Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 100: Đoán xem bà sẽ gãy mấy cái xương sườn? (3)


Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, lập tức co rúm người chạy xuống lầu theo chiếc vali đang lăn lông lốc của mình.

Dì Lý liếc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn với vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói:

"Hừ, đúng là loại người gì thì chơi với loại người đó! Một ổ chuột không thể chạy ra hai con chuột."

Bốp!

Ngay sau đó, một cái tát giáng mạnh vào mặt dì Lý.

Dì Lý lùi về sau một bước, chân trượt ngã, sắp ngã xuống cầu thang, vội vàng nắm lấy lan can bên cạnh, nhưng cả người vẫn trượt xuống hai bậc thang, mắt cá chân đau nhói.

Dì Lý không quan tâm đến cơn đau ở chân, ôm mặt hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển.

"Diệp Ninh Uyển, con khốn này dám đánh tao!"

Diệp Ninh Uyển chậm rãi bước xuống hai bước, giơ tay lên, bốp bốp bốp, mấy cái tát giáng mạnh vào mặt dì Lý.

"Đánh thì đánh, cần phải xem ngày à?"



Dì Lý bị đánh đến khóe miệng chảy máu, cả khuôn mặt sưng vù, tai ù đi, đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mắt lắc lư không ngừng.

Bà ta choáng váng đầu óc, m.á.u đầy miệng cuối cùng cũng không nhịn được nôn ra ngoài, trong bọt m.á.u trên cầu thang còn lẫn vài mảnh răng vỡ.

Dì Lý thở hổn hển, chỉ vào Diệp Ninh Uyển, gầm gừ với giọng nói không rõ ràng:

"Mày... mày... Diệp Ninh Uyển! Mày dám... mày dám... đối xử với tao như vậy! Bà chủ... bà chủ và ông chủ... nhất định sẽ không... tha..."

Bốp!

Lời dì Lý còn chưa dứt, đã bị Diệp Ninh Uyển tát một cái ngắt lời.

Cô cười lạnh một tiếng, nắm lấy tóc dì Lý, đứng trên bậc thang cao hơn nhìn xuống người phụ nữ trung niên này, nhếch môi cười lạnh:

"Không biết nói chuyện thì câm miệng! Làm ầm ĩ cho ai xem!"

Diệp Ninh Uyển cả đời này sẽ không bao giờ quên người phụ nữ này.


Lý Ái Cầm là người giúp việc mà La Mỹ Phân mang từ nhà mẹ đẻ đến, mọi người gọi là dì Lý, dáng người to béo, sức lực rất lớn, tính khí còn lớn hơn sức lực, lại còn nhỏ nhen thích ghi thù, không biết đã ngấm ngầm gây khó dễ cho bao nhiêu người đắc tội với bà ta.

Năm đó, Diệp Ninh Uyển chỉ vì bắt gặp bà ta ăn trộm dược liệu quý trong nhà mà bị bà ta ghi hận.



Còn người bênh vực bà ta lúc đó chính là Diệp Nhược Hâm, cũng vì lý do này, bà ta mới nguyện ý làm chó cho Diệp Nhược Hâm!

Sau đó, Diệp Ninh Uyển bị bà ta đẩy xuống hồ bơi, cố ý xé rách quần áo của cô để làm cô xấu mặt, thậm chí còn cố ý bỏ thuốc vào thức ăn của cô...

Bao nhiêu chuyện cũ , không dám nhớ lại.

Thù mới hận cũ, Diệp Ninh Uyển tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bà ta như vậy.

"Lý Ái Cầm, tôi đã nói sẽ không tha cho bà!"

Cô cúi người, ghé sát vào tai dì Lý, giọng nói dịu dàng mà lạnh lùng.

"Bà nói xem, bây giờ tôi ném bà xuống lầu, bà sẽ gãy mấy cái xương sườn?"

Dì Lý bị ép ngẩng đầu lên, đau đến mức cả khuôn mặt co giật, lại căm hận trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, cả khuôn mặt dữ tợn, như một con quỷ xấu xí bò lên từ địa ngục.

"Diệp Ninh Uyển, g.i.ế.c người là phạm pháp! Mày không dám!"

Nghe vậy, Diệp Ninh Uyển đột nhiên cười khẩy.
 
Chương 101: Chính cô đã cướp đi cuộc đời của tôi (1)


"Đừng quên, tôi là Cửu thiếu phu nhân mới cưới của nhà họ Bùi, là người phụ nữ của Bùi Phượng Chi!"

Cô có gì mà không dám?

Sau đó, dì Lý bị Diệp Ninh Uyển xách lên.

"Mày... mày... buông tao ra... cứu... cứu mạng..."

Trong tiếng kêu yếu ớt và sợ hãi của dì Lý, Diệp Ninh Uyển trực tiếp ném bà ta xuống lầu.

"Á—"

Ầm ầm ầm!

Dì Lý lăn như một quả bóng trên cầu thang gập ghềnh, đầu đập vào từng bậc thang, cuối cùng ngã ầm xuống người nữ giúp việc đã ngất xỉu nằm dưới đất.

"Ái ui! Cứu... cứu mạng... tôi... tôi sắp c.h.ế.t rồi..."

Bà ta kêu la thảm thiết, đầu và người bê bết máu, tóc tai rối bù, quần áo cũng bị xé rách từ cổ áo, lộ ra lớp vải lót màu đen bên trong.

Diệp Ninh Uyển từng bước đi xuống lầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn dì Lý, mỗi bước chân đều tạo ra tiếng động nặng nề trên cầu thang gỗ, như những nhát búa giáng mạnh vào tim dì Lý.

Dì Lý ngẩng đầu, nhìn Diệp Ninh Uyển đang bước về phía mình với vẻ mặt sợ hãi.



Cánh tay bà ta bị gập ra sau với hình dạng kỳ dị, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, nhưng lúc này điều khiến bà ta sợ hãi nhất vẫn là người phụ nữ trẻ trước mặt trông như ác quỷ.

Dì Lý cắn răng chịu đựng cơn đau, cố gắng bò dậy, lùi về sau, áp sát lưng vào bức tường lạnh lẽo.

"Mày... mày đừng lại gần."

Câu trả lời dành cho dì Lý là một tiếng cười khẩy của Diệp Ninh Uyển.

"Hừ."

Chỉ một tiếng cười như vậy, dì Lý càng thêm sợ hãi.

Bà ta bám chặt vào tường cố gắng đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn mấy lần lại ngã xuống, bà ta vừa bò vừa lết mấy bước, cuối cùng cũng vịn tường, loạng choạng xoay người định bỏ chạy.

Rầm!

Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn.

Đầu dì Lý đập mạnh vào góc tủ, hai mắt trợn trắng, ngất xỉu tại chỗ.

Dì Lý ngã xuống đất, trên đầu lại có thêm một lỗ m.á.u do tự đập vào, cả người bê bết máu, dưới đất cũng có một vũng máu, cảnh tượng này giống như hiện trường vụ án mạng.

Diệp Ninh Uyển cười khẩy một tiếng.

"Đồ vô dụng!"



Cô bước xuống cầu thang, trực tiếp bước qua người dì Lý, đi ra khỏi cổng nhà họ Diệp.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy một người đang ngồi xổm ở đó, núp sau chiếc vali to tướng, trông rất đáng thương.

Diệp Ninh Uyển bật cười, đưa tay xoa đầu Đường Nguyễn Nguyễn.

"Đi thôi."

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Ninh Uyển, trên khuôn mặt tròn trịa lập tức nở nụ cười, đứng dậy định nhào tới.

"Uyển Uyển! Cậu không sao chứ?"

Diệp Ninh Uyển lắc đầu, dẫn Đường Nguyễn Nguyễn trông như chú thỏ con ra khỏi nhà họ Diệp.

Lúc này, lửa ở sân sau nhà họ Diệp đã được dập tắt, chỉ còn lại mặt đất ướt đẫm nước và nửa bức tường bị ám khói đen.

Có lẽ là bị hành động điên cuồng vừa rồi của Diệp Ninh Uyển dọa sợ, không ai dám ngăn cản Diệp Ninh Uyển, thậm chí khi Diệp Ninh Uyển đi qua, mọi người còn không nhịn được lùi vào góc.

Tất cả những người từng bắt nạt Diệp Ninh Uyển đều sợ cô, sợ Diệp Ninh Uyển đột nhiên nhớ lại chuyện cũ năm xưa, rồi lôi từng người ra đánh gãy xương.

Diệp Ninh Uyển cứ thế nghênh ngang đi ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Diệp dưới sự chứng kiến của mọi người.

Cho đến khi gặp Diệp Nhược Hâm đang xách đồ mua sắm về ở cổng.
 
Chương 102: Chính cô đã cướp đi cuộc đời của tôi (2)


Diệp Nhược Hâm dẫn theo trợ lý xách túi lớn túi nhỏ phía sau, khi chạm mặt Diệp Ninh Uyển, nụ cười trên mặt cô ta còn chưa kịp biến mất đã đột nhiên đông cứng lại.

"Diệp Ninh Uyển! Sao cô lại về đây?"

Diệp Nhược Hâm nhìn Diệp Ninh Uyển từ trên xuống dưới với bộ dạng quần short jean, rồi lại nhìn Đường Nguyễn Nguyễn đang đi phía sau Diệp Ninh Uyển, khoanh tay, cười lạnh một tiếng.

"Diệp Ninh Uyển, nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác này của cô, chẳng lẽ bị nhà họ Bùi trả hàng rồi không còn chỗ nào để đi sao?"

"Một người phụ nữ dơ bẩn như cô, ngay cả tên phế vật Bùi Phượng Chi kia cũng chẳng thèm lấy cô!"

Diệp Nhược Hâm đẩy Diệp Ninh Uyển ra, đắc ý dạt dào bước vào cổng lớn nhà họ Diệp, đứng trên bậc thang cao vời vợi, vênh váo nhìn xuống Diệp Ninh Uyển.

"Chẳng lẽ cô... vừa khóc lóc van xin nhà tôi cưu mang, rồi bị mẹ tôi đuổi ra đấy à?"

Cô ta cười ha hả đầy mỉa mai, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một đại tiểu thư nhà họ Diệp tao nhã, cao quý thường ngày.

Dù sao ở đây toàn người nhà, cô ta chẳng cần phải giả vờ làm gì.

Diệp Ninh Uyển đảo mắt, liếc xéo cô ta với vẻ mặt "Cô có bị ngốc không vậy?".

"Não có vấn đề thì tìm bệnh viện mà khám, đừng có suốt ngày lượn lờ khoe khoang, không ai ngưỡng mộ cái chỉ số IQ thấp kém của cô đâu."

Diệp Nhược Hâm bị Diệp Ninh Uyển chọc tức đến mức mặt mày tái mét.



"Diệp Ninh Uyển, cô!"

Diệp Ninh Uyển lười đôi co với loại người ngu ngốc như Diệp Nhược Hâm.

Nhưng ngay khi cô xoay người định rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy trên cổ Diệp Nhược Hâm có một sợi dây chuyền màu vàng kim.

Sợi dây chuyền vàng kim đó còn xen lẫn một sợi dây đỏ, chính là sợi dây của miếng ngọc bội của cô.

Ánh mắt Diệp Ninh Uyển chợt lóe lên, sải bước tiến tới, túm lấy sợi dây chuyền vàng kim trên cổ Diệp Nhược Hâm, giật mạnh xuống.

"A——"

Diệp Nhược Hâm kêu lên một tiếng thảm thiết, cô ta ôm cổ, oán hận trừng mắt nhìn miếng ngọc bội bằng phỉ thúy trong tay Diệp Ninh Uyển, lập tức cuống lên.

"Diệp Ninh Uyển, đồ tiện nhân này, bây giờ cô còn dám cướp đồ của tôi! Trả lại cho tôi!"

Diệp Ninh Uyển sau khi xác định miếng ngọc bội bằng phỉ thúy kia chính là của mình, lập tức cất đi, nghiêng người lùi lại nửa bước, né tránh thân ảnh Diệp Nhược Hâm đang nhào về phía mình.

Diệp Nhược Hâm nhào hụt, chân trượt một cái, trực tiếp ngã nhào từ trên bậc thang xuống.

"A——"

Diệp Nhược Hâm kêu thảm thiết một tiếng, ôm đầu gối ngã xuống đất, hai mắt đỏ ngầu giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, trong mắt toàn là lửa giận ngùn ngụt.

"Diệp Ninh Uyển! Đồ điên! Đồ cướp!"



Diệp Ninh Uyển bước xuống bậc thang, hung hăng đạp một cái vào Diệp Nhược Hâm đang cố gắng bò dậy, giẫm lên vai cô ta, cao ngạo nhìn xuống.

Cô nhướng mày, cười khẩy.

"Đồ của cô? Cướp được, trộm được, đều là đồ của cô sao? Không ngờ mặt mũi đại tiểu thư nhà họ Diệp lại dày đến thế! À, tôi quên mất, đại tiểu thư Diệp đây xưa nay vẫn luôn thích dùng đồ tôi đã dùng rồi, năm đó Bùi Minh Hàm tặng tôi quần áo, giày dép, túi xách, trang sức, chẳng phải món nào cô cũng muốn cướp sao?"

Diệp Nhược Hâm bị giẫm lên vai, đau đớn dữ dội, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Diệp Ninh Uyển, chỉ có thể nằm ngửa ra đất, giống như một con rùa bị lật ngửa, trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển.

Cô ta gào thét khản cả giọng.

"Đó là của tôi! Của tôi! Là đồ thuộc về tôi!"

"Những thứ đó vốn dĩ là của tôi, là cô chiếm đoạt thân phận của tôi bao nhiêu năm nay, tôi mới là đại tiểu thư đích thực của nhà họ Diệp, dựa vào đâu cô lại có thể có được nhiều thứ tốt như vậy?"

Cô ta cố gắng vươn cổ, giọng nói càng lúc càng the thé, ánh mắt cũng càng lúc càng điên cuồng.

"Ba mẹ là của tôi, đại tiểu thư nhà họ Diệp là tôi, anh trai là của tôi, Bùi Minh Hàm cũng là của tôi, cô chỉ là một tên trộm cướp đi cuộc đời của tôi!"

"Đồ cướp, cả đời này cô đáng lẽ phải sống ở tầng lớp đáy, cố gắng vùng vẫy như một con sâu bọ! Cô đáng lẽ phải đi bán, phải bị người ta ngược đãi, phải là người phụ nữ dơ bẩn, hèn hạ nhất, đó là cái giá mà cô phải trả!"

Diệp Ninh Uyển lạnh lùng nhìn Diệp Nhược Hâm đang phát điên dưới chân mình, ánh mắt tĩnh lặng và lạnh lẽo, trong lòng không còn chút dục vọng muốn tranh cãi như năm xưa nữa.

Cô khẽ cười một tiếng, thương hại và lạnh lùng nhìn xuống Diệp Nhược Hâm, từng chữ từng chữ nói.
 
Chương 103: Cảm nhận những gì cô ấy đã trải qua (1)


"Diệp Nhược Hâm, dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng không thể che giấu sự hèn hạ và bỉ ổi của cô."

"Cô chỉ đơn giản là đang ghen tị với tôi."

Diệp Nhược Hâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn chỉ có thể coi là ôn hòa giờ phút này méo mó biến dạng.

"Cô có gì đáng để tôi ghen tị chứ! Tôi đường đường là đại tiểu thư nhà họ Diệp, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi không ai cần, đồ bỏ đi không cha không mẹ, tôi ghen tị với cô cái gì!"

Diệp Ninh Uyển cười phá lên, chế giễu nói.

"Cô xem, kỳ thực trong lòng cô rất rõ ràng, tôi là con gái nuôi của nhà họ Diệp, chưa bao giờ chiếm vị trí của cô. Những việc cô làm trước kia, chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ cho sự ghen ghét ghê tởm của mình, để biện minh cho những hành vi của bản thân."

"Nói cho cùng, cô chẳng qua là không thể nhìn người khác sống tốt hơn mình, người khác cô không động được, liền trút hết những đau khổ mười mấy năm qua của cô lên người tôi, bản chất là bất mãn vì đã đánh mất cha mẹ ruột của mình."

Diệp Nhược Hâm không nhịn được nữa, gầm lên cắt ngang lời Diệp Ninh Uyển, hai nắm tay siết chặt, đáy mắt là nỗi sợ hãi không nói nên lời.

"Cô nói bậy, tôi không có, tôi chưa bao giờ hận ba mẹ!"

Diệp Ninh Uyển lắc đầu, thương hại và lạnh nhạt nhìn xuống Diệp Nhược Hâm đang vùng vẫy bất lực.

"Chỉ là cô không dám, cô không dám để ba mẹ cô biết, sợ họ tức giận, sợ họ chán ghét cô, sợ họ lại một lần nữa bỏ rơi cô, cho nên cô trút hết thù hận này lên người tôi."

"Diệp Nhược Hâm, cô chính là một con giòi bọ bò lúc nhúc trong cống rãnh, mang theo sự đen tối cả đời không dám nhìn thấy ánh sáng mà bò trườn dưới đất, vừa đáng thương vừa khiến người ta ghê tởm."

Diệp Nhược Hâm dường như bị Diệp Ninh Uyển đạp trúng chỗ đau, toàn thân gai góc dựng đứng lên.



"Cô buông tôi ra! Cô buông tôi ra! Đồ tiện nhân không ai cần, cô có nói gì đi nữa thì đã sao, Bùi Minh Hàm anh ta không cần cô, người anh ta yêu là tôi! Anh ta sớm đã ngủ với tôi không biết bao nhiêu lần rồi, đồ tiện nhân này cô tính là cái thá gì, cô có biết sau lưng cô anh ta nói về cô như thế nào không? Hahahaha..."

Diệp Ninh Uyển nhìn Diệp Nhược Hâm đang liều mạng vùng vẫy, cảm thấy người phụ nữ này thật sự không thể tưởng tượng nổi.


"Diệp Nhược Hâm, bây giờ cô đã nông cạn khuyết tật đến mức chỉ có thể dùng một người đàn ông để cố gắng làm tổn thương tôi sao?"

"Bùi Minh Hàm là cái thá gì chứ? Hiện tại tôi là người phụ nữ của Bùi Phượng Chi, anh ta gặp tôi còn phải cung kính gọi một tiếng 'cô Cả'."

"Còn cô à... Diệp Nhược Hâm, cô thật sự cho rằng ngủ với Bùi Minh Hàm là có thể gả vào nhà họ Bùi sao?"

Diệp Nhược Hâm nghe vậy, đột nhiên nổi giận.

Diệp Ninh Uyển muốn đối phó với cô ta chỉ cần động một ngón tay là xong, nhưng cô bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe đang chạy về phía này, biển số xe rất quen thuộc.

Diệp Ninh Uyển rút chân đang giẫm lên vai Diệp Nhược Hâm, mặc kệ Diệp Nhược Hâm đang phát điên bò dậy khỏi mặt đất, lao về phía mình.

"Diệp Ninh Uyển, cô dám cản đường tôi, bây giờ tôi sẽ g.i.ế.c cô!"

Diệp Nhược Hâm không biết từ đâu lôi ra một con d.a.o gấp, hung dữ lao về phía Diệp Ninh Uyển.


Diệp Ninh Uyển thay đổi vẻ kiêu ngạo ban nãy, xoay người bỏ chạy.

Diệp Nhược Hâm đuổi theo phía sau.



Vừa lúc đó, chiếc xe kia càng lúc càng gần, mãi đến khi Diệp Ninh Uyển gần như sắp đ.â.m vào xe, chiếc xe mới đột ngột dừng lại trước mặt cô.

Diệp Ninh Uyển vỗ cửa xe phía sau, vẻ mặt hoảng hốt kêu lên.

"Cứu mạng! Mở cửa! Mau mở cửa!"

Cửa xe mở ra.

Một đôi chân dài bước xuống, tiếp theo là một khuôn mặt anh tuấn.

Bùi Minh Hàm nhìn thấy Diệp Ninh Uyển đột nhiên túm lấy mình, đáy mắt xẹt qua một tia gì đó, rất nhanh lại biến thành chán ghét, khó chịu nói.

"Diệp Ninh Uyển, cô lại muốn làm gì..."

Tuy nhiên, Bùi Minh Hàm còn chưa nói xong, Diệp Ninh Uyển đã chui tọt ra sau lưng anh ta.

"Cứu mạng, Diệp Nhược Hâm muốn g.i.ế.c tôi!"

"Cô nói gì?!"

Bùi Minh Hàm rõ ràng vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh, Diệp Nhược Hâm đã xông đến trước mặt anh ta, vẻ mặt dữ tợn, trong tay còn cầm một con d.a.o gấp sáng loáng.

"Diệp Ninh Uyển, g.i.ế.c c.h.ế.t cô rồi, xem cô còn cản đường tôi như thế nào nữa!"

Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Minh Hàm sững sờ.
 
Chương 104: Cảm nhận những gì cô ấy đã trải qua (2)


Diệp Nhược Hâm cũng sững người.

Tuy lúc này cô ta đang phát điên, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Minh Hàm, cô ta lập tức lấy lại được lý trí, vội vàng kêu lên một tiếng, ném con d.a.o gấp trong tay xuống.

"A—— tôi đang làm gì thế này!"

Bùi Minh Hàm cau mày, nhìn Diệp Nhược Hâm với vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả mình, mãi mới khó khăn thốt ra được mấy chữ.

"Hâm Hâm, em..."

Chưa để Bùi Minh Hàm nói hết câu, Diệp Ninh Uyển đang trốn sau lưng anh ta đã thò đầu ra, lạnh nhạt đáp lại lời tự nói của Diệp Nhược Hâm.

"Vừa rồi cô vừa gặp tôi đã nói muốn g.i.ế.c tôi, sợ Bùi Minh Hàm hồi tâm chuyển ý không cần cô nữa, nhanh thế đã quên rồi à?"

Diệp Nhược Hâm lập tức phản bác.

"Cô nói bậy! Tôi... tôi không có! Minh Hàm, anh đừng nghe cô ta vu khống tôi! Diệp Ninh Uyển, cô..."

Diệp Nhược Hâm tiến lên một bước, muốn kéo Diệp Ninh Uyển ra khỏi lưng Bùi Minh Hàm.

Nhưng Diệp Ninh Uyển lại bám chặt lấy quần áo của Bùi Minh Hàm, sống c.h.ế.t không chịu ra.

Cô áp sát vào Bùi Minh Hàm, đáng thương cầu xin anh ta.



"Bùi Minh Hàm, nể tình chúng ta từng là vợ chồng chưa cưới, giúp tôi với! Nếu anh bỏ mặc tôi ở đây, tôi thật sự sẽ mất mạng!"

Bùi Minh Hàm chỉ nói vỏn vẹn hai chữ.

"Yên tâm!"

Diệp Ninh Uyển nghe thấy, Diệp Nhược Hâm tự nhiên cũng nghe thấy.

Cô ta tức đến phát điên.

Mà Diệp Ninh Uyển còn nhân cơ hội trốn sau lưng Bùi Minh Hàm, hướng về phía Diệp Nhược Hâm lộ ra vẻ mặt khiêu khích.

Giả vờ trà xanh thôi mà?

Ai mà chẳng biết làm chứ!

Diệp Nhược Hâm sắp phát điên rồi, cô ta gần như hét lên với Bùi Minh Hàm.

"Bùi Minh Hàm, đừng quên! Diệp Ninh Uyển bây giờ đã lấy chồng rồi! Cô ta là cô Cả của anh, tôi mới là vợ chưa cưới của anh!"

Tiếng hét của Diệp Nhược Hâm giống như một thanh kiếm sắc bén, đ.â.m thủng lớp vỏ bọc cuối cùng giữa hai người.

Sự thất vọng trong mắt Bùi Minh Hàm không thể che giấu được.

Anh ta luôn thích những người phụ nữ ôn nhu đoan trang, tốt nhất còn có thể giống như cây tầm gửi dựa dẫm vào anh ta, cho anh ta cảm giác tôn nghiêm và quyền uy của một người đàn ông, khiến anh ta cảm thấy mình giống như là tất cả của cô ấy.



Diệp Nhược Hâm trước đây chính là như vậy, mới cướp được Bùi Minh Hàm từ bên cạnh Diệp Ninh Uyển.

Nhưng những năm gần đây, Bùi Minh Hàm nghe được không ít lời đồn đại về Diệp Nhược Hâm, cũng dần dần nhận ra Diệp Nhược Hâm không giống như trong tưởng tượng của mình.

Nhưng mỗi khi ở trước mặt anh ta, Diệp Nhược Hâm lại là bộ dạng yếu đuối không thể tự lo liệu.

Cô ta vừa khóc, anh ta liền không nhịn được mà mềm lòng.

Nhưng mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Diệp Nhược Hâm cầm dao, bộ dạng hung dữ, tất cả những ảo tưởng trong lòng Bùi Minh Hàm mới hoàn toàn vỡ vụn.

Anh ta ngăn cản Diệp Nhược Hâm đang định xông lên lần nữa, nắm chặt lấy cổ tay cô ta.

"Diệp Nhược Hâm, em nhìn xem bây giờ em đang như thế nào kìa! Vợ chưa cưới của anh? Em còn chút dáng vẻ của một vị thiếu phu nhân nhà họ Bùi tương lai nào không?"

Diệp Nhược Hâm ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Minh Hàm.

"Anh nói gì vậy? Sao anh có thể nói chuyện với em như thế!"

Bùi Minh Hàm dù có giả vờ tốt đẹp đến đâu trước mặt người ngoài, thì chung quy vẫn là một người đàn ông không thể chịu đựng được việc người phụ nữ của mình cãi lời.

Lời Diệp Nhược Hâm vừa dứt, sắc mặt Bùi Minh Hàm lập tức lạnh xuống, giọng nói lạnh lùng đầy cảnh cáo.

"Diệp Nhược Hâm, nếu em còn bày ra bộ dạng này để mất mặt xấu hổ, anh có thể thay em bất cứ lúc nào!"
 
Chương 105: Trà xanh (1)


Diệp Nhược Hâm sững sờ.

Cô ta không thể tin nổi lùi lại hai bước, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, nghẹn ngào lẩm bẩm.

"Bùi Minh Hàm, sao anh có thể đối xử với em như vậy! Em theo anh bao nhiêu năm, sao anh có thể không cần em..."

Cô ta quay lại nắm lấy cánh tay Bùi Minh Hàm, móng tay sắc nhọn gần như cắm vào thịt anh ta.

Bùi Minh Hàm đau đớn, hất mạnh tay Diệp Nhược Hâm đang nắm chặt lấy mình, ôm lấy cánh tay in hằn những vết cào đầy máu, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Nhược Hâm.

"Diệp Nhược Hâm, em thật sự quá đáng lắm rồi!"

Diệp Nhược Hâm nhìn thấy vết thương trên cánh tay Bùi Minh Hàm, cũng giật mình hoảng sợ.

Bùi Minh Hàm hiện giờ là người thừa kế sáng giá nhất của nhà họ Bùi, với tính cách của Bùi phu nhân, nếu biết vết thương trên tay Bùi Minh Hàm là do cô ta gây ra, chắc chắn sẽ lột da cô ta.

Diệp Nhược Hâm lập tức dịu giọng, nước mắt không kìm được nữa mà tuôn rơi.

"Minh Hàm, em không cố ý..."

Cô ta còn muốn tiến lên, nhưng lại bị Bùi Minh Hàm chán ghét đẩy ra.

"Cút đi, đừng để anh nhìn thấy em nữa!"

Nhưng làm sao Diệp Nhược Hâm có thể bỏ đi? Cô ta còn muốn làm đại thiếu phu nhân nhà họ Bùi vạn người kính ngưỡng kia mà!

Hai người cứ thế dây dưa trước cửa nhà chính nhà họ Diệp.



Diệp Ninh Uyển lặng lẽ lùi sang một bên, lạnh lùng nhìn cảnh tượng quen thuộc này.

Từng có một thời, Bùi Minh Hàm cũng đối xử với cô như vậy, điểm khác biệt duy nhất chỉ là lúc đó cô không làm gì cả, là bị Diệp Nhược Hâm vu oan.

Còn bây giờ, Diệp Nhược Hâm có lẽ cũng đã nếm trải cảm giác này.

Tuy nhiên, còn sớm lắm... đây chỉ mới là bắt đầu...

"Uyển Uyển, cậu không sao chứ?"

Mọi chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong vòng vài phút, khi Đường Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng lo lắng đuổi theo đến nơi, thì màn giằng co giữa Diệp Nhược Hâm và Bùi Minh Hàm cũng đã gần kết thúc.

Cô ấy nhìn Diệp Ninh Uyển từ trên xuống dưới, xác nhận cô bình an vô sự, lúc này mới ôm chầm lấy Diệp Ninh Uyển, giọng nói nghẹn ngào.

"Uyển Uyển, cậu làm mình sợ c.h.ế.t khiếp. Đều tại mình không tốt, vừa rồi mình bị dọa sợ đến mức không kịp phản ứng, nếu mình..."

Diệp Ninh Uyển vỗ vỗ Đường Nguyễn Nguyễn, nhìn bộ dạng của cô ấy, thật sự không biết phải nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn ôm Diệp Ninh Uyển, cố gắng dụi đầu vào lòng bàn tay Diệp Ninh Uyển.

"Hu hu... Uyển Uyển..."

Diệp Ninh Uyển bất lực, nhưng may mà chiếc xe cô gọi đã nhanh chóng đến nơi.

Tài xế xuống xe, bê vali lên cốp sau, cả quá trình đều rất lịch sự.

Diệp Ninh Uyển đẩy Đường Nguyễn Nguyễn lên ghế sau, vừa định theo Đường Nguyễn Nguyễn lên xe, thì nghe thấy từ xa truyền đến tiếng hét the thé của một người phụ nữ.
 
Chương 106: Trà xanh (2)


"Diệp Ninh Uyển, cô đứng lại đó cho tôi!"

Diệp Ninh Uyển quay đầu lại, liền nhìn thấy dì Lý vừa rồi còn nằm ở đầu cầu thang, toàn thân bê bết máu, loạng choạng chạy ra.

Bà ta một tay ôm lấy đầu bị rách một lỗ, tay kia vặn vẹo với tư thế kỳ dị, khập khiễng đi về phía Diệp Ninh Uyển, trông chẳng khác nào một con zombie đáng sợ.

Đường Nguyễn Nguyễn có chút sợ hãi nắm lấy cánh tay Diệp Ninh Uyển.

"Uyển Uyển! Bà ta..."

Diệp Ninh Uyển an ủi, vỗ vỗ vai Đường Nguyễn Nguyễn.

"Không sao."

Nhân tiện đưa một tấm thẻ phòng cho Đường Nguyễn Nguyễn, dặn dò.

"Cậu đến phòng Tổng thống tầng 17 khách sạn Quốc tế giúp mình chăm sóc hai đứa nhỏ, đây là thẻ phòng, mình giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đến tìm cậu ngay."

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn lo lắng nhìn Diệp Ninh Uyển.

"Nhưng mà..."

Nhưng lời đến bên miệng lại không sao nói ra được.

Cô ấy nhìn dì Lý đang hùng hổ đi về phía này, cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Được rồi, mình đi trước."



Cô ấy không thể ở lại đây nữa.

Cô ấy không giúp được gì cho Uyển Uyển, ngược lại còn vướng chân Uyển Uyển, cô ấy không thể gây thêm phiền phức cho Uyển Uyển nữa.

Nói xong, Đường Nguyễn Nguyễn nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, rồi nhanh chóng buông ra.

Rầm!

Cửa xe đóng lại, chiếc xe lao đi.

Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng yên tâm, cô thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mắt liếc nhìn dì Lý, đột nhiên hét lên một tiếng, lại trốn sau lưng Bùi Minh Hàm, đáng thương nói.

"A! Bà ta toàn thân là máu, đáng sợ quá!"

Dì Lý sững người.

"..."

Bà ta không thể tin nổi trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, dường như không dám tin đây chính là người phụ nữ hung dữ vừa rồi dường như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Mà Bùi Minh Hàm cũng theo bản năng đưa tay ra chắn, thật sự che chở Diệp Ninh Uyển ở phía sau.

Diệp Nhược Hâm thấy vậy, sắc mặt lập tức u ám, hét lên nhào tới muốn kéo Diệp Ninh Uyển.

"Diệp Ninh Uyển, cô làm cái gì vậy? Đó là chồng chưa cưới của tôi, cô đã lấy chồng rồi! Đừng có quyến rũ chồng tôi nữa! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ."

Diệp Ninh Uyển lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương tủi thân, nghẹn ngào che mặt, bộ dạng sắp khóc đến nơi.
 
Chương 107: Trà xanh (3)


"Không phải tôi, tôi không có, giữa tôi và Minh Hàm trong sạch, Hâm Hâm, em thật sự hiểu lầm rồi!"

Quả nhiên, Diệp Nhược Hâm hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Ninh Uyển.

"Cô..."

Kết quả là cô ta còn chưa kịp nói ra một chữ, Diệp Ninh Uyển đã rụt rè trốn sau lưng Bùi Minh Hàm, thút thít.

"Cô hung dữ quá, Minh Hàm, tôi sợ!"

Giọng nói của cô mềm mại, êm ái như nước, khi nghiêng đầu lại để lộ ra góc nghiêng tuyệt sắc, rõ ràng không trang điểm phấn son mà vẫn xinh đẹp đến kinh tâm động địa.

Bùi Minh Hàm không khỏi sững sờ, trong phút chốc có chút ngẩn ngơ.

Anh ta vừa định nói gì đó, Diệp Nhược Hâm đã giơ tay lên định tát vào mặt Diệp Ninh Uyển.

"Diệp Ninh Uyển, đồ tiện nhân!"

Ngay sau đó, cổ tay lại bị Bùi Minh Hàm nắm chặt.

Diệp Nhược Hâm vùng vẫy vài cái, nhưng không thoát ra được, cô ta ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Bùi Minh Hàm, lại chạm phải ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của anh ta.

"Minh Hàm..."

Mà lúc này, Bùi Minh Hàm giống như một hiệp sĩ dũng cảm chắn trước mặt Diệp Nhược Hâm, bảo vệ Diệp Ninh Uyển ở phía sau.

"Diệp Nhược Hâm! Em đừng quá đáng nữa! Em đang không tin tưởng anh sao?"



Diệp Nhược Hâm vẻ mặt uất ức, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào hét lên.

"Anh bảo em làm sao tin tưởng anh được? Rõ ràng em mới là vợ chưa cưới của anh, vậy mà anh lại bảo vệ cô ta ở phía sau!"


Bùi Minh Hàm đương nhiên nói với Diệp Nhược Hâm.

"Uyển Uyển bây giờ là cô Cả của anh, em lại nghi ngờ giữa chúng anh có gì đó! Hơn nữa anh bảo vệ cô ấy chẳng phải là vì em muốn đánh cô ấy sao!"

Diệp Nhược Hâm gần như phát điên.

Khuôn mặt vốn đã không xinh đẹp gì của cô ta méo mó, mất đi vẻ ôn nhu đoan trang thường ngày, lúc này càng thêm phần điên cuồng, thảm hại.

Diệp Nhược Hâm hai mắt đỏ ngầu còn muốn nói gì đó, nhưng lập tức bị dì Lý thấy tình hình không ổn mà kéo lại.

"Đại tiểu thư!"

Diệp Nhược Hâm vùng vẫy.

"Bà buông tôi ra! Dì Lý, bây giờ ngay cả bà cũng muốn ngăn cản tôi sao?"

Dì Lý không giải thích, mà nhanh chóng nói với Bùi Minh Hàm.

"Bùi đại thiếu gia, đại tiểu thư nhà chúng tôi không cố ý, cô ấy chỉ là đau lòng cho tôi! Dù sao, tôi bị thương thành ra thế này đều là vì Diệp Ninh Uyển!"

Bùi Minh Hàm vẻ mặt kinh ngạc.
 
Chương 108: Vậy anh cứ báo cảnh sát đi (1)


Quả nhiên, Bùi Minh Hàm chỉ suy nghĩ một chút, dưới ánh mắt long lanh như nước mùa xuân của Diệp Nhược Hâm, chậm rãi gật đầu.

"Cứ làm theo lời em nói đi."

Nói xong, Bùi Minh Hàm nghiêng người nhìn về phía Diệp Ninh Uyển, giọng điệu tuy không thể nói là mạnh mẽ, nhưng đã không còn sự bao dung như vừa rồi.

"Uyển Uyển, cô bồi thường đồ cho Hâm Hâm, rồi xin lỗi Hâm Hâm, Hâm Hâm sẽ không so đo với cô nữa. Dù sao hai người cũng là chị em, sau này Hâm Hâm cũng sẽ gả vào nhà họ Bùi, đến lúc đó đều là người một nhà, không cần thiết vì một chút chuyện nhỏ mà trở mặt, thật sự không ra thể thống gì."

Diệp Ninh Uyển bị cách làm chỉ tay năm ngón này của Bùi Minh Hàm chọc cười.

Cô cười khẩy một tiếng, nhìn Bùi Minh Hàm với vẻ nửa cười nửa không, cuối cùng chậm rãi mở miệng hỏi.

"Tôi bồi thường? Bùi Minh Hàm, anh có muốn nghe lại xem mình đang nói gì không?"

Giây phút này, vẻ yếu đuối đáng thương trên mặt Diệp Ninh Uyển đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự sắc bén như dao, lạnh lùng cứa vào người Bùi Minh Hàm.

Bùi Minh Hàm bị ánh mắt như vậy của Diệp Ninh Uyển nhìn đến mức không thoải mái, theo bản năng dời mắt đi, thậm chí không muốn nhìn thẳng vào Diệp Ninh Uyển.

Anh ta mơ hồ cảm thấy tức giận, tức giận vì sự không nghe lời của Diệp Ninh Uyển, tức giận vì cô không đủ ngoan ngoãn, trong lòng cũng dần dần nghiêng về phía Diệp Nhược Hâm.

Anh ta thầm nghĩ trong lòng: Ít nhất so với sự phản nghịch của Diệp Ninh Uyển, Diệp Nhược Hâm lại ôn nhu ngoan ngoãn như vậy, chỉ cần anh ta tức giận, liền vội vàng chạy đến dỗ dành anh ta, cái gì cũng lấy anh ta làm chủ, xem anh ta như là bầu trời của cô ta.



Cho nên, sự lựa chọn của anh ta không sai.

Sau khi tự thuyết phục bản thân từ tận đáy lòng, Bùi Minh Hàm liền lạnh mặt, lạnh lùng nói với Diệp Ninh Uyển.

"Diệp Ninh Uyển, đừng được voi đòi tiên! Hành vi vừa rồi của cô đã vi phạm pháp luật, hủy hoại tài sản của người khác, tình tiết nghiêm trọng có thể bị phạt tù mười năm! Cô muốn tôi báo cảnh sát ngay bây giờ sao?"

Nghe thấy "mười năm tù", đáy mắt Diệp Nhược Hâm xẹt qua một tia đắc ý.

Người phụ nữ Diệp Ninh Uyển này quả nhiên không phải là đối thủ của mình, mới giả vờ được một lúc đã không giả vờ nổi nữa rồi!

Kẻ bại trận quả nhiên là kẻ bại trận, cả đời cũng không thể thắng được cô ta!

Tuy nhiên, Diệp Ninh Uyển vẫn là bộ dạng lạnh lùng và kiêu ngạo đó.

"Vậy anh cứ báo cảnh sát đi!"

Vỏn vẹn mấy chữ ngắn ngủi lại khiến Bùi Minh Hàm sững sờ.

Anh ta không thể tin nổi chất vấn Diệp Ninh Uyển.



"Diệp Ninh Uyển, cô có biết mình đang nói gì không?"

Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo đen láy nhìn chằm chằm Bùi Minh Hàm, khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười đó mang theo sự chế giễu vô tận, khiến Bùi Minh Hàm tức giận bốc khói.

Vừa định nổi giận, lại thấy nước mắt lưng tròng trong hốc mắt Diệp Ninh Uyển, sắp rơi xuống, nhưng lại bị cô cố gắng kìm nén, rõ ràng yếu đuối như vậy, nhưng lại cố chấp giả vờ mạnh mẽ.

"Cô..."

Lồng n.g.ự.c Bùi Minh Hàm cảm thấy nghẹn ngào, nhìn khóe mắt ửng đỏ của Diệp Ninh Uyển, trong lòng khó chịu đến mức gần như không nói nên lời.

Diệp Ninh Uyển cười khẩy một tiếng, hít hít mũi, tiếp tục chế giễu nói.

"Tôi nghĩ anh chắc đã quên rồi, những thứ này đều là do anh tặng tôi."

Bùi Minh Hàm kinh ngạc đến mức không nói nên lời, đồng tử đột nhiên co rút lại.

"Cô nói gì cơ?"

Mà sắc mặt Diệp Nhược Hâm trong lòng anh ta cũng đột nhiên trở nên khó coi.
 
Chương 109: Ký ức gì đó không còn quan trọng nữa (1)


Diệp Nhược Hâm gần như biến sắc, buột miệng nói.

"Diệp Ninh Uyển, cô đang nói bậy bạ gì đó! Sao cô có thể không giấu diếm..."

Lời cô ta còn chưa nói xong, Diệp Ninh Uyển đã chặn họng cô ta.

"Đồ của tôi, tôi đương nhiên không có gì phải giấu giếm!"

Nói xong, Diệp Ninh Uyển đột nhiên tháo chiếc ba lô sau lưng xuống, kéo khóa ra, đổ hết đống trang sức bằng vàng bị vo thành một cục bên trong ra đất.

Những món trang sức bằng vàng đó lập tức rơi loảng xoảng xuống đất, nằm rải rác ngay dưới chân Bùi Minh Hàm.

Bùi Minh Hàm theo bản năng cúi đầu, nhìn những món trang sức bằng vàng dưới chân, lông mày cau lại càng chặt hơn, ánh mắt tối sầm, nhất thời không ai biết anh ta đang nghĩ gì.

Đối mặt với sự im lặng của Bùi Minh Hàm, Diệp Ninh Uyển nghiêng người nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên nụ cười chế nhạo.

"Muốn tôi chỉ ra từng món cho anh xem sao? Bùi đại thiếu gia!"

Bùi Minh Hàm cuối cùng cũng cau mày, rất khó chịu nhìn Diệp Ninh Uyển, lạnh nhạt nói.

"Diệp Ninh Uyển, cô nói chuyện nhất định phải chua ngoa như vậy sao? Ở đây không ai đắc tội với cô, nhưng cô luôn gai góc, khiến người khác căn bản không thể nói chuyện tử tế với cô!"

Lời này vừa nói ra, Diệp Ninh Uyển không nhịn được mà bật cười.

Thật sự quá buồn cười!



Bùi Minh Hàm nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười chế giễu của Diệp Ninh Uyển, lông mày càng cau lại, chất vấn.

"Cô cười cái gì?"

Cười anh ngu ngốc đấy!


Lời này Diệp Ninh Uyển không nói ra miệng.

Cô vẫn cười, đôi mắt mèo ánh lên tia sáng lạnh lẽo, mà giữa tia sáng lạnh lẽo đó lại có những điểm sáng nhỏ li ti, làm mờ đi tầm nhìn của cô, lúc ẩn lúc hiện.

"Không ai đắc tội với tôi? Lời này anh có tư cách nói sao? Bùi Minh Hàm!"

"Từ khi Diệp Nhược Hâm xuất hiện, cứ như thể tôi đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, tất cả mọi người đều cảm thấy tôi nên nhường cô ta, bởi vì tôi đã chiếm vị trí của cô ta bao nhiêu năm nay, cho dù cô ta có làm gì với tôi, cướp đi bao nhiêu thứ của tôi cũng là điều đương nhiên!"

Giọng nói của cô đột nhiên cao lên.

"Nhưng tại sao chứ?!"

"Tôi chỉ là người được nhà họ Diệp nhận nuôi để thay thế Diệp Nhược Hâm về mặt tình cảm, chưa từng có ai hỏi ý kiến của tôi! Không ai hỏi tôi có đồng ý hay không, rồi lại vênh váo tuyên án tội lỗi của tôi."

"Rốt cuộc là ai cướp đi cuộc đời của ai?!"

"Chẳng lẽ tôi không nên sống đàng hoàng trên thế giới này sao?"

Diệp Ninh Uyển từng bước đi về phía Bùi Minh Hàm.

Bùi Minh Hàm theo bản năng lùi lại một bước, nhưng lại bị Diệp Ninh Uyển đột ngột túm lấy cổ áo, kéo mạnh đến trước mặt mình.



Sắc mặt Bùi Minh Hàm khó coi, Diệp Nhược Hâm cũng cảnh giác hét lên.

"Diệp Ninh Uyển, cô muốn làm gì! Đừng làm hại Minh Hàm!"

Diệp Ninh Uyển cong môi, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng không kìm được nữa mà tuôn rơi, từng giọt từng giọt lăn xuống, rơi xuống mu bàn tay Bùi Minh Hàm.

Cảm giác nóng rát trên mu bàn tay khiến Bùi Minh Hàm đột nhiên sững sờ, anh ta nhìn khuôn mặt Diệp Ninh Uyển ướt đẫm nước mắt, gương mặt được nước mắt rửa sạch trắng bệch nhưng lại kiên cường.

Rõ ràng toàn thân gai góc, nhưng lại yếu đuối đến mức khiến người ta đau lòng.

Trong lòng Bùi Minh Hàm đột nhiên dâng lên cảm giác nghẹn ngào, đau đớn, trong khoảnh khắc đó, anh ta im lặng đưa tay lên, ngăn cản Diệp Nhược Hâm đang định tiến lên kéo Diệp Ninh Uyển, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Ninh Uyển.

"Uyển Uyển, anh..."

Lời Bùi Minh Hàm sắp nói ra bị Diệp Ninh Uyển đột ngột cắt ngang.

"Bùi Minh Hàm, nếu anh muốn lấy lại những thứ đã từng tặng tôi, tôi có thể trả lại hết cho anh! Sau này, anh muốn tặng cho ai là tự do của anh!"

"Nhưng tôi không cho phép Diệp Nhược Hâm trắng trợn cướp đi thứ vốn thuộc về tôi!"

Ánh mắt sắc bén của cô nhìn chằm chằm Bùi Minh Hàm, từng chữ từng chữ chất vấn.

"Vậy bây giờ, anh muốn tôi trả lại những thứ này cho anh sao? Bùi đại thiếu gia."
 
Chương 110: Ký ức gì đó không còn quan trọng nữa (2)


Diệp Ninh Uyển đột ngột đẩy người đàn ông đang bị cô túm lấy ra, trong mắt toàn là sự chán ghét và khinh thường.

Bùi Minh Hàm loạng choạng lùi lại hai bước, Diệp Nhược Hâm thấy vậy lập tức tiến lên đỡ lấy anh ta.

"Minh Hàm, anh không sao chứ?"

Nhưng Bùi Minh Hàm lại đẩy mạnh cô ta ra.

"Tránh ra!"

Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh ta vẫn luôn dõi theo Diệp Ninh Uyển, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Lại qua một lúc lâu, anh ta dường như mới sắp xếp lại được cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, cúi người xuống, nhặt từng món trang sức bằng vàng dưới đất lên.

"Kỳ thực, anh đều nhớ..."

"Sợi dây chuyền kim cương xanh này là anh tặng em vào ngày sinh nhật 18 tuổi, viên kim cương trên đó là anh nhìn thấy trong một buổi triển lãm kim cương khi đi công tác ở Nam Phi, cảm thấy rất hợp với em, nên đã đặc biệt tìm một nhà thiết kế tư nhân người Pháp thiết kế thành một sợi dây chuyền."

"Chiếc nhẫn ruby này là anh mua để dỗ dành em khi chúng ta cãi nhau lúc em học năm hai đại học."

"Còn có cái này..."

Bùi Minh Hàm cứ như vậy nhặt từng món trang sức dưới đất lên, rồi nhận lấy chiếc ba lô từ tay Diệp Ninh Uyển, sau khi bọc những món trang sức đó lại thì lại bỏ vào trong ba lô.

Diệp Ninh Uyển cụp mắt xuống, mặt không cảm xúc nhìn Bùi Minh Hàm làm những động tác này.



Sắc mặt Diệp Nhược Hâm đứng bên cạnh đã đen hơn cả đáy nồi.

Cô ta nghiến răng, không cam lòng kêu lên một tiếng.

"Minh Hàm!"

Sao Bùi Minh Hàm có thể như vậy?

Sao anh ta có thể nhớ rõ ràng nhiều chuyện cũ với Diệp Ninh Uyển như vậy? Sao có thể nhớ rõ từng món quà anh ta đã từng tặng Diệp Ninh Uyển? Sao anh ta có thể...

Diệp Nhược Hâm chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nghẹt thở.

"Anh có ý gì đây?"

Rõ ràng... rõ ràng cô ta đã có được Bùi Minh Hàm rồi, nhưng tại sao Bùi Minh Hàm vẫn nhớ rõ ràng chuyện của Diệp Ninh Uyển như vậy?

Vậy còn cô ta? Anh ta còn nhớ được bao nhiêu chuyện giữa bọn họ?

Rốt cuộc cô ta là gì trong lòng anh ta?!

Lúc này, Bùi Minh Hàm đã nhặt hết những món trang sức bằng vàng nằm rải rác dưới đất vào ba lô của Diệp Ninh Uyển.


Anh ta chậm rãi đứng dậy, đưa ba lô cho Diệp Ninh Uyển.

"Uyển Uyển nói đúng, những thứ này đúng là của cô ấy, nên trả lại cho chủ nhân của nó."



Anh ta vừa dứt lời, đôi mắt hạnh của Diệp Nhược Hâm liền nhuốm màu máu, oán độc trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển.

Diệp Ninh Uyển lại không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ đưa tay nhận lấy chiếc ba lô Bùi Minh Hàm đưa tới.

Ngón tay hai người chạm nhẹ vào nhau trong khoảnh khắc chạm vào ba lô.

Diệp Ninh Uyển nhanh chóng rút tay về, dường như đã mất hết hứng thú với nơi này, lạnh lùng nói.

"Vì Bùi đại thiếu gia không còn vấn đề gì nữa, vậy tôi đi trước."

Diệp Ninh Uyển nói xong, xoay người định rời đi, nhưng động tác này còn chưa làm xong, cô chỉ hơi nghiêng người, Bùi Minh Hàm đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Diệp Ninh Uyển.

"Uyển Uyển, anh..."

Bùi Minh Hàm ngẩng đầu lên, dường như đã nhớ lại những ký ức trong quá khứ.

Trong những ký ức chồng chéo đó, vô tình ghép lại từng chút từng chút một thời thanh xuân ngây thơ thuở nào, đột nhiên lại chiếu bóng hình quá khứ lên người Diệp Ninh Uyển.

Đúng vậy, những món trang sức bằng vàng đó sáng loáng, chứng minh cho tình cảm giữa Bùi Minh Hàm và Diệp Ninh Uyển năm đó, là bằng chứng cho tình yêu thời niên thiếu của bọn họ.

Bùi Minh Hàm khi đó còn rất trẻ, đối với Diệp Ninh Uyển, cô đại tiểu thư tính tình hơi xấu, nhưng lại rất xinh đẹp và rất bám người, anh ta thật sự đã từng thích, cũng từng để tâm.

Mỗi người đàn ông đều có một loại tình cảm khó tả, không nói nên lời đối với mối tình đầu, đó là khởi điểm tình cảm quan trọng trong cuộc đời họ, cũng là sự cho đi duy nhất không pha trộn với nhiều toan tính so đo sau khi trưởng thành.

Chỉ là, không biết từ khi nào, Bùi Minh Hàm đã quên mất.
 
Chương 111: Gã đàn ông hấp hối (1)


Tình cảm dành cho Diệp Ninh Uyển không biết từ lúc nào đã bị anh ta vứt bỏ lại phía sau, giống như vứt bỏ một cái xương gà không quan trọng, quay đầu chạy về phía món ăn ngon hơn.

Bùi Minh Hàm nhìn Diệp Ninh Uyển trước mặt, đáy mắt là sự kìm nén sâu sắc và áy náy.

Anh ta chưa bao giờ dám đối mặt với bản thân như vậy, một bản thân hèn hạ và ba phải.

Nhưng khi đối mặt với Diệp Ninh Uyển vào lúc này, anh ta chỉ hận không thể quay trở lại nhiều năm trước, hung hăng tát cho bản thân một cái, chất vấn tại sao lại không kiềm chế được mà đến gần Diệp Nhược Hâm, lại chìm đắm trong sự quan tâm hời hợt và thể xác của Diệp Nhược Hâm.

Anh ta vừa định nói gì đó, tay đã bị Diệp Ninh Uyển lạnh lùng hất ra, đôi mắt trong veo như nước của cô không còn phản chiếu hình bóng của Bùi Minh Hàm nữa.

"Bùi đại thiếu gia, tôi phải đi rồi, chồng tôi còn đang đợi tôi về nhà."

Cô không nhìn vẻ mặt như tro tàn của Bùi Minh Hàm lúc này, xách ba lô lên xoay người rời đi.

Diệp Ninh Uyển nắm chặt miếng ngọc bội bằng phỉ thúy trong lòng bàn tay, căn nhà chính của nhà họ Diệp phía sau càng lúc càng xa, đột nhiên trở nên đổ nát, hoang tàn.

Diệp Nhược Hâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta nhanh chóng áp sát vào Bùi Minh Hàm, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh ta, giống như đang cố gắng nắm chặt một món bảo vật quan trọng sắp mất đi.

"Minh Hàm, anh khó khăn lắm mới đến nhà một chuyến, ba mẹ em đều không có ở nhà, chúng ta vào trong trước đi, em pha cho anh một ly cà phê, gần đây em đang học..."

Lời cô ta còn chưa nói xong, tay đã bị Bùi Minh Hàm hất ra.



Người đàn ông không hề quay đầu lại mà rời khỏi cô ta, đuổi theo hướng Diệp Ninh Uyển rời đi.

"Uyển Uyển, đợi anh với!"

Làm sao Diệp Nhược Hâm có thể để anh ta đi như vậy được.

Cô ta nhanh chóng đuổi theo Bùi Minh Hàm, dang hai tay ra chắn trước mặt anh ta, trong mắt không còn sự dịu dàng như vừa rồi, mà là lời cảnh cáo nghiêm khắc.

"Minh Hàm, anh đừng quên, Diệp Ninh Uyển bây giờ đã là cô Cả của anh rồi, cô ta đã kết hôn rồi, gả cho chú Cả của anh."

Câu nói này giống như một cây búa tạ đập mạnh vào trái tim Bùi Minh Hàm, trong nháy mắt khiến trái tim anh ta tan nát.

Anh ta bừng tỉnh ngộ, nhưng lại phải đối mặt với nỗi đau càng thêm nặng nề.

Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Nhược Hâm với đôi mắt đỏ ngầu, từng chữ từng chữ nói.

"Anh biết! Là anh sai rồi!"

Nhưng anh ta vẫn muốn nói lời xin lỗi với Diệp Ninh Uyển.

Dù thế nào đi nữa, anh ta vẫn khao khát sự tha thứ của Diệp Ninh Uyển.

Nhưng Diệp Nhược Hâm lại không khách khí nhắc nhở anh ta.

"Tuy chuyện đổi hôn là do nhà họ Diệp đề nghị, nhưng cũng đã được anh và mẹ anh đồng ý! Chuyện này các người không thoát khỏi liên quan, Diệp Ninh Uyển hận nhà họ Diệp đã tính kế cô ta, chẳng lẽ cô ta không hận anh sao?"



"Bùi Minh Hàm, có lẽ bây giờ người Diệp Ninh Uyển hận nhất chính là anh đấy!"

Bùi Minh Hàm nhìn người phụ nữ trước mặt, mọi sự đau lòng và thương tiếc trước đây đều tan biến, đột nhiên chỉ cảm thấy cô ta thật đáng ghét.

Anh ta dùng sức đẩy Diệp Nhược Hâm đang chắn trước mặt ra, không muốn nghe cô ta nói thêm bất cứ lời nào nữa.

"Tránh ra!"

Diệp Nhược Hâm không kịp đề phòng, loạng choạng một bước, bị Bùi Minh Hàm đẩy mạnh sang một bên.

"A!"

Diệp Nhược Hâm trẹo chân, hét lên một tiếng thảm thiết, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà dì Lý đã đỡ lấy cô ta.

"Đại tiểu thư!"

Diệp Nhược Hâm đẩy dì Lý ra, khập khiễng đuổi theo Bùi Minh Hàm, nhưng cơn đau dữ dội ở chân khiến cô ta lại ngồi phịch xuống đất, đau đến mức mặt mày tái mét, nhưng Bùi Minh Hàm từ đầu đến cuối vẫn không hề quay đầu lại nhìn cô ta lấy một cái.

Diệp Nhược Hâm nghiến răng nghiến lợi, căm hận trừng mắt nhìn phương hướng Diệp Ninh Uyển biến mất.

"Diệp Ninh Uyển, dám cướp đồ của tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"

Dì Lý toàn thân thảm hại, loạng choạng tiến lên, ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy tay Diệp Nhược Hâm, trong mắt toàn là sự kiên định.
 
Chương 112: Gã đàn ông hấp hối (2)


"Đại tiểu thư, muốn trừ khử người phụ nữ đó thì phải ra tay sớm!"

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự oán độc kiên định trong mắt đối phương.

...

Diệp Ninh Uyển còn chưa bước ra khỏi khu biệt thự, Bùi Minh Hàm đã vội vàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay cô.

"Uyển Uyển!"

Diệp Ninh Uyển dừng bước, hất tay Bùi Minh Hàm ra, nghiêng người liếc nhìn người đàn ông mắt đỏ hoe trước mặt.

"Bùi đại thiếu gia còn có việc gì sao?"

Bùi Minh Hàm hơi cúi đầu, giống như một học sinh tiểu học làm sai chuyện.

"Anh xin lỗi."

Bùi Minh Hàm khẽ nói ra mấy chữ này.

Diệp Ninh Uyển nhìn Bùi Minh Hàm trước mặt, trong phút chốc như nhìn thấy Bùi Minh Hàm thời còn đi học.

Lúc đó, mỗi lần chọc cô tức giận, Bùi Minh Hàm cũng luôn lộ ra vẻ mặt này, đáng thương cầu xin cô tha thứ, giống như một chú chó to xác làm sai chuyện rồi làm nũng nhận lỗi.



Mà mỗi lần cô đều sẽ tha thứ cho anh ta.

Nhưng lần này, Diệp Ninh Uyển không muốn tha thứ nữa.

Cô không còn để tâm nữa, cũng không còn thích người này nữa!

Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu lên, mắt sáng rực, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng.

"Hừ, bây giờ xin lỗi thì có ích gì?"

"Bùi Minh Hàm, anh có biết tôi đã trải qua những gì không? Anh có biết tôi đã chịu bao nhiêu khổ cực không? Anh có biết trong lòng tôi có bao nhiêu thù hận không?"

"Tôi bị người ta hiểu lầm, bị người ta ức hiếp, bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, bị người ta cướp mất vị hôn phu, phải lang thang đầu đường xó chợ tranh giành đồ ăn với chó, lúc đó anh ở đâu? Bây giờ anh thản nhiên nói một câu xin lỗi, là muốn xóa bỏ hết tất cả mọi chuyện trong quá khứ sao, đâu có dễ dàng như vậy!"

Bùi Minh Hàm há miệng, giọng khàn khàn nói với Diệp Ninh Uyển.

"Anh xin lỗi, anh không biết."

Diệp Ninh Uyển cười khẩy một tiếng.

"Đúng vậy, anh cái gì cũng không biết, thật dễ dàng, một câu không biết là có thể bù đắp hết tất cả sao, là có thể trốn tránh mọi trách nhiệm sao, là có thể dễ dàng khiến người ta tha thứ cho anh sao?"

Bùi Minh Hàm nắm lấy cổ tay Diệp Ninh Uyển, tiến lại gần cô.

"Anh có thể... Anh có thể bù đắp cho em..."



Diệp Ninh Uyển cười một tiếng, liếc nhìn Bùi Minh Hàm, cười lạnh nói.

"Bù đắp? Anh lấy gì bù đắp cho tôi?"

"Ép tôi gả cho một gã đàn ông sắp chết, để tôi chôn cùng anh ta!"

"Đây chính là cách anh bù đắp cho tôi? Đây chính là lời xin lỗi của anh? Vậy tôi thật sự nên cảm ơn anh rồi!"

Bùi Minh Hàm sững sờ.

Tay anh ta hơi run rẩy, trong mắt đỏ ngầu tràn ngập sự hối hận không nói nên lời.

Nhưng anh ta không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể đột nhiên ôm chặt lấy Diệp Ninh Uyển, không ngừng lẩm bẩm bên tai cô.

"Anh xin lỗi... Anh xin lỗi..."

Diệp Ninh Uyển còn chưa kịp vùng vẫy, đã thấy Bùi Minh Hàm vừa ôm chặt mình lúc nãy bị hất văng ra ngoài.

Tiếng kêu của Bùi Minh Hàm vang lên bên tai, gần như đồng thời vang lên còn có một giọng nói dịu dàng quen thuộc.

"Bảo bối, hóa ra trong lòng em, anh chỉ là một gã đàn ông sắp chết."

Diệp Ninh Uyển đột ngột quay người lại, nhìn thấy Bùi Phượng Chi đang ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn mình, tuy anh đang cười, nhưng nơi sâu thẳm trong mắt anh lại ẩn chứa những thứ mơ hồ không rõ, khiến Diệp Ninh Uyển không khỏi giật mình.
 
Chương 113: Nếu anh ta bắt nạt em, anh có thể giúp em trút giận được không? (1)


Nhưng Diệp Ninh Uyển rất nhanh đã phản ứng lại, bước nhanh về phía Bùi Phượng Chi, trốn sau chiếc xe lăn của anh, đáng thương nói với Bùi Phượng Chi.

"Ông xã! Hu hu hu, em bị bắt nạt rồi."

Vừa nói, cô vừa đưa ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của mình, trên đó là một mảng đỏ ửng, lúc này đã hơi tím bầm.

"Anh xem..."

Cô thút thít giả vờ đáng thương yếu đuối, giống như một đóa hoa nhỏ trắng muốt lay động trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.

Vệ sĩ vừa ra tay ném Bùi Minh Hàm ra ngoài vốn mặt mày lạnh lùng, khóe miệng giật giật, nhịn rất lâu mới miễn cưỡng nhịn được cười.

Cửu phu nhân chắc không biết, Cửu gia đã đến từ lâu rồi.

Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của vệ sĩ là, Bùi Phượng Chi không những không vạch trần Diệp Ninh Uyển, ngược lại còn thản nhiên liếc nhìn vệ sĩ một cái.

Người vệ sĩ vừa rồi còn đầy sát khí, hung hãn dị thường kia bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức cúi đầu cung kính đứng cách đó mấy mét.

Bùi Phượng Chi lúc này mới quay đầu nhìn cô vợ nhỏ "e lệ" của mình, dịu dàng đưa tay về phía cô.

"Lại đây."

Diệp Ninh Uyển rụt rè di chuyển, bị Bùi Phượng Chi nắm lấy tay, mười ngón tay đan vào nhau, kéo đến trước mặt anh.



Tuy Bùi Phượng Chi vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, nhưng động tác trên tay lại không cho phép nghi ngờ.

Anh lấy khăn tay ra, lau sạch sẽ chỗ vừa rồi bị Bùi Minh Hàm chạm vào trên tay Diệp Ninh Uyển, mỗi lần lau xong, Bùi Phượng Chi liền vứt chiếc khăn tay đã dùng sang một bên.

Mãi đến khi lau đi lau lại không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi trên làn da trắng nõn của Diệp Ninh Uyển đã hiện lên một tầng đỏ ửng, Bùi Phượng Chi mới dừng tay.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng hẹp dài vẫn mang theo vẻ dịu dàng, mỉm cười nhàn nhạt.

"Vậy anh thay em báo thù, được không?"

Đầu ngón tay Bùi Phượng Chi nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vừa bị lau đến đỏ ửng trên tay Diệp Ninh Uyển, chỗ đó nóng rực, không biết là do bị lau nhiều, hay là do ngón tay Bùi Phượng Chi quá nóng.

Diệp Ninh Uyển cắn cắn môi dưới, theo bản năng né tránh ánh mắt Bùi Phượng Chi, sau đó nhìn về phía Bùi Minh Hàm đang nằm dưới đất ôm ngực, nửa ngày không bò dậy nổi.

Bùi Minh Hàm vừa lúc cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Diệp Ninh Uyển, anh ta đột nhiên chống nửa người trên dậy, giống như bị tiêm thuốc kích thích, bỗng nhiên muốn đứng lên.

Ngay sau đó, lại thấy Diệp Ninh Uyển thản nhiên thu hồi tầm mắt, cực kỳ lạnh lùng nói với Bùi Phượng Chi.

"Được ạ, vậy anh nhất định phải làm em hài lòng đấy nhé."


Giọng nói của cô mềm mại, ngọt ngào, kết hợp với khuôn mặt yêu tinh kia, nếu là ở thời cổ đại, quả nhiên là một yêu nữ họa quốc.

Bùi Phượng Chi cười, nụ cười dịu dàng biết bao.



Mà Bùi Minh Hàm lại không thể tin nổi ngẩng đầu lên, đột nhiên mở to mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Ninh Uyển.

Nhưng anh ta còn chưa kịp phát ra tiếng nào, đã bị lôi dậy khỏi mặt đất, người vệ sĩ hung dữ vừa rồi lại một lần nữa tiến lên, túm lấy cổ áo anh ta, hung hăng đ.ấ.m một cú vào mặt anh ta.

Tiếp theo, là một cú đ.ấ.m rồi lại một cú đấm.

Bùi Minh Hàm giống như con tôm luộc, không có chút sức lực nào để phản kháng dưới tay người vệ sĩ hung hãn kia.

Người vệ sĩ này của Bùi Phượng Chi hiển nhiên không phải là vệ sĩ bình thường, mà giống như một sát thủ lão luyện từ trong núi thây biển m.á.u bò ra, hung ác và mạnh mẽ, tàn nhẫn.

Bùi Minh Hàm lúc trước còn có thể cứng cổ chửi bới vài tiếng, thỉnh thoảng còn có thể vung nắm đ.ấ.m về phía vệ sĩ, nhưng tiếc là lần nào cũng bị vệ sĩ né tránh.

Khoảng mấy phút sau, Bùi Minh Hàm đã bị đánh đến mức không kêu nổi nữa.

Diệp Ninh Uyển vẫn đứng yên ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn tất cả những điều này, ánh mắt cô nhìn Bùi Minh Hàm giống như đang nhìn một người chết.

Mà Bùi Phượng Chi vẫn luôn mỉm cười nhìn Diệp Ninh Uyển, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng, nồng nàn, sâu đậm biết bao.

Cả hai đều im lặng không nói, dường như đang đợi đối phương mở miệng.

Giống như một cuộc đấu sức, mà người bị thương chính là Bùi Minh Hàm.

Cuối cùng, một giọng nữ the thé đột nhiên vang lên trên con đường vắng vẻ trong khu biệt thự.
 
Chương 114: Nếu anh ta bắt nạt em, anh có thể giúp em trút giận được không? (2)


"Dừng tay! Các người muốn làm gì! Thả anh ấy ra!"

Cùng với tiếng hét đó, bóng dáng kia loạng choạng chạy về phía này với một chân bị què, nhào tới người vệ sĩ đang giơ nắm đ.ấ.m lên cao, điên cuồng cào cấu, đánh đập anh ta.

Vệ sĩ bị Diệp Nhược Hâm đột nhiên xuất hiện ngăn cản, bỗng nhiên dừng tay, nhưng trong tay vẫn nắm chặt cổ áo Bùi Minh Hàm.

Vệ sĩ đương nhiên sẽ không ra tay với một người phụ nữ yếu đuối, chỉ đứng yên mặc cho Diệp Nhược Hâm cào cấu, cắn xé anh ta.

"Anh thả anh ấy ra! Anh thả anh ấy ra cho tôi!"

Vệ sĩ không nhận được mệnh lệnh của Bùi Phượng Chi, đương nhiên không thể thả Bùi Minh Hàm.

Cuối cùng anh ta cũng bị sự tấn công tuy không gây sát thương nhưng lại rất phiền phức của Diệp Nhược Hâm làm cho có chút bực bội, cau mày, dùng sức bóp cổ Bùi Minh Hàm, giơ tay lên đẩy Diệp Nhược Hâm ra, cảnh cáo.

"Dừng tay, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ anh ta ngay bây giờ!"

Diệp Nhược Hâm bị đẩy lùi về sau mấy bước, chân bị trẹo, lại càng thêm đau, nước mắt gần như sắp trào ra, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, nghiến răng trừng mắt nhìn vệ sĩ, nhưng không dám tiến lên nửa bước.

Diệp Nhược Hâm im lặng một lúc, cuối cùng nhìn về phía Bùi Phượng Chi, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói.

"Bùi... Cửu gia, Minh Hàm... Minh Hàm dù sao cũng là cháu trai của ngài... Ngài có thể..."

Diệp Nhược Hâm bày ra vẻ đáng thương, bộ dạng sắp khóc quả thật có một sức mạnh khiến đàn ông phải mềm lòng, thương tiếc.



Nhưng Bùi Phượng Chi dù sao cũng không phải người thường.

Anh thu hồi ánh mắt khỏi người Diệp Ninh Uyển, lạnh lùng nhìn Diệp Nhược Hâm, đôi môi mỏng khẽ mở.

"Cậu ta là cháu trai của tôi, nhưng người cháu trai này thật sự không ra gì, dám trêu ghẹo cô mới của cậu ta sau lưng tôi, tôi là chú, đương nhiên phải dạy dỗ cậu ta nên người!"

Sắc mặt Diệp Nhược Hâm trở nên vô cùng khó coi, cô ta mấp máy môi, khó khăn thốt ra một chữ.

"Nhưng..."

Lại nghe thấy Bùi Phượng Chi cười khẩy một tiếng.

"Nếu không, sau này cậu ta ra ngoài trêu ghẹo vợ người khác, vậy thì không chỉ đơn giản là bị đánh một trận đâu."

Diệp Nhược Hâm siết chặt nắm tay, giọng điệu Bùi Phượng Chi nói chuyện rõ ràng ôn hòa nho nhã như vậy, nhưng lại khiến Diệp Nhược Hâm cảm thấy sợ hãi chưa từng có.

Yết hầu cô ta chuyển động, sợ hãi nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy.

Rất lâu sau, Diệp Nhược Hâm mới nghe thấy giọng nói của mình.


"Vậy bây giờ ngài cũng đã dạy dỗ rồi, có thể trả Minh Hàm lại cho tôi được không? Đến lúc đó tôi sẽ cùng Minh Hàm đến cửa xin lỗi ngài và Uyển Uyển."

Diệp Nhược Hâm có lẽ là quá sợ hãi, đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.



Cô ta đã từng nghe nói về danh tiếng tàn nhẫn, tàn bạo của Bùi Phượng Chi.

Bốn năm trước, khi Bùi Phượng Chi vẫn là người thừa kế xứng đáng của nhà họ Bùi, bất cứ ai đắc tội với anh ta đều không thể sống sót đến ngày hôm sau.

Cho dù bây giờ anh ta đã thất thế, nhưng hiện giờ Bùi Minh Hàm đang ở trong tay anh ta, ai biết được người này có thể sẽ trực tiếp để vệ sĩ kia bóp c.h.ế.t Bùi Minh Hàm hay không.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

"Đều là người một nhà, Cửu gia tha cho Minh Hàm lần này đi."

Diệp Nhược Hâm thấy Bùi Phượng Chi dường như không hề lay động, tâm niệm thay đổi, thế mà lại "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Bùi Phượng Chi.

"Chú Cả, nếu chú còn tức giận, vậy để cháu thay Minh Hàm xin lỗi chú! Chú tha cho anh ấy được không, anh ấy thật sự rất quan trọng với cháu, cháu nguyện dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của anh ấy!"

Diệp Ninh Uyển đứng bên cạnh xe lăn xem kịch hay, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, ra vẻ như cái gì cũng không biết.

Đột nhiên, bên tai liền truyền đến giọng nói nửa cười nửa không của Bùi Phượng Chi.

"Xin lỗi tôi thì có ích gì? Bùi Minh Hàm trêu ghẹo có phải tôi đâu."

Câu này có ý gì, đã rất rõ ràng rồi.

Diệp Nhược Hâm cắn răng, dù trong lòng có không muốn đến đâu, nhưng vì mạng sống của Bùi Minh Hàm, cô ta đành nhích đầu gối, quỳ gối đến trước mặt Diệp Ninh Uyển.
 
Chương 115: Diệp Ninh Uyển không ngây thơ như anh nghĩ đâu (1)


Diệp Ninh Uyển không ngờ mình lại bị Bùi Phượng Chi gọi tên đột ngột như vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt hạnh long lanh như nước mắt của Diệp Nhược Hâm.

Cô còn chưa kịp phản ứng, Diệp Nhược Hâm đã nhào tới, nắm chặt lấy cánh tay cô, nước mắt lưng tròng cầu xin.

"Uyển Uyển, Minh Hàm anh ấy không cố ý, anh ấy chỉ muốn xin lỗi em, cho nên mới kích động như vậy, em hãy nể tình cảm trước kia của hai người, tha cho anh ấy đi."

"Dù sao, năm đó hai người cũng từng ngọt ngào, ân ái như vậy, chị biết em hận chị đã cướp anh ấy đi, nhưng đó đều là lỗi của chị, đều là chị không tốt, cầu xin em tha cho anh ấy, đừng làm tổn thương anh ấy nữa."

"Chị..."

Lời Diệp Nhược Hâm còn chưa nói xong, đột nhiên "bốp" một tiếng, một cái tát giáng mạnh vào mặt cô ta, trực tiếp cắt ngang lời cô ta định nói tiếp theo.

"A!"

Diệp Nhược Hâm bị đánh đến mức nghiêng đầu sang một bên, trên mặt in hằn một dấu tay đỏ chót.

Cô ta khóc lóc hỏi.

"Sao cô lại đánh tôi?"

Lại là "bốp bốp bốp", mấy cái tát giáng mạnh vào mặt Diệp Nhược Hâm, mãi đến khi Diệp Nhược Hâm không nói nên lời nữa, Diệp Ninh Uyển mới buông bàn tay tê dại của mình ra, lạnh lùng nhìn Diệp Nhược Hâm khóc không ra nước mắt.



"Diệp Nhược Hâm, cầu xin thì cầu xin, giống như cô vậy, ngoài mặt cầu xin, trong lòng lại muốn đ.â.m tôi một nhát, cô thật sự không sợ tôi trực tiếp cho người ta g.i.ế.c c.h.ế.t Bùi Minh Hàm để chứng minh sự trong sạch của mình sao?"

Diệp Ninh Uyển nói đến đây, thản nhiên liếc nhìn Bùi Minh Hàm, cười khẩy một tiếng.


"Hai vợ chồng các người cũng thật thú vị, một người thì trước mặt vợ chưa cưới lại trêu ghẹo cô Cả của mình, một người thì bất chấp mạng sống của chồng chưa cưới mà vẫn muốn đấu đá."

"Phải nói là, hai người thật sự là trời sinh một cặp!"

Khuôn mặt Bùi Minh Hàm lúc này đã sưng vù như đầu heo, hai mắt híp lại thành một đường chỉ, gần như không mở ra được.

Anh ta nghe thấy lời Diệp Ninh Uyển nói, cố gắng mở mắt ra một khe hở, trên mặt toàn là máu, miễn cưỡng dùng một mắt nhìn về phía Diệp Ninh Uyển.

Cái miệng đầy m.á.u của anh ta mấp máy, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng thở khò khè, căn bản không nghe rõ anh ta đang nói gì.

Diệp Ninh Uyển cũng lười tìm hiểu anh ta có ý gì, giơ tay lên cho Diệp Nhược Hâm thêm mấy cái tát, sau đó mới đưa tay ném Diệp Nhược Hâm đang khóc lóc sang một bên, xoay người nói với Bùi Phượng Chi.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, anh đừng có thật sự đánh c.h.ế.t cháu trai của anh đấy."


Đôi mắt mèo của Diệp Ninh Uyển trong veo và lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn Bùi Phượng Chi đang ngồi trên xe lăn trước mặt.

Người đàn ông trước mắt rõ ràng yếu ớt như vậy, yếu ớt đến mức phải ngồi xe lăn mới có thể di chuyển, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác sức mạnh to lớn không nói nên lời, khiến những người có thể một đ.ấ.m đánh anh ta gục xuống đất phải cam tâm tình nguyện khuất phục.



Diệp Ninh Uyển không biết cảm giác của mình đối với Bùi Phượng Chi rốt cuộc là gì, nhưng chung quy không phải là cảm giác tốt đẹp gì.

Bùi Phượng Chi mỉm cười nhìn Diệp Ninh Uyển, dịu dàng nói với cô.

"Vì Uyển Uyển không còn tức giận nữa, vậy chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi."

Bùi Phượng Chi vừa dứt lời, người vệ sĩ vẫn đang nắm lấy cổ Bùi Minh Hàm lập tức ném Bùi Minh Hàm lên người Diệp Nhược Hâm, sải bước đi về phía Bùi Phượng Chi, đẩy xe lăn của anh xoay người đi về phía chiếc xe không xa.

Diệp Ninh Uyển cũng bước theo phía sau.

Bùi Minh Hàm bị ném lên người Diệp Nhược Hâm khó khăn bò dậy từ dưới đất, vừa loạng choạng đứng thẳng dậy, đầu gối lại mềm nhũn, lại quỳ xuống đất.

Diệp Nhược Hâm thấy vậy, lập tức muốn đỡ lấy anh ta.

"Minh Hàm!"

Bùi Minh Hàm hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Nhược Hâm, đột ngột đẩy mạnh cô ta ra, nói ngắt quãng.

"Cút đi, đồ tiện nhân!"

Diệp Nhược Hâm bị đẩy ngã xuống đất, lòng bàn tay bị trầy xước một lớp, có đá vụn lẫn vào trong da thịt, nhưng cô ta đã tê liệt đến mức không còn cảm thấy đau nữa.
 
Chương 116: Diệp Ninh Uyển không ngây thơ như anh nghĩ đâu (2)


Diệp Nhược Hâm nằm sấp trên mặt đất, nhìn Bùi Minh Hàm loạng choạng đứng dậy, thế mà lại không cam lòng đuổi theo hướng Diệp Ninh Uyển lần nữa.

"Uyển Uyển!"

Diệp Nhược Hâm không thể tin nổi trừng mắt nhìn bóng lưng Bùi Minh Hàm, hét lên.

"Bùi Minh Hàm, anh điên rồi sao? Anh thật sự không sợ c.h.ế.t sao? Vì một người phụ nữ, anh ngay cả mạng cũng không cần nữa!"

Bùi Minh Hàm không nói gì.

Diệp Nhược Hâm cắn răng, đột nhiên nhìn thấy ở góc tường không xa có một đống gạch, là chủ nhân của căn biệt thự bên cạnh để đó để xây thêm tường rào.

Cô ta cắn răng chịu đau, bò dậy từ dưới đất, nhặt một viên gạch ở góc tường, chạy nhanh về phía Bùi Minh Hàm.

Cục gạch trên tay giơ lên cao, rồi hung hăng đập thẳng vào gáy Bùi Minh Hàm.

"A!"

Bùi Minh Hàm ôm lấy gáy, thốt lên một tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi. Gã không thể tin nổi mà quay đầu lại, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt Diệp Nhược Hâm thì đã ngã gục xuống đất, nhắm mắt bất tỉnh.

Diệp Nhược Hâm tiện tay ném cục gạch đi, lạnh lùng nhìn Bùi Minh Hàm nằm sõng soài dưới đất, thở hổn hển.



Bùia trước, Bùi Phượng Chi đã lên xe. Diệp Ninh Uyển đứng bên cạnh, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bỗng quay đầu lại, vừa đúng lúc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.

Diệp Ninh Uyển dừng động tác, nhìn Diệp Nhược Hâm với nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, khiêu khích huýt sáo một tiếng rồi giơ ngón tay cái về phía cô.

Sau đó, nàng vịn tay lên mui xe, chui tọt vào trong.

Cánh cửa xe đóng sầm lại.

Trong lòng Diệp Nhược Hâm bỗng dâng lên cơn thịnh nộ khôn cùng. Tất cả lý trí trong phút chốc bị cơn giận dữ cuốn trôi. Cô bất chấp tất cả, lao về phía chiếc xe đang lăn bánh, gào thét đến khản cả giọng:

"Bùi Phượng Chi, anh thật sự cho rằng Diệp Ninh Uyển trong sạch lắm sao? Anh thật sự cho rằng tất cả đều là lỗi của Bùi Minh Hàm à? Diệp Ninh Uyển chính là loại đàn bà lẳng lơ, ai cũng có thể ngủ cùng! Cô ta rốt cuộc phóng đãng đến mức nào, chỉ cần anh tra thử một chút là sẽ rõ ngay!"

"Cô ta quyến rũ hết người đàn ông này đến người đàn ông khác! Người phụ nữ này giỏi nhất là giả vờ ngây thơ, giả vờ trong sáng! Anh ngàn vạn lần đừng để bị cô ta lừa gạt!"

"Bùi Phượng Chi, nhìn cho kỹ xem cái mũ xanh trên đầu anh cao đến mức nào kìa! Diệp Ninh Uyển trước khi gả cho anh, không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi! Thậm chí cô ta còn có mấy đứa con rồi..."

Diệp Nhược Hâm vừa đuổi theo vừa gào thét, giọng nói cay nghiệt sắc bén vang vọng khắp khu biệt thự yên tĩnh.

Dĩ nhiên, Bùi Phượng Chi và Diệp Ninh Uyển ngồi trong xe đều nghe thấy.



Vệ sĩ đang lái xe, xe hơi khựng lại một chút, anh ta ngẩng đầu nhìn Bùi Phượng Chi từ gương chiếu hậu, cẩn thận hỏi:

"Cửu gia..."

Bùi Phượng Chi lãnh đạm khẽ nhướng mi, thản nhiên nói:

"Không cần quan tâm."

Vệ sĩ không dám nói thêm gì nữa, lập tức nhấn ga lái xe ra khỏi khu biệt thự, đồng thời kéo cửa kính lên, bật điều hòa.

Lớp kính cách âm ngay lập tức ngăn cách tiếng gào thét điên cuồng của Diệp Nhược Hâm, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Diệp Ninh Uyển gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô đương nhiên không cho rằng Bùi Phượng Chi hoàn toàn không để tâm đến những chuyện này, huống chi Diệp Nhược Hâm cũng chẳng phải người đầu tiên nhắc đến chuyện này.

Mà cô quả thật mấy năm trước đã không còn là xử nữ, những chuyện sau đó lại càng không thể nói rõ ràng.

Điều càng khiến Diệp Ninh Uyển cảm thấy sợ hãi chính là, làm sao Diệp Nhược Hâm biết được chuyện cô mang thai sinh con?

Ngón tay Diệp Ninh Uyển siết chặt vào nhau, răng hàm dưới nghiến chặt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay trắng bệch của mình, không nói một lời.

Bỗng nhiên, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đưa tới.
 
Chương 117: Bùi Phượng Chi, người đàn ông thâm sâu khó lường (1)


Bàn tay ấy với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng mà không cho phép kháng cự, tách những ngón tay đang siết chặt của Diệp Ninh Uyển ra.

Giọng nói êm ái vang lên bên tai, mang theo hơi thở ấm áp, ẩm ướt, phảng phất hương thơm thoang thoảng của đàn hương và bạc hà.

"Em đang căng thẳng chuyện gì vậy?"

Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào đôi mắt phượng dịu dàng hơi cụp xuống của Bùi Phượng Chi.

Người đàn ông này dường như lúc nào cũng vậy, ngay cả khi ra lệnh lấy mạng người khác cũng giữ nguyên biểu cảm này.

Anh ta như thể luôn đeo một chiếc mặt nạ mỉm cười, khiến người ta không thể nhìn thấu cảm xúc thực sự ẩn giấu bên dưới.

Diệp Ninh Uyển đột nhiên mỉm cười với Bùi Phượng Chi, nở nụ cười dịu dàng gần như giống hệt anh.

"Căng thẳng vì sợ anh tức giận rồi g.i.ế.c em đấy! Vừa rồi anh hung dữ như vậy, ngay cả cháu trai của mình cũng đánh thành ra như thế, ai biết được anh có nghe lời người khác rồi đối xử với em như vậy không."

Cô sờ sờ đầu ngón tay tròn trịa hồng hào, lí nhí nói.

"Xét cho cùng thì em cũng đâu phải anh, cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì với anh."

Bùi Phượng Chi nheo mắt, bóp cằm Diệp Ninh Uyển.

Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt phượng hẹp dài của Bùi Phượng Chi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô, như đang âu yếm, lại như đang cảnh cáo.

"Bảo bối, chúng ta cũng đã làm đám cưới rồi, việc đổi cách xưng hô em cũng đã nhận rồi, em gọi đây là không có quan hệ sao?"

Khi Bùi Phượng Chi nói chuyện, anh đã dần dần tiến sát lại gần Diệp Ninh Uyển, hơi thở của hai người ngày càng gần, quyện vào nhau, đôi môi mỏng manh gần như chạm vào nhau.



Diệp Ninh Uyển khẽ quay mặt đi, như không dám tiếp tục nhìn vào mắt Bùi Phượng Chi.

Qua một lúc lâu, Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng khẽ cử động, theo chuyển động nhẹ của cơ thể, đôi môi cô vô tình chạm vào đôi môi mềm mại của Bùi Phượng Chi, rồi nhanh chóng tách ra.

"Vậy mà anh còn dọa em?"

Đầu ngón tay thon dài như cành liễu của cô khẽ lướt qua n.g.ự.c Bùi Phượng Chi, cách lớp áo sơ mi mỏng manh có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp của anh.

Giọng nói của cô mềm mại, ngọt ngào như kem tan chảy, vừa ngọt ngào vừa có chút tủi thân,

"Anh biết em nhát gan mà, còn cố tình ra oai với Bùi Minh Hàm trước mặt em, chẳng phải là đang g.i.ế.c gà dọa khỉ sao?"

Mí mắt Bùi Phượng Chi khẽ động, đôi mắt phượng dịu dàng bỗng trở nên u ám, lạnh lẽo.

Anh không nhúc nhích, trầm giọng hỏi.

"Bảo bối, em đau lòng à?"

Diệp Ninh Uyển khịt mũi, bực bội nói.

"Em chỉ đau lòng cho bản thân mình thôi, còn đàn ông nhà người khác thì không đến lượt em phải lo lắng."

Rõ ràng là, dù trên mặt không thể hiện ra, nhưng tâm trạng của Bùi Phượng Chi đã tốt hơn rất nhiều.

Anh khẽ lẩm bẩm lời nói của Diệp Ninh Uyển.

"Đàn ông nhà người khác..."
 
Chương 118: Bùi Phượng Chi, người đàn ông thâm sâu khó lường (2)


Diệp Ninh Uyển nhướng mày, nhìn Bùi Phượng Chi với vẻ nửa cười nửa không.

"Bùi Cửu gia, đây là đang ghen sao?"

Bùi Phượng Chi nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, lòng bàn tay anh rộng và lớn, chỉ là có lẽ vì bệnh tật nên nhiệt độ cơ thể anh thấp hơn người thường rất nhiều.

"Nếu anh nói đúng thì sao?"

Diệp Ninh Uyển hơi sững sờ, rõ ràng là không ngờ Bùi Phượng Chi, người luôn giỏi che giấu cảm xúc, lại nói ra những lời như vậy với mình, nhất thời không biết đáp lại ra sao.

Diệp Ninh Uyển vốn không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng Bùi Phượng Chi cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, mắt không chớp, kiên trì muốn có câu trả lời.

Diệp Ninh Uyển bất lực.

"Từ bao giờ mà Bùi Cửu gia lại không tự tin vào bản thân như vậy? Chẳng lẽ anh cảm thấy mình còn không bằng cậu ấm Bùi Minh Hàm bất tài vô dụng kia sao?"

Bùi Phượng Chi thở dài, ánh mắt lại trở nên dịu dàng như trước.

Anh cười như đang tự giễu.

"Trước mặt người mình thích, ai mà chẳng hồi hộp đoán ý người yêu, rồi ngoan ngoãn chờ được lựa chọn."

Diệp Ninh Uyển cứ nhìn anh như vậy, dường như nhất thời không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Bùi Phượng Chi.


Còn Bùi Phượng Chi thì tiếp tục mỉm cười nói tiếp.

"Nhưng mà chờ được lựa chọn vẫn rất vui."

Anh trìu mến nhìn Diệp Ninh Uyển, ánh mắt không rời, trong đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình bóng của cô.



Tim Diệp Ninh Uyển đập nhanh hơn vài nhịp.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!


Trái tim loạn nhịp, điên cuồng đập vào lồng ngực, như muốn thoát ra ngoài.

Rất lâu sau, dưới ánh mắt nóng bỏng của Bùi Phượng Chi, Diệp Ninh Uyển mới lẩm bẩm.

"Bùi Phượng Chi, đây là anh đang tỏ tình với em sao?"

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Ninh Uyển, Bùi Phượng Chi không khỏi cảm thấy cô thật đáng yêu.

Lòng bàn tay anh áp vào má Diệp Ninh Uyển, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của cô, khẽ nói.

"Dù sao thì chúng ta cũng là kết hôn do sắp đặt, trước khi kết hôn cũng chưa từng gặp mặt, tuy là vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy cần phải thực hiện những bước cơ bản nhất."

Anh lại nói tiếp.

"Luật hôn nhân quy định cấm ép buộc, mua bán hôn nhân và các hành vi can thiệp khác vào tự do hôn nhân, cho nên, Diệp Ninh Uyển tiểu thư, em có thật lòng muốn gả cho anh không?"

Diệp Ninh Uyển nhìn vào đôi đồng tử đen láy của Bùi Phượng Chi, trong mắt anh như có một vòng xoáy, càng lúc càng sâu, dường như có cả một vũ trụ bao la, như muốn hút trọn linh hồn Diệp Ninh Uyển vào trong đó.

Đôi mắt mèo đen láy trong veo của Diệp Ninh Uyển có chút mơ màng, cô khẽ mở miệng, theo bản năng định đồng ý.

Nhưng ngay sau đó, trong đôi mắt vô hồn của cô bỗng lóe lên một tia sáng, cô đột ngột đẩy Bùi Phượng Chi đang áp sát vào mình ra.

Gần như đồng thời, Diệp Ninh Uyển rút cây kim vàng giấu ở cổ tay ra, cất vào trong tay áo.
 
Chương 119: Bùi Phượng Chi, người đàn ông thâm sâu khó lường (3)


Bùi Phượng Chi, người đàn ông này thật sự rất thâm sâu, bề ngoài tỏ vẻ đường hoàng, nhưng thực chất lại làm ra những chuyện không ra gì, vậy mà lại thôi miên cô!

Cô đã mất hết hứng thú, có chút mất kiên nhẫn quay mặt đi, thản nhiên đáp lại một câu.

"Đã gả rồi thì còn hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Bùi Phượng Chi khẽ thở dài, có chút bất lực và thất vọng.

Anh nhìn Diệp Ninh Uyển rời khỏi người mình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cửa xe, lòng trống rỗng, khoảng cách giữa hai người xa như cách trở bởi sông Thiên Trạch.

Anh đưa tay ra, lặng lẽ nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương cổ tay nhô lên của cô.

Xe lao vun vút trên đường, ánh nắng xuyên qua bóng cây loang lổ, chiếu từng đốm nhỏ vào cửa sổ xe, lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt thanh tú gầy gò của Diệp Ninh Uyển.

Cả hai đều im lặng.

Cho đến khi Diệp Ninh Uyển đột nhiên phát hiện con đường xe đang đi có chút không đúng, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi tài xế.

"Đây không phải là đường về bệnh viện."

Tài xế đương nhiên không dám trả lời, im lặng không nói.

Vì vậy, cơ hội mở lời này rơi vào tay Bùi Phượng Chi.

"Anh đã ở bệnh viện mấy ngày rồi, cũng nên về nhà thôi."

Diệp Ninh Uyển khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm.



...

Trong thư phòng, Bùi Phượng Chi ngồi một mình, trên bàn trước mặt là cuốn sổ ghi chép mà anh đã để lại trước khi mất trí nhớ.


Đột nhiên.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa thư phòng vang lên.

"Vào đi."

Sau tiếng nói của Bùi Phượng Chi, cánh cửa được đẩy ra, Giang Ứng Lân bước vào, rồi đóng cửa lại.

"Cửu gia."

Bùi Phượng Chi gập cuốn sổ trước mặt lại, cất vào ngăn kéo có khóa bên cạnh, sau đó mới ngẩng đầu lên thản nhiên hỏi.

"Cậu đến đây làm gì?"

Giang Ứng Lân sờ sờ mũi, đặt một túi hồ sơ bằng giấy kraft lên bàn trước mặt Bùi Phượng Chi.

"Đây là tất cả tư liệu về Diệp Ninh Uyển mà tôi đã cho người điều tra, ngài tốt nhất nên xem qua."

Bùi Phượng Chi cụp mắt xuống, nhìn túi hồ sơ bằng giấy kraft trên bàn, hàng mi dày rậm phủ xuống tạo thành một bóng râm đậm dưới mí mắt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top