Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 80: Nhóm Quân Tẩu Đến Mua Đồ Trang Sức (1)


Bạch Vi nhìn chằm chằm lên trên trời nghĩ, nếu như Bạch Tường Vi bên kia giới thiệu cho cô khách hàng thì nên giảm giá 5% hay 10%?

Dù sao thì người ta cũng tốn không ít tiền để mua quần áo, nếu như không bớt tiền trang sức thì chắc chắn là người ta sẽ không mua.

Trong tiệm có tấm gương, Bạch Vi từ từ đi đến trước gương, sau đó đứng vững.

Nếu như như chỉ bán trang sức trong cửa hàng này thì những chủng loại trong cửa hàng đã đủ, trừ khi mở rộng cửa hàng.

Nhưng nếu bây giờ muốn phối hợp cùng tiệm bán quần áo của Bạch Tường Vi thì rõ ràng là những món đồ trang sức ở đây là không đủ.

Cùng một bộ quần áo, nhưng chúng lại có rất nhiều màu sắc khác nhau, khi phối hợp với đồ trang sức thì cũng sẽ có cảm giác khác biệt.

Bạch Vi nghĩ nghĩ, lập tức không còn thấy mệt, trực tiếp lấy cuốn sổ thiết kế của mình ra, bắt đầu vẽ.

Thừa dịp trong khoảng thời gian này Bạch Tường Vi còn chưa chuẩn bị cửa hàng quần áo xong thì cô vẫn nên tạo thêm các mẫu đồ trang sức khác để phối hợp với các loại quần áo khác nhau. Mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau, màu sắc mà bản thân thích cũng khác nhau, nếu thích nhiều màu sắc hơn thì có thể làm thêm mấy loại.

Một cuốn sổ thiết kế vô cùng dày, từ lúc chưa mở cửa hàng này thì Bạch Vi đã bắt đầu vẽ.

Mấy chục loại trang sức được vẽ ở các trang trước đã được Bạch Vi làm ra rồi bày bán trong cửa hàng.

Ở phần sau có một số mẫu mà Bạch Vi đã vẽ xong, nhưng mà còn chưa kịp làm.

Tiện tay lật qua lật lại, Bạch Vi cảm thấy những thứ này còn chưa đủ.

Dù sao thì buổi chiều cũng không có người, Bạch Vi trực tiếp làm việc trong quầy, vẽ bản thiết kế trong hai giờ.

Thẳng đến 4h30 sau đó, người trên đường phố bắt đầu nhiều, tiếng chuông gió không ngừng vang lên, Bạch Vi bị quấy rầy nhiều cho nên cô cũng không vẽ nổi nữa.

Khép vở lại, Bạch Vi bắt đầu cố gắng kinh doanh.

Trong nhà tài liệu có hạn, buổi tối Bạch Vi thấy không có nhiều người, thế là 7h liền đóng cửa hàng.

Cô trực tiếp đi xe đạp đến thị trường bán sỉ.

Nhà kia đã bàn luận tốt công việc hợp tác với bà chủ họ Triệu, Bạch Vi vừa đến liền gọi: "Chị Triệu, tới đơn rồi!" Trong khu nhà có tiếng của trẻ con truyen tới, chị Triệu nhanh chóng đi ra.

Nét mặt của cô ấy đang căng cứng lại, khi nhìn thấy Bạch Vi thì nhanh chóng mỉm cười: "Tới rồi, em gái! Lần này cần chọn cái gì, mau nhìn xem, hai ngày trước mới vừa nhập không ít đồ đẹp đấy!"

Bạch Vi chọn lựa hơn nửa giờ, mua không ít loại trang sức, có những món mà cô cần, cũng có những món mới, chỉ cần đẹp thì Bạch Vi sẽ mua một ít.

Đặt đồ vào trong chiếc giỏ, Bạch Vi lại đến chỗ bán đồ da.

Mấy ngày nay vẫn luôn có người tới hỏi, trong tiệm có hay các loại đồ như dây lưng không. Nếu như là cửa hàng trang sức thì nhất định phải có dây lưng.

Bạch Vi liền lại mua một cái máy nhỏ, dùng để làm dây lưng.

Bởi vì đã mua nhiều đồ cho nên Bạch Vi liền để bọn họ giao hàng đến nhà, để lại địa chỉ của khu nhà quân đội.

Về đến nhà không bao lâu thì đã có người mang đồ đến, bởi vì bọn họ không vào được, người gác cổng thấy là địa chỉ nhà Lục Tư Đình thì liền để người đưa tới.

Mua được rất nhiều đồ, Bạch Vi trực tiếp sử dụng hết lợi nhuận buôn bán được trong thời gian này, Bạch Vi đi khuân đồ, Lục Tư Đình cũng giúp khuân vào. Đầu tiên là làm nguyên liệu làm đồ trang sức, một phần là đô mà mình thường dùng, một phần là những món đồ để phối với quần áo.

Số đồ để làm dây lưng cũng không ít, một cái máy nhỏ, một chút công cụ cùng nguyên liệu, sau khi để gọn lại thì những vật này đã đựng đầy chiếc ghế salon.

Lục Tư Đình chỉ thấy nhiều đồ như vậy thì nhất định sẽ không rẻ, liền hỏi: "Những vật này tốn không ít tiền, tiền của em còn đủ không?"

Nhắc đến chuyện này, Bạch Vi lại cảm thấy tâm tắc.
 
Chương 81: Nhóm Quân Tẩu Đến Mua Đồ Trang Sức (2)


Mặc dù mỗi món đồ nhỏ này đều rất rẻ, nhưng mà mỗi lần nhập hàng đều mua không ít, lần này lại là mua sắm nhiều, trực tiếp sử dụng hết số lợi nhuận kiếm được trong nửa tháng này.

Số tiền đó còn chưa đủ, Bạch Vi còn dùng một chút tiền tiết kiệm trong tay mình cho nên hôm nay mới có thể mua tất cả mọi thứ về. Cũng may trước khi cô làm ăn thì cô đã là phú bà nhỏ với hơn 2000 tệ tiết kiệm được, cho nên đây cũng không phải vấn đề lớn.

Hai người ăn xong cơm tối, Bạch Vi liền hứng thú vội vàng đi nghiên cứu chiếc máy nhỏ của mình.

Cô vốn là một người làm thủ công cho nên công việc làm dây lưng da cũng khá thuận lợi, thử nghiệm làm cho Lục Tư Đình một chiếc dây lưng, rất nhanh đã làm xong. Lục Tư Đình nhận được dây lưng thì cũng rất vui vẻ, anh không nghĩ tới Bạch Vi lại làm chiếc dây lưng đầu tiên dành cho mình.

Lúc trước anh cũng nhìn thấy cấp dưới của mình cất kỹ một món quần áo nào đó, còn nói là do vợ mình làm, Lục Tư Đình còn không để bụng. Bây giờ đến lượt đồ của vợ mình làm cho, Lục Tư Đình cũng cực kỳ trân trọng, chiếc vòng tay màu đen kia cũng vậy, ngày ngày đều mang theo. Mặc dù Bạch Vi mặc đã làm ra dây lưng, nhưng mà gần đây, chuyện làm trang sức để phối hợp với quần áo quan trọng hơn, cho nên cũng chỉ làm một số lượng dây lưng nhất định.

Qua thời gian tương đối bận rộn vào buổi sáng, Bạch Vi thấy không có người nào thì ngồi ở trong quầy vẽ bản thiết kế. Đây là thói quen của cô, trước khi làm ra một món đồ trang sức thì cô phải vẽ xong bản thiết kế.

Tới gần buổi trưa, Thẩm Quyên đến đưa cơm cho Bạch Vi, sau đó hỗ trợ trông cửa hàng.

Hai người tốt hơn là một người rất nhiều, Bạch Vi không cần liên tục ngồi trong cửa hàng, có thể ra ngoài đi vòng một chút, lúc ăn cơm cũng không cần ăn một nửa liền phải đứng lên tính tiền.

Buổi chiều không có người nào, nhưng mà Thẩm Quyên cũng không có việc gì ở nhà, thế là ngay ngồi ở trong cửa hàng cùng con gái.

Bạch Vi tiếp tục đi vẽ thiết kế của mình. Đang vẽ thì bên ngoài truyền đến một hồi tiếng nói chuyện, từ xa đến gần.

"Cô Chung, là nơi này sao?"

"Tôi thấy giống, đoạn thời gian trước, vợ của tiểu đoàn trưởng Lục nói với tôi chính là chỗ này."

"Ôi mọi người nhìn, kia có phải cô Lục không?"

Mấy người đến gần, thấy rõ người đứng trong quầy là Bạch Vĩ thì đi vào cửa hàng. cô Chung cười vui cởi mở, đứng ở xa mà cũng có thể nghe được: "Cô Lục, cửa hàng này của cô đúng là dễ tìm, nhưng mà cửa hàng trang sức này của cô đúng là nổi bật ở trên con đường này."

Bạch Vi sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới người này là ai.

Là vợ của trung đội trưởng Chung, lần trước nói là trang sức của cô đẹp, còn cố ý hỏi địa chỉ, sau đó nói nếu có thời gian rảnh thì sẽ đến xem.

Bây giờ đã buôn bán được một tháng, nhưng mà cô Chung vẫn không tới, Bạch Vi còn cho rằng cô ấy chỉ nói lời khách sáo, cũng không chuẩn bị mua đồ.

Thời gian dài, Bạch Vi cũng quên mất chuyện này.

Ai biết, vậy mà cô ấy thật sự tới.

Bạch Vi liền vội vàng đứng lên nghênh đón.

Ở sau lưng cô Chung, có mấy người vợ trẻ đang lục tục ngo ngoe đi tới, hơn nữa còn rất quen mặt.

Bởi vì trên người bọn họ có khí chất giống nhau,

Sau đó Bạch Vi nhận ra, đây đều là người ở trong khu nhà ở quân đội.

Quân tẩu và người bình thường không giống nhau, trên người có khí chất đặc biệt, cộng thêm việc theo quân, quanh năm sống cùng các quân nhân, mưa dầm thấm đất, tất nhiên là trên người cũng có khí chất khác biệt.

Vốn là Bạch Vi chỉ thấy họ quen, về sau từ từ nhớ lại, có mấy gương mặt còn xuất hiện vào ngày cô và Lục Tư Đình kết hôn.

"Đi xa như vậy có mệt không, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Bạch Vi liền vội vàng đứng lên nói.
 
Chương 82: Cô Lục Thực Sự Khéo Tay (1)


Cô Chung khoát khoát tay: "Này, chớ gấp, chúng tôi cũng chỉ đi ngang qua bên này, nhớ là cô ở đây cho nên mới ghé vào xem một chút."

Kể từ khi đến khu nhà trong quân đội, hoặc là Bạch Vi đi làm, hoặc là chuẩn bị mở tiệm kiếm tiền, cho nên ban ngày cũng không ở nhà. Tối về, cô cũng chưa từng tham gia hoạt động gì cho nên cơ bản là không có giao lưu gì với các quân tẩu.

Duy nhất chỉ có vài người đã gặp mặt vài lần, trước khi kết hôn ba ngày, trong lúc nghỉ để kết hôn, Lục Tư Đình dẫn cô ra bên ngoài tản bộ, cũng đi làm quen với mọi người một chút.

Rõ ràng là những quân tẩu này quen Bạch Vi.

Người vợ xinh đẹp của tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi nhất.

Nhưng mà bình thường bận rộn đi làm việc, sau đó còn tự mở cửa hàng trang sức, làm rất đẹp.

Nếu như địa vị của mấy người phụ nữ là địa vị của chồng mình, như vậy thì Bạch Vi hiển nhiên là người cao nhất, không cần biết cô có phải là người được gả vào muộn nhất hay không.

"Cô Lục thật xinh đẹp!"

"Trang sức này rất đẹp, có phải rất đắt không?"

"Có nhiều chỗ bán trang sức nói là đồ nhập khẩu cho nên giá sẽ đắt hơn."

"Chị dâu Lục, em là Trần Phương, chúng ta đã gặp nhau vào mấy ngày trước."

Bạch Vi chào hỏi từng người một, nở nụ cười rực rỡ.

Sau đó nhớ là Thẩm Quyên còn ở đây, Bạch Vi lại giới thiệu mẹ mình với mọi người: "Mẹ, bọn họ cũng là quân tẩu, tất cả mọi người đều ở trong khu nhà quân đội."

"Xin chào, xin chào." Thẩm Quyên liền vội vàng đứng lên khách sáo nói: "Thật tốt, ai cũng xinh đẹp như vậy, mọi người cũng ga đến đó sớm hơn Vi Vi nhà tôi, cũng đã quen thuộc với nơi đó, bình thường còn phải làm phiền mọi người chiếu cố Vi Vi một chút."

Mấy cái quân tẩu đều có chút xấu hổ, nhao nhao đáp lời.

Bởi vì bình thường các cô không gặp Bạch Vi nhiều, cho nên cũng ít tiếp xúc, càng không thể nói là chiếu cố.

Vốn là các cô đến để hỗ trợ Bạch Vi, một đám người nói chuyện vài câu, tự nhiên nói về chuyện trang sức.

Mặt tiền cửa hàng không lớn, lúc vừa vào thì bọn họ đã nhìn thấy trang sức rất đẹp, thế nhưng còn phải chào hỏi cho nên chưa nhìn kỹ.

Bây giờ các cô nhao nhao đứng ở phía trước món đồ mà mình yêu thích, muốn mang thử. Bạch Vi vừa cười vừa nói: "Nếu thấy thích món nào thì có thể thử, nếu như cảm thấy hợp với mình thì mua."

Nghe nói như thế, mấy người liền đeo thử đồ lên trên người mình.

Cô Chung cũng cầm lấy dây đeo thắt lưng, vô cùng vui vẻ mà đeo lên người mình.

"Chiếc vòng tay này thật xinh đẹp, cô Lục thực sự khéo tay!"

"Cái này kẹp tóc cũng nhìn rất đẹp đấy, rất hợp cho Niếp Niếp nhà tôi đeo."

"Những chiếc trâm cài ngực thật đẹp, rất đoan trang, rất hợp để phối với quần áo đấy!"

"Chị Vương chị Vương, chị nhìn xem, tôi đeo nó có hợp không?"

Trong lúc nhất thời, cửa hàng vô cùng ồn ào.

Bọn họ đều rất thích những món trang sức như thế này. Giống như quân nhân bình thường, người nhà không thể theo quân, cho nên những người ở trong khu nhà quân đội đều không phải là người nhà bình thường của quân nhân.

Nhưng mà ở trong khu nhà quân đội, chỗ nào cũng có người, chỗ nào cũng có ánh mắt nhìn chằm chằm.

Tốc độ tăng lương của bọn họ không thấp, cũng không có chỗ nào tiêu tiền ở trong khu nhà cho nên trong tay đều có chút tiền. Nhưng ma quốc gia ủng hộ sự đơn giản, từ chối tham nhũng, quân nhân càng phải làm gương tốt.

Đầu năm nay, chỉ cần nhà ai dính vào chút tiếng gió "tham nhũng" thì cũng có thể sẽ bị chú ý tới.

Mặc dù các cô tự nhận là trong nhà rất đơn giản, nhưng mà nếu dính vào tranh chấp, lỡ như gây phiền cho chồng mình, làm trễ nãi tiền đồ gì đó thì hối hận cũng không kịp. Cho nên những quân tẩu này cũng đều ăn mặc giản dị. Còn đối với những loại quần áo đắt tiền nổi tiếng thì căn bản không dám mặc.

Ngay cả trang sức cũng giống vậy.
 
Chương 83: Cô Lục Thực Sự Khéo Tay (2)


Chỉ cần hơi đắt, hoặc bắt mắt thì cùng lắm cũng chỉ được đặt ở trong nhà, còn phải giấu kỹ để không bị phát hiện.

Đối với những người thích cái đẹp thích chưng diện thì chuyện này thực sự rất thống khổ. Bây giờ thấy cửa hàng của Bạch Vi, tất cả những trang sức này đều cực kì đẹp de thì họ cũng có chút động lòng.

Phụ nữ thường ăn diện để lấy lòng bản thân, đây là thiên tính của người Trung, nhìn thấy trang sức xinh đẹp như vậy nhưng không nỡ bước đi thì cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà trang sức đẹp mắt như vậy, không biết có mắc hay không, các cô có thể mang ra ngoài không?

Trong lúc nhất thời, mấy quân tẩu đều do dự.

Nếu các cô bị nói thì cũng không sao, chỉ sợ làm liên lụy đến chồng nhà mình.

Cô Chung hỏi: "Cô Lục, trang sức ở trong tiệm cô có giá bao nhiêu?”

"Chiếc dây đeo thắt lưng trên tay cô có giá năm mươi xu."

Bạch Vi đứng lên, lại nhìn mấy người khác, nói: "Mấy chiếc kẹp tóc trên tay chị Vương có loại 10 xu cũng có loại 5 xu, hai chiếc vòng tay trên tay chị Trần có giá mười xu một chiếc."

"Trang sức của chỗ tôi là hàng tự làm cho nên bán cũng khá là rẻ, mấy chị xem, nếu có món đồ nào mà mình muốn mua thì tôi có thể giảm giá."

Tất cả mọi người đều ở chung một khu nhà, tất cả mọi người đều ở cùng một cấp độ.

Bạn bè của họ cũng có tiền, Bạch Vi giảm giá cho họ cũng là vì biết họ thật lòng muốn mua trang SỨC.

Nếu những quân tẩu đeo trang sức của cô ra bên ngoài thì cũng đang tuyên truyền cho cô.

Chỉ giảm cho bọn họ mấy chục xu, nhưng đến lúc đó họ sẽ mang tới lưu lượng khách, nhất định sẽ có giá trị hơn.

Bạch Vi nở nụ cười chân thành, ánh mắt sáng tỏ, khiến cho người ta rất khó mà không thích.

Nét mặt của những quân tẩu này cũng rất vui vẻ, các cô không nghĩ tới, những món đồ trang sức tỉnh xảo xinh đẹp này lại chỉ có mấy chục xu.

Những món đồ được bày ở ngoài sạp kia, một khi có thêm nhãn hiệu nhập khẩu, ít thì bảy, tám mươi xu, đắt thì một hai tệ, khắp nơi đều như vậy.

Cũng không phải là bọn họ không mua nổi, mà may món trang sức kia nhìn cũng rất rẻ tiền, nếu mua về, bọn họ còn cảm thấy mất mặt nếu mang ra ngoài. Nhưng mà trang sức ở chỗ này của Bạch Vi thì lại khác, các cô chưa bao giờ thấy những món đồ như vậy, còn tưởng rằng Bạch Vi đã học qua ở đâu đó thì mới làm ra những món trang sức đẹp như vậy.

Kiểu dáng độc đáo, nhưng nhìn kỹ thì đúng là nguyên liệu cũng không quá đắt, mà cũng không khiến người ta cảm thấy rẻ tiền.

Mọi người cũng không thấy ở nơi nào khác có trang sức giống như vậy, điều này chứng minh, những món trang sức này chỉ có ở đây!

Nếu mang trang sức vừa đẹp vừa rẻ ra ngoài, cho dù bị người khác hỏi giá cả thì bọn họ cũng có thể lớn tiếng nói ra.

Mấy quân tẩu bọn họ cũng hoàn toàn thoải mái khi mang những món đồ này ra ngoài, hơn nữa cũng không cần lo lắng sẽ có ảnh hưởng không tốt øì.

Thế là tất cả mọi người đều bắt đầu chọn những món trang sức mà mình muốn.

"Tôi muốn mua cái này!"

"Mua mấy cái cho Niếp Niếp nhà tôi, chắc chắn là con bé mang lên sẽ rất đẹp!"

"May mắn là hôm nay mang nhiều tiền, nếu không thì không mua được mấy món đâu."

Mặc dù muốn mua nhiều món, nhưng mà lại không thể thật sự mua hơn 10 20 món trang sức trong một lúc. Thế là họ chỉ có thể chọn mấy món đồ trang sức mà mình thích để mua, tốt nhất là có thể phối cùng quần áo của mình.

Nhưng mà khả năng phối hợp của mọi người ở đây đều ở mức trung bình, cũng không có gu thẩm mỹ rõ ràng, sau khi phối hợp với quần áo thì cũng rất khó nói là nó đẹp hay không.

Thế là họ nhìn vào những món trang sức mà mình thích, lâm vào buồn rầu xoắn xuýt. Bạch Vi dễ dàng biết bọn họ đang suy nghĩ gì, chuyện này không giống lúc trước khi cô lên đại học, trước khi làm công việc bán thời gian thì xoắn xuýt ăn mì tôm hay là màn thầu dưa muối sao?
 
Chương 84: Phối Hợp Màu Sắc


Nhưng mà chắc chắn là bọn họ không phải đang lo lắng vì tiền, vậy cũng chỉ có thể là họ đang xem xét chúng có phù hợp không.

Bạch Vi đi qua nói: "Trong tiệm có nhiều đồ, trong lúc nhất thời bị hoa mắt cũng là chuyện bình thường, không bằng tôi giúp mọi người xem nhé."

"Chị Lý, hôm nay chị mặc áo sơ mi màu vàng cùng quần jean màu đen, nếu như muốn mang hoa tai thì có thể chọn bông tai trân châu này."

"Với bộ váy mà chị Vương mặc hôm nay, nếu như muốn mang hoa tai thì có thể chọn loại thật dài, loại hoa tai có tua rua, nhìn sẽ rất đẹp."

"Còn có chị Chung, nếu chị thích đeo dây đeo thắt lưng thì có thể mặc loại váy dài giống chị Vương, nếu như mặc quần thì có thể mặc chiếc màu đen, hơi lỏng chút."

Bạch Vi nói một hơi rất nhiều, giới thiệu cho bọn họ biết nên mặc quần áo gì, phải làm như thế nào để phối với trang sức trong tay bọn họ chọn lựa.

"Thật ra phối hợp trang sức cũng giống như phối quần áo, sau khi phối nhiều lần thì bản thân cũng có thể hiểu ra."

"Ví dụ như, nếu hôm nay mặc áo sáng màu thì có thể mặc quần màu đậm một chút, nếu như mặc áo màu đậm thì có thể mặc quần sáng một chút. Nếu áo có nhiều màu sắc thì chỉ nên mặc quần có một màu, nếu như quần có nhiều màu thì nên mặc áo một màu."

"Khi phối màu dựa vào hệ màu thì có thể lựa chọn màu sắc ở gần độ bão hòa hoặc độ sáng tỏ không giống nhau, tránh màu sắc quá mức thống nhất dẫn đến tình trạng bình phẳng hoặc đơn sắc."

Bạch Vi nói xong, mấy quân tẩu cũng nghe nghiêm túc, các cô chưa bao giờ biết, phối hợp quần áo phối hợp đồ trang sức lại còn có nhiều quy tắc như vậy, nhưng mà nghe lại rất đúng.

Nhớ về tủ quần áo nhà mình một chút, lại xem mình thích mua quân áo có màu gì, lần này trong lòng đã có quyết đoán, biết mình nên mua món trang sức nào.

"Vậy tôi muốn cái này, còn có sợi dây chuyền này, rất hợp với chiếc váy kia của tôi!"

"Nhà tôi có không ít quần áo sáng màu, muốn một sợi dây chuyền, còn có hai đôi hoa tai dài này!"

Mấy người đều chọn được không ít, cuối cùng tính tiền, Bạch Vi lấy ra hộp đựng thật đẹp, lại giảm giá cho bọn họ.

Mỗi người đều chọn lấy năm, sáu món đồ, người mua ít nhất thì cũng là ba món, Bạch Vi giảm giá 20% cho họ dựa theo ngày khai trương.

Vẻn vẹn mấy người các cô đến mua mà đã bán được mười tệ, cho dù đã giảm giá thì lợi nhuận cũng không ít. Sau khi trả tiên xong, chị Vương nói: "Vốn là nhìn thấy bên kia có mấy cái kẹp tóc thật đáng yêu, muốn mua cho con gái của tôi mấy cái, nhưng mà sợ mua về con bé sẽ không thích, dù sao thì hai ngày nữa cũng sẽ được nghỉ, chờ sau đó tôi sẽ đưa con bé đến đây mua."

Cũng là người có con, người có con lớn thì cũng đã học cấp hai, cấp ba, con nhỏ thì đang học tiểu học. Nhưng mà chị Vương nói lời này cũng giống như đang nhắc nhở cô.

Đúng đấy, bọn nhỏ ở trên lớp không được nghỉ, chờ thêm hai ngày nữa khi mấy đứa nhỏ được nghỉ ngơi thì cũng có thể dẫn các cô bé đi dạo chơi.

Cũng không có cô bé nào không thích cái đẹp.

Mấy quân tẩu cũng nhớ tới con gái đang đi học của nhà mình.

"Đúng vậy, con gái nhà tôi cũng sắp nghỉ ngơi, hai ngày nữa tôi cũng dẫn con bé đến chọn vài món trang sức đẹp."

"Con gái nhà tôi cũng thích những thứ này, nếu con bé nhìn thấy tôi đeo đồ thì nhất định sẽ hỏi là tôi mua ở đâu!"

"Ha ha ha, vậy hai ngày nữa thì chúng ta lại đến!"

Mấy quân tẩu nhao nhao nói chuyện, Bạch Vi cũng vừa cười vừa nói: "Được, mọi người cứ dẫn các con đến, tôi vô cùng hoan nghênh."

Thời gian không còn sớm, hôm nay bọn họ cũng ra bên ngoài có chút lâu, cũng mua không ít thứ, cho nên chuẩn bị về nhà.

Người vừa đi, trong tiệm liền yên tĩnh hơn rất nhiều, Bạch Vi đang tính sổ sách, đồng thời cũng dạy qua cho Thẩm Quyên về cách ký sổ.
 
Chương 85: Hiện Tại Dây Đeo Thắt Lưng Đã Nổi Tiếng Trong Nữ Binh (1)


Nhìn số liệu trong sổ sách, Thẩm Quyên không khỏi líu lưỡi: "Tiền lương làm lính cũng không thấp nhỉ, bọn họ mua đồ cũng không chớp mắt, chỉ có mấy người mà đã mua hết mười tệ tiền đồ."

Ở thời đại này, mười tệ đúng là không ít.

Bạch Vi nghiêm túc nói: "Mẹ, quân nhân kiếm tiền cũng không dễ hơn chúng ta, thậm chí có đôi khi còn gặp nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa, mấy món đồ này cũng không đắt, bình thường bọn họ cũng không dám mua đồ đắt tiền, sợ bị người khác chú ý, có lễ trong tay cũng có không ít tiền, nếu không thì cũng không thể mua như thế."

Đúng là như vậy, hơn nữa trang sức trong tiệm Bạch Vi lại đẹp mắt như vậy, có người phụ nữ nào nhìn thấy mà không muốn mua chứ?

Chỉ nói ngay những bà chủ của các cửa hàng xung quanh, nhìn thấy bên này mở cửa hàng trang sức, chỉ cần là sang đây xem, cho dù là sang để tìm hiểu tin tức hay làm gì thì lúc rời đi đều thật vui vẻ mà mang một hai món trang sức rời đi.

Buổi tối, trong tiệm không có việc gì, Bạch Vi liền để Thẩm Quyên về nhà trước.

7h30, mắt thấy trên đường không có người nào, Bạch Vi dọn dẹp cửa hàng rồi đóng cửa.

Lục Tư Đình đang ở trong nhà, vào lúc hai người ăn cơm tối, Bạch Vi liền nói chuyện phát sinh trong cửa hàng hôm nay với anh.

Nhóm quân tẩu rất nhiệt tình, hơn nữa hôm nay cũng nói chuyện phiếm, khoảng cách của bọn họ cũng đã được kéo gần lại.

Lục Tư Đình cũng không có biểu hiện bất ngờ.

Anh vừa cười vừa nói: "Hai ngày trước có một chị ở trong khu bộ đội, chị ấy đến khen em trước mặt em, nói em làm dây đeo thắt lưng rất đẹp, mấy nữ binh nhìn thấy thì đều rất thích, còn hỏi địa chỉ cửa hàng của em. Hiện tại dây đeo thắt lưng của em đang rất nổi tiếng."

"Chỉ có điều, quản giáo trong quân đội nghiêm ngặt, hơn nữa ngày nghỉ bình thường cũng ít, có lẽ là sau một thời gian nữa khi các nữ binh có ngày nghỉ thì bọn họ sẽ đến chỗ em mua đồ."

Bạch Vi nghe vậy thì cô rất vui, hận không thể chạy lập tức ra bên ngoài rồi cười to hai tiếng.

Đồ mình làm ra được người khác yêu thích, đây là cảm giác thành tựu, còn có cảm giác được cần đến khiến Bạch Vi vui vẻ đến mức uống thêm một bát canh.

Buổi tối, Bạch Vi ở trong phòng làm đồ trang sức, Lục Tư Đình liền ở trên giường đọc sách, chờ đến khi Bạch Vi bắt đầu ngáp thì anh mới lên tiếng: "Nên đi ngủ rồi, lúc nào cũng có thể làm mấy món đồ trang sức này."

Thật ra Bạch Vi đang chuẩn bị cho hai ngày nghỉ cuối tuần.

Mấy quân tẩu nói, cuối tuần này sẽ dẫn con mình tới chọn trang sức, cho nên tất cả trang sức hôm nay cô làm đều là đồ mà các cô bé có thể đeo, dễ thương lại linh hoạt.

Nhìn thành phẩm mình làm ra ở trên bàn, Bạch Vi quả thật có chút buồn ngủ, liền lên giường ngủ.

Trong nháy mắt, liền đến buổi sáng chủ nhật.

Bạch Vi dậy sớm, thế là mở cửa hàng sớm hơn bình thường.

Cuối tuần các học sinh đều không lên lớp, các công nhân được nghỉ thay phiên thì cũng bắt đầu đi dạo phố, cho nên cả ngày hôm nay đều rất ồn ào.

Bạch Vi quét dọn vệ sinh xong thì ngồi ở trong quầy tiếp tục làm vòng tay.

Thỉnh thoảng sẽ có khách hàng đi vào, Bạch Vi liền phải đứng lên, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ duy trì đứng ở một vị trí không gần cũng không xa, cũng không lộ ra vẻ quá ân cần, ngay khi khách muốn hỏi gì đó thì cô sẽ đáp lại.

Cuối cùng, cô dứt khoát mở cửa lớn, dời một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở cạnh cửa cầm quạt.

Lúc gần tới chín giờ, bên ngoài có một đám người đi tới.

Bạch Vi ở xa mà vẫn nhìn thấy, dẫn đầu chính là cô Chung, bên cạnh không chỉ có những quân tẩu lần trước mà sau lưng còn có ba quân tẩu có chút xa lạ, bên cạnh bọn họ đều có các con mình. Nhỏ nhất là sáu bảy tuổi, lớn thì mười tám, mười chín tuổi.
 
Chương 86: Iện Tại Dây Deo Thắt Lưng Đã Nổi Tiếng Trong Nữ Binh (2)


Tuổi của mấy đứa nhỏ khác nhau, tuổi của người lớn cũng khác nhau, mặc dù mọi người không cùng tuổi nhưng mà cho dù là ở độ tuổi nào thì phụ nữ cũng yêu cái đẹp.

Sau khi bắt chuyện theo thường lệ, mọi người bắt đầu tự đi chọn lựa.

Mặc dù mấy ngày trước mọi người đã đi dạo một lần, nhưng mà lần này có mang theo con gái tới cho nên mỗi người đều mua mấy món đồ.

Trang sức vừa rẻ vừa đẹp, cũng không có ai ngại nhiều.

Bạch Vi liền cười híp mắt đứng ở bên quầy, thu hết thái độ của mọi người vào trong mắt.

Trong đó có vị quân tẩu rất là lạ mặt.

Lần này cô ấy dẫn con mình tới, sau khi mua hai chiếc trâm cài ngực cho mình thì bắt đầu chọn lựa cho con gái.

Mặc dù cô ấy không mua nhiều đồ cho mình thế nhưng lại rất cam lòng dùng tiền cho con gái.

Dây buộc tóc, kẹp tóc, còn có dây chuyền vòng tay dây đeo thắt lưng, chỉ cần con gái mình thích thì quân tẩu họ Trương này sẽ cầm hết ở trong tay, chuẩn bị tính tiền.

"Được rồi, chọn nhiều như vậy sao, có muốn đi xem những thứ khác không?"

"Được, cái này cũng đẹp mắt, lấy thêm một cái như vậy đi?"

Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo, hai quân tẩu ở bên cạnh thấy vậy thì nói chuyện giết thời gian.

"Con gái nhà chị Trương rất có tương lai đấy, thành tích thi tốt nghiệp trung học năm nay không tệ, được trúng tuyển, sau khi tựu trường thì là sinh viên đấy!"

"Ai u, đây đúng là chuyện tốt đấy!"

"Ôi, mọi người giống nhau, cũng không biết tại sao thành thích của thằng con tôi lại như vậy, lần nào cũng đứng ở giữa làm tôi lo chết đi được."

"Ôi không sao đâu, đứa nhà tôi cũng vậy, rất nghịch ngợm, trừ ba của nó ra thì không ai quản lý được."

Trong lúc hai người nói chuyện trời đất thì Bạch Vi cũng nghe thấy.

Sinh viên ở niên đại này không giống sau này, chỗ nào cũng có. Bây giờ sinh viên đều rất quý giá, hơn nữa nếu có sinh viên đại học ở đâu thì nhất định sẽ được khua chiêng gõ trống, mở tiệc ăn mừng.

Bạch Vi có chút sợ hãi thán phục, thế là nhìn cô bé kia nhiều hơn một chút.

Vào thời đại này, người có thể thi lên đại học cũng chỉ là thiểu số, chất lượng vô cùng cao, được xem là siêu cấp học bá.

Mọi người trò chuyện, chọn lựa đồ trang sức, đến khi tất cả mọi người chọn xong thì đã là hai mươi phút sau.

Bạch Vi giảm giá cho mọi người theo thường lệ, sau đó lại đóng gói thật tốt.

Hôm nay là cuối tuần, ngoại trừ đi mua trang sức thì mọi người còn có sắp xếp riêng của gia đình mình, thế là bọn họ nhao nhao chào hỏi rồi rời đi.

Buổi sáng không tính là có nhiều người, sau khi bọn họ rời đi thì Bạch Vi liền bắt đầu tính tiên.

Nhìn con số trên giấy, Bạch Vi không khỏi nhíu mày.

Hôm nay đúng là có khởi đầu tốt đẹp, trực tiếp tăng lên gấp đôi so với ngày hôm đó bọn họ mua.

Quả nhiên là sức mua của phụ nữ rất khủng bố. Công việc buôn bán của cửa này này cũng càng ngày càng tốt.

Bây giờ đã là tháng bảy, doanh thu của cửa hàng đã tăng lên.

Mặc dù trong thời gian này, đa số khách hàng cũng là nửa sống nửa chín, nhưng cũng là khách hàng của cô.

Còn có 3 tháng nữa là sẽ đến Quốc Khánh tháng 11.

Chờ đến lễ quốc khách, cô có thể làm chút hoạt động ở trong cửa hàng, xúc tiến để khách hàng tiêu thêm chút tiền.

Chỉ là, lúc này còn chưa có lý thuyết 1111,1212, cho dù cô thật sự lấy 1111 làm lý do hoạt động thì chỉ sợ cũng không người hiểu.

Vẫn là hoạt động trong lễ quốc khánh tốt hơn, vốn là mọi người có thể nghỉ định kỳ, nếu lấy chuyện này làm lý do thì chỉ sợ sẽ có nhiều người đến mua hơn.

Bạch Vi vừa coi xong không bao lâu thì đã có khách hàng tới cửa.

Là học sinh trong trường học.

Tốp ba tốp năm bọn họ tụ họp cùng một chỗ, chọn trang sức mà mình thấy thích.

Bình thường lên lớp quá bận rộn, có rất nhiều người không thể đến cửa hàng, thậm chí trong số người đặt sản phẩm thuộc 12 chòm sao thì có đến 1⁄ trong số đó nhờ các bạn học mình mua hộ.
 
Chương 87: Gần Đây Sợ Là... Không Chịu Được (1)


Vừa làm xong việc không bao lâu, Thẩm Quyên liền xách hộp cơm tới, bên trong là cơm trưa bà làm cho Bạch Vi, còn có một quả táo và hai quả chuối tiêu, cũng rất tươi mới.

Sau khi Bạch Vi mở ra, mùi cơm chín xông vào mũi, cô vui vẻ nói: "Cảm ơn mẹ."

"Con mau ăn đi, mẹ trông cửa hàng cho."

Thẩm Quyên nói xong thì liền đi tiếp đãi khách hàng.

Cũng đã hỗ trợ cửa hàng một tuần, ngày nào cũng nhìn Bạch Vi tiếp đãi khách hàng, giới thiệu những món trang sức này cho nên Thẩm Quyên cũng học được bảy tám phần.

Cuối tuần, bên ngoài có rất nhiều người, số người bày sạp ở bên ngoài cũng gấp đôi, trên đường vô cùng ồn ào.

Cả buổi chiều, cơ bản là hai mẹ không được nghỉ ngơi, trong cửa hàng không ngừng có người ra ra vào vào, Bạch Vi trực tiếp bật quạt hết cỡ.

Vào khoảng năm sáu giờ, người bên ngoài ít hơn một chút, hai người cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

Bạch Vi nhìn đồng hồ một chút rồi nói ra: "Mẹ, mẹ trở về đi, bây giờ tất cả mọi người đều đang nấu cơm, chuẩn bị ăn cơm, lát nữa cũng không có nhiều người."

Thẩm Quyên do dự một chút, cuối cùng dưới sự thúc giục của Bạch Vi thì vẫn rời đi.

Đúng là sau đó không có người nào, Bạch Vi cũng giống như bình thường, bận đến 7h30 rồi bắt đầu quét dọn vệ sinh, gần tới 8h thì đóng cửa, chuẩn bị về nhà.

Bận rộn một ngày, mặc dù vừa mệt vừa đói, nhưng mà cứ nghĩ đến lúc tính toán sổ sách thì Bạch Vi lại không nhịn được mà cười.

Nếu như ngày nào cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì dù hôm nào Bạch Vi cũng mệt mỏi như thế thì cũng không sao.

Có lễ là do học sinh được nghỉ cho nên cuối tuần này bận rộn hơn các cuối tuần khác rất nhiều.

Nếu như vào lễ quốc khánh thì không phải lưu lượng khách sẽ trở nên càng nhiều sao?

Bạch Vi tràn đầy phấn khởi về nhà, muốn chia sẻ tin tức tốt đẹp này cho Lục Tư Đình.

Nhưng mà, vừa đẩy cửa ra, trong phòng lại đen kịt một màu.

Bạch Vi sửng sốt một chút, lục lọi mở đèn lên, trong phòng vắng tanh, không có ai.

Lục Tư Đình đi đâu rồi?

Nếu là bình thường thì Lục Tư Đình hẳn là phải ở nhà vào thời điểm này thì mới đúng.

Mở tiệm đã hơn một tháng, lần nào Bạch Vi về nhà thì cũng Lục Tu Đình không phải ở cửa khu nhà chờ thì cũng đang ở trong nhà nấu cơm chờ mình.

Chưa từng có một lần Bạch Vi ve nhà mà không nhìn thấy Lục Tư Đình.

Vậy thì anh đi nơi nào rồi?

Bạch Vi lên lầu nhìn một chút, phát hiện cũng không có người.

Chẳng lẽ, anh còn ở trong bộ đội?

Cũng không phải là không thể.

Bạch Vi vẫn cảm thấy có chút không đúng, thế là chuẩn bị xuống lầu.

Sau này vẫn tốt hơn, ai ai cũng có điện thoại, nếu có chuyện gì hoặc muốn tìm người nào thì chỉ cần một cuộc điện thoại là được.

Bạch Vi vừa nghĩ vừa đi, lúc xuống lầu thì ánh mắt nhìn vào phòng khách, lúc này mới phát hiện trên mặt bàn để một tờ giấy.

Tờ giấu màu trắng ở dưới ngọn đèn có chút ô màu, trên trang giấy sạch sẽ, có mấy dòng chữ.

"Vị Vi, ông nội đột nhiên bị bệnh nặng, anh đến bệnh viện một chuyến, nếu như anh về trễ thì em cứ đến nhà ăn, hoặc ra bên ngoài ăn cơm đi, anh sẽ cố gắng quay về sớm"

Bạch Vi cầm tờ giấy, trong lòng có chút cảm giác không ổn.

Lần trước gặp ông nội của Lục Tư Đình, mặc dù nói ông cụ bị bệnh nặng nhưng ma tỉnh thân vẫn rất tốt, hơn nữa lưng còn thẳng tắp, hoàn toàn nhìn không ra ông ấy đã là người già đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư.

Ông cụ đã làm lính cả đời, hiến tặng toàn bộ thanh xuân cho tổ quốc, tham gia nhiều chiến dịch, cũng là anh hùng ở trong lòng rất nhiều người.

Những vết thương cũ ở trên người ông cụ chính là huân chương rõ ràng nhất.

Thật ra, Bạch Vi cũng mới chỉ gặp ông cụ ba lần.
 
Chương 88: Gần Đây Sợ Là... Không Chịu Được (2)


Lần thứ nhất nhìn thấy ông cụ là khi đang ăn cơm cùng Lục Tư Đình tại nhà ăn, lúc đó hai người bọn họ còn chưa kết hôn.

Lần thứ hai là vào hôn lễ, ông cụ ngồi cùng bàn với những chiến hữu cũ của mình, nói chuyện rất thoải mái.

Lần thứ ba chính là lần về nhà sau đó, gặp mặt ở nhà họ Lục.

Lúc đó tinh thần của ông cụ cũng không tệ lắm, nhìn thấy Bạch Vi thì vẫn rất vui vẻ, nói Lục Tư Đình mà đối xử không tốt với cô thì sẽ cho cô mượn gậy để đánh anh.

Bạch Vi còn vui vẻ nói chuyện cùng ông cụ trong chốc lát.

Rõ ràng là bây giờ cũng chỉ cách lần gặp mặt trước mới mấy tháng, tại sao đột nhiên lại bị bệnh nặng?

Bạch Vi đột nhiên có chút lạnh trong lòng, ngay cả chân tay cũng có chút cứng ngắc.

Dù nói thế nào thì cô đã gả cho Lục Tư Đình, là vợ của anh, cũng là cháu dâu nhà họ Lục, về tình về lý, cô cũng phải đến thăm ông cụ thì mới được.

Nhưng mà... Bạch Vi không biết ông cụ nằm ở viện nào. Không có điện thoại di động chính là như vậy, muốn gửi tin thì cũng chỉ có thể truyền miệng.

Bạch Vi chuẩn bị chờ sau khi Lục Tư Đình về đến nhà thì sẽ hỏi tình huống một chút, như vậy thì ngày mai hoặc là ngày mốt, cô cũng có thể đến bệnh viện thăm một chút.

Cô đến nhà ăn ăn cơm tối, đợi đến vào đêm, gần tới 9h, cuối cùng Lục Tư Đình cũng mang theo cơ thể mệt mỏi về nhà.

Bạch Vi ngồi ở trong phòng khách, nghe thấy ở bên ngoài có tiếng động thì vội vàng mở cửa.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng này của Lục Tư Đình, mặc dù không có nét mặt gì, nhưng mà nhìn từ trên xuống dưới, nhìn rất mệt mỏi.

Bạch Vi vội vàng đi rót chén nước, tiếp đó bưng cho Lục Tư Đình, hỏi: "Sao vậy, ông nội như thế nào rồi?"

Lục Tư Đình uống một hơi hết nước, tay cầm chén có chút run rẩy.

Anh hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu, gần dây sợ là... không chịu được."

Bạch Vi không nghĩ tới là kết quả này.

Cô nhìn Lục Tư Đình, lần đầu cảm thấy không biết nói gì.

Không biết nên an ủi anh ra sao, Bạch Vi liền nắm tay Lục Tư Đình nói: "Ngày mai có đến bệnh viện không, em cũng muốn đi với anh."

Bàn tay hai người một lớn một nhỏ, tay nhỏ bé trắng noãn tiến vào bên trong đôi tay màu lúa mạch, nắm tay nhau thật chặt.

Lục Tư Đình sững sờ, đột nhiên liền ôm lấy Bạch Vi

Buổi chiều nay sau khi nhận được tin thì anh lập tức chạy đến bệnh viện, cũng chưa ăn cơm tối, trực tiếp ở trong bệnh viện 4 tiếng.

Cuối cùng vẫn là Hoàng Nguyệt Nha bảo anh đi về nhà.

Trong lòng của Lục Tư Đình đầy phiền muộn, cũng không thích nói chuyện, nhưng mà khi nhìn thấy Bạch Vi, mặc dù hai chỉ chỉ đơn giản ôm lấy nhau, không nói gì cả, nhưng mà anh cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Tối hôm đó, hai người đều ngủ rất sớm.

Có lẽ là vì có tâm sự cho nên Bạch Vi ngủ không ngon, vào buổi sáng khi Lục Tư Đình rời đi thì cô mo mơ màng màng mở to mắt nhìn anh.

Hai hôm nay Lục Tư Đình đều rất vội, không có thời gian nấu cơm cho nên Bạch Vi chỉ có thể ăn ở bên ngoài.

Sau một ngày bận rộn, năm giờ chiều, Bạch Vi đóng cửa tiệm chuẩn bị đi xe về nhà.

Lục Tư Đình cũng thường về nhà vào thời điểm này, hai người chạm mặt nhau ở ngoài cửa nhà.

Sau khi nấu chút cơm để ăn thì hai người lái xe đến bệnh viện vào lúc 6 giờ.

Bởi vì hôm qua Hoàng Nguyệt Nha đã chăm sóc ông cụ một đêm cho nên sáng hôm nay đã bị ông cụ đuổi về nhà.

Một mình ở trong phòng bệnh, lục ái quốc nằm ở trên giường bệnh, trong mắt có chút van đục.

Lục Tư Đình cùng Bạch Vi đi tới, hình như ông cụ bị chậm một nhịp, quay đầu nhìn về phía hai người, trên mặt từ từ lộ ý cười.

"Các cháu tới sao, đã ăn cơm chưa? Không bận đi làm hả?"
 
Chương 89: Các Chị Gái Nữ Binh Đến Tiệm Mua Trang Sức (1)


Lục Tư Đình tiến lên một bước rồi ngồi xuống, nắm tay của ông nội, thấp giọng nói: "Ông nội, chúng cháu ăn rồi."

Bạch Vi cũng nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ông nội, hôm nay chúng cháu không bận đâu, không có công việc gì cho nên đến thăm ông."

Vì muốn để bản thân có trạng thái tốt cho nên ông cụ gắng gượng ngồi dậy, giống như không bị gì cả, sợ bọn họ lo lắng.

Lục Tư Đình cùng Bạch Vi không muốn để ông cụ như vậy, lại sợ ông cụ nói vội vàng cho nên chỉ có thể nghe theo lời của ông cụ.

Có lẽ là do nhìn thấy cháu trai cùng cháu dâu cho nên ông cụ thật sự cảm thấy vui vẻ, rõ ràng là trạng thái của ông cụ cũng đã khá hơn.

Sau khi nói chuyện một lúc, ông cụ có hơi mệt chút cho nên bảo bọn họ rời đi.

"Bộ xương già này của ông vẫn còn chịu được may ngày này, các cháu mấy người trẻ tuổi không cần đến thăm ông liên tục, trong bệnh viện có nhiều bệnh nhân, không sạch sẽ, nếu có thời gian thì ra ngoài đi chơi một chút nhân lúc còn trẻ. "

Lục Tư Đình nhìn chằm chằm vào ông nội, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài, nói: "Được rồi, ông nội, vậy ông ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, tất cả đều sẽ sẽ khá hơn."

"Đi thôi, đi thôi." Lục Ái Quốc thở phào một hơi, tựa ở trên giường bệnh, nét mặt tràn đầy từ ái nhìn cháu trai cùng cháu dâu tay cầm tay rời đi.

Hẳn là tạm thời ông cụ không sao.

Nhưng mà nếu như hai người bọn họ còn ngồi đây chơi lâu hơn chút thì sẽ phải liên tục làm ra bộ dáng như tỉnh thần của mình rất tốt vì không muốn để bọn họ lo lắng.

Lục Tư Đình nhìn thấy ông nội như vậy thì cũng không dám ở lại quá lâu, từ lúc đến cho đến lúc về, tất cả là nửa tiếng.

Dọc theo đường đi, Lục Tư Đình đều rất trầm mặc, tâm tình Bạch Vi cũng rất phức tạp.

Cô muốn an ủi Lục Tư Đình, muốn nói chút gì, nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, lại sợ đâm thủng cảm xúc mà anh đang kiềm chế, khiến mọi chuyện hỏng bét.

Sau khi về đến nhà, Lục Tư Đình vẫn không nói øì, Bạch Vi liền đi đến ôm anh một cái.

Thân thể mềm mại dính sát, lại nháy mắt thoáng qua.

Lục Tư Đình giương mắt, người phụ nữ trước mặt kéo tay của anh lại, êm ái nói: "Được rồi, đừng nghĩ gì, đi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn có chuyện ngày mai phải làm."

Bạch Vi rửa mặt xong thì liền nằm ở trên giường.

Lục Tư Đình không biết mình lên giường như thế nào, chỉ biết là lúc anh ôm Bạch Vi tất cả suy nghĩ xáo trộn đều đang dần dần bình thường lại.

Tất cả cảm giác lo lắng, sốt ruột, khó mà diễn tả bằng lời đã được rũ đi lần đầu tiên, cũng khiến Lục Tư Đình chấp nhận đau đớn sắp mất đi người thân.

Còn may, còn may là bên cạnh anh còn có người ở cạnh.

Còn may, còn may người này là Bạch Vi.

Lục Tư Đình dần dần nắm chặt cánh tay, thở dài nhắm mắt lại.

Giữa buổi tối mùa hè, cho dù cho mở quạt thì cũng cảm thấy nóng bức.

Bạch Vi mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy mình giống như lọt vào núi lửa, bốn phương tám hướng đều nóng, những khối dung nham đỏ rực kia còn không ngừng đến gần cô.

Bị bức ép đến mức nóng nảy, Bạch Vi đánh tới, có tiếng thanh thúy vang lên, Bạch Vi cảm thấy hình như những khối dung nham kia đã ra xa một chút.

Gió mang hơi lạnh từ trong cửa sổ thổi tới, Bạch Vi nhanh chóng lăn hai vòng về phía cửa sổ.

Lục Tư Đình sờ lên gương mặt bị đánh, dở khóc dở cười tiến tới, lấy chăn đắp lên cho Bạch Vĩ.

Sau cơn gió thổi đến vào nửa đêm, có vẻ là thời tiết ngày mai không được tốt lắm, Bạch Vi cũng có thể ngủ ngon giấc.

Ngày hôm sau, sau khi Bạch Vi rời giường, cô nhanh chóng đến mở cửa hàng.

Hôm nay không có ánh nắng, từng mảng mây đen lớn bao phủ ở trên không, mặc dù che khuất mặt trời nhưng mà không khí vẫn có chút oi bức.
 
Chương 90: Các Chị Gái Nữ Binh Đến Tiệm Mua Trang Sức (2)


Bạch Vi mở cửa thông gió, nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, sau đó liền có mấy cô bé đi tới.

Một nhóm bọn họ có bốn người, cũng không giống những cô bé xinh đẹp kia, người nào cũng đứng thẳng tắp, ánh mắt sáng tỏ, rất khí chất, giống như đã được trải qua huấn luyện.

Mà lại khi nói và hành động thì rất dứt khoát, không hề do dự, nhìn giống như là.. những cô gái giống Lục Tư Dĩnh.

Hai mắt Bạch Vi tỏa sáng, sáng tỏ thông suốt. Cũng không phải giống Lục Tư Dĩnh sao!

Ai cũng có tư thế hiên ngang, đều có tóc ngắn, trang sức đều tương đối đơn giản hoặc phong cách.

Bỗng nhiên lời Lục Tư Đình nói hiện lên trong đầu, Bạch Vi hiểu ra, đây đều là nữ binh thuộc hạ của Lục Tư Dĩnh, hoặc là quen nữ binh của Lục Tư Dĩnh.

"Bà chủ, tôi muốn mua cái này!"

"Đóng gói cái này lại đi."

Trang sức mà bọn họ mua tương đối đơn giản, lấy đơn giản làm chủ, mấy món đồ tỉnh xảo hoặc thục nữ, dễ thương thì cơ bản là không có người mua. Chỉ có hai người trong đó mua, nghe có vẻ là bọn họ mua cho chị em gái trong nhà. Phần lớn đồ mà bọn họ mua đều tối giản hoặc ngầu.

Trong đó một nữ binh thực sự thích một thiết kế thắt lưng, nhưng là bởi vì thắt lưng này là đồ nam, tương đối lớn với phụ nữ cho nên cô ấy liền tìm Bạch Vĩ nói: "Xin chào, tôi muốn mua một chiếc thắt lưng kiểu này, không biết có mẫu này dành cho nữ không?"

Bạch Vi nhìn một chút, vừa định nói không có thì cô đột nhiên đình trệ, sửa lại nói: "Tạm thời không có, nhưng mà nếu như cô muốn thì có thể chọn một mẫu rồi đợi làm mẫu của nữ là được."

"Được, vậy tôi muốn kiểu nữ!"

Nữ binh rất vui vẻ, sau khi trả tiền số đồ mà mình mua thì dự định thanh toán tiền cọc của thắt lưng.

Người khác cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong lúc nhất thời, mấy nữ binh thích đồ nam đều muốn mua.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Rất nhanh bọn họ mua xong liền rời đi, Bạch Vi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ mà như có điều suy nghĩ.

Mở ấm nước ra, Bạch Vi vừa uống xong hai ngụm, còn chưa đóng nắp lại thì ở bên ngoài đã có năm, sáu người đi vào.

Các cô cười cười nói nói, nhưng mà tiếng bước chân rất nhẹ, hơn nữa ánh mắt của người nào cũng rất sắc bén, khí chất cũng không giống nhau, giống như bốn nữ binh vừa mới rời đi.

Bạch Vi dừng một chút, nở nụ cười, tiếp tục tiếp đãi các cô.

Một buổi trưa, Bạch Vi lục tục ngo ngoe tiếp đãi bốn, năm nhóm nữ binh, tổng cộng là hai mươi người.

Mỗi người bọn họ cũng mua không ít đồ.

Mặc dù bọn họ đều mặc thường phục, nhưng mà Bạch Vi vẫn chỉ cần liếc mắt một chút là nhận ra.

Không sai được, đặc điểm của bọn họ quá rõ ràng, khí chất lại rất giống nhau, ai cũng thích những trang sức đơn giản mà lạnh lùng.

Đối với những món trang sức tỉnh xảo mà các cô gái bình thường yêu thích thì các cô cũng thưởng thức, nhưng mà cuối cùng họ thường mua rất ít.

Bạch Vi thấy bọn họ xem trang sức nam thì sẽ thân thiết nói cho các cô biết, kích thước của trang sức nữ sẽ nhỏ hơn một chút, chỉ cần chờ mấy ngày, nếu như cần thì có thể đặt trước, qua mấy ngày nếu có thời gian rảnh rỗi thì có thể đến lấy.

Bọn họ đều rất hài lòng, vui vẻ thanh toán tiền đặt cọc, sau khi mua số đồ mà mình chọn thì rời đi cùng các bạn.

Bạch Vi tính một chút về số đồ mà các nữ binh đã mua cộng với tiền đặt cọc, tất cả là mười bốn tệ. Nhìn sổ sách trên quây, chiếc bút màu đen ở giữa các ngón tay bắt đầu chuyển động, Bạch Vi bỗng nhiên có một suy nghĩ mới.

Không phải tất cả các cô gái đều thích đồ tinh xảo rườm rà, hoặc mấy loại trang sức dễ thương, những cô gái bình thường thích mấy món đồ ngầu thì rất thích mấy loại đồ có phong cách đơn giản, anh tuấn.

Cô không nên hạn chế những phong cách như vậy cho nam giới.
 
Chương 91: Ký Ức Quay Lại (1)


Dù sao, tại thế giới tương lai, trên đường cái cũng có không ít chị gái ăn mặc rất đẹp trai không phải sao?

Tóm lại đến lúc đó, nếu chỉ nhìn mặt hoặc nghe giọng nói thì cũng không thể biết đó là nam hay nữ.

Bạch Vi hiểu ra, sau đó liền bắt đầu tính toán xem lần này cần chuẩn bị bao nhiêu thứ.

Ngoại trừ những món trang sức được dự định làm từ trước, thì có thể làm thử một số lượng nhỏ những loại vòng tay đơn giản có phong cách anh tuấn, còn có một số khuy măng sét cũng nên được sửa chữa lại một chút, cũng có thể trực tiếp làm thêm một lô.

Buổi trưa không bận rộn, sau khi Bạch Vi ăn cơm xong, Thẩm Quyên trông cửa hàng, thế là cô liền lấy ra một chút tài liệu, ngồi ở trong quây làm Vòng tay.

Thời gian eo hẹp, Bạch Vi làm năm chiếc trước, đặt ở trong cửa hàng để bán.

Đến tối thì tất cả những chiếc vòng này đều được bán đi, Bạch Vi rất vui vẻ.

Nhưng mà vừa nghĩ tới ông nội Lục Tư Đình còn ở trong phòng bệnh thì cảm giác vui vẻ cũng bị hòa tan đi rất nhiều.

Thẩm Quyên cảm nhận được thì liền hỏi: "Sao vậy?" "Mẹ, ông nội Lục Tư Đình bị bệnh nặng, tình huống không quá tốt."

Bạch Vi nhíu mày, nét mặt ưu sầu: "Đó là một vị anh hùng chân chính, lúc còn thì trẻ chém giết trên chiến trường, bây giờ già thì bị ốm đau dày vò, chỉ có thể ở lại trong bệnh viện, cũng không thể trị hết căn bệnh này."

Thẩm Quyên trầm mặc một hồi, cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng vỗ võ vai của con gái an ủi: "Hai ngày nữa thì ba con sẽ được nghỉ, ba mẹ cũng sẽ đến thăm ông cụ."

Dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Sau khi Bạch Vi tan việc, trên đường nhìn thấy có rất nhiều rất nhiều đôi tình nhân, bọn họ đứng cánh nhau một chút hoặc là vai kề vai, nhưng mà ánh mắt của bọn họ đều rất... Thuần túy mà nhiệt liệt, đó là sự khao khát của một tình yêu đẹp.

Nhưng mà, trong cửa hàng của cô cũng có thể bán vòng tay đôi của các cặp tình nhân mà?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Vòng tay lắc tay, khuy măng sét thắt lưng, tất cả những vật này đều được tiêu thụ rất nhiều, không nhất định là không bán được.

Vào thời đại này, phần lớn cảm tình của các cặp đôi đều nội liễm, hẳn là loại trang sức đôi có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.

Sau khi Bạch Vi vê nhà, cô làm thử mấy bộ trước, chuẩn bị bán trong hai ngày xem sao, nếu như bán tốt thì sẽ làm nhiêu hơn chút.

Bởi vì cần phải làm nhiều việc cho nên sau khi Bạch Vi ăn cơm xong thì vẫn luôn bận rộn đến lúc ngủ.

Ban ngày rảnh thì có thể làm, lúc nào quá bận rộn thì không thể làm, cách hai ngày còn phải đến bệnh viện xem ông cụ Lục, mấy ngày nay Bạch Vi thật sự là bận đến chân không chạm đất.

Gần đây Lục Tư Đình cũng vô cùng vội vàng, cũng không thể bỏ việc ở trong quân đội được cho nên chỉ có thể đến bệnh viện sau khi tan làm.

Nếu như Hoàng Nguyệt Nha tại bệnh viện thì sẽ nhờ người gửi tin đến cho Lục Tư Đình, bảo anh không cần đi.

Thỉnh thoảng Lục Tư Dĩnh có thời gian thì cũng sẽ đến thăm ông nội một chút.

Người một nhà cứ thay phiên như vậy, vào bệnh viện chăm sóc ông cụ.

Lại đến một buổi tối, Bạch Vi đóng cửa tiệm sớm, thế là cùng Lục Tư Đình đến bệnh viện.

Vừa vặn, buổi tối hôm nay các học sinh nghỉ định kỳ, Bạch Diệu Thiên cũng về nhà sớm, Thẩm Quyên kể chuyện nhà thông gia, hai người thu dọn một chút đồ rồi đến bệnh viện thăm hỏi.

Thời gian mấy người đến cũng không chênh lệch bao nhiêu, thế là gặp nhau tại cửa bệnh viện.

Mấy ngày nay, Lục Tư Đình trầm mặc đi rất nhiều, giống như quay trở lại trạng thái trước đây khi chưa quen Bạch VI.

Bạch Diệu Thiên không nói thêm gì, chỉ vỗ vỗ bả vai Lục Tư Đình: "Đi thôi, đi xem ông nội con một chút."

Bạch Vi hỗ trợ mang đồ, hai mẹ con đi ở phía sau, mấy người cùng đi vào phòng bệnh.
 
Chương 92: Ký Ức Quay Lại (2)


Tinh thần của ông cụ Lục cũng tốt hơn rất nhiều, lúc Bạch Diệu Thiên và Thẩm Quyên tiến vào thì còn vẫy tay, ra hiệu bọn họ ngồi gần một chút.

"Đến thì cứ đến thôi, lần sau không cần mang nhiều đồ như vậy, quá tốn kém."

Bạch Diệu Thiên vừa cười vừa nói: "Chúng ta là thông gia, nếu không ăn hết mấy thứ này thì cũng có thể để cho mấy đứa nhỏ ăn."

Ở trong phòng này, tuổi của hai người họ là chênh lệch ít nhất, thế là ông cụ Lục lôi kéo Bạch Diệu Thiên nói không ít, ngay cả đứa cháu mà bình thường mình yêu thương nhất cũng không quan tâm.

Nhưng mà cơ thể không tốt chính là không tốt, dù tỉnh thần của ông cụ Lục nhìn không tệ, nhưng sau khi nói chuyện một lúc, mắt trần cũng có thể thấy, tỉnh thần của ông cụ có chút uể oải hơn.

Mỗi lần tới, ông cụ Lục đều biết gắng gượng cơ thể, giả vờ như cơ thể mình rất tốt nói chuyện phiếm cùng bọn họ, thế nhưng là, trong lòng của mỗi người đều biết đây là chuyện gì.

Mặc dù đau lòng nhưng mà cũng không dám nói øì cùng ông cụ Lục.

Trong phòng thì người lớn đang nói chuyện, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi ở bên ngoài ngồi, Bạch Vi nhẹ giọng hỏi: "Hai ngày này em thấy tỉnh thân của ông nội cũng không tệ lắm, bác sĩ bên kia nói thế nào?”

"Bác sĩ nói, hẳn là.. Chỉ còn khoảng thời gian này.”

Ngắn ngủi mấy chữ, Lục Tư Đình lại phải dùng rất nhiều sức thì mới nói ra được, anh nắm chặt nắm đấm, nổi gân xanh trên cánh tay.

Bạch Vĩ lập tức hiểu ra có ý gì.

Ông cụ, cũng chỉ còn lại chút ít thời gian này.

Lại nhìn bộ dáng Lục Tư Đình buồn bã như vậy nhưng vẫn còn phải nhịn thì trong lòng Bạch Vi cũng không chịu nổi.

Cô nhẹ nhàng ngang nhiên xông qua, ôm lấy cánh tay Lục Tư Đình, cũng không nói gì cả, hai người cứ yên lặng ngồi như vậy.

Ở trên tầng này, mỗi người một phòng bệnh cho nên cũng không có quá nhiều người, hành lang cũng tương đối trống trải.

Qua khoảng năm, sáu phút, Bạch Diệu Thiên và Thẩm Quyên từ bên trong đi ra, cẩn thận đóng cửa lại.

"Ông cụ đã ngủ, đôi vợ chồng trẻ các con cũng mau về nhà đi."

Bạch Vi liền vội vàng đứng lên nói: "Ba mẹ, hai người cũng về sớm một chút."

Sau khi về đến nhà, đã là mười giờ. Hai người rửa mặt xong thì chuẩn bị lên giường ngủ.

Trong bóng tối, Bạch Vi nhìn chằm chằm bên mặt Lục Tư Đình nhìn một hồi lâu.

Thật ra kinh nguyệt của cô đã đi được mấy ngày.

Nhưng mà trong may ngày này, tất cả mọi người đều bê bộn nhiều việc, lại có chuyện của ông cụ Lục, bọn họ thực sự không thích hợp để làm chuyện mà lúc trước chưa hoàn thành.

Bệnh tình của ông cụ Lục đang nguy kịch, Lục Tư Đình tuyệt đối không thể nào nghĩ đến loại chuyện đó vào thời điểm này.

Bạch Vi lại nghĩ tới ông cụ trên giường bệnh.

Cho dù có là ai thì cũng không thể nào chống lại thời gian, anh hùng từng lập nhiều chiến công ở trên chiến trường cũng chỉ có thể chấp nhận nằm ở trên giường bệnh chịu đựng ốm đau dày vò.

Hơn nữa, rất có thể ông cụ sẽ xảy ra chuyện trong tháng này.

Bạch Vi im lặng thở dài.

Đến gần Lục Tư Đình hơn một chút, nhưng lại không có đụng vào.

Bạch Vi chỉ muốn cách anh gần một chút, nhưng lại không muốn làm gì.

Cơ thể của ông cụ Lục ngày càng sa sút, thậm chí còn không nhớ rõ được vài người, nhìn thấy Lục Chính Hoa thì cũng phải tốn rất nhiều sức mới nhớ ra đây là con của mình, giọng nói yếu ớt hỏi: "Chính Hoa sao, sao, sao con lại ở chỗ này, nếu như con dám... Dám trốn học... ba.. sẽ đánh gãy chân của con."

Lục Chính Hoa kinh ngạc nhìn ba mình, vội vàng đi gọi bác sĩ.

Ở góc phòng bệnh, càng ngày càng có nhiều người đến thăm ông cụ Lục, bọn họ cũng càng lúc càng mang nhiều quà đến.

Nhưng mà nhà họ Lục có quy củ của mình, hơn nữa lúc tỉnh táo ông cụ Lục cũng đã nói, không nhận quà của bất cứ ai, cho nên họ mang gì đến thì sẽ mang cái đó trở về.
 
Chương 93: Ông Cụ Lục Qua Đời (1)


Trí nhớ của ông cụ Lục suy yếu, thường xuyên không nhận ra ai, có ngày Lục Tư Đình đang ngồi ở trong phòng ngủ gật, vừa tỉnh lại thì nhìn thấy ông nội đang theo dõi mình.

Lục Tư Đình căng cứng theo bản năng, anh đang muốn mở miệng nói gì đó thì chỉ thấy ông nội từ từ đưa tay ra.

Bàn tay gầy guộc mở ra, bên trong có hai chiếc kẹo hoa quả được gói rất đẹp.

"Em bé, cháu quá gầy, cháu ăn cái này đi, ông nội, không thích ăn ngọt."

Một hai câu ngắn gọn,

Ông cụ Lục lại nói thật gập ghềnh.

Ông cụ muốn kín đáo đưa kẹo cho Lục Tư Đình nhưng mà cơ thể lại không cho phép ông cụ làm như vậy.

Tay của Lục Tư Đình run run, nhận lấy kẹo, nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay.

Sức rất lớn, gần như muốn bóp nát chiếc kẹo, nhưng lúc nhìn thấy ông nội thì cơ thể chợt buông lỏng.

Ông cụ Lục ngủ thiếp đi, hô hấp yếu ớt, gầy đến mức như mất cả hình hài.

Lục Tư Đình đột nhiên đứng dậy, vọt vào toilet, trong cả quá trình, anh không phát ra một tiếng động nào.

Chỉ là sau khi đi ra, hốc mắt anh rất đỏ.

Khí trời nóng bức, vốn cho rằng ông cụ Lục sẽ không chịu được quá hai ngày, ngày đó sau khi Lục Tư Đình rời đi, bởi vì khát mà ông cụ Lục không gọi được người cho nên tự mình tìm nước uống.

Hai phút sau, y tá đi mua cơm trở về, nhìn thấy Ông cụ Lục xuống giường thì bị hù đặt mông ngồi trên mặt đất.

Hai mươi phút sau, tất cả người nhà họ Lục nhận được tin tức thì đều nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Lục Ái Quốc ngồi ở trên giường bệnh, lớn tiếng nói: "Dù sao cũng chỉ bị bệnh nhẹ một chút mà thôi, cần phải huy động nhân lực như vậy sao? Bây giờ ba khỏe rồi, chúng ta về nhà đi!"

Ông cụ nói xong thì lập tức đứng dậy muốn thu dọn giường chiếu.

Lục Chính Hoa vội vàng đè ông cụ xuống nói: "Ba, ba đừng nóng vội, cho dù có muốn xuất viện thì cũng phải đợi ngày mai kiểm tra xong thì mới có thể xuất viện!"

Chắc chắn là không thể nào xuất viện được, bây giờ chỉ có thể lấy cớ này để ông cụ bình tĩnh lại.

Lục Ái Quốc tức giận dựng râu trừng mắt, bộ dáng như nhất định sẽ không chịu ở lại bệnh viện.

Hoàng Nguyệt Nha nhìn vào tủ đầu giường, bỗng nảy ra một ý tưởng: "Ba, tại sao ảnh chụp của ba và mẹ lại bụi như vậy?"

Trên tủ đầu giường, có một tấm ảnh chụp chung của Lục Ái Quốc và vợ mình, vợ đã đi sớm, trong những năm này, tấm ảnh này chính là món đồ nuôi sống ông cụ.

Những năm này, khung ảnh đã được thay nhiều lần, nhưng mà tấm ảnh ở bên trong vẫn luôn được bảo vệ rất tốt.

Tất cả mọi người đều biết, tấm hình này là bảo bối trong lòng của ông cụ, mỗi ngày đều sẽ có người tới lau khung hình, cho nên không thể nào dính bụi được.

Nhưng mà ông cụ nghe thấy lời này thì vội vã cầm lấy khung hình, trực tiếp dùng tay áo lau sạch.

Mỗi lần ông cụ lau khung hình thì nhất định sẽ không chịu bỏ xuống sau mười mấy phút.

Nhìn thấy ông cụ bình tĩnh lại, Lục Chính Hoa đưa mắt liếc nhìn, một đám người yên lặng lui ra ngoài.

Bạch Vi đứng ở vị trí gần chót, cô nhìn động tác của mọi người sau đó liền hiểu ra, vội vàng lui ra ngoài.

Bác sĩ chờ ở bên ngoài, nhưng mà phòng bệnh cách âm không tốt cho nên mọi người cũng chỉ nói chuyện rất nhỏ.

"Mau nói! Đến cùng là ba tôi đã xảy ra chuyện gì?" "Ông Lục, vô cùng xin lỗi, theo lý mà nói..."

Lục Tư Đình vẫn luôn nhìn ông cụ qua cửa kính, tâm tình lo lắng lộ rõ trên mặt.

Bạch Vi tựa ở bên tường, nhẹ nhàng ngáp một cái.

Một giây sau, một đôi tay vuốt vuốt mái tóc của cô: "Buồn ngủ sao?"

Bạch Vi gật đầu một cái, lại lắc đầu nói: "Không sao cả, em vẫn còn có thể chịu được."

Trời vừa rạng sáng, tất cả mọi người nhà họ Lục đều bị kêu lên, vốn cho rằng ông cụ Lục không chịu được, kết quả là nhìn thấy ông cụ đang sinh long hoạt hổ.
 
Chương 94: Ông Cụ Lục Qua Đời (2)


Lục Tư Dĩnh đến trễ nhất, cô ấy nghe ba mẹ đang cãi nhau với bác sĩ, lại nhìn đến chỗ em trai và em dâu một chút.

"Ba mẹ, nếu còn ầm ï nữa thì ông nội cũng bị làm phiền."

Lục Tư Dĩnh tỉnh táo nói: "Để lại hai người ở đây trông coi ông nội, những người khác nên làm øì thì làm cái đó thôi."

Đêm hôm khuya khoắt, đúng là không nên ở lại bệnh viện.

Cuối cùng, Lục Tư Dĩnh cùng Hoàng Nguyệt Nha ở lại, ngày mai Lục Chính Hoa cùng Lục Tư Đình đều phải dậy sớm, cho dù muốn xin phép nghỉ thì cũng phải đợi ngày mai đến xin.

Bạch Vi đi theo Lục Tư Đình, sau khi về đến nhà thì gần như là vồ lên giường.

Ngày hôm sau, sau khi nhận được tin tức từ người nhà họ Lục, mọi người đều nhao nhao đến bệnh viện thăm hỏi ông cụ.

Ông cụ cười híp mắt với tất cả mọi người, hơn nữa còn có thể gọi chính xác tên của từng người.

Buổi trưa, Lục Chính Hoa để mấy người quen này ở lại, sau đó mời bọn họ cùng đến tiệm cơm.

Cơ thể của ông cụ chuyển biến tốt đẹp là chuyện tốt, chỉ có điều là cơ thể khỏe lại quá nhanh, gần như trong một đêm là khỏe lại.

Thật sự có người sẽ khôi phục lại sức khỏe trong một đêm sao?

Người nhà họ Lục bị niềm vui làm choáng váng đầu óc, không phải bệnh viện còn chưa lên tiếng sao? Hoặc có lẽ là do có ít người biết nhưng bọn họ lại không thể tin được.

Hôm nay sau khi Lục Tư Đình thức dậy, mí mắt nhảy liên tục, sau khi ăn cơm tối xong thì dẫn Bạch Vi đến bệnh viện.

Cả ngày nay, tầng lầu này đều rất ồn ào, thẳng đến chạng vạng tối, cuối cùng trong phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh.

Khi Lục Tư Đình tới, trong phòng chỉ có một mình ông cụ đang ngủ.

Anh nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Những người khác đâu?”

"Hôm nay có rất nhiều người đến thăm ông cụ, ông Lục và bà Lục đang đi tiễn khách."

Tiểu hộ sĩ nói xong thì đẩy xe đẩy nhỏ rời đi.

Ông cụ Lục ngủ thiếp đi, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi cũng không đi vào mà ở bên ngoài ngồi một lúc.

Lục Chính Hoa và Hoàng Nguyệt Nha quay lại rất nhanh, hôm nay hai người họ phải tiếp đón rất nhiều người, bây giờ cũng có chút mệt mỏi cho nên cũng ngồi ở vị trí đối diện hai người nghỉ ngơi.

Bình thường hai cha con này không thích nói chuyện, cho nên vẫn chỉ có Hoàng Nguyệt Nha cùng Bạch Vi nói chuyện.

Chẳng biết tại sao Lục Tư Đình luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, hỏi: "Ông nội ngủ bao lâu rồi?"

Hôm nay ông cụ Lục ăn ròng rã một bát cơm lớn, đây là lần ông cụ ăn nhiều nhất sau khi nhập viện.

Bởi vì có rất nhiều khách mời, ông cụ cảm thấy quá ồn cho nên chỉ căn dặn một câu, bảo cháu trai ăn cơm thật ngon đừng quá mệt mỏi rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Lúc kia, Lục Tư Đình vẫn chưa đến.

Lục Chính Hoa không nghĩ nhiều cho nên tiễn người äi.

Ông cụ đã ngủ được một tiếng.

Ông cụ Lục nháo không chịu làm kiểm tra, ai cũng không còn cách nào khác, lại đúng lúc có người quen đến thăm cho nên bọn họ nghĩ, chờ đến khi Lục Tư Đình đến thì sẽ khuyên nhủ ông cụ.

Nhưng mà khi Lục Tư Đình đến thì ông cụ vẫn còn đang ngủ.

Trong lòng mọi người cảm thấy không ổn.

Lục Tư Đình không để ý tới chuyện khác, trực tiếp đứng lên mở cửa, đi đến bên giường bệnh.

Bỗng nhiên anh cứng đờ, đưa tay ra, đôi tay đang đưa ra của anh như bị cứng lại, không thể tiếp tục được nữa. Nét mặt Bạch Vi trống rỗng, trong đầu như có rất nhiều quạt gió, thổi đến mức cô cảm thấy đau đầu.

Hoàng Nguyệt Nha cũng không thở nổi, liền muốn té xỉu, may mắn là có Bạch Vi ở một bên đỡ, đỡ bà ấy đi ra ngoài ngồi, một hồi lâu mới tỉnh lại.

Tiếng khóc vang lên ở trong phòng, ở bên ngoài gian phòng.

Những đôi chân mang đủ loại giày đi qua, giày da, giày vải, xăng đan. Thậm chí còn có người chạy tới khi một chân đi giày vải, một chân chỉ có bít tất.
 
Chương 95: Bạch Vi Xuống Bếp, Lục Tư Đình Bất Ngờ, Dở Khóc Dở Cười (1)


Nếu như là mọi khi mà Bạch Vi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô nhất định sẽ bật cười, nhưng khi cô nhếch miệng, có thứ gì đó nóng hổi chảy vào miệng.

Có chút mặn, có chút đắng.

Cô sờ sờ gò má, hóa ra không biết từ lúc nào mà Bạch Vi đã khóc.

Hoàng Nguyệt Nha cũng không kiềm chế được, Bạch Vi muốn đi tìm Lục Tư Đình, nhưng cũng không thể nào đứng lên.

Cô quan sát, ở trong phòng, người người nhốn nháo, hai mắt gần như đẫm lệ không thể phân biệt rõ ai với ai.

May mắn thay, nhà họ Lục đã sớm chuẩn bị.

Không bởi vì chuyện ông cụ Lục đột nhiên hồi quang phản chiếu mà váng đầu cho rằng ông cụ Lục thực sự bình phục.

Bận rộn một đêm, tang lễ của ông cụ Lục được định vào ngày thứ ba.

Những thứ nên chuẩn bị cũng đã được chuẩn bị, ông cụ Lục được thay quần áo xong thì được vào quan tài.

Theo cửa quan tài khép lại, Bạch Vi chợt phát hiện, hai tay ông cụ Lục giống như đang nâng cái gì.

Cô lại nhìn một chút, chợt hiểu ra, đó là bức ảnh chụp chung kia.

Ông cụ Lục yêu vợ của mình như vậy, chắc hẳn là ông trời sẽ nhìn thấy những chiến công của ông cụ khi còn trẻ và cho ông cụ gặp lại vợ của mình khi lên đó.

Ông nội, ông lên đường bình an.

Trong bộ đội cũng có không ít người tới tham gia tang lễ, tất cả mọi người đều rất trang nghiêm.

Sau khi hoàn tất tang lễ, có rất nhiều người đến nói chuyện cùng người nhà họ Lục, sau đó liền lên xe riêng của mình rồi rời đi.

Bạch Vi đã không đến cửa hàng ba ngày, buổi sáng ngày thứ tư thì mới mở cửa kinh doanh.

Tất cả hàng xóm xung quanh đều đến hỏi, hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, Bạch Vi cũng chỉ dùng cớ trong nhà có việc để lấp liếm cho qua.

Sau khi kết thúc tang lễ, tất cả mọi người nhà họ Lục đều không mang khuôn mặt tươi cười, bau không khí cũng rất trầm thấp, Bạch Vi cũng thường đóng cửa sớm để về nhà cùng Lục Tư Đình.

Thỉnh thoảng Bạch Vi nhìn thấy Lục Tư Đình khó chịu thì liền muốn xuống bếp nấu ăn để tạo bất ngờ cho anh.

Đúng thật là có bất ngờ, nhưng còn vui thì chưa nói đến. Tóm lại, sau lần đó thì gương mặt của Lục TU Đình xuất hiện sự bất ngờ, dở khóc dở cười cùng với nét mặt khó mà nuốt được lần đầu tiên.

Anh nói: "Vi Vị, vẫn nên để anh làm đi."

Kết quả là Lục Tư Đình cũng có chút vui vẻ.

Thẳng đến hơn một tháng sau, với sự đồng hành của Bạch Vi, Lục Tư Đình cùng dần dần không nghĩ về chuyện này nữa, cũng đã khôi phục dáng vẻ trước kia.

Giữa tháng tám, thời tiết vô cùng nóng bức, vào lúc giữa trưa thì ngay cả chó mà cũng không muốn bước ra ngoài hai bước.

Bạch Vi mua chiếc quạt đặt ở trong cửa hàng, cô vừa cảm thấy nóng thì sẽ lập tức mở quạt, thường xuyên mở đến gần một ngày, mãi đến khi đóng cửa hàng thì mới tắt đi.

Bởi vì điều này cho nên thường có rất nhiều người muốn đến đây, việc buôn bán của cô cũng không bị ảnh hưởng mà còn hấp dẫn được nhiều khách hàng hơn.

Những loại trang sức mới được Bạch Vĩ thiết kế vào tháng trước cũng đã được bán ra để so sánh mức tiêu thụ, phát hiện là chúng được bán rất tốt.

Còn có những loại trang sức kiểu tình nhân, phần lớn là được bán nhiều vào thứ bảy hoặc cuối tuần.

Hôm nay Bạch Vi vừa mở cửa không lâu thì đã có một cặp vợ chồng tới. Người đàn ông cam túi đồ, trong tay người phụ nữ thì cầm hóa đơn, cười cười nói nói đi về phía này.

Bạch Vi xem xét, liền biết bọn họ định làm gì.

"Xin chào, tôi vừa mới mua váy ở chỗ bà chủ Bạch bên kia, tôi rất thích trâm cài ngực và dây đeo ngang bụng, nhưng mà bà chủ Bạch nói chỉ có thể đến đây mua, phải không?"

Người phụ nữ nói rất nhẹ nhàng, toàn thân để lộ ra phong thái của người tri thức, nhìn rất giống một giáo viên.

Bạch Vi cười trả lời: "Đúng vậy, dây đeo ngang bụng cùng trâm ngực ở chỗ này, cô có thể tới xem một chút."
 
Chương 96: Bạch Vi Xuống Bếp, Lục Tư Đình Bất Ngờ, Dở Khóc Dở Cười (2)


"Nếu cầm theo hóa đơn mua quần áo thì có thể giảm giá không?"

"Có thể, chỉ cần cầm hóa đơn mua quần áo của chỗ Tường Vi rồi tới cửa hàng này mua đồ trang sức thì sẽ được giảm 10%. Nhưng mà đồ trang sức được giảm giá cũng chỉ được giới hạn ở những món đồ hợp với bộ quần áo của cô mua, có thể bớt 10%."

Bạch Vi cười giải thích, người phụ nữ gật gật đầu sau đó lập tức bắt đầu chọn lựa.

Chờ đến khi bọn họ chọn lựa xong, Bạch Vi giảm giá khuy băng sét cùng với chiếc dây đeo ngang bụng kia 10% rồi tính tiền.

Cửa hàng của Bạch Tường Vi đã được sửa xong, khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp thì cô ấy đã tự mình tìm nguồn cung cấp, nhập vào rất nhiều quần áo đẹp, treo ở trong tiệm bán quần áo.

Nửa tháng trước, khi Bạch Tường Vi gầy dựng tiệm bán quần áo, cô ấy đã tới cửa hàng của Bạch Vi để chọn đồ trang sức.

Hai người phối trang sức cho tất cả quần áo ở trong cửa hàng.

Dù sao cũng là chị em họ, hơn nữa cửa hàng của Bạch Tường Vi vừa mới mở, Bạch Vi cũng không có ý định đòi tiền.

Nhưng mà trong lòng Bạch Tường Vi băn khoăn, nhất định phải đưa tiền cho nên Bạch Vi đã giảm giá.

Cuối cùng Bạch Vi tính toán lại một chút, quyết định để Bạch Tường Vi bán quần áo xong thì bảo khách hàng cầm lấy hóa đơn. Chỉ cần cầm hóa đơn mua quần áo đến đây mua đồ trang sức thì sẽ được giảm 10%.

Nhưng mà loại trang sức được giảm giá cũng có giới hạn, chỉ những món đồ phối với quần áo thì mới được giảm giá, còn những món khác sẽ được bán như bình thường.

Bạch Tường Vi tự hỏi một chút, liền đồng ý.

Khi tiệm bán quần áo của Bạch Tường Vi mới được khai trương được hai ngày thì Bạch Vi còn chưa cảm nhận được điều gì.

Mãi đến lúc khai trương được một tuần.

Ngày đầu tiên, có tám người cầm hóa đơn đến mua trang sức, buổi tối Bạch Vi tính toán sổ sách, doanh thu nhiều hơn ngày bình thường 3 tệ.

Ngày hôm sau, có mười bốn người cầm hóa đơn đến mua trang sức, buổi tối vào lúc tính sổ sách, thu nhập nhiều hơn ngày bình thường 5 tệ và 20 xu.

Tất cả những người này đều là khách hàng trong cửa hàng của Bạch Tường Vi, lúc mua quần áo cảm thấy những món trang sức này đẹp cho nên mới cầm hóa đơn tới xem.

Rõ ràng là công việc buôn bán của Bạch Vi tốt hơn lúc trước một chút.

Gầy dựng mấy tháng, thu nhập bình quân mỗi ngày của cô là khoảng 10 tệ.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này, có thêm khách hàng của Bạch Tường Vi bên kia, hơn nữa những người cầm hóa đơn đến cũng chỉ được chọn những trang sức nhất định, cho nên mặc dù giảm giá nhưng mà Bạch Vi vẫn kiếm được tiền như cũ.

Hơn nữa tiệm nữ trang lớn như thế, những khách cũ kia cũng không hoàn toàn chỉ mua trang sức để phối với quần áo, mà khi nhìn thấy những món trang sức khác mình cảm thấy thích thì họ cũng mua.

Trải qua mấy ngày, Bạch Vi nhìn sổ sách, ngày nào cũng thu nhập nhiều hơn bình thường từ 3 đến 6 tệ.

Có rất nhiều người cầm hóa đơn đến để mua trang sức, điều này cũng nói rõ, tiệm bán quần áo của Bạch Tường Vi cũng làm ăn khá khẩm.

Trước đó thu nhập trung bình mỗi ngày cũng chỉ trên dưới 10 tệ, không cao quá hai tệ.

Bây giờ có khách hàng mà Bạch Tường Vi bên kia mang tới, thu nhập trung bình mỗi ngày đều trên 15 tệ, dao động trên dưới không quá một tệ.

Trừ đi đủ loại chi phí, Bạch Vi tính một chút, mỗi ngày kiếm được tám đến chín tệ.

Nếu như dựa theo khuynh hướng này để tính, mỗi tháng ba mươi ngày, như vậy thì có thể kiếm được hơn 200 tệ.

Đây vẫn là phỏng đoán cẩn thận.

Bạch Vi tính ra con số này, cả người đều trở nên vui vẻ.

Lúc trước luôn có người nói với cô rằng công việc ở bưu điện là chiếc bát sắt, mỗi tháng kiếm được năm mươi tệ đã là không ít, nhưng mà bây giờ cô đi buôn bán, tiền mà cô kiếm được trong một tháng có thể bằng năm đến sáu tháng cô làm ở bưu điện.
 
Chương 97: Giống Như Một Con Mèo Con Muốn Được Khích Lệ, Tràn Đầy Sức Sống (1)


Cảm thấy bây giờ mới qua mấy tháng mà công việc làm ăn đã lớn.

Tối hôm đó Bạch Vi tan việc xong thì hào hứng đi tìm Lục Tư Đình.

"Không phải lúc trước em đã nói với anh sao, em gái họ của em đã mở một cửa hàng bán quần áo ở con phố khác, sau đó chúng em cùng nhau phối quần áo và trang sức, phần lớn khách hàng đều rất thích."

"Sau đó thì sao, chúng em đã bảo những vị khách kia, chỉ cần cầm hóa đơn mua quần áo ở bên kia sang cửa hàng bên này mua đồ trang sức thì sẽ được giảm giá 10% cho những loại trang sức nhất định, mấy hôm nay có rất nhiều khách đấy."

Bạch Vi nói chuyện, trong tay thì đang rửa một quả dưa deo, cô cắn một cái, tiếp tục nói: "Anh không biết đâu, hôm nay em tính toán sổ sách, phát hiện trong tiệm kiếm được không ít lợi nhuận đấy!"

"Hẳn là công việc buôn bán trong cửa hàng bán quần áo của em gái họ cũng không tệ, ngày nào cũng có rất nhiều người đến mua đồ trang sức, không nói đến những món đồ trang sức nhất định kia, mà trên cơ bản sau khi những vị khách đó nhìn thấy những món trang sức khác thì họ nhất định sẽ mua thêm vài món."

Lục Tư Đình làm cơm, Bạch Vi ở trong phòng bếp nói chuyện, nhưng mà cũng không ảnh hưởng øì.

Cũng không lâu lắm, Lục Tư Đình nói: "Được rồi, ăn cơm trước äi."

Chờ đến lúc cơm được đặt lên bàn, Bạch Vi cũng không động vào những món ăn đang bốc khói ở trên bàn, ánh mắt vẫn đang lấp lánh nhìn về phía anh.

Lục Tư Đình bất đắc dĩ cười cười, nói: "Em nói tiếp đi."

"Em cũng không nghĩ đến là kinh doanh lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, hiện tại, lợi nhuận một tháng của em cũng bằng em đi làm ở bưu điện nửa năm!"

Bạch Vi kiêu ngạo ngóc đầu lên, giống như một con mèo con muốn được khích lệ, tràn đầy sức sống.

Lục Tư Đình xoa xoa đôi tay theo bản năng, vừa cười vừa nói: "Vậy các em đúng là rất tuyệt, xem ra việc anh ủng hộ em lúc trước cũng rất đúng đắn."

"Cũng không hẳn!"

Lúc này Bạch Vi mới cầm đũa lên, nếm nếm món cá mà hôm nay Lục Tư Đình nấu.

Thịt cá thơm thơm mềm mềm, sau khi cho vào miệng thì tan ra, mấu chốt là ở bên trong cũng không có xương, Bạch Vi cũng không cần phải gỡ.

Nhưng mà có lễ là bởi vì đang phấn chấn cho nên buổi tối Bạch Vi đã ăn không ít.

Cuối cùng hai người ra ngoài đi dạo một vòng, đợi đến khi tiêu cơm một chút thì mới trở về ngủ.

Công việc buôn bán cứ tiếp tục như vậy, hơn nữa còn có Lục Tư Đình cổ vũ, Bạch Vi càng ngày càng nhiệt tình.

Bình thường cũng không có thời gian gặp mặt Bạch Tường Vi, chỉ có ngày lễ ngày tết thì hai người mới có thể cùng ngồi xuống nói chuyện.

Nhưng mà có đôi khi Thẩm Quyên đưa cơm tới thì sẽ mang theo chút hoa quả, Bạch Vi cũng sẽ mang đến chỗ em gái họ.

Cứ như vậy cho đến cuối tháng chín.

Cũng sắp đến ngày 1 tháng 10 cho nên đường phố luôn ồn ào náo nhiệt.

Vì chuẩn bị hoạt động ngày Quốc khánh cho cửa hàng, Bạch Vi dán hai tấm áp phích mà mình đã vẽ ra bên ngoài, sau đó lại đi thuê người làm một tấm biểu ngữ, chỉ viết đơn giản: Giảm giá 20% trong 3 ngày trước Quốc khánh.

Trong thời đại này cũng không có nơi in ấn áp phích, Bạch Vi cũng chỉ có thể tự mình làm một cái đơn giản.

Có rất nhiều người tới dạo phố, sau khi thấy biểu ngữ thì họ liên ghé vào cửa hàng để xem.

Bạch Vi liền lần lượt giải thích nói: "Nếu như không cần mua gấp thì có thể chờ vài ngày, bởi vì trong mấy ngày Quốc khánh thì cửa hàng sẽ giảm giá 20%, trong khoảng ba ngày, rẻ hơn ngày thường rất nhiều."

Phần lớn khách hàng nghe xong thì đều cảm thấy hoạt động này rất tốt, sau khi đi xung quanh cửa hàng xem một chút thì liền rời đi.

Chỉ có một số ít người cần phải dùng ngay hoặc là cần mang đi tặng thì sẽ mua luôn, còn những người khác đều chờ đến ngày Quốc Khánh thì mới tới mua đồ.
 
Chương 98: Giống Như Một Con Mèo Con Muốn Được Khích Lệ, Tràn Đầy Sức Sống (2)


Đồ trang sức trong cửa hàng này vừa tỉnh xảo vừa đẹp, nam nữ đều có thể mua được món trang sức mà mình thích, hơn nữa giá cũng rẻ, lần nào đến cũng phải mua rất nhiều.

Dù chỉ mua món đồ trang sức với giá một tệ thì cũng sẽ được giảm bớt 20 xu, nếu như mua hai tệ tiền trang sức thì sẽ chỉ còn một tệ sáu, tiết kiệm được bốn mươi xu, như vậy thì còn có thể mua thêm một chiếc trâm cài ngực đẹp, dù tính thế nào thì cũng vẫn có lời.

Cho nên phần lớn mọi người đều lựa chọn đợi thêm vài ngày nữa, đợi đến ngày Quốc Khánh thì sẽ tới mua đồ.

Thế là thu nhập của mấy ngày cuối tháng chín đều giảm xuống.

Nếu so sánh với thu nhập mười mấy tệ của lúc trước thì thu nhập bây giờ rất ảm đạm, gần như không có đầu thu.

Nhưng mà Bạch Vi cũng không thèm để ý, ngày nào cũng tan làm sớm, sau khi về nhà thì sẽ chuyên tâm làm trang sức.

Nguyên liệu trong nhà cũng gần hết, Bạch Vi lại đến thị trường bán si một chuyến, mua rất nhiều nguyên liệu trở vê. Tới gân Quốc Khánh, phố lớn ngõ nhỏ đều vô cùng ồn ào, giăng đèn kết hoa giống như đến năm mới.

Người lớn trẻ nhỏ đều nghỉ, mọi người đều chen chúc trên đường.

Trong cửa hàng của Bạch Vi cũng có không ít người, nhưng mà cũng không có mấy người mua đồ, mấy ngày nay, buổi tối Bạch Vi đều không cần phải tính toán sổ sách, bởi vì căn bản là thu nhập chưa đến hai tệ.

Cuối cùng đã tới ngày mùng 1 tháng 10 hôm nay.

Bạch Vi dậy thật sớm, đặc biệt ăn diện một chút, trang điểm nhẹ nhàng, ghim đầu tròn, sau đó cầm túi xách đến cửa hàng.

Bởi vì Lục Tư Đình không cần đi làm, cho nên đây là lần đầu tiên Bạch Vi ra ngoài sớm hơn Lục Tư Đình.

Bên ngoài đã rất ồn áo, có tiếng khua chiêng gõ trống từ xa vang đến, hình như có người đang múa sư tử, Bạch Vi nghe thấy vậy thì rục rịch, nếu không phải còn đang mở cửa hàng thì cô nhất định phải đi ra ngoài xem một chút.

Vừa mở tiệm chưa đến 2 phút, hai cô bé nhìn mười lăm mười sáu tuổi kéo tay nhau chạy chậm đi vào.

"Bà chủ, hôm nay giảm giá 20% đúng không?"

"Đúng vậy." Từ khi hai cô bé này bắt đầu thì gần như liên tục có người đi vào.

Bình thường đều phải mua trang sức với giá thông thường, hôm nay chỉ cần trả 80% liền có thể mua cho nên có rất nhiều người muốn nhân dịp này mua nhiều một chút cho nên mọi người đều mua không ít.

Thẩm Quyên cũng biết ngày 1 tháng 10 có hoạt động, vốn là bà muốn đến một mình, nhưng nhìn thấy Bạch Diệu Thiên được nghỉ định kỳ mà cũng không ra khỏi cửa cho nên cũng kéo ông qua.

"Dù sao thì ông cũng ở nhà nhàn rỗi, hôm nay cửa hàng của con gái cũng có nhiều việc, ông đi theo tôi đến đó hỗ trợ đi."

Lúc đầu Bạch Diệu còn không muốn ra khỏi cửa, nhưng sau khi nghe thấy là ra ngoài để giúp con gái thì lập tức đứng lên thu dọn.

Lúc Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên đến, cửa hàng vừa mới mở được hai mươi phút, lúc này bên trong cửa hàng đã có rất nhiều khách, Bạch Vi cũng đang vội vàng túi bụi, hai người vội vàng đi vào hỗ trợ.

Đầu óc Bạch Vi linh hoạt cho nên đứng nhận và trả tiền thừa.

Càng lúc càng có nhiều người trong cửa hàng, cô có chút vội vàng, nhìn thấy ba mẹ mình tới thì mới thả lỏng một hơi.

Mặc dù Bạch Diệu Thiên không hiểu nhiều, nhưng mà có Thẩm Quyên ở đây, hai người cùng nhau chào đón khách cho nên cũng rất ra dáng.

Qua thêm vài phút đồng hồ, cách cửa ra vào không xa, có một chiếc xe Jeep màu xanh lục dừng lại, Lục Tư Đình ra khỏi xe.

Bởi vì nghỉ định kỳ cho nên anh mặc trang phục bình thường, áo sơ mi trắng cùng quần màu đen, chân dài 1m8, dáng người giống như một minh tỉnh điện ảnh, dọc theo đường đi có không ít cô gái lén lút nhìn anh.

Lục Tư Đình ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm cho nên muốn đến xem Bạch Vi ai biết vừa tới thì đã thấy tình huống bận rộn như vậy.

Cho nên Lục Tư Đình cũng đi vào hỗ trợ.
 
Chương 99: Chuẩn Bị Mua Nhà (1)


Ban đầu khi Bạch Vi nhìn thấy Lục Tư Đình thì còn hơi kinh ngạc, nhưng mà sau khi có thêm một người hỗ trợ thì mọi người đều cảm thấy nhẹ nhốm hơn.

Bán đồ quá nhanh cho nên Thẩm Quyên thường phải bù đồ vào kệ sau mỗi nửa giờ,

Bạch Diệu Thiên cũng dần dần quen thuộc, một mình cũng có thể chào đón khách được.

Lục Tư Đình ở trong quầy thu và trả tiền thừa cho khách, Bạch Vi thì ngồi ở một bên, dùng tốc độ tay thật nhanh để chế tác trang sức.

Mấy người đều vô cùng vội vàng, có rất nhiều khách hàng lui tới, có đủ loại trang sức.

Có người thích kẹp tóc, khuy măng sét trâm ngực hay những món trang sức tỉnh xảo, cũng có người thích dây đeo ngang bụng hay là đồ trang sức nam tính.

Còn có các cặp ba mẹ đưa con đến chọn lựa trang sức.

Có nhiều đồ trong kho, Thẩm Quyên có thể kịp thời bổ sung hàng hóa, nhưng cũng có rất nhiều loại hàng bị hết, sau khi bán hết thì cũng không còn.

Mặc dù Bạch Vi ngồi ở bên cạnh bện trang sức, nhưng cũng không thể nào bện được hết những món đồ mà khách hàng yêu cầu, cho nên liên nhận tiền đặt cọc của khách hàng, ghi lại thông tin, bảo bọn họ đợi mấy ngày nữa thì đến lấy.

Đặt trang sức là chuyện rất phổ biến trong cửa hàng của bọn họ cho nên cũng có rất nhiều người đặt trước món đồ mà mình muốn.

Gần tới trưa, cuối cùng khách cũng đi bớt một chút.

"Đường phố bên kia bán rất nhiều đồ ăn, còn có quán cơm nhỏ."

Bạch Diệu Thiên ở ngoài cửa nhìn ra bên ngoài, sau đó nói: "Hai đứa muốn ăn gì, ba mẹ sẽ đi mua về."

"Ba, tùy tiện mua chút đồ là được, đợi buổi tối, con sẽ mời mọi người đi ăn ngon." Bạch Vi lấy nước lạnh đổ vào chiếc khăn tay sau đó lau lau gương mặt.

Bây giờ khách đã ít hơn một chút, nhưng mà cũng không biết là khi nào thì bọn họ sẽ quay lại cho nên giữa trưa mọi người cũng chỉ có thể ăn đơn giản một chút.

Cuối cùng, Bạch Diệu Thiên và Thẩm Quyên cùng đi mua cơm trưa, có mì nếp, cơm thơm ngon, còn có đủ loại đồ ăn vặt ở quán ven đường mà Bạch Vi thích ăn, nếu dùng lời của Thẩm Quyên thì đúng là thực sự hận không thể mang cả sạp hàng của người ta vê.

Người một nhà thay phiên nhau ăn cơm trưa, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, qua một giờ đồng hồ, từ từ lại có rất nhiêu khách hàng đi vào.

Phía ngoài đường ồn ào, bên trong cửa hàng cũng rất ồn ào.

Bận rộn đến buổi chiều vào lúc năm, sáu giờ thì lưu lượng người dần dần giảm xuống.

7:00 tối, cửa hàng đã quay về trạng thái bình thường, cách một lúc thì sẽ có người vào xem.

Bạch Vi đứng ở ngoài cửa nhìn một chút, chuẩn bị lát nữa sẽ đóng cửa.

Hôm nay là lễ Quốc Khánh mùng 1 tháng 10, tất cả mọi người đều muốn đi chơi.

Hơn nữa hôm nay cũng đã bận rộn như vậy, tất cả mọi người đã vất vả cả một ngày, tăng thêm thu nhập buổi tối không tốt bằng ban ngày, không bằng đóng cửa sớm một chút để ba mẹ về nghỉ ngơi.

Bạch Vi nói: "Ba mẹ. Hôm nay hai người bận rộn một ngày cũng vất vả, không bằng về sớm một chút đi, lát nữa con cùng Lục Tư Đình thu dọn cửa hàng xong thì cũng sẽ đóng cửa về nhà."

"Vị Vi, lúc nào đóng cửa cũng được, còn phải quét dọn vệ sinh đúng không? Vậy chúng ta cùng nhau làm, sau khi làm xong thì đều có thể về nhà sớm."

"Vậy cũng được, mẹ, ba, lát nữa chúng ta có thể ra tiệm ăn cơm, cho nên lúc hai người về nhà cũng không cần phải nấu cơm."

Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên đã bận rộn giúp đỡ cửa hàng cả một ngày, hiện tại ra ngoài ăn cơm cho nên chắc chắn Bạch Vĩ sẽ trả tiên.

Hôm nay có nhiều người như vậy, nếu bốn người họ ra ngoài ăn cơm thì chỉ sợ là sẽ phải xếp hàng, còn không bằng tự ở nhà nấu ăn.

Thẩm Quyên vội vàng nói: "Không cần Vi Vi, mẹ và ba con quay về nấu chút đồ ăn là được, nếu các con không muốn nấu thì cứ ra ngoài ăn là được."

Cuối cùng, hai người vẫn rời đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top