Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 20: Len Lén Tìm Cô Dâu Cho Mình, Nhanh Thật


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai người lên xe, Lục Tư Đình lái xe rồi giới thiệu thành viên trong gia đình mình cho cô nghe.

“Trong nhà anh có ông nội, tuổi tác khá cao, bây giờ đang bị bệnh nặng, cơ thể suy nhược, trước đó anh đã nói với em rồi.”

“Cha mẹ của anh cũng là quân nhân, bình thường bọn họ ở trong quân doanh, một tháng sẽ về mấy lần, thi thoảng có gọi điện cho anh.”

“Nhà anh còn có một người chị nữa, chị ấy tên Lục Tư Dĩnh, chắc bây giờ chị ấy đang ở nhà. Hôm qua lúc anh về nhà lấy sổ hộ khẩu, bọn họ thấy rất kinh ngạc.”

Lục Tư Đình giới thiệu sơ lược một lần.

Anh không nói quá nhiều, dù gì cũng sắp gặp mặt rồi, nói nhiều hơn cũng không bằng cô tự mình cảm nhận.

Hôm qua lúc Lục Tư Đình báo chuyện mình sắp kết hôn, sau khi rời đi có vài người đã biết chuyện này rồi, nhưng vẫn còn nhiều người chưa biết lắm.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến đại viện quân khu, trong lòng Bạch Vi cảm thấy rất kỳ vọng.

Anh sinh ra trong gia đình truyền thống quân nhân, nghe có vẻ rất nghiêm khắc.

Động tác nhỏ ấy của Bạch Vi lọt vào mắt của Lục Tư Đình, dường như anh cũng bị lây nhiễm niềm vui vẻ ấy cùng cô.



Xe của Lục Tư Đình không bị cản lại, lúc xuống xe, rất nhiều người nhìn thấy hai người bọn họ.

“Ái chà, tiểu đoàn trưởng Lục, cô gái xinh đẹp vừa xuống xe đó là bạn gái của anh à?”

“Ở đâu thế, tôi nhìn chút xem nào!”

“Khỏi phải nói luôn, cô ấy đẹp thật.”

“Tiểu đoàn trưởng thoát ế rồi! Để tôi đi nói chuyện này với anh em trong đội liền mới được!”

Mọi người đứng ở xa xa nhìn bọn họ, có chút xôn xao.

Sau khi xuống xe, Bạch Vi đi theo bước chân của Lục Tư Đình, ở đây toàn là người quen bạn bè của anh. Sau khi nhìn thấy hai người, có người lục tục đến chào hỏi.

Người nọ cười nói: “Anh Lục, đây là bạn gái của anh à? Tìm bạn gái lúc nào vậy, sao không nói cho mấy anh em một tiếng.”

“Là vợ của tôi, dẫn qua đây ra mắt.”

“Ồ, anh Lục giấu kỹ quá nha, không biết trước đây anh có bạn gái luôn đấy, nháy mắt cái đã cưới rồi.”

Bạch Vi không nói gì, cô đi cạnh Lục Tư Đình, chỉ yên lặng cười làm bình hoa.

“Chà, Tiểu Lục, bạn gái của anh à? Trẻ tuổi xinh đẹp thế này, có phúc quá nha.”



“Đây là vợ tôi, Bạch Vi, nay bọn tôi sang đây ra mắt gia đình.”

“Chậc chậc, không hổ là anh mà anh Lục. Trước đây bọn em còn bảo bây giờ trong đại viện không còn mấy người độc thân, định giới thiệu chị dâu cho anh một chút. Ai ngờ anh đã len lén tìm một cô dâu về rồi, nhanh quá.”

Người chào hỏi nhiều quá nên Lục Tư Đình cũng không cách nào giới thiệu với từng người được. Bạch Vi không quen những người đó nên cô chỉ biết cười, rồi chào hỏi mà thôi.

Cuối cùng cũng đến nhà của Lục Tư Đình.

Nụ cười trên mặt Bạch Vi xìu xuống ngay.

Cô đưa tay xoa hai má đã cứng đờ của mình, bỗng nhiên tiếng cười của ai đó vang lên.

Bạch Vi ngẩng đầu nhìn lại, Lục Tư Đình đang nhấn chuông cửa, trên mặt cũng không tươi cười gì, chẳng lẽ cô nghe nhầm sao?

“Tới đây!”

Giọng nữ sang sãng vang lên, Lục Tư Dĩnh mở cửa nói: “Aida đây là vợ của em trai phải không nhỉ, trời nóng thế này, mau vào nhà đi.”

Lục Tư Dĩnh rất cao, khoảng chừng một mét bảy, Bạch Vi phải ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Cô ấy mặc một bộ quân phục sạch sẽ, mái tóc đuôi ngựa đen láy, trông rất xinh đẹp, gương mặt có vài nét giống với Lục Tư Đình.
 
Chương 21: Chị Gái Lục Tư Dĩnh Soái Khí


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đây là lần đầu tiên Bạch Vi nhìn thấy một cô gái có khí thế thế này, trong lòng cảm thấy rất ấn tượng.

Hai người đi vào, cha mẹ Lục Tư Đình người thì đang ngồi đọc báo trên ghế, người kia thì ngồi trên sofa xem tư liệu.

Thấy con trai dẫn vợ về nhà, bọn họ nhao nhao buông đô trong tay mình xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Lục Tư Đình giới thiệu cha mẹ mình cho Bạch Vi, cha anh tên Lục Chính Hoa, hiện tại đang là quân đoàn trưởng, trông rất nghiêm túc, khí thế nghiêm trang, ngoại hình khá giống với Lục Tư Đình. Lần đầu nhìn thấy ông ấy, Bạch Vi cứ như nhìn thấy Lục Tư Đình của hai mươi năm sau vậy.

Mẹ của anh tên Hoàng Nguyệt Nha, lúc còn trẻ là đầu bếp, thích nấu ăn, quen cha anh ở một quán ăn. Nghe nói lúc trước có người gây chuyện ở quán ăn, bảo đầu bếp nấu đồ ăn không sạch sẽ, nhưng thực ra người kia lại là lưu manh bịa đặt, cố ý bỏ một con gián vào trong.

Hoàn cảnh hai người gặp nhau có thể nói là anh hùng cứu mỹ nhân, tốc độ yêu đương rồi đến kết hôn rất nhanh chóng. Sau khi cưới nhau năm đầu, bọn họ sinh ra Lục Tư Dĩnh, sau hai năm nữa thì có Lục Tư Đình.

Sau đó, ông nội của Lục Tư Đình là Lục Ái Quốc, lúc còn trẻ cũng từng là quân nhân nhưng mà bị thương trên chiến trường năm xưa, xuất ngũ khá sớm, nay sức khỏe lại không ổn định.

Lúc Lục Tư Đình và Bạch Vi đến, ông ấy đang tắm nắng ở hậu viện.

Nghe thấy động tĩnh, Bạch Vi nhìn ông cụ ấy tuy sức khỏe suy nhược nhưng mà lưng ưỡn thẳng tắp, trông rất có khí thế.

Không hổ là gia đình quân nhân.

Đến phiên Lục Tư Dĩnh, cô ấy cứ như đã quen biết cô từ lâu nói: “Em tên Vi Vi phải không? Chị là chị gái của Lục Tư Đình. Em xinh thật đấy, không biết tên nhóc đó lừa em vào tròng như thế nào.”



Lục Tư Đình bất lực nói: “Chị à!” Chẳng lẽ anh không đẹp trai sao?

Bạch Vi cũng cười theo rồi nói: “Chào chị.”

“Ôi, mau ngồi mau ngồi đi.”

Lục Tư Dĩnh toét miệng cười, sau đó kéo Bạch Vi ngồi xuống ghế sofa, còn cô ấy thì ngồi trên băng ghế dài.

Lục Tư Đình lại giới thiệu Lục Tư Dĩnh cho cô biết, cô ấy cũng là một quân nhân, từng làm tiểu đoàn trưởng, chức vị cao hơn Lục Tư Đình.

Lần đầu tiên gặp cô ấy, Bạch Vi đã cảm thấy cô ấy rất khí thế rồi, sau khi nghe giới thiệu cô mới biết từ nhỏ Lục Tư Dĩnh này không thích học nhưng lại giỏi thể dục, thể chất cực kỳ tốt.

Sau khi cố gắng học xong cấp hai, có đánh chết cô ấy cũng không chịu học tiếp nữa, bảo rằng bắt cô ấy học chẳng khác gì đòi mạng của cô ấy cả.

Từ đó tới giờ cô ấy luôn khóc lóc đòi cha mẹ cho mình nhập ngũ, người nhà không còn cách nào khác, cứ để cô ấy muốn làm gì thì làm. Không ngờ rằng biểu hiện của cô ấy không tệ nên thăng chức khá nhanh.

Nhưng người làm cha làm mẹ như bọn họ lại thấy hơi buồn, Lục Tư Dĩnh có ngoại hình xinh đẹp như vậy, nhưng lại mang khí thế mạnh mẽ, vóc người còn cao hơn con gái bình thường nên chàng trai nào cũng thấy không hợp. Do vậy cô ấy cũng giống như Bạch Vi lúc trước, ế từ trong trứng.

Cô ấy cũng chưa từng tỏ ý để mắt đến chàng trai nào, năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng mà cô ấy lại hơi khác Bạch Vi một chút.

Bạch Vi xem mắt thì đối tượng xem mắt sẽ thấy hài lòng với cô, còn Lục Tư Dĩnh thì không vừa ý người ta.
 
Chương 22: Chữ Có Hay Đẹp Không Cũng Không Quan Trọng, Người Đã Đủ Đẹp Rồi


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lục Tư Dĩnh lẫn đối tượng xem mắt cả hai cùng không hài lòng về nhau, tất cả bọn họ đều nhất trí cho rằng Lục Tư Dĩnh không hợp làm vợ mà hợp làm anh em hơn.

Lục Ái Quốc mong rằng khi mình rời khỏi cõi đời này, cháu gái cháu trai của ông ấy sẽ có người bầu bạn. Nhưng mà sau này ông ấy chỉ còn mong ước cháu trai có vợ thôi, bởi ông ấy không còn trông cậy gì vào đứa cháu gái này nữa rồi.

Lục Chính Hoa đứng đầu cả nhà, thoạt nhìn trông rất nghiêm túc, ông ấy lại là quân nhân, cả đời dấn thân vì nước nhà nên dù ngồi đó không nói gì cũng đủ tỏa ra khí thế mạnh mẽ.

Ông ấy ho khan hai tiếng, còn chưa kịp nói gì, Hoàng Nguyệt Nha đã vỗ ông ấy một cái.

"Giờ đang ở nhà, nói chuyện cho đàng hoàng chứ, đừng dọa vợ Tư Đình nữa."

Hoàng Nguyệt Nha thông minh xinh đẹp, chỉ ngồi yên ở đó thôi cũng giống như một phong cảnh.

Ngoài kia có rất nhiều người sợ Lục Chính Hoa, nhưng Hoàng Nguyệt Nha thì chẳng sợ gì, thỉnh thoảng còn sai Lục Chính Hoa làm vài công việc nhà.

"Nguyệt nhi, anh biết rồi." Lục Chính Hoa thấp giọng nói, lo vợ đánh mình sẽ bị đau tay, nắm lấy tay bà ấy xem đi xem lại.

Có thể nhìn ra, mặc dù Lục Chính Hoa trông qua thì rất nghiêm túc, nhưng cũng là bậc cha chú dễ nói chuyện.

"Vi Vi à, đi đường có mệt không, muốn uống gì đó không?" Hoàng Nguyệt Nha quan tâm hỏi, không đợi Bạch Vi trả lời, Lục Tư Dĩnh đã chạy vào phòng bếp nhanh như một làn khói, cầm lon nước ngọt ướp lạnh tới.

"Cảm ơn chị." Bạch Vi cảm ơn, rồi nói tiếp: "Dì ơi, không mệt đâu ạ, Lục Tư Đình lái xe nên chúng con không phải đi bộ nhiều."

Lúc nói chuyện, hai mắt Bạch Vi cong cong, đáng yêu mà ngời sáng.



Lục Tư Dĩnh đã cố gắng nhịn xuống, nhưng đến cuối cùng vẫn không chịu được, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo má Bạch Vi: "Oa! Mềm quá vậy!"

Hồng hào trắng trẻo, vừa mịn màng lại vừa mềm mại, Lục Tư Dĩnh thỏa mãn rút tay về, Lục Tư Đình trừng mắt nhìn cô ấy, chị véo vợ em làm gì!

Lục Tư Dĩnh chẳng sợ em trai một chút nào, cười đến là đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn đó mềm hơn mặt của cô ấy nhiều.

Bạch Vi ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lục Tư Dĩnh.

Cô ấy cười cười, nói: "Làn da của em dâu đẹp quá, khiến người ta mới nhìn thôi đã muốn nhéo một cái rồi."

Lục Tư Dĩnh biết rõ sức của mình, cho nên đã kiểm soát lực rất cẩn thận.

Bạch Vi cũng không cảm thấy đau, chỉ thấy hơi kỳ lạ một chút, có điều, vì được khen ngợi, Bạch Vi cũng có cảm tình tốt với Lục Tư Dĩnh.

Hoàn cảnh của nhà họ Lục có hơi đặc biệt.

Mặc dù điều kiện gia đình rất tốt, nhà quân nhân có gia thế, nếu không xảy ra điều gì bất ngờ, thì vô cùng uy tín đáng tin cậy. Bản thân anh cũng cực kỳ đẹp trai, nhưng nếu muốn kết hôn chớp nhoáng thì đúng là không có nhiều cô gái bằng lòng cưới ngay lập tức.

Dù sao thời đại này cũng có rất nhiều người xem ra, kết hôn rồi thì tốt nhất là đừng ly hôn, nếu không thì sẽ vô cùng mất mặt, chẳng khác nào nói hạnh phúc cả đời đều đặt cược vào đây.

Các cô gái có điều kiện tốt hơn thì đều không cam tâm tình nguyện cho lắm, còn nếu là những người điều kiện bình thường, Lục Tư Đình lại rất thiệt thòi.

Nhưng thật ra, một cấp trên của Lục Tư Đình cũng có ý giới thiệu con gái cho anh, tuy nhiên con gái ông ấy vẫn chưa đến tuổi kết hôn, không được thích hợp lắm.
 
Chương 23: Cô Sợ Mình Nấu Ra Thứ Gì Đó Hắc Ám, Đầu Độc Nhà Chồng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dẫu cho nhà họ Lục không quan tâm hoàn cảnh gia đình nhà gái hay ngoại hình ra sao gì đó, nhưng những điều cơ bản nhất, tính cách và nhân phẩm kiểu gì cũng phải ổn, tam quan đứng đắn chính trực.

Cứ như vậy, hai bên đều phải chọn lựa, mà không phải lúc nào Lục Tư Đình cũng rảnh rỗi đi xem mắt. Cho nên, người nhà họ Lục đều vô cùng vui mừng trước sự xuất hiện của Bạch Vi, rất thân thiện với cô.

"Em dâu, em đi làm ở đâu vậy?"

"Em làm việc ở bưu điện, mỗi ngày chỉ viết thư cho mọi người, công việc khá là nhẹ nhàng."

Bạch Vi trả lời một cách khéo léo hợp tình.

Muốn đi làm ở bưu điện, ít nhất phải tốt nghiệp trung học cơ sở, cũng phải biết viết chữ, đây là một công việc khá ổn.

Lục Chính Hoa âm thầm gật đầu, cảm thấy công việc này rất thích hợp với các cô gái.

Lục Tư Dĩnh khen ngợi: "Em dâu giỏi quá, nếu viết thư cho mọi người vậy chắc chắn là em viết chữ rất đẹp đó ha."

"Chữ ví như người, vợ Tư Đình xinh đẹp như vậy, chữ viết có lẽ cũng đẹp lắm." Hoàng Nguyệt Nha lại khen tiếp.



Khóe miệng Lục Tư Đình hơi nhếch lên, người khác khen vợ mình, anh cũng rất vui vẻ: "Chữ có đẹp hay không cũng không quan trọng, người cũng đã đủ đẹp rồi."

Lục Chính Hoa vừa rồi còn rất nghiêm túc, bấy giờ cũng gật gù tỏ vẻ đồng tình.

Không ngờ rằng, mọi người trong nhà họ lại giỏi khen ngợi người khác đến vậy.

Cho dù là người có da mặt dày như Bạch Vi, lúc này đây cũng thấy hơi ngượng ngùng.

"Cũng tạm được thôi, thật ra em cũng không giỏi lắm đâu."

Bạch Vi có chút ngại ngùng nói: "Em tự tìm được công việc đó, nhưng bình thường thì không biết làm việc nhà, cũng không xuống bếp, nấu cơm rất khó ăn." Cô phải nhắc trước như thế, chờ một chốc sau, cô có không xuống bếp giúp đỡ thì mong mọi người cũng đừng quá ngạc nhiên.

Cô sợ mình nấu ra thứ gì đó hắc ám, đầu độc nhà chồng mất!

Người nhà họ Lục thì không để ý lắm, không biết làm việc nhà thì sao chứ?

Chẳng phải Lục Tư Đình biết là được à, hai vợ chồng chỉ cần một người biết là đủ rồi.

Hiện giờ, các cô con gái của những gia đình giàu có đều được nuông chiều từ nhỏ, mười ngón tay không chạm nước.



Bạch Vi có thế thì cũng không lạ, tuy rằng không biết làm việc nhà, nhưng bản thân Lục Tư Đình cũng biết làm mà.

Cô gái trẻ không biết làm việc nhà, nhưng bù lại ngoại hình xinh đẹp, còn rất biết nói chuyện hàn huyên, lần đầu tiên đến nhà Lục Tư Đình đã tán gẫu rất vui vẻ với mọi người.

"Nếu hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, vậy nên tổ chức đám cưới sớm chút nhé, nếu không thì trì hoãn thời gian lâu quá, người ngoài sẽ đồn đãi đấy."

"Mẹ, tối hôm qua chúng con đã bàn bạc cả rồi, quyết định tổ chức vào tháng sau, trong tháng này chúng con sẽ đặt mua những thứ cần thiết cho đám cưới."

Một tháng cũng được.

Mặc dù hơi gấp gáp chút, nhưng những thứ nên có thì bọn họ cũng sẽ không để Bạch Vi thiệt thòi.

Lục Chính Hoa gật đầu, nói: "Được, một tháng là vừa đủ rồi, tuy thời gian hơi gấp gáp đôi chút, nhưng những thứ nên có thì chúng ta vẫn phải chuẩn bị, không thể để người ta thiệt thòi."

"Đúng vậy, kết hôn chính là chuyện lớn, bọn em phải lo liệu thật cẩn thận chu đáo đó." Lục Tư Dĩnh nói.

Được người nhà Lục Tư Đình quan tâm chú ý như vậy, nói không cảm động là nói dối.

Bạch Vi mỉm cười, một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
 
Chương 24: Cô Sợ Mình Nấu Ra Thứ Gì Đó Hắc Ám, Đầu Độc Nhà Chồng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bọn họ ăn bữa trưa tại nhà.

Rất thịnh soạn, tám món ăn nóng, bốn món ăn nguội, có cả món chè (*) và một món canh mặn.

(*) Nguyên văn "Canh ngọt" (甜汤): Cách gọi chung cho món chè, hoặc đồ tráng miệng có nước súp.

Trong lúc đó, Lục Tư Đình cũng vào bếp giúp mẹ, nhân tiện nói rõ chuyện nhầm lẫn trong buổi xem mắt, rồi lại hỏi han về đối tượng xem mắt ban đầu, bấy giờ mới biết được, thời gian gần đây, đối tượng xem mắt ban đầu đã giảm cân, không có đủ chất dinh dưỡng, cho nên trước khi ra ngoài thì đã ngất xỉu trước cửa nhà, được đưa đến bệnh viện.

Chính vì vậy mới có sự nhầm lẫn kì lạ như thế.

Đúng là rất trùng hợp.

Lục Tư Đình càng muốn nói, đây là duyên phận giữa anh và Bạch Vi.

Lục Tư Dĩnh đang trò chuyện với Bạch Vi ở ngoài.

Lục Tư Dĩnh rất dẻo miệng hay nói, biết rất nhiều thứ, nói chuyện giết thì giờ làm cho người khác cảm thấy thoải mái, thả lỏng một cách vô cùng tự nhiên.



"Ăn cơm thôi, mọi người mau vào ngồi đi."

Bữa trưa rất thịnh soạn, Lục Tư Đình vẫn luôn chăm nom quan tâm đến Bạch Vi trong suốt bữa ăn.

Sau khi ăn xong, hai người lại đi dạo xung quanh đó, mãi đến tối Lục Tư Đình mới đưa Bạch Vi về nhà.

Do chuyện đi xem mắt nên Bạch Vi đã xin nghỉ vài hôm, ngày mai sẽ đi làm trở lại.

Điều này có nghĩa là hai người họ sẽ không thể gặp nhau vào ban ngày được.

Lục Tư Đình đưa Bạch Vi xuống dưới tầng, lại có chút không nỡ để cô đi, vì thế mở miệng hỏi: "Đúng rồi, trang phục cưới chúng ta mặc trong đám cưới ấy, em có yêu cầu gì không?"

Thời đại này, các bộ đồ cưới cũng không chênh lệch nhau là bao, khá là sêm sêm, Bạch Vi cũng chưa xem được nhiều mẫu lắm, không biết nói thế nào.

Lục Tư Đình bèn bảo tiếp: "Thế này nhé, hai hôm nữa anh sẽ liên hệ với tiệm chụp ảnh một chút, ở đó họ cũng có đồ cưới, anh đưa em qua thử một lần luôn."

"Được." Bạch Vi đồng ý ngay.

Trời đã tối, dù vẫn còn luyến tiếc trong lòng nhưng Bạch Vi biết, mình phải về nhà thôi.

Lục Tư Đình cũng còn nhiều việc ở đơn vị, lần này ra ngoài xem mắt, phó tiểu đoàn trưởng đã phải tạm thời tiếp quản chuyện trong doanh trại thay anh.



Bận rộn hai ngày, Lục Tư Đình gần như đã hoàn thành xong xuôi mọi việc ở doanh trại, hôm nay lập tức chuẩn bị lái xe đi ra ngoài.

Anh tìm trên xe cả buổi, cuối cùng cũng tìm được một mảnh giấy nhỏ, trên đó là số điện thoại của nơi chuyên đảm nhận làm tiệc do một người bạn giới thiệu cho anh.

Việc kết hôn chỉ có một lần trong đời, mặc dù thời gian có hơi gấp, nhưng những thứ khác, Lục Tư Đình sẽ không làm qua loa.

Anh muốn dành cho Bạch Vi một đám cưới thật trọn vẹn.

Chọn bàn tiệc cưới cỡ lớn nhất, đặt ở nhà hàng rộng nhất gần đó, bao toàn bộ nhà hàng trong một ngày, đến lúc ấy, họ hàng nhà họ Lục và nhà họ Bạch đều sẽ đến, nếu không bao trọn nhà hàng thì Lục Tư Đình sợ sẽ không đủ chỗ ngồi.

Xác định rõ thời gian và địa điểm xong xuôi, Lục Tư Đình mới lái xe đến bưu điện.

Gần trưa, Bạch Vi cũng đang chuẩn bị tan làm về nhà ăn cơm, lúc Lục Tư Đình đến, cô còn có hơi bất ngờ.

"Gần đây có nhà hàng khá ổn, hôm nay chúng ta đi ăn ở đó nhé."

Lục Tư Đình đưa Bạch Vi đến thẳng nhà hàng.

Lên xe, Bạch Vi vẫn còn hơi nghi ngờ, hỏi: "Hôm nay anh đến làm gì vậy, ở đơn vị không bận sao?"
 
Chương 25: Sao Cô... Nghe Thấy Có Gì Đó Không Ổn Lắm Nhỉ?


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Khá ổn, thỉnh thoảng đi ra ngoài mấy bữa cũng không sao."

Lục Tư Đình nói xong, chờ Bạch Vi gọi món một lượt, lại hỏi: "Tối nay em có việc gì không? Nếu không thì chúng ta đi chọn đồ cưới nhé."

"Tối nay ư?"

"Ừ, bao giờ em tan làm anh sẽ tới đón em."

Bạch Vi vui vẻ nói: "Được đó, vậy em chờ anh tới đón em."

Sắp tới đám cưới rồi, bọn họ phải chọn đồ cưới càng sớm càng tốt.

Ăn xong, Lục Tư Đình lại đưa Bạch Vi trở về bưu điện.

Biết được tối nay sẽ làm gì, cả buổi chiều Bạch Vi đều rất vui vẻ, không thể đè nổi khóe miệng xuống.

Đồng nghiệp cùng làm việc ở bưu điện cũng trông thấy, trêu ghẹo: "Ô, có chuyện vui gì à?"

Bạch Vi cười cười, thoải mái nói thẳng: "Tháng tới sẽ mời các cậu ăn bánh kẹo cười."



"Chúc mừng nha."

"Chúc mừng chúc mừng!"

Bưu điện được coi như khá bận rộn, ngày nào cũng có rất nhiều người tới viết thư.

Bạch Vi ôm tâm trạng mong chờ, viết từng bức thư một cho những người dân có nhu cầu, bức nào cũng chan chứa tình cảm chân thành nhất.

Chẳng qua, phần lớn những người đến tìm cô viết thư thì đều muốn viết về những chuyện trong nhà, hoặc là báo tin bình an gì đó.

Lúc trời sâm sẩm tối, Bạch Vi càng vui vẻ hơn, còn nửa tiếng nữa là tan làm, cô ngâm nga hát, bắt đầu thu dọn mặt bàn hơi bừa bộn.

"Chào cô, tôi muốn viết thư."

Một người đàn ông da ngăm đen bước vào, đeo một chiếc mũ rơm trên cổ, đôi mắt rất nhỏ nhìn Bạch Vi chằm chằm, nói: "Các cô chưa tan làm chứ?"

"Đương nhiên là chưa rồi, anh muốn viết gì, cứ nói cho tôi biết là được rồi."

Bạch Vi lịch sự mỉm cười, tiếp đó ngồi xuống mở bút, chuẩn bị viết.

Người đàn ông cũng ngồi xuống, bắt đầu nói những gì mình muốn viết.

"Bà xã à, trong nhà còn khoẻ không, gần đây thời tiết nóng nực, mình vẫn phải tốn nhiều công sức chăm nom việc đồng áng, bố mẹ vẫn khỏe chứ? Mình nhất định phải để ý tới việc học hành của Tiểu Bảo nhé, thằng bé không phải phải là không thông minh, chỉ là không thích học thôi."



"Gà vịt nhà mình phải cho ăn đúng giờ, như vậy mới đẻ được nhiều trứng để còn bán lấy tiền, đóng học phí cho con."

Người đàn ông thao thao bất tuyệt không ngừng, những điều anh ta nói đều liên quan tới một số chuyện trong nhà.

"Mấy ngày nay bận quá, bây giờ tôi vẫn chưa trở về được, sẽ ở lại trong huyện thành một thời gian nữa, còn kiếm thêm chút tiền, mình lo việc trong nhà thật tốt, chờ khi góp đủ tiền rồi, tôi sẽ đón cả nhà mình cùng lên đây."

Mặc dù da người đàn ông nọ đã đen nhẻm cả rồi, nhưng điều này cũng chứng minh cho nỗ lực kiếm tiền của anh ta.

Hơn nữa, trong tấm thư gửi gia đình này, anh ta hoàn toàn không nhắc tới sự vất vả khổ cực của bản thân, dù chỉ là một chút, chỉ toàn hỏi về tình hình trong nhà.

Người này chắc chắn là một người rất yêu bà xã và con trai mình.

Sau khi viết xong lá thư, trong đầu Bạch Vi đã hình dung ra hình ảnh một người đàn ông thật tốt, đi làm công xa nhà nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về vợ con, quan tâm gia đình.

Rất nhanh đã viết xong bức thư, Bạch Vi dán tem lên, khi trở lại thì phát hiện ra người đàn ông da ngăm đen đó vẫn chưa rời đi.

"Tôi còn muốn viết một bức thư nữa"

Bạch Vi hơi nghi hoặc một chút, viết thêm một bức thư nữa, gửi ai vậy nhỉ, bạn bè họ hàng hay sao?

"Được, anh nói đi."
 
Chương 26: Tai Lục Tư Đình Đỏ Lên (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạch Vi liếc nhìn đồng hồ, còn 13 phút nữa là hết giờ làm, chắc là viết nốt một bức thư này thì có thể tan làm rồi.

"Tiểu Đào, gần đây thế nào rồi, ở nhà có vất vả lắm không? Nếu như không đủ tiền tiêu thì cứ phát điện báo một tiếng cho anh biết, anh sẽ gửi tiền cho cả nhà."

"Gần đây tương đối bận rộn, chắc là anh không có thời gian trở về thăm mọi người, thế nhưng trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến em."

Cùng với lời nói của người đàn ông da ngăm, động tác đặt bút của Bạch Vi càng lúc càng chậm dần.

Sao cô... Nghe thấy có gì đó không ổn lắm nhỉ?

Giọng điều này, nội dung này, e rằng không phải gửi thư cho bạn bè bình thường đâu?

Nhưng người đàn ông này vừa mới viết thư cho bà xã ở nhà mà!

"Tiểu Đào, đã lâu ngày không gặp, em có nhớ anh không? Khi anh không có ở nhà, tối đi ngủ nhớ phải đóng cửa thật kỹ đấy, một mình em nuôi con gái vất vả, nếu có chuyện gì thì phải nói cho anh biết nhé."

"Đừng sợ phiền, trước kia anh có lỗi với em, không thể cho em một danh phận rõ ràng, giờ đây em và con gái chỉ có thể dựa vào mình anh thôi."



Bạch Vi nhìn người đàn ông vẫn liên tục thao thao bất tuyệt một cách khó tin, trong lòng tràn đầy khiếp sợ.

Cô nghe thế thì hiểu ra, chỉ sợ rằng cô gái tên là Tiểu Đào kia chính là người yêu cũ của người nọ.

Người đàn ông này đã có vợ có con, phải nhờ vợ mình chăm sóc cho cha mẹ già trong nhà, chuyện học hành của con cũng bảo vợ phải để ý chăm lo.

Ngay cả chuyện ruộng nương trong nhà, cũng phải dựa vào một mình người vợ.

Đến lúc này, Bạch Vi mới nhận ra, trong lá thư đầu tiên, người đàn ông này hỏi nhiều về tình hình cha mẹ già với con cái ở nhà, hoặc là về số tiền kiếm được, rất ít hỏi đến vợ.

Nhưng nếu xem lại lá thư thứ hai, lời lẽ đã lớn mật hơn rất nhiều, người đàn ông da ngăm này hoàn toàn không ngay thẳng chất phác như vẻ bề ngoài!

Rõ ràng đã có gia đình rồi mà vẫn lén lút mập mờ với người yêu cũ, thậm chí hai người còn có một đứa con gái nữa, thật đúng là để cho người ta mở rộng tầm mắt.

Bạch Vi sốc quá, quên mất cả việc viết chữ.

Người nọ thấy Bạch Vi dừng lại, không khỏi thúc giục: "Cô ngớ ra làm gì, mau viết tiếp đi chứ."

Bạch Vi hít sâu một hơi, đặt bút viết tiếp.

Đó là công việc của cô, cô không thể từ chối được.



"Tiểu Đào, em đợi anh nhé, chờ anh xong mấy công việc này, sẽ lập tức về thăm em với con gái ngay."

Theo những nét chữ cuối cùng, người đàn ông nói xong cũng trả tiền, đội mũ rơm rồi rời khỏi bưu điện.

Nhìn bóng dáng đó khuất sau cánh cửa, Bạch Vi vẫn có chút chưa bình tĩnh nổi.

Gã đàn ông này không hề biết nhục chút nào sao?

Lá thư đầu là gửi cho vợ ở nhà, lá thứ hai lại viết cho người yêu cũ.

Hơn nữa, trước mặt người ngoài viết thư giúp, anh ta còn cứ làm như đây là chuyện đương nhiên, vậy mà không hề xấu hổ chút nào luôn?

Vợ của người đàn ông đó thật là đáng thương.

Bạch Vi liếc nhìn đồng hồ treo tường, cô hết ca làm việc rồi.

Không nói rõ được suy nghĩ trong lòng, Bạch Vi dọn dẹp đồ đạc rồi ra về, cách cửa bưu điện không xa, có một chiếc xe quen thuộc đang đậu đó.

Ngay khi mở cửa xe, một làn hương hoa quế mật ong thoang thoảng bay ra, bụng cô đột nhiên kêu lên.
 
Chương 27: Tai Lục Tư Đình Đỏ Lên (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạch Vi ngồi lên xe, Lục Tư Đình đặt một gói giấy dầu vào tay cô.

"Đây là một ít bánh ngọt anh mua lúc đi ngang qua tiệm bánh kẹo, em ăn tạm lót dạ trước đã, rồi chúng ta đi chọn váy cưới xong, sẽ đi ăn cơm sau."

Lục Tư Đình lại lấy ra thêm một chiếc cốc màu hồng, nói: "Ăn ngọt có thể sẽ thấy ngán, đây là sữa bò nguyên chất mẹ anh làm, không pha thêm gì cả, em có thể nếm thử xem."

Thời gian chọn đồ cưới chắc chắn sẽ không ngắn, cả hai đều phải chọn, mỗi người ít nhất cũng hai bộ, còn phải thử đồ nữa.

Chờ đến lúc họ thử xong, chắc là đã rất muộn rồi.

Anh thật sự đã nghĩ tới tất cả mọi thứ thật chu toàn.

"Cảm ơn."

Bạch Vi cười cười, đột nhiên cảm thấy tinh thần đã phấn chấn trở lại, chẳng hề mệt mỏi chút nào.

Trong gói giấy dầu có vài loại bánh ngọt, rất nhiều kiểu dáng, mỗi loại lại có hai, ba cái, đủ để Bạch Vi có thể nếm thử từng loại mà không bị no.

Bạch Vi nếm hai cái, đúng là rất ngon, cô nhìn Lục Tư Đình, nói: "Anh cũng chưa ăn đúng không?"

"Đúng vậy." Lục Tư Đình vô thức trả lời.



Ngay sau đó, hai ngón tay trắng mịn nhỏ xinh đã cầm lấy một miếng bánh ngọt nhân hạt dẻ kề sát lên môi anh.

"Vậy anh thử cái này xem, ngon lắm đấy." Bạch Vi cười tươi rói, nói.

Giọng cô gái rất dễ nghe, có lẽ do đi làm có hơi mệt mỏi, giọng cô ngân dài hơn, mềm mại mà thân mật, như là đang làm nũng.

Không thể nói lời từ chối, Lục Tư Đình đáp lời: "Được."

Anh hơi hé miệng, một miếng bánh hạt dẻ thơm ngon đã được đặt vào trong miệng.

Do giữa hai người có chút khoảng cách, Bạch Vi không nhìn rõ, nên lúc rút tay về, lòng bàn tay vô tình chạm nhẹ vào khóe môi Lục Tư Đình.

Một cái chạm nhẹ, Bạch Vi gần như không cảm nhận được gì.

Nhưng đôi tai của Lục Tư Đình lại từ từ đỏ lên.

Bạch Vi còn tưởng do trời nóng, vì thế cũng bảo Lục Tư Đình hạ cửa kính xe xuống một chút.

Rất nhanh đã tới nơi, sau khi dừng xe, hai người cùng nhau đi xuống.

Bước vào cửa hàng đồ cưới, trong mắt Bạch Vi toàn là sắc đỏ rực rỡ của những bộ váy cưới.



Bạch Vi đã quen với váy cưới trắng tinh và nhà thờ phong cách phương Tây thời hiện đại, lần đầu nhìn thấy những bộ váy cưới truyền thống Trung Quốc lộng lẫy như vậy, cô háo hức khỏi phải nói.

Họ tổ chức đám cưới theo phong cách truyền thống Trung Quốc phổ biến nhất, mà những bộ váy cưới này, có chiếc rất cầu kỳ tinh xảo, cũng có bộ lại đơn giản thanh lịch.

Những mảng họa tiết thêu hoa văn kia đã truyền thừa cả một nền văn hóa cổ xưa.

Không hiểu sao, đôi mắt Bạch Vi chợt trở nên ươn ướt.

"Vi Vi?"

Nghe thấy giọng Lục Tư Đình, Bạch Vi chợt tỉnh lại, cô chớp chớp mắt hai cái rồi nói: "Những bộ váy này đẹp quá, em rất muốn thử!"

Chủ cửa hàng này vô cùng kiên nhẫn, giúp bọn họ chọn trang phục, còn nhờ nhân viên nữ hỗ trợ Bạch Vi thử váy cưới.

Lúc Bạch Vi đang thử đồ thì Lục Tư Đình cũng đang thử, hai người không nhìn thấy vẻ ngoài của nhau trong lễ phục cưới.

Sau khi thử rất nhiều bộ trang phục khác nhau, cuối cùng Bạch Vi chọn ra được ba bộ, chuẩn bị mặc ra cho Lục Tư Đình nhìn.

Lục Tư Đình chỉ thử hai bộ rồi không thử nữa.

Anh là một cái giá treo quần áo biết đi, khoác lên bất cứ bộ đồ cưới nào cũng đều rất hoàn hảo.

Cuối cùng dứt khoát không thử nữa, đợi Bạch Vi chọn xong bộ mình muốn mặc, anh sẽ lấy chiếc đồng bộ cùng kiểu là được rồi.
 
Chương 28: Tai Lục Tư Đình Đỏ Lên (3)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tấm rèm im ắng đã lâu cuối cùng cũng được vén ra, Bạch Vi bước ra trong bộ váy cưới màu đỏ rực.

Lục Tư Đình ngẩng đầu lên, bỗng dưng khựng lại, cứ thế giương mắt nhìn Bạch Vi chằm chằm.

Lẽ nào, khó coi lắm sao?

Ban đầu Bạch Vi vốn còn rất tự tin, nhưng thấy Lục Tư Đình không có phản ứng gì làm cô hơi do dự.

Lục Tư Đình đã biết Bạch Vi rất xinh đẹp ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Buổi trưa hôm đó ở nhà hàng, cô gái xinh xắn răng trắng mày ngài đẩy cửa bước về phía anh, trái tim Lục Tư Đình bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

Bạch Vi da đẹp, dáng xinh, hoàn toàn không cần trang điểm, mặc bừa bất cứ bộ đồ nào cũng rất ưa nhìn.

Câu nói hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần chạm khắc (*), thật sự rất thích hợp để miêu tả Bạch Vi.

(*) Nguyên văn là "Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức" (清水出芙蓉, 天然去雕飾): câu thơ của Lí Bạch, tả sắc đẹp không son phấn.

Nhưng bây giờ, Bạch Vi mặc bộ váy cưới màu đỏ rực, Lục Tư Đình hoàn toàn choáng ngợp, thật lâu sau vẫn không thể phản ứng lại.



Anh biết Bạch Vi rất đẹp, nhưng chưa từng nghĩ, cô trưng diện lên lại có thể xinh đẹp đến thế.

"Rất xinh đẹp."

"Em mặc màu đỏ thế này còn đẹp hơn anh tưởng."

Lục Tư Đình không tiếc lời khen, khiến Bạch Vi cũng thấy ngại ngùng.

Hai bộ đồ cưới còn lại, một bộ mặc lúc mời rượu, một bộ mặc để chụp ảnh cưới.

Chắc chắn không thể chụp ảnh vào buổi tối muộn, nên họ định chụp luôn cuối tuần này, lúc Bạch Vi được nghỉ việc.

Khi họ thử xong đồ đi ra ngoài thì trời trở tối rồi.

Nhiều nhà hàng đã đóng cửa, Lục Tư Đình chở Bạch Vi, quẹo trái quẹo phải, đến một quán nhỏ trong một con hẻm.

"Chú Trần, hai tô mì bò, thêm một đĩa salad cà chua, với bánh trôi rượu nếp nữa."

Mặc dù quán nhỏ nhưng bên trong lại được quét dọn rất sạch sẽ.

Mà nghe giọng điệu của Lục Tư Đình, có vẻ như anh rất quen thuộc với chủ quán.

Một bác gái lớn tuổi khoảng năm mươi, mang một bình trà nóng đi ra, hai mắt nhìn Bạch Vi đầy vẻ hiếu kỳ.



"Dì Trần, đây là vợ cháu."

Bác gái không nói gì, mỉm cười gật đầu, rồi giơ ngón tay cái ra với Bạch Vi.

Bạch Vi thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng mỉm cười đáp lại.

Sau khi người phụ nữ đi vào bếp, Lục Tư Đình mới giải thích: "Chú Trần và dì Trần mở quán ở đây đã nhiều năm, họ làm mì rất ngon, hơn nữa giá cả lại hợp lý, người tới ăn chủ yếu là khách quen. Tuy nhiên dì Trần có vấn đề về cổ họng, không thể nói chuyện được."

Mì bò nhanh chóng được mang ra, ngoài những món Lục Tư Đình gọi, còn có thêm một đĩa thịt bò nữa.

Bạch Vi nếm thử, mì bò đúng là ngon tuyệt, cà chua mát lạnh ngọt ngọt, bánh trôi rượu nếp vừa mềm vừa dẻo, còn có hương thơm nhè nhẹ của rượu nếp.

Vô tình, Bạch Vi ăn nhiều hơn dự định.

Thường thì khi ăn cùng Lục Tư Đình, Bạch Vi vẫn luôn kiềm chế rất nhiều, muốn giữ hình tượng cô gái hiền thục nết na.

Hôm nay cô chưa ăn gì nhiều, mới chỉ nếm tầm nửa số bánh ngọt trong xe, thử đồ hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã đói lắm rồi.

Một tô mì bò to vậy, thế mà cô đã ăn hết sạch.

Bạch Vi cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lục Tư Đình, anh nhận ra, bèn hỏi cô: "Sao vậy, ăn chưa no à? Muốn ăn gì thì gọi thêm một chút nhé, hoặc là chút nữa chúng ta ra ngoài, ăn chút gì đó khác."
 
Chương 29: Chụp Ảnh Cưới (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lòng trở nên ấm áp, Bạch Vi cười cười, nói: "Em đã no rồi, anh ăn xong thì chúng ta về sớm thôi."

"Được."

Sau bữa ăn, Lục Tư Đình đưa Bạch Vi về, nhìn cô bước lên tầng, cho đến khi thấy ánh đèn phòng trên tầng năm sáng lên, Lục Tư Đình mới lái xe trở về.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến cuối tuần rồi.

Hôm đó bọn họ đã hẹn đi chụp ảnh cùng nhau từ trước, Bạch Vi thức dậy rất sớm, bắt đầu trang điểm.

Mặc dù đến tiệm chụp ảnh thì lại phải thay đồ, nhưng Bạch Vi vẫn chọn một bộ váy dài rất đẹp mắt.

Trang điểm nhẹ nhàng xong, Bạch Vi thoa son môi sau cùng, rồi còn duyên dáng xoay một vòng trước gương.

"Được rồi được rồi, biết con đẹp rồi, mau ra ăn cơm đi."

Thẩm Quyên gọi vọng vào, sau đó bắt đầu xới cơm.

"Mẹ yêu của con ơi, con gái mẹ đẹp thế này, chắc chắn là di truyền từ gen của mẹ rồi."



Bạch Vi bắt đầu nịnh nọt thổi phồng: "Con gái mẹ tuy đẹp nhưng lại không xuống bếp được, thật đáng tiếc quá, không giống mẹ, vừa đẹp lại vừa có thể xuống bếp nấu ăn, đúng là kiếp trước cha con đã cứu cả thế giới, kiếp này mới lấy được người tuyệt nhất như mẹ."

Thẩm Quyên được dỗ dành đến vui vẻ, cười mắng: "Chỉ có mỗi con là biết làm mẹ vui thôi, không mau ra ăn cơm đi à, không phải một chốc nữa các con còn phải đi chụp ảnh hả?"

"Dạ vâng."

Bạch Vi ăn một bữa sáng thật ngon lành, đang chải lại tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cô vội chạy ra mở cửa, quả nhiên là Lục Tư Đình.

Hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, cả bộ quân phục màu xanh lục, đeo thắt lưng trên hông, càng làm tôn lên đôi chân dài.

Thấy Lục Tư Đình, Thẩm Quyên vội nói: "Tiểu Lục à, chưa ăn sáng phải không, mau vào ăn một chút đã rồi hẵng đi."

"Không cần đâu dì ạ, con đã ăn rồi."

Tuy Lục Tư Đình nói vậy, nhưng Thẩm Quyên vẫn cứ nhét thêm hai quả táo, xong xuôi rồi mới đẩy Bạch Vi ra cửa.

"Đi đi, ra ngoài chơi vui vẻ nhé."



Nói xong, Thẩm Quyên đóng sầm cửa lại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau xuống lầu đi đến tiệm chụp ảnh.

Người chụp ảnh cho họ là một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ khoảng hơn ba mươi tuổi, anh ấy là nhiếp ảnh gia giỏi nhất của tiệm này, đã từng chụp cho rất nhiều người.

Biết họ là cặp vợ chồng mới cưới vừa đăng ký kết hôn, nhiếp ảnh gia không khỏi nảy ra ý muốn chụp thêm vài tấm ảnh thân mật hơn một chút cho họ.

"Nào, đến gần nhau xíu đi, vai hai người dựa sát vào nhau, cầm tay nhau, đúng rồi... Nhìn ống kính này."

"Hai người là vợ chồng mà, đừng ngại quá, cậu hãy ôm vợ mình đi, nhìn cô ấy nào."

"Cậu hãy nghĩ rằng, đây là người mà mình đã phải trải qua trăm đắng nghìn cay, vất vả lắm mới lấy về làm vợ được, cô ấy đẹp thế này, chẳng lẽ cậu không thích sao?"

Nhiếp ảnh gia đã chụp rất nhiều ảnh, biết rõ làm thế nào để chụp được tấm hình đẹp, hướng dẫn họ cũng rất ra dáng đàng hoàng.

Lúc mới bắt đầu, Bạch Vi và Lục Tư Đình còn có chút tiếc nuối.

Dù sao hai người cũng mới chỉ quen nhau chưa được bao lâu, hơn nữa mỗi người lại có công việc riêng, những ngày gần đây ở bên nhau không nhiều, bây giờ đứng cạnh nhau chụp ảnh, cũng không dám đứng quá gần.

Có điều, sau vài lần tiếp xúc cơ thể, Lục Tư Đình vẫn giữ nét mặt bình thường, chỉ có đôi tai là hơi ửng đỏ.
 
Chương 30: Chụp Ảnh Cưới (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dù Bạch Vi cảm thấy những động tác này cũng không có vấn đề gì, nhưng tiếp xúc thân mật với Lục Tư Đình như thế, cô vẫn không kiểm soát được nhịp tim của mình.

"Nào, hai người đứng gần nhau hơn đi, mắt nhìn thẳng vào nhau, trìu mến sâu đậm, hai người chính là đôi vợ chồng trời sinh..."

Theo lời nhiếp ảnh gia, Bạch Vi nhìn về phía Lục Tư Đình.

Đôi mắt trong veo chợt va vào sắc tối thăm thẳm, dường như bị một con thú dữ nhìn chòng chọc, khiến cô thấy hơi khó thở.

Từ từ, sắc tối u ám ấy dần rút đi, giữa lớp sương mù dường như xuất hiện thêm một người.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, ánh mắt trong veo sạch sẽ, mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, giờ đây cũng đã đủ để khiến cô trở thành người con gái đẹp nhất trong mắt anh.

Bạch Vi thấy rõ, người con gái đó chính là cô.

Hai người càng đứng gần nhau hơn, tim Bạch Vi càng đập nhanh hơn, gương mặt cũng dần nhuộm sắc ửng hồng.

Ống kính của nhiếp ảnh gia không ngừng lóe sáng, anh ấy thật sự muốn nói một câu, đúng là quá đẹp!



Khác với sự ngượng ngùng trúc trắc ban đầu, cặp vợ chồng son này càng chụp càng tự nhiên.

Vẻ ngoài của cả hai đều rất xuất sắc, nhìn qua đã thấy có tính thẩm mỹ hết sức cao, đứng cạnh nhau vừa vặn tạo nên một cảnh sắc đẹp nhất.

Chụp rất nhiều ảnh, nhưng nhanh nhất thì cũng phải đợi đến hai tuần sau mới có thể lấy ảnh in ra được.

Bạch Vi tính toán thời gian một chút, chờ tới khi lấy ảnh thì cũng gần đến ngày cưới, vừa khéo có thể trưng bày chúng trong tiệc cưới cho bạn bè người thân xem.

Sau khi chụp ảnh xong thì đã gần trưa rồi, vì hôm nay cả hai đều được nghỉ, cho nên không vội gì, họ đi ăn trước.

Ăn xong vẫn còn sớm, Lục Tư Đình không muốn bỏ lỡ dịp ở bên nhau, nhìn quanh một chút, nói: "Gần đây có rạp chiếu phim, hôm nay có hai bộ phim, anh nhớ buổi chiều sẽ có suất chiếu, chúng ta đi xem phim nhé?"

"Được."

Bạch Vi cũng muốn ở bên Lục Tư Đình thêm một lúc nữa, nên đồng ý ngay.

Đã tới đây lâu như vậy rồi mà Bạch Vi vẫn chưa có dịp xem phim ở thời đại này, vì thế cô cũng khá tò mò.

Hai người mua rất nhiều món ăn vặt nhỏ ở cửa hàng gần đó, rồi mới đi đến rạp chiếu phim.

Lúc này phim ảnh vẫn còn là thứ hiếm hoi, mà mua vé xem phim còn mất vài hào, đó là một khoản tiền mà nhiều gia đình cảm thấy quá đắt đỏ không mua nổi.



Vì vậy số suất chiếu của rạp phim cũng không nhiều.

Lục Tư Đình mua hai vé, thấy gần đến giờ chiếu, lập tức dẫn Bạch Vi vào trong.

Các rạp chiếu phim thời này chủ yếu là chiếu phim tình cảm.

Bởi vì khán giả đi xem phim phần lớn là người trẻ, người lớn tuổi không nỡ bỏ tiền ra, trẻ con nhỏ hơn thì không có nhiều tiền tiêu.

Mấy nam nữ trẻ đều đang ở độ tuổi xuân sắc, điều họ khao khát nhất chính là tình yêu.

Vì vậy phim tình cảm bán chạy đầu bảng, loại phim mà những cặp tình nhân hay vợ chồng mới cưới thích xem nhất cũng chính là phim tình cảm, cuối tuần vẫn thường hay kín chỗ.

Gần đến giờ chiếu, lúc này rạp phim gần như đã đầy ắp khán giả, Lục Tư Đình tìm được chỗ ngồi cho hai người, sau đó ngồi xuống cùng Bạch Vi.

Bộ phim nhanh chóng bắt đầu, khán phòng cũng yên ắng trở lại.

Bạch Vi nhìn trái ngó phải một chút, cảm thấy mọi thứ đều rất lạ lùng.

Bộ phim chỉ dài hơn một tiếng đồng hồ, mọi người xem say mê không rời mắt, Bạch Vi cũng vậy.
 
Chương 31: Con Gái À, Đừng Có Vào Phòng Bếp, Cha Xin Con Đó (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong các bộ phim tình cảm thời kỳ này, phần lớn là tìm kiếm sự an ủi tinh thần, hai người yêu nhau hẹn hò, chủ yếu là tản bộ nắm nắm tay nhau gì gì đó.

Chẳng qua đến phần giữa, nam nữ chính trong phim đã có lần tiếp xúc thân mật đầu tiên, hôn nhau.

"A a a, hôn rồi hôn rồi!"

"Trời ơi, cái này mà cũng có thể quay được à!"

"Kích thích quá, tôi đã nói mà, trong phim này có cảnh hôn môi đó!"

Bốn phía vang vọng tiếng bàn tán, còn có rất nhiều cô gái thấy xấu hổ, che mặt không dám nhìn.

Trong thời đại này, cảnh hôn nhau trên phim tình cảm đã là cảnh quay táo bạo nhất, hơn nữa không phải bộ phim nào cũng dám dùng cảnh này.

Xung quanh có khá nhiều người kêu la om sòm.

Bạch Vi nhìn quanh đầy vô vị, kết quả cô vừa quay đầu lại, đã thấy Lục Tư Đình cũng mới quay đầu nhìn sang cô.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người đã ngồi rất gần, nhìn thẳng vào nhau như thế, tựa như trở lại khoảnh khắc chụp ảnh buổi sáng nay vậy.



Mặt Bạch Vi lại đỏ bừng lên, trong bóng tối, anh không nhìn thấy, mà khi Lục Tư Đình nhìn cô, mặt cũng đỏ lên.

Bạch Vi à Bạch Vi, mới nãy mày còn bảo xem phim mà la lối om sòm vì cảnh hôn là chuyện bé xé ra to đó, bây giờ chỉ liếc mắt nhìn Lục Tư Đình một cái, đã ngại ngùng như vậy rồi sao?

Không được, phải cố gắng lên chứ!

Bạch Vi vội vã quay đầu tiếp tục xem phim, ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lục Tư Đình cũng thu tầm mắt lại, chẳng qua, anh xem phần còn lại của bộ phim với trạng thái có chút mơ màng không tập trung.

Xem phim xong đã là bốn rưỡi chiều.

Bên ngoài thời tiết rất nóng bức, Bạch Vi cảm thấy hơi mệt.

Lục Tư Đình bèn nói: "Tối nay anh phải trở lại doanh trại, hay là, anh đưa em về nhà trước nhé?"

"Được thôi."

Bạch Vi gật đầu liên tục.

Sau khi về đến nhà, Bạch Vi lập tức mở quạt máy ngay, nằm thẳng trên giường.



Trong nhà rất yên tĩnh, dường như cha mẹ đều không có ở nhà.

Bạch Vi thấy hơi lạ, hôm nay Bạch Diệu Thiên cũng không phải đi làm mà, vậy thì sao ông với bà Thẩm Quyên lại không ở nhà nhỉ?

Cô chưa kịp nghĩ gì nhiều thì đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, là Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên về.

"Anh thấy ti vi cũng được, có cái là hơi đắt, mà nghe bảo dùng còn không được bền nữa."

"Mua ti vi làm gì, nghe radio không được à? Em thấy không bằng mua cái tủ lạnh, tủ lạnh thiết thực hơn mà lại dùng được lâu. Mùa hè con gái sợ nóng, có cái tủ lạnh là hợp lý nhất."

"Vậy thì chắc cũng phải mua thêm cái quạt nữa chứ? Nếu mua thì mua cái nào tốt tốt, sử dụng được nhiều năm ấy."

"Đương nhiên rồi, quạt thì phải mua loại tốt, cũng đâu có tốn nhiều tiền lắm."

Hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện với nhau, tiếng nói không hề nhỏ.

Bạch Vi nghe như sắp cãi nhau đến nơi vậy, vội vàng bước ra ngay: "Cha mẹ, hôm nay là cuối tuần, cha mẹ cũng ra ngoài hẹn hò à?"

"Đôi vợ chồng già còn đi hẹn hò cái gì, con sắp cưới rồi, cha mẹ phải đi xem sổ tiết kiệm còn bao nhiêu tiền, sau đó còn tới cửa hàng bách hoá xem thử một chút."

Thẩm Quyên kéo Bạch Vi ngồi xuống, nói tiếp: "Người nhà Tiểu Lục có vẻ rất chân thành thật lòng với con, của hồi môn khá lắm, cha mẹ con cũng nào phải kiểu người keo kiệt gì, cha mẹ chỉ có một đứa con gái thôi, sau này cha mẹ đi rồi, không phải đồ đạc vẫn là của con sao?"
 
Chương 32: Con Gái À, Đừng Có Vào Phòng Bếp, Cha Xin Con Đó (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Mẹ à ~" Bạch Vi nũng nịu dựa vào Thẩm Quyên.

Thẩm Quyên nhìn Bạch Vi đầy trìu mến, đưa tay vuốt ve mái tóc cô, trong lòng chợt trào dâng biết bao lời muốn nói.

Bạch Diệu Thiên ngồi đối diện hai mẹ con, rót nước từ ấm trà ra chén, một hơi uống cạn sạch, sau đó quệt miệng, nói: "Con gái à, cha và mẹ đã bàn bạc xong rồi, ở cửa hàng bách hoá, tủ lạnh với quạt điện đều khá được, mùa hè dùng rất thích, con thấy thế nào?"

Bạch Vi đáp lại: "Dạ, con nghe theo ý cha mẹ hết."

Thẩm Quyên nói tiếp: "Vi Vi à, ngoài mua đồ điện tử ra, mẹ sẽ chuẩn bị thêm sáu bộ chăn cho con, bao giờ tới ngày cưới thì mang theo, tiền thì mẹ sẽ đưa con một 188 đồng, được không nào?"

Trong thời đại mà mỗi đồng tiền đều phải tính toán kỹ lưỡng, chia ra từng phần để tiêu, thời đại mà mức lương trung bình của công nhân là 30 đồng một tháng.

188 đồng ấy, chính là số tiền cả nhà phải dành dụm rất lâu mới có thể góp được.

Ngay cả với gia đình Bạch Vi, nếu trừ đi chi phí ăn mặc hàng ngày, thì cũng phải để dành một, hai năm mới gom đủ được số của hồi môn và đồ cưới của cô.

Dù sao, bây giờ một cái tủ lạnh phải 800 trở lên, thậm chí, loại tốt tốt một chút còn lên đến 1200.

"Tất nhiên là được rồi, mẹ."

Bạch Vi xoa đôi bàn tay mẹ có hơi thô ráp, dịu dàng nói: "Mẹ à, thực ra những thứ đó, có hay không cũng không sao cả, chúng ta không cần so sánh với nhà người khác, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."

Nghe con gái bỗng nhiên chín chắn như vậy, sống mũi Thẩm Quyên cay cay, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Bạch Vi liếc mắt nhìn qua, thấy có một đống đồ ăn ở cửa phòng bếp, chắc là họ vừa mới mua lúc trở về.



"Hay là thế này nhé, để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, tối nay, để con, con gái của hai người sẽ nấu một bữa cơm cho cha mẹ nha!"

Nói rồi, Bạch Vi đi thẳng về hướng phòng bếp.

Lúc này nước mắt của Thẩm Quyên đã thật sự rơi xuống: "Vi Vi à, mau ra khỏi bếp đi con!!!"

Bạch Diệu Thiên cũng phun ra một ngụm nước: "Con gái à, đừng vào phòng bếp! Cha xin con đấy!"

Ở thời đại này, hầu như không có ai là không biết nấu ăn cả.

Người thuộc thế hệ cũ đều từng trải qua những năm tháng của nạn đói, khi đó mọi người đều đói khát đến mức cái gì cũng ăn, vỏ cây, đất đai, đế giày, ai nấy đều đói đến xanh lè cả mắt.

Người thế hệ cũ đều trải qua những năm đói kém, thời điểm đó mọi người đói lắm ăn tất cả, vỏ cây, đất, đế, mỗi người đói đến nỗi mắt xanh lè.

Những người đã trải qua những ngày ấy, cũng là những người dễ nuôi nhất.

Sau đó cuộc sống dần dần trở nên tốt hơn rất nhiều, nhưng tất cả mọi người cũng đều đi lên từ vùng nông thôn, có ai chưa từng ăn cơm tập thể chứ?

Cũng chỉ mới vài năm gần đây, cuộc sống ngày càng tốt hơn, đám trẻ con trong thành phố, đứa nào đứa nấy cũng được nuông chiều từ nhỏ, mới chưa từng học nấu ăn mà thôi.

Nhưng hồi nhỏ, gia đình Bạch Vi cũng không giàu có gì, nếu như nấu khoai tây, khoai lang gì đó thì cũng chẳng cần tay nghề nấu nướng, mà cũng không thể nếm ra được vị gì.

Cho đến ngày hôm đó, vì có việc nên Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên về nhà muộn, khi về mới phát hiện con gái ăn món tự mình nấu, đã mệt đến lả người nằm suốt ở trong nhà.

Lúc đó Bạch Vi 16 tuổi.
 
Chương 33: Biết Rằng Tay Nghề Nấu Ăn Của Mình Không Tốt, Nhưng Cũng Không Đến Như Vậy Chứ? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Con gái nhà mình mãi đến 16 tuổi mới nấu ăn lần đầu tiên, điều này cũng cho thấy họ rất thương con, vẫn cứ không nỡ bắt con làm việc nhà.

Thẩm Quyên luôn nghĩ con gái cho nhầm gia vị nào đó, hoặc là không chỉnh lửa tốt, nên mới dẫn đến việc làm đồ ăn chưa chín, gây tiêu chảy.

Cho đến lần thứ hai Bạch Vi nấu cơm...

Đó là sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô mới tìm được công việc đầu tiên, là viết thư cho người khác ở bưu điện.

Bạch Vi rất vui, vì vậy muốn xuống bếp nấu ăn.

Thẩm Quyên không hề do dự đắn đo chút nào, ăn ngay miếng đầu tiên.

Từ đó về sau, Bạch Vi không bao giờ xuống bếp nữa.

Mặc dù đây là chuyện của nguyên chủ, nhưng không thể không nói, dù Bạch Vi xuyên tới đây, nếu so với nguyên chủ về kỹ năng nấu ăn, cô chỉ có hơn chứ không có kém.

Bây giờ đột nhiên nghe con gái nói sẽ xuống bếp, Thẩm Quyên nín lại hết nước mắt, bà vội vàng chạy tới kéo Bạch Vi lại: "Con gái à, con có muốn xem tủ lạnh không? Vừa hay trời vẫn còn sáng, mẹ con mình đi dạo cửa hàng bách hoá đi!"

"Đúng đúng, gia đình mình đã lâu không cùng đi chơi rồi." Bạch Diệu Thiên cũng vội vàng đứng dậy.

Hai vợ chồng họ xô qua đẩy lại, không cho Bạch Vi cơ hội nói, đã lần nữa kéo cô ra ngoài rồi.

Bạch Vi: "..." Cô biết rằng tay nghề nấu ăn của mình không tốt, nhưng cũng không đến như vậy chứ?

Tuy nhiên, đi dạo cửa hàng bách hoá, xem tủ lạnh thì cũng được.



Dù sao đi chăng nữa, đó cũng là đồ nội thất trong nhà cô sau này, vẫn cần chọn một cái vừa ý.

Vài ngày nữa trôi qua, chỉ còn mười ngày nữa thôi là tới đám cưới, họ hàng bạn bè trong nhà, ai cần thông báo cũng đã thông báo hết rồi.

Nhiều khâu trong đám cưới vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng thời gian chỉ còn lại mười ngày thôi.

Hôm đó Bạch Vi không đi làm, buổi tối Thẩm Quyên về nhà, nói: "Con gái à, hôm nay bên phía Tiểu Lục có người tới hỏi, đám cưới có mấy phù rể phù dâu, con muốn mời mấy người?"

"Cứ mỗi bên hai người đi, hai phù rể hai phù dâu là được. Không cần làm đám cưới lớn quá, chỉ là hai gia đình ăn cơm với nhau, cùng vui vẻ một chút, con cảm thấy như vậy là tốt rồi."

"Vậy được, ngày mai mẹ sẽ đi nói, tổ chức đám cưới đơn giản hơn chút cũng được, nhưng các khâu trình tự thì không thể thiếu bước nào."

Bạch Vi bày tỏ mình đã biết rõ rồi.

Ngày hôm sau, cô đến tìm hai người bạn cùng học tại thị trấn, hai người này học chung lớp với cô từ trung học, hơn nữa mối quan hệ cũng rất tốt.

Một người da màu lúa mì, học lực trung bình nhưng thể lực rất tốt, thường đứng nhất trong môn thể dục - Chu Yến.

Còn một người thì khá điềm đạm ít nói, gương mặt xinh đẹp - Triệu Hiền.

Khi hai người họ nghe nói Bạch Vi sắp kết hôn rồi, còn muốn mời bọn họ làm phù dâu thì cực kỳ vui mừng phấn khởi.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Bạch Vi kết hôn, song, cô cũng biết ở nhiều vùng thôn quê đều có tập tục "hôn náo (*)".

(*) "Hôn náo" (婚闹): Hay còn gọi là "náo động phòng": "náo tân hôn", theo tập tục này, người ta sẽ bày ra các trò chơi hoặc thử thách với cô dâu chú rể để buổi lễ trở nên náo nhiệt, có nhiều khi dễ mất kiểm soát.

Mặc dù ý định ban đầu có thể là ý tốt, chỉ là muốn náo nhiệt một chút, bày tỏ sự phấn khích của họ với tư cách bạn bè.
 
Chương 34: Biết Rằng Tay Nghề Nấu Ăn Của Mình Không Tốt, Nhưng Cũng Không Đến Như Vậy Chứ? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng đến khi nô đùa, nếu không cẩn thận mà đùa giỡn quá trớn thì kết thúc sẽ khó có thể tốt đẹp được.

Bạch Vi vẫn còn tin tưởng được nhân phẩm của Lục Tư Đình, những người bạn kết giao với anh chắc chắn cũng ngay thẳng giống như anh.

Thế nhưng, nếu trong số các khách mời góp mặt ngày hôm đó, có vài người hành xử không tốt khi say xỉn, lúc đó thật sự có chuyện gì xảy ra thì sao?

Bạch Vi sẽ không quên, bây giờ cô đang sống trong thời đại nào.

Phụ nữ thời này, nếu lỡ bị đồn thổi tiếng xấu nào đó, cả nửa đời sau sẽ bị huỷ hoại.

Vì vậy, Bạch Vi đã nói với Lục Tư Đình rằng cô không thích náo hôn từ trước, rằng chuyện như thế nhất định không được xuất hiện trong đám cưới của họ.

Lục Tư Đình cam đoan, bảo là anh cũng không thích, nên đám cưới của hai người chắc chắn sẽ không có thứ như vậy.

Mời hai người bạn vào nhà, lúc này chỉ còn một tuần nữa là tới đám cưới, lần này họ đến là để ôn lại các trình tự trong ngày cưới.

Vì tổ chức đơn giản, cho nên cũng không có quá nhiều khâu.

Khi chú rể dẫn người đến gọi cửa, chỉ cần họ đưa phong bao lì xì, hai phù dâu xem đã đủ rồi thì mới có thể cho vào.

Có thể giấu một chiếc giày cưới đi, chiếc còn lại để dưới váy cô dâu, chỉ khi đoán đúng hướng của chiếc giày thì mới lấy ra được.



Ngược lại, sẽ phải chịu một hình phạt nho nhỏ.

Hai phù dâu cùng đảm nhiệm làm ra các quy trình này, kể cả nội dung câu hỏi.

Chu Yến cười hì hì: “Nghe nói chú rể của cậu là quân nhân, vậy có phải phù rể của anh ấy cũng là quân nhân không? Nếu thế thì sẽ phải thể hiện một ít thực lực đây.”

“Đúng đấy, Vi Vi cứ yên tâm, chúng tớ sẽ không đưa ra câu hỏi quá khó đâu.” Triệu Hiểu Mỹ cười cười.

Bạch Vi cũng chỉ biết gật đầu.

Còn cách ba ngày nữa là tới ngày đó.

Trong nhà được trang hoàng rất sặc sỡ ra dáng đón ngày vui, Bạch Diệu Thiên còn đặc biệt xin nghỉ vài ngày, chỉ để ở nhà với vợ con, sau đó chờ con gái đi lấy chồng.

Vì Bạch Vi sắp cưới nên mấy ngày gần đây, có khá nhiều người từ dưới quê lên, Bạch Vi không nhận ra người nào với người nào, vì thế đành chào hỏi từng người dưới lời nhắc của Thẩm Quyên.

"Chào chú."

"Chào dì cả."

"Chào chị họ."



"Chào em họ."

Cứ thế chào hết cả một lượt xong xuôi, Bạch Vi cảm thấy mình đã quen mặt khá nhiều người, nhưng vừa quay đầu lại một cái, vẫn chỉ thấy những khuôn mặt xa lạ.

Chỉ có một người khiến cô chú ý hơn cả, đó là em họ cô, cũng chính là nữ chính của thế giới này, Bạch Tường Vi.

Có điều, bây giờ rõ ràng là em họ cô còn chưa trọng sinh, trông có vẻ vẫn rất ngây thơ không hiểu sự đời.

Quá đông người, Bạch Vi hơi nhức đầu, vì thế cô nói nhỏ: "Mẹ à, con chưa dọn dẹp phòng xong, con vào trước đây."

Thẩm Quyên đang trò chuyện với họ hàng, cũng vẫy tay ý bảo cứ đi đi.

Đi ngang qua phòng ăn, Bạch Vi liếc nhìn thấy cha đang uống rượu cùng các chú bác anh em, gương mặt đỏ bừng không biết đang khoác lác điều gì.

Bạch Vi lắc đầu buồn cười.

Chỉ còn cách 1 ngày nữa là tới đám cưới.

Đại viện nhà họ Lục cũng đang chiêng trống rùm beng rất tất bật.

Tất cả các loại ruy băng đỏ, đậu phộng, hạt sen, hạt dưa, trái cây đều đã được chuẩn bị xong xuôi.

Trong sân bày mấy cái bàn, mời không ít anh em bạn bè của Lục Tư Đình.
 
Chương 35: Bà Xã, Em Là Bà Xã Của Anh (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vì ở trong quân khu, nên ngoại trừ những người đang nghỉ phép, mọi người còn lại đều không dám uống rượu, chỉ dùng trà thay rượu.

Nhưng Lục Tư Đình thì lại uống vài chén, ngày mai anh cưới vợ, sau đám cưới còn có thời gian nghỉ phép, nên uống một chút cũng không sao.

"Bà xã của anh Lục thật là xinh đẹp, tháng trước, lúc anh Lục dẫn cô vợ về nhà, vừa đúng lúc tôi nhìn thấy, chị dâu xinh đẹp như tiên nữ vậy."

"Chậc chậc, cậu có phóng đại quá không vậy?"

"Anh Lục à, chị dâu có bạn gái nào độc thân không, giới thiệu vài người với anh em chúng tôi với!"

"Đúng đấy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà, anh Lục phải nghĩ đến anh em chúng em với chứ!"

Lục Tư Đình mỉm cười nhàn nhạt, nói: "Tôi cũng chưa gặp người bạn nào của cô ấy, có điều, ngày mai là ngày vui của tôi, tôi không muốn có bất kỳ bất trắc nào xảy ra, các cậu cũng nên chú ý hành xử."

"Được rồi, anh Lục!"

"Rõ rồi!"

Mọi người đồng thanh lên tiếng đáp lời.



Cứ thế nâng ly cạn chén, mọi người ngồi mãi đến 12 giờ đêm mới tản đi.

Ngày hôm sau.

Năm giờ sáng, Lục Tư Đình đã thức dậy.

Nghĩ đến hôm nay kết hôn, đêm qua anh cũng hơi căng thẳng nên không ngủ được, dù sao đây cũng là chuyện trọng đại của đời người.

Đêm qua anh chỉ ngủ được 3 tiếng, nhưng khi thức dậy tinh thần lại rất tỉnh táo phấn chấn, như thể đã ngủ được ba ngày vậy.

Đón dâu rất đơn giản, mọi người đều xuất phát từ quân khu đi ra, dẫn đầu là chiếc xe Jeep của Lục Tư Đình, phía sau còn có năm chiếc xe giống y hệt nhau, tất cả đều được buộc bông hoa đỏ lớn, cùng Lục Tư Đình đi đón dâu.

Không nói thêm gì khác, chỉ riêng đoàn xe này chạy một vòng cũng đã có thể thu hút rất nhiều người đi theo xem cảnh đông vui.

Những năm này vốn không có nhiều xe cộ lắm, mà giờ đây, có những tám chiếc cùng xuất phát đi đón dâu trong liền một lúc, cũng không biết là con gái nhà ai cưới mà có đoàn xe rước dâu đông đảo như vậy.

Hai chiếc xe đầu chở chú rể, cô dâu và phù rể, phù dâu, những chiếc phía sau thì đi theo đón người nhà bên cô dâu.

Đến lầu dưới, theo kế hoạch, mọi người đi lên tầng năm gõ cửa.



Sau khi đưa vài chiếc phong bao lì xì, hai phù dâu cũng không ngăn cản, mở cửa ra một cách suôn sẻ.

Chu Yến và Triệu Hiểu Mỹ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt cài nút quan (*) lên tới cổ, kết hợp với váy dài, tóc là do Bạch Vi tết kiểu xương cá và búi tóc củ tỏi hai bên, mỗi người đều xinh đẹp theo cách riêng.

(*) Nút quan (盘扣): Nút được bện các hoa văn, làm từ sợi dây thắt nút phức tạp.

Chẳng cần phải nói, một đám quân nhân non trẻ theo phía sau hai phù rể nhìn thấy thế thì đều trợn mắt há mồm.

Bọn họ ùa vào căn phòng nhỏ của Bạch Vi như ong vỡ tổ, hơn hai mươi người cùng vào, không gian hơi chật chội.

Những người còn lại không vào được thì đứng bên ngoài dòm xem cảnh đông vui.

Tìm giày cưới, chơi trò chơi, trong lúc đó còn phải nhét bao lì xì, cả quá trình này kéo dài mãi đến 11 giờ.

Lục Tư Đình quỳ xuống, đi giày cưới đỏ giúp Bạch Vi, rồi đỡ cô xuống từ trên giường.

"Đón cô dâu nào!"

Pháo nổ vang, có người trên xe rải kẹo, rất nhiều người hiếu kỳ vây xem bắt đầu tranh nhau.

Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên vội vàng ra bên ngoài, lại bắt đầu sắp xếp mọi người ở đây lên xe, sau đó đi đến nhà hàng để dự tiệc cưới.
 
Chương 36: Bà Xã, Em Là Bà Xã Của Anh (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khi họ đến nơi, ở nhà hàng đã có khá đông người rồi.

Tất cả đều là người phía nhà họ Lục không đi theo rước dâu, phần lớn ở trong quân đội, còn có rất nhiều người là cấp dưới của Lục Tư Đình.

Họ đều vô cùng nóng lòng, trên bàn đã mở khá nhiều rượu.

"Đợi lão đại tới, tôi sẽ đi rót rượu mời anh ấy trước."

"Khà khà, thường ngày anh ấy đối xử với chúng ta nghiêm khắc như vậy, mọi người có thù trả thù, có oán trả oán đấy, cơ hội hiếm gặp chỉ có một lần trong đời đó!"

"Được, thế tôi mời thứ hai nhé!"

"Ha ha ha ha ha."

Mặc dù không ai nói ra, nhưng mọi người đều đã ngầm nhất trí với nhau.

Đó là hôm nay nhất định phải chuốc say chú rể!

Trong những người này, có một số người là cấp trên của Lục Tư Đình, hoặc là người thân thiết với Lục Chính Hoa, được coi là bậc cha chú phía trên anh, họ đến chúc rượu, chắc chắn Lục Tư Đình sẽ không từ chối.

Những cấp dưới kia, hoặc là những người đồng nghiệp bình thường có quan hệ tốt, cũng nhao nhao đến rót rượu mời rượu.



Dĩ nhiên, Lục Tư Đình đã nhận ra ý đồ của họ, nhưng hôm nay là ngày vui lớn của anh, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, nên anh cũng chỉ cười một tiếng, uống cạn tất cả những chén rượu đưa tới.

"Được lắm!"

"Anh Lục, em mời anh một chén!"

"Tửu lượng khá quá!"

Tửu lượng của Lục Tư Đình thực sự rất tốt, nhưng không may, hôm nay quá nhiều người đến rót rượu cho anh, dù anh chỉ dùng chén nhỏ để uống, cứ mỗi người một chén, nhưng uống đến cuối cùng, anh cũng có chút say rồi.

Lục Tư Đình uống nhiều, những người mời rượu cho anh cũng uống nhiều.

Giữa chừng, Lục Tư Đình đi vệ sinh một chút, sau đó quay lại thì vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, trước đó má anh hơi ửng hồng, có cảm giác uống nhiều rồi, nhưng bây giờ, ngay cả chút màu phớt hồng cũng đã bay biến sạch.

"Còn uống nữa không?"

Giọng nói lành lạnh mà trầm thấp vang lên khiến nhiều người nhớ lại khoảng thời gian ở thao trường, vị tiểu đoàn trưởng Lục lạnh lùng tàn nhẫn đó.

"Không, không uống nữa, thật sự, thật sự không được nữa."

"Không uống nổi nữa..."

"Không, không, không, không uống nữa, anh ơi, anh mau đi đi."



Lúc này Lục Tư Đình mới hài lòng, quay người đi, vô tình bước chân lảo đảo một chút, may là anh tựa vào ghế bên cạnh, nhờ thế mới đứng vững được.

Thực ra, Lục Tư Đình cũng đã say, vừa rồi đi nhà vệ sinh, chủ yếu là để rửa mặt.

Nếu anh không giả vờ ra vẻ tỉnh táo, để bọn họ thấy, chỉ sợ là phải uống tiếp.

Nhà hàng rất lớn, có tận hai mươi đến ba mươi bàn, mỗi bàn đều có cả món mặn lẫn món chay.

Tiệc rượu kéo dài đến chiều, đàn ông đều đã uống nhiều rồi, những người không say thì bắt đầu đưa những người say về nhà hoặc về doanh trại.

Bạch Vi giơ tay lên, quơ quơ trước mặt Lục Tư Đình, thử hỏi: "Lục Tư Đình, anh có biết em là ai không?"

Lục Tư Đình ngồi yên lặng trên ghế, nghe thấy lời của Bạch Vi, ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm.

Đôi mắt sâu thẳm dường như mang theo vòng xoáy nguy hiểm, khiến người ta vừa nhìn là sẽ rơi ngay vào đó, không thể thoát ra được nữa.

Bạch Vi chợt cảm thấy sau lưng có hơi lạnh buốt, cô không kìm được mà lùi lại một bước, nhưng Lục Tư Đình lại bất ngờ mỉm cười.

Giống như hoa đào tháng ba nở rộ, trong khoảnh khắc ấy đã trở nên thật ấm áp.

"Bà xã..."

"Em là bà xã của anh."
 
Chương 37: Bà Xã, Em Là Bà Xã Của Anh (3)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhịp tim Bạch Vị bắt đầu đập nhanh hơn, thình thịch, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Lục Tư Đình nói rất chậm, cũng rất kiên định.

Đôi mắt anh cong cong, nụ cười trên mặt cũng thật trong trẻo thuần khiết, làm cho Bạch Vị cảm thấy trong lòng mình rất ngứa ngáy.

Lục Tư Đình gần như chưa bao giờ bày ra vẻ mặt như vậy, vị tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày đột nhiên uống say, biểu cảm trên mặt vừa nghiêm túc lại ngốc nghếch, khiến người ta không kìm được muốn sờ sờ trên mặt anh.

Nhưng nhỡ đâu, ngày mai khi tỉnh rượu, anh nhớ lại chuyện hôm nay thì phải làm sao?

Bạch Vi suy nghĩ không đầy hai giây, lập tức vứt bỏ ý nghĩ đó, thẳng thừng vươn tay ra, lén lén lút lút chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Lục Tư Đình.

Thôi kệ đi, cho dù Lục Tư Đình có nhớ lại thì đó cũng là chuyện ngày mai rồi, hơn nữa cô vẫn có thể nói là anh say nhớ lầm mà.

Sờ lên gò má Lục Tư Đình thành công, Bạch Vi giật mình, cảm giác quả thật rất tốt!

Cô nhịn không được mà nhào nặn, xoa xoa, rồi lại kéo kéo, trên khuôn mặt đẹp trai ấy dưới bàn tay Bạch Vi xuất hiện đủ loại biểu cảm kì lạ.

"Phụt..."



Bạch Vi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, Lục Tư Đình thấy vậy, cũng bắt chước làm theo, lộ ra một biểu cảm thật vui vẻ.

Có thể nói, số lần Lục Tư Đình cười trong cả ngày hôm nay, có lẽ còn nhiều hơn tổng số lần anh cười trong hơn hai mươi năm qua.

Đến gần buổi chiều tà, gần như khách khứa đã đi hết, Bạch Vi nói với bố mẹ một tiếng rồi chuẩn bị cùng Lục Tư Đình về.

Chỉ ra cửa một chút, khi quay trở lại, Bạch Vi đã thấy Lục Tư Đình ngồi trên ghế nhắm mắt lại.

Có vẻ như đã ngủ thiếp đi rồi.

Bạch Vi đi tới, còn chưa kịp gọi anh, Lục Tư Đình đã mở mắt ra.

"Chưa ngủ à? Thế thì mình về nhé, đã đến giờ về nhà rồi."

May mắn là hôm nay các tài xế đều không uống rượu, nếu không, thật sự không biết phải về nhà thế nào.

Mùi rượu trên người Lục Tư Đình rất nồng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là đã say.

Căn nhà mới của họ nằm trong khuôn viên đại viện nhà Lục Tư Đình ở quân khu, Bạch Vi bèn tìm một tài xế để đưa hai người về.

Hiện tại, Lục Tư Đình đã rơi vào trạng thái say rượu rồi, nhưng vẫn còn giữ được chút lý trí cuối cùng.



Chút lý trí cuối cùng này khiến anh trở nên thong thả chậm chạp, đứng trước xe cả tiếng đồng hồ vẫn chưa lên.

Bạch Vi đành kéo anh lên xe.

Rất nhanh sau đó đã đến trước cửa nhà, Bạch Vi đỡ Lục Tư Đình vào nhà.

"Lục Tư Đình? Lục Tư Đình!"

Bạch Vi hô hai tiếng, lần này dường như Lục Tư Đình đã ngủ thật rồi, nằm trên giường rất im lặng.

Có lẽ là đã ở trong xe lâu quá.

Bạch Vi hơi mệt một chút, ngồi nghỉ ngơi hai phút, sau đó thì vắt khăn lông, lau mặt cho anh.

Hình như do cảm thấy hơi nóng, không biết hai cúc áo trên cổ của Lục Tư Đình mở ra từ lúc nào, yết hầu gợi cảm lộ ra.

Chiếc khăn lông mát lạnh lướt qua gò má, Lục Tư Đình thoải mái hừ nhẹ hai tiếng.

Bạch Vi lau mặt và cổ cho anh, nhìn dáng vẻ không được thoải mái của anh, cô suy nghĩ một chút, giúp anh cởi quần áo, định thay đồ ngủ cho anh.

Mới mở hai cúc áo, nhìn thấy làn da khỏe mạnh màu lúa mạch của anh, nhịp tim của Bạch Vi bắt đầu tăng nhanh.
 
Chương 38: Không Ngờ Dáng Người Anh Đẹp Như Vậy (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cùng với việc mở hết cúc áo, quần áo cũng được cởi ra, để lộ cơ ngực và cơ bụng quyến rũ.

Bạch Vi vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Người đàn ông này đúng là mặc quần áo trông có vẻ gầy gò, nhưng cởi quần áo ra lại có da có thịt.

Cô biết dáng người Lục Tư Đình đẹp, dù sao người anh cũng cao, vai rộng chân dài, hơn nữa quanh năm rèn luyện trong quân ngũ nên chắc chắn đường cong cơ thể khá ổn, nhưng không ngờ dáng người anh lại đẹp như vậy.

Cuộc hôn nhân chớp nhoáng này không thiệt thòi!

Cởi áo xong, tiếp theo là quần.

Bạch Vi nhìn chiếc thắt lưng trên quần anh, tay run nhẹ.

Sắc tức thị không, không tức thị sắc!

Sắc tức thị không, không tức thị sắc!!

Sắc tức thị không, không tức thị sắc!!!

(*) Giải nghĩa: Đây là câu nói trong kinh Phật

Điều quan trọng nói ba lần.

Bạch Vi, phải mạnh dạn lên, không phải chỉ giúp anh cởi quần thôi sao! Bây giờ hai người kết hôn rồi! Anh có cái gì mà cô không thể nhìn chứ! Cởi hết ra nhìn cũng không sao!



Cuối cùng, Bạch Vi ngượng ngùng cởi quần của Lục Tư Đình ra, nhưng khuôn mặt nhỏ xíu của cô đỏ bừng, không dám nhìn Lục Tư Đình, cô vội vàng thay đồ ngủ cho anh.

Vật lộn một lúc, cả người Bạch Vi đầy mồ hôi, cô đi tắm rồi thay quần áo ngủ, xong xuôi mới chuẩn bị quay về phòng ngủ.

Tửu lượng của Bạch Vi không tốt, vì vậy lúc mời rượu cô không uống được bao nhiêu, toàn vào hết bụng của Lục Tư Đình.

Mặc dù vậy, khi chuẩn bị nằm xuống giường, Bạch Vi vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Không thể nhìn rõ trong bóng tối, Bạch Vi vô tình đụng phải một cơ thể nóng bỏng, làn da dưới tay chắc mịn. Bạch Vi định rút tay về, lại vô thức chạm vào hai cái.

Mịn quá!

Lục Tư Đình hình như động đậy, Bạch Vi sợ hết hồn, cô vội vàng rút tay về, nằm xuống vị trí của mình.

Kết quả là cô vừa nằm xuống, thân thể nóng bỏng kia lại áp lại gần, trực tiếp ôm lấy Bạch Vi rồi hôn lên trán cô một cái.

Bạch Vi chết lặng, tim đập loạn xạ, ngơ ngác nhìn bóng tối chằm chằm.

Làm sao đây, làm sao đây, bây giờ Lục Tư Đình uống say, liệu có làm gì cô không?

Cô là một cô gái, lại không khỏe bằng anh, đến lúc đó nhất định sẽ không đẩy ra được.

Nhưng họ đã thống nhất trước khi kết hôn, yêu trước rồi mới xem có thể đi tới bước kia hay không.

Bạch Vi hơi bối rối.

Thật ra cô không quá quan tâm đến chuyện đó.

Hơn nữa sau khi trải qua hơn một tháng sống chung, trong lòng Bạch Vi rất thích Lục Tư Đình.



Dù sao đây cũng là đêm tân hôn của họ, có nên dứt khoát thuận theo không?

Bạch Vi có chút mong đợi.

Tiếng tim đập từ từ nhẹ xuống, không khí hơi yên tĩnh.

Cô cảm thấy hơi lạ nên quay đầu nhìn về phía Lục Tư Đình.

Người đàn ông ôm cô, sau khi hôn cô thì ngủ tiếp đi mà không có bất kì động tác gì khác.

Bạch Vi: "..."

Được rồi, ngủ thì ngủ.

Thật ra Bạch Vi cũng rất mệt mỏi, nhắm mắt một lúc đã ngủ mất.

Ngày hôm sau.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa chiếu vào.

Sau khi mở mắt ra, Bạch Vi nhìn về phía đồng hồ trên tường, mới bảy giờ, vì đang là mùa hè nên lúc này trời đã sáng choang.

Bạch Vi nằm một lúc, sau khi đỡ buồn ngủ, cô thức dậy rửa mặt.

Cô không biết nấu ăn, vì vậy cô chỉ làm một món canh giải rượu đơn giản, bê qua cho Lục Tư Đình.

Lục Tư Đình đã tỉnh, nhưng vì say rượu, đầu rất đau nên chưa thể dậy.
 
Chương 39: Không Ngờ Dáng Người Anh Đẹp Như Vậy (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi uống canh giải rượu, Lục Tư Đình cảm thấy đỡ hơn nhiều, anh dậy nấu cơm.

Bữa sáng chỉ làm cháo và một ít thức ăn, hâm nóng bánh hanamaki và bánh bao.

Sau khi kết hôn, Lục Tư Đình được nghỉ kết hôn, trong thời gian đó anh không phải đến tiểu đoàn.

Hai người ăn xong bữa sáng, Lục Tư Đình nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo một lát, vừa hay có thể làm quen với quân khu. Sau này khi anh không ở nhà, nếu em cảm thấy buồn chán, em cũng có thể ra ngoài đi dạo."

"Vâng."

Bạch Vi đồng ý, sau đó chạy lên tầng thay quần áo.

Đây là quân khu, kể cả gần đó là khu vực dành cho người nhà, song vẫn không thể ăn mặc quá phức tạp.

Là một người vợ của quân nhân, cô không thể ăn mặc quá xa xỉ, có thể đeo đồ trang sức, nhưng trang sức tuyệt đối không được quá đắt tiền, nếu không sẽ bị người khác đàm tiếu, khó tránh khỏi việc hiểu lầm Lục Tư Đình thu lợi bất chính.

Bạch Vi mặc một chiếc áo ngắn tay phối với váy dài cùng màu, cuối cùng cô chỉ thoa một ít mỹ phẩm dưỡng da, không hề trang điểm, đi theo Lục Tư Đình ra ngoài.

Trên đường có khá nhiều người, thấy vợ chồng Lục Tư Đình, họ rối rít chào hỏi.



"Đây là chú Vương, hôm qua đã gặp tại tiệc cưới.”

Sau khi Lục Tư Đình chào hỏi, anh giới thiệu với Bạch Vi: "Chú Vương có hai người con trai, cả hai đều làm trong quân đội, nhưng họ ở hai doanh trại khác nhau.”

"Đó là dì Triệu – người có tuổi ở bộ tham mưu, nhà dì ấy có năm thành viên, tất cả cũng đều ở đây, cách nhà mình không xa.”

"Bên kia là đại đội trưởng Lưu, trung đoàn trưởng Trương, đều là hàng xóm của nhà mình.”

Lục Tư Đình nói không nhanh, nhưng có quá nhiều người, Bạch Vi nghiêm túc ghi nhớ. So với những người đã gặp trong tiệc cưới ngày hôm qua, cô cũng chỉ nhớ được đại khái.

Đại viện của quân khu rất lớn, có chỗ rất yên tĩnh, có chỗ có thể nghe được tiếng mấy người nói chuyện.

Đi tới đi lui, dừng lại vài nơi, ánh nắng cũng dần trở nên gay gắt, Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi vào trong đình nghỉ ngơi.

Gần đến trưa, Lục Tư Đình nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta thử căng tin ở đây.”

Vừa nghe thấy căng tin, mắt Bạch Vi sáng lên.

Ở đây có hai căng tin, chia ra một cái ở phía bắc, một cái ở phía nam.



Lục Tư Đình đưa Bạch Vi đến căng tin phía bắc gần đó.

Lúc này vẫn còn sớm, chưa tới giờ binh sĩ ăn cơm, trong căng tin chỉ có lác đác vài người đang lấy cơm.

Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi đi, nói cho cô biết quầy nào có canh ngon, quầy nào có nhiều thịt và rau hơn.

Cuối cùng, hai người chọn hai mặn hai chay, hai bát canh, lấy hai bát cơm lớn, một cái bánh bao và hai cái đùi gà.

Sức ăn của Bạch Vi quả thực không hề ít so với những cô gái bình thường, nhưng khi thấy Lục Tư Đình lấy thức ăn, đầy ắp cả một bàn, cô lặng lẽ nuốt nước miếng.

Cô nghĩ phần ăn trong căng tin của quân khu có thể sẽ nhiều, nhưng không ngờ rằng sẽ nhiều như vậy.

Bạch Vi nếm thử, đồ ăn rất ngon.

Một bát cơm đó có thể bằng với hai bát của người bình thường, Bạch Vi đã ăn xong.

Lục Tư Đình hơi ngạc nhiên, bình thường Bạch Vi chưa từng ăn nhiều như vậy, liệu có thể chịu nổi không?

Nhìn thấy ánh mắt của anh, Bạch Vi hiểu ra, vì vậy cô ngượng ngùng giải thích: "Thật ra em có thể ăn nhiều hơn, suất ăn này vừa đủ. Trước đó khi ăn cơm với anh, em sợ anh cảm thấy em ăn nhiều, cho nên mới ăn ít. “

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top