Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 100: Lùi một bước


Vì để theo đuổi cô ta mà lấy tiền ra cho cô ta lập nghiệp, sau đó còn xuất hiện trước mặt cô ta bằng nhiều cách như tặng hoa, tặng xe, tặng các loại đồ hiệu.

Nữ chính từ chối đủ đường, cuối cùng chỉ có thể lùi một bước*, cưới bạn học của cô ta.

Sau đó người bạn học đó của cô ta thường xuyên đến khoe khoang trước mặt cô ta, cuối cùng bị nam chính đuổi đi rồi.

*Lùi lại một bước (退而求次): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

Sau đó, chồng của bạn học nữ đó đến tìm nam chính gây phiền phức, cuối cùng bị nam chính hủy hoại tất cả việc làm ăn, còn nữ bạn học đó cũng phản bội anh ta và cao chạy xa bay với người khác.

Lúc này nữ chính nhớ lại đồng hương đó từng giúp cô ta, rồi lại lấy một số tiền ra để anh ta với mẹ anh ta bắt đầu lập nghiệp lại, kể từ lúc này, người đồng hương quyết một lòng với nữ chính.

Người này, chính là Chân Chí Cường.

Không ngờ con trai của góa phụ Kiều sau này còn là ông trùm trong làng châu báu, chỉ là không có mắt nhìn đi theo đuổi nữ chính. "Sao thế?" Góa phụ Kiều hỏi.

"Đặt tên hay thật." Cô cảm thán một câu.

Ai ngờ góa phụ Kiều lại còn then thùng nói:

"Phải đấy, cha của nó đặt tên đấy" Năm đó lúc mới chớm yêu bà ta đã gả cho bố của Chân Chí Cường, ai ngờ khi đang yêu đương nồng nhiệt thì người đó bị kẻ địch đánh chết, kể từ đó bà ta không có tái giá, nhưng vì để nuôi con thì quả thực, bà ta đã làm một vài chuyện có lỗi với ông ấy.

Tô Tô gật đầu nhẹ với Chân Chí Cường, sau đó vừa đi vừa nghĩ cái thôn này đúng là dùng hết nhân tài, sau này cô phải cẩn thận làm người mới được.

Đừng đắc tội lão đại nam chính, và cả một vài nhà giàu ẩn hình, mặc dù là bọn họ chuẩn bị cho sự nghiệp sau này của nữ chính, nhưng cô cũng không thể...

Đang suy nghĩ thì cô gặp phải một trong những người giàu, Tống Lão Tam, lúc này anh ta đang bị một đám côn đồ không quen biết đè xuống rừng cây nhỏ trong thôn mà đánh.

Tình huống như thế này nên báo cảnh sát nhỉ, nhưng Tô Tô định mò điện thoại thì nhớ lại điện thoại đã bị rơi trong núi sâu rồi.

Làm sao đây?

Đang suy nghĩ thì cô nhìn thấy một dáng người xông ra, nói với những người đó: "Các người đừng đánh anh ta nữa, mau dừng tay." Không thể không nói, nữ chính có lỗi với nhà họ Lận, nhưng với người khác thì vẫn có chỗ đáng khen.

Ví dụ, trong một xã hội không có điện thoại báo cảnh sát, cô ta có thể lao ra ngoài, điều này cho thấy cô ta có ý thức chính nghĩa hơn những người bình thường, ít nhất là tốt hơn một số người thờ ơ.

Chỉ là, một người phụ nữ xông ra như thế có tốt không?

Tô Tô nhớ bản thân lúc nhỏ cũng là một bạn nhỏ rất có chính nghĩa, nhưng mà cha mẹ dạy cô, con gái một thân một mình ở bên ngoài thì phải bảo vệ mình cho tốt, có chuyện gì thì báo cảnh sát, đừng xông tới, đến lúc đó sẽ phải chịu thiệt.

Cho nên, đây là quy tắc làm người của cô nhiều năm nay.

Bây giờ, quy tắc xuất hiện một chút thay đổi.

Đó chính là bây giờ mấy tên côn đồ đã đè chặt Tống Lão Tam, sau đó lao tới Tần Duyệt Duyệt, trông có vẻ như muối trêu ghẹo cô ta một hồi.

Tô Tô cũng căng thẳng đấy, nhưng nhìn bên cạnh cũng không có ai, cô chỉ có thể bất chấp khó khăn tiến lên.

Nhưng mà cô vẫn rất thông minh, lúc đọc sách, cô biết nữ chính nhiều lần mượn cái danh của nam xứng, nói anh là người đàn ông của mình, vì thế mà doạ được mấy người đó chạy mất.

Đừng thấy Lận Xuyên đi lính rồi, nhưng mà trước khi đi, anh đã đem tâm lý áp lực mang tính hủy diệt cho mấy tên côn đồ xung quanh. Nếu đã như vậy, thế thì lợi dụng điểm này xem thử, nếu quả thực không được nữa thì chạy về tìm người.
 
Chương 101: Người đàn ông của tôi là Lận Xuyên


"Tôi không biết cái thôn này yếu đuối đến mức độ nào rồi, đều bị mấy tên côn đồ ức hiếp đến nhà, muốn thế nào, còn muốn cợt nhả con gái nhà lành an

Tô Tô đi tới vòng tay trước ngực, khí thế nhất định phải lợi hại một chút, không được hèn nhát.

Mấy tên côn đồ đó vừa nhìn thấy Tô Tô đều ngây người, bọn họ chưa gặp cô gái nào dễ thương như vậy, hơn nữa còn ăn mặc vừa khí thế, vừa mạnh mẽ, nhất thời bọn họ đúng là bị dọa cho không dám động đậy nữa.

"Cô là ai thế?"

Một người trong đó hỏi.

Tô Tô đúng là sợ họ không hỏi mà lập tức tiến tới ức hiếp người, vì thế cô nói: "Tôi, tôi là vợ của Lận Xuyên, các người ức hiếp người trong thôn chúng tôi, ức hiếp đến mức này rồi, đợi Lận Xuyên quay về mà biết thì..."

Đoạn còn lại cô không nói, cô chỉ khẽ nhếch mày một cái, ý đó chính là bảo mấy người này tự biết điều.

Mấy tên côn đồ này mà, đều là yếu sợ mạnh, mạnh thì sợ chết.

Lúc trước Lận Xuyên đánh người chính là kiểu không sợ chết, cho nên anh đánh bọn họ đến phục sát đất.

Cho dù bây giờ anh không ở đây, nhưng cũng khiến người ta khi nghĩ lại cũng thấy sợ, cộng thêm là người ta vẫn còn quay về đấy.

Vừa nghe thấy người phụ nữ này là vợ của Lận Xuyên thì bọn họ đều sững người, có một người còn vùng vẫy một lát, nói:

"Không ngờ cô vợ nhỏ của Lận Xuyên xinh đẹp như vậy, cô đi theo anh ta có gì tốt, chi bằng đi với bọn tôi."

"Được, câu này tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy, anh tên là gì?"

Tô Tô tiến tới hai bước, sắp đi đến bên cạnh bọn họ rồi.

Nghe Tô Tô nói như vậy thì làm gì có ai dám nói mình là ai, bọn họ nhìn nhau rồi lườm Tống Lão Tam một cái, nói:

"Một tấm phiếu lương thực, nếu như mày còn không lấy được thì sau này gặp một lần đánh một lần."

Cái gì?

Chỉ vì một tấm phiếu lương thực mà đánh người ta thành thế này?

"Đợi một lát, anh ta nợ các anh phiếu lương thực gì?" Tô Tô thấy người sắp đi thì thắc mắc hỏi một câu.

Một tên côn đồ trong đó nói:

"Lúc mẹ nó sắp chết thì mượn bọn tôi một tấm phiếu lương thực, đến bây giờ vẫn chưa trả." Nói xong anh ta lại đá Tống Lão Tam một cái.

"Được rồi, tôi sẽ trả thay anh ta tấm phiếu lương thực này, sau này các người đừng đến tìm anh ta nữa."

Tô Tô cảm thấy tấm phiếu lương thực này cũng không có gì, còn Tống Lão Tam sau này là một nhà tài phiệt đấy, làm thế này không có gì hại cả. "

Bọn côn đồ nhìn nhau, không biết tại sao người phụ nữ này lại trả phiếu lương thực thay cho Tống Lão Tam.

"Các người không lấy sao?"

Tô Tô lấy trong túi ra một tấm phiếu lương thực, cái này là bộ phận có liên quan đó của cô phát cho, cho nên cô luôn mang theo người, không bỏ trong ba lô, nếu như có thể mỗi ngày làm một việc tốt thì cứ trả thay cho anh ta được rồi, dù sao thì sau này nhất định sẽ có được càng nhiều hơn.

Tống Lão Tam với Tần Duyệt Duyệt ở bên đều ngây người, năm nay phiếu lương thực là thứ có thể cứu mạng người, nhưng mà cô lại sẵn sàng giúp đỡ, đây là ngốc hay là tiền nhiều quá.

Đám côn đồ đương nhiên là muốn lấy tấm phiếu lương thực này rồi, vì thế có người đi đến và lấy tấm phiếu từ tay Tô Tô, sau đó nói:

"Cô sẽ không nói lại với Lận Xuyên đâu nhỉ."

"Thiếu nợ phải trả là chuyện đương nhiên, chuyện này anh ấy sẽ không quản. Nhưng mà, nếu như để tôi biết được các người còn đến tìm Tống Lão Tam gây phiền phức thì đừng trách tôi không khách khí.”

"Nhận phiếu lương thực thì bọn tôi không còn quan hệ gì với anh ta nữa." Đám côn đồ lườm Tống Lão Tam một cái, sau đó thì rời đi.

Đợi bọn họ vừa đi thì Tô Tô vỗ vỗ ngực, Tống Lão Tam mấp máy môi không biết phải nói gì, còn Tần Duyệt Duyệt thì nói:

"Đồng chí Tô, tôi cảm thấy anh Tống sợ là không có phiếu lương thực trả cho cô đâu, cô như thế..."
 
Chương 102: Không gấp


"Không gấp, trước khi tôi đến đây có đem vài tấm phiếu lương thực đến. Hơn nữa, tôi thấy bọn họ chính là tiện nhân muốn mạng người, tôi cũng không thể nhìn anh ta đẩy vào con đường chết được."

Tô Tô nhìn Tống Lão Tam và nói: "Tôi không cần trả gấp, khi nào anh có thì trả cũng được, không có phiếu thì đến lúc đó trả tiền cũng được."

Trả thêm nhiều chút, lúc đem hết tài sản tới trước mặt nữ chính thì cho cô hai hay ba nghìn tệ cũng được rồi.

"Vậy sao, thế thì thật sự cảm ơn cô vợ nhỏ này rồi. Vậy thì tôi nhận lòng tốt của cô, nếu như cô có chuyện øì rồi thì cứ đến tìm tôi."

Tống Lão Tam muốn nói chuyện một cách đàng hoàng, nhưng mấy năm nay đều đi theo mấy tên côn đồ này lăn lộn nhiêu năm, cho nên nói chuyện cũng không được hay.

Mấy ngày nay Tô Tô cũng xem như là hiểu tình hình của Tống Lão Tam này rồi, cha của anh ta mất sớm, sau đó mẹ anh ta ngậm đắng nuốt cay nuôi anh ta khôn lớn.

Nhưng bởi vì làm việc cả một đời khiến cơ thể mẹ anh ta không chịu đựng nổi, thường xuyên đổ bệnh, anh ta phải ở bên chăm sóc mẹ, không thể lên núi làm việc kiếm công điểm mãi được, cho nên chỉ có thể lăn lộn ở bên ngoài với đám côn đồ, dần dần con người trở nên lưu manh.

Cho nên cô cũng không trách thái độ anh ta quá tùy tiện, cô chỉ giả vờ ra vẻ rất lạnh lùng kiêu ngạo rồi quay người äi.

"." Nói những lời đó ra, còn bị phớt lờ, Tống Lão Tam gãi gãi đầu, thật ra anh ta cũng không muốn nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người giúp anh ta.

Tần Duyệt Duyệt thấy anh ta thất thần thì hỏi: "Anh không sao chứ, không sao thì đừng chọc giận bọn họ nữa."

Tống Lão Tam nhìn Tần Duyệt Duyệt, cười nói: "Em gái nói anh không chọc giận họ thì anh không chọc giận họ nữa, vừa nãy cảm ơn em nhiều nha, hay là anh mời em ăn cơm?”

Tần Duyệt Duyệt ngây người một lát, nhưng lập tức biết rằng anh ta đang nói đùa, với bộ dạng nghèo kiết xác đó của anh ta thì có tiền đâu mà mời cô ta ăn cơm, cô ta không khỏi bực tức nói:

"Xin anh hãy tự trọng một chút." Nói xong cô ta quay người rời đi.

Tống Lão Tam sờ sờ mặt mình, phụ nữ đúng là ai cũng kiêu ngạo. Mình vậy mà lại được hai cô gái cứu, có chút không cam tâm, nhưng mà anh ta nhìn về hướng họ rời đi, có chút ngu sỉ, sau này nếu như bản thân phát đạt rồi, nhất định sẽ trả gấp đôi cho ho.

Còn Tô Tô be ngoài lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, nhưng lúc đi về thì cực kỳ sợ hãi, bởi vì lúc nãy nếu như những người đó không nể mặt Lận Xuyên thì hai người phụ nữ bọn họ chắc phải chịu thiệt rồi.

Vẫn may vẫn may, cái danh của người đàn ông vẫn có tác dụng.

Sau khi về đến nhà, mẹ Lận đã nấu cơm xong rồi, thấy cô về thì hỏi: "Con đi đâu về vậy?"

"Con đến nhà góa phụ Kiều, bà ấy đã đồng ý hát phần nốt cao rồi, như thế con đỡ việc hơn nhiều." Tô Tô cười nói, sau đó ngồi xuống cùng ăn cơm với mọi người.

Mẹ Lận Biết chuyện Tô Tô không mang thai thì cũng không quản cô chạy lung tung nữa, nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ cô sẽ học cái xấu của góa phụ Kiều kia, dẫu sao thì những lời nhận xét về người đàn bà đó cũng không ra gì cả.

May mà Tôn Anh đi theo, bà ấy cũng yên tâm.

Nhưng bà ấy không ngờ, bởi vì chi bộ thôn lạnh, những người phụ nữ tập luyện đó đều tụ tập đến nhà của con dâu.

Căn nhà cũng náo nhiệt quá đi rồi.

Mẹ Lận ngạc nhiên ngây người, kể từ lúc đến thôn này, trong nhà ngoại trừ có việc ra thì đây là lần đầu trong chốc lát cho nhiều người đến cửa như vậy. Hơn nữa còn lấy việc trong tay mình ra làm, vừa làm vừa nghe con dâu dạy họ nói thế nào, hát ra làm sao.

Không hổ ông nhà nói sau này con dâu nhất định sẽ là người có thể làm chuyện lớn, vậy mà cô có thể thuyết phục được những người phụ nữ này, đúng là rất có bản lĩnh đấy.
 
Chương 103: Tiết mục


Mới đầu bà ấy còn sợ Tô Tô bị ức hiếp nên đến ngồi hai ngày, sau đó phát hiện con dâu nhà mình nói chuyện rất khéo, hoàn toàn không đắc tội ai cả, hơn nữa lúc quan trọng còn rất giống một lãnh đạo, có thể chỉ huy được đám đông.

Sau đó bà ấy cũng yên tâm không đến nữa, chỉ là lúc trong sân thì nghe thấy nhà sau vang lên những tiếng gào khóc thảm thiết.

Tô Tô cũng không dễ dàng gì, gần như là dùng tất cả những phương thức giáo dục mà mình học được ở trường, như vậy mới thuyết phục được họ, cộng thêm Tôn Anh vô cùng hiểu những người phụ nữ trong thôn, cho nên chọn người cũng chọn rất tốt, không những trí nhớ không tệ mà khả năng biểu diễn cũng tương đối có trình độ.

Chỉ là cô nói hai ngày, cổ họng sắp khàn câm rồi, bí thư với Lận Đông Hà lập tức mang đường đến cửa.

Dẫu sao thì Tô Tô cũng vì giành chút vẻ vang cho thôn mới vất vả như vậy, thế nào cũng phải khao người ta đồ ăn.

Ở thời đại này, đường là thứ đồ bán chạy nhất, những nơi bình thường đến Tết vẫn chưa có.

Đường này bí thư không dễ dàng gì mới có được, lập tức cân một cân mang đến cho cô. Tô Tô vừa tiên người đi, mấy ngày nay bởi vì chỉ bộ thôn quá lạnh, cho nên lớp học xóa nạn mù chữ đều đã chuyển đến chỗ cô.

Hơn nữa những người ngồi lê đôi mách cũng nhiều, cả ngày từ sáng đến tối cô cũng không rảnh được chút nào.

Lúc này bí thư với Lận Đông Hà đến, cô cũng cảm thấy không có gì, cô cười mời người ta vào nhà.

Cô vừa mở cửa vứt thuốc vừa nói: "Bí thư, đại đội trưởng mau vào nhà đi, tôi thả mùi khói ra."

"Thật sự vất vả cho cô rồi." Bí thư cũng nghe ra được giọng của Tô Tô có chút khàn.

Lận Đông Hà liếc nhìn Tô Tô một cái, lúc trước có ấn tượng với cô không được tốt, cảm thấy các đại tiểu thư trên thành phố đối với ai cũng ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Hơn nữa còn làm một vài chuyện quá giới hạn ở sau lưng người khác, ví dụ như lén lút ghi âm những lời anh ta và Tần Duyệt Duyệt nói chuyện với nhau.

Nhưng mà bây giờ nhìn lại thì cô cũng không đáng ghét như thế, ít nhất người ta vì thôn làng mà gánh trọng trách này, không dễ dàng gì.

Phải biết là, biểu diễn tiết mục này là nhiệm vụ rất quan trọng, ít nhất anh ta cảm thấy mình làm không nổi.

Một cô gái chưa đến hai mươi tuổi như cô, cả ngày đấu trí đấu dũng với những người phụ nữ đó, quả thực là rất mệt, dù sao thì anh ta không dám đắc tội những người đó, phụ nữ trong thôn họ dũng mãnh có tiếng rồi.

"Không vất vả, chỉ cần có thể giúp thôn đạt giải là được, chỉ sợ..." Tô Tô xoa đầu, cười bối rối.

"Nghe nói, những lời này đều do cô viết sao?"

Lận Đông Hà cũng thuận miệng hỏi một câu, thật ra là một thanh niên tiến bộ, anh ta rất thích những thứ này.

Tô Tô cũng không làm khó anh ta, dù sao thì nam chính người ta thương xót nữ chính cũng không có gì sai, chỉ là ban đầu không nên hại họ.

Được rồi, không có bọn họ làm mối thì mình cũng không thể kết hôn với nam xứng nhanh như vậy được đấy.

Vì thế cô mang đồ mình viết ra, đưa cho anh ta xem và nói: "Tôi chỉ viết đại thôi."

Lận Đông Hà cầm lại xem, mắt anh ta liền sáng lên, dẫu sao thì anh ta cũng là người học cấp ba, bình thường cũng thích viết một vài thứ.

Anh ta cảm thấy Tô Tô viết cái này rất phù hợp với tình hình đất nước hiện nay, mọi người đều cần phát triển, đặc biệt là phụ nữ và giáo dục.

"Cô viết thật sự rất hay."

Khen ngợi một cách chân thành xong, anh ta trả tờ giấy lại cho Tô Tô, sau đó cười nói: "Chữ viết cũng rất đẹp."

Anh ta vốn cho rằng cô là sinh viên tốt nghiệp đại học công nông được bên trên sắp xếp sẵn, không hề có bản lĩnh thật sự gì, bây giờ thấy người ta như vậy, quả thực là phải nhìn cô bằng một con mắt khác rồi.

Tô Tô khua tay, nói: "Cũng không có gì." Nam chính vậy mà còn khen cô đấy, mặt trời mọc từ hướng Tây à?

Bí thư cũng nhìn ra được giữa họ có vài chuyện, nhưng bây giờ dường như đều buông bỏ rồi, ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì thế ở lại dặn dò vài câu, còn thuận tiện hỏi thăm Tô Tô có phải Tết sẽ vê nhà không.
 
Chương 104: Hòa nhập


Bởi vì nhà họ Lận sợ Tô Tô ở trong thôn này bị người ta bài xích, cho nên không nói chuyện cô là cô nhi ra, đương nhiên đó là trước khi kết hôn, bây giờ Ở trong thế giới này, cô đã có nhà nên cũng không sợ nữa.

Vì thế cô nói:

"Tôi là cô nhi, cho nên không hề có người nhà, cũng không cần về nhà. Ở đây, chính là nhà của tôi rồi."

Cô nhi?

Câu nói này của cô khiến bí thư với Lận Đông Hà đều kinh ngạc, không ngờ một cô gái yểu điệu xinh đẹp như thế này lại là một cô nhỉ.

Chắc là cô nhi chiến tranh nhỉ, dù sao thì những năm trước đó đều rất loạn.

Biết được chuyện này, bí thư với Lận Đông Hà mặc dù không hỏi kỹ, chỉ an ủi vài câu rồi về, nhưng trong lòng cũng có một chút thay đổi suy nghĩ về cô.

Một cô nhi có thể học hết đại học, lại có thể tích cực hướng về phía trước như vậy, thật sự hiếm có.

Còn Lận Đông Hà thì nghĩ về thân thế của mình, bởi vì anh ta cảm thấy mình cũng là cô nhi chiến tranh, chỉ có điều rất may mắn được nhà họ Lận thu nhận nuôi dưỡng.

Nhìn người đúng là không thể nhìn bề ngoài, và vốn dĩ anh ta nghĩ đồng chí Tô đó gả cho Lận Xuyên là có ý đồ khác, bây giờ lại cảm thấy có thể chỉ là vì anh cứu cô, sau đó nhà chú hai lại khá ấm áp, chỉ có như vậy.

Tô Tô không hề biết đầu óc nam chính suy nghĩ xa xôi như vậy, bây giờ họ đã luyện được kha khá rồi, sau đó thì chạy đến công xã. Mọi người ngồi hai chiếc xe lừa, trên đường đi vẫn còn luyện tập.

Bầu không khí rất tốt, bởi vì Tô Tô không muốn họ quá căng thẳng. Thật ra cũng không có gì phải căng thẳng cả, chẳng qua chỉ là một buổi diễn mà thôi.

Nhưng mà đến công xã, nhìn thấy người rất đông, đặc biệt là phụ nữ cực kỳ nhiều.

Mọi người cũng vẫn là rất tuân thủ quy củ, chỉ là cảm giác thời đại thật sự rất nhiều.

Sau khi tập trung đủ, có người sắp xếp họ vào lễ đường, sau đó báo tiết mục lên rồi cứ như thế bắt đầu.

Tóm lại nhìn trông không được chính quy, Tô Tô cũng chỉ có thể đi theo vào, sau khi báo tiết mục, họ ở đó đợi, không lâu sau thì có người thông báo cho họ biết khi nào lên.

Bí thư với đại đội trưởng Lận Đông Hà đều là đàn ông, bọn họ phụ trách chạy việc vặt, sau đó trông có vẻ là có thể đến tham gia hoạt động này cũng rất kiêu ngạo, nghe họ quay về nói, có mấy thôn không tổ chức được người nên không đến, sau đó bị thông báo phê bình rồi.

Người ở thời đại này rất xem trọng vinh dự, cho nên sau khi bị phê bình, đến công xã giải quyết chuyện sẽ đều bị người ta xem thường, cho nên đối với việc có thể đến tham gia, bí thư với Lận Đông Hà trông có vẻ đều rất vui.

Tô Tô lại cảm thấy, bản thân có thể hòa nhập vào được đã xem như là rất tốt rồi.

Nhưng mà, tiết mục thời bấy giờ đúng là rất đơn điệu, hoàn toàn có thể dùng tâm thái xem tấu nói* để xem tiết mục trong thôn.

Không phải là xem thường họ, mà là vì thời gian luyện tập không nhiều, thế nào mọi người cũng có sai sót, sau đó thì xuất hiện đủ loại tình huống buồn cười.

*Tấu nói (相声): một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Nào là lúc đi lên mới phát hiện có người không đi theo lên, nào là hát trật nhịp, thậm chí còn hát nhầm sang bài khác nữa.

Tóm lại, đừng mong chờ một đội ngũ phụ nữ trong thôn được lập thành trong chớp mắt có thể chính quy bao nhiêu, nhưng mà có thể biểu diễn như thế này thì đã không tôi rồi.

May mà, đội của Tô Tô bọn họ mang bông hoa đỏ lên thì tiếng vỗ tay rất lớn. Dù sao thì họ đứng cũng rất chỉnh te.

Sau đó, đọc diễn cảm thì mọi người cũng có thể đọc ra được, người nào không đọc được thì nhỏ tiếng chút, tóm lại cũng rất thuận lợi, cộng thêm Tô Tô viết cũng vô cùng đơn giản, nói cũng không bị líu lưỡi.
 
Chương 105: Đi nhiệm vụ


Tiếp theo là phần hát, Tô Tô bước tới trước đứng, khiến mọi người đều sáng mắt lên, có rất nhiều phụ nữ ngồi bên dưới đang nghe ngóng thử đây là con nhà ai, muốn làm mai.

Sau đó nghe ngóng được người ta là quân tẩu, vì thế ai cũng tiếc hùi hụi.

Tô Tô hát chẳng qua là phần bình thường, phần nốt cao thì do góa phụ Kiều phụ trách.

Phải nói là giọng của bà ta nếu đặt ở hiện đại thì có thể làm ngôi sao ca sĩ rồi, vô cùng có đặc trưng, còn rất vang dội, cho nên giọng này cất lên, ở dưới có người trực tiếp hô hay, đặc sắc quá.

Bầu không khí ở đó lập tức được náo động lên, mọi người đều rất rõ giải thưởng năm nay là của thôn núi nhỏ rồi.

Đợi sau khi bọn họ xuống, bí thư kích động vỗ tay đến mức đỏ cả tay rồi, bỗng chốc nắm chặt tay Tô Tô và nói: "Cảm ơn cô, đồng chí Tô."

Tô Tô giật mình, không ngờ bí thư lại nhiệt tình như vậy, nhưng cô vẫn mỉm cười nói: "Cái này, cái này có gì đâu."

Hơi mắc cỡ phải làm sao đây, cô cũng không làm chuyện øì quá lợi hại đâu.

Nhưng mà đối với một cái thôn nhỏ mà nói, có thể lấy chút vinh dự thì là chuyện đáng để chúc mừng rồi, tiếp theo mọi người đều ngồi xuống ghế nhỏ, không lâu sau thì cuộc thi kết thúc, tiếp theo là thời gian phát thưởng.

Phát thưởng toàn là những đồ vật có ích, đặc biệt là thôn họ, trong tay một người phụ nữ ôm hai cân mì, chắc cũng đủ họ về nhà đón Tết ăn một bữa sủi cảo rồi.

Cho nên mọi người nhìn trông đều rất vui sướng, hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được phần thưởng tốt như vậy.

Thôn núi nhỏ còn nhận được bằng khen, sau đó cho một ít tiện nghi, tóm lại là bọn họ đều vui vẻ.

Và trong quá trình họ trao đổi với nhau, Tô Tô biết được công xã đã lắp đặt điện thoại, nhưng mà gọi một lần cần ít nhất 5 xu, người bình thường không dám qua đó thử.

Cô không thiếu tiền, cho nên cô hỏi rõ địa điểm rồi lập tức qua đó.

Bởi vì có trí nhớ tốt, nên cô đã sớm ghi nhớ số điện thoại văn phòng mà Lận Xuyên đưa cho cô, chỉ là điện thoại ở thời đại này là kiểu điện thoại bàn quay số, cô có chút không quen.

Người trong phòng truyền tin của công xã tưởng cô không biết nên nói: "Đưa số điện thoại cho tôi, tôi gọi giúp cô."

"Không cần đâu."

Để người khác gọi giúp không được hay lắm, cô ấn nút gọi, sau đó nhịp tim cứ đập liên hồi. Đã rất lâu rồi chưa nghe thấy giọng của anh, không biết bây giờ anh đang làm gì.

Không lâu sau có một giọng nói lạ nghe điện thoại, và hỏi: "Cho hỏi, bạn là ai?"

Tô Tô nói: "Tôi là Tô Tô, là bà.. là vợ của Lận Xuyên, cho hỏi anh ấy có ở đó không?"

"Ồ ồ, chị là chị dâu à, tiểu đoàn trưởng bọn em đi nhiệm vụ rồi, có chuyện gì muốn em chuyển lời lại không?"

Giọng của đối phương dường như có chút phấn khích, Tô Tô nhếch miệng cười sau đó nói:

"Không cần làm phiền anh ấy làm nhiệm vụ, tôi cũng không có chuyện gì, cứ như vậy đi." Nói xong cô cúp điện thoại một cách dứt khoát.

Còn ở một bên khác, người lính truyền tin đó nhếch mày một cái với mấy người lính nhỏ vây quanh bên cạnh, sau đó nhỏ tiếng nói:

"Giọng ngọt thật, nghe có vẻ rất nhỏ, trâu già gặm cỏ non..."

Chính xác rồi, lúc trước chiến hữu từng xem ảnh nói như vậy đấy.

Mọi người gật gật đầu, bọn độc thân biểu hiện rất muốn đấm anh, quả nhiên có nhan sắc thì dễ tìm người yêu, về nhà có một lần mà trực tiếp tìm được rồi. Hơn nữa còn không phải người lúc trước, thật sự vừa tốc độ vừa lợi hại. Còn Tô Tô thì không he biết mình đã để lại ấn tượng như thế nào cho chiến hữu của Lận Xuyên, cô vẫn có chút thất vọng, đi theo mọi người về thôn.

Về đến thôn, mọi người đều rất vui, cũng chính vì tổ chức hoạt động lần này mà Tô Tô được nhiều người yêu thích hơn, cho nên nhà Tô Tô ngày nào cũng có thể đón tiếp hai, ba người đến.

Sau đó, lớp xóa nạn mù chữ cũng được chuyển đến nhà cô, ngày nào cũng có năm, sáu người đến tham gia.

Hôm nay, góa phụ Kiều mang một đĩa bánh nhân đậu qua.
 
Chương 106: Thú vị


Tô Tô cảm ơn, ăn xong thì rửa đĩa trả lại góa phụ Kiểu, sau đó góa phụ Kiều cười vỗ vai cô một cái và nói:

"Thật sự cảm ơn cô nha Tô Tô, sau này nếu có việc gì cần hát thì cứ tìm tôi, nhất định giúp đỡ."

"Được, được thôi."

Sao thái độ đột nhiên trở nên tốt như vậy thế, lúc trước năn ni van xin cũng không ra ngoài.

Đợi đến tối, cuối cùng cô cũng biết được nguyên nhân, bởi vì mẹ chồng nhà mình lén lút nói cho cô biết, gần đây đàn ông đến tìm góa phụ Kiều nhiều lắm, còn cho bà ta nhiều đồ, cho nên bà ta mới rộng rãi như vậy, cho cô một đĩa bánh nhân đậu.

Tô Tô bỗng nhiên bừng tỉnh, đây chính là hiệu ứng ngôi sao đấy, cô tăng ánh hào quang cho góa phụ Kiều, cho nên số người đến tìm bà ta cũng nhiều lên. Đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nhìn bà ta như thế trông có vẻ rất vui.

Năm mới cũng sắp đến rồi, mấy ngày nay cô viết thư cho Lận Xuyên, anh đều không trả lời.

Xem ra là đi chấp hành nhiệm vụ rồi, cho nên mới không liên lạc với cô.

Thời đại này đi lính đúng là rất nguy hiểm, làm vợ của quân nhân cũng không dễ dàng gì, chẳng hạn bây giờ cô vẫn chưa thật sự trở thành người phụ nữ của anh đấy, đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi, lo sợ anh có nguy hiểm gì.

Mẹ Lận dường như đã quen rồi, cho nên an ủi cô phải nghĩ thoáng, đừng nghĩ quá nhiều, dù sao thì đón Tết là chuyện rất lớn.

Đầu tiên là viết câu đối, ở thời đại này không thịnh bán câu đối, cho dù mua câu đối về thì cũng là do người khác viết.

Chữ viết bút lông của Tô Tô cũng không tồi, dù sao thì lúc trước cô tò mò nên cũng có tập qua.

Trước kia mỗi năm mẹ Lận đều nhờ Lận Đông Hà viết, nhưng biết được con dâu mình biết viết thì không cho cha Lận đi nữa, nói:

"Cái thằng Đông Hà đó cũng không ra gì, vì người ngoài mà không nghĩ gì đến người nhà cả, năm nay không đến nhà họ viết nữa, làm như nhà ta không có ai biết viết vậy. Tô Tô à, con không cần viết bao nhiêu cả, viết đại gì đó là được rồi."

Tô Tô dở khóc dở cười, nhưng mà cô cảm thấy mẹ Lận là một người nhanh nhẹn, hơn nữa ân oán phân rõ, là một người đáng để tôn kính.

Cô cũng không từ chối, trực tiếp cắt tờ giấy đỏ và bắt đầu viết, Lận Sơn ở bên giúp cô, cậu ta cũng là người rất thích xem người khác viết bút lông.

Chỉ là bút lông này bây giờ không có bao nhiêu nhà có, vẫn phải mượn, may mà nhà họ Lận cũng không biết từ đời nào để lại một cây bút lông với hộp mực, có thể dùng được.

Cha Lận còn nói:

"Nhớ năm đó tổ tông nhà chúng ta cũng có người thi đậu công danh, cây bút này chính là từ thời đó truyền lại."

Tô Tô kinh ngạc, nói:

"Đồ cổ à."

Lúc dùng cô cũng rất cẩn thận, sau này không chừng có thể bán được giá cao, đặc biệt còn có nghiên mực, trông có vẻ... hơi cũ nát.

"Đừng nghe ông ấy nói, những thứ này không biết lấy từ đâu ra, con cứ viết đi." Không cần xem như bảo bối như thế.

Sau đó ba đứa nhóc ở bên nhìn mà đều bật cười lên, dáng vẻ bị lừa của chị dâu cũng rất thú vị đấy.

Tô Tô không ngờ cha chồng của mình, người thật thà như thế mà có thể đùa giỡn với mình, cô không khỏi chớp mắt, liếc nhìn ông ấy một cái, nhưng mà ông ấy lại nghiêm mặt nói:

"Còn lâu tôi mới nhớ nhầm, tóm lại những thứ này phải bảo quản tốt cho tôi."

"Được rồi được rồi, biết rồi."

Mẹ Lận ra hiệu cho Tô Tô tiếp tục viết, sau đó bà ấy đánh sẵn tương bột đợi dán câu đối.

Tô Tô gật gật đầu viết hai bức câu đối, một bức dán cửa chính, một bức cửa ngoài, sau đó còn viết mấy chữ "Phúc", rồi lại viết "Kim Kê Mãn Giá" và "Phi Trư Mãn Khuyên”

Vốn dĩ nhà họ có chuồng lợn nhưng không có lợn, cho nên Tô Tô mua một con lợn đen con từ một hộ gia đình cùng thôn về, hơn nữa chỉ tốn chưa đến mười lăm tệ, rẻ thật sự đấy.
 
Chương 107: Sau Tết


Chú lợn con được Lận Hải ôm về, cậu mê thích lắm. Mặc dù mẹ Lận ngoài miệng nói: Bỏ tiền mua nó làm gì?

Nhưng mà, bà ấy cho lợn ăn rất chu đáo, còn muốn trả tiền cho Tô Tô.

Tô Tô khua khua tay, nói:

"Sang năm đón Tết chúng ta cũng cần có thịt để ăn, cho nên số tiền này không cần đưa con đâu. Chúng ta đều là người một nhà, đến lúc đó cho con ăn nhiều chút là được rồi."

Lận Xuyên chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ đạc, cho nên năm nay đón Tết cô không thiếu gì cả.

Nhưng mà cô không hề ăn một mình, có lúc làm đồ ăn ngon sẽ mang lên nhà trước một chút.

Có lúc thì mang đến nhà trước ăn, tóm lại kể từ lúc cô gả vào, vấn đề ăn uống của nhà họ Lận tốt hơn rất nhiều, ba đứa nhóc không phải chịu đói cho nên lên cân trông thấy. Đặc biệt là hai đứa nhóc học hành, tăng lên vô cùng nhanh.

Ngay cả lớp học xóa nạn mù chữ cũng không tồi, ít nhất đều có thể nhận biết được vài chữ rồi, cũng học được các phép cộng trừ dưới một trăm.

Ngay cả mẹ Lận với cha Lận cũng học được, hai người vốn dĩ đầu óc nhanh nhạy, cho nên học cũng rất nhanh.

Tô Tô cảm thấy đầu óc nhà họ Lận đều rất thông minh, hai đứa con trai học trong lớp cũng thuộc top đầu, sau đó hai người lớn cũng có khả năng học tập rất tốt.

Thế thì Lận Xuyên chắc cũng không ngốc, ít nhất khả năng hiểu biết vẫn ok.

Đón Tết rồi, càng nhớ anh hơn, nhưng tiếc là ngay cả cuộc điện thoại cũng không thể gọi, tin nhắn cũng không gửi được.

May mà có người nhà họ Lận ở bên, cô cũng không cô đơn như thế.

Đừng thấy ở thời đại này nghèo nàn, nhưng đón Tết cũng rất ra gì và này nọ, ăn gì cũng thơm ngon, không giống ở hiện đại, cảm giác không có gì để ăn cả.

Một ngày, năm náo nhiệt đã trôi qua, họ làm đầy đủ sáu món, có chay có mặn, còn gói sủi cảo nhân thịt, bên trong có gói đồng tiền.

Tổng cộng chỉ gói một cái có đồng tiền, xem thử ai ăn được, thể hiện người này trong năm tới sẽ phát đại tài.

Đương nhiên đó chỉ là một điềm báo tốt, chơi vui mà thôi.

Nhưng mà mọi người đều rất hăng say, cộng thêm sủi cảo nhân thịt này thật sự rất ngon, cho nên ai cũng ra sức ăn. Ai cũng nói trẻ mới lớn ăn rất nhiều, đối với lượng cơm của họ, trong lòng Tô Tô có biết, nhưng mà cô không ngờ, sủi cảo trong cái thau, cô chỉ ăn được năm cái là hết rồi, sau đó mẹ Lận lại đi bưng lên một thau nữa, thật sự là khiến người ta kinh ngạc mà.

"Con đừng giành với họ nữa, ăn riêng một thau đi. Xuyên Tử không có ở đây, nếu không mấy thằng nhóc này không giành lại một mình nó đâu."

Mẹ Lận cười nói, năm nay đón Tết đồ ăn phong phú đa dạng, cho nên bà ấy rất vui.

Cộng thêm việc trong nhà có thêm một người, có thể kiếm tiền, còn có học vấn, mọi người trong thôn đều ngưỡng mộ gia đình họ chết đi được.

Mặc dù có chút không thích làm việc trong nhà, nhưng rất biết chăm sóc người trong gia đình, hiểu biết cũng nhiều, thế thì cần gì nữa.

Mẹ Lận không muốn giống như những mẹ chồng khác trong thôn, một lòng nghĩ cách làm thế nào để chèn ép con dâu mình, đến lúc đó tất cả mọi thứ đều nghe theo sự phân chia của bà ấy.

Hơn nữa, bà ấy cũng biết đức hạnh đó của con trai mình.

Nếu như đối với người trong lòng, thế thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để bảo vệ, nếu như bà ấy thật sự muốn quản đứa con dâu này, thế thì chỉ sợ sang năm Lận Xuyên quay về sẽ phải chia nhà ở riêng. Con mình sinh ra và nuôi dưỡng mà còn có thể không rõ được sao?

Cái thằng nhóc thối đó lo cho gia đình nhỏ của mình cực.

Sau mồng một, Tô Tô bị đả kích, bởi vì thân là em trai, Lận Đông Hà lại muốn dập đầu với người chị dâu là cô, vẫn là rất quy củ.

Có một khoảnh khắc cô cảm thấy kỳ quặc, nhưng mà nhìn nhìn thấy Lận Hải với dáng vóc cao lớn đó còn phải dập đầu với Lận Đông Hà thì cô cũng cảm thấy không có gì nữa.

Nhưng mà, bảo nam chính dập đầu, có phải có chút không được tốt không?

Lúc cô do dự thì nam chính đã quỳ xuống rồi, sau đó mẹ Lận đưa một cái hồng bao đã bao sẵn cho cô, ý nghĩa rất rõ ràng.

Đây là người ta chúc Tết cô, cho nên chị dâu như cô phải phát hồng bao.

Thật ra trong hồng bao cũng chỉ có một tệ, cái này chủ yếu ở ý nghĩa mà thôi.
 
Chương 108: Con thay Lận Xuyên dập đầu với cha mẹ


Còn Lận Đông Hà cũng phát hồng bao cho Lận Hải bọn họ, đây có lẽ là một thủ tục của năm mới nhỉ.

Dù sao, trong lòng Tô Tô cũng rất đắc ý, bất cứ tình huống øì, người ta là nam chính đấy, vậy mà lại quỳ xuống trước người qua đường như mình, chắc có thể khoác lác cả một đời rồi.

Vốn dĩ bọn họ gọi chị dâu, cô còn ngại, bây giờ lại cảm thấy cũng không tồi.

Lận Đông Hà dập đầu xong thì đến lượt ba người bọn Lận Hải, sau đó mặc dù cô chưa chuẩn bị nhưng mẹ Lận đã chuẩn bị sẵn thay cho cô rồi, đều là mỗi người một tệ.

Thật ra nếu như Tô Tô tự chuẩn bị thì nhất định sẽ bỏ thêm nhiều chút, nhưng nghe nói một tệ này đã không ít rồi.

Sau đó Tô Tô còn nhìn thấy em trai của Lận Đông Hà, tuổi tác cũng không quá lớn, cậu ta là học sinh cấp ba, cho nên bình thường đều không ở nhà mà ở bên công xã.

Hôm nay Tô Tô phát ra hai hồng bao, cô cảm thấy nếu như mọi người đều đã dập đầu xong rồi thì cô cũng phải dập đầu cha Lận với mẹ Lận, dù sao thì Lan Xuyên cũng không có ở nhà.

Mẹ Lận biết ý của cô, cười nói: "Phụ nữ thì không cần đâu."

"Con thay Lận Xuyên dập đầu với cha mẹ, anh ấy thường xuyên không ở nhà để làm tròn đạo hiếu, năm nay để con thay anh ấy vậy."

Tô Tô thấy mọi người đều dập đầu thì cô cũng không do dự gì, trực tiếp quỳ xuống trước cha Lận với mẹ Lận.

Thật ra cũng không có gì khó, ở thời đại này xem trọng những việc này, cô thay Lận Xuyên làm tròn đạo hiếu là được rồi.

Mẹ Lận rất vui, đưa cho cô một cái hồng bao, cô cũng vui vẻ mà nhận lấy.

Sau đó, mồng hai mẹ Lận dẫn cô đi gõ cửa chúc Tết khắp nơi.

Trong thôn rất nhỏ, đi hai ngày thì cũng đến chúc Tết xong những gia đình có quan hệ tốt với nhà họ Lận rồi.

Sau đó cha Lận với mẹ Lận về nhà ngoại thăm cậu của Lận Xuyên, trong nhà còn lại bốn đứa trẻ, họ có chút không yên tâm.

Vì thế cứ dặn dò Lận Hải chăm sóc tốt cho hai nhà, sau đó mới đi.

Tô Tô rất có trách nhiệm, bản thân là chị dâu trưởng, nhất định phải chăm sóc cho ba đứa em trai. Vì thế buổi sáng cô không quản, nhưng buổi trưa thì cô sẽ đến đúng giờ nấu cơm trưa cho chúng.

May mà, ngày đông này cũng không có gì để nấu cả, chẳng qua chỉ là bột ngô và một món rau.

Ngày đầu tiên của cô cũng khá thành công, ngày thứ hai thì không biết nấu món gì nữa, may mà ba đứa nhóc này đều biết nấu ăn, cho nên cô cũng không bị làm khó.

Nhưng mà, Tô Tô cảm thấy nên học một chút về nấu nướng, đang suy nghĩ việc học thì Lận Đông Hà đột nhiên vội vàng chạy đến, sau đó nói với vẻ mặt lo lắng: "Đồng chí Tô, quân đội bên kia gọi điện thoại đến, nói là Lận Xuyên bị thương trong quá trình làm nhiệm vụ, cần người nhà đến chăm sóc."

Cái thau trong tay Tô Tô lập tức rơi xuống đất, cô suýt nữa khóc rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Không phải trong sách mới có sao, tại sao...

À đúng rồi, cô đang trải nghiệm trong hoàn cảnh đó.

Bây giờ không phải là lúc nói những điều này, trong khoảnh khắc này Tô Tô đột nhiên cảm thấy liệu có phải sự xuất hiện của cô mới dẫn đến Lận Xuyên bị thương, vì thế cô vội vàng hỏi tiếp:

"Có nói bị thương ở đâu không, có nghiêm trọng không."

Lận Đông Hà ngây người, không ngờ vợ của anh họ mình cũng rất quan tâm đến anh, thân phận của hai người rõ ràng không đối đẳng, giống như anh ta với Tần Duyệt Duyệt vậy.

"Nghe nói rất nghiêm trọng, không thể xuống giường, cho nên mới bảo người nhà đến chăm sóc."

Lận Đông Hà nói xong thì Lận Hải nói:

"Em lập tức đi báo cho cha mẹ biết."

"Không kịp nữa, người ở công xã nói quân đội của Lận Xuyên có xe vừa hay đến đón người nhà của Lận Xuyên đến quân đội, cho nên tôi nói tôi sẽ qua đó rồi."

Lận Đông Hà nói xong thì Tô Tô cảm thấy tình tiết này hơi quen, nhưng cô không nghĩ kỹ mà nói:

"Tôi cũng đi." Cô là vợ của anh, muốn chăm sóc thì cũng phải để cô chăm sóc.
 
Chương 109: Thì ra là JQ


Nói xong cô dặn dò Lận Hải một câu, bảo cậu trông nhà, sau đó cô vội vàng chạy ra nhà sau lấy ba lô của mình rồi đi. Bên trong cái gì cũng có, hoàn toàn không cần phải chuẩn bị.

Bên này cô vừa chuẩn bị xong thì bên ngoài cửa có một chiếc xe Jeep màu xanh đậu ở đó, nhìn trông không quá cũ, nhưng mà toàn là nước bùn cộng thêm đất, giống như vừa mới chui ra từ khe núi vậy.

Hai người quân nhân bước từ trên xe xuống, nhìn thấy Lận Đông Hà thì bắt tay chào, sau đó hai người cùng lúc nhìn về phía Tô Tô bên này, nói: "Đồng chí Tô Tô?"

"Ừm, là tôi, bây giờ có thể đi được chưa?"

Vội đi gặp Lận Xuyên, cho nên mắt Tô Tô đỏ hoe, nhìn trông rất đáng thương.

Hai người đó nhìn nhau một cái, ai cũng cảm thấy mắt nhìn của Lận Xuyên thật tốt, vậy mà lại có thể lấy được một người vợ vừa xinh đẹp mà vừa quan tâm chồng như vậy.

"Nhưng mà tiểu đoàn trưởng Lận không hi vọng đồng chí Tô qua đó, dù sao thì đường đi cũng xa, rất vất vả."

Anh bên kia vừa tỉnh lại, nghe thấy sự sắp xếp của quân đội thì sống chết không cho người nhà den muon den thi phai de em trai Lan Hai cua anh đến.

Đặc biệt là không đồng ý vợ mình đi, có thể là lo sẽ làm cô sợ.

"Cha mẹ chồng của tôi không có ở nhà, Lận Hải phải chăm sóc cho hai đứa em của cậu ấy, lần này nhất định phải để tôi đi."

Cô nói vô cùng chắc chắn, không để cho người ta phản bác.

Lận Đông Hà nói: "Tôi là em họ của anh ấy, đi cùng chắc không vấn đề gì nhỉ?"

"Được rồi." Hai người đó thì lại hi vọng Tô Tô có thể đi, sau đó.. thì có thể nhìn thấy chuyện cười của tiểu đoàn trưởng của mình, bởi vì vị trí bị thương của anh...

1Ø Đ9n£Œ vÙr

Tô Tô không biết trong lòng họ nghĩ gì, trực tiếp mở xe ra và ngồi đằng sau.

Tài xế lái xe lập tức nói:

"Chị dâu ngồi phía trước đi." Như thế có thể dựa sang một bên ngủ một lúc, nếu như ngồi đằng sau, cũng không thể nghiêng bên người đàn ông khác mà ngủ nhỉ.

"Ưm, được." Tô Tô liền ngồi tới phía trước.

Đợi ba người đều lên xe sắp ra khỏi thôn thì thấy một dáng người chạy lại.

Cô ta ra sức vẫy tay, cho nên Lận Đông Hà nói: "Mau, dừng xe lại."

Anh ta không biết Tần Duyệt Duyệt đến làm gì, không lẽ là đến tiễn mình sao.

Xe dừng lại, Tần Duyệt Duyệt chạy tới phía trước xe, nói:

"Đồng chí giải phóng quân, tôi muốn đi huyện thành, có thể đưa tôi qua đó không. Nếu như có thể, tôi cũng muốn đi thăm đồng chí Lận Xuyên."

"Cô là ai?" Nghe thấy muốn đi thăm Lận Xuyên, hơn nữa còn là một cô gái thì họ đương nhiên phải hỏi thử rồi.

Còn Tô Tô ở bên thì chợt bừng tỉnh, cuối cùng cô cũng biết tại sao cảm giác tình tiết quen thuộc như vậy rồi, bởi vì trong nguyên tác hình như cũng có đoạn như thế này, cũng là đoạn quan trọng nhất.

Bởi vì nam xứng bị thương, cho nên nữ chính đi chăm sóc anh với danh nghĩa là vợ, sau đó Lận Đông Hà đi theo.

Đường đi hơi xa, họ ngồi xe của quân nhân đến huyện thành thì bị ném xuống, bởi vì những người này tiếp nhận nhiệm vụ khác.

Tiếp theo, tình cảm của hai người họ trong thời gian này cũng nhanh chóng tăng lên, cuối cùng trên đường đi vậy mà lại có quan hệ rồi.

Sau đó, nữ chính quay về thì mang thai. Tiếp theo, nam xứng làm "cha vui vẻ"*, còn chỉ làm khoảng hai, ba tuần rồi xuống chức. *Cha vui vẻ (喜当多): một thuật ngữ trên mạng, xuất phát từ một mẩu tin tức. Thuật ngữ này chủ yếu được sử dụng để trêu chọc tình huống một người đàn ông cuối cùng cũng bắt được với nữ thần, nhưng nữ thần lại mang thai con của người khác.

Cho nên, lần này là thời khắc JQ xảy ra?

Tình tiết quan trọng như vậy, sao bây giờ cô mới nhớ ra chứ.

Cô xoa đầu, có lẽ là vì nghe thấy Lận Xuyên bị thương nên làm cho sợ rồi nhỉ.

(JQ: Jian qing có nghĩa là Gian tình, tình cảm mờ ám)
 
Chương 110: Em không cần qua đó nữa


Nếu như trong sách đã có tình tiết như thế, vậy không phải đã bị mình quạt thành mức này rồi sao, cho nên chắc không nặng, ít nhất sau này sẽ hồi phục lại được.

Nghĩ đến đây cô thở phào một hơi, không hề cảm thấy tức giận đối với yêu cầu này của nữ chính.

Nếu như cô ta muốn đi xe cùng thì cứ đi cùng thôi, dù sao thì đến huyện thành họ cũng sẽ mỗi người đi một ngả.

Lận Đông Hà thì lại sợ Tô Tô gây khó dễ, bởi vì lúc trước cô rất chống đối với bọn họ.

Nhưng không ngờ hôm nay Tô Tô không nói gì cả, có thể là vì lo lắng cho chồng của mình, cứ mím môi ngồi phía trước, ôm chặt chiếc ba lô của mình và không lên tiếng.

Vì thế anh ta liền giải thích, nói:

"Người này là thanh niên tri thức Tần, mấy đời thân nhau với nhà họ Lận, cho nên có thể đưa cô ấy đi cùng không?" Sau Tết mọi người còn nghỉ một thời gian, cho nên cô ta muốn quay về cũng là chuyện bình thường.

Quân nhân đó suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, nhưng mà chỉ có thể để Tân Duyệt Duyệt ngồi phía sau.

Tần Duyệt Duyệt cảm ơn, sau khi lên xe thì ngồi bên cạnh Lận Đông Hà, anh ta cầm hành lý giúp cô ta, sau đó nói: "Lần này đồng chí Tô sẽ đi chăm sóc Lận Xuyên, em không cần qua đó nữa."

Lời này là nói cho Tô Tô nghe, đồng thời cũng hy vọng Tần Duyệt Duyệt đừng xen vào chuyện của họ nữa.

"Em biết rồi." Dù sao thì cũng là người thông minh, cho nên Tần Duyệt Duyệt lập tức gật đầu đồng ý.

Tô Tô cũng không nói chuyện với họ, ngồi một mình phía trước nhìn đường.

Đường đi ở thời đại này đúng là vô cùng khó di cộng thêm sau khi tuyết rơi, đường trơn, cho nên đi vừa chòng chành vừa hoa mắt.

Sau đó Tô Tô đột nhiên say xe rồi. Cô ôm ngực của mình nôn khan vài cái, trông có vẻ vô cùng khó chịu.

Nhưng mà anh lính ở bên cạnh là người đã kết hôn có vợ rồi, cho nên rất rõ đối với biểu hiện này của cô.

Còn nhớ, lúc vợ anh ta sinh con đầu của nhà họ, đi quân đội thăm chính là biểu hiện này. Suốt đường nôn, ói, vô cùng khó chịu.

Tính ngày tháng, Lận Xuyên về quân đội cũng hơn hai tháng rồi, không lẽ là... Anh ta lập tức sáng mắt lên, cẩn thận dè dặt hỏi thăm:

"Chị dâu, chị thấy khó chịu sao?"

Tô Tô khua tay, nói: "Có thể là say xe rồi, không sao, tôi có thuốc say xe."

Từ trước đến nay cô chưa say xe bao giờ, thuốc này là mang cho bạn học của mình. Chỉ có hai vĩ, bỏ trong túi bên của ba lô.

Cô đưa tay ra lấy, bóc một viên bỏ vào miệng.

"Chị dâu chị dâu, cái này.. chính là có đôi lúc uống thuốc không được tốt, hay là chị cố chịu thêm chút?"

Ngại nói ra cô mang thai rồi, tốt nhất đừng uống thuốc khác.

"Cái này là thuốc thuần đông y, không có tác dụng phụ. Thật ra cũng giống như đường vậy."

Nhưng mà thân là con gái, Tô Tô không thể hiểu được ý tốt của đối phương, cô giải thích, thấy anh ta không nói gì nữa thì bỏ thuốc vào miệng.

Còn anh lính kia thì âm thầm cầu cho thuốc này thật sự không có tác dụng phụ gì, nếu như ảnh hưởng đến em bé thì tiểu đoàn trưởng Lận đó chắc đánh mình chết mất.

Tiếp theo đó, anh ta cũng không lái xe nhanh như thế nữa, ít nhất là duy trì ổn định, đường khó đi thì đi rất cẩn thận.

Còn chiến sĩ ở ngoài sau thì nói: "Trung đội trưởng, sao anh chạy chậm vậy, không phải chúng ta đến huyện thành vẫn còn nhiệm vụ khác sao?"

"Cậu biết cái gì, đường này khó đi, trong xe có hai đồng chí nữ, phải cẩn thận chút."

Trung đội trưởng phía trước nói xong, vẫn chạy rất ổn định, sắp đến chiêu mới đến được huyện thành.

Vốn dĩ, ở trong sách, họ phải sắp xếp nam nữ chính xuống xe, sau đó đi chấp hành nhiệm vụ.

Vốn dĩ Tô Tô còn khó chịu, đây là nơi ân ái của nam nữ chính người ta, nếu như cô ở đây, thế chẳng phải cản trở con đường ân ái của họ sao? Hay là, cô tự mua vé xe rồi đi?
 
Chương 111: Tình tiết không được thay đổi


Nhưng không ngờ trung đội trưởng đó cũng không biết uống nhầm thuốc gì, bất chấp trễ nhiệm vụ nửa tiếng để mua cho cô một tấm vé, sau đó nói với Lận Đông Hà:

"À đồng chí Lận, thật sự ngại quá, tối nay chúng tôi chỉ mua được một vé. Ngày mai có một vé, anh có thể đợi đến mai rồi lên xe không?"

"Được." Lận Đông Hà đồng ý rất sảng khoái.

Sau đó Tô Tô không nói một câu nào với Lận Đông Hà và đã được sắp xếp lên xe, sau khi lên xe cô mới biết anh lính đó mua cho mình là vé giường nằm, những điều này đều không có nói với Lận Đông Hà.

Mấy người làm lính này, cũng không hoàn toàn là thật thà, trung đội trưởng này vô cùng thông minh, thật sự là chăm sóc tốt cho chị dâu của mình mà không đắc tội người khác.

Bởi vì lúc trước cô có xem qua phiếu anh ta đưa cho Lận Đông Hà, đó là vé ngồi.

Cô ngồi lên xe rồi mới chợt phát hiện mình vẫn chưa cảm ơn người ta, thôi vậy, đến lúc đó nói cho Lận Xuyên biết là được.

Ân tình giữa đàn ông với nhau vẫn nên để anh trả thì thích hợp hơn.

Nhưng mà, giường nằm ở thời đại này cũng không tốt mấy, còn không thoải mái bằng xe khách sau này.

Chẳng qua là có thể nằm, không cần phải chen tới chen lui với người khác.

Dù sao thì giao thông bây giờ cũng không được phát triển lắm, cho nên tàu hỏa rất chật chội.

Nếu như là ghế ngồi, thì bây giờ cô phải chen tới chen lui với người khác rồi.

Cô liếc nhìn vé, thời gian chuyến tàu đến trạm là ba giờ năm mươi phút sáng, cũng có nghĩa là cô có thể ngủ một giấc, sau đó thì đến trạm.

Cô đặt ba lô của mình sang một bên, lấy ly nước rót nước nóng, sau đó thì ngoan ngoãn nằm trên xe và ngủ.

Không thể trách cô quá bao dung, nhưng khi cô đến, cô đã bị chấn động bởi chiếc xe, như muốn gục ngã.

Nhưng mà trên xe hơi ồn, không dễ gì cô mới ngủ được.

Còn về tình hình sau khi cô đến trạm thì trung đội trưởng kia đã gọi điện thoại thông báo rồi, đến lúc đó sẽ có người đến đón cô.

Phía chính phủ làm việc thì lúc nào cũng khiến người yên tâm, Tô Tô chỉ lo cho Lận Xuyên, cô ngủ rồi mơ thấy anh gãy tay chiếu chân đi về phía mình.

Cho đến khi cô giật mình ngồi dậy với cả người đầy mồ hôi lạnh, sau đó nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn hai giờ sáng rồi, cô đúng là ngủ được thật.

Cô vội vàng đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sửa soạn dọn dẹp xong, lúc cất khăn lau, cô phát hiện chiếc khăn quàng tặng cho góa phụ Kiều đó không còn xuất hiện nữa.

Cũng chính là, nếu như đồ đạc không đặt trong ba lô thì sẽ không khôi phục lại sao?

Nghĩ đến đây cô lấy thuốc say xe mà lúc trước cô uống ra, phát hiện bao bọc bên ngoài giống như chưa từng bóc ra vậy, vẫn là hai vỉ thuốc nguyên vẹn.

Sau khi biết được quy luật này thì cô quyết định sau này không được dễ dàng tặng đồ cho người khác nữa, bởi vì tặng cho người khác thì có thể sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.

Nhưng tiền với phiếu dùng xong vẫn có thể khôi phục lại, điều này khiến cô cảm thấy tự tin hơn khi sống tiếp ở thời đại này.

Dọn dẹp xong, ăn một ít bánh ngọt lót bụng thì ba giờ rồi, cô cất nước nóng với bánh ngọt vào ba lô rồi mang ba lô chuẩn bị xuống xe.

Một cô gái ăn mặc vô cùng tỉnh tế lại còn xinh đẹp như vậy thì rất thu hút sự chú ý của người khác, ngay cả lúc xếp hàng xuống xe cũng có người nhường đường cho cô. Cho nên, cô cũng không phải chen chúc quá mà xuống xe, sau đó đi theo đại quân đội đi về phía trước.

Cuối cùng cũng đến nơi tiếp trạm, cô nhìn xung quanh theo ánh đèn mờ tối.

"Đồng chí này, cho hỏi cô họ Tô phải không?"

Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô, làm Tô Tô giật mình nổi da gà cả người.

Giọng nói thật sự rất hay, khác với kiểu giọng trong trẻo mà chất phác đó của Lận Xuyên, nhưng mà đều cùng... nghiêm khắc.

Cô vội vàng quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn đang cầm một tấm hình nhỏ nhìn cô, sau đó sau khi cô quay đầu qua thì dường như đã xác nhận rồi, người đó cất tấm hình vào, dường như đã xác định rằng mình tìm đúng người rồi.

Tô Tô nhìn vết sẹo sâu trên mặt anh ta mà giật mình, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại cảm xúc của mình, có chút vui mừng nói:

"Phải, tôi họ Tô, chồng tôi là Lận Xuyên."
 
Chương 112: Thường Dược Tiến


"Chào cô, tôi là phó đoàn trưởng của Lận Xuyên, Thường Dược Tiến, phụ trách đến đón cô đến bệnh viện quân đội." Đối phương đưa tay ra.

Tô Tô lập tức đưa tay ra bắt tay với anh ta, nói:

"Làm phiền anh rồi."

Thường Dược Tiến đó ngây người, bởi vì anh ta cảm thấy Lận Xuyên cưới một cô vợ kho báu gì đấy, khoảnh khắc gặp anh ta vậy mà lại không có la hét hoặc là co cẳng chạy, chỉ với định lực này cho thấy đây không phải cô gái bình thường.

Còn Tô Tô nghĩ, người đàn ông này mặc dù trông hơi đáng sợ, nhưng so với Halloween thì đỡ hơn chút, cộng thêm anh ta dù sao cũng mặc quân trang, nhìn trông có cảm giác an toàn.

Đây là người đến đón mình, không sai, có thể đi theo.

Vì thế, Tô Tô lên xe với vị phó đoàn trưởng Thường này.

Người đến đón cô chỉ có một mình anh ta, nhưng mà xe chạy cũng rất chậm, rõ ràng khoảng thời gian này không hề có người nào ở đó cả.

"À phó đoàn trưởng Thường này, trên đường không có ai, chúng ta có phải có thể đi nhanh một chút không?" Cô vội đi chăm sóc Lận Xuyên đấy, còn không biết anh bị thương ở đâu nữa.

"Không gấp, bây giờ Lận Xuyên có thể đang ngủ."

Vẫn chậm rì rì như vậy, bởi vì lúc nhận điện thoại, trung đội trưởng có dặn dò qua rồi, không được lái xe như lúc trước, bởi vì vợ của tiểu đoàn trưởng có thể mang thai rồi, lúc đến còn nôn ói nữa.

Cho nên, lúc chạy xe nhất định phải cẩn thận từng li từng tí.

Còn anh ta là người chưa có vợ, cũng không biết nên chăm sóc bà bầu như thế nào, cho nên nhất định phải chạy chầm chậm.

Nghe thấy Lận Xuyên vẫn đang ngủ thì Tô Tô cũng không hỏi nữa, nhưng mà khi nhìn thấy một chiếc xe đạp vượt qua khỏi xe mình thì tâm thái của cô có chút muốn bùng nổ.

Quay đầu lại nhìn Thường Dược Tiến, vẫn là biểu cảm lúc nãy, không thay đổi.

Lại một chiếc xe đạp nữa đi qua, cô cảm giác như mình sắp phát điên rồi, lại nhìn sang Thường Dược Tiến, vẫn là khuôn mặt không biểu cảm đó.

Đột nhiên cô rất muốn mở cửa xe xuống tự đi cho rồi, nhưng tiếc là cô không biết Lận Xuyên ở bệnh viện nào.

Đúng vào lúc sắp không nhịn được nổi lên tiếng thì cuối cùng anh ta cũng dừng xe lại trước một tòa nhà hai tầng, sau đó xuống xe dẫn đường đi. Tô Tô cảm thấy con người này là kiểu người chậm chạp, đi đường cũng chậm rì rì. Nhưng mà cô còn có cách nào khác, đi theo thôi.

Lúc này người trong bệnh viện không nhiều, rất nhanh họ đã đi vào một căn phòng đầu tiên tầng một. Sau khi mở cửa, bên trong tương đối yên tĩnh, sau đó đột nhiên vang lên một giọng nói có chút lo lắng:

"Lão Thường, đón được người chưa?”

"Ừm, đón được rồi." Thường Dược Tiến nói xong thì dẫn Tô Tô vào, sau đó nói: "Tôi đi lấy nước cho mọi người."

Nói xong, cũng không biết anh ta làm sao thấy được phích nước nóng mà xách đi rồi.

Tô Tô vội muốn gặp Lận Xuyên nên cũng không nói gì mà trực tiếp đi về phía trước, sau đó nhìn thấy Lận Xuyên đang sửa soạn cái chăn, dường như không muốn cô nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh.

Nhưng mà, trời vẫn chưa sáng, trong phòng không bật đèn, muốn nhìn cũng không thấy được.

"Anh không sao chứ?"

Bởi vì không biết anh bị thương ở đâu, cho nên sau khi vào, Tô Tô ngăn cản ý muốn ôm chặt người đàn ông này, ngoan ngoãn đứng một bên quan sát và hỏi. Đôi mắt có chút quen thuộc với bóng tối, và sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Đối phương dường như có chút căng thẳng, nói: "Sao em lai den, kh6ng phai anh kh6ng cho em đến sao?"

"Thế bây giờ em sẽ đi." Tô Tô vừa lo lắng, vừa mong đợi, không dễ gì mới đến được đây, kết quả đối phương lại nói một câu như thế. Cô quay người định đi thì tay cô bị một bàn tay to khác kéo lại, giọng nói gấp gáp của Lận Xuyên vang lên, còn mang chút kỳ quặc:

"Đừng đi, anh muốn nhìn em."
 
Chương 113: Mắc cỡ


Cô chỉ có thể quay đầu lại, buồn bực nói:

"Không được nói những lời như không cho em đến nữa, nếu không em sẽ đi, sau này không gặp anh nữa. "

"." Bây giờ còn uy hiếp luôn rồi, nhưng mà Lận Xuyên liền sợ, anh thật sự không dám.

"Anh bị thương ở đâu, em nhìn không rõ."

Tô Tô mềm lòng vẫn quay lại, sao cô cảm giác một thời gian không gặp anh, giống như anh gầy đi rồi thế?

"Anh.. bị thương ở chân, nhưng mà không nghiêm trọng, rất nhanh là có thể xuống giường đi lại rồi." Anh liên nói.

"Còn lâu em mới tin anh nói, lát nữa trời sáng em xem thử." Bây giờ Tô Tô muốn mở chăn ra, nhưng nghĩ trời tối cũng không thấy gì nên thôi.

Ai ngờ đối phương lại phản ứng mạnh như vậy, trực tiếp nói: "Không được."

"Có phải rất nghiêm trọng không? Anh đừng lừa em, cho dù có nghiêm trọng cỡ nào thì chúng ta cũng kết hôn rồi, em cũng sẽ không bỏ mặc anh không quản đâu."

Tô Tô nghe thấy anh từ chối như thế thì không thể nghĩ tích cực được nữa, thậm chí cảm thấy chân của đối phương có thể bị cắt đứt rồi.

Thế sau này anh biến thành người tàn tật, con người lành lặn lại trở nên như thế, trong lòng anh nhất định rất buồn.

Lúc này, mình không được biểu hiện quá hoảng hốt, nhất định phải để anh biết mình sẽ đứng bên cạnh anh.

Lận Xuyên biết Tô Tô hiểu lầm rồi, lập tức nắm tay cô và nói:

"Thật sự không sao cả, chỉ là vết thương có hơi khiếp người, hay là đợi anh đỡ hơn chút rồi em xem?”

Nghe thấy anh nói như vậy Tô Tô mới thở phào một hơi, nói: "Thế thì tốt." Cô nắm lại tay anh, cảm giác được có chút lạnh, cô vội vàng để tay anh vào trong chăn và nói:

"Anh ngủ thêm chút đi, trời vẫn chưa sáng."

"Em mới cần ngủ, một cô gái đi đường xa như vậy nhất định mệt rồi, bên cạnh có ghế đấy, em ngồi một lát, sau đó đợi lão Thường quay lại, anh bảo anh ta sắp xếp em đến nhà nghỉ."

Thật ra Lận Xuyên rất cảm động, anh không ngờ Tô Tô lại một mình đến đây, vốn dĩ anh muốn Lận Hải đến.

"Lận Hải phải ở nhà chăm sóc hai cậu em, cha mẹ đến thăm nhà cậu rồi." Tô Tô nói sơ qua tình hình trong nhà họ Lận Xuyên nghe, lúc này Thường Dược Tiến đi vào, sau đó rót cho Tô Tô ly nước và nói:

"Nhà nghỉ tôi đã đặt sẵn rồi, ở ngay bên cạnh bệnh viện. Đến tối quân đội sẽ phái chiến sĩ đến chăm sóc, đến lúc đó đồng chí Tô có thể đi nghỉ ngơi rồi." Nói xong còn đưa cho cô một chùm chìa khóa, sau đó nhìn Lận Xuyên một cái, thấy anh quay mặt sang một bên, thế này là mắc cỡ rồi sao?

"Cảm ơn anh." Tô Tô rất lịch sự cảm ơn, sau đó Thường Dược Tiến gật đầu rồi định rời đi.

"Lão Thường, anh nói với đồng chí đến đây, mang thêm một phần cơm sáng."

Lận Xuyên lập tức dặn dò, sợ lát nữa quên đặt thêm một phần cơm, sợ vợ mình đói.

Thường Dược Tiến nhếch mày, vết sẹo trên mặt trông có chút dữ tợn. Nhưng mà khóe miệng vẫn ừm một tiếng rất nhẹ, sau đó thì đi mất.

Nhưng trong lòng lại khó hiểu, không ngờ tiểu đoàn trưởng Lận nhà mình cũng rất thích cô vợ này, sợ quân đội bỏ đói cô.

Thôi vậy, nể tình đối phương đang mang trong người đời sau của quân nhân, bữa trưa bỏ thêm nhiều món ngon vậy.

Trời sáng rồi, cuối cùng Tô Tô cũng nhìn thấy mặt của Lận Xuyên, sau đó thì mấp máy môi, nước mắt rơi lã chã.

Thật sự gầy đi rồi, vành mắt lõm xuống rồi. Hơn nữa còn bị nhiều vết thương, mặc dù đã được xử lý nhưng không có băng bó, cho nên trông rất thảm. Vốn đĩ là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, bởi vì vết xước trên mặt mà sưng đỏ, sắp xấu xí lên một tầm cao mới.

"Có phải rất khó coi không?"

Lận Xuyên cũng biết bộ dạng bây giờ của mình như thế nào, cho nên không muốn để Tô Tô đến xem mình trông như thế nào.

"Không khó coi, chỉ là có chút khiến người ta thương xót, sao lại bị thương đến mức này chứ?"

Mặc dù Tô Tô nhìn thấy rồi nhưng không dám động vào anh, cũng không biết con người này rốt cuộc trên người có chỗ nào còn khỏe.
 
Chương 114: Có thể ra ngoài một chút không


Lận Xuyên đưa tay ra lau nước mắt thay cô, nói:

“Chỉ là lăn từ trên núi xuống, chỉ là vết thương bên ngoài, không nghiêm trọng.”

Vợ không chê mình xấu, tốt thật.

“Uống chút nước trước đi, xem môi anh khô nứt da rồi”

Tô Tô thổi nước trong ly, sau đó đưa tay lên đút anh uống. Cô đến để chăm sóc bệnh nhân, cho nên không hề chối đẩy trách nhiệm.

Lận Xuyên thấy nước đến miệng rồi nên chỉ có thể uống thôi, thật ra sáng sớm bàng quang của anh có chút khó chịu, nhưng ở trước mặt vợ mình anh chỉ có thể nín nhịn.

Không dễ gì mới đợi được chiến sĩ của quân đội đến đưa cơm, anh liếc nhìn cô vợ của mình, khuôn mặt non nớt đó đang nhìn anh, còn mỉm cười, đẹp đến mức nhìn thôi cũng thấy no rồi, nhưng anh lo nhịn không có thời gian nhìn nữa.

“Vợ ơi.....”

“Hửm?”

“Em......có thể ra ngoài một chút không?”

“Làm gì?” Tô Tô chưa từng chăm sóc bệnh nhân nam bao giờ, cho nên không hiểu.

“Anh, anh muốn......đi vệ sinh một lát” Anh nói xong thì thở phào một hơi, nhưng không dám nhìn mặt của vợ.

Tô Tô lập tức ồ một tiếng, sau đó chạy nhanh ra ngoài.

Tiếp theo đó là cánh cửa bị đóng lại, bên trong vang lên tiếng ào ào.

Cũng không biết người đàn ông này nhịn bao lâu rồi, vậy mà lại không nói với cô, cứ phải đợi chiến sĩ của quân đội đến.

Đúng rồi, bây giờ anh không thể xuống giường, chỉ có thể dùng cái chai bình gì đó thôi, hai người họ vẫn chưa động phòng, cho nên mắc cỡ rất bình thường nhỉ?

Bất giác cô gái mới nhớ lại mà đỏ mặt.

Một lúc lâu sau chiến sĩ đó đi ra và nói:

“Chị dâu, cơm em đã để bên trong rồi, chị với tiểu đoàn trưởng ăn đi, buổi trưa em lại đến”

“Ò, thế làm phiền cậu rồi” Tô Tô vẫy tay với chiến sĩ nhỏ, sau đó phát hiện cậu ta vậy mà lại đỏ mặt, gãi gãi đầu rồi bỏ chạy mất.

Chiến sĩ nhỏ: Chị dâu đẹp quá, hơn nữa còn lịch sự, xinh đẹp hơn các cô gái thành phố.

Tô Tô: Đứa trẻ này dễ mắc cỡ quá rồi, sao lại chạy nhanh như thế.

Sau khi vào phòng, cô phát hiện trên mặt Lận Xuyên vẫn có chút không được tự nhiên, sau đó anh chỉ hai hộp cơm trên bàn bên cạnh và nói: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi”

Tô Tô mở hộp cơm ra, thấy bên trong là cháo, sau đó bên cạnh có chất vài củ cải muối, cộng thêm một cái trứng rán.

Mặc dù thời gian ở đây chưa lâu, nhưng cô cũng biết, có thể thêm một cái trứng rán thì đã vô cùng tốt rồi.

Nhưng mà cô không ăn một mình trước, mà cầm hộp cơm lên đút Lận Xuyên.

Một người đàn ông như anh sao có thể để cô gái người ta đút được, cho dù trong phòng bệnh không có người ngoài thì cũng không được.

Vì thế anh cầm lấy hộp cơm nói: “Anh tự ăn được, tay cũng đâu bị thương.”

“Không phải em sợ anh không tiện sao” Tô Tô không ngờ lòng tự tôn của Lận Xuyên cũng lớn như vậy, cô đưa đũa cho anh rồi tự ăn.

Hai người chia cách đã rất lâu rồi, vốn dĩ Tô Tô tưởng rằng sẽ có chút xa lạ, nhưng không biết tại sao cảm giác đó không hề xuất hiện, ngược lại là kiểu cảm giác háo hức và an tâm của việc lâu ngày gặp lại.

Đồng thời cũng rất ấm áp.

Nhưng mà, hộp cháo này cô ăn không hết, sau đó Lận Xuyên lấy lại và ăn hết phần còn lại của cô. Thật sự không hề chê chút nào, ăn xong anh còn nói: “Để hộp cơm sang bên, đợi họ đến rửa”

“Chuyện có gì đâu, để em đi rửa rồi quay lại liên”

Làm như cô không có tay vậy, còn phải để người khác rửa thay.

Tô Tô đi đến phòng vệ sinh của bệnh viện sửa soạn lại bản thân, còn đặc biệt lấy một chậu nước, muốn lau cho Lận Xuyên.

Cho dù bị thương cả người, nhưng cũng vẫn còn chỗ lành lặn nhỉ.

Ai ngờ lúc quay về vừa hay bắt gặp bác sĩ với y tá đến đổi thuốc cho anh, cô nhìn người ta đi vào, sau đó cô vẫn chưa vào thì đã nghe thấy tiếng gào thét của Lận Xuyên.

“Các người đi ra cho tôi, gọi người khác đến”

“...” Thế này là sao vậy?
 
Chương 115: Bảo thủ


Lúc cô đang hoài nghi thì thấy hai cô y tá sầm mặt và một người ở đằng sau đang lau nước mắt đi ra, vừa đi vừa nói:

"Thủ trưởng này tính tình sao lại cố chấp như vậy, đây là bệnh viện, anh ta còn phân biệt nam nữ, lúc hôn mê không phải y tá băng bó cho anh ta đấy sao?”

"Là bác sĩ băng bó đấy, lúc khiêng anh ấy đến thì vẫn còn ý thức, sau đó không cho những cô y tá như chúng ta lại gần." Một cô y tá nói.

"Bảo thủ thật."

Nhìn bọn họ đi ra, Tô Tô đột nhiên hiểu ra tại sao Lận Xuyên cứ mắc cỡ khi ở trước mặt mình như vậy, nhưng mà lúc kết hôn anh cũng rất mạnh bạo đấy, cũng không nhìn ra được tính bảo thủ như vậy.

Không lễ, anh còn muốn giữ thân mình như ngọc vì mình sao?

Cô suýt nữa bị mình chọc cho cười, sau đó đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng.

Không cho y tá xem nhất định chỗ bị thương có chút không được tốt, đàn ông cũng chỉ có một chỗ đó không thể cho người khác xem thôi, cho nên chỗ anh bị thương là vị trí quan trọng phía dưới eo, trên vị trí đùi sao? Tô Tô ôm mặt mình, mặc dù biết sẽ không trở thành thái thám, nhưng cô cứ cảm thấy Lận Xuyên thật xui xẻo.

Không cho nữ đồng chí vào thì cô tự giác đứng đợi bên ngoài vậy, cho đến khi các bác sĩ đi ra thì cô mới tự giới thiệu sơ qua bản thân, sau đó hỏi thăm tình hình vết thương của Lận Xuyên.

"Vết thương của đồng chí Lận Xuyên rất nghiêm trọng, nhưng điều trị tốt sẽ không cản trở hoạt động sau này của anh ấy."

Bác sĩ giải thích đơn giản cho Tô Tô xong rồi đi, cô cũng không hỏi ra được rốt cuộc là bị thương ở đâu.

Sau khi vào phòng, cô đặt chậu nước xuống, sau đó cầm khăn lông lên giặt và nói: "Để em lau cho anh nha."

"Ừm, làm phiền em rồi."

Vốn dĩ muốn cưới về để chăm sóc, kết quả bây giờ được cô chăm sóc rồi, trong lòng anh cứ cảm thấy có lỗi người với cô gái người ta.

"Chúng ta là vợ chồng, anh mà còn khách sáo với em như vậy thì em không làm nữa đấy."

Một người đàn ông kỳ cục như vậy làm gì, cô còn không như vậy.

Cô đưa tay cầm khăn lông lau mặt, lau sau tai cho anh, kết quả tay cô vừa chạm đến trái tai của ai đó thì anh liền rùng mình, sau đó có thể thấy được bằng mắt thường đôi tai đó nóng lên, đỏ hừng hực như lửa vậy.

Tô Tô vô thức nuốt nước miếng, người đàn ông này lẽ nào là kiểu có trái tai vô cùng nhạy cảm đó?

Nhưng mà đánh chết cũng không nói, cơ thể cứng ngắc cố chịu đựng. Cô cúi đầu xuống nhìn, bàn tay nắm chặt thành quyền ở trong chăn.

Vốn dĩ người ta bị thương, không nên chọc anh, nhưng dáng vẻ này thật sự khiến tiểu quỷ trong lòng Tô Tô duỗi ra ngàn móng vuốt nhỏ muốn làm chuyện xấu.

Cố nhịn cố nhịn, cuối cùng sau khi lau cổ xong, cô cố tình véo nhẹ trái tai Lận Xuyên một cái và nói: "Trái tai của anh to thật, người ta nói người như thế có phúc..."

"Ừm." Người đàn ông nào đó vậy mà lại "suýt" một tiếng, làm Tô Tô giật mình vội vàng buông tay ra: "Em, em làm đau anh rồi sao?"

Lận Xuyên đỏ mặt, anh không đau, chỉ là cảm giác toàn thân tê dại. Nhưng anh không thể nói, chỉ nói: "Ừm, có chút."

"Thế thì em cẩn thận chút." Nói xong cô định cởi áo anh ra.

Bàn tay của Lận Xuyên vội vàng nắm chặt tay cô và nói: "Đừng...

"Anh căng thẳng cái gì, cũng đâu phải chưa thấy bao giờ."

".." Cũng đúng, từng thấy rồi. Nhưng lúc đó tắt đèn, bây giờ là trời sáng như ban ngày đấy.

"Anh muốn làm mình dơ dáy à?" Tô Tô dùng cả nguy hiếp và khích lệ, cuối cùng cũng lau xong thân trên cho anh, tiếp theo cô định mở chăn ra.

Nhưng lần này Lận Xuyên sống chết không cho, Tô Tô nói: "Em chỉ lau chân cho anh thôi."

Lận Xuyên không nói lại chỉ đành để cô lau, nhưng mà càng lau càng tiến lên trên, anh cũng ngại nói dừng.

Nhưng mà anh biết, vợ mình nhất định đoán ra được anh bị thương ở đâu rồi, bởi vì phía trên đầu gối cô đã lau qua cả rồi, lên bên trên nữa chính là...

Mặt đỏ quá, lúc đó anh liều mạng trốn rồi, ai ngờ tên vô lại đó lại ác như thế.

Tô Tô biết rồi, cho dù không bị thương chỗ đó, nhưng cũng cách đó không xa, chả trách không có y tá nữ động vào đấy.
 
Chương 116: Đau lòng


"Còn đau không?"

"Hết đau rồi."

"Lừa người."

Có thể không đau được sao?

Nhất định là bị thương rất nặng, nếu không sao có thể không đi lại được chứ.

Tô Tô có chút cạn lời đối với kiểu đàn ông thẳng thắn mắc cỡ này, nhưng cô cũng vạch trân anh mà mang chậu đi rồi.

Cô đổ nước xong, cảm giác muốn hít thở bầu không khí trong lành một lát, vì thế cô đứng bên ngoài hành lang một lúc.

Cũng không biết cơn gió ác từ đâu thổi tới rồi cạ vật gì vào mắt, cô đưa tay dụi dụi vài cái khiến mắt đau nhói rồi mới đỡ một chút.

Cô soi gương thử, phát hiện không có gì roi mới cất chiếc gương nhỏ vào trong ba lô mang theo người, sau đó đến phòng làm việc của bác sĩ.

Một người chăm sóc bệnh nhân, thế nào cũng phải biết bệnh nhân rốt cuộc bị thương như thế nào, bị thương ở đâu nhỉ?

Còn bên này, Thường Dược Tiến đã nhìn thấy hết cảnh này rồi, anh ta ném tàn thuốc rồi bước vào phòng bệnh, nhìn Lận Xuyên đang đắp chăn rất kín, anh ta ngồi xuống nói: "Lão Lận à."

"Chuyện øgì thế?"

"Có phải anh chưa nói cho vợ anh biết chuyện anh bị thương ở đâu phải không?"

"Chỗ này, nói thế nào chứ?"

Gốc đùi suýt nữa làm tổn thương tính mạng của anh, cho nên bây giờ anh không thể rời khỏi giường, bởi vì không phải xương bị thương, mà là cái chân động đậy một cái thì đụng vào, và sau đó là đủ loại đau đớn.

"Tôi thấy vợ anh khóc ở bên ngoài đấy, rất đau lòng đó, mắt đỏ cả rồi. Theo tôi thấy ấy, có phải cô ấy cảm thấy anh không ổn rồi không?"

Thường Dược Tiến cảm thấy, giấu giấu diếm diếm, phụ nữ ai cũng sẽ nghĩ như vậy.

"Anh mới không ổn ấy, vừa nãy tôi còn cứng nữa đấy."

Lận Xuyên trừng to mắt, nói xong thì liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai vào mới yên tâm.

"Nhưng chuyện này anh phải nói với chị dâu chứ, lỡ như cô ấy cảm thấy anh bị thương chỗ đó, sau này không thể làm đàn ông được nữa, anh nói xem người ta biết phải làm sao?"

"." Chuyện này anh chưa nghĩ đến bao giờ.

"Hay là, anh giải thích đi, đừng để cô ấy nghĩ ngợi nhiều." "Cái này..." Giải thích thế nào chứ?

"Dù sao thì chuyện này người khác cũng không thể nói thay anh được, anh tự..."

Hai người đang nói chuyện thì thấy Tô Tô cầm cái chậu với hai thứ đồ mới mua bước vào, cô còn nhiệt tình chào hỏi, nói:

"Phó đoàn trưởng Thường, anh đến rồi sao, vừa hay ăn chút táo đi, tôi mới mua đấy." Nói xong, cô lấy trong túi ra một nắm táo đỏ.

Thường Dược Tiến nhếch khóe môi một cái, mua táo đỏ để bổ huyết sao? Có thể hiểu, dù sao thì cũng bị mất rất nhiều máu.

Sau đó, Tô Tô lấy từ trong túi ra một bịch đỏ đỏ, sau đó bỏ vài hạt đỏ vào trong ly, rồi đổ ít nước vào.

Anh ta ngạc nhiên đến ngây người, liếc nhìn Lận Xuyên một cái, thấy sắc mặt của anh đã dần dần trở nên đỏ, rồi tối sầm lại.

Thường Dược Tiến ho khan một tiếng, nói: "Tôi đi trước đây, à tiểu đoàn trưởng, anh bảo trọng nhé." Cẩu kỷ tử cũng lấy ra rồi, còn nói không hiểu lầm?

Còn Lận Xuyên nhìn vợ của mình pha cẩu kỷ tử cho mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, anh cũng đâu bị thương ở chỗ đó, thật sự không cần bổ huyết đâu.

"Cái này..." "Bổ khí bổ huyết đấy, nghe bác sĩ nói anh mất rất nhiều máu." Tô Tô đưa cái ly cho Lận Xuyên, bảo anh uống.

Lận Xuyên mấp máy môi, không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng vẫn phải uống vài ngụm.

"Đừng quên uống hết nước rồi lấy cẩu kỷ tử ăn nha, đồ này rất bổ đấy, em ra ngoài hỏi nhiều cửa hàng mới mua được đấy."

".." Vợ à, thật sự không cần tẩm bổ đâu, bổ nữa là có chuyện đấy.

Mặc dù nói không bị thương ở chỗ đó, nhưng nếu như đứng thường xuyên thì cũng không dễ chịu, chạm vào vết thương sẽ đau.

"Sao vậy, nhìn anh sao giống như em đang đút thuốc độc cho anh vậy?" Tô Tô cũng rất nhạy bén.

"Vợ à, anh có chuyện muốn nói với em."
 
Chương 117: Ước lượng một chút


“Ừm” Tô Tô cảm thấy với tính cách của Lận Xuyên, nếu anh muốn nói thì nhất định là chuyện quan trọng gì đấy, vì thế cô đứng bên cạnh anh lắng nghe.

Khi bắt gặp đôi mắt trong veo đó, anh dường như rất lúng túng, rất ngại nói, nhưng không giải thích thì lại không được, vì thế anh nói:

“Là thế này, anh thật sự là bị thương ở chân.”

“Em biết mà, bác sĩ nói rồi”

Là chân, nhưng mà ở chỗ rất gần với vị trí chí mạng. Tô Tô vẫn không biết cụ thể là ở đâu, nhưng mà bác sĩ người ta đã nói như thế thì cô cũng chỉ có thể nghe như vậy.

Mặc dù cô nói như thế nhưng mà ánh mắt vẫn đang tia trong mơ hồ, Lận Xuyên nghĩ ngày tân hôn hôm đó, chỗ nên sờ hai người cũng sờ rồi, chỗ nên xem hai người cũng xem rồi, cho nên anh lấy hết dũng khí nắm lấy tay của Tô Tô, sau đó đưa lên phía trên cùng của chân trái mình và nói:

“Là ở đây, không phải ở đây” Lúc anh nói thì đưa tay của cô chỉ về phía trước, đỏ mặt nói.

Mặt của Tô Tô cũng đỏ bừng, cô vội vàng rút tay nhỏ của mình lại, hoảng hốt nói: “Em, em biết rồi.” Trời ơi, người đàn ông không biết xấu hổ, anh vậy mà lại cầm tay của mình chỉ vào chỗ đó một cách quang minh chính đại, muốn lấy mạng già của cô à, tìm như muốn nhảy ra ngoài.

“Cho nên, em không cần chuẩn bị cẩu kỷ tử đâu, anh không cần tẩm bổ.”

Lận Xuyên nghỉ ngờ nếu như mình còn không nói rõ thì sau này không chừng có khi nào vợ sẽ mang thuốc khác về làm mình tăng xông mất.

Lúc này Tô Tô mới biết tác dụng khác của cẩu kỷ tử, cô không khỏi đỏ mặt nói: “Là, là bác sĩ bảo em mua về tẩm bổ cho anh đấy, chỉ nói là bổ khí bổ huyết, ai biết....nó còn có thể bổ chỗ đó? Anh không muốn uống thì không uống thôi”

Lận Xuyên nhìn nhìn cẩu kỷ tử, rồi lại nhìn cô vợ đỏ mặt đang vê vạt áo, anh nói: “Anh, uống” Nếu như đã là đồ vợ mua cho thì cứ uống thôi, nếu không cô không vui thì phải làm sao.

Tô Tô nghe thấy thì gật gật đầu, bổ khí bổ huyết thì phải phục hồi từ từ, cho nên uống nhiều chút cũng không sai.

Vì thế, táo đỏ và cẩu kỷ tử, Lận Xuyên uống từ sáng đến tối.

Ngoại trừ cơ thể cảm thấy ấm lên thì cũng không có phản ứng gì nữa, nên cứ uống thôi.

Buổi trưa, hai người ăn một bữa ăn thịnh soạn, tổng cộng có hai món, cộng thêm cơm trắng, ăn rất no.

Nhưng mà Lận Xuyên phát hiện cô vợ nhà mình ăn cơm quá ít, ăn như mèo ăn vậy. Lúc trước ở nhà anh đã cảm nhận được, lúc đó là anh cảm thấy cô không muốn giành đồ ăn với người khác hoặc là ở nhà người khác nên không được tự nhiên, nhưng mà lúc chỉ có hai người, anh mới trực quan nhìn ra được cô thật sự ăn không nhiều, chả trách cô gầy như vậy.

Một bữa cơm cũng chỉ có một chén cơm nhỏ, sau đó ăn đồ ăn cũng rất ít, đến nỗi có thể đếm được cô ăn bao nhiêu miếng, anh không khỏi chau mày nói: “Em không thích ăn những món này?”

“Thích ăn chứ.”

Tô Tô cầm hộp cơm đi rửa rồi, lúc quay lại thì nhìn thấy Lận Xuyên đang thất thần nghĩ gì đó.

Nhìn thấy cô bước vào, anh nói: “Lát nữa sẽ có người đến, em đi nghỉ ngơi một lát đi kẻo mệt”

“Em không mệt” Quả thực là có chút mệt rồi, nhưng mà cô không thể để một người bệnh lo lắng được.

“Hay là, em qua giường bên cạnh nghỉ ngơi một lúc” Giường bên cạnh không có ai, có thể để người chăm sóc nằm nghỉ ngơi.

“Thế thì được.”

Tô Tô ăn xong thì hơi buồn ngủ, nhưng mà cô vẫn rất có trách nhiệm, hỏi Lận Xuyên cần những øì.

Trước khi cô đi nghỉ ngơi thì rót nước sẵn cho anh, rửa trái cây lúc nãy mua về, quần áo tất vớ cũng giặt sạch rồi để ở bên nhỏ nước, sau đó cô mới tháo giày năm lên giường và nhắm mắt lại. Không ngờ, rõ ràng là bệnh viện ồn ào như vậy, nhưng rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
 
Chương 118: Còn nhỏ vậy anh cũng ra tay được


Lận Xuyên mất nhiều máu, lúc này anh cũng nằm xuống nghỉ ngơi, chưa đến nửa tiếng sau, quân đội phái người đến nói chuyện với anh một lúc.

Nhưng mà người đó liếc nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường bên cạnh, nhỏ tiếng nói:

"Lận Xuyên, còn nhỏ vậy anh cũng ra tay được?"

"Nếu như anh cưới cô vợ nhỏ tuổi, cũng có thể ra tay được, tin không?”

Dù sao thì anh ra tay được, dù sao thì cũng là người phụ nữ của mình, không sai.

"Ôi đệch, vợ là ai còn chưa thấy bóng dáng nữa đấy, bỏ đi không nhắc cái này nữa. Phía lãnh đạo biết tình hình bây giờ của anh không thể về đội ngay lập tức được, cho nên muốn anh sau khi xuất viện thì ve nhà dưỡng thương một thời gian, đợi khỏe hẳn rồi lại xin quay lại."

"Không cần, vết thương của tôi không nghiêm trọng."

"Vết thương của an không nghiêm trọng, nhưng mà anh có thể đi được không? Nhát dao đó cắm ở đâu không rõ, suýt chút nữa thành phế nhân rồi."

"Lúc đó tôi đã tính kỹ rồi, mới cưới vợ, tôi làm gì không cẩn thận để bị thương như vậy được." "Ô, nỡ một chân của mình?"

Lận Xuyên đỏ mặt, lúc đó trong lúc nguy cấp anh đúng là có nghĩ như vậy, thà không cần cái đùi, nhưng cũng phải cần cái chân thứ ba, dù sao thì mới kết hôn, chưa nếm được mùi vị của vợ mình nữa đấy, nếu như bị thương rồi, thế sau này sẽ không còn được ôm vợ nữa.

"Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của anh kìa, nhưng mà, anh có thể xin quay lại muộn chút cũng được, chăm sóc vợ vài ngày, nghe nói mấy tháng đầu dễ sảy gì nhất đấy."

Thật ra đồng chí chính ủy chính là đến để âm thầm cho anh nghỉ phép, dù sao thì ở quân đội, cơ hội có thể chăm sóc cho vợ trong thời kỳ mang thai không được nhiều.

"Cái gì?" Lận Xuyên nghe không hiểu.

"Cái gì mà cái gì? Người đi đón vợ anh nói cô ấy nôn ói trên xe, có thể là có em bé rồi, không lẽ anh không biết?"

"Không không, không thể nào." Anh còn chưa ôm được vợ đấy, hoàn toàn không thể có em bé được.

"Phó đoàn trưởng Thường quay về cũng nói vợ anh có thể có rồi."

"Không, tuyệt đối không có."

"Sao anh lại chắc chắn như vậy thế, anh không có vấn đề gì chứ?"

Chính ủy không hiểu liếc nhìn Lận Xuyên một cái, sau đó ánh mắt hướng xuống.

Sau lưng Lận Xuyên toát cả mồ hôi lạnh, anh nói: "Tuyệt đối không có vấn đề, chính là đã kiểm... kiểm tra rồi."

"Ồ, thế thì lần này quay về anh phải hoàn thành nhiệm vụ bồi dưỡng đời sau, nghe thấy chưa." Chính ủy nói xong thì đứng dậy, nói tiếp:

"Bác sĩ nói vết thương của anh ngày mai có thể xuống giường rồi, bốn, năm ngày sau là có thể xuất viện về nhà dưỡng thương rồi."

"Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của tổ chức." Lận Xuyên gật đầu đồng ý, thật ra là anh muốn nhanh chóng quay lại với công việc, nhưng với tình hình hiện tại của mình, anh thật sự không thể chiến thắng bất cứ nhiệm vụ nào, chi bằng đi với vợ về nhà dưỡng thương.

Chính ủy nói xong thì rời đi, anh ta vừa mới đóng cửa lại thì Tô Tô thức dậy, cô vừa dụi mắt vừa ngồi dậy hỏi:

"Có phải có người đến rồi không?"

"Phải, chính ủy trong quân đội nói bốn, năm ngày sau là anh có thể xuất viện, sau đó bảo anh về nhà dưỡng thương."

"Vậy sao, thế chẳng phải chúng ta có thể cùng nhau về nhà rồi sao?" Tô Tô liền vui mừng nói. "Em không thích ở trên thành phố sao?" Nói thế nào thì ở đây cũng là một thành phố nhỏ, còn cô vậy mà lại có vẻ thích cái thôn núi nhỏ đó hơn vậy, thật sự là một cô gái kỳ lạ.

"Em thích, nơi có anh."

Tô Tô nói cái này cũng không phải thả thính gì, con gái hiện đại quyến luyến tình yêu của mình, nói những lời ngọt ngào như thế này là điều rất bình thường.

Nhưng cả đời này của Lan Xuyên chưa bao giờ nghe con gái nói những lời như thế này, khuôn mặt của anh liền đỏ ửng, anh cầm ly nước cẩu kỷ tử bên cạnh lên uống vài ngụm mới xem như là hoàn hồn lại.

Nhưng mà trong lòng có chút ngọt, cũng không biết là do uống nước cẩu kỷ tử hay là câu nói của cô vợ nhỏ mình có đường.
 
Chương 119: Nam chính có tâm sự


“Ừm”

Anh đưa tay ra muốn nắm tay Tô Tô, nhưng mà cô thuận thế thả xuống mất, sau đó bàn tay lớn của anh đặt lên đầu cô.

Đầu tóc mềm mại, sờ vào cũng rất dễ chịu, giống như lúc nhỏ trong nhà có nuôi chú mèo nhỏ vậy.

Anh vừa sờ thì đối phương còn nhắm mắt lại cười nữa, sau đó kê đầu bên giường mặc cho anh xoa, nhìn trông vô cùng đáng yêu.

Tay còn lại của anh thì đặt lên miệng ho nhẹ một tiếng, ngay cả vết thương bỗng chốc cũng không thấy đau nữa.

Lúc hai người đang ngọt ngào thì một cô y tá đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì khóe môi khẽ giật, nói: “Tôi, đến tiêm thuốc”

Lận Xuyên vội vàng thu tay về, Tô Tô ngẩng đầu lên hỏi: “Tiêm ở đâu?”

“Tiêm trên bắp thịt.”

“Ồ.” Cô phải giúp đỡ đấy, vì thế cô cùng với y tá đi đến bên cạnh Lận Xuyên, đang định đưa tay kéo quần của anh thì thấy một bàn tay lớn giữ ở đó không buông.

“Buông tay đi, anh sợ đau à?” Tô Tô kéo một cái, kéo không được thì trừng anh.

Cô y tá ở bên đang bơm thuốc mà run cả tay, tiểu đoàn trưởng Lận này có tiếng là khó phục vụ, nhưng mà bác sĩ với y tá nam đều không có đây, chỉ có thể để cô ta đến, nghĩ đến dáng vẻ mắng người trước kia của anh thì cô ta không kìm được muốn bỏ chạy.

May mà vợ anh ở đây, lần này chắc có thể tiêm thuốc được rồi nhỉ?

Nhưng mà không ngờ người ta vẫn khó chịu, nhưng nghe thấy vợ nói như vậy thì anh cũng buông tay, sau đó Tô Tô nhanh chóng kéo quần anh xuống một chút rồi nói: “Ở đây được chưa?”

“Được rồi” Ôi chao, cũng nghe lời đấy.

Xem ra, con sói có lợi hại cỡ nào thì khi gặp sói mẹ cũng phải ngoan ngoãn thôi.

Y tá tiêm thuốc thành công thì bưng khay rời đi, Tô Tô kéo quần lên lại cho anh rồi nói: “Tiêm thuốc ở bắp thịt thôi mà, anh có cần phải phản ứng mạnh như vậy không?”

“Ừm” Chính là không muốn người phụ nữ khác động vào, bọn họ cũng đâu phải vợ anh, kỳ cục lắm.

“Đau không?”

“Không, đau”

Tiêm mũi thuốc mà thôi, đặc biệt là cái chỗ đó có đau cũng không thể nói đau. Tô Tô cười một tiếng, thâm nghĩ anh đẹp trai, tính tình đủ các loại cứng rắn lạnh lùng, nhưng mà khi đối diện với cô thì đột nhiên có kiểu tương phản manh* là như thế nào? Trong lòng cô dường như có một cây chổi nhỏ đang nhẹ nhàng quét vào chỗ sâu nhất, ngứa ngứa.

*Tương phản manh(反差萌): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chi một người/vật/một cái gì đó có “thuộc tính/tính chất” trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, hoặc chỉ một người/vật/cái gì đó có hàng loạt các tính chất trái ngược nhau, tạo nên sự đáng yêu.

Vì thế cô đưa tay nâng niu khuôn mặt anh, dịu dàng hôn nhẹ lên chỗ không bị thương.

Nói thật lòng, chỗ không bị thương đó rất khó tìm.

Cô nhìn thấy khuôn mặt của Lận Xuyên bỗng chốc đỏ bừng, tiếp theo là cổ, tiếp theo nữa là trái tai.

Hồng liễm hán, có lẽ chính là ý này nhỉ?

“Em, đi lấy nước”

Tô Tô làm chuyện xấu xong thì đi lấy nước, để lại Lận Xuyên ngượng đỏ mặt.

Vốn dĩ anh bị thương, bị quân đội đình chức tạm thời là chuyện khiến người ta rất phiền muộn, nhưng được cô vợ nhỏ thả thính như vậy, anh lại cảm thấy thật ra như thế cũng không tồi, quay về nghỉ ngơi cùng vợ con trên chiếc giường ấm. Ô, vẫn chưa có con.

Không sợ, chỉ cần cố gắng thì sao có thể không trồng ra được hoa màu tốt chứ.

Buổi tối, Tô Tô ăn cơm xong thì Lận Xuyên bảo cô đến nhà nghỉ ngủ, vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng sau khi Lận Xuyên nói cô sáng mai đến sớm thì cô rất tích cực mang ba lô đến nhà nghỉ ở rồi.

Nhà nghỉ ở thành phố nhỏ thì cũng không có bao nhiêu, cô cầm chứng minh thư mới có thể vào, sau đó lấy nước rồi tắm rửa, cô còn thay quần áo xong rồi mới ngồi ở đó xem sách một lúc.

Nhưng mà nghĩ ở đây dù sao cũng là thành phố, cô nên ra ngoài làm quen một chút, thuận tiện mua chút gì đó về cho ba anh nhỏ với hai cụ già ở nhà.

Đương nhiên quần áo Lận Xuyên nhập viện cũng phải thay, quần áo bây giờ anh đang mặc là áo sợi quần sợi của quân đội phát, quần áo thì còn đỡ, nhưng mà quần trong đã dính máu vì vết thương.

Cô vốn dĩ muốn giặt cho anh, nhưng sống chết anh không cho, công thêm người đàn ông này trông có vẻ quần áo trong không nhiều.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top