Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 822


Tô Thắm cũng không về nhà, cô không có mục đích mà một mình đi dạo phó, cô đến công viên Hải Tân, trên đường Tân Giang lạnh lẽo, cô đi không hề tập trung, tay của cô lạnh đến đỏ lên, thậm chí ý lạnh khiến cô cả người run rầy.

 

Cô nghĩ lại ở nước ngoài, cô chìa tay đón mắt bông hoa tuyết, tay lạnh cóng, lập tức được Hiên Viên Thần nắm vào trong tay sưởi ấm.

 

Người Tô Thắm lạnh, nhưng trái tim cô càng thêm rét như cắt.

 

Tô Thắm hắt xì hơi một cái, cô chỉ đành đi về phía xe, cô nếu tiếp tục chịu gió lạnh nữa, chắc chắn sẽ bị cảm, lúc cô trở về xe, liền hắt hơi máy cái liền, cô nghĩ có chút không ồn rồi.

 

Tô Thâm quay vê nhà, thời gian đã là năm giờ, Lý Thiến vừa vào cửa liền hỏi ý của cô đối với Lý Tuấn, Tô Thấm chỉ trả lời một câu, không quá hợp.

 

“Ở đâu không hợp chứ? Người ta lại vô cùng vừa ý với con, với lại còn muốn hỏi số điện thoại của con đấy!”

 

“Mẹ, mẹ cho rồi à?”

 

Tô Thắm hơi tức giận mình mẹ.

 

“Dì của cậu ấy là chị em tốt của mẹ, con nói mẹ có thể không cho sao?”

 

Lý Thiến không biết làm sao nói.

 

Tô Thám hít một hơi, cũng không thể làm khó mẹ, mẹ có tiếng trong lòng các hàng xóm gần đây luôn rất tốt, nhân duyên cũng tốt, nếu bởi vì cô quá cao ngạo, cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của mẹ với hàng xóm.

 

“Mẹ, vậy lần sau người khác bảo mẹ cho số con, mẹ đừng cho nhé, dù sao đây là số điện thoại công việc của con, không muốn nhận quá nhiều điện thoại riêng.”

 

Tô Thấm nói với mẹ.

 

Lý Thiến gật đầu: “Được rồi, vậy lần sau không cho nữa.”

 

“Buổi tối, mẹ hầm canh nửa con gà cho con.

 

“Vâng.”

 

Tô Thắm nói xong, lên tầng trở về phòng, cởi khăn choàng ra, đại khái lực chống chọi quá kém đi, cô sắp bị cảm rồi.

 

Lúc Tô Thắm đang treo áo lên, điện thoại vang lên, Tô Thám liền nghĩ là Lý Tuấn, cô đi đến cầm điện thoại lên nhìn, ánh mắt trực tiếp ngưng lại hai phần, một dòng chữ xuất hiện vô cùng rõ ràng trên màn hình. Là Hiên Viên Thần gọi đến.

 

Trái tim của Tô Thắm lập tức co lại, lúc này anh gọi điện thoại cho cô làm gì? Hai ngày hôm nay anh không phải cũng đi xem mắt sao?

 

Tô Thắm nuốt nước bọt, chìa tay nhận lấy: “Alo.”

 

“Ăn cơm trưa?”

 

Lúc đó, giọng nói hỏi thăm trâm khàn.

 

“Còn chưa ăn! Vừa từ bên ngoài trở về.”

 

“Ừ! Đúng lúc, tôi cũng chưa ăn cơm tối.”

 

Giọng của Hiên Viên Thần gợi cảm mê người.

 

Tô Thấm trong lòng sợ hãi, không biết anh có ý gì.

 

Không qua vài giây, người đàn ông lần nữa nói: “Buổi tối gặp mặt, cùng nhau ăn cơm đi!”

 

Tô Thắm trực tiếp giật nảy mình, cô có chút hoảng loạn nói: “Ngài tổng thống, cái này hơi không tiện!”

 

“Sao lại không tiện?”

 

Hiên Viên Thần hỏi ngược lại.

 

“Mẹ tôi nấu cơm tôi rồi… tôi có lẽ ở nhà ăn cơm.”

 

Tô Thắm chỉ đành tìm lí do, cô bây giờ còn chưa chuẩn bị xong để gặp mặt với anh.

 

Lúc đó, người đàn ông thấp giọng cười: “Thật là một người con ngoan”

 

Gương mặt của Tô Thắm bị câu nói này làm nóng lên, cô hô hấp hơi ngắn: “Tôi không đi đâu!”

 

“Vậy được rồi! Vậy tôi đi đến chỗ nhà em ăn một bữa cơm thì sao?”

 

Người đàn ông cười hỏi.
 
Chương 823


Tô Thám kinh sợ trực tiếp thăng cấp, sắc mặt thay đổi, cô nắm lấy điện thoại, liền từ chói: “Không được! Ngài tuyệt đối không thể đến nhà tôi.”

 

Người đàn ông có chút đắc ý, cười hỏi: “Vì sao không thể? Chẳng lẽ nhà em không hoan nghênh ngài tổng thống đại nhân như tôi sao?”

 

Tô Thám có chút chán nản, cô rõ ràng biết, dựa vào thân phận của anh, anh xuất hiện ở trong nhà cô, sẽ tạo ra rất nhiều sự hỗn loạn, thậm chí đến ba mẹ cũng bị doạ mắt.

 

“Không phải ý này, chỉ là không thể.”

 

“Được, hai lựa chọn, ra ngoài ăn cơm với tôi hoặc là tôi đến nhà em ăn cơm tối.”

 

Người đàn ông đưa ra hai lựa chọn cho cô.

 

Tô Thám ở giữa hai lựa chọn này, suy nghĩ khó khăn một lúc, cô chỉ đành nói: “Được, tôi ra ngoài.”

 

Người đàn ông lúc đó cười thoả mãn: “Được, đúng 6h người của tôi sẽ ở cửa nhà em đón em.”

 

Tô Thám cắn cắn môi trả lời: “Được.”

 

“Chút nữa gặp.”

 

Hiên Viên Thần nói xong, cúp điện thoại.

 

Tô Thắm nắm chặt điện thoại, cả người đơ ra như con gà gỗ, trong đầu đều là giọng cười thấp vừa nãy của Hiên Viên Thần, dường như có tiết tấu mê hoặc quyến rũ con người vậy, ở trong đầu xua đi không được.

 

Tô Thám hoàn hồn, cô liền nhanh chóng xuống tầng, trong phòng bếp Lý Thiến đang chuẩn bị đong gạo, cô nhanh chóng nói: “Mẹ, tối nay con không ăn cơm ở nhà, con sẽ ra ngoài ăn, mẹ đừng nấu cơm phần con nhé.”

 

Lý Thiến không nhịn được tò mò hỏi: “Cùng với ai vậy!”

 

“Chỉ là… một bạn học, rất lâu không liên lạc với nhau.”

 

Tô Thắm nói dối.

 

Lý Thiền nghe xong, cũng thấy tốt, con gái nên tiếp tục với người bên ngoài một chút, để tránh khỏi mỗi ngày ở nhà, như vậy sao có thê tìm được bạn trai chứ?

 

Tô Thám trở về phòng, đứng ở trước bàn trang điểm, cô nhìn quần áo hôm nay mình mặc, nếu mặc cái này ra ngoài gặp Hiên Viên Thần thì cực kì không thích hợp.

 

Dù sao, thân phận của anh cao quý như vậy, vấn đề ăn mặc trang điểm cô bắt buộc phải đủ để tôn trọng anh. Tô Thắm lại thay một chiếc áo khoác, đó là chiếc áo khoác gió màu gạo lần trước cô cùng mẹ mới mua, cô ngồi trước gương, hai ngày thức đêm, vì vậy dưới quầng mắt có quầng thâm nhàn nhạt, cô lấy kem che khuyết điểm che đi, cũng vẽ lông mày.

 

Gương mặt của cô, chỉ cần trang điểm nhàn nhạt mấy phần, cả người liền có loại hơi thở động lòng người.

 

Tô Thắm nhìn thời gian, còn có 10 phút nữa là 6 giò, cô thu dọn lại túi đứng dậy ra ngoài, lúc cô xuống tầng, lại hắt xì hơi một cái, cả người run lên, cô cảm thấy đầu có chút choáng.

 

Nhưng mà, Tô Thắm cũng không quá chú ý, cô nói với mẹ một câu, đi đến cửa chính liền thấy một chiếc xe sang màu đen ở không xa chuyển hướng đèn xe lái qua chỗ cô, Tô Thám biết đó là xe của vệ sĩ Hiên Viên Thần.

 

Xe dừng ở cửa nhà cô, vệ sĩ nhanh chóng xuông xe thay cô mở cửa xe ra: “Tô tiêu thư, xin mời.”

 

“Cảm ơn.”

 

Tô Thắm nói câu cảm ơn, ngồi vào bên trong.

 

Trong xe rất ấm áp, Tô Thắm có chút buồn ngủ, xe lái về đằng trước, cô đang nghĩ Hiên Viên Thần sẽ sắp xếp ăn cơm ở đâu? Chẳng lẽ ở nhà của anh sao?

 

Nửa tiếng sau, hoàn cảnh xung quanh trở nên có chút lạ, với lại xe trên đường cũng ít đi, còn luôn luôn nhìn thấy nhân viên bảo vệ, trong khu vực này đâu cũng là phòng bị nghiêm ngặt.

 

Không biết là nhiệt độ trong xe quá cao, hay là làm sao, cô cảm thấy cả người có chút nóng lên.

 

Xe lái vào một hoa viên, Tô Thắm nhìn xung quanh đây vốn dĩ không giống dáng vẻ của nhà hàng, nhưng mà hoa viên này lộ ra sự hào hoa, xem ra là nhà hàng đặc biệt dành cho người có thân phận như Hiên Viên Thằn!

 

Xe dừng lại, vệ sĩ cực kì nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cô, gió lạnh lùa vào trong, Tô Thắm lạnh đến nỗi ôm cánh tay, vệ sĩ nhanh chóng mời có: “Tô tiểu thư mời đi vào trong!”

 

Tô Thắm gật đầu, cô cúi đầu đi vào trong cánh cửa đó, mới đi được một nửa, cô thấy đằng sau cánh cửa một dáng người cao to rắn chắc bước ra ngoài, ánh mắt thâm trầm quen thuộc nhìn ra, trái tim của Tô Thắm đập gấp gáp lên.

 

Rõ ràng mới qua mấy ngày không gặp, vì sao cô có loại cảm giác rời xa rất lâu rồi đối với người đàn ông này?
 
Chương 824


Hiên Viên Thần nhìn dáng vẻ cô lạnh lùng, cánh tay rắn chắc liền kéo lại, mở ra áo khoác gió màu đen phẳng phiu của anh khoác lên người cô, Tô Thắm dường như bản năng trốn đi, nhưng người vẫn bị đột nhiên rơi vào cái ôm ấm áp lại mê người.

 

Đầu óc của Tô Thắm nổ uỳnh mấy giây, nội tâm của cô có một tiếng đang gào thét: “Không được, không thể được… không thể tiếp tục ở gần anh nữa.”

 

Nhưng mà, Hiên Viên Thân ôm cực kì chặt, cô vùng ra không được, có lẽ giãy giụa của cô hơi yếu, người đàn ông này không có để vào trong mắt.

 

Vừa bước vào sảnh ấm áp, Hiên Viên Thần cũng bỏ cô ra, đôi mắt sâu nhìn chăm chú vào mặt của cô: “Sao lại gầy đi rồi?”

 

Tô Thấm hơi lúng túng, cô gầy chỗ nào chứ? Cô ở nhà ăn ngon ngủ ngon, chắc phải béo nên mới đúng chứ.

 

“Đâu có.”

 

Tô Thắm phản bác lại một câu.

 

Hiên Viên Thần cười chìa tay ra bao quanh gương mặt của cô: “Nhưng mà vẫn rât đẹp.”

 

Tô Thắm không ngờ được anh khen một câu, má lại thầm đỏ lên, cô cho rằng là người đàn ông này chỉ biết xử lí việc quốc gia đại sự, nhưng mà khi anh dịu dàng, nói lời tỏ tình lại vô cùng mê người, dường như so với những người đàn ông có kinh nghiệm càng biết làm như thế nào tần công vào lòng phòng ngự của phụ nữ.

 

“Đây là đâu vậy?”

 

Tô Thám ngẩng đầu tò mò hỏi.

 

“Yên tâm, đây là nhà hàng riêng của tôi, ở đây tất cả đều là bí mật.”

 

Hiên Viên Thần an ủi cô một tiếng.

 

Đáy lòng Tô Thắm co rút lại, đến mẹ của anh cũng không biết nơi này sao? Tô Thám thầm nghĩ, cô ngẩng đầu, Hiên Viên Thần cũng đang nhìn cô, hai ánh mắt chạm vào nhau.

 

Tô Thắm liền hoảng loạn trốn đi, ánh mắt của anh nhìn thêm một cái, liền giống như đắm chìm vào vậy.

 

Người đàn ông như vậy, có người phụ nữ nào không thích chứ? Anh và cháu gái của Lâm tướng quân đó gặp mặt, người phụ nữ đó nhất định nhìn một lần là đã thích anh rồi!

 

“Sao vậy? Mấy ngày không gặp, đã xa lạ với tôi rồi?”

 

Hiên Viên Thần nói xong, giơ tay dắt cô đi, liền đi về phía phòng bao của anh.

 

Hô hấp của Tô Thắm hơi ngắn, nhìn cổ tay bị anh nắm chặt, cô muốn giãy ra, lại biết cũng là uổng công.

 

Hiên Viên Thần dắt tay cô vào phòng bai ấm áp, tất cả ở đây đều làm vô cùng công phu, Hiên Viên Thần dắt tay cô ngồi lên trên sô pha, đột nhiên Hiên Viên Thần ở dưới ánh đèn tỉ mỉ nhìn mặt của Tô Thám, sắc mặt ửng đỏ không đúng lắm.

 

Lông mày kiếm của anh nhíu lại, đưa tay sờ lên trán trắng nõn của cô, mặc dù không quá nóng, nhưng mà tuyệt đối vượt qua nhiệt độ bình thường.

 

“Em đang sốt.”

 

Hiên Viên Thần híp mắt nói.

 

Tô Thám liền sờ lên trán của mình, quả thật là sốt nhẹ, cô nghĩ nhất định là gió buổi chiều gây ra, chỉ trách cô thôi.

 

“Không sao, uống chút nước nóng là được rồi!”

 

Tô Thắm cho là không làm sao.

 

“Em cứ đối xử với sức khoẻ của em như vậy?”

 

Hiên Viên Thần nhẹ giọng trách mắng, anh đứng dậy đầy cửa rời đi.

 

Tô Thắm chớp mắt, anh muốn làm gì vậy?

 

Hiên Viên Thần lúc quay lại, trong tay có thêm một cốc nước nóng, còn có mấy viên thuốc hạ sót.

 

“Uống thuốc đi.”

 

Hiên Viên Thần đưa thuốc đến trước mặt cô.

 

Tô Thắm ngoan ngoãn cầm lấy thuốc, cô đứng dậy nói: “Tôi đi nhà vệ sinh rửa tay một chút.”

 

Hiên Viên Thần gật gật đầu, túi của Tô Thắm ở trên ghế sô pha, Tô Thắm mới rời đi, liền nghe thấy một chuỗi tiếng ding ding thông báo tin nhắn liên tục vang lên, giống như hát một ca khúc có quy luật.
 
Chương 825


Hiên Viên Thần thấy tiếng tin nhắn không ngừng vang lên, lông mày kiếm nhíu lại, kéo dây khoá túi xách Tô Thắm ra, cầm điện thoại cô ra chỉ thấy còn có mấy tin nhắn xuất hiện ở bên trên còn chưa biến mát: “Tô Thắm, ảnh hưởng của em đối với anh cực kì tốt, hy vọng chúng ta có thể phát triển thêm.”

 

“Làm bạn bè trước cũng được, em thật sự là người phụ nữ mê người nhất mà anh từng gặp qua.”

 

“Anh từng hỏi dì anh, mẹ của em cực kì đồng ý chúng ta yêu nhau.”

 

“Tô Thắm, anh thích em, thật sự chúng ta có thể thử qua lại được không?”

 

“Anh yêu em… nhất định sẽ đối tốt với em.”

 

Lông mày kiếm của Hiên Viên Thần đột nhiên nhíu lại, hai ngày này cô gái này phản bội anh, đi xem mắt?

 

Lúc Tô Thấm từ phòng rửa tay quay lại, Hiên Viên Thần liền đem điện thoại của cô để trên bàn, gương mặt có chút âm u khó coi, Tô Thấm vừa bước vào liền nghe thấy tiếng tin nhắn quen thuộc vang lên.

 

Cô nhìn điện thoại trên mặt bàn một cái, nhìn kĩ đó không phải điện thoại của cô sao?

 

Ánh mắt của Hiên Viên Thần cứ nhìn màn hình điện thoại, nó thi thoảng hiện lên một câu, đó đều là tin nhắn tấn công của Lý Tuấn với Tô Thám. Tô Thám nghe thấy hai tiếng tin nhắn liên tục vang lên, lập tức trong lòng cô gấp gáp, nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở khoá điện thoại ra nhấn vào tin nhắn, ít nhất xuất hiện hơn mười tin nhắn, cho dù số điện thoại này không có lưu lại, nhưng mà nhìn nội dung của tin nhắn này, Tô Thắm cũng biết đó là Lý Tuấn gửi đến.

 

“Xem mắt?”

 

Đột nhiên, một câu hỏi của người đàn ông nghe không ra cảm xúc hỏi ra.

 

Tô Thám tay nắm điện thoại hơi run lên, trong lòng cũng căng ra, cô đem điện thoại chỉnh về chế độ im lặng, để vào trong túi. Cô cảm thấy trên đầu có ánh mắt sắc nhọn đang nhìn cô, khiến cô không nhịn được sinh ra mấy phần cảm giác căng thẳng bát an, cô cắn môi ngắng đầu nhìn vào ánh mắt sáng đến bức người của người đàn ông, cô gật đầu: “Vâng, từng gặp mặt với một người đàn ông.”

 

Vẻ mặt của Hiên Viên Thần đột nhiên trầm xuống, lúc này dáng vẻ anh tức giận không muốn khống chế, anh cực kì rõ ràng nói cho cô gái này, lúc này anh rất tức giận.

 

“Vì sao lừa tôi gặp người đàn ông khác?”

 

Anh cắn răng hỏi.

 

“Người đàn ông đó là họ hàng của chị em tốt của mẹ tôi, tôi chỉ là gặp mặt thể hiện tính lễ phép thôi, không có nguyên nhân gì khác.”

 

Tô Thắm nuốt nước bọt, giải thích một câu.

 

Nhưng mà, giải thích như vậy đối với Hiên Viên Thần mà nói, căn bản không đủ dập được lửa giận của anh: “Lần sau bát kẻ là ai bảo em đi gặp mặt, chỉ cần là nam, người đàn ông có mục đích với em, em đều không được đi gặp.”

 

Tô Thắm không thể phản bác lại, tin nhắn vừa nãy, mỗi câu của Lý Tuấn đều đang hiện lên, muốn cùng cô qua lại, mà người đàn ông này nhất định đã nhìn thấy.

 

“Nói với người đàn ông đó, em đã có bạn trai rồi.”

 

Hiên Viên Thần bá đạo ra lệnh nói, nội tâm vô cùng không vui.

 

“Không được.”

 

Tô Thắm đột nhiên từ chối anh.

 

“Không được?”

 

Hiên Viên Thần lông mày kiêm nhêch lên, đáy mắt có mây phân tức giận kiềm chế. Trong lòng Tô Thắm lập tức liền có loại suy nghĩ, nếu cô nói với Lý Tuần, cô có bạn trai rồi, nhỡ anh ta nói với dì của anh ta, dì của anh ta nhất định sẽ nói với mẹ cô, đến lúc đó, mẹ cô hỏi đến, cô ở đâu dẫn một người bạn trai về chứ?

 

“Tôi không để ý là được rồi.”

 

Tô Thấm mím môi đỏ nói.

 

Hiên Viên Thần thân là đàn ông, tất nhiên hiểu tắm lòng của người ái mộ, không để ý vậy thì người đàn ông này nhất định sẽ dây dưa đến cùng, anh đưa tay về phía Tô Thắm.

 

“Đưa điện thoại cho tôi.”

 

“Hả?”

 

Tô Thắm kinh ngạc.

 

“Đưa cho tôi.”

 

Tay của Hiên Viên Thần không thu lại, kiên trì muốn điện thoại của cô.

 

Tô Thắm không biết anh muốn làm gì, nhưng mà ánh mắt người đàn ông này có một loại uy nghiêm, khiến cô không thể không phục tùng, cô từ trong túi cầm điện thoại ra, mở khoá đưa cho anh.
 
Chương 826


Chỉ thấy Hiên Viên Thần nhắn thẳng vào số của Lý Tuấn, lại còn mở loa ngoài.

 

Tô Thắm không nhịn được giật nảy mình, anh muốn làm gì?

 

Bởi vì là Tô Thắm gọi đến, lúc đó Lý Tuần vô cùng vui vẻ, nhanh chóng nhận, giọng cũng vô cùng hoan hỉ: “Alo, Tô Thắm là em sao?”

 

Tô Thám nghe giọng của Lý Tuấn, trong lòng hơi nghẹn lại, cô nhìn Hiên Viên Thần, Hiên Viên Thần không có lập tức nói.

 

“Alo, Tô Thắm? Thật là Tô Thắm sao?

 

Sao em không nói gì vậy?”

 

Giọng của Lý Tuấn gấp gáp hỏi.

 

Hiên Viên Thần híp mắt, cho dù là cách một cái loa nói chuyện, ánh mắt đều lộ ra một bá khí của người đứng đầu đất nước, giọng cảnh cáo lạnh lẽo trầm thấp từ môi mỏng phát ra: “Anh nghe đây cho tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, không được quấy rầy cô ấy nữa.”

 

Lý Tuấn nghe giọng nói này, vô cùng kinh ngạc, nhưng vì tôn nghiêm đàn ông, anh ta vẫn vô cùng tức giận không vui: “Anh là ail Tôi theo đuổi Tô Thắm là việc của tôi, liên quan gì đến việc của anh chứ?”

 

Tim của Tô Thắm trực tiếp nhảy đến cổ họng, Lý Tuấn căn bản không biết mình đang nói chuyện cùng ai.

 

Hiên Viên Thần căn răng, hừ nhẹ nói: “Tôi là ai anh không có tư cách biết, nhưng nếu anh dám dây dưa với cô ấy, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu.”

 

Đại khái là trong lời Hiên Viên Thân lộ ra một loại uy nghiêm bẩm sinh, khiến Lý Tuấn trực tiếp kinh hô máy tiếng với loa, sau đó anh ta đột nhiên lại to gan hỏi: “Anh dựa vào đâu nói Tô Thắm là người phụ nữ của anh! Có có chứng cứ gì chứ.”

 

Tô Thắm đang nghe, tự gấp gáp thay Lý Tuần, hy vọng anh ta đừng nói chuyện nưa.

 

Đột nhiên, sau gáy cô bị một bàn tay nắm, giây tiếp theo môi người đàn ông đ è xuống, trực tiếp hôn lên môi cô.

 

“Ưm…” Tô Thắm phát ra một tiếng kêu yêu kiều.

 

Mà loa của người đàn ông, lại ở bên môi của Tô Thắm, tiếng kêu này truyền vào trong tai Lý Tuấn đối diện, anh ta chắc cũng hiêu rồi.

 

Đầu óc của Tô Thắm trông rỗng vài giây, đợi người đàn ông vỏ ra, môi có chút sưng đỏ lên, sau đó cô liền nghe thấy người đàn ông bên cạnh, giọng có chút đắc ý và thoả mãn: “Đây chính là chứng SỨ.

 

Lúc đó, quả nhiên Lý Tuấn tức giận ngắt điện thoại đi.

 

Đại khái hình tượng Tô Thắm trong lòng anh ta, đột nhiên liền biến mắt không tung tích.

 

Gương mặt của Tô Thắm đỏ bừng lên, lần đầu tiên bị đối xử như vậy, cô không nhìn mặt khống chế tức giận nói một câu: “Sao ngài có thể làm như vậy chứ?”

 

Hiên Viên Thần trả điện thoại lại cho cô: “Lần sau đừng chọc vào những người đàn ông ruồi nhặng như này nữa, bọn họ không xứng.”

 

Giọng nói này rõ ràng là mang theo sự tức giận.

 

Tô Thắm nhận điện thoại, có chút cạn lời, cũng thấy được sự bá đạo chuyên chế của người đàn ông này rồi, trong lòng cô liền hiện lên sự chua xót.

 

“Được rồi, đừng tức giận nữa, tôi đã đặt được món ăn em thích ăn, tối nay vui vẻ chút.”

 

Hiên Viên Thần giơ tay ra, nhẹ nhàng vén tóc dài của cô ra đằng sau tai, lộ ra gương mặt hơi nóng của cô.

 

Giây tiếp theo, bàn tay lớn của anh lại phủ lên trên trán cô, sau khi uống thuốc, nhiệt độ của Tô Thám đã bình thường trở lại.

 

Bảy giò, món ăn đều lên đủ rồi, trong phòng bao yên tĩnh, ngoài tiếng gió ở bên ngoài cửa sổ thi thoảng thổi đến, không có bắt kì tiếng gì làm phiền bọn họ.

 

Tô Thắm dùng cơm, trong đầu toàn là lời của mẹ anh, điều này khiến lòng cô giống như trong sương giá, đến một chút suy nghĩ dư thừa đều không dám nghĩ.

 

“Ngon không?”

 

Người đàn ông đối diện cười hỏi một câu.

 

“Vâng! Ngon ạ.”

 

Tô Thấm gật gật đầu, khẩu vị ở nơi này tuyệt đối là số một, chỉ là trong lòng cô có quá nhiều chuyện, vì vậy không thể nào ăn.

 

“Ngon vì sao không ăn nhiều một chút?”

 

“Đại khái có chút không thoải mái, khẩu vị không tốt.”
 
Chương 827


Tô Thám tự nhiên trả lời.

 

Hiên Viên Thần cũng không có miễn cưỡng cô, thay cô rót một cốc nước nóng đưa cho cô: “Uống nhiều nước đi.”

 

Tô Thắm bê cốc lên uống, cô nhìn thời gian đồng hồ trên tay, hiển thị tám rưỡi tối.

 

Cô nghĩ đến khoảng cách cách nhà của cô, thậm chí cần lộ trình một tiếng, cô đề cốc xuống, ngẩng đầu lên nói: “Tôi phải đi về rồi.”

 

Hiên Viên Thần cũng giơ cổ tay lên một cái: “Ở lại cùng tôi một chút nữa đi.”

 

Tô Thắm thầm gật gật đầu, Hiên Viên Thần mười ngón tay giao vào nhau, cằm gợi cảm chống lên trên tay, ánh mắt sâu xa đánh giá cô, dường như đối diện ngồi không phải là Tô Thám, mà là một bức tranh khiến anh say mê.

 

Tô Thắm không nhịn được bị anh nhìn có chút vô cùng sợ hãi, cô có chút hoảng loạn chớp chớp mắt, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, cả người đều dường như đang như nướng vậy, bắt đầu nóng lên.

 

Lông mi dài của Tô Thắm chớp mắt, con mắt lấp lánh bát định, có chút hoảng loạn mà bắt lực.

 

“Ngài đừng nhìn tôi.”

 

Tô Thám chỉ đành thành khẩn nói, người đàn ông này đại khái không biết ánh mắt của anh có lực sát thương bao nhiêu.

 

Hiên Viên Thần khoé môi hiện ra ý cười dịu dàng: “Chúng ta lúc trước sao có thể chưa từng gặp chứ? Tôi thật hy vọng sớm một chút gặp được em.”

 

Tô Thám nghĩ nghĩ nói: “Tôi lúc trước gặp qua ngài, chỉ là cách rất xa.”

 

“ÀI” Hiên Viên Thần hỏi có chút hứng thú: “Vậy lúc đó em thật sự phải xuất hiện trước mặt tôi, như vậy cũng khiến tôi sớm biết sự tồn tại của em.”

 

Tô Thám không nhịn được bị đùa như vậy mà cười khì khì: “Tôi làm sao dám chạy đến trước mặt ngài chứ? Bên cạnh ngài đều là vệ sĩ, chỉ cần tôi đến gần ngài, chắc chắn lập tức bị coi thành bia tập bắn rồi.

 

Hiên Viên Thần nghe xong, cũng bị chọc cười, ánh mắt của anh phản xạ lại ánh sáng, dường như một bầu trời rộng lớn lánh lánh, khiến ta say mê.

 

Trái tim của Tô Thấm đậm loạn thình thịch, ánh mắt của cô chuyển dời sang một bên.

 

“Nhưng mà, bây giờ cũng không muộn.”

 

Hiên Viên Thần đột nhiên cảm thấy điểm này nên cảm ơn Lý Sâm, bởi vì Lý Sâm lúc đầu khăng khăng muốn tìm cho anh một trợ lý, vì vậy mới qua nhiều lần sàng lọc, đưa Tô Thắm đến trước mặt anh.

 

Đáy mắt của Tô Thắm vụt qua nụ cười khổ, không phải vấn đề muộn hay không muộn, mà là cô căn bản không có tư cách xuất hiện trước mặt anh, tham dự vào cuộc đời về sau của anh.

 

“Hát xì.”

 

Tô Thắm đột nhiên muốn hắt xì hơi, cả người cô cũng giật mình run lên.

 

Gió rét ập vào người.

 

Hiên Viên Thần lập tức đứng dậy từ chỗ của mình, cầm tờ giấy đưa cho cô, Tô Thâm nhận lây giây, che miệng sợ bản thân lại thất lễ nữa, sau đó tiếng ho theo bản năng phát ra, khiến cô xem ra cả người đều bị bệnh nặng.

 

Tô Thám thầm gọi là đen đủi, xem ra cô thật sự không phải chỉ bị cảm, cô thuộc loại mấy năm có thể không bị bệnh, không bị cảm, nhưng nếu mà bị cảm thì sẽ đột nhiên bị cực kì nặng.

 

Hiên Viên Thần nghe tiếng ho của cô, đau lòng nhíu mày lại, phủ người xuống quan sát cô: “Xem ra bệnh khá nghiêm trọng, tôi đưa em đi viện khám xem.”

 

Tô Thám nghe thấy, anh đưa đi?

 

“Không cần đâu, ngày tổng thống, ngài bảo thuộc hạ của ngài đưa tôi về nhà đi!

 

Ngày mai tôi tự mình đi đến bệnh viện.”

 

Hiên Viên Thần thấy cô từ chối liền hỏi: “Tôi đưa em đi bệnh viện quân khu.”

 

Tô Thắm còn chưa trả lời, lại là một loạt tiếng ho vang lên, gương mặt của cô đỏ hết lên, đôi mắt nhìn đỏ ngắn ngơ.

 

Hiên Viên Thần giơ tay nắm lấy cổ tay của cô, dắt cô từ chỗ cô ngồi đứng lên, Tô Thắm giãy giụa: “Không cần đâu, chỉ là ốm bình thường thôi, ngày mai tôi đi bệnh viện là được rồi.”

 

Hiên Viên Thần mím môi không nói chuyện, nhưng tay vẫn dắt cô ra cửa, lại cực kì có lực, không dễ từ chối.

 

Tô Thắm lúc ra ngoài, trên vai đột nhiên khoác lên một chiếc áo gió ấm áp, cô liền quay đầu liền nhìn thấy Hiên Viên Thần chỉ mặc tây trang ra ngoài, Tô Thắm trong lòng gấp gáp, kéo áo gió xuống đưa cho anh: “Khoác lên đi.”
 
Chương 828


Hiên Viên Thần nói một câu mệnh lệnh trầm thấp, ôm nửa người cô đi đến chỗ cửa xe vệ sĩ đã mở sẵn, dìu cô vào xe, sau đó anh mới ngồi xuống, người của Tô Thám bị áo khoác ấm áp bao trọn, không cảm thấy lạnh chỉ là trong lòng cực kì không yên tâm.

 

“Đi bệnh viện Y Sự.”

 

Hiên Viên Thần phân phó với vệ sĩ ở phía trước.

 

Sau đó, sáu chiếc xe màu đen đơn giản bọc thép bảo vệ xe của anh lái về phía bệnh viện quân khu. Trên đường Tô Thắm đương nhiên không muốn anh quá quan tâm cô, với lại trong lòng cô là đang sợ hãi, lo lắng.

 

Đến bệnh viện quân khu, xe của Hiên Viên Thần có đường đi vào riêng, cực kì bí mật lái vào chỗ để xe, Tô Thấm theo anh xuống xe, lúc tay Hiên Viên Thần giơ ra Tô Thắm đã chuẩn bị tránh khỏi từ trước, vì vậy anh nắm vào là một khoảng trống.

 

Tô Thắm hai tay ôm lấy cánh tay, đứng cách xa anh ba bước.

 

Mắt của Hiên Viên Thần hiện qua sự tức giận, Tô Thắm nhìn hành lang, cô cực kì tự giác đi qua đó.

 

Hiên Viên Thần ở đằng sau chậm rãi đi theo cô, mà vệ sĩ của anh cũng cực kì sát sao đi theo.

 

Tô Thắm ngắng đầu nhìn phòng nội khoa, cô liền gõ cửa đi vào, bên trong có một bác sĩ trung niên đang làm báo cáo, ngắng đầu thấy Tô Thắm đi vào, ông ngây người, sau đó ở đẳng sau Tô Thâm còn có một hình dáng cao lớn đi vào, lúc này bác sĩ trực tiếp bị kinh sợ đến đứng thẳng người lên.

 

Ngài tổng thống.

 

Ai biết đã muộn như thế này rồi, ngài tổng thống lại đột nhiên xuất hiện ở trong bệnh viện chứ? Bác sĩ còn chưa có ý gì để chuẩn bị, trực tiếp có loại cảm giác giật nảy mình.

 

Tô Thắm nhìn dáng vẻ bị doạ của bác sĩ, cô ngồi xuống, có chút đồng tình bởi vì ai ở trong tình huống này, đột nhiên gặp Hiên Viên Thần, đều bị doạ cả.

 

Bác sĩ còn chưa nói, Hiên Viên Thần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Thắm, ánh mắt thân thiết nhìn bác sĩ: “Sức khoẻ của cô ấy không tốt, khám cho cô ấy đi.”

 

Bác sĩ cũng coi là phản ứng lại nhìn người đến khám bệnh, không phải ngài tổng thống, mà là cô gái xinh đẹp trước mặt, ông liền ngồi xuống nói: “Vâng ạI”

 

Nói xong, Tô Thâm nói: “Cô gái khó chịu chỗ nào vậy?”

 

“Lúc buổi chiều, chịu gió lạnh, vừa nãy có chút sốt nhẹ, bây giờ có chút ho.”

 

Tô Thám tỉ mỉ nói bệnh tình của bản thân.

 

Bác sĩ cầm ống nghe lên, thường sẽ đặt ống nghe ở ngực bệnh nhân, Tô Thám cũng biết vì vậy cô liền cởi áo ra, lộ ra áo len bên trong, bác sĩ cảm thấy đôi mắt sắc bén từ bên cạnh phóng đến.

 

Tỉnh thần ông lo lắng, nhanh chóng ngồi xuống nghe nhịp tim, sau đó lại đo nhiệt cho Tô Thắm, 38 độ.

 

“Tiểu thư, cô sót nhẹ có liên quan nhiều đến bệnh viêm phế quản, tôi kê thuốc cho cô! Uống hai ngày trước.”

 

“Vâng ạ!”

 

Tô Thắm gật đầu.

 

Bác sĩ cực kì thức thời, đi đến đơn nhà nước báo cáo, vì vậy thuốc của Tô Thắm, ông còn bảo y tá tự mình mang đến phòng làm việc.

 

“Cô ơi, thuốc cô cầm lấy đi, một ngày ba bữa, sau khi ăn cơm thì dùng, hai ngày này chú ý giữ âm, đừng đề bị lạnh nữa.”

 

“Cảm ơn.”

 

Tô Thắm nhận lấy thuốc, sau đó cô ý thức được, lộ trình còn không trả tiền cơ Nhưng mà, cô chỉ cần nhìn người đàn ông bên cạnh, liền hiểu xem ra có anh ở đây, cô khám bệnh không cần trả tiền. Tô Thám đứng dậy Hiên Viên Thần cũng đồng thời đứng lên, anh gật đầu với bác sĩ một cái, đi theo Tô Thám ra ngoài.

 

Vệ sĩ đỡ hai người ra ngoài, Tô Thắm lấy thuốc rồi ngồi vào trong xe, đây là lần đầu tiên cô hưởng thụ cảm giác được tổng thống dắt đi khám bệnh, trong lòng không có một tia hư vinh mà ngược lại Hiên Viên Thần càng đối xử tốt với cô nội tâm cô lại càng bắt an.

 

“Cũng trễ rồi, bằng không, báo cho người nhà biết, đêm nay em sẽ không về.”

 

Hiên Viên Thần đột nhiên lên tiếng.

 

Tô Thấm giật mình một chút, nếu cô không quay về thì cô ở chỗ nào?

 

“Tới chỗ tôi” Hiên Viên Thần nhìn cô chằm chằm và nói thẳng thừng.

 

Tô Thắm hít một hơi, vội vàng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hiện giờ là chín giờ rưỡi, cô vội vàng nói: “Vẫn còn sớm, ngài đưa tôi về nhài”.

 

Lông mày kiếm của Hiên Viên Thần khẽ nhéch: “Tại sao phải quay về?”.
 
Chương 829


Chương 829:

 

“Tôi… tôi không phải đã xin nghỉ phép rồi sao? Tôi vẫn muốn về nhà.”

 

Tô Thắm chộp được cái cớ.

 

Hiên Viên Thần cảm thấy cái cớ này rất miễn cưỡng, anh cảm thấy cô gái này có lẽ chưa chuẩn bị tâm thái kết giao cùng anh, vẫn như cũ né tránh anh.

 

Anh trực tiếp mở vách ngăn, nói với vệ sĩ phía trước: “Trở lại toà nhà tổng thống.”

 

Tô Thắm ngây ra, người đàn ông ấy không để ý đến suy nghĩ của cô, vẫn lựa chọn trở về toà nhà tổng thống.

 

“Nhân tiện đưa tôi về nhà!”

 

Tô Thắm đột nhiên kiên trì, cô không muốn về cùng anh.

 

Ánh mắt Hiên Viên Thần khóa chặt cô lại, trong mắt tăng thêm máy phần kiên định: “Về toà nhà tổng thống.”

 

Tô Thấm có chút khó chịu, khó chịu ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đừng bá đạo như vậy.

 

Hiên Viên Thần duỗi tay đột nhiên nắm lấy vai cô, ôm cô vào lòng: “Em đang bị bệnh, sao tôi có thể mặc kệ được chứ.”

 

Tô Thắm không nói nên lời, chỉ là ho và sốt nhẹ, không cần căng thẳng như vậy.

 

“Tôi uống thuốc là khỏe rồi.”

 

“Vậy đến nhà anh uống.”

 

“Anh không sợ người khác hiểu lầm sao?”

 

Tô Thắm đột nhiên lên tiếng, cô biết hai ngày trước anh đã ra mắt với cháu gái của Lâm tướng quân, anh không bận tâm đ ến chuyện đó sao?

 

Hiên Viên Thân nghe vừa nghe xong liên muốn bật cười, ngón tay anh lướt nhẹ qua chóp mũi cô: “Không phải người khác đã sớm hiểu lầm sao? Nhân viên toà nhà tổng thống đều đã biết quan hệ của chúng ta.

 

Tô Thắm đỏ mặt, đây đơn giản chỉ là tin đồn, không phải anh cho là thật đấy chứ?

 

Tô Thám bị anh ôm trong ngực, không biết là do đầu sót nhẹ, hay là khí thế của người đàn ông quá mạnh, đầu cô lúc này rối rắm, dường như suy nghĩ đều rối bời.

 

“Như vậy sẽ không tốt cho anh đâu.”

 

Tô Thắm thở dài một hơi.

 

Những tin đồn sẽ làm tổn hại đến thanh danh của anh.

 

“Tôi không ngại.”

 

Hiên Viên Thần hơi cúi xuống, đôi môi mỏng hô nhẹ lên trán cô.

 

Hô háp của Tô Thắm rối loạn, cô vươn tay muốn đầy ngực anh ra nhưng lại bị cánh tay kia của người đàn ông cuốn lấy, ngón tay cô trực tiếp năm lấy bộ âu phục của anh, tư thế càng thêm mập mờ.

 

Y như hai người đang ôm nhau rất chặt.

 

Trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng cười trầm và mãn nguyện của người đàn ông.

 

Tô Thám đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô bắt đầu giãy dụa nhưng người đàn ông kia không để cho cô thoát ra, ngược lại còn siết chặt hơn, đôi môi mỏng dính vào trán, cánh môi hôn nhẹ nhàng.

 

Tô Thắm cảm thấy toàn thân như được phủ một tầng nhiệt nóng bỏng. Cô hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt, lúc này đầu óc hoàn toàn rối rắm.

 

Hiên Viên Thần cứ thế mà ôm lấy cô, suốt chặng đường về toà nhà tổng thống. Xe chạy vào lối vào đại sảnh toà nhà tổng thống, vệ sĩ mở cửa, Tô Thắm chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Hiên Viên Thần bước xuống xe, vệ sĩ tự giác rời đi.

 

Tô Thám đứng yên tại chỗ, người đàn ông chủ động nắm tay cô, dẫn cô vào đại sảnh, mở cửa ra Diệp Đông đã rời khỏi từ lâu.

 

Cả nguyên một toà nhà tổng thống chỉ còn hai người bọn họ.

 

Tô Thắm có chút lo lắng nuốt nước bọt, không khỏi ho khan hai tiếng. Hiên Viên Thần nhìn thoáng qua thời gian, cách lần uống thuốc trước đã hơn bốn giờ, hiện tại đã là 11 giờ 30 tối đến lúc uống liều thứ hai rồi.

 

Hiên Viên Thần chủ động rót cho cô một cốc nước ấm, dùng cốc của anh. Vừa nãy Tô Thắm quá căng thẳng mà quên béng đi chuyện cầm theo thuốc nhưng anh đã cầm xuống xe hộ cô.

 

Lúc này, anh đang đem từng viên thuốc tách ra đặt trên bàn, ngắng đầu nhìn cô gái vẫn đang đứng ở giữa, thanh âm dịu dàng: “Tới đây uống thuốc đi.”

 

Tô Thắm không muốn thân thể mình tệ hơn, cô cũng hy vọng cô mau khỏi bệnh, để anh không phải lo lắng về chuyện này.
 
Chương 830


Tô Thắm cầm thuốc uống xong rất hợp tác, vốn cô đang không được thoải mái bây giờ cũng đã trễ rồi. Thêm chuyện hai hôm nay cô ngủ không ngon cho nên cô thực sự cảm thấy rất mệt mỏi trong người.

 

Cô muốn ngủ.

 

“Ngủ ngon.”

 

Tô Thắm nói với người đàn ông đang ngồi ghé salon, cô có phòng ở đây nên cô lên đó ngủ.

 

Hiên Viên Thần nhìn cô vừa nói xong đã đi mất dạng, anh chớp mắt nở một nụ cười bất đắc dĩ.

 

Cô gái này đang lo lắng điều gì? Lo lắng không biết đêm nay anh sẽ làm gì với cô sao?

 

Hiên Viên Thần để cô đi ngủ, anh đưa cô về không phải vì điều anh muốn làm mà vì anh mong rằng anh có thể ở bên cạnh chăm sóc cô khi cô ốm.

 

Nhưng hiện tại xem ra cô tránh anh còn không kịp.

 

Trước giờ anh không để tâm đ ến thân phận của mình, nhưng bây giờ anh mới phát hiện, với thân phận của anh chuyện yêu đương sẽ khó khăn hơn một chút.

 

Tô Thắm trở về phòng bật điều hòa, cô cởi áo khoác, ngồi trên giường mặc áo len, thở nhẹ một hơi rồi nằm xuống chiếc giường mềm mại, cô cảm thấy rất thoải mái.

 

Cô thực sự muốn nằm ngủ lì trên giường suốt một đêm tới tận bình minh.

 

Tô Thắm cứ như vậy mơ mơ màng màng, kéo chăn đắp lên người. Có thể do thuốc bắt đầu phát huy tác dụng lúc này cô thực sự mệt mỏi.

 

Mười phút sau khi cô ngủ say, Hiên Viên Thần mở cửa bước vào anh tưởng cô chưa ngủ nhưng không ngờ cô gái trên giường đã ngủ say, tóc dãi vương vãi.

 

Hiên Viên Thần nhếch mép, có chút tự giễu cợt xem ra trước mặt cô gái này sự quyến rũ của anh thật sự vô dụng. Anh đang sát bên mà cô có thể ngủ nhanh như vậy.

 

Hiên Viên Thần vén chiếc chăn bông lên đắp cho cô. Trong chiếc chăn bông màu kem, khuôn mặt cô như thêm phần trắng nõn mê người. Hiên Viên Thần có chút khó hiểu cúi người xuống, hôn lên môi cô.

 

“Ngủ ngon.”

 

Anh nở nụ cười trầm thấp, tay khẽ vuốt mái tóc dài, Tô Thám khẽ nhéch lên, tựa hồ có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh.

 

Đối với Tô Thắm mà nói, tuy hiện thực người ấy là món đồ xa tầm với nhưng trong mơ thì khác. Cho nên lúc này đây, trong mơ, cô thấy mình đang đi tản bộ cùng Hiên Viên Thần, hình bóng ấy có có thể với tay chạm đến. Trong tầm với, cô ôm lấy anh với vẻ tham lam và dựa nhẹ mặt vào vai anh.

 

Sáng sớm, Tô Thấm vừa mở mắt, còn tưởng rằng cô ở nhà, theo thói quen lấy hai tay ôm gối đầu, chuẩn bị ngủ nướng một chút.

 

Sau đó, cô chợt nghĩ ra điều gì đó nhanh chóng mở mắt. Trong phòng khách của toà nhà tổng thống, cô lấy tay lên sờ vào trán tuy cơn sốt đã giảm nhưng cơ thể cô vẫn còn bủn rủn vì lạnh.

 

Cô nhìn điện thoại di động, cô có thói quen dậy sớm, lúc này mới hơn bảy giờ sáng. Tô Thắm thở dài một hơi, làm sao bây giờ?

 

Vốn dĩ cô xin nghỉ phép nhưng lúc này lại nằm trong toà nhà tổng thống, thực sự có chút xấu hồ.

 

Toà nhà tổng thống này không giống như một khách sạn trên một con phó lớn, nơi bạn có thể bắt taxi về nhà khi ra ngoài. Ở đây, không có sự cho phép của Hiên Viên Thần, cô căn bản không thể rời đi.

 

Tô Thắm xuống giường, tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ vào, bây giờ cô ở đây, không được mặc quần áo ở nhà nữa, sẽ rất rất không chuyên nghiệp.

 

Tô Thắm thầm nghĩ, hay là dứt khoát đi làm cho rồi. Nếu Hiên Viên Thần chịu cho cô làm việc ở đây.

 

Trong phòng gym, Hiên Viên Thần đã đẫm mồ hôi, anh mặc một bộ đồ thể dục màu đen, trên cổ vắt một chiếc khăn lông lau mặt, thân hình cường tráng ẩn chứa một sức công phá cực mạnh.

 

Tô Thám ngồi đợi trong phòng một hồi lâu, cô cảm thấy trốn trong phòng không phải là giải pháp, phải ra ngoài xem là đi làm hay về nhà.

 

Cô đẩy của, đứng trên hành lang một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân từ một hành lang khác, cô ngạc nhiên nhìn về phía hành lang đó, ở góc đường, một bóng người cao to vững chãi bước tới.

 

Một đôi chân dài bình tính uy lực, toàn thân toát ra hormone nam giới, đó chính là Hiên Viên Thần đang đi từ phòng gym về phòng riêng.

 

Hai người đột nhiên gặp nhau ở hành lang, cả hai đều giật mình, Tô Thám đôi mắt mở to. Ngoại trừ lúc bị thương, Hiên Viên Thần đa số thời gian đều mặc âu phục cùng giày da, lúc này cơ thể anh hiện ra ngay trước mắt cô.

 

Không hiểu sao, khuôn mặt cô hơi đỏ, nhìn một hồi trong lòng lại loạn, vội vàng cụp mắt xuống.

 

Hiên Viên Thần liếc nhìn đồng phục của cô, mỉm cười hỏi: “Em chuẩn bị đi làm sao?”

 

“Bây giờ tôi đang ở toà nhà tổng thống, tất nhiên là đi làm rồi.”

 

Tô Thắm trả lời.
 
Chương 831


Hiên Viên Thân bước đên gân cô, nội tâm Tô Thắm không khỏi cảm thấy lo lắng, cách anh ba bước cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi và hormone nam tính, cô theo bản năng lùi lại phía sau tựa người lên khung cửa.

 

Cô sửng sốt ngắng đầu, một lòng bàn tay to chạm vào trán cô rất tự nhiên, cảm nhận được nhiệt độ trên trán.

 

“Tôi không sao, hạ sót rồi.”

 

Tô Thắm nói.

 

“Còn phải tiếp tục uống thuốc.”

 

Hiên Viên Thần chậm trãi nói.

 

“Vâng, tôi biết rồi.”

 

Tô Thắm đáp lại.

 

Hiên Viên Thân nhìn khuôn mặt ửng hông của cô, anh cúi đầu nhìn lướt qua thứ mình đang mặc lúc này. Anh thật sự hy vọng thân hình của anh làm cô hài lòng, dù sao đối với phái nam điểm này khá là trọng yếu.

 

Tô Thắm một mực cúi đầu thấp, nào dám nhìn lâu.

 

“Tôi về phòng đi tắm. Chắc Diệp Đông đang ở đây, để tôi bảo anh ta chuẩn bị bữa sáng cho hai người.”

 

Tô Thắm đại não khẽ bùng nỗ, bữa sáng cho hai người, mập mờ quá rồi.

 

Hiên Viên Thần lại nhìn cô một chút, sau đó đẩy cửa vào phòng ngủ chính của mình và đóng cửa lại.

 

Tô Thám lúc này không muốn chạy lung tung, cô mở cửa bước vào phòng mình lần nữa.

 

Hiên Viên Thần vừa tắm xong đi ra, trên ghế sô pha điện thoại của anh đổ chuông, liếc nhìn, khẽ nhíu chặt mày kiếm, anh đưa tay cầm lên: “Alo, chào mẹ.”

 

“Mẹ hẹn cháu gái của Lâm tướng quân – Băng Nguyệt đến toà nhà tổng thống dùng cơm trưa rồi.”

 

Âm thanh của Trình Tuyết Lam truyền đến.

 

Hiên Viên Thần do dự vài giây trước khi trả lời: “Vâng được ạ!”

 

“Thần, mẹ hy vọng lần này con có thể kết giao tốt với Băng Nguyệt.”

 

“Mẹ, con chưa gặp cô ta, con không biết nên cảm thấy thế nào về cô ta.”

 

Giọng của Hiên Viên Thần không chứa tia mong chờ nào.

 

“Được thôi, trưa nay mẹ đưa con bé đến trước mặt con, con nhất định sẽ thích.”

 

Vâng con vừa mới tăm xong, đề con mặc quần áo vào đã.”

 

“Cần thận đừng đề cảm lạnh.”

 

Trình Tuyết Lam cúp điện thoại.

 

Hiên Viên Thần bước đến tủ quần áo, lúc anh chọn quần áo cũng không chú trọng phối hợp màu sơ mi và âu phục, tùy ý mặc một bộ lên người. Ngón tay mảnh khảnh cài nút, thần sắc có chút phức tạp.

 

Tô Thám ngồi đợi một lúc lâu, vừa đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

 

Cô mở cửa ra. Hiên Viên Thần đang đứng C ở cửa, đã mặc vest, đẹp trai ngời ngời.

 

“Xuống lầu dùng điểm tâm ởi.”

 

“Được.”

 

Tô Thắm gật gật đầu.

 

Trong phòng ăn sáng, Diệp Đông làm món dim sum cho cô, còn chưng cả tổ yến, cô cảm thấy rất cảm động.

 

Khi ăn sáng, Hiên Viên Thần chăm chú quan sát cô, sau đó anh như lơ đãng nhắc một tiếng: “Chốc nữa anh sẽ cho người đưa em về nhà, tất nhiên em còn đang trong nghỉ phép anh cũng không yêu cầu em đến đây làm việc.”

 

Tô Thắm đang húp cháo, có chút choáng nhưng rất nhanh sau đó cô lấy lại bình tĩnh cười một tiếng: “Được rồi! Hiện giờ tôi cũng không có tinh thần đi làm.”

 

Hiên Viên Thần không phát hiện tâm tư của cô, nhưng cô thì trong lòng biết rõ ràng. Hiên Viên Thần đột nhiên muốn cô rời khỏi đây, chắn chắn không phải vì cô đang nghỉ, mà là vì có lý do khá!

 

cMặc kệ là chuyện gì, cô nguyện ý rời khỏi đây.
 
Chương 832


Chương 832:

 

Sau khi yên lặng ăn sáng, Hiên Viên Thần đứng dậy, rót một ly nước ấm trong cốc, cầm thuốc đưa đến trước mặt cô: “Uống xong hãng đi.”

 

“Tôi về nhà uống cũng được mà.”

 

Tô Thắm vừa nghĩ như thế, cô sẽ về nhà uống thuốc.

 

Hiên Viên Thần kiên quyết: “Uống ở đây rồi về.”

 

Tô Thám sững sờ, bá đạo thật sự mà.

 

Về tới nhà Tô Thắm vẫn còn nặng trĩu, Lý Thiến rõ ràng thấy cô ra ngoài với một đồ khác, bây giờ lại mặc một bộ đồ mới quay lại, bà có chút kinh ngạc: “Tối qua con đi đâu đấy?”

 

“Tối hôm qua con cảm thấy hơi khó chịu nên ở nhờ nhà một người bạn.”

 

“Bạn nam hay nữ?”

 

“Đương nhiên là nữ.”

 

Tô Thắm cười đáp.

 

Lý Thiến cũng hy vọng là nữ, dù gì con gái cần giữ thanh danh trong sạch. Thấy bà cầm theo thuốc bèn hỏi han một chút bệnh tình của cô.

 

Giữa trưa, trong khu vườn bên ngoài toà nhà tổng thống, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ chạy vào, vệ sĩ xuống xe rất nhẹ nhàng mở cửa. Trình Tuyết Lam dẫn đầu bước xuống, ngay phía sau là một bóng dáng trẻ trung tao nhã cũng bước xuống.

 

Cô gái có mái tóc dài hơi xoăn, buộc hờ sau đầu, mặc áo gió màu quả mơ làm cô thêm phần đoan trang, tao nhã. Khuôn mặt xinh đẹp phóng khoáng, đường nét thanh tú, tôn lên vẻ đẹp của khuê nữ đại gia.

 

mỹ, cô là cháu gái của Lâm tướng người mà Trình Tuyêt Lam nhìn trúng, Lâm Băng Nguyệt.

 

“Băng Nguyệt, nào vào thôi.”

 

Trình Tuyết Lam nói với cô.

 

“Vâng, dì Lam.”

 

Lâm Băng Nguyệt lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay bà, cũng rất ân cần nâng đỡ.

 

Trình Tuyết Lam rất vui vẻ liếc nhìn cô một cái, võ nhẹ lên mu bàn tay: “Nhìn thấy con trai dì cũng đừng căng thẳng, cứ xem nó như một người anh trai.”

 

Một sự ngại ngùng thoáng qua trong mắt Lâm Băng Nguyệt, cô ậm ừ.

 

Trong đại sảnh, Hiên Viên Thần đã sớm

 

nhận được tin tức, hôm nay chọn làm việc ở nhà. Lúc này đây, Lý Sâm nhìn thây phu nhân và Lâm tiểu thư bước vào liền mỉm cười: “Phu nhân, Lâm tiểu thư, mọi người đến rồi.”

 

“Nó đâu rồi?”

 

“Dạ ngài ấy còn ở thư phòng duyệt công văn.

 

“Gọi nó ra đây.”

 

“Vâng!”

 

Lý Sâm nói xong liền quay người đi về phía phòng làm việc, Lâm Băng ánh mắt Nguyệt lộ ra tia mừng rỡ cùng mong chờ nhìn về phía Lý Sâm đang đi.

 

Kỳ thật lần ra mắt này có thể nói có thể chỉ là chuyện một sớm một chiều. Lâm Băng 8 Nguyệt không kén chọn anh, hoặc qóa thê nói là cô đang đợi anh chọn cô. Nếu như anh bằng lòng, sẵn sàng kết giao hoặc kết hôn, cô trăm phần trăm đồng ý.

 

Trong thư phòng, Lý Sâm gõ cửa và đi vào: “Thưa ngày, phu nhân và Lâm tiểu thư đến rồi.

 

Hiên Viên Thần đặt bút trong tay xuống, giống như đang giải quyết chuyện còn phiền phức hơn công việc của anh, anh khẽ thở dài, đứng dậy, bộ âu phục chưa cài cúc. Lý Sâm nhìn thấy, lập tức tiến lên chuẩn bị chỉnh lại áo cho anh.

 

“Không cần phiền ông.”

 

Hiên Viên Thần tự cài nút của bộ vest.

 

Lâm Băng Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha, lúc này cô nghe thây tiêng bước chân “

 

từ cuối hành lang, ánh mắt cô lập tực nhT chú nhìn theo chằm chằm. Không ngờ lại có một thân hình cao lớn quyền rũ lọt vào mắt cô. Cao quý và chói lọi, hoàn hảo như một vị thần.

 

Cô lập tức đứng dậy đón anh.
 
Chương 833


Chương 833:

 

Trình Tuyết Lam nhìn vẻ ngoài của con trai mình, bà không khỏi thể hiện niềm kiêu ngạo của một người mẹ.

 

“Mẹ, Lâm tiểu thư, mọi người đến rồi.”

 

Hiên Viên Thần nhìn mẹ mình, đồng thời hướng Lâm Băng Nguyệt gật đầu khách sáo. Anh sửa sang lại âu phục ngồi xuống ghề sô pha đối diện với họ.

 

“Băng Nguyệt, cháu cũng ngồi đi.”

 

Trình Tuyết Lam nói với Lâm Băng Nguyệt vẫn đang đứng ngây ra.

 

Lâm Băng Nguyệt ngượng ngùng cười, trong mắt ân chứa sự ngưỡng mộ thầm kín, cô nhìn người đàn ông đối diện, sau đó ngồi kế bên Trình Tuyết Lam.

 

“Để dì giới thiệu một chút, đây là con trai dì Hiên Viên Thần.”

 

Trình Tuyết Lam đóng vai trò là người giới thiệu trung gian, bà nhìn con trai mình một lần nữa và nói: “Đây là cháu gái của Lâm tướng quân, Băng Nguyệt.”

 

“Ngài tổng thống, chào ngài.”

 

Lâm Băng Nguyệt chào với nụ cười trong mắt.

 

Hiên Viên Thần khách khí gật đầu đáp lại: “Chào cô.”

 

“Băng Nguyệt, không phải dì đã gặp con đừng xem nó là tổng thống rồi sao, cứ xem như anh trai hàng xóm mà gọi một tiếng anh Hiên Viên là được.”

 

Trình Tuyết Lam sửa cách xưng hô để giúp thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

 

Lâm Băng Nguyệt mím môi cười một tiếng, sau đó mở miệng gọi thân thương một tiếng: “Anh Hiên Viên.”

 

Hiên Viên Thần mỉm cười, sau đó nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ dạo này có khỏe không?”

 

“Sức khỏe mẹ vẫn tốt.”

 

Trình Tuyết Lam nói: “Nhưng mà ba con thì cứ bị tái phát bệnh cũ, tất nhiên ba mẹ đều đang lo lắng cho hôn sự của con.”

 

Trình Tuyết Lam không muôn con xen ngang vào chủ đề, trực tiếp Thán đề tài sang chuyện trọng đại của anh. Hiên Viên Thần không còn cách nào khác chỉ biết cười trừ: “Chuyện này không thể vội vã được.”

 

“Ừm, Băng Nguyệt là một cô gái rất tốt, con phải nắm chắc cơ hội này.”

 

Nói xong Trình Tuyết Lam nói với Lý Sâm: “Lý Sâm đi cùng tôi đến văn phòng tổng thống. Tôi có một vài người bạn cũ muốn trò chuyện một chút.

 

Hai bọn con cứ ở đây nói chuyện đi.”

 

Trình Tuyết Lam cố ý tạo cơ hội ở riêng cho hai người. Lý Sâm đương nhiên là không dám xen vào, cười nói: “Vâng, thưa phu An”

 

nhân.

 

Lâm Băng Nguyệt cũng là tiểu thư khuê các, ..

 

tuy rằng cô ngại ngùng, nhưng lúc này đối mặt với một mình với Hiên Viên Thần, cô không hoảng loạn, trong mắt còn rất tự tin.

 

Trình Tuyết Lâm cùng Lý Sâm rời đi, Diệp Đông mang nước vào xong cũng đi mắt.

 

Trong đại sảnh chỉ còn hai người Hiên Viên Thần và Lâm Băng Nguyệt.

 

“Anh Hiên Viên, dì Lam nói chúng ta khi bé có gặp qua rồi, anh còn ôm em nữa.”

 

Lâm Băng Nguyệt cười nói.

 

Hiên Viên Thần nhíu mày nói: “Có sao, tôi không có ký ức về nó.”

 

“Anh mỗi ngày bận rộn bao nhiêu quốc sự, đương nhiên sẽ không nhớ gì rôi, nhưng chúng ta khi còn bé thật sự đã gặp nhau.”

 

Lâm Băng Nguyệt cố chấp nói.

 

“À…” Hiên Viên Thần nở nụ cười, mặc dù anh nhìn cô nhưng trong mắt anh không có thêm chút thừa thải nào.

 

Trong ánh mắt của Lâm Băng Nguyệt sóng mùa thu đang lăn tăn, nụ cười của cô thể hiện sự ái mộ dành cho anh.

 

Hiên Viên Thần tự nhiên có thể cảm giác được, lúc này anh nhớ đến hình bóng Tô Thấm, anh cười khổ một tiếng. Nếu Tô Thắm cũng giống như cô gái trước mặt anh lúc này, ánh mắt lộ ra sự yêu thương anh vậy thì tốt biết bao.
 
Chương 834


Nhưng Tô Thâm không giông như vậy, sự khác biệt đó mới chính là điểm thu hút anh, bây giờ có thể nói là anh đang theo đuổi cô, đó cũng là một thú vui đáng để anh dành tâm sức và thời gian, nó đáng giá.

 

“Anh Hiên Viên, anh đang nghĩ gì vậy?”

 

Lâm Băng Nguyệt hiếu kỳ hỏi, cô thế mà thấy Hiên Viên Thần ngắn người nghĩ đến xuất thần.

 

“Không có gì, chuyện công việc thôi.”

 

“Anh dạo gần đây bận nhiều việc sao?”

 

“Ngày nào tôi cũng bận. Tôi làm việc hơn mười bốn giờ. Tôi hầu như không có thời gian cá nhân.”

 

Nói xong anh nhìn đồng hò.

 

Chuyện này làm Lâm Băng Thân đột nhiên cảm thấy có lỗi và bất an, dường như cô đang chiếm mắt thời gian quý báu của anh, nhưng cô thực sự muốn ở chung với anh nhiều hơn.

 

“Vậy chắc anh rất mệt rồi, anh Hiên Viên, nếu anh cho em cơ hội, em sẽ chăm sóc cho anh. Em vất vui lòng.”

 

Lâm Băng Nguyệt táo bạo thổ lộ tâm tư của mình.

 

Sau khi Lâm Băng Nguyệt bày tỏ suy nghĩ của mình, cô không khỏi háo hức nhìn vẻ mặt của Hiên Viên Thần. Nhưng mà điều làm cô thất vọng là trong mắt anh không nhìn thấy được sự mong chờ hay vui vẻ nào.

 

Ánh mắt của Viên Hiên Thần trong veo như một ao nước, không có bất kỳ sóng trong đó.

 

“Cảm ơn thiện ý của Lâm tiểu thư, chắc cô không biết rõ về tôi, tôi không thích người khác chăm sóc tôi.”

 

Đôi môi mỏng của Hiên Viên Thần ưu nhả mở ra, đôi mắt híp lại nhìn thời tiết lạnh giá ngoài cửa sổ: “Lâm tiêu thư ngồi tạm ở đây một chút, chờ một lúc nữa mẹ tôi quay lại chúng ta cùng nhau ăn cơm. Tôi còn có việc, xin phép đj giải quyết trước.”

 

Nói xong, Hiên Viên Thần đứng dậy gọi Diệp Đông: “Mang thêm cho Lâm tiểu thư một tách trà nóng.”

 

“Vâng.”

 

Diệp Đông gật đầu đồng ý.

 

Lâm Băng Nguyệt nhìn Hiên Viên Thần rời đi như vậy, cô không khỏi dâng lên một chút cảm giác khó tả, muốn gọi anh lại nhưng bóng lưng của anh lại có một vẻ uy nghiêm khó giải thích khiến cô không dám tự phụ.

 

Diệp Đông lại đưa cho cô một tách trà nóng, sau đó lại đi làm việc, trong cả đại sảnh chỉ có một mình Lâm Băng Nguyệt ngồi, sắc mặt cô có chút cứng ngắc, lúc này không biết phải làm sao, cô đến đây khôn phải là để tìm hiểu về Hiên Viên Thần sao? ..

 

Ai ngờ đâu anh không ngồi cùng cô mà lại đi làm chứ.

 

Vừa rồi anh nói rằng công việc của anh tiêu tốn hơn 14 giờ một ngày? Trong lòng Lâm Băng Nguyệt không khỏi đau khổ, cô thực sự hy vọng có thể ở bên cạnh anh, giảm bớt gánh nặng cho anh, không muốn anh phải liều mạng làm việc như vậy.

 

Trình Tuyết Lam và Lý Sâm trở về đã gần 11 giò rưỡi trưa, vừa bước vào đại sảnh đã thấy Lâm Băng Nguyệt đang ngồi uống trà một mình, bà giật mình hỏi: “Con trai dì đâu?”

 

“Ngài tổng thống xử lý công việc trong phòng làm việc.”

 

Lâm Băng Nguyệt đứng dậy đáp, trong lòng vui vẻ, dì Lam về là ổn rồi.

 

Trình Tuyết Lam đương nhiên hiểu rõ Hiên Viên Thần, nếu anh dành nửa tiếng để nói chuyện cùng Lâm Băng Nguyệt thì mọi chuyện coi như thuận lợi rồi. Nhưng mà anh lúc này, vẫn bỏ rơi con gái nhà người ta đi làm, đứa con này đúng là không hiểu phong tình là gì mà.

 

“Lý Sâm, ông vào gọi nó ra đây.”

 

Trình Tuyết Lam thúc giục Lý Sâm.

 

“Vâng.”

 

Lý Sâm mỉm cười đáp rồi đi về phía phòng làm việc của Hiên Viên Thần.

 

*“Dì Lam, tổng thống bận rộn như vậy đừng nên làm phiền anh ấy. Con không sao đây, con rất ổn.”

 

Lâm Băng Nguyệt quan tâm nói.

 

Lúc này Trình Tuyết Lam không thể làm xấu hình tượng con mình được, bà thở dài một hơi: “Nó bận thì bận chứ, nhưng dù gì con cũng là khách, dì bảo nó bớt chút thời gian nói chuyện cùng con không sao đâu.”

 

Trong phòng làm việc, Hiên Viên Thần thấy Lý Sâm mở cửa tiến vào không khỏi thở ra một hơi: “Mẹ tôi về rồi à?”

 

“Vâng, phu nhân gọi ngài qua đó một chuyến.”

 

Ly Sâm gật đầu trả lời.
 
Chương 835


Hiên Viên Thần biết, mẹ anh ở đây anh muốn lấy cớ bận việc rời đi không khả thi.

 

Anh đứng dậy cất bước ra ngoài.

 

Trong đại sảnh, ánh mắt trách cứ của Trình

 

Tuyết Lam quét tới, Hiên Viên Thần cong khóe miệng mê người nói: “Mẹ, mẹ đó à, nói chuyện có vui không?”

 

Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt trực tiếp bị mê hoặc, cách người đàn ông này cười khiến trái tim cô gái rung động, giống như gió xuân, như thể ngay cả cái lạnh cũng bị nụ cười của anh xua tan.

 

Nhưng mà, Hiên Viên Thần chỉ mỉm cười với mẹ mình, khi quay sang Lâm Băng Nguyệt anh thu hồi lại nụ cười ấy, có chút áy náy nói: “Lâm tiểu thư, để cô phải chờ lâu rồi.”

 

“Không có việc gì, anh bận vậy mà.”

 

Lâm Băng Nguyệt trả lời.

 

Trình Tuyết Lam nhìn con trai nói: “Tiểu Thần mẹ muốn con trò chuyện với Lăng tiểu thư, sao con lại chạy đi làm việc?”

 

“Mẹ, thật sự con có máy tài liệu cần phải xử lý gấp mà.”

 

Ánh mắt Trình Tuyết Lam nhìn thẳng vào anh, như đang nói “cnh cứ giả vờ đi”, mẹ biết hét.

 

Hiên Viên Thần biết thói quen của bản thân đều bị mẹ nhìn ra cả, anh nhìn bà nở nụ cười có chút nịnh nọt: “Mẹ, uống trà đi, con bảo Diêp Đông pha món trà Đại Hồng Bào mà mẹ thích nhất đó.”

 

Trình Tuyết Lam cũng bất lực với đứa con trai này từ khi anh còn nhỏ, bởi vì chỉ cần anh dỗ bà lại vui vẻ trở lại.

 

Lâm Băng Nguyệt thực sư rất ghen tỵ, cô nghĩ đên khi nào Hiên Viên Thân mới đôi xử tốt với cô như vậy, lúc đó cô nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

 

“Băng Nguyệt, con cảm thấy con trai bác thê nào?”

 

Trình Tuyết Lam quay sang nhìn Lâm Băng Nguyệt, hỏi ý kiến của cô.

 

Ánh mắt trong trẻo của Lâm Băng Nguyệt bẽn lẽn nhìn Hiên Viên Thần, chút tâm tư thiếu nữ chắc chắn đã bộc lộ rõ trên khuôn mặt cô.

 

“Cháu thấy anh Hiên Viên rất ưu tú, rất tốt ạ.”

 

Lâm Băng Nguyệt ái mộ tán thưởng.

 

Trình Tuyết Lam xem xét, Lâm Băng Nguyệt bên này không có vấn đề gì, sức hấp dẫn của con trai bà đã đủ mạnh, bây giò tất cả những gì bà cần làm là có được sự chấp nhận của con trai, Trình Tuyết Lam có chút bận tâm.

 

Bơi vì Tô Thắm đang chiếm một vị trí trong tìm con trai bà, nên anh đối với Lâm Băng Nguyệt lúc này tương đối lãnh đạm.

 

Trình Tuyết Lam nhớ đến Tô Thắm, thở dài một hơi trong lòng, Tô Thấm không tệ, nhưng bà lo lắng cho tương lai của con trai mình hơn, thế lực đế quốc ngày càng bất ồn, tình hình càng thêm phúc tạp. Thực lực không đủ đề anh có thể vững bước trên con đường quyền lực suốt đời.

 

Nhưng nếu có sự giúp sức của Lâm gia thì sau này thực sự sẽ rất vững vàng.

 

Trình Tuyết Lam nhìn con trai mình, dò hỏi cảm giác của anh với Lâm Băng Nguyệt, giữa hai mẹ con có thần giao cách cảm.

 

Hiên Viên Thần nhìn vào ánh mắt của mẹ, khẽ mỉm cười, nụ cười không có cảm giác gì đặc biệt.

 

Diệp Đông đã làm một bữa trưa rất thịnh soạn, trên bàn ăn Trình Tuyết Lam ân cần chăm sóc cảm xúc của Lâm Băng Nguyệt.

 

“Tiểu Thần, mẹ nghe nói Băng Nguyệt thích ăn tôm, con gắp hai con tôm cho con bé đi.”

 

Trình Tuyết Lam nói với con trai, bởi vì dĩa tôm ở ngay trước mặt anh.

 

Hiên Viên Thần giật bắn mình, nhưng anh vẫn cầm lấy hai hai con tôm bỏ vào chén của Lâm Băng Nguyệt. Lâm Băng Nguyệt lập tức vui vẻ liếc nhìn anh một chút nói: “Cảm ơn, anh Hiên Viên.”

 

“Không có gì.”

 

Hiên Viên Thần khách sáo đáp.

 

“Băng Nguyệt, đều là người một nhà cả đừng ngại làm gì, nó nên chăm sóc cho cháu.”

 

Trình Tuyết Lam lên tiếng an ủi một câu.
 
Chương 836


Lâm Băng Nguyệt nghe được hai tiếng “người nhà”, cô buông thống mắt lặng lẽ nhìn Hiên Viên Thần. Anh dường như không nghe thấy máy lời này.

 

Một bữa cơm này, Lâm Băng Nguyệt thể hiện được sự giáo dưỡng của gia đình giàu có, rất tao nhã, mỗi bước di chuyển của cô ấy đều sang trọng, chuẩn mực nhát, có thể nói nêu sau này trở thành đệ nhất phu nhân, cô nhất định sẽ không làm hoàng thât mật mặt.

 

Trình Tuyết Lam rất ưng bụng cô điểm này, con bé có sắc vóc phù hợp với con trai bà, khí chất này có thể làm vợ anh.

 

Bà thầm mong trái tim con trai bà có thể chấp nhận con bé.

 

Ăn cơm xong, Trình Tuyết Lam chuẩn bị đưa cô thăm quan toà nhà tổng thống một chút, bà vốn định cho Hiên Viên Thần đưa cô đi nhưng anh lấy lý do bận bịu cự tuyệt lời đề nghị.

 

Trình Tuyết Lam đành phải tự mình đưa cô đi, hai người lên lầu thăm quan, Lâm Băng Tuyết đi trên cầu thang tráng lệ này, cô tưởng tượng nếu đây là nơi cô sẽ sống trong tương lai thì thật tuyệt!

 

Đến lầu hai, ở đây cũng trưng bày rất nhiều bức tranh nỗi tiếng, có giá trị rất đáng trân trọng, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh cho đến khi đến căn phòng cuối cùng trên tầng ba.

 

“Đây là phòng ngủ chính, chúng ta vào xem.”

 

Trình Tuyêt Lam đã lâu không quan tâm đ ến cuộc sống riêng tư của con trai mình, lúc này, bà cũng không khỏi băn khoăn sinh hoạt của con trai như thế nào.

 

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Băng Nguyệt khẽ đỏ lên, nhưng cô cũng tò mò phòng ngủ của anh thế nào. Trình Tuyết Lam rất tự nhiên đẩy cửa bước vào. Căn phòng được sắp xếp gọn gàng, toát lên vẻ nam tính và khí thế bức người.

 

Lâm Băng Nguyệt rảo bước tiến vào, nhịp tim tăng nhanh, cô nhìn chiếc áo gió màu đen treo bên cạnh, khẽ đưa tay vuốt v e, tưởng tượng hình ảnh Hiên Viên Thần đẹp trai mặc chiếc áo này, cô lại nhìn thấy chiếc giường đôi màu xám.

 

Trong đâu cô lập tức tưởng tượng đên một cảnh, khóe miệng cô cong lên ý cười, cảnh tượng cảnh Hiên Viên Thần nằm trên giường còn cô thì dựa vào anh.

 

Trình Tuyết Lam bước vào nhìn một hồi, biết con trai bà vẫn giữ nếp sống quân đội năm xưa, bà ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Băng Nguyệt cũng tiến vào, bà nở một nụ cười: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đến chỗ khác xem.”

 

Lâm Băng Nguyệt nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt màu đỏ trước giường của Hiên Viên Thần, cô không khỏi càng thêm xót xa, nhất định là do anh làm việc quá lâu nên đau mắt, vì vậy mới chuẩn bị sẵn thuốc.

 

Đương nhiên, cô không biết lọ thuốc nhỏ mắt này là của Tô Thắm, Hiên Viên Thân chủ động lấy từ phòng của cô.

 

Lâm Băng Nguyệt đi ra, cô đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa bên cạnh phòng ngủ chính, cô ngạc nhiên không biết đây là nơi ở của ai. Cô mở cánh cửa nhìn thoáng qua, nơi này được sắp xếp rất ngăn nắp.

 

“Đây là phòng dành cho khách, trước đây là nơi ở của Tiểu Thần chắc bây giờ không có người ở.”

 

Trình Tuyết Lam nói với Lâm Băng Nguyệt xong không khỏi mỉm cười rồi đóng cửa lại.

 

Một hồi lâu, Trình Tuyết Lam đưa Lâm Băng Nguyệt xuống lầu, đã gần bốn giờ. Bà nói với cô: “Băng Nguyệt, dì sẽ để tài xế đưa cháu về trước. Tôi nay dì còn phải nói ..

 

chuyện với con trai dì. Hẹn cháu lần sau”

 

“Vâng, dì Lam.”

 

Lâm Băng Nguyệt gật đầu, cô cũng biết chuyện bà nói là chuyện liên quan đến cô. Lâm Băng Nguyệt khoác tay Trình Tuyết Lam rất mong chờ nói: “Cháu thực sự rất thích anh Hiên Viên. Dì có thể nói tốt cho cháu trước mặt anh ấy được không? “

 

Trình Tuyết Lam vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Đừng lo! Cứ giao chuyện này cho dì.”

 

“Vâng!”

 

Lâm Băng Nguyệt vui vẻ gật đầu.

 

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu đến chào anh Hiên Viên một tiếng.”

 

*Đi đi cháu.”

 

Trình Tuyết Lam đáp, bà ngồi trên ghế sofa để nghỉ ngơi.

 

Lâm Băng Nguyệt đi theo hành lang đến tận cửa phòng làm việc, cô vươn tay giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Thần truyền ra: “Mời vào.”

 

Lâm Băng Nguyệt nhàng mở cửa, mỉm cười đi vào, ngọt ngào cười với người đàn ông trước bàn làm việc: “Anh Hiên Viên, em tới chào tạm biệt, em phải về rồi.”

 

Hiên Viên Thần ngẩng đầu từ trong chồng tài liệu mỉm cười và gật đầu đáp lại: “Được rồi, trên đường đi cần thận.”

 

Lâm Băng Nguyệt mím môi cười: “Ừm Đừng bận rộn quá, chú ý nghỉ ngơi.”

 

“Cảm ơn đã quan tâm.”

 

Hiên Viên Thần khách khí trả lời.
 
Chương 837


Trái tim Lâm Băng Nguyệt trùng xuống, lịch sự của Hiên Viên Thần đối với cô mà nói chính là sự cự tuyệt, cô cắn môi, xoay người chịu đựng sự thất vọng.

 

Tiễn Lâm Băng Nguyệt xong Trình Tuyết Lam uống trà ở đại sảnh một lúc, rồi đi đến văn phòng của Hiên Viên Thần.

 

Hiên Viên Thần cũng xong việc, nhìn mẹ đi vào, anh không dám lơ là.

 

“Mẹ”

 

Trình Tuyết Lam ngồi đối diện anh, ngước nhìn anh và nghiêm túc hỏi: “Con thấy Băng Nguyệt thế nào.”

 

“Cô ây là một cô gái không tệ.”

 

“ỪÙ! Con nghĩ cô ấy cũng tốt, vậy, con có muốn kết giao với cô ấy không?”

 

Hiên Viên Thần khế nhíu mày: “Cô ấy rất xuất sắc về mọi mặt, nhưng con không có cảm xúc với cô ấy.”

 

“Con đang cự tuyệt sao? Con đã ba mươi hai, nêu còn không kết hôn, người dân cả nước sẽ phải lo lắng thay con. Huyết mạch hoàng thất còn đang đợi con tiếp tục, con còn định chờ đến khi nào?”

 

Trình Tuyết Lam tức giận nói.

 

Hiên Viên Thần nhìn mẹ, sự kiên định trong mắt không chút dao động: “Mẹ, mẹ tin con, chỉ cần con tìm được cô gái mình thích, con sẽ kết hôn ngay.

 

Trình Tuyết Lam bị sốc, lời này của người con trai bà có phải ngụ ý rằng anh thích Tô Thấm, đồng thời, quyết định dự định cưới cô phải không?

 

“Hừ! Băng Nguyệt là một cô gái tốt, lại môn đăng hộ đối với gia tộc chúng ta. Mặc dù không tham gia vào các vấn đề chính trị nhưng mẹ biết rất rõ chuyện con cần một gia tộc như vậy chèo chống cho con.”

 

“Mẹ, con không muốn cuộc hôn nhân của mình trở thành vật hy sinh của chính trị.”

 

Hiên Viên Thần phản bác.

 

Trình Tuyết Lam tức đến mức ngực phập phòng: “Mẹ làm vậy cũng vì muốn tốt cho con.

 

“Tương lai của con, con biết nên đi lại thế nào, mẹ không cân phải bận tâm.”

 

Hiên Viên Thần an ủi, không muốn làm mẹ phiền lòng.

 

“Đó hẳn là một con đường khó đi. Bây giờ con đường tắt đã ở ngay trước mắt. Chỉ cần con kết hôn với Băng Nguyệt, thì toàn bộ gia tộc Lâm gia sẽ có liên hệ mật thiết với hoàng gia. Còn điều gì dễ dàng hơn thế nữa sao? Lại nói, đất nước đang thảo luận vân đề thăng chức phó tổng thống, sẽ phân bổ quyền lực của con.”

 

Trình Tuyết Lam vẻ mặt đau khổ, bà ấy cũng chỉ là một người mẹ rất lo lắng cho con trai mình.

 

Hiên Viên Thần nở nụ cười: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng về những điều này. Mẹ nên tận hưởng cuộc sống tuổi xế chiều di tốt hơn.

 

“Con là con ruột của mẹ, không phải nhặt ngoài đường, mẹ có thể không quan tâm sao?”

 

Trình Tuyết Lam nói.

 

Hiên Viên Thần đứng dậy, đi đến bên cạnh mẹ, ôm lấy bà: “Được rồi mẹ, chuyện không nghiêm trọng như mẹ nghĩ.”

 

Giờ phút này Trình Tuyết Lam thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của con trai mình, có lẽ bà nghĩ hơi tiêu cực nhưng mà xu thế của mọi chuyện chính là như vậy, lo trước cũng là điều tất yếu.

 

Bà biết lúc này không có cách nào thuyết phục được con trai của mình, bởi vì anh là người kiên quyết khó lay chuyển, nếu anh đã yêu Tô Thắm thì sẽ không để găng Nguyệt vào mắt.

 

Trừ phi, Tô Thắm thực sự không còn chỗ đứng trong lòng anh, anh mới có thể nghĩ đến chuyện khác.

 

Sau khi tiễn mẹ anh đi xong, Hiên Viên Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, trong chuyện này, anh cũng đã cho mẹ anh một thái độ, anh chưa bao giờ cứng rắn và bận tâm đ ến như vậy bởi vì sau này anh còn muốn giới thiệu Tô Thắm với người nhà.

 

Nếu lúc này anh từ chối Lâm Băng Nguyệt quá gay gắt thì sau này khi mẹ anh biết được chuyện Tô Thắm ở cạnh anh, nói không chừng bà sẽ có lời oán giận với Tô Thám.

 

Hiện tại, Hiên Viên Thần không muốn Tô Thắm liên quan đến chuyện này, chỉ cần mẹ anh lại nhắc đến Lâm Băng Nguyệt một lần nữa thì anh sẽ lấy đủ loại lý do để từ chối giống như trước đây vậy, lúc đó mẹ ai sẽ ..

 

hiểu ra anh không thích Lâm Băng Nguyệt và cũng sẽ không cưỡng ép anh nữa.

 

Hiên Viên Thần nóng lòng muốn gọi cho Tô Thấm đến bên cạnh mình, anh cầm điện thoại lên, đi về phía phòng làm việc, trực tiếp bám số của Tô Thâm.

 

“Alô!”
 
Chương 838


Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Thám truyền đến.

 

Hiên Viên Thần chỉ cảm thấy mọi cảm xúc ủ rũ trong lòng đều vì câu nói của cô mà tiêu tan, cả người trở lên thoải mái hơn, anh cười nhẹ một tiếng đáp: “Em đang làm gì?”

 

“Đang ở nhà đọc sách thôi.”

 

Tô Thâm trả lời.

 

“Kì nghỉ của em hôm nay sẽ kết thúc sáng sớm ngày mai, em trở vê đi làm đi!”

 

Hiên Viên Thần nói.

 

Cuối cùng, Tô Thám cũng phải bật cười: “Ngài tổng thống, rõ ràng tôi còn có ba ngày nghỉ nữa, tại sao ngài lại yêu cầu tôi phải đi làm sớm hơn?”

 

Hiên Viên Thần không có cách nào giải thích cho cô, anh không khỏi bày ra giọng điệu cấp trên nói: “Tôi bảo em trở về thì trở về đi! Tôi cần em ở đây!”

 

“Được rồi! Tôi sẽ trở về!”

 

Tô Thắm hứa với anh.

 

“Tô Thắm, nếu không thì em trở về vào đêm nay luôn đi!”

 

Giọng nói của Hiên Viên Thần lộ ra vẻ câu xin đáng thương.

 

Tô Thám trầm mặc máy giây: “Vẫn là sáng sớm ngày mai tôi trở về đi!”

 

“Được rồi! Em muốn thế nào cũng được!”

 

Hiên Viên Thần đành chấp nhận, không cưỡng ép cô.

 

“Ngày mai gặp lại.”

 

Tô Thắm có ý định cúp máy.

 

“Chờ một chút, tôi muốn cùng em nói chuyện một lát, muốn nghe giọng nói của em.”

 

Hiên Viên Thần có chút không nỡ cúp máy.

 

“Nói chuyện gì?”

 

Tô Thắm tò mò hỏi.

 

Hiên Viên Thần nhất thời không tìm ra chủ đề gì, liên cố ý nói: “Tô Thâm, em có biết em đang làm hại tôi không?”

 

Quả nhiên ở đầu bên kia, Tô Thắm hít một hơi thật sâu hỏi: “Tôi đã làm sai cái gì sao?”

 

“Em hại tôi thích em nhiều như vậy!”

 

Hiên Viên Thần trực tiếp bày tỏ một câu tràn đầy tình cảm.

 

Tô Thắm ở đầu kia không nói gì mấy giây, đại khái là bị anh chọc tức.

 

Hiên Viên Thần lập tức có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Em tức giận sao?”

 

“Không có! Tôi chỉ là không biết ngài tổng thống cũng thích trêu đùa như vậy!”

 

Quả thật, Tô Thắm có chút không vui mừng, bởi câu nói kia của anh thật sự làm cô cảm thấy sợ hãi, sợ mình đã phạm phải sai lầm lớn hại đên anh.

 

Hiên Viên Thần lập tức nghiêm túc lại, phản bác: “Đây là tôi nói lời thật lòng, làm sao lại là lời trêu đùa em cơ chứ? Tôi thật sự rất thích em”

 

“Mẹ tôi đang gọi tôi! Tô Thâm ở đầu dây bên kia nói: “Hiện tại tôi không thể nói chuyện với ngài nữa, để tôi xem mẹ tôi có việc gì không?”

 

“Được rồi! Ngày mai em đến sớm một chút!”

 

Hiên Viên Thần vửa nói xong thì cô liền cúp điện thoại.

 

Hiên Viên Cầm điện thoại lên, hơi giật mình kinh ngạc, phải biết rằng ngoài người nhà anh ra thì đúng là không ai dám cúp điện thoại của anh trước. ..

 

Tô Thám đang ở trong phòng thì nghe thấy tiếng mẹ gọi cô: “Tiểu Thấm, Tiểu Thắm, con có ở trong phòng không?”

 

“Mẹ, con ở đây, có chuyện gì vậy?”

 

Tô Thám mở cửa phòng ra hỏi.
 
Chương 839


“Bên ngoài có người tìm con.”

 

Lý Thiến nói với cô.

 

Sắc mặt Tô Thấm lập tức căng thẳng hỏi: “Ai vậy?”

 

“Có lẽ là đồng nghiệp của con! Cậu ấy đang đợi con ở ngoài cửa.”

 

Lý Thiến nói.

 

Tô Thắm suy nghĩ một chút sau đó vẫn xách túi đi xuống tầng, cô vội vàng bước ra cửa, nhìn thây mặt của người tài xế kia, ta cô như bị nghẹn lại, là tài xé của Trình Tuyết Lam.

 

“Tô tiêu thư, chào cô, mời lên xe!”

 

Tô Thắm nhìn chiếc xe, cô thật sự không muốn đi lên, cô không muốn nhìn thấy Trình Tuyết Lam nhưng cô có lựa chọn khác sao?

 

Cô gật đầu ngồi vào chỗ mà tài xế mở ra, gió lạnh lùa vào, cô cảm thấy lạnh toàn thân, vòng tay ôm lấy cơ thê.

 

Xe vẫn chạy theo lộ trình trước đó, Tô Thắm nhìn phong cảnh ngoài cửa số không gió, trong lòng cô đoán không ra rốt cuộc lần này gọi cô đến để nói chuyện gì?

 

Hôm nay, hẳn là cháu gái của Lâm tướng quân và Hiên Viên Thân đã gặp nhau bên ngoài cửa sổ trời đã về đêm, Tô Thắm mệt mỏi tựa vào ghê ngồi, đèn Neon đỏ ngoài cửa số lóe lên rồi biến mắt.

 

Xe vững vàng dừng lại trước cổng vòm, tài xế mở cửa xe ra cho cô, Tô Thắm cười cảm kích. Lúc này, có người hầu đi tới nói: “Tô tiểu thư, mời đi theo tôi!”

 

Tô Thắm đi theo cô ấy, một đường đi tới phòng trà lần trước. Khi Tô Thắm bước vào, chỉ thấy Trình Tuyết Lam đang ngồi trên ghế sô pha, một tay đỡ trán, giống như có chút mệt mỏi.

 

“Phu nhân.”

 

Tô Thắm cung kính chào hỏi.

 

Trình Tuyết Lam nhìn cô, nói lời xin lỗi: “Tô tiểu thư, tôi rất xin lỗi vì đã muộn như vậy mà gọi cô đên đây.”

 

“Không sao ạ, phu nhân có chuyện gì sao?”

 

Tô Thấm nhìn bà, trong mắt có chút lo lắng.

 

Trình Tuyết Lam ngồi thẳng người, nhìn Tô Thắm dưới ánh đèn, điềm tĩnh xinh đẹp, bà thực sự rất thích bởi ít nhất thì Tô Thắm không phải là loại phụ nữ nhìn phát chán ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù cô không phải là người của danh môn đại tộc nhưng trên người cô lại có khí chất rất đặc biệt.

 

Không thua kém gì con cháu danh môn.

 

“Tô Thấm, tôi muốn cầu cô một chuyện, cô có thể làm cho con trai tôi từ bỏ cô được không?”

 

Trình Tuyết Lam nói thẳng, đây cũng chính là mục đích bà tìm cô.

 

Trên mặt Tô Thắm biểu cảm không có gì, nhưng dường như có một bàn tay cố ý tàn nhẫn nắm chặt tim cô, khiến cô như ngừng hô hấp vài giây.

 

Cô hít sâu một hơi, ngắng đầu nhìn người trước mặt, không nói nên lời.

 

“Tôi biết tôi làm điều này thật tàn nhẫn. Nếu con trai tôi không phải là tổng thống của một nước thì tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào tình cảm của hai người, nhưng nó lại là tổng thống, và một số chuyện nó không thể làm được.”

 

Khóc trong lòng nhưng vẻ mặt Tô Thắm rất bình tĩnh, cô cắn chặt môi dưới, chống lại cảm xúc dâng trào mãnh liệt, gật đầu nói: “Được! Tôi hứa với phu nhân.”

 

Trịnh Tuyết Lam nhìn vẻ mặt kiên cưòờng, cô, bà cũng rất đau lòng nhưng bà lân ni nhịn xuống cảm giác muốn an ủi cô, lên tiếng nói: “Tô Thấm, cô cần tôi giúp đỡ chuyện gì phải không?”

 

Tô Thám suy nghĩ một chút nói: “Đúng vậy, tôi có một chuyện hi vọng phu nhân trợ giúp.”

 

“Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ giúp cô.”

 

Trong lòng Trình Tuyết Lam cảm thấy có lỗi với cô.

 

“Xin hãy giúp tôi rời khỏi toà nhà tổng thống, để tôi rời khỏi ngài tổng thống.”

 

Tô Thắm nói với bà, nêu như muốn cắt đứt mọi liên hệ vậy thì máu chốt nhất là để cô rời đi nơi đó, không gặp được anh, như vậy thì sộ sẽ không còn những hi vọng xa vời nữa.

 

Chỉ bằng cách này, suy nghĩ mơ mộng của cô mới biến mắt.

 

Trình Tuyết Lam giật mình, đây là yêu cầu của Tô Thắm sao?

 

“Được, tôi hứa với cô.”
 
Chương 840


Trình Tuyết Lam gật đầu, chuyện này thì bà có thể can thiệp.

 

“Vậy tôi đi về trước, phu nhân, hẹn gặp lại.”

 

Tô Thắm lẽ phép đứng lại, quay người rời đi.

 

Trình Tuyết Lam đưa mắt nhìn cô, thở dài một hơi.

 

Trên đường về nhà, Tô Thắm yếu ớt dựa vào ghế, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ánh đèn mờ ảo che đi mọi biểu cảm u buồn của cô, khiến cô bình tĩnh giống như một bức tượng.

 

Nhưng có trời mới biết, trái tim cô như bị thứ gì đó cứa vào, đau đến không thở nổi.

 

Về đên nhà, Tô Thâm nói với mẹ cô rằng cô đã ăn tối, sau đó cô trở về phòng, thật ra cái gì cô cũng chưa ăn.

 

Cô đóng chặt cửa phòng, chỉ lúc này cô mới dám để mặc nước mắt rơi, cô nghĩ, mọi chuyện nên kết thúc rồi.

 

Cô hy vọng giá như chuyện này xảy ra sớm hơn một chút, xảy ra trước khi cô cùng anh ra nước ngoài, nếu như vậy thì cô sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ.

 

Bởi vì nếu xảy ra sớm hơn thì cô sẽ không động tâm với Hiên Viên Thần, sẽ không làm những chuyện viễn vông và sẽ không nghe được những lời thổ lộ của anh, lời anh nói anh thích cô.

 

Đến bây giờ cô mới nhận ra người đàn ông này giông như một liêu thuôc độc, cho nên khi cô uống vào, toàn thân đều bị anh đầu độc, không có cách giải.

 

Cứ như vậy trải qua một buổi tối, sáng hôm sau Tô Thắm đã dậy sớm với một đôi mắt đỏ hoe. Như thường lệ cô tắm rửa sạch sẽ, buộc tóc dài lên, thay đồng phục đi làm, ngoại trừ đôi mắt hơi sưng lên, cô không khác gì lúc trước.

 

Khi ra ngoài, Lý Thiến dặn cô lái xe cần thận vì bà hơi lo lắng khi thấy cô đi ra ngoài trong tình trạng xuất thần như vậy.

 

“Mẹ, con sẽ cần thận.”

 

Tô Thắm cam đoan với mẹ, kỹ thuật lái xe của cô rất tốt, một đường thuận lợi lái xe đến toà nhà tổng thông.

 

Đường cô được đi là cửa chính dành cho nhân viên, xe của cô dừng lại, cô bước về phía cổng.

 

Tô Thắm vừa đi vào đại sảnh liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên cây cột, giống như đang đợi người.

 

Kia không phải là Đoạn Tử Hiên thì là ai?

 

Đã hơn nửa tháng, Tô Thắm không gặp anh ta. Lúc này, Đoạn Tử Hiên nhìn thấy cô, hai mắt sáng lên, lập tức đi về phía cô.

 

“Tiểu Thắm, em đến rồi.”

 

Tô Thắm nhìn anh ta, gật đầu một cái rồi từ bên cạnh anh ta vượt qua.

 

“Anh cố ý hỏi trợ lý Lý về em. Ông ấy nói là em đã xin nghỉ phép. Em bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Sức khỏe em không tốt sao?”

 

Đoạn Tử Hiên quan tâm hỏi.

 

Tô Thám dừng lại, rất nghiêm túc quay đầu nhìn anh ta đáp: “Tôi không sao.”

 

Ánh mắt Đoạn Tử Hiên nhìn thấy mắt của Tô Thắm, kinh ngạc phát hiện hốc mắt sưng đỏ của cô hỏi: “Mắt em bị sao vậy? Em khóc sao? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Ngủ không ngon.”

 

Tô Thắm đáp xong liền muốn rời đi.

 

Lúc này, Đoạn Tử Hiên liền vươn tay nắm chặt cỗ tay cô: “Anh có chuyện muốn nói với tôi.”

 

Giờ phút này, là thời gian mà nhân viên đi ra vì vậy mọi động tác của hai người cũng rơi vào tầm mắt của không ít nhân viên. Bọn họ kinh ngạc khi thấy Đoạn Tử Hiên nắm tay Tô Thám.

 

Tô Thắm muốn thoát ra nhưng Đoạn Tử Hiên nắm rất chặt, anh ta kéo cô đến một góc ở hành lang thì mới buông cô ra.

 

“Đến cùng anh muốn làm gì?”

 

Tô Thâm tức giận hỏi.

 

“Tiểu Thắm, giữa em và ngài tổng thống càng ngày càng có nhiều lời bàn tán, anh có chút lo lắng cho em.”

 

“Lời bàn tán gì?”

 

Tô Thắm hỏi ngược lại.
 
Chương 841


“Anh nghe nói rằng ngài tổng thống một mực muốn xử lý công việc tại nơi ở, em cũng làm việc ở đói Thật sự không có chuyện gì xảy ra giữa hai người sao?”

 

“Anh đang muốn nói cái gì?”

 

Ánh mắt Tô Thám lạnh lùng nhìn anh ta.

 

“Anh muốn nói rằng ngài tổng thống là một người đàn ông có sức hấp dẫn như Vậy, liệu em có rung động với ngài ấy hay không?”

 

Đoạn Tử Hiên rất lo lắng về điều này bởi vì trong ánh mắt của Tô Thám, anh không tìm được bất cứ một tia tình cảm nào giữa hai người trong quá khứ.

 

Lời nói của Đoạn Tử Hiên như đánh cho Tô Thắm một roi, cô dứt khoát đáp: “Không có!”

 

Đoạn Tử Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh ta biết Tô Thắm là một người vô cùng nguyên tắc, luôn giữ trong sạch vì vậy cho dù sức hấp dẫn của ngài chủ tịch có lớn như thế nào thì cô cũng sẽ không trở thành một người si mê.

 

“Không có gì là tốt! Dù sao ngài ấy cũng là tổng thống, chênh lệch giữa em và ngài ấy lớn như vậy, căn bản giữa hai người là không thể.”

 

Trái tim Tô Thâm như bị hung ác đâm một nhát, giữa bọn họ, căn bản là không thể.

 

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!

 

“Tôi muốn đi làm việc.”

 

Tô Thắm quay người rời đỉ.

 

Đoạn Tử Hiên biết được những gì anh ta muốn biết, vì vậy anh ta cũng không vội nữa, chỉ cần trong lòng Tô Thấm không có ai thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ ở trong lòng cô.

 

Tô Thắm một đường quay lại phòng làm việc, vừa để túi xách xuống thì điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, cô sửng sốt, vươn tay trả lời: “Alô!”

 

“Đến đây đi! Đến văn phòng của tôi một chuyến.”

 

Giọng nói tươi cười của Hiên Viên Thần truyền đến.

 

“Ngài muốn uống gì sao?”

 

Tô Thắm hỏi.

 

“Tôi chỉ muốn gặp eml” Giọng Hiên Viên Thần trầm thấp cùng gấp gáp.

 

Tâm trạng Tô Thám đột nhiên cứng lại, cô cắn chặt môi, nghe được mệnh lệnh đầy bá đạo liền trả lời: “Đến ngay đây!”

 

Hiên Viên cất lên cùng một nụ cười.

 

“Muốn uống gì?”

 

Tô Thâm hỏi.

 

“Tôi chỉ muốn gặp em.”

 

Giọng Hiên Viên Thần trầm và gắp gáp.

 

Tô Thắm đặt điện thoại xuống, trong lòng có chút bối rối, cô không biết làm sao để từ chối sự bá đạo của Hiên Viên Thần bởi dù sao anh cũng là cấp trên còn cô là cấp dưới.

 

Tô Thắm không còn cách nào khác đành phải tuân theo mệnh lệnh của anh, sửa sang lại quần áo rồi đẩy cửa đi về hướng văn phòng uy nghiêm kia.

 

Cô đứng ở cửa và gõ.

 

Cánh cửa từ bên trong mở ra, thân hình cao lớn của Hiên Viên Thần đang đứng đợi cô, nhìn thấy cô, đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên đầy ý cười vui vẻ.

 

“Đến, vào đi.”

 

Tô Thám nghiêng người đi vào, sau lưng, Hiên Viên Thần đóng chặt cửa lại.

 

Nhịp tim Tô Thắm tăng lên, vừa quay đầu thì bị đôi tay bá đạo ở sau lưng ôm cô vào lòng.

 

“Cảm lạnh có đỡ hơn không?”

 

Nói xong, anh thả lỏng một tay sờ trán cô, cảm thấy nhiệt độ bình thường thì anh mới yên tâm.

 

“Đã tốt hơn rồi.”

 

Cơ thể Tô Thám cứng ngắc đáp lại.

 

“Có mang theo thuốc không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom