Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180: C180: Trả ơn to lớn


Một lát sau Trương Tiểu Quyên bị mẹ chồng mắng cúi gằm mặt đi vào bếp định nấu cho con gái ít cháo khoai để tạm no cái bụng.

Bà buồn lắm, bà không buồn vì bị mẹ chồng mắng, mà buồn vì không nấu được cho con gái bát cháo gạo.

Bà cảm thấy mình đúng là một người mẹ thất bại!

Con gái mới đi viện về, bác sĩ đã dặn phải cho con bé ăn ngon nhưng nay bà chẳng cho con gái được một bát cháo gạo.

Tô Uyển Ngọc nằm trong nhà cũng nghe thấy tiếng mẹ chồng chửi. Đợi ngừng chửi bà lập tức ngồi dậy mặc áo.

"Em làm gì thế?" Giang Trường Hải nằm trên giường hỏi.

Tô Uyển Ngọc lấy gạo trong tủ: "Em mang cho thím hai ít gạo nấu cháo."

Mấy đứa trẻ nhà chú nhà ngoan ngoãn, nhà bác cả giúp được gì tất nhiên sẽ giúp đỡ.

"Vợ anh đúng là lương thiện, anh cưới được em đúng là phúc tổ tám đời." Giang Trường Hải vừa trêu vừa nịnh vợ.

Tô Uyển Ngọc chẳng ngại đón nhận câu nịnh của chồng: "Chẳng thế thì sao."


Vừa nói bà vừa múc đầy một cốc gạo mang ra ngoài.

"Anh buộc túi vào đi."

"Tuân lệnh!"

Tô Uyển Ngọc vào bếp khi Triệu Tiểu Quên đang vừa đãi đồ vừa lau nước mắt...

Thấy có người vào vội vàng giơ tay áo quệt lau nhanh rồi mới nhìn sang: "Chị chưa ngủ hả?"

Tô Uyển Ngọc giả vờ không nhìn thấy thím hai khóc, bà đưa cốc gạo cho thím hai: "Thím hai cầm chỗ gạo này mà nấu cháo cho Chiêu Đệ, cho con bé ăn ngon mới chóng khoẻ."

Nhìn cốc gạo đầy trước mặt, Triệu Tiểu Quyên định không nhận vì nhà mình nợ nhà bác cả rất nhiều ơn tình.

Song do thương con gái quá, bà vẫn cầm lấy, cảm kích nói: "Cảm ơn chị.". Truyện Quan Trường

"Thím khách sáo làm gì, chị cũng là mẹ chị hiểu mà, chị cho nhà thím được một cốc gạo. Thôi cũng muộn rồi, thím nấu nhanh nhanh ăn xong sớm mà còn nghỉ ngơi." Tô Uyển Ngọc vỗ tay thím hai rồi trở về nhà.

Triệu Tiểu Quyên nấu cháo trong nhá nhem nhưng chỉ nấu nửa cốc gạo kèm với hai củ khoai lang, chứ không nấu hết sạch cả cốc.


Khoai lang ngọt lại thêm gạo trắng, một lát sau nồi cháo đã toả hương thơm ngọt.

Bà bê bát cháo gạo khoai to về nhà, cười nói: "Mẹ nấu cháo gạo khoai cho con rồi này Chiêu Đệ."

"Mẹ lấy đâu ra gạo vậy ạ?" Chiêu Đệ ngạc nhiên.

Bà nội mới mắng mẹ xơi xơi, chắc chắn sẽ không cho bà gạo.

"Nhà bác cả cho mẹ đấy."

Triệu Tiểu Quyên giải thích rồi giục: "Mẹ đợi nguội bớt mới bưng về, con mau ăn hết đi, ăn xong là ngủ ngon."

Chiêu Đệ nghe vậy không nói rõ được cảm xúc trong lòng.

Cô không phải người không biết biết ơn, dù nhà bác cả có mục đích gì thì quả thật nhà bác ấy vẫn trao cho chị em cô hơi ấm mỗi khi họ khó khăn nhất.

Đại Nha đứng bên nói khẽ: "Hai bác lúc nào cũng tốt với chị em con."

Triệu Tiểu Quyên gật đầu, nhân cơ hội dạy các con: "Thế nên mai này các con lớn khôn cũng phải hiếu thảo với cha mẹ như vậy."

Chiêu Đệ mấy máy môi, lại nữa rồi.

Chỉ tiện tay giúp đỡ nhỏ nhưng chị em cô bé phải trả ơn to lớn.

Cô không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, cô hỏi nhỏ: "Mẹ ơi, nhà mình có thể chuyển ra ở riêng được không ạ?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181: C181: Cô ta sẽ bảo vệ em trai


Nếu có thể phân nhà ra ngoài sống một mình, cô sẽ không vì muốn ăn một bát cháo khoai lang mà liên lụy mẹ cô bị bà nội mắng lâu như vậy.

Triệu Tiểu Quyên nghe con gái nói lời "đại nghịch bất đạo" này, giật nảy cả mình, lập tức theo bản năng nhìn ra xung quanh.

Thấy cửa nhà đang đóng chặt mới thở ra một hơi dài, hạ giọng nói: "Chiêu Đệ, sau này không được nói những lời như vậy nữa, đặc biệt không được nói trước mặt ông bà nội của con."

"Mẹ, sao lại không được nói? Chỉ cần chúng ta có thể phân nhà, mẹ và cha con còn cả chị cả chị hai đều làm việc chăm chỉ như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ sống tốt hơn bây giờ, ít nhất là không đến mức không ăn nổi một bát cơm." Chiêu Đệ thử thuyết phục mẹ của mình.

Triệu Tiểu Quyên nghe vậy chỉ nghĩ rằng cô còn nhỏ ham ăn, liền cười mắng: "Con còn nhỏ không hiểu chuyện thì không nên nói lung tung. Con xem, lần trước bác cả nhắc đến chuyện phân nhà khiến ông bà nội tức giận đến nhường nào. Việc mà bác cả không làm được, sao nhà chúng ta lại làm được chứ?"

Thấy mẹ mình hoàn toàn dỗ dành mình như một đứa trẻ không hiểu chuyện, Chiêu Đệ có một cảm giác bất lực như vừa đánh vào bông, đứa trẻ chưa kết hôn ở nông thôn sẽ không có quyền nói chuyện.

Hơn nữa mẹ cô còn là người thành thật nhất trong các nàng dâu, rất nghe lời cha mẹ chồng.

Cha cô vì không có con trai nên nói chuyện không có khí phách, không có mặt mũi đi tranh giành điều gì.

Chiêu Đệ biết hiện giờ cô có nói gì cũng không thuyết phục được hai người, cũng chỉ có thể im lặng tạm thời nhẫn nhịn.


Cô tự nhủ, chỉ cần em trai có thể ra đời thì sẽ ổn.

Không sai, trong trí nhớ của Chiêu Đệ, không bao lâu sau mẹ cô sẽ mang thai, hơn nữa còn là một bé trai mà cả nhà đã mong đợi từ lâu.

Chỉ tiếc rằng kiếp trước khi mẹ cô mang thai em trai, bụng cũng tròn như khi mang thai mấy chị em cô, tất cả mọi người trong thôn đều nghi ngờ rằng lần này mẹ cô vẫn mang một bé gái.

Ngay cả cha mẹ cô cũng cho là như vậy, bà nội vì điều này mà suốt ngày đen mặt nói kháy mẹ cô, càng đừng nghĩ đến việc nấu cho mẹ cô mấy quả trứng gà, làm chút đồ ăn ngon bổ sung dinh dưỡng.

Mẹ cô mang thai vẫn luôn ra đồng làm việc, cuối cùng trở dạ ở bên bờ ruộng, người trong thôn vội vàng đưa mẹ cô về nhà sinh nở.

Mẹ cô ngoài ý muốn sinh ra một bé trai, khiến cả nhà đều rất vui sướng.

Nhưng tiếc rằng em trai vừa sinh được vài ngày đã chết yểu.

Vì khi mẹ cô mang thai chỉ được ăn lương thực thô, chưa từng được ăn đồ ăn dinh dưỡng, dẫn đến đứa bé quá nhỏ gầy, không thể nuôi sống.


Trải qua chuyện này, cơ thể của mẹ cô cũng không còn được như trước, sau này không thể có thai được nữa.

Nhà bọn họ vì không có con trai, bị ông bà nội và nhà thứ ba bắt họ làm nô dịch cả đời.

Nhưng đời này thì khác rồi.

Lần này có cô ở đây, cô nhất định sẽ bảo vệ em trai.

Cô muốn khiến tất cả mọi người không còn dám bắt nạt nhà hai nữa, để mẹ và cha cô có thể thẳng lưng nói chuyện với mọi người.

Bọn họ sẽ không còn là người tuyệt hậu trong miệng những người trong thôn nữa.

Chiêu Đệ biết, cha mẹ cô coi trọng con trai đến nhường nào. Đến lúc đó nhất định sẽ vì em trai mà đồng ý phân nhà.

Chờ sau khi bọn họ phân nhà, cô có thể đưa chị em của mình đi buôn bán kiếm tiền, dọn lên trấn ở, rời xa chú ba sâu hút máu và cả nhà bác cả cực phẩm vô lại.

Hơn nữa cô còn phải đi trước Tam Nha một bước, quen biết tên lưu manh trên trấn kia.

Cô phải kết hôn cùng anh ta, trở thành người giàu đầu tiên trong trấn.

Cô phải để ông bà nội hối hận vì đối xử với cô không tốt khi còn nhỏ, khiến nhà thứ ba đã chèn ép bóc lột cô trơ mắt nhìn cô ăn ngon mặc đẹp, khiến Chí Văn Chí Võ đã đâm người khác vào tù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: C182: Bảo em gọi điện cho anh


Nghĩ đến ngày đó, Chiêu Đệ không khỏi nở nụ cười vừa vui sướng vừa đắc ý.

Còn về nhà bác cả, cô sẽ dùng rất nhiều tiền để trả hết ân tình của bọn họ, cũng sẽ giúp Tam Nha tìm một người đàn ông khác có thể phó thác cả đời.

Thấy cô bỗng nhiên cười ngây ngô, Triệu Tiểu Quyên huơ huơ tay trước mặt cô: "Chiêu Đệ, Chiêu Đệ, con cười cái gì đó, mau ăn cháo đi."

Chiêu Đệ lấy lại tinh thần, "vâng" một tiếng rồi bưng bát lên.

Cô không ăn một mình mà bưng cháo khoai lang đến bên giường, muốn cùng mấy chị em chia nhau ra ăn: "Chị cả, chị hai, Lai Đệ chúng ta cùng ăn đi."

Mấy chị em bọn họ từ nhỏ đến lớn luôn giúp đỡ lẫn nhau cùng lớn lên như vậy.

Đại Nha sờ bụng, lắc đầu: "Chiêu Đệ, em ăn đi. Tối nay chị ăn nhiều lắm, bây giờ ăn không nổi nữa."

"Chị cũng không đói." Nhị Nha cũng hiểu chuyện từ chối.

Lai Đệ cắn ngón tay, nhìn chằm chằm vào cháo khoai lang đầy mong đợi: "Em, em cũng không đói."

Cô bé không hiểu vì sao cháo ngon như vậy mà chị cả chị hai đều không ăn.

Các chị không ăn thì cô bé cũng không ăn.


Nhưng cháo khoai lang thơm quá, Lai Đệ ngửi mà chảy cả nước miếng.

Cô bé, cô bé không đói bụng, nhưng vẫn muốn ăn một chút.

Chiêu Đệ sao có thể không biết tâm tư của bọn họ, vậy nên đẩy bát cháo về phía trước: "Nếu các chị không ăn thì em cũng không ăn."

Triệu Tiểu Quyên thấy các con yêu thương nhau trong lòng rất vui vẻ, cười nói: "Các con đều ăn một chút đi, trong nồi vẫn còn đấy."

Nửa bát gạo có thể nấu gần một nửa nồi cháo.

Nghe bà nói như vậy, mấy cô bé mới không từ chỗ nữa, quây lại thành một vòng cùng ăn một bát cháo.

Chị ăn một miếng, em ăn một miếng, ăn vô cùng thỏa mãn.

Có điều Đại Nha và Nhị Nha cũng rất kiềm chế, chưa ăn được vài miếng liền nói rằng đã no bụng, để hai em gái có thể ăn nhiều một chút.

Chia nhau ăn xong bát cháo, mấy cô bé hồi tưởng vị thơm ngọt trong miệng tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, vì hôm qua đã xin nghỉ một ngày nên hôm nay Giang Trường Hải cứng rắn kéo cô con gái rõ ràng còn chưa ngủ đủ từ trên giường dậy, cõng cô đến trường.

Cả nhà người đi học thì đi học, làm việc thì làm việc, dưỡng bệnh thì dưỡng bệnh. Rất nhanh một tuần đã từng bước từng bước trôi qua.


Đến chủ nhật, Giang Miên Miên cùng cha đi đến hợp tác xã mua bán, lấy tờ giấy Úc Thừa để lại ra, dựa theo dãy số trên đó để gọi điện.

"Xin chào, đây là trụ sở huấn luyện thủ đô, xin hỏi bạn tìm ai?" Một giọng nam trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến.

Trụ sở huấn luyện kinh đô? Cô gọi nhầm à?

Giang Miên Miên sững sờ một chút, sau đó dò hỏi: "Chào chú, cho cháu hỏi có Úc Thừa ở đây không ạ? Cháu tìm Úc Thừa."

Bên kia nghe được một giọng nữ mềm mại cũng sửng sốt một hồi, hỏi: "Có, cháu chờ một lúc chú đi gọi cậu ấy."

"Vâng, làm phiền chú rồi."

Đợi khoảng hơn hai phút, Giang Miên Miên nghe thấy bên kia truyền đến tiếng bước chân vội vàng, sau đó giọng nói vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo rơi vào tai cô: "Cô là ai?"

"Anh Úc, là em đây, em là Giang Miên Miên."

"Cừu Non à, mới vậy mà đã nhớ anh rồi?" Giọng nói của Úc Thừa không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa.

Giang Miên Miên phụng phịu phủ nhận: "Không có nhé. Không phải anh bảo em gọi điện cho anh sao?"

Thằng nhóc này thực sự không đáng yêu chút nào.

Úc Thừa cười khẽ, tiếp tục trêu đùa cô: "Đúng là anh bảo em gọi điện cho anh, nhưng đâu có bảo em tuần đầu tiên đã gọi điện cho anh."

Giang Miên Miên: "...Vậy em cúp máy."

Thấy cô giận thật rồi, Úc Thừa mới nói: "Được rồi, không đùa em nữa. Là anh bảo em mỗi cuối tuần đều gọi cho anh."

Lúc này Giang Miên Miên mới thỏa mãn hừ nhẹ, sau đó hỏi: "Chân của cậu anh chữa trị thế nào rồi?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: C183: Chỉ quen người nhà họ giang


Úc Thừa ở bên kia im lặng vài giây, mới dùng giọng nói không có gì thay đổi trả lời: "Thời gian trì hoãn quá dài, bác sĩ ở thủ đô cũng không có cách nào, chỉ có thể giúp cậu giảm bớt đau đớn."

"Giảm bớt đau đớn cũng tốt rồi, anh cũng đừng quá lo lắng, để cậu điều dưỡng thật tốt, không chừng tám, mười năm nữa y học dần dần phát triển, chân của cậu có thể chữa lành." Giang Miên Miên an ủi cậu.

Cô đến từ thế kỷ mới, biết rằng có rất nhiều bệnh bác sĩ hiện giờ đều bó tay, đến thế kỷ mới có thể dần dần chữa khỏi.

Úc Thừa hạ giọng "ừ" một tiếng.

Nhận ra giọng nói của đối phương có chút suy sụp, Giang Miên Miên do dự một lúc rồi nhanh chóng nói một câu: "Thực ra em cũng có chút nhớ anh."

Một câu nói mềm mại này khiến khóe miệng của Úc Thừa cong lên, nhưng không đợi cậu lên tiếng, Giang Miên Miên đã nhanh chóng đổi chủ đề: "Anh Úc, lần trước em và mẹ em đến hợp tác xã mua bán mua đồ làm áo bông cho anh, anh còn cần không? Nếu như anh cần, mẹ em sẽ làm cho anh rồi gửi bưu điện qua đó."

Biết Cừu Non ngại ngùng, Úc Thừa cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của cô: "Không cần đâu, ở đây anh không mặc đến."

Trước nay cậu ở thủ đô đều không mặc áo bông, bởi vì vừa cồng kềnh lại không đẹp.


"À, vậy thì làm cho cha em."

Giang Miên Miên cũng không nghĩ rằng Úc Thừa còn nhỏ đã có gánh nặng thần tượng, chỉ cho là cậu coi thường áo bông do người nông thôn tự làm, xám ngắt không có hình dạng gì, cô cũng cảm thấy xấu.

Lúc này lại nghe Úc Thừa hỏi: "Cừu Non, chú Giang có đang ở bên cạnh em không?"

Lần trước cậu nhờ Trình An gửi tiền và phiếu, hiện giờ có lẽ đã đến rồi.

"Có."

"Vậy em đưa điện thoại cho chú Giang, anh có một số việc muốn nói với chú ấy."

"Được." Giang Miên Miên đưa ống nghe cho Giang Trường Hải: "Cha, anh Úc tìm cha có việc."

Giang Trường Hải vẫn luôn nghe từ đầu đến giờ nhận lấy ống nghe, giọng nói sang sảng: "Nhóc Úc à, sao vậy? Có chuyện gì cần chú Giang của cháu giúp sao?"


Úc Thừa cũng không vòng vo với ông: "Đúng vậy, chú Giang. Dạo trước cháu có nhờ một người bạn gửi tiền và phiếu đến, bây giờ chắc đã đến rồi. Lát nữa chú và Miên Miên đến bưu cục lấy những thứ đó về đi."

"Chú không thể lấy tiền này nữa, nhà cháu đã cho chú không ít quà cảm ơn rồi. Tiền và phiếu này lát nữa chú sẽ gửi lại cho cháu." Giang Trường Hải còn tưởng đối phương vẫn muốn cho mình tiền, vậy là cự tuyệt một cách chính nghĩa.

Ông thừa nhận mình là một kẻ không cần thể diện, nhưng cũng không phải một tên lòng tham không đáy.

Úc Thừa nghe Giang Trường Hải thẳng thắn từ chối, trong lòng càng có thêm ấn tượng tốt về ông, càng thêm kiên định với quyết định giao cậu mình cho ông chăm sóc.

Vậy nên cậu trịnh trọng đáp: "Chú Giang, chú nghe cháu nói hết đã. Cậu của cháu không ở lại thủ đô được bao lâu, vài ngày nữa cậu ấy còn phải quay lại nông trường Hoa Trung. Cháu ở thủ đô xa xôi, cho nên muốn nhờ chú chăm sóc cậu ấy một chút, mỗi tuần mua một ít lương thực và nhu yếu phẩm đưa đến nông trường cho cậu cháu, cải thiện cuộc sống của cậu."

Ở bên đó cậu chỉ quen người nhà họ Giang, cũng có thể tin được đối phương.

"Được, chút chuyện nhỏ này cứ giao cho chú. Cháu cứ yên tâm giao cậu cháu cho chú." Giang Trường Hải lập tức đồng ý.

Giang Trường Hải đồng ý thoải mái như vậy là vì ba nguyên nhân.

Thứ nhất, ông rất thích đứa bé Úc Thừa này. Xuất thân phú quý nhưng lại không yếu ớt, nói chuyện làm việc rất có chủ kiến, lại còn có trật tự.

Thứ hai, thời gian này ông đã nhận không ít tiền của người ta. Hiện giờ giúp người ta làm chút việc nhỏ cũng là điều nên làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: C184: Đến kì thi cuối kỳ


Thứ ba, từ chủ nhiệm Chu vài ngày trước đến nhà ông có thể nhìn ra Úc Thừa chắc chắn không phải con của gia đình bình thường.

Con gái của ông sau này không thể ở nông thôn cả đời, hiện giờ có quan hệ tốt với Úc Thừa, đợi sau này con bé đến thành phố lớn, có chuyện gì cần thì đối phương cũng có thể nể mặt tình cảm này giúp đỡ một tay.

"Cảm ơn chú Giang."

Úc Thừa cảm ơn xong lại nói: "Tiền và phiếu nhận từ bưu cục sau khi mua vật tư còn thừa chú Giang cứ cầm lấy, coi như thù lao nhờ chú giúp đỡ. Sau này mỗi tháng cháu sẽ gửi tiền và phiếu qua bưu điện đúng hạn."

"Ha ha, cháu nói như vậy là khách sáo rồi. Chỉ có chút chuyện nhỏ đó, sao chú có thể cầm tiền của cháu được." Giang Trường Hải ra vẻ không vui.

Nếu như đổi là người khác, chắc chắn ông sẽ nhận những thứ này.

Tuy rằng thời gian sống chung không lâu, nhưng Úc Thừa cũng hiểu rõ bản chất của ông như thế nào. Nghe những lời này xong cảm thấy trái tim ấm áp hơn một chút: "Vậy cháu sẽ không khách sáo nữa, nhưng phiếu thì chú cứ giữ lại đi. Chỗ của cậu cháu cũng không cần đến những thứ này."


"Cái này thì được."

Cúp điện thoại xong, hai cha con đi đến bưu cục lấy đơn hàng của Úc Thừa.

Đơn hàng không lớn cũng không nặng, chỉ có một phong thư rất dày. Về nhà mở ra xem bên trong đều là tiền và phiếu.

"Oa, nhiều tiền và phiếu quá cha ạ."

Gần đây Giang Trường Hải kiếm được không ít tiền, bây giờ nhìn thấy số tiền này vẫn có thể kiềm chế được.

Ông bình ổn lại tâm trạng rồi đếm tiền trong phong thư. Đếm được khoảng chừng tám trăm đồng, còn có phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu sữa cũng các loại phiếu công nghiệp.

Đếm xong tiền Giang Trường Hải cũng lấy làm kinh hãi. Ông nhớ là khi đó Úc Thừa nói cậu nhờ bạn gửi giúp.

Bạn của cậu chắc cũng bằng tuổi cậu?

Một đứa bé hơn mười tuổi mà có thể đưa ra nhiều tiền và phiếu như vậy. Xem ra người bạn đó của cậu cũng có điều kiện gia đình rất tốt.

Lúc này Tô Uyển Ngọc buôn chuyện ở trong thôn xong trở về, đẩy cửa vào nhà liền nhìn thấy chồng mình cầm trên tay một xấp tiền và phiếu lớn, lập tức nhanh chóng phản ứng đóng cửa lại.


Sau đó mới hỏi: "Cha nó, tiền và phiếu ở đâu ra mà nhiều vậy?"

"Đây là nhóc Úc nhờ bạn nó gửi đến, bảo anh giúp nó đi lấy đồ, còn nói lấy số tiền này làm thù lao cho anh để anh chăm sóc cậu của nó."

"Hóa ra là vậy."

Tô Uyển Ngọc vừa nói vừa quan sát những vật này. Sau khi âm thầm đánh giá một chút, trong lòng chấn động: "Úc Thừa rốt cuộc là đứa bé của gia đình như thế nào, bỏ ra được hẳn bao nhiêu tiền như vậy."

Giang Trường Hải vuốt cằm: "Anh cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải gia đình bình thường. Vợ à, anh nói với Úc Thừa rằng anh không lấy tiền của nó, đều đem đi mua đồ cho cậu của nó hết."

"Được, nhà chúng ta do anh làm chủ." Tô Uyển Ngọc không có bất kỳ ý kiến gì. Tuy rằng bà ăn ngon lười làm nhưng không hề tham tiền.

Tiền chỉ cần đủ dùng là được rồi.

Có lẽ Giang Miên Miên được di truyền phương diện này từ mẹ, ngày nào cũng được ăn bánh bao thịt, đến trưa ăn một bữa thịt ở trường học, thỉnh thoảng đến tiệm cơm quốc doanh cải thiện bữa ăn đã vô cùng thỏa mãn.


Nhưng những chuyện này cả ba người đều ngầm hiểu với nhau, không nói với những người khác ở nhà họ Giang.

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua nửa tháng, Giang Miên Miên thi cuối kỳ. Khoảnh khắc cả nhà họ Giang chờ đợi cuối cùng cũng đến.

Trương Quế Hoa mong rằng cô có thể đứng thứ nhất, sau này đi học không chỉ không cần tiền mà còn được học bổng, trợ cấp trong nhà.

Giang Đại Sơn thì mong ngóng nhà họ Giang có thể có một phần tử trí thức, thay đổi diện mạo nhà họ Giang.

Tôn Lệ Hà lại hi vọng Giang Miên Miên thi cử thất bại, đánh một cái thật mạnh vào mặt của anh cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: C185: Khởi động chương trình tự hủy


Hai vợ chồng nhà thứ hai lại thật lòng hi vọng cháu gái có thể thi tốt, vì nếu nhà mẹ đẻ có một người tài giỏi có tiền đồ, mấy cô con gái sau này ở nhà chồng cũng có thêm chút thể diện.

Mà Chiêu Đệ nằm trên giường dưỡng bệnh vài ngày vừa khôi phục tinh thần, nhưng sau một đêm mưa rét lại phát sốt, cô nghe được tin Giang Miên Miên trực tiếp nhảy lớp lên lớp bốn thì kinh hoàng trong rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Điều này không giống trong trí nhớ của cô.

Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, Giang Trường Hải đã đưa Giang Miên Miên đến cổng trường thuận lợi: "Con gái, đồ dùng của con đã mang đầy đủ chưa? Lát nữa đi thi cứ phát huy như bình thường là được, đừng căng thẳng quá nhé."

"Con mang hết rồi. Cha yên tâm đi, con không căng thẳng chút nào." Giang Miên Miên vỗ vỗ lên vai mình như một bà cụ non.

Tuy rằng là một đứa học kém, nhưng khi đối mặt với thi cử cũng khó tránh khỏi có một chút căng thẳng.

Nhưng cô cảm thấy hình như cha cô còn căng thẳng hơn cả cô, đến mức cô không căng thẳng nổi nữa, còn có thể an ủi lại cha cô.


Nhưng lúc đợi phát đề lại bắt đầu hơi hồi hộp.

Cô sợ rằng mình sẽ không xếp thứ nhất. Dù sao cô giáo cũng đã nói kì thi lần này thi cùng với trường tiểu học trung tâm ở trên trấn.

Là do tiểu học trung tâm ra đề, so với bài thi của tiểu học công xã bọn họ thì độ khó tăng lên không ít.

Hệ thống liền an ủi: "Kí chủ, xin đừng căng thẳng. Cô đã học xong chương trình học của lớp bốn rồi, cô phải tin tưởng vào thực lực của chính mình."

Giang Miên Miên nuốt nước bọt: "Đạo lý ta đều hiểu, nhưng mỗi một học sinh kém căng thẳng khi đối mặt với kì thi là một phản ứng từ bản năng."

Nghe vậy, hệ thống dùng ngôn từ chính nghĩa uốn nắn lại: "Kí chủ, xin cô chú ý cách dùng từ. Bây giờ cô đã không còn là học sinh kém trong quá khứ nữa.".

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Nếu như dẫn dắt lâu như vậy mà kí chủ vẫn là một học sinh kém thì mặt mũi của hệ thống thiên tài học bá đứng đầu các hành tinh như nó biết để vào đâu.

Dứt khoát trực tiếp khởi động chương trình tự hủy đi cho xong.

Giang Miên Miên lại bày ra một vẻ mặt vừa chững chạc vừa có chút bi thương khó hiểu: "Tâm trạng này, một trí tuệ nhân tạo như ngươi sẽ không hiểu được đâu."

Hệ thống: "..."

Được rồi, nó thật sự không hiểu. Vậy là im lặng không ảnh hưởng đến kí chủ làm bài thi nữa.


Rất nhanh, thầy cô giám thị đã đến phát đề.

Giang Miên Miên nhận được đề thi xong cũng không vội vàng trả lời mà là đọc nhanh qua đề thi một lần trước.

Sau khi nhận ra những câu này mình đều biết làm, trái tim của cô cũng trở nên bình tĩnh. Sau đó cầm bút lên viết tên và lớp của mình rồi bắt đầu chăm chú làm bài.

Một ngày thi rất nhanh đã trôi qua. Giang Miên Miên vừa ra khỏi trường học đã thấy cha cô đang đợi cô ở cổng.

Giang Trường Hải không hỏi cô thi thế nào mà lấy hộp cơm bằng nhôm từ trong túi ra, vui vẻ nói: "Con gái, con nhìn này, cha đã mua thịt thủ lợn kho, con nếm thử xem có ngon không?"

Nói rồi nhét vào miệng cô một miếng thịt thủ.

"Ngon lắm."

Giang Miên Miên vừa ăn thịt kho đầy thỏa mãn vừa chủ động nói: "Cha, con cảm thấy bài thi hôm nay cũng không tệ lắm. Muốn nằm trong 3 người xếp cao nhất chắc chắn không có vấn đề gì."

Kỳ thực ngoại trừ bài viết văn cô không dám đảm bảo ra, cô cảm thấy các môn còn lại đều có thể nắm chắc điểm tối đa.


Nhưng trước khi có kết quả thi không thể nói trước quá kiêu ngạo. Đây là sự cẩn thận của một học sinh kém.

"Vậy thì tốt." Giang Trường Hải vui vẻ gật đầu: "Đến đây nào con gái, cha cõng con. Chúng ta mau về nhà sưởi ấm đi."

Con gái của ông cái gì cũng tốt, chỉ là hơi khiêm tốn.

Giống như lần trước cô nói thi cũng được, kết quả trực tiếp được hai bài điểm tối đa đứng đầu lớp.

Lần này cũng không tệ, vậy chắc chắn cũng là xếp thứ nhất.

Có điều thành tích không phải một lúc là ra được, trường học bảo các học sinh ba ngày sau đến lấy thành tích.

Nhưng vì học sinh của tiểu học công xã không nhiều, các thầy cô lại chịu khó, không đến nửa ngày đã có kết quả thành tích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186: C186: Thấy lông mày mà không thấy mắt


Thế là sáng ngày thứ hai sau khi thi xong, Giang Miên Miên đang ở trong sân chơi nhảy ô cùng các anh chị em một chỗ, xa xa trông thấy người dáng dấp rất giống chủ nhiệm lớp Lưu Văn đi tới.

Không đúng, hình như chính là chủ nhiệm lớp cô!

Đầu tiên cô dùng sức chớp mắt, sau khi xác nhận không phải mình bị ảo giác, mới tranh thủ thời gian chạy chậm đến đón người: "Thầy giáo Lưu, sao thầy lại tới đây?"

"Học trò Giang Miên Miên, có kết quả thi cuối kỳ rồi, thầy tới nhà con nói chuyện với phụ huynh một chút." Lưu Văn nhìn cô bé phấn điêu ngọc trác cười yêu thương.

Nghe vậy Giang Miên Miên trong lòng nhất thời một lộp bộp, chẳng lẽ là mình thi cuối kỳ không tốt sao? Phải đến tìm cha của cô nói chuyện?

Dù sao lấy kinh nghiệm đời trước của cô mà xem, thầy giáo đột nhiên tới nhà hơn phân nửa đều không có chuyện tốt lành gì.

Lưu Văn không nhìn ra cô khẩn trương, ông đẩy kính mắt hỏi: "Cha mẹ con có ở nhà không?"


"Đang ở nhà ạ, thầy Lưu mời thầy mau tiến vào, bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà nói."

Lúc này Chí Võ cũng rụt cổ một cái, lề mà lề mề đi qua chào hỏi: "Chào thầy Lưu."

Lưu Văn nhìn thoáng qua Chí Võ, thái độ không ôn hòa giống vừa rồi đối xử với Giang Miên Miên, xụ mặt có chút nghiêm túc hỏi: "Chí Võ à, đã làm bài tập nghỉ đông chưa?"

Cũng không phải ông phân biệt đối xử với học sinh kém, ông trái lại là đối với học sinh có thành tích kém rất quan tâm, cũng biết nếu thái độ không nghiêm khắc một chút thì rất nhiều học sinh sẽ không đem thầy giáo coi ra gì.

"Chút nữa em sẽ làm." Chí Võ nhỏ giọng nói.

Lưu Văn nghe xong vẻ mặt liền nghiêm túc ân cần dạy bảo: "Mặc dù vừa mới bắt đầu nghỉ đông, nhưng em phải có kế hoạch học tập, mỗi ngày đều viết một chút, chờ đến lúc khai giảng mới không bị luống cuống tay chân, em hiểu không? Nếu mà em có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi em gái của em, em ấy sẽ dạy em."

"Vâng, em biết rồi thưa thầy."

Chí Văn cũng tới chào hỏi, mặc dù thầy Lưu Văn không phải giáo viên lớp bọn họ, nhưng mà thấy thầy giáo đến cậu tốt hơn là nên chào hỏi một câu.

Đại Nha, Nhị Nha lại là lần đầu tiên trông thấy thầy giáo ở trường học, trong ánh mắt các cô nhìn Lưu Văn tràn đầy sùng bái cùng tôn kính, nhưng lại không nhịn được muốn tới gần.

Đây chính là thầy giáo của Tam Nha đó, nhìn qua đã thấy không giống các nữ đồng chí trong thôn.


Cứ như vậy, Lưu Văn bị một đám trẻ con vây quanh, đi vào cổng chính nhà họ Giang.

Thấy Giang Đại Sơn và Trương Quế Hoa ngồi trong phòng khách, Giang Miên Miên liền giới thiệu nói: "Thầy Lưu, đây là ông nội em, đây là bà nội em."

"Chào hai bác, cháu là chủ nhiệm lớp của Giang Miên Miên, cháu tên là Lưu Văn." Lưu Văn cũng mỉm cười hướng về phía hai người lớn tuổi gật gật đầu.

Giang Đại Sơn nghe xong, lập tức đem tàn thuốc lá vừa rút dập tàn: "Chào thầy giáo Lưu, mời thầy mau ngồi xuống đi."

Sau đó sai Trương Quế Hoa: "Đi gọi thằng cả và vợ nó ra đây."

Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc vẫn còn đang ngủ ngon lành.

Trương Quế Hoa nghe xong, lập tức liền dắt cuống họng hướng về phía phòng chính hô: "Thằng cả, vợ thằng cả, đến đây mau lên, thầy giáo của Tam Nha tới nhà!"

Giang Đại Sơn:... cái bà già này, cũng không biết đi vào trong nhà mà gọi người, ở trước mặt thầy giáo lại gào cái gì mà gào.


Cái giọng gọi oang oang này, gọi một cái đã kinh động đến tất cả mọi người nhà họ Giang.

Rất nhanh, mấy người nhà họ Giang đều tụ tập tại nhà chính, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc lại dùng tốc độ trước nay chưa từng có lao ra: "Thầy Lưu, lần này thầy tới là có chuyện gì không?"

Hẳn là trường học xảy ra chuyện gì hả?

Chẳng hạn như lại giống mấy năm trước đây, trường học đột nhiên liền không dạy nữa.

"Anh không cần lo lắng đâu, đã có kết quả thi của cháu nhà, tôi đến trả bài thi cho học sinh, đây là bài thi của trò Giang Miên Miên." Lưu Văn nói xong liền lấy bài thi từ trong túi xách ra đưa cho Giang Trường Hải.

Giang Trường Hải nhận lấy, nhìn thấy điểm số trên đầu cuốn, lập tức nhe ra mấy cái răng trắng to đùng, mừng rỡ cười thấy lông mày mà không thấy mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187: C187: Năm đồng học bổng


Tôn Lệ Hà đứng ở cách đó không xa, nghển cổ lên muốn nhìn xem điểm số của Giang Miên Miên, đáng tiếc bà ta chỗ đứng cách quá xa, căn bản là không nhìn thấy chữ ở phía trên.

Những người khác nhà họ Giang cũng đều chúi đầu vào, muốn nhìn điểm số một chút.

Bà cụ lại càng vội vàng nói: "Thằng cả, con đừng chỉ cười ngây ngô như thế, mau nói Tam Nha thi được bao nhiêu điểm đi?!"

"Con gái con lại thi cả hai bài đều được một trăm điểm." Giang Trường Hải quơ bài thi ở trước mặt hai ông bà mà khoe khoang.

Tôn Lệ Hà nghe thấy Giang Miên Miên vậy mà lại thi được hai bài một trăm điểm, tức giận đến độ thiếu răng chút nữa thì cắn đứt lưỡi.

Đồ ăn hại đáng chết này, cô đây là vận khí cứt chó gì, sao có thể luôn thi được điểm tối đa như vậy?

Ông trời thật sự đúng là không có mắt mà!


Chiêu Đệ ngược lại là không hề ngoài ý muốn, bởi vì đời trước thành tích của Tam Nha vẫn rất tốt, thường xuyên thi đạt hạng nhất.

Giang Đại Sơn nhận lấy bài thi, nhìn thấy một trăm điểm màu đỏ tươi, hiếm thấy nở nụ cười, liên tục nói "Tốt" ba lần liền.

"Ai u, Tam Nha thật là giỏi mà!"

Trương Quế Hoa cũng là một mặt kích động, xoa xoa tay hỏi Lưu Văn: "Thầy Lưu, đứa nhỏ này thi điểm tối đa, vậy có phải học phí đi học năm sau của cháu nó có thể được miễn đi hay không."

Lưu Văn gật đầu nói: "Đúng, trò Giang Miên Miên lần thi này điểm tối đa, là đứng đầu của lớp bốn, sang năm em ấy đi học, không chỉ được miễn giảm học phí, còn có thể nhận được học bổng mang về."

Nói xong lại nhịn không được cười bổ sung một câu: "Lần này bài thi là trung tâm tiểu học trấn trên ra, câu hỏi tương đối khó, tiểu học ở trung tâm cũng chỉ có không đến hai mươi em học sinh thi đạt hai bài một trăm điểm, mà trò Giang Miên Miên là học sinh duy nhất của tiểu học công xã chúng ta đạt hai bài một trăm điểm."

Lời này vừa nói ra, Giang Trường Hải trực tiếp kích động ôm lấy Giang Miên Miên quay một vòng: "Con gái, con khiến cha rất có mặt mũi!"

"Cha, cha thả con xuống trước đã." Ngay trước mặt chủ nhiệm lớp nên Giang Miên Miên có chút mà không tự nhiên, nhưng vẫn vui mừng.

Hehe, thiết kế nhân vật học bá của cô tạm thời đã được đảm bảo.

Đối với cái này, hệ thống chỉ cho ra hai chữ: "Tiền đồ!"

Phiên dịch ra chính là bốn chữ, không có tiền đồ.


Nhưng biểu cảm trên mặt Chí Văn Chí Võ lại càng thêm nhăn nhó hơn.

Lúc bọn họ đang nghe em gái lại được điểm tối đa liền vụng trộm liếc liếc mắt quan sát phản ứng của cha mẹ, quả nhiên chỉ thấy Giang Trường Đào đang thẳng mắt tối tăm mà nhìn bọn chúng.

Chờ sau khi thầy Lưu nói xong, khuôn mặt kia càng đen hơn cả đáy nồi!

Hai cậu bé lập tức liền cảm giác chỗ trước đây bị đánh, giờ phút này lại hơi đau.

Mấy bé gái nhà hai lại là ánh mắt đầy hâm mộ nhìn Giang Miên Miên, Tam Nha quả thực quá giỏi rồi!

Trương Quế Hoa vừa nghe đến không chỉ không cần bỏ tiền ra, còn được tiền cầm về, lập tức mắt tóe lửa hỏi: "Trường học có thể cho bao nhiêu vậy?"

"Khụ..." Giang Đại Sơn ho nhẹ một tiếng, để Trương Quế Hoa tém tém lại một ít, đừng lưu lại ấn tượng xấu cho Lưu Văn.

Đây dù sao cũng là thầy giáo của cháu gái, dáng vẻ nhỏ nhen tham tài này thật sự là đáng hổ thẹn.


Nhưng Lưu Văn cũng lại không thèm để ý, thái độ thầy ấy vừa ôn hòa vừa kiên nhẫn nói: "Trường học của chúng cháu học bổng là năm đồng tiền, những cái khác cháu cũng không rõ lắm."

"Năm đồng cơ, đây nhưng là không ít đâu, trường học thật là hào phóng." Trương Quế Hoa vừa nghe nói không chỉ miễn giảm học phí, còn có thể cho nhiều tiền như vậy, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Bà ta còn nhớ rõ Ái Bảo từng nói qua, chỉ có lớp bốn và lớp năm mới có thể được miễn giảm học phí, muốn nhận học bổng thì phải đợi đến lên cấp hai.

Thật sự không nghĩ tới, Tam Nha vậy mà có triển vọng như thế, hiện tại đã có thể nhận được học bổng, chuyện này thật sự là quá tốt rồi!

Những người khác cũng bị nét bút lớn của trường học dọa kinh ngạc, năm đồng có thể mua được tận gần năm mươi cân lương thực phụ, hoặc là bốn cân thịt lợn.

Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cảm xúc vỡ òa, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn cả ánh nắng bên ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188: C188: Từ rất lâu rất lâu rồi


Mặc dù trong tay bọn họ có hơn mấy trăm đồng, nhưng ý nghĩa số tiền này lại khác, đây là tượng trưng cho vinh dự của con gái! Lúc này, Lưu Văn lại ném ra thêm một quả boom: "Hiệu trưởng đã báo chuyện này cho công xã rồi, bên công xã biết được bên thôn Thạch Kiều của chúng ta có một thần đồng thì cũng cực kỳ coi trọng nên quyết định vào cuộc họp cuối tháng theo thông lệ sẽ tiến hành khen ngợi với trò Giang Miên Miên, bên công xã sẽ cho trò ấy một phần thưởng nhất định."

Đây cũng chính là mục đích chủ yếu mà hôm nay Lưu Văn đến đưa thành tích.

Bởi vì trong vòng mười năm nay phát sinh đủ thứ, dẫn đến nhiều thôn dân đều cảm thấy đi học không bằng trồng trọt, không đỗ vào được cấp ba vào xưởng làm công nhân đều là uổng phí tiền của.

Thế nên sau khi trường học và công xã thương lượng và trao đổi công việc xong bèn dứt khoát làm một lần ra trò để cho mọi người của cả công xã đều biết, học hành giỏi thì thật sự có thể kiếm được tiền.

Dùng việc này để khích lệ phụ huynh của bọn trẻ, đưa con cái đến trường học để tiếp nhận giáo dục.

Nghe đến đây, vẻ mặt thờ ơ của Chiêu Đệ mới có chút thay đổi: Công xã khen ngợi?!


Kiếp trước hẳn là không có chuyện này nhỉ!

"Gì chứ?" Cả nhà họ Giang đồng loạt kinh ngạc, thậm chí còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề.

Bọn họ một chốc nhìn Lưu Văn, một chốc lại nhìn Giang Miên Miên, một lúc lâu vẫn không phản ứng lại được.

Vẫn là Giang Trường Hải phản ứng nhanh, lại ôm con gái lên: "Ay da, con gái bảo bối của cha, con thật sự là tài giỏi quá mức rồi, làm cho cha quá nở mày nở mặt! Cha con sống lâu như vậy, cũng đã tham gia nhiều buổi họp công xã như vậy nhưng cũng chỉ từng được nhìn thấy người khác được khen ngợi mà thôi."

Giang Trường Hải kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, giống hệt như người sắp được khen ngợi là ông vậy.

Vẻ mặt của Tô Uyển Ngọc cũng hãnh diện tự hào, trước đây trong thôn có rất nhiều người trước mặt sau lưng xem thường bà không ít, nói bà là một con gà mái không biết đẻ trứng, chỉ sinh ra được một thứ lỗ vốn.

Kết quả bây giờ thì sao nào?

Những đứa nhóc mà bọn họ sinh ra kém xa nhiều so với con gái bà trên phương diện đọc sách nhận diện chữ!

Mặc dù ngày thường biểu hiện của Tô Uyển Ngọc rất dửng dưng không buồn quan tâm những chuyện này, nhưng mà có ai có thể thật sự không để tâm đến ánh mắt của người đời được chứ. Mấy đứa trẻ thì lại càng dùng ánh mắt vừa ngập tràn sùng bái vừa kính sợ mà nhìn Giang Miên Miên, trong ấn tượng của lũ trẻ, người có thể được công xã khen ngợi đều là những người lợi hại đỉnh của đỉnh.


Đến ngay cả trưởng thôn của thôn bọn chúng cũng mới chỉ được khen ngợi qua một lần.

Thế mà Tam Nha lại có thể được khen ngợi giống như trưởng thôn, thực sự là quá lợi hại rồi!

"Tam Nha, cháu đúng thật là đứa cháu ngoan của bà nội, lúc đầu bà nội kiên quyết đưa cháu đến trường quả nhiên là không sai mà! Từ nhỏ bà đã biết cháu là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, thế nào, quả nhiên là bị bà nói đúng rồi nhé." Trương Quế Hoa đã phản ứng lại, cười hệt như một vị phật Di Lặc, giọng nói kia phải nói là đầy yêu thương ngọt ngào.

Tựa như Giang Miên Miên có thể có được ngày hôm này đều là nhờ hết cả vào bà ta có mắt nhìn người vậy.

Phòng thứ hai nghe những lời của cụ nhà, trong lòng rất khó chịu, nếu không phải biết rõ không thể làm thì bọn họ thật sự muốn đi ra ngoài ngay lập tức.

Còn Lưu Văn nhìn thấy người nhà họ Giang vui mừng như vậy thì cũng tươi cười theo.

Vui mừng thì tốt rồi, vui mừng cũng có nghĩa là bọn họ coi trọng chuyện học hành của bọn trẻ.


Mặc dù Giang Đại Sơn cũng rất kích động nhưng ông cũng không để mất chừng mực, giọng nói ổn định đáp lại: "Để thầy Lưu chê cười rồi, nhà chúng tôi đúng là có hơi kích động."

Lưu Văn khoát tay nói: "Không sao, cháu hiểu cả mà. Nếu trong nhà cháu cũng có một thần đồng nhí chắc cháu còn vui mừng hơn mọi người ấy chứ."

Đương nhiên, có thể được dạy một thần đồng nhí như vậy ông cũng đã khá phấn kích và vinh dự rồi.

"Tôi vẫn còn một tin tốt muốn nói với mọi người, chúng tôi nhận được thông tin mới nhất, mấy ngày trước nhà nước đã tuyên bố nối lại kỳ thi tuyển sinh đại học rồi đấy!"

Trong giọng nói của Lưu Văn không nén được kích động, người làm công tác giáo dục giống như ông đã chờ ngày này, ngóng trông ngày này từ rất lâu rất lâu rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189: C189: Không đậu đại học


Nhưng mà phản ứng của nhà họ Giang khi nghe lại chỉ dửng dưng, đối với bọn họ mà nói được học hết trung học phổ thông rồi vào trong thị trấn làm một người công nhân thì đã là việc làm rạng rỡ tổ tông rồi.

Chỉ có Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc là cực kỳ kích động: "Thầy Lưu, vậy nếu theo ý thầy nói thì có phải là sau này con gái chúng tôi có thể thi được đại học đúng không?"

Lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ con gái có thể học được hết cấp 3 thôi là được rồi, chưa bao giờ nghĩ đến hiện tại lại còn có cơ hội được học đại học.

Lần này đến lượt Giang Miên Miên trợn tròn mắt: Gì chứ? Học đại học? Mình ư?

Lưu Văn khẽ đẩy gọng kính: "Đúng vậy. Hiện nay cả nước chúng ta cũng bắt đầu coi trọng giáo dục, chỉ cần các phụ huynh phối hợp đào tạo thật tốt cho trò Giang Miên Miên thì cô bé rất có khả năng thi lên đại học rồi làm một sinh viên."

Trong lòng Giang Miên Miên hét lớn: Không, tôi không muốn thi tốt nghiệp, không muốn thi đại học!


Hệ thống lén cười gian xảo: Không muốn cũng phải thi, chấp nhận số phận đi ký chủ!

Trong lòng Chiêu Đệ lại xùy cười một tiếng, cảm thấy gia đình bác cả đang nghĩ ngợi hão huyền.

Mặc dù ở kiếp trước Tam Nha là học sinh tiểu học của một trường tiểu học công xã thường xuyên thi được hạng nhất, sau khi lên cấp hai thì thành tích cũng vẫn duy trì nằm trong top 3, nhưng mà sau khi lên cấp 3 cũng chỉ quanh quẩn ở mức trung bình khá, căn bản là sẽ không thi đậu được đại học.

Nhưng mà nghĩ đến Tam Nha được tuyển thẳng lên học lớp bốn, cô cũng có hơi không xác định được.

Còn những người khác trong nhà họ Giang lúc này mới hiểu được ý nghĩa của nối lại kỳ thi tuyển sinh đại học nên cũng trở nên kích động: "Nối lại thì tốt, nối lại được tốt lắm!"

Lần này, nhà họ Giang bọn họ không những chỉ có thể nuôi được một người trong thành phố mà khả năng cao còn có thể nuôi dưỡng ra được một sinh viên đại học nữa đấy!

Đôi vợ chồng phòng thứ ba lại càng khẩn thiết cùng mong đợi hỏi: "Thầy Lưu, thầy nhìn Chí Văn, Chí Võ có thể thi lên đại học được không?"

Lưu Văn nhìn hai cậu con trai vẫn luôn ở trong góc nỗ lực giảm thiểu đi cảm giác tồn tại, sau khi trầm ngâm trong phút chốc mới nói: "Tôi không phải là giáo viên chủ nhiệm của Chí Văn, Chí Võ nên không đưa ra kết luận. Nhưng mà với thành tích hiện tại của Chí Văn, Chí Võ, muốn thi đỗ đại học thì đều phải nỗ lực thêm nữa. Đúng rồi, đây chính là phiếu điểm của Chí Văn, Chí Võ."

Nhìn thấy thầy ấy lấy ra hai bài thi có một đường gạch chéo lớn, Chí Văn và Chí Võ sợ đến sắc mặt tái mét, lần này thì cậu bé thật sự chết chắc rồi!

Vợ chồng phòng thứ ba nhìn con số 39 điểm và 42 điểm chói lọi trên phiếu điểm thì sắc mặt lại càng khó coi đến cùng cực.


Hai đứa nhóc thối tha này, thành tích của hai môn học gộp chung lại cũng còn không cao được bằng với thành tích một môn học của một mình Tam Nha!

Sự so sánh này quả thực quá mức rõ rệt rồi, bọn họ cảm thấy mặt mũi cả đời này của mình đều sắp mắt sạch chỉ trong ngày hôm nay rồi.

Nếu như lúc này có được một kẽ đất thì bọn họ chắc chắn sẽ không chút do dự mà chui vào!

Trông thấy sắc mặt của hai người khó coi, Lưu Văn sợ bọn họ sẽ đánh lũ trẻ nên vội vàng an ủi: "Em Chí Văn và Chí Võ vẫn rất thông minh, sau này chỉ cần đặt tâm tư vào trong việc học hành thì vẫn có hy vọng thi đậu được đại học mà, anh chị làm phụ huynh thì cũng cần phải giám sát nhiều hơn."

Nhưng câu nói an ủi này hiển nhiên không có tác dụng gì, hai vợ chồng phòng thứ ba kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Cảm, cảm ơn thầy ạ, chúng tôi nhất định sẽ đốc thúc chúng nhiều hơn."

Lưu Văn "Ừm"một tiếng, lại chuyển chủ để lên trên người Giang Miên Miên: "Trò Giang Miên Miên rất thông minh, gia đình nhất định phải bồi dưỡng thật tốt."


"Chắc chắn, chắc chắn rồi."Giang Trường Hải vẻ mặt trịnh trọng gật đầu.

"Nếu bài thi đã được đưa đến rồi vậy thì tôi cũng không làm phiền nữa, ngày kia hai người cũng không phải đến trường học để lấy bài thi nữa."Lưu Văn vừa nói vừa đứng dậy.

"Thầy Lưu, khoan hãy về đã ạ, lúc này cũng đã là giữa trưa rồi, ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng trở về nhé."Giang Trường Hải lên tiếng giữ lại.

Trương Quế Hoa khó lắm mới vừa chân thành vừa nhiệt tình giữ khách: "Đúng vậy đúng vậy, thầy Lưu ngồi chơi đợi một chút, bây giờ chúng tôi đi nấu cơm liền đây."

"Thôi, cháu còn phải đi đưa bài thi cho những học sinh khác nữa."

Lưu Văn đã nói vậy rồi, nhà họ Giang cũng không tiện làm lỡ công việc của đối phương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190: C190: Tốt nhất là phải đánh chết


Sau khi đuổi mọi người đi hết, Giang Trường Đào lấy một cành cây từ đống củi ra, sắc mặt xanh mét kéo Giang Chí Võ vào phòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Giang Chí Võ bị dọa tới trắng bệch, hét lên với Trương Quế Hoa: "Bà nội cứu cháu, cha cháu muốn đánh chết cháu."

"Thằng ba, con định làm gì?" Trương Quế Hoa chạy lại hai bước, định lôi cháu trai từ tay con trai ra.

"Mẹ đừng có lo chuyện này! Học nhiều năm vậy xong thi có ba mươi điểm, con mất hết mặt mũi rồi, hôm nay nhất định phải dạy dỗ nó!" Giang Trường Đào kéo mạnh con trai vào nhà, oành một phát sập cửa lại.

Lát sau nghe thấy tiếng cây đánh vào mông, cùng với tiếng gào khóc thảm thiết của Giang Chí Võ: "Oa!! Cha, con sai rồi! Con biết sai thật rồi!"

"Thằng ba..."

Trương Quế Hoa sốt ruột muốn đi vào ngăn lại. Giang Đại Sơn ngăn bà ta lại: "Cha dạy con là chuyện bình thường, bà vào gây rối làm gì. Nếu làm Chí Võ ổn định tâm lý học hành chăm chỉ thật thì đừng nói đánh một trận, có đánh mười trận cũng được."

"Vậy lỡ như thằng ba ra tay mạnh quá, đánh chết Chí Võ thì sao bây giờ?" Trương Quế Hoa cực kỳ lo lắng, trông thằng ba lúc này như muốn đánh chết con mình thật đấy.

"Đó là con trai ruột của nó, sao có thể đánh chết được? Thôi, đừng có quan tâm nữa. Hôm nay là ngày vui của Tam Nha, bà lại làm thịt khô đi, tối nay tôi còn cúng bái tổ tiên nữa. Phải nói rõ chuyện nhà họ Giang chúng ta cho tổ tiên, họ mới vui vẻ một chút, còn phù hộ Tam Nha thi lên đại học làm rạng rỡ nhà ta nữa." Khuôn mặt Giang Đại Sơn hồng hào, đã lâu lắm rồi ông ta chưa vui đến thế.


Trương Quế Hoa nhìn phòng thằng ba đang khóa kín, chỉ có thể thở dài: "Ài, ông nó nói cũng đúng. Chuyện lớn thế đúng là phải nói cho tổ tiên biết. Để tôi đi chuẩn bị, làm cho Tam Nha hai quả trứng gà, học hành mà không có dinh dưỡng thì không được."

Đây là lần đầu bà ta chủ động muốn luộc trứng gà cho Giang Miên Miên. Đây là chuyện lớn, có thể ghi vào sử sách nhà họ Giang được luôn đấy.

Nhưng vẫn không quên dặn thêm một câu: "Thằng ba, con ra tay nhẹ thôi đó, thằng bé là con ruột của con, chết rồi thì không có ai chăm sóc con khi về già đâu."

Đáp lại bà ta chỉ có tiếng kêu la càng thảm thiết của Chí Võ. Chí Văn đứng cạnh cũng run lẩy bẩy, biết rằng đợi tới lượt điểm của mình phát ra, chắc chắn cũng bị đánh đau đến vậy.

Tôn Lệ Hà nghe tiếng khóc đến tan nát cõi lòng của con trai mình, trái tim thắt chặt đau đớn, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Chiêu Đệ lại cảm thấy cực kỳ vui sướng, cặn bã súc sinh lãng phí tài nguyên xã hội như vậy, tốt nhất là phải đánh chết!

"Anh hai thảm thật đấy." Lai Đệ mới năm tuổi cúi gằm mặt nhỏ khẽ thì thầm, bây giờ cô bé không còn ao ước được ăn ngon như anh hai nữa rồi.

Giang Miên Miên gật đầu đồng tình, học sinh yếu kém như bọn cô đúng là thảm!


Hệ thống dõng dạc chỉnh lại: "Ký chủ, mời cô tự tin chút, bây giờ cô chẳng những không phải học sinh yếu mà còn là thiên tài nhỏ tuổi trong mắt mọi người,, đồng thời nhờ có sự trợ giúp của hệ thống đây, chẳng mấy chốc cô sẽ trở thành thiên tài chân chính!"

Giang Miên Miên giật mình: Đúng ha, bây giờ cô đã thuộc về nhóm người có IQ cao rồi.

Nghĩ lại thì thấy sướng ghê.

Lần này cô thi được hai trăm điểm, hệ thống thưởng cô mười điểm trí lực. Cô lười nghĩ xem phải chia điểm thế nào nên thêm vào chỉ số đang nhỏ nhất là sức tưởng tượng luôn.

Sau khi thêm điểm trí lực xong, hệ thống hiển thị...

Trí nhớ (200): 147

Năng lực quan sát (200): 104

Lực chú ý (200): 110

Tư duy (200):109

Sức tưởng tượng (200): 112

Chỉ số trí lực bình quân: 116.4 (trí lực khá cao 110-120)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191: C191: Rốt cuộc là sai ở chỗ nào


Giang Miên Miên đắc ý nhìn chỉ số trí lực bình quân, trong lòng cực kỳ hài lòng, nhưng có vẻ hệ thống không hài lòng lắm.

"Ký chủ, cô không cảm thấy chỉ số thông minh của mình tăng rất chậm à?"

Giang Miên Miên: "Ta cảm thấy nhanh lắm mà, mới một học kỳ đã tăng thêm hai mươi điểm trí lực. Đợi thêm một học kỳ nữa thì nhất định ta có thể thoát khỏi nhóm trí lực khá cao."

Hệ thống: "Nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể tăng nhanh hơn, kỳ nghỉ đông hay học hết kiến thức lớp bốn học kỳ hai đi."

Giang Miên Miên chớp chớp mắt, vô tội: "Ta mới là đứa trẻ tám tuổi thôi, ngươi làm vậy là đang bóc lột sức lao động của trẻ con đó, là phạm pháp đó. Không nên đốt cháy giai đoạn như thế."

Hệ thống chẳng thể nói lại hệ thống lười biếng nhà mình, cũng đâu thể ép cô đi học được, đành phải chậm rãi tính kế.

Nhưng chuyện này lại chính là một cú sốc lớn đôi với nhà họ Giang.

Chiêu Đệ bị bệnh và điều chỉnh tâm lý trong nửa tháng từ khi trùng sinh, hiện giờ đang lo lắng cắn móng tay, đầu loạn cào cào.

"Rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng kiếp trước Tam Nha đâu có được công xã khen thưởng đâu!"


Càng không có chuyện nhảy cóc lên thẳng lớp bốn, mà bắt đầu đi học từ lớp một như những người khác.

Vậy sao bây giờ lại không như kiếp trước, xảy ra những chuyện này chứ? Rốt cuộc là sai chỗ nào?!

Cô vốn còn nghĩ mình có thể dựa vào ký ức kiếp trước để thay đổi vận mệnh, nhưng biến cố này lại như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.

Đến mức cô còn đang nghĩ mình đang trong mơ, một giấc mơ cực kỳ chân thực, còn những ký ức mười mấy năm sau là giả hết.

Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua thôi đã bị Chiêu Đệ lắc đầu thật mạnh đẩy bay ra đầu:

"Không, không đúng! Chắc chắn không phải mơ!"

Cảm giác tuyệt vọng đau đớn đến vậy, sao có thể là mơ chứ!

Cùng lúc đó, Nhị Nha đang giúp thổi lửa nấu cơm trong phòng bếp cũng bị ảnh hưởng.


Cô bé hơi sững sờ khi nhìn bà nội mình đang cắt thịt khô, đôi khi lại bật cười, khác hẳn khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày.

Ông của cô bé cũng cầm ấm thuốc cũ ra ngoài nói chuyện phiếm với người trong thôn. Cô bé biết, ông lại ra ngoài khoe khoang với người trong thôn về Tam Nha.

Vừa nãy khi thầy Lưu báo điểm của Tam Nha, biểu cảm vui sướng hài lòng của ông bà nội đã khắc thật sâu trong tâm trí cô bé.

Trong lòng lại không kiềm được nghĩ rằng, nếu cô bé cũng có thể được như Tam Nha, thi đậu cấp một, đi học không cần chi tiền thì liệu ông bà có đồng ý để mình đi học hay không.

Miễn là được đi học, buổi sáng cô bé sẽ dậy thật sớm để làm việc, sau khi tan học về nhà lại làm thêm.

Nhị Nha càng nghĩ càng thấy hợp lý, tranh thủ lúc không có ai thì nói với Đại Nha: "Chị cả, chị nghĩ nếu em cũng được như Tam Nha, thi hạng nhất mang về học bổng thì có phải em cũng được đi học không?"

Phản ứng đầu tiên của Đại Nha khi nghe vậy là sững sờ, sau đó là không đành lòng: "Nhị Nha à, nhà mình có ba người đi học là rồi. Việc trong nhà nhiều như vậy, chị nghĩ bà sẽ không cho em đi học đâu."

Đại Nha không có chấp niệm sâu đậm với việc học như Nhị Nha, dù sao thì đa số con gái trong thôn đều không được đi học.

Mà Tam Nha được đi học là vì bác cả chỉ có một đứa con gái này, sau này sẽ kén rể về nhà.

Còn có một lý do nữa là cho dù Tam Nha có không đi học thì ở nhà cũng chẳng làm được nhiều việc, nhà mình có cô hay không thì cũng thế.

Nhưng Nhị Nha thì khác, hiện giờ cô bé đi làm cũng có thể kiếm được bốn, năm điểm chấm công, ông bà sẽ không cho cô bé đi học đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192: C192: Đều là làm bộ ngoài mặt


"Không! Chị cả, em nhất định phải thử, em không muốn cả đời ở lại dưới nông thôn như vậy, chỉ biết làm ruộng, em không muốn sống cuộc sống tẻ nhạt một màu như thế." Giọng điệu Nhị Nha kiên định nói.

Đại Nha vốn dĩ không thấy khả quan trong chuyện này nhưng Nhị Nha hiếm khi kiên trì với một việc gì như vậy, nên cũng không nỡ tạt gáo nước lạnh vào Nhị Nha.

Huống chi cuộc sống các chị em cô bé cũng quá khổ rồi, nếu như Nhị Nha có thể thoát khỏi số mệnh này thì người làm chị đây như cô bé cũng vui mừng thay cho em gái.

Vậy nên cổ vũ nói: "Được, Nhị Nha, nếu như em đã quyết tâm như thế, vậy chị hai ủng hộ em. Sau này chị làm việc nhiều hơn một chút, em có thể có thêm thời gian để học hành."

"Được, chị cả, em nhất định sẽ không làm chị thất vọng đâu." Nhị Nha gật mạnh đầu, sau này cô bé phải càng cố gắng học thêm nữa.

Để chúc mừng cho con gái thi đạt hạng nhất của khối, chiều hôm đó, Giang Trường Hải đã đến Cung tiêu xã mua ba cân thịt heo, lại ghé tiệm cơm Quốc Doanh mua một túi màn thầu về nhà.


Nhìn thấy ông mua nhiều đồ như thế về, người lớn trẻ nhỏ ai ai cũng đều rất vui mừng.

Bà cụ lại càng cười tít cả mắt: "Thôn chúng ta sẽ không tìm được ai hiếu thảo hơn thằng cả nữa đâu."

Chiêu Đệ cười khẩy, kiếp trước, sau khi cả gia đình nhà bác cả kiếm được tiền dọn lên trên trấn ở cũng thường xuyên mua đồ về thôn Thạch Kiều, cũng dỗ ngọt khiến ông bà nội cảm thấy chỉ gia đình con cả là hiếu thảo nhất.

Cho nên khi hai người họ ra ngoài, mở miệng khen đều là bác cả.

Còn gia đình cần cù chăm chỉ làm việc, hầu hạ họ cả đời như gia đình nhà cô bé, lại chưa từng được họ khen dù chỉ là một chữ "Tốt", thật quá mỉa mai làm sao.

Đến tối, nhà họ Giang hầm một nồi thịt, mùi thơm thậm chí bay sang tận nhà kế bên, khiến đối phương không khỏi nuốt nước bọt. Web‎ đọc‎ 𝙣ha𝙣h‎ 𝐭ại‎ ++‎ Tr𝑼𝙢𝐭ru𝒚‎ ệ𝙣.v𝙣‎ ++

Còn chưa sang năm mới nữa mà nhà họ Giang đã bắt đầu ăn thịt rồi, đúng là có tiền rồi sẽ khác đây!

Mấy cô bé con nhìn nồi thịt to trên bàn, lén nuốt trộm nước bọt, mọi khi lúc trong nhà nấu món chay thì Trương Quế Hoa cho phép họ lên bàn ăn.

Hôm nay nấu món thịt, không có sự cho phép của Trương Quế Hoa thì họ không dám lên bàn ăn.


Giang Trường Hải nhìn mấy đứa cháu gái giương mắt đứng đó nhìn, cảm thấy rất đáng thương, ông vẩy tay gọi mấy cháu gái và nói: "Nhìn làm gì? Qua đây lên bàn ăn cơm đi."

Các bé gái nghe vậy, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn bà cụ, thấy ngoài sắc mặt khó coi ra thì bà ta không nói gì, mới dám lấy can đảm bước lên bàn ăn.

Nhưng không dám gắp nhiều, mỗi người có thể ăn vài miếng đã cảm thấy rất hài lòng rồi, thịt thật là ngon quá đi!

"Chị cả, thịt heo thật sự ngon quá đi, bác cả thật là tốt, mua nhiều thịt thế này về, cứ như lúc sang năm mới vậy." Lai Đệ hiếm khi được ăn một bữa thịt sau khi về đến phòng, vẫn còn liếm kẽ môi nhớ đến mùi vị của thịt.

Đại Nha gật đầu: "Ừ, bác cả đều đối xử rất tốt với các chị em chúng ta, cho nên đợi sau này chúng ta lớn kiếm được tiền rồi cũng phải mua thịt cho bác cả ăn."

Chiêu Đệ mặt không cảm xúc nói: "Bác cả mua thịt là để chúc mừng Tam Nha thi được hạng nhất, chúng ta chỉ là được hưởng ké thôi."


Bọn họ chỉ là được thơm lây, không cần phải mang ơn.

Kiếp trước đối xử tốt với họ tất cả đều là làm bộ ngoài mặt cả!

Chỉ là vì để có tiếng thơm trong thôn rằng bản thân mình có tiền rồi vẫn không quên giúp đỡ anh em mà thôi.

Rõ ràng có tiền như vậy, nếu thật sự có lòng tốt thì nên kéo gia đình họ thoát khỏi sự bóc lột của ông bà nội chứ không phải giương mắt đứng nhìn họ bị ức hiếp, bị bóc lột!

Nhưng suy nghĩ của cô, các cô bé khác đều không biết, Lai Đệ còn chắp hai tay cầu nguyện rằng: "Vậy em ước là Tam Nha ngày nào cũng thi được hạng nhất, vậy thì ngày nào cũng mua thịt về rồi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193: C193: Chỉ có nhị nha


Nghe lời nói ngây ngô trẻ con của cô bé, Đại Nha và Nhị Nha cũng đều phì cười: "Lai Đệ, trong trường chỉ có giữa kì và cuối kỳ mới thi thôi."

Lai Đệ hồ đồ chớp chớp mắt, nghe không hiểu lắm, nhưng: "Chỉ cần có thịt ăn là được."

Chiêu Đệ xoa xoa mái tóc khô xơ của cô bé, vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo nói: "Sau này chị cũng để em ngày ngày đều có thịt ăn."

"Chiêu Đệ thật là một người chị tốt." Đại Nha cũng yêu thương xoa mái tóc Chiêu Đệ, chỉ cho rằng cô bé còn nhỏ không hiểu cuộc sống khó khăn.

Không nói dù rằng người trong thành phố cũng không thể bữa ăn nào cũng ăn thịt, huống hồ chi là người dưới quê như họ.

Nhị Nha mím môi, lẳng lặng không nói gì cầm theo sách vở ra ngoài đi sang phòng gia đình bác cả bên cạnh.

Mặc cho thường ngày buổi sáng làm bao nhiêu công việc, mệt mỏi đến thế nào, đến tối cô ta đều ôm theo sách vở tìm Tam Nha hỏi cũng chỗ còn chưa hiểu.


Mỗi lần Giang Miên Miên đều rất tận tình và kiên nhẫn giảng giải cho cô bé, cùng lúc đó còn dùng những kiến thức bản thân cảm thấy có ích đan xen vào trong, tranh thủ để cô bé học thêm được nhiều thứ hơn nữa.

Giảng một mạch khoảng hai mươi phút, Nhị Nha mới hỏi hết những chỗ còn chưa hiểu rõ.

"Tam Nha, cảm ơn em đã dạy chị những thứ này." Vẻ mặt cô bé đầy sự cảm kích chân thành.

Giang Miên Miên: "Không cần cảm ơn đâu chị hai, em giảng những thứ này cho chị cũng coi như ôn lại kiến thức trước đó luôn."

Nói thật thì cô rất khâm phục ý chí kiên cường bền bỉ của Nhị Nha.

Lúc mới bắt đầu Đại Nha và Nhị Nha cùng nhau học, nhưng cuối cùng chỉ có Nhị Nha kiên trì được và vẫn luôn cố gắng hết sức.

Nếu đổi thành bản thân Giang Miên Miên, có lẽ cũng không kiên trì nổi.

Cho nên cô hy vọng Nhị Nha có thể tiếp tục kiên trì, đồng thời cô cũng cố gắng hết sức giúp đỡ Nhị Nha, bởi dẫu sao đây cũng là cơ hội duy nhất để Nhị Nha thay đổi số phận của mình.

"Tam Nha, em tiếp tục làm bài tập đi, chị về đây." Hỏi xong câu hỏi, Nhị Nha cũng không tiện ở lại làm mất thời gian của Giang Miên Miên.

Giang Miên Miên thấy cô bé định đi, nhớ đến hôm nay cha mình mua kẹo trái cây ở trấn cho mình, liền gọi đối phương lại: "Chị hai, chị đợi chút."

Giang Miên Miên chạy đến bên kệ tủ, cầm một nắm kẹo trái cây đủ màu sắc nhét vào tay Nhị Nha: "Chị cầm về cho bọn chị cả cùng ăn đi."


"Tam Nha, kẹo này em giữ lại ăn đi." Nhị Nha nhìn những viên kẹo màu sắc sặc sỡ trong tay mình, rất là ngại ngùng.

Cô bé biết loại kẹo trái cây có bao bì gói lại như vậy đều rất mắc.

Mỗi năm chỉ khi tết đến, trong gia đình mới mua một ít kẹo cục rời, bởi như vậy rẻ hơn.

Mà dù là kẹo rời thì chị em họ cũng không được ăn, nhưng Tam Nha lại thường xuyên cho cô bé kẹo ngon như vậy.

Hơn nữa tiền khám bệnh của Chiêu Đệ và gạo ngày hôm qua đều là vay mượn từ gia đình bác cả, bây giờ cô còn lấy thêm kẹo quý giá như vậy của người ta thì thật là lợi dụng quá.

"Em còn có rất nhiều nữa, chị mau cầm về ăn đi." Giang Miên Miên nói dứt lời liền đẩy Nhị Nha ra cửa phòng.

Ở cái thời đại này, đại đa số mọi người đều suy dinh dưỡng, đặc biệt là mấy đứa con gái gia đình nhà chú ba.

Thường ngày ở nhà là người ăn ít nhất nhưng lại làm việc nhiều nhất, cùng là nữ giới, Giang Miên Miên rất đau lòng thay cho họ.


Trước đây cô dù xót xa cũng không thể giúp gì được bởi vì nhà cô cũng nghèo, bây giờ nhà có một món tiền lớn rồi, đối với mấy cô bé đó nếu giúp được thì sẽ giúp.

Đương nhiên, những điều này đều được cha mẹ cô đồng ý, chỉ cần không cho những món đồ cao cấp mà chủ nhiệm Chu mang đến là được.

Nhị Nha ôm lấy sách, cầm lấy kẹo, về đến phòng lấy kẹo ra và nói: "Chị cả, Chiêu Đệ, Lai Đệ, Tam Nha cho chúng ta kẹo nè, mỗi người hai viên, mau tới lấy nào.".

||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||

Lai Đệ nghe thấy thế, hai mắt liền sáng rực lên: Chị ba lại cho họ kẹo ăn rồi.

Cô bé nhanh chóng chạy tới, xòe đôi tay nhỏ ngăm đen, chờ đợi Nhị Nha chia kẹo cho mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194: C194: Vẻ ngoài đúng là xinh đẹp


Đại Nha nhanh chóng bước tới, nhìn thấy chiếc kẹo xinh xắn, không kìm được mà liếm môi.

Cho dù có trưởng thành sớm hay hiểu chuyện đến mức nào, cô bé cũng chỉ là một đứa bé mười ba tuổi mà thôi.

Chỉ có Chiêu Đệ vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thờ ơ nhìn biểu cảm biết ơn và vui sướng đang hiện trê mặt đám chị em của mình.

Dùng mấy cây kẹo ngọt đã có thể mua chuộc được các chị em của cô, quả nhiên Tam Nha hoàn toàn thừa hưởng tâm cơ và gian xảo của bác cả mà.

Sau khi Nhị Nha phân chia kẹo cho Đại Nha và Chiêu Đệ xong, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chiêu Đệ vẫn đứng yên tại chỗ bất động, nhất thời trong lòng cảm thấy không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bình thường Chiêu Đệ nhìn thấy đồ ăn là không thể cất bước nổi, tại sao hiện tại nhìn thấy chiếc kẹo quý giá như vậy lại không phấn khích chút nào hết vậy.

Vậy nên cô bé bước tới, đưa kẹo cho cô: "Chiêu Đệ, ăn kẹo đi."


Chiêu Đệ nhìn chiếc kẹo trong tay Nhị Nha, nhưng lại không muốn nhận bố thí từ Tam Nha.

Nhưng dù sao thì cơ thể của cô cũng chỉ là dáng vẻ của đứa trẻ bảy tuổi, đã vậy còn lâu lắm rồi chưa được ăn kẹo, cũng sẽ theo bản năng mà thèm ăn kẹo.

Vậy nên cô chìa tay nhận, hai ba cái đã bóc xong vỏ kẹo, bỏ vào miệng, lập tức thỏa mãn đến híp cả mắt: "Ngọt quá đi!"

Bên miệng cô ngậm kẹo, trong lòng thầm nghĩ, cùng lắm thì sau này mua một xe kẹo về cho Tam Nha là được rồi.

"Cẩn thận kẻo nuốt luôn đấy."

Thấy cô vẫn nói nhiều như lúc trước, Nhị Nha yêu thương xoa đầu cô, không quan tâm đến dáng vẻ khác thường vừa nãy của cô nữa.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, cuối mỗi tháng vào ngày này sẽ tổ chức đại hội công xã, từ sáng sớm Giang Miên Miên đã bị cha lôi dậy từ trên giường.

"Con gái, vợ à, mau nhanh lên, hôm nay là ngày tốt của chúng ta, phải đi sớm một chút mới được." Giang Trường Hải kích động nói.

Tô Uyển Ngọc vừa ngáp vừa nói: "Còn không phải tại anh đêm qua cứ nói chuyện mãi, hại hai mẹ con em đi ngủ trễ à."

Tối hôm qua Giang Trường Hải nghĩ đến con gái của mình sẽ đứng trên sân khấu, nhận được lời biểu dương của công xã, nên phấn khích đến nổi không ngủ được, bèn lôi hai mẹ con ra nói chuyện đến tận nửa đêm.


Từ chuyện xúc động nhớ đến cuộc sống trước kia cho đến tương lai êm ấm tốt đẹp, cuối cùng do Tô Uyển Ngọc chịu không nổi nữa, bắt ông ngừng lại, rốt cuộc hai mẹ con mới có thể đi ngủ. "Con gái, đến đây, cha mặc đồ cho con."

Giang Trường Hải sáng sớm đã đem quần áo mà hôm nay vợ và con gái sẽ mặc đặt ở trên giường hong cho khô, lúc này đã nóng hầm hập rồi.

Giang Miên Miên cảm động nói: "Cha, cha thật là tốt, có người là cha, con cảm thấy rất hạnh phúc."

"Ôi, con gái cha đúng là biết ăn nói quá, không hổ là con gái ruột của cha."

Mặc quần áo cho con gái xong, Giang Trường Hải lại lén bước tới hôn lên mặt Tô Uyển Ngọc một cái: "Vợ anh thật là thơm!"

Tô Uyển Ngọc mới vừa thoa xong lớp kem trang điểm, lúc này đang nhìn gương để tô son, bị ông hôn tới nỗi thiếu chút nữa đã tô lệch son.

Nhất thời liền ghét bỏ trừng mắt nhìn ông một cái: "Cách xa em ra một chút, son môi xém chút là tô lệch rồi."

"Được, được, được."


Giang Trường Hải cũng không giận, cười hì hì đi ra ngoài: "Anh đã nói mẹ luộc trứng gà cho hai mẹ con em ăn đấy."

"Luộc nhiều một chút, anh cũng ăn nhé."

Tô Uyển Ngọc tô xong son, lại kéo con gái qua: "Mẹ tết cho con một bím tóc nhỏ, hôm nay là ngày lành của con, nhất định phải xinh đẹp bước lên sân khấu lãnh thưởng, để cho đám người lúc trước nói xấu sau lưng chúng ta nhìn xem, con gái mẹ tài giỏi như thế nào, cho họ hâm mộ mới được.!"

Giang Miên Miên nghe cha mẹ cứ lặp đi lặp lại câu hôm nay là ngày lành, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ai không biết còn tưởng rằng hôm nay cô kết hôn đấy.

Cuối cùng một nhà ba người ăn mặc chỉnh tề đứng chung một chỗ, khiến những người khác trong nhà họ Giang nhìn đến ngây người.

Những cái khác khoan nói đến, riêng về diện mạo, một nhà phòng lớn đúng là dáng vẻ xinh đẹp!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195: C195: Giống hệt tiêu yêu tinh


Dáng vẻ của Tô Uyển Ngọc vốn đã xinh đẹp như hoa, lúc này tô thêm son môi, kẻ lông mày, cả người thoạt nhìn lại càng rực rỡ yêu kiều.

Giang Trường Hải dáng người thon dài, ngũ quan đoan chính, trong mắt còn ẩn chứa thần sắc linh hoạt cơ trí.

Bởi vì hằng năm làm việc thường dùng mánh khóe lén lười biếng, ít phải phơi nắng, không giống như những người đàn ông khác ở nông thôn da bị phơi nắng nên ngăm đen.

Giang Miên Miên lại chuyên chọn lọc hết tất cả ưu điểm của cha mẹ cô, màu da, khuôn mặt, cái miệng và lông mày giống mẹ cô, vừa tinh xảo vừa xinh đẹp. Một đôi mắt to cùng với chiếc mũi vừa cao vừa thẳng lại di truyền từ cha.

Phấn điêu ngọc mài, một bé gái vừa trắng vừa mềm trông giống như là tiểu tiên đồng ngồi phía dưới đài Quan m vậy.

Một nhà tiền đồ rộng mở đứng ở nơi đó, nhìn không giống như là dân quê, ngược lại giống như người được sinh ra ở thành phố.


Tuy rằng bình thường Trương Quế Hoa chướng mắt một nhà toàn những kẻ lười biếng này, nhưng hiện tại nhìn thấy sửa soạn ra hình ra dáng như vậy, cũng cảm thấy vô cùng thuận mắt.

Sau đó nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, liền tỏ vẻ hiền hoà đứng dậy: "Hải à, dáng vẻ của con khi trưởng thành rất giống mẹ hồi còn trẻ đấy."

Tôn Lệ Hà lại nhìn chằm chằm vào Tô Uyển Ngọc xinh đẹp với phong cách phương Tây, trong lòng không ngừng cảm thấy ghen tị.

Vợ của anh cả cũng không phải là đèn đã cạn dầu, ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp lộng lẫy như vậy, giống như tiểu yêu tinh, có khi là muốn đi ra ngoài dụ dỗ kẻ nào đó cũng không chừng.

Anh cả thật đúng là tên ngốc không biết tự tính toán, có bao nhiêu tiền đều tình nguyện đưa cho vợ tiêu, đừng để đến khi nhìn lại thì đã thấy đầu mình đã đổi sang màu sắc khác đấy.

Triệu Tiểu Quyên lại không suy nghĩ nhiều như bà ta, mấy đứa bé gái cũng chỉ hâm mộ chứ không hề ghen tị, nhưng Chiêu Đệ lại cảm thấy hơi khó chịu và không cam lòng.

Cô nhìn một nhà bác cả xinh đẹp gọn gàng, lại nhìn thấy người trong nhà mình một thân quần áo phủ đầy bụi, thầm thề một ngày nào đó cô cũng sẽ để người nhà mình trải qua những ngày tháng tốt đẹp khiến người khác phải ngưỡng mộ.

"Cha mẹ, đi thôi, chúng ta đi đến đại hội công xã đi, đừng để đến muộn, hôm nay con gái con còn đang chờ được tuyên dương đấy." Giang Trường Hải xoa xoa tay, dáng vẻ như không thể đợi thêm được nữa.

"Đi, đi."

Hai vợ chồng già Giang Đại Sơn và Trương Quế Hoa cũng rất vui mừng, hai người mặc chiếc áo ngoài và đôi giày bằng bông mà Giang Trường Hải mua cho họ, ngẩng đầu cất bước đi ra ngoài.


Một nhà ba người phòng lớn theo sát phía sau, bước đi cũng rất có phong thái hiên ngang oai vệ.

Phòng hai cũng ngẩng đầu thẳng lưng đi theo, ngoại trừ Chiêu Đệ, tất cả mọi người đều thật lòng vui mừng thay Giang Miên Miên.

Chỉ có phòng ba mặt không biểu cảm, trong lòng lại chua như là ngâm trong bể giấm lâu năm vậy.

Tuy rằng trong lòng bọn họ rất không vui vẻ, lại càng không muốn nhìn thấy Tam Nha được mọi người khen ngợi, nhưng dù sao đây cũng là chuyện vui lớn của nhà họ Giang, bọn họ cũng không thể biểu lộ dáng vẻ không vui trước mặt cha mẹ được.

Nhưng muốn họ miễn cưỡng tươi cười vui vẻ, họ cũng không làm được.

Hai thằng ngốc Chí Văn, Chí Võ lại không chú ý tới sự khó chịu của cha mẹ chúng, dọc đường đi cứ hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, cười còn vui vẻ hơn cả lúc mình thi đậu nữa.

Em gái bọn họ được đại hội khen ngợi, có em gái lợi hại như vậy, sau này ở trường bọn họ cũng rất có thể diện đấy.


"Ông Giang, cả nhà ông đều đi dự đại hội công xã à?" Những người khác trong thôn nhìn thấy một đoàn người nối đuôi nhau đi như vậy, đều thuận miệng hỏi một câu.

Đại hội công xã mỗi tháng tổ chức theo lệ, mỗi nhà chỉ cử một người đại diện đi là được rồi.

Trương Quế Hoa nâng cằm, vẻ mặt tràn đầy sức sống nói: "Ngày trọng đại như vậy, tất nhiên cả nhà đều phải đi rồi.!"

Chờ đến lúc các người nhìn thấy Tam Nha được công xã tuyên dương, chắc chắn sẽ hâm mộ đến đỏ mắt cho mà xem.

Đến nơi tổ chức đại hội, những người có quen biết trong thôn đều chào hỏi nhau, không khí rất hòa thuận vui vẻ.

Đại hội nhanh chóng bắt đầu, đầu tiên đại đội trưởng công xã theo lệ nói những lời lẽ nhạt nhẽo một phen, khích lệ mọi người sang năm càng nhiệt tình năng nổ làm việc hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196: C196: Đọc sách cũng có thể kiếm tiền


Tiếp theo lại chọn thêm hai nông dân tiêu biểu, để các xã viên sau này học tập theo...

Giang Miên Miên đứng một bên, dựa vào Giang Trường Hải, nghe tới nỗi cảm thấy buồn ngủ.

Sáng sớm cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, bây giờ còn phải nghe bài diễn văn dài lê thê, chẳng khác gì khúc hát ru đưa người ta vào giấc ngủ.

Ngay lúc cô sắp sửa ngủ gục, Giang Trường Hải bỗng nhiên phấn khích: "Con gái, tỉnh dậy nhanh lên, đến lượt con rồi, con nghe đi, bí thư xã đang khen con kìa."

Bí thư xã chính là một tay đắc lực của công xã đấy!

Giang Miên Miên dụi mắt, ngẩng đầu liền thấy bí thư xã mặc chiếc áo dài theo kiểu Tôn Trung Sơn đang đứng trên sân khấu, không ngớt lời khen ngợi mình.


Đối phương khen cô đến tận trời, thiên hạ vô địch, nào là thông minh trời sinh, học hành chăm chỉ, khiêm tốn nhã nhặn, đối xử lễ phép với mọi người, vân vân và mây mây.

Nghe đến nỗi ngay cả Giang Miên Miên cũng cảm thấy hơi ngại rồi, nếu không phải đang đọc tới tên của cô, cô cũng không biết thiếu niên ưu tú được nhắc đến ấy lại chính là mình nữa kìa.

Bí thư xã vừa phát biểu xong, những người đứng phía trước Giang Miên Miên đều tự giác nhường ra một lối đi, để Giang Miên Miên bước lên sân khấu.

Giang Miên Miên bước lên sân khấu dưới sự chú ý của mọi người, cô cúi người chào bí thư rồi yên lặng chờ nhận thưởng.

Bí thư xã vẻ mặt trịnh trọng lấy ra năm đồng: "Bạn học Giang Miên Miên, đây là phần thưởng khích lệ của xã dành cho cháu, hy vọng sau này cháu sẽ tiếp tục cố gắng, chăm chỉ học tập, mang về những thành tích tốt hơn nữa trong tương lai."

"Cảm ơn bí thư, cháu nhất định sẽ nỗ lực học tập, sẽ không để phụ lòng sự khích lệ và kỳ vọng của công xã dành cho cháu ạ."

Bí thư thấy cô không tự ti cũng không kiêu ngạo, phóng khoáng dõng dạc, không kìm được đánh giá cô thật kỹ, đứa trẻ này đúng là không tồi.

Cảnh tượng trang trọng như vậy, cho dù là một người lớn bước lên sân khấu cũng có thể sẽ cảm thấy luống cuống, vậy mà một đứa trẻ tuổi còn nhỏ như cô lại có thể vững vàng như vậy.

Hừm, đúng là một hạt giống tốt.

Ngược lại những thôn dân ở dưới sân khấu lại vô cùng kích động: "Ông trời ơi, từ khi nào mà đọc sách lại có thể kiếm được tiền vậy chứ?!"


"Nếu sớm biết đọc sách cũng có thể kiếm tiền, tôi cũng sẽ cho con mình đến trường để học rồi."

"Đúng vậy đó, tôi cũng sẽ làm vậy!"

Người nhà họ Giang mặt đầy sắc đỏ nói lớn: "Đây là con gái/cháu gái của tôi đấy!"

Hiệu trưởng trường tiểu học công xã đứng ở một bên nghe thấy vậy cảm thấy rất hài lòng, đây chính là hiệu quả mà ông muốn.

Hiện tại nhà nước ban hành văn bản khôi phục kì thi đại học, điều này cho thấy chính phủ bắt đầu chú trọng đến giáo dục rồi.

Nhưng người dân vẫn còn mang tư tưởng cũ, cảm thấy đi học không bằng làm nông, đó là lí do tại sao ông lại muốn phô trương chuyện này lên, chính là vì muốn cố gắng thay đổi suy nghĩ thâm căn cố đế ấy của họ.


Bất kể là họ vì tương lai của con em mình, hay là vì phần thưởng học tập bằng tiền, chỉ cần có thể đưa bọn trẻ đến trường để học tập là được.

"Được rồi, các vị, trật tự một chút." Bí thư xã giơ tay ra hiệu lệnh để mọi người tập trung lắng nghe lời ông nói.

Lời của bí thư xã vẫn rất có quyền lực, thôn dân lập tức ngừng nói chuyện, yên lặng nghe ông nói.

"Tôi còn có một tin vui muốn báo cho mọi người, hiệu trưởng trường tiểu học công xã của chúng ta đã nói rồi, để cổ vũ tinh thần học tập của bọn trẻ, nhà trường đặc biệt chú ý nâng cao chính sách học bổng khuyến khích, sau này cho dù là lớp mấy, chỉ cần thi cử nằm trong ba hạng đầu, trường học không những không thu học phí, mà còn phát học bổng cho những em học sinh này."

Lời này vừa nói ra, xã viên ở bên dưới lần thứ hai không kìm được kinh ngạc bàn tán một hồi.

"Tôi không nghe lầm đấy chứ! Không thu học phí, còn có thể kiếm tiền, trên đời còn có việc tốt như thế này ư?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197: C197: Cũng là sống lại lần nữa ư


"Cô nghe đúng rồi đấy, đúng là bí thư xã đã nói như vậy."

"Vậy thì cô gái nhỏ nhà Lão Giang này có thể kiếm được khoảng mười đồng đấy! Ôi mẹ ơi, còn kiếm được nhiều tiền hơn cả vợ tôi kiếm được trong một tháng nữa!"

"Còn nhỏ như vậy mà đã kiếm được mười đồng về cho gia đình rồi, còn được miễn học phí, đứa bé gái này đúng là giỏi thật đấy"

"Tôi không ngờ một người lười như Giang Trường Hải lại thật là có phúc, sinh được một cô con gái xuất chúng như vậy."

Đang nói chuyện, chợt nhìn thấy hiệu trưởng trường tiểu học bước lên sân khấu, ngoài việc tặng học bổng năm đồng cho Giang Miên Miên ra, con tặng thêm một cây bút chì, một cuốn tập dày, có thể thấy là đã ra tay rất hào phóng.

Suy cho cùng, nếu không nỡ hy sinh chút gì đó thì sao có thể có được thứ mình muốn chứ.

Quả nhiên lập tức có người lẩm bẩm: "Tôi từng thấy cây bút đó rồi, gọi là bút chì gì gì đó, món đồ đó rất đắt, mua ở Cung tiêu xã phải mất tận hai, ba đồng đấy."

"Đắt như vậy ư?! Vậy thì không uổng công đọc sách rồi, đợi đến mùa xuân tôi sẽ cho cháu trai đến trường đi học!"


"Tôi cũng cho hai đứa nhóc ở nhà đi học mới được."

"Tôi cũng thế!"

......

Sau khi các xã viên nhìn thấy Giang Miên Miên vậy mà có thể có được nhiều thứ tốt như thế, trong lòng càng thêm háo hức.

Họ cho rằng nếu như cô có thể làm được thì đám trẻ nhà mình cũng có thể làm được.

Nếu họ cho con đi học, chắc chắn con họ sẽ đứng đầu trong kỳ thi.

Suy cho cùng, trong lòng của tất cả các bậc cha mẹ, con cái của họ luôn thông minh nhất.

Nếu giành được hạng nhất, vậy thì con của họ cũng sẽ được công xã khen thưởng, lại còn kiếm được tiền, còn được công xã tuyên dương, chuyện tốt như vậy ai lại không muốn chứ?

Thầy hiệu trưởng trên sân khấu nghe mọi người nói sẽ cho con mình đi học, khóe miệng không kìm được cong lên.

Giang Miên Miên nhìn thấy, chớp mắt đầy khó hiểu, sau đó liền nhận ra tâm huyết của thầy hiệu trưởng.

Vì vậy, cô nghiêm trang cúi đầu chào thầy: "Cảm ơn thầy hiệu trưởng, em sẽ học hành chăm chỉ để không phụ sự mong đợi của thầy."

Bây giờ cô hoàn toàn tự tin mình có thể giữ vững vị trí đầu tiên trong trường tiểu học.


Thầy hiệu trưởng lại tưởng cô ám chỉ chuyện thi vào đại học, liền vỗ nhẹ lên bờ vai gầy của cô động viên: "Thầy tin rằng chỉ cần em không lười biếng, kiên trì học tập, nhất định sẽ trúng tuyển đại học, tương lai của Tổ quốc đều phụ vào thế hệ trẻ bọn em đấy."

Giang Miên Miên:???

Không phải đâu thầy ơi, thầy có hiểu lầm gì hay không?! Cô không nói là muốn thi vào đại học mà!!!

Còn Chiêu Đệ ở trong đám người, nhìn Giang Miên Miên đứng trên sân khấu đang được mọi người tung hô khen ngợi, trên mặt lộ vẻ hốt hoảng và nghiêm trọng.

Lúc này cô khá chắc chắn rằng việc này chưa bao giờ xảy ra trong kí ức của cô.

Nếu không phải kí ức của cô có vấn đề, vậy chắc chắn vấn đề là ở đối phương!

Xuất hiện suy nghĩ này, Chiêu Đệ càng nghĩ càng thấy không hợp lí.

Cô nhíu mày, nghĩ về kiếp trước, phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Trong kiếp trước, mặc dù Tam Nha rất trắng trẻo ưa nhìn, nhưng trên mặt cô bé chắc chắn không có da có thịt như bây giờ!


Càng không có chuyện cô bé học thẳng lên lớp 4, được tuyên dương trong đại hội công xã, tất cả những thay đổi này bổng nhiên khiến cô có một suy đoán không hay.

Lẽ nào Tam Nha cũng được tái sinh giống như cô?!

Hơn nữa cô bé còn trở về thời thơ ấu sớm hơn cô, nếu không thì kí ức của cô sẽ không thay đổi.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Chiêu Đệ lập tức cảm thấy hoảng sợ.

Cô đột nhiên nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu, giống như Giang Miên Miên tràn đầy sức sống trên sân khấu, trong lòng chỉ cảm thấy bực dọc chán ghét.

Ông trời vậy mà lại để Tam Nha trở về thời thơ ấu, tại sao còn để cô quay lại cơ chứ?!

Lại còn để cô chậm hơn Tam Nha một bước!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198: C198: Để miên miên dạy


Đại Nha bên cạnh thấy sắc mặt em gái tái nhợt, cắn răng cố tỏ ra còn chịu được thì hỏi vội hỏi vàng ân cần: "Chiêu Đệ, Chiêu Đệ em làm sao thế? Em lại đau ở đâu hả?"

"... Em không sao, em đứng lâu nên hơi mệt thôi chị." Chiêu Đệ cố gắng kiểm soát nỗi buồn trào dâng, trả lời lí nhí.

Đại Nha nghe vậy kéo em gái đến gần mình: "Thế em dựa vào chị này."

Chiêu Đệ tựa đầu vào tấm lưng gầy gò của chị gái, thủ thỉ lưu luyến: "Chị thật tuyệt vời."

Cô sẽ không để chị cả tuyệt vời của mình sống trong nghèo khó và khổ sở như đời trước!

Thế nên con xin ông trời đừng bất công với mấy chị em con như cách mà ông đã cho Tam Nha cũng sống lại ngày bé.

Buổi lễ diễn thuyết khen thưởng diễn ra trong khoảng một tiếng, sau khi buổi lễ kết thúc, tất cả mọi người đều tự động vây quanh người nhà họ Giang cùng trở về nhà.

Trên đường về, dân làng luôn miệng khen Giang Miên Miên trắng trẻo đáng yêu, nghe mà mát tai.


"Trường Hải này, vợ chồng nhà cậu đúng là tích phúc từ đời trước mới sinh được cô con gái thông minh lanh lợi như Miên Miên."

"Đúng rồi đúng rồi, tôi nhớ con bé Miên Miên mới đi học được một học kỳ mà đã học giỏi quá. Còn nhỏ mà đạt điểm cao hơn cả mấy đứa nhiều tuổi hơn. Miên Miên đúng là thần đồng giáng trần, thương lai sẽ đỗ trạng nguyên."

"Phải phải, anh Đại Sơn, nhà họ Giang ông có cô cháu gái học giỏi thế thì chuẩn bị được ăn lương thực cung ứng nhỉ, về sau nhà ông cứ gọi là hưởng phúc từ cháu gái."

Họ Giang chỉ là hộ gia đình bình thường ở thôn Thạch Kiều, nào đã được trải nghiệm cảm giác được dân làng tâng bốc nịnh nọt, trên đường về được mọi người khen phổng mũi mà người cứ lâng lâng như đang đi trên mây.

Ngoài mặt Giang Đại Sơn chỉ khiêm tốn: "Ôi ôi, làm gì có đâu, mọi người đừng tưởng tượng nhiều quá, nó chỉ là con nít không nhận nổi những lời khen ngợi này."

Tất cả mọi người: "Nhận được chứ sao không, thôn Thạch Kiều chúng ta có được thần đồng nhỏ tuổi như vậy là niềm kiêu hãnh của thôn mình. Tương lai thần đồng phát đạt đừng quên các bác các chú ở thôn nhé."

Giang Trường Hải tự hào: "Con gái giống cháu thông minh từ nhỏ!"

Tất cả mọi người: "... Ừ, Trường Hải hồi bé cũng thông minh lắm, làm toán nhanh nhất cả xóm."


Trương Quế Hoa không chịu lép vế: "Trường Hải nó giống tôi, nếu ngày xưa tôi có điều kiện cho nó đi học, chắc chắn cũng sẽ giành được hạng nhất."

Tất cả mọi người: "... Ừ dám có thể lắm, ha ha."

Vợ chồng nhà thứ ba ghen tị lắm nhưng vẫn phải cười tươi gật đầu phụ hoạ theo mọi người.

Biết làm sao được, nhà họ sống ở mảnh đất này đã lông, đa số dân làng đều có quan gần xa gần, rất nhiều người là phận trưởng bối của họ.

Dù họ có ghen tị đến đâu cũng không được tỏ thái độ với các bậc cha chú.

Vả lại nếu nhà họ tỏ thái độ khó chịu ra mặt trước người ngoài, há chẳng phải vạch áo cho người xem lưng, cho người ta biết anh em nhà họ Giang bất hoà à?

Đường làng chủ yếu nhỏ hẹp, con đường này lại là đường gần nhất từ hợp tác xã về thôn Thạch Kiều, thế nên người người cứ chen chúc, nối đuôi nhau thành hàng dài cùng trở về.

Lâm Ái Bảo dạy vỡ lòng cho Giang Miên Miên nắm tay cô bé tỏ ra đầy hãnh diện vào kiêu ngạo.

Miên Miên chính là học sinh mà cô đây dạy vỡ lòng, cô đây rất hợp với nghề giáo.

"Trường Hải này, Miên Miên nhà cậu học giỏi thế liệu tôi có thể cho con gái tôi qua nhà nhờ Miên Miên dạy nó học không?" Bỗng nhiên một người có khá thân thiết với nhà họ Giang hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199: C199: Gắp lửa bỏ tay người


"Phải đó Trường Hải, Miên Miên dạy một người vẫn là dạy, hai người cũng vẫn là dạy, tôi bảo thằng cháu lớn nhà tôi sang nhà cậu nhờ Miên Miên dạy nó học, dạy nó cách để thi được hạng nhất nhé."

Những người khác nghe thấy hai người mở lời trước, sợ con nhà mình thua thiệt nên cũng nhốn nháo xin cho con sang nhà họ Giang học cùng Giang Miên Miên.

Giang Miên Miên:... Không không không, cô vẫn còn nhỏ cô không biết dạy học mà cũng không muốn dạy học.

Giang Trường Hải cũng không muốn nhận, con gái ông đi học cả ngày đã mệt lắm rồi, tối mới được về nhà nghỉ ngơi lại vẫn phải vất vả dạy con nhà người ta, mơ gì mà hay thế?

Nếu là ngày trước ông sẽ từ chối ngay lập tức.

Nhưng hôm nay thân phận của ông đã khác, ông không được làm bẩn tiếng con gái.

Ông động não suy nghĩ, ngay lập tức nghĩ ra người vừa không thể đắc tội, vừa có cách xử lý củ khoai nóng bóng tay này.

Vì thế ông nói to: "Thưa các bác, các chú, các cô, các dì, Miên Miên nhà tôi mới đi học được nửa năm, dù có thông minh thì vẫn chưa học được nhiều điều, hiện giờ chưa thể dạy được người khác. Hơn nữa Miên Miên có được thành tích cao như hôm nay vẫn phải nhờ công cô giáo Ái Bảo con gái của trưởng thôn mình đã dạy tốt kiến thức vỡ lòng cho con gái tôi."


"Vâng ạ, chị Ái Bảo dạy hay lắm ạ." Giang Miên Miên nghe là hiểu ý đồ của cha, cái chiêu gắp lửa bỏ tay người này của cha rất tuyệt.

Lâm Ái Bảo không ngờ hai cha con nhà chú Giang lại khen mình ngay trước bao nhiêu người, bỗng nhiên được khen làm cô ấy hơi lâng lâng.

Tuy nhiên cô ấy vẫn trả lời khiêm tốn theo thói quen: "Chú Trường Hải khen quá rồi ạ, Miên Miên có thành tích như hôm nay đúng là có một phần công lớn từ việc dạy của cháu, nhưng trí thông minh và sự cố gắng của con bé cũng rất quan trọng."

"Chị Ái Bảo khiêm tốn quá, hiệu trưởng trường mình cũng nói với em là người dạy kiến thức vỡ lòng cũng rất giỏi." Giang Miên Miên chớp đôi mắt to tròn, chân thành từ giọng nói đến biểu cảm.

Dân làng thấy Giang Miên Miên ngưỡng mộ Lâm Ái Bảo nên đã chuyển mục tiêu bủa vây, khen ngợi, nịnh nọt Lâm Ái Bảo.

"Ái Bảo ra dáng con gái trưởng thôn mình lắm nhé, còn trẻ nhưng đã làm cô giáo đi dạy học ở trường rồi. Chúng ta cùng một thôn, cháu xem xem thế nào."

"Ái Bảo không chỉ học giỏi mà cũng dạy giỏi, thím rất yên tâm giao con cho cháu dạy."


"Ái Bảo này, cháu dạy Tam Nha thế nào thì cứ dạy thằng Hổ nhà bác thế nhé."

"Ái Bảo dạy ra được học sinh giỏi như Giang Miên Miên, chú thấy cháu chẳng kém gì giáo viên ở hợp tác xã."

Tôn Lệ Hà cũng góp lời với mọi người, bà ta cảm thấy Giang Miên Miên học giỏi chắc chắn nhờ Lâm Ái Bảo dạy giỏi.

Thế nên phen này bà ta phải đưa được hai thằng con của bà đến học với Lâm Ái Bảo. Chung cô giáo dạy, bà ta không tin con trai bà ta không thi được điểm cao nhất.

Giờ này bà ta đã quên béng mất ngày đó bà ta đã đổ thừa cho Lâm Ái Bảo bao che Giang Miên Miên nói dối.

Lâm Ái Bảo thích làm thầy thiên hạ, thấy bao nhiêu người xin cho con cháu theo học, cô ấy vui lắm, cô có cảm giác năng lực giảng dạy của mình được công nhận.

Quả nhiên mình đúng là sinh ra để làm cô giáo!

Thấy mọi người luôn mồm luôn miệng, Lâm Ái Bảo dặn lại cảm xúc kích động, đằng hắng nói: "Khụ khụ, thưa các cô dì chú bác, mọi người cứ từ từ nghe cháu nói đã. Chấp nhận yêu cầu của cháu thì cháu mới nhận học sinh, còn không cháu không nhận rơi rớt ạ."

"Ái Bảo có yêu cầu gì cứ nói đi?" Có người nóng ruột hỏi ngay.

Lâm Ái Bảo học kiểu xụ mặt dữ dằn của giáo viên, nói nghiêm túc: "Học sinh của cháu phải ngoan ngoãn, nghe lời. Nếu không nghe lời vậy cháu sẽ đánh vào lòng bàn tay, khi ấy các cô dì chú bác đừng xót con ạ."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom