Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 905


Chương 905

Cô ta mở to mắt đánh giá Hạ Tư Duệ, vốn dĩ thân hình của người nước ngoài đã cao hơn một chứt, hôm nay bởi vì cô ra ngoài chơi với Hạ Đông Quân nên không đi giày cao gót, cũng cao ngang ngửa với Hạ Tư Duệ đang đi giày cao gót.

Cô đã khi nào bị người khác đánh đâu chứ?

Từ nhỏ đến lớn có lẽ đây là lần đầu tiên, cho dù không có mẹ nhưng James và Trần Hi Tuấn luôn chiều chuộng cô như công chúa, vậy mà hôm nay cô lại bị một người phụ nữ điên ở Việt Nam tát mà không hiểu vì sao?

Có điều vừa nấy cô ta nói Hạ Đông Quân sắp kết hôn, lẽ nào cô ta chính là đối tượng kết hôn mà Hạ Đông Quân đã nhắc đến sao?

Hạ Đông Quân mím môi, không nói giúp Hạ Tư Duệ. Cô ta quá ngang ngược rồi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Nếu như Trần Hi Lam có thể cho cô ta một bài học, cái tát này anh ấy cảm thấy không có gì là sai cả.

Hạ Tư Duệ cũng ngạc nhiên: “Cô dám Tát t “Sao lại không dám?” Trần Hi Lam cũng học Hạ Tư Duệ làm ra vẻ ngạc nhiên, Cô mới cảm thấy ngạc nhiên ấy có được không. Tự nhiên lại có người dám tát cô. Đây là Hà Nội đấy, nếu như là ở Mỹ mà Hạ Tư Duệ dám tát cô, chắc chắn đã bị James mời đi uống trà rồi.

Trần Hi Lam không phải là người dễ bắt nạt, đồng thời cô cũng có khí chất và tư cách cạnh tranh với người khác.

Nếu như có thể dựa vào chuyện này khiến cho cuộc hôn nhân của Hạ Đông Quân kết thúc, nói không chừng cô sẽ có cơ hội đúng không?

Đối tượng kết hôn này của Hạ Đông Quân.

Trần Hi Lam nhìn Hạ Tư Duệ “Chậc chậc” hai tiếng rồi lắc đầu, tính cách thật sự không ra làm sao cả.

Sắc mặt Hạ Tư Duệ đột nhiên âm u: “Cô không biết anh trai tôi sắp kết hôn sao? Còn đến đây dụ dỗ anh ấy sao?”

“Sister? Cô là em gái anh ấy sao?” Lúc này Trần Hi Lam nghe không rõ lảm, câu tiếng Việt này ghép lại có chút hơi khó. Cô còn nghĩ cô ta là đối tượng kết hôn của Hạ Đông Quân nữa chứ.

Hạ Tư Duệ âm u cười ra tiếng, có ý mỉa mai, anh hùng không quan tâm thiệt thòi trước mắt.

Cô ta cũng không phải là người đàn ba chanh chua, rõ ràng là Hạ Đông Quân muốn giúp cô ta, vậy sao cô ta phải ra tay với cô nữa chứ?

“Đúng vậy, tôi là em gái anh ấy, nếu không cô cho là gì chứ? Bạn gái anh ấy? Hay là vợ chưa cưới? Tôi khuyên cô vẫn nên sớm chết tâm với anh ấy đi”

“Tại sao?” Trần Hi Lam không hề giấu giếm việc cô thích Hạ Đông Quân. Cô vốn dĩ là một người quang minh chính đại thích một người như vậy đấy, dựa vào cái gì mà phải giấu chứ.

“Tại sao? Cái này thì cô phải hỏi anh tôi, trong lòng có một người, bên ngoài còn có một vợ chưa cưới, bây giờ lại chui ra cô nữa, e rằng anh ấy rất khó lựa chọn đấy” Hạ Tư Duệ cười, nhưng từng lời nói đều đang chế nhạo hành vi của Hạ Đông Quân.

‘Säc mặt của Hạ Đông Quân vô cùng xấu, lạnh giọng nói: “Hạ Tư Duệ, tốt nhất em nên nhanh chóng quay về nhà cho anh”

“Dựa vào cái gì chứ? Đây là em đang đòi công bảng cho chị dâu tương lai” Hạ Tư Duệ vẫn nhìn Hạ Đông Quân cười, nhưng cô ta vẫn không thể che dấu được sự ớn lạnh từ trong đáy lòng, giống như một con quỷ vừa bò lên từ địa ngục Vậy.

“Chuyện của anh không liên quan gì đến em cả” Vốn dĩ anh và Trần Hi Lam chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, anh lại càng không ngờ hôm nay Hạ Tư Duệ lại đi theo anh Cô ta thật sự càng ngày càng quá đáng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 906


Chương 906

“Sao lại không liên quan đến em? Sau này chị dâu không phải là người một nhà hay sao, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hơn nữa không phải anh oai phong lẫm liệt nói vì nhà họ Hạ sao, sớm muộn gì nhà họ Hạ cũng sẽ vào tay em. Em phải xem xem anh đã hy sinh hạnh phúc vì công ty nhà họ Hạ như thế nào, để sau này còn phải trả lại Trần Hi Lam nghe xong thì bật cười, quả nhiên người ngoài cuộc nhìn rõ hơn. Trần Hi Lam cũng không phải ngốc, chỉ trong vài phút, cô đã nhìn rõ sự việc.

“Cô thay chị dâu tương lại của cô đòi công bằng sao? Tôi thấy chính là cô đòi công bãng cho mình mới đúng ấy? Thích anh trai mình, e rằng là tình yêu cấm ky ở Việt Nam đúng không? Tỏ tình bị từ chối rồi đúng không? Nếu không sao lại tức giận như chó điên như vậy chứ? Thứ mình không có được, còn không muốn người khác tranh giành, tôi thấy cô mới là người đáng ghê tởm nhất”

Trần Hi Lam nói xong cùng lười quan tâm đến suy nghĩ của Hạ Tư Duệ, nói trúng tìm đen, từng chữ một đều đâm vào tim Hạ Tư Duệ.

Sắc mặt Hạ Tư Duệ tái nhợt, thân thể cũng cứng đờ theo lời nói của Trần Hi Lam, thẹn quá hóa giận giơ tay lên nhưng lại bị Trần Hi Lam bắt được “Bị nói trúng tim đen rồi mà còn muốn tát tôi sao? Cô cho rằng tôi là người giấy sao?” Trần Hi Lam nhíu mày, mở to đôi mắt xanh biếc trừng cô †a, khi chất mạnh hơn Hạ Tư Duệ rất nhiều.

Cô không thèm cố ky Hạ Tư Duệ, cô có gây ra chuyện gì lớn cũng có James và Trần Hi Tuấn thay cô xử lý, cô có gì phải sợ chứ.

Hạ Đông Quân cũng chỉ nhìn không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chãm gương mặt Hạ Tư Duệ, không nói lời nào.

“Hừ!”

Không biết Hạ Tư Duệ bùng phát sức lực từ đâu mà hất tay Trần Hi Lam đang giữ tay mình ra, hung hãng nhìn Trần Hi Lam, không còn chế nhạo nữa, giống như không còn gì để che giấu, thừa nhận nói: “Đúng, tôi thích anh trai tôi đấy, thì làm sao chứ? Dù sao thì chúng tôi cũng cùng sống chung một nhà, còn cô thì sao? Rõ ràng là thích anh ấy, nhưng anh ấy lại không thích cô. Ai anh ấy cũng không yêu, ngay cả vợ chưa cưới anh ấy cũng không yêu, chỉ yêu mỗi mình Lê Nhược Vũ.

Cô nghĩ cô tốt hơn tôi ở điểm nào chứ?”

“Hạ Tư Duệ!”

Hạ Đông Quân ngắt lời cô ta, trong lời nói mang theo chán ghét: “Em thật sự điên rồi”

“Đúng vậy, em điên rồi, đều là do anh nên mới như vậy đấy”

Trong mắt Hạ Tư Duệ đột nhiên mờ mịt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt giàn ra. Người khác nói cô ta thế nào cô ta cũng có thể chịu được, nhưng Hạ Đông Quân thì không được, ai cũng được, chỉ có anh ấy, không thể được.

Cô ta làm tất cả những chuyện này đều vì cô †a vẫn còn yêu anh. Cô ta yêu anh nhiều năm như vậy, dường như đã trở thành một bản năng. Cô ta không có cách nào để từ bỏ anh, không có cách nào trơ mắt nhìn anh kết hôn với người phụ nữ khác, mình còn phải gọi người phụ nữ khác là chị dâu.

Trong lòng Hạ Đông Quân cảm thấy ngột ngạt, cũng không có cách nào tiếp tục chỉ trích cô ta, nhưng lại phát hiện Trần Hi Lam đang im lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên cười với anh ấy: “Thật ra tôi đã nói từ sớm rồi, nếu như anh phải kết hôn thì có thế chọn tôi, có nhi: người phụ nữ mà anh tìm rất nhiều”

Quả thật, nhà họ Trần mạnh hơn nhà họ Lý rất nhiều, nếu như liên hôn với cô, vậy thì khi công ty nhà họ Hạ tiến vào thị trường Mỹ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng Trần Hi Lam là bạn của Lê Nhược Vũ, cứ nghĩ đến quan hệ này Hạ Đông Quân lại không thế lợi dụng cô lợi ích hơn Hạ Đông Quân lắc đầu: “Không giống, Trần Hi Lam, chúng ta làm bạn bè sẽ tốt hơn”

Hạ Tư Duệ lại ngẩng đầu lên, không thể tin nối mà nhìn Trần Hi Lam. Rõ ràng vừa nấy cô còn làm ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo, cô ta còn nghĩ răng cô nhất định là cô chủ nhà giàu có nào đó, sẽ không thế chịu được một chút oan ức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 907


Chương 907

Nhưng sao bây giờ lại có thể nói những lời này với Hạ Đông Quân.

Cuối cùng Hạ Tư Duệ vẫn rời khỏi, nhưng sau một hồi náo loạn như vậy, Trần Hi Lam và Hạ Đông Quân cũng không còn hứng thú để đi chỗ khác chơi nữa, dứt khoát tìm một quán cà phê yên tĩnh uống cà phê.

Mà Hà Duy Hùng đã dụ dỗ Lê Minh Nguyệt bay đến một quốc gia ven biển để nghỉ dưỡng.

Hôm qua Lâm Minh ở công ty quả thật rất mệt, cho nên tối qua cũng không lăn lộn với cô, tắm xong rồi ôm cô đi ngủ.

Cho nên hôm nay Lê Nhược Vũ dậy rất sớm, quay người qua nhìn ngắm lông mày sâu rậm của người đàn ông bên cạnh, dường như ngày nào.

Lâm Minh cũng dậy sớm hơn cô, hiếm khi cô dậy sớm hơn anh.

Lông mày Lâm Minh khẽ nhíu lại, dường như có gì đó đang làm phiền anh, ngay cả trong mơ cũng cảm thấy mệt mỏi, Lê Nhược Vũ tiến lại gần anh.

Dáng vẻ khi Lâm Minh nhảm mắt đi ngủ rất dịu dàng và vô hại, không còn chút dữ tợn nào, nhan sắc tuấn tú này khiến người ta không nhịn được mà đưa tay nên sờ mặt anh.

Lông mi Lâm Minh khẽ động, bất mãn giơ bàn tay to ôm lấy người phụ nữ đang làm phiền giấc ngủ của anh vào trong lòng rồi lại ngủ thiếp đi Lê Nhược Vũ có chút bất lực, nhưng tay không thể cử động được, càng không thể dậy được, nên dứt khoát nhắm mắt ngủ thêm chút nữa.

Khi tình lại lần nữa thì phát hiện người đàn ông trước mặt đang ngắm nhìn mình, đôi mắt dài lười biếng có chút ý cười, lười biếng nhìn mặt mình, dường như mới tỉnh lại được một lúc, bàn †ay to vẫn còn đặt trên eo cô.

“Sâu lười, dậy rồi sao” Giọng nói của Lâm Minh có chút khàn, càng có chút từ tính hơn, ánh mắt mang theo ý cười nuông chiều, vươn tay gấi mũi Lê Nhược Vũ.

“Sao anh lại không gọi em dậy?” Lê Nhược Vũ cử động cơ thế, muốn dậy, nhưng lại bị bàn tay to của Lâm Minh giữ lại.

“Đừng nhúc nhích, lạnh” Lâm Minh bất mãn nhíu mày.

Quả thật, trên cửa sổ có một tầng sương dày, trong phòng mà vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, mưa mùa thu khiến người ta cảm thấy rất lạnh, nhưng rõ ràng trong phòng vắn đang bật điều hòa mà “Còn không dậy thì sẽ không kịp ăn sáng đâu, không phải hôm nay anh vần còn phải đi làm sao?” Lê Nhược Vũ nhìn Lâm Minh với vẻ mặt dò.

hỏi Khóe miệng Lâm Minh khẽ động, lăn qua đè trên người Lê Nhược Vũ, cười ám muội: “Ở đây cũng có thể ăn được”

Còn chưa nói xong đã cắn vào xương quai xanh trắng nốn của cô, để lại một dấu hôn đỏ tươi.

Lê Nhược Vũ ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra “ăn” trong miệng Lâm Minh chính là mình, còn chưa kịp ngăn lại thì cửa đã bị mở “cạch” một tiếng.

Hòa Phong chạy vào, nói to: “Mẹ ơi! Hôm nay nhà trẻ của con có hoạt động đấy”

Lâm Minh nghe thấy giọng nói của Hòa Phong cũng lập tức cứng người lại, may mà còn đắp chăn, chiều cao của Hòa Phong cũng không thể nhìn thấy được, có điều “bữa ăn” này đột nhiên bị gián đoạn rồi.

‘Vẻ mặt Lâm Minh bực bội, sao tối qua trở về lại quên khóa cửa chứ?

Lê Nhược Vũ bưồn cười đấy Lâm Minh ra, kéo lại áo ngủ, ngồi xổm xuống trước mặt Hòa Phong, kiên nhắn hỏi cậu bé: “Hoạt động gì vậy?”

“Phải đế cả cha mẹ cùng đi. Tất cả cha mẹ của các bạn đều phải đến đấy cùng chơi trò chơi.”

Hòa Phong chớp đôi mắt to nhìn Lê Nhược Vũ, không hề để ý đến Lâm Minh đang khó chịu trên giường.

Quả nhiên người ta nói con trai là khắc tỉnh của cha mà, Hòa Phong còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu cướp vợ của anh rồi Lê Nhược Vũ liếc Lâm Minh một cái, biết anh đang không vui cái gì, lại cảm thấy buồn cười, giận dỗi như một đứa trẻ làm gì chứ.

Lê Nhược Vũ sờ mũi Hòa Phong: “Nhưng hôm nay cha phải đi làm rồi, mẹ sẽ cùng con đến nhà trẻ có được không?”

Hòa Phong hiểu chuyện gật đầu, giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra: “Được ạ. Không cần cha nữa”

Sắc mặt Lâm Minh lại càng thêm oán hận, cũng mặc áo ngủ bước xuống giường: “Ai nói cha không đi chứ?”

Anh mà không đi thì vợ bị con trai cướp đi mất.

“Không phải công ty anh có việc sao?” Lê Nhược Vũ không hiểu hỏi.

“Giao cho trợ lý Lưu là được” Lâm Minh nhàn nhạt nói, mà trợ lý đang thắt cà vạt ở nhà đột nhiên cơ thể không thể giải thích được mà run lên một cái, cảm giác có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, nhanh chóng niệm mấy câu “a di đà phật” rồi đi ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 908


Chương 908

Sau khi mặc quần áo xong, Lâm Minh và Lê Nhược Vũ xuống dưới dùng bữa sáng rồi dẫn ba đứa trẻ đến nhà trẻ.

Suốt đường đi Hạ Ly đều ríu ra ríu rít như chú chim vàng anh nhỏ dễ thương vậy, mà Lâm Chí Linh tỉnh thoảng nói thêm mấy câu, Hòa Phong “trưởng thành chính chắn” nhất, yên tính, thỉnh thoảng còn nhắc nhở bọn họ không được quay đầu ngồi đàng hoảng.

Rất nhanh đã đến nhà trẻ, một tay Lâm Minh bế hai đứa trẻ, Lê Nhược Vũ cũng bế Hạ Ly, diện mạo của cả nhà đều không chê vào đâu được.

Hình ảnh ân ái hài hòa đó khiến không ít người phải ngước nhìn, ánh mắt đều không giấu được sự ngưỡng mộ.

Một người chồng vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, còn có ba đứa con xinh đẹp, người phụ nữ này thật là người thành công trong cuộc sống.

Nhà trẻ đã chuẩn bị xong tất cả rồi, giáo viên của ba đứa trẻ vừa nhìn thấy Lâm Minh đã vội chạy đến, khẽ cười chào hỏi bọn họ.

Cô giáo này còn trẻ, cười rất dịu dàng ngọt ngào, da thịt mềm mại như có thể vắt ra nước, giọng nói rất nhẹ nhàng, da đầu Lâm Minh kéo căng, cảm thấy người phụ nữ này đang giả vờ.

Nhưng vì mấy đứa con cũng chỉ có thể nhịn mà nói chuyện với cô ta, Lâm Minh chăm hai đứa trẻ lại nói vài câu với cô giáo kia, khóe miệng Lê Nhược Vũ khế nhếch, bế Hạ Ly trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống Lâm Minh không dễ gì mới cầm được đồ dùng cần thiết cho bọn trẻ, thì nhìn thấy đang ngồi ở đó nghiêng đầu nhìn về nơi xa xăm: “vậy?”

“Không sao” Vẻ mặt Lê Nhược Vũ thờ ờ, bộ dạng giống như lười nói chuyện với Lâm Minh vậy.

“Thật sao?” Lâm Minh nghĩ một chút, dường như cảm thấy có gì đó không đúng. Nhìn đồ vật trong tay của Hòa Phong, Lâm Chí Linh và cô giáo trẻ tuổi vừa mới đi qua, trong lòng lại có chút đắc ý, dáng vẻ do dự của Lê Nhược Vũ quá rõ ràng rồi “Ghen sao?”

“Sao có thể chứ?” Lê Nhược Vũ vô thức phản bác lại Lâm Minh nắm lấy tay cô đặt lên môi: “Không có thì tốt, hôm nay anh đi cùng em đến đây thì mãi lại phải tăng ca, nếu như em không vui thì chẳng phải anh bị thiệt rồi sao?”

“Rõ ràng là tự anh đòi đến mà”

“Anh không đi thì một mình em sao có thế chăm ba đứa trẻ được chứ? Tóm lại là do em” Vẻ mặt Lâm Minh vô lại, khiến Lê Nhược Vũ không tìm được lời nào phản bác anh.

“Có phải trước đây anh hay đến đón con không?” Lê Nhược Vũ nghiêm túc hỏi.

“Oan rồi, anh làm gì có thời gian chứ? Đều là Hà Duy Hùng và má Trương đến đón mà” Lâm Minh hận không thể giơ tay lên để chứng minh mình trong sạch.

“Anh lại dám để Hà Duy Hùng đến đón?”

Giọng điệu Lê Nhược Vũ càng trở lên nghiêm túc hơn: “Anh ta vốn dĩ có tính cách như vậy, đây là anh muốn phá hoại hòa khí của gia đình người ta đúng không?”

“Anh..” Lâm Minh bị chặn họng không nói lên lời, người phụ nữ này mà nói thì một người đàn ông như anh sao có thế cãi lại chứ.

“Hừ!”

Lê Nhược Vũ khế hừ một tiếng, quay đầu đi, Hạ Ly nhìn Lâm Minh, làm mặt quỷ, vẻ mặt đắc ý: “Mẹ đừng giận, cha là người xấu”

“Đúng. Cha là người xấu” Lâm Chí Linh cũng gật đầu theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 909


Chương 909

Lúc này cả người Lâm Minh đều cảm thấy khó chịu, cả nhà đều hợp lại giúp Lê Nhược Vũ bắt nạt anh?

Từ lúc nào mà địa vị trong nhà của anh lại biến thành thấp như vậy chứ?

Chỉ có Hòa Phong vẫn ôm lấy tay Lâm Minh lắc lắc, vẻ mặt chính trực nói: “Cha, bọn họ nói không đúng”

Trong lòng Lâm Minh có chút cảm động, sáng nay mình vẫn còn trách Hòa Phong, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là Hòa Phong đứng về phía mình Ai biết Hòa Phong mím môi, đột nhiên chạy đến bên cạnh Lê Nhược Vũ, ngẩng đầu lên nói tiếp: “Cha là người vô cùng xấu. Sao có thể bắt nạt mẹ chứ”

Lê Nhược Vũ bị mấy đứa trẻ chọc cười phá lên, cũng không tức giận ghen tuông nữa, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, nhướng mày nhìn biểu tình như ăn phải ruồi của Lâm Minh, giống như đang nói ở nhà anh thử bắt nạt em nữa xem?

Bây giờ Lâm Minh chỉ muốn thở dài, Hạ Ly bênh Lê Nhược Vũ thì thôi đi, Hòa Phong còn có Lâm Chí Linh rõ ràng là do một tay anh nuôi nâng, thật là phản khoa học mà.

“Các bậc phụ huynh và các em học sinh chú ý. Trò chơi tương tác giữa cha mẹ và con cái của chúng ta chuẩn bị bắt đầu”

Vốn dĩ Lê Nhược Vũ không định dễ dàng tha cho Lâm Minh như vậy, đang chuẩn bị mượn mấy đứa trẻ để nói vài câu thì nghe thấy thông báo của giáo viên rằng hoạt động sắp bắt đầu.

Lê Nhược Vũ tràn đầy tiếc nuối nhìn Lâm Minh: “Lần này tạm thời tha cho anh. Hôm nay chủ yếu là chơi trò chơi cha mẹ với Hạ Ly và Hòa Phong, về phần anh thì về nhà tính tiếp.”

Lâm Minh nghe thấy vợ mình nói vậy, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười đắc ý, gật đầu với Lê Nhược Vũ: “Tuân mệnh, vợ nói thế nào thì là thế đấy. Em bảo anh đi hướng Đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng Tây”

Để biểu hiện sự chân thành của mình, Lâm Minh còn đặc biệt giơ tay lên làm động tác chào của đội thiếu niên tiền phong.

‘Vẻ mặt vốn dĩ cứng đờ của Lê Nhược Vũ lập tức bật cười như hoa, sao Lâm Minh càng ngày càng giống trẻ con vậy chứ, mà Hòa Phong và Hạ Ly thấy cha mình làm động tác như vậy cũng cảm thấy như mình đạt được thẳng lợi, bắt đầu hoan hô.

Nhưng lực chú ý của trẻ con không tập trung được trong thời gian dài, đặc biệt là loa phát thanh của nhà trẻ lại truyền đến thông báo.

“Các bậc phụ huynh và học sinh xin chú ý, cuộc đua tiếp sức dành cho phụ huynh và học sinh sắp bắt đầu, các bậc phụ huynh và học sinh muốn tham gia xin nhanh chóng tập trung tại địa điểm”

Sau khi Hòa Phong và Hạ Ly nghe thấy thông báo thì không thể ngồi yên được, lúc này hai người vô cùng hiểu ý nhau, một người kéo Lê Nhược Vũ, một người kéo Lâm Minh.

Mặt tràn đầy vội vàng: “Cha, mẹ, đừng cãi nhau nữa, chúng ta mau đi thôi, tí nữa thì muộn mất, người khác sẽ cảm thấy chúng con không phải đứa trẻ ngoan”

Lúc này Hạ Ly lại bố sung thêm một câu: “Con còn muốn cô giáo tặng phiếu bé ngoan cho con nữa”

Cô bé bất an chu môi, ở Mỹ không có mấy thứ như phiếu bé ngoan, từ lúc đến nhà trẻ ở Hà Nội, cô bé vô cùng thích, thậm chí lần nào Hòa Phong và Lâm Chí Linh đều đưa phiếu bé ngoan của mình cho cô bé.

Lúc này Lê Nhược Vũ và Lâm Minh đều nhìn đứa trẻ tràn đầy vội vàng, gật đầu: “Được, mẹ lập tức qua đó, đừng vội, chúng ta nhất định sẽ lấy được phiếu bé ngoan được không?”

Dù sao thì Hòa Phong và Hạ Ly vẫn là trẻ con, nên lời nói của người lớn cũng không thể ngăn cản được cái gì cả, hai người vẫn tiếp tục kéo Lê Nhược Vũ và Lâm Minh đến sân vận động.

May mà nhà trẻ không lớn lắm, mấy người rất nhanh đã đến sân vận động.

‘Vừa nhìn thấy giáo viên tổng phụ trách, ba đứa trẻ như bị tuột cương lập tức buông đôi tay vừa này còn đang nắm chặt ra, chạy về phía giáo viên Lê Nhược Vũ nhìn đứa trẻ vừa nấy vẫn còn dính lấy mình, bây giờ lại đột nhiên vất bỏ mình chạy đến chỗ cô giáo khác, lúc này trong lòng đột nhiên như mất sổ gạo, thở dài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 910


Chương 910

Có điều lại cảm thấy cảm giác của mình có chút kỳ lạ, sau khi những đứa trẻ này lớn cũng phải lập gia đình, cũng không thể ở bên mình mãi mãi được. Bây giờ cô đã giống như một bà mẹ già rồi, vậy thì sau này phải làm sao đây.

Dường như Lâm Minh nhìn thấu suy nghĩ của Lê Nhược Vũ, dùng bàn tay to nắm chặt bàn tay của cô, nói: “Không sao, không phải còn có anh luôn ở bên em sao?”

Giáo viên kia đã được những đứa trẻ vây thành vòng tròn, dường như sau khi những đứa trẻ đó được giáo viên khen ngợi thì quay lại trước mặt cha mẹ cười híp mắt.

Hòa Phong kiêu ngạo vỗ ngực mình, giả vờ làm người lớn nói với Lâm Minh: “Cha, cha nhất định nhất định phải cố gắng chạy đấy, nếu như mà thua thì đều tại cha đấy”

Lúc này Lâm Minh cạn lời, những đứa trẻ này dường như đều do một tay anh nuôi lớn, tại sao bây giờ trái tim đều hướng về Lê Nhược Vũ vậy, nhưng Lâm Minh cũng không tức giận, chỉ bất lực gật đầu: “Được được được, biết rồi”

Tiếng phát thanh trên đài lại vang lên: “Trận đấu sắp bắt đầu. Mời các bạn nhỏ và các bậc phụ huynh hãy nhanh chóng về vạch xuất phát để chuẩn bị”

Bọn trẻ quên mất mình muốn nói gì, chạy ngay đến chỗ cô giáo nói Lê Nhược Vũ cũng sợ mấy đứa trẻ chạy quá nhanh lại ngã nên nhắc nhở: “Các con chạy chậm thôi. Đừng để bị ngã.

Hạ Ly quay đầu nhìn người mẹ lo lắng phía sau: “Mẹ đừng lo lắng”

Sau đó cuộc đua sẽ bắt đầu, lần này là cuộc đua tiếp sức dành cho gia đình, còn lại là các bạn nhỏ và hai cha mẹ cùng tham gia cuộc đua.

Đến lượt Lê Nhược Vũ va Lâm Minh bên này, vì có ba đứa bé nên Lê Nhược Vũ không tham gia cuộc thi.

Trận đấu bắt đầu. Người cầm gậy đầu tiên là Hạ Ly. Ngay khi tiếng còi vang lên, cô bé liền liều mạng cầm gậy chạy về phía trước.

Lê Nhược Vũ ngồi vào chỗ, lo lắng nhìn Hạ Ly, Hạ Ly chạy rất nghiêm túc, nhưng Lê Nhược Vũ sợ cô bé không cẩn thận lại ngã.

Đối với cô, không có giải thưởng nào quan trọng bằng Hạ Ly, may mãn là không sao, vì Hạ Ly luôn chạy tệ, hơn nữa bọn họ có ba đứa trẻ, gia đình khác còn có hai người lớn, bất giác bọn họ đã bị bỏ lại phía sau.

Nhưng không ngờ khi gậy đến chỗ Hoà Phong, Hoà Phong đã chạy thật nhanh, Lâm Chí Linh và Hạ Ly đứng cạnh nhau thở hổn hển để cổ vũ cậu bé, khàn cả giọng hét lên: “Anh ơi cố lên”

Hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng vì phấn khích.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lê Nhược Vũ cũng bị mấy đứa trẻ lây mà trong lòng có chút kích động.

Khi gây cuối cùng đến chỗ Lâm Minh thì đã bị rớt lại phía sau không ít, Lê Nhược Vũ và ba đứa trẻ vẫn tiếp tục cổ vũ.

“Cha ơi” Ba đứa trẻ lúc này lại ăn ý bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên Lê Nhược Vũ coi trọng một: trò chơi nhỏ đến vậy, cô cổ vũ cùng bọn trẻ: “Lâm Minh, cố lên.”

Giọng nói của họ giống như doping, đặc biệt †o và ấm áp trên sân đấu Lâm Minh nghe thấy tiếng cổ vũ từ các con và vợ, ngay lập tức trở nên hung hãn hơn khi, anh đã tăng tốc rất nhiều, thành công trở thành người đầu tiên về đích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 911


Chương 911

“Ye” Hòa Phong vui sướng nhảy dựng lên, Hạ Ly cũng vui mừng ôm lấy chân Lê Nhược Vũ, Lâm Chí Linh vỗ tay rất vui vẻ: “Mẹ, chúng ta thẳng rồi, chúng ta thẳng rồi”

Lúc này, Lâm Quần, với vẻ mặt thỏa mãn sau trận đấu, đã bước tới với chiếc cúp nhỏ, ngay lập tức bọn nhỏ tiến đến ôm lấy anh như chúng tỉnh phủng nguyệt.

“Thế nào? Ông xã em có tuyệt không?” Lâm Minh giả bộ đẹp trai hất tóc, nháy mắt với Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ đột nhiên toát mồ hôi lạnh, trước đây cô không hiểu lắm, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng có thể hiểu tại sao Lâm Minh và Hà Duy Hùng lại trở thành bạn tốt của nhau.

€ó điều Lê Nhược Vũ không thích kiểu này thì có mấy đứa trẻ thích, chúng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt bắng ánh mắt sùng bái: “Cha là người giỏi nhất”

“Các con vừa nói cha là kẻ xấu” Lâm Minh bất mãn, vậy mà anh cũng so đo với mấy đứa trẻ.

Hòa Phong suy nghĩ một chút, vẫn nghiêm mặt nói: “Cha chỉ cần không bắt nạt mẹ thì là người tốt”

Lê Nhược Vũ nghe Hoà Phong nói xong suýt nữa cười thành tiếng, nhưng không nhịn được.

nhắc nhở: “Chớ dài dòng, mau nghỉ ngơi đi Chúng ta còn có một mấy trò chơi nữa đ: Lâm Minh vốn tưởng rằng lần này bọn trẻ có thể quay về phía mình, nhưng không ngờ mấy đứa trẻ lập trường kiên định, bị tạt gáo nước lạnh, nhưng anh vẫn không nản lòng, chỉ dẫn đám trẻ đi xuống.

Trò chơi tiếp theo không liên quan gì đến người lớn, nó thuộc về trẻ em, “Cà rốt ngồi xổm”

Lâm Minh và Lê Nhược Vũ đang nghỉ ngơi bên ngoài nhìn thấy con mình đang chơi bên trong, để phối hợp với chúng để nói là rau gì, nhà trẻ cũng đặc biệt chuẩn bị những chiếc mũ đội đầu tương ứng.

Hoà Phong tỏ ra không vui đội bông cải xanh lên sân khấu, quả thật vô cùng dễ thương, Lê Nhược Vũ không nhịn được cầm điện thoại di động lên và chụp ảnh một cách điên cuồng.

Lâm Minh cũng thay đối vẻ nghiêm túc trước đây và không thể nhịn được cười.

Hoà Phong ban đầu hơi tức giận vì bị giao một vai không thích nhưng không ngờ rằng sau khi xuất hiện trên sân khấu, cha mẹ lại cười nhạo mình Hoà Phong tức giận lao tới chỗ hai người “Cha còn cười nữa thì con sẽ không quan tâm đ ến cha đâu. Hừ”

Rõ ràng Lê Nhược Vũ cũng cười. Lâm Minh trong lòng đang chọc gậy bánh xe, lúc này anh mới biết vị trí của mình trong lòng Hoà Phong.

“Cha không dám. Cha tin rằng Hòa Phong của chúng ta nhất định sẽ thắng”

Hoà Phong nghe Lâm Minh khen ngợi mới hài lòng quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Không ngờ, Hạ Ly đang đội một quả cà chua nhỏ, mà Lâm Chí Linh đang đội một củ khoai tây, lắc lư bước về phía Lê Nhược Vũ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, vẻ mặt đều lộ ra vẻ vui vẻ.

Trò chơi bắt đầu, có lẽ do lúc nấy quá hưng phấn nên lần này Hòa Phong thể hiện rất tốt, ba anh em phối hợp với nhau với trí thông minh tuyệt đỉnh, khi pk thua quá nửa người, Hạ Ly và Lâm Chí Linh mới bị loại, nhưng Hòa Phong đã dốc toàn lực đánh bại mọi người xung quanh và giành chiến thẳng cuối cùng.

Lâm Minh đứng đó mỉm cười xinh đẹp, đứa trẻ nhà mình thật sự rất xuất sắc.

Trò chơi tiếp theo là gắp đậu, có lẽ vì có kinh nghiệm nên tất cả đều rất khéo léo, ngoại trừ Hạ Ly không quen dùng đũa, nhìn chung người một nhà thẳng rất thuận lợi, một đường vượt qua khó khăn, ăn ý mười phân cứ như đã tập luyện từ lâu.

Cuối cùng đến thời khắc kết thúc, các giáo viên chuẩn bị bắt đầu trao giải, ba đứa trẻ vui vẻ chạy về phía trước, cô giáo trẻ cúi người đặt lên chúng những bông hoa nhỏ màu đỏ.

Lâm Minh bất giác quay mặt lại nhìn Lê Nhược Vũ, không nhìn cô giáo kia, nhưng tất nhiên trường mẫu giáo có một giải thưởng nhỏ được trao cho họ sau khi chiến thẳng cuộc thi, Hạ Ly nhận được một con gấu bông, Lâm Chí Linh và Hòa Phong được thưởng bằng mô hình đồ chơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 912


Chương 912

Ba đứa trẻ rất vui khi cầm trên tay phần thưởng mà chúng giành được, tuy từ nhỏ chúng chưa bao giờ thiếu món đồ chơi nhỏ bé này nhưng dù sao chúng cũng tự mình chiến thắng trong cuộc thi nên chúng vui như nhận được thưởng lớn vậy.

Có một người cha thông minh như vậy thì tất nhiên sẽ có những đứa con thông minh, Lâm Minh nhìn ba đứa trẻ đang đứng trên bục giảng mà vui mừng Lúc này, Hạ Ly đã cầm con gấu bông trên tay và chạy đến chỗ anh: “Cha xem nó có đẹp không”

Hạ Ly trông rất vui, Lâm Minh cảm thấy mình nên cùng cô bé tham gia những trò chơi thế này nhiều hơn, có lợi cho sự phát triển lành mạnh của trẻ.

Đương nhiên, Lê Nhược Vũ cũng vui vẻ nhìn ba đứa trẻ, ba đứa nhỏ này đều là niềm tự hào của cô, cô bất giác nở một nụ cười thật đẹp.

Lâm Minh tình cờ nhìn thấy nụ cười này và bị mê hoặc, anh biết Lê Nhược Vũ xinh đẹp, nhưng anh chưa bao giờ phát hiện ra người phụ nữ nhỏ của anh làm mẹ lại quyến rũ như vậy.

Lê Nhược Vũ cũng cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào mình, cô nhìn theo ánh mắt đó, vừa vặn đối â n với Lâm Minh, Lê Nhược Vũ ngạc nhiên: “Nhìn em làm gì, có phải trên mặt em có gì đó không?”

Cô nói xong còn sờ mặt mình, Lâm Minh bị cô làm phì cười, sao cô lại đáng yêu như vậy chứ.

“Cha bị mẹ mê hoặc. Mẹ không biết mẹ đẹp như thế nào đâu. Các bạn cùng lớp đều bảo rằng mẹ rất đẹp”

Lâm Chí Linh nói giúp Lâm Quần, Lê Nhược Vũ càng cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng sờ đầu Lâm Chí Linh: “Thật sao?”

Lúc này ba đứa trẻ cùng nhau gật đầu lia lịa, nhìn dáng vẻ của chúng, Lê Nhược Vũ chợt hiểu thế nào là một gia đình hạnh phúc và hòa thuận.

Trên sân khấu vẫn đang diễn ra lễ trao giải của những bạn nhỏ khác, người một nhà năm người dưới khán đài đã vui vẻ trò chuyện.

“Đợi lát nữa cha đưa các con đi ăn đồ ăn ngon, các con muốn ăn cái gì?” Lâm Minh cười hỏi ba đứa nhỏ.

Mấy đứa trẻ nghe vậy thì rất vui, chúng gần như nhảy dựng lên: “Con cảm ơn cha”

Hạ Ly hôn lên mặt Lâm Minh một cái, còn cố tình để lại bọt nước bọt. Lâm Minh cũng phối hợp với cô bé mà cau mày: “Con thật xấu, nhìn xem mặt cha đầy nước bọt rồi”

Chẳng quan Lâm Minh vừa dứt lời, bọn trẻ lại càng vui vẻ hơn, lũ trẻ lao đến trước mặt Lâm Minh và in dấu nước bọt của mình, như thế chúng đang dán nhãn mác của chính mình lên mặt Lâm Minh.

Lê Nhược Vũ thấy vậy cũng bật cười, nhìn mấy cha con vui đùa, trái tim cô ấy ấm áp, thực ra cô cũng phải thừa nhận rằng Lâm Minh là một người cha tốt.

“Mẹ, mẹ cũng vậy. Thật là vui” Hòa Phong vẫy tay với Lê Nhược Vũ, Lâm Minh cười híp mắt, thậm chí còn vươn mặt ra để chờ nụ hôn của Lê Nhược Vũ Lê Nhược Vũ liếc nhìn Lâm Minh, lộ vẻ dạy bọn trẻ điều này, nhưng cô vẫn đi nhanh tới lấy giấy lau hết vết nước bọt trên mặt Lâm Minh rồi nhìn bọn trẻ: “Cũng mệt rồi”

Cô nói xong sờ đầu bọn họ, sau đó nhìn Lâm Minh, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn mình, cong lên khóe môi, Vén tóc ra sau tai.

Bọn trẻ gật đầu sờ cái bụng lép của mình.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn ngon nào.” Lâm Minh bật cười thành tiếng trước vẻ đáng yêu của họ.

Bọn trẻ nghe vậy cũng rất vui mừng, mỗi đứa đều mang theo giải thưởng của mình, trên ngực còn có một bông hoa nhỏ màu đỏ do cô giáo phát, dù thế nào chúng cũng không muốn gỡ xuống, coi như là biểu thị vinh dự của chính mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 913


Chương 913

Hòa Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Minh bàn bạc: “Cha chúng ta đi ăn gà rán được không? Con đã lâu không ăn rồi”

Những đứa trẻ khác nghe cậu bé nói cũng nói theo: “Cha, chúng ta còn có thế đến KFC ăn pizza, pizza rất ngon”

“Còn có cánh gà và coca”

Bọn họ đều là một đám trẻ con, thích ăn những thứ này là chuyện bình thường, Lâm Chí Linh, Hòa Phong và Hạ Ly cũng không ngoại lệ.

Nhưng Lê Nhược Vũ nghe thấy hai từ gà rán thì nhíu chặt mày lại, không khỏi trách móc: “Không phải mẹ đã nói với các con răng không thể ăn loại đồ ăn đó sao? Đó là thứ rác rưởi, không tốt cho sức khỏe, chúng ta đừng ăn nữa, ăn thứ khác được không?”

Bọn nhỏ nghe thấy mẹ nói vậy, không quá vui mừng, im lặng không nói gì, cúi đầu ủ rũ Lâm Minh thấy bọn trẻ mất hứng thì rất đau lòng “Hôm nay chúng ta đi ăn gà rán đi. Em xem, bọn trẻ cũng khó lắm mới được một lần” Lâm Minh cố gắng giúp bọn trẻ thuyết phục Lê Nhược Vũ.

“Wow, thật sao?”

Những đứa trẻ không tin nổi nhìn Lâm Minh, cha vậy mà đã nói giúp chúng. Lâm Minh chớp mắt với bọn trẻ, tỏ ý đồng tình.

Lê Nhược Vũ vần có chút lo lắng, khả năng miễn dịch của bọn trẻ vốn đã yếu, làm sao có thể ăn được loại thức ăn đó.

Hơn nữa, dạ dày Hạ Ly không tốt, mỗi lần cô bé ăn gà rán ở nước Mỹ đều bị đau bụng, nhưng bọn trẻ lại mở to mắt trông chờ, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt chúng, Lê Nhược Vũ thỉnh thoảng nghĩ một chút.

Thỉnh thoảng buông thả một lần chắc không sao chứ? Vì vậy, cô gật đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của bọn trẻ: “Nhưng lần sau không được lấy lí do này nữa nhé”

Đời trước cô thực sự nợ ba người bọn họ.

Bọn trẻ lại gật đầu. Chúng hận không thể lao đến hôn Lê Nhược Vũ, cả nhà vui vẻ đi đến KFC.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Minh đột nhiên vang lên, Lâm Minh cũng mặc kệ, cứ để nó đổ chuông như thế, nhưng dường như điện thoại vấn chưa dừng lại, nó vấn tiếp tục đổ chuông.

Lâm Minh lấy điện thoại ra chỉ muốn tắt tiếng, nhưng lúc này anh lại nhìn thấy tên người gọi, chính là trợ lý Lưu gọi tới đã gọi vài cuộc, anh còn tưởng là Phan Kiều Như hoặc là Hoàng Ánh.

Lâm Minh đột nhiên cảm thấy nhất định phải xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì người như trợ lý Lưu chắc chắn sẽ không như thế này, anh ta luôn làm mọi việc ổn trọng, cũng phân rõ nặng nhẹ.

Cậu gật đầu lia lịa: “Tuân lệnh. Mẹ”

Lê Nhược Vũ dường như nhìn thấu cảm xúc của Lâm Minh, đi tới trước mặt anh, hỏi anh: “Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không có gì, anh gọi một cuộc điện thoại, công ty gọi tới” Lâm Minh nói xong liền đi đến bên cạnh nghe điện thoại, Lê Nhược Vũ và mấy đứa nhỏ cùng kiên nhắn chờ, không biết anh nói Ì tôi sẽ quay lại sớm”

Lâm Minh vừa đi về phía Lê Nhược Vũ vừa cúp điện thoại “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra thế?”

Lâm Minh gật đầu, ánh mắt có chút áy náy và bất đắc dĩ: “Ừ, trợ lý Lưu gọi điện thoại nói công ty có chút chuyện, anh nhất định phải về một chuyến. Có thế anh không đi ăn cùng mọi người được”

Lê Nhược Vũ không phải là người vô lý, hơn nữa mấy ngày nay Lâm Minh đã đi cùng cô đủ nhiều rồi, chuyện của công ty là chuyện lớn, việc ăn cơm để sau cũng được, bọn họ còn nhiều thời gian không phải sao?

Cô lại an ủi Lâm Minh: “Không sao đâu, anh đi đi, chuyện bọn nhỏ cứ giao cho em”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 914


Chương 914

Lâm Minh gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn lũ trẻ và bóp mặt Hạ Ly: “Cha xin lỗi, công ty cha có chút chuyện. Mẹ sẽ cùng đi ăn với các con có được không, lần sau, lần sau cha sẽ đi cùng các con”

Bọn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, vẫy vẫy tay với Lâm Minh: “Cha đi đường cẩn thận”

Lâm Minh gật đầu rời đi, Lê Nhược Vũ nhìn ánh mắt bọn trẻ vẫn nhìn theo Lâm Minh, như thế không muốn anh đi.

“Đi thôi, đã như vậy, hôm nay chỉ có mẹ đưa các con đi”

Bọn trẻ gật đầu lia lịa, nhưng chúng đã mất đi sự hưng phấn ban nấy, cứ tưởng rằng có thể đi KFC với cha và mẹ. Chúng chưa bao giờ đi cùng cha và mẹ May mắn thay, nơi này không xa KFC, một lúc sau họ đã đến.

Lê Nhược Vũ vừa định đi vào, đột nhiên bị gọi lại: “Lê Nhược Vũ”

Lê Nhược Vũ quay đầu lại rồi nhíu mày, ở đây lại gặp người mà cô không muốn gặp nhất, Phan Kiều Như.

“Tại sao tôi lại gặp cô ở đây? Tôi vẫn muối tìm cô và anh Lâm. Dì Hoàng đã năm viện nhiều ngày như vậy mà hai người không đến thăm một chút”

Giọng Phan Kiều Như uốn éo, Lê Nhược Vũ nghe mà cả người khó chịu Nhưng Lê Nhược Vũ không muốn để ý đến cô 1a, cho dù ban đầu Phan Kiều Như ở bên cạnh Lâm Minh với thân phận gì, nhưng Lâm Minh đã nói với cô rằng không có chuyện gì xảy ra với họ, thì cô tin Lâm Minh.

Lê Nhược Vũ mặt lạnh nói: “Chúng tôi hiện tại không có thời gian lãng phí với cô. Bọn nhỏ phải đi ăn bây giờ”

“Ăn cái gì?”

Phan Kiều Như cúi đầu nhìn Hòa Phong: “Các con muốn ăn gì? Dì đưa con và em Chí Linh đi nhé, được không? Không phải các con thích nhất là gà rán sao?”

“Mẹ không cho ăn gà rán” Hạ Ly ngắt lời Phan Kiều Như kinh ngạc nhìn Lê Nhược Vũ, Lâm Minh không có ở đây mà cô ấy cũng không sợ cô. Mỗi người phụ nữ đều có hai mặt, một là đối mặt với người cùng giới, hai là đối mặt với đàn ông, Phan Kiều Như quả thực là phát huy điểm này nhuần nhuyễn.

“Mẹ con không cho ăn gà rán thì dì đưa con đến đó, được không?” Phan Kiều Như cười nói với bọn trẻ, dáng vẻ vô hại với người và động vật, khiến Lê Nhược Vũ càng thêm khó chịu.

Ai ngờ Hòa Phong và Chí Linh lắc đầu kiên quyết: “Chúng con không ăn gà rán, chúng con nghe lời mẹ”

Lê Nhược Vũ không khỏi nhìn hai đứa nhỏ, vừa rồi còn tranh cãi ầmï, bây giờ vì bảo vệ mình mà ngay cả món gà rán yêu thích cũng không cần.

Sự hận thù trong mắt Phan Kiều Như lóe lên, vẻ mặt dữ tợn, tuy rằng nhanh chóng trở lại như cũ, nhưng vấn bị Lâm Chí Linh phát hiện, cậu bé sợ hãi lùi lại “Phan Kiều Như, tôi không biết cô đến với Lâm Minh với mục đích gì nhưng cô không nên nghĩ tới việc đánh chủ ý lên nhà chúng tôi”

Hôm nay Lê Nhược Vũ cũng bất ngờ mạnh mẽ, có lẽ là bởi vì chỉ có cô và các con ở đây, xuất phá từ thiên tính của một người phụ nữ, cô theo bản năng muốn bảo vệ mấy đứa trẻ.

“Mục đích?” Phan Kiều Như mỉm cười tiến lên một bước đến trước mặt Lê Nhược Vũ, làm sao cô ấy có thể nói lời này với mình? Đáng lẽ tất cả mọi thứ Lê Nhược Vũ đang có phải thuộc về mình? Tại sao cô ấy lại quay lại?

Lê Nhược Vũ một tay dắt Hòa Phong, tay kia dắt Lâm Chí Linh, nhìn chăm chăm vào Phan Kiều Như.

Phan Kiều Như lắc đầu: “Tôi có thể có mục đích gì? Lê Nhược Vũ, cô đừng có quá đáng. Tôi và hai con trai vốn rất hợp nhau. Cô trở về đã dạy chúng những thứ không tốt đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 915


Chương 915

Lê Nhược Vũ mím môi, nhưng không nói lời nào, chó bị ép còn có thể cắn người, tuy rằng cô.

không sợ Phan Kiều Như, nhưng bên cạnh cô còn có ba đứa trẻ, nếu thật sự đồn ép Phan Kiều Như thì cô không thể đảm bảo an toàn cho bọn trẻ.

Hòa Phong từ bên cạnh lên tiếng, một giọng nói lanh lảnh phát ra từ cổ họng: “Mẹ không dạy chúng con cái gì không tốt, là dì bắt nạt em gái nên chúng con mới không thích dì nữa”

Lời trẻ con ngây thơ lại làm Phan Kiều Như bị chặn lại, bọn họ không thích cô nữa sao? Cô đã ở bên cạnh Lâm Minh chăm sóc bọn họ, còn bị bạn bè chê cười vì con trẻ mà đã như làm mẹ kế người khác, sao bọn họ lại có thể đối xử với cô như thế này.

“Nếu cô không có việc gì nữa thì tôi đưa bọn trẻ đi ăn” Giọng điệu của Lê Nhược Vũ cứng rắn, cô không muốn nói thêm với Phan Kiều Nh không biết tại sao từ khi nhìn thấy Phan Kiều Như ở đây, cô lại có chút bất an.

“Có chuyện”

Ánh mắt Phan Kiều Như cứng lại, ý cười trên mặt càng ngày càng lạnh: “Làm sao lại không có chuyện chứ?”

“Sao hôm nay anh Lâm không đi ăn với mọi người?” Phan Kiều Như nói vòng vo, hỏi vấn đề không đầu không cuối.

Có điều Lê Nhược Vũ cũng có thể hiểu được rằng Phan Kiều Như thích Lâm Minh, vì Lâm Minh không đi ăn với mình thì nói không chừng là đã xảy ra chuyện không vui với mình, Phan Kiều Như mới có thể nhân cơ hội chen vào.

“Cô Phan, đây có lẽ là chuyện gia đình chúng tôi” Lê Nhược Vũ lạnh nhạt nói, vẻ mặt và động tác đều rất xa cách.

‘Vẻ mặt Phan Kiều Như đột nhiên vặn vẹo, nhìn Lê Nhược Vũ mà rống lên: “Việc nhà? Lê Nhược Vũ cô dựa vào cái gì? Cô đã ra nước ngoài thì sao còn về? Rõ ràng tôi đã vào Phong Linh Đàm rồi, sao cô còn về giành anh Lâm với tôi?”

“Tôi giành Lâm Minh với cô?” Lê Nhược Vũ không nhịn được cười: “Nếu cô thật sự có được.

Lâm Minh, vì sao anh ấy không bao giờ thừa nhận cô với người ngoài?”

Đúng vậy, Phan Kiều Như đã đi cùng Lâm Minh đến một số buổi tiệc rượu, nhưng lần nào cũng là với danh nghĩa em gái, nếu một người như Lâm Minh để tâm đ ến một người phụ nữ thì anh sẽ không có khả năng đến một danh phận cũng không cho.

Phan Kiều Như bị Lê Nhược Vũ đâm vào chỗ đau, sắc mặt thay đổi trở nên có chút tái nhợt, nhưng lại từ từ khôi phục, cười tươi như hoa đào.

“Nhưng cô không muốn biết thời gian tôi ở Phong Linh Đàm, tôi và anh Lâm đã xảy ra chuyện gì sao? Cô nói một người đàn ông, thật sự có thể, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chờ cô trở về sao?”

Lê Nhược Vũ mím môi quay mặt sang một bên mà lòng đau nhói “Cô nói, anh Lâm rất thích cô, tôi đây thừa nhận, nhưng một người đàn ông ưu tú như anh ấy sao có thể thủ thân như ngọc đối vì Lê Nhược Vũ cô?”

Phan Kiều Như tiếp tục tiến lên một bước về phía Lê Nhược Vũ, nói thật nhỏ nhưng vừa vặn có thể lọt vào tai Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ đờ người ra, Hòa Phong dường như nhận ra Lê Nhược Vũ không bình thường, đưa tay kéo Lê Nhược Vũ, đôi mắt trong suốt nhìn mẹ.

mình, ánh mắt kiên định. Lê Nhược Vũ giật mình, bị ánh mắt của Hòa Phong đả động, cô là một người mẹ, không thể bị bắt trước mặt con mình, cuối cùng cô không né tránh và nhìn thẳng vào mắt Phan Kiều Như.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 916


Chương 916

“Cô cũng biết bên cạnh người đàn ông ưu tú như Lâm Minh sẽ không chỉ có một phụ nữ, vậy cô là loại chó mèo gì? Tôi đã đến nước Mỹ ba năm, nhưng dù sao bây giờ tôi vẫn là phu nhân danh chính ngôn thuận, mà cô, nhiều lắm chỉ là một con búp bê bên cạnh anh ấy khi anh ấy cô đơn mà thôi.”

Lúc này sắc mặt Phan Kiều Như thật sự là trắng xanh, hung hăng nhìn Lê Nhược Vũ, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ trên người Lê Nhược Vũ sợ rằng đã có mấy cái lỗ.

“Đúng vậy, bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình. Lê Nhược Vũ, cậu thực sự có thể nhẫn nhịn được”

Lê Nhược Vũ cong môi nhìn Phan Kiều Như: như cười như không, nhưng khí chất trên người cô khác hẳn bình thường khiến Phan Kiều Như không hiểu sao có chút chột dạ, sở dĩ năm đó Lê Nhược Vũ rời thành phố Hà Nội là vì cô quá yếu đuối, thế nào mà giờ cô lại thành thế này.

“Lâm Minh đã từng chạm vào cô chưa, e răng chỉ có hai người mới biết được.” Lê Nhược Vũ nở một nụ cười nhạt, nếu là ba năm trước, cô chỉ sợ.

cũng luống cuống không biết xử lý như thế nào, nhưng hôm nay, cô không chỉ là một người mẹ mà còn có danh tiếng, cho dù là thân phận nào thì cô cũng không thể lui một chút.

Quả nhiên, sắc mặt Phan Kiều Như bây giờ đã không thể nhìn thấy chút máu, tái nhợt như ma, cô ta cần chặt môi, đôi mắt to bình thường nhìn Lâm Minh quyến rũ giờ đang nhìn chăm chảm Lê Nhược Vũ Lê Nhược Vũ lười lãng phí miệng lưỡi với cô †a, nhưng Phan Kiều Như đột nhiên bật cười, vươn tay bắt taxi, rời khỏi tầm mắt của Lê Nhược Vũ, kết thúc vở kịch này.

Nhưng Lê Nhược Vũ dường như cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng không thể nói ra được là chỗ nào, cúi đầu định dẫn mấy đứa trẻ đi vào.

Cô vừa nhìn thì trong lòng lạnh lẽo, Lê Nhược Vũ kinh ngạc kêu lên: “Hạ Ly đâu?”

Cô chỉ có hai tay, cô vẫn luôn một tay nắm Hoà Phong băng và tay còn lại nằm tay Chí Linh, mà Hạ Ly vẫn luôn nắm tay Hòa Phong, cô bé còn dùng bàn tay nhỏ bé mà nắm vạt áo cô, mà Hạ Ly đi lúc nào thì cô cũng không biết.

“Em gái đâu?”

Lê Nhược Vũ đột nhiên nhìn Hoà Phong, cậu bé bối rối lắc đầu, “Con không biết”

Hai tay Lê Nhược Vũ nằm chặt thành nằm đấm, móng tay gần như đâm vào da thịt, cô thật sự đã đánh mất Hạ Ly.

Lâm Chí Linh cũng lo lắng, nhìn vào bên trong KFC: “Mẹ ơi. Liệu em gái có nghịch ngợm chạy vào trước không?”

“Không đâu” Lê Nhược Vũ lắc đầu chắc chẵn, cô hiểu Hạ Ly, Hạ Ly sẽ không vì tham ăn hay cái gì khác mà đột nhiên để cô ở một môi trường xa lạ rời khỏi cô, chỉ có một khả năng là Hạ Ly bị người khác bắt đi Lâm Minh ngồi trong phòng làm việc, bầu không khí thấp đến đáng sợ, trợ lý Lưu đứng sang một bên thậm chí không dám nói một lời, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng.

“Làm sao lại không có chút tiến triển nào? Tôi đã giao chuyện này cho cậu nửa tháng” Lâm Minh nghiêm nghị nói.

Trợ lý Lưu lắc đầu: “Vốn đã tìm được rồi nhưng manh mối đột nhiên bị người khác cắt đứt, nhưng mà chắc chắn người đưa tờ giấy cho bà chủ chính là gia tộc James”

“Vậy thì ngoài Trần Hi Tuấn còn ai vào đây”

“Đúng vậy, nhưng nếu không có bằng chứng chính xác thì bà chủ sẽ không tin”

Lâm Minh bực bội xoa thái dương, tờ giấy ở bệnh viện kia đến giờ vẫn luôn làm anh khó chịu, dù sao anh và Lê Nhược Vũ vì chuyện này mà cãi nhau, Lê Nhược Vũ quá tin tưởng vào Trần Hi Tuấn khiến anh ghen tị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 917


Chương 917

Không thể không nói, anh cảm thấy chính là Trần Hi Tuấn, cũng hi vọng là Trần Hi Tuấn, như vậy Lê Nhược Vũ mới thất vọng về Trần Hi Tuấn, mới có thể tàn nhẫn mà nói rõ ràng với Trần Hi Tuấn Di động của Lâm Minh lại đột nhiên vang lên, anh đang phiên muộn, định cúp máy, nhưng lại thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “bà xã”

Anh lập tức nghe máy, ngay cả giọng điệu cũng dịu đi: “Nhược Vũ?”

Trợ lý Lưu nghe mà nổi da gà, nếu lúc nào Lâm Minh cũng nói chuyện với anh ta như thế này thì anh ta sẽ giảm thọ mất.

“Không thấy Hạ Ly đâu cả”

Lê Nhược Vũ hít sâu một hơi, dường như phải dùng rất nhiều sức lực, không nói gì nữa, cũng không cần nói thêm cái gì với Lâm Minh.

Lâm Minh đập tài liệu xuống bàn, lập tức đứng lên, cau mày: “Đã có chuyện gì?”

Lâm Minh vừa nói xong, lại cảm thấy không đúng, bây giờ không biết Lê Nhược Vũ đã lo lắng đến mức nào, hỏi cô như vậy, Lê Nhược Vũ có thể không nói rõ ràng: “Đừng lo lắng, bây giờ em đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay”

Lê Nhược Vũ mím môi, bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của Lâm Minh: “Em đang ở trước cửa KEC. Vừa rồi em gặp Phan Kiều Như và ầm ï một trận. Ai ngờ trong chớp mắt không thấy Hạ Ly đâu”

“Được, anh qua ngay, em đừng chạy lung tung, cứ đứng đó chờ anh.” Lâm Minh nói xong liền cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe định đi ra ngoài “Chủ tịch Lâm?”

Trợ lý Lưu ngập ngừng g: không?

Lâm Minh dừng bước chân, quay mặt lại gật đầu với trợ lý Lưu: “Có.”

Lê Nhược Vũ cúp điện thoại, trong lòng không hiểu sao lại bình tĩnh hơn nhiều, hóa ra khi xảy ra ôi có thể giúp gì những chuyện này, người đầu tiên cô nghĩ đến trong đầu chính là Lâm Minh, Hạ Ly ôm chặt Hòa Phong và Lâm Chí Linh, không thấy Hạ Ly cô đã cuống cuồng lên, nếu Hòa Phong và Lâm Chí Linh lại có chuyện thì không biết cô sẽ như thế nào.

Lâm Minh đang lái xe chạy như bay, lòng như lửa đốt, nhưng anh đã có suy nghĩ đại khái rồi, làm sao Phan Kiều Như lại có thể vô tình gặp Lê Nhược Vũ trước cửa KFC được?

Lại thêm Hạ Ly vừa vặn biến mất vào đúng lúc này, chuyện này tuyệt đối liên quan đến Phan Kiều Như.

Mà bây giờ Hạ Ly lại bị đưa đến một căn phòng tối nhỏ, người đàn ông bật đèn và đặt Hạ Ly xuống, nhưng cô bé là một cô bé ba bốn tuổi, nên anh ta không cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm nào.

Hạ Ly vừa nhìn thấy ánh sáng, cũng không quen, đưa bàn tay đầy thịt của mình ra dụi dụi mắt, lúc này mới có thể nhìn rõ người đàn ông trước mặt: “Chú, chú là ai? Chú đang chơi trốn tìm với Hạ Ly à? Nên mới đưa Hạ Ly đến đây”

Người đàn ông thản nhiên gật đầu, trông anh †a không hung ác như những kẻ bắt cóc bình thường, lười biếng ngả người ra ghế sofa, mở miệng nói: “Là mẹ cháu muốn chơi trốn tìm với cháu.”

Hạ Ly cái hiểu cái không gật đầu: “Vậy mẹ đâu?”

“Sao trẻ con nói nhiều vậy?”

Người đàn ông cáu kinh cau mày, tùy tiện ném một cuốn sách, cũng không quan tâm Hạ Ly còn nhỏ vẫn chưa đọc hiểu: “Đi, đọc sách cho kỹ, đừng làm phiền tôi Cửa “răng rắc “một tiếng mở ra, người đàn ông nhanh nhẹn nhảy lên khỏi ghế sô pha, cầm dao gọt hoa quả trên bàn lên, tỏ vẻ phòng bị, có ‘thể thấy anh ta là người thường li3m máu trên mũi dao, phản ứng đặc biệt nhanh nhẹn.

Nhưng chỉ có một người phụ nữ mặc áo gió đi tới trước mặt anh ta, ánh mắt dịu dàng lại chứa một tia tàn nhẫn khó phát hiện.

“Là cô? Làm tôi giật cả mình”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 918


Chương 918

Người đàn ông lật con dao gọt hoa quả trong tay, sau đó lười biếng năm xuống: đã bắt được người rồi. Đến lúc trả thù lao như đã hứa rồi chứ, đúng không?”

“Nhưng Lê Nhược Vũ vẫn còn sống” Trong mắt Phan Kiều Như hiện lên một tia hận ý mãnh liệt Nhưng người đàn ông không thèm mảy may để ý, nhíu mày nhìn Phan Kiều Như, người phụ nữ này ghen thật đáng sợ, gương mặt vặn vẹo thành thế này: “Ban đầu cô cũng nói Lê Nhược Vũ cùng bị bắt lại, huống chỉ là giết người”

“Tôi đối ý rồi” Giọng Phan Kiều Như căm hận, nhìn chảm chăm Hạ Ly đang ngồi trên ghế sô pha.

Ánh mắt Hạ Ly giống hệt Lê Nhược Vũ, hiện tại cô ta muốn động tay với con bé. Nhưng dù gì thì Hạ Ly cũng là con gái ruột của Lâm Minh, cô ta không thể làm như vậy.

“Tôi không muốn giết người” Người đàn ông khoanh tay, mặt vô lại, dám bắt cóc con gái Lâm Minh đã ăn là ăn gan hùm mật gấu, nếu không phải vì người phụ nữ này trả một giá cao thì anh †a cũng không làm chuyện như vậy, nhưng anh ta vẫn có giới hạn của chính mình.

Phan Kiều Như nghiến răng nhìn người đàn ông: “Tôi sẽ thêm tiền cho anh. Tôi có thể cho anh bao nhiêu tùy ý. Mẹ anh không phải bị bệnh cần tiền thuốc men sao?”

“Không làm, cô nhanh trả tiền hôm nay cho tôi, hai chúng ta kết thúc, tôi sẽ không nói với bất cứ ai đã làm điều này”

Mặt Phan Kiều Như trầm xuống nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đang uy hiếp tôi?”

“Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào?”

“Nếu đúng thì anh có thể nói đi, dù sao tôi cũng có nhà họ Phan phía sau, Lâm Minh dù sao cũng sẽ nhìn mặt mũi nhà Phan mà bỏ qua cho tôi, còn anh, tôi sợ là khó nói, huống chỉ, cho dù anh có chạy trốn được thì mẹ anh làm sao bây giờ? Anh không phải là đứa con bất hiếu sao?”

Người đàn ông cau mày: “Cô muốn tôi làm gứ “Giết Lê Nhược Vũ”

“Nếu tôi giết người, e rằng không cần Lâm Minh ra tay thì cảnh sát đã gi ết chết tôi rồi, cô nghĩ tôi là đồ ngu à?” Người phụ nữ này điên sao, mà là chủ mưu giết người. Nếu xảy ra chuyện gì thì anh ta không phải là người duy nhất phải chịu gánh chịu.

Môi Phan Kiều Như giật giật, trên mặt như nổi hết gân xanh, người đàn ông này sợ là thế nào cũng sẽ không đồng ý chuyện này: “Không giết cô †a cũng có thế”

“Sau đó thì sao?” Người đàn ông biết chuyện này không đơn giản như vậy, Phan Kiều Như, người phụ nữ điên này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lê Nhược Vũ dễ dàng như vậy.

Anh ta bắt đầu có chút hối hận, trước đây tại sao lại bị ma quỷ ám muốn quan hệ với người phụ điên Phan Kiều Như này?

Phan Kiều Như đột nhiên bật cười, tiếng cười trong căn phòng này có vẻ rợn người. Hạ Ly đứng dậy trốn sau người đàn ông, mặc dù người chú này đưa cô đến đây nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn hơn nhiều so với Phan Kiều Như.

“Vậy thì anh c ường bạo cô ta. Để tôi xem đến lúc đó Lâm Minh có còn cần một chiếc giày rách không” Phan Kiều Như nhìn chằm chăm khuôn mặt của người đàn ông, dường như rất đắc ý với suy nghĩ của mình.

Lông mày của người đàn ông vấn cau lại: “Vậy cô cảm thấy, nếu tôi c ường bạo Lê Nhược Vũ thì Lâm Minh sẽ dễ dàng buông tha cho tôi sao?”

“Chuyện đó không liên quan gì đến tôi. Tôi sẽ cho anh một khoản tiền để chữa bệnh cho mẹ anh. Còn anh? Tôi có thể đưa anh ra nước ngoài, chuyện sau này thì anh phải tự cầu phúc.”

“Cô nói thật chứ?” Mắt người đàn ông sáng lên, Phan Kiều Như đưa cho anh ta khoản tiền kia, tuy đủ điều tột thời gia nhưng tiền thuốc men dù sao cũng là hố sâu không đáy, nếu cô ta hứa hẹn sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ anh ta, vậy thì anh †a sẵn sàng làm mọi thứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 919


Chương 919

“Đúng vậy” Phan Kiều Như nghiêm túc gật đầu, mẹ của người đàn ông này bị ung thư, tuy là giai đoạn đầu, có thể chữa khỏi, nhưng tiền thuốc men nhất định là rất đắt, nhưng số tiền này với cô 1a không là gì cả, chỉ cần bước vào nhà họ Lâm thì muốn gì mà không cớ?

Hơn nữa, cô ta vẫn thực sự thích Lâm Minh Hạ Ly nghe không hiểu họ nói gì, nhưng tiêm thức đang nói với cô bé rằng mẹ đang gặp nguy hiểm, cô bé cũng vậy.

Hạ Ly mở to mắt nhìn Phan Kiều Như, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp, quát Phan Kiều Như: “Dì xấu xa”’ Dì này mỗi lần đến Phong Linh Đàm đều bắt nạt cô, còn cướp đồ chơi anh trai đưa cho cô, bây giờ còn đưa cô bé đến đây.

‘Vẻ mặt Phan Kiều Như thay đổi, cô ta đi về phía trước túm lấy Hạ Ly từ phía sau người đàn ông, Hạ Ly nắm chặt quần áo người đàn ông, khớp xương đều đỏ lên, nhưng Phan Kiều Như.

không buông ra. Cô ta dùng sức, Hạ Ly bị cô ta kéo đến loạng choạng ngã xuống, trán đụng vào góc bàn, trong nháy mắt sưng lên.

Phan Kiều Như cười lạnh, nhìn Hạ Ly trên mặt đất, trong lòng có chút niềm vui trả thù.

Hạ Ly cần răng tự đứng lên, trong mắt có những giọt nước mắt pha lê xoay tròn, nhưng dù thế nào cô bé cũng không để rơi xuống, cứng đầu đến mức khiến người ta xót xa.

Ôi”

Phan Kiều Như mim cười, nhìn đôi mắt hồng hồng rất giống Lê Nhược Vũ, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, liền kéo Hạ Ly đi về phía trước: “Khóc đi. Nín cái gì? Lần trước ở chỗ Lâm Minh, không phải mới đụng một chút mà đã khóc như vậy sao? Sao hôm nay mày không khóc?”

Cô ta nhớ rõ, lần đó ở Phong Linh Đàm nếu không phải là Hạ Ly thì Lâm Minh làm sao có thể bảo cô ta đừng đến Phong Linh Đàm nữa chứ, Lâm Minh làm sao có thể tuyệt tình như vậy, tất cả là vì hai mẹ con này.

Hạ Ly trừng mắt với Phan Kiều Như, hàng lông mi cong dài chuyển động, cực kỳ giống một búp bê đáng yêu.

Nhưng mà búp bê này vừa dứt lời, con mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tủi thân mà quật cường khiến người ta đau lòng, hét lên với Phan Kiều Như: “Cha mẹ sẽ đến cứu cháu! Cái người phụ nữ xấu xa này!”

Phan Kiều Như giơ tay lên muốn đánh cô bé nhưng bị người đàn ông kia kéo lại: “Được rồi, bây giờ chúng ta phải lừa Lê Nhược Vũ đến đây, cô mà đánh con bé rồi con bé quay về nói với Lâm Minh thì cô phải làm sao hả?”

Phan Kiều Như cười cợt: “Con bé thấy tôi rồi, anh nghĩ tôi còn trả con bé về được sao?”

“Nó còn nhỏ như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm ra tay chứ?” Người đàn ông kia híp mắt lại, người phụ nữ tên Phan Kiều Như này quả nhiên lòng dạ độc ác.

Phan Kiều Như xua tay, kỳ quái nhìn người đàn ông: “Vì sao tôi phải giết người diệt khẩu hả?

Tôi chỉ định bán con bé đến một thôn làng hẻo lánh, đứa trẻ đáng yêu thế này nhất định sẽ được mọi người yêu thích? Chỉ cần không gặp phải Lâm Minh là được…”

Hạ Ly nghe thấy thì bỗng chốc hoảng sợ, nếu bán cô bé đi chỗ khác thì cô bé sẽ không gặp được cha mẹ nữa sao?

Không quan tâm tới vết thương trên trán, dùng hết sức mình chạy tới chỗ Phan Kiều Như: đang ngồi trên ghế sofa, tay đấm chân đạp: “xấu xa! Cô mau trả cháu về! Cô xấu xa này!”

Phan Kiều Như ghét bỏ tránh khỏi tay Hạ Ly, trẻ con vốn chẳng có bao nhiêu sức lực, huống chỉ là từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn như Hạ Ly, sao hiểu được làm sao đánh người ta: “Được rồi, mau gọi điện thoại cho Lê Nhược Vũ, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi”

“Tôi gọi điện cho cô ta?” Người đàn ông ngây ra, thế chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 920


Chương 920

Phan Kiều Như cười lạnh liếc anh ta một cái: “Tôi không ngu như thế, anh ở đây trông giữ con bé này cẩn thận, còn Lê Nhược Vũ, đương nhiên tôi sẽ sai người đưa tới”

Khi Lê Nhược Vũ tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng tối, rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng cửa sổ bị kéo kín mít, đèn ở cạnh giường thì phát ra ánh vàng cam lúc sáng lúc tối Đầu óc quay cưồng, phòng bên cạnh hình như còn truyền đến tiếng trẻ con khóc thút thít, còn hơi giống giọng của Hạ Ly, Lê Nhược Vũ vươn tay lên xoa huyệt thái dương, cố gắng để mình tỉnh táo lại một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lê Nhược Vũ nhớ rằng sau khi Lâm Minh đến, dặn cô và tài xế đưa hai đứa trẻ về nhà trước, còn Lâm Minh sẽ phái người đi tìm Hạ Ly.

Cô cũng rất lo lắng cho Hạ Ly, không đồng tình cho lắm, nhưng Lâm Minh nói với cô, chưa tìm thấy Hạ Ly, không thế đế Hòa Phong và Chí Linh xảy ra chuyện nữa.

Cô đã trở về nhà, lo cho Hòa Phong và Chí Linh cẩn thận rồi, lúc đó cô không chờ được nữa bèn đi tới Phong Linh Đàm.

Sau đó thì sao? Lê Nhược Vũ lắc đầu, còn chuyện sau đớ? Cô không nhớ được, nhưng đầu đau nhức không ngừng nhắc nhở chuyện cô đã bị người nào đó đánh ngất.

Tiếng nước ào ào trong phòng tảm ngừng lại, tiếng khóc của đứa trẻ kia càng rõ ràng hơn, đột nhiên Lê Nhược Vũ nằm chặt tay lại, cô có thể khẳng định, đây chắc chản là giọng của Hạ Ly!

Người này rốt cuộc là ai? Bắt giam cô và Hạ Ly.

Lê Nhược Vũ bỗng nhiên thấy sốt ruột, lần sờ bên cạnh giường, túi của mình vẫn còn, nhưng không thấy điện thoại di động đâu cả, có lẽ những người này sợ cô có thiết bị định vị nên lấy điện thoại của cô đi, Lê Nhược Vũ nở nụ cười khổ não, bọn họ đoán không sai, cô vốn dĩ đã cài đặt điện thoại để Lâm Minh có thể tìm được cô, không ngờ đám người này lại cảnh giác như vậy.

Lê Nhược Vũ lập tức đứng dậy, dùng sức vặn tay chốt cửa, quả nhiên không mở ra được, cô cũng không dám đập cửa, trong phòng tắm có người, nếu như đập cửa nhất định sẽ bị phát hiện, có thể Hạ Ly đang ở ngay phòng bên cạnh!

Lòng Lê Nhược Vũ nóng như lửa đốt, đột nhiên bị người nào đó ôm lấy từ phía sau, trên người đàn ông đó chỉ có một cái khăn tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cơ thế cô cứng đờ.

Dường như hiểu ra gì đó, còn có một người đàn ông, ngoại trừ không bị bỏ thuốc ra thì giống y như lúc ở khách sạn Nhật Huy lần trước.

Trong lòng rối ren, hoảng sợ xông ra, Lê Nhược Vũ đập mạnh vào cửa, lớn tiếng kêu cứu.

“Đừng đập nữa, ở đây không phải khách sạn, bên ngoài đều là người của chúng tôi, có đập cũng vô dụng” Người đàn ông cười cợt, nói ra câu thoại kinh điển trong phim truyền hình dài tập, gào khản giọng cũng không có ai đến cứu cô đâu.

Tiếng người đàn ông đó phát ra ngay bên tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào bên trong cổ áo.

Lê Nhược Vũ ngây người, không dám nhúc nhích, cô ngửi thấy mùi trên người đàn ông kia, mùi vị xa lạ khiến Lê Nhược Vũ vô cùng kinh tởm, Lê Nhược Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói trầm thấp: “Anh cách xa tôi một chút.”

“Tại sao?” Người đàn ông kia nhận ra sự chán ghét trong giọng điệu của Lê Nhược Vũ, giơ cánh †ay mình lên ngửi thử: “Tôi vừa tắm xong, không có mùi thối”

“Anh khiến tôi buồn nôn” Lê Nhược Vũ đẩy tay của người đàn ông đó ra, tránh khỏi lồ ng ngực anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 921


Chương 921

Người đàn ông đó kéo cô quay lại: “Cô nghĩ cô có thế trốn thoát được sao!” Dút lời, bế ngang Lê Nhược Vũ, ném cô lên giường lớn, một tay giữ lấy đôi tay quơ lung tung của cô, còn tay còn lại thì cởi áo của Lê Nhược Vũ ra.

“Anh thả tôi ra! Đừng làm vậy!” Lê Nhược Vũ gào thét, dùng hết sức lực của mình giấy dụa hai tay hai chân, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi và thù ghét.

Nhưng Lê Nhược Vũ giấy giụa thế nào cũng chẳng có ích gì, chênh lệch sức lực giữa nam và nữ vốn đã lớn, huống chỉ người đàn ông này còn cường tráng hơn người bình thường, người đàn ông đó muốn hôn cô, Lê Nhược Vũ đột nhiên thấy hơi tuyệt vọng, lập tức nghiêng mặt tránh khỏi, khóe mắt rơi lệ.

Người đàn ông đó bồng nhiên có chút không nỡ, vốn muốn trêu chọc cô một chút nhưng bây giờ xem ra thì nên bỏ đi, nhíu mày, ghé vào bên tai Lê Nhược Vũ, vô cùng dịu dàng nói: “Tôi sẽ không chạm vào cô, nhưng cô phải chịu quản chế trong căn phòng này, cô nhất định phải phối hợp với tôi, nếu không thì tôi cũng không có cách nào để ra ngoài Lê Nhược Vũ ngạc nhiên, anh ta có ý gì đây?

Muốn giúp cô? Tại sao anh ta phải làm vậy?

Người đàn ông kia khoát khoát tay, nhỏ giọng tiếp tục nói: “Tôi cũng chẳng muốn giúp cô, tôi không chọc nổi Lâm Thị, mụ điên Phan Kiều Như không có đầu óc kia muốn lợi dụng tôi xong thì qua cầu rút ván, nhưng mà tôi đâu có ngu, nếu như tôi giúp cô, có lẽ Lâm Minh sẽ cho tôi nhiều thứ tốt hơn cô ta, đúng chứ?”

“Phan Kiều Như? Là cô ta làm sao?” Lê Nhược Vũ cũng chẳng mấy ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc cô có thể tin lời anh ta không, đây cũng là một vấn đề.

Lê Nhược Vũ không nhịn được đánh giá anh †a vài lần, nhân cơ hội giật tay đang bị anh ta giữ ra, người đàn ông không nhúc nhích, cũng không có ý ngăn cản cô nữa, cô cảm thấy người đàn ông này có lẽ đang nói thật.

Nhưng mà bây giờ thì cũng chỉ có thể như vậy thôi, ngoại trừ tin tưởng anh ta thì cô không còn cách nào khác cả.

“Anh tên là gì?”

“tý Thành”

Lê Nhược Vũ vừa định nói gì nữa thì nghe thấy bên ngoài âm ï hết cả lên, một tràng tiếng “uỳnh uỳnh uỳnh” truyền vào.

“Lâm Minh đến rồi!” Lê Nhược Vũ mím môi, vẻ mặt mừng rỡ, tuy rằng cô không nghe thấy giọng anh nhưng có một niềm tin vô hình, người đó chắc chắn là Lâm Minh, nhưng mà vẫn thấy hơi lo lắng.

Người đàn ông này vừa nói bên ngoài có rất nhiều người, nếu như chỉ có một mình Lâm Minh đến đây, không chuẩn bị gì cả, có khi lại bị ăn hành mất thôi.

Lê Nhược Vũ xoay tay nắm cửa, làm thế nào cũng không mở ra được, vẻ mặt lo lắng: “Anh mau mở cửa ra!”

Cho dù thế nào cô cũng muốn ở cạnh Lâm Minh, cả Hạ Ly nữa, có lẽ Hạ Ly đang ở bên ngoài “Tôi cũng chẳng có cách nào, cửa bị khóa từ bên ngoài”

Người đàn ông ngồi xuống, nhìn Lê Nhược Vũ, vốn tưởng rằng Phan Kiều Như sẽ cẩn thận hành động khiến Lâm Minh không thể tìm ra chỗ này, chỉ có thể đề nghị Lê Nhược Vũ diễn kịch với anh ta, kéo dài thời gian một chút, nào ngờ nhanh như vậy Lâm Minh đã tìm thấy Lê Nhược Vũ, anh ta quả thực đánh giá thấp Lâm Minh rồi Nhưng mà cũng tốt, không phải diễn kịch nữa.

Người đàn ông nhàn nhã ngồi xuống, châm một điếu thuốc, Lê Nhược Vũ sốt ruột đến mức đi lại quanh phòng, thuận tiện bật hết tất cả đèn trong phòng lên, dường như làm thế sẽ khiến bản thân cô an tâm hơn một chút.

“Nhược Vũ ở đâu?” Lâm Minh đứng trước cửa, nắm điện thoại di động trong tay, đánh giá căn nhà bẩn thỉu ngột ngạt này với ánh mắt hung tàn, chỗ nào cũng thấy khói thuốc lượn lờ, Lâm Minh không chịu nổi nhíu mày, anh vốn đã có bệnh thích sạch sẽ, anh không muốn bước chân vào nơi lộn xộn này chút nào, mấy người đàn ông kia thì nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ, lòe loẹt đến chướng mắt, còn ngậm thuốc lá, vừa nhìn qua đã biết chính là mấy tên côn đồ ở tầng thấp nhất của xã hội, một chân giẫm lên bàn, trong tay còn cầm một bộ bài tú lơ khơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 922


Chương 922

“Làm sao tôi biết được, anh tìm sai chỗ rồi?”

Người đàn ông tiến lên phía trước, chuẩn bị đóng cửa lại, bọn họ đang yên đang lành chơi bài, tự nhiên lại xuất hiện tên này.

Lâm Minh giữ tay người đàn ông kia lại, xoay tay một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, người đàn ông kêu cha gọi mẹ ầm lên: “Đau, đau, đau!

Đám côn đồ ở đăng sau xông lên, Lâm Minh mím môi, bình thản quét mắt qua, ánh mắt hung hăng rất đáng sợ, dường như khiến người ta bị áp lực rất lớn, nhất thời những tên côn đồ kia bị Lâm Minh dọa cho đứng im.

Đứng tại chỗ nhìn nhau không dám xông lên nữa. “Lê Nhược Vũ ở đâu?” Lâm Minh giật giật khóe môi, hỏi bọn họ lại lần nữa.

“Ngây ra ở đấy làm gì? Anh ta chỉ có một mình, mấy người sợ cái gì hả?” Trong đám người đó, không biết có ai lên tiếng nhắc nhở, mấy người đàn ông đó bỗng nhiên tỉnh ra, đúng rồi!

Bọn họ đông như vậy, còn Lâm Minh rõ ràng chỉ có một mình, sợ hắn làm gì chứ?

Vừa mới chuẩn bị xông tới, chưa kịp chạm vào tay áo Lâm Minh, anh đã cười kinh thường rồi vung tay lên đấm cho anh ta một cái, dáng đánh đẹp trai kinh người, nghiêng người qua một bên, thoáng cái đã thấy bốn, năm vệ sĩ mặc vest đen đi vào, số lượng không nhiều nhưng mỗi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đánh đám côn đồ này thì thừa sức.

“Ai thuê chúng mày làm chuyện này?” Đúng như dự đoán, mới đánh một lúc, đám côn đồ kia đều bị hạ gục hết, năm trên đất gào khóc thảm thiết, Lâm Minh nhướng mày, nhìn một lượt đám côn đồ, nhưng lại không nhìn thấy người mà anh suy đoán…

Những tên côn đồ này không trả lời, Phan Kiều Như cho bọn chúng không ít tiền, nếu như nói ra thì sợ không lấy được một đồng nào, còn bị đánh uổng một trận, kiên quyết mím chặt môi, không dám nhìn thẳng.

“Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi tìm thấy bà chủ rồi, bà chủ ở bên trong đó, nhưng cửa phòng bị khóa lại rồi”

“Đá văng!” Lâm Minh không do dự chút nào, anh muốn nhìn thấy cô ngay lập tức, nếu như Lê Nhược Vũ thiếu mất một sợi lông tơ nào, anh tuyệt đối không tha cho tất cả những người nào nhúng †ay vào chuyện ngày hôm nay!

“Vâng!” Vệ sĩ gật đầu, Lâm Minh không quan tâm đến đám côn đồ kia nữa, nhanh chân đi lên Tầng.

Trong phòng có một người đàn ông để trần nửa người trên? Mắt Lâm Minh tối sầm lại, giơ tay lên chính là có một quyền hạ xuống, hung hăng đánh lên mặt anh ta một cái, Lý Thành hít một hơi khí lạnh, đau đến không nói ra lời.

“Lâm Minh!” Giọng của Lê Nhược Vũ không kìm được mừng rỡ, nhào cả người vào lồng ngực Lâm Minh, ôm chặt lấy anh, Lâm Minh quả nhiên đến thật rồi! Anh ấy thực sự tìm được cô rồi!

“Đệt!” Lý Thành nhỏ giọng mắng một tiếng, lúc này Lê Nhược Vũ mới phản ứng lại còn có người khác, lúng túng buông lỏng tay ra, nhìn Lý Thành, trên mặt anh ta bị Lâm Minh đấm cho một quả nối lên mảng xanh tím, nhưng vẫn có mấy phần đẹp trai, Lê Nhược Vũ hơi áy náy: “Thật ngại quá..”

Đột nhiên Lâm Minh chẳng hiếu có chuyện gì, tại sao Lê Nhược Vũ lại đối với kẻ bắt cóc cô như vậy, dáng vẻ cứ như cô định xin lỗi chính người có ý đồ đen tối với cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 923


Chương 923

“Là anh ta giúp em, anh ta không chạm vào em” Lê Nhược Vũ hiểu rõ nghỉ hoặc của Lâm Minh, mở miệng giải thích, tuy nói Lý Thành quả thực có ý xấu nhưng nếu như hôm nay đổi lại là người khác ở đây thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.

Lâm Minh gật đầu, cũng không hỏi nhiều, tất nhiên sẽ không cảm thấy áy náy như Lê Nhược Vũ, ở nơi này thì có người nào tốt được chứ?

Anh ta nhận cú đấm này cũng không chịu thiệt, chỉ cần Lê Nhược Vũ ổn, anh cũng yên lòng rồi, nếu như Lê Nhược Vũ thực sự xảy ra chuyện gì thì không thể giải quyết xong bảng một cú đấm như thế được.

Lý Thành sờ khóe môi mình, không thể làm gì được đành xua tay một cái, thôi bỏ đi, từ chuyện ngày hôm nay, coi như anh ta học thêm được một kiến thức mới!

“Chẳng lẽ mấy người không muốn biết ai làm ra chuyện này sao?”

“Còn phải đoán nữa hả?” Lê Nhược Vũ nhìn Lý Thành hỏi ngược lại, nhưng rồi bị Lâm Minh che mắt lại: “Đừng nhìn lung tung, đau mắt đấy”

Khóe miệng Lý Thành giật giật, anh ta chỉ không mặc quần áo mà th: n thiết đến mức đấy không? Nhưng dưới ánh mắt áp bức của Lâm Minh, anh ta chỉ có thể mặc áo sơ mi vào.

“Được rồi chứ?” Lý Thành vấy vấy tay với Lâm Minh.

Lâm Minh thả lỏng tay ra. “Là Phan Kiều Như sao?” Lúc này Lê Nhược Vũ mới nhìn Lý Thành tiếp tục dò hỏi, cô nhớ anh ta đã từng đề cập qua rồi, Lý Thành gật đầu: “Là cô ta, thế chẳng lẽ các người không muốn biết Phan Kiều Như đang ở đâu sao?”

Lâm Minh mím môi, vừa nấy bọn họ đi tìm Lê Nhược Vũ, không tìm được Hạ Ly trong tòa nhà này, chỉ tìm được máy ghi âm tiếng khóc của Hạ Ly mà thôi, anh cũng không biết máy ghi âm này rốt cuộc là sao, nhưng ít nhất có thể xác định, chuyện của Hạ Ly nhất định liên quan đến nhóm người này.

Bây giờ Hạ Ly đang ở đâu? Anh không muốn nhắc đến chuyện đi tìm Hạ Ly ở đây, sợ Lê Nhược Vũ lo lắng, Lúc mới đầu thì anh dẫn người đi tìm Hạ Ly, anh đã bảo Lê Nhược Vũ đưa hai đứa nhỏ trở về trước, nhưng Lê Nhược Vũ không chịu, nhất quyết phải để anh đi tìm, còn cô đưa hai đứa nhỏ về, rồi mới bị người ta bắt đến đây, nếu như không phải anh đã sớm chuẩn bị trước, còn cả nhờ người đàn ông tự nhiên không biết mọc ra từ đâu này nữa.

Hôm nay Lê Nhược Vũ còn sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều, bây giờ Lâm Minh nghĩ lại vẫn thấy rùng mình sợ hãi, hơn nữa người phụ nữ tên Phan Kiều.

Như kia không phải không có đầu óc, cô ta vứt điện thoại của Lê Nhược Vũ ở một nơi khác, suýt chút nữa thì anh cũng đuổi theo vị trí được định vị trên điện thoại của Lê Nhược Vũ rì “Phan Kiều Như ở đâu?” Lê Nhược Vũ hỏi, Lý.

Thành dương dương tự đắc, đang chuẩn bị mở miệng trả lời thì trợ lý Lưu chạy vào: “Tổng giám đốc Lâm, tìm được người rồi!”

Phan Kiều Như bị mấy người đàn ông dẫn vào, vẫn còn đang cố giấy giụa, ánh mắt Lý Thành bừng sáng lên, anh ta không ngờ Lâm Minh lại nhanh đến vậy, đã bắt được Phan Kiều Như về rồi?

Xem ra anh ta chọn đứng về phía Lê Nhược Vũ là lựa chọn đúng đắn.

“Anh Minh..” Phan Kiều Như mở miệng, hai tay vẫn bị giữ chặt, vẻ mặt tỏ ra đáng thương ngược lại có hơi buồn cười.

Mắt Lê Nhược Vũ giật giật, người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, khi gặp cô ở cửa hàng KFC rõ ràng còn vô cùng hùng hổ, hung dữ, bây giờ đã biến thành vẻ mặt này rồi.

Lê Nhược Vũ híp mắt lại, đột nhiên hiểu ra, quả nhiên là Phan Kiều Như, nếu như không phải cô ta thì sao có thể trùng hợp gặp được cô ta ở cửa hàng KFC chứ?

Hơn nữa, lúc đó Hạ Ly cũng không có mặt ở đó.

“Hạ Ly đâu rồi?” Lê Nhược Vũ sốt ruột hỏi Lâm Minh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 924


Chương 924

Lâm Minh mím môi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà Phan Kiều Như ở đây, muốn tìm được Hạ Ly cũng không khó…

Lâm Minh lắc đầu, nhìn Lê Nhược Vũ: “Hạ Ly không ở đây”

“Sao có thể chứ!” Lê Nhược Vũ không thể tin nổi: Vừa nấy em còn nghe thấy tiếng khóc của Hạ Ly, anh không đi tìm cẩn thận phải không?”

“Đó là ghi âm? Lý Thành mỏ lời, nói ra thì khiến cả người Lê Nhược Vũ cứng đờ lại… tiếng khóc của Hạ Ly là ghi âm… cô ta đã làm gì Hạ Ly mới có thể khiến cô bé khóc thương tâm như vậy chứ hả?

Lê Nhược Vũ giống như con báo mẹ, tức giận nhào tới trước mặt Phan Kiều Nnư, túm lấy cổ áo cô ta: “Hạ Ly đâu? Cô trả Hạ Ly lại cho rôi!”

Ánh mắt Phan Kiều Như vẫn nhìn Lâm Minh, giọng nói nhẹ nhàng, ẩn chứa sự oan ức: “Anh Minh..”

“Đừng gọi tôi, Hạ Ly đang ở đâu?” Vẻ mặt Lâm Minh không thay đổi chút nào, lạnh lùng nhìn Phan Kiều Như, trước đây anh chỉ nghĩ cô ta làm màu chút thôi nhưng bây giờ cô ta lại làm ra những chuyện này.

Đôi mắt Phan Kiều Như ửng đỏ, từng giọt nước mắt lớn như viên trân châu rơi xuống, nói chuyện cũng bị ngất quãng, nức nở: “Anh Minh…

Không phải em, sao em có thể làm ra chuyện như vậy chứ, tốt xấu gì thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh không thể không hiểu em…”

Lâm Minh cười lạnh: “Tôi nói rồi, vợ con là giới hạn cuối cùng của tôi, cô không nên đụng vào họ, nếu cô làm gì họ, tôi sẽ bắt cô trả giá gấp đôi, cô quên lời tôi nói rồi đúng không?”

“Không phải em! Không phải em!” Phan Kiều Như giấy giụa kịch liệt, ngẩng đầu lên, cô ta hiểu rõ thủ đoạn của Lâm Minh, cũng biết anh nói được làm được, vì vậy, dù thế nào thì cô ta cũng không thể thừa nhận, rốt cuộc cô ta đã làm sai ở bước nào chứ, cô ta biết Lâm Minh có thể tìm tới đây, nhưng kế hoạch của cô ta rõ ràng là Lê Nhược Vũ bị cưỡng bức, sau đó Lâm Minh mới tới Sau đó, Lâm Minh sẽ chán ghét Lê Nhược Vũ, sẽ nhận ra người trong lòng anh là cô ta mới đúng…

Sắc mặt Lâm Minh lạnh lùng hơn mấy phần, y như núi băng ngàn năm không tan, khiến người ta đứng rất xa cũng có thể cảm nhận được lạnh ý từ trên người anh tản ra.

“Tôi hỏi cô lại một lần nữa, Hạ Ly ở đâu?” Anh đã tìm rất lâu rồi vẫn chưa tìm thấy Hạ Ly, trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an.

“Không phải eml” Giọng nói sắc bén của Phan Kiều Như vang lên, nghẹn ngào nói: “Anh Minh thực sự không tin em sao?”

Lý Thành không ngờ da mặt Phan Kiều Như lại dày như vậy, anh ta thong thả đi vào phòng, lấy điện thoại di động ra, mở âm lượng lên tới mức lớn nhất.

“Cô muốn tôi làm thế nào?”

“Giết Lê Nhược Vũ!”

“Nếu như tôi giết người thì chẳng cần Lâm Minh ra tay, cảnh sát đã xử tôi trước rồi, cô nghĩ tôi ngu sao?”

“Có thể không cần giết cô ta”

“Thế thì sao?”

“Anh cưỡng hiếp cô ta cho tôi! Để tôi chống mắt lên xem đến lúc đó Lâm Minh còn có thể chấp nhận người đàn bà hư hỏng đó nữa hay không!”

“Vậy cô cảm thấy, nếu như tôi thực sự cưỡng bức Lê Nhược Vũ thì Lâm Minh có thể bỏ qua cho tôi một cách dễ dàng không?”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom