Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 971


Chương 971

“Emim lặng đi, đừng gây chuyện nữa có được hay không, bây giờ tôi rất mệt mỏi!”

Trong khi Lê Minh Nguyệt đang tức giận thì Hà Duy Hùng quát một tiếng, sau đó anh ta ôm cô ấy lên giường, rồi anh ta đi đến tủ lạnh lấy một quả trứng ra để chườm vết thương đang bị sưng trên chân của cô.

Anh ta không biết tại sao, hôm nay anh ta cảm thấy rất mệt mỏi, anh ta không muốn cãi nhau với Lê Minh Nguyệt, nhưng mà anh ta không kiềm chế được cơn tức của mình, vốn dĩ lúc đầu là tìm kiếm tin tức cha mẹ của Nhược Vũ không, có manh mối gì đã làm cho anh ta cảm thấy đau đầu rồi, bây giờ cô ấy ở bên cạnh còn cãi nhau với anh ta.

“Tôi có làm phiền anh đâu, bây giờ tôi bị thương rồi, anh còn mắng tôi.”

Lê Minh Nguyệt oan ức nhếch miệng lên, nước mắt cô ấy rơi xuống như hạt đậu vàng, dáng vẻ nhỏ nhắn yếu đuối của cô ấy làm người ta yêu mến.

Hà Duy Hùng thở dài một cái, anh ta thật sự không có cách nào để nói cô ấy.

“Được rồi, tôi không nên mắng em, nhưng mà em cũng biết tôi đang điều tra tin tức kia đã rất mệt rồi, em còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, vì thế tôi “Tôi biết anh sốt ruột, tôi cũng giống như anh vậy, tôi rất hy vọng Nhược Vũ sớm tìm được cha mẹ của mình, nhưng mà muốn tìm đúng người đó không phải là chuyện đơn giản, nếu không thì Nhược Vũ đã sớm điều tra được rồi, chứ làm sao bọn họ im lặng đến tận bây giờ” Lê Minh Nguyệt vội vàng giải thích với Hà Duy Hùng, vì cô ấy thật sự không cảm thấy loại chuyện trùng hợp này lại xảy ra trên đời.

“Em nói đúng, nhưng tôi thấy bọn họ tìm kiếm tung tích như vậy, tôi chỉ muốn giúp một tay thôi.”

Nghe thấy câu này, Lê Minh Nguyệt tức giận nói: “Hà Duy Hùng, có phải đến bây giờ anh vẫn còn thích Nhược Vũ đúng không, nên anh mới giúp đỡ cô ấy như vậy”

Người khác không nhìn ra nhưng làm sao cô ấy không nhìn ra được, kể cả bình thường cô ấy rất cẩu thả nhưng về chuyện tình cảm thì một người đàn bà nhỏ bé rất nhạy bén.

“Em nói lăng linh tinh gì vậy, nếu tôi thích Nhược Vũ thì tại sao tôi lại ở bên em”

“Không đúng, tôi luôn cảm giác anh đang chơi đùa với tôi, hơn nữa, chúng ta chưa chính thức ở bên nhau” Lê Minh Nguyệt hơi đỏ mặt nói, từ lần cô ấy xảy ra quan hệ đó với Hà Duy Hùng thì cách Hà Duy Hùng đổi sử với cô ấy hơi thay đổi.

Nhưng từ đó đến bây giờ anh ta chưa nói thích cô ấy, nên cô ấy cũng không dám mơ mộng, sợ bản thân mình nghĩ quá nhiều nhưng sự thật không phải như cô ấy suy nghĩ.

“Em đừng nghĩ lung tung, Nhược Vũ và Lâm Minh đã lấy nhau, làm sao anh co thể thích Nhược Vũ”

Cho dù có thì đó cũng là chuyện trước đây, nhưng câu này Hà Duy Hùng không nói ra, vì người đàn bà kia sống rất hạnh phúc với người anh em tốt của anh ta.

Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có người đàn bà bé nhỏ trước mắt mình, trong tim anh ta không chứa được một người khác nữa rồi “Nhưng vừa nấy anh vì Nhược Vũ mà mắng tôi”

“Tôi không có, vợ của bạn không được đụng vào, hơn nữa em là người biết rõ nhất tôi thích ai mà?”

“Làm sao em biết được.”

“Vậy em có muốn tôi giúp em nhớ lại chuyện tối qua không, tôi nhớ tối ngày hôm qua, có người nắm dưới thân tôi kêu…”

“Dừng, anh có biết xấu hổ không”“

Trên mặt Lê Minh Nguyệt đỏ như một trái táo chín, cô ấy chôn mặt mình vào trong chăn, cô ấy không dám thò mặt ra ngoài nhìn Hà Duy Hùng một cái, nên cô ấy đã bỏ lỡ vẻ mặt thả lỏng của Hà Duy Hùng.

Cuối cùng cũng giải quyết xiong bà cô này, thật vất vả Nếu tiếp tục như vậy nữa, có phải anh ta phải c ởi quần áo ra chứng minh sự trong sạch thì cô ấy mới tin anh ta không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 972-974


Chương 972

“Được rồi, tôi không đùa em nữa, chân em còn đau không”

“Không đau”

“Vậy thì tốt, tôi đã bôi thuốc ở chỗ đó cho em rồi, chắc ngày mai vết thương sẽ khỏi hẳn”

“Vâng!”

Lê Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Hà Duy Hùng, ngay cả cô ấy cũng không phát hiện được trong mắt cô ấy tràn ngập sự hạnh phúc, trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp, hình như có điều gì đó khác trước.

Lê Nhược Vũ đã thu thập hành lý xong, đợi Lâm Minh ra, là bọn họ có thể xuất phát.

Bây giờ cô rất phấn khởi, vừa nghĩ tới lập tức có thể sẽ tìm được cha mẹ ruột của mình, trong lòng cô ngoại trừ nỗi nhớ quê hương còn có một cảm giác mong đợi nhàn nhạt.

Lúc Lâm Minh đi ra, nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ hoài xuân này của Lê Nhược Vũ, ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Lê Nhược Vũ.

“Ông xã, chúng ta lên đường thôi Bây giờ miệng Lê Nhược Vũ vô cùng ngọt, tâm trạng cũng tốt, hiếm khi cô chịu dỗ dành, toàn bộ đều là Lâm Minh lo trước lo sau, cô cần phải nịnh bợ anh thật tốt.

“Ừ”’ Ngay cả Lâm Minh cũng bị dáng vẻ nịnh hót này của Lê Nhược Vũ chọc cười.

Khi bọn họ đến sân bay, còn một lúc nữa mới đến giờ máy bay cất cánh, Lâm Minh đi mua một ly trà sữa cho Lê Nhược Vũ, cô thích nhất là vị khoai môn, còn cô ngồi chờ ở đây.

Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Minh lấy ra xem, là Hà Duy Hùng gọi, anh nghe điện thoại.

“Này, hai người đang ở đâu vậy?”

“Sân bay”

“Đến sân bay làm gì?”

Trong lòng Hà Duy Hùng có một loại dự cảm không tốt, tuyệt đối đừng như anh ta nghĩ nhé, cho đến khi Lâm Minh trả lời xác nhận phỏng đoán của anh ta.

“Nước Pháp”

“Lão đại, trước hết cậu và Nhược Vũ về đi, bên chỗ tôi tra được một chút tin tức, chờ hai người trở lại xem có giúp ích được gì không, chỉ là bây giờ còn chưa nói được”

“ừ Nhược Vũ ở bên cạnh cũng nghe được lời của Hà Duy Hùng, vì muốn biết rõ sự thật, trước tiên cô vẫn quyết định theo Lâm Minh trở về. Còn về chuyện đi nước Pháp, cứ dời lại cũng được, dù sao sớm muộn cũng phải đi, cũng đã chờ nhiều năm như vậy, không gấp gì chút thời gian này, nói không chừng, bên Hà Duy Hùng thật sự có tin tức quan trọng gì đó cần cho bọn họ xem.

Lúc Lâm Minh và Lê Nhược Vũ đến nhà Hà Duy Hùng, anh ta đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy bọn họ, đã vội vàng ra đón.

“Lão đại, hai người đến rồi”

“Tài liệu ở đâu?”

“Hai người qua đây xem một chút”

Hà Duy Hùng dẫn bọn họ đến trước máy vi tính, mở những tài liệu anh ta điều tra được ra và bắt đầu giải thích.

“Ở nước Pháp có một công ty da, vẫn luôn tôn tại một cách bí ẩn, ngoại trừ tên tiếng Anh của ông ta, cũng không tra được thêm tin tức gì, ngay cả ảnh chụp của vợ và con ông ta, cũng chưa ai từng thấy được”

Chương 973-974

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 975


 

Chương 975

Khuôn mặt Lê Nhược Vũ lúc nấy còn nghiêm †úc quật cường đến khi nghe được Lâm Minh đồng ý, đột nhiên cười “Nhưng mà, nhớ kỹ qua đó tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh, em không thể hành động một mình “

“Được”

Chỉ cần Lâm Minh cho mình đi, những chuyện khác sau này rồi tính.

“Lâm Minh!”

Trái lại là Hà Duy Hùng đến lông mày cũng lo lắng, lời đã đến miệng muốn nói ra rồi lại thôi.

“Để cô ấy đi cùng đi. Cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể bảo vệ cô ấy: Dường như Lâm Minh hiểu được Hà Duy Hùng lo lắng điều gì, bổ sung thêm một câu.

“Ừ, cũng đúng”

Thấy Lâm Minh cũng thả lỏng, Hà Duy Hùng cũng không nói thêm gì nữa, nói cho cùng Lâm Minh là chồng của Lê Nhược Vũ, là anh em của mình, anh ta hiểu rõ Lâm Minh, cũng biết rõ Lâm Minh yêu Lê Nhược Vũ nhiều cỡ nào, anh ta không có tư cách nói gì thêm.

Bầu không khí lúng túng hòa hoãn lại sau khi đạt được ý kiến chung.

“Vậy thì khi nào chúng ta đi?”

Rõ ràng là Lê Nhược Vũ không đợi được.

“Nếu không có vấn đề gì khác, sáng mai sẽ có một chuyến bay đến nước Phái Hà Duy Hùng tùy ý lướt qua điện thoại và hỏi ý kiến hai người “Vậy thì ngày mai”

Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ lấy lại sức sống, háo hức như vậy, vì anh đã đồng ý dẫn theo cô thì nên để cô thực hiện mong muốn của mình càng sớm càng tốt.

“Được”

“Mà này, Lê Minh Nguyệt thì sao? Tại sao trường hợp này cô ấy không có mặt ở đây?”

Lúc này Lê Nhược Vũ vui vẻ mới nhớ tới trong nhà thiếu một người, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Ừ, nha đầu kia vừa bị ngã từ trên ghế băng xuống, bàn chân sưng tấy, hiện cô ấy đang năm nghỉ trong phòng”

Hà Duy Hùng thở dài và lắc đầu, Lê Minh Nguyệt thật bất cẩn.

“Không có gì nghiêm trọng đúng không? Tôi vào xem thử” Lê Nhược Vũ quan tâm hỏi, chẳng trách Lê Minh Nguyệt không có ở đây, cô còn tưởng rằng bọn họ lại cãi nhau.

“Đi đi” Hà Duy Hùng gật đầu, nhân tiện, anh vẫn còn chuyện cần bàn với Lâm Minh.

Lê Nhược Vũ mở cửa phòng, nhìn thấy Lê Minh Nguyệt nằm trên giường nghịch điện thoại di động.

Lê Minh Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Lê Nhược Vũ thì bỏ điện thoại xuống, ngồi dậy.

“Thế nào? Nghe nói chân em bị thương?”

Lê Nhược Vũ Nghỉ tùy tiện ngồi ở mép giường, chống tay bên cửa sổ quay lưng về phía Lê Minh Nguyệt.

“Không sao, chỉ là hơi sưng, hai ngày nữa sẽ ổn”

Lê Minh Nguyệt tùy ý sờ sờ tóc Lê Nhược Vũ “Em lớn như vậy sao còn bất cẩn có thể giống như một đứa trẻ vậy”

“Đừng nói em nữa, chuyện của chị thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 976


Chương 976

“Chị vẫn thế, lần này bọn họ có phát hiện lớn, nếu không có bất ngờ gì thì lần này chị có thể tìm thấy cha ruột của mình. Em có biết đó là ai không? Em có thể đã từng gặp”

Lê Nhược Vũ giả vờ bí ẩn nhìn nghiêng về phía Lê Minh Nguyệt.

“Thật chứ, là ai thế? Em đã gặp sao? Ai? Ai?”

‘Vừa nghe nói có lẽ mình đã gặp qua, Lê Minh Nguyệt vốn đã quan tâm đ ến chủ đề này, lại càng phấn khích hơn.

“Chính là người đàn ông bí ẩn đã cho em một cái chăn”

Lê Nhược Vũ dường như có chút mỏi tay, ngã vào trên người Lê Minh Nguyệt.

“Vui quá, nhưng người đàn ông đó thực sự rất kỳ quái và bí ẩn”

“Ừ, mặc kệ đi, nhưng cho dù ông ấy có bí ẩn đến đâu thì lần này chị sẽ tìm bằng được và mọi nghỉ ngờ của mình”

Mỗi khi nói về vấn đề này, ánh mắt Lê Nhược Vũ đều trở nên kiên định.

“Như vậy thật tốt, cuối cùng thì chị cũng có thể đạt thành tâm nguyện, lần này em thực sự mừng thay cho chị.”

Ánh mắt Lê Minh Nguyệt dịu dàng, điềm tĩnh khiến trái tìm Lê Nhược Vũ khẽ run lên “Cảm ơn em” Lê Nhược Vũ nhìn Lê Minh Nguyệt, trong lòng không hiểu sao lại thấy cảm động.

“Cảm ơn em vì cái gì?”

“Cảm ơn vì bây giờ em vẫn còn có thế chân thành trêu chọc khổ sở thay chị”

“Ôi chao, có gì đâu, chúng ta là chị em tốt mà”

“Đúng, chị em tốt. Chờ lần này tìm được cha rồi chúng ta sẽ kết nghĩa chị em”

“Được chứ”

“Nhưng bây giờ em có thể nhờ chị một việc trước được không?”

“Gì thế?”

“Chị có thể đứng dậy được không, chân em tê quá” Lê Minh Nguyệt hét lên.

“Tê à? Nhưng chị rất thoải mái”

Lê Nhược Vũ cố ý lăn lộn trên người Lê Minh Nguyệt.

“A, em sẽ đánh chị”

Một cái gối che mặt Lê Nhược Vũ.

Hai người cười cười nói nói, bầu không khí trong phòng rất hài hòa, Lê Nhược Vũ cũng cảm thấy ở bên Lê Minh Nguyệt khiến cả người cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, ngay khi Lê Minh Nguyệt nghe nói rằng Lê Nhược Vũ và Hà Duy Hùng mấy người bọn họ sẽ đến nước Pháp, cô ấy lập tức nói rằng sẽ đi theo.

Đương nhiên, Hà Duy Hùng ngay lập tức từ chối, để Lê Nhược Vũ đi đã là một sự nhượng bộ giữa anh và Lâm Minh rồi, nếu cả hai người phụ nữ cùng đi mà có chuyện gì xảy ra thì họ không thể chăm sóc nổi.

Lê Minh Nguyệt bĩu môi, rất bất mãn, nhưng cô cũng biết tâm quan trọng của chuyện này đối với Lê Nhược Vũ cho nên không còn cố chấp đi theo, nhưng Lâm Minh lại từ từ cong môi Lê Minh Nguyệt nhìn vào mắt của Lâm Minh không hiểu sao lại có cảm giác không tốt, vội vã vào thế phòng thủ: “Anh muốn làm gĩ?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 977


 

Chương 977

Lâm Minh lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không làmgì cô”

“Vậy thì tại sao anh lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?” Lê Minh Nguyệt vẫn cảm thấy Lâm Minh hẳn là có ý xấu.

“Không phải, tôi chỉ là đang nghĩ, chúng ta đều đi rồi, sau đó còn Hòa Phong, Hạ Ly và Chí Linh, chẳng phải là sẽ không có người chăm sóc sao? Dù sao cô cũng rảnh rỗi”

Lê Minh Nguyệt lập tức hiểu ý của Lâm Minh, nhanh chóng vỗ ngực cam đoan: “Không sao, mấy đứa trẻ đó cứ giao cho tôi đi”

Cô ấy muốn đến nước Pháp cũng muốn giúp một tay, Lê Nhược Vũ và cô có quan hệ tốt như vậy, nếu có thể giúp cô ấy tìm được cha mẹ ruột của mình thì cô sẽ mừng thay cho Lê Nhược Vũ.

Vì bọn họ không cho đi nên việc chăm sóc mấy đứa trẻ cũng cần giúp một tay, cô rất vui lòng.

“Đừng vuốt”

Hà Duy Hùng nhìn Lê Minh Nguyệt thề son sắt, không khỏi bật cười: “Vốn đã không có gì, em còn vuốt nữa thì nó sẽ lõm vào”

“Cái gì lõm vào?” Lê Minh Nguyệt hơi mờ mịt, không hiểu ý của Hà Duy Hùng.

Nhưng cả Lê Nhược Vũ và Lâm Minh đều không nhịn được cười, để lại mặt mũi cho Lê Minh Nguyệt Lê Minh Nguyệt đột nhiên hiểu rằng Hà Duy Hùng lại dám đùa giỡn cô.

“Hà Duy Hùng” Lê Minh Nguyệt tức giận giơ năm đấm lên, làm như muốn đánh xuống.

Hà Duy Hùng nhanh chóng cầu xin sự tha thứ: “Tiểu tố tông, tôi sai rồi, tôi sai rồi”

“Hừ hừ” Lê Minh Nguyệt vẫn không buông tha cho anh ta, nhéo mạnh tay anh ta, đến khi anh †a đau đến mức nhe răng nhếch miệng mới bỏ tay xuống.

Hà Duy Hùng giận mà không dám nói, xoa tay và đau khổ nhìn Lê Minh Nguyệt.

Còn Lâm Minh và Lê Nhược Vũ thì không nhịn được cười khi nhìn hai kẻ dở hơi.

Nhưng đùa thì đùa, Lê Minh Nguyệt chợt nhớ ra một việc.

“Nếu ngày đó người đưa chăn cho em trên máy bay là chủ tịch LX, bây giờ không phải ôi đang ở thành phố Hà Nội sao? Sao chị lại phải tới nước Pháp tìm ông ấy?”

Hà Duy Hùng nghe vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho chỉ số IQ của Lê Minh Nguyệt Một vấn đề đơn giản như vậy còn cô ấy nhắc nhở? Lâm Minh và anh ta tự nhiên nghĩ từ rất lâu rồi.

Người đưa chăn cho Lê Minh Nguyệt biến mất sau khi xuống máy bay, thành phố Hà Nội lớn như vậy, ai biết tìm ông ấy ở đâu.

Nhưng nếu đến nước Pháp lại khác, người Việt Nam xưa có câu là chạy được hoà thượng không chạy được miếu Trụ sở chính của LX ở đó, sớm muộn gì ông ấy cũng phải về chứ?

Lê Nhược Vũ cũng đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết nên nói cái gì.

Nhưng nói lời độc địa đương nhiên đều là do Hà Duy Hùng làm.

Hà Duy Hùng khế gật đầu: “Cái kia… Lê Minh Nguyệt…”

“Có chuyện gì vậy?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Duy Hùng, không đoán được rắng Hà Duy Hùng sẽ “đả kích chính mình”

Hà Duy Hùng ho khan một tiếng: “Em nghĩ chúng tôi là em sao?”

“Sao lại nói vậy?”

“Vậy em nghĩ chỉ số IQ của chúng tôi cũng sẽ giống như em sao?”

“Hà Duy Hùng” Lần này Lê Minh Nguyệt lần này thực sự tức giận đến mức sắp bùng nổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 978


Chương 978

Hà Duy Hùng ngay lập tức đứng dậy, chạy vào phòng tắm và nhanh chóng khóa cửa lại Lâm Minh không thể nhịn được cười, Lê Minh Nguyệt trừng mắt.

Có khói từ lỗ mũi tức giận của cô ấy, may mắn mà Lê Nhược Vũ nín cười và ngồi bên cạnh an ủi cô ấy.

Tuy nhiên, cơn giận của Lê Minh Nguyệt đến nhanh và đi cũng nhanh, khi Hà Duy Hùng sợ hãi bước ra khỏi phòng tắm, Lê Minh Nguyệt đã quên mất những gì vừa xảy ra.

Hà Gia Mẹ Lê và Lê Đức Dương không biết nghe tin Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt trở về từ đâu.

‘Vậy mà tới thẳng trước cửa tập đoàn Hà Gia gây chuyện, nhân viên của Hà Gia tự nhiên không thể để họ vào, nhưng mẹ Lê nào phải người nói đạo lý như vậy? Ngang ngược kinh khủng.

Nhiều nhân viên bảo vệ tập đoàn Hà Gia kéo bà ta ra ngoài, nhưng bà ta lại khóc ở cửa, la hét cái gì mà gia môn bất hạnh con gái bất hiếu.

Hà Gia nào đã từng có chuyện như vậy? Ngay sau đó, một nhóm lớn các phóng viên chạy đến và hỏi mẹ Lê.

Mẹ Lê đối mặt với những người này cũng không luống cuống, bà ta thao thao bất tuyệt liến thoảng nói về Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt.

Những phóng viên này như nhặt được bảo bối, chỉ thiếu vái bà ta, ngày càng có nhiều phóng viên tìm đến cửa tập đoàn Hà Gia.

Lễ tân tập đoàn Hà Gia không nhìn được, nhanh chóng gọi cho thư ký của Hà Duy Hùng để báo cáo sự việc cho Hà Duy Hùng, Hà Duy Hùng đang cùng mấy người Lâm Minh đang ở nhà trò chuyện, nghe vậy thì cau mày.

Lâu như vậy không có tin tức gì, Hà Duy Hùng bọn họ còn nghĩ rằng họ đã dừng lại. Ai biết rằng họ chỉ đang tìm cơ hội?

Lê Nhược Vũ cũng rơi vào trầm tư, cô đã thấy được sự điêu ngoa của mẹ Lê, quả thật không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

“Nói thế nào đi nữa, để bọn họ gây chuyện trước cửa Hà Gia cũng không phải là cách, hay là chúng ta đi xem trước đi” Lâm Minh đề nghị, bất kể mẹ Lê nói gì đó đúng hay sai thì chính các phóng viên lại là người tin Còn không biết sẽ viết cái gì, nó không tốt cho danh tiếng của công ty “Tôi cũng cảm thấy như vậ đầu đồng ý.

“Không được, mọi người ở nhà đi, em đi một mình” Lê Minh Nguyệt mím môi, cầm lấy điện thoại di động đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lại bị Lê Nhược Vũ giữ lại “Chị sẽ đi cùng em” Lê Nhược Vũ bình thản nói, nhưng hai mất Lê Minh Nguyệt đã đỏ.

Tuy nhiên Lâm Minh và Hà Duy Hùng đồng thời đứng lên: “Không được”

Lần trước Lê Minh Nguyệt không cho anh ta ” Hà Duy Hùng gật đi bệnh viện, sợ anh ta suy nghĩ, sợ mình vì gia đình mà coi thường cô ấy, nhưng loại chuyện này rõ ràng là hai chuyện khác nhau, anh ta phân biệt rõ ràng.

Hơn nữa, lần trước Lê Nhược Vũ vì nhà họ Lê mà bị thương, Lâm Minh sao có thể để cô ấy đi lần nữa?

“Tại sao không? Đây là chuyện của gia định ê Minh Nguyệt mím môi, có chút khổ sở.

Cô ấy cũng cảm thấy cha mẹ mình quá đáng, nhưng còn có thể như thế nào đây? Mọi người đều không thể chọn xuất thân.

“Chuyện của em không phải chuyện của tôi sao?” Hà Duy Hùng cũng tức giận, Lê Minh Nguyệt thường gây chuyện vô lý còn chưa tính, anh ta có thể chịu được, nhưng chuyện như vậy làm sao có thể giổ tính trẻ con?

“Không cần anh quan tâm” Lê Minh Nguyệt tức giận quát Hà Duy Hùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 979


Chương 979

“Không cần tôi quan tâm? Em quên mất lân trước Nhược Vũ cùng em vào bệnh viện rồi bị thương sao?”

“Lê Minh Nguyệt, em có thể đừng có giở tính trẻ con như vậy được không? Em cho là chuyện này có đơn giản như cô nghĩ không? Em nghĩ là mình có thể tự giải quyết sao?” Hà Duy Hùng ép hỏi Lê Minh Nguyệt Mắt Lê Minh Nguyệt càng đỏ hơn, cô ấy tôi”

không biết những chuyện này nhưng cô ấy thực sự không muốn liên lụy đến người khác, chưa kể gia cảnh của cô ấy và Lâm Minh Lê Nhược Vũ Hà Duy Hùng luôn khác nhau.

Thực lòng mà nói, cô ấy có chút tự tị, huống chỉ bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy.

“Lê Minh Nguyệt, chuyện này quả thực không phải chuyện cô có thể giải quyết, cô nghĩ bọn họ.

quá đơn giản rồi” Lâm Minh không nhịn được nói Lê Minh Nguyệt đơn thuần thiện lương, quan trọng nhất là ngay thẳng, không bụng dạ hẹp hòi, mà người nhà họ Lê thì khác.

“Minh Nguyệt, em nghĩ thế nào?” Lê Nhược Vũ vẫn lựa chọn tôn trọng nguyện vọng của Lê Minh Nguyệt, nếu Lê Minh Nguyệt kiên quyết muốn đi một mình, cô sẽ đi cùng cô ấy.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều đổ đồn về phía Lê Minh Nguyệt, đợi cô ấy đưa ra lựa chọn.

Lê Minh Nguyệt im lặng hồi lâu, cắn môi suy nghĩ, vẫn là lắc đầu, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn Hà Duy Hùng: “Chúng ta cùng nhau đi đi, tôi không muốn Nhược Vũ phải vì tôi mà bị thương nữa”

Lê Nhược Vũ kiên định đứng bên cạnh cô ấy, trong lòng cô ấy vô cùng cảm động, nhưng chuyện lần trước cho đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ.

Nếu như tối nay Lê Nhược Vũ lại vì cô ấy mà bị thương, trong lòng cô ấy sẽ vô cùng áy náy.

Hơn nữa mẹ cô ấy đã gây chuyện đến cả công ty của Hà Duy Hùng, Hà Duy Hùng nói không sai, chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.

“Vậy được, bây giờ chúng ta đi thôi” Hà Dĩ.

Phong gật đầu, rất nhiều phóng viên đang ở bên ngoài công ty, nếu như anh ta còn không ra thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty.

Trước tập đoàn Hà Gia, mẹ Lê vần không biết đang nói liên tục cái gì nữa, đám phóng viên trước mặt đều tự động nhường ra một con đường.

Mẹ Lê ngẩn ra, những lời nói của bà ta càng đặc sắc hơn, nhất định là do bà ta nói quá hay, nên có cả phóng viên của một tòa soạn lớn đến phỏng vấn bà ta.Có điều ở con đường phía trước lại xuất hiện một người đàn ông có khí chất nổi bật, Lâm Minh chỉ thản nhiên đứng ở đó, khí chất trên người mạnh đến mức khiến người ta kinh sợ.

Lê Nhược Vũ, Lê Minh Nguyệt và Hà Duy Hùng cũng lần lượt bước xuống xe, một nhóm nam thanh nữ tú đứng cùng chỗ với nhau trong vô cùng đẹp mắt, nhưng lúc này không ai có tâm trạng tán thưởng cả.

Lâm Minh có địa vị rất lớn ở Hà Nội, những phóng viên này ai mà không biết anh chứ?

Mẹ Lê cũng không phải là người không biết gì, nhưng khi nhìn thấy một hàng phóng viên đứng sau mình thì tự tin chạy đến.

“Ai ai ai. Mọi người nhìn xem. Đây chính là người con gái không hiếu thuận của tôi. Nó còn dám xuất hiện nữa. Mọi người phân xử dùng tôi với” Mẹ Lê hét lên, nghĩ rằng những phóng viên này sẽ giống như lúc trước mà lao lên với bà ta.

Nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến mức ngạc nhiên, không có bất kỳ phóng viên nào dám nói chuyện.

Dù sao thì sắc mặt của Lâm Minh và Hà Duy Hùng cũng âm u đến dọa người, giống như có hai tảng băng khổng lồ đặt ở đấy vậy, từ xa đã có ‘thể cảm nhận được bọn họ.

Mẹ Lê ngẩn ra, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn hoảng sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 980


Chương 980

“Lần trước là bà làm Nhược Vũ bị ngã đúng không?” Lâm Minh đút tay trong túi quần, lười biếng đi lên phía trước hai bước, khí chất bức người nhìn mẹ Lê.

“Nhược Vũ là aï? Tôi không biết?” Mẹ Lê vội vàng xua tay, vô thức lùi về phía sau một bước, có chút sợ hãi không thể tả nổi nhìn người đàn ông trước mặt.

“Bà không biết?” Lâm Minh khẽ nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên thần sắc nguy hiếm.

Lê Minh Nguyệt nhíu mày, không biết nên nói gì, bây giờ cô ấy đang rơi vào tính thế khó xử.

Có điều đối với người mẹ này, từ bé cô ấy đã không cảm nhận được chút tình mẹ nào từ bà ta, người duy nhất trong nhà đối xử tốt với cô có lẽ chính là cha cô ấy: “Tôi thật sự không biết” Mẹ Lê vội vàng lắc đầu phủ nhận “Vậy được, chắc bà biết Lê Minh Nguyệt đúng không?”

Mẹ Lê sững sờ gật đầu: “Biết biết”

“Vậy thì tốt”

Lâm Minh nhướng mày, gọi Hà Duy Hùng đến, báy giờ nên xử lý chuyện của Lê Minh Nguyệt trước, bằng không anh sẽ khó mà giao tiếp với người phụ nữ này được.

Lâm Minh võ vai Hà Duy Hùng, không biết đã dặn dò cái gì mà Hà Duy Hùng gật đầu đồng ý, Lâm Minh gọi phóng viên và Lê Nhược Vũ sang một bên, để bọn họ tự giải quyết chuyện gia đình của mình.

Lê Nhược Vũ có chút không hiểu: “Anh nói gì với Hà Duy Hùng vậy?”

“Anh chỉ bảo anh ta chú ý đến cảm xúc của Lê Minh Nguyệt thôi”

“Ừm” Lê Nhược Vũ gật đầu, lo lắng nhìn về phía Lê Minh Nguyệt Đây là người thân của cô ấy đấy, bị người thân làm tốn thương là khó chịu nhất, cô đã từng trải qua, không ngờ bây giờ Lê Minh Nguyệt cũng phải trải qua loại chuyện này, hy vọng Hà Duy Hùng có thế chăm sóc tốt cho cô ấy Không gia đình nào là không có rắc rối cả, cô cũng không có cách để xen vào.

Mẹ Lê nhìn thấy Lê Minh Nguyệt thì cảm thấy tự tin hơn nhiều, dù sao cũng là đứa con mà bà ta nhìn từ bé đến lớn, cô ấy có tính cách thể nào bà †a cũng biết rõ.

Đặc biệt là so với người đàn ông hung dữ vừa rồi thì Lê Minh Nguyệt ở trước mặt bà ta, hoàn toàn không là gì cả.

Ánh mắt mẹ Lê dần lộ ra khinh thường, ngẩng cao đầu, dường như sắp dùng cảm để đối mặt với Lê Minh Nguyệt vậy.

Sắc mặt của Hà Duy Hùng cũng không dễ nhìn, đã bao lâu rồi không có ai dám ở trước mặt anh ta diễu võ dương oai như vậy rồi chứ?

Hà Duy Hùng kéo Lê Minh Nguyệt ra sau lưng mình, lộ ra nụ cười chế nhạo: “Bà cũng lợi hại khi có thể gây chuyện đến tận đây đấy: Mẹ Lê cũng không chịu thua kém: “Tôi đến tìm con gái tôi thì làm sao chứ?”

“Con gái bà?” Hà Duy Hùng cười, nếu như không phải cha Lê nhập viện, e rằng anh ta đã không thể điều tra ra được việc này.

Chỉ là anh ta vẫn không muốn làm tốn thương Lê Minh Nguyệt, nên văn luôn không nói ra.

Nhưng nếu như mẹ Lê đã quá ép người như nh ta cũng không cần phải che giấu chuyện này nữa, nếu như giữ lại bên cạnh Lê Minh Nguyệt những con giòi bọ không thể ném đi được này, vậy chỉ bằng không cần còn hơn.

Mẹ Lê không biết Hà Duy Hùng có ý gì, nhưng văn không chịu khuất phục, dáng vẻ của Hà Duy Hùng khiến bà ta vô cùng khó chịu, đang định chửi mắng thì lại bị Lê Đức Dương dứng bên cạnh im lặng nấy giờ giữ lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 981


Chương 981

So với mẹ Lê, hiển nhiên Lê Đức Dương có mắt nhìn sắc mặt người khác hơn.

Giọng điệu của Hà Duy Hùng như vậy có lẽ là đã biết chuyện của nhà bọn họ, nếu như ép Hà Duy Hùng quá đà, vậy thì đứng nói đòi được tiền của bọn họ, e rằng chính mình còn phải bỏ tiền ra đền bù nữa, vậy thì thật sự không thỏa đáng rồi Có điều tại sao Hà Duy Hùng vẫn không muốn nói ra, thì anh ta không thể biết được.

Hà Duy Hùng ở bên ngoài luôn là một tay ăn chơi, anh ta vẫn luôn cảm thấy Hà Duy Hùng kết hôn với Lê Minh Nguyệt là vì cảm thấy Lê Minh Nguyệt đơn thuần dễ lừa, cũng không có gia cảnh, tính cách cũng yếu đuối, cho nên mới cho cô ta vào nhà họ Hà.

Nếu như là như vậy, sap Hà Duy Hùng lại phải quan tâm đến cảm xúc của cô ta, vì cô ta mà giấu giếm chứ?

Anh ta không thể nào hiểu được.

€ó điều vần giả vờ thật thà cười: “Xin lối chủ tịch Phong, xét theo vai vế trong nhà thì cũng phải gọi anh một tiếng em rể đúng không không?

Nếu như không phải cha đang ở trong bệnh viện không chịu nổi nữa, thì chúng tôi cũng sẽ không đến làm phiền các người đúng không?”

Hà Duy Hùng nhếch miệng chế nhạo, nhưng không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn Lê Đức.

Dương, xem xem anh †a muốn giở trò gì “Sao lại không chịu nổi nữa? Không phải đã sớm thanh toán viện phí rồi sao?” Lê Minh Nguyệt nhíu mày, cô ấy cũng không ngốc, Hà Duy Hùng không thiếu tiền, sẽ không keo kiệt đối với những loại chuyện này.

‘Về phần Hà Duy Hùng tính toán chỉ li từng chút một với cô ấy, lúc mới bắt đầu cô ấy còn cảm thấy ảo não, sao những người nhà giàu này lại keo kiệt thế chứ, sau này mới biết, hóa ra Hà Duy Hùng chỉ thích trêu chọc mình mà thôi.

Lê Đức Dương thở dài nhìn Lê Minh Nguyệt: “Vấn đề không phải là tiền viện phí, nhưng vẫn luôn nằm trong bệnh viện như thế, em cũng.

không phải không biết nơi như bệnh viện..” Lê Đức Dương nhìn Lê Minh Nguyệt, dáng vẻ ngập ngừng không nói lên lời.

Lê Minh Nguyệt ngẩn ra, cô ấy đã đối phòng bệnh thành phòng riêng, hoàn cảnh cũng tốt, không có cái gì có thể bới móc được mà.

Nhưng Hà Duy Hùng lại hiểu, cong môi: “Làm sao? Các người định ở lại Hà Nội sao?”

‘Đúng đúng đúng” Mẹ Lê vỗ tay, cười híp mắt gật đầu, ôi. Đứa con rể này thật hiểu chuyện nha.

Chỉ một chút mà đã đoán ra được ý định của bọn họ tồi.

Ha ha”

Hà Duy Hùng không khỏi cười ra tiếng: “Muốn tôi mua nhà cho các người thì cũng được thôi”

Mắt mẹ Lê gần như híp thành một đường thẳng, vui đến nỗi không thể ngậm được miệng.

Gây rối? Rõ ràng là do bọn họ gây rối có được không?

Hà Duy Hùng cũng cười nhạt, gật đầu: “Muốn tôi bỏ tiền ra mua nhà cho cái người thì cũng được, nhưng sau khi mua nhà xong, các người đừng mơ mà đến tìm Lê Minh Nguyệt nữa.”

Lê Minh Nguyệt ngấn ra, Hà Duy Hùng có ý gì vậy? Muốn cô ấy vạch rõ ranh giới với nhà họ Lê sao?

Đám người Lê Đức Dương quả thật có chứt quá đáng, nhưng anh ta cũng không có tư cách phong tỏa sự tự do của mình chứ? Đây là người thân của cô ấy, cho dù có quá đáng thế nào thì Hà Duy Hùng cũng không nên thay cô ấy quyết định những chuyện này chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 982


Chương 982

Nhưng Lê Minh Nguyệt cũng không nói gì, nếu như bây giờ cô ấy chất vấn Hà Duy Hùng thì sẽ khiên Hà Duy Hùng mất thể ấy vẫn có thế phân rõ chút chuyện nặng nhẹ này.

“Cậu đang có ý gì vậy? Tôi không thế đi tìm con gái tôi được sao?” Mẹ Lê lại bắt đầu chửi bới, vẻ mặt khó chịu Hà Duy Hùng không nhịn được nhíu mày, Lê Đức Dương vội vàng giữ lấy mẹ Lê: “Mẹ. Đừng nói lung tung”

Mẹ Lê liếc nhìn Lê Đức Dương, bĩu môi, không nói nữa.

“Chủ tịch Phong, chúng tôi cũng không phải là người thèm muốn nhà cửa” Lê Đức Dương cười nhìn Hà Duy Hùng.

Đương nhiên bọn họ không chỉ thèm muốn một căn nhà, bọn họ phải khổ sở thế nào mới biết được chuyện Lê Minh Nguyệt đang ở cũng Hà Duy Hùng, giả vờ bị bệnh đến Hà Nội ở trong bệnh viện lâu như thế, sao bọn họ có thể chỉ thèm muốn một căn nhà được chứ?

Hà Duy Hùng gật đầu, nhưng không nói gì Người lại trong lòng Lê Minh Nguyệt có chút an ủi, bọn người Lê Đức Dương có lẽ không tồi tệ như trong tưởng tượng của cô ấy.

Bởi vì dù sao bọn họ cũng là người nhà của cô ấy mà.

“Đương nhiên chuyện trước mắt là phải giải quyết việc nhà cửa, có điều chúng tôi sớm muộn gì cũng phải quay về, căn nhà này nhất định sẽ trả lại cho chủ tịch Phong.”

Trong lòng Hà Duy Hùng không ngừng chế nhạo, nhìn dáng vẻ của bọn họ đã có thể dùng vẻ mặt đáng ghê tởm để hình dung.

Con người một khi quá tham lam, vậy thì sẽ trở lên ghê tởm, giống như một con chuột chui từ cống lên vậy.

Lê Đức Dương thấy Hà Duy Hùng không nói gì, lại chậm dãi bổ sung thêm một câu: “Chỉ là Lê Minh Nguyệt đã được gả cho anh rồi, mấy thứ sính lễ gì đó chúng tôi đều không nhận được, sản nghiệp nhà họ Hà lớn như vậy, dù sao thì cũng phải có ý tứ chứ”

Nói đi nói lại, cũng chỉ là thay đổi cách đòi tiền của Hà Duy Hùng mà thôi.

Lê Minh Nguyệt không nhịn được mím môi, không khỏi có chút kỳ quái nhìn Lê Đức Dương: “Anh, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”

Nếu không tại sao dường như bọn họ luôn nhắc đến chuyện tiền bạc vậy, trước kia bọn họ có như vậy đâu.

Trong lòng Lê Minh Nguyệt cảm thấy có chút hoảng loạn, nhất thời nghĩ ra một loạt đáp án có chút không tốt.

Có điều Lê Minh Nguyệt không biết, lúc trước cho dù cô ấy làm việc ở Hà Nội nhưng một chút: tiền lương đó cũng chẳng là gì, cô ấy cũng không có tiền, bọn họ đương nhiên khinh thường phải cúi mặt trước cô ấy rồi Có điều bây giờ lại không giống, không phải bên cạnh cô ấy có Hà Duy Hùng sao?

“Xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Lê hỏi ngược lại, rồi nhanh chóng vỗ tay, ôm lấy Lê Minh Nguyệt: “Đúng vậy. Con không biết sao, mấy năm này ở quê mùa màng thất bát, chúng ta gần như sắp không có cái gì ăn nữa.”

Lê Minh Nguyệt vừa thấy mẹ mình khóc lóc đáng thương như vậy, lập tức trở lên mềm lòng, móc túi chuẩn bị đưa thẻ cho mẹ Lê, dù sao thì trong thẻ cũng có mấy chục triệu mà cô ấy khổ sở dành dụm đoạn thời gian này.

Khi mẹ Lê thấy Lê Minh Nguyệt móc ví ra, ánh mắt bà ta sáng lên, dường như muốn nhảy ra khỏi mắt vậy. Còn chưa đợi Lê Minh Nguyệt mở ra đưa thẻ cho bà ta, bà ta đã cướp lấy ví của Lê Minh Nguy: hết tiền trong ví đút vào túi mình, rồi ghét bỏ ném ví tiền lại cho Lê Minh Nguyệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 965


Chương 965

Mấy người bên cạnh đều đang xem trò náo nhiệt, thấy người phụ nữ kia đã rời đi, nên tất nhiên không còn gì để xem, mọi người đều rối rít lắc đầu và tản ra.

Trần Hi Lam mím môi, đột nhiên trong lòng xuất hiện một ý tưởng. Cô ta gọi nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh qua.

Trần Hi Lam cố ý hạ thấp giọng, nhân viên phục vụ cũng thuận theo ý của cô ta, cúi đầu lắng, nghe cô ta dặn dò: Trong túi xách của tôi có thuốc trị tiêu chảy. Đợi lát nữa, anh cho vào ly rượu của người phụ nữ kia cho tôi, tôi…”

Nói tóm lại, chỉ cần để người phụ nữ kia uống thuốc là được rồi!

Hạ Đông Quân thật sự say nặng. Trần Hi Lam nhìn người phụ nữ kia đã uống xong ly rượu, hài lòng bật cười, đỡ Hạ Đông Quân ra khỏi quán bar.

Từ trước đến giờ, Trần Hi Lam chưa bao giờ chịu thua thiệt trong những chuyện này.

Hạ Đông Quân mơ mơ màng màng, không biết mình đang ở nơi nào. Dù gì anh ta cũng là một người đàn ông cao to, cao hơn một mét tám. Trần Hi Lam vẫn luôn đỡ anh ta, cô ta cũng rất mệt mỏi, chỉ có thể gọi xe taxi, dứt khoát đưa anh ta về nhà mình.

Cô ta thật sự cảm thấy khó chịu với Lê Mỹ Vân. Tối nay, cô ta đưa Hạ Đông Quân về nhà mình, để người phụ nữ kia đợi một cách vô ích, chọc giận cô ta một trận cho bỏ tức!

Hạ Đông Quân cũng ngoan ngoãn đi theo cô †a. Vừa vào cửa, anh ta lập tức nôn đầy ra sàn nhà.

Đã bao giờ Trần Hi Lam chăm sóc người say rượu đâu! Cô ta mặt ủ mày chau thay quần áo cho anh ta, vô cùng mệt mỏi.

Mấy cái ý tưởng kỳ kỳ quái quái cũng bị bỏ quên hết rồi, ngay cả khi Hạ Đông Quân đã trắng trẻo sạch sẽ, cô ta cũng lười quan tâm, chỉ mở điện thoại di động ra, tra cứu cách nấu canh giải rượu.

Sau cô ta vất vả nấu xong canh giải rượu thì Hạ Đông Quân đã ngủ say như lợn chết, Trần Hi Lam không biết phải làm như thế nào nên cô ta chỉ còn cách lắc mạnh anh ấy, nhưng anh ấy vẫn nắm im, Trần Hi Lam tức giận muốn cào vào mặt anh ấy một phát.

Cô ta chưa bao giờ chăm sóc cho một người đàn ông khác từ khi cô ta lớn lên, người đầu tiên chính là anh ấy vậy mà anh ấy còn không cảm ơn cô ta.

Chính bản thân Trần Hi Lam cũng không biết được tại sao cô lại thích Hạ Đông Quân, cô ta là một cô gái không xấu, có rất nhiều người theo đuổi cô ta, nhưng cô ta lại không thích những người đàn ông đó.

Chẳng lẽ đây thật sự là một người đánh và một người thích bị đánh à.

Trần Hi Lam từ từ cúi đầu xuống, cô ta nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Hạ Đông Quân thì cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, lúc ngủ trông anh ấy cũng quyến rũ hơn, không giống như lúc tỉnh, anh ấy luôn ngữ khoảng cachs với cô ta làm cho cô ta không có cơ hội nào đến gần anh ấy cả.

Cô ta sợ bây giờ đột nhân Hạ Đông Quân sẽ tỉnh dậy và đẩy cô ta ra, hoặc là sau này anh ấy sẽ không quan tâm để ý đến cô ta nữa, hiếm khi trong lòng cô ta lại khó chịu như này.

“Không muốn, em không cần đi, Nhược Vũ, em đừng bỏ anh.

Đột nhiên trong lúc Trần Hi Lam muốn hôn xuống thì trong miệng Hja Đông Quân lại nói ra mấy câu nói mớ làm cho Tràn Hi Lam không còn ham muốn hôn xuống đôi môi này nữa, cô ta lạnh lùng nhìn Hja Đông Quân, trong lòng cô ta rất oan ức.

Đến tận bây giờ anh ấy vẫn không quên được Lê Nhược Vũ, dựa vào cái gì chứ, cô ta có điểm nào không tốt, Lê Mỹ Vân có thể trở thành người vợ trên pháp luật của anh ấy mà cô ta chỉ có nhìn theo bóng lưng của Hạ Huy Thần.

Bây giờ trong lòng Trần Hi Lam dần dần cảm thấy tủi thân, cô ta thật lòng thích anh ấy nhưng anh ấy không thèm nhìn cô ta một cái, cho dù trong tình yêu không có sự công bằng nhưng anh ấy không thể thờ ở với cô ta như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 966


Chương 966

Tròng lòng Trần Hi Lam cảm thấy rát khó chịu, nên cô ta không dịu dàng gọi anh ấy dậy nữa, mà trực tiếp dùng sức cấu Hạ Đông Quân, kế cả Hạ Đông Quân đang ngủ say thì vẫn nhận được cảm giác đâu mà cô ta cấu.

“Đau”

Hạ Đông Quân mơ màng mở mắt ra, anh ấy muốn nhìn xem người trước mặt mình là ai.

Nhưng mà anh ấy say quá rồi, nên khi nhìn chằm chằm về phía trước thì anh ấy thấy hoa mắt chóng mặt, hình như anh ta thấy ma nữ bé Trần Hi Lam kia.

“Anh đứng dậy, uống canh giải rượu đi, anh uống xong thì rời đi.”

Trong lòng Hạ Đông Quân đang suy nghĩ thì anh ấy nghe thấy giọng nói của Trần Hi Lam chuyền đến, giọng nói này làm anh ấy tỉnh rượu một chút.

Làm sao anh ấy lại có thể nghe giọng nói của người đàn bà đó ở đây nhỉ, chuyện này không thể nào xảy ra, không đúng!

“Anh nhanh đi!”

Bây giờ Trần Hi Lam vẫn còn đang ghen thì làm sao cô ta có thể dịu dàng với Hạ Đông Quân, nên giọng nói bay giờ của cô ta cũng khác giọng nói hàng ngày, trong lòng Hạ Đông Quân tự thôi miên bản thân là không phải, nhưng sự thật lại nhắc nhở anh ấy đúng là Trần Hi Lam đang ở bên cạnh anh ấy.

“Tại sao tôi lại ở đây, cô đưa tôi về?”

“Chẳng lẽ tôi trực tiếp vất anh ở quán bar?” Giọng “Nếu không thì làm sao? Anh say như vậy nói của Trần Hi Lam vẫn chưa dịu xuống, trên mặt cô ta rất khó chịu.

“Cám ơn cô.”

Nếu đây là sự thật không trốn thoát được thì Hạ Đông Quân mở mắt ra, nhìn về phía Trần Hi Lam nói cám ơn, anh ấy đang cố gắng suy nghĩ lại chuyện tối qua, nhưng trí nhớ rất mơ hồ, hôm qua anh ấy uống say ở trong quán bar, là Trần Hi Lam đưa anh ấy về nhà cô ta, ít nhất cô ta không vất anh ấy ở đầu đường xó chợ nào đó.

Giọng nói của anh ấy vẫn còn khàn, chuyện này làm cho người nghe cảm thấy không thỏai mái, Trần Hi Lam nhíu mày một cái, rốt cuộc cô a có nên dịu dàng chăm sóc anh ấy không.

Cô cầm bát canh giải rượu đến mép giường đưa cho Hạ Đông Quân, cô ta muốn anh ấy uống canh giải rượu để nhanh tỉnh táo lại, ít nhất lúc đó trong lòng cô ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Cám ơn!”

Hạ Đông Quân cũng không phải là người không hiểu chuyện, anh ấy nhận bát canh luôn và cầm lên uống, mặc dù vùi vị của bát canh không được ngon lắm nhưng anh ấy không định mở miệng làm cho Trần Hi Lam buồn, dù sao người ta không dễ dàng chăm sóc anh ấy khi say rượu.

Hạ Đông Quân không muốn dây dưa nhiều với cô ta, nên sau khi nghỉ ngơi một lúc cho tỉnh rượu thì anh ta xoay người đi ra cửa “Anh cứ đi về như vậy à?”

“Hôm nay tôi đã làm phiền đến cô, tôi rất cảm ơn cô, hẹ sau này này gặp lại!”

Trừ câu này ra thì Hạ Đông Quân không nói câu nào khác nữa, rồi anh ấy xoay người rời đi Trần Hi Lam nhìn bóng lưng đang dần bé lại của Hạ Đông Quân, trong lòng cô ta rất phức tạp, cô ta tự khuyên bản thân phải buông tay nhưng chính cô ta lại không làm được điều đó, cô ta không kiềm chế được bật khóc, nước mắt mặn chát chảy xuống khóe miệng cô ta.

“Anh, thật sự anh muốn về Mỹ à?”

Trong san bay, Trần Hi Lam kéo tay Trần Hi Tuấn, cô ta không nhịn được hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 967


Chương 967

“Đúng vậy, anh ở đây chơi đã lâu rồi, việc của dòng họ chúng ta rất nhiều, anh phải trở về giải quyết, hơn nữa, thật sự em không muốn về với anh à? Trong lòng anh ấy không có em, hơn nữa anh ấy đã đính hôn với Lê Mỹ Vân, hai người không có khả năng ử bên nhau, em vẫn chưa nhìn thấy rõ sự thật này à?”

“Anh, vậy anh thì sao? Anh yêu một người không nên yêu, anh có hối hận không?”

“Được rồi, anh mặc kệ em, em thích làm thế nào thì làm.”

Cậu ta rất yêu thương chiều chuộng cô em gái này, lên lần này cậu ta không còn cách nào khác, chứ cậu ta không bao giờ cho cô ta đến Việt Nam.

Cậu ta cũng biết chuyện của Hạ Đông Quân Nhưng trên đời này có nhiều đàn ông giỏi để cô ta chọn như vậy, nhưng cô lại thích một người đàn ông không thích mình, đã thêm trong lòng người đàn ông này đã có một người khác lại còn dính hôn với một người đàn bà khác, làm sao cậu †a không tức giận.

Mỗi lần cậu ta nói đến chuyện này thì em gái cậu ta có rất nhiều lý do để phản bác, nhưng tất cả nhưng điều này đều nói cô ta không buông tay được, kể cả bây giờ cậu có bắt cô em gái này về thì cũng không thay đổi được trái tim của cô ta.

“ANh, em xin lỗi, em muốn cố gắng một lần nữa, mặc dù em biết chuyện này không thể nào.

thành công nhưng thật sự em vẫn chưa buông tay được, trong lòng em đã tự khuyên mình rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào em thực hiện được”

Trong giọng nói của Trần Hi Lam hơi nức nở, người cô ta yêu lại không cô ta chính là vận mệnh của cô ta.

Cô ta vừa nghĩ đến thái độ tối hôm qua của Hạ Đông Quân thì trong lòng cô ta lại cảm thấy oan ức, mặc dù Lê Nhược Vũ đã kết hôn rồi nhưng anh ấy vẫn chưa quên cô.

Trần Hi Tuấn cảm thấy rát đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đau khổ khi yêu của em gái mình, cậu ta không có tư cách gì để xen vào chuyện của cô ta.

Vì chính bản thân cậu ta cũng vậy thì làm sao khuyên được người khác, trừ việc ủng hộ em gái thì cậu ta không biết làm gì nữa.

“Đây mới chính là con gái nhà chúng ta mà, chỉ cần anh ấy không hạnh phúc, thì anh vĩnh viễn ủng hộ em, nhưng em nhớ nếu ở Việt Nam bị ai bắt nạt thì cứ về nhà, anh sẽ mãi ở nhà chờ em về”

Suy nghĩ của Trần Hi Tuấn rất đơn giản, cậu ta đã bỏ lỡ người kia thì cũng không để cho em gái giống mình hối hận khi bỏ lỡ người mình thích và không vui vẻ gì giống như cậu ta.

“Anh”

Trần Hi Lam nhào vào trong ngực Trần Hi Tuấn, rồi bật khóc nức nở.

Từ nhỏ đến lớn anh trai là người thương cô ta nhất, kể cả cô ta muốn làm cái gì thì anh sẽ ủng hộ cô ta, bây giờ ngược lại cô ta còn tạo rắc rối cho anh trai, cô ta cảm thấy rát xấu hổ.

“Tốt lắm, cô công chúa nhỏ hà chúng ta đừng khóc nữa, em khóc trông xấu lắm”

“Ừ, chính là em không muốn anh về nước:”

Trần Hi Tuấn sờ đầu Trần Hi Lam một cái, cậu †a cũng không yên tâm cho em gái ở lại thành phố Hà Nội một mình.

Nhưng đây là lựa chọn của em gái nên cậu ta chỉ có thể đồng ý.

“Thời gian không còn nhiều, bây giờ anh cũng phải vào máy bay rồi, anh hỏi lại em một câu cuối cùng, em thật sự không về nước với anh?”

“Ừ, em không về, em không hối hận, anh ở nhà chờ em đi, em chắc chắn sẽ về nhà.”

“Vậy em nhớ chăm sóc tốt bản thân, đúng giờ phải ăn cơm đó:”Vân, em sẽ mà”

Trần Hi Tuấn đi rồi, Trần Hi Lam vẫn đứng yên ở chỗ này, đây là lần đầu tiên cô ta phải sống một mình ở bên ngoài, chuyện này làm cô ta hơi sợ hãi Nếu Hạ Đông Quân không thích cô ta, thì cô ta sẽ làm gì bây giờ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 968


Chương 968

Đáp án này vẫn luôn được giấu Kĩ trong lòng Trần Hi Lam, nhưng cô không biết rõ kết quả vì ngay cả chính cô ta cũng không nói ra được”

“Lâm Minh, anh nói xem rốt cuộc bí mật trong sợi dây chuyền này là gì vậy, sợi dây chuyền này em đã đeo từ khi còn bé, nhưng em không thấy phát hiện được cái gì ngoài hai chữ LX”

Lê Nhược Vũ nẫm trong ngực Lâm Minh, cô cầm sợi dây chuyền bạch kim nên nghiên cứu, đúng là không phát hiện ra cái gì Bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc của đời mình, điều tiếc nuối duy nhất là cô không biết gia đình mình ở đâu, từ khi Lâm Minh đồng ý sẽ tìm lại cha mẹ cho cô thì bọn họ đã nghiên cứu sợi dây chuyền này rất ni “Có lẽ, đây là một cái tên khác.”

“Tên khác, vậy tên đó là gì?”

“Giống như có một số người thích đặt cho công ty mình một cái tên ý nghĩa, họ hay lấy tên người, địa danh hoặc những từ có nghĩa đẹp để đặt tên”

Lâm Minh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.

Loại chuyện này có thế xảy ra, trước đây anh đã từng thấy có người dùng tên vợ và con gái để đặt tên cho công ty, dù sao bây giờ bọn họ không có manh mối gì nên phải cố gắng tìm kiếm từng chút một, bao giờ lúc bắt đầu cũng khó khăn nhất.

Hơn nữa vướng mắc trong lòng Lê Nhược Vũ chính là cha mẹ ruột của mình, kể cả vất vả như thế nào thì nhất định anh sẽ cố gắng tìm được bố mẹ ruột của cô “Vậy có phải là LX là đại diện cho một thứ gì đó”

“Anh nên google tra một chút”

Lê Nhược Vũ vừa nghĩ đến đây thì Lâm Minh đứng dậy đi đến máy vi tính, ngón tay anh nhanh nhẹn gõ bàn phím máy tính.

Nếu cô đã quyết tâm phải tìm được cha mẹ ruột thì dù chuyện này có khó khăn như thế nào thì anh sẽ tìm kiếm tung tích của họ cho Lê Nhược Vũ, đây cũng là mong muốn của cô nên anh sẽ cố gảng hết sức để hoàn thành nó cho cô.

Thật lâu sau giọng nói của Lâm Minh vang lên.

“Em xem chỗ này, ở nước Pháp có một công ty như vậy, dùng hai chữ này để đặt tên”

“Ở đâu?”

“Em xem chỗ này, có phải là hai chữ LX đúng không, em xem logo này đi”

“Có, thật sự có người dùng hai chữ này, anh thật giỏi! Nhưng tại sao nó lại ở nước Pháp?”

Trong lời nói của Lê Nhược Vũ tràn ngập sự vui mừng, thậm chí còn hơi hưng phấn, cô lại sợ tìm nhầm người nên không vui như vừa nấy nữa hoặc đay có thể nói sắp tìm thấy gia đình thì cô cảm thấy sợ sệt, Lâm Minh nhìn qua là biết ngay suy nghĩ bay giờ của cô, anh kéo Lê Nhược Vũ vào trong ngực rồi ôm chặt cô.

“Anh sẽ đi với em! Xem đó có phải là sự thật hay không, nên em đừng lo lắng”

“Nhưng mà Lê Nhược Vũ trong lòng anh không biết nên nói gì.

Đúng vậy, cô không muốn đi, cô đang sợ hãi, sợ nhố đây là giả hoặc là sợ nghe được nguyên nhân bọn họ không cần cô và cố tình vứt bỏ cô.

“Kể cả như thế nào thì anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, đừng quên, Lê Nhạt Linh em chính là người đàn bà của anh, ai cũng không được làm em bị thương”

“Lâm Minh, cám ơn anh.”

Trong giọng nói của Lê Nhược Vũ tràn ngập sự cảm động Nếu nhà cô không phải ở đây, mf Lâm Minh lại nguyện ý tìm kiếm gia đình với cô, có anh ở bên cạnh thì làm sao cô phải sợ hãi nữa nghĩ đã bật thốt lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 969


Chương 969

“Biết là thế, vậy em còn suy nghĩ lung tung cái gì.”

Lâm Minh nhẹ nhàng xoa đầu Lê Nhược Vũ, anh cố ý trêu ghẹo cô, anh biết chắc chẩn bây giờ cô rất hồi hộp, Lâm Minh mỉm cười, anh rất hài lòng với câu trả lời này của cô.

Không sai, bây giờ cô không còn phải là người cô độc, bây giờ cô là một người đã có chồng và ba đứa con đáng yêu, kể cả bố mẹ ruột của cô không cần cô thì cô vẫn có Lâm Minh ở bên cạnh mình.

Sau khi Lê Nhược Vũ suy nghĩ thông suốt thì cô cầm bàn tay của Lâm Minh, bàn với anh khi nào đi sang Pháp, nên căm theo quần áo gì, trên mặt cô lo lẳng vội vàng, Lâm Minh nhìn thấy cảnh này thì bật cười Chỉ cần có thể làm cho người đàn bà này vui vẻ thì muốn anh làm gì cũng được, huống chỉ là một chuyến du lịch nhỏ bé này.

Nhưng mà chắc ba đứa bé trong nhà phải nhờ Hà Duy Hùng chăm sóc một lần nữa, dù sao Lâm Minh không còn phòng bị Hoàng Ánh như ngày trước.

Nhưng một lần bị rằn cản, thì mười năm sau cô cũng không dám tin tưởng, cô sợ mấy đứa nhỏ đến nhà cũ nhà họ Lâm sẽ bị bắt nạt.

Tình cảm giữa con người với nhau chính là như vậy, tuy cô, Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt không phải là người thân nhưng bọn họ lại thân thiết và tin tưởng nhau hơn cả người thân.

Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ bận rộn như vậy, thì anh lại kéo cô vào ngực ôm một lần nữa, vết thương trên tay anh đã tháo vải và khỏi hẳn rồi.

Mấy lần trước tay không được đụng vào nước, là Lê Nhược Vũ vẫn luôn tắm rửa mặc quần áo giúp anh, chuyện này làm cho trái tim anh cảm thấy ngứa ngáy, bây giờ tay của anh đã khỏi hẳn, nên làm sao anh có thể bỏ qua “Món ngon” này trước mặt mình?

“Anh làm gì vậy?” Đột nhiên Lê Nhược Vũ bị Lâm Minh kéo vào ngực, cô còn chưa kịp cho mấy bộ quần áo đang cầm trên tay vào vali, trên mặt cô tràn đầy sự sững sờ.

Lâm Minh nhíu mày, anh nhìn về phái Lê Nhược Vũ rồi cười khểnh: “Làm em”

Lê Nhược Vũ ngẩn người, chợt nhận ra nghĩ câu anh nói, khuôn mặt của cô đỏ ửng, Lâm Minh ngoan ngoãn lâu như vậy, bây giờ anh định làm gì vậy?

Lâm Minh trực tiếp đấy Lê Nhược Vũ xuống, kéo quần áo của Lê Nhược Vũ ra ròi anh cắn vào xương quai xanh của cô.

Trong suy nghĩ của Lê Nhược Vũ vẫn còn dừng lại ở mấy ngày trước, cô vội vàng ngăn cản Lâm Minh: “Không được!”

“Tại sao?” Lâm Minh nhướng mày nhìn Lê Nhược Vũ, anh hơi kinh ngạc vì bị cô từ chối.

“Tay của anh…”

“Tay của anh đã tháo vải, em xem đi, tay anh khôi phục tốt rồi này?” Lâm Minh giơ tay mình đến trước mặt Lê Nhược Vũ, để cho cô yên tâm, bây giờ Lê Nhược Vũ mới ngoan ngoãn buông tay xuống, Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, cô rất thẹn thùng và e lệ.

Lâm Minh lại cảm thấy khó chịu, anh hung hãn nói: “Em mở hai mắt ra.”

Lê Nhược Vũ vừa nghe thấy anh nói thì mở hai mắt ra thì Lâm Minh đang hôn lên môi cô, khuôn mặt của anh phóng to trong mắt cô, trong mắt hai người chỉ nhìn thấy đối phương thôi.

Không khí ngọt ngào rần dân lên men, tay của Lâm Minh đã khỏi, mà Lê Nhạt Linh lại có vẻ mặt này, trong nháy mắt Lâm Minh biến thành cầm thú ăn sạch cô không chừa miếng sương nào.

“Khi nào chúng ta đến nước Pháp?” Lê Nhược Vũ vùi mặt vào trong ngực Lâm Minh hỏi, mi mắt của cô cũng không muốn mở ra, rõ ràng bây giờ cô rất mệt mỏi nhưng cô vẫn nhớ chuyện này.

Lâm Minh bóp và nghịch tai của cô, khóe miệng của anh hơi nhếch lên nói: “Em gấp cái gì, nếu em thật sự lo lắng thì ngày mai chúng ta đi luôn”

“Vâng” Lê Nhược Vũ nắm tay Lâm Minh, rất nhanh cô đã ngủ say.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 970


Chương 970

Lâm Minh nhìn người đàn bà đang ngủ trong ngực mình, anh cảm thấy rất thỏa mãn.

Có Lê Nhược Vũ và đứa con đáng yêu ở bên cạnh anh, Phan Kiều Như bị điên khùng đã được mang sang nước ngoài, còn Trần Hi Tuấn cũng đã trở về nước.

Cuối cùng sau này anh và Lê Nhược Vũ có thể’ trải qua cuộc sống của riêng hai người.

Bây giờ điều duy nhất là Lê Nhược Vũ muốn thực hiện là tìm được bố mẹ ruột của mình.

Nhất định anh phải nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng này.

Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt đã ở nhà mấy ngày, nhưng mà Hạ Đông Quân không rảnh rỗi như vậy, anh ấy đã cố gắng điều tra người đàn ông kia, cuối cùng cũng tra được một ít manh mối.

Nhưng mà người đàn ông kia rất kín tiếng, điều tra cũng không được bao nhiêu thông tin về ông ta, chỉ biết ông ta là tổng giám đốc của một công ty sản xuất da ở nước Pháp, tầm năm mươi tuổi, thậm chí tên ông ta cũng là tiếng anh.

‘Vê phần thông tin về vợ và con thì không điều tra được cái gì cả, nhưng mà như vậy lại làm cho Hà Duy Hùng cảm thấy rát có thể người đàn ông này có quan hệ nào đó với Lê Nhược Vũ.

Nếu không thì tại sao một người bình thường khi mở công ty mà nhân viên trong công ty cũng không biết một tí gì về gia đình của ông chủ.

Nếu như Lâm Minh giúp anh ta thì không chừng có thể tìm được một chút manh mối, nhưng chưa tìm được manh mổi gì nên anh ta không dám nói cho Lâm Minh và Lê Nhược Vũ biết.

Anh ta sợ chuyện này có thể làm cho Lê Nhược Vũ thất vọng một trận.

Bây giờ Lê Minh Nguyệt đang ngồi ăn hoa quả sau lưng anh ta, trong miệng nhai đầy hoa qua, nó làm cho hai má của cô ấy phồng lên.

“Sao rồi? Anh đã điều tra được gì chưa?”

Lê Minh Nguyệt biết mấy hôm nay anh bận rộn ở nhà để làm việc gì, nên cô ấy nghiêng đầu nhìn anh ta.

Hà Duy Hùng chán nản lắc đầu một cái: “Vẫn chưa.”

“Tôi đã nói cho anh rồi, có thể chuyện này chỉ là trùng hợp thôi, anh còn không chịu tin tôi” lê Minh Nguyệt bĩu môi một cái rồi chê tránh nhìn Hà Duy Hùng nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô ấy cũng hy vọng Nhược Vũ có thể nhanh chóng tìm được người nhà, nhưng Hà Duy Hùng chỉ nhìn thấy một người đàn ông đã nghĩ ông ta có quan hệ với Nhược Vũ, chuyện này không đáng tin cho lắm?

“Em nói chuyện không đau thất lưng à, em có thời gian nói chuyện như vậy thì em nghĩ cách giúp tôi đi”

Hà Duy Hùng xoa xoa hai bên thái dương, giọng nói của anh ta không tốt lắm, vốn dĩ anh ta đang đau đầu mà Lê Minh Nguyệt lại như vậy, đây là cô ấy đang muốn thêm dầu vào lửa đúng không, chuyện này càng làm cho anh ta bực bội một cách khó hiểu.

“Anh có ý gì? Tôi nói lung tung! Anh nghĩ là tôi không muốn Nhược Vũ có thể sớm tìm được cha mẹ ruột của mình à?” Lê Minh Nguyệt lập tức buồn bực, Hà Dĩ Phóng nói câu này là có ý gì? Anh 1a lại còn măng cô ấy.

Hà Duy Hùng không muốn cãi nhau với cô ấy nên anh ta dứt khoát không trả lời Lê Minh Nguyệt, việc này càng làm cho Lê Minh Nguyệt tức giận, cô ấy không nhịn được đá hai phát vào chân anh.

“A!” Hà Duy Hùng ngẩn người ngồi trên ghế sofa, khi anh ta nghe thấy tiếng hét thì vội vàng chạy tới, anh ta nhìn thấy Lê Minh Nguyệt ngã lăn trên ghế đẩu, anh ta tức giận mắng: “Làm sao em vụng về như vậy, em không nhìn xung quanh à?”

“Anh còn mắng tôi, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa” Lê Minh Nguyệt tức giận nhìn về phía Hà Duy Hùng quát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 971


Chương 971

“Emim lặng đi, đừng gây chuyện nữa có được hay không, bây giờ tôi rất mệt mỏi!”

Trong khi Lê Minh Nguyệt đang tức giận thì Hà Duy Hùng quát một tiếng, sau đó anh ta ôm cô ấy lên giường, rồi anh ta đi đến tủ lạnh lấy một quả trứng ra để chườm vết thương đang bị sưng trên chân của cô.

Anh ta không biết tại sao, hôm nay anh ta cảm thấy rất mệt mỏi, anh ta không muốn cãi nhau với Lê Minh Nguyệt, nhưng mà anh ta không kiềm chế được cơn tức của mình, vốn dĩ lúc đầu là tìm kiếm tin tức cha mẹ của Nhược Vũ không, có manh mối gì đã làm cho anh ta cảm thấy đau đầu rồi, bây giờ cô ấy ở bên cạnh còn cãi nhau với anh ta.

“Tôi có làm phiền anh đâu, bây giờ tôi bị thương rồi, anh còn mắng tôi.”

Lê Minh Nguyệt oan ức nhếch miệng lên, nước mắt cô ấy rơi xuống như hạt đậu vàng, dáng vẻ nhỏ nhắn yếu đuối của cô ấy làm người ta yêu mến.

Hà Duy Hùng thở dài một cái, anh ta thật sự không có cách nào để nói cô ấy.

“Được rồi, tôi không nên mắng em, nhưng mà em cũng biết tôi đang điều tra tin tức kia đã rất mệt rồi, em còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, vì thế tôi “Tôi biết anh sốt ruột, tôi cũng giống như anh vậy, tôi rất hy vọng Nhược Vũ sớm tìm được cha mẹ của mình, nhưng mà muốn tìm đúng người đó không phải là chuyện đơn giản, nếu không thì Nhược Vũ đã sớm điều tra được rồi, chứ làm sao bọn họ im lặng đến tận bây giờ” Lê Minh Nguyệt vội vàng giải thích với Hà Duy Hùng, vì cô ấy thật sự không cảm thấy loại chuyện trùng hợp này lại xảy ra trên đời.

“Em nói đúng, nhưng tôi thấy bọn họ tìm kiếm tung tích như vậy, tôi chỉ muốn giúp một tay thôi.”

Nghe thấy câu này, Lê Minh Nguyệt tức giận nói: “Hà Duy Hùng, có phải đến bây giờ anh vẫn còn thích Nhược Vũ đúng không, nên anh mới giúp đỡ cô ấy như vậy”

Người khác không nhìn ra nhưng làm sao cô ấy không nhìn ra được, kể cả bình thường cô ấy rất cẩu thả nhưng về chuyện tình cảm thì một người đàn bà nhỏ bé rất nhạy bén.

“Em nói lăng linh tinh gì vậy, nếu tôi thích Nhược Vũ thì tại sao tôi lại ở bên em”

“Không đúng, tôi luôn cảm giác anh đang chơi đùa với tôi, hơn nữa, chúng ta chưa chính thức ở bên nhau” Lê Minh Nguyệt hơi đỏ mặt nói, từ lần cô ấy xảy ra quan hệ đó với Hà Duy Hùng thì cách Hà Duy Hùng đổi sử với cô ấy hơi thay đổi.

Nhưng từ đó đến bây giờ anh ta chưa nói thích cô ấy, nên cô ấy cũng không dám mơ mộng, sợ bản thân mình nghĩ quá nhiều nhưng sự thật không phải như cô ấy suy nghĩ.

“Em đừng nghĩ lung tung, Nhược Vũ và Lâm Minh đã lấy nhau, làm sao anh co thể thích Nhược Vũ”

Cho dù có thì đó cũng là chuyện trước đây, nhưng câu này Hà Duy Hùng không nói ra, vì người đàn bà kia sống rất hạnh phúc với người anh em tốt của anh ta.

Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có người đàn bà bé nhỏ trước mắt mình, trong tim anh ta không chứa được một người khác nữa rồi “Nhưng vừa nấy anh vì Nhược Vũ mà mắng tôi”

“Tôi không có, vợ của bạn không được đụng vào, hơn nữa em là người biết rõ nhất tôi thích ai mà?”

“Làm sao em biết được.”

“Vậy em có muốn tôi giúp em nhớ lại chuyện tối qua không, tôi nhớ tối ngày hôm qua, có người nắm dưới thân tôi kêu…”

“Dừng, anh có biết xấu hổ không”“

Trên mặt Lê Minh Nguyệt đỏ như một trái táo chín, cô ấy chôn mặt mình vào trong chăn, cô ấy không dám thò mặt ra ngoài nhìn Hà Duy Hùng một cái, nên cô ấy đã bỏ lỡ vẻ mặt thả lỏng của Hà Duy Hùng.

Cuối cùng cũng giải quyết xiong bà cô này, thật vất vả Nếu tiếp tục như vậy nữa, có phải anh ta phải c ởi quần áo ra chứng minh sự trong sạch thì cô ấy mới tin anh ta không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 972-974


Chương 972

“Được rồi, tôi không đùa em nữa, chân em còn đau không”

“Không đau”

“Vậy thì tốt, tôi đã bôi thuốc ở chỗ đó cho em rồi, chắc ngày mai vết thương sẽ khỏi hẳn”

“Vâng!”

Lê Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Hà Duy Hùng, ngay cả cô ấy cũng không phát hiện được trong mắt cô ấy tràn ngập sự hạnh phúc, trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp, hình như có điều gì đó khác trước.

Lê Nhược Vũ đã thu thập hành lý xong, đợi Lâm Minh ra, là bọn họ có thể xuất phát.

Bây giờ cô rất phấn khởi, vừa nghĩ tới lập tức có thể sẽ tìm được cha mẹ ruột của mình, trong lòng cô ngoại trừ nỗi nhớ quê hương còn có một cảm giác mong đợi nhàn nhạt.

Lúc Lâm Minh đi ra, nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ hoài xuân này của Lê Nhược Vũ, ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Lê Nhược Vũ.

“Ông xã, chúng ta lên đường thôi Bây giờ miệng Lê Nhược Vũ vô cùng ngọt, tâm trạng cũng tốt, hiếm khi cô chịu dỗ dành, toàn bộ đều là Lâm Minh lo trước lo sau, cô cần phải nịnh bợ anh thật tốt.

“Ừ”’ Ngay cả Lâm Minh cũng bị dáng vẻ nịnh hót này của Lê Nhược Vũ chọc cười.

Khi bọn họ đến sân bay, còn một lúc nữa mới đến giờ máy bay cất cánh, Lâm Minh đi mua một ly trà sữa cho Lê Nhược Vũ, cô thích nhất là vị khoai môn, còn cô ngồi chờ ở đây.

Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Minh lấy ra xem, là Hà Duy Hùng gọi, anh nghe điện thoại.

“Này, hai người đang ở đâu vậy?”

“Sân bay”

“Đến sân bay làm gì?”

Trong lòng Hà Duy Hùng có một loại dự cảm không tốt, tuyệt đối đừng như anh ta nghĩ nhé, cho đến khi Lâm Minh trả lời xác nhận phỏng đoán của anh ta.

“Nước Pháp”

“Lão đại, trước hết cậu và Nhược Vũ về đi, bên chỗ tôi tra được một chút tin tức, chờ hai người trở lại xem có giúp ích được gì không, chỉ là bây giờ còn chưa nói được”

“ừ Nhược Vũ ở bên cạnh cũng nghe được lời của Hà Duy Hùng, vì muốn biết rõ sự thật, trước tiên cô vẫn quyết định theo Lâm Minh trở về. Còn về chuyện đi nước Pháp, cứ dời lại cũng được, dù sao sớm muộn cũng phải đi, cũng đã chờ nhiều năm như vậy, không gấp gì chút thời gian này, nói không chừng, bên Hà Duy Hùng thật sự có tin tức quan trọng gì đó cần cho bọn họ xem.

Lúc Lâm Minh và Lê Nhược Vũ đến nhà Hà Duy Hùng, anh ta đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy bọn họ, đã vội vàng ra đón.

“Lão đại, hai người đến rồi”

“Tài liệu ở đâu?”

“Hai người qua đây xem một chút”

Hà Duy Hùng dẫn bọn họ đến trước máy vi tính, mở những tài liệu anh ta điều tra được ra và bắt đầu giải thích.

“Ở nước Pháp có một công ty da, vẫn luôn tôn tại một cách bí ẩn, ngoại trừ tên tiếng Anh của ông ta, cũng không tra được thêm tin tức gì, ngay cả ảnh chụp của vợ và con ông ta, cũng chưa ai từng thấy được”

Chương 973-974

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 975


 

Chương 975

Khuôn mặt Lê Nhược Vũ lúc nấy còn nghiêm †úc quật cường đến khi nghe được Lâm Minh đồng ý, đột nhiên cười “Nhưng mà, nhớ kỹ qua đó tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh, em không thể hành động một mình “

“Được”

Chỉ cần Lâm Minh cho mình đi, những chuyện khác sau này rồi tính.

“Lâm Minh!”

Trái lại là Hà Duy Hùng đến lông mày cũng lo lắng, lời đã đến miệng muốn nói ra rồi lại thôi.

“Để cô ấy đi cùng đi. Cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể bảo vệ cô ấy: Dường như Lâm Minh hiểu được Hà Duy Hùng lo lắng điều gì, bổ sung thêm một câu.

“Ừ, cũng đúng”

Thấy Lâm Minh cũng thả lỏng, Hà Duy Hùng cũng không nói thêm gì nữa, nói cho cùng Lâm Minh là chồng của Lê Nhược Vũ, là anh em của mình, anh ta hiểu rõ Lâm Minh, cũng biết rõ Lâm Minh yêu Lê Nhược Vũ nhiều cỡ nào, anh ta không có tư cách nói gì thêm.

Bầu không khí lúng túng hòa hoãn lại sau khi đạt được ý kiến chung.

“Vậy thì khi nào chúng ta đi?”

Rõ ràng là Lê Nhược Vũ không đợi được.

“Nếu không có vấn đề gì khác, sáng mai sẽ có một chuyến bay đến nước Phái Hà Duy Hùng tùy ý lướt qua điện thoại và hỏi ý kiến hai người “Vậy thì ngày mai”

Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ lấy lại sức sống, háo hức như vậy, vì anh đã đồng ý dẫn theo cô thì nên để cô thực hiện mong muốn của mình càng sớm càng tốt.

“Được”

“Mà này, Lê Minh Nguyệt thì sao? Tại sao trường hợp này cô ấy không có mặt ở đây?”

Lúc này Lê Nhược Vũ vui vẻ mới nhớ tới trong nhà thiếu một người, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Ừ, nha đầu kia vừa bị ngã từ trên ghế băng xuống, bàn chân sưng tấy, hiện cô ấy đang năm nghỉ trong phòng”

Hà Duy Hùng thở dài và lắc đầu, Lê Minh Nguyệt thật bất cẩn.

“Không có gì nghiêm trọng đúng không? Tôi vào xem thử” Lê Nhược Vũ quan tâm hỏi, chẳng trách Lê Minh Nguyệt không có ở đây, cô còn tưởng rằng bọn họ lại cãi nhau.

“Đi đi” Hà Duy Hùng gật đầu, nhân tiện, anh vẫn còn chuyện cần bàn với Lâm Minh.

Lê Nhược Vũ mở cửa phòng, nhìn thấy Lê Minh Nguyệt nằm trên giường nghịch điện thoại di động.

Lê Minh Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Lê Nhược Vũ thì bỏ điện thoại xuống, ngồi dậy.

“Thế nào? Nghe nói chân em bị thương?”

Lê Nhược Vũ Nghỉ tùy tiện ngồi ở mép giường, chống tay bên cửa sổ quay lưng về phía Lê Minh Nguyệt.

“Không sao, chỉ là hơi sưng, hai ngày nữa sẽ ổn”

Lê Minh Nguyệt tùy ý sờ sờ tóc Lê Nhược Vũ “Em lớn như vậy sao còn bất cẩn có thể giống như một đứa trẻ vậy”

“Đừng nói em nữa, chuyện của chị thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 976


Chương 976

“Chị vẫn thế, lần này bọn họ có phát hiện lớn, nếu không có bất ngờ gì thì lần này chị có thể tìm thấy cha ruột của mình. Em có biết đó là ai không? Em có thể đã từng gặp”

Lê Nhược Vũ giả vờ bí ẩn nhìn nghiêng về phía Lê Minh Nguyệt.

“Thật chứ, là ai thế? Em đã gặp sao? Ai? Ai?”

‘Vừa nghe nói có lẽ mình đã gặp qua, Lê Minh Nguyệt vốn đã quan tâm đ ến chủ đề này, lại càng phấn khích hơn.

“Chính là người đàn ông bí ẩn đã cho em một cái chăn”

Lê Nhược Vũ dường như có chút mỏi tay, ngã vào trên người Lê Minh Nguyệt.

“Vui quá, nhưng người đàn ông đó thực sự rất kỳ quái và bí ẩn”

“Ừ, mặc kệ đi, nhưng cho dù ông ấy có bí ẩn đến đâu thì lần này chị sẽ tìm bằng được và mọi nghỉ ngờ của mình”

Mỗi khi nói về vấn đề này, ánh mắt Lê Nhược Vũ đều trở nên kiên định.

“Như vậy thật tốt, cuối cùng thì chị cũng có thể đạt thành tâm nguyện, lần này em thực sự mừng thay cho chị.”

Ánh mắt Lê Minh Nguyệt dịu dàng, điềm tĩnh khiến trái tìm Lê Nhược Vũ khẽ run lên “Cảm ơn em” Lê Nhược Vũ nhìn Lê Minh Nguyệt, trong lòng không hiểu sao lại thấy cảm động.

“Cảm ơn em vì cái gì?”

“Cảm ơn vì bây giờ em vẫn còn có thế chân thành trêu chọc khổ sở thay chị”

“Ôi chao, có gì đâu, chúng ta là chị em tốt mà”

“Đúng, chị em tốt. Chờ lần này tìm được cha rồi chúng ta sẽ kết nghĩa chị em”

“Được chứ”

“Nhưng bây giờ em có thể nhờ chị một việc trước được không?”

“Gì thế?”

“Chị có thể đứng dậy được không, chân em tê quá” Lê Minh Nguyệt hét lên.

“Tê à? Nhưng chị rất thoải mái”

Lê Nhược Vũ cố ý lăn lộn trên người Lê Minh Nguyệt.

“A, em sẽ đánh chị”

Một cái gối che mặt Lê Nhược Vũ.

Hai người cười cười nói nói, bầu không khí trong phòng rất hài hòa, Lê Nhược Vũ cũng cảm thấy ở bên Lê Minh Nguyệt khiến cả người cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, ngay khi Lê Minh Nguyệt nghe nói rằng Lê Nhược Vũ và Hà Duy Hùng mấy người bọn họ sẽ đến nước Pháp, cô ấy lập tức nói rằng sẽ đi theo.

Đương nhiên, Hà Duy Hùng ngay lập tức từ chối, để Lê Nhược Vũ đi đã là một sự nhượng bộ giữa anh và Lâm Minh rồi, nếu cả hai người phụ nữ cùng đi mà có chuyện gì xảy ra thì họ không thể chăm sóc nổi.

Lê Minh Nguyệt bĩu môi, rất bất mãn, nhưng cô cũng biết tâm quan trọng của chuyện này đối với Lê Nhược Vũ cho nên không còn cố chấp đi theo, nhưng Lâm Minh lại từ từ cong môi Lê Minh Nguyệt nhìn vào mắt của Lâm Minh không hiểu sao lại có cảm giác không tốt, vội vã vào thế phòng thủ: “Anh muốn làm gĩ?”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom