Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 20: Tuổi Còn Trẻ Mà Sao Mắt Lại Mù Rồi


Tô Tô: “……” Cô ngoan ngoãn quay người đi tới trước, vừa ra ngoài thì bị Lận Xuyên vượt qua.

Mặc dù hai người họ đi cùng nhau nhưng khoảng cách giữa hai người cũng phải cách năm, sáu người, cho dù Tô Tô có đuổi theo như thế nào thì khoảng cách ở giữa cũng không giảm đi, cuối cùng cô mệt mỏi ngồi xuống gốc cây bên cạnh không đi nữa, thở hổn hển nói:

“Tôi nghỉ một lát.”

Lận Xuyên không lên tiếng, chỉ đứng ở dưới gốc cây cách đó không xa hút thuốc.

Không thể phủ nhận được, dáng vẻ hút thuốc của đàn ông rất ngầu, nếu như có thể đối xử dịu dàng với con gái hơn một chút thì tốt rồi.

Nhưng mà nghĩ lại người ta cũng không có gì sai cả, bản thân cô chẳng qua chỉ là người xa lạ được anh cứu từ trong núi, muốn dịu dàng thì cũng chỉ có thể dịu dàng với nữ chính.

Đang suy nghĩ thì nữ chính đến, đi cùng cô ta còn có hai nữ thanh niên tri thức.

Sau đó bọn họ dường như hiểu lầm Lận Xuyên ở đó đón nữ chính, nhìn thấy anh ở đó thì cười hì hì rời đi. Còn nữ chính cũng cười thẹn thùng, đi đến nói: “Xuyên Tử, anh tìm em có chuyện gì sao?”

Lận Xuyên hút một hơi thuốc, sau đó nói: “Không có gì.”

Được rồi, Tô Tô lườm mắt với trời. Với thái độ này mà nữ chính thích anh mới lạ, anh cũng lạnh lùng cứng nhắc quá rồi.



“Ồ, em còn tưởng anh ở đây đợi em có chuyện gì nữa chứ? Xuyên Tử, anh không cảm thấy hai chúng ta kết hôn lúc này có chút không đúng sao, hay là anh với người nhà bàn bạc lại……”

“Thế em cảm thấy khi nào là thích hợp.”

“Em……nếu như em thi đậu đại học thì phải đi học rồi, đến lúc đó cho dù chúng ta kết hôn rồi cũng không thể ở bên này có đúng không?”

“Thế em nói xem phải làm thế nào.”

Lận Xuyên cảm thấy phiền lòng, đã báo cáo kết hôn lên cấp trên rồi, nếu như không kết hôn thì anh phải ăn nói như thế nào với cấp trên? Điều quan trọng nhất là, anh hoàn toàn không biết cô gái này nói những điều này trước mặt mình rốt cuộc là muốn làm gì. Bây giờ không kết hôn, thế phải đợi đến khi cô ta học xong đại học rồi mới kết hôn sao?

“Em muốn, đợi em học xong đại học rồi chúng ta, chúng ta kết hôn được không?”

Quả nhiên là như vậy, Lận Xuyên giẫm nát điếu thuốc.

“Đầu tiên, em có thi đậu hay không vẫn chưa chắc được, mặc dù bây giờ số lượng học sinh tham gia thi đại học không nhiều như năm đầu tiên, tỷ lệ đậu cũng tăng lên, nhưng thi đại học vẫn rất khó. Hơn nữa, anh về đây chính là để kết hôn, nếu như em muốn để anh đợi em tốt nghiệp đại học thì tại sao lúc trước khi viết thư không nói với anh chứ? Lúc trước anh cũng đã viết thư nói rằng anh đã báo cáo việc kết hôn lên cấp trên rồi, nhưng em cũng không nhắc đến chuyện em thi đại học ở trong thư.”

Woa, Tô Tô đưa ngón tay ra đếm, cô cảm thấy đây là lời nói nhiều nhất của nam xứng kể từ khi cô xuyên không đến thế giới này.

Nhưng mà, anh còn bổ sung thêm một câu: “Nếu như em thật sự muốn học đại học, anh ủng hộ, cho nên chúng ta có thể khoan……có con.”

Nghe đến đây Tô Tô sững người, thật ra nam xứng cũng không tồi nha, có thể để nữ chính đi học đại học, thậm chí không vội có con, phải biết là tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa.



Được rồi, ít nhất là ở trong thời đại này thì anh cũng không nhỏ nữa rồi.

Đúng là không lạnh lùng cứng nhắc như trong sách viết, dẫu sao thì gia đình họ cũng chuẩn bị kha khá rồi, còn mua nhà riêng cho họ, nếu như không kết hôn, thế thì người khác nhìn nhà họ Lận như thế nào, chỉ sợ là sẽ trở thành trò cười của cả thôn.

Cho nên nam xứng kiên trì muốn kết hôn, không sai, dẫu sao thì ai cũng lớn rồi không nhỏ nữa.

Nhưng mà anh lại không biết, bây giờ nữ chính thật sự không muốn gả vào nông thôn.

Điều cô ta muốn là đợi sau khi cô đi ra khỏi thôn, trời cao biển rộng, đến lúc đó tìm một người đàn ông dịu dàng đa tình, cho dù là nam chính cũng mạnh hơn nam xứng rất nhiều.

Đương nhiên, trong sách không có viết những điều này, chỉ là do Tô Tô tự phân tích ra thôi.

Dù sao thì cô cũng là phụ nữ, đương nhiên biết phụ nữ cầu tiến suy nghĩ như thế nào.

“Em, em không muốn nghe vấn đề này.” Nữ chính sốt ruột sắp khóc rồi, nhưng mà nam xứng cứ ngang ngược vô lý như thế.

“Hai người nói xong chưa, tôi nghỉ xong rồi. Này, thanh niên tri thức Tần, sao cô lại khóc rồi, có phải sắp kết hôn với anh Xuyên, vui đến phát khóc phải không.”

Tô Tô cười nói, sau đó bắt gặp ánh thương hại của nam xứng, hình như đang nói với cô: Tuổi còn trẻ mà sao mắt lại mù rồi?
 
Chương 21: Nhất Định Hạnh Phúc


Nhưng Tô Tô hất cằm một cái, nói tiếp: “Tôi nói với cô này, mắt nhìn của cô tốt thật, sau này nhất định sẽ hạnh phúc đấy.”

Đàn ông biết dỗ dành chưa chắc đã tốt, giống như nam chính, nhìn thì quả thực không tồi, nhưng sau đó lại mang về cho nữ chính một, hai, ba, bốn, năm hồng nhan tri kỷ, đến lúc đó ngay cả ứng phó nữ chính cũng cảm thấy phiền phức.

*Hồng nhan tri kỷ (红颜知己): “红颜”(hồng nhan) chính là chỉ người con gái đẹp, người đàn ông gọi người bạn nữ giới thân thiết của mình.

Không bằng nam xứng, thành thật có trách nhiệm, đợi cô ta nhiều năm như thế, đời người có bao nhiêu cái ba năm chứ.

Điều quan trọng nhất vẫn là vô tình kết hôn. Người đàn ông này chỉ cần nữ chính không đồng ý thì sẽ không đụng vào cô ta, cưới cô vợ về mà mình mãi không ăn được thịt.

Cuối cùng thèm khát chỉ có thể bồng bế con của bạn, còn bị nữ chính hiểu lầm, không dễ gì mới giải thích rõ ràng được.

Nghĩ như thế, cô cảm thấy mình khen nam xứng như thế là không sai.

Nhưng mà Lận Xuyên ở bên lại ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng quay mặt sang một bên.

Tần Duyệt Duyệt lại liếc nhìn Tô Tô một cái, sau đó xoay người bỏ chạy mất.

Tô Tô xoa cằm, cảm giác Tần Duyệt Duyệt có phải hiểu làm mình gì rồi không, tại sao lúc này còn nhìn cô với ánh mắt như thế.

Thật ra, cô thực sự không có ý gì với nam xứng, chẳng qua là muốn họ sớm chia tay mà thôi. Không có cô ta, nam xứng nhất định có thể tìm được một người phụ nữ tốt để kết hôn sống với nhau cả đời.

Đợi người vừa đi thì cô chạy đến bên Lận Xuyên, nhỏ tiếng nói: “Anh Xuyên, anh có cảm thấy hình như thanh niên tri thức Tần không muốn gả cho anh lắm, có phải cô ấy không thích anh không?”

Đột nhiên Lận Xuyên cúi đầu xuống trừng cô một cái, nói: “Con nít con nôi, bớt xen vào mấy chuyện này đi.”

“Ầy, tôi chỉ là phân tích một chút thôi, anh lo lắng cái gì. Dù sao thì nếu con gái thật sự thích một người đàn ông nào đó, sao có thể không muốn gả cho người đó chứ, còn mong sao cả ngày được ở bên cạnh người mình thích đấy.” Thật ra cô cũng không hiểu, chỉ là thuận miệng nói đại mà thôi.



Nhưng Lận Xuyên lại khựng một lát, anh rất rõ những điều này, nhưng mà còn có cách nào khác đây?

Nếu như anh hủy hôn thật, thế thì Tần Duyệt Duyệt sợ là không ở nổi cái thôn này, thời đại này danh tiết của phụ nữ quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Nếu như không kết hôn thì có lỗi với cha mẹ của anh, anh bị kẹp ở giữa cũng rất khó.

Đương nhiên, là một người đàn ông, anh nuốt hết những điều này vào bụng, sẽ không nói một chữ nào.

Tô Tô không biết tại sao, cô cảm thấy thật ra Lận Xuyên hiểu tất cả mọi thứ, hiểu nữ chính không thích anh, nhưng mà sao anh vẫn kiên trì muốn cưới cô ta chứ?

Sau khi về nhà, phát hiện mọi người đều đi dọn dẹp căn nhà mới mua rồi, nó nằm ngay trên đường sau nhà, chỉ cách một con đường là đến.

Nếu mở cửa sau thì rất tiện để xâu các cửa lại với nhau, hơn nữa nhà tốt hơn nhà họ Lận rất nhiều, có chuồng lợn, sân cũng rộng, phía sau có nhiều vườn rau.

Ở một khu nhà như thế này ở thời hiện đại cũng đáng giá ít nhất là mấy vạn hoặc mười mấy vạn nhân dân tệ, nếu như thật sự sống ở nông thôn mà có được một ngôi nhà nhỏ như vậy thì quả là tuyệt vời.

Nhưng mà nữ chính là sinh viên đại học, cuối cùng vẫn phải về thành phố.

Thật ra đối với một người hiện đại mà nói, khái niệm người nông thôn với người thành phố đã mơ hồ rồi.

Ở thời đại đó của cô, người nông thôn ngược lại còn được đãi ngộ tốt hơn người thành phố, có ruộng có đất có nhà, mỗi năm đều có trợ cấp, sau đó rất nhiều người thành phố vì phiền chán cuộc sống ở thành thị mà về quê mua đất xây nhà sinh sống.

Dù sao thì ở quê không khí tốt, lòng người cũng không phức tạp, bình thường mọi người ngồi cùng nhau trò chuyện cũng rất vui.

Cô nhớ rằng trước khi cô đến, cha mẹ cô nói rằng một người họ hàng rất giàu đã về quê dưỡng già, thậm chí còn mang theo cả chó và mèo.

Nghe vậy, thật là khiến người ta ngưỡng mộ.
 
Chương 22: Làm Việc


Tương phản, thế giới trong sách này chính là mọi người đều ngưỡng mộ người thành phố, cảm thấy họ có thể không cần làm việc, cả ngày ngồi văn phòng còn có thể nhận được lương. Ở trong thôn này, quanh năm suốt tháng cũng không thấy bao nhiêu tiền, còn phải chịu đói chịu lạnh.

Thật ra ở thời đại này, thành phố với nông thôn cơ bản đều như nhau nhỉ, cái nào cũng có cái lợi, cái hại của riêng nó.

Đại đội bên kia vẫn đang tổ chức người quyên góp bàn ghế, sau đó tìm bảng đen, cho nên nghe nói qua vài ngày nữa lớp xóa nạn mù chữ mới có thể mở.

Bây giờ cô đi theo nhà họ Lận dọn dẹp căn nhà mới mua này, người nhà họ nhiều, con nít nhiều, làm việc với nhau thật là sôi nổi.

Tô Tô lau kính với mẹ Lận, một lúc sau bàn tay đông cứng của cô đỏ bừng lên.

“Cháu gái à, cháu đừng lau nữa, vào phòng quét dọn giường đi, phụ nữ mà, trước khi kết hôn không thể để đông cứng được.”

Suy cho cùng là tay của người thành phố non quá, mẹ Lận không nỡ sai bảo.

Tô Tô cười hì hì rồi vào phòng dọn giường, kết quả bị Lận Hải giành cái chổi, nói: “Chị Tô, chị quét như vậy không đúng, sẽ xước tay đấy, để em làm cho.”

Cô lập tức trở thành người không có gì để làm, cuối cùng nhìn thấy nước nóng trong nồi thì liền nói: “Để chị giặt rèm cửa cho.”

“Chị biết làm không?”



Lận Hải chau mày, sau đó nhìn cô từ trên xuống dưới, khuôn mặt chàng trai đỏ bừng. Đẹp quá đi, càng nhìn càng cảm thấy làn da trắng nõn mềm mại giống như đại tiểu thư trong truyền thuyết, nhất định không biết làm việc.

Nếu mình cưới vợ thì không thể cưới người như thế này được, đến lúc đó không làm được việc gì, có phải cả ngày lo lắng cho cô.

Không đúng, sao lại nghĩ đến việc cưới vợ rồi, anh cả còn chưa cưới đấy, cũng không biết khi nào đến lượt cậu.

Tô Tô làm sao biết được tâm tư của cậu đã bay đi bao xa, chỉ biết có bản thân, cô nói: “Chút việc này chị vẫn có thể làm được.”

Sau đó cô tìm một cái chậu, muốn mở nắp nồi đổ nước vào chậu.

Nhưng nắp nồi của thời đại này được làm bằng gỗ và rất nặng, nhất thời cô không nhấc lên được và nắp nồi đập một cái rồi rơi xuống lại.

“Cẩn thận kẹp tay.” Giữa nắp nồi có một khe hở, thấy tay cô gái khờ khạo móc vào khe hở đó thử lật nắp nồi lên, không cần hỏi, cô là người chưa nấu ăn bao giờ.

Lận Xuyên tiến tới ấn chặt tay cô lại, sau đó mới mở cái nắp nồi ra.

Tô Tô nhìn hơi nóng tỏa ra thì mới biết mình được cứu rồi, cô quay đầu lại nói: “Cảm ơn.”

Cũng không biết là do hơi nóng hay là do làm việc nóng, cô luôn cảm thấy mặt nam xứng hơi đỏ khi nhìn trong màn sương, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì người đó đã sải bước ra ngoài sân chặt củi rồi.

Nghe tiếng động, cô có cảm giác như anh đang trút giận, khá to và hung hãn.



Cô có chút khó hiểu, bắt đầu múc nước giặt rèm cửa, hiện giờ rèm cửa đều được thêu rất đẹp và dễ giặt, hơn nữa cửa sổ nhỏ nên cũng không lớn lắm.

Sau khi giặt xong thì đem ra ngoài phơi, mặc dù sẽ bị đông lại thành cục, nhưng sau hai ba ngày là có thể đem vào phòng đặt lên giường là được rồi.

Quần áo của cô trước kia cũng làm như thế mới khô, thật sự rất khó khăn.

Vừa phơi xong một cái, cô chuẩn bị phơi nửa bên còn lại thì bị một bàn tay lớn giành lấy, cô nhìn tay mình, rồi lại nhìn bóng dáng cao lớn đi ra, trên đầu cô xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.

Nhưng mà mẹ Lận lại nói: “Cháu để Xuyên Tử phơi cho cháu được rồi, đừng ra ngoài kẻo lạnh cóng tay.”

“Vâng vâng.” Ôi chao, cũng không phải hoàn toàn là đầu gỗ nhỉ, không phải cũng rất quan tâm đến con gái đấy sao.

Nhưng mà lúc này mẹ Lận lại nói: “Xuyên Tử, con phơi rèm cửa giúp Tô Tô xong thì đi gọi Duyệt Duyệt qua đây đi, sau này căn nhà này cô ấy ở, cũng phải hỏi thử cô ấy thích bài trí như thế nào, dọn dẹp như thế nào, đi đi.”

Lận Xuyên gật đầu rồi đi.

Tô Tô vừa lau tay vừa nghĩ, đây không phải là tình tiết bảo nữ chính đến làm việc đấy chứ.

Nhưng mà mẹ Lận không phải nói như vậy, chỉ là bảo cô ta đến xem thử nên bố trí nhà cửa như thế nào, đây là sự tôn trọng đối với cô ta mới phải, dẫu sao thì cô ta là cô dâu, sau này sẽ ở đây.
 
Chương 23: Bây Giờ Phải Làm Thế Nào Đây


Hơn nữa, nhiều người làm việc như vậy, cũng không đến lượt cô ta làm. Rõ ràng là đã dọn dẹp kha khá rồi, đợi đến khi Lận Xuyên gọi người đến thì cơ bản đã dọn dẹp xong rồi nhỉ.

Cô cũng không nói nhiều, lát nữa xem nữ chính biểu hiện như thế nào.

Khoảng nửa tiếng sau thì cuối cùng nữ chính cũng đến, gương mặt đầy uất ức.

A, đúng là hiểu lầm thật rồi.

Nếu như một người không tốt hoặc là tâm lý bài xích thì người đó mãi mãi không bao giờ đi vào tim cô ta được, cho nên nữ chính bây giờ chính là trong trạng thái như vậy.

Thật ra trên người Lận Xuyên có rất nhiều điểm sáng, nhưng mà cô ta nhắm mắt làm ngơ.

Ví dụ như bây giờ, rõ ràng là cô ta được bảo vệ đi đến đây, sau khi đến nhìn thấy mọi người bận rộn thì cô ta liền chau mày.

Sau đó hỏi mẹ Lận như kiểu con dâu chịu thiệt vậy: “Thím, cháu có thể làm gì không?”

Không phải hỏi là có chuyện gì không, mà trực tiếp hỏi có thể làm gì không, đây rõ ràng là hiểu lầm rồi.

Nhưng mẹ Lận bọn họ là nông dân thật thà chất phác, làm gì chú ý đến ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cô ta, bà ấy trực tiếp nói: “Cháu vào nhà xem thử đi.” Ý là bảo cô ta vào xem thử, có gì cần dọn dẹp sửa chữa nữa không.

Sau đó nữ chính vào nhà, nhìn một vòng rồi cầm cái chổi lên quét vài cái, kết quả bị gai đâm vào tay.

Tô Tô cảm thấy có lẽ cô ta với mình cùng một kiểu người, đều thuộc kiểu người không lao động thì ngũ cốc cũng không phân biệt được.

“Cô không sao chứ, nền này đã quét xong rồi, cô không cần quét nữa.” Tô Tô đoạt lấy cái chổi, nhưng cô lại phát hiện nữ chính lén lút rơi nước mắt. Đây là làm cho cô xem đấy sao?

“Tôi, tôi thật sự không biết làm gì mới phải, cũng không rành dọn dẹp nhà cửa, bây giờ phải làm thế nào đây?” Tần Duyệt Duyệt nhỏ tiếng nói với Tô Tô.



Tô Tô biết trong lòng cô ta đã nghĩ theo hướng xấu rồi, nhưng mà cô phải giải thích chuyện này một chút.

Cô bất giác chau mày nói: “Thanh niên tri thức Tần, lời này nên nói thế nào đây? Bác gái người ta gọi cô đến là muốn cho cô xem thử căn nhà này nên sắp xếp thế nào, đồ gia dụng nên để ở đâu, chứ không phải bảo cô đến dọn dẹp nhà cửa đâu. Cô không nhìn thấy, việc cần làm đã làm xong cả rồi sao?”

Giọng nói không phải quá nhỏ, cái người đặt chậu ở bên ngoài nhất định có thể nghe thấy được.

Mặc dù không biết người đặt chậu bên ngoài là ai, nhưng chuyển lời lại cũng được.

“Thế, họ thích sắp xếp thế nào thì cứ sắp xếp như thế, nhà thanh niên tri thức vẫn còn việc, mọi người đang họp, bàn bạc nên tiếp tục thế nào, trong thời gian nông nhàn có thể làm vài việc giúp ích cho quê hương.”

Tần Duyệt Duyệt cũng biết nhìn người, nhìn thấy được Tô Tô hoàn toàn hướng về nhà họ Lận, cho nên cách nói chuyện cũng thay đổi.

Tô Tô nói: “Ồ, thế cô xem sơ thử, không có gì không hài lòng thì nói một tiếng với bác gái rồi về, đừng làm lỡ mọi người họp.”

Nói xong cô cũng không bận tâm đến người phụ nữ này nữa, cô quay người bỏ đi, không đến nỗi là ghét, chỉ là cảm thấy cả nhà họ Lận đi làm nữ chính hài lòng, cô thấy không đáng.

Vừa ra cửa thì nhìn thấy Lận Xuyên đứng ngoài cửa, khuôn mặt hơi sầm xuống.

Tiêu rồi, người khác nghe thấy thì có thể chuyển lời, nhưng người này nghe thấy thì nhất định sẽ không nói lại.

“Anh đưa em về.” Lận Xuyên nói một câu rồi đứng đợi ở cửa.

“Em, em mới đến mà về liền thì không được hay......” Tần Duyệt Duyệt biết bản thân có thể kiên trì ở đây cũng nhờ có nhà họ Lận giúp đỡ, cho nên cô ta không thể đắc tội với những người này được.

“Anh đưa em về.” Lận Xuyên vẫn lặp lại câu nói đó.

Không còn cách nào khác, Tần Duyệt Duyệt chỉ có thể đi ra ngoài, sau đó nói với mẹ Lận: “Anh Xuyên Tử nói đưa cháu về, cháu về trước đây.”
 
Chương 24: Trách Mắng


Hửm?

Lận Xuyên muốn đưa cô ta về lúc nào thế? Rõ ràng là cô ta nói nhà thanh niên tri thức kia đang họp gì đấy, mới vội vàng muốn đi. Cái này là trợn mắt nói mò, còn nói một cách hùng hồn như điều hiển nhiên nữa.

Còn Lận Xuyên cũng không giải thích, đứng thẳng người ở đó với dáng vẻ tiễn khách.

Nhưng mà mẹ Lận không biết, lườm Lận Xuyên một cái rồi nói: “Thế cháu về trước đi, có chuyện gì thì nói với Xuyên Tử nhé.”

Cứ như thế, Lận Xuyên tiễn nữ chính được nửa đường thì quay về, vừa vào sân thì bị mẹ Lận chỉ vào mũi mắng cho một trận.

“Con xem con kìa, không dễ gì mới gọi Duyệt Duyệt đến xem thử có chỗ nào không đúng, cần sửa không, kết quả người ta mới vừa đến con đã tiễn người ta đi về lại. Đến lúc đó, một mình cô ấy ở bên này, nếu như có gì dùng không được thuận tay thì phải làm sao, cái thằng này, con dở chứng gì thế. Con đi quân đội không dễ gì mới về nhà một lần, một mình vợ con ở có dễ dàng không, con cũng không nghĩ cho cô ấy thử, không chín chắn gì cả.”

“Bác gác bác gái, bác đừng trách anh Xuyên. Là thanh niên tri thức Tần nói nhà thanh niên tri thức phải họp gì đấy, cho nên mới phải về sớm, cho nên anh Xuyên mới đưa người ta về lại.” Tô Tô vội vàng nói giúp cho Lận Xuyên, tránh để anh bị mắng xối xả mà cũng không biết giải thích một câu nào.

“Là như thế à, thế thì thôi vậy, ngày mai lại gọi cô ấy đến.”

Mẹ Lận lườm con trai mình một cái, nói: “Đứng đó làm gì, làm cái cột à, cầm chổi quét sân đi.”

Lận Xuyên quay đầu đi quét sân, không có chút gì gọi là vùng vẫy cả.

Tô Tô thật sự chưa gặp người đàn ông nào ngoan cố như vậy, sao bị mắng mà vẫn không lên tiếng chứ. Còn làm mẹ Lận tức giận, bà ấy vừa lau nhà vừa nói: “Như con lừa không biết lên tiếng, giống y như cha nó.”

Tô Tô cười, vừa giặt khăn lau cho mẹ Lận, vừa nói: “Bác gái, cháu cảm thấy thanh niên tri thức Tần hình như hiểu lầm gì rồi.”

“Hiểu lầm gì?”

“Chính là lúc nãy thanh niên tri thức nói với cháu, cô ấy không biết làm gì cả, gọi cô ấy đến cũng không biết làm gì. Cháu đoán, nhất định là tưởng rằng bảo cô ấy đến làm việc giúp chứ không phải xem thử có yêu cầu gì với căn nhà mới của mình không.” Cuối cùng trì hoãn rồi lại kết hôn gì đấy, đến lúc đó nữ chính lên đại học, lại yêu Lận Đông Hà, rồi họ lại tìm cưới cô gái khác.



“Cái gì mà không biết làm, chút việc này mà không biết làm thì cô ấy còn có thể làm được gì. Cho dù gia đình họ ở thành phố, nhưng từ nhỏ cô ấy làm gì cũng được, dẫu sao thì có hai đứa em trai cần chăm sóc đấy. Bác thấy chính là không muốn kết hôn với Lận Xuyên.” Mẹ Lận cũng là người hiểu rõ, thật ra trong lòng bà ấy rất rõ mọi thứ.

“Không muốn kết hôn, đến lúc đó ở với nhau, lỡ như không hạnh phúc thì phải làm sao?”

“Cô gái nhỏ các cháu làm gì hiểu, đàn ông với phụ nữ mà ở chung với nhau thì cả đời này không tách ra được.”

Mẹ Lận cười nói, nhưng mà bà ấy lại không biết nữ chính người ta hoàn toàn không cho nam xứng đụng vào cô ta đấy.

Nhưng mà lời này cô cũng không dễ tiếp, chỉ có thể dọn dẹp cho xong rồi về nhà họ Lận ăn cơm.

Ăn cơm xong, mẹ Lận bảo Lận Xuyên lên thị trấn mua vài đồ đạc, chủ yếu là mua chăn mền các kiểu. Tô Tô rất hiếu kỳ không biết hợp tác xã mua bán trông như thế nào, vì thế cô cùng với Lận Xuyên và mẹ Lận ngồi xe lừa lên thị trấn.

Hơn nữa, đôi chân đông cứng của cô đã tê dại hết cả rồi, ở trên núi này sao có thể lạnh như vậy chứ?

Cô xoa chân hoạt động một chút, sau đó đột nhiên Lận Xuyên nhảy xuống đất, anh đắp áo khoác của mình lên chân mẹ Lận và Tô Tô, còn mình thì chạy bộ.

“Cái thằng này, con bị gì thế, lên đi.” Mẹ Lận nói.

“Chậm quá, con chạy bộ.” Lận Xuyên nói xong thì chạy vụt qua xe lừa, đi mất rồi……

Nhưng Tô Tô sờ vào chiếc áo khoác quân đội ấm áp, trong lòng cô cũng thấy ấm áp, người đàn ông này thật sự rất đáng yêu, rõ ràng là quan tâm đến người khác nhưng không nói một lời, nhưng thực sự rất ấm áp.

Nếu như mình thật sự không thể quay về, mà gả cho một người đàn ông ấm áp như thế thì cũng không tồi.

Ầy, nghĩ nhiều như vậy làm gì, ở một mình không được à, hơn nữa nam xứng với nữ chính còn chưa giải quyết xong đấy.

Trong thời gian suy nghĩ lung tung thì xe lừa đã đến thị trấn, mẹ Lận cầm phiếu vải với phiếu bông vải đi xếp hàng mua đồ. Đúng vậy, bây giờ mua đồ cần phải xếp hàng, đến lúc đó mua được hay không còn chưa chắc.
 
Chương 25: Ôm Ôm


Lận Xuyên đi dỡ hàng giúp cho xe lừa của đại đội, Tô Tô cảm thấy nhàm chán nên đi dạo ở thị trấn.

Thị trấn bây giờ gọi là công xã, về cơ bản thì cũng không có khác biệt gì so với một cái thôn lớn. Ngoại trừ một hợp tác xã mua bán, còn có một cửa hàng rèn, dường như không có bất kỳ hoạt động kinh doanh nào.

Công xã được xây dựng bên sườn núi, tuyết trên núi trắng xóa như một bức tranh vẽ. Nếu có điện thoại ở đó chụp ảnh lại thì tuyệt biết bao.

Cô đang ngắm nhìn rất nhập tâm, đột nhiên nghe thấy sau lưng mình có người nói: “Cẩn thận.” Vừa quay người lại định xem là ai thì cô bị bích đông*. Sau đó, cô áp vào lồng ngực của một người đàn ông rất nóng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim mạnh mẽ của anh.

*Bích đông (壁咚): Chỉ tư thế bị ai đó ép đến bên tường.

Không cần ngẩng đầu, nghe tiếng cô cũng biết là ai, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Đối phương cũng đang nhìn cô, ánh mắt của hai người cứ như thế và gặp nhau.

Cô bị một người đàn ông cao lớn ép vào tường, hai tay cô buông xuôi, cô giống như một chú mèo con đáng yêu vô hại, cô duỗi ra móng vuốt mềm mại nhẹ nhàng gãi gãi trên không trung, mơ hồ hỏi: “Sao thế?”

Nhịp tim của người đàn ông cũng mất đi quy luật của nó, anh vội vàng đứng thẳng người lại: “Cột băng.”

Sau khi được thả ra, Tô Tô mới phát hiện không biết từ lúc nào chỗ mình vừa đứng rơi xuống một hàng cột băng, nếu mà đập vào đầu không chảy máu mới lạ đấy.

Đang suy nghĩ thì nhìn thấy có thứ gì đó đỏ đỏ chảy xuống từ tai của người đàn ông.

Tô Tô cảm giác như đầu óc nổ tung lên một tiếng, cô la lên: “Máu máu, chảy máu rồi.”

Nhưng mà đối phương không hề bận tâm, anh quẹt một cái, nói: “Không sao, cổ bị vạch một đường thôi.” Anh tùy tiện đưa tay lên lau vài cái, sau đó chà chà tay vào đống tuyết là xem như xong chuyện.



Tô Tô làm gì đồng ý chứ, cô nói: “Anh như thế không được, truyền nhiễm thì phải làm sao, để tôi xem thử vết thương có sâu không.”

“Không cần đâu.”

“Anh cúi người xuống, cao lớn như vậy làm gì không biết, tôi không thấy được.”

“Không……” Đối phương nhảy lên sắp chạm vào cổ anh rồi.

Lận Xuyên hết cách chỉ có thể khom người xuống, sau đó cúi đầu, cảm giác được có một bàn tay nhỏ sờ tới sờ lui trên cổ mình, cảm giác mềm mại không thể tưởng tượng được.

Anh hô hấp nặng nề hơn, muốn lập tức bỏ chạy, nhưng lại không nỡ.

“Vết thương cũng sâu quá rồi, ở đây có bệnh viện gì không, tôi đưa anh đi xem thử.” Vết thương rất dài, hơn nữa còn đang chảy máu.

“Không có, cô đứng dậy đi, tôi không sao.”

“Không được, anh phải đi gặp bác sĩ.”

Tô Tô ấn chặt anh lại, không cho anh đứng dậy chạy mất, đồng thời cô còn nhìn xung quanh xem thử có biển hiệu bệnh viện gì không. Nhưng mà, nam xứng là người mà cô gái có thân hình nhỏ như cô có thể giữ chặt được sao? Đối phương đứng dậy trong chốc lát, cô cũng vì thế mà ngã theo.

Lận Xuyên cũng hối hận, vội vàng đưa tay ra đỡ cô. Tay vừa hay ôm vào phần eo của cô, vô tình quay một vòng. Thon thật đấy, giống như ôm cái bắp đùi của mình vậy. Hơn nữa còn thơm thơm, ngửi rất dễ chịu, anh……anh bị làm sao thế?

Tô Tô cũng ngây người, lần đầu tiên được đàn ông ôm với tư thế như thế này, nhưng mà tại sao lại ôm lâu thế?
 
Chương 26: Không Xứng Với Em


Người đàn ông đối diện trông rất dữ tợn và háo sắc, ánh mắt dường như có chút khác thường, cuối mắt đều đỏ hoe.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, chuyện này, tại sao tình tiết của bộ phim thần tượng lại xảy ra với cô ở thời đại này, và điều quan trọng nhất là sao cô lại cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn một chút thế này?

May mắn thay, khi cô nghi ngờ rằng nhịp tim của mình đang đập quá nhanh, thì Lận Xuyên đột nhiên trực tiếp kéo cô dậy, sau đó bước đi không ngoảnh mặt lại, lại rời đi nữa rồi.

Nhưng mà, Tô Tô cảm giác hình như mình đã chạm vào cái đuôi của tình yêu rồi, cảm thấy có chút ngọt ngào một cách khó hiểu.

Ầy, dù sao thì nữ chính cũng không thích anh, và càng không muốn có anh, hay là mình thử đánh cướp trái tim người ta?

Không được, người ta còn có hôn ước đấy, mình mà theo đuổi một cách quang minh chính đại thì có chút vấn đề về tác phong.

Hay là, lén lút thả thính?

Dù sao thì thả thính người ta cũng không phạm tội gì, không chừng còn có thể làm lay động trái tim kiên định đó của nam xứng nữa.

Nhưng mà, đầu tiên phải hỏi anh thử, anh có thích nữ chính không, lỡ như người ta yêu thật sự thì thôi vậy.

Cô đứng ở đó đắn đo rất lâu, sau đó quyết định thăm dò tâm ý của nam xứng trước.



Vừa tới trước đi được nửa con đường thì nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, dường như họ đi về phía rìa núi rồi.

Ở đó quả thực ít người, nhưng mà cũng không phải là nơi để yêu đương gì.

Cô lặng lẽ đi theo, sau đó ngồi xổm bên một căn nhà, nghe lén nam chính với nữ chính chạy đến đây nói cái gì.

Không ngờ, cô nghe thấy nữ chính tố cáo nhà họ Lận với nam chính, nói gia đình họ khá……tính toán.

“Anh nói thử xem, gia đình họ đi mua đồ mà cũng không gọi em đi cùng là có ý gì. Hơn nữa chỉ may có một chiếc mền mới, hai người bọn em phải đắp thế nào?”

Nữ chính Tần Duyệt Duyệt khóc lóc nói.

Một chiếc mền là mền đôi mà, đương nhiên là hai người đắp cùng rồi.

Thông thường ở nông thôn đều là mền đơn, nhưng ở thành phố đều là mền đôi, cho nên mẹ Lận bàn bạc sợ một con người đến từ thành phố như cô ta cảm thấy mền đơn không tốt, nên mới làm mền đôi, thế mà bị ghét bỏ rồi?

“Em đừng khóc, để anh qua tìm chú hai, thím hai nói một tiếng với họ là được rồi.” Lận Đông Hà dỗ dành người con gái trong lòng, trông có vẻ hơi căng thẳng.

“Anh đi nói làm gì chứ, không cần đâu. Nếu như em không đến lấy giấy báo nhập học thì cũng không biết được chuyện này, nhưng trong lòng em thật sự không vui.”

Tô Tô ngồi xổm ở bên nghe lén, cô cảm thấy mình nghe rồi cũng không có ích gì, bởi vì nói ra chưa chắc ai tin.



Vì thế cô đưa tay lấy bút ghi âm trong chiếc áo lông vũ ra, trong cây bút này toàn ghi âm lại bài học mà cô học, không ngờ lại có tác dụng vào lúc này.

“Em cũng đừng đau lòng.”

“Em có thể không đau lòng sao, hôn sự này vốn dĩ là do cha mẹ em sắp đặt. Tính cách của em họ anh, anh cũng biết, hở một tí là lườm người ta, một đấm cũng có thể đánh chết đầu trâu, em sợ anh ta, không dám nhìn anh ta. Lỡ như, lỡ như kết hôn xong anh ta động tay động chân với em thì em phải làm sao?”

“Không đâu, cậu ấy không phải loại người đấy.”

“Nếu như, nếu như đối tượng đính hôn của em là anh thì tốt biết bao.” Đột nhiên nữ chính nói một câu thế này, kết quả hai người đều im lặng không nói gì.

“Tiếc là, không phải.” Nam chính cũng nói một câu như thế, nghe có vẻ như Lận Xuyên là tên khốn nạn chia rẽ cặp đôi uyên ương này vậy.

Tô Tô trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Lận Xuyên, nhưng cô lại nghe nữ chính mặt dạn mày dày nói:

“Tiếc là em không thể từ hôn, nếu không em sẽ……” Giọng nói đầy tình ý này, ai nghe cũng có thể biết được cô ta có ý gì, từ hôn xong thì làm bạn với người đàn ông trước mặt này chắc. Nhưng mà nam chính vẫn đắn đo vấn đề thân phận:

“Em họ anh ít nhiều gì cũng là một quân nhân, anh chẳng qua là một người bình thường không gì cả, không xứng……với em.”

Giọng nói này nghe cũng đau khổ thật đấy.
 
Chương 27: Tình Thương Của Mẹ Nguy Hiểm Lắm


Tiếp theo, nam chính lại nói: “Hơn nữa bây giờ em từ hôn cũng không phải lựa chọn sáng suốt, đến lúc đó nếu như không còn sự giúp đỡ của gia đình nhà chú hai thì sợ là em không chịu nổi đến vụ xuân năm sau.”

“Ầy, nếu như em thi đậu đại học thì tốt rồi, đến lúc đó có thể rời khỏi nơi này, không cần bị những chuyện này trói buộc nữa.”

Ôi trời mạ nó.

Nữ chính, cô cũng mặt dày quá rồi.

Được thôi, người ta suy nghĩ cho bản thân họ cũng không sai. Con người đều ích kỷ cả, bình tĩnh bình tĩnh.

Trời lạnh, cô ghi âm được một lúc thì cảm thấy chân tê dại hết cả rồi, hơn nữa quả thực cô không thể nghe được nữa, sợ làm mình tức chết. Cô chỉ có thể đứng dậy lặng lẽ rời đi, vừa đi được vài mét thì gặp Lận Xuyên đến tìm cô.

Nhưng đối phương không nói gì, chỉ là hất cằm một cái với cô rồi bỏ đi mất.

Sau đó trên đường về, Tô Tô cảm thấy anh đang trốn tránh mình, tránh cũng rất xa, chạy thẳng một đường về thôn.

“……” Không phải chỉ ôm một cái thôi sao, có cần phải như vậy không? Cô là con gái, vốn dĩ cô phải là người căng thẳng hơn mới đúng, nhưng nhìn thấy Lận Xuyên xấu hổ như vậy, trái tim của bà dì biến thái lập tức dâng lên, đột nhiên cô thật sự muốn trêu đùa cậu nhóc mới lớn ngây thơ này.

Buổi tối, mẹ Lận ở nhà may mền, cô thấy Lận Xuyên đang đốt lửa thì đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh anh và nói: “Anh Xuyên, hỏi anh một chút chuyện……” Kết quả trước mặt nhòe đi, Lận Xuyên đi thẳng ra cửa rồi.

Chạy cũng nhanh thật.

Thôi vậy, cô đi gội đầu.



Cô tự lấy nước, sau đó vào bếp xõa tóc và ngồi đó gội.

Trong nhà vẫn còn tiếng chào hỏi, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và kéo cổ áo xuống.

Mặc dù nhà họ Lận có nhiều đàn ông, nhưng cha Lận đã dẫn mấy đứa nhỏ chơi ở ngoài sân sau, trong nhà chỉ có ba người.

Khi Lận Xuyên gánh củi trở về, nhìn thấy sau gáy trắng như tuyết có một sợi dây chuyền bạc trông rất mỏng. Tuy nhiên, làm cho da trắng hơn và cổ gầy hơn. Anh đột ngột dừng lại, ném đống củi xong liền quay người bỏ đi.

“Anh Xuyên, lấy khăn lông giúp tôi với.”

Choang!

Tô Tô ngẩng đầu lên, phát hiện Lận Xuyên dường như muốn ra ngoài, nhưng chạy vội quá nên tông phải cửa rồi.

Cô nghe mà thấy đau giúp anh, nhưng chớp mắt cô lại nghe thấy tiếng bước chân, lẽ nào là ba đứa con còn lại của nhà họ Lận về rồi? Cô chỉ có thể tự đi lấy khăn lông, sau đó nghe thấy tiếng của Lận Xuyên nói: “Đứng lại, đừng vào nhà.”

“Tại sao thế, bọn em ở bên ngoài sắp đông cứng rồi.”

“Dám vào thì anh đánh gãy chân mấy đứa, chạy quanh nhà một vòng đi.”

“Cái gì?”

“Chạy.”

“Anh cả.”



“Không chạy, anh đánh gãy chân mấy đứa.”

Sau một hồi kêu gào, ba đứa nhỏ nhà họ Lận bắt đầu chạy.

“Anh cả, sao anh cũng chạy theo thế.”

“Tập thể dục.”

Phụt!

Tô Tô cười thành tiếng, Lận Xuyên này sao có thể buồn cười như vậy chứ, thì ra anh cũng có một mặt như thế này.

Cô thu dọn một chút rồi mặc quần áo ngay ngắn lại, xem ra ở thời đại này, quan hệ nam nữ thật sự rất bảo thủ, nhìn Lận Xuyên là biết ngay.

Không đúng, nam nữ chính còn nấp trong góc tường nói lời tình tứ đấy, xem ra cũng có phân biệt người.

Nhưng mà, lúc này Tô Tô cảm thấy tiếp xúc nam xứng thật sự quá khó. Vừa tiếp cận anh thì anh bỏ chạy như thỏ đế vậy, cũng không cần tìm cái cớ mà trực tiếp bỏ chạy. Điều này khiến chuyện cô muốn hỏi anh có phải thích nữ chính không, luôn bị trì hoãn, mãi cho đến khi lớp xóa nạn mù chữ của cô bắt đầu.

Thời đại này dạy học không dạy theo sách như thời hiện đại, về cơ bản là dựa vào lời trích dẫn để dạy. Trong chiếc ba lô thần kỳ đó của cô vừa hay có một quyển sách, cô lấy ra và đọc thuộc, sau đó chọn ra một vài chữ dễ dạy để chuẩn bị dạy bài đầu tiên.

Hôm nay Lận Xuyên cuối cùng cũng không tránh cô nữa, bởi vì anh phải đưa Tô Tô đi đại đội.

Đây là nhiệm vụ mẹ Lận giao cho anh, anh cũng không dám từ chối, nếu không thì tình thương của mẹ nguy hiểm lắm.
 
Chương 28: Rốt Cuộc Anh Có Thích Không Thế


Có lúc Tô Tô nghi ngờ Lận Xuyên không phải con ruột của mẹ Lận. Rõ ràng là yêu thương, nhưng nói đánh là đánh, nói mắng là mắng.

Đương nhiên, bà ấy sẽ không ra tay nặng.

Hai người đi, một người trước một người sau, đột nhiên Tô Tô hỏi: “Anh Xuyên, thật ra tôi muốn hỏi, có phải anh thích thanh niên tri thức Tần không?”

Đột nhiên đối phương dừng lại một lát, sau đó tiếp tục sải bước đi về phía trước.

“Rốt cuộc anh có thích không thế?”

“Hỏi cái này có ích gì, chuyên tâm dạy học của cô đi.”

“Đương nhiên là có ích rồi.” Nếu anh nói không thích thì cô dễ cua hơn.

Nhưng mà đối phương vẫn không trả lời, đưa người đến đại đội xong thì ra bên ngoài đứng hút thuốc.

Hút thuốc ngon như vậy sao?

Tô Tô lườm anh một cái rồi đi vào, kết quả phát hiện chỉ có vài cái bàn với ghế, và không có một bóng người nào.

Bảng đen cũng bị hỏng một mảnh, phấn viết cũng chỉ có vài cây, đúng là khó khăn gian khổ thực sự.

Cô ngồi xuống đợi, tưởng rằng mọi người phải ăn cơm rồi mới đến.



Ai ngờ cô đợi tới đợi lui vẫn không có ai, cô bất giác vùi đầu xuống bàn. Không lẽ, mình còn phải đi gọi từng người đến?

Nhưng mà trông Lận Xuyên cũng thấy khó chịu trong lòng vì chuyện này.

Một cô gái nhỏ vượt đường xa vạn dặm đến dạy học cho người ta mà lại không có ai đến, đây rõ ràng là người dân cố ý.

Có khả năng nhất là, lần trước lúc giành giật người, cô đã đắc tội với mấy đồ ba gai đó, cho nên cô bị nhắm rồi.

Anh ném điếu thuốc xuống và giẫm nát, sầm mặt đi thẳng vào trong thôn.

Và vừa hay gặp được Lận Đông Hà, anh ta thắc mắc hỏi: “Lận Xuyên, cậu đi đâu thế.”

“Tìm người.”

“Tìm người gì chứ?” Lận Đông Hà không hỏi ra được, nên chỉ có thể vào bên trong đại đội. Anh ta nhìn thấy cô gái với mái tóc uốn lượn sóng đó đang nằm dài trên bàn, trong tay đang cầm chùm chìa khóa, đó là chìa khóa cổng đại đội mà anh ta đưa cho cô.

Lại nhìn xung quanh không thấy ai thì anh ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi, anh ta bất giác cười nói: “Đồng chí Tô, thật sự xin lỗi, là do tôi chưa làm tròn trách nhiệm, cô đợi một lát, tôi dùng loa gọi mọi người qua ngay.”

Tô Tô ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, nam chính quả thực rất có khả năng tổ chức. Vì thế cô gật đầu nói: “Làm phiền anh rồi.” Dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn giống như người dễ ức hiếp vậy.

Lận Đông Hà ho nhẹ một cái, mặc dù trong lòng đã có người thương, nhưng thật sự không cản trở anh ta thưởng thức mỹ nữ.



Chỉ là, anh ta không có hứng thú với kiểu con gái yếu ớt nhỏ bé này, anh ta vẫn thích kiểu con gái phấn đấu vì ước mơ của bản thân hơn.

Cho dù loa của họ đã kêu lên vài tiếng nhưng vẫn không có ai đến, có thì cũng chỉ là những tên lưu manh, côn đồ trong thôn đến để xem gái.

Bọn họ vừa vào, nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ của Tô Tô, người nào người nấy cũng giống như uống thuốc mê vậy, cười rất nham hiểm, ngồi xuống đó và nói: “Em gái, hôm nay dạy gì thế. Hay là dạy bọn anh viết chữ, đàn ông với phụ nữ viết thế nào?”

“Cậu ba Tống, ngồi ngay ngắn nghe giảng bài, đừng nói mấy lời vô bổ.” Lận Đông Hà ở bên cạnh nói một câu.

Nhưng mà Tô Tô nghe thấy cái tên này gì di chuyển ánh mắt qua cậu ba Tam, người ăn mặc rách nát, nhưng mà có thể nói là ngoại hình cũng không tồi. Rất trẻ trung, cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi. Nhưng mà nhìn trông rất lưu manh, vừa nhìn là biết không phải người tốt gì.

Nhưng mà trông Lận Xuyên cũng thấy khó chịu trong lòng vì chuyện này.

Một cô gái nhỏ vượt đường xa vạn dặm đến dạy học cho người ta mà lại không có ai đến, đây rõ ràng là người dân cố ý. Có khả năng nhất là, lần trước lúc giành giật người, cô đã đắc tội với mấy đồ ba gai đó, cho nên cô bị nhắm rồi.

Anh ném điếu thuốc xuống và giẫm nát, sầm mặt đi thẳng vào trong thôn.

Và vừa hay gặp được Lận Đông Hà, anh ta thắc mắc hỏi: “Lận Xuyên, cậu đi đâu thế.”

“Tìm người.”

“Tìm người gì chứ?” Lận Đông Hà không hỏi ra được, nên chỉ có thể vào bên trong đại đội. Anh ta nhìn thấy cô gái với mái tóc uốn gợn sóng đó đang nằm dài trên bàn, trong tay đang cầm chùm chìa khóa, đó là chìa khóa cổng đại đội mà anh ta đưa cho cô.

Lại nhìn xung quanh không thấy ai thì anh ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi, anh ta bất giác cười nói: “Đồng chí Tô, thật sự xin lỗi, là do tôi chưa làm tròn trách nhiệm, cô đợi một lát, tôi dùng loa gọi mọi người qua ngay.”
 
Chương 29: Là Trường Gì Thế


Tô Tô ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, nam chính quả thực rất có khả năng tổ chức. Vì thế cô gật đầu nói: “Làm phiền anh rồi.” Dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn giống như người dễ ức hiếp vậy.

Lận Đông Hà ho nhẹ một cái, mặc dù trong lòng đã có người thương, nhưng thật sự không cản trở anh ta thưởng thức mỹ nữ. Chỉ là, anh ta không có hứng thú với kiểu con gái yếu ớt nhỏ bé này, anh ta vẫn thích kiểu con gái phấn đấu vì ước mơ của bản thân hơn.

Cho dù loa của họ đã kêu lên vài tiếng nhưng vẫn không có ai đến, có thì cũng chỉ là những tên lưu manh, côn đồ trong thôn đến để xem gái.

Bọn họ vừa vào, nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ của Tô Tô, người nào người nấy cũng giống như uống thuốc mê vậy, cười rất nham hiểm, ngồi xuống đó và nói:

“Em gái, hôm nay dạy gì thế. Hay là dạy bọn anh viết chữ, đàn ông với phụ nữ viết thế nào?”

“Cậu ba Tống, ngồi ngay ngắn nghe giảng bài, đừng nói mấy lời vô bổ.” Lận Đông Hà ở bên cạnh nói một câu.

Nhưng mà Tô Tô nghe thấy cái tên này gì di chuyển ánh mắt qua cậu ba Tam, người ăn mặc rách nát, nhưng mà có thể nói là ngoại hình cũng không tồi. Rất trẻ trung, cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi.

Nhưng mà nhìn trông rất lưu manh, vừa nhìn là biết không phải người tốt gì.

Trong sách, đây là một ông chủ lớn xuất hiện vào thời kỳ sau này.

Vì sau khi cải cách và mở cửa, anh ta đã thoát khỏi thân phận năm phần tử xấu và bắt đầu làm ăn, cuối cùng trở thành một trong những doanh nhân giàu có bậc nhất. Nhưng bởi vì, ở trong thôn, anh ta được nữ chính đối xử dịu dàng, cuối cùng không những bỏ mạng để cứu nữ chính mà còn để lại toàn bộ tài sản cho nữ chính.

Người đàn ông như thế, nói anh ta si tình được hơn hay là nói anh ta thú vị được hơn. Rõ ràng si tình, còn giả vờ côn đồ gì ở đây.



Cô quay người lại viết bốn chữ, đàn ông, phụ nữ lên bảng đen, sau đó lấy tay chỉ lên trên và nói: “Đàn ông.” Rồi lại chỉ hai chữ ở dưới và nói: “Phụ nữ.”

Cậu ba Tống cười hì hì nói: “Tại sao đàn ông ở trên thế?”

Câu này có hơi vượt qua khả năng bản thân cô rồi.

Tô Tô vừa nghĩ dùng câu gì để phản bác lại thì nhìn thấy một bóng dáng đứng đằng sau cậu ba Tống, anh ta vẫn chưa phản ứng lại được thì người đã bị đá ra ngoài như đá gà vậy.

Sau đó, thì nghe thấy có thứ gì đó bị ngã thật mạnh xuống đấy.

“Oái, sao mày lại đá tao?”

“Cút.” Giọng nói lạnh như băng của Lận Xuyên khiến người ta run cầm cập, người đàn ông này hung dữ lên đúng là đáng sợ thật.

Tiếp theo, mẹ Lận và cha Lận của nhà họ Lận đến.

Mẹ Lận nói: “Bác cũng không biết chữ, hôm nay đến học.”

Cha Lận ngồi xuống ở bên, cầm gói thuốc nói: “Cháu gái, cháu dạy đi.”

Tô Tô cảm thấy rất cảm động, không ngờ nhà họ Lận lại ủng hộ mình như vậy.



Nhưng mà vừa định bắt đầu thì thấy Lận Xuyên đi vào, lấy gói thuốc của cha anh rồi sải bước lớn ra ngoài.

Cha anh đưa tay ra, mấp máy cái môi, cuối cùng cũng không nói gì, nhưng lại nắm tay thành quyền, cuối cùng chỉ có thể ngồi ngay ngắn nghe giảng.

Tô Tô nghĩ, đợi tối về Lận Xuyên có thể khó tránh khỏi bị đánh một trận.

Cô nhịn cười, bắt đầu buổi dạy học đầu tiên của mình. Dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm, dạy học này cũng không thể làm khó cô được, thấp thoáng có dáng vẻ của giáo viên rồi.

Buổi học hơn một tiếng đồng hồ kết thúc, họ tan học và chuẩn bị về nhà. Vừa ra thì nhìn thấy nữ chính bị mọi người vây quanh đang đi lại, sau đó cô ta giơ lá thư trong tay mình lên, chạy lại nói:

“Cháu thi đậu rồi, cháu đậu đại học rồi.” Nhìn có vẻ rất vui mừng.

Thời đại này mà có thể thi đậu đại học thì thật sự rất giỏi rồi, như thời hiện đại, thi đậu đại học cũng không phải chuyện vui mừng gì, phải học tiến sĩ mới xem là lợi hại, nếu như có thành tựu về phương diện học thuật gì đấy mới được đánh giá cao.

Cho nên, một sinh viên đã tốt nghiệp đại học và đang học thạc sĩ như cô chỉ hờ hững nhìn nữ chính, cảm thấy không có gì để phấn khích cả.

Nói về lý, trường đại học mà nữ chính thi đậu vào cũng không lợi hại bao nhiêu, nhưng xét ở cả thôn này thì quả thực rất giỏi rồi.

Trong đám người, người thật sự vui mừng cho cô sợ là chỉ có mẹ Lận, cha Lận với Lận Đông Hà thôi, nhìn một cái, Lận Xuyên không nhúc nhích chút nào, dường như chuyện này không có liên quan gì đến anh vậy.

Lận Đông Hà hỏi: “Là trường gì thế?”
 
Chương 30: Phải Tiến Hành Gấp


“Là đại học Đông X, miễn hoàn toàn học phí.” Lúc cô ta nói chuyện, trong ánh mắt như có ngôi sao, sau đó cô ta còn đặc biệt chạy đến trước mặt Lận Xuyên và nói: “Anh Xuyên Tử, em đậu rồi.”

Thật ra đây là đang khoe khoang nhỉ, bởi vì trước kia Lận Xuyên nói cô ta có thể không đậu thì sao.

Lận Xuyên không buồn không vui, nói một câu: “Chúc mừng.”

“Đại học Đông X lợi hại không?” Mẹ Lận hỏi Tô Tô, dù sao thì cô cũng là sinh viên đại học.

Bởi vì ở đây gần như đều cải biên thay hiện thực, cho nên Tô Tô nói: “Cũng được, khá tốt.”

“Thế tốt nghiệp làm gì thế?”

“Công nhân nhỉ?”

Tô Tô cũng không hiểu mấy về chế độ phân phối ở thời đại này.

Mẹ Lận cười nói: “Thế thì ăn cơm nhà nước, tốt quá rồi.” Sau này cho dù con trai chuyển ngành thì cũng có thể sắp xếp đơn vị, hai người nhất định có thể sống cuộc sống tốt.

Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt nghe thấy lại không thoải mái, tại sao cô ta cảm thấy câu nói công nhân đó của Tô Tô có chút ý khác nhỉ? Cô ta bất giác cười nói: “Đúng rồi đồng chí Tô, cô cũng tốt nghiệp đại học, tại sao không được phân chia công việc thế?”

“Vẫn chưa biết nữa, tôi vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, sau đó lập tức đến đây.”

Thạc sĩ là gì, có lẽ không có bao nhiêu người biết, nhưng mà Tần Duyệt Duyệt với Lận Đông Hà và cả Lận Xuyên thì biết.

Con người trước mặt này là một học bá chính hiệu đấy, năm nay thạc sĩ cơ bản là những tiền bối lớn tuổi, còn trẻ giống như cô thì thật sự hiếm thấy.



Tự dưng Tần Duyệt Duyệt bị vả mặt, vì thế cô ta cũng không thấy thích thú như ban nãy nữa, chỉ nói: “Sang năm tôi phải đi nhập học rồi, nên cần phải chuẩn bị một chút.”

Tô Tô cảm thấy cô ta không vui rồi, cô còn ngây ngô hỏi Lận Xuyên: “Tôi nói gì sai rồi sao?”

“Không có, về nhà thôi.” Muốn đả kích người khác, kết quả bị vả mặt lại, anh ở ngoài nhìn thấy rất rõ. Nhưng mà, còn tưởng cô gái nhỏ Tô Tô này dễ ức hiếp, ai ngờ cô chỉ nói một câu mà khiến người ta nghẹn họng, không hổ là thạc sĩ.

Mẹ Lận cũng cảm thấy vừa nãy Tần Duyệt Duyệt có chút khó hiểu, thi đậu đại học, nhưng không phải sang năm mới đi sao, hơn nữa chuyện vui như thế này không phải nên đi theo họ về nhà, mà đi chuẩn bị, muốn đi như thế này là thế nào? Nhìn cô ta như vậy, giống như sắp đi lập tức vậy. Mẹ Lận âm thầm liếc nhìn đứa con trai thành thật của mình một cái, thật sự cảm thấy tiếc nuối cho anh.

Ý, sao con trai lâu lâu lại nhìn đồng chí Tô người ta vậy?

Mẹ Lận là người sáng suốt, sau khi về nhà, bà ấy bảo Tô Tô đến nhà mới bên kia dọn dẹp, sau đó thì giữ Lận Xuyên lại nói: “Xuyên Tử, mẹ biết Duyệt Duyệt không có mấy phần thật lòng với con, nhưng suy cho cùng cũng là hôn sự do người lớn sắp xếp. Chúng ta không thể làm cái chuyện thiếu đạo đức hủy hôn được, con bé còn nhỏ không hiểu, con còn không biết sao, cho dù nó sắp lên đại học rồi, nhưng vẫn chưa đi mà. Nếu như con chủ động đề nghị, nhà chúng ta ở đây chỉ sợ ở không nổi, cột sống sẽ đau đấy.”

Cha Lận cũng giật mình một cái, nói: “Cái gì? Nó dám hủy hôn tôi đánh chết nó.”

Lận Xuyên đan hai tay vào nhau, sau đó dạ một tiếng.

Nhưng mà đúng lúc này mẹ Lận cũng nói: “Tô Tô là con gái, một mình ở ngoài cũng không dễ dàng gì. Người làm anh như con, chăm sóc một chút cũng là điều nên làm, nhưng suy cho cùng không phải là em ruột, đến lúc đó đừng để người ta nói những lời không hay.” Nói xong câu này thì thấy con trai đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, có thể thấy được khoé mắt của anh chợt đỏ lên, nhưng rất nhanh anh lại cúi đầu xuống nói: “Con biết rồi.” Anh nói xong không muốn nghe nữa, quay người đi ra ngoài.

“Cái thằng này sao vậy?” Người hiểu rõ con trai mình đều biết, một khi anh kích động thì mắt hay đỏ lên, nhìn trông hung dữ hơn bình thường vài phần. Vừa nãy dường như anh kích động rồi.

Bàn tay cầm cây kim của mẹ Lận cũng lơ lửng trên không trung, trong khoảnh khắc đó, thậm chí bà ấy cảm nhận được lực áp bức từ trên người con trai. Anh không thích nhắc đến chuyện Tô Tô với anh, thế có phải chứng minh anh thật sự động lòng rồi không.

Trời ạ, bà ấy đã tạo cái nghiệp gì rồi sao.

Hôn sự này nhất định phải tiến hành gấp.
 
Chương 31: Nỗi Buồn Của Học Bá


Kết hôn xong, con trai trở thành người có vợ rồi, đến lúc đó có được cái ngọt đó rồi thì chỉ sợ sẽ bỏ những chuyện không hay này sang một bên.

“Ông nó, đi gọi bác gái nó qua may mền giúp tôi, tổ chức đám cưới trước vài ngày.”

“Bà làm gì mà vội vậy.”

“Bảo ông đi thì đi đi, nếu không thì......” Có thể sẽ lộn xộn.

Cha Lận cũng nghe lời mẹ Lận, lập tức đi gọi người đến may mền cùng với bà ấy, chỉ với thời gian nửa ngày, chiếc mền đã được làm xong. Họ đem mền đến căn nhà mới, sau đó sắp xếp nói cho họ hàng biết ngày lành đã được đẩy lên sớm hơn.

Tô Tô vừa nghe thấy thì cũng hoảng, đẩy lên sớm hơn cũng chính là còn hai ngày nữa thôi, cô vẫn chưa hỏi ra được, cái tên Lận Xuyên kia rốt cuộc có thích nữ chính hay không, và đương nhiên cũng không có thời gian đi cua anh nữa đấy.

Nhưng mà không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà từ lúc ngày kết hôn được đẩy lên sớm hơn thì Lận Xuyên càng không vui.

Được rồi, từ khuôn mặt đó của anh không thể nhìn ra được gì, chỉ là cảm thấy con người anh ngày càng lầm lì và nóng nảy hơn, giống như một con dã thú bị ném ở cánh đồng hoang vu vậy, nhìn có chút khiến người ta thương xót.

Anh nhất định là biết nữ chính không thích anh, hơn nữa thi đậu đại học thì sắp phải rời đi rồi, cho nên mới có phản ứng như thế này nhỉ?

Cảm thấy anh rất đáng thương, cô nhìn mẹ Lận một cái và nói: “Anh Xuyên lên núi chặt nhiều củi như thế, chất đầy cả sân sau rồi, có khi nào làm mình chết không?”



Mẹ Lận dừng tay đang nấu cơm lại, nói: “Bác đi xem thử.”

“Cháu đi với bác nhé.”

Vì thế hai người cùng đến nhà mới, thấy anh quả nhiên chất củi cao như núi, sau đó còn đang chảy máu nữa.

Phải đấy, đang chảy máu.

Cánh tay của anh không biết bị vật gì đó cào rách, nhưng anh vẫn chặt gỗ như người bình thường, sau đó máu và mồ hôi từ cánh tay bắn tung tóe trong không trung khi cánh tay anh giơ lên cao, nhìn trông rất đáng sợ.

Mẹ Lận choáng váng, lập tức hét lên: “Con, con không cần cánh tay nữa à, mau dừng lại, nghe thấy không.”

Nhưng mà Lận Xuyên hình như không nghe thấy, tiếp tục lấy củi chặt, giống như hoàn toàn không có ai gọi anh vậy.

“Anh Xuyên, anh làm gì thế, mau dừng lại đi.” Tính khí của nam xứng này sao lại lớn vậy chứ, trong sách không có viết như thế.

Cả người Lận Xuyên cứng đờ trong chốc lát, anh vẫn đang chặt củi, nhưng rõ ràng tư thế đã chậm lại, không có mạnh bạo như lúc nãy nữa.

Mẹ Lận nói: “Cháu trông chừng nó giúp bác, bác đi lấy đồ băng lại.”



“Vâng.” Tô Tô đáp lại một tiếng rồi chạy đến chỗ của Lận Xuyên, thấy anh vẫn muốn chặt thì cô đưa tay ra ôm cánh tay của anh và nói: “Có chuyện gì từ từ nói, anh đã bị thương rồi.”

“Buông ra.”

“Không buông.”

“Buông ra.”

“Không buông đấy, hay là anh chặt tôi luôn đi.” Tô Tô ngẩng cái mặt nhỏ lên, cô không tin anh thật sự chặt người. Nhưng mà rất nhanh cô cảm thấy không đúng, cánh tay của cô đang kẹp cánh tay của đàn ông người ta, còn lúc này Lận Xuyên chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ thịt trên bắp tay cuồn cuộn, va vào mặt bên sườn núi nhỏ của cô, có chút kích động khó hiểu.

Đối phương cũng cảm giác được, anh thật sự không dám động đậy nữa, cái rìu trong tay rơi xuống “bụp” một tiếng, sau đó mồ hôi trên trán anh chảy xuống xối xả, như mưa vậy.

Tô Tô thấy anh không động đậy nữa, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, cũng không ngại ngùng gì mà vội lấy khăn tay lau vết thương trên cánh tay anh, nói: “Sao bị thương vậy?”

“Cây cào.”

“Sao lại không cẩn thận như vậy, sâu như thế này. Sao anh cứ bị thương hoài vậy, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, cứ như vậy nữa……”

Cô không nói tiếp được nữa, cũng không thể nói cứ như vậy nữa thì tôi sẽ không để ý đến anh nữa nhỉ? Người đàn ông này bây giờ vẫn chưa phải là gì của cô đấy.
 
Chương 32: Hai Người Làm Gì Vậy


“Cứ như thế nữa thì cô làm sao?” Giọng nói ngớ ngẩn của nam xứng vang lên bên tai cô, Tô Tô suýt chút nữa nghe nhầm rồi.

Sau đó lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện anh đã ngồi ngay ngắn lại rồi, giống như lời nói ghẹo người lúc nãy không phải anh nói vậy.

Đây rõ ràng là cho cô cơ hội đấy, Tô Tô chưa yêu bao giờ, tâm trạng lúc này rất kích động, nhưng may mà cuốn sách đã xem qua nhiều lần khiến cô phản ứng rất nhanh, cô lập tức đáp lại:

“Anh muốn tôi thế nào thì tôi như thế ấy vậy.”

Muốn cô như thế nào thì như thế ấy?

Lận Xuyên có hơi nghĩ nhiều rồi, sau đó là nghiện.

Theo Tô Tô thấy, Lận Xuyên nhất định đang nghĩ chuyện không được trong sáng, nhìn cái cổ anh đỏ bừng kia, như cái khăn quàng vậy.

“Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời, lát nữa anh muốn làm gì cũng được.” Thể diện gì đấy bây giờ không cần nữa, nhìn phản ứng của anh nhất định rất thú vị.

Lận Xuyên kinh ngạc nhìn Tô Tô một cái, nhưng cảm giác khuôn mặt nhỏ của cô trông vẫn rất ngây thơ vô tội, hoàn toàn không có ý gì đặc biệt. Mình nghĩ nhiều rồi nhỉ, nhất định là nghĩ nhiều rồi.

“Tôi......”

“Hai người đang làm gì đấy?” Một tiếng quát khiến hai người đang trêu ghẹo nhau rất hăng say bị tạt nguyên một gáo nước lạnh, hai người run cầm cập vô thức tách nhau ra.

Tô Tô quay đầu lại nhìn nữ chính, cười nói: “Anh Xuyên bị thương rồi, tôi đang xử lý vết thương giúp anh ấy.”

“Vậy sao?” Dựa sát như vậy?

Tần Duyệt Duyệt nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy hình như giữa họ có gì đấy, nhưng cô ta lại không chắc.



Nếu như hai người này thật sự quen nhau, thế thì có phải mình có thể lợi dụng một chút, không chỉ có thể thoát khỏi được hôn nhân này, mà còn có thể khiến nhà họ Lận nợ mình ân tình, đến lúc đó không chỉ có thể chăm sóc mình đến khi khai giảng, thậm chí còn có thể không cần trả sính lễ.

Phải biết là một trăm tệ cũng kha khá, đủ để cô ta dùng rất lâu trong thời gian đi học, mặc dù làm vậy không đúng, nhưng mà vừa nãy gọi điện thoại về nhà, cha mẹ lại bảo nhường số người của cô ta cho em trai.

Sau khi nghe không có cách nào nhường thì không cung cấp tiền cho cô ta nữa, bảo cô ta một mình tự sinh tự diệt.

Cùng lắm thì đợi cô tốt nghiệp xong kiếm đủ tiền rồi trả lại, gia đình họ Lận nhiều người như thế, cộng thêm Lận Xuyên còn là quân nhân, có tiền trợ cấp, chắc không thiếu số tiền này.

Một khi ý định nảy lên thì khó kiềm xuống được, cô ta giống như trúng tà vậy, cho dù nhìn như thế nào thì đều cảm thấy Tô Tô với Lận Xuyên có gì đó.

Cho đến khi mẹ Lận đến, cô ta cũng không nói rõ là mình đến trì hoãn hôn sự, chỉ nói vài câu rồi bỏ đi.

Mẹ Lận bảo Lận Xuyên tiễn cô ta về, lần này anh do dự rồi, còn lén lút nhìn Tô Tô một cái. Sau đó nói: “Lận Hải, em đi tiễn đồng chí Tần đi.”

Lận Hải mới qua, không rõ nên gãi gãi đầu hỏi: “Tại sao lại là em?” Cũng đâu phải vợ cậu đâu.

Còn Tần Duyệt Duyệt cười nói: “Anh Xuyên Tử, anh tiễn em đi, em còn có chuyện muốn nói với anh.”

Lận Xuyên không còn cách nào khác chỉ có thể đi theo cô ta, nhưng mà cũng không biết như thế nào, anh lập tức quay đầu lại nói một câu: “Tôi sẽ về ngay.”

“Đi nghỉ ngơi tí đi, ai bảo con phải về ngay?” Mẹ Lận trừng anh một cái, sau đó đột nhiên cảm giác câu này không phải nói với mình, hình như là nói với……

Bà ấy liếc nhìn Tô Tô đang ngồi ở bên, bất giác nói: “Tô Tô à, cháu……” Không giống nha, người ta là một sinh viên đại học, còn là cái gì sĩ đấy, có thể để ý đến tiểu tử ngốc nghếch nhà mình sao?

“Chuyện gì thế bác gái?” Tô Tô đang nghĩ về ánh mắt của Lận Xuyên lúc anh đi, đó đúng là dáng vẻ chột dạ sợ hãi, hơn nữa ánh mắt và lời nói đó là dành cho mình. Tại sao anh lại chột dạ sợ hãi, không lẽ đã làm chuyện gì có lỗi với mình sao.
 
Chương 33: Ghẹo Ngược Lại


Úi chà, họ vẫn còn chưa đâu vào đâu nữa đấy, sao có thể làm chuyện gì có lỗi với mình được.

Nhưng mà, chàng trai này sắp kết hôn với nữ chính rồi đấy, cho dù là giả thì cô cũng cảm thấy có chút không cam tâm.

Trước khi kết hôn, nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc anh có suy nghĩ gì về mình.

Sau khi quyết định xong, cô cùng với mẹ Lận dọn dẹp lại một chút, có vài cây củi còn dính máu nữa đấy, thật sự không hiểu anh nổi cơn gì không biết.

Còn ở một bên khác, Lận Xuyên đi theo sau Tần Duyệt Duyệt, đột nhiên cô ta hỏi: “Anh Xuyên Tử, anh có suy nghĩ gì về em không?”

“Hửm?” Lận Xuyên còn đang hoảng sợ, anh cứ cảm thấy mình đã làm chuyện rất sai.

“Thế, rốt cuộc anh có thích em không?”

Tần Duyệt Duyệt mặt dày hỏi.

Lận Xuyên dừng lại, lúc trước anh không rõ, cho rằng mọi người đều kết hôn như thế. Ở trong quân đội, ai cũng về nhà xem mắt, sau đó vội vội vàng vàng kết hôn, sau đó không phải tình cảm của họ đều rất tốt sao?

Nhưng mà kể từ lúc bóng dáng đó xuất hiện, suy nghĩ của anh liền thay đổi. Giống như cả thế giới quan đều thay đổi vậy, điều này có ảnh hưởng thật sự rất lớn đến anh.

Cho dù là anh muốn né, muốn tránh, hoặc là muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng đều vô ích.

Nó giống như sóng biển, hết lần này đến lần khác phủ lên cơ thể anh.

Cho nên, khi nghe thấy Tần Duyệt Duyệt hỏi câu này, anh không còn điềm tĩnh nữa, mà hít sâu một hơi, nói: “Anh không có tình cảm gì với em.”

“Thế tại sao còn phải kiên trì kết hôn chứ?”

“……” Bây giờ anh không muốn kiên trì nữa, ngay cả suy nghĩ của cha mẹ và người dân cũng vậy, họ đều không muốn quản nữa.



“Thôi vậy, dù sao hỏi cũng như không.” Tần Duyệt Duyệt đã hỏi ra được như những gì mình nghĩ, anh không có tình cảm gì với cô, thế có phải có ý gì với Tô Tô đó không?

Quả thực, cô thông minh xinh đẹp, còn là sinh viên đại học. Thế tốt, cô ta sẽ tác thành cho họ.

Nghĩ đến những điều này, cô ta bình tĩnh nói: “Anh về đi.” Nói xong cô ta quay người rời đi.

Nhưng mà cô ta không về nhà thanh niên tri thức mà đi tìm Lận Đông Hà, trong cái thôn này chỉ có anh ta đối xử tốt với cô ta, hiểu cô ta. Lần này, anh ta nhất định sẽ giúp đỡ.

Lận Xuyên thấy người đi rồi, trái tim anh lại thấy trống rỗng, bây giờ anh phải làm sao?

Nếu mà quân đội triệu tập khẩn cấp thì tốt rồi, anh có thể né tránh được mọi thứ ở đây. Nhưng mà, điều này hoàn toàn không thể.

Anh ở bên ngoài hút điếu thuốc, ai ngờ buổi tối cả nhà bác cả đến xem thử họ có gì cần giúp đỡ không, còn mang một vài vải đỏ dùng trong lễ cưới.

Bây giờ số vải này là thứ đồ đắt hàng, cho nên mẹ Lận với cha Lận sắp xếp làm bữa cơm giữ họ lại dùng bữa.

Ở Đông Bắc, thông thường nhà có khách, phụ nữ nhà mình không được nhập tiệc, nên mẹ Lận đương nhiên không thể ngồi vào bàn ăn, ngay cả bác cả gái cũng phải đứng bên giúp đỡ. Nhưng mà đám đàn ông này muốn uống rượu thì phải uống đến nửa đêm, cho nên mẹ Lận nói với Tô Tô: “Tô Tô à, ở đây ồn ào lắm, bác với bác cả gái cháu còn phải ngồi trong phòng cháu một lát, hay là cháu ra sau ngủ một lát? Giường nóng rồi, cũng không lạnh.”

“Vâng.” Tô Tô gật đầu đồng ý, ngày mai cô còn phải đi dạy, cho nên cần phải xem bài trước.

Cứ như thế cô được mẹ Lận đưa ra sân sau, châm ngọn đèn dầu, cô ngồi trên giường xem lời trích dẫn, sau đó chọn một vài chữ dễ học để ghi lại.

Còn ở một bên khác, Lận Xuyên vì tâm trạng không tốt nên uống hơi nhiều, tửu lượng của anh rất tốt, nhưng mà hôm nay mới uống hai chén thì đã có chút chịu không nổi rồi. Đôi mắt đỏ bừng, anh ngồi ngất nga ngất ngưởng ở đó.

Lận Đông Hà nói: “Cháu thấy Xuyên Tử hình như uống say rồi, cháu dìu cậu ấy ra ngoài dạo vài vòng nha?”

“Cũng được.” Người dân cũng không có nhiều quy tắc như thế, cha Lận không để tâm, vẫy vẫy tay bảo anh ta đi. Thật ra họ đều không nhìn ra được Lận Xuyên vì điều gì mà uống say như thế, dẫu sao thì ở đây đàn ông uống say cũng không phải chuyện gì xa lạ.
 
Chương 34: Hủy Hôn


Lận Đông Hà kéo Lận Xuyên ra bên ngoài, sau đó hít không khí lạnh lẽo, nói: “Chúc mừng cậu nha, em họ.”

“……” Lận Xuyên lấy điếu thuốc trong túi ra, nhưng đến cuối cùng vẫn không hút được, bởi vì lửa que diêm bị gió thổi tắt, mãi cũng không châm lên được.

Anh có hơi chán nản buông tay xuống, còn Lận Đông Hà thì liếc nhìn anh một cái và nói: “Có phải cậu không đồng ý ở bên đồng chí Tần không, cậu không đồng ý thì nói ra đi.”

Lận Xuyên không lên tiếng, nhưng mà ánh mắt hờ hững.

“Bây giờ không phải thời đại do cha mẹ sắp đặt hôn nhân nữa, cậu mà hủy hôn thì có làm sao?”

“Hủy hôn?” Lận Xuyên liếc nhìn Lận Đông Hà một cái, nói: “Được thôi.” Bây giờ anh đang say, có hơi mơ hồ, cho nên suy nghĩ cũng khá thẳng thắn. Vừa nãy quay về anh đã có ý định này, đợi sau khi gia đình bác cả về thì anh sẽ nói với người trong nhà.

Quả thực, hủy hôn có thể khiến thanh niên tri thức khó làm, nhưng mà anh có thể nhận cô ta làm em gái.

Sau này, tiền cô ta dùng đi học đại học, anh sẽ đều chu cấp. Ai bảo anh đối xử tệ với cô ta chứ.

Vốn dĩ anh do dự là vì anh cho rằng đàn ông với phụ nữ sống tạm với nhau qua ngày là được rồi, chỉ cần không để cô ta chịu khổ là được. Nhưng sự xuất hiện của bóng dáng ấy khiến anh đột nhiên hiểu ra, giữa đàn ông và phụ nữ không chỉ đơn giản như thế.

Sau khi hủy hôn, anh cũng không nghĩ cô có thể đồng ý ở bên anh, dẫu sao thì địa vị của hai người họ khác biệt rất lớn.

Một người là sinh viên đại học, hơn nữa còn là học bá, sau này nhất định sẽ có một công việc tốt. Còn anh thì sao, chỉ là một tên lính, ở trong doanh trại, muốn về cũng về không được.

Cho dù anh có thể xin tùy quân được, thế cũng phải xem người ta có thể bằng lòng đi theo anh không.



Phải biết là, với tính cách này của mình, thanh niên tri thức Tần đó còn không thích, đừng nói là cô gái mềm mại đó.

Cô thật sự quá tốt, tốt đến mức khiến người ta không nỡ để cô phải chịu khổ chút nào.

Trong chốc lát đầu óc suy nghĩ quá nhiều chuyện, có hơi đau. Lận Xuyên lấy tay ấn đầu mình, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lận Đông Hà: “Hủy hôn, cậu thật sự nghĩ đến? Cô ấy tốt như thế, sao cậu có thể nhẫn tâm.”

Lận Xuyên chau mày, không phải anh ta nhắc đến trước sao, sao bây giờ lại nói như thế rồi?”

Lận Đông Hà bị anh nhìn đến rùng mình, suýt chút nữa tự vạch trần tâm tư của mình, vội vàng đáp: “Đi thôi, tôi đưa cậu ra phòng ngoài sau nằm một lát, mấy đứa nhóc nhà cậu đang học bài, phòng của đồng chí Tô người ta để cho mẹ cậu nghỉ ngơi.”

Lận Xuyên ừm một tiếng, anh đúng là muốn nằm xuống ngủ một giấc, thật sự buồn ngủ rồi.

Với sự đố kỵ và căm hận của mình đối với Lận Xuyên, anh ta dẫn anh đến cái phòng đó, sau đó mở cửa nói: “Bên trong tối om, chắc không có ai, cậu đi đi.” Nói xong, thấy người đi vào rồi anh ta quay người đi.

Lận Xuyên bọn họ không hề nghe thấy mẹ Lận bảo Tô ra phòng ngoài sau nấp, hơn nữa bây giờ đầu óc của anh choáng váng, hoàn toàn sẽ không nghĩ đến những chuyện đó.

Còn Tô Tô ở trong phòng xem sách, xem mãi xem mãi thì thấy hơi buồn ngủ, nên cô tắt đèn, rồi đắp mền ngủ trong phòng đó. Dù sao thì họ uống rượu còn uống rất lâu, quả thực không được thì cô ngủ luôn ở đây.

Bởi vì chiếc giường ấm áp, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ. Hoàn toàn không biết Lận Xuyên uống say đã chui vào trong phòng, anh còn cởi áo khoác với giày của mình ra rồi lên giường.

Theo thói quen, anh sờ sờ, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc chăn, sau đó co người lại chui vào, gối đầu lên cái gối rồi ngủ khò. Nhưng mà vì cảm giác được bên cạnh có thứ gì đó khiến mình không thoải mái, cho nên anh đưa tay ôm qua, áp mặt vào rồi mới thật sự ngủ thiếp đi.
 
Chương 35: Say Rượu


Còn Tô Tô của chúng ta là một cô gái có sức ngủ rất lợi hại, chất lượng giấc ngủ rất tốt, cho nên cô hoàn toàn không cảm nhận được chiếc mền của mình bị giành một nửa, vẫn ngủ rất ngon.

Còn về Lận Đông Hà, anh ta chạy ra thông báo cho Tần Duyệt Duyệt đang đợi bên ngoài trước, sau đó lại quay về nhà của chú hai, ngồi vào bàn không nói không rằng gì, chỉ im lặng nghe họ nói chuyện.

Cha Lận cũng uống hơi nhiều rồi, ông ấy liếc nhìn một cái, không nhìn thấy con trai mình thì hỏi: “Xuyên Tử đâu?”

“Cậu ấy nói ở bên ngoài giải rượu, nên cháu về trước.”

“Ồ, đứa trẻ này chính là trong lòng có quá nhiều chuyện, chú cũng không biết nó đang nghĩ gì. Hy vọng kết hôn xong, vợ có thể quản được nó, đừng có suốt ngày trừng lườm người ta như sói vậy.”

Có những lúc, người làm cha như ông ấy cũng thấy sợ cái tính hung hãn của anh.

“Đúng đúng, nhà họ Lận này thiếu con gái, hai gia đình chúng ta không có ai sinh con gái. Nhà cậu ba không dễ gì mới có một đứa, nhưng mà cậu ấy không biết giữ, haizz.” Cậu cả Lận nâng rượu lên uống một ngụm.

Nghĩ đến cô con gái nuôi đã gả đi xa của mình, cha Lận cũng thở dài, đưa tay lên cạn nửa chén.

Lúc này cửa được mở ra, Tần Duyệt Duyệt đi vào, sau đó nhìn thấy mọi người đang uống rượu, cô ta nói: “Bác cả cũng ở đây ạ, anh Đông Hà, chú.”

“Là cháu gái à, có chuyện gì không cháu?” Cha Lận hỏi một câu.

“Cháu muốn tìm anh Xuyên Tử nói chút chuyện ạ.” Tần Duyệt Duyệt nhìn quanh phòng một lượt.

Mẹ Lận với bác gái cả cũng đi ra, lúc nãy họ ở phòng sau ăn cơm trò chuyện, nên cũng không nhìn thấy Lận Xuyên.

Lận Đông Hà nói: “Vừa nãy cậu ấy nói ở bên ngoài giải rượu, cô không nhìn thấy sao?”



“Không thấy?” Tần Duyệt Duyệt lắc lắc đầu.

Lận Đông Hà không để ý nói: “Có phải ra phòng sau rồi không?”

“Cái gì? Tô Tô ở phòng sau đấy. Không được, tôi phải đi xem thử.” Mẹ Lận sợ thằng con trai to lớn lại say rượu kia của mình dọa cô gái thành phố người ta sợ, những chuyện khác thì không nghĩ nhiều được.

Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt lập tức nói: “Cháu đi theo xem thử.”

Mẹ Lận đi ra ngoài mới cảm thấy tối, vì thế gọi cha Lận tìm đèn pin. Không dễ gì mới tìm được đèn pin, nếu như đã ra khỏi bàn thì ông ấy đi cùng đến phòng sau luôn.

Phòng sau tắt đèn, mẹ Lận có một dự cảm không lành. Bà ấy vội vàng mở cửa ra, trước khi mở cửa còn gọi một tiếng Tô Tô. Kết quả không có ai đáp lại, đợi sau khi bà ấy mở cửa ra, không khỏi kêu lên một tiếng.

Vốn dĩ muốn đóng cửa lại không cho người khác thấy, nhưng mà Tần Duyệt Duyệt đã nhìn trước và la hét lên.

Chỉ đột ngột hét lên một tiếng như thế, khiến tất cả mọi người đều nhìn vào trong phòng, kết quả ai cũng sững người.

Mặt cha Lận liền đỏ bừng lên, ông ấy giận dữ quát: “Lận Xuyên, thằng khốn nạn này, xem tao có đánh chết mày không.”

Nói xong ông ấy ra ngoài lấy cái xẻng định xông vào đánh.

Còn hai người ở trong phòng ôm nhau ngủ, cuối cùng cũng bị đánh thức, Tô Tô vừa có nhận thức thì cảm giác mình như bị núi Thái Sơn đè lên vậy, nhưng cảm nhận kỹ thì phát hiện có một người đàn ông đang ôm eo mình, cánh tay rất thô.

Cô ngồi bật dậy, sau đó cánh tay ấy tuột xuống bụng dưới của cô, cái vị trí hơi mờ ám.

Vẫn chưa kịp la hét thì cô phát hiện người bây giờ nằm bên cạnh mình lại là Lận Xuyên. Không biết tại sao, cái cổ họng của cô không hét lên được, cảm thấy nếu đã là vị đó thì chắc không có chuyện gì. Đặc biệt là mùi rượu nồng nặc cả người, chắc là uống say rồi.
 
Chương 36: Anh Không Sao Chứ


Lúc này Lận Xuyên cũng tỉnh rồi, đầu tiên thứ đập vào mắt anh là khuôn mặt có hơi hoảng hốt bị đèn pin chiếu vào. Đầu tóc xoã ra, phần uốn cong cong ở ngay trước ngực, cực kỳ đẹp, khuôn mặt cũng trông nhỏ hơn, đáng yêu hơn. Không đúng, tay của mình......

Cuối cùng anh cũng phát hiện đôi tay phạm tội của mình đang đặt trên bụng cô gái người ta, eo thon thật, cái bụng sờ mềm mềm.

Khuôn mặt Lận Xuyên đỏ bừng, anh vội vàng rút tay lại.

Nhưng đột nhiên cảm thấy có gì bất thường, lúc nhìn ra ngoài cửa thì cả người anh liền đổ mồ hôi lạnh.

Vậy mà lúc nãy mình với đồng chí Tô ngủ chung một cái giường, đắp chung một cái mền, thậm chí mình còn ôm người ta. Điều quan trọng nhất là, chuyện này còn bị cả nhà nhìn thấy rõ mồn một.

Suy nghĩ đầu tiên của anh là, cô phải làm thế nào?

Đúng lúc này thì cha Lận cầm cải xẻng xông vào đánh, Lận Xuyên sợ liên lụy đến Tô Tô ở đằng sau, rõ ràng có thể né nhưng anh không né, anh quay người đưa lưng về phía cha mình, dùng một tay ấn vào tường, bảo vệ Tô Tô ở trong lòng.

Bịch, một tiếng khó chịu vang lên.

Tô Tô giật mình, hoảng hốt nói: “Anh không sao chứ?”

Nhìn thấy Lận Xuyên đau đến đổ mồ hôi lạnh, cô không khỏi hét lên: “Đừng đánh, chuyện này……không trách anh ấy, chỉ là uống hơi nhiều, hoàn toàn không có làm gì với cháu cả.” Cô chỉ là ngủ quên mất, không cảm nhận được có người vào.

Cha Lận tức giận muốn đánh tiếp, nhưng mẹ Lận đã cản ông ấy lại: “Được rồi được rồi, ông còn muốn đánh chết con trai thật à.”

Lận Đông Hà ở bên cũng lạnh lùng nói: “Lận Xuyên, sao cậu có thể làm ra chuyện này được chứ, cậu bảo thanh niên tri thức Tần phải làm sao, cậu bảo đồng chí Tô phải làm sao?”



Cái chuyện ngủ cùng một giường này mà truyền ra ngoài thì hai cô gái đó đều là người bị hại, đặc biệt là Tô Tô, đây là muốn ép người đến đường cùng. Nếu như có gì nghĩ không thông, nhảy thẳng xuống sông luôn cũng có thể.

Lận Xuyên đau đầu, không có cách nào nói chuyện, nhưng anh biết mình có lỗi với Tô Tô. Anh mấp máy môi, không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể nhanh chóng xuống giường mang giày vào và đứng bên cửa sổ. Nhưng mà ánh mắt không dám nhìn Tô Tô, anh sợ cô khóc.

Mẹ Lận thì ngồi bên giường an ủi Tô Tô: “Không sao đừng sợ, đừng sợ nha cháu gái.”

Tô Tô không sợ, cô cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát. Không phải chỉ là uống say rồi ngủ cùng chiếc giường thôi sao, quần áo của hai người vẫn còn rất ngay ngắn, còn có thể có chuyện gì khác được chứ?

Nhưng mà, nghĩ lại đây là thời đại cuối những năm 1970, vô cùng bảo thủ, như thế thì có hơi bối rối rồi.

Điều quan trọng nhất là hình như cô đã làm tình tiết câu chuyện thay đổi lộn xộn.

Lúc này Tần Duyệt Duyệt khóc nói: “Bây giờ sắp kết hôn rồi, hai người, hai người như thế này bảo tôi phải làm sao đây?”

Thấy cô ta khóc lóc, Lận Xuyên có chút bực bội, sau lưng cũng đau khiến anh không thẳng lưng lên nổi, nhưng anh vẫn đứng thẳng ở đó và nói: “Thế thì không kết hôn nữa, vốn dĩ cô cũng không đồng ý hôn sự này, thế thì hủy đi?”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều sững người.

Bác cả nói: “Xằng bậy, hôn lễ đã chuẩn bị kha khá rồi, họ hàng khắp nơi cũng đã được thông báo ngày giờ rồi, cháu nói không kết hôn nữa thì không kết hôn sao?”

Bác gái cả cũng nói: “Không được không được, như thế này thì mặt mũi cha mẹ cháu biết để đâu chứ.”

Lận Đông Hà cũng nói: “Hơn nữa, danh tiếng của thanh niên tri thức Tần cũng vậy……”
 
Chương 37: Hủy Hôn Rồi


Lần này Lận Xuyên không trốn tránh nữa, anh nói: “Mọi người cứ nói với bên ngoài rằng con muốn hủy hôn, bởi vì lãnh đạo quân đội giới thiệu đối tượng cho con, con không muốn cưới thanh niên tri thức Tần nữa.” Như thế, thể diện của cô ta vẫn còn nguyên.

“Không được, nhà họ Lận không có đàn ông như thế. Nếu mày muốn hủy hôn, trừ khi bước qua cái xác này của tao.” Cha Lận cũng không đồng ý, lấy mạng sống của mình ra uy hiếp con trai.

Đúng là một nồi cháo to thật đấy, Tô Tô con người trên giường cũng cảm thấy hơi hoang mang rồi. Cô rất thắc mắc tại sao Lận Xuyên lại xuất hiện trên chiếc giường mình đang ngủ, đây vốn dĩ là chuyện không nên xảy ra.

Điều quan trọng nhất là, tại sao lại nguyên một đám người đến bắt gian như vậy, giống như đã được sắp xếp sẵn vậy. Và ngôn từ của nam chính và nữ chính phối hợp rất nhịp nhàng, giống như đang ép Lận Xuyên chủ động hủy hôn, sau đó đổ mọi tội lỗi lên người anh vậy.

Lận Đông Hà nói: “Chú hai, bây giờ con trai chú với Tô Tô đã nằm cùng chiếc giường rồi. Xảy ra chuyện như thế này, chú còn bảo thanh niên tri thức Tần gả như thế nào?”

Mẹ Lận nhìn Tần Duyệt Duyệt, cảm giác cô ta thật sự không hiểu chuyện, chuyện này quả thực là con trai làm sai, nhưng mà nhìn họ hoàn toàn không có gì cả. Vì thế bà ấy lạnh lùng hỏi: “Thế cháu nói, muốn như thế nào?”

Tần Duyệt Duyệt lén lút nhìn Lận Đông Hà một cái, nói: “Cháu, cháu tin tưởng anh Xuyên Tử.”

Cô ta nói như thế, sắc mặt mẹ Lận đỡ hơn chút, thế nhưng sắc mặt Lận Đông Hà thì cứng đơ, Tô Tô càng cảm thấy giữa họ có chuyện gì đấy.

Tiếp theo Tần Duyệt Duyệt lại nói: “Nhưng với tình hình trước mắt, mọi người cũng không có tâm tư gì để kết hôn nữa, chi bằng đợi một thời gian nữa rồi tính vậy. Cháu, cháu vẫn là người yêu của anh Xuyên Tử, mọi người thấy như thế nào?”

Tô Tô nghe xong thì cuối cùng cũng hiểu nữ chính có chủ ý gì rồi, đây là cô ta muốn chiếm đồ của người khác, đợi sau khi lên đại học còn muốn để Lận Xuyên giúp cô ta trả tiền học phí, tiền ký túc xá, chi phí ăn uống, sau đó cô ta có thể tán tỉnh với nhiều cách khác nhau, đợi ngày nào đó nam chính quay về nhận mẹ ruột, sau đó cô ta qua đó làm bà chủ, thuận tiện bỏ rơi Lận Xuyên thật thà.

Ôi đm, đúng là không biết xấu hổ.

Lúc xem sách thì cũng không thấy có gì, nhưng khi đã đặt mình vào hoàn cảnh đó thì cô cảm thấy nữ chính này có thể toan tính người khác như thế nào.

Còn nam chính thì sao, anh ta hy vọng nữ chính hủy hôn với Lận Xuyên, như thế sẽ có lý do theo đuổi nữ chính rồi, cho dù có thành công hay không, ít nhất vẫn có tư cách này. Nhưng mà, nữ chính dường như không hề quan tâm đến suy nghĩ đó của anh ta, cô ta vẫn muốn dựa vào cả nhà Lận Xuyên.



Cô thở dài một hơi, tiếp tục xem cô ta mặt dày.

Còn về Lận Xuyên thì không cần nghĩ, anh nhất định là đồng ý rồi.

Ai ngờ Lận Xuyên lại nói: “Không, hôn sự này bắt buộc phải hủy.”

Cải xẻng của cha Lận lập tức được giơ lên, thấy ông ấy định đánh, Tô Tô có chút thương xót, cô nói: “Thế, thế cháu phải làm sao đây?”

Phải đấy, bọn họ chỉ lo quan tâm đến cảm nhận của Tần Duyệt Duyệt, không có ai để ý đến người bị hại như cô đây.

Mẹ Lận lấy chân đá nhẹ cha Lận một cái và nói: “Tô Tô à, là tiểu tử nhà bác làm ra chuyện sai này, bác để nó làm anh ruột của cháu được không?”

Cái gì?

Rõ ràng mình muốn tán tỉnh anh, nhưng mà mẹ anh lại bảo anh làm anh trai mình, thế này sao mà được.

Nhưng mà cô vẫn chưa nói gì thì Lận Xuyên ở bên đột nhiên lên tiếng: “Không được.”

Trái tim Tô Tô lệch một nhịp, cho đến lúc này cô mới nhìn thẳng Lận Xuyên một cái, ánh mắt hai người gặp nhau, anh lập tức né tránh, sau đó nhờ ánh sáng của đèn pin, cô thấy cổ anh hơi đỏ.

Không, không phải giống như cô nghĩ đấy chứ?

Sức hút của mình lớn như vậy sao?

Không không không, nam xứng thích nữ chính mà nhỉ?
 
Chương 38: Mục Đích Thật Sự


Trái tim cô đập loạn nhịp, cho dù vừa phản bác, nhưng cũng vừa cảm thấy hình như mình nhặt được báu vật rồi. Nếu như bây giờ người ta đã có chút muốn quay đầu là bờ thì mình có phải nên giúp một chút không?

Đang suy nghĩ, Tần Duyệt Duyệt lại chau mày nói: “Anh Xuyên Tử, có phải anh có tâm tư khác không. Nếu như có tâm tư khác thì hôn sự này có thể hủy, nhưng mà tôi cũng là người cần thể diện.”

Lận Xuyên vậy mà thay đổi tính tình thật thà, chất phác lúc trước, anh nói thẳng: “Hôn sự này bắt buộc phải hủy, giống như lúc nãy tôi nói, mọi trách nhiệm sẽ thuộc về tôi. Sau đó tôi sẽ chu cấp cho cô tiền đi học đại học, như thế là được rồi chứ gì?”

“Được rồi, chỉ có thể như vậy thôi.” Tần Duyệt Duyệt vậy mà đồng ý rồi.

Tô Tô không ngờ hai người cứ như thế mà hủy hôn rồi.

Lận Xuyên thì càng vui vẻ tháo tín vật trao đổi của hai gia đình lúc đầu ra trả lại cho Tần Duyệt Duyệt, đó là một chiếc đồng hồ trông có hơi cũ, còn cô ta thì vui vẻ nhận lấy.

Lần này cha Lận với mẹ Lận cũng không nói gì nữa, bởi vì xem ra hai người họ đã nhất quyết muốn hủy hôn rồi, phận làm cha làm mẹ như họ còn có thể có cách nào khác. Huống hồ, chuyện này là do con trai họ không đúng, Tần Duyệt Duyệt người ta nói như thế cũng xem như là hợp lý rồi.

Chỉ là trong lòng có chút khó chịu, sợ là sau này danh tiếng của con trai cũng bị hủy, muốn tìm vợ cũng khó.

Tô Tô thấy vẻ mặt nữ chính thì buồn bã khổ sở, nhưng ánh mắt lại rất vui, đây chính là mục đích của cô ta nhỉ?



Dễ dàng hủy hôn như vậy, cô ta nhất định có chừa đường lui, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để yên cho nhà họ Lận.

Và lúc này Tần Duyệt Duyệt cũng lập tức khóc lên, nói: “Nhưng mà, dù sao tôi cũng làm vợ chưa cưới của anh Xuyên Tử mấy năm nay rồi, cứ bị hủy hôn như thế, gia đình mấy người cũng không có cách gì có thể nói nổi, hơn nữa tôi cũng không làm gì sai. Đón Tết xong tôi phải đi học đại học rồi, đến lúc đó......nếu đến lúc đó danh tiếng không được tốt, tôi phải sống như thế nào trong cuộc sống đại học.” Nói xong, cô ta khóc lớn hơn.

Lận Xuyên là một người rất có trách nhiệm, vì thế anh nói: “Cô yên tâm, sau này tôi sẽ nói là anh trai cô. Sau đó tiền sính lễ tôi cũng không cần nữa, sau này nếu cô có yêu cầu gì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô.”

Thứ cô ta cần chính là câu nói này, Tần Duyệt Duyệt biết Lận Xuyên là người có trách nhiệm, chỉ cần anh nói như thế, vậy sau này cho dù cô ta gặp khó khăn gì, anh sẽ đều giúp đỡ, bao gồm tiền học phí.

Cô ta không thể không làm như vậy, bởi vì trong nhà sẽ không chu cấp tiền cho cô ta nữa, những người xung quanh cũng không có ai có thể nhận lương, trong những người cô ta quen biết, chỉ có Lận Xuyên tháng nào cũng có tiền.

“Thế, cảm ơn anh Xuyên Tử nhiều, sau này em chính là em gái của anh.” Mặc dù Tần Duyệt Duyệt quản lý biểu cảm khuôn mặt rất tốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được có một chút vui sướng trong đó.

Đây chính là mục đích thực sự của cô ta rồi nhỉ, đột nhiên có thêm một người anh trai để có thể “đòi nợ” bất cứ lúc nào.

“Không được.” Tô Tô quả thực là không thể nhìn tiếp được nữa, bây giờ hôn sự của hai người họ đều lợi dụng danh tiếng của cô ta mà hủy rồi, bây giờ còn muốn ăn hời nhà họ Lận, thật tình, chú có thể nhìn, nhưng bà đây không thể nhịn được nữa.
 
Chương 39: Mọi Người Không Phải Khỉ


Lận Xuyên ngây người, liếc nhìn Tô Tô một cái, sau đó thì cúi đầu xuống. Anh cảm thấy, cho dù bây giờ mình đã hủy hôn, nhưng chỉ sợ vẫn không có duyên với cô, bởi vì danh tiếng của anh đã bị hủy rồi.

Nhưng mà mẹ Lận nhìn nhìn ba người trẻ họ, đột nhiên có một suy nghĩ, đó chính là ba người này không có đơn giản như những gì họ thể hiện bên ngoài, dường như ai cũng còn suy nghĩ riêng.

Tần Duyệt Duyệt nói: “Chuyện này, đồng chí Tô Tô có tư cách gì đứng ra phát biểu?”

Bây giờ bất kể là lý do gì, Tô Tô đều muốn ra mặt giúp nam xứng lần này, nếu không thì trong ba năm này sẽ mất tiền ngu cho đồ vong ơn bội nghĩa, phải biết là trong thời gian nữ chính học đại học rất tốn tiền. Cô ta dùng tiền của mình tiếp tế cho hai người bạn, cuối cùng họ đều rất trung thành với cô ta, sau đó cô ta quay lại chán ghét nam xứng, còn gây nhiều phiền phức cho nam xứng.

Hừ, cô ta cũng không nghĩ thử đó là tiền của ai.

Chuyện trong sách cô không quản được, nhưng bây giờ cô có thể quản được rồi. Dẫu sao, hủy hôn sự này là cũng do lợi dụng cô đấy, sao lại nói không có tư cách nói chuyện rồi?

Tô Tô cười nhạt nói: “Tôi mà còn không nói thì Lận Xuyên sẽ bị mấy người toan tính đến tận xương tủy, sao nào, còn muốn chơi người ta như chơi khỉ vậy à?”

Nghe thấy Tô Tô nói vậy, mọi người đều ngơ ngác, còn Lận Xuyên thì sợ cô bị người ta nhắm vào nên vô thức di chuyển về phía giường một bước, chỉ cần có người làm khó dễ cô thì anh có thể ngăn cản ngay lập tức. Thấp thoáng, dường như anh biết cô nói câu này là muốn đòi lại công bằng cho mình.



Lận Đông Hà nhìn ánh mắt của Tô Tô, trong lòng khẽ hốt hoảng: “Đồng chí Tô, cô nói vậy là có ý gì?”

“Còn có thể là ý gì được, có người thi đậu đại học rồi, không thích anh Xuyên nữa, muốn cao chạy xa bay, nhưng mà cô ta cũng biết đấy, sau khi lên đại học, mặc dù miễn học phí, nhưng mà tiền ký túc xá, chi phí bình thường mua tài liệu, các loại phí hoạt động, một năm ít nhất cũng phải hai, ba trăm tệ.” Nói xong cô lại tiếp tục: “Tôi nghe người ta nói, gia đình cô cực kỳ trọng nam khinh nữ, hoàn toàn không cho cô tiền, cho nên số tiền hai, ba trăm tệ này thế nào cũng phải có người trả. Cô kiên trì không hủy hôn, không phải là muốn để anh Xuyên chu cấp cho cô học xong đại học sao. Đến lúc đó, cô nói một câu, bây giờ là thời đại mới rồi, không thích hợp kiểu hôn nhân sắp đặt nữa, ban đầu là cô bị ép, không thể làm lỡ hạnh phúc của hai người được. Sau đó, chia tay vui vẻ, có đúng không? Nhưng mà không ngờ người ta muốn kết hôn ngay lập tức, nên cô nghĩ cách bắt gặp tôi với anh Xuyên nằm trên một chiếc giường, sau đó hủy hôn rồi còn có thể dần dần lấy cái lý do này để moi móc tiền học phí từ Lận Xuyên, dù sao cô là con gái, sẽ chịu thiệt trong chuyện hủy hôn này, đến lúc đó tìm “anh trai” này, muốn gì anh ấy đều cho, có đúng không?”

Mọi người nghe thấy cô phân tích như thế thì ngây người, mặc dù cảm thấy cô nói như thế có hơi vô chứng vô cớ, nhưng mà vẫn cảm thấy cực kỳ có lý.

“Cô nói bậy cái gì vậy, tôi không phải loại người đó.”

Tần Duyệt Duyệt lập tức gào lên, nhưng mà cô ta vẫn hoảng, không ngờ một cô nhóc lại có thể nói ra được tâm sự của mình.

“Cô là loại người gì tôi không biết, nhưng mà các người ngàn sai vạn sai không nên kéo tôi vào. Tôi gây thù chuốc oán với ai mà các người cũng tính toán tôi vào. Bây giờ, cô cứ nắm cái lý này, không chỉ hủy hôn sự mà còn có thể giữ được danh tiếng tốt của mình, sau đó khiến nhà họ Lận cảm thấy áy náy với cô, chăm sóc cô như trước kia, còn làm việc kiếm công điểm cho cô, cho đến khi cô đi học đại học rời khỏi đây. Cô xem cô đấy, ích kỷ đến mức đó không ai lại rồi, sao cô không lên trời luôn đi, trái đất nên quay theo cô đúng không?”

Tô Tô ngồi quỳ trên giường, bởi vì kích động nên lúc nói khuôn mặt đỏ bừng, nhìn trông tức giận mà lại đáng yêu, khiến người ta không thể hận được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top