Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi

Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi
Chương 40


 

Ian đã tìm qua những tinh cầu lân cận, phi thuyền của bọn họ trực tiếp đột nhập vào lưới bảo hộ của những tinh cầu đó, sau đó còn liên tục chặn đường những phi hạm di chuyển, mà Ian lại dùng những tọa độ mà Lạc Tư cung cấp để tìm kiếm vị trí.

Kết quả tất nhiên là vô ích.

Bây giờ chỉ còn lại chủ tinh. Tất nhiên, nếu ở chủ tinh còn không tìm được, thì chỉ còn ở những tinh cầu khác ở trong tinh liên mà thôi.

Ian rất lo lắng nhưng hắn rất ổn định, nửa năm không tìm thấy, vậy thì 1 năm, 1 năm không tìm thấy thì tiếp tục tìm 10 năm.

Hắn vẫn không tin vào điều đó, liệu một nhân loại bị Long tộc theo dõi có thể biến mất trong không khí? Ian có xích mích với phụ thân nên chỉ lái một phi hạm loại nhỏ và chuẩn bị chạy trốn khỏi Long Đảo.

Tất nhiên, những phi hạm cỡ nhỏ thì không thể đủ năng lượng, không thể di chuyển xa hơn, hơn nữa bởi vì chất liệu chế tạo của chúng không được tốt nến căn bản không thể bay trong vũ trụ được.

Thấy con trai của mình điên cuồng như vậy, Tư Thụy Ân tuy rằng tức giận nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế.

Ông nhờ Lạc Tư tìm Ian và cung cấp cho Ian một phi hạm tiên tiến hơn, cùng lúc đó ông lo lắng con mình sẽ lạc đường trong vũ trụ, còn yêu cầu Lạc Tư cung cấp tọa độ cho Ian......

Cuối cùng, vấn đề này đã kết thúc với sự thỏa hiệp của Tư Thụy Ân.

Tư Thụy Ân có chút hối hận, sớm biết sẽ như vậy, lúc trước......

Quên đi, nhân loại không sẵn lòng ở lại, thực ra ông không ép nhân loại rời đi, phải không? Chỉ trách con trai ông quá yêu.

Vì nhân loại, hắn liền vứt bỏ người nhà, vứt bỏ long tộc, thậm chí còn vứt bỏ tinh cầu của long tộc, tự mình tiến vào vũ trụ vô biên.

Tìm một nhân loại nhỏ bé trong vũ trụ đơn giản là khó hơn tìm kim đáy bể.

Ian ngồi trong buồng lái, nhìn người đàn ông mặt sẹo đang nói chuyện với những người trong đội cơ giáp của đế quốc: "Chúng tôi không tìm đồ vật, chúng tôi đang tìm người."

Đội cơ giáp đối diện có vẻ hơi ngạc nhiên: "Vậy nhóm các ngươi muốn gì? Bằng hữu, chúng ta không muốn chiến tranh, nếu có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, mời các ngươi nói ra, chúng ta có thể thương lượng."

"Đương nhiên," đối phương còn nói: "Nếu các người không chịu, chúng ta bắt buộc phải chiến đâu."

Người đàn ông mặt sẹo quay đầu lại nhìn Ian: "Thủ lĩnh, phải nói với bọn họ như thế nào đây?"

Trên thực tế, chờ đợi ở đây và trò chuyện với đối phương nhiều như vậy, sự kiên nhẫn của Ian đã hết.

Hắn nhớ bạn đời của mình, nửa năm rồi, suối nửa năm hắn chưa tìm thấy Bạch Bạch, không biết bây giờ Bạch Bạch ở đâu, thế nào, có bị người khác ức hiếp hay không.

Cùng với có tìm bạn trai khác hay không.

Chỉ cần tưởng tượng Bạch Bạch tìm một bạn trai khác ngoài hắn, cùng người đó hôn môi, cùng người đó làm chuyện thân mật, hắn muốn phát điên.

Ian đi tới, nói với đội cơ giáp đang vây quanh phi thuyền: "Ta cần tìm một người ở chủ tinh, chỉ cần cho ta một ngày;"

Giọng điệu của hắn lạnh lùng, ánh mắt khổ sở: "Bạn đời của ta mất tích rồi......Không có ý xúc phạm, hy vọng có thể dàn xếp một chút."

Nói xong, hắn khoanh tay chờ đợi phản ứng.

Tất nhiên, nếu đối phương không đồng ý, hắn sẽ dẫn phi thuyền của mình lao tới.

Dù sao thì phi thuyền này không phải của hắn, nên hắn sẽ không cảm thấy tiếc nếu nó bị loại bỏ.

Chỉ có chủ nhân thực sự của phi thuyền này, người đàn ông mặt sẹo mới lo lắng lau mồ hồi, làm ơn làm ơn, có thể hay không đừng đánh nhau.

Tuy rằng hắn làm tinh đạo nhiều năm thì cũng chưa bao giờ gặp đợi cơ giáp của đế quốc bao giờ.

Phải biết rằng, bọn họ là đội chiến đấu tốt nhất ở trong nhân loại! May mắn thay, đội cơ giáp đã đồng ý yêu cầu này.

Tiền đề là họ cần bố trí một đội người đi cùng họ trong suốt quá trình.

Ian đồng ý.

Làm thế nào có thể để thủ lĩnh tinh đạo tiến vào chủ tinh được, đây là báo động cấp 1. Không ai dám phớt lờ điều này.

Tuy nhiên, Ian thực sự chỉ muốn đi tìm lão bà của mình mà thôi Ian đang đeo một chiếc mặt nạ mô phỏng bằng da người, lộ một khuôn mặt phổ thông khi đi ra ngoài, người đàn ông có vết sẹo vẫn đang thầm nghĩ, không hổ là thủ lĩnh, hắn đi ra ngoài như vậy cũng không sợ vừa ra khỏi cửa liền bị đội cơ giáp của đối phương bắn nổ tung.

Tuy nhiên, anh ta không nhắc nhở Ian, thậm chí còn ra hiệu mời và nói: "Thủ lĩnh, hãy cẩn thận."

Ian vừa đi, anh ta liền đóng cửa khoang thuyền lại, giống như chỉ sợ chậm một chút là đội cơ giáp sẽ đánh tới, anh ta sẽ bị liên lụy Ian trực tiếp lên phi thuyền của đội cơ giáp.

* Mà lúc này Giang Tự Bạch không biết gì cả.

Hắn chán nản đợi cho đến khi hết giờ ra khỏi lớp, sau đó bước ra khỏi trường với vẻ mặt vô cảm và đến bến xe buýt để đợi xe.

Nhà của hắn cách trường không xa, chỉ mất khoảng 5 phút đồng hồ di chuyển bằng phương tiện công cộng.

Tuy nhiên khi hắn chuẩn bị lên xa, trí não của hắn đột nhiên phát ra âm thanh "tích tích".

Hắn hơi ngạc nhiên vì chiếc vòng này chưa bao giờ phát ra âm thanh như thế này, hắn cũng chưa bao giờ thiết lập nó.

Hắn rùng mình, chẳng lẽ người của long tộc tới tìm hắn? Nhưng đã nửa năm, hắn vẫn giữ lời hứa cũng không có tiết lộ thông tin về long tộc mà, ngay cả khi lão sư về hưu, hắn cũng không hó hé nửa lời! Hắn nâng tay lên, né tránh đám đông, dựa vào bức tường trong góc, bấm vào chiếc trí não, trí não hiện lên một màn hình nhỏ, trên đó hiển thị hai cái chấm nhỏ một xanh một đỏ.

Màn hình không chuyển động nhưng cái chấm màu xanh đang tiến gần đến gần chấm màu đỏ.

"Hả?"

Giang Tự Bạch kinh ngạc: "Đây là cái gì?"

Không phải là virus chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn nghĩ tới trước khi Lạc Tư rời đi, hắn nói nếu như sau này đến gặp Giang Tự Bạch, lúc đó trí não sẽ kêu lên, ngay tại thời điểm đó Giang Tự Bạch nên tìm một nơi ít người qua lại để đến gặp hắn.

Giang Tự Bạch thở dài: "Công nghệ của họ thật tiên tiến."

Không chỉ có thể tự mình thao tác trí não của mình, thậm chí còn có thể giấu nó khỏi tinh võng.

Giang Tự Bạch liền bỏ chuyến xe, đi dọc đường một lát, phát hiện gần đó có một công viên nhỏ, vì thể hắn liền đi tới công viên, cũng ở trong công viên một góc vắng vẻ, kiên nhẫn chờ Lạc Tư đến.

Hắn cảm thấy trong lòng rất phấn khích.

Nếu Lạc Tư muốn gặp hắn, vậy nhất định sẽ mang theo một chút tin tức của Ian.

Tuy nhiên, Giang Tự Bạch hơi cau mày.

Long tộc rất cởi mở, mỗi con rồng đều phải có một vài người bầu bạn, hắn đã rời đi nửa năm, chẳng phải bây giờ Ian đã tìm một bầu bạn mới rồi sao? Sắc mặt Giang Tự Bạch buồn bã.

Quên đi, chính hắn là người không từ mà biệt, có cái gì phải buồn cơ chứ.

Hắn suy nghĩ một lát, nghĩ rằng nếu Ian ra đi mà không nói lời từ biệt trong thời gian yêu nhau thì hắn cũng sẽ rất tức giận.

Hắn thậm chí có thể ghét Ian.

Ian còn có d.ục v.ọ.ng chiếm hữu như vậy, có lẽ cũng hận hắn.

Nghĩ đến điều này, Giang Tự Bạch càng cảm thấy khó chịu hơn.

Hắn thậm chí không muốn gặp Lạc Tư, vì sợ Lạc Tư mang đến một số tin xấu, hắn phải mất mấy tháng mới có thể điều chỉnh được tâm trạng của mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy chán nản.

Chấm xanh trên màn hình đang nhanh chóng tiếp cận chấm đỏ, có thể thấy đối phương rất nhanh.

Giang Tự Bạch thấp giọng lẩm bẩm: "Rốt cuộc Lạc Tư đang gấp cái gì vậy, chạy nhanh như vậy."

 

 
 
Chương 41


Lúc này Giang Tự Bạch không biết người đến tìm hắn căn bản không phải Lạc Tư, mà là Ian. Hắn đợi ở góc công viên trong một tiếng đồng hồ, người hắn gặp được không phải là Lạc Tư mà là một đội quân mặc đồng phục màu trắng, trong tay cầm súng laze, những quân đội được trang bị vũ khí hạng nặng đang đi tới chỗ hắn. Vẻ mặt của Giang Tự Bạch dần trở nên nghiêm túc. Thậm chí hắn còn lùi lại phía sau hai bước, trong lòng nghĩ có phải trong cuộc sống hằng ngày hắn đã vô tình tiết lộ chuyện của long tộc không? Nếu không, dù là cuộc sống hằng ngày hay đi làm, hắn chưa từng nói bất cứ điều gì về long tộc, thậm chí để tránh rò rỉ thông tin về long tộc hắn cũng không cùng người khác nói về chuyện nghiên cứu long tộc. Tại sao quân đội lại tìm kiếm hắn vào lúc này? Tuy nhiên, Giang Tự Bạch cúi đầu xuống và phát hiện rằng chấm xanh nhỏ và chấm đỏ nhỏ trên màn hình đã chồng lên nhau. Giang Tự Bạch: "? ? ?" Vẻ mặt Giang Tự Bạch mờ mịt, không rõ đã có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn thấy quân đội đi về phía hắn, dừng lại gần hắn. Sau đó thủ lĩnh của nhóm người nói hai câu với người đàn ông mặc đồ đen, người đàn ông mặc đồ đen cũng không nói gì, liền nhanh chóng đi về phía hắn. Đối phương có làn da ngăm đen, thân hình cao lớn khỏe mạnh, khoác áo da màu đen, tóc ngắn cùng với đôi mắt màu vàng. Khi Giang Tự Bạch nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng run lên, toàn thân cứng đờ tại chỗ không dám cử động. Trong chốc lát, tóc gáy hắn dựng đứng, tưởng mình đã nhìn thấy Ian! Tuy nhiên, khi nhìn vào khuôn mặt bình thường của đối phương, không có gì giống Ian... Ánh mắt của đối phương rất áp lực, nhìn hắn như nhìn kẻ thù vậy. Giang Tự Bạch lùi lại phía sau, nhưng khi đối phương nhìn thấy động tác của hắn liền nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn. Một tay bắt lấy tay Giang Tự Bạch, lúc Giang Tự Bạch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo về phía người đàn ông. Giống như để xác nhận điều gì đó, đối phương tiến lại gần cổ Giang Tự Bạch, hít mạnh một hơi rồi thở dốc. Đầu óc Giang Tự Bạch trống rỗng, hắn có chút hoảng sợ, khi đến gần đối phương, hắn ngửi thấy một mùi hương, đây là mùi hương mà hắn tuyệt đối không thể quên được. Hắn khiếp sợ, mang theo hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt. Đôi đồng tử màu vàng của Ian nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch: "Bắt được rồi." Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch hoảng sợ nhìn người đàn ông: "Anh, anh......" Hắn nuốt nước miếng, có chút sợ hãi nhìn Ian. Hai mắt Ian che kín tơ máu, khi hắn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cảm thấy sắp bị ăn thịt tới nơi. Sắc mặt Giang Tự Bạch tái nhợt, tại sao Ian lại tới đây? Là Lạc Tư nói cho hắn biết sao? Chẳng lẽ Ian thật sự đã trở thành đồng nghiệp với Lạc Tư? Giang Tự Bạch có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy đội quân vây quanh mình, hắn lại cúi đầu, im lặng. Lúc này nội tâm Ian phập phồng lên xuống. Tim được Bạch Bạch rồi, hóa ra Lạc Tư cũng khá tin cậy, vị trí được cung cấp cũng không hề sai. Tuy nhiên khi nhìn thấy nhóm phía sau, trầm giọng nói: "Ta đã tìm được vợ của ta rồi, các ngươi có thể đi rồi?" Nhóm đội viên: "......" Bọn họ đi tới, nhìn Ian, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Tự Bạch: "Ngươi biết người này sao?" Giang Tự Bạch nhìn khuôn mặt xa lạ của Ian, do dự một lúc, trong ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Ian liền gật đầu: "Nhận thức." Các thành viên trong nhóm hơi kinh ngạc, trước khi Ian bước vào chủ tinh, bọn họ đã xem xét ID của Ian và phát hiện Ian là một công dân của một tinh cầu cấp 3 trong tinh liên, hắn cũng không nằm trong danh sách truy nã của tinh đạo. Theo Ian, hắn bị bọn tinh đạo cướp thuyền, đang làm cu li trên phi hạm, đó cũng là lúc hắn lạc mất vợ của mình. Tuy nhiên, sao bọn tinh đạo lại tốt bụng đến mức tìm vợ cho cu li một cách hoành tráng như vậy? Các thành viên của đội cơ giáp lại đi kiểm tra ID của Giang Tự Bạch nhưng không phát hiện ra vấn đề gì. Họ do dự một lúc rồi nói với Ian: "Anh cần quay lại với tôi để đăng ký và đeo vòng tay theo dõi, nếu không anh sẽ không thể tự do di chuyển." Thân phận của Ian không có vấn đề gì nhưng dù sao hắn cũng mới xuống từ phi hạm của tinh đạo nên phải đeo vòng tay theo dõi, nếu không sẽ bị quân đội nhốt lại. Ian nắm chặt tay Giang Tự Bạch, như sợ hắn lúc này sẽ chạy trốn. Hắn chỉ muốn bắt Giang Tự Bạch về, nhốt vào trong phòng, dùng xích sắt khóa lại không cho đi đâu, sau đó nghiêm khắc đánh dấu bảy ngày bảy đêm cho đến khi em ấy không thể rời khỏi giường, thẳng đến khi mang thai một quả trứng, thẳng đến khi em ấy biết được hậu quả của việc không từ mà biệt này! Tuy nhiên, cân nhắc mọi rắc rối, Ian đã quay lại cùng quân đội để đăng ký. Hắn lạnh lùng nhìn Giang Tự Bạch: "Theo ta." Giang Tự bạch rụt cổ, lặng lẽ liếc nhìn Ian, vừa nhìn liền thấy được vẻ mặt lạnh lùng của Ian. Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch làm sao dám nói không, chỉ có thể gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Ian. Trên đường, hắn muốn gọi điện thoại cho gia đình, kết quả vừa giơ tay liền phát hiện cánh tay bóng loáng, trí não không cánh mà bay. Giang Tự Bạch: "! ! !" Giang Tự Bạch dừng lại một chút, vẻ mặt hoảng hốt: "Trí não của ta đâu?" Ian ngồi bên cạnh hắn, hai người ngồi ở ghế sau xe cảnh sát, Ian luôn kiềm chế các loại cảm xúc tiêu cực của mình, lo lắng sẽ hù dọa Giang Tự Bạch, lo lắng sẽ làm kinh sợ đến Giang Tự Bạch, lo lắng hắn không biết sợ về sau còn dám chạy trốn. Cho nên cả người Ian đều lạnh lẽo. Hắn đang đợi Giang Tự Bạch chủ động nhào vào trong ngực hắn, chờ Giang Tự Bạch dỗ dành hắn. Nghe thấy Giang Tự Bạch tìm trí não, sắc mặt hắn tối sầm, từ trong túi móc ra, vung vẩy trước mặt Giang Tự Bạch, lạnh lùng nói: "Ở đây, em tìm trí não làm gì?" Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch có chút không nói nên lời, nhưng cuối cùng cũng không dám chọc giận Ian, trong lòng cảm thấy áy náy: "Sao anh lại trộm não của em?" Giọng điệu Giang Tự Bạch càng ngày càng thấp, dưới ánh mắt của Ian, hắn thậm chí còn muốn chui xuống đất. Các thành viên trong đội ngồi ở hàng đầu nhìn thấy bọn họ như vậy liền lắc đầu, nam sinh này có phải quá sợ lão công tìm tới không? Ian hừ lạnh: "Em nghĩ sao? Thế nào, còn muốn chạy?" Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch chột dạ sờ mũi, thấp giọng nói: "Em chỉ muốn gọi điện thoại cho gia đình mà thôi, họ sẽ lo lắng nếu tan học quá lâu không trở về." Nếu Giang Tự Bạch đã trở về, mặc kệ hắn ở bên ngoài làm gì, chỉ cầm chậm trễ một chút thời gian, đều sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện về nhà, nếu không cha mẹ của hắn sẽ gọi điện thoại cho hắn. Nếu hắn không trả lời điện thoại quá hai lần, ba mẹ của hắn sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát ngay lập tức. Ian nhìn vào mắt Giang Tự Bạch, rốt cuộc mềm lòng. Hắn đưa trí não qua, xụ mặt nói: "Mở loa ngoài." Giang Tự Bạch tiếp nhận điện thoại gọi cho mẹ, nói hắn ra ngoài mua đồ một lát rồi quay về. Mẹ hắn lại hỏi vài câu, đi đâu mua gì. Giang Tự Bạch đoán lần này có thể không về nhà sớm được nên nói về một trung tâm mua sắm ở rất xa, sau đó đồng ý với mẹ hắn sẽ về trước tám giờ tối rồi cúp máy. Điện thoại vừa cúp, vẻ mặt Ian liền thối: "Tám giờ tối sẽ về à?" Bây giờ đã là 5 giờ chiều, còn ba tiếng nữa là tới 8 giờ, Giang Tự Bạch liếc hắn: "8 giờ, không thể về sao?" Ian hơi nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Giang Tự Bạch: "Ta làm một lần, cũng không chỉ 3 tiếng." =.= Huống chi hắn chuẩn bị trừng phạt Giang Tự Bạch, ba tiếng cũng không đủ. Hơn nữa, họ còn phải đến đồn cảnh sát để khai báo, không biết phải đi đi về trong bao lâu. Giang Tự Bạch nghe vậy, lập tức đỏ bừng, thấp giọng nói: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy!" Còn có người khác ở đây! Ian nghiêm túc khịt mũi và không nói gì thêm. Họ đến đồn cảnh sát và lập biên bản, giấy tờ tùy thân của hai người đều được lưu lại, sau đó trên tay Ian được đeo một thiết bị theo dõi. Chiếc vòng tay này có đặc tính giống như chiếc vòng tay mà Giang Tự Bạch đeo trên tay. Chỉ là thiết kế của long tộc khác với nhân loại nên chưa từng thấy nên không ai nghi ngờ. Khi họ ra khỏi đồn cảnh sát thì đã hơn sáu giờ. Ian lập tức ôm lấy Giang Tự Bạch đi về khách sạn. Giang Tự Bạch căng thẳng nói: "Anh, anh đang làm gì vậy?" Ian hừ lạnh: "Kiểm tra xem ngươi có bị ai dấu hiệu không." Mặt Giang Tự Bạch đỏ bừng: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Dấu hiệu gì! Em không có!" Ian mới không nghe Giang Tự Bạch nói: "Không còn cách nào, nếu không em sẽ không muốn gánh hậu quả đâu." Giang Tự Bạch: "......" Ian dùng thẻ thân phận của Lạc Tư thuê một căn phòng lớn, số tiền bên trong đều được Lạc Tư cung cấp, bởi vì hắn đang sử dụng thân phân của Lạc Tư. Chiếc mặt nạ mô phỏng hắn đang đeo cũng được Lạc Tư tặng. Khi lễ tân khách sạn đang nhận phòng, liền liếc nhìn người đàn ông cao lớn với khuôn mặt đen tối và nghĩ, người đàn ông này trong thật hung dữ và mạnh mẽ, vợ của hắn nhìn thì vừa trắng vừa gầy, tính cách mềm yếu như vậy, hai người này thuê phòng...... Quầy lễ tân khách sạn nhìn Giang Tự Bạch bằng ánh mắt thông cảm. Giang Tự Bạch cũng đồng tình với chính mình! Chính là hắn chột dạ, hắn áy náy, hắn không dám hung dữ với Ian, cũng không dám đưa yêu cầu. Hắn thậm chí còn đang vắt óc suy nghĩ sau này phải giải thích thế nào về sự ra đi của mình với Ian. Ian nắm tay Giang Tự Bạch từ đầu đến cuối, dọc đường không nói chuyện với Giang Tự Bạch. Sau khi vào phòng và khóa cửa lại, Ian quay lại, bôi một loại thuốc đặc biệt lên mặt và tháo chiếc mặt nạ mỏng ra. Giang Tự Bạch nhìn sắc mặt Ian, mũi đau nhức. Mặc dù ngay từ đầu đã biết là hắn, nhưng đến bây giờ hắn mới bắt đầu cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương. Ian kéo Giang Tự Bạch xuống ghế, còn mình thì từ trên cao nhìn xuống Giang Tự Bạch, hắn rất lãnh khốc, thay vì đi an ủi Giang Tự Bạch hắn lại lạnh băng nói: "Khóc cái gì, ta chờ lời giải thích của em." Hai mắt Giang Tự Bạch phiếm hồng, ngửa đầu nhìn Ian, thấp giọng nói: "Trước tiên anh có thể ngồi xuống được không?" Ian: "......" Đã không từ mà biệt rồi hiện tại còn uất ức như vậy.
 
Chương 42


Ian lạnh mặt, rất lãnh khốc ngồi đối diện Giang Tự Bạch, hắn không chỉ không ngồi cùng với Giang Tự Bạch, thậm chí còn không cười.

Ian nhẫn nại, nhìn Giang Tự Bạch, chờ đợi câu giải thích của Giang Tự Bạch: "Em tốt nhất nên cho ta một lời giải thích, bằng không,"

Đôi con ngươi thẳng đứng của hắn quay trở lại, trên trán lộ vảy đen, hắn nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch, trầm giọng nói: "Ta sẽ xào chết em."

Giang Tự Bạch: "......"

Giang Tự Bạch ngồi thẳng, hai mắt phiếm hồng, căng thẳng nhìn Ian: "Lúc đó em rất lo lắng cho gia đình của mình, khi còn ở trên Long Đảo, gia đình của em không biết em còn sống còn tưởng rằng em đã chết rồi, mẹ của em thậm chí còn ngã bệnh, nghiên cứu của lão sư còn xảy ra vấn đề......"

Giang Tự Bạch nói rất nhiều, hắn cũng không biết Ian có nghe lời giải thích của hắn không.

Giang Tự Bạch nhìn sắc mặt âm trầm của Ian, không vui nói: "Long tộc của các anh cũng không theo chế độ một vợ một chồng, ai biết trong tương lai ngươi sẽ có bao nhiều bầu bạn.

Thay vì chờ ngươi chán ta thì không bằng trở về nhà sớm một chút, ít nhất gia đình của ta sẽ không từ bỏ ta."

Ian: "? ? ?"

Lúc đầu nghe Giang Tự Bạch nói lời giải thích của mình, Ian thậm chí còn hối hận, bởi vì ngay từ đầu hắn đã không quan tâm tới chuyện đó.

Tuy nhiên, ngay cả khi hắn nghĩ đến những điều này, thì có ích gì? Hắn không còn cách nào khác ngoài việc gửi Bạch Bạch trở lại.

Ian thất vọng khi nghe những lời tiếp theo của Giang Tự Bạch, đột nhiên nổi giận quát lên: "Em đang nói cái gì?"

Ánh mắt Ian nặng nề nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch, bên trong còn mang theo một chút bất mãn lên án: "Em cho rằng ta chán ghét em, sau đó đi tìm một bạn đời khác?"

Giang Tự Bạch bị hắn nhìn chằm chằm có chút chột dạ, còn mang theo một chút sợ hãi nhưng hắn cũng không nói gì sai mà! Hắn thì thầm: "Long tộc vốn là như vậy mà."

Cũng không phải hắn nói bậy.

Ian lập tức đứng dậy, hắn đã nhẫn nại lâu rồi, lúc này đã hết chịu nổi.

Hắn khổ sở nói: "Em có biết sau khi rời đi, ta cảm thấy như trời sập, ta rời khỏi Long Đảo ở trong vũ trụ tìm kiếm em nửa năm, Bạch Bạch em cảm thấy ta còn có thể tìm bạn đời khác à, hiện tại chúng ta có thể gặp lại nhau không?"

Giang Tự Bạch ngơ ngác, thì ra Ian đã tìm hắn nửa năm rồi, chẳng phải từ lúc hắn rời đi là Ian bắt đầu đi tìm hắn? Hai mắt Giang Tự Bạch đỏ bừng, đứng lên, vươn tay kéo một góc áo của Ian: "Ian, xin lỗi......"

Ian đột nhiên ôm lấy Giang Tự Bạch, sải bước đi vào phòng tắm, giọng nói lạnh lùng: "Không sao, đợi khi em mang thai trứng của ta, thì sẽ không còn tâm trí nghĩ tới chuyện đó nữa."

Giang Tự Bạch sợ hãi, giãy dụa nói: "Ta mới không muốn mang thai trứng rồng......"

Hắn là nam, là nhân loại, làm sao có thể sinh trứng được! Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng thấy xấu hổ rồi! Ý chí của Ian rất vững vàng, không hề mềm lòng một chút nào: "Em không muốn mang thai trứng của ta, vậy muốn của ai? Áo Đề Tu? Hay Ngải Tư Khắc?"

Giang Tự Bạch: "......Em có thể không sinh được không?"

Ian: "Không thể! Chẳng lẽ em lại muốn chạy?"

Giang Tự Bạch: "......"

Ian rất cường thế ôm Giang Tự Bạch vào trong phòng tắm.

Giang Tự Bạch có nói gì nữa Ian cũng không lay chuyển, không mềm lòng: "Bạch Bạch, ngoan một chút, bằng không ta sẽ nhốt em lại."

Hắn cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Giang Tự Bạch.

Giang Tự Bạch thức thời câm miệng.

Không phải hắn sợ Ian, mà chủ yếu chỉ cần nói thêm một chút nữa, hắn sẽ bị xào chết.

Ian rất quen thuộc trong việc rửa đồ ăn, hắn đặt Giang Tự Bạch vào bồn tắm, sau cởi quần áo của chính mình, bước đôi chân dài vào bên trong bồn tắm lớn.

Đã lâu rồi mới gặp lại Ian, nên khi Giang Tự Bạch nhìn thấy hai cái đó vẫn rất khiếp sợ.

Hắn mở to hai mắt, mặt đỏ bừng nói: "Anh, anh có thể nhẹ nhàng một chút được không......"

Lúc trước hắn đã không chịu nổi, hiện tại đã nửa năm, hắn cảm thấy mình cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt! Ian tới gần đưa tay sờ mặt Giang Tự Bạch, trong lòng Ian vẫn còn oán hận.

Nửa năm trôi qua, hắn nghẹn một hơi, chỉ cần nghĩ tới tìm được Giang Tự Bạch, nhất định phải hung hăng làm em ấy, hắn sẽ không thả Bạch Bạch ra ngoài tới khi em ấy mang thai.

Nhưng hiện tại, hắn phát hiện mình làm không được, chỉ cần Giang Tự Bạch dùng cặp mắt đen vô tội nhìn hắn, hắn liền mềm lòng.

Sắc mặt Ian nghiêm túc ôm Giang Tự Bạch vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: "Em ngoan một chút, ta sẽ nhẹ nhàng."

Giang Tự Bạch bị Ian ôm vào ngực, hắn phát hiện trong nửa năm qua Ian vậy mà trưởng thành không ít.

Cơ ngực cũng trở nên cứng cáp hơn, hắn đưa tay nhéo thử, cảm xúc truyền tới không tồi, Ian cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy d.ục v.ọ.ng: "Thích sờ?"

"Nửa năm qua, có phải đã sờ qua người khác hay không? Có phải chỉ có ta là tốt nhất không?"

Giang Tự Bạch: "......"

Hắn giận dữ đấm vào ngực Ian: "Không có không có không có! Đã nói không có rồi!"

Ian nắm lấy tay hắn, thì thầm: "Nếu có, em liền xong đời."

Giang Tự Bạch: "......"

Ian rửa đi rửa lại đồ ăn một lần, sau đó lau khô đồ ăn, chuẩn bị nấu cơm.

Tuy rằng nửa năm không xào đồ ăn, nhưng kỹ thuật của hắn cũng không tụt chút nào, nhưng kiềm chế cơn tức giận nên trực tiếp mở lửa lớn, không cho Giang Tự Bạch một chút thời gian phản ứng nào cả.

Giang Tự Bạch trực tiếp được ôm trong vòng tay của Ian, hai chân quấn quanh eo Ian.

Ian vẫn như cũ là một con rồng trưởng thành nam tính, đầy sức mạnh.

Hỏa lực toàn bộ khai hỏa, làm sao Giang Tự Bạch chịu được.

Hắn lập tức bối rối.

Loại chuyện xào đồ này, tuy rằng không thể vội, cần chuẩn bị đầy đủ các bước, nhưng Ian lại không đủ kiên nhẫn.

Hắn nghẹn nửa năm, giờ phút này nhìn Giang Tự Bạch, khàn giọng nói: "Toàn bộ nửa năm, hiện tại đều giao cho em."

Giang Tự Bạch chấn động câm nín.

Nhưng hắn khẩn trương, lúc trước hắn đã không chịu được, hiện tại lại càng không.

Dù sao cũng có hai cái.

Hiện tại, toàn bộ của nửa năm, thật sự rất đáng sợ.

Giang Tự Bạch muốn phản kháng.

Xào đồ ăn thì xào đồ ăn, thêm chút nước thôi, nhưng nếu cho nhiều nước quá mà ngập nồi thì không thích hợp đâu nhé! Hai chiếc thìa của Ian thay phiên nhau xào đồ ăn trên lửa lớn, xào đến khi bên ngoài giòn bên trong mềm, chúng nằm ở đó, nảy lên xẹp xuống theo chuyển động của những chiếc thìa.

Xào gần hai giờ, Giang Tự Bạch nằm trên giường, tay run run chỉ vào trĩ não trên bàn, hắn không có sức để nói chuyện.

Ian ngừng động tác, đưa tay sờ mặt Giang Tự Bạch: "Làm sao vậy?"

Đồ ăn của hắn vẫn chưa nấu xong, nhưng thứ hắn dành dụm cả nửa năm vẫn chưa bỏ vào lúc này.

Giang Tự Bạch khàn giọng, mắt đỏ bừng nhìn Ian: "Mấy giờ rồi, em đã đáp ứng mẹ về trước 8 giờ rồi."

Ian: "......"

Ian không muốn Giang Tự Bạch đi, nhưng hắn nghĩ Giang Tự Bạch đã hứa với mẹ em ấy.

Vì thế, hắn cầm lấy trí não lên nhìn, bất mãn nói: "Còn 15 phút."

Giang Tự Bạch trừng mắt nhìn hắn: "Em muốn có thời gian quay về, anh mau lên!"

Ian vứt trí não qua một bên, mắt nheo lại, hắn vừa rồi bởi vì quá mức kích động nên sừng rồng trên trán lộ ra, trên trán và ngực xuất hiện một ít vảy, hai tiểu đệ đương nhiên cũng có xu hướng biến lớn hơn.

Hắn nằm xuống bên cạnh Giang Tự Bạch, khàn giọng nói: "Chỉ sợ em chịu không nổi."

Với hỏa lực hiện tại, chắc chắn sẽ không xong trong mười phút.

Muốn trong thời gian ngắn chín đồ ăn thì cần phải tăng hỏa lực, xào thật mạnh.

"Nhưng mà,"

Ian nhấc một chân của Giang Tự Bạch lên: "Anh sẽ cố gắng hết sức, em kiên nhẫn một chút."

Trước khi Giang Tự Bạch kịp thở, đột nhiên Ian bắt đầu tăng hỏa lực, cường độ cao tới mức khiến cho Giang Tự Bạch hỏng mất.

Khi Giang Tự Bạch sắp ngất xỉu, Ian rốt cuộc cũng xào xong, bắt đầu dùng hai cái thìa cho nước nào nồi.

Trong khi cho nước vào nồi, hắn còn đánh mông Giang Tự Bạch vài cái, gọi hắn: "Không phải muốn về nhà sao? Hả? Em dám ngủ, vậy thì để anh tiếp tục."

Giang Tự Bạch: "......"

Nửa năm rồi Ian không xào đồ ăn, nước cho vào nồi rất nhiều.

Lượng nước cho vào gấp đôi so với trước đây, thậm chí nồi còn không thể chứa nổi, trong nháy mắt rất nhiều nước tràn ra khỏi nồi.

Ian lấy hai chiếc thìa ra, khẽ nhíu mày: "Tại sao lại tràn ra rồi, thật đáng tiếc."

Nam nhân loài người không dễ dàng mang thai con của long tộc.

Tuy nhiên, không phải là không có tiền lệ.

Lúc trước, khi hai người cùng nhau vượt qua kì phân hóa, Giang Tự Bạch cũng không mang thai được trứng rồng, Ian chỉ biết phải tăng hỏa lực, tăng tần suất lên.

Giang Tự Bạch vô thức đặt hai tay lên bụng, hồi lâu cũng không bình phục được.

Hắn cảm thấy thắt lưng mình sắp gãy, hai chân yếu ớt và không còn chút sức lực nào.

Hắn thậm chí còn không có sức để nói, hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngất đi.

Ian: "......"

Ian chột dạ, lần này hơi mất khống chế, làm cho Bạch Bạch ngất xỉu.

Ian nghiêng người, thấp giọng hỏi: "Bạch Bạch, đã 8 giờ rồi, em có muốn về nhà không?"

Giang Tự Bạch ngất đi, hoàn toàn không nghe thấy.

Ian im lặng một lát, mở trí não của Giang Tự Bạch ra, dùng tài khoản của Bạch Bạch gửi tin nhắn cho tài khoản có tên "mẹ": "Mẹ, con vẫn ở bên ngoài, đợi 10 giờ con sẽ về."

Sau khi Ian gửi xong, hắn nhìn chằm vào trí não, đợi vài phút mới thấy mẹ của Giang Tự Bạch gửi tin nhắn: "Được, có muốn ba con tới đón con không?"

Ian nhanh chóng trả lời: "Không cần ạ, bạn của con sẽ đưa con trở về."

Sau khi gửi đi, đôi vai căng thẳng của Ian lập tức thả lỏng.

Hắn rất sợ mẹ của Giang Tự Bạch gọi tới, hắn cũng không dám nghe điện thoại, hơn nữa, hắn đã biến Giang Tự Bạch thành bộ dạng như vậy, hắn cũng hơi chột dạ.

Ian đặt trí não xuống, liền ôm Giang Tự Bạch ngất xỉu vào nhà tắm.

Hôm nay Giang Tự Bạch bị gây sức ép như vậy, hắn tắm rửa cho Giang Tự Bạch một cái, sau đó liền đưa về nhà.

Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn quyết định sẽ ở lại thế giới của nhân loại, cho nên hắn phải chính thức cân nhắc mình nên làm gì tiếp theo.

Cuối cùng, hắn cần phải mua nhà, mua phi hành khí, còn phải tìm công việc, dù sao cũng cần kiếm tiền nuôi Bạch Bạch.

Đúng rồi, hắn cần phải gặp người nhà Giang Tự Bạch, khiến họ chấp nhận hắn.

Ngoài ra nếu sau này Bạch Bạch sinh trứng, hắn còn phải lo lắng tới vấn đề của đứa nhỏ.

Ian ôm Giang Tự Bạch ngồi trong bồn tắm, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai một nhà ba người.

 

 
 
Chương 43: Hoàn


Ian quyết định sẽ định cư ở tinh cầu nhân loại, Không phải hắn không quay về Long Đảo, chỉ là hắn không muốn quay về mà thôi.

Trừ phi Bạch Bạch cùng hắn trở về, nếu không hắn cũng không suy nghĩ về nó nữa.

Mẫu thân của hắn có rất nhiều bạn đời, nhiều con cái, nên việc nhớ hắn sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.

Phụ thân của hắn Tư Thụy Ân, đang ở thời kì tráng niên, tuy rằng chỉ có một đứa con là hắn, nhưng quan hệ của hai cha con lại không tốt, Tư Thụy Ân rất cứng đầu.

Ian cảm thấy cha con bọn họ nên tách ra một khoảng thời gian, chờ sau này hắn có đứa nhỏ, có lẽ hắn có thể hiểu được cách làm của cha mình, nhưng hiện tại thì hắn không hiểu được.

Hãy nói về nó sau.

Tuổi thọ của long tộc gần như tương tư với nhân loại, có thể sống 300 năm, hắn cùng Bạch Bạch đều còn trẻ, tương lai chúng ta sẽ nói sau.

Sau khi hai người gặp lại nhau, mỗi ngày Ian đều đưa Giang Tự Bạch tới trường, trong thời gian này Giang Tự Bạch vẫn chưa sẵn sàng để Ian gặp cha mẹ của mình.

Hơn nữa thân phận của Ian là long tộc, cần phải giữ bí mật.

Lúc hai người bọn họ chính thức gặp gia đình là khi Giang Tự Bạch tốt nghiệp, chính thức đi làm.

Lúc này thời gian bọn họ gặp lại đã là năm thứ 3, chủ yếu cũng là Giang Tự Bạch mang thai trứng rồng, long tộc mang thai không giống như nhân loại mang thai, trứng rồng sẽ không lớn, hơn nữa trứng sẽ chỉ ấp trong bụng tầm 5 tháng, sau khi sinh cần mất tới 3 tháng ấp trứng thì trứng mới nở được.

Đương nhiên Giang Tự Bạch không thể nói cho ai biết hắn hoài trứng, kể cả gia đình hắn, nhưng Ian lại quyết định đi gặp cha mẹ của hắn.

Lúc này Ian đã gia nhập vào quân đội, trở thành một lính tuần tra trên không bình thường nhất.

Công việc hàng ngày là tuần tra trên không bằng máy bay.

Ngoài việc tuần tra hàng không hàng tháng, công việc thông thường là dọn sạch đường bay công cộng trên bầu trời và xử lý các vụ tai nạn hàng không.

Công việc phong phú và nhàm chán, còn hắn phải lái phi hành khí lên trời mỗi ngày, mỗi ngày đều buồn bực bởi vì phi hành phí quá hẹp quá chậm, còn không thể bay nhanh được.

Nhưng nghĩ đến mức lương ổn định và trợ cấp cao hàng tháng, lại nghĩ đến việc Bạch Bạch rất thích công việc hiện tại, cho rằng ổn định và bố mẹ cũng thích mình nên đành chịu đựng, quyết định làm việc tới trăm năm sau.

Khi cha mẹ của Giang Tự Bạch nghe về công việc của Ian, họ rất yên tâm, cha của Giang Tự Bạch còn vui vẻ nói: "Công việc này rất tốt, ổn định, tính nguy hiểm không cao, tiền lương cũng khá, người trẻ tuổi sẽ làm đến nơi đến chốn thôi."

Mẹ của Giang Tự Bạch càng nhìn thấy bộ dạng của Ian, bà càng thích hắn, người đàn ông đẹp trai và đáng tin cậy như vậy không còn nhiều nữa.

Trên thực tế là bà chủ yếu nhìn trúng Ian vì không cha không mẹ hay người thân, hắn có thể dẫn Giang Tự Bạch đi mọi nơi, không cần lo lắng ngày lễ hay nghỉ không thể về nhà, Bạch Bạch có thể ở lại trong nhà, không bị người xa lạ khinh bỉ.

Vì vậy, mẹ của Giang Tự Bạch cũng vui vẻ nói: "Mẹ thấy yên tâm khi các con ở bên nhau, nhà các con cũng gần, khi nào có thời gian nhớ quay về thường xuyên hơn nhé.

Đúng rồi, hiện tại khoa học kỹ thuật cũng đã phát đạt, các con có muôn sinh một đứa con không?"

Thời đại tinh tế, đương nhiên có thể lấy gen của hai người đàn ông rồi đưa vào tử cung nhân tạo để thụ thai, cặp đôi có thể bắt đầu từ phôi thai và quan sát cho đến đứa nhỏ chào đời khi đủ 10 tháng.

Ian còn chưa kịp mở miệng, Giang Tự Bạch đã nói: "Vấn đề này chúng con đã nghĩ tới, nhưng chúng con vẫn cần thời gian để chuẩn bị."

Trên thực tế, hắn đã mang thai tới tháng thứ 3, ước tính trong nửa năm nữa rồng con mới có thể phá vỏ.

Nhưng mà Ian nói rồng con khác với nhân loại, mới vừa phá xác sẽ mang hình thái bán rồng, giống như Ian khi chưa trải qua kì phân hóa.

Nhưng bởi vì Giang Tự Bạch là nhân loại, nên gen của nhân loại sẽ chiếm nhiều hơn, đứa nhỏ của bọn có thể sẽ sớm biến thành hình dạng nhân loại nhanh hơn.

Cả hai đều không chắc chắn, ở đây không có bác sĩ long tộc nên tạm thời chỉ có thể giữ bí mật.

Tất nhiên cha mẹ tôn trọng ý kiến của con.

Giang Tự Bạch mới tốt nghiệp, tuổi không lớn, Ian thậm chí còn nhỏ hơn Giang Tự Bạch hai tuổi, bọn họ vẫn là những đứa trẻ.

Sau khi rời khỏi nhà, Giang Tự Bạch ngồi trên phi hành khí của Ian, trên đường trở về, Giang Tự Bạch buồn rầu vuốt bụng, bắt đầu lo lắng trước khi sinh: "Ian, anh nói xem nếu như đản đản sau khi phá xác vẫn giữ hình thái của rồng, vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Ian khởi động chế độ tự lái, sau đó đi tới, nhẹ nhàng v.u.ốt v.e cái bụng căng phồng của Giang Tự Bạch, ánh mắt dịu dàng, nhỏ giọng nói: "Long tộc chúng ta vỗn đã có gen nhân loại, hiện tại lại có thêm gen của em,"

Hắn dừng một chút, nhìn Giang Tự Bạch, thấp giọng nói: "Bạch Bạch, con của chúng ta rất có thể sẽ trở thành thú nhân."

Hiện tại ở thời đại tinh tế, có rất nhiều thú nhân, cũng chính là nhân loại có gen dã thú, không có nhiều nhân loại thuần chủng như Giang Tự Bạch.

Những người đó đã hòa nhập hoàn hảo vào xã hội loài người, thậm chí còn bước vào nhiều lĩnh vực khác nhau dựa trên chuyên môn của chính họ.

Bọn họ giữ lại một ít gen của mãnh thú, nhưng cùng lúc đó, họ cũng có nhân tính, tuân thủ quy tắc.

Tuy nhiên, long tộc không muốn trở thành thú nhân.

Đây cũng là ý định ban đầu của long tộc khi rời khỏi thế giới nhân loại.

Tức là thế hệ rồng trước đã phát hiện ra nhược điểm của việc kết hợp với nhân loại.

Chúng thích nhân loại, kết hợp với nhân loại và sinh ra con cái.

Thế hệ đầu tiên thì không sao, nhưng đến thế hệ thứ hai và thứ ba thì nó biến thành hình dạng nửa rồng nửa người giống Ian.

Giang Tự Bạch lo lắng: "Thú nhân không tốt sao?"

Hắn quen biết rất nhiều thú nhân, phát hiện bọn hắn cùng người thường không khác gì.

Ngoài việc sở hữu hình dạng thú.

Ian nhún vai nói: "Anh cũng hiểu không có gì sai cả, đợi đứa nhỏ lớn lên, phân hóa, lúc đó hắn muốn biến thành rồng thì thành rồng, muốn thành người thì thành người, giống như anh bây giờ là được rồi."

Còn cái đồ cổ Tư Thụy Ân thì không thể chấp nhận được.

Nhưng điều hắn không biết là thời gian cứ trôi đi và lịch sử không thể thay đổi được.

Vì loài rồng đã sở hữu gen của con người nên việc chúng hòa nhập vào thế giới loài người chỉ còn là vấn đề thời gian.

Long Đảo chỉ là vườn địa đàng của các trưởng bối trong long tộc mà thôi.

Hai người trở về ngôi nhà nhỏ của mình.

Dù sao thì Ian cũng không động đến tiền tiết kiệm của Lạc Tư, lạc Tư đã cho hắn danh tính và hắn rất biết ơn anh ta.

Tất nhiên, điều này cũng được Tư Thụy Ân bày mưu đặt kế, Tư Thụy Ân có lẽ đang giám sát họ, nhưng điều đó không quan trọng.

Lương của Ian không cao, hắn muốn mua một căn nhà nhưng lại không đủ tiền nên suốt ba năm hẹn hò, Ian sống tiết kiệm, dành dụm tiền.

Rốt cuộc cũng mua được một căn nhà gần viện nghiên cứu của Giang Tự Bạch, đó là một ngôi nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, cùng một chiếc phi hành khí để đi lại.

Bây giờ về đến nhà, Ian bắt đầu lo lắng: "Ngôi nhà này nhỏ quá, Bạch Bạch, anh xin lỗi vì đã khiến em phải chịu đau khổ cùng anh."

Khi còn ở Long Đảo, Ian sống trong một hang động, điểm khác biệt là lúc đó hắn không quan tâm mình sống ở đâu, hiện tại muốn sống tốt thì lại không mua nổi.

Ian muốn thay đổi công việc của mình, hắn nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì, miễn là lương cao hơn và có thể mua một căn nhà lớn để ở miễn phí.

Nhưng Giang Tự Bạch lại không đồng ý: "Anh cứ làm tuần tra canh gác là được, anh là rồng, không thể quá xuất sắc."

Ian quả thực rất tốt, nhưng càng giỏi thì càng nổi bật, người khác càng dễ nhìn thấy.

Khi đến lúc, những người trong quân đội sẽ nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Ian vô tình bay lên trong lúc tập luyện? Ngày nào Giang Tự Bạch cũng lo lắng, nếu có thể, hắn thậm chí còn không muốn Ian ra ngoài làm việc! Giang Tự Bạch đối Ian nói: "Đừng lo lắng, em có tiền, em làm việc ở viện nghiên cứu, lương của em gấp ba lần anh, về sau em sẽ hỗ trợ anh, em sẽ mua một căn nhà lớn, nên anh đừng lo lắng."

Ian: "......"

Ian càng chán nản: "Bạch Bạch, ta không muốn yếu kém."

Hắn là một người đàn ông cao cao 1m9, da ngăm đen, cơ bắp, tóc ngắn, kết quả lại bị lão bà cho ăn cơm mềm, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy xấu hổ! Nhưng ở thế giới nhân loại, hắn chỉ có thể nghe Bạch Bạch! Ian ôm Giang Tự Bạch thở dài: "Bạch Bạch, anh kiếm được ít tiền, em đừng ghét bỏ anh."

Hắn sợ Giang Tự Bạch sẽ không thích mình, tìm người khác làm bạn đời.

Con người ở đây thật đáng ghét, có rất nhiều người thích Bạch Bạch, thậm chí có người còn đuổi theo đến tận cửa nhà Bạch Bạch! Đáng ghét! Hai người nằm trên giường ôm nhau, Giang Tự Bạch vuốt bụng, an ủi hắn: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ thôi, nếu có thể gặp lại nhau, còn có thể sống cùng nhau, cũng đã hạnh phúc rồi! Nói cách khác, Ian là người độc thân, nếu là một con rồng khác, có lẽ hai người họ sẽ không thể ở bên nhau.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Giang Tự Bạch cảm thấy bụng không thoải mái liền đứng lên: "Ai nha!"

Hắn cau mày, có một loại dự cảm không tốt: "Ian, em, em giống như......"

Ian lập tức nhảy dựng lên, hai tay run rẩy, hắn còn khẩn trương hơn Giang Tự Bạch: "Sinh? Có phải chuẩn bị sinh rồi không?"

Hắn lập tức mở trí não, bấm vào các hạng mục công việc cần chú ý khi sinh trứng.

"Không nên gấp gáp, hít sâu."

Hắn vừa xem vừa nói: "Trứng không lớn, hẳn sẽ không quá đau, cũng sẽ không chảy máu, nhưng mà......"

"A!"

Ian vội vàng bế Giang Tự Bạch vào bồn tắm: "Sinh trứng trong nước có thể giảm đau."

Ian vội vàng cởi quần áo, nhảy vào bồn tắm, ôm Giang Tự Bạch, đưa tay sờ bụng hắn: "Hướng dẫn còn nói có thể xoa bóp, đẩy bụng để xúc tiến rụng trứng...

Không, đẻ trứng!"

Giang Tự Bạch: "......"

Ban đầu Giang Tự Bạch cũng không có lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Ian vội vàng chạy tới, hắn liền trở nên căng thẳng.

"Anh, anh đừng có lúc ẩn lúc hiện."

Giang Tự Bạch mặc quần áo ngâm mình trong bồn tắm, cảm thấy bất lực: "Anh giúp em cởi quần áo trước."

Tay Ian run run: "A, được rồi, anh đến giúp em cởi đồ."

Hai người lần đầu tiên lên chức cha, không có bác sĩ long tộc, cha mẹ hay bạn bè có mặt nên thực sự lo lắng.

Chỉ dựa vào lời giải thích do Lạc Tư biên soạn, Ian vẫn vô cùng lo lắng.

Hai mắt hắn đỏ bừng, đột nhiên muốn khóc, quần áo mới cởi một nửa, liền ôm Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, đừng sợ, nếu thực sự không được, anh đưa em đến bệnh viện."

Cùng lắm thì chuyện của long tộc bị bại lộ, Ian cũng không quan tâm.

Là Giang Tự Bạch không muốn bại lộ việc của long tộc.

Hắn không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết.

"Em không sao."

Giang Tự Bạch thấp giọng: "Em chỉ là hơi đau bụng mà thôi, Lạc Tư đã nói rồi mà? Trứng rồng không lớn, có thể dễ dàng sinh ra."

Ian lau nước mắt, ôm Giang Tự Bạch, hai người nhìn bụng Giang Tự Bạch, nói thêm: "Nếu không để anh đi tìm cha mẹ của em, kêu hai người họ tới đây."

Giang Tự Bạch đang sinh trứng được một nửa, Ian còn chưa nói xong liền tức giận đánh Ian: "Đừng nói nhảm nữa! Sắp ra rồi!"

Ian bối rối: "Hả?"

Nhanh như vậy sao? Hắn thậm chí còn chưa bắt đầu mát-xa! Khoảng hai mươi phút sau, Giang Tự Bạch đã thành công sinh ra một quả trứng rồng nhỏ.

Ian kêu lên, nghẹn ngào nói: "Bạch Bạch, trứng ra rồi!"

Hắn cẩn thận cầm quả trứng rồng bằng cả hai tay, đưa cho Giang Tự Bạch xem.

Trứng rồng lớn hơn trứng ngỗng một chút, dài và có hình bầu dục, nhưng không lớn bằng trứng đà điểu, Giang Tự Bạch không thấy đau lắm, còn có tâm trạng trêu chọc bạn đời: "Xem ra đứa nhỏ không nên kiếm bạn đời là nhân loại, nên tìm long tộc làm bạn đời thôi, sinh nở rất đau."

Ian không có tâm trạng đùa giỡn, lau sạch trứng, cho vào lồng ấp đã mua từ trước, sau đó ôm Giang Tự Bạch mệt mỏi đi ngủ.

Hai người ôm nhau nằm trên giường, nhìn trứng rồng trong lồng ấp, Giang Tự Bạch nói: "Đúng rồi, anh mau chụp một bức ảnh gửi cho Lạc Tư đi."

Ian không phản ứng: "Không, gửi cho hắn làm gì?"

Giang Tự Bạch nhéo mũi hắn: "Biết rõ còn cố hỏi."

Tất nhiên là gửi cho Tư Thụy Ân, dù sao người ta cũng là ông nội.

Ian vẫn không nhúc nhích, hắn vẫn còn oán niệm rất lớn với Tư Thụy Ân.

Trước đây chính Tư Thụy Ân đã khiến hắn đánh mất bạn đời, hiện tại Tư Thụy Ân hại bạn đời của hắn không có bác sĩ trợ giúp sinh sản.

Tóm lại, Ian có rất nhiều oán niệm với phụ thân của mình, ít nhất 10 năm tới hắn sẽ không liên lạc với Tư Thụy Ân.

"Đứa bé nhất định ở trong hình dạng nhân loại."

Ian dùng một chiếc đèn pin nhỏ đặc biệt để nhìn vào quả trứng: "Tuy nhiên, tốt hơn hết là không nên cho nó đến trường trước khi nó được 8 tuổi."

Tuổi càng nhỏ càng khó có thể kiểm soát được thiên tính của mình.

Hắn lo lắng khi tể tể đến trường sẽ đánh nhau, cũng lo lắng nó sẽ không khống chế được mà làm lộ sừng và cánh.

Tuy nhiên, Ian lại bắt đầu lo lắng: "Rồng con khi còn nhỏ rất nghịch ngơn, hay là anh đưa nó đi dã ngoại thám hiểm nhé?"

Ian suy nghĩ quá nhiều, Giang Tự Bạch liền ngủ trong lòng hắn.

Sao cũng được, không sao đâu.

Giang Tự Bạch không phản đối những gì Ian nói.

Hắn không có kinh nghiệm nuôi rồng con, nhưng Ian cho biết anh ấy có thể nuôi chúng tốt nhất có thể.

Vấn đề nhức đầu nhất của hắn là làm sao giải thích với gia đình hắn đột nhiên có đứa nhỏ, mà đứa nhỏ lại không thể đi học, chỉ có thể đi học khi lên 8 tuổi, còn không thể thường xuyên gặp cha mẹ của hắn.

Tuy nhiên, đây là những điều họ sẽ phải rối rắm trong tương lai.

Hiện tại, tốt nhất là nên đi ngủ.

Ian đắp chăn cho Giang Tự Bạch, sau đó cầm lồng ấp vào trong tay, nhìn quả trứng rồng nhỏ bên trong.

Bên trong quả trứng rồng, một sức sống mãnh liệt đang đập.

- Hoàn -

 

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top