Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2621


Chương 2621:

 

Mà đối với anh, khuôn mặt dưới ánh đèn này, dường như vì sao sáng nhát, chiếu thẳng vào trái tim lạnh lẽo cô độc của anh, cho dù anh biết không nên tham luyến ánh sáng này, nhưng không thể nào khống chế được khát vọng trong nội tâm, tạm thời mát hồn.

 

Cho đến khi tiếng vỗ tay ở xung quanh vang lên, hai người mới ý thức được nên kết thúc rồi, Hứa Tâm Duyệt hơi ngửa đầu, muốn đứng người lên, đương nhiên là anh phải dùng lực, mà vào lúc anh nâng eo cô lên, cô cũng theo bản năng ôm lấy cổ anh để đứng dậy.

 

Tất cả mọi người đều cảm thấy hai người nhảy cũng được, chỉ có một nhà Hứa An An là cảm thấy cảnh này chướng mắt, Cố Thừa Tiêu thế nhưng là người mà bọn họ nhìn trúng, là con rễ tương lai của Hứa gia, sao có thể ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác?

 

Lâm Tuấn Khâm cũng phát giác được sự thay đổi của Hứa Tâm Duyệt, bởi vì thích cô, nên mới đối một vài chuyện cảm thấy mẫn cảm, anh cảm thấy Hứa Tâm Duyệt thích Có Thừa Tiêu.

 

Mà Cố Thừa Tiêu cũng là đàn ông, làm sao có thẻ từ chối Hứa Tâm Duyệt của đêm nay chứ? Cô xinh đẹp hấp dẫn người khác như vậy.

 

Hai người sau khi kết thúc điệu nhảy, lúc cúi chào khán giả, giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích vậy, vô cùng xứng đôi.

 

Đến Hồng Mỹ San cũng ngạc nhiên, Cố Dĩ Mục ở bên cạnh cũng vui vẻ xem cảnh này, cậu hy vọng biết bao ba mình có thể hôn chị xinh đẹp một cái!

 

Hứa Tâm Duyệt đi về cạnh ba mẹ mình, gương mặt ngại ngùng vẫn còn đang nóng bừng, cũng may ánh đèn cũng hơi tối, nếu không, mặt cô đỏ bừng như vậy, cô thậm chí còn không dám nhìn người đàn ông đối diện.

 

Cố Thừa Tiêu trở lại bên cạnh con trai, cậu nhóc hưng phấn kéo tay anh, ý bảo anh ngồi xuống.

 

Có Thừa Tiêu không ngồi xuống, mà ôm con trai lên, cậu nhóc liền dựa vào gần tai ba mình, có hơi bực bội hỏi: “Daddy, sao daddy lại không hôn chị Tâm Duyệt vậy.”

 

Có Thừa Tiêu hơi híp mắt lại, suy nghĩ này của con trai ở đâu ra vậy?

 

Cậu nhóc thấy ba không để ý đến mình, liền bĩu bĩu môi, nhìn Hứa Tâm Duyệt đứng ở đối diện, muốn đi đến chỗ chị Tâm Duyệt quá đi!

 

Ánh mắt của Cố Thừa Tiêu cũng nhìn về phía cô, nhưng lúc này có một người đàn ông đi đến cạnh cô, là Lâm Tuần Khâm, anh ta cúi người xuống nói gì đó với cô.

 

Đáy lòng Cố Thừa Tiêu đột nhiên căng thẳng, lẽ nào người phụ nữ này đồng ý nhảy với Lâm Tuấn Khâm hay sao?

 

Quả nhiên, Lâm Tuần Khâm đúng là đến mời cô nhảy một điệu, Hứa Tâm Duyệt đã nhảy đến mức có hơi mệt, cô cười lắc đầu: “Anh Lâm, em muốn nghỉ ngơi một chút.”

 

“Được, vậy anh chờ em nghỉ ngơi xong.” Lâm Tuần Khâm cũng không ép buộc cô.

 

Hứa Tâm Duyệt đi qua vai Lâm Tuấn Khâm, lơ đãng rơi vào một đôi mắt sắc bén, chỉ tháy Cố Thừa Tiêu ở phía đối diện đang nhìn cô, cô ngay lập tức ngại ngùng cúi đầu xuống.

 

Tại sao anh lại nhìn cô như vậy? Chờ đến khi Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu lên, phát hiện Hứa An An đang đứng cạnh anh, vẻ mặt kia rõ ràng là đang mời anh nhảy.

 

Hứa An An làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Cô ta vẻ mặt mong chờ đi đến cạnh Cố Thừa Tiêu: “Thừa Tiêu, anh có thể mời tôi nhảy một điệu không?”

 

Cố Thừa Tiêu đương nhiên là từ chối: “Tôi mệt rồi, Hứa tiểu thư vẫn nên mời người khác đi!”

 

Nói xong, ánh mắt của Cố Thừa Tiêu vẫn nhìn chằm chằm Hứa Tâm Duyệt ở phía đối diện, giống như là sợ cô sẽ đồng ý nhảy với người khác vậy, cũng may, nhìn Lâm Tuấn Khâm đi rồi, khóe miệng của anh liền nhếch lên một độ cong nhỏ.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn có khá nhiều người ôm nhau bước vào sàn nhày, cô cũng không muốn nhảy thêm nữa, vào lúc này, một nhân viên phục vụ đi đến, nói với cô: “Bùi tiểu thư, khách ở tầng hai bảo tôi chuyển lời lại với cô, hai người họ chuẩn bị đi về rồi.”

 

Hứa Tâm Duyệt vừa nghe, bà ngoại với dì nhỏ phải về rồi? Vừa hay cô không còn hứng thú với vũ hội nữa, cũng không muốn nhảy với ai nữa, đây cũng là một cơ hội tốt để đi ra.

 

Hứa Tâm Duyệt đi đến trước mặt mẹ nói: “Mẹ, bà ngoại của con phải đi về rồi, con đi tiễn bà.”

 

“Thời gian còn sớm mài!” Bùi phu nhân nhìn thoáng qua đồng hồ, mới khoảng tám giờ.

 

“Bà ngoại con thích ngủ sớm, mẹ, con muốn tự mình đưa bà ngoại về nhà.” Hứa Tâm Duyệt nói.

 

Bùi phu nhân nắm tay cô nói: “Vậy để mẹ bảo lái xe chuẩn bị xe, con đưa hai người họ về rồi quay lại, cần mẹ đi cùng với con không?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2622


Chương 2622:

 

“Không cần đau, mẹ, mẹ đi chào hỏi khách khứa đi!” Hứa Tâm Duyệt chỉ muốn trốn đi cho yên tĩnh, tốt nhát là lúc cô quay lại, vũ hội đã kết thúc rồi.

 

Hứa Tâm Duyệt lên tầng hai, bà ngoại với dì nhỏ đã chuẩn bị xong rồi đang chuẩn bị đi, Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại nói: “Bà ngoại, cháu đưa bà về.”

 

“Không cần đâu, con bảo lái xe đưa hai người chúng ta về nhà là được rôi, tôi nay cháu là nhân vật chính, làm sao có thể rời đi được?” Bà vỗ vỗ bả vai cô nói.

 

“Đúng rồi, Tâm Duyệt, để dì đưa bà ngoại cháu về là được.”

 

Lúc này, Bùi Thần Hạo đi lên, anh đến để cầm hành lý đi, Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại từ thang máy tầng hai đi xuống đại sảnh tầng một.

 

Bùi Thần Hạo gọi số của lái xe: “Chú Lương, chú vẫn chưa đến sao?”

 

“Thiếu gia xin lỗi, trước xe của tôi bị chặn bởi một chiếc xe khác, bây giò tôi đang tìm lái xe, lái xe này cũng không lưu số điện thoại, cần phải để bảo vệ của khách sạn đi điều tra lại.”

 

“Được rồi, vậy chú liên lạc với đối phương trước đi, chúng tôi đợi chút cũng được.” Bùi Thần Hạo trả lời, xong quay.

 

đầu nói với Hứa Tâm Duyệt: “Xe của chú Lương bị chặn rồi, chúng ta chờ chút đi.”

 

“Vâng!” Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại đến ghé sofa ở bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi.

 

Thời gian bất giác mười phút trôi qua, bà ngoại cũng hơi gật gù, mà bên phía chú Lương vẫn chưa có tin tức gì, trong lúc nhất thời không tìm được chủ của chiếc xe đó, không thể nào rời xe được.

 

Đang lúc Bùi Thần Hạo cảm thấy hơi bực mình, anh nhìn về phía thang máy, đột nhirn nhìn thấy một bóng hình cao lớn đi về phía này, mắt anh sáng lên, nhanh chóng đi đến nói: “Thừa Tiêu, anh đi về à?”

 

Cô Thừa Tiêu đúng là muôn đi vê, tôi nay con trai đi theo mẹ anh về Cố gia, nên anh muốn đi ra ngoài cho thoải mái.

 

“Ừm, sao vậy?” Có Thừa Tiêu hỏi.

 

“Có thể làm phiền anh một chút không, tôi có hai vị khách quan trọng cần phải đưa về nhà, nhưng mà xe của lái xe của tôi bị chặn rồi, không thể đi ra được.”

 

Cố Thừa Tiêu đương nhiên đồng ý giúp, anh gật đầu: “Được rồi, để tôi đưa về cho.”

 

Hứa Tâm Duyệt đang nói chuyện với bà ngoại, tránh cho bà ngủ gật, vừa ngắng đầu lên thì lại không thấy anh trai đâu, chờ đến khi cô nhìn lại lần nữa, thì lại thấy bên cạnh anh trai có thêm một người, đôi mắt xinh đẹp của cô trừng lớn, sao lại là anh chứ?

 

Cố Thừa Tiêu nhìn thấy cô gái ngồi trên sofa, trong lòng anh cũng cảm thấy ngạc nhiên thì ra người cần phải đưa về là người nhà của cô?

 

“Tôi đi lái xe.” Có Thừa Tiêu nói xong, bước ra khỏi cửa.

 

“Tâm Duyệt, Thừa Tiêu vừa hay cũng muốn đi về, anh bảo anh ấy đưa mọi người về.” Bùi Thần Hạo nói.

 

Hứa Tâm Duyệt xấu hỗ đứng dậy, kéo anh mình đến bên cạnh: “Anh, sao có thể không biết ngại mà nhờ người ta như vậy chứ?”

 

“Có gì mà phải ngại chứ, vừa hay Thừa Tiêu cũng muốn đi về tiện đường đưa mọi người về cũng được mà, em xem bà ngoại cũng buồn ngủ rồi.” Bùi Thần Hạo cũng đau lòng thay cho bà ngoại.

 

Hứa Tâm Duyệt quay đầu nhìn bà ngoại buồn ngủ đến híp mắt lại, ngại cũng không được nữa rồi, cô gật đầu nói: “Vậy được rồi!”

 

“Tý nữa anh bảo Thừa Tiêu lại đưa em về đây.” Bùi Thần Hạo nói, liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã hoành tráng lái đến, cửa xe mở ra, Có Thừa Tiêu bước xuống.

 

Bùi Thần Hạo mở cửa ghế sau, Hứa Tâm Duyệt cùng với Thiệu Cô dìu bà ngoại lên xe, Thiệu Cô ngồi ở ghế sau, Hứa Tâm Duyệt ngồi ở một bên khác, Bùi Thần Hạo dặn Có Thừa Tiêu: “Tý nữa phiền anh lại đưa em gái tôi về đây.

 

nhé.”

 

“Được.” Có Thừa Tiêu trả lời.

 

Xe việt dã chậm rãi lái ra khỏi cửa chính khách sạn, đi về phía đường Ni Hồng.

 

Trong chiếc xe yên tĩnh, bầu không khí có chút ngột ngạt, Hứa Tâm Duyệt vì không để cho bà ngoại với dì nhỏ cảm thấy ngại, chỉ có thể cho mình thêm dũng khí nói chuyện với anh, cô cười nói: “Cố thiếu gia, cảm ơn anh, đúng là phiền anh rồi.”

 

“Không phiền.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2623


Chương 2623:

 

Vốn bà ngoại đang buồn ngủ, không biết tại sao lại tỉnh rồi, nói thầm với cô: “Tâm Duyệt, tối nay cháu có hài lòng với ai không, bà ngoại muốn ôm cháu rồi đấy.”

 

“Đúng vậy! Tâm Duyệt, tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người để kết hôn rồi.” Thiệu Cô cũng phụ họa với mẹ nói Trong chiếc xe mờ tối, sắc mặt của Hứa Tâm Duyệt lấy tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được đỏ bừng lên, dì nhỏ nói những chuyện này làm gì chứ?

 

“Dì nhỏ, cháu vẫn chưa có ý định tìm bạn trai.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng phản bác.

 

“Đừng kén chọn nữa, gặp được người tốt, thì quyết định luôn đi, bà thấy cậu nhóc trước mặt này cũng khá tốt.” Bà ngoại cảm thấy chàng trai tốt bụng này trông cũng rất đẹp trai.

 

“Bà ngoại, không phải bà đang cảm thấy buồn ngủ à? Bà ngủ đi! Còn một lúc nữa mới về đến nhà!” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng dỗ bà ngoại ngủ.

 

Nhưng lại không biết người đàn ông ngồi đằng trước, khóe môi lại hơi mỉm cười, thật muốn nhìn xem dáng vẻ quẫn bách của cô lúc này.

 

Bà ngoại đúng là vừa ngồi lên xe đã cảm thấy chóng mặt, dựa vào con gái ngủ thiếp đi, Thiệu Cô cũng buồn ngủ, liền nói với Hứa Tâm Duyệt: “Tâm Duyệt, đến nhà thì gọi dì, dì chợp mắt một chút.”

 

“Vâng! Hai người cứ ngủ đi! Đến nhà cháu sẽ gọi ạ.” Hứa Tâm Duyệt đáp.

 

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của bà ngoại và dì nhỏ, giống như là đã ngủ rồi vậy, trong xe vô cùng yên tĩnh, Hứa Tâm Duyệt liên nói với người đàn ông trước mặt: “Đi đường Mai.”

 

“Ngồi phía trước chỉ đường!” Anh trầm giọng nói, dừng xe ở ven đường.

 

Khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt đỏ lên, ngồi ghé phụ của anh?

 

Cô nhìn bà ngoại với dì nhỏ đang dựa vào nhau ngủ, cô mở cửa xe, đi lên ghế phụ ngồi, dưới ánh đèn sáng xanh, anh mặc một bộ vest, quý phái mê người ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô, Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi ở ghế phụ, tim vẫn luôn lơ lửng ở trên không, không dám thả lỏng, ghế sau yên tĩnh, rõ ràng là bà ngoại với dì nhỏ đã ngủ rồi.

 

Cô cũng không biết vì sao, trước mặt người đàn ông khác cô đều có thể thả lỏng bản thân, nhưng trước mặt anh, cô lại không thể nào thả lỏng được.

 

Luôn có cảm giác không thể nào thả lỏng được, mà, lúc này, trong đầu cô loạn thành một đoàn, vậy mà lại nhớ đến lần trước ở trong tủ quần áo đó, cảm giác khi anh hôn cô, điều này khiến cho khuôn mặt cô đỏ lên.

 

Cô đang nghĩ, rõ ràng lúc ấy Hứa An An cũng ở trong phòng, tại sao anh lại hôn cô? Lẽ nào anh là một tên khốn khiếp? Muốn nhân cơ hội này để ăn đậu hủ của cô?

 

Nhưng người đàn ông này không có bắt kỳ tin đồn nào, mà còn mang một gương mặt cắm dục, không giống như: là loại người háo. sắc, vậy tại sao anh lại hôn cô?

 

Sau này không phải anh sẽ cưới Hứa An An hay sao?

 

Chuyện này cũng quá đều đi!

 

“Bên nào?”

 

Đang suy nghĩ lung tung, một giọng nam thấp hỏi.

 

Lúc này Hứa Tâm Duyệt mới hoàn hồn nhìn đường, vội nói: “Bên trái.”

 

Thế nhưng anh đã rẽ sang đoạn đường bên phải, cô nói muộn rồi, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi! Phiền anh đi đến phía trước rồi quay đầu lại.”

 

Ôi! Lúc này mà còn suy nghĩ lung tung được, người đàn ông này chắc sẽ tức giận lắm đây!

 

Cố Thừa Tiêu quay đầu liếc nhìn cô, người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào không phải là đang nhìn đường giúp anh?

 

Hứa Tâm Duyệt có hơi ngượng ngùng cắn môi, vẻ mặt quẫn bách.

 

Cũng khiến cho anh không nhịn được nhìn cô nhiều thêm một chút, không thể không nói, người phụ nữ này có nhiều lúc trẻ con giống như một đứa trẻ vậy, có bát cử cảm xúc nào cũng thể hiện hét ở trên mặt.

 

Anh ở đoạn đường phía trước quay đầu, Hứa Tâm Duyệt không dám suy nghĩ lung tung nữa, vội vàng chỉ đường, cho đến tận khi đến trước khu nhà của bà ngoại mới dừng xe, cô nói với anh: “Anh chờ một chút, tôi gọi bà ngoại với dì nhỏ dậy.”

 

Hứa Tâm Duyệt đánh thức Thiệu Cô, mà bà ngoại cũng tỉnh, Hứa Tâm Duyệt muốn đưa hai người lên phòng, nhưng lại bị Thiệu Cô từ chối, cô mặt bộ lễ phục quý phái như vậy, đừng làm bản mới được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2624


Chương 2624:

 

“Không sao, cháu về đi! Dì với bà cháu đi lên trước đây.”

 

Thiệu Cô dìu mẹ mình, vẫy tay với cô: “Có thời gian về nhà chơi.”

 

“Mai cháu về chơi, dì với bà ngoại đi chậm thôi.” Hứa Tâm Duyệt nói với hai người.

 

“Được rôi, Cô thiêu gia lái xe chậm thôi.” Thiệu Cô nói với Cố Thừa Tiêu.

 

Cố Thừa Tiêu ngồi ở ghế lái, gật đầu với cô, Thiệu Cô vừa nhìn, âm thầm cảm thán, đúng là một thanh niên đẹp trai mà, cũng không biết Tâm Duyệt với anh có duyên hay không, nếu như có thể gả cho anh, vậy thì tốt.

 

“Tâm Duyệt, vậy cháu mau lên xe đi! Đừng để Cố thiếu gia đợi lâu.” Thiệu Cô nói xong, dìu mẹ đi vào chung cư mini.

 

Hứa Tâm Duyệt vẫn luôn nhìn bà ngoại với dì nhỏ cho đến khi không còn thấy bóng dáng hai người nữa, cô mới mở’ cửa xe ngồi vào ghế phụ, sau đó nói với người đàn ông ở bên cạnh: “Làm phiền anh đưa tôi về khách sạn, cảm ơn.”

 

Có Thừa Tiêu đạp chân ga, cũng không đi nhanh như ban nãy, mà đi với tốc độ chậm hơn, anh cũng không vội.

 

Thiếu dì nhỏ với bà ngoại, Hứa Tâm Duyệt mới phát hiện, không khí trong xe đột nhiên trở nên khẩn trương ngột ngạt, nếu như không nói gì đó, thì chắc cô cũng không thở.

 

nổi, liền nhanh chóng tìm chủ đề nói chuyện: “Hôm nay lúc nhảy nhẫm phải chân anh, thật xin lỗi, anh không trách tôi chứ?”

 

“Lúc rút được tên của tôi, tại sao cô lại muốn rút lại?” Cố Thừa Tiêu quay đầu chằm chằm cô hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt lúng túng trừng mắt nhìn anh, theo bản năng trả lời: “Bởi vì tôi cảm thấy hai chúng ta không thích hợp, dù sao thì anh và Hứa An An là một đôi.”

 

“Ai nói tôi với cô ta là một đôi?” Có Thừa Tiêu hỏi lại, giọng điệu có chút lạnh nhạt.

 

“Hả? Hai người không phải sao? Cô ta là mẹ của Tiểu Mục, chẳng nhẽ hai người không kết hôn à?” Hứa Tâm Duyệt tò mò hỏi.

 

“Ai nói chúng tôi nhất định phải kết hôn?” Có Thừa Tiêu cảm thấy vấn đề của cô có hơi buồn cười, cô nghe được từ đâu vậy chứ?

 

“Thế nhưng, chẳng nhẽ hai người không muốn cho Tiểu Mục một ngôi nhà?”

 

“Hỏi rõ ràng như vậy làm gì?” Có Thừa Tiêu bắt thình lình hỏi một câu.

 

Hứa Tâm Duyệt nghẹn lại, cắn cắn môi dưới nói: “Tôi chỉ hỏi chút thôi, không có ý gì khác.”

 

“Nếu như không rút trúng tôi, cô muốn rút trúng ai? Vị Lâm thiếu gia kia?” Cố Thừa Tiêu lại hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt liền trực tiếp lắc đầu: “Không phải! Tôi muốn rút được ba hoặc là anh trai tôi.”

 

Cố Thừa Tiêu dừng một chút, người phụ nữ này không nghĩ đến sẽ rút trúng vị Lâm thiếu gia kia sao?

 

“Cô cảm thấy vị Lâm thiếu gia kia như thế nào?” Có Thừa Tiêu giống như hỏi việc nhà bình thường hỏi cô.

 

Hứa Tâm Duyệt có hơi kỳ lạ vấn đề của hắn, nhưng vẫn rất tự nhiên trả lời: “Anh ấy rất tốt! Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi với anh ấy gặp nhau, nhưng khi còn nhỏ tôi đã gặp qua anh ấy rồi, anh ấy còn từng đến tham gia tiệc đầy tháng của tôi nữa!”

 

Hứa Tâm Duyệt không phát hiện, lúc cô nói chuyện, sắc mặt người đàn ông bên cạnh cô trở nên có chút trầm xuống, sắc mặt khó nhìn.

 

“Nói như vậy, cô rất thích anh ta?” Nam nhân hừ lạnh.

 

“Thích chứ! Không thích chẳng lẽ tôi còn chán ghét anh ấy hay sao?” Hứa Tâm Duyệt đúng là cảm thấy kỳ lạ, tại sao người đàn ông này lại hỏi như vậy?

 

“Vậy cô tốt nhất nên che dấu thân phận trước kia của cô cho kỹ vào, đừng để người khác phát hiện ra.” Cố Thừa Tiêu đùa cọt nói.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe lời của anh có hơi mơ hồ, cô nháy nháy mắt: “Thân phận gì của tôi chứ? Tại sao phải che giấu?”

 

“Người khác không biết, nhưng tôi lại biết rõ đá Thừa Tiêu nhớ đến cảnh lần trước đó, sắc mặt của anh lại lạnh hơn máy phần, người phụ nữ này có một gương mặt trong sáng ngây thơ, nhưng thân thể của cô, đã không còn trong sạch nữa rồi.

 

“Anh biết rõ cái gì?” Hứa Tâm Duyệt lại muốn tò mò hỏi đến cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2625


Chương 2625:

 

“Cô còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

 

“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?”

 

Hứa Tâm Duyệt cố gắng nhớ lại, thế nhưng, anh đã nói tiếp: “Không nhớ nổi? Vậy để tôi giúp cô nhớ lại, lúc ấy cô say rượu ở trong câu lạc bộ hầu hạ một đám đàn ông, cuối cùng còn chạy đến cầu tôi giúp đỡ, còn để tôi đưa cô về khách sạn.”

 

Ánh mắt của Hứa Tâm Duyệt lập tức trừng lớn, câu lạc bộ? Lần cô về nước là lần đầu tiên đi xã giao kia sao?

 

Chờ đã, người cô xin giúp đỡ là anh sao? Sao cô không nhớ được gì hết vậy?

 

“Là anh? Đêm hôm đó, là anh đã cứu tôi? Còn đưa tôi về nhà khách sạn?” Lúc này Hứa Tâm Duyệt mới hoảng hốt trong đầu còn một chút trí nhớ, thì ra người đàn ông đó là anh! Cô chỉ loáng thoáng nhớ được là một người đàn ông cao lớn trông cũng không đến nỗi nào.

 

“Đúng, ngày đó là do tôi mạo phạm anh, nhưng tôi cùng không còn cách nào khác! Tôi phải tìm công ty người mẫu đổi một tốp người mẫu khác, những người đó bắt tôi uống rượu, tôi lại không biết uống, cảm ơn anh đã đưa tôi về khách sạn.” Hứa Tâm Duyệt cảm kích nói.

 

“Cô tốt nhất nên giấu thân phận trước kia của cô cho thật tốt, đừng để ba mẹ cô biết được, néu không sẽ khiến cho.

 

bọn họ đau lòng đấy, còn nữa, một đêm của cô bao nhiêu tiền?” Người đàn ông lạnh lùng câu môi hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt vỗn chưa kịp phản ứng lại: “Cái gì? Cái gì một đêm bao nhiêu tiền?”

 

“Đừng giả vờ nữa, tối đó tôi đưa cô về khách sạn, chính mắt tôi nhìn thấy cô bị hai người đàn ông nước ngoài dìu vào trong.” Có Thừa Tiêu không muốn cô chối cãi.

 

Hứa Tâm Duyệt đầu tiên là ngơ mắt máy giây, sau đó mới phản ứng lại, trong đầu ầm một tiếng, người đàn ông này hiểu nhầm cô như thế nào rồi vậy? Lẽ nào anh nghĩ rằng cô là người trong ngành hay sao?

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng lên, trong đầu ầm vang máy tiếng, người đàn ông này sao lại có trí tưởng tượng như vậy chứ, vậy mà lại nghĩ rằng công việc trước đây của cô là bán thân? Cho dù cô có nghèo có không có tiền đến mức nào đi nữa, thì cũng không thể nào đi làm loại chuyện bán thân như thế này chứt Hứa Tâm Duyệt hít mạnh một hơi, có chút tức giận hét lên một tiếng: “Dừng xe, dừng xe ở bên đường.”

 

Cố Thừa Tiêu quay đầu nhìn cô một cái, liền nhìn thấy cô tức giận trừng mắt nhìn anh, anh đánh tay lái, dừng xe ở bên đường.

 

Xe của anh vừa dừng lại, ngực của Hứa Tâm Duyệt phập phồng không ngừng, đây là biểu hiện rõ ràng của việc bị tức điên lên, trừng mắt nhìn anh nói: “Cố Thừa Tiêu, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi bán thân rồi hả? Anh nói rõ ràng cho tôi.”

 

Cố Thừa Tiêu híp mắt, vô cùng có lực chứng minh nói: “Tối hôm đó, chính mắt tôi nhìn thấy cô bị hai người đàn ông nước ngoài dìu vào trong khách sạn.”

 

Hứa Tâm Duyệt đúng là muốn cười, nhưng điều khiến cô tức giận là, người đàn ông này lại nghĩ cô là người như Vậy.

 

Có Thừa Tiêu một tay lười biếng đặt ở trên tay lái, một tay để trên đầu gối, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, lúc này, anh đang chờ gì. Hứa Tâm Duyệt hít sâu một hơi nói: “Được, vậy tôi nói với anh, hai người nước ngoài ấy là ai, bọn họ là đồng nghiệp trong nhóm của tôi, là nhà thiết kế cũng tham gia buổi biểu diễn thời trang trong nước với tôi, hôm đó, cả nhóm tôi đều ở trong khách sạn, lúc tôi về khách sạn vừa hay gặp được bọn họ, bọn họ giúp dìu tôi vào trong, thế được chưa?”

 

Hứa Tâm Duyệt giải thích một lần còn chưa đủ, thậm chí cô còn muốn giải thích càng nhiều hơn, nhưng trong lòng cô càng cảm tháy thát vọng, người đàn ông này vậy mà lại nghĩ cô là người như vậy.

 

Đáy mắt Cố Thừa Tiêu hiện lên ý cười, anh mân môi mỏng nói: “Ò, thì ra là đồng nghiệp của cô, vậy tôi hiểu nhầm cô rồi.”

 

“Xin lỗi tôi.” Hứa Tâm Duyệt tức giận yêu cầu nói.

 

“Thật xin lỗi.” Cố Thừa Tiêu rất tích cực xin lỗi cô, bởi vì trong đáy lòng anh, càng vui khi nghe lời giải thích này, ít nhất cô đã giải thích rồi, mà lại còn nghiêm túc như vậy.

 

Mà anh cũng tin cô.

 

“Không phải từ lúc quen tôi đến bây giờ, anh đều nghĩ rằng tôi là loại người như vậy đấy chứ?” Nội tâm Hứa Tâm Duyệt có một loại cảm giác sụp đổ, thì ra trong mắt anh, cô bị khoác lên thân phận đó lâu như thế, chét tiệt, đúng là tức giận mà!

 

Khóe miệng Cố Thừa Tiêu nhẹ nhàng nâng lên, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

 

“Anh…” Hứa Tâm Duyệt tức giận đến giơ chân, khuôn mặt tiếp tục đỏ lên, giống như có một loại cảm giác bị người khác xem nhẹ vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2626


Chương 2626:

 

“Được rồi, tôi để bồi tội với cô, tôi mời cô đi ăn vậy!” Cố Thừa Tiêu chủ động nhận sai, nhưng đáy mắt vẫn luôn hàm ý cười.

 

“Anh còn cười, anh còn cười được, anh còn có lương tâm không vậy!” Hứa Tâm Duyệt thấy anh cười, liền có một loại xúc động muốn đánh anh.

 

Nhưng cô không biết, tại sao anh lại cười, anh cười, không phải vì chuyện này buồn cười, mà cười khi biết được chân tương của chuyện này.

 

“Vậy cô muốn tôi bồi thường cô như thế nào?” Cố Thừa Tiêu ngắng đầu nhìn về phía cô, dưới ánh đèn xe mờ.

 

nhạt, cô giống như một đóa hoa hồng rực rỡ, kiều diễm khiến cho người ta muốn hái xuống.

 

Hứa Tâm Duyệt tức thì tức, nhưng sự bình tĩnh và lý trí của cô vẫn còn, cô nhìn người đàn ông này, liền đụng phải đôi mắt dường như muốn câu mát hồn phách của anh, cô liền nhớ đến Hứa An An, cô có tức anh hiểu nhằm cô thế nào đi nữa, cũng vẫn nhớ được thân phận của anh.

 

“Được rồi, anh chỉ cần xin lỗi là được.” Hứa Tâm Duyệt hít sâu một hơi, mời đi ăn thì không cần, nhỡ đâu Hứa An An biết được thì cô thảm rồi.

 

Cô không muốn vừa trở về Bùi gia, liền mang thanh danh không tốt cho nhà mình.

 

Nhưng cô không biết, ý cười dưới đáy mắt anh vừa thu lại, liền thay đổi sắc mặt, Cố Thừa Tiêu cắn môi mỏng, nỗ máy lái xe đi về phía trước, giọng nói cũng trở thêm máy phần lạnh nhạt: “Đưa cô về khách sạn.”

 

Hứa Tâm Duyệt cảm giác được sự thay đổi của anh, cô kỳ dị nhìn về phía anh, tò mòi hoi: “Anh còn đi vào bữa tiệc sao?”

 

“Không đi vào nữa.” Cố Thừa Tiêu nhàn nhạt trả lời.

 

Hứa Tâm Duyệt trầm mặc, cô nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác khó thở, không biết tại sao lại cảm thấy ngột ngạt.

 

Có phải sau đêm nay, bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa rồi, ít nhất là không thể ở gần nhau như đêm nay nữa.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, càm máy lên xem, vậy mà lại là số máy lạ, nhắn nghe máy: “Alo, xin hỏi anh là.”

 

“Là anh, Lâm Tuấn Khâm, Tâm Duyệt, em về khách sạn chưa?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Lâm Tuấn Khâm.

 

“Anh Lâm, là anh sao! Em vẫn đang trên đường về.” Hứa Tâm Duyệt ngạc nhiên, Lâm Tuấn Khâm vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho cô.

 

“Vậy anh ở trong tiệc tối chờ em.” Trong chiếc xe yên tĩnh, giọng nói tràn ngập mong đợi của Lâm Tuấn Khâm vô cùng rõ ràng, đến người đàn ông bên cạnh cũng có thể nghe được rõ ràng.

 

“Ò, được thôi! Em đang trên đường trở về.”

 

“Ứ, chờ em trở lại cùng uông một ly.” Lâm Tuân Khâm cười.

 

“Được.” Hứa Tâm Duyệt lễ phép trả lời anh ta. Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tâm Duyệt ở bên cạnh nghiêm túc lưu số điện thoại của Lâm Tuấn Khâm lại, người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn cô một cái, bất giác chân nhấn ga thả ra, vốn là đang đi thẳng, anh đột nhiên rẽ một cái, đi sang một con đường khác.

 

Hứa Tâm Duyệt không hề chú ý đến người đàn ông này đi đường vòng, mà, còn đi một con đường không giao nhau với khách sạn, là đi rẽ vào con đường đi ra biển.

 

Chờ Hứa Tâm Duyệt sau khi xem xong tin nhắc ngẳắng đầu lên, nhìn cảnh bên đường đã thay thành cảnh mặt biển lăn tăn, cô ngơ ra một lúc, không hiểu nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh: “Có phải anh đi nhầm đường rồi hay không, đây không phải đường về khách sạn.”

 

“Cùng tôi đi giải sầu một chút đi!” Anh bình tĩnh mở miệng.

 

“Hả?” Hứa Tâm Duyệt khẽ giật mình, sao anh ta lại không hỏi ý kiến của cô chứ!

 

“Sao vậy? Vội vàng về nhà gặp người đàn ông khác?” Có Thừa Tiêu hơi cắn răng hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt không nhịn được nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Cố tiên sinh, lời này của anh là có ý gì?”

 

Đúng lúc này, điện thoại trên xe của Cố Thừa Tiêu vang lên, trên màn hình cảm ứng xe, ba chữ Hứa An An vô cùng chói mắt, Hứa Tâm Duyệt nhìn thoáng qua, trong lòng có chút sợ hãi, khẩn trương nín thở, chỉ sợ chuyện cô đang ngồi trên xe của anh, bị Hứa An An phát hiện.

 

Có Thừa Tiêu liếc qua cô, đưa tay nhắn nghe máy: “Alo!”

 

“Thừa Tiêu, anh đi rồi à? Sao lại không nói với tôi một tiếng chứ?” Giọng Hứa An An có hơi u oán truyền đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2627


Chương 2627:

 

“Tôi có việc.”

 

“Thừa Tiêu, tối nay tôi không có chỗ để đi, một lúc nữa tôi có thể đến nhà anh ngủ một đêm không?” Giọng của Hứa An An ở đầu dây bên kia dường như có chút men say hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt liền quay đầu nhìn về phía anh, không biết tại sao, cô lại muồn biết suy nghĩ của anh.

 

“Cô muốn đến nhà tôi?” Giọng anh trầm thấp lại câu dẫn hỏi.

 

“Ừm! Muốn mài! Anh bằng lòng để tôi đến sao?” Hứa An An vẻ mặt chờ mong, thậm chí ngữ khí đã bắt đầu trở nên mập mờ: “Chỉ cần anh cho em đến, chuyện gì tôi cũng bằng lòng làm cho anh đấy nhé!”

 

Hứa Tâm Duyệt tự dưng nổi da gà, cô có chút lạnh lùng nhìn người đàn ông bên cạnh, thật hy vọng mình không ở trên xe của anh ta.

 

“Cô muốn làm gì cho tôi?” Anh vậy mà còn có thời gian tán gái.

 

Hứa Tâm Duyệt đúng là muốn nhanh chóng xuống xe, anh muốn nói cái gì cũng được, đừng để cô nghe thấy, không ngờ anh cũng là một chuyên gia tán gái.

 

“Anh nói đi? Người của tôi đều là của anh, anh muốn làm gì cũng được.” Hứa An An đương nhiên cũng là một cao.

 

thủ tình trường, chỉ kém không nói thẳng ra thôi.

 

Ai biết được bầu không khí được đưa lên cao trào rồi, thì người đàn ông này lại đột nhiên lạnh lùng trả lời: “Không cần, tối nay tôi có việc.”

 

Nói xong, liền cúp máy.

 

Hứa Tâm Duyệt hơi trừng mắt, quay đầu nhìn anh, người đàn ông này có cần phải đáng ghét như vậy hay không?

 

Nhưng mà, rất nhanh Hứa An An lại gọi điện thoại đến, người đàn ông vô tình nhấn tắt máy không nghe.

 

“Anh tùy tiện tìm một chỗ thả tôi xuống xe, anh đi hẹn hò với Hứa An An đi!” Hứa Tâm Duyệt đột nhiên nói, trong lòng cô, cô nghĩ rằng mình là bóng đèn.

 

Thế nhưng anh lại híp mắt nhìn về phía trước nói: “Hẹn hò gì chứ?”

 

“Không phải ban nãy anh rất nhiệt tình hay sao? Tôi sẽ không quấy rày hai ngươi.” Hứa Tâm Duyệt cắn môi nói.

 

Cố Thừa Tiêu dừng xe ở một bãi để xe gần bờ biển, anh đột nhiên ác ý nghiêng người ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm cô: “Trên xe tôi có phụ nữ rồi, tại sao tôi phải tìm người phụ nữ khác?”

 

Hứa Tâm Duyệt liền nuốt một ngụm nước bọt, cảm nhận được người đàn ông bên cạnh bắt đầu trở nên nguy hiểm, cô hai tay vòng ngực nói: “Anh… anh muốn làm gì?”

 

“Ở nơi ngoại ô hoang vu như này, cô nói xem tôi muốn làm gì?” Người đàn ông nhếch miệng, vẻ mặt tà ác.

 

“Anh… Cố Thừa Tiêu, anh đừng làm càn!” Hứa Tâm Duyệt hoang mang, không ngờ anh ta là người như vậy, nụ hôn lần trước ở trong tủ quần áo, anh ta còn chưa giải thích đâu!

 

Cố Thừa Tiêu thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, thú vị thưởng thức, đột nhiên anh hỏi: “Hứa Tâm Duyệt, cô có từng thích tôi hay không?”

 

Hứa Tâm Duyệt trong lúc hoang mang, đột nhiên nghe được giọng nói nghiêm túc của anh, cô ngơ ngắn, liền ngẳng đầu lên nhìn vào khuôn mặt nghiêng khó dò của anh, còn có đôi mắt thâm sâu như bóng đêm, cô không thể nào phân biết được anh đang trêu đùa cô hay là nghiêm túc.

 

Cô trừng mắt nhìn, nửa ngày không biết nến trả lời anh thế nào.

 

“Vấn đề này rất khó trả lời hay sao?” Có Thừa Tiêu có hơi ảo não hỏi lại.

 

“Tại sao lại hỏi vấn đề này chứ?” Hứa Tâm Duyệt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, quay đầu nhìn về phía bờ biển ngoài cửa sổ, giả vờ không nghiêm túc.

 

Sau lưng truyền đến giọng nói trằm thấp của anh: “Tôi muốn biết.”

 

“Được rồi! Bởi vì Dĩ Mục, tôi không ghét anh, thêm việc anh cứu tôi mấy lần, cũng coi như là ân nhân cứu mạng của tôi, vậy nên, đối với người đã cứu mạng mình, đương nhiên là tôi thích rồi.” Hứa Tâm Duyệt hơi khó khăn trả lời vấn đề này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2628


Chương 2628:

 

Nhưng, anh làm sao sẽ hài lòng chứ? Người phụ nữ này cố tình bỏ qua trọng điểm đúng không? Còn gán thêm cho anh cái gì mà ân nhân cứu mạng nữa.

 

“Ý của tôi là thích theo kiểu tình yêu nam nữ.” Cố Thừa Tiêu không ngại nói rõ ràng hơn, người phụ nữ này muốn giả ngốc, anh không cho phép.

 

Hứa Tâm Duyệt đương nhiên biết rồi! Cô cũng không ngốc, cô nói như vậy, ý đã rất rõ ràng rồi, ý là cô không muốn trả lời câu hỏi này một cách chính diện.

 

“Cố Thừa Tiêu, đưa tôi về bữa tiệc đi.” Hứa Tâm Duyệt quay đầu mệnh lệnh: “Anh đã đồng ý với anh trai tôi là sẽ đưa tôi về đấy rồi.”

 

Có Thừa Tiêu khẽ giật mình, người phụ nữ này vẫn không muốn nói, anh hơi tức giận khởi động xe, đột nhiên nhẫm chân ga.

 

Hứa Tâm Duyệt còn chưa kịp phản ứng, vừa nãy cô đã tháo dây an toàn ra rồi, vừa nhấn chân ga như vậy, theo quán tính khiến cho trán cô đụng thẳng vào kính xa.

 

“A…” Hứa Tâm Duyệt vội vàng che lại cái trán bị đụng đau, có chút tức giận nhìn người đàn ông thô lỗ kia nhanh chóng thắt dây an toàn.

 

Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, nhưng vẫn đi với tốc độ như vậy không dừng lại, Hứa Tâm Duyệt tức giận nói: “Lái chậm chút.”

 

Mặc dù anh có chút buồn bực, nhưng vẫn giảm tốc độ xe xuống, nhưng bầu không khí trong xe không biết tại sao lại trở nên ngột ngạt, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

 

Có Thừa Tiêu vẫn dừng xe ở ven đường, anh bật đèn xe, dưới ánh đèn nhìn góc trán của cô bị đụng đỏ lên, Hứa Tâm Duyệt còn chưa kịp phản ứng lại, thì tay của anh đã nhẹ nhàng xoa lên.

 

Lúc Hứa Tâm Duyệt muốn giãy dụa thoát ra, anh cúi người, cánh môi mát lạnh của anh hôn xuống mái tóc cô, giống như là xin lỗi cho sự thô lỗ lúc nãy.

 

Hô háp của Hứa Tâm Duyệt cứng lại, người đàn ông này.

 

muốn làm gì, lúc cô nghiêng đầu muốn nhìn xem, thì nụ hôn của anh, đột nhiên nhanh chóng bá đạo ép xuống, che lấy đôi môi cô.

 

“Ưm…” Lần này đôi mắt của Hứa Tâm Duyệt trừng lớn, anh lại ăn đậu hủ của cô?

 

Nụ hôn này, khiến không khí trong xe nhanh chóng nóng lên, lúc Hứa Tâm Duyệt đầy anh ra, gương mặt đỏ bừng, hai tai vòng lấy ngực dán người vào cửa sổ xe: “Cố Thừa Tiêu, anh lưu manh, ai cho phép anh hôn tôi.”

 

Hứa Tâm Duyệt thở hào hển, vẻ mặt vừa tức giận vừa có chút hoang mang, người đàn ông này quên mắt thân phận của mình rồi hay sao? Anh là ba của con trai Hứa An An, tương lai muốn kết hôn cùng với Hứa An An, còn đến trêu trọc cô làm gì?

 

Cố Thừa Tiêu cũng ngơ ngác mắt máy giây, anh không ngờ rằng ban nãy mình vậy mà lại xúc động hôn cô, nhưng không thể không nói, hương vị ngọt ngào giống như lần trước vậy.

 

Thậm chí đầu dã thú đang ngủ say trong cơ thể anh, cũng bị cô dễ dàng gọi dậy, chết tiệt, anh cám dục nhiều năm như vậy, cứ như thế bị cô phá vỡ.

 

“Thật xin lỗi.” Cố Thừa Tiêu nói xin lỗi, liền khởi động xe đi về hướng khách sạn, mà Hứa Tâm Duyệt ở cạnh cửa sổ xe, tâm rối như tơ vò.

 

Nụ hôn vừa rồi, cảm giác sinh ra chỉ có mình cô là rõ ràng nhất, giống như cả người bị điện giật vậy, rải khắp tất cả mọi nơi trên cơ thể, không nói ra được là cảm giác gì, nhưng có hơi kỳ diệu.

 

Nhưng loại cảm giác này, cô thể nói cho bất kỳ ai, chỉ có thể cất dưới đáy lòng.

 

“Không thích sao?” Đột nhiên, một giọng nam trầm tháp hỏi cô.

 

Hứa Tâm Duyệt khẽ giật mình, ý thức được anh đang muốn nói đến điều gì, cô trái lương tâm nói: “Không thích, sau này không cho phép anh hôn tôi nữa.”

 

Sắc mặt Cố Thừa Tiêu trong nháy mắt trở nên u ám hon, dưới bầu không khí ánh đèn màu xanh xám, có thể nhìn thấy anh đang nghiếng răng nghiêng lợi, đang rất là tức giận.

 

Người phụ nữ này đang nghỉ ngờ kỹ thuật hôn của anh?

 

Hứa Tâm Duyệt nghiêm túc nhìn anh, thích hay không thích đều không quan trọng, quan trojnng là, giữa cô và anh, mãi mãi không có khả năng, mặc dù cô là con của Bùi gia, thế nhưng cô ở Hứa gia, vẫn là em họ của Hứa An An, đây là sự thật không thể chối cãi, cho nên, giữa cô và Cố Thừa Tiêu, cách một tầng quan hệ không thể vượt qua.

 

“Cố Thừa Tiêu, sau này đừng như vậy nữa.” Hứa Tâm Duyệt nghiêm túc nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2629


Chương 2629:

 

Cố Thừa Tiêu nhíu mày, nhìn khuôn mặt không hề tức giận của cô, mà lại nhìn thấy một chút đau khổ trong lòng cô, con ngươi anh tối lại, càng hiểu rõ cô đang lo lắng điều gì.

 

Thân phận của cô là em họ của Hứa An An cho nên, cô không dám lại gần anh, người phụ nữ này đối với chuyện này rất là mẫn cảm.

 

“Con trai của tôi càng thích cô hơn Hứa An An.” Cố Thừa Tiêu không đầu không đuôi nói một câu.

 

Hứa Tâm Duyệt ngạc nhiên, điều này, cô cũng có thể nhìn ra được, cô cắn cắn môi, thật sự rất muốn nói bí mật này cho anh, bởi vì người mang thai mười tháng sinh ra con trai anh là cô!

 

Nhưng năm đó cô đã ký hiệp định giữ bí mật này với mẹ con Hứa An An, vậy nên, cô không thể nói.

 

“Nhưng Hứa An An từ đầu đến cuối vẫn là mẹ ruột của Tiểu Mục, điều này, không thể nào thay đổi được.” Hứa Tâm Duyệt tỉnh táo nói, chuyện này, năm đó cô cũng là người tham gia, không thể nào làm giả được.

 

Có Thừa Tiêu trầm mặc, khoang xe cũng trở nên yên tĩnh, khách sạn cũng ở cách đó không xa, cũng không ai nói chuyện nữa.

 

Cuối cùng, cũng đến trước cửa lớn khách sạn, Cố Thừa Tiêu đem xe đi vào, Hứa Tâm Duyệt xuống xe, xe của anh liền lao nhanh ra đường lớn, giống như một người đan tức giận vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt cắn môi, có hơi bất đắc dĩ quay người quay trở lại tiệc rượu, lúc này đã là chín rưỡi, sắp mười giờ rồi.

 

Lúc cô trở lại tiệc rượu, hầu hết khách mời đều đã đi về, Lâm Tuấn Khâm lại rất là có chấp chờ cô trở lại.

 

“Tâm Duyệt, em quay lại rôi.”

 

“Ừm!” Hứa Tâm Duyệt mím môi cười.

 

“Tâm Duyệt, chúng ta cũng chuẩn bị về nhà thôi, khách mời cũng gần về hét rồi, tối nay để cho mọi người đều biết con, ba mẹ đều cảm thấy rất tự hào.” Bùi phu nhân nói, tất cả mọi người đều khen ngợi con gái của bà, là một người mẹ, có thể không tự hào hay sao?

 

Mọi người cùng nhau đi vào bãi đỗ xe, Lâm Tuần Khâm đi về phía một chiếc xe thể thao, nói với Hứa Tâm Duyệt: “

 

Tâm Duyệt, tối mai gặp.”

 

“Được, ngày mai gặp.” Hứa Tâm Duyệt vẫy tay với anh, ngồi vào trong xe của cha.

 

“Tâm Duyệt hình như có tâm sự đúng không?” Bùi phu nhân quan tâm hỏi, hình như từ khi con gái trở về cảm giác đầu lông mày vẫn luôn mang theo một chút tâm sự.

 

“Mẹ, con không sao.” Hứa Tâm Duyệt cười lắc đầu, cho dù có tâm sự, đó cũng là chuyện không thể nói với bất kỳ ai.

 

Cô không muốn hủy hoại thanh danh của ba mẹ, nếu như: cô thực sự có quan hệ gì đó với Có Thừa Tiêu, người Hứa gia chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó, bọn họ chắc chắn sẽ hủy hoại thanh danh của cô, cô không muốn liên lụy ba mẹ và gia tộc.

 

Cho nên, cô nên cách xa Cố Thừa Tiêu ra một chút, tốt nhất thì cả đời này cũng không nên có bắt kỳ quan hệ gì.

 

Nhận rõ điểm này, Hứa Tâm Duyệt sẽ đem tất cả những gì sảy ra tối nay cất vào sâu tận đáy lòng, không nói với bắt kỳ ai.

 

Đêm này, Cố Thừa Tiêu một mình trở về biệt thự, nằm ở trên giường, ánh mắt của anh nhìn vào phía phòng thay đồ, nhớ lại chuyện lần đó cô không thẻ trồn thoát, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cho dù lần đó anh là gì đi nữa, cô cũng chỉ có thể mặc cho anh làm!

 

Trong màn đêm yên tĩnh, Cố Thừa Tiêu phát hiện trong đầu đều là hình bóng của Hứa Tâm Duyệt, đêm nay cô giống như ánh trăng, làm tan đi sự cô độc trong tim anh, mãi không thể quên đi. Nếu như đổi thành người phụ nữ khác, nói không chừng anh sẽ theo đuổi cô, nhưng cô từng là người của Hứa gia, mà lại còn có quan hệ chị em họ với Hứa An An, bây giờ trở thành con gái cưng được nâng nỉu trong lòng bàn tay của Bùi gia, cho dù anh có muốn theo đuổi, thì Bùi gia cũng sẽ không để con gái họ đi làm mẹ kế.

 

Sáng sớm, Hứa Tâm Duyệt nhận được điện thoại của Lê Yên, hẹn cô ra giải sầu, Hứa Tâm Duyệt cũng vừa hay tâm trạng không được tốt.

 

Hai người bạn tốt mười giờ sáng đã ngồi ở trong một tiệm trà chiều, Lê Yên sắp phải đến tòa soạn báo làm việc rồi, nhưng chuyện khiến cô không vui là, tòa soạn báo ấy là do Mặc Trạch Dương mỏ, cô nghĩ, cho dù anh đồng ý để cô đến tòa soạn làm việc, thì anh cũng sẽ không cho cô sống tôt.

 

“Nếu như cậu đã biết anh ta sẽ không để cậu sống tốt, vậy mà cậu vẫn đi.” Hứa Tâm Duyệt cười nhìn cô ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2630


Chương 2630:

 

“Anh ta không để tớ sống tốt, vậy thì tớ càng phải nhanh chóng làm ra thành tích cho anh ta xem, để anh ta không được phép xem thường tớ, cho dù anh ta là thái tử gia thì sao? Tớ còn không thèm đề ý đến anh ta nữa kìa.”

 

“Yên tâm đi! Anh ta cũng không thể làm gì cậu được, nghĩ mà xem, ba mẹ cậu với ba mẹ anh ta là bạn thân, nếu như: anh ta dám bắt nạt cậu, vậy thì cậu cứ mách với ba mẹ.”

 

Hứa Tâm Duyệt nghĩ cách giúp cô.

 

“Cậu nói đúng, mách lẻo là sở trường của tớ mà.” Lê Yên nói xong, nhìn vê phía cô: “Nói chuyện của cậu đi, đoạn thời gian này không liên lạc với tớ, cậu thế nào rồi?”

 

“Giống như là ngồi tàu siêu tốc vậy.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, nói những chuyện sảy ra gần đây cho cô ấy nghe, Lê Yên nghe xong ngạc nhiên trừng mắt: “Thì ra cậu là con gái bị thất lạc hai mươi năm của Bùi gia? Trời ơi!”

 

“Tớ cũng rất may mắn ở lúc còn sống, có thể nhận lại được ba mẹ, bây giờ tớ đang sống cùng với ba mẹ.”

 

“Tâm Duyệt, thế là quá tốt rồi, nếu như bọn họ biết được chuyện mà cậu gặp được ở Hứa gia, thì chắc chắn sẽ đứng ra làm chủ cho cậu.” Lê Yên đau lòng nói.

 

Hứa Tâm Duyệt lắc đầu: “Không, tớ không định nói với ba mẹ, thật ra tớ với Hứa gia đã không còn quan hệ gì nữa rồi, tớ cũng không cần thiết phải ngày nào cũng nhìn thấy bọn họ, chuyện trước kia, tớ cũng không muốn nghĩ đến nửa.

 

“Nếu như ba mẹ cậu biết được con gái cưng của mình bị đuổi ra khỏi Hứa gia, còn bắt nạt bà ngoại của cậu, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không thể nào nhịn được.”

 

Hứa Tâm Duyệt cắn môi, tâm sự nặng nề nói: “Thật ra, đây cũng là ý của bà ngoại với dì nhỏ tớ, họ không muốn tớ chống đối với Hứa gia, mà trên buổi tiệc gặp mặt tối qua, bọn họ cũng đến.”

 

“Được rồi! Vậy sau này bọn họ chắc chắn không thể nào bắt nạt cậu được nữa, vậy Hứa An An chắc phải bị tức chết rồi, cô ta vẫn luôn lấy việc chèn ép cậu làm niềm vui mà? Bây giờ xem xem cô ta còn có thể chèn ép cậu được nữa không? Cho dù cô ta là ngôi sao hạng A thì sao chứ?

 

Cô ta thử dám bắt nạt cậu nữa xem, chờ tớ vào tòa soạn báo rồi, thì sẽ lấy bút làm đao, chuyện cô ta thân bại danh liệt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Lê Yên thế nhưng là một người có tính cách mạnh mẽ.

 

Hứa Tâm Duyệt cười lên, có một người bạn thân như vây, đúng là phúc của cô mà.

 

Lúc này ở Hứa gia.

 

Đúng là đang được bao phủ bởi một bầu không khí lo lắng, Hứa An An đã đi ra ngoài từ sớm rồi, Hứa Đào Dương và Lâm Tịnh Nhã ngồi trong phòng khách, nhìn nhau một hồi lâu, đáy mắt Hứa Đào Dương hiện lên một vòng âm tàn: “Tuyệt đối không được để cho Hứa Tâm Duyệt biết được cái chết của anh cả, nếu không, cô ta sẽ liên hợp với tất cả người của Bùi gia để đối phó với chúng ta, thế thì chúng ta chết chắc rồi.”

 

“Chuyện này ông biết tôi biết, còn ai biết được nữa chứ?

 

Yên tâm đi!” Lâm Tịnh Nhã không muốn mình tự dọa mình, mà bọn họ vẫn còn có chỗ dựa.

 

“An An của chúng ta thế nhưng là mẹ ruột của con trai Cố Thừa Tiêu, cậu ta nhìn thấy chúng ta bị bắt nạt cũng không thể thấy chết không cứu.”

 

“Rốt cuộc thì An An bị làm sao vậy, đến bây giờ vẫn chưa nắm được Cố Thừa Tiêu, không phải đã có con rồi à? Sao lại không làm được gì như vậy?” Hứa Đào Dương nhịn không được cảm thấy tức giận nói, bây giò kinh tế của ông ta cũng đang có chút khó khăn, vẫn luôn muốn leo lên Có Thừa Tiêu, nhưng vẫn không thấy con gái đưa anh về nhà.

 

“Yên tâm đi! An An cũng rất cố gắng, chỉ là không biết trong lòng Cố Thừa Tiêu đó nghĩ như thế nào, hình như: vẫn luôn có chút ý nghĩ với con nhỏ Hứa Tâm Duyệt đó, vũ hội lần trước tôi cũng nhìn ra được, con nhỏ Hứa Tâm Duyệt này mặc kệ là công khai hay là âm thầm đều đang cố gắng quyến rũ cậu ta.”

 

“Lẽ nào Hứa Tâm Duyệt muôn giành với An An? Cô ta dựa đâu chứ?” Hứa Đào Dương hừ lạnh.

 

“Cô ta là muốn báo thù chúng ta, bây giờ cô ta có Bùi gia làm chỗ dựa rồi, nên không coi chúng ta ra gì nữa rồi, đến hạnh phúc sau này của An An, cô ta cũng muốn cướp, hừ!

 

Nếu như Hứa Tâm Duyệt cô ta thật dám cướp Cố Thừa Tiêu, cho dù muốn xé rách mặt với Bùi gia, tôi cũng phải làm cho Hứa Tâm Duyệt thân bại danh liệt, nói thế nào đi nữa, thì cô ta cũng từng là con cháu Hứa gia chúng ta.”

 

“Đúng vậy, cho dù đắc tội với Bùi gia, cũng phải để cho An An gả vào Có gia.” Hứa Đào Dương cũng nghĩ như vậy.

 

Lúc này Hứa An An đang ở trong phòng làm việc của mình, cô ta nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đều là hình ảnh khiêu vũ của Cố Thừa Tiêu và Hứa Tâm Duyệt tối qua, cô ta có một loại dự cảm không được tốt, hình như Cố Thừa Tiêu động lòng với Hứa Tâm Duyệt.

 

Không, cô ta không thể nào cho phép Hứa Tâm Duyệt trở thành mẹ của con trai cô ta, cô không xứng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2631


Chương 2631:

 

Cô ta chắc chắn phải tìm được cơ hội nắm lấy Cố Thừa Tiêu, cho dù dùng một chút thủ đoạn cũng được, sau khi trải qua một trận mây mưa, cô ta không tin Cố Thừa Tiêu vẫn không quan tâm đến cô ta.

 

Tập đoàn Có thị.

 

Có Thừa Tiêu ngồi trước bàn làm việc, trên bàn chất đầy một đống giấy tờ, nhưng anh không muốn xem một chút nào hét, không biết tại sao trong đầu anh đều là hình bóng của một người phụ nữ, từng cái nhăn mặt từng nụ cười của cô, dáng vẻ xấu hổ, quật cường, đôi mắt như nước của cô.

 

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, người phụ nữ này là Hứa Tâm Duyệt, người phụ nữ khiến cho anh mắt ngủ tối qua, không biết từ lúc nào đã trở thành người khiến anh mong nhớ ngày đêm, trước kia Cố Thừa Tiêu sẽ còn khắc chế chính mình một chút nhưng sau đêm hôm qua, anh phát hiện bản thân mình không thể khắc chế được nữa, giống như cô có một loại ma lực, phá tan tất cả đi thẳng đến đáy lòng anh.

 

Khiến anh giống như con trai vậy, luôn nhớ đến cô, sao vậy? Người phụ nữ này thật sự có ma lực? Đầu tiên là dùng với con trai anh, bây giờ lại bắt đầu dùng với anh rồi sao?

 

Có Thừa Tiêu lắc đầu, cảm giác ý nghĩ này hơi buồn cười, đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của Mặc Trạch Dương.

 

“Alol”

 

“Tối nay đi ăn, uống rượu với tớ đi.”

 

“Được thôi! Cậu mời hay tớ mời.” Cố Thừa Tiêu cười hỏi.

 

“Tối kéo búa bao quyết định.” Mặc Trạch Dương cũng cười.

 

“Còn dùng cánh trẻ con như vậy?”

 

“Đó là đương nhiên, đây là cách mà trước kia chúng ta vẫn hay dùng.”

 

“Được rồi! Tớ chọn chỗ, tối gặp.”

 

Nói xong, Cố Thừa Triêu gọi nội bộ cho trợ lý: “Đặt cho tôi một nhà hàng mà tôi thường đi.”

 

“Vâng, nhà hàng Khúc Thủy được không ạ?”

 

“Được!” Cố Thừa Tiêu trả lời, đấy là một nhà hàng mà anh thường xuyên đến.

 

Hứa Tâm Duyệt đi dạo với Lê Yên đến ba giờ chiều, cô nhận được điện thoại của mẹ, tối nay cùng ăn cơm với người lớn Lâm gia, bởi vì tối qua người lớn bên Lâm gia không đến, nên hôm nay ba mẹ cô mời riêng Lâm gia một bữa cơm.

 

“Vâng, mẹ, bây giờ con về ngay đây.”

 

“Không sao, mẹ nghe nói công ty của Tuấn Khâm gần chỗ của con, con gọi cậu ấy xem sao, tý nữa hai đứa cùng đến, bố mẹ đi từ nhà đến”

 

Hứa Tâm Duyệt một chút cũng cảm thấy được, Lê Yên chuẩn bị về nhà, hai người cùng hẹn lần sau lại đi chơi.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi trong quán cà phê, khoảng năm giờ cô mới gọi điện cho Lâm Tuần Khâm, Lâm Tuần Khâm vô củng vui mừng, đồng ý trong vòng mười phút sẽ đến tìm cô.

 

Hứa Tâm Duyệt cười nói: “Không vội, chúng ta cũng không phải đến gấp.”

 

Nhưng, trong vòng mười phút, Lâm Tuần Khâm đúng là đã đến, chỉ là có chút thở dốc, rõ ràng là chạy một mạch từ chỗ đỗ xe đến đây.

 

“Tâm Duyệt, anh sợ em chờ lâu, đi thôi! Nhà hàng đó ở gần đây.” Lâm Tuần Khâm nói với cô.

 

Hứa Tâm Duyệt đứng dậy, Lâm Tuấn Khâm nói: “Là một nhà hàng tên Khúc Thủy, phong cách rất là trang nhã cách điệu, thức ăn ở trong đó rất ngon.”

 

“Ừm”

 

Cửa chính nhà hàng Khúc Thủy.

 

Một chiếc xe thể tha màu đen cold ngầu suýt thì đụng trúng một chiếc Bentley, do hai người cùng rẽ vào chỗ để xe, nhưng mà, xe thể thao vẫn là thắng trước, một tiếng vang dễ nghe vang lên, xe đã đi trước đến bãi đỗ xe.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi trên chiếc xe Bentley nhíu nhíu mày, người kia vội vàng đi đầu thai hay sao? Sắc mặt Lâm Tuấn Khâm ở bên cạnh cũng rất khó coi, điều này khiến anh ở trước mặt cô trông rất là LOW.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2642


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2642:

 

“Vậy thì tối mai nhé! Em mời anh ăn tối.” Hứa Tâm Duyệt cười đáp.

 

“Được, vậy tối mai gặp lại em sau.” Lâm Tuấn Khâm vui vẻ cúp máy.

 

*Tôi sẽ giải thích với anh ấy.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, cầm điện thoại đi về phía ban công, mà người đàn ông ở phía sau không nhịn được cũng đi theo cô, anh cũng muốn nghe xem cô sẽ giải thích như thế nào.

 

Hứa Tâm Duyệt bắm số của Lâm Tuấn Khâm, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói vui mừng của Lâm Tuấn Khâm vang lên: “Tâm Duyệt, em đang ở đâu?

 

Anh đến đón em.”

 

“Lâm thiếu gia, thực sự rất xin lỗi anh, tối nay em có chuyện, có lẽ không thể cùng anh tham gia lễ hội âm nhạc được rồi.” Hứa Tâm Duyệt áy náy nói.

 

“Sao vậy? Em có chuyện quan trọng bắt buộc phải làm sao?” Lâm Tuấn Hàm ở đầu kia rõ ràng có chút mắt hứng.

 

“Đúng vậy, là chuyện rất quan trọng, em xin lỗi, lần sau em sẽ mời anh lại một bữa.”

 

Lâm Tuấn Khâm ở bên kia cũng không thể ép buộc cô được, đành phải cười nói: “Thế thì thôi vậy, anh chờ em mời anh đi ăn đấy, ngày mai hay là ngày mót nhỉ? Anh đều rãnh cả.”

 

Lâm Tuấn Khâm cũng rất thông minh, anh muốn án định thời gian rõ ràng, nếu không định trước thời gian thì bữa ăn này sẽ vô cùng xa xôi.

 

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


 

“Tối nay tôi sẽ ở lại ăn tối, nhà có cơm chưa?” Hứa Tâm Duyệt hỏi anh ta.

 

“Tối nay không có người giúp việc, chúng ta phải tự mình làm, em có biết nấu ăn không?” Cố Thừa Tiêu hỏi cô.

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu, “Tôi biết nấu nhưng có lẽ là nấu không ngon lắm đâu, chỉ cần anh với Tiểu Mục không chê là được.”

 

“Không chê.” Có Thừa Tiêu nhàn nhạt nói, “Chỉ cần là do em làm, tôi và con trai sẽ ăn sạch.

 

Hứa Tâm Duyệt chớp mắt, không kiềm được bật cười: “Vậy thì anh với Tiểu Mục cũng đừng mong đợi quá nhiều vào tài nấu nướng của tôi đấy.”

 

Có Thừa Tiêu lại rất mong đợi, bởi vì chỉ bằng cách này, người phụ nữ này mới tham dự vào cuộc sống của anh và con trai.

 

Sau khi Hứa Tâm Duyệt xuống lầu, Có Thừa Tiêu liền gọi điện cho quản gia, bảo họ tối nay không cần đến đây. Hôm nay cả căn biệt thự chỉ có ba người họ, giống như một gia đình ba người vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt đi tới tủ lạnh trong phòng bếp, nhìn thấy bên trong có rất nhiều nguyên liệu tốt, đều rất tươi, cô lấy ra vài loại nguyên liệu, xoay người lại thì thấy có một bóng người đang lười biếng lại gợi cảm dựa vào khung cửa phía sau, cô lấy làm lạ hỏi. ” Anh định đứng đó xem tôi nấu ăn hay là sang đây để giúp đỡ đây? “

 

Đại thiếu gia nhà họ Cố từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, mười đầu ngón tay chưa từng chạm vào nước. Thế mà tối nay, không ngờ anh lại đáp: “Được, tôi giúp em.”

 

Thấy anh thực sự bước sang đây, Hứa Tâm Duyệt chỉ vào củ hành tây nói: “Anh có biết cắt hành tây không?”

 

Có Thừa Tiêu tất nhiên biết làm. Anh lấy một củ hành tây mà cô đã rửa sạch, dùng dao thái thành từng lát mỏng.

 

Hứa Tâm Duyệt không kiềm được, len lén cười. Cô cũng không cố ý muốn chỉnh anh, mà chỉ muốn xem anh bị mất mặt thôi, bởi vì người đàn ông này đôi lúc thật sự rất đáng ghét.

 

Có Thừa Tiêu cắt một lúc thì nháy nháy mắt, mắt anh cay đến nỗi chảy nước mắt, anh không khỏi giơ mu bàn tay lên lau đi, mà anh vừa giơ lên lau thì mắt lại càng cay hơn.

 

Có Thừa Tiêu ngay lập tức nhắm mắt lại, lúc này anh mới kịp phản ứng lại “Hứa Tâm Duyệt, em cố ý chỉnh tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2643


Chuong 2643:

 

Hứa Tâm Duyệt cuôi cùng cũng không nhịn được cười phá lên, che miệng cười nói: “Thực xin lỗi.”

 

“Em còn cười, mau tới giúp tôi, tôi không mở mắt ra được.” Có Thừa Tiêu tức tối nói.

 

Hứa Tâm Duyệt không dám cười nữa, bởi vì nhìn anh lúc này thật sự không mở mắt ra được nữa, cô vội vàng nói: “Chờ một chút, tôi lầy khăn cho anh”

 

Hứa Tâm Duyệt rất nhanh liền cầm đến một cái khăn ướt, cô cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau lên mắt anh, Cố Thừa Tiêu lúc này mới mở mắt ra được, nhưng đáy mắt anh lại có vài tia máu đỏ, lúc này Hứa Tâm Duyệt mới nhận ra hành động của mình có hơi quá đáng.

 

*Tôi xin lỗi!” Hứa Tâm Duyệt áy náy nói.

 

Lúc này, một cánh tay ôm lấy eo cô, cả người cô liền dán sát vào lồng ngực của người đàn ông, giây tiếp theo, một lòng bàn tay to đè lên sau gáy cô, nụ hôn trừng phạt của người đàn ông cứ như vậy, không một chút lý lẽ nào dán xuống.

 

“Ưm…” Đầu của Hứa Tâm Duyệt trong phút chốc bỗng trống rỗng, nụ hôn trừng phạt của người đàn ông cuốn mắt hơi thở của cô, khiến cô hô hắp khó khăn, mà đôi mắt đỏ hoe đang mở ra của anh giống như đôi mắt của một con thú dữ.

 

Nụ hôn này khiến cả hai đều hô hấp dồn dập, mặt Hứa Tâm Duyệt bỗng đỏ bừng, họ đang ở trong bếp, nếu cậu nhóc đột ngột chạy vào thì sẽ nhìn thấy hết mát.

 

“Cô Thừa Tiêu, anh giở trò lưu manh.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng kêu lên.

 

Có Thừa Tiêu nheo mắt và hỏi: “Em muốn cắt hành tây để làm món gì?”

 

“Trứng hành tây.” Hứa Tâm Duyệt đáp.

 

“Đứng xa một chút, tôi cắt cho xong.” Người đàn ông nói xong lại tiếp tục thái hành.

 

Còn Hứa Tâm Duyệt nhìn anh đang cố chịu đựng sự bỏng rát trên mắt, nghiêm túc thái hành thì trong lòng ngập tràn sự tự trách.

 

“Thôi, anh đừng cắt nữa.” Cô khuyên anh.

 

Có Thừa Tiêu lại nghĩ, dù sao cũng phải cắt, néu để cô cắt rồi bị cay mắt thì thôi cứ để anh làm vậy!

 

Bữa ăn cuối cùng cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, bốn món mặn, một món canh vô cùng giản dị, kỹ năng nấu nướng của Hứa Tâm Duyệt cũng không tệ chút nào.

 

Cố Thừa Tiêu gọi con trai xuống, ba người cùng nhau ăn cơm. Hứa Tâm Duyệt bới cơm cho cậu bé, còn gắp thức ăn cho cậu, cậu nhóc ăn rất vui vẻ. Bình thường cậu rất không thích ăn rau xanh thế mà hôm nay cũng không kén chọn chọn chút nào.

 

“Chị Tâm Duyệt, đồ chị nấu thật ngon, ước gì có thể được ăn đồ chị nấu mãi thì tốt quá.” Cậu nhóc nhân cơ hội nói.

 

Có Thừa Tiêu cũng ngước mắt lên, dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn cô, Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói: “Tài nghệ nấu nướng của chị cũng bình thường thôi, daddy của em có thể mời một đầu bếp hàng đầu đến nấu cho em ăn mài”

 

“Nhưng mà, em chỉ muốn ăn cơm chị nấu thôi, chị Tâm Duyệt, dù người khác có nấu ngon đâu cũng không ngon bằng chị nấu.” Cậu nhóc nói đi nói lại cũng chỉ muốn biểu đạt một ý nghĩ duy nhất là muốn ăn đồ cô nấu.

 

Hứa Tâm Duyệt bật cười: “Sau này có cơ hội thì chị sẽ lại nâu cho em ăn.”

 

“Dạ được!”

 

Nhưng mà Có Thừa Tiêu biết, người phụ nữ này chỉ đang dỗ cho con trai anh vui thôi, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, bởi vì cô muốn tránh xa hai cha con anh ra.

 

Cơm nước xong xuôi, cậu nhóc ầm ï muốn ra ngoài chơi, mặc dù đã 7 giò tối nhưng Hứa Tâm Duyệt vẫn nhìn về phía Có Thừa Tiêu, chỉ cần anh đồng ý thì cô sẵn sàng đi cùng Tiểu Mục.

 

*Đi thôi!” Cố Thừa Tiêu đồng ý. Anh lái một chiếc xe địa hình vô cùng ngầu ra, cậu nhóc và Hứa Tâm Duyệt ngồi ở phía sau. Cả ba người tiền thẳng đến một công viên giải trí lớn ở trung tâm thành phó, sau đó mua vé vào cửa. Công viên giải trí về đêm chớp nháy những ánh đèn nhiều màu, làm cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

 

Cậu bé một tay nắm tay ba mình, tay còn lại nắm tay Hứa Tâm Duyệt. Ba người nắm tay nhau cùng đi trong công viên giải trí, trông như một gia đình vậy.

 

*Daddy, con muốn ăn kem.” Cậu bé nhìn thấy một xe kem đang đẩy đến thì ngước mặt nhìn anh với ánh mắt mong đợi.

 

“Chị Tâm Duyệt, chị có muốn ăn kem không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2644


Chương 2644:

 

“Được! Chị ăn với em.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười, cô đang định trả tiền, thì quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh: “Cố tiên sinh có muốn ăn không?”

 

Trong nhận thức của cô, người đàn ông này không thể nào thích ăn kem được, nhưng lạ là, cô lại nghe thấy người đàn ông này nói: “Muốn.”

 

Thế là cô nhận lầy ba cây kem ốc quế, cô chia kem ra cho hai cha con, Hứa Tâm Duyệt vừa ăn vừa nhìn người đàn ông bên cạnh, không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười.

 

“Daddy, con muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ”. Cậu nhóc ăn xong kem liền chạy đi chơi trò chơi. Hứa Tâm Duyệt chơi cùng với cậu nhóc. Nửa tiếng sau, bọn đã chơi được rất nhiều trò, cậu bé cười rất vui vẻ, đối với cậu bé, hôm nay là một ngày thực sự rất hạnh phúc.

 

Cố Thừa Tiêu nhìn cảnh con trai mình và Hứa Tâm Duyệt ở bên nhau, anh biết ngay cả người mẹ ruột là Hứa An An cũng không thể khiến con trai anh hạnh phúc như vậy, chỉ có người phụ nữ này mới có thể.

 

Nếu vậy thì, vì con trai của mình, có phải anh nên liều mạnh theo đuổi cho bằng được người phụ nữ này không?

 

Đáp án là, bắt buộc phả đeo đuồi, không chỉ vì con trai anh, mà còn vì chính anh nữa.

 

Anh không muốn người phụ nữ này thuộc về người khác, anh chỉ muốn cô thuộc về mình.

 

Khi đến quầy bán hàng lưu niệm, cậu nhóc chọn một cmón đồ chơi rô bốt mình yêu thích, sau đó còn chọn thêm một cặp móc khóa cặp tình nhân.

 

Sau khi thanh toán tiền xong, cậu nhóc quay người lại, đưa hai chiếc móc khoá ra, một chiếc đưa cho daddy, chiếc còn lại đưa cho Hứa Tâm Duyệt: “Tặng cho daddy và chị ạ.”

 

Hứa Tâm Duyệt vừa nhìn thấy cặp móc khoá là móc khoá cặp tình nhân, thì có chút không biết làm sao: “Tiểu Mục, em tự giữ lấy chơi đi!”

 

“Không, chị Tâm Duyệt, chị với daddy của em mỗi người một cái, sau này khi hai người nhìn thấy cái này thì có thể nhớ đến nhau rồi!” Cậu nhóc cười toe toét nói.

 

Có Thừa Tiêu hào phóng nhận lấy, Hứa Tâm Duyệt không nỡ phụ lòng cậu nhóc cũng bèn nhận lấy, cô ngước đầu lên không ngờ lại chạm phải một đôi mắt đang thâm tình nhìn cô, thế là bèn hoảng hót quay đầu tránh đi.

 

Thời gian bắt giác đã là 9 giờ rưỡi, ba người cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Hứa Tâm Duyệt nói với Cố Thừa Tiêu: “Lát nữa anh thả tôi chỗ nào đó là được, tôi sẽ tự mình bắt taxi về nhà. “

 

“Tôi đưa em về.” Cố Thừa Tiêu không muốn thả cô giữa đường.

 

“Không, không cần đâu, anh cứ đưa Tiểu Mục về đi.”

 

“Bây giờ tôi đưa Tiểu Mục đến nhà bà nội nó rồi đưa cô VỀ.

 

*Hả?” Hứa Tâm Duyệt sửng sốt.

 

Cố Thừa Tiêu lái xe đi thẳng về phía nhà mẹ mình. Lúc này Hứa Tâm Duyệt phát hiện cậu bé đã ngủ say rồi, cậu nhóc đã thắt chặt dây an toàn, cái đầu nhỏ không có chỗ để dựa vào. Cô vội vàng ngồi sát vào bên cạnh cậu bé, ôm cậu dựa vào lòng mình, cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt tỉnh xảo của cậu bé, trái tim cô lúc này được bao phủ bởi sự dịu dàng.

 

Đến cổng nhà họ Cô, Cố Thừa Tiêu không lái xe vào mà chỉ ôm cậu nhóc đi vào trong. Hứa Tâm Duyệt cũng không tiện vào nhà họ Cố nên chỉ đợi anh trên xe.

 

Giờ phút này, lòng cô cũng có chút hỗn loạn, Tiểu Mục là con của Hứa An An, cô gần gũi thân mật với ba con Cố Thừa Tiêu như vậy không tốt chút nào.

 

Dáng người cao lớn rắn rỏi của người đàn ông đi ngược chiều ánh sáng bước về phía bên này, càng bước tới gần, khuôn mặt của anh càng thêm chói mắt và hấp dẫn, Cố Thừa Tiêu quả thật là có vóc sắc không tầm thường.

 

Hứa Tâm Duyệt ngắm nhìn anh qua cửa kính xe, ngắm đến ngây người, đến khi anh đã bước đến cửa xe thì cô lại hoảng sợ quay đầu tránh đi.

 

*Muộn rồi, anh mau đưa tôi về nhà đi!” Hứa Tâm Duyệt nói.

 

“Em lên ghế phụ ngồi đi.” Cố Thừa Tiêu bảo.

 

Hứa Tâm Duyệt đành phải chuyển lên ghế phụ, Cố Thừa Tiêu khởi động xe, lái xe đi về phía có đường cao tốc, Hứa Tâm Duyệt không quen thuộc đường đi ở khu vực này nên cũng không biết anh có lái nhằm hướng hay không. Thế nhưng, khi cô đột nhiên phát hiện ra thì anh đã lái xe lên một con đường cao tốc quốc lộ, cô thấy vậy trực tiếp ngây người ra.

 

“Cố Thừa Tiêu, đây không phải là đường về nhà tôi, anh đưa tôi đi đâu vậy?”

 

“Đi hóng gió.” Có Thừa Tiêu nhàn nhạt nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2645


Chương 2645:

 

“Tôi không muốn đi hóng gió! Muộn lắm rồi, gần mười giờ.

 

rồi, có phải anh điên rồi không?” Hứa Tâm Duyệt trừng anh nói.

 

Có Thừa Tiêu không lên tiếng, chỉ chăm chú lái xe về phía trước. Một lúc lâu sau, anh nói: “Em gọi điện về nhà, nói với ba mẹ tối nay em sẽ không về nhà đi.”

 

“Không được, tôi không thể để ba mẹ nghĩ rằng tôi đang qua đêm ở bên ngoài được.” Hứa Tâm Duyệt cắn môi.

 

“Tại sao?”

 

“Bởi vì bọn họ biết tôi đi cùng Lâm Tuấn Khâm, nếu tôi nói hôm nay không về thì bọn họ nhất định sẽ nghỉ ngờ hai chúng tôi đi thuê phòng ở ngoài mắt.” Hứa Tâm Duyệt chán nản nói.

 

Cố Thừa Tiêu trong vài giây không biết nói gì: “Em tuỳ tiện tìm đại một cái cớ là được.”

 

“Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu chứ?”

 

“Đi ngắm bình minh trên biển.”

 

Hứa Tâm Duyệt cảm thấy người đàn ông này thật sự điên rồi! Tại sao anh lại muốn đưa cô đi ngắm bình minh trên biển chứ? Cô đã đồng ý bao giờ đâu!

 

Nhưng xe đã lái lên đường cao tốc rồi, cô cũng không còn cách nào khác, xem ra cô cũng chỉ có thể điên cuồng cùng với anh thôi. Nhưng khi cảnh biển dần dần hiện ra trước tầm mắt của cô, mặt biển tráng lệ, gắn kết thành một đường với vằầng trăng sáng tỏ, Hứa Tâm Duyệt lại cảm thấy vô cùng êm đềm.

 

Cô vẫn luôn xoay quằng trong guồng công việc quy củ, đến giờ thì lên giường đi ngủ, nào từng làm chuyện điên cuồng như vậy?

 

Nhưng đêm nay, người đàn ông này đã cho cô thấy được, thì ra lúc cô đang ngủ say như heo thì cảnh đêm lại tuyệt sắc như này.

 

Hứa Tâm Duyệt bấm gọi cho mẹ: “Alo, mẹ, tối nay con ở bên ngoài với bạn, mẹ không cần lo lắng cho con.”

 

“Bạn nào đấy con? Tuần Khâm à?”

 

“Hả? Không phải, không phải anh áy, là một người bạn nữ của con. Chúng con hẹn nhau đi ngắm bình minh.”

 

“Vậy được! Con chú ý an toàn đầy!”

 

“Vâng, con biết rồi.” Hứa Tâm Duyệt nói xong cúp điện thoại, có cảm giác không tự chủ được, khóe miệng Cố Thừa Tiêu bên cạnh cũng nhếch lên, lúc này, anh cũng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ.

 

Đường cao tốc ven biển trong màn đêm dường như đi mãi cũng không đến điểm dừng, những vì sao đuồi theo phía sau lưng bọn họ, cả đoạn đường vô cùng vắng vẻ, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe, du dương mà quyền rũ.

 

Mỗi nốt nhạc đều tràn ngập tình yêu.

 

Cảnh tượng như vậy khiến cho người ta muốn lập tức nói chuyện yêu đương, yêu một cuộc tình mãnh liệt mà bất tận.

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt cũng bị âm nhạc khơi gợi lên cảm giác rung động, cảm giác này giống như cho dù phía trước có là vực sâu, là chết chóc thì cô vẫn dũng cảm kiên quyết đi tới đó, ánh mắt cô không tự chủ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

 

Dưới ánh đèn màu xanh lam dịu nhẹ, ngũ quan của người đàn ông càng thêm góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đang tập trung nhìn về phía trước sâu thẳm như màn đêm, tối như mực, khiến người ta trầm luân trong đôi mắt ấy.

 

Lông mi của anh vừa dài vừa dày, phủ xuống đôi mắt của anh như một cánh quạt nhỏ, che giấu đi tắt cả tâm tư của anh.

 

“Tôi đẹp trai lắm sao?” Cố Thừa Tiêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô chăm chú hỏi.

 

Khuôn mặt trong bóng tối của Hứa Tâm Duyệt nóng bừng lên, không ngờ anh lại biết cô đang nhìn trộm anh.

 

“Bình thường thôi! Tôi từng thấy người đẹp trai hơn anh rồi.” Hứa Tâm Duyệt nói trái với lương tâm! Anh có lẽ là người đàn ông dễ nhìn nhất mà cô từng thấy, đương nhiên những người kia dù có đẹp hơn anh nhưng cô không có cảm giác gì thì cũng như không.

 

“Hừ! Thừa nhận tôi đẹp trai rất khó sao?” Người đàn ông hình như rất tự tin về vẻ ngoài của mình.

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi cảm thấy buồn cười, cô hỏi ngược lại anh: “Thế tôi có đẹp không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2646


CHương 2646:

 

Có Thừa Tiêu quay đầu lại, nhìn cô chăm chú rồi nói: “Tôi đã thấy rất nhiều người đẹp hơn em, nhưng em lại là người duy nhất thu hút tôi.”

 

Nụ cười của Hứa Tâm Duyệt khẽ cứng ngắc lại, cô nuốt nước bọt nói: “Tôi có chỗ nào đặc biệt đâu chứ?”

 

“Không biết nữa, nhiều phụ nữ như vậy nhưng tôi chỉ muốn nằm trên em.” Trong giọng điệu của anh có chút ác ý trêu chọc cô.

 

Hứa Tâm Duyệt trợn trắng mắt: “Cố Thừa Tiêu, anh có thể nghiêm túc chút được không?”

 

Cố Thừa Tiêu nheo mắt, những lời vừa rồi là lời nói thật lòng của anh, đó là những lời từ tận đáy lòng anh muốn nói với cô thê mà cô lại cho rằng anh không nghiêm túc.

 

“Hứa Tâm Duyệt, đối với những người phụ nữ khác thi tôi có thể rất nghiêm túc, nhưng với em thì không. Đây là sự khác biệt giữa em với bọn họ, tôi sẽ nảy ra suy nghĩ không nghiêm túc với em.” Có Thừa Tiêu nghiêm túc nói.

 

Hứa Tâm Duyệt trực tiếp cứng họng, nhất thời không biết đáp lời anh như thế nào.

 

“Cố Thừa Tiêu, thế anh đối với Hứa An An thì sao?” Hứa Tâm Duyệt không khỏi lên tiếng hỏi, không biết tại sao cô rất muốn biết chuyện này.

 

Không ngờ, người đàn ông không chút suy nghĩ trả lời: “Rất chán ghét.”

 

Hứa Tâm Duyệt chớp chớp mắt: “Anh ghét cô ta đến vậy.

 

sao? Tại sao chứ?”

 

“Không biết, dù sao tôi cũng cảm tháy rất phản cảm với cô ta.” Cố Thừa Tiêu nhàn nhạt nói: “Cho dù cô ta có là mẹ ruột của con trai tôi, tôi cũng không thích.”

 

Trái tim Hứa Tâm Duyệt đau nhói, phải biết rằng cô mới là người sinh ra Tiểu Mục, nhưng cô không muốn nói cho anh biết bí mật này, bởi vì đó cũng không phải là chuyện hiển hách gì.

 

“Mà này, muộn như vậy rồi, đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?”

 

Hứa Tâm Duyệt tò mò hỏi.

 

“Đến đó rồi em sẽ biết.” Cố Thừa Tiêu ra vẻ bí hiểm, không nói cho cô biết.

 

Hứa Tâm Duyệt không hỏi thêm nữa, tromg lòng nghĩ thầm, có thể là một khách sạn ven biển chăng! Dù sao cô cũng đã đồng ý cùng anh đi ngắm bình minh rồi, vậy thì còn ngại gì nữa chứ?

 

Ngược lại, ở đây cách trung tâm thành phó xa như vậy, tâm tình của cô càng thoải mái hơn, như thể ở đây cô có thể trút bỏ hết muộn phiền, chỉ muốn được là chính mình.

 

Khi xe lái xuống một con đường đầy bùn, đi vào một con đường cát ven biển, Hứa Tâm Duyệt không khỏi kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Bên trong có khách sạn sao?”

 

Cố Thừa Tiêu vẫn không nói với cô: “Khi nào đến nơi thì em sẽ biết. Nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ trước đi.”

 

“Tôi không buồn ngủ!” Nói xong, Hứa Tâm Duyệt mở cửa sổ trời ra, ngắng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao bên trên, cảm giác này khiến cô như được trở lại lúc còn bé ở bên bà ngoại, cùng bà đếm sao trên trời.

 

“Đẹp quá! Đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp như vậy.” Hứa Tâm Duyệt thở dài, dường như cô có thể thấy rõ cả dãi ngân hà vậy.

 

“Đêm nay em có thể ngắm cả đêm.” Có Thừa Tiêu trầm giọng nói.

 

Xe đi trên con đường cát tiền thẳng về phía trước khoảng hơn mười phút thì cuối cùng cũng không còn đường để đi nữa. Bọn họ đến một bãi đất bằng phẳng rất rộng, phía trước có vách núi cao, phía sau là những tảng đá khổng lồ, anh dừng xe lại ngay giữa bãi đất, vừa hay trốn vào giữa vách đá, không bị ai chú ý đến.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, sau đó cô kinh ngạc kêu lên: “Cố Thừa Tiêu, khách sạn đâu?

 

Đừng nói với tôi là tối nay chúng ta qua đêm trên xe đấy nhé!”

 

Cố Thừa Tiêu bật cười, tiếng cười vô cùng sảng khoái, anh đẩy cửa xe bước xuống: “Đúng vậy, chúng ta sẽ qua đêm trên xe.”

 

“Cái gì? Anh… anh lừa tôi!” Hứa Tâm Duyệt rất tức giận nhưng vẫn xuống xe đứng trên vách đá. Nhìn tháy bầu trời Sao và vùng biển bao la trước mặt, cô ngỡ ngàng sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt. Đứng giữa tự nhiên bao la rộng lớn, cô trở nên thật nhỏ bé, dường như mọi muộn phiền đều tan biến ở đây.

 

Lúc này, tay cô bị người đàn ông nào đó nắm lấy, Hứa Tâm Duyệt theo bản năng hơi giật ra nhưng Cố Thừa Tiêu lại càng nắm chặt hơn, anh cười ha ha nói: “Em sợ gì chứ? Ở đây không có ai thấy chúng ta đang làm gì cả, vậy nên em không cần phải lo ngại gì cả. “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2647


Chương 2647:

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không vùng ra nữa, cô ngảng đầu ngắm nhìn bầu trời sao trên cao, cô khẽ giang rộng tay ra đón lấy gió biển tự do thổi vào người cô, mà phía sau bỗng nhiên có một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô. Cằm của người đàn ông rất tự nhiên đặt trên bờ vai thon gầy của cô, hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên mặt cô, trái tim của Hứa Tâm Duyệt đập thình thịch càng lúc càng nhanh.

 

Mọi giác quan của cô đều nằm trong từng cử động của người đàn ông, cô khẽ quay mặt lại, nụ hôn của người đàn ông cũng tự nhiên như vậy dán xuống môi cô.

 

“Đừng làm vậy.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng nhắc nhở anh.

 

Nhưng lời nhắc nhở của cô theo gió thổi bay đi, hoàn toàn không có tác dụng gì đối với người đàn ông này, anh tiếp tục hôn Hứa Tâm Duyệt cho đến khi người cô dần mềm nhũn ra.

 

“Cố Thừa Tiêu… đủ rồi.” Hứa Tâm Duyệt thở dốc nói.

 

Người đàn ông này thực sự không biết ngại sao? Cô đâu có cho phép anh làm vậy.

 

Nhưng mà anh thật sự không quan tâm, anh muốn làm thì làm, bởi vì đây là việc anh muốn làm từ rất lâu rồi, cùng cô rủ bỏ tất cả những phiền não thế tục, yên bình ở bên nhau. Anh ôm lấy vai cô, cùng nhau ngắm nhìn những vì sao. Đôi mắt cô trong veo phản chiều lên gương mặt anh, trái tim anh thực sự bị cô mê hoặc rồi.

 

“Hứa Tâm Duyệt, đồ ngốc như em chẳng biết anh thích em đến nhường nào đâu.” Cố Thừa Tiêu nói xong, lại ôm lấy mặt cô hôn xuống.

 

Hứa Tâm Duyệt muốn tránh ra, nhưng lại không thể tránh được, đành nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh, ánh mắt cô lắp loé vài giọt nước mắt, nhưng cánh tay cô lại dịu dàng ôm lấy eo anh.

 

Có Thừa Tiêu, anh mới là đồ ngốc! Cô thằm mắng anh.

 

Trái tim của Cố Thừa Tiêu ngây ngắt, anh cảm nhận được cô đang phối hợp với anh, nụ hôn của anh thâm tình đáp xuống, giống như muốn làm tan chảy cô vậy.

 

Nụ hôn này chưa kéo dài bao lâu, hơi thở của anh đã bắt đầu trở nên nặng nhọc.

 

“Lên xe.” Cố Thừa Tiêu muốn đưa cô vào xe, lúc này lý trí của Hứa Tâm Duyệt cuối cùng cũng trở lại, nước mắt cô chợt lăn dài, cô cắn môi lắc đầu: “Không, em không muốn, Có Thừa Tiêu, chúng ta dừng tại đây thôi.”

 

“Em muốn bỏ mặc anh khó chịu sao?” Ánh mắt của Cố Thừa Tiêu nóng như thiêu đốt nhìn cô chăm chú *Xin lỗi, chỉ có thể như vậy.” Hứa Tâm Duyệt đột nhiên ôm mặt khóc vô cùng đau lòng.

 

Trái tìm của Cố Thừa Tiêu bị cô làm cho mềm nhữn, anh ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô: “Được rồi, anh không ép em, em đừng khóc.”

 

Hứa Tâm Duyệt dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, không biết tại sao, nước mắt cô như vòi nước chảy ra, cô không muốn khóc nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn ra, như thể cô đang phát tiết gì đó vậy.

 

“Đồ ngốc, sao lại khóc chứ?” Quần áo của Cố Thừa Tiêu ướt đẫm, giọt nước mắt nóng ấm của cô thiêu đốt trái tim anh, khiến anh rất đau lòng.

 

“Em không biết, tự nhiên khóc thôi.” Hứa Tâm Duyệt sụt sịt như một đứa trẻ: “Em không thể khống chế được! Em không muốn khóc, nhưng em không dừng lại được.”

 

Có Thừa Tiêu đột nhiên trầm thấp cười: “Sao em lại đáng yêu vậy cơ chứ?”

 

“Anh không được cười.” Hứa Tâm Duyệt vươn tay đánh anh.

 

“Được, được, anh không cười, em khóc cũng vẫn rất xinh đẹp.” Cố Thừa Tiêu nói xong liền thở dài, sau đó đột nhiên cúi đầu cắn lên vai cô. “Em cứ dày vò anh đi, Hứa Tâm Duyệt, anh sẽ ghi nhớ món nợ này. Sau này anh sẽ bắt em đền lại cho anh gắp bội. “

 

Hứa Tâm Duyệt nước mắt càng tuôn trào hơn, sau này, bọn họ làm gì có sau này chứ?

 

Có Thừa Tiêu quay người trở lại xe, đẩy dàn ghé sau của xe ra tạo thành một chiếc giường nhỏ, đủ để họ nghỉ ngơi đêm nay, thậm chí còn có cả một tắm chăn.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy vậy lập tức buồn bực nói: “Có phải anh sớm đã muốn đưa em đến đây không?”

 

“Không phải, anh đã hứa sẽ đưa Tiểu Mục đến đây, nhưng mà không ngờ lại đưa em đến đây trước.” Cố Thừa Tiêu nói xong thì đưa cho cô một chai nước, “Anh hứa với thằng bé sẽ đưa nó đến đây ngắm mặt trời mọc nên đã chuẩn bị trước những thứ này.”

 

Hứa Tâm Duyệt uống nước, nước mắt cô khóc biết đã ngừng chảy từ lúc nào. Anh ôm lấy cô từ phía sau, thân thể cô khẽ run lên, Cố Thừa Tiêu có chút tức giận nói: “Anh hứa với em đêm nay sẽ không chạm vào em, đừng căng thẳng như vậy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2648


Chương 2648:

 

Hứa Tâm Duyệt nghe vậy đành phải thả lỏng người để anh ôm, đồng thời, cô cũng tự nhiên dựa vào lòng anh. Cô thầm nghĩ, đêm nay hãy để cô là chính mình đi! Mọi chuyện để ngày mai rồi tính.

 

“Thực ra, em cũng thích anh đúng không?” Cố Thừa Tiêu nhìn xuống cô.

 

“Em thích Tiểu Mục, mà anh là ba Tiểu Mục nên là em cũng thích anh theo thôi!” Hứa Tâm Duyệt không muốn thừa nhận hoàn toàn, nếu không lỡ như bị người đàn ông này đuổi theo đòi cô chịu trách nhiệm thì có mà chết.

 

“Lấy cớ giỏi nhỉ, em rõ ràng thích anh mà còn cứng miệng.” Cô Thừa Tiêu tự tin nói.

 

“Có tiên sinh, tự tin quá người ta gọi là tự luyến đó.”

 

Cố Thừa Tiêu cong môi cười: “Trước mặt em, anh sao cũng không quan trọng, em thích là được.”

 

“Em không thích những người tự luyến đâu.” Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu lên cười nói. Bầu trời đầy sao phản chiếu trong mắt cô, vô cùng xinh đẹp.

 

iệng em cứng như vậy, làm sao bây giờ nhỉ? Hôn cho mềm nha.” Cố Thừa Tiêu nói xong liền cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lấy cô.

 

Thế nhưng, người khó chịu lại vẫn là anh, hai lần liên tiếp, gương mặt tuấn tú của Cố Thừa Tiêu còn đen hơn cả màn đêm, nên anh chỉ có thể ngoan ngoãn buông cô ra.

 

Một lúc sau, Hứa Tâm Duyệt thật sự rất buồn ngủ, cô muốn ngủ một giấc, cô lên xe, nằm nghiêng xuống, một mình cô nằm thì vô cùng rộng rãi nhưng ngay sau đó, bên cạnh cô lại có thêm một người đàn ông, thân hình cao 1m8 như anh nằm xuống có chút chật vật, nhưng mà anh có thể chịu đựng được.

 

Chẳng máy chốc, cả người cô đã được người đàn ông ôm vào lòng, Hứa Tâm Duyệt nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, hít thở mùi hương dễ ngửi của cơ thể anh.

 

Nhưng người đàn ông nào đó thì lại không thể nào ngủ được.

 

Bởi vì không gian trong xe hơi nhỏ nên Hứa Tâm Duyệt ngủ không ngon giấc, khiến cô liên tục thay đổi tư thế nắm. Một chốc thì cánh tay của cô rơi xuống tát vào mặt anh, một chốc lại nhích mông đụng vào điểm yếu của ai đó, một chốc lại giơ chân đạp chân của anh ra.

 

Người đàn ông bên cạnh chưa từng thấy người có tướng ngủ xấu như vậy, anh vừa phải ôm lấy cô, vừa phải chịu đựng để cho cô đấm đá, lại vừa phải đè nén ngọn lửa trong lòng, thật sự khổ thân anh mà.

 

Hứa Tâm Duyệt nép vào lòng anh, tay chân lại quán lấy như một con bạch tuộc, cuối cùng cũng tìm được một tư thể ngủ thoải mái nhát nên dừng lại.

 

Người đàn ông cúi đầu, nương theo ánh trăng ngắm nhìn cô gái trong lòng mình. Khuôn mặt cô chỉ to bằng một bàn tay, đường nét khuôn mặt thanh tú, hồng nhuận, khiến người ta nhìn rất muốn phạm tội.

 

“Tâm Duyệt, dậy xem mặt trời mọc nào.” Anh dùng bàn tay to của mình vuốt ve gò mà của cô, dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng gọi cô dậy.

 

“Ưm… mặt trời mọc?” Hứa Tâm Duyệt hé mắt ra, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn mơ về với thực tại, cô ngồi bật dậy, đầu liền đụng vào nóc xe.

 

Cô lập tức thốt lên: “Đau!”

 

Người đàn ông đứng ngoài cửa xe, có muốn cứu cô cũng không kịp, chỉ đành cười nói: “Em cẩn thận một chút.”

 

“Bình minh lên rồi sao?” Hứa Tâm Duyệt rất hưng phấn.

 

Buổi sáng trời vẫn còn se se lạnh, cô nhìn thấy bên cạnh có một chiếc áo vest của nam, cô cầm lên khoác lên người rồi bước xuống xe. Mái tóc mới mớ ngủ tỉnh dậy rối tung, xoả loạn trên chiếc áo vest cô khoác. Anh đưa cho cô một chai nước.

 

Cô nhận lấy liền xúc miệng rồi uống hai ngụm. Cuối cùng, khoảnh khắc mặt trời mọc đi xuyên qua đường chân trời, vẻ đẹp lộng lẫy kia khiến người ta muốn hét lên.

 

“AI” Hứa Tâm Duyệt không nhịn được, lớn tiếng hét lên, cho dù có vỡ giọng thì giờ phút này đây, cô cũng không cần sợ bị người khác cười nhạo.

 

“Cố Thừa Tiêu!” Trong giây tiếp theo, Hứa Tâm Duyệt hét lớn tên anh: “Anh là tên khốn!”

 

Người đàn ông ở bên cạnh bị cô mắng như vậy thì bật cười ha hả, học theo cô hét lên: “Hứa Tâm Duyệt, em là đồ ngốc!”

 

“Anh mới là đồ ngốc!” Hứa Tâm Duyệt quay đầu lại, bất mãn phản bác lại.

 

“Cả hai chúng ta đều là đồ ngốc.” Cố Thừa Tiêu nghĩ chỉ cần có cô ở bên, có thành đồ ngốc cũng không sao.

 

Hứa Tâm Duyệt bật cười khúc khích, gió biển thổi mái tóc dài của cô ấy tung bay trong không khí, thật sự rất đẹp lại gợi cảm, khiến anh nhìn thấy có chút ngắn ngơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2649


CHương 2649:

 

“Oal Em muốn chụp ảnh.” Nói xong, Hứa Tâm Duyệt dùng điện thoại chụp vài bức ảnh, sau đó cô đột nhiên quay sang chụp người đàn ông bên cạnh mình.

 

Có Thừa Tiêu như trở thành mẫu ảnh cho cô vậy, vì còn phối hợp bày ra đủ loại tư thế, thoả mản sở thích làm nhiếp ảnh gia của cô.

 

“Nào, anh đứng ở chỗ này, làm động tác nắm tay lại, như vậy thì em có thể chụp được cảnh anh đang bắt lầy mặt trời” Hứa Tâm Duyệt sử dụng kỹ năng học được trên Internet.

 

“Nhàm chán, ngây thơ.” Anh bất mãn lẫm bẩm.

 

Nhưng dù có lầm bằầm thế nào, anh vẫn phối hợp với cô rất ngoan ngoãn, bày ra động tác đó. Hứa Tâm Duyệt lập tức chụp lấy, vui vẻ cười nói: “Nhanh lên, anh sang đây chụp cho em đi.”

 

Thế là, cô cũng làm một động tác như vậy, nhờ anh chụp ảnh cho cô. Chốc thì bắn tim, chốc thì hất cầm như một ngự tỷ, hầu như không có một chút áp lực nào trước mặt người đàn ông này. Trước mặt anh, có có thể sống thật với chính mình, có thể tự do la hét cười to.

 

Không biết đã bao lâu rồi, Có Thừa Tiêu không được thoải mái cười đùa như vậy, trước mặt người phụ nữ này, anh thấy rất thoải mái và vui vẻ.

 

“Có Thừa Tiêu, cõng em.” Hứa Tâm Duyệt bảo anh.

 

Anh lập tức ngồi xỏổm xuống, Hứa Tâm Duyệt vui vẻ trèo lên lưng anh, sau đó bật chế độ chụp ảnh tự sướng, cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng hai người. Trong ảnh, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông tràn đầy ý cười, cô thì thân mật dựa vào vai anh,, cả hai người họ đều cười rất hạnh phúc.

 

Vui đùa một lúc thì mặt trời cũng đã lên cao, Hứa Tâm Duyệt chơi cũng hơi mệt rồi, Có Thừa Tiêu lái xe chở cô đến một khách sạn gần đó nghỉ ngơi.

 

Ở gần bền tàu có một khách sạn năm sao, sau khi checkin nhận phòng, Hứa Tâm Duyệt nóng lòng muốn đi tắm, bởi vì tối hôm qua đến giờ cô vẫn chưa tắm khiến cả ngừoi cô rất khó chịu. Bọn họ đã thuê một căn phòng tổng thống.

 

Sau khi tắm xong, Hứa Tâm Duyệt bỗng phát hiện ra rằng cô không có quần áo khác để thay nên chỉ đành mặc áo choàng tắm vào. Khi bước ra ngoài, cô thấy một người đàn ông cũng đang mặc áo choàng tắm đứng trước cửa số sát đất.

 

Khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng lên, mặc dù vừa rồi cô chơi rất vui vẻ, nhưng bây giờ không biệt sao lại có một sự hạn chế nào đó, bó buộc lấy cô, khiến cô không còn thoải mái nữa.

 

“Anh gọi bữa sáng rồi đấy.” Cố Thừa Tiêu quay người lại, nhìn thấy người phụ nữ vừa tắm gội xong, tóc vẫn còn ướt, trên người khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng, cô gợi cảm đến mức anh không thể dời mắt, mà anh cũng không muốn dời mắt.

 

“Anh đừng nhìn em như vậy.”

 

“Anh đoán là bên dưới em không mặc gì hết.” Người đàn ông đáng ghét nói.

 

Khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng, anh vậy mà đoán trúng rồi, vừa rồi cô quá kích động, làm ướt hết cả quần áo, vậy nên cô còn gì để mặc đâu chứ?

 

“Anh!”

 

“Anh cũng không mặc gì.” Anh cười.

 

Hứa Tâm Duyệt hoàn toàn không muốn nói chuyện về vấn đề này với anh, cô “hứ” một tiếng nói: “Em bảo khách sạn đem đồ lên, anh có cần không, đem lên một lần luôn.”

 

“Được! Vậy cũng bảo họ lấy cho anh một bộ.” Người đàn ông bắt lực nói, anh cũng là một người mắc bệnh sạch sẽ, không muốn mặc lại quần áo bắn.

 

Sau khi Hứa Tâm Duyệt gọi điện thoại xong thì ngồi đợi quần áo được đưa đến, sau khi thay xong quần áo lại bước ra.

 

Bữa sáng cũng đã được đưa đến, Hứa Tâm Duyệt thực sự rất đói bụng. Mới qua một đêm thôi mà cô lại cảm thấy rất lâu rồi, như thể cô đã ở cùng người đàn ông này cả thế kỷ vậy.

 

“Ăn xong thì chúng ta về nhà sao?” Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu hỏi.

 

Cố Thừa Tiêu lắc đầu: “Anh hơi mệt, chúng ta ngủ lại đây một đêm rồi hẳn về.”

 

Anh không muốn kết thúc chuyến đi này, anh hy vọng có thể ở lại đây với cô thêm ngày nào hay ngày nấy, bởi vì anh không nỡ rời khỏi đây Hứa Tâm Duyệt thấy mắt của anh hơi đỏ lên, cô kinh ngạc nói: “Cả đêm qua anh không ngủ à? Em quấy anh không ngủ được sao?”

 

Đâu chỉ quấy không, đêm qua Cố Thừa Tiêu bị tra tắn cực kỳ nghiêm trọng, bị đá vài lần vẫn chưa đủ, còn dày vò anh phải trằn trọc cả đêm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2650


Chương 2650:

 

“Ừm”

 

“Vậy sao? Xin lỗi, anh ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai chúng ta về cũng được.” Hứa Tâm Duyệt đáp, trong lòng cũng muốn ở lại đây thêm chút nữa.

 

Sau khi trở về, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện phiền phức.

 

Ăn xong bữa sáng, Cố Thừa Tiêu không nỡ đi ngủ, anh gọi một ly cà phê rồi ngồi trong phòng khách vừa uống cà phê vừa đọc tin tức.

 

Hứa Tâm Duyệt từ trong phòng đi ra, thấy anh vẫn còn thức thì không khỏi có chút không nói nên lời: “Sao anh còn chưa đi ngủ đi?”

 

“Lại đây.” Cố Thừa Tiêu đưa tay về phía cô: “Kéo anh dậy.”

 

Hứa Tâm Duyệt không một chút nghỉ ngờ gì bước tới, định kéo anh dậy. Nào ngờ cô lại bị anh kéo ngược lại, cô chưa kéo được anh dậy đã ngã vào lòng anh, bị anh trói chặt trong vòng tay.

 

“Anh!” Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu lên, rất tức giận, nhưng nụ hôn của người đàn ông bá đạo rơi xuống ngăn lại tiếng chửi mắng của cô.

 

Cô chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Hứa Tâm Duyệt cảm thấy toàn thân mình như đang bốc cháy, anh cũng lộ rõ bản năng của đàn ông, biểu lộ dục vọng muốn có được cô.

 

Hứa Tâm Duyệt đắm chìm trong nụ hôn của anh không dứt ra được, thậm chỉ cô còn cảm giác được bản thân mình cũng có nhu cầu. Cô năm nay đã 25 tuổi đầu, làm loại chuyện này cũng đã sớm là hợp lý hợp tình.

 

Nếu như…

 

Nếu như cô không cần quan tâm đến bát cứ thứ gì, không cần lo nghĩ về bất kỳ điều gì, cứ như vậy ở đây với người đàn ông này làm điều mà không ai biết.

 

Không cần lo đến Hứa An An, cũng mặc kệ danh tiếng của ba mẹ, chỉ cần ở bên anh, quên đi tất cả mọi thứ, không lo không nghĩ.

 

Khi người đàn ông ôm cô vào phòng ngủ chính, cuồng nhiệt tiến công thì Hứa Tâm Duyệt mới nhận ra rằng cô không làm được, cô không thể tự nhiên tiếp nhận mọi thứ này, không phải vì cô không muốn mà là vì cô không thẻ.

 

“Cố Thừa Tiêu, dừng lại.” Hứa Tâm Duyệt dùng hết sức đẩy anh ra muốn anh dừng lại, nhưng lý trí của anh đã sớm bị lửa dục thiêu rụi. Vào lúc này, cho dù cô có có hận anh, anh cũng phải muốn cô.

 

“Đừng từ chối anh.” Người đàn ông thì thầm, nắm giữ chặt lấy hai tay cô, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen sâu thẳm: “Hứa Tâm Duyệt, đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh, anh biết em cũng muốn.”

 

“Em không muốn.” Hứa Tâm Duyệt nói mơ hồ, mặt đỏ bừng.

 

“Em muốn.”

 

“Em không muốn, Cố Thừa Tiêu, anh buông em ra.” Hứa Tâm Duyệt kiên quyết không muốón.

 

“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Đôi mắt của Cố Thừa Tiêu đỏ lên, anh cố dùng tia lý trí cuối cùng nói chuyện với cô.

 

“Anh chịu trách nhiệm thế nào chứ? Lấy em sao?” Đôi mắt của Hứa Tâm Duyệt đột nhiên đỏ ửng lên, nếu như làm vậy thì Hứa An An nhất định sẽ làm loạn lên gà bay chó sủa, danh tiếng của ba mẹ cô cũng sẽ bị hủy hoại.

 

Có Thừa Tiêu trầm giọng nói: “Anh lấy em, anh sẽ cho em một đời hạnh phúc.”

 

Hứa Tâm Duyệt ngoảnh mặt đi, nước mắt rơi xuống, cô cắn môi nói: “Em không muốn gả cho anh, cũng không muốn có quan hệ gì với anh cả.”

 

Trên khuôn mặt điển trai của Cố Thừa Tiêu thoáng hiện lên một vẻ đau đớn, những lời cô nói như một nhát dao đâm vào tim anh. Anh cứ như vậy nhìn cô chăm chú, khát vọng nhưng lại không với tới được, cô rõ ràng đang ở ngay dưới cơ thể anh, ở ngay trước mắt anh, vậy mà đáng chết, tại sao anh lại không có được cô?

 

Hứa Tâm Duyệt quay mắt nhìn sang, thấy vẻ mặt anh tràn đầy thống khổ, trái tim cô như bị bóp chặt. Lời nói của cô làm anh tổn thương sao? Cô muốn nói lời xin lỗi nhưng lại không thể nào thốt ra khỏi đầu môi, nếu cô mềm lòng thì bọn họ sẽ vượt quá giới hạn mắt.

 

“Vậy em muốn anh phải làm thế nào đây? Anh không thể khống chế được mà yêu em, Hứa Tâm Duyệt, anh thích em thì có gì là sai sao?” Cố Thừa Tiêu nhắm chặt mắt, nghiền răng nói. Một người đàn ông lạnh lùng cao quý như vậy lại quy luy bộc lộ tình cảm của mình trước một người con gái, hận không thể moi trái tim của mình ra cho cô xem.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom