Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 20


Chương 20

Thư kí Lâm lúc này đẩy cửa đi vào, trên tay cầm li cà phê nóng, nhìn thấy Lục Lãnh Phong ngồi đó liền đơ ra.

” Mộ…Lục tổng…ngài về khi nào vậy ạ?” Thư kí Lâm lấp bấp hỏi, đi đến đặt li cà phê xuống.

Lục Lãnh Phong nhìn thư kí Lâm.

” Cà phê…cho thiếu phu nhân, tôi thấy cô ấy…”.

Thư kí Lâm nói được một nửa nhận ra mình lỡ miệng, trước đây Lục Lãnh Phong đã bảo không được gọi Hy Nguyệt là thiếu phu nhân.

” Sao không nói nữa?” Lục Lãnh Phong hỏi.

” Tôi…tôi thấy cô ấy đang rất lạnh “.

Thư kí Lâm nói xong liền chạy đi, ai ngu đâu ở lại cho bị chửi chứ?

Thấy thư kí Lâm ba chân bốn cẳng chạy đi, Lục Lãnh Phong đưa tay lấy li cà phê đưa cho cô.

Lúc này anh nhận ra cô đúng là ăn mặc thiếu vải, à nhầm…

Thiếu ấm áp mới đúng.

Áo khoác mỏng như vậy, cô chịu được với thời tiết bây giờ sao? Còn không có khăn choàng cổ và găng tay nữa là.

” Cô không lạnh sao?” Lục Lãnh Phong nhìn cô nói.

Hỏi cho vui thôi, chứ anh thấy cô đang cóng cả người lên kia kìa.

” Cô không còn cái áo khoác nào dày hơn một chút à?” Lục Lãnh Phong hỏi tiếp.

Hy Nguyệt lắc đầu.

Nắm chặt li cà phê để ấm người, Hy Nguyệt cũng đỡ run vì lạnh hơn.

Lục Lãnh Phong cởi áo vest của mình ra, anh khoác lên vai cho Hy Nguyệt.

” Ăn trưa thôi, ăn xong tôi đưa cô về nhà “.

Anh lạnh lẽo nói, giọng có chút không vui.

Vợ của Lục Lãnh Phong đến một cái áo ấm để mặc cũng không có, nếu để Lục Thiên Tư hay bên nhà chính biết, chắc Lục Lãnh Phong anh đi đời.

Mà nghĩ lại cũng đúng, Hy Nguyệt ở nhà ăn mặc rất giản dị, cô cũng không có nhiều quần áo, hành lí cô đưa đến Lục gia chỉ vỏn vẹn hai vali.

Nếu như là những tiểu thư khác, chắc kéo cả xe tải đem đến luôn đấy!



Anh nói anh sẽ đưa cô về nhà sau khi dùng bữa trưa xong, nhưng cô đã từ chối, bảo rằng mình có thể tự về được.

” Cô tự về được sao?” Lục Lãnh Phong không an tâm hỏi, chuyện lần trước cô bị cướp rồi bị đâm làm anh không mấy tin tưởng vào việc để cô đi một mình thế này.

[ Tôi tự về được mà ]

Hy Nguyệt viết vào cuốn sổ, đưa anh đọc.

Anh đọc rồi nhìn cô, thở dài, có vẻ cô rất muốn tự về và không làm phiền đến anh rồi.

Anh cởi khăn choàng cổ của mình ra, choàng lên cho cô.

” Nhớ giữ ấm cho bản thân, hiểu chứ?” Anh dịu dàng nói, mỉm cười nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên anh ấm áp với cô như vậy, làm Hy Nguyệt có chút đơ ra, cô đơ như tượng rồi đỏ mặt, nhanh chóng rời khỏi Lục thị.
 
Chương 21


Chương 21

Lục Lãnh Phong quay người về phòng làm việc, đi đến thang máy anh lại dừng chân, quay người lại chỗ tiếp tân.

” Sau này cô ấy đến cứ dẫn cô ấy lên phòng làm việc của tôi ” Anh căn dặn.

” Vâng,tôi sẽ làm vậy vào lần sau khi Ninh tiểu thư đến ” Tiếp tân nói.

Lục Lãnh Phong là kẻ lập dị, nhất định sẽ không công nhận một cô vợ câm là vợ mình, tốt hơn là vẫn nên xưng hô sao cho đúng để không chọc anh giận.

Lục Lãnh Phong nghe ba chữ Ninh tiểu thư không mấy vui vẻ, dù sao cũng là vợ anh, cấp dưới anh lại gọi cô như vậy.

” Sau này gọi cô ấy là thiếu phu nhân “.



Hy Nguyệt ngồi trên xe bus, cô nắm chặt khăn choàng cổ của anh, không nỡ choàng để giữ ấm. Nó có mùi nước hoa của Lục Lãnh Phong đọng lại, một mùi hương dịu nhẹ và thật thơm.

Hy Nguyệt mỉm cười vui vẻ, cô cảm nhận được một sự ấm áp giữa trời lạnh như thế này rồi.

Về đến nhà, Hy Nguyệt đem khăn choàng cổ để trong phòng anh, có chút không nỡ, không phải cô muốn giữ lấy để giữ ấm cho bản thân, nhưng nó là của Lục Lãnh Phong, cô muốn giữ lại thứ gì đó của anh bên cạnh mình.

Nhưng…

Nhưng mà…

Cô cũng không phải vợ anh, cũng không được anh xem là vợ mình, có lẽ vẫn nên trả lại hơn là chiếm lấy một mình.

Buổi tối, Lục Lãnh Phong về nhà, thấy cô để lại khăn choàng cổ của mình trên bàn. Cô trả lại sao?

Anh cầm lên, đi sang phòng tìm cô.

” Cầm lấy đi ” Lục Lãnh Phong để xuống, anh nhìn cô nói.

Hy Nguyệt đang đọc sách, thấy anh cho mình khăn choàng cổ có chút bất ngờ.

” Tôi còn nhiều lắm, cô cứ giữ lấy đi, ra ngoài nên giữ ấm cho bản thân, đừng ăn mặc mỏng manh quá ” Lục Lãnh Phong quan tâm nói.

Chuông cửa dưới nhà lúc này vang lên,anh quay đầu:” Để tôi xuống mở cửa “.

Không cần nhìn xem là ai đến, cũng biết được là ai rồi…

Lục Lãnh Phong xuống mở cửa, nhìn thấy Lục Thiên Tư, anh hỏi:” Cậu đến đây làm gì?”.

” Đến kiểm tra cho Hy Nguyệt, xem vết thương của cô ấy sao rồi ” Lục Thiên Tư lái xe vào, xuống xe thản nhiên nói.

Lục Lãnh Phong làm biếng nói lại, anh quay người đi vào nhà.

” Cô ấy trong phòng, lên đấy kiểm tra nhanh rồi về đi ” Lục Lãnh Phong khó chịu nói.

Lục Thiên Tư nghe vậy liền không đáp, anh đi thẳng về phía cầu thang, không nói một câu nào với Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong đến sofa ngồi xuống, trong lòng có chút khó chịu, càng nghĩ lại càng thấy sai sai, khoan đã…

Vết thương của Hy Nguyệt là ở bụng, nếu Lục Thiên Tư đến kiểm tra thì…

Lục Lãnh Phong khẩn trương đứng dậy, anh vội đi lên phòng của cô, bình thường leo cầu thang rất tao nhã, hôm nay anh như muốn bay lên lầu một cách nhanh nhất có thể vậy.
 
Chương 22


Chương 22

Xông vào phòng Hy Nguyệt, thấy cô đang nằm trên giường, còn Lục Thiên Tư thì đang đứng đó.

” Làm gì mà vào phòng không gõ cửa vậy?” Lục Thiên Tư hỏi.

” Cậu…cậu kiểm tra chưa?” Lục Lãnh Phong hỏi.

” Chưa, bây giờ này ” Lục Thiên Tư đáp, rồi quay đầu nhìn cô.

” Vén áo lên một chút đi Hy Nguyệt ” Lục Thiên Tư dịu dàng nói.

Hy Nguyệt nghe đến vén áo liền đỏ mặt, cô dè chừng nhìn Lục Thiên Tư, tại sao phải vén áo chứ? Lục Lãnh Phong còn đang đứng đó.

” Vén áo lên mới xem được vết thương của cô ” Lục Thiên Tư giải thích.

Lục Lãnh Phong đi đến, anh đặt tay lên vai của Lục Thiên Tư.

” Ra ngoài ” Anh lên tiếng.

” Hả?” Lục Thiên Tư ngớ ra, ra ngoài? Ra ngoài làm cái gì?

” Ra ngoài, tôi sẽ kiểm tra sau đó báo lại cho cậu ” Lục Lãnh Phong kiên nhẫn nói.

Làm sao nah có thể để Hy Nguyệt kéo áo lên cho Lục Thiên Tư thấy chứ?

” Này cậu đừng có mà vô lí, lúc phẫu thuật cái gì nên thấy cũng thấy rồi, bây giờ chỉ kiểm tra cậu ngăn cản là sao? Mấy ngày ở bệnh viện..”

” Ra ngoài, đừng để tôi nói tiếng thứ tư ” Lục Lãnh Phong liếc nhìn Lục Thiên Tư, ánh mắt đầy sát khí, cả người cũng đáng sợ.

Lục Thiên Tư đầu hàng:” Được rồi, tôi ra ngoài “.

Lục Thiên Tư rời đi, Lục Lãnh Phong đứng nhìn Hy Nguyệt nằm đó.

” Vén áo lên ” Anh nói, giọng không mấy dịu dàng lắm, có vẻ đang nổi giận nhưng cố kiềm nén.

Hy Nguyệt nhìn anh, dè chừng lần hai.

” Cô muốn Lục Thiên Tư kiểm tra cho à?” Thấy cô không kéo áo lên, anh thật sự nổi giận hỏi.

Hy Nguyệt liền lắc đầu, cô không có ý đó, nhưng cơ mà…

Lục Lãnh Phong không để cô làm rồi mất thì giờ, anh tiến đến, tự tiện kéo áo của cô lên.

Hy Nguyệt sợ hãi, liền nhắm mắt lại, đỏ cả tía tai hết lên.

Lục Lãnh Phong đang làm cái gì thế kia..anh…vô..lý quá rồi đấy!

Im lặng một hồi lâu, Lục Lãnh Phong mới kéo áo cô xuống, anh đứng dậy khỏi giường.

Nghe tiếng đóng cửa, Hy Nguyệt mới chịu mở mắt ra nhìn, anh…anh đi khỏi phòng rồi?

Lục Lãnh Phong xuống nhà, nhìn Lục Thiên Tư đang ngồi ở sofa.

” Sao rồi?”.

” Rất tốt, hồi phục khá nhanh ” Lục Lãnh Phong điềm đạm nói.

Nếu anh không xen vào lúc nãy, có lẽ đêm nay nuốt không nổi cục tức rồi.

” Sao tự dưng cậu xen ngang vào chi vậy?”.

” Vậy cậu muốn kéo áo cô ta lên?” Lục Lãnh Phong hỏi lại.

Lục Thiên Tư nghe vậy bật cười:” Lúc ở bệnh viện, tôi kiểm tra cho ấy đều như vậy mà “.

” Cậu…cậu…”.

” Lục Lãnh Phong, đừng nói…”
 
Chương 23


Chương 23

” Cậu đang chua nhé?”.



Đánh đuổi mãi Lục Thiên Tư cũng đã chịu đi về, đuổi mãi mới đi, tên này đúng là quá mặt dày hơn cả mặt đường rồi.

Ngồi ăn cơm cùng cô, Hy Nguyệt còn ngại chuyện lúc nãy, cô không dám ngẩn đầu nhìn anh, Lục Lãnh Phong cũng đoán được cô đang ngại về chuyện gì, anh cũng không lên tiếng mà im luôn.

” Sau này giữ khoảng cách với Lục Thiên Tư đi ” Lục Lãnh Phong ăn xong, anh bỏ đũa xuống thì lên tiếng.

Hy Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh.

” Nếu để báo chí chú ý đến vợ của Lục Lãnh Phong thân thiết bất bình thường với bạn thân của anh ta thì người chịu tiếng xấu là cô thôi ” Anh nhắc nhở cô.

Hy Nguyệt gật đầu, thật ra giữa cô và Lục Thiên Tư cũng không có ý gì nhưng mà…

Anh là đang nhắc nhở cô để giữ hình tượng hay còn ý khác mà ẩn ý bên trong?

Lục Lãnh Phong nhìn cô, sau đó im lặng quay lưng đi, anh không nói thêm gì nữa.

Lục Thiên Tư cũng một lúc đi quá xa rồi, là bạn thân của anh, nhưng lại quá gần gũi vợ anh.

Ý gì đây? Muốn đánh nhau à?

Những ngày sau đó Hy Nguyệt luôn đón xe bus đến Lục thị để đưa cơm trưa cho anh.

Lục Lãnh Phong cũng cùng cô ăn cơm trưa. Nói thẳng ra thì ngày ba bữa, cả hai đều ngồi ăn cùng. Chuyện này làm cho Hy Nguyệt càng lúc vui vẻ hơn. Lục Lãnh Phong thì mỗi đêm đều đọc lén nhật kí của cô, thấy cô ghi lại tâm trạng của mình, anh cũng an tâm khi suy nghĩ của cô tích cực hơn nhiều.

Chẳng biết từ khi nào, mỗi đêm sang phòng Hy Nguyệt như thói quen của Lục Lãnh Phong, mặc cho trước kia anh không ngó đến cô một cái.

Thoáng chốc cũng đã trôi qua thêm một tháng, hôn nhân của cả hai cũng được hai tháng rồi.

Chỉ còn bốn tháng nữa, Lục Lãnh Phong sẽ viết đơn li hôn, cô và anh đường ai nấy đi.

Nghĩ đến đây, lòng Hy Nguyệt có chút buồn.

Hôm nay cũng thế, sau khi dùng bữa trưa với anh ở Lục thị, cô ra về.

Lục Lãnh Phong không biết hôm nay bị gì, anh chủ động đi theo sau cô, muốn biết cô thường làm gì bên ngoài.

Đi theo Hy Nguyệt một đoạn, anh nhìn thấy cô đứng nói chuyện với một người phụ nữ.

Đó hình như là…

” Lục tổng, đó là Hy Tuyết – chị gái cùng cha khác mẹ với thiếu phu nhân ” Thư kí Lâm bên cạnh báo cáo.

Lục Lãnh Phong đi làm trò thế này còn kéo cậu theo, thật không thể hiểu được mà.

Lục Lãnh Phong im lặng quan sát, do đứng từ xa nên anh không hề biết cô và Hy Tuyết kia đang nói gì.

” Sau khi kết hôn với Lục Lãnh Phong mà mày vẫn còn sống đến giờ sao?” Hy Tuyết hỏi.

Hy Nguyệt cúi đầu, cô không muốn nhìn thấy con người này, một con người chỉ mang đến đau thương cho cô.

” Người như Lục Lãnh Phong mà mày cũng chịu được, anh ta cũng chịu được mày, đúng là một kẻ lập dị chơi cùng một kẻ câm ” Hy Tuyết nói.
 
Chương 24


Chương 24

Cô ta không hề biết Lục Lãnh Phong đã tiến gần hơn, anh đã nghe thấy.

Cả mặt đen như mây giông, thư kí Lâm dĩ nhiên cũng nghe thấy rồi, sợ hãi đen mặt.

Không xong rồi…

Hy Tuyết kia sắp xong rồi.

Hy Nguyệt nghe Hy Tuyết nói anh như vậy, cô liền trợn mắt lên.

Nói cô sao cũng được, nhưng không được nói đến Lục Lãnh Phong.

Thấy Hy Nguyệt trợn mắt nhìn mình, Hy Tuyết bật cười.

” Sao? Muốn mắng lắm à? “.

” Đứa câm như mày làm sao mà mắng lại được? Tao nói gì sai sao?”.

” Vả lại…thứ câm như mày lại dám trợn mắt với tao sao?”.

Hy Tuyết bất ngờ giơ tay lên, định tát vào mặt Hy Nguyệt thì.

Bụp

Lục Lãnh Phong lao đến như bay, anh chụp lấy tay Hy Tuyết, bóp chặt cổ tay của cô ta.

” Cô…đang làm gì đấy?” Lục Lãnh Phong gầm gừ hỏi, tay bóp chặt lấy Hy Tuyết hơn.

Tay bị anh siết chặt như vậy, Hy Tuyết liền đau đớn mà hét lên:” Bỏ…bỏ..ra…đau…”.

Lục Lãnh Phong có vẻ không thương hoa tiếc ngọc, anh còn dùng sức mạnh hơn chút, thỏa rồi mới bỏ ra.

Anh đưa tay kéo Hy Nguyệt vào lòng mình, nhìn Hy Tuyết trước mắt.

” Loại người như cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi “.

” Nếu không, tôi sẽ ném thẳng cô vào thùng rác đấy “.

Lục Lãnh Phong lạnh lùng nói, anh kéo cô rời đi.

Nắm chặt tay Hy Nguyệt, Lục Lãnh Phong không nói gì cứ lôi cô đi như vậy.

Hy Tuyết xoa xoa cổ tay mình. Lục Lãnh Phong đó…

” Đúng là thằng điên ” Hy Tuyết thầm chửi, cổ tay bị Lục Lãnh Phong bóp đến muốn nứt xương ra rồi.



Lục Lãnh Phong kéo Hy Nguyệt đi một đoạn, anh nhận ra mình nắm chặt tay cô, làm cổ tay Hy Nguyệt đỏ ửng lên.

” Đau sao?” Anh lo lắng hỏi.

Hy Nguyệt gật đầu. Cô xoa xoa cổ tay mình, đây chỉ là do anh không chú ý đến, chứ lúc nãy nhìn Hy Tuyết bị anh bóp đến không thương tiếc là đau đớn như thế nào rồi.

Lục Lãnh Phong do khó chịu trong người, anh hít thật sâu để giữ bình tĩnh.

” Xin lỗi “.

Anh nói xong, đi ra bắt taxi.

Do đi theo cô quá xa, nên bây giờ về công ty lấy xe cũng là một vấn đề.

Anh kéo cô ngồi vào taxi, căn dặn tài xế rồi nói:” Về nhà trước đi, tôi sẽ về sau “.

Anh đóng cửa lại, để Hy Nguyệt ngồi taxi về.

Thư kí Lâm lúc này mới chạy đến, thật ra là do Lục Lãnh Phong kéo cô đi nhanh quá, cậu đuổi theo không kịp.
 
Chương 25


Chương 25

” Lục…Lục tổng…”.

” Về công ty “.

Lục Lãnh Phong nói, anh im lặng đi bộ về.

Thư kí Lâm vừa chạy thục mạng, bây giờ lại nghe mệnh lệnh từ anh như muốn tắt thở.

Lại…lại phải đi nữa hả?



Ngày hôm sau.

Sau vụ việc hôm qua, Hy Nguyệt trong lòng luôn cảm thấy bất an. Lục Lãnh Phong mạnh tay với Hy Tuyết như thế..

Thể nào cũng…

Trong lòng không mấy an tâm, nhưng Hy Nguyệt cũng cố làm ngơ đi.

Cô đến đưa cơm trưa cho anh như thường lệ, dùng bữa cùng anh xong thì lại ra về..

” Để tôi bảo thư kí Lâm đưa cô về, kẻo lại gặp bà điên đấy ” Lục Lãnh Phong lên tiếng, anh đưa tay kéo cô lại.

[ Không cần đâu, tôi có thể tự về được ]

Vả lại, đâu phải xui mãi mà gặp Hy Tuyết suốt được.

” Thật sự ổn?” Lục Lãnh Phong hỏi.

Thời gian gần đây anh và cô rất thân thiết cũng như gần gũi với nhau, anh hạ mình ở cạnh cô, cũng không xa lánh như trước.

Hy Nguyệt gật đầu, cô kéo tay ra khỏi anh, mỉm cười chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng làm việc của Lục Lãnh Phong.

Trong lòng Lục Lãnh Phong cứ cảm thấy bất an, anh không biết sao sáng giờ cứ thấy khó chịu, nhìn Hy Nguyệt rời đi như vậy lòng càng bức rứt hơn.

Là sao nhỉ?



Hy Nguyệt vừa đi ra cửa của Lục thị thì điện thoại có người gọi đến.

Là…ba cô?

Cô có cảm giác mấy không lành, có vẻ như Hy Tuyết đã chạy về mách lẻo với Ninh lão gia rồi.

Cô đành nhấn bắt máy.

[ Mày lập tức về Hy gia cho tao ]



Hy gia.

Hy Nguyệt bước vào nhà, nơi đây…là nơi cô không hề muốn trở về.

” Quỳ xuống ” Ninh lão gia vừa thấy cô liền quát lớn, Hy Tuyết ngồi bên cạnh thì kiêu ngạo.

Hy Nguyệt cắn môi dưới, cô quỳ xuống.

” Mày dám đánh Hy Tuyết sao? Loại em gái như mày quá vô phép vô tắc rồi ” Ninh lão gia đứng dậy, không ngừng mắng chửi cô.

Đánh?
 
Chương 26


Chương 26

Hy Nguyệt cô làm gì dám đánh Hy Tuyết? Cô ta đã thêm dầu vào lửa sao?

” Quản gia, lấy roi mây ra đây “.

” Hôm nay tôi sẽ đánh cho nhị tiểu thư biết rằng phải có lễ có nghi. Mày đừng cứ nghĩ kết hôn với Lục Lãnh Phong sẽ rời khỏi được nơi này?”.

Quản gia bước ra, trên tay cầm roi mây đã được chuẩn bị sẵn.

Ninh lão gia cầm lấy, không ngừng đánh lên người cô.

Chát

Chát

Chát

Hy Nguyệt nắm chặt tay, nhắm mắt lại chịu đựng những đòn roi của Ninh lão gia.

Mỗi lần ông tức giận chuyện gì, cô đều phải chịu những đòn roi này.

Chát

Chát

Tiếng roi mây không ngừng vang lên, Ninh lão gia liên tục dùng sức đánh lên người Hy Nguyệt.

Đến khi quần áo của cô cũng rách vì bị đánh, máu chảy đầy người.

Hy Nguyệt cũng không chịu được mà ngã người xuống.

” Ba,đánh nữa nó sẽ chết đó ” Hy Tuyết giả vờ tốt bụng lên tiếng.

” Nó đánh con, con còn bảo vệ nó sao?” Ninh lão gia quay sang nói.

” Ba, em ấy còn nhỏ, em ấy chưa hiểu chuyện “.

” Thay vì cứ đánh thế này, sẽ làm ba mệt đó “.

” Cứ giam em ấy vào nhà kho, bỏ đói hai ngày, rồi trả về Lục gia là được rồi ba “.

Tối.

Lục Lãnh Phong về nhà, thấy nhà cửa tối đen như mực, bình thường Hy Nguyệt đã mở đèn đóm và đợi anh về nhà cơ mà?

Đi một vòng trong nhà tìm cô, không thấy Hy Nguyệt, trong lòng Lục Lãnh Phong cảm thấy không ổn.

Không lẽ cô lại xảy ra chuyện gì nữa sao?

Lục Lãnh Phong lấy điện thoại gọi cho Lục Thiên Tư:” Lục Thiên Tư, Hy Nguyệt có chỗ cậu không?”.

[ Hy Nguyệt? Tôi đâu gặp cô ấy, gần đây tôi rất bận mà, làm gì có thời gian chứ ]

Nhận câu trả lời, Lục Lãnh Phong lại cảm thấy càng lúc càng sai, Hy Nguyệt có thể đi đâu được chứ? Ngoài chỗ của anh và Lục Thiên Tư?

[ Lục Lãnh Phong, xảy ra chuyện gì rồi à? ]

” Buổi trưa Hy Nguyệt có đến đưa cơm trưa cho tôi, sau đó cô ấy về “.

” Nhưng bây giờ nhà không có bóng ai hết ” Lục Lãnh Phong nói.

[ Cậu nghĩ kĩ lại xem, Hy Nguyệt có thể sẽ đi đâu được? ]

” Ngoài ở nhà và chỗ cậu, tôi chưa từng thấy Hy Nguyệt đi với ai khác hết ” Lục Lãnh Phong nói.

Lúc này điện thoại có người gửi tin nhắn đến, anh hơi giật mình, sau đó cúp máy ngang Lục Thiên Tư, mở tin nhắn ra đọc.

Là từ máy Hy Nguyệt gửi đến.
 
Chương 27


Chương 27

[ Hy gia ]

Dòng tin nhắn ngắn gọn, Lục Lãnh Phong cau mày. Hy gia? Cô đang ở Hy gia thật sao?

Lục Lãnh Phong gấp gáp gọi lại cho cô, nhưng đầu dây bên đấy đã là thuê bao quý khách rồi.

” Xảy ra chuyện gì rồi sao? “.



Hy gia.

Hy Tuyết nhìn điện thoại của Hy Nguyệt bị đập đến vỡ hết ra, cô ta đi đến, đá mạnh vào người đầy thương tích của Hy Nguyệt.

” Mày dám cầu cứu sao? ” Hy Tuyết đứng ngẩn cao mặt nhìn Hy Nguyệt đang nằm dưới sàn, sau khi chịu đòn roi của Ninh lão gia, cô bị tống vào nhà kho. Đến giờ cô mới tỉnh lại, mới tỉnh táo một chút liền nhắn tin cầu cứu với Lục Lãnh Phong,hy vọng tin nhắn đã kịp gửi đi rồi.

Lục Lãnh Phong…tôi chỉ đợi anh đến cứu mình thôi.

” Mày nghĩ Lục Lãnh Phong sẽ đến cứu mày á? Anh ta là kẻ lập dị, chỉ biết mình chứ không biết ta, làm gì có chuyện anh ta sẽ quan tâm đến một con câm vô dụng như mày ” Hy Tuyết ngồi thấp người xuống, đưa tay đánh vào mặt Hy Nguyệt.

Hy Nguyệt nghe những lời từ Hy Tuyết nói lòng trùng xuống, phải rồi…

Lục Lãnh Phong đúng là loại người như vậy mà, cô có nên hy vọng anh sẽ đến cứu mình khỏi nơi đau khổ này không?

Hy Tuyết đứng dậy, cô ta đi khỏi nhà kho. Trong lòng nhất định sẽ tin rằng Lục Lãnh Phong có nhận được tin nhắn cầu cứu đi chăng nữa, anh ta cũng không hề đến cứu Hy Nguyệt này.



Lục Lãnh Phong bước xuống xe, anh chỉnh áo vest đi thẳng vào trong, phía sau là Lục Thiên Tư đi cùng.

Đừng nghĩ anh đến đây chỉ với Lục Thiên Tư, cả đoàn người đằng sau đi theo kia kìa.

Bao vây toàn bộ Hy gia.

Ninh lão gia và Hy Tuyết hãi khi nhìn thấy Lục Lãnh Phong, anh…anh sao đến đây chứ?

Lục Lãnh Phong ngồi xuống ghế đầy tùy tiện, cả Lục Thiên Tư cũng vậy.

Bộ đôi này mỗi khi song kiếm hợp bích khiến ai trong thành phố cũng khiếp sơj.

” Hy Nguyệt đâu?” Lục Lãnh Phong nhìn Ninh lão gia hỏi.

” Con rể, quý hóa quá, con đến Hy gia…”.

” Hy Nguyệt đâu?” Lục Lãnh Phong lập lại lần hai, trong mắt anh, làm gì xem lão già này là ba vợ cơ chứ?

” Con rể…con hỏi gì kì vậy, từ khi con kết hôn với Hy Nguyệt, con bé nó đâu…”

” Ninh lão gia, Hy gia hiện tại đều bị tôi bao vây cả rồi, ông nên giao người ra đi ” Lục Lãnh Phong nói, không xem Ninh lão gia trong mắt mình là gì.

Lão cáo già này, ông ta nham hiểm đến đâu anh không biết sao?

” Con…con rể…” Ninh lão gia nghe Lục Lãnh Phong nói mà khiếp sợ, mặt mũi cũng tái mét luôn rồi.

” Mau giao Hy Nguyệt ra đây, nếu không…” Lục Lãnh Phong kiên nhẫn nói tiếp, trong lòng như dầu sôi lửa bỏng vì lo lắng cho Hy Nguyệt rồi.
 
Chương 28


Chương 28

” Chuyện đó…” Ninh lão gia ngập ngừng, không tin được kẻ lập dị này lại muốn tìm đến Hy Nguyệt?

Cậu ta đã quan tâm đến con câm đó?

Người sợ nhất là Hy Tuyết, lúc nãy còn đắc ý nhất định Lục Lãnh Phong sẽ không đếm xỉa đến con câm đó, nhưng nào ngờ…

Người tính đúng là không bằng trời tính!

Lục Thiên Tư có vẻ hơi mất kiên nhẫn, anh đưa tay lên:” Ninh lão gia, tôi mất kiên nhẫn rồi đấy “.

Một nhóm người mặc đồ đen xông vào, trên tay đã cầm súng sẵn, chỉa thẳng vào phía Ninh lão gia và Hy Tuyết.

Lục Lãnh Phong đứng dậy, anh điềm đạm nói:” Một là trả lại Hy Nguyệt cho tôi, hai là người các người đầy lỗ “.

” Mau…mau…đưa con câm đó ra…” Hy Tuyết sợ đến xanh mặt, cô quay sang nhìn hai thuộc hạ gần đó.

Hai tên thuộc hạ gấp gáp chạy đi, đi đến nhà kho lôi Hy Nguyệt ra.

Hy Nguyệt cả người đầy thương tích, quần áo cũng rách rưới vài chỗ, được lôi ra ném mạnh lên sàn, Lục Lãnh Phong và Lục Thiên Tư liền trừng to mắt mà nhìn lấy.

Lục Thiên Tư định tiến đến, ai ngờ Lục Lãnh Phong đã nhanh hơn một bước, anh liền ôm Hy Nguyệt lên.

Cả người cô chỉ là vết roi, không cần nghĩ cũng biết ai làm chuyện khốn nạn này rồi.

” Ra tay! “.

Vừa dứt lời, người của Lục Lãnh Phong liền đưa súng hướng về phía hai tên thuộc hạ của Hy gia, hai tên đó liền bị bắn trúng chỗ chí mạng.

Đoàng

Nhìn hai tên thuộc hạ ngã xuống, Hy Tuyết và Ninh lão gia liền sợ xanh mặt.

Lục Lãnh Phong ôm Hy Nguyệt lên, anh mặc kệ máu dính vào áo mình, mặc cho mình là người sạch sẽ.

” Chuyện hôm nay, hai người sẽ không xong đâu ” Anh nói, sau đó ôm Hy Nguyệt rời đi.

Lục Thiên Tư cũng không vội bằng anh, vì anh biết bây giờ cũng đâu chen vào giữa Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt được.

Anh đứng đó, đi đến chỗ Hy Tuyết.

Thú vui của Lục Thiên Tư là đem dao phẫu thuật bên mình, anh nhẹ nhàng rút ra, đưa lên cổ Hy Tuyết.

” Anh…anh tính làm gì?” Hy Tuyết sợ đến run rẩy, hai chân sắp đứng không vững rồi.

” Cô có nghe chuyện này chưa?”.

” Rằng dao phẫu thuật rất bén đó, rất rất rất là bén “.



Lục Lãnh Phong ôm Hy Nguyệt lên xe, lúc này cô tỉnh táo được một chút, nhận ra mình đang ngồi trong lòng anh.

Anh…anh đến cứu cô ra khỏi đó rồi sao?

Hy Nguyệt đưa tay kéo áo anh, cả người cô chỉ là vết thương và máu, Lục Lãnh Phong không sợ bẩn sao?

” Ngồi yên đi ” Lục Lãnh Phong nhìn xuống thấy cô đã tỉnh, anh quát lớn tiếng với cô.

Hy Nguyệt cảm thấy Lục Lãnh Phong như vừa đánh vừa xoa, cô chỉ biết nhắm mắt lại.

” Lục tổng, thiếu phu nhân…” Thư kí Lâm đang lái xe, cậu lên tiếng.
 
Chương 29


Chương 29

” Cậu lo mà lái xe về nhà nhanh nhất có thể đi ” Lục Lãnh Phong hầm hực nói.

Máu từ vết thương trên người Hy Nguyệt đều dính lên người anh, nhưng đó không phải là điều làm anh tức giận, mà điều làm anh tức điên lên là Hy Nguyệt bị thương.

” Lục tổng…quần áo của thiếu phu nhân ” Thư kí Lâm nhìn lên gương chiếu hậu, cậu ngập ngừng nói.

Lúc này Lục Lãnh Phong mới chú ý đến, tên lão già này cuối cùng đã dùng gì đánh con ngốc này đến nổi quần áo cũng không được lành lặn chứ?

Lục Lãnh Phong vội cởi áo vest ra, anh khoác lên người Hy Nguyệt, không để những chỗ nhạy cảm phơi ra.

” Thư kí Lâm ” Lục Lãnh Phong lên tiếng.

” Tôi cho cậu năm phút, tăng hết tốc lực phải về nhà trong vòng năm phút nữa ” Lục Lãnh Phong cố chấp ra lệnh.

” Nhưng Lục tổng…luật…”.

” Nhanh lên, cậu còn năm phút “.

Lục Lãnh Phong không quan tâm thứ gì, anh bây giờ là bất cần đời, bất chấp đường đua…à nhầm đường đi để về nhà.

Thư kí Lâm đâu dám làm trái, cậu đành miễn cưỡng một chút, tăng tốc một chút.

Nói là một chút, nhưng nếu sơ xài là đến làm bạn với Diêm Vương liền luôn.



Thư kí Lâm tăng hết tốc lực để về biệt thự nhanh nhất có thể, vừa về đến, anh đã ôm thẳng Hy Nguyệt về phòng cô.

Nhìn cô cả người thương tích thế này, cô bây giờ cũng không tỉnh táo, Lục Lãnh Phong xắn tay áo lên, anh đành đích thân làm vậy.

Lấy hộp thuốc ra, bên trong có sẵn kéo, Lục Lãnh Phong đành để cô nằm đó, anh cầm kéo lên.

Xoẹt

Tiếng kéo cắt vang lên, Lục Lãnh Phong đang cắt quần áo của Hy Nguyệt. Người cô chỉ toàn vết thương, chỉ đành cắt bỏ bộ đồ này để dễ dàng bôi thuốc hơn.

Lục Thiên Tư đuổi theo cũng đã về kịp, biết rõ Lục Lãnh Phong sẽ đưa Hy Nguyệt về phòng, anh liền đi tìm cả hai, dù sao anh cũng là bác sĩ…có thể…

Lục Thiên Tư đứng hình, nhìn Lục Lãnh Phong đang cắt quần áo của Hy Nguyệt, anh vội đưa tay lên che mắt mình lại.

” Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ” Lục Thiên Tư vội lên tiếng.

Nhìn thấy Lục Thiên Tư, Lục Lãnh Phong liền dừng tay, anh vội kéo mền lên phủ người Hy Nguyệt lại.

” Lục…Thiên Tư ” Lục Lãnh Phong gầm gừ, giọng nói không mấy vui vẻ.

Làm sao vui vẻ nỗi chứ hả? Lục Thiên Tư suýt chút nữa là cái gì cũng nên thấy rồi đấy?

” Tôi xin lỗi, tôi sai rồi ” Lục Thiên Tư quay lưng với tốc độ nhanh không tưởng, anh vội chạy đi.

Đứng lại cho Lục Lãnh Phong nả cái kéo vào người mình à? Lục Thiên Tư anh cũng đâu có ngu, với lại chuyện lúc nãy là tai nạn, anh cũng chưa thấy gì hết.

Đúng là chưa thấy gì hết ahaha.

Lục Lãnh Phong đen mặt, anh tiếp tục công việc của mình. Nhìn đống vải bị mình cắt ra không thương tiếc, anh đỡ Hy Nguyệt ngồi lên, chu đáo bôi thuốc cho cô.
 
Chương 30


Chương 30

Có vẻ Lục Lãnh Phong hơi mạnh tay, làm Hy Nguyệt đau nên cô tỉnh lại, cũng có chút gọi là tỉnh táo rồi.

” Đau sao?” Thấy cô mở mắt nhìn mình, anh quan tâm hỏi.

Hy Nguyệt chớp mặt nhìn anh, lúc này mới cảm nhận được tay anh đang đặt dưới eo cô.

Hy Nguyệt cúi đầu xuống, thấy trên người mình không có mảnh vải che thân, cô trợn to mắt lên.

Như phản xạ tự nhiên, cô đưa tay lên đẩy Lục Lãnh Phong đến ngã xuống giường, còn mình thì nhanh tay vớ lấy mền quấn mình vào trong.

Lục Lãnh Phong bị cô đẩy ngã, không kịp phản ứng đã ngã một cú đau như vậy rồi.

Anh bò ngồi dậy, xoa xoa cái đầu bị đập xuống đất vừa nãy.

” Hy Nguyệt…đau đấy…” Anh nhìn cô, bộ dạng càng lúc càng đáng sợ.

Lục Lãnh Phong kiên nhẫn đứng lên, anh tiến đến dùng sức kéo mền ra khỏi người Hy Nguyệt, còn cô thì giằng co lại mặc dù bản thân đang bị thương.

” Cái gì nãy giờ cũng thấy rồi, cô che cái gì chứ?”.

” Còn không mau để tôi bôi thuốc, cô muốn bị nhiễm trùng sao?” Anh lao đến, đè cô nằm dưới thân mình, quát lớn.

Bị anh lớn tiếng với mình, Hy Nguyệt càng lúc sợ hơn, cô vùng vẫy, càng lúc càng đi đến giới hạn của Lục Lãnh Phong.

Anh đúng là đang mất kiên nhẫn rồi, Lục Lãnh Phong nắm lấy hai tay cô, giữ chặt lên đỉnh đầu, anh cúi xuống mạnh bạo chiếm lấy môi cô.

” Còn quậy nữa là tôi ăn cô luôn đấy! “.

” Nếu cô không bị thương, tôi thật sự ăn cô rồi ” Lục Lãnh Phong buông Hy Nguyệt ra, cô đã ngoan ngoãn và chịu hợp tác, anh cũng bắt đầu rửa vết thương cho cô rồi bôi thuốc.

Sau khi làm xong thì Hy Nguyệt cuộn mình vào mền, chùm kín từ trên xuống dưới.

Lục Lãnh Phong không biết quần áo của cô để đâu, anh đành về phòng lấy quần áo mình cho mặc, dù sao cũng rộng nên rất thoải mái.

” Mặc vào đi ” Anh đưa cho cô chiếc áo sơ mi của mình.

Hy Nguyệt đưa tay ra nhận lấy, cô nhìn anh.

” Tôi không biết quần áo của cô để đâu ” Lục Lãnh Phong nói.

Hy Nguyệt gật gật gù gù, cô quay lưng, lọ mọ tìm cách mặc áo vào, thấy cô loay hoay, tay chân thì vụng về, Lục Lãnh Phong càng nhìn thì càng khó chịu, anh đi đến, kéo mền ra khỏi người cô, Hy Nguyệt mở to mắt nhìn anh.

” Để tôi mặc cho nhanh ” Anh nói, tự ý mặc áo vào cho Hy Nguyệt.

Bởi vì cả hai cứ kéo qua kéo lại, ga giường cũng dính đầy máu của Hy Nguyệt từ những vết thương, người sạch sẽ như Lục Lãnh Phong nhìn vào nhất định sẽ không chịu được.

Anh đứng nhìn Hy Nguyệt đang ngồi ngơ ngác ở đó, anh giang hai tay ra, như kiểu :

Đến đây đi, đến đây đi!

Hy Nguyệt nghiêng đầu một bên nhìn anh, không hiểu anh đang muốn làm trò gì nhìn anh.

” Lại đây ” Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng nói.

Hy Nguyệt nào đâu dám làm trái, mà có làm trái anh cũng bắt rẻ phải, cô đành nghe theo, tiến đến.

Vừa lại gần, Lục Lãnh Phong liền ôm lấy Hy Nguyệt lên như kiểu bế em bé vậy.

Dáng người Hy Nguyệt nhỏ bé, nên Lục Lãnh Phong ôm lấy cô rất dễ dàng.
 
Chương 31


Chương 31

Anh không nói câu nào, ôm cô đi ra khỏi phòng, đưa Hy Nguyệt sang phòng mình.

Đặt cô ngồi xuống giường, từ đầu Hy Nguyệt như gấu bông của Lục Lãnh Phong, anh thích thì ôm không thích thì ôm vậy.

Hy Nguyệt nhìn anh đầy ngơ ngác, cô còn không kịp tin được là mình đang ngồi trên giường anh. Căn phòng mà anh bảo cô không được phép đi vào, đêm tân hôn cô không hiểu chuyện, ngồi trên giường anh, anh đã thay ga giường, rồi sau đó chẳng biết xuất quỷ nhập thần gì anh thay nốt luôn cái giường mới.

” Ga giường của cô đều bẩn cả rồi, nằm đây nghỉ ngơi đi ” Anh đỡ cô nằm xuống, chu đáo kéo mền lên đắp cho Hy Nguyệt.

Hy Nguyệt nhìn anh càng lúc càng không tin vào mắt và tai mình, bây giờ ai chọc mù mắt cô được không? Để cô không nhìn thấy Lục Lãnh Phong hết sức ôn nhu này.

Lục Lãnh Phong không nói câu nào, anh quay lưng ra khỏi phòng, tên khốn Lục Thiên Tư chắc chắn còn ở dưới phòng khách.

Anh vừa đi xuống, nhìn thấy Lục Thiên Tư, không lẽ bây giờ anh nhào vào chọc mù mắt tên này?

” Lục Thiên Tư, cậu cần tôi rửa mắt và tâm hồn giúp không?” Lục Lãnh Phong đi đến hỏi.

” Tôi không thấy gì mà, không cần rửa tâm hồn tôi đâu ” Lục Thiên Tư vội đáp, nếu không tìm cách nói sao cho đúng, Lục Lãnh Phong sẽ lột da anh như rắn thay da luôn đấy.

” Thật sự là không thấy?” Lục Lãnh Phong hỏi lại.

Lục Thiên Tư liền gật đầu.

” Như vậy càng chắc chắn cậu đã thấy ” Anh vô lý đáp lại.

Lục Thiên Tư trưng bộ mặt kiểu không thể tin nỗi, nói không thấy nghĩa là thấy à? Cái logic này ở đâu ra đấy?

Lục Lãnh Phong có bị vong nhập không? Lục Thiên Tư anh làm bác sĩ chứ không phải pháp sư đâu.

” Lục Lãnh Phong cậu vô lí vừa thôi ” Lục Thiên Tư liền phản bác lại.

” Vả lại lúc đầu cậu không công nhận Hy Nguyệt là vợ mình mà bây giờ thì sao đây?”.

” Cái tính chiếm hữu của cậu nó hiện rõ trên mặt cậu kia kìa ” Lục Thiên Tư vội đổi chủ đề.

Bây giờ chạy không được, rút không xong.

Mình quẹo đi!

Anh phải khiến Lục Lãnh Phong nói không lại mà phải quay xe!

” Lục Thiên Tư…”.

” Tôi nói sai à? Vừa nhận được tin nhắn từ Hy Nguyệt, cậu liền sốt sắn kêu anh em lẫn tôi đến Hy gia, cậu đi cứu người mà tôi cứ nghĩ cậu đi cướp ngân hàng hay khủng bố không đấy ” Lục Thiên Tư bảo tiếp.

” Lục Thiên Tư “.

” Lục Thiên Tư cái gì chứ? Tôi đâu có chết mà cậu cứ gọi cả họ lẫn tên tôi hoài ” Lục Thiên Tư được đà lấn tới.

” Lục Thiên Tư ” Lục Lãnh Phong gọi tên lần ba, Lục Thiên Tư thấy thế liền im bặt lại.

Thôi toang rồi!

Toang đến nơi thật rồi!

” Xử lý Hy gia đi ” Lục Lãnh Phong nói.
 
Chương 32


Chương 32

” Ha…hả?” Lục Thiên Tư tưởng mình nghe nhầm, trước đây Lục Lãnh Phong phân công ra công, tư ra tư, chưa bao giờ lấy chuyện tư xen vào chuyện công.

Vả lại sắp tới Lục thị và Ninh thị hợp tác với nhau, bây giờ bảo xử lý? Xử lý cái méo gì mới được?

” Ý cậu là?”.

” Dự án sắp tới, bỏ đi ” Lục Lãnh Phong thản nhiên nói.

” Ô shit” Lục Thiên Tư không thể chịu được cú sốc này, cái dự án đó Lục lão gia ba anh cũng có tham gia, nếu như Lục Lãnh Phong đòi rút và bỏ đi…

Ba anh cũng không thể đến cùng được.

” Tại sao? Cho tôi lí do đi? Trước đây cậu đâu có…” Lục Thiên Tư hỏi.

Không biết đang hỏi lí do hay là đang muốn đào sâu chuyện gì đây?

Lục Lãnh Phong đưa tay chỉ về phía cửa, mỉm cười nhìn Lục Thiên Tư:” Cậu về được rồi, cửa ở đó, không tiễn!”.

Đánh đuổi Lục Thiên Tư được rồi, Lục Lãnh Phong đích thân vô bếp, anh lục đục trong bếp một lúc rồi bưng tô cháo nóng hổi lên cho Hy Nguyệt.

Hy Nguyệt vì đau nên đã ngủ lúc nào không hay, nhưng anh cũng không để cô ngủ với cái bụng đói như vậy, Lục Lãnh Phong đi đến, đưa tay lay Hy Nguyệt dậy:” Hy Nguyệt, ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp “.

Hy Nguyệt bị anh gọi dậy, cô ngơ ngác nhìn Lục Lãnh Phong, anh còn chưa tắm rửa thay đồ, áo sơ mi còn dính máu của cô trên đó kìa.

Lục Lãnh Phong đỡ Hy Nguyệt ngồi dậy, ân cần thổi cháo nguội rồi đút cho cô ăn.

Hy Nguyệt càng lúc càng không tin đây là người đàn ông cục súc không biết đối tốt với phụ nữ là gì, riêng hôm nay…

Không lẽ anh bị dính lời nguyền gì? Bị người nào nguyền rủa nên đầu óc nó bất bình thường không? Càng nghĩ càng thấy lạ.



Sáng hôm sau.

Hy Nguyệt mở mắt ngủ dậy, cô mém xíu sợ hãi đến lăn xuống giường.

Lục Lãnh Phong đang đứng gần đó, anh đang ủi quần áo.

Mà là quần áo của Hy Nguyệt cô?

” Thức rồi à?” Lục Lãnh Phong quay sang nhìn Hy Nguyệt, anh hỏi.

Thấy cô mở mắt còn hỏi thức rồi à, anh có thấy ai ngủ mà mở mắt rồi dậy nhắm mắt không?

Hy Nguyệt tính xuống giường, Lục Lãnh Phong lên tiếng:” Ngồi yên ở đó, tôi ủi nốt cái áo này đã .

Cô liền ngồi yên như thỏ con, không dám động đậy gì, cũng muốn hỏi anh tại sao lại đi ủi quần áo cho cô thế? Cô nhớ mình bỏ trong vali mà?

Làm xong việc của mình, Lục Lãnh Phong đem áo của cô đến tủ mình treo vào, anh vừa mới mở tủ ra làm cô muốn ngã người ra.

Quần…quần áo của cô tất cả đều nằm trong tủ của anh?

Lục Lãnh Phong đóng cửa tủ lại, anh quay sang nhìn Hy Nguyệt đang bất ngờ ở đó.

” Tôi lấy đồ của cô ra khỏi vali hết rồi. Thật tình, không hiểu sao cô có thể cứ nhét quần áo nằm lì trong vali như thế ” Anh nói, càm ràm như một ông cụ thật sự.

Hy Nguyệt chớp chớp mắt nhìn anh, để ý kĩ lại hôm nay anh không mặc áo sơ mi, nếu như mọi ngày thì cô đều thấy anh quần áo chỉnh tề và sắp đi làm rồi.
 
Chương 33


Chương 33

” Hôm nay tôi đã hủy hết lịch trình để ở nhà với cô rồi ” Lục Lãnh Phong lấy mền của mình bỏ qua một bên, anh đỡ Hy Nguyệt xuống giường.

Đồ cá nhân của cô anh cũng đem hết qua phòng mình, được anh đỡ vào nhà tắm, cô ngỡ ngàng.

Lục Lãnh Phong trước khi đóng cửa, anh nói:” Tôi đã đem đồ của cô sang đây cả rồi, từ nay về sau hãy ở phòng này”.

” Cùng với tôi ” Anh nhấn mạnh ba chữ cuối, sau đó liền đóng cửa lại.

Hy Nguyệt bàng hoàng, cô mém ngã xuống, cũng may bám vào tường mà cố đứng vững được.

Lục Lãnh Phong bị cái quái gì? Con người sạch sẽ mọi hôm đâu rồi?

Không, đó không phải Lục Lãnh Phong cô quen, nhất định anh đã bị ai đó làm gì ảnh hưởng đến đầu óc nên mới khùng điên như thế.

Lục Lãnh Phong xuống nhà nấu bữa sáng cho Hy Nguyệt, sau khi làm xong thì đem lên tận phòng, hầu tậng miệng cho Hy Nguyệt.

Hy Nguyệt vừa vệ sinh cá nhân và thay đồ xong đi ra, thấy Lục Lãnh Phong đi vào thì giật cả mình.

” Lại đây ăn sáng đi ” Anh đặt bữa sáng xuống bàn rồi nói.

Hy Nguyệt từ từ đi đến, anh xuống bếp? Cái bữa sáng đó không phải là chính tay anh nấu đấy chứ?

Không thể nào…anh làm gì biết nấu ăn, cô cũng đâu có thấy anh vào bếp khi nào đâu chứ.

Thấy cô cứ đứng lì ở đó, Lục Lãnh Phong lại không vừa ý, anh đi đến kéo lấy Hy Nguyệt cho nhanh, để cô đứng ở đấy chắc bữa sáng sang bữa trưa luôn.

Hy Nguyệt ngồi xuống sofa, cô nhìn anh, anh nhìn cô.

” Thử đi ” Lục Lãnh Phong nói, nở nụ cười rất chi…

Ahaha…

Rất chi thân thiện nha quý vị!

Bà con cô bác, quan viên hai họ ra đây mà xem, Lục Lãnh Phong nấu ăn, còn nấu bữa sáng cho Hy Nguyệt, người mà anh cho là trước kia rất phiền phức và không nên có mặt ở ngôi nhà này đấy.

” Thử đi chứ ” Lục Lãnh Phong nói lần nữa.

Hy Nguyệt liền nếm thử bữa sáng anh nấu, lúc đầu cứ nghĩ mùi vị nó sẽ rất ghê…

Nhưng mà…

Thật sự rất ngon đó!

Thấy vẻ mặt của cô, Lục Lãnh Phong gật đầu, bình thường anh không vào bếp cô cứ nghĩ anh không biết nấu ăn sao? Anh một thời tự nấu cơm cho chính mình ăn đó, không học hỏi thì có chết đói à?

” Ngon lắm đúng không?” Lục Lãnh Phong ghé sát xuống, anh hỏi.

Hy Nguyệt thật thà gật đầu, cô nhìn anh, không ngờ tay nghề của anh giỏi như vậy, anh nấu còn ngon hơn cả cô luôn đấy.

” Vậy phải ăn cho hết, cô mà chừa lại…”.

” Tôi sẽ quay lại tính sổ đấy ” Lục Lãnh Phong cảnh cáo, anh đi đến phía cửa, Hy Nguyệt nhìn theo anh.

Cảm giác được cô đang nhìn mình, anh quay lại nhìn cô:” Muốn hỏi tôi đi đâu phải không?”.

Hy Nguyệt gật đầu.

Anh mỉm cười, đáp:” Đi phơi đồ, quần áo giặt xong rồi “.
 
Chương 34


Chương 34

” Còn nhiệm vụ của cô là phải ăn hết đồ ăn sáng, sau khi phơi đồ xong…”.

” Tôi sẽ quay lại kiểm tra đấy “.

Như lời Lục Lãnh Phong nói, anh đi phơi đồ xong liền quay lại.

Hy Nguyệt ăn cũng rất nhanh, ngoan ngoãn không bỏ thừa thức ăn theo lời anh.

Lục Lãnh Phong thì rất hài lòng, anh từ tốn đem dẹp bữa sáng đi thì liền trở về phòng lấy hộp thuốc ra.

” Đến đây ” Anh lại sofa ngồi xuống, nhìn cô đang đứng đấy.

Hy Nguyệt ngơ ngác nhìn anh.

Thấy cô không chịu đến, Lục Lãnh Phong liền đến kéo cô lại cho bằng được.

Thật tình, không biết anh đang chăm vợ hay chăm con nữa?

Để Hy Nguyệt ngồi xuống, Lục Lãnh Phong tiến đến định cởi áo cô ra thì Hy Nguyệt liền đánh vào tay anh.

” Đau đấy ” Lục Lãnh Phong nhìn cô nói, anh xoa xoa tay mình.

Thấy Hy Nguyệt đang muốn chống đối lại mình, Lục Lãnh Phong liền dùng biện pháp mạnh, anh kéo cô lại khiến cô không kịp trở tay, nhấn mạnh cô vào lòng mình, sau đó tiện tay cởi áo cô.

Hy Nguyệt định đẩy anh ra thì Lục Lãnh Phong vòng tay qua eo cô, lên tiếng:” Ngồi yên để tôi bôi thuốc “.

” Cô còn quậy nữa là biết tay tôi đấy ” Lục Lãnh Phong nhắc nhở.

” Dù gì cũng thấy hết rồi, cô còn ngại cái gì nữa?” Anh đưa tay lấy hộp thuốc lại gần, sau đó nói.

Tay còn lại vẫn vòng qua eo cô, chưa muốn buông ra đây mà.

Lục Lãnh Phong phải công nhận bình thường thấy Hy Nguyệt vụng về tay chân, nhìn trông cứ như con ngốc.

Nhưng về body…

Nói sao nhỉ? Trông rất nuột đấy chứ, chỉ là bị đánh đến thương tâm ra thế này rồi.

Nhìn tấm lưng của Hy Nguyệt, ngoài những vết thương mới, anh cũng thấy rõ các vết sẹo cũ.

Lục Lãnh Phong đưa tay chạm nhẹ lên, anh hỏi:” Đây là những vết sẹo cũ?”.

Hy Nguyệt gật đầu.

” Trước đây cô luôn bị đánh vậy sao?” Anh hỏi, lòng có chút nhói.

Hy Nguyệt gật đầu tiếp.

Không nghĩ rằng một cô gái dường như bị bạo hành thế này.

Lão già đấy còn tình người không đấy?

Chả trách khi đến đây, mặc lúc đầu anh ghẻ lạnh cô đến cùng này kia, nhưng trong mắt Hy Nguyệt anh vẫn là người tốt.

Bởi vì anh không đánh cô, không động tay lên người cô.

Lục Lãnh Phong bỗng ôm chặt Hy Nguyệt hơn, trong lòng có chút đồng cảm với cô gái này.

Hy Nguyệt không biết anh đang làm gì đằng sau mình, sao tự dưng lại ôm chặt cô hơn như vậy chứ?

Lục Lãnh Phong vội làm công việc chính của mình, anh nhanh chóng bôi thuốc cho Hy Nguyệt.

Xong việc, anh mặc áo lại cho Hy Nguyệt nốt. Từ đầu đến cuối Lục Lãnh Phong đều rất nhẹ nhàng, ân cần và từ tốn.
 
Chương 35


Chương 35

Không có cục súc như mọi hôm đâu nha.

” Đi nghỉ đi ” Anh nhấn cô ngồi xuống giường, quan tâm bảo.

Hy Nguyệt thấy anh định quay đi, cô vội đưa tay ra kéo áo anh lại.

Lục Lãnh Phong bị cô níu kéo lại, anh quay đầu nhìn cô:” Làm sao thế?”.

Hy Nguyệt nhìn anh.

Lục Lãnh Phong ở cùng cô suốt hai tháng nay, dường như nhất cử nhất động của cô anh đều đoán được rồi.

” Muốn đi cùng tôi sao?” Anh hỏi.

Cô mỉm cười gật đầu.

Lục Lãnh Phong bất ngờ quay người, anh ngồi thấp xuống.

” Leo lên đi ” Anh bảo.

Hy Nguyệt như đứa trẻ, cô lao đến ôm lấy cổ anh từ phía sau.

Lục Lãnh Phong cõng Hy Nguyệt trên vai, cả hai xuống nhà, cô cứ thế mà bám trên lưng anh dường như không muốn xuống.

Lục Lãnh Phong cũng không nói gì, bởi vì Hy Nguyệt cũng không nặng, cõng cô trên vai cũng không cảm giác gì.

Hy Nguyệt cứ ôm lấy anh không buông, lần đầu cô được cõng đó…

Vả lại tấm lưng của Lục Lãnh Phong thật lớn, lại còn an toàn như vậy.



Lục Lãnh Phong cứ thế mà để cô bám trên lưng mình, anh thì cứ làm việc của mình.

Một lúc thì Hy Nguyệt đã chán, cô leo xuống khỏi người anh, cùng anh nấu bữa trưa.

” Để tôi làm, ra phòng khách ngồi đi ” Anh giành lấy củ hành tây trên tay Hy Nguyệt lại.

Hy Nguyệt thì nhất quyết không chịu, cô đưa tay giành lấy từ anh.

” Cô đang bị thương đấy, không làm được đâu ” Lục Lãnh Phong cố chấp giành lại.

Hy Nguyệt thì càng cố chấp hơn, cô giành lấy cho bằng được, đầu không ngừng lắc.

[ Tôi làm được ]

Cô quơ tay quơ chân, chả biết anh có thể hiểu ý mình không.

” Chắc chắn làm được?” Lục Lãnh Phong hỏi.

Thời gian qua anh đã học và ghi nhớ những động tác cô hay lắm, nên cũng đã hiểu rõ về ý Hy Nguyệt muốn nói.

Hy Nguyệt bất ngờ.

Anh…anh hiểu cô muốn biểu đạt ý gì sao?

Lục Lãnh Phong thấy bộ mặt ngớ ngẩn của cô anh bật cười, đưa tay xoa đầu Hy Nguyệt.

” Đừng cố quá sức đấy “.

” Dù sao cô cũng đang bị thương, vẫn nên…”.

Anh chưa nói xong, Hy Nguyệt đã lao đến ôm lấy eo Lục Lãnh Phong.
 
Chương 36


Chương 36

Lục Lãnh Phong có chút bất ngờ, anh vòng tay ôm ngược lại cô, chứ không đẩy cô ra.

Nếu như trước kia thì anh đã đẩy cô văng tám thước rồi.

Nhưng sau chuyện này anh mới nhận ra rằng Lục Thiên Tư nói đúng.

Hy Nguyệt này nhìn vào ai ai cũng chỉ muốn bảo vệ, che chở cho.

” Hy Nguyệt…”.

” À không…”.

” Tiểu Hinh, không sao rồi “.

Loay hoay cả buổi trời cùng Hy Nguyệt, sau khi dùng bữa trưa xong thì cô mới chịu đi nghỉ.

Nhìn Hy Nguyệt ngủ say trên giường, anh ngồi bên cạnh cứ ngắm bộ dạng cô đang ngủ.

Trông đáng yêu thật.

Lục Lãnh Phong đứng dậy, anh ra khỏi phòng, đi sang thư phòng giải quyết công việc.

Hiếm khi anh không đến Lục thị như vậy, bây giờ chắc có nhiều việc đang chờ anh làm xong.

Lục Lãnh Phong ngồi xuống ghế, anh lấy điện thoại gọi cho thư kí Lâm.

” Mọi chuyện sao rồi? ” Anh hỏi.

[ Lục tổng, dự án đó đã được hủy bỏ ]

” Làm tốt lắm ” Lục Lãnh Phong nói.

[ Lục tổng, thiếu phu nhân…không sao rồi chứ? ]

” Cô ấy đã ổn hơn rồi, nhưng chiều nay…”.

Nói đến đây Lục Lãnh Phong dừng lại.

” À khoan, sắp xếp một buổi hẹn với bác sĩ, tôi muốn đưa Hy Nguyệt đi khám ” Anh nói.

[ Đi khám ạ? ]

” Tôi muốn biết tại sao cô ấy không nói chuyện ” Lục Lãnh Phong trả lời.

Cứ để cô thế này, anh và cô thật sự rất khó để hiểu nhau hơn. Hy Nguyệt không biết là do từ đâu mà không nói chuyện, nhưng cô cứ biểu đạt lời mình muốn nói sang hành động.

Thật sự là bất đồng ngôn ngữ.

[ Vâng, tôi đã rõ ]

Lục Lãnh Phong nghe vậy cúp máy, anh để điện thoại sang một bên.

Chống tay lên bàn, Lục Lãnh Phong mỉm cười.

Có vẻ như Hy gia bây giờ rất lao đao đây.

Ninh lão gia, tôi có thể đưa các người lên thì chuyện đá các người xuống cũng là bình thường.

Lão cáo già đấy…

Cùng với bà điên đấy nữa.



Hy gia.

Ninh lão gia nhận được tin Lục thị hủy bỏ dự án của mình. Ông dường như bị đạp một cú đau điếng vào người.

Không nghĩ rằng bản thân đã gây ra chuyện lớn, lần này do ông động vào Hy Nguyệt nên mới chọc Lục Lãnh Phong giận như vậy sao?
 
Chương 37


Chương 37

” Không ngờ con câm đó lại có giá trị với Lục Lãnh Phong ” Ninh lão gia lẩm bẩm.

Hy Tuyết ngồi bên cạnh, trên cổ cô ta xuất hiện vết thương. Đây là do Lục Thiên Tư đã tốt bụng để lại, đúng là dao phẫu thuật thật sự rất bén.

” Ba…” Hy Tuyết lên tiếng.

Nếu biết chuyện ra vậy, Hy Tuyết cô đã kết hôn với Lục Lãnh Phong chứ không để con câm đó đi thay rồi.

” Bây giờ con muốn gì đây? Nếu như lúc đầu con đồng ý đi kết hôn với Lục Lãnh Phong thì có phải quá được nhờ rồi không?” Ninh lão gia trách móc.

Ông không ngờ nước đi của mình sai như vậy. Cứ nghĩ Lục Lãnh Phong là kẻ lập dị, nhiều lúc thì cứ như thằng điên không ai dám động vào.

Vậy mà bây giờ lại bảo vệ Hy Nguyệt kia ra mặt, cuối cùng là sao?

Một kẻ lập dị nên đã yêu phải một con câm vô dụng à?

Đây là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đấy ư?

Hy Tuyết bị Ninh lão gia mắng liền đen mặt lại. Trong lòng nuốt không trôi cục tức này.

Hy Nguyệt…mày chờ đó, không đánh chết mày lần sau thì tao không phải Hy Tuyết nữa!



Buổi chiều, Hy Nguyệt vừa ngủ dậy thì thấy trong nhà xuất hiện nhiều người hơn.

Cô chỉ mới ngủ một giấc liền trở thành người tối cổ sao?

” Đây là giúp việc từ nhà chính đến, tôi muốn họ ở đây phụ em, em không có ý kiến chứ?” Lục Lãnh Phong lên tiếng hỏi ý cô.

Hy Nguyệt chớp mắt nhìn anh. Anh vừa nói cái gì vậy?

Anh vừa gọi cô là…

Vừa xưng hô với cô là?

Tôi và em cơ á?

Còn nữa, nhà chính sao?

Cô có nhớ là trong hôn lễ từng gặp ba mẹ anh, và có cả bà nội của Lục Lãnh Phong. Vậy theo lời anh nói, nhà chính là nơi bọn họ đang sống đây.

Vậy đây là nhà gì? Bự như cái cung điện nhưng vẫn chưa là chính á? Chỉ là phụ thôi sao?

” Em không có ý kiến chứ?” Lục Lãnh Phong đưa tay vuốt tóc cô, anh hỏi.

Hy Nguyệt lắc đầu.

Đây là nhà anh, anh làm gì sao cô có quyền phản đối chứ?

Lục Lãnh Phong mỉm cười, anh ôm cô từ phía sau.

” Tiểu Hinh…”.

Gọi như thế quá ngọt ngào rồi.

Hy Nguyệt có chút hơi rùng mình, cô định quay đầu nhìn anh thì Lục Lãnh Phong tiến đến, anh cắn nhẹ lên vành tai của cô khiến cô cứng đờ người luôn.

Bàn tay anh đang sờ soạng khắp người cô, cái bàn tay to lớn lại còn ấm áp đang len vào áo cô.
 
Chương 38


Chương 38

Lục Lãnh Phong bất ngờ giở thú tính lên, bàn tay đang đặt vào nơi nào đó.

” Mềm quá…”.

Vòng một của cô…

” Vừa mềm lại còn vừa tay “.

Hy Nguyệt nghe những lời này của anh liền đỏ mặt, thêm hành động này khiến cả người đều cứng đờ, cô không còn sức để vùng vẫy thoát ra.

Tay Lục Lãnh Phong cứ bóp lấy ngực cô, anh tiện tay vén cả áo của Hy Nguyệt lên.

Cô liền nhắm mắt lại, Lục Lãnh Phong đang làm cái gì vậy chứ…

Khiến cô ngại đến muốn độn thổ rồi!!!

” Em nhắm mắt làm gì?”.

” Còn ngại gì chứ?”.

Lục Lãnh Phong bất ngờ xoay người kéo cô nằm xuống, anh nhìn cô đang đỏ cả mặt dưới thân mình.

Anh cúi xuống, chạm nhẹ lên môi cô.

” Dù sao cũng là vợ chồng, cái gì nên thấy cũng phải thấy thôi…”.

” Cũng như là…thân thể này của em thuộc về tôi vậy “.

Hy Nguyệt mở mắt ra nhìn Lục Lãnh Phong, gương mặt cô lúc này đúng là mê người thật sự khiến Lục Lãnh Phong không chịu được, anh cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô.

Hy Nguyệt có chút đau, cô hơi rùng mình, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, cô..thật sự chưa chuẩn bị cho chuyện này.

Thấy Hy Nguyệt chưa thích ứng được chuyện này, Lục Lãnh Phong nuốt nước bọt, anh vùi đầu mình vào lòng cô.

” Đừng căng thẳng, nếu em chưa muốn làm chuyện này ” Anh dịu dàng nói.

Hy Nguyệt khựng lại, nhìn anh đang nằm trong lòng mình. Cô đưa tay lên, xoa đầu Lục Lãnh Phong.

Cô không biết anh bị cái khỉ gì, nhưng chuyện cô bị thương rồi khiến anh kích động đến mức bất ngờ đối xử tốt với cô như vậy, chuyện này cô có nên cảm ơn Hy Tuyết và xem đây là chuyện tốt với mình không?

Lục Lãnh Phong ngẩn đầu lên, anh đưa tay kéo áo của Hy Nguyệt xuống, gương mặt có chút thất vọng. Lúc nãy nhìn Hy Nguyệt trông rất miễn cưỡng, nếu anh lấn tới có lẽ Hy Nguyệt vẫn chưa chấp nhận được chuyện này.

Hy Nguyệt nhìn anh hụt hẫng, trong lòng thấy bản thân thật có lỗi, cô lao đến ôm lấy anh từ đằng sau coi như là một lời xin lỗi.

Hành động của cô như một đứa trẻ vậy, Lục Lãnh Phong bật cười:” Không sao đâu “.

Anh ăn chay bấy lâu nay rồi, ăn chay thêm vài hôm cũng không chết đâu.

” Không phải lỗi của em, em vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, đừng trách mình ” Anh nói nhỏ nhẹ.

Cũng phải, lúc đầu là anh ghẻ lạnh trước với cô mà. Nhìn thấy cô người đầy thương tích khiến anh kích động, còn thay đổi cả tâm trí lẫn suy nghĩ của Lục Lãnh Phong, bất ngờ đối tốt với Hy Nguyệt như vậy, ít nhất cô cũng phải đề phòng chứ làm sao chấp nhận sớm được.

Lục Lãnh Phong rời khỏi vòng tay của Hy Nguyệt, người hụt hẫng lần này lại là cô, cô nhìn anh.

Cô cũng không biết sao bản thân chưa chấp nhận được chuyện này, có lẽ cô đã quá quen với một Lục Lãnh Phong lạnh lùng chứ không phải một Lục Lãnh Phong đầy ôn nhu như bây giờ.

Lục Lãnh Phong đi đến tủ, anh lấy một bộ quần áo ưa nhìn của Hy Nguyệt đem đến cho cô.
 
Chương 39


Chương 39

” Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ” Anh nói.

Hy Nguyệt nhìn anh.

Anh muốn đưa cô đi đâu?



Bệnh viện.

Hy Nguyệt đứng nhìn bệnh viện, sau đó nhìn anh. Lục Lãnh Phong biết cô đang muốn hỏi gì, anh nắm lấy tay Hy Nguyệt rồi bảo:” Chỉ là kiểm tra một cho em, đừng lo “.

Anh đã hẹn trước với bác sĩ, muốn khám xem tại sao Hy Nguyệt không nói chuyện được.

Lục Thiên Tư lúc này từ trên đi xuống, nhìn thấy cả hai liền ô lên.

” Lục Lãnh Phong?”.

Hy Nguyệt nhìn thấy Lục Thiên Tư liền vui mừng, thấy cô mỉm cười với Lục Thiên Tư thì Lục Lãnh Phong liền đen mặt lại.

Chuyện gì thế? Tại sao cô thấy Lục Thiên Tư liền vui vẻ như vậy chứ?

” Hai người đi đâu vậy?” Lục Thiên Tư hỏi.

” Đến bệnh viện không đi khám bệnh chả lẽ đến đây chơi?” Lục Lãnh Phong cọc cằn đáp lại.

Người ta vui vẻ không quạo, còn anh càng nói càng quạo.

Ngày càng quạo với Lục Thiên Tư hết sức vô cmn lý luôn.

Lục Thiên Tư nhìn thấy Lục Lãnh Phong đang nắm tay Hy Nguyệt thì bất ngờ. Người ta nói khi yêu có thể thay đổi hoàn toàn một con người, đây là kết quả từ Lục Lãnh Phong sao?

Tên cục súc này đã chịu yêu rồi à?

Nhưng hình như bản thân chưa nhận ra rõ rồi.

” Cậu đưa Hy Nguyệt đến đây khám cái gì?” Vết thương trên người cô không cần thiết phải đến đây nhập viện, thế Lục Lãnh Phong đưa Hy Nguyệt đến đây làm gì chứ?

” Không phải khám khoa cậu, cậu đừng có lắm lời ” Nói xong Lục Lãnh Phong kéo Hy Nguyệt đi, nếu anh thật sự không chú ý đến có lẽ Lục Thiên Tư thật sự sẽ hốt luôn Hy Nguyệt đi mất?

Lục Thiên Tư càng lúc càng khó hiểu, Lục Lãnh Phong đã khó ở, gần đây còn trông khó ở hơn mọi hôm nữa. Anh làm cái gì sai à?



Hy Nguyệt bị Lục Lãnh Phong kéo đi, anh đưa cô vào phòng để bác sĩ kiểm tra, sau một lúc thì đã xong.

Để Hy Nguyệt ngồi bên ngoài, còn Lục Lãnh Phong ở bên trong nói gì với bác sĩ.

” Tôi đã kiểm tra qua cho cô ấy, thấy cô ấy vẫn bình thường, vẫn có thể nói chuyện được ” Bác sĩ nói.

Lục Lãnh Phong cau mày.

” Có lẽ là cô ấy không muốn nói chuyện nên mới vậy ” Bác sĩ bảo tiếp.

” Trước đây cô ấy có từng gặp chuyện gì đó quá chấn động tâm lý không?” Bác sĩ nhìn anh hỏi.

Lục Lãnh Phong lắc đầu:”Tôi không rõ, tôi chỉ mới biết cô ấy “.

Anh đúng thật là không rõ về cô, cũng chỉ mới gần gũi nhau một tháng nay, ngoài biết về những suy nghĩ tiêu cực của Hy Nguyệt, còn những chuyện khác thì anh không biết được gì.

Bởi vì Hy Nguyệt cũng không ghi gì vào nhật ký, ngoài cảm xúc và tâm trạng của mình mỗi ngày.

” Chuyện này…” Bác sĩ đẩy gọng kính lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top