Cập nhật mới

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Editor: TulaBachu1316

Qua một lúc, Đường Tự Lập mới quay lại, biểu cảm không tốt lắm.

“Anh không sao chứ?” Tạ Bạch Lộ hỏi.

Đường Tự Lập hỏi: “Tiểu Thạch Đầu buổi sáng đã không được ăn rồi, hơn nữa người thím họ dưới quê phụ trách chăm sóc cậu bé đó đã đi ra ngoài rồi, còn khóa cổng lại nữa, tôi cũng không có cách nào ôm thằng bé ra được.”

“Cậu bé không có người thân sao? Vì sao phải để thím họ chăm sóc?”

“Hoàn cảnh của Tiểu Thạch Đầu có chút đặc biệt, cậu bé là con duy nhất của em trai ruột của ông Lý nhà bên cạnh, cha Tiểu Thạch Đầu cưới một người phụ nữ có thành phần bất hảo, hai người đều đi nông trường cải tạo rồi. Một mình ông nội cậu bé ở nhà chăm sóc nó, nửa năm trước bị bệnh đã mất rồi, Tiểu Thạch Đầu không có ai chăm sóc, ông Lý liền đưa thằng bé về, nhưng cả nhà ông Lý rất bận, cho nên liền tìm một người họ hàng dưới quê lên để chăm sóc thằng bé.”

Tạ Bạch Lộ gật gật đầu: “Cho nên cả nhà bên cạnh chắc là căn bản không biết chuyện Tiểu Thạch Đầu ở nhà bị đói bụng, mà nhà anh là hàng xóm lại cũng không tiện nhiều chuyện?”

Đường Tự Lập nói: “Cha mẹ tôi cũng bận, anh cả thì đi lính, trong nhà chỉ có mình tôi là người rảnh rỗi, cũng chỉ có mình tôi biết chuyện này.”

“Nếu là tôi, cũng không tiện mà đi nói với nhà họ Lý.” Tạ Bạch Lộ nói: “Ngộ nhỡ bọn họ sớm đã biết chuyện Tiểu Thạch Đầu bị ngược đãi rồi, cố ý giả bộ không biết, vậy thì anh sẽ xấu hổ rồi.”

Đường Tự Lập gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng, cứ như vậy không phải là cách, cô cũng nhìn thấy rồi, Tiểu Thạch Đầu đã hơn 5 tuổi rồi, mà còn thấp bé như vậy.”

Tạ Bạch Lộ thấp giọng nói: “Vậy thì dùng tay trái viết một bức thư nặc danh, viết gửi cho ông Lý, như vậy, không có ai biết là ai nói.”

Đường Tự Lập sửng sốt: “Sao tôi lại không nghĩ tới cái này chứ?”

“Anh là quan tâm mà loạn.” Tạ Bạch Lộ lúc này có cảm tình vô cùng tốt với Đường Tự Lập, cô thực sự không nghĩ đến, anh lại là người tốt nhiệt tình lương thiện như vậy, chả trách anh đồng ý cho cô mượn sách vô điều kiện.

Đường Tự Lập cười gãi gãi sau đầu, nói: “Vậy chúng ta đi nhà ăn ăn cơm trước, tiện đem một chút về cho Tiểu Thạch Đầu.”

Tạ Bạch Lộ nói: “Lúc tôi vào bếp rót nước, thấy trong giỏ có rau và trứng gà, hay là, nấu cơm ở nhà đi.”

“Nhưng, tôi không biết nấu cơm.” Đường Tự Lập rất thản nhiên.

Tạ bạch Lộ bắt đầu giải nút thắt: “Tôi biết, tối qua anh mới nếm qua tay nghề của tôi, không phải nhanh như vậy đã quên rồi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Editor: TulaBachu1316

“Sao có thể quên chứ? Đó là món cá ngon nhất mà tôi từng được ăn.” Đường Tự Lập tự trong đáy lòng khen ngợi.

Tạ Bạch Lộ cởi áo mới và cả áo khoác bông ra, xắn tay áo lên rồi đi vào bếp: “Tôi làm chút đồ ăn đơn giản thôi, sau đó mau đem qua cho Tiểu Thạch Đầu, trẻ con không thể bị đói được.”

“Được.” Đường Tự Lập mặt ôn nhu đi theo qua, ánh mắt dừng trên cánh tay nhỏ trắng mịn của Tạ Bạch Lộ, ngây người một chút, liền nhanh chóng rời ánh mắt đi.

Thực ra Tạ Bạch Lộ càng muốn đi nhà ăn ăn cơm hơn, đã đến nhà người khác còn vào bếp, vất vả bao nhiêu!

Nhưng cô phát hiện có rau xanh, nấm hương ở bếp nhà họ Đường, vì nhiệm vụ của bản thân, chỉ có thể làm một con ong chăm chỉ.

Cho nên nói trọng sinh không hề dễ dàng, vì để tồn tại, chỉ có thể bị hệ thống “Áp bức.”

Nhà họ Đường dùng bếp than, tương đối lớn, tương đối mới, Đường Tự Lập xách bếp than ra, cho viên than mới vào, đợi lửa nhóm lên được rồi, mới xách vào lại.

Tạ Bạch Lộ đã rửa rau xong, chuẩn bị cơ bản xong, cô cười nói: “Thì ra anh còn biết làm mấy chuyện này, dưới quê chúng tôi dùng bếp đất, tôi không biết nhóm bếp than.”

Đường Tự Lập vừa rửa tay vừa nói: “Buổi trưa chúng ta ăn gì?”

Tạ Bạch Lộ nói: “Tôi sợ thằng bé đói quá, làm ít mì sợi đi, cái này làm nhanh.”

“Được, vậy tôi giúp cô một tay.”

“Không cần, cái này đơn giản, một lát là xong thôi.”

Tạ Bạch Lộ xào nõn bắp cải và nấm hương, sau đó đánh liền lúc 3 cái trứng gà, dùng dầu xào qua rồi mới bắt đầu đổi một cái nồi nhôm để nấu nước.

“Bạn học Đường.” Tạ Bạch Lộ đột nhiên nói.

“Vâng.”

“Tôi thấy sân nhà các anh tường không cao, anh có thể trèo qua, ôm thằng bé rồi đưa cho tôi.” Tạ Bạch Lộ nói, “Mì nước rất nóng, đứa trẻ nhỏ như vậy tự mình ăn liệu có chút không yên tâm không?”

Đường Tự Lập xoa xoa tay, rõ ràng rất hưng phấn: “Nói không sai, đi! Chúng ta đi trèo tường!”

Tạ Bạch Lộ liền cười hi hi đi theo sau, Tiểu Thạch Đầu vẫn ngồi trong sân ăn bánh quy, thấy Đường Tự Lập trèo tường qua, cậu bé nhảy cẫng lên vui sướng kêu: “Anh!”

“Đi, qua nhà anh ăn cơm.” Đường Tự Lập cười rồi ôm Tiểu Thạch Đầu lên, đi ra chỗ tường thấp nhất truyền cậu bé qua, Tạ Bạch Lộ dẫm lên mấy viên gạch xếp chồng lên nhau đón lấy cậu bé.

Lúc nãy thấy Tiểu Thạch Đầu mặc quần áo nhìn tròn vo, nhưng ôm trong tay mới phát hiện đứa nhỏ gầy gò đến đáng thương, còn không bằng Tạ Tiểu Quân nhà bọn họ.

Đôi bàn tay nhỏ bé không ít vết nứt nẻ, vừa đỏ vừa sưng, khuông mặt nhỏ sớm đã nứt nẻ, miệng nhỏ cũng khô nứt hết cả.

Tạ Bạch Lộ là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, còn chưa nhìn thấy tình huống này bao giờ, lập tức mắt liền đỏ hoe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Editor: TulaBachu1316

Đường Tự Lập trèo lại về sân nhà mình, liền nhìn thấy Tạ Bạch Lộ ôm Tiểu Thạch Đầu, mắt đỏ hoe cúi đầu dỗ cậu bé, nhất thời trong lòng mềm nhũn.

“Cô không mặc áo bông, vào nhà rồi nói chuyện” giọng nói Đường Tự Lập càng dịu dàng hơn, chỉ là lúc này Tạ Bạch Lộ không phát hiện.

Tạ Bạch Lộ ôm Tiểu Thạch Đầu vào phòng khách, để cậu bé ngồi trên sô pha, sau đó rót cốc nước ấm cho cậu bé uống.

Thằng bé cũng không biết là bao lâu rồi không uống nước, lại vừa mới ăn bánh quy, ôm cốc nước liền tu ừng ực hết hơn nửa cốc.

“Anh cho thằng bé ăn rau xào trước đi, tôi đi nấu mì.” Tạ Bạch Lộ khịt khịt mũi, cúi đầu đi vào bếp.

Rất nhanh, bỏ trứng xào và rau xanh vào là mì đã nấu xong, Tạ Bạch Lộ múc 3 bát, còn cho ít dầu mè.

Bát ít mì, nhiều trứng nhất cho Tiểu Thạch Đầu, Đường Tự Lập thì nhiều mì nhất, trứng ít hơn chút, còn bát của cô thì dường như không có trứng, đến nhà người ta mượn sách, không tiện ăn đồ tốt này.

Tiểu Thạch Đầu sớm đã rất đói rồi, Đường Tự Lập đút cho thằng bé nửa đ ĩa nõn bắp cải xào nấm hương, lại thổi mì nước cho nguội mới cho thằng bé ăn.

Tạ Bạch Lộ đang chuyên tâm ăn mì, đột nhiên, một đôi đũa thò qua, không ngừng gắp trứng xào vào bát của cô.

“Không cần cho tôi...”

“Cần.” Đường Tự Lập nói: “Cô nấu cơm vất vả, cô ăn nhiều chút.”

Ăn xong, Đường Tự Lập tự động đem bát đũa thu dọn vào bếp, sau đó tự mình đi rửa.

Tạ Bạch Lộ không giành việc với anh, cô đang nói chuyện với Tiểu Thạch Đầu.

Ăn no rồi, trong phòng lại ấm áp, không lâu sau, Tiểu Thạch Đầu liền lơ mơ, lầm bầm không nói chuyện, sau đó liền ngủ rồi.

Tạ Bạch Lộ để cậu bé nằm trên sô pha, lại tìm một cái áo bên cạnh đắp lên người cậu bé.

Đường Tự Lập rửa bát xong đi ra, Tạ Bạch Lộ chỉ chỉ Tiểu Thạch Đầu, cười đặc biệt sáng lạn: “Ngủ rồi.”

Đường Tự Lập nhìn nụ cười của Tạ Bạch Lộ, cảm thấy hô hấp ấm áp, anh gật gật đầu: “Ừm, để thằng bé ngủ, tôi đưa cô lên lầu xem tủ sách.”

Tạ Bạch Lộ rất kích động, cô đặc biệt tò mò tủ sách có rất nhiều sách đó của Đường Tự Lập.

Lên lầu 2, đầu cầu thang có một không gian nhỏ giống như phòng khách, có hai chiếc sô pha đơn và một bàn trà bằng gỗ bày dưới cửa sổ kính sáng, một chiếc đèn sàn cao bằng thân người đặt trong góc phòng.

Phía sau sô pha là một tủ 5 ngăn, trên tủ bày không ít đồ, có hộp bánh quy, đồng hồ để bàn nhỏ, khung ảnh…chính giữa là một tượng thạch cao của một vị lãnh đạo, còn phía bên phải ngoài cùng là máy radio, cái này nhỏ hơn cái dưới lầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Editor: TulaBachu1316

Tạ Bạch Lộ vô cùng ngưỡng mộ, cô ngay cả một cái radio cũng không mua nổi, nhà họ Đường lại có 2 cái.

Phòng Đường Lập Nghiệp ở trong cùng, diện tích khá lớn, đồ gia dụng vô cùng đầy đủ, đầy đủ hệt như phòng tân hôn của người thành phố, hơn nữa còn sắp xếp rất gọn gàng, không có chút bụi nào.

Tạ Bạch Lộ đảo mắt nhìn qua các đồ gia dụng của anh một vòng, liền nhanh chóng đi đến trước tủ sách rất lớn.

Đường Tự Lập không nói sai, mấy cuốn tiểu thuyết nhìn thấy ngày hôm qua ở hiệu sách Tân Hoa đó, ở đây hầu như anh đều có.

Anh còn đi qua, mở tủ nhỏ phía dưới tủ sách ra: “Bên trong này đều là truyện tranh, nếu cô thích, cũng tùy cô chọn.”

Tạ Bạch Lộ vô cùng kích động, nắm lấy cổ tay anh: “Thật sao? Tôi có thể tùy ý mượn sao?”

Đường Tự Lập nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, nhiệt độ trên mặt cũng tăng cao, anh ho khan một tiếng, trấn tĩnh lại: “Đúng vậy, tùy cô chọn, cầm không hết cũng không cần lo lắng, lát nữa tôi đưa cô về.”

“Bạn học Đường, anh thực sự là bạn học nhiệt tình! Tôi thực sự quá cơm ơn anh rồi!” Tạ Bạch Lộ thu tay về, hưng phấn lật truyện tranh trong tủ.

Đường Tự Lập nhìn cổ tay trái của mình, sao lại cảm thấy chỗ vừa bị Tạ Bạch Lộ nắm vào đặc biệt nóng.

Trong lòng Tạ Bạch Lộ tính toán một chút, lần sau cô lên thành phố, chắc chắn là vào tháng giêng lên chúc tết cậu 3 rồi.

Còn hơn 1 tháng nữa, mượn 7 8 quyển, lại mượn thêm 20 quyển truyện tranh, một mình cô cũng xách được.

Thấy Tạ Bạch Lộ đều đã chọn xong truyện tranh rồi, Đường Tự Lập liền tìm một sợi dây thừng ra, giúp cô buộc sách lại, nhưng vậy tương đối dễ xách.

“Như vậy là đủ rồi sao?” Đường Tự Lập nói: “Cô không cầm nổi, tôi có thể giúp cô.”

Trong lòng Tạ Bạch Lộ thỏa mãn, cô nói: “Đủ rồi, đủ rồi, tháng giếng tôi sẽ lên thành phố chúc tết cậu 3, đến lúc đó sẽ đến trả sách cho anh. Đến lúc đó, tôi còn có thể mượn nữa không?”

“Đương nhiên là được.” Đường Tự Lập nói: “Chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô đến mượn sách.”

“Cảm ơn anh!” Tạ Bạch Lộ nắm lấy tay Đường Tự Lập hưng phấn lắc lên lắc xuống, sau đó có có chút buồn bã nói: “Nhưng, chỉ nói cảm ơn hình như quá không có thành ý rồi.”

Đường Tạ Lập cười nói: “Cô không phải đã nấu cơm cho tôi ăn rồi đó sao? Mẹ tôi cũng rất ít nấu cơm cho tôi, cô nấu cơm cho tôi ăn, tôi vô cùng vui vẻ. Không nói giấu gì cô, nhà chúng tôi bình thường, hoặc là lính cần vụ của cha tôi nấu cơm, nếu cha tôi đi quân khu, thì tôi ăn cơm ở nhà ăn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Editor: TulaBachu1316

“Vậy mẹ anh đâu?”

“Bà ấy là bác sĩ quân y, vô cùng bận rộn, bình thường cũng là ăn cơm ở nhà ăn.” Đường Tự Lập nói, “Nếu như cô thật lòng muốn cảm ơn tôi, không bằng thế này…tranh thủ thời gian cô vẫn ở thành phố, nấu thêm cho tôi vài bữa ăn nữa.”

Tạ Bạch Lộ không ngờ cậu ấm nhà sư trưởng lại thảm như vậy, ngay cả bữa cơm gia đình cũng khó được ăn, liền nói: “Sang ngày kia tôi về nhà rồi, vẫn có thể nấu cho anh ăn 3 bữa nữa.”

“Vậy buổi chiều tôi tan học sẽ đến đón cô qua?” Đường Tự Lập không phát hiện bản thân vui mừng mà cười đến híp hết cả mắt.

Tạ Bạch Lộ nói: “Vậy thì phiền anh quá rồi, giờ tôi có thể nấu bữa tối cho anh, đợi anh tan học quay về, tự mình hâm lại chút là có thể ăn. Tôi thấy anh biết nhóm bếp than, hâm nóng đồ ăn chắc là được chứ?”

Đường Tạ Lập ít nhiều có chút thất vọng vì buổi tối không thể lại được gặp cô, nhưng đối phương đã nói như vậy rồi, anh không nỡ miễn cưỡng, chỉ có thể gật đầu.

Hai người xách sách đã buộc gọn gàng đi xuống lầu, Tiểu Thạch Đầu vẫn đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha.

Tạ Bạch Lộ đi qua sờ sờ trán cậu bé, liền đi vào nhà bếp nấu bữa tối cho Đường Tự Lập.

Cô nấu một nồi cơm trắng nhỏ, dùng củ cải, bắp cải, miến cùng một miếng thịt muối hầm một nồi thức ăn, cuối cùng xào một đ ĩa nõn bắp cải nấm hương của nhiệm vụ.

Cảm ơn Đường Tự Lập, cô lại tiến gần thêm 1 bước hoàn thành nhiệm vụ cấp 2.

Nấu cơm xong, Đường Tự Lập gọi Tiểu Thạch Đầu dậy, trèo qua tường trả cậu bé về lại nhà mình, sau đó về phòng khách tìm một lát, cầm ra một hộp bánh quy, một túi kẹo bỏ vào trong túi, xách ra ngoài.

Ở trong sân, Tạ Bạch Lộ xách hai chồng sách định nói tạm biệt, liền nhìn thấy Đường Tự Lập đẩy xe đạp của mình ra, vỗ vỗ vào yên sau, nói: “Lên đi, tôi đưa cô về.”

“Anh không cần đi học sao?”

“Vẫn còn sớm.” Đường Tự Lập lắc lắc đồng hồ Mai Hoa trên cổ tay.

Tạ Bạch Lộ vẫn thực sự ngưỡng mộ, bởi vì thời buổi này, ở dưới quê cho dù có tiền, cũng không có phiếu mua đồng hồ đeo tay.

Đường Tự Lập đi xe đạp đưa Tạ Bạch Lọ o về đến cửa nhà Phạm Bảo Mộc, người nhà họ Phạm đã ra ngoài đi làm đi học rồi, Tạ Bạch Lộ vẫn thở phào một hơi, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ hỏi đông hỏi tây.

“Anh mau đến trường đi.” Tạ Bạch Lộ thúc giục.

Đường Tự Lập đem hai chồng sách và cái túi kia bỏ lên cột đá trước cửa nhà họ Phạm, mới cười nói: “Vậy đã thống nhất rồi nhé, trưa mai cô vẫn đến nấu cơm cho tôi! Tôi có phiếu thịt, ngày mai chúng ta ăn thịt!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom