Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 20


Huynh ấy nhìn ta từ xa, rồi nhẹ giọng ra lệnh cho một tên lính phủ: "Đi điều một chiếc xe ngựa đến đây."

Ta nhìn theo tầm mắt của huynh ấy, lúc này mới phát hiện, vết thương trên cánh tay ta không biết đã nứt ra từ lúc nào.

Vết m.á.u đỏ tươi thấm vào băng gạc.

Nhìn ánh mắt Hứa Lăng Phong nhìn lại, ta biết... Ta không cần phải che giấu nữa.

Hứa Lăng Phong đã nhìn thấu ta.

24

Quả nhiên…

Vừa lên xe ngựa, ta còn chưa ngồi vững, Hứa Lăng Phong đã cúi xuống.

Kiếm tuốt khỏi vỏ, lưỡi kiếm đặt ngang trên cổ ta, chỉ cách đúng một ngón tay cái của huynh ấy...

Mặt huynh ấy lạnh như băng, tay còn lại nắm lấy mạch m.á.u trên cổ tay ta: "Nói! Kiều Kiều ở đâu? Ngươi là ai?"

Cả người ta lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả lúc nãy.

Ta chưa từng thấy vẻ mặt tàn nhẫn như vậy của Hứa Lăng Phong...

Ta chưa từng thấy Hứa Lăng Phong có một mặt nào khác ngoài "huynh trưởng tốt."

Lúc này, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, lưỡi kiếm hơi động, cổ tay Hứa Lăng Phong đột nhiên xoay chuyển...

Ta mơ hồ cảm thấy cổ mình ấm áp nhưng không thấy đau.

"Ngươi không phải người Bắc Địch." Hứa Lăng Phong cười khẩy: "Người Bắc Địch biết gì mà 'nam nữ thụ thụ bất thân'? Ngươi đến từ Kinh Thành sao? Hay là Giang Nam? Hứa gia ta đắc tội gì với các ngươi?"

Lúc này, giữa lưỡi kiếm và cổ ta vẫn còn một ngón tay chèn vào.

Nhưng nếu ta không đưa ra được một câu trả lời khiến huynh ấy hài lòng thì ngay sau đó, thanh kiếm này sẽ đ.â.m thẳng vào cổ ta!

Ta đành phải kể lại mọi chuyện.

Chuyện này thực sự rất kỳ lạ.

Vì vậy, khi Hứa Lăng Phong thẳng thừng nói không tin, ta cũng không thất vọng, mà ta chỉ đưa ra bằng chứng xác thực cho huynh ấy...

"Hứa tiểu tướng quân và Kiều Đồng là anh em cùng mẹ, lại cùng nhau lớn lên, đương nhiên biết Kiều Đồng đã xông pha chiến đấu, bị thương ở những chỗ nào, bị thương như thế nào."

Hứa Lăng Phong hạ kiếm xuống.

Ta nhìn thấy bàn tay trái đầy m.á.u của hắn...

... Bảo sao lúc nãy cổ ta thấy ấm áp mà không thấy đau.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Hóa ra, vừa rồi khi xe ngựa xóc nảy, huynh ấy đã không kịp rút lưỡi kiếm về nên đành phải dùng tay ngăn giữa cổ ta và lưỡi kiếm.

Huynh ấy hỏi ta: "Ngươi không phải nói... nói..."

Hứa Kiều Đồng bị thương chủ yếu ở tứ chi, các nơi sau lưng,...

Quý nữ Kinh Thành coi trọng danh tiết, đừng nói là tứ chi, ngay cả tay chân cũng không phải người ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy...

Còn Hứa Lăng Phong đã từng đích thân nghe ta nói nam nữ thụ thụ bất thân.

Ta lắc đầu, ngắt lời hắn: "Thứ nhất, ngươi là huynh trưởng của Kiều Đồng."

Hứa Kiều Đồng vào sinh ra tử trên chiến trường, vào lúc sống còn, nàng cũng không nhất quyết phải đợi một nữ y đến.

Ta cũng đang trong thời khắc sống còn, lẽ nào lại ôm chặt quy tắc c.h.ế.t tiệt này?

"Thứ hai, Hứa tướng quân đã hiểu lầm rồi. Ta tuy biết nam nữ thụ thụ bất thân nhưng vào lúc này, ta cũng biết rằng tình thế cấp bách thì phải tùy cơ ứng biến!"

Hơn nữa, trên người Hứa Kiều Đồng có rất nhiều vết thương, ta chỉ cần tìm ra một vết thương mà Hứa Lăng Phong nhớ nhưng người ngoài không biết là được.

Hứa Lăng Phong hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này.

Huynh ấy im lặng một lúc: "Nửa năm trước, Kiều Đồng từng bị kẻ địch b.ắ.n ngã ngựa. Muội ấy tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại bị gãy chân, sau đó chân lành lại nhưng vẫn bị để lại vết."

"Được không?" Huynh ấy hỏi ta.

Còn ta, đã vén váy lên: "Nếu kiểm tra thấy thân thể này thực sự là của muội muội ngươi thì Hứa tướng quân sẽ tin lời ta chứ?"

25

Khi Hứa Kiều Đồng liên lạc với ta lần nữa, Hứa Lăng Phong đang ngồi bên cạnh ta.

"Nếu đúng như cô nương nói thì tại hạ phải biết được tình hình hiện tại của Kiều Kiều mới được."

Ta hỏi huynh ấy: "Hứa tướng quân vẫn không tin ta sao?"

Hứa Lăng Phong chỉ cười mà không nói.

Giọng của Hứa Kiều Đồng truyền đến, Hứa Lăng Phong rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Ta vốn tưởng Hứa Lăng Phong sẽ trực tiếp nói chuyện với Hứa Kiều Đồng nhưng không ngờ, huynh ấy lại làm khẩu hình: "Tiếp tục nói, đừng để muội ấy biết ta biết chuyện này."

Vừa khéo, Hứa Kiều Đồng liên lạc với ta là để nói về chuyện nàng đi dự tiệc.

Hứa Kiều Đồng kể lại cho ta nghe từng chuyện xảy ra trong bữa tiệc.

Kể về việc Tống Địch lấy trộm thiệp mời, dẫn theo Lưu Thanh Thanh đi dự tiệc.

Kể về việc nàng một mình dự tiệc nhưng lại gặp hai người họ.

Kể về việc Lưu Thanh Thanh làm trò hề, lại từng câu từng chữ châm chọc, nói nàng ta và Tống Địch mới là người có tình có ý với nhau.

Kể về việc nàng đã phản ứng nhanh như thế nào, dập tắt hết sự kiêu ngạo của Lưu Thanh Thanh.

Kể về việc các quý nữ Kinh Thành khinh thường Lưu Thanh Thanh như thế nào, còn Tống Địch lại bảo vệ nàng ta ra sao...

Cuối cùng, kể về việc Tống Địch phát hiện Lưu Thanh Thanh đã có thai.

Trong lúc kể chuyện, Hứa Kiều Đồng đã dừng lại nhiều lần, dường như cố tình để ta có thời gian sắp xếp lại cảm xúc.

Nhưng lúc này, ta chỉ cảm thấy bình tĩnh.

Có lẽ ta nên cảm thấy thoải mái, vì Hứa Kiều Đồng thực sự đã trút giận thay ta.

Hoặc có lẽ ta nên buồn, người mà ta từng hết lòng yêu thương lại khiến người khác mang thai.

Nhưng lúc này, khi nghe Hứa Kiều Đồng kể chuyện, tâm trí ta lại hoàn toàn ở nơi khác.

Hứa Lăng Phong lặng lẽ ngồi bên cạnh lắng nghe.

Những gì ta đã trải qua, quá khứ của ta, cứ thế phơi bày trước mặt một người khác.

Ta không nên cảm thấy xấu hổ về chuyện này, nhưng rõ ràng, ta lại thấy phiền muộn và nhục nhã.

Chỉ vì Hứa Kiều Đồng và Hứa Lăng Phong không giống ta.

Nhưng họ sống rất thoải mái và tự do, bảo vệ đất nước, sống một cuộc sống như ý.

Còn ta thì bị giới hạn trong một thế giới nhỏ bé, chỉ có thể quanh quẩn với gia đình.

Người ta hết lòng yêu thương lại thay lòng đổi dạ.
 
Chương 21


Ta toàn tâm toàn ý, cuối cùng lại bị oán trách.

Sự phiền muộn và nhục nhã này vẫn tiếp tục cho đến khi Hứa Kiều Đồng kể xong đoạn trải nghiệm này.

Kể xong, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi ta: "Hòa ly không?"

...

Sau khi cắt đứt liên lạc, sự phiền muộn và nhục nhã của ta cũng dần tan biến.

Nhìn về phía Hứa Lăng Phong, ta thấy huynh ấy đã đứng dậy từ lúc nào không biết, nghiêm mặt nhìn ta hồi lâu.

Sau đó, huynh ấy cúi đầu thật sâu: "Là tại hạ thất lễ."

Huynh ấy nói về hành động của mình trên phố hôm qua.

Nhưng huynh ấy là huynh trưởng của Hứa Kiều Đồng, lo lắng cho muội muội là điều đương nhiên.

Hơn nữa, với tư cách là tướng lĩnh biên quan, huynh ấy có trách nhiệm bảo vệ biên cương nên phải hết sức cẩn thận.

Ta tiến lên, đỡ huynh ấy dậy: "Là Hứa tướng quân nhạy bén, chỉ dựa vào những manh mối nhỏ đã phát hiện ra người trước mặt đã thay điỉu."

Lời này vừa thốt ra, người trước mặt ta lại đỏ mặt.

Vẻ ngoài e thẹn, hoàn toàn không giống với vị tướng quân lạnh lùng, quyết đoán hôm qua.

"Tống..." Huynh ấy lại đổi cách xưng hô: "Chúc cô nương quá khen."

Lại là một Hứa Lăng Phong khác.

Huynh trưởng tốt Hứa Lăng Phong, tướng quân mặt lạnh Hứa Lăng Phong, công tử e thẹn Hứa Lăng Phong...

Ta do dự hồi lâu, không nhịn được hỏi: "Hứa tướng quân, vừa rồi tại sao không nói với Kiều Đồng rằng người đã biết... Hứa tướng quân không định đón Kiều Đồng về sao?"

Hứa Lăng Phong tỏ vẻ nghi ngờ: "Tại sao phải đón Kiều Đồng về?"

Ta: ?

Hứa Kiều Đồng đang ở Kinh Thành, bất cứ lúc nào cũng có thể giống như ta, bị lộ thân phận.

Ngay cả khi không bị lộ, với tình hình hỗn loạn của phủ Chúc hiện nay, ta nghĩ nàng cũng không sống thoải mái.

Ta muốn nói hết những lý do này cho Hứa Lăng Phong nghe.

Nhưng ta thấy huynh ấy cười: "Muội ấy không muốn nói chuyện này với ta và cha mẹ, ắt có lý do của muội ấy, ta cứ coi như không biết. Chỉ mong ngươi cũng có thể giúp Kiều Kiều giấu diếm phụ thân và mẫu thân của chúng ta, ta sẽ giúp ngươi che giấu... cũng sẽ đối xử với ngươi như đối xử với Kiều Đồng."

"Vân Thanh." Huynh ấy thử gọi tên ta: "Trước khi Kiều Đồng trở về, ngươi có muốn ở đây làm khách, trải nghiệm cuộc sống ở biên quan không?"

Khi Hứa Lăng Phong rời đi, quản gia vừa vặn mang đồ chơi nhỏ mua trên phố vào.

Hóa ra Hứa Lăng Phong này lại là người rất thông minh.

26

Hứa Kiều Đồng nói Lưu Thanh Thanh đã mang thai ba tháng.

Hai tháng trước, thời tiết trở lạnh đột ngột, ta nhờ người gửi áo ấm cho Tống Địch.

Hắn hồi âm rằng nhớ ta, đêm không thể ngủ.

Hóa ra là như vậy nên mới đêm không thể ngủ!

Những ngày gần đây, nghe nhiều về sự phụ bạc của Tống Địch, ta vốn tưởng rằng mình đã có thể bình tĩnh.

Hứa Kiều Đồng hận rèn sắt không thành thép: "Hòa ly hay không hòa ly? Nếu không hòa ly, ta sẽ tự tìm một chiếc xe ngựa, tự ta đến biên cương!"

Ta từng nghe cao tăng nói rằng: "Nếu người không có lòng, ta cũng nên thôi."

Giờ đây, Tống Địch đã thay lòng đổi dạ, ta đương nhiên không muốn tiếp tục si mê.

Nhưng hôn nhân giữa hai thế gia đại tộc, vốn không chỉ là chuyện của hai phu thê.

Thế gia đại tộc nói hòa ly, há có dễ dàng gì?

Còn ta có thể hòa ly hay không, mấu chốt nhất nằm ở phụ thân ta.

...

Điều thực sự khiến ta hạ quyết tâm là ngày hôm sau, Tống Địch đi tìm Hứa Kiều Đồng.

Hắn hớn hở báo tin vui với Kiều Đồng: "Nếu hài tử bình an ra đời, bất kể là trai hay gái, đều nuôi dưới danh nghĩa của nàng, như vậy chúng ta cũng coi như có con ruột."

Kiều Đồng thì thầm với ta: "Ngươi chưa thấy hắn dẫn Lưu Thanh Thanh đến đây, cưng chiều như thế nào đâu, ta còn tưởng hắn thích nàng ta lắm!"

Nghe vậy, ta mới thực sự hết hy vọng với hắn.

"Hòa ly." Ta nhẹ giọng đáp: "Ta sẽ nghĩ cách nhưng vẫn cần ngươi giúp đỡ."

"Đương nhiên!" Kiều Đồng đồng ý với ta, sau đó ngạc nhiên: "Hôm qua còn do dự, sao hôm nay lại hạ quyết tâm?"

Tại sao ta lại hạ quyết tâm?

"Nỗi khổ trong chốn thâm cung đại viện... Nếu ta có thể theo ý mình, ai lại không muốn theo đuổi tự do, ai lại muốn trói buộc bên một người đàn ông để sống?"

Cũng bởi vì...

"Ta tưởng hắn chỉ là thay lòng đổi dạ, hóa ra là vô tâm vô tình."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Lưu Thanh Thanh sinh con đẻ cái cho hắn, hắn đối xử với nàng ta như vậy. Ta vì hắn mà quán xuyến gia nghiệp, hắn đối xử với ta như vậy..."

Nếu là trước đây, mẫu thân ta chắc chắn sẽ nói với ta: "Đây là chuyện bình thường."

Ta vẫn luôn biết, nam tử ba lòng hai dạ, tam thê tứ thiếp...

Nhưng giờ đây, ta không thể chịu đựng được nữa!

27

Kiều Đồng nói nàng có cách.

Nàng làm việc luôn nhanh nhẹn, ngay hôm đó đã đi tìm Tống Địch và Lưu Thanh Thanh.

Thật đáng thương cho đôi nam nữ si tình này, còn đang thì thầm bên tai, bị Kiều Đồng dọa đến mức quần áo xộc xệch bò xuống giường.

Kiều Đồng thẳng thắn nói muốn hòa ly.

Nhưng Tống Địch rõ ràng đã thay lòng đổi dạ, lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Hắn nhất quyết không đồng ý hòa ly.

Kiều Đồng nói: "Hắn thậm chí còn nói trước mặt Lưu Thanh Thanh rằng thân phận của Lưu Thanh Thanh không xứng với vị trí phu nhân phủ tướng quân."

Ta im lặng một lúc, đáp: "Hắn đúng là như vậy."

Tống Địch đúng là như vậy.

Hắn là con cháu thế gia điển hình, từng có thuở thiếu thiuwf bồng bột nhưng sự bồng bột này cuối cùng cũng bị hiện thực mài mòn.

Hồi đó nhất quyết cưới ta là bồng bột.

Không thể xoay chuyển mối quan hệ giữa ta và mẫu thân hắn, đành phải mặc kệ chúng ta, chuyển sang hưởng thụ sự dịu dàng của Lưu Thanh Thanh, là bị hiện thực mài mòn.

Muốn nạp Lưu Thanh Thanh làm thiếp là bồng bột.

Nhưng khi nghe ta muốn hòa ly, hắn lập tức không đồng ý, thậm chí còn nói sẽ đưa con của Lưu Thanh Thanh cho ta nuôi, lại là bị hiện thực mài mòn.
 
Chương 22


Tống Địch là người như vậy, mâu thuẫn và phức tạp.

Lúc đó, xung quanh ta đều là những người như vậy.

Ta cũng là người như vậy.

Hứa Kiều Đồng không hiểu ta đang nói gì, nàng tức giận: "Nhưng cũng không thể không hòa ly được! Tống Địch sao lại đê tiện như vậy?"

Hứa Kiều Đồng nói nàng đã nghĩ ra cách ép buộc Tống Địch hòa ly.

Dọa thẳng vào mẹ chồng ta.

Cũng đúng.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ vì Kiều Đồng thường ngày quá thẳng thắn nên ta quên mất, nàng cũng là nữ tướng biên quan.

Nữ tướng biên quan, chỉ có sức mạnh thôi thì không được, còn phải có mưu lược.

Tống Địch không đồng ý hòa ly, chỉ cứng rắn với Tống Địch thì không được.

Chi bằng đi đường vòng.

Tống Địch “không quan tâm" đến Lưu Thanh Thanh nhưng có người quan tâm.

Người đó, tất nhiên là mẹ chồng ta, người coi trọng hương hỏa cho phủ tướng quân nhất.

Kiều Đồng chỉ mất vài ngày đã khiến mẹ chồng ta liên tục kêu muốn đuổi ta đi.

Còn muốn cha ta đồng ý thì càng dễ hơn.

Bọn họ vốn không hòa hợp với phủ tướng quân.

Chỉ có mỗi ta khổ sở gìn giữ...

Huống hồ, giờ đây tòng long chi công đang ở trước mắt, phủ tề tướng và phủ tướng quân lại có chủ riêng.

Ta nói với Kiều Đồng: "Những chuyện tiếp theo, ta sẽ dạy ngươi."

28

Kiều Đồng là một cô nương rất thông minh.

Chỉ cần nói sơ qua tình hình với nàng, nàng có thể cân nhắc lợi hại, vừa có thể thuyết phục cha ta, người một lòng muốn ta làm tròn bổn phận phu thê.

Vừa có thể thu thập được thông tin về Tống Địch và tam hoàng tử.

Thật khéo, tam hoàng tử Triệu Đình Văn và Tống Địch cũng có quan hệ mờ ám.

Ta hỏi Kiều Đồng, nàng có thực sự không có ý với tam hoàng tử không và có đành lòng "hại" tam hoàng tử không?

Kiều Đồng rất bình tĩnh: "Có gì mà không đành lòng? Lúc hắn tính kế ta cũng không thấy đành lòng."

Hóa ra, nàng vẫn luôn biết tam hoàng tử tính kế nàng.

"Muốn đối phó với Tống Địch, ngươi không thể chỉ đối phó với Tống Địch.”

“Ngươi phải đối phó với người đứng sau Tống Địch, ngươi phải khiến Tống Địch không thể trở tay, khiến Tống Địch phải đau đầu.”

"Như vậy, hắn sẽ không còn tâm trí quản chuyện hậu cung, lại không dám để mẹ già và đứa con chưa chào đời của hắn mặc nàng giày vò.”

"Sau đó, đưa tin về mối quan hệ mờ ám giữa Tống Địch và tam hoàng tử đến phủ tể tướng.”

"Đến lúc đó, cho dù ngươi không muốn hòa ly, cũng sẽ có người giúp ngươi hòa ly."

Thực ra, chúng ta không có nhiều bằng chứng về việc tam hoàng tử và Tống Địch cấu kết.

Nhưng chúng ta có thực sự cần bằng chứng xác thực không?

Tam hoàng tử là một hoàng tử trưởng thành, tuy không có sự hỗ trợ của gia đình mẹ nhưng cũng là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế, giờ đây lại có thể tự mình đến biên cương.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Cũng có thể biết được, bên cạnh hắn chắc chắn có tai mắt của các hoàng tử khác.

Mối liên hệ của hắn với Tống Địch rất kín kẽ, sợ người khác phát hiện ra...

Ta trầm ngâm một lúc: "Kiều Đồng, ngươi phải đi tìm một người."

"Tìm ai?" Nàng hỏi ta.

"Đại hoàng tử." Ta nói: "Đến lúc đó, muốn hòa ly với Tống Địch và ra khỏi Kinh Thành, còn phải nhờ đến hắn."

Nhưng không ngờ, Kiều Đồng chỉ nghe được nửa câu sau của ta.

"Ra khỏi Kinh Thành!" Nàng vui mừng nói: "Cuối cùng ngươi cũng đồng ý đến biên cương với ta rồi!"

Trọng điểm là ở đây sao?

...

Cách dễ nhất để lấy được lòng tin của đại hoàng tử, không nghi ngờ gì nữa là làm giả bằng chứng.

Cũng không tính là làm giả.

Chỉ là để Hứa Kiều Đồng, với tư cách là đích nữ Hứa gia, Hứa Kiều Đồng viết một lá thư tố cáo.

Sau đó dùng danh nghĩa "Nữ nhi phủ tể tướng, phu nhân tướng quân Chúc Vân Thanh" để đưa lá thư này đến tay Hứa Kiều Đồng.

"Ngươi không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cha mẹ ngươi." Ta giải thích với nàng: "Những thứ khác ngươi không cần viết, chỉ cần viết tam hoàng tử cố ý gần gũi ngươi nhưng ngươi không muốn tốn quá nhiều công sức vào hắn là được. Tam hoàng tử đã để mắt đến binh mã của cha mẹ ngươi, nếu ngươi không dứt khoát cắt đứt với hắn thì sau khi hắn lên ngôi sẽ g.i.ế.c hại ngươi như g.i.ế.c thỏ, hoặc là hắn cướp ngôi thất bại, sẽ kéo theo nhà ngươi cùng chìm xuống."

"Ta hiểu rồi." Kiều Đồng nói.

29

Ta suy nghĩ một lúc, vẫn kể kế hoạch này cho Hứa Lăng Phong.

Chuyện này không chỉ liên quan đến ta và Hứa Kiều Đồng, huynh ấy cũng nên biết.

Ta thậm chí còn nghĩ, nếu huynh ấy không muốn Kiều Đồng làm như vậy, ta nên đối phó thế nào.

Nhưng không ngờ, sau khi ta kể xong những chuyện này, huynh ấy không vội phản đối.

Mà im lặng rất lâu, mới hỏi: "Vậy còn nàng?"

"Ta?"

"Kiều Đồng dùng thân phận của nàng để hòa ly với Tống tướng quân, sau đó trở về. Vậy nàng thì sao?" Huynh ấy hỏi ta.

Ta nghe xong thì bật cười.

Cười vì hai huynh muội họ thực sự giống nhau như đúc.

Tâm tính phóng khoáng, quang minh lỗi lạc.

"Sao huynh lại hỏi ta trước? Huynh không lo lắng việc liên lạc với đại hoàng tử sẽ ảnh hưởng đến lập trường của Hầu phủ sao?"

Hầu phủ luôn là cô thần, mới có thể bảo toàn tính mạng qua từng thế hệ.

Nhưng giờ đây lại vì ta...

"Cho dù không phải là nàng, tam hoàng tử nhiều lần tìm đến Kiều Đồng, tâm tư cũng đã quá rõ ràng." Hứa Lăng Phong lại nói: "Hầu phủ có là cô thần, cũng không thể chịu đựng được hành động của Triệu Đình Văn."

Huynh ấy lại không nhịn được hỏi ta: "Chúc cô nương vẫn chưa nói, sau này sẽ thế nào."

Huynh ấy hỏi như vậy, ta lại không tiện nói.

Ta và Tống Địch hòa ly, đương nhiên sẽ không còn liên quan gì đến Tống gia nữa.

Ta phải trở về phủ tướng quốc sao?

Phủ tướng quốc không thể để ta ở lại mãi, phụ thân mẫu thân vẫn sẽ chọn một nhà, gả ta đi.

Trước đây, khi trò chuyện với Kiều Đồng, ta từng vô thức nói rằng mình muốn ở lại biên cương.
 
Chương 23


Thực ra, ta có ấn tượng rất tốt về nơi này.

Nhưng nghĩ đến việc mình từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong khuê phòng, không biết làm gì, ta lại không tiện nói ra chuyện mình muốn ở lại đây.

Không nói đến việc ta không có cách kiếm sống, biên quan khổ cực, nếu ta ở lại đây, chắc chắn sẽ phải mặt dày cầu xin họ giúp đỡ.

Chỉ nói đến phủ tướng quốc, nếu ta thực sự ở lại biên cương không trở về, họ có thực sự có thể để ta ở đây không?

Huống hồ, tình hình của ta và Kiều Đồng hiện tại, không ai biết khi nào chúng ta có thể đổi lại.

Ta do dự mãi, không biết trả lời thế nào.

Cho đến khi Hứa Lăng Phong hỏi ta: "Chúc cô nương có muốn ở lại đây không?"

"Nếu Chúc cô nương có ý, những chuyện khác đều không cần quan tâm."

30

Mọi chuyện bên phía Kiều Đồng đều diễn ra theo đúng kế hoạch.

Phủ tể tướng và đại hoàng tử bắt đầu nhắm vào Tống Địch trên triều đình nhiều lần, Tống Địch tự loạn trận tuyến, hậu viện lại liên tục xảy ra sóng gió.

Kiều Đồng nói với ta, tâm tư của Tống Địch đã d.a.o động.

Ta cũng bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, có thực sự nên ở lại biên cương như Hứa Lăng Phong nói không.

Nhưng vẫn chưa quyết định xong, bên này đã xảy ra một biến cố nhỏ.

Ngày hôm đó, Hứa Lăng Phong đột nhiên nói với ta, đã điều tra ra được thân phận của thích khách ngày đó hành thích chúng ta.



Chỉ là, không ngờ, thích khách đó lại không phải do Bắc Địch phái đến.

Chúng khai rằng, chúng là người của đại hoàng tử.

"Đại hoàng tử?" Ta kinh ngạc: "Không được, ta phải báo cho Kiều Đồng trước."

Nhưng Hứa Lăng Phong ngăn ta lại.

"Không, cũng không phải người của đại hoàng tử." Hứa Lăng Phong đột nhiên thay lại lời: "Thích khách đó thực ra là người của Triệu Đình Văn."

"Triệu Đình Văn? Hắn muốn gì?"

Mặc dù ta để Kiều Đồng liên lạc với đại hoàng tử, nhưng ta tin Hứa Kiều Đồng hành động rất kín đáo, ngoài đại hoàng tử ra, không ai biết chuyện này liên quan đến biên cương.

... Ta đột nhiên hiểu ra.

"Hắn muốn các ngươi hiểu lầm, hiểu lầm là đại hoàng tử muốn ám sát Kiều Đồng?"

Hứa Lăng Phong và Hứa Kiều Đồng đều là những người có võ công cao cường, thích khách nào dám công khai hành thích hai người họ trong thành?

Trừ khi chúng là tử sĩ, mục đích chỉ là dùng một mạng để đổi lấy sự hiểu lầm của Hứa Kiều Đồng.

Ta vừa mới thay Hứa Kiều Đồng từ chối Triệu Đình Văn, hắn liền tìm thích khách đến ám sát ta.

Không phải là hắn hận ta đến tận xương tủy, mà là, thế lực mà hắn coi trọng, cho dù không ủng hộ hắn, cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.

31

Hứa Lăng Phong thở dài: "Bằng chứng không đủ để lật đổ hắn trước mặt thánh thượng, chỉ có thể chịu thiệt thòi này."

Cũng đúng, dù sao Triệu Đình Văn cũng là hoàng tử.

Thánh thượng có không thích hắn đến mấy, cũng không thể vì Hứa gia mà trừng phạt Triệu Đình Văn.

Huống hồ, Hứa gia đã có thể khiến tam hoàng tử kéo bè kéo cánh.

E là cũng khiến thánh thượng lo lắng không ít.

Lúc này, cẩn thận còn chưa đủ.

Nếu chủ động kéo tam hoàng tử vào, e là sẽ khiến thánh thượng cảm thấy, họ là đảng vũ của các hoàng tử khác.

"Không thể chịu thiệt thòi được." Ta nói: "Đại hoàng tử đương nhiên sẽ tìm hắn và Tống Địch tính sổ."

"Còn về chúng ta, nếu ngươi không phục, chúng ta đương nhiên có thể đòi lại thiệt thòi này."

Hứa Lăng Phong nói: "Ồ?"

...

Ta nhớ, Hứa Kiều Đồng đã nói, nàng đã rất lâu rất lâu rồi không được xem pháo hoa.

Vì vậy, Triệu Đình Văn dùng màn pháo hoa kia để lấy lòng nàng.

Biên cương khổ cực, mọi người đều sống không dễ dàng.

Hứa Kiều Đồng là đích nữ của Hầu phủ, vậy nên đã lâu không được xem pháo hoa.

Hơn nữa, trước đây khi ta đến trường bắn, ta cũng từng gặp những tướng sĩ đó.

Mặc dù mặc áo giáp nhưng vẫn có thể thấy quần áo rách rưới.

"Sau khi hồi kinh, hắn sống không tốt nổi đâu." Ta cười nói: "Nhưng trước khi hồi kinh, chúng ta chắc chắn có thể lột một lớp da của hắn trước."

32

Tam hoàng tử đã muốn hồi kinh từ rất lâu rồi.

Hắn không phải là võ tướng trời sinh, lại không có tài lãnh binh.

Ở biên cương khó có thể phát triển thế lực của mình, nếu không phải thánh thượng đuổi hắn đến đây, lấy mỹ danh là rèn luyện.

Nếu hắn ở Kinh Thành, không biết đã bồi dưỡng được bao nhiêu thế lực rồi.

Đáng tiếc là hắn ở biên cương, lại muốn đi đường tắt, quyến rũ Kiều Đồng.

Cũng không quyến rũ được.

Đều tại thánh thượng không cho hắn hồi kinh!

Nếu không, hắn và đại hoàng tử sao lại chênh lệch lớn như vậy, ngay cả khi hợp tác với Tống Địch cũng phải nơm nớp lo sợ?

...

Nhưng thánh thượng không cho phép.

Đại hoàng tử quả thực muốn hắn hồi kinh.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ai muốn kẻ thù chính trị của mình luôn rình rập bên ngoài?

Còn không bằng điều về Kinh Thành, nuôi dưới mí mắt của mình.

Hai người này chẳng phải là một công đôi việc sao?

Không, vẫn chưa phải là một công đôi việc.

Còn phải cần ta đứng ra hòa giải.

...

Lần đầu tiên ta chủ động hẹn Triệu Đình Văn ra ngoài.

Triệu Đình Văn tỏ vẻ vô cùng ân cần.

Có lẽ, hắn cho rằng ta đã hồi tâm chuyển ý.

Dù sao, theo hắn thấy, một cô nương mười mấy tuổi, vừa biết được thích khách hành thích mình lại là người của hoàng tử phái đến, sẽ lo lắng cho an nguy của cha huynh mình.

Trong lúc hoảng loạn, tìm một người có cảm tình để nương tựa, cũng là chuyện bình thường.

Nhưng, hắn đã nhìn nhầm rồi.

Hứa Kiều Đồng không phải là người như vậy, ta cũng không phải là người như vậy.

33

Vì vậy, khi Triệu Đình Văn nhìn thấy thích khách, hắn thực sự rất kinh ngạc.

"Sao vậy?" Ta cười hỏi: "Tam hoàng tử không nhận ra hắn sao?"

Trước khi đến gặp Triệu Đình Văn, ta đã cố ý tìm Hứa Lăng Phong, nhắc đến thích khách đó.

Hứa Lăng Phong nói đúng, chỉ dựa vào thích khách này, không thể lật đổ Triệu Đình Văn.

Nhưng đủ để đe dọa hắn.
 
Chương 24


Triệu Đình Văn nói: "Hứa cô nương, ta không ngờ nàng lại nghĩ về ta như vậy."

Hắn tỏ vẻ không thể tin nổi, như thể ta đã phụ lòng hắn vậy.

Vì vậy, ta chỉ có thể thở dài: "Tam hoàng tử, nếu ta không chắc chắn, tuyệt đối sẽ không đưa người này đến trước mặt ngươi."

"Từ khi tam hoàng tử đến biên cương, Hầu phủ chúng ta đối xử với tam hoàng tử cũng coi như hết lòng hết dạ, không ngờ tam hoàng tử lại làm ra chuyện như vậy." Hứa Lăng Phong cũng nói.

Triệu Đình Văn quả nhiên là con cháu hoàng gia, có chút khí phách núi đổ trước mặt mà không đổi sắc.

"Hứa tiểu tướng quân đã đưa người này đến trước mặt ta, chứ không phải trực tiếp giao cho phụ hoàng, có lẽ là không muốn vạch mặt ta." Hắn bình thản nói: "Vậy Hứa tiểu tướng quân muốn gì?"

"Hứa gia chúng ta là cô thần, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện ngôi vị." Hứa Lăng Phong nói: "Ta muốn dùng tử sĩ này, đổi với tam hoàng tử tám nghìn lượng bạc."

"Hứa tiểu tướng quân thật to gan! Ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Tam hoàng tử không có nhưng những người theo đuổi tam hoàng tử, những người muốn tòng long chi công thì có."

"Chỉ bằng một tử sĩ?"

"Nếu tử sĩ này được đưa đến tay thánh thượng, có lẽ chỉ là một tử sĩ. Nhưng nếu đưa đến tay nhị hoàng tử, hắn sẽ không chỉ là một tử sĩ."

Cuối cùng, tam hoàng tử vẫn đồng ý với chúng ta.

Thái giám của hắn sẽ đưa ngân phiếu cho chúng ta sau khi hắn trở về.

Trước khi rời đi, Triệu Đình Văn không cam lòng hỏi ta: "Hứa cô nương, cha huynh của người không muốn tòng long chi công, nàng cũng không muốn vị trí đó sao?"

34

Ta nghĩ, cái gọi là vị trí "Hoàng hậu", Hứa Kiều Đồng thực sự không quan tâm.

Giống như màn pháo hoa mà Triệu Đình Văn từng hứa với nàng.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

...

Không lâu sau, Hứa Kiều Đồng truyền tin đến, nói rằng Tống Địch sắp ký thư hòa ly rồi.

Đến lúc đó, nàng chỉ cần cầm hòa ly thư đến phủ quan là có thể nhẹ nhàng trở về.

"Ta có nên đưa Lộng Ngọc về không?"

Lộng Ngọc là nha hoàn của ta nhưng cũng thân thiết như tỷ muội.

Ta suy nghĩ một chút: "Nếu nàng ấy đồng ý thì đưa nàng ấy về đi."

Nói xong, ta nhớ ra hôm nay vừa hay là tiết Nguyên Tiêu.

"Đúng rồi, Kiều Đồng, hôm nay là tết Nguyên tiêu, còn có thể xem pháo hoa."

Khi Hứa Kiều Đồng ra phố xem pháo hoa, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện với ta.

"Oa! Đẹp quá!"

"Sao lại có nhiều màu thế này!"

"Đẹp hơn nhiều so với pháo hoa ta xem hồi nhỏ!"

"Vân Thanh, hôm đó tam hoàng tử đốt pháo hoa cho ta, có đẹp như hôm nay không?"

Ta suy nghĩ một chút: "Ngươi nhớ bông pháo hoa tối nhất, nhỏ nhất mà ngươi nhìn thấy tối nay không?"

"Pháo hoa tam hoàng tử đốt, thậm chí còn không đẹp bằng bông pháo hoa đó."

Ta hỏi Kiều Đồng còn thấy tiếc nuối không?

Nàng ấy nói không tiếc nữa.

"Vân Thanh, trước đây ta thấy pháo hoa rất đẹp."

"Nhưng bây giờ ta lại thấy chúng chẳng có gì đặc biệt."

"Bây giờ khi ta xem pháo hoa, nghĩ đến những khoản chi phí lớn này, đủ để trang trải chi phí cho binh lính ở biên thành không biết bao nhiêu tháng."

"Pháo hoa thật đẹp nhưng không hợp với ta."

"Quả nhiên, ta vẫn thích nhìn m.á.u của kẻ thù hơn."

35

Cuối cùng, Tống Địch vẫn đưa thư hòa ly cho Kiều Đồng.

Chỉ là, ngày nàng rời Kinh Thành, đi về biên quan, ta lại thấy bất an trong lòng.

Ta sợ mình đã bỏ sót điều gì đó.

Nhưng Kiều Đồng lại vui mừng vô cùng: "Cha mẹ ta chắc chắn sẽ vui lắm, nhà ta lại có thêm một nữ nhi!"

Ta dặn dò nàng: "Giấy thông hành đã chuẩn bị xong chưa?"

"Yên tâm…" Nàng còn chưa nói hết câu thì lại một lần nữa kinh ngạc kêu lên.

Chỉ có điều, lần này nàng không nói với ta.

Mà là nói với Tống Địch: "Tống Địch! Sao ngươi lại ở đây?"

Tống Địch chặn Kiều Đồng lại trước cổng thành.

Kiều Đồng không còn tâm trí nói chuyện với ta nữa.

Nhưng sự kết nối của viên ngọc bội vẫn chưa đứt.

Ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tống Địch.

"Ta đã nghĩ sao nàng lại nhất quyết muốn hòa ly với ta." Hắn nói: "Nàng căn bản không phải Thanh Thanh."

Kiều Đồng gặp nguy hiểm!

Ta nghĩ.

Nhưng ngay sau đó, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

36

Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng trước mắt ta đã thay đổi.

Ta theo bản năng ôm lấy cổ ngựa, lúc này mới miễn cưỡng không bị ngã nhào xuống.

Nhưng con ngựa bất ngờ bị ta làm kinh động, bất an dậm móng.

Ta ôm chặt hơn.

"Thanh Thanh!" Có một giọng nói ở gần đó gọi ta.

Ta không dám ngồi thẳng người dậy, chỉ nửa nằm trên lưng ngựa, nhìn sang...

Tống Địch gầy đi rất nhiều.

Tính ra, ta và Tống Địch đã gần một năm không gặp.

Gần một năm trước, Nam Cương có chút loạn lạc, Tống Địch được lệnh đi dẹp loạn.

Gần một năm trước, Nam Cương xảy ra một cuộc bạo loạn nhỏ, Tống Địch phụng mệnh tiến đến bình loạn.

Trước khi rời kinh, ta đã giúp hắn thu dọn hành lý.

Chúng ta quên đi những điều không vui trước đó, sau khi thu dọn hành lý xong, ta hỏi hắn: "Chàng sẽ nhanh chóng quay về chứ?"

"Hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân." Hắn nói với ta: "Ta sẽ sớm quay về."

Ai ngờ, cuộc bình loạn này kéo dài gần một năm.

Cuối cùng, Tống Địch cũng hồi kinh, nhưng ta lại hoán đổi thân xác với Hứa Kiều Đồng trước khi hắn về đến nhà.

Nhưng cũng tốt, không phải trực tiếp đối mặt với việc hắn đưa Lưu Thanh Thanh hồi phủ, như vậy thì ta cũng sẽ thấy không quá đau lòng.

37

Mũi tên của Tống Địch vẫn chĩa về phía ta.

Do dự một lúc, hắn mới cất cung, xuống ngựa.

Giống như muốn xác nhận, hắn gọi tên ta một lần nữa: "Thanh Thanh?"

Ta cúi đầu nhìn hắn, khẳng định: "Tống Địch, là ta."

Tống Địch tiến lại, đỡ ta xuống ngựa.

Từ lúc gặp lại Tống Địch, khuôn mặt hắn vẫn luôn đanh lại, mang theo sự tàn nhẫn, quyết đánh đến cùng.

Khiến ta suýt nghĩ rằng, nếu ta không hoán đổi lại với Hứa Kiều Đồng, hắn sẽ thực sự ra tay với Hứa Kiều Đồng.
 
Chương 25


Nhưng lúc này, mặt Tống Địch đột nhiên sầm xuống.

Rồi lại mếu máo.

Hắn muốn ôm ta, nhưng còn chưa kịp đưa tay ra thì đã bật khóc: "Thanh Thanh... Ta tưởng rằng, ta tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ quay về nữa."

38

Hắn hẳn cho rằng ta sẽ an ủi hắn.

Hoặc cho rằng ta hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra gần đây.

"Chàng khóc cái gì?" Ta hỏi hắn: "Chàng thực sự sẽ đau lòng vì ta không thể trở về sao?"

Sau đó, ta thấy người hắn cứng đờ.

Một lúc lâu sau, hắn mới tuyệt vọng hỏi: "Thanh Thanh, nàng vẫn luôn biết sao?"

Ta bật cười.

Lần đầu tiên, ta muốn quay về quá khứ.

Muốn kéo bản thân năm vừa mới cập kê đến đây, để nàng nhìn cho kỹ dáng vẻ của Tống Địch bây giờ.

Hắn dựa vào đâu mà cho rằng ta không biết chứ?

Đúng rồi, tốt nhất là ta không nên biết.

Như vậy, hắn có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hắn chưa từng đưa Lưu Thanh Thanh về.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ta vẫn là tướng quân phu nhân lo liệu việc nội trợ trong phủ của hắn.

Những hành động mấy nay của Hứa Kiều Đồng đã khiến hắn sợ hãi.

Mặc dù biết tính cách của ta và Hứa Kiều Đồng không giống nhau, nhưng hắn cũng nhận ra: Khi hắn đưa một người từ bên ngoài về, ta thực sự có thể rời xa hắn.

Bây giờ hắn muốn nghe điều gì?

"Ta chỉ đùa với phu quân thôi, biết gì chứ?"

Hay là thẳng thắn một câu: "Có tỷ muội cùng hầu hạ phu quân, sinh con đẻ cái cùng thiếp là phúc khí của thiếp.”?

Như vậy, hắn có thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, hưởng trọn hạnh phúc?

Nhưng ta lại không muốn để hắn thoải mái.

"Không biết Tống tướng quân muốn nói gì?" Ta đổi cách xưng hô với hắn: "Một thời gian trước, Tống tướng quân đã dẫn về một ân nhân cứu mạng, chuyện này cả Kinh Thành đều biết."

"Ta và Tống tướng quân vừa hòa ly không lâu thì cả phủ tướng quân đều đã biết."

Mặt Tống Địch xám xịt lại.

39

Ta vốn tưởng rằng, khiến Tống Địch khó chịu thì ta sẽ thoải mái.

Nhưng khi hắn thực sự đứng trước mặt ta với vẻ mặt suy sụp kia, ta lại phát hiện ra rằng, hóa ra không phải như vậy.

Không phải là vì thấy hắn đáng thương mà đau lòng.

Mà là... Niềm vui nỗi buồn của hắn không còn khơi dậy được niềm vui nỗi buồn của ta nữa.

Chỉ là ta thấy tò mò trong lòng…

Đã làm ra chuyện dẫn người khác về phủ tướng quân rồi, tại sao trước mặt ta lại tỏ thái độ như vậy?

Vì vậy, ta hỏi hắn: "Sao thế, chuyện đã đến nước này, tướng quân vẫn không muốn hòa ly với ta sao?"

Ta cho rằng, sau khi biết ta biết được những chuyện đã qua, Tống Địch sẽ ít nhiều cảm thấy xấu hổ.

Hoặc là, hắn sẽ biết khó mà lui.

Nhưng không ngờ, đối phương chỉ lắc đầu chán nản:

"Thanh Thanh, hồn ma đó không liên quan gì đến ta, cho nên muốn hòa ly cũng được thôi."

"Nhưng nàng là thê tử của ta, chúng ta khăng khít từ thời thiếu niên, sao nàng nỡ lòng bỏ ta?"

Ta lắc đầu.

Hứa Kiều Đồng đã nói gì ấy nhỉ?

Cái tên chó má Tống Địch này, e là không cứu được rồi.

Hắn không biết suy nghĩ trong lòng ta, còn cố gắng thuyết phục ta: "Mẫu thân đã từng nói nhiều lần, thiếp thất chỉ là thứ để hầu hạ người ta thôi, nàng không sinh được con, Thanh Thanh vừa vặn có thể sinh cho nàng một đứa con, chỉ cần nàng không vừa ý, có thể đuổi nàng đi bất cứ lúc nào!"

40

Như vậy có thể thấy được, Hứa Kiều Đồng lương thiện thế nào.

Khi nàng ở trong thân thể ta, chắc Tống Địch đã không ít lần nói những lời này với nàng.

Thật khó khăn cho nàng khi phải nhịn cơn giận xuống, không lập tức cầm roi quất hắn.

"Tướng quân có còn nhớ, lão phu nhân đã nói những lời này vào lúc nào không?" Ta hỏi Tống Địch.

Hắn cứng họng.

Không phải vì hắn không nhớ ra, ngược lại, chính là vì hắn nhớ ra.

Những lời này là mẹ Tống Địch nói vào lúc Tống Địch và ta mới cưới nhau không lâu.

Mẹ Tống Địch không thích ta.

Vì vậy, sau khi ta và Tống Địch mới cưới không lâu, mẹ hắn đã vội vàng nhét người vào phòng của Tống Địch.

Lúc đầu, chỉ là nhét cho Tống Địch vài nha hoàn xinh đẹp.

Nhưng lúc đó chính là thời điểm tình cảm của chúng ta tốt nhất, ngay cả khi các nha hoàn nhận lệnh của mẹ Tống Địch, trăm phương ngàn kế quyến rũ Tống Địch, Tống Địch vẫn không hề lay động.

Thậm chí để lấy lòng ta, hắn đã bán hết những nha hoàn đó.

Mẹ Tống Địch mất mặt, liền gọi ta và Tống Địch đến trước mặt bà ta.

Dứt khoát nói thẳng ra là muốn đưa cho Tống Địch một thiếp thất.

Trưởng bối ban cho, không thể từ chối.

Nhưng khi thiếp thất xinh đẹp kia xuất hiện một cách kiều diễm...

Người đầu tiên đứng ra phản đối, lại chính là Tống Địch.

Hắn cắn răng không chịu nạp thiếp.

Mẫu thân Tống Địch liền nói ra câu "Thiếp thất chỉ là một thứ đồ chơi."

Lúc đó Tống Địch đã trả lời thế nào?

"Ta và nương tử ân ái mặn nồng, cho dù là đồ chơi, cũng không thể chen chân thêm người thứ ba."

"Huống hồ, nàng ta là một thứ đồ chơi sao? Nàng ta biết cử động, biết suy nghĩ. Sẽ vì không được sủng ái mà oán trách, sẽ vì tình cảm không cân xứng mà ghen tuông, cũng sẽ vì thân phận thấp hèn mà đau lòng."

"Ta đã có người mình thích, sẽ không phụ lòng người trong lòng của ta, càng không phụ nàng!"

Lời như vẫn đang còn văng vẳng bên tai.

Ta hỏi Tống Địch: "Lưu Thanh Thanh là ân nhân hay là đồ vật? Nàng ta sẽ oán trách không? Sẽ ghen tuông không? Sẽ đau lòng không?"

"Ngươi chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào với nàng ta sao?"

41

Cổng thành, bên bờ xuân trì.

Liễu mới chưa mọc, người tiễn biệt dừng chân bên đình.

Vừa rồi Tống Địch làm ầm ĩ không nhỏ.

Những người đi đường thấy chúng ta đối đầu ở đây, đều dừng chân đứng xem.

Ta thở dài, khuyên hắn: "Ta khuyên Tống tướng quân mau chóng quay về đi. Đứng ở cổng thành cầm cung chặn người, sợ một lát nữa sẽ có lính canh đến hỏi thăm đấy."
 
Chương 26


Tống Địch không từ bỏ ý định, muốn đến nắm tay ta: "Nàng đi cùng ta."

Ta lùi lại một bước.

"Hành động của Tống tướng quân hôm nay, đài ngự sử chắc chắn sẽ luận tội. Tống tướng quân chẳng lẽ còn muốn sai lầm chồng chất sai lầm, tự ý giam giữ nữ nhi của quan lại triều đình sao?"

Hắn buông thõng tay xuống: "Thanh Thanh... Trong lòng ta, chẳng lẽ nàng còn không bằng quan vị sao?"

Vẻ mặt như vậy, giống như ta đã phụ hắn.

"Ta đuổi Lưu Thanh Thanh đi, chỉ một lần này thôi, sau này ta chỉ có một mình nàng, có được không?"

"Đừng như vậy, ta sợ sẽ làm khổ ngươi." Ta nói.

Chỉ một lần này thôi, chỉ có một mình ta thì sao, giữ lại để làm một đôi oan gia sao?

Nhìn dáng vẻ của hắn giống như bị ta làm tổn thương nặng nề lắm.

Hắn mà cũng có thể bị tổn thương sao?

Ta chỉ nhắc lại những chuyện hắn đã làm, những lời hắn đã nói thôi mà.

42

Thực ra ta không hiểu lắm, tại sao Tống Địch lại trở nên như thế này.

Ta và hắn quen nhau từ thuở thiếu thời.

Gia giáo nhà ta rất nghiêm, trước khi thành thân với hắn, chỉ vì nhận một con búp bê của hắn, ta đã bị cha mẹ phạt quỳ ở từ đường.

Nhưng hắn nói hắn thích ta.

Sau đó chúng ta tình cờ gặp nhau ở hội đèn, lúc đi lướt qua nhau, ta và hắn đều không nói chuyện.

Nhưng ngay cả khi ánh mắt vô tình chạm nhau, cũng có thể nhìn ra niềm vui mừng khôn xiết.

Đến khi ta cập kê, Tống gia đến cầu hôn.

Cha ta là văn thần, cha hắn là võ tướng, vốn không phải cùng một đường.

Nhưng Tống Địch nói hắn có lòng với ta, nhiều lần nhờ phụ thân hắn đến cầu hôn.

Lúc mới cưới, chúng ta rất mặn nồng, ngay cả khi mẫu thân hắn không thích ta, hoặc khi ta nói trước mặt hắn rằng ta không thể mang thai.

Nhưng dần dần mọi thứ đã thay đổi.

Ta không biết là do ở lâu sinh chán hay không chịu nổi gánh nặng.

Lúc mới cưới, hắn vẫn chưa phải là tướng quân, sau nửa năm đi biên cương đóng quân, trở về liền ôm chầm lấy ta.

Hắn liên tục nói: "Thanh Thanh, ta nhớ nàng muốn chết."

Chúng ta luôn xa nhau nhiều hơn gần.

Ta không phải chưa từng nghĩ đến việc cùng hắn đến biên cương.

Nhưng chưa kịp mở lời, lão thái thái đã cau mày: "Con đi rồi, ai quản lý nội trợ Tống gia? Ai hầu hạ ta?"

Ta không khỏi khó chịu.

Trước đây, Tống Địch đến phủ tể tướng cầu hôn ta.

Hắn nghiêm túc nói với ta: "Thanh Thanh, nếu có thể cưới nàng về nhà, ta chắc chắn sẽ khiến nàng vui vẻ cả đời."

Nhưng từ khi ta đến Tống gia, số lần ta cười còn chẳng bằng một năm trước khi cưới cộng lại.

43

Ta nhớ lại hôm công chúa Dự Chương mời đến ngoại ô du ngoạn, Hứa Kiều Đồng đã kể lại từng câu một cho ta nghe.

Đều là những câu nói mang đầy phẫn uất của Tống Địch."Người xem, đây chính là điều thiếp muốn nói, người chỉ là chính người mà thôi. Bị nhốt trong cái vỏ của một tiểu thư khuê các, đọc nữ giới, nữ tắc, tứ thư ngũ kinh, nhìn thấy đại trạch tiểu viện, chị dâu em chồng. Chưa từng thấy sông dài biển rộng, đao kiếm sắt thép, cũng không hiểu tấm lòng rộng lớn của tướng quân... Người thậm chí còn không chủ động gần gũi chàng, tìm hiểu chàng."

Ta học theo giọng điệu của Hứa Kiều Đồng, nghe y như thật.

"Xin hỏi Tống tướng quân, ngài đã nói những lời này với Lưu cô nương vào lúc nào?"

"Là lúc thiếp chuyên tâm hầu hạ mẫu thân, chờ tướng quân trở về sao?"

"Là lúc tướng quân và Lưu cô nương đêm xuân mặn nồng sao?"

"Là lúc tướng quân luôn miệng nói Lưu cô nương là ân nhân cứu mạng sao?"

Tống Địch đau khổ ôm đầu: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"

"Thiếp đã sớm không muốn đọc tứ thư ngũ kinh, nữ giới, nữ tắc nữa rồi." Ta cố tình nói: "Thiếp cũng không muốn nhìn đại trạch tiểu viện, chị dâu em chồng nữa."

“Nhưng là tướng quân ngăn cản thiếp.”

“Tướng quân đã nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là: "Mẫu thân cũng không dễ dàng, hay là lần này đừng đi biên cương cùng ta, ở nhà chăm sóc mẫu thân đi."”

"Tướng quân không đưa thiếp đi xem đao kiếm sắt thép, sông dài biển rộng." Ta cụp mắt xuống: "Nhưng chính thiếp đã được chứng kiến."

"Thiếp đã chứng kiến, cho nên không còn muốn ở trong hậu cung nữa, không muốn bị tướng quân kìm chân nữa, tướng quân, chàng đã phụ thiếp, vậy mà còn không chịu buông tha thiếp sao?"

Ai mà không biết phẫn nộ chứ?

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Chàng không cam lòng khi thiếp không tươi trẻ, tùy ý như những thiếu nữ khác.

Thiếp chẳng lẽ không được phẫn nộ khi phủ tướng quân giống như một cái lồng giam, nhốt chặt thiếp sao?

Không, không đúng, là toàn bộ Kinh Thành này giống như một cái lồng giam, nhốt chặt ta.

Ta thấy Tống Địch buồn bã, buông thõng tay xuống, nước mắt lưng tròng: "Ta không biết, nàng lại oán hận ta đến vậy."

"Ta cũng không biết, ngươi lại oán hận ta đến vậy." Ta nói.

Đừng tỏ ra mình là người vô tội.

Đừng tỏ ra mình bị phụ bạc.

Rõ ràng là ngươi làm trước.

Vì vậy, mọi kết cục, mọi báo ứng, ngươi phải tự chịu lấy!

44

Có một người lính đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi nhìn thấy Tống Địch, hắn ta liền lui lại.

Rõ ràng là hắn ta nhận ra Tống Địch.

Hắn xoa mặt: "Đây là chuyện nhà của bản quan, ngươi không cần quản, đi canh gác đi."

Người lính đó định quay đi nhưng ta đã ngăn hắn ta lại.

"Ta không phải người nhà của tướng quân, chuyện của chúng ta không tính là chuyện gia đình của tướng quân." Ta đưa giấy thông hành cho người lính đó: "Quan gia hãy xem, đây là giấy thông hành của ta."

Người lính đó tỏ vẻ "Tại sao các người lại làm khó ta?".

Hắn sao không biết quyết tâm của ta?

Chỉ là thử dò xét một chút mà thôi.

"Tống Địch, gần đây ngươi đã rất khó khăn trên triều đình rồi, có muốn khó khăn hơn nữa không?"

Tống Địch vốn còn cúi đầu, đột nhiên ngẩng lên.

"Nàng... Nàng biết được từ khi nào?"

"Chàng và tam hoàng tử qua lại rất kín đáo nhưng đại hoàng tử vẫn có thể biết được, Tống Địch, chàng không đoán ra tại sao sao?"
 
Chương 27: Hoàn toàn văn


Là ta làm đấy.

Người có thể tự do ra vào thư phòng của ngươi chỉ có ta.

Người nằm bên gối ngươi là ta.

Người hiểu ngươi nhất là ta...

Thực ra, giữa hai chúng ta, cũng không nói rõ được, ai tàn nhẫn hơn ai.

Nhưng chỉ là báo ứng thôi, báo ứng nhãn tiền.

"Ta tuyệt tình như vậy…" Ta cúi đầu, hỏi Tống Địch: "Ngươi còn cho rằng ta có thể quay về bên ngươi sao?"

45

Tống Địch đưa tay ra nắm cung.

Lần này, hắn không cho rằng ta là yêu nghiệt chiếm đoạt thân thể thê tử của hắn.

Nhưng hắn lại một lần nữa động sát tâm.

Ta nhìn động tác của hắn, không nhịn được cười thành tiếng: "Lúc ta ra khỏi thành, đại hoàng tử đã truyền tin cho ta, nói rằng hai ngày trước hắn đã xin chỉ thị của thánh thượng, phái người đến biên cương, mời tam hoàng tử hồi kinh."

"Tống tướng quân, chàng hãy đoán xem, đại hoàng tử tìm tam hoàng tử về để làm gì?"

Chung quy cũng chỉ là những chuyện bẩn thỉu mà tam hoàng tử đã làm để lên ngôi bị bại lộ.

Ta đã lừa Hứa Kiều Đồng một chút.

Cả triều đình đều biết đại hoàng tử ra tay tàn nhẫn đến mức nào.

"Nếu ta là chàng, lúc này e rằng đã không còn thời gian dây dưa với ta nữa rồi."

"Trong nhà còn có mẫu thân già, thê thiếp còn mang đứa con duy nhất của mình, tình hình triều chính không ổn định, nếu tam hoàng tử thất bại, tướng quân chắc hẳn cũng sẽ không bị tru di tam tộc đâu."

"Tính mạng chắc chắn sẽ được giữ lại, chỉ là gia sản, e rằng sẽ mất đến tám phần."

"Tướng quân không nhanh chóng về nhà giấu vàng bạc châu báu, để sau này khi sa sút vẫn có thể sống không lo âu sao?"

Tống Địch siết chặt lấy cung vài lần.

Nhưng ta không còn lo lắng nữa.

Những gia đinh hắn mang theo đều đã nghe thấy lời ta vừa nói.

Dù không biết tình hình cụ thể, nhưng những lính gác xung quanh lo lắng sẽ có hỗn chiến nên đã quây gần lại cổng Kinh Thành.

Tống Địch còn có điểm yếu ở phủ tướng quân, hắn không dám làm gì ta trước mặt mọi người.

Vì vậy, ta cười hỏi hắn: "Sao nào, Tống tướng quân vẫn không chịu tránh đường sao?"

"Hay là, Tống tướng quân cùng ta đến biên cương đi." Ta đưa tay ra: "Tống tướng quân không phải muốn ta quay về bên ngươi sao?"

"Chỉ cần ngươi đồng ý đi cùng ta, bỏ mẹ bỏ con, phiêu bạt giang hồ."

Trước đây Tống Địch sao có thể tính là đau khổ chứ?

Ta chính là muốn cho hắn nhận ra một cách thật rõ ràng.

Cái gọi là tình yêu của hắn không đáng một xu.

Cái gọi là thích ta của hắn, mãi mãi chỉ được đặt ở vị trí cuối cùng...

"Tống tướng quân, hãy chọn ta đi."

Ta cười hỏi hắn.

Nhưng mà, hắn lại nhắm mắt thật chặt, nhường đường sang một bên: "Nàng đi đi."

Ta vẫn đứng tại chỗ.

Tống Địch đã nhảy lên ngựa, đi về phía nội thành.

Trước khi đi, hắn cúi đầu nhìn ta trên lưng ngựa: "Thanh Thanh... Nàng đã từng yêu ta chưa?"

Ta không trả lời.

Tống Địch còn có một số việc phải làm.

Hắn có thể sẽ gửi thư cho tam hoàng tử, bảo hắn ta không nên hồi kinh.

Hoặc có thể sẽ đi đầu quân cho đại hoàng tử, cố gắng cứu vãn lần cuối.

Hoặc là, hắn sẽ thực sự làm như ta nói, giấu một phần gia sản trước, để phòng sau này thiếu ăn thiếu mặc.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến ta nữa.

Sau này, Tống Địch sẽ gặp nhiều rắc rối, ta và hắn có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

46

Hôm nay, ta đứng ở bên đình rất lâu, đại hoàng tử mới dẫn phủ binh của hắn xuất hiện trước mặt ta.

"Điện hạ đến muộn rồi."

"Không muộn." Hắn vung tay: "Ta mang theo một cỗ xe ngựa đến. Nghe nói cô nương định đến biên cương, đường xá xa xôi, sợ rằng cưỡi ngựa sẽ vất vả."

Hàn huyên vài câu, hắn vội vã từ biệt, rồi lại đi vào thành.

Khi xe ngựa đi về phía biên cương, Lộng Ngọc thì thầm hỏi ta:

"Cô nương, sao điện hạ lại mang theo phủ binh đến giúp tiểu thư?" Nàng ấy lại than thở: "Mặc dù, mặc dù không giúp được gì..."

Ta mỉm cười, không nói gì.

Sao đại hoàng tử lại giúp ta?

Bởi vì hắn đã cài người của mình vào bên cạnh Tống Địch từ trước.

Tống Địch đến chặn ta, ắt hẳn đã có người báo tin cho hắn.

Đúng vậy, một người như hắn, sao có thể chỉ tin vào chứng cứ trong tay ta.

Đã moi được chân tướng của Tống Địch, sao có thể để hắn toàn mạng trở về?

Dưới liễu đình ở cửa thành.

Đại hoàng tử hàn huyên, tiễn biệt ta.

"Chúc cô nương đã giúp đỡ bổn hoàng tử rất nhiều, Chúc cô nương có mong muốn gì không?"

Mong muốn gì sao?

"Ta muốn Tống Địch sống, làm một người con có hiếu, làm một người phu quân tốt, làm một người cha tốt."

"Nhưng một người như Tống Địch, làm sao có thể làm tốt vai trò một người con có hiếu, một người phu quân, một người cha chứ?"

Đại hoàng tử cười: "Đơn giản, chỉ cần khiến hắn không có tiền, không có quyền là được."

Câu nói cuối cùng của Tống Địch và ta, vậy mà lại là hỏi ta có từng yêu hắn không.

Yêu chứ.

Sao có thể không yêu được?

Xe ngựa bị viên đá nhỏ cản lại, xóc nhẹ một cái.

"Lộng Ngọc, ngươi đi xem thử, xem người đánh xe có đói không, rồi đưa thêm một đĩa điểm tâm cho hắn."

"Vâng." Lộng Ngọc ngoan ngoãn đáp.

Rèm xe được vén lên rồi lại được hạ xuống.

Ta biết, Lộng Ngọc vẫn luôn là một đứa lắm lời.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Vì vậy, ta lấy miếng ngọc bội trong n.g.ự.c ra:

"Là Kiều Đồng muội muội sao?"

"Đừng lo lắng, cũng không cần đến đây."

"Chờ ta nhé, ta sắp đến biên cương rồi."

47

Khi ta đến biên cương, Hứa Kiều Đồng đã ra ngoài thành đón ta.

Bánh xe cuốn lên bụi mù.

Nhưng ta lại nghe thấy tiếng gọi.

Vén rèm xe lên, ta thấy có mấy người đang đứng gần đó.

Quả nhiên Hứa Kiều Đồng vẫn hợp với thân thể của nàng hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ, dáng vẻ phấn khích không giống như vừa mới bị thương chút nào.

Còn bên cạnh nàng, Hứa Lăng Phong yên lặng đứng đó.

Huynh ấy tiến lên, nắm dây cương xe ngựa của ta, đi về phía cổng thành.

"Chúc cô nương." Huynh ấy gọi ta: "Cuối cùng cũng gặp được nàng rồi."

- Hoàn toàn văn -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top