứu, không việc có gì.”

Tiêu mẫu tương đối cẩn thận, nhìn thấy toàn thân Thời Khanh Lạc còn ướt, “Nếu như cô nương không chê, trước tiên thay quần áo của ta, ta giúp cô nương giặt sạch quần áo phơi khô, lúc này ánh mặt trời rất nóng, rất nhanh sẽ khô thôi.”

“Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng mặc quần áo ướt cũng dễ dàng bị cảm lạnh.”

Thời Khanh Lạc mặc quần áo ướt đúng là không thoải mái, nàng thấy tuy quần áo của Tiêu mẫu có nhiều mảnh vá, nhưng lại rất sạch sẽ.

Vì thế gật đầu, “Được, vậy đã làm phiền rồi.”

Tiêu mẫu vội vàng xua xua tay, “Không phiền, không phiền!”

Sau đó dẫn Thời Khanh Lạc đi vào nhà thay quần áo, đưa bộ quần áo tốt nhất của mình cho Thời Khanh Lạc thay, cầm quần áo ướt đi ra sân giặt sạch.

Thời Khanh Lạc đổi xong quần áo thì đi ra, liền ngồi ở trong sân chờ, đồng thời cùng ba người Tiêu mẫu nói chuyện phiếm.

Do đó cũng đã biết được một ít chuyện, thật sự là ba người này đều quá đơn thuần.

Nếu người nằm trên giường kia vẫn không tỉnh lại, không ai che chở, cũng không biết này sau này ba mẹ con này sẽ sống sót như thế nào.

Thời Khanh Lạc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Sau khi Tiêu tú tài phân gia, có thể nói ở nông thôn, hộ gia đình bọn họ được xem như là gia đình có tình huống đơn giản nhất.

Không cần sống chung với đại gia đình, có trưởng bối ông bà ở trên đè nặng, không nhà bá thúc quấy nhiễu, thị phi mâu thuẫn cũng ít đi, người nhà này lại dễ ở chung, loại này gia đình này chính là lựa chọn tốt nhất để gả chồng.

 
Chương 9


Trong lúc nói chuyện, Thời Khanh Lạc phát hiện tính tình Tiêu mẫu hiền lành lại không thích so đo, là một người rất dễ ở chung.

Tính tình của Tiêu muội muội lại hay xấu hồ, dịu ngoan chăm chỉ.

Mặc dù Tiêu nhị lang mới tám tuổi, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, hoàn toàn khác với đứa trẻ tám tuổi nghịch ngợm khác.

Thời Khanh Lạc sinh ra ở nhà giàu có, cha mẹ là loại kết hôn đó, mỗi người đều có sự nghiệp của mình, cung cấp cho nàng giáo dục tốt nhất, đưa tiền cũng rất sảng khoái, chỉ là thời gian ở bên cạnh nàng rất ít.

Cho nên từ nhỏ nàng đã dưỡng thành tính cách tự lập cường thế.

Nếu là gặp phải loại bà mẫu hay tiểu cô cường thế gì đó, đoán chừng là không sống chung được

Tiêu gia như vậy cũng khá tốt, nàng cũng có thể bảo vệ mấy người này, bọn họ cũng có người có thể dựa vào.

Cũng không biết Tiêu tú tài đang hôn mê kia có bộ dạng gì.

Nghe bát quái cùng với nói chuyện với mấy người Tiêu nhị lang, hẳn là một người bảo vệ người nhà và có tinh thần trách nhiệm đi.

Nếu không khẳng định sẽ đi đến kinh thành với người phụ thân phú quý kia, sẽ không phân gia cắt đứt quan hệ đi theo mẫu thân nghèo khổ, còn phải chăm sóc đệ đệ muội muội chưa thành niên nữa.

Nàng nghĩ nghĩ nói: “Lúc trước ta ở đạo quán, sư phụ có luyện qua một loại thuộc chuyên hạ sốt.”

“Nếu các người yên tâm về ta, thật ra ta có thể giúp khám cho Tiêu tú tài một chút, cho hắn uống thử thuốc này.”

Trải qua cuộc trò chuyện mới vừa rồi, Tiêu mẫu cũng biết Thời Khanh Lạc là cô nương Thời gia ở thôn bên cạnh, từ nhỏ đi theo vị lão thần tiên ở đạo quán sinh hoạt, thiếu chút nữa bị gả đi chôn cùng với người sắp chết.

Tuy rằng tính tình bà mềm mại thiện lương, nhưng trực giác lại rất chuẩn, cảm giác Thời Khanh Lạc mang theo thiện ý.



Có thể tự mình chủ động từ hôn với người nhà, khẳng định là người có bản lĩnh.

Hơn nữa buổi sáng thầy thuốc đến xem cho Đại lang, để cho bà tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước, cứ sốt cao không giảm như vậy, sợ là không tỉnh được, càng sống không được bao lâu.

Hiện tại Thời Khanh Lạc có thuốc của lão thần tiên, bà nhịn không được sinh ra một loại hy vọng, giống như là đang nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Tin tưởng, ta tin tưởng cô nương.”

“Cầu xin cô nương giúp xem cho Đại Lang nhà ta. Nếu nó có thể hạ sốt tỉnh lại, ta làm trâu làm ngựa báo đáp cho cô nương cả đời đều được.”

Tiêu mẫu nói xong còn muốn quỳ xuống trước Thời Khanh Lạc, vì nhi tử, bà nguyện ý làm bất cứ chuyện, đây chính là lòng yêu thương của một người mẫu thân.

Thời Khanh Lạc vội vàng ngăn lại, “Không cần làm trâu làm ngựa, trước tiên để ta xem thử đã.”

Tuy rằng nàng có suy nghĩ gả vào Tiêu gia, nhưng nếu Tiêu đại lang kia không hợp mắt nàng, hoặc là lớn lên quá xấu, nàng vẫn nên suy nghĩ đến nhà khác thôi.

Rốt cuộc tuy rằng nàng muốn nhanh chóng gả chồng để rời khỏi Thời gia kia, thuận tiện xây dựng sự nghiệp của mình, nhưng vẫn có một yêu cầu, nàng là một người yêu cái đẹp.

Đi theo Tiêu mẫu vào một cái phòng, nàng nhìn người nằm trên giường kia, trong mắt lộ ra một chút ngoài ý muốn.

Trên giường là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đang nhắm chắt mắt lại.

Làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính tuấn mỹ, lớn lên rất đẹp.

Lúc này mặt bị sốt nên có chút đỏ hồng, càng làm cho thiếu niên thêm mấy phần sắc thái.

Dung mạo chính là lớn lên theo thẩm mỹ của Thời Khanh Lạc.

Lại nhìn ra được thiếu niên cao mà không lùn, trừ bỏ gầy một chút, thì chính là một mỹ thiếu niên.

 
Chương 10


Thời Khanh Lạc không nghĩ tới Tiêu đại lang lại lớn lên tuấn mỹ như vậy.

Nàng duỗi tay sờ trán của đối phương, vô cùng nóng, sợ là hơn 39 độ rồi.

“Hắn bị sốt vô cùng lợi hại, còn như vậy thì không thể sống được nữa.”

Nàng xoay người lại, tiếp tục nói với Tiêu mẫu: “Chắc thuốc của ta có tác dụng với hắn, các người muốn thử một chút không?”

Tiêu mẫu gật đầu không chút do dự: “Muốn thử muốn thử.”

Hiện tại trong nhà đã không còn đồ gì nữa, nhi tử sắp bị sốt đến c.h.ế.t rồi, các nàng cũng không có tiền bốc thuốc, còn không bằng thử một chút.

Thời Khanh Lạc gật gật đầu, “Được, mấy người đi rót nửa chén nước ấm đến đây, ta lấy thuốc ra cho hắn uống.”

Tiêu mẫu lập tức để nữ nhi đi lấy nước.

Thời Khanh Lạc duỗi tay từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc hạ sốt liều mạnh, thật ra là nàng lấy ra từ trong không gian.

Vừa rồi thay quần áo, Tiêu mẫu đi ra ngoài, cho nên còn tưởng rằng thuốc này là mới vừa rồi Thời Khanh Lạc thay quần áo lấy ra bỏ vào.

Tiêu đại lang đang hôn mê không thể nuốt thuốc xuống được, cho nên chờ nước đến, Thời Khanh Lạc nghiền thuốc thành bột bỏ vào trong nước ấm hòa tan ra.

Sau đó để cho Tiêu mẫu đỡ Tiêu đại lang lên đút thuốc cho hắn, rốt cuộc đây là cổ đại, còn phải chú ý nam nữ khác biệt.

Sau khi đút thuốc xong, ba mẹ con Tiêu mẫu sinh ra một loại chờ mong.

Thời Khanh Lạc lại để lại mấy viên thuốc hạ sốt cùng một viên tiêu viêm, để cho Tiêu mẫu cách một khoảng thời gian thì đút cho Tiêu đại lang uống.

Nếu lại phát sốt thì cứ cho uống thuốc hạ sốt, không phát sốt thì không cần cho uống.

Tiêu mẫu cảm ơn liên tục.

Thời Khanh Lạc nhớ tới chuyện mình còn muốn bắt cá, bằng không trời chiều rồi thì sẽ không dễ bắt.

Vừa lúc quần áo giặt sạch còn phơi trong sân chưa khô, nàng liền nói một tiếng, đi bắt cá trước.

Tiêu nhị lang nghe nói nàng muốn bắt cá, không nhịn muốn đi theo.

Vừa rồi tỷ tỷ của cậu Tiêu Bạch Lê, giúp cậu xoa chân, đã không còn đau nữa.

Thời Khanh Lạc rất thích đứa bé này, vì thế liền dẫn theo cậu cùng đi.

Có Thời Khanh Lạc ở đó, Tiêu mẫu cũng đồng ý.

Tới bờ sông rồi, Thời Khanh Lạc cầm lấy một nhánh cây có đầu bén nhọn, xắn quần lên đi xuống sông.

Một lát sau, liền đ.â.m được mấy con cá.



Tiêu nhị lang thấy thế đôi mắt đặc biệt sáng lên, vừa giúp đỡ nhận cá vừa kích động nói: “Tỷ tỷ thật là lợi hại.”

Thời Khanh Lạc cười tự tin nói: “Chứ gì nữa!”

Sau khi hai người bắt được năm con cá, liền cầm theo thùng gỗ trở về Tiêu gia.

Lúc này cửa Tiêu gia có một chiếc xe ngựa dừng ở đó.

Hai người mới vừa đi đến cửa sân, bên trong truyền đến tiếng khóc thảm thiết của Tiêu mẫu.


“Không cần, cầu xin các người không cần mang Bạch Lê đi, con bé không gả chồng.”

Đây là tiếng khóc cầu xin của Tiêu tiểu muội, “Đại bá mẫu, ta không gả chồng, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi.”

Một giọng nói chang chua đanh đá truyền đến, “Ta nhổ vào, đồ không biết tốt xấu. Ngô gia ở huyện thành chính là một phú hộ, có thể gả vào nhà bọn họ là nha đầu Bạch Lê có phúc khí.”

“Nó là người của Tiêu gia chúng ta, lão thái thái làm chủ để nó gả chồng, nó phải gả, tiện phụ ngươi ngăn cản cũng vô dụng.”

Tiếp theo là giọng nói tràn đầy tuyệt vọng của Tiêu mẫu: “A, ta liều mạng với ngươi.”

Hai người Thời Khanh Lạc đẩy cửa sân ra, liền thấy Tiêu mẫu đang đánh tới một phụ nhân cường tráng.

Ngoài phụ nhân cường tráng này ra trong sân còn có một người phụ nhân khác nữa đang lôi kéo Tiêu Bạch Lê.

Mà mấy người đứng trong viện, đúng là khéo Thời Khanh Lạc cũng quen biết, chính là đám lão ma ma thiếu chút nữa dẫn nàng đi đến Ngô gia lần trước.

Đồng thời nàng cũng cảm thấy không có lời nào để nói, chẳng lẽ đây chính là duyên phận?

Bên này nàng từ hôn, không muốn gả đi đến Ngô gia chôn cùng với Ngô công tử, lúc này Tiêu tiểu muội nhà họ Tiêu bị bắt đi……

Tiêu mẫu vừa đánh ngã phụ nhân cường tráng kia, nhưng cũng làm cho mình té ngã xuống đất.

“Tiện nhân này, lá gan cũng lớn rồi, xem ra lão nương không cho ngươi chút dạy dỗ thì không được rồi.”

Sắc mặt của phụ nhân cường tráng rất khó coi, từ trên mặt đất bò dậy nhào qua, cưỡi lên người Tiêu mẫu giơ tay muốn đánh xuống.

Ai biết mới vừa giơ tay lên, còn chưa đánh lên mặt Tiêu mẫu, đã bị người ở phía sau bắt lấy tay.

Bà ta quay đầu thì thấy được một tiểu cô nương xa lạ, vừa thấy ăn mặc đã biết người trong thôn.

Vì thế cau mày hung dữ nói: “Ngươi là ai? Đừng xen vào chuyện này, nếu không lão nương cũng ra tay đánh ngươi đấy.”

Tiêu mẫu thấy Thời Khanh Lạc xuất hiện, còn chủ động đi kéo Tiêu đại bá mẫu, trong lúc nhất thời căng thẳng không thôi.

Người đại tẩu này của bà chính là người đàn bà đanh đá nổi tiếng nhất thôn, mắng chửi người đánh người đều rất hung dữ, bà không muốn cô nương cứu con bị lại bị liên lụy ăn đánh.

Vì thế vội vàng mở miệng nói với Tiêu đại bá mẫu: “Cô nương ấy chỉ là một người đi ngang qua mà thôi, ngươi muốn đánh liền đánh ta đi, chuyện này không liên quan đến cô nương ấy.”

 
Chương 11


Đối với tính cách của Tiêu mẫu, Thời Khanh Lạc lại hiểu thêm một chút.

Nhân phẩm không tồi, chỉ là tính cách quá mềm mại dễ bị bắt nạt.

Nàng ném cho Tiêu mẫu một cái ánh mắt “Cứ yên tâm”.

Sau đó nhướng mày với Tiêu đại bá mẫu, “Hôm nay ta cứ quản cái việc này đó.”

Ở trong thôn, Tiêu đại bá mẫu có tiếng là người đàn bà đanh đá, chính là không có đối thủ trong đám đàn bà trong thôn, cũng rất ít người dám trêu chọc.

Hiện tại thấy được tiểu cô nương gầy yếu, lo chuyện bao còn quản đến trên đầu bà ta nữa, nghĩ như vậy bà ta liền nổi giận.

"Trước tiên lão nương giáo huấn ngươi một trận đã, sau đó lại thu thập tiện nhân này.”

Bà ta bò dậy, vung tay muốn vùng ra khỏi tay đang nắm lấy tay mình của Thời Khanh Lạc, nhưng làm như thế nào cũng không tránh thoáng được..

Vì thế nâng tay còn lại không bị bắt lên, muốn đánh một cái tát lên mặt Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc giơ tay lên dùng một chút tiểu sảo, lại đẩy bàn tay đang đánh tới của bà ta ra

“Bang!” Bàn tay của Tiêu đại bá mẫu đánh vào mặt của chính mình.

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Không nghĩ tới trừ miệng tiện ra, bà còn thích tự đánh mình nữa.”

Tiêu đại bá mẫu: “……”

Tiếp theo mặt đầy tức giận đánh tới chỗ Thời Khanh Lạc, muốn đi đến nắm lấy tóc nàng: “Tiểu tiện nhân, lão nương đánh c.h.ế.t ngươi!”

Thời Khanh Lạc bắt lấy cánh tay đang đánh tới của Tiêu đại bá, lôi kéo bà ta lại gần chỗ mình, cong gối đánh vài cái lên bụng của đối phương.

“A!” Tiêu đại bá mẫu bị đánh không nhịn được kêu thảm thiết ra tiếng.

Sau đó cả người lại bị Thời Khanh Lạc dùng một chân đá té nhào trên mặt đất.

Thời Khanh Lạc hừ lạnh, “Nếu ta lại nhìn thấy bà khi dễ mẹ con Tiêu gia, ta thấy một lần sẽ đánh bà một trận.”



Tiêu đại bá mẫu bị đá ngã lăn trên mặt đất, ôm bụng rên rỉ, ánh mắt nhìn về phía Thời Khanh Lạc mang theo vài phần sợ hãi.

Bà ta cảm giác được, nha đầu c.h.ế.t tiệt này là người biết võ.

Trong lòng thầm hận vô cùng, không dám đứng dậy đi đánh Thời Khanh Lạc, nhưng lại ghi món nợ này lên trên người Tiêu mẫu.

Chuẩn bị chờ Thời Khanh Lạc đi rồi, bà ta lại đến trừng trị tiện nhân kia một trận.


Một màn này, làm cho người trong viện đều nhìn đến ngây người.

Đặc biệt là Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội, đây vẫn là lần đầu tiên các nàng thấy Tiêu đại bá mẫu bị đánh trả.

Hai người đều nhịn không được cảm thán, Thời cô nương thật là quá lợi hại.

Thời Khanh Lạc thu thập xong Tiêu đại bá mẫu, quay đầu nhìn về phía lão ma ma của Ngô gia kia.

Nàng uy h.i.ế.p nói: “Tiểu muội Tiêu gia do ta che chở, Ngô gia các người nếu muốn bắt nàng đi thành thân chôn cùng, ta cũng chỉ có cho đám Ngô gia các người đi xuống cùng với Ngô công tử thôi.”

Lão ma ma không nghĩ tới hôm nay lại xui xẻo như vậy, vậy mà lại gặp sát tinh này.

Càng làm cho bà ta ngoài ý muốn chính là, sát tinh này trừ có đồ vật có thể nổ c.h.ế.t người kia còn có thân thủ nhìn qua không kém hơn hộ vệ Ngô gia.

Bà ta hừ lạnh, “Nếu ngươi dám lấy đồ chơi kia làm nổ Ngô gia, ngươi cũng phải ngồi tù bị c.h.é.m đầu.”

Thời Khanh Lạc nhìn bà ta giống như đang nhìn một người ngốc: “Vì sao ta lại tự mình đi làm nổ chứ?”

“Nếu Tiêu tiểu muội bị các ngươi kéo đi chôn cùng, như vậy có khác gì phải c.h.ế.t đâu?”

“Có một mình c.h.ế.t thì rất là cô đơn nghẹn khuất, ta đưa cho tiểu muội Tiêu gia mấy quả cầu màu đen nhỏ, để cho tiểu muội Tiêu gia mang các người cùng đi, cùng đi xuống đất làm bạn với nhau không phải rất tốt sao.”

“Cho nên quan tâm ta xảy ra chuyện gì chứ? Ta đã làm gì phải ngồi tù bị c.h.é.m đầu đâu!”

Lão ma ma: “……”

Đây là đang nói tiếng người sao? Quá vô sỉ.

 
Chương 12


Tuy rằng Tiêu tiểu muội nhu nhược dịu ngoan, nhưng lại không ngốc.

Nàng ấy không biết quả cầu đen nhỏ trong miệng Thời tỷ tỷ là cái gì, nhưng nhìn ra được lão ma ma Ngô gia thực sợ hãi cái này.

Vì thế lập tức mở miệng nói: “Nếu ta phải chết, cũng muốn kéo cả nhà Ngô gia các người c.h.ế.t chung.”

Nàng ấy lại bổ sung, “Cảm ơn Thời tỷ tỷ thành toàn, chuyện này ta sẽ tự mình làm, sẽ không liên lụy đến tỷ.”

Trong mắt Thời Khanh Lạc nhiễm một tia ý cười, Tiêu tiểu muội này đúng là thông minh phản ứng cũng rất nhanh, trẻ nhỏ dễ dạy.

Trong nháy mắt lão ma ma Ngô gia đen mặt, hiển nhiên bà ta không đoán trước đến tiểu cô nương Ngô gia lại có phản ứng này.

Chẳng qua bà ta cũng không dám đánh cược, nếu nha đầu c.h.ế.t tiệt Thời gia kia thật sự đưa quả cầu màu đen nhỏ kia cho Tiêu tiểu muội, chẳng lẽ bọn họ thật sự phải đi xuống góp vui với công tử sao?

Vậy khẳng định không được ……

Lão ma ma âm trầm nhìn Thời Khanh Lạc mở miệng nói, “Lần trước là do ngươi tự bảo vệ tính mạng của mình, về tình cảm thì có thể tha thứ được, nhưng lần này ngươi xen vào việc người khác, có thể nói đã hoàn toàn đắc tội với Ngô gia rồi.”

Thời Khanh Lạc khinh thường bĩu môi, “Ngô gia tính là cái thứ gì, còn không phải chỉ là một phú thương ở huyện thành thôi sao, chẳng lẽ còn muốn một tay che trời?”

Nàng kiêu ngạo mỉm cười nói, “Nếu như bà đã nói như vậy, vậy chuyện này ta quản chắc rồi nha.”

“Không đơn thuần chỉ là một Tiêu tiểu muội, nếu như ta nghe được Ngô gia các người lại định đi mua người chôn cùng với công tử nhà các người, mua ai ta liền chạy đến đưa quả cầu nhỏ cho bọn họ, để các người thắng thiên với công tử của mình luôn.”

“Nếu không tin, các người có thể đánh cuộc một phen.”

Những tiểu cô nương vô tội kia, vẫn đừng nên bị Ngô gia đạp hư.

Lão ma ma thật sức tức muốn nội thương: “Được, Ngô gia chúng ta nhớ kỹ, ngươi cứ chờ đó!”

Hôm nay bà ta chỉ mang theo hai nha hoàn đến, hoàn toàn không có khả năng dẫn Tiêu tiểu muội từ trong tay nha đầu c.h.ế.t tiệt kia đi.

Bà ta cũng thật sự sợ nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, sẽ làm ra chuyện thiếu đạo đức để người Ngô gia cùng nhau chôn cùng.

Thiếu gia đã hấp hối, hôm nay không dẫn Tiêu tiểu muội về được, chắc chuyện chôn cùng này cũng không thành.

Cái đạo trưởng kia có nói, yêu cầu phải là người sống mới có thể được.

Còn về nha đầu c.h.ế.t tiệt Thời Khanh Lạc phá hư chuyện của bọn họ, Ngô gia bọn họ sẽ không bỏ qua.

Thời Khanh Lạc không quan tâm nhún nhún vai, “Ta sẽ chờ, các người cứ việc phóng ngựa lại đây là được”

Nàng đúng là không sợ một phú thương ở huyện thành.

Đặc biệt là cổ đại sĩ nông công thương, nàng có rất nhiều biện pháp đối phó phản kích.



Trong trí nhớ của nàng có rất nhiều đồ vật, chuyện xấu nhất là Ngô gia gây phiền phức, như vậy nàng sẽ lấy ra mấy món đồ đi quy phục người lợi hại hơn Ngô gia, đổi lấy che chở cùng chèn ép Ngô gia.

Lão ma ma nhìn ra được Thời Khanh Lạc thật không sợ Ngô gia trả thù, trong lòng lại tức giận một trận.

“Đi, trở về thành!”

Bà ta hừ lạnh một tiếng, mang theo nha hoàn rời khỏi đây.

Vốn Tiêu tam thẩm đang lôi kéo Tiêu tiểu muội nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, vội vàng tiến lên ngăn cản, “Ma ma, sao lại muốn đi rồi?”


Lão ma ma liếc nhìn nàng ta một cái, “Không làm chủ được thì cũng đừng tới Ngô gia nói muốn kết thân.”

Nếu không phải biết Tiêu gia này có một tướng quân ở kinh thành làm chỗ dựa, bà ta đã sớm giận chó đánh mèo rồi.

Nói xong cũng không dừng lại, mang theo người đi ra sân.

Lưu lại Tiêu tam thẩm mơ màng và Tiêu đại bá mẫu.

Đang ở lúc này, một ông lão hơn sáu mươi tuổi, dẫn theo Tiêu nhị lang, mang theo vài nam tử trung niên đi đến.

Tiêu tam thẩm nhìn thấy đám người này đến ánh mắt trốn tránh, cười nịnh nọt, “Tộc trưởng, sao ngài lại đến đây?”

Tiêu tộc trưởng quét mắt nhìn Tiêu mẫu cùng với Tiêu tiểu muội đang khóc lóc chật vật trên đất.

Sắc mặt ông ấy khó coi nhìn hai người Tiêu tam thẩm: “Hàn Tranh đã phân gia với nhà các ngươi, còn chặt đứt quan hệ với các ngươi, hiện tại các ngươi chạy đến muốn bán muội muội ruột của nó, là có ý gì?”

Tiêu tam thẩm ngượng ngùng nói: “Tộc trưởng, ngài hiểu lầm, chúng ta không có bán người.”

“Mẹ chồng ta giúp Tam nha đầu có một mối hôn sự tốt, chúng ta lại đây giúp đỡ chuyện cầu hôn.”

“Ngài thấy đó, các nàng không đồng ý, người Ngô gia ở huyện thành cũng đi rồi.”

Một trăm lượng bạc bay đi, trong lòng nàng ta còn đang nhỏ m.á.u đây.

Tiêu tộc trưởng lạnh mặt nói: “Rốt cuộc sự thật là như thế nào, các ngươi tự mình biết rõ.”

Ông ấy lại cảnh cáo, “Một tộc Tiêu thị ở thôn Hạ Khê chúng ta, không có tiền lệ bán cô nương chôn cùng, cũng không cho chuyện này xảy ra, nếu các ngươi dám vi phạm, trong tộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Trong lòng Tiêu tam thẩm khó chịu, nhưng mặt ngoài chỉ có thể gật đầu cười làm lành, “Vâng vâng, đã biết rồi ạ.”

Sau đó chạy tới nâng Tiêu đại bá mẫu đang đau bụng lên.

Lúc đi ngang qua bên người Tiêu mẫu, còn hung dữ nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Tiện nhân, các ngươi chờ đó.”

Lúc này mới rời đi tiểu viện.

 
Chương 13


Sau khi hai người Tiêu tam thẩm rời đi.

Tiêu tộc trưởng mang theo ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn về phía Tiêu mẫu.

"Hàn Tranh hôn mê, các ngươi không thể tự mình kiên cường một chút sao?"

"Cũng đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ, nên kiên cường nên cứng rắng đi chứ."

Tiêu mẫu rưng rưng gật đầu: "Vâng!"

Bà cũng phản khán, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ.

Cũng do bà quá yếu, thiếu chút nữa ngay cả con gái cũng không bảo vệ được.

Tiêu tộc trưởng lại nhìn bộ dạng nhu nhu nhược nhược khóc thúc thít của bà, thở dài: "Chỉ hy vọng Hàn Tranh sớm tỉnh lại một chút."

Nếu không không biết ba mẹ con này có thể sống được không nữa.

Ở trong tộc, Tiêu Hàn Tranh chính là tiểu bối mà ông ấy coi trọng nhất, cũng là tự mình bồi dưỡng, nếu còn không tỉnh lại, thật quá đáng tiếc.

Ông ấy cũng sẽ vô cùng đau lòng.

Tiêu mẫu khóc: "Đúng vậy, nếu Tranh Nhi có thể tỉnh lại thì tốt rồi."

Thời Khanh Lạc không đồng ý với lời này lắm, nàng vẫn cho rằng dựa vào người khác không bằng dựa vào mình.

Chẳng qua với tình tình của Tiêu mẫu, nói gì cũng không có tác dụng.

Hơn nữa nhìn tình huống mới vừa rồi, Tiêu mẫu cũng cố gắng bảo vệ nữ nhi của mình.

Chỉ tiếc trình độ thể lực và sự hung hãn của hai bên chênh lệch quá xa, Tiêu mẫu cũng không có cách nào.

Tiêu tộc trưởng từ trong lòng cầm ra một túi tiền: "Chỗ này là mấy lượng bạc mà ta và các tộc lão khác cùng nhau góp vào, ngươi cầm lấy nhanh chóng mời thầy thuốc xem bệnh cho Hàn Tranh đi."

Trong lòng Tiêu mẫu cảm động, trước đó bà đã mượn nhà Tiêu tộc trưởng sáu lượng bạc cho nhi tử khám bệnh rồi.

Tộc trưởng không chỉ không thúc giục bà trả tiền, bây giờ còn cùng các tộc lão quyên góp đưa tiền đến, thật ra mấy nhà bọn họ cũng không giàu có gì.



Mặc dù bà tin tưởng uống thuốc của Thời Khanh Lạc sẽ có hiệu quả, nhưng nếu con trai thật sự không giảm sốt tỉnh lại, hoặc là sau khi tỉnh lại thân thể ốm yếu, như vậy còn phải tiếp tục bốc thuốc bồi bổ thân thể mới được.

Cho nên dù bạc này cầm phỏng tay, nhưng Tiêu mẫu vẫn không thể không cầm.

Bà đi tới trước mặt Tộc trưởng quỳ xuống dập đầu bang bang: "Cảm ơn đại ân đại đức của Tộc trưởng và các vị tộc lão, chờ Tranh Nhi tỉnh lại, chúng ta nhất định sẽ góp bạc trả lại cho mọi người."

Khoảng thời gian này, nếu như không có mấy người Tộc trưởng giúp đỡ, bà cũng không biết mang theo bọn nhỏ sống thế nào nào nữa.


Lúc trước, đám người Tộc trưởng cũng giúp nhi tử rất nhiều, phần ân tình này bà sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.

Bà lại hít sâu một hơi nói: "Nếu như Tranh Nhi không tỉnh lại, bạc này ta cũng sẽ trả lại."

Từ chuyện này có thể nhìn ra được, mặc dù tính tình của Tiêu mẫu mềm yếu, nhưng làm người vẫn rất có trách nhiệm.

Tiêu tộc trưởng khoát tay nói: "Chúng ta không vội, bây giờ việc nên làm là cứu Hàn Tranh đã."

Tiếp đó liếc nhìn Thời Khanh Lạc: "Thời cô nương, mới vừa rồi cảm ơn ngươi đã che chở mẹ con Tiêu gia."

Mới vừa rồi lúc bọn họ đuổi đến, đúng lúc nhìn thấy Thời Khanh Lạc đuổi đám người Ngô gia đi.

Nếu không bọn họ muốn đuổi đám người Ngô gia đi, thật sự còn có chút phiền phức.

Thời Khanh Lạc không thèm để ý cười nói: "Không cần khách khí, gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi."

Tiêu tộc trưởng vẫn nhắc nhở một chút: "Ở huyện thành, Ngô gia không chỉ là phú hộ, muội muội ruột của Ngô phu nhân còn gả cho Tri phủ làm tiểu thiếp, ngay cả Tri huyện cũng cho bọn họ ba phần mặt mũi."

"Sau này Thời cô nương nên cẩn thận một chút."

Mặc kệ nói như thế nào, vị cô nương này cũng giúp đỡ Tiêu gia, ông ấy cũng không hy vọng nàng bị Ngô gia trả thù xảy ra chuyện gì đó.

Thời Khanh Lạc phát hiện tộc trưởng và tộc lão của thôn Hạ Khê còn có tình người hơn thôn Thượng Khê rất nhiều.

Nàng cũng nhận lời nhắc nhở của đối phương: "Được, ta sẽ chú ý."

Tiêu tộc trưởng lại dặn dò Tiêu mẫu, nếu như Tiêu gia kia còn muốn bán Tiêu tiểu muội, thì để cho Tiêu nhị lang đến tìm bọn họ.

Sau khi nói xong mới dẫn thôn trưởng và mấy người khác rời đi.

 
Chương 14


Tiêu tiểu muội lập tức đi đến đỡ Tiêu mẫu đứng dậy.

Hai người mặt đầy cảm kích nhìn Thời Khanh Lạc: "Thời cô nương/ Thời tỷ, hôm nay thật sự cảm ơn ngươi!"

Tiêu mẫu thật lòng thật dạ nói: "Ân tình của cô nương, sau này nhà ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp."

Thời Khanh Lạc lắc đầu: "Không cần khách khí, cũng vừa lúc gặp phải thôi."

Nàng suy nghĩ một chút lại hỏi: "Ta thấy hai phụ nhân đanh đá Tiêu gia kia sẽ không bỏ qua cho các người, các người đã nghĩ xong phải đối phó như thế nào chưa?"

Lời này làm cho Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội thay đổi sắc mặt, mẹ con bọn họ cũng không biết phải đối phó như thế nào.

Không đánh lại không mắng lại, bọn họ nên làm gì đây.

"Mẹ con ta cũng không biết." Tiêu mẫu chua xót lại chán nản trả lời.

Tính tình Tiêu mẫu mềm yếu, nhưng không ngốc.

Bà nhìn về phía Thời Khanh Lạc: "Có phải Thời cô nương có cách gì hay không?"

Nếu không cũng sẽ không hỏi vậy.

Thời Khanh Lạc hỏi ngược lại: "Các người cảm thấy ta như thế nào?"

Tiêu mẫu không chút do dự: "Thời cô nương rất tốt."

Nhưng chuyện này có quan hệ gì với hai người đàn bà đanh đá kia chứ?

Mẹ con bọn họ cũng không thể lần nào cũng mời Thời cô nương đến giúp đỡ được?

Thời Khanh Lạc cũng không vòng vo, trực tiếp nói: "Không bằng ta gả đến nhà ngươi, làm con dâu của ngươi, làm chị dâu của Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang, như thế nào?”

"Như vậy những người đàn bà đánh đá kia nếu dám đến bắt nạt các người, ta cũng có thể danh chính ngôn thuận sửa trị bọn họ."

Ba người Tiêu mẫu đều kinh ngạc đến ngây người ra.

Một hồi lâu Tiêu mẫu mới tỉnh hồn lại, "Ý của cô nương là, muốn gả đến nhà chúng ta?"

Mặc dù trước kia có không ít tiểu cô nương muốn gả cho Tranh Nhi, nhưng cho tới bây giờ chưa có người nào nói thẳng thừng như vậy.

Hơn nữa sau khi Tranh Nhi hôn mê, bà nghe được không ít lời bàn tán sáu lưng, nói cũng may ban đầu Tranh Nhi không muốn thành thân sớm, nếu không gả vào liền gặp xui xẻo hoặc thủ tiết.



Nếu lúc trước Thời Khanh Lạc nói muốn gả cho Tranh Nhi, bà cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng bây giờ tình huống trong nhà của bà như vậy, không phải tự nói xấu mình, nhưng hoàn toàn chính là một cái hố lửa, sao Thời Khanh Lạc lại nhảy vào trong này chứ?

Mặc dù cảm thấy Thời Khanh Lạc là người có thể dựa vào, nếu đối phương gả vào, cũng có thể đối phó được hai người đàn bà danh đá kia.

Nhưng bà không thể hãm hại người ta được.

Vì vậy bà thở dài nói: "Thời cô nương không phải là ta không muốn, mà là cô nương cũng thấy tình cảnh của nhà ta rồi, nếu cô nương gả đến, nhất định cuộc sống sẽ rất khổ cực."


"Tranh Nhi còn chưa tỉnh lại, trong nhà còn thiếu nợ mười mấy lương bạc, ngay cả lương thực cũng sắp hết rồi.”

“Mặc dù nhà ta đã phân gia cắt đứt quan hệ với Tiêu gia, nhưng Tranh Nhi hôn mê, những người đó sẽ lại đến ồn ào không có ranh giới."

Bà rưng rưng nước mắt, cắn răng nói: "Hơn nữa nếu Tranh Nhi không tỉnh lại, cô nương gả vào chính là phải thủ tiết, chúng ta không thể đối xử như vậy với ân nhận của mình được."

Mặc dù bởi vì chuyện trước đó Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang cũng cảm kích và thích Thời Khanh Lạc, nhưng quả thật không thể lừa mình dối người là Thời Khanh Lạc gả đến sẽ sống tốt được.

Nếu như ca ca tỉnh lại, trái lại bọn họ nguyện ý có một tẩu tử như vậy, cũng sẽ không cảm thấy thẹn với lòng.

Nhưng ca ca hôn mê, còn không biết khi nào tỉnh lại, bọn họ không thể hại người ta được.

Nghe xong lời của Tiêu mẫu, lại nhìn thấy vẻ mặt của hai tỷ muội Tiêu Tiểu muội, Thời Khanh Lạc càng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng.

Thời Khanh Lạc thản nhiên nói suy nghĩ của mình ra.

"Chắc các người cũng biết chuyện nhà của ta muốn gả ta cho Ngô gia chôn theo Ngô công tử đi, chắc cũng hiểu được, nếu như ta không gả cho người khác, nhà mẹ chính là một cái hố lửa lớn."

"Con người của ta tính cách tương đối mạnh mẽ, không thích hợp gả cho loại gia đình nhiều người có quan hệ phức tạp, cha mẹ chồng lại cường thế."

"Nhà các người như vậy, đối với ta mà nói rất thích hợp."

"Ta không ngại sự nghèo khổ và phiền phức của nhà các người bây giờ, chỉ có một cái yêu cầu thôi, nếu như ta gả đến, sau này ta làm chuyện gì, các người đều không thể can thiệp, tốt nhất là ta làm đương gia."

"Coi như trao đổi, ta sẽ che chở cho các người, dẫn các người sống một cuộc sống tốt."

Nàng lại nói: "Ta cho là sau khi Tiêu Hàn Tranh uống thuốc ta cho, chắc chắn sẽ khá lên.”

"Nếu như hắn thật sự không có cách nào tỉnh lại được, làm một cái quả phụ cũng không thành vấn đề, chỉ cần sống tự do tự tại là được.”

Trước tiên vẫn nên nói rõ ràng mọi chuyện cho thỏa đáng.

Nàng chính là người như vậy, mục đích gả đến chính là như vậy, bây giờ phải nhìn xem ba người Tiêu mẫu lựa chọn như thế nào.

 
Chương 15


Lời của Thời Khanh Lạc làm cho ba người Tiêu mẫu đều ngẩn ra.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe được lời lớn mật như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

Tiêu mẫu rơi vào trầm tư, Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang thì mang theo sự kích động nhỏ và thấp thỏm.

Hai tỷ muội bọn họ rất thích Thời Khanh Lạc, đặc biệt là tình tình của nàng, nếu Thời tỷ có thể làm tẩu tẩu của bọn họ thì quá tốt rồi.

Thời Khanh Lạc cũng không thúc giục Tiêu mẫu, thấy quần áo phơi trong sân đã khô rồi, nàng lên tiếng chào hỏi, đi thay quần áo trước.

Tiêu mẫu thấy vậy đi đến phòng của Tiêu Hàn Tranh.

Nhìn mặt con trai đã không còn đỏ như lúc trước nữa, bà vội vàng sờ trán của hắn một cái, phát hiện đúng là không nóng như trước nữa.

Bà hợp hai tay lại, cảm ơn trời đất, thuốc của Thời cô nương thật có tác dụng!

Tiêu mẫu nhìn chằm chằm con trai một lát, mới mở miệng nói: "Tranh Nhi à, con cũng gần mười bảy rồi, nên thành thân thôi."

“Với tình hình nhà chúng ta bây giờ, cũng không có sẽ muốn lợi dụng gì đó, người gả vào lại càng chịu khổ hơn mà thôi."

"Cô nương nguyện ý gả vào nhà chúng ta, vậy khẳng định chính là một cô nương tốt."

"Cho nên nương đã giúp con cưới một tức phụ trước."

"Nương và đệ đệ muội muội của con đều rất thích cô nương ấy, tin tưởng con cũng sẽ thích."

"Cô nương ấy cứu đệ đệ muội muội của con, bây giờ còn cho con uống thuốc nữa, nàng ấy chính là đại ân nhân của nhà chúng ta.”

"Không phải đều nói, ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao, nương đã nghĩ kỹ rồi, để con lấy thân cưới vợ đi."

Bà cầm lấy tay con trai, giống như đang cổ vũ cho mình, "Cứ quyết định như vậy đi."



Qua một lúc lâu, bà mới đứng dậy, trên mặt tràn đầy kiên định đi ra cửa.

Thấy nhi tử nữ nhi ngồi trong sân nói chuyện trời đất với Thời Khanh Lạc, trong mắt Tiêu mẫu tràn đầy ý cười.

Trước kia bà cũng suy nghĩ, nên tìm một con dâu như thế nào cho nhi tử.

Thật ra trong lòng vẫn luôn hy vọng có thể tìm được một con dâu cả lợi hại một chút, như vậy có thể không cần sợ người của nhà cụ, có thể bảo vệ một nhà bọn họ.

Bây giờ Thời Khanh Lạc mọi mặt đều phụ hợp với ảo tưởng về con dâu trong lòng bà, vô cùng tốt.

Bà đi tới ngồi xuống, nhìn về phía Thời Khanh Lạc nghiêm túc hỏi: "Thời cô nương, cô nương thật sự nguyện ý gả cho nhà chúng ta sao?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, nếu không ta sẽ không chủ động đề nghị."

Tiêu mẫu mỉm cười nói: "Ta đồng ý với lời của cô nương, hơn nữa ta có thể cam kết, sau khi cô nương gả đến, chúng ta sẽ là người một nhà."

"Ta sẽ đối xử với cô nương như nữ nhi của mình."

"Ta biết tính tình của mình mềm yếu, không thích hợp làm đương gia, cho nên nếu như cô nương gả đến, cái nhà này sẽ do cô nương làm chủ."

Bà có chút căng thẳng nói: "Chẳng qua ta cũng có một yêu cầu, chỉ cần cô nương đối tốt với Tranh Nhi, Dật Nhi và Lê Nhi là được rồi."

Thời Khanh Lạc khẽ cười một tiếng: "Đó là tất nhiên, tình cảm đều phải tiếp xúc mới có được, chỉ cần các người đối tốt với ta, tất nhiên ta cũng sẽ báp đáp lại."

Sau đó nàng lại cam kết: "Bá mẫu yên tâm đi, nếu như ta đã gả đến, nhất định sẽ không khi dễ các người, hơn nữa cũng sẽ không cho người khác khi dễ các người."

Nàng cảm thấy mỗi người đều nói rõ ràng, cam kết với nhau như vậy cũng rất tốt.

Dù sao nàng cũng không phải có tình cảm gì với Tiêu Hàn Tranh mà gả đến, hoàn toàn là do nàng nhìn trúng Tiêu gia.

Bây giờ nói hết ra, sau này cũng sẽ không dễ dàng có ngăn cách hoặc là có suy nghĩ khác.

 
Chương 16


Ánh mắt của Tiêu Bạch Lê và Tiêu nhị lang sáng lên: "Vậy chúng con sắp có tẩu tẩu rồi."

Tiêu mẫu suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy khi nào cô nương gả đến? Phải đợi Tranh Nhi tỉnh lại sao?"

Thời Khanh Lạc nghĩ đến hành vi của đám người Tiêu đại bá mẫu: “Nếu không ngày mốt ta gả đến? Trên danh nghĩa là xung hỷ cho Tiêu Hàn Tranh, như vậy sẽ không có người nào cảm thấy quá gấp."

"Nếu như người của nhà cũ Tiêu gia còn dám đến gây sự với các người, ta giúp các người thu phục."

Đối với người của mình, nàng đặc biệt bao che, không cho phép người khác đến bắt nạt.

"Ta cũng không muốn mỗi ngày đều ở nhà, trong nhà ta chính là một đống cực phẩm."

Mấy người đàn bà Thời gia nấu cơm quá khó ăn.

Thời Khanh Lạc bày tỏ không muốn ủy khuất dạ dày của mình nữa.

Tiêu mẫu lại kinh ngạc lần nữa, gấp như vậy sao?

Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng có đạo lý.

Bà cũng nghe nói Thời Khanh Lạc ở Thời gia sống không tốt, nếu không cũng sẽ không bị đưa đến đạo quán từ nhỏ.

"Người Thời gia sẽ đồng ý sao?"

Bà có chút đỏ mặt nói: "Hơn nữa bây giờ trong nhà chúng ta cũng không thể lấy được bao nhiêu tiền sính lễ cả."

Thời Khanh Lạc cười khoát tay: "Không cần sính lễ, cho nên đồ ta mang đến được tính là đồ cá nhân, không tính là đồ cưới."

"Người Thời gia ta sẽ giải quyết."

Đoán chừng những cực phẩm kia đang nhanh chóng muốn nàng lập gia đình đi.

Nàng lại nói: "Nếu là xung hỷ, cũng không cần làm hỷ yến gì cả."

Bạc trong tay Tiêu mẫu là mới vừa rồi Tiêu tộc trưởng cho mượn để khám bệnh cho Tiêu Hàn Tranh, cộng thêm chuyện đối phương còn hôn mê không tỉnh, không cần lãng phí tiền bạc làm hỷ yến.

Sính lễ cũng vậy, nàng cũng không muốn tiện nghi cho một nhà cực phẩm Thời gia kia.

Sau này nếu như nàng và Tiêu Hàn Tranh không sống được với nhau, hoặc là hắn có người mình thích, vậy nàng sẽ hòa ly với hắn.

Hai ngày nay nàng có lục lọi cái rương sách mà nguyên chủ mang về, phát hiện bên trong có một quyển Bộ Luật Đại Lương.

Sau khi nghiên cứu đọc xem thì phát hiện, nữ tử chỉ cần ba năm không con, sau khi hòa ly, nếu không về nhà mẹ đẻ, có thể tùy tình hình, tự lập môn hộ.

Nàng muốn gả vào Tiêu gia, cũng bởi vì xem điều luật này như đường lui của mình.

Nhưng nếu như có thể sống chúng với Tiêu Hàn Tranh, trở thành phu thê thật sự, tương lai bổ xung một cái hỷ yến cũng được.

Nàng cũng sẽ không ủy khuất và miễn cưỡng mình.

Nàng hỏi Tiêu mẫu: "Cứ quyết định như vậy đi, ngày mốt ta gả đến?"

Tiêu mẫu cảm thấy thật ngại: "Vậy trước tiên cô nương cứ gả vào đi, chờ trong nhà có điều kiện tốt lên, ta sẽ để cho Tranh Nhi làm một cái hỷ yến bù đắp cho cô nước."

"Sính lễ thì chờ tương lai ta lại tự bù cho cô nương một phần."



"Được!"

Thời Khanh Lạc không thèm để ý đến những cái này, nhưng Tiêu mẫu cũng đã nói như vậy, cũng đại biểu đối phương có lòng.

Vì vậy hai người bàn bạc chuyện thành thận, kết hôn như thế nào.

Cuối cùng Tiêu mẫu hỏi: "Vậy ngày mai, ta mời người đến nhà cô nương cầu hôn?"

Bà nhìn ra được Thời Khanh Lạc không thèm để ý đến những chuyện này, vì vậy nhấn mạnh: "Đây là chuyện nhất định phải làm, nếu không sợ rằng tương lai sẽ có người bàn tán sau lưng."

Coi như muốn nhanh chóng thành thân, vậy cũng phải để cho người đi đến nhà cầu hôn, Thời gia đồng ý, sau đó mới có thể chính thức đón Thời Khanh Lạc về nhà được.

Nếu không làm mai, tương lai Thời Khanh Lạc sẽ bị người ta nói không có mai mối mà gả đến, giống như tiểu thiếp vậy.

Thời Khanh Lạc thấy Tiêu mẫu lo nghĩ cho mình như vậy, nụ cười càng tươi hơn: "Được, vậy ngày mai bá mẫu để cho người đến nhà cầu hôn đi ạ."

Tiêu mẫu gật đầu: "Được!"

Sau khi thương lượng xong, Thời Khanh Lạc để lại mấy con cá, liền đi về nhà.

Tiêu mẫu thì đến nhà Tộc trưởng, nói chuyện này cho ông ấy biết, cũng mời tức phụ của Tộc trưởng ngày mai giúp mình đi đến Thời gia cầu hôn.

Tiêu Hàn Tranh nằm trong phòng, giống như đang gặp ác mộng, nhíu mày, trên trán đều là mồ hôi.

Hắn vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng lại không có cách nào mở mắt ra được.

Lúc này hắn còn chưa biết, mình sắp có một tiểu tức phụ rồi.

Thời gia.

Thời Khanh Lạc về đến nhà.

Vừa vào sân, người Thời gia đều không ngừng liếc nhìn ba con cá mà nàng xách về.

Thời Khanh Lạc ném cá lên bàn, cao giọng phân phó: "Mang cá hầm đi."

Nàng nhấn mạnh: "Trước tiên phải chiên vàng rồi mới hầm."

Khuôn mặt Thời lão thái trầm xuống một chút: "Trong nhà không còn bao nhiêu dầu nữa."

Thời Khanh Lạc nhướng mày nhìn bà ta: "Nãi nãi, muốn nếm thử mùi vị dây mây không?"

Thời lão thái: "..." Không, bà ta không muốn.

Nhớ đến mấy ngày trước mấy đứa con dâu bị nghiệp chướng này đánh kêu cha gọi mẹ trong phòng bếp, cả người bà ta đều cảm thấy không khỏe.

Bản năng cầu sinh chỉ để bà ta hừ lạnh một tiếng: "Chiên, chiên cho nó đi."

Bà ta hận không thể chiên sát tinh này cũng với mấy con cá kia.

Nếu có thể đuổi sát tinh này đi thì tốt rồi, quả thật bà ta không chịu nổi nữa.

Mấy người Ngưu thị cũng có suy nghĩ giống như vậy.

Ngay lúc mấy người này nghĩ như vậy, Thời Khanh Lạc bỏ lại một câu: "Ta sắp thành thân rồi!"

Đám cực phẩm Thời gia trợn to hai mắt nhìn về phía nàng.

 
Chương 17


Thời Khanh Lạc nhàn nhã ngồi xuống, nhìn về phía Ngưu thị nói: "Ta khát rồi, đi rót cho ta một ly nước trà đi."

Ngưu thị thật muốn tát cho đứa nữ nhi ngày càng phách lối này một cái, nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ai dám sai sử mẫu thân ruột của mình đi pha trà rót nước?

Chỉ tiếc bà ta không dám, lúc trước phản bác mấy lần, đều bị nha đầu c.h.ế.t tiệt này đánh bằng dây mây, toàn thân đau rát.

"Uống đi!"

Bà ta pha xong, liền đặt mạnh ly trà xuống bàn, tốt nhất là sặc c.h.ế.t đi.

Thời lão gia tử nhìn mà lòng đau như cắt, đây chính là trà mà ông ta cất cho mình uống, mấy này nay đều vào miệng của nghiệp chướng này, quá uổng phí rồi.

Thời Khanh Lạc bưng lên uống một ngụm, ghét bỏ nói: "Phẩm chất của trà này đúng là hơi kém một chút, cũng may sau này không cần uống nữa."

Trước kia ở hiện đại nàng được ông ngoại hun húc văn hóa trà đạo, cũng rất thích uống trà.

Nếu là trước kia, nàng sẽ không thèm để mặt đến loại trà này, nhưng bây giờ chỉ có thể uống tạm.

Chờ kiếm được tiền rồi, phải mua một ít trà ngon mới được.

Thời lão gia tử: "..."

Trà mà ông ta không nỡ uống, lại bị đứa nghiệp chướng này uống hết, nó lại không biết xấu hổ ghét bỏ như vậy.

Ông ta tiếp tức đè nén lửa giận, hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nói sắp thành thân là có ý gì?"

Thời Khanh Lạc nói: "Ta vừa ý một gia đình, cũng đã bàn xong với người nhà đó, ngày mốt ta sẽ gả qua."

"Phốc!" Thời lão gia tử vừa uống ngụm nước không nhịn được phun ra ngoài.

Những người khác cũng mặt đầy ngơ ngác.

Thời lão tam còn tưởng mình nghe lầm, "Cái gì vậy? Ngày mốt liền gả qua?"

Thời lão thái và Ngưu thị cũng đồng thời kêu lên: "Nhà nào?"

Thời Khanh Lạc nói đúng sự thật: "Nhà Tiêu tú tài ở thôn Hạ Khê bên cạnh."

Ngưu Thị vô cùng kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Ngươi sẽ không phải là gả cho Tiêu tú tài chứ?"



Bình thường bà ta thích đi ra bên ngoài tán dóc, cho nên biết được tình huống của nhà Tiêu tú tài.

Thời Khanh Lạc liếc nhìn bà ta một cái: "Đúng vậy! Không gả cho hắn, chẳng lẽ ta còn có thể gả cho em trai mấy tuổi của hắn?"

Ngưu thị hỏi: "Ngươi có biết Tiêu tú tài kia hôn mê bất tỉnh, gả qua có khả năng sẽ thủ tiết không? Biết nhà bọn họ không có tiền bốc thuốc không? Biết nhà bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với người cha tướng quân kia không?"

Không cần người cha Đại tướng quân lợi hại, lại đi theo người mẹ hòa ly nghèo khổ, ở trong mắt bà ta, Tiêu tú tài chính là người ngu.

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tất nhiên biết rồi, ta chính là nhìn trúng tình huống trong nhà của hắn, mới muốn gả qua."


Nàng liếc người Thời gia một vòng, nói thẳng: "Coi như gả qua làm quả phụ, cũng sống thoải mái hơn phải ở nhà với các người."

Người Thời gia:"..."

Thời lão thái trầm mặc nói: "Ngươi có phải bị điên rồi không? Nếu gần đây Tiêu gia không xảy ra chuyện, vậy đúng là một gia đình tốt, nhưng bây giờ đây chính là một hố lửa."

Thời Khanh Lạc nghe vậy nhướng mày: "Dù là hố lửa, cũng không to bằng Thời gia các người."

"Sở dĩ bà nói như vậy, không phải bởi vì nhà bọn họ không cho nổi sinh lễ đúng không?" Đối với tính cách đám cực phẩm Thời gia này, nàng cũng hiểu rõ.

Nghe nói như vậy, sắc mặt Thời lão thái cứng đờ, cười lạnh nói: "Nhà chúng ta nuôi ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ gả ngươi ra ngoài, không nên thu sính lễ sao?"

Có phải là hố lửa hay không, quả thật bà ta cũng không quan tâm nha đầu c.h.ế.t tiệt này bị cái gì.

Dù là một hố lửa sâu hơn nữa, nhưng mâu chốt phải là một hố lửa đáng tiền, giống như Ngô gia vậy.

Ngưu thị cũng không nhịn được phụ họa: "Đúng vậy, mặc kệ như thế nào, Tiêu gia muốn cưới ngươi, phải cầm ra mười lượng bạc làm tiền sính lễ."

Trái lại bà ta muốn nói là một trăm lượng, nhưng Tiêu gia không thể nào lấy ra được.

Vừa nghĩ tới một trăm lượng cứ như vậy bay đi, lòng bà ta lại đau.

Những người khác cũng có tâm trạng không khác biệt lắm.

Thời lão thái đồng ý nói: "Đúng, không có tiền thì để cho nhà bọn họ đi mượn."

Thời Khanh Lạc cười như không cười nhìn bọn họ: "Muốn mười lượng bạc sao! Cũng được, chỉ là không biết các người còn mạng để tiêu hay không."

Người Thời gia: "..." Đây là tiếng người nói sao?

Ngưu thị tức giận đến đau tim: "Ngươi đừng quên, chúng ta nuôi ngươi lớn đó."

 
Chương 18


Thời Khanh Lạc chế nhạo nói: "Lúc ta ba tuổi đã bắt đầu làm việc, năm tuổi bị đưa đi đạo quán, mỗi tháng các người còn lấy tiền công của ta, cho nên các người xác thật đã nuôi lớn ta sao?"

"Đừng có mà không biết xấu hổ."

Trong nháy mắt sắc mặt nàng lạnh xuống, "Một xu tiền sính lễ cũng không có, hơn nữa các người còn phải bồi thường cho ta?"

Vẻ mặt Ngưu thị chính là có phải ngươi điên rồi không, cao giọng hỏi lại: "Cái gì? Chẳng những không cho sính lễ, chúng ta còn phải bồi thường cho ngươi?"

Thời Khanh Lạc nắm lấy sợi dây mây đã cố ý đặt lên bàn từ trước, quất tới: "Chẳng lẽ không nên bồi thường sao?"

"Những năm gầy đây, ta đều bị các người hút m.á.u đấy."

Ngưu thị không kịp đề phòng bị quấy trúng nhảy cỡn lên, "A!"

Bà ta muốn mở miệng mắng to, hoặc ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng Thời Khanh Lạc liếc đến, lại giãy giụa nhịn xuống.

Sao bà ta có thể sinh ra một nghiệp chướng bất hiếu không nghe lời như vậy chứ?

Thời lão thái vội vàng nói: "Không có, tiền trong nhà đều đã hết, tiền sang năm để tứ thúc của ngươi thi tú tài còn chưa đủ đây này."

Thời Khanh Lạc biết tiền bạc trong nhà, đều dùng cho Thời lão tứ thi tú tài.

Thời lão thái xem tiền còn quan trọng hơn mạng, rất khó để đòi được.

Nàng đã sớm suy nghĩ xong rồi: "Vậy chỉ có thể dùng lương thực đến bồi thường đi, cho ta một trăm cân lương thực thô, còn có ba túi đậu nành một túi đậu xanh trong phòng bếp, ta cũng muốn."

Đây là phạm vi mà đám cực phẩm này có thể chịu đựng được.

Từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, triều đại này không có khoai tây, khoai lang và cây bắp.

Lương thực thô chủ yếu là hạt kiều mạch, hạt cao lương các loại đậu.

Bây giờ Tiêu gia thiếu lương thực, nàng cũng không muốn gả qua mỗi ngày đều ăn rau củ dại, cái đó ăn nhiều nóng người.

Còn về đậu nành và đậu xanh, nàng có chỗ cần dùng đến.

"Không được!" Thời lão thái và mấy đứa con dâu đồng thời cao giọng từ chối.

Đàn ông Thời gia cũng không đồng ý.

Chẳng những không có sính lễ, còn để cho bọn họ đưa lương thực, nha đầu c.h.ế.t tiệt này nghĩ đẹp lắm.



Thời Khanh Lạc cũng biết bọn họ sẽ có phản ứng như vậy.

Nàng chậm rãi uống một ngụm trà: "Ta đây không phải đang hỏi ý kiến của các người, mà là thông báo để các người chuẩn bị."

“Nếu các người thật sự không muốn, vậy cũng được."

"Vậy ta sẽ không thành thân, ở nhà chờ đến khi quan phủ đến mai mối đi."

"Mỗi ngày trứng gà, thịt, cơm không thể thiếu được, nếu không ta sẽ không vui, mà không vui thì sẽ không nhịn được đưa các người đi xuống làm bạn cho náo nhiệt."


Nàng làm ra bộ dạng ta đặc biệt chiếu cố các người đó, "Muốn nổ chết, gọt chết, hay là bị quất chết, các người có thể chọn một loại."

Người Thời gia: "..." Một ngụm m.á.u kẹt trong lồng ngực.

Nghiệp chướng mà, sao bọn họ lại sinh ra một đứa nghiệp chướng bất bình thường như vậy!

Thời lão gia tử sầm mặt lại nói: "Cô nương nhà nào của thôn chúng ta lại thành thân như vậy chứ?"

Thời Khanh Lạc dụng giọng điệu cà lơ phất phơ nói: "Cho nên ta đây dẫn đầu đi trước."

Người Thời gia: "..."

Tại sao ngươi không đi c.h.ế.t đi.

Cuối cùng dưới sự hung hãn cưỡng ép uy h.i.ế.p của Thời Khanh Lạc, cộng thêm người Thời gia quả thật không chịu nổi nàng nữa.

Vì vậy chỉ có thể bóp mũi đồng ý, hận không thể ngày mai đưa người đến Tiêu gia luôn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu mẫu và phu nhân tộc trưởng đi đến Thời gia cầu hôn.

Tiêu mẫu còn mua chút thịt và kẹo.

Ở thôn Thượng Khê, Thời gia cũng có danh tiếng là nhà không dễ chọc, chủ yếu là huynh đệ Thời gia và mấy đứa con dâu đều rất hung hữ, ngang tàng.

Cũng vì vậy Tiêu mẫu và tộc trưởng phu nhân còn tưởng rằng chuyện cầu hôn này sẽ không dễ dàng, tộc trưởng phu nhân còn làm xong chuẩn bị nếu như khó dây dưa, phải đối phó như thế nào mới tốt.

Ai biết, mặc dù Thời gia không được vui vẻ lắm, nhưng bất ngờ lại rất dễ nói chuyện.

Càng thậm chí làm cho bọn họ có một loại cảm giác, hận không thể hôm nay để cho bọn họ mang Thời Khanh Lạc đi.

Cuối cùng nói xong ngày mai sẽ thành thân, chẳng những không cần sinh lễ, còn đưa mấy túi lương thực đến bồi gả.

Chuyện này làm cho Tiêu mẫu và tộc trưởng phu nhân sau khi được tiễn ra cửa, đều choáng váng vô cùng, có cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

 
Chương 19


Tiêu mẫu và phu nhân tộc trưởng đi ra ngoài một đoạn mới hoàn hồn.

Phu nhân Tộc trưởng vô cùng khó hiểu: “Không phải nói Thời gia rất khó dây dưa sao? Sao đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy?”

Thôn Thượng Khê và thôn Hạ Khê gần sát nhau, giữa hai thôn thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Hai tộc trưởng cũng không hợp nhau, ai cũng thấy đối phương không vừa mắt.

Đối với tình huống của thôn Thượng Khê, phu nhân của Tiêu tộc trưởng cũng biết ít nhiều.

Trong thôn Thượng Khê có mấy gia đình không dễ trêu vào, trong đó mạnh nhất là Thời gia.

Lúc trước gặp phải loại tình huống này, sợ là mấy người đàn bà đanh đá Thời gia kia đã sớm mắng tới tập bọn họ rồi.

Giống như hôm nay, không thích hợp nha!

Đúng là tính tình của Tiêu mẫu mềm yếu, nhưng lại không ngốc.

Bà nghĩ đến ngày hôm qua Thời Khanh Lạc chủ động nói không cần sính lễ, còn nói sẽ lo chuyện bên Thời gia, cho nên chuyện ngày hôm nay, khẳng định là Thời cô nương làm.

Lúc này, bà càng phát hiện, Thời Khanh Lạc còn lợi hại hơn tưởng tượng lúc trước của mình.

Không có buồn lo và kiêng kỵ, trái lại trong lòng bà càng vui mừng hơn, trong nhà bà đang thiếu một con dâu lợi hại như vậy...

Tiêu mẫu cười nói: “Có thể là vì chuyện Ngô gia lúc trước bọn họ cảm thấy có lỗi với Khanh Lạc đi.”

Phu nhân Tộc trưởng cảm thấy không giống lắm, vừa rồi ở Thời gia, bà ấy vẫn luôn cảm thấy hình như những người Thời gia đó có chút sợ hãi Thời Khanh Lạc.

Nếu thật sự cảm thấy biết lỗi, lúc trước cũng sẽ không thiếu chút nữa kéo người vào huyện thành để thành thân chôn cùng.

“Cũng có khả năng, ta nhìn thấy bộ dạng Thời gia cũng không vui vẻ cho lắm, nhưng cũng đồng ý Thời Khanh Lạc gả vào nhà các ngươi.”

Đúng vậy, vừa rồi đi cầu hôn, người Thời gia tỏ vẻ Thời Khanh Lạc coi trọng Tiêu Hàn Tranh, cho nên nguyện ý chủ động đi xung hỷ cho Tiêu gia, mà bọn họ cũng đồng ý.



Đây cũng là Thời Khanh Lạc cố ý để người Thời gia nói như vậy với người khác.

Bằng không đầu óc bị nước vào, Thời gia mới có thể nhanh chóng gả cô nương cho Tiêu gia, quan trọng là còn không cần sính lễ.

Hơn nữa vào lúc Tiêu gia khó khăn nhất, nàng nguyện ý chủ động gả vào, chuyện này cũng có lợi cho thanh danh của mình.

Tương lai nếu thật sự hòa ly với Tiêu Hàn Tranh, nàng càng dễ dàng tự lập nữ hộ hơn.


Phu nhân Tộc trưởng không nghĩ ra, chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng.

“Nếu Thời gia đã đồng ý rồi, vậy ngươi chạy nhanh về nhà chuẩn bị đi.”

“Ta trở về một chuyến, muộn chút lại dẫn người đến giúp đỡ ngươi.”

Phu nhân Tộc trưởng chiếu cố ba mẹ con Tiêu gia như vậy, hoàn toàn là nhìn vào mặt mũi của Tiêu Hàn Tranh đang hôn mê

Tiêu mẫu cũng biết, bà cảm kích nói: "Được, hôm nay thật sự cảm ơn thím.”

Sau khi trở về lúc, Tiêu mẫu đi thăm Tiêu Hàn Tranh đang hôn mê trước.

Phát hiện tối hôm qua hắn hạ sốt rồi thì không sốt cao thêm nữa, thoáng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thời Khanh Lạc chính là phúc tinh của Tiêu gia bọn họ nếu nhi tử thật sự có thể tỉnh lại, nhất định phải để nhi tử đối tốt với con dâu một chút.

Tiếp theo Tiêu mẫu mang theo Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị Lang quét tước lại căn nhà.

Lại đi vào trấn mua một ít thịt và đồ ăn trở về.

Tuy nói rằng không làm hỉ yến, nhưng cũng không thể để ngày đầu tiên tân nương gả vào lại có bầu không khí quạnh quẽ được.

Cho nên bà chuẩn bị mời mấy nhà đã đến giúp đỡ mình ăn một bữa cơm đơn giản, cũng là cảm ơn bọn họ.

Bởi vì có phu nhân Tộc trưởng dẫn người tới giúp đỡ, cơ bản người của thôn Hạ Khê đều đã biết, ngày mai Tiêu mẫu sẽ đón dâu xung hỷ cho Tiêu Hàn Tranh.

Tiếp theo Thời gia cũng thả ra tin tức, người của thôn Thượng Khê cũng đã biết chuyện này.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top