Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 40: Còn Phải Đăng Ký Giấy Kết Hôn Nữa


Nhưng mà Tô Tô nói câu này từng khúc từng khúc, không có một chữ nào bậy bạ, nhưng đã mắng được người ta, đúng là sinh viên đại học.

Lận Xuyên ở bên cạnh nghĩ như thế, anh xoa xoa tay kìm chế cơn bốc đồng. Nhưng mà nghe cô nói đây là kế, anh không khỏi quay mặt sang nhìn Lận Đông Hà bên cạnh, sau đó nói: “Đông Hà, tôi nhớ là anh bảo tôi về phòng sau nghỉ ngơi đấy.” Cho dù là uống say, nhưng không có mất trí nhớ, anh vẫn nhớ chuyện này.

Mẹ Lận nghe thế thì chau mày lại, bà ấy nhớ lúc mình bảo Tô Tô ra phòng sau thì đứa cháu này cũng có mặt ở đó, lúc đó anh ta đến tìm rượu.

Lận Đông Hà lập tức lên tiếng: “Tôi, tôi cũng không biết đồng chí Tô ở bên này mà.”

Lần này mẹ Lận nổi giận rồi, rõ ràng là anh ta đang nói dối, vì thế bà ấy nói: “Cháu nói lung tung gì đấy, lúc thím nói với Tô Tô ra phòng sau, cháu ở ngay bên cạnh đấy, người khác không nghe thấy, chỉ có cháu nghe thấy thôi.”

“Không, cháu cũng không biết mọi người nói gì mà, chỉ là đi qua vậy thôi.” Lận Đông Hà không ngờ kế hoạch mà họ sắp đặt sẵn lại bị mấy lời nói của Tô Tô làm bại lộ.

Còn Tần Duyệt Duyệt rõ ràng điềm tĩnh hơn nam chính, cô ta nói với Tô Tô: “Đồng chí Tô, cô như thế có phải muốn ép chết chúng tôi không, vậy mà lại lấy cái mũ lớn như vậy chụp lên đầu chúng tôi. Chuyện tối hôm nay rõ ràng là trùng hợp, tôi cũng không đưa ra đề nghị bảo Lận Xuyên chu cấp cho tôi học đại học. Nếu như mọi người không tin, thế bây giờ tôi treo cổ tự tử ở đây cho mọi người xem.” Nói xong, cô ta vừa kiên cường vừa bất lực khóc thét lên.

Mọi người nghe thấy cô ta nói tuyệt tình như vậy nên cũng không dám nói gì nữa, dù sao thì ép chết người cũng không phải chuyện tốt gì.

Mặt mày mẹ Lận tái nhợt, bà ấy nói: “Được rồi, chuyện hôm nay cứ như vậy đi. Nhưng mà nhà họ Lận chúng tôi có thiếu con gái đến mức nào đi nữa thì cũng không thể nhận bừa người thân được, chuyện em gái này thôi vậy.”



“Dựa vào đâu chứ, chỉ vì một câu nói của người ngoài, mà cháu phải chịu uất ức như vậy sao? Đại đội trưởng, anh phải làm chủ cho tôi đấy.” Tần Duyệt Duyệt khẽ kéo Lận Đông Hà một cái, sau đó nói: “Không lẽ hủy hôn rồi, ngay cả khả năng chúng ta làm họ hàng cũng không có sao?”

“Tôi không biết nhà người khác như thế nào, nhưng nhà chúng tôi thì không.” Cái chuyện tự động để người khác ăn hời, nhà họ Lận họ không làm.

“Nhưng mà, rõ ràng là Lận Xuyên làm sao, tại sao bây giờ lại trách lên người cháu?”

“Ai trách cô, ai trách cô chứ hả, con bé này, sao cô lại có thể mở mắt nói lung tung thế chứ? Hay là, đừng hủy hôn nữa, cô gả qua nhà chúng tôi, chúng tôi chu cấp cho cô học đại học là xong.” Mẹ Lận nói rất dứt khoát, bà ấy cũng nhìn ra được rồi, cô nhóc này chính là muốn để cho gia đình họ bỏ ra chút máu, nếu không cũng sẽ không dây dưa như vậy.

Tô Tô ở bên cười nói: “Phải đấy, còn phải đăng ký giấy kết hôn nữa.”

Sau khi hủy hôn thì Lận Xuyên hơi mở rộng lòng mình rồi, suy nghĩ nhiều điều hơn trước. Lúc anh đang suy nghĩ về cuộc sống tốt đẹp thì mẹ anh lại quay trở lại chủ đề ban nãy, sau đó cô gái ngọt ngào kia cũng nói thêm vào, anh muốn phản bác ngay lập tức.

Nhưng đột nhiên anh nhìn thấy có một đôi mắt đang nhìn về phía anh và ra hiệu, anh mấp máy môi rồi không nói gì. Anh cảm thấy, nếu sau này mình có được cô gái này, có thể sẽ trở thành người bị vợ quản chặt.

Quản chặt thì quản chặt vậy, có phúc mới được vợ quản chặt, không có phúc thì ngay cả bàn tay của người ta cũng không nắm được.

Vừa nghe thấy đăng ký giấy kết hôn thì Tần Duyệt Duyệt bật khóc, lần này là khóc thật rồi. Nếu như đã đăng ký kết hôn thì chứng minh mình đã có chồng, sau này cho dù cô lên đại học cũng không ngóc đầu lên nổi, chứ đừng nói đến việc kết giao bạn bè, đó hoàn toàn là lăng nhăng bừa bãi. Hơn nữa, đã hủy hôn rồi sao họ còn nói lại chuyện này.
 
Chương 41: Tiền Sinh Hoạt Phí


Lận Đông Hà ở bên thấy xót, nói: “Không phải đã hủy hôn rồi sao, Lận Xuyên có khả năng thì giúp đỡ một ít, dù sao thì mọi người cũng không phải người ngoài.”

Mẹ Lận hừ lạnh nói: “Dựa vào đâu mà bảo chúng tôi giúp, chúng tôi cũng đâu phải cha mẹ ruột của cô ta. Giống như lúc nãy Tô Tô có nói, ba năm sau khi kết hôn, là người hay quỷ vẫn chưa biết được đấy. Bây giờ hủy hôn, bảo chúng tôi giúp, thế ba năm sau, chúng tôi không có một chút lợi ích nào, cậu xem nhà chú hai cậu coi tiền như rác à. Gia đình chúng tôi vốn dĩ sống tiết kiệm, con trai tôi thật thà, không đồng nghĩa rằng gia đình chúng tôi dễ lừa.”

Tần Duyệt Duyệt uất ức nói: “Nhưng mà, cháu thật sự không phải loại người đó. Cháu chỉ là xem anh Xuyên Tử như anh trai của mình thôi.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên nữ chính nói ra tình cảm thật của mình nhỉ, Lận Đông Hà ở bên nghe vậy cũng rất vui, còn Lận Xuyên thì quay đầu sang bên khác.

“Thế tại sao trước kia cô không nói?” Tô Tô nhẹ nhàng hỏi một câu, Lận Xuyên về kết hôn rồi mới nói như thế.

Tần Duyệt Duyệt nói: “Thím, cháu cảm thấy đây là chuyện của gia đình chúng ta bàn bạc, chi bằng để đồng chí Tô đi đi.”

Tô Tô nói: “Tại sao tôi phải rời đi? Chuyện này cũng có liên quan đến tôi đấy, không lẽ gia đình các người muốn chơi một cô gái một thân một mình đến đây sao?”

Tần Duyệt Duyệt nói: “Sao có thể chứ, chỉ là chuyện gia đình chúng tôi không liên quan đến cô. Hơn nữa, đây là chuyện của chúng tôi.”

“Chuyện của các người? Nói như vậy, cô đồng ý kết hôn rồi, thế được, sau này gọi cô một tiếng chị dâu cũng không có gì.” Tô Tô cảm thấy cho dù có ép thế nào, sợ là nữ chính cũng sẽ không chùn bước, cái hời này cô ta ăn chắc rồi, bởi vì nó liên quan đến tương lai của cô ta.

Sở dĩ muốn đuổi cô đi, là vì cô đã uy hiếp đến hành động của cô ta.



Quả nhiên thông minh, trong chốc lát đã nắm được trọng điểm. Cô ta nhìn trông đáng thương, nếu như cô ta mà đi, có thể vì thương hại cô ta mà lại bị lừa nữa.

Mẹ Lận nói: “Sao nào, cô như vậy là không muốn hủy hôn nữa đấy à, thế hôn sự này tổ chức ngay sao?”

“Không, hay là đợi sau khi cháu lên trường báo danh.” Tần Duyệt Duyệt biết, nếu như bây giờ nói hủy hôn, nhà họ Lận cũng sẽ không cho cô được một chút lợi lộc nào. Đến lúc đó, cho dù danh tiếng của mình ở trong thôn có tốt, nhưng không còn sự ủng hộ giúp đỡ của nhà họ Lận, thì mùa xuân năm sau cô ta cũng không tránh khỏi được số phận làm việc. Có thể kéo dài được bao lâu thì hay chừng đó, cô ta chỉ cần vào đại học, rời khỏi nơi đây thì mọi thứ dễ giải quyết.

“Tần Duyệt Duyệt, chúng ta đã hủy hôn rồi.” Lận Xuyên không ngờ đối phương nói không hủy nữa thì không hủy, bây giờ lập tức lại nói đến chuyện hôn sự.

“Nói tới nói lui, cô chính là không muốn kết hôn đúng không?” Mẹ Lận nghe ra được, cho dù hôm nay có xảy ra chuyện này hay không, thì Tần Duyệt Duyệt này đều không muốn gả vào gia đình nhà họ. Không cho cô ta nhận anh trai thì cô ta không hủy hôn nữa, thế trong lòng cô ta vẫn có âm mưu đen tối.

Cho dù đầu óc cô ta có thông minh đến đâu, suy cho cùng mẹ Lận cũng là người sống hơn bốn mươi năm rồi, trong lòng cũng rõ ý của cô ta. Vẫn là Tô Tô nhìn thấu, đến bây giờ bà ấy mới hiểu ra. Tần Duyệt Duyệt này muốn “đào” nhà họ chắc rồi.

“Không phải, cháu chỉ là muốn cho mọi người một chút thời gian để tiếp xúc, dẫu sao thì bọn cháu cũng gặp mặt chưa được mấy lần.”

“Con trai tôi thường xuyên ở trong quân đội, làm gì có thời gian làm quen với cô. Hơn nữa không phải bình thường hai người cũng viết thư qua lại sao, mỗi tháng nó còn đưa cô mười tệ tiền sinh hoạt phí nữa.”

Còn đưa tiền sinh hoạt phí?
 
Chương 42: Đây Là Nhà Của Tôi, Cũng Không Có Phần Để Anh Nói


Trong sách không có nói đến chi tiết này, nữ chính đúng là ăn sạch của người ta mà còn khoe mã.

Nếu như đã không đồng ý thì nói sớm đi, đằng này vừa tiêu tiền của anh, vừa muốn xem anh là anh trai, đúng là không biết xấu hổ.

“Không phải bọn cháu đang quen nhau sao, cho nên……” Làm như thế là điều nên làm, chỉ là cô ta không nói tiếp điều này ra.

“Thế cô nói xem, cô định quen mấy năm nữa? Người ta nói cưới một người vợ cũng chỉ tốn một, hai trăm tệ, còn con trai nhà chúng tôi quen cô gần được một năm rồi, một năm nay đã tốn một trăm hai mươi tệ rồi, còn đưa cả sính lễ cho cô rồi, bây giờ cô còn muốn quen tiếp?” Mẹ Lận cũng không phải người dễ ức hiếp, bây giờ trong lòng bà ấy đều lạnh lẽo, bởi vì bà ấy cảm thấy những điều Tô Tô nói đều đúng, người phụ nữ này chính là muốn ăn hời gia đình họ.

“Thím, cháu không có nghĩ như vậy. Thi đậu đại học cũng không dễ dàng gì, cháu nhất định phải đi học. Thật ra cháu cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn đợi sau khi cháu lên đại học rồi chúng ta lại bàn chuyện hôn sự, như vậy không phải tốt hơn sao. Có phải không anh Xuyên Tử, anh cũng là người có hiểu biết, bây giờ không phải thời đại ép hôn nữa.” Nếu như bình thường thì cô ta cảm thấy Lận Xuyên thật thà này nhất định sẽ nghe theo cô ta, nhưng bây giờ cô ta không chắc nữa, bởi vì trước đó đã bị Tô Tô đột nhiên xen vào, và suy nghĩ của những người này cũng có sự thay đổi rất lớn.

“Chúng ta đã hủy hôn rồi.” Lận Xuyên cảm thấy có lẽ cô ta nghe không hiểu tiếng người.

“Ép hôn? Nhà họ Lận chúng tôi ép hôn?” Mẹ Lận tức giận, đầu óc nghe mà choáng váng. May mà cha Lận đỡ bà ấy một lát nên mới ngồi vững lại được, bà ấy chỉ vào Tần Duyệt Duyệt và nói: “Nếu như cô không muốn kết hôn thì cứ nói hủy hôn, gia đình chúng tôi không ép cô.”

“Anh ấy đã ngủ chung giường với người phụ nữ khác rồi, trong lòng cháu cũng thấy rất rối loạn, gia đình thím lúc thì nói hủy hôn, lúc thì lại nói kết hôn.” Tần Duyệt Duyệt cũng khóc lóc nói, đây chính là cái lý của cô ta, cô ta nhất định phải nắm chặt.



“Không phải hai người đã đồng ý hủy hôn rồi sao, gia đình chúng tôi cũng không cần lấy lại tiền sính lễ, để cho cô, nhưng mà cô ẩn ý bảo con trai tôi chu cấp cho cô học đại học. Nếu như đã chu cấp cho cô học đại học thì chi bằng cưới cô cho rồi, nhưng mà cô lại không muốn gả. Bây giờ trở thành lỗi sai của chúng tôi rồi, cô muốn làm thế nào?” Mẹ Lận tức giận đến run người.

“Cháu……Anh Xuyên Tử, lúc nãy anh đã đồng ý với em rồi, nam tử hán đại trượng phu không thể nuốt lời được.” Tần Duyệt Duyệt di chuyển ánh mắt sang Lận Xuyên, bây giờ chỉ còn cách xem ý kiến của anh, dù sao thì anh cũng là một người lính, tuyệt đối sẽ không ức hiếp nữ đồng chí đâu.

Gân xanh của Lận Xuyên nhảy dựng lên, anh suýt nữa mở miệng mắng người rồi, nhưng anh vẫn giữ đúng thái độ, nói: “Hôn sự này đã hủy rồi, tiền sính lễ không cần trả lại, nhưng kể từ bây giờ trở đi, chúng ta chính là người xa lạ.” Thái độ của anh rất rõ ràng.

“Tôi làm bạn gái anh trong thời gian dài như vậy, anh ngủ chung một chiếc giường với người phụ nữ khác rồi muốn bỏ tôi dễ như vậy sao? Được được, đúng là ức hiếp tôi ở trong cái thôn này không còn người khác nữa rồi, cùng lắm tôi đến công xã kiện, tôi đến quân đội tìm lãnh đạo của các anh……”

Tô Tô thật sự không thể nghe nổi nữa, cô ở trên giường, trực tiếp đứng dậy nói: “Thanh niên tri thức Tần……”

“Đồng chí Tô, xin cô hãy làm rõ vị trí của mình, ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng.” Lận Đông Hà sợ Tô Tô làm hỏng chuyện, lập tức đứng ra nói một cách nghiêm nghị.

“Lận Đông Hà, đây là nhà của tôi, cũng không có phần để anh nói.” Lận Xuyên lạnh lùng đáp một câu.
 
Chương 43: Cô Có Mưu Đồ Xấu


Tô Tô không quan tâm họ lườm liếc nhau như thế nào, cô nói thẳng: “Cô nói thử xem, một người phụ nữ lề mề cái gì, nên thế nào thì theo thế đấy. Vừa nãy hai người đã hủy hôn rồi, còn muốn ăn hời nhà họ Lận sao?”

Nhưng lúc này Tần Duyệt Duyệt đột nhiên lại cười giễu, nói: “Đồng chí Tô, có phải cô quá quan tâm đến nhà họ Lận rồi không, có phải cô với Lận Xuyên có ý gì với nhau không? Thế thì gả cho anh ấy được rồi, nhưng mà……” Cho dù xé rách mặt đến công xã thì cô ta cũng có chứng cứ.

“Được thôi, tôi gả.” Tô Tô mạnh miệng nói xong thì trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, nhưng mà cô không có chút gì gọi là nhường bước, thậm chí không thèm để ý đến ánh mắt đốt lửa của Lận Xuyên mà tiếp tục nói: “Đây không phải là điều mà các người đã tính toán sẵn rồi sao, muốn nhân cơ hội này thoát khỏi Lận Xuyên, sau đó nhận được sự áy náy đến từ nhà họ Lận, còn có được danh tiếng tốt.”

“Cô nói bậy……”

Tần Duyệt Duyệt vừa nói xong thì nghe thấy có âm thanh vang lên từ bên người Tô Tô.

Âm thanh này hình như là được ghi âm lại, sau đó ở trong đó là đoạn đối thoại của một cặp nam nữ……

Sắc mặt của cô ta liền tái mét, cô ta vô thức liếc nhìn Lận Đông Hà. Lận Đông Hà phản ứng lại, đây là đoạn đối thoại của họ lúc gặp nhau trên thị trấn, hơn nữa còn khá mập mờ. Bất giác sắc mặt biến đổi, anh ta nói: “Cô đã làm gì?”

Anh ta vừa định xông lên thì bị Lận Xuyên cản lại, sau đó qua cái đoạn chọn mền thì đến đoạn trọng điểm.

“Nếu như, nếu như đối tượng đính hôn của em là anh thì tốt biết bao.” Giọng nói của Tần Duyệt Duyệt.



“Tiếc là, không phải.” Giọng nói của Lận Đông Hà.

“Em họ anh ít nhiều gì cũng là một quân nhân, anh chẳng qua là một người bình thường không gì cả, không xứng……với em.” Giọng của Lận Đông Hà.

“Hơn nữa bây giờ em từ hôn cũng không phải lựa chọn sáng suốt, đến lúc đó nếu như không còn sự giúp đỡ của gia đình nhà chú hai thì sợ là em không chịu nổi đến vụ xuân năm sau.” Lại là giọng của Lận Đông Hà.

“Ầy, nếu như em thi đậu đại học thì tốt rồi, đến lúc đó có thể rời khỏi nơi này, không cần bị những chuyện này trói buộc nữa.”

Phía sau còn có một đoạn dài hai người anh anh em em với nhau, hơn nữa mỗi câu mỗi chữ đều đang toan tính nhà họ Lận.

Gân xanh của Lận Xuyên với cha Lận đều nhảy dựng lên, mẹ Lận cũng sững người. Đừng nói họ, ngay cả cha mẹ của Lận Đông Hà cũng đều sửng sốt, không ngờ con trai của họ lại liên kết với người ngoài đối phó gia đình chú hai anh ta.

Tô Tô mở nội dung của bút ghi âm xong, nói: “Đây là ngày hôm đó trên thị trấn, tôi nấp ở góc tường rất lâu mới ghi lại được, vốn dĩ đây là chuyện riêng của họ, tôi không muốn quản, nhưng ăn cơm nhà ai thì theo người đó, quả thực tôi không thể nhìn các người đối xử với ân nhân cứu mạng tôi như thế. Anh ấy có gì sai, chỉ vì có hôn ước với cô nên đáng đời bị cô toan tính sao? Với loại người mưu kế như cô thì không xứng với Lận Xuyên. Còn nữa, Lận Đông Hà, chuyện hôm nay chính là do anh làm đúng không, bởi vì thanh niên tri thức Tần với anh dường như đều cảm thấy gia đình Lận Xuyên chắc sẽ cống hiến cả đời cho người khác, cô ta là ân nhân cứu mạng của họ hay gì.”

“Cái gì mà tôi làm, tôi không biết. Hơn nữa, cô… cô cố ý khiến dòng họ chúng tôi bất hòa, cô có mưu đồ xấu.” Nam chính có chút hoảng loạn rồi, anh ta chưa bao giờ nghĩ mình có một ngày sẽ bị người khác vạch trần vết sẹo, sau đó còn đẫm máu đứng trước mặt của người em họ mình.

“Tôi có mưu đồ xấu hay là anh có mưu đồ xấu, nếu như hôm nay không phải các người tính kế chúng tôi, thì đoạn ghi âm này mãi mãi tôi cũng sẽ không lấy ra.” Họa là do họ tự tìm đến, bây giờ còn trách cô nữa.
 
Chương 44: Gọi Tên Tôi


Tần Duyệt Duyệt chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, ai có thể ngờ ở thời đại này còn có thứ đồ không cần điện mà vẫn ghi âm được.

Bỗng chốc cô ta ôm mặt bật khóc, Lận Đông Hà thấy xót nên trực tiếp nói: “Giao đồ ra đây.”

Nhưng anh ta vừa động đậy thì đã bị Lận Xuyên cho một đấm ngã xuống đất, còn bác cả Lận cũng tiếc rèn sắt không thành thép, đá một chân lên người anh ta và nói:

“Đáng đời, làm gì có ai vong ơn bội nghĩa như vậy. Mày cũng không nghĩ thử, mấy năm nay những lúc chịu đói chịu lạnh, là em họ mày ở trong quân đội gửi tiền về cho nhà chúng ta, là nhà chú hai mày giúp đỡ nên mày mới làm được đại đội trưởng, sao mày không biết điều thế hả con.”

Lúc này đột nhiên cha Lận hét lên một tiếng nói: “Được rồi, các người đi đi.”

Chuyện đến mức này, Tần Duyệt Duyệt ngược lại thấy sợ rồi, cô ta liếc nhìn Lận Đông Hà dưới đất và rồi lại liếc nhìn Lận Xuyên, đột nhiên cô đi đến bên cạnh anh và nói: “Anh Xuyên Tử……”

Lận Xuyên liếc nhìn người ở trên giường một cái, đột nhiên anh lùi ra sau một bước, sau đó nói:

“Gọi tên của tôi.”

“Lận Xuyên, chuyện này chúng ta có thể giải quyết hòa bình được không.”

“Cô còn muốn như thế nào?”

“Ý của em là, chúng ta khoan hãy để lộ chuyện hủy hôn tránh mọi người cười chê, đợi sang năm em rời khỏi đây lên đại học rồi nói có được không?”

Lận Xuyên có chút ngạc nhiên nhìn cô ta, còn Tô Tô thì nói: “Không được, cô làm lỡ hôn sự của chúng tôi thì phải làm sao.”

Mẹ Lận quay đầu lại nhìn Tô Tô một cái, cô nhóc này nghiêm túc thật sao? Thế, thế nhà mình có xem như là không không lại nhặt được một cô con dâu sinh viên đại học không?

Nhưng bây giờ cho dù là có phải như thế hay không thì bà ấy cũng không thể để Tần Duyệt Duyệt tiếp tục ăn tiền nhà bà ấy nữa.



“Chuyện ngày hôm nay mọi người đều đã nhìn thấy rõ rồi, đều là do hai người này âm thầm cấu kết với nhau, còn muốn ăn hời gia đình chúng tôi mà dựng ra màn kịch này.

Xuyên Tử nhà chúng tôi không sai, sai là ở chỗ bọn họ. Nếu như các người đã sắp xếp con dâu cho tôi rồi thì chúng tôi sẽ tổ chức hôn sự này, nhưng mà không phải với Tần Duyệt Duyệt. Còn về việc nói như thế nào với bên ngoài thì hơi khó rồi, Tô Tô à, cháu cho họ một lý do được không?”

Mẹ Lận cảm thấy cô gái nhỏ trên giường là người học rộng, nói chuyện đâu ra đấy, cho nên nhất định có thể nghĩ ra cái cớ hợp lý cho họ.

Tô Tô không ngờ mẹ Lận lại đẩy qua mình, cô chớp mắt nhìn nhìn mẹ Lận có khả năng là mẹ chồng tương lai của mình, phát hiện khóe mắt bà ấy đỏ hoe, dường như sắp khóc vậy.

Nghĩ cũng phải, bà ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không dễ dàng gì, lúc nãy còn suýt ngất nữa, nếu như đã bảo cô nói thì cô nói thôi, dù sao thì lý do cũng có sẵn.

“Cái này thì đơn giản thôi, không phải thanh niên tri thức Tần đã thi đậu đại học, sắp phải đi học rồi sao.

Là một người trẻ tuổi, sắp được tiếp nhận giáo dục của thời đại mới, Tần Duyệt Duyệt cho rằng hôn nhân sắp đặt này không ổn, hơn nữa cô ta cũng không có tình cảm gì với Lận Xuyên nên chủ động hủy hôn rồi. Còn về chuyện của cô ta với Lận Đông Hà……”

Cô lấy cây bút ghi âm đó ra và quay một vòng trên tay, sau đó cười nói: “Tôi sẽ không nói ra ngoài, nhưng nếu như các người còn gây chuyện thì đừng có trách tôi.” Nói xong, cô lại cất cây bút vào trong túi áo.

Người ngốc cỡ nào cũng có thể nghe ra được, nếu như Tần Duyệt Duyệt dùng cách nói này hủy hôn với nhà họ Lận, thế thì nửa năm nay cô ta ở trong thôn sẽ khó sống rồi.

Cho nên mặt cô ta liền tái mét, lập tức nói: “Không được nói như thế.”

“Lận Xuyên.”

“Có.”

Lận Xuyên căng thẳng đấy, vừa nghe thấy giọng của cô thì quên mất mình đang ở đâu luôn, suýt chút nữa còn đứng nghiêm hành lễ. Thậm chí lúc quay đầu qua nhìn cô, trán anh cũng đổ mồ hôi rồi.
 
Chương 45: Anh Có Muốn Cưới Không


Còn Tô Tô lại cảm thấy, có thể mình quá hung dữ rồi, xem kìa, làm nam xứng người ta sợ đến toát mồ hôi rồi.

Vì thế cô điều chỉnh giọng nhẹ nhàng dịu dàng lại một chút, nói: “Chuyện là, nếu như cô ta cảm thấy nói như thế không được thì anh gửi nội dung đoạn ghi âm cho……”

“Tôi đồng ý, cứ làm như thế đi.” Tần Duyệt Duyệt nắm tay lại thành quyền, ánh mắt lúc nhìn về phía Tô Tô tràn đầy sự trách móc. Nhưng mà không có ai nhìn thấy, bởi vì đã bị Lận Xuyên che mất rồi.

Thì ra anh cũng biết bảo vệ một người như thế này, họ quen biết nhau lâu như vậy, cô ta cũng không thấy anh đối xử như vậy với mình bao giờ.

Tần Duyệt Duyệt có chút nản lòng, quay người định rời đi, nhưng mà mẹ Lận nói: “Tôi nhớ lúc trước có gửi sính lễ cho cô, những thứ khác tôi không cần, còn một trăm tệ kia là tôi chuẩn bị cho vợ con trai rồi, không phải cô.”

“Tôi sẽ không lấy số tiền đó đâu, đợi ngày mai tôi sẽ trả.” Cô ta nói xong, còn rất có khí phách mà quay người chạy đi.

Lận Đông Hà muốn đuổi theo, nhưng mà anh ta bị cha mình gọi lại, và bác cả Lận nói với cha Lận: “Là do con trai nhà anh không đúng, chuyện này quay về anh sẽ dạy dỗ nó, còn về chuyện gia đình chú……”

“Bọn em tự biết sắp xếp.” Cha Lận trừng Lận Đông Hà một cái, sau đó thở dài cầm gói thuốc lên, kết quả chưa kịp hút thì đã bị con trai giật lại rồi.

Ông ấy nhớ lại ký ức không được đẹp, đột nhiên nhìn Tô Tô trên giường, dường như đã hiểu ra chút gì đó rồi. Đây chính là duyên phận trời định nhỉ, ông ấy muốn quản cũng quản không được.

Đợi người đi hết rồi, mẹ Lận mới vội vàng châm đèn dầu lên, sau đó nhìn Tô Tô ở trên giường, bây giờ cô trông tiều tụy hơn nhiều, xem ra vừa nãy cũng khá uất ức.

“Cháu gái, thiệt cho cháu rồi. Bác dám bảo đảm, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài. Cháu vẫn ở trong nhà bác, sau này bác gái bác trai chính là cha ruột mẹ ruột của cháu, anh Xuyên Tử của cháu chính là anh trai cháu.”

“……” Không, cô không muốn có anh trai như thế. Nhưng cô liếc nhìn Lận Xuyên một cái, phát hiện anh quay mặt sang một bên, dường như không hề muốn nói chuyện này theo hướng đó.



“Nhưng mà, cháu đã nói là muốn gả rồi. Hơn nữa, cháu mà không gả thì gia đình bác phải làm sao?” Hôn sự đã thông báo cả rồi, ngày mai là tổ chức hôn lễ rồi, đến lúc đó bạn bè họ hàng đều đến cả.

Ở đây không giống như hiện đại, hủy hôn lễ cũng đơn giản không có gì phức tạp. Nhưng bây giờ ở đây giao thông không thuận tiện, có người phải đi đường một hai ngày mới tới được, cho nên nếu mà hủy thì bảo mọi người phải làm sao?

Cha Lận thở dài một hơi, nhưng đúng lúc này, Lận Xuyên đột nhiên đi đến bên giường và nói: “Đồng chí Tô Tô, cô phải hiểu là nếu như kết hôn rồi, sau này cô chính là vợ của Lận Xuyên tôi, muốn nuốt lời cũng không còn cơ hội.”

Thái độ cứng rắn, khá đáng sợ.

“Thế……anh còn hy vọng tôi nuốt lời?” Tô Tô nuốt nước bọt, vừa nãy mình nói chỉ là có chút hành động theo cảm tính, nhưng cô cảm thấy thật ra như thế cũng không tồi, chỉ chờ xem nam xứng nghĩ như thế nào thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ trợn trừng mắt đó, cô cảm thấy nam xứng có lẽ không vui, nhìn gân xanh trên trán cũng nhảy dựng lên. Anh không muốn---Thế thì thôi vậy, không lẽ cưỡng ép người ta động phòng hay sao, cùng lắm thì sau này từ từ làm quen vậy.

Dù sao thì họ cũng đã hủy hôn rồi, cô ở gần nên gạo nấu thành cơm cũng là chuyện sớm muộn.

Lận Xuyên nhịn cả buổi mới nói: “Không muốn.”

“Thật ra ấy, chuyện này……hửm? Anh nói cái gì?”

“Không muốn.” Nói muốn mới là kẻ ngốc.

Cha Lận mẹ Lận đều ngây người, tình thế lúc nãy họ cũng biết, cô gái này nói như thế hoàn toàn là vì để chọc tức Tần Duyệt Duyệt kia, bây giờ sao lại thành sự thật rồi?

“Anh nói, không muốn em nuốt lời. Nhưng mà, em nói có giữ lời không?” Lúc này Lận Xuyên mặc dù cơ thể cứng ngắc, nhưng miệng khá lanh lợi, anh nói ra tâm nguyện của mình một cách rất thẳng thắn.

“Em......Từ trước nay em đều nói lời giữ lời, anh nói đi, anh có muốn cưới không?”
 
Chương 46: Con Cháu Tự Có Phúc Phận Của Con Cháu


Tô Tô tin lời Lận Xuyên nói rồi, nhưng cô không muốn mềm lòng lúc này, giống như mình rất tùy tiện vậy.

Lận Xuyên chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt như bánh rơi từ trên trời xuống, bỏ một cô người yêu, đột nhiên lại rơi xuống một cô vợ. Điều quan trọng nhất là, cô vợ này nhỏ tuổi, học lực lại cao, nếu như anh mà không cưới, không phải ngốc lắm sao?

“Cưới.” Giọng nói mạnh mẽ chấn động, làm Tô Tô giật mình.

Đột nhiên cô phản ứng lại, lời nói vừa nãy của mình có hơi giống ép hôn nha, còn ở trước mặt cha mẹ anh nữa.

Nhưng quan trọng nhất là cô đã ép hôn thành công rồi.

Không được, đỏ mặt rồi, cô ôm mặt mình, không biết làm thế nào mới phải.

Lúc này hèn nhát thì có ích gì, những gì nên nói đều đã nói ra cả rồi. Đều tại cái tên miệng thối Lận Xuyên đó, lúc ăn hời, đồng ý một cách vui sướng như vậy.

Nhưng mà, tại sao cô cảm thấy anh như thế rất nam tính.

Nhất định là do lúc mình xuyên không, ngã đến đầu óc mơ hồ rồi.

Nhưng mà mẹ Lận nhìn đứa con trai căng thẳng đứng đó như cây trụ vậy, rồi lại nhìn cô con dâu ôm mặt ở trên giường, đột nhiên bà ấy cảm thấy thật ra như thế này cũng không tồi, vì thế vỗ đùi một cái, nói: “Được, chuyện này cứ như vậy đi.”

Cha Lận cũng gật đầu, nói: “Nếu như đã là người mới thì đừng ngủ chiếc giường này nữa, trả về nhà chúng ta đi. Sau đó ngày mai Xuyên Tử, con đi với Tô Tô mua bộ đồ mới.”

“Vâng.” Lần này Lận Xuyên lại đồng ý rồi, lúc trước đối tượng là Tần Duyệt Duyệt, anh không hé một tiếng nào cả.

Đây chính là định mệnh đấy.

Mẹ Lận cũng không hỏi gì nữa, đưa Tô Tô về nhà, sau đó bà ấy càng ngày càng phát hiện con trai thật sự hiểu chuyện rồi. Lúc trước anh cầm đèn pin đi phía trước, bước đi nhanh đến nỗi họ phải chạy theo mới kịp. Bây giờ lại đi phía sau, suốt đường đi cẩn thận soi đường cho họ.

“......” Nếu không phải con ruột thì bà ấy muốn đánh anh thật đấy.



Sau khi về đến nhà, anh còn chủ động dọn dẹp bát đũa, sau đó sưởi ấm giường trong phòng Tô Tô người ta, tốc độ vô cùng nhanh.

Mẹ Lận chọt ông già nhà mình một cái và nhỏ tiếng nói: “Đây là đồng ý đấy.”

“Con trai bà, chính là có mưu đồ.”

“Đó không phải cũng con trai ông sao?”

“Cả một tâm địa gian xảo.”

“Nhưng mà tôi cảm thấy, Tô Tô tốt hơn con bé Duyệt Duyệt đó, chỉ là người ta là sinh viên đại học, còn ăn cơm nhà nước, tôi sợ......”

“Con cháu tự có phúc phận của con cháu, đợi hai đứa nó lên giường thì có thể sống yên ổn rồi.”

Mẹ Lận nghĩ cũng phải, sau đó lặng lẽ nằm xuống cùng với ông già nhà mình. Bọn họ biết, con trai họ chủ động đi tìm Tô Tô nói chuyện rồi, đây là lần đầu tiên, xưa đến nay chưa thấy anh như vậy bao giờ, lúc trước với Tần Duyệt Duyệt, đi đường cũng cách khoảng mười bước chân.

Hai người không lên tiếng chỉ là muốn nghe thử, rốt cuộc con trai có thể nói ra được gì, nhưng Tô Tô với Lận Xuyên nói quá nhỏ, họ không nghe rõ gì cả.

Ở trong căn phòng nhỏ, Lận Xuyên báo cáo tình hình của mình, sau đó nói: “Anh biết em là cô nhi, nhưng kết hôn là một chuyện lớn như vậy, em có người nào cần thông báo không, ngày mai lên thị trấn có thể đi gọi điện thoại hoặc viết thư cũng được.”

Vừa nhắc đến cái này thì Tô Tô trầm mặc một lát, biểu cảm trên mặt có hơi bi thương.

“Xin lỗi......Anh không phải......” Cố ý muốn nhắc đến chuyện đau lòng của em.

Nhưng anh lại thấy Tô Tô ngẩng đầu lên, cười nói: “Em không còn người thân nào nữa cả.” Sau khi cô đến thế giới này, nếu có thì cũng chỉ vài người nhà họ Lận này thôi, cho nên đây mới là nguyên nhân lớn khiến cô quyết định kết hôn vội vàng như vậy.

Hơn nữa tình thế đưa đẩy nên xuất hiện hôn sự này.
 
Chương 47: Lấy Sính Lễ Về


Với cả con người Lận Xuyên cũng rất có trách nhiệm, cô cũng có chút động lòng, thế thì kết hôn trước yêu sau cũng không có gì là không thể cả. Quả thực không được thì mình chủ động một chút, ai bảo đàn ông thời này đều rất ngại ngùng làm chi.

“Thế sau này, gia đình anh chính là người thân của em rồi.” Lời này Lận Xuyên nói vô cùng chắc nịch.

“Hửm? Thế anh muốn làm anh trai em sao?” Ai muốn làm người thân của anh, cái đầu gỗ này.

“Cái này không được.” Thật ra anh không muốn làm anh trai của cô, điều anh nghĩ đến nhiều hơn là nên ức hiếp cô như thế nào, đương nhiên bây giờ không được, có hơi trái với thuần phong mỹ tục. Chỉ là anh có chút không hiểu, một cô gái sao có thể đáng yêu như vậy chứ, đặc biệt là còn có hiểu biết, có suy nghĩ, có tầm nhìn, càng nhìn càng thích.

“Thế khi nào anh có ý...với em?” Nhìn thấy Lận Xuyên bối rối, Tô Tô càng mạnh dạn hơn, vì thế cô quỳ trên giường tiến sát lại hỏi.

Nhưng mà, một bờ vai bị đè chặt, Lận Xuyên nói: “Đợi một lát, khụ khụ...... chúng ta vẫn chưa kết hôn. Hôm nay cứ như vậy đã.”

Thế này là căng thẳng rồi?

“Lận Xuyên, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, ở gần như vậy cũng không được sao?”

“Được.” Nhỉ? Anh cứ cảm thấy sẽ phạm lỗi.

Đang suy nghĩ thì Tô Tô lại cởi áo khoác ra, cô cảm thấy căng thẳng có hơi nóng, muốn làm dịu một chút.

Hôm nay cô mặc bên trong là áo len ôm người, cộng thêm chiếc áo ngực của thời hiện đại, cho nên chỗ đó rất bắt mắt. Lận Xuyên ở trong quân đội “ăn chay” nhiều năm, bây giờ thấy cô vậy thì hai đồng tử nhanh chóng co lại, sau đó căng thẳng nói: “Ngày, ngày mốt xem.” Anh nói xong thì vội vàng quay người ra ngoài.

Nhưng mà, hình như lúc ra ngoài anh còn va phải vào cửa.

Choang một tiếng, chắc cả nhà họ Lận đều nghe thấy hết. Nhưng mà anh vẫn chạy nhanh như không có chuyện gì vậy.



Ngày mốt, xem cái gì chứ?

Cái tên này, không phải là không cẩn thận nói ra lời trong lòng mình đấy chứ, anh muốn xem bên trong......của cô? Cho nên, phải đợi đến ngày kết hôn mới xem?

Tô Tô nhìn nhìn vóc dáng của mình, thật ra cũng không tồi. Sau đó cô nhớ đến dáng vẻ đó của Lận Xuyên thì không kìm được mà che miệng cười, rõ ràng là một người rất nghiêm túc, nhưng dường như trí tưởng tượng khá phong phú, hơn nữa còn thuần tính, ở hiện đại làm gì có kiểu con trai dễ thương thuần tính như vậy chứ.

Không sai, mình đến thời đại này không chừng chính là để làm anh hạnh phúc. Nghĩ vậy rồi cô dọn dẹp nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm.

Lận Xuyên làm gì ngủ được, đầu anh toàn là những thứ không được trong sáng. Lận Hải ở bên còn cẩn thận hỏi: “Anh, hình như sau khi mọi người quay về có chuyện gì thay đổi rồi phải không. Em nghe anh với đồng chí Tô nói chuyện cứ rì rà rì rầm......”

“Nghe linh tinh cái gì, sau này tôn trọng cô ấy một chút, ngủ đi.”

“Ồ.”

Lận Hải không hiểu gì bị ép ngủ rồi, nhưng mà cậu cảm thấy anh cả ở bên mãi vẫn không ngủ, cho đến sáng hôm sau, anh đã dậy từ rất sớm. Sau đó hì hục chặt củi xách nước, không dễ dàng gì mới xong việc, sau đó anh vào phòng sửa soạn lại bản thân, thậm chí còn lấy kéo cắt râu nữa.

Thật sự rất kỳ lạ, sau đó đồng chí Tô cũng kỳ lạ, dễ mắc cỡ hơn bình thường. Nhưng mà, mẹ thì đối xử với đồng chí Tô tốt đến lạ thường, lúc ăn cơm xong, mẹ Lận nói: “Tô Tô à, lát nữa bảo Xuyên Tử đưa cháu lên thị trấn mua bộ đồ mới, may thì không kịp rồi, cứ mua bộ may sẵn đi. Đừng bó người quá, để có gì bác còn sửa cho cháu được.”

“Không cần đâu ạ, cháu có mang theo đồ đó, hơn nữa đều là đồ mới.”

“Kết hôn mà sao có thể không may bộ đồ cho cháu được chứ? Xuyên Tử, con còn ngây ra đó làm gì, đi lấy sính lễ về lại đi.”

Mẹ Lận nói xong thì Lận Xuyên liền quay người ra ngoài, không lâu sau quay về móc từ trong túi ra tám mươi tệ, anh nói: “Cô ấy nói tiêu mất hai mươi tệ rồi.”
 
Chương 48: Đại Cô Nương Lên Kiệu


“Mới đưa có hai ngày đã tiêu hai mươi tệ rồi? Con bé này nhìn trông ngoan ngoãn, biết nói chuyện, sao lại……không giống người biết chi tiêu gì cả.”

Số tiền hai mươi tệ này đối với nhà nông mà nói không phải con số nhỏ, nếu như sống tiết kiệm chút thì có thể dùng cho một năm, nhưng mà mới vài ngày cô ta đã dùng sạch rồi.

Lận Xuyên cũng cảm thấy bất lực, bởi vì cô ta nói chuẩn bị cho hôn lễ nên mới tiêu như vậy, cô ta tưởng mình là đồ ngốc sao.

Cô ta rõ ràng không muốn kết hôn với anh, mà chuẩn bị hôn lễ cái gì?

Nói ra cũng không có ai tin, cho nên rốt cuộc cô ta tiêu như thế nào, anh cũng không muốn nói. Anh quay về phòng lấy ra thêm năm mươi tệ, sau đó lặng lẽ đặt lên bàn.

Mẹ Lận làm sao mà không hiểu được anh có ý gì, đây là muốn thêm tiền đấy.

“Đi công xã đi, anh mua đồng hồ cho em.” Lúc nói chuyện, anh cũng không dám nhìn cô.

“Em có đồng hồ rồi.”

Tô Tô giơ cổ tay của mình lên, trên tay cô quả thực có đeo một chiếc đồng hồ sáng bóng, với một vòng kim cương bên trong, nhìn trông rất sang trọng.

“Ô, đồng hồ này đẹp thật đấy.”

“Ừm, là quà sinh nhật bạn tặng em.”



“Ồ, bạn nam hay bạn nữ thế?”

Mẹ Lận hỏi thay con trai mình một câu.

“Bạn nữ đấy, điều kiện của nhà họ cũng khá tốt.”

Tô Tô cũng không phải người không có đầu óc gì, đây rõ ràng là mẹ đang dò hỏi thay con trai. Có thể nói người mẹ Lận này thật sự rất tốt, chuyện gì cũng suy nghĩ cho con trai.

“Thế được, chúng ta không mua đồng hồ nữa, mua máy may đi.”

Mẹ Lận cảm thấy không thể để Tô Tô người ta chịu thiệt được, dẫu sao cho dù Tô Tô thích con trai nhà mình, mình cũng phải tranh sĩ diện cho nhà họ Lận, nếu không đứa con trai ngốc nghếch đó của mình còn không biết bị người ta mài giũa như thế nào nữa đấy.

Lận Xuyên lập tức gật đầu đồng ý, mặc dù có hơi khó làm nhưng chắc có thể được, chỉ là thời gian này......

“Mẹ, máy may này đang bán rất chạy, sợ là phải xếp hàng rất lâu.”

Sau đó anh lại nhìn sang Tô Tô, giọng nói nhẹ nhàng hơn hẳn: “Đợi một thời gian nữa anh mua cho em một chiếc được không?”

Đây là đồ trong tân hôn, nhưng mà lại trì hoãn sau này mới mua thì quả thực không tôn trọng cô dâu.



Nhưng mà Tô Tô của chúng ta không quan tâm đến những thứ này, cô còn không quen dùng máy may nữa đấy, vì thế cô khua tay nói: “Không sao, em cũng không cần gấp.”

“Ầy, con bé này sao......” Sao lại qua loa thế chứ, không dự định cho bản thân gì cả.

Sao Tô Tô có thể không nhìn ra được mẹ Lận đang nghĩ gì chứ, đây là đang cảm thấy cô như vậy không có tranh giành gì cả.

Nhưng mà cô có gì để tranh chứ, trong tay có nhiều tiền và phiếu như vậy, lại gả cho nam xứng tốt như thế này, sau này không cần phải lo lắng gì nữa.

Theo như tình tiết trong sách, nam xứng người ta rất nhanh có thể thăng chức rồi, sau đó còn được tăng tiền trợ cấp nữa.

Nhưng mà ở đây, trường nữ chính cần tổ chức một hoạt động cần rất nhiều tiền, nên cô ta viết thư xin tiền nam xứng.

Nam xứng cũng đưa tiền cho cô ta thật, sau đó nhà họ Lận vì thế mà chỉ nhận được hai mươi tệ, nhưng chỉ với hai mươi tệ này mà họ vui sướng khôn cùng được người dân trong thôn ngưỡng mộ cả một năm.

Nhưng họ hoàn toàn không biết rằng lúc đó nữ chính đã thấy đi khoảng hai trăm tệ của nam xứng chỉ với một bức thư, sau đó nào là quỹ hoạt động, nào là quần áo ba lô đều được chuẩn bị đầy đủ.

Trong sách miêu tả, cô ta chỉ cảm thấy vô cùng cảm ơn nam xứng, nhưng không có chút hành động thực tế nào cả.

Tô Tô lắc lắc đầu không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, nếu như hôm nay lên thị trấn thì nhất định phải để nam xứng mua chút gì đó cho mình, làm kỷ niệm cũng được.

Đột nhiên cô nghĩ mặc dù nhà họ Lận với nhà sau đều tốt, nhưng ngay cả một chiếc gương dài cũng không có, cái này cô thật sự không quen, vì thế cô nói: “Hay là, anh mua cho em một chiếc gương nhé? Em cần loại to dài hơn.”
 
Chương 49: Sức Mạnh Của Bạn Trai


“Ừm, được.” Yết hầu Lận Xuyên di chuyển, mặc dù hôn nhân này có hơi vội vàng, nhưng đối tượng quả thực là người mình hướng đến.

Những cái khác không nói, chỉ với ngoại hình và nhân phẩm này thì không có gì phải chê, sau này phải yêu thương quan tâm nhiều hơn mới được.

Cụ thể nên yêu thương vợ như thế nào thì anh không biết, lãnh đạo cũng đâu có dạy. Quả thực không được thì mọi thứ trong nhà để cô quyết định tất.

Lận Xuyên căng thẳng âm thầm tự quyết định, sau đó mượn xe lừa chở Tô Tô đến công xã.

Mặc dù chỉ có hai người, nhưng trên đường đi Lận Xuyên không nói một câu nào cả, mồ hôi trên mặt rơi xuống như mưa vậy.

Trong vùng núi rộng lớn này không có bóng người, chỉ có đôi cô nam quả nữ bọn họ căng thẳng một cách khó hiểu.

Tô Tô cũng cảm thấy dáng lưng anh hơi cứng nhắc, cô chọt nhẹ một cái và nói: “Lận Xuyên.”

“Có.” Có hơi giống như gào thét, anh lập tức điều chỉnh lại giọng nói: “Có, có chuyện gì sao?”

“Chân em lạnh đông cứng rồi, có thể bỏ vào áo khoác anh không?”

“Được.”

Sau đó cô nhét đôi chân vào áo anh.

Trong lòng anh thấy ấm áp, anh đưa tay đè áo lại.

“Lận Xuyên, liệu anh có cảm thấy em chủ động muốn gả cho anh như vậy rất mặt dày không?”

Tô Tô yểu điệu hỏi, thật ra cô biết Lận Xuyên nguyện lòng, chỉ là có chút không nhìn ra được.

Lận Xuyên vừa quất roi vừa nói: “Em là một cô gái tốt, không có mặt dày.”



Tô Tô cười phì một tiếng, nói:

“Em dám gả thật, anh dám cưới thật. Ngay cả việc em đến từ đâu anh cũng không biết, trước kia có người yêu không cũng không biết, lỡ như em đang lợi anh thì sao?” Ngốc chết đi được.

“Những chuyện này con gái chịu thiệt hơn, anh là đàn ông.”

Một câu anh là đàn ông dường như đã khiến trái tim rối loạn của Tô Tô bình tĩnh trở lại.

Nam xứng quả thực là một đàn ông và còn là đàn ông tốt, có trách nhiệm, có tình có nghĩa.

Cô vươn người tới dựa lưng mình vào lưng Lận Xuyên, cô nói: “Ừm, thế thì anh phải chứng minh em không chọn sai.”

“Được.”

Lận Xuyên biết là cô sợ, bởi vì tình thế lúc đó đưa đẩy khiến cô nói lời nói gả cho mình, sau này không chừng có thể sẽ hối hận. Nhưng mà anh chỉ muốn cưới cô, sau này anh sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, không để cô hối hận.

Rất nhanh, hai người đã đến công xã. Bởi vì lần trước có đến rồi nên cũng xem như quen đường quen lối, hai người một trước một sau đi đến hợp tác xã mua bán.

Lận Xuyên cũng kỳ lạ thật, lúc nãy hai người ở trên xe lừa còn dựa vào nhau, nhưng đến chỗ đông người một chút thì anh liền giữ khoảng cách với cô.

Được rồi, là một cô gái hiện đại, có bạn trai rồi nhất định muốn kéo ra khoe khoang, huống hồ vừa đẹp trai vừa là quân nhân, đi đến đâu cũng đều là đường phong cảnh tuyệt đẹp.

Nhưng mà người ta né rất xa, không cho cô cầm tay, không đụng vào cô, nhưng lại xách đồ giúp, còn giành trả tiền.

Trả tiền xong thì chủ động lùi ra sau hai bước, sau đó ánh mắt cũng không hề liếc ngang liếc dọc.

Tô Tô cảm thấy, nếu người ngoài nhìn vào chỉ sợ sẽ tưởng rằng hai người họ không liên quan gì với nhau.



Rõ ràng là người yêu của nhau rồi, cách xa như thế, muốn bàn chuyện cũng không được nữa đấy.

Không dễ gì mới đến được chỗ bán gương, nhân viên bán hàng đó không thèm ngẩng đầu lên mà nói luôn: “Đồng chí mua gương à, cần có phiếu công nghiệp.”

“Phiếu.” Cô có, nhưng quên đem rồi.

Sau đó một tấm phiếu nhét vào trong tay của cô, và cả mười tệ nữa.

“Tôi muốn cái gương lớn kia, bao nhiêu tiền?”

“Năm tệ.”

Phì, cái gương lớn như thế mà mới có năm tệ?

Nhưng nhân viên bán hàng cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Có tiền không, không có thì người tiếp theo.”

Cái thái độ gì vậy?

Tô Tô muốn tức giận, nhưng đột nhiên cô nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên.

Đúng vậy, một cái đập rất mạnh.

Sau đó quầy hàng của cô nhân viên bị đập kêu răng rắc, lúc này cô ta mới buộc phải ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lập tức cười nói: “Ôi, đồng chí quân nhân à, tôi không nhìn thấy. Anh muốn mua gì?”

“Bạn gái tôi, muốn mua gương.”

“Vâng, được được, tôi lấy qua cho anh ngay.”

Ôi chao, sức mạnh của bạn trai bùng nổ đấy. Hơn nữa, anh nói mình là bạn gái anh ở trước đám đông rồi.
 
Chương 50: Tuyệt Đối Không Được Cười


Tô Tô có chút phấn khích, sau đó trực tiếp mua cái gương bên trên còn có dòng chữ màu đỏ đó. Mặc dù có hơi to và rộng, không có kiểu hẹp và dài như hiện đại, nhưng đặt thấp một chút thì chắc có thể soi hết người được.

Thời nay mua đồ đúng là khó khăn quá.

Nhưng đợi chen ra được thì cô vừa nhìn Lận Xuyên cột gương lên xe vừa nói: “Thái độ của họ đúng là không tốt, suýt chút nữa em tức giận rồi.”

Kết quả cô nhìn thấy lúc cúi đầu xuống, Lận Xuyên lại cười một cái, nói ra thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười đấy, nên không khỏi tò mò hỏi: “Anh cười gì thế, em tức giận anh vui sao?”

“Không có, chỉ là cảm thấy em không hung chút nào.”

“Em rất hung đấy.”

Tô Tô tỏ vẻ đáng yêu, còn đặc biệt làm một tư thế gồng tay để thể hiện mình thật sự hung dữ, và rất cường tráng.

Nhưng mà, Lận Xuyên đã xoay người đi rồi.

“Em nói cho anh biết, anh đừng cười đấy, tuyệt đối không được cười, nếu không em sẽ hung dữ cho anh xem.” Cô chạy qua muốn xem nụ cười của Lận Xuyên, kết quả lại bị anh kiểm soát rồi.

Sự khác biệt về chiều cao đáng yêu nhất đã xuất hiện, sau khi đầu của cô bị anh ấn giữ lại, cho dù cô vươn tay ra như thế nào cũng không chạm vào được Lận Xuyên người ta.

Tức quá đi, muốn cào anh quá.

Vì thế tay cô đổi sang tư thế cào, nhưng vẫn không cào tới.

Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói có chút nhẹ nhàng và trầm thấp vang lên: “Ngày mai cho em cào.”

Tô Tô nghe mà cả người cứng đờ, ngày mai không phải là ngày kết hôn của họ sao, cho nên ý của anh là……



Ôi mẹ ơi, không nhìn ra được, thì ra nam xứng này lại rối loạn như vậy. Vậy mà, vậy mà bảo cô cào anh.

Vào ngày kết hôn, vào lúc nào phụ nữ mới cào người chứ.

Tô Tô bùng nổ ngay tại chỗ.

Sau đó cô nhìn Lận Xuyên đến hợp tác xã mua bán xếp hàng mua đồ khác, cô có một sự thôi thúc muốn cào chết anh.

Làm sao cô biết được, thật ra Lận Xuyên người ta không có nghĩ nhiều như thế, ý của anh chính là đợi sau ngày mai, hai người trở thành vợ chồng rồi, đến lúc đó cho dù cô muốn cào anh như thế nào cũng được, một cách quang minh chính đại.

Nhưng tiếc là, một người xem rất nhiều cuốn sách ngôn tình như đồng chí Tô Tô đây, nghĩ xiêu vẹo rồi.

Sau đó còn tràn đầy sự kỳ vọng nữa.

Dẫu sao thì người ta lúc học đại học đã “ăn mặn” rồi, nhưng mà cô đã tốt nghiệp, thi nghiên cứu sinh xong rồi vẫn còn độc thân. Nói không muốn thì đó là giả, nhưng mà chỉ là chưa gặp được cái người khiến cô có cảm giác. Bây giờ gặp được rồi, thế thì còn gì để đắn đo chứ, lên là xong rồi.

Vừa nghĩ đến cái này thì cô cảm thấy mình thật sự phải nghiêm chỉnh với cuộc hôn nhân này rồi. Đầu tiên ít nhất phải trang điểm bản thân xinh đẹp một chút, may mà cô có đem theo đồ trang điểm, cộng thêm đồ áo lót gì đấy cũng phải là đồ mới. Nhưng mà không được mặc tiên tiến quá, sợ nam xứng sẽ dò hỏi.

Đầu óc cô rối loạn, không lâu sau nam xứng đã quay lại, anh cũng đặt từng thứ đồ lên xe, những thứ này đều là đồ dùng để nấu cho ngày mai. Đợi sau khi di chuyển đồ đạc xong, đột nhiên anh lấy một thứ gì đó ra đưa cho Tô Tô, sau đó mở dây lừa rồi lên xe.

Cái gì thế, mềm mềm.

Cô giật mình, lấy ra xem thử, một túi kem dưỡng da nhân sâm trông rất có cảm giác cổ điển.

Lận Xuyên với vẻ bề ngoài là một trai thẳng như vậy mà lại mua đồ này cho cô, thật sự khiến người ta quá bất ngờ rồi.
 
Chương 51: Chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm


Trong sách viết anh với nữ chính kết hôn xong thì ở với nhau hai ngày mới đi, nhưng không ngọt ngào chút nào.

Theo như những gì nữ chính nói, ngoại trừ làm việc ra thì anh chỉ vùi đầu hút thuốc, không có chút tâm tình cuộc sống gì cả.

Kem trang điểm này không phải tâm tình sao?

Nhưng mà cô không thể vui mừng quá sớm, có lẽ người ta được mẹ dặn dò mới mua. Vì thế lúc trên xe lừa, cô chọt lưng Lận Xuyên một cái, nói:

"Là mẹ anh bảo anh mua cái này cho em sao?"

"Không phải, gió nhiều, đừng để khô mặt."

"Ồ, anh thích em xinh đẹp đúng không?”

Lận Xuyên không nói gì, nhưng lại kéo cô ra đằng sau mình.

Da anh thô dày không sợ gió thổi lạnh, nhưng không hi vọng khuôn mặt của cô vợ sắp đến tay mình bị gió thổi khô, thổi khô rồi thì không còn mềm mại như thế nữa, sau này cũng phải giữ gìn cho tốt, không được để cô chịu tội chịu khổ.

Bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, còn không nói chuyện. Nhưng mà cũng biết quan tâm đấy, cô bo kem dưỡng da vào trong túi, sợ nó bị đông, mặc dù bây giờ cô không dùng tới, nhưng không chừng sau này toàn nhờ vào những thứ đồ này để bảo dưỡng đấy.

Nói ra thì kể từ lúc xuyên không đến bây giờ, cô phát hiện mặc dù bản thân nhìn trông vẫn là bản thân của trước kia, nhưng rõ ràng trở nên nhỏ hơn, thật sự giống như quay lại mười mấy tuổi vậy, da mặt vô cùng tốt, cho dù không bôi cái gì nhưng cũng không có cảm giác khô gì cả.

Bỗng chốc trẻ ra vài tuổi cũng rất vui, đây cũng xem như là phúc lợi, không phải sao?

Anh đúng là nhặt được rồi, một cô vợ xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, đúng là hời cho anh rồi.

Cô véo má mình một cái, sau đó đột nhiên bật CƯỜi.

"Cười gì thế?"

"Cười anh lúc không không nhặt được vợ thì anh hành động rất nhanh, còn lúc đối với thanh niên tri thức Tần thì sao lại không tích cực như thế?"

Đối phương không nói gì, quất một roi vào con lừa.

Tô Tô lắc lư trên chiếc xe lừa và sợ hãi đến mức túm lấy quần áo của anh ta ngay lập tức, nhưng vẫn không tha cho anh, cô hỏi:

"Anh nói đi chứ, tại sao thế?" Lan Xuyên bị cô ép như vậy cũng hết cách, anh nói: "Anh... biết cô ta không muốn kết hôn với anh."

"Em không hỏi cô ta, em hỏi anh cơ, anh thích cô ta không? Nếu như anh thích cô ta thì em sẽ nhường cho cô ta, dù sao thì cũng vẫn chưa kết hôn đấy."

Câu nói này cũng rất thật lòng, mặc dù Tô Tô rất muốn có một chỗ đứng và đồng thời cô cũng có thiện cảm với nam xứng thật, nhưng nếu như đối phương thích người khác thì cô nhất định không thể xen chân vào.

"Em đang nói cái gì thế? Anh đối với cô ta chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm."

Lận Xuyên cũng nói thật lòng rồi, con người anh mặc dù kinh nghiệm tình cảm gần như bằng không, nhưng lại rất minh mẫn, anh biết nếu như lúc này mình lưỡng lự không chắc chắn hoặc là nói những điều không nên nói thì cô vợ sắp đến tay này sẽ bay mất.

Phải biết là cô gái này không phải là cô gái không có hiểu biết như trong thôn, cô học đại học, người cũng rất minh mẫn, đừng thấy bình thường dáng vẻ yếu ớt, nhưng cô biết ghi âm cho họ thì biết trong lòng cô cũng biết điều gì đó. Cô gái như thế không dễ gặp, cũng không dễ lừa, chỉ có thể cẩn thận dỗ dành cưng chiều, như vậy mới khiến cô tin tưởng bản thân.

Không thể không nói, mọi người đều mờ mắt, hoàn toàn không biết được Lận Xuyên mặc dù bề ngoài thật thà như vậy, nhưng thật ra anh mới là người minh mẫn nhất.

Tô Tô cũng không biết, nghe anh nói như vậy lập tức mở cờ trong bụng, hỏi tiếp: "Thế anh đối với em thì sao? Có suy nghĩ gì?"

".." Cái này thì hơi khó xử rồi, mặc dù minh mẫn nhưng anh không biết nói những lời tình tứ.

Hơn nữa, ở thời đại này chính là như vậy, mấy lời yêu thương gì đấy ít có ai cứ nói về nó suốt.
 
Chương 52: Là trách nhiệm của cả cuộc đời anh


"Anh mau nói đi? Có phải không, cũng là trách nhiệm, bởi vì hôm đó em với anh ngủ chung một chiếc giường, cho nên muốn chịu trách nhiệm với em?”

Tô Tô nghĩ đến đây thì có chút chùn bước, nhưng nghĩ lại, cho dù như vậy thì cũng không còn cách nào khác.

Ai bảo thời gian họ quen nhau không dài chứ, cùng lắm thì sau này cô không có gì làm thì thả thính anh, thế nào cũng có thể làm anh thích mình.

Nếu như quả thực không được nữa thì ly hôn thôi.

Được rồi, đối với một người hiện đại mà nói, ly hôn là chuyện rất bình thường, nhưng đối với người ở thời đại này thì không phải như vậy.

Cho nên, Lận Xuyên suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi nói: "Đối với em là có trách nhiệm."

"Ồ." Tô Tô có chút thất vọng, trách nhiệm và yêu không giống.

Nghe thấy trong giọng nói của cô có chút thất vọng, cho nên Lận Xuyên vô thức trở nên căng thẳng, anh lắp bắp nói:

"Nếu như đã đồng ý cưới em, thì.. là trách nhiệm của cả cuộc đời anh."

Nói cũng khá cảm động đấy, nhưng mà Tô Tô đột nhiên im lặng, không lên tiếng nữa.

Lận Xuyên gãi gãi đầu, anh không biết đã đắc tội với cô vợ tương lai chỗ nào rồi.

Không lẽ trả lời trách nhiệm không đúng?

Không phải nói, vợ chính là trách nhiệm cả đời của người đàn ông sao?

Anh cũng không giỏi giải thích cái gì, vì thế chỉ có thể tiếp tục lái xe lừa, trong đầu đang nghĩ nên làm thế nào để cô gái im lặng ở phía sau vui lên.

Đi được nửa đường, đột nhiên anh dừng lại, Tô Tô thắc mắc hỏi: "Anh làm gì thế?"

Anh đưa tay cột lừa vào bên đường, sau đó nói: "Em đợi anh một lát."

Sau đó anh cũng cởi áo khoác ra đưa cho cô.

"Đừng đi như vậy, lạnh." Tô Tô đưa tay ra nói một tiếng, nhưng đối phương dường như không hề nghe thấy đã chạy rồi.

Không thể không nói, kể từ ngày quen biết nhau, cô đã biết người đàn ông này chạy nhanh như bay, bây giờ lại một lần nữa gặp lại rồi.

Không lẽ là đi vệ sinh?

Cũng có khả năng này, nhưng cũng không cần chạy nhanh như thế chứ.

Cô tiếp tục ngồi chờ trên xe lừa, rảnh rỗi không có gì làm, cô còn so sờ con lừa đó. Con lừa này là mượn của đại đội, lúc bấy giờ các hộ gia đình vẫn chưa thịnh hành nuôi gia súc.

Giao lưu với lừa cũng không tồi, Tô Tô lại xuống xe nhặt ít cỏ khô, lá khô gì đấy đút cho nó.

Chú lừa ăn rất hài lòng, một người một lừa tiếp xúc với nhau cũng rất hòa hợp.

Lận Xuyên quay lại thấy cô thích động vật như vậy, anh liếc nhìn chú thỏ hoang trong tay mình, cái này mà nếu như giao vào tay cô thì liệu cô có muốn nuôi luôn không nhỉ? Thỏ hoang này không dễ nuôi, nuôi không tốt nó sẽ trèo lên tường nhà bạn mà chạy mất.

Lúc nhỏ anh cũng muốn nuôi, kết quả đợi khi thỏ lớn lên thì đều chạy đi mất. Một khi thỏ đã chạy thì không bắt lại được nữa, hơn nữa lần này anh bắt thỏ về là muốn để cô ăn cho bổ thịt, vì thế mắt anh thì chăm chú nhìn động tác của cô, còn tay thì nhẹ nhàng bóp một cái, con thỏ đó liền hết hơi.

Sau đó, anh đi lại chỗ cô, nói bừa: "Cho em đấy."

"Thỏ, chết rồi sao, sao lại chết rồi?"

“Tông vào cây."

"???" Sao anh lại biết có thỏ tông vào cây chứ?

"Vốn dĩ anh định đi nhặt trứng chim, kết quả không ngờ bắt gặp con thỏ này." Con gái nhát gan, không thể nói con thỏ này là bị mình bóp chết được, ít nhất là bây giờ không được. "Thế vừa hay mang về nhà nấu."

Nghe nói hôm nay nhà họ cũng có khách đến, vốn dĩ cũng không có chuẩn bị món ngon nào, bây giờ con thỏ này nhất định có thể dùng tới. Nhưng mà nam xứng lợi hại thật, ra ngoài một lần mà có thể nhặt được thỏ.

Trong sách anh rất xui xẻo đấy, không lễ sau khi gặp mình mà trở nên may mắn như vậy sao?

Cô có thỏ thì quên mất lúc nãy mình đang tức giận, sắp đến nhà cô mới nhớ lại, người đàn ông này chỉ xem mình là trách nhiệm, không có nói thích. Vì thế, cô lại thấy thất vọng.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, hai người mới quen biết nhau được mấy ngày chứ, chắc sẽ không thích một người nhanh như vậy mới đúng.

Từ từ vậy, thế nào cũng có lúc anh chịu thua.
 
Chương 53: Thích không?


Thấy sắp đến cổng thôn rồi, cô cảm thấy thế nào cũng phải trêu ghẹo một chút, cô liền ở trên xe lừa lắc lư một cái, muốn ngồi cùng hàng với nam xứng. Kết quả lúc này con lừa đột nhiên kêu lên một tiếng, chân trượt một cái, cả người cô ngã xuống dưới.

Lận Xuyên phản ứng cực nhanh, ôm người cô lại và kéo lên.

Cứ như thế Tô Tô nằm trong lòng người đàn ông, đè lên chân của anh.

".." Đột nhiên có người đẹp nằm trong lòng, Lận Xuyên có chút ngây người.

Tô Tô vùng vẫy một hồi không ra được, cô đỏ mặt giải thích: "Chân, chân em hơi tê."

"Ừm." Anh đáp một tiếng rồi đỡ cô lên một cách rất máy móc.

Mặc dù đã thành công ngồi cùng hàng với nam xứng rồi, nhưng Tô Tô suýt mất mạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó cô chú ý thấy sao tay người đàn ông bên cạnh lại nắm thành quyền, cô không khỏi gọi một tiếng:

"Lận Xuyên, em làm anh bị thương rồi sao?"

Nhìn thấy cơ thể Lận Xuyên cứng đờ, anh không quay đầu lại mà nói: "Không có."

Còn lâu anh mới thừa nhận mình bị cô thúc cùi chỏ vào Tiểu Xuyên Xuyên, mặc dù bây giờ nó vừa đau lại vừa cảm thấy có một chút thoải mái, dù sao cũng không phải quá yên tĩnh.

Cũng may là mặc quần cotton, nếu không bị nhìn thấy thì xấu hổ lắm.

Đặc biệt là bây giờ hai người còn ngồi cùng một hàng, anh không dám động đậy một chút nào.

"Có phải anh thấy chỗ nào không thoải mái không?”

"Không có."

"Thế thì anh động đậy một chút đi?"

Không dám động không dám động.

"Lận Xuyên, anh sẽ không ghét em đấy chứ?"

"Không, anh không ghét em, anh... thích em." Một khi kích động, thì anh liền nói lời trong lòng ra.

Đột nhiên được tỏ tình, vốn di Tô Tô vẫn đang đắn đo, bây giờ cô ngây người, sau đó đột nhiên ôm mặt nói:

"Ai, ai muốn anh thích chứ?" Sau đó cô quay người lại, không để ý anh nữa, nhưng nghe câu trả lời này thì vẫn rất vui.

Lận Xuyên thích mình đấy, thế cô còn tức giận gì chứ, trực tiếp mừng thầm được rồi.

Không dễ gì xe lừa về đến nhà họ Lận, Tô Tô vừa xuống xe thì thấy me Lan bảo Lan Xuyên đi đón họ hàng chuẩn bị đến, vì thế Lận Xuyên lập tức xuất phát đi lại. Mẹ Lận xách đồ đạc đi với Tô Tô vào nhà:

"Họ hàng đến là dì cả và dì út của Xuyên Tử, có cả con cái gia đình họ nữa, ở rất xa, không dễ gì mới đến một chuyến. Cậu của nó sợ là không đến được rồi, viết thư đến nói là bị ngã gãy chân, nhưng mà con của cậu ấy cũng có đến."

""

"Lát nữa họ đến, sợ là trong nhà rất chật chội, cháu chào hỏi mọi người rồi để Lận Xuyên đưa cháu ra nhà sau nghỉ ngơi, đem đồ qua đó luôn, dù sao thì ngày mai cũng tổ chức tiệc rượu ở đó."

"Cháu biết rồi a."

Tô Tô cảm thấy rất cảm kích, không ngờ mẹ Lận cũng nghĩ cho mình nhiều như vậy.

Lận Hải với cha Lận cùng nhau mang cái gương ra nhà sau, còn bảo Tô Tô đi theo xem thử muốn đặt ở đâu.

Tô Tô không nhiều mưu trí như Tần Duyệt Duyệt, cũng không nghĩ là sẽ nhờ họ làm việc giúp mình.

Đến nhà sau, cô tìm một nơi mình thích rồi bảo họ đặt gương xuống, sau đó cô lùi ra sau đứng, quả nhiên có thể nhìn thấy chân của mình, trông cũng không tồi.

Lận Hải nhìn cô vài cái, sau đó nói: "Chị, sắp trở thành chị dâu của em thật sao?"

Tô Tô cười nói: "Phải đấy, không hoan nghênh?"

"Không, không phải." Lận Hải gãi gãi đầu, cậu cảm thấy thật ra Tô Tô làm chị dâu của cậu cũng khá tốt.

Chủ yếu là vì cậu thường xuyên phải đi làm việc giúp thanh niên tri thức Tần đó, mỗi lần đi cô ta nói hay lắm, nhưng tiếc là không hề làm gì cả. Cậu làm việc ở đó, cô ta thì ngồi nhìn hóng mát, thậm chí cũng không tìm cho cậu ngụm nước để uống.
 
Chương 54: Không cần đâu


Người phụ nữ Tô Tô này, mặc dù mới đến vài ngày, cũng yểu điệu như thế, nhưng ít nhất là hướng về gia đình họ.

Chỉ có điều thời gian quen biết nhau quá ít, cũng không biết tính tình thực sự như thế nào.

Nhưng nhìn anh trai cậu như thế là đồng ý, thái độ đó nhìn là hiểu ngay.

Tô Tô không biết họ suy nghĩ như thế nào, còn cô thì quả thực rất phấn khởi, dẫu sao thì ở đây sau này là căn nhà nhỏ của cô rồi, nhất định phải dọn dẹp đàng hoàng mới được.

Nhưng mà mấy ngày nay nhà họ Lận đã dọn dẹp kha khá rồi, cũng không phải là ra ở riêng, sau này nhất định còn có thể chăm sóc giúp, nên cô cũng không có gì đáng lo cả.

Ba lô lớn của cô cũng được đem qua, chìa khóa cũng trong tay cô, trong lòng yên tâm hơn nhiều rồi.

Nếu như nữ chính không đến làm loạn, thì hôn sự này gần như là hoàn hảo.

Nhưng nữ chính vẫn đến rồi, nhìn bộ dạng đáng thương đó, vừa vào nhà là rơi nước mắt, như ai mắc nợ cô ta vậy.

Tô Tô không hề mắc cái bẫy đó của cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta và nói:

"Rốt cuộc thanh niên tri thức Tần đến làm øì, có chuyện thì nói, nếu cứ khóc mãi ở đây thì tôi không làm phiền nữa."

Ba anh em Lận Hải cũng không có, Lận Giang nhỏ nhất cũng chau mày.

Mặc dù lúc trước cậu bé không có nhận bánh của Tô Tô, nhưng lúc nãy cậu bé vẫn ăn rồi. Bởi vì cô nói bây giờ mọi người là người một nhà rồi, cho nên cậu bé ăn cũng không sao.

Chiếc bánh ngọt đó ngon thật, cho nên cậu bé đã quyết định đứng bên cạnh người chị dâu mới này.

Tâm tư của trẻ con chính là đơn giản như vậy, người nào cho đồ ăn thì người đó là người tốt, còn Tần Duyệt Duyệt này từ đầu đến cuối chưa bao giờ cho chúng một chút đồ ăn ngon nào.

Tần Duyệt Duyệt có chút khó xử, nói:

"Thật ra tôi có chút lời thân thiết của con gái muốn nói với cô, ba người họ đứng ở đây không được thích hợp cho lắm, chúng ta ra ngoài nhé?"

Tô Tô liếc nhìn ba anh em nhà họ Lận, chúng đứng đằng sau cô như ba người vệ sĩ vậy, cô bất giác cảm thấy buồn cười, nói:

"Không cần đâu, ba đứa nó cũng không phải người ngoài gì." Những øì nên biết thì chắc cũng đã biết rồi, chuyện này cũng không cần phải mẹ Lận che giấu cho cô ta, không nói chuyện mập mờ của cô ta với Lận Đông Hà ra đã là suy nghĩ đến quan hệ họ hàng của đối phương rồi.

Tần Duyệt Duyệt khe chau mày, cuối cùng mới ưỡn ẹo một lát, nói: "Thật ra, tôi nghĩ sau này mọi người đều là họ hàng của nhau rồi, cho nên cô có thể quên đi chuyện lúc trước không."

"ý? Nhà mấy đứa với thanh niên tri thức Tần có quan hệ họ hàng sao? Có quan hệ họ hàng mà còn có thể đính hôn với Lận Xuyên được sao?" Tô Tô giả vờ ngây thơ, ngơ ngác hỏi Lận Hải.

Lận Hải lập tức lắc đầu, nói: "Hai gia đình bọn em không có họ hàng gì cả. "

Tô Tô gật đầu, sau đó cười nói:

"Tôi là cô nhi đấy, trên thế giới này có thể không có họ hàng gì cả, tôi cảm thấy thanh niên tri thức Tần, có thể cô nhận nhầm người rồi."

Tần Duyệt Duyệt bị từ chối khéo cũng không nản, cô ta chỉ nói: "Phải đấy, chúng ta ngay cả họ hàng cũng không phải nữa rồi."

Nói xong, dáng vẻ rất khổ não: "Xảy ra chuyện như thế này, tôi cũng không muốn, chỉ là cảm thấy... cho dù không có hôn sự này thì hai gia đình chúng ta vẫn là họ hàng."

"Không cần đâu, thật sự không cần, cô sắp phải đi học đại học, rời khỏi cái thôn này rồi." Chỉ thiếu bốn chữ bám kẻ quyền quý là chưa nói thôi, nhưng cô cũng đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng rồi.
 
Chương 55: Phiền phức thật


"Đồng chí Tô, tôi... anh Xuyên Tử kết hôn rồi, tôi cũng phải tặng chút gì đó, đây là trứng gà tôi mua trong thôn, tặng cho mọi người ngày mai thêm món vậy."

Nói xong, cô ta móc trong túi ra sáu quả trứng gà.

Tô Tô không biết thời đại này tặng sáu quả trứng gà là nhiều hay ít, dù sao thì cô cũng không thèm mấy.

Đừng nói là sáu quả trứng này còn chưa thấm vào đâu so với việc cô tiêu hai mươi tệ đó, mà ngay cả ngày mai có thêm món thì cũng không đủ. Tổ chức tiệc ít nhất cũng phải mấy chục người nhỉ, sáu quả trứng này cũng chỉ có thể xào được một dĩa mà thôi, hoàn toàn không đủ để dọn món.

Cô cũng không nhận, nói:

"Đúng là có lòng rồi, cảm ơn cô nhiều nha thanh niên tri thức Tần." Vốn dĩ cô đang nghĩ làm thế nào để từ chối thì Lận Giang ở bên đã nói một câu:

"Này, tôi nói này thanh niên tri thức Tần, chị có tiền mua trứng gà, sao lại nói không có tiền, còn nợ gia đình chúng tôi hai mươi tệ đấy. Mẹ tôi đã ở nhà nhắc mãi cả buổi sáng rồi, tôi nghe mà đau cả tai." Lận Sơn ở bên thúc cậu bé một cái, cậu bé hừ một tiếng không thèm để ý. Thấy Tần Duyệt Duyệt đột nhiên tái mặt, Tô Tô suýt chút nữa cười phì ra tiếng, vì thế cô giả vờ quay đầu lại nói:

"Thằng bé này, nói đúng mà còn nói to nữa? Thanh niên tri thức Tần, xin lỗi nha, nó cũng không phải cố ý đâu."

Lận Giang xoa đầu, vừa nãy chị dâu tương lai đang khen mình hay trách mình vậy, tại sao nghe không hiểu. Nhưng nhìn khóe môi cong lên của cô thì cậu bé hiểu rồi, chắc là khen đấy.

Nếu không thì sao Tần Duyệt Duyệt lại tức khóc rồi.

"Xin, xin lỗi, tôi gửi tiền về nhà rồi, hai đứa em trai phải đi học."

Tần Duyệt Duyệt càng nói càng thấy tủi thân, nếu như không phải cái gia đình đó thì cô ta cũng không cần phải chịu uất ức như thế này.

Lúc Tô Tô đọc sách thì cũng cảm thấy nhà họ Tần này rất quá đáng, nhưng cũng không thể chơi nhà họ Lận, để họ đi nuôi nhà mẹ mình chứ. Hết cách, ai bảo cô ta bây giờ là con dâu hờ của nhà họ Lận chứ?

"Thế sau này cô nhớ phải trả đấy, còn chuyện gì nữa không?" Tô Tô hỏi.

Họ không nhận trứng gà, Tần Duyệt Duyệt chỉ có thể bỏ lại vào trong túi.

"Chính là muốn để chuyện này qua di cái đồ ghi âm đó..." Cuối cùng Tân Duyệt Duyệt cũng xem như nói ra mục đích đến lần này rồi, chính là muốn có thể lấy được cái đồ ghi âm đó, như thế ít nhất sẽ không bị Tô Tô khống chế, nếu như sau này cô truyền chuyện này ra ngoài thì cô ta với Lận Đông Hà đều tiêu đời.

"Không được đâu, cây bút ghi âm đó rất đắt, tôi không thể đưa cho cô được. Hơn nữa, nội dung trong đó tôi cũng sẽ không xóa, đợi tôi học được rồi xóa được không. Sang năm đón Tết xong cô cũng đi rồi, thật ra có thứ đồ đó hay không thì đối với cô cũng không có gì khác biệt nhỉ... "

"Cô đến có chuyện gì?"

Tô Tô vẫn chưa nói xong thì thấy một bóng dáng đang che trước mặt cô, che cô một cách chắc chắn, không lộ một chút nào....

Tốc độ có cần phải nhanh như vậy không, cô cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua trước mặt, sau đó trước sau mình liền bị bao vây. Phía sau là ba chàng trai nhà họ Lận, phía trước là cậu cả nhà họ Lận, hoàn toàn không có chỗ cho cô ra mặt tiến lên.

Khóe môi cô giật một cái, cô nghe thấy Tần Duyệt Duyệt đó khóc uất ức, nói: "Anh Xuyên Tử, em đến chẳng qua chỉ là muốn tặng anh..."

"Gọi tên, hủy hôn rồi, chúng ta không có quan hệ gì cả." Giọng của Lan Xuyên khá lạnh, nghe mà cả người Tần Duyệt Duyệt rùng mình một cái. Tại sao lúc trước cô ta không cảm thấy người đàn ông này đáng sợ như vậy, anh như vậy là đối xử với mình như kẻ địch rồi sao?
 
Chương 56: Đổi cô dâu


"Đồng chí Lận Xuyên, tôi đến là không muốn chuyện lớn thêm, cho nên..."

"Chỉ cần sau này cô đừng đến gây phiền phức cho Tô Tô và người nhà chúng tôi, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, mời đi cho.

Ngày mai tôi phải kết hôn rồi, không muốn để mọi người nhìn thấy chúng ta còn dây dưa, để người khác hiểu lầm thì không hay."

Lận Xuyên vô cùng bình tĩnh nói một câu như thế, làm cho Tô Tô cũng phải mở to mắt mà nhìn.

Nam xứng biết ăn nói như vậy sao, trong sách cũng đâu có viết đến.

Hơn nữa, cái ngữ điệu dò xét phạm nhân này của anh là có ý gì, với tính cách hiếu thắng đó của nữ chính mà cô ta có thể chịu nổi mới lạ.

Quả nhiên, nữ chính khóc rồi, còn nói: "Anh yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không đến nữa." Nói xong thì cô ta chạy đi.

Và lúc này ở một bên khác có hai thanh niên đi đến, nữ chính trực tiếp tông vào giữa hai người họ rồi ra ngoài.

Sau đó một người trong hai kia họ kinh ngạc nói: "Thanh niên tri thức Tần, thanh niên tri thức Tần, cô đi đâu vậy. Anh cả, sao anh làm người ta tức giận bỏ di rôi, dỗ không được thì ngày mai anh cưới ai chứ."

Lận Xuyên lập tức đơ người, nói: "Không cưới cô ta"

Người đàn ông đó sững người một lát rồi nói:

"Không cưới cô ấy thì cưới ai chứ, bọn em đến uống rượu mừng đó, anh làm sao đấy, còn tiếc rượu, chuẩn bị bảo bọn em về lại à?"

"Người anh muốn cưới không phải cô ta, là Tô Tô." Nói xong anh nhường chỗ, đại tiểu thư Tô Tô cuối cùng cũng được "thả" ra.

Cô nghĩ đối phương là họ hàng, nên nhất định phải cười tươi chào đón, vì thế cô nở một nụ cười tiêu chuẩn, nói:

"Chào các cậu nha, tôi là Tô Tô, là vợ sắp cưới của Lận Xuyên."

Ngoại hình của Tô Tô vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, cộng thêm sau khi xuyên không thì cô trẻ thêm vài tuổi, như thế cười lên một cái thì thật sự rất thu hút ánh nhìn của mọi người.

Hai thanh niên đó bất giác tim đập lệch một nhịp, sau đó không biết lý do tại sao nhưng họ vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ đố ky với Lận Xuyên.

Phải nói là vợ chưa cưới trước kia của Lận Xuyên đã cực kỳ tốt rồi, ai ngờ lại đổi người khác, mà người này còn đẹp hơn người trước nữa, không những xinh đẹp mà còn thời thượng, vừa nhìn là biết người có tiền. Chỉ là họ mới đến, không biết tại sao lại đổi cô dâu rồi, vì thế họ kéo Lận Xuyên qua một bên hỏi.

Lận Xuyên không phải là người giỏi giải thích, vì thế: "Muốn biết thì đi hỏi dì hai của mấy đứa ấy." Nói xong anh nhìn Tô Tô và nói: "Ăn cơm thôi."

"Ừm”

"Em không cần qua, anh bảo Lận Hải mang qua cho em, ăn cơm xong em hẳn qua."

Trong nhà không có chỗ, để cô ở đây nghỉ ngơi một lát cũng không tệ. Anh nói xong thì liếc nhìn Lận Hải một cái, cậu rất sợ anh cả cậu, cho nên vừa nghe thấy dặn dò thì lập tức chạy đi ngay.

"Ồ, vâng." Sao lại trở nên đặc biệt rồi thế?

Nhưng mà Tô Tô cũng biết đây là Lận Xuyên sợ mình không thoải mái, vì thế cô cười hì hì đứng bên chờ giới thiệu.

Nếu như là người đến có việc thì bây giờ đã giới thiệu từ sớm rôi, nhưng Lận Xuyên không giới thiệu, một tay xách người thanh niên kia, nói: "Muốn ở đây xem bao lâu."

Làm quen với nhau luôn đi.

"Không phải, bọn em vẫn chưa nói mình là ai mà." Nhưng mà sức của họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Lận Xuyên, chưa giẫy giụa được bao lâu thì bị xách đi rồi.

Tô Tô cũng nghiêng đầu nhìn, hỏi Lận Giang ở bên: "Hai người này là ai thế?" Tại sao không giới thiệu chứ, không lẽ họ đắc tội với Lận Xuyên?

"À, là hai anh con trai của cậu cả với dì cả."

Lận Giang cũng không giới thiệu chỉ tiết, cậu bé nói một câu rồi bảo cô vào nhà. Họ làm ấm giường cho Tô Tô, sau đó Lận Hải mang cơm đến.

Hai món, một món là khoai tây xào, món kia là thịt thỏ hầm.

Đồ ăn này đối với gia đình bình thường mà nói thì đã không tồi rồi, huống hồ hôm nay không phải bánh bột ngô, mà là cơm trắng.
 
Chương 57: Tiệc


Tô Tô cũng đói rồi, đợi cơm mang đến, và chỉ còn lại một mình cô, người khác đều đến nhà trước chen chúc nhau ăn cơm rồi.

Có chút ngượng ngùng.

Nhưng mà cô dâu đều được chăm sóc.

Ăn cơm xong, cô rửa chén bát và đũa rồi đặt trong phòng bếp, sau đó cô ngồi trong bếp châm lửa, dẫu sao thì tối ở đây.

Nhưng sao bên ngoài lại có tiếng động, cô bước ra nhìn, không biết Lận Xuyên người ta đã ăn cơm xong từ lúc nào, bây giờ anh đã lên núi vác xuống một bó củi lớn, rồi chất thành đống như ngọn núi.

"Anh vác đống củi đó về làm gì thế?" Cô thắc mắc hỏi.

Lận Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó nói: "Ngày mai tổ chức tiệc cần nhiều củi nấu nướng, hơn nữa mùa đông rất dài."

Mùa đông trên núi dài hơn bên ngoài và cần nhiều củi để đốt.

Một cô gái mỏng manh như cô đừng để bị lạnh cóng, đến lúc đó hãy để ba đứa em trai của anh ngày nào cũng qua làm ấm giường cho cô, như vậy mới đảm bảo căn phòng ấm áp.

Còn anh, nhân lúc vẫn đang trong kỳ nghỉ, ngày nào anh cũng kiếm thêm củi ve.

"Đợi một lát, anh đổ rất nhiều mồ hôi."

Tô Tô lấy khăn tay của mình ra đưa cho anh lau, cô vừa đưa tay lên thì phát hiện nam xứng đúng là cao thật, có hơi phí sức.

Nhưng cái tên ngốc này tựa như sợ cô đụng vào vậy, anh vẫn đứng thẳng đó không nhúc nhích.

"Anh cúi người xuống tí đi, lưng đau à?" Cô không có ý khác, chỉ đơn thuần cảm thấy anh cứ làm việc như vậy, liệu có đau lưng không.

Nhưng cô rõ ràng cảm nhận được đối phương đang sầm mặt, sau đó lạnh nhạt nói: "Không, không đau."

"Ồ, không đau thì không đau, anh cúi đầu xuống tí"

Tô Tô nói xong đối phương mới khom lưng xuống, sau đó tay của cô cuối cùng cũng chạm được vào mặt của anh.

Lận Xuyên là một chàng trai rất đẹp trai, da cũng không tệ, chỉ là không được trắng.

Sau đó, lúc anh vừa nhắm mắt lại, Tô Tô đột nhiên nuốt ngụm nước bọt, cô cảm thấy anh như thế này thật sự rất gợi cảm.

Sống mũi cao cao, yết hầu cao cao, gương mặt góc cạnh, đuôi mắt thon dài.

Trong vô thức, cô đưa ngón tay vuốt ve sống mũi anh, cuối cùng dừng lại trên môi anh. Sau đó ngón tay "gây án" đó đột nhiên bị tóm lại, mắt đối phương mở ra, bên trong có một tia máu đỏ.

"Em.." Tay Lận Xuyên nắm chặt, hô hấp nặng nề.

"Em, anh buông tay em ra."

Đáng sợ thật, vừa nãy vẫn đang cấm dục, bây giờ giống như một con sói trong núi, cô sợ mà chân mềm nhũn cả ra rồi.

"Ngày mai, ngày mai mới được."

Cũng không biết anh nói câu này với ai, dù sao thì Tô Tô cảm thấy áp lực một cách khó hiểu, hai mắt như phủ một tầng sương mờ.

Nhưng may mà anh không làm gì cả, chỉ là buông tay cô ra rồi quay người đi làm việc.

Tô Tô cũng sợ rồi, người đàn ông này không kiềm chế được trước sự trêu ghẹo của cô, sau này cô không dám nữa, đừng để đến lúc đó tự mình hại mình.

Vội vàng chạy vào phòng, nhưng cô vẫn cẩn thận nhìn lén qua bên cửa sổ. Cô phát hiện Lận Xuyên đã cởi áo ngoài ra, bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ.

Hai cánh tay lộ ra ngoài, cơ bắp trên đó lúc ẩn lúc hiện theo động tác làm việc của anh.

Dường như có một sức mạnh đồi dào bên trong, khiến anh nhìn trông khá hấp dẫn và cũng khá đáng sợ.

Nhớ đến lời anh nói thì Tô Tô ôm mặt lại, sự thật nói cho cô biết, ngày mai có thể cô phải chịu tội lớn rồi.

Cô góa phụ trong sách cũng nói rồi, trước khi gặp Lận Xuyên, cô ta không cảm nhận được lợi ích của đàn ông, nhưng sau khi kết hôn với Lận Xuyên thì ngày càng muốn đàn ông.

Nhưng mà anh nhiều năm không ở nhà, vì thế cô ta nhịn không được đi tìm người đàn ông khác, nhưng không có ai hợp ý cô ta. Vì thế, cô ta không chỉ đã tìm một người, nhưng vẫn không hài lòng.
 
Chương 58: Khen gián tiếp


Cho nên, tác giả đang gián tiếp khen nam xứng người ta lợi hại sao?

Ôi chao, bây giờ nam xứng là của cô rồi, thế chẳng phải cô sắp hạnh phúc đến chết sao?

À không, nghe nói lần đầu luôn chịu tội, trước khi hạnh phúc cũng phải bi ai một chút.

Đợi làm việc xong, tâm tư của Lận Xuyên mới xem như bình tĩnh trở lại, anh cứ cảm thấy cô vợ nhỏ này của mình gan cũng lớn thật, vậy mà lại dám làm chuyện đó.

Nhưng mà, anh suýt chút nữa không kìm được hôn cô rồi.

Nếu như không phải suy nghĩ đến việc hai người đang ở ngoài.

Nếu như không phải suy nghĩ đến việc hôm nay cô vẫn chưa phải vợ anh.

Nhưng mà nhanh thôi, anh có chút không thể chờ được rồi.

Đứng trước cửa mặc áo lại ngay ngắn, anh khẽ lau mồ hôi trên mặt mình và nói: "Tô, Tô Tô, đến nhà trước gặp dì cả với dì út, sau đó lại vê nghỉ ngơi."

"Được." Tô Tô từ bên trong đi ra, ánh mắt hai người đột nhiên va vào nhau, rồi ai nấy cũng lập tức quay mặt sang chỗ khác, có một chút không tự tại.

Lận Xuyên đi trước dẫn đường, Tô Tô như cô vợ nhỏ đi theo sau anh, trong lòng đột nhiên có một cảm giác ngọt ngào khó hiểu.

"Dì cả với dì chút có dễ tiếp xúc không?"

"Dễ,"

"Thế họ đều đồng ý hôn sự này sao?"

"Ừm."

"Thế có phải anh cảm thấy em không dè dặt không?”

"Ừm, hửm? Không phải."

Mồ hôi vừa lau thì lại chảy xuống, Lận Xuyên lập tức cảm giác được mình bị mắc bẫy rồi, anh quay đầu lại nói: "Trước nay anh chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng mà... chỉ được làm như thế với anh, đàn ông khác thì không được, người khác cũng không được."

Ô hô, cũng bá đạo đấy.

Tô Tô khẽ cười một tiếng, nói: "Chọc anh đấy, nghiêm túc thế làm gì?" Nói xong, cô cười rồi chạy qua trước anh rồi.

Khách đến hôm nay toàn là khách bên nhà mẹ Lận, bởi vì ban đầu bà ấy lấy chồng xa, sau đó ở quê có lũ lụt nên tập thể trốn nạn về nhà mẹ đẻ.

Nhưng thôn trang gia tộc của bà ấy có chút không chấp nhận được người ngoài, cho nên bà ấy định cư ở một thôn núi nhỏ nghèo nhất, và nhà mẹ bà ấy nếu muốn tới đây đều phải leo núi đi bộ mười dặm.

Mùa đông lạnh lgo, nếu như đã đến rồi thì phải ở lại, dì cả với dì út này nhìn trông khá giống với mẹ Lận, hơn nữa đều có dáng vẻ hiền lành. Dẫu sao thì cũng là chị em ruột, ngoại hình cũng tương đương nhau.

Chỉ có điều dì cả nhìn trông phúc hậu hơn một chút, ánh mắt nhìn người cũng rất—soi mói.

Tô Tô bị bà ta nhìn nên có chút mất tự nhiên, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh mẹ Lận vê vạt áo của mình.

Ban đầu, họ hỏi cô một vài câu hỏi nhỏ nhặt, và bầu không khí không quá căng thẳng.

Nhưng mà đột nhiên dì cả nhìn Tô Tô từ trên xuống dưới vài lần rồi nói:

"Vừa nhìn là biết cô gái thành phố chưa chịu khổ bao giờ, ở thành phố ăn cơm nhà nước cũng không ít, sao cháu còn muốn gả đến vùng núi nghèo này thế?"

Câu hỏi này có thể là nghi vấn trong lòng của tất cả mọi người, bao gồm cả Lận Xuyên vừa bước vào nhà. Nhưng mà, do dì cả hỏi thì tình hình có chút không đúng rồi, giống như xem thường Lận Xuyên vậy.

Hơn nữa cũng không dễ để đáp lại câu hỏi này, rất thử thách EQ của Tô Tô. Cô cười mỉm, sau đó nghiêng đầu một chút, nói: "Cháu cũng không biết những người khác là ai, hơn nữa họ cũng chưa từng cứu cháu." Cô nói khá thành khẩn, không có kẽ hở.

Con trai dì cả ra sức đấm một cái vào vai Lận Xuyên, sau đó bá vai anh, nhỏ tiếng nói: "Sao cậu lại may mắn thế, đi đường tắt cũng có thể cứu được cô vợ tốt, anh cũng muốn cứu đấy."

Lận Xuyên không thèm để ý đến anh ta, còn con trai cậu cả thì nói: "Thế vợ trước của cậu..."

Vừa nói được một nửa thì bị Lận Xuyên trừng một cái, anh ta cười hì hì nói: "Vợ chưa cưới trước kia của cậu có phải không ai cần nữa không, chi bằng giới thiệu cho anh?"
 
Chương 59: Sắp xếp chỗ ở


Lận Xuyên không nói gì, trực tiếp phớt lờ hai người họ hàng này và mang bàn ghế mới mượn vào nhà.

Lần này gia đình tổ chức tiệc cưới có lẽ sẽ đặt bốn, năm bàn, cho nên chén bát muỗng đũa đều phải mượn thêm.

Còn sau khi dì cả nghe Tô Tô nói như thế thì cũng không nói gì nữa, nhưng mà vẫn rất ngưỡng mộ đố ky.

Con trai bà ta sau khi tốt nghiệp cấp ba thì được sắp xếp làm việc trong xưởng gạch của công xã.

Bởi vì luôn muốn tìm cho con mình một cô bạn gái ăn cơm nhà nước, nhưng luôn bị người ta xem thường, ai bảo con trai bà ta chỉ là công nhân tạm thời vẫn chưa phải công nhân chính thức, cho nên luôn bị ruồng bỏ các kiểu.

Ai ngờ đứa con trai đi lính đầu gỗ không có học lực gì của em gái hai mình mà lại cưới được cô vợ tốt như vậy, bà ta càng nghĩ càng không hiểu, nhìn Tô Tô mà tràn đầy sự soi mói.

Nhưng mà dễ phát hiện, người ta ăn mặc khá gọn gàng, bộ đồ đó vừa nhìn là kiểu cao cấp.

Dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp, đường nét sắc sảo không góc chết. Quan trọng là da đẹp, giống như trứng gà bóc vỏ rồi vậy. Cô gái tốt như thế này, hời cho tên nhóc đó rôi, cũng không biết cậu ta có gì tốt nữa.

"Đúng rồi, nghe nói trong nhà cháu hình như không có ai nữa, hôn nhân đại sự này cũng phải có người làm chủ cho cháu, không phải sao? Sính lễ này rất coi trọng, cháu có biết sắp xếp thế nào không?”

Dì cả lại như rất quan tâm hỏi ra vấn đề như thế này, mẹ Lận ở bên nghe mà chau mày.

May mà Tô Tô thực tế cũng hơn hai mươi tuổi rồi, không phải chỉ có mười bảy, mười tám tuổi như vẻ bề ngoài, cô trả lời gãy gọn:

"Mặc dù cháu không có người nhà, nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học rồi, sắp xếp chút việc này thì vẫn được.

Hơn nữa, sau này mọi người đều là người nhà với nhau rồi, nhờ bác gái giúp cháu cũng được mà." Nói xong, cô còn chạm mẹ Lận một cái.

"Vậy sao, còn là sinh viên đại học nữa. Thế sau này cháu muốn về thành phố thì phải làm sao, quân đội này không ra được đâu. Theo dì thấy, chi bằng bảo chồng cháu sớm ngày đổi nghề, như thế hai đứa có thể sống với nhau rồi. Vợ chồng trẻ mà, chia cách lâu cũng không phải chuyện tốt gì, cậu nói đúng không cậu hai."

Dì cả cười hề hề nói, thật ra bà ta mong cho hai người họ kết hôn xong xảy ra chuyện còn không hết, thấy cậu hai còn ngồi ở đây, khoác lác cái gì. "Không sao, cùng lắm thì cháu đến chỗ quân đội của anh ay làm." Tô Tô cũng cảm thấy dì cả này cũng thích lo chuyện bao đồng, nam xứng người ta ở quân đội phát triển rất tốt, tại sao phải bảo anh đổi nghề?

Vợ chồng trẻ chia cách quả thực không tốt, nhưng mà nếu như có tình cảm thì không có vấn đề øì cả.

Cho nên, bà ta như vậy là nghi ngờ mình ngoại tình?

Mẹ Lận vỗ vỗ đầu cô, nói: "Cháu ở đây cũng không có việc gì, ra nhà sau đi."

"Cháu biết rồi."

"Nghỉ ngơi sớm, ngày mai càng nhiều người hơn nữa."

"Vâng."

Tô Tô biết mẹ Lận không muốn để hai người chị em của bà ấy hỏi đông hỏi tây làm cô khó chịu, cho nên cô cười xin phép về trước.

Đợi sau khi ra khỏi nhà, nụ cười trên môi cô liền dập tắt, người dì cả này đúng là không có chuyện kiếm chuyện, tâm trạng đang tốt bị bà ta phá vỡ rồi.

Sau khi về phòng, cô nhét cả cái ba lô lớn vào trong tủ giường, đồ đạc cũng không lấy ra, chủ yếu là cô cứ cảm thấy bên trong đó rất thần kỳ, có thể lấy ra sẽ không tốt. Sau đó cô trải đồ đạc mua về dùng cho kết hôn ở trên bàn, ngày mai là kết hôn rồi, cô cảm thấy kiểu tóc nên thuận theo thời đại, cô tự thắt cho mình hai cái bím tóc to, để dài hai bên trái và phải.

Cô đang thắt thì nam xứng đến, sắc mặt của anh hơi khó coi, nhìn thấy Tô Tô thì anh mấp máy môi, hình như có chuyện cần nói, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, mà đến một phòng khác dọn dẹp và nhóm lửa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top