Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 925


Chương 925

“Thế thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi, tôi cho anh một khoản tiền, chữa khỏi bệnh cho mẹ anh, còn anh? Tôi có thể đưa anh ra nước ngoài, chuyện sau đó thì anh phải dựa vào chính mình thôi.”

“Cô nói thật chứ?”

“Thật.”

“Cô xấu xa!”

Đến đây thì bản ghi âm ngừng lại, nhưng mà cũng đủ rồi, chỉ từ giọng điệu trong đoạn ghi âm đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ dữ tợn của Phan Kiều Như rồi, huống chỉ giọng nói non nớt cuối cùng vang lên, không phải là Hạ Ly thì còn là ai được chứ?

Lâm Minh nhìn Phan Kiều Như với ánh mắt thâm trầm, sâu trong đôi mắt ấy nổi lên một trận cưồng phong bão táp, dáng vẻ tàn nhẫn khiến tất cả mọi người cảm thấy hơi hoảng sợ.

Lâm Minh bước lên phía trước, kéo Lê Nhược Vũ đang đứng trước mặt Phan Kiều Như ra, hai vệ sĩ buông lỏng tay, Lâm Minh nhướng mày, tát Phan Kiều Như một cái thật mạnh, Phan Kiều Như bị anh đánh ngã dúi xuống đất, đau đến mức không nói được, trên gương mặt trắng nõn sưng phù lên, biểu cảm không thể tin nổi Giọng nói trâm thấp của Lâm Minh khiến người ta sợ hãi: “Tôi không thích đánh phụ nữ, cô thực sự quên mất lời tôi nói rồi”

“Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, Hạ Ly đang ở đâu, nếu như con bé có chuyện gì, thì cô?” Lâm Minh cười khẩy: “Cho dù là nhà họ Phan thì cũng không giúp cô được”

Thân thể của Phan Kiều Như không kìm được run lẩy bẩy, không lo được nhiều chuyện như vậy, vụt dậy lảo đảo chạy về phía cửa, dáng vẻ đó cực kỳ chật vật Không cần Lâm Minh mở miệng, mấy người vệ sĩ kia đã xách Phan Kiều Như như xách một con gà quay trở lại Phan Kiều Như lắc đầu mãnh liệt, không tỏ ra oan ức nữa, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, cô ta vốn tưởng rằng Lâm Minh sẽ nể mặt nhà họ Phan mà tha cho cô ta, nhưng bây giờ cô ta đã hiểu, cô ta quá ngây thơ rồi: “Em giao Hạ Ly cho một người mà em không quen, nên em không biết Hạ Ly đã bị cô ta bán đi đâu rồi!”

“Bán!” Lê Nhược Vũ ngạc nhiên thốt lên.

“E là kẻ buôn người” Lý Thành mấp máy môi Nói.

“E rằng đó là kẻ buôn người”

Phan Kiều Như gật đầu, nhìn Lâm Quần, bây giờ cô ta cũng hi vọng có thể tìm được Hạ Ly, nếu không chính cô ta cũng không thể tưởng tượng được Lâm Minh sẽ xử cô thế nào.

Lâm Minh híp mắt lại, nhìn Phan Kiều Như, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đó ở đâu? Dẫn Tôi tới tìm cô ta”

Phan Kiều Như luống cuống gật đầu: “Vâng, bây giờ em dẫn mọi người tới đó”

“Cô tốt nhất đừng giở trò gian dối gì nữa”

Phan Kiều Như nghe vậy thì sắc mặt vốn trắng bệch lại khó coi hơn chút nữa, nhưng mà cô †a cũng chỉ có thể gật đầu.

Lê Nhược Vũ nắm tay thật chặt, từ khi sinh ra, Hạ Ly chưa từng phải chịu bất cứ tổn thương nào, nếu như lần này con bé mà xảy ra chuyện gì, chẳng cần Lâm Minh, bản thân cô tuyệt đối không tha cho Phan Kiều Như.

Lý Thành khoát tay, uể oải đi theo sau Lâm Minh, Lâm Minh cũng không nói gì, dù thế nào thì hôm nay Lý Thành đã giúp anh, bây giờ anh chỉ muốn đi tìm Hạ Ly mà thôi.

“Ầm!” Cửa căn phòng tầng trệt trực tiếp bị đá văng, người phụ nữ trong phòng luống cuống quay mặt lại nhìn, đang đắc ý đếm cục tiền trong tay, đột nhiên thấy một nhóm người đàn ông cao to cường tráng đứng đấy, giật thót lên một cá bỗng nhiên nói chuyện cũng lắp ba lắp bã người, các người là ai? Đừng tới đây, còn bước tới tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 926


Chương 926

“Cô báo cảnh sát đi” Lý Thành đi theo góp vui, không ngại thêm nhiều chuyện, đưa luôn điện thoại cho cô ta, còn gật đầu với cô ta một cái như thật, nhưng mà thực sự thì cô ta cũng chỉ cứng miệng mà thôi, không dám gọi điện thoại, một kẻ buôn người dám gọi cho cảnh sát sao? Vừa ăn cắp vừa la làng à.

“Phải cô ta không?” Lâm Minh nghiêm mặt, không thèm phí lời với cô ta, sai người đẩy Phan Kiều Như vào, Phan Kiều Như nhìn người phụ nữ kia hai lượt: “Phải phải phải, chính là cô ta”

Người phụ nữ kia nhìn thấy Phan Kiều Như thì tái mặt, hùng hổ kêu lên: “Con mẹ nó cô xảy ra chuyện gì vậy hả? Đã thỏa thuận mua bán rõ ràng hết cả rồi, sao bây giờ cô lại dẫn người đến đây chứ!”

Phan Kiều Như căng thẳng, cúi thấp đầu xuống “Đứa trẻ đâu?”

“Đứa trẻ nào? Tôi không biết!” Người phụ nữ khoát tay một cái, giả bộ không hiểu gì hết.

“Cô biết anh ấy là ai không hả?” Lý Thành cười nhẹ, giảng lấy cái điện thoại trong tay cô ta: “Tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị, lần này cô gây ra họa lớn rồi”

Trong nháy mắt cô ta mặt cắt không còn giọt máu, tầm ảnh hưởng của tập đoàn Lâm Thị ở thành phố Hà Nội không ai không biết, không phải người đàn ông này đang lừa cô ta chứ?

“Hạ Ly đâu?” Lâm Minh mấp máy nói, cực kỳ không nhấn nại.

Người phụ nữ kia tiếp tục lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm Phan Kiều Như, người phụ nữ này không những chẳng cần tiền của cô ta mà còn cho cô ta thêm tiền để cô ta bán đứa trẻ đó đi càng xa càng tốt, cuộc buôn bán có lời như vậy sao cô ta có thể không nhận chứ?

Lúc đó cũng chỉ tham tiền, không suy nghĩ gì nhiều, nhưng tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện này chứ.

“Rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt?” Lý Thành nhíu mày, nhìn cô ta rồi “chậc, chậc” hai tiếng, dường như đã thấy được kết cục bi thảm của người phụ nữ này rồi.

“Nếu cô ta chẳng có lợi ích gì thì đánh gãy tay cho tôi, đưa tới đồn cảnh sát, báo thẳng với cục trưởng rằng đây là người mà Lâm Minh tôi đưa tới” Lâm Minh phất tay, lập tức có hai vệ sĩ đi tới cạnh người phụ nữ kia, nhặt viên gạch rơi cạnh đấy lên.

Người phụ nữ kia giấy giụa kịch liệt, không ngờ Lâm Minh lại dứt khoát như thế.

“Tôi nói, tôi nói! Đứa bé đó chưa bị mang ra khỏi thành phố đã được một người đàn ông mua lại rồi “Không phải tôi bảo cô bán con bé đó đi càng xa càng tốt sao?” Phan Kiều Như trừng cô ta.

“Câm miệng!” Bây giờ Lâm Minh nghe thấy giọng của Phan Kiều Như thôi đã thấy cô ta cực kỳ đáng ghét, quát to.

“Người đàn ông đó là ai? Trông thế nào?”

“Là một người nước ngoài, cao to, còn để bộ râu lớn quanh căm, mắt màu xanh lam, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, còn biết nói tiếng Trung!”

“Là James!” Lê Nhược Vũ bật thốt lên, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như thực sự đúng là James thì Hạ Ly an toàn rồi.

Lâm Minh gật đầu.

“Bây giờ có thể tha cho tôi rồi chứ?” Người phụ nữ kia dò hỏi Lâm Minh.

“Không cần đánh gãy tay, đưa tới đồn cảnh sát đi” Lâm Minh hững hờ nói.

Tội danh buôn bán trẻ em, cho dù Lâm Minh không dùng danh tiếng của mình tạo thêm áp lực thì ít cũng phải ngồi tù mấy năm “Bây giờ phải làm sao?”

Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ, hỏi ý kiến của cô, dù sao anh đã đồng ý với Lê Nhược Vũ rằng anh sế không nhúng tay vào chuyện giữa cô và James.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 927


Chương 927

“Để em gọi điện thoại cho James” Lê Nhược Vũ gật đầu.

“Nhược Vũ à” James ngồi trên chiến sofa rộng rãi, nhìn Hạ Ly đang ngủ ngon lành, không bất ngờ chút nào khi Lê Nhược Vũ gọi cho ông ta.

Lê Nhược Vũ mím môi: “Ngài James.”

James bật cười, bây giờ Lê Nhược Vũ nói chuyện với ông ta cũng xa lạ thế này đây.

“Tìm Hạ Ly sao?” James vào thẳng vấn đề, lười nói vòng vo với Lê Nhược Vũ.

“Vâng” Lê Nhược Vũ đáp lại một tiếng: “Ngài đến thành phố Hà Nội rồi sao? “

“Đúng vậy” James thở dài một hơi: “Con trai, con gái đều tới hết rồi, người cha như tôi sao có thể yên lòng quay về nước Mỹ chứ, cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp được Hạ Ly ở bến xe”

Mấy câu đơn giản của James đã giải thích xong xuôi vì sao ông ta ở thành phố Hà Nội và làm sao gặp được Hạ Ly.

“Em muốn gặp Hạ Ly không? Con bé đang ngủ, trên trán còn sưng một cục, nhìn thôi tôi đấ thấy đau lòng rồi” James có hơi bưồn lòng mở miệng nói, cing không phải giả bộ, dù sao Hạ Ly đã ở nước Mỹ lâu như vậy, ông ta thực sự rất thích đứa trẻ này.

“Hai người ở đâu? Tôi đến tìm hai người” Lê Nhược Vũ không đợi thêm được nữa, nhất là khi nghe thấy James nói vậy, càng cảm thấy bồn chồn lo lắng hơn, Hạ Ly nhất định phải chịu ấm ức, bây giờ cô bé chắc chẵn rất muốn được gặp mẹ.

James châm điếu xì gà trong tay, ung dung thong thả, khẽ cười: “Trần Hi Tuấn không biết chuyện tôi đến thành phố Hà Nội, cũng tốt, ngày mai làm một bữa gặp nhau cả đi, mọi người cũng đi tìm Hạ Ly suốt ngày hôm nay rồi, nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt đi, ngủ ngon, con gái của cha”

James nói xong thì cúp điện thoại một cách dứt khoát.

“Sao vậy?” Lâm Minh thấy sắc mặt Lê Nhược Vũ không được tốt lắm, lo lẳng hỏi.

“Không sao hết, Hạ Ly đang ở chỗ James, ông †a bảo em là ngày mai đến gặp Trần Hi Tuấn” Lê Nhược Vũ lắc đầu, giọng điệu vẫn ẩn chứa chút lo âu.

Ba năm trước, James không chấp nhận cô và Trần Hi Tuấn ở bên nhau, sau đó dây dưa mấy lần, khó khăn lảm James mới đồng ý chấp nhận cô, nhưng bây giờ cô đã ở bên Lâm Minh rồi.

Cô không quan tâm cách nhìn của James về cô, cũng không vì lúc trước Hoàng Ánh đột nhiên thay đổi thái độ mà cảm thấy đau khổ, nhưng cô thực sự không biết đối mặt với Trần Hi Tuấn thế nào, Hạ Ly đang ở đâu, cô bé gọi Trần Hi Tuấn là cha bao nhiêu năm như thế, liệu có trách cô bắt cô bé rời xa Trần Hi Tuấn không đây.

“Anh đi cùng em” Lâm Minh nắm chặt tay Lê Nhược Vũ, như đang cổ vũ cô.

Phan Kiều Như nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ngứa mắt.

“Để mai tính tiếp đi” Lê Nhược Vũ xoa huyệt thái dương, đầu óc cô cực kỳ rối loạn.

“Được, chúng ta về nhà thôi.” Lâm Minh cười dịu dàng với Lê Nhược Vũ, càng làm chói mắt Phan Kiều Như hơn, vợ chồng bọn họ muốn ân ái thì về nhà, Lê Nhược Vũ chẳng phải chịu chút tốn thất nào, lại còn khiến vị trí cô ta trong lòng Lâm Minh tụt dốc không phanh, bị người ta bắt giữ lại cứ như tù nhân, từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng phải chịu uất ức thế này.

Hạt giống đố ky và căm phẫn đang dần nảy nở trong trong Phan Kiều Như, Phan Kiều Như đột nhiên giấy khỏi sự khống chế của hai vệ sĩ, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn xông tới đâm Lê Nhược Vũ Lâm Minh nhanh tay lẹ mắt đẩy Lê Nhược Vũ ra, nằm con dao đó trong tay, nhíu lông mày lại thật chặt, máu nhỏ xuống theo lòng bàn tay.

Phan Kiều Như hoảng sợ, luống cuống buông tay ra, bị hai vệ sĩ giữ lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 928


Chương 928

“Lâm Minh!” Lê Nhược Vũ sốt ruột muốn xé áo mình ra để băng bó cho Lâm Minh nhưng mãi không xé nổi.

Lý Thành nhìn không nổi nữa, trực tiếp xé một góc áo sơ mi của mình cho Lâm Minh.

“Anh Minh!” Phan Kiều Như hô lên đầy kinh ngạc, nhìn Lâm Minh với đôi mắt đẫm lệ, lý trí của cô ta dường như sắp sụp đổ, ngón tay chỉ vào Lê Nhược Vũ: “Sao anh lại phải đỡ cho cô ta chứ?”

Lê Nhược Vũ cẩn thận từng li từng tí băng vết thương cho Lâm Minh, sao anh lại ngốc vậy chứ!

Lại khiến bản thân bị thương, may là không nguy hiểm như lần trước chỗ Hạ Tư Duệ, nhưng vừa nãy khi Phan Kiều Như đâm về phía Lâm Quần, thực sự khiến cô sợ đến hồn bay phách tán.

Lâm Minh còn quay lại cười đùa an ủi cô, tay không bị thương sờ đầu Lê Nhược Vũ: “Đừng lo, anh không sao.”

“Anh còn dám nói mình không sao, chảy máu rồi đây này! Mau theo em đến bệnh viện” Lê Nhược Vũ quýnh lên như muốn khóc đến nơi, vết rách trên tay Lâm Minh vẫn chưa cầm máu được, chưa được bao lâu đã thấm ướt mảnh vải cuốn trên đó.

Lâm Minh ôm lấy bả vai Lê Nhược Vũ, đau lòng nói: “Đừng khóc mà, tay anh bị em bọc thành một cục thế này mà anh còn không khóc đó.”

Nhưng mà vết thương trên tay thực sự rất đau, trong lòng Lâm Minh đã sớm đau đến nhăn răng nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ vẻ ung dung, nhẹ nhàng như mây gió, không muốn khiến Lê Nhược Vũ buồn lo thêm nữa.

“Anh Minh! Cô ta dựa vào đâu mà đáng để anh làm như vậy? Cô ta có gì tốt chứ? Rốt cuộc em có gì không bằng Lê Nhược Vũ chứ hả?” Phan Kiều Như không cam tâm dậm chân.

Lâm Minh cười khẩy một cái, cô ta hỏi anh cô †a có chỗ nào không sánh bằng Lê Nhược Vũ? Từ đầu đến chân của cô ta chẳng có cái gì có thể đem ra so sánh với Lê Nhược Vũ, xách giày cho cô cũng không xứng!

Lê Nhược Vũ không nhịn được muốn cho Phan Kiều Như một bạt tai, nếu như vừa nấy Lâm Minh không quyết đoán, chỗ bị thương chắc chắn không chỉ có mỗi bàn tay của anh.

Phan Kiều Như hành động như vậy, chính là quyết tâm muốn cá chết lưới rách với cô!

Lê Nhược Vũ mím môi, muốn đích thân lên tát cho Phan Kiều Như một phát, nhưng bị Lâm Minh ngăn lại Lê Nhược Vũ nhìn Lâm Minh đầy khó hiểu, chẳng lẽ anh không nố?

Trong nháy mắt đó, hai mắt Phan Kiều Như sáng bừng lên, như thấy được một tia hi vọng, nhưng ngay sau đó niềm hi vọng mới nhen nhóm của Phan Kiều Như đã bị Lâm Minh mạnh mẽ bóp chết từ trong trứng nước.

Không thèm nhìn Phan Kiều Như thêm một cái nào, tay không bị thương nắm chặt tay lên cảnh trí, hững hờ lên tiếng: “Đừng làm bẩn tay em, cô ta không xứng”

“Mấy anh đưa cô ta về nhà họ Phan, đứng ngoài cửa trông coi thật kỹ cho tôi, đừng để cô ta chạy đi đâu” Lâm Minh dặn dò vệ sĩ mấy câu.

Cuối cùng ánh mắt mới chậm rãi quay lại nhìn Phan Kiều Như, không che giấu chút nào thể hiện ngập tràn sự ghê tởm và ghét bỏ: “Đừng tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua như thế thôi, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cô và nhà họ Phan cẩn thận tính sổ sau”

Anh chỉ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với cô ta, một là Lê Nhược Vũ vẫn đang lo lắng cầm tay anh, hai là tuy rằng có thể xác định Hạ Ly đã an toàn, nhưng vẫn chưa thể về nhà.

Lê Nhược Vũ gật đầu: “Chúng ta đến bệnh viện trước”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 929


Chương 929

“Được” Lâm Minh nở một nụ cười cưng chiều, nắm chặt tay Lê Nhược Vũ rời khỏi nơi này, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, rải một đống thức ăn chó cho những người xung quanh, các loại hiểu lầm, nghỉ ngờ cứ lên tiếp phát sinh mà dường như bất kỳ người nào hay cái gì cũng không thể tách hai người bọn họ ra.

Đột nhiên Phan Kiều Như mất hết sức lực, ngồi thụp xuống đất, Lâm Minh tức giận thật rồi, cô ta nghe ra ý của Lâm Minh, không chỉ có một mình cô ra phải chờ mà là cả nhà họ Phan…

Cô ta bỗng nhiên rất hối hận, nhà họ Phan không chịu đựng được sự tức giận Lâm Minh đâu, nếu như vậy, cô ta sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Phan, hôm nay trở về đó, cô ta không chỉ phải đối mặt với sự thất vọng của cha mẹ mà còn cả sự chửi bới nhục mạ của họ hàng, cả đời cô ta coi như bị hủy rồi.

Lâm Minh thế mà tuyệt tình với cô ta như vậy, rõ ràng là cô ta chỉ thấy không cam tâm.

“Còn ngồi trên đất làm gï? Đi thôi! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à!” Phan Kiều Như chắng nói được câu gì nữa, vệ sĩ kia nhấc Phan Kiều Như từ dưới đất lên một cách thô.

bạo, mấy người này đã chứng kiến hết mọi chuyện, đương nhiên không kính trọng Phan Kiều Như như trước đây nữa.

Còn Phan Kiều Như tự biết mình không chạy thoát được nên cứ như con rối không có linh hồn, mặc kệ để hai vệ sĩ kéo cô về nhà họ Phan.

Vết rách trên tay Lâm Minh hơi sâu, nhưng mà mạy là dao gọt hoa quả không sắc lảm, tới bệnh viện cũng chỉ thoa thuốc rồi băng bó lại, không thể đụng vào nước.

Dọc đường đi, Lê Nhược Vũ cứ nói luyên thuyên suốt, Lâm Minh không chê Lê Nhược Vũ lải nhải, ngược lại còn híp mắt cười nghe cô nói chuyện, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều, Lê Nhược Vũ thế này thực sự khiến anh rung động.

Khi cô quan tâm anh, lo lảng cho anh, Lâm Minh cảm thấy cái cảm giác được Lê Nhược Vũ quan tâm vô cùng tốt, cho dù hôm nay anh bị thương thì cũng không chịu thiệt “Rốt cuộc anh có nghe lọt tai lời em nói nấy giờ không hả?” Lê Nhược Vũ ngẩng đầu lên đối diện với Lâm Minh, thấy anh vấn luôn nhìn mình cười, có hơi tức giận, cô nói nhiều như vậy mà anh chẳng chịu chăm chú lắng nghe.

“Có có có, đều nghe thấy” Lâm Minh nhanh chóng gật đầu, làm bộ vô cùng nghiêm túc nghe.

Lê Nhược Vũ lườm anh một cái, xoay mặt Lâm Minh qua bên kia: “Đừng nhìn em!”

“Vậy anh nhìn ai được?” Lâm Minh thấy kỳ quặc, hỏi Lê Nhược Vũ, ù sao thì anh đừng nhìn em!” Lê Nhược Vũ tức giận, cô lo lắng cho anh như thế mà anh hoàn toàn không để tâm.

“Vợ anh mà anh cũng không được nhìn hả?

Thế anh đi nhìn người khác nhớ?” Lâm Minh nhíu mày, chọc ghẹo Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ lập tức bác bỏ: “Không được!

Anh muốn nhìn ai chứ hả?”

“Chính em không cho phép anh nhìn em mà…”

Lâm Minh giả bộ oan ức, cứ như chú cún tội nghiệp không được ăn thịt Lê Nhược Vũ bị Lâm Minh phản bác, không biết nói gì, nhưng mà người bên cạnh anh, đầu tiên là Lưu Ly gì đó, sau đó là Lâm Thùy Ngọc, bây giờ là Phan Kiều Như khùng điên, có xuất hiện thêm người phụ nữ linh tỉnh gì khác thì cô cũng sẽ “xử đẹp” được hết.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lâm Minh lại tỏ vẻ oan ức nói thêm một câu.

“Được rồi, được rồi, đừng làu bàu mãi nữa, mau về nhà thôi” Lê Nhược Vũ nói không lại anh, tốt nhất là đánh qua chuyện khác.

Lâm Minh nghe vậy thì gật đầu, nhưng vẫn đắc ý trong lòng, dường như sự mệt mỏi cả ngày hôm qua được được dăm ba câu của Lê Nhược Vũ đánh lui hết cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 930


Chương 930

“Mẹ” Lâm Minh và Lê Nhược Vũ vừa tới cửa thì Hòa Phong và Chí Linh chạy ra, đã muộn lắm rồi, hai đứa nhỏ đã thay quần áo ngủ, tóc cũng hơi rối, hình như vừa tỉnh dậy thì phải.

“Trời lạnh như vậy mà sao ăn mặc phong phanh thế này chạy ra đây?” Lê Nhược Vũ đau lòng, cau mày dắt hai đứa trẻ nhanh chóng quay lại giường, Lâm Minh bước vào nhà rồi đóng cửa lại, tránh khí lạnh thổi vào phòng, sợ hai đứa trẻ bị ốm.

Hòa Phong ngó đầu ra nhìn phía sau Lâm Minh, như đang tìm kiếm cái gì đó, mở miệng hỏi một câu: “Cha mẹ, em gái đâu?”

Ánh mắt Lâm Minh trĩu nặng, nhớ tới Hạ Ly, hôm nay anh không thể đưa Hạ Ly về, ngày mai Lê Nhược Vũ còn phải đến nhà James, anh có hơi lo lắng.

“Ngày mai em gái con sẽ về, đừng lo nhé” Lê Nhược Vũ ngồi xổm xuống, sờ đầu hai đứa trẻ, trong lòng cũng rất vui mừng, Hòa Phong và Chí Linh ngày càng da dáng anh trai rồi, còn biết lo lắng cho em gái, dù sao hai đứa vẫn còn rất nhỏ, cũng không giúp được gì cả Chí Linh cái hiếu cái không gật đầu: “Vậy thì ngày mai em ấy có thể đi học cùng bọn con rồi”

“Chưa được” Lê Nhược Vũ lắc đầu, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô thực sự không yên tâm cho hai đứa ra ngoài nữa: “Ngày mai các con nghỉ ở nhà, chơi một ngày cho thật đã, ngày kia chúng ta mới tới trường, được không?”

Hòa Phong và Chí Linh nhìn nhau một cái, tuy rằng hai đứa không hiểu ý của Lê Nhược Vũ cho lắm nhưng biết mẹ luôn quan tậm bọn họ.

“Nhanh đi ngủ đi” Lâm Minh cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn hai đứa trẻ cười nói, Hòa Phong và Chí Linh mặc quần áo mỏng manh, may là trong biệt thự có điều hòa nhiệt độ, nếu không với thời tiết này thì chắc chắn hai đứa sẽ bị cảm mất thôi.

“Vâng, cha mẹ ngủ ngon!” Hòa Phong và Chí Linh hôn má Lâm Minh và Lê Nhược Vũ một cái, rồi mới chạy về giường của mình Hôm nay đột nhiên Hạ Ly bị bắt cóc, cô bận rộn cả ngày, vẫn đang hơi nhíu mày lại, Hòa Phong và Chí Linh chính là liều thuốc an thần tốt nhất dành cho cô.

Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, câu nói này dường như cũng có chút đạo lý.

Tay Lâm Minh bị thương, không thể chạm nước, không thể tắm rửa được, năn nỉ Lê Nhược Vũ mãi mà cô vẫn không đồng ý cho anh tắm rửa, Lâm Minh chẳng còn cách nào khác, bĩu môi, vùng vằng để Lê Nhược Vũ dùng khăn lau mặt cho anh, bằng một cách vi diệu nào đó anh đã biến thành “người tàn tật” mất rồi.

Nhưng mà Lâm Quần cảm thấy làm người tàn tật cũng rất tốt, anh cực kỳ thích dáng vẻ Lê Nhược Vũ lau mặt, lau tay cho anh vừa dịu dàng vừa cẩn thận tỉ mỉ thế này, mà thực ra thì chỉ cần là Lê Nhược Vũ, cho dù cô có dáng vẻ thế nào anh cũng thích, Lâm Minh nghĩ vậy thì mỉm cười Bận rộn mãi mới xong để đi ngủ, Lâm Minh còn làm nũng muốn ôm cô ngủ, Lê Nhược Vũ sợ sẽ động đến vết thương trên tay anh nên thẳng thắn từ chối, không ngờ Lâm Minh ngang ngược chẳng quan tâm đến chuyện đó, vẫn ôm lấy cô.

Lê Nhược Vũ thở dài, xoay vào lồng ngực anh, hôm nay Lâm Minh không thể tắm, trên người dính mùi mồ hôi, nhưng không khó ngửi tẹo nào, đây là mùi thuộc về riêng Lâm Minh, là mùi khiến cô an tâm.

Lê Nhược Vũ gác tay lên eo Lâm Minh, vùi trong lòng anh, rõ ràng vô cùng mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, chớp chớp mắt.

“Em sao vậy? Đang nghĩ gì thế?” Lâm Minh đặt cảm lên đầu Lê Nhược Vũ, yên lặng ôm lấy c‹ cảm thấy rất ấm áp và thỏa mãn, hiếm có một lần không nổi dục vọng thế này.

Hôm nay không chỉ có Lê Nhược Vũ thấy mệt mà bản thân anh cũng mệt mỏi cực kỳ Lê Nhược Vũ mấp máy môi: “Em đang nghĩ, rốt cuộc hôm nay anh tìm thấy em bắng cách nào? Rõ ràng điện thoại di động của em đã bị mấy người kia vứt đi rồi”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 931


Chương 931

Cơ thể Lâm Minh bỗng nhiên cứng đờ, rồi lập tức bình thường trở lại, ngay cả Lê Nhược Vũ đang nắm trong lòng anh cũng không phát hiện ra biến đổi trong nháy mắt ấy.

“Tâm linh tương thông” Lâm Minh cười đáp lại, ôm Lê Nhược Vũ chặt hơn chút nữa.

“Lợi hại như vậy sao?” Lê Nhược Vũ bĩu môi, câu trả lời của Lâm Minh quá qua quýt, cô chẳng tin.

Lâm Minh gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, thế nên em xem, trong tim anh chỉ có em thôi”

“Đừng gạt em, mau thành thật khai báo đi” Lê Nhược Vũ vươn tay lên vuốt chóp mũi Lâm Minh một cái, nhìn cứ như đang làm nũng.

Lâm Minh nhướng mày, nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ Lê Nhược Vũ rồi nói: “Sợi dây chuyên này dất anh tới tìm em”

“Cái gì?”

“Trước khi trả cho em, anh đã thiết kế thêm một số chỉ tiết nhỏ trên đó” Lâm Minh mím môi “Vi vậy mà chỉ cần em đeo nó thì sẽ không chạy đi mất được”

Giọng Lâm Minh chứa chút ấm ức, cứ như đứa trẻ bị bỏ rơi lại, Lê Nhược Vũ đau lòng, lắc đầu: “Không đâu, em sẽ không chạy đi đâu cả”

Lâm Minh cứ tưởng rằng Lê Nhược Vũ sẽ trách anh, dù sao đây cũng là chuyện anh giấu diếm Lê Nhược Vũ, nhưng không ngờ Lê Nhược Vũ không trách anh, còn đồng ý không rời khỏi anh.

“Ừ” Lâm Minh vuốt mái tóc mềm mượt của cô: “Nhưng mà khi anh đem sửa sợi dây chuyền này thì phát hiện bên trong nó trống rỗng”

“Rỗng á?”

“Đúng, có hai chữ cái, là LX, không biết rốt cuộc nó mang ý nghĩa gì nữa, trước đó anh cũng quên nói cho em biết”

Lê Nhược Vũ nhíu mày, sợi dây chuyền này là manh mối duy nhất để tìm được thân thế của cô, vì vậy cô nhất định phải điều tra kỹ càng ý nghĩa của hai chữ cái đó.

“Anh đã giúp em điều tra thử rồi,nhưng mà không có kết quả, đừng suy nghĩ nhiều, cứ từ từ, hôm nay em đã vất vả cả ngày rồi, mau ngủ đi”

Lâm Minh biết Lê Nhược Vũ đang nghĩ gì, nhanh chóng nói, nếu không dựa theo tính cách của cô thì có khi tối nay sẽ không ngủ yên giấc được.

Lê Nhược Vũ gật đầu, chuyện này quả thực không thể tìm ra ngay trong thời gian được, cũng không nghĩ linh tỉnh nữa, ôm lấy Lâm Minh, cẩn thận từng chút một để không động vào vết thương của anh.

“Tay anh còn đau không?”

Nếu như em hôn một anh một cái sẽ hết đau” Lâm Minh trêu chọc Lê Nhược Vũ “Ngủ ngon” Không ngờ Lê Nhược Vũ thực sự không keo kiệt, ngẩng đầu lên hôn anh một cái thật.

“Ừ, ngủ ngon” Lâm Minh híp mắt cười vô cùng dịu dàng, ôm người phụ nữ trong lòng mình thật chặt.

Lê Nhược Vũ rất nhanh chìm vào giấc ngủ ở trong ngực của Lam Quân, cả ngày hôm nay Lâm Minh cũng rất mệt nhưng anh vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, dạo này có rất nhiều chuyện xảy ra làm anh rất lo lắng, những chuyện này có liên quan gì đến James?

Hơn nữa, Lâm Minh chưa bao giờ nghĩ rắng xung sẽ có kẻ phản bội?

Người tài xe lái xe cho Lê Nhược Vũ và hai đứa bé đã không xuất hiện từ khi Lê Nhược Vũ bị bắt cóc đến giờ, anh không tin là anh ta không liên quan đến việc bắt cóc cô đến đó.

Nhưng James không có khả năng tiếp cận được nhà họ Lâm, chẳng lẽ thật sự là do Phan Kiều Như làm việc này?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 932


Chương 932

Đột nhiên Lâm Minh nghĩ không ra, vốn dĩ hôm nay anh dẫn Phan Kiều Như về nhà họ Phan cũng vì chuyện này, người tài xế kia anh vẫn chưa tìm thấy, đợi đến khi anh tìm ra tên tài xế đó thì anh sẽ cho anh ta nói chuyện trực tiếp với Phan Kiều Như.

Còn có người vẫn đang nán lại ở nhà họ Lâm, anh có nên điều tra kĩ chuyện này không nhỉ?

Anh tuyệt đối sẽ không cho sự việc ngày hôm nay xảy ra lần thứ hai.

Tiếc là Hà Duy Hùng không có ở đây, anh ta là một người điều tra rất giỏi, đừng bị lừa bởi vẻ ngoài ăn chơi lêu lổng không có việc gì làm của anh ta, nhưng hầu hết các gián điệp thương mại ở trong Tập đoàn Lâm Thị đều được Hà Duy Hùng †ìm ra, anh ta giúp anh tiết kiệm đi rất nhiều tiền ddieuf tra.

Mà ở bên kia, Hà Duy Hùng vẫn đang ở trên du thuyền ở nước Pháp với Hà Minh Nguyệt, đột nhiên anh ta hắt xì hơi một cái, hôm nay ánh mặt trời ở nước Pháp rất tốt, thời tiết thế này đi du lịch là tuyệt nhất “Lê Minh Nguyệt! Có phải em đang mắng tôi không?”

Hà Duy Hùng không vừa lòng nhìn về phía Lê Minh Nguyệt đang híp mắt và trong tay cô ấy đang cầm bánh kem Black Forest, có một định luật là mỗi lần Lê Minh Nguyệt âm thầm mắng anh ta thì anh ta sẽ bị hắt xì hơi.

Lê Minh Nguyệt nghỉ ngờ quay đầu nhìn Hà Duy Hùng, cô ấy vội vàng nuốt miếng bánh đang ăn xuống thì mới kịp thời cãi lại anh ta: ‘Anh nghĩ anh là ai, ở đây có nhiều đồ ăn ngon như vậy làm sao tôi có thời gian quan tâm đến anh”“

Lê Minh Nguyệt nói đúng lên không sợ anh ta, vẻ vẻ mặt của cô ấy không có biểu hiện nói dối Kể cả Hà Duy Hùng cũng bắt đầu nghỉ ngờ có phải anh ta đoán sai người không.

Khóe miệng Hà Duy Hùng hơi nhúc nhích, anh †a bước xuống ghế và đi đến bên cạnh Lê Minh Nguyệt, anh ra giơ tay lên quyệt đi vết kem đang dính trên khóe miệng cô ấy rồi trực tiếp cho vào miệng mình.

Lê Minh Nguyệt trợn to hai mắt, thâm chí cô ấy còn quên ăn cánh bánh ngọt ở trên tay mình, cô ấy sững sờ nhìn hành động của Hà Duy Hùng.

Nhưng Hà Duy Hùng lại nghiêm túc gật đầu một cái với Lê Minh Nguyệt, sau đó nhéo chóp mũi của Lê Minh Nguyệt: “Chuyện này cũng được, thôi, lần này tôi tin tưởng em một lần”

“Làm sao thế? Có chuyện gì xảy ra à? “Hà Duy Hùng nghiêng đầu nhìn về phía lỗ tai đang từ từ đỏ lên của Lê Minh Nguyệt, anh ta cười trộm trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ không có chuyện gì xảy ra đi đến hỏi Lê Minh Nguyệt.

“Hà Duy Hùng anh bị điên à!” Bỗng nhiên Lê Minh Nguyệt mói phản ứng được vừa nấy Hà Duy Hùng làm gì với cô ấy, cô ấy thở hổn hển hét lên “Tôi chỉ ăn một tý kem có làm sao đâu?” Hà Duy Hùng nhướng mắt nói “Ở đây có nhiều bánh kem như thế anh ăn ở mặt tôi làm gì?”

“Ông đây thích thế thì làm sao?” Hà Duy Hùng nhướng mày, vẻ mặt lưu manh cộng thêm khuôn mặt đẹp trai nói.

“Hừ!” Lê Minh Nguyệt bị anh ta chọc tức đến nỗi không nói lên được, cô cũng không muốn ăn bánh ngọt nữa, cô ấy trực tiếp dùng tay bôi bánh kem lên khuôn mặt đẹp trai của Hà Duy Hùng, sau đó hài lòng gật đầu rồi cái rồi võ tay chạy mất.

“Lê Minh Nguyệt!” Bây giờ người hét lên đổi thành Hà Duy Hùng: “Em muốn chết đúng không?”

Nhưng mà Lê Minh Nguyệt giống như một làn khói chạy đi rất xa, mà Hà Duy Hùng lại chú ý đến vẻ ngoài của mình nên anh ta cản răng nghiến lợi lau sạch bánh kem trên mặt rồi mới đuổi theo Lê Minh Nguyệt.

“Người trẻ tuổi bây giờ đúng là” Một người đàn ông trung niên bình thường ngồi ở đầu du thuyền đăng kia có vẻ mặt hiền lành lắc đầu một cái.

Ông ta đã bạc hơn nửa đầu nhưng nếu mọi người nhìn kỹ thì sẽ phát hiện con ngươi của người đàn ông này là màu đen…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 933


Chương 933

Người đàn ông cầm một ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm, ông ta nhấm nhấp hai lần sau đó đứng ở đầu du thuyền nhìn về phía xa nhưng trong ánh mắt của ông ta đang nhớ về một chuyện xưa.

Khuôn mặt của cô gái đến từ Việt Nam vừa nấy làm cho ông ta có cảm giác rất quen, nhưng ông ta chưa gặp cô gái đó lần nào, ngược lại khuôn mặt này làm ông ta nhớ đến một người bạn cũ cũng đến từ Việt Nam.

Lê Nhược Vũ thức dậy rất sớm, bởi vì cô lo lắng cho Hạ Ly nên sau khi tỉnh dậy cô không ngủ tiếp được nữa, nhưng mà James không gọi ddienj thoại cho cô mà cố cũng không có việc gì làm nên cô dứt khoát rời giường xuống làm bữa sáng cho Lâm Minh và hai đứa bé.

Ai ngờ lúc cô đặt chân chuẩn bị xuống giường thì bị bàn tay của Lâm Minh ôm trở lại, mắt Lâm Minh vẫn còn chưa mở hết, anh híp mắt nhìn cô nói: “Em dậy sớm vậy?”

Lê Nhược Vũ gật đâu một cái rồi nói với anh: “Vâng, hôm nay em ngủ không sâu gi “Bởi vì chuyện của Hạ Ly?”

Lê Nhược Vũ gật đầu một cái vừa thừa nhận chuyện này, vì Lâm Minh rất hiếu con người cô mà cô cũng không có chuyện gì phải giấu anh cả “Em đừng lo lắng, em ngủ một lúc nữa đi, tí nữa sau khi em tỉnh dậy anh sẽ dẫn em đi gặp.

James” Bàn tay của Lâm Minh vẫn không thả cô ra, nhưng Lê Nhược Vũ lắc đầu một cái nói “Không phải anh nói em đi một mình à?”

“Anh đã đồng ý chưa?” Lâm Minh nhíu mày nói: “Làm sao anh không nhớ chuyện này nhỉ.”

“Anh đừng làm rối mọi chuyện” Lê Nhược Vũ giả vờ tức giận nhưng trên mặt cô lại không có ý tức giận nào cả.

“Hạ Ly cũng là con gái cưng của anh, tại sao anh lại không được đi cùng?”

Lê Nhược Vũ cũng biết chuyện này cô hơi quá đáng, nhưng vốn dĩ trong lòng cô vẫn luôn áy náy với Trần Hi Tuấn, mà Lâm Minh không phải là người giỏi nhẫn nhịn, cô sợ khi đến đó anh không nhịn được sẽ xảy ra chuyện, cô không muốn có lỗi với Trần Hi Tuấn nữa.

“Chuyện lần này là em không đúng, nhưng anh có thể thông cảm cho em một lần không? Chỉ một lần này thôi, sau khi em giải quyết rõ ràng chuyện này rồi dẫn Hạ Ly về nhà thì em sẽ không bao giờ chạy lung tung nữa”

Lâm Minh mím môi, trên mặt anh có vẻ không vui mấy.

Tuy không muốn nhưng cô vẫn phải làm vậy thôi, lần trước cô chỉ gặp mặt Hạ Đông Quân cũng có Lâm Minh ở đấy mọi chuyện đã loạn hết nên, hơn nữa bây giờ cô còn đi gặp Trần Hi Tuấn nếu anh đi cùng thì mọi chuyện hỏng hết.

Kể cả bọn họ đã xảy ra những chuyện gì thì có một sự thật là Trần Hi Tuấn đã ở bên cạnh cô suốt ba năm khi ở nước Mỹ, nếu như không có Trần Hi Tuấn thì đã không có cô của bây giờ.

“Lúc nào cũng phải trả lời cuộc gọi của anh, anh không bản thân không biết em ở đâu” Lâm Minh không vui, anh xoay người giận dỗi với Lê Nhược Vũ, nghe giọng điệu nói chuyện của anh thì anh miễn cưỡng đồng ý cho cô đi một mình Lê Nhược Vũ không tức giận, nếu như là ba năm trước thì không bao giờ Lâm Minh đồng ý chuyện này, dù có bàn luận thế nào thì anh cũng không đồng ý, nhưng bây giờ Lâm Minh có thể miễn cưỡng đồng ý chuyện này là tốt rồi, cô cũng biết thế này là đủ không đòi hỏi thêm nữa: “Anh ngủ thêm một lúc nữa đi, bây giờ em đi làm bữa sáng.”

Lê Nhược Vũ đứng dậy, cười một cái rồi dịu dàng nói chuyện.

Khi Lâm Minh chưa nên tiếng trả lời thì Lê Nhược Vũ đã mặc quần áo vào rồi đi thắng ra khỏi phòng ngủ, lúc này Lâm Minh nhanh chóng lật người cầm điện thoại nên gọi điện phái người đi theo Lâm Nhược Vũ.

Giấy tờ lần trước ở bệnh viện là người của James làm, lần này lại rất trùng hợp có việc liên quan đến Hạ Ly, anh không tin hôm nay James chỉ mời Lê Nhược Vũ ăn một bữa mà không có mục đích nào khác…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 934


Chương 934

Lê Nhược Vũ chiên trứng trần nước sôi, sau đó cô nướng hai lát bánh mì, cô trang trí mấy miếng cà chua bé nên đĩa, cô thấy trong nhà không còn thức ăn nào khác nên đi ép sữa đậu nành Hòa Phong và bé Chí Linh thích ăn ngọt nên cô cho thêm đường vào cốc sữa, còn Lâm Minh không thích ăn ngọt nên cô không cho thêm, xong cô vỗ tay hài lòng nhìn kết quả mình làm.

Bây giờ cô đi gọi Hòa Phong và bé Chí Linh dậy ăn sáng Hai đứa bé vẫn đang ngủ say, ngay cả tiếng mở cửa của cô cũng không đánh thức bọn nhóc.

Bé Hòa Phong năm ngủ không im lặng tí nào, cậu bé rất thích dập chăn, mà bé Chí Linh lúc ngủ rất ngoan ngoãn, nửa khuôn mặt nhỏ bé của Chí Linh bị chăn che mất, chỉ lộ ra hai hàng lông mi.

Mặc dù bé Chí Linh không phải con ruột của Lê Nhược Vũ, nhưng kế cả như thế nào thì Lê Nhược Vũ cảm thấy đây là một loại duyên số, bây giờ Chí Linh vẫn còn nhỏ nên cô sẽ không nói sự thật cho cậu bé, cô sẽ cho Chí Linh một tuổi thơ hạnh phúc.

Còn sau này khi Chí Linh lớn rồi thăng bé có quyền biết về thân thế của mình rồi nó có thể quyết định đi tìm cha mẹ ruột của mình.

Lê Nhược Vũ bóp mũi của hai đứa bé, rồi mở miệng nói: “Mấy bé sâu lười dậy thôi nào!”

Hai đứa bé dụi dụi mắt, rồi mở đôi mắt to tròn mông lung vẫn còn đang buồn ngủ kia, đồng thanh nói: “Mẹ!”

Trong giọng nói của hai bé có sự ngạc nhiên và vui mừng, “Hai đứa dậy nhanh lên, mẹ làm bữa sáng rồi đó”

“Vâng vâng!” Hai đứa bé đồng ý, quay người mặc quần áo vào, trong lòng hai đứa rất vui vẻ và hạnh phúc.

Lê Nhược Vũ “Mẹ? Hôm nay mẹ làm món gì cho bọn con vậy? Hòa Phong và bé Chí Linh rất ngoan ngoãn, còn nhỏ đã biết tự vận quần áo, việc này giúp đỡ Lê Nhược Vũ rất nhiều.

Hòa Phong vừa mặc quần áo vừa tò mò hỏi cô.

Lê Nhược Vũ cười một tiếng nói: “Chỉ là trứng gà và sữa đậu nành bình thường thôi” Chẳng qua hôm nay cô đột nhiên muốn làm bữa sáng nhưng cô không nghĩ đến hai đứa bé lại mong chờ như vậy.

Nhưng mà trên mặt Hòa Phong và bé Chí Linh không hiện nên một tý sự thất vọng nào cả, hai đứa vui vẻ vỗ tay nói: “Tốt quá! Bọn con rất thích ăn trứng gà!”

“Vậy sao?” Cô nhớ rõ tuy Hòa Phong không kén ăn nhưng thẳng bé cũng không thích ăn trứng lắm: “Vậy sau hôm nay sáng nào mẹ cũng chiên trứng cho mấy đứa ăn.” Lê Nhược Vũ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu một cái nói “Á?” Hòa Phong âm thầm kêu khổ trong lòng: “Không cần phải như “Không phải con rất thích ăn trứng gà sao?”

“Anh chỉ vui vẻ khi mẹ làm bữa sáng cho tụi con thôi!” Bé Chí Linh ở bên cạnh cười hì hì trả lời thay anh trai.

“Trẻ con không được nói dối!” Lê Nhược Vũ nghiêm túc dạy dỗ.

Bé Hòa Phong rũ đầu xuống tủi thân nói: “Hòa Phong biết rồi, mẹ đừng tức giận nha”“

“Ừm, con biết nhận lỗi là đứa bé ngoan” Lê Nhược Vũ xoa mái tóc mềm mại của Hòa Phong, rồi an ủi cậu bé.

Cô biết suy nghĩ của thắng bé, vì thẳng bé rất yêu quý cô sợ cô không thích thì sẽ bỏ rơi bọn nó một lần nữa, nhưng bay giờ cô đã quyết định sẽ ở lại đây với Lâm Minh, tất nhiên cô sẽ sửa lại suy nghĩ của bọn nhỏ và trở thành một người mẹ tốt.

“Được rồi, chúng ta đi xuống ăn sáng thôi nào” Sau khi hai đứa bé mặc xong quần áo, cô đi đến sửa sang lại cổ áo cho tụi nhỏ rồi cô dẫn hai đứa bé đến bàn ăn.

Nhưng mà tại sao Lâm Minh vẫn chưa dậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 935


Chương 935

Chuyện này làm cho cô hơi ngạc nhiên, cô để cho má Trương giúp hai bé ăn cơm còn cô đi tầng tìm Lâm Minh.

Lâm Minh vẫn đang ngủ nảm ở trên giường, Lê Nhược Vũ không còn gì để nói thở dài, có vừa nấy cô ở chung hai đứa bé một khoảng thời gian nên đột nhiên trong lòng cô có suy nghĩ muôn streeu chọc Lâm Minh. Cô tìm một cọng lông chim để lên chóp mũi của Lâm Minh rồi nhẹ nhàng di chuyển nó.

Lâm Minh đang ngủ cảm thấy khó chịu giơ †ay nên xoa xoa mũi, Lê Nhược Vũ nhanh chóng cầm lông chim về chờ đến khi Lâm Minh bỏ tay xuống thì cô tiếp tục để lông chim lên và di chuyển, cuối cùng Lâm Minh không nhịn được nữa hắt hơi một cái, anh tỉnh lại thì thấy Lê Nhược Vũ đang đứng trước mặt mình, anh giang tay ra ôm cô vào ngực: ‘Em, làm gì vậy? Mới sáng sớm mà em đã trêu chọc anh?”

“Anh bây giờ chỉ có một tay, không đánh thắng em đâu” Lê Nhược Vũ không nhịn được lắc đầu rồi nhìn Lâm Minh Lâm Minh nhướng mày nhìn cô, anh ngắn gọn nói ra mấy chữ: “Em muốn thử không?”

“Khụ khụ khụ…” Lê Nhược Vũ quay mặt lại ho khan một trận, cô né tránh ánh mắt đang suy nghĩ của Lâm Minh.

“Em lên đây gọi anh dậy, tại sao anh vẫn còn ngủ vạy?”

Lâm Minh bĩu môi: “Em muốn một người tàn tật như anh mặc quần áo?”

Đúng là, Lê Nhược Vũ không nhịn được võ đầu mình một cái, cô quên mất một cánh tay của Lâm Minh bị thương làm sao anh tự mặc quần áo được?”

Cuối cùng cô vất vả mặc quần áo cho Lâm Minh xong thì anh vẫn không định đi xuống nhà, anh lấy cớ “Người tàn tật” không có cánh tự ăn cơm được.

Lê Nhược Vũ nhìn tay phải đang quấn băng của anh, cô hết cách đầu xuống: “Anh có thể dùng xìa súc ăn!”

“Em muốn anh cầm xìa ăn cơm trước mặt con trai?” Vẻ mặt của Lâm Minh trông còn hết cách hơn cả Lê Nhược Vũ.

‘Vốn dĩ bây giờ Hà Phong và bé Chí Linh rất thích Lê Nhược Vũ, nếu anh dùng xìa ăn cơm ở trước mặt hai đứa nó thì hình tượng anh anh vất vả xây dựng từ trước đến nay trước mặt tụi nó sẽ bị phá hủy hoàn toàn “Chẳng lẽ anh muốn em đút cho anh ăn ngay trước mặt hai đứa bé?”

“Vậy anh sẽ không đi xuống phòng ăn, em có thể ở trong phòng ngủ này đút cho anh ăn” Lâm Minh giơ tay chiến thắng nhìn Lê Nhược Vũ, anh vì cô nên bị thương, chắc chẳn Lê Nhược Vũ sẽ không vứt anh ở đây đâu?

Hơn nữa anh không thuận tay trái nên không thế dùng tay trái đế xúc cơm được.

Khóe miệng Lê Nhược Vũ giật giật một cái, nhưng cô không thế làm gì được nên cô gật đầu một cái.

Lâm Minh nhìn cô đi xuống tầng, anh vui vẻ đánh giá mưu kế của mình, sau đó anh híp mắt iếp tục về nằm xuống giường, thừa dịp lần này bị thương anh làm sao anh lại không “Bóc lột” Lê Nhược Vũ một lúc?

Hai đứa bé hơi nghỉ ngờ hỏi: “Cha đâu vậy mẹ?”

Lê Nhược Vũ không nhịn được bĩu môi nói: “Cha mấy đứa là một con sâu lớn lười biếng, bây giờ cha vẫn còn đang nằm ngủ ở trên tầng đó.”

“Vậy con đi gọi cha dậy cho!” Bé Chí Linh xung phong nhận việc đi gọi bố.

“Không cần đâu con, hôm qua tay cha con bị thương nên hôm nay chúng ta bỏ qua cho cha nha” Lê Nhược Vũ nháy mắt một cái, sau đó cô cầm bữa ăn sáng lên tầng, nhưng mà cũng may.

hôm nay cô chuẩn bị bánh mì và sữa đậu nành nên không cần phải đút cho Lâm Minh an, rất nhanh Lâm Minh đã giải quyết xong bữa sáng James cũng gọi điện thoại đến, sau đó Lê Nhược Vũ gật đầu một cái nói thời gian và địa điểm gặp mắt ở trước mặt Lâm Minh rồi mới tắt điện thoại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 936


Chương 936

Cô biết Lâm Minh lo lắng cho mình nên cô mới làm như vậy, hơn nữa nếu cô đi đến đó có xảy ra chuyện gì thi Lâm Minh sẽ tìm thấy cô, Lê Nhược Vũ sờ sợi dây chuyền trên cố mình một cái “Nhất định em phải đi một mình?” Lâm Minh chăm chú nhìn vào mắt Lê Nhược Vũ, anh không chịu được phải xác định một lần nữa.

“Vâng ạ” Lê Nhược Vũ gật đầu một cái Lâm Minh thấy vậy thì cũng không nói nhiều nữa, anh hôn lên trán Lê Nhược Vũ một cái, rồi dịu dàng nói: “Em đi nhanh rồi về nhà sớm nha”

Trần Hi Tuấn lái xe ra ngoài Phong Linh Đàm, trước kia cậu ta cũng đến đây một lần nhưng tâm trạng lần này cậu ta đến đây hoàn toàn khác với lần trước.

Lê Nhược Vũ đi từ trong nhà ra, hai đứa bé vẫy tay chào cô, trên mặt Lê Nhược Vũ cũng nở nụ cười ấm áp chào lại hai đứa bé, nụ cười lần này của cô giống như một người mẹ tỏa sáng.

Trần Hi Tuấn chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của cô khi ở trước mặt cậu ta.

Lê Nhược Vũ đi về phía xe của cậu ta rồi bước vào trong xe, nhưng bây giờ trong lòng cậu ta lại cảm thấy hồi hộp và bất an, co lẽ đây là nguyên nhân cho dù cậu ta rất nhớ cô nhưng từ lúc cậu †a đến thành phố Hà Nội đến bây giờ chưa bao giờ chủ động đến gặp mặt nói chuyện với cô.

Cậu ta đang trốn tránh vì nếu gặp cô thì cậu †a phải nhìn thắng vào một sự thật là Lê Nhược Vũ không còn ở bên cạnh cậu ta nữa, mặc dù lúc đầu ở nước Mỹ cậu ta đã chuẩn bị tâm lý cho mình khi xảy ra chuyện như này nhưng chưa bao giờ cậu ta nghĩ đến việc đến tận bây giờ cậu ta vẫn thích cô nếu không phải lân này James bắt buộc cậu 1a phải đến đây thì không biết bao giờ cậu ta mới có đủ can đảm đế đến đây.

“Trần Hi Tuấn” Lê Nhược Vũ mở cửa xe xong thì ngồi vào trong xe, cô mỉm cười gọi tên cậu ta.

Trần Tuấn Hi gật đầu một cái, nhưng cậu ta không biết mình phải nói chuyện gì mới hợp lý.

Trong nháy mắt không khí trong xe dần dần lạnh xuống, Trần Hi Tuấn hít một hơi thật sau, sau đó cậu ta nở một nụ cười nói: “Em ăn sáng chưa?”

“Em ăn rồi, còn anh ăn chưa?”

“Anh chưa ăn” Cậu ta vội vàng lái xe đến đón cô nên quên mất.

Lê Nhược Vũ cầm một hộp sữa từ trong túi xách ra, cô đưa cho Trần Hi Tuấn:Anh uống một chút đi”

“Cám ơn em’ Trần Hi Tuấn mỉm cười nhận hộp sữa, nhưng anh không mở nó ra.

Lê Nhược Vũ nhìn sắc mặt của cậu ta một lúc thì đã bị câu nói lếu em định nói xin lỗi cô há miệng ra định nói chì của Trần Hi Tuấn cắt đứt: thì em không cần nói đâu”

Đột nhiên Trần Hi Tuấn khỏi động xe, sau đó cậu ta nghiêng đàu miễn cường cười với cô một tiếng: “Lúc đầu anh đã nói rồi, anh vĩnh viễn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em.”

Đột nhiên Lê Nhược Vũ im lặng, cô không biết mình nên nói câu gì, nhưng đây là sự lựa chọn của cô nên cô sẽ không hối hận.

“Cha anh đâu rồi?”

“Ông ta đang đợi chúng ta, em đừng lo lắng, anh sẽ không để ông ta bắt nạt em: Trần Hi Tuấn tưởng là Lê Nhược Vũ đang lo lắng về chuyện của Hạ Ly, nên cậu ta mở miệng an ủi cô.

Mặc dù chuyện này cậu ta cũng cảm thấy xấu šu như không phải James nói ông ta sẽ không đưa bao giờ Hạ Ly vè đó nếu Lê Nhược Vũ không đến đây, thì cậu ta sẽ không bao giờ để Lê Nhược Vũ gặp mặt James.

Từ khi cậu ta còn nhỏ James rất yêu quý cậu †a và Trần Hi Lam, cũng chính vì thế ông ta rất bảo vệ bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 937


 

Chương 937

Ban đầu khi James đến thành phố Hà Nội thì Trần Hi Tuấn nghĩ mình sẽ bị dạy dỗ và mắng một trận, tại vì từ lúc đầu James đã phản đối cậu ta và Lê Nhược Vũ yêu nhau.

Cậu ta biết suy nghĩ của James, James nghĩ rằng người người đàn bà có thể gả cho Lâm Minh thì không phải là một người hiền lành, ông ta sợ cậu bị bắt nạt và phải chịu đựng người đàn bà đó, nhưng cậu ta vẫn cứ làm theo ý của bản thân.

Cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn không cảm thấy Lê Nhược Vũ là một người đàn bà xấu xa, gian xảo. Cậu ta nghĩ chính bản thân cậu ta không phải là một người tài giỏi làm cho Lê Nhược Vũ thích thì cũng không oán trách người khác được.

Khung cảnh James vẫn ngồi uống cốc cà phê trong quán này giống ý hệt ba năm trước, ba năm trước khi ông ta gặp mặt Lê Nhược Vũ ở đây thì cô bình tĩnh việc này làm ông ta rất ngạc nhiên, ta không biết hôm nay khi cô gặp ông ta thì cô còn bình tĩnh như lần trước không James rất tò mò, nếu ba năm trước ông ta để Lê Nhược Vũ ở lại vì muốn Trần Hi Tuấn chú tâm vào công việc kinh doanh thì đến bay giờ ông ta đã thực sự nhìn Lê Nhược Vũ với con mắt khác.

Một người có thể làm Lâm Minh tuyệt vọng chờ đợi suốt ba năm, sau đó trong một thời gian ngắn làm công ty ZO phát triến khắp Việt Nam, nói thật ban đầu ông ta không bao giờ nghĩ đến Lê Nhược Vũ và Trần Hi Tuấn có thể làm được việc này, cũng vì như vậy nên ông ta mới đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.

Nhưng tiếc là Trần Hi Tuấn vẫn không bắt được trái tim của Lê Nhược Vũ.

James nhìn khung cảnh ngoài cửa số rồi uống một ngụm cà phê, lúc này Lê Nhược Vũ và Trần Hi Tuấn đi vào với nhau, Trần Hi Tuấn rất có phong thái của một người đàn ông nên mở cửa giúp Lê Nhược Vũ.

James thở dài một cái, sau đó đột nhiên ông tự hỏi trong lòng đay có phải là nghiệp chướng mà người Việt nam hay nói không.

Trừ trước đến nay ông ta không tin vào việc này, bây giờ thật sự ông at đã già rồi sao nên mới tin vào mấy chuyện này?

Lê Nhược Vũ ngồi đối diện với James, nhưng cô chỉ gọi một cốc nước chanh.

“Đã lâu không gặp: James không ngờ rắng Lê Nhược Vũ vẫn thờ ơ khi đến gặp ông ta, ông ta nghĩ là trước đó cô đã làm Trần Hi Tuấn thất vọng thì khi đến gặp ông ta cô sẽ hổ thẹn, ông ta không nghĩ tới Lê Nhược Vũ là một người hay chịu đựng vậy mà hôm vẫn để ông ta nói trước.

Đúng là cô phát triển rất nhiều trong mấy năm qua oqr nước Mỹ, nếu có thể ông ta cũng không ngại để cô gả cho Trần Hi Tuấn, danh tiếng của dòng họ James rát cao, công với tài năng và sự: điềm tĩnh của người đàn bà này thì tương lai của dòng họ James sẽ phát triển rất cao.

Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng ông ta đã bắt đầu chú ý và hơi tán thưởng Lê Nhược Vũ Lê Nhược Vũ gật đầu một cái, sau đó cô để túi xách xuống bên cạnh và nâng mắt lên nói: “Ông James, đúng là lâu rồi chúng ta không gặp nhau”

Đúng là sau lần gặp nhau ở sân bay đó thì cô chưa gặp ông James lần nào nữa.

Nhưng mà trong chuyện tình cảm này thì cô chỉ có lỗi với Trần Hi Tuấn không có lỗi với ông ta, nên cô không cần phải thấy áy náy hay xấu hổ khi gắp mặt James.

Trần Hi Tuấn nhìn Lê Nhược Vũ, không ai biết trong lòng cậu ta nghĩ gì cho đến khi James gọi cậu ta.

“Trần Hi Tuấn, cha không muốn hỏi nhiều về chuyện của con và Lê Nhược Vũ, nhưng mà như.

hôm nay cha nhìn thấy thì con muốn cha nhúng tay vào chuyện này?” Ông ta không muốn ép buộc Lê Nhược Vũ ở lại bên cạnh Trần Hi Tuấn, mặc dù Lê Nhược Vũ rất tốt nhưng không có nghĩa là trên thế giới này không có ai tốt hơn cô, nhưng mà ông rất thất vọng về việc Trần Hi Tuấn trốn tránh chuyện này.

“Cha, con sẽ xử lý tốt chuyện này”

“Con đến thành phố Hà Nội lâu như vậy mà chưa gặp được Lê Nhược Vũ, đây chính là cách con xử lý chuyện này?” Vẻ mặt nghiêm túc của James rất sắc bén, Trần Hi Tuấn không lên tiếng trả lời nhưng ánh mắt của cậu ta không dao động: “Chẳng qua là con chưa nghĩ được nên xử lý theo cách nào, bố không cần làm khó cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 938


Chương 938

“Một là con cắt đứt hết với cô về tiếp nhận công ty của dòng họ ở nước Mỹ, hoặc là cha nghĩ cách để Nhược Vũ ở bên cạnh con” James nói chuyện rất thẳng thắn, ông ta không quan tâm đến Lê Nhược Vũ vẫn còn đang ngồi đối diện với ông ta.

‘Vốn dĩ những câu này ông ta nói để cho Lê Nhược Vũ nghe.

Để cô ở bên cạnh? Trần Hi Tuấn mím môi, Nhược Vũ là một người cố chấp, cậu ta biết khi cô đã quyết định một việc nào đó thì kể cả người đó nói như thế nào thì cô cũng không thay đổi.

Kể cả cô đồng ý ở lại bên cạnh anh, thì đó là cô không muốn nhưng bị ép buộc.

“Con tôn trọng lựa chọn của Nhược Vũ.”

“Vậy có nghĩa là con sẽ trở về nước Mỹ với cha?”

Lê Nhược Vũ mỉm cười rồi lắc đầu một cái, sau đó c nói thẳng vào vấn đề: “Ông James. nếu hôm nay ông gọi tôi đến đây chỉ để nghe chuyện riêng của gia đình ông, vậy thì tôi nghĩ mình nên tránh đi chờ hai người giải quyết xong thì tôi sẽ xuất hiện, và lúc đó tôi hi vọng mình có thể nhìn thấy bé Hạ Ly”

Ý của James là bắt buộc Trần Hi Tuấn phải lựa chọn, một là Trần Hi Tuấn từ bỏ cô về tiếp nhận công ty ở Mỹ hoặc là ông ta sẽ giúp Trần Hi Tuấn bằng cách dùng Hạ Ly để uy hiếp bắt ô ở lại bên cạnh cậu ta, tóm lại những việc này ông ta làm chỉ có một mục đích.

Đó là muốn cô khuyên Trần Hi Tuấn trở về nước Mỹ, ban đầu bởi vì cô lên Trần Hi Tuấn mới mở công ty kinh doanh, chuyện này làm James rất lo lắng, nhưng điều ông ta lo lắng là Trần Hi Tuấn không muốn tiếp nhận công ty của dòng họ James mà thôi.

Nhưng cô không muốn khuyên Trần Hi Tuấn làm những việc mà mình không thích nữa, còn Hạ Ly thì kể cả có như thế nào thì chắc chẳn cô sẽ đưa con bé về, cô không muốn con bé trở thành một công cụ để đám người lớn lợi dụng.

“Lê Nhược Vũ! Mặt James lạnh xuống nói “Theo câu nói của người Việt Nam cô thì chuyện này có phải cô đang qua cầu rút ván không?”

“Qua cầu rút ván?” Lê Nhược Vũ trả lời bằng một câu nghỉ vấn, cô vẫn mỉm cười tự nhiên, cô không phải đứa ngu, bây giờ James đang muốn dùng lý lẽ đạo đức đế nói cô, nhưng nó vô dụng rồi.

“Ông James, tôi nghĩ người qua cầu rút ván là ông thì phải, ông lợi dụng tôi đế Trần Hi Tuấn làm kinh doanh nhiều năm như vậy, bây giờ ồn vẫn tiếp tục lợi dụng tôi để uy hiếp Trần Hi Tuấn?”

James nhìn Lê Nhược Vũ, nhưng ánh mắt của ông ta đần dần lạnh đi: “Lê Nhược Vũ, lúc đầu ba năm trước khi cô đến nước Mỹ thì tinh thần đã sa sút như vậy, là gia đình .James chúng tôi giúp đỡ cô,bây giờ cô nghĩ mình là ai mà có thể nói những lời này trước mặt tôi?”

Đột nhiên Lê Nhược Vũ bật cười, khuôn mặt cô nở rộ giống như một bông hoa nhỏ xinh đẹp nhưng có gai nhọn đâm người khác: “Ông James, ông đừng quên, kế cả ba năm trước lúc tôi sa sút tình thần nhất thì ông cũng không có cách nào uy hiếp được tôi”

Huống hồ là hôm nay.

James cười chế giễu, đúng là mồm miệng cô rát nhanh nhạy, nhưng Lê Nhược Vũ thật sự cho rãng mình có thể chống đối ông ta à?

Nhất thời bầu không khí ở đây có mùi thuốc súng.

“Cha!” Đột nhiên Trần Hi Tuấn mở miệng nói: “Đủ rồi!”

Điều mà cậu ta không muốn nhìn thấy hai người mà mình yêu quý nhất lại cãi nhau như vậy, cậu ta là một người coi trọng tình cảm gia đình, điều này của cậu ta gần giống với Lê Nhược Vũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 939


Chương 939

Hớn nữa, cậu ta đâu phải đứa ngu, bây giờ cậu ta đã không phải là Trần Hi Tuấn cửa năm đó nữa rồi “Con sẽ trở về với cha, sẽ tiếp tục cố gắng để tiếp nhận công ty của dòng họ, nhưng mà con có hai điều kiện”

Ánh mắt James nhìn chäm chẵm vào Trần Hi Tuấn, hình như ông ta đang nghĩ xem câu nói của cậu ta là thật hay giả, ông ta không chắc chắn lắm, Trần Hi Tuấn trở về nước Mỹ mà không có Lê Nhược Vũ ở bên cạnh thì cậu ta sẽ chăm chỉ làm việc chứ “Thứ nhất, cha không được nhúng tay vào chuyện của con và Nhược Vũ, cha trả lại Hạ Ly cho Nhược Vũ đi”

“Chí cần con về nước thì chuyện này không là gì cả” James đồng ý gật đầu một cái, mục đích lần này ông ta đến đây là vì chuyện này, ông ta không do dự đồng ý luôn: “Điều thứ hai là gì?”

Tiềm thức nói cho ông ta biết điều thứ hai mới là quan trọng nhất.

“Thứ hai, con muốn ở lại thành phố Hà nội một tuần và chuyển công ty ZO cho Nhược Vũ”

“Chuyện này không được!” Mặc dù Trần Hi Tuấn chưa nói hết câu nhưng đã bị đã bị James và Lê Nhược Vũ mở miệng đồng thanh cứt đứt.

James và Lê Nhược Vũ nhìn nhau một cái, trong mắt hai người hiện nên sự trầm mặc nhưng trong lòng lại không có suy nghĩ gì.

James suy nghĩ Trần Hi Tuấn dựa vào ZO ở nước Mỹ cung có ít tiếng tăm, nếu sau này câu ta tiếp tục phát triển công ty ZO rồi khi Trần Hi Tuấn tiếp nhận công ty và sáp nhập ZO vào tập đoàn, nó không khác gì một bánh ngọt lớn có thể giúp Trần Hi Tuấn trở lên mạnh mẽ hơn.

Đây là thành quả mà chính cậu ta làm được nê nó sẽ làm cho nhân viên lâu năm trong công ty của James tin tưởng.

Hơn nữa, James là một người kinh doanh, nên ông ta biết ZO có thể mang lại rất nhiều lợi nhuận, thế nên làm sao ông ta có thể chắp tay đưa cho người khác?

Con trong lòng của Lê Nhược Vũ giống như một ngọn sóng lớn chảy siết và vẻ mặt cô rất phức tạp, ba năm này cô vẫn luôn ở bên cạnh Trần Hi Tuấn nên cố biết rằng Trần Hi Tuấn rất nỗ lực và cố gắng vì ZO, cô rất xin lỗi Trần Hi Tuấn nhưng làm sao cô có thể nhận món quà lớn này của Trần Hi Tuấn được.

Trong lòng Trần Hi Tuấn biết bọn ho sẽ có phản ứng này nên cậu ta không cảm thấy bất ngờ mà vẻ mặt cậu ta càng kiên quyết.

Đây là công ty ZO do một tay anh tạo ra, những mục đích ban đầu của nó là vì Lê Nhược Vũ, cậu ta có thể nói nếu không có Lê Nhược Vũ thì sẽ không có công ty ZO này, hơn nữa bây giờ công ty Z0 rất phát triển mà Lê Nhược Vũ lại lựa chọn rời đi, nếu công ty ZO không có cô thì nó sẽ mất linh hồn.

“Đây là những điều kiện con có thể về Mỹ, còn có…” Trần Hi Tuấn nhìn James nói nửa câu đầu, nửa câu sau cậu ta dừng lại một chút, dùng ánh mắt chứa đầy tình cảm của mình nhìn về phía Lê Nhược Vũ: “Đây là món quà cuối cùng anh đưa cho em, em cũng ZO đã mất rồi, bây giờ nó chỉ là một cái vỏ trống rỗng thôi”

“Em vẫn có thể tiếp tục thiết kế cho ZO” Lê Nhược Vũ mấp máy môi nói.

“Nhược Vũ, chuyện này không giống nhau đâu em” Trần Hi Tuấn lắc đầu một cái rồi nói: “Vốn dĩ Z0 là của em”

‘Vẻ mặt James ngồi một bên rất phức tạp, tình cảm mà Trần Hi Tuấn dành cho Lê Nhược Vũ vượt qua dự đoán của ông ta, nhưng nếu như mất đi một công ty ZO mà Trần Hi Tuấn có thể trở về thì ông ta có thể chấp nhận chuyện này, dù sao ông †a chỉ có một đứa con trai duy nhất này thôi.

Lê Nhược Vũ thừa nhận, cô cũng không bỏ được Z0, công ty ZO giống như một đưa trẻ mà cô nuôi lớn từ bé, làm sao cô có thể vứt bỏ nó hoàn toàn, nhưng cô vẫn có thể làm thiết kế cho.

ZO như trước kia, giới hạn mà mỗi quý về một đôi.

Cô không hiểu được quyết định này của Trần hi Tuấn “Em không đồng ý” Lê Nhược Vũ vẫn lắc đầu như vừa nấy, cô không hiểu biết về kinh doanh, cô càng không biết cách quản lý cả một công ty như: thế nào, hơn nữa công ty ZO là nhiệt huyết và sự chăm chỉ của Trần Hi Tuấn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 940


Chương 940

“Vậy thì anh sẽ giải tán công ty ZO” Trần Hi Tuấn nói rõ ràng từng chữ, cô có thể nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt Trần Hi Tuấn: “Tha anh đẻ nó biến mất trong lúc nó đang phát triển mạnh mẽ còn hơn là để nó phá sản vì không có ai quan tâm”

“Trần Hi Tuấn!” Lê Nhược Vũ không nhịn được nói thẳng tên câu ta ra, cô cảm thấy quyết định này của Trần Hi Tuấn quá đột ngột nó làm cô không tiếp thu được, nhưng cô cũng không có lý do đế từ chối cậu ta.

“Em không biết làm quản lý kinh doanh”

“Em có thể thuê anh làm giám đốc, anh rất Tình nguyện làm việc này-‘ Trần Hi Tuấn dịu dàng cười một tiếng, cô có thể thấy được là cậu ta không nói đùa.

Không phải là Lê Nhược Vũ không động tâm, cô không để ý đến việc công ty ZO có thể cho cô rất nhiều lợi ích, mà vì nếu cô đồng ý tiếp nhận ZO thì phải tiếp xúc gặp mặt Trần Hi Tuấn rát nhiều, mà Lâm Minh lại là một người hay ghen.

Trần Hi Tuấn nhìn được lo ngại trong lòng Lê Nhược Vũ, trong mắt cậu ta hiện nên sự mất mát nhưng cậu ta vẫn mở miệng nói: ‘Em không phải suy nghĩ nhiều về chuyện giữa anh và Lâm Minh đâu, kể cả ZO co như thế nào thì anh vẫn phải trở về nước Mỹ, hơn nữa trụ sở chính của ZO cũng ở nước Mỹ, em tiếp nhận ZO thì nó cũng sẽ không gây rắc rối cho cuộc sống của em đúng không?”

James ngồi bên cạnh cũng đột nhiên thở dài một cái, ông ta đã bảo vệ Trần Hi Tuấn từ nhỏ, nhưng ông ta không nghĩ đến nó lại là một người sĩ tình như thế, nên bây giờ ông ta không biết làm cách nào mới đúng Hình như Lê Nhược Vũ cũng không tìm ra được một lý do nào để cô từ chối câu nói của Trần Hi Tuấn, cô gật đầu một cái nói: :Em đồng ý với anh, nhưng mà tất cả các hợp đồng và hạng mục cũ và mới vân do anh quyết định và em chỉ tiếp tục làm tốt thiết kế của mình.”

Hiếm khi Trần Hi Tuấn nở một nụ cười nhẹ nhõm như vậy, thật sự Lê Nhược Vũ đã chọn Lâm Minh, và ZO là điểm chung duy nh: cậu ta sẽ bảo vệ công ty ZO thật tốt.

“Anh biết rồi, em yên tâm đi.”

“Bây giờ ông có thể trả lại bé Hạ Ly cho tôi không?” Trong lòng của Lê Nhược Vũ vẫn nhớ hạ Ly nên cô lập tức nhìn về phía James hỏi ông ta.

James đến đây để gọi Trần Hi Tuấn về thừa kế công ty của dòng họ, bây giờ Trần Hi Tuấn đã đồng ý thì tự nhiên James sẽ không còn lý do gì để gây khó dễ cho Lê Nhược Vũ, hơn nữa Lâm Minh cũng không phải là một người hiền lành để người khác bắt nạt.

James mím môi nói: “Hạ Ly đang ở nhà, tôi sẽ bảo người đưa con bé về Phong Linh Đàm, nen cô không cần phải lo lắng như vậ Lê Nhược Vũ gật đầu một cái rồi cô đột nhiên nhìn James và chân thành nói một tiếng: “Cám ơn ông”

Kể cả James có thật sự tình cờ gặp được Hạ Ly hay không thì ông ta thật sự cứu Hạ Ly, cứu cô bé từ tên nói dối, chỉ cần một điều này cô vẫn nên nói câu “Cảm ơn” với ông ta.

Hơn nữa, lúc đầu cô ở nước Mỹ, James cũng chăm sóc cho cô và bé Hạ Ly của bọn họ, Bs Hạ Ly thân cận gọi ông ta là “Ông James” và cũng làm cho Hạ Ly có thêm người thân James gật đầu một cái, sau đó ông ta chăm chú nhìn Lê Nhược Vũ, ông ta nói một câu không rõ: “Thật sự cô định ở lại bên cạnh Lâm Minh?”

Ánh mắt thâm trầm của ông ta khiến người ta không nhìn ra cảm xúc trong đó.

“Đúng vậy, tôi là một người lớn nên những quyết định này tôi đã nghiêm túc suy nghĩ qua.”

Lê Nhược Vũ không do dự lập tức gật đầu thừa nhận “Những thứ Lâm Minh có thể cho cô thì Trân Hi Tuấn cũng có thể cho cô.” James nhìn Lê Nhược Vũ nói Đột nhiên Lê Nhược Vũ cười khẽ: “Hai chuyện này không giống nhau.

Trần Hi Tuấn biết rõ quan hệ giữa bọn họ, nên cậu ta không nên lãng phí thời gian trên người cô, cậu ta thừa dịp bây giờ còn trẻ thì sống thoải mái một chút thay vì làm những việc mình không thích, dần dần cậu ta sẽ biết thành một Trần Hi Tuấn ít nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 941


Chương 941

Và bây giờ Trần Hi Tuấn sắp đến tuổi lập gia đình.

James cũng không nói thêm câu nào nữa, ông ta tùy ý gật đầu một cái rồi nhìn về phía Trần Hi Tuấn: “Cha đã đồng ý chuyện của con, bây giờ cha cho con ở lại đây một tuần”

Nói xong ông ta lắc đầu rời đi, Trần Hi Tuấn nở một nụ cười yếu ớt nhìn thật kĩ Lê Nhược Vũ đứng trước mặt, trong ánh mắt cậu ta tràn ngập sự quyến luyến, cậu ta trốn tránh cô lâu như vậy, bây giờ cậu ta phải trực tiếp đối mặt với cô, cậu ta thấy cũng không khó khăn lắm.

Chẳng qua kể cả có như thế nào thì cậu ta vấn yêu Lê Nhược Vũ.

Lúc Lê Nhược Vũ mới đến nước Mỹ cậu ta cứ nghĩ mình có cơ hội, vốn dĩ cậu ta nói Lê Nhược Vũ có từ từ chấp nhận cậu ta và Trần Hi Tuấn cho rằng một ngày nào đó cô sẽ bị cậu ta làm cảm động nhưng cậu ta quên mất cảm dộng không phải là tình yêu.

“Thật sự Lâm Minh rất tốt?” Trần Hi Tuấn giả vờ bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng anh như có một dòng sóng lớn bao quanh Lê Nhược Vũ mỉm cười, cô hơi đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng quật cường của Trần Hi Tuấn, nhưng cô chỉ có thể nhân nhịn, vì cô coi Trần Hi Tuấn là người thân của mình, cậu ta giống như người em trai, nhưng mọi chuyện chỉ có thể đến đó thôi.

Đặc biệt là bây giờ cô không muốn để cho Trần Hi Tuấn hiểu lầm.

“Lâm Minh không tốt, anh là một người rất ngang ngược, không phân biệt đúng sai” Lê Nhược Vũ mím môi, cô chăm chú nhìn cậu ta rồi nói tiếp: “Nhưng mà Trần Hi Tuấn, trong tình yêu không phải như anh nghĩ, em nợ anh một câu xin lỗi, bây giờ em nhất định phải nói ra.”

Cho đến bây giờ Lâm Minh làm việc rất nhanh, Phan Kiều Như vừa mới về đến nhà thì Lâm Minh đã khiến cho mọi người tạo áp lực cho công ty Phan Gia, cổ phiếu của công ty Phan Gia rơi xuống cực điểm.

Mà trong lòng ông Phan đã mơ hồ phát hiện ra một đầu mối nào đó nhưng ông ta không dám suy nghĩ nhiều, trên khuôn mặt già nua của ông ta tràn đầy sự lo lắng, ông ta và nhà họ Lâm quen nhau cũng hơi thân, nên chắc là Lâm uân sẽ không làm chuyện này với ông ta.

Cho đến khi tập đoàn Lâm Thị bắt đầu ra mặt chèn ép công ty Phan Gia thì ông Phan mới kịp thời phản ứng, bọn họ đã đắc tội Lâm Minh.

Nhưng mà ông ta đắc tội về việc gì với Lâm Minh vậy, ông Phan suy nghĩ mãi cũng không tìm ra nguyên nhân, Tập đoàn Lâm Thị là một cây to lớn, bọn họ bám vào một ít tình bạn quen biết với nhà họ Lâm để lấy chút lợi ích cho công ty Phan Gia, bya giờ trong một thời gian ngn đã biến mất hoàn toàn.

Ông Phan không cam lòng, ông ta dẫn theo người đến gặp mặt Lâm Minh để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng ông ta sờ bụi trên áo mình vì kể cả vạt áo của Lâm Minh ông †a cũng không nhìn thấy.

Nhưng mà trợ lý Lưu nhắc nhở một câu: “Ông về hỏi thử xem con gái cưng của ông đã làm chuyện gì đi” Bây giờ ông Phan giống như: người vừa tỉnh táo lại, trong lòng ông ta tràn ngập lửa giận đi về nhà.

Mà hai hôm nay Phan Kiều Như ở nhà thấy Lâm Minh không có động tĩnh gì thì cô ta rất vui vẻ.

Chắc là lúc đấy Lâm Minh tl ïy có Lê Nhược Vũ ở đó lên mới không ra mặt nói chuyện thay cô ta, nên mới ở trước mặt mọi người nói cô ta như vậy, mà anh dẫn cô ta về nhà mà Lê Nhược Vũ lại không biết chuyện này, có nghĩ là anh chưa bỏ cô ta.

Cô ta thoải mái nắm trên ghế sofa xem tivi, trong lòng cô ta cảm thấy rất ngọt ngào, nếu như mấy ngày nữa Lâm Minh vẫn như thế này thì cô †a có thể đi ra ngoài, đến lúc đó cô ta sẽ đến giải thích chuyện này với Lâm Minh, nhất định Lâm Minh sẽ không đối xử tuyệt tình với cô ta, vì nếu anh đối xử tuyệt tình với cô ta thì tại sao khi biết cô ta làm nhiều chuyện sai như vậy anh vẫn bảo vệ dẫn cô ta về nhà.

Trên mặt ông Phan tràn ngập sự tức giận đùng đùng đi vào trong nhà nói: ‘Phan Kiều Như!”

Đột nhiên Phan Kiều Như hoảng sợ, trong lòng cô ta có một dự cảm không tốt, trong nháy mắt cô ta nhảy xuống ghế sofa, cô ta nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cha nhưng cô ta không biết ông ta xảy ra chuyện gì.

“Có phải con đã làm một việc gì sai làm cho Lâm Minh ghét không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 942


Chương 942

“Con không có!” Phan Kiều Như vội vàng lắc đầu chối cãi, khuôn mặt của ông Phan rất nghiêm túc, ông ta không cho phép cô ta làm người nhà họ Lâm tức giận, nếu không phải như vậy thì cô ta cũng không phải tìm mấy tên côn đồ kia bí mật hại Lê Nhược Vũ.

“Con còn nói dối! Con nhanh nói hết đi!” Giọng nói của ông Phan trở lên nghiêm khắc, cho dù Phan Kiều Như có làm chuyện gì sai nhưng cô ta là con gái ruột của ông ta nên chỉ cần cô ta nói sự thật thì ông ta sẽ dẫn cô ta đến Tập đoàn Lâm Thị xin lỗi Lâm Minh, nhờ vào tình cảm giữa nhà họ Phan và nhà họ Lâm thì chắc Lâm Minh sẽ bỏ qua cho cô ta.

Ông Phan nghiêm túc suy nghĩ, tuy rằng Phan Kiều Như hởi cứng đầu, nhưng chắc chản cô ta sẽ không gây ra chuyện gì lớn.

Đột nhiên Phan Kiều Như hoảng sợ, trong lòng cô ta có cảm giác xấu, cô ta thử hỏi cha mình: “Xảy ra chuyện gì vậy cha?”

Sắc mặt ông Phan càng trở lên khó coi, nhưng ông ta không có ý định giấu diếm Phan Kiều Như: “Công ty nhà mình xảy ra vấn đề”

“Bây giờ công ty chúng ta đang xảy ra vấn đề, nếu cứ theo đà này thì công ty nhà chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phá sản!” Vẻ mặt ông Phan trở lên tối tăm nói, trong lòng Phan Kiều Như trùng xuống, chẳng lẽ Lâm Minh thật sự ra tay..

Nhưng hai ngày trước Lâm Minh không làm gì cả màt “Làm sao có thế!” Phan Kiều Như kêu lên.

“Rốt cuộc con đã làm chuyện gì?” Ông Phan nhìn thấy vẻ mặt không tin vào chuyện này của Phan Kiều Như, trong lòng ông ta hơi tức giận giọng nói cũng dần trở nên nghiêm khắc, chuyện này chắc chẩn liên quan đến cô ta.

“Con…con…” Phan Kiều Như tránh ánh mắt của ông ta “Con nói nhanh lên!” Ông Phan không nhịn được nói.

“Con bắt cóc bé Hạ Ly…

“Bé Hạ Ly là aï?” Ông Phan nghỉ ngờ hỏi, ông †a chỉ biết Hòa Phong và bé Chí Linh, từ lúc Hạ Ly mới sinh đã bị Lê Nhược Vũ dẫn đến nước Mỹ, nên người ngoài không biết chuyện này cũng là một việc bình thường “Là con gái của Anh Minh “Con!” Ánh mắt của ông Phan thay đổi, ông ta tiếc rèn sắt không thành thép hỏi Phan Kiều Như: “Đứa bé đâu?”

“Chắc đã trở về nhà họ Lâm”

“Chỉ có chuyện này?” Rõ ràng ông Phan không tin lời nói của Phan Kiều Như, nếu đứa bé đã về nhà thì chắc chắn Lâm Minh sẽ không tức giận như vậy, nhất định Phn Kiều Như còn giấu giếm chuyện khác nữa, trong lòng ông Phan cũng dần dần trùng xuống.

Con còn sai người trói Lê Nhược Vũ…còn…còn con đã vô tình dùng dao đâm Anh Minh bị thương…’ “Con bị điên rồi đúng không?”

Đột nhiên giọng nói của ông Phan cao vút, giống như tức giận hét lên vậy, trên thương trường ai mà chẳngbiết Lê Nhược Vũ rất quan trọng đối với Lâm Minh?

Nếu không muốn đắc tội Lâm Minh thì phải đối xử với Lê Nhược Vũ như bồ tát sống, vậy mà Phan Kiều Như dám bắt cóc Lê Nhược Vũ?

Trong nháy mắt Phan Kiều Như rát oan ức, cô †a bật khóc nhìn ông Phan nói: “Con không bị điên!”

“Con còn dám nói không có!”

“Con chỉ muốn trong lòng Anh Minh có con, con chỉ cần cho người làm Lê Nhược Vũ biến mất thì Anh Minh chính là của con! Nếu như con gả vào nhà họ Lâm thì sẽ giúp được công ty Phan Gia rất nhiều?” Phan Kiều Như nói gọn gàng nhanh chóng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 943


Chương 943

Ông Phan tức giận đến run cả người, ông ta giơ tay lên hung hăng tát Phan Kiều Như một cái, cuối cùng ông ta cũng biết nguyên nhân Lâm Minh chèn ép công ty Phan Gia, quan trọng hơn là Phan Kiều Như còn đang nằm mơ giữa ban ngày, làm sao ông ta có thể nuôi dạy một đứa con gái như này!

Phan Kiều Như ôm mặt trợn to hai mắt, từ nhỏ đến lớn cha chưa bao giờ đánh cô ta một lần nào, bây giờ cha lại vì Lê Nhược Vũ mà đánh cô ta?

“Cô Lê Nhược Vũ đó có gì tốt! Con mới là con gái ruột của chai”

“Con có biết con đã gây ra chuyện lớn hay không?” Ông Phan hận sắt không thành thép lắc đầu, cả người ông ta tức giận đến run rẩy, ông ta tức giận dùng ngón trỏ chỉ Phan Kiều Như.

“Lê Nhược Vũ có bị làm sao đâu, người bị oan ức là con!” Phan Kiều Như ôm mặt, cô ta vẫn còn tiếp tục tranh cãi, trong đôi mắt to tròn của cô ta tràn ngập hận ý và nước mắt.

“Cha nói cho con biết, bây giờ cha dẫn con đến gặp Lê Nhược Vũ để xin lỗi, nếu như con vẫn nghĩ như lời mình nói, thì toàn bộ công ty Phan Gia sẽ vì con mà phá sản!”

“Con không đi!” Phan Kiều Như lắc đầu, dựa vào cái gì mà cô ta phải đi xin lỗi Lê Nhược Vũ?

“Nếu như con không đi thì cút ra khỏi nhà họ Phan đi, nhà họ Phan không có một đứa con gái như vậy, Lâm Minh có xử lý con như thế nào thì cha cũng không quan tâm!”

Ông Phan tàn nhắn nói những câu này, nhưng trong lòng ông ta đau đớn đến rit máu, ông ta cắn chặt hàm răng, thật ra ông ta làm chuyện này vì tốt cho Phan Kiều Như vì Lâm Minh chèn ép công ty Phan Gia chỉ là một phần, Phan Kiều Như lị là con gái ruột của ông ta, ông ta không muốn cô ta phải chịu oan ức nhưng nếu bây giờ Phan Kiều Như không rời khỏi đây thì ông ta sẽ không còn cách gì để cứu cô ta.

Mà sắc mặt Phan Kiều Như tái xanh lại, cô ta không biết ý tốt của cha mình, ông Phan từ nhỏ rất thương cô ta, làm sao hôm nay ông ta có thể nói ra những câu này.

Nhưng nếu bắt cô ta đi xin lỗi Lê Nhược Vũ thì còn khó chịu hơn so với giết chết cô ta!

“Cha! Làm sao cha có thể nói như vậy? Chẳng lẽ trong mắt cha, con còn không bằng công ty Phan Gia?

Môi ông Phan giật giật nhưng giọng nói của ông ta lạnh như băng: “Rốt cuộc con có đi hay không?”

“Con không đi!” Phan Kiều Như kiên quyết từ chối: “Được! Tốt lắm!” Ông Phan tức giận đến phát cười, ông ta chỉ vào chóp mũi Phan Kiều Như, một lưồng tức giận từ trong tim tràn đến cô ông ta, nhất thời mùi máu tanh tràn ngập miệng ôngta “Chat” Hình như trước khi ông Phan ngất xỉu có nghe thấy tiếng hét chói tai của Phan Kiều Như.

Trần Hi Tuấn lái xe chở Lê Nhược Vũ về Phong Linh Đàm, lúc Lê Nhược Vũ đang định xuống xe thì bị Trần Hi Tuấn gọi lại, Trần Hi Tuấn mím môi nhìn Lê Nhược Vũ.

“Làm sao vậy?” Lê Nhược Vũ nghỉ ngờ mở miệng hỏi.

Trần Hi Tuấn lắc đầu một cái, sau đó cậu ta mỉm cười nói với Lê Nhược Vũ: “Không có việc gì, anh chỉ muốn nhìn em lâu hơn một chút”

Lê Nhược Vũ mím môi một cái rồi cười nói Chúng ta vẫn có thể làm bạn bè, anh còn trẻ, chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn em” Nói xong cô cầm túi xách đi xuống xe, Lâm Minh ở trong nhà dẫn hai đứa bé đi xem phim hoạt hình, còn anh trông rất nhàm chán.

Ánh mắt anh sáng lên khi nghe thấy tiếng của mở vì Lê Nhược Vũ đã trở về!  Ai ngờ hai đứa bé còn hành động nhanh hơn cả anh, chạy như một làn khói đến cửa chính.

Lê Nhược Vũ mở cửa thì cô cảm giác được khí tức ấm áp chui vào trong người, khi cô chưa kịp xúc động có cảm giác về nhà thì đã thấy ánh mắt sáng trưng của Lâm Minh và hai đứa bé đứng ở cửa nhìn cô, cô bị bọn họ nhìn đến ngẩn người.

Cô hơi nghi ngờ đóng cửa lại, Hòa Phong nhanh nhẹn cầm đôi dép nhung đi trong nhà đến trước mặt Lê Nhược Vũ “Ba người ở nhà làm những gì vậy?” Lê Nhược Vũ vừa thay giày vừa đứng hỏi đơn hàng Có một câu nói của miệng không phải lấy lòng mà trong lòng cũng không chửi bậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,510
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 944


Chương 944

“Hôm nay bởi vì quá bất ngờ lên con không được ăn gà chiên” Vẻ mặt Hòa Phong oan ức nói “Cha nói chờ mẹ về với dẫn chúng ta đi ăn”

“Còn cho má Trương đi chỗ khác.”

“Nên bọn con đã đói bụng cả ngày hôm nay rồi” Hòa Phong và bé Chí Linh một đứa nói một phụ họa, hai đứa chớp chớp đôi mắt to tròn trông hai đứa rất đáng thương.

Lê Nhược Vũ không nhịn được bật cười, chắc mấy đứa bé này sợ cô không đồng ý lên mới làm như vậy.

Nhưng mía Lê Nhược Vũ suy nghĩ một lát, cô tháo khăn quàng cổ xuống rồi treo trên giá, rồi đuổi hai đứa bé và Lâm Minh vào trong phòng, cô lắc tay vài cái nói: “Hôm nay bên ngoài rất lạnh nên chúng ta sẽ ăn cơm trong nhà nha”

Đôi mắt sáng lấp lánh của hai đứa bé dần dần trở lên ảm đạm, trong lòng Lâm Minh thấy thương bọn nhỏ, anh cầm tay Lê Nhược Vũ xoa xoa tay cô, Lê Nhược Vũ vừa mới đi từ bên ngoài vào nên bàn tay cô vẫn còn lạnh buốt, con hơi rùng mình nữa, mà một tay khác của Lâm Minh đáng cuốn băng lên không sưởi ấm được cho cô, anh không còn cách nào khác phải xoa đều tay của Lê Nhược Vũ, anh mở miệng nói: “Trong nhà chúng ta không có thức ăn”

Lê Nhược Vũ gật đầu một cái, vẻ mặt hiểu vấn ôi biết rồi”

Vừa nói xong Lê Nhược Vũ lại nói tiếp: “Y tôi là chúng ta có thể gọi món ship tận nhà, hơn nữa Hòa Phong với bé Chí Linh có muốn ăn gì nữa ngoài gà chiên không?” Lê Nhược Vũ trừng mắt nhìn “Oa! Mẹ tốt nhất!” Hai đứa bé lập tức vỗ tay hoan hộ, bọn họ còn tưởng mẹ không cho phép bọn họ ăn gà chiên!

“Ý mấy đứa là cha không tốt à? Đúng không?”

Lâm Minh thân mật chạm khuôn mặt bé Chí Linh, sau đó anh khó chịu nói.

“Cha cũng rất tốt”

“Hai câu này có nghĩa giống nhau!” Lâm Minh hài lòng gật đầu một cái.

Trần Hi Tuấn lái xe, đột nhiên cậu ta không muốn về nhà lên cậu ta lái xe đi lung tung khắp con đường, đột nhiên những hạt bé rơi từ trên trời rơi xuống, sau đó một mảnh tuyết trắng rơi xuống rồi rất nhanh nó biến mất không thấy dấu vết.

Có tuyết rơi? Trần Hi Tuấn ngẩng đầu lên, cậu †a nhìn những bồng tuyết trắng nhảy múa từ trên trời rơi xuống, đột nhiên trong lòng cậu ta cảm thấy hơi buồn, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến giáng sinh rồi.

Mà lễ giáng sinh năm nay lại không có Lê Nhược Vũ, Trần Hi Lam gọi điện thoại đến, giọng nói của cô ta hơi ấm ức: “Anh, anh đang ở đâu vậy?”

“Anh đang ở bên ngoài, có chuyện gì à?”

“Em muốn về nước” Trần Hi Lam không vui nói, cô ta đứng trong phòng nhìn thấy những bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô ta lại cảm thấy đau đớn, trước kia cô ta không hiểu được tại sao Trần Hi Tuấn thích Lê Nhược Vũ như vậy mà có thể dễ dàng buông tay như thế, nhưng hình như bây giờ cô ta đã hiểu được rồi.

“Em gái ngốc” Trần Hi Tuấn không nhịn được sờ mũi mình, cậu ta cười khẽ, cậu ta biết Trần Hi người nhưng chỉ sợ người đó biết được nên trốn tránh.

“Sao anh lại mắng em?” Trần Hi Lam không vi “Em muốn về nước, vậy thì chúng ta về nước.

Em có ở nhà không? Bây giờ anh sẽ về ngay!”

Trần Hi Tuấn thở dài một hơi, khởi động xe một lần nữa.

Bọn họ đến Thành phố A lâu như vậy, cứ ở mãi trong khách sạn cũng không tiện lắm, vậy cứ dứt khoát mua một căn hộ đi “Em đang ở nhàt” Trần Hi Lam gật đầu một cái. Nghe thấy giọng điệu cưng chiều của Trần Hi Tuấn, Trần Hi Lam đột nhiên cảm thấy có một người anh trai cũng là một điều rất hạnh phúc.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom