Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng

Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng
Chương 80: Điên loạn


Editor: Gấu Gầy

Tần Kiến ngắt một cọng cỏ khô từ khe tường ngậm trong miệng. Cậu dựa người vào tường, ánh mắt vẫn luôn nhìn Tống Thành Nam, sợ mấy bà già trong sân nuốt chửng chủ nhiệm Tống cao lớn oai phong của cậu.

Liếc mắt một cái, trong nhà hình như có bóng người lén lút, Tần Kiến "phụt" một tiếng nhổ cọng cỏ ra xa. Trong bầu không khí căng thẳng, cậu đi về phía sân sau.

Giữa tường rào và ngôi nhà là một lối đi hẹp, đi qua lối đi là đến phía sau ngôi nhà. Dưới cửa sổ phía sau chất củi và rơm rạ dùng để sưởi ấm mùa đông.

Nhà ở quê thường cách nhiệt kém, bên ngoài cửa kính phía sau còn có một lớp bạt nhựa che gió. Tần Kiến nhặt một cành cây nhọn, rạch một đường lớn trên tấm bạt nhựa. Khung cửa sổ lộ ra làm bằng gỗ, lớp sơn màu xanh lá cây bong tróc, gió đêm đang lùa vào nhà qua khe hở.

Tần Kiến lấy điện thoại ra bật đèn pin, tìm kiếm một hồi trên mặt đất, cuối cùng xé một miếng sắt dẹt từ chuồng gà. Cậu luồn miếng sắt vào khe cửa sổ, trượt từ dưới lên trên, gặp phải lực cản thì dùng sức đẩy mạnh, cái móc bên trong bị mở ra dễ dàng.

Mở cửa sổ ra, Tần Kiến nhanh nhẹn chui vào trong. Đây là một nhà kho, mấy đồ vật cũ kỹ linh tinh chất đống phủ đầy bụi. Khi đi ra khỏi nhà kho, cậu cố tình đá vào một cái chậu vỡ, chiếc chậu sắt in hình đôi uyên ương bơi lội phát ra tiếng ma sát chói tai trên mặt đất.

"Ai? Ai ở đó?" Giọng nói của một người đàn ông cực kỳ căng thẳng.

"Là tôi." Tần Kiến cười tươi, "Chào anh."

Người đàn ông và người phụ nữ đang làm loạn bên ngoài là vợ chồng. Trước đây hắn ta đã từng bị Tần Kiến hù đến mức phải đánh vợ mình một trận.

Vừa thấy người đến là Tần Kiến, người đàn ông theo bản năng muốn trốn, nhưng lại nhận ra không thể trốn được, đành bất lực thở dài: "Cậu em à, lần này tôi không xen vào đâu, hai người kia làm loạn, cậu cứ xử lý đi." Hắn ta liếc nhìn nhà kho phía sau Tần Kiến, nơi gió lạnh vẫn đang rít gào: "Cậu chui vào từ cửa sổ phía sau à?"

Tần Kiến phớt lờ câu hỏi sau của hắn ta, nói ngắn gọn: "Tôi biết, chuyện hôm nay không liên quan đến anh, anh đừng căng thẳng, chúng ta nói chuyện một chút." Vẻ mặt khá ôn hòa, cậu tìm một cái ghế ngồi xuống, hình như muốn nói chuyện lâu dài, "Thẩm Bình sống cũng không dễ dàng gì đúng không? Anh cả, anh cũng nghĩ vậy đúng không?"

Từ "anh" chuyển thành "anh cả", khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên gần lại. Người đàn ông nhìn hai mẹ con đang làm loạn bên ngoài, không khỏi thở dài một tiếng: "Đúng là không dễ dàng, gặp phải cái nhà như vậy."

"Hút thuốc không, anh cả?" Tần Kiến lấy thuốc lá của Tống Thành Nam ra làm quà.

"À, tôi không hút thuốc, cảm ơn." Người đàn ông mặt mày ủ rũ, "Nói thật với cậu, tôi cũng chịu đựng nửa đời người rồi, cũng phải nhịn thôi, vì con cái, biết làm sao được."

"Hai mẹ con họ muốn Trụ Tử, không phải vì muốn tốt cho Trụ Tử, anh cũng biết Trụ Tử vẫn nên ở bên cạnh Thẩm Bình thì tốt hơn. Hay là, anh cả, anh chỉ cho em một con đường sáng được không?" Tần Kiến hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, giọng điệu không hề lên xuống nhưng nghe rất dễ chịu.

Người đàn ông theo bản năng lắc đầu: "Hai mẹ con nó là loại người không biết điều, muốn gì sẽ tìm mọi cách để có được. Nếu không vừa ý, con vợ tôi và mẹ nó sẽ làm ầm ĩ đến chết."

Tần Kiến nhếch miệng cười: "Em không sợ ầm ĩ, anh xem em... anh trai của em cũng không phải người sợ phiền phức. Anh chỉ cần nói cho em biết, được hay không, em nhất định sẽ giữ bí mật cho anh."

Người đàn ông hơi do dự, một lúc sau như thể đã hạ quyết tâm rất lớn: "Cậu em, cho tôi một điếu thuốc, bình thường con đàn bà kia không cho tôi hút, thèm chết đi được! Trụ Tử bị hai mẹ con nó đưa đến nhà Lưu Quảng Phúc ở làng bên cạnh, Lưu Quảng Phúc là họ hàng xa của mẹ vợ tôi."

"Được, cảm ơn anh." Tần Kiến đứng dậy ném cả bao thuốc cho người đàn ông, nhưng người đàn ông chỉ lấy ra một điếu ngửi ngửi rồi lại cất vào, "Tôi còn phải sống tiếp, nếu bị ngửi thấy mùi thuốc lá trên người, tối nay tôi đừng hòng yên thân."

Tần Kiến nhướng mày: "Bà vợ dữ dằn đó còn khá quan tâm đến anh đấy."Người đàn ông thở dài: "Quan tâm gì chứ, là sợ tôi hút thuốc lãng phí tiền! Tôi là đàn ông to xác thế này mà trên người không có nổi 5 tệ. Đi nhanh đi, nếu bị phát hiện tôi thông đồng với địch, con vợ tôi sẽ lột da tôi!"

Tần Kiến chưa từng thấy người đàn ông nào nhu nhược như vậy, nhưng cũng không tiện nói gì, liền nhảy ra ngoài cửa sổ.

Lúc này trong sân thật sự rất náo nhiệt, cảnh sát và trưởng làng lâu ngày không xuất hiện cũng đã đến. Người can ngăn, người phân xử, người làm loạn, ồn ào náo động. Tần Kiến nhắn tin cho Tống Thành Nam rồi đạp lên chuồng gà, trèo qua tường rào phía sau.

......

Khi Tống Thành Nam dẫn Thẩm Bình và Linh Đang về nhà trọ trên thị trấn, đã là nửa đêm.

Mở cửa ra, trong nhà yên tĩnh, tiếng lẩm bẩm của đứa trẻ đang ngủ truyền đến từ phòng Tống Thành Nam, Thẩm Bình như phát điên chạy vào phòng ôm Trụ Tử khóc nức nở.

Tống Thành Nam đẩy cửa phòng Tần Kiến. Thiếu niên đang làm bài tập, nghe thấy tiếng động cũng không dừng bút: "Về rồi à, trong bếp có nước nóng, đi tắm đi, trong nồi có cơm, nếu đói thì em hâm nóng cho anh."

Bỗng nhiên sau lưng ấm áp, sống lưng thiếu niên lập tức căng cứng, Tống Thành Nam từ phía sau nhẹ nhàng dựa vào, dùng tay xoa đầu cậu: "Thằng nhóc ranh ma, sao em đem được Trụ Tử về vậy?"


Sự dịu dàng lúc này khiến Tần Kiến lưu luyến, cậu dụi đầu vào tay anh: "Em biết được chỗ giấu Trụ Tử từ chồng của bà thím chua ngoa kia. Sau đó em mò mẫm đi theo bờ ruộng đến làng bên cạnh, gõ cửa nhà đó, lừa họ rằng Thẩm Bình và anh đã biết Trụ Tử ở nhà họ, là bà thím kia bảo em đến đón đứa nhỏ về."

"Họ không nghi ngờ em sao?"

"Em nói em là người làng Tiểu Lý, ban đầu họ còn do dự. Nhưng nghe nói anh đã báo cảnh sát với lý do 'bắt cóc trẻ em', hơn nữa cảnh sát đã đến làng Tiểu Lý, họ vội vàng nhét Trụ Tử vào lòng em, đóng cửa không cho em vào nhà." Tần Kiến cười nói.

Tống Thành Nam dùng sức xoa đầu cậu, như thể yêu thương đến mức tận cùng, làm cho mái tóc của Tần Kiến rối bù lên: "Anh quên mất thằng nhóc em từ nhỏ đã biết gạt người, ai mà là đối thủ của em chứ."

Tần Kiến tóc tai rối bù quay người lại, kìm nén nụ cười, thâm tình nhìn Tống Thành Nam: "Lúc trước em chỉ lừa anh 50 tệ, anh đã nhớ mãi không quên. Nếu em lừa thêm thứ gì đó giá trị hơn, có phải anh sẽ nhớ em cả đời không?"

Ánh mắt thẳng thắn và sâu hút, Tống Thành Nam không thể chống đỡ. Tim anh đập thình thịch, vội vàng quay mặt đi, chuyển chủ đề: "Đừng nói đùa nữa, đã nửa đêm rồi, em cũng đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi. Anh đi xem chị anh thế nào, hôm nay chị ấy đã bị hoảng sợ không ít."

Tần Kiến nhìn bóng lưng vội vã rời đi, đầu bút đâm sâu vào mặt bàn gỗ.

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng khóc nức nở và tiếng an ủi nhỏ nhẹ của người đàn ông. Tần Kiến từ từ đứng dậy, đi đến cửa, nghiêng người nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Thẩm Bình và Tống Thành Nam ngồi trong ánh sáng chật hẹp, như thể Chúa đã mở ra một cánh cửa cho đôi nam nữ bất hạnh này, chiếu xuống một tia hy vọng.

Tần Kiến đột nhiên nhíu mày.

Người phụ nữ tựa vào vai Tống Thành Nam, những ngón tay trắng bệch nắm chặt áo sơ mi của anh. Mái tóc dài che phủ khuôn mặt ướt đẫm, cơ thể không ngừng run rẩy, trông cô thật yếu đuối và đáng thương. Cô không ngừng nức nở, liên tục nói "may mà có em" và "sau này phải làm sao đây", mong manh như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể làm gãy sống lưng.

"Em biết không? Bọn họ sẽ không đối xử tốt với Trụ Tử, sẽ không chăm sóc Trụ Tử tốt đâu! Mẹ chồng chị thích đánh mạt chược, lúc Trụ Tử mới biết đi, bà ta ngồi trên bàn mạt chược sai Trụ Tử rót nước cho bà ta uống. Lần đó Trụ Tử suýt ngã vào nồi nước sôi, nếu không phải chị... nếu không phải chị nhìn thấy, Trụ Tử... Trụ Tử...đã chết rồi!"

Cảm xúc của người phụ nữ lại trở nên kích động, cô chống tay đứng dậy, trong mắt lóe lên sự quyết liệt được ăn cả ngã về không: "Tiểu Nam, hay là em cưới chị đi! Em cưới chị rồi, bọn họ sẽ không dám bắt nạt chị, cũng không dám cướp Trụ Tử nữa!"

"Cái gì?" Tống Thành Nam không thể tin được, "Chị, chị bị doạ đến hồ đồ rồi sao?"

"Không, chị không hồ đồ, em giúp chị thêm lần nữa đi, chị sẽ không làm phiền em đâu. Cái gì chị cũng biết làm, chị sẽ chăm sóc em thật tốt!" Người phụ nữ nói một cách điên cuồng.

"Hừ~" Tiếng kẽo kẹt của bản lề cửa cắt ngang cuộc trò chuyện điên rồ kỳ quái. Tần Kiến khoanh tay dựa vào khung cửa, cậu cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, gió tuyết tích tụ trong mắt như muốn hủy diệt tất cả.

"Chị Thẩm Bình," giọng nói của thiếu niên lạnh lùng sắc bén, "Là em cứu Trụ Tử, chị muốn lấy thì phải lấy em chứ?"

—------
 
Chương 81: Ngầm hiểu ý nhau


Editor: Gấu Gầy

Bước vào tháng tư, thành phố nhỏ ở Đông Bắc này cuối cùng cũng tan băng hết tuyết. Những nơi đón nắng đã thấy thấp thoáng màu xanh nhạt, cỏ cây khô héo lại một lần nữa trỗi dậy sức sống.

"Cái thời tiết chết tiệt này, lạnh người chứ không lạnh nước! Bác tài có thể bật điều hòa nóng lên một chút không, phía sau không có tí hơi ấm nào cả!" Có người trên xe khách đường dài lớn tiếng phàn nàn.

Tài xế không trả lời, chỉ có tiếng xe xóc nảy hai cái. Hệ thống sưởi trên xe quả thực không đủ ấm, cửa sổ dán băng dính có thể chắn gió lạnh, nhưng không thể chắn được hơi lạnh. Tống Thành Nam tháo khăn quàng cổ của mình quấn vào cổ Linh Đang. Trụ Tử ngủ trong lòng Thẩm Bình, chưa từng đi xa nên cậu bé rất phấn khích, quậy phá mấy tiếng đồng hồ, đến khi kiệt sức mới ngủ thiếp đi.

Thẩm Bình vốn ít nói, từ sau đêm hôm đó lại càng ít nói. Cô nhẹ nhàng dặn Linh Đang đừng chen lấn Tống Thành Nam, còn mình thì dịch người ra ngoài một chút.

Vì Thẩm Bình kiên quyết, bốn người chỉ mua hai vé xe, cô và Tống Thành Nam thay phiên nhau bế Trụ Tử, còn Linh Đang thì chen chúc giữa hai người. Vì cửa sổ lạnh, Tống Thành Nam chọn chỗ ngồi bên trong, bây giờ người phụ nữ ngồi ngoài cùng đã bị đẩy ra ngoài nửa cái mông.

Tống Thành Nam không biết làm thế nào với sự cứng đầu của Thẩm Bình trong một số chuyện. Từ nhỏ cô đã có tính cách như vậy, bây giờ lại trải qua nhiều chuyện, sự cứng đầu này càng rõ ràng hơn. Cô dường như tự nhốt mình trong một không gian kín mít, tự tay đeo lên mình gông cùm và xiềng xích, từ chối mọi giao tiếp với thế giới bên ngoài, cũng không bao giờ mở lòng tâm sự với ai.

Điểm đến của chuyến đi này là quê của Tống Thành Nam. Sau khi Tần Kiến tìm Trụ Tử về, hai người phụ nữ chua ngoa ở làng Tiểu Lý ngày nào cũng đến nhà trọ làm loạn, bất đắc dĩ Tống Thành Nam phải đưa ba mẹ con Thẩm Bình về nhà mẹ mình tạm lánh.

Chuyến xe đường dài 8 tiếng sẽ kéo dài suốt đêm, khuôn mặt Tống Thành Nam phản chiếu trên cửa kính xe, lắc lư theo sự xóc nảy. Đường nét khuôn mặt mờ ảo, vỡ vụn, là một vẻ yếu đuối không thuộc về chủ nhiệm Tống. Đêm khuya dễ khiến người ta buồn phiền, Tống Thành Nam nhìn màn đêm trôi qua ngoài cửa sổ, không thể tránh khỏi việc nhớ lại đêm hôm đó.

Sau khi Tần Kiến nổi giận vô cớ, Thẩm Bình xấu hổ vô cùng. Cô lau nước mắt trên mặt, nhanh chóng chạy về phòng Tống Thành Nam. Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng khách chỉ còn lại anh và Tần Kiến. Thiếu niên vẫn giữ tư thế khoanh tay dựa vào cửa, chỉ là cậu đã tắt đèn trong phòng mình, vùng sáng hẹp đó lập tức tối sầm lại, Chúa đã thu hồi lòng tốt, không còn gieo hy vọng nữa.

Ánh mắt trong bóng tối cực kỳ sắc bén, Tống Thành Nam định chuyển chủ đề như thường lệ, nhưng Tần Kiến không cho anh cơ hội, giọng nói lạnh nhạt phá vỡ sự im lặng: "Chủ nhiệm Tống, anh không thấy lòng thương hại và lòng tốt của anh quá rẻ mạt sao? Và em cũng không phải là người duy nhất vắt kiệt lòng tốt rẻ mạt của anh."

Nói xong, thiếu niên quay người về phòng, để lại Tống Thành Nam một mình ngồi trong phòng khách vốn không rộng rãi, giờ đây lại càng trống trải.

Trong bóng tối, người đàn ông ngả người ra ghế sô pha. Những lời nói lạnh lùng của Tần Kiến cứ lởn vởn trong đầu anh, anh như bị những lời nói đó đóng băng, từng chút một lạnh lẽo lan ra khắp cơ thể. Một lúc lâu sau, người đàn ông mới chợt hiểu ra, khẽ tặc lưỡi, lẩm bẩm trong bóng tối: "Thằng nhóc, em muốn anh chỉ cưng chiều mỗi mình em sao? Chỉ có em mới được vắt kiệt anh?"

"Tham vọng lớn quá đấy, nhóc con." Tống Thành Nam mệt mỏi cả ngày, lại đấu trí đấu dũng cả buổi tối, nằm ngủ thiếp đi trên ghế sô pha. Chẳng biết từ lúc nào, anh cảm thấy vô cùng ấm áp, một chiếc chăn ấm được đắp lên người anh, tiếp theo là một cơ thể ấm nóng.

"Mấy giờ rồi, yên tĩnh một chút đi nhóc con." Tống Thành Nam thầm than thở trong lòng.

Ghế sô pha không rộng bằng giường, Tần Kiến áp sát vào, một chân thậm chí còn gác lên người anh.

"Con heo cũng bị đè tỉnh mất thôi." Tống Thành Nam nhắm mắt lại, kìm nén suy nghĩ muốn đánh người.


Trên cổ bỗng nhiên nóng ran, hơi thở nóng rực phả vào, Tần Kiến đêm nay dường như ít dịu dàng và chẳng kiêng dè.

Cậu đặt đầu vào hõm vai Tống Thành Nam, hơi thở gấp gáp tiết lộ sự bồn chồn của cậu. Song không có động tác nào tiếp theo, như một con thú dữ đang canh giữ cổ con mồi, cắn hay không cắn chỉ trong một ý nghĩ.

Tống Thành Nam thật sự rất buồn ngủ, trong ảo giác hòa bình này, anh dần dần mất đi ý thức. Không biết bao lâu sau, thiếu niên bên cạnh cựa quậy, đôi môi áp sát vào tai anh, khẽ nói: "Tống Thành Nam, em rất hy vọng anh có thể nghiêm túc đối mặt với tình cảm của em, nhưng đôi khi... em thấy anh cứ giả vờ ngủ như vậy cũng tốt."

Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra trong bóng tối, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng mờ ảo đang đứng dậy rời đi.

Hóa ra, cả hai đều ngầm hiểu ý nhau!

Linh Đang dựa vào người Thẩm Bình ngủ thiếp đi, Tống Thành Nam đưa tay ra nói nhỏ: "Đưa Trụ Tử cho em, em bế một lát."

Thẩm Bình đưa Trụ Tử cho Tống Thành Nam, xoa xoa cánh tay đã tê cứng, chỉnh lại tư thế ngủ của Linh Đang, rồi mới lấy nước trong túi ra uống một ngụm.

Lúc này, trong xe tiếng ngáy vang lên liên tục, ngoài tài xế, có lẽ chỉ có Tống Thành Nam và Thẩm Bình là còn tỉnh táo.

Tống Thành Nam kéo áo khoác từ dưới người lên đắp cho Trụ Tử: "Về nhà ở một thời gian đi, đợi em kiện mẹ chồng chị, bà ta sẽ không còn hung hăng chèn ép chị nữa. Đến lúc đó chị quay lại, có thể tìm một công việc trên thị trấn, em cũng tiện chăm sóc cho chị."

Thẩm Bình im lặng rất lâu rồi khẽ lắc đầu: "Chị chỉ biết làm ruộng, không biết làm gì khác. Chị phải về làng Tiểu Lý, sắp đến mùa gieo trồng rồi, hạt giống và phân bón đều chưa mua, chị phải về."

Tống Thành Nam nhíu mày: "Mẹ chồng chị ngang ngược, ngay cả trưởng làng cũng không muốn dây vào bà ta, chị quay lại ở làng Tiểu Lý sẽ không có kết quả tốt đâu. Mấy mẫu ruộng đó em sẽ giúp chị cho thuê, tiền kiếm được cũng không ít hơn chị tự canh tác là bao."

Tuy nhiên, Thẩm Bình vẫn lắc đầu: "Chị là người nhà quê, không thể rời xa ruộng đất."

"Vậy thì thuê một mảnh ruộng ở làng chúng ta, hoặc là trực tiếp canh tác trên ruộng nhà mình, nói với mẹ một tiếng là năm nay ruộng nhà mình không cho người ngoài thuê nữa, để chị canh tác hết. Vừa hay lúc chị ra đồng, mẹ có thể giúp chị trông con, ngày thường mẹ cũng không có ai nói chuyện, có Linh Đang và Trụ Tử bầu bạn cũng đỡ buồn."

Tống Thành Nam đang cảm thấy mình sắp xếp ổn thỏa, nào ngờ Thẩm Bình lại lắc đầu, giọng cô rất nhỏ, như làn gió thoảng trong đêm tối không thể nắm bắt: "Chị muốn canh tác trên ruộng của mình. Nếu chị không về trồng, mảnh ruộng đó sẽ bị mẹ chồng chị chiếm mất, chị... chỉ còn lại mảnh ruộng đó thôi."

"Trồng ruộng nhà mình chẳng phải cũng như vậy sao?"

"Không giống nhau." Thẩm Bình hiếm khi nói chuyện bằng giọng điệu kiên quyết như vậy. Cô cúi đầu xuống, hàng mi run rẩy, né tránh ánh mắt của Tống Thành Nam.

Tống Thành Nam sững người, để người phụ nữ thoải mái hơn một chút, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường quê hẹp, cành cây khô bên đường thường xuyên quệt vào thân xe, phát ra tiếng "xào xạc", khiến anh nhớ đến cái cây nhỏ mà Thẩm Bình trồng mười mấy năm trước.

Lúc đó là ngày Tết trồng cây, trường học tổ chức trồng cây. Người khác đều trồng cây theo nhóm, chỉ có Thẩm Bình cứng đầu nhất quyết tự mình trồng một cái cây, mệt đến toát cả mồ hôi, nhưng lại không cho Tống Thành Nam giúp đỡ.

Cái cây được trồng trên ngọn đồi trọc, mấy năm đó Thẩm Bình thường xuyên đến xem, xới đất, tưới nước, chăm sóc rất cẩn thận. Tống Thành Nam nhớ mình đã từng hỏi cô tại sao lại quan tâm đến một cái cây như vậy. Thẩm Bình khi đó còn là một thiếu nữ, nhìn màu xanh mướt trải dài, nhếch mép cười: "Nó là của chị, thứ duy nhất thuộc về chị."

Nhặt rác, mồ côi, sống nhờ nhà người khác, nửa đời người phiêu bạt, không nơi nương tựa khiến cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Một cái cây có thể giải tỏa nỗi cô đơn nhất thời của cô, một mảnh ruộng có thể khiến cô quên đi nỗi sợ không nơi nương tựa.

Tống Thành Nam suy nghĩ một hồi, hiểu được sự cứng đầu và lo lắng của cô, anh gật đầu an ủi: "Nếu chị muốn trồng trên mảnh ruộng đó thì cứ tiếp tục trồng, để em nghĩ cách."

Đôi mắt người phụ nữ lập tức sáng lên.

........

Tác giả: Chị Bình cũng khổ thật đấy, nhưng mà...

—-----
 
Chương 82: Sở Diêm Vương nổi giận


Editor: Gấu Gầy

Càng gần đến kỳ thi đại học, Tần Kiến càng bồn chồn. Thỏa thuận ba tháng sắp hết hạn, cậu không biết làm cách nào để giữ Tống Thành Nam.

Tần Kiến đôi khi rất khâm phục Tống Thành Nam, dù trong hoàn cảnh khó xử đến đâu cũng có thể tự nhiên bình tĩnh. Giả bộ hồ đồ, Tống Thành Nam đúng là một tay lão luyện.

Gần đến kỳ thi, học sinh hiếm khi trốn học, trừ Tần Kiến ra. Đẩy cửa "Trần Nhưỡng", tiếng nhạc êm dịu tràn ra, giống như muốn len lỏi qua lỗ chân lông trên da vào tận xương tủy, dệt thành một tấm lưới dày đặc trong cơ thể, khiến người ta trở nên uể oải lười biếng. Nhưng tấm lưới này không thể giam giữ Tần Kiến, cậu như một thanh kiếm sắc bén, xé toạc một đường trong màn sương mù mịt. Ánh mắt đảo quanh, không thấy người mình muốn tìm, cậu gật đầu với thanh niên sau quầy bar, quen đường quen lối tìm đến một căn phòng nhỏ phía sau quán.

Cửa hé mở một khe hở, bên trong dường như không có ai, Tần Kiến đẩy cửa bước vào. Căn phòng không lớn, bên trái dựa vào tường có một chiếc giường đơn, đầu giường có một chiếc tủ sắt đơn giản, vừa là tủ vừa là bàn, trên đó có một ly rượu vang đỏ, chất lỏng màu sắc rực rỡ nằm yên tĩnh, ngay cả mùi rượu cũng thoang thoảng. Bên phải căn phòng thông với một căn phòng nhỏ hơn, Tần Kiến nhớ trước đây nơi đó dùng để chứa rượu và đồ lặt vặt, bây giờ đã được thay bằng một cánh cửa kính mờ, lúc này đang có tiếng nước chảy róc rách từ bên trong truyền ra. Cậu trầm ngâm một lúc, quay người định đi thì tiếng nước dừng lại, cánh cửa kính mờ được kéo ra từ bên trong.

Người đi ra là Cao Trình, Tần Kiến đến tìm anh ta.

Lúc này Cao Trình mặc đồ ngủ bằng vải cotton, toàn thân tỏa ra hơi nước ẩm ướt. Nhìn thấy thiếu niên, anh ta khá ngạc nhiên: "Tần Kiến, sao cậu lại đến đây? Không phải sắp thi đại học rồi sao?" Anh ta vừa hỏi vừa lau tóc, thấy thiếu niên liếc nhìn cánh cửa kính phía sau, cười cười giải thích, "Đôi khi về muộn không muốn về nhà thì ở lại đây, tôi đã dọn dẹp phòng chứa đồ rồi, đun ít nước nóng để tắm rửa tạm."

Tần Kiến thờ ơ gật đầu, tâm trí hoàn toàn không đặt vào đó.

"Nói đi, thằng nhóc cậu không có rảnh hơi mà đến Điện Tam Bảo, tìm tôi có chuyện gì?" Cao Trình ném khăn tắm sang một bên, cầm ly rượu vang đỏ lên tao nhã lắc nhẹ, giống như đang đánh thức một người đẹp đã ngủ say từ lâu, "Tôi đoán vẫn là chuyện liên quan đến chủ nhiệm Tống đúng không?"

Tần Kiến kéo một cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, góc nhìn từ dưới lên khiến đường nét trên khuôn mặt cậu càng thêm sắc bén: "Sao Cung Đình Đình lại đi quấn lấy Tống Thành Nam nữa rồi?"

Cao Trình nhấp một ngụm rượu, thưởng thức hương vị chua chát nồng nàn một lúc rồi mới trả lời: "Sở Vân vốn dĩ không bằng chủ nhiệm Tống, việc cô gái kia quay lại là chuyện sớm muộn thôi."

Tần Kiến không hề khách sáo với ông chủ cũ: "Bớt diễn đi Cao Trình, anh đừng có giả vờ trước mặt tôi, với bản lĩnh của anh chẳng lẽ không nhìn ra người phụ nữ đó ham tiền sao? Cô ta lớn tuổi rồi, nếu không tìm được người giàu có hơn thì Tống Thành Nam đương nhiên là lựa chọn tốt nhất để kết hôn. Nhưng nếu có cơ hội quen biết người giàu, cô ta còn nhớ đến Tống Thành Nam là ai sao?"

Cao Trình nhướng mày, nheo mắt lại, nhấp một ngụm rượu, không phủ nhận cũng không khẳng định.

"Với lại Sở Diêm Vương cũng không phải là người kén chọn, cộng thêm thái độ y như muốn ăn tươi nuốt sống nhau của anh ta và Cung Đình Đình hôm đó, bọn họ không thể không xảy ra chuyện gì. Nếu người phụ nữ đó quen được Sở Diêm Vương, chắc chắn sẽ không quay lại, nhưng hôm qua cô ta lại đi quấn lấy Tống Thành Nam." Giọng điệu của Tần Kiến không được tốt, "Tôi đã đi tìm Sở Diêm Vương, anh ta bảo tôi đến hỏi anh."

Cao Trình đặt ly rượu xuống, hơi lúng túng "chậc" một tiếng: "Hôm đó hai người họ đúng là lửa gần rơm,... nóng lòng muốn làm chuyện đó ngay trong phòng tôi, cậu nói tôi có thể đồng ý sao? Tôi đương nhiên phải vào ngăn cản."

Khuôn mặt trắng trẻo của người đàn ông bỗng nhiên đỏ ửng, đầu ngón tay cầm ly rượu cũng hồng hồng: "Lúc tôi vào, Sở Diêm Vương đã cởi hết quần áo rồi, mẹ kiếp, dáng người kia... con mẹ nó ngon." Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn Tần Kiến, rồi lại chậm rãi nói tiếp, "Cậu biết tôi là gay mà, lúc đó... đúng là hơi thèm."

Tần Kiến đột nhiên đứng bật dậy: "Anh... anh nói là anh...?"

Cao Trình có vẻ ngoài ôn hòa tuấn tú, nhưng mỗi khi cầm ly rượu lên, vẻ gian xảo trong xương cốt lại không thể che giấu được. Anh ta rũ mắt, lời nói phảng phất hương rượu nồng: "Ừ, tôi đã cướp mất rồi."

Tần Kiến không ngờ lại như thế, sự việc phát triển theo hướng kỳ lạ vượt quá mọi dự đoán của cậu. Thiếu niên vò đầu bứt tóc, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói: "Anh đã nói là anh không động vào trai thẳng mà."


"Đúng, tôi đã nói." Cao Trình gật đầu, "Nhưng tôi không động vào trai thẳng có nghĩa là không yêu đương với trai thẳng, cậu chính là ví dụ điển hình nhất."

"Chủ nhiệm Tống chín chắn, điềm tĩnh, anh ấy tự biết cách xử lý mối quan hệ với Cung Đình Đình." Cao Trình tìm một cái ly rót rượu đưa cho thiếu niên, "Còn cậu, đừng nên cố chấp nữa. Tôi khuyên cậu một câu, cậu có thể ngăn cản đào hoa của chủ nhiệm Tống một lần, nhưng không thể ngăn cản cả đời. Không có Cung Đình Đình thì cũng có Vương Đình Đình, Lý Đình Đình. Anh ấy không có tình cảm với cậu, cậu có làm gì cũng vô ích, chỉ khiến người ta chán ghét, dần dần sẽ bào mòn tình cảm ít ỏi giữa hai người."

Tần Kiến cụp mắt xuống, không cầm ly rượu. Cậu muốn phản bác nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, không thể thốt ra bất kỳ lời nào. Những đạo lý kia cậu đều hiểu rõ, cứ nghĩ rằng không đối mặt thì có thể trốn tránh. Bây giờ thời hạn ba tháng đã sắp hết, tối qua lại nhìn thấy Cung Đình Đình quấn lấy Tống Thành Nam ở cổng trường, Tần Kiến sốt ruột, ngay cả vẻ ngoài bình tĩnh giả tạo cũng không giữ được nữa. Cậu như một con ruồi mất đầu bay loạn lung tung, ngu ngốc đến mức chạy đi tìm Sở Diêm Vương hỏi tại sao hắn không ở bên Cung Đình Đình, rồi lại chạy đến hỏi Cao Trình. Giống như chỉ cần giải quyết được Cung Đình Đình là mọi chuyện sẽ ổn thỏa, cậu và Tống Thành Nam sẽ mãi mãi yên bình.

Tần Kiến biết mình đang tự lừa dối bản thân, nhưng cậu không có cách nào để bình tĩnh lại. Trong đầu cậu luôn có một âm thanh, tiếng tích tắc của đồng hồ đếm ngược, mỗi tiếng tích tắc đều báo hiệu thời gian Tống Thành Nam rời đi đang đến gần.

"Két", cửa phòng bị đá tung ra, người chưa đến, tiếng đã vang lên trước: "Cao Trình, xem tôi mang gì đến cho cậu này, tôi nhờ người mua từ nước ngoài đấy, đắt lắm, nghe nói là rượu được ủ..."

Sở Diêm Vương đang cầm một chai rượu vang đỏ trên tay, giọng nói đột nhiên dừng lại. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hai người trong phòng, ánh mắt từ Cao Trình đang ướt át lướt qua Tần Kiến, cuối cùng dừng lại ở ly rượu vang đỏ được đưa đến trước mặt thiếu niên.

"Uống rồi à?" Sắc mặt Sở Diêm Vương âm u đáng sợ, hắn ném chai rượu vang đỏ trên tay lên giường, "Sao, định giở trò say rượu loạn tính à?"

Cao Trình đặt ly rượu xuống, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lùng. Anh ta vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng: "Cũng không phải là không thể, Sở đại gia có tạo điều kiện không?"

"Cậu!" Sở Diêm Vương chỉ tay vào Cao Trình, "Được, Cao Trình, cậu giỏi lắm, cậu lợi hại lắm! Tình cảm không thể cưỡng cầu, nếu Sở Vân tôi còn dùng mặt nóng áp vào mông lạnh của cậu nữa, tôi thề sẽ theo họ cậu!"

Hắn liếc mắt, hung dữ nhìn Tần Kiến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hèn chi thằng quỷ mày hôm nay chạy đến chỗ tao hỏi linh tinh, hóa ra là muốn đẩy tao cho con nhỏ Đình Đình chết tiệt kia để cướp bồ của tao! Được, Tần Kiến, mày giỏi lắm, Sở Vân tao chưa từng chịu nhục như vậy, thời gian còn dài, mày đợi mà xem!"

Nói xong, hắn xoay người bỏ đi, trước khi đi còn tức giận đá mạnh vào cửa. Cánh cửa vốn đã ọp ẹp lập tức rơi khỏi khung cửa, ngã xuống đất phát ra tiếng động lớn.

_______
 
Chương 83: Mách lẻo


Editor: Gấu Gầy

Thời gian trôi qua, trò "đánh lộn hùa" đã không còn thịnh hành ở Tân Phát nữa. Sở Diêm Vương mặc áo khoác da dài màu đen, ngồi xổm trên bồn hoa bên ngoài cộng đồng Tân Phát hút thuốc, suy nghĩ xem nếu đánh Tần Kiến một trận thì Tống Thành Nam có nổi giận không?

Hắn ném tàn thuốc xuống đất, dùng giày da sáng bóng dập tắt, đứng dậy lấy kính râm từ trong ngực áo ra đeo vào, một tay cầm găng tay da vỗ vỗ vào đùi, bước những bước thong thả đi vào văn phòng cộng đồng Tân Phát.

Đúng vậy, hắn đến để mách lẻo. Hành động này khiến hắn cảm thấy hèn hạ, cũng không phù hợp với hình tượng cứng rắn của mình. Nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn không thể không nể mặt Tống Thành Nam.

"Thằng nhóc đó không đi đường chính đạo." Sở Vân ngồi phịch xuống bàn làm việc của chị Lý, hai chân đung đưa trong không trung, "Biết người biết mặt không biết lòng, anh Nam, anh làm sao biết được Tần Kiến ở bên ngoài là loại người gì?"

Lúc này đã tan làm, trong văn phòng chỉ bật một ngọn đèn gần chỗ ngồi của Tống Thành Nam, ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống tản ra hòa vào bóng tối xung quanh, dần dần xóa nhòa ranh giới. Chủ nhiệm Tống luôn bênh vực Tần Kiến, không muốn nghe người khác nói xấu cậu. Anh lấy một tập hồ sơ ở trên bàn, thờ ơ hỏi: "Loại người gì?"

"Bê đê!" Sở Diêm Vương cúi người xuống, cố tình hạ giọng, vẻ mặt khoa trương.

Nghe vậy, Tống Thành Nam đột nhiên dừng động tác trên tay, anh nghiêng đầu hỏi lại: "Cái gì?"

Thấy sắc mặt Tống Thành Nam thay đổi, Sở Vân phấn khích nói: "Anh không biết bê đê là gì sao? Là đàn ông thích đàn ông!"

"Sao anh biết?" Người đàn ông nhíu mày.

"Ôi trời, Tần Kiến ở bên ngoài chơi bời lắm, cậu ta ở chỗ anh thì giả nai, ra ngoài lại là sói đội lốt cừu, cướp ghệ, giật bồ, chuyện xấu xa gì cũng làm."

"Nó cướp ghệ của ai, giật bồ của ai?"

Sở Diêm Vương nghẹn lời, nghiến răng nghiến lợi. Chuyện của hắn và Cao Trình là một mớ hỗn độn, tuy hai người đã ngủ với nhau một lần, nhưng Cao Trình không coi hắn là người yêu, hắn cũng không nghĩ đến chuyện sống cả đời với Cao Trình.

Hôm đó hắn đang hừng hực khí thế, vội vàng cởi quần áo, kéo cô gái lên giường, ai ngờ lại bị Cao Trình đã rời khỏi quán bar quay lại lấy đồ chặn lại. Lúc Cao Trình đẩy cửa vào, hắn đang trần truồng, chỉ mặc một cái quần lót, "chú chim" dựng đứng.

Sở Diêm Vương vội vàng che chắn cho cô gái định giải thích thì phát hiện ánh mắt Cao Trình sáng lên, như mèo thấy cá, cáo thấy thịt gà. Dục vọng toả ra bừng bừng, nồng đậm đến mức muốn thiêu đốt người ta. Sở Diêm Vương lăn lộn giang hồ mười mấy năm, nếu không biết ánh mắt đó có nghĩa là gì thì đúng là đồ ngốc. Nghĩ đến việc Cao Trình bình thường kiêu ngạo khó gần, thế mà lại có hứng thú với cơ thể mình, Sở Diêm Vương không những không cảm thấy ghê tởm hay khó chịu mà ngược lại còn bốc hỏa, mãnh liệt hơn cả lúc nãy gấp trăm lần!

Hắn vớ lấy chiếc áo len trùm lên người, chưa kịp mặc quần đã nói với cô gái trên giường: "Ây dà, hôm nay ngại quá, đột nhiên nhớ ra còn có việc gấp, hay là thôi nhé?"

Lúc này cô gái vẫn còn ăn mặc khá chỉnh tề, nghe Sở Diêm Vương nói vậy vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng không thể phát tác. Cô ta hậm hực vuốt tóc, mặc áo khoác rồi bước nhanh ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Cao Trình đang đứng ngoài hành lang.

Cao Trình nhún vai, chọn một chai rượu ngon từ thùng rượu chất đống bên cạnh bức tường hành lang, cầm trên tay lắc lư bước vào phòng, vừa đến cửa đã bị người bên trong kéo vào. Cánh cửa sau đó bị đóng sầm lại, khóa trái, không còn ai quấy rầy nữa.

Sở Diêm Vương lắc đầu, xóa bỏ những hình ảnh đen tối trong đầu. Mặc dù hắn và Cao Trình đã từng thẳng thắn đối diện, tiếp xúc thân mật, quá trình mãnh liệt như những người yêu nhau say đắm, nhưng sau đó Cao Trình vẫn giữ thái độ thờ ơ. Còn hắn tuy ngày nào cũng chạy đến trước mặt Cao Trình làm trò, song cũng không có ý định chịu trách nhiệm với mối quan hệ chóng vánh này. Cho nên nói Tần Kiến cướp bồ của hắn, hình như không đúng lắm.

"Cậu ta... và Cao Trình, ông chủ của 'Trần Nhưỡng' có quan hệ đó đấy."

Ông chủ của "Trần Nhưỡng"?! Trước câu nói này, Tống Thành Nam hoàn toàn không tin lời nói nhảm của Sở Diêm Vương. Anh chỉ quan tâm Sở Diêm Vương làm sao lại biết được tính hướng của Tần Kiến, lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu. Không ai hiểu Tần Kiến hơn anh, tính cậu cứng đầu, cố chấp, mấy năm nay chỉ một lòng một dạ với anh. Nói cậu ba lòng hai dạ? Anh là người đầu tiên không tin.

Nhưng mà, ông chủ quán bar mà Sở Diêm Vương nhắc đến khiến niềm tin của Tống Thành Nam bỗng nhiên lung lay. Anh vẫn còn nhớ bàn tay thon thả của người đàn ông ôn hòa trắng trẻo đặt trên đùi Tần Kiến, và sự thân mật tự nhiên khi anh ta vuốt tóc cậu.

Trong lòng anh cảm thấy ngột ngạt.

Thế nhưng chủ nhiệm Tống chín chắn điềm tĩnh luôn biết cách che giấu. Anh cầm bút lên, mở tập hồ sơ, nét chữ lưu loát như nước chảy mây trôi, giọng nói cũng như nét chữ: "Sở Vân, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn xen vào chuyện thiếu niên chơi đùa? Giới trẻ bây giờ tiếp xúc với nhiều thông tin phức tạp, cũng rất thích những thứ mới mẻ. Một thời gian nữa hết hứng thú, anh bảo nó làm loạn nó cũng thấy phiền. Anh ầm ĩ lên làm gì?"

"Tôi..." Sở Vân không ngờ Tống Thành Nam lại giải quyết vấn đề này một cách nhẹ nhàng như vậy, "Anh thật sự không định quản thúc cậu ta sao?"

Tống Thành Nam khẽ cười một tiếng, nét chữ vẫn liền mạch, trôi chảy: "Mấy thằng con trai ở độ tuổi này, anh càng quản thúc, nó càng làm tới. Chi bằng cứ mặc kệ nó, một thời gian nữa nó sẽ hết hứng." Dừng bút, Tống Thành Nam ngẩng đầu lên, "Sở Vân, lời nói đáng sợ lắm, anh nên biết một câu nói có thể hủy hoại tương lai của một người. Chuyện của Tần Kiến dù thật hay giả, tôi cũng không muốn nó trở thành đối tượng bị người ta bàn tán."

Đối mặt với thái độ của Tống Thành Nam, Sở Diêm Vương khẽ nhíu mày. Hắn đứng dậy, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn: "Thật ra, người Tần Kiến cướp chính là bồ của tôi. Tôi là người có thù tất báo, không rộng lượng như vậy. Tôi cũng không đợi được đến khi cậu ta hết hứng thú, hôm nay đến đây chỉ là để báo cho chủ nhiệm Tống một tiếng, thằng nhóc nhà anh nếu anh không dạy dỗ thì tôi sẽ giúp anh."

Ánh đèn chiếu từ trên xuống, tạo thành bóng tối trên khuôn mặt Tống Thành Nam, anh khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: "Anh dám."

Tống Thành Nam không đến đón mình tan học, Tần Kiến lấy điện thoại ra nhưng không gọi. Cậu không biết có phải là do Cung Đình Đình xen vào, hay là Tống Thành Nam lại đang muốn áp dụng phương pháp "cai nghiện tâm lý".

Đẩy cửa phòng ra, trước mắt là một màn đêm, chỉ có một tia sáng mờ ảo lọt ra từ khe hở giữa cửa phòng Tống Thành Nam và mặt đất.

Đặt cặp sách xuống, Tần Kiến đi quanh nhà một vòng, nồi niêu lạnh tanh, không giống như mọi ngày có canh ngon nước nóng. Bật bếp đun nước, Tần Kiến nấu hai bát mì, chiên bốn quả trứng ốp la, cậu và Tống Thành Nam đều ăn nhiều, mỗi người hai quả.

Khi bưng bát vào phòng, Tống Thành Nam đang đọc sách. Anh ngẩng đầu lên từ phía sau cuốn sách, mí mắt chỉ hơi nhướng lên rồi lại cụp xuống.

"Ăn mì đi." Tần Kiến rón rén lấy lòng.

"Đặt đó đi." Giọng Tống Thành Nam vẫn thờ ơ.

Thiếu niên có hơi bối rối, cậu bưng bát mì, suy nghĩ về hành động của mình mấy ngày nay. Ngoài việc hôm qua lúc Tống Thành Nam nấu cơm, cậu cố tình dán sát vào người anh khi đi ngang qua, hình như không có lỗi lầm gì khác.

Đối mặt với sự lạnh nhạt cố ý của Tống Thành Nam, Tần Kiến trong sự bối rối lại nảy sinh chút tò mò. Người đàn ông luôn nuông chiều cậu, ngay cả sau khi cậu tỏ tình và cưỡng hôn cũng chỉ bất lực bỏ qua, thái độ của anh bây giờ thật sự rất mới mẻ, thậm chí còn thú vị, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Đặt bát mì xuống, Tần Kiến đến gần Tống Thành Nam, cậu ngồi bên mép giường, hơi nghiêng người: "Chủ nhiệm Tống bận rộn cả ngày rồi còn phải tự mình đọc sách sao?"

Tống Thành Nam liếc nhìn cậu.

"Công bộc của nhân dân vì nhân dân phục vụ, nhân dân cũng không thể cứ ngồi mát ăn bát vàng." Cậu lấy cuốn sách trong tay Tống Thành Nam, "Nào, để nhân dân đọc sách cho anh nghe. Chủ nhiệm Tống, anh để cho đôi mắt nghỉ ngơi đi."

"Sức khỏe tâm lý vị thành niên?" Tần Kiến nhìn thấy nội dung trong sách liền cao giọng, cậu lật đến trang bìa, "Phiên bản dành cho phụ huynh?!"

"Đọc đi, bắt đầu từ giai đoạn nổi loạn." Tống Thành Nam khoanh tay đặt sau đầu, "Để anh nghe xem trình độ đọc sách của học sinh giỏi thế nào."

Tần Kiến lật sách "soạt soạt": "Em thấy nên bắt đầu đọc từ giáo dục giới tính tuổi dậy thì thì hơn, em đang cần."

"Tần Kiến!" Tống Thành Nam trừng mắt.

Tần Kiến cũng không sợ anh, "Bộp" một tiếng ném cuốn sách xuống, dịch người đến gần Tống Thành Nam, hai tay chống giường, giọng điệu chất vấn giống như làm nũng: "Chủ nhiệm Tống, em làm sao chọc giận anh rồi? Anh nói đi, em sẽ sửa."

Tống Thành Nam không hề bị những lời này làm cho nguôi giận, anh dùng một tay bóp cổ Tần Kiến đẩy cậu ra xa: "Anh nói là em sẽ sửa sao? Nếu anh nói em phải thích con gái, em có làm được không?"

Thiếu niên sững người, câu nói này không khác gì chạm vào vảy ngược, bôi nhọ tình cảm của cậu! Hơn nữa lại còn do chính người trong lòng cậu bôi nhọ! Tần Kiến hung hăng cúi người xuống, hơi thở gấp gáp nóng rực phả vào mặt Tống Thành Nam, những lời nói gây tổn thương cho cả hai người không cần suy nghĩ đã tuôn ra: "Cuối cùng cũng chán em rồi sao? Anh thấy việc em thích anh rất phiền phức, rất khó chịu đúng không? Thỏa thuận ba tháng, bây giờ chỉ còn mười ngày, có phải anh rất muốn em thi đại học xong sẽ cút khỏi mắt anh ngay lập tức không! Lý do bây giờ anh vẫn còn nhẫn nhịn như vậy, là vì Tống Thành Nam anh là người tốt! Là Lôi Phong sống! Nếu anh đã có lòng tốt như vậy thì cho em hôn một cái, ngủ một lần được không? Giúp một thiếu niên hoàn thành giáo dục giới tính cũng coi như là làm việc thiện đúng không!"

"Tần Kiến! Em đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy!" Tống Thành Nam đột nhiên bật dậy, ấn Tần Kiến xuống giường, lồng ngực phập phồng vì tức giận, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay nổi lên. Anh vẫn bóp cổ thiếu niên, giống như một con sư tử trưởng thành đang dạy dỗ con thú nhỏ ngông cuồng, không biết trời cao đất dày.

"Tần Kiến, xem ra anh đã quá nuông chiều em, khiến em được nước lấn tới, không coi anh ra gì cả! Anh luôn nghĩ rằng tuy em có tình cảm sai trái, nhưng tình cảm này chân thành đáng thương. Em lại sắp thi đại học, nên anh cũng nể mặt em, cho em làm một số hành động quá trớn. Không ngờ anh nể tình cũ nhẫn nhịn đến vậy, nhưng em lại coi anh như đồ chơi mà đùa giỡn!"

"Tần Kiến, hôm nay anh không dạy dỗ em thì anh không phải là Tống Thành Nam! Em chịu đòn xong thì cút khỏi nhà anh ngay lập tức, sau này em sống chết ra sao, thích đàn ông hay phụ nữ, không liên quan gì đến Tống Thành Nam anh nữa!"

Vừa nói xong, thiếu niên dưới thân liền hốt hoảng, nhưng sự hoảng loạn ngắn ngủi nhanh chóng bị thay thế bằng sự hung hăng. Tần Kiến đột nhiên nắm lấy cổ tay Tống Thành Nam vặn mạnh, nhân lúc Tống Thành Nam không đề phòng, cậu lật người dậy, cắn mạnh vào cổ anh!

Cậu ngậm miếng thịt, thốt ra những lời hàm hồ hung dữ từ kẽ răng: "Tống Thành Nam, chỉ có vợ tôi mới được quản tôi, anh là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà quản tôi?"

"Dựa vào việc anh mạnh hơn em, muốn đánh em thì đánh em!"

Người đàn ông nắm gáy thiếu niên, mặc kệ răng nanh của sói con đang cắm vào da thịt mình, dùng sức kéo ra sau, một lần nữa ấn mạnh cậu xuống giường! Anh giơ tay lên, nắm chặt tay, cơ bắp trên vai căng cứng, dồn hết sức lực.

Thế nhưng khi định giáng xuống một đòn, Tống Thành Nam lại do dự. Tần Kiến bây giờ vai rộng tay dài, thân hình gần như hoàn hảo với tỷ lệ vàng, dáng người khỏe mạnh dẻo dai đã có phong thái của một thanh niên. Mặc dù không có cơ bắp cuồn cuồn như anh, nhưng đường nét của cậu lại rất rõ ràng, vòng eo săn chắc, trong cơ thể ẩn chứa sự hoang dã và sức mạnh bùng nổ của tuổi trẻ. Tuy Tần Kiến không phải đối thủ của mình, nhưng Tống Thành Nam biết, nếu giằng co sẽ xảy ra thương tích.

Lúc này thiếu niên không hề phản kháng, ánh mắt nhìn anh tràn đầy tuyệt vọng. Tống Thành Nam dường như đã từng thấy ánh mắt này ở đâu đó, trong ký ức sâu thẳm không muốn chạm đến, vào đêm giao thừa đầu tiên hai người cùng nhau đón, thiếu niên đã nói: "Bà ấy rời đi, chọn cách bỏ rơi tôi."

Lại một lần nữa mềm lòng, người đàn ông cũng rất bất lực. Anh dùng tay che mắt thiếu niên, cảm nhận được hàng mi run rẩy dưới tay mình, rồi trở nên ướt át.

Tống Thành Nam thở dài, lăn khỏi người thiếu niên, nằm xuống bên cạnh cậu.

"Qua đây." Anh dang rộng vòng tay.

Hàng mi của Tần Kiến run lên, cậu lăn người rút vào lòng Tống Thành Nam. Anh ôm lấy cậu, vuốt tóc cậu. Lý trí của người đàn ông trưởng thành cuối cùng cũng trở lại, anh nhớ ra mọi chuyện xảy ra tối nay đều bắt nguồn từ cơn ấm ức trong lòng mình.

"Cao Trình là ai?" Anh hỏi.

"Hả? Là ông chủ quán bar em làm thêm, anh đã gặp rồi mà, sao vậy?" Vẻ mặt thiếu niên quá bình tĩnh, không hề có chút bối rối của một tên sở khanh ba lòng hai dạ.

Tống Thành Nam cảm thấy mình thật ngu ngốc, chỉ vì một câu nói mà làm ầm ĩ lên như vậy: "Sau này tránh xa cậu ta ra."

"Ừm." Tần Kiến trả lời rất sảng khoái, cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn Tống Thành Nam, rồi lại vùi đầu vào hõm vai anh, giọng nói không nhỏ nhưng lại có phần lo lắng, "Tống Thành Nam, sau này anh nói gì em cũng nghe, nhưng anh có thể đừng bắt... đừng bắt em phải thích người khác được không?"

Tống Thành Nam im lặng, không biết nên đáp lại thế nào. Một lúc lâu sau anh mới nói: "Những lời em vừa nói có phải là đáng bị ăn đòn không?"

"Phải. Nhưng em thật sự muốn hôn anh, cũng muốn ngủ..."

Thấy Tống Thành Nam nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm khắc, Tần Kiến liền đổi giọng: "Chủ nhiệm Tống, anh còn quản em nữa không?"

Bỏ đi lớp vỏ bọc lạnh lùng che giấu sự yếu đuối, Tần Kiến chỉ là một thiếu niên bình thường đang cẩn thận bảo vệ tình cảm của mình.

"Ừ, quản chứ, nếu anh không quản em, em sẽ leo lên nóc nhà dỡ ngói mất."

"Quản bao lâu?"

Người đàn ông lại im lặng.

Cho đến khi thiếu niên trong lòng lạnh ngắt tay chân, anh mới đưa tay vỗ vào gáy cậu: "Anh chỉ quản em đến tuổi kết hôn hợp pháp, qua 22 tuổi, ai muốn quản thì quản."

—---

Gấu Gầy: các bác nhớ tiếp thêm động lực cho em nhé, xin cám ơn. ❤️🫶

------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top