Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 120: Tối Hôm Qua Lục Tư Đình Giống Như Mãnh Hổ Hạ Sơn (2)


Ông Lý bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Bạch Vi một chút, giống như ông ấy hiểu ra gì đó, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy để chú đi hỏi lại một chút."

Sau khi ông ấy đi ra thì Bạch Vi mới ngâm nga bài hát, quay lại ghế của mình.

Chắc hẳn là ông Lý đang phải đi vận động hành lang, một lần lại một lần giảm giá tiền, cứ chạy tới chạy lui hai chuyến như vậy, cuối cùng, Bạch Vi cũng gật đầu.

"Cô Bạch, lần này thật sự là giá cuối cùng, ông Phương nói, tám nghìn ba, nếu như cháu đồng ý thì bây giờ có thể ký hợp đồng, nếu như cháu không đồng ý..."

Ông Lý còn chưa kịp nói câu kế tiếp thì Bạch Vi cũng đã hiểu ra.

Thật ra Bạch Vi cảm thấy cái giá tám nghìn ba này cũng đã ổn, nhưng mà nếu như tiếp tục thì cô cảm thấy vẫn còn có thể bàn đến cái giá 8 nghìn.

Chỉ là, Bạch Vi còn muốn hợp tác lâu dài với ông Lý cho nên không thích hợp để tiếp tục giảm giá, lỡ như tiếp tục ép chủ nhà giảm giá rồi họ không bán thì phải làm sao?

Cho nên, Bạch Vi vẫn đồng ý.

"Cảm ơn ông Lý, may mắn mà có chú cho nên chúng cháu mới có được một căn nhà như ý."

Lục Tư Đình đứng lên, bắt tay cùng ông Lý.

Cuối cùng cũng bàn bạc xong lần hợp tác này, ông Lý cũng nở nụ cười chân thành: "Vậy thì hôm nay chúng ta ký hợp đồng äi."

"Được."

Đây cũng chính là mong muốn của Bạch Vi cùng Lục Tư Đình, nhanh chóng ký hợp đồng, làm thủ tục sang tên mới là chuyện quan trọng.

Nếu căn nhà này còn chưa đến tay của mình ngày nào thì Bạch Vi còn chưa yên tâm ngày đó.

Nhưng mà thời gian đã không còn sớm, có thể ký hợp đồng nhưng mà nếu muốn xử lý thủ tục thì còn phải đợi đến ngày mai, cho nên cuối cùng bàn bạc trực tiếp làm thủ tục vào trưa mai.

Sáu giờ bọn họ tới, bây giờ đã gần 8h.

Sau khi ký hợp đồng xong, hai người liền đi ra ngoài tìm một tiệm cơm để ăn cơm.

Bởi vì ngày mai còn có việc cho nên hai người chỉ tùy tiện ăn chút gì đó, Lục Tư Đình liền lái xe đưa Bạch Vi về nhà.

Hôm nay Bạch Vi ở trong cửa hàng, mặc dù nói không vội, nhưng mà khi Thẩm Quyên cùng Tần Lan Lan ở đó thì chắc chắn là cô cảm thấy lo lắng, chỉ sợ bọn họ phát hiện ra chuyện gì đó.

Nhưng mà tuổi của hai người này không chênh lệch nhiều cho nên có chủ đề để nói chuyện chung, một khi đã nói chuyện thì sẽ không chú ý đến Bạch Vi, vì vậy bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì.

Ở trong cửa hàng một ngày, sau đó lại đi bàn bạc về giá cả, ký hợp đồng, lúc đó Bạch Vi rất vui vẻ, nhưng mà lúc ăn cơm thì cô cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái.

Sau khi trở về, Bạch Vi đi tắm nước nóng trước, sau khi ra ngoài thì bổ nhào cả người vào trong chăn, lúc này cô mới cảm thấy mình sống lại.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Bạch Vi siết chặt chiếc chăn.

Làm sao bây giờ, lát nữa Lục Tư Đình đi ra thì nên làm gì?

Eo vẫn đau, chân cũng mềm nhũn, còn có vị trí nào đó không thể nói ra cũng đang mơ hồ thấy đau.

Người ta thường nói sau khi đàn ông ăn mặn thì sẽ không biết kiềm chế, nếu như đợi chút nữa Lục Tư Đình đi ra mà anh giống như hôm qua thì cô có nên từ chối không?

Bạch Vi có chút xoắn xuýt.

Hai người cũng là vợ chồng, cũng không thể nói lời từ chối, hơn nữa đêm nay Lục Tư Đình không uống canh bồi bổ, chắc hẳn là sẽ không giống tối hôm qua nhi?

Nhưng mà cơ thể của cô thực sự không thoải mái!

Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại. Cùm cup một tiếng, cửa bi đẩy ra, Lục Tư Đình đi ra.

Bạch Vi càng căng thẳng hơn, cả người đều co lại trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

Hai mắt thật to lặng lẽ nhìn Lục Tư Đình, gần như là anh đi đến đâu thì cô sẽ nhìn đến đó.

Lục Tư Đình tắt đèn lên giường, ôm Bạch Vi đang cuốn chăn giống như một con nhộng.
 
Chương 121: Lục Tư Đình: Mấy Ngày Nay, Cơ Thể Đã Khoẻ Lại Chưa? (1)


Có lẽ là thấy xúc cảm không tốt nên Lục Tư Đình nhanh chóng kéo Bạch Vi ra khỏi chăn, tiếp đó thì cảm thấy hài lòng chuẩn bị đi ngủ.

Đúng không, xúc cảm này mới đúng.

Lục Tư Đình hài lòng, nhưng mà Bạch Vi lại rất lo lắng.

Cô nhắm mắt lại thật chặt, nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không thấy Lục Tư Đình tiến hành bước kế tiếp.

Đôi mắt lặng lẽ mở ra một đường nhỏ, Bạch Vi liền thấy Lục Tư Đình đã nhắm mắt lại, dáng vẻ như muốn đi ngủ.

Anh, anh đây là có ý gì?

Bạch Vi sửng sốt một chút, chuyện này hoàn toàn không giống tối hôm qua.

Tối hôm qua Lục Tư Đình giống như mãnh hổ hạ sơn, giống như người chưa từng ăn thịt hơn 20 năm, một buổi sáng đột nhiên được nếm thức ăn mặn, đó sẽ là cảm giác không thể nhịn được.

Mãi đến cuối cùng khi Bạch Vi thật sự mệt không chịu được, rơi vào trạng thái nửa ngủ thì Lục Tư Đình mới buông tha cho cô.

Buổi sáng hôm nay lại bắt đầu xem xét, xương sống thắt lưng, chân của Bạch Vi đều run lên, không thể nào đi xe đạp được, Lục Tư Đình vân sinh long hoạt hổ, thậm chí còn sáng láng hơn bình thường.

Từ xế chiều Bạch Vi đã suy nghĩ, buổi tối hôm nay nên làm gì, thật không nghĩ đến, hoàn cảnh hiện tại lại hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.

Hôm nay cũng chỉ khác hôm qua ở chỗ không có chén canh.

Tối hôm qua còn có thú tính, đêm nay lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ, nhất định phải có canh bồi bổ thì mới được sao?

Nếu như chỉ cần canh bồi bổ thôi thì cũng không sao, nhà bọn họ còn có thể mua được, nhưng mà nếu mãi vẫn như vậy thì cũng không phải cách.

Bạch Vi xoắn xuýt trong lòng, liền ngủ không yên, thế là nhỏ giọng hỏi: "Lục Tư Đình, anh ngủ rồi sao, chẳng le đêm nay chúng ta chỉ đi ngủ như vậy thôi sao?"

Bạch Vi vẫn không thể nói lời quá lộ liễu, cho nên chỉ có thể hỏi mờ mịt như vậy.

Lục Tư Đình cũng hiểu ý của cô, mở mắt ra nhìn Bạch Vi, thấp giọng nói: "Đừng lộn xộn, cũng đừng nghĩ lung tung cái gì, cả ngày hôm nay, tư thế đi của em còn không bình thường, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."

Hóa ra là bởi vì lý do này.

Gương mặt của Bạch Vi từ từ đỏ lên, cô có chút xấu hổ, nhưng mà lời của Lục Tư Đình cứ quanh quẩn trong đầu, khiến cô vừa ngọt ngào vừa vui vẻ.

Vậy mà Lục Tư Đình lại vì cô mà kiềm chế bản năng nguyên thủy, hóa ra ở trong lòng, anh lại quan tâm mình đến vậy sao?

Bạch Vi rất là vui vẻ, cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Vụng trộm nhìn Lục Tư Đình một lúc, sau đó lại duỗi tay đá chân một lúc, Bạch Vi không ngủ được.

Lục Tư Đình im lặng thở dài, thế là trực tiếp ôm lấy Bạch Vi vào trong ngực: "Ngủ đi."

Bạch Vi cười hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn lại.

Vốn là cô đã rất mệt mỏi cho nên sau khi ngoan ngoãn một lúc thì ngủ mất.

Sáng ngày hôm sau, mãi đến khi ánh mặt trời phơi đến cái mông thì Bạch Vi mới ung dung tỉnh lại.

Cô nhìn đồng hồ, đã là tám giờ rưỡi.

Nhưng mà không sao cả, mình mở cửa hàng tự mình làm chủ, cho dù có ngủ đến tối thì cũng không sao cả.

Bạch Vi rời giường, vui vẻ mặc quần áo rửa mặt, sau khi ăn sáng xong thì mới cầm túi xách nhỏ của mình đến mở cửa hàng.

Tần Lan Lan tới sớm, thấy Bạch Vi đến muộn như vậy thì đi đến hỏi: "Tiểu Bạch em ngủ quên sao, sao mà hôm nay lại tới muộn như vậy?" "Là do tối hôm qua em ra ngoài ăn cơm, sau đó còn đi tản bộ, về nhà muộn cho nên lúc đi ngủ cũng muộn, vì vậy sáng nay em mới ngủ quên mất."

Bạch Vi tùy tiện tìm một lý do, Tần Lan Lan cũng không hỏi tới, mà vui vẻ cắn hạt dưa nói chuyện cùng Bạch Vi, hôm qua sau khi cô tan làm sớm thì trên con đường này có chuyện gì xảy ra.

Cửa hàng nhà ai xuất hiện vị khách kỳ lạ, trong cửa hàng nhà ai xảy ra chuyện gì.

Lúc đầu Bạch Vi còn không quan tâm, về sau dần dần nghe mê mẩn, hai người vừa cắn hạt dưa vừa đứng ở ngoài cửa nói chuyện.
 
Chương 122: Lục Tư Đình: Mấy Ngày Nay, Cơ Thể Đã Khoẻ Lại Chưa? (2)


Gần tới giữa trưa, Thẩm Quyên tới.

Bạch Vi chỉ nói mình ra ngoài có việc, sau đó để mẹ trông cửa hàng.

Xe của Lục Tư Đình dừng ở cách đó không xa, anh tới đón Bạch Vi đến làm thủ tục sang tên.

Có rất nhiều thứ cần thiết để làm thủ tục sang tên, nhưng mà bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ, nhanh chóng làm xong giấy tờ bất động sản.

Cả quá trình này có ông Lý cùng đi, cũng không xảy ra chuyện rắc rối gì.

Ở dưới ánh mặt trời, giấy tờ bất động sản mỏng manh, nhìn rất đẹp, Bạch Vi vô cùng vui vẻ.

Trước khi rời đi, Bạch Vi còn gửi tiền hoa hồng, sau đó nói: "Ông Lý, sợ là sau này sẽ phải làm phiền chú trong khoảng thời gian này."

"Không phiền phức, cô Bạc có chuyện gì thì cứ việc nói."

Ông Lý đỡ kính mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng.

"Là như vậy, hai vợ chồng chúng cháu còn muốn mua thêm mấy căn nhà, còn có người thân nhà cháu, gần đây cũng muốn tìm nhà, nếu bên ngày của chú có căn nhà nào tốt thì đừng quên nói với cháu." Bạch Vi lễ phép nói.

Xem ra còn là một khách hàng lớn. Ông Lý không đổi sắc mặt mà suy nghĩ.

Bên này của ông ấy cũng có nhà, nhưng mà tương đối nhỏ, hơn nữa chỗ không tốt, có lẽ là Bạch Vi sẽ không mua.

Nhưng mà chuyện mua nhà cũng không phải chuyện có thể hoàn thành trong một lần, xem nhà chọn nhà, bàn giá cả ký hợp đồng, còn có rất nhiều việc cần phải làm.

Hơn nữa cô nói là mấy căn, không phải một hai căn, đây nhất định là một cuộc buôn bán lâu dài.

"Cô Bạch khách sáo rồi, chúng ta cũng đã từng hợp tác nhiều lần, nếu sau này có căn nhà nào tốt thì chú sẽ báo cho cháu đầu tiên."

Ông Lý khách sáo đồng ý.

Ông Lý nhanh chóng rời đi, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi cũng lên xe.

Bán một căn nhà, người bán bên kia sẽ cho một phần tiền, người mua bên này cũng sẽ cho một phần tiền, nếu cộng hai phần tiền này lại thì sẽ bằng một tháng tiền lương của ông ấy, mua đi bán lại có nhiều tiền như vậy thì ông ấy nhất định sẽ thật lòng giúp Bạch Vi tìm nhà.

Buổi tối, hai người về nhà, Lục Tư Đình đã làm một vài món thanh đạm.

Hai ngày nay cơ thể của Bạch Vi đã khá hơn nhiều, khẩu vị cũng từ từ khôi phục lại, hai người ăn hết cả bàn đồ ăn. Buổi tối, Bạch Vi nằm ở trên giường còn có chút lo lắng, thật không nghĩ đến, Lục Tư Đình nói cái gì thì đúng là cái đó, căn bản vốn không đụng vào cô, cả mấy ngày liên tiếp đều như vậy giúp cho Bạch Vi có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi.

Cách hai ngày, buổi tối lúc đi ngủ, Bạch Vi vốn cho rằng vẫn ngủ như bình thường, nhưng mà Lục Tư Đình lại ghé vào bên tai cô thấp giọng hỏi: "Sao rồi, mấy ngày nay, cơ thể của em đã khỏe lại chưa?"

Bạch Vi sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ là anh đang hỏi cái gì.

Buổi tối hôm nay, có thể chứ, nhưng mà Lục Tư Đình còn chưa uống canh mà.

Một bàn tay nóng rực bỗng xoa lên thịt mềm ở bên hông, Bạch Vi không khỏi run rẩy.

Gò má cô nhanh chóng đỏ rực, sau đó thẹn thùng gật đầu một cái.

Động tác này giống như một tín hiệu, không khí trong phòng nóng lên, chân giường cũng lắc lư.

Có câu uyên ương bị lý thành song dạ, hoa lê đè hải đường, chiếc đèn bàn nhỏ trên lầu sáng đến nửa đêm.

Bạch Vi vẫn cho là chén canh gà ác kia có công hiệu.

Người đã kết hôn nửa năm, nhưng mà đêm nào cũng ngủ bình thường, Bạch Vi là một cô gái xinh đẹp có vóc người nóng bỏng ở bên cạnh, vậy mà Lục Tư Đình lại không động lòng sao? Cộng thêm việc bây giờ là mùa hè, càng ngày càng nóng cho nên tâm tư nhỏ của Bạch Vi phiêu lên, cô mua rất nhiều áo ngủ gợi cảm, cũng muốn mặc cho Lục Tư Đình nhìn.

Kết quả, lần một lần hai, Lục Tư Đình không có động tĩnh, ba lần bốn lần, Lục Tư Đình vẫn không có động tĩnh.

Là do mị lực của cô không đủ sao?
 
Chương 123: Anh Không Cảm Thấy Em Béo, Mềm Mềm Thì Ôm Mới Thoải Mái (1)


Bạch Vi nhìn chính mình trong gương, bóp một cái vào gương mặt vô cùng mềm, tất cả đều là collagen.

Nếu không phải ngày nào rời giường rửa mặt cũng có thể nhìn thấy gương mặt của mình thì Bạch Vi thật sự sẽ coi là mình không có đủ mị lực.

Mãi đến một lần cuối cùng, Bạch Vi to gan mua một chiếc váy ngủ, vạt áo chỉ miễn cưỡng đến bắp đùi.

Lục Tư Đình vẫn chỉ ôm cô, cũng không có động tác khác.

Bây giờ Bạch Vi mới hiểu được, không phải là do mình không có mị lực, mà là cơ thể của Lục Tư Đình không được.

Mặc dù Lục Tư Đình là sĩ quan, bình thường có tố chất cơ thể tốt, rất mạnh mẽ, thân thủ tốt. Nhưng mà chuyện này lại không liên quan nhiều đến tố chất cơ thể.

Bạch Vi đưa ánh mắt nhìn sang Tần Lan Lan thế là tìm ra biện pháp làm canh bồi bổ.

Gà ác và hải sâm, nghe cũng rất bổ.

Còn về mấy thứ đồ có thêm ở bên trong như là đương quy, phục linh các loại là dược liệu mà một bà chủ dạy cô phối thêm sau khi thấy Bạch Vi mua rất nhiều hải sâm để nấu canh.

Lúc Bạch Vi nấu canh, thật ra trong lòng cũng rất thấp thỏm. Lo lắng sợ mình nấu canh không ngon, lo lắng là canh này không hữu hiệu.

May mắn, cuối cùng thì vẫn có thể uống được, kết quả cũng có ích.

Nếu không, hơn một trăm ngày này cùng giường chung gối, Lục Tư Đình đều không có phản ứng gì, tại sao hôm đó vừa uống bát canh vào là lao đến cắn cô?

Bạch Vi tin tưởng, nhất định là do món canh có tác dụng.

Nhưng mà đó chỉ là ngày hôm qua.

Bạch Vi mơ mơ màng màng, liếc qua đồng hồ treo tường, trời đã rạng sáng một nửa, người đứng ở phía sau vẫn sinh long hoạt hổ, không có ý dừng lại.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, xác định lại buổi tối nay Lục Tư Đình ăn những món giống mình, cũng không uống canh bồi bổ. Nhưng mà, tại sao anh lại giống hôm đó như vậy?

Có lẽ là thấy được sắc mặt của Bạch Vi cho nên Lục Tư Đình cố ý thả chậm động tác, thấp giọng hỏi: "Bây giờ đã biết chưa, anh có cần uống canh không?”

"Không, không cần!" Bạch Vi nói lắp ra được ba chữ, đột nhiên ngón tay nắm chặt chăn mền lại.

Mãi đến khi đêm nay đi qua, Bạch Vi mới biết được, có món canh kia hay không thì cũng như vậy, ngày hôm sau, khi tỉnh lại, cô còn hoảng hốt một hồi lâu, nhìn ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào mà cô còn tưởng là mình đã nhìn thấy thiên đường.

Lục Tư Đình đã làm xong bữa sáng, có lẽ là biết tối hôm qua mình đã giày vò hung ác cô cho nên Lục Tư Đình đã làm một bữa sáng rất phong phú. Lại mặc quần áo, cầm giày cho cô.

Bạch Vi cũng không còn sức cho nên để Lục Tư Đình chạy việc vặt.

Nhìn Lục Tư Đình đang bận rộn tứ phía thì Bạch Vi còn có chút buồn bực, thế là nói: "Em thấy thể lực của anh cũng không tệ, về sau cũng không cần uống canh kia. Còn có, ban ngày em rất bận, về sau một tuần, tối đa chỉ có hai buổi tối được phép làm loạn.”

Nói xong lời cuối cùng, Bạch Vi lại đỏ mặt trước.

"Không sao cả, nếu mở cửa hàng mệt mỏi thì em có thể đóng cửa, còn về cơ thể, trước tiên có thể làm theo lời của em, chờ sau này em quen thuộc thì có thể làm mỗi ngày." Lục Tư Đình bình tĩnh nói.

Lúc Bạch Vi đứng dậy nghe được câu này thì đột nhiên run chân, xém nữa là té xuống, may là có Lục Tư Đình ở bên cạnh đỡ.

Cô trừng mắt liếc Lục Tư Đình, kết quả Lục Tư Đình trực tiếp be Bạch Vi xuống lầu.

Bạch Vi vùng vẫy hai cái, sau khi nhớ ra đây là nhà mình thì dứt khoát không vùng vẫy nữa, để Lục Tư Đình ôm mình xuống lầu nhanh một chút.

Vận động một đêm, Bạch Vi đã sớm đói bụng, nhưng mà ở bên này của cô đều là bữa sáng thanh đạm dễ tiêu hóa, mà Lục Tư Đình bên kia thì có những món mà anh thích ăn.
 
Chương 124: Anh Không Cảm Thấy Em Béo, Mềm Mềm Thì Ôm Mới Thoải Mái (2)


Rõ ràng là tối hôm qua hai người ngủ chung, lượng vận động cũng gần như nhau, hoặc Lục Tư Đình sẽ mệt mỏi hơn cô thì mới đúng.

Dù sao thì Bạch Vi mới là người nằm từ đầu đến cuối.

Nhưng mà sau khi tỉnh dậy, Lục Tư Đình mới là người mang gương mặt sáng láng.

Là bởi vì thể lực của mình không tốt sao?

Bạch Vi ăn màn thầu, trong lòng không ngừng Suy Xét.

Không được, cô không thể để mình ở thế hạ phong, buổi tối hôm nay nhất định phải rèn luyện.

Mặc dù không giống Lục Tư Đình, nhưng ngày nào cô cũng ăn nhiều đồ ăn như vậy, mà cũng chỉ ở trong cửa hàng mà không đi đâu cả, nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị béo lên.

Đúng vậy, cô phải giảm cân.

Bạch Vi quyết định chuẩn bị áp dụng kế hoạch.

Ví dụ như lúc đi làm, cô có thể đi đường hoặc chạy chậm đi.

Mặc dù đã gần đến tháng 11, nhưng mà ngày nào cũng nắng nóng, ban ngày đi ra ngoài, nếu như không có ô thì rất dễ bị rám đen.

Nếu như không đạp xe đến cửa hàng thì Bạch Vi đoán là mình sẽ phải đi ít nhất mất 20 phút.

Nếu không thì, hôm nay cứ đi xe trước đi.

Trời nắng như vậy mà cứ đi bộ thì chắc chắn sẽ bị bỏng, hơn nữa còn quá chậm, chậm trễ mở cửa hàng làm ăn.

Bạch Vi thuyết phục chính mình, quay người liền quay nhà đi xe đạp.

May là còn chưa ra khỏi đại viện quân đội nên trở về cũng gần.

Bạch Vi đi xe đạp của mình, vừa đi đến cửa hàng vừa ngâm nga một bài hát.

Vào giữa trưa, Thẩm Quyên đi đưa cơm cho Bạch VI.

Nhìn cơm trắng và đầy đủ các món ăn ngon thì Bạch Vi dự định cơm nước xong xuôi sẽ bắt đầu rèn luyện.

Rèn luyện thịt trên người thành các bắp cơ, cho dù không giống Lục Tư Đình như thế, thì cơ bụng cũng phải săn chắc.

Cơm nước xong xuôi thì cũng đến một giờ trưa.

Cửa hàng lớn như vậy, Bạch Vi vừa đi 2 vòng thì Thẩm Quyên liền nói: "Vừa cơm nước xong xuôi, con đi lại cái gì thế, cứ đong đưa làm mẹ nhức cả mắt."

"Mẹ, con muốn rèn luyện, con muốn đề cao tố chất thân thể."

"Con gái à, cần cải thiện gì chứ, mẹ thấy bây giờ con đang rất tốt."

Bạch Vi suy nghĩ, hay là đi ra ngoài đi bộ hai vòng?

Dù sao thì mẹ của cô cũng đang ở trong cửa hàng.

Nhưng mà vừa đi đến cửa, tiến lên một bước thì cô đã thấy trời nắng rất to, Bạch Vi cũng không còn ý định đi ra ngoài nữa, Thẩm Quyên nói: "Giữa trưa mà đi đâu, một lát nữa là người sẽ đầy mồ hôi, mau quay lại đây ngồi."

".. ĐƯỢc rồi, mẹ."

Bạch Vi trở lại vị trí của mình, bắt đầu bện vòng tay.

Nếu trong lúc làm việc không thể rèn luyện, vậy thì sau khi tan làm cũng có thể mà?

Sau khi Bạch Vi tan việc, cô đi mua hai chai nước suối, sau đó lên xe về nhà.

Trong sân nhỏ, sau khi Bạch Vi ăn cơm xong, cô lấy hai chai nước suối kia ra.

Cô có tình mua chai lớn một chút, nhưng mà dù chai nước suối có lớn đến đâu thì cộng lại chỉ nặng hai cân.

Mỗi tay Bạch Vi giơ một chai, cảm thấy quá dễ đàng, sau đó đi đi lại lại ở trong sân.

Lục Tư Đình nhìn thấy tình cảnh kỳ lạ này, hình như anh phát hiện ra gì đó, khóe mắt hiện lên ý cười.

Sau khi Bạch Vi nhìn thấy Lục Tư Đình thì chững chạc đàng hoàng mà giải thích: "Đừng nghĩ nhiều, em chỉ đang giảm cân."

"Nhưng mà anh không cảm thấy em béo, mềm mềm thì ôm mới thoải mái." Lục Tư Đình vừa cười vừa nói.

Bạch Vi lười nói chuyện với anh, cô luôn cảm thấy hình như Lục Tư Đình phát hiện ra cho nên cô đi ra chỗ khác.

Không ngừng giơ chai nước khoáng như đang tập cử tạ, không bao lâu Bạch Vi liền mệt mỏi.

"Vị Vị, đi vào ăn thôi!"

Câu nói này giống như một tín hiệu, Bạch Vi không do dự mà đặt chai nước khoáng xuống, sau đó đi vào nhà.

Muốn rèn luyện cơ thể thì cũng phải ăn no trước, nếu không thì làm sao có sức giảm cân được.
 
Chương 125: Lấy Ví Tiền (1)


Chỉ là sau khi cơm nước xong, Lục Tư Đình lại muốn đi tản bộ, nói là ở nhà quá nóng, còn muốn kéo Bạch VI.

Thế là sau bữa ăn thì kế hoạch nâng nước suối của cô cũng bị gác lại.

Hôm nay là cuối tuần, trong cửa hàng luôn bận rộn.

Đến giữa trưa thì cửa hàng cũng không còn đông nữa, Thẩm Quyên cũng mang cơm tới.

Buổi chiều có chút nóng, không có người nào, hai người đang ngồi ở trong cửa hàng nói chuyện trời đất thì Bạch Vi bỗng nhìn ra bên ngoài, vừa hay nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Lục Tư Dĩnh mặc một chiếc quần jean, một chiếc áo khoác ngắn, dưới chân đi giày, tóc ngắn được vuốt về phía sau, nhìn rất ngầu.

"Mẹ, chị của Lục Tư Đình tới, con đến nói với chị ấy mấy câu."

"Đi đi"

Thẩm Quyên cũng không nhiều lời, bản thân cầm quạt ngồi ở trong cửa hàng.

Hôm nay là cuối tuần, hẳn là ngày Lục Tư Dĩnh được nghỉ cho nên cô ấy mới ra ngoài, nói đến đây, Bạch Vi cũng đã lâu chưa gặp Lục Tư Dĩnh, lần gặp mặt là ở nhà họ Lục. Hai người nói chuyện đơn giản vài câu, Lục Tư Dĩnh nhìn thấy trong cửa hàng có rất nhiều trang sức mới thì hiếu kỳ đến xem một chút.

Bạch Vi cũng giới thiệu đơn giản qua mấy thứ đồ, cũng là phong cách mà Lục Tư Dĩnh sẽ thích.

Nhưng mà hôm nay Lục Tư Dĩnh còn có việc cho nên không ở lại chỗ này quá lâu: "Gói lại hai chiếc dây lưng này giúp chị, chị cảm thấy nó hợp với quần của chị. "

"Được."

"Vị Vi, có rảnh thì về nhà ăn cơm nhé."

"Được, chị đi đường chậm một chút."

Lục Tư Dĩnh nhanh chóng rời đi.

Bạch Vi đưa mắt nhìn cô ấy rời đi, lúc này mới quay lại ghế của mình.

Thẩm Quyên bỗng nhiên lại gần hỏi: "Vi Vi, người chị chồng này của con có phải hay đã 25 rồi không? Vẫn còn độc thân sao?"

Lục Tư Dĩnh quả thật đã hai mươi lăm tuổi, hơn nữa còn độc thân, nhưng mà, mẹ của cô hỏi chuyện này làm gì?

Bạch Vi cảnh giác nhìn về phía mẹ mình.

Trải qua chuyện này, Bạch Vi lập tức hiểu ra mẹ của mình muốn làm gì.

"Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy, xuất thân cùng năng lực của Lục Tư Dĩnh đều như vậy, chắc chắn là chị ấy sẽ coi thường đàn ông bình thường, cho nên mẹ đừng phí sức đi giới thiệu đối tượng cho chị ấy."

Lời này của Bạch Vi cũng không sai.

Mặc dù bọn họ không ở cạnh nhau nhiều nhưng mà Bạch Vi nhìn ra được, Lục Tư Dĩnh nhất định đang tìm một người đàn ông mà mình thích.

Không cần biết người đàn ông đó như thế nào, nhưng chắc chắn là phải có điểm gì đó hấp dẫn được cô ấy.

Hơn nữa Lục Tư Dĩnh còn là trung đoàn trưởng, cô ấy cũng có năng lực tự nuôi bản thân cho nên cũng không lo lắng đến chuyện cưới gả.

Thẩm Quyên thở dài, cảm thấy cũng đúng.

Bà chỉ mới gặp Lục Tư Dĩnh ba bốn lần, nhưng mà điều đó không gây trở ngại cho việc bà thích chị gái của con rể mình.

Cô gái này có dáng dấp đẹp mắt như vậy, lại còn ở trong bộ đội, mặc dù tính cách tùy tiện nhưng mà những người con gái ngay thẳng, không giả vờ như vậy lại rất quý hiếm ở xã hội ngày nay.

Cho dù tuổi tác có hơi lớn một chút nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì.

Chỉ là Thẩm Quyên vừa mới để lộ ra một chút manh mối thì đã bị Bạch Vi bóp tắt.

Hai mẹ còn Bạch Vi nói chuyện phiếm, Lục Tư Dĩnh cũng không biết.

Cô ấy nghe xong lời của em trai cùng em dâu nói thì quyết định mua mấy căn nhà, xế chiêu hôm nay cô ấy cũng hẹn với người môi giới tên là Điền Thường Phương để đi xem nhà.

Điền Thường Phương khoảng hai mươi tuổi, cao 1m75, đứng chung một chỗ cùng Lục Tư Dĩnh thì có chút thấp, anh ấy mặc âu phục thẳng tắp, nhìn cũng rất có tỉnh thần.

"Cô Lục, dựa theo yêu cầu của cô, tôi đã tìm kiếm ở gần đây, nhà rộng một chút, sạch một chút, có năm căn, nhưng mà trong đó ba căn cách hơi xa một chút, còn có một nhà không có người ở."
 
Chương 126: Lấy Ví Tiền (2)


Điền Thường Phương vô cùng phấn khởi nói: "Còn có một tứ hợp viện, vốn chỉ định cho thuê, nhưng mà chủ nhà di dân, cũng không cần tứ hợp viện này nữa, bây giờ muốn bán đi nhanh chóng, nếu như cô muốn thì tôi có thể đưa cô đi xem."

Lục Tư Dĩnh lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng nói một tiếng.

Hai người đi đế đầu ngõ nhỏ, mắt thấy sắp đến thì trên đường có tiếng hét chói tai.

"Có kẻ trộm!"

"Có ai không, bắt kẻ trộm!"

mA

Hình như có tiếng của con gái.

Lục Tư Dĩnh phát hiện ra có gì đó không thích hợp, xoay chân rễ ngang, liền đi ra ngõ nhỏ.

Chỉ thấy phía trước có một người đàn ông đội mũ đang vùi đầu chạy đi, ở phía sau còn có một thanh niên nhã nhặn, chỉ có điều là sau khi chạy được mấy bước thì bắt đầu chạy chậm lại, thở dốc.

Cô gái ở ven đường bị hù dọa, không nhúc nhích, tên ăn trộm kia cũng lao thẳng tới.

Trước khi tiếng hét phát ra, Lục Tư Dĩnh đưa tay kéo cô gái đi.

"Bắt kẻ trộm!" Thanh niên thở hồng hộc chạy tới, Lục Tư Dĩnh liếc mắt nhìn anh ấy, có vẻ là anh ấy không đuổi kịp cho nên cô lập tức chạy theo tên trộm.

"Ha ha ha, đây là đồ của tôi!"

Kẻ trộm thấy không có ai đuổi theo mình, mà tên thanh niên bị cướp kia còn có thể lực kém, cho nên lập tức dương dương đắc ý lấy ra túi tiền, chỉ có điều sau một giây, anh ta nghe được tiếng gì đó.

Đó là tiếng của bước chạy rất nhanh.

Kẻ trộm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc già dặn đang chạy ở tốc độ mà anh ta không thể nào đạt tới, hơn nữa khoảng cách giữa hai người bọn họ đang không ngừng bị rút ngắn.

Trong lòng căng thẳng, kẻ trộm biết mình không chạy nổi, dứt khoát móc dao từ trong túi ra.

Căn bản là đàn ông bình thường sẽ không thể chạy nhanh hơn Lục Tư Dĩnh, ngay cả đàn ông ở trong khu bộ đội, nếu muốn luận võ với Lục Tư Dĩnh thì cũng phải tự cân nhắc lại bản thân trước.

Lục Tư Dĩnh thấy kẻ trộm cầm dao ra thì không những không tức giận mà còn bật cười, khi kẻ trộm đâm tới thì cô ấy lưu loát né được.

Trên đường vốn không có nhiều người, nhưng mà vừa mới náo loạn một trận cho nên có rất nhiều người đi ra nhìn.

Mắt thấy một người trong đó lấy dao ra thì có người hét lên. "A, mau tránh ral”

"Trời ạ, mau báo cảnh sát!"

Ngay khi có người hốt hoảng báo cảnh sát, tìm cảnh sát thì trong ánh mắt bọn họ, người phụ nữ hiên ngang kia đã đơn phương đánh kẻ trộm.

Còn về con dao kia, sau khi Lục Tư Dĩnh đá một cái vào cổ tay của kẻ trộm thì nó đã rơi trên mặt đất, tên trộm cũng không thể cầm lên.

Tốc độ của kẻ trộm quá chậm, căn bản là không đánh lại Lục Tư Dĩnh, sau hai ba lần thì đã bị đè xuống mặt đất.

"Dưới ban ngày ban mặt, vậy mà dám ra ngoài trộm đồ?"

"Tuổi còn trẻ, có tay có chân, tại sao không đi làm mấy công việc tốt đẹp mà lại đi làm nghề này!"

Lục Tư Dĩnh vừa đè tên trộm vừa rút cái ví tiền không phải của anh ta ra.

Lúc này, thanh niên bị trộm ví tiền cũng chạy tới thở hồng hộc.

"Ví tiền của anh."

Lục Tư Dĩnh cũng không thèm nhìn mà ném qua, đúng lúc chạm vào cánh tay của thanh niên đi tới.

Thanh niên ăn mặc lịch sự, có lẽ là bình thường không vận động cho nên chạy hai bước liền bắt đầu thở dốc.

Anh ấy cũng chứng kiến vừa rồi Lục Tư Dĩnh bắt trộm như thế nào, nhưng mà bản thân không theo kịp cho nên liêu mạng chạy đến, cũng vừa mới chạy đến chỗ này.

"Xin chào..."

Thanh niên vừa thở hồng hộc nói hai chữ, đám người vây xem đột nhiên kéo đến đây.

Mọi người đều mồm năm miệng mười nói chuyện.

"Ai u, bây giờ có rất nhiều lưu manh, tuổi còn nhỏ mà không học tốt, giữa ban ngày mà dám đi trộm đồ."

"May mà có người tốt hỗ trợ bắt tên trộm này!"

"Tên trộm vặt này còn mang theo dao đấy, nếu làm người khác bị thương thì sẽ lớn chuyện!"

"Cảnh sát đâu, sao mà cảnh sát còn chưa tới chứ?"

"Vừa rồi còn thấy Nhị 0a ở Bắc Nhai vội vàng đi tìm người, hẳn là sắp trở về rồi."

Hàng xóm láng giêng xung quanh đều thích hóng chuyện, thanh niên còn chưa nói gì thì đã bị mọi người đi đến vây ở xung quanh.

Mãi đến hai phút sau, cuối cùng cảnh sát cũng đến đây.
 
Chương 127: Anh Ấy Thực Sự Có Chút Yếu (1)


"Đồng chí cảnh sát, tôi vừa mới nhìn thấy tên này trộm ví tiền ở ven đường, sau khi tôi đuổi đến nơi thì anh ta móc dao ra, muốn gây chuyện cho mọi người, vô cùng nguy hiểm, làm phiền các anh dẫn người đi, làm công tác điều tra kỹ càng."

Người chung quanh lao nhao, cuối cùng vẫn là Lục Tư Dĩnh nói đơn giản qua một lần.

Thanh niên đang bị đám người vây lại vội vàng giơ túi tiền của mình lên nói: "Chính là tôi, tên trộm này đã trộm ví tiền của tôi!"

Hai cảnh sát thấy thế thì đưa tên trộm đi, cũng mang theo cả con đao.

Đám người dần dần tản ra, thanh niên sửa sang lại vạt áo, sau đó đi đến nói cảm ơn: "Cảm ơn cô, nếu như hôm nay không nhờ cô thì chắc chắn tôi sẽ không thể tìm lại ví tiền của mình, hơn nữa còn để vụt mất một phần tử nguy hiểm."

Thanh niên có bề ngoài nhìn rất đẹp, nhìn đoan chính, vô cùng tuấn tú, đôi mắt to tròn, trong suốt, cũng rất có thần.

Cũng khá cao, ít nhất thì Lục Tư Dĩnh cũng không cần cúi đầu nhìn anh ấy.

Đúng là gu thẩm mỹ của Lục Tư Dĩnh. Chỉ có một điều không tốt lắm, đó chính là anh ấy thực sự có chút yếu. Bi người ta cướp mất ví tiên, có mấy trăm mét mà cũng không thể đuổi kịp, thể lực này cũng quá kém.

Lục Tư Dĩnh nghĩ như vậy thì cũng không nhiều lời, thản nhiên nói: "Không cần khách sáo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều đương nhiên."

Điền Thường Phương ngay cách đó không xa, cũng là nhìn từ đầu tới đuôi, thậm chí khi Lục Tư Dĩnh bắt được kẻ thì anh ấy còn hưng phấn vỗ tay lên.

Nhưng mà anh ấy cũng biết, mình không biết đánh nhau, nếu đi qua hỗ trợ thì cũng chỉ có thể cản trở cho nên chỉ đứng ở một bên xem.

"Cô Lục, chúng ta đi thôi?"

"Được."

Mục đích chủ yếu đi ra ngoài hôm nay là đi xem nhà, đương nhiên là Lục Tư Dĩnh sẽ không quên, thế là tiếp tục đi theo người môi giới.

Thanh niên còn định nói gì đó, đi ve phía trước hai bước, nhưng mà sau đó lại yên lặng dừng lại, chỉ đưa mắt nhìn Lục Tư Dĩnh đi rất xa.

Qua mấy ngày này, thời tiết không còn quá nóng, ban ngày cũng có chút lạnh.

Quạt được cất vào, buổi sáng lúc ra cửa, Bạch Vi còn mặc thêm chiếc áo khoác.

Tháng mười một đi qua, số lượng khách hàng tăng trở lại, nhưng cũng không có gì khác so với trước kia, mỗi ngày chỉ bán được khoảng 10 tệ.

Cộng thêm việc cửa hàng đã được mở từ lâu, những người xung quanh đến mua cũng đã mua, gần đây lưu lượng khách vẫn luôn không quá tốt.

Nếu như không phải có người của bên Bạch Tường Vi đến mua trang sức thì chỉ sợ sẽ không đạt đến 10 tệ.

Bạch Vi ngồi ở trong cửa hàng, trong lúc rảnh rỗi, cô bắt đầu nghiên cứu loại trang sức mới.

Thời tiết từ từ chuyển lạnh, một vài tháng nữa thì sẽ sang mùa đông, không bằng sớm chế tác một số loại trang sức đeo vào mùa đông.

Bạch Vi vẫn hiểu vô cùng rõ ràng, cho dù là trang sức hay mũ, khăn quàng cổ các loại, trời sinh phụ nữ không có sức chống cự với những thứ này.

Từ việc vẽ, thiết kế, đến mua đồ để chế tác, tất cả chỉ cần làm trong ba ngày mà thôi, Bạch Vi lập tức trưng bày trang sức mới.

Ở trong tủ là những chiếc trâm cài, kẹp tóc tỉnh xảo, điểm khác biệt duy nhất là những món đồ này đều có lông trắng, màu sắc trắng như tuyết khiến người ta vừa nhìn là lập tức liên tưởng đến tuyết lớn.

Thế là, hôm nay những người đi ngang qua cửa hàng trang sức đều nhìn thấy những món trang sức mới này.

Vốn là thời tiết đã chuyển lạnh, đây lại là những món trang sức rất hợp với mùa đông, tỉnh xảo lại xinh đẹp cho nên chúng đã thu hút rất nhiều khách hàng.

Sau khi Quốc Khánh kết thúc thì công việc buôn bán ảm đạm cũng dần dần thay đổi, thu nhập hàng ngày dần dần tốt lên, thậm chí còn nhiều hơn so với bình thường.

Khách hàng của Bạch Tường Vi bên kia cũng kéo đi, dù sau Quốc Khánh mấy ngày, nhưng mà mỗi ngày vẫn sẽ có hai đến ba người khách đến để mua trang sức giảm giá.
 
Chương 128: Anh Ấy Thực Sự Có Chút Yếu (2)


Bây giờ đổi quý, chắc chắn là cửa hàng quần áo cũng sẽ phải đổi quần áo để bán, cho nên buổi chiều ngày nọ, Bạch Vi thừa dịp Thẩm Quyên ở trong cửa hàng, mà đến cửa hàng của Bạch Tường Vi một chuyến.

Chắc chắn là sau này cửa hàng của Bạch Tường Vi sẽ được được mở rộng, nhưng mà ở giai đoạn hiện tại, vẫn còn chưa có nhiều khách.

Vốn là cửa hàng của hai bọn họ có quan hệ hợp tác, quần áo ở trong cửa hàng Bạch Tường Vi được bán càng nhiều thì cửa hàng trang sức của cô cũng sẽ có nhiều khách hơn.

Tối hôm qua Bạch Vi suy nghĩ một đêm, cũng như những nhãn hiệu nổi tiếng, họ đều có đặc điểm riêng của mình, chỉ cần nhắc đến món đồ nào đó thì người ta sẽ nhớ ngay đến họ, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là như vậy.

Mặc dù cô không biết sau này Bạch Tường Vi muốn đi theo con đường nào nhưng mà bây giờ, cô có thể khiến cho cửa hàng bán quần áo của Bạch Tường Vĩ trở nên đặc biệt hơn.

Ví dụ như, dựa theo quần áo trong cửa hàng của Bạch Tường Vi để thiết kế trang sức nhất định cho mỗi loại.

Khoảng cách giữa cửa hàng của Bạch Vi cùng Bạch Tường Vi không xa, Bạch Vi đi đến đó rất nhanh.

Giữa trưa không có nhiều người, Bạch Tường Vi tiễn hai vị khách cuối cùng đi xong thì nhanh chóng rót nước cho Bạch VI.

"Không cần phiền Tường Vi, hôm nay chị tới, chủ yếu là..."

Bạch Vi nói qua về suy nghĩ của mình, không nghĩ tới Bạch Tường Vi lại lắng nghe rất chân thành.

Không cân nhắc quá lâu, Bạch Tường Vi đồng ý rất nhanh.

Đây vốn là kết quả mà cả hai cùng có lợi, chính xác là không cần cân nhắc quá nhiều.

"Chị họ, em giới thiệu với chị một chút về quần áo hiện tại trong cửa hàng em nhé."

Bạch Tường Vi đi tới bên cạnh cửa bắt đầu giới thiệu nói: "Bên này là hàng mà hai hôm trước em mới nhập về, thời trang thu đông, nhẹ nhàng, nhìn đẹp, hơn nữa còn có thể giữ ấm."

"Lại tiến vào trong một chút, đây chính là áo khoác cùng váy có thể mặc bốn mùa, còn có một số sườn xám. Ở chỗ tủ kính này, em trưng bày quần áo được giảm giá."

"Ở đây còn có quần áo nam, nhưng mà không nhiều, chỉ có một chỗ này."

Bạch Vi đứng tại quầy hàng, đi theo nghe Bạch Tuong Vi giới thiệu, nhìn những loại quân áo kia.

Dựa vào màu sắc, chất lượng vải của quần áo, và ấn tượng đầu tiên của cô, Bạch Vi nhanh chóng chọn ra mấy bộ quần áo.

Gần đây cô cũng đã làm ra mấy loại trang sức thích hợp để phối với mấy bộ quần áo này.

Bạch Vi nói: "Được, chị đã xem xong rồi, đợi chị quay về lấy một ít đồ đến đây trực tiếp phối lên, sau đó em thử quan sát trong hai ngày."

Ngoại trừ mấy loại trang sức đã được làm ra thì vẫn còn một số loại trang sức chưa được làm, Bạch Vi căn cứ vào quần áo ở trong cửa hàng này để thay đổi một chút, chờ đến khi làm xong thì sẽ mang tới cho Bạch Tường VI.

Cửa hàng của Bạch Tường Vi lớn hơn một chút, ngoại trừ cô ấy còn có một cô gái tên là Triệu Đình.

Cô ấy đã tốt nghiệp cấp 2, bởi vì không muốn bị ba mẹ tùy tiện gả đi cho nên ra ngoài đi làm, đã làm được ba năm ở huyện thành, cũng đã làm qua rất nhiều công việc.

Bạch Tường Vi thấy cô gái này rất biết nói chuyện, lại có khuôn mặt rất thanh tú cho nên đã gọi cô ấy đến bán quần áo.

Ngày hôm sau khi Bạch Vi tới, Triệu Đình đang giới thiệu quần áo cho khách ở trong cửa hàng.

Bạch Vi lấy đồ trang sức ra, sau đó thấp giọng giải thích một lần cho Bạch Tường Vi, sau đó hai chị em treo những món đồ trang sức này lên quần áo.

Sau khi chuẩn bị đồ trang sức xong thì Bạch Vi cũng không có việc gì làm, thấy mọi người cửa hàng đang bận rộn thì chào hỏi Bạch Tường Vi rồi rời đi.

Điều khiến người ta không nghĩ tới là mới treo đồ trang sức vào buổi sáng thì 4h chiều đã có rất nhiều khách lục đục đi tới cửa hàng của Bạch Vi.
 
Chương 129: Cùng Nhau Tắm Rửa Để Tiết Kiệm Thời Gian? (1)


Trong tay bọn họ cầm hóa đơn, phần lớn là mua mấy món đồ trang sức mà Bạch Vi phối với quần áo.

"Bà chủ, tôi muốn mua tất cả đồ trang sức phối với chiếc váy này!"

"Bà chủ, tôi muốn mua kẹp tóc cùng trâm cài ngực phối với chiếc áo khoác này!"

Bạch Vi cùng Thẩm Quyên lập tức đi giới thiệu với bọn họ xem nên phối như thế nào.

Nhưng mà trong cửa hàng của Bạch Vi có nhiều trang sức như vậy, cũng không chỉ có mấy món trang sức mới được treo lên, trong lúc khách hàng đang chọn thì họ cũng xem những món trang sức khác, nếu cảm thấy thích thì bọn họ sẽ mua một hai món.

Lần này coi như không cần Bạch Tường Vi tới thì Bạch Vi cũng biết, chắc chắn là mấy bộ quần áo kia được bán rất tốt.

5h40 chiều, Bạch Vi để mẹ về nhà, sau đó ở trong cửa hàng tính toán một chút, quét dọn vệ sinh xong thì đóng cửa hàng.

Mặc dù hôm nay đóng cửa hàng tương đối sớm, nhưng mà Bạch Vi đã tính toán sổ sách hôm nay, thu nhập của hôm nay là 15 tệ rưỡi. Là ngày buôn bán tốt nhất trong tuần này.

Nhìn thấy ngoài đường phố không có nhiều người thì Bạch Vi liền đóng cửa hàng sớm về nhà.

Lúc về đến nhà, vừa mới 6h30, Lục Tư Đình đang làm cơm tối ở trong nhà.

Trong phòng bếp có mùi thơm của thức ăn, lan tỏa ra bên ngoài cửa, còn có thể nhìn thấy bóng đáng của Lục Tư Đình đang bận rộn.

Hôm nay sau khi phối đồ ở cửa hàng quần áo của Bạch Tường Vĩ thì Bạch Vi đoán rằng công việc buôn bán sẽ khởi sắc, nhưng mà không nghĩ tới, cô lại có thể bán đồ nhanh như vậy.

Nên nói không hổ là nữ chính của thế giới này sao?

Cửa hàng trang sức của cô có bao nhiêu khách, chỉ có thể nói là cửa hàng của Bạch Tường Vi có nhiều khách hơn bên cô rất nhiều.

Hơn nữa lợi nhuận của một bộ quần áo cũng lớn hơn lợi nhuận của một món trang sức rất nhiều.

Nhưng mà, trên cơ bản là bây giờ hai cửa hàng đã bị trói lại với nhau, hơn nữa Bạch Vi thích làm trang sức, cho nên khi nhìn thấy đồ mình làm ra được bán rất tốt thì cô cũng vui vẻ.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Đi đến phòng bếp, Bạch Vi ngang nhiên xông qua.

"Lục Tư Đình, anh đang làm món gì vậy?" "Còn bao lâu nữa thì chúng ta mới ăn cơm?"

"Thơm quá, Lục Tư Đình, khả năng nấu ăn của anh thật tuyệt vời!"

Bạch Vi không ngừng tìm chủ đề, nhân lúc Lục Tư Đình không nhúc nhích nhìn chằm chằm lửa thì hơi hơi nhón chân lên, hôn một cái lên mặt của anh.

Lục Tư Đình đè cảm xúc của mình xuống, bất đắc dĩ nói: "Tổ tông à, anh đang nấu cơm, lát nữa nấu xong thì anh sẽ đi chơi với em có được không?"

Bạch Vi bĩu môi, hầm hừ tức giận nói: "Em cũng đâu có quấy rối anh, anh nấu cơm khổ cực như vậy, hay là em giúp anh xào rau nhé!”

Bạch Vi muốn xào rau?

Chỉ sợ không phải xào rau, là anh nghe lầm đấy!

Lục Tư Đình vốn cho rằng cô đang đùa. Nhưng khi anh quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Vi đang thật sự chuẩn bị đi cầm rau để đi thái thì anh vội vàng đi qua lấy rau lại.

"Được rồi được rồi, tổ tông của anh ơi, bây giờ em đi ra phòng khách ngồi đợi một lát có được không? Anh làm sắp xong rồi, em ngoan ngoãn chút, một lát nữa là có thể ăn cơm rồi."

Lục Tư Đình dỗ dành, Bạch Vi cũng phát hiện hình như mình đang quấy rối cho nên ngoan ngoãn đi ra.

Hôm nay là thứ tư.

Bạch Vi lại dính người nũng nịu như thế, ngoại trừ bởi vì hôm nay làm ăn khá nên cảm thấy vui vẻ thì còn bởi vì lúc trước cô đã bàn bạc với Lục Tư Đình, mỗi tuần hai lần, giữa tuần một lần. Cho nên hôm nay Bạch Vi mới đặc biệt đóng cửa về sớm một chút.

Thật không nghĩ đến, căn bản là Lục Tư Đình vốn không để cô bám dính.

Đương nhiên là anh biết hôm nay là ngày gì, nhưng bây giờ hai người đều chưa ăn cơm, không thích hợp làm cái khác.
 
Chương 130: Cùng Nhau Tắm Rửa Để Tiết Kiệm Thời Gian? (2)


Nhưng mà, Lục Tư Đình đã về nhà một lúc lâu, cũng đã nấu ăn xong, Bạch Vi chỉ mới đi ra ngoài mười mấy phút mà đồ ăn đã được bày hết lên trên bàn.

Ngoại trừ ba món ăn mà Lục Tư Đình nấu thì còn có gà hầm và xương sườn từ căn tin Bắc.

Lúc ăn cơm, Bạch Vi không ngừng nói những chuyện xảy ra gần đây với Lục Tư Đình, thực sự là ăn cơm cũng không rảnh rỗi.

Lục Tư Đình đang ăn cơm, nhưng anh cũng nghe rất chân thành, thỉnh thoảng còn nói mấy câu, để Bạch Vi không cảm thấy nhàm chán.

Sau khi cơm nước xong, Lục Tư Đình rửa chén sau, hai người đi ra bên ngoài tản bộ.

Vào thời điểm này, không nóng cũng không lạnh, tản bộ là một công việc vận động rất tốt.

Thực ra lúc trước Lục Tư Đình thường chạy bộ, nhưng mà Bạch Vi không thích cho nên hai người thường tản bộ với nhau.

Trăng từ từ treo lên ngọn cây, hai người nhìn thấy thời gian không còn sớm thì về nhà tắm rửa ngủ.

Bạch Vi xõa tóc, cầm áo ngủ chuẩn bị đến phòng tắm, Lục Tư Đình đột nhiên chắn cửa phòng tắm. "Một người tắm quá chậm, không bằng hai chúng ta cùng tắm?"

Rõ ràng là lời này khiến cho người nghe đỏ mặt đến mang tai, nhưng mà sắc mặt của Lục Tư Đình vẫn rất đứng đắn, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào Bạch Vi, giống như đang bàn bạc gì đó.

Bạch Vi không nghĩ tới Lục Tư Đình sẽ nói ra loại đề nghị này, cô có chút thẹn thùng, liền lắc đầu.

Lúc trước bọn họ ở trên giường mấy lần, cho dù bọn họ có làm gì thì cũng chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ ở trên tủ đầu giường.

Thậm chí lúc mới bắt đầu còn phải sờ soạng, sau đó lúc bắt đầu làm việc thì Lục Tư Đình mới mở đèn ngủ lên.

Nếu như hai người tắm cùng nhau thì không phải sẽ nhìn thấy hết sao?

4/⁄w⁄ Nghĩ một chút ve chuyện này cũng khiến cho người ta cảm thấy ngại ngùng!

Bạch Vi lại lắc đầu, vượt qua Lục Tư Đình rồi đi vào, liền nghĩ đóng cửa lại.

Nhưng mà cũng không biết Lục Tư Đình học ai mà lại dùng cơ thể chặn phòng tắm lại, cho dù Bạch Vi muốn qua cửa thì cũng không được.

"Nhưng mà, anh vừa về đến nhà thì đã phải nấu cơm, anh cũng muốn tắm rửa."

Lục Tư Đình nói: "Ngày mai chúng ta đều còn việc phải làm, vì tiết kiệm thời gian, vẫn nên tắm cùng nhau đi."

Bạch Vi cũng không khỏe bằng Lục Tư Đình, thấy không thể vào cửa thì không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, trừng mắt liếc anh một cái sau đó xoay người tiến vào phòng tắm.

Lục Tư Đình cong môi lên, cầm khăn tắm của mình đi vào, trở tay giữ cửa đã khóa.

Bạch Vi là con gái, tắm rửa cũng không nhanh, vào mùa đông thì tắm hết khoảng nửa tiếng, mùa hè sẽ tắm nhanh hơn một chút, khoảng tầm hai mươi phút.

Nhưng mà lần này sau khi Lục Tư Đình tiến vào, mặc dù ngoài miệng nói muốn tiết kiệm thời gian nhưng mà lúc cửa phòng tắm mở ra thì đã qua hai tiếng.

Nước tắm được đổi một lần rồi lại một lần, cuối cùng vẫn là Bạch Vi đẩy Lục Tư Đình ra, bảo anh cách xa một chút, Bạch Vi nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra.

"Không tiết kiệm thời gian chút nào, sau này sẽ không tắm cùng anh nữa." Bạch Vi ghét bỏ nói.

Cả thể xác và tinh thần của Lục Tư Đình đều thỏa mãn, bây giờ cô nói gì thì anh cũng đồng ý: "Được được được, em nói cái gì thì chính là cái đó."

Rõ ràng là hai người tắm cùng nhau sẽ thú vị hơn tắm một mình, rõ ràng là sau khi Lục Tư Đình nếm thử một lần thì sẽ không thích tắm một mình nữa. Chỉ có điều, Lục Tư Đình cảm thấy nếu như bây giờ không đồng ý thì Bạch Vi nhất định sẽ từ giận, bây giờ đồng ý cũng chỉ đồng ý trong ngày hôm nay, lần sau sẽ nói chuyện của lần sau.

Tắt đèn, hai người ôm lấy nhau, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, khi Bạch Vi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Lục Tư Đình.

Sau khi rời giường thì cô cảm thấy mỏi lưng đau chân, Bạch Vi mắng Lục Tư Đình nhiều lần ở trong lòng.
 
Chương 131: Khách Hàng Đến Từ Khu Nhà Giàu (1)


Người đàn ông này thật là, còn chưa sử dụng hết sức ở trong bộ đội sao, tại sao về nhà vẫn còn nhiều sức như vậy.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, đi xuống lầu thấy trên mặt bàn có bữa sáng nóng hổi, sữa đậu nành vừa miệng thì Bạch Vi có chút chần chừ suy nghĩ, thật ra cơ thể cũng không phải không thoải mái như vậy, cũng không phải lần đầu tiên, mấy ngày này cô đã thích ứng rất tốt.

Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bàn ăn một chút, sau đó Bạch Vi đeo túi xách nhỏ lên lưng rồi đạp xe đến cửa hàng.

Sau khi dọn dẹp cửa hàng như thường lệ, thỉnh thoảng Bạch Vi sẽ làm chút trang sức, thỉnh thoảng thì Tần Lan Lan sẽ tới nói chuyện, hai người cũng có thể trò chuyện một chút.

Khi bện đến chiếc vòng tay thứ hai, bên ngoài có tiếng bước chân từ từ truyền đến, sau đó, chuông gió ở cửa ra vào vang lên.

Bây giờ vẫn chưa vào thời điểm quá lạnh, mọi người đi đường chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, mà người phụ nữ đang đi vào này lại mặc một bộ áo lông nhìn rất đắt tiền.

Trên cổ tay đeo đồng hồ, trên mười ngón tay đeo ba chiếc nhẫn, đều không cùng kiểu dáng. Còn ở trên cổ thì đeo dây chuyền kim cương, trên tóc còn có kẹp tóc, bây giờ ở trên người của người phụ nữ này viết rất nhiều chữ giàu có.

Có lẽ đây là lần đầu người này đến cửa hàng, cô ta nhìn cái này rồi nhìn cái kia trong cửa hàng, trông hết sức mới lạ.

Bạch Vi không tiếp tục làm việc nữa, yên lặng đứng ở bên quầy.

Sau khi xem xong thì người phụ nữ đi đến vị trí cách Bạch Vi không xa hỏi: "Tất cả đồ ở trong cửa hàng này là do tự tay cô làm sao?"

Bây giờ vẫn tương đối dễ để nhận ra đồ trang sức là đồ thủ công tự làm hay là do máy móc làm ra, gần như chỉ cần nhìn một chút là sẽ phát hiện ra.

Bạch Vi cười nhẹ trả lời: "Đúng vậy, tất cả đồ trang sức trong cửa hàng đều là do tôi làm."

Nếu tự mình làm, vậy thì được.

Người phụ nữ lại hỏi: "Ở đây có nhận làm đồ đặt riêng không?"

Đồ đặt riêng, tức là sẽ làm một bộ trang sức mà khách hàng muốn, nhưng mà thành phẩm làm ra phải khiến khách hàng hài lòng.

Bạch Vi vẫn có lòng tin này, cô cười cười hỏi: "Xin hỏi cô muốn dùng với mục đích gì?"

"Vũ hội, tôi muốn có bộ trang sức phù hợp với bộ trang phục của tôi, một bộ trang sức đầy đủ. Nhưng mà cô chỉ có thời gian một tháng, bởi vì vũ hội này sẽ được tổ chức sau một tháng nữa."

"Có thể, cửa hàng chúng tôi có thể làm đồ trang sức riêng."

Bạch Vi có chút hưng phấn, đây là khách hàng đầu tiên đến đây đặt làm riêng một bộ trang sức sau khi cô mở cửa hàng.

Mặc dù làm đồ trang sức riêng có chút phiền phức, cần phải thiết kế phù hợp với trang phục, còn phải có màu sắc phù hợp, cùng đủ loại chỉ tiết, tất cả đều cần phải bàn bạc với khách hàng.

Nếu như khách hàng là người dễ nói chuyện thì còn tốt, mọi người có thể bàn bạc với nhau, nhưng nếu khách hàng là người khó tính, hoặc ít nói thì có khi sửa một chi tiết cũng phải đến 18 lần, sau đó lại chọn bản thiết kế đầu tiên, Bạch Vi cũng không muốn có một cuộc làm ăn như vậy.

Ở đời trước, trong cửa hàng trang sức của cô cũng có rất nhiều sản phẩm mà những nơi khác không có, cũng có không ít người tìm cô để chế tác riêng cho mình, nhưng mà bởi vì thời gian hoàn thành một sản phẩm quá dài cho nên Bạch Vi không thường xuyên nhận.

Nhưng mà, nếu có người đặt riêng thì đó nhất định sẽ là một đơn hàng lớn.

Bạch Vi liếc mắt một cái, lập tức biết là người phụ nữ này không thiếu tiền, muốn chế tác đồ riêng thì cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, những món đồ mà cô ta mặc ở trên người cũng không hề rẻ.

Đối với khách hàng lớn, từ trước đến nay Bạch Vi sẽ kiên nhẫn hơn một chút, cô liền dò hỏi: "Cô có thể nói kỹ hơn một chút được không?"
 
Chương 132: Khách Hàng Đến Từ Khu Nhà Giàu (2)


"Tôi được mời đến vũ hội đeo mặt nạ vào tháng sau, nhưng mà đa số đồ trang sức của tôi đều đã được sử dụng, tôi muốn có một bộ mới, có thể phối với chiếc váy xinh đẹp này của tôi."

Chiếc quạt nhỏ trong tay người phụ nữ đang nhẹ nhẹ đung đưa, cô ta chậm chậm rãi nói: "Nếu như đã là đồ thiết kế riêng của tôi thì thiết kế này cũng là của tôi, sau này cửa hàng của cô không được bán."

Đây là điều hiển nhiên, tất nhiên là Bạch Vi sẽ hiểu chuyện này.

Gật đầu một cái, Bạch Vi nói: "Có thể, nhưng mà, nếu như muốn phối với trang phục của cô thì tôi cần phải xem trang phục của cô thì mới có thể quyết định nên làm đồ trang sức như thế nào."

"Được"

Người phụ nữ đồng ý, sau đó lấy một chiếc danh thiếp từ trong túi xách nhỏ ra, nói: "3:00 chiều, tới nơi này tìm tôi, tôi sẽ cho cô xem trang phục của mình”

Rất hiếm khi thấy danh thiếp ở thời đại này, người có danh thiếp nhất định không phú thì quý.

Bạch Vi nhận lấy nhìn một chút, phía trên chỉ có mấy chữ to. Số 146, công quán Murphy.

Danh thiếp được làm rất đơn giản, ở trên không có thông tin dư thừa, hơn nữa cầm ở trên tay cũng có cảm giác chắc chắn.

Sau khi người phụ nữ đưa danh thiếp của mình thì chậm rãi đi ra khỏi cửa hàng.

Không nhanh không chậm, giống như đang tản bộ, nhìn rất đẹp.

Thực ra với kiểu đồ đặt trước như vậy thì đầu tiên là khách hàng sẽ để lại tiền đặt cọc, không cần biết là bao nhiêu, chúng đều sẽ được tính là tiền đặt cọc.

Nhưng mà bây giờ lại không nhìn thấy gì cả, chỉ có một tấm danh thiếp, buổi chiều có thể tìm được người phụ nữ này hay không thì cũng rất khó nói.

"Công quán Murphy... tên cũng khá quen..."

Bạch Vi nhìn hồi lâu, nhớ tới công quán Murphy này ở chỗ nào.

Đây chính là khu nhà giàu, người sống ở trong khu này đều không phải người bình thường, nhìn đồ mà người phụ nữ này mặc, còn có danh thiếp, hẳn là một người có tiền ở công quán Murphy.

Chắc hẳn người này không phải kẻ lừa đảo.

Nếu đã nói là ba giờ chiều đi qua, vậy thì 2:30 xuất phát.

Bạch Vi vừa nhận danh thiếp thì Tần Lan Lan liền cắn hạt dưa đến đây. Rõ ràng là cô ấy cũng nhìn thấy người phụ nữ đeo vàng bạc vừa đến đây, vô cùng hưng phấn nói: "Tiểu Bạch Tiểu Bạch, người phụ nữ vừa rồi mới mặc áo choàng lông thú? Nhìn dáng vẻ kia đi, chậc chậc, vừa nhìn liền biết đây là người có tiền, chắc là người đó mua rất nhiều thứ ở đây đúng không?"

Bạch Vi bất đắc dĩ cười cười.

Vừa sáng sớm, trong cửa hàng nào cũng không có khách hàng, vậy mà người phụ nữ ăn mặc đẹp de kia lại vừa đi về phía này, vừa nhìn là biết bọn họ không cùng một đẳng cấp, cũng không trách Tần Lan Lan lại biểu hiện như vậy.

"Chị Lan, người ta chỉ đến đây xem một chút, cũng chưa mua gì cả."

Bạch Vi giải thích một chút, Tần Lan Lan không tin.

Từ đầu đến chân của người phụ nữ vừa rời đi kia đều viết đầy chữ giàu sang, đồ ở trong cửa hàng của Bạch Vi vừa rẻ lại vừa đẹp, người yêu thích đồ trang sức nào mà lại đi ra ngoài với đôi tay trống không chứ?

"Đồ trang sức và phụ kiện ở trong cửa hàng của em đều rất đẹp, có người phụ nữ nào có thể đi ra ngoài mà không mua gì chứ?"

Tần Lan Lan nhét hạt dưa vào trong tay Bạch Vị, nói: "Đều là người mình, đừng giấu diếm chị, chắc chắn là người phụ nữ kia mua không ít đúng không?” Có người bạn thích hóng chuyện, bình thường nói chuyện phiếm với nhau rất vui vẻ, nhưng mà bây giờ Bạch Vĩ lại có chút bất đắc dĩ lấy tấm danh thiếp kia ra.

Cô nói đúng sự thật: "Đúng là nhìn cô ấy có tiền, nhưng mà cô ấy không coi trọng trang sức trong cửa hàng của em, cô ấy bảo xế chiều nay em đến nhà cô ấy, nhìn bộ váy mà cô ấy sẽ mặc đến vũ hội để em thiết kế một bộ trang sức phù hợp."
 
Chương 133: Một Trăm Tệ, Còn Không Cần Nguyên Liệu Quý Giá Sao? (1)


"Bình thường cũng chỉ tạo ra một sản phẩm cho một thiết kế với loại hình thiết kế riêng này, nó sẽ được làm dựa vào ý kiến của khách hàng, sau khi hoàn thành bộ trang sức của cô ấy thì em cũng không thể bán ra ngoài."

Bạch Vĩ giải thích một lúc, cũng không biết Tần Lan Lan có hiểu không.

Tần Lan Lan bán quần áo, đúng là trước đó chưa hề nghe đến chuyện chế tác riêng hoặc không cho bán chiếc thứ hai, nhưng mà cô ấy biết rõ, người phụ nữ kia là khách hàng lớn.

Nếu không thì làm sao sẽ để người khác đến xem trang phục, còn đặc biệt làm ra món trang sức phù hợp với bộ trang phục đó.

Cho dù là khách hàng bình thường thì chủ cửa hàng cũng sẽ không nói với người khác, huống chi Bạch Vi còn là một người rất thông minh.

Tần Lan Lan nhìn tấm danh thiếp kia một chút, gật đầu nói: "Tấm danh thiếp này rất trơn mượt, công quán Murphy, vậy mà lại là người của công quán Murphy! Tiểu Bạch, chắc hẳn là em sẽ được lời lớn từ đơn này đúng không?"

Bạch Vi cười cười, nói: "Còn chưa nhất định, người ta còn chưa giao tiền đặt cọc, chỉ nói là chiều nay đến đó xem."

"Ai nha, không cần sợ, buổi chiều cứ đi là được."

Tần Lan Lan cắn hạt dưa nói: "Không có tiền đặt cọc cũng không sao, người có thể lấy ra danh thiếp công quán Murphy, còn đeo vàng đeo bạc, không sợ thiếu tiền!"

"Ôi, bao giờ thì cửa hàng quần áo của chị mới được người của công quán Murphy chọn chứ, như vậy thì thật tốt!"

Tần Lan Lan nói chuyện cùng Bạch Vi vài câu, sau đó thấy có vài người khác đi vào cửa hàng của mình thì cô ấy lập tức rời đi.

Bạch Vi buồn cười lắc đầu, tiện tay đặt danh thiếp lên quầy.

Giữa trưa Thẩm Quyên mang cơm tới, hộp giữ nhiệt rất lớn, Thẩm Quyên nấu cơm xong thì cũng không ăn cơm mà dứt khoát mang hai phần cơm trưa đến.

Bạch Vi nói chuyện chiều nay mình sẽ phải đi xem váy của khách hàng cho bà.

Nói về hàng làm riêng, sau này cũng không thể bán ra, còn phải làm dựa theo trang phục, nghe cũng không đáng tin cậy.

Thẩm Quyên có chút lo lắng nói: "Như vậy thì có được không, người ta còn chưa đưa tiền đặt cọc, không phải là lừa đảo chứ?"

Cũng không trách Thẩm Quyên nghĩ như vậy. Lúc trước khi ra mâu 12 chòm sao, cửa hàng luôn hết hàng trong vài ngày, còn có dịp giảm giá, tất cả các loại trang sức trong cửa hàng đều khan hiếm.

Nhưng mà khách hàng muốn mua thì họ có thể trả trước một nửa coi như tiền đặt cọc, sau đó để lại phương thức liên lạc của mình, ba ngày sau sẽ đến lấy.

Bây giờ Thẩm Quyên xem, khách hàng buổi sáng đến đặt hàng nhưng mà vẫn chưa bỏ ra xu nào làm tiền đặt cọc, nếu như đây là lừa đảo thì không phải con gái của bà sẽ bị thiệt thòi sao?

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi."

Bạch Vi lấy tấm danh thiếp ra cho mẹ nhìn một chút, nói: "Mẹ nhìn cái này, đây là danh thiếp của công quán Murphy, hơn nữa vào buổi sáng, chị Lan cũng nhìn thấy người phụ nữ kia, toàn thân đeo vàng đeo bạc rất đẹp, tuyệt đối không phải là lừa đảo."

Dù sao thì cũng là một đơn hàng, hơn nữa con gái cũng đã đồng ý với người ta, cuối cùng Thẩm Quyên cũng Ỉ có thể gật đầu.

Hai giờ rưỡi xế chiều, Bạch Vi cùng mẹ nói một tiếng, sau đó cô lập tức đạp xe đến công quán Murphy.

Bạch Vi chưa từng đến nơi này, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy người khác nhắc đến địa danh này. Vừa đi vừa nghỉ, hỏi người qua đường một chút, cuối cùng Bạch Vi cũng đến đây trước ba giờ.

Đưa danh thiếp cho gác cổng, lại đăng ký thông tin, Bạch Vi được một người bảo vệ trẻ tuổi đưa đến nhà số 146.

Công quán vô cùng lớn, mỗi căn biệt thự đều có thảm thực vật rất đẹp, nhìn ra xa xa sẽ không thấy điểm cuối.

Hình như bên tai còn có tiếng nước chảy, lúc Bạch Vi đi qua cầu nhỏ, cô nhìn thấy một chiếc hồ ở cách đó không xa, thậm chí là ở bên trong còn có một ít động vật.

Bạch Vi có chút bất ngờ, không ngờ là ở đây lại hào hoa như thế.

Trong thời đại này mà cũng tồn tại một nơi như vậy sao?

Xem ra, cho dù ở thời đại nào thì cũng không thiếu kẻ có tiền.

"Cô Bạch, đã đến nhà số 146 rồi."

Tiếng nói của bảo vệ kéo mạch suy nghĩ của Bạch Vi quay lại, cô đi đến gõ cửa, có một bảo mẫu nhanh chóng ra nghênh đón.

Người này họ Tần, tên là Tần Tuyết Minh, chồng thường ra ngoài làm ăn, con cái đi học, bình thường không ở nhà, cho nên ở trong căn nhà lớn này cũng chỉ có cô ấy và người hầu.

Biết Bạch Vi sẽ đến cho nên Tần Tuyết Minh đã thay một chiếc váy xinh đẹp.
 
Chương 134: Một Trăm Tệ, Còn Không Cần Nguyên Liệu Quý Giá Sao? (2)


Chiếc váy màu đỏ dài chấm gót, xẻ tà từ bắp chân, lộ ra làn da trắng, bên hông có nếp gấp để tôn dáng người, thiết kế ở vai để lộ ra chiếc cổ thon dài, chỉ có điều ở phía trên hơi trống vắng, cần thứ gì đó để tô điểm.

Lúc Tần Tuyết Minh ở bên ngoài, cô ấy sẽ là một người cao quý lạnh lùng, còn khi trong nhà thì sẽ thả lỏng hơn rất nhiều.

Cô ấy đi lòng vòng trước gương, nói: "BO váy này của tôi chủ yếu mang nét cao quý, Tần Tuyết Minh tôi ở đây cũng được coi là người có mặt mũi, quần áo của tôi nhất định phải là hàng cao cấp."

Bạch Vi gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua toàn bộ căn phòng để quần áo này, phát hiện phong cách trang phục trong này đều tương tự nhau.

Nếu không phải cao quý thì sẽ là đoan trang, nhưng mà không có chút ngoại lệ, tất cả quần áo đều là đồ đẹp tinh xảo.

Tần Tuyết Minh lại nói: "Tháng sau sẽ vào mùa đông, thời tiết sẽ có chút lạnh, cho nên tôi sẽ mặc thêm một chiếc áo choàng trắng."

Bạch Vĩ lập tức nhìn sang chiếc áo choàng ở trên ghế. Tần Tuyết Minh cầm lấy áo choàng rồi mặc lên, khí chất liền hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt của Bạch Vi sáng lấp lánh, nhìn bộ đồ trên người Tần Tuyết Minh, trong lòng có chút suy nghĩ.

Chỉ có điều, trước khi làm sản phẩm thì phải có bản thảo thiết kế, ở đây lại không có công cụ gì, hiển nhiên là không vẽ được.

Hơn nữa, bây giờ Bạch Vi chỉ có chút linh cảm mà thôi, nếu vẽ xuống thì sẽ phải vẽ trọn bộ trang SỨC.

Bạch Vi nói: "Tôi đã có linh cảm, đợi chút nữa về cửa hàng thì tôi sẽ vẽ bản thảo thiết kế, cô Tần, nếu hai ngày nữa có thời gian rảnh rỗi thì cô có thể đến cửa hàng của tôi xem."

Đây chính là đồng ý sao?

Tần Tuyết Minh không khỏi nhìn về phía Bạch Vi, cô gái trẻ tuổi đứng ở nơi đó, tự tin lại điềm tĩnh, giống như đang tỏa sáng.

Quả nhiên là người trẻ tuổi, đúng là nhiệt tình.

Đối với các loại trang sức hoặc quần áo được làm riêng này, nếu không phải là người có kinh nghiệm lâu năm thì cũng sẽ là người có lòng tin với bản thân, người có kinh nghiệm một hai chục năm cũng không dám nhận công việc này.

Nhưng nếu như sản phẩm cuối cùng không làm hài lòng khách hàng thì Tần Tuyết Minh cũng không chỉ trả lại đơn hàng một cách đơn giản như vậy.

Cô ấy thật sự thật hy vọng cô gái 20 tuổi trước mặt có thể làm ra món trang sức khiến cô ấy hài lòng.

"Được, nói chuyện giá tiền đi."

Tần Tuyết Minh lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay: "Bình thường cô Bạch làm đồ trang sức làm riêng như vậy thì thu phí như thế nào?"

Thật ra giá của những món đồ làm riêng cũng không khác mấy, thứ quan trọng nhất vẫn là nguyên liệu.

"Đồ làm riêng sẽ có thiết kế, công sức làm, nguyên liệu, còn có phí mua trọn bộ. Trọn một bộ trang sức cũng phải có tám đến chín loại trang sức, nguyên liệu cũng khác nhau, đến cuối cùng thì giá cả và chất lượng cũng sẽ khác nhau."

Bạch Vi nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ giá của mỗi loại trang sức sẽ từ sáu đến chín tệ..."

Tần Tuyết Minh nghe gần hết thì nói: "Như vậy đi, cô cũng không cần tính toán, tất cả chỉ phí trang sức cùng công làm, tôi trả cho cô 100 tệ có được không? Tôi cũng không cần nguyên liệu quá quý giá, chỉ cần có thể phối với chiếc váy này của tôi, nhìn giống như của một người thiết kế là đủ rồi."

Một trăm tệ, còn không cần nguyên liệu quý giá?

Bạch Vi nhìn về phía Tần Tuyết Minh, dừng một chút, cũng đúng, dù sao thì người ta cũng ở công quán Murphy, chắc hẳn là trong nhà cũng có nhiều vàng bạc, kim cương châu báu.

Có lễ sau khi đến cửa hàng thì cô ấy đã bị khả năng của cô hấp dẫn.

Chỉ muốn phối với bộ đồ này mà thôi, còn không yêu cầu về nguyên liệu, như vậy thì cô sẽ kiếm được rất nhiều lời trong 100 tệ này.

Không có lý nào mà Bạch Vi lại không đồng ý, cô gật đầu nói: "Được, cô Tần, ba ngày sau, cô chỉ cần đến cửa hàng của tôi chọn kiểu dáng là được."

"Ừ"
 
Chương 135: Bạch Vi: Cảm Ơn Ông Xã (1)


Tần Tuyết Minh thanh toán 10% tiền làm tiền đặt cọc, sau đó để bảo mẫu tiễn khách.

Sau khi Bạch Vi rời khỏi công quán Murphy, cô trực tiếp đi xe đạp đến thị trường bán sỉ.

Mỗi bộ đồ trang sức đều sẽ có mấy loại đồ cố định, bình thường sẽ có dây chuyên vòng tay và đồ trang sức khác.

Nhưng mà với bộ váy này của Tần Tuyết Minh thì cần một chiếc dây chuyền lớn, nếu như dựa theo cô nói, không hạn chế nguyên liệu, muốn tạo ra một chiếc dây chuyền hợp với chiếc váy này thì sẽ có chút khó khăn. Hoặc có lẽ là, Bạch Vi có thể làm ra sợi dây chuyền hợp với chiếc váy đó, nhưng mà cô nhất định phải tìm được đúng nguyên liệu, nếu loại trang sức nào cũng làm như vậy thì chắc chắn 100 tệ là không đủ.

Gia cảnh của Tần Tuyết Minh còn ở đó, cô ấy cũng không thiếu loại trang sức quý giá nào, cho nên thứ mà cô ấy coi trọng chính là sản phẩm thủ công mới của Bạch Vi.

Dây chuyền, vòng tay, kẹp tóc cùng trâm ngực, Bạch Vi chuẩn bị làm mấy cái, như vậy thì khi Tần Tuyết Minh đến đây, cô ấy cũng có thể lựa chọn.

Trong đầu hồi tưởng lại bên trong nhà của Tần Tuyết Minh, trong nhà có rất nhiều đồ trang trí đẹp, cô ấy nhất định là một người biết hưởng thụ cuộc sống.

Còn có tủ chất đầy quần áo, có đủ loại quần áo với phong cách khác biệt được bày ra, còn rất nhiều đá quý, nhẫn vàng ở trên bàn trang điểm.

Trong đầy Bạch Vi miêu tả bản thảo thiết kế, trong lòng nhớ đến hình tượng 3d của Tần Tuyết Minh, cô nghĩ, cô biết đại khái là Tần Tuyết thích loại trang sức như thế nào.

"Cái này, cái này, còn có mấy loại này, mỗi nguyên liệu lấy năm phần."

"Cân những thứ này lên, lấy ba cân."

Bạch Vi mua rất nhiều nguyên liệu, ròng rã chất đầy một cái sọt, đây đều là nguyên liệu làm đồ trang sức cho Tần Tuyết Minh.

Cuối cùng sau khi mua xong, Bạch Vi lái xe đạp trở về cửa hàng, lúc này đã qua gần hai tiếng, Thẩm Quyên đang bất an đi tới đi lui ở ngoài cửa.

Con gái đã đi lâu như vậy, tại sao còn chưa trở về chứ?

Không phải chỉ đi thiết kế đồ trang sức thôi sao, con gái thông minh như vậy, theo lý thì sẽ giải quyết rất nhanh, vậy mà bây giờ đã đi hai tiếng rồi còn chưa quay lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Sớm biết vậy thì buổi chiều bà đã đi cùng, hai người còn có thể giúp đỡ lẫn nhau! Thẩm Quyên không ngừng nhìn quanh cửa ra vào, nhìn thấy Bạch Vi lái xe đạp xuất hiện trên đường phố thì vội vàng chạy ra ngoài.

Bạch Vi đi xe đạp chảy nhiều mồ hôi, Thẩm Quyên đau lòng lấy khăn lụa lau cho cô.

"Cuối cùng cũng trở về, có mệt không? Mau vào nghỉ một lát."

Thẩm Quyên hỗ trợ khuân đồ, hai người Bạch Vi nhanh chóng mang nguyên liệu đã mua được vào trong cửa hàng.

"Sao rồi, người kia không gây khó dễ cho con chứ?"

"Mẹ, không sao cả, đây là một đơn đặt hàng lớn, mẹ nhìn xem, đây đều là nguyên liệu con vừa mua về."

Bạch Vi lại lấy ra một tờ mười tệ mới tinh, an ủi nói: "Mẹ nhìn xem, đây là tiền người ta đặt cọc cho con đấy."

Vậy mà tiền đặt cọc lại là 10 tệ!

Thẩm Quyên bị dọa, 10 tệ tiền đặt cọc, theo lý thuyết, giá của đơn đặt hàng này sẽ là 20 tệ trở lên sao?

Cả ngày ngồi trong cửa hàng này, thu tiền đặt cọc của mấy chiếc vòng tay kia cũng chỉ có mấy chục xu, bây giờ lại nhìn thấy 10 tệ tiền đặt cọc, Thẩm Quyên đúng là bị dọa sợ hết hồn.

Nhưng mà lại tưởng tượng, khách hàng có thể đưa 10 tệ tiền đặt cọc đúng là một khách hàng lớn, bảo sao người ta lại gọi mình đến cửa. Buổi chiều không có nhiều khách, 5:30, Bạch Vi liên để mẹ mình về nhà.

Sau khi thu dọn cửa hàng xong thì tắt đèn, Bạch Vi lại để hết nguyên liệu hôm nay mua vào cái giỏ, sau đó mới đi xe đạp về nhà.

Lục Tư Đình đang nấu cơm, Bạch Vi cũng không làm phiền anh mà một mình ôm đồ vào phòng.

Sau khi cất kỹ đồ thì Lục Tư Đình cũng làm cơm xong, nói: "Vi Vi, xuống ăn cơm!"
 
Chương 136: Bạch Vi: Cảm Ơn Ông Xã (2)


Mặc dù bây giờ Bạch Vi rất muốn bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế, nhưng vẫn xuống ăn cơm trước.

Cô là một người không biết che giấu, lúc ăn cơm, Lục Tư Đình hỏi một chút, cô cũng nói hết ra.

"Sao hôm nay em lại về sớm vậy, anh nhìn thấy em chuyển tới chuyển lui rất nhiều đồ, hôm nay còn chuẩn bị làm đồ trang sức sao?"

Lục Tư Đình hỏi đến, lại gắp cho Bạch Vi mấy miếng thịt kho tàu.

Bạch Vi hưng phấn trả lời: "Hôm nay trong cửa hàng có một khách hàng lớn, cô ấy bảo em làm riêng cho cô ấy một bộ trang sức, đặc biệt phối với bộ trang phục cô ấy mặc đi vũ hội, nếu hoàn thành được đơn hàng này thì lợi ích sẽ bằng 10 ngày mở cửa hàng!"

10 ngày, đó không phải là một trăm tệ sao?

Lục Tư Đình cười cười, nói: "Là vàng thì sẽ luôn phát sáng, trang sức của em làm vừa đẹp vừa tỉ mỉ, cho dù là học sinh hay người đi làm đều mua được, nếu có người thích thì đặt trang sức làm riêng cũng được, cũng không có gì, nói không chừng sau này sẽ có rất nhiều người đến tìm em đặt làm đồ trang sức riêng."

Đúng vậy, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Tần Tuyết Minh là người của xã hội thượng lưu, cũng không phải người bình thường có thể đi vũ hội, nếu như những người phụ nữ giàu có coi trọng đồ trang sức mà Bạch Vi làm cho Tần Tuyết Minh thì cô còn lo rằng sau này sẽ không ai đặt đồ làm riêng sao?

Phần lớn những người phụ nữ giàu đều có tâm lý giống nhau, thích ly kỳ, độc nhất vô nhị, nếu không thì cũng sẽ không chọn đồ làm riêng.

Chỉ cần lần này làm cho Tần Tuyết Minh một bộ trang sức thật đẹp thì sau này sẽ không lo không có khách hàng.

Ánh mắt của Bạch Vi lập tức phát sáng, hận không thể ném đũa đi lên vẽ bản thảo thiết kế ngay lập tức.

Lúc trước cô mở cửa hàng trang sức, lại thích tự mình làm, còn có thẩm mỹ của mấy chục năm sau, cô cũng không tin là mình không giữ được một Tần Tuyết Minh.

Lục Tư Đình giống như biết Bạch Vi đang suy nghĩ gì, múc cho cô một bát canh gà rồi để sang một bên, nói: "Được rồi, nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong thì đi làm việc của em."

Bạch Vi không thể làm gì khác hơn là đè cảm giác của mình xuống, vội vàng bắt đầu ăn cơm.

Bình thường tốc độ ăn cơm của Bạch Vi không khác Lục Tư Đình bao nhiêu, cộng thêm việc Lục Tư Đình cũng chăm sóc cho Bạch Vi, cho nên trên cơ bản là hai người ăn cùng xong.

Hôm nay có lẽ là tâm lý của Bạch Vi tương đối vội vàng cho nên ăn rất nhanh, Lục Tư Đình không ngừng gắp thức ăn cho cô, cũng ăn nhanh vô cùng.

Sau khi uống hết bát canh gà ở nhiệt độ thích hợp, Bạch Vi đứng dậy: "Cảm ơn ông xã! Chờ đến khi em hoàn thành đơn hàng này thì sẽ mời anh ăn tiệc!"

Cô vừa mới nói cái gì?

Gọi anh là ông xã sao?

Lục Tư Đình khẽ giật mình, mắt trần cũng có thể nhìn thấy mặt của anh đang đỏ lên, trong khi Bạch Vi đã phủi mông một cái rồi dời đi thì anh còn đang sững sờ nhìn về phía cầu thang.

Bạch Vi cũng không quan tâm nhiều như vậy, sau khi quay về phòng thì cô bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.

Bộ váy màu đỏ kia của Tần Tuyết Minh kết hợp với chiếc áo khoác lông xù màu trắng thì có thể mang kẹp tóc, dây chuyền, trâm ngực, cùng vòng tay, phải thiết kế tất cả thật cẩn thận thì mới được.

Bạch Vi bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.

Bóng đêm dần dần kéo đến, gió lạnh gào thét ở bên ngoài, Lục Tư Đình đi vào đóng cửa sổ, nhưng mà Bạch Vi quá mức nhập tâm cho nên không biết øì cả.

Lục Tư Đình lại đi hâm nóng một ly sữa bò sau đó đặt ở trên mặt bàn của Bạch Vi, sau khi tắm xong, thấy Bạch Vi còn đang cúi đầu bận rộn thì anh nhìn đồng hồ một chút.

Hai người ăn cơm tương đối sớm, bây giờ cũng mới 9h, Lục Tư Đình nghĩ nghĩ, sau nửa tiếng nữa mà Bạch Vi còn chưa ngủ thì anh sẽ lên tiếng nữa nhắc nhở.
 
Chương 137: Vết Dâu Ở Trên Cổ (1)


Có lẽ là do tâm linh tương thông, sau 5 phút, Bạch Vi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lấy tay xoa xoa cái cổ cứng ngắc.

Bất tri bất giác nhìn thấy ngoài trời đã tối đen, Bạch Vi hỏi: "Lục Tư Đình, mấy giờ rồi?"

"Chín giờ rưỡi, mau đi rửa mặt đi, nên đi ngủ rồi."

Bạch Vi gật gật đầu, uống cạn ly sữa bò còn ấm kia, cầm áo ngủ cùng khăn tắm đi tắm rửa.

Bảo thảo thiết kế ở trên bàn có chút loạn, Lục Tư Đình nhìn thấy, anh đặt những tờ giấy ở mép bàn gọn lại tránh để chúng bị rơi xuống đất.

Vẫn nên để Bạch Vi tự sắp xếp lại bản thảo của mình, nếu như Lục Tư Đình sửa sang lại thì rất có thể là cô sẽ không tìm thấy đồ ở chỗ nào.

Đêm rất yên tĩnh, có lẽ là do hôm nay bận rộn hơn cho Bạch Vi chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Ngày hôm sau, khi đến cửa hàng, Bạch Vi còn mang theo mấy bản thiết kế, lúc không có người thì sẽ bắt đầu thử nghiệm làm trang sức mà mình đã VỀ Ta.

Sau khi bận rộn hai đến ba ngày như thế thì cô đã tạo ra ba chiếc trâm cài ngực, hai sợi dây chuyên, hai chiếc vòng tay, hai chiếc kẹp tóc.

Bạch Vi đã cố gắng làm ra những món trang sức này nhưng mà bởi vì Tần Tuyết Minh vẫn chưa đến chọn cho nên Bạch Vi cũng mới chỉ làm bước đầu, xem hình dạng trước rồi sẽ chỉnh sửa.

Như vậy thì cũng sẽ không lãng phí, còn có thể xem vật thật.

Đã đến hẹn ba ngày, buổi sáng hôm nay, Tần Tuyết Minh cũng đến cửa hàng từ rất sớm.

Lần này Bạch Vi đặc biệt lấy cho cô ấy một chiếc ghế, sau đó đưa bản thảo thiết kế của mình ra: "Cô Tần, cô nhìn xem, đây là bản thảo thiết kế do tôi vẽ ra, cô có thể xem mình thích cái nào."

Tần Tuyết muốn có một bộ trang sức hoàn hảo nhất cho bộ lễ phục của mình, mà cũng không phải tới bán buôn cho nên khả năng cao là cô ấy sẽ chỉ chọn một thiết kế cho mỗi loại.

Quả nhiên, sau khi xem xong mấy bản thiết kế, cho dù Tần Tuyết Minh vô cùng yêu thích thiết kế của Bạch Vi nhưng vẫn chỉ chọn lấy thứ mình thích nhất.

"Cái này, cái này, còn có bản thiết kế vòng tay cuối cùng."

Dây chuyền, trâm ngực, kẹp tóc, vòng tay, Tần Tuyết Minh chọn mỗi loại một mẫu.

Bản thảo thiết kế cũng được Bạch Vi cố gắng vẽ ra trong mấy ngày, cam đoan loại nào cũng có thể kết hợp với váy cùng khí chất của Tần Tuyết Minh.

"Làm thành phẩm của mấy món này ra cho tôi trước." Tan Tuyet Minh nhin ban thao thiet ke trong tay, tán thưởng gật đầu.

Không thể không nói, cô gái trẻ tuổi này đúng là có tài năng, chẳng thể trách cô lại dám trực tiếp đến nhà cô ấy trong khi chưa biết gì, còn dám nhận đơn hàng này.

Bạch Vi biết, lần này Tần Tuyết Minh rất hài lòng với bản thảo thiết kế, thế là nói: "Được rồi cô Tần, trong khoảng hai đến ba ngày, tôi sẽ tự mình đưa những món trang sức này đến nhà cô."

"Được."

Tần Tuyết Minh thích Bạch Vi đến, mục đích hôm nay đến đây cũng đã hoàn thành, cô ấy lập tức đứng dậy cầm mũ của mình lên, chậm rãi rời đi.

Khách hàng rời đi, cuối cùng Bạch Vi cũng không nhịn được mà vui vẻ kích động, vui vẻ nhảy nhót ở trong cửa hàng.

Giữa trưa Thẩm Quyên tới, Bạch Vi lập tức nói tin tức này cho mẹ.

Vì muốn làm tốt một đơn này cho nên mấy ngày nay Bạch Vi thường đóng cửa sớm, 5 giờ hoặc 5:30 thì sẽ bắt đầu đóng cửa cửa hàng.

Sau khi về nhà thì cô bắt đầu nghiêm túc làm đồ trang sức.

Liên tục làm 3 buổi tối, trong đó còn có thêm thời gian làm một chiếc vòng tay mà Bạch Vi cảm thấy mình làm không tốt cho nên làm lại một lần nữa. Mãi đến khi hoàn thành hết, sau khi đặt tất cả ở cùng một chỗ, dùng đủ loại góc độ nhìn vào, đến khi Bạch Vi cảm thấy không còn vấn đề gì nữa thì mới chuẩn bị giao thành phẩm đến nhà khách hàng.

Buổi sáng ngày thứ tư, 10:00, Bạch Vi lái xe đến công quán Murphy.

Cô ghi lại thông tin của mình như thường lệ, Bạch Vi được bảo vệ đưa đến nhà số 146.
 
Chương 138: Vết Dâu Ở Trên Cổ (2)


Cũng giống như Bạch Vi nghĩ, ngày nào Tần Tuyết Minh cũng dậy rất sớm.

"Đây là trâm ngực, dây chuyền, kẹp tóc cùng vòng tay."

"Để tôi đeo giúp cô."

Tần Tuyết Minh nhìn xong thì gật đầu, Bạch Vi cũng không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra không mất nhiều thời gian để làm được bộ trang sức này, nhưng mà sau khi đeo lên thì có vẻ như đôi mắt của Tần Tuyết Minh sáng hơn.

Dù cô ấy không thay bộ váy kia nhưng mà Bạch Vi cũng có thể tưởng tượng ra được, nếu như Tần Tuyết Minh thật sự mặc hết lên thì nhất định sẽ hấp dẫn mọi người.

Tần Tuyết Minh kinh ngạc nhìn mình trong gương, không ngừng nghiêng qua nghiêng lại, thưởng thức bộ trang sức này.

Hiển nhiên là cô ấy rất thích, thích đến mức không rời tay khỏi sợi dây chuyền trên cổ, hài lòng gật đầu: "Ừ, không tệ, đúng là rất xinh đẹp."

"Tiểu Lưu, đi lấy chín mươi tệ tiền ra!"

Sau khi bảo mẫu nghe thấy thì đi lấy tiền.

Chín mươi tệ tiền mặt mới tinh, cứ như vậy mà được đặt ở trong lòng bàn tay của Bạch Vĩ. Không nghĩ tới, Tần Tuyết Minh sẽ đưa tiền lưu loát như vậy.

"Tôi rất thích đồ do cô làm, rất có khí chất, hơn nữa lại rất sáng tạo, không thể tìm thấy đa số đồ trong cửa hàng của cô ở những cửa hàng khác, chúng đều có lực hấp dẫn, ít nhất thì trong mắt của tôi là như vậy."

Tần Tuyết Minh vui vẻ cho nên cũng nói nhiều hơn vài câu: "Đồ của cô rất tốt, nếu về sau có cần thì tôi sẽ tiếp tục tìm cô."

Về sau còn đến tìm cô sao?

Theo lý thuyết thì nhất định sẽ liên tục làm đồ trang sức riêng!

Vậy thì đây đúng là khách hàng lớn trong cửa hàng của cô mài!

Bạch Vi trấn định nói: "Được, cô Tần, nếu như cô cần thì cứ đến cửa hàng của tôi."

Vừa sáng sớm, Bạch Vi không tìm được ai trông cửa hàng cho nên lúc đi trực tiếp đóng cửa, còn treo biển đóng cửa.

Sau khi hoàn thành xong chuyện này thì Bạch Vi cũng rời đi.

Cất khoản tiền lớn 90 tệ ở trong túi, đây còn là số tiên nhận được sau khi hoàn thành một đơn, Bạch Vi chỉ cảm thấy khổ cực trong mấy ngày qua đã biến mất, lúc đạp xe cũng thấy rất vui.

Thời tiết từ từ chuyển lạnh, Bạch Vi đã sớm mặc áo dài, nhưng khi quay lại mở cửa hàng thì cô lại không cảm thấy lạnh.

Hôm nay Tần Lan Lan lại đến rất sớm, thấy mấy ngày qua Bạch Vi thường đi muộn về sớm thì sang hỏi thăm vài câu.

Bạch Vi không muốn nói quá nhiều, chỉ nói là lạnh quá mình không dậy nổi.

"Chị hiểu, chỉ hiểu hết."

Tần Lan Lan liếc nhìn cổ của Bạch Vi rồi nói: "Nghe nói vị kia nhà em làm lính, chắc là em rất vất vả."

Bạch Vi có chút không hiểu, quay đầu nhìn vào tấm gương, vừa vặn nhìn thấy một vết đỏ ở trên cổ.

Suy nghĩ chợt kéo về tối hôm qua, sau khi Bạch Vi làm xong hết đồ trang sức, lúc lên giường đi ngủ, Lục Tư Đình không nhịn được mà động chân động tay, nhưng mà Bạch Vi quá buồn ngủ cho nên đánh vào tay của Lục Tư Đình.

Lục Tư Đình liền tủi thân ôm lấy Bạch Vi, hình như còn hôn lên cổ với bả vai của cô mấy lần.

Lúc đó Bạch Vi đã buồn ngủ đến mức không thể mở mắt cho nên cũng mặc kệ anh.

Bây giờ cởi áo khoát ra để lộ chiếc cổ, cũng để lộ ra mấy vết đỏ đó.

Bạch Vi gượng cười hai tiếng, vội vàng lấy bánh bích quy và đồ ăn vặt: "Chị Lan Lan, nếm thử bánh bích quy này đi, nghe nói là đồ của nước ngoài..."

Trời càng ngày càng tối nhanh, lúc trước trời vẫn sẽ sáng đến bảy tám giờ, bây giờ mới có năm, sáu giờ mà trời đã bắt đầu tối.

Bạch Vi còn phải đi xe đạp về nhà cho nên ngày nào cũng về sớm.

Bây giờ còn chưa đến sáu giờ mà cô đã bắt đầu dọn dẹp cửa hàng, chuẩn bị đóng cửa.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì vội vàng làm việc cho nên đúng là Bạch Vi đã lạnh nhạt với Lục Tư Đình mấy ngày, hôm nay lúc tan việc, Bạch Vi cố ý đến cửa hàng bán quần áo, mua một bộ đồ ngủ mới.
 
Chương 139: Lục Tư Đình Chỉ Quấn Khăn Tắm Đi Ra (1)


Ngoại trừ mấy bộ đồ ngủ mặc vào mùa đông thì cô còn mua ba chiếc váy ngủ ít vải, dùng để bù đắp cho Lục Tư Đình, thuận tiện tạo niềm vui bất ngờ cho anh.

Nghĩ đến ánh mắt không rời của Lục Tư Đình khi nhìn cô thì Bạch Vi liền không nhịn được mà cười trộm.

Lúc về đến nhà, Lục Tư Đình còn đang nấu cơm, bát tự của Bạch Vi không hợp với phòng bếp cho nên cô dứt khoát lên trên lầu làm chút đồ trang sức.

Đã mở cửa hàng trong thời gian dài, cửa hàng nhỏ của cô cũng có chút danh tiếng, thường xuyên có người đứng ở bên ngoài nhìn biển tên, sau đó đi vào chọn đồ.

Trang sức mười hai chòm sao vẫn luôn là loại trang sức bán chạy nhất, sau đó là vòng tay và lắc tay, trâm cài tóc cũng là sản phẩm bán chạy, loại trang sức cho cặp đôi cũng được bán tốt.

Nếu như gặp người thích trâm ngực, dây chuyền, dây đeo thắt lưng thì có thể sẽ bán được nhiều, nếu như là ngày thường thì lượng tiêu thụ cũng không nhiều.

Mà trang sức nam thì lúc bán chạy, lúc cũng chỉ bình thường, đa số là vợ sẽ đi mua cho chồng bởi vì có rất ít đàn ông đi dạo phố. "Vị Vi, xuống ăn cơm!"

Hai mắt Bạch Vi tỏa sáng, bỏ nguyên liệu trong tay xuống rồi đi ra ngoài.

Hôm nay ăn bữa tối vô cùng nhanh, sau khi ăn xong, Lục Tư Đình liền đi tắm rửa.

Mặc dù thời tiết chuyển lạnh nhưng mà ở trong mắt Lục Tư Đình thì cũng không có gì khác biệt, nước tắm vẫn là nửa ấm, thậm chí còn có chút lạnh.

Nhưng mà Bạch Vi lại thích tắm nước nóng, cho nên lúc đi ra, Lục Tư Đình cố ý chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút.

Trên cơ thể cường tráng vẫn còn nước, Lục Tư Đình cũng không mặc gì mà chỉ quấn khăn tắm ở nửa người dưới rồi cứ như vậy đi ra.

Bạch Vi thấy thì nhìn thêm khoảng mấy lần, thấy Lục Tư Đình bắt đầu sấy tóc thì mới cầm áo ngủ và khăn tắm rời đi.

Thật ra lúc trước Lục Tư Đình không sấy tóc, nhưng mà vì Bạch Vi cũng không thích sấy tóc cho nên lần nào Lục Tư Đình cũng giúp cô sấy tóc, có đôi khi cũng thuận tay, sấy tóc của mình luôn.

Rất nhanh, Bạch Vi đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ vừa mới mua đi tới.

Vốn là Lục Tư Đình đang ngồi đọc sách trên giường, anh ngồi ở chỗ này nghĩ về tình huống tối hôm qua, không tự chủ được mà có chút phụng phịu. Vốn là chỉ ngang đầu lên nhìn Bạch Vi theo bản năng, nhưng vừa nhìn thấy thì anh giống như bị đông cứng, không thể dời mắt.

"Ông xã..."

Bạch Vi không nhịn được, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực của Lục Tư Đình, làm nũng nói: "Ông xã, đừng giận nữa."

Tường thành mà Lục Tư Đình mới vừa xây ở trong lòng lập tức bị phá vỡ, vốn còn muốn giả vờ đứng đắn, nhưng mà Bạch Vi lại biết nên đối phó với anh như thế nào, chỉ cần nghe được hai chữ này thì anh sẽ không nhịn được.

Lục Tư Đình cong môi, vuốt gương mặt của Bạch Vi nói: "Được rồi, gọi thêm mấy tiếng."

Bạch Vi làm theo ước nguyện của anh, thật sự gọi anh thêm mấy lần.

Lục Tư Đình cũng đã được như nguyện, tiếp tục làm việc mà tối hôm qua chưa làm xong.

Ngày hôm sau, lúc thức dậy, Bạch Vi có chút hốt hoảng.

Cô đỡ chiếc eo suýt nữa không còn là của mình lên, rơi vào trầm tư.

Tối hôm qua thật sự đã kích động quá mức, vốn chỉ cảm thấy mình đã lạnh nhạt Lục Tư Đình vài ngày cho nên muốn đền bù, nhưng mà có vẻ là cô đã làm quá mức, vừa mua áo ngủ gợi cảm, vừa gọi ông xã liên tục. Khiến cho tối hôm qua Lục Tư Đình bộc phát thú tính, kéo lấy Bạch Vi không để cho cô ngủ, khiến cô phải gọi mãi cho đến hơn hai giờ sáng.

Ngoài cửa sổ có chút tối, Bạch Vi mơ hồ nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét.

Cô nhìn lên đầu giường, đã bảy giờ bốn mươi tám, phải rồi, hôm nay lại mở cửa hàng trễ.

Mùi thơm của thức ăn từ dưới lầu tỏa lên, bụng Bạch Vi kêu lên, cô liền cố gắng rời giường.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top