Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140: C140: Gan cậu to thật đấy


Nhưng Giang Trường Hải vẫn nhét tiền vào tay cậu.

Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, hai nhóm cõng phần hạt dưa của mình lên, tách ra hành động.

Cậu tới trường tiểu học công xã trước, chờ được mấy phút thì học sinh trong trường bắt đầu đi ra.

Úc Thừa cao ráo, ngoại hình anh tuấn, lạnh lùng. Cậu mặc áo da, đeo giày thể thao rất Tây, đứng ngay cổng trường, dễ dàng thu hút sự chú ý của các học sinh.

Có rất nhiều học sinh chưa về nhà, đứng ở cổng trường lén lút nhìn cậu.

Lúc Giang Miên Miên đi ra cứ cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ.

Bình thường tan học, mấy nhóm học sinh chẳng khác khí chim thoát lồng, hận không thể bay thẳng về nhà luôn, sao hôm nay cả nửa ngày mà vẫn đứng ở cổng trường vậy?

Mãi tới khi ra cổng trường cô mới hiểu vì sao kỳ lạ thế, hóa ra là do họ đều đang lén nhìn Úc Thừa.

"Cừu Non, ở đây." Úc Thừa vừa liếc mắt đã thấy Giang Miên Miên, cô cực kỳ nổi bật giữa đám người.

Những đứa trẻ khác đa số đều có làn da đen sạm, mặc quần áo hơi bẩn. Chỉ có cô mặc áo bông mềm mại, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.


Úc Thừa vừa gọi một tiếng, Giang Miên Miên tưởng chừng như toàn bộ học sinh trong trường đều nhìn về phía mình.

Thật ra nếu Úc Thừa không gọi thì cô cũng có thể nhìn thấy cậu mà.

Dù sao cậu cũng cao ráo chân dài, đứng ở cổng trường chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.

Dưới hàng loạt ánh mắt hâm mộ, ghen tị, Giang Miên Miên nhanh chóng chạy tới chỗ Úc Thừa: "Anh Úc, sao hôm nay có mình anh tới vậy? Cha em đâu?"

"Chú Giang với thím qua trấn bên cạnh bán hạt dưa rồi, bảo anh tới đón em đi ăn. Chúng ta đi thôi." Úc Thừa giải thích rồi sải chân dài đi thẳng, cậu không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.

Đi một lát thì không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, thế là cậu nhìn lại, chỉ thấy cô nhóc cách đó không xa, đang cố gắng di chuyển hai chân ngắn ngủn để đuổi theo bước chân của cậu.

Thấy cô như vậy, chút khó chịu khi bị vây xem của Úc Thừa lập tức tan biến.

Cậu đút tay vào túi quần đứng im ở đó, chờ Giang Miên Miên chạy tới chỗ mình mới hỏi: "Không theo kịp sao không gọi anh?"

"Ai bảo em không theo kịp? Em chạy gần tới rồi mà." Giang Miên Miên mở to đôi mắt ngập nước không phục, kiếp trước cô cũng có đôi chân dài đó.


"Được, em có theo kịp, đi thôi." Úc Thừa xoa xoa đầu cô, sau đó xoay người, cực kỳ tự nhiên dắt tay cô đi cùng.

Lần này họ không vội vàng nữa. Đến tiệm cơm Quốc Doanh, Giang Miên Miên gọi thịt viên, còn Úc Thừa gọi gà ăn mày, hai người ăn một bữa no nê.

"Ăn no chưa?" Úc Thừa hỏi.

Giang Miên Miên gật đầu: "Ừm, no rồi, chúng ta tới rạp chiếu phim đi."

Úc Thừa lại nói: "Không vội, tới Cung tiêu xã trước đã, anh muốn gọi điện thoại."

Cậu định gọi cho bạn bè ở Thủ Đô của mình.

Dù sao cũng rời khỏi kinh đô lâu như vậy, vẫn chưa liên lạc với bọn họ.

Đến Cung tiêu xã, Giang Miên Miên tự giác đi xung quanh xem đồ bày bán, không làm phiền cậu gọi điện.

Úc Thừa bấm số nhà Trình An, qua một hồi lâu, bên kia mới có người nhận.

Là bảo mẫu của nhà đối phương. Cậu lên tiếng bảo muốn tìm Trình An, lát sau mới nghe thấy giọng cậu ta.

" lô, Úc Thừa hả?" Giọng nói của Trình An có hơi gấp gáp.

"Là tôi đây." Giọng điệu Úc Thừa vẫn luôn kiêu ngạo lạnh nhạt như vậy.

Trình An lại cực kỳ kích động: "Ai ui, đại ca, cuối cùng anh cũng nhớ gọi điện cho tụi này rồi. Anh có biết là tụi này lo lắng lắm không? Gan anh to thật đấy, còn dám trốn nhà bỏ đi? Cha anh vì cậu bỏ đi nên tức giận lắm, chắc chắn là lo chết được!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: C141: Em muốn ở cùng anh


Nghe vậy, Úc Thừa nhếch nhếch khóe miệng tỏ vẻ châm chọc.

Cha cậu nổi cáu cũng không phải là bởi vì lo lắng cho cậu, mà là cảm thấy cậu khiến ông ta bị mất mặt.

"Mấy người chúng tôi cũng rất lo lắng cho cậu, chỉ sợ cậu ở trên đường xảy ra chuyện gì..."

Trình An ở bên kia nói một hồi mà không nghe thấy tiếng của Úc Thừa, liền cất cao giọng hỏi: "Này, anh Úc Thừa, anh còn đang nghe em nói không?"

"Đang nghe đây." Úc Thừa cũng biết Trình An đang quan tâm cậu, hiếm khi kiên nhẫn mà nghe. "Ừ, vậy là tốt rồi, em còn tưởng rằng tâm hồn anh đang treo ngoài cành cây chứ."

Trình An cũng biết mình lại lải nhải rồi, nhưng vẫn không nhịn được nói nhiều vài câu: "Anh Úc Thừa, anh ở bên đấy thuận lợi chứ? Có việc gì anh em có thể giúp một tay không?"

Úc Thừa nói: "Có, vé và tiền của tôi bị mất, lúc nào cậu gửi cho tôi, tôi sẽ đem địa chỉ cho cậu.

Chẳng qua việc này cậu đừng nói cho cha tôi biết, chờ tôi trở về sẽ trả tiền cho cậu."

Cậu không yên lòng cái miệng rộng của Trình An, cố ý dặn dò một câu.

"Anh à, anh không phải đang khách sáo với em chứ, hai chúng ta có quan hệ như vậy rồi, còn nói trả trả cái gì." Trình An thấy Úc Thừa cùng mình khách khí như vậy, tỏ vẻ không vui mà nói.


"Không phải khách khí với cậu, là tôi không thiếu những thứ này. Cậu mau chóng gửi cho tôi, tôi ở đây còn có việc bận, lần sau gọi cho cậu nhé."

"Chốt, sáng sớm ngày mai em sẽ gửi cho anh."

Gọi điện thoại xong, Úc Thừa nhìn cô bé kia đứng bên cạnh quầy hàng, liền đi qua hỏi: "Xem được những gì rồi? Anh mua cho em."

Hiển nhiên là gọi điện thoại xong tâm trạng của cậu rất tốt.

"Không vừa ý gì." Giang Miên Miên lắc đầu, cô chỉ xem bừa thôi.

Mặc dù cô nói như vậy, nhưng Úc Thừa vẫn mua cho cô một xâu đường hồ lô.

"Cảm ơn anh Úc Thừa." Giang Miên Miên nhận lấy đường hồ lô, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, thanh âm vừa mềm vừa ngọt.

Sau đó cắn xuống một viên đường hồ lô, sung sướng cong cong mắt, chua chua ngọt ngọt ăn cực kỳ ngon.

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng chỉ vì một xâu đường hồ lô ấy của cô, Úc Thừa tò mò hỏi: "Ăn ngon vậy ư?"

"Ngon lắm đó! Anh Úc Thừa, anh muốn ăn không?" Giang Miên Miên giơ xâu đường hồ lô lễ phép hỏi, dù sao đây cũng là cậu ấy bỏ tiền mua.


Nhưng mà cô cũng chỉ hỏi một chút thế thôi, dù sao Úc Thừa vừa nhìn là biết cậu ấm từ nhỏ đã sống trong giàu có, chắc chắn cậu ấy sẽ không thích những thứ đồ bán ven đường này.

Úc Thừa vốn là không thích ăn những thứ này, nhưng nhìn ra cô nghĩ một đằng nói một nẻo, ý xấu lại nảy ra.

"Thế à, để anh nếm thử." Úc Thừa nói xong, liền cúi đầu cắn một viên hồ lô.

Không nghĩ tới cậu sẽ ăn thật, Giang Miên Miên đầu tiên là sững sờ, lập tức có chút nhức nhối mà hỏi: "Thế nào? Ăn ngon chứ."

Úc Thừa nhai hai miếng, cảm giác cũng bình thường, nhưng lại cố ý nhìn chằm chằm nửa cái đường hồ lô còn lại trong tay cô nói: "Ừm, ăn ngon."

Giang Miên Miên: "... Vậy anh lại ăn một viên nữa?"

Một xâu đường hồ lô cũng chỉ có bốn viên sơn tra, cô được ăn chùa hai viên đã là lời rồi.

Úc Thừa lập tức liền cười cười: "Trêu em thôi, anh không thích ăn, em ăn đi."

Trêu chọc cô xong, Úc Thừa lại dùng tiền thừa mua cân rưỡi thịt heo.

Tại nhà họ Giang ăn chùa ở chùa một thời gian dài như vậy, bây giờ trong tay có tiền, cậu đương nhiên phải mua ít đồ để trả một phần ân tình.

Đợi khi nào Trình An gửi phiếu và tiền đến cho mình thì tất cả đều cho một nhà chú Giang.

Mua xong thịt, Úc Thừa cùng Giang Miên Miên nói: "Cừu Non, anh chút nữa phải đi bán hạt dưa, anh sẽ đưa em đến nhà ông Trịnh trước. Em cứ ở đó chờ anh, chờ anh bán hạt dưa xong sẽ đi đón em."

Giang Miên Miên cắn đường hồ lô nói: "Em không muốn sang nhà bác Trịnh, em muốn cùng anh bán hạt dưa cơ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: C142: Ai ăn xong đều khen ngon


Thấy cô không muốn về, Úc Thừa cũng không miễn cưỡng: "Được, vậy chúng ta đi, phim sắp bắt đầu rồi." Hai người tới rạp chiếu phim, vẫn là đi đến nơi trước đó bán hạt dưa.

Đợi Úc Thừa đem túi hạt dưa mở ra, Giang Miên Miên có kinh nghiệm liền quen cửa quen nẻo hướng về những người lui tới hô lên: "Bán hạt dưa đây, bán hạt dưa đây, hạt dưa vừa rang vừa thơm ngon vừa rẻ, ai ăn cũng khen ngon đây!"

Úc Thừa nghe được thấy buồn cười, cô bé này thật láu cá mà, cũng không biết mấy câu này học được từ chỗ nào.

Có mấy cặp đôi nghe tiếng mà đến, hỏi thăm giá cả thấy giá không đắt lắm, đa số đều mua một bát.

Người khác nhìn thấy có người ăn, cũng thấy muốn ăn, nhất thời người tới mua hạt dưa nối liền không dứt.

Đông khách, hai người bắt đầu phân công, Úc Thừa cân hạt dưa, Giang Miên Miên thì phụ trách thu tiền.

Trong lúc đang bán, có một thanh niên nhìn Giang Miên Miên tuổi còn nhỏ, cảm thấy cô dễ lừa, sau khi nhận một bát hạt dưa, làm ra vẻ sờ lên túi liền quay người muốn dời đi.

Nhưng Giang Miên Miên đang nhìn rất tập, ai đưa tiền rồi mà chưa nhận hạt dưa, ai nhận hạt dưa mà chưa đưa tiền, cô đều nhớ rất chi tiết.


Thấy người thanh niên kia cầm hạt dưa đã định đi, cô vội vàng lên tiếng gọi lại: "Anh trai mặc áo màu xám ơi, anh quên chưa đưa tiền á!"

Tuổi cô còn nhỏ, tiếng nói thanh thúy, cô vừa lên tiếng, người mua hạt dưa xung quanh toàn bộ đều nghe được.

Cậu thanh niên nhìn khuôn mặt non nớt ngây thơ vô tội của cô, có chút xấu hổ cười cười: "Thật ngại quá, phim sắp bắt đầu chiếu, anh nhất thời sốt ruột, quên trả tiền cho em sao? Tiền của em đây."

Giang Miên Miên nhận lấy một hào chàng trai đưa, nhìn cậu này hớn hở nói: "Em đoán ra ngay là anh quên mà? Một hào cũng chẳng đáng bao nhiêu, chắc chắn không phải là cố ý, có phải hay không hả anh?"

"Đương nhiên là vậy, ha ha? Vậy thì? Anh vào trước đây." Thanh niên nói xong, cứ như là bị chó đuổi vậy, nhanh như gió chạy vào rạp chiếu phim.

Úc Thừa nói: "Cừu Non, anh nói cho em biết? Người kia vốn là cố ý không trả tiền, em nếu là không gọi anh ta, anh ta khẳng định đi luôn."

Cậu cảm thấy cô bé này quá đơn thuần rồi? Nếu không dạy cô một chút kiến thức về lòng người hiểm ác, sau nay rất dễ dàng bị người ta lừa.


Giang Miên Miên lại tiến sát bên tai cậu nói nhỏ: "Em biết chứ. Nhưng chúng ta đòi được tiền về là được rồi, cũng không cần thiết đắc tội với người ta. Nếu như vạch trần anh ta, anh ta ở sau lưng âm thầm đem chúng ta tố cáo luôn? Chẳng phải là thua thiệt lớn sao."

Nhìn xem dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của cô? Úc Thừa có chút ngoài ý muốn mà nhíu mày: "Không nghĩ đến cô nhóc em tuổi thì nhỏ nhưng ngược lại là suy nghĩ thật nhiều nha."

Giang Miên Miên vẻ mặt càng tỏ ra già dặn nói: "Đây đều học từ cha em, cha em nói làm ăn ở bên ngoài làm, kêt thêm một người bạn sẽ nhiều thêm một con đường, nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng đắc tội với người ta."

Nhìn cô bé rõ ràng là chỉ mới vài tuổi lại vẫn cứ ra vẻ người lớn? Úc Thừa có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Bán xong hạt dưa, Úc Thừa sợ Giang Trường Hải đến sẽ không thấy hai người bọn họ, nên cũng không đi lung tung, nhưng bên ngoài lại rất lạnh, thế là trực tiếp kéo Giang Miên Miên đi hướng trong rạp chiếu phim.

"Cừu Non, chú Giang bọn họ còn phải một lúc mới quay lại đây, chúng ta đi vào trong chờ bọn họ."

Mà bọn họ vừa mới bán hạt dưa xong, trong tay có hơn mấy chục đồng tiền!

Bởi vì hai người bọn họ đến chậm một chút, phía trước đều đã ngồi kín người, chỉ có hai hàng ghế đằng sau còn chỗ trống thôi.

Vì Giang Miên Miên còn nhỏ, ngồi xuống thấp hơn nhiều so với người chung quanh, Úc Thừa liền trực tiếp đưa tay ôm cô đặt ở bên trên đùi mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: C143: Đội giám sát đến bắt người


Vì Giang Miên Miên còn nhỏ, ngồi xuống thấp hơn nhiều so với người chung quanh, Úc Thừa liền trực tiếp đưa tay ôm cô đặt ở bên trên đùi mình.

"Á, anh làm gì vậy?" Giang Miên Miên đột nhiên bị ôm, giật nảy mình.

Úc Thừa ngược lại rất bình tĩnh: "Phía trước em đều bị người chắn mất, tự em ngồi đây, cái gì cũng đều không xem được."

Giang Miên Miên cảm giác có chút không quen, dù sao cô bên trong là người trưởng thành, giờ lại ngồi ở trên đùi một cậu bé, vẫn cảm thấy ngại ngùng.

Chẳng qua nhiệt độ cơ thể trên người Úc Thừa cao hơn chính mình rất nhiều, ngồi ở trên người cậu, cả người đều ấm áp.

Cô ngẩng đầu nhìn Úc Thừa một chút, thấy vẻ mặt không có chuyện gì của cậu, cũng cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.


Dù sao vỏ bọc hiện tại của cô vẫn chỉ là một đứa nhóc tám tuổi, đối phương khẳng định là coi mình làm em gái mà chăm sóc.

Vừa nghĩ như thế, cô cũng bình tĩnh lại.

Hai người xem phim xong đã hơn tám giờ, hơi đợi một chút, Giang Trường Hải cùng Tô Uyển Ngọc liền khấp khởi vui mừng quay trở lại.

Nhìn xem là biết tất cả hạt dưa khẳng định cũng đều bán hết rồi, người một nhà liền vô cùng cao hứng trở về nhà.

Tô Uyển Ngọc xem sổ sách xong, sau khi đem tiền hôm nay tính toán xong, hưng phấn đến không nhịn được: "Hạt dưa bán đắt hàng như này, chúng ta ngày mai có thể lại rang nhiều thêm chút."

Dù có trừ đi chi phí, sau khi cùng Úc Thừa chia đều, trong tay bà vẫn còn khoảng bảy đồng!

Úc Thừa lại không đồng ý suy nghĩ của bà: "Thị trấn bên cạnh thì có thể rang nhiều thêm một chút để bán, nhưng thị trấn mình thì rang ít đi chút. Chúng ta đã bán ở đó hai ngày nay, không có bất ngờ gì thì ngày mai sẽ có người học theo chúng ta bán hạt dưa."

Lúc đầu cậu còn đoán là tối nay đã có người bắt chước bán theo, nhưng rõ ràng là người nơi này không to gan như người ở Thủ Đô, buổi tối hôm nay chắc là vẫn đang quan sát xem thế nào.

Nhung mà khi xác định bán hạt dưa có thể kiếm tiền lại không bị người bắt, ngày mai khẳng định sẽ có người muốn tới cướp mối làm ăn.

Nghe vậy, Giang Trường Hải nửa tin nửa ngờ nhíu nhíu mày: "Nhóc Úc, chắc không nhanh như thế đâu? Mới chỉ hai ngày thôi."


"Đúng vậy nha, Úc Thừa, cô cũng cảm thấy sẽ không nhanh như thế đâu. Chúng ta hôm nay bán đắt hàng như vậy, nếu là ngày mai chuẩn bị ít đi nên không đủ bán, vậy thì sẽ hối hận chết mất."

Tô Uyển Ngọc nếm được ngon ngọt cũng hiếm khi mà nhiệt tình được vậy, dù sao tiền bán hạt dưa một ngày, còn nhanh hơn so với bọn họ ở ngoài đồng trồng trọt cả năm.

Giang Miên Miên lại đứng cùng phía với Úc Thừa: "Cha, mẹ, con cảm thấy anh Úc nói rất đúng. Chúng ta hiện tại bán đắt hàng như thế, không nghi ngờ gì sẽ có người đỏ mắt bắt chước bán theo. Hôm nay lúc đang bán hạt dưa, con đã chú ý tới có mấy người đang nhìn chằm chằm chúng con một lúc lâu."

Úc Thừa thấy cô ủng hộ ý nghĩ của mình, còn giúp cậu thuyết phục cha mẹ cô, cảm thấy cô rất có mắt nhìn.

Hơn nữa, loại cảm giác được sùng bái tin cậy này đúng là không chỗ nào để chê.

Thấy hai đứa bé đều nói như vậy, Giang Trường Hải nghĩ nghĩ, quyết định vẫn tin tưởng con gái và Úc Thừa.

"Được, nghe theo các con!"


Con gái vẫn luôn là phúc tinh của ông, mỗi lần đều sẽ mang đến may mắn cho ông.

Úc Thừa lại là trẻ con ở trong thành phố có kiến thức rộng, nói như vậy khẳng định là có mấy phần lý lẽ.

Đến buổi tối muộn, lúc Úc Thừa cùng Giang Miên Miên tới rạp chiếu phim, quả nhiên nhìn thấy có những người khác đang bán hạt dưa, còn không phải chỉ một nhà bán.

Cũng may bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, bây giờ thấy những người bán hạt dưa kia ngược lại là không thấy quá mất mát.

Chẳng qua đêm nay hạt dưa không đắt hàng, chiếu bóng cũng bắt đầu được ít phút, hai chục cân hạt dưa trong tay vẫn chưa bán hết, còn thừa mấy cân nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên không biết ai hô một tiếng "Đội giám sát tới bắt người!!!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: C144: Là một kẻ tham tiền


Người bán hạt dưa ở ngoài cửa rạp chiếu bóng nghe thấy lập tức xách túi hạt chạy biến, không cả dám ngoảnh lại nhìn vì sợ bị đội giám sát bắt ngồi tù.

Riêng Úc Thừa bỏ cả hạt dưa, nhấc bổng kẹp Giang Miên Miên vào nách ôm cô bỏ chạy.

Tuy Úc Thừa chạy rất nhanh nhưng Giang Miên Miên biết mình nặng, kẹp nách kiểu màu chỉ làm cậu chạy chậm hơn, cô nói: "Anh Úc đặt em xuống đi, anh cắp nách em thế này chạy chậm lắm, bị đội giám sát đuổi theo thì chúng ta cũng không chạy kịp, với cả chắc là đội giám sát sẽ không làm khó trẻ con như em đâu."

Do bị cắp nách nên giọng cô hơi ngắt quãng.

Úc Thừa nghe thấy nhưng không trả lời, cậu chỉ cố gắng chạy nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc Úc Thừa đã cắt đuôi được người của đội giám sát, cậu kiếm góc khuất đặt Giang Miên Miên xuống.

Úc Thừa dựa tường thở hổn hển. Thật ra vận động một chút này chưa là gì với cậu.

Cậu sợ kẹp Giang Miên Miên lâu quá cô bé bị hụt hơi.

Đúng là Giang Miên Miên bị kẹp chạy một hồi khó chịu thật.


Bây giờ chân chạm đất, cô đứng thẳng hoạt động cơ thể.

Giờ này Úc Thừa mới thấy túi hạt dưa được Giang Miên Miên bảo vệ trong lòng, cậu bật cười: "Cừu Non là cô bé tham tiền, chạy trốn vẫn không quên xách túi hạt dưa."

Giang Miên Miên ngước mặt nhìn cậu, nói nghiêm túc: "Chúng ta bán hạt dưa giữa trời lạnh, kiếm được ít tiền khó lắm, sao bảo bỏ là bỏ được nhiều hạt dưa thế này."

Úc Thừa nhớ lại ngày đầu bán hàng Giang Miên Miên rao khản cả giọng, hôm nay lại bị đội giám sát đuổi theo, đúng là vất vả quá.

"Ừ, vất vả thật."

Hai người nghỉ một lúc trong con hẻm, ngoài đường yên tĩnh mới về rạp chiếu bóng.

Không thấy có một ai ở ngoài rạp, Giang Miên Miên hỏi nhỏ: "Không biết ai tố cáo chúng ta anh nhỉ, nãy nguy hiểm quá."

Úc Thừa không hề bất ngờ: "Bán hạt dưa chỉ là buôn bán nhỏ lẻ nhưng người có đầu óc tính cái sẽ ra lợi nhuận, ghen ăn tức ở tố cáo là chuyện thường."

Giang Miên Miên cũng hiểu, cô không giận, cô than thở như bà cụ non: "Ôi, ghen tỵ vì nghèo."


Đợi cha mẹ cô quay lại, Giang Miên Miên không nhắc chuyện bị tố cáo nữa.

"Hôm nay chỉ có vài người mua, con với anh Úc không bán được hết hạt dưa."

Giang Trường Hải hơi buồn vì chỉ kiếm được trong ba ngày nhưng nhiêu đó vẫn đủ làm ông vui.

Tô Uyển Ngọc buồn rười rượi, bà vất vả chuẩn bị rất nhiều không ngờ lại ế ẩm.

Tối đó về đến nhà, mọi người lấy hết tiền bán được trong ba ngày ra, trừ tiền vốn số còn lại Giang Trường Hải chia phần cho Úc Thừa.

Ba ngày họ bán hạt dưa được hơn hai trăm đồng, trừ gốc thì ông lãi được khoảng một trăm đồng, một cao số rất cao.

"Chú Giang ạ, bây giờ đã có người ăn theo bán hạt dưa, chúng ta có bán nữa cũng không thu được nhiều tiền. Theo cháu không cần phí thời gian vào cách kiếm tiền vất vả này nữa ạ."

Úc Thừa kiến nghị nhưng có làm hay không phụ thuộc vào quyết định của họ.

Dạo này Giang Trường Hải kiếm được nhiều tiền, ông cũng được xem như rủng rỉnh túi.

"Ừ, thế mai chúng ta không bán nữa, chỗ hạt thừa để nhà ăn."

Tô Uyển Ngọc tiếc tiền nhưng bà lười, kiếm được ít tiền không tạo đủ động lực nên miễn cho ý kiến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145: C145: Tiêu chuẩn kén con rể


"Mai chúng ta đi tìm cậu của cháu nhé chú Giang." Úc Thừa nói với Giang Trường Hải.

"Được, mai chúng ta sẽ đi sớm." Giang Trường Hải nhận lời vỗ vai cậu.

Ấn tượng về Úc Thừa trong ông cực kỳ tốt, chịu được cực khổ lại còn có ý chí phấn đấu quật cường, góc nhìn vấn đề cũng độc đáo.

Mai này ông sẽ lấy đó làm tiêu chuẩn kén con rể cho con gái ông!

Dĩ nhiên là ông chưa từng nghĩ về kén con rể Úc Thừa. Thằng bé là dân thành phố chắc hẳn nhà giàu, sẽ không thích làm con rể dân quê!

Thấy phòng mẹ vẫn sáng đèn, Giang Trường Hải cầm một cân hạt dưa sang nhà chính.

"Sao về muộn thế, có vấn đề gì à?" Trương Quế Hoa ngồi khoác áo trên giường nhìn con trai cả mới vào nhà.

"Con mang đồ qua biếu mẹ. Nay con giúp bạn đôi việc, cậu ta cho một cân hạt dưa làm quà cảm ơn. Con mang hết sang cho mẹ." Vừa nói Giang Trường Hải vừa cười hì hì.

"Vẫn biết có của còn đưa mẹ à, không phí công mẹ nuôi con khôn lớn." Trương Quế Hoa nhận túi hạt dưa, bà ta chỉ bốc một nắm còn đâu cất trong ngăn kéo khoá trên giường.


Giang Trường Hải nhắc nhở: "Mẹ đừng để ỉu hạt, ỉu rồi không ngon nữa."

"Biết rồi biết rồi, lắm chuyện thế con mau về ngủ đi." Trương Quế Hoa nói xong chia một nửa hạt dúi vào tay Giang Trường Hải.

Hôm sau ăn sáng xong, Giang Trường Hải định đưa Úc Thừa đi tìm cậu của thằng bé nên qua nói với mẹ.

"Cha, mẹ, hôm qua con đã hỏi thăm được nông trường Hoa Trung ở đâu, lát nữa con đưa Úc Thừa đi tìm cậu nó."

Trương Quế Hoa nhướng mắt vui vẻ: "Đi đi đi, Úc Thừa ở nhà mình lâu vậy rồi chắc là nhớ cậu lắm. Đưa nó qua đoàn tụ với người thân sớm cũng là vui."

Ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của bà, cuối cùng đã đưa thằng bé ăn chùa đó đi!

Vẫn không đi gạo trong nhà sắp không đủ dùng đến cuối năm.

Giang Đại Sơn gật đầu: "Nhóc rảnh thì qua chơi nhà, nhà ông lúc nào cũng hoan nghênh nhóc."


Thằng bé đến từ thành phố, nếu giữ được mối quan hệ tốt về sau có lợi cho cháu ông ta.

"Vâng cháu nhớ rồi ạ. Cháu chào ông bà, cháu chào chú thím, cảm ơn mọi người đã bao dung trong cháu trong nhiều ngày qua."

Úc Thừa vừa lễ phép vừa khách sáo, không thân với những người khác như nhà bác cả.

Trẻ con nhà họ Giang rất không nỡ để Úc Thừa đi.

Chơi chung nhiều ngày cũng xem cậu là anh trai, huống chi trò nào cậu cũng chơi giỏi.

Tuy nhiên chúng vẫn biết Úc Thừa đến tìm người thân, chỉ ở tạm nhà mình mấy hôm chứ không thể ở mãi.

Giang Trường Hải và Úc Thừa đi, lũ trẻ đưa hai người ra tận cổng thôn.

Giang Trường Hải thấy thế nói: "Này nhóc Úc, thường ngày thấy cháu lầm lì ít nói, không ngờ cũng lắm duyên ghê. Lũ trẻ trong nhà chú không nỡ xa cháu, làm chú như thành người xấu."

Úc Thừa ngoảnh lại nhìn lũ trẻ đằng sau, cậu vẫy gọi Giang Miên Miên: "Qua đây nào Cừu Non."

"Gọi gì đó?" Thấy cậu sắp đi nên Giang Miên Miên không so đo cách gọi như gọi chó của cậu.

Úc Thừa nhướn mày: "Trông em buồn thế này có phải không muốn cho anh Úc đi không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146: C146: Dùng em trai đổi em gái


Thấy cậu lại bắt đầu đùa mình, Giang Miên Miên rất muốn nói mới không có.

Nhưng hai người họ sống với nhau trong một thời gian dài như vậy, cùng nhau nghịch tuyết, cùng nhau bán hạt dưa, xem phim, còn cùng bị đội giám sát rượt đuổi.

Thậm chí, cô còn quen với việc có Úc Thừa ở bên cạnh mình rồi. Hiện tại, đột nhiên cậu phải rời đi, đúng là có chút không nỡ.

Hơn nữa thời đại này cũng không giống như đời sau, có điện thoại, có các phần mềm giao tiếp, có thể liên hệ bất cứ lúc nào. Lần này hai người họ chia xa, rất có thể sau này sẽ không gặp lại được nữa.

Vậy là Úc Thừa nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô thay đổi một cách phong phú đa dạng đến mấy lần, cuối cùng nhón lấy một đoạn ngón tay nhỏ nói: "Chỉ không nỡ bằng ngần này thôi."

Trong mắt Úc Thừa lộ ra ý cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô cam kết: "Đừng buồn, anh sẽ quay lại thăm em."


Cậu thực sự rất thích cô bé khi thì ngoan ngoãn im lặng, khi thì hoạt bát lanh lợi này.

Nếu như có thể, cậu tình nguyện dùng đứa em trai ngu ngốc kia của mình để đổi lấy cô làm em gái.

"Ừm."

Giang Miên Miên vốn tưởng rằng sau khi Úc Thừa rời đi, lần gặp mặt tiếp theo của hai người chắc chắn cũng phải sau một khoảng thời gian nữa.

Nhưng cô không thể nào ngờ rằng, buổi chiều Úc Thừa lại cùng cha cô quay về.

Chỉ có điều, so với sự vui mừng mong đợi lúc buổi sáng rời đi, cảm xúc của cậu hiện giờ dùng mắt thường cũng có thể nhận ra sự u ám suy sụp.

Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ không tìm được cậu của Úc Thừa?

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng hỏi như vậy: "Anh Úc, anh không tìm được cậu của anh sao?"

Úc Thừa mấp máy môi, vẻ mặt không chút thay đổi: "Tìm được rồi."

Vậy sao sắc mặt còn khó coi như vậy?

Nhưng thấy sắc mặt của cậu vừa xấu vừa lạnh lùng, hiển nhiên tâm trạng đang không tốt, Giang Miên Miên cũng không tiếp tục hỏi.


Về đến nhà, Úc Thừa không nói một lời nào mà vào nhà tự giam mình lại.

Trong sân, Trương Quế Hoa đang kéo lấy cánh tay của con trai lớn, hạ giọng hỏi: "Thằng cả, không phải đi tìm cậu của thằng bé sao? Sao lại quay về rồi?"

Giang Trường Hải cũng hạ giọng: "Mẹ, vì một vài lí do nên Úc Thừa còn phải ở lại nhà chúng ta vài ngày." Trương Quế Hoa lập tức cảm thấy mắt tối sầm, còn phải ở lại vài ngày?

Còn ở thêm vài ngày nữa thì cả nhà bọn họ sẽ không còn cơm mà ăn.

"Không được, nhà chúng ta không nuôi nổi đại thiếu gia này." Trương Quế Hoa nhấc chân muốn đi đến chi thứ nhất.

Giang Trường Hải lập tức níu mẹ mình lại, lấy tiền và phiếu công nghiệp ra: "Mẹ, mẹ nhìn xem.

Đây là năm mươi đồng và phiếu công nghiệp mà cậu của Úc Thừa cho con, nói là cảm ơn con đã cứu được Úc Thừa."


Thực ra cậu của Úc Thừa đưa hẳn hai trăm đồng, nhưng đây là người mà ông liều mạng mới cứu được. Ông không muốn đưa tiền này cho mẹ mình, để bà ta len lén trợ cấp cho phòng ba.

Vừa nhìn thấy số tiền và phiếu công nghiệp này, trong nháy mắt Trương Quế Hoa liền thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: "Ôi chao, cậu của Úc Thừa đúng là người biết cảm ơn, cũng không phí công con đi xuống sông băng cứu người giữa mùa đông."

Nói xong lập tức đưa tay ra muốn đón lấy tiền và phiếu trên tay Giang Trường Hải, không ngờ rằng chỉ nhận được không khí.

Giang Trường Hải chỉ muốn mẹ mình đừng đuổi Úc Thừa đi chứ không muốn đưa hết tiền cho bà ta.

Trương Quế Hoa không cầm được tiền, sắc mặt lập tức khó coi: "Thằng cả, con có ý gì?"

"Mẹ, vừa rồi mẹ cũng nói đây là quà cảm ơn con nhảy xuống sông băng cứu người giữa mùa đông. Vậy nên số tiền này, con giữ lại bốn mươi, mười đồng còn lại là con để hiếu kính cha và mẹ." Giang Trường Hải vừa nói vừa đếm ra mười đồng đưa đến tay mẹ mình. Không đợi Trương Quế Hoa mở miệng, Tôn Lệ Hà ở một bên đã nói xoáy: "Anh cả, không phải em nói anh đâu, tổng cộng có năm mươi đồng mà anh cho mẹ có mười đồng, vậy cũng quá hẹp hòi rồi. Hơn nữa mấy ngày nay Úc Thừa ở nhà chúng ta ăn bao nhiêu lương thực, mười đồng tiền này còn chưa đủ mua lương thực đâu đấy."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147: C147: Còn thân thiết hơn cả cháu trai ruột


Bà ta vừa nhìn thấy tiền và phiếu trên tay Giang Trường Hải liền ghen ghét đến đỏ cả mắt. Vậy mà có cả phiếu xe đạp, phiếu đồng hồ và cả phiếu máy khâu.

Có thể đưa ra những phiếu công nghiệp hiếm có này, cậu của Úc Thừa chắc chắn cũng không phải người bình thường.

Nghĩ tới đây bà ta lại ảo não, tại sao không phải là nhà mình cứu được Úc Thừa. Vậy thì phiếu và năm mươi đồng này đều là của bọn họ.

Không nói đến tiền, đem mấy phiếu công nghiệp kia đi đổi lấy tiền chí ít cũng có thể đổi được một, hai trăm đồng.

Nếu như tiền này đã không đến được tay bà ta, vậy thì để anh cả đưa tiền cho cha mẹ, cả nhà cùng nhau tiêu.

Nghe vậy, Giang Trường Hải trực tiếp trừng mắt với bà ta: "Tôn Lệ Hà, có phải đầu óc của thím bị úng nước không? Mười đồng này có thể mua được bao nhiêu lương thực, thím không biết sao? Úc Thừa ở nhà chúng ta vài ngày có thể ăn được bao nhiêu tiền lương thực? Nếu như thím cảm thấy tôi hẹp hòi, thím cũng có thể bảo Trường Đào nhảy vào sông băng cứu một người ra, chờ người ta đưa quà cảm ơn đến thì thím đưa hết cho mẹ."


Tôn Lệ Hà sao có thể không biết lương thực ở bên ngoài bao nhiêu tiền một cân?

Bà ta chỉ muốn tìm một cái cớ để anh cả đưa hết tiền cho bà cụ mà thôi.

Hơn nữa, nếu bà ta có thể tùy ý cứu người từ dưới sông lên, đều là thiếu gia từ Thủ Đô đến, có thể đưa ra nhiều tiền như vậy làm quà cảm ơn thì bà ta đã làm từ lâu rồi.

"Thằng cả, vợ thằng ba nói rất đúng, mẹ cũng không đồng ý. Bình thường con đều ăn uống ở nhà, con giữ nhiều tiền như vậy để làm gì chứ?"

Trương Quế Hoa vừa nói vừa tức giận trừng mắt nhìn hai mẹ con Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc.

Bà ta dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết rằng, nếu như bây giờ không lấy được tiền này, sớm muộn gì thằng cả cũng cho hai mẹ con nó tiêu xài hoang phí.

Giang Trường Hải đã lường trước phản ứng của mẹ mình, không nhanh không chậm đáp: "Mẹ, con dùng tiền trong tay con và phiếu công nghiệp tới Cung tiêu xã mua một chiếc máy khâu cho nhà chúng ta. Như vậy được rồi chứ?"

"Máy may? Con có thể mua được?" Trương Quế Hoa nghe con trai lớn nói xong, nhìn ông hỏi đầy kinh ngạc.

Cũng khó trách bà ta lại hỏi như vậy. Máy khâu ở Cung tiêu xã thực sự không nhiều, mỗi năm cũng chỉ có vài chiếc.


Có những lúc cho dù có tiền và phiếu công nghiệp cũng không nhất định là sẽ mua được.

Rất nhiều người có ý định mua máy may để kết hôn, đều phải đặt từ trước, còn phải xếp hàng chờ đợi cả vài tháng.

Giang Trường Hải ưỡn ngực, nói như đinh đóng cột: "Người khác thì con không biết, nhưng con nhất định có thể mua được. Có điều tiền bạc của con bây giờ..."

"Ôi, vậy thì tốt quá rồi. Nếu như con thật sự có thể mua được cả một chiếc máy khâu về thì tiền trong tay con mẹ cũng không cần nữa."

Trong lòng Trương Quế Hoa đã tính toán xong xuôi. Một chiếc máy khâu cần phải có phiếu công nghiệp, còn phải bỏ mấy chục đồng. Sau khi mua máy may, tiền trong tay thằng cả cũng không còn lại bao nhiêu.

Tính toán xong, bà ta vui vẻ nhìn mười đồng tiền trong tay, cười ha hả: "Lát nữa mẹ sẽ nấu cơm nhiều một chút, chưng một bát canh trứng gà, cắt thêm chút thịt khô để xào măng. Tuy rằng nhà chúng ta không có đồ gì tốt, nhưng đảm bảo có thể ăn no."

Buổi tối lúc ăn cơm, bà ta đối xử với Úc Thừa lại càng nhiệt tình.


Không chỉ đặt hết thức ăn ngon đến trước mặt cậu, còn bày vẻ mặt hiền lành đôn hậu, thật sự là còn thân thiết hơn cả hai đứa cháu trai ruột.

"Đi lại ở bên ngoài chắc chắn là mệt rồi, ăn nhiều một chút. Đây là thịt khô mà bà Giang đặc biệt xào cho cháu, cực kỳ thơm."

Nhưng thái độ của Úc Thừa lại khác thường, chỉ ăn một bát cơm, sau đó chào một tiếng rồi một mình đi ra cửa.

Ăn cơm xong một lúc lâu mà vẫn chưa thấy cậu về, cũng không biết cậu một mình đi đâu.

Hôm nay Giang Trường Hải mệt muốn chết, cơm nước xong xuôi trở về phòng liền nằm lên giường: "Vợ à, bóp chân cho anh một chút. Đi suốt một ngày chân anh mỏi hết cả rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148: C148: Có mẹ kế thì sẽ có cha dượng


"Vâng."

Tô Uyển Ngọc vừa bóp chân cho ông vừa hỏi: "Cha nó à, có chuyện gì vậy? Không phải đi tìm cậu của thằng bé sao? Sao lại quay về rồi?"

Bà cũng để ý thấy tâm trạng của Úc Thừa không tốt, phải biết rằng đứa bé này bình thường mỗi bữa đều có thể ăn ba, bốn bát cơm.

Giang Trường Hải nghe xong, tinh thần nổi lên, bắt đầu nói xấu: "Ai, em không biết đâu, nông trường Hoa Trung đó cực kỳ xa. Ở bên trong cùng của khe núi bên kia. Chưa nói đến phải đi ba, bốn tiếng đồng hồ, còn suýt chút nữa thì đi nhầm hướng. Nếu không phải sau đó bọn anh gặp được người dân địa phương, để người đó dẫn đường giúp thì e rằng bọn anh còn không tìm được nông trường Hoa Trung đó."

"Hẻo lánh đến vậy à?"

Ánh mắt Tô Uyển Ngọc kinh ngạc, Úc Thừa là người ở Thủ Đô sao lại có một người họ hàng ở xa như vậy?

Nhưng đây là chuyện nhà của người khác, bà cũng không hỏi ra.

Người hiểu rõ bối cảnh thời đại là Giang Miên Miên thì lại có một suy đoán đại khái ở trong lòng.


Nếu thật sự là như vậy, Úc Thừa có lẽ là rất buồn.

"Còn không phải sao? Hơn nữa điều kiện ở nơi đó rất kém cỏi, cái gì cũng không có. Cậu của Úc Thừa gầy như que củi vậy, chân còn bị què. Có điều tuy rằng cuộc sống của ông ta không tốt, nhưng nhìn cách làm việc nói chuyện của ông ta thì biết rằng đây là một phần tử tri thức cao cấp. Phong thái đó không hề thua kém lãnh đạo trên trấn của chúng ta."

Giang Trường Hải nói xong bỗng nhiên cười một cách thần bí với hai người. Lấy một xấp tiền và phiếu dày cộp từ trong chiếc túi khác ra: "Nhìn xem, đây là cái gì?"

Tô Uyển Ngọc lập tức ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: "Anh Hải, tiền này ở đâu ra?"

Giang Trường Hải đắc ý nói: "Đây là tiền mà cậu của Úc Thừa cho, hai trăm đồng chẵn đấy."

Sau đó lại thổn thức: "Hai mẹ con không biết rằng cuộc sống của cậu Úc Thừa là như thế nào đâu? Áo bông trên người đã thủng đến vài lỗ rồi. Kết quả vừa nghe đến việc anh cứu Úc Thừa từ dưới sông lên, không nói hai lời liền đem toàn bộ gia sản ra đều cảm ơn anh."

Tô Uyển Ngọc vừa nghe xong, nhìn xấp tiền trên tay cũng không còn cảm thấy vui vẻ kích động như vừa rồi nữa.

Giang Trường Hải: "Đứa bé Úc Thừa này cũng là số khổ. Nghe hai cậu cháu bọn họ nói chuyện, khi Úc Thừa còn rất nhỏ thì mẹ ruột của thằng bé qua đời, từ nhỏ đã kiếm ăn dưới tay mẹ kế."


Uyển Ngọc có chút không dám tin. Nhìn thế nào thì Úc Thừa cũng không giống một đứa trẻ bị mẹ kế ngược đãi từ nhỏ mà?

Cách ăn nói, cử chỉ và ánh mắt am hiểu đã lộ ra từ nhỏ đó, vừa nhìn đã biết được nuôi trong một gia đình phú quý.

Nhưng cũng là người làm cha mẹ, bà nhanh chóng hiểu ra. Người mẹ kế thông minh một chút thì sẽ không cắt xén ăn mặc ở bên ngoài.

"Mọi người đều nói có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Tính cách của đứa bé này lãnh đạm ít nói như vậy, thường ngày chắc chắn là không được cha mẹ yêu quý nên mới biến thành như vậy."

Giang Miên Miên vẫn luôn yên lặng lắng nghe ở bên cạnh mấp máy môi, nhớ lại những chuyện ở kiếp trước của mình.

Cha mẹ cô cũng ly hôn khi cô còn rất nhỏ, đồng thời nhanh chóng xây dựng lại gia đình mới.

Từ đó về sau, cho dù cô ở đâu cũng là một kẻ dư thừa.

Cô không còn cha mẹ thuộc về mình nữa.

Tuy rằng cha mẹ để lại cho cô rất nhiều bất động sản, không khiến cô lo cái ăn cái mặc. Nhưng sự cô đơn trong lòng vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Cho đến khi cô đến nơi này, có cha mẹ yêu thương mình, mới cảm nhận được tình thân đã lâu không có được, nội tâm đã từng cô quạnh được tình yêu lấp đầy.

Vậy nên cô có thể đồng cảm một cách sâu sắc với tình cảnh của Úc Thừa, vậy là lập tức nhảy từ trên giường xuống: "Con đi gọi anh ấy về phòng."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149: C149: Cậu quá vô dụng


Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng không ngăn cản: "Mặc quần áo một chút, bên ngoài lạnh, đừng để nhiễm lạnh rồi bị cảm."

Giang Miên Miên nghe lời, lấy áo bông dày của mình ra mặc, còn đội cả mũ lên. Cô thích hưởng thụ sự quan tâm của cha mẹ đối với mình.

Tô Uyển Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: "Miên Miên, con gặp được Úc Thừa đừng nhắc tới chuyện này, cũng đừng cảm thấy thằng bé đồng tình đáng thương. Cứ như trước đây là được rồi."

Tuy rằng ở chung trong một thời gian ngắn, nhưng cũng có thể nhìn ra lòng tự trọng của đứa bé này rất mạnh.

"Vâng, con biết rồi." Giang Miên Miên gật đầu, cô cũng không thích ánh mắt đồng tình thương hại của người khác.

Ra ngoài tìm xung quanh sân nhà hai vòng nhưng không tìm được Úc Thừa. Giang Miên Miên lập tức lo lắng.

Trời lạnh như vậy, ở bên ngoài lâu rất dễ bị cảm.


Ở đây Úc Thừa chỉ quen biết cả nhà bọn họ. Không ở nhà mình thì cậu còn có thể đi đâu?

Mà Úc Thừa lúc này thực ra chỉ ở cách cô không đến ba mét. Đang ngồi trên đống cỏ khô của nhà họ Giang nghĩ đến cậu của mình.

Năm đó cậu của Úc Thừa là một thiên chi kiêu tử tài hoa, hăng hái. Hoàn toàn khác với người mà cậu nhìn thấy ở nông trường hôm nay, vừa sa sút vừa tiều tụy.

Điều này khiến trong lòng Úc Thừa rất khó chịu. Ở bên ngoại cậu chỉ có một người thân này. Năm đó cả nhà ông ngoại bị kẻ gian vu oan giá họa, lúc đó mẹ cậu đang có thai. Sau khi nghe được tin vẫn luôn lo lắng cho nhà mẹ đẻ.

Vì lo lắng quá độ trong một thời gian dài, mẹ của cậu sinh non lại thêm khó sinh, trực tiếp một xác hai mạng.

Sau khi ông ngoại cậu biết được con gái mình yêu thương nhất khó sinh mà qua đời cũng đau thương quá mức, không bao lâu sau thì đi theo. Úc Thừa chỉ còn lại một người cậu.

Nhưng lúc đó cậu mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi, không làm được điều gì.

Kết quả, bao năm trôi qua cậu vẫn vô dụng như vậy. Ngay cả tin tức về cậu mình cũng phải tốn không ít công sức mới nghe ngóng được.

Khó khăn lắm mới gặp lại cậu mình, nhưng Úc Thừa lại không khuyên được cậu cùng mình quay về, càng không có năng lực giúp cả nhà ông ngoại rửa sạch án oan.

Cậu thực sự quá vô dụng.

Trong sự khổ sở và tự trách, Úc Thừa rơi vào cảm xúc cực đoan và sa sút.


Đúng lúc này, Giang Miên Miên được bao bọc như một cục bông hồng từ trong nhà đi ra, nhìn trái ngó phải vài vòng.

Cô đang tìm cậu sao?

Sau đó, với thính lực nhạy bén hơn người thường đã được rèn luyện từ nhỏ, Úc Thừa nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm: "Tên Úc Thừa này chạy đi đâu rồi? Không phải chạy ra ngoài thật rồi đấy chứ?"

Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn yên tĩnh một mình, không có ý định đáp lại cô.

Dù sao thì tìm trong sân không thấy mình, cô sẽ ngoan ngoãn đi vào nhà.

Úc Thừa nghĩ như vậy, nhưng lại thấy Giang Miên Miên bỗng nhiên xông ra khỏi sân nhà, có vẻ như định ra ngoài tìm cậu.

Khăn quàng cổ cũng không mang, cô ra ngoài chịu lạnh một lúc, khi quay về chắc chắn sẽ lại sụt sịt mũi.

Vậy là Úc Thừa cũng không quan tâm đến yên tĩnh một mình nữa, cố ý động đậy trên đống cỏ khô hai lần, gây ra tiếng động sột soạt thu hút sự chú ý của cô.


Giang Miên Miên đang định đi ra bên ngoài thì nghe được âm thanh liền nhìn sang. Sau khi phát hiện ra cậu, đôi mắt to trong nháy mắt sáng lên: "Anh Úc, sao anh lại chạy lên trên đó?"

Bảo sao cô lại tìm không thấy, hóa ra là ngồi trên đống cỏ khô.

Vì nhà họ Giang có nhiều người nên mỗi năm khi mùa đông đến sẽ chuẩn bị rất nhiều củi đốt.

Đống cỏ khô mà Úc Thừa ngồi có lẽ cũng phải đến hai mét, đến mức cô đi qua hai vòng mà cũng không tìm được cậu.

"Trong phòng nóng, anh đi ra ngoài hóng gió." Úc Thừa mặt không đổi sắc nói ra lí do người bình thường sẽ không tin.

Nhìn đôi mắt có chút đỏ hồng của cậu, Giang Miên Miên cũng không vạch trần: "Vậy bây giờ anh đã mát chưa? Ở bên ngoài hứng gió lạnh lâu sẽ bị cảm, bị cảm thì sẽ bị tiêm, uống thuốc đắng."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150: C150: Trái tim dần ấm trở lại


Úc Thừa không cho là đúng, nói: "Thân thể anh rất tốt, không mảnh mai giống cô nhóc con như em."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đứng lên, từ đống cỏ khô cao hai mét nhẹ nhàng nhảy xuống, vững vàng dừng trên mặt đất.

Giang Miên Miên nhìn thấy động tác gọn gàng siêu ngầu của cậu, lại nhìn đống cỏ khô cao cao, cuối cùng nhìn tới đôi chân dài của cậu, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Cô cũng muốn có một đôi chân dài như vậy!

Thấy ánh mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm mình, trong lòng Úc Thừa vô cùng hưởng thụ sự sùng bái của cô, vỗ nhẹ lên chiếc mũ của cô: "Đi nào, vào phòng thôi."

Vào đến phòng, Giang Miên Miên lập tức cởi chiếc áo bông vừa dày vừa nặng trên người ra, bổ nhào lên giường như con chim non quay về tổ, khuôn mặt hạnh phúc mỹ mãn thở dài một hơi nói: "Thoải mái quá đi."

Úc Thừa cũng lặng lẽ không tiếng động đến nằm bên cạnh cô, cơ thể lạnh lẽo cậu lập tức được bao quanh bởi một làn hơi thở ấm áp.

Giang Trường Hải cùng Tô Uyển Ngọc ở một bên cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt tiếp tục nói chuyện: "Anh Hải, anh thật sự muốn mua máy may cho nhà à?"

Một chiếc máy may giá rẻ nhất cũng hơn trăm đồng, thôn của họ chỉ có nhà trưởng thôn mới có một chiếc.


Giang Trường Hải dựa bên tường, vẻ mặt thong dong nói: "Không phải lúc trước anh cũng đã lén mua về một cái hay sao, dù sao món đồ chơi kia một năm cũng chả dùng mấy lần, chúng ta cứ trực tiếp đem chiếc kia về cho đủ số."

Chiếc máy may kia đã mua được mấy tháng rồi, mới chỉ dùng được hai lần, giờ đang phủ bụi dưới gầm giường kia kìa.

"Anh Hải, anh đúng là thông minh, sau này chúng ta có thể sử dụng máy may một cách quang minh chính đại rồi!"

Tô Uyển Ngọc vừa nghe thấy không cần phải chi tiêu vượt dự tính, còn có thể hợp pháp hóa việc sử dụng máy may, lập tức vui mừng ôm Giang Trường Hải hôn một cái.

Hôn xong bà mới nhớ tới chuyện Úc Thừa vẫn còn ở đây, lập tức ngại ngùng muốn kéo dãn khoảng cách, lại bị Giang Trường Hải một tay ôm vào lòng.

Ông mặt dày không biết xấu hổ, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, vô cùng khí phách nói: "Vợ à, con gái, bây giờ nhà chúng ta có tiền, hai người cần gì cứ nói với anh, anh sẽ mua cho em và con. "

Tô Uyển Ngọc nghe xong câu này cũng không thèm quan tâm đến ngại ngùng nữa, lập tức tràn đầy phấn khởi nói: "Anh Hải, chúng ta mua một chiếc đèn pin đi, chiếc đèn dầu trong nhà mẹ mua lại không nỡ mua dầu về bỏ vào để xài, một tháng chỉ có chút ít đó, vốn không đủ xài. Hơn nữa Miên Miên đọc sách, có ánh sáng của đèn pin thì con cũng có thể xem rõ ràng hơn. "

Giang Miên Miên cúng từ trên giường bật dậy, mắt to chớp chớp tỏ vẻ đáng yêu nói: "Cha, mua thêm một hộp sữa mạch nha nữa, sữa trong nhà sắp uống hết rồi."


Giang Trường Hải trực tiếp khua tay nói: "Mua, mua hết! Đợi lần tới anh đi ra hợp tác xã sẽ mua về cho mẹ con em, mua thêm vài cân bánh ngọt để hai người lót bụng khi đói."

"Hì hì, cha thật là tốt!"

"Anh Hải, anh đừng chỉ biết nghĩ cho hai mẹ con em, cũng phải mua chút đồ cho bản thân mình nữa đấy. "

"Anh không thiếu gì cả, mẹ con em mua là được rồi."

Nghe tiếng cười của một nhà ba người họ, trái tim lạnh lẽo của Úc Thừa cũng dần ấm lên.

Nhưng trong lòng cậu vẫn nhớ đến vết thương ở chân của chú, nên ngày tiếp theo sau khi ăn cơm xong, liền chạy đến hợp tác xã mua bán.

Cậu bấm số điện thoại quen thuộc, chờ phía bên kia bắt máy, chỉ một chốc, điện thoại liền truyền tới một giọng nữ ấm áp: "Chào anh, đây là nhà họ Úc, xin hỏi anh tìm ai?"

Úc Thừa: "Dì Tôn, là cháu."

Giọng nữ dịu dàng bên kia lập tức kích động nói: "Là đại thiếu gia à, lâu như vậy, cháu đã đi đâu vậy Ông Úc rất lo lắng cho cháu đấy."

"Dì Tôn, cháu không sao, dì đừng lo. Ông nội cháu có đó không ạ?"

"Có, ông ấy có ở đây, cháu chờ một lát... "
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151: C151: Cậu đến tìm cháu rồi đây


Úc Thừa rất nhanh đã nghe thấy giọng của ông nội truyền tới: "Còn biết gọi điện về cho nhà à?"

Mặc dù ông cụ vẫn luôn nghiêm túc trầm ổn, nhưng Úc Thừa biết ông nội vẫn luôn quan tâm mình, bèn chủ động cúi đầu hỏi thăm: "Ông nội, ông có khỏe không ạ?"

Ông cụ tràn đầy sức sống nói: "Ông khỏe lắm, cháu yên tâm, ông không vì chuyện cháu rời khỏi nhà mà tức giận hại thân đâu."

Úc Thừa yên tâm, im lặng cỡ hai giây, đột nhiên mở miệng nhận sai: "Ông nội, lần này cháu bỏ nhà đi là lỗi của cháu, cháu xin lỗi ông."

Nghe vậy, ông cụ không hề do dự hỏi: "Sao vậy, gặp phải chuyện gì rồi à?"

Ông rất hiểu đứa cháu nội này của mình, nó sẽ không cảm thấy chuyện bỏ nhà đi là sai, sẽ dùng thái độ khác thường nhận sai, chắc chắn có việc gì đó cần nhờ ông.

Úc Thừa tay cầm chặt dây điện thoại, cố gắng giữ giọng điệu trầm ổn: "Cháu tìm thấy cậu rồi, chân cậu ấy bị thương rồi, cháu muốn nhờ ông đón cậu ấy về bệnh viện quân y ở thủ đô khám chân. Đợi sau khi quay về, ông muốn đánh muộn phạt thế nào cháu đều chấp nhận, ông thấy có được không?"

Qua một lát, bên kia mới lạnh nhạt nói: "Được."

Kế đó trong giọng điệu uy nghiêm lại mang theo quan tâm: "Tình hình của cháu bên đó thế nào rồi?"

"Cháu rất khỏe, ông đừng lo... "


Úc Thừa kể ngắn gọn mọi việc xảy ra trong quãng thời gian này một lượt cho ông cụ nghe.

Tuy từ nhỏ cha không xem trọng cậu, mẹ kế và em trai luôn tìm cậu gây chuyện, nhưng ông nội luôn đối xử tốt với cậu, cậu cũng hơi thấy nhớ ông rồi.

Hai ông cháu lại nói chuyện với nhau một lúc mới gác máy.

Lần này Úc Thừa gọi điện về nhà, mẹ kế và em trai cậu tất nhiên sẽ biết cậu đang ở đâu, mẹ kế lập tức gọi điện thoại về cho một người họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ.

Chiều xuống, vì ruộng đồng mùa đông không có việc gì làm, cả nhà họ Giang đều nghỉ ngơi ở trong phòng.

Trương Quế Hoa vừa ngủ dậy, liền nghe thấy bên ngoài có người lớn tiếng gọi bà ta: "Quế Hoa bà mau ra đây đi, nhà bà có khách đến này!"

"Đến đây, đến đây." Trương Quế Hoa vừa bước ra ngoài, vừa suy nghĩ xem đây là họ hàng nhà ai. Kết quả ra tới của vừa nhìn liền trợn tròn mắt, sao lại nhiều người thế này?

Dẫn đầu là một người có vẻ như khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc tai bóng loáng, mặc đồ tây giày da, dáng vẻ như người lãnh đạo.

Ông ta dắt một chiếc xe đạp, trên tay cầm của xe treo bao lớn bao nhỏ đầy những hộp quà cao cấp.


Phía sau ông ta còn có mười mấy người trong thôn đi theo, thế trận này khiến bà ta thấy hơi mờ mịt khó hiểu: "Đồng chí, cậu tìm ai vậy?"

"Tôi tìm Úc Thừa." Người đàn ông quét mắt nhìn bà ta, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.

Trương Quế Hoa vừa nghe thấy ông ta đến tìm Úc Thừa, trong tay còn cầm theo nhiều đồ như vậy, cặp mắt lập tức sáng rực.

Lẽ nào ông ta là cậu của Úc Thừa, đến đây để báo đáp ơn cứu mạng của nhà mình với Úc Thừa?

Nghĩ đến đây, Trương Quế Hoa lập tức trở nên nhiệt tình: "Ôi, cậu chắc có lẽ là cậu của Úc Thừa rồi? "

"Đúng vậy."

Người đàn ông lại vô cùng lạnh nhạt, dùng giọng điệu cao cao tại thượng hỏi: "Úc Thừa có ở đây không? "

Thật ra ông ta chỉ là anh họ xa của mẹ kế Úc Thừa, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xứng với một tiếng "cậu" của Úc Thừa, tuy rằng ông ta cũng không thích đứa cháu luôn tranh đoạt đồ với chị họ và con của chị ấy này.

Về việc hôm nay ông ta ghé qua đây, chính là chỉ thị của chị họ ông ta, đến để cảm ơn "tử tế" ân nhân cứu mạng của Úc Thừa.

"Có, có, tôi đi kêu cậu ấy ra ngay. "

Trương Quế Hoa gật đầu như giã tỏi, quay đầu vào trong phòng hét lớn: "Úc Thừa, cậu cháu đến tìm cháu này. "

Giang Miên Miên ở trong phòng sau khi nghe thấy vô thức nhìn sang Úc Thừa, cậu của cậu ấy không phải chân bị què ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152: C152: Chủ nhiệm xưởng may


Nông trường Hoa Trung cách xa như vậy, ông đến đây bằng cách nào?

Úc Thừa cũng nhăn mặt, rõ ràng cũng không nghĩ là cậu mình sẽ đến đây, nhưng vẫn đứng dậy ra ngoài.

"Đi, chúng ta cũng đi ra ngoài xem sao." Giang Trường Hải kéo vợ và con gái đi theo phía sau. Phòng hai với phòng ba cũng từ trong phòng đi ra, cũng muốn đến góp vui.

Nhân lúc ngắn ngủi này, Trương Quế Hoa đang cùng người đàn ông kia lôi kéo quan hệ, mặt đầy tươi cười hỏi: "Đồng chí, không biết nên xưng hô với cậu như thế nào?"

Người đàn ông nâng cằm, vẻ mặt kiêu căng nói: "Tôi họ Chu, là chủ nhiệm xưởng may ở huyện chúng ta, các người gọi tôi một tiếng chủ nhiệm là được rồi."

Mấy người ở trong thôn chưa bao giờ nhìn thấy việc đời, cũng không có tư cách gọi tên của ông ta.

Nghe vậy, miệng Trương Quế Hoa nháy mắt kinh ngạc thành hình chữ O: "Cậu là lãnh đạo của xưởng may à?!"

Vẻ mặt người xung quanh cũng khiếp sợ: Trời ạ, ông ta vậy mà lại là chủ nhiệm xưởng may!

Trong mắt người dân ở quê, có thể trở thành công nhân của nhà máy cũng đã rất giỏi rồi, không nghĩ tới bây giờ lại có thể gặp được chủ nhiệm quản lí công nhân nữa cơ đấy!


Hơn nữa lại còn là lãnh đạo trong huyện nữa chứ.

Một đám người vừa vinh hạnh vừa kích động, đám nhỏ của bọn họ sau này nếu muốn đến xưởng may làm công nhân, có phải chỉ cần tìm tới ông ta là được đúng không?

Vì thế một đám người đều gào lớn "Chào chủ nhiệm Chu", "Chào chủ nhiệm Chu".

Người đàn ông vô cùng hưởng thụ cảm giác được mọi người sùng bái này, cằm cũng sắp vênh tới trời rồi.

Lúc này, Úc Thừa đi tới lạnh lùng nói: "Cháu không biết người này."

"Cái gì? Cậu ta không phải cậu của cháu ư?" Trương Quế Hoa vừa nghe chủ nhiệm Chu không phải cậu của Úc Thừa, lập tức đau lòng nhìn về phía đống đồ trong tay ông ta.

Nếu chủ nhiệm Chu không phải cậu của Úc Thừa, mấy thứ này chẳng phải là cũng không phải đem tới cho nhà mình ư?!

"Cậu chính là Úc Thừa?" Chủ nhiệm Chu nhìn Úc Thừa lắp bắp kinh hãi, sao lại cao như vậy chứ? Nghe chị họ nói năm nay Úc Thừa mới mười hai tuổi, ông ta còn cho rằng cậu chỉ là một đứa trẻ dễ bắt nạt nữa kìa.


Không ngờ lại lại một thiếu niên cao lớn thế này, khí thể lại còn mạnh mẽ như vậy, khiến ông ta mơ hồ có cảm giác áp lực mà chỉ khi đối diện với cấp trên của mình mới có.

Thấy ông ta không quen Úc Thừa, Giang Trường Hải lập tức nói lớn:"Tôi đã từng gặp cậu của Úc Thừa, anh chắc chắn không phải cậu của nó!" Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về phía chủ nhiệm Chu bỗng chốc trở nên nghi ngờ, tại sao người này lại mạo danh cậu của người khác?

Chủ nhiệm Chu vội vàng nói: "Tôi thật sự là cậu của cậu ấy mà!"

Giang Trường Hải hợp tình hợp lí nói: "Làm gì có người cậu nào lại không quen cháu bên ngoại của mình, tôi thấy anh chính là kẻ lừa đảo thì có."

Giang Miên Miên vừa nghe nói đối phương có thể là người xấu, vô thức nhìn tới Úc Thừa đang chặn trước mặt: "Chú có chứng cứ gì chứng minh mình là cậu của anh Úc không?"

Cô hoàn toàn quên mất rằng mình chỉ là một đứa nhóc tám tuổi, mới chỉ cao hơn đôi chân của Úc Thừa một chút mà thôi.

Nhưng Úc Thừa nhìn dáng vẻ xù lông của cô, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác vô cùng ấm áp.

"Được lắm, vậy mà dám đến thôn chúng ta bắt người! Mau cút đi, nếu không sẽ đánh chết tên lừa đảo nhà anh!"

Chủ nhiệm Chu lập tức gấp gáp: "Cậu thật sự là cậu của cháu, cậu là em họ của Chu Yến mẹ kế cháu đây, là chị ấy kêu cậu đến cảm ơn người đã cứu cháu mà."

Giang Miên Miên và cha mẹ cô: Thì ra là họ hàng bên kia của Úc Thừa, chẳng trách mang một dáng vẻ mặt người dạ thú, vẻ ngoài khiến người khác chán ghét.

Những người khác trong nhà họ Giang càng nghe càng mờ mịt, gì mà mẹ kế với chả mẹ ruột cơ chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153: C153: Đến để báo thù


"Mẹ tôi đã chết từ lâu rồi. Hơn nữa mẹ tôi chỉ có một người em trai, không có em họ quái quỷ nào hết." Giọng nói của Úc Thừa lạnh băng tràn đầy vẻ căm ghét.

"Hey, cậu nói này, nhóc con sao lại nói chuyện như vậy? Cậu là em họ của mẹ kế của cháu, nếu tính theo vai vế thì cháu phải kêu là cậu đấy."

Chu Dân tuy giận nhưng không muốn người nhà họ Giang hiểu lầm mình là kẻ lừa gạt mà đánh cho một trận rồi đuổi đi, nên ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn nói: "Cháu bỏ nhà ra đi lâu như vậy chị ấy ngày nào cũng đều lo lắng ăn ngủ không yên, hôm nay vừa biết được tin tức của cháu lập tức kêu cậu mang theo một đống quà tới đây cảm ơn gia đình họ Giang."

Những người khác sau khi nghe ông ta giải thích xong, lại nhìn đống quà cáp ông ta đem tới, liền lập tức tin lời ông ta.

"Úc Thừa à, mẹ kế cũng là mẹ, đều......"

Có người muốn nịnh nọt lấy lòng chủ nhiệm Chu nên lên tiếng hòa giải, nhưng lại bị Giang Trường Hải ngắt lời không chút khách sáo: "Thím ba thím im miệng đi, chuyện gia đình người ta không đến lượt người ngoài như thím lo thay."


Tô Uyển Ngọc cũng nhẹ nhàng nói: "Nhà nào cũng có câu chuyện riêng, chúng ta là người ngoài không hiểu rõ tình hình thì tốt nhất đừng xen vào."

Giang Miên Miên lại càng dựa vào thân phận con nít mà ngây ngô nói: "Ông chú này dữ quá đi, ông ấy chắc không lén đánh anh Úc đâu nhỉ?"

Chủ nhiệm Chu:......Mẹ nó chứ, bộ cả gia đình này mắt mù tai điếc hết hay sao?! Rõ ràng là thằng oắt con kia đang chửi ông ta!

Úc Thừa vui mừng cong khóe môi, nhưng lại nói với chủ nhiệm Chu bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Không phải người dưng nào cũng có thể trở thành cậu của tôi đâu. Đến để cảm ơn có phải không? Được thôi, đồ cứ để đó đi còn người thì có thể cút đi rồi."

Chủ nhiệm Chu trợn tròn mắt nhìn Úc Thừa, ông ta không dám tin cậu cả gan ngông cuồng như vậy trước mặt nhiều người, thật sự không chút nể mặt chị họ của ông ta!

Nhìn thấy ông ta bị chọc cho tức đến xanh mặt, Trương Quế Hoa sợ ông ta sẽ cầm theo quà bỏ đi khiến bản thân mình mừng hụt.

Nên vội vã lên tiếng giảng hòa: "Chủ nhiệm Chu, có gì thì chúng ta vào nhà rồi hãy nói."

Giang Đại Sơn cũng chầm chậm mà nói: "Mọi người đều vào ngồi đi, vợ thằng hai à, mau xuống bếp nấu ấm trà ra đây."

"Không cần đâu không cần đâu, người đã dẫn tới nơi rồi thì chúng tôi đi trước đây, còn phải về làm việc tiếp nữa." Các trưởng bối hiểu chuyện lại có uy nghiêm trong thôn xua tay, dẫn hết những người muốn xem náo nhiệt đi hết.


Về phần chủ nhiệm Chu ông ta thật sự muốn phủi tay bỏ đi, từ sau khi ông ta trở thành chủ nhiệm của xưởng may và cộng thêm mang tiếng là người thân nhà họ Úc thì đã rất lâu rồi chưa có ai dám khiến ông ta không vui như thế này.

Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ chị họ giao cho ông ta còn chưa xử lí xong, ông ta chỉ đành nhẫn nhịn bước vào gian nhà chính của gia đình họ Giang.

Thấy vậy, Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà liền mừng rỡ bước tới lấy những món đồ trên xe đạp đem vào trong nhà.

Bao bì gói ghém nhìn sang trọng đầy phong cách phương tây như vậy, vừa nhìn là biết ngay là đồ tốt!

"Mời ngồi, nhà tương đối đơn sơ, hy vọng chủ nhiệm Chu đừng để bụng." Giang Đại Sơn không có hảo cảm gì với chủ nhiệm Chu nhưng nói chuyện vẫn rất khách sáo.

Vì dẫu sao cũng là chủ nhiệm của xưởng may trong huyện, không nên đắc tội vẫn hơn.

Chủ nhiệm Chu lướt nhìn gian nhà, bĩu môi nói: "Quả đúng thực là đơn sơ."


Nụ cười trên mặt Giang Đại Hải sững lại, không ngờ ông ta nói chuyện không chút khách sáo như thế này.

Dáng vẻ này của ông ta không hề giống đến cảm ơn mà ngược lại giống đến báo thù hơn.

"Nào, chủ nhiệm Chu, mời ngài uống trà." Tôn Lệ Hà cứ dường như không nghe thấy lời nói của ông ta, vẻ mặt niềm nở bưng trà ấm nóng đến trước mặt chủ nhiệm Chu.

Từ sau khi vào nhà bà ta đã không ngừng liền tay vừa lau bàn ghế vừa bưng trà rót nước, vô cùng niềm nở.

Nhưng tính khí Giang Trường Hải lại không tốt thế, liền mở miệng nói móc: "Anh thích thì ở lại không thích thì đi liền đi, bộ chúng tôi van xin anh ngồi đây sao."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154: C154: Rót trà nhận lỗi


Chủ nhiệm Chu mặt đen sầm lại, dùng giọng điệu chất vấn chỉ tay năm ngón của lãnh đạo hỏi: "Người nông thôn các anh tiếp đãi khách như thế này hả?"

Xưa nay đều là người ta tâng bốc nịnh bợ ông ta, chưa từng bị ai nói như vậy?!

Kết quả đến nhà họ Giang chưa tới mười phút thì đã bị hai người chỉ vào mặt mà mắng, thật là giận đến sôi cả máu.

Giang Trường Hải không sợ ông ta nổi giận, nhướn mày tiếp tục nói: "Người nông thôn chúng tôi hoan nghênh khách đến nhà chơi chứ không phải khách đến để gây chuyện!"

Nói hay lắm!

Trong lòng Giang Miên Miên vỗ lấy bàn tay nhỏ khen ngợi cha, cô cảm thấy cha cô lúc này quá ngang ngược luôn.


Chủ nhiệm Chu giận đến đỏ mặt tía tai: "Tôi là chủ nhiệm của xưởng may trong huyện, anh không tôn trọng người khác như vậy tôi sẽ phản ánh lên lãnh đạo trong trấn các người!". Trải 𝗇ghiệm đọc 𝒕r𝘂𝘆ệ𝗇 số 1 𝒕ại # Tr𝑼 m𝒕r𝘂𝘆ệ𝗇.V𝖭 #

Nghe vậy, Trương Quế Hoa lập tức căng thẳng, vội vã nói: "Chủ nhiệm Chu cậu đừng tức giận, đứa con trai cả này của tôi đã hư hỏng từ nhỏ, lại còn không được đi học, mong cậu kẻ trên không chấp nhất với người dưới đừng để bụng đến nó."

Bà ta sợ ông ta đi phản ánh với lãnh đạo thật, bởi dù sao con trai cả cũng là người lười biếng giở thủ đoạn, điểm yếu muốn tìm là thấy ngay một đống rồi.

Vẻ mặt gia đình lão nhị cũng hoảng loạn, đồng thời trong lòng còn có thêm chút oán giận, anh cả cũng thật là, nói chuyện với lãnh đạo mà không biết kiềm chế tính tình lại chút.

Nhìn thấy họ sợ mình như thế, chủ nhiệm Chu đắc ý nói: "Không để bụng cũng được, kêu anh ta rót trà nhận lỗi với tôi và......"

Không đợi ông ta nói dứt câu, Úc Thừa lạnh lùng ngắt lời ông ta: "Làm ra vẻ chức cao vênh váo gì chứ, chẳng qua chỉ là một kẻ vô tích sự trèo lên cao nhờ quan hệ mà thôi."

"Cháu nói cái gì?" Chủ nhiệm Chu nhìn cậu với ánh mắt đầy giận dữ.

"Tôi nói ông là kẻ vô dụng trèo lên cao nhờ vào quan hệ, không có quan hệ cạp váy của người phụ nữ đó, người ngu xuẩn như ông lên được chức chủ nhiệm mới lạ." Úc Thừa chậm rãi từ tốn lặp lại thêm một lần.

Giọng nói và ánh mắt của cậu đầy kiêu ngạo và khinh thường khiến chủ nhiệm Chu giận nghiến cả răng, bởi vì ông ta quả thực dựa vào mối quan hệ của chị họ mới từ một công nhân bình thường trèo lên được chức chủ nhiệm.

Nhưng ngoài thằng oắt con trước mắt này không có ai dám mỉa mai trước mặt ông ta!


Nhưng mà oắt con này họ Úc, là đại thiếu gia nhà họ Úc, bản thân ông ta lại không thể làm gì cậu được!

Chủ nhiệm Chu chỉ có thể cắn răng nói: "Úc Thừa, cháu đừng có quá đáng! Dù nói thế nào cậu cũng là trưởng bối của cháu!"

Úc Thừa lạnh lùng cười: "Trưởng bối? Về hỏi người phụ nữ đó xem, ông có xứng không?"

Hôm nay nhìn thấy cách hành xử của Chu Dân thì cậu đã biết mẹ kế có ý định gì rồi.

Người có thể cam tâm tình nguyện làm theo lời mẹ kế của cậu như thế này thì cũng không phải là người tốt lành gì.

"Cháu, cháu......" Chu Dân nhìn đại thiếu gia đánh không được chửi cũng không xong này, hơi thở suýt nữa không hít vào nổi.

"Cậu không chấp nhất với đứa trẻ không hiểu chuyện như cháu."


Ông ta hít thở một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, chỉ tay vào đống quà cao cấp trên bàn nói với người nhà họ Giang: "Đây đều là quà cảm ơn chị họ tôi cho các người."

Nghe vậy, gương mặt già nua của Trương Quế Hoa bỗng chốc tươi tắn, ngoài miệng khách sáo nói: "Ây da, đem nhiều đồ như vậy sao chúng tôi có thể nhận được chứ?"

Nhưng cặp mắt của bà ta lại không rời khỏi đống quà trên bàn, trong lòng sớm đã mừng rỡ! Con trai cả lần này cứu người thật sự được hời rồi!

Ánh mắt của những người khác cũng không khỏi nhìn sang đấy, dù sao bao bì gói ghém sang trọng đầy phong cách phương tây như vậy họ cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Hai mắt Giang Miên Miên rực sáng: Cô hình như nhìn thấy có sô-cô-la!

Thấy bộ dạng quê mùa của họ, ánh mắt chủ nhiệm Chu lộ vẻ kinh bỉ: "Ngoài những thứ này ra còn có năm trăm đồng."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155: C155: Dùng tiền sỉ nhục


Câu nói này giống như tiếng sét vang lên trong đầu người nhà họ Giang: Hả? Còn có năm trăm đồng?!

Ánh nhìn của cả đám người đều bỗng chốc quay phắc lại, nhìn chủ nhiệm Chu lấy một túi da bò ra từ vali công tác, sau khi mở ra, hiện ra hai xấp mười đồng dày cộm bên trong!

"Ực!" Trương Quế Hoa không kiềm được nuốt lấy nước bọt.

Trường Hải nào phải là cứu người, rõ ràng là cứu một nhóc con dát vàng về đây!

Giang Trường Hải cũng có chút sững sờ, ông vốn tưởng cậu của Úc Thừa cho ông hai trăm đồng và phiếu công nghiệp thì đã đủ nhiều rồi, không ngờ phía sau còn có món quà lớn hơn.

Gia đình nhà hai và nhà ba cũng hai mắt nhìn chằm chằm số tiền trong tay Chu Dân, cả đời này họ chưa thấy qua số tiền lớn như vậy!


Dù là tính tình điềm tĩnh như Giang Đại Sơn thì khi nhìn thấy nhiều tiền như vậy cũng không tránh khỏi hơi thở có chút loạn lên.

Ngược lại Giang Miên Miên và những đứa trẻ khác lại không thay đổi thái độ quá nhiều, Giang Miên Miên thì do trước kia ít nhiều cũng từng là phú bà có mấy chục triệu trong thẻ tài khoản, còn bọn trẻ thì do tuổi nhỏ còn chưa hiểu rõ định nghĩa về tiền.

Quả nhiên là một bọn quê mùa chốn thôn quê, chỉ có năm trăm đồng đã khiến họ nhìn đến ngẩn cả người!

Phản ứng của người nhà họ Giang bị Chu Dân nhìn thấy cả, vẻ khinh bỉ và kiêu căng ngoài mặt ông ta càng nhiều hơn, vênh váo nói: "Năm trăm đồng này coi như tiền cảm ơn các người đã cứu Úc Thừa, tôi đếm lại trước mặt các người một lần, sau này chúng ta hai bên không ai nợ ai nữa. 1, 2, 3......"

Thấy ông ta thật sự đếm từng tấm từng tấm một, sau đó để trên bàn như kiểu bố thí, Úc Thừa siết chặt nắm tay, giận dữ quát: "Cút!!"

Cậu biết người phụ nữ đó muốn dùng tiền sỉ nhục người nhà họ Giang, muốn khiến họ cảm thấy lúng túng khó chịu để rồi cắt đứt quan hệ với cậu hoàn toàn, thậm chí là hối hận vì đã cứu cậu.

Còn bà ta bỏ ra nhiều tiền như vậy sẽ được tiếng thơm là yêu thương coi trọng con riêng của chồng.

Đây là chiêu trò hay dùng của người phụ nữ đó, nhưng cha cậu lại mù quáng chỉ nhìn thấy được vẻ ngoài giả tạo của bà ta, trước giờ chưa từng chịu tin người con trai như cậu!

Nhìn thấy cậu siết chặt nắm tay vẻ mặt tức giận hung dữ, chủ nhiệm Chu vội vã lui về sau hai bước: "Cháu cháu cháu muốn làm gì?"


Chị họ từng nhắc nhở ông ta rằng thằng ôn con này từ nhỏ đã luyện tập quyền anh ở trại huấn luyện, một cú đấm là có thể đánh gục người trưởng thành.

Người nhà họ Giang cũng bị dọa giật nảy mình, mấy đứa trẻ càng lộ ra vẻ sợ hãi, anh trai này nhìn hung dữ đáng sợ quá đi!

Cơn tức giận lan tỏa trong lòng ngực Úc Thừa, cậu thật sự muốn đánh người, vừa lúc này một đôi tay to ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.

"Nhóc Úc, cứ để tên đó đếm kĩ một lượt đi, nếu thiếu tờ nào thì phải bù cho đủ cho chúng ta nữa." Cách nói chuyện của chú Giang vẫn cà lơ phất phơ như mọi khi.

Đồng thời một đôi tay nhỏ mềm mại cũng khẽ nắm lấy ngón tay lạnh băng của cậu, đôi mắt to tròn nhìn cậu với sự quan tâm lo lắng.

Là Cừu Non.


Dì Uyển cũng nhẹ nhàng mở miệng: "Úc Thừa, lại đây nào, ngồi xuống uống miếng nước, đứng như vậy mệt biết bao nhiêu."

Họ không an ủi khuyên bảo nhưng lại khiến cơn giận dữ trong lòng Úc Thừa bỗng chốc vơi đi, cậu nắm tay Cừu Non ngồi xuống ghế uống một ngụm trà ấm nóng.

Thấy cậu dễ dàng bị xoa dịu như vậy, trong lòng chủ nhiệm Chu thầm nghĩ thằng ôn con này cũng không khó xử lí như chị họ ông ta nói, cùng lắm chỉ là một con chó con biết sủa ẳng ẳng thôi.

Vậy nên ông ta hắng giọng, giả vờ như khi nãy chưa từng bị dọa cho khiếp sợ mà tiếp tục đếm tiền: "4, 5, 6,......49, 50. Năm trăm đồng một đồng cũng không thiếu, các người nhìn thấy rõ hết rồi chứ?"

"Nhìn thấy rõ rồi, nhìn thấy rõ rồi." Trương Quế Hoa gật đầu lia lịa, dù cho có thiếu bớt hai ba tờ bà ta cũng sẽ không hề bất mãn gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156: C156: Ăn chực


Chủ nhiệm Chu lần nữa ngẩng đầu vênh váo, vẻ mặt khinh miệt nói: "Cầm lấy tiền này, dù sau này có chuyện gì thì các người cũng không được tìm chúng tôi nhờ giúp đỡ nữa."

Chỉ thiếu điều chưa nói rõ ra rằng, gia đình họ Giang các người đừng có lấy ân nghĩa ép họ giúp đỡ, ngày nào cũng tìm đến đòi lợi ích.

Ông ta biết người nông thôn đa phần đều da mặt mỏng, nghe xong những lời này nhất định trong lòng không thoải mái và còn nảy sinh khuất mắc với Úc Thừa, và đây chính là điều ông ta muốn.

Gây tổn hại hình tượng của Úc Thừa trước mặt người ngoài, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.

Khi ở Kinh Đô chị họ ông ta chính là từng bước từng bước như vậy làm cho danh tiếng của Úc Thừa trở nên xấu đi, li gián mối quan hệ cha con giữa Úc Thừa và anh rể.

Đáng tiếc là cách nghĩ tuy rất hay nhưng lại gặp phải gia đình Giang Trường Hải không hành xử như thường lệ.


Giang Trường Hải không quan tâm ngoài miệng ông nói chuyện quái gì, cầm lấy hai xấp tiền trên bàn bỏ vào người, vừa lòng gật gật đầu: "Được, chúng ta không ai nợ ai nữa, đảm bảo sau này không đi tìm các người. Anh mau chóng đi đi, tôi nhìn thấy bản mặt anh đã cảm thấy trong lòng bức bối rồi."

Cảnh tượng giận dữ ném đồ hoặc nhẫn nhịn kiềm chế cơn giận đều không xảy ra, chủ nhiệm Chu nhìn cái bàn trống trơn rồi lại nhìn Giang Trường Hải cầm tiền xong trở mặt kia, nhất thời bị chọc cho tức đến thốt không nên lời: "Anh, anh, anh"

Giang Trường Hải trừng mắt, hung dữ nói: "Anh gì mà anh, còn không đi nữa tôi lấy chổi đuổi người đấy!"

Tô Uyển Ngọc nhẹ nhàng nói giúp: "Chủ nhiệm Chu, nhà chúng tôi là cái miếu nhỏ thật sự không chứa nổi vị phật lớn như anh."

Giang Đại Sơn cũng rất không thích người xem thường gia đình mình như chủ nhiệm Chu, bởi vậy nên khi Giang Trường Hải đuổi người, ông ta không những không can ngăn mà còn dùng ánh mắt ngăn cản Trương Quế Hoa muốn nói điều gì lại.

Tôn Lệ Hà muốn tỏ thái độ niềm nở cũng bị Giang Trường Đào kéo lại: "Em đừng nói chuyện."

Thấy cả nhà đều không nói gì, chủ nhiệm Chu giận đến mức lỗ mũi cũng to ra, thở dốc như trâu.

Ông ta chưa từng chịu qua nỗi nhục nhã như này!

Tiếp đó lời nói "ngây ngô trẻ con" của Giang Miên Miên càng khiến ông ta nghe đến máu dồn lên não: "Bác này chắc biết nhà chúng ta tối nay có món thịt kho tàu nên mới ăn vạ không muốn rời khỏi hả?"

Ngờ đâu Úc Thừa cong môi, giọng đầy khinh miệt nói: "Đúng rồi, kẻ vô dụng ngày ngày đều ăn chực."


Chủ nhiệm Chu lúc này suýt giận đến hai mắt trợn trắng ngất đi: "Được lắm! Các người được lắm, hãy đợi đấy!"

Sau khi buông lời hăm dọa, ông ta liền giận dữ bước ra khỏi cửa.

Tôn Lệ Hà vội vã đuổi theo ra ngoài: "Chủ nhiệm Chu, để tôi tiễn ngài."

Sau khi trong nhà im lặng hết hai giây, Triệu Tiểu Quyên vẻ mặt bồn chồn lo lắng không kiềm được nhỏ tiếng nói: "Chủ nhiệm Chu có đi phản ánh với lãnh đạo thật không?"

"Sợ ông ta cái quái gì! Chúng ta ăn ngay nói thẳng không làm gì xấu, dù cho chủ tịch đến cũng không việc gì phải chột dạ?" Giang Trường Hải ngồi bắt chéo chân bộ dạng không một chút chột dạ.

Úc Thừa cũng mở miệng nói: "Không cần lo lắng, ông ta không dám đến gây chuyện với mọi người đâu."


Một tên phế vật không có tài cán gì, mẹ kế của cậu có thể dìu lên cao thì cậu cũng có thể dễ dàng nhấn chìm xuống được.

Sau đó nắm bàn tay nhỏ mềm của Giang Miên Miên, ánh mắt quét qua Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc: "Chú Giang, dì Uyển, lời nói của ông ta không thể thay cho thái độ của cháu, cháu sẽ mãi mãi ghi nhớ ơn cứu mạng của mọi người."

"Chú biết chứ." Giang Trường Hải không chút để tâm xua tay, "Chú chỉ là không muốn sau này có qua lại gì với mẹ kế của cháu, chứ đâu nói không liên hệ với cháu."

Nghe thế, Giang Miên Miên chớp chớp mắt, cô cảm thấy trình độ nói chuyện của cha cô đã cao hơn xưa không ít, đã biết đánh lừa dư luận rồi.

Trương Quế Hoa lại càng mừng rỡ gật đầu: "Đúng vậy, Úc Thừa, gia đình này mãi mãi hoan nghênh cháu đến chơi."

Một cái vung tay là năm trăm đồng, còn là họ hàng của chủ nhiệm xưởng may, nhà họ Úc tuyệt đối không phải là gia đình bình thường!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157: C157: Tiên nữ hạ phàm chuyển thế


Nhưng phải tạo mối quan hệ, không biết chừng sau này, một lúc nào đấy người ta vui vẻ một cái, liền đưa hai đứa cháu trai nhà mình đến nhà máy may trong huyện đi làm công nhân đâu.

Giang Đại Sơn cũng nghĩ đến những điều này, nhưng ông ta nghĩ đến càng sâu xa hơn Trương Quế Hoa, rõ ràng nhà con trai cả mới là ân nhân cứu mạng của Úc Thừa, Úc Thừa cũng chỉ đối tốt với nhà con trai cả thôi, còn đối với bọn họ thì luôn lạnh nhạt thờ ơ.

Cho nên muốn cùng cậu ấy duy trì lui tới, cũng chỉ có nhà con trai cả mới có thể làm được thôi.

Đoán chừng sau này, cái nhà này của bọn họ còn phải dựa vào con trai cả, người trước đây không đứng đắn nhất, không có triển vọng nhất nâng đỡ.

Úc Thừa nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, liền tiếp tục vuốt vuốt bàn tay nhỏ của Giang Miên Miên.

Cậu là người cực kỳ nhạy bén, lại gặp nhiều dạng người mang theo mưu đồ tiếp cận mình giống vậy, bởi thế rất khó tiếp nhận những người khác đến gần mình.


Nhưng một nhà Cừu Non đối với cậu rất chân thành tự nhiên, dù là có chút mưu toan cũng đều đường đường chính chính thể hiện ở trước mặt cậu, chưa bao giờ giấu diếm.

Đôi tay của Giang Miên Miên bị miết qua miết lại:... Tay của cô không phải đồ chơi mà!

Được rồi, nể mặt cậu khiến chủ nhiệm Chu thêm phiền, liền để cậu sờ một chút vậy.

Mà người trong thôn nhìn thấy chủ nhiệm Chu đạp xe đạp đi phía sau, lập tức tràn vào nhà họ Giang như ong vỡ tổ, ngay cả bí thư chi bộ cùng trưởng thôn đều đến đây.

Có người còn không không kịp chờ đợi kêu gào: "Thím, người vừa lúc nãy thật sự là chủ nhiệm xưởng may trong huyện à? "

Trương Quế Hoa ưỡn ngực lên, nói oang oang: "Đúng vậy! Chủ nhiệm Chu dưới tay quản lý hơn mấy trăm người luôn đấy."

Mặc dù chủ nhiệm Chu là bị con trai cả làm tức bỏ đi, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc Trương Quế Hoa coi ông ta là đề tài để khoe khoang.

Dù sao ông cũng nghe không được.

"Thảo nào mà ngồi xe đạp đến đây, âu phục cùng giày da mặc trên người ông ấy cũng phải hơn mấy chục đồng nhỉ? Còn có đầu tóc bóng lộn, chỉnh tề như được bò liếm kia nữa."

"Tôi còn chưa từng được thấy qua lãnh đạo lớn như thế bao giờ đâu, nhìn xem người ta ăn mặc khí phái chưa, mặc so với trưởng thôn chúng ta còn tốt hơn."


Trưởng thôn bị các thôn dân trêu ghẹo cũng không giận: "Khụ khụ, mọi người khen người ta thì cứ khen ta đi, đừng mang tôi ra so sánh với người ta nữa. Người ta là lãnh đạo trong huyện, tôi cùng lắm chỉ là một người trưởng thôn mà thôi, không thể sánh bằng người ta được."

"Ôi chao, trưởng thôn, ông lại khiêm tốn rồi, anh ta quản một cái nhà máy thì ông cũng quản cả một cái làng mà." Có người nọ bình thường thích nịnh hót, tiến đến bên cạnh trưởng thôn vừa cười vừa nói.

Mọi người mặc dù cùng người nhà họ Giang nói chuyện, nhưng mà ánh mắt nhưng vẫn không rời đi một đống hộp quà bày ra trên bàn, ai ai cũng đều hâm mộ vô cùng.

Thấy như thế, Trương Quế Hoa hắng giọng một cái, dương dương đắc ý nói: "Những thứ này đều là quà cảm ơn mà chủ nhiệm Chu đưa cho Trường Hải."

Người trong thôn nghe xong, trong miệng lời khen tuôn ra liên tục không nghỉ.

"Đúng là người tốt sẽ nhận được quả ngọt, Trường Hải không tốn công vô ích rồi."

"Trường Hải đây được gọi là thấy việc nghĩa mà sẵn lòng giúp đỡ! Tôi đã sớm nói rồi mà, Trường Hải nhìn thì đểu cáng nhưng thật ra lại là một người có trái tim nhân hậu."


"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng đã nói Trường Hải là người tốt, lúc còn bé dù bắt con thỏ hoang cũng muốn mang về hiếu thuận cha mẹ."

...

Khi biết được là Giang Miên Miên phát hiện Úc Thừa ở sông, lại mồm năm miệng mười bắt đầu khen ngợi Giang Miên Miên.

"Tam Nha nhà ông bà từ nhỏ đã thông minh, lớn lên lại trắng trẻo xinh đẹp, nói không chừng chính là tiên nữ hạ phàm chuyển thế."

"Đúng đúng, đứa bé Tam Nha này sau này chắc chắn là người có phúc khí lớn."

"Cái gì mà sau này chứ! Tam Nha bây giờ phúc khí đã rất lớn rồi, nếu không phải thì sao hết lần này đến lần khác lại là cô nhìn thấy người ta. Theo tôi thấy thì không chừng Tam Nha chính là tiên nữ trên trời hạ phàm đến già nhà họ Giang báo ân."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158: C158: Người khác không thể được


Giang Miên Miên lúc mới bắt đầu vẫn rất hưởng thụ cảm giác được mọi người khen ngợi, nhưng nghe bọn họ càng nói càng phóng đại cũng có chút chịu không nổi.

Trái lại, Úc Thừa luôn luôn không thích ầm ĩ lại là vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

Lúc này bỗng nghe được có người đề nghị hỏi: "Vậy chúng ta sờ Tam Nha một cái, có phải cũng sẽ có thể nhiễm được chút phúc khí hay không?"

"Chắc là được đấy!"

Giang Miên Miên lập tức bị dọa sợ đến mức kéo tay cha cô nói: "Cha, con về phòng làm bài tập trước đây."

Cô không muốn bị sờ, nắn, bóp mặt đâu, lại còn có nhiều người như thế, khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô nhất định sẽ sưng đỏ lên mất.

Nói xong cũng từ trên ghế đẩu nhảy xuống, nhưng lại chậm một bước, một đôi tay khô cứng duỗi về phía của cô: "Tam Nha, tới đây, để cho bác ôm một cái nha."

Cô cấp tốc quay người đi, lại thấy một khuôn mặt tươi cười nói: "Cho thím ôm một cái nào."


Giang Miên Miên:... Không, dù là ai cô cũng không cho ôm đâu.

Nhưng ở đây đều người lớn trong làng nhìn cô lớn lên, cô không thể vô lễ trực tiếp từ chối họ được, trong lúc nhất thời lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

Sau đó cô liền cảm giác được mình bay lên, mặt bị kẹp ở dưới cánh tay ai đó.

Không cần quay đầu lại nhìn, cô cũng biết người này là ai.

Dù sao thì người sẽ đem cô kẹp ở cổ như vậy cũng chỉ có Úc Thừa.

Úc Thừa không phải trẻ con trong thôn, nhìn trông lạnh lạnh lùng lùng không dễ tiếp cận, những người khác cũng không có liên quan gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu kẹp lấy Giang Miên Miên đi vào buồng trong.

"Cám ơn anh nha." Giang Miên Miên trốn qua được một kiếp ngồi ở trên giường, chân thành mà tỏ vẻ cảm ơn cậu.

Khuôn mặt của cô tạm thời được bảo vệ rồi.

Một giây sau, mặt lại bị người nhẹ véo nhẹ một cái.

"Đây là quà cảm ơn."

Úc Thừa nói ra có mười phần cây ngay không sợ chết đứng, mặt của Cừu Non cậu có thể bóp, người khác thì không được.

Giang Miên Miên:...


Cô phồng phồng miệng, lấy sách bài tập ra nói: "Em phải làm bài tập."

Ngụ ý chính là để Úc Thừa đừng tới quấy rầy cô.

Úc Thừa không thể phản bác nhướn mày, thả lỏng thân thể nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Bên trong nhà chính, Trương Quế Hoa nghe tất cả mọi người nói Tam Nha là cô bé có phúc khí lớn, dần dần cũng cảm thấy cô cháu gái này đúng là đứa trẻ có phúc khí.

Tùy tiện cứu người, liền có thể mang về cho gia đình nhiều chỗ tốt như vậy, sau này mình đúng là nên đối tốt với cô hơn một chút.

Nghĩ đến nhà mình được tặng nhiều đồ tốt như vậy, Trương Quế Hoa cũng hiếm khi hào phóng một lần, đem hạt dưa mấy ngày trước Giang Trường Hải cho cô đều mang ra, để người trong thôn vừa ăn vừa nói chuyện.

Tôn Lệ Hà bên trong miệng nhằn hạt dưa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào những quà tặng kia ở trên bàn.

Những thứ này, chắc chắn không thể để cho nhà anh cả độc chiếm, còn có năm trăm xu tiền kia, cô nhất định phải xé một phần thịt về!

Triệu Tiểu Quyên ngược lại là không thương nhớ những không thứ mà thuộc về mình này, cô chỉ cảm thấy Giang Miên Miên có tiền đồ cũng rất tốt, người trong nhà cũng có thể đi theo được thơm lây.


Đám người trong thôn nghe ngóng xong tin tức, cũng được ăn hạt dưa một hồi, ngồi trong chốc lát thì đi về nhà.

Giang Đại Sơn cùng Trương Quế Hoa hai người ra ngoài tiễn người, lúc quay trở về thì thấy Giang Trường Hải đã đem một hộp lớn bánh bích quy mở ra ăn, còn có một hộp hoa quả cũng bị mở ra một phần.

"Thằng cả, con đang làm cái gì thế?!"

Trương Quế Hoa hoảng hồn hét ầm lên, lập tức bật người tới đoạt lấy hộp che đi: "Không được ăn nữa!"

Cái đồ phá sản này, bóc ra ăn còn chưa tính, lại còn đem đồ vật quý giá như thế chia cho mấy người ăn hại nhà thằng hai ăn!

Mấy đứa bé chi thứ hai đang thận trọng nâng bánh bích quy bác cả chia cho mình, đang ăn từng miếng nhỏ một, thấy người hung thần ác sát trừng mắt nhìn các cô, lập tức liền sợ hãi cúi đầu co rúm lại, cũng không dám ăn tiếp.

Giang Trường Hải lại tùy tùy tiện tiện nói: "Đừng sợ, bác cả cho các cháu, cứ ăn tự nhiên đi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159: C159: Anh em ruột cũng cần tính toán rõ ràng


"Ăn cái rắm ý! Đồ vật quý giá như thế, làm sao có thể để cho mấy đứa ăn hại này ăn!" Trương Quế Hoa ở bên cạnh mắng, vừa cẩn thận đếm số lượng bánh bích quy đếm một lần sau đó đậy kín lại.

Giang Trường Hải nhìn động tác hẹp hòi này của mẹ ông, lại đưa mắt nhìn đống lớn quà tặng ở trên giường nói: "Mẹ, con cầm một nửa những đồ vật này, một nửa khác hiếu kính mẹ và cha."

Nghe vậy, Trương Quế Hoa bất mãn trừng mắt lườm ông một cái.

Càng ngày càng chỉ biết đến vợ với con gái, chính mình bà mẹ già này đều bị xếp ở phía sau!

Nhưng biết tính bướng bỉnh của con trai cả, bà ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Trường Hải cầm một bình sữa yến mạch, một hộp bánh bích quy và trái cây, cuối cùng lại chộp một nắm to kẹo cao cấp đi.


Sữa yến mạch chủ nhiệm Chu mang đến này, nhìn qua thì so với ông bán ở hợp tác xã còn cao cấp hơn nhiều.

Người này không chỗ nào tốt, đồ vật đưa ra vẫn là rất tốt.

Thấy ông đã lấy xong, Trương Quế Hoa nhanh chóng đem đồ còn thừa lại đều cất vào trong phòng mình, sau đó lại nhanh bước chân quay trở lại: "Thằng cả à, tiền mà lúc nãy chủ nhiệm Chu đưa cho con, con đem ra đây, mẹ giữ hộ cho."

Giang Trường Hải không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối: "Mẹ, con đã lớn như thế này rồi, tiền chính con có thể quản được, không phiền mẹ phải để tâm nữa."

Lần này không đợi Trương Quế Hoa mắng chửi người, Giang Đại Sơn liền trầm giọng nói: "Con luôn luôn không giữ được tiền, con cầm một trăm, còn lại bốn trăm đồng thì đưa cho mẹ con giữ hộ đi."

Đây chính là năm trăm đồng tiền đó, những năm này cả nhà họ vất vất vả vả, cả gia tài cũng không đến một nghìn đồng.

Bây giờ có một khoản tiền lớn như thế lại để ở trong tay Giang Trường Hải tiêu tiền như nước, sao ông bà có thể yên tâm được cơ chứ.

Giang Trường Hải lần này lại tỏ thái độ kiên định nói: "Cha, mẹ, số tiền chủ nhiệm Chu cho này đều là tiền con bán mạng mà có được, con nhất định phải tự mình cầm tiền. "

Giang Đại Sơn và Trương Quế Hoa thấy ông sống chết không chịu đưa tiền ra, thật đúng là hết cách với ông, nói chung là cũng không thể động thủ đoạt về được.


Nói cho cùng thì tiền này vẫn đúng là xem như tiền bán mạng của con trai cả.

Trông thấy cả cha mẹ chồng đều bị anh cả dùng một câu nói đã phản bác lại, Tôn Lệ Hà không ngồi yên được nữa: "Anh cả, chúng ta làm người cũng không thể ích kỷ như vậy được! Nhà anh cả các anh trước đây đi làm ngoài đồng ruộng, ba ngày thì hai lần nghỉ vì ốm đau, lao động một chút như thế đều không đủ cho một người nhà anh ăn. Lương thực mà nhà các anh ăn những năm này, đều là chúng em vất vả khổ cực kiếm về, chúng em hồi đó có bao giờ nói gì hay không?"

"Bây giờ anh có năng lực, trong tay có tiền, anh lại phân chia rạch ròi như thế! Vì sao chỗ tốt đều để nhà anh cả anh chiếm hết? Năm trăm đồng này nhất định phải có một phần của chúng em!" Tôn Lệ Hà dắt cuống họng, giọng điệu the thé chói tai nói.

Sau khi nghe, toàn bộ mọi người ở trong phòng đều lặng xuống hai giây, Giang Trường Hải nhíu mày nhìn về phía Giang Trường Đào: "Chú ba, suy nghĩ của vợ em cũng là suy nghĩ của em à?"

"Anh cả, Lệ Hà nói rất đúng, cho dù là anh em ruột thịt, cũng phải tính toán rõ ràng."

Giang Trường Đào mặt không chút thay đổi nói: "Nhà anh cả anh trước kia không có tiền, em cũng không nói cái gì, làm em trai, chịu chút thiệt thòi thì cứ chịu thiệt một chút. Nhưng nhà anh bây giờ có tiền rồi, tiền nong trước đây cần tính toán thì cũng nên thanh toán."


Ngồi ở bên cạnh ông ta, Giang Trường Hà nhìn nhìn anh cả, lại nhìn nhìn em ba, trong lúc nhất thời không biết nên giúp ai mới tốt.

Ông cảm thấy em dâu nói vậy cũng có chút đạo lý, nhưng cũng cảm thấy so đo như thế khó tránh khỏi sẽ làm sứt mẻ tình cảm anh em giữa bọn họ.

Thế là dứt khoát không lên tiếng, yên lặng quan sát.

Triệu Tiểu Quyên ở trong lòng ngược lại là hướng về gia đình anh cả, khoản tiền kia trong tay anh cả chia chác thế nào cũng không có quan hệ gì với gia đình bọn họ.

Tiền ở trong tay anh cả, chắc chắn ông sẽ tiêu trên người chị dâu và Tam Nha.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom