Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 80: Em chảy máu rồi


Còn Tô Tô thì vẫn không có chuyện gì để làm, chỉ có thể về phòng lấy nước, rửa mặt với cổ, đứng trước gương thoa chút kem dưỡng da.

Nhân lúc còn trẻ thì bảo dưỡng cho tốt, lúc trước cô không quan tâm, cuối cùng mới hai mươi mãy tuổi mà da đã hơi sạm đi rồi.

Đương nhiên, cũng là do thức khuya mà ra, ai bảo điện thoại hấp dẫn như thế chứ!

Cô vừa mới thoa kem xong thì Lận Xuyên đi vào, anh sờ sờ chiếc giường, khá là ấm, sau đó anh trải khăn trải giường ra.

Động tác đậy nắp của Tô Tô dừng lại, cô âm thầm liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, ôi trời, mặt trời vẫn chưa xuống núi.

Cô cảm nhận được mặt mình đang đỏ lên, mắc cỡ đến mức không có chốn dung thân.

Mặc dù căn nhà này ở mép thôn, nhưng trái phải cũng có nhà người khác, đặc biệt là nhà họ Lận, chỉ cần họ ra nhà sau đi vệ sinh thì lập tức có thể nhìn thấy tình hình của nhà bên kia đường. Trời vẫn chưa tối đã trải khăn trải giường rồi, còn che rèm cửa sổ lại, tình huống này...

"Anh đừng che rèm cửa sổ, người khác nhìn thấy thì phải làm sao?" "Họ không ngủ a?"

Lận Xuyên trả lời vô cùng vui vẻ, sau khi đóng rèm lại, nhìn thấy cô dâu mơ hồ, dũng khí của anh đột nhiên tăng lên, anh đưa tay ra liền ôm cô vào lòng.

Không ngờ, có một ngày anh có thể cưới cô làm vợ, thật sự như đang nằm mơ vậy.

Tô Tô vùng vẫy một lát, đỏ mặt nói: "Anh, thắp đèn lên đi, chúng ta... ít nhất cũng phải tắm rửa."

"Không phải hôm qua đã tắm rồi sao?"

"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay." Tô Tô sợ hãi, hận không thể kéo dài thêm một thời gian.

Lận Xuyên không còn cách nào khác, chỉ có thể thắp đèn lên, sau đó lấy nước cho cô, đặt dưới nền nhà và không đi, Tô Tô thắc mắc hỏi: "Sao anh không ra ngoài thế?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Anh, muốn xem."

"Không cho xem."

"Em đã là vợ của anh rồi." Sao còn không cho xem, dù sao thì hôm nay cũng là phúc lợi của anh, cho dù cô không đồng ý anh cũng phải xem.

Tô Tô mắc cỡ không cho xem, cuối cùng Lận Xuyên chỉ có thể đến phòng bếp tắm.

Cô chốt cửa lại và tắm rất tốc độ, sau đó mặc đồ ngủ của mình vào rồi mới mở cửa ra. Lan Xuyên đi hai, ba bước đã vào trong phòng, anh bưng nước để sang một bên, cũng không đổ mà trực tiếp nhảy lên giường.

Nhưng mà, anh tiện tay cởi chiếc áo ba lỗ trên người ra và ném sang một bên, mượn ánh sáng của ngọn đèn chưa thổi tắt, lần đầu tiên Tô Tô nhìn thấy cơ bụng đàn ông.

Hai tay cô xách cái chăn lên, cô trố mắt nhìn, vóc dáng tốt thật, mình ăn hời rồi.

"Có phải bây giờ có thể cho anh xem rồi không?"

Một tay Lận Xuyên nhấc Tô Tô ra khỏi chăn và ngồi dậy, nói một cách rất nghiêm túc. Nhưng mà, mặt anh đỏ đến mức như thế nào, chỉ có anh mới biết.

Tô Tô làm gì có thể vùng vẫy lại anh được, cô chỉ có thể nghe theo anh.

Bây giờ Lận Xuyên mới biết thế nào gọi là nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng đẹp, đặc biệt là mỹ nhân càng ngày càng ít quần áo. Anh suýt bùng nổ tại chỗ, cũng không cần thổi đèn mà trực tiếp đè người xuống...

Tô Tô không ngờ người đàn ông này lại hung dữ mạnh mẽ như vậy, sợ tới mức nắm chặt tay, nhắm mắt lại như một con thỏ nhỏ, run rẩy co lại thành một quả bóng.

Trong đầu cô có chút bối rối, sợ rằng anh sẽ không thương tiếc mình nữa khi hai người sớm thành vợ chồng như vậy. Đang suy nghĩ thì đột nhiên Lan Xuyên không cử động nữa, thậm chí hô hấp có chút hốt hoảng, anh nói: "Tô Tô, em chảy máu rồi, có phải anh chạm hỏng ở đâu rồi không?"

Tô Tô mơ hồ mở mắt ra, nhìn Lận Xuyên căng thẳng hốt hoảng quỳ ở đó, cô nghiêng đầu nói: "Anh, anh nói cái gì?”
 
Chương 81: Anh muốn xem


"Em chảy máu rồi, hay là anh đưa em vào phòng vệ sinh nha." Anh nói xong thì xách quần lên định mặc vào.

Khó chịu thì khó chịu, nhưng anh không muốn làm hỏng cô vợ mới cưới đâu.

Cuối cùng thì Tô Tô cũng xem như là đã phản ứng ra chuyện như thế nào rồi, cô hoảng hốt lo sợ ngồi dậy, sau đó lấy quần áo của mình khoác lên người, cô nói: "Không không, không cần vào nhà vệ sinh, cái đó... cái đó của em đến rồi."

"Cái đó?" Không phải do anh làm hỏng sao? Anh nhớ mình vẫn chưa kịp làm gì cả đấy, chỉ là động tay thôi.

Vừa nãy anh kích động như thế nào, anh biết, cho nên tưởng rằng mình làm hỏng rồi.

"Chính là cái mà mỗi tháng phụ nữ đều phải trải qua."

Tô Tô lúng túng chết đi được, cô đỏ mặt mở tủ lấy băng vệ sinh ra rồi xuống giường, nhìn thấy một vệt đỏ trên khăn trải giường mà bất lực, đêm động phòng hoa chúc của cô đấy, bị hủy hoại rồi.

Người quỳ trên giường cuối cùng cũng biết chuyện gi rồi, anh ngại ngùng gãi gãi đầu, sau đó tự cho mình cái tát để bình tĩnh lại, xem ra hôm nay không thể làm gì rồi, nhưng mà nhìn thôi cũng được.

Anh lấy chăn bông ra, sau đó chủ động tháo khăn trải giường ra, dùng nước tắm của Tô Tô để giặt sạch vết máu trên khăn trải giường, sau đó treo sang một bên cho ráo nước.

Anh đã bị thương và biết rằng những vết máu có thể vẫn còn trên bề mặt và giặt không sạch được nếu không được giặt sạch ngay lập tức.

Đợi Tô Tô thay băng vệ sinh ở phòng bếp xong quay lại thì phát hiện máu kinh của mình đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, cô không khỏi cúi đầu xuống, ấm ức nói: "Em xin lỗi."

Người ta nghỉ phép được có mấy ngày chứ, kỳ kinh nguyệt của mình vừa đến thì liền hủy hoại tân hôn của Lận Xuyên rồi.

Nam xứng cũng xui xẻo thật, ở trong sách động phòng với nữ chính, người ta không cho, bây giờ không dễ gì mới đổi cô vợ mà còn tới kỳ kinh nguyệt.

Đỉnh đầu được xoa xoa vài cái nhẹ nhàng, sau đó anh trầm giọng an ủi cô: "Chuyện này em cũng không cố ý, hơn nữa ngày tháng của chúng ta còn dài đấy. Em mau lên giường đi, nghe nói đến... cái đó không được để lạnh."

"Ưm." Tô Tô vội vàng lên giường, sau đó cuộn người trong chăn và không ra ngoài nữa, nhưng mà cô quên mất đây là chăn đôi, Lận Xuyên cũng phải chui vào. Sau đó, hai người cùng đắp cái chăn.

Phụ nữ là động vật cảm tính, cho dù không có quan hệ đó, nhưng họ cũng cảm thấy ngủ trong lòng đàn ông, lại kết hôn rồi, thế sau này chính là vợ chồng, cho nên cô trở nên vô cùng thân mật với anh, cũng không bài xích bị ôm, bị ăn đậu phụ.

Còn Lận Xuyên cảm thấy, mặc dù không thể làm øì được, nhưng nhìn nhìn, sờ sờ cũng rất tốt, chỉ là bị giày vò thôi.

Tô Tô cũng cảm nhận được, nhưng mà cô cứ co người trong đó, không nói gì, không làm gì cả, cuối cùng cảm giác được hô hấp của anh trở nên gấp gáp, cuối cùng anh không kìm được xuống giường vào nhà vệ sinh, sau đó quay lại thì ngoan ngoãn hơn nhiều, lúc này mới ôm cô ngủ.

Còn về việc anh đi làm gì rồi, là một bảo bảo ngoan thì Tô Tô không thể hỏi và cũng không dám hỏi.

Tóm lại, giày vò đến khoảng mười hai giờ khuya thì cuối cùng cũng chính thức ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Tô Tô nhìn thấy tấm khăn trải giường treo bên ngoài đung đưa qua lại trong gió, cô cảm thấy cả người không ổn rồi, rõ ràng là cô không làm gì cả, nhưng phơi khăn trải giường như này giống như là đã làm chút gì đó rồi.

Sắc mặt đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm Lận Xuyên đang ôm củi trong nhà, nói: "Anh phơi khăn trải giường ra ngoài làm gì thế?"
 
Chương 82: Con người anh cực kỳ tốt


"Để trong nhà ướt." Lận Xuyên không hề nhìn thấy được Tô Tô ngượng ngùng, anh còn giải thích rất nghiêm túc, sau đó anh nói tiếp:

"Sáng sớm mùa đông lạnh, cho nên em không cần đến nhà trước ăn cơm đâu, để anh mang cho em chút lương thực, em có thể tự nấu chút cháo nhŸ? Hay là, chúng ta gói ít sủi cảo nha."

Anh quả thực không yên tâm để cô vợ mới cưới tự nấu ăn, cho dù củi dễ ôm nhưng trông cô yểu điệu thế này, chỉ sợ cô không biết làm gì cả.

"Sáng em không ăn cơm cũng được." Lúc trước khi học đại học, Tô Tô không thích ăn sáng.

"Không được, em gầy như vậy, không ăn thì làm sao mà được?" Tối qua vừa cởi đồ ra, anh mới biết vợ của mình gầy như thế nào, thịt đa phần đều mập ở chỗ nên mập, khụ...

Không được nghĩ đến nữa, nếu không thì sẽ khó xử.

Tóm lại, có một loại gầy gọi là chồng bạn cảm thấy bạn gầy.

Tô Tô chỉ có thể bị ép thừa nhận mình gầy, sau đó vào nhà học dùng nồi nấu cháo như thế nào.

Cô cảm thấy không khó, chỉ là không có thức ăn gì cả. Lan Xuyên cảm thấy ở sau nhà không có làm gì cả, vợ của mình sợ là phải chịu đói.

Không còn cách nào khác, anh quyết định gói ít sủi cảo.

Mặc dù bột mì với thịt đều đắt, nhưng vì không để cho cô đói, chỉ có thể làm như vậy thôi.

Ai bảo anh xót chứ, sợ cô mới sáng sớm dậy, mặt còn đỏ ửng, chạy tới nhà trước sẽ lạnh cóng mất.

Nghĩ cái gì thì làm cái đó, vừa hay đến công xã tiễn vài người họ hàng này, thuận tiện có thể để vợ của mình ở nhà một cách thoải mái, và anh mua ít bắp cải thảo về. Trong nhà vẫn còn ít thịt, như thế gộp chung với nhau cũng có thể gói thật nhiều sủi cảo thịt lợn bắp cải.

Vốn dĩ mẹ Lận giữ thịt lại để dành Tết ăn, nhưng con trai xót vợ thì bà ấy cũng chỉ có thể để mặc anh làm.

Cả nhà nhồi nhân gói sủi cảo với tốc độ cực kỳ nhanh, không tìm thêm một người ngoài nào, một đêm gói được rất nhiều.

Vì kết hôn nên Tô Tô được nghỉ phép năm ngày, và mẹ Lận cũng biết chuyện Lận Xuyên phơi khăn trải giường, vì thế bà ấy xem cô là một cô vợ bị ngược đãi cả một đêm, ngoại trừ gói sủi cảo ra, bà ấy không cho cô làm bất cứ việc gì nữa.

Đợi gói sủi cảo xong, tối về nhà nhìn thấy Lận Xuyên móc từ trong túi ra một gói bọc bằng giấy đai, sau đó anh đổ nước nóng, lấy đồ trong gói bọc ra và bỏ vào nước. Đỏ đỏ, nhìn trông hơi giống đường đỏ...

Một người đàn ông như anh, có cần phải cẩn thận tỉ mỉ như vậy không?

"Nhân lúc còn nóng, em mau uống đi." Lận Xuyên đưa bình tráng men cho cô, sau đó đặt gói đường đỏ lên chiếc tủ nhỏ trong bếp và nói:

"Nếu anh không có nhà, lần sau em tự lấy uống nha."

"Ưm." Mặc dù xui xẻo, nhưng con người anh cực kỳ tốt.

"Tô Tô, sang năm đến quân đội thăm anh được không? Hay là, em qua đó làm việc?"

"Được đấy, thật ra em làm ở đâu cũng được." Nơi có anh mới xem là nhà mà.

Nhìn thấy cô ngẩng đầu với ánh mắt tìm chỗ dựa, Lận Xuyên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như bị trăm bàn tay nhỏ cào, cuối cùng anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó dùng đầu lưỡi quét nhẹ một cái, ngọt ngào, ngọt đến béo ngậy.

Không ngờ hôn môi thôi đã đã như vậy, hôm qua chỉ lo nhìn cô, sau đó thì nghĩ làm chuyện chính, kết quả không có thời gian đi thưởng thức đôi môi nhỏ này. Mặc dù không có làm gì, nhưng hôn một cái cũng không lỗ.

Tô Tô không ngờ sau khi kết hôn anh lại thẳng thắn như vậy, vốn dĩ cô còn nghĩ anh sẽ phải đắn đo một thời gian nữa đấy.

Dẫu sao thì trong sách viết rằng, sau khi kết hôn với nữ chính, anh chỉ ám thị nắm nhẹ bàn tay đối phương, nhưng sau khi bị nữ chính hất ra và không cho anh đụng vào nữa, thì anh thật sự cũng không đụng vào cô ta lần nào nữa.
 
Chương 83: Cần mấy ngày


Nhưng đến bọn họ thì khác, cái tên này dường như bất cứ lúc nào cũng muốn sờ sờ cô, hôn cô, chạm vào cô, như thế không quan ngại sao?

Sao giống như bên cạnh có nuôi một con sói, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô vậy.

"Mấy ngày?"

Đột nhiên bên tai cô vang lên hai chữ này, lúc này Tô Tô mới phát hiện mình đã bị đối phương hôn đến giường rồi, nhìn trông vô cùng nguy hiểm.

"Em, năm ngày."

Tô Tô lại một lần nữa hất hủi ý chí của mình, nhưng cứ nghĩ đến thân hình đó của Lận Xuyên thì cô lại nuốt nước miếng, cô muốn, nhưng tình hình không cho phép.

Năm ngày?

Muốn cái mạng già của anh rồi, hơn nữa kỳ nghỉ phép của anh đến ngày mốt là kết thúc rồi.

Thôi vậy, sau này thời gian còn nhiều, dù sao thì vợ cũng đã cưới đến tay rồi, còn có thể chạy được sao?

Đợi sang năm nghĩ cách để cô đến thăm, sau đó nhân cơ hội làm chuyện chính, người này về mặt pháp luật đều thuộc về mình rồi. Nghĩ đến đây, anh đỡ cô dậy và nói:

"Anh, ra ngoài chạy vài vòng."

Vì sợ mình lại bị ngược đãi nên anh chỉ có thể tìm việc khác làm để phân tán tinh lực, nếu không, cô gái nhỏ nhắn trong phòng đó thật sự quá thu hút rồi, đúng là khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Tô Tô cũng rất bất lực đấy, miếng thịt đến miệng cứ bay mất như thế.

Cô an ủi bản thân, chủ động đi trải chăn, sau đó nghiêng sang một bên đọc sách, đọc được một lúc thì buồn ngủ nên cô ngủ thiếp đi mất.

Không còn cách nào khác, ngày thứ hai "bà dì” hung tàn đến, lúc nào cũng khiến cơ thể người ta yếu đến cực điểm.

Lúc mẹ Lận mang sủi cảo đến thì nhìn thấy cô con dâu yếu ớt mỏng manh như hoa vậy, lúc trước cô rất hoạt bát, nhất định là bị con trai mình giày vò đến mức này rồi.

Ai cũng nói đi lính ba năm, heo mẹ thắng Điêu Thuyền, huống hồ cô vợ lại trắng nõn nà như vậy? Không được, thân làm mẹ, bà ấy nhất định phải dạy dỗ anh một chút, đừng nhân mấy ngày nghỉ phép này mà làm hỏng người ta mất.

*Đinh lính ba năm, heo mẹ thắng Điêu Thuyền: Trước đây quy định hạn nhập ngũ là ba năm, bây giờ đã giảm xuống còn hai năm.

Ý của câu trên là trong thời gian nhập ngũ, xung quanh chỉ toàn tiếp xúc với đàn ông, rất ít khi có nữ quân nhân. Vậy nên, khi gặp được cô gái nào trong quân ngũ, dù có xấu cũng thành đẹp như Điêu Thuyền.

Nghĩ rồi bà ấy đặt sủi cảo trong kho ở sau nhà, sau đó quay người ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Lận Xuyên đang chạy về, mồ hôi như mưa, mặt mày đỏ bừng.

Mẹ Lan khe mím môi, đây là con trai của bà ấy, bà ấy biết sức của anh mạnh cỡ nào, đừng tưởng rằng bà ấy không nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay cô con dâu, nhất định là anh làm, không sai được.

"Con qua đây với mẹ."

"Vâng."

Đột nhiên bị mẹ gọi, Lận Xuyên cũng không biết có chuyện gì, anh từ từ đi theo bà ấy ra sau nhà, nơi không có ai, lúc này mẹ Lận mới trầm trọng nói:

"Con đấy, con đã hai mấy tuổi rồi, cũng không phải mới mười mấy tuổi, sao không biết nặng nhẹ thế chứ? Tô Tô là cô gái đến từ thành phố, chưa làm việc nặng nhọc bao giờ, sao chịu được con giày vò như thế, vết thương trên cổ tay, con không nhìn thấy sao, có phải trên người cũng toàn là vết bầm tím không? Con ra tay không thể nhẹ chút sao? Mẹ nói cho con biết, chuyện này mà thường xuyên quá sẽ không tốt cho phụ nữ, con để con bé nghỉ dưỡng một hai ngày, biết chưa?"

Lận Xuyên: "..." Trên thể giới này chắc không có chú rể nào khốn khổ hơn anh rồi, nhưng mà anh vẫn khó giải thích được, sợ đến lúc đó mình chưa thịt được người ta mà đã đi rồi, mẹ sẽ lo lắng hơn.
 
Chương 84: Để con bé nghỉ ngơi cho tốt


"Con nhìn cái gì mà nhìn, biết mẹ đang nói gì không?”

"Biết."

"Hôm nay ngủ sớm đi, để con bé nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng."

"Còn để mẹ thấy con ra sức ức hiếp vợ con thì mẹ sẽ đón con bé đến nhà trước ở, con ngủ một mình đi."

Mẹ Lận lấy ngón tay chọt nhẹ con trai mình một cái, sau đó bà ấy cảm thấy ngón tay đau thật.

Lận Xuyên gãi đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời anh nảy sinh nghi ngờ không biết mình có phải con ruột của mẹ không.

Nhưng mà, đợi mẹ Lận đi rồi anh mới ấm ức vào nhà, kết quả nhìn thấy vợ của mình yếu ớt dựa một bên, ngủ rất say.

Chả trách bị mẹ mắng như vậy, thì ra là vì cô nhóc này. Anh có chút bất lực lấy cuốn sách trong tay cô ra, sau đó bế người đặt ngay ngắn trên giường.

Kết quả là sau khi làm xong những việc này, cô vẫn không tỉnh dậy, ngủ rất say. Anh ở bên cạnh, không làm gì cả, chỉ ngơ ngẩn nhìn cô, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ vậy.

"Tô Tô..." Đáng yêu thật, anh không kìm được lại hôn lên khóe môi cô một cái.

Sau đó vẫn cảm thấy không đủ, anh bèn cẩn thận dè dặt làm chút chuyện khác.

Tô Tô mơ một giấc mơ, trong mơ có một con sắc lang cứ quấy rối mình, cô tức giận đưa tay ra cho đối phương một cái tát. Sau đó, người đó liền bỏ chạy.

Cô thấy người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.

Nhưng mà Lận Xuyên ôm mặt bị cô đánh mà có chút cạn lời, thì ra vợ nằm mơ còn biết đánh người, còn ra sức rất mạnh.

Anh cầm tay cô lên nhìn một cái, sau đó nhìn thấy cổ tay hơi bầm tím vì bị mình bóp vào ngày hôm qua.

Xem ra cô thật sự rất mảnh mai, sau này phải nhẹ chút mới được.

Nhưng mà, ôm vợ mà không làm gì được như thế này rất khó chịu, anh ăn đậu phụ cả buổi thì càng bức bối hơn, sau đó anh ra ngoài chạy vài vòng, hút điếu thuốc, đợi đến khi lạnh chịu không nổi anh mới về phòng ngủ.

Nửa đêm Tô Tô biết Lận Xuyên ra ngoài hút thuốc rồi, bởi vì lúc anh về thì người đầy mùi thuốc. Nhưng mà sao người đàn ông này quay ve không đắp chung chăn với cô, mà nằm một bên đắp chăn của anh và ngủ, đây là đang chê cô sao?

Tâm tư của phụ nữ lúc nào cũng khá hẹp hòi, còn là tân hôn cộng thêm kỳ kinh nguyệt đến. Cho nên cô lập tức ngồi dậy, nói:

"Anh như vậy là có ý gì?"

Lận Xuyên sững sờ, anh cũng ngồi dậy nhìn cô, dáng vẻ với nhiều dấu chấm hỏi trong đầu.

"Bởi vì chuyện em đến kỳ kinh nguyệt... cho nên anh chê em, ngay cả chăn cũng không đắp chung sao?"

Nước mắt cô sắp rơi ra rồi, nhìn trông vô cùng yếu đuối nhạy cảm.

Lận Xuyên liên mềm lòng, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, hiếm khi anh giải thích: "Người anh lạnh, còn có mùi thuốc nữa."

Lúc này Tô Tô mới biết mình đã hiểu lầm anh rồi, cô không khỏi đỏ mặt, nói: "Anh là đồ ngốc sao, lạnh thì vào chăn đi, ở trong chăn mới ấm áp." Nói xong cô vén chăn ra, nói:

"Lạnh cóng rồi, tính sổ cho ai?"

"Tô Tô." Cô gái nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Lận Xuyên kích động liền ôm chặt lấy cô, sau đó đè cô xuống giường và hôn...

Nhưng tiếc là, không làm gì được cả, cơ thể kêu gào rất khó chịu, nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ.

Đặc biệt là đối phương vừa thở gấp với khuôn mặt đỏ bừng, vừa nói một cách ấm ức: "Môi của em đau quá... anh mạnh quá đi."

Trong lòng Lận Xuyên như sắp bùng nổ, nghĩ đến chuyện khiến cô càng đau và ấm ức hơn, nhưng vẻ ngoài anh vẫn rất nghiêm túc:

"Anh xin lỗi, hơi đỏ, để anh thổi thổi cho em."

Thổi như thế này, không lâu sau nhiệt lửa của hai người lại sục sôi ngất trời.

Cho đến khi Tô Tô nói với giọng phát khóc: "Không, không ổn rồi, em phải ngủ rồi."

"Được, chúng ta ngủ."

Lận Xuyên liền quay cô qua, sau đó anh ôm cô từ phía sau và ngoan ngoãn ngủ.
 
Chương 85: Không chịu khổ được


Ngày hôm sau tỉnh dậy, dọn dẹp ăn cơm xong chính là lúc Lận Xuyên giao của cải, mặc dù anh đối xử với gia đình này rất tốt, nhưng mà lần này kết hôn, trong tay vẫn còn chút tiền, vì thế anh giao hết toàn bộ cho Tô Tô, anh còn nói:

"Mặc dù hơi ít, Tết em mua ít quần áo, đồ ăn cho mình nha."

"Còn anh thì sao?" Cảm giác như anh moi móc hết mọi thứ của mình ra rồi vậy.

"Trên người anh vẫn còn tiền, hơn nữa ở trong quân đội anh cũng không cần tiêu tiền." Lận Xuyên nói một cách rất nghiêm túc.

"Không phải anh cũng cần mua thuốc hút sao?"

"Cai rồi."

"Tại sao thế?"

"Bây giờ anh đã có gia đình riêng rồi, phải lo cho cuộc sống mà còn hút thuốc thì lãng phí lắm."

Câu trả lời của anh đúng là đơn giản, phóng khoáng, độc đáo.

Bình thường đàn ông cai thuốc không phải đều do phụ nữ quản sao, còn cô hình như cũng không cần quản nữa.

"Nhưng mà, em có tiền mà, thật sự không cần anh cai thuốc đâu. Mặc dù cai thuốc cũng tốt, ý em nói là sẽ tốt cho sức khỏe, nhưng mà anh thật sự không cần phải tiết kiệm như vậy đâu. Không tin, em lấy cho anh xem."

Nói xong cô lấy ví tiền của mình ra như dâng hiến báu vật vậy, sau đó mở dây kéo ra một cách rất dứt khoát.

Kết quả, ví tiền nhỏ như vậy mà chứa rất nhiều tờ mười tệ, thật sự là quá chật rồi, ai cũng không chịu thua kém mà nhảy ra ngoài, làm cả giường toàn là tiền.

Con ngươi Lận Xuyên liền co lại, anh không ngờ mình lại cưới được một phú bà như thế này. Phải biết là, ở thời đại này, những người làm ở thành phố, đến cuối năm có thể sẽ tích góp được một số tiền, nhưng mấy trăm tệ đã rất khó rồi, nhưng mà cô vợ của anh thì hay, ra ngoài mà mang nhiều tiền như vậy rồi.

Anh thu xếp tiền lại giúp cho cô, sau đó ấn chặt lên ví tiền của cô và nói một cách nghiêm túc: "Đồng chí Tô Tô."

Tô Tô vô thức nuốt nước miếng, cô muốn giải thích số tiền này đều có đầu ra cả.

Nhưng cô vẫn chưa nói ra thì đã nghe Lận Xuyên nói:

"Sau này, em đừng động vào tiền của mình, cũng đừng nói cho người khác biết, bao gồm cả người trong nhà." "Tại sao thế?"

"Trên đời này không có gì là chắc chắn cả, lỡ như bị truyền ra ngoài, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm hoặc sẽ chọc giận phải người không nên chọc giận."

"Nhưng mà, em chỉ nói với anh thôi."

Câu "em chi nói với anh thôi" làm cho trái tim Lận Xuyên cảm thấy ngọt ngào như quét mật vậy, anh khế hôn Tô Tô một cái:

"Thôn chúng ta khá nghèo, mùa đông mọi người giải quyết vấn đề ấm no cũng đã rất khó khăn, cho nên cũng không thể đặc thù hoá quá được."

Anh vốn dĩ không giỏi thuyết giáo, lúc trước ở trong quân đội, chỉ những lúc huấn luyện tân binh anh mới nói nhiều như vậy. Nhưng mà không biết anh lấy nhẫn nại ở đâu ra, nói cho Tô Tô nghe một lượt về tình hình trong thôn, bảo cô đừng chói mắt quá, nhất định phải đợi anh đón cô, chỉ cần đến thành phố, cô như thế thì không có vấn đề gì nữa.

Cuối cùng Tô Tô cũng xem như là hiểu suy nghĩ của Lận Xuyên, cô gật đầu hứa với anh sẽ ngoan ngoãn, không tiêu quá nhiều tiền, sẽ không ăn thịt mỗi ngày, nhưng cách vài ba ngày sẽ mua ít để ăn, cũng không thể hà khắc với bản thân quá.

Cuối cùng người nào đó vẫn không yên tâm, bởi vì con đường từ trong núi đến công xã thật sự rất khó đi, rất dễ xảy ra vấn đề.

Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như cô ra ngoài, Lan Xuyên không yên tâm, vì thể trước khi đi, anh mượn xe lừa, nói là đi mua vé xe, thật ra là dẫn Tô Tô đi mua đồ.

Anh đưa cho Tô Tô năm mươi tệ, và chỗ cô vẫn còn phiếu thịt và phiếu lương thực.
 
Chương 86: Mua rồi em cũng không biết nấu


Sau khi đến hợp tác xã mua bán, Lận Xuyên bảo cô ngồi trên xe lừa đợi, còn anh đi ra dạo một vòng, phát hiện không có người của thôn họ hoặc là người liên quan đến người trong thôn, lúc này anh mới bảo Tô Tô xuống xe, sau đó mới dẫn cô đi mua sắm.

Anh rất hào sảng, một lần mua mười cân thịt, sau đó còn mua ba mươi cân bột trắng và mười cân gạo, sau khi đặt những thứ này lên xe, anh lại mua cho Tô Tô hai con gà đông lạnh, và còn mua một con vịt nữa.

Những thứ này không cần phiếu, toàn là mua từ chỗ người đồng hương. Tô Tô cảm thấy, mùa đông này cô không thiếu thịt rồi, nhưng mà mình biết làm mới được.

Mặc dù nấu mì hay nấu gì đơn giản thì còn được, nhưng nấu món ngon gì thì cô không thể, ít nhất phải học một chút mới được.

"Anh đừng mua nữa, mua rồi em cũng không biết nấu."

"Quay về anh cắt thành cục bỏ trong kho cho em, nếu em muốn ăn thì lấy ít ra nấu. Sau đó, trong nhà có ít khoai tây với bắp cải thảo, đến lúc đó anh mang qua cho em, anh tìm thêm mua cho em ít khoai lang, đến lúc đó em có đói thì lấy ra nướng một củ là có thể lót bụng rồi."

Lận Xuyên nói xong thì đi mua, sau đó mang về cho cô một túi khoai lang.

Tô Tô cảm thấy, nam xứng này có lẽ rất sợ cô sẽ chết đói trong ngôi nhà này.

Sau khi Lận Xuyên cảm thấy mua cũng kha khá rồi, anh đưa cô về nhà, năm mươi tệ còn lại hai mươi, tiền thời đại này thật sự rất đáng tiêu.

Sau khi trở về, hai người ở trong ngôi nhà nhỏ, một người chặt gà, một người thì vận chuyển đồ đạc đến một nhà kho nhỏ.

Một con gà được chặt thành ba đống nhỏ, các đống nhỏ được gói trong giấy dai và đặt trên một tấm bảng để đông lạnh. Sau đó khi đông lạnh xong thì cho tất cả vào một cái thùng to rồi dùng rèm che lại, đến lúc ăn thì chỉ việc lấy một túi ra và hầm là được rồi.

Sau khi xử lý trong những việc này, Lận Xuyên bắt đầu tay cầm tay dạy cô vợ nhỏ của mình cách nhóm lửa, cách nấu cơm, sau đó anh còn cưng chiều nói: "Nếu như em không thích tự nấu thì về nhà cha mẹ ăn là được rồi, đến lúc đó mang ít đồ qua là được."

"Ưm, chúng ta cũng đâu phải tách ra ở riêng nhỉ."

"Không tách, những thứ này là anh chuẩn bị cho em, lát nữa anh xách một túi về, cho nhà trước một chút, còn lại em từ từ ăn."

"Không, không hay lắm nhỉ?" Ăn một mình à.

"Em không giống với họ." Không chịu khổ được.

"Em gả vào gia đình anh thì phải đồng cam cộng khổ chứ." Tô Tô nắm tay thành quyền nói như xin thề vậy.

"Được được." Lận Xuyện lại lấy thêm một cục thịt cho nhà trước, sau đó nói: "Như vậy là đồng cam cộng khổ rồi."

Tô Tô lườm mắt với trời một cái, trong mắt anh, cô phải được cưng chiều bao nhiêu chứ?

Cô làm sao biết được ngày hôm đó cô dâu đã để lại ám ảnh tâm lý cho người ta lớn như thế nào, cho đến bây giờ Lận Xuyên cảm thấy cô vợ nhỏ này là kiểu chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ chảy máu, cho nên anh phải sống chết bảo vệ cô.

Nhưng anh cũng không phải nút chết, ít nhất anh không muốn tiền và những thứ họ nhận được cho tiệc cưới của họ, anh chỉ xin hơn hai mươi quả trứng cho cô vợ của mình.

Mẹ Lận cũng không soi mói chút nào, bà ấy biết ngày mai con trai phải đi, trong lòng con dâu sẽ rất buồn, để cô ăn uống nhiều thêm chút cũng không có gì, chỉ cần cô không khóc không quấy là được.

Buổi tối bà ấy còn hầm một nồi gà khoai tây, sau đó còn mời bi thư đến nữa.
 
Chương 87: Không nỡ rời xa cô


Ý của Lận Xuyên chính là muốn nói với bí thư một tiếng, cô vợ nhỏ nhắn yểu điệu này của anh không được làm chút việc nào, đặc biệt là vào mùa xuân, nhiều việc như thế, đều động viên già trẻ lên núi.

Và lúc đó cũng không còn ai tham gia lớp học xóa nạn mù chữ nữa, vì vậy anh không muốn vì thế mà gọi cô vợ của anh đi làm mấy việc nặng nhọc đó.

Bí thư ăn uống của nhà người ta, đương nhiên là đồng ý với anh rồi, Lận Xuyên nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn.

Nhà anh có nhiều người, và số người làm việc cũng nhiều, đến lúc đó tích trữ một ít khẩu phần lương thực chắc cũng đủ rồi.

Còn anh, mỗi tháng đều có ba mươi tám tệ tiền trợ cấp, anh giữ lại tám tệ, còn lại gửi hết về cho gia đình, chắc đủ cho cha mẹ lo việc học của mấy đứa em và ăn uống trong nhà.

Đương nhiên, trước khi đi, anh cũng phải nói rõ về sự phân chia tiền lương này.

Vốn dĩ Lận Xuyên không thích quản những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống này, nhưng sau khi kết hôn, anh phát hiện cô vợ nhà mình còn không thích hợp với mấy chuyện này hơn anh nữa, có vẻ như cô không phải là người biết chỉ tiêu hợp lý, xem ra anh phải gánh hết mọi thứ rồi.

Còn phải dạy cô để ý nhiều thứ nữa, đến lúc đó đừng bị người ta lừa mà còn tưởng họ đang giúp mình. Hết cách, ai bảo cô nhỏ tuổi chứ.

Vì thế anh tách Tô Tô ra riêng, còn mình thì mở cuộc họp nhỏ với gia đình, về cơ bản là anh muốn chia một nửa số tiền lương mà anh gửi về cho vợ, và nửa còn lại cho gia đình.

Cha Lận nói:

"Thật ra vốn dĩ không nên để con đưa tiền cho gia đình nữa, dẫu sao thì con cũng cưới vợ có gia đình riêng rồi. Nhưng mà, hai đứa em của con đều còn đang đi học, cho nên còn phải nhờ vào con. Như vậy đi, cũng đừng chia một nửa, mỗi tháng con đưa gia đình mười tệ là được rồi. Với cả vợ con ở nhà cũng ăn không bao nhiêu đồ ăn, khẩu phần lương thực này con cứ để chỗ cha mẹ, đến lúc đó đến ăn là được rồi. Nếu như ăn không no, quay về làm thêm cái lò gì đấy, như vậy chắc được nhỉ?"

Lận Xuyên gật đầu nói: "Được."

Hai cha con nói chuyện đều rất thoải mái, chớp mắt đã giải quyết xong chuyện.

Sau đó Lận Xuyên vẫn có chút không yên tâm, nói:

"Mẹ, thôn chúng ta có vài người lòng dạ xấu xa, mẹ trông chừng Tô Tô giúp con, đừng để cô ấy bị người ta lừa." Mẹ Lận nghe thế thì mím môi, nói:

"Con thấy sinh viên đại học nào mà ngốc đâu, con bé cũng mưu mô lắm đó, nếu không thì sao có thể chơi thanh niên tri thức Tần một ve như thế được? Cũng chỉ có con xem con bé là trẻ con, không chừng không bao lâu sau sẽ là mẹ của trẻ con rồi đấy."

Lận Xuyên đỏ mặt, chỉ có cái này là không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Nhưng anh không nói, mà ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi rồi.

Đợi sau khi về, anh nói chuyện với Tô Tô, cô cẩn thận dè dặt nói:

"Chia như vậy với gia đình chúng ta có được không?"

"Bây giờ nói rõ trước, tránh để sau này tranh cãi, Tô Tô, sang năm đến quân đội thăm anh được không?"

Anh sờ nhẹ vào khuôn mặt của cô, nói: "Đến vụ xuân, lớp học xóa nạn mù chữ của em sẽ không có người đi học, đến lúc đó em đến thăm anh, ở lại thêm vài ngày."

Tô Tô liếc nhìn Lận Xuyên một cái, mặt đỏ bừng, người đàn ông này làm gì phải bảo cô đi thăm anh, rõ ràng là hẹn cái đó đấy.

Hơn nữa, dáng vẻ cấm dục của anh bây giờ trông rất hấp dẫn nha, cô không kìm được mà gật đầu, nói: "Thế anh phải sắp xếp ổn thỏa cho em đấy."

"Ừm"

Lận Xuyên ôm chặt cô, không nỡ rời xa cô, trong lòng anh nghĩ, vẫn chưa có được cơ thể này mà đã nhớ nhung như vậy rồi, nếu như trở thành vợ chồng thật sự thì anh chỉ sợ anh đi không nổi.
 
Chương 88: Không nỡ


Nhưng cuối cùng vẫn phải đi, mới sáng sớm, Lận Xuyên đã thu dọn xong, một mình đến công xã, ngồi xe lên huyện thành, sau đó đi tàu lửa đến quân đội.

Trước khi đi, anh đã đưa địa chỉ email cho Tô Tô, rồi đưa cả số điện thoại văn phòng cho cô, mặc dù mỗi lần gọi điện thoại phải đến công xã, cũng rất phí sức.

Thật ra ở thời hiện đại, Tô Tô là một cô gái có khả năng tự chủ rất giỏi, nhưng ở thế giới này, cô luôn tin tưởng và dựa vào Lận Xuyên, thấy anh đi thì cũng không nỡ, cô tiễn anh một đường đến cổng thôn, hai ngón tay còn níu lấy vạt áo anh, không cho anh đi.

Lận Xuyên rõ ràng có thể hất ra, nhưng lại không nỡ, nhìn cô vợ sắp đổ lệ, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.

"Không được khóc." Anh sốt ruột nên nghiêm nghị hơn một chút, kết quả đối phương lập tức rơi 16.

Lận Xuyên sốt ruột gọi mẹ: "Mẹ."

Mẹ Lận lườm mắt với trời một cái, bao nhiêu tuổi rồi còn gọi mẹ, anh không nỡ cứng rắn với vợ, nên để bà ấy làm người xấu đúng không?

Nhưng mà bà ấy cũng không còn cách nào khác, cũng không thể để hai vợ chồng trẻ này nắm tay nắm chân ở đây mãi không buông nhỉ.

Bà ấy tiến tới kéo Tô Tô và nói: "Được rồi được rồi, để Xuyên Tử đi đi, còn không đi nữa là không kịp tàu lửa đâu."

Lúc này Tô Tô gật đầu, sợ mẹ chồng chê cười nên cô đã để anh đi.

Nhưng Lận Xuyên lại vội vàng bước tới trước một bước, nói: "Nhớ viết thư cho anh."

"Em biết rồi."

"Đốt lửa nhiều vào, đừng để lạnh cóng."

"Anh..."

"Con mau đi đi chứ, còn định nói đến khi nào?"

Mẹ Lận vẫy tay, bảo con trai đi. Bà ấy vừa mới dỗ dành được con dâu, bây giờ con trai lại không đi, thật là phiền mà.

Lận Xuyên lưu luyến nhìn Tô Tô một cái, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình lần này về lại gặp được một người khiến người ta khó từ bỏ đến như thế, thật sự đã làm mềm trái tim lạnh giá hơn hai mươi năm nay của anh rồi.

Không dễ gì mới về đến quân đội, anh lập tức đi làm giấy giới thiệu, đợi lúc Tô Tô đến thì sẽ đăng ký kết hôn.

Lúc đi ra, anh bị các chiến hữu vây quanh lấy, họ biết Lận Xuyên quay về để kết hôn, cho nên đương nhiên sẽ muốn biết cảm nhận sau hôn nhân của anh như thế nào.

Nhưng họ phát hiện, tiểu đoàn trưởng lúc trước lạnh lùng, bây giờ trở lại càng lạnh lùng hơn, gần như là không nói chuyện với họ, cả ngày ngẩn ngơ trước một tấm hình nhỏ, còn rất trân quý bỏ nó trong ví tiền của mình.

Rất nhiều lần họ muốn ra tay giật lấy xem thử, nhưng bản lĩnh không bằng người ta, hoàn toàn không lấy được.

Có một lần nhân lúc anh đi tắm, cuối cùng mọi người cũng lấy được tấm hình đó ra xem, sau đó cả tập thể kinh ngạc ngây người.

Mặc dù chỉ là một tấm hình trắng đen, nhưng mà thế này cũng xinh đẹp quá rồi. Dáng vẻ của cô gái này nhiều nhất cũng hơn mười tuổi, tiểu đoàn trưởng của họ cũng cầm thú quá đi.

Lận Xuyên cầm chậu đi vào ký túc xá thì thấy bọn họ xúm chụm lại xem cái gì đó, anh không khỏi có một cảm giác không lành, nói:

"Các cậu đang xem gì đấy?" Sau đó anh liếc nhìn thấy ví tiền của mình bị để sang một bên.

Đám nhóc thối này, anh ném cái chậu và tiến tới giành lại.

Phải biết là, vợ anh tìm cả buổi trời mới tìm được một tấm hình như thế này để anh mang đi, kết quả lại bị họ lấy đi, anh có thể không giận dữ được sao? Vì thế đột nhiên xảy ra một đại chiến giành giật tấm hình, cuối cùng Lận Xuyên mang chiến lợi phẩm của mình về phòng ký túc xá của mình, phía sau là một đám các chiến sĩ kêu khổ than trời.

Xem ra người cưới vợ rồi đúng là có khác, sức chiến đấu này khỏi phải bàn.

Sau khi giật lại tấm ảnh, anh lau nó mãi, sau đó ngồi dưới ánh đèn viết thư cho cô vợ mới cưới của mình.

Nhưng mà viết cả buổi trời, anh cũng không biết viết gì. Cuối cùng, chỉ có thể tóm gọn trong một câu.

Đã đến, đừng lo, giữ gìn sức khỏe.

Sau đó, sau đó thì hết rồi.
 
Chương 89: Bức thư đầu tiên


Lúc nhận được bức thư này, Tô Tô đã từ cảm giác mất mát lúc đầu biến thành cảm giác bình thường như bây giờ, mỗi ngày cô đi dạy hai tiếng, sau đó thì ở nhà làm chút việc nhỏ nhặt với mẹ Lận như cho gà ăn, dọn dẹp nhà cửa.

Ở thời đại này, trong cái thôn nhỏ như vậy, muốn ra ngoài tích góp tiền là điều không thể, nhưng mà cô lại phát hiện một hiện tượng thú vị, đó chính là băng vệ sinh của mình sau khi dùng trong vẫn có thể tái sử dụng.

Không chỉ băng vệ sinh, ngay cả tiền giấy cũng vậy.

Lúc trước cô không chú ý đến, sau khi phát hiện băng vệ sinh nhiều rồi thì cô bắt đầu đi kiểm tra những thứ khác, cho dù là quần áo không giặt mà bỏ vào, rồi mở rương ra lại, thì bộ quần áo đó vẫn như mới, thật sự là thân kỳ quá rồi.

Gần đây cô có chút nhớ nhung chiếc điện thoại của mình, nhân lúc Lận Giang nghỉ đông, cô sẽ bảo đi vào núi dạo chơi, không chừng có thể gặp được điện thoại của mình ở chỗ lần trước.

Nhưng mà người nhà họ Lận đều không đồng ý, bởi vì ở đó thật sự là núi sâu, người bình thường không dám qua đó.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bỏ ý định đó, đúng vào lúc này có người trong thôn đến tìm cô, nghe nói là có thư của cô ở đại đội rồi.

Cô nghe vậy liền thu dọn rồi đến đại đội lấy thư, vừa hay Lận Đông Hà cũng ở đó. Bây giờ thái độ của anh ta đối với cô không còn tốt như lúc đầu nữa, bởi vì do cô mà nữ chính sống rất khó khăn trong cái thôn này, nghe nói bây giờ cứ rảnh rỗi là bị mấy thanh niên tri thức lăng mạ.

"Tôi đến lấy thư."

Cô cũng không phải trẻ con, cũng không còn tâm tư đi để ý đến nam nữ chính, một người nguyện đánh một người nguyện đau, mặc kệ họ đi.

Huống hồ cho dù sau này nam chính được gia đình có gia thế của anh ta tìm anh ta về lại thì anh ta cũng không có địa vị quyền thế gì, nhiều nhất có mấy đồng bạc.

Anh ta muốn đắc thế cũng phải đợi ba, năm năm sau, lúc đó Lận Xuyên ở trong quân đội phát triển tuyệt đối không yếu hơn anh ta.

Nếu không nữ chính cũng sẽ không bám lấy Lận Xuyên mãi, cả ngày cứ anh anh.

Lận Đông Hà mở ngăn kéo cũ kỹ và lấy ra hai bức thư, nói:

"Chắc là Lận Xuyên gửi tiền về cho cô nhỉ, cô gả cho nhà họ Lận xem như là hưởng phúc rồi."

Anh ta chỉ là tùy ý nói vậy thôi, bởi vì có người phụ nữ nào sau khi gả đi mà không thích nghe gả vào nhà đó được hưởng phúc chứ? Nhưng mà Tô Tô thì khác, cô là cô gái của thời đại mới, độc lập tự chủ. Khi lên đại học, học phí của cô đã không cần phải để cha mẹ lo, cô lợi dụng kỳ nghỉ đi làm thêm, rất dễ đã có thể tự nuôi sống bản thân rồi.

Dù đến đây, cô có tiền, hoàn toàn không cần phải để nhà họ Lận nuôi.

Trong lòng cô không vui, nhưng cô vẫn cười mỉm đón lấy phong thư, cô phát hiện có phong thư viết cho mình, bên trên là bộ phận có liên quan, và phong thư còn lại mới là của Lận Xuyên.

Cô không quen ai trong cái thế giới này, rốt cuộc là ai đã viết thư cho mình?

Cô cũng không quan tâm có người khác ở đó hay không, cô mở phong thư ra, sau đó có một tấm phiếu rơi ra.

Bí thư đưa tay ra nhặt lên giúp cô, sau đó kinh ngạc nói:

"Thì ra đồng chí Tô Tô nhận lương rồi à, không hổ là người ăn cơm nhà nước, có năm mươi tệ tiền lương đấy. Không phải là Lận Xuyên nuôi đâu, lương người ta còn cao hơn của Xuyên Tử đấy."

Lận Đông Hà đỏ mặt, anh ta không ngờ Tô Tô người ta cho dù đến một nơi xa xôi như thế này và vẫn có được tiền lương cao như vậy, đây đúng là điều khiến người ta bất ngờ thật.

"Không hổ là sinh viên đại học." Bí thư đưa tấm phiếu cho Tô Tô, sau đó cười nói. "Không có gì, đây cũng là nhờ tổ chức giáo dục tốt."

Tô Tô học một câu mà người ở đây thường nói, sau đó cô cầm thư của Lận Xuyên và giấy gửi tiền bưu điện của mình quay về.

Cô còn nhìn phong thư mà gửi cho mình kia, trong đó còn có phiếu đời sống, tổng cộng có ba tờ. 
 
Chương 90: Còn có lương nữa à?


Bản thân cô đến nơi này cũng khoảng một tháng rồi, cho nên đây là lương tháng?

Thế thì thật ra cũng khá tốt, năm mươi tệ ở đây cũng như năm nhìn tệ hoặc một vạn ở hiện đại rồi.

Vốn dĩ cô có thể không nói, nhưng bây giờ bí thư cũng đã biết rồi, nên cô cũng không giấu được.

Chi bằng về nhà họ Lận khoe khoang một chút, không thể để họ cảm thấy cô chỉ biết tiêu tiền của con trai họ.

Hơn nữa, sau này tiêu tiền cũng tốt, có cái cớ không tồi.

Sau khi cô về đến nhà họ Lận, mẹ Lận liền cười nói:

"Nhìn con vui như vậy kìa, có phải Xuyên Tử gửi thư rồi không?"

"Vâng, anh ấy gửi thư về, nhưng con vẫn chưa mở. Hơn nữa, con cũng nhận lương rồi."

"Còn có lương nữa à?”

Mẹ Lận ngạc nhiên hỏi

Tô Tô nhỏ nhẹ đi đến trước mặt bà ấy và cười nói:

"Có chứ, năm mươi tệ đấy mẹ, hôm nay chúng ta ăn mừng nhà, làm chút đồ ăn ngon." Cô giơ phieu bưu điện trong tay mình ra, nói: "Còn có phiếu thịt nữa đấy."

"Ôi chao, tốt thế à?" Đây đâu phải cưới được con dâu, rõ ràng là cưới được một ông thần tài đấy.

Vì thế hôm nay cũng là một ngày vui của nhà họ Lận, họ lấy thịt ra với bánh mì, nấu sủi cảo.

Cha Lận còn lấy rượu ra uống, mấy đứa nhỏ thì lại không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết tại sao hôm nay lại được ăn sủi cảo, bình thường đến Tết mới được ăn một bữa.

Mẹ Lan nói: "Chị dâu mấy đứa nhận lương, chị nói muốn ăn mừng... đúng, ăn mừng."

"Còn có phiếu năm cân thịt, có thời gian thì mọi người đến công xã cắt thịt về, để nhà ăn Tết."

Tô Tô không hề hẹp hòi chút nào, nhìn cả nhà họ Lận, ai cũng không được mập lắm, nên được ăn uống đầy đủ một chút.

"Thế làm sao mà được, con mua tự ăn là được rồi, trong nhà nhiều người như vậy, một người cũng không ăn được mấy miếng."

Cha Lận cảm thấy mặc dù chưa chia nhà, nhưng mà trong nhà nhiều người, không thể ăn đồ của con dâu được.

"Cha, cha nói gì vậy chứ. Mọi người đều là người nhà với nhau, cũng không thể để con ăn mập mạp mà mọi người lại đói gầy ốm được, hơn nữa sắp đến Tết rồi, chúng ta phải thêm nhiều món chút." Tô Tô nói chuyện dễ nghe, biết xử lý, cầu nói của cô làm vợ chồng già nhà họ Lận rất vui.

Cộng thêm cho dù cô không làm việc đồng áng, nhưng cũng có lương, cho dù người khác có ý kiến thì cũng không nói gì được.

Ví dụ như Lận Sơn, mặc dù cậu ta không thích người chị dâu xuất hiện đột ngột này, nhưng không thể không nói, từ sau khi cô đến, đồ ăn trong nhà nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không gây chuyện, trong nhà hoà thuận cũng không tôi.

Ăn cơm xong, Tô Tô nói với ba đứa nhóc đang dọn dẹp:

"Mấy đứa qua đây một chút, hôm nay chị dâu vui, mỗi đứa có thể chọn một món quà. Nói đi, mấy đứa muốn øì."

Mẹ Lận nói: "Tặng quà gì cho ba đứa nhóc đó chứ, con giữ đó rồi tự mua quần áo và đồ ăn cho mình tốt biết bao."

"Từ khi vào gia đình mình con chưa tặng øì cho các em đấy, chỉ lần này thôi." Tô Tô nói xong thì nhìn ba cậu nhóc, chúng dường như rất ngỡ ngàng, nhìn nhau mà không nói gì.

Cuối cùng Lận Sơn quay người đi, cậu ta cảm thấy cậu ta không có gì muốn cả.

"Sắt thép được luyện thành bằng cách nào, em có muốn xem không?"

Sách bây giờ rất ít, nhưng mà vừa hay cô mang đến hai, ba quyển, vốn dĩ là muốn tặng cho học sinh nào thích đọc.

Lận Sơn liền đứng lại, cậu ta đã nghe qua cuốn sách này rồi nhưng vẫn chưa đọc bao giờ, cho nên rất mong chờ.

Sau khi nghe Tô Tô nói như thế thì cậu ta cảm thấy mình không đi ra được nữa, nhưng vẫn không hạ mình xuống nói thích được, dẫu sao thì lúc trước cậu ta còn nói những lời như thế với người ta.

Tô Tô cười thầm trong lòng, ai bảo cậu kiêu ngạo, ai bảo cậu thích nữ chính, bây giờ bị nắm thóp rồi nhỉ

Đúng là không uổng công đọc sách, cô biết nữ chính sau đó mua chuộc cậu em trai này bằng một cuốn sách ngoại khóa cũ nát, cô cũng làm được đấy.

Mặc dù cô không nhớ rõ tình tiết cụ thể, nhưng không ngăn được cô phân tích, có lúc cô có thể nghĩ ra một hai đoạn, cũng xem như giúp được việc lớn rồi.
 
Chương 91: Sau khi tặng sách


Vì thế cô nói: "Mấy đứa đợi đó, chị đi lấy quà cho mấy đứa."

Cô nói xong thì đi ra nhà sau.

Mẹ Lận nhân lúc này dạy dỗ chúng:

"Chị dâu tụi con đối xử với tụi con tốt thật, tụi con không biết sách bây giờ đắt cỡ nào đâu, sau này phải giúp chị dâu làm chút việc, không được chống đối chị dâu, biết chưa?"

"Biết rồi ạ." Lận Giang là người dễ bị thu phục nhất, mặc dù trông cậu bé là đứa nhóc rất quật cường, nhưng rất dễ dỗ, mấy miếng ăn là đã có thể lấy lòng được cậu bé rồi.

Còn Lận Hải, cậu nhóc rất thô đó, chuyện gì cũng nghe theo lời anh cả, nhờ gì cũng làm, không cần phải lo lắng gì cả.

Nhưng mà, đứa trẻ hiểu chuyện luôn khiến người ta xót, cho nên người mà Tô Tô thích nhất ngược lại là Lận Hải, người trông không nhỏ hơn cô là bao.

Sau khi về, cô lấy sách với một cây bút mực đến, bởi vì cô mang ba, bốn cây bút mực với rất nhiều sổ ghi chép đến đây, cho nên cô tặng chúng vài cây cũng không vấn đề gì.

Còn về Lận Hải, một chàng trai khá to lớn, ngay cả bộ quần áo đàng hoàng cũng không có, cho nên cô lấy vải mà lúc trước mua cho Lận Xuyên ra.

Vốn dĩ cô định may cho anh bộ quần áo gửi đến quân đội cho anh, nhưng lúc gần đi, anh nói anh sẽ không cần những bộ thường phục như thế, bởi vì anh ở trong quân đội cũng không mặc được.

Nếu như anh đã không cần thì cho em trai anh vậy, dù sao thì cô cũng không biết làm, nhờ mẹ Lận giúp Vậy.

Lấy đủ ba món quà, cô lại chạy đến nhà trước, sau đó cô cảm nhận được sự ác ý vô cùng thâm sâu đến từ tự nhiên, thật sự là rất lạnh.

Lúc trước cô cảm thấy Lận Xuyên chuẩn bị có hơi quá, nhưng bây giờ cô lại phát hiện người đàn ông này quả thực đã tính toán sẵn trước.

Bởi vì, bây giờ cô đã không muốn đến nhà trước ăn cơm nữa rồi, buổi sáng trực tiếp lấy sủi cảo ra nấu một chút là được rồi.

Đến nhà trước, cô nhìn thấy ba thiếu niên vẫn đang trong nhà, cô duỗi tay ra đưa bút mực với cuốn sổ ghi chép cho Lận Giang và nói:

"Những thứ này em dùng trong học tập."

"Bút, bút mực mới?"

Bây giờ đúng lúc Lận Giang đang bị cô giáo yêu cầu dùng bút bi, nhưng vì trong nhà phải chuẩn bị hôn lễ cho anh cả, tiêu rất nhiều tiền, nên cậu bé cũng không nhắc đến. Không ngờ chị dâu mới lại tặng cho cậu bé rôi, cuối cùng cũng không cần phải cúi đầu trước mặt bạn học nữa rồi.

Điều quan trọng nhất là, hai cuốn sổ ghi chép mới này thật sự rất đẹp, toàn là đồ mới.

"Ừm, học hành cho đàng hoàng, biết chưa?"

"Cảm ơn chị dâu." Cậu bé thật sự rất vui mừng.

Và Tô Tô cũng bị cậu bé lay động mà bật cười lên, sau đó cô lại đưa một cuốn sách mới cho Lận Sơn và nói:

"Tặng em đấy, cố gắng trân quý."

Tay của Lận Sơn hơi run, cậu ta chưa đọc sách ngoại khóa bao giờ, đặc biệt còn là sách nổi tiếng.

Lận Sơn không khỏi đưa hai tay nhận lấy cuốn sách và nói: "Ưm."

Sau khi Tô Tô tặng quà cho họ xong thì cô đưa miếng vải còn lại cho Lận Hải và nói:

"Miếng vải này cho em, may bộ đồ cho đàng hoàng mà mặc."

"Sao có thể tặng cho nó món quà đắt như vậy chứ?"

Mẹ Lận nói.

Tô Tô đưa tấm vải cho bà ấy, sau đó cười nói: "Em ấy lớn như vậy rồi, cũng phải mặc bộ đồ tốt một chút, đến lúc đó cũng dễ tìm vợ hơn đấy."

Lận Hải ngây người, quả thực là cậu sắp đến lúc tìm vợ rôi, nhưng mà người trong nhà luôn nhớ đến anh cả, rất ít khi nghĩ đến cậu.

Có lẽ, đây là người đầu tiên hi vọng cậu ăn mặc tốt một chút, sau đó có thể tìm vợ.

Mẹ Lận nghĩ cũng phải, nên nói: "Được rồi, nếu như đã là tấm lòng của con thì mẹ sẽ may đồ cho nó."

Đến Tết ai mà không muốn mặc quần áo mới, hai đứa em trai còn lại mặc dù ganh tị, nhưng nếu để chúng dùng đồ trong tay để trao đổi thì nhất định sẽ không đồng ý.

"Cảm ơn chị dâu nhiều." Cuối cùng Lận Hải cũng gọi chị dâu rồi, sau đó mẹ Lận nói:

"Con đưa chị dâu con về đi, bên ngoài trời tối đường trơn."

"Vâng."

Lận Hải đáp một tiếng rồi đưa Tô Tô bình an quay về, thậm chí cậu còn muốn làm ấm giường gì đấy cho cô nữa.
 
Chương 92: Thư tình da diết


Tô Tô nói: "Không cần đâu, lúc tối chị đã đốt lửa rồi."

Cô nấu nồi nước chuẩn bị lúc không có ai để tắm một cái cho đã đấy.

Lận Hải nghe xong thì gãi gãi đầu rồi chạy về, cậu cảm thấy sau này nhất định phải giúp chị dâu làm việc nhiều hơn mới được, bởi vì cô vẫn rất đứng về phía cậu.

Tô Tô đợi người đi rồi thì chốt cửa lại, sau đó kéo rèm cửa rồi đi tắm. Điều kiện ở đây thật sự không được tốt, cô nhanh chóng kết thúc trận đấu rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.

Mùa đông quá lạnh, cô thật sự ngay cả ra khỏi phòng cô cũng không muốn.

Cho nên ngoại trừ hai tiếng dạy học ra thì sau khi quay về, cô đốt lửa rồi lên giường, đắp chăn không xuống nữa, nhưng mà cứ ở mãi trong nhà cũng nhàm chán, cô bắt đầu đọc sách, bắt đầu nhớ Lận Xuyên.

Mặc dù chỉ mới ở bên anh một thời gian rất ngắn, nhưng cô thật sự rất nhớ anh, chỉ là nhớ đến bức thư của tên ngốc đó thì cô suýt nữa phun máu.

Những cái khác không nói, nhưng anh nói thử xem, rời xa lâu như vậy, ít nhất cũng phải viết bức thư dài dài chút chứ nhỉ, kết quả là chỉ có một dòng chữ.

Gô còn lén lén mở ra xem nữa chứ, sau khi xem xong, cô ấm ức ba ngày vẫn chưa hết.

Anh nói thử xem, có người đàn ông nào viết thư cho "vợ mình" mà viết như thế không?

Cho nên, cô nhịn đến bây giờ vẫn chưa viết thư đáp lại.

Bởi vì, quả thực là cô không nghĩ ra nên đáp lại như thế nào.

Cuối cùng cô nghĩ, anh không để cô dễ chịu thì cô cũng sẽ khiến anh khó chịu, vì thế cô nằm trong chăn và cầm bút lên viết:

Xuyên Tử yêu dấu, kể từ khi anh đi...

Cô vận dụng hết những từ ngữ của mình, viết một bức thư tình yêu da diết, cảm động trời đất.

Cô đọc lại một lượt, cảm thấy bức thư này nhất định có thể khiến Lận Xuyên kích động, cô không tin là không thả thính được anh, hứ.

Nhưng mà cô không thích đến công xã, chỉ có thể nhờ Lận Hải đi gửi thư giúp cô, thuận tiện rút tiền lương đó của cô vê.

Bưu điện thời này cô cũng không biết rút như thế nào, chỉ có thể nhờ Lận Hải thay cô đi.

Nhưng không ngờ cần phải viết thư giới thiệu, nếu không thì số tiền này sẽ không rút được thật.

Vì thế Lận Hải đến bí thư thôn làm thư giới thiệu, sau đó đi theo xe của thôn đến công xã, dẫu sao cậu cũng là chàng trai trẻ tuổi, đồi dào sức lực, cho nên Tết có thiếu gì thì đều để cậu đi mua.

Thật ra Năm mới ở thời đại này thật sự không có gì có thể mua cả, bởi vì nhà nhà cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng mà Tô Tô phát hiện bầu không khí đón Tết vẫn rất vui, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị, sau đó người ta gặp mặt nhau, vì để có thể có được điềm báo tốt mà không cãi nhau, không tranh cãi, ôn hòa hơn trước nhiều.

Hai ngày nay cô đi dạy, trên mặt mọi người đều nở nụ cười, có lúc họ còn ngồi cùng với nhau, bàn bạc Tết nên làm cái gì.

Lận Hải quay về thì vừa hay bắt gặp Tô Tô đang tháo chăn mền ở nhà trước với mẹ Lận để chuẩn bị giặt, dù sao thì cũng sắp đến Tết rồi, đồ đạc của nhà họ đều phải giặt rửa một lượt.

Đây là một công trình lớn, cho nên một người không thích làm việc nhà như Tô Tô cũng phải đến giúp.

Lận Hải lấy tiền rút về, đặt lên giường không thiếu một đồng nào, sau đó nói:

"Chị dâu, bí thư bảo chị đi họp."

"Chị cũng đâu phải là thành viên trong đại đội, sao bảo chị đi họp làm gì thế?"

Tô Tô không thích đi, đặc biệt là cô không muốn nhìn thấy ánh mắt chuyện gì cũng trách cô của nam chính.

"Em cũng không biết nữa, nhưng mà bí thư bảo chị nhanh chóng đi đấy." Lan Hải nói xong thì đi lấy nước.

Cha Lận ở bên nói:

"Bảo con đi thì mau đi đi, nhất định là có chuyện."

Vào lúc này mẹ Lận quay lại nói: "Trời lạnh đường trơn thế này, Lận Hải, con đừng đi lấy nước nữa, đưa chị dâu con đi đi."

"Hả?" Đường ngắn như vậy cũng cần phải đưa à?
 
Chương 93: Diện mạo mới của phụ nữ


"Bảo con đi thì đi đi" Mẹ Lận trừng cậu một cái, sau đó Lận Hải chỉ có thể đưa Tô Tô qua bên đó.

Tô Tô cũng bất đắc dĩ đấy, cô chỉ có thể xuống giường đến chỉ bộ thôn.

"Mẹ nói rồi, bảo em lát nữa qua đón chị về."

"Không cần đâu nhỉ."

"Nghe lời mẹ vậy, nếu không bà ấy đánh đấy."

"Ồ ô."

Thật ra không cần phải đưa đón như vậy, không chỉ là đến chi bộ, mà ngay cả về nhà cũng phải có một người ở bên.

Vốn di cô còn tưởng là do Lan Xuyên dặn dò, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy mẹ Lận quả thực là quá quan tâm đến mình rồi.

Không cho cô làm gì cả, còn rất cẩn thận dè dặt đối với cô. Đặc biệt là lúc sau khi tuyết rơi, đường khó đi, thậm chí cô muốn tự làm ấm giường cùng cũng không cho. Như thế này có hơi kỳ lạ rồi, có phải hay không thì lát nữa về hỏi thử?

Sau khi đến chi bộ thôn, cô phát hiện bên này đã có rất nhiều người ngồi đó, có bí thư, còn có đại đội trưởng, sau đó còn có chủ nhiệm phụ nữ cũng ở đây, ngoài cô ra, còn có vài nữ thanh niên tri thức đều có mặt, bao gồm nữ chính.

Sau khi Tô Tô đến, bí thư nói: "Đồng chí Tô, cô đến rồi à, mau ngồi đi."

Tô Tô ngồi xuống, sau đó bí thư nói:

"Bây giờ phụ nữ có tri thức, có danh vọng trong thôn đều đã đến kha khá rồi, bây giờ tôi sẽ bàn bạc một chút về việc tổ chức hoạt động gì?"

Ý gì vậy?

Tô Tô cười hỏi: "Có hoạt động đón Tết gì sao?"

Dù sao cũng là người học đại học ra, có tiết mục sẽ có hoạt động là truyền thống dân tộc, không chừng trong thế giới xuyên sách này cũng có.

Dẫu sao, nguồn gốc liên quan đến hiện thực mà.

Bí thư lập tức nói rõ đầu đuôi câu chuyện, thì ra hai năm gần đây thành tích thu hoạch tốt, công xã nhận được sự tuyên dương của lãnh đạo cấp trên.

Nhưng không may, vì một chuyện phụ nữ bị lừa gạt buôn bán tìm lại nhà của mình mà lãnh đạo cấp trên cảm thấy vùng này quả thực không tôn trọng phụ nữ, cảm thấy phải nâng cao địa vị của phụ nữ lên.

Vì thế nên có hoạt động đón Tết này, gọi là: Diện mạo mới của phụ nữ.

Yêu cầu mỗi thôn đều tổ chức các chị em phụ nữ biểu diễn một tiết mục, không nhiều, chỉ một tiết mục, sau đó đến lúc đó còn cho điểm.

Thôn đạt giải không chỉ có phần thưởng, đến lúc đó phân chia lương thực, sẽ lấy một ít lương thực cho các phụ nữ đạt giải, và sẽ trao bằng khen cho chi bộ thôn đó.

Thời đại này là thời đại mà có vinh dự là có tất cả, cho nên mọi người đều rất tích cực.

Nhưng mà, phụ nữ nông thôn cả ngày đều ở nhà, có thể có năng lực biểu diễn gì được, hơn nữa bình thường bảo họ đến công xã mua ít đồ cũng mua không được, chứ đừng nói là tham gia tiết mục gì, vì thế lúc này các thôn đều rất tích cực nhưng mà lại không có cách dẫn dắt những người phụ nữ này, những người phụ nữ này cảm thấy ở nhà đắp chăn tốt hơn, không ai muốn đi tham gia tiết mục gì đó cả.

Dưới tình hình như thế này, mọi người đã quyết định mở cuộc họp này, cố gắng có thể nghĩ ra được chủ ý gì.

Thì ra là như thế, Tô Tô nghe xong thì gật gật đầu, nói: "Tôi mới đến, chưa biết gì cả, mọi người bàn bạc đi."

Nhưng mà, Tần Duyệt Duyệt lại ở bên nói: "Đồng chí Tô tốt nghiệp đại học rồi, nhất định có đề nghị gì đấy, đợi cô đến chính là muốn hỏi thử ý kiến của cô."

"Tôi không có ý kiến gì cả, dù sao đây cũng là chuyện của thôn."

"Bây giờ cô cũng gả đến thôn này rồi, làm như không liên quan đến mình như vậy có chút không hay nhỉ?"

Tần Duyệt Duyệt cười nói, nhưng mà sau lưng lại đang ép Tô Tô biểu đạt thái độ.

Tô Tô cười nói:

"Phải đấy, tôi là người thôn này, cô cũng là người thôn này mà. Không phải mọi người cùng nhau nghĩ cách sao, ở đây tôi là người nhỏ tuổi nhất, nên tôn trọng ý kiến của mọi người, cô nói có phải không, thanh niên tri thức Tần."
 
Chương 94: Cô thấy thế nào


Tần Duyệt Duyệt âm thầm chau mày, cô ta cảm thấy Tô Tô này mặc dù trẻ tuổi, nhưng ngôn từ rất sắc bén.

Nói đến đây, bây giờ cô ta cũng không muốn nhắm vào cô quá mà trở thành trò cười cho thiên hạ, dù sao thì bây giờ cô ta đang bị người khác bài xích.

Bí thư nhìn hai người họ rồi cười nói:

"Đồng chí Tô, cô mới đến không lâu, nên làm quen với chuyện trong thôn một chút. Hay là giao cho cô xử lý nhé, cho dù kết quả cuộc thi có như thế nào, mọi người đều sẽ không trách cô, cô thấy thế nào?"

Tô Tô không ngờ chuyện này lại rơi vào người cô, nhưng mà bí thư đã nói như vậy rồi thì cũng không thể phản đối được.

Cô chỉ nói:

"Nhưng tôi, không có kinh nghiệm, sợ đến lúc đó làm không được."

"Không có chuyện đó đâu, chủ nhiệm phụ nữ, dì Tôn giúp cô, đến lúc đó ai mà làm khó dễ cô thì cứ tìm tôi."

Bí thư cảm thấy Tô Tô này mặc dù trẻ tuổi nhưng ánh mắt rất sáng, cảm thấy chuyện này giao cho cô thì nhất định cô có thể làm tốt.

Cộng thêm người ta là một gia đình quân nhân, cũng có thể trấn áp được những người phụ nữ kia.

Chủ nhiệm phụ nữ Tôn cũng gật đầu nói:

"Mặc dù tôi mang cái danh chủ nhiệm phụ nữ, nhưng cũng không học hành gì, cho nên chuyện này, vẫn phải trông chờ vào đám trẻ các cô rồi. Những thanh niên tri thức này nghe nói Tết đều xin nghỉ phép về nhà, cho nên tôi chỉ có thể mong chờ vào đồng chí Tô thôi."

Mặc dù Tô Tô không muốn quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng nếu như người chủ quản của chuyện này đã nói như vậy rồi thì cô cũng không thể từ chối được, từ chối thì nhỏ nhen quá rồi.

Từ khi cô đến đây, cô mới biết thật ra Lận Xuyên là sự tôn tại cho việc giành vinh quang cho thôn, dẫu sao thì cả thôn này vẫn chưa có ai làm quan bên ngoài đấy, chỉ có một mình anh.

Mặc dù mới đến nơi này, nhưng cô cũng không thể làm mất mặt Lận Xuyên được, dù sao hai người cũng là vợ chồng đấy.

"Được, nếu như bí thư với chủ nhiệm đã tin tưởng tôi thì tôi chỉ có thể cố gắng làm thôi."

Dù sao thì cũng chỉ có một tiết mục, không vấn đề gì.

Lúc trước trong trường cô cũng từng tổ chức qua rồi, cũng không phải là hoàn toàn không có kinh nghiệm. "Tốt quá rồi, mọi người võ tay cho đồng chí Tô nào."

Sau đó một tràng vỗ tay vang lên.

Tô Tô gật nhẹ đầu với tất cả mọi người, nói: "Tôi sẽ cố gắng."

Bí thư nói: "Thế trước mắt cô có suy nghĩ gì không?”

"Tôi cảm thấy nếu như đã là nhiệm vụ công xã đưa ra thì phải làm chính quy một chút, đọc diễn cảm hay hợp xướng đều được."

Thời đại này thịnh hành nhất là hai kiểu tiết mục này, vốn dĩ còn có nhảy múa, nhưng mà bảo một phụ nữ trong thôn đi học nhảy múa thì sao có thể được.

Cho nên, nhanh nhất chính là đọc diễn cảm và hợp xướng.

"Tôi cảm thấy lối suy nghĩ của cô rất rõ ràng, thế chúng ta bàn bạc về tính chất của tiết mục đi."

Bí thư nói xong thì bảo mọi người phát ngôn tập thể, có người nói muốn hợp xướng, có người nói vẫn là đọc diễn cảm tốt hơn chút, đơn giản, thuận tiện, còn không cần quá nhiều người.

Nhưng mà Tô Tô đều lắc đầu nói: "Tiết mục như thế chỉ sợ sẽ đụng hàng với người khác."

"Đụng hàng gì?" Bí thư thắc mắc hỏi.

Tô Tô vỗ nhẹ đầu mình một cái, lúc này cô mới biết bản thân có chút không hòa nhập với người ở thời đại này, có những từ ngữ mới, họ không hiểu lắm.

Nhưng mà có chút kỳ lạ, tại sao lúc ở với Lận Xuyên thì không có xảy ra chuyện ngại ngùng như vậy chứ?

À đúng rồi, cái tên đó chính là kiểu người bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, cho dù không hiểu anh cũng nghe tạm, tuyệt đối không hỏi.

Cách xa hơn mười ngày rồi, càng nghĩ càng nhớ anh.

"Chính là giống y với tiết mục của người khác, thế thì khó có giải được."

Tô Tô nói như vậy, bí thư liền gật đầu, còn Lận Đông Hà nói: "Cái này cũng phải xem năng lực của đồng chí Tô rồi."

Tô Tô nói: "Tôi sẽ cố gắng, bản thân có bao khả năng thì sẽ dùng hết bấy nhiêu khả năng, nhất định sẽ không để thôn chúng ta mất mặt."

Cô nói xong thì bí thư nói: "Thế cô về suy nghĩ trước, đến lúc đó chúng ta lại mở cuộc họp."
 
Chương 95: Tiết mục liên hợp


"Được." Tô Tô cần phải suy nghĩ một chút, làm sao có thể nghĩ ra tiết mục ngay được.

Tôn Anh nói: "Có chuyện gì thì cháu cứ tìm dì, dì nhất định sẽ ủng hộ cháu hết mình."

Tô Tô gật đầu đồng ý, lúc đi ra cô thấy Lận Sơn đã đến đón mình.

Thiếu niên này hình như có một nghị lực gì đó, nhưng sau khi cô tặng sách thì cậu bình thường hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không thích nói chuyện.

Nói ra thì mấy người đàn ông nhà họ Lận, có ai thích nói chuyện đâu.

Cô lặng lễ đi theo Lận Sơn, trong đầu toàn là chuyện của tiết mục.

Sau khi về đến nhà, Tô Tô nói chuyện cho mẹ Lận nghe, nghe xong bà ấy chau mày nói:

"Nếu như con không muốn làm thì đừng nghe họ, việc này vốn dĩ không nên để con gánh, nhất định là bọn họ không đối phó nổi với phụ nữ trong thôn nên mới tìm con."

"Con cũng biết, nhưng mà con cũng không muốn làm Xuyên Tử mất mặt." Tô Tô nói xong, sắc mặt của mẹ Lận đỡ hơn một chút, nhưng mà bà ấy liền bắt đầu khuyên Tô Tô:

"Cho dù như thế, con tận tâm là được rồi, đừng làm mệt mình."

"Con biết rồi mẹ."

Tô Tô nói xong thì đi suy nghĩ chuyện tiết mục, hoàn toàn quên mất phải hỏi mẹ Lận tại sao lại cẩn thận từng li từng tí với mình như vậy.

Nhưng mà Lận Sơn lại nghe thấy đoạn nói chuyện của cha mẹ mình là như thế này.

"Con bé này nhận việc này làm gì, sợ mình làm điều tốt mà bị người ta trách móc, hơn nữa cơ thể con bé ổn không? Sức khỏe con trai ông tốt, sức khỏe con dâu cũng không có gì, mới kết hôn rất dễ mang thai. Trời lạnh tuyết rơi thế này, đường đi khó, lỡ như xảy ra chuyện øì thì phải làm sao." Mẹ Lận lo lắng nói.

"Thế bảo ba đứa nhóc trông chừng con bé."

Cha Lận khẽ chau mày, cảm thấy vợ mình nghĩ hơi nhiều.

"Ông đừng quên trước Xuyên Tử chúng ta còn có một đứa con, lúc đó cũng mới kết hôn là có. Lúc đó không biết gì cả, kết quả trời tuyết ra ngoài ôm củi bị sảy thai mất, haizz, không chừng là con gái. Người ta xem bói nói tôi có mệnh con gái, chỉ là không giữ được."

Nói xong bà ấy lại thở dài.

Vừa nghĩ đến đứa con đó, cha Lận cũng rất đau lòng, sau đó ông ấy gõ nhẹ hộp thuốc rồi nói:

"Lát nữa, tôi bảo Hải Tử với Sơn Tử đi ôm củi, làm ấm giường cho con dâu."

"Được, buổi sáng cũng đừng để con bé đến ăn cơm nữa, sáng sớm đường trơn lắm."

Mẹ Lận nói xong thì xem như không có chuyện gì nữa, nhưng mà Lận Sơn lại xem như có chuyện gì rồi.

Mặc dù cậu ta không thích Tô Tô lắm, nhưng nghe thấy cô có con của anh cả thì cậu ta vẫn là rất chấn động.

Về đến nhà thì cậu ta nhìn thấy anh hai với thằng tư vừa đi nhặt củi về, bây giờ lá cây rất nhiều, quét một cái là một đống, có thể dùng để châm mồi lửa, cho nên mỗi khi đến giờ này họ đều đi quét ít lá mang về.

Họ vừa về thì thấy Lận Sơn bình thường rất nghênh ngang, bây giờ lại lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó nhỏ tiếng nói: "Mẹ nói, chị dâu có em bé rồi, cần phải chăm sóc."

"Cái gì?" Nhanh vậy sao? Lan Hải cảm thấy cảm giác trách nhiệm của mình tăng lên rồi, đột nhiên thăng cấp lên làm chú rồi, cảm giác này có chút mới lạ.

Lận Giang phấn khích nói: "Thế không phải em là chú tư rồi sao?"

"Thế anh là chú hai?"

Ba cậu con trai im lặng một lúc, sau đó Lận Hải gãi đầu, đỏ mặt nói: "Anh đi làm ấm giường cho cháu gái anh đã." "Em cũng đi, em cũng đi."

Lận Giang lập tức giơ tay lên, sau đó hai người chạy ra nhà sau.

Lúc này Tô Tô đang viết lời xen vào bài hát.

Cô quyết định làm một bài diễn cảm kết hợp với ca hát, tiết mục ở thời đại này cũng chỉ có chừng này, cho nên cũng không thể làm quá mới mẻ được, nếu không sẽ là một tình huống khác.

Lúc cô đang viết nghiêm túc thì đột nhiên cửa bên ngoài mở ra, sau đó thẳng hai với thằng tư của nhà họ Lận đến, nhìn hai người họ trông rất lạnh, vừa vào liền đi đốt lửa cho cô, còn đổ nước vào đầy nồi.

Sau đó Lận Hải phát hiện nước trong chum không còn nhiều, cậu trực tiếp cầm xô đi ra giếng xách nước cho cô.

Giếng bây giờ vẫn là kiểu giếng nước sâu, cần phải ném xô xuống và kéo lên.

Vào mùa đông, trên miệng giếng còn đậy một lớp chăn dày, sợ nước bên trong giếng sẽ đông thành một lớp băng, đến lúc đó phải dùng đá đập đập mới được.
 
Chương 96: Muốn cháu gái


"Không cần mấy đứa đốt lửa đâu, về nghỉ ngơi đi, lát nữa chị tự đốt được rồi."

Thật ra cái việc đốt lửa này cô đã biết rồi, cũng không thể chuyện gì cũng không biết được.

Bây giờ cô có thể tự hấp sủi cảo ăn, thậm chí còn có thể tự nấu cơm, nấu mì. Cho dù làm không được tốt, nhưng chuyện gi cũng phải học.

Thật ra Tô Tô rất kiên cường, dù sao thì trước kia vẫn luôn đi học ở bên ngoài. Thời cấp ba cô đã thi vào trong tỉnh, sau đó chỉ có lúc nghỉ hè hay Tết mới về nhà ở thành phố.

Dần dần, về cơ bản thì cái gì cũng biết làm.

Nhưng mà trong trường toàn dùng các nồi điện, lại có thức ăn nhanh, vô cùng tiện lợi.

Nhưng ở thời đại này, bạn không lăn vào bếp thì không ăn được gì cả, những thứ như mì gói, ở đây không hề có.

Chủ yếu là cô không biết lấy nước lắm, dù sao thì cái xô hơi lớn.

May mà bình thường đều nhờ Lận Hải xách giúp, nhiệm vụ của cậu cũng rất nặng, chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, nước của hai nhà đều phải nhờ cậu ra tay.

"Thế làm sao được, chị dâu, chị nghỉ ngơi đi, tối muốn ăn chút gì không, em làm cho chị."

Tiếp xúc với Lận Giang một thời gian dài rồi thì cảm thấy thật ra cậu bé cũng rất thích nói chuyện, chỉ là lòng tự tôn khá lớn.

Tô Tô xoa đầu cậu bé và nói:

"Chị sắp ngủ rồi, không cần ăn gì đâu, hơn nữa chị có bánh ngọt đấy, hai đứa em cũng cầm ít về ăn đi"

Ăn không hết, đồ đạc bỏ trong rương đóng một buổi tối, sáng mở ra lại thì đều khôi phục lại như ban đầu.

Lúc trước cô không chú ý, bây giờ cô phát hiện ngay cả đồ ăn cũng như vậy.

Mà đồ ăn vặt cô mang theo cũng còn rất nhiều, nhưng mà hơn nửa đã biến thành bánh ngọt.

Nhưng mà có socola, có kẹo, có bánh mì, nhưng bánh mì đều biến thành kiểu bánh mì cũ rồi.

Bây giờ Lận Giang biết chị dâu ở đây có đồ ăn rồi nên cũng không khách sáo, vì thế cậu bé lấy một ít về nhà ăn.

Hai anh em họ làm xong việc cho Tô Tô thì vẫn chưa đi, mà quét lớp tuyết mới rơi ở ngoài sân đi.

"Không cần quét đâu, lạnh lắm, hơn nữa ngày mai còn rơi nữa đấy." Tô Tô cảm thấy hôm hay hai đứa trẻ này tích cực quá, thế này cũng chu đáo quá rồi nhỉ.

"Tối đi vệ sinh trượt ngã thì phải làm sao, chị dâu, em quét sắp xong rồi, chị vào nhà đi, lạnh lắm."

Lận Hải tích cực vẫy tay, sau đó quét sân với em trai, không lâu sau thì làm xong.

Hai người làm xong thì lại vào nhà.

Không, nên nói là đứng trước cửa, chưa vào.

Tô Tô thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Lận Giang đỏ mặt liếc nhìn Lận Hải một cái, sau đó lấy hết dũng khí, nói:

"Chị dâu, em với hai anh trai bàn bạc rồi, bọn em đều muốn cháu gái, được không?"

Tô Tô học bá, lần đầu tiên ngẩn ngơ suy nghĩ mất năm giây đối với một vấn đề, đợi đến khi cô nghĩ cháu gái này là ai thì hai thiếu niên kia đã chạy mất dạng rồi.

Cô bị bỏ lại một mình đối diện với cánh cửa trong gió, sau đó cô vô thức sờ vào bụng của mình, bên trong không có gì cả mài

o(3 口 bo

Anh cả của chúng còn chưa ra tay đấy, sao có thể có cháu gái được.

Nhưng nhìn dáng vẻ của chúng giống như đã chắc chắn là trong bụng cô có cháu gái của chúng rồi vậy.

Không đúng, tại sao là cháu gái chứ, không thể là cháu trai à?

Nghe ý của chúng hình như có vẻ không thích cháu trai lắm vậy.

Cô lắc lắc đầu, chắc chắn khiến họ thất vọng rồi, cô vẫn còn là con gái đấy, không thể có em bé được.

Cô đóng cửa lại và tiếp tục viết lời, đối với những việc này cô cảm thấy rất dễ dàng, ít nhất là dễ hơn so với viết luận văn nhiều.

Chỉ cần một ngày là cô đã cơ bản viết xong, sau đó Tôn Anh cũng đến.

Cô lấy những gi mình viết ra, Tôn Anh cười khua tay nói:

"Dì cũng không biết được bao nhiêu chữ, nói ra đừng cười chê dì nha."

"Sao có thể chứ, thế cháu đọc cho dì nghe."

Tô Tô biết ở thời đại này, trước đây gặp phải loạn lạc, cho nên rất ít người đi học, những điều này đều do mẹ chồng cô nói cho cô nghe, cho nên tâm tư của cô tuyệt đối không có chút khinh thường nào.
 
Chương 97: Đi đến đâu cũng là một kiểu khác


Tôn Anh gật đầu, sau đó nghiêm túc nghe cô đọc những øì cô viết, sau đó hai người nghiên cứu một lúc.

Không thể không nói, sau khi Tôn Anh nghe xong sắp xếp của Tô Tô, bà ấy cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Mấy năm nay bà ấy đi họp ở công xã mấy lần, cũng tham gia tiết mục vài lần rồi, nhưng mà kiểu kết hợp đọc diễn cảm và ca hát này đúng là rất ít thấy.

Đặc biệt là viết lời cũng không tồi, đúng là sinh viên tốt nghiệp đại học mà.

Nhìn thấy Tô Tô tích cực như vậy, bà ấy cũng nói: "Cái này cần bao nhiêu người thế. "

"Thế nào cũng phải mười người, sau đó còn cần một người hát dẫn có giọng cực kỳ lớn."

Tô Tô tính sơ qua và nói.

Tôn Anh nghĩ một lúc rồi nói:

"Muốn liên hệ mười người phụ nữ này thì cũng khá tốn sức, đặc biệt là phải có quần áo giống nhau, nếu không đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ đấy."

Phải đấy, ở thời đại này muốn mặc bộ quần áo lành lặn không có vá cũng khó.

Chẳng hạn như cô, đi đến đâu cũng là một kiểu khác.

"Mọi người đều như nhau, cho nên cũng không cần mặc tốt quá, chỉ cần có một đặc trưng chung là được.

Nếu để mọi người may quần áo mới gì đấy thì cũng tốn nhiều phí, chi bộ thôn cũng không thể chi tiền được."

Mua quần áo cho những người này phải mất bao nhiêu tiền chứ.

"Đồng chí Tô nói đúng, chỉ là đặc trưng chung là cái gì?"

"Chúng ta có thể để cùng kiểu tóc, hoặc là đeo bông hoa đỏ các kiểu."

"À à, thế thì đeo bông hoa đỏ đi. Năm ngoái chúng ta họp, có gấp rất nhiều bông hoa đỏ, để mãi trong kho không làm gì đấy."

"Được, thế thì dùng cách này đi. Chỉ là còn thiếu người hát dẫn, người hát dẫn này nhất định phải có giọng tốt."

Tô Tô tự cảm thấy không ổn, không hét lên được.

Nhắc đến vấn đề này, Tô Tô chau mày, nói:

"Người hát dẫn này phải là cháu, nếu không người khác cũng không lên nổi. Mấy người phụ nữ trong thôn chúng ta, thật sự không có ai ổn mà dám lên cả." Cái này không phải bà ay khinh thường người ta, mà là lúc trước cũng có tình huống tương tự như vậy rồi.

Tô Tô thì không có chút sợ sệt øì, cũng dám gánh vác trách nhiệm, không phải là vì muốn ra mặt, chủ yếu là nếu cô không lên thì không có ai dám lên cả.

"Nhưng mà khúc lên âm cao cháu không lên được, cần một người giúp, thôn chúng ta có ai có chất giọng tốt không."

"Nếu nói giọng tốt thì chắc là góa phụ Kiều rồi, bà ấy còn biết hát hai giọng nữa đấy!"

"Vậy sao, thế thì chúng ta tìm bà ấy giúp là được rồi.

Tô Tô ca hát, có vài nốt cao cô thật sự không lên được, miễn cưỡng hát sẽ bể giọng. Nhưng mà nếu như có người giúp thì dễ rồi.

Tôn Anh nói: "Để dì nói với bà ấy cho, những người khác chúng ta cũng phải đến từng nhà bàn bạc."

"Được."

"Tiểu Tô, cháu là người có trách nhiệm, chi bằng cháu đi với dì nhé." Tôn Anh thì không sợ những người phụ nữ này, nhưng mà bà ấy cứ cảm thấy dẫn theo Tô Tô thì sẽ có cách.

Nhưng mà bà ấy thật sự đánh giá cao Tô Tô quá rồi, hai người đi cả một ngày mà không được bao nhiêu người đồng ý. Vì điêu này mà me Lan rất thương xót Tô Tô, con dâu của mình bà ấy còn không nỡ sai bảo, bây giờ vì chỉ bộ thôn mà cô đi tới đi lui, lỡ như xảy ra chuyện gì đó thì phải làm sao?

Còn cha Lận thì không nghĩ như vậy, ông ấy cảm thấy bây giờ con dâu mình đang làm việc thay chỉ bộ thôn, là chí cầu tiến, ít nhất bây giờ ông ấy ra ngoài cảm thấy rất hãnh diện.

Con trai ở trong quân đội giành vinh quang cho đất nước, con dâu ở nhà thì giành vinh quang cho gia đình, trong lòng ông ấy thích lắm đấy.

Cho nên, hai vợ chồng này cả đời này lần đầu tiên nảy sinh bất đồng, vì điều này mà còn chiến tranh lạnh hai ngày.

Nhưng mà mẹ Lận là kiểu người trong lòng có chuyện mà không nói ra thì sẽ khó chịu, sau đó bà ấy vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm:

"Cái bà Tôn Anh đó ngày nào cũng đến tìm Tô Tô, con bé vừa dạy học vừa phải đi theo bà ta kêu gọi người, làm nó gầy đi cả rồi, cũng không cho người đàn ông nào đó đi theo, nếu xảy ra chuyện gì bà ta chịu à?”
 
Chương 98: Cháu gái của con làm sao thế


"Người ta cũng vì chuyện trong thôn, bà yên tĩnh một chút đi."

"Không được, tôi phải nhắc nhở bà ta..."

"Bà nhắc nhở cái gì chứ?"

Mẹ Lận trừng ông ấy một cái, nói:

"Đương nhiên là bảo bà Tôn Anh đó cẩn thận chăm sóc Tô Tô rồi, đừng để xảy ra chuyện gì."

"Bà bớt chút đi, chuyện chưa đâu vào đâu cả. Bà rêu rao khắp nơi, đến lúc đó phải làm sao?" Lỡ như không có, thế không phải là nói suông sao?

Mẹ Lận nghĩ cũng phải, nhưng bà ấy vẫn lo lắng nói:

"Cháu của tôi, đừng xảy ra chút chuyện gì mới được."

Lận Hải ở bên cũng nghe thấy, cậu thò đầu ra nói:

"Cháu cái gì thế?"

Lận Giang cũng nghe thấy rồi, cậu bé vội vàng chạy lại nói:

"Cháu gái của con làm sao thế?"

Lận Sơn bỏ cặp sách xuống, đối với đứa cháu gái này cậu ta cũng rất quan tâm. Trong nhà nhiều con trai như vậy, thật sự hy vọng có một cô gái để yêu thương, cho nên cậu ta chầm chậm đi lại, nói:

"Cháu gái có nguy hiểm gì sao?"

Mẹ Lận trừng mắt một cái và nói:

"Ai nói với tụi con là cháu gái thế? Tụi con còn đám nói lung tung, xem mẹ có xé miệng may đứa không."

Đây là đứa con đầu của con cả, không chừng người ta thích con trai đấy. Kết quả bị thằng con trai thối nhà mình nói, làm cứ nhắc đến con gái mãi.

Mặc dù con gái cũng tốt, nhưng người ta đều mong con trai.

"Chính là cháu gái, tụi con đều thích cháu gái, hôm qua con còn nói với chị dâu là muốn cháu gái, không cần cháu trai."

Lận Giang ở trước mặt mẹ mình không hề rụt rè, trực tiếp nói ra những gì mình nghĩ.

Sau đó Lận Hải với Lận Sơn đồng loạt gật đầu, buổi tối chúng đã bàn bạc trước, tất cả đều muốn cháu gái.

"Cháu gái cái gì, là cháu trai."

"Không muốn, tụi con muốn cháu gái."

"Mấy đứa nhóc này, đứng lại đó cho cha, xem cha đánh mấy đứa như thế nào."

Sau đó, mẹ Lận xách chổi đuổi bắt ba đứa con trai mà đánh.

Bởi vì trong thôn có một cách nói, nếu như cô gái nào mang thai, sau đó trẻ con nói cô ấy sinh gì thì rất dễ sinh cái đó. Bây giờ chúng không hiểu gì cả, cứ nói lung tung ở đây, nhất định phải đánh mới được.

Vì thế ba đứa con trai nhà họ Lận tiêu rồi, chỉ vì muốn cháu gái mà bị đuổi đánh cả buổi sáng, Tô Tô sau khi về thấy vết thương trên cổ Lận Hải thì mới biết điều này.

Cô ngại hỏi kỹ, nhưng cũng đoán ra mẹ Lận nhất định là nghi ngờ mình có rồi nên mới cẩn thận từng li từng tí như vậy, không được, chuyện này phải giải thích rõ ràng.

Nhưng mà phải giải thích thế nào đây?

Thôi vậy, vẫn là nên có gì nói nấy vậy.

Vì thế nhân lúc có cơ hội, cô liền nói ra chuyện đêm tân hôn thì "dâu rụng", sau đó Lận Xuyên ân cần không làm øì cả rồi đi mất.

Mẹ Lận nghe vậy thì thầm nghĩ không ổn rồi không ổn rồi, thương đứa con trai đáng thương đó của mình. Nhưng mà ngày tháng còn dài mà, bà ấy bắt đầu thúc giục Tô Tô chuẩn bị, đợi đón Tết xong thì lập tức đến quân đội thăm Lận Xuyên, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc rồi.

Điều này khiến Tô Tô dở khóc dở cười, trong thư gửi cho Lận Xuyên cô cũng có nhắc đến chuyện này. Sau khi Lan Xuyên nhận được thư thì ngây người một lát.

Cháu gái?

Thế không phải là con gái mình sao?

Vừa nghĩ đến có thể có được một cô con gái nhỏ nhắn giống như Tô Tô thì anh lập tức đứng bên đội của mấy đứa em mình.

Vì thế lúc trả lời thư lại, anh còn viết như thế này: Đồng chí Tô Tô, xét đến sự mong đợi của mọi người, phê duyệt qua Tết đến quân đội thăm anh, sau đó lập tức sinh một cô con gái cho họ trông.

Tô Tô nhận được thư thì lườm mắt với trời một cái, cô cảm thấy Lận Xuyên đang dụ dỗ, nhưng mà cô không có chứng cứ.

Nhưng mà, cô cũng hiểu rằng anh cũng đồng ý muốn có một đứa con gái, giống với suy nghĩ của cô.
 
Chương 99: Tìm người có giọng hát cao


Lúc trước cô có nghĩ đến, nếu như sau này sinh con thì sinh một đứa con gái, sau đó mặc đồ mẹ con với mình ra ngoài, lớn lên thì ăn mặc phải giống cô, cùng nhau đi dạo đi ăn như bạn bè vậy, như thế cũng không tồi.

Nhưng bây giờ, cô không có tâm tư nghĩ đến những điều này, bởi vì góa phụ Kiều rất khó giải quyết.

Những người khác cũng xem như đồng ý hết rồi, chỉ có bà ta hơi khó.

Cô đến bốn, năm lần đều bị từ chối, lý do thì vô cùng kỳ quặc.

Tô Tô nằm dài trên chiếc giường ấm áp của mình là suy tư, quả thực không nghĩ ra được cách øì thì cô mở chiếc ba lô lớn của mình ra tìm linh cảm.

Không ngờ, cô lục thấy một chiếc khăn quàng màu đỏ.

Cô sợ lạnh nên lúc đầu mang khăn đến, nhưng vì có một chiếc khăn màu khác vẫn chưa quàng bao giờ, hơn nữa lúc mua cũng không quá đắt, chỉ là cô thích chữ Trung thêu trên đó nên mới mua về.

Nếu như đã không dùng thì tặng người ta vậy, không chừng bà ta sẽ đồng ý.

Mặc dù nói chuyện này không liên quan đến mình, nhưng cô cũng muốn mọi chuyện đều hoàn hảo nhất có thể.

Vì thế, cô lén lút mang khăn quàng đến nhà góa phụ Kiều, hôm nay chỉ có một mình bà ta, đang ngồi trên giường may giày đấy.

Phải nói là góa phụ Kiều này trông vẻ bề ngoài cũng không tệ, ít nhất là nhìn trông trẻ hơn mẹ Lận nhiều.

Nhìn thấy cô đến thì bà ta nói:

"Ban đầu bảo cô ở nhà chúng tôi, cô không chịu, bây giờ lại chạy đến thường xuyên như vậy. Nếu như đến nhà chúng tôi thì tốt biết bao, cũng không cần bị nhà họ Lận ăn hời."

"Tôi với Lận Xuyên đã kết hôn với nhau rồi, không tồn tại cách nói ai ăn hời ai. Hôm nay đến cũng một lần nữa mời bà xuống núi, tôi biết bây giờ thời tiết lạnh, mọi người đều muốn ở nhà không thích ra ngoài, khăn quàng cổ này bà cầm lấy mà dùng, ít nhất có thể giữ ấm." Tô Tô cũng rất biết cách tặng quà, cho dù chưa bước vào xã hội nhưng cô cũng làm vài công việc rồi, có vài chuyện vẫn có thể học được.

Góa phụ Kiều vừa nhìn thấy chiếc khăn quàng này thì liền thích ngay, hơn nữa bà ta cũng biết Tô Tô người ta là người thành phố, có tiền, đồ đạc mà cô đưa chắc chắn không tôi. Bà ta đưa tay ra sỜ sỜ, trên mặt nở một nụ cười, nói:

"Thế này thì ngại lắm..."

"Ai bảo dì có chất giọng này chứ, mọi người đều thích lắm đấy. Nhưng mà, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết thôi, nếu như nhiều người biết thì tôi cũng không tặng nổi." Tô Tô ngại ngùng nói.

"Được được, chuyện này nhất định không có người thứ ba biết. Chỉ là chiếc khăn quàng này tốt như vậy, mua bao nhiêu tiền thế."

Bà ta mở ra xem thử, phát hiện đó còn là lông cừu, ấm thật.

"Hơn mười tệ nhỉ, tôi không nhớ rõ nữa."

Hơn một trăm tệ đấy, thật ra cũng không phải là quá rẻ.

Nhưng mà, cả ba lô đồ đạc đó đều là đồ mà cô dự định dùng trong một năm, cho nên giá tiền đều không thấp hơn một trăm tệ.

"Cái gì, mười tệ? Số tiền này sắp đủ chúng tôi dùng trong một năm rồi." Góa phụ Kiều tấm tắc vài tiếng, cảm thấy trân quý hơn rồi.

Tô Tô cười nói: "Dì biết trân quý là được rồi, thế ngày mai chúng ta bắt đầu luyện hát, thế nào?"

"Được thôi, dù sao cũng không có chuyện øì."

Góa phụ Kiều bây giờ lại rất lanh lẹ, nhận quà xong thì lập tức đồng ý.

Tô Tô thở phào một hơi, đứng dậy định về nhà, góa phụ Kiều xuống giường tiễn cô, vừa mở cửa ra thì thấy thằng con lưu manh nhà mình đi vào.

Nhìn thấy Tô Tô, con trai góa phụ Kiều ngây người, sau đó nói: "Đây không phải đồng chí Tô sao, ngồi thêm chút nữa äi."

Tô Tô lắc đầu nói: "Thôi, tôi còn phải về ăn cơm nữa đấy."

"Chân Chí Cường, cái thằng này, lại chạy đi đâu rồi?" Góa phụ Kiều tức giận trừng mắt nói.

"Đợi đã, dì gọi anh ấy là gì?"

"Chân Chí Cường, sao thế?" Góa phụ Kiều nói.

Bây giờ Tô Tô trừng mắt còn to hơn cả góa phụ Kiều, cô nhớ trong sách có viết rằng lúc nữ chính làm ăn từng gặp phải khó khăn, không ngờ lúc này lại gặp được đồng hương khi đang làm thanh niên tri thức, đồng hương này lúc đó đã có hai cửa hàng châu báu, là một nhà giàu mới nổi điển hình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top