Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sủng Thiếp - Đại Bao Tử

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sủng Thiếp - Đại Bao Tử
Chương 80


Trong doanh trại rộng lớn, Hương Điệp yên lặng canh giữ bên ngoài lều, nha hoàn làm việc nặng bưng hoa quả tới bị nàng trừng mắt một cái đuổi về.

Mà trong lều, Ngôn Thiếu Khanh bị tiểu yêu tinh làm cho bốc hỏa, hắn ôm nàng đặt nàng ngồi trên tủ thấp, mặc cho nàng gãi không đúng chỗ, cọ hạ thể của nàng vào côn th*t của hắn, hắn chỉ nâng khuôn mặt non mềm của nàng lên, liên tục mút môi của nàng, thở gấp hỏi: "Lão tử làm gì mà... làm lòng dạ sắt đá của tiểu d*m phụ nàng... nóng lên vậy? Tiểu d*m phụ ăn xuân dược gì mà hôm nay phát điên nói lời ấy, muốn đại ca chơi nàng sao?"

"Muốn, muốn ~~"

Ngôn Lăng Nhi mềm mại nói, nắm chặt tay đại ca kéo xuống sờ vào quần lót ướt át ở hạ thể nàng.

Nàng nhẹ nhàng thở dốc, trong lều tia sáng lờ mờ, hơi nâng đầu lên, trong đôi mắt đều là tơ tình dây dưa ướt át dấp dính, nàng tình ý triền miên nói: "Đại ca chơi ta, đại ca, đại ca ~~ chơi ta, sờ Lăng Nhi, sờ sờ chỗ này của Lăng Nhi, tối qua bị đại ca chơi đau rồi."

Nàng ngồi trên tủ thấp, hai chân chủ động mở lớn ra, gót chân giẫm lên tủ thấp, mở rộng hạ thể của mình ra trước mắt đại ca.

Tuy là mặc quần nhưng dưới tầng tầng lớp lớp váy sam kia vẫn cho đại ca ruột của mình nhìn thấy hạ thể và quần lót ướt át của nàng.

Mắt Ngôn Thiếu Khanh đỏ lên, tay của hắn vuốt ve chỗ quần lót ướt đẫm của Ngôn Lăng Nhi, cúi đầu liếm gương mặt muội muội, vội vàng nói: "Quả là muốn côn th*t của đại ca, xem chỗ này ướt đẫm rồi này. Còn nữa, muội muội, lời vừa rồi đều là thật lòng à, chẳng lẽ muốn đại ca chơi nên cố ý nói những lời này dỗ dành đại ca vui vẻ?"

"Nếu như ta dỗ dành đại ca, bị đại ca biết được, chắc chắn lại muốn chơi đùa ta sống dở ch.ết dở."

Tay Ngôn Lăng nhi giống như một con rắn linh hoạt, vén y phục của đại ca lên, dán lên làn da hắn rồi chui vào trong lưng quần hắn, nàng duỗi cổ mặc cho đại ca cắn thịt trên cổ nàng, còn tay mình thì nắm chặt côn th*t trong quần của đại ca, nhẹ giọng thở dài: "Đại ca, sau này huynh muội chúng ta ở bên nhau, ta giao chân tình cho đại ca, nếu như có ngày đại ca phu ta, sau khi ch.ết ta sẽ không chôn cùng huy*t với đại ca, tương lai đến âm tào địa phủ ta sẽ ở chỗ Diêm Vương tố cáo đại ca, nói đại ca gian d*m với đích muội để đại ca bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, ta đầu thai làm người, còn đại ca ở trong địa ngục chịu nỗi khổ nghiệp hỏa, đời đời kiếp kiếp không gặp lại đại ca nữa."

"Ta chỉ hận không thể nâng niu yêu thương nàng, sao có thể phụ nàng chứ?"

Cây sinh mạng của Ngôn Thiếu Khanh bị đích muội cầm trong tay, lại thấy hôm nay nàng quá xinh đẹp, hắn đã sớm bị lửa dục thiêu đốt, chẳng còn lý trí, ngón tay dài kéo dây buộc bên hông của Ngôn Lăng Nhi ra, nới lỏng quần đích muội giống như sắc quỷ đói khát.

Tay của hắn cũng tiến vào trong quần lót của muội muội, dán lên bộ lông, vuốt ve hạ thể của nàng.

Đây là nơi xấu hổ nhất của bọn họ, cũng là nơi làm cho nhau vui sướng nhất, không có gì có thể vuốt ve chỗ ấy của đối phương để bọn họ càng thêm thân mật hơn nơi này.

Bếp lò trong lều, than xám chôn vùi than lửa hồng, trong lều tiếng thở hổn hển liên tục vang lên, trong trời băng đất tuyết, tiếng quân sĩ thao luyện lại vang lên.

Gió tuyết cùng nhau ùa tới Bắc Cương, hai huynh muội mang tội nghiệt đầy người quên đi tất cả, dỗ dành lẫn nhau, nàng vuốt ve huynh trưởng của nàng, hắn vuốt ve đích muội của hắn, bọn họ yêu nhau giống như hai cây dây leo quấn quýt không rời, cuối cùng cả thể xác và trái tim đều lớn lên cùng nhau.
 
Chương 81


Hai tay Ngôn Thiếu Khanh chống ở đầu gối trắng nõn của nàng, mở rộng đùi nàng ra rồi hắn vội vàng cởi lưng quần mình, cam kết: "Đại ca cưới nàng, kiệu lớn tám người khiêng nàng về làm chính thất phu nhân của Trấn Viễn đại tướng quân, sau này, một đời một kiếp một đôi, đại ca sẽ không rời không bỏ nàng, nàng sinh con trai cho đại ca, đại ca muốn nàng cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho đại ca."

Quần lót trượt xuống dưới gối, lộ ra cự vật thô to dữ tợn, ở trong không khí rét lạnh, căng trướng thành màu đỏ tím, hắn để côn th*t của mình nhắm ngay huy*t mềm chảy chất lỏng của muội muội rồi chậm rãi chật vật tiến vào, thở dốc nói: "Từ khi nàng còn nhỏ, đại ca đã muốn làm nàng thế này, nàng thông suốt quá trễ, nếu ở Kim Lăng nàng có suy nghĩ hôm nay thì cũng không để huynh muội chúng ta bớt mất vài năm hưởng lạc thú như vậy."

Hắn hoàn toàn tiến vào hạ thể nàng, mặt Ngôn Lăng Nhi nóng ran khi nghe đại ca nói vậy, hạ thể bất giác co rút bó chặt côn th*t của đại ca, thở dốc rên rỉ nói: "Khi đó ta còn nhỏ, sao làm chuyện này với đại ca được, đại ca cũng chẳng sợ làm hư ta rồi hôm nay không được hưởng cảm giác vui sướng này... ah... oan gia của ta, chậm một chút, chậm một chút, ah ~~ ah ~~ đại ca, đại ca, đại ca ah~~~"

Nàng căng mình, vào lúc đại ca tiến vào, cố gắng nắm lấy tủ hùa theo.

Nhưng tủ thấp kia không chịu nổi động tác của Ngôn Thiếu Khanh, cùng lắc lư theo.

Hắn chê cái tủ này không đủ chắc chắn nên nâng mông muội muội lên để hai cái đùi ngọc trắng nõn vòng lên eo hắn, hắn đứng ở trong màn, ném nàng lên rồi

để nàng rơi xuống, thúc mạnh vào nơi sâu nhất trong hoa huy*t của nàng.

Lửa than trong lò sưởi không khí trong lều ấm áp dễ chịu, chẳng bao lâu, Ngôn Lăng Nhi đã đổ mồ hôi.

Nàng gắng sức kẹp eo đại ca, cánh tay như ngó sen giống như linh xà ôm lấy cổ đại ca, muốn âm huy*t mình bắt lấy côn th*t đại ca, không cho hắn dễ dàng ném nàng.

Ngôn Thiếu Khanh bị huy*t muội muội siết chặt, suýt nữa bắn ra sớm, lâu rồi hắn không thấy nàng chủ động phóng túng hoan hảo với hắn, từ lúc nàng khôi phục ký ức tới giờ, lúc nào cũng phải là hắn cưỡng ép, nàng không kiềm chế nổi mới cùng hắn hoan á.i.

Đối với Ngôn Thiếu Khanh mà nói, cưỡng ép nàng thân mật tuy có hương vị khác nhưng không còn cùng nữ tử mình yêu cảm nhận sung sướng cực hạn da thịt cận kề vào lúc tâm hồn tương hợp nữa.

Hắn ở trong cơ thể nàng, nơi xấu hổ nhất trên người bọn họ gặp nhau rồi kết hợp, hạ thể của nàng bao vây, dung nạp hắn, trong mắt của nàng chỉ có hắn, trong lòng của hắn cũng chỉ có nàng.

Nàng như vậy là trong trong ngoài ngoài đều thuộc về hắn, hắn đoạt lấy nàng, bất luận là thân thể hay linh hồn của nàng đều thần phục hắn.

Chẳng biết qua bao lâu, Ngôn Lăng Nhi bị đại ca đặt lên giường, hai tay của hắn cuốn lấy mười ngón tay của nàng, mười ngón tay dây dưa, đặt nàng ở trên tấm da thú màu trắng đâm nàng toàn thân đều rịn mồ hôi.

Ở xa có tiếng ca nhớ nhà vang lên trong quân doanh, binh sĩ nhiệt huyết phòng thủ biên cương thích nhất là hát ca dao quê hương ở trong đêm đầy tuyết, một người mở đầu rồi sau đó tiếng ca nối tiếp, hát tới khi sóng lòng cuồn cuộn, giống như chỉ như vậy bọn họ mới có sức có thể ở lại vùng đất nghèo nàn này tắm máu chiến đấu.

Mà trong lều đại tướng quân, bóng dáng tr.ần tr.ụi dây dưa mãi cho tới ban đêm mới ngừng nghỉ...
 
Chương 82


Gió lạnh thổi qua thành Bắc Cương, trong thời tiết tuyết lớn, người ngựa Bắc Đột thiếu lương thảo, sinh sống trong điều kiện tồi tệ đã rơi vào cảnh ốc không mang nổi mình ốc, mỗi khi tới thời tiết này là lúc Bắc Cương bình an nhất, tướng sĩ biên cương ngoại trừ vào doanh trại huấn luyện vào mùa đông ra thì cũng có thể nhân cơ hội này thay nhau xin nghỉ về Trung Nguyên, thu xếp đi gặp gia quyến ở Trung Nguyên.

Ngay sau khi Doãn Tử Du bắt đầu đưa chuyện Ngôn Phục Linh còn sống về Kim Lăng, Ngôn Thiếu Khanh đã bẩm rõ với triều đình, nói là tìm thấy đích muội rồi, muốn dẫn đích muội về Kim Lăng thăm phụ mẫu.

Hắn đã sáu năm không quay về Kim Lăng, bây giờ triều đình có vẻ hơi hỗn loạn, nếu như hắn trở về có thể ổn định nền móng quốc gia, bởi vậy hoàng đế sức khỏe suy yếu phê chuẩn tấu thỉnh* của hắn.

*Xin chỉ thị của bề trên.

Vậy nên chẳng tới hai ngày, tính toán thời gian, có thánh chỉ truyền tới quân doanh truyền Trấn Viễn đại tướng quân vào kinh báo cáo công việc.

Ngôn Lăng Nhi cũng bởi vậy mà bị đại ca đưa từ quân doanh về Trấn Viễn đại tướng quân phủ, chỉ cách một ngày sau lại lấy thân phận đại tiểu thư Ngôn gia ngồi lên xe ngựa về Trung Nguyên.

Xe ngựa về thăm phụ mẫu rất khí thế, tuy là diễn kịch nhưng Ngôn Thiếu Khanh nói cho cùng không để Ngôn Lăng Nhi chịu thiệt thòi, chỉ nói Ngôn Lăng Nhi gả cho một phú hộ ở Bắc Cương, bây giờ trượng phu không còn, tất cả sản nghiệt trong nhà đều cho Ngôn Lăng Nhi.

Cho nên, Ngôn Lăng Nhi ở Bắc Cương sống cuộc sống vô cùng giàu có, mấy năm nay tuy hoàn cảnh Bắc Cương phức tạp nhưng nàng cũng không chịu khổ gì, ngày nào cũng sống cuộc sống nô bộc bao quanh.

Vì việc này, Ngôn Thiếu Khanh không thể không mua thêm mấy nha hoàn lạ mặt cho Ngôn Lăng Nhi, cũng cho Ngôn Lăng Nhi mang theo Hương Điệp để sai bảo trên đường.

Trước lúc xuất phát, Ngôn Thiếu Khanh gọi Hương Điệp ra ngoài, căn dặn kỹ vài câu, cũng không nói quá tỉ mỉ, chỉ nói Lăng phu nhân không rời nàng được, lần này về Kim Lăng, nha hoàn bên cạnh phu nhân chỉ dẫn theo Hương Điệp, những nha hoàn lạ mặt kia chỉ để phục vụ Lăng phu nhân ngoài mặt thôi, thực tế chẳng người nào có thể phát huy tác dụng.

Đến Kim Lăng, Hương Điệp cần ít nói chuyện, làm nhiều việc, cứ hầu hạ tốt phu nhân là được rồi.

Tuy Hương Điệp có nghi hoặc trong lòng, cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ thề sẽ hầu hạ tốt phu nhân rồi Ngôn Thiếu Khanh thả nàng về bên cạnh Ngôn Lăng Nhi, lại chở rất nhiều thứ ở Bắc Cương cho Ngôn Lăng Nhi mang về Kim Lăng tặng người ta.

Như vậy, ở dưới sự hộ tống của thân bình, oai nghiêm từ Bắc Cương vào Ngọc Môn quan.

Sau khi đến Ngọc Môn quan, lòng Ngôn Lăng Nhi nhớ nhà lại bởi vì trong đội đi theo có người trong Ngôn phủ, cũng có thân binh qua lại ở Bắc Cương, Ngôn Lăng Nhi rất sợ lộ mặt ra ngoài khiến người ta nhận ra nàng là thiếp thất của đại ca.

Nên ăn ngủ đều ở trên xe, chưa từng bước ra xe ngựa một bước.

Ngôn Thiếu Khanh cũng bởi vì nhiều người phức tạp, mỗi ngày chỉ cưỡi ngựa nói mấy câu với Ngôn Lăng Nhi ở bên ngoài xe, cũng không gặp mặt nàng.

Như vậy cấp bậc lễ nghĩ đều chu toàn nhưng cũng khổ cho hai huynh muội có tình Ngôn gia, trước kia cả ngày lẫn đêm ở bên nhau, hiện tại rõ ràng gần trong gang tấc lại ngay cả mặt cũng không thể gặp.

Đi mấy ngày cuối cùng cũng tới ngoài thành Kim Lăng, tiếng bên ngoài đội xe náo nhiệt hẳn, Ngôn Lăng Nhi ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, chỉ nghiêng người len lén vén một góc rèm lên nhìn bách tính hai bên đường đều chắp tay khom lưng với quân đội Ngôn gia.

Nàng hơi ngẩn ra rồi mới phản ứng lại, những bách tính Kim Lăng này chắc hẳn là gặp cờ quân đội Ngôn gia nên bái lạy đại ca.
 
Chương 83


Xe rộng lớn, ngoại trừ Hương Điệp ra thì có hai nha hoàn Ngôn phủ phát tới, nói là theo lễ của của nhà mẹ đẻ, hầu hạ bên cạnh đại cô nương.

Trong đó có một đại nha hoàn trang điểm, tên là Vân Nhi, ngồi đối diện Ngôn Lăng Nhi.

Chỉ thấy Vân Nhi cười với Ngôn Lăng Nhi, nhận lấy chén trà tiểu nha hoàn bên cạnh đưa tới, nghe thấy nàng ta lanh lảnh nói: "Đại cô nương lâu không về Kim Lăng, danh tiếng của đại gia* nhà chúng ta rất cao, chờ vào trong thành, đại cô nương nhìn xem, nơi đó người như núi như biển chờ nhìn chiến thần nhà chúng ta một lần đấy."

*Gia là xưng hô tôn kính của Vân Nhi với Ngôn Thiếu Khanh.

Hương Điệp quỳ bên gối Ngôn Lăng Nhi, đổi bình nước nóng cho Lăng phu nhân, nghe vậy, liếc nhìn đại nha hoàn có vẻ mặt tự hào của Ngôn phủ, há to miệng, muốn trách mắng đại nha hoàn của Ngôn phủ vài câu nhưng nhớ tới lời căn dặn của tướng quân lại khép miệng lại.

Nhìn Vân Nhi này, người không biết còn tưởng là tiểu thư nhà nào, ngồi đối diện phu nhân, trái lại còn trông giống chủ tử hợp cách hơn Ngôn Lăng Nhi, rõ ràng là Ngôn phủ phái người tới hầu hạ đại cô nương nhưng mọi chuyện đều cần tiểu nha hoàn hầu hạ.

Mấy ngày nay, tuy nói Vân Nhi này đến hầu hạ đại cô nương Ngôn gia nhưng lại chẳng thấy nàng ta làm chuyện gì cho đại cô nương, hở chút là lại ra ngoài nhìn đại tướng quân.

Lúc ngồi trong xe ngựa, đại nha hoàn Ngôn phủ phái tới mở miệng là đại gia nhà chúng ta, chiến thần nhà chúng ta, nhìn Hương Điệp chẳng vừa mắt chút nào, cảm thấy mình sinh ra và lớn lên ở Ngôn phủ Kim Lăng quý giá hơn Hương Điệp không rõ lai lịch ở Bắc Cương tới rất nhiều.

Trong lời nói lại cứ xem mình là người nhà họ Ngôn, ý tứ hoàn toàn xem đại cô nương hợp cách của Ngôn phủ Ngôn Lăng Nhi như người ngoài.

Bên ngoài tiếng người huyên náo, trong xe ngựa, tiểu nha hoàn hầu hạ Vân Nhi nói đùa: "Vân Nhi tỷ tỷ là người đầu tiên trong phủ gặp đại gia, nếu may mắn, tương lai làm di nương chưa biết chừng, sao mở miệng cứ nhắc tới đại gia như không xa được đại gia vậy, muội thấy ấy, lần này đại gia về Bắc Cương, Vân Nhi tỷ tỷ cũng đi theo đi, nhân tiện dạy dỗ con tiện nhân ở Bắc Cương kia, đừng tưởng rằng nàng ở Bắc Cương mà không để Ngôn phủ chúng ta ở trong mắt."

"Ngươi ấy, nói bậy bạ gì đó?"

Đại nha hoàn nghe xong lời này như bị chọc trúng nỗi lòng, lập tức đỏ mặt, tâm tư rõ rành rành, nàng ta có ý nghĩ như vậy, lúc này được lão phu nhân phái tới Ngọc Môn quan hầu hạ đại cô nương cũng coi như là được chọn ra trong số các đại nha hoàn có nhan sắc để lộ mặt trước đại gia.

Nếu đại gia để ý, chẳng phải là một bước lên trời sao?"

Vân Nhi đỏ mặt, xấu hổ nhìn thoáng qua Ngôn Lăng Nhi rồi hỏi: "Nhắc tới, đại cô nương cũng là từ Bắc Cương về Kim Lăng, ngài có từng gặp tiểu tiện nhân kia không? Thật sự xinh đẹp lắm sao?"

Ngôn Lăng Nhi không trả lời, ngược lại tiểu nha hoàn bên cạnh Vân Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: "Những năm qua, tiểu tiện nhân kia giữ chặt đại gia chúng ta, có thể thấy tư sắc cũng không tồi, chỉ thương cho đại gia chúng ta, bị tiện nhân này mê hoặc tới nỗi ngay cả một thông phòng cũng chẳng có."

Ngôn Lăng Nhi ngồi thẳng nghe vậy, cong khóe miệng nở nụ cười, khó đoán nói: "Chuyện này liên quan gì tới thiếp thất kia của đại ca? Bên cạnh đại ca không cho phép có nha hoàn hầu hạ không phải phép tắc tổ phụ đặt ra sao?

Cũng chẳng thể trách đại ca đến hôm nay ngay cả một thông phòng cũng không

có, lúc nhỏ quản lý quá nghiêm, đại ca cũng quen không muốn nha hoàn hầu hạ rồi, có nha hoàn gần người đại ca không thoải mái, các người muốn trách thì phải trách lão thái gia chứ."
 
Chương 84


Gia đình giàu có trong Kim Lăng phần lớn có tập tục này, đại nha hoàn hầu hạ thiếp thất của trượng phu tương lai đều phải làm thông phòng cho trượng phu.

Nhưng Ngôn Thiếu Khanh từ bé tới lớn là lão thái gia dạy dỗ, từ nhỏ đã vào quân doanh, không có nha hoàn thân cận, lão thái gia cũng không cho phép lúc nhỏ hắn học mấy công tử bột ở Kim Lăng nhiễm thói lưu manh son phấn.

Nên tới lúc hắn mười mấy tuổi, lão phu nhân và các phu nhân chuẩn bị cho hắn mấy đại nha hoàn, lúc ấy hắn mới biết yêu, có ý đồ xấu với đích muội của mình.

Chỉ cảm thấy nha hoàn nào cũng bằng Ngôn Lăng Nhi tuyệt sắc thế gian.

Bởi vậy chẳng muốn thông phòng, có đưa tới thì hắn cũng đuổi rồi cho làm lão bà của gã sai vặt bên cạnh.

Về sau, hắn ra sa trường, những năm nay Ngôn phủ cũng mượn danh nghĩa tặng nha hoàn cho thiếp thất của hắn rồi nhân cơ hội đưa không ít nha hoàn xinh đẹp đến, nhưng hắn vì có thiếp thất rồi nên tránh chuyện nam nữ này, lấy lý do tránh làm hỏng quốc gia hệ trọng đuổi hết nha hoàn Ngôn phủ đưa tới về.

Vì vậy, Ngôn Lăng Nhi ở nơi xa xôi tự nhiên thành trở ngại trèo cao của bọn nha hoàn, hễ là nha hoàn có vẻ ngoài xinh đẹp của Ngôn phủ, có lòng trèo cao, muốn thoát nô tịch làm chủ tử thì đều rất hận thiếp thất của đại gia.

Mà các nàng không biết, tiểu tiện nhân trong miệng các nàng thật ra đang ngồi ở trước mặt các nàng, là đại cô nương Ngôn phủ các nàng phải hầu hạ cẩn thận.

Chỉ nghe Vân Nhi cười nói: "Đại cô nương nói lời này không phải rồi, đại gia quyền cao tuấn tú, cũng tới lúc có con có cái rồi, tiểu tiện nhân kia không sinh nổi còn không cho người ngoài chiếm hầm cầu*, thiên hạ này đâu có lý lẽ đó? Lần trước quý thiếp phu nhân tặng cho đại gia ch.ết, nói chuyện này không liên quan tới tiểu tiện nhân kia, có ai tin chứ?"

*Chiếm vị trí.

Ngôn Lăng Nhi vẫn ngồi thẳng như cũ, nghe lời này thì nhìn kỹ Vân Nhi một chút, nàng vốn không muốn so đo với một nha hoàn nhưng quý thiếp này quả thật là trong lòng có quỷ, vừa vào phủ tướng quân, còn chưa chờ Ngôn Lăng Nhi tìm tới quý thiếp kia gây chuyện thì quý thiếp kia đã bày kế đẩy Ngôn Lăng Nhi xuống nước.

Việc này tất nhiên là chuyện lớn, Ngôn Thiếu Khanh giết quý thiếp kia cũng chẳng oan.

Nhưng trên đời này có người nào tin? Cho dù Ngôn Lăng Nhi nói thẳng việc này thật sự không liên quan tới nàng, trong Ngôn phủ sợ là chẳng có ai tin.

Huống hồ, nàng còn không thể nói thẳng ra.

Trong lúc nhất thời, Ngôn Lăng Nhi phiền muộn trong lòng, nàng nghiêng người, một tay tựa lên cái gối tay dựa, trong lúc nhìn xuống, lông mi dài che giấu lạnh lẽo trong mắt nhưng người ngoài nhìn chẳng ra cái gì, nàng chỉ lười biếng kêu một tiếng: "Hương Điệp, ta mệt rồi."

Chủ tớ nhiều năm, Hương Điệp sao nghe không ra lời này của Lăng phu nhân có ý gì?

Chỉ thấy Hương Điệp vốn quỳ bên gối Lăng phu nhân hầu hạ cung kính đứng dậy, cầm trong tay bình nước nóng Ngôn Lăng Nhi vừa đổi, người lắc lư một cái rồi giống như bất cẩn, ném bình nước nóng trong tay lên trên người đại nha hoàn kia.

"A~~"

Đại nha hoàn Ngôn phủ phái tới hầu hạ Ngôn Lăng Nhi lập tức kêu lên, bình nước nóng của Ngôn Lăng Nhi tuy đổi rồi nhưng nước trong đó còn rất nóng, mùa đông mặc y phục rất dày, không phòng bị, nước nóng thấm vào quần áo dày, nhanh chóng làm ướt mấy tầng váy sam, làm cho đại nha hoàn Ngôn phủ bỏng tới nỗi kêu lên.

"Tìm chỗ ch.ết à."

Tiểu nha hoàn Ngôn phủ chỉ vào Hương Điệp tức giận nói: "Ngươi có biết hầu hạ không đấy?"
 
Chương 85


Ngôn Lăng Nhi nghe tiểu nha hoàn này nói vậy thì hơi nhíu mày, cảm giác xe ngựa ngừng lại, bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ giây lát, Ngôn Thiếu Khanh mặc giáp kéo cửa xe ngựa ra, nhanh nhẹn vén rèm cửa đi đến.

Đôi mắt sắc bén nhìn quanh xe ngựa rộng lớn một vòng.

Hương Điệp và hai nha hoàn Ngôn phủ lập tức quỳ xuống, Ngôn Lăng Nhi vẫn ngồi thẳng trong xe ngựa, yếu ớt gọi hắn một tiếng: "Đại ca."

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngôn Thiếu Khanh nhìn thoáng bình nước nóng bị đổ trên mặt đất, mày kiếm nhăn lại, trong mặt lộ ra ý lạnh.

Hắn nghe thấy tiếng thét của đại nha hoàn Ngôn phủ thì giật mình, theo thói quen sợ Ngôn Lăng Nhi có gì nguy hiểm nên lập tức vào kiệu xem.

Kết quả nhìn thấy cảnh này.

Đại nha hoàn Ngôn phủ lập tức uất ức đỏ mắt, nàng ta còn chưa lên tiếng, tiểu nha hoàn Ngôn phủ phái tới hầu hạ Ngôn Lăng Nhi đã chỉ vào Hương Điệp, tố cáo với Ngôn Thiếu Khanh, nói: "Đại gia, là nàng cố ý giội nước nóng trong bình lên người Vân Nhi tỷ tỷ, cũng chẳng biết chúng ta chọc giận tiện tỳ nàng lúc nào..."

Tiểu nha hoàn còn chưa nói xong, Ngôn Lăng Nhi ngồi ở trong xe buồn bã nhìn đại ca, yếu ớt nói: "Ta bây giờ còn chưa về nhà cơ mà, đại ca, mấy chuyện này là gì vậy?"

Tuy nói Hương Điệp giội nước nóng trong bình lên người đại nha hoàn Vân Nhi nhưng nàng ấy nói cho cùng là đại nha hoàn bên cạnh Ngôn Lăng Nhi, Ngôn phủ bây giờ nhìn nàng như bát nước hắt ra ngoài, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng có thể dùng tay chỉ vào đại nha hoàn bên cạnh nàng khiển trách ư?

Lúc trước tuy Ngôn Thiếu Khanh nói qua tình cảnh cho nàng rồi nhưng nàng vẫn là được Ngôn Thiếu Khanh nâng niu trong tay yêu chiều sáu năm, làm thiếp cho Ngôn Thiếu Khanh sáu năm, đâu thể nào chứa chấp mấy tiểu d*m phụ tới chỗ nàng quậy phá?

Nàng nghiêng người, rũ mắt rồi cầm khăn tay lau nước mắt.

Hương Điệp bật khóc, ôm gối Ngôn Lăng Nhi nức nở nói: "Phu nhân, phu nhân, đều là Hương Điệp không tốt, Hương Điệp đi theo phu nhân ở Bắc Cương, tuy nói là một nô tỳ nhưng trước giờ chưa từng bị người khác coi thường, bây giờ bị tiểu nha hoàn này chỉ vào mũi mắng, Hương Điệp làm cho phu nhân bị mất mặt rồi, Hương Điệp... Hương Điệp..."

Nói xong, nàng muốn tìm một góc rương hòm trong xe ngựa rồi lao đầu tới.

Ngôn Thiếu Khanh thấy nàng muốn tìm ch.ết, hắn xách vai Hương Điệp ném nàng ấy ra mặt đất phía sau, tức giận nói: "Cút! Muốn ch.ết thì tìm chỗ mà ch.ết, đừng làm chỗ này xui xẻo!"

Hương Điệp bị ném ra cũng không chịu ra ngoài, cứ kêu khóc: "Phu nhân, chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi từ Bắc Cương vào Kim Lăng, lúc này... tội gì như vậy?"

Ngôn Lăng Nhi không trả lời, rơi lệ nghiêng người không chịu nhìn Hương Điệp và bất kỳ kẻ nào, chỉ nhỏ giọng trách mắng: "Lúc tới ta dạy ngươi cái gì, Kim Lăng không phải Bắc Cương, tuy nói cuộc sống của chủ tớ chúng ta ở Bắc Cương không tệ nhưng tới Kim Lăng nói cho cùng là ăn nhờ ở đậu, ngươi còn không cẩn thận còn bướng bỉnh, bị người ta chế nhạo vài câu đã tức không nhịn nổi, nếu giờ vào tới Ngôn phủ rồi thì còn ai quản được ngươi?"

Lời này của nàng giống như đang mắng Hương Điệp, thật ra mỗi câu mỗi chữ đều đâm vào tim Ngôn Thiếu Khanh.

Trong tiếng khóc, mày kiếm Ngôn Thiếu Khanh nhăn sát lại, nghiêng người ngồi ở bên cạnh Ngôn Lăng Nhi, chỉ vào Hương Điệp nằm rạp trên mặt đất khóc và Vân Nhi bị dọa mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất và tiểu nha hoàn kia, nghiêm khắc nói: "Tất cả cút hết, ta cũng chẳng muốn để ý sai lầm của những người các ngươi nữa, tất cả đều bán ra ngoài cho bớt phiền lòng."
 
Chương 86


Vân Nhi và tiểu nha hoàn kia nghe xong lập tức khóc lóc, trong miệng kêu to cầu xin đại gia, Ngôn Lăng Nhi cũng khóc nhưng không gào khóc như vậy, chỉ cầm khăn tay lẳng lặng lau nước mắt.

Lại nghe Ngôn Lăng Nhi nghẹn ngào nói: "Sớm biết trong nhà không chào đón ta, ta trở lại làm gì chứ?"

Nói xong câu này lại chỉ vào Hương Điệp mắng: "Đại ca nói rất đúng, đồ tai họa nhà ngươi sớm bán đi cũng bớt phiền lòng ta, bán ngươi rồi ta tìm dải lụa trắng tự vẫn cũng coi như vẹn toàn tình nghĩa chủ tớ của chúng ta."

Ngôn Thiếu Khanh trừng nàng một cái rồi lại nhìn về Hương Điệp nằm rạp trên đất khóc lóc, tức giận đến nỗi nhỏ giọng trách mắng: "Ngươi còn nằm ở chỗ này à? Mau đi ra ngoài gọi người bán hai tiện tỳ không biết lớn nhỏ này đi."

Ngụ ý là chỉ bán hai nha hoàn Ngôn phủ phái tới chứ chưa từng nói muốn bán Hương Điệp.

Hương Điệp nghe xong thì nhanh chóng đứng dậy bò ra khỏi xe ngựa, chỉ chốc lát sau có hai bà tử tiến vào kéo Vân Nhi và tiểu nha hoàn không ngừng kêu khóc kia đi.

Nàng ấy thì quỳ hai gối, trán đập đất, nức nở nói: "Tạ ơn tướng quân làm chủ cho phu nhân."

Ngôn Thiếu Khanh nhìn Hương Điệp vẫn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm khắc nói: "Ngươi ra ngoài thông báo đội xe tiếp tục tiến lên, nói sắp đến Kim Lăng rồi, phu nhân các ngươi bị uất ức, ta ở trong xe có mấy lời muốn nói với muội

muội. Đều là huynh muội ruột lại sắp đến nhà rồi, không cần để ý những lễ nghi phiền phức này nữa."

Lời nói này cực kỳ bình thương, Ngôn đại tiểu thư bị hai nha hoàn không hiểu chuyện chọc giận, Ngôn Thiếu Khanh thân là huynh trưởng, tất nhiên phải đến an ủi, đây là cấp bậc lễ nghĩa của Ngôn phủ, người khác biết cũng không thể nói gì.

Hương Điệp lại nặng nề dập đầu xuống đất một cái rồi vâng dạ ra ngoài.

Chờ trong buồng xe yên tĩnh trở lại, Ngôn Thiếu Khanh mới vươn tay cầm tay Ngôn Lăng Nhi, chỉ là Ngôn Thiếu Khanh không tức giận, nàng gây sự thế nào hắn đều cảm thấy đáng yêu.

"Ta đang ra vẻ sao?"

Ngôn Lăng Nhi quay người trở lại, khóe mắt ửng đỏ đáng yêu giống như bôi son, nàng nhìn Ngôn Thiếu Khanh, tức giận: "Người người dưới gầm trời này đều mắng ta là tiện nhân muốn bò lên giường đại ca, ta ở Bắc Cương cũng vậy, ta trở về Kim Lăng càng như vậy. Chỉ trách ta không có thân phận trong sạch, chỉ có thể ngồi chỗ này nhìn các nàng có chủ ý với đại ca, còn cần một nha hoàn xả giận giúp ta, đại ca chính là một khắc tinh sinh ra để khắc ta."

Nàng nói rồi vung nắm đấm đánh hắn, chua xót và ghen tương, còn có thân phận làm cho nàng vô cùng bất đắc dĩ thật sự giày vò nàng.

Ngôn Thiếu Khanh nghe nàng nổi giận, không những không xoa dịu lại còn bỗng nhiên nở nụ cười.

Ngôn Lăng Nhi thấy thế trong lòng càng thêm uất ức, hất tay của hắn ra rồi nhấc váy muốn ngồi chỗ khác, trong lòng nàng bực bội khó chịu, tên gieo họa này vẫn còn cười, thật sự không thể tha thứ.

Đâu ngờ Ngôn Thiếu Khanh bắt được cánh tay mảnh khảnh của nàng kéo trở về ngực hắn, nàng không để ý nên ngồi luôn lên đùi hắn, bị hắn ôm chặt eo, không thể chạy thoát.

"Làm cái gì vậy? Mau buông ra."

Trong xe, Ngôn Lăng Nhi hoảng hốt, bộ dạng như vậy thật sự không dễ nhìn, bây giờ sắp vào thành Kim Lăng, hai bên xe ngựa đều là người, hắn ở trong xe ngựa ôm muội muội thất lạc sáu năm của mình, chuyện này nếu để người ta biết được thì làm thế nào đây?
 
Chương 87


"Nàng nghe đại ca nói."

Ôm chặt Ngôn Lăng Nhi ngồi trên đùi hắn, Ngôn Thiếu Khanh ngồi thẳng, nghiêng đầu nhìn nàng, chóp mũi cao thẳng ngửi mùi hương trong tóc nàng, hành vi ngả ngớn nhưng ngữ khí lại nghiêm túc giải thích: "Đại ca vừa rồi cười là bởi vì trong lòng nàng có đại ca, hai nha hoàn kia nói cái gì, ta không hỏi cũng có thể đoán được một chút. Nhưng nàng chỉ lo trách tội các nàng, trách tội đại ca thôi, đại ca cũng bị oan mà, những năm qua ở Bắc Cương lòng dạ đại ca đối với nàng như thế nào, trong mắt trong lòng đâu thể chứa nữ tử khác? Nàng còn vì chuyện này tức giận với đại ca thì là nàng vô lý."

Lại nói: "Nàng chỉ biết nỗi uất ức của nàng, uất ức trong lòng đại ca không ít hơn nàng đâu."

Nghe vậy, Ngôn Lăng Nhi ngừng giãy dụa, nàng ngước đôi mắt hồ ly lên, khóe mắt còn hơi ửng đỏ, đôi mắt vừa được nước mắt tẩy rửa trong suốt như lưu ly, nhìn đại ca mang theo do dự hỏi: "Đại ca uất ức cái gì?"

"Đại ca đã chôn thân ở Bắc Cương, trừ cái đó ra, tất cả đều cho nàng, nàng nói, đại ca uất ức cái gì?"

Ngôn Thiếu Khanh cong môi cười, hắn nhìn nàng, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú, trong mắt là tình cảm sâu nặng không thay đổi.

Hắn giơ tay, vết chai trên ngón tay dài vuốt mái tóc dài yêu thích của cô nương, đầu ngón tay mang theo cảm giác ma sát thô ráp nhẹ nhàng sờ sau tai mềm mại của nàng giống như vuốt ve mèo con, nói tiếp: "Bây giờ vào tới Kim Lăng này rồi, đại ca không còn là phu quân của nàng, vi phu ở bên ngoài, nàng ở bên

trong, rõ ràng gần trong gang tấc lại không thể thân mật, rõ ràng nàng là của đại ca nhưng lại thành góa phụ của người khác, tư vị này thật sự không dễ chịu."

Lời này cực kỳ có lý, Bắc Cương sáu năm, thể xác tinh thần và toàn bộ gia nghiệp của hắn đều giao cho Ngôn Lăng Nhi, bản thân chưa từng giấu chút gì làm của riêng.

Bên ngoài có ai không nói, Trấn Viễn đại tướng quân vô cùng sủng ái thiếp thất, nàng gặp được nam nhân quá tốt, chỉ là vừa khéo nam nhân này lại là đích huynh của nàng. Nếu như nàng gả cho một người có thân phận trong sạch không có huyết thống ràng buộc thì có thể có đại ca yêu thương nàng như vậy sao?

Nàng nói chỉ trách thân phận của nàng không trong sạch, bây giờ trở về Kim Lăng, thân phận của hắn cũng đâu thể nói rõ ràng?

Tất cả mọi người nói đại tiểu thư Ngôn phủ trở về, còn gả cho người tốt, chuyện này là kỳ duyên, còn nói đại tiểu thư Ngôn phủ có dung mạo khuynh thành, có một không hai ở thành Kim Lăng lại có trong tay gia tài bạc triệu, nếu có người nào cưới được quả phụ này, cả đời đều không phải lo ăn mặc ngủ nghỉ.

Ngôn Lăng Nhi chỉ trách bản thân bị người ngoài nói xấu, nàng nhớ phu quân mà không thể làm gì, Ngôn Thiếu Khanh lại chỉ hận không thể chiếu cáo thiên hạ rằng, nữ nhân ngồi trong xe này tuy là đích muội hắn nhưng cũng là người hắn yêu thương cả ngày lẫn đêm ở trong lòng, muốn sinh con dưỡng cái cho hắn.

Hắn là huynh trưởng nàng nhưng cũng là nam nhân cưới Ngôn Lăng Nhi rồi ch.ết sớm trong miệng mọi người.

Nàng có miệng khó nói, hắn cũng vậy.

Đều nói tình yêu cứng hơn vàng, hai phu thê hắn là tình nghĩa chân thành với nhau lại thua ở ràng buộc huyết thống, không thể nào lộ ra, Bắc Cương và Trung Nguyên đều chẳng được tự do.

Ngoài xe ngựa có thân binh đến xin chỉ thị của Ngôn Thiếu Khanh có thể tiếp tục tiến lên không? Ngôn Thiếu Khanh lên tiếng, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước rồi tiến vào Kim Lăng, con đường càng lúc càng dễ đi, xe cũng càng thêm vững chãi.

Ngôn Lăng Nhi ngồi trên đùi đại ca, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, nàng nhìn xuống, cảm xúc đã bình ổn hơn nhiều, nghe tiếng vó ngựa đạp gạch đá ngoài cửa sổ xen lẫn tiếng reo hò của mọi người, Ngôn Lăng Nhi dán vào đại ca, nói nhỏ: "Là ta không tốt, chỉ trách đại ca trêu chọc nữ nhân, không nghĩ tới đại ca cũng có lúc khó chịu."
 
Chương 88


"Về sau nàng yêu thương đại ca nhiều hơn, đại ca sẽ thoải mái hơn."

Lúc Ngôn Thiếu Khanh nói, ngón tay vuốt ve cằm Ngôn Lăng Nhi theo thói quen, hắn bóp cằn nàng bằng hai ngón tay nâng đầu nàng lên.

Lại thấy nàng vào lúc này ngoan ngoãn thuận theo, hiếm khi không giận dỗi hắn, vô cùng đáng yêu nên siết chặt vòng eo của nàng để nàng gần hơn thêm một chút.

Đã mấy ngày hắn không chạm vào nàng, rất nhớ nàng.

Có lẽ Ngôn Thiếu Khanh quá gần, Ngôn Lăng Nhi đã làm phu thê với đại ca sáu năm, biết rõ khoảng cách này hắn chắc chắn không khống chế nổi nên đẩy hắn ra, giận hắn, nói nhỏ: "Cũng chẳng nhìn xem ở đây là đâu, mau mau ra ngoài đi, chúng ta vào Kim Lăng rồi."

Cánh môi nàng nhẹ nhàng đóng mở, Ngôn Thiếu Khanh nhìn cánh môi hồng nhuận mềm mại mê người của nàng, lúc nàng nói chuyện hắn lấy ngón cái chạm vào cánh môi nàng, nhấn nhẹ.

Lại giống như không nghe thấy Ngôn Lăng Nhi đuổi hắn ra ngoài, ý tứ khó đoán hỏi: "Hôm nay chưa bôi son sao?"

Ngôn Lăng Nhi sửng sốt, nhấc lông mi nhìn đại ca, cánh môi dán vào lòng bàn tay hắn, nói nhỏ: "Bởi vì mấy hôm nay đều ở trên xe chưa từng ra ngoài nên không bôi son."

"Ừ."

Nam nhân ôm nàng, bàn tay dùng lực vân vê mở bờ môi nàng ra, ngón cái luồn vào trong khe hở, khuôn mặt hơi nghiêng, môi mỏng dán vào tai nàng, nhỏ giọng thì thào: "Mấy ngày nay, muội muội gần trong gang tấc, nhớ đại ca không?"

Ngôn Lăng Nhi muốn nói chuyện, cái lưỡi trơn ướt lại chạm vào ngón tay đại ca, vốn muốn đẩy ngón tay của hắn ra ngoài, cái lưỡi của nàng lại vòng quanh ngón tay của hắn theo thói quen, trong miệng phát ra tiếng ưm ưm.

"Đại ca cũng nhớ muội muội."

Nghe tiếng Ngôn Lăng Nhi phát ra, Ngôn Thiếu Khanh tự nhiên đáp lại nàng, hắn tới gần nàng mở môi rồi nhẹ nhàng ngậm lấy tai nàng, phun hơi nóng lên trên cái tai nhỏ nhắn tinh xảo của Ngôn Lăng Nhi.

Nàng đỏ mặt đẩy đại ca tới gần ra, ngoài cửa sổ tiếng người reo hò bên đường càng thêm sôi nổi, đội xe tiến vào Kim Lăng, dân chúng nghe nói Ngôn Thiếu Khanh trở về nên dồn dập chạy ra con phố này,

Ngôn Lăng Nhi sợ sẽ xảy ra chuyện, căng thẳng từ chối đại ca lại bất cẩn để đại ca giật thắt lưng ra, tay hắn luồn vào trong vạt áo nàng, cách yếm nắm một bên mềm mại.

Gấm vóc tơ lụa trượt từ bả vai trắng nõn của Ngôn Lăng Nhi xuống, lộ ra bả vai tinh xảo mảnh khảnh của nàng.

"Đừng, ah ~~"

Trong tiếng hoan hô, Ngôn Lăng Nhi cuống tới nỗi khóe mắt chảy ra nước mắt, cái lưỡi bị ngón tay đại ca khống chế, không thể nói nên lời.

Khó khăn lắm hắn mới rút ngón tay từ trong miệng nàng ra, lại kéo y phục của nàng, trong lúc giãy giụa, phần vai nàng càng tr.ần tr.ụi hơn, cho tới y phục gấm vóc rơi từ hai vai nàng xuống lộ ra cái lưng trắng như tuyết.

"Đại ca, chúng ta sắp đến nhà rồi, đừng vậy mà, sẽ bị người ta trông thấy đấy."

Ngôn Lăng Nhi gấp tới mức khép xiêm y của mình lại, không cho hắn kéo xuống nữa, Ngôn Thiếu Khanh lại nhướng mày, không muốn nghe nàng cự tuyệt hắn nên cúi đầu hôn lên môi nàng, lại luồn lưỡi vào trong miệng nàng không cho phép nàng nói.

Hai người ngồi xuống đất, sau lưng là một cái giường rộng lớn, những ngày này Ngôn Lăng Nhi sinh hoạt đều trên xe cho nên xe ngựa này rất lớn.

Ngôn Thiếu Khanh thuận thế đỏ ra sau, nằm ở trên giường, Ngôn Lăng Nhi y phục xộc xệch ghé vào trên người đại ca.

Môi của nàng còn bị đại ca hôn mút, ngoài cửa sổ tiếng hoan hô càng thêm nhiệt liệt hơn, bách tính ra đón Ngôn đại tướng quân về Kim Lăng càng lúc càng nhiều.
 
Chương 89


Bất kể tiếng hoan hô ngoài cửa sổ lớn thế nào, vị Ngôn đại tướng quân vẫn xoay người ở trong xe ngựa đè muội muội ruột của mình xuống dưới thân.

Nàng gấp tới mức nước mắt chảy ra, giãy giụa muốn đẩy đại ca từ trên người ra, trong lúc vùng vẫy, quần áo bị đại ca cởi ra từng lớp một rồi cuối cùng nàng chỉ còn một cái yếm trên cơ thể trắng tuyết.

"Đại ca, đại ca, đừng mà ~~ Lăng Nhi sợ ~~"

Ngôn Lăng Nhi nôn nóng tới mức đạp chân, tiếng cầu xin cực nhỏ gần như bị che lấp trong tiếng hoan hô ngoài xe.

Ngôn Thiếu Khanh đè ở trên người nàng lại nghe thấy, hắn vừa cởi áo giáp trên người vừa hôn mút cái cổ trắng mềm của đích muội, áo giáp nặng nề rơi xuống đất, tay hắn kéo rơi cái yếm trên người muội muội để hai bầu v/ú trắng hiện ra trong tầm mắt.

Ánh mắt Ngôn Thiếu Khanh như sói như hổ, hắn cúi đầu nhìn hai bầu v/ú, quả ngọt màu son tô điểm trên bầu v/ú mềm, bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nó từ từ dựng lên.

"Cái này làm sao nhịn nổi?"

Ngôn Thiếu Khanh hé môi ngậm núm v/ú muội muội, trong miệng gấp gáp nói khẽ: "Muội muội tốt, Lăng Nhi muội muội, lần này muội đi theo đại ca, mấy ngày nay đại ca nhớ muội lắm."

Lúc này làm thế nào đây, nếu bị người ta phát hiện, nàng thế nào cũng bị đánh ch.ết, nàng ch.ết là chuyện nhỏ, tổn hai danh tiếng của đại ca, cho dù nàng ch.ết vạn lần cũng không bù đắp nổi.

Ngôn Lăng Nhi bị dọa không ngừng uốn éo, thế nhưng tên lưu manh trên người lại cắn mạnh núm v/ú nàng, nàng cố gắng giãy giụa thì hắn càng ra sức cắn, cắn cho núm v/ú nàng đau đớn.

Cũng chỉ có thể đỏ mắt, nén nước mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào khóc: "Đại ca thật sự quá to gan, ta và đại ca vốn không thể, đại ca làm vậy là muốn hại ch.ết chúng ta đấy."

Ngôn Thiếu Khanh nhả núm v/ú của nàng ra, môi lưỡi tiến lên mút cổ nàng, hắn thở hổn hển, vừa thô lỗ nắm chặt bầu v/ú đẫy đà của nàng vừa sờ tới bẹn đùi nàng cưỡng ép nó tách ra, nói: "Vậy thì ch.ết thôi, cho dù ch.ết ở trên người muội muội, đại ca cũng vui lòng, muội muội, muội muội ngoan, muội cũng sờ đại ca đi, mấy ngày nay đại ca không đến chơi muội, muội chắc chắn cũng nhớ đại ca mà."

"Ngôn tướng quân... Ngôn tướng quân... Ngôn tướng quân oai phong..."

Ngoài cửa sổ tiếng hô của bách tính vô cùng phấn khởi giống như sấm mùa xuân cuồn cuộn rơi vào xe, Ngôn Lăng Nhi đỏ mặt thở dốc, hai tay nàng chống lên vai đại ca, đại ca muốn nàng sờ hắn, nàng lại không muốn.

Trong lúc lắc đầu, trâm cài trên tóc rơi xuống gối, cái môi đáng ghét nóng hổi của nam nhân vùi ở trước ngực nàng, rơi vào trên một bầu v/ú mềm, ngậm lấy một núm v/ú rồi mút vào trong miệng hắn.

"Đại ca, sẽ bị người ta phát hiện đấy, đừng, đừng ~~"

Ngôn Lăng Nhi vẫn giãy giụa như cũ, hai tay đẩy mạnh hai vai đại ca, muốn đẩy hắn ra khỏi người nàng, ngoài cửa xe tiếng người huyên náo dọa nàng bật khóc nhưng lại không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể đặt ngón tay lên môi, vừa sợ hãi vừa không khống chế nổi cảm giác tê dại truyền tới từ núm v/ú.

Cho tới khi núm v/ú của nàng bị liếm mút tới đỏ thắm như mãu, Ngôn Thiếu Khanh mới nhả núm v/ú sung huyết ra, hắn lè lưỡi liếm mang theo nước bọt ướt át trơn trượt liếm láp thịt vú nàng rồi lại tới xương quai xanh khẽ cắn xương quai xanh nàng, thở gấp, vẻ mặt nôn nóng dỗ dành nàng: "Sẽ không đâu, chúng ta cẩn thận một chút, hành động không quá lớn là được, mấy hôm nay đại ca nhớ muội lắm, muội muội đừng sợ, đại ca bắn ra là xong, không lâu đâu."
 
Chương 90


Ngôn Lăng Nhi đạp chân, trong cổ phát ra tiếng nức nở khe khẽ, nàng lắc đầu, mái tóc đen nhánh tôn lên gương mặt ửng đỏ xinh xắn quyến rũ, khóe mắt ửng hồng uất ức khó chịu, rất sợ người khác nhìn thấy bộ dạng như vậy của hai huynh muội bọn họ nhưng lại bị huynh trưởng vuốt ve toàn thân, giày vò thở dốc.

Tay Ngôn Thiếu Khanh chạy trên người nàng tới giữa hai chân của nàng, nàng kẹp chặt bắp đùi, hắn lại cướng ép luồn tay vào hạ thể nàng rồi khom lưng, môi lưỡi trượt xuống giữa hai vú của Ngôn Lăng Nhi rồi một mạch xuống vùng bụng bằng phẳng của nàng.

Ngôn Lăng Nhi nằm ở trên giường thở dốc, nàng mím môi, hai vú phập phồng, ở trong không khí lạnh lẽo nước đọng trên núm v/ú lóe sáng, bụng dưới cũng run rẩy nhè nhẹ như nghênh đón đại ca hôn bụng dưới của nàng.

Lúc này, Ngôn Thiếu Khanh đã quỳ gối giữa hai chân muội muội, mặt của hắn đè trên bụng muội muội, một tay hướng lên nắm cái vú mềm mại của muội muội giống như nắm vắt mì, ra sức xoa bầu ngực trắng tuyết này.

Ngôn Lăng Nhi ngẩng cao đầu, trên cổ thon dài có mấy dấu đỏ bị đại ca mút vào, nhìn khá rõ ràng, nàng ưỡn ngực đưa vú mình vào trong tay đại ca, mặc dù trong lòng sợ bị người ta nhìn thấy nhưng vẫn không cách nào khống chế hạ thể ướt át.

Nước giữa hai chân chảy từng luồng ra ngoài huy*t, vô cùng xấu hổ.

Hai chân nàng giãy giụa lại không thể nào hất tay đại ca ra khỏi hoa huy*t, trong lúc giãy giụa, chẳng biết từ lúc nào, thắt lưng nàng rơi xuống, tay đại ca

thả bầu v/ú đang nhào nặn ra, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy lưng quần nàng cởi váy sam và quần lót xuống khỏi mông của nàng.

Lộ ra bờ mông trắng nõn.

Ngôn Thiếu Khanh ngồi quỳ chân, hai con ngươi như của loài sói nhìn con mồi ngon miệng tươi non trên giường, nhất là nhìn chỗ âm mao lộ ra bên ngoài của nàng, cổ họng nhấp nhô.

Ngôn Lăng Nhi vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nằm ở trên giường kéo váy áo và quần lót, nàng muốn che lấp hạ thể của mình, hai tay Ngôn Thiếu Khanh lại bắt lấy mắt cá chân của nàng, cởi váy sam và quần lót của nàng từ trên bắp chân ra.

Hắn giơ tay lên ném váy sam và quần lót của Ngôn Lăng Nhi ra xa rồi chúng rơi trên mặt đất.

Ngôn Lăng Nhi có chút tự do, xe ngựa từ từ tiến lên, đội xe đã tiến vào cổng thành, nàng gấp tới mức xoay người lại, ngọc thể nằm nhoài trên gấm vóc muốn thoát khỏi nam nhân gan to bằng trời này.

Nàng bò về phía giày tất váy yếm rơi rải rác.

Bàn tay Ngôn Thiếu Khanh vỗ lên cái mông mềm mại của muội muội, chát một tiếng lanh lảnh dọa Ngôn Lăng Nhi nằm trên giường không dám cử động nữa.

Chẳng phải vì đau mà là thanh âm này vang dội, lấn át cả tiếng hoan hô ngoài cửa xe.

Nàng hất mái tóc dài rối bời lên, búi tóc xiêu vẹo, một cây trâm cắm trên búi tóc sắp rơi, quay đầu lại đỏ mắt nhìn đại ca phía sau, bĩu môi đỏ sẵng giọng: "Đại ca ức hiếp ta."

Ngôn Thiếu Khanh quỳ gối trên giường, vừa cởi dây lưng vừa cong khóe môi cười với nàng, bộ dạng kia đâu còn giống một tướng quân oai hùng bảo vệ quốc gia mà giống một tên háo sắc hạ lưu vô sỉ hơn.

Hắn vén vạt áo màu đen cài vào thắt lưng, quần lót ở dưới vạt áo đã rơi xuống dưới mông lộ ra côn th*t thô to dữ tợn.

Chỉ thấy hai tay hắn nắm vòng eo nữ tử trên giường giống như kéo đuôi cá trắng, kéo cơ thể bò đi của muội muội xuống dưới cơ thể hắn.
 
Chương 91


Nàng không dám kêu, hai tay túm vải gấm trên giường cảm nhận được đại ca đè lên lưng nàng, hai tay của hắn tách khe mông của nàng ra, côn th*t thô to theo khe mông nàng đâm vào phía trước.

"Ưm ~~"

Ngôn Lăng Nhi khóc, hai tay ôm chặt một cái gối tròn, gương mặt mịn màng cọ hoa văn in chữ vàng trên gối tròn, trong mắt có lệ nóng nhỏ xuống.

Giống như bị đại ca ruột của mình lăng nhục, Ngôn Lăng Nhi giãy giụa không có kết quả, trong lòng mang tức giận và sợ hãi, cuối cùng vẫn để nguồn tai vạ của đại ca xâm nhập vào trong hạ thể.

Vừa tiến vào chốn chật chội ướt át lại ấm áp mềm mại tiêu hồn, toàn thân Ngôn Thiếu Khanh lập tức sảng khoái, tai hắn nghe bách tính Kim Lăng khen ngợi hắn, gì mà đệ nhất chiến thần Trung Nguyên, trụ cột đức độ của quốc gia, tướng quân chính nhân quân tử của thế gian rồi lại gì mà trung can nghĩa bảo vệ quốc gia,

Lời này vào trong lỗ tai Ngôn Thiếu Khanh hắn chỉ cười châm chọc, tiến vào đích muội từ phía sau, lại nằm trên vai trần trơn nhẵn như mỡ dê của muội muội, hắn thở dốc cắn vành tai muội muội, hạ thể đưa vào trong cơ thể muội muội, nhỏ giọng hỏi: "Lăng Nhi muội muội, muội nghe những lời khen ngợi đại ca, là thật hay không thật? Bọn họ nếu biết, Ngôn tướng quân bọn họ biết gian d*m đích muội của mình ở ngay trong xe thế này sẽ còn khen ngợi đại ca như vậy sao?"

Ngôn Lăng Nhi cắn chặt khớp hàm, hai mắt ngấn lệ đã không kìm nén nổi dục vọng, nàng không muốn phản ứng lại tên điên phía sau nhưng không thể coi nhẹ

thứ gieo vạ gây rối trong cơ thể nàng của hắn.

Nghe thấy tiếng nói của tên điên phía sau, Ngôn Lăng Nhi quay đầu lại nhìn, cơ thể bị đại ca đâm tới lung lay, nàng thở hổn hển, khóc lóc, nhỏ giọng nói: "Bọn họ sẽ mắng đại ca, danh tiếng muôn đời của đại ca đúng là bị chôn vùi trong tay chính đại ca, cũng chẳng trách bọn họ được."

"Nhưng bọn họ cũng sẽ mắng muội."

Ngôn Thiếu Khanh làm tiểu nương tử đáng thương này, đứng dậy nắm lấy eo nàng, kéo thân thể nằm sập của nàng về sau, cười thở gấp nói: "Bọn họ cũng sẽ nói là tiểu quả phụ phóng đ.ãng nàng không chịu nổi cô đơn, tịch mịch chốn khuê phòng nên quyến rũ đích huynh của mình, muội muội tốt, đại ca không muốn nổi danh, hiện tại cho người trong thiên hạ này nhìn xem, muội thuộc về đại ca, đại ca muốn nói cho người trong thiên hạ rằng chúng ta yêu nhau, ai cũng không thể chia tách chúng ta."

Ngôn Lăng Nhi quỳ gối trên giường, hai tay chống lên vải gấm, cong mông lên mặc cho đại ca ở sau ra vào, hắn thúc vào trong cơ thể của nàng, hai vú của nàng lơ lửng lắc lư giữa không trung.

Nghe vậy, Ngôn Lăng Nhi quay đầu nhỏ giọng mắng: "Bản thân đại ca không muốn mặt mũi thì cũng đừng kéo ta ch.ết cùng, muốn làm thì đại ca ~~~ đại ca làm nhanh một chút ~~~ sắp đến nhà rồi ~~~ ah ~~ đồ khắc tinh này, dù sao đại ca cũng phải để cho ta chút thời gian lau người chứ ~~ ah ~~"

Hắn nắm eo của nàng, hung hăng thúc hạ thể vào bên trong nàng như muốn thúc bay hồn phách của nàng làm Ngôn Lăng Nhi không chịu nổi kêu ra tiếng, nàng vươn tay bắt lấy thành giường phía trước nhưng lại bị nam nhân phía sau kéo trở về.

Ngôn Lăng Nhi cũng chỉ có thể cong mông, cơ thể run rẩy bị đại ca ruột sau lưng làm lên cực lạc.

Muốn rên rỉ lớn tiếng cũng bị tay đại ca sau lưng bịt mồm, Ngôn Lăng Nhi chỉ có thể ở trong cảnh giới cực lạc, nhỏ giọng rên rỉ giống như nức nở vì cực kỳ thống khổ.

Mà thống khổ này vốn là liều xuân dược mạnh nhất đối với Ngôn Thiếu Khanh, huống hồ, tư thế ra vào từ phía sau này luôn luôn vô cùng dễ dàng làm hắn sung sướng.
 
Chương 92


Ngôn Lăng Nhi khép hai chân lại, tiểu huy*t kẹp thật chặt côn th*t của Ngôn Thiếu Khanh, hắn cũng không cố gắng giữ mình, mặc cho khoái cảm cực hạn từ chỗ hắn và muội muội xác th.ịt gắn liền bò lên lưng hắn xông vào trong đầu.

Cứ thế, hắn từ một người thân tâm trong sạch biến thành một con dã thú ham tình ái...

Bánh xe lăn qua đường gạch bằng phẳng, toàn bộ đội xe ngựa từ từ tiến vào trong thành Kim Lăng.

Ở bên đường có đứa trẻ con giơ mứt quả, ở trong tiếng hoan hô ầm ĩ dường như nghe thấy tiếng nữ nhân khóc lóc rên rỉ trong xe ngựa nhưng nghe chẳng rõ ràng lắm.

Nha hoàn bà tử hộ tống trên đường đi ở bên cạnh xe ngựa cũng nghe thấy tiếng khóc như vậy, các nàng chỉ cho rằng đại cô nương Ngôn phủ uất ức khóc lóc, cũng chẳng cảm thấy gì kỳ lạ.

Trong xe, Ngôn Thiếu Khanh nhanh chóng ra vào cơ thể đích muội, cuối cùng, vào lúc sắp đến ngoài hoàng thành mới bắn hết t.inh d/ịch đậm đặc tích lũy vài ngày vào trong bụng của nàng.

Hạ thể Ngôn Lăng Nhi trống rỗng, nàng mềm nhũn ngã xuống giường, cánh tay dài của Ngôn Thiếu Khanh vung lên chộp cái chăn gấm xếp ngay ngắn trên giường che cơ thể tr.ần tr.ụi của nàng lại.

Lại nhặt áo giáp trên đất lên, chỉnh đốn cho mình xong, lúc này mới nhìn về phía muội muội xụi lơ trong chăn.

Hai con mắt Ngôn Thiếu Khanh lộ ra dịu dàng, xoay người hôn một cái lên mặt của nàng rồi lại giơ ngón tay vuốt mái tóc rối bên cạnh mặt nàng, hắn nhỏ giọng dặn dò: "Ta vào cung gặp hoàng thượng, xe sẽ đi vòng đưa muội về nhà, thời gian đủ để muội chỉnh đốn."

Ngôn Lăng Nhi vươn tay ra từ trong chăn, tay trắng mảnh khảnh đánh lên bả vai của hắn một cái, mệt mỏi tức giận: "Mau đi đi, đừng tới làm phiền ta nữa."

Nhìn bộ dạng yếu ớt vô lực của nàng, Ngôn Thiếu Khanh hận không thể xốc chăn gấm trên người nàng ra, tiếp tục tàn phá chà đạp đóa hoa mềm yếu này.

Nhưng thời gian đã không còn đủ, hắn cũng không thể để thánh thượng chờ hắn nên chỉ có thể mút môi nàng, cọ xát với nàng một trận rồi mới lưu luyến xuống xe.

Rồi ở chỗ này, Ngôn Thiếu Khanh và Ngôn Lăng Nhi chia ra hai đội, Ngôn Thiếu Khanh trực tiếp vào cung gặp hoàng thượng, còn một đội người ngựa khác đưa Ngôn Lăng Nhi về Ngôn phủ.

Trước Ngôn phủ nhà cao cửa rộng, gia quyến nam và phụ nhân có mặt mũi trong tộc đều ra cửa chính chờ Ngôn Thiếu Khanh, còn con gái về thăm phụ mẫu Ngôn Lăng Nhi thì mở một cửa hông hậu viện, các phòng trong phủ đều phái đại nha hoàn, bà tử có thể diện trong viện mình đứng ở cửa hông chờ Ngôn Lăng Nhi.

Chờ Ngôn Thiếu Khanh từ trong xe của Ngôn Lăng Nhi ra ngoài, Hương Điệp khom người tiến vào đỡ Ngôn Lăng Nhi bị chơi đùa tới toàn thân vô lực dậy lau người và mặc quần áo.

Động tác của nàng ấy hơi nhanh, sợ không kịp chỉnh đốn cho Lăng phu nhân xong, mặc xong y phục cho Ngôn Lăng Nhi, lúc tiếp tục vấn tóc cho nàng, Ngôn Lăng Nhi bắt lấy cổ tay Hương Điệp, nàng yếu ớt nhìn Hương Điệp, trong mắt ầng ậng nước, hỏi: "Ngươi cũng nhìn thấy, gia của ta là người như thế nào, Hương Điệp, ngươi có lời gì muốn nói không?"

Hương Điệp vội vàng quỳ gối trước giường Lăng phu nhân, nức nở nói: "Hương Điệp tuy mới đầu không rõ nhưng cả một đoạn đường từ Bắc Cương đến Kim Lăng, Hương Điệp còn có gì không hiểu ạ? Phu nhân, bây giờ không phải lúc nói những lời này, chúng ta mau chóng chỉnh đốn ổn thỏa, dù sao cũng không thể để cho người ta phát hiện ra."

Nghe lời này, Ngôn Lăng Nhi suy yếu chống lên tay vịn ghế, cười lạnh nói: "Tên vô lại ấy giày vò ta như vậy, hắn còn không sợ người ta phát hiện, ta sợ gì chứ?"
 
Chương 93


"Phu nhân lại nói lời giận dỗi rồi, tướng quân rất yêu thương phu nhân, người khác muốn ân sủng này còn không có, phu nhân trời sinh có muôn phần sủng ái lại còn chọc tướng quân tức giận."

Hương Điệp vừa nói chuyện vừa nhanh chóng vấn tóc, cài trâm cho Ngôn Lăng Nhi, vẻ mặt thành thật nghiêm túc như muốn thề độc, trịnh trọng nói: "Phu nhân đừng sợ, mạng này của Hương Điệp là phu nhân cho, đời này tất nhiên là bảo vệ tốt bí mật này cho phu nhân, ai cũng không thể làm lộ ra chuyện này, nếu ai muốn vạch trần..."

Nàng sẽ giết người đó!

Hương Điệp không có quan niệm gì về luân lý cương thường, nàng chỉ biết một lòng để phu nhân tốt, không cho ai có thể làm tổn thương Lăng phu nhân, cùng đại ca ruột của mình làm ra chuyện như vậy thì có sao chứ?

Dưới gầm trời này, chuyện dơ bẩn nhiều vô cùng, Lăng phu nhân quá tốt nên có tướng quân tới yêu thương.

Lúc này, xe ngựa đã đến bên ngoài cửa hông hậu viện Ngôn phủ.

Bên ngoài cửa hông để một cái kiệu mềm do bốn bà tử to lớn nâng, thấy đội xe tới, đại nha hoàn Diệu Phất bên cạnh lão phu nhân vui mừng nói: "Đại cô nương đến rồi."

Lập tức có một quản đốc bên Ngôn Lăng Nhi tiến lên nói vài câu với đại nha hoàn kia rồi gặp nha hoàn các phòng, việc này tốn không ít thời gian.

Chờ Diệu Phất tới gần xe ngựa Ngôn Lăng Nhi, Hương Điệp đã chỉnh đốn xong cho Ngôn Lăng

Nhi.

Bởi vì Ngôn Lăng Nhi bị đại ca làm cho tiết ra mấy lần, lúc này cả người đều mỏi mệt không có tinh thần lắm, nghe thấy tiếng Diệu Phất bên ngoài, nàng soi gương đồng cài lại trâm hoa trên tóc mai, căn dặn Hương Điệp: "Sáu năm rồi mới về nhà lần đầu, nhìn sắc mặt ta này, ngươi cầm chút son phấn tới đây."

Hương Điệp vội vàng lấy một hộp gỗ hương tinh xảo từ trong tráp trang điểm ra, mở nắp hộp ra, nâng ở bên cạnh Ngôn Lăng Nhi.

"Đại cô nương, Diệu Phất đến rồi."

Nói đến rồi xong thì cửa xe ngựa bị đẩy ra, Diệu Phất mỉm cười đi vào xe ngựa, thấy Ngôn Lăng Nhi đang soi gương bôi son phấn thì nghẹn ngào kêu một tiếng: "Đại cô nương."

Ngôn Lăng Nhi còn đang lấy phấn lên đầu ngón tay, nghiêng đầu nhìn Diệu Phất, cười nói: "Lớn hơn rồi, bây giờ hầu hạ bên cạnh lão phu nhân sao?"

Nghe lời này, Diệu Phất trực tiếp quỳ hai gối xuống bò tới bên cạnh Ngôn Lăng Nhi, quỳ cùng chỗ với Hương Điệp rồi ôm lấy gối Ngôn Lăng Nhi, khóc lóc nói: "Đại cô nương, Diệu Phất... Diệu Phất cuối cùng cũng gặp lại đại cô nương rồi..."

Nàng vốn dĩ là tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư, năm Ngôn Lăng Nhi xảy ra chuyện nàng chỉ mới mười mấy tuổi, năm đó những đại nha hoàn bà tử già hầu hạ bên cạnh Ngôn Lăng Nhi bởi vì không bảo vệ được chủ tử mà bị Ngôn phủ đánh ch.ết và bán ra ngoài.

Chỉ còn lại vài nha hoàn nhỏ tuổi còn ở trong Ngôn phủ rồi được chia tới các phòng khác hầu hạ chủ tử mới.

Diệu Phất bởi vì lanh lợi xinh đẹp nên bị lão phu nhân chọn trúng, cố ý mang tới bên cạnh mình dạy dỗ, chuẩn bị chờ Ngôn Thiếu Khanh về kinh cho nàng đi làm thông phòng của Ngôn Thiếu Khanh.

Nếu Diệu Phất có thể mang thai cốt nhục của Ngôn Thiếu Khanh thì càng tốt, như vậy, chờ Ngôn Thiếu Khanh rời khỏi Kim Lăng, Diệu Phất ở lại Ngôn phủ xem như lập một công lớn.

Nếu không thể, tùy thuộc vào sự yêu thích của Ngôn Thiếu Khanh, nếu như hắn thích Diệu Phất thì mang tới Bắc Cương hầu hạ, nếu như không thích, Ngôn phủ xem như nuôi thêm một di nương, mấy năm nữa, chờ Diệu Phất lớn tuổi thì gả cho chủ quản thôn trang làm vợ cũng tốt.
 
Chương 94


Những chuyện này Ngôn Lăng Nhi chằng cần cố ý nghe ngóng, trong gia đình giàu có, bên cạnh phu nhân có địa vị, bạc hàng tháng của những đại nha hoàn này đều ngang bằng một di nương, chuyện này không phải phân phát tùy ý mà là tương lai có tác dụng lớn.

Nên bất luận Diệu Phất khóc thế nào, Ngôn Lăng Nhi đều giữ vẻ bình tĩnh, nàng để Diệu Phất khóc lóc mãi tới khi bôi xong son phấn mới thản nhiên nhìn xuống đỡ Diệu Phất ở trên gối nàng, nhỏ nhẹ thở dài: "Ngươi cũng là người chân thành, khác với Vân Nhi nói tới hầu hạ ta lại muốn làm cho ta tức giận, khóc lâu vậy rồi không thấy mệt sao, đứng dậy đi, hôm nay thân thể ta không khỏe, ngươi đỡ ta xuống dưới."

Diệu Phất vội vàng lau khô nước mắt vâng dạ, cùng Hương Điệp một trái một phải cung kính đỡ Ngôn Lăng Nhi ra ngoài.

Chờ ba người ra ngoài xe, Diệu Phất vội vàng cao giọng hô: "Đại cô nương trở về rồi."

Trong ngoài cửa hông đều là nha hoàn bà tử cùng nhau hô: "Cung nghênh đại cô nương, đại cô nương vạn phúc kim an."

Thanh thế này còn khí thế hơn phủ tướng quân ở Bắc Cương, Hương Điệp nhìn mà có chút sửng sốt.

Gã sai vặt hầu hạ ngoài cửa quỳ gối ở dưới xe ngựa, lưng nằm ngang để Ngôn Lăng Nhi giẫm lên lưng hắn xuống xe ngựa.

Ngôn Lăng Nhi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Hương Điệp: "So với trong phủ chúng ta, hôm nay ngươi có thể mở mang tầm mắt rồi phải không?"

Hương Điệp vội cúi đầu đỡ Lăng phu nhân lên kiệu mềm, nàng ấy nói nhỏ: "Là Hương Điệp ngu dốt, trước kia còn cảm thấy phủ chúng ta ở thành Bắc Cương rất phô trương rồi, hôm nay mới phát hiện ra thật sự là Hương Điệp kiến thức hạn hẹp."

Ngôn Lăng Nhi ngồi trong kiệu mềm nhận lấy quạt tròn Hương Điệp đưa tới, gõ nhẹ lên cánh tay của nàng ấy rồi che khuất nửa mặt mình, nói khẽ: "Chúng ta không câu nệ việc này."

Diệu Phất hầu hạ bên cạnh thì cười nói: "Nghe nói đại cô nương gả cho người tốt, hiển nhiên là có thanh thế như này rồi, chỉ là Bắc Cương không thể sánh với Kim Lăng, nơi đó thời cuộc rối ren nên chẳng thể chu đáo kỹ càng bằng nơi này được."

Kiệu mềm nâng lên, Ngôn Lăng Nhi lười biếng tựa vào thành ghế, nhìn Diệu Phất một cái.

Nàng chưa từng nghe thấy ý tứ coi nàng là người ngoài từ trong miệng Diệu Phất.

Bèn sinh lòng hứng thú trò chuyện, nói với Diệu Phất: "Trong phủ ta miệng người ít ỏi, không có nhiều chủ tử như trong nhà mẹ đẻ, tính toán đâu ra đấy, nâng ta lên như vậy... trượng phu cũng chỉ là ông chủ bình thường, tất nhiên không có sản nghiệp lớn bằng nhà mẹ đẻ."

Lại cùng Diệu Phất trò chuyện chút tình hình gần đây trong Ngôn phủ, tiến vào mấy cánh cửa, cuối cùng mới tới trong nội viện.

Các trưởng bối trong nhà đều ra cửa chính chờ Ngôn Thiếu Khanh diện thánh trở về, trong nội viện chỉ có mấy muội muội tuổi còn nhỏ và mấy bà tử già có uy danh trong Ngôn phủ.

Nhìn những muội muội còn nhỏ này, có đứa đã hơn sáu tuổi, trước lúc Ngôn Lăng Nhi xảy ra chuyện còn mới quấn trong tã lót, có đứa ra đời sau khi Ngôn

Lăng Nhi xảy ra chuyện, Diệu Phất nói tên của từng tiểu cô nương này rồi còn nói là di nương phòng nào sinh ra.

Nói một hồi đã làm cho Hương Điệp đứng sau Ngôn Lăng Nhi nghe tới váng đầu.

Chờ gặp xong mấy vị muội muội, Ngôn Lăng Nhi lại bị dẫn tới trong viện lão phu nhân, chờ lão phu nhân từ cửa chính trở về.

Đang lúc ngồi chờ lại có quản đốc tới tìm Diệu Phất nói phu nhân bọn họ mang tới chút đồ, muốn làm phiền Diệu Phất cô nương ra ngoài giúp đỡ một tay, bên trong Ngôn phủ có quá nhiều chủ tử, quản đốc lo liệu không hết nổi.

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách của lão phu nhân chỉ còn lại hai người Ngôn Lăng Nhi và Hương Điệp.
 
Chương 95


Trong phòng lão phu nhân chỉ thấy Ngôn Lăng Nhi nghiêng người, lấy quạt tròn trong tay che môi cười nói với Hương Điệp: "Ta chắc hẳn ngươi nghe tới nỗi váng đầu, cũng chẳng trách ngươi được, từ sau khi ta xảy ra chuyện, phụ thân lại lấy mấy di nương, tính cả phu nhân, bình thê, quý thiếp, bình thiếp, tiện thiếp, thông phòng... chỉ riêng chủ tử di nương, ít nhất cũng có ba bốn mươi người, đừng nói ngươi không rõ, mấy muội muội này là di nương nào sinh ra, ta cũng chẳng rõ nổi."

Hương Điệp nghe mà tặc lưỡi, bấm ngón tay tính số người rồi khom lưng ở sau Ngôn Lăng Nhi sợ hãi than thở: "So sánh với phủ tướng quân chúng ta... gia chúng ta chỉ có một mình phu nhân."

"Ừ."

Ngôn Lăng Nhi quạt tròn che nửa mặt cũng khẽ lên tiếng, cũng chẳng trách trong nhà hận nàng, đại ca phòng thủ biên cương sáu năm mà chỉ có một thiếp thất là nàng, thật sự quá ít.

Tuổi đại ca bây giờ chẳng có lấy nửa đứa con nối dõi, lại còn chẳng chịu nạp thêm mấy thê thiếp, so sánh với cảnh con đàn cháu đống trong nhà, chi của đích tôn Ngôn Thiếu Khanh vô cùng suy yếu.

Nghĩ như vậy, trong lòng Ngôn Lăng Nhi lại nặng trĩu, chỉ ngồi trong phòng khách rộng lớn, cũng chẳng nói chuyện nữa, từ buổi chiều chờ tới tận buổi tối.

Trong lúc chờ, mấy bà tử và Diệu Phất bưng cơm canh tới, Ngôn Lăng Nhi ăn một chút, một lúc lâu sau, Diệu Phất lại tới nói đại gia trở về rồi, lão phu nhân và phu nhân đều đang nói chuyện với đại gia nên thu xếp viện để Ngôn Lăng Nhi ở lại trước.

Rồi đưa Ngôn Lăng Nhi về cái viện nàng ở lúc chưa xuất giá.

Nói xong lại có bốn nha hoàn đi tới, lớn nhỏ đều có cả, nói là phu nhân đặc biệt căn dặn để các nàng hầu hạ đại cô nương.

Thấy tình cảnh này, sắc mặt Hương Điệp cực kỳ khó coi, nàng đỡ Ngôn Lăng Nhi chờ một buổi chiều đi theo những nha hoàn bà tử này về viện, cả một đường chẳng nhếch môi nói một lời.

Mùa đông ở Kim Lăng ấm áp hơn Bắc Cương rất nhiều, người ở Bắc Cương đã quen cảm thấy thời tiết này ở Kim Lăng rất thoải mái dễ chịu.

Ngôn Lăng Nhi đi trên đường nhỏ, người trước người sau đều xách theo đèn lồng, lão bà tử cầm ô giấy dầu và Diệu Phất đều đi sau lưng nàng.

Diệu Phất là người cẩn thận thấy dáng vẻ không vui của Hương Điệp, nàng ấy lựa lời nói: "Nghe nói đại cô nương muốn trở về, lão phu nhân dặn dò từ sớm phải sửa chữa lại viện này, nhất định phải để đại cô nương ở thoải mái mới được."

Hương Điệp đỡ Ngôn Lăng Nhi nghe xong thì cười lạnh nói: "Sao mà không thoải mái chứ, phu nhân chúng ta ở Bắc Cương người người vây quanh, phu nhân các nhà chạy tới nịnh bợ, giờ trở về nhà mẹ đẻ của mình bị bỏ rơi ngồi chờ một buổi chiều, thoải mái lắm đấy."

Ngôn Lăng Nhi nghiêng đầu tua rua trên trâm ngọc lay động trong gió tuyết, nàng lạnh lùng nhìn Hương Điệp một cái rồi lại nhìn Diệu Phất, nói: "Nàng ấy từ nhỏ lớn lên ở Bắc Cương chưa từng thấy tình cảnh ở Kim Lăng, nói chuyện khó tránh khỏi không phóng khoáng, trở về đừng nói lời này với lão phu nhân và phu nhân tránh cho trong lòng các bà ấy không thoải mái, cứ nói ta rất vui, viện tử rất tốt, là viện tử trước kia của ta, ta rất thích."

"Diệu Phất biết rồi ạ."

Diệu Phất xách chiếc đèn hoa sen trong tay cúi đầu vâng dạ, chờ đưa đại cô nương đến nơi, trong viện đèn đuốc sáng trưng, mấy tiểu nha hoàn của Ngôn phủ tươi cười ra đón.

Diệu Phất căn dặn các nàng vài câu rồi quay đầu nhìn Ngôn Lăng Nhi một chút, lại nhìn vẻ mặt giận dữ của Hương Điệp, cong đầu gối hành lễ, nức nở nói: "Đại cô nương, ngài chịu thiệt thòi rồi."
 
Chương 96


*Hầu môn sâu như biển: Chỉ nhà giàu, người bình thường khó ra vào. So sánh người từng thân thiết vì địa vị khác biệt mà xa cách.

Diệu Phất hầu hạ đại cô nương từ nhỏ, tất nhiên biết năm đó lão phu nhân và phu nhân sủng ái vị đích tiểu thư này thế nào, bây giờ đại cô nương vượt ngàn dặm xa xôi từ Bắc Cương trở về Kim Lăng lại bị bỏ rơi ngồi chờ một buổi chiều trong viện lão phu nhân, cảnh ngộ này ngay cả Diệu Phất nhìn cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Ngôn Lăng Nhi lại cười, quay người đi vào trong phòng, chờ nàng vào bên trong, cho người hầu hạ lui xuống rồi bắt đầu tắm rửa thay quần áo, ngồi vào trong thùng tắm rồi mới nói với Hương Điệp hầu hạ bên cạnh: "Ta không tức giận thì ngươi tức giận cái gì?"

Suốt cả chặng đường, trong lòng Hương Điệp chưa từng thoải mái.

Hương Điệp đỏ mắt, cầm khăn trong tay, thu dọn quần áo cho phu nhân, nức nở nói: "Phu nhân, ta không tức giận vì mình, Hương Điệp giận là các nàng để ngài chờ đợi như vậy, lúc này nếu ở Bắc Cương thì thật sự muốn tướng quân để loạn côn đánh ch.ết bọn họ."

"Ngươi cũng đã nói là ở Bắc Cương."

Ngôn Lăng Nhi thổi thổi cánh hoa trên mặt nước, cả ngày đi đường mệt mỏi giờ ngâm mình trong nước nóng thư gián, nàng có chút buồn ngủ.

Trong lúc mơ màng, nàng tựa vào vách thùng tắm, nói với Hương Điệp sau lưng: "Trước khi ta trở về sớm biết sẽ có đãi ngộ thế này, cũng chẳng cảm thấy gì cả, trong nhà đại ca trở về mới là chuyện lớn vui vẻ, còn một người bởi vì bị thổ phỉ bắt cóc rồi gả đi, vốn mang theo điềm gở như ta đâu còn có thể là chuyện vui mừng chứ?"

Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai trần lộ trên mặt nước của nàng mang theo vẻ trấn an, dịu dàng xoa bóp vai và cổ mệt mỏi cho nàng.

Ngôn Lăng Nhi càng buồn ngủ hơn, cho rằng người phía sau vẫn là Hương Điệp nên ở trong hơi nước mờ mịt thở dài với người phía sau: "Chỉ tiếc là hôm nay ta không thể đến cửa chính gặp tướng quân, cũng chẳng biết chàng diện thánh trở lại chưa, như thế này, muốn gặp mặt tướng quân sợ là phải sau khi về tới Bắc Cương rồi."

Trong gia đình giàu có ở Kim Lăng, ngoại trừ gia chủ ra, tất cả nam nhân khác, ngay cả gã sai vặt tầm thường cũng chẳng thể vào nội trách, huống hồ đại ca còn là một nam nhân trưởng thành.

Vậy nên thật sự bước vào hầu môn sâu như biển, nếu như không có chuyện đặc biệt thì cũng không tiện gặp lại.

Lúc này, trong lòng Ngôn Lăng Nhi chua xót vô cùng, chỉ cảm thấy hai tay xoa bóp vai nàng giống như trêu chọc vuốt ve bả vai nàng rồi từ từ trượt xuống trước phần xương quai xanh, ngón tay luồn vào trong nước tìm kiếm.

Trên lòng bàn tay người sau lưng có một lớp chai tay rất dày lướt qua làn da mịn màng của nàng, vuốt ve bầu ngực sữa vùi ở dưới nước.

Hành động vuốt ve trêu chọc tràn đầy tình dục, Ngôn Lăng Nhi từ từ nhắm hai mắt, mới đầu cảm thấy dễ chịu sau đó giật mình lập tức tỉnh táo lại, ở trong nước vùng vẫy một lúc rồi quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đen láy của đại ca đang khom người đứng ở bên ngoài thùng tắm nhìn nàng chằm chằm.

Nàng nhất thời không rõ ràng lắm, cho rằng mình đang nằm mơ lại hoặc là bây giờ còn ở Bắc Cương, kinh hãi kêu lên: "Đại ca?"

"Suỵt."

Ngôn Thiếu Khanh giơ ngón tay ướt sũng lên để lên môi Ngôn Lăng Nhi, trên người hắn còn dính mùi rượu, bỏ ngón tay từ trên môi Ngôn Lăng Nhi ra, ngón tay dài nắm cằm của nàng, một cái tay khác luồn xuống nước nắm chặt một bầu v/ú của nàng.

Hắn nghiêng đầu về phía trước, quay đầu Ngôn Lăng Nhi lại rồi hôn lên môi nàng.

Mùi rượu từ trong miệng hắn truyền vào trong miệng nàng, nàng há mồm, tiếng nước rào rào, cái lưỡi của hắn lại luồn vào quấn lấy cái lưỡi đinh hương rồi dây dưa ở trong miệng của nàng.
 
Chương 97


Thời gian dần trôi đi Ngôn Lăng Nhi từ bỏ giãy giụa, cơ thể tr.ần tr.uồng ở trong nước mặc cho đại ca hôn môi, vuốt ve bầu v/ú của nàng.

Ngoài phòng có đại nha hoàn Ngôn phủ mang y phục tới bị Hương Điệp ngăn lại nên đại nha hoàn kia ở bên ngoài nói chuyện với Hương Điệp.

Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ nói tối hôm nay trong phủ có rất nhiều khách khứa tới chúc mừng, các nữ quyến bên ngoài trạch trở về cũng đều đến chỗ lão phu nhân, còn có rất nhiều người ngoài đến cửa, lão phu nhân và phu nhân nói thật sự không có thời gian rảnh nên để đại cô nương nghỉ ngơi một đêm trước rồi mai gặp nhau.

Có lẽ bị Ngôn Lăng Nhi nhắc nhở rồi nên Hương Điệp không còn nói gì, chỉ tùy ý đáp lời đại nha hoàn kia.

Lại nghe đại nha hoàn Ngôn phủ nói hôm nay lúc tướng quân trở về oai phong thế nào, tuấn tú thế nào, trong ý tứ của nàng ta, Ngôn Thiếu Khanh và lão gia, mấy thúc bá, huynh đệ trong tộc đang ngồi ở hai mươi bàn ở tiền viện uống rượu với nhau.

Nghe tới đó, trong phòng, Ngôn Lăng Nhi đang cùng đại ca hôn triền miên đẩy đại ca bên ngoài thùng tắm ra, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo, đỏ mặt quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hắn.

Cái người rõ ràng phải uống rượu với người trong tộc ở tiền viện sao lại chạy tới chỗ nàng chứ?

"Sợ muội cảm thấy quạnh quẽ."

Ngôn Thiếu Khanh tiến tới bên tai nàng, cắn vành tai nàng rồi dịu dàng nói: "Các nàng không ở cùng muội thì đại ca ở cùng muội."

Vốn dĩ, hắn không nói lời này còn tốt, nói lời này ra hốc mắt Ngôn Lăng Nhi không khỏi đỏ lên, nàng hướng về phía trước né tránh môi đại ca cắn tai nàng, xoay người lại ngẩng đầu đối mặt với đại ca, trong lúc nhất thời cổ họng nghẹn lại, không biết nên nói cái gì.

Ngàn dặm xa xôi trở lại Kim Lăng, tuy có chuẩn bị tâm lý với tình cảnh bây giờ nhưng sâu trong lòng Ngôn Lăng Nhi cũng chẳng phải không có khát vọng mẹ con trùng phùng.

Đối mặt với những nha hoàn bà tử coi nàng thành người ngoài, Ngôn Lăng Nhi tuy ngoài mặt không để ý nhưng cũng chẳng phải không có mất mát.

Nàng ôm lòng muốn trở về trong lòng, ở trong viện lão phu nhân khổ sở chờ đợi tới buổi tối, khó chịu ấy chẳng phải nàng không cảm thấy.

Chỉ là làm con cái, nàng phải làm tròn đạo hiếu, không thể không trở về thăm nhà, cuối cùng vẫn không vượt qua được giới hạn của mình.

Có nước mắt trượt xuống từ trong mắt Ngôn Lăng Nhi bị ngón tay Ngôn Thiếu Khanh lau đi, hắn thở dài, xoay người hai tay chống lên mép thùng tắm, trong hơi thở đều là mùi hoa mai nhàn nhạt, hắn bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Bảo muội không nên quay về, muội lại cứ muốn trở về, bây giờ bỏ ý nghĩ này cũng tốt, tương lai cùng ta ch.ết ở Bắc Cương, ở chỗ đại ca chính là kết cục của muội."

"Hừ, đại ca còn nói ch.ết với không ch.ết, không cho phép đại ca nói chữ này nữa."

Ngôn Lăng Nhi mắng nam nhân này một câu rồi vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, hắn ở bên ngoài thùng, nàng ở trong nước, ánh mắt quyến rũ của nàng nhìn hắn, nhỏ giọng hờn dỗi: "Lá gan của đại ca cũng quá lớn rồi, cùng phụ thân thúc bá uống rượu còn chạy tới đây à, trên đường có bị người ta nhìn thấy không?"

"Trên đường đều trốn tránh bọn họ, không ai nhìn thấy đâu."

Mặt hắn tiến tới, chóp mũi cọ chóp mũi nàng, môi mọng chạm môi của nàng, thì thào: "Trong ngoài sảnh rất nhiều người, người nào cũng ăn uống vui vẻ, thiếu ta cũng chẳng kỳ lạ lắm, tối hôm nay đại ca ở chỗ muội, ngày mai đi trước khi trời sáng, đại ca đối xử tốt với muội như vậy, người khác không có phúc phận ấy đâu nên không cho khóc nữa."
 
Chương 98


*Phụ nữ có chồng buông thả. "Phì ~~"

Ngôn Lăng Nhi nhịn không nổi bật cười, nàng lè lưỡi ra liếm liếm môi đại ca rồi cũng thì thào: "Sao ta lại cảm thấy dáng vẻ đại ca giống tên trộm vụng trộm với dã bà nương, còn phải trốn tránh người khác, chưa sáng đã phải đi rồi."

"Bây giờ không phải là vụng trộm với dã bà nương sao? Hay là với muội muội ruột của mình, dã bà nương yêu đương vụng trộm này."

Ngôn Thiếu Khanh ngậm lấy môi đỏ nàng chủ động giao ra, môi của hắn nóng như lửa từ khóe miệng của nàng tới vành tai rồi trượt xuống dưới cổ nàng.

Nói tiếp: "Dã bà nương, ngươi dành chỗ cho đại ca để đại ca tắm cùng với."

Dứt lời, hắn bắt đầu cởi thắt lưng da trên người, bởi vì về nhà nên áo giáp trên người đã cởi từ sớm rồi để thân vệ đưa hắn về phòng, lúc này trên người chỉ mặc một bộ trường bào màu xanh, cởi ra cũng dễ dàng, thoáng chốc hắn đã tr.ần tr.uồng đứng ở trước mặt Ngôn Lăng Nhi.

Ngôn Lăng Nhi không mảnh vải che thân ngồi trong thùng gỗ đỏ mặt nhìn cơ thể tr.ần tr.ụi màu đồng của đại ca trong hơi nước bốc lên, bắt mắt nhất là cây côn th*t thô to ở giữa háng hắn.

Ngoài phòng còn có nha hoàn đang nói chuyện, bởi vì Ngôn Lăng Nhi đang tắm, các nàng không phải nha hoàn hầu hạ bên cạnh Ngôn Lăng Nhi, có Hương Điệp ngăn cản nên không thể đi vào.

Thấy thời gian không còn sớm, Hương Điệp tìm cơ hội để những tỷ tỷ muội muội này đi nghỉ ngơi, nàng thì quay đầu nhìn vào trong phòng, sau khi biết tướng quân tiến vào, Lăng phu nhân lúc này sợ là không ra nổi, nàng khóa cửa phòng rồi đi lên giường nhỏ ở phòng ngoài của mình nghỉ ngơi.

Trong phòng có tiếng nước tràn ra khỏi thùng truyền ra, Ngôn Thiếu Khanh đã ngồi vào trong thùng, nước còn rất nóng, bởi vì có thêm hắn nên cánh hoa theo mép thùng rơi xuống mặt đất.

Ngôn Lăng Nhi lấy khăn tay cẩn thận lau mặt mũi đại ca, tay của hắn thì đặt ở sau lưng nàng, ép nàng vào lồng ngực tr.ần tr.ụi của hắn.

Trong nước nóng, bầu v/ú mềm mại của Ngôn Lăng Nhi dán lên lồng ngực của đại ca như vậy, nàng hít sâu, ghé vào trong ngực đại cả, hỏi nhỏ: "Đại ca, thật sự không sợ bị nha hoàn bên ngoài phát hiện ra sao?"

"Hương Điệp đã đuổi các nàng ra ngoài rồi."

Ngôn Thiếu Khanh tựa vào thùng tắm, phát hiện hôm nay nàng xem như dịu dàng ngoan ngoãn thì thả lỏng hai tay, khoác tay lên mép thùng gỗ, thảnh thơi nói: "Tự mình ngồi vào đi."

Hôm nay hắn uống hơi nhiều rượu, sợ một mình nàng cảm thấy buồn khổ nên vội vã đội gió tuyết tới, rượu nóng và gió rét xen lẫn nhau làm Ngôn Thiếu Khanh bây giờ chút ngà ngà say.

Ngôn Lăng Nhi nghe lời nâng mông lên trong nước rồi dạng chân trên côn th*t của đại ca, cũng không đưa thứ ấy của đại ca tiến vào hạ thể của nàng.

Trong tay của nàng còn cầm khăn, cái khăn này vừa rồi mới lau qua thân thể của nàng, bây giờ, nàng lại cầm lau sạch thân thể của đại ca.

Nghĩ như vậy, gương mặt Ngôn Lăng Nhi hơi đỏ lên trong hơi nóng, nàng nhịn không nổi dùng nơi tư mật xấu hổ kia cọ nhẹ côn th*t thô to của đại rồi lấy cái vú mềm mại của mình dán lên lồng ngực đại ca cọ xát.
 
Chương 99


Ngôn Thiếu Khanh ngẩng đầu, mím chặt môi, yết hầu nhô ra dưới da trượt lên, nét mặt của hắn rất dễ chịu, hơi cử động hừ nhẹ nói: "Đại ca bảo muội ngồi vào đi."

"Cứ không cho đại ca toại nguyện đấy."

Ngôn Lăng Nhi ghé vào trong ngực đại ca, cười cười giống như yêu tinh, nàng hơi cong môi, cơ thể tr.ần tr.uồng ở trong nước, trong hơi nước bốc lên như mang theo chút tiên khí, vén mái tóc dài xõa ra, mấy sợi tóc rơi xuống đều ướt át dính lên cái lưng trần tinh xảo và bờ vai thơm ngát.

Nàng cầm khăn tay trong tay, nhẹ nhàng khoác lên vai Ngôn Thiếu Khanh, mông dưới nước chuyển động, cọ xát â/m hộ vào côn th*t đại ca, sóng gợn nhẹ, Ngôn Lăng Nhi nghiêng đầu cắn cái cổ ngửa lên của đại ca rồi nhẹ nhàng rên rỉ giống như mèo con đáng yêu.

"Uh ~~ ah ~~ ah ~~"

Vừa d*m đãng vừa quyến rũ.

Yêu tinh này, làm côn th*t Ngôn Thiếu Khanh căng đau, hô hấp của hắn dần dần hỗn loạn, tay giơ lên, ngón tay dài nhẹ nhàng luồn vào trong tóc nàng, nói khẽ giống như không có sức lực: "Ngồi vào đi, tự mình ngồi vào đi, muội muội nghe lời đại ca bảo, được không?"

Trong mắt Ngôn Lăng Nhi lộ ra ham muốn, nàng lè lưỡi liếm láp yết hầu đại ca, làm như không nghe thấy lời thỉnh cầu của đại ca rồi thẳng thắn quỳ hai gối hai

bên người đại ca, ưỡn người lên từ trong nước, hai tay nâng đầu Ngôn Thiếu Khanh, chủ động đưa bầu v/ú trắng nõn của nàng đến bên môi đại ca.

Ngôn Thiếu Khanh há mồm, ngậm lấy núm v/ú nàng, nàng cúi đầu, tiểu huy*t để lên đỉnh côn th*t giữa háng đại ca, cứ không chịu ngồi xuống, chỉ mở miệng hoa huy*t cắn q.uy đ/ầu của đại ca.

Nàng cúi đầu, ở trong căn phòng chật chội tình dục quanh quẩn, hai tay cởi phát quan của đại ca, kim quan rơi xuống đất, mái tóc dài của hắn xõa ra, nàng vừa cho đại ca bú vú, vừa cầm khăn tay dính nước làm ướt tóc cho đại ca.

Cũng chẳng để hắn chơi nàng, nàng lại ôm lấy hắn như vậy, trong lòng Ngôn Thiếu Khanh giận yêu tinh này, cắn mạnh núm v/ú của nàng mấy cái làm núm v/ú nàng mút ra máu đỏ, lúc này mới nhả quả đỏ kia ra, hai tay luồn vào trong nước bóp chặt eo nhỏ của nàng rồi kéo cơ thể của nàng xuống.

Cây côn th*t thô to kia rốt cuộc cũng phá vỡ từng lớp múi thịt xông vào u mật khít chặt, làm tiểu huy*t căng trướng, không có chút khe hở nào.

Nước tràn ra đầy thùng, cánh hoa mai trên mặt nước dính lên tóc Ngôn Lăng Nhi, gương mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, thở hổn hển, ôm chặt cổ đại ca, chịu đựng hắn xông ngang xông dọc trong cơ thể của nàng.

Hắn đâm nàng rất hung ác, nước nóng tràn thùng văng khắp nơi, Ngôn Lăng Nhi sợ động tĩnh quá lớn kinh động tới nha hoàn bà tử trong viện nên véo nhẹ cánh tay đại ca, nhỏ giọng oán trách: "Nhẹ chút, không sợ người ta nghe thấy à, hôm nay ta ngày đầu trở về đã làm ra chuyện xấu này, người khác còn tưởng ta là d*m phụ đấy."

"Muội không phải... d*m phụ sao?"

Ngôn Thiếu Khanh nắm hai đùi nàng, từ trong thùng gỗ đứng lên, vừa nâng chân dài bước ra khỏi thùng tắm vừa làm Ngôn Lăng Nhi, hai người đi lên giường.

Trên thân thể hai huynh muội còn dính cánh hoa mai, mùi hoa mai xen lẫn mùi tình dục bao quanh hai người ngã xuống giường, cọ xát, lăn lộn, dao động có tiết tấu.

Trăng bò từ từ lên trên đầu cành, khăn trải giường mới tinh dính đầy d*m thủy tình dục, nha hoàn bà tử chật một viện lại chẳng người nào phát hiện ra đại gia nhà bọn họ đã lén lút chạy vào trong phòng đại cô nương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top