Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 80


Chương 80

” Nếu Song Tử trở về, anh nghĩ mẹ sẽ ra tay sớm…”.

Anh là con trai của bà mà, mẹ mình đang suy nghĩ và dự định làm gì anh cũng đang mập mờ đoán ra được rồi.

Chỉ hy vọng anh và Lục Lãnh Phong có thể bảo vệ tốt cho người mình yêu, không thể để họ chịu bất cứ tổn thương gì.

[ Em biết rồi, cảm ơn anh báo tin, nhưng mà chuyện của anh…]

” Anh đã bảo cậu ấy về Pháp, em cũng hiểu rõ ba mẹ chúng ta ra sao…”.

” Lãnh Phong, chúng ta cùng nhau cố gắng vậy “.



Lục gia.

Lục Lãnh Phong đứng ngoài ban công, khi nhận được điện thoại từ anh hai mình, lòng anh có chút lo lắng.

Song Tử trở về nhất định chuyện ấy sẽ xảy ra, ba mẹ anh cũng nhất định xen vào cuộc sống của anh và Hy Nguyệt.

Bây giờ anh nên lên kế hoạch trước, phải bảo vệ Hy Nguyệt bằng mọi cách, thoát khỏi những mưu đồ ác độc của ba mẹ anh.

Hy Nguyệt thấy anh cứ đứng đó, trầm tư thật lâu, thuốc cũng không ngừng hút.

Chỉ khi có gì đó trong lòng làm anh nặng nề, anh mới đụng vào thuốc lá thế này.

” Lãnh Phong, sao vậy?”.

Lục Lãnh Phong nhìn cô, anh đưa tay chạm lên mặt Hy Nguyệt, nghiêm túc đáp lại:” Tiểu Hinh…”.

” Hử?”.

” Anh sẽ dạy em cách bảo vệ bản thân, nếu như có một ngày em gặp nguy hiểm, anh không kịp trở tay…”.

” Em hãy dùng cách anh chỉ để bảo vệ bản thân cho tốt”.

” Người phụ nữ của anh rất kiên cường mà đúng không?”.

.Những ngày sau đó, Lục Lãnh Phong dùng thời gian rảnh của mình ra anh dạy cho Hy Nguyệt cách phòng thân, bảo vệ được bản thân khi không có anh bên cạnh.

Hy Nguyệt đã sẵn thông minh, vì là mang danh đứa con hoang bị bạn học bắt nạn, xem thường, nhưng giáo viên lúc đấy phải công nhận rằng cô là đứa trẻ thông minh từ bé, IQ cao rồi.

Cô cũng lấy đó làm thế mạnh, Hy Nguyệt học rất nhanh, ngoài việc học cách bảo vệ bản thân, cô cũng nhờ Lục Thiên Tư chỉ dạy cho mình những cách sơ cứu và băng bó nếu bị thương, cũng như phân biệt một số loại thuốc cần thiết khi dùng lấy.

Chỉ thoáng chốc hai tháng, Hy Nguyệt tiến bộ rất giỏi, khiến Lục Lãnh Phong và Lục Thiên Tư không khỏi bất ngờ.

” Cô ấy đỉnh thật ” Lục Thiên Tư nhìn Lục Lãnh Phong nói.

Anh gật đầu, thì ra có phước có đức như vậy, có một cô vợ giỏi thế này, anh đúng là đang giữ một viên ngọc quý trong tay rồi.

” Tôi tin cô ấy sẽ tốt khi ở bên cạnh cậu “Lục Thiên Tư nói.

” Cô ấy là người có quyết tâm, cũng nhờ cậu việc lần đó nên tôi và cô ấy hạnh phúc như bây giờ, nếu lúc đó tôi bỏ mặc cô ấy, có lẽ Hy Nguyệt sớm biến thành cô gái không có niềm tin với cuộc sống này rồi ” Lục Lãnh Phong nói.

” Phải nhỉ, vậy là cậu cũng nợ tôi một ân tình rồi ” Lục Thiên Tư nói.

” Nói đi, cậu muốn tôi trả ơn chuyện đấy thế nào?” Lục Lãnh Phong nhìn người anh em tốt của mình hỏi.
 
Chương 81


Chương 81

” Để xem, bây giờ tôi chưa nghĩ ra ” Lục Thiên Tư nói.

Lúc có tin tức về việc trở về của Song Tử, từ đó đến nay cũng không có bất kì biến động gì, mọi thứ đều im ắng đến lạ đời.

Nhưng mặc kệ đi, cũng đã đủ thời gian để biến Hy Nguyệt thành cô gái mạnh mẽ rồi.

Như vậy cũng tốt, phòng cháy hơn là chữa cháy mà.



Đã hai tháng trôi qua, mọi chuyện cũng chưa có biến động gì lớn xảy ra, cứ êm êm im im như vậy khiến bên nhà chính Lục gia đang đứng ngồi không yên.

” Em không thể để Lãnh Phong ở bên cạnh con bé đó nữa ” Lục phu nhân bất ngờ lên tiếng.

Gần đây Lục Lãnh Phong còn cố tình dẫn Hy Nguyệt đi dự tiệc, các sự kiện lớn, hình ảnh cả hai vợ chồng đều được đăng tải liên tục, còn được mệnh danh là cặp vợ chồng chăm phát cẩu lương nhất nữa.

” Em cũng thấy Lãnh Phong nó…”.

” Thì sao chứ? Anh thật sự chấp nhận để một đứa con gái mang danh là con hoang làm con dâu nhà Lục gia như vậy sao?” Lục phu nhân bắt đầu vô lý.

Tính bà là thế, Lục Viên Thiệu nhiều lúc cũng không chịu được.

” Anh…anh làm gì muốn chứ? Nhưng em cũng thấy thằng bé sao rồi đó, nó còn cố tình dẫn con bé đó đi cùng, xuất hiện trên các mặt báo ” Lục Viên Thiệu bất lực nói.

Lục Lãnh Phong trước giờ ít xuất hiện trên báo chí, né tránh phóng viên như né tà, từ lúc tuyên bố chuyện của Hy Nguyệt, đi đâu cũng bám dính lấy vợ mình.

Nếu thật sự động vào con bé đó, Lục Lãnh Phong con trai ông sẽ hóa điên lên mất, cơn thịnh nộ cũng khó mà êm xuống được.

” Em không biết, em nghĩ em nên ra tay rồi..” Lục phu nhân nói.

Bà làm sao chấp nhận đứa con dâu này đây? Còn Lục Viên Thần nữa, đã đến tuổi này còn chưa chịu kết hôn, cũng không nghe tin tức về bạn gái gì cả.

Hai đứa con trai nhà này là sao đây? Muốn chọc tức ba mẹ nó sao?



Sau hai tháng học hỏi, Hy Nguyệt được Lục Lãnh Phong chấp nhận đưa đến Lục thị làm việc, cô sẽ làm trợ lý cho thư kí Lâm, điều đó làm thư kí Lâm cảm thấy kinh hãi.

” Chuyện này…không được đâu thiếu phu nhân “.

Làm sao cậu dám để thiếu phu nhân làm cấp dưới của mình? Vậy phải cư xử ra sao đây?

” Không sao đâu thư kí Lâm, đây cũng là đề nghị của cô ấy ” Lục Lãnh Phong nói.

” Phải đó, đây là tôi tự nguyện, tôi chỉ đến giúp đỡ hai người một tay thôi ” Hy Nguyệt hào hứng nói, hai tháng học hỏi nhiều điều, cô liền trở thành con người hăng hái trong mọi việc, không u buồn hay im lặng như trước nữa.

” Thiếu phu nhân…”.

” Không, không thư kí Lâm “.

” Sau này ở đây cậu có thể gọi tôi là thiếu phu nhân, nhưng ở công ty cứ gọi tôi là trợ lý Ninh “.

” Cấp trên, nhờ anh giúp đỡ sau này ” Hy Nguyệt đưa tay ra, mỉm cười nhìn thư kí Lâm.
 
Chương 82


Chương 82

Thư kí Lâm nhìn Hy Nguyệt đến ngơ ra, thiếu phu nhân làm cậu cảm động đến muốn rơi nước mắt rồi.

Thư kí Lâm tính bắt tay Hy Nguyệt thì Lục Lãnh Phong đen mặt xông vào, anh nắm lấy tay cô.

” Được rồi, nói đến đây thôi ” Anh rút tay Hy Nguyệt lại, nhìn thư kí Lâm.

Vợ của anh, không thể để cô chạm vào người đàn ông nào hết, cho dù đây là thư kí Lâm cũng không có trường hợp ngoại lệ đây.

Nhìn thấy rõ tính chiếm hữu của sếp mình, thư kí Lâm chỉ biết chịu thua.

Sau này cậu sẽ ăn cẩu lương dài dài đây!

Thôi kệ, bình thường cũng ăn no rồi, ăn thêm một chút cũng không sao.

Miễn sao Lục Lãnh Phong không bắt cậu tăng ca liên tục là được.

Tin tức Hy Nguyệt sẽ đến Lục thị làm việc được đồn nhanh đến mức đáng sợ không nghĩ đến như vậy, cuối cùng lại chọc Lục phu nhân tức đến phát điên.

Nhân viên trong Lục thị cũng nháo nhào cả lên khi nghe tin thiếu phu nhân sẽ đến đây làm việc, còn làm trợ lý cho thư kí Lâm, cuối cùng sếp của chúng ta đang làm gì vậy chứ?

” Bà xã, lần đầu đi làm có phải hồi hộp lắm không?” Anh ghé sát tai cô hỏi.

Hy Nguyệt đúng là có chút hồi hộp và hơi áp lực, có lẽ cô làm bản thân căng thẳng quá mức thôi. Cô hít thật sâu, sau đó thở ra để bản thân thoải mái hơn.

” Em ổn mà, em không sao đâu ” Cô mỉm cười nói.

” Được rồi, chúng ta vào thôi ” Lục Lãnh Phong nắm tay cô, kéo cô đi vào đại sảnh của Lục thị.

Chẳng qua nghe chuyện cô đến đây làm việc, các nhân viên bất ngờ xếp thành hàng dài, sau đó đồng thanh cúi đầu chào đón Hy Nguyệt, ai ai đều cũng biết ơn cô, từ khi cô và Lục Lãnh Phong hạnh phúc, nhân viên ở đây cũng được hưởng lây cái hạnh phúc đó.

Thật ra là không bị bắt tăng ca đó ahaha.

” Chào thiếu phu nhân ” Tất cả đồng thanh chào đón Hy Nguyệt, ai ai cũng mở miệng cười tươi như được mùa vậy.

Hy Nguyệt không nghĩ mình được chào đón đến vậy, cô cảm động nhìn mọi người, cũng cúi đầu nói lời cảm ơn.

” Cảm ơn mọi người, thật sự cảm ơn mọi người màng chào đón này “.

Nhìn thấy mọi người ai ai nấy nấy đều vui, thấy Hy Nguyệt thì nhân viên ai ai cũng vui vẻ chào đón, còn ai thấy anh liền sợ đến muốn ngất đi.

Anh đáng sợ lắm à? Đâu có, Lục Lãnh Phong anh trông đẹp trai vậy mà, chẳng lẽ vẻ đẹp trai này do quá đẹp nên đã làm mọi người sợ hào quang tỏa ra từ anh chứ?



Nước Pháp.

Lục Viên Thần cuối cùng cũng đã trở lại đây với bảo bối của mình, sức khỏe của bà nội đã tốt hơn, anh cũng nên trở về với Dụ Bạch Ngôn, để bảo bối của mình ở một mình thế này thì không ổn tí nào.

Lục Viên Thần kéo vali vào nhà, vừa mở cửa ra trước mặt anh căn nhà như bãi chiến trường, không thấy Dụ Bạch Ngôn đâu.

“Chuyện gì thế này?” Lục Viên Thần lẩm bẩm, nhìn thấy quản gia đang nằm trên sàn, anh chạy đến đỡ lấy ông lên.

Ai đã đánh quản gia trọng thương đến như vậy chứ?

” Quản gia, quản gia…ông làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”.
 
Chương 83


Chương 83

” Cậu…cậu chủ…” Quản gia lờ mờ tỉnh dậy, ông đưa tay lên.

” Mau..mau cứu Tiểu Ngôn…thằng bé bị đưa đi rồi ” Quản gia nói.

Lục Viên Thần sững sờ, anh không hiểu chuyện gì xảy ra, ai đã đưa Dụ Bạch Ngôn đi chứ? Bảo bối của anh bị đưa đi đâu rồi?

Điện thoại anh bất ngờ vang lên tiếng chuông, anh đỡ quản gia nằm xuống, sau đó lấy điện thoại ra nghe máy.

Là…mẹ anh gọi đến?

” Đừng nói là…”.

Anh vội bắt máy, hy vọng mẹ anh vẫn chưa…

[ Có phải con đang trở về bên Pháp không?]

” Vâng, thưa mẹ ” Lục Viên Thần bình tĩnh đáp, anh nên giữ bình tĩnh, không được kích động mất công lại bị lộ.

[ Ô tiếc quá, mẹ đã lỡ cho người đưa bảo bối nhỏ của con về đây rồi ]

Nghe đến đây, cả người Lục Viên Thần sững sờ.

” Mẹ…”.

Mẹ anh phát hiện khi nào chứ? Còn đuổi sang tận đây bắt lấy bảo bối của anh về đó?

[ Á…á..]

Tiếng thét thảm thương bên đầu dây anh nghe thấy, Lục Viên Thần kích động.

” Mẹ…dừng tay lại “.

[ Viên Thần, con làm mẹ thất vọng quá, mẹ không ngờ con lại…]

[ Cậu ta đã làm gì con phải không? Hay để mẹ giết cậu ta để con trở về làm người bình thường nhé?]

Nói xong, mẹ anh đã cúp máy.

Lòng Lục Viên Thần như lửa đốt, mẹ anh..mẹ anh đừng nói sẽ làm hại đến bảo bối ư?

Quay sang nhìn quản gia, anh cũng không thể để ông ở đây, Lục Viên Thần cõng lấy quản gia trên vai.

” Tôi đưa ông đến bệnh viện, sau đó sẽ về nước cứu lấy bảo bối “.



Ngày đầu đi làm của Hy Nguyệt kết thúc trong êm đẹp, cô được mọi người chào đón nhiệt tình và giúp đỡ rất nhiều.

Lục Lãnh Phong còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong ở công ty, anh bảo thư kí Lâm đưa cô về nhà trước, sau đó anh sẽ về sau. Lúc đầu cô định ở lại giúp anh, nhưng anh nói cô chỉ có thể làm việc trong vòng tám tiếng, không được lố hơn.

Đúng là Lục Lãnh Phong cưng chiều vợ như vàng như ngọc mà, à không như kim cương mới đúng chứ.

Thư kí Lâm lái xe đưa cô về nhà, cả hai không nói gì với nhau.

Bất ngờ có một chiếc xe chạy lên, chặn đầu xe của cả hai lại.

Két

Thư kí Lâm phanh gấp lại, một chút xíu nữa thì đã tông vào chiếc xe đó rồi.
 
Chương 84


Chương 84

” Chạy xe cái kiểu gì không biết?” Thư kí Lâm lẩm bẩm, cậu tức giận xuống xe hỏi cho ra lẽ.

Hy Nguyệt cũng không rõ chuyện gì xảy ra, cô mở cửa đi xuống, sau đó nhìn đám người lạ mặt đang vào thế bao vây cô và thư kí Lâm lại.



Lục phu nhân nhìn Dụ Bạch Ngôn bị đánh đến trọng thương, lòng bà không ngừng tức giận.

Bà đã phái người đi bắt lấy Hy Nguyệt, một lần giải quyết hai kẻ rắc rối này, dám bỏ bùa mê dụ dỗ hai đứa con trai của bà.

” Cậu và con nhãi đó…phải chết!”.

Theo kinh nghiệm đi cùng Lục Lãnh Phong bao lâu nay, thư kí Lâm biết rõ đây là đám người không mấy tốt lành gì.

Cậu đẩy Hy Nguyệt ra phía sau mình, ngoài làm thư kí toàn năng, thư kí Lâm còn biết võ đấy, còn để bảo vệ anh và bản thân mình nữa.

” Thiếu phu nhân cẩn thận, đám người này…” Thư kí Lâm cảnh báo.

Hy Nguyệt tiến lên, cô hít thật sâu, sau đó đứng vào tướng phòng thủ đầy vững chắc.

Cô là người có trí nhớ tốt, học qua một lần đã nhớ rõ ,thế nên hai tháng qua cô cũng học từ anh vài điều không ít rồi.

” Thiếu phu nhân…”.

” Anh đừng lo, tôi là vợ của Lãnh Phong mà ” Hy Nguyệt nói, sau đó nhìn đám người xung quanh.

” Các người muốn làm gì?” Hy Nguyệt nhìn đám người đó, hỏi.

” Muốn mày phải chết ” Tên cầm đầu lên tiếng.

Thư kí Lâm có cảm giác…

Đám người này là bên nhà chính Lục gia phái đến, từ đầu ba mẹ sếp không chấp nhận thiếu phu nhân làm con dâu của mình rồi.

Hy Nguyệt bật cười, xã hội bây giờ kì lạ nhỉ, tại sao có nhiều người xem mạng sống người ta như ngon cỏ vậy? Thích thì dẫm lên, khiến người khác không có cơ hội sống.

” Mày cười cái gì chứ?” Tên cầm đầu tức giận hỏi.

” Tôi cười vì các anh quá ngốc, thật sự quá ngốc “.

Hy Nguyệt nói.

” Đừng nói lắm nữa, giỏi thì nhào vô đi ” Hy Nguyệt tự tin nói.

Bây giờ không đấu với bọn họ cô và thư kí Lâm khó mà rời đi được.

Đám người đó bắt xông đến, thư kí Lâm và Hy Nguyệt nhanh tay lẹ mắt ra tay đánh gục.

Cả hai gạ đám người đó trong chớp mắt, cô và thư kí Lâm đứng nhìn cả đám đang nằm dưới đất đó.

” Nói với chủ nhân các người…đừng làm những chuyện xấu này nữa ” Hy Nguyệt tốt bụng nói.

Bất ngờ một tên phía sau bò dậy, hắn ta cầm dao lao đến chỗ Hy Nguyệt.

” Thiếu phu nhân!!!”.

Thư kí Lâm vội lao ra, lấy thân mình che chắn cho Hy Nguyệt.

Phập

Tên đó đâm vào bụng thư kí Lâm, hắn ta sợ hãi rút dao ra.

Đâm…đầm nhầm người rồi!
 
Chương 85


Chương 85

” Thư kí Lâm!!!”.

Hy Nguyệt hoảng hồn quay lại, cô đỡ lấy thư kí Lâm.

Một tên ở gần đó nhân cơ hội cô mất cảnh giác, hắn ta bò dậy, lấy cây gậy gần đó tiến đến chỗ Hy Nguyệt.

Bụp

Hắn ta dùng sức đánh mạnh lên người cô, Hy Nguyệt liền ngất đi, đầu cũng bị thương.

Tên đó tách Hy Nguyệt ra khỏi thư kí Lâm, thư kí Lâm vì bị đâm…chết tiệt…vết đâm sâu quá rồi.

” Thiếu…thiếu…phu nhân…”.

Thư kí Lâm chỉ biết bất lực nằm đó nhìn cô bị đưa đi, cố gắng dùng sức lấy điện thoại trong túi ra, nhấn số của Lục Lãnh Phong trước khi mình ngất đi.

” Sếp…cứu…cứu…thiếu phu nhân “.



Nhà hoang.

Hy Nguyệt bị đưa đến chỗ cùng Dụ Bạch Ngôn, cô vì bị đánh vào đầu mà bị thương cũng như chảy máu.

Tên thuộc hạ của Lục phu nhân ném mạnh cô xuống sàn, đập vào người Dụ Bạch Ngôn.

Cả cơ thể Dụ Bạch Ngôn bị đánh đến trọng thương lại còn bị Hy Nguyệt đè lên.

” Bà chủ, đã bắt được rồi “.

Tên thuộc hạ lên tiếng, lúc nãy bị Hy Nguyệt và thư kí Lâm đánh trúng còn hơi đau.

” Được rồi, trói con nhãi đó lại đi ” Lục phu nhân lên tiếng, vẫn thản nhiên dùng trà.

Tên thuộc hạ đi đến, trói Hy Nguyệt lại, sau đó nhìn bà.

” Bà chủ, đã xong rồi “.

Bà đứng dậy, quay lưng đi đến cửa:” Lôi hai đứa nó đi theo tôi “.

Lục phu nhân chậm rãi đi ra khỏi nhà hoang, hai tên thuộc hạ liền kéo Hy Nguyệt và Dụ Bạch Ngôn đi theo sao.

Bị kéo lê dưới đất, vết thương của Dụ Bạch Ngôn càng lúc càng đau, nhưng bây giờ không phải là lúc ngất…

Anh phải tìm cách thoát khỏi tay người phụ nữ đấy, còn phải nhanh chóng cứu cô gái trước mặt mình.

Không thể để cả hai chết thế này được!

Đây thật sự là mẹ của Viên Thần sao?

Lục Viên Thần là người ấm áp, tốt bụng bấy nhiêu, tại sao lại có người mẹ ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?

Lấy mạng của Dụ Bạch Ngôn không nói. Đằng này một cô gái trẻ như vậy cũng không tha…

Cuối cùng Lục Viên Thần đã chịu những gì từ lúc nhỏ và lớn lên từ người mẹ này chứ?

Lục phu nhân chậm rãi đi đến vực lớn đằng sau căn nhà hoang này, bà nhìn xuống dưới đó, sau đó quay lưng nhìn Dụ Bạch Ngôn và Hy Nguyệt đang đầy thê thảm đằng đó.

” Sao nào? Cảm giác bây giờ thế nào?”.

Lục phu nhân mỉm cười nhìn Dụ Bạch Ngôn hỏi.
 
Chương 86


Chương 86

” Tại sao…tại sao bà còn muốn lấy mạng cô gái này…” Dụ Bạch Ngôn lên tiếng hỏi.

” Bởi vì nó giống cậu, cả hai người đều không xứng với con trai tôi…”.

” Tại sao chứ? Đứa con trai như Viên Thần tại sao lại yêu cậu? Tại sao lại yêu một người đàn ông như cậu?”.

” Tôi cũng không thể nhìn con trai mình đi vào con đường sai lầm như vậy…”.

” Nếu chúng quá si tình các người, tôi chỉ đành lấy mạng hai người thôi “.

” Đi hai người, thì sẽ không sợ cô đơn rồi?”.

Hy Nguyệt lờ đờ tỉnh táo một chút, cô mở mắt nhìn xung quanh.

Tên cận vệ của Lục phu nhân cứ nghĩ cô đã ngất đi nên không chú ý đến.

Hy Nguyệt cố gắng giữ tỉnh táo, cô nằm bất động đó lắng nghe cuộc trò chuyện của Lục phu nhân.

Quả nhiên Lục Lãnh Phong nói với cô không sai mà, mẹ anh nhất định sẽ ra tay với cô.

Nhưng người đàn ông bên cạnh là sao đây?

Tại sao bà ấy cũng muốn lấy mạng anh ta chứ?

” Lục phu nhân…bà cho rằng mình đang làm đúng sao?” Dụ Bạch Ngôn hỏi.

” Ô, tôi đang làm sai gì sao?”.

” Tôi chỉ đang bảo vệ hai đứa con trai mình thôi mà “.

” Mà…cậu làm tôi đổi ý rồi ” Lục phu nhân tiến đến, nhìn hai tên thuộc hạ của mình.

” Tôi sẽ để cậu và con bé ở đây, tôi tin, cho dù Lãnh Phong và Viên Thần có thông minh đến đâu cũng không tìm ra cả hai người sớm được đâu “.

” Từ từ trải qua nắng mưa chỗ này, sau đó là hòa mình với đất nhé “.

Lục phu nhân tiến lên, sau đó phất tay, ý muốn nói hai tên thuộc hạ đi cùng mình.

Dụ Bạch Ngôn bất lực nằm dưới đất nhìn Lục phu nhân rời đi, sau đó quay sang nhìn Hy Nguyệt.

Anh cố gắng bò đến chỗ cô.

Bên ngoài có tiếng xe vọng vào, xem ra Lục phu nhân muốn bỏ anh và cô gái này ở đây.

Đau khổ đó chính là trời đang chuyển mây, sắp mưa đến nơi rồi.

Bây giờ người của Dụ Bạch Ngôn chỉ toàn vết thương, dây trói lại chặt thế này, làm sao để thoát khỏi đây đây?

Cô gái này lại bất tỉnh như vậy, cô ấy cũng bị thương, cả hai sẽ ra sao nếu như không ai tìm ra cả hai ở chỗ này chứ?

Hy Nguyệt chắc chắn là Lục phu nhân rời đi, cô cố gắng lật người lại, thở nhẹ một cái.

” Cô…”.

” Tôi chưa chết đâu ” Hy Nguyệt lên tiếng.

Đúng là cú đánh của tên kia khiến cô bị thương thật, nhưng không khiến cô bất tỉnh nhân sự lâu như vậy được đâu.

Hy Nguyệt dùng sức bật dậy, chết tiệt chứ…

Cũng may tên kia cứ ỷ y cô đã ngất đi, nên trói tay cô ở phía trước chứ không trói ra sau lưng.

Hy Nguyệt đưa tay vào túi, cô lấy con dao nhỏ mình bỏ trong túi ra.
 
Chương 87


Chương 87

” Cô…”.

” Anh im lặng đi, cả người anh đang bị thương đấy “.

Hy Nguyệt nhìn Dụ Bạch Ngôn nói.

Cô dùng miệng cắn cào cán dao, sau đó cạ mạnh vào dây thừng để khiến dây đứt ra.

Một hồi kiên trí cuối cùng cũng đã đứt dây ra, cô cởi trói được cho mình.

Hy Nguyệt cầm dao đi đến, cắt dây trói cho Dụ Bạch Ngôn.

Người đàn ông này không biết chọc trúng gì vào Lục phu nhân, lại để bà đánh đến thương tâm như vậy chứ.

Hy Nguyệt đỡ lấy Dụ Bạch Ngôn, không được rồi, cô không thể đưa người đàn ông này trốn khỏi nơi hẻo lánh này được.

” Anh ổn chứ?” Hy Nguyệt hỏi.

Dụ Bạch Ngôn thật thà lắc đầu.

” Đưa tôi vào trong nhà, còn cô hãy rời khỏi đây đi, tôi không thể đi cùng cô đâu…”.

Cơ thể của Dụ Bạch Ngôn đã mất hoàn toàn sức lực, anh không thể đứng vững huống gì chạy nhanh để thoát khỏi đây chứ?

Hy Nguyệt dùng sức kéo Dụ Bạch Ngôn dậy, bây giờ thời tiết cũng không đẹp đẽ mấy. Trời cũng sắp mưa rồi…cô cũng không thể bỏ người đàn ông này ở đây.

Cô đỡ Dụ Bạch Ngôn vào trong căn nhà hoang, để anh nằm trên đống rơm gần đó, Hy Nguyệt loay hoay đi tìm nước cho Dụ Bạch Ngôn uống.

” Anh uống chút nước đi ” Cô đưa chai nước còn dư ở đó đưa cho anh uống.

” Ra tay cũng dã man thật, anh đã làm gì mà bà ấy đánh anh thế này?” Hy Nguyệt lo lắng hỏi.

” Tôi…”.

Dụ Bạch Ngôn khó nói, xem ra cô gái này không nhớ anh, anh là người nhảy xuống cứu cô vào hôm đấy ở trên du thuyền đây mà.

Trời bất ngờ đổ mưa, Hy Nguyệt nhìn ra ngoài, trời mưa rồi…

Ở đây là nơi hẻo lánh, nếu chạy trốn cũng không an toàn, xung quanh cũng chỉ là toàn cây, trời mưa như vậy nhất định đường cũng rất trơn, cây cối cũng sẽ dễ đổ ngã.

Bây giờ chỉ biết cầm chân ở đây, đợi Lục Lãnh Phong tìm cách đến cứu cô vậy.

Nhìn thấy vết thương của Dụ Bạch Ngôn đang rỉ máu không ngừng, Hy Nguyệt đành đưa miệng cắn mảnh vải dưới váy mình, cũng may là cô mặc váy dài qua đầu gối nên không sao.

Xoẹt

Cô xé đôi mảnh vải ra, sau đó đưa tay kéo Dụ Bạch Ngôn lại gần mình, cột mảnh vải đó vào vết thương trên tay của Dụ Bạch Ngôn.

” Cô…”.

” Bây giờ không phải lúc nam nữ gì đâu, anh đang bị thương nặng đấy “.

” Nên ít nói để dưỡng sức đi “.

Điện thoại của Hy Nguyệt cô đã để trên xe thư kí Lâm.
 
Chương 88


Chương 88

Thư kí Lâm…

Lúc cô bị đưa đi, cậu ấy…cậu ấy…

Hy Nguyệt lòng đầy lo lắng, cô vừa lo cho mình vừa lo cho thư kí Lâm, cũng như không biết Lục Lãnh Phong có thể tìm ra mình và người đàn ông này sớm hay không.

Bị bỏ lại ở nơi này, Lục phu nhân đúng là biết dày vò người khác mà.

Cả hai phải cố gắng vượt qua đêm nay vậy.

Cả người Dụ Bạch Ngôn bất ngờ ngã vô người Hy Nguyệt, anh đã kiệt sức đến mức ngất đi rồi.

” Này…”.

Hy Nguyệt lay mạnh Dụ Bạch Ngôn, sao lại ngay lúc này chứ?

Hy Nguyệt đỡ Dụ Bạch Ngôn nằm xuống, cô cởi áo khoác ra, gấp lại sau đó đỡ đầu của Dụ Bạch Ngôn nằm lên.

Cô đứng nhìn trời mưa bên ngoài, hy vọng người đàn ông này có thể chịu đựng đến sáng mai….

Lục Lãnh Phong, làm ơn…

Cứu em!

Trời bên ngoài càng lúc mưa càng lớn, Hy Nguyệt không biết mình ở đây bao lâu rồi, cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa.

Nhìn Dụ Bạch Ngôn nằm bên cạnh, cô cảm thấy lo lo cho anh, tiến đến chạm vào Dụ Bạch Ngôn, anh ta cứ nằm li bì suốt từ lúc đó đến giờ rồi.

Chạm vào người Dụ Bạch Ngôn, cô giật mình rút tay lại.

” Nóng…nóng quá ” Cô hoảng hồn nói, vội tìm khăn tay trong túi mình.

Trời vẫn đang mưa, cô nhân cơ hội đó làm ướt khăn tay của mình.

Cô tiến đến gần Dụ Bạch Ngôn, đặt chiếc khăn mình vừa vắt khô lên trán anh.

” Anh ta sốt cao quá…”.

Cô lẩm bẩm nói một mình, lấy chai nước còn dư lúc nãy, đỡ lấy Dụ Bạch Ngôn ngồi lên uống chút nước.

” Anh uống nước đi “.

Nếu để như vậy đến tới sáng mai thì không ổn tí nào.

” Anh trụ nỗi không?” Hy Nguyệt lo lắng hỏi.

Sốt cao như vậy, cả người còn bị đánh đến bầm dập như vậy, mặt mũi cũng bị đánh đến tím tái cả rồi.

Dụ Bạch Ngôn uống được chút nước, anh có chút tỉnh táo.

” Tôi…”.

Dụ Bạch Ngôn mấp mấy môi, trong người bây giờ rất khó chịu, toàn thân như bị vỡ xương ra vậy.

Hy Nguyệt đưa tay kiểm tra nhiệt độ của Dụ Bạch Ngôn. Mặc dù thân nhiệt của người đàn ông này đang rất nóng nhưng không có dấu hiệu co giật như Lục Lãnh Phong.

Không thể để anh ta ở với cô như vậy cứ đến sáng được, bị thương thế này lại sốt cao, phải đưa đến bệnh viện thôi.

Hy Nguyệt đặt Dụ Bạch Ngôn nằm xuống, cô đứng dậy:” Anh ở đây đợi tôi “.

Bây giờ trời vẫn còn mưa và tối, mà thôi kệ cmn đi, cô phải cứu lấy người đàn ông này trước đã.

Hy Nguyệt để Dụ Bạch Ngôn ở trong căn nhà hoang đó, một thân một mình lao ra ngoài. Mặc kệ trời mưa và trời tối đen như mực.
 
Chương 89


Chương 89

Đường trơn đường trượt, mưa to gió lớn, Hy Nguyệt nhắm mắt nhắm mũi mà cố gắng vượt qua mà đi thôi.

Có người đang gặp nạn…cô không thể bỏ mặc anh ta được.

Bị Hy Nguyệt bỏ lại, Dụ Bạch Ngôn mơ hồ nhìn xung quanh.

Cô…cô gái đó đi đâu vậy chứ?

Sấm sét bên ngoài đùng đùng đùng, Dụ Bạch Ngôn chống tay ngồi dậy, anh nhìn ra cửa.

Toàn thân không còn sức lực, trời tối đen như vậy, cô gái đó một mình đi đâu vậy chứ?

” Cô ấy…đi tìm người giúp sao?”.

Dụ Bạch Ngôn chống tay đứng lên, anh lảo đảo đi ra cửa.

Không được, anh không thể để một cô gái gặp nguy hiểm vì mình như vậy được.

Mặc dù chẳng còn bao nhiêu sức lực, Dụ Bạch Ngôn vẫn cố chấp rời khỏi căn nhà hoang đó, anh lao mình vào trong mưa đi tìm Hy Nguyệt trở về.



Hy Nguyệt cứ đi theo linh cảm của mình, nhiều lúc sấm chớp làm cô giật cả mình, nhưng cứ đi thôi..

Cô phải tìm được người giúp mình, không thể để người đàn ông ở cùng cô gặp nguy hiểm được.

Hy Nguyệt cứ đi, nước mưa hất vào mặt cô rất khó chịu, cuối cùng không chú ý, đường đất rất trơn làm Hy Nguyệt bị ngã.

” Á…”.

Cô không biết mình đang ở đâu, cả cơ thể bỗng dưng lăn xuống, hình như cô đang ở trên dốc.

Cả người cứ lăn như vậy, Hy Nguyệt sợ hãi nhắm mắt lại, trời tối đen như mực, cô không thấy gì để bám víu cái gì đó để giữ mình lại.

Bộp

Tấm lưng của Hy Nguyệt bất ngờ đập mạnh vào một gốc cây lớn, Hy Nguyệt cảm giác như lưng mình muốn gãy cả ra.

” A…”.

Cô ôm mình lại, đau quá…

Nước mưa không ngừng hất vào người, vừa đau vừa lạnh lại còn tối…

” Lãnh Phong…Lãnh Phong…”.

Cô gọi tên anh, chỉ hy vọng bây giờ anh xuất hiện cứu mình.

” Lục Lãnh Phong… Làm ơn…”.

” Cứu em!!!”.



Lục Lãnh Phong và Lục Viên Thần mặc kệ trời mưa, cả hai cầm đèn pin cùng người của mình lao vào rừng tìm Hy Nguyệt và Dụ Bạch Ngôn.

Trời mưa mãi không dứt, Lục Lãnh Phong không hiểu sao nghe thấy tiếng Hy Nguyệt gọi mình.

” Tôi nghe tiếng Hy Nguyệt ” Lục Lãnh Phong thốt lên.

Anh liền tiến lên phía trước, cứ đi theo linh cảm mình…
 
Chương 90


Chương 90

Đoàn người phía sau cũng chia ra, đi theo sau Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong cứ đi lên, anh đi được một lúc, cảm giác chân mình dẫm phải gì đó, anh cúi xuống lấy đèn pin soi sáng.

” Hy Nguyệt…”.

Lục Lãnh Phong vội rút chân lại, lúc nãy không chú ý dẫm phải tay của Hy Nguyệt rồi.

Lục Lãnh Phong cúi thấp người xuống, anh đỡ lấy Hy Nguyệt lên.

” Hy Nguyệt, Hy Nguyệt, em có nghe anh gọi em không?”.

” Hy Nguyệt…anh đến cứu em rồi, Hy Nguyệt, mở mắt ra nhìn anh đi “.

Lục Lãnh Phong không ngừng lay mạnh người cô, bây giờ toàn thân Hy Nguyệt ướt sũng còn dính bùn đất đầy người, cô bất tỉnh hoàn toàn rồi.

” Hy Nguyệt…Hy Nguyệt…”.

Đầu óc Hy Nguyệt choáng váng, cô nghe giọng nói của anh gọi mình mơ hồ mà tỉnh dậy.

Cảm giác rõ vòng tay ấm áp của Lục Lãnh Phong, cuối cùng anh cũng đến cứu cô rồi…

” Lãnh Phong…anh đến rồi…”.

Hy Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện, cuối cùng cũng có người giúp cô rồi.

” Hy Nguyệt…Hy Nguyệt…”.

” Lãnh Phong…phía trước…nhà hoang…còn có người đàn ông bị thương…”

Mộ Viên Thần lúc này tiến lên phía trước, nghe Hy Nguyệt nói vậy, anh cảm nhận được bảo bối của mình đang ở gần đây.

” Em đưa cô ấy đi trước đi, Dụ Ngôn để anh tìm ” Mộ Viên Thần nói.

” Một số tách ra, chúng ta tiến sâu vào một chút ” Mộ Viên Thần nói, nhanh chân bước đi.

Anh không thể đứng yên một chỗ nữa, trong lòng lo đến mức như lửa đốt cháy rồi, bảo bối của anh không thể xảy ra chuyện xấu gì được.

Lục Lãnh Phong đành ôm Hy Nguyệt lên, cô đã ngất đi lúc nào không hay.

” Đến bệnh viện ” Lục Lãnh Phong nói, người của anh cũng vội đi theo, chuyện còn lại đành mong Mộ Viên Thần tìm thấy Dụ Bạch Ngôn càng sớm càng tốt.

Mộ Viên Thần cũng dựa vào trực giác của mình mà đi, tiến sâu thêm một chút, anh hoảng hồn khi thấy Dụ Bạch Ngôn nằm dưới đất, cả người đều dính đầy bùn đất rồi.

” Bạch Ngôn “.

Mộ Viên Thần vội lao đến, vừa chạm vào người bảo bối thì cảm nhận rõ là người của Dụ Bạch Ngôn đang rất nóng.

Bảo bối phát sốt rồi!

Anh khẩn trương đỡ Bạch Ngôn lên vai mình, cõng Dụ Bạch Ngôn sau đó lên tiếng:” Mau chuẩn bị xe, chúng ta đến bệnh viện “.



Bệnh viện.

Hy Nguyệt được đẩy vào trước, sau đó Dụ Bạch Ngôn cũng được đẩy vào cùng.

Lục Thiên Tư chịu phần về Hy Nguyệt, còn đồng nghiệp của mình thì lo phía Dụ Bạch Ngôn.
 
Chương 91


Chương 91

Cả hai người đàn ông còn lại ngồi bên ngoài hành lang, cả người Dụ Bạch Ngôn đánh đến bầm dậm, tay của Mộ Viên Thần vẫn không ngừng run rẩy.

Sau khi nhận được tin, anh đã gấp gáp tìm chuyến bay bay về đây sớm nhất để tìm Dụ Bạch Ngôn. vừa liên lạc với Lục Lãnh Phong thì biết chuyện mẹ anh cũng động đến Hy Nguyệt.

Cuối cùng cả hai cũng phải đành đến nhà chính, bắt mẹ mình phải khai ra đã giấu bọn họ ra, mẹ anh thì là người cố chấp, mãi không chịu nói.

Lục Lãnh Phong thì càng lúc lo cho vợ mình, anh cũng lo cho bảo bối nốt. Cuối cùng đánh lấy quyền thế của mình đè áp lên ba mẹ anh, bởi vì bọn họ vừa sợ năng lực của Lục Lãnh Phong nên đành nói ra.

Bà nội cũng biết chuyện mẹ anh làm, bà đã tức giận và bắt bọn họ nói, sau khi biết được chỗ đó cả hai liền mặc kệ màn đêm hay mưa to gió lớn, đi đến đó với tốc độ nhanh nhất có thể để tìm thấy Hy Nguyệt và Dụ Bạch Ngôn.

Cũng may đã tìm thấy họ sớm nhất có thể, nếu không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Lần này mẹ anh quá đáng lắm rồi…

Thư kí Lâm được y tá đẩy đến chỗ Lục Lãnh Phong, khi vừa báo tin cho sếp xong cậu cũng ngất đi do bị đâm, vừa trải qua cuộc phẫu thuật, mới tỉnh lại thì nhận được tin đã tìm thấy thiếu phu nhân rồi.

Bây giờ cũng đã ba giờ sáng, cũng gần bốn giờ rồi.

” Lục tổng…” Thư kí Lâm lên tiếng.

” Cậu vừa phẫu thuật, đến đây làm gì?” Lục Lãnh Phong hỏi.

” Tôi…tôi lo cho thiếu phu nhân “.

” Do tôi mà cô ấy…”.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu thư kí Lâm không sơ xuất ,không đề phòng kĩ thì thiếu phu nhân cũng không bị đưa đi như vậy.

” Không phải lỗi của cậu, là do tôi mới đúng “.

Anh đã đoán trước sẽ có việc này, nhưng vì đó là ba mẹ anh, nên anh không dám ra tay nặng với họ. Nhưng hôm nay thì xảy ra chuyện lớn rồi, cuối cùng người chịu tổn thương là Hy Nguyệt.

” Lãnh Phong…” Mộ Viên Thần quay sang nhìn em trai mình.

Việc mẹ anh phát hiện chuyện của anh có lẽ là do hôm ở du thuyền, đã bị ai đó thấy hoặc bà đã nghi ngờ rồi cho người giám sát anh. Anh không nghĩ bà có thể làm chuyện điên rồ đến mức bắt lấy Dụ Bạch Ngôn từ Pháp đem về đây, mẹ anh..

Bà quá là tàn nhẫn rồi.

Lục Lãnh Phong gục đầu xuống, sai lầm lần này của anh quá lớn rồi, cuối cùng là vẫn không thể bảo vệ tốt cho Hy Nguyệt.



Hy Nguyệt được đẩy ra sau vài tiếng, Lục Thiên Tư cũng đi ra.

” Cô ấy không sao rồi, vết thương trên đầu cũng không nghiêm trọng mấy ” Lục Thiên Tư nói.

Còn Dụ Bạch Ngôn vẫn ở trong phòng cấp cứu, lúc đưa bảo bối của mình đến bệnh viện, Mộ Viên Thần cũng thấy rõ Dụ Bạch Ngôn bị thương nặng đến đâu, còn đang trong tình trạng sốt rất cao nữa.

Lục Lãnh Phong dường như được ai đó đẩy tảng đá nặng trong lòng ra, anh đã an tâm, nhẹ nhõm nhìn Hy Nguyệt đang nằm trên giường bệnh.

Y tá đẩy cô đi, anh cũng bước chân đi theo.
 
Chương 92


Chương 92

Không lâu sau đó, Dụ Bạch Ngôn được đẩy ra, cả người chỉ toàn là bông băng, Mộ Viên Thần càng nhìn càng đau lòng.

Liễu Ngân Bình bước ra, đưa tay kéo khẩu trang xuống, nhìn Mộ Viên Thần:” Tình hình của bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà đừng lo “.



Lục Thiên Tư bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy Liễu Ngân Bình thì mỉm cười.

Hai ca cấp cứu vừa rồi, anh thì phụ trách cho Hy Nguyệt ở tầng trên, còn tầng dưới thì là bác sĩ Liễu đây lo.

Cả hai cũng mệt chết rồi.

” Vất vả rồi ” Lục Thiên Tư nói.

” Ừ “.

” Anh cũng vậy mà “.

Đến tận gần chiều Hy Nguyệt mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra cô đã thấy Lục Lãnh Phong ngồi cạnh, anh đang hết sức lo lắng cho mình.

” Em tỉnh rồi…” Lục Lãnh Phong vui mừng, anh liền lao đến ôm lấy Hy Nguyệt.

Lục Thiên Tư nói đầu cô bị thương, lưng thì bị va đập chỗ nào đó, còn người thì trầy xước vài chỗ, nghĩ đến đây anh lại càng đau lòng.

” Em không sao rồi mà “.

Cái lúc Lục Lãnh Phong gọi tên cô, cô thật sự đã an tâm mà ngất đi, anh đến rồi, Lục Lãnh Phong đã đến cứu cô rồi.

” Phải rồi, người đàn ông bị bắt chung với em…anh ta…”.

Lúc này cô nhớ đến Dụ Bạch Ngôn, bị thương nặng như vậy, anh ta không sao chứ?

” Cậu ta không sao rồi, anh hai anh đang chăm sóc cho cậu ta ” Lục Lãnh Phong đáp để khiến cô an tâm hơn.

Nghe Mộ Viên Thần nói rằng Dụ Bạch Ngôn lúc tìm thấy là đang phát sốt, còn sốt rất cao, cả người cũng chỉ toàn là vết thương, có lẽ do thế nên Hy Nguyệt mới liều mình chạy ra ngoài để tìm người giúp đỡ đây mà.

” Anh Viên Thần sao?”.

Đến giờ Hy Nguyệt vẫn chưa biết chuyện của Mộ Viên Thần.

Cô cũng rất tò mò tại sao mẹ anh còn bắt lấy một người đàn ông lạ, còn đánh anh ta đến bầm dập như thế, ra tay không nương tay chút nào.

” Chuyện đó anh sẽ nói cho em nghe sau, ngồi yên ở đây, anh gọi Thiên Tư đến kiểm tra cho em “.

Lục Lãnh Phong đứng dậy, anh ra khỏi phòng, đi gọi Lục Thiên Tư đến.

Phía Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn vẫn chưa chuyển biến tốt mấy, bảo bối của anh vẫn chưa tỉnh lại.

Mộ Viên Thần nhìn Dụ Bạch Ngôn nằm ở đó, anh nắm lấy tay của bảo bối, mặc kệ ở đây là bệnh viện, có thể người khác sẽ nhìn thấy.

” Bảo bối, tỉnh dậy đi…”.

” Anh xin lỗi đã không bảo vệ em tốt, mở mắt ra nhìn anh đi, anh thật sự rất lo lắng cho em “.

Chỉ cần bảo bối tỉnh lại, anh sẽ chính thức công khai mối quan hệ này.

Như thế ba và mẹ anh chẳng có thể xen vào làm hại đến Dụ Bạch Ngôn nữa.
 
Chương 93


Chương 93

Nhà chính Lục gia.

Mộ phu nhân muốn ra khỏi nhà, cuối cùng lại bị hai vệ sĩ đứng bên ngoài cản lại.

” Mộ phu nhân, nhị thiếu gia có lệnh không cho bà ra khỏi nhà, mong bà thông cảm ” Người vệ sĩ đó nói.

Mộ phu nhân tức điên cả lên, bà xoay lưng đi vào nhà, không ngờ thằng nhóc Lục Lãnh Phong đó nhanh tay như vậy, mới đó đã nhanh chóng kiểm soát chuyện đi lại của bà.

Mộ phu nhân không nuốt trôi cục tức này nổi, bà lấy điện thoại ra gọi cho Lục Lãnh Phong.



Bệnh viện.

Lục Lãnh Phong đã ra ngoài, anh để điện thoại của mình lại cho Hy Nguyệt, bất ngờ thay Mộ phu nhân lại gọi đến.

Hy Nguyệt có hơi dè chừng khi nhìn màng hình, là mẹ anh gọi đến.

Không biết nên nghe hay không, Hy Nguyệt hít thật sâu, cuối cùng là cô nghe máy.

[ Lục Lãnh Phong, con bây giờ là sao đây? Đến cả ba mẹ con còn muốn giam cầm sao? ]

Tiếng trách móc của Mộ phu nhân vang lên, Hy Nguyệt nghe thấy thì cũng hiểu được phần nào. Lục Lãnh Phong đã làm gì để bà không ra khỏi nhà sao?

[ Lục Lãnh Phong…con chỉ vì đứa con hoang đó mà đối xử với ba mẹ vậy sao? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà ]

Trái tim Hy Nguyệt có chút đau khi nghe bà nói mình là đứa con hoang, Hy Nguyệt chỉ lắc đầu, Mộ phu nhân là người cố chấp lẫn cổ hủ, cô cũng không biết nên trách bà hay sao nữa đây.

Lục Lãnh Phong lúc này trở về phòng bệnh,thấy cô đang cầm điện thoại lên, anh tò mò đi đến.

Trên màng hình hiện lên số mẹ anh, Lãnh Phong rút điện thoại ra khỏi tay cô, anh nhấn loa ngoài, sau đó đáp:” Mẹ gọi đến làm gì?”.

[ Lãnh Phong, nãy giờ con không nghe mẹ nói gì sao? ]

” Người nghe máy là vợ tôi ” Anh lạnh lùng đáp.

[ Lãnh Phong…con ]

” Cũng nhân cơ hội này tôi nói luôn, mẹ chuẩn bị hành lý đi, sáng mai sẽ có người đưa mẹ đi khỏi thành phố này ”

[ Con muốn đưa mẹ đi đâu? Con dám đưa mẹ đi chỉ vì con câm đó sao? ]

” Phải, tôi phải đưa bà đi, chỉ vì bà là mẹ tôi, tôi chỉ đành làm vậy thôi “.

Lục Lãnh Phong nói xong cúp máy ngang, anh để điện thoại sang một bên.

Chỉ vì lần này mà anh cũng thấy rõ rằng mẹ anh là người tàn nhẫn thế nào. Lúc trước đối xử tệ với anh ra sao anh cũng không để tâm đến, nhưng lần này bà rõ là xem mạng người không ra gì rồi. Ra tay với Hy Nguyệt với Dụ Bạch Ngôn thế này, quá dã man rồi.

” Anh…anh tính đưa mẹ anh đi đâu vậy?” Hy Nguyệt kéo lấy áo anh, cô hỏi.

Đúng là bà cô chấp, tàn nhẫn, nhưng cũng là mẹ anh…anh sẽ không vì cô mà làm hại gì đến mẹ mình chứ?

Lục Lãnh Phong mỉm cười, anh đưa tay xoa đầu cô rồi nói:” Em đừng lo “.

” Anh chỉ là đưa bà ấy đi du lịch ở ngoài đảo thôi “.
 
Chương 94


Chương 94

Lục Lãnh Phong làm chủ một đảo nhỏ ngoài biển, nơi đó anh định là nơi sẽ du lịch cùng Hy Nguyệt sau này, bù chuyện hưởng tuần trăng mật lúc trước, nhưng xem ra bây giờ không phải lúc.

Anh nên để mẹ anh đến đó ở vài tháng, tịnh tâm và suy nghĩ kĩ lại hành động của mình.

Ở đấy, bà chẳng thể về được nếu không có lệnh của anh, cũng như chẳng làm càng được với ai cả!

Lục Lãnh Phong nhanh chóng cho người đưa Mộ phu nhân ra đảo chơi với khỉ lập tức,không chậm trễ một giây phút nào.

Đích thân nhìn mẹ mình bị đưa lên máy bay, mặc dù ba anh đã ngăn cản và bà liên tục chống đối, nhưng anh vẫn không thay đổi quyết định của mình, mặc kệ bà la hét, nhìn người của mình tuyệt tình kéo lê Mộ phu nhân lên máy bay, như áp giải tù nhân vậy.

” Lãnh Phong…con…”.

” Nếu ba muốn đi cùng, con sẽ sắp xếp đưa ba đi chuyến sau ” Lục Lãnh Phong nhìn ông nói.

Vì ba anh chưa nhúng tay vào chuyện này nên anh không có cớ động vào ông, đưa ông đi cùng bà.

Chuyện bà gây ra khiến tận ba người bị thương, thư kí Lâm cũng bị đâm do bảo vệ Hy Nguyệt của anh.

Người vô tội như cậu ta còn dính đạn lây, anh vẫn nên tuyệt tình đưa bà đi khỏi thành phố này một thời gian.

Anh tiến lại xe, ngồi vào trong, không nói thêm câu nào với ba mình mà rời đi.

” Ông chủ, chúng ta đi đâu?”.

” Bệnh viện “.



Dụ Bạch Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn thấy Mộ Viên Thần mừng đến bật khóc.

Mộ Viên Thần ôm lấy bảo bối của mình, bị đánh đến thế này, anh quá là đau lòng rồi.

Dụ Bạch Ngôn từ bé đã bị bạn học ức hiếp, khó lắm anh mới chữa lành vết thương đấy cho cậu, bây giờ lại bị thế này, bảo bối sẽ chịu tổn thương lớn hơn nữa.

” Bảo bối, sau khi em khỏe lại…”.

” Anh quyết định công khai mối quan hệ của chúng ta ” Mộ Viên Thần nghiêm túc nói.

” Anh…”.

Mộ Viên Thần là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, trước đến nay anh không lộ mặt giữa công chúng, thế nên chưa ai biết được dung mạo của tác giả nổi tiếng với bút danh T.N này.

T.N là viết tắt tên Thần và Ngôn của cả hai. Khi quen nhau, Mộ Viên Thần cũng bắt đầu vào con đường viết tiểu thuyết thế này.

” Anh mặc kệ mọi thứ, bảo bối…anh sẽ bảo vệ em “.

Sau chuyện này, anh nhận ra giấu diếm cũng có ngày lộ ra, chi bằng bây giờ nói thẳng ra mọi thứ, chịu khổ trước còn hơn sau này nhiều chuyện xấu ập đến cuối cùng lại để bảo bối chịu tổn thương nhiều hơn.



Lục Lãnh Phong nhanh chóng trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Hy Nguyệt đang đọc sách, anh tiến đến chỗ cô.

” Anh xong việc rồi sao?”.

Lục Lãnh Phong nói với cô anh đã đưa Mộ phu nhân rời đi, đích thân anh đến giám sát chuyện đó, sau khi chắc chắn làm xong sẽ trở về bệnh viện cùng cô.
 
Chương 95


Chương 95

” Ừm ” Lục Lãnh Phong gật đầu, anh đưa tay xoa đầu Hy Nguyệt.

Thư kí Lâm lúc này được y tá đẩy vào, hai ngày nhập viện ở đây vẫn chưa đi thăm được Hy Nguyệt.

” Lục tổng, tôi không làm phiền chứ?” Thư kí Lâm hỏi.

” Thư kí Lâm…anh thế nào rồi?” Hy Nguyệt lo lắng hỏi, hôm cậu bị đâm vì cô…cô còn thấy áy náy lắm.

” Tôi không sao rồi. Thiếu phu nhân, cô sao rồi?”.

Thư kí Lâm hỏi.

” Tôi cũng không sao, cảm ơn trời anh đã ổn ” Hy Nguyệt thở nhẹ ra. Nếu như thư kí Lâm xảy ra chuyện gì thì cô sẽ cảm thấy có lỗi và ân hận suốt mất.

Ở bên ngoài, một cô gái với dung mạo đầy xinh đẹp, vẻ đẹp của cô gái đó khiến mọi người chú ý đến.

Cô gái đó ôm bó hoa lớn đi vào thang máy, nhiều người chú ý đến cô, đặc biệt là nam giới.

Thang máy mở cửa ra, cô gái đó ôm bó hoa đi đến phòng bệnh của Hy Nguyệt.

Cốc

Cốc

” Xin lỗi đã làm phiền ” Cô mỉm cười chào hỏi.

Lục Lãnh Phong nghe giọng nói quen thuộc liền giật mình nhìn ra cửa, Hy Nguyệt lẫn thư kí Lâm nhìn theo.

Trước mặt bọn họ là một cô gái hết sức xinh đẹp.

” Xin chào ” Song Tử mỉm cười, cô tiến đến chỗ Lục Lãnh Phong đang đứng đấy.

Song Tử từ từ tiến đến gần hơn, đưa tay kéo Lục Lãnh Phong lại gần mình, bỏ bó hoa qua một bên, đưa tay lên kéo mặt anh sát kề mặt mình.

” Tiểu Bách, lâu rồi không gặp em “.

” Em đã lớn thế này rồi sao?”.

” Sao nào? Em còn muốn kết hôn với chị không?”.

Hy Nguyệt nghe vậy liền đen mặt, cô đá mền ra, bước chân rời khỏi giường.

Hy Nguyệt đi đến, đưa tay kéo Lục Lãnh Phong ra khỏi Song Tử.

” Xin cô biết tự trọng, đây là chồng của tôi ” Hy Nguyệt đẩy anh ra phía sau, lên tiếng bảo vệ lão công của mình.

Người phụ nữ này là đây?

Đẹp thế này mà điên à?

Song Tử thấy vẻ mặt Hy Nguyệt tức giận, cô bật cười lớn.

” Chồng của em gái đây sao?”.

” Chị xin lỗi, nhưng Lãnh Phong là một tay chị chăm sóc từ bé đấy “.

” Thậm chí còn cùng thằng bé tắm chung nữa là “.

” Lãnh Phong, lúc nhỏ em luôn nói muốn kết hôn với chị, sao bây giờ em lại thất hứa như vậy chứ?”.

” Tiểu Bách làm chị Tử thất vọng quá đấy “.
 
Chương 96


Chương 96

” Chị gái, tôi không biết chị là ai, chị là gì của chồng tôi. Những chuyện chị nói chỉ là ở quá khứ, còn bây giờ là hiện tại, Lục Lãnh Phong đã là chồng tôi rồi “.

Hy Nguyệt mạnh dạng đáp.

Không biết cô gái này bị gì, khi không lại muốn cướp chồng cô. Có điên hay không?

Làm gì không làm lại đi làm tuesday à?

Làm cái đấy có gì hay lắm sao?

” Tiểu Bách, con bé này là ai thế…” Song Tử bắt đầu thay đổi bộ dạng, vẻ kiêu ngạo lúc nãy lại trở thành bộ dạng tiểu bạch thỏ ngây thơ rồi sợ hãi.

Lục Lãnh Phong tiến lên, anh đẩy Hy Nguyệt ra sau lưng mình, nhìn lấy Song Tử.

” Đây là vợ của tôi, tôi cũng từng gửi thiệp mời chị về dự, nhưng chị không đến đấy thôi ” Lục Lãnh Phong mỉm cười nói.

Anh đưa tay ôm lấy bả vai Hy Nguyệt, đang ngầm muốn đính chính rằng đây là vợ mình, là người con gái anh yêu hiện tại và bây giờ.

Thấy Lục Lãnh Phong bảo vệ Hy Nguyệt ra mặt, trong lòng Song Tử nổi lòng ghen tị, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

” Tiểu Bách, em thật sự quên lời hứa trước kia của chúng ta sao?”.

” Song Tử, như bà xã tôi nói, đó là quá khứ rồi “.

” Vả lại chỉ là lời hứa bâng quơ của một đứa trẻ, lúc đấy tôi cũng không hiểu chuyện mà ” Lục Lãnh Phong bình tĩnh nói.

Xem ra lần trước anh hai anh cảnh báo về chuyện Song Tử trở về từ nước ngoài là có thật. Có thể chị ta đã về lâu rồi, nhưng không lộ mặt thôi.

Không chừng cái kế hoạch mẹ anh làm ra cũng có cô ta ủng hộ âm thầm phía sau, hậu quả thì để bà chịu lấy.

Cũng may anh đã đưa bà đi, nếu không lại xảy ra chuyện lớn nữa cho mà xem.

” Tiểu Bách, em tuyệt tình quá đó ” Song Tử tiến đến, định lấy nắm tay Lục Lãnh Phong thì anh vung tay ra.

” Chị xin tự trọng,đừng chạm vào tôi, bà xã của tôi ghen ” Lục Lãnh Phong nói.

Song Tử bị anh ghẻ lạnh, càng lúc không vui, bắt đầu trừng mắt nhìn lấy Hy Nguyệt đứng đó.

” Tiểu Bách…em…em ngốc lắm “.

Song Tử òa khóc, chị ta quay lưng chạy đi, hy vọng Lục Lãnh Phong sẽ đuổi theo.

Thấy bộ dạng của chị ta rời đi, Hy Nguyệt lên tiếng hỏi:” Không đuổi theo sao?”.

Lục Lãnh Phong không đáp, anh ôm cô trở về giường lại.

” Không cần thiết “.

Từ đầu đến cuối người xem được trò vui là thư kí Lâm, không ngờ Lục tổng lại từng hứa bậy hứa bạ với con gái nhà người ta thế này.

” Nghe chị ta nói thì anh và chị ta lúc bé rất thân nhỉ?”.

Hy Nguyệt hỏi, cô còn đang để bụng những chuyện chị ta nói đấy nhé!

Lục Lãnh Phong đã là người đàn ông của cô, cô không có khái niệm chia sẻ anh cho bất kỳ ai cả.

” Ừ, từng là vậy ” Lục Lãnh Phong ôm mền lên lại, anh đắp vào cho Hy Nguyệt.
 
Chương 97


Chương 97

” Vậy đó chắc là cô con dâu mẹ anh muốn có nhất rồi?” Hy Nguyệt hỏi sâu hơn.

” Tiểu Hinh, đừng hỏi nữa ” Lục Lãnh Phong không vui đáp.

Anh và Song Tử không có gì với nhau nữa, tại sao Hy Nguyệt cứ hỏi những chuyện kì lạ không vậy chứ?

Hy Nguyệt phồng má lên, cô bĩu môi rồi giận hờn vô cớ quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn lấy anh.

Lục Lãnh Phong lắc đầu thở dài, anh cũng không còn tâm trạng dỗ cô nữa.

Anh im lặng xoay lưng rời đi, để Hy Nguyệt giận dỗi ở đó.

” Lãnh Phong anh…anh!!!”.

Hy Nguyệt thấy anh đã ra khỏi phòng, cô còn tức giận hơn.

Thư kí Lâm bên cạnh cũng chẳng biết làm sao, đành lên tiếng thay anh:” Thiếu phu nhân…cô hạ quả chút đi “.

Đúng là đôi vợ chồng nào cũng không thể thoát khỏi cảnh cãi nhau vô cớ thế này mà.



Song Tử mang cục tức ra khỏi bệnh viện. Chị ta đã về đây lúc hai tháng trước, đã điều tra tất tần tận về Lục Lãnh Phong lẫn Hy Nguyệt.

Kế hoạch vừa rồi cũng là do cô ta nghĩ ra, sau đó sai khiến Mộ phu nhân làm theo ý mình. Bởi vì bà là người làm, bà sẽ là người chịu.

Còn Song Tử thì chỉ âm thầm sau lưng, nhìn kế hoạch mình được thực hiện, còn thành công hay thất bại thì chưa nắm rõ.

Cứ nghĩ sự xuất hiện này khiến Lục Lãnh Phong như lúc trước, bám lấy cô ta, nhắc đến chuyện cũ thằng nhóc đó cũng không có cảm xúc gì trên mặt, như tản băng lạnh vậy.

Không hiểu sao nhỏ tên Hy Nguyệt đó chịu được. Không phải do Lục Lãnh Phong bây giờ là người đứng đầu Lục gia, Song Tử chị ta cũng không thèm về đây làm ba trò này.

” Phải tìm người hợp tác thôi “.

Song Tử lẩm bẩm, theo điều tra về Hy Nguyệt thì chị ta cũng tìm hiểu rõ về Hy gia.

Phải rồi, Hy Tuyết – người mà được xem là không đội trời chung với Hy Nguyệt.

Có cô ta làm đồng minh, chắc chắn sẽ tách Lục Lãnh Phong ra khỏi con nhãi đó được!

Song Tử vào xe, ra lệnh cho tài xế:” Đến Hy gia…”.

Lần này phải hợp sức, mới có thể kéo đôi vợ chồng này ra khỏi.

Song Tử mới có cô hội làm Lục thiếu phu nhân được!



Lục Lãnh Phong đã rời khỏi bệnh viện đến tận tối chưa quay lại. Còn Hy Nguyệt vẫn còn đang giận dỗi vô cớ chưa hả giận mấy. Cả ngày hầm hực cơm nước cũng không đụng đến.

Cô nằm trên giường, mặc cho bụng đói kêu cồn cào cũng chẳng quan tâm đến, trong lòng còn tức tối về thái độ của Lục Lãnh Phong sáng nay.

Cô xoay mình xoay qua rồi xoay lại, cuối cùng bất lực đập đầu vào gối.

Cạch

Lục Thiên Tư đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một hộp thức ăn vừa nóng vừa thơm, mùi thơm của thức ăn đã đánh thức Hy Nguyệt ngồi dậy.
 
Chương 98


Chương 98

” Thiên Tư…”.

Hy Nguyệt thốt lên, ánh mắt hướng về hộp đồ ăn của anh đang cầm.

” Đói rồi phải không? Tôi mang đồ ăn đến cho cô này “.

Lục Thiên Tư nghe thông tin Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong vô cớ giận nhau. Cuối cùng cô ngốc này lại giận đến nỗi không ăn không uống cái gì hết.

Lục Thiên Tư kéo ghế ngồi xuống, anh từ từ mở hộp cháo ra, sau đó đưa cho Hy Nguyệt.

Bây giờ chỉ còn cháo, nên anh đành mua đem đến cho cô thôi.

” Ăn đi “.

Anh mỉm cười nói.

Tự dưng anh nhớ đến lần đầu Hy Nguyệt bị thương, Lục Lãnh Phong thì lại cứng đầu không muốn đưa cô đến bệnh viện chỉ vì bẩn xe.

Thoáng chốc cả hai con người này lại nảy sinh tình cảm với nhau, bây giờ lại dỗi nhau như trẻ con thế sao?

” Cảm ơn anh, Thiên Tư ” Hy Nguyệt mỉm cười nhìn Lục Thiên Tư.

Cô được cứu đói rồi trời ạ!

Lục Thiên Tư lắc đầu thở dài, hai con người này, dỗi nhau rồi cuối cùng anh phải đi tìm cách dọn dẹp là sao đây?

” Thiên Tư này, anh chơi thân với Lãnh Phong lâu vậy rồi, anh có biết ai tên Song Tử không?”.

Lúc chiều thư kí Lâm có nói cho cô biết một số chuyện liên quan đến người con gái sáng nay. Thư kí Lâm cũng không biết nhiều, chỉ nói sơ sơ cho cô biết thêm một chút thôi.

” Tôi biết chứ ” Lục Thiên Tư đáp.

” Chị ta là người chơi thân với tôi và Lãnh Phong lúc nhỏ “.

Lúc nhỏ bộ ba Tử Tư Bách luôn dính liền với nhau. Cả ba chơi cùng nhau, luôn ở cạnh nhau, lúc đấy Lục Thiên Tư và Lục Lãnh Phong thật sự rất có cảm tình với Song Tử.

Khi ấy chị ta rất dịu dàng, hiền lành. Người con gái đầu tiên khiến Lục Lãnh Phong siêu lòng nhanh đến vậy.

Nhưng rồi, khi trưởng thành ai ai cũng thay đổi, Song Tử bắt đầu thay đổi tính tình, trở thành con người khó gần, ngày ngày càng kì lạ.

Một hôm Lục Thiên Tư và Lục Lãnh Phong nghe lén được cuộc nói chuyện của Song Tử cũng bạn học mình. Từ khi lên cấp ba, chị ta như con người khác, trước mặt cả hai đều cư xử bình thường, nhưng Lục Thiên Tư và Lục Lãnh Phong là người nhạy béng, nhận ra rõ sự thay đổi của Song Tử.

Lúc đấy chị ta nói ở gần hai đứa nhóc này chỉ vì mối quan hệ của gia đình, muốn gắn kết hơn, nếu được sau này sẽ nhân cơ hội kết hôn với Lục Thiên Tư hoặc Lục Lãnh Phong.

Cứ nghĩ chị ta thật lòng với mình, cuối cùng Song Tử cũng là con người ham danh như bao người khác khi muốn tiếp xúc với Lục Thiên Tư và Lục Lãnh Phong.

Từ đó đến nay, cả hai người đàn ông này cũng không gần đến nữ giới, cứ sợ mình bị lừa dối lần nữa vậy.

Lục Thiên Tư chậm rãi kể cho Hy Nguyệt nghe, chuyện này không có gì giấu cô cả. Anh cũng nghe việc Song Tử đến đây, sau đó còn đòi Lục Lãnh Phong kết hôn với mình.

” Vậy…vậy sao…”.

Với người như Lục Lãnh Phong đã chịu nhiều tổn thương từ gia đình, lại còn biết được bộ mặt thật của người mình xem là thân thiết như gia đình, có lẽ lúc đó anh và Lục Thiên Tư thật sự rất đau.
 
Chương 99


Chương 99

Cô…giận dỗi vô cớ làm gì chứ, để Lục Lãnh Phong phiền lòng.

” Hy Nguyệt, bây giờ Lãnh Phong chỉ có cô thôi, cậu ta sẽ không có người phụ nữ thứ hai đâu “.

Lục Thiên Tư nói, cái này thì anh chắc chắn, Lục Lãnh Phong đã bao lần bảo vệ cô, sau chuyện vừa rồi mẹ Lục Lãnh Phong gây ra, còn đưa mẹ mình ra đảo chơi với khỉ, thì chứng tỏ Hy Nguyệt quan trọng với Lục Lãnh Phong thế nào rồi.

Cạch

Cửa bất ngờ được đẩy ra, Lục Lãnh Phong lảo đảo đi vào, trên người nồng nặc mùi rượu, Lục Thiên Tư và Hy Nguyệt đều ngửi thấy rõ.

Hy Nguyệt vội bỏ hộp cháo qua một bên, định xuống giường đỡ lấy anh thì Lục Lãnh Phong đã xông đến chỗ cô, ôm lấy Hy Nguyệt.

” Bà xã…hức…đừng dỗi anh mà…”.

Lục Lãnh Phong giống như đang khóc, nức nở mà nói.

” Bà xã…hức…hức…”.

Lần này thì chắc chắn rồi, Lục Lãnh Phong này là đang uống say rồi khóc đây này.

Lục Thiên Tư vội đứng lên, anh nhanh chân rời đi. Nếu ở lại, e là làm phiền cả hai vợ chồng này thôi.

Lục Lãnh Phong ôm chặt lấy Hy Nguyệt, không ngừng dụi đầu mình vào lòng cô.

Đúng là say rồi vẫn không quên làm trò đồ bại thế này!

Hy Nguyệt không đỡ anh ra, cũng chẳng biết Lục Lãnh Phong bị gì mà uống say bí tỉ rồi chạy đến bệnh viện như nhà mình vậy thế này.

” Bà xã…anh yêu em…anh yêu em…”.

” Anh yêu mỗi em thôi…anh…anh…huhu…”.

” Bà xã…đừng giận anh…anh không biết dỗ em…bà xã…huhu….”.

Lục Lãnh Phong không ngừng khóc cũng không ngừng nói, bộ dạng thế này ai nói đây là Lục tổng lạnh lùng cao ngạo không?

Hy Nguyệt vừa bất lực vừa buồn cười, cô đỡ anh nằm xuống, sau đó cúi sát lại gần mặt anh, nhẹ nhàng đặt lên môi Lục Lãnh Phong một nụ hôn.

” Em không giận anh nữa…được chưa?”.

Lục Lãnh Phong như đứa trẻ tìm hơi ấm, anh quơ tay ôm lấy Hy Nguyệt, vẫn chưa chịu nín khóc đây này.

Vợ dỗi chồng, chồng uống say rồi khóc như đứa trẻ.

Đúng là chuyện này quá hài hước rồi!

” Bà xã…bà xã…”. Trang này đang copy của Truyen1.one

” Em ở đây, bà xã của anh đây “.

Lục Thiên Tư vừa đi vừa cười như thằng điên. Chứng kiến Lục Lãnh Phong thay đổi vì tình yêu như vậy.

Đó là sức mạnh của tình yêu đấy sao?

Lục Thiên Tư tiến đến thang máy, cửa thang máy mở ra, Liễu Ngân Bình đi ra.

Nhìn thấy anh, cô cúi đầu chào Lục Thiên Tư một cái, sau đó nhanh chóng lướt qua khỏi Lục Thiên Tư.

Lục Thiên Tư cũng không nhìn đến Liễu Ngân Bình, anh đi thẳng vào thang máy rồi bấm xuống tầng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top